1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 29 [Chương 131 đến 134]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 29 [Chương 131 đến 134]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 131: Dương oai Nam Đấu thành

Đám đạo sỹ này đều có tu vi Kết Đan trung kỳ. Bình thường, bọn họ chuyên dốc sức tu luyện, cho dù là ở ba phái lớn ở Nam Đấu Thành, hay Đấu Tà phái, đều phải có ba phần kính nể bọn họ. Nếu như không phải Tru Sát lệnh xuất hiện, thì bọn họ cũng chẳng hiện thân.

” Chúng ta phải tranh thủ thật nhanh, nếu không sẽ kinh động tới lão quái Nguyên Anh Kỳ. Đừng có nghĩ trong mấy vạn dặm ở thành Nam Đấu này không có Nguyên Anh, nhưng ở ngoài thành thì sao? Một khi lão quái

Nguyên Anh đến đây, chúng ta chẳng còn lấy một chút cơ hội.” Một lão già tráng kiện, nhưng quanh người tràn ngập tà khí , nhìn Vương Lâm ở phía xa, nói một cách chậm rãi.

“Người này có tu vi Kết Đan sơ kỳ, nhưng tại sao lại lợi hại như vậy?

Các ngươi xem Thượng Quan Lão Ma cũng cam lòng trở thành đệ tử của hắn.

Ta sợ có ra tay, cũng chẳng thể làm gì được.” – Một lão già gầy khô đứng bên cạnh mắt nhìn thấy Vương Lâm, nhẹ nhàng giết chết một tên tu sỹ Kết Đan sơ kỳ, sau đó lấy đi Kim đan, mà sợ hãi, nói.

” Còn có thanh phi kiếm kia. Ta chưa bao giờ gặp một thanh kiếm nào lợi hại như vậy. Không ngờ nó lại có thể thuấn di. Đây là thần thông mà chỉ những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới có. Phẩm chất của thanh phi kiếm này không hề thua kém pháp bảo cấp Nguyên Anh, thậm chí là cấp độ Hóa Thần.

Nó đã giết chết cả trăm tu sỹ rồi.” ” Hừ, Các ngươi có để ý mười người bị buộc chặt ở phía sau sát tinh không? Hình như đó là đám trưởng lão của Đấu Tà phái. Hắn giết Kết Đan kỳ giống như đạp chết một con côn trùng. Nếu các ngươi vẫn có lòng tham, thì đó là việc của các ngươi, Lăng mỗ không tham gia nữa. Cáo từ.!” – Một người chạc tuổi ngũ tuần nhìn thấy Vương Lâm nhẹ nhàng giết chết mấy người, ánh mắt liền trở nên e ngại. Sau khi nói xong, hắn vội vàng ôm quyền, rút lui. Tay hắn vỗ vào túi trữ vật , ném ra một con thuyền rồi ngồi lên. Sau đó giống như một ngọn lưu tinh, chạy đi.

Đám tu sỹ còn lại, trầm mặc không nói. Đột nhiên, một người mở miệng nói lớn: ” Sứ giả của Nội Hải sắp đến rồi. Lão phu không cam tâm nhìn công sức trăm năm của mình mất đi. Đây là cơ hội duy nhất. Một khi có thể giết chết người này, đoạt được Kim đan, ta chắc chắn sẽ đạt tới Kết Đan hậu kỳ. Đến lúc đó, có thể giữ được những gì đã tích lũy.” ” Ta cũng giống như vậy. Lão phu không còn thọ được lâu nữa. Nếu như không thể nâng cao cảnh giới trong vòng mười năm… Vì vậy nói gì thì nói, lần này ta cũng phải thử một lần.” – Một lão già mặt đầy nếp nhăn đứng ở cuối cùng, nói một cách chậm rãi.

Nói xong, người hắn hơi động, rồi như một tia chớp, biến mất trong nháy mắt, lao về hướng của Vương Lâm. Phía sau hắn, vị tu sĩ vừa nói chuyện cũng hóa thành kiếm quang bám theo.

Đám tu sỹ còn lại, không nói không rằng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo hai người kia, quan sát tình hình. Nếu như hai người kia có thể thành công thì họ sẽ lập tức xông lên. Còn nếu như hai người kia không có hy vọng, bọn họ sẽ từ bỏ ý định đối địch với Vương Lâm.

Vương Lâm buông tên tu sĩ Kết Đan kỳ đã chết xuống, bỏ Kim Đan trong tay vào túi trữ vật. Nhìn đám đạo sỹ đang tán loạn ở xung quanh, trong lòng cười lạnh. Hắn vỗ vào Long Cân phía sau, nói: “Ra đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể tha hồ cắn nuốt.” Ma đầu vẫn bị nhốt trong Long Cân, mắt thấy xung quanh có rất nhiều thứ ngon, trong lòng đã rất nôn nóng. Nhưng nó không dám chui ra ngoài khi chưa có mệnh lệnh của Vương Lâm. Lúc này, khi nghe thấy lời của Vương Lâm, nó kêu lên một tiếng, từ trong Long Cân chui ra ngoài, hiện nguyên hình. Nháy mắt một cái, nó đã lao về phía một tên tu sỹ Trúc Cơ kỳ đang chạy trối chết. Thân mình của tên tu sỹ đó chợt run rẩy, co giật. Một lúc sau, thân thể của hắn liền biến thành một bộ xương khô. Một tia sáng màu hồng từ trong đầu cái xác nhảy ra. Ma đầu gào lên một cách sung sướng: ” Tuyệt quá! Cuối cùng thì ta cũng có thể có thể thỏa sức cắn nuốt. Ha ha! Lần này ta phải nuốt cho no mới được.

Vương Lâm nhìn ma đầu một cái, rồi không để ý đến nó nữa, mà cúi đầu nhìn về phía Lý Mộ Uyển. Lúc này, Lý Mộ Uyển mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào ma đầu, cắn chặt môi dưới. Nàng không biết cái thứ này rốt cục là cái gì, Chỉ có điều khi con ma đầu đó xuất hiện, nàng cảm thấy vô cùng kinh sợ. Sự sợ hãi thể hiện rõ ra bên ngoài.

Vương Lâm lạnh lẽo, liếc nhìn ma đầu. Nó vội vã chạy ra xa, trong lòng đang cười thầm. Nó nghĩ chính mình cũng chẳng muốn ở gần hắn như vậy.

Nếu có thể cách xa hắn càng xa càng tốt. Tốt nhất là từ nay về sau không gặp lại nhau nữa. Đến lúc đó, được tự do bay lượn trong trời đất rộng lớn kia thật là thoải mái.

Nhưng đáng tiếc nó cũng biết rằng, suy nghĩ đó cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi. Ma đầu vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa đuổi theo một tên tu sĩ đang chạy trốn. Nó nhe răng cười, đang định lao tới… Đột nhiên, có một tia sáng lóe lên trước ngực tên tu sỹ, ma đầu ngơ ngác nhìn thi hài tên tu sỹ hồi lâu, rồi há miệng chửi ầm lên một phen. Sau đó. nó lại đuổi theo một tên tu sỹ khác. Mất bao nhiêu công sức mới đuổi theo được, đang định cắn xé, thì tia sáng lại lóe lên… Đợi cho ma đầu rời xa, Lý Mộ Uyển mới bình tĩnh trở lại. Nàng do dự một lát, ngẩng mặt lên nhẹ nhàng hỏi: ” Nó…nó là?” Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, trong vòng trăm dặm xung quanh hắn không hề có bóng một tên tu sỹ nào hết. Bất cứ kẻ nào bị giết cũng đều bị Long Cân trói chặt, biến thành một phần của tấm áo choàng sau lưng hắn.

Trong trận chiến này, sát danh của Vương Lâm đã lan truyền khắp thành Nam Đấu. Giờ phút này, những thi thể chết dưới tay hắn đã lên đến cả nghìn người, nằm ngổn ngang khắp nơi.

Nhất là chữ ” tru” trên đỉnh đầu hắn đã rực lên màu máu. Trong mắt của những người may mắn còn sống sót, nó không còn là miếng mồi ngon, hấp dẫn nữa mà chính là minh chứng của một cường giả.

” Nó là ma đầu” Vương Lâm lạnh lùng nói, mắt nhìn về phía trước. Cách đó khoảng ngàn dặm, có hai thân ảnh, một trước một sau đang đang lao tới.

Hắn chớp chớp mắt, rồi quay người bỏ đi.

” Thượng Quan Mặc, Mộc Nam, Mộc Bắc, ba người đã nhìn thấy rồi đấy chứ?” Giọng nói lạnh lùng vô tình, vang lên trong đầu ba người đang đứng chết lặng. Thân hình Thượng Quan Mặc khẽ run lên một cái, vội vàng ổn định tinh thần, bay về phía hai tên tu sỹ đang lao đến. Trong lòng hắn bây giờ đang hết sức hỗn loạn. Mặc dù đã biết trước sát tinh rất mạnh, nhưng không thể nào tưởng tượng được pháp thuật của hắn lại mạnh đến mức độ đó. Uy lực của nó hoàn toàn không phải bình thường. Nó chẳng khác gì uy lực của trời đất.

” Tử Chú thuật… quả là đáng sợ. Nếu lần này, lão phu may mắn sống sót, thế nào cũng phải luyện một ít. Nếu như có thể có được thực lực như thế thì sau này ở Tu Ma hải cũng chẳng còn phải sợ ai nữa.” Thượng Quan Mặc thở dài. Lần đầu tiên trong lòng lão không còn cảm thấy buồn vì đã đưa ra bản mệnh tinh huyết của bản thân. Thậm chí, trong lòng lão còn có chút mâu thuẫn.

Cường giả cho dù là ở đâu cũng đều được người khác kính nể. Về điểm này, trong Tu Ma hải lại càng chính xác.

Lúc này tâm trạng của hai huynh đệ Mộc Nam, Mộc Bắc cũng giống như Thượng Quan Mặc, trong lòng hoang mang. Bọn họ thầm nghĩ với thực lực của sát tinh, thì Đấu Tà phái không có cách gì đối phó được. Như vậy, nếu mình muốn giữ được tính mạng thì cần phải kiếm được một cái đầu danh trạng. Hai người nhìn nhau, rồi cắn răng, nhanh chóng đuổi theo Thượng Quan Mặc.

” Ha ha! Đây chẳng phải là Âu Dương lão nhân hay sao? Tới đây nào. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, có lẽ phải đối xử thân thiết với nhau một chút.” – Thượng Quan Mặc nhìn một trong hai người, cười sằng sặc. Cùng lúc đó, lão vung tay phải lên, hắc kiếm phía sau lập tức bay ra khỏi vỏ, tỏa ra kiếm quang sắc bén, lao tới.

Về phần huynh đệ họ Mộc. Mặc dù tu vi của hai người mới chỉ đạt tới Kết Đan sơ kỳ, nhưng rất giỏi về liên thủ. Cả hai đối phó với người còn lại, tuy có chút khó khăn, nhưng có thể bám trụ được một chút.

Vương Lâm liếc mắt nhìn chằm chằm về phía mấy tên tu sĩ ở cách đó ngàn dặm. Trong mắt lóe lên hàn quang.

Những tên tu sĩ may mắn sống sót, đã tháo chạy rất xa. Tất cả đều sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc, cố gắng bỏ chạy cho nhanh. Hình dạng của Vương Lâm, giống như một dấu ấn khắc vào sâu trong tim bọn họ, theo họ cả đời, không bao giờ phai nhạt được.

Cách đó ngàn dặm chỉ còn lại bốn gã tu sĩ Kết Đan kỳ. Lúc này, lão già tráng kiện, toàn thân đầy tà khí lắc đầu, xoay người đang định bỏ đi.

Bỗng cặp đồng tử của lão co rút lại… Một nam một nữ, xuất hiện đằng sau hắn cách mười trượng. Trên đỉnh đầu có một chữ “Tru” cực lớn đang tỏa ra một mùi máu tanh nồng.

Những tên tu sĩ còn lại thấy có điều bất thường, quay đầu lại nhìn. Tất cả đều biến sắc, vội vàng lấy ra pháp bảo. Ánh mắt nhìn Vương Lâm chằm chằm, nhưng không một ai dám ra tay, động thủ trước Vương Lâm liếc mắt nhìn bốn người nói một cái rồi lạnh lùng nói: “Cút đi.” Trong bốn người, ngoại trừ lão nhân gầy như que củi tỏ vẻ cảm kích, thu pháp bảo rồi vội vàng bỏ đi. Nét mặt ba người còn lại lúc đỏ lúc trắng.

Một người chợt lui lại đằng sau, hừ nhẹ, nói: “Chuyện hôm nay….” Lý Mộ Uyển thầm than một tiếng. Trong đầu nàng thầm nghĩ ngươi còn không mau chóng biến đi, nói những câu vô nghĩa như vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Quả nhiên, không đợi hắn nói hết, Vương Lâm nhíu mày, phất tay một cái. Cực cảnh thần thức lập tức tỏa ra. Trong nháy mắt, câu nói của người đó chợt biến thành tiếng kêu thảm thiết, hai mắt đỏ bừng, đưa tay lên ôm đầu. Một tiếng “phịch” vang lên. Cái đầu của hắn hóa thành một làn sương máu. Một viên Kim đan còn dính máu tươi, bay vào trong tay Vương Lâm.

Hai tên tu sĩ còn lại không nói một câu, quay người tháo chạy. Vương Lâm chớp chớp hai mắt nhìn theo hai người đó. Cực cảnh thần thức tản ra, lưu lại một ấn ký trên thân họ.

Đúng lúc đó, một tiếng kêu thê thảm phát ra từ trận đấu giữa Thượng Quan Mặc và tên tu sĩ. Ngay sau đó, tên tu sĩ kia hoảng sợ bỏ chạy. Nhưng chưa được bao xa, tia sáng và hồng quang của ma đầu cùng xuất hiện. Ma đầu giận dữ hét lên: “Ngươi lại định đoạt của ta. Lần này nhất quyết không được. Nó là của ta, của ta.” Chỉ có điều, nó vẫn chậm một bước.

Tia sáng lóe lên, trên ngực tên tu sĩ xuất hiện một vết thương rất lớn.

Khoảng chừng nửa nén nhang, trận chiến giữa huynh đệ họ Mộc và tên tu sĩ Kết Đan kỳ kết thúc. Tên tu sĩ đó bị Thượng Quan Mặc đánh lén mà chết.

Vương Lâm khẽ động một cái, thu lấy phi kiếm vào trong cơ thể. Mặc dù không cam lòng nhưng mà đầu vẫn phải trở về trong long cân.

“Tiếp tục dẫn đường.”- Thanh âm của Vương Lâm hết sức lạnh lẽo, tỏa ra sát khí kinh người.

Vương Lâm biết rằng, nếu muốn đứng vững ở nơi này, thì cần phải tạo được uy danh. Đấu Tà phái là sự lựa chọn tốt nhất để cho hắn lập uy.

Vào lúc này, tận đáy lòng hai huynh đệ Mộc Nam và Mộc Bắc vô cùng tôn sùng Vương Lâm. Nhất là Mộc Bắc. Ánh mắt của hắn thể hiện rõ điều đó.

Mới nghe thấy mệnh lệnh của Vương Lâm, hắn liền lập tức bay ra dẫn đường, đi về phía Đấu Tà phái.

Sau lưng Vương Lâm nhan nhản xác chết. Những luồng tử khí tỏa ra, có uy lực chấn nhiếp hơn bất kỳ lời nói nào. Dọc theo được đi, bất kỳ người nào manh nha có ý định, nhưng khi nhìn thấy hơn một ngàn cái thi thể

phía sau cũng đều cắt không còn một chút máu. Tất cả đều nhanh chóng né tránh, chỉ sợ bị liên lụy tới bản thân.

Chương 132: Đấu Long đại trận

Kể từ đó, tốc độ của bọn họ tự nhiên được tăng lên rất nhiều. Vừa bay, Vương Lâm vừa tiến hành điều chỉnh lại thần thức bên trong cơ thể mình. Cực cảnh thần thức sau khi trải qua nhiều cuộc tranh đấu đương nhiên sẽ bị hao tổn đôi chút, tia chớp màu đỏ ánh lên trong ý thức hải, từ từ lớn dần lên.

Trưa ngày hôm sau, tại địa phận của Tổng giáo phái Đấu Tà, thần thức của Vương Lâm đã hồi phục lại như ban đầu, hắn phóng mắt ra xa nhìn cảnh vật ở nơi đây. Trước mắt là một dãy núi lớn, đỉnh của ngọn núi đã bị người ta dùng phép thuật biến thành hình rồng, cả dãy núi trông từ xa lại giống như hình một con rồng đang uốn lượn.

Đứng trên đầu rồng là một ông lão tóc bạc trắng, gương mặt thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng, đang nhìn về phía Vương Lâm.

Phía trên không của đầu rồng, mười vị Kết Đan Kỳ Tu sĩ đang hợp thành kiếm trận, sau khi nhìn thấy Vương Lâm, mỗi người có một tâm trạng khác nhau, người thì kiêng nể, người thì lại sợ hãi. Giữa vòng tròn do mười người họ tạo thành có mười thanh phi kiếm đang chuyển động, chúng va vào nhau gây ra những hồi tiếng leng keng, những tia lửa lóe lên sáng chói. Từ trong thân rồng tỏa ra từng luồng từng luồng linh lực, đặc biệt là từ những chiếc vảy rồng.

Nếu nhìn kỹ, ta có thể thấy trên từng chiếc vảy đó chính là từng vị tu sĩ. Nhìn từ xa, khi tất cả các thanh kiếm cùng ánh lên thì cả thân mình con rồng như bừng sáng, như một chú rồng sống thực sự.

“Đấu Long Đại trận”, Thượng quan trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm một mình.

Mộc Bắc vội giải thích:

– Đấu Long Đại trận này là trận pháp trấn phái của Đấu Tà phái. Tương truyền nếu như không phải là tu sĩ có tu vi Nguyên Anh thì không thể hóa giải được. Tuy những lời đồn đại đó đều là nửa thật nửa giả, nhưng trong toàn bộ Nam Đẩu thành này không trận pháp của môn phái nào mạnh như vậy.

Vương Lâm có chút tinh thông về trận pháp. Sau một hồi suy ngẫm, Lý Mộ Uyển đột nhiên nói:

– Đây không phải là trận pháp mà là một loại phép thuật huyền bí, tập trung linh hồn của hàng vạn người vào người đứng ở đầu rồng. Như vậy khiến cho người ở trên đó trong một thời gian nhất định sẽ tăng trưởng tu vi.

Lúc này, người đứng ở đầu rồng, ánh mắt sáng quắc, tiếng nói như thét:

– Đạo hữu đang mang Tru Sát Lệnh trên người, lão phu là chưởng môn Đấu Tà phái Giải Đông Lai, một vạn ba nghìn năm trăm sáu mươi hai người của Đấu Tà phái đều đang ở đây. Hôm nay ngươi đã tới đây, nếu như có thể hóa giải được kiếm trận của trưởng bối môn phái ta thì từ nay Đấu Tà phái sẽ nghe theo mệnh lênh của ngươi. Còn nếu ngươi thua thì đừng trách lão phu nặng tay. Ngươi có dám không?

Tiếng nói của ông ta vang vọng, như tiếng sấm rền, rung chuyển bốn phương. Cùng lúc đó, hàng vạng người ở trên mình rồng đồng thanh thét lên. Từng đám sương mù đang cuồn cuộn trên bầu trời bỗng dưng tản ra sau tiếng thét đó.

Tia sáng tỏa ra từ hàng vạn thanh kiếm, linh lực từ những đồ đệ ở nơi thấp nhất cũng nhanh chóng bay lên, tất cả tập trung lại nơi đầu rồng. Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được một quầng sáng linh lực đang di chuyển từ dưới lên, ngưng tụ lại ở nơi đầu rồng, mỗi lúc một lớn hơn.

Khi đó, mười tu sĩ đang kết thành vòng tròn ở trên bầu trời nhanh chóng bay về phía Vương Lâm.

Vương Lâm buông Lý Mộ Uyển ra, cũng nhanh chóng lao tới, ánh mắt như nảy lửa. Mười vị tu sĩ chưa kịp tới gần thì toàn thân đã run lên, họ đã thong qua các thông tin khác nhau mà hiểu biết được đối phương, cho nên khi nhìn thấy đối phương lao lên, họ bất giác chững lại.

Ánh mắt Vương Lâm liếc qua họ một lượt, vung tay phải lên, hàng nghìn thi thể ở phía sau anh hung hãn tiến về phía con rồng kia.

Những thi thể này đã leo lên được trên mình rồng nhưng lại bị ngăn cách bởi một quầng sáng đột ngột xuất hiện, dần biến thành sương đỏ. Bỗng nhiên quầng sáng bảo vệ vòng ngoài của Đấu Tà phái cũng bị nhuốm đỏ.

Quầng sáng lớn di chuyển từ thân rồng tới người đứng trên đầu rồng, một thứ mùi lạ bỗng lan tỏa ra từ người ông ta. Quần áo ông ta rách toạc ra, cơ thể bỗng nhiên lớn lên gấp bội.

Linh lực khổng lồ giống như sóng biển, đang toát ra mạnh mẽ từ người ông ta. Lão ta gầm lên vài tiếng, sức mạnh tăng lên gấp bội, cuối cùng gần đạt tới thời kỳ sơ Nguyên Anh. Nhưng không đạt được tới ảo anh cảnh giới của Nguyên Anh.

Ảo anh cảnh giới thường chỉ xuất hiện trong hình nhân do một vị Tu Chân Quốc thượng cấp luyện ra.

Giải Đông Lai gầm nhẹ, cả thân người bay lên không trung, ánh mắt lạnh băng, nhìn về phía những tu sĩ Kết Đan kia, hét:

– Lũ vô dụng, cút hết đi cho ta.truyện tà tu audio

Mười vị tu sĩ Kết Đan kỳ mặt đầy phẫn nộ, nhanh chóng lùi sang một bên, lạnh lùng quan sát.

Giải Đông Lai đảo mắt, cười dữ tợn:

– Ta đã nghe hết tất cả những lời đồn đại về nhà ngươi, dường như dưới Nguyên Anh không có ai là địch thủ của ngươi. Nhưng bây giờ, ta đã có sức mạnh của Nguyên Anh kỳ, xem ngươi thắng nổi ta không.

Lý Mộ Uyển mặt mày trắng bệch, khẩn thiết nhìn Vương Lâm, cô chợt phát hiện ra sự giễu cợt trong ánh mắt của hắn. Cô không hiểu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy yên tâm hơn vài phần.

Lúc này hai anh em Mộc Nam và Mộc Bắc trong lòng cảm thấy lo lắng, họ vốn cho rằng Vương Lâm sẽ dễ dàng thắng được nhưng bây giờ, xem ra tình thế đảo ngược mất rồi. Nếu như Vương Lâm bại trận, chờ đón họ chắc chắn là sự tức giận của Giải Đông Lai Chưởng giáo. Họ biết Đấu Tà phái có kiểu hình phạt vô cùng tàn khốc đối với những kẻ phản đồ.

Bổn mạng tinh huyết của Thượn Quang Mặc cũng đang ở trong tay Vương Lâm, nếu như Vương Lâm bỏ mạng, hắn cũng không tránh khỏi cái chết. Lúc này từ tận đáy lòng hắn đang gào thét, thầm nghĩ phải làm sao phá được thế trận.

Vương Lâm cười thầm trong lòng, nhún một bước, anh lao lên, đứng cách Giải Đông Lai khoảng ba mươi trượng, lạnh lùng nhìn đối thủ.

– Không phải ngươi biết Tử chú thuật hay sao? Cho lão phu diện kiến sức mạnh Tử chú thuật của nhà ngươi đi. – Giải Đông Lai bỗng biến mất, khi xuất hiện đã ở cách đó ba mươi trượng rồi.

Khi đối thủ biến mất, Vương Lâm cũng bay ra sau, Giải Đông Lai lại di chuyển. Vương Lâm cũng vẫn lùi lại, lạnh lùng nhìn Giải Đông Lai.

Giải Đông Lai chau mày, nhìn chằm chằm Vương Lâm:

– Rốt cuộc ngươi muốn gì?

Sự suy nghĩ trong ánh mắt của Vương Lâm càng lộ rõ, nhưng hắn bình thản đáp:

– Ta không đấu nữa.

Nói rồi hắn bay ngược lại nơi Lý Mộ Uyển đang đứng, tay ôm lấy eo cô rồi cả hai lùi lại tới đỉnh một ngon núi cách đó khoảng một trăm trượng, sau đó Vương Lâm nhìn Giải Đông Lai, cười khẩy.

Giải Đông Lai càng cau có thêm, gầm gừ:

– Một khi đã như vậy, chuyện này….

Hắn chưa nói hết lời, đã biến mất, khi hiện hình trở lại đã đứng trước mặt Vương Lâm, hắn cười hung tợn, há miệng phun ra một tia sáng trắng. Ánh sáng trắng đó biến thành một chiếc đầu hổ, gào thét lao tới chỗ Vương Lâm.

Cùng với đó, tay phải hắn vung lên, trong vòng ba trượng quanh Vương Lâm xuất hiện một tấm lưới điện, đang hung hãn siết chặt vào trung tâm.

Sắc mặt của Vương Lâm vẫn bình thản, khóe môi vẫn nở nụ cười lạnh băng. Trong khoảnh khắc chiếc đầu hổ lao tới, Ma đầu ở long cân lập tức nhảy ra, cười một tiếng rồi nuốt trọn chiếc đầu hổ đó vào trong miệng.

Cùng với đó, Tinh quang phi kiếm cũng lóe sáng, lưới điện xung quanh Vương Lâm vang lên những tiếng nổ lụp bụp, phi kiếm lao tới tấn công vài lần, lưới điện tự khắc vỡ vụn.

Còn Giải Đông Lái, trên tay phải của Vương Lâm đột ngột xuất hiện băng diễm, từ đó toát ra từng làn khí lạnh toát.

Lúc vòng cầu lửa xuất hiện, sắc mặt của Giải Đông Lai thay đổi nhiều lần, hắn liền nhảy về sau. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy tia sáng đỏ trong ánh mắt Vương Lâm, thần thức trong hắn bỗng bị chấn động.

Thần thức chấn động khiến cho cả người hắn đứng im, do đó vòng sáng lửa cứ lặng lẽ đâm trúng vào ngực hắn.

Một thứ ánh sáng xanh lam nhanh chóng lan tỏa ra ngoài theo hình mạng nhện từ chỗ bị đâm trúng. Máu đã xuất hiện trên khóe môi của Giải Đông Lai, hắn lại lùi về sau, mãi khi tới chỗ cách đầu rồng khoảng ba mươi trượng thì mới dừng lại.

Hai tay hắn bắt ấn, điểm huyệt vào ngực, sau khi rít lên vài tiếng, hắn đã đẩy lùi được thứ ánh sáng xanh đó về với điểm xuất phát của nó, ầm một tiếng, nó thoát ra khỏi ngực hắn.

Vòng băng lửa lóe sáng nhưng ánh sáng đã nhạt đi đôi phần, rồi bay trở lại nơi Vương Lâm. Cho tận tới lúc đó, Vương Lâm vẫn chưa chủ động ra tay, chỉ là đứng ở ngoài một trăm trượng, mỉm cười lạnh lùng, trong ánh mắt ánh lên sự giễu cợt.

Giải Đông Lai dừng lại, nhìn chằm chằm Vương Lâm. Sau một hồi trầm ngâm, hắn đột nhiên nói:

– Sao ngươi phát hiện ra được?

Vương Lâm bình thản đáp:

– Ta chẳng phát hiện ra gì cả, chẳng qua ta biết hơi thở của ngươi trong ba mươi trượng khác với năm mươi trượng mà thôi.

Lý Mộc Quyên nhanh trí hiểu ra, nói:

– Việc hắn bị thương cũng là giả vờ.

– Còn về chuyện bị vòng băng lửa làm cho bị thương là có thật, nhưng khi hắn trở về phía sau ba mươi trượng thì đã được linh khí của con rồng chữa lành rồi, giả thương chẳng qua chỉ là để dụ ta qua đó đấu với hắn thôi.

Đó là lần đầu tiên Vương Lâm mở miệng nói với Lý Mộ Uyển nhiều như vậy. Tuy là nói với cô nhưng ánh mắt anh vẫn đang dõi theo Giải Đông Lai.

Khi hắn nhìn về phía đầu rồng, trong lòng đã có chút lo sợ, tự nhủ: “nếu có pháp thuật như thế trong tay thì ta không thể xem thường được. Chỉ cần nó có đủ linh lực thì việc đạt được sức mạnh hóa thần cũng là việc trong tầm tay.” Nếu thực sự như vậy thì phái Đấu tà đã sớm làm chủ Nam Đẩu thành, trở thành đệ nhất bang phái trong phạm vi trăm vạn dặm rồi. Tất nhiên phép thuật này cũng có sơ hở chết người nhưng trong thời gian ngắn như vậy, thì điều đầu tiên mà mọi người nghĩ tới đều là như vậy. Đối phương nhất định cũng nắm rõ điều đó, ít ra thì cũng biết được giới hạn thời gian ở đâu, dựa trên cách tính thời gian mà hoàn toàn có thể bù đắp được nhược điểm này.

Nếu như chỉ có yếu điểm đó thì sức mạnh của pháp thuật này cũng đã quá mạnh rồi. Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, nhất là khi thấy đối phương dùng mọi cách để dụ mình tiến lên giao đấu, chứ không phải là giết ngay sau khi gặp nhau. Vương Lâm nhẩm tính, chỗ mình đang đứng cách chỗ đối phương khoảng chin mươi trượng.

Trong lòng Vương Lâm bỗng nảy sinh nghi ngờ, Vương Lâm khi đó mới tấn công, quan sát trong phạm vi ba mươi trượng, sau đó là năm mươi, bảy mươi rồi cuối cùng là một trăm trượng, tới lúc này hắn mới tìm ra được yếu điểm chết người của pháp thuật này.

Càng ở cách xa đầu rồng, nội công của đối phương càng yếu đi.

Lúc này, sắc mặt của Giải Đông Phương hoàn toàn thay đổi, tuy rằng vẫn còn nội công nhưng không làm thế nào có thể dụng được. Những gì đối phương đoán ra được không sai là mấy, thực ra không đến một trăm trượng mà chỉ cần vượt qua chín mươi trượng thôi là nội công của hắn suy giảm, khó có thể đánh thắng được đối phương. Thậm chí nếu như đối phương tấn công, không giao đấu với đối phương, chỉ cần lùi lại vài trượng thôi thì nội công sẽ tụt hẳn về Kết Đan kỳ.

Chương 133: Kiếm tu tàn ảnh

Nếu tiếp tục giằng co, tình thế nhất định sẽ trở nên bất lợi cho hắn. Thời gian của Đấu Long đại trận chỉ duy trì được khoảng chừng hai nén nhang. Cho đến lúc này đã trôi qua một nửa thời gian. Cuối cùng phải làm như thế nào đây? Giải Đông Lai thầm tính toán trong lòng.

Vốn ban đầu hắn định cho tu sĩ Kết Đan kỳ sử dụng kiếm trận vây khốn đối phương một lúc. Chỉ cần có một chút thời gian, hắn liền ra tay giết chết đối phương. Nhưng vào thời điểm quan trọng này, trong lòng vị trưởng lão lại nảy sinh một sự e ngại. Bất đắc dĩ lắm hắn mới tự mình ra tay, không ngờ lại bị đối phương phát hiện ra thật giả trong đó. Đã lâm vào thế cưỡi hổ, hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm, không nói.

Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương, rồi kéo tay Lý Mộ Uyển lui lại mười trượng. Nét châm chọc trong ánh mắt của hắn càng lúc càng nhiều. Giải Đông Lai than nhẹ một tiếng. Thân thể hắn nhanh chóng lui lại, đứng trên đầu cự long. Hắn hít một hơi thật sâu, bình thản nói:

– Được rồi! Lão phu nhận thua. – Dứt lời, chân hắn điểm nhẹ vào đầu cự long một cái, linh lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tràn về trong đó.

Hai mắt cự long càng lúc càng sáng. Một quầng sáng linh lực từ trên đầu cự long nhanh chóng lan xuống phía dưới. Thân thể Giải Đông Lai run rẩy theo linh lực đang thoát ra. Nét mặt hắn hiện lên một sự thống khổ. Từ từ, sự thống khổ trên mặt hắn càng lúc càng nhiều. Thân thể hắn bắt đầu khô héo, cuối cùng thở hổn hển, quỳ trên đầu cự long. Cơ thể hắn thoáng cái đã già nua đi vài chục năm. Hắn ngẩng đầu, nói một cách yếu ớt:

– Lão phu nhận thua! Từ nay về sau, tất cả nguyện theo hiệu lệnh của ngài. Đây là chưởng giáo lệnh của Đấu Tà phái. – Vừa nói, hai tay hắn vừa run rẩy lấy ra một cái lệnh bài tam giác có màu hồng sắc tím. Hắn cố gắng thổi ra một hơi, đẩy nó về phía trước.

Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp nhìn Giải Đông Lai, rồi lại nhìn lệnh bài. Bất chợt, cặp đồng tử của hắn chợt thu lại. Không nói tiếng nào, hắn nhanh chóng lôi Lý Mộ Uyển lui lại phía sau mấy trượng nữa.

Tại vị trí mà Vương Lâm vừa mới đứng, trong nháy mắt, xuất hiện một đạo tàn ảnh của Giải Đông Lai. Đạo tàn ảnh hóa thành một luồng kiếm quang, với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã đâm về phía Vương Lâm.

Tốc độ của Vương Lâm đã nhanh nhưng vẫn không bằng phi kiếm. Sau khi thối lui hơn ba mươi trượng, phi kiếm chợt lóe lên, đâm qua ngực hắn. Tốc độ của phi kiếm quá nhanh, so với sự thuấn di của tiểu kiếm cũng không chậm hơn nhiều lắm. Trong nháy mắt, khi phi kiếm đâm vào ngực hắn, bất chợt dừng lại. Nó bị sự phòng ngự của Giao Long giáp cản trở lại. Hai ngón tay phải của Vương Lâm giống như một cái kìm, kẹp chặt trên thân kiếm.

Sắc mặt của Vương Lâm hết sức âm trầm. Phi kiếm của đối phương rất khó phòng bị. Cũng may, hắn đã lùi lại cả trăm trượng, nên từ khi phi kiếm bắn ra, tới gần vẫn có một khoảng thời gian nhỏ. Nếu không, có quỷ cũng chẳng chịu nổi.

Phi kiếm run rẩy vài cái, rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh. Một ngọn lửa màu đen từ trong thân kiếm lan ra, bao lấy thân kiếm. Trong nháy mắt, những mảnh kiếm liền hóa thành tro bụi.

Sau khi ngọn lửa màu đen xuất hiện, Vương Lâm liền buông hai ngón tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chàm về phía Giải Đông Lai đang đứng trên đầu cự long.

Ánh mắt Giải Đông Lai có phần tiếc nuối, thân thể hóa thành tro bụi, cuốn đi theo gió. Một chiêu cuối cùng chính là đòn sát thủ bí mật của hắn.

– Hắn.hắn là kiếm tu? – Lý Mộ Uyển lấy tay che miệng, nét mặt khiếp sợ. Một cảnh vừa rồi khiến cho trong lòng nàng vẫn còn run rẩy.

Kiếm tu! Vào thời kỳ thượng cổ có rất nhiều người tu luyện. Chỉ có điều đến bây giờ, có rất ít người thích tu luyện về kiếm. Mà phi kiếm có thể nói chính là một trong những loại pháp bảo.

Kiếm tu! Bất luận là tốc độ hay công kích đều cao hơn so với tu sĩ bình thường. Đồng thời, khẩu quyết tu luyện kiếm cũng có rất nhiều. Nhưng chỉ có tu luyện khẩu quyết đến mức cao nhất, đồng thời phải có một thanh cực phẩm phi kiếm thì mới có thể phát huy được thực lực đáng sợ của kiếm tu.

Khẩu quyết kiếm tu mà Giải Đông Lai tu luyện hiển nhiên là không cao, phẩm chất của phi kiếm cũng bình thường. Nếu không với lực công kích mạnh mẽ của kiếm tu lại thêm tu vi Kết Đan trung kỳ của hắn hoàn toàn có thể đứng trên Nam Đấu thành chứ không thể bị áp chế ở đây.

Đơn đấu thì phi kiếm của hắn chắc chắn có thể xuất kỳ bất ý mà thắng địch. Nhưng nếu địch nhân quá nhiều, hắn lại không thể phân tán công kích, chỉ có cơ hội xuất thủ một lần.

Một kích cuối cùng, chính là Giải Đông Lai xuất ra kiếm hoàn bên trong cơ thể của hắn. Kiếm hoàn thực tế cũng là kiem đan. Vốn nó có thể xuất kỳ bất ý mà giành được chiến thắng nhưng đáng tiếc lại thất bại.

Giải Đông Lai vừa mới chết thì người cao hứng nhất chính là huynh đệ Mộc Nam, Mộc Bắc. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền quỳ xuống, bái Vương Lâm rồi cao giọng nói:

– Cung nghênh chưởng giáo.

Trong lòng Thượng Quan Mặc thầm mắng cặp huynh đệ họ Mộc là vô sỉ. Nhưng ngay sau đó, chính hắn lại đi nhanh tới bên cạnh Vương Lâm, nghiêm túc nói:

– Chúc mừng sư tôn trở thành chưởng giáo của Đấu Tà phái.

Mười vị trưởng lão của Đấu Tà phái đang tạo thành kiếm trận cùng thu hồi phi kiếm, nét mặt có chút xấu hổ. Trầm mặc một chút, tất cả cùng khom người thi lễ với Vương Lâm, ý tứ của họ không cần nói cũng biết.

Về phần hơn vạn đệ tử đứng phía sau, linh lực toàn thân của chúng bị tiêu hao đến bảy, tám phần. Lúc này, bọn họ đều cố gắng đứng dậy, nhìn chữ “Tru” trên đỉnh đầu Vương Lâm đang nhỏ máu mà cao giọng cung nghênh.

Việc Giải Đông Lai bỏ mình, Vương Lâm cũng chẳng cảm thấy vui sướng. Ngược lại còn có chút cảm giác bất đắc dĩ. Trong thế giới tu chân không hề có đúng sai, chỉ có mạnh được yếu thua. Để sinh tồn, chỉ có cách loại trừ tất cả những gì uy hiếp đến bản thân. Có thể tưởng tượng được nếu hắn không tìm đến đây thì chắc chắn chờ đợi bản thân sẽ là những cuộc phản công vô tận của Đấu Tà phái.

Nếu muốn bảo vệ mình thì chỉ có một cách cho mọi người biết, bản thân không phải là một kẻ dễ trêu chọc. Một khi có người chọc vào, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lần đầu tiên lập uy của Vương Lâm tại Tu Ma hải đến đây tạm dừng.

Lần lập uy này hết sức thành công. Tối thiểu trong phạm vi trăm vạn dặm quanh Nam Đấu thành không có người nào mà không biết tới cái biển máu cùng thi thể chất đống đáng sợ, khiến cho tất cả những người tỏ ý thèm muốn với Tru Sát lệnh phải bỏ ý định.

Nhìn vạn tu sĩ quỳ lạy dưới chân, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong lòng thầm nói:

– Đằng Hóa Nguyên! Vì báo thù thì tiên cũng tốt mà ma cũng được. Chỉ cần có thể nâng cao thực lực cho dù là trở thành ma đầu cũng chẳng sao. – Hắn nhếch mép cười lạnh, liếc mắt nhìn Thượng Quan Mặc, nói:

– Bắt đầu từ hôm nay ngươi là chưởng giáo của Đấu Tà phái.

Thượng Quan Mặc ngẩn người, đang định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vương Lâm mà ớn lạnh. Những lời đang định nói ra vội nuốt vào trong bụng, liên tục vâng dạ.

– Chuẩn bị cho ta một gian mật thất. Ta muốn bế quan. – Vương Lâm lạnh nhạt nói một câu, sau đó kéo Lý Mộ Uyển nhảy về phía Đấu Tà phái.

Mật thất nhanh chóng được chuẩn bị ở chính nơi mà Giải Đông Lai vẫn thường bế quan. Nó nằm đúng trong đầu cự long. Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, nhìn nét mặt phức tạp của Lý Mộ Uyển mà nói:

– Đợi ta bế quan xong, sẽ đưa người trở về. Bây giờ, ngươi có thể hoạt động tự do. – Nói xong, hắn nhắm mắt, im lặng không nói.

Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn Vương Lâm, một lúc sau nhẹ nhàng nói:

– Cảm ơn. – Nói xong, trong lòng có chút lo lắng, xoay người đi ra.

Sau khi Lý Mộ Uyển đi ra ngoài, Vương Lâm mở hai mắt. Trong ánh mắt của hắn không hề có một chút lạnh lẽo vô tình như lúc nãy, mà chỉ có một sự mê mang. Sự mê mang đó càng lúc càng nhiều, cuối cùng thì biến thành sự bi thương. Trong đầu hắn, không dằn được lại nhớ tới cảnh tượng năm đó.

– Thiết Trụ! Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa. Mấy năm nay có không ít người tìm bà mai tới đây làm thân. Mẫu thân nghe nói tiên nhân cũng có thể thành gia thất. Nếu ngươi đã trở về thì đừng đi vội. Tạm thời cứ cùng mẫu thân đi gặp mặt. Nếu ưng ý, ta sẽ xin về làm dâu.

– Tên ranh con! Lớn bằng tuổi ngươi ở trong thôn, chúng nó đã có con chạy lẫm chẫm từ lâu rồi. – Phụ thân của hắn thấy vậy nói:

– Thiết Trụ của chúng ta là tiên nhân. Tìm một người vợ là người bình thường có được không? Ý của Thiết Trụ là tìm cho bà một người con dâu là tiên nhân đấy.

– Tiên nhân thì có gì là tốt? Tiên nhân lại đi năm năm chẳng về nhà. Nếu ta có một người con dâu là tiên nhân, thì hai đứa chúng nó có mười năm cũng chẳng về lấy một lần.

– Hừ! Nghe theo phụ thân ngươi vậy. Tên tiểu tử này có ánh mắt cao, không để ý tới thôn nữ thì thôi. Mẫu thân chờ xem cuối cùng ngươi sẽ dẫn về cho ta người như thế nào.

– Mẫu thân! Người cứ yên tâm! Con nhất định sẽ dẫn về cho người một người vợ thật tốt.

Từ từ, hai hàng lệ máu từ bên khóe mắt của Vương Lâm chảy xuống. Hắn siết chặt tay mình lại. Một lúc sau, hắn lau đi hàng lệ vương trên mặt. Tay phải đánh một cái về phía vách tường. Nhất thời miệng rồng từ từ khép lại, không còn một chút khe hở.

Sau khi bày thêm một số trận pháp bên người, Vương Lâm đặt tay phải lên mi tâm, thần thức ngưng tụ vào trong Nghịch Thiên châu. Thân thể của hắn chợt biến mất. ngay cả chữ “Tru” vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu hắn cũng không hề thấy bóng dáng.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Vương Lâm kết đan mới bước vào Mộng Cảnh không gian. Trong nháy mắt, khi hắn tiến vào trong đó, Thượng Quan Mặc đang khiển trách mấy vị trưởng lão Kết Đan kỳ chợt run lên. Hắn cảm nhận được rõ ràng sát tinh đã biến mất.

Nói một cách chuẩn xác thì bản mệnh tinh huyết của hắn đã biến mất, không hề có một chút dấu vết. Việc đó khiến cho hắn sợ hãi. Thân thể vội vàng xoay người lại nhìn về phía đầu cự long. Một lúc sau, mới chậm rãi quay lại, nét mặt hết sức hoài nghi. Lý Mộ Uyển đang đi xuống cũng ngẩn người. Nàng ngẩng đầu nhìn đầu cự long, trầm mặc một chút rồi than nhẹ.

Trong Mộng Cảnh không gian, Nguyên Anh của Tư Đồ Nam đang khoanh chân, lơ lửng giữa không trung. Hai mắt lão nhắm nghiền, thân thể hoàn toàn trong suốt, chỉ có một chút linh lực đang lưu chuyển. Bên cạnh hắn có hai quang cầu màu trắng sữa đang lơ lửng.

Vương Lâm đứng dưới Nguyên anh, kinh ngạc nhìn hai cái quang cầu, quỳ xuống đất, thì thào:

– Phụ thân! Mẫu thân! Hai người yên tâm. Thiết Trụ nhất định sẽ dẫn về cho hai người một người vợ thật tốt. Nhưng không phải bây giờ.

Một lúc sau, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nguyên anh của Tư Đồ Nam, ánh mắt có một sự cảm kích, thấp giọng nói:

– Tư Đồ Nam! Ngươi yên tâm! Bây giờ ta đã kết đan. Sau khi đạt tới Nguyên Anh, Hóa Thần.Đến một ngày nào đó ta sẽ đạt tới Anh Biến kỳ. Đến lúc đó ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi đây. Tìm cho ngươi một cái thân thể. Đó chính là lời hứa của bản thân ta đối với ngươi.

Nói xong, Vương Lâm đứng thẳng người, vái nguyên anh của Vương Lâm một cái thật sâu. Sau đó, thân thể của hắn biến mất khỏi chỗ đó.

Chương 134: Liều mạng với hắn

Gian mật thất phía trong cái đầu rồng bỗng xuất hiện bảy điểm sáng. Bảy điểm đó càng lúc càng sáng, cuối cùng biến thành một cái bóng. Từ từ, cái bóng đó càng lúc càng trở nên rõ ràng, hóa thành Vương Lâm.

Trong chớp mắt, khi hắn xuất hiện, Thượng Quan Mặc liền cảm ứng được ngay khiến cho trong lòng cảm thấy hốt hoảng. Hắn thầm nghĩ, không biết sát tinh tu luyện thứ công pháp gì mà vừa rồi lại có thể thu liễm được hơi thở toàn thân. Mới vừa rồi, hắn còn đang thầm hỏi nguyên nhân, suy nghĩ xem mình có thể nhân cơ hội mà thoát ly hay không. Nhưng vào lúc này, một chút hưng phấn trong lòng hắn cũng không hề có.

Lý Mộ Uyển đang chăm chú vuốt ve lớp vẩy trên người con cự long, trong lòng thầm tính toán. Làn da của nàng trắng muốt, thân thể tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ. Hai mắt ngưng thần, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên lớp vảy cự long.

Mặc dù bản mệnh tinh huyết trong cơ thể dao động cũng không thu hút sự chú ý của nàng. Từ từ, ánh mắt nàng như hiểu ra được vấn đề gì đó, liền dõi mắt nhìn chăm chú từng cái vẩy cự long một.

Vương Lâm xuất hiện tại chỗ bế quan, khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy túi trữ vật. Từ đầu tới giờ, tất cả đám tu sĩ Kết Đan kỳ bị hắn giết, sau đó đồ vật của họ cùng được gom hết vào đây. Bây giờ, có thời gian, hắn mới kiểm tra một chút. Trong số đó có rất nhiều phi kiếm và pháp bảo. Chỉ có điều, mấy thứ đó cũng không khiến Vương Lâm để ý lắm bằng một cái họa trục (cuộn tranh) nằm lẫn trong số đó.

Cuộn tranh dài hơn hai thước, bên trên có chút linh lực dao động. Vương Lâm nhớ rằng cái này là do hắn lấy được trên người một vị tu sĩ Kết Đan kỳ. Lúc đó, đối phương đã mở ra được một nửa.

Nhưng đáng tiếc Cực cảnh thần thức của Vương Lâm lại chẳng phân biệt một ai. Bất kỳ tu sĩ nào dưới Nguyên Anh kỳ bị thần thức chạm phải đều chết ngay lập tức. Đối với cực cảnh, trong lòng Vương Lâm vẫn có một cái gì đó không hiểu lắm. Khi ở trong truyền tống trận của chiến trường ngoại vực, dưới uy áp của giới luật, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tồn tại của Cực cảnh. Sau đó, qua bao lần sử dụng và chiến đầu càng khiến cho hắn hiểu thêm về uy lực của Cực cảnh, nó đã hoàn toàn vượt qua tất cả mọi thứ.

Tuy nhiên, hắn vẫn không biết rằng Cực cảnh có một cái ngưỡng đó là Nguyên Anh hậu kỳ. Muốn đột phá lên Hóa Thần, hy vọng quá đỗi mong manh.

Chủ nhân của tấm họa trục đã bị tử vong, thần thức của hắn cũng tiêu tan. Vương Lâm vuốt nhẹ tay phải một cái, khảm một tia thần thức lên bên ngoài cuộn tranh. Tuy nhiên, pháp bảo hết sức cổ quái, cho dù đưa một tia thần thức lên nó vẫn không hề có cảm giác gì khác lạ. Nó chẳng khác gì so với lúc chưa đưa thần thức vào đó.

Vương Lâm lập tức cảm thấy hứng thú. Nếu là pháp bảo tầm thường, hắn chỉ cần xóa đi thần thức của đối phương, sau đó hạ một đạo thần niệm lên đó là có thể điều khiển một cách tự nhiên. Trừ khi đó là pháp bảo cấp độ Nguyên Anh, nếu không tất cả đều như nhau.

Căn cứ vào mức độ linh lực dao động trên pháp bảo thì nó vẫn chưa đạt tới cấp độ Nguyên Anh. Pháp bảo cấp Nguyên Anh ở trong tay Vương Lâm có mấy thứ. Một trong số đó chính là ngọc phù của Dương Sâm – Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Chiến thần điện Đặc điểm lớn nhất của pháp bảo cấp độ Nguyên Anh chính là có mức độ linh lực dao động rất mạnh, so với đan dược có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Ngoại trừ tấm ngọc phù đó còn có một thanh phi kiếm. Theo mức độ phân chia của Vương Lâm thì thanh phi kiếm đó hoàn toàn có cấp độ Nguyên Anh. Nếu không phải hắn sử dụng huyết luyện thuật để luyện hóa thì chỉ sợ phải mất một thời gian dài tế luyện mới có thể điều khiển được nó.

Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ tới cái vỏ kiếm cổ xưa. Có nó phối hợp là có thể gia tăng thêm uy lực của phi kiếm. Cái vỏ kiếm này, Tư Đồ Nam từng nói là hắn cũng không thể dò xét được nó. Nói như vậy thì cấp bậc của nó hiển nhiên là vượt qua pháp bảo Nguyên Anh. Thậm chí có thể đạt tới cấp độ Hóa Thần, Anh Biến cũng có khả năng. Dù sao, một cái pháp bảo có thể khiến cho Tư Đồ Nam không nhận ra được cũng chẳng có nhiều lắm.

Vương Lâm thầm than một tiếng. Đáng tiếc pháp bảo trong túi trữ vật bị Đằng Hóa Nguyên bóp nát. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thầm kêu không đúng. Nếu vỏ kiếm kia thực sự là một loại bảo bối như vậy thì bằng vào tu vi Nguyên Anh kỳ của Đằng Hòa Nguyên không thể phá hủy được nó.

Mà nếu không thể phá hủy thì vỏ kiếm đó đang nằm ở đâu?

Hai mắt Vương Lâm chớp chớp. Sau khi buông cuộn tranh xuống liền đứng dậy. Đi đi lại lại vài vòng, hắn lấy một cái túi trữ vật có đựng một số loại tài liệu cấp thấp. Linh lực lưu chuyển lên hai ngón tay, hắn bóp nhẹ một cái, túi trữ vật hóa thành bụi phấn, bay lả tả trong không trung.

Ánh mắt Vương Lâm hết sức nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào quá trình túi trữ vật bị bóp thành bột. Một lúc sau, hắn lại lấy một cái túi trữ vật nữa ra rồi bóp nát. Liên tục phá hủy mấy cái túi, ánh mắt Vương Lâm có chút thay đổi.

Mặc dù túi trữ vật bị hủy, nhưng những đồ vật bên trong vẫn còn nguyên. Chúng giống như được xếp trong một căn phòng mà túi trữ vật chính là cánh cửa. Mặc dù túi trữ vật bị nát, nhưng căn phòng đó cũng chỉ bị đóng kín lại mà thôi. Những đồ vật bên trong đó vẫn còn tồn tại. Nếu có thể tìm được cách mở căn phòng đó ra thì hoàn toàn có thể lấy được những thứ chứa ở trong đó.

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lại khoanh chân ngồi xuống. Hắn lại cầm lấy cuộn tranh, tập trung xem xét. Cuộn tranh này không phải là pháp bảo cấp Nguyên Anh. Về phần tại sao đã hạ thần thức lên nó mà vẫn không có cảm giác, thì Vương Lâm không thể hiểu được. Hắn trầm tư một lúc rồi mở nó ra. Ánh mắt Vương Lâm dần trở nên nghiêm túc.

Mặc trong của nó chỉ có toàn một màu đen, không hề có một chút hình ảnh. Nhưng sau khi nhìn kỹ, bất chợt có một dự cảm nguy hiểm chợt xuất hiện trong lòng Vương Lâm. Một đôi mắt hình tam giác đầy vẻ tà dị chợt xuất hiện giữa bức tranh. Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai từ trọng bức tranh vọng ra. Nó khiến cho bức tranh rung lên bần bật.

Vương Lâm chẳng hề nghĩ ngợi khép ngay bức tranh lại. Tiếng gào phẫn nộ từ trong bức tranh nhỏ dần rồi biến mất.

Trán Vương Lâm toát đầy mồ hôi. Vừa rồi, tiếng rít từ trong bức tranh phát ra chẳng kém gì so với tiếng rống của con giao long trong thi cốc trước khi chết. Chỉ có điều, nó bị hạn chế tạo trong bức tranh nên sự dao động của linh lực không thể lan ra ngoài được mà thôi.

Đến lúc này, cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tại sao sau khi hạ ấn ký lên bức tranh mà vẫn không có cảm giác khống chế được nó. Thì ra, tác dụng của nó chỉ dùng để phong ấn. Đó mới là uy lực chính thức của nó. Mà cái thứ vừa mới xuất hiện trong bức tranh chắc chắn là một con linh thú.

Cẩn thận cuộn bức tranh lại, ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, lúc sau lấy từ trong túi trữ vật ra một viên Kim đan. Màu sắc của viên kim đan hơi có phần u ám. Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, hơn một trăm viên kim đan bay ra. Tuy nhiên màu sắc của chúng đều u ám, tàn tạ.

Nếu như trước đây, một khi Vương Lâm lấy kim đan ra chắc chắn sẽ nuốt ngay. Nhưng trên đường đi, theo lời của Lý Mộ Uyển thì cắn nuốt kim đan của tu sĩ, mặc dù có thể gia tăng tu vi một cách nhanh chóng, nhưng rất dễ dẫn đến việc linh lực không được tinh thuần, có nhiều tạp chất. Vì thế khiến cho hơi thở trong cơ thể rối loạn. Thậm chí linh lực của một số kim đan lại có thuộc tính khác nhau. Một khi thôn phệ quá nhiều, chắc chắn sẽ phải chịu sự ảnh hưởng của ngũ hành tương khắc, dẫn đến suy nghĩ không còn được tỉnh tảo.

Nghe thấy như vậy, cho dù Vương Lâm không cam lòng nhưng cũng đành bỏ qua ý định thôn phệ. Dựa theo lời Lý Mộ Uyển nói thì nếu đem kim đan tế luyện, phối hợp với thuộc tính ngũ hành mà nuốt vào thì mới không để lại hậu hoạn.

Chỉ có điều, phương pháp tế luyện đó lại thuộc về ma đạo. Lý Mộ Uyển mới chỉ nghe nói đến chứ không có phương pháp cụ thể. Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi thu tất cả số kim đan vào trong một túi trữ vật rồi cất đi. Để sau này tìm được phương pháp phối hợp rồi sử dụng cũng được.

Sau đó, Vương Lâm lại lấy long cân ra. Phất tay một cái, ma đầu ẩn nấp bên trong liền bị hất ra ngoài. Sau khi bay một vòng giữa không trung, ánh mắt của nó có vẻ tủi thân nhìn Vương Lâm.

Hồng quang trên người ma đầu đã đậm hơn không ít. Vương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

– Tu vi của ngươi đã khôi phục đến mức độ nào?

Ma đầu cẩn thận lui lại phía sau vài bước, vội nói:

– Vừa đủ tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu không phải kiếm linh cứ tranh đoạt với ta, thì chắc chắn có thể khôi phục tới Kết Đan kỳ.

Vương Lâm cười lạnh, im lặng nhìn ma đầu. Ma đầu càng lúc càng sợ hãi, vôi nói:

– Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, chỉ còn một chút nữa là kết đan. – Nói xong, nó thầm nghĩ:”Nếu ngươi bức tử ta, lão tử nhất định sẽ liều mạng với ngươi.” – Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ mà thôi. Ma đầu cũng biết rằng bây gờ cho dù liều mạng thì nó cũng không hề có một cơ hội nhỏ.

Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Một bàn tay to chợt xuất hiện, chộp xuống. Ma đầu hét lên một tiếng, đang định lánh sáng một bên, thì thấy cả bốn phía đã bị giam cầm. Nó chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị Vương Lâm chộp lấy.

Bàn tay Vương Lâm sờ khắp thân thể ma đầu. Từ từ, một làn khí màu hồng từ trong cơ thể nó xuất hiện. Một viên kim đan nhỏ như nắm tay, hiện ra trong làn khí.

Khí thế của ma đầu lập tức xìu xuống, xấu hổ nói:

– Ơ? Kết đan lúc nào không biết? Lúc đó, ta thôn phệ nhiều lắm nên bản thân cũng không biết. – Mới nói tới đó, nó chợt thấy ánh mắt của Vương Lâm đang từ từ trở nên lạnh lùng. Thân thể nó chợt run lên, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.

Vương Lâm suy nghĩ một chút, chợt nói:

– Ngươi đã khôi phục lại trí nhớ?

Ma đầu lập tức run run, ánh mắt càng thêm sợ hãi. Đây là một bí mật lớn nhất của nó. Đúng vào lúc Kết Đan thành công, trong đầu nó chợt xuất hiện một số hình ảnh. Nhưng nó không dám lộ ra điều đó. Bây giờ, bị Vương Lâm phát hiện, trong lòng nó không khỏi kinh hoàng, không ngừng tranh đấu với bản thân:

– Có nên liều mạng với hắn hay không? Liều mạng? Không thể được, mình đánh không lại hắn.quyết định liều mạng với hắn.

Cố gắng lắm, ma đầu mới đưa ra được quyết định cho bản thân. Mới ngẩng đầu, đang định hành động, thì trong nháy mắt nó thấy từ trong mắt Vương Lâm phát ra một tia sáng màu hồng. Ma đầu gào lên một tiếng bi thảm, từng làn khói xanh từ trong cơ thể nó bốc lên, kim đan chầm chậm thu nhỏ.

Thực ra Cực cảnh thần thức của Vương Lâm không có được uy lực lớn như vậy. Nhưng hắn vốn là một trong những thôn hồn. Mặc dù thần thức thay đổi, nhưng uy áp của thôn hồn vẫn còn nguyên. Thậm chí là năng lực thôn hồn vẫn còn nguyên như cũ.

Vì vậy mà năng lực của hắn chính là thiên địch của ma đầu. Sau khi ma đầu gào lên mấy tiếng bi thảm, Vương Lâm liền thu hồi thần thức lại. Ma đầu uể oải, loạng choạng đứng một bên.

Trên đời này có lẽ hắn chẳng sợ một kẻ nào, ngoại trừ Vương Lâm. Vừa rồi, nếu đối phương duy trì thêm nửa nén nhang nữa thì kim đan mà hắn mới kết được cũng sẽ vỡ vụn.

– Thôn phệ bao nhiêu hồn phách thì nhả ra đây cho ta. – Vương Lâm nói một cách hết sức thản nhiên.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo