[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 341 [Chương 1310 đến 1313]
❮ sautiếp ❯Chương 1310: Câu rồng
Vương Lâm cầm bầu rượu bên cạnh, cũng không nhìn mà đặt lên mép uống một ngụm lớn.
Rượu vào miệng liền hóa thành một luồng khí cay đắng từ yết hầu chảy xuống bụng, giống như hắn vừa nuốt vào một con hỏa long vậy. Những giọt mồ hôi nho nhỏ rịn ra trên trán Vương Lâm, nhưng trong nháy mắt khi vừa xuất hiện liền lập tức hóa thành một đám khí trắng bốc lên.
Cảm giác nóng như lửa vẫn chưa tiêu tan, ngược lại càng đậm hơn, chỉ trong nháy mắt liền tràn ngập toàn thân, khiến cho thân thể Vương Lâm từ trong ra ngoài cảm thấy như bị thiêu đốt. Lực lượng của ngọn lửa dường như muốn từ trong cơ thể hắn trào ra.
Nhiệt khí lưu chuyển toàn thân, đột nhiên lại khiến cho nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm dường như được truyền một luồng sinh cơ, tốc độ vận chuyển tăng mạnh. Một lát sau Vương Lâm lập tức phát hiện rõ ràng, nguyên lực trong cơ thể không ngờ lại nhiều thêm một tia.
Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng ngay trong nháy mắt khi cơ thể hắn nhiều thêm một tia nguyên lực, cảm giác nóng như lửa lại tăng lên gấp bội, hừng hực quanh quẩn trong cơ thể Vương Lâm. Thậm chỉ có tác tai bên ngoài cũng như bốc cháy. Từng luồng sóng nhiệt từ lông tóc toàn thân hắn trào ra, cực kỳ kinh người!
Ngọn lửa càng ngày càng đậm, trong thời gian ngắn khiến mắt trái Vương Lâm lộ ra ấn ký Chu Tước. Một ngọn lửa màu lam từ mắt trái của hắn bộc phát ra, tràn ngập toàn thân, cùng với nhiẹt lượng trong thân thể dung hợp.
Một tiếng Chu Tước kêu đột nhiên vang lên. Từ mắt trái Vương Lâm có một con Chu Tước màu lam bay ra, xoay mình khắp không trung, lộ vẻ cực kỳ thoải mái.
Cho tới hết một nén nhang, Chu Tước nọ mới trở lại mắt trái của Vương Lâm một lần nữa, biến mất hoàn toàn. Lửa nóng khắp toàn thân hắn cũng dần dần biến mất. Vương Lâm hít sâu một hơi, mở miệng nói:
– Rượu ngon!
Lão giả quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, trên mặt hiện lên nụ cười đầy thiện ý, lại một lần nữa nhìn về phía mặt hồ.
– Hà, ngươi thật là, lại uống một ngụm lớn như vậy.
– Đây là thứ rượu gì?
Vương Lâm liếm liếm môi. Trong nháy mắt vừa rồi hắn cảm thấy hỏa bổn nguyên trong cơ thể lại nồng đậm hơn một chút. Càng khiến hắn động tâm hơn là trong rượu lại còn ẩn chứa lực lượng của hỏa diễm, khiến lần tỉnh giấc tiếp theo của Vương Lâm gần thêm một bước!
– Đây không phải là rượu mà là máu!
Thần sắc lão già hòa ái, mở miệng nói.
Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Đúng lúc này thì đột nhiên mặt hồ bình lặng lại nổi sóng kịch liệt, mơ hồ có tiếng gầm thét trầm trầm truyền ra từ đáy hồ.
Nước hồ trong suốt trong nháy mắt liền trở nên đục ngầu, dù là thần thức cũng không thể tản ra nửa tấc.
Lão già kia cười ha hả, tay phải cầm cần giật mạnh một cái. Chiếc cần câu giơ lên, dưới ánh trăng hiện ra một sợi dây câu màu bạc phát ra ánh sáng chói mặt, đang hơi chùng lập tức thẳng tắp, cùng với chiếc cần đang bị giật lên liền bắt đầu chuyển động.
Tiếng gầm thét dưới đáy hồ lại càng kịch liệt, càng lúc càng gần. Trong phút chốc, sợi dây câu bị kéo căng. Một cái đầu cả trăm trượng ầm một tiếng phá tan mặt hồ vọt lên!
Cái đầu trăm trượng này không ngờ lại là một cái đầu rồng. ở giữa đầu rồng có một khối nhỏ nhô lên, nhìn màu sắc thì đậm hơn vảy của nó, có màu đỏ chói!
Lão già này đâu phải câu cá, rõ ràng là đang câu rồng.
Con rồng này toàn thân màu đỏ, miệng rồng dữ tợn mở ra, sợi dây câu đang nằm bên trong đó. Trong thời gian ngắn, cả thân rồng lộ ra khỏi mặt hồ, dài chừng ngàn trượng, che cả đất trời, hoàn toàn hiện ra trước mặt Vương Lâm.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến cho thần sắc Vương Lâm biến đổi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Trước mặt cự long, Vương Lâm giống như một con kiến hôi, vô cùng thấp kém. Con rồng đỏ gầm thét kinh thiên, thân thể vùng vẫy giống như muốn giãy khỏi sợi dây câu.
Nhưng không biết sợi dây này làm bằng chất liệu gì mà cực kỳ cứng cỏi, cho dù có cự long đỏ sẫm này có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát nổi. Lão già cười dài, đứng dậy vung cần câu về phía sau một cái. Hành động này khiến con rồng gào thét càng kịch liệt.
Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh không thể tưởng tượng!
Đúng lúc này thì cự long dường như phát hiện ra là giãy dụa vô vọng, cúi mạnh đầu gầm thét, mở to miệng, không ngờ lao thẳng về phía lão già định cắn nuốt. Thân thể khổng lồ của nó chưa tới gần thì đã có một con gió tanh tưởi ập tới.
Cũng trong cơn gió tanh tưởi này, đầu rồng không ngừng tới gần, lực áp bức không thể hình dung đột nhiên từ trong cơ thể cự long bộc phát ra. Lực áp bách này mạnh kinh thiên động địa.
Vương Lâm bị uy áp này đánh tới, sắc mặt nhất thời tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ. Cự long kia giống như một cái chậu ma quái khổng lồ có thể nghiền nát tất cả sinh linh. Vương Lâm theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước.
– Bước thứ ba!
hắn cảm nhận được rõ ràng uy áp này không ngờ không kém cảm giác Thủy Đạo Tử gây ra cho hắn năm đó chút nào.
– Hung thú mạnh mẽ có thể so sánh với tu sĩ bước thứ ba!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này. Lão già trước mặt không phải là câu cá là câu rồng thì thôi, nhưng câu không ngờ lại là một con rồng bước thứ ba!
Lão già trong tiếng cười dài thân thể nhoáng lên, tay phải cầm cần câu, tay trái giơ lên hướng về phía cự long chụp một cái. Vương Lâm chứng kiến rõ ràng trên tay trái của lão già trong thời gian ngắn có một ngọn lửa tràn ngập.
Ngọn lửa này dường như hư ảo, giống như là một đám sương mù lửa! Lão già vung tay lên, cũng không thấy thần thông gì hiện lên. Đột nhiên một tiếng ầm vang kinh thiên động địa dội tới. Cự long nọ kêu lên một tiếng thảm thiết, cái đầu bị một lực lượng vô hình đánh mạnh về phía sau, trực tiếp bị cuốn ra ngoài.
Trong nháy mắt khi nó lùi lại, một luồng hỏa vụ liền lan tràn khắp phần thân đã vươn ra ngoài hồ nước của cự long. Những tiếng thiêu đốt xèo xèo vang lên. Cự long kêu thảm thiết, thân thể nhoáng lên lùi lại đáy hồ.
Tay phải lão già cầm cần câu vung lên, dây câu thẳng tắp, giữ chặt cự long, khiến nó đang muốn lùi lại đáy hồ liền kêu thảm thiết, lại bị lôi ra mấy trăm trượng.
– Hừ, trước mặt lão phu, một viêm long nho nhỏ mà cũng dám trốn!
Lão già quát khẽ một tiếng, đang ở giữa không trung liền nhoáng lên một cái, trực tiếp đáp lên đầu cự long, tay trái lại giơ lên, hướng về đầu nó hung hăng vỗ một cái.
Trong nháy mắt tay trái lão giơ lên, tâm thần Vương Lâm ầm ầm chấn động, đồng tử trong mắt co rút lại, lộ vẻ khiếp sợ. Hắn rõ ràng nhìn thấy phía sau lão già trong tích tắc xuất hiện một pho tượng.
Pho tượng này là một pho tượng Chu Tước lớn hơn của Vương Lâm rất nhiều, như che kín bầu trời. Một cỗ khí tức tang thương từ trong cơ thể Chu Tước khổng lồ lan ra. Cũng có một ngọn lửa hư ảo tràn ngập toàn thân Chu Tước này.
Hư hỏa!
Chu Tước này vừa xuất hiện lập tức ngửa mặt lên trời kêu lên cao vút, phát tiếng kêu kinh thiên động địa.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Lâm trợn mắt há mồm. Ngọn lửa ẩn chứa trong Chu Tước này mạnh mẽ vượt xa Chu Tước lão Thánh Hoàng năm xưa, thậm chí hai người không thể so sánh được.
Đây giống như là Chu Tước còn non so với tổ tông vậy.
Tay trái lão già chợt hạ xuống. Trong tích tắc khi cánh tay hạ xuống, hư ảnh Chu Tước cực lớn kia bắt đầu khởi động, lao thẳng tới ngưng tụ bên ngoài cánh tay trái, trong phút chốc hòa làm một thể, đánh thẳng xuống đầu rồng. Từ xa nhìn lại, cánh tay trái của lão già không ngờ lại như chiếc mỏ Chu Tước sắc bén.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, chiếc mỏ sắc nhọn đã đánh lên chỗ nhô lên trên đầu rồng, trực tiếp xuyên vào bên trong. Một tia máu từ trong đó chợt phun ra.
– Còn làm gì đó, mau cầm bầu rượu ra đây! Ngươi khiến cái thân già này phải lăn qua lăn lại được à!
Lão già ngẩng đầu quát khẽ, tiếng nói như tiếng sấm truyền vào tai Vương Lâm.
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, cầm bầu rượu lên, thân thể nhoáng lên liền bay tới, thu đám máu tươi vào trong bầu rượu. Chẳng qua bầu rượu này có hạn, sau khi đầy vẫn còn rất nhiều máu rồng không thể thu vào. Vương Lâm liền lập tức lấy vài bình thuốc ra chứa máu.
Nhưng bình thuốc vừa mới đụng vào máu liền lập tức bị hòa tan, không thể chứa được!
Chuyện này xảy ra trong chớp mắt. Khi thấy máu rồng kia còn lại không nhiều lắm, không có cách nào lấy đi, sắp rơi xuống mặt hồ, Vương Lâm lại biết thứ máu này quý giá, hai mắt trợn trừng, không suy tư gì nữa, thân thể lao thẳng về phía trước, mở miệng hút mạnh một cái.
Một cái hút này khiến cho máu rồng còn sót lại sắp rơi xuống mặt hồ liền bị hút toàn bộ vào miệng hắn. Chỗ máu này phải bằng ba ngụm mà Vương Lâm vừa uống lúc nãy.
Lão giả thấy hành động của Vương Lâm, vẻ mặt hớn hở, thân thể nhoáng lên một cái liền rời khỏi đầu rồng, tay phải cầm cây vung lên một cái liền thu lại dây cau, chân rời khỏi đầu rồng, đạp một cái đi xuống.
Cự long kia cực kỳ phẫn nộ nhưng cũng không dám gầm thét, nương theo cái đạp của lão già, nhanh chóng chui vào mặt hồ, lao đi, biến mất không thấy tăm hơi.
– Tốt, không hổ là tộc nhân Chu Tước của ta, biết lãng phí là không tốt!
Lão già cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh Vương Lâm.
Vương Lâm sau khi nuốt đám máu rồng kia vào, giờ phút này trong cơ thể bùng lên ngọn lửa ngập trời, sắc mặt đỏ hồng, không rảnh để ý tới lão già, trực tiếp ngồi xuống khoanh chân, nguyên lực cấp tốc vận chuyển luyện hóa.
Lão giả ngồi cạnh Vương Lâm ánh mắt quét tới quét lui trên người hắn, vẻ mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
– Vốn tưởng là không còn nhìn thấy tiểu bối trong tộc nữa, không ngờ giờ lại có thể thấy một người. Hắn xem ra là Chu Tước đời thứ sáu của tộc ta đây. Không tồi, không tồi!
Lão già càng nhìn lại càng mừng rỡ, ngồi xổm xuống, tay phải đặt lên mặt Vương Lâm nhéo vài cái, lại cũng cẩn thận vỗ khắp toàn thân Vương Lâm.
– Ừ, đúng là tộc nhân Chu Tước tộc ta, không sai rồi. Không phải kẻ thù. Nhưng mà thân thể tên nhóc này không ngờ lại là cổ thần. ha ha, thú vị, thú vị!
Ánh mắt lão già lộ vẻ hưng phấn.
– Chu Tước đời thứ tư phong lưu thành tính, tu không được thần thông của lão phu. Sắc mặt thằng nhóc đời thứ sáu này lạnh như băng, hẳn là có thể.
Lão già đang vỗ lên cơ thể Vương Lâm đột nhiên sửng sốt, kêu lên một tiếng, không vỗ nữa mà ngồi xuống một bên.
– Đám tiểu bối bây giờ. cái đám này. ôi. chỉ có lão phu năm đó là có định lực, dương khí của nguyên thần đến nay vẫn đầy đủ.
Chương 1311: Chu Tước lão tổ
Lão già nói thầm nửa ngày, nhìn Vương Lâm có vẻ tiếc hận, liên tục lắc đầu.
– Dương khí của nguyên thần bị phá thì không thể tu luyện được thần thông của lão phu. Cho dù là hư hỏa thì so với người có dương khí nguyên thần đầy đủ cũng rất khó so bì được. Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Lão già thở dài, đôi mắt nhìn Vương Lâm đang ngồi đả tọa, đột nhiên mở to khẽ kêu một tiếng.
– Có chút không đúng. Trong cơ thể tên nhóc này. Đây là.
Hai mắt lão già mở to, thân thể đứng phắt dậy đi từng bước về phía Vương Lâm, khuôn mặt lộ vẻ kích động, giống như là nhìn thấy một việc không thể tưởng tượng nổi. Hắn dứt khoát giơ tay phải lên, hướng về thiên linh của Vương Lâm nhấn xuống.
Một chưởng này không đả thương Vương Lâm chút nào, nhưng lại có một lực lượng kỳ dị trực tiếp đi vào trong cơ thể Vương Lâm, sau đó bạo phát ra.
Lão già thu hồi tay phải, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thiên linh của Vương Lâm.
Đúng lúc này thì đột nhiên có một luồng lửa vô hình chợt từ thiên linh Vương Lâm ầm ầm lao ra. Ngọn lửa này vừa xuất hiện liền lập tức tràn ngập thiên địa, trong nháy mắt tỏa ra một luồng nhiệt độ không thể hình dung nổi. Luồng lửa vô hình này co rút lại, cuối cùng hóa tahnhf một ngọn lửa yếu ớt. Nhưng nó cho dù yếu ớt nhưng lại tỏa ra khí tức khiến người ta hít thở không thông, bên trong ẩn chứa hỏa bổn nguyên của Vương Lâm. Lão già khi thấy bổn nguyên thần sắc không có chút biến hóa, dường như đã sớm biết việc này.
Sau khi ngọn lửa hiện ra, thiên linh Vương Lâm lại phát ra ánh sáng một lần nữa. Ánh sáng này kinh thiên động địa, tỏa ra chói mắt. Nhưng tiếng sấm ầm ầm nổ vang. Từ trong thiên linh của Vương Lâm, một đạo lôi đình xuất hiện, hóa thành một ấn ký, bốn phía có chín tia lôi điện vờn quanh, tỏa ra một lực lượng khiến thiên địa biến sắc, phong vân xoay chuyển. Lôi đồ này ẩn chứa khí tức bổn nguyên tràn ngập, nồng đậm vô cùng, chính là đạo bổn nguyên thứ hai của Vương Lâm.
– Khá lắm, hỏa bổn nguyên còn chưa tính, dù sao Chu Tước cũng chỉ mới thức tỉnh mấy lần. Nhưng lôi bổn nguyên này thì ta tuy đã nhìn ra nhưng khi chính thức thấy tận mắt thì không khỏi kinh ngạc. Lôi bổn nguyên này đã đại thành rồi, tới trình độ có thể mở không môn. Hắn làm sao tu luyện được? Chẳng lẽ là hắn nuốt thái cổ Lôi Long!
Lão già kia hít sâu một hơi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trên thiên linh Vương Lâm lại lóe lên ánh sáng. Hai mắt lão giả mở to, lộ vẻ kích động.
– Đúng là thế. Lão phu vừa nhìn đã thấy trong cơ thể tên nhóc này.
Ánh sáng trên thiên linh Vương Lâm lóe lên. Một luồng sáng hai màu đen trắng trực tiếp lao ầm ầm ra. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một dòng sông hư ảo. đÂy chính là Hoàng Tuyền do sinh tử luân hồi của Vương Lâm biến thành. Dòng sông này quét ngang trời, bên trong đục ngầu, có một luồng khí tức sinh tử đột nhiên bộc phát ra.
Đây chính là sinh tử ý cảnh của Vương Lâm biến thành bổn nguyên. Vẻ mặt lão già lộ ra sự kích động không thể hình dung được, ánh mắt mừng như điên. Loại vui sướng này đã mấy vạn năm nay hắn chưa từng cảm nhận được.
Hắn mở to hai mắt, cười dài nói:
– Tốt, tốt lắm, không ngờ lại có ba đạo bổn nguyên, lão phu trước vẫn chưa nhìn kỹ, thật dúng là bất ngờ! Ta.
Còn không đợi hắn nói xong thì đột nhiên sửng sốt, lại thấy trên thiên linh Vương Lâm có ánh sáng lóe lên. Một hình Thái Cực hư ảo từ trên thiên linh của hắn bay ra.
Thái Cực đồ này ẩn chứa nhân quả, sau khi xuất hiện liền dường như tìm khắp thiên địa, khiến cho thiên địa dường như trở nên hỗn loạn, có rất nhiều cảm giác nhân quả tuần hoàn hiện ra.
Cũng may là bốn phía không có tu sĩ khác, nếu không lập tức sẽ bị lực lượng nhân quả này quấn lấy, bị vây trong tâm ma, rất khó có thể tự kìm chế. Đến lúc đó thì tất cả nguyên nhân trong cuộc đời sẽ trở thành quả hủy diệt bản thân, trong nháy mắt bộc phát, hình thần câu diệt!
– Không ngờ vẫn còn!
Lão già hoàn toàn ngây ngẩn, thần sắc lộ vẻ khiếp sợ.
– Bốn đạo bổn nguyên. cái này. tiểu tử này rốt cục làm sao mà tu luyện được, không ngờ lại có bốn đạo bổn nguyên. Thế này thì quá mức biến.
Lão già còn đang rung động, đồng tử hai mắt co rụt lại lần nữa, thừ người ra, lời nói ngắt quãng. Bởi vì lúc này trên thiên linh Vương Lâm lại lóe lên ánh sáng một lần nữa.
lúc này ánh sáng cực kỳ quỷ dị, nhìn thì như tồn tại nhưng lại như không có, bị vây trong chân giả, nhanh chóng thay đổi, cũng xuất hiện một đám hình ảnh chân thật mà hư ảo mơ hồ, khiến cho người ta nhìn mà không thể nhận rõ ràng.
Ngơ ngác nhìn năm đạo bổn nguyên bất đồng lơ lửng trên thiên linh Vương Lâm, lão già nuốt nước bọt, nửa ngày không nói ra lời. Cho tới khi năm đạo bổn nguyên toàn bộ quay trở lại cơ thể Vương Lâm, hắn lúc này mới hít sâu một hơi.
– Không còn nữa sao? Hoàn hảo, hoàn hảo.
Lão già nhìn về phía Vương Lâm như là đang nhìn yêu quái.
– Năm đạo bổn nguyên. năm đạo bổn nguyên. thằng nhóc so với Chu Tước đời thứ tư còn biến thái hơn! Trong thiên địa này sao lại có yêu vật như vậy chứ!
Trong miệng lão già lẩm bẩm nhưng vẻ kích động trong ánh mắt thì không thể hình dung nổi.
Ánh trăng ngày càng sáng hơn, gió nhẹ thổi qua khiến cho thực vật bốn phía quanh hồ đung đưa xào xạc. Dần dần một đêm trôi qua, ánh ban mai ló rạn gphisa chân trời, chậm rãi xua đi bóng tối trên mặt đất, cũng mang đi chút lạnh lẽo cuả màn đêm.
Vương Lâm đã ngồi đả tọa một đêm.
Lực lượng hỏa diễm trong cơ thể hắn lúc này hùng hậu hơn không ít, chẳng qua khoảng cách tới lần thức tỉnh thứ tư của Chu tước vẫn còn kém một tia, mãi vẫn không thể đột phá.
Tuyển chọn trưởng lão Lạc Sinh hội tiến hành vào sáng sớm ngày hôm nay.
Cho tới khi vầng mặt trời bắt đầu nhô lên, sắp tới buổi trưa thì lực lượng của máu rồng mà Vương Lâm nuốt vào mới chậm rãi tiêu tan, khiến cho sắc mặt Vương Lâm khôi phục bình thường, mở hai mắt.
Hắn thở ra một hơi trọc khí màu đen kịt, sau khi phun ra rơi xuống đất lập tức khiến mặt đất truyền ra tiếng răng rắc, xuất hiện vẻ như bị thiêu đốt, rất nhiều khe nứt tản ra.
Trong tích tắc khi Vương Lâm mở mắt, Vương Lâm liền nhìn thấy lão già đang ngồi đối diện. Hắn trầm mặc một chút, đứng dậy khom lưng, cung kính thấp giọng nói:
– Vãn bối Vương Lâm tham kiến. lão tổ đời thứ tư.
Ánh mắt lão già nhìn về phía Vương Lâm có chút cổ quái, ho một tiếng, ẩn dấu vẻ cổ quái kia đi, cười nói:
– Lão phu không phải là Chu Tước đời thứ tư.
Vương Lâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lão già, tâm thần chấn động:
– Người. người là. Chu Tước đời đầu tiên?
Lão già cười ha hả, lắc đầu nói:
– Lão phu cũng không phải là Chu Tước đời đầu tiên, mà là đời thứ hai. Chuyện này đã rất lâu rồi, rất nhiều chuyện phức tạp. Chu Tước đời thứ tư cũng ở nơi này. Sau hắn ngươi chính là tộc nhân thứ hai ta nhìn thấy.
– Người là đại đế?Nguồn truyện audio
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, chần chừ hỏi.
– Cũng giống như ngươi, là thiếu đế!
Khuôn mặt lão già lộ nụ cười, thấy thần sắc suy tư của Vương Lâm liền giải thích.
– Lão phu và tiểu tử đời bốn kia đều là thiếu đế. Còn về phần Điên Lạc đại đế là cách gọi của người ngoài, trong Chu Tước thánh tộc chúng ta thì đó chính là Chu Tước lão tổ, là một trong tứ đại chiến tướng cực mạnh dưới trướng viễn cổ tiên tôn!
Tâm thần Vương Lâm chấn động, ngẩng mạnh đầu.
– Chuyện cụ thể có liên quan tới Chu Tước thánh tộc chúng ta thì đợi ngươi tiến hành thí luyện xong sẽ biết.
Lão giả cười nói.
– Đợt thí luyện này không phải muốn là được. Đối với ngươi mà nói, có lẽ sẽ là cơ hội vô cùng lớn để đột phá thực hỏa chuyển thành hư hỏa. Nhưng việc này rất khó, ngươi cũng không nên tự gây nhiều áp lực cho bản thân.
Lão già đứng dậy, ánh mắt nhìn về hướng tây bắc, hơn trầm ngâm, giọng nói mang theo một chút bất mãn, nói:
– Tư Mặc Tử kai hướng về phía ngươi khiêu chiến, vì sao không đáp ứng hắn. Chu Tước nhất tộc ta chẳng lẽ lại sợ hắn. Ngươi sau khi thí luyện xong cứ thả tay mà đánh, mọi chuyện đã có lão phu. Tất cả những người tới đây để tham gia cái gọi là tuyển chọn trưởng lão Lạc Sinh hội chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi. Lần này mời không ít tu sĩ bước thứ ba tới chính là muốn cho mọi người biết vùng đất Điên Lạc xuất hiện một thiếu đế mới. Ngươi là người của Chu Tước tộc ta, mặc kệ ngươi là người từ giới nội hay là từ nơi nào tới thì điều này không thể thay đổi. Ngươi nếu rời khỏi nơi này thì lão phu không thể bảo vệ ngươi. Nhưng ở trong nhà chúng ta thì ta xem ai dám đả thương ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, Chu Tước tộc làm việc phải bá đạo, phải bao che. Bá đạo khiến cho ai cũng không thể phản kháng, chỉ có vậy mới có thể ở nơi hỗn loạn như thế này mà giữ vị trí trung lập. Chỉ có như vậy thì sau khi người rời khỏi đây, những người dám động vào ngươi mới phải kiêng kỵ. Thế nên dấu đầu lòi đuôi không bằng lập uy. Tư Mặc Tử chính là đối tượng để ngươi lập uy. Tu sĩ bước thứ ba thì sao, mượn hắn để lập uy!
Lão già nói những lời này cực kỳ bá đạo. Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, gật đầu, trong mắt lóe lên hàn quang.
Thấy ánh mắt của Vương Lâm, lão già hơi hài lòng, nhìn về phía hồ nước trầm ngâm một chút, lại nói:
– Bình Long Thần huyết tửu kia ngươi nên uống trước khi thí luyện. Lão phu còn có một thần thông nhưng ngươi không thể tu luyện. Nhưng đã gặp được ngươi thì lão phu sẽ truyền cho ngươi vài thứ. như vậy đi, lão phu truyền cho ngươi một thức bí thuật của tộc ta!
Lão già nói xong hai chữ bí thuật, vẻ mặt rất cổ quái.
– Dù sao thì ngươi cũng là người của tộc ta, nói cho ngươi cũng không sao. Chu Tước tộc chúng ta cho tới bây giờ không có bí thuật gì. Vì bí thuật trên thực tế là do lão tổ khi còn trẻ đoạt được thuật đại thần thông từ Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đem về, sau đó tự xưng là bí thuật trong tam tộc. Khí lực bộ tộc Huyền Vũ lớn nhất, ta phát hiện ra thân thể nguơi không biết thế nào lại thành Cổ Thần. Cổ Thần lực nếu lấy thuật này thi triển thì uy lực hiển nhiên lại càng mạnh. Đây cũng không phải là thần thông mà là một phương pháp vận dụng lực lượng. Ngươi xem cho kỹ đây.
Lão già vừa nói vừa đi tới bên hồ, nhìn hồ nước, tay phải giơ lên hướng về phía mặt hồ đánh một chưởng. Lập tức nước hồ run rẩy, lõm hẳn xuống. Nhưng vết lõm này vừa mới thành hình thì tay phải lão già đã cách không vỗ lên trên mặt nước.
Chương 1312: Dùng lực chứng đạo
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Nước hồ chấn động kịch liệt, sóng trào lan ra, tràn đầy rung động, lại có một tầng nước hồ ầm ầm tan nát, hóa thành vô số giọt nước li ti. Nhưng giọt nước này vừa xuất hiện đã lập tức va chạm , lại tan nát một lần nữa. Nước ở nơi đó tan rã không ngừng, gần như chỉ trong thời gian ngắn một tầng nước hồ đã hoàn toàn tiêu tán, hóa thành một đám hơi nước bay lên giữa không trung.
Trên mặt hồ, mực nước giảm xuống một trượng.
Cảnh tượng này rất tầm thường, thoạt nhìn không có chút gì thần kỳ. Nếu lấy thần thông thi triển thì đừng nói là một trượng nước hồ, cho dù có khiến cả hồ nước này bốc hơi cũng cực kỳ đơn giản.
Không cần phải lão già này mà cả Vương Lâm cũng có hơn mười loại phương pháp có thể đánh một kích trông mạnh mẽ hơn cảnh này.
– Rất bình thường phải không?
Lão già quay đầu nhìn Vương Lâm, nở nụ cười đầy thâm ý.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hồ nước, trong đầu hiện lên cảnh tượng đối phương đánh ra một chưởng vừa rồi, ngưng thần suy nghĩ, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Chứng kiến Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hồ nước, trong đầu hiện lên cảnh tượng đối phương đánh ra một chưởng vừa rồi, ngưng thần suy nghĩ, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Chứng kiến Vương Lâm như vậy, lão già lại càng thoải mái, không quấy rầy hắn. Lão muốn nhìn xem ngộ tính của Vương Lâm như thế nào, có thể nhìn ra đầu mối của thuật này hay không.
– Năm đó ta khi học được thuật này của lão tổ cũng không thể tự mình nghĩ ra thâm ý của nó. Mặc dù là Chu Tước đời thứ tư thiên tư kinh người ngày đó cũng không lĩnh ngộ được, chỉ có thể tiến tới sát mức hiểu ra thì phải nhờ lão tổ giải thích mới có thể bừng tỉnh đại ngộ. Vậy bây giờ thử xem cái tên nhóc đời thứ sáu này thế nào.
Nhưng ta thấy tư chất của người này hẳn là không thể so sánh với Chu Tước đời thứ tư. Tu vi của hắn hiện giờ hẳn là do may mắn vô cùng lớn, hoặc có liê quan tới cái tên đệ tử của Chu Tước đời thứ tư kia.
Nếu không thì quả quyết không có khả năng một người mới gần hai ngàn năm tu hành lại có thể tìm hiểu tới bên bờ của hư hỏa. Cho dù là lão tổ sợ là khi bằng tuổi hắn cũng làm không được.
Lão già khi nghĩ tới đây đột nhiên nhớ tới năm đạo bổn nguyên dị thường trong thân thể Vương Lâm, ý nghĩ trong nội tâm lập tức sững sờ.
– Có lẽ. đại khái tên nhóc này có thể nhìn ra chăng?
Lão già hơi buồn bực nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm cau mày, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi. Một chưởng của đối phương hết sức tầm thường, chỉ là chấn động mặt hồ một chút, làm bốc lên một số giọt nước, sau đó những giọt nước va chạm, cuối cùng sau khi va chạm vô số lần thì hoàn toàn tan nát mà hóa thành hơi nước.
Nhưng theo như lời đối phương này thì thuật này rõ ràng ẩn chứa một đạo lý nào đó cực kỳ cường đại.
Vừa trầm ngâm, Vương Lâm đi tới bên hồ, ngồi xổm xuống, tay phải giơ lên hướng về phía mặt hồ nhẹ nhàng nhấn một cái. Hắn không có thi triển bất cứ thần thông gì, gần như là con người, đánh lên mặt hồ.
Trong tích tắc khi bàn tay đánh xuống mặt hồ, Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được một lực phản chấn truyền lại. Lực phản chấn này rất yếu, hầu như không thể phát hiện. Sự thật vốn là như thế.
Mặt nước cho dù rất mềm mại nhưng lại có thể đỡ được lá cây nổi trên đó. Bàn tay hạ xuống tất nhiên cũng sẽ gặp phải cách trở nhỏ. Việc này trong quá khứ không làm Vương Lâm chú ý, cũng không suy tư vì sao lại như vậy.
Nhưng lúc này trong nháy mắt khi xuất hiện lực phản chấn, đôi mắt Vương Lâm sững lại.
Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, rung động vờn quanh bàn tay của Vương Lâm lan ra. Trái tim Vương Lâm giờ đây cũng vậy, cũng như sóng gợn lan ra như tiếng đàn trong tâm.
Hắn và người bên ngoài bất đồng. Hắn vốn là Cổ Thần. Bộ tộc Cổ Thần ngoài thần thông ra thì mạnh nhất chính là lực lượng. Một quyền khai thiên, đủ để đánh tan một tu chân tinh. Lực lượng kinh thiên như vậy tạo thành sự cường đại không thể tưởng tượng của Cổ thần.
Nguyên nhân là thế nên Vương Lâm so với tu sĩ nắm giữ thuật thần thông, hay nói là ỷ lại vào thuật thần thông rất bất đồng.
– Ta từ khi đọc sách đã từng thấy có miêu tả tới chuyện nước nhỏ giọt có thể xuyên quá đá. Nước nhìn như vô cùng mềm mại nhưng trên thực tế cũng là vật chất. Một giọt nước rơi xuống chạm vào hòn đá liền tan thành vô số giọt nhỏ. Nhưng trong nháy mắt khi đụng tới hòn đá thì cũng ra lực phản chấn. Lực phản chấn này dù là rất yếu nhưng liên tục rơi xuống, chấn động qua từng năm thì đủ để xuyên thấu hòn đá.
Đừng nói là hòn đá mà dù là Cổ Thần nằm ở đó thì qua năm tháng lâu dài, thân thể không thể bị thần thông phá vỡ cũng sẽ bị giọt nước này xuyên thấu.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ minh ngộ, đứng lên nhìn về phía lão già.
Thần sắc lão già lập tức ngưng trọng, lộ ra một tia khiếp sợ. Hắn không thể ngờ được Vương Lâm lại có thể dựa vào bản thân mà mơ hồ tìm hiểu được tới ranh giới của thuật này.
– Người này thiên tư không thể so sánh với Chu Tước đời thứ tư, có thể nói là cách nhau một trời một vực nhưng khả năng minh ngộ thì lại có khiến cho người ta sợ hãi, không ngờ có thể dùng minh ngộ để bù vào thiên tư, đạt tới trình độ cảm ngộ của Chu Tước đời thứ tư năm đó! Khó trách hắn lại có thể có được năm đạo bổn nguyên dị thường tới vậy. Việc này có lẽ cũng không phải là ngẫu nhiên.
Lão già hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Vương Lâm lại có vẻ tán thưởng nhiều hơn, sau khi gật đầu, đang muốn mở miệng giải thích. THeo hắn thấy thì đối phương có thể tìm hiểu tới bước này đã là cực kỳ đáng khen rồi, sợ là đã là cực hạn, không thể hiểu sâu hơn.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, hai mắt Vương Lâm lóe sáng, chậm rãi nói:
– Chỉ là còn nữa.
Lão già sửng sốt.
– Nước ấn chứa lực lượng mềm mại mà cứng cỏi vô cùng. giọt nước sau khi thành hồ thì mặt hồ hiển nhiên cũng tồn tại lực phản chấn. bàn tay ta ẩn chứa lực lượng càng mạnh thì lực phản chấn sẽ càng mạnh! Một quyền đánh vào mặt nước trên thực tế, lực phản chấn từ mặt nước truyền lại cũng không kém lực lượng một quyền của ta chút nào.
Do đó tương đương với hai luồng lực lượng trong nháy mắt thay đổi, sẽ sinh ra một sự sụp đổ cực kỳ đáng sợ. Cho nên tiền bối vừa rồi đánh ra một chưởng, vô số giọt nước rất nhỏ trong nháy mắt đã va chạm mấy vạn, thậm chí là mấy trăm vạn lần, khiến cho một tầng nước hồ hoàn toàn tan nát.
Quá trình tan nát này cũng chính là một loại chuyển biến từ trạng thái nước sang trạng thái hơi! Nhìn thì đơn giản như vậy nhưng trên thực tế bên trong đó lại ẩn chứa một loại lực lượng kinh thiên!
Đó là lực lượng thay đổi hình thái của sinh linh.
Vương Lâm càng nói ánh mắt càng sáng ngời, trong đầu trong sáng vô cùng, đủ loại ý niệm hiện lên. Cảnh tượng lão già vừa đánh một chưởng xuống mặt hồ cũng lặp đi lặp lại hơn một ngàn lần.
– Hẳn là như thế này. Tiền bối vừa rồi đánh một chưởng chính là ẩn chứa một loại đạo lý, một quyền khai thiên, dù có thể đánh nát cả một tu chân tinh nhưng cũng có một lực phản chấn truyền ra. Lực phản chấn này trong nháy mắt truyền ra tu chân tinh đã không chịu nổi mà tan nát. lực lượng đánh nát một viên tu chân tinh ngoài lực lượng của bản thân còn có thể mượn lực lượng phản chấn của bản thân nó!
Nhưng nước thì bất đồng. Nước có tính bền dai, có thể nói là đỉnh điểm của thiên địa. Nhất là sau khi tích lũy tới một mức độ nhất định thì biến thành hồ, biến thành biển. Lực lượng ẩn chứa trong đó có thể nói là kinh người. Cũng là một quyền đánh ra, nếu đánh lên biển rộng thì lực phản chấn có thể khiến người sụp đổ!
Lão Chu Tước hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong mắt dần dần lại hiện ra thần sắc bị năm đạo bổn nguyên của Vương Lâm hù dọa lúc trước.
– Loại minh ngộ đối với thiên địa này lão phu cả đời chưa gặp người nào như vậy. Loại lực minh ngộ này so với thiên tư lại càng mạnh mẽ hơn vô số lần. Người này có năm đạo bổn nguyên cũng không phải là may mắn.
Lão Chu Tước hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lại càng trở nên cổ quái.
Giờ phút này hắn còn không biết là nếu Vương Lâm học xong Cổ Hồn cấm thì sẽ có thể có một chút khả năng dung hợp mà hiểu ra đỉnh phong cấm chế, đạt tới hư cấp, nhờ thế mà có lẽ có thể sinh ra đạo bổn nguyên thứ sáu, bổn nguyên cấm chế!
Đương nhiên đây chỉ là một khả năng rất nhỏ, nhưng vẫn có thể xảy ra.
– Một chưởng này của tiền bối muốn dạy vãn bối phải vận dụng luồng lực phản chấn này như thế nào. Vì thế có thể một quyền đánh ra, mượn lực phản chấn mà giết địch, uy lực tăng mạnh! Thậm chí thay đổi hình thái vật chất. Đây tuy nói không phải là thần thông gì nhưng lại là thủ đoạn mà không thần thông nào hình dung nổi. Tiền bối, vãn bối nói có đúng không?
Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng. Loại phương pháp vận dụng lực lượng này nếu là người khác thì tác dụng không lớn. Tất cả các tu sĩ đấu pháp sẽ không dùng quyền cước mà đấu đá. Nhưng Vương Lâm là Cổ thần. điều này đối với hắn có thể so với tất cả thần thông.
Trong trí nhớ Cổ Thần của Vương Lâm không có thuật vận dụng lực lượng. Lúc này được lão Chu Tước truyền thụ, đối với Vương Lâm mà nói, ý nghĩ thực sự quá lớn!
Nhất là khi nhớ lại trận đánh với Thác Sâm, rất hiển nhiên là Thác Sâm đối với phương diện này vượt xa Vương Lâm. Năm đó hắn so với Thác SÂm giống như là trẻ con so với trung niên vậy!
Nói hắn là Cổ Thần chỉ biết cậy mạnh thật không sai chút nào!
Lão Chu Tước nuốt nước bọt, thần sắc cố gắng kiềm chế sự vui mừng vô cùng. Hắn dù sao cũng là lão quái sống đã làm, làm ra vẻ cao thâm khó lường không khó, nghe vậy gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, từ từ mở miệng nói:
– Không sai, ngươi nói đều là đạo lý đơn giản, cũng là những lời lão phu định nói với ngươi.
Lão Chu Tước tuy nói như vậy nhưng nội tâm lại rất cẩn thận, thầm nghĩ:
– Cũng không thể để thằng nhóc này nhìn ra sơ hở. Nếu hắn biết lão phu không hiểu ra thì chẳng phải là cái mặt già trưởng bối này mất hết sao. sớm biết thế thì truyền cho hắn bí thuật của Bạch Hổ hoặc Thanh Long còn hơn. Mấy thứ kia không phải ai cũng muốn luyện, lấy lực minh ngộ của tiểu yêu vật này hẳn là nên đi nghiên cứu mấy thứ đó.
Lão Chu Tước vội vàng ho khan vài tiếng, tránh nói ra những lời này, hai mắt trợn trừng, quát lớn:
– Được rồi, bí thuật đã học xong. Theo ta đi thí luyện. Thí luyện xong liền lấy Tư Mặc Tử lập uy!
Hắn vừa nói lập tức liền vung tay, cuốn lấy Vương Lâm, hóa thành một đám lửa hư ảo bay thẳng về phía tây bắc.
Vương Lâm trong ngọn lửa hư ảo cẩn thận nhìn vài lần, âm thầm kinh hãi.
– Đây là hư ảo sao. Không có chút nhiệt độ cao nào lan ra nhưng lại khiến người ta cảm thấy dường như linh hồn đang bị thiêu đốt.
Lấy tu vi của lão Chu Tước thì chỉ trong chớp mắt đã cuốn Vương Lâm tới phía tây bắc, bên trên trường đấu ngàn dặm. Giờ phút này giữa sân đấu đang có hai tu sĩ chiến đấu hăng say, tranh đoạt vị trí trưởng lão.
Bốn phía trường đấu có mấy vạn tu sĩ đang vây quanh. Thần sắc đám người này ngưng trọng quan sát. Ở giữa không trung còn có một số nơi mà không có bất cứ tu sĩ nào có gan tới gần.
Một chỗ trong đó là vị trí của Tư Mặc Tử và VÂn Lạc đại ti của Trường Tôn hội!
một chỗ khác là ở gần bọn hắn, một đôi phụ tử toàn thân tràn ngập lam quang!
Một chỗ nữa là một người mặc thanh sam. Thoạt nhìn người này chỉ là một thiếu niên. Hắn nằm trên một đám mây, lười biếng nhìn những người giao chiến phía dưới, ngáp một cái, tay phải phất lên liền lấy ra một quả như quả đào, đưa vào miệng cắn một cái.
Chỗ cuối cùng là một con thú khổng lồ. thân thể nó đen kịt, bộ dáng cực kỳ hung tợn. Nó lơ lửng giữa không trung. Một lão già mặc áo da thú đang ngồi khoanh chân trên người nó.
Lão già này toàn bộ thân thể đều đầy lỗ, hai tai có hai cái khuyên tai màu đen lớn bằng nắm tay. Thậm chí ngay cả đôi môi cũng có bốn cây châm màu đỏ xuyên qua, trông như khóa miệng lại vậy.
ngay trong tích tắc, đám người ở những nơi không ai dám tới gần này đều biến đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn lên!
Chương 1313: Lão Chu Tước bao che
– Lần này mấy lão quái tới cũng không ít nhỉ.
ngay trong nháy mắt mọi người ngẩng đầu lên , tiếng nói của lão Chu Tước từ trên trời liền vọng xuống, bên trong đó còn mang theo vẻ châm chọc. Thân thể lão lơ lửng, ở bên ngoài còn có một đám hư ảo. Ngọn lửa này tràn ngập bốn phía, trong nháy mắt khi thân thể hạ xuống, liền tiêu tan.
Phía sau lão Chu Tước hiện ra thân ảnh của Vương Lâm.
Thân hình Vương Lâm vừa hiện ra lập tức đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Ánh mắt thứ nhất đến từ Tư Mặc Tử. Trong ánh mắt tư Mặc Tử cực kỳ băng hàn, lộ ra sát khí. Ánh mắt thứ hai rất nhu hòa, mang theo một chút mê man, như muốn nhớ lại, chính là nữ tử trong hai phụ tử thân thể tràn ngập lam quang kia. ÁNh mắt thứ ba chính là từ thiếu niên xinh xắn đang ăn đào, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, vẻ mặt như cười như không.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, hai mắt đảo qua, rơi trên người hai phụ tử tràn ngập lam quang, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp nhàn nhạt nhưng rất nhanh liền biến mất.
– Vãn bối xin ra mắt Lam Mộng đạo tôn tiền bối.
Vương Lâm ôm quyền cung kính nói.
Lam Mộng đạo tôn mỉm cười , gật đầu nhẹ giọng nói:
– trứoc kia thực sự xem thường ngươi.
Vương Lâm và Lam Mộng đạo tôn quen biết nằm ngoài dự liệu của lão Chu Tước. Thần sắc hắn cổ quái quét qua bên người Lý Thiến Mai bên cạnh Lam Mộng đạo tôn, cười hắc hắc, không để ý tới việc này nữa mà trừng mắt nhìn Tư Mặc tử.
– thằng nhãi còn, ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ người bất mãn với lão phu sao? Muốn khiêu chiến lão phu có phải không? Tới đây đi. Ngươi muốn đánh thì lão phu liền chơi đùa với ngươi.
Lão Chu Tước không có chút phong phạm tiền bối nào, trừng mắt nhìn tư mặc Tử, tay phải giơ lên vẫy vẫy.
Sắc mặt Tư Mặc Tử nhất thời biến đổi. Hắn biết đối phương là thiếu đế thứ nhất của vùng đất Điên Lạc, thanh danh hiển hách, có thể nói là người cao nhất dưới trướng đại đế, đối với lão gia hỏa này đã có tìm hiểu, biết rằng cực kỳ không dễ chọc.
– Tu vi tiền bối thông thiên, vãn bối. vãn bối không phải là đối thủ.
Tư Mặc Tử vội vàng ôm quyền, sát khí trong mắt đã sớm tiêu tan, thấp giọng nói.
– Hừ, không dám giao thủ với lão phu, hết lần này đến lần khác muốn ra tay với tiểu bối nhà ta, lại còn dám nói năng bậy bạ, đáng đánh!
Lão Chu Tước nhìn thế nào cũng thấy Tư Mặc Tử không vừa mắt, hừ lạnh một cái, tay phải giơ lên vung về phía trước một cái.
Một cái vung lên này cũng chẳng thấy thần thông gì biến ảo ra nhưng sắc mặt Vân Lạc đại ti đột nhiên đại biến, thân thể không chút do dự nhanh chóng bước sang bên cạnh mấy bước. Đồng tử trong hai mắt Tư Mặc Tử cũng co rút lại, gầm nhẹ tiếng, hai tay bắt quyết nhưng ấn quyết còn chưa xong thì một tiếng ầm vang kinh thiên động địa đã vang lên.
Chỉ thấy thân thể Tư Mặc Tử lại phía sau, hai tay âm thầm run rẩy, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đột nhiên bị một luồng lửa hư ảo thiêu đốt. Hắn lui lại phía sau ba trượng, luồng lửa này lóe lên ba lần. Mỗi lần lóe lên này, lực thiêu đốt trên cơ thể Tư Mặc Tử lại bộc phát mạnh hơn.
Sau ba trượng, thân thể Tư Mặc Tử chấn động kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
– Tiền bối lấy lớn khi nhỏ, ra tay đối với tại hạ trước mặt nhiều người như vậy là có ý gì?
Trên mặt Tư Mặc Tử hiện lên lửa giận này lại khiến cho hư hỏa bên ngoài ầm ầm bạo tăng, dường như hấp thu lửa giận mà càng ngày càng hung mãnh vậy.
Tư Mặc Tử lại phun một ngụm máu tươi nữa. Lúc này VÂn Lạc đại ti vội vàng bước tới, ngọc thủ đặt lên lưng Tư Mặc Tử, hiển nhiên là thi triển một loại bí thuật nào đó, lúc này mới khiến cho sắc mặt tư Mặc Tử tốt hơn một chút nhưng vẫn trắng bệch.
– Lấy lớn khi nhỏ sao? Ngươi cũng biết lấy lớn khi nhỏ. Ngươi lấy tu vi bước thứ ba bức người của ta đánh một trận mà cũng dám nói lão phu lấy lớn khi nhỏ. Lão phu lấy lớn khi nhỏ thì đã sao!
Đừng thấy lão Chu Tước tu hành đã nhiều năm, đối với Vương Lâm hòa ái, có vẻ tính tình rất tốt mà nhầm. Trên thực tế năm đó khi hắn thành danh chính là nổi tiếng bởi tính tình nóng như lửa. Giờ phút này khi nghe Tư Mặc Tử nói như vậy, đôi mắt lại trợn lên, thân thẻ bước về phía trước từng bước một.
Tốc độ hắn quá nhanh, mắt thường và thần thức đều không thể nhìn ra. Lão Chu Tước đi tới trước mặt Tư Mặc Tử, tay phải giơ lên tát một cái, trực tiếp rơi trên mặt Tư Mặc Tử. Chỉ nghe chát một tiếng, mặt Tử Mặc Tử đã bị tát bay.
Một tát này khiến Tư Mặc Tử kêu lên đau đớn, thân thể lui lại mấy trượng, mặt trái lập tức sưng vù lên, đen kịt một mảnh.
Vân Lạc đại ti ở phía sau sắc mặt nhất thời tái nhợt, thân thể cũng lui lại phía sau, trầm giọng nói:
– Tiền bối dừng tay, Trường Tôn hội chúng ta.
– Con nhóc này câm miệng cho lão phu. Nói thêm thì cả ngươi cũng ăn tát! Hôm nay lão phu sẽ chơi trò lấy lớn khi nhỏ.
Không đợi VÂn Lạc đại ti nói xong, lão Chu Tước đã hung tợn trừng mắt.
Một câu nói này lập tức khiến Vân Lạc đại ti cắn môi, không dám nói thêm.truyện Ma Tu audio
Tư Mặc Tử vừa mới lui lại phía sau vài trượng liền thấy hoa mắt lên.
– Ngươi là thứ gì mà dám cả gan nhục mạ tiểu tử nhà ta là tạp chủng?? Ngươi mới là tạp chủng. Bà nó chứ. Cả nhà ngươi đều là tạp chủng.
Lão Chu Tước vừa nói vừa từng bước tới gần, lúc này lại giơ tay trái lên, một lần nữa vung ra. Chát một cái lại tát lên mặt Tư Mặc Tử.
Tư Mặc Tử kêu lên một tiếng, miệng phun ra máu tươi, vội vàng lui lại phía sau, lửa giận ngút trời. Chẳng qua lửa giận này lập tức hoá thành ngọn lửa thiêu đốt bản thân, khiến hắn bi thảm kêu lên, cuống quít nén lửa giận.
– Tiểu tử nhà ta mà là tạp chủng, thế chẳng phải lão phu cũng là tạp chủng sao? Ngươi dám mắng lão phu?
Lão Chu Tước trừng mắt, lại cất bước đuổi theo.
– Vãn bối không.
Tâm thần Tư Mặc Tử kịch chấn, đang muốn giải thích nhưng hiển nhiên tốc độ không thể nhanh bằng lão Chu Tước. Chỉ trong chớp mắt, tay phải lão Chu Tước lại vung lên.
Chát một tiếng, mặt Tư Mặc Tử vốn đã đen xì giờ lại càng sưng lên, phun ra vài cái răng và máu tươi, thân thể hóa thành một đường thẳng bị đánh bay đi thật xa.
– Hừ, dám chửi lão phu!
Ánh mắt lão Chu Tước lộ ra sát khí nhàn nhạt. Nếu không phải hắn có ý định để cho Vương Lâm lấy đối phương lập uy thì lần này tuyệt đối không phải chỉ là ba tát mà trực tiếp muốn lấy mạng đối phương.
Lão Chu Tước này ngay cả rồng còn dám câu, tu vi lại cực kỳ đáng sợ. Tư Mặc Tử dù là bước thư ba nhưng mới chỉ vừa bước vào. nếu là người khác thì dù là có tu vi như lão Chu Tước nhưng sẽ do dự vì nghĩ tới Trường Tôn hội phía sau Tư mặc Tử.
Nhưng lão Chu Tước căn bản là không lo lắng tới việc này. ý nghĩ của hắn chỉ có một. Trêu chọc Chu Tước tộc là không xong. Dù đối tu vi có cao hơn hắn thì lão Chu Tước cũng không cần sợ, hiển nhiên có lão tổ đời thứ nhất ra mặt.
Chu Tước nhất tộc có tiếng bao che, đời đời lưu truyền đã ăn vào cốt tủy.
Vương Lâm nhìn thấy cảnh tượng này liền nở nụ cười. Hắn nhìn lão Chu Tước này không ngờ lại thấy được cảm giác khi ở cạnh Thanh Thủy, cũng như thấy được bóng dáng của Chu Tước lão Thánh Hoàng.
Tính cách của Vương Lâm đôi khi rất đơn giản. Người tốt đối với hắn thì hắn sẽ tốt lại gấp mấy lần. Như Tư Đồ Nam, như Thanh Thủy, như Chu Tước lão Thánh Hoàng, như Độn THiên.
Tu sĩ đang giao chiến trong trường đấu tranh đoạt vị trí trưởng lão Lạc Sinh hội đã dừng tay, lui lại. Mấy vạn tu sĩ vùng đất Điên lạc bốn phía thần sắc cực kỳ cung kính. Trong số bọn họ còn có mười một sứ giả của đại đế cũng đang cung kính nhìn lên bầu trời.
Về phần những người còn lại trên không cũng không mở miệng ngăn cản.
Sau tát vài cái, ánh mắt lão Chu Tước thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Vương Lâm, chẳng thèm để ý tới Tư Mặc Tử cực kỳ chật vật và VÂn Lạc đại ti thần sắc vô cùng âm trầm.
– chư vị hôm nay có thể tới Đại đế tinh, lão phu rất cao hứng. Tuy rằng có một vài lão gia hỏa không tới nhưng không sao. Hôm nay chư vị tới đây thì xin chứng kiến thí luyện của thiếu đế thứ ba của vùng đất Điên Lạc chúng ta!
nếu thí luyện thành công thì từ nay về sau hắn sẽ chính thức là thiếu đế của chúng ta. Là địch nhân của hắn thì cũng chính là địch nhân của lão phu, cùng là kẻ địch của vùng đất Điên Lạc này.
Lão Chu Tước hướng về bốn phía ôm quyền, kéo Vương Lâm ra, một ngón tay chỉ về thiếu niên kia.
– Tiểu tử, Lam mộng đạo tôn ngươi biết ròi, ta không giới thiệu nữa. Nhìn thiếu niên đang ăn đào kia. Đừng thấy hắn có vẻ trẻ tuổi, thực tế chính là một lão quái. người này có lẽ ngươi cũng từng nghe nói tới, là một trong ngũ tôn thái cổ – Diệu âm đ*o tôn.
thần sắc Vương Lâm như thường nhưng tâm thần lại chấn động. Diệu âm đ*o tôn hắn đã từng nghe qua. Giờ phút này khi thấy đối phương nhưng lại không phát hiện ra chút tu vi nào trên người hắn. Vương Lâm bình tĩnh ôm quyền ra mắt hắn.
Thiếu niên xinh xắn kia cười ha hả, hướng về phía Vương Lâm gật đầu.
– Còn có cái lão già miệng cắm châm kia, ngươi cũng nên biết một chút. Người này không phải một trong thái cổ ngũ tôn, nhưng tu vi không kém chút nào, tên là Thái Hoang Công. Nhân, một thân độc công, hung danh vang dội!
Lão Chu Tước chỉ về phía lão già khoác da thú đang ngồi trên con thằn lằn.
Ánh mắt lão già lóe lên, hừ lạnh một tiếng, đôi môi không động nhưng lại có tiếng nói từ trong cơ thể truyền ra.
– Lão điểu, hôm nay lão phu tới đây không có muốn xem xét gì, mà là muốn đánh với ngươi một trận nữa. Nhưng mà tiểu bối này cũng coi như không tồi, tặng ngươi một vật phòng thân.
Lão già mặc da thú kia giơ tay phải lên búng một cái. Lập tức một đoạn móng tay ngón trỏ đứt ra, lao thẳng tới Vương Lâm.
Ô quang lóe lên, một nửa đoạn móng tay kia đã tung bay trước mặt Vương Lâm.
Lão Chu Tước vốn sau khi nghe thấy hai chữ “lão điểu” thì tròng mắt đã dựng lên, nhưng khi thấy nửa đoạn móng tay kia thì mặt mày hớn hở, ha hả nói:
– Tiểu độc trùng nhà ngươi cũng coi như hào phóng.
– Nhận lấy đi, vật ấy chứa độc công của tiểu độc trùng, dùng để đả thương địch thủ cũng có thể coi là lợi khí.
Lão Chu Tước vừa nói, tay phải bỗng giơ lên hướng về phía trường đấu ngàn dặm nhấn một cái, trong miệng quát khẽ:
– Sau khi tuyển chọn xong trưởng lão Lạc Sinh hội, thiếu đế thí luyện, mở ra!
Tiếng nói như sấm, ầm ầm vang vọng. Trường đấu ngàn dặm dưới mặt đất liền có những tiếng bang bang vang lên. Ngay sau đó một tiếng long quy gầm thét kinh thiên vọng khắp thiên địa. Cự quy trước từng xuất hiện dưới thần thông của Vương Lâm từ một mảnh mai rùa đột nhiên biến ảo ra.
Cự quy to lớn ngàn dặm, hình dáng cực kỳ khổng lồ, dáng vẻ dữ tợn, khiến cho người ta nhìn thấy thì cả đời khó quên. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, một lực trùng kích liền tràn ra khắp bốn phương tám hướng, khiến cho mấy vạn tu sĩ bên ngoài đều lộ vẻ cuồng nhiệt và cung kính, vội vàng tránh ra, vây quanh từ xa xa.
Cự quy gầm thét, sau khi hiện thân liền ngẩng phắt đầu chăm chú nhìn lão Chu Tước.