1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Dịch Tiên Nghịch Audio
  4. Tập 3 [Chương 14 đến Chương 19]

Dịch Tiên Nghịch Audio

Tập 3 [Chương 14 đến Chương 19]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 14: Dị biến

Vương Lâm trong lòng cực kỳ ấm áp, một tháng qua đã quen nhìn người khác châm chọc khiêu khích, hiện tại về đến trong nhà, lập tức cảm nhận được sự quan tâm của cha mẹ đối với hắn.

– Nhị ca, Vương Lâm đã là đệ tử tiên nhân rồi, lúc trước lục đệ mắt mù, lời ta nói có vài câu khó nghe, Nhị ca ngươi đừng để bụng, ngươi cũng biết loại người như ta, nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ(1), đều là muốn tốt cho Vương Lâm.

– Nhị tẩu, con gái của nhà ta lúc trước vừa nghe ta nói không cho nàng đính hôn, lúc ấy liền nổi nóng với ta, nói dù gì cũng phải gả cho Thiết Trụ nhà tẩu, ngươi xem chúng ta quyết định việc hôn nhân này được hay chưa?

– Lão Nhị, ngũ thúc già rồi, về sau Vương gia toàn bộ phải dựa vào các ngươi, cả đời này của Ngũ thúc coi trọng nhất chính là em bé nhà ngươi, cuộc đời này của hắn rất có tiền đồ, nói thật ra, ta thấy Thiết Trụ so với tiểu tử nhà Đại ca ngươi có lẽ có triển vọng hơn.

Cha mẹ Vương Lâm đều mặt mày hồng hào, không lâu sau, tiệc thọ bắt đầu, tất cả thân thích tới đây đều miệng khen không ngừng đối với Vương Lâm, cũng có nhiều kẻ sau khi uống vài chén rượu, lớn tiếng bất bình vì chuyện gia sản năm đó của cha Vương Lâm, nói dù sao cũng phải đoàn kết lại giúp hắn tranh đoạt lại phần gia tài vốn thuộc về hắn, cha Vương Lâm cười cười, không cho là thật, hắn rất hiểu những thân thích này.

Quan trong hơn là hiện tại hắn đã không thèm để ý chuyện năm đó, hắn chỉ hy vọng con mình, có thể càng ngày càng tốt lành, hắn không còn mong gì khác.

Náo nhiệt cả ngày, đến lúc hoàng hôn, tất cả thân thích lục tục rời đi, Vương Lâm nhìn quà tặng lớn có nhỏ có trong sân nhà mình, trong lòng có phần cảm động, trong sách thường nói một người làm quan cả họ được nhờ, hiện tại hắn hoàn toàn hiểu rõ lời này.

Ban đêm, cha mẹ Vương Lâm tán gẫu hỏi hắn về cuộc sống trong môn phái, Vương Lâm nhìn ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ, lần đầu tiên nói dối với cha mẹ, đem chính mình miêu tả nổi tiếng ra sao trong môn phái, tu luyện ra sao, nghe xong cha mẹ hắn cao hứng cười không khép miệng.

Vì cha mẹ, dù là làm ký danh đệ tử sẽ lại vất vả khổ sở, chẳng sợ người khác châm biếm chế giễu, hắn đều cắn răng nhẫn nhịn, dù sao từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chưa từng có hôm nào cao hứng giống như hôm nay.

– Không phải là mười năm sao, ta nhịn thôi!

Vương Lâm thầm hạ quyết tâm.

Vương Lâm ở nhà cùng cha mẹ hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, lúc cha mẹ cùng mọi người trong thôn đi tiễn đưa, hắn đem tiên phù dán ở trên đùi rồi rời đi.

Mãi cho đến rất xa, bên tai hắn vẫn còn quanh quẩn lời nói hâm mộ của người trong thôn trong mấy ngày nay.

Hôm nay sắc trời âm u, mây đen dầy đặc, một đám mây đen nghịt giống như một tảng đá lớn ở trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng bầu trời nổ vang tiếng sấm, độ ẩm giữa núi tăng nhiều, cũng có hơi nước xuất hiện.

Vương Lâm đành phải gia tăng tốc độ, đến lúc đêm khuya rốt cục cũng chạy về đến Hằng Nhạc phái. Nằm ở trên giường, Trương Hổ vẫn còn đang ngủ say như trước, Vương Lâm trở mình liên tục, không làm sao ngủ được, nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng sấm, trong nháy mắt tia chớp quét qua chiếu sáng mọi thứ ở trong phòng, Vương Lâm vuốt hạt châu trong ngực, lần về nhà này hắn bảo mẫu thân may cho hắn cái túi ở bên trong áo rồi đặt hạt châu ở bên trong.

Từ trong túi lấy ra thạch châu, Vương Lâm dựa vào ánh đèn để nhìn, bỗng nhiên hắn giật mình, xoa xoa con mắt rồi tập trung nhìn chằm chằm hoa văn hình đám mây trên hạt châu.

– Không đúng a, ta nhớ rõ lần trước quan sát, trên mặt hạt châu có khắc năm đám mây, nhưng sao bây giờ lại biến thành sáu đám chứ?

Vương Lâm kinh ngạc, ngồi dậy cẩn thận đếm lại, đúng là sáu đám mây trắng.

Trong lòng hắn kinh ngạc, nghĩ không ra nguyên nhân, càng cảm thấy tò mò không ít đối với hạt châu này, hắn thận trọng thả vào túi áo, Vương Lâm thổi tắt ngọn đèn, mang theo nghi vấn chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài gió to mãnh liệt, tia chớp liên tục, tiếng sấm ầm vang, mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống lốp bốp, cửa sổ trong phòng bị gió thổi vang lên lách cách, trong lúc ngủ mơ, Vương Lâm bị từng đợt khí rét lạnh làm cho thức tỉnh, khoảng khắc hắn mở mắt bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Liên tục vài tia chớp chiếu sáng mọi thứ, trong phòng tràn ngập hơi nước dày đặc. Trên bàn, trên mặt, thậm chí ngay cả chăn đệm trên giường đều ướt, nhưng mà toàn thân Vương Lâm trừ ngực có hơi ẩm ướt ra, chỗ khác vẫn chưa ướt, hắn vội vàng nhìn về phía Trương Hổ, chỉ thấy toàn thân Trương Hổ hiện lên hơi sương trắng xóa, quần áo ướt đẫm, toàn thân trên dưới đầy sương giá, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tím tái, khớp hàm run lên.

– Trương Hổ, Trương Hổ!

Vương Lâm kinh hãi, vội vàng bò lên, đẩy một lúc mà Trương Hổ không có một chút dấu hiệu thức tỉnh, thậm chí ngay cả hô hấp đều dường như không có.

Trong cơn lo lắng, Vương Lâm đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm đệ tử hỗ trợ hắn, đúng lúc này, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, sờ sờ quần áo mình, trong lòng bắt đầu nghi hoặc.

– Vì sao cùng ở trong một căn phòng, hơn nữa chăn đệm đều đã có thể vắt ra nước mà ta nằm ở trên, trừ quần áo chỗ ngực ra thì chỗ khác lại không ướt?

Vương Lâm suy nghĩ trong lòng, cúi đầu nhìn trước ngực, ánh mắt hắn chớp chớp, lập tức lấy ra hạt châu thần bí rồi đặt ở nơi này.

Ngay trong nháy mắt này, tất cả giọt nước mưa ở trong phòng bắt đầu rung rung rồi chậm rãi bay lên, thậm chí ngay cả trên người Trương Hổ cũng tỏa ra một tia sương mù màu trắng, hình thành giọt nước mưa bay ở giữa không trung.

Lúc này lại một tia chớp xẹt qua, Vương Lâm kinh ngạc phát hiện những giọt nước mưa phát ra ánh sáng lấp lánh này bỗng nhiên hóa thành từng điểm sáng, rồi tụ tập nhanh chóng về phía thần bí hạt châu trong tay hắn.

Vương Lâm vội vàng ném hạt châu ra, ngồi xổm trên mặt đất để tránh thoát giọt nước mưa đang bắn tới.

Thần bí thạch châu bay theo một đường cong ở giữa không trung, cuối cùng rơi trên mặt đất rồi lăn sang bên cạnh, tất cả giọt nước mưa bắn rất nhanh vào mặt trên rồi hòa tan hết vào hạt châu.

Không lâu sau đó, toàn bộ nước ở trong phòng trôi đi hết, thậm chí ngay cả chăn đệm ẩm ướt lúc này cũng trở nên khô ráo, nhịp hít thở của Trương Hổ cũng từ từ khôi phục bình thường, quần áo nhăn nhúm dính ở trên người.

Hồi lâu sau, bên ngoài vẫn có từng cơn dông tố như trước, nhưng sắc trời cũng không tối đen nữa, thỉnh thoảng có ánh trăng chiếu xuống, Vương Lâm đứng lên, do dự một lát rồi hắn thật cẩn thận tiến tới nhặt lên thần bí hạt châu, nhìn kỹ, ngay lập tức phát hiện khác biệt.

Đám mây trên mặt biến thành bảy đám!

Cảnh tượng vừa rồi làm cho nội tâm hắn đối với thần bí hạt châu, trừ tò mò ra cũng có một chút sợ hãi, nếu không phải hắn tỉnh lại đúng lúc rồi lấy ra hạt châu thì rất có thể Trương Hổ sẽ bị ảnh hướng tới mà đông chết.

Về phần hắn vì sao bản thân không có việc gì, Vương Lâm trầm ngâm một chút, quy cho chính mình thường xuyên uống nước suối dùng hạt châu ngâm với sương sớm.

Nhưng mà đối với đám mây trên hạt châu, Vương Lâm lại bắt đầu hứng thú mãnh liệt, hắn rất muốn biết, rốt cuộc đám mây này có tác dụng gì, lo lắng hồi lâu, xóa bỏ ra khỏi đầu ý nghĩ tiếp tục làm cho hạt châu hấp thu nước mưa, hắn lo lắng xuất hiện cảnh tượng quá lớn khiến cho người bên ngoài chú ý.

Do dự một chút, hắn vẫn cẩn thận đem hạt châu đặt ở trong túi áo, không lâu sau đó, sắc trời dần sáng, Vương Lâm đang muốn đi đến phòng tạp vụ, lúc này Trương Hổ té ngã từ trên giường, đang bò dậy, kêu to:

– Nước, nước, ta khát nước chết mất!

(1)Nguyên văn “đao tử chủy đậu hủ tâm”: (bên ngoài thì nói chuyện chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hủ)

Chương 15: Hoài nghi

Hắn mơ mơ màng màng chạy đến bên cạnh cái bàn, cầm siêu ấm nước rót một lúc cũng không ra một giọt, không khỏi ngẩn ra, xoa xoa con mắt nhìn khắp nơi, phát hiện đệm chăn đều khô ráo nhăn lại, ngơ ngác nói với Vương Lâm:

-Vương Lâm, ngươi trở về lúc nào, chúng ta đây là. hạn quỷ làm sao?

Vương Lâm cười khổ, đẩy cửa phòng ra rồi nói:

-Ta cũng không biết, khi trở về vẫn cứ như vậy, nếu không thì ngươi hỏi một vài sư huynh khác đi, nhưng mà nếu truyền tới tai trưởng lão nào đó, ngươi sẽ bị phiền toái là giải thích không ngừng, không đúng còn bị vặn hỏi một phen.

Trương Hổ dùng sức lắc lắc đầu, nói:

-Được, ta sẽ không nói, bằng không sẽ bị hỏi tới hỏi lui, một câu trả lời không tốt không chừng sẽ bị ai đó giáo huấn.

Vương Lâm cũng không để ý đến hắn mà đi ra cửa phòng, lúc này bên ngoài vẫn là mưa nhỏ rơi, hắn hơi trầm ngâm rồi vội vã đi ra, lo lắng hạt châu sẽ khiến cho mưa sinh dị tượng, hắn đặc biệt chọn một ít đường nhỏ, rẽ ngang rẽ dọc từ cửa Đông đi ra ngoài, tất cả giọt nước mưa trên đường rơi ở trên người đều bị thần bí hạt châu hấp thu, hắn hơi khẩn trương vì sợ bị người khác phát hiện dị thường, lúc trước hắn vốn định giấu ở trong phòng nhưng suy nghĩ cẩn thận liền vứt đi, cho rằng vẫn là giấu ở bên ngoài an toàn một chút.

Một đường đi đến địa phương giấu hồ lô hạt sương, cũng may lúc này sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, sáng sớm người không nhiều lắm, lúc Vương Lâm đi cực kỳ cẩn thận, sau khi xác định không có ai hắn nhanh chóng giấu hạt châu ở nơi đây.

Làm xong việc này, hắn nhẹ nhàng thở ra, hắn tính đợi mưa tạnh lại đến lấy bảo bối đi, nhìn khắp nơi, Vương Lâm cẩn thận rời đi. Sau khi đi vào phòng tạp vụ, hắn đang muốn cầm lấy thùng nước, lúc này đệ tử họ Lưu đẩy cửa phòng ra “kẹt” một tiếng, lộ ra bộ mặt chồn xấu xí phía sau cửa, sau khi hắn nhìn thấy Vương Lâm ngẩn ra, trên mặt nhất thời xuất hiện vẻ nhiệt tình, tiến lên đoạt lấy thùng nước trong tay Vương Lâm, ngoài miệng nói:

-Đây không phải Vương sư đệ sao, thế nào, trong nhà cha mẹ thân thể khỏe cả chứ, ngươi đi mấy ngày, trong lòng sư huynh ta vẫn luôn nhớ a.

Vương Lâm ngẩn ra, sắc mặt đối phương hắn rất quen thuộc, cùng thân thích nhà mình giống hệt nhau, nhưng hắn không sao hiểu được, hôm nay họ Lưu này hát ra bài nào đây.

-Lưu sư huynh, thân thể cha mẹ ta cũng khỏe, không phiền người quan tâm.

Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đoán không ra ý nghĩ đối phương nên Vương Lâm cẩn thận nói.

-Sư đệ a, sau này ngươi không cần mỗi ngày đều dậy sớm như vậy, sư đệ, lúc trước ta nói ngươi là chuyện đùa, bảo ngươi một ngày gánh đầy mười vại nước mà ngươi thật sự đổ đầy, thật đúng là dễ tin, về sau a, một ngày một vại nước là được, hơn nữa cũng không cần quan tâm gánh đầy hay không, đến thời gian ăn cơm ngươi phải đi ăn cơm, nếu có người gây khó khăn với ngươi, ngươi liền báo tên sư huynh ra là được!

Đệ tử họ Lưu vỗ ngực, nói cực kỳ nhiệt tình.

Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cổ quái, do dự một chút, hỏi:

-Sư huynh, không phải ngươi có chuyện gì muốn ta đi làm sao?

Đệ tử họ Lưu lập tức lộ ra vẻ bất mãn, giả vờ tức giận nói:

-Sư đệ, sao lại khách khí như vậy với sư huynh, chẳng lẽ sư huynh chính là con buôn như vậy sao, ngươi là sư đệ của ta, ta đối xử tốt với ngươi là chuyện đương nhiên thôi, về sau chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, công tác bình thường này, chỉ làm một chút là được rồi, đến lúc đó làm rất tệ, còn không phải chỉ cần một câu của sư huynh ta thôi sao, hôm nay trời mưa, ngươi không cần làm việc, đúng rồi, sư đệ, mấy ngày hôm trước Tôn trưởng lão tìm ngươi, bây giờ ngươi đã trở lại, nên đi đến nơi trưởng lão báo cáo một chút là được rồi.

Nói xong, hắn liếc mắt xem Vương Lâm phản ứng ra sao.

Vương Lâm hơi chút trầm ngâm, trên mặt lộ ra vẻ mặt như cười như không, trong lòng đoán ra quá nửa nguyên nhân, nghe ý đối phương, lúc chính mình đi rồi nhất định là Tôn trưởng lão đến nơi này của hắn tìm mình, sợ là tên họ Lưu này hiểu lầm chỗ nào đó, cho nên hôm nay mới tìm mọi cách lấy lòng. Hắn cũng không vạch trần mà học bộ dáng lúc trước của đối phương, trong lỗ mũi phát ra một tiếng “Ân”.

Đệ tử họ Lưu vừa thấy vẻ mặt Vương Lâm, trong lòng hồi hộp một chút, càng thêm xác định phán đoán của mình, thầm nghĩ nhất định là phế vật tiểu tử chó ngáp phải ruồi, lại có thể có móc nối quan hệ với trưởng lão, bằng không cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy. Quan sát Tiểu tử này một lát có thể thấy chính là cái loại người thù rất dai, lúc trước làm khó dễ với hắn, ngày sau tiểu tử này nhất định sẽ xử lý mình.

Hắn trở thành ký danh đệ tử đã mười ba năm, ở phòng tạp vụ cũng có sáu năm, cho tới bây giờ còn không thấy trưởng lão nào đích thân tới tìm một tên ký danh đệ tử. Ngày thường cho dù là phái một tên nội môn đệ tử tới đây cũng đều là chuyện không tưởng.

Cũng không phải hắn không nghĩ tới khả năng Vương Lâm đắc tội trưởng lão, cũng không phải là bản thân hắn chưa đoán như vậy, nhưng hắn không xác định a, hắn không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ở Hằng Nhạc Phái nhiều năm, hắn biết rõ phương diện này rất sâu, một cái ký danh đệ tử nho nhỏ như mình, thật sự là rất bé nhỏ không đáng kể.

Nghĩ đến đây, hắn hung hăng cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy vàng, đưa cho Vương Lâm, nói:

-Sư đệ a, tháng trước sư huynh nhìn thấy ngươi, mới gặp như đã thân, lễ vật nho nhỏ này chưa đủ lòng tôn kính, nhưng nói gì thì nói ngươi cũng phải nhận lấy, nếu như ngươi không nhận.

Không đợi hắn nói xong, Vương Lâm cầm lấy tờ giấy vàng, vừa rồi ánh mắt hắn đảo qua, lập tức phát hiện đây là tiên phù dành cho ký danh đệ tử sử dụng khi thăm người thân.

-Đâu có, ý tốt của sư huynh, sư đệ từ chối thì bất kính, nhưng mà trưởng lão đang chờ ta, ngày mai sư đệ lại đến ôn chuyện với sư huynh.

Vương Lâm cười khẽ, nói.

Lưu sư huynh vội vàng gật đầu, hâm mộ nói:

-Đến nơi trưởng lão quan trọng hơn, sư đệ nhanh đi qua đó.

Vương Lâm mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên nỗi băn khoăn, Tôn trưởng lão này lại đích thân tìm đến mình, rốt cuộc vì chuyện gì? Mang theo nghi vấn, Vương Lâm không nhanh không chậm đi về phía chính viện, dọc theo đường đi hắn phân tích các loại khả năng trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu chuyện gì.

-Chẳng lẽ hắn phát hiện ta có thần bí hạt châu?

Vương Lâm bước chân ngừng lại, trầm ngâm trong chốc lát, thầm nghĩ nếu không đi, ngược lại sẽ khiến người hoài nghi, may mà làm bộ, dù sao hạt châu không có trên người, nghĩ đến đây, hắn sải bước đi về phía trước.

Không lâu sau đã đi vào chính viện, sau khi báo lên mục đích thì vẫn xuất hiện người thanh niên áo trắng kia, hắn hơi kinh ngạc, nói với giọng châm chọc:

-Sao vậy, lại muốn về nhà thăm người thân?

Vương Lâm hơi nhíu lông mi, đang muốn nói chuyện, lúc này từ rất xa bên trong chính viện truyền đến một âm thanh của Tôn trưởng lão.

-Nhanh chóng dẫn hắn đến chỗ ta, không được chậm trễ!

Thanh niên áo trắng bĩu môi một cái, nhìn vài lần Vương Lâm đầy thâm ý, không nói lời nào mà đi về phía trong viện. Vương Lâm trầm mặc không nói, theo sau đi tới.

Sau khi đi vào chỗ ở Tôn trưởng lão, thanh niên áo trắng cáo lui, trước khi đi thì hắn lộ ra vẻ mặt cổ quái, lại dò xét Vương Lâm một phen.

Trong lòng Vương Lâm thoáng khẩn trương, hắn đẩy ra cổng vườn, vừa đi vào thì chỉ thấy bên trong căn phòng trong vườn đi ra một lão già, nếp nhăn trên mặt lão già rất nhiều, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt lãnh đạm, quét mắt liếc nhìn Vương Lâm.

Chương 16: Đệ tử

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Vương Lâm đã cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn. Lão già nhíu mày, không phát hiện Vương Lâm có gì dị thường trên người cả, trầm giọng hỏi:

– Vương Lâm, ngươi về lúc nào?

Vương Lâm vừa bị đối phương soi xét một hồi, trong lòng xao động, vội vàng nói:

– Đệ tử trở về từ đêm qua, hôm nay sáng sớm ở phòng tạp vụ nghe Lưu sư huynh nói lão nhân gia ngài muốn tìm ta, ta lập tức tới đây.

Tôn trưởng lão sắc mặt âm trầm, không nói hai lời một bước tóm lấy Vương Lâm, lập tức xuất hiện Thất Thải Tường Vân, bay thẳng tới chỗ Vương Lâm. Tốc độ quá nhanh, Vương Lâm thậm chí có cảm giác hít thở không được, cũng may không lâu sau đã tới nơi hắn ở.

Vương Lâm bị ném qua một bên, thần thức của Tôn trưởng lão đảo khắp trong phòng.

– “Ơ”. Tôn trưởng lão vừa động đã bước tới bên giường Vương Lâm, bàn tay mở rộng, mở bọc hành lý lấy ra một hồ lô đựng nước suối.

Vương Lâm ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng lại hồi hộp vô cùng, tim đập liên hồi, tìm lý do thoái thác.

Tôn trưởng lão cẩn thận nhìn hồi lâu, thần sắc khẽ động, cặp mắt không lớn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm giọng nói:

– Vương Lâm, trong hồ lô này là cái gì?

Vương Lâm vội vàng làm bộ giả ngu nói:

– Trưởng lão, trong hồ lô này là nước suối từ núi cao chảy xuống, nước suối này rất thần kỳ ta mỗi lần mệt mỏi uống vào lập tức thấy tinh thần thoải mái. Ta trước đây có đọc sách thấy nói rằng của tiên nhân cái gì cũng tốt, nhưng không nghĩ ngay cả nước suối cũng thần kỳ. Trưởng lão, người muốn nước suối này thì ở phòng tạp vụ có mười vại lớn, vại nước nào cũng to như cái nhà, ta đều lên núi gánh nước về đó.

Tôn trưởng lão mở hồ lô ra, đăt mũi lên ngửi, nhất thời sắc mặt đại biến vội vàng nói:

– Ai nói cho ngươi biết về nước suối này, ngươi nói cho ta biết? Mà ở địa phương nào tìm được hồ lô này? Nói mau?

Vương Lâm ngẩn ra, ngây ngốc hỏi:

– Trưởng lão, hồ lô này có vấn đề gì sao? Khi ta đang lấy nước thì thấy trên thượng du trôi xuống, ta cảm thấy tốt nên mới ra mò lấy.

Tôn trưởng lão nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, tay vuốt ve hồ lô trong lòng thầm nghĩ:

– Bên trong hồ lô này linh khí cực kỳ sung túc, nước suối bên trong nếu cho phàm nhân uống tuy không hấp thụ được linh khí nhưng sẽ thấy tinh thần thoải mái. Điểm ấy hắn không nói dối, bất quá cho hắn dùng đúng là phí phạm, nếu dùng để luyện đan dược hiệu quả nhất định không tồi.

Về phần Lam Tuyến Thảo cùng Tử Dạ Hoa héo rũ, rất có khả năng có liên quan tới hồ lô này, nói không chừng chúng ta trong lúc tồn tại đã có chút giống như nguyên lý tương sinh tương khắc. Bất quá cái này phải chờ thí nghiệm sau này mới biết được.

Nghĩ tới đây, thần sắc hắn vừa động. Ngưng thần cẩn thận nhìn hồ lô. Xìu mặt, âm trầm nhìn chăm chằm Vương Lâm mở miệng nói:

– Vương Lâm, ngươi thật can đảm, dám lừa gạt trưởng lão, xem ra ngươi ở Hằng Nhạc phái đã đủ rồi!

Vương Lâm trên mặt lộ vẻ khó hiểu, vội vàng nói:

– Trưởng lão, ta không có lừa ngài, phòng tạp vụ thật sự là có mười vại nước suối lớn….

Không đợi hắn nói xong, Tôn Trưởng lão giận quá hóa cười nói:

– Ngươi còn giả ngu với ta sao, ta hỏi hồ lô này, sao trên mặt còn ương, rõ ràng gần đây mới bị bẻ, ngươi lại nói là vớt được trong dòng suối. Vương Lâm, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi nói cho ta biết hồ lô này là từ nơi nào có, nếu không nói, ta sẽ đem ngươi trục xuất khỏi Hằng Nhạc phái ngay hôm nay.

Vương Lâm trên mặt hiện ra vẻ tức giận, ngoài ra không lộ ra biểu tình gì khác, lớn tiếng nói:

– Đi thì đi, ta ở Hằng Nhạc Phái trừ mỗi ngày phải nấu nước ra không có việc gì khác, hơn nữa mười vại nước lớn, ta đi một vòng cũng không kịp về ăn cơm, nếu mẹ ta không mang cho ta khoai ngọt, ta đã sớm chết đói rồi, đây căn bản không phải tu tiên mà thuần túy là tới chịu tội thì có. Ta vất vả từ trong nước vớt được hồ lô này lên, nếu ngươi muốn lấy thì trực tiếp cầm đi, cần gì phải nói ta lừa ngươi, hồ lô này có mới hay không cũng không có liên quan gì tới ta, không chừng có kẻ nào ném xuống dòng suối, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây!

Tôn trưởng lão đưa mắt nhìn đống khoai lang còn lại trong hành lý, mắt lại nhìn chằm chằm vào hồ lô trong tay, trầm ngâm một chút, nội tâm cười lạnh thầm nghĩ:

– Hồ lô này ta nhất định phải có, nhưng đoạt của một tên đệ tử ký danh lại còn bức hắn ra đi. Nếu đem truyền ra ngoài thì thật sự là rất khó nghe, danh dự của lão phu trong môn phái xem như mất hết, hơn nữa đến lúc đó nếu sư huynh đệ biết được việc này, chắc chắn đòi chia trác, ta cũng không có bản lĩnh tranh giành. Quyết không thể để bọn họ biết việc này, hơn nữa tiểu tử này không có nói thật, hồ lô tất nhiên không chỉ có một cái. Ta nếu lấy được tất cả, luyện chế đan dược thì tu vi sẽ tiến một bước rất dài.

Nghĩ tới đây, lão trầm ngâm một chút, lập tức làm bộ giật mình thở dài:

– Tiểu hài tử ngươi thật là khổ, đi một vòng mà đến cơm cũng không kịp ăn, việc này ta trước kia không biết, hôm nay nếu đã biết, chắc chắn sẽ xử lý, ký danh đệ tử cũng là đệ tử của Hằng Nhạc Phái.

Nói xong, hắn thấy Vương Lâm vẫn bộ dạng đùng đùng nổi giận như trước, trong tâm cười lạnh ngoài miệng thì hòa ái nói:

– Vương Lâm, ta muốn có hồ lô này, nhưng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi có bằng lòng làm thư đồng cho ta không?

Vương Lâm cất giọng buồn nói:

– Không muốn, thư đồng chính là người hầu, cha ta nếu biết ta làm nô tài cho người khác không đánh chết ta mới là lạ.

Tôn trưởng lão không khống chế được suýt chút phát cáu, lão muốn một chưởng đập chết tiểu tử này, phải biết rằng tuy hắn là Nhị đại đệ tử đã mạt lưu, nhưng trong môn phái nếu hắn nói muốn thu thư đồng thì bọn đệ tử ký danh đều là lũ đầu tiên xông tới .

Cố kìm ném lửa giận, lão tức khí nói:

– Được rồi, ta thu ngươi làm đệ tử, ta sẽ đem việc này nói với chưởng môn, ngươi thu thập hành lý tới khu vườn chờ ta.

Nói xong lão vung tay áo, đi ra khỏi phòng Vương Lâm, chân đạp Tường Vân bay thẳng tới chỗ chưởng môn.

Đợi lão ta đi rồi, Vương Lâm sắc mặt thâm trầm, trong tâm hắn cười lạnh, lão gia hỏa này tâm địa thật xấu xa, nói là thu mình làm đệ tử của hắn, thực tế là muốn có càng nhiều hồ lô càng tốt.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ không phải hồ lô trên núi còn rất nhiều sao, đến lúc đó tùy tiện dùng châu tử ngâm một chút là thành. Trước mắt nếu có thể trở thành nội môn đệ tử, thì nhất định phải tranh thu cơ hội này tu luyện thật tốt.

Nghĩ vậy, trong lòng hắn rất hưng phấn, thu thập hành lý, lưu lại cho Trương Hổ không ít khoai lang, sau đó không nhanh, không chậm đi đến chính viện.

Lần này hắn cũng không báo danh, trực tiếp đi vào chính viện, bạch y thanh niên khoanh chân ngồi trong hốc đại thụ, cúi đầu đưa mắt nhìn nhưng không ngăn trở. Hắn vừa mới được chưởng môn công bố tin tức, Tôn sư thúc thu Vương Lâm làm đệ tử, vì thế trên miệng mới lẩm nhẩm nhạo báng:

– Rác rưởi sư phụ thu một rác rưởi đệ tử cũng là xứng đáng.

Chương 17: Tu tiên

Ở trong vườn đợi chốc lát mà Tôn trưởng lão đã nghiêm mặt lại, trong lòng đầy hỏa khí, vừa rồi khi cùng chưởng môn nói chuyện, không ít sư huynh đệ châm chọc lão, lão trong lòng thầm nghĩ:

– Chờ lấy được đủ hồ lô đem chế luyện đan dược, lúc đó khi ăn vào thì tu vi đại tăng trưởng, để xem các ngươi có thể cười nổi nữa không.

Vừa thấy Vương Lâm tiến vào trong vườn, lão lập tức quát lên một tiếng:

– Vương Lâm, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử của Tôn Đại Trụ ta, sau này tu tiên thì chớ làm mất danh dự của vi sư nghe chưa.

Nói xong, lão ném ra một cái túi dẹt dẹt, nói tiếp:

– Đây là thứ đánh dấu thân phận nội môn đệ tử, cũng là túi trữ vật, có thể để một ít quần áo, công pháp tu tiên đều ở bên trong, ngươi tự xem đi.

Vương Lâm vội vàng nhặt lên, trong lòng kích động vạn phần, ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ chợt xuất hiện trong đầu, hắn rốt cục có thể được tu tiên. Lần này hắn thực lòng hướng tới Tôn Đại Trụ gọi một tiếng sư phụ.

Tôn Đại Trụ ừ một tiếng, chuyển mắt nói:

– Về sau ngươi sẽ ở tại phòng phía sau, không có sự cho phép của ta, không được xuất môn.

Nói xong hắn nhặt một khối đá trên mặt đất lên, hướng về phía sau cửa vườn, chỉ thấy một đạo tử quang lấp lánh, tảng đá lập tức vỡ nát, hóa thành bụi tiêu tán giữa không trung.

Làm xong tất cả, Tôn Đại Trụ cười lạnh liếc nhìn Vương Lâm, không để ý nữa bước về phòng.

Đồng tử trong mắt Vương Lâm co lại, trong lòng kinh hãi, tay cầm túi trữ vật, xoay người tiến vào phòng của mình, đi vào đã thấy bên trong trừ một cái giường nhỏ ra không có vật gì khác, Vương Lâm cũng không lấy làm khó chịu, ngồi xuống giường xem xét túi trữ vật.

Túi nhỏ màu xám nhìn ra không thấy chỗ nào khác lạ cả, Vương Lâm cầm hướng mặt xuống đất đổ hết ra, trong những thứ rớt ra có một bộ y phục hồng sắc của đệ tử nội môn, một quyển sách được đóng bằng chỉ nhỏ. Vẻ mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng nhặt quyển sách nhỏ lên, nội tâm kích động, vừa mở ra thấy trên trang đầu viết:

– Ngưng Khí tam thiên.

Nhìn trời đã khuya hắn thắp đèn rồi gấp sách lại, trong lòng đối với tu tiên đã có một chút hiểu biết.

Ngưng Khí tam thiên gồm có ba tầng, đây là công pháp cơ bản nhất. Bên trong miêu tả Ngưng Khí kỳ chỉ có mười lăm tầng, chỉ tu luyện tới tầng thứ ba mới có khả năng xem tâm pháp phía sau.

Cái gọi là Ngưng Khí chính là thổ nạp thiên địa linh khí, tích lũy linh khí vào cơ thể, thay đổi thân thể phàm nhân để tạo thành cơ sở cho sau này.

Đồng thời đây cũng là khảo nghiệm tư chất tự nhiên của người tu luyện. Nếu trong cơ thể linh căn sung túc thì tốc độ hấp nạp thiên địa lính khí sẽ rất nhanh. Tiến trình tu luyện tự nhiên đề cao không ít, nếu tư chất bình thường thì cả đời không thể luyện quá ba tầng này, thậm chí cũng có nguời cả đời ngay cả tầng thứ nhất cũng không đạt được.

Vương Lâm đối với Ngưng Khí tam thiên này như là lấy được chí bảo, lập tức đem ba tầng tâm pháp nhớ kỹ trong lòng. Khoanh chân nhắm mắt, ghi nhớ yêu cầu của tâm pháp, sử dụng phương thức hô hấp một ngắn ba dài.

Cái gọi là một dài chính là thời gian hít khí, còn về ba ngắn là thời gian thở ra cho một lần hít khí. Đây là loại phương thức hô hấp trái với bình thường, dùng tốc độ nhanh nhất hấp thụ thiên địa linh khí vào cơ thể.

Quyển sách nhỏ ghi rõ, người tu luyện thường lần đầu tiên hít thở, trong cơ thể sinh ra cảm giác như côn trùng bò. Đây là dấu hiệu linh khí nhập thể, không cần lo lắng, thả lỏng thân thể và tinh thần, tưởng tượng bản thân là hư vô, dung hợp bên trong với trời đất.

Hồi lâu sau, Vương Lâm đành chấp nhận cơ thể không có cảm giác gì, ngược lại bị loại hô hấp kỳ quái này làm cho thiếu chút không thở nổi.

Vương Lâm thầm than, hắn biết nội môn đệ tử người nào cũng tư chất đầy đủ. Quyển sách nhỏ này vốn giành cho những người đó xem, hắn tư chất kém cỏi, tự nhiên tu luyện không thể so với bọn họ được.

Nhưng mà hắn cũng không tức giận, thở hổn hển mấy hơn lại tiếp tục thổ nạp tiếp.

Suốt một đêm, thời gian chậm rãi trôi qua, mãi cho tới sáng sớm, Vương Lâm vẫn như cũ, không hề có cảm giác linh khí nhập thể, một đêm không ngủ khiến đầu óc hắn hỗn loạn, vịn giường đứng lên đẩy cửa ra ngoài.

Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi, hương thơm dược liệu xông vào mũi, hắn hít thở sâu mấy cái, mệt mỏi dần tiêu tán, hắn thầm nghĩ, nếu lúc này uống được mấy ngụm nước suối, nhất định sẽ không mệt mỏi như vậy.

Nhưng trước mắt không phải lúc hành động thiếu suy nghĩ, hắn đối với nơi mình giấu thần bí châu cùng hồ lô chứa sương sớm phi thường tự tin, hắn tìm gần như nửa ngọn núi mới tìm được chỗ hẻo lánh như vậy, người ngoài cho dù trùng hợp đi vào nơi đó cũng tuyệt đối không phát hiện nơi hắn cất dấu bảo bối.

Lững thững đi trong vườn dược, Vương Lâm tìm một chỗ trống, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục thổ nạp. Sau một hồi, một cỗ cảm giác như côn trùng bò ẩn ẩn xuất hiện, Vương Lâm ngẩn ra, lập tức kinh hỉ, đang muốn tiếp tục thì bên tai bỗng truyền đến tiếng quát lớn của sư phụ:

– Vương Lâm! Ngươi đang làm cái gì thế, mau ra đây, ta nói cho ngươi từ nay về sau không cho phép ngươi thổ nạp tại dược viên.

Vương Lâm mở mắt, nhìn thấy sắc mặt trầm lặng của Tôn Đại Trụ đang nhìn hắn, không nói một lời liền đứng dậy rời khỏi dược viên.

Tôn Đại Trụ hừ lạnh một tiếng nói:

– Ngươi đi tìm nơi khác đi, chỗ dược viên này của ta linh khí dày đặc nhất, ngươi đem linh khí đó hút cả thì sẽ chết bao nhiêu là thảo dược trân quý, cái mạng nhỏ của ngươi căn bản không đủ bồi thường.

Vương Lâm khẽ liếc Tôn Đại Trụ một cái, cung kính nói:

– Đệ tử không biết, từ nay về sau tuyệt không ở chỗ này thổ nạp nữa.

Tôn Đại Trụ thần sắc hòa hoãn, chuyển ánh mắt, đột nhiên nói:

– Nhưng nếu ngươi có thể cho ta một cái hồ lô, tuy ta không thể cho ngươi tu luyện ở dược viên được, nhưng có thể cho ngươi một khối hạ phẩm linh thạch, có thứ này ngươi sẽ ngưng khí dễ dàng hơn rất nhiều.

Vương Lâm cúi đầu, trong mắt thoáng có vẻ châm chọc nói:

– Đệ tử có thể đi ra sơn tuyền xem thử xem, nếu vận khí tốt nói không chừng có thể nhặt được một cái.

Tôn Đại Trụ trầm ngâm một chút, ánh mắt chớp động, gật đầu nói:

– Ngươi đi xem cũng tốt, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần cho ta một cái hồ lô, ta sẽ cho ngươi một khối hạ phẩm linh thạch.

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Tôn Đại Trụ hỏi:

– Sư phụ, lời này có phải là thật không? Ta cầm hồ lô tới người sẽ cho ta một khối linh thạch sao?

Tôn Đại Trụ mặt mày vui vẻ, vội vàng nói:

– Đúng vậy, chỉ cần ta nhìn thấy hồ lô, nhất định cho ngươi một khối hạ phẩm linh thạch.

Trong Vương Lâm cười lanh, ngoài mặt lại cung kính gật đầu đồng ý.

Tôn Đại Trụ tay phải bóp ấn, miệng thì thào vài từ, đan cánh tay rồi vung ra, nhất thời cổng vườn mở ra, hắn sờ cằm cười nói:

– Ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh.

Chương 18: Hồ lô

Vương Lâm không nói lời nào, hắn mặc trang phục hồng sắc của đệ tử nội môn nên dọc đường đi đã gây chú ý với tất cả các ký danh đệ tử. Cả đám thấy vậy liền lộ vẻ hâm mộ, nhưng khi trông rõ ràng là hắn thì lập tức thay đổi nét mặt, nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt cực kỳ ghen tị.

– Ngày hôm qua chưởng môn công bố thu tân nội môn đệ tử, hóa ra là hắn. Dựa vào tự sát để trở thành ký danh đệ tử, lần này không biết dựa vào phương pháp gì để tiến vào nội môn, đúng là chó có vận ***.

– Còn phải nghĩ sao, theo ta thì nói không chừng là liếm ngón chân trưởng lão đó, làm việc hạ lưu thế mới được trưởng lão vui vẻ thu làm đệ tử chứ. Nhưng người thế này thật sự quá mức hạ lưu.

– Còn không phải sao, ngươi xem hắn bộ dạng vừa ngu vừa đần thế kia, ta phỏng chừng cho dù trở thành nội đệ tử, cũng chỉ vét đĩa, tu tiên đâu phải chuyện dễ dàng gì.

– Loại phế vật này, cho dù dựa vào chút thủ đoạn trở thành nội môn đệ tử, chúng ta cũng không cần để ý, phế vật đi đến đâu vẫn là phế vật, đều là kẻ đáng bị người ta coi thường.

– Con mẹ nó, ta trở thành đệ tử ký danh đã bốn năm rồi, cũng chưa gặp qua một tên không biết xấu hổ như vậy, thói đời là vậy sao, trưởng lão như thế nào mà lại coi trọng hắn chứ. Ta thấy điểm nào cũng mạnh hơn hắn, thực là con mẹ nó khó chịu quá.

– Ngươi mới bốn năm, ta đã mười hai năm rồi đó, nhưng chúng ta đều dựa vào bản lãnh thật sự thể hiện để tiến tên, hừ hừ, nội môn đệ tử thường xuyên so đấu nhau, chúng ta chờ coi chế giễu đi.

Những lời thảo luận này đều lọt vào tai hắn, Vương Lâm lãnh lẽo nhìn xung quanh thấy đủ loại sắc mặt trong mắt. Hắn hiện tại thực lực không đủ, một khi đạt tới thực lực nhất định, những người này hắn sẽ đem từng tên ra trả thù.

Sau một hồi hắn đi vào cửa Đông, theo đường nhỏ thẳng đến sơn tuyền, lấy tay vốc nước lên mặt, cảm giác lạnh lẽo lập tức xuất hiện, tinh thần hắn rung lên, mồm uống mấy ngụm lớn, không nhanh không chậm ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.

Trên đại thụ cách đó không xa, Tôn trưởng lão cau mày ngồi xổm trên đó, thấp giọng mắng:

– Thằng nhóc, nói là đi tìm hồ lô, vậy mà lại ngồi chỗ này chờ hồ lô từ thượng du trôi xuống.

Hắn thấy Vương Lâm đi trước, lập tức lặng lẽ theo sau, muốn nhìn xem tên đệ tử này rốt cuộc đi tìm hổ lô thế nào. Không nghĩ được Vương Lâm lại ngồi lặng lẳng trong lòng suối tu luyện.

Nơi đây linh khí so với trong phòng thì sung túc hơn, Vương Lâm tuy nói là cảm giác này không so được với khi ở vườn dược nhưng hắn nghĩ Ngưng Khí kỳ nói thật ra là xem cơ thể có bao nhiêu linh khí. Hắn tuy nói tư chất không đủ, mỗi lần hấp thu linh khí cũng không nhiều lắm, nhưng hắn có thể dùng thời gian để bù lại.

Kỳ thật Vương Lâm đoán đúng, cái gọi là Ngưng Khí kỳ chính là việc linh khí nhập thể làm thay đổi thể chất, tạo thành cơ sở để đánh vào Trúc Cơ sau này.

Không ngừng thổ nạp, mãi đến giữa trưa, Vương Lâm mới thả lỏng chân tay một chút, cảm giác côn trùng bò khắp người không xuất hiện nữa. Hắn đứng giữa dòng suối, nhìn mọi nơi thầm nghĩ:

– Tôn Đại Trụ tuyệt đối không vô duyên vô cớ bảo mình đi rồi sẽ ở phía sau theo dõi, như vậy những vùng phụ cận hiện tại đều bị giám thị.

Hắn xoa bụng, lảo đảo hướng về môn phái đi tới, Tôn Đại Trụ nổi giận lôi đình, lão trên cây đợi một cách ngu ngốc tới trưa, khẽ lầm bẩm nói:

– Nhãi con, lão phu sẽ cùng người so đo, một ngày không thành thì một tháng, một tháng không thành thì một năm, ta không tin ngươi không chỉ có một cái hồ lô kia.

Nói xong, hắn phi thân bay đi, trở lại dược viên trước Vương Lâm.

Không lâu sau, Vương Lâm không nhanh không chậm đã trở lại, Tôn Đại Trụ vuốt chòm râu cười lớn hỏi:

– Đồ nhi, đã tới trưa rồi, ngươi tìm được hồ lô rồi chứ?

Vương Lâm thở dài lắc đầu nói:

– Sư phụ, từ sáng tới trưa đệ tử ở suối chờ suốt, nhưng không thấy hồ lô, buổi chiều đệ tử đi xem lại, nói không chừng vận khí tốt có thể kiếm được một cái.

Tôn Đại Trụ thầm nghĩ:

– Ngươi từ sớm tới trưa đều nhắm mắt đả tọa thì có, cho dù có hồ lô đi qua trước mặt ngươi, ngươi thấy được mới là lạ.

Nhưng ngoài miệng lại hòa ái nói:Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

– Tốt lắm, Vương Lâm, ngươi đi ăn cơm trước đi, buổi chiều đi tìm lại xem.

Vương Lâm “Dạ” một tiếng, đi vào phòng của mình thì thấy có thêm một cái bàn, bên trên bày bốn dĩa đồ ăn với một tô canh, trông rất ngon miệng, hắn cũng không hỏi đồ ăn này đưa tới khi nào, chạy nhanh tới làm vài ngụm, cuối cùng đem canh uống hết, xong rồi vỗ bụng, nằm lên giường ngủ trưa.

Thân hình Tôn Đại Trụ như u linh thình lình xuất hiện, vẻ mặt lão âm trầm, mắt lộ vẻ ngoan độc thầm nghĩ:

– Lão phu tuy nói ngại môn quy, lo lắng người phát hiện cho nên mới không cho độc dược vào đồ ngươi ăn, nhưng tạo ra một ít gây trở ngại cho ngươi trong việc hấp thu linh khí từ dược vật thì được, hừ hừ, ngươi vốn tư chất bình thường, hơn nữa lão phu sử dụng thêm dược vật, đời này đừng mơ tưởng luyện hơn được Ngưng Khí tầng thứ ba, đời này lão phu sẽ an định cho ngươi.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm tỉnh lại, chỉnh lại quần áo, đi ra cổng vườn, lại đến chỗ dòng suối, tiếp tục thổ nạp. Thời gian dần qua, mãi tới lúc mặt trời khuất núi Vương Lâm mới đứng lên, đứng xem dòng suối một hồi, không nói lời nào hướng tới khu rừng rậm đi tới.

Ngồi trên đại thụ Tôn Đại Trụ tinh thần lập tức rung động, im lặng từ từ bám theo.

Vương Lâm chậm chạp rẻ trái rẽ phải quanh núi, dọc đường nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên sắc mặt vui vẻ, đi tới nơi có rất nhiều hồ lô dại đang leo, chọn lấy một tiểu hồ lô, hái xuống để vào phía sau, vội vã rời đi.

Khi hắn rời đi, Tôn Đại Trụ vẻ mặt nghi hoặc đi vào nơi này, hắn thấy hồ lô ở đây đều rất bình thường, suy nghĩ nửa ngày không hiểu ra sao, đành hái vài cái, cố gắng nhớ kỹ vị trí này sau đó thân ảnh biến mất.

Vương Lâm theo sơn đạo trở lại dược vườn, trên đường gặp những lời châm chọc của đệ tử ký danh, hắn liền bỏ ngoài tai, tiến vào vườn dược, Tôn Đại Trụ vẻ mặt âm trầm, trừng mắt nhìn hắn.

Vương Lâm lập túc cung kính đứng một bên, đưa tay dâng hồ lô, nói:

– Sư phụ, chiều nay hôm nay không tệ, tuy không ở suối nhặt được hồ lô, nhưng vừa rồi ta đi bộ quanh núi một vòng, thấy được một ít, người xem thế nào, ta xem nửa ngày đều thấy giống hồ lô của ta trước kia.

Tôn Đại Trụ suýt chút nữa không khống chế được tâm tình, lão đè nén lửa giận, gượng gạo cười, tiếp nhận hồ lô cũng không thèm liếc mắt , nhìn Vương Lâm từng câu từng chữ nói:

– Ta muốn hồ lô giống cái trước kia của ngươi tràn ngập linh khí, ngươi cho ta cái hồ lô tươi này ta dùng cái rắm chó gì.

Cuối cùng sau vài câu, lão không khống chế được tâm tình, tức khí rống lên. Lão trong lòng uất nghẹn, bị tiểu tử đùa giỡn suốt một ngày, không công giám thị suốt một ngày, cuối cùng chính mình còn ngu xuẩn hái vài cái hồ lô mang về.

Chương 19: Trục môn

Nghĩ tới hồ lô này, hắn liền vỗ vào không khí một cái, hồ lô này hắn nghiên cứu cả nửa ngày, hết xem trái xem phải chỉ thấy nó cực kỳ bình thường. Thậm trí hắn còn cố ý đổ đầy nước suối vào hồ lô, trên đường bị vài sư huynh nhìn thấy chế nhạo.

Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, bất quá ngoài miệng vẫn thưa dạ nói:

– Đệ tử cũng không biết linh khí là cái gì, đệ tử chỉ nghe người nói cần tìm được hồ lô sẽ cho đệ tử linh thạch, người có thể nói cho đệ tử biết cái gì là linh khí được không?

Tôn Đại Trụ có cảm giác mê muội, lão ngây người nhìn Vương Lâm tới nửa ngày, nội tâm sinh hoài nghi, hồ lô rốt cuộc sao không như mình đoán, đáng ra phải rất nhiều sao chỉ có một cái vậy, sao tiểu tử ngốc này lại nhặt được?

Trầm ngâm một lúc thấy Vương Lâm nói cũng có lý, chỉ có đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất mới có thể phát hiện ra linh khí trong thiên địa.

Nghĩ vậy lão cũng có chút hối hận đối với việc bỏ dược vật trong đồ ăn làm ảnh hưởng tới việc tu luyện của tên ngốc tử này, với tư chất của hắn mà nói thì Ngưng Khí tầng thứ nhất đã vô cùng gian nan lại thêm dược vật này nữa chỉ sợ không mất 30 năm thì đừng mơ tưởng luyện thành.

Thầm than một tiếng, Tôn Đại Trụ nản lòng thoái chí, nhưng lão thật sự không cam lòng, do dự một chút rồi từ túi trữ vật xuất ra một khối hạ phẩm linh thạch ném cho Vương Lâm, nói:

– Đây là linh thạch dành cho ngươi, cầm lấy tu tuyện, mau chóng tu luyện tới Ngưng Khí tầng thứ nhất đi.

Vương Lâm vội vàng tiếp nhận, cáo tạ trở về phòng của mình.

Tôn Đại Trụ ngẩn người đứng tại chỗ hồi lâu , thở dài lẩm bẩm:

– Tiếc rằng hài tử này không phải là loài sói, trước mắt chỉ có thể dùng phương pháp thí nghiệm cuối cùng để xem hắn có nói dối nay không thôi. Làm sao mau chóng giúp hắn đạt được tầng thứ nhất, chỉ cần hắn luyện thành tầng thứ nhất, cho dù là có chút tu chân thì ta sẽ liều mạng rút tu vi xuống một tầng mà sử dụng Sưu Hồn thuật với hắn.

Như vậy sẽ không vi phạm quy định của thiên địa pháp tắc đối với tu chân giả chưa tới Kết Đan Kỳ thì không thể sử dụng Sưu Hồn thuật với phàm nhân.

Sưu Hồn thuật, một loại tiên thuật đơn giản nhưng quá mức độc ác, người bị sưu hồn thì tới tám chin phần là bị tử vong, nếu kết quả tốt hơn thì cũng là si ngốc cả đời.

Bất quá chính vì Sưu Hồn thuật như vậy, nên mới có chút hạn chế bên trong, là không tới Kết Đan kỳ không thể sử dụng với phàm nhân, nếu không sẽ bị phản chấn.

Nếu cùng là tu chân giả thì không bị hạn chế, nhưng cả đời nhiều nhất chỉ có thể sử dụng ba lần, mỗi lần tu vi lùi xuống một tầng.

Vương Lâm khoanh chân ngồi ở phòng, quan sát tiên thạch trong tay, thấy chẳng có chỗ nào bất phàm, chỉ có điều khi nắm chắc thì cảm nhận được có chỗ phi thường, hắn nhắm hai mắt và bắt đầu thổ nạp.

Một đêm trôi qua, Vương Lâm thở dài, trong cơ thể không hề có dấu hiệu linh khí nhập thể, hắn cười khổ không thôi, đúng lúc này cửa phỏng bị người đẩy ra, Tôn Đại Trụ nghiêm mặt, bưng một chén chất lỏng đen tuyền đi tới:

– Uống đi!

Vương Lâm ngẩn người ra, cẩn thận nhìn , chưa dám tiếp nhận hỏi:

– Sư phụ đây là cái gì?

Tôn Đại Trụ vừa thấy Vương Lâm hỏi vậy, liền tức khí xông lên quát:

– Ta còn có thể hại ngươi sao, cho ngươi uống thì ngươi uống đi, nếu không phải vì muốn ngươi nhanh chóng đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thức đêm hao phí một lượng lớn dược liệu trân quý để làm ra bát thuốc này sao.

Vương Lâm nhìn có chút do dự, nhưng thấy Tôn Đại Trụ nét mặt không tốt, vôi bưng thạch bát lên uống một hơi hết sạch.

Hắn uống xong thấy trong bụng dâng lên một cỗ nhiệt khí sau đó lập tức lưu chuyển khắp toàn thân, trong nháy mắt hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khan, toàn cơ thể giống như bị lửa thiêu vậy.

Mắt tối sầm lại, bát đá trên trên tay rơi xuống đất, hắn mơ hồ giống như muốn ngủ.

– Mau thổ nạp, ta giúp ngươi hấp thụ.

Tôn Đại Trụ đặt tay lên ngực Vương Lâm một cách không tình nguyện.

Một cỗ khí mát mẻ từ ngực truyền tới, đầu óc Vương Lâm thanh tịnh lại, không nghĩ ngợi lập tức bắt đầu thổ nạp.

Tôn Đại Trụ có chút đau lòng đưa mắt nhìn bát đá trên mặt đất lẩm nhẩm vài câu, cắn răng lấy trong túi ra mấy khối hạ phẩm linh thạch phân trái phải Vương Lâm đặt vào, trong lòng thầm nghĩ:

-Tiểu Tử, lần này ta có thể mất tiền vốn lớn, ngày sau ngươi hết thảy sẽ phải trả lại cho ta.

Điều hòa một lúc, chờ cảm giác côn trùng bò chậm rãi xuất hiện, Tôn Đại Trụ có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể đối phương đang ngưng tụ linh khí từ dược thảo, sắc mặt có chút vui vẻ.

1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đến lúc này, một cỗ trọc khí theo cơ thể Vương Lâm nhanh chóng tràn tới, dễ dàng hóa giải linh khí sắp sửa ngưng tụ kia, thất bại chỉ trong gang tấc.

Tôn Đại Trụ sắc mặt đau khổ, hắn nhận ra nơi trọc khí phát ra, đúng là chỗ linh thảo hắn để đối phương ăn hôm qua. Thử đi thử lại nhiều lần đến khi linh khí của dược thảo tiêu tán toàn bộ, thủy chung vẫn không ngưng tụ được một tia linh khí nào.

Tôn Đại Trụ thở dài một tiếng, buông tay nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong lòng trăm điều cảm xúc ngổn ngang.

Vương Lâm mở mắt, cảm giác toàn thân phiêu phiêu, cực kỳ thoải mái, hắn đang muốn nói chút câu cảm tạ, nhưng không tưởng, mặt của Tôn Đại Trụ có chút đau lòng, vung tay áo quay đầu rời phòng.

Vương Lâm ngẩn ra, không rõ đối phương rốt cục trong lòng nghĩ gì, hoạt động thân thể một chút rồi đi ra khỏi phòng, hướng tới phòng Tôn Đại Trụ cao giọng nói:

– Sư phụ, ta ra sơn tuyền, xem vận khí hôm nay có tốt hơn không.

Tôn Đại Trụ không nói, bất quá cửa vườn vô thanh vô tức mở ra, Vương Lâm vội vàng đi, hắn vừa ly khai, Tôn Đại Trụ chưa bỏ ý định, lập tức âm thầm đuổi theo.

Một tháng nhanh chóng qua đi, trong một tháng này, Vương Lâm ngày nào cũng ra sơn tuyền ngồi xuống, Tôn Đại Trụ mỗi lần đều âm thầm giám thị, mỗi ngày lại càng thêm thất vọng, làm Tôn Đại Trụ dần dần nản lòng thoái chí.

Một tháng qua, hắn ngày nào cũng phải cấp cho Vương Lâm chút thảo dược, nhưng linh khí thủy chung không thể ngưng tụ, Tôn Đại Trụ tính tình ngày càng cáu gắt.

Quan trọng nhất là Tôn Đại Trụ phát hiện cái hồ lô kia, linh khí đã tiêu tán hết, gần một tháng linh khí mất hết, nước suối bên trong trước là gì thì giờ vẫn vậy, không có nửa điểm linh khí.

Cuối cùng hồ lô lạ này cũng không khác gì hồ lô bình thường, Tôn Đại Trụ không khỏi vô cùng thất vọng, cẩn thận phân tích suy đoán, hồ lô này bản thân không hề bất phàm, mà nó trải qua một chút biến hóa đặc thù mới tạo nên linh khí nồng đậm.

Nói như vậy Vương Lâm cũng ngẫu nhiên có được, khả năng hắn thêm cái gì đó vào hồ lô không lớn.

Với suy đoán này, càng nghĩ lão càng thấy chính xác, không khỏi thấy rất đau lòng, một tháng qua lão hầu như cái gì cũng không làm, ngày ngày ngoài việc giám thị chính là sao dược thảo.

Hiện tại thành công giã tràng, tức giận kêu Vương Lâm lên, đem hắn răng dạy, cuối cùng vung tay trục xuất khỏi chính viện.

Lão hiện tại chỉ cần thấy Vương Lâm là trong lòng tức khí, hiện tại không thấy tâm không phiền, không bao lâu đã quên đi tên đệ tử này Lão nghĩ đến việc Vương Lâm tuy một tháng thường xuyên ăn dược vật, nhưng dù vậy thì không mất tám năm mười năm đừng mơ tưởng luyện thành Ngưng Khí tầng thứ nhất, trừ phi lão quyết tâm không để ý tới tổn hao thảo dược liên tục cho tên đệ tử này dùng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !