[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 326 [Chương 1263 đến 1266]
❮ sautiếp ❯Chương 1263: Đây là thiên kiếp sao?
Trương Cảnh Vân cười xởi lởi, hắn hướng dẫn Vương Lâm đến rồi hướng về phía mọi người giới thiệu.
Đám tu sĩ vừa tiến vào trong bảy trăm vạn thiên địa đều hướng về phía Vương Lâm ôm quyền rồi bắt chuyện vài ba câu, giống như đã nghe qua đại danh… Còn những tâm tư trong lòng thì Vương Lâm nhìn thấy cực kỳ rõ ràng giống như một đám trẻ.
Còn bốn tên tu sĩ giống như Trương Cảnh Vân đều dùng ánh mắt giống như thấy dê béo khi đảo qua người Vương Lâm. Bọn họ cũng ứng phó với Vương Lâm bằng vài câu với giọng điệu bồ tát bụng một bồ dao găm.
Vẻ mặt đám tu sĩ đứng bên ngoài trận pháp đều cực kỳ lạnh lùng, tất nhiên nhìn rõ manh mối bên trong nhưng không người nào thèm quan tâm. Những chuyện thế này thường xuyên xảy ra trong quảng trường bảy trăm vạn thiên địa.
Đám người Trương Cảnh Vân mơ hồ đứng quanh bên ngoài giống như đang đề phòng những chuyện ngoài ý muốn. Vương Lâm nhìn thoáng qua, sau đó hai mắt khẽ nhắm lại, cũng không thèm nhìn vẻ mặt đám người kia khi chúng truyền âm với nhau.
– Trương huynh ra tay quả nhiên lợi hại, không ngờ có thể kéo được tên Vu Phi vừa mới tiến vào trong Thiểm Lôi Bảng đến đây, bội phục!
– Nhưng nhất định phải chú ý, người có thể tiến vào Thiểm Lôi Bảng thì nhất định có chỗ hơn người, chúng ta đừng phạm phải sai lầm là được.
– Chu huynh không nên quá mức cẩn thận, tu vi người này chỉ là Vấn Đỉnh sơ kỳ, chưa nói bốn chúng ta cùng nhau ra tay, chỉ cần một người là đủ để hắn phải chết rồi. Hơn nữa ở đây cũng có Triệu tiền bối, tên Vu Phi kia chắc chắn sẽ không thể vùng vẫy gì được.
– Cũng đúng, tu vi của Triệu tiền bối đã là Âm Hư, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì sẽ lên Dương Thực, có thể nói là một người trên vạn người. Lúc này có tiền bối, tất nhiên chúng ta phải cung kính như mạng.
– Lần này sau khi thu vào niệm lôi của đám người mới, chúng ta gộp lại với nhau cũng có thể được một luồng Linh Niệm Lôi, như vậy có thể đi đến Lôi Tinh Điện đổi lấy bốn thanh phi kiếm tiên phẩm.
Không lâu sau, trận pháp có mấy trăm tu sĩ đứng bên trong dần lóe lên hào quang, mơ hồ có dấu hiệu muốn mở ra. Đám tu sĩ khắp bốn phía lập tức có thêm tinh thần, cũng có vài người vẻ mặt trở nên hưng phấn, rõ ràng biết hưởng thụ loại cảm giác đi hóa thân thành thiên đạo. Dù là tên tu sĩ Âm Hư đi theo Trương Cảnh Vân cũng liếm liếm môi.
Một lát sau, trận pháp phát ra những tiếng nổ vang vọng, Vương Lâm mở hai mắt ra.
– Các vị, trận pháp đã mở, mọi người hãy lấy linh phù ra, năm người chúng tôi sẽ cố gắng hộ pháp để sau khi mọi người được truyền tống vào sẽ không bị phân tán. Đến lúc đó tiến vào trong bảy trăm vạn thiên địa, cùng nhau trở thành thiên đạo, chẳng phải là chuyện cực kỳ vui sướng sao?
Vẻ mặt Trương Cảnh Vân lộ ra vẻ hưng phấn, hắn cười nói.
– Các vị chỉ cần đi thử cảm giác hóa thân thành thiên đạo một lần, đảm bảo sẽ rất thích thú. Được rồi, không nói nhiều nữa, chúng ta đi thôi!
Thấy đám người Vương Lâm đã lấy linh phù ra, Trương Cảnh Vân lập tức mở miệng nói. Đám người Vương Lâm được bọn Trương Cảnh Vân bao quanh, tất cả đều bay lên phóng thẳng vào trong trận pháp.
Khoảnh khắc khi tiến vào trong trận pháp đang bùng lên những luồng hào quang vạn trượng thì những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hình thành một luồng gió bão giống như có thể xé rách tinh không. Luồng gió bão này bao quanh mọi người, tất cả đều biến mất trong trận pháp thiên địa ngay lập tức.
Thiên địa vang lên những tiếng nổ ầm ầm làm cho bảy trăm vạn thiên địa xuất hiện mưa to gió lớn, tạo thành những cơn bão vô tận quét ngang, tiếng sấm động vang vọng, những giọt mưa to như hạt đậu từ trên những tầng mây rơi xuống đất.
Dưới mặt đất trong thiên địa có một thành trì phàm nhân, lúc này đang vào ban đêm, mưa rơi ào ào, người đi đường rất tí.
Nhưng trên ngọn núi phương xa lại có một người.
Người này đầu tóc trắng xóa, hai mắt như điện, lão đứng trong mưa gió giống như ánh nắng mặt trời gay gắt. Thân thể người này khá cao, cơ thể bùng ra những luồng khí tức Hóa Thần đỉnh phong, tóc trắng bay phất phơ theo gió, quần áo màu xanh cũng phát ra những âm thanh phần phật.
– Vi Lỗ Bị bảy tuổi tu tiên, minh ngộ biến hóa thiên địa, quan sát phong vân chuyển động, ba trăm bảy mươi hai tuổi Hóa Thần, đến nay sau khi tu đạo hơn năm trăm năm cuối cùng cũng tiến vào Hóa Thần đỉnh phong. Hôm nay ta muốn phá vỡ thiên địa, nghênh đón thiên kiếp, tiến vào Tiên giới và trở thành Tiên nhân.
Giọng nói của Vi Lỗ Bị cực kỳ bình tĩnh, giống như lão đang tự nói với mình, nhưng lão lại ngửa mặt lên trời giống như đang gào thét lên với thiên.
– Lần này độ kiếp thất bại thì chuyển thế trùng tu, nếu thành công thì ta sẽ ở trên Tiên giới chờ các ngươi!
Hai mắt lão lóe lên tinh quang, lão hất tay áo lên, thiên địa lập tức vang lên những tiếng sấm động.
Khoảnh khắc này sấm sét lập tức chiếu sáng cả thiên địa bên dưới, nhưng lại có mấy ngàn tu sĩ đang quỳ bên dưới ngọn núi, vẻ mặt họ cực kỳ phấn chấn, tất cả đều dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía lão già đang đứng trên đỉnh núi. Bọn họ đều là con cháu của lão già này.
– Thành tiên, thành tiên, ngày hôm nay ta muốn thành tiên! Thiên kiếp muốn cản ta thì ta sẽ độ kiếp, Tiên nhân ngăn thì ta sẽ giết tiên!
Lão già gầm khẽ rồi phóng thẳng lên bầu trời.
Đúng lúc này, thiên địa đột nhiên nổ lên vang vọng, phong vân cuốn ngược, hàng loạt kiếp vân đột nhiên xuất hiện rồi gào thét bao phủ bầu trời. Sau khi liên tục ngưng tụ lại thì hóa thành những mảng mây thiên kiếp khủng bố.
Trên kiếp vân mơ hồ có thể nhìn thấy hư ảnh của mười người, những hư ảnh này toàn thân lóe lên tinh quang, lại có một luồng tiên khí bùng ra giống hệt Tiên nhân.
Đặc biệt là không gian phía sau hư ảnh giống như bị xé toạc lộ ra một mảng đại lục khổng lồ, trên đó đầy lầu các, tiên khí bao phủ, mơ hồ có rất nhiều tiên hạc bay múa, chuyện có cả tiên cung đứng sừng sững.
– Tiên giới, đây chính là tiên giới.
– Lần này lão tổ độ kiếp có hơn mười Tiên nhân xuất hiện, đây là điềm lành, điềm lành!
Mấy ngàn tu sĩ ở phía dưới ngọn núi đều trợn trừng mắt, tất cả nhìn chằm chằm lên bầu trời mà tâm thần cực kỳ phấn chấn. Tình cảnh này là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy trong đời, đồng thời khát vọng thành tiên trong lòng bọn họ cũng điên cuồng bùng lên.
Khoảnh khắc khi kiếp vân xuất hiện thì một luồng uy áp khổng lồ hàng lâm xuống ầm ầm làm cho mặt đất phải run rẩy. Mấy ngàn tu sĩ dưới chân núi lập tức bị đẩy ra xa, bị xua ra khỏi phạm vi mười dặm.
Vương Lâm chính là một trong mười hư ảnh, hắn kinh ngạc nhìn xuống dưới. Loại cảm giác này rất quỷ dị, người khác có lẽ đã cực kỳ hưng phấn, dù sao loại cảm giác hóa thân thành thiên đạo đánh xuống thiên kiếp cũng đủ để cho tất cả tu sĩ phải đắm chìm vào trong, không thể nào vùng ra được, cũng không muốn thoát ra ngoài.
Nhưng Vương Lâm là người đã tự mình trải qua thiên kiếp, hơn nữa cũng không phải chỉ là một lần mà rất nhiều lần. Điều này hầu như tất cả tu sĩ đều không thể biết và minh ngộ được.
Thiên kiếp mà Vương Lâm trải qua hầu như cũng giống như của lão già đang nghênh đón ở bên dưới. Nhưng phạm vi rộng hơn, uy lực mạnh hơn.
Một luồng cảm giác đáng sợ tràn ngập trong lòng Vương Lâm, điều này làm cho hắn không thể nào dung nhập vào cảm giác hưng phấn, cũng không có chút hưng phấn.
– Dựa theo quy củ, chỉ cần trận pháp mở ra thì tiến vào sẽ gặp được người muốn độ kiếp. Lúc này chư vị cũng đừng giành mất phần của Trương mỗ, nhường cho Trương mỗ nhé!
Trong mắt Trương Cảnh Vân lộ ra vẻ kích động, hắn vội vàng ôm quyền hướng về phía những người còn lại.
– Được, nhường cho huynh!
Đám người còn lại đều cười ha hả, đều gật đầu.
Vẻ kích động trong mắt Trương Cảnh Vân lại càng nồng đậm, thân thể hắn lóe lên tinh quang rồi tiến một bước đi ra khỏi tầng mây. Lúc hắn xuất hiện thì đã ở bên dưới kiếp vân.
Lúc này toàn thân Trương Cảnh Vân tràn đầy tiên khí, dù kẻ nào nhìn thấy thì trong lòng cũng bùng lên cảm giác kính ngưỡng. Hắn nâng tay phải lên rồi chỉ về phía lão già bên dưới, trong miệng phát ra những âm thanh như tiếng sấm động.
– Tu sĩ hạ giới, độ kiếp thăng tiên!
Khoảnh khắc khi lời nói của Trương Cảnh Vân vang lên, kiếp vân trên đầu hắn lập tức vang lên những tiếng sấm động. Lúc này một tia chớp to như thùng nước ầm ầm từ trong phóng ra rồi lao xuống bên dưới.
Lão già Vi Lỗ Bị kia đang ngơ ngác nhìn lên mười hư ảnh trên bầu trời, da đầu trở nên tê dại. Lão không ngờ mình độ kiếp lại dẫn đến nhiều Tiên nhân hàng lâm như vậy.
Nhưng đồng thời cũng có một cảm giác tự hào bùng ra khắp toàn thân Vi Lỗ Bị. Lão gầm khẽ một tiếng, tu vi lập tức bùng ra rồi đánh thẳng về phía sấm sét thiên kiếp.
Những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên làm cho đất trời rung chuyển, ngay cả những giọt mưa từ trên trời rơi xuống cũng bị thổi ngược trở lại rồi tan vỡ. Khi sấm sét đi qua, vẻ mặt lão già Vi Lỗ Bị trở nên tái nhợt, vài loại pháp bảo trước mặt lập tức tan vỡ.
Nhưng Vi Lỗ Bị cũng không tuyệt vọng mà hai mắt bùng ra cái nhìn bất khuất, lão gầm lên rồi hai tay bấm pháp quyết, sau khi sắp xếp rất nhiều thứ để bảo vệ thì chuẩn bị nghênh đón luồng sấm sét thứ hai.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn qua tất cả mọi chuyện, tâm thần rung động, một lúc lâu sau vẫn còn không thể ép xuống. Lúc này có một người mới tiến vào nơi đây đang đứng bên cạnh Vương Lâm lập tức mở miệng hỏi:
– Các vị đạo hữu, kiếp hàng lâm không đánh chết tên này đi, sao lại phải làm cho từng luồng sấm sét mạnh dần lên?
Khoảnh khắc khi câu hỏi này vang lên thì hai mắt Vương Lâm bùng lên những luồng sáng kỳ dị. Hắn đã vượt qua nhiều thiên kiếp, tất cả cũng đều như thế này, thường thì luồng thiên kiếp thứ nhất cũng không mạnh nhưng sau đó càng ngày càng khủng bố.
Khi chưa tiến vào bảy trăm vạn thiên địa thì vấn đề này không có trong đầu Vương Lâm, giống như tất cả nên là như thế, hắn cũng không có gì cần nghi ngờ. Nhưng vào tình cảnh trước mắt, câu hỏi này lại giống như một luồng sấm sét bổ thẳng vào đầu Vương Lâm.
– Thiên đạo có đức hiếu sinh, vạn hiểm nguy nhưng cũng có một đường sinh cơ. Thiên kiếp hàng lâm cũng chỉ có tác dụng rèn luyện tu sĩ, phải càng ngày càng mạnh thì khi tâm thần đối phương bị phá hủy mới hoàn toàn cảm nhận được uy lực của thiên đạo. Tất nhiên, đây chỉ là những gi người trong tộc hay nói.
– Nhưng thực tế thì điều khiển cho thiên kiếp ngày càng mạnh cũng chỉ vì bắt buộc tu sĩ phải vùng vẫy và có ý chí bất khuất, như vậy mới làm cho trong cơ thể bọn họ sinh ra một luồng lực lượng Linh Niệm Lôi.
Tu sĩ họ Chu trước đó đã cùng Trương Cảnh Vân dùng thần niệm nói chuyện với nhau, lúc này hắn cũng chậm rãi mở miệng.
Những lời nói này rơi vào trong tai Vương Lâm lại có sự khác biệt, hắn nhắm hai mắt lại, tâm thần bùng lên người con sóng khủng bố, mơ hồ hiểu ra một điều gì đó… Bên dưới vang lên những tiếng nổ lớn, những luồng sấm sét thứ hai, thứ ba, thứ bốn, thứ năm được Trương Cảnh Vân điều khiển lập tức lóe ra từ trong kiếp vân. Lúc này gương mặt Trương Cảnh Vân trở nên vặn vẹo, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn. Hắn thấy cảm giác này còn thoải mái hơn gấp vạn lần so với chuyện song tu.
– Ta là thiên đạo, đánh xuống sấm sét!
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, lão già đang đứng bên dưới độ kiếp lập tức phun ra máu tươi, máu thịt toàn thân đã trở nên mơ hồ, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mà khoảnh khắc này luồng sấm sét thứ sáu đã ầm ầm phóng đến.
Luồng sấm sét thứ sáu này rộng khoảng một trượng, vừa mới xuất hiện đã làm xoay chuyển thiên địa. Hơn nữa ngay cả mặt đất cũng rung chuyển dữ dội, mơ hồ giống như muốn tan vỡ.
Những âm thanh ầm ầm vang lên, lão già bên dưới rống lên tiếng nói cuối cùng trong đời.
– Ta muốn thành tiên!
Âm thanh này cực kỳ kinh thiên, truyền vào tai Vương Lâm làm cho hắn phải mở hai mắt ra.
Những tiếng nổ bao phủ khắp không gian, khi luồng sấm sét thứ sáu rơi xuống, thân thể lão già tan vỡ, hình thần câu diệt.
Chương 1264: Ta chính là thiên kiếp
Dư âm của tiếng sấm động vẫn còn vang vọng, trong mắt mấy ngàn tu sĩ bị đẩy ra ngoài rất xa lập tức lộ ra vẻ đau thương, cả đám kinh ngạc nhìn lên bầu trời, một lúc lây sau vẫn không nói nên lời.
Kiếp vân trên bầu trời dần tiêu tán, Trương Cảnh Vân vẫn còn chưa thỏa mãn, thân thể lóe lên rồi bước vào trong kiếp vân.
– Thật là đáng tiếc, đã lâu rồi không trở thành thiên đạo, nhất thời cũng không thể ngừng tay, muốn diệt sạch tất cả kiến hôi… Đáng tiếc người này đã tu luyện uổng phí đến tu vi Hóa Thần đỉnh phong nhưng lại là phế vật, không sinh ra được Linh Niệm Lôi.
Trương Cảnh Vân liên tục lắc đầu, vẻ mặt rất chán nản.
– Không sao, trong bảy trăm vạn thiên địa còn rất nhiều cơ hội, hơn nữa loại Linh Niệm Lôi này cũng không phải được sinh ra một cách dễ dàng, phải xem kỳ ngộ, bây giờ phải giải quyết đám người mới này đã.
Vẻ mặt tu sĩ họ Chu lập tức trở nên lạnh lùng, hắn vung tay phải lên, kiếp vân lập tức xoay chuyển cuồn cuộn và cản trở hết thảy tất cả ánh mắt bên dưới. Sau đó hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người Vương Lâm.
Không những chỉ có hắn, ngoài tu sĩ Âm Hư vẫn khép chặt hai mắt chẳng quan tâm đến chuyển bên ngoài, bốn người Trương Cảnh Vân lập tức bao quanh đám hơn mười tu sĩ bên trong.
– Các ngươi… Vẻ mặt đám người vừa mới đến bảy trăm vạn thiên địa lần đầu tiên lập tức có biến đổi lớn, trong đó lập tức có một người tức giận mắng chửi.
– Chúng ta không oán không cừu, các ngươi làm vậy là có ý gì?
– Tất cả đều là người cùng tộc, các ngươi muốn làm gì?
– Ra tay!
Tu sĩ họ Chu lập tức cười lạnh, thân thể lóe lên tiến về phía trước, hai tay lập tức được bao phủ trong sấm sét hóa thành hai luồng sấm sét khủng bố. Người này cũng không tấn công Vương Lâm mà trực tiếp phóng về phía hai tên khác.
Ba người khác cũng đồng thời ra tay, bọn họ đều là những tu sĩ ngoài Vấn Đỉnh trung kỳ, ra tay cực kỳ cay độc, hơn nữa đã phối hợp với nhau nhiều lần, vì vậy mà triển khai thế tấn công rất toàn diện.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, tu sĩ họ Chu ra tay rất độc ác, hắn chọn hai tu sĩ vừa mới đạt đến Anh Biến, hai người này căn bản không có sức phản kháng, lập tức chết một cách thê thảm.
Máu thịt tung tóe ra, mùi máu tanh tràn ngập.
Người ra tay với Vương Lâm chính là Trương Cảnh Vân trước đó vẫn rất ôn hòa, hắn hình như còn chưa kịp khôi phục lại từ trong hoàn cảnh hóa thân thành thiên đạo. Lúc này hai mắt hắn lộ ra vẻ khinh thường, lại ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, hai tay bấm pháp quyết rồi huyễn hóa ra sấm sét giống như thiên kiếp.
– Những con kiến hôi hạ giới, đưa ra niệm lôi rồi chết cho ta!
Vẻ mặt Trương Cảnh Vân cực kỳ dữ tợn và mang theo một luồng cảm giác sảng khoái, hắn phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, tay phải hắn vung lên rồi khẽ siết lại. Gương mặt dữ tợn của Trương Cảnh Vân lập tức tan vỡ, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin. Hắn đứng giữa không trung giống như đang bị một bàn tay vô hình giữ chặt.
– Ngươi… Ngươi… Giọng nói Trương Cảnh Vân trở nên run rẩy, hắn nhìn về phía Vương Lâm mà ánh mắt bùng lên vẻ hoảng sợ cực kỳ khủng bố. Một luồng lực lượng làm hắn hồn bay phách lạc lập tức phóng vào trong cơ thể, thân thể run lên, những tiếng kêu thê lương lập tức truyền thẳng vào trong tai đám tu sĩ bốn phía.
– Đám người các ngươi tự so mình với thiên đạo, tùy ý hàng lâm thiên kiếp… Như vậy ngày hôm nay ta chính là thiên đạo của các ngươi!
Giọng nói lạnh lùng của Vương Lâm ẩn giấu một luồng cảm giác không thể nói nên lời, hắn nắm chặt tay.
Một tiếng ầm vang lên, thân thể Trương Cảnh Vân lập tức tan vỡ thành máu thịt giống như lão già vừa rồi hủy diệt trong tay hắn, máu thịt tung tóe, hình thần câu diệt.
Tình cảnh đột nhiên xuất hiện này lập tức làm cho tâm thần tất cả tu sĩ khắp bốn phía chấn động, đặc biệt là ba tên làm bạn với Trương Cảnh Vân. Lúc này bọn họ đã lấy được tất cả ký hiệu của đám người mới tới, nhưng trừ Vương Lâm ra.
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Cảnh Vân và giọng nói lạnh lùng của Vương Lâm truyền vào trong tai làm ánh mắt ba người còn lại bùng lên vẻ hãi hùng kinh thiên. Trương Cảnh Vân tự nhận chính mình dẫn tới một con dê béo, nhưng đã phải trả một cái giá đắt là tử vong. Lúc này người mà hắn dẫn tới đã không còn là dê béo mà chính là một con sói hung ác đến từ Nội giới.
Tu sĩ Âm Hư lúc này cũng trợn trừng mắt, bên trong bùng ra cái nhìn không thể tin, thân thể run lên. Khoảnh khắc khi Vương Lâm giết người, tên kia lập tức rõ ràng cảm nhận được sự hùng mạnh hầu như làm người khác không thể nào hít thở được bùng ra trên người Vương Lâm.
Dưới khí tức hùng mạnh này tên tu sĩ Âm Hư không thể nào có được sức phản kháng, da đầu hắn tê dại, tâm thần bùng lên sóng dữ, thân thể lập tức lui về phía sau nhưng sau đó lại điên cuồng bỏ chạy không chút do dự.
Nhưng khi hắn chuẩn bị phóng đi thì ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm quét tới, thân thể người này run lên, tâm thần nổ vang.
– Ai cho ngươi tư cách bỏ trốn!
Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhưng một câu nói lại làm cho nguyên thần của tu sĩ Âm Hư thiếu chút nữa đã vỡ tan. Người này lại phun ra máu tươi, lúc này đã không dám bỏ chạy.
Đúng lúc này thân thể ba tên tu sĩ Vấn Đỉnh còn lại, trong đó có cả tên họ Chu lập tức trở nên run rẩy rồi điên cuồng phóng về phía sau. Tất cả rất muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi địa phương làm cho bọn họ cực kỳ sợ hãi.
Nhưng ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên hồng quang, trong mắt hắn lập tức phóng ra một tia chớp hồng sắc.
Cực cảnh.
Phần lớn cực cảnh đều nằm trong bản thể của Vương Lâm, nguyên thần trong thân thể được đoạt xá này có rất ít. Nhưng lúc này Vương Lâm vẫn có thể thi triển được, bởi vì cực cảnh này chính là thiên kiếp.
– Ta đã thấy rõ thiên kiếp của các ngươi, tất nhiến dùng thiên kiếp diệt sinh linh!
Tia chớp màu đỏ gào thét phóng thẳng về phía một tu sĩ. Đồng thời hai mắt người này lập tức bị ánh hồng quang thay thế, hắn kinh hoàng và liên tục phát ra những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết. Nhưng lúc này cực cảnh lại lóe lên rồi tiến vào trong thân thể, hình thần câu diệt, tất cả tan vỡ ầm ầm, giống hệt như lão già vừa rồi đã chết trong thiên kiếp.
– Tự so với thiên đạo, đúng là không biết lượng sức mình. Nếu ngươi là thiên đạo thì ta chính là người diệt thiên kiếp!
Vương Lâm vừa nói dứt lời thì tia chớp hồng sắc đã xuyên qua máu thịt tung tóe của tên tu sĩ đầu tiên, nó đang phóng thẳng về phía tu sĩ thứ hai. Trong mắt tên tu sĩ này bùng lên cái nhìn cực kỳ hãi hùng, hắn điên cuồng vỗ về phía ký hiệu, tất cả pháp bảo hầu như đều đã được lấy ra, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, hắn chọn cách tự bạo.
Nhưng ngay cả Chu Thiên Tử cũng không có tư cách tự bạo trước mặt Vương Lâm, vì vậy không cần phải nói đến những tu sĩ Vấn Đỉnh này.
Những pháp bảo tên tu sĩ kia vừa lấy ra lập tức bị tia chớp cực cảnh xuyên qua và vỡ tan, ngay khi tên này chuẩn bị tự bạo thân thể thì tia chớp đã xông đến. Lúc này giống như nước lạnh dập tắt lửa, thân thể hắn run lên, thất khiếu chảy máu, thân thể vỡ vụn, hình thần câu diệt.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong khoảng thời gian cực ngắn, giết những người kia không làm Vương Lâm mất đi chút sức lực nào.
– Chỉ là tu sĩ Vấn Đỉnh mà dám tự so mình với thiên đạo, Thiểm Lôi Tộc cuồng vọng, đây chính là nguyên nhân của sự diệt tộc.
Vương Lâm vừa nói vừa xoay người, hắn nhìn về phía tên tu sĩ Âm Hư vẫn đứng yên mà không dám chạy trốn. Hắn cũng không thèm nhìn tên tu sĩ cuối cùng bị tia chớp hồng sắc đánh vào co thể rồi lập tức tử vong, là tên tu sĩ họ Chu.
– Kế tiếp, đến lượt ngươi!
Khi giọng nói của Vương Lâm vang lên, tia chớp hồng sắc đã giết chết ba người lập tức quay vòng trở lại, khoảnh khắc sau đã phóng vào trong cơ thể tu sĩ Âm Hư. Thân thể tên này lập tức run rẩy kịch liệt, đồng tử trong hai mắt lập tức tan rã, nguyên thần tử vong, thi thể cũng không vỡ vụn mà từ trên không rơi xuống, trực tiếp hàng lâm ở mặt đất bên dưới.
Người khi thân thể tên tu sĩ này rơi xuống thì tộc ấn đã bị Vương Lâm lấy đi.
Mấy ngàn tu sĩ đang đứng bên dưới lập tức thấy được một tình cảnh cả đời khó quên, một thi thể, một thi thể Tiên nhân bùng ra tiên khí rơi từ trên trời xuống.
Một Tiên nhân trước đó còn đứng trong kiếp vân đã hóa thành thi thể rơi xuống, từ trên không ầm ầm rơi xuống. Khi rơi xuống đất thì giống như có một mảng lưới tung ra làm cho thi thể này không còn tiên khí, làm cho thi thể này nhìn qua giống hệt như bọn họ, đây không phải là Tiên nhân.
Mà là một tu sĩ.
Trên mi tâm thi thể này đã máu thịt mơ hồ, khi rơi xuống đất thì hai mắt ảm đạm vẫn còn trợn trừng, trong đó lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi trước khi chết.
– Đây chính là Tiên nhân trong mắt các ngươi.
Vương Lâm từ trong kiếp vân tiêu tán đi ra, hắn lạnh lùng nhìn xuống mặt đất. Sau khi nói ra lời này, Vương Lâm xoay người tiến về phía trước một bước rồi biến mất giữa trời đất. Nhưng hình bóng của hắn vĩnh viễn khắc sâu trong lòng mấy ngàn tu sĩ bên dưới.
Mãi đến khi Vương Lâm bỏ đi thật lâu thì đám người bên dưới vẫn chưa thể từ trong rung động mà khôi phục trở lại. Ngày hôm nay bọn họ thấy được thiên kiếp, thấy được lão tổ bị đánh chết, hơn nữa còn thấy được một thi thể Tiên nhân rơi xuống. Hơn nữa bọn họ còn thấy được một tồn tại hùng mạnh có thể đánh chết Tiên nhân, lại được nghe một câu nói giống như mỉa mai nhưng phần lớn lại giống như đang tự cười chính mình.
Mấy ngàn tu sĩ kia đi đến bên cạnh thi thể, tất cả dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua thân thi thể… – Đây là Tiên nhân sao?
– Nhưng vì sao ta lại cảm thấy người này cũng chỉ là một tu sĩ như chúng ta… – Nhưng mạnh hơn chúng ta rất nhiều… Một lúc lâu sau mấy ngàn tu sĩ mới từ trong rung động mà thanh tỉnh trở lại. Một giọng nói êm dịu đột nhiên vang vọng trong thiên địa, truyền vào trong tai mấy ngàn tu sĩ.
– Ta có thể mang thi thể này đi được không?
Khi giọng nói vang lên thì một người thanh niên xuất hiện. Người này không có tóc, đầu láng bóng, vẻ mặt cực kỳ hiền lành, hắn đạp chân trên hư không mà đến rồi tiếc từng bước đến bên cạnh thi thể.
– Ngài là… Tán Linh Thượng Nhân!
Trong đám tu sĩ bốn phía có một lão già đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ do dự hỏi với sự nghi ngờ.
– Đúng vậy, bất kỳ người nào trong bảy trăm vạn thiên địa này giống như ta, thì đó chính là ta.
Người thanh niên đầu láng cười rất ôn hòa, hắn cũng không chú ý đến những người này mà vung một trảo lên hư không rồi chụp lấy thi thể vào trong tay. Lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía hư không. Ánh mắt chuyển về phía Vương Lâm đã bỏ đi, trên mặt lộ ra vẻ kỳ dị.
– Hắn không giống với những người tự nói mình là thiên đạo… Hắn, có lẽ không phải là nô lệ của sấm sét… Người thanh niên này trở nên trầm ngâm, hình bóng biến mất trong thiên địa. Tu vi của hắn đã vượt qua Hóa Thần đỉnh phong, vượt qua Vấn Đỉnh, mơ hồ đạt đến Tịnh Niết.
Loại chuyện này không thể nào xuất hiện trong bảy trăm vạn thiên địa, tuyệt đối không thể xảy ra. Nếu Thiểm Lôi Tộc biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ bùng lên những con sóng dữ, đến lúc đó tất cả tu sĩ Thiểm Lôi Tộc, thậm chí ngay cả lão tổ Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy bế quan quanh năm cũng bị kinh động, tất cả đều sẽ đến đây điều tra.
Đúng lúc này, ngoài bảy trăm vạn thiên địa, trong phạm vi Thiểm Lôi Tộc, trên tu chân tinh Vương Lâm đã bỏ đi, Hứa Lập Quốc đang cực kỳ sung sướng mang theo vài ngàn người, hắn tiếp tục điên cuồng vơ vét. Ngai vàng gần trăm trượng của hắn đã được đổi thành năm trăm trượng, bên trên đầy những nữ tu xinh đẹp.
Có một nữ tu tướng mạo có thể nói là tuyệt vời, nàng lạnh lùng ngồi một chỗ rồi dùng ánh mắt cực kỳ căm hận nhìn chằm chằm vào Hứa Lập Quốc.truyện huyền huyễn audio
– Ngươi chỉ là một khí linh mà dám giam cầm ta, ngươi đã rước lấy tai họa ngập đầu rồi. Chẳng những ngươi mà ngay cả chủ nhân ngươi cũng sẽ bị diệt sạch. Không cần biết ngươi là ai, dù chủ ngươi có thân phận gì trong tộc, có tu vi gì, các ngươi chắc chắn phải chết.
Chương 1265: Con đường lôi tu đại năng
Trong bảy trăm vạn thiên địa thế giới, chỗ này không phải biên giới không giới hạn hình như cũng không có tồn tại cuối cùng. Hễ là tu sĩ Thiểm Lôi Tộc tiến vào nơi này thì không cần phải cố gắng tìm kiếm người độ kiếp, vì có người độ kiếp xuất hiện thì những tu sĩ Thiểm Lôi Tộc cầm theo linh phù ở nơi đó sẽ lập tức phát hiện ra, vì vậy mà những tu sĩ có khoảng cách gần với vùng đó nhất sẽ thuấn di đến và hóa thành thiên đạo.
Vương Lâm phóng đi như tên bắn trong tinh không bảy trăm vạn thiên địa, hắn nhìn qua hàng loạt thiên địa mà trong lòng cảm thấy phức tạp. Trên đường đi vẻ mặt hắn cực kỳ âm trầm, đi qua mọi chỗ hầu như cũng không thể phân biệt được với thế giới hiện thực. Sau một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng, tay phải vung lên hư không, trong tay lập tức xuất hiện hơn mười tộc ấn của người Thiểm Lôi Tộc.
Sau khi bóp nát từng cái tộc ấn, bên trong tuôn ra rất nhiều vật phẩm đổi lấy Lôi tinh, tất cả đều bị Vương Lâm thu hồi. Sau đó ánh mắt hắn đã chuyển xuống những tia chớp lóe lên sấm sét.
Tất cả đều là những Linh Niệm Lôi hoàn chỉnh, đây là tất cả những gì đám người Trương Cảnh Vân vơ vét được của đám người mới tiến vào bảy trăm vạn thiên địa sau rất nhiều năm tháng. Số lượng Linh Niệm Lôi gần một ngàn, sau khi dung hợp lại có thể tạo thành một luồng Linh Niệm Lôi hoàn chỉnh.
Khi Vương Lâm vung tay phải lên, ngàn luồng Linh Niệm Lôi lập tức dung nhập vào nhau, u quang lập tức lóe lên chói mắt trong tinh không. Một lát sau, khi liên tục dung hợp, cuối cùng chỉ còn lại một luồng Linh Niệm Lôi.
Từ xa nhìn lại, Linh Niệm Lôi đã không phải là một tia chớp mà giống như một làn khói xoay quanh tạo thành hình cầu, trong đó mơ hồ xuất hiện rất nhiều gương mặt. Những gương mặt bên trong liên tục lóe lên, liên tục thay đổi.
Dù đám mây hình cầu này không liên quan gì đến sấm sét nhưng lại có một luồng lực lượng sấm sét kỳ dị từ trong quả cầu xoay tròn này bùng ra. Nhưng luồng lực lượng này hoàn toàn khác biệt với sấm sét mà Vương Lâm đang tu luyện, nhưng khoảnh khắc khi lực lượng này xuất hiện thì sấm sét trong mắt phải Vương Lâm lóe lên dữ dội.
Quả cầu khói này run lên rồi lập tức không thể khống chế được mà phóng thẳng về phía mắt phải Vương Lâm. Quả cầu xuyên qua mắt phải Vương Lâm rất quỷ dị rồi dung nhập vào trong nguyên thần, sau đó lại dung nhập vào sấm sét trong nguyên thần Vương Lâm.
Tiếng sấm động điên cuồng vang vọng trong cơ thể Vương Lâm, mái tóc dài của hắn không gió mà bay, cơ thể bùng ra những luồng sấm sét vô tận giống như những tia sáng mặt trời vạn trượng. Lúc này những luồng lôi quang cuồn cuộn bùng về khắp tinh không bốn phía.
Khoảnh khắc khi quả cầu Linh Niệm Lôi và sấm sét trong nguyên thần Vương Lâm dung hợp lại làm một, nguyên thần Vương Lâm lập tức vang lên những tiếng nổ ầm ầm. Lúc này hàng loạt hình ảnh giống như đến từ ký ức thái cổ từ trong gốc rễ nguyên thần điên cuồng bùng lên.
Từng hình ảnh ký ức này giống như gió bão cuốn qua nguyên thần làm toàn thân Vương Lâm vang lên những tiếng nổ ầm ầm. Tất cả thiên địa trước mắt giống như bị sấm sét phá vỡ, tan vỡ thành từng tầng. Sấm sét liên tục tan vỡ trong trời đất, sau đó lại bùng ra một hình ảnh khổng lồ mà Vương Lâm có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Hình ảnh này chính là những truyền thừa của lôi bản nguyên từ thời kỳ thiên địa sơ khai, lần đầu tiên sinh ra ký ức của sấm sét, ký ức này chứa lôi bản nguyên, rất ít khi mở ra trong muôn đời năm tháng. Hôm nay khi Vương Lâm hấp thu một luồng Linh Niệm Lôi hoàn chỉnh thì mở ra một lỗ hổng, và ký ức sấm sét đã bùng ra.
Trong ký ức sấm sét này có một luồng sấm sét vô tận từ trong hư vô phóng ra, sấm sét này hào quang vạn trượng, mơ hồ ẩn giấu khí tức bản nguyên hùng mạnh đến mức không thể nào miêu tả. Bên trong luồng sấm sét có chín loại tia chớp khác biệt quấn quanh lấy nhau, dung hợp vào nhau tạo thành một đồ án cực kỳ quái dị.
Lôi bản nguyên bên trong dựa vào chín loại sấm sét mà liên tục xoay tròn, làm cho thiên địa bùng lên một loại cảm giác cực kỳ hoàn mỹ.
Đây mới thật sự là lôi bản nguyên chân chính.
– Cửu lôi có hạn, bản nguyên vì vậy mà sinh, chín tiến lên mười, mười luồng viên mãn, bản nguyên đại thành… Một âm thanh như tiếng sấm sét giống như đến từ thời viễn cổ đã phá vỡ năm tháng và truyền đến bên tai, sau đó lại vang vọng trong nguyên thần Vương Lâm. Âm thanh này cực kỳ tang thương, giống như âm thanh của thiên địa.
Khoảnh khắc khi âm thanh này xuất hiện, nguyên thần Vương Lâm lập tức nổ ầm một tiếng, tất cả hình ảnh trước mặt đột nhiên tan vỡ, cơ thể hoàn toàn khôi phục trở lại. Lúc này Vương Lâm vẫn còn đang đứng trên tinh không bảy trăm vạn thiên địa, bốn phía vẫn là một màu đen kịt, chỉ có hàng loạt tinh quang lóe lên. Nhưng quần áo Vương Lâm đã ướt đẫm mồ hôi, trong mắt bùng lên vẻ khiếp sợ.
Trong mắt phải Vương Lâm vốn chỉ có một tia chớp, nhưng lúc này bên cạnh ký hiệu tia chớp lại xuất hiện một tia chớp thứ hai, nhưng tia chớp này lại nhỏ hơn rất nhiều.
Một tia chớp rất nhỏ đang vờn quanh bốn phía ký hiệu tia chớp trong mắt phải Vương Lâm, mỗi khi chuyển động một vòng đều làm cho lôi bản nguyên của Vương Lâm chậm rãi tăng trưởng.
Một luồng cảm giác minh ngộ rất sâu đối với sấm sét thiên địa đột nhiên bao phủ trong lòng Vương Lâm. Một lúc sau, Vương Lâm mới khôi phục trở lại từ trong sự khiếp sợ, ánh mắt hắn lóe lên, dần dần đã hiểu rõ tất cả.
– Thiểm Lôi Tộc từng nói lôi chia lục đạo, nhưng thực tế dù là Thiểm Lôi Tộc cũng không biết, lôi không phải chỉ có Lục đạo mà những chín đạo. Chín luồng sấm sét này đều đi theo, đều đi kèm theo lôi bản nguyên… Như vậy muốn hoàn toàn viên mãn thì phải có mười đạo.
– Lúc này lôi bản nguyên của ta đã sớm xuất hiện, là tồn tại giống như sấm sét bất diệt của Thiểm Lôi Tộc. Sấm sét bất diệt cũng được sinh ra từ lôi bản nguyên. Nếu ta có thể hấp thu thì lôi bản nguyên sẽ lớn mạnh, mà ta có thể lần lượt tìm được chín loại sấm sét khác, sau khi hấp thu toàn bộ thì lôi bản nguyên sẽ đại thành.
– Thậm chí ta có thể đột phá bức tường ngăn cản Đệ Nhị Bộ để trở thành Đệ Tam Bộ đại năng với lôi bản nguyên. Lúc này ta đã hấp thu loại sấm sét thứ chín trong Linh Niệm Lôi, chỉ còn thiếu tám luồng nữa.
Chưa bao giờ Vương Lâm cảm thấy hiểu rõ tu vi tương lai hơn lúc này.
Một chút ký ức lôi bản nguyên đã mở ra cho Vương Lâm một cánh cửa thông thiên. Có thể nói tất cả mọi thứ đều cực kỳ liên quan đến Thiểm Lôi Tộc, nếu Vương Lâm không tiến vào Thiểm Lôi Tộc, hơn nữa lại tiến vào bảy trăm vạn thiên địa thì cả đời hắn mãi cho đến khi chết cũng không biết làm sao cho lôi bản nguyên chính thức trở nên viên mãn.
Thiểm Lôi Tộc cũng không phải mong muốn trực tiếp cấp cho Vương Lâm một lần thiên địa tạo hóa.
Tia chớp trong mắt phải Vương Lâm lại lóe lên dữ dội, tâm thần vừa khẽ động, sấm sét trong mắt phải lập tức bùng ra rồi bay bổng trước người. Trong ký hiệu lôi bản nguyên bùng ra hàng loạt sinh cơ, bên ngoài có một niệm lôi rất nhỏ đang xoay quanh.
Tình cảnh này rất giống với hình ảnh vừa rồi Vương Lâm nhìn thấy, điểm khác biệt chính là còn thiếu tám luồng sấm sét bao quanh lôi bản nguyên. Điều đáng tiếc duy nhất chính là chỉ có một luồng Linh Niệm Lôi, vì vậy mà quá mức nhỏ yếu, tuy nói một luồng nhưng thực chất chỉ có một chút mà thôi.
Mắt phải Vương Lâm lóe lên, đồ án lôi bản nguyên vốn phải còn lâu mới hoàn thành lại lập tức hóa thành lôi quang thu vào mắt phải. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn lẩm bẩm:
– Ta không muốn giết những tu sĩ độ kiếp để ngưng tụ niệm lôi, nhưng giết tộc nhân Thiểm Lôi Tộc để đoạt niệm lôi trên người bọn họ thì hoàn toàn có thể… Vương Lâm cười lạnh một tiếng, thân thể lóe lên rồi biến mất trong tinh không. Thần thức hắn bùng ra hóa thành một con sóng vang vọng. Một cơn ác mộng bắt đầu bùng lên trong bảy trăm vạn thiên địa.
Trong tinh không có vài tu sĩ Thiểm Lôi Tộc hóa thành cầu vồng phóng đi như tên bắn, trong đó tu vi thấp nhất cũng là Vấn Đỉnh, kẻ cao nhất là Dương Thực. Bọn họ vừa phi hành vừa chú ý linh phù, chỉ cần có sóng dao động thì lập tức phóng đến.
– Linh Niệm Lôi này rất khó sưu tập, chúng ta trước đó đã liên tục giết chết bốn tên tu sĩ độ kiếp nhưng không có kẻ nào sinh ra Linh Niệm Lôi.
– Không nên nóng vội, chuyện này cần phải có cơ duyên, nếu như Linh Niệm Lôi vẫn không chịu xuất hiện thì cướp đoạt của người khác bổ sung vào.
Vẻ mặt tên tu sĩ Dương Thực cực kỳ kiêu ngạo, hắn chậm rãi nói.
Tu sĩ ở bốn phía lập tức mở lời nịnh hót.
Đúng lúc này, đột nhiên trong mắt một tên tu sĩ Vấn Đỉnh bùng lên vẻ nghi ngờ, hắn chỉ tay về phía trước rồi nói:
– Các vị, các người xem đó là thứ gì… Ta chưa bao giờ thấy trong bảy trăm vạn thiên địa… Không đợi hắn nói xong, những tiếng sấm động ầm ầm đột nhiên gào thét phóng đến càng ngày càng gần. Lúc này tiếng sấm lập tức thu hút sự chú ý của tất cả tu sĩ, đặc biệt là tu sĩ Dương Thực, hai mắt hắn trợn trắng và bùng lên vẻ kinh ngạc.
Tinh không trước mặt đám tu sĩ là một cơn gió bão sấm sét có phạm vi vạn trượng đang bùng lên như sóng dữ, nó đang gào thét phóng đến. Chưa tới gần nhưng bên cạnh đã bùng lên những tia chớp xẹt qua xẹt lại, mơ hồ có rất nhiều sấm sét gào thét, kinh thiên động địa.
– Đây là thứ gì? Chạy mau!
Vẻ mặt những tên tu sĩ lập tức tái nhợt, da đầu trở nên tê dại, khoảnh khắc này tất cả đều muốn lui về phía sau và phóng đi như tên bắn. Nhưng có một vài tu sĩ cơ trí lại lựa chọn phương pháp thuấn di, trong đó có cả tên tu sĩ Dương Thực.
Nhưng tốc độ của bọn họ vẫn là quá chậm, khoảnh khắc này con sóng sấm sét khổng lồ ở phía trước lập tức tăng tốc độ và quét đến ngay lập tức. Con sóng trực tiếp cuốn sạch cả đám tu sĩ, dù là tu sĩ Dương Thực cũng bị hút vào trong con sóng khi đang thuấn di, vẻ mặt giống như hồn bay phách lạc.
Những tiếng sấm động vang lên ầm ầm… Đám tu sĩ này lập tức hình thần câu diệt.
Gió bão bao phủ tinh không, bên trong lộ ra một gương mặt khổng lồ, đó chính là Vương Lâm.
Gương mặt Vương Lâm giấu vào trong gió bão và tiếp tục gào thét phóng về phía trước. Trên đường đi hễ gặp phải tu sĩ Thiểm Lôi Tộc thì tất cả không thể nào bỏ chạy, đều lập tức tử vong.
Có một lão già Khuy Niết Thiểm Lôi Tộc đang phóng đi một mình trong tinh không, lão phóng đi như tên bắn, nhưng khoảnh khắc này thân thể lại run lên. Lão xoay người lại thật mạnh, đồng tử trong mắt co rút lại, bên trong lộ ra cái nhìn không thể nào tin.
Lão già này còn chưa kịp bỏ chạy thì gió bão ở phía sau đã quét đến, thân thể lão trực tiếp bị cuốn vào trong, sau đó gió bão sấm sét lại tiếp tục bao phủ và tiến về phía trước.
Khi Vương Lâm điên cuồng giết chóc, dù Âm Hư Dương Thực hay Khuy Niết Tịnh Niết, tất cả đều không thể phản kháng trong gió bão sấm sét, từng người bị thôn phệ.
Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, số tu sĩ Thiểm Lôi Tộc chết trong tay Vương Lâm đã lên đến con số một ngàn. Tất cả mọi thứ trong ký hiệu trên mi tâm của đám tu sĩ này đều bị Vương Lâm lấy đi, hơn nữa từ trên người đám tu sĩ này Vương Lâm cũng lấy được bốn luồng lôi niệm hoàn chỉnh.
Tất cả niệm lôi đều bị Vương Lâm hút vào trong mắt phải và liên tục lớn mạnh.
Ngày thứ tư, sau khi Vương Lâm hóa thành gió bão sấm sét thôn phệ ba tên tu sĩ Khuy Niết, hắn đang muốn tiến về phía trước thì tâm thần đột nhiên khẽ động, linh phù trong tay hắn cảm ứng được địa phương trong bảy trăm vạn thiên địa gần đây có người muốn độ kiếp. Nhưng linh phù cũng ngừng run rẩy ngay lập tức, rõ ràng đã có người phóng về thiên địa có người độ kiếp trước Vương Lâm.
Lúc này gió bão sấm sét giống như bị hút đi rồi nhanh chóng co rút lại, sau khoảnh khắc thì hình thành một vòng xoáy, hình bóng Vương Lâm lộ ra ở vị trí trung tâm vòng xoáy. Ánh mắt hắn lóe lên, tay phải cầm lấy linh phù tiến lên phía trước một bước, sau đó biến mất trong tinh không.
Chương 1266: Mồi nhử
Những bông tuyết như lông ngỗng từ trên bầu trời rơi xuống, từ trên những tầng trời cao nhìn xuống thì toàn bộ thiên địa bên dưới là một mảnh trắng xóa. Ngay cả cỏ cây cũng được xếp chồng lên một tầng tuyết cực dày, thậm chí còn có rất nhiều tảng băng rũ xuống rồi được ánh sáng mặt trời làm bùng lên những sắc màu đẹp đẽ.
Nhìn tuyết rơi trên cành cây mà sinh ra một loại cảm giác kinh sợ, giống như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Thiên địa bên dưới đang ở vào buổi sớm mai của hàng loạt thành trì và thôn xóm, khói bếp dần lượn lờ bay lên rồi lơ lửng trên bầu trời giống như muốn đánh văng những bông tuyết. Nhưng cuối cùng tất cả đều bị bông tuyết và gió lạnh thổi tới làm cho phân tán thành nhiều sợi khói mảnh.
Những âm thanh ồn ào từ trong thành trì và thôn xóm truyền ra, một ngày mới lại bắt đầu.
Ở phương xa trong mùa đông giá lạnh, ngay cả những tia nắng ấm áp cũng ít hơn rất nhiều so với nơi khác, ánh sáng mặt trời làm bùng lên nhưng cũng không đủ để xua tan giá lạnh. Vùng thiên địa phía đông có một đồng bằng vào mùa hạ thì xanh tươi cỏ cây, đây là địa phương mà phàm nhân chăn thả gia súc, đặc biệt là bầu trời xanh thẳm và rộng lớn bên trên.
Nhưng lúc này nơi đây không còn lại bất kỳ cây cỏ nào, chỉ còn lại một vùng trắng xóa, ánh mặt trời chiếu xuống bùng lên những luồng hào quang chói mắt. Nếu người nào vào đây mở mắt nhìn một lúc lâu thì ngay cả nước mắt cũng chảy ra, đồng bằng này rộng mênh mông giống như vô tận.
Khi mùa đông đến thì không có bất kỳ phàm nhân nào đi đến vùng đồng bằng này, nơi đây chỉ có tuyết trắng, cũng không có bất kỳ dấu chân người nào. Nhưng ngày hôm nay, ở một vị trí sâu trong đồng bằng lại có một người đang khoanh chân ngồi.
Đây là một người đàn ông trung niên, tướng mạo anh tuấn, gương mặt tràn đầy vẻ chính trực. Hắn đang dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn lên bầu trời, đông thời trong mắt cũng lóe lên vẻ phức tạp.
– Tu vi không thể nào áp chế nổi.
Người đàn ông trung niên này than khẽ một tiếng, hắn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn tuyết trắng trong trời đất mà trở nên trầm mặc. Lúc này hắn đang chờ đợi thiên kiếp tiến đến.
Không lâu sau, thiên địa lập tức nổ vang, những bông tuyết rơi xuống lập tức tan vỡ hàng loạt và mơ hồ có cuồng phong từ trên trời bùng xuống. Luồng cuồng phong cuốn những bông tuyết về khắp bốn phía, khi cuồng phong phóng xuống địa phương người đàn ông trung niên đang ngồi thì những bông tuyết đọng trên mặt đất lập tức bị cuốn ra tung tóe.
Tuyết như những con sóng, tất cả đều bị cuồng phong cuốn lên lộ ra mặt đất trụi lủi bên dưới. Từ trên trời nhìn xuống thì thấy mặt đất trơ trọi bên dưới và tình cảnh tuyết trắng bốn phía cực kỳ tương phản với nhau.
Đúng lúc này thì kiếp vân lập tức xuất hiện trên bầu trời, kiếp vân cuồn cuộn tiến đến, chỉ trong khoảnh khắc đã tạo thành kiếp vân thiên kiếp. Trong kiếp vân mơ hồ có một người đang đứng, toàn thân người này được bao phủ trong tiên khí, bùng ra vẻ uy nghiêm vô tận.
– Tu sĩ hạ giới, độ kiếp thành tiên!
Âm thanh này cuồn cuộn hóa thành tiếng sấm từ trong kiếp vân bùng ra kinh thiên động địa. Nhưng khi lời nói này rơi vào trong tai người đàn ông trung niên bên dưới lại không làm cho vẻ mặt sinh ra chút biểu cảm nào.
Người này vỗ vỗ quần áo rồi đứng lên, hắn nhìn lên kiếp vân trên bầu trời, nhìn qua Tiên nhân đang đứng trên kiếp vân, ánh mắt phức tạp mang theo vẻ châm biếm nồng đậm.
– Thành tiên sao?
Vẻ mỉa mai lại bùng lên trong mắt người đàn ông.
Khoảnh khắc khi vẻ châm biếm bùng lên trong mắt người đàn ông trung niên, trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm động. Tiên nhân trong kiếp vân lập tức chỉ tay xuống dưới. Kiếp vân nổ lên ầm ầm, một luồng sấm sét có thể rạch trời chém đất ầm ầm phóng ra rồi hàng lâm về phía người đàn ông trung niên bên dưới.
Khoảnh khắc khi sấm sét hàng lâm xuống, người đàn ông trung niên vốn không nhúc nhích lại vung tay phải lên rồi vỗ về phía trước. Sấm sét đánh thẳng lên người vang lên những tiếng nổ kinh thiên, vẻ mặt người này tái nhợt nhưng vẫn ngẩng lên trời.
Người đàn ông lại thấy Tiên nhân trên kiếp vân nâng tay phải lên một lần nữa, nhưng tiếng nổ lại vang vọng. Luồng sấm sét thứ hai xuất hiện, những tiếng gào thét vang lên, một lát sau lại ầm ầm hàng lâm.
Nhưng khoảnh khắc này đột nhiên có những biến đổi kinh thiên.
Bầu trời vốn được bao phủ trong kiếp vân, những đám mây đen cuồn cuộn giống như không có giới hạn. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một luồng lực lượng ầm ầm phóng tới hóa thành hai bàn tay khổng lồ xuyên qua kiếp vân rồi xé sang hai bên.
Kiếp vân vang lên những tiếng nổ kinh thiên, sau đó mây đen bị xé ra, một khe nứt khổng lồ xuất hiện.
Có một người thanh niên mặc áo trắng từ trong khe nứt đi ra.
Người này vừa xuất hiện thì mặt Tiên nhân trên kiếp vân lập tức biến đổi lớn, âm thanh tức giận vang lên:
– Ngươi là người phương nào, lão phu tới đây trước.
– Ta vì thiên kiếp của ngươi mà tới đây, diệt thiên kiếp thu niệm lôi!
Vương Lâm vung tay phải lên rồi chỉ thẳng về phía kiếp vân thiên kiếp.
Những tiếng nổ trở nên vang vọng, thân thể lão già đứng trên đám mây chợt run lên, sấm sét trong cơ thể không còn được chính lão điều khiển, khoảnh khắc này sấm sét trở nên điên cuồng. Vẻ mặt lão già biến đổi lớn nhưng cũng không bỏ chạy, thân thể lão già lóe lên rồi từ đám mây phóng ra, hai tay bấm pháp quyết há miệng phun ra một hạt châu lôi quang, hạt châu phóng thẳng về phía Vương Lâm.
– Quá mức cuồng vọng!
Tốc độ lão già kia cực nhanh, nháy mắt đã đến gần, toàn thân bùng ra khí tức Khuy Niết hậu kỳ đại viên mãn, mơ hồ sắp đột phá lên Tịnh Niết.
Hạt châu lôi quang ẩn giấu sấm sét là pháp bảo do năm luồng niệm lôi hóa thành.
Hạt châu trong tay lão già lập tức bùng ra những uy lực kinh thiên động địa, lão hướng về phía Vương Lâm mà tấn công.
– Ta thích hạt châu này.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn tiến về phía trước một bước, toàn thân lập tức biến mất. Khi xuất hiện thì Vương Lâm đã ở sau lưng lão già, hắn cũng không quay đầu lại mà tay phải tùy ý điểm về phía sau trúng ngay ót lão già.
Vẻ mặt lão già lập tức tái nhợt, cảm giác hãi hùng bùng lên trong mắt, lão phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy và lập tức xuất hiện hàng loạt vết nứt màu đỏ máu từ trên đầu. Sau khoảnh khắc, tất cả vết nứt đã lan ra khắp toàn thân, một tiếng ầm vang lên, thân thể lão già tan vỡ, hình thần câu diệt, tộc ấn bị thu lấy.
Tay trái Vương Lâm chụp lấy hạt châu do năm luồng niệm lôi hóa thành, giết lão già này đối với Vương Lâm thì không tốn quá nhiều sức lực. Khi tay trái Vương Lâm khẽ bóp thì hạt châu nổ tung, năm luồng niệm lôi nhanh chóng bị mắt phải hấp thu. Tia chớp liên tục xoay tròn trong mắt phải Vương Lâm, nhìn thấy sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ yêu dị.
Tình cảnh này xảy ra quá nhanh, hầu như chỉ là trong nháy mắt, người đàn ông trung niên dưới mặt đất đang trợn mắt há mồm, vừa giật mình vừa cảm thấy kinh hoàng, một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục trở lại bình thường.
– Ngươi tản ra toàn bộ tu vi, tiếp tục độ kiếp!
Mắt phải Vương Lâm hấp thu hoàn toàn năm luồng niệm lôi, hắn đứng giữa không trung rồi chậm rãi mở miệng.
Người đàn ông trung niên kia hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng áp chế sự bất an trong lòng. Sau khi nhìn về phía Vương Lâm, tên này liên tục bùng ra tu vi khắp toàn thân, lực lượng Hóa Thần đỉnh phong bao phủ khắp thiên địa.
Sau mười lần hít thở, khi kiếp vân trên bầu trời còn chưa kịp tiêu tán thì lôi quang lại lóe lên giống như bầu trời bị xé ra một lỗ hổng, trong đó lập tức có người phóng ra.
– Ha ha, cuối cùng ta cũng gặp được người đầu tiên độ kiếp.
Người này từ trong lỗ hổng đi ra rồi lập tức cười lên như điên, nhưng tiếng cười còn chưa kịp kết thúc thì Vương Lâm đã vung tay phải chỉ về phía trước.
Người này đến chưa kịp đứng được một khắc, chưa kịp nhìn rõ tất cả tình cảnh thì thân thể đã nổ tung ầm ầm. Người đàn ông trung niên đang độ kiếp bên dưới lập tức cảm thấy da đầu tê dại, lúc này hắn mới biết mình trở thành mồi nhử Tiên nhân cho người thanh niên áo trắng.
“Hắn lại đánh chết Tiên nhân!” Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã có người từ trong lỗ hổng lao ra, hai tay kẻ này bấm pháp quyết tạo thành rất nhiều tầng phòng hộ bên ngoài thân thể. Nhưng Vương Lâm chỉ cần vung tay thì tầng phòng hộ khắp toàn thân của tu sĩ còn chưa kịp nhìn rõ dàng người này lập tức tan vỡ ầm ầm, ngay cả thân thể cũng vỡ tan, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, hình thần câu diệt.
Sau khoảng thời gian một nén hương ngắn ngủi, có người đàn ông trung niên làm con mồi, đã có hơn mười người Thiểm Lôi Tộc lục tục phóng đến. Nhưng tất cả mới xuất hiện thì tử vong trong nháy mắt.
Lúc này người đàn ông trung niên độ kiếp bên dưới đã chết lặng, nhưng vẻ hoảng sợ trong lòng lại càng bùng lên dữ dội, cười khổ nhưng cũng không muốn nhìn, chỉ biết nhắm mắt lại.
Tốc độ giết chóc người Thiểm Lôi Tộc theo phương pháp này còn nhanh hơn Vương Lâm tự mình phóng đi rất nhiều lần. Sau nửa canh giờ, số lượng tộc nhân Thiểm Lôi Tộc chết trong tay hắn đã trên một trăm.
– Cuối cùng cũng có một tên Toái Niết!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn nhìn về phía lỗ hổng, lôi quang lóe lên và một lão già đi ra.
Lão già này mặc áo bào màu đen, thân thể tràn đầy uy nghiêm, vừa nhìn thấy tình cảnh bên dưới thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn. lão cúi đầu nhìn về phía Vương Lâm và thiên địa bao phủ trong mùi máu tanh nồng nặc.
Hai mắt lão già áo bào đen lộ ra vẻ ngưng trọng, vẻ mặt bùng lên sát khí, thân thể lóe lên nhưng không lui lại mà trực tiếp phóng về phía Vương Lâm. Hai tay lão già bấm pháp quyết rồi liên tục điểm chỉ vào hư không.
– Dám dùng phương pháp này để tàn sát người cùng tộc, ngươi đáng chết!truyện tiên hiệp audio
Lão già áo bào đen gầm khẽ một tiếng, toàn thân lóe lên lôi quang hóa thành một luồng sấm sét phóng về phía Vương Lâm. Đúng lúc này sau luồng sấm sét lại xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh này cũng chính là lão già áo bào đen.
Khoảnh khắc này thân thể lão già áo bào đen một phân thành hai, một hư ảnh phóng về phía Vương Lâm, một hư ảnh khác mang theo vẻ kinh hoàng mà điên cuồng lui về phía sau. Lão già muốn dùng pháp thuật này để rời khỏi nơi đây.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thương, tu sĩ Toái Niết này của Thiểm Lôi Tộc cũng là một người quyết đoán, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ ra phương pháp hủy diệt một phân thân để bỏ chạy.
Lúc này Vương Lâm không phải là bản thể nên cũng không có cực cảnh trong người, chỉ dựa vào tu vi Toái Niết mà muốn giữ lại lão già thì cũng có chút khó khăn. Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên hồng quang, tia chớp màu đỏ ầm ầm xuất hiện rồi lập tức xuyên qua hư ảnh phân thân đang tấn công mình. Phân thân này lập tức run lên, hai mắt ảm đạm, tia chớp xuyên qua, thân thể tan vỡ ầm ầm. Khoảnh khắc khi lão già Toái Niết Thiểm Lôi Tộc săp thi triển thần thông rời khỏi nơi đây thì tia chớp đã xông thẳng vào trong cơ thể.
Lão già phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt bùng lên vẻ cực kỳ sợ hãi. Khoảnh khắc sau, hào quang trong mắt lão đã tan vỡ, nguyên thần trong cơ thể bị hủy diệt, mất đi tất cả sinh cơ, thi thể từ trên không rơi xuống, tộc ấn bị thu.
– Ngươi còn muốn che giấu đến khi nào?
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, sau khi giết chết tên tu sĩ Toái Niết này, hắn xoay người nhìn về phía hư không phương xa. Cực cảnh hóa thành tia chớp màu đỏ chĩa vào vị trí đó rồi phát ra những âm thanh rẹt rẹt khi sấm sét giao thoa vào nhau, tia chớp có thể phóng đi hủy diệt thiên địa bất kỳ lúc nào.
Bầu trời đột nhiên vặn vẹo, người thanh niên đầu láng trước đó đã lấy đi thi thể Thiểm Lôi Tộc, người được tu sĩ bảy trăm vạn thiên địa gọi là Tán Linh Thượng Nhân xuất hiện trong những con sóng gợn.
– Ngươi vẫn liên tục đi theo ta, lúc này ta chỉ cho ngươi một câu giải thích, nếu không làm ta thỏa mãn thì ngươi sẽ chết.
Vương Lâm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn qua người thanh niên đầu láng, hắn chậm rãi mở miệng.
–Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm