[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 343 [Chương 1318 đến 1321]
❮ sautiếp ❯Chương 1318: Lang yên thương hương nhiên
Chuyện ngàn năm trước như cánh bướm từ trong tay Vương Lâm, hóa thành một tàn hồn. Hắn buông tay ra, chỉ có thể nhìn cánh bướm kia chầm chậm tiêu tan trong bàn tay, hóa thành làn gió bay đi.
Vương Lâm ôm Lý Mộ Uyển trong lòng. Ánh mắt nàng không đành, mang theo sự quyến luyến, khuôn mặt chậm rãi già đi, dường như trải qua cả đời người, cuối cùng tóc bạc da mồi, nhìn Vương Lâm với đôi mắt mà hắn không thể quên được.
Nàng giơ tay phải lên như muốn chạm vào khuôn mặt Vương Lâm, nhưng cuối cùng ở giữa không trung mất đi tất cả sức lực, rơi xuống. Nước mắt theo khóe mắt nhỏ xuống mặt đất, hóa thành những vết ẩm lan ra.
Trong nháy mắt, cả trăm ngàn năm qua đi, bãi bể nương dâu chỉ trong chớp mắt.
Trong thiên địa này, thời gian trăm ngàn năm tuy không thể xưng là lâu như trời đất nhưng có thể khiến mọi người quên đi hết thảy. Nhưng mà thời gian dường như nghịch chuyển. Vương Lâmd đang ôm người hắn không thể bỏ, là Lý mộ uyển năm đó đã hóa thành một đám u hồn, bàn tay hắn không giữ nổi.
Hiện giờ Lý Mộ uyển dù là hư ảo nhưng trong lòng Vương Lâm vẫn cảm thấy chân thật như vậy, như đang ôm cả thế giới này. chỉ là hắn hiện giờ không còn bao nhiêu sức lực, đã không còn thân thể. Lồng ngực và hai tay hắn dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa đen trong linh hồn trở nên trong suốt, xuyên qua cơ thể Lý Mộ uyển, tiêu tan. Khuôn mặt hắn cũng biến hóa nhanh chóng, từ một trung niên thành một lão già đầy nếp nhăn. cảnh tượng năm đó dường như lặp lại, chỉ là thân phận thì đã thay đổi mà thôi.
Duy chỉ có một thứ không thay đổi đó là sự ôn nhu trong đôi mắt Vương Lâm. Cùng với thân thể hắn tiêu tan, ngọn lửa đen kia cuối cùng lan ra khắp ngọn lửa màu lam, hàon toàn hóa thành nghiệp hỏa. Vương Lâm hoàn toàn biến mất trong thiên địa, chỉ còn có ánh mắt tràn ngập ngọn lửa đen đang càng ngày càng xa Lý mộ Uyển, càng ngày càng cao.
Thân thể Lý Mộ Uyển tê liệt co quắp ngồi trên mặt đất. Nàng kinh ngạc nhìn ánh mắt như vĩnh hằng trên bầu trời, tâm thần chấn động.
– Ngươi rốt cục là ai!
Lý mộ Uyển gắng gượng hô lên. Trong đầu nàng có một cảm giác đau đớn. Nàng không biết nó tới từ nơi nào nhưng càng ngày càng đậm.
Nghiệp hỏa dấy lên, hủy diệt hết thảy, nhưng không hủy diệt được trái tim của Vương Lâm, không hủy diệt được ký ức của hắn.
– Nghiệp hỏa do chấp niệm của ta tạo thành. Ta lấy chấp niệm tu đạo, cả đời vì nàng!
– Thiên địa bất nhân, muốn xóa đi tất cả chấp niệm, nhưng chấp niệm của ta đã hóa nghiệp hỏa, dù là trời cũng không thể xóa được!
nếu như nghiệp hỏa này đốt cháy thân thể ta, nếu như chấp niệm này muốn hủy diệt ta thì ta cũng không hối hận! Nghiệp hỏa này là ý niệm cả đời Vương Lâm ta, chính là thiên đạo của Vương Lâm ta!
Thiên đạo bất nhân với vạn vật, tu có tích sự gì. Ta lấy chấp niệm nhập đạo, lấy niệm tạo nghiệp, hóa thành nghiệp chướng luân hồi, không lên tới trời, dù là xuống mười tám tầng địa ngục thì cũng tiêu dao nơi địa ngục, có gì phải sợ!
Trong nháy mắt khi Vương Lâm bị nghiệp hỏa hủy diệt, một tiếng kêu của Chu Tước vang lên kinh thiên, đột ngột truyền ra từ trong ngọn lửa màu đen. Một con Chu Tước lập tức biến ảo ra. Thân thể Chu Tước này không còn là màu lam mà là màu đen, giống như một con Hắc Phượng Hoàng, ở trong ngọn lửa đen dường như vừa được tái sinh, kêu vang. Tiếng kêu của Chu Tước trong thời gian ngắn truyền khắp thiên địa, xuyên thấu cả Nhân phương giới này, từ trong cây hương thứ nhất trên lưng cự quy tại Đại đế tinh ầm ầm truyền ra, chấn động cả Đại đế tinh. Diệu âm đ*o tôn có hình dáng như thiếu niên kia vốn đã không còn kiên nhẫn thì lúc này thân thể đột nhiên chấn động, ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào cây hương đầu tiên đang vang lên tiếng Chu tước kêu vang khắp thiên địa. Đôi mắt Lam Mộng đạo tôn đột nhiên tỏa sáng, trong ánh mắt có vẻ kỳ dị, cũng ẩn chứa một tia khiếp sợ.
– Tiếng Chu Tước này. Không phải là Chu Tước tầm thường, đây là. Tiếng Chu Tước như tiếng sấm, tuyệt đối khác thường! Trong tiếng kêu này lộ ra vẻ dữ tợn, có một luồng khí tức không cam lòng không tuân phục, dường như là đến từ chín tầng địa ngục chứ không phải đến từ trời cao!
– Không có khả năng! Vân Lạc đại ti cũng đã tính ra tiểu tạp chủng này khó thoát khỏi cái chết, tuyệt đối khó thoát!
Sắc mặt Tư Mặc Tử đại biến, đồng tử hai mắt co rút lại, nhìn chằm chằm vào cây hương đầu tiên.
Vân Lạc đại ti ở bên cạnh hắn cũng lộ vẻ khiếp sợ, tốc độ bắt quyết của bàn tay trong tay áo càng nhanh hơn, hầu như đã hình thành tàn ảnh. Nhưng trong tích tắc này ngón tay nàng chợt run rẩy, đầu ngón tay rách toạc, máu tươi phun ra. Dường như trong u minh có một luồng lực lượng đột nhiên cắt đứt sự tính toán của nàng! Dường như trạng thái của Vương Lâm vượt quá khỏi khả năng tính toán của nàng! Vẻ mặt lão Chu Tước chấn động, cất tiếng cười dài, ánh mắt lóe sáng. Hắn là Chu Tước đời thứ hai, đối với tiếng kêu của Chu Tước hiểu rất rõ. GIờ phút này chỉ cần nghe tiếng kêu là biết ở trong cây hương đã xảy ra chuyện gì.
– Tiểu tử khá lắm! Không ngờ lại có thể biến ảo ra Chu Tước trong nghiệp hỏa! Vượt qua cửa này thì Cửu chuyển hỏa kiếp bắt đầu. Đây mới chính là cửa ải khó khăn nhất.
Chỉ có lão già ngồi trên con thằn lằn là vẫn nhắm mắt, dường như mọi chuyện đều không thể khiến hắn chú ý.
Nữ tử bên cạnh Lam Mộng đạo tôn kinh ngạc nhìn cây hương đầu tiên, cắn cắn môi, trong mắt có nước mắt phức tạp chảy xuống.
Trong nhân phương giới, Chu tước màu đen ở trong ngọn lửa đen bay lên duỗi thân như muốn che trời. Toàn thân nó có lửa đen vô tận vờn quanh , tỏa ra nhiệt độ cao không thể hình dung nổi. nhiệt độ này lại không hề mang chút hủy diệt nào cho Nhân phương giới mà toàn bộ độ nóng của nó đều ngưng tụ trên người Chu Tước.
Những tiếng Chu Tước kêu kịch liệt vang lên cao vút, bên trong lộ ra ba động tâm thần của Chu Tước màu đen do hồn phách Vương Lâm biến thành.
– Nghiệp hỏa đã nổi, liền nhóm lên nghiệp chướng luân hồi, trợ giúp Chu Tước ta thức tỉnh lần thứ tư!
Chu Tước màu đen kêu dài, thân thể khổng lồ lao thẳng về phía chân trời. Trong nháy mắt khi nói với cuối bầu trời, ngọn lửa màu đen từ trong thân thể nó ầm ầm bùng lên.
Từ xa nhìn lại, ngọn lửa đó như là một cây đuốc khổng lồ. Mà ở trung tâm của ngọn lửa, Chu Tước đang bay lượn:
– Lấy nghiệp hỏa do chấp niệm của ta.
Tiếng nói của Vương Lâm trong nháy mắt vang vọng, ngọn lửa ngoài thân thể trong nháy mắt hóa thành biển lửa. Biển lửa này lấy Chu Tước làm trung tâm, bỗng nhiên ầm ầm tản ra bốn phía.
Trong nháy mắt, cả bầu trời hoàn toàn tràn ngập ngọn lửa màu đen kia. Nhưng ở dưới Nhân phương giới lại không có sinh linh nào cảm nhận được. Ngọn lửa che trời này càng ngày càng đậm, chỉ trong chốc lát như một cơn sóng lớn quét ngang bầu trời.
– Đốt, Nhân phương hương!
Vương Lâm gầm nhẹ hóa thành tiếng của Chu Tước, trong tích tắc này hướng về phía cuối trời điên cuồng đánh tới. Chỉ trong thời gian ngắn, biển lửa ngập trời đột nhiên co lại, lao thẳng về phía Chu Tước do Vương Lâm biến thành, hình thành một cây cột lửa ầm ầm phóng về phía trên.
Trong hỏa diễm này, trên Chu Tước màu đen, hồn ảnh của Vương Lâm bỗng nhiên lại ngưng tụ ra. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tay hướng về phía trên vung lên.
Ầm ầm ầm. Những tiếng nổ không ngừng lập tức vang lên trên bầu trời, hóa thành một lực lượng giằng xé, dường như muốn mở cả thiên không.
Cũng trong thời khắc này, trên Đại đế tinh, trên đỉnh cây hương thứ nhất trên lưng cự quy có một tia khói đen đột nhiên xuất hiện:
– Đốt rồi! Cây hương thứ nhất đã cháy rồi!
– Để xem hắn có thể duy trì mấy nhịp thở!
mấy vạn tu sĩ đã chờ đợi nhiều ngày ở bốn phía vốn đã không còn kiên nhẫn nữa. Nếu không phải là không dám rời đi thì sợ rằng đám người này đã giải tán lâu rồi. Trong nháy mắt khi khói đen bốc lên, cả đám người xôn xao hẳn lên.
Khói đen kia lúc bắt đầu như tơ tằm, nhưng chỉ trong chớp mắt liền hóa thành khói đặc cuồn cuộn, như khói lang yên tràn ngập chân trời. Một luồng nhiệt độ rất cao tản ra bốn phía. Dưới nhiệt độ này, cây hương bị thiêu đốt kịch liệt, hừng hực bốc cháy, từ xa nhìn lại ngọn lửa ngập trời, điên cuồng cắn nuốt xuống phía dưới. Cây hương này cháy cực nhanh, khiến cho người ta không thể hình dung. Gần như chỉ trong tích tắc, hơn phân nửa cây hương đã bị đốt thành tro. Mấy vạn tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm này đều cho rằng cây hương này chỉ thoáng cái sẽ cháy sạch thì trong nháy mắt, ngọn lửa trên cây hương đột nhiên sững lại, dường như dung nhập vào trong tâm thần của tất cả tu sĩ nơi này, khiến trái tim bọn họ chấn động. Tư Mặc Tử nhìn chằm chằm vào cây hương nọ, con ngươi không hề chuyển động. VÂn Lạc đại ti bên cạnh hắn sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt hiện lên một tia âm trầm.
Trong Nhân phương giới, Vương Lâm nhìn bầu trời, đứng trên lưng Chu Tước màu đen, toàn thân tràn ngập lửa đen. Dưới nghiệp hỏa cuồn cuộn, hắn thở dài một hơi, cúi đầu nhìn ngọn núi xa xa phía dưới, thân ảnh nhu nhược co quắp ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói:
– Ta tên là Vương Lâm!
Nói xong câu nói cuối cùng này với Lý Mộ Uyển, hắn ngẩng phắt đầu.
– Cửu chuyển nghiệp kiếp, tới đây đi!
Cửu chuyển nghiệp kiếp, là hỏa kiếp của nghiệp chướng. Năm đó Chu Tước đời thứ nhất dưới hỏa kiếp này suýt nữa là bỏ mạng, nếu không phải có viễn cổ tiên tôn che chở thì đã hồn phi phách tán.
Mà lúc này Vương Lâm – Chu Tước đời thứ sáu, không có ai che chở, muốn một mình độ Cửu chuyển nghiệp kiếp. Trong thiên địa có Xích, Chanh, HOàng , Lục, Thanh, Lam, Tử, trên dưới có Hắc, Bạch, tổng cộng là chín màu. Mỗi một màu là một chuyển, chín kiếp từ màu đen mà bắt đầu, tới lửa đen thì diệt, đó là luân hồi.
Nếu vượt qua thì có thể đốt lên nghiệp chướng luân hồi, lấy đột phá này mà khiến cho Chu tước thức tỉnh lần thứ tư, thực hỏa chuyển thành hư hỏa, bước tới cảnh giới hư hỏa. Cửu chuyển nghiệp kiếp phủ xuống, ngọn lửa đen bên ngoài thân thể Vương Lâm trong thời gian ngắn như bị cuồng phong quét ngang, hoàn toàn trở thành màu đỏ như máu. Ánh sáng đỏ chiếu rọi khiến cho mặt đất cũng bị nhuộm hồng.
Tiếng ầm vang kinh thiên vang lên. Ngọn lửa màu đỏ vô tận bên ngoài thân thể Vương Lâm đột nhiên bị cuốn ầm ầm từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới Vương Lâm mà thiêu đốt. Cây hương thứ nhất trên Đại đế tinh kia sau khi sững lại một chút lại ầm ầm bị đốt cháy.
Chương 1319: Kinh biến
Ngọn lửa đỏ như máu tràn ngập Nhân phương giới, hóa thành một cơn sóng lửa màu đỏ, từ bốn phương tám hướng lao thẳng đến Vương Lâm hừng hực thiêu đốt. Ở bên trong biển lửa màu đỏ này ẩn chứa một sức mạnh đủ để thiêu đốt trời đất.
Vương Lâm ở bên trong ngọn lửa, đứng trên Chu Tước màu đen, đối với sức nóng này cảm nhận cực kỳ sâu sắc, ngay khi cơn sóng lửa màu đỏ tới gần, lập tức liền có một trận đau nhức như bị thiêu đốt xuất hiện.
Cửu Chuyển Nghiệp Hỏa Kiếp, ngọn lửa màu đỏ này là đệ nhất kiếp, thứ mà nó đại diện chính là sát kiếp vô biên do Vương Lâm vì chấp niệm mà sinh ra. Sát kiếp giờ phút này cuộn lên, ầm ầm thiêu đốt.
Chu Tước ở dưới chân Vương Lâm, ở bên trong ngọn lửa màu đỏ đang thiêu đốt này phát ra từng trận tiếng kêu thê lương, dường như không thể chịu đựng được. Cho dù là Vương Lâm cũng trong phút chốc hồn phách vừa ngưng tụ lại dường như muốn tan vỡ, sắp bị thiêu đến chết.
cho dù hắn đánh giá cao sức mạnh của Cửu Chuyển Nghiệp Kiếp, nhưng cũng không thể ngờ tới mới chỉ kiếp thứ nhất này mà dường như hắn đã không thể chịu đựng nổi.
Ở dưới ngọn lửa màu đỏ này, cho dù chỉ trong chốc lát cũng cảm thấy giống như hàng vạn năm. Trong nháy mắt, Chu Tước màu đen kia liền không chịu nổi, thân thể vội vàng thu nhỏ lại, ngọn lửa đen trên thân thể với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, điên cuồng hóa thành màu đỏ.
Một khi toàn bộ hóa thành màu đỏ, Chu Tước này sẽ hóa thành một bộ phận của đệ nhất chuyển chi kiếp, khiến cho uy lực của kiếp này lại càng tăng, đánh ngược trở lại Vương Lâm. Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng. Sự cường đại không ngờ của kiếp thứ nhất này không thể chống cự, nhưng để làm cho Vương Lâm khuất phục cũng là tuyệt đối không thể. Hắn chỉ đơn giản vung song chưởng lên, mở miệng hút mạnh một cái.
– Đệ nhất chuyển nghiệp hỏa kiếp, để xem là ngươi đem Vương Lâm ta hoàn toàn thiêu cháy, hay là bị ta cắn nuốt luyện hóa!
Trong lòng Vương Lâm liền có một sự cứng rắn điên cuồng, nguy cơ càng lớn, hắn lại càng bất khuất. Giờ phút này hắn một cái hút, ngọn lửa màu đỏ tràn ngập bốn phương tám hướng đột nhiên lao thẳng vào trong miệng hắn, trong thời gian ngắn đã bị Vương Lâm nuốt vào trong thân thể. Hết thảy chuyện này đều diễn ra chỉ trong phút chốc, nhanh một cách khó tin, ngọn lửa màu đỏ ngợp trời trong khoảnh khắc tiêu tan, nhưng lại ở trong thân thể Vương Lâm ầm ầm bộc phát. Thân thể của hắn lập tức giống như là một huyết nhân, huyết quang từ trong cơ thể lan ra, dường như muốn xé rách thân thể hắn.
Thân thể của Vương Lâm là do hồn phách biến thành, giờ phút này ngọn lửa màu đỏ chính là đang thiêu đốt ở trong hồn phách Vương Lâm.
Trên Đại đế tinh, cây hương thứ nhất ở trên lưng rùa kia đột nhiên bùng lên như đuốc. Ngay khi nó cháy lên, dưới ánh mắt mọi người, khói đen bốc lên cuồn cuộn trên đó liền lập tức hóa thành màu đỏ. Khói đỏ ngợp trời, cả Đại đế tinh giống như là được chiếu rọi.
mấy vạn tu sĩ ở bốn phía đều hít sâu, đều không kìm được lui về phía sau.
Đúng lúc này, hồng quang càng đậm từ trên thân thể Vương Lâm ở dưới cây hương thứ nhất kia đột nhiên tản ra. Hồng quang này lưu chuyển ở bên trong cơ thể hắn, hình thành một sức nóng tràn ra.
Cùng lúc đó, tốc độ cháy của cây hương thứ nhất kia không biết tại sao liền đột nhiên dừng lại, dường như có một sức mạnh đối kháng từ bên trong bộc phát ra, ngăn cản nó tiếp tục cháy.
Lão Chu Tứoc nhìn không chớp mắt, nhìn cây hương thứ nhất kia, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Ở bên trong Nhân phương giới, Vương Lâm nuốt lấy toàn bộ ngọn lửa màu đỏ, trong cơ thể giống như có hàng trăm vạn hỏa lôi tan vỡ, sự thống khổ kịch liệt kia dường như muốn khiến hắn toàn bộ tan rã.
Vương Lâm trong tiếng gầm nhẹ vung tay phải về phía trước, chỉ thấy Chu Tước một nửa thân thể bị nhuốm thành màu đỏ kia trong một tiếng kêu dài lao thẳng đến Vương Lâm, trong thời gian ngắn liền cùng với Vương Lâm hợp thành một thể.
Thần sắc Vương Lâm dữ tợn, hắn mặc cho ngọn lửa thiêu đốt bên trong cơ thể, trong sự đau nhức này không ngừng luyện hóa, cố gắng khiến cho ngọn lửa màu đỏ kia tan vào trong thân thể. Đúng lúc này, đột nhiên biến đổi, chỉ thấy có ánh cam đột nhiên xuất hiện, ngay khi ánh sáng màu cam này lóe lên, đệ nhị kiếp trong Cửu Chuyển Nghiệp Hỏa Kiếp giáng xuống, hoàn toàn không để cho Vương Lâm một chút thời gian để luyện hóa. Không trung ở xung quanh hắn lập tức bị ngọn lửa màu cam hóa thành một biển lửa tràn ngập, cuồn cuộn ầm vang, thẳng đến Vương Lâm ngưng tụ.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nhưng ngay sau ngọn lửa màu cam, liền có ánh sáng màu vàng ngợp trời, ở bên ngoài bất ngờ xuất hiện một biển lửa màu vàng. Còn kinh người hơn, ngay sau ngọn lửa màu vàng, thậm chí còn có những đạo lục quang giống như là quỷ hỏa bùng lên kinh thiên, dường như hình thành một bức tường, hóa thành một ngọn lửa màu lục nhìn thấy mà kinh tâm, cùng với hai ngọn lửa kia đồng thời xuất hiện! Tam kiếp chi nghiệp, giờ phút này xuất hiện, đây mới chính là chỗ đáng sợ của Cửu Chuyển Nghiệp Hỏa Kiếp. Nó không giống như THiên Kiếp kia, vẫn để lại cho người ta một đường sống, mỗi khi một kiếp giáng xuống, đều có một khe hở ngắn ngủi, Cửu Chuyển Nghiệp Hỏa này là kiếp hủy diệt, đã hiện ra, sẽ phải khiến cho người ta chết không còn nghi ngờ gì. TAm kiếp tràn ngập bầu trơi trong Nhân phương giới, ở trên Đại đế tinh kia, ở bên ngoài cây hương thứ nhất cũng có phản ứng. Chỉ thấy bên trong đám khói đỏ cuồn cuộn đột nhiên xuất hiện ba làn khói màu cam, vàng, lục cuồn cuộn cuốn lên.
– Chưa vượt qua đệ nhất kiếp, Chanh, Hoàng, Lục tam kiếp đồng thời giáng xuống, đây. đây là thế nào!
Sắc mặt Lão Chu Tước đại biến. Hắn cũng là lần đầu tiên chứng kiến Cửu Chuyển Nghiệp Kiếp, nhưng không nghĩ tới nó lại hung mãnh như vậy.
Vui mừng nhất chính là TI Mặc Tử, khóe miệng hắn ẩn hiện nụ cười ác độc, nhìn chằm chằm cây hương thứ nhất kia, trong lòng thầm nghĩ:
– Mặc dù không biết cụ thể tiểu tạp chủng kia ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng dạng cũng là khó thoát chết. Chỉ là đáng tiếc cho những bí mật ở trên người hắn, nhưng chết đi cũng tốt.
Vân Lạc Đại Ti kia cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vết thương trên tay phải đã khép lại, nàng nhìn cây hương thứ nhất kia, trong lòng trầm mặc:
– Xem ra, hắn không phải là người mà quẻ của tổ tiên nói tới.truyện Ma Tu audio
Lý Thiến Mai cắn môi dưới, quay đầu nhìn về phía Lam Mộng Đạo Tôn, trong đôi mắt đẹp còn có vẻ mê man, nhưng giờ phút này bị thay thế bởi vẻ thống khổ cùng cầu xin.
Lam Mộng đạo tôn thở dài, nhẹ giọng nói:
– Ta sẽ giúp hắn, con yên tâm, chỉ là một kiếp này, ta cảm thấy hắn có thể vượt qua được.
Trong Nhân phương giới, toàn thân Vương Lâm vẫn có hồng quang lưu chuyển, bên trong hai mắt lộ ra sự giãy giụa đối với vận mệnh.
– Cửu Chuyển Nghiệp Hỏa, một lần giáng xuống ba kiếp, hay, hay, hay! Vương mỗ muốn xem nghiệp hỏa tam kiếp này sẽ tiêu diệt hồn phách của ta như thế nào!
Trong cơn đau nhức, hắn không hề lộ ra sự khuất phục, trong tiếng cười dài nén sự thống khổ trong cơ thể xuống, song chưởng vung lên lại một lần nữa mở miệng, hút mạnh một cái.
– Đem toàn bộ bốn chuyển nghiệp hỏa này hút vào bên trong hồn phách của ta, nếu các ngươi không hoàn toàn đốt cháy được ta, thì Vương Lâm ta sẽ cắn trả lại các ngươi đó!
Một sự hào sảng nói không nên lời, một thái độ đối với nhân sinh không thể nói rõ được, một sự cao ngạo đối với thiên đạo, đối với trời đất không thể tả nổi, còn có một cảnh tượng về sự theo đuổi đối với chấp niệm không thể vẽ nên được, cuối cùng dung hợp thành một, trong một tiếng cười dài của Vương Lâm, tấu lên một khúc nhạc nghịch mệnh ở trong tiếng cười dài này. CẢ đời hai ngàn năm tu đạo thoáng qua trước mắt Vương Lâm, từng cảnh tượng thoáng qua trong ký ức hắn, hình ảnh cha mẹ hiện lên trong tim, sự đau khổ khi hồn phách về quê cũ, hình ảnh thanh niên quỳ trước phần mộ, còn có tình cảm với cha mẹ trong những đêm mưa gió sấm chớp kia, từng cảnh tượng lần lượt xuất hiện.
Trong khi những ký ức này hiện, ngọn lửa màu cam kia gào thét lao tới, dũng mãnh chui vào trong miệng Vương Lâm, bị hút vào trong cơ thể, cùng với ngọn lửa màu đỏ kia đan xen với nhau.
Nếu hồn buồn, cha mẹ ở ngàn dặm quay về, trước mộ tim nhỏ lệ. Ở phía sau ngọn lửa màu cam, ngọn lửa màu vàng kiếp thứ ba lóe lên, ầm ầm lao tới, theo sát phía sau ngọn lửa màu cam, dũng mãnh nhập vào trong cơ thể Vương Lâm, điên cuồng thiêu đốt.
Bầu trời của hoàng tuyền cũng có nỗi nhớ từ trời cao nhập vào mặt đất, nhưng năm tháng trôi qua vô tình, nỗi nhớ cách biệt như người với trời cũng trở thành vết thương vĩnh hằng, trong suốt cuộc đời không lành được. Ngọn lửa màu lục u ám ầm ầm lao tới, đem toàn bộ không trung nhuộm thành màu lục, cực kỳ yêu dị. Ngọn lửa màu lục như quỷ hỏa kia đột nhiên dũng mãnh nhập vào trong cơ thể Vương Lâm.
Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên hào quang, ký ức đang lưu chuyển chợt dừng lại, bốn ngọn lửa trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt, một sức mạnh hủy diệt ầm ầm tràn ngập, với tốc độ luyện hóa trong cơ thể của Vương Lâm, hoàn toàn không thể chịu đựng được. Ngay khi thấy được cảm giác sẽ bị thiêu đốt hoàn toàn, Vương Lâm mạnh mẽ giơ tay phải vung lên phía trước, chỉ thấy trời đất ầm vang, không gian trữ vật mở ra.
Túm một cái, một bầu rượu đầy máu rồng xuất hiện ở trong tay Vương Lâm. Máu rồng này, uống một ngụm cũng có thể làm cho ngọn lửa trong cơ thể Vương Lâm bạo tăng. Lúc này, hắn không chút do dự, trong tiếng cười dài cầm lấy bầu rượu, uống mạnh một hơi, không để lại một giọt nào, sau đó vung tay phải lên vứt bầu rượu kia đi. Ngọn lửa trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm bạo tăng, máu rồng này cực nóng, hóa thành biển lửa, cùng với bốn ngọn lửa bên trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng đối kháng lẫn nhau. Trong lúc chúng đối kháng, ở sâu bên trong hồn phách Vương Lâm, ở bên trong biển lửa đang thiêu đốt, có một luồng khí xoáy chậm rãi xuất hiện. ở bên trong luồng khí xoáy này, có một khí tức đến từ Thiên Nghịch châu, dang dần dần thức tỉnh.
– Ta đem toàn bộ tứ chuyển hỏa kiếp nuốt vào trong hồn phách, khiến cho bên trong Nhân phương giới không còn lửa cháy. Dệ ngũ chuyển hỏa kiếp kia, còn không giáng xuống!
Ngọn lửa toàn thân hắn đã đạt tới cực hạn, trong khi đang thiêu đốt, Vương Lâm ngửa mặt lên trời rít gào lên một tiếng, cả người xông tới, lao thẳng lên trời. Bầu trời giống như là một bức tường, khi Vương Lâm tới gần, mạnh mẽ chạm tới tận cùng.
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, chỉ thấy bầu trời kia tan vỡ. Sau khi bầu trời tan vỡ, đột nhiên xuất hiện một mặt đất khác. Đó là một mặt đất tràn ngập vô số hồn phách, giống như Cửu U ở bên ngoài Đại đế tinh. Mấy vạn tu sĩ nhìn chằm chằm cây hương thứ nhất kia thấy ngọn trên cây hương này đã hoàn toàn ngừng lại , dừng ở phía trên thân thể của Vương Lâm mười trượng không hề nhúc nhích.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một nhịp thở, lại một nhịp thở. trong nháy mắt đã qua năm nhịp thở. Chu Tước đời thứ tư năm đó ở dưới cây hương này cũng chỉ duy trì được năm nhịp thở, nhưng hôm nay, Vương Lâm không ngờ đã vượt qua được năm nhịp thở, sáu nhịp thở, bảy nhịp thở. Diệu ÂM tiên tôn trông như thiếu niên kia hai mắt sững lại, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Ngay khi cây hương thứ nhất kéo dài đến bảy nhịp thở, trên Đại đế tinh này, đột nhiên liền có tiếng kinh hô truyền ra. Đây không phải là một người kinh hô, mà là mấy ngàn, mấy vạn người đồng thời kinh hô. Số lượng này còn tăng nhanh, dường như trong phút chốc, tiếng kinh hô ngợp trời. Điều khiến cho bọn họ kinh hô không chỉ là cây hương thứ nhất kia kéo dài tới bảy nhịp thở, mà là. Nhân Phương Hương kia ở nhịp thở thứ bảy này, đột nhiên. tắt ngấm. Cảnh tượng bất ngờ này lập tức làm nỗi lên sự xôn xao hỗn loạn, ngay cả Lão Chu Tước kia hai mắt cũng lộ ra một vẻ không thể tin được.
– Đây. đây.
Ti Mặc Tử trong chốc lát thừ người ra, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vân Lạc đại ti ở bên cạnh hắn cũng sắc mặt đại biến, không để ý tới vết thương trên tay nữa, lại bấm quyết tính toán.
Chương 1320: Tỉnh giấc lần thứ tư!
– Nhân Phương hương tắt, loại chuyện này chưa bao giờ xuất hiện qua, ngay cả năm đó ta thí luyện, ngay cả tiểu Chu Tước đời thứ tư thí luyện, cũng chưa có bao giờ có việc này! Cây hương này thật sự đã tắt rồi!
Tâm thần lão Chu Tước chấn động, nhìn Nhân Phương Hương đã tắt kia, trong mắt có vẻ hoảng sợ.
– Hương này đã tắt, thời gian thí luyện rốt cuộc là bảy nhịp thở. hay là vĩnh hằng.
– Thiếu đế thứ ba kia thí luyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao có thể làm cho hương này bị tắt!
