[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 296 [Chương 1148(b) đến 1151]
❮ sautiếp ❯Chương 1148(b): Trận pháp phong giới
Thác Sâm nắm chặt tay phải, thân thể khổng lồ tiến lên phía trước một bước, vùng hư vô trước mặt lập tức xuất hiện rất nhiều con sóng rung động giống như bị lật lên từng tầng. Đột nhiên từ một con sóng rung động phát hiện ra bên dưới có một trận pháp phong tỏa chằng chịt như mạng nhện.
Khoảnh khắc khi trận pháp chằng chịt này xuất hiện trong hư vô thì một quyền tay phải của Thác Sâm đánh ra ầm ầm, đây mới thực sự là một quyền của Cổ Thần chân chính, một quyền của vương tộc Cổ Thần. Nắm đấm khổng lồ tiến đến và trực tiếp rơi lên mặt ngoài của đại trận phong kín Ngoại giới và Nội giới. Thác Sâm hắn muốn dùng lực lượng của chính mình để phá vỡ trận pháp.
Khoảnh khắc khi một quyền của hắn rơi xuống thì toàn bộ hư vô đều chấn động ầm ầm, những tiếng nổ kinh thiên động địa như muốn lật ngược cả hư vô. Những con sóng rung động lấy thân thể hắn làm trung tâm quét ngang về khắp bốn phía, lúc này tất cả hư vô đều nắm dưới những con sóng gợn. Từng tầng sóng gợn bao phủ cả hư vô, sau khi qua thì trận pháp này lập tức bùng lên giống như gặp phải đại địch.
Nơi đây là vùng hư vô gì mà tất cả đều được phong tỏa trong một đại trận khủng bố và chi chít, thậm chí ngay cả Thác Sâm đối mặt với nó cũng cảm thấy nhỏ bé như một người phàm nhân.
Trận pháp này lớn đến mức không thể miêu tả được, khi đảo mắt nhìn lại thì thấy không có giới hạn, chỉ nhìn thấy trong trận pháp mơ hồ lộ ra những luồng sáng bảy màu.
Khi một quyền của Thác Sâm đánh xuống thì những tiếng nổ ầm ầm trở nên vang vọng, nhưng trận pháp kia vẫn không chuyển động, đồng thời trên trận pháp lại bắn ngược ra một lực lượng kinh người. Khi lực lượng này đánh thẳng vào nắm tay Thác Sâm, dưới những tiếng nổ chấn động, người mạnh mẽ như Thác Sâm cũng phải lui ngược về phía sau.
Vẻ mặt Thác Sâm trở nên cực kỳ dữ tợn rồi nhìn chằm chằm vào trận pháp. Hắn thân là vương tộc Cổ Thần, hắn kiêu ngạo nhưng trận pháp trước mặt lại dám ngăn cản bước tiến của chính mình. Thác Sâm gầm nhẹ một tiếng, hắn lại lao ra một lần nữa, nắm tay giống như lưu tinh dựa vào lực lượng của một người đánh thẳng vào trận pháp.
Toàn bộ trận pháp lần đầu tiên trở nên run rẩy nhưng vẫn không có bất kỳ dấu hiện nào chứng tỏ sắp tan vỡ. Dù Thác Sâm có tấn công thế nào thì trận pháp trước mặt vẫn phong tỏa cả hư vô không để cho bất kỳ kẻ nào tiến ra nửa bước.
Tình cảnh xảy ra với Phong giới trận pháp lập tức làm cho người chủ trận ở Thái Cổ Tinh Thần cảm thấy kinh hoàng. Đám người lập tức lóe người lên tiến đến, nhưng khi bọn họ chưa kịp đến nơi thì trận pháp vì chịu đựng lực tấn công đến mức độ nên xuất hiện Trận linh. Một luồng hào quang lập tức ngưng tụ ra bên ngoài đại trận.
Luồng sáng này có màu trắng giống như một tia chớp, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn đã huyễn hóa thành một cây trường thương. Cây thương này bùng ra những tia chớp vô tận về bốn phía, những tiếng nổ ầm ầm lại vang vọng, trường thương phóng thẳng về phía Thác Sâm.
Tốc độ của trường thương quá nhanh, lại bùng ra những tiếng sấm động kinh thiên động địa phóng đến gần Thác Sâm. Khoảnh khắc này Thác Sâm quay đầu lại thật mạnh, tay phải nâng lên nhanh như chớp, bên dưới lập tức bùng ra một luồng lực lượng Cổ Thần cực kỳ khủng bố rồi đánh mạnh vào trường thương.
Một tiếng đùng vang lên, trường thương kia đột nhiên tan vỡ nhưng đã lập tức ngưng tụ lại. Lúc này trường thương dùng khí thế hùng mạnh hơn trước đó rất nhiều lần mà đâm thẳng vào cánh tay Thác Sâm.
Khoảnh khắc khi trường thương đâm xuống, một tia chớp khủng bố lập tức lấy trường thương làm trung tâm rồi điên cuồng phóng về phía thân thể khổng lồ của Thác Sâm. Những tiếng sấm sét trở nên vang vọng, một mảng lưới điện khóa chặt Thác Sâm vào bên trong.
Ngay sau đó trong trận pháp phong tỏa trước mặt lại ngưng tụ ra hào quang, luồng sáng này có màu lam huyễn hóa ra một thanh đoản kiếm lam sắc. Thanh kiếm này mang theo luồng kiếm khí ngập trời và khí tức âm hàn phóng về phía Thác Sâm.
Chương 1149: Bát Linh tái hiện
Ánh mắt Thác Sâm chợt lóe, tay phải đang được sấm sét quấn quanh lập tức duỗi thẳng lên trời, trong trời đất lập tức nổ ầm ầm lên vang vọng, một vết nứt khổng lồ đột nhiên xuất hiện, Diệt Thần Mâu chợt xuất hiện.
Thác Sâm gầm nhẹ lên một tiếng chụp lấy Diệt Thần Mâu rồi vung lên, một luồng khí tức làm thiên địa phải rung chuyển chợt bao phủ khắp bốn phía. Sau khi quét ngang hư vô thì trực tiếp đánh thẳng vào thanh đoản kiếm lam sắc.
Những tiếng nổ ầm ầm lập tức điên cuồng vang vọng về khắp bốn phía, đoản kiếm lam sắc lập tức vỡ tan rồi hóa thành rất nhiều mảnh nhỏ. Nhưng mảnh vỡ không tiêu tán mà tiếp tục phóng về phía Thác Sâm.
Đúng lúc này trận pháp phong tỏa Nội giới lập tức xuất hiện hào quang, lúc này có ba loại ánh sáng khác nhau lóe lên. Loại hào quang đầu tiên có màu kim sắc, luồng sáng này đột nhiên ngưng tụ trong trận pháp, sau đó hiện ra một thanh kim đao khổng lồ. Đao này khoảng trăm trượng, sau khi xuất hiện thì phóng thẳng về phía Thác Sâm.
Một luồng hồng quang ngưng tụ lại rồi huyễn hóa thành một cây Lưu Tinh Chùy, trên mặt chùy có vết máu, rõ ràng khí linh này cực kỳ tàn bạo, sau rất nhiều năm đã tắm máu nhiều người. Khi Lưu Tinh Chùy xuất hiện thì lập tức quét ngang rồi hóa thành vạn trượng phóng thẳng về phía Thác Sâm. Phong giới trận pháp này tổng cộng có Cửu Linh, lúc này đã xuất hiện Ngũ Linh, cũng đủ để đánh đuổi Thác Sâm.
Vẻ mặt Thác Sâm trở nên cực kỳ ngưng trọng, Diệt Thần Mâu trong tay lập tức quét ngang, tay trái vung lên hư không. Trên cánh tay lập tức được ánh trăng bao phủ, một cây loan đao như vầng trăng khuyết xuất hiện. Thanh Loan đao xoay chuyển xung quanh thân thể Thác Sâm rồi lập tức triển khai thế tấn công với đám khí linh của trận pháp.
Những âm thanh ầm àm lập tức cho hư không xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, nhưng trận pháp lại không sinh ra bất kỳ dấu hiệu nào. Thác Sâm gầm lên kinh thiên động địa, hắn bắt đầu điên cuồng tấn công Ngũ linh.
Đúng lúc này trên trận pháp lại lóe lên hào quang, một con sóng nhiệt lập tức phả thẳng vào mặt. Khi con sóng nhiệt xuất hiện thì trên trận pháp Phong giới lập tức huyễn hóa ra một vật phẩm khổng lồ cao vài vạn trượng.
Đây là một vật được bao phủ trong khí tức cổ xưa, tràn đầy dấu vết năm tháng. Nhưng vẻ bề ngoài của nó lại được cực kỳ dữ tợn, có thể làm cho tâm thần tất cả những kẻ tới gần chấn động dữ dội.
Đây là một chiếc xe bắn đá khổng lồ, trên xe có một ngọn lửa không màu, mắt thường cũng không nhìn thấy nhưng tâm thần lại có thể rõ ràng cảm nhận được luồng nhiệt độ không thể tưởng tượng bên trên.
Một tiếng ầm vang lên, một hỏa cầu được chiếc xe bắn đá này phóng ra ngoài hướng về phía Thác Sâm. Nếu như chỉ là một hỏa cầu thì chẳng đáng gì, nhưng hỏa cầu vừa được chiếc xe này bắn ra thì trong thiên địa lại có một luồng lực lượng khủng bố ngưng tụ lại, sau đó lại hóa thành một hỏa cầu được chiếc xe bắn ra liên tục.
Sau rất nhiều năm, khi hàng loạt kẻ muốn phá vỡ trận pháp Phong giới thì số người chết vì chiếc xe bắn đá này đã đạt đến một con số khó tưởng.
Lục linh đều đã xuất hiện, dù là Thác Sâm cũng khó thể chống lại. Khi Lục linh cùng tấn công thì những âm thanh ầm ầm đột nhiên vang lên kinh thiên động địa, cuối cùng Thác Sâm cũng lần đầu tiên phải rút lui. Hắn đã bị bức ra ngoài, gương mặt trở nên ngưng trọng và khó tin, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên dữ tợn.
– Trận pháp rất mạnh! Trừ khi ta nuốt Vương lâm và trở thành vương tộc Cổ Thần Bát Tinh chính thức mới có cơ hội phá vỡ trận pháp này. Trận pháp này không những phong tỏa tu sĩ Nội giới mà còn trói buộc cả bộ tộc Cổ Thần ta. Nhưng ta có thể từ trong trận pháp này mơ hồ cảm nhận được một luồng khí thức của Vương Lâm. Không ngờ tên kia lại đang ở trong Thái Cổ Tinh Thần ngoài trận pháp Phong giới. Dù gì đi nữa ta cũng phải phá vỡ trận pháp này.
Hai mắt Thác Sâm bùng lên những luồng sáng đỏ rực, hắn lui người ra phía sau rồi vung tay phải điểm một chỉ lên mi tâm. Trong mi tâm hắn lập tức bùng ra một luồng hào quang, một luồng khí tức bổn nguyên của tu sĩ Đệ Tam Bộ lập tức điên cuồng bùng ra bên ngoài.
– Dùng toàn lực liều mạng cũng phải thoát khỏi trận pháp này, nhưng nếu như vậy cũng không có lực lượng để quay về. Tất cả cũng không thành vấn đề, Vương Lâm đang ở bên ngoài trận pháp trong Thái Cổ Tinh Thần, nếu ta ở lại trong trận pháp Phong giới cũng vô dụng. Chỉ cần ta lao ra ngoài và tìm được Vương Lâm để thôn phệ thì dù có hy sinh nhiều bao nhiêu cũng đáng.
Thác Sâm hạ quyết tâm, những khí tức bản nguyên trong ba tinh điểm đột nhiên càng ngày càng đậm, đã lập tức bùng lên ngập trời rồi bao phủ toàn bộ hư vô và trận pháp này vào trong. Trong ba tinh điểm mơ hồ truyền ra những tiếng kêu chết thảm, nhưng khoảnh khắc này một luồng lực lượng điên cuồng đột nhiên trở nên vang vọng. Lúc này ba tinh điểm đột nhiên lao ra tao thành một luồng lưu tinh khổng lồ phóng về ầm ầm về phía trận pháp.
Thân thể khổng lồ của Thác Sâm cũng thu nhỏ lại, cuối cùng hắn hóa thành một luồng lưu tinh phóng thẳng theo ba tinh điểm xông ra ngoài đại trận.
Ba tinh điểm ẩn chứa khí tức bản nguyên của tu sĩ Đệ Tam Bộ phóng lên phía trước dẫn đường, Diệt Thần Mâu và Loan đao phóng theo phía sau. Một luồng lực lượng cực mạnh đột nhiên bùng ra trên người Thác Sâm, hắn phóng đến càng lúc càng nhanh. Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang lên, Thác Sâm phóng thẳng vào trận pháp.
Lục linh của trận pháp điên cuồng tấn công cố gắng ngăn cản Thác Sâm lại, đặc biệt là chiếc xe bắn ra ngoài rất nhiều hỏa cầu làm những tiếng nổ đùng đùng vang lên kinh thiên động địa. Tốc độ của Thác Sâm lại càng lúc càng nhanh, đúng lúc này đột nhiên trên trận pháp lại lóe lên hào quang. Luồng hào quang này có màu đen cùng màu với hư vô nơi đây, khi nó được bùng ra thì trận pháp đột nhiên được ẩn giấu đi. Khi hắc quang ngưng tụ lại thì một cây nha bổng khổng lồ xuất hiện, thân bổng được hắc khí bao phủ bên ngoài. Nha bổng vừa hiện đã tuôn một luồng khí tức có thể hấp thu cả tâm thần, khi xuất hiện đã quét ngang rồi phóng về phía Thác Sâm.
Dưới những tiếng nổ ầm ầm, Thất linh giống như hợp nhất lại, tất cả đều ngăn cản lực lương tấn công của Thác Sâm làm những âm thanh chấn động bùng lên dữ dội. Lần đầu tiên vẻ mặt Thác Sâm trở nên tái nhợt, khóe miệng mơ hồ ứa ra một dòng máu tươi.
– Đây rốt cuộc là cái trận pháp quái quỷ gì, tên điên rồ nào bố trí nó? Địa phương chết tiệt này ngoài ta ra thì vẫn còn ẩn giấu một tồn tại khác sao? Nếu không sẽ chăng thể nào có một trận pháp mạnh mẽ thế này!
Lực tấn công bị ngăn cản, trong mắt Thác Sâm bùng lên vẻ điên cuồng nhưng tâm thần lại cực kỳ tỉnh táo. Cả đời hắn cực kỳ kiêu ngạo, ngoài Đồ Ti thì chẳng sợ bất cứ thứ gì. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào trận pháp phía trước mà vẻ điên cuồng trong ánh mắt ngày càng nồng nặc.
– Nếu đã muốn đi tìm lực lượng phong ấn của đám tu sĩ Đệ Tam Bộ thì chẳng thà liều mạng tiến lên tìm đám tu sĩ trong Thái Cổ Tinh Thần, đây coi như là điều trừng phạt cho đám người các ngươi dám tạo ra trận pháp này để ngăn cản bước tiến của bổn thần.
Thác Sâm hừ lạnh một tiếng, hắn lại nâng tay phải rồi điểm một chỉ lên hai tinh điểm trên mi tâm.
Khi hai tinh điểm này phóng ra thì một lực lượng bổn nguyên khủng bố lập tức bao phủ khắp thiên địa. Hai tinh điểm bay ra hóa thành luồng lưu tinh thứ hai, nó mang theo lực tấc công còn khủng bố hơn luồng lưu tinh thứ nhất rất nhiều lần, sau đó lại phóng thẳng về trận pháp phía trước.
– Phá vỡ cho bản thần!truyện tà tu audio
Thác Sâm gầm nhẹ lên rồi tiếp tục lao ra, hai luồng lưu tinh một trước một sau tạo thành một luồng lực lượng tấn công đủ để làm thiên địa kinh hoàng, đủ để tạo nên một lực lượng hiếm thấy từ trước đến nay, tất cả đều dồn vào trận pháp.
Thất linh đã xuất hiện mà không ngăn cản được Thác Sâm, những tiếng nổ ầm ầm đã trở thành âm thanh duy nhất nơi đây. Thác Sâm đi theo lực lượng của hai tinh điểm, của Diệt Thần Mâu và Loan đao mà càng ngày càng tiến gần đến trận pháp. Lúc này trên trận pháp lại lóe lên hào quang.
Khi nhìn thấy luồng hào quang kia thì ngay cả Thác Sâm cũng chấn động tâm thần, tốc độ tấn công của hắn càng tăng mạnh.
Khoảnh khắc này hào quang đã ngưng tu lại, một cây búa khổng lồ chợt xuất hiện.
Một luồng khí tức tang thương của vũ khí Cổ Thần đột nhiên bùng ra, khoảnh khắc khi cây búa xuất hiện thì Thác Sâm đã hoàn toàn trở nên sững sờ. Sau rất nhiều năm hắn đã gặp phải nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ hoàn toàn rung động giống như lúc này.
– Điều này… không thể nào! Vật này sao lại trở thành linh khí của trận pháp được.
Sau khi cây búa khổng lồ tràn đầy khí tức tang thương Cổ Thần xuất hiện thì lập tức dùng một khí thế không thể tưởng tượng chém ngang quét dọc như từ trên trời giáng xuống. Một búa này chém xuống giống như tất cả sinh linh trong thiên địa đều không thể tránh thoát được, đều không thể phản kháng.
– Phụ Tổ Vương Khí thì sao chứ? Ta muốn vào thì đừng hòng có kẻ nào ngăn cản được.
Hai mắt Thác Sâm đỏ bừng, hắn vung tay điểm một chỉ lên mi tâm, lực bản nguyên lại tuôn ra ầm ầm. Một tinh điểm lao ra hóa thành lưu tinh dung hợp vào hai luồng lưu tinh trước đó, tất cả đều dung hợp lại làm một.
Thác Sâm lại phóng người về phía trước, cơ thể hắn dung nhập vào trong lưu tinh. Khoảnh khắc khi ba lực lượng bổn nguyên của tu sĩ Đệ Tam Bộ nổ tung, ba lực lượng Cổ Thần Tinh Điểm bùng nổ thì Diệt Thần Mâu và Loan đao cũng chẳng thèm quan tâm đến những đợt tấn công của khí linh, không để ý đến một búa đang chém xuống, tất cả đều phóng về phía trận pháp.
Khoảnh khắc này đòn tấn công của Thất linh đã rơi lên lưu tinh bên ngoài thân thể Thác Sâm. Ngay sau đó, một búa khổng lồ lại trực tiếp chém xuống bổ xuống lưu tinh.
Lưu tinh ầm ầm tan vỡ, Thác Sâm bên trong phun máu tươi, vẻ mặt dữ tợn nhưng tốc độ lại càng nhanh hơn. Khi cây búa khổng lồ lại chém xuống lần nữa thì thân thể hắn đã đâm sầm vào trận pháp.
Va chạm kinh thiên động địa này làm Tứ Đại Tiên giới phải khiếp sợ, cũng làm cho đám người bảo vệ trận pháp chạy đến nhìn thấy phải trợn mắt há mồm.
Khoảnh khắc này trận pháp từ xưa đến nay chưa từng bị phá lại run rẩy dữ dội giống như muốn tan vỡ. Nhưng cuối cùng tất cả lại vẫn như cũ, Thác Sâm lại điên cuồng tấn công, liên tục tấn công làm trận pháp càng run rẩy kịch liệt.
– Mặc Lưu Phân Thần Thuật!
Khi mỗi cây búa đánh xuống thì đều làm cho Thác Sâm phun máu tươi, nhưng hắn vẫn điên cuồng, không tiếc sử dụng Mặc Lưu Phân Thần Thuật mà trước đó Đồ Ti còn chưa triệt để hoàn thành.
Khoảnh khắc này một làn sương mù màu đen đột nhiên bao phủ toàn bộ thân thể Thác Sâm, khi làn sương mù bung ra thì thanh búa dừng lại giống như hơi do dự. Lợi dụng cơ hội này, luồng sương mù lập tức xâm nhập vào trong trận pháp.
– Nổ, nổ, nổ!
Âm thanh điên cuồng của Thác Sâm đột nhiên vang vọng khiếp sợ đất trời. Lưu tinh đang bao quanh thân thể hắn đột nhiên nổ tung tạo thành một lực lượng hủy diệt thiên địa không thể tưởng tượng. Luồng lực lượng này phóng lên làm trận pháp lần đầu tiên xuất hiện một khe nứt, khoảnh khắc khi vết nứt xuất hiện, Thác Sâm đã xông ra ngoài.
Thác Sâm phun ra một ngụm máu tươi rồi cười lên ha hả, ba tinh điểm trở nên ảm đạm rồi quay trở về mi tâm, đột nhiên có một cái tan vỡ.
– Vương Lâm, bản thần đã đến rồi. Lúc này ta xem ngươi còn chạy đi đâu được nữa!
Chương 1150: Chủ nhân của Thiên Nghịch
Khoảnh khắc ở tinh vực do trận pháp mở ra, địa phương trồng hoa bảy màu không thuộc về Nội giới cũng chẳng phải Ngoại giới. Một cây hoa đỏ thẫm trong bảy cây khác nhau đang kết quả, lúc này Đạo quả đã càng thêm rực rỡ.
Hạt châu Thiên Ngịch chậm rãi chuyển động trong Đạo quả, mặt trên của hạt châu bùng ra một ngọn lửa màu lam. Ngọn lửa này bùng lên bên trong làm màu sắc của Đạo quả này càng thêm rực rỡ đập thẳng vào mắt. Một lúc lâu sau, ngoài ngọn lửa màu làm còn mơ hồ lóe lên sấm sét, lúc này sấm sét bao quanh bên ngoài rồi chậm rãi dung hợp/ Sau đó một luồng Chiến Ý Cảnh bùng ra, dần dần những chất lỏng dinh dưỡng của quả cây dung hợp với ngọn lửa lam sắc và tia chớp vào cùng một thể.
Ba loại lôi, hỏa và chiến dung hợp lại, nếu ở bên ngoài thì căn bản không có khả năng thành công, nhưng ở bên trong quả cây đã hấp thu rất nhiều đạo niệm và lực lượng, ở trong rất nhiều chất bổ dưỡng lại làm cho chuyện không thể kia xuất hiện những chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Quan trọng là trong quả cây còn có Thiên Nghịch.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ý cảnh mới đột nhiên xuất hiện, ý cảnh này là Chân Giả Đạo, nó là hình thức huyễn hóa của thái cực có một nửa thật và một nửa là giả, một nửa là người, một nửa là quả, đồng thời một nửa sống và một nửa chết.
Sau khi Thái Cực Ý Cảnh huyễn hóa ra thì lập tức hấp thu ngọn lửa, tia chớp và Chiến Ý Cảnh, giống như thái cực đã trở thành một vòng xoáy liên tục xoay tròn và hấp thu tất cả mọi thứ trong quả cây. Lúc này Thiên Nghịch chính là trung tâm của thái cực, nó chậm rãi chuyển động.
Nếu Vương Lâm đang ở tình trạng thanh tỉnh thì có thể cảm nhận được tình cảnh này, nhưng lúc này trạng thái của hắn cực kỳ mơ hồ, giống như tiêu tán mà lại giống như đang tồn tại. Khi thái cực chuyển động thì lôi, hỏa và chiến đều bị hút vào trong.
– Hỏa, đạo của quy tắc dung luyện Thiên Địa!
Trong ý thức vừa mới được tái sinh của Vương Lâm khẽ vang lên một cây nói giống như thần niệm.
Khoảnh khắc khi câu nói này vang lên thì tất cả chất lỏng do rất nhiều đạo niệm và cảm ngộ tạo thành quả cây đều lập tức bị hút vào thái cực một cách điên cuồng. Toàn bộ đạo niệm bị cuốn vào bên trong thái cực đều là những minh ngộ trong suốt cuộc đời về lực lượng ngọn lửa của những người đã chết sau rất nhiều năm tháng.
Khi Vương Lâm liên tục hấp thu thì trái cây kia đã không còn tươi đẹp, chất lỏng bên trong bị thôn phệ điên cuông, bên ngoài quả đã xuất hiện một vài nếp nhăn.
Khi điên cuồng hấp thu thì Vương Lâm giống như rơi vào trong luân hồi. Hắn đột nhiên trở thành một lão già đứng giữa tinh không, hai tay đang vung vẩy để điều khiển ngọn lửa trong thiên địa, lại đột nhiên trở thành người đàn ông trung niên giơ hai tay nâng một tu chân tinh ném vào biển lửa.
Hắn lại trở thành một người thanh niên đi ra từ trong một vùng thiên địa được bao phủ trong biển lửa, khi người này tiến ra thì tất cả biển lửa đều bị hấp thu… Hàng loạt những luân hồi như vậy liên tục xuất hiện trong tâm thần Vương Lâm, mỗi khi xuất hiện đều đại biểu cho một lần minh ngộ đối với ngọn lửa. Khi liên tục chìm đắm vào trong luân hồi, tất cả những đạo niệm cảm ngộ về ngọn lửa đều dung hợp vào ý thức Vương Lâm, khắc thật sâu vào tận đáy lòng, trở thành một bộ phận trong cơ thể.
Khoảnh khắc này từ thời viễn cổ, thượng cổ, tiên giới thậm chí ngay cả Tứ Đại Giới, tất cả những cảm ngộ của con người về ngọn lửa đã trở thành chất dinh dưỡng của Vương Lâm. Dù tất cả đều đã đến nhưng những cảm ngộ trong suốt cuộc đời bọn họ đều bị hút đi và trở thành chất dinh dưỡng của đạo, nhưng hôm nay đều đã bị Vương Lâm hấp thu sạch sẽ.
– Lôi, đạo của quy tắc trừng phạt vạn sinh linh… Khoảnh khắc khi thần niệm nói ra chữ đạo, thì quả cây khổng lồ này đột nhiên dùng một chữ tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được để nhanh chóng thu nhỏ lại, tất cả chất lỏng bên trong đều bị Vương Lâm hấp thu. Những đạo niệm được ẩn giấu càng điên cuồng dung nhập vào trong ý thức Vương Lâm.
Vương Lâm thấy được tất cả những lực lượng sấm sét của tu sĩ trong thiên địa từ xưa đến nay, những quy tắc sấm sét mà Luyện Khí Sĩ và người viễn cổ cảm ngộ được, toàn bộ mọi thứ đều dung nhập vào trong ý thức. Khoảnh khắc này Vương Lâm giống như đã hóa thân thành thiên địa đã trải qua nhiều năm tháng từ thời viễn cổ cho đến nay.
Vương Lâm đã trở thành một trong hàng loạt những Luyện Khí Sĩ, tu sĩ và người viễn cổ. Tất cả những người này đều đạt được lực lượng sấm sét trong thiên địa, sau khi trải qua nhiều cơ hội cảm ngộ đã xuất hiện lôi đạo.
– Chiến, đạo của quy tắc bất khuất thiên địa… Trên toàn bộ Phong giới, tất cả những đạo niệm của đám người bị hấp thu đều ẩn giấu những quá trinh chiến đấu cả đời, lúc này toàn bộ đều đang nhen nhóm trong ý thức của Vương Lâm rồi hóa thành một luồng ý chí kinh thiên động địa khắc sâu trong tâm thần.
Quả cây ngày càng thu nhỏ lại, chất lỏng liên tục bị Vương Lâm hấp thu, ngay cả thân cây trăm trượng màu đỏ cũng trở nên run rẩy. Đúng lúc này, trong tinh vực nuôi những cây hoa bảy màu đột nhiên vang lên một âm thanh kinh hoàng.
– Đạo quả sắp xuất hiện, tại sao lại khô héo?
Khi âm thanh này vang lên thì một luồng thần niệm phóng thẳng về phía Đạo quả. Nhưng khoảnh khắc khi thần niệm này phóng đến thì Thiên Nghịch trong Đạo quả đột nhiên bùng ra một luồng sáng êm dịu rồi chậm rãi tản ra khắp bốn phía. Thần niệm đập vào luồng sáng thì bắn ngược trở lại, lúc này xuất hiện những biến đổi kinh thiên. Đạo quả đang héo rũ điên cuông, khi bị hút khô thì lớp vỏ tan vỡ hóa thành rất nhiều luồng tinh quang hồng sắc, tất cả đều bị đồ án Thái Cực bên ngoài hạt châu Thiên Nghịch hấp thu sạch sẽ.
Tình cảnh vẫn chưa chấm dứt, khoảnh khắc khi Đạo quả bị hấp thu thì thân cây màu đỏ đột nhiên run rẩy kịch liệt. Lúc này thân cây đang dùng một tốc độ khó tưởng để héo rũ, nhưng tất cả tinh hoa của thân cây đều không thể tránh khỏi bị hấp thu, tất cả đều bị hút vào trong Thiên Nghịch.
Ý thức của Vương Lâm lập tức cảm nhận được một luồng nguyên lực không thể tưởng tượng đang dung nhập vào trong tâm thần. Ý cảnh của hắn đang liên tục hấp thu đột nhiên tăng lên cực mạnh.
Khi Vương Lâm điên cuồng hấp thu thì rất nhiều đạo niệm và nguyên lực liên tục dung nhập vào trong cơ thể. Lúc này hắn lập tức sinh ra cảm giác giống như thân thể sắp tan vỡ.
Những cơn đau kịch liệt giống như có thể xé toạc tâm thần, trong ý cảnh nơi tâm thần Vương Lâm đang tràn đầy thật và giả, sống và chết, nhân và quả… Còn có cả lôi, hỏa, chiến!
Khoảnh khắc này giống như tất cả các loại đều hòa tan, tất cả đều trở thành những cảm ngộ của chính bản thân Vương lâm, đã trở thành một luồng lực lượng chưa bao giờ xuất hiện trong thiên địa, một loại quy tắc mới.
Khoảnh khắc khi quy tắc vừa được xuất hiện, trong thân thể Vương Lâm đột nhiên nổ ầm một tiếng như sấm nổ bên tai. Hắn đột phá Tịnh Niết trung kỳ đạt đến Tịnh Niết hậu kỳ.
Loại quy tắc này bên trong có ẩn giấu thật giả, nhờ vào lôi, hỏa và chiến trong thiên địa mà trở thành đạo của riêng Vương Lâm. Đạo này bao hàm cả lôi, hỏa, chiến bao gồm cả sinh tử, nhân quả và thật giả.
Chỉ có thể ở vào trong hoàn cảnh này mới có thể hòa hợp được rất nhiều cảm ngộ như vậy, dùng hình thức bùng nổ của thật giả làm Vương Lâm chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn trực tiếp từ Tịnh Niết trung kỳ tiến lên Tịnh Niết hậu kỳ đại viên mãn.
Nhưng tất cả còn chưa kết thú, dưới sự che giấu của hạt châu Thiên Nghịch, Vương Lâm không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện ra. Tâm thần hắn bị hút vào trong Thiên Nghịch rồi liên tục cảm ngộ, liên tục hấp thu. Tu vi Tịnh Niết hậu kỳ đã phóng về phía Tịnh Niết đại viên mãn, hình như ngay cả Tịnh Niết đại viên mãn cũng không phải cảnh giới cuối cùng khi liên tục hấp thu Đạo quả.
Chưa bao giờ Vương Lâm tiếp cận cảnh giới Tịnh Niết đại viên mãn gần như lúc này, cũng đã rất gần để tiến lên Toái Niết. Vực sâu ngăn cách giữa Tịnh Niết và Toái Niết thưởng phải mất vạn năm tu luyện mới có thể bước qua, nhưng lúc này sau khi hấp thu Đạo quả của cây hoa bảy màu thì khe ngăn cách lại được thu hẹp rất nhiều lần.
Đây là một cơ duyên cực kỳ khổng lồ, muốn bước qua cánh cửa ngăn cách giữa Tịnh Niết và Toái Niết, dù có đan dược phụ trợ thì đối với Vương Lâm cũng không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể.
Nhưng hiện nay những điều Vương Lâm cảm ngộ về đạo thật sự đã không phải chính mình tìm ra, mà có được sau khi hấp thu Đạo quả luân hồi. Những loại đạo này cần phải có thời gian mới hoàn toàn chuyển hóa được, nhưng lúc này Vương lâm cũng không có thời gian và cơ hội để nghĩ đến những gì được và mất.
Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được Thiên Nghịch đang dùng một tốc độ điên cuồng để hấp thu tất cả tinh hoa của cây sinh ra Đạo quả. Tình hình lúc này giống như hai bên đang trao đổi cùng giá với nhau, Thiên Nghịch mang đến cho Vương Lâm sinh cơ để vượt qua kiếp nạn này, nhưng nó nhất định phải hấp thu đủ lực lượng thiên địa.
Trạng thái này cũng không xa lạ gì đối với Vương Lâm, những năm tháng ngày xưa hắn đã biết được đặc tính này của Thiên Nghịch, mỗi lần nó mở ra thì nhất định phải hấp thu một lực lượng thiên địa khổng lồ.
– Nếu bỏ qua cơ hội hôm nay thì sau này chắc chắn sẽ phải hối hân, ta thà hao tổn nhiều thời gian để lĩnh ngộ cũng không thể bỏ qua cơ hội và tạo hóa lần này.
Từ khi Vương Lâm đạt được Thiên Nghịch thì đây là lần đầu tiên hắn và Thiên Nghịch phối hợp với nhau cướp đoạt lực lượng thiên địa.
– Ta là chủ chứ không phải là nô lệ của Thiên Nghịch! Ta làm ngũ hành của ngươi được viên mãn, lại cho ngươi hai cực âm dương. Ngươi cứu ta ra khỏi nguy hiểm, ta biết ơn sự trợ giúp của ngươi. Nhưng đã là trao đổi thì nếu những lợi ích đều bị ngươi lấy đi, lúc này ta có khác gì nô lệ chứ? Khi hấp thu lực lượng thiên địa và đạo niệm, ta và ngươi cùng phân chi ra thì có gì đâu! Ta mới chính là chủ của Thiên Nghịch.
– Thiên Nghịch!
Khoảnh khắc này giọng nói già nua lại vang lên với nỗi sợ hãi khó sức tưởng tượng. Tinh không lập tức chấn động và vặn vẹo, một lão già mặc hắc bào đột nhiên huyễn hóa ra, lão nhìn chằm chằm vào Thiên Nghịch trong vòng thái cực, thân thể vừa khẽ động đã lập tức tấn công.
Nhưng khoảnh khắc khi lão già tiến đến thì lập tức bị cản lại bên ngoài mười trượng, lão không thể tiến vào nửa bước mà chỉ trơ mắt nhìn cây hoa bảy màu đỏ máu trong đám hoa bảy màu được chính Chưởng Tôn bỏ ra rất nhiều tâm huyết để nuôi trồng, sau đó lại trải qua rất nhiều năm tẩm bổ bị kẻ khác hấp thu sạch sẽ.
Sau khi hấp thu tất cả thì thái cực trên hạt châu Thiên Nghịch cũng lập tức bị hút vào bên trong. Lúc này chỉ còn lại sáu cây hoa và một hạt châu Thiên Nghịch lơ lững bên trong.
Khoảnh khắc này trên hạt châu Thiên Ngịch lập tức bùng ra những luồng hào quang chói mắt, luồng sáng này cao vạn trượng bao phủ tất cả tinh vực, đồng cũng có một cánh cửa hư ảo khổng lồ xuất hiện tinh vực. Độ lớn của cánh cổng có thể chống đỡ cả thiên địa, những luồng khí tức tang thương bùng ra ngoài. Cánh cửa này đang khép kín, không có bất kỳ khe hở nào.
Chương 1151: Thân phận chủ nhân của Phong Giới
Lão già áo đen nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin, nhưng đồng thời cũng có một vẻ tham lam điên cuồng tràn ra. Hai tay hắn bấm quyết, thân thể lại một lần nữa lao ra.
Nhưng ngay lúc này hắn tới gần, cánh cửa lớn này chậm rãi mở ra. Ngay khi cánh cửa này mở ra, một đạo ánh sáng mạnh từ bên trong ầm ầm tràn ra, trực tiếp bao phủ khắp thân thể lão già. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lão già kia ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể không lao tới nữa, mà nhanh chóng lui về phía sau.
– Đây… chủ nhân của Phong giới chẳng lẽ đã sống lại???
Quần áo đen khắp toàn thân lão già trong thời gian ngắn bị thiêu đốt, lộ ra một thân thể gầy nhom. Nhưng thân thể hắn cũng toát ra một lượng lớn yêu khí, như thể trong đạo ánh sáng bao phủ, thân thể hắn như muốn hòa tan!
Cửa lớn mở ra, một luồng khí tức chấn kinh thiên địa trong nháy mắt tràn ra, theo trận pháp bên ngoài Phong Giới không ngừng trào ra!
Trận pháp Phong Giới trong khoảnh khắc này sau khi Thác Sâm rời đi không lâu, lại một lần nữa xuất hiện trận linh. Lúc này ngay cả một trận linh cuối cùng chưa từng xuất hiện cũng biến ảo hiện ra.
Trận linh cuối cùng này không ngờ lại là một ngọc bội. Ngọc bội này vừa xuất hiện, Phong giới đại trận đột nhiên xuất hiện gợn sóng vô tân, tiếng nổ ầm ầm kinh thiên!
Giờ phút này, những cường già trong đám người thái cổ bên ngoài Phong Giới toàn bộ đều cảm nhận được một luồng khí tức làm cho bọn họ tâm thần chấn động. Khí tức này đối với một vài lão quái đã sống rất lâu trong số họ cũng không xa lạ.
Khí tức này khiến cho bọn họ run rẩy, làm cho bọn họ trong khoảnh khắc này trong đầu trống rỗng, toàn bộ đều bị nỗi sợ hãi lấn át!
– Chủ nhân của Phong giới!
So với bên ngoài, bên trong cảm thấy cũng không quá lớn, chỉ có những người mạnh nhất trong Tứ Đại giới mới có thể cảm nhận được. Trong Thần Tông, bên trong mật thất có một đồng tử đang khoanh chân ngồi. Người này hình dáng như một đồng tử, nhưng tóc lại hoa râm, khoanh chân ngồi đó, dường như đã hàng vạn năm vẫn không hề nhúc nhích. Nhưng lúc này, mí mắt người này khẽ động, mạnh mẽ mở hai mắt.
– Khí tức của chủ nhân!
Ở Vũ Tiên giới, Thanh Lâm đang lặng yên tĩnh tọa, cố gắng nhanh chóng khôi phục tu vi. Nhưng trong khoảnh khắc này, hai mắt hắn cũng bùng phát ra tinh quang chưa từng có, mạnh mẽ đứng lên, nhìn ra xa, hít thật sâu thở ra một hơi.
– Sư tôn!
Tại Phong Tiên Giới, ở một chỗ tràn ngập Văn Thú, trên một đường lớn trong tiên giới bị phá hủy này, có một lão già đang khoanh chân ngồi. Thân thể lão già này như một pho tượng, toàn bộ đã hóa thành đá.
Nhưng giờ phút này, ở chỗ hai mắt của bức tượng cũng lập tức xuất hiện vết nứt, tiếng rắc rắc vang lên, lão già mở đôi mắt dường như rất lâu chưa hề mở ra.
– Khí tức của lão gia… Ánh mắt lão già lộ ra vẻ kỳ dị, vô số ký ức như đã ngủ say bỗng hiện lên, tràn ngập trong đầu. Rất lâu sau, hắn lại nhắm hai mắt lại, lại trở thành tượng đá.
Bên trong Phong Giới, trên một tu chân tinh, một nữ tử đang đứng trên một đỉnh núi, nhìn bầu trời, hai mắt lộ ra vẻ hồi tưởng và mê man.
– Nghĩ không ra khí tức này rốt cuộc là của ai… rất quen, rất quen thuộc… Cùng lúc này, bên trong Phong giới, trên một tu chân tinh, có một thanh niên đang nằm ngủ ngáy như sấm trên một ngọn núi, chỉ thấy thân thể run lên, ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn về phía xa xa, hồi lâu sau gãi gãi đầu.
– Hù dọa lão tử giật mình, còn tưởng mấy lão già từ Tiên Vực xuống đây bắt lão tử, nhưng khí tức này sao lại quen thuộc đến như vậy… Thanh niên này chính là người khi Vương Lâm trong Thiên Kiếp, từ trong cái khe xuất hiện chạy ra! Thiên Nghịch hóa thành cửa lớn, ngay khi cửa mở ra, từ bên trong có một người chậm rãi đi ra.
Ở phía xa xa, lão già ở bên trong đạo ánh sáng bao phủ đang không ngừng tiêu tán, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn nhướn mày:
– Không phải chủ nhân của Phong giới! Người này chẳng lẽ lại là chủ nhân thứ hai của Phong Giới! Khí tức trên thân thể người này không mạnh, khiến cho ta có cảm giác sợ hãi không phải là người này, mà là cửa lớn phía sau người này!
Người từ trong cửa lớn đi ra chính là Vương Lâm! Hắn không có thân thể, chỉ là một nguyên thần.
Lão già ở đằng xa ánh mắt lóe lên, cắn răng vung tay phải về phía trước, lập tức có một đám sương mù đen tràn ra, bao vây toàn thân hắn, lao thẳng về phía trước!
– Giết người này, đoạt lấy Thiên Nghịch, nếu thành công, có thể không cần cố kỵ Chưởng Tôn!
Toàn thân lão già này bị màn sương đen bao phủ, kháng cự lại ánh sáng, trong khi đang không ngừng tiêu tan, lao thẳng đến Vương Lâm. Còn có một bàn tay từ bên trong màn sương thò ra, hướng về Vương Lâm hung hăng chụp một cái.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn cảm nhận được một luồng khí tức bổn nguyên của bước thứ ba đang điên cuồng tấn công tới. Nhưng thần sắc hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay đang nhanh chóng đánh tới, bước về phía sau một bước, tiến vào cửa lớn Thiên Nghịch.
Ngay lúc lão già kia tới gần, đột nhiên cửa lớn Thiên Nghịch ở phía sau Vương Lâm chợt có ánh sáng mạnh vờn quanh. Cùng lúc đó, ở trên cửa lớn đột nhiên có một cánh tay rất lớn biến ảo hiện ra, hướng về lão già kia hung hăng tung một trảo.
Ầm một tiếng, đám sương đen bao phủ toàn thân lão già kia đột nhiên nổ tung, hóa thành một lực xung kích bổn nguyên, cố gắng chống cự lại cánh tay lớn kia, để cho hắn có cơ hội giết Vương Lâm.
Nhưng đám sương này nổ tung cũng không làm cho cánh tay lớn kia dừng lại chút nào, trong tiếng ầm ầm chụp tới lão già.
Mặc cho lão già tránh né thế nào cũng không thể thoát khỏi một trảo của cánh tay này. Hắn cắn đầu lưỡi, thân thể đột nhiên biến ảo, xuất hiện ba phân thân, một phân thân trong đó lao thẳng tới Vương lâm, hai phân thân kia nhằm về phía cánh tay.
Đúng lúc này, cánh tay lớn kia lập tức nắm bàn tay lại, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp bội, trực tiếp quét ngang ra. Hai phân thân kia đột nhiên ầm ầm tan vỡ, cùng lúc đó cánh tay nhanh như chớp tóm ngay lấy thân thể lão già đang lao tới Vương Lâm, hung hăng vuốt một cái!
– Nếu bản thể tới đây thì cũng có thể liều một phen, nhưng lúc này… Lão già vẻ mặt cười khổ, thầm than một tiếng thân thể hóa thành một đạo hư ảnh, tiêu tan không còn. Cho tới lúc cuối cùng, thần sắc Vương Lâm vẫn lạnh lùng, không có một chút biến đổi nào. Sau khi lão già tiêu tan, cửa lớn Thiên Nghịch phía sau Vương Lâm lại một lần nữa lóe lên ánh sáng, nhanh chóng co rút lại, trở nên mơ hồ, biến mất không cồn, hóa thành Thiên Nghịch, cuốn lấy nguyên thần Vương Lâm hướng về phía xa bay đi, phá khai tinh vực này, tiến vào bên trong hư vô, biến mất.
Thất Thải GIới đẹp trăm năm chìm trong bóng tối, vào một ngày, trên không trung chỗ một ngọn núi ở nơi sâu nhất, xuất hiện hào quang rạng ngời. Ngay khi hào quang này bao phủ Thất Thải Giới, một hư ảnh mơ hồ biến ảo hiện ra, mơ hồ lộ ra vẻ mê men cùng cảm khái, dường như than lên một tiếng. Đạo ánh sáng này rơi xuống một thi thể đầy bụi đất trên đỉnh núi.
– Giống như là một giấc mộng… một giấc mộng kéo dài nhiều năm.
Hư ảnh kia thì thào, dần dần dung nhập vào trong thi thể trên đỉnh núi, dung hợp với nhau.
Hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt, thân thể đột nhiên có tiếng động ầm ầm vang lên. Chỉ thấy tro bụi lập tức tản ra, hình thành một cơn gió lốc hướng về bốn phía quét ngang ra.
Hắn ngủ say đã trăm năm, lại một lần nữa đứng lên! Ngay khi Vương Lâm đứng dậy, từ trong cơ thể hắn truyền ra một luồng khí tức Tịnh Niết hậu kỳ. Khí tức này không ngừng tăng lên, ngay lập tức đạt tới định, đột phá, đạt tới Tịnh Niết đại viên mãn!
Nhưng khí tức này vẫn không hề ngừng tăng, mà một lần nữa trở nên điên cuồng! Hướng tới Toái Niết, bắt đầu tiến sâu vào!
Một đóa Thất Thải Hoa, đạo niệm cùng với sức mạnh thiên địa nó hấp thu được cực kỳ khổng lồ, mặc dù đã bị Thiên Nghịch châu nuốt lấy phần lớn, nhưng do Vương Lâm lần đầu tiên chủ động cướp đoạt, nên tử Thiên Nghịch châu cũng hút lại được rất nhiều.
Giờ phút này tóc hắn không gió tự động bay, toàn thân tản mát ra khí tức quỷ dị, ngọn lửa trong mắt trái hình thành một dấu ấn, thiểm điện trong mắt phải cũng hóa thành dấu ấn, hai dấu ấn này bay ra, dung hợp thành một, ở bên trong mơ hồ còn ẩn chứa một chữ Chiến. Đây là một dấu ấn chưa từng xuất hiện trong trời đất, là một đạo quy tắc mới!
Lúc này, ấn ký kia trong lúc lóe lên, rơi vào mi tâm của Vương Lâm, cùng với đạo thật giả của hắn hợp nhất. Trên mi tâm của hắn đột nhiên bên ngoài dấu ấn kia xuất hiện một hình giống như là thái cực, chậm rãi xoay tròn, cuối cùng phát ra ánh sáng quỷ dị. Dấu ấn này dần dần thu nhỏ lại, trở thành một tinh điểm, lóe lên ở trên mi tâm, dần dần ẩn đi.
Tinh điểm này bất kề nhìn như thế nào dường như rất tương tự với Cổ Thần Chi Tinh! Nếu có Cửu Tinh Cổ Thần trên mi tâm xuất hiện tinh điểm do quy tắc mới hóa thành này, thì rất có khả năng sẽ bị người ta tưởng lầm là… Thập Tinh Cổ Thần!
Ngay sau khi quy tắc tinh điểm này xuất hiện, trong cơ thể Vương Lâm đột nhiên bùng phát ra một luồng khí tức Toái Niết. Sự hùng mạnh của khí tức này thật là kinh thiên động địa!
Vương Lâm hít sâu, hai mắt lộ ra vẻ tỉnh táo, giơ tay phải lên nhanh chóng bấm quyết, liên tục điểm vài phát lên người mình, sau đó sắc mặt trở nên có chút hồng hào, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, lập tức lại tiếp tục điểm xuống. Sau khi xuất ra vô số cấm chế phong ấn, lúc này hắn mới dừng tay, khí tức Toái Niết bên trong cơ thể hắn dần dần tiêu tan, cuối cùng bị ẩn giấu dưới rất nhiều cấm chế kia.
– Khí tức này đủ để cho ta có thể đạt tới đỉnh của Toái Niết sơ kỳ. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, quy tắc do ý cảnh chuyển hóa thành này, trong khi ta còn chưa hiểu được hoàn toàn sẽ ngưng đọng lại một cách triệt để, khiến cho tu vi của ta sau này nửa bước cũng khó tiến. Phương pháp này đối với sau này có ảnh hưởng quá lớn! Nhưng nếu bỏ qua thì cũng không khỏi đáng tiếc, cho nên trước tiên cứ phong ấn lại, đợi sau khi hoàn toàn hiểu và nắm được quy tắc do ý cảnh chuyển hóa thành mới lại mở phong ấn ra. Như vậy mới thật sự chắc chắn! Có thể khiến cho tu vi của ta càng mạnh!
Vương Lâm hít sâu, ánh mắt lóe lên hàn quang.truyện Ma Tu audio
– Với tu vi Tịnh Niết đại viên mãn của ta hiện giờ, chỉ còn cách Toái Niết nửa bước, không biết phối hợp với thân thể của Cổ Thần cùng với một thần thông và pháp bảo của Cổ Thần thì sẽ mạnh như thế nào… Toái Niết hậu kỳ, Toái Niết đại viên mãn, có thể đánh thắng được không? Toái Niết hậu kỳ thì có thể thắng, đại viên mãn thì chưa từng giao chiến, cũng không thể biết được… nếu có cơ hội, ta phải đánh một trận!
Dấu ấn tinh điểm kia được ẩn giấu trên mi tâm của Vương Lâm không thể khống chế lại lóe lên, khiến cho toàn thân hắn bị một luồng chiến ý nồng đậm bao phủ.
Vương Lâm hít sâu, áp chế tinh điểm này xuống, nhăn mặt lại, trong lòng hiểu đây là biểu hiện của sự chưa hoàn toàn hiểu rõ và khống chế được.
– Phải đi thôi, không biết Văn Thú trong những năm này thế nào, còn ta ngủ say ở trong Thất Thải Hoa này rốt cuộc đã bao lâu rồi… chắc là chừng hai ba mươi năm.
Hai mắt Vương lâm sáng ngời, mang theo sự tự tin rất lớn, bước từng bước, trực tiếp rời khỏi ngọn núi, hướng về phía trước bay đi.
Kết thúc chuyến này nên đến Phong Tiên Giới, nếu có thể bắt được một số lượng lớn Văn Thú, thì trong Vân hải, cho dù la Thần Tông, ta cũng có tư cách để xông vào một phen! Chỉ không biết là Thác Sâm có thức tỉnh hay không!
Ngay lúc này, trong Thái Cổ Tinh Thần, bên trong tinh hải mịt mù, Thác Sâm lẳng lặng nhìn tinh không, nghiến răng ken két, thần sắc cực kỳ ầm trầm, lửa giận tràn ngập toàn thân, như muốn hủy diệt hết thảy sinh linh mà hắn nhìn thấy.
Hắn lao tâm khổ tứ, không tiếc phá vỡ một tinh điểm, hút một tu sĩ bước thứ ba ở trong tinh điểm đến khô mà chết, mà lúc này mới miễn cưỡng phá vỡ được trận pháp đi ra, chính là muốn nuốt lấy Vương Lâm. Nhưng lúc này, bất kể hắn cảm ứng như thế nào cũng không thể cảm thấy một chút khí tức của Vương Lâm.
– Không có ở trong giới này, không có ở bên ngoài, nhưng trong trận pháp kia lại có khí tức của hắn, chẳng lẽ hắn có thể dung nhập vào trong trận pháp. Không thể, với tu vi của hắn không thể làm được như vậy!
Thác Sâm ngửa mặt lên trời rống giận, trợn hai mắt, nhìn lại tất cả mọi nơi, phát hiện ra ở xa xa có một tinh vực, dường như có rất nhiều người Thái Cổ cư trú, lửa giận không có chỗ phát, hắn nắm tay lại, ầm ầm đi tới.
– Vương Lâm đáng chết, bổn thần sớm muộn cũng có ngày tìm được ngươi, nuốt lấy ngươi để hả sự tức giận trong lòng!