[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 361 [Chương 1394 đến1398]
❮ sautiếp ❯Chương 1394: Viễn cổ chiếu viết
Thân thể khô gầy này tràn đầy vẻ thối nát, toàn thân như thể không có da, chỉ có máu thịt mơ hồ đã biến thành màu đen, bộ dạng đã không còn giống như con người, ngược lại giống như một thi thể đã tử vong sau vô số năm vẫn chưa thối rữa hết!
Trên thân thể của lão tổ Hướng gia này còn có những gân xanh mạch máu nhúc nhích bên dưới máu thịt, giống như đang giãy giụa cố sống sót. Duy chi có trái tim trên ngực trái, giữa một lượng lớn mạch máu đan xen nối liền vào nhau, lộ ra một trái tim đò sẫm to bằng nắm tay.
Trái tim này đập thình thịch, nhưng không phải bộc phát ra sức sống, mà là tử khí nồng nặc!
Hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Vương Lâm, lộ ra một vẻ phẫn nộ cùng với một vẻ sợ hãi không thể che giấu được.
Một khí tức Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy hùng mạnh từ trong cơ thể lão tổ của Hướng gia này ngưng tụ khuếch tán ra, khiến cho bên ngoài cơ thể hắn hình thành một đám khí rất lớn xoay tròn. Đám khí này cuốn theo tử khí, còn phát ra vô số những tiếng chó sói tru như quỷ khóc, dường như bên trong đám khí này ẩn chứa vô số hồn phách thê lương, đang hướng về phía Vương Lâm rít gào.
Chi là hết thảy những thứ này ờ trước mặt Vương Lâm, cho dù lão già này giờ phút này bộc phát ra toàn bộ tu vi Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy cũng không thể chịu nổi một đòn!
Bất chấp vòng xoáy khí do tu vi Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy của lão tổ Hướng gia hình thành, thân thể Vương Lâm từ trong cái khe đi xuống, từng bước tiến vào trong vòng xoáy khí do lão tổ Hướng gia phát ra.
Thân thể hắn vừa mới bước vào, lập tức vòng xoáy khí này nhanh chóng cuộn lên lui về phía sau, dường như không dám tới gần Vương Lâm, bị đẩy mạnh đi.
Mắt thấy Vương Lâm đang tới ngày càng gần, vẻ hoảng sợ trong mắt lão tổ Hướng gia này càng đậm, giơ tay phải điểm mạnh lên tim, từng trận tiếng gầm nhẹ lập tức từ trong miệng nhanh chóng truyền ra.
Chỉ thấy dưới một chỉ này, tử khí toàn thân lão tổ Hướng gia này đột nhiên nghịch chuyển, hắn đang thi triển đại thần thông Thất Tịch Thuật của hắn!
Lấy Thất Tịch Thuật khiến cho tử khí nghịch chuyển, hóa thành sức sống! Thân thể thối rữa của hắn nhanh chóng khôi phục.
Nhưng Thất Tịch Thuật này của hắn chưa kịp thi triển ra toàn bộ, Vương Lâm trong lúc bước đi đã tới gần lão tổ Hướng gia này chưa tới ba trượng. Ngay khi tới gần, Vương Lâm giơ tay phải lên hướng về phía trước tùy ý tung một chỉ.
Trong tiếng ầm ầm, hai cánh tay của lão tổ Hướng gia lập tức tan vỡ, hóa thành một đám máu thịt thối rữa văng ra tứ tán.
Cơn đau nhức nổi lên, thân thể lão tổ Hướng gia này lui nhanh về phía sau, hoàn toàn rời khỏi quan tài. Nhưng hắn chưa kịp lùi về phía sau mấy trượng, với ánh mắt lạnh như băng, Vương Lâm điểm ra một chỉ thứ hai.
Tiếng ầm ầm vang vọng, hai chân thối rữa của lão tổ Hướng gia này đồng thời nổ tung, thân thể hắn lập tức bị một lực hút cực mạnh hút lấy, lao thẳng về phía Vương Lâm.
Hết thảy chuyện này chỉ diễn ra trong chốc lát. Trong nháy mắt, thân thể của lão tổ Hướng gia đã mất đi tứ chi này đã bị Vương Lâm túm vào thiên linh trên cái đầu không có một sợi tóc.
Hoàn toàn không lãng phí thời gian hỏi han, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm vận chuyển, trực tiếp triển khai Sưu Hồn Thuật, tìm kiếm câu trả lời mà mình muốn biết!
– Ngươi dám giết ta! Hướng gia ta là phân chi của gia tộc viễn cổ của Đông Lâm, lão phu chính là tộc nhân phân hệ của gia tộc Đông Lâm, lão phu là Đông Lâm Thái, ngươi dám giết ta!
Vẻ hoàng sợ trong mắt của lão tổ Hướng gia này điên cuồng lộ ra, ngay khi Vương Lâm triển khai Sưu Hồn Thuật, hắn gào lên chói tai.
– Ngươi hủy diệt Đông Lâm Tinh, đồ sát mấy vạn tộc nhân của tinh cầu này, hành động này đã xúc phạm đến chiếu viết của gia tộc Đông Lâm năm đó, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! Chẳng lẽ ngươi muốn chết, tất cả người thân của ngươi đều sẽ bị giết! Ngươi dám giết ta sao!
– Ồn ào!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ngay khi hắn mở miệng, toàn bộ phần thân thể của lão tổ Hướng gia bên dưới cái đầu lập tức có một luồng đại lực nhập vào, ầm ầm tan vỡ, bị cuốn về phía sau.
Ở trong tay Vương Lâm chỉ còn cầm cái đầu của lão tổ Hướng gia, tiếp tục Sưu Hồn!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cầm cái đầu của lão tổ Hướng gia kia, trong khi đang triển khai Sưu Hồn Thuật, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên cái khe.
Chỉ thấy giữa không trung đột nhiên có từng đạo kim quang bỗng nhiên xuất hiện, hướng về bốn phương tám hướng nhanh chóng lan ra. Trong thời gian ngắn, một cánh cửa lớn màu vàng ầm ầm xuất hiện giữa thiên địa!
Trên cánh cửa màu vàng này có hai chữ cổ, hai chữ này chính là một họ!
Họ của một gia tộc đã tồn tại từ rất rất lâu trong La Thiên Tinh Vực này, thậm chí từ lúc tứ đại tinh vực vẫn còn là một!
Đông Lâm!
Cánh cửa này vừa mở ra. lập tức có một luồng uy áp vô biên từ trên cánh cửa khuếch tán ra. Cánh cửa này ở trước mắt Vương Lâm chậm rãi mở ra, theo cánh cửa này mở ra, bất ngờ có kim quang nhanh chóng lóe lên, một đạo hào quang hoàng kim cao chừng mẩy ngàn trượng từ trong cánh cửa từng bước đi ra!
Đạo hào quang này lóe lên kim quang, liếc mắt nhìn lại không ngờ lại là một người khổng lồ mặc kim giáp. Thân thể hắn cực kỳ chân thật, như thể thật sự tồn tại!
– Các hạ phá hủy Đông Lâm Tinh, phạm phải tội lăng trì. Giết hại những tu sĩ trên tinh cầu này, phạm phải tội diệt hồn. Đả thương người của gia tộc Đông Lâm, phạm phải tội lớn tày trời. Ba tội hợp làm một, phải tru di cửu tộc!
Theo lời nói của người khổng lồ mặc kim giáp này vang lên, người này nhấc mạnh tay phải, kim quang lóe lên, chỉ thấy một thanh đại kiếm màu vàng dài ngàn trượng đột nhiên hiện ra, hướng về phía Vương Lâm bên trong cái khe dưới mặt đất ầm ầm lao tới!
– Giết thì giết, sao lại phải dài dòng như vậy, hôm nay Vương mỗ giết người, những người cản trở đều phải chết!
Vương Lâm đưa tay phải vuốt một cái, cái đầu của lão tổ Hướng gia lập tức nổ tung. Thân thể Vương Lâm nhảy lên phía trên, ngay khi thanh kiếm màu vàng lao xuống, hắn giơ tay phải lên hướng về phía trước điểm một cái.
Một chỉ này ẩn chứa Đạo cổ lực của Vương Lâm, ẩn chứa sức mạnh tu vi trong cơ thể hắn, còn có lôi hỏa bổn nguyên tràn ngập, ầm ầm trực tiếp va chạm với thanh đại kiếm kia.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, ngay khi tung ra một chỉ, huyết quang lóe lên bên cạnh người, chỉ thấy huyết kiếm nhanh chóng lao ra, gào thét phóng thẳng về phía trước.
Đại kiếm kim quang kia ngay khi đụng vào ngón tay của Vương Lâm lập tức run lên kịch liệt, ầm ầm tan vỡ, vỡ thành từng mảnh cuốn đi. Thậm chí ngay cả người khổng lồ mặc kim giáp kia thân thể bỗng nhiên chấn động, bước chân đang tiến ra khỏi cánh cửa lớn bỗng nhiên dừng lại, vội vàng lui về phía sau.
Đúng lúc này, huyết kiếm gào thét tới gần, ngay khi người khổng lồ này lui về phía sau, đâm xuyên qua cơ thể hắn!
Tiếng ầm ầm vang lên, kim quang bên trong cơ thể người khổng lồ giống như là nổ tung, cùng với thanh đại kiếm kia đột nhiên tan vỡ. Toàn bộ thiên địa trong khoảnh khắc này bị kim quang tràn ngập. Theo người khổng lồ bị tan vỡ, trên bầu trời, ở dưới cánh cửa lớn kia bất ngờ xuất hiện một lão già mặc kim bào!
Lão già này sắc mặt hơi tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Một chỉ và một kiếm vừa rồi của Vương Lâm đã phá vỡ Huyễn Thần Thuật của hắn, khiến cho hắn không thể không lộ ra bản thể!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, thân thể từ trong cái khe bay lên không trung, nhìn về phía lão già mặc kim bào này!
Tu vi của lão già này đã vượt qua Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy, cũng giống như Linh Động năm đó đã bước được nửa bước tiến vào bước thứ ba!
– Hôm nay ta đã giết đủ rồi, Vương mỗ phải đi, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
Vương Lâm vung tay áo, một đầu tóc bạc tung bay, biểu lộ một khí thế nhất đại tông sư không thể nghi ngờ, chậm rãi mở miệng.
Lão già mặc kim bào thần sắc lộ ra vẻ phức tạp, nhìn chằm chằm Vương Lâm, hồi lâu sau liền ôm quyền, trầm giọng nói:
– Các hạ tu vi cao thâm khó lường, lão phu không có khả năng ngăn cản, nhưng ngươi đã giết tộc nhân của Đông Lâm Tinh, hủy diệt Đông Lâm Tinh, vi phạm chiếu viết của bộ tộc Đông Lâm, việc này lão phu sẽ báo lại để các trưởng lão trong tộc định đoạt!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nếu những tu sĩ của Đông Lâm Tinh kia không ngăn cản, hắn quyết sẽ không giết người, chẳng lẽ để mặc cho những tu sĩ cản trở, mặc cho bọn họ tấn công mà không phản kháng. Việc này, quá vô lý!
– Ngươi không động đến ta, ta cũng không động đến ngươi, hãy tự thu xếp đi!
Ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm đảo qua lão già này, lời nói không phải là nói với đối phương, mà nhìn về phía cánh cửa lớn đã mở ra một nửa ở phía sau.
Xoay người, hướng về phía tinh không bước đi, trong thời gian ngắn, gợn sóng nổi lên, thân ảnh Vương Lâm biến mất giữa thiên địa.
Cho đến sau khi hắn rời khỏi, lão già kim bào kia không thể áp chế được thương thế trong cơ thể nữa, liên tục phun ra máu tươi, trên ngực nhuốm đầy những vết máu.
Sắc mặt lăo già này cực kỳ tái nhợt, vừa rồi dưới một chỉ và một kiếm của Vương Lâm hắn đã bị trọng thương, đứng giữa sự sống và cái chết, lúc này nhớ lại vẫn còn vô cùng hoảng sợ!
Một tiếng thở dài từ phía sau lão già này truyền ra, chi thấy hào quang vặn vẹo, từ bên trong cánh cửa lớn có một người đi ra, người này cũng mặc kim bào, là một nam tử trung niên.
– Vì sao ngươi không ra tay.
Lão già mặc kim bào để tay lên ôm ngực, xoay người nhìn về phía nam tử trung niên ờ phía sau.
– Lão tổ trước khi bế quan đã từng nói, nếu Đông Lâm Tinh bị hủy hoại, thì Đông Lâm gia ta sẽ hiện thân…… đây là một kiếp nạn của gia tộc Đông Lâm ta……. Mà người này có thể phát hiện ra sự tồn tại của ta, còn có thể nói ra lời cảnh cáo, quyết không phải đơn giản!
Nam tử trung niên lắc đầu, nhìn về phía Vương Lâm rời khỏi.
– Tu vi của ta và ngươi không khác biệt nhiều, cũng chưa chính thức tiến vào bước thứ ba, ngay cả ta có ra tay chỉ sợ cũng không giữ được người này. Nhưng ta tu công pháp kỳ dị, có thể cảm nhận được một vài khí tức mà ngươi không phát hiện được. Ở trên người hắn ta còn cảm nhận được hai luồng khí tức của cao thủ bước thứ ba. Người này cùng với ngươi đánh một trận ngắn ngủi, chỉ sợ thực lực của hắn chỉ mới lộ ra một phần nhỏ ta có thể đánh như thế nào đây?
– Đi thôi, tộc nhân tộc ta đã rất ít, lúc này chỉ có ta và ngươi thức tỉnh Nam tử trung niên kia đang nói, đột nhiên thần sắc khẽ động, cùng với lão già mặc kim bào nhìn về phía sau.
Chi thấy từ bên trong cánh cửa đã mở ra một nửa kia bỗng nhiên có một khí tức kinh người ầm ầm tràn ra!
Trong mắt hai người đồng thời lộ ra vẻ vui mừng, không nghĩ ngợi lập tức bước vào bên trong cánh cửa biến mất không thấy.
Chỉ có cánh cửa màu vàng này thủy chung vẫn hiện lên giữa thiên địa, không hề nhúc nhích.
Bên trong cánh cửa là một thế giới đóng băng Nơi này là một vùng thiên địa khác, nhưng tất cả trong lúc này đều bị đóng băng, ngay cả những đám mây cũng là những đám mây băng Rất nhiều những mảnh đại lục trôi nổi, ở bên trong thiên địa này hình thành những bức tượng băng, những cột băng khổng lồ đâm xuống giống như những thanh kiếm sắc nhọn.
Trên một tảng đá đóng băng ở vị trí trung tâm, có một nữ tử đang khoanh chân ngồi. Nữ tử này dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tràn ngập một vẻ lạnh lùng, thân thể nàng cùng với mảnh đại lục ở chỗ đó đều bị đóng băng, nhưng lúc này, hai mắt nàng bỗng bất ngờ mở ra!
Ngay khi hai mắt nàng mở ra, trên mi tâm của nàng không ngờ có những tinh điểm lần lượt hiện ra, chậm rãi xoay tròn, một khí tức Cổ Thần tràn ngập!
Hai tu sĩ mặc kim giáp kia lúc này bước vào trong thế giới bị đóng băng, nhanh chóng bay tới, cung kính đứng trên đại lục chỗ của nữ tử này.
– Cung nghênh Thần trưởng lão xuất quan!
Hai người cố nén vẻ xúc động trên mặt, cùng nhau mở miệng.
Chương 1395: Thần trưởng lão!
Vẻ đẹp của nữ tử này so với Mộc Băng Mi nãm đó thậm chí còn hơn vài phần. Nàng chi cười một cái là có thể khiến cho tất cả tu sĩ quên hết mọi việc, tâm thần chấn động ầm ầm.
Một luồng anh khí ẩn chứa trên khuôn mặt của nàng, khiến cho nữ tử này vừa nhìn đã thấy hoàn toàn bất đồng với những người khác, có vẻ cuốn hút đặc biệt.
Lúc này đôi mắt nàng chầm chậm mở ra, bên trong như ẩn chứa cả tinh không, khiến người ta lạc vào trong đó không thể tự kiềm chế nổi.
Những tiếng răng rắc vang lên trên đại lục bị băng bao phủ này. Chi thấy tầng tầng băng nứt ra, cuối cùng cả đại lúc vỡ tan, tầng băng ầm ầm sụp đổ, võ thành bốn năm mảnh, bắn tung ra bốn phía.
Nữ tử kia hít sâu một hoi, cổ Thần tinh điểm trên mi tâm chợt xoay tròn nhanh hom. Từng trận Cổ Thần lực mênh mông từ trên mi tâm truyền ra, lập tức dũng mãnh tràn khắp toàn thân.
Một hồi lâu sau. đôi mắt nữ tử này bừng sáng, bàn tay phải trông rất mềm mại hung hãng nắm lại. Tiếng động ầm ầm từ trong lòng bàn tay nàng truyền ra, chấn động tám hướng.
Vừa nắm tay, tinh điểm trên mi tâm nữ tử lại xoay tròn một lần nữa, lộ rõ ra bảy tinh điểm màu tím.
Cổ Thần thất tinh!
Nữ Cổ Thần thất tinh!
Thân phận nữ tử này lộ ra dường như khiến mọi chuyện trước đây đều có đáp án. Vì sao Nhất Mộc Tử lại phụng mệnh đi tới phía Vọng Nguyệt, vì sao Vương Lâm ờ trên Đông Lâm tinh lại bị lão tổ Hướng gia hút toàn bộ sinh cơ.
Đó là vì sinh cơ của cổ Thần.
Hết thảy mọi chuyện này Vương Lâm tuy không biết rõ ràng hết nhưng lúc này hắn đang ờ trong tinh không của La Thiên Tinh Vực bước đi lại đã hiểu được phân nửa.
Trong trí nhớ của lão tổ Hướng gia kia. năm đó hắn hấp thu sinh cơ của Vương Lâm vốn là vì dục vọng bản thân hắn, có liên quan tới công pháp mà hắn tu luyện. Hắn quả quyết không bò qua cho Vương Lâm còn sống rời đi. Trên thực tế, Vương Lâm trong tích tắc khi tiến vào Đông Lâm tinh thì lão tổ Hướng gia đã cảm nhận được một tia oán niệm của hắn đối với gia tộc này.
Oán niệm này khiến lão tổ Hướng gia cũng biết là người này không phải là tộc nhân của mình.
Cho dù không có oán niệm này thì lão tổ Hướng gia cũng sẽ hút đi sinh cơ của Vương Lâm. Bời vì khi đó Vương Lâm cho dù chưa dung hợp với bổn tôn nhưng cũng có thể thông qua sự dẫn dắt của hồn phách mà rút đi sinh cơ, đủ để khiến cho lão tổ Hướng gia động tâm không thôi.
Nhưng khi hắn đang hút đi sinh cơ, trong nháy mắt muốn sát hại Vương Lâm thì gia tộc viễn cổ ờ Đông Lâm tinh lại truyền tới một thần niệm. Thần niệm này khiến lão tổ Hướng gia không dám không nghe theo, lúc này đành phải buông tha không trực tiếp giết chết Vương Lâm. dựa theo yêu cầu của thần niệm, thông qua linh hồn của Vương Lâm. từ bổn tôn bên ngoài hấp thụ sinh cơ vô tận của cổ thần.
Hết thảy mọi chuyện này là do Vương Lâm soát hồn mới biết. Với tâm trí của hắn liền nhớ lại chuyện năm đó Khất Mộc Tử gây nên. không khỏi đoán ra chút chuyện.
– Gia tộc viễn cổ của Đông Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. quay đầu nhìn thoáng về phía xa.
– Trong gia tộc này không biết có cổ Thần, là do tồn tại từ thời viễn cổ hay là giống như ta. được truyền thừa.
Vương Lâm vừa trầm mặc, hồi lâu thu lại ánh mắt, hướng về phía trước chậm rãi bước đi.
– Ta đã cảnh cáo là đừng có chọc vào ta.
– Bốn việc lúc này đã hoàn thành được hai việc. Việc thứ ba tiếp theo.Diêu gia. Huvết Thần Từ.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh nhưng sát khí trong mắt lại không hề giảm đi.
– Huyết Thần Tử kia nãm đó đuổi giết ta, nếu không có sư huynh Thanh Thủy thì sợ là phân thân của ta sớm đã hình thần câu diệt. Việc này ta làm sao có thể quên được. Trong cơ thể của Huyết Thần Tử kia dường như còn có một tia khí tức cổ Yêu.hiện tại phân thân cổ Yêu của ta cũng đang rất cần cổ Yêu lực. Mặt khác nãm đó ta dù không đáp ứng nữ tử Diêu gia kia nhưng ờ trong mộng cũng đã có hứa hẹn, để lại nhân quả.lúc này ta liền xử lý hoàn toàn một tia nhân quả này.
Thân ảnh Vương Lâm đi xa dần.
Đông Lâm tinh đã bị tàn phá vô cùng. Tin tức Hướng gia và các gia tộc khác đều sụp đổ lan khắp La Thiên Tinh Vực, tạo nên chấn động kịch liệt, rất nhanh đã được tu sĩ La Thiên Tinh Vực biết tới.
Đông Lâm tinh là đệ nhất hung tinh của La Thiên Tinh Vực, hung danh hiển hách. Nó sụp đổ và bị hủy diệt đối với tu sĩ La Thiên Tinh Vực có thể tạo thành sóng gió kinh thiên.
Lúc này trong tinh vực phía nam của La Thiên Tinh Vực, có một tiểu đội tu sĩ khoảng trăm người. Đám người này lao đi trong trầm mặc. Trong đám tu sĩ này có một nữ tu.
Nữ tu này bề ngoài không còn trẻ, thoạt nhìn như một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt đã mang dấu vết của nãm tháng, yên lặng tiến bước trong đội ngũ.
Cho dù vé ngoài trung niên nhưng mơ hồ có thể nhìn ra, người này khi còn trẻ phải là một người tuyệt mỹ, tuy vậy hiện giờ vé phong tình qua nãm tháng không còn sót lại nhiều lắm.
Mà quan trọng nhất là trên mặt nàng lại có một vết sẹo khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Vết sẹo này kéo suốt khuôn mặt nàng, màu đỏ sẫm, khiến vé mặt vốn phải rất xinh đẹp của nàng giờ phút này giống như có một cái rãnh, tại nơi máu thịt bị mờ ra lưu lại dấu vết khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, trong lòng e ngại, không dám lại gần nàng quá.
Vết sẹo này cũng không phải là pháp thuật tầm thường có thể làm nó tiêu tán được. Đây là do nàng qua bao nãm tháng tự mình gây nên, cứ khòi lại tiếp tục xé rách, như muốn khắc vào tậnxương cốt, tận nguyên thần, khiến cho nó trờ thành vĩnh hằng.
Tu vi của nàng không cao, chi gần đạt tới cảnh giới Dương Thực. Trên người nàng lại có một vé mờ mịt và uể oải rất sâu.
Gia tộc của nàng trong trận chiến liên minh nãm đó hầu như đã tử vong toàn bộ, chi còn lại không được mấy người. Ngay cả lão tổ mà nàng yêu thương nhất cũng bị trọng thương trong trận đại chiến đó, ờ trong vùng đất cổ Thần trên Chu Tước Tinh, vì cứu nàng mà mất mạng.
Sau khi đại chiến kết thúc, nàng mệt mỏi vô cùng, thân mang trọng thương trờ về La Thiên Tinh Vực. Chi là tộc nhân đã ly tán, gia tộc không còn, đau đớn muốn chết. Nước mắt nàng chảy xuống nhìn lại gia tộc đã tiêu tan, buồn bã rời đi, ờ trong La Thiên Tinh Vực này yên lặng một mình tu hành, trờ thành một kẻ không nhà.
Một nử tử trong lúc hỗn loạn sau đại chiến, trong La Thiên Tinh Vực, muốn sinh tồn thì là cả một quá trình vô cùng chua xót. Cho dù là những gia tộc có giao tình thì lúc này người đi trà lạnh, còn có tác dụng gì.mà lúc này nàng còn trẻ, lại có dung nhan tuyệt mỹ.
Những người theo đuổi nàng có rất nhiều người tu vi cao. Một nữ tử nhu nhược rất khó có thể không khuất nhục mà sinh tồn. vẻ xinh đẹp của nàng khiến cho nhiều kẻ thèm thuồng.
Giống như Lữ Phi Yên của Quy Nguyên Tông trong Vân Hải tinh vực vậy. Nhưng nàng so với Lữ Yên Phi còn quyết đoán hơn nhiều. Nàng tự mình phá hủy dung nhan, xóa đi hết thảy những ánh mắt thèm muốn.
Hồng nhan bạc mệnh, nhưng nếu dung nhan bị hủy rồi thì có lẽ sẽ không còn bạc mệnh nữa.
Nàng không hề quên nguyện vọng nãm đó của mình là có thể giống như lão tổ, trờ thành một nữ tu có tu vi cao thâm, có thể sừng sững tồn tại trong La Thiên Tinh Vực, có một mảnh thiên địa riêng của mình.
Chi là nguyện vọng này càng ngày cách nàng càng xa.
Trong tâm lý của nàng, nếu không phải là còn có thân ảnh kia tồn tại thì nàng sớm đã trờ thành lô đinh của người khác, dựa vào thân thể đổi lấy tư cách tiếp tục tu hành và sự bảo vệ của người khác rồi.
Chi là thân ảnh kia dù tồn tại cũng không thể khiến nàng quên hết mọi khuất nhục. Nàng không muốn mình trầm luân. Dù có lẽ người kia đã sớm quên sự tồn tại của nàng, thậm chí ngay cả tên nàng cũng không nhớ rõ nhưng nàng thì vẫn nhớ.
Nàng không quên được nãm đó ờ trong Lôi Tiên giới, thân ảnh không cao lớn lắm của người kia, mang theo rất nhiều tu sĩ, trong khi tiên giới đang sụp đổ tìm một đường ra.
Nàng không quên được thân ảnh kia khi đánh với người thủ hộ trận pháp của Lôi Tiên Điện một trận.
Nàng không quên được một trận đánh phong tiên của hắn, thân ảnh kia gầm lên một tiếng kinh thiên, trờ thành lôi tiên. Có lẽ đối phương không biết ờ trong đám tu sĩ đang quan sát hắn có sự tồn tại của nàng. Cho dù hắn không biết khi nhìn thấy hắn tỏa sáng, trong lòng nàng vui sướng tới mức nào.
Trong tám trăm năm, mỗi lần nhớ tới chuyện cũ trong lòng nàng đều cảm thấy vô cùng chua xót, dựa vào một thân ảnh trong ký ức kia mà khiến bản thân có một tia dũng khí gắng gượng tiếp tục sống.
Chuyện cũ như mây khói, vụt qua trong đầu của nữ tử này. Không bao lâu sau, phía trước bọn họ xuất hiện một tu chân tinh tỏa ra linh khí nồng đậm.
Gần trăm tu sĩ này dừng lại bên ngoài tu chân tinh. Dần đầu là một nam tử trung niên. Thần sắc hắn hơi cao ngạo, ánh mắt đảo qua đám tu sĩ phía sau, khi quét qua người nữ tu, vé mặt hắn lộ ra nét ghê tòm.
Đại bộ phận tu sĩ đều rất quý trọng thân thể mình. Thân thể cơ hồ là gốc rễ của việc tu hành, thường thường rất nhiều tu sĩ tìm kiếm tất cả phương pháp khiến thân thể bảo trì sinh cơ, dù là không thể trường sinh bất tử thì cũng tìm kiếm phương pháp khiến mình không già đi.
Nhưng giống như nử tử xấu xí này, dù sao tu vi cũng chi gần tới Dương Thực, vừa không có gia tộc phía sau, chi là một tu sĩ đơn độc, có thể tùy ý khi nhục.
– Tây Tử Phượng, ngươi dùng nguyên thần rung chuyển tu chân tinh này đi.
Nam tử trung niên này tu vi đã đạt tới Khuy Niết trung kỳ, lời nói ra ẩn chứa một khí phách uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Hắn đã sớm biết nữ tử này, thậm chí từng theo đuổi nàng, nhưng cũng vì thế mà khi thấy vẻ mặt xấu xí của đối phương hắn lại càng không thoải mái.
Tu chân tinh này cần dùng nguyên thần rung chuyển làm chấn động quỹ tích. Loại chuyện này trong nháy mắt khi tu chân tinh bị thay đổi quỹ tích, lực phản chấn sẽ truyền ra, gây tổn thương rất lớn với nguyên thần.
Tây Tử Phượng trầm mặc, vẻ mặt dữ tợn hơi tái đi. Nửa ngày sau nàng mới cung kính ôm quyền, thấp giọng khàn khàn nói:
– Sứ giả đại nhân. Ba tu chân tinh trước đều là ta tới rung chuyển cho chúng lệch khòi quỹ tích, lúc này thương tổn của nguyên thần còn chưa hồi phục, có thể .
Không đợi Tây Tử Phượng nói xong, nam tử trung niên kia đã nhíu mày, hừ một tiếng.
Thân thể Tây Tử Phượng run lên, cắn môi dưới, không nói gì thêm mà xoay người đi về phía tu chân tinh kia.
Phía sau nàng, trong gần trăm tu sĩ kia có một vài người ánh mắt lộ ra vé không đành lòng nhưng cũng chi biết than thầm.
– Tây gia gần ngàn nãm trước dù không phải là gia tộc đứng đầu nhưng cũng cực kỳ khổng lồ. Lúc này tộc nhân nãm đó của Tây gia còn đâu, Tây Tử Phượng dung nhan động lòng người nãm đó giờ.đúng thật là số phận trêu người.
– Tây Tử Phượng này cũng là một nữ tử kiên nghị hiếm có. Đáng tiếc.đánh tiếc – Không có gì là đáng tiếc. Tu đạo vốn là chuyện tàn khốc. Sau đại chiến, người thê thảm hơn nàng còn có vô số.
Chương 1396: Vãng tích hồng nhan mộng
Tây Tử Phượng cắn môi dưới, chậm rãi bay về phía tu chân tinh nồng đậm linh khí phía trước, hai mắt nhắm lại, không hề có nước mắt chảy ra.
Nước mắt của nàng từ tám trăm nãm trước đã chảy khô rồi.
Từ từ, tu vi bên trong cơ thể nàng vận chuyển, dần dần hình thành một luồng ánh sáng nhu hòa, khuếch tán ra. Nguyên thần của nàng cũng chậm rãi bay ra, hóa thành một luồng thần thức bay thẳng tới thiên không phía trước, tới tu chân tinh đã không còn tu sĩ hay phàm nhân kia.
Đột nhiên, thần thức giống như tiếp xúc với tu chân tinh, sắc mặt Tây Tử Phượng tái nhợt, hung hăng cắn răng một cái, thần thức mạnh mẽ giật manh!
Tu chân tinh này lập tức vang lên tiếng ầm ầm. sự thong thả chuyển động bị thần thức này trực tiếp khiến cho dừng lại một chút!
Nhưng ngay trong nháy mắt này, một luồng lực phản chấn không cách nào hình dung nổi ầm ầm đánh sâu vào trong thần thức của Tây Tử Phượng.
Tây Tử Phượng phun một ngụm máu tươi, phần thần thức phân ra từ nguyên thần kia không thể thừa nhận lực phản chấn này, trong nháy mắt bị xé tan!
Sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể liên tục lui lại phía sau hơn mười trượng, nguyên thần lại tràn ra một lần nữa. hóa thành một phần thần thức lao tới tu chân tinh này, lại tiếp tục lay động!
Tiếng ầm vang kịch liệt truyền ra. Tu chân tinh kia chấn động manh mẽ, mơ hồ có chút dấu hiệu thay đổi quỹ tích. Chẳng qua lực phản chấn so với vừa rồi lại càng thêm mạnh mẽ, trong tiếng ầm vang tràn tới, khiến thần thức của Tây Tử Phượng bị lực bộc phát này một lần nữa đánh tan!
Lần sụp đổ này khiến cho thần thức của nàng tan ra từng phần, nguyên thần cũng bị thương nặng, bị cuốn trớ lại cơ thể, máu tươi từ miệng phun ra. Thân thể nàng run rẩy, dường như đứng không vững, sắc mặt xám như teo tàn. ngay cả hai mắt cũng trờ nên ảm đạm.
– Phế vật vô dụng!truyện kiếm tu audio
Trong tiếng hừ lạnh, nam tử trung niên sứ giả của Lôi Tiên Điện kia bước tới, trực tiếp lướt qua Tây Tử Phượng, vung tay áo lên, thần thức tiến thẳng tới tu chân tinh kia, quát khẽ một tiếng. Tu chân tinh nọ liền ầm ầm chấn động, chậm rãi thoát khòi quỹ đạo mà nó đã chuyển động trong vô số nãm qua.
– Di tinh!
Nam tử trung niên ôm một cái vào hư không, giống như ôm chặt lấy tu chân tinh nọ vậy, hướng về phía sau hét lớn.
Gần trăm tu sĩ kia không cần phải đợi hắn sai bảo, khi lời nói này vừa truyền ra liền tiến về phía trước, từng đạo tơ tằm màu bạc hiện ra, tiếp xúc với tu chân tinh kia, hình thành một cái võng bạc khổng lồ, bao phủ cả tu chân tinh này, đồng thời phát lực lôi đi.
Chi có độc một lão già là khi đi qua bên cạnh Tây Tử Phượng thờ dài một tiếng, từ túi trữ vật lấy ra một lọ đan dược, rất nhanh đưa cho nàng.
– Tây Tử đạo hữu, lão phu nãm đó cũng là được hắn mang ra khòi Lôi Tiên Giới.
Lão già này nhẹ giọng nói, sau đi lướt qua người Tây Tử Phượng.
Tây Tử Phượng yên lặng nhận bình đan dược, ánh mắt lộ vé cảm kích. Bên trong đó có đan dược trân quý của La Thiên Tinh Vực, sau khi nuốt vào tốc độ chữa thương nhanh hơn rất nhiều. Tám trăm nãm nay sự trợ giúp của những thế giao với Tây gia còn chẳng bằng những người được Vương Lâm mang ra khòi Lôi Tiên giới. Nếu không có những người này thì cuộc sống của Tây Tử Phượng sẽ gian nan hơn nhiều.
– Còn đứng ờ nơi đó làm gì, không lại đây di tinh. Phế vật đúng là phế vật, có dung mạo đẹp lại còn hủy đi. Nếu lúc đầu ngươi đồng ý yêu cầu của ta thì làm sao có ngày hôm nay!
Nam tử trung niên sứ giả của Lôi Tiên Điện cười lạnh nói.
– Sứ giả đại nhân, Tây Tử đạo hữu cũng đã gia nhập Lôi Tiên Điện, tuy rằng tu vi không đủ nhưng thân phận cũng giống như chúng ta. Thương thế của nàng lúc chấn động tu chân tinh còn chưa lành, người cần gì phải bức người như vậy. Cho nàng ta điều dường một chút không được sao!
Lão già vừa tặng thuốc không nhịn được nữa. mờ miệng phản bác.
Ánh mắt nam tử trung niên kia lóe lên. nhìn về phía lão già vừa nói.
– Bổn sử giả làm việc còn cần ngươi phải chi trò này nọ sao!
Lão già này có tu vi Khuy Niết sơ kỳ, bị ánh mắt của nam tử trung niên kia nhìn chằm chằm vào lập tức cảm nhận được uy áp khổng lồ ập tới. Nhưng lão vẫn cắn răng ngẩng đầu. cười lạnh mờ miệng nói.
– Ngươi hiện tại cũng có thể biết là Tây Tử đạo hữu chung tình với hắn nãm đó. Lúc hắn còn ờ đây ngươi dám thế này chắc!
Lời này vừa thốt ra. ánh mắt nam tử trung niên kia liền lộ hung quang, tâm thần cũng chấn động. Hắn đương nhiên hiểu người đối phương nhắc tới là ai. Khí thế trong trận đánh phong tiên kia dù là cảnh giới Dương Thực nhưng cũng khiến cho người ta phải ngường mộ.
Căn bản không ai dám ờ trước mặt người đó lộ nửa điểm bất kính. Nhất là một trận đánh tại Liên Minh Tinh Vực, người kia hoàn toàn nổi lên. danh chấn cả hai đại tinh vực, tiếng tãm như cồn. Nam tử trung niên trước mặt này so với hắn chẳng khác gì một con kiến hôi.
– Hắn sớm đã rời đi, thậm chí có khả năng đã chết rồi.
Không đợi nam tử trung niên nói xong thì lão già kia đã cười lạnh cắt lời.
– Nếu như đã về thì sao!
Một câu này khiến nam tử trung niên trầm mặc. Hồi lâu sau hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo quát:
– Chớ nhiều lời, Tây Tử Phượng, còn cả ngươi nữa. nhanh chóng di tinh!
Lão già kia liếc nam tử trung niên một cái, không nói gì nữa. gia nhập vào trong đám tu sĩ di tinh.
Tây Tử Phượng vẫn luôn trầm mặc, bò qua việc chữa thương mà yên lặng tiến lên. cắn răng phân ra một phần thần thức hóa, thành một sợi tơ bạc, dẫn dắt tu chân tinh kia, cùng với mọi người chầm chậm lui lại phía sau.
Nam tử trung niên kia nhìn về phía trước, thần sắc âm trầm. Hắn bị một câu nói của lão già kia khiến trong lòng không yên.nếu đã về rồi thì sao.những lời này cứ vờn quanh tai hắn, thật lâu không tiêu tan.
Một đám gần trăm người trong tiếng ầm ầm khi tu chân tinh di động, chậm rãi bay về phía trước, dần dần đi xa.
Nhưng không bao lâu sau. ờ tinh không phía trước những người này lại xuất hiện một thân ảnh mặc bạch y. Thân ảnh này mái tóc trắng xóa tung bay, chậm rãi bước đi trong tinh không.
Khin hắn bước đi thong thả như vậy nhưng trên thực tế một bước của hắn lại lướt qua tinh không vô tận. Trong mắt người khác, một bóng trắng nhoáng lên, tỏa ra một cảm giác khiến người ta hầu như hít thờ không thông, như bị một ngọn núi lớn đè lên nhưng chi trong nháy mắt liền tiêu tán. Bóng trắng kia cũng biến mất khòi tầm mắt của mọi người.
Hết thảy mọi chuyện chi phát sinh trong nháy mắt, nhanh tới mức người ta chưa kịp có phản ứng, giống như là ảo giác vậy.
Thân thể tất cả mọi người đều chấn động, ánh mắt lộ vé hoảng sợ. Khất là nam tử trung niên kia sau khi sửng sốt thì tâm thần tràn ngập sự kinh hoàng.
Không đợi bọn họ thức tinh từ trong rung động, một tiếng kêu khẽ vang lên, giống như từ trong tinh không truyền ra.
Tiếng nói này rơi vào trong tai mọi người khiến cho cả trăm tu sĩ này tâm thần ầm vang một lần nữa. sắc mặt đám người này đại biến, đồng loạt lùi lại phía sau.
Toàn thân Tây Tử Phượng run rẩy. Tiếng nói này dù chi có một tiếng kêu khẽ nhưng khi rơi vào trong tai nàng lại giống như thiên địa sụp đổ, khiến cho tâm thần nàng chấn động mãnh liệt.
Nàng theo tiềm thức ngẩng đầu lên. nhưng không nhịn được lại càng cúi sâu xuống, thân thể vừa lùi lại phía sau, trốn trong đám tu sĩ, trong lòng có một tâm tình không thể nói lên lời, khiến cho nàng không muốn người ta nhìn thấy mình.
Tiếng kêu khẽ kia còn đang vang vọng, thân ảnh mặc bạch y vừa biến mất kia đột nhiên lại xuất hiện trong tinh không trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn về phía bọn họ!
Dưới ánh mắt này, không ai có thể nhìn rõ bộ dáng của hắn. Dường như người này là một mặt trời màu trắng, tỏa sáng vạn trượng, khiến cho người ta không thể nhìn kỹ.
Khất là nam tử trung niên đứng ờ phía trước tâm thần là càng chấn động. Ánh mắt này khiến mọi hoạt động của thân thể hắn đều đình chi, ngay cả nguyên thần cũng bị áp chế trong cơ thể, không dám nhúc nhích chút nào.
Dường như ánh mắt này là thực thể, khóa chặt lấy hắn, gông lấy nguyên thần. Dường như chi cần một ý niệm của đối phương là thân thể hắn sẽ ầm ầm nổ tung, nguyên thần trực tiếp bị bóp nát!
Đây là một sự tồn tại nằm ngoài khả năng giải thích của bọn họ!
– Tiền.tiền bối.
Nam tử trung niên kia tu vi cao nhất nhưng khoảng cách tới thân ảnh mặc bạch y cũng là gần nhất. Giờ phút này thân thể hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, tiếng nói run rẩy, đang muốn nói chuyện.
Thân ảnh mặc bạch y này chỉnh là Vương Lâm!
Vương Lâm vốn cũng không để ý tới đám tu sĩ này. Khung trong nháy mắt khi đi qua họ, hắn lại dường như cảm thấy có một người.một người mà năm đó hắn đã từng gặp, một nữ tử có ý ái mộ mình.
Nữ tử này nếu giống như năm đó thì Vương Lâm sẽ không dừng lại. Nhưng hắn lại có thể nhìn thấy một chuyện khiến trong lòng hắn đau xót. Dưới ánh mắt của hắn, đám tu sĩ phía trước dường như tiêu tan, chi còn một nữ tử đang ẩn núp cúi đầu, sắc mặt tái mét, thân thể run rẩy.
Khin nữ tử này, cho dù nàng cúi đấu thì Vương Lâm vẫn có thể thấy được vết sẹo kinh hãi trên mặt nàng. Hắn đứng trầm mặc ờ nơi này.
Tây Tử Phượng cắn môi dưới. Tám trăm nãm qua nàng vốn tưởng rằng nước mắt của mình đã chảy khô, chảy sạch, không còn chút nào nữa. Nhưng hôm nay, trong nháy mắt vừa rồi, khóe mắt nàng lại có hai hàng lệ trào ra, lăn qua gương mặt, rơi xuống cũng không thẳng tắp. Mà hàng lệ khi chảy trên mặt, gặp phải vết sẹo kia liền bị thay đổi phương hướng.
Nàng muốn bỏ chạy. Nàng không muốn đối phương nhìn thấy mình. Đây là một loại tâm tình rất phức tạp, bởi vì nàng đã không còn như nãm đó.
Nàng thà cả đời cô độc già đi, đến khi chết đi cũng không muốn dưới tình huống này, khi bản thân đang vô cùng chật vật, với vé mặt xấu xí này mà để người đó nhìn thấy.
Nước mắt lại càng lăn xuống nhiều hơn. Nàng cúi đầu thật sâu, thân thể theo tiềm thức lui lại phía sau, tiếp tục lui lại phía sau.nàng muốn trốn tới chân trời góc bể, trốn tới tận cùng của tinh không, trốn tới một nơi mà đối phương không thể nhìn thấy, yên lặng vỗ về trái tim mình. Yên lặng lau đi những giọt lệ này.
– Tây Tử Phượng.ta là Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn nữ tử trung niên đang lùi lại phía sau này, nhẹ giọng nói. Hắn làm sao quên được năm đó, tháng đó, ngày đó, nữ tử mang vé mặt tươi cười xinh xắn, đứng trong đám người nhìn mình.
Giờ dung nhan đó đã già đi, mang đầy vẽ ưu thương, không dám nhìn mặt hắn.
Trong tích tắc khi hắn nói tới tên của bản thân, cả trăm tu sĩ ờ nơi này ầm ầm chấn động. Nhất là nam tử trung niên kia trong nháy mắt khuôn mặt dường như mất toàn bộ máu huyết, ngay cả trái tim cũng không đập nổi nữa, ngay cả nguyên thần cũng bị một câu nói này mà sụp đổ, linh hồn vì một cái tên này mà chia nãm sẽ bảy, hồn phi phách tán!
Vương Lâm!
Đây chính là một cái tên từng chấn động tám phương tại La Thiên Tinh Vực!
– Ta không phải Tây Tử Phượng.tiền bối nhận lầm rồi.
Nữ tử nọ vẫn lùi về phía sau, tiếng nói run rẩy, giống như đã không còn đường lui, cắn môi.
Chương 1397: Sớm mai mông lung lệ
Một Đó là một thứ tình cảm không thể nói rõ, đối với Tây Tử Phượng, ký ức về Vương Lâm tuy không sâu sắc, nhưng cũng không thể quên, giống như trong đời người, rốt cuộc sẽ yêu một người, và cũng sẽ có người yêu mình.
Những người con gái như vậy, có thể nói tráiih đi, có thể không quan tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không quên.
Thương thế trong cơ thể Tây Tử Phượng dưới ánh mắt Vương Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng đây là nguyên thần bị thương nhiều lần để lại, đã trớ thành tật. rất khó có thể khòi hẳn. Hiển nhiên cách đây không lâu, nàng đã trải qua một lần nguyên thần bị thương nặng.
– Vừa rồi, cô nàng đã bị thương như thế nào.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua trên người gần một trăm tu sĩ ờ phía trước, cuối cùng nhìn vào một người. Đây là một lão già, Vương Lâm nhìn có chút quen thuộc, trong lúc hoảng hốt lờ mờ nhớ lại dường như đây là một trong những tu sĩ nãm đó đã được mình đưa ra khòi Lôi Tiên Giới.
Lão già này bị Vương Lâm nhìn kỹ, thần sắc lộ ra vẻ cuồng nhiệt và kích động. Đối với Vương Lâm, đám người năm đó có không ít người cho tới hiện tại trong lòng vẫn mang theo sự cảm kích, mà thanh danh của Vương Lâm trong mẩy trăm năm trước đã vô cùng hiển hách, lại càng làm cho những người này sùng kính đến cuồng nhiệt.
– Ân công!truyện đao tu audio
Lão già này thanh âm run rẩy, hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái thật sâu.
Nam tử trung niên sứ giả của Lôi Tiên Điện ở hàng đầu tiên đang quỳ ở nơi đó thân thể kịch chấn, nguyên thần rung động, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, đồng thời theo tiềm thức quay đầu lại nhìn về phía lão già kia. trong mắt lộ ra vẻ cầu khấn nồng đậm. Nhưng vẻ cầu khấn này, theo một câu nói của lão già đã lập tức tiêu tan.
Dường như hắn nghe thấy tiếng thiên địa bị hủy diệt ầm ầm vang lên trong đầu mình.
– Là hắn! Nếu không có hắn trong mẩy ngày này hết lần này đến lần khác làm khó Tây Tử đạo hữu. nguyên thần của cô ta quyết sẽ không bị thương nghiêm trọng đến như vậy!
Lão già kia chi vào nam tử trung niên đang quỳ ờ phía trước.
– Chu Tùng Vân, ngươi ngậm máu phun người! Ta thân là sứ giả của Lôi Tiên Điện, có quyền yêu cầu các ngươi phải tuân theo sự sắp xếp, ngươi nói xằng bậy vu khống ta như vậy là có ý gì!
Nam tử trung niên này trong lúc cực kỳ hoảng sợ đột nhiên sinh ra một sức mạnh, đứng dậy vội vàng lui về phía sau, thần sắc hiện lên vé lo lắng, gào to.
– Tiền bối đừng tin lời sàm ngôn của người này, việc làm của vãn bối đều là để chuẩn bị chiến tranh cho La Thiên, hoàn toàn không phải là làm khó Tây Tử đạo hữu như hắn nói. Vãn bối và Tây Tử đạo hữu nãm đó đã có quen biết, sao lại có thể như vậy.
Nam tử trung niên này trong lúc nói gấp thân thể nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt đã lùi lại trăm trượng.
Vương Lâm mang theo ánh mắt lạnh lùng lúc hủy diệt tàn dư của Hướng gia trên Đông Lâm Tinh lúc trước, xoay người nhìn về phía nam tử trung niên đang không ngừng lui về phía sau kia. Với tâm trí của Vương Lâm, liếc mắt một cái là có thể hiểu được.
– Làm nhục một người con gái yếu đuối. Ngươi, đáng chết!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra sát khí nồng đậm. Tây Tử Phượng càng ngày càng lùi lại, càng lúc càng cúi đầu, khiến cho sức tấn công của Vương Lâm càng mạnh hơn.
Thời gian tám trăm năm, vật còn người mất, hồng nhan đêm qua chi là một giấc mộng, dáng vé mông lung, thân ảnh của cố nhân theo thời gian trôi qua càng lúc càng xa vời, mang lại cho Vương Lâm một sự chán nản.
Khin chằm chằm vào nam tử trung niên thần sắc lộ vé hoảng sợ đang không ngừng lui về phía sau kia, trong mắt Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, chậm rãi giơ tay phải lên.
– Ngươi không thể giết ta! Ta là sứ giả của Lôi Tiên Điện, ta phụng mệnh Lôi Tiên Điện chuẩn bị cho chiến tranh. Nếu lúc này ngươi giết ta, ngươi sẽ trờ thành kẻ địch của Lôi Tiên Điện, ngăn cản La Thiên chuẩn bị cho chiến tranh. Chẳng những ngươi trở thành kẻ địch của La Thiên, mà còn trờ thành kẻ địch của tứ đại tinh vực lúc này đang liên thủ chuẩn bị cho cuộc chiến!
Tu vi của ta không cao, nhưng là một phần sức mạnh để chống lại giới ngoại xâm lược, ta phải vì giới nội mà lập công, phải vì giới nội mà hiến dâng toàn bộ khí lực, ngươi không thể giết ta! Cho dù ngươi muốn giết ta, hãy cho ta một cơ hội đề cùng với giới ngoại đánh một trận, hãy cho ta cơ hội được chết trên chiến trường!
Nam tử trung niên kia trong lúc lui về phía sau dường như đem hết những lý do mà cả đời này hắn có thể nghĩ ra toàn bộ nhanh chóng gào lên.
Lúc hắn còn trẻ vốn đã nói năng rất giỏi, còn tự cho là rất sắc bén, lúc này trước nguy cơ sinh tử, cái bản lãnh này đã hoàn toàn bộc phát ra!
– Nếu được chết trên chiến trường ta sẽ không còn gì phải hối tiếc. Ta không ngờ trước khi sinh mệnh của ta kết thúc, ta lại chết ờ La Thiên chi vì một sai lầm này.Ta đã sai rồi, nhưng tội không đáng chết! Nếu ngươi nhất định phải giết ta, hãy cho ta sống thêm một trăm nãm nữa, cho ta có thể vì giới nội mà đánh một trận!
Chương 1398: Sớm mai mông lung lệ (2)
Nếu là tu sĩ bình thường nghe được những lời của người này chắc chắn sẽ động lòng, thậm chí rất có khả năng sẽ tha cho người này, để cho hắn rời khòi. Lời nói của người này chính khí lẫm liệt, còn lộ ra một khí thế có thể vì giới nội mà không tiếc mạng sống. Trên thực tế, cả đời của nam tử trung niên này dựa vào lời nói sắc bén mà thu được rất nhiều lợi ích lớn, ngay cả thân phận sứ giả của Lôi Tiên Điện cũng là do nãm đó hắn dùng miệng lưỡi để đổi lấy.
Chi là. người mà hắn gặp phải lúc này lại là Vương Lâm. Với đủ loại âm mưu quỷ kế, đủ loại người tính tình xảo trá mà Vương Lâm đã gặp trong đời, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay từng câu từng chữ của người này chi là hoa ngôn xảo ngữ!
Tay phải của hắn trong lúc giơ lên, nhẹ nhàng hạ xuống. Nam tử trung niên đã lui lại mấy trăm trượng kia lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể hắn chấn động, trong tiếng ầm ầm từ tất cả các vị trí trên thân thể đều phun ra máu tươi, trong nháy mắt đã trờ thành một huyết nhân.
– Suốt mấy trăm nãm qua, những người làm nhục cô ta rất đông, tại sao ngươi chi giết một mình ta. Nếu ngươi có bản lãiih, hãy giết toàn bộ bọn họ đi!
Sau khi gào lên một lời cuối cùng này, thân thể nam tử trung niên kia ầm một tiếng trực tiếp nổ tung, vỡ thành từng mảnh tiêu tan trong tinh không.
Giết Khuy Niết tu sĩ cũng chi như giết một con kiến!
Tu sĩ bốn phía hoàn toàn yên lặng, kể cả lão già lúc trước, toàn bộ đều chấn động đứng ngây ra ờ đó, tâm thần kinh hoàng. Mặc dù bọn họ cảm nhận được sự hùng mạnh của Vương Lâm, nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy chi một cái phất tay mà khiến cho một Khuy Niết tu sĩ không có một chút cơ hội phản Nhâng, trực tiếp tiêu tan, cũng vô cùng hoảng sợ.
Vương Lâm ánh mắt lạnh như băng đảo qua gần một trăm tu sĩ này, bước về phía trước. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến vào trong đám tu sĩ này, lóe lên một cái, cùng với Tây Tử Phượng biến mất ờ giữa đám người.
Ở đằng xa, có một đạo ánh sáng nhẹ nhàng bay nhanh tới, hóa thành một viên đan dược, lơ lửng ờ phía trước người lão già kia.
– Hãy bế quan nuốt đan dược này vào, cảm ngộ hồn phách của mãnh thú trong đó, có thể khiến cho tu vi của ngươi gia tăng!
Bên trong đan dược này tản mát ra nguyên lực dao động cực kỳ nồng đậm, hắn chi hít vào một hơi đã cảm thấy tâm thần khoan khoái, giống như tĩnh tọa mấy tháng.
Trong La Thiên Tinh Vực, trên một tu chân tinh gần như là bỏ đi, lúc này trên bầu trời tràn ngập truyết trắng, giống như phủ một lớp chăn bông xuống mặt đất. Ở phía bắc của tu chân tinh này có một ngọn núi, giờ phút này ngọn núi khoác một lớp áo tuyết, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Trên đinh núi, Tây Tử Phượng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt. Nàng cố kìm nén nước mắt chảy xuống, trầm mặc ờ đó.
Ờ phía trước nàng, Vương Lâm phức tạp nhìn nữ tử ờ trước mắt, than nhẹ một tiếng, giơ tay phải lên nhẹ nhàng vung về phía trước. Lập tức liền có một luồng nguyên lực nhu hòa dũng mãnh nhập vào trong cơ thể của nữ tử này, dung nhập vào nguyên thần của nàng. Dưới sự vận chuyển của nguyên lực này, trong thời gian ngắn thương thế của nữ tử này đã hồi phục.
Thân thể Tây Tử Phượng run lên, đầu càng cúi thấp.
Luồng nguyên lực kia ở trong cơ thể nàng sau khi chữa lành thương thế vẫn chưa tiêu tan. mà ầm ầm đi thẳng lên khuôn mặt. Từng trận tiếng rắc rắc vang lên. những vết sẹo dữ tợn trên mặt Tây Tử Phượng, những vết thương mà tu sĩ bình thường không thể làm cho hồi phục lần lượt tiêu tan, hóa thành những mảnh nhò bị gió tuyết thổi qua. từ trên mặt rơi xuống.
Dần dần. trong lúc những mảnh nhò này bị cuốn đi, trên mặt Tây Tử Phượng lộ ra một dung nhan diễm lệ, hình dáng so với năm đó, ngoài những dấu vết của thời gian dường như cũng không có gì khác.
Nữ tử xinh đẹp năm đó lúc này mặc dù vần còn là một xử nữ, nhưng có một vẻ khắc khố, nhìn giống như một phu nhân.
Tây Tử Phượng đưa tay sờ lên gương mặt nhẵn nhụi của mình, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống. Tám trăm nãm trước, chính tay nàng đã phá hủy dung nhan của mình, nàng không ngờ rằng tám trăm nãm sau. người mà mình vẫn mong nhớ, lại khôi phục lại dung nhan năm đó cho mình.
-. Cả đời ta chi nhận hai đệ tử, một người tên là Tạ ThànhThanh, còn một người tên là Thập Tam. Ngươi, có muốn trờ thành đệ tử thứ ba của ta không Vương Lâm nhìn những bông tuyết trôi nổi giữa thiên địa, để mặc cho tuyết rơi lên người, chậm rãi mờ miệng.
Thân thể Tây Từ chấn động, trong lúc trầm mặc, nước mắt ngày càng rơi nhiều.
Vương Lâm không nói nữa, mà chờ sự lựa chọn của đối phương. Hắn vốn không phải là một người vô tình, nhưng hắn cũng không thể đón nhận hết thảy. Hắn có thể ngăn cản bản thân yêu thích người khác, nhưng trên thế gian này, có vài chuyện hắn cũng không thể ngăn cản được.
Hắn không ngăn cản được nữ tử này yêu mình từ tám trăm năm trước, cũng không thể ngăn cản được cho đến tám trăm năm sau. trong lòng đối phương thủy chung vần như vậy.
So với Lý Thiến Mai đã quen sống chết trong giang hồ, đối với Tây Tử Phượng yếu đuối đáng thương này, Vương Lâm làm không được, nói không ra một câu tuyệt tình.
Tình của thế gian, nam nữ vần còn có rất rất nhiều sự lựa chọn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. tuyết dần dần càng ngày càng dày, rơi xuống trước mặt hai người, giống như một tẩm màn tuyết.
Trên mặt Tây Tử Phượng lộ ra một nụ cười nhu hòa. lần đầu tiên nàng ngang đầu lên, nhìn thật sâu vào thân ảnh đang đứng phía sau bức màn tuyết.
Dường như nàng muốn đem thân ảnh này ghi tạc thật sâu vào trong ỉòng, cùng với những hình ảnh của thân ảnh này nãm đó chậm rãi chồng lên nhau.
Nàng nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất.
Hành động này đã cắt đứt chuyện cũ suốt tám trăm năm.
Hành động này khiến cho Tây Tử Phượng đau khổ, nhưng cũng giúp cho nàng được giải thoát.
Nàng quỳ trên tuyết, thấp giọng nói:
– Đệ tử bái kiến sư tôn Hai giọt nước mắt cuối cùng theo gương mặt nhẵn nhụi chảy xuống, rơi lên mặt đất đầy tuyết, dung hợp vào từng tầng tuyết trắng, tạo nên những cái lỗ rất sâu.
Nhưng những cái lỗ này rất nhanh bị tuyết lấp đi – Chúng ta đi thôi Vương Lâm nhẹ giọng nói.
– Nhà của đệ tử ờ La Thiên Tây Tử Phượng đứng dậy, thấp giọng nói.
Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu sau giơ tay phải lên vồ vào hư không, lập tức liền có một luồng nguyên lực vô biên ầm ầm dung nhập vào trong cơ thể của Tây Tử Phượng, truyền vào nguyên thần của nàng. Đồng thời hắn còn đem cảm ngộ cả đời mình phân ra một phần truyền cho nàng trong giới hạn đối nàng có thể tiếp nhận được, vận trong chuyển trong cơ thể nàng.
Tu vi của Tây Tử Phượng dưới sự vận chuyển của nguyên thần lập tức đột phá Dương Thực, trực tiếp đạt tới Khuy Niết!
Nhưng thuật truyền công này vần chưa dừng lại, mà vần tiếp tục tiến hành, cho đến sau khi tu vi của Tây Tử Phượng mạnh mẽ tăng lên tới Tinh Tịnh Niết mới dần dần ngừng lại, hóa thành ba đạo phong ấn, áp chế tu vi của Tây Tử Phượng bạo tăng. Hắn làm như vậy chính là để cho nàng từ từ tìm hiểu và tiêu hóa.
Thuật truyền công này, ngay cả với tu vi như của Vương Lâm. muốn làm lại cũng rất khó khăn.