1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 281 [Chương 1091 đến 1094]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 281 [Chương 1091 đến 1094]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1091: Nuốt đan mà đạo lại mờ mịt

Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Mạc La đại lục đã trở nên yên tĩnh lại. Vương Lâm cả ngày luyện đan, đệ tử Quy Nguyên Tông chốc chốc lại nghe thấy trong vườn hoa cấm khu phía nam truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, nhưng không người nào dám tiến vào. Đám tu sĩ khi đi ngang qua vườn hoa phía nam đều dùng ánh mắt cung kính nhìn vào.

Vương Lâm bắt đầu tiến hành nghiên cứu kỹ phương pháp luyện đan trên mảnh xương thú. Cuối cùng vẻ mặt hắn lại trở nên âm tình bất định, những công hiệu được ghi bên trên phương pháp luyện đan này cũng không biết trước được thật giả. Nhưng phần lớn dược thảo được ghi bên trên đều là những loại hắn chưa từng được biết.

Vương Lâm thông qua những trang điển tịch của Quy Nguyên Tông thì tìm được một vài manh mối, trong đó có ba loại dược liệu là Tinh Biến Mộc, Long Tinh Thảo, Toái Diệt Hoa, đây đều là những vật tồn tại vài ngàn năm trước. Dù là sau này cũng cực kỳ hiếm thấy, cho đến bây giờ trên cơ bản đều đã tuyệt diệt. Nhưng trong điển tịch của Quy Nguyên Tông vẫn còn một vài bản nói rõ trong tông phái vẫn còn giữ lại một vài đoạn Tinh Biến Mộc. Nhưng quan trọng nhất là luyện chế Niết Không Đan này phải cần chính linh hồn mãnh thú cấp mười ba đỉnh phong, sau khi dung hợp lại thì mới tiến hành luyện đan được.

Nếu chỉ như vậy thì cũng không đáng nói, nhưng xác suất để luyện chế Niết Không Đan này lại cực kỳ thấp, khi luyện chế loại đan này cần phải dùng xương thú làm vật dẫn. Sau khi dung hóa những phần xương này thì mỗi lần thất bại thì màu sắc của xương thú sẽ đậm hơn một chút. Khi xương thú đã hoàn toàn trở thành màu đen thì đan dược này sẽ không còn khả năng được luyện chế thành công nữa. Nhưng một khi thành công thì xương thú sẽ tiêu tán trở thành một phần của đan dược.

Vương Lâm nhìn qua xương thú trong tay, nó không phải đen kịt nhưng đã hơi có màu xám, chỉ sợ rằng sẽ không dùng được mấy lần nữa sẽ phải vứt đi rồi.

– Mảnh xương thú này trước đây rõ ràng đã bị người ta luyện chế vài lần rồi, nhưng cũng không thành công. Nếu không thì đan phương này cũng đã sớm biết mất rồi. những loại dược thảo và thú hồn kia cực kỳ quý giá nhưng cũng không quỷ dị giống như mảnh xương này.

– Nhưng không biết đây là xương của loại mãnh thú gì. nhưng cho dù công hiệu của đan dược chỉ có một phần là thật, ta cũng phải thử nghiệm.

Vương Lâm nắm chặt mảnh xương thú, hắn cẩn thận quan sát lại một lần nữa rồi trầm ngâm thu vào túi trữ vật.

Trong tay Vương Lâm lại xuất hiện một vật, đây chính là ngọc giản mà hắn phát hiện cùng một chỗ với đan phương. Khi hắn dùng thần thức đảo qua bên trên ngọc giản thì vẻ mặt lại trở nên cổ quái. Hắn trầm tư một lúc lâu, tay phải vung một trảo lên túi trữ vật, nguyên thần Độc Bà Tử lập tức bay ra.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, ngón tay hắn điểm vài cái lên trên nguyên thần Độc Bà Tử. Mỗi lần đầu ngón tay hắn rơi xuống thì nguyên thần đều run rẩy, sau đó lại càng trở nên suy yếu.

Một lát sau, Vương Lâm dùng tay phải đặt lên trên đỉnh đầu Độc Bà Tử, thần thức của hắn bùng ra rồi phóng thẳng vào nguyên thần này để thi triển thần thông Sưu Hồn.

Từng luồng ký ức tuôn vào trong tâm thần Vương Lâm, trong đó bao gồm cả những thuạt luyện độc của Ngũ Độc Môn, còn có những chuyện mà cả đời người này gặp phải. Đến giai đoạn cuối cùng Vương Lâm mới lấy được những ký ức có liên quan đến đan phương và ngọc giản.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi màn đêm buông xuống Vương Lâm nâng tay phải lên đem nguyên thần Độc Bà Tử đang rất suy yếu nhưng chưa chết bỏ vào trong túi trữ vật. Hắn nhìn qua ngọc giản, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.

Trong ký ức của Độc Bà Tử, Vương Lâm biết được những chuyện xảy ra với Phá Thiên Tông trong Vân Hải tinh vực mười vạn tám ngàn năm trước, lại càng hiểu rõ tác dụng của ngọc giản này.

Bên trong ngọc giản này không ghi lại bất cứ thần thồn và công pháp nào. Bên trong ngọc giản chỉ có một dấu ấn của đại đệ tử chưởng môn Phá Thiên Tông mười vạn tám ngàn năm trước.

Người này tên la Tư Mã Mặc, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì hắn sẽ chính là chưởng môn đời kế tiếp của Phá Thiên Tông mười vạn tám ngàn năm trước. Cũng chính hắn mang theo mảnh xương thú và một phần để tử môn phái rời khỏi Phá Thiên Tông rồi biến mất trong tinh vực.

Mười vạn tám ngàn năm trước Phá Thiên Tông đã tiến vào tinh vực cấp chín, tông phái này có một tâm tư vô cùng phức tạp đối với một bộ phận đồng môn rời đi. Khi bọn họ biết được nhóm người này đều phải chết thảm, lại mất hẳn không còn bất kỳ tin tức gì thì chưởng môn của Phá Thiên Tông cũng chính là sư tôn của Tư Mã Mặc đã để lại một truyền thừa vài vạn năm.

– Sau này nếu người nào mang lệnh bài của Tư Mã Mặc về Phá Thiên Tông thì sẽ được chưởng môn thu làm đệ tử!

Mệnh lệnh này truyền khắp Vân Hải, điều này lam tất cả tu sĩ phải chú ý, vì đây là cơ duyên một bước lên trời. Tất cả mọi người đều đi tìm kiếm tin tức về đám người Phá Thiên Tông mất tích năm xưa,nhưng khi thời gian trôi qua mà không có bất kỳ người nào phá hiện ra đầu mối nào thì việc này cũng dần rơi vào quên lãng.

Mãi đến khi thám tử của Ngũ Độc Môn trong Hoa Thanh Tông báo về những tin tức suy đoán có liên quan đến hành động của Thi Lạc Hình, nhưng Ngũ Độc Môn cũng không quá coi trọng vấn đề này. Dù sao chuyện này cũng đã xảy ra quá lâu rồi, đầu mối rất có thể cũng là giả nên cũng không phái nhiều người đi điều tra vấn đề này,mà Độc Bà Tử cũng chính là một trong số đó. Nhưng tất cả đều không ngờ manh mối này lại là thật. Vương Lâm lặng lẽ nhìn ngọc giản một lúc lâu rồi thu hồi lại.

– Vật này sẽ có tác dụng rất lớn đến tương lai.

Vương Lâm không muốn lo lắng nhiều đến chuyện đan phương và ngọc giản nữa. Hắn bắt đầu tĩnh tâm lại và chuyên tâm vào luyện đan.

Trước đó hắn đã đi đến Man Hoang đại lục một chuyến, không những thu hoạch được rất nhiều dược thảo mà còn lấy được rất nhiều thú hồn. Những thú hồn này đều là cấp năm, sau khi dung nhập vào trong đan dược thì rất thích hợp đối với tu vi Vương Lâm lúc này.

Khi Vương Lâm mở túi trữ vật ra thì lại nhìn thấy một vài linh hồn của mãnh thú khác. Tất cả những thú hồn này đều là linh thú của đám đệ tử Hoa Thanh Tông bị hắn giết chết và Ngân Y Nữ Thi thu lấy hồn phách.

Trong không gian túi trữ vật còn có một linh xà. Con rắn này vốn là linh thú của Độc Bà Tử đã đạt đên cấp sáu đỉnh phong. Ngoài những thứ này thì thú hồn có cấp bậc cao nhất trong tay Vương Lâm chính là linh hồn của mãnh thú cấp tám. Linh hồn này rất quý nên trước đây hắn cũng không phá hủy mà thu lại để quay về Quy Nguyên Tông dung hợp vào đan dược. Sau ba lần thất bại, cuối cùng hắn cũng đã đem hồn phách này dung hợp vào đan dược tạo thành một Ly Hồn Đan cấp tám.

Sau khi Vương Lâm lục lọi ký ức của Độc Bà Tử, từ trong thuật luyện độc của người này hắn đã nhìn thấy một phương pháp luyện thú quái dị và cảm thấy vô cùng hứng thú.

Phương pháp luyện thú này do một nhất đại thiên kiêu của Ngũ Độc Môn dốc hết tâm can sáng chế. Phương pháp này dùng trận pháp cấm chế để hình thành một nhà lao vây khốn, nếu đặt vào bên trong một vài thú hồn dùng độc thúc đẩy lam của cho những thú hồn này thôn phệ lẫn nhau, từ đó mà sinh ra một hồn phách biến dị có cấp độ cao hơn.

Nhưng phương pháp này có một khuyết điểm rất lớn là những thú hồn biến dị được luyