1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 305 [Chương 1181(b) đến 1184]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 305 [Chương 1181(b) đến 1184]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1181(b): Tung hoành Vô Cực (1)

Mà lúc này trên đài cao Lô Vân Tòng chỉ đi về phía trước sáu bước đã làm cho vẻ mặt tên tông chủ của phân tông cấp năm kia trở nên tái nhợt rồi liên tục lui về phía sau. Tâm thần người này run rẩy, bước tiến của đối phương giống như giẫm thẳng lên trái tim, Lô Vân Tòng căn bản không cần ra tay đã làm cho tâm thần đối thủ hỗn loạn. Tình cảnh này rơi vào mắt đám người ở bốn phía trên đài, ánh mắt mọi người lập tức trở nên ngưng trọng. Những tiếng thảo luận lại vang lên khắp bốn phía, rõ ràng những bước tiến của Lô Vân Tòng đã dung hợp vào ý cảnh, hắn đứng nơi đó giống như dung nhập vào thiên địa.

Tông chủ phân tông đối diện Lô Vân Tòng liên tục cười khổ và lui về phía sau, hắn ôm quyền nói:

– Lão phu thất bại, Lô đạo hữu không hổ danh là nhân tài kiệt xuất của Vô Cực Tông chúng ta, lão phu tâm phục.

Lão nói xong thì xoay người hướng về phía tông chủ Vô Cực Tông trên đài cao rồi khom lưng cúi chào, sau đó lão già đi xuống đài.

Đại hội phân tông cấp năm đến lúc này hầu như đã gần hoàn thành, vì Lý Thiến Mai mà Quy Nguyên Tông không xuất hiện. Nhưng lúc này cuộc so tài giữa các tông phái cấp năm cũng chỉ còn lại một mình Quy Nguyên Tông.

Thân thể đám trưởng lão Vô Cực Tông phụ trách đại hội tông phái cấp năm lần này lập tức lóe lên, sau khi xuất hiện giữa không trung thì nhìn về phía địa phương Quy Nguyên Tông, giọng nói bình thản chậm rãi vang lên:

– Quy Nguyên Tông xuất trận.

Quy Nguyên Tông vẫn đang tụ tập ở vị trí góc phía bắc, một luồng áp lực lập tức bao phủ khắp bốn phía. Lý Thiến Mai đang ngồi nơi đó, nàng nhìn bầu trời, vẻ mặt lộ ra vẻ mê man và hồi ức giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Vẻ mặt Lữ Yên Phỉ tái nhợt, nàng cắn môi dưới, một lúc lâu sau khẽ đứng lên. Nàng là người có tu vi cao nhất trong Quy Nguyên Tông, tỷ thí lần này nàng nhất định phải đi ra.

Sau khi đứng dậy, Lữ Yên Phỉ nhìn qua đám đệ tử môn phái Quy Nguyên Tông, trong số đó còn có cả ba vị sư huynh, còn có cả đệ tử của nàng. Lữ Yên Phỉ than nhẹ một tiếng rồi thân thể mềm mại như một cánh bướm khẽ giẫm lên sương mù dưới chân phóng về phía đài tỷ thí ở phương xa.

– Sư tôn.

Ánh mắt trong vắt của Tôn Vân nhìn về phía bóng lưng Lữ Yên Phỉ, nàng cũng không biết sau đại hội lần này thì vận mệnh của Quy Nguyên Tông sẽ như thế nào, có lẽ thật sự phải giải tán.

Khoảnh khắc này bầu không khí khắp đài cao đều trở nên yên tĩnh lại, đám người nơi đây đều đã từng nghe hoặc rõ ràng biết được chuyện vừa rồi xảy ra với Quy Nguyên Tông. Lúc này tất cả đều rất chờ mong người thần bí của Quy Nguyên Tông có xuất hiện hay không.

Hàng vạn ánh mắt ngưng tụ lại, vẻ mặt Lữ Yên Phỉ càng trở nên tái nhợt, nhưng trong mắt lại bùng lên vẻ kiên định. Thân thể nàng càng lúc càng nhanh, một lát sau đã xuất hiện trên đài. Nàng chậm rãi hạ xuống rồi đứng nhìn Lô Vân Tòng ở phía trước. Lô Vân Tòng cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua Lữ Yên Phỉ.

– Quy Nguyên Tông cũng chẳng còn ai để tỷ thí, chỉ cần ta là được.

Lữ Yên Phỉ đứng trên đài cao, ánh mắt khắp bốn phía chuyển đến làm hình bóng nàng càng trở nên yếu đuối. Nhưng lúc này cũng có một luồng lực lượng ngưng tụ trong thân thể làm nàng không run lên, tâm thần không chấn động.

– Hắn đã đồng ý với ta, sẽ đến. hắn nhất định sẽ đến.

Lữ Yên Phỉ cắn chặt môi dưới, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mơ hồ nàng thấy được một hình bóng đang đứng trên bầu trời nở nụ cười cổ vũ.

Bầu không khí bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, Quy Nguyên Tông này vốn sẽ không gây ra bất kỳ lực chú ý nào trong lần tỷ thí phân tông các tông phái cấp năm, nhưng vào khoảnh khắc này cũng chỉ vì một người cực kỳ thần bí mà Quy Nguyên Tông đã không còn bình thường, đã hấp dẫn tất cả ánh mắt chú ý của đám tu sĩ khắp bốn phía. Thậm chí ngay cả những tông phái cấp sáu, cấp bảy cũng chuyển ánh mắt về phía đài cao.

– Lô đạo hữu, mời chỉ giáo!

Vẻ mặt Lữ Yên Phỉ cực kỳ kiên định, nàng hướng về phía Lô Vân Tòng rồi khẽ cúi người nói.

Lô Vân Tòng trở nên trầm tư, hắn suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía tông chủ và đám trưởng lão Vô Cực Tông đang ngồi trên khán đài, hắn ôm quyền, trên người bùng ra tu vi Tịnh Niết, giọng nói sang sảng hóa thành tiếng sấm động:

– Chư vị tiền bối chủ tông trên đài, đệ tử không muốn tỷ thí với Quy Nguyên Tông, việc này không công bằng.

Lão già áo bào trắng ngồi gần Mộc Băng Mi trên khán đài nhướng mày lên, ngay cả vẻ mặt Phùng Hải là người phụ trách đại hội lần này cũng trầm hẳn xuống, lão quát lên:

– Có gì không công bằng! Lô Vân Tòng ngươi có ý gì?

Giọng nói của Phùng Hải bùng lên cuồn cuộn, đã hoàn toàn ép âm thanh Lô Vân Tòng và vang lên kinh thiên động địa.

Vẻ mặt Lô Vân Tòng trở nên tái nhợt, với tu vi của hắn, dưới tiếng quát của một lão quái đại thần thông ở mức độ như Phùng Hải thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng Lô Vân Tòng vẫn hít vào một hơi thật sâu, hắn lại ôm quyền nói:

– Đệ tử biết một người Quy Nguyên Tông, người này tu vi cực cao, những minh ngộ về thiên địa cũng vượt xa đệ tử rất nhiều, đệ tử tự thấy không thể bằng. Nếu hắn không đến đây thì đệ tử và Quy Nguyên Tông tỷ thí sẽ là một chuyện cực kỳ không công bằng. Đệ tử Lô Vân Tòng muốn chiến đấu, muốn cùng hắn chiến đấu một trận, đệ tử đến đây cũng muốn chứng đạo với hắn, thắng cũng được mà bại cũng không sao.

Lời này vừa nói ra thì tu sĩ khắp bốn phía lập tức trở nên xôn xao. Người thần bí Quy Nguyên Tông vốn đã trở thành tiêu điểm của những đợt thảo luận mấy ngày nay. Nhưng lúc này khi Lô Vân Tòng nói ra lại một lần nữa làm cho danh tiếng người này bùng lên vang dội, hầu như đã đạt đến mức độ đỉnh phong.

Khoảnh khắc này hầu như mọi người đều chờ mong kẻ thần bí kia, rốt cuộc có một bộ dạng gì, có thần thông gì khiến Lô Vân Tòng trở nên như vậy, làm Lý Thiến Mai trở nên như vậy. Cặp mắt đẹp của Vương San San lộ ra vẻ hứng thú, nàng nhìn về phía đài cao, nhìn về phía Lô Vân Tòng với những lời nói bất phàm kia.

– Lô Vân Tòng, Lữ Yên Phỉ, hai người các ngươi đến đây!

Người mở miệng cũng không phải Phùng Hải, cũng không phải bất kỳ vị trưởng lão nào của Vô Cực Tông mà chính là lão già tông chủ áo bào trắng. Lão đã rất hứng thú đối với người thần bí có tên Lữ Tử Hạo.

Chương 1182: Tung hoành Vô Cực (2)

Lô Vân Tòng hít vào một hơi thật sâu, sau khi quay sang Lữ Yên Phỉ bên cạnh khẽ gật đầu rồi không nói nhiều mà thân thể lóe lên bay thẳng về phía chủ tông trên khán đài. Lữ Yên Phỉ trở nên trầm mặc, nàng cũng hóa thành một cánh bướm bay đi.

Hai người trong đó nam thì tiêu sái oai hùng bất phàm, nữ thì hình bóng có vẻ nhu nhược nhưng ý niệm lại kiên định và tướng mạo tuyệt trần. Lúc này khi cả hai cùng đồng hành thì tạo ra một phong thái đập thẳng vào thị giác.

Lúc này dù là Mộc Băng Mi cũng phải cảm thán, tên Lô Vân Tòng này dù là tu vi hay lời nói đều có thể coi là nhân tài kiệt xuất trong Vân Hải. Vương San San bên cạnh khẽ chớp cặp mắt đẹp, ánh mắt đảo qua trên người Lô Vân Tòng.

Lô Vân Tòng đã tiến lên khán đài khá nhanh, thân thể hắn dừng lại rồi ôm quyền cung kính nói:

– Đệ tử Lô Vân Tòng tham kiến chủ tông, tham kiến chư vị trưởng lão chủ tông.

Khi hắn nói chuyện thì ánh mắt quét ngang, nhìn thấy Mộc Băng Mi đang ngồi cạnh Vương San San, nhưng khoảnh khắc này tâm thần lại hoảng hốt giống như tất cả mọi thứ đều hoàn toàn biến mất và chỉ còn lại một người phụ nữ lạnh lùng nhưng tuyệt đẹp.

Lữ Yên Phỉ đứng ở bên cạnh Lô Vân Tòng, nàng cúi người rồi khẽ nói:

– Đệ tử Lữ Yên Phỉ xin ra mắt tông chủ và các vị trưởng lão.

Đám người trên khán đài phần lớn đều không nhìn về phía Lữ Yên Phỉ mà tất cả đều taaoj trung về phía Lô Vân Tòng, vẻ mặt ai cũng lộ ra vẻ khen ngợi. Đặc biệt là người đàn ông trung niên họ Trứu, trong mắt bùng ra vẻ hiền hậu.

– Lô Vân Tòng, người ngươi vừa nói chính là Lữ Tử Hạo Quy Nguyên Tông sao?

Giọng nói của lão già áo trắng tông chủ Vô Cực Tông cực kỳ bình thản, bên trong cũng bùng lên luồng uy áp vô hình của tu xi Toái Niết đỉnh phong. Khoảnh khắc này nhìn những gì lão già biểu hiện giống như tùy ý phát động, cũng không phải tu vi chính thức.

– Đệ tử không biết tên người này, nhưng theo suy đoán thì chính là Lữ Tử Hạo.

Lô Vân Tòng trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói.

– Người này có tu vi gì?

Lão già áo trắng nhìn qua Lô Vân Tòng rồi bình thản hỏi.

– Tịnh Niết sơ kỳ. nhưng.

Lô Vân Tòng do dự một lát, hắn chậm rãi nói.

– Đệ tử cảm giác tuy người này chỉ có tu vi Tịnh Niết sơ kỳ nhưng mơ hồ nhìn không thấu nông sâu, giống như đang che giấu tu vi.

Lời này vừa được Lô Vân Tòng nói ra thì đám giống Vô Cực Tông lập tức đảo mắt nhìn nhau. Lão già áo bào trắng lại suy nghĩ một chút rồi lại nói:

– Ngươi mau nói rõ tình cảnh quen biết với người này!

Lô Vân Tòng gật đầu xưng vâng, trong mắt lộ ra những hồi ức, hắn nói khẽ:

– Người này giết chết nghịch tử của ta.

Lô Vân Tòng vừa nói đến đây thì đám người Vô Cực Tông trên khán đài trở nên sửng sốt, ngay cả thần thức ngưng tụ đến những tu sĩ đang quan sát cũng trở nên ngơ ngẩn.

– Nghịch tử của ta chuyên làm những chuyện rất độc ác, chết thì chết, nhưng vì là một người cha nên ta muốn gặp người đã giết chết con mình, vì vậy vội vàng đi Quy Nguyên Tông. Trên đường đi lại gặp Lý Thiến Mai đạo hữu, hai chúng ta cùng nhau đi.

Lô Vân Tòng nói ra rõ ràng tình cảnh quen biết với Vương Lâm từ trong hồi ức, đặc biệt cũng nói đến ba vấn đề của Lý Thiến Mai, Vương Lâm trả lời thế nào, sau đó lại chỉ điểm vòng tròn thiên địa ra sao. Tất cả đám người khắp phía nghe thấy đều trở nên kinh động, đặc biệt là các vị trưởng lão Vô Cực Tông lại càng cảm thấy kinh hoàng, ngay cả lão già áo bào trắng cũng chấn động, sau khi cẩn thận suy xét thì trong mắt bùng lên những tinh quang.

– Hay cho một vòng tròn thiên địa! Thứ các ngươi đang tìm kiếm chính là trong vòng thiên địa đó, mà cái hắn truy tìm đã vượt qua vòng thiên địa rồi. Người gì thiếu hiểu biết về thiên đạo của người này đã vượt xa ngươi.

Vương San San khẽ chớp cặp mắt xinh đẹp, nàng nghe thấy lời nói của Lô Vân Tòng thì khẽ mỉm cười:

– Trong Vân Hải tinh vực chúng ta không ngờ lại có người hiểu đạo đến mức như vậy, trước kia đúng là chưa từng nghe nói đến.

– Sau khi Lô mỗ và Lữ huynh luận đạo thì cảm ngộ rất sâu, cũng cực kỳ kính nể hắn. Lần này tới đây, cốn tưởng rằng có thể gặp lại hắn một lần nữa, đáng tiếc.

Lô Vân Tòng than khẽ, không ngờ Quy Nguyên Tông lại xuất hiện một nhân vật như vậy.

Vẻ mặt Phùng Hải lộ ra vẻ cảm khái, hắn vẫn nhìn về phía Lữ Yên Phỉ, từ đầu đến giờ nàng luôn trầm mặc.

– Lữ Yên Phỉ, người này quả thật là tổ tiên của Quy Nguyên Tông các ngươi sao?

Người đặt câu hỏi chính là lão già mặc áo trắng.

Đây là câu hỏi đầu tiên từ khi Lữ Yên Phỉ phóng thẳng lên đây, nàng không chút do dự mà khẽ nói:

– Đúng vậy, sư thúc tổ dạo chơi thiên địa, năm xưa sau khi trở về thì cứu nguy cho Quy Nguyên Tông, sau đó thì ở lại. Nhưng sau khi cùng đám người Lô đạo hữu luận đạo thì lại bỏ đi, đến nay chưa rõ tung tích.

– Loại tu sĩ đến mức này, tầm đạo cần cảm ngộ thiên địa, tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi phải đi, sợ rằng cũng rất ghét những chuyện đời quấn lấy thân, cho nên mới có những minh ngộ như vậy.

Kẻ nói chuyện chính là người đàn ông trung niên họ Trứu, giọng nói có vẻ cảm khái.

– Lần này sư thúc tồ ngươi có đến không?

Lão già áo bào trắng tông chủ Vô Cực Tông trầm giọng nói, sau khi nghe rõ lời nói của Lô Vân Tòng thì lại càng có hứng thú đối với Lữ Tử Hạo. Đặc biệt là nghĩ đến chuyện kẻ này chính là người Quy Nguyên Tông, nhưng Quy Nguyên Tông lại là phân tông của Vô Cực Tông, nói đi nói lại thế nào thì người này cũng chính là đệ tử Vô Cực Tông.

– Khi sư thúc tổ bỏ đi đã từng nói sẽ đến!

Giọng nói của Lữ Yên Phỉ mặc dù khá nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa lời nói lại cực kỳ kiên định.

– Được, vậy thì chờ hắn! Lão phu muốn xem rốt cuộc tên Lữ Tử Hạo này là loại nhân vật gì! Tỷ thí giữa ngươi và Quy Nguyên Tông tạm thời lùi lại, Phùng trưởng lão, để đám tông phái cấp sáu tỷ thí đi thôi.

Lão già áo bào trắng cười lên ha hả, trong lòng rất vui sướng.

Cuộc tỷ thí phân tông cấp sáu đã chính thức bắt đầu, những tông phái cấp sáu trên đài bắt đầu ra tay, những âm thanh ầm ầm vang lên liên tục, nhưng cũng không hấp dẫn ánh mắt quan sát của vài vạn tu sĩ khắp bốn phía. Lúc này ánh mắt họ vẫn dừng lại trên đám người Vô Cực Tông trên khán đài.

– Mộc đạo hữu, vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đấy, không biết Lữ Tử Hạo trên Vân Hải tinh vực chúng ta có thể so sánh với người được ngươi nhắc đến hay không?

Ánh mắt người đàn ông trung niên họ Trứu chợt lóe lên, hắn cười nói.

Từ khi Mộc Băng Mi nghe thấy những lời nói của Lô Vân Tòng đến bây giờ, nàng vẫn trầm mặc, nàng mơ hồ có một loại cảm giác rất kỳ dị, giống như. giống như nàng rất quen thuộc với Lữ Tử Hạo trong lời nói Lô Vân Tòng.

Lúc này nàng cũng không trả lời người đàn ông trung niên họ Trứu mà nhìn về phía Lô Vân Tòng rồi khẽ cất giọng lạnh lùng nói:

– Ngươi có thể nói rõ tướng mạo tên Lữ Tử Hạo kia được không?

Lô Vân Tòng nhìn qua Mộc Băng Mi, trong lòng chấn động ầm ầm. Lúc này khi nghe thấy lời nói của đối phương thì trong mắt bùng lên vẻ kính trọng khó có thể che giấu, hắn gật đầu nói:

– Người này có mái tóc trắng, thích mặc áo trắng.

Nói đến đây thì Lô Vân Tòng cười cười, hắn nâng tay phải lên tạo thành một trảo trên hư không. Khe nứt trữ vật lập tức xuất hiện, bên trong bay ra một khối ngọc giản. Lô Vân Tòng cầm khối ngọc giản trong tay rồi ngưng thần đem bộ dạng của Vương Lâm ghi lên.

Sau đó nguyên lực bùng ra, ngọc giản nổ ầm một tiếng rồi tan vỡ hóa thành những mảnh vỡ tiêu tán trên không trung. Nhưng lúc này cũng có một hình bóng hư ảo được huyễn hóa ra từ bên trong.

Người này mặc áo trắng, tóc trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng nhưng cô độc, có một luồng khí chất rất khó nói nên lời bùng ra.

Khoảnh khắc khi hình bóng hư ảo này xuất hiện, lập tức trong đám trưởng lão Vô Cực Tông có hai người đứng dậy rất mạnh, bọn họ nhìn chằm chằm vào hình bóng hư ảo rồi hoảng sợ nói:

– Là hắn!

Thân thể Mộc Băng Mi lại càng chấn động, nàng nhìn qua hình bóng hư ảo mà tâm thần run lên, nhưng rất nhanh đã bị nàng áp chế xuống. Lúc này tất cả những cảm xúc của nàng đã hóa thành một loại đau thương không nói nên lời.

Giống như một người lữ khách cô độc đột nhiên gặp được người thân nơi đất khách quê người.Mộc Băng Mi cắn chặt môi dưới, co thể run rẩy.

Ánh mắt Lữ Yên Phỉ cũng bùng lên vẻ mê man, nàng nhìn về phía hình bóng hư ảo mà trong lòng cảm thấy chua xót.

Lô Vân Tòng cũng sững sờ, không đợi hắn kịp nói chuyện, đột nhiên ở góc đài phía bắc có một luồng cầu vồng phóng đến với khí thế mạnh mẽ như sấm sét. Luồng cầu vồng này bùng ra sát khí chém giết trăm năm, kinh thiên động địa, giống như đang điên cuồng quét qua. Trong thiên địa lập tức xuất hiện một Lý Thiến Mai noi mái tóc xanh lam, nàng xuất hiện bên ngoài khán đài Vô Cực Tông, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về hình bóng he ảo tóc trắng phía trước, sau đó ánh mắt lại rơi trên người hai tên trưởng lão Vô Cực Tông đang đứng thẳng người.

– Hai người các ngươi đã gặp hắn sao?

Giọng nói của Lý Thiến Mai rất bình tĩnh nhưng lại có một cảm giác kỳ dị bùng lên làm chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại run rẩy. Trước mắt nàng hiện lên hình bóng của người kia trăm năm trước, trong lòng nàng rất cố chấp, vì cố chấp này mà nàng đã không tiếc mạo hiểm cùng Yêu Tông chém giết trăm năm để một lần đi đến đại hội Vô Cực Tông. Đây chính là hình bóng liên tục bao phủ trong tâm thần nàng.

Trăm năm tuy không lâu nhưng cũng không ngắn, thực tế ngay cả chính Lý Thiến Mai cũng không hiểu rõ, không hiểu tâm tư chính mình vì điều gì. Nhưng trong trăm năm liên tục chém giết, mỗi lần nàng bị thương trong chiến trường thì trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình bóng của hắn.

Lý Thiến Mai xuất hiện lập tức làm Vương San San phải đứng thẳng người lên định mở miệng nói chuyện. Nhưng Vương San San cũng thấy Lý Thiến Mai có gì đó không đúng, tâm thần nàng cũng khẽ động.

Mộc Băng Mi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thiến Mai, nhìn thấy vẻ mặt và hình dáng cực kỳ xinh đẹp của đối phương, trong lòng nà bùng lên một cảm giác chua xót không nói nên lời. Mộc Băng Mi khẽ cắn môi dưới, nàng cũng trở nên trầm mặc.

Lão già áo trắng tông chủ Vô Cực Tông khẽ nhướng mày rồi nhìn về phía hai vị trưởng lão đang đứng dậy.

Vẻ mặt một lão già trong số đó vẫn còn rung động, lão hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói:

– Không ngờ hắn chính là Lữ Tử Hạo! Nếu như theo lời nói của Lô Vân Tòng thì vẫn còn chưa chính xác. Người này sao lại là tu sĩ Tịnh Niết sơ kỳ được, trước đó lão phu đã từng dẫn đệ tử đến Loạn Thú để rèn luyện, đã tận mắt nhìn thấy người này giết chết một con rết lửa cấp mười một như trở bàn tay, sau đó lại đánh trọng thương mãnh thú cấp mười hai. Nếu không phải chính hắn đã bị thương thì lão phu cũng sợ rằng không phải là đối thủ.

Lời này vừa nói ra, tất cả trưởng lão Vô Cực Tông đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Nếu chuyện này được người khác nói ra thì bọn họ sẽ không tin, nhưng hiện nay lại được nói ra từ miệng của Ngô trưởng lão luôn kín miệng ít nói, vì vậy làm đám người cực kỳ tin tưởng.

– Thì ra Ngô trưởng lão cũng đã gặp qua người này, lão phu cũng đã từng nhìn thất hình bóng hắn, nhưng cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Trước đó lão phu nhận được báo cáo của tông phái cấp sáu và cấp bảy, nói có một người từ tinh vực cấp năm phóng ra xông vào tinh vực cấp sáu, tốc độ kinh người, mơ hồ đạt đến Toái Niết đại viên mãn, thậm chí là cảnh giới Thiên Nhân Đệ Nhất Suy. Sau khi người đó vượt qua rất nhiều đại lục thì không có kẻ nào dám đứng ra ngăn cản. Người này đi ngang qua tinh vực cấp sáu, phá vỡ trận pháp phong tỏa, tiến thẳng vào tinh vực cấp bảy. Khi bị ba vị Toái Niết ngăn cản, người này lập tức thi triển Dịch Linh Ấn. Một ấn vừa được tạo ra thì lập tức phá hủy Man Hoang đại lục, bắt buộc rất nhiều tông phái phairdi chuyển sang đại lục khác, vì vậy mà bắt buộc phải nhường đường. Người kia phóng đi như tên bắn, tiến vào trong tinh vực cấp tám.

Lời nói của lão già đứng lên cũng Ngô trưởng lão đã một lần nữa làm cho tất cả đám người nơi đay phải kinh hoàng.

Chương 1183: Tung hoành Vô Cực (3)

Nghe được tình cảnh nàu thì hai mắt Mộc Băng Mi trở nên sáng rực, trong lòng không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Thầm nghĩ dù hắn đến nơi nào hình như cũng đều làm ra những chuyện kinh người.

Lý Thiến Mai cũng nghe thấy rất rõ ràng, nỗi khiếp sợ trong lòng đã bị niềm vui áp chế. Nàng đã hiểu, nàng đã biết đối phương không quên mối hẹn ước trăm năm. Hắn phi tinh trảm nguyệt, xuyên qua tinh vực cấp bảy và cấp tám để đến đây.

Ngay cả ánh mắt Vương San San cũng trở nên cực kỳ quỷ dị, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng hư ảo tóc trắng. Một người đàn ông mặc áo trắng đang phóng đến mang theo một luồng gió gào thét kinh người. Cái nàng cảm thấy khó hiểu chính là vì sao đối phương lại biết Dịch Linh Ấn.

Trên mặt Lô Vân Tòng lộ ra nụ cười khổ, hắn không thể ngờ vị Lữ huynh kia còn chưa tới thì đã làm ra những chuyện khủng bố và kinh thiên như vậy. Điều này không có quan hệ đến Lô Vân Tòng hắn, chỉ là lời nói của hai vị trưởng lão Vô Cực Tông.

Tất cả đám người Vô Cực Tông trên khán đài đều trở nên cực kỳ lặng lẽ, lão già áo bào trắng tông chủ Vô Cực Tông cũng hít vào một hơi thật sâu, lão không thể tin. Lúc này trong lòng lão đã không còn cái nhìn về một vãn bối bình thường đối với đối phương mà thay thế vào đó chính là cái nhìn của những người cùng thế hệ.

– Lữ. Lữ Yên Phỉ, ngươi cứ quay về vị trí Quy Nguyên Tông và chờ đợi, chắc chắn sau khi đại hội phân tông các môn phái cấp sáu kết thúc thì sư thúc tổ của ngươi sẽ đến.

Tông chủ Vô Cực Tông vội ho lên một tiếng, trong ánh mắt bùng ra cái nhìn khen ngợi về phía vãn bối đệ tử, lão nhìn về phía Lữ Yên Phỉ.

Lý Thiến Mai cũng không bỏ đi, nàng theo lời mời của Vương San San mà ngồi ở bên cạnh. Khoảnh khắc khi nàng ngồi xuống, ánh mắt như điện của Mộc Băng Mi đã quét tới.

Khoảnh khắc này ánh mắt của hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ngồi hai bên Vương San San đột nhiên ngưng tụ lại. Vương San San ngồi giữa lập tức giới thiệu hai người cho nhau. Lúc này đột nhiên thân thể Vương San San trở nên lạnh lẽo, nàng khẽ mở lớn cặp mắt đẹp rồi xích người lui ra phía sau để ánh mắt hai cô gái Mộc Băng Mi và Lý Thiến Mai có thể nhìn thẳng vào nhau, không còn gì ngăn cách.

– Lý cô nương quả nhiên trời sinh đoan chính, tu vi bất phàm!truyện huyền huyễn audio

Mộc Băng Mi nhìn qua Lý Thiến Mai, một lúc lâu sau nàng thu hồi ánh mắt rồi khẽ nói ra với giọng điệu lạnh như băng.

Tính tình Lý Thiến Mai vốn thích yên lặng, nàng cũng không rõ người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp kia lại nhìn về phía mình, khoảnh khắc khi đối phương thu hồi ánh mắt, Triệu Longm khẽ nói:

– Nếu nói về đoan trang thì vẫn kém Mộc đạo hữu.

Hình như vẻ chờ mong của đám người Vô Cực Tông đối với đại hội phân tông lần này lại càng trở nên mãnh liệt, nhưng bắt buộc bọn họ phải chờ đợi chính là người trong lời nói hai vị trưởng lão.

Tỷ thí phân tông cấp sáu giống như không có gì đặc biệt, nhưng trong số các phân tông cũng có một người xuất hiện giống như Lô Vân Tòng.

Người này là đại đệ tử của Cự Linh Tông cấp sáu, có tên là Viên Phỉ. Kẻ này bế quan thường xuyên, nhiều năm trước đã bỏ tông phái đi, hai trăm năm trước mới trở về, đã bỏ lỡ hai lần đại hội phân tông. Hắn cũng là một người trung niên, tu vi Toái Niết sơ kỳ, ra tay cực kỳ độc ác. Hễ là người trong phân tông khác chiến đấu với hắn thì ít nhất cũng bị thương.

Trước đây người này chính là một tên đệ tử hàng tiểu bối trong phân tông cấp sáu, nếu không phải ra ngoài nhiều năm thì sẽ không đứng đầu Cự Linh Tông, càng không thể có thanh danh như Lữ Anh Kiệt.

Lần này hắn thay mặt cho đám đệ tử tiểu bối ra tay, dù là Lữ Anh Kiệt cũng cảm thấy kiêng kỵ, hắn chỉ trầm tư cười lạnh mà không xuất hiện. Vì vậy mà danh tiếng tên Viên Phỉ này đột nhiên trở nên vang dội trong khoảng thời gian cực ngắn.

Lúc này Viên Phỉ đứng trên đài cao, ánh mắt như điện nhìn về phía khác đài chủ tông. Ánh mắt sáng rực của hắn rơi lên ba người phụ nữ Mộc Băng Mi, trong mắt bùng lên vẻ cuồng nhiệt không thèm che giấu:

– Không biết tại hạ và Lý đạo hữu thần bí kia thì thế nào?

Giọng nói Viên Phỉ rất vang dội, giống như tiếng sấm động. Vẻ mặt Lý Thiến Mai vẫn cực kỳ bình tĩnh, nàng nhìn về phía Viên Phỉ trên đài cao rồi bình thản nói ra hai chữ:

– Không bằng!

Viên Phỉ lập tức trở nên trầm tư, hắn cười khẽ, hình như cũng không ngại mà ánh mắt chợt lóe rồi rơi lên người Lô Vân Tòng.Viên Phỉ dùng giọng lạnh lùng nói:

– Lô Vân Tòng, đại hội lần trước Viên mỗ có chuyện ở bên ngoài nên không thể trở lại, hôm nay ngươi có muốn khiêu chiến không?

Trong mắt Lô Vân Tòng bùng lên hàn quang, một lúc sau lại trầm giọng nói:

– Nếu Lữ huynh Quy Nguyên Tông chưa đến, sao ta lại không dám chiến đấu một trận với ngươi chứ?

Thời gian chậm rãi trôi qua, tỷ thí của những phân tông cấp sáu cũng đã kết thúc, nhưng lúc này Lữ Tử Hạo người Quy Nguyên Tông được mọi người chờ đợi vẫn chưa đến.

Mắt thấy kỳ tỷ thí phân tông cấp bảy cbi bắt đầu, trong tất cả những đại hội năm xưa, khi tinh vực cấp bốn, cấp năm đã xong thì lúc đó đại hội mới trở nên đặc sắc. Tỷ thí phân tông các tinh vực cấp bảy bắt đầu, nhưng trong lần đại hội này cấp năm còn chưa giải quyết xong, nếu cứ liên tục thì có chút không ổn.

Hơn nữa ánh mắt quan sát của đám tu sĩ khắp bốn phía lại rất nhiều, trong đó cũng có những tu sĩ ngoại tông. Vì vậy nếu không thể quyết định xong đại hội phân tông tinh vực cấp năm thì lại càng không ổn.

Phùng Hải trở nên do dự, lão nhìn về phía lão già áo trắng. Lão già này trầm ngâm một lát rồi nhìn về phía Lữ Yên Phỉ và Lô Vân Tòng. Lão thân là tông chủ, tất nhiên phải chú ý đến toàn cục, hơn nữa đại hội phân tông trước mặt lại cực kỳ long trọng, nếu vẫn tiếp tục để tông phái cấp năm trì hoãn thì cũng không thỏa đáng.

– Đợi thì cũng đã đợi rồi, sau này Lữ Tử Hạo có đến cũng không còn gì để nói.

Ánh mắt lão già áo bào trắng chợt lóe lên rồi trầm giọng nói:

– Lô Vân Tòng, Lữ Yên Phỉ, hai người các ngươi lên đài hoàn thành tỷ thí tông phái cấp năm.

Lời vừa nói ra lập tức làm đám tu sĩ khắp bốn phía phải chú ý.Lô Vân Tòng trở nên trầm tư, dưới ánh mắt lão già áo bào trắng bắt buộc phải đứng thẳng người lên hướng về phía Lữ Yên Phỉ ôm quyền rồi tiến lên đài cao. Lữ Yên Phỉ cắn chặt môi dưới, dù biết đối phương đang trên đường đến đây nhưng hiện tại nàng bắt buộc phải chiến đấu.

Lữ Yên Phỉ than nhẹ một tiếng, thân thể hóa thành cánh bướm bay về đài cao phía trước. Nàng chậm rãi rơi lên đài, ánh mắt ngày càng trở nên kiên định:

– Dù hắn không tới thì ta cũng phải tham gia trận chiến này.

Đây chính là việc riêng của đại hội phân tông Vô Cực Tông. Lý Thiến Mai cũng không có lý do tham dự vào. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn về phía hình bóng Lữ Yên Phỉ, trong lòng lại thầm quyết định, nếu Quy Nguyên Tông giải tán thì nàng sẽ mang tất cả đám người Quy Nguyên Tông đi vê Phá Thiên Tông.

Khi Lô Vân Tòng và Lữ Yên Phỉ đến đài cao, tất cả tu sĩ bốn phía đều trở nên cực kỳ yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại. Đại hội phân tông của Vô Cực Tông lần này cũng chỉ vì một người Quy Nguyên Tông mà có thể nói đã nhận được rất nhiều sự chú ý, một tông phái nho nhỏ như Quy Nguyên Tông lần đầu tiên được rất nhiều tu sĩ biết đến và ghi tạc trong lòng. tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ vì một người.

Cũng không phải tất cả ánh mắt đều mang theo thiện ý, Lữ Anh Kiệt Tiên Âm Môn trên khác đài dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Lữ Yên Phỉ và Lô Vân Tòng.

Tên họ Lữ gì đó không phải rất mạnh sao, Lữ mỗ rất muốn xem, kẻ kia được như lời nói của các ngươi không.

Trong phương xa ở địa phương Tầm Loan Tông, Triệu Long mất đi thân thể đang ở trong một đám mây đen kịt. Nguyên thần Triệu Long lúc này đang đứng bên người đại trưởng lão và tông chủ Tầm Loan Tông. Vẻ mặt hắn rất uể oải nhưng vẻ ác độc trong ánh mắt lại hơn hẳn Lữ Anh Kiệt.

– Triệu huynh cứ yên tâm, việc này lão phu sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Nếu tên kia không đến thì chẳng có gì để nói, nhưng nếu đã đến thì lão phu sẽ làm hắn chết bất đắc kỳ tử. Dù Lý Thiến Mai có ngăn cản nhưng nàng chỉ là nàng mà không phải toàn bộ Phá Thiên Tông. Chúng ta không dám đắc tội với nàng nhưng tên họ Lữ thần bí kia nhất đinh phải chết.

Tình cảnh trước đó xảy ra trên khán đài Vô Cực Tông, vì khoảng cách quá xa mà ngoài đám người Vô Cực Tông thì người ngoài cũng không biết có chuyện gì. Bọn họ chỉ cảm thấy được một hình bóng cực kỳ hư ảo, nhìn cũng không được rõ.

Ánh mắt Viên Phỉ tông phái cấp sáu cũng lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng trên đài cao, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Hắn rất hy vọng người thần bí kia sẽ đến đây, để mình tận mắt nhìn thấy tên kia có thần thông gì đặc biệt.

Lữ Yên Phỉ bình tĩnh đứng trên đài, một luồng cảm giác cô độc lập tức bùng lên trong lòng. Nàng bị rất nhiều người chú ý nhưng cũng không thèm quan tâm, người nàng chờ đợi trăm năm vẫn chưa xuất hiện.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này bầu trời rất đẹp, rất trong nhưng nàng không dừng lại lâu mà xoay người nhìn về phía Lô Vân Tòng rồi khẽ nói:

– Lô đạo hữu, mời chỉ giáo!

Lô Vân Tòng cũng thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời giống như đang chờ đợi, hắn nhìn qua Lữ Yên Phỉ rồi trầm giọng nói:

– Trận chiến này ta sẽ không nương tay, ngươi phải chú ý.

Trên mặt Lữ Yên Phỉ lộ ra nụ cười thảm nhưng vẻ mặt lại trở nên kiên định, vì vậy mà hình bóng của nàng lại trở nên cực kỳ xinh đẹp một cách khác thường. Nàng khẽ gật đầu rồi lui ra phía sau vài bước, hai tay bấm pháp quyết, nguyên lực thiên địa lập tức chuyển động.

Nguyên lực thiên địa hóa thành một vòng xoáy trên không trung, khi quét ngang xuống dưới lại tạo thành những tiếng nổ vang vọng. Nhưng khoảnh khắc khi vòng xoáy nguyên lực thành hình thì đột nhiên trở nên điên cuồng, giống như có một luồng lực lượng kỳ dị từ trên trời giáng xuống, từ hư vô bùng ra rồi dung nhập vào trong vòng xoáy, khuấy động phong vân.

Khoảnh khắc này thiên địa biến sắc, cũng không biết tại sao vòng xoáy càng lúc vàng lớn. Cuối cùng một tiếng ầm vang lên, vòng xoáy thoát khỏi điều khiển của Lữ Yên Phỉ, nó phóng thẳng lên bầu trời.

Khoảnh khắc này Lữ Yên Phỉ trở nên ngây ngốc, nhưng thân thể lập tức trở nên run rẩy dữ dội, nàng ngẩng mạnh đầu.

Không phải chỉ có nàng, ngay cả Lô Vân Tòng cũng chấn động toàn thân, nguyên thần trong cơ thể giống như run rẩy, giống như có một luồng uy áp khổng lồ từ trên bầu trời gào thét hàng lâm. Luồng uy áp này cực kỳ khủng bố, đủ để kinh thiên động địa. Lúc này sau khi uy áp bao phủ thì mơ hồ ẩn giấu một luồng ý chí làm chính Lô Vân Tòng cũng không thể nào phản kháng. Ý chí này hắn cực kỳ quen thuộc, đặc biệt quen thuộc. Lô Vân Tòng ngẩng đầu lên thật mạnh, hắn nhìn chằm chằm vào bầu trời bao la.

Khoảnh khắc này bên ngoài hai người bọn họ, bốn phía quanh khác đài lập tức xuất hiện những tia chớp xẹt qua lại như rắn chạy. Số lượng tia chớp quá nhiều giống như tất cả đều bị một luồng lực lượng kỳ dị kéo đến rồi thay thế tất cả mọi thứ trong thiên địa.

Sấm động ầm ầm, thiên địa biến sắc, phong vân xoay chuyển, một vùng sấm sét lập tức bao phủ. Đám sấm sét này giao thoa vào nhau tạo thành một mảng lưới điện, tất cả đều ngưng tụ trên bầu trời ầm ầm phóng xuống.

Một hình bóng màu trắng chậm rãi xuất hiện trên đỉnh trời, dưới những sấm động ầm ầm. Một mái tóc trắng tung bay giống như xoay chuyển sấm sét làm tất cả thiên địa trở thành một địa ngục lôi quang.

Sấm sét lập tức phát ra những tiếng gầm rống giống như đến từ thời viễn cổ. Những tiếng gầm rống này làm đám tu sĩ bình tĩnh chấn động tâm thần, trở nên kinh hoàng. Sấm động mây tuôn cũng chỉ vì nghênh đón một người.

– Hắn đã đến!

Chương 1184: Tung hoành Vô Cực (4)

– Hắn đến rồi.

Lô Vân Tòng ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn lên những luồng sấm sét như vô tận. Sau khi nhìn đến hình bóng áo trắng sau mạng lưới sấm sét thì tâm thần chợt chấn động.

Lý Thiến Mai đứng thẳng người, nàng kinh ngạc nhìn lên bầu trời. Sau khi nhìn thấy bóng hình sau sấm sét, nhìn hình bóng quen thuộc đã chia lìa trăm năm, nhìn thấy đối phương giẫm chân lên mảng lưới sấm sét. Nàng khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt trở nên lặng lẽ giống như tất cả vốn là như thế, vốn phải là tình cảnh trước mắt, phải được bầu trời đầy sấm sét nghênh đón, phải tiến thẳng vào lòng nàng.

Ánh mắt Mộc Băng Mi trở nên phức tạp, bên trong ẩn giấu một luồng tâm tư không nói nên lời. Nàng lặng lẽ nhìn hình bóng quen thuộc nhưng cũng xa lạ của người đàn ông trước mặt. Lúc này trước mắt nàng lóe lên rất tình cảnh, rất nhiều chua xót, rất nhiều khổ sở nói không nên lời. Nhưng trong cô độc lại có cảm giác ấm áp, một lúc lâu sau nàng lặng lẽ cúi đầu.

Những tia sáng rực rỡ trong cặp mắt đẹp của Lữ Yên Phỉ càng trở nên nồng đậm, hai hàng lệ sung sướng chảy xuôi, ánh mắt vẫn nhìn lên hình bóng ngày càng gần trên bầu trời. Khoảnh khắc này giống như tất cả uất ức đều bùng ra, đều theo nói chuyện mắt chảy xuôi. Vương Lâm đến, khoác áo sấm sét, chém thiên địa, bước qua Vân Hải.

Khoảnh khắc này không chỉ những người có quen biết với Vương Lâm, ngay cả những tu sĩ khắp bốn phía, ngay cả người Vô Cực Tông cũng cảm thấy chấn động.

Phùng Hải đứng thẳng người dậy, đồng tử trong hai mắt đột nhiên co rút rồi nhìn chằm chằm vào hình bóng đang hàng lâm từ trên bầu trời. Với tu vi của lão thì rõ ràng nhận thấy lực lượng khủng bố trong thiên địa, loại lực lượng này không phải người tu sĩ Toái Niết tầm thường có thể xoay chuyển được. Loại lực lượng này biến hóa ở mức độ vô cùng, chỉ có những kẻ hiểu rõ quy tắc, tu vi đạt đến Toái Niết đại viên mãn mới có thể nhận ra.

Không chỉ có Phùng Hải, ngay cả lão già tóc đỏ cũng hít vào một hơi thật sâu mà chấn động tâm thần. Quy tắc và ý cảnh của lão già này đều có liên quan đến lôi vì vậy mà những gì cảm nhận được lại càng thêm rõ ràng. Trong lúc mơ hồ, lão thậm chí đã sinh ra cảm giác không thể điều khiển nguyên thần trong cơ thể mình, giống như nguyên thần đã hóa thành sấm sét, giống như khoảnh khắc này có cảm giác xúc động muốn bái lạy. Giống như tất cả những gì hiện lên trước mắt lão không phải là một tu sĩ mà chính là một luồng Thần lôi muôn đời trường tồn, đã tồn tại vĩnh hằng từ thời kỳ thiên địa sơ khai đến bây giờ.

Ánh mắt người đàn ông trung niên họ Trứu của Vô Cực Tông cũng giống như tia chớp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang đứng giữa sấm sét. Tâm thần người đàn ông họ Trứu chấn động, mơ hồ sinh ra cảm giác hoảng sợ. Hắn sợ vì đối phương xuất hiện mà mình không thể nào nhận biết được, mãi đến khi sấm sét vang vọng trên bầu trời mới kịp phản ứng.

Loại thần thông ẩn giấu khí tức này làm cho người đàn ông trung niên họ Trứu phải chấn động tâm thần, hắn nghĩ đây cũng chưa chắc là thần thông, mà chính là sự sắp xếp của người có tu vi cao hơn mình rất nhiều.

Lúc này lão già trước đó đã dẫn theo đám đệ tử đến vùng sương mù Loạn Thú để rèn luyện càng dám khẳng định, lão là người Vô Cực Tông duy nhất đã thấy Vương Lâm ra tay. Lúc này lão vội ôm quyền nói:

– Ngày đó gặp Lữ huynh cũng không ngờ đều là đồng môn, lão phu Ngô Giang Bình xin ra mắt đạo hữu.

Ngoài Ngô Giang Bình còn có một lão già khác đã sớm nhìn thấy hình bóng hư ảo của Vương Lâm. Lúc này ánh mắt lão già trở nên ngưng trọng, hắn vốn biết chuyện nhưng không hoàn toàn tin tưởng. Lúc này, lão lại hoàn toàn tin đối phương có bản lĩnh để quét ngang tinh vực cấp sáu và cấp bảy!

Ánh mắt lão già tông chủ Vô Cực Tông cũng lóe lên tinh quang, lão là người có tu vi cao nhất ở đây, tuy không phải mạnh nhất ở Vô Cực Tông nhưng cũng đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Đệ Nhất Suy.

Vì nguyên nhân đạt đến cản giới hiếm có này mà lão già tông chủ mới nhìn rõ những gì mà kẻ khác không thấy. Ánh mắt lão già rơi trên mi tâm Vương Lâm ở phương xa, dù nơi đó trống không nhưng lão già tông chủ lại rõ ràng cảm nhận được trên mi tâm người áo trắng có ẩn giấu một luồng quy tắc.

Càng làm lão già tông chủ cảm thấy đáng sợ chính là luồng quy tắc này không tồn tại trong thiên địa, đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của thiên địa mà tồn tại, giống như một luồng quy tắc ngoài thiên địa, một quy tắc mới.

Khoảnh khắc khi luồng quy tắc này bùng ra, dù lão là tông chủ Vô Cực Tông cũng cảm thấy một luồng kính sợ. Đặc biệt là trên người áo trắng trước mặt lại ẩn giấu ý cảnh, khi hắn nhìn thấy thì sinh ra những biến hóa tràn đầy hư ảo. Đây chính là vấn đề làm lão trở nên kinh hoàng, nếu giao chiến với tu sĩ như vậy thì lão không tin tưởng sẽ chiến thắng.

– Người này đã bị thương nhưng tình trạng vết thương lại không nghiêm trọng. Xem ra người này tới chậm vì có chuyện xảy ra.

Lữ Anh Kiệt ngơ ngẩn nhìn lên hình bóng áo trắng trên bầu trời, cảm giác chấn động hồn phi phách tán đột nhiên bùng lên giống như thủy triều rồi lập tức bao phủ hoàn toàn thân thể hắn.

Cơ thể Lữ Anh Kiệt trở nên run rẩy, đây chính là hoảng sợ, là kinh hoàng, đặc biệt là nhớ tới chuyện chính mình trước đó đã từng đắc tội với người Quy Nguyên Tông, đã dùng những lời nói cợt nhả. Hơn nữa khi hắn nhớ tới chuyện đã từng nói muốn giao chiến với người này thì da đầu trở nên tê dại, cảm thấy ánh mắt bắt đầu tan rã. Thậm chí những đồng môn Tiên Âm Môn đứng gần hắn cũng cảm thấy kinh hoàng.

– Hắn. hắn. không ngờ lại có tu vi này, theo lời nói của Lô Vân Tòng thì hắn có thể giết chết ta như bóp chết một con kiến, điều này cũng là sự thật.

Tâm thần Lữ Anh Kiệt lập tức đại loạn, vẻ mặt tái nhợt, càng lúc càng bàng hoàng.

Không phải chỉ có hắn mà đám người Tầm Loan Tông ở phương xa cũng trở nên lặng lẽ, Triệu Long sững sờ nhìn lên bầu trời, vẻ mặt biến đổi dữ dội, đồng tử hai mắt co rút lại, khoảnh khắc này đầu óc trở nên cực kỳ trống rỗng.

Vẻ mặt tông chủ và đại trưởng lão Tầm Loan Tông bên cạnh Triệu Long cũng không còn chút máu, khoảnh khắc khi nhìn thấy Vương Lâm thì lập tức nhận ra người này là ai. Đây là kẻ đã bắt bọn họ phải tung ra toàn bộ sức lực để di dời tông phái ra khỏi mảnh đại lục của chính mình, vì người này mà phải nhường đường, lại phải cung kính để người này rời đi.

– Là. là. là hắn!truyện Ma Tu audio

Hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.

Gần mười vạn tu sĩ ngồi trên bốn phía khán đài, trong đó phần lớn là người của tinh vực cấp sáu, cấp bảy. Đám người này tuy không biết được kẻ nào gây ra tình cảnh kinh động ở những tinh vực cấp sáu và cấp bảy trước đó, nhưng dù không được nhìn thấy cũng được những người biết rõ nói lại.

Cũng có một vài lão quái từng tận mắt nhìn thấy bộ dạng Vương Lâm. Lúc này khi nhìn thấy Vương Lâm thì tất cả đều xôn xao, hàng loạt âm thanh truyền ra khắp bốn phía:

– Chính là hắn, phóng qua tinh vực cấp sáu mà không kẻ nào dám tiến ra ngăn cản.

– Ta từng nghe sư tổ tông môn nói người này chỉ cần dùng một chiêu thần thông đã có thể phá vỡ vòng bảo vệ của tinh vực cấp sáu và cấp bảy, dù là sư tổ cũng cảm thấy kinh hoàng.

– Lão phu đã từng tận mắt nhìn thấy người này thi triển Dịch Linh Ấn quét ngang một đường, làm cho rất nhiều tông phái phải di chuyển sang đại lục khác, vì người này mà tạo ra một con đường.

– Nghe nói có ba người tu sĩ Toái Niết chặn hắn lại nhưng sau đó tất cả đều trọng thương quay ra.

– Không phải ba người, sư huynh của ta đã tận mắt nhìn thấy bảy tu sĩ Toái Niết liên thủ tấn công người này, nhưng hắn lại chỉ dùng một chiêu đã có bốn người chết và ba người trọng thương! Ngay cả mảnh Man Hoang đại lục ở gần đó cũng phải tan vỡ dưới thần thông đó.

Những âm thanh thảo luận sôi nổi vang lên khắp bốn phía, nhưng lúc này thiên địa cũng vang lên những tiếng gào thét dữ dội rồi ép xuống tất cả những tiếng ồn ào bên dưới, bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại. Lúc này sấm sét trên bầu trời nổ vang ầm ầm rồi ngưng tụ, cuối cùng tất cả đều dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm, toàn bộ thiên địa không còn bất kỳ tiếng sấm động nào.

Chỉ còn lại một người mặc áo trắng, mái tóc trắng phấp phới đang tiến từng bước từ trên trời giáng xuống. Sau khi rơi xuống đài cao, Vương Lâm đã đứng bên cạnh Lữ Yên Phỉ:

– Ta đã tới chậm!

Vương Lâm nhìn về phía Lữ Yên Phỉ đang rất tiều tụy, trong mắt lộ ra cái nhìn xin lỗi, hắn khẽ nói.

Những giọt lệ trong suốt đã không thể nào ngừng rơi trên gương mặt Lữ Yên Phỉ, nàng nhìn qua Vương Lâm rồi khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng khẽ nói:

– Không muộn, chỉ cần ngươi có thể đến, lúc nào cũng không muộn.

– Cô về đi, đã có ta ở đây, Quy Nguyên Tông không cần người nào khác phải hành động. Đại hội lần này ta sẽ bắt buộc các phân tông cấp năm, cấp sáu, bảy, tất cả đều phải nhường bước cho Quy Nguyên Tông trở thành đệ nhất.

Vương Lâm cung tay áo lên, một luồng gió nhẹ quấn quanh Lữ Yên Phỉ rồi trực tiếp lóe lên hiện ra bên cạnh đám người Vô Cực Tông đang quan chiến ngoài khán đài.

Ánh mắt Vương Lâm quét về phía đám người Vô Cực Tông, hắn ôm quyền hướng về phía lão già đã mở lời với mình trước đó. Nhưng lúc này vẻ mặt Vương Lâm lại khẽ động, hắn thấy được Lý Thiến Mai, thấy được. Mộc Băng Mi.

Ánh mắt Vương Lâm dừng lại rồi được thu hồi, hắn đứng trên đài dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lô Vân Tòng đang liên tục cười khổ.

– Tu vi của Lữ huynh. đã không còn giống như trăm năm trước, đại hội tông phái cấp năm lần này, Tử Đạo Tông ta chấp nhận thua cuộc.

Lô Vân Tòng ôm quyền cười khổ, nếu tu vi Vương Lâm chỉ cao hơn một bậc thì trong lòng hắn vẫn còn niềm tin chiến đấu, nhưng lúc này hắn đứng trước mặt Vương Lâm mà tâm thần run rẩy, hơn nữa còn xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn. Thậm chí làm cho hắn cảm thấy đáng sợ chính là ngay cả ý cảnh đạo niệm cũng xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, giống như trong thân thể người đối diện có một vòng xoáy vô hình hút đi tất cả đạo niệm ý cảnh khắp bốn phía, chỉ cần bất cẩn thì ý cảnh đạo niệm sẽ bị thôn phệ sạch sẽ.

Vương Lâm mỉm cười nhưng vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng, hắn khẽ nói:

– Lô huynh, tại hạ có chuyện muốn hỏi, mong rằng Lô huynh có thể nói rõ ràng. Những vết thương trên người Lữ Yên Phỉ là do kẻ nào tạo ra?

Lô Vân Tòng không chút do dự mà chỉ về phía Tiên Âm Môn rồi nói:

– Lữ Anh Kiệt người Tiên Âm Môn!

Sau đó Lô Vân Tòng lại chỉ tay về phía Tầm Loan Tông:

– Triệu Long người Tầm Loan Tông, hình như hai người này có ham muốn đối với Lữ cô nương.

Vương Lâm gật đầu, hắn xoay người nhìn về phía Tiên Âm Môn, trong mắt lóe lên hào quang, cơ thể phóng về phía trước. Khoảnh khắc này Vương Lâm giống như đạp phá hư không mà phóng về phía Tiên Âm Môn.

Vẻ mặt Lữ Anh Kiệt trong Tiên Âm Môn lập tức biến đổi, thân thể hắn lùi về phía sau như tên bắn. Vẻ mặt sư tôn và trưởng lão Tiên Âm Môn bên cạnh hắn cũng trở nên ngưng trọng, hai người nhanh chóng lao ra. Đặc biệt là sư tôn Tiên Âm Môn, lão già này chụp lấy Lữ Anh Kiệt rồi lóe lên hóa thành một luồng cầu vồng phóng về phía đám người Vô Cực Tông trên khán đài.

Tông chủ Tiên Âm Môn thì tiến lên một bước ngăn cản trước mặt Vương Lâm, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ cung kính, lão ôm quyền đang muốn giải thích.

Nhưng Vương Lâm căn bản không muốn nghe người này nói, hắn thấy đối phương tiến lên ngăn cản thì tay phải vung lên. Một tiếng nổ ầm trở nên vang vọng, một luồng cuồng phong đột nhiên gào thét, bên trong vang lên những tiếng sấm động. Cuồng phong lập tức đánh thẳng vào người tông chủ Tiên Âm Môn.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khoảnh khắc này tông chủ Tiên Âm Môn lập tức phun ra máu tươi, thân thể tan vỡ ầm ầm. Nguyên thần tông chủ Tiên Âm Môn phóng ra, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.

Vương Lâm cũng không có dấu hiệu chứng tỏ sẽ ngưng lại, hắn phóng thẳng về phía trưởng lão Tiên Âm Môn đang kéo theo Lữ Anh Kiệt phóng đi như tên bắn. Tốc độ Vương Lâm không nhanh nhưng mỗi bước chân giẫm xuống đều giống như có thể làm cho tâm thần của đám người đang quan sát phải chấn động ầm ầm.

Khoảnh khắc này tất cả tu sĩ ở bốn phía đài cao đều trở nên yên tĩnh.

– Chủ tông cứu mạng!

Trên trán sư tôn Lữ Anh Kiệt vã đầy mồ hôi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lão điên cuồng hướng về phía đám người Vô Cực Tông mà gào rống.

– Lữ đạo hữu, kính xin.

Phùng Hải có chút do dự, lão ôm quyền đang định nói chuyện thì Vương Lâm đã phất tay cắt ngang lời nói.

– Nhục mạ Quy Nguyên Tông của ta, hắn nhất định phải chết, kẻ nào cứu sẽ cùng tội.

Vương Lâm vừa nói vừa vung tay phải lên chỉ về phía trước, hắn đến đây vì mục đích làm tất cả mọi người phải kinh hoàng, vì mục đích tạo ra danh tiếng kinh thiên cho Quy Nguyên Tông.

Một chỉ này làm thiên địa vang lên những tiếng nổ ầm ầm, một chỉ Thiên Vận đột nhiên xuất hiện, những con sóng lực lại cuồn cuộn bùng lên. Đầu ngón tay điên cuồng hàng lâm tạo thành uy áp ngập trời, làm cho tất cả đám người đang quan sát khắp bốn phía phải hít vào một hơi thật sâu. Đám người đều phải ngơ ngác nhìn qua ngón tay khổng lồ đang che khuất thiên địa, tâm thần kẻ nào cũng liên tục rung động.

Đầu ngón tay hàng lâm mang theo những tiếng gào thét, chỉ sau khoảnh khắc đã đập lên người Lữ Anh Kiệt và sư tôn. Một tiếng ầm vang lên, mặt đất giống như đã run rẩy, ngay cả tu chân tinh cũng chấn động.

Máu tươi bắn ra tung tóe, thân thể Lữ Anh Kiệt và sư tôn đột nhiên tan vỡ, nguyên thần cũng trực tiếp vỡ nát tiêu tán trong hư không. Lúc này luồng gió thổi tới mang theo mùi máu tanh nồng nặc rồi bao phủ khắp thiên địa.

“Giết chết Lữ Anh Kiệt như bóp chết kiến hôi!” Đây là câu nói của Lô Vân Tòng mấy ngày trước đó, lúc này đồng loạt vang lên bên tai tất cả mọi người giống như mùa đông giá rét đã đến. Vương Lâm xoay người nhìn về phía Tầm Loan Tông, hắn tiến lên một bước rồi phóng đến.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 10 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 18 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin