1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 370 [Chương 1429 đến 1432(a)]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 370 [Chương 1429 đến 1432(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1429: Ba đạo phong ấn!

Chém giết trên chiến trường vốn không nên bình tĩnh. Hơn nữa giờ phút này có vô số tu sĩ đang chém giết, sự bi tráng đã đạt tới một mức độ mà dường như mấy vạn năm qua chưa từng có.

Ngay cả trận chiến giữa La Thiên và Liên Minh năm đó cũng không thể trong thời gian ngắn mà đạt tới mức độ như vậy.

Nhưng lúc này, một câu nói của Vương Lâm cũng khiến cho toàn bộ chiến trường, ít nhất cũng trong phạm vi gần Vương Lâm lập tức trở nên yên lặng.

Sự hùng mạnh của thân thể Vương Lâm đã mang tới cho mấy vạn tu sĩ vừa rồi ra tay một sự công kích và sự chấn động không thể nào hình dung nổi. Ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bọn họ vô cùng hoảng sợ.

Bọn họ không hiểu nổi Vương Lâm rốt cuộc là loại tu sĩ gì, không ngờ lại có thân thể hùng mạnh đến như vậy. Thân thể hùng mạnh này trong thời gian ngắn dưới sự tấn công của cơn cuồng phong mà không chết, lập tức khiến cho mấy vạn tu sĩ này chấn động, điên cuồng lui về phía sau.

Bọn họ lui về phía sau khiến cho tu sĩ Vân Hải hô lên vui mừng và phấn chấn. Cảnh tượng này giống như một sự kích động mạnh mẽ đánh vào trong tâm thần của tu sĩ Vân Hải.

– Vân Hải vinh quang! Phong Tôn vinh quang!

– Vân Hải vinh quang! Phong Tôn vinh quang!

Những tiếng hoan hô vang lên kinh thiên. Lúc này, mỗi một tu sĩ Vân Hải đều ngóng chờ Vương Lâm đi ra khỏi cơn cuồng phong, để theo sau hắn tiếp tục không ngừng chém giết.

Vương Lâm đi ra khỏi cơn cuồng phong, ánh mắt lộ ra sát khi nồng đậm, giơ tay phải lên vung về phía trước, cơn cuồng phong này lập tức hóa thành một lực xung kích hướng về bốn phương tám hướng tản đi!

Vương Lâm hướng về phía trước trực tiếp bước tới, hư hỏa tràn ngập, lôi đình rít gào, lao thẳng tới những tu sĩ ở xung quanh.

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, chiến tranh lại tiếp tục.

Trong trận chém giết không ngừng nghỉ này, Vương Lâm đã mệt mỏi không thể chịu nổi. Thương thể của hắn vượt xa so với vẻ bề ngoài, vừa rồi bị thần thông của vạn người tấn công, ngay cả tốc độ khôi phục của thất tinh Cổ Thần dường như cũng không theo kịp trận chiến đang ngày càng kịch liệt này.

Hắn giết đỏ cả mắt, hắn biết rõ trận chiến này một khi còn chưa kết thúc, thì hắn chưa thể lùi lại.

Vương Lâm đi ra đã cổ vũ cho những tu sĩ Vân Hải mặc dù lúc này đã bị thương hết sức thê thảm, nhưng vẫn tiếp tục triển khai phản kích điên cuồng. Hơn nữa, trận pháp do Hồng Sam Tử truyền cho trong khi chuẩn bị cho trận chiến trước kia đã khắc sâu vào trong tâm thần họ.

Lúc này, gần ba vạn tu sĩ nhất tề bày trận, nhanh chóng liều chết để bày trận.

Lại một sự trùng hợp nữa. Hai lần thì cũng có thể nói là trùng hợp, nhưng ba lần, bốn lần, năm lần, sáu lần thì cũng không nên gọi là trùng hợp nữa. Trận pháp cải tiến của Vân Hải này thủy chung vẫn không thể bày ra được, cho dù có thêm nhiều người chết nữa cũng không thể thành công.

Những ánh mắt hung tàn của tu sĩ giới ngoại mặc dù bởi vì sự xuất hiện của Vương Lâm mà có một bộ phận hiện lên vẻ sợ hãi. Nhưng còn có càng nhiều tu sĩ giới ngoại sát khí ngợp trời, từ bên ngoài Phong Giới Đại Trận không ngừng nhảy vào, dường như số lượng vô hạn.

Toàn bộ những chuyện này đều là do một người.

Vân Lạc Đại Ti.

Vân Lạc Đại Ti ở sâu trong đám tu sĩ giới ngoại, xung quanh được rất nhiều người bảo vệ đang giơ tay lên bấm quyết, trong mắt hiện lên vẻ sai khiến, đưa tay lên chỉ về phía đằng xa.

Từng mệnh lệnh trực tiếp truyền ra, điều khiển toàn bộ đại quân phân ra làm bốn hướng xông về phía tu sĩ Vân Hải. Dưới sự điều khiển của nàng, đại quân của giới ngoại này giống như là có linh hồn, tràn đầy sự linh hoạt.

Vân Lạc Đại Ti không ngừng điều khiển, dường như nàng biết được tất cả tiên cơ, khiến cho tu sĩ Vân Hải thủy chung không thể bố trí được trận pháp giết địch. Mỗi một trận pháp sắp sửa được bày ra, dưới một cái chỉ tay của Vân Lạc Đại Ti, liền có rất nhiều tu sĩ giới ngoại dữ tợn lao tới ngăn cản trận pháp hình thành.

Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía Vân Lạc Đại Ti còn có Hồng Sam Tử đang giao chiến với năm cao thủ bước thứ ba, tu vi đã đạt tới Không Huyền Trung Kỳ, chỉ còn cách Hậu Kỳ có nữa bước. Đối mặt với năm cao thủ bước thứ ba, hắn vẫn hoàn toàn chiếm ưu thế, tuy vậy nhưng tạm thời cũng bị cầm chân!

Tất cả những cao thủ bước thứ ba không có một ai tới quất nhiễu Vương Lâm hay ngăn cản Nam Vân Tử sửa chữa Phong Giới Đại Trận.

Theo ánh mắt hắn nhìn lại, trong mắt Hồng Sam Tử lóe lên sát khí, vung tay áo. Bên ngoài thân thể hắn lập tức tràn ngập mây đỏ cuồn lấy năm cao thủ bước ba đang khổ cực giao chiến với hắn, rồi cất bước lao thẳng tới Vân Lạc Đại Ti kia.

Hồng Sam Tử đột nhiên hành động, bỏ qua năm cao thủ bước thứ ba kia, nhanh chóng phá khai tinh không xuất hiện ở bên ngoài Phong Giới Đại Trận, đang định lao tới Vân Lạc Đại Ti.

Đám tu sĩ ở bên cạnh Vân Lạc Đại Ti sắc mặt đều đại biến, bắt đầu hành động. Chỉ có Vân Lạc Đại Ti kia là thần sắc vẫn như thường, trong mắt còn hiện lên một vẻ trào phúng.

Vân Lạc Đại Ti tâm cao khí ngạo, nhìn đám tu sĩ giới nội, ngoại trừ ba người thì không còn người nào có thể lọt vào mắt của nàng. Ngay cả Hồng Sam Tử này cũng không được.

Nàng chính là chờ Hồng Sam Tử này hoặc là Nam Vân Tử đến. Ngay khi Hồng Sam Tử tới gần, Phong Giới Đại Trận ầm ầm chấn động. Chỉ thấy từng đạo hàn khí nhanh chóng lao ra, hướng về phía giới nội điên cuồng bao phủ.

Dưới hàn khí này, chín tu chân tinh bị đóng băng trong Thái Cổ Tinh Thần đột nhiên run lên, đồng tử ở bên trong khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, thân thể bước về phía trước.

Thứ cử động không phải là thân thể đồng tử này, mà là tảng băng khổng lồ kia.

Tảng băng này ầm ầm run lên, trực tiếp biến mất không thấy. Ngay khi nó biến mất, đột nhiên lại xuất hiện ở bên ngoài Phong Giới Lạc Trận, lao thẳng vào trong lỗ hổng. Hồng Sam Tử đang định lao tới tấn công Vân Lạc Đại Ti, đột nhiên hàn khí từ bên trong lỗ hổng tràn ra, cả đại trận ầm ầm chấn động. Chỉ thấy tảng băng khổng lồ kia trực tiếp phá tan Phong Giới Đại Trận, mở ra một lỗ hổng rất lớn, đồng thời tiến vào trong giới nội.

Ngay khi tảng băng này tiến vào trong giới nội, lập tức tan vỡ hóa thành vô số mảnh, tạo nên một cơn cuồng phong hàn băng không cách nào hình dung được lao thẳng tới ba vạn tu sĩ của giới nội.

Cùng lúc đó, đồng tử bên trong tảng băng vừa vỡ kia ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn, từng bước tới gần Hồng Sam Tử.

– Ngươi và ta sẽ tái chiến một phen. Hãy đưa bổn tôn của ngươi ra đây, chỉ là một phân thân lão phu không muốn đánh.

Thanh âm lạnh như băng kia vừa truyền ra, đồng tử kia đã tới gần Hồng Sam Tử.

Hồng Sam Tử thần sắc cực kỳ ngưng trọng, nhưng không hề mở miệng, mà đi về phía sau, trực tiếp xuất hiện trong cơn cuồng phong đang thổi tới những tu sĩ Vân Hải, vung tay áo lập tức đánh tan cơn cuồng phong này.

Ngay lúc cơn cuồng phong này bị đánh tan, sắc mặt Hồng Sam Tử đột nhiên đại biến.

Chỉ thấy bên trong cơn cuồng phong kia hiện ra một cái bóng màu đỏ. Cái bóng màu đỏ này vặn vẹo, ngay khi xuất hiện đã ở cách Hồng Sam Tử chưa tới mười trượng, với một tốc độ nhanh tới khó tin, trực tiếp va vào Hồng Sam Tử.

Trong tiếng cười nhẹ nhàng, cái bóng màu hồng kia biến thành một nữ tử áo đỏ. Nữ tử này không ngờ là một trong những Tiên Phi đã lấy ba giọt máu bổn mệnh để hóa thành tam đầu quỷ ảnh.

Hồng Sam Tử sắc mặt tái nhợt, thân thể lùi lại phía sau mấy bước, trên ngực bất ngờ xuất hiện một vết máu. Vết máu này có hình dạng giống như là đầu quỷ, dữ tợn khuếch tán ra.

Hồng Sam Tử nhìn chằm chằm đồng tử hàn băng cùng với nữ tử áo đỏ kia.

Cơn cuồng phong hàn băng bị Hồng Sam Tử đánh tan kia vì nữ tử áo đỏ này xuất hiện mà vẫn chưa tan rã hoàn toàn, dư lực với tốc độ cực nhanh trực tiếp quét tới những tu sĩ Vân Hải. Cuồng phong quét qua, từng trận tiếng rắc rắc vang lên kinh thiên.

Chỉ thấy toàn bộ tu sĩ Vân Hải thân thể lập tức nổi lên sương lạnh, trong phút chốc bị đóng băng, ầm ầm tan vỡ.

Trong nháy mắt đã có gần một vạn tu sĩ đồng loạt tử vong.

Gần một vạn tu sĩ tử vong khiến cho những tu sĩ Vân Hải vô cùng hoảng sợ. Đứng trước sự tử vong này, đứng trước cái chết vô cùng đơn giản này, sự vinh quang của bọn họ cũng bị dao động.

Hơn nữa vì một câu nói của nữ tử áo đỏ này mà sự vinh quang vốn đã dao động, liền giống như trời sập, xuất hiện sự sụp đổ.

– Nha đầu Vân Lạc kia đã sớm đoán được hết thảy. Lần này khai chiến chính là để giết ngươi cùng với Nam Vân Tử kia. Đồng tử hàn băng đoán được ngươi sẽ vì cứu những con kiến của Vân Hải này mà ngăn cản cơn cuồng phong hàn băng. Vân Lạc cũng đoán được trong lúc nguy cấp ngươi không thể nhìn ra ta đang ẩn mình bên trong, cho ngươi một đòn chí mạng.

Một câu nói này khiến cho ánh mắt những tu sĩ Vân Hải lộ ra vẻ tuyệt vọng. Tất cả hành động của bọn họ đều nằm trong kế hoạch của đối phương, vinh quang của bọn họ có đáng là gì.

Ngay cả Hồng Sam Tử kia cũng mắc mưu, thì bọn họ lấy cái gì ra để duy trì sự vinh quang của mình, lấy cái gì để tiếp tục chiến đấu.

Ngay khi sự vinh quang này sụp đổ, vẻ trào phúng trong mắt Vân Lạc Đại Ti càng đậm, giơ tay lên chỉ. Dưới mệnh lệnh này, tu sĩ giới ngoại triển khai một trận quyết chiến.

Vô số tu sĩ giới ngoại nhe răng cười lao thẳng tới chém giết những tu sĩ Vân Hải đã mất đi vinh quang kia.

Tử vong thê thảm.

Trong tiếng cười nữ tử áo đỏ kia không để ý tới Hồng Sam Tử mà đi thẳng tới Nam Vân Tử thần sắc âm trầm đang sửa chữa Phong Giới Đại Trận.

Mắt thấy nàng sắp sửa tới gần, Nam Vân Tử thở dài bỏ qua việc sửa chữa, mà xoay người cùng với Linh Động và Chu Cẩn nghênh chiến Tiên Phi này.

Đồng tử hàn băng thần sắc lạnh lùng, hkông cho Hồng Sam Tử có cơ hội trị thương, toàn thân như một tảng hàn băng vạn cổ không tan bay thẳng tới Hồng Sam Tử, cùng với năm cao thủ bước thứ ba kia liên thủ tấn công Hồng Sam Tử.

Màn nghịch chuyển này chấn động tinh không trong Vân Hải. Nơi này nếu không có quân tiếp viện thì chắc chắn sẽ thất bại.

Đại quân thứ ba của giới ngoại Thái Cổ Tinh Thần, hơn mười bộ lạc bao gồm sáu vạn tu sĩ nhất tề xếp hàng lao thẳng tới Phong Giới Đại Trận.

Vương Lâm nhìn tất cả mọi chuyện, trong lúc trầm mặc thân thể lui về phía sau. Cho đến khi lui về phía trước những tu sĩ Vân Hải, ánh mắt hắn lộ ra chiến ý ngợp trời, trong sự tuyệt vọng của những tu sĩ Vân Hải này thét lên một tiếng kinh thiên động địa.

Chương 1430: Thất bại!

Một câu nói, mặc dù vang lên rung trời, chấn động tinh không, nhưng cũng không khôi phục được sự vinh quang đã sụp đổ kia, không khôi phục được khát vọng sống đã tuyệt vọng kia!

Dưới sự tấn công của tu sĩ giới ngoại, tu sĩ Vân Hải chỉ còn lại không tới một vạn, vẫn đang không ngừng tử vong, lùi lại phía sau… Hết người này đến người khác lùi lại, như thể thủy triều rút, ầm ầm tan rã!

Tất cả những tu sĩ Vân Hải trong mắt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nhìn đám tu sĩ giới ngoại đông gấp mấy lần mình, như thể là vô tận, bọn họ đã không còn dũng khí để tiếp tục chiến đấu.

Bọn họ càng lùi bước, càng làm tăng thêm sự hung ác của giới ngoại. Những tiếng cười điên cuồng truyền khắp bốn phía, truyền vào trong tai tất cả những tu sĩ Vân Hải.

Nhưng bọn họ vẫn liên tục lùi lại… Có rất ít người là không sợ chết. Bọn họ, rất sợ… Vân Hải, đã không còn giữ được rồi… Chiến đấu tới chết ở chỗ này, không bằng giữ lại tính mạng… Trận đại chiến này vẫn còn chưa kết thúc. Cho dù trận này bại, những nếu ta đi tới những tinh vực khác, vẫn còn có cơ hội tái chiến… Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu mỗi tu sĩ Vân Hải. Vì bọn họ đã tìm đc đủ loại lý do để lùi về phía sau, khiến cho tốc độ bọn họ lui về phía sau lại càng nhanh hơn… Hồng Sam Tử không hề lùi lại, hắn tử chiến cùng với sáu cao thủ bước thứ ba, hắn hiểu mình quyết không thể lùi lại. Những tu sĩ kia sợ chết, lùi bước là chuyện hắn không thể ngăn cản, nhưng hắn là cao thủ của giới nội, nếu như hắn lùi lại, thì trận chiến này sẽ thật sự thất bại hoàn toàn!

Trận chiến này thất bại, đối với giới nội vẫn chưa chuẩn bị tốt mà nói là một đòn cực kỳ nghiêm trọng, khiến cho giới nội không còn sức mạnh để tái chiến… Nam Vân Tử cũng không lùi lại. Hắn cả đời tuy ít nói nhưng vô cùng trọng nghĩa, năm đó Phong Tôn đối với hắn đã có đại ân, nên hắn phải báo đáp, giới nội là nhà của hắn, hắn phải bảo vệ. Hắn thân là cao thủ của giới nội, hắn không có lý do gì để lùi bước. Trong lúc trầm mặc, ánh mắt Nam Vân Tử lóe lên chiến ý!

Trong khi gần một vạn tu sĩ Vân Hải đang lùi lại, tu sĩ giới ngoại điên cuồng lao tới, như một đàn sói xông vào đàn dê, điên cuồng chém giết. Trong những tiếng gào thét thê lương, gần một vạn tu sĩ này đã không còn một chút vinh quanh nào, bọn họ đã tử vong mất mấy ngàn!

Chỉ có một người không hề lùi lại!

Đó chính là Vương Lâm!

Hắn không mở miệng nói một câu nào, mà ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, cất bước đi thẳng tới đám tu sĩ giới ngoại đang đuổi theo những tu sĩ Vân Hải đang lùi lại kia!

Mỗi một bước đều có tiếng ầm ầm vang vọng, trong nháy mắt Vương Lâm đã tới, vung tay phải, lôi đình nổi lên ầm ầm. Chỉ thấy giữa tinh không lập tức hiện lên lôi đồ khổng lồ, ngây khi lôi đồ này xuất hiện, Vương Lâm giơ tay phải hướng về tinh không kéo một cái!

– Thái Cổ Lôi Giới, mở!

Tinh không ầm vang, bên trong lôi đồ, một cái khe rất lớn trực tiếp được mở ra, một luồng khí tức hỗn tạp lao ra. Một tiếng rít gào của Thái Cổ Lôi Long trực tiếp truyền ra, chỉ thấy có vài con Thái Cổ Lôi Long từ trong cái khe kia thò đầu ra, dung nhập vào trong lôi đồ mở miệng ra, liền có những tia chớp vô tận ầm ầm giáng xuống!

Mỗi một tia chớp đều to chừng mười trượng, sau khi được Vương Lâm xuất ra toàn bộ lôi đình bổn nguyên, điên cuồng giáng xuống!

Cơn lốc lửa bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành một cơn lốc xoáy lớn, bên trong còn có Chu Tước nhảy múa, trong những tiếng kêu bén nhọn, lao thẳng tới những tu sĩ giới ngoại!

Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, những tiếng nổ rất lớn kia khiến cho tinh không chấn động! Sức mạnh của một người ngăn cản đại quân giới ngoại truy kích. Sức mạnh của một người, khiến cho cả đại quân này dừng lại ngay tại chỗ!

Cảnh tượng này từ xa nhìn lại đủ để khiến cho tất cả tu sĩ chấn động tâm thần!

Tinh không như thế bị tách ra, một bên là mấy ngàn tu sĩ Vân Hải đang tuyệt vọng lùi lại!

Một bên là đại quân mấy vạn người của giới ngoại!

Ở chính giữa, chính là Vương Lâm!

Ở chính giữa tinh không này có lôi đồ gào thét, ở chính giữa tinh không này, bên ngoài thân thể Vương Lâm có ngọn lửa chín màu cấp tốc xoay tròn!

Vương Lâm quay lưng về phía mấy ngàn tu sĩ Vân Hải, hướng về phía vô số tu sĩ ở phía trước, thần sắc bình tĩnh đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn lại!

Một mình hắn khiến cho đại quân giới ngoại kia không dám tiên lên nửa bước!

Sau khi trầm mặc ít lâu, trong đại quân giới ngoại kia bộc phát ra từng trận tiếng gầm kinh thiên, nhất tề liều chết xông tới!

Vương Lâm không nói câu nào, giơ tay phải lên, huyết kiếm hiện ra, bị hắn nắm chặt trong tay. Hắn vung tay phải lên, nhìn chằm chằm về phía trước, từng bước đi tới, lôi đình cũng ầm ầm nổi lên, cơn lốc lửa xoay tròn quanh thân thể.

Ngay những tu sĩ giới ngoại kia tới gần, lập tức liền có hơn một ngàn người bị hư hỏa thiêu đốt, kêu lên thảm thiết lui về phía sau. Còn có gần một ngàn người bị lôi đình giáng xuống, thân thể tan vỡ!

Nhưng những tu sĩ này thật sự là quá đông, trong đó lại có rất nhiều tu sĩ đại thần thông, còn Vương Lâm thì vẫn chưa đạt tới bước thứ ba. Cho dù hắn có đạt tới bước thứ ba, thì đối mặt với hơn mười vạn tu sĩ này, hắn cũng không có cách gì để đối phó!

Một cơn cuồng phong được thần thông của những tu sĩ giới ngoại dung hợp thành lao thẳng tới Vương Lâm. Đây là một trận tử chiến. Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, không hề lui ra phía sau nửa bước, mà hướng về phía trước không ngừng chém giết. Hắn phun ra một máu tươi, quần áo màu trắng đã bị nhuốm thành màu đỏ.

Hai mắt hắn đã tràn ngập màu máu, vẻ mặt hắn đã lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi, nguyên lực của hắn đã bắt đầu cạn kiệt, Cổ Thần lực dường như cũng không đủ, thân thể hắn bị thương càng ngày càng nặng!

Những vết thương dường như đã lan ra khắp toàn thân hắn!

Nhưng chết ở trong tay những tu sĩ giới ngoại cũng là điều không thể đoán trước được, Vương Lâm cũng không suy nghĩ đến chuyện đó. Lúc này hắn chỉ biết có duy nhất một chuyện, đó là hắn không thể tìm được lý do khiến cho mình có thể an tâm rời khỏi…

Trọng trách của Phong Tôn, những âm tình của giới nội, quê hương nơi hắn đã trưởng thành, hết thảy những điều này khiến cho hắn không để lùi lại… Hai mắt đỏ bừng, khiến cho thế giới ở trước mắt Vương Lâm cũng trở nên đỏ như máu. Trong trận giết chóc không ngừng nghỉ này, trước sức mạnh của một người ngăn cản bước chân của một đại quân, trong đám tu sĩ Vân Hải ở phía sau Vương Lâm, đã có một người dừng chân lại.

Hắn là một thanh niên, một thanh niên mới chỉ đạt tới Khuy Niết Sơ Kỳ. Hắn đã may mắn không bị chết ở trong trận chiến vừa rồi, hắn xoay người, ngơ ngác nhìn về phía sau Vương Lâm ở đằng xa, nhìn bóng lưng Vương Lâm, nhìn vô số những tu sĩ ở phía trước dường như đang bị hai cánh tay khổng lồ ngăn cản.

– Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận.

Trong lúc thanh niên này thì thào, sự vinh quang đã sụp đổ kia dương như có dấu hiệu thức tỉnh lại.

Lại có một tu sĩ Vân Hải dừng bước, không bỏ chạy nữa, mà yên lặng xoay người, kinh ngạc nhìn bóng lưng Vương Lâm. Dần dần, chiến ý trong mắt hắn thức tỉnh, hai mắt đỏ bừng, một sự điên cuồng từ đáy lòng bộc phát ra.

– Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận.

Lại có rất nhiều tu sĩ Vân Hải không bỏ chạy nữa mà quay đầu lại nhìn Vương Lâm. Từng câu thì thào trong khoảnh khắc này lộ ra một hương vị không thể nói rõ, hương vị này có thể khiến cho nhiệt huyết của một người trở nên điên cuồng!

– Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận.

– Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận.

Những tu sĩ Vân Hải dừng chân lại, cuối cùng mấy ngàn tu sĩ Vân Hải đnag bỏ chạy như chó trong nhà có tang này toàn bộ đều đã dừng lại, nhìn Vương Lâm. Trong mắt họ, câu nói vừa rồi Vương Lâm gào thét lên lại một lần nữa hiện lên rõ ràng bên tai!

Câu nói này mới vừa rồi truyền vào trong tai bọn họ không hề có một chút tác động nào, không thể kích động được tinh thần của bọn họ một chút nào, không thể làm nổi lên một chút rung động. Nhưng giờ phút này, Vương Lâm dùng hành động của hắn để nói rõ cho tất cả những tu sĩ Vân Hải này biết, tu sĩ chúng ta là thứ gì, tiếc gì mà không đánh một trận!

Vân Hải vinh quang của bọn họ mặc dù đã sụp đổ, nhưng Vương Lâm đã cho họ một sự vinh quang mới, một sự vinh quang trong chiến đấu! Vì quê hương Vân Hải mà chiến đấu, vì tất cả những gì mà mình muốn bảo vệ mà chiến đấu!

Ngay trong khoảnh khắc này, Khai Thiên Phủ khổng lồ trong Phong Giới Đại Trận lại một lần nữa giáng xuống. Trong tiếng ầm ầm, năm nghìn tu sĩ giới ngoại đồng loạt tan vỡ mà chết. Cũng trong khoảnh khắc này, Vương Lâm ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chằm Khai Thiên Phủ kia, trong mắt của mấy ngàn tu sĩ Vân Hải ở phía sau, cả người Vương Lâm xông tới!

– Phong Tôn hãy giúp ta!

Tiếng hét của Vương Lâm truyền ra, trực tiếp truyền vào trong Phong Giới Đại Trận, truyền vào ngọc bội bên trong ánh sáng nhẹ nhàng đang vây khốn điện chủ của Thiên Phạt Điện!

Trong ngọc bội, thần thức của Phong Tôn để lại như thể bộc phát ra một luồng sức mạnh cuối cùng trong sinh mệnh, vô biên truyền ra. Ánh sáng nhẹ nhàng kia trực tiếp dung nhập vào toàn bộ Phong Giới Đại Trận, theo Phong Giới Đại Trận trực tiếp nhập vào trong Khai Thiên Phủ vừa mới chém xuống đang chậm dần lại kia! Bị hào quang dung hợp này tràn ngập, Khai Thiên Phủ khổng lồ kia ầm ầm chấn động!

Từ bên trong như thể truyền ra một sự vật lộn khủng khiếp, đối kháng với ánh sáng nhẹ nhàng kia. Nhưng theo ánh sáng này không ngừng mạnh mẽ nhập vào, trong từng trận tiếng ầm ầm truyền khắp tinh không, Khai Thiên Phủ khổng lồ này dừng lại ở giữa không trung, từng trận khí tức Cổ Thần từ bên trong nhanh chóng khuếch tán ra!

– Phong Giới Khai Thiên Phủ, xin mời người được truyền thừa của ta sử dụng… Một thanh âm già nua từ bên trong Phong Giới Đại Trận truyền ra, truyền vào trong tai tất cả tu sĩ.

Ánh mắt Nam Vân Tử lộ ra vẻ bi ai, hắn không thể nào quên được thanh âm này!

Nữ tử áo đỏ đang giao chiến với hắn cũng biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị hiếm thấy, những cảnh tượng năm đó trong ký ức lại tràn ngập trong tâm thần.

Thần sắc của Hồng Sam Tử rất bình tĩnh, nhưng ngay khi thanh âm này vang lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ hồi tưởng. Dường như hắn đang nhớ về năm đó, cùng với Phong Tôn tính cách cố chấp to tiếng luận đạo. Sự cổ hủ của đối phương khiến cho hắn vô cùng khó chịu, nhưng Phong Tôn kia thủy chung vẫn chỉ mỉm cười, lắc đầu không nói.

Đồng tử hàn y cũng nghe thấy thanh âm này, trong mắt lộ ra một vẻ sợ hãi. Người mà hắn cả đời này sợ nhất không phải Chưởng Tôn của giới ngoại, cũng không phải là Tiên Phi, mà là Phong Tôn này!

Dưới thanh âm già nua này, Khai Thiên Phủ ngừng giãy giụa, nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành to chưa tới vài trượng, nhưng khí tức Cổ Thần trên đó cũng điên cuồng tăng lên gấp bội!

Vương Lâm nhảy lên, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người nắm lấy Khai Thiên Phủ này!

Đây là một pháp khí cổ đại, đây là vũ khí mạnh nhất của vương tộc, đây là Khai Thiên Phủ!

Ngay khi nắm lấy chiếc búa này, tinh điểm Cổ Thân trên mi tâm của Vương Lâm ầm ầm xoay tròn, một khí thể có thể so với lúc nhận truyền thừa của Đạo Cổ từ trên người Vương Lâm nhanh chóng bộc phát ra!

Vô số năm qua, từ sau khi nó dung nhập vào trong Phong Giới Đại Trận, Vương Lâm chính là người đầu tiên cầm lấy Khai Thiên Phủ của Cổ Thần này!

Chương 1431: Nắm lấy Khai Thiên Phủ!

Sau khi cầm lấy Khai Thiên Phủ, một luồng Cổ Thần lực vô biên từ tay phải Vương Lâm điên cuồng nhập vào trong cơ thể, đi thẳng đến mi tâm, chảy vào trong tinh điểm thứ tám mới chỉ là một vòng xoáy vẫn chưa hoàn toàn thành hình!

Luồng Cổ Thần này kinh thiên động địa chảy vào, vòng xoáy tinh điểm thứ tám của Vương Lâm lập tức bành trướng lên, bắt đầu điên cuồng hấp thụ!

– Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận!

Tiếng hô của Vương Lâm như sấm. Trong khi thanh âm của hắn vang vọng, mấy ngàn tu sĩ ở phía sau hắn tất cả đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.

– Tu sĩ chúng ta tiếc gì mà không đánh một trận!

Đấy không phải chỉ có thanh âm của một mình Vương Lâm, mà là mấy ngàn tu sĩ này đồng loạt gào thét lên. Giờ phút này, bọn họ đã quên cả sống chết, quên hết mọi thứ, lúc này, họ chỉ có chiến ý ngợp trời!

Vương Lâm đứng giữa tinh không, ở phía trên mấy vạn người. Hắn quay đầu nhìn mấy ngàn tu sĩ đang nhiệt huyết sôi trào ở phía sau.

– Các ngươi có muốn theo ta liều chết không?

Câu nói này làm dấy lên một cơn cuồng phong truyền vào trong tai mấy ngàn tu sĩ kia, khiến cho bọn họ phát ra một tiếng rống kinh thiên!

Thanh âm này truyền vào trong tai vô số tu sĩ giới ngoại kia, khiến cho bọn họ tâm thần run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra một vẻ hoảng sợ vô cùng. Ánh mắt này có lẽ rất lâu trước, trong trận đại chiến Phong Giới lần thứ hai năm đó, cũng là ánh mắt của tổ tiên bọn họ nhìn một người khác, đó là chủ nhân của Phong Giới năm đó!

Vương Lâm ánh mắt như điện, quay đầu liếc mắt nhìn về phía Vân Lạc Đại Ti được vô số tu sĩ bảo vệ ở đằng xa, trong mắt lóe lên sát khí ngợp trời!

Việc mà Hồng Sam Tử bị ngăn cản không thể làm được, hiện giờ hắn muốn làm!

Dưới ánh mắt của mấy ngàn tu sĩ Vân Hải ở phía sau, trước sự sợ hãi của hơn mười vạn tu sĩ giới ngoại ở phía trước, Vương Lâm với sát khí ngợp trời từng bước tiến về phía trước!

– Giết!

Vương Lâm ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng!

Thanh âm kinh thiên động địa này là một tiếng rống của Cổ Thần. Dưới tiếng rống này, tinh không run rẩy, một khí thế không thể nào hình dung được từ trên người Vương Lâm bộc phát ra, dung nhập vào trong tiếng rống này!

Dưới một tiếng rống này, rất nhiều tu sĩ giới ngoại phía trước sắc mặt đại biến, toàn bộ lùi về phía sau. Một sự chấn động từ trong đáy lòng khiến cho bọn họ dâng lên một cảm giác sợ hãi vô tận!

Dường như lúc này Vương Lâm cầm trong tay Khai Thiên Phủ là một người bất khả chiến bại. Trên thân thể hắn có một chiến ý kinh thiên, tất cả những người ngăn cản đều ở dưới chiến ý này mà sụp đổ!

Đi theo Vương Lâm còn có mấy ngàn tu sĩ điên cuồng kia. Bọn họ đã hành động!

Mấy ngàn tu sĩ Vân Hải điên cuồng phóng về phía trước. Bọn họ đang liều chết!

Tu sĩ Vân Hải cơ thể chết trận, nhưng quyết không thể bỏ chạy. Đây là một sự quyết tâm, là một ý chí, một sự vinh quang! Sự vinh quang khi chết trên chiến trường!

Sự vinh quang này đã truyền khắp toàn bộ giới nội, đi sâu vào trong lòng của mỗi tu sĩ giới nội, làm bùng lên ngọn lửa chiến tranh điên cuồng. Như vậy, trong trận đại chiến mà hai bên chênh lệch nhau rất lớn này, đã lóe lên một cơ hội chiến thắng!

Trận chiến không biết sẽ kéo dài đến bao lâu này hiện giờ mới chỉ bắt đầu. Trong trận chiến này cuối cùng nếu giới nội thất bại, thì trong giới nội sau trận chiến sẽ không còn một tu sĩ nào nữa!

Đây mới thật sự là tử chiến!

– Trên đỉnh núi lạnh xa xôi, lửa hiệu cháy ngoài biên thùy đã tắt, chôn cất không có người thương tiếc!

Vương Lâm xông ra, nhảy vào trong đám tu sĩ giới ngoại tới xâm lược, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm tới, hướng về phía trước điên cuồng bước đi. Khai Thiên Phủ trong tay phải không hề được huy động, mà chỉ được cầm trong tay giơ lên. Chỉ cần một luồng sát khí này cũng khiến cho những người ở phía trước không ai dám cản trở nửa bước!

Vân Lạc Đại Ti kia sắc mặt nhanh chóng biến đổi. Nàng nhìn chằm chằm Vương Lâm ở đằng xa, giơ tay lên chỉ về phía trước! Dưới mệnh lệnh này, những tu sĩ giới ngoại đang lùi lại lập tức dữ tợn xông lên, dường như chỉ có vẻ ngoài dữ tợn này mới có thể che lấp đi sự hãi trong lòng họ!

Vương Lâm hai mắt đỏ bừng, không ngừng xông tới, một cơn cuồng phong vờn quanh bên người hắn. Không ai có thể cản trở, không ai dám cản trở!

– Giết!Nguồn truyện audio

Những tu sĩ xông tới kia vừa mới xông lên liền lập tức tản ra, sự sợ hãi trong lòng bọn họ đã át đi vẻ ngoài dữ tợn!

Hồng Sam Tử cùng với Nam Vân Tử kia đồng thời xuất hiện, ngăn cản bất cứ một cao thủ bước thứ ba nào rời khỏi. Nhưng hàn y đồng tử đang đánh với Hồng Sam Tử kia tu vi vốn rất cao thâm, hơn nữa Hồng Sam Tử đã bị Tiên Phi đánh lén, lúc này đang bị thương, lại phải giao chiến với rất nhiều cao thủ bước thứ ba, nên với sức lực của hắn lúc này cũng không thể cầm chân được tất cả mọi người.

Lão tổ Hỏa Tước Tộc là người đầu tiên rời khỏi trận chiến với Hồng Sam Tử, mang theo một luồng sát khí, toàn thân có ngọn lửa màu đen vờn quanh, lao thẳng tới Vương Lâm!

Trong lúc hắn tiến về phía trước, ấn kỳ Hỏa Tước Tộc trên mi tâm hắn lóe lên, trong tiếng ầm ầm, hóa thành một con hỏa điểu màu đen rất lớn. Con hỏa điểu thân thể khổng lồ này bao phủ thân thể của lão tổ Hỏa Tước Tộc vào bên trong.

Ở trên con hỏa điểu này còn có rất nhiều hương hỏa lực tràn ngập, khí thế như cầu vồng. Lão tổ Hỏa Tước Tộc này xuyên qua từng tầng đại quân tu sĩ, lao thẳng tới Vương Lâm!

– Tiểu tạp chủng, ngươi có chiếc búa kia thì đã sao, hãy xem lão phu giết ngươi như thế nào!

Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã ở cách Vương Lâm chưa tới ngàn trượng. Từ xa nhìn lại, con hỏa điều màu đen kia hừng hực thiêu đốt, từng trận hơi nóng phả vào mặt Vương Lâm, khoảng cách càng ngày càng gần!

Vương Lâm đã đỏ mắt, trong lúc tiến nhanh về phía trước nhìn chằm chằm lão tổ của Hỏa Tước Tộc kia, không nói lời nào, mà giơ mạnh Khai Thiên Phủ trong tay phải lên. Những tinh điểm trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn, từng trận Cổ Thần lực tràn ngập toàn thân. Ngay khi Khai Thiên Phủ kia giơ lên, liền lập tức hướng về lão tổ Hỏa Tước Tộc đang lao tới chém xuống!

– Ai cản trở ta, đều phải chết!

Gầm lên kinh thiên, Vương Lâm nhảy lên, Khai Thiên Phủ kia trong tiếng ầm ầm hướng thẳng xuống phía dưới, ở phía trước Vương Lâm hiện ra một phủ ảnh khổng lồ!

Phủ này rất lớn, dường như có thể so sánh với linh hồn của Phong Trận lúc trước, lúc này ầm ầm xông ra, hướng về con hỏa điểu màu đen trực tiếp chém xuống!

Một búa này kinh thiên động địa, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Thậm chí cả Hồng Sam Tử và Nam Vân Tử đang giao chiến với rất nhiều cao thủ cũng phải liếc mắt nhìn.

Càng không phải nói tới rất nhiều tu sĩ giới ngoại lúc này đang nhảy vào xâm lược giới nội. Bọn họ trong lúc sợ hãi nhất tề nhìn lại, ánh mắt lộ ra một vẻ kỳ vọng, kỳ vọng lão tổ Hỏa Tước Tộc có thể giết chết Vương Lâm, khiến cho Vương Lâm chết ở trước mặt bọn họ, chết ở trong mắt bọn họ!

Chỉ có như vậy, mới có thể xua tan đi sự sợ hãi tràn ngập trong lòng những tu sĩ giới ngoại này!

Ba ngàn tu sĩ Vân Hải ở phía sau Vương Lâm đang xông tới liều chết cũng ngước mắt nhìn. Thần sắc bọn họ kích động, bọn họ không hề sợ sống chết. Chỉ cần Vương Lâm bị lão tổ Hỏa Tước Tộc kia cản trở, hoặc là hai người này vì thế mà triển khai chém giết, cũng sẽ khiến cho khí thế vừa bùng lên của những tu sĩ Vân Hải này bị ảnh hưởng kịch liệt!

Tạo nên một khí thế không thể ngăn cản!

Vương Lâm tràn đầy sát khí, trong lúc chém xuống, phủ ảnh khổng lồ kia trong nháy mắt ầm ầm va chạm với con hỏa điểu màu đen kia. Ngọn lửa khắp toàn thân con hỏa điểu này điên cuồng thiêu đốt, hướng ra phía ngoài mạnh mẽ khuếch tán, muốn chống cự lại Khai Thiên Phủ này!

Nhưng chiếc búa này có tên là Khai Thiên!

Trong tiếng ầm vang, ngọn lửa đang khuếch tán ra kia ầm ầm sụp đổ, không hề có một chút sức chống cự nào, bị phù ảnh khổng lồ kia xuyên thấu qua, chém thẳng xuống thân thể của con hỏa điểu!

Tiếng ầm ầm trong khoảnh khắc này chấn động tinh không. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng xảy ra tiếp theo, nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời họ sẽ không thể nào quên, đó là sự kiêu ngạo của tu sĩ Vân Hải, là cơn ác mộng tồn tại vĩnh viễn của tu giới ngoại tới xâm lược!

Phủ ảnh kia không hề dừng lại, mà trong tiếng ầm ầm kịch liệt, chém lên thân thể của con hỏa điểu kia. Một tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm truyền vào trong tâm thần của tất cả tu sĩ, từ bên trong thân thể của con hỏa điểu này vang lên!

Chỉ thấy thân thể con hỏa điểu màu đen kia bất ngờ bị Khai Thiên Phủ trực tiếp xuyên qua, đột nhiên tan vỡ, một phân thành hai, lộ ra lão tổ của Hỏa Tước Tộc sắc mặt tái nhợt, thần sắc hoảng loạn ở trong thân thể của hỏa điểu!

Hắn trơ mắt nhìn chiếc búa kia cùng với một khí thế mà hắn không thể chống cự trực tiếp giáng xuống, giống như đã mất đi toàn bộ sức lực phản kích, khiến cho Khai Thiên Phủ kia trực tiếp chém lên mi tâm hắn!

Tiếng ầm ầm vang vọng, một sức mạnh hủy diệt điên cuồng truyền vào mi tâm của lão tổ Hỏa Tước Tộc. Mi tâm hắn lập tức tuôn ra máu tươi, xuất hiện một vệt đỏ như máu!

Vệt máu này không ngừng kéo dài ra, cuối cùng hướng về hai bên nhanh chóng rách ra, mang theo máu thịt, phá vỡ tộc ấn của hắn, lộ ra hộp sọ bên dưới mi tâm của lão tổ Hỏa Tước Tộc này!

Hộp sọ của hắn lại tiếp tục bị nứt ra, một cái khe trực tiếp xuất hiện, nhanh chóng hướng về hai bên nứt toác ra, trong nháy mắt lộ ra bộ não trắng ởn ở bên dưới hộp sọ!

Phủ ảnh lóe lên trực tiếp xông vào bộ não của lão tổ Hỏa Tước Tộc trong hộp sọ vừa nứt ra, đột nhiên xuyên thấu qua, giống như chém vào một tảng đậu hũ, tách ra làm đôi. Đồng thời phủ ảnh này còn hung hăng giáng xuống, khiến cho cái đầu của lão tổ Hỏa Tước Tộc này cũng bị chia làm hai!

Trong tiếng rắc rắc, dưới phủ ảnh này, cổ, ngực của lão tổ Hỏa Tước Tộc toàn bộ tuôn ra máu tươi, bị chiếc búa này hoàn toàn xuyên thấu qua, trực tiếp đem người này chém ra làm đôi!

Nguyên thần của hắn cũng không thể chạy thoát, theo thân thể hắn bị chia làm hai nửa, trực tiếp bị hủy diệt, tiêu tan giữa tinh không!

Hết thảy chuyện này nói ra thì dài, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt!

Trong nháy mắt!

Giết một cao thủ bước thứ ba trong nháy mắt…!

Sau một búa này, tinh không đột nhiên trở nên yên tĩnh, tu sĩ giới ngoại xâm lược ngơ ngác nhìn con hỏa điểu kia tiêu tan, thi thể bị chém đứt đôi của lão tổ Hỏa Tước Tộc kia, hoàn toàn đứng sững ra ở đó. Bọn họ không thể tin, cũng không dám tin!

Vương Lâm lúc này không người nào có thể ngăn cản! Toàn thân hắn xuyên qua thân thể bị chém làm đôi của lão Hỏa Tước Tộc, mang theo sát khí ngợp trời, với ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Vân Lạc Đại Tỉ sắc mặt trắng bệch đang lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, điên cuồng phóng tới!

Tất cả những tu sĩ giới ngoại ở phía trước dường như lúc này mới có phản ứng, trong những tiếng kêu hoảng loạn chói tai, tất cả những tu sĩ ở phía trước Vương Lâm đều nhất tề lùi lại!

Ngay cả những tu sĩ ở bên cạnh Vân Lạc Đại Ti lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, không tự chủ được lùi lại phía sau. Trong mắt bọn họ, Vương Lâm giống như là Tiên Ma từ trong hoàng tuyền đi ra, mang theo sát khí ngợp trời, muốn hủy diệt tất cả sinh linh!

Thậm chí cả Vân Lạc Đại Tikia cũng cuống quýt lui về phía sau, sự sợ hãi trong mắt nàng còn nồng đậm hơn những người ở bên cạnh vô số lần. Nàng nhìn Vương Lâm ở phía trước cách một ngàn trượng, trong mắt hiện lên những cảnh tượng mà nàng đã tính toán ra. Bóng lưng trong cảnh tượng đó, tất cả những thứ khiến cho nàng hoảng sợ dường như đang xảy ra với chính mình!

– Phong Tôn vinh quang!

– Phong Tôn vinh quang!

Những tiếng hô kích động từ trong miệng mấy ngàn tu sĩ kia truyền ra càng ngày càng lớn, càng ngày càng phấn khích, cuối cùng hóa thành một thanh âm dường như vang vọng vĩnh hằng trong tinh không này!

– Phong Tôn vinh quang!

Chương 1432(a): Chôn cất không có người thương tiếc!

Đây mới chân chính là gầm thét, mới chân chính là vinh quang của chủ nhân phong giới!

Cũng có thể nói, đây là một luồng hào khí, một sự bi tráng mà khiến người ta ngàn vạn lần kính nể!

Vô tận tu sĩ giới ngoại xâm lấn phía trước Vương Lâm đồng loạt hoảng sợ lùi lại phía sau. Tốc độ của Vương Lâm đã đạt tới cực hạn, cất bước khiến tinh không ầm vang, mỗi bước hạ xuống đều như khiến cả tinh không run rẩy, vang lên tiếng sấm kinh thiên!

Nhất là Khai Thiên Phủ vừa giết chết Lão tổ Hỏa Tước Tộc trong tay Vương Lâm lại mơ hồ truyền ra những tiếng gào thét. Tiếng gào thét này mang theo sát âm, mang theo một sự quyết tâm điên cuồng, hoàn toàn làm sụp đổ chiến ý của tu sĩ giới ngoại!

Trận chiến này mới vừa bắt đầu, đây mới là trận đánh đầu tiên! Nhưng chỉ trận đánh mở màn này giới ngoại đã chết một tu sĩ bước thứ ba. Hắn không phải là bị người ta dùng thủ đoạn hèn hạ giết chết, cũng không phải là bị cường giả bước thứ ba Hồng Sam Tử của giới nội đánh chết, mà là bị Vương Lâm, Phong Tôn của giới nội, trước mặt tu sĩ giới ngoại, dùng một phương thức cực kỳ rung động tâm thần, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc dùng một búa chặt đứt!

Không còn phương thức nào có thể làm tan rã niềm tin của dân chúng giới ngoại hơn là phương thức này!

Vương Lâm dùng lực lượng của một người làm được điểm này, kích phát niềm tin của giới nội vào Phong Tôn, chính thức dương danh trong trận chiến đầu tiên này, cũng là ở một lần chém giết này!

Thủy Đạo Tử chết đi cũng không có gì đáng nói, chỉ là giết một tên nô bộc mà thôi. Nhưng lúc này cái chết của Lão tổ Hỏa Tước Tộc lại hoàn toàn bất đồng. Đây là chiến công hiển hách, chém giết một đại tướng của đối phương trong chiến tranh!

Đây là ánh sáng vụt lên giữa lúc tu sĩ Vân Hải tinh vực đang tử thương thảm trọng!

Mười vạn tu sĩ giới ngoại bắt đầu yên lặng lùi bước, ánh mắt nhìn Vương Lâm lộ vẻ hoảng sợ và kính nể. Không chỉ có bọn họ, ngay cả ánh mắt đồng tử mặc hàn y và tiên phi cũng lóe sáng, đồng loạt nhìn lại!

Tiếng cười dài của Hồng Sam Tử lúc này vang lên kinh thiên động địa!

-Phong Tôn chém chết tu sĩ bước thứ ba của giới ngoại, cuộc chiến này chúng ta không thể bại được!

Trong tiếng cười, Hồng Sam Tử vung tay áo lên, hồng quang trong cơ thể lóe lên lao thẳng tới hàn y đồng tử, vây khốn chặt chẽ tu sĩ bước thứ ba này của giới ngoại.

Nam Vân Tử lúc này cũng cười vang, ngăn cản tiên phi kia, bắt đầu chiến đấu!

Giống như không còn ai có thể ngăn cản Vương Lâm. Vương Lâm cầm Khai Thiên Phủ một đường không ngừng lao tới. Đám tu sĩ giới ngoại không ngừng lui lại phía sau nhưng không cản nổi tốc độ của hắn. Từ xa nhìn lại, hắn giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào bụng của đại quân tu sĩ giới ngoại, thế như chẻ tre lao về phía trước!

Tiếng ầm vang quanh quẩn chưa tan lại nổi lên!

Sắc mặt Vân Lạc đại ti vô cùng tái nhợt, theo tiềm thức lui lại phía sau. tay phải bắt quyết muốn tính ra một đường sinh cơ, bàn tay phải hóa thành tàn ảnh. nhanh chóng bấm quyết.

-Ngăn hắn lại!

Vân Lạc đại ti vừa lui lại vừa lần đầu trong trận đánh này phát ra tiếng nói cao vút. Tiếng nói này lộ vẻ hoảng sợ vô cùng, âm thanh vì sợ hãi mà đã lạc cả đi.

Rất nhiều tu sĩ bước thứ ba đánh với Hồng Sam Tử đều bị hắn ngăn cản. Nhưng hàn y đồng tử kia có thần thông tương xứng, tay phải vung lên liền có một mảng khí băng hàn ầm ầm tràn ra, trực tiếp lan tới Nam Chiếu Thượng Nhân, đánh văng hắn ra khỏi thần thông của Hồng Sam Tử.

-Giết Phong Tôn!

Hàn y đồng tử gầm nhẹ một tiếng kinh thiên, hóa thành chấn động ầm ầm lan ra! Hắn lúc này đã nhận thấy tâm thần cư dân giới ngoại đang chấn động, bị cảnh tượng vừa rồi làm tan rã lòng ham chiến, nảy sinh ý niệm sợ hãi.

Loại chuyện này là chuyện trí mạng trong đại chiến, quyết không thể để tiếp tục kéo dài. Nếu thật sự như vậy thì Vương Lâm đánh thẳng vào trong đại quân, giết chết Vân Lạc đại ti, trận chiến này giới ngoại cho dù thắng thì trên thực tế cũng là đại bại!

Chuyện này hắn thấy giải quyết rất dễ dàng, chỉ cần giết chết Vương Lâm nọ là xong!

Hắn Không chỉ đánh văng Nam Chiếu Thượng Nhân ra mà còn đánh văng ra một tu sĩ bước thứ ba từ trong đợt đại quân thứ hai cũng chạy tới đây. Đây là một người đến từ Bạch Lặc tộc của giới ngoại. Hắn là một lão già mặc lam bào, lúc này sau khi bị đánh văng ra thân thể liền nhoáng lên, lao thẳng về phía Vương Lâm!

Tốc độ của Nam Chiếu Thượng Nhân kia vượt xa lão già mặc lam bào, trong nháy mắt khi bị đánh văng ra liền hóa thành một đạo hắc mang, mang theo sát niệm nồng đậm, lao thẳng tới Vương Lâm!

Giờ phút này Vương Lâm đang lao đi trong đại quân. Những kẻ phía trước không kịp tránh, Hư hỏa trong cơ thể liền thiêu đốt, thân thể sụp đổ trong tiếng kêu thảm thiết. Khoảng cách giữa Vương Lâm và Vân Lạc đại ti không còn tới năm trăm trượng!

Bốn trăm trượng, ba trăm trượng, hai trăm trượng!

Ngay lúc khoảng cách chỉ hai trăm trượng thì Nam Chiếu Thượng Nhân bất ngờ hiện ra phía sau Vương Lâm. Lúc này vẻ mặt hắn âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tay phải giơ lên liền có khói độc năm màu biến ảo ra!

Khói độc năm màu này chính là độc tố bổn mạng của Nam Chiếu Thượng Nhân, do hắn thu thập luyện hóa cả vạn năm, trở thành bảo vật bất hủ của hắn, đủ để sánh với độc công của Đại Hoang Thượng Nhân!

-Vương Lâm tiểu bối. Cuộc chiến này phải kết thúc thôi!

Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 12 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)