– Việc này khiến cho người ta nghe mà vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Ngay trong khi những tu sĩ ở bốn phía đang xôn xao khiếp sợ, chuyện khiến cho họ lại càng chấn động hơn bỗng xuất hiện! Chỉ thấy cây hương thứ hai kia, Địa Phương Hương đại diện cho thí luyện ở Địa Phương giới, bỗng nhiên cháy lên một cách quỷ dị!
Không hề có người nào chạm vào, nhưng cây hương thứ hai này đột nhiên có khói đặc cuộn lên không trung!
Vương Lâm phá khai bầu trời của Nhân Phương giới, xuất hiện trên một vùng đất mênh mông vô tận của Địa Phương giới. Ở chỗ hắn xuất hiện, mặt đất tràn ngập vô số những vết nứt, còn có một hố sâu khổng lồ. Cái hố này, thông đến Nhân Phương giới!
Vương Lâm từ bên trong hố sâu này lao ra, ngọn lửa toàn thân hướng về bốn phương tám hướng mạnh mẽ tản ra, lập tức ánh lửa chiếu sáng toàn bộ mặt đất.
Ngay khi hắn xuất hiện, ở chỗ tận cùng trên đại địa này có một ngọn núi trọc, trên ngọn núi có một người đang ngồi. Người này nhìn như là một trung niên, toàn thân mặc văn bào, đeo khen, bên trong mi tâm có một con Chu Tước hư ảo.
hắn vốn đang khoanh chân ngồi, dường như cả vạn năm không hề nhúc nhích, nhưng lúc này, lại chậm rãi mở hai mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
– Khí tức của tộc nhân.
Ngay khi Vương Lâm xuất hiện ở Địa Phương giới này, biển lửa ngập trời lập tức bùng lên kịch liệt, thanh quang nhanh chóng lóe lên, trong nháy mắt bao phủ trời đất. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một ngọn lửa màu xanh bỗng nhiên bùng lên.
Phía sau ngọn lửa xanh có một ngọn lửa màu lam theo sau, hai màu xanh đan xen vào nhau, ngập trời lao đến.
Thanh vốn xuất phát từ lam, lúc này hai ngọn lửa cuộn vào nhau, sức nóng cuồn cuộn. Ở phía sau hai màu thanh lam kia, còn có một sắc tím quét ngang, che lấp bầu trời, hóa thành một đám khí màu tím như ma khí cuồn cuộn tung hoành.
Ngọn lửa ba màu thanh lam tím ầm ầm tới gần, hóa thành biển lửa tràn ngập, lao thẳng đến Vương Lâm thiêu đốt. Bộ mặt Vương Lâm nhăn nhó, hồn phách dường như muốn tan vỡ, trong cơ thể có đủ loại ngọn lửa bùng lên, khiến cho hắn xuất hiện màu đục ngầu.
Trong thời gian ngắn, những ngọn lửa trong cơ thể hắn xuyên thấu ra ngoài cơ thể, ầm ầm bùng phát ra. Bốn ngọn lửa Xích, Chanh, Hồng, Lục cuồn cuộn, đột nhiên xé rách thân thể hắn, ngay cả Chu Tước dung nhập vào trong cơ thể kia trong tiếng kêu thảm thiết cũng bị thiêu cháy mà chết.
Hồn phách Vương Lâm tan vỡ.
Cùng lúc đó, ngọn lửa ba màu thanh lam tím kia tới gần, ở bốn phía hồn phách đang tan vỡ của Vương Lâm, ngọn lửa bảy màu tụ lại, từ xa nhìn lại, dường như hình thành một cảnh tượng cầu vồng thiêu đốt bầu trời.
Nam tử trung niên ở phía tận cùng mặt đất kia thần sắc biến đổi, tay phải chợt giơ lên, vung mạnh về phía trước. Chỉ thấy ấn ký trên mi tâm đột nhiên lóe lên, từ trong mi tâm bay ra, với tốc độ cực nhanh phá không mà đi, lao thẳng đến ngọn lửa bảy màu.
Trong nháy mắt, Vương Lâm dưới Nhân Phương hương trên Đại đế tinh toàn thân bị ánh lửa bảy màu bao phủ thân thể lập tức xuất hiện chi chít những vết nứt. Những khe nứt này trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, còn có những tia máu tươi từ trong những vết nứt đỏ chảy ra, thoạt nhìn có chút kinh người.
Lão Chu Tước không cần nghĩ ngợi, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp đi tới bên dưới cây hương thứ hai đột nhiên cháy lên kia, không để ý tới cây hương này đang cháy lên rất nhanh, tay phải lập tức đặt lên trên, thần thức vô biên ầm ầm tản ra, tiến thẳng vào bên trong.
Lam Mộng đaọ tôn kia thân thể cũng tiến về phía trước, trong nháy mắt xuất hiện ở dưới cây hương thứ hai, toàn thân lóe lên, hai ngón tay phải bỗng nhiên điểm lên trên cây hương thứ hai này.
Trong Địa phương giới, bên trong ngọn lửa bảy màu, Cửu Chuyển Nghiệp Kiếp mà ngay cả các đời Chu Tước lão tổ cũng không thể vượt qua, cần Tiên Tôn che chở đang thiêu đốt hồn phách Vương Lâm.
Ngay lúc hồn phách hắn tiêu tan, ba luồng sức mạnh tương cứu đột nhiên lao tới. Nhưng ngay khi ba đạo khí tức này tới gần, từ bên trong ngọn lửa bảy màu đang hừng hực thiêu đôt kia, đột nhiên có một sức mạnh kỳ dị dường như thức tỉnh, ầm ầm bộc phát ra.
luồng sức mạnh này lộ ra một sự tang thưong từ vạn cổ, còn có một vẻ chí tốn trong trời đất, giống như là tổ tiên của vạn vật, từ bên trong ngọn lửa bảy màu này ầm ầm lao ra.
Ấn ký Chu Tước của nam tử trung niên ở phía tận cùng mặt đất kia vừa mới chạm vào sức mạnh kỳ dị này liền lập tức ầm một tiếng, trực tiếp bị bắn trở về, bị cuốn đi hàng ngàn vạn dặm.
Dường như sức mạnh kỳ dị vừa mới thức tỉnh kia quyết không cho phép bất kỳ một kẻ nào tới gần, hoặc cũng có thể nói, không có bất kỳ một kẻ nào có đủ tư cách tới gần nó!
Trên ngọn núi trọc ở phía tận cùng mặt đất, nam tử trung niên kia hai mắt sững lại, thân thể lập tức đứng lên, trong mắt có một vẻ hoảng sợ điên cuồng.
– Đây. đây là cái gì!
Thần thức của Lão Chu Tước tới gần, nhưng vừa mới chạm vào sức mạnh kỳ dị kia liền lập tức bị cuốn đi, không ngờ trực tiếp bị bắn ra khỏi Địa phương giới này.
Thần thức của Lam Mộng đạo tôn cũng theo sát mà đến, nhưng sau khi chạm vào sức mạnh kỳ dị kia cũng nhanh chóng lóe lên lam quang, chợt lui về phía sau, trong thời gian ngắn đã bị bức ra khỏi Địa phương giới.
Trên Đại đế tinh, bên ngoài cây hương thứ hai kia, tay phải của Lão Chu Tước bị một luồng đại lực đẩy bật lên, trong mắt lộ ra vẻ khó có thể tin, bất giác lui về phía sau vài bước.
– Đây là sức mạnh gì!
Hai ngón tay của Lam Mộng đạo tôn tê rần, thân thể cũng lui về phía sau mấy bước, thần sắc lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn đối với Vương Lâm hiểu rất rõ, giờ phút này liếc mắt một cái liền nhận ra sức mạnh làm cho hắn cảm thấy đáng sợ kia chính là.
– Thiên Nghịch.
Lam Mộng đạo tôn không hề mở miệng, trầm ngâm hồi lâu, xoay người đi tới bên người Lý THiến Mai.
– Hắn lần này không có đáng ngại!
Ti Mặt tử nhìn hết thảy chuyện này, thần sắc lộ ra vẻ rung động. Hắn hiển nhiên nhìn ra hành động cứu người của người đám Lam Mộng đạo tôn, nhưng thế nào hắn cũng không tới hai đại cao thủ này không ngờ bị đánh văng ra!
Vân Lạc đại ti kia thần sắc cực kỳ âm trầm, tay phải bấm quyết càng nhanh, nàng mơ hồ có cảm giác dường như sẽ biết được toàn bộ bí ẩn của những sự việc ở nơi này.
Còn có Diệu âm đ*o tôn kia, cả người từ trên đám mây mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt lóe lên.
– Thủy Đạo Tử nói quả nhiên không sai!
Bên trong Địa Phương giới, ngay khi hồn phách Vương Lâm bị thiêu đốt hoàn toàn, Thiên Nghịch cuối cùng cũng xuất hiện! Từ sau khi chủ nhân Phong giới rời khỏi năm đó, THiên Nghịch thủy chung vẫn chưa hề xuất hiện, cho dù là Vương Lâm ở bên trong tâm thần tìm kiếm như thế nào cũng không thể thấy được, dường như là đã mất tích.
Nhưng giờ phút này, Thiên Nghịch lại hiện ra!
Ngay khi nó xuất hiện, ngọn lửa bảy màu ở bốn phía bỗng nhiên chấn động, lập tức điên cuồng xoay tròn, toàn bộ bị hút vào bên trong sức mạnh kỳ dị từ Thiên Nghịch kia, hóa thành bảy ngọn lửa bất diệt!
Một hạt châu to bằng nắm tay của trẻ con bất ngờ trôi giữa không trung, bảy ngọn lửa bất diệt kia lơ lửng xung quanh. Dần dần, một thân ảnh hư ảo dường như được ngưng luyện, xuất hiện ở giữa trời đất.
Vị trí của bảy ngọn lửa bất diệt không ngờ chính là những vị trí trên thân thể của hư ảnh kia!
Hai mắt mở ra, ngọn lửa bảy màu ầm ầm tuôn ra, hóa thành một cơn bão lửa bảy màu, ở bên trong trời đất rít gào lao ra. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ở bên trong cơn bão lửa bảy màu này, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa trên bầu trời.
Toàn bộ trời đất trong nháy mắt này, dường như bị rút đi toàn bộ màu sắc. Ngoài cơn bão lửa bảy màu ở bên ngoài thân thể Vương Lâm, hết thảy bốn phía đều biến thành hai màu đen trắng!
Giống như là một bức tranh thủy mặc, hai màu đen trắng này lộ ra một vẻ thê lương vô tận.
Cửu Chuyển Nghiệp Kiếp, hai kiếp cuối cùng đã giáng xuống!
Màu trắng là trời, màu đen là đất, hóa thành hai ngọn lửa có màu sắc tương phản, hướng về Vương Lâm ngưng tụ. Trong nháy mắt, hai ngọn lửa này ầm ầm tới gần, dường như trời đất trong tích tắc này ép xuống, muốn đem cơn bão lửa bảy màu cùng với Vương Lâm ở bên trong hủy diệt.
Tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, ngọn lửa màu trắng kia ở phía trước, trong lúc khuếch tán sức nóng trực tiếp thiêu đốt cơn bão lửa bảy màu. Cơn bão lửa bảy màu kia đang xoay tròn lập tức dừng lại, theo sự dung nhập của ngọn lửa màu trắng kia, bảy màu ngày một nhạt đi!
Bị ngọn lửa tám màu vờn quanh, thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh như thường, nhìn ngọn lửa màu đen cuối cùng lao tới!
Cửu Chuyển Nghiệp Kiếp, từ hắc viêm dựng lên, cho tới khi hắc viêm tắt, trở thành một vòng luân hồi Ngay khi ngọn lửa màu đen kia tới gần, hai mắt Vương Lâm chậm rãi nhắm lại. Tiếng ầm ầm chợt vang lên, ngọn lửa màu đen cuốn theo mặt đất tiến vào, khiến cho ngọn lửa tám màu kia trong thời gian ngắn trở thành chín màu chí cực trong trời đất!
Cửu Chuyển Nghiệp Kiếp toàn bộ đã xuất hiện, hình thành một cơn lốc kinh thiên động địa, ở bên trong trời đất rít gào. Vương Lâm ở trung tâm của cơn lốc, tóc không gió mà động, bên ngoài thân thể ngoài bảy ngọn lửa bất diệt kia, hai ngọn lửa đen và trắng cũng nhanh chóng ngưng tụ.
Ngọn lửa màu trắng tụ ở đan điền, ngọn lửa màu đen tụ ở mi tâm!
Ngay khi hai ngọn lửa hoàn toàn biến hóa, Vương Lâm mạnh mẽ mở bừng đôi mắt!
Trời đất ầm vang!truyện huyền huyễn audio
– Đốt lên ngọn lửa nghiệp chướng luân hồi của ta!
Thanh âm của Vương Lâm hướng về bốn phía truyền ra. Trong thời gian ngắn, ngọn lửa chín màu bên trong thân thể hắn từ các nơi ngưng tụ đến mi tâm, trong nháy mắt ở trên mi tâm dung hợp với nhau, hóa thành một bông sen lửa chín màu!
Bông sen lửa kia có chín cánh hoa mang chín màu khác nhau! Ngay khi nó xuất hiện, một Chu Tước chín màu từ bên trong bông sen lửa đột nhiên biến ảo, trực tiếp lao ra!
Chu Tước chín màu, dường như tái sinh từ trong ngọn lửa, bay lượn trên bầu trời, ngửa đầu phát ra một tiếng kêu kinh thiên, tiếng kêu của Chu Tước!
Tiếng kêu sau bốn lần tỉnh giấc!
Trên Đại đế tinh, tiếng kêu tỉnh giấc này vang vọng, Địa Phương hương kia đang cháy hết gần một nửa đột nhiên dừng lại, bên trên tỏa ra ánh sáng chín màu, chiếu rọi Đại đế tinh.
Lão Chu Tước sửng sốt, ngửa mặt lên trời cười rộ lên, thần sắc lộ ra vẻ kích động.
– Không ngờ vượt qua được Cửu Chuyển Nghiệp Kiếp, làm dấy lên luân hồi nghiệp chướng, khiến cho Chu Tước lần thứ tư thức tỉnh. Lần thức tỉnh thứ tư cần sức mạnh của ngọn lửa rất lớn, có thể thức tỉnh hoàn toàn hay không, có thể từ trong thực hỏa tiến nhập vào cảnh giới hư hỏa hay không, chính là lúc này đây! Ta thân là trưởng bối, cho dù là gian lận, cũng phải giúp hắn một phen!
Lão Chu Tước trong tiếng cười dài thân thể nhoáng lên một cái, trước sự ngẩn ngơ của mọi người, lập tức thân ảnh biến mất.
Gần như chỉ trong chốc lát, ở phía xa trên Đại đế tinh liền có một tiếng rít gào của rồng điên cuồng truyền ra. Tiếng rít gào kia lộ ra vẻ phẫn nộ cùng với uất ức, chỉ thấy ở phía chân trời xa xa, một con viêm long dài vạn trượng bị Lão Chu Tước nâng chân giẫm lên.
Trong khi tu sĩ bốn phía đang trợn mắt há hốc miệng Lão Chu Tước giẫm lên con viêm long vẫn đang giãy giụa rít gào,, đi tới trên Địa Phương hương, vung tay phải lên, bất ngờ tại miệng vết thương đã đóng vảy trên đầu của con viêm long này mở ra một vết thương. Máu tươi phun ra, đột nhiên chảy xuống, nhuốm đỏ Địa Phương hương đang cháy kia!
Trong lúc đau đớn, trong mắt con viêm long này dường như có nước mắt, mang theo vẻ uất ức không cam lòng, giãy giụa càng kịch liệt hơn.
Ầm một tiếng, chỉ thấy một tay của Lão Chu Tước đặt lên trên thân thể của con viêm long, một ngọn lửa điên cuồng chảy vào trong cơ thể của nó, thôi thúc thân thể, khiến cho máu tươi phun ra nhanh hơn, nhiều hơn.
– Con bà nó, con tiểu long nhà ngươi đừng có lộn xộn, lần này nếu tiểu tử kia thức tỉnh thành công, lão tử sẽ thả ngươi tự do.
Viêm long vừa nghe nói vậy, trong mắt lập tức có sự do dự, nhưng nhanh chóng cắn răng một cái, ra sức ép máu tươi chảy ra.
Chương 1321: Chín màu hợp nhất!
Máu tươi trong cơ thể con viêm long dài vạn trượng quả thật rất nhiều, nhưng cái mà lão Chu Tước muốn, chính là cố lấy được viêm huyết ở trên đỉnh đầu của con viêm long này.
Máu này ẩn chứa tinh hoa của lửa khắp toàn thân của con viêm long, so với máu ở những chỗ khác có giá trị hơn rất nhiều.
Vì thế, máu này hiển nhiên cũng rất ít ỏi, lại bị một chưởng này của lão Chu Tước đánh vào, lập tức toàn bộ viêm huyết của con rồng này dường như chảy hết ra, rơi lên trên Địa Phương hương đang cháy kia.
Máu tươi vừa mới rơi lên trên đó, lập tức dung nhập vào trong cây hương biến mất không thấy.
Bên trong Địa Phương giới, ngọn lửa chín màu thiêu đốt bầu trời. Thân thể Vương Lâm khoanh chân ngồi trên hỏa liên, Chu Tước bảy màu khổng lồ ở phía sau kêu lên không ngừng. Tiếng kêu này lộ ra vẻ giãy giụa, giống như muốn tái sinh. Giữa trời đất có hào quang vô tận lóe lên, hướng về bốn phương tám hướng lan ra, bao phủ Địa Phương giới này, còn có biển lửa vờn quanh, hướng về bốn phía ầm ầm thiêu đốt.
Ánh mắt Vương Lâm như ngọn đuốc, hai tay bấm quyết, mắt trái lập tức liền có ngọn lửa bùng lên. Ngọn lửa chín màu này xoay tròn trong đồng tử bên trái của Vương Lâm, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một cơn lốc lửa chín màu.
– Chín màu hợp nhất, Chu Tước thức tỉnh lần thứ tư!
Trong lòng Vương Lâm hoàn toàn hiểu rõ, cả đời này của hắn đã trải qua ba lần Chu Tước thức tỉnh, mỗi một lần thức tỉnh, cũng đều khiến cho uy lực ngọn lửa của hắn bạo tăng vô số lần, nhưng cả ba lần trước so sánh với lần này cũng không bằng. Đây là lần thứ tư Chu Tước thức tỉnh, là một sự việc cực kỳ trọng đại trong bộ tộc Chu Tước, đó là một bước quan trọng từ thực hỏa chuyển hóa thành hư hỏa. Từ cổ chí kim, người có thể khiến cho Chu Tước thức tỉnh lần thứ tư thật sự rất ít, không vượt quá năm người! Chu Tước đời đầu tiên, Chu Tước đời thứ hai, Chu Tước đời thứ ba, Chu Tước đời thứ tư, ngoài bốn người họ ra cũng chỉ có Vương Lâm! Ngay cả lão tổ bước thứ ba của Hỏa Tước tộc kia, mặc dù sức mạnh của lửa cũng có một tia hư hỏa sinh ra, nhưng hắn cũng không phải là Chu tước thức tỉnh. Hắn vốn không phải là Chu Tước, sao còn nói đến chuyện thức tỉnh.
Cho dù người này sinh ra được hư hỏa, nhưng so với Chu Tước chính tông cũng chỉ là bàng môn tả đạo mà thôi. Lần thức tỉnh thứ tư, qua vô số vạn năm, mức độ khó khăn không thể hình dung được, nhất là thần thông hư hỏa có thể khiến cho trời đất run rẩy, đủ để khiến cho tất cả tu sĩ phải kiêng kỵ.
Chỉ là khi Chu Tước thức tỉnh lần thứ tư, sức mạnh của ngọn lửa cần phải có cũng đạt tới một mức độ rất khó tin. Chỉ có nắm giữ được đủ thiên địa chi hỏa mới có thể có khả năng thức tỉnh thành công. Vương Lâm trong lúc khoanh chân, hỏa liên chín màu ở phía dưới phát ra ngọn lửa chín màu vô tận. Ngọn lửa này nhất tề ầm ầm nhập vào trong cơ thể hắn, ở trong đồng tử bên trái của hắn biến ảo, khiến cho ngọn lửa chín màu kia xoay chuyển nhanh hơn.
Cùng lúc đó, Chu Tước chín màu ở phía sau lại càng kêu lên kịch liệt, thanh âm này đủ để khai thiên lập địa, khiến cho Địa phương giới này run len.
– Chưa đủ, sức mạnh của lửa vẫn chưa đủ!
Vương Lâm ngẩng mạnh đầu, thân thể đột nhiên cháy bùng lên, cơn lốc chín màu từ trong đồng tử bên trái biến ảo xông ra, vờn quanh thân thể hắn hình thành một cơn bão lửa. Cơn bão này ngợp trời, giống như là muốn hủy diệt thế giới này.
Lần thứ tư Chu Tước của Vương Lâm thức tỉnh, là do chấp niệm nghiệp hỏa của hắn, là do hắn làm dấy luân hồi nghiệp chướng mà thành, vì thế lại càng phải có sức mạnh của lửa. Ngay lúc này, đột nhiên giữa không trung của Địa Phương giới lập tức liền có một đám huyết quang đỏ sẫm hóe lên, trong lúc trời đất ầm vang, giáng xuống. Một cơn mưa máu từ trên trời rơi xuống, bên trong mỗi một giọt đều ẩn chứa tinh hoa của ngọn lửa viêm long, phát tán ra sức nóng hủy thiên diệt địa. Cơn mưa này rơi xuống lập tức mang tới cho Vương Lâm một ngọn lửa mới.
Những giọt mưa máu này rơi xuống, chưa kịp chạm tới mặt đất liền lập tức nhất tề ngưng tụ lại, vờn quanh bốn phía Vương Lâm, bất ngờ hình thành một huyết cầu không lớn lắm.
Huyết cầu này cháy lên, vừa mới tụ lại liền lập tức bị Chu Tước chín màu hấp thụ. Trong tiếng ầm ầm, ngọn lửa trên thân thể Vương Lâm bạo tăng, ngay cả Chu Tước chín màu kia cũng phát ra tiếng kêu kinh thiên.
Toàn bộ ngọn lửa trong Địa Phương giới này theo thời gian trở nên càng nồng đậm.
Cơn mưa máu vẫn thủy chung rơi xuống, hai tay Vương Lâm bấm quyết, ngọn lửa điên cuồng tiếp tục thiêu đốt. Chu Tước chín màu bên trong ngọn lửa phát ra tiếng kêu bén nhọn, trong lúc dung nhập cơn mưa máu này, lông vũ chín màu toàn thân lập tức theo đó mà bốc cháy lên.
– Vẫn còn chưa đủ.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ngọn lửa khiến cho Chu Tước của mình lần thứ tư thức tỉnh vẫn chưa đạt tới mức độ cần thiết.
Đúng lúc này, ở bên trong Địa phương giới, nam tử trung niên ở trên ngọn núi trọc kia trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhìn về phía xa xa, hai tay bấm quyết đẩy ra phía ngoài. Chỉ thấy ấn ký ngọn lửa ở trên mi tâm lập tức lóe lên xuất hiện, lơ lửng ở phía trước người hắn.
Ngọn lửa này màu tro, dường như không tồn tại.
Nam tử trung niên kia than nhẹ, lẩm bẩm nói:
– Trên thân thể người này có khí tức rất quen thuộc, chính là khí tức của tên lỗ mãng Lỗ Vân. Năm đó ta rời khỏi, cũng chỉ lo cho hài tử kia.
Nam tử trung niên kia thần sắc ảm đạm, tay phải chụp vào hư hỏa ở phía trước người, hướng ra phía ngoài vung lên.
Bên trong Địa phương giới, lập tức có một ngọn lửa hư ảo cuồn cuộn bùng lên. ngọn lửa hư ảo này không có sức nóng, nhưng đủ để đốt cháy hết thảy, giờ phút này sau khi xuất hiện lập tức liền phá khai thiên địa, lao thẳng lại gần vị trí của Vương Lâm.
Trong nháy mắt, ngọn hư hỏa ngợp trời này liền xuất hiện xung quanh Vương Lâm, với tốc độ cực nhanh dung nhập vào trong cơ thể của Chu Tước chín màu đang giãy giụa kia.
Nam tử trung niên này chính là sư phụ của Chu Tước đời thứ năm Lỗ Vân, Chu Tước đời thứ tư. Hắn dĩ nhiên đã trải qua lần thức tỉnh thứ tư của Chu Tước, tiến vào cảnh giới hư hỏa, giờ phút này vung tay đem hư hỏa của hắn tương trợ, ngay khi dung nhập vào trong Chu Tước chín màu của Vương Lâm, Chu Tước kia lại một lần nữa phát ra một tiếng kêu vang dội.
Ngọn lửa tràn ngập bên ngoài thân thể Vương Lâm trong nháy mắt bạo tăng vô số lần. Dưới sự tương trợ của ngọn lửa bạo tăng này, Vương Lâm đang ngồi trên đóa hoa hỏa liên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu dài, ngọn lửa toàn thân hắn lập tức điên cuồng bùng lên. Cơn bão lửa chín màu ầm ầm chuyển động, bao phủ lấy Vương Lâm cùng với Chu Tước. Trong cơn bão xoay tròn này, dường như chín màu hợp nhất chuyển động càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt, trong tiếng ầm vang không ngừng, cơn bão lửa chín màu dần dần hóa thành một đám hỗn độn. Chín màu sắc ở trong đó dường như trở nên mờ nhạt, màu đỏ trong chín màu đột nhiên biến mất, tiêu tan không còn! Ngay sau đó, màu cam cũng theo đó chấn động, ngay lập tức ngọn lửa hai màu vừa mới tiêu tan này dường như dung hợp với nhau, khiến cho cơn bão lửa này lại càng dữ dội.
Toàn bộ Địa Phương giới đều bị biển lửa này tràn ngập, hừng hực thiêu đốt.
Lúc này trên Đại đế tinh, mắt viêm long nhìn lão Chu Tước một cách trông mong. Toàn bộ viêm huyết trên đỉnh đầu nó đã chảy cạn, không còn chảy ra một chút nào nữa.
Lão Chu Tước trừng hai mắt, quát khẽ:
– Con bà nó, nhìn cái gì, không còn long viêm huyết, ngươi cũng phải cho ta long huyết bình thường. Thân thể ngươi lớn như vậy, chảy máu một chút cũng không ngại gì.
Con viêm long kia đang muốn phát ra tiếng gào thét phản kháng, nhưng lão Chu Tước cũng nhanh hơn nó một bước, trực tiếp vung hai tay lên, liền hóa ra một sức mạnh vô hình đột nhiên khóa miệng con rồng lại , khiến cho tiếng rít gào không phát ra được chút nào, quay lại vào trong cơ thể.
Nương theo lực của tiếng rít gào bị bức quay trở về, tay phải của Lão Chu Tước đảo qua trên thân thể của con viêm long. Lập tức liền có một vết thương dài trăm trượng xuất hiện, máu tươi ầm ầm trào ra.
– Ngươi cũng đã hết long viêm huyết rồi, nếu lúc này tha cho ngươi, tiểu tử sẽ không thể thức tỉnh được, ta hiển nhiên không thể không giữ lời hứa.
Vẻ uất ức trong mắt con viêm long kia càng đậm, nhưng sau khi nghe lời nói của Lão Chu Tước, cũng nhắm hai mắt lại, điên cuồng phun máu tươi từ trong thân thể ra, nội tâm bắt đầu gào thét.
– Đám người Chu Tước này đều là những người dị thường, năm đó chính Chu Tước đời đầu đã lừa ta khi đó còn nhỏ ra khỏi viêm vực, còn không ngừng lấy máu tươi từ thân thể ta. Cuộc sống như thế này đến khi nào mới chấm dứt! Bây giờ Chu Tước đời thứ hai đã hứa rồi, lão long ta cũng phải liều mạng một phen.
Một lượng lớn long huyết dung nhập vào trong Địa Phương hương, khiến cho trong Địa Phương giới mưa rơi tầm tã, ào ào rơi xuống, biển lửa càng dữ dội hơn. Long huyết này tuy không bằng long viêm huyết, nhưng hơn ở số lượng rất nhiều, ví thế cũng khiến cho ngọn lửa của Vương Lâm cần để thức tỉnh Chu Tước lần thứ tư đột nhiên càng đậm.
Cơn bão lửa bên ngoài thân thể hắn vang lên ầm ầm, sau khi hai màu đỏ cam tiêu tan, ngọn lửa màu vàng kia cũng ầm ầm biến mất, ngay sau đó, ngọn quỷ hỏa màu lục quỷ dị kia cũng tiêu tan. Trên Đại đế tinh, Lão Chu Tước mắt lộ tinh quang, trong lúc cắn răng tay trái bấm quyết điểm lên mi tâm một cái, tiện tay chỉ thẳng vào Địa Phương hương. Chỉ thấy từ trong thân thể hắn có một ngọn hư hỏa biến hóa, theo một chỉ này lao thẳng tới Địa Phương hương.
– Tiểu tử kia, lão phu vì trợ giúp ngươi có thể liều mạng hết thảy. Có thể thức tỉnh làn thứ tư thành công hay không, còn phải xem vận may của ngươi!
Bên trong Địa Phương giới, sau cơn mưa máu tầm tã, ngọn hư hỏa của Lão Chu Tước ầm ầm xuất ra, như che phủ trời đất, điên cuồng dung nhập vào bên trong Chu Tước của Vương Lâm.
Luồng sức mạnh này mạnh mẽ hiện lên, khiến cho ba ngọn lửa màu thanh, lam, tím trong cơn bão lửa ở bên ngoài thân thể Vương Lâm đồng thời tan vỡ, tiêu tan không còn. Lúc này trong cơn bão lửa, bảy màu đã hòa tan, chỉ còn hai màu đen trắng vẫn còn vùng vẫy bên trong cơn bão lửa. Hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị, hai tay nâng lên, hướng ra phía ngoài vung lên, trong miệng thấp giọng nói:
– Lửa đã đến cực điểm, không còn là vật có thể nuốt. Đã như vậy, ta cũng không cần trợ giúp nữa, hai màu trắng đen này ta sẽ dùng đạo thuật để hòa tan!
Trong tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm, cơn bão lửa có hai màu đen trắng ở bên ngoài thân thể hắn lập tức chấn động. Chỉ thấy từ trong cơ thể Vương Lâm phát tán ra một sức mạnh quỷ dị, sức mạnh này có thể dung hòa vạn vật trong trời đất, ngay khi phát tán, lập tức màu trắng trong đó đột nhiên tiêu tan.
Trong cơn bão lửa chỉ còn lại màu đen, màu đen này xoay tròn ở bên trên cơn bão, nhưng màu sắc cũng càng ngày càng nhạt, càng ngày càng suy yếu. Một lát sau, khi Vương Lâm đứng dậy ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài, ngọn lửa màu đen kia đột nhiên tan vỡ. Ngay khi chín màu hợp thành một, ở bên trong cơn bão. Chu Tước của Vương Lâm trực tiếp lao ra. Chu Tước này toàn thân có hư hỏa ẩn hiện lưu chuyển, ngay khi lao ra khỏi cơn bão, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, tiếng kêu của Chu Tước thức tỉnh lần thứ tư thành công.
– Lần thức tỉnh thứ tư đã đưa thực hỏa của ta nhập hư!
Vương Lâm đứng mạnh dậy. Hỏa liên chín màu dưới chân đột nhiên nở tung, hóa thành vô số mảnh ngưng tụ về phía Chu Tước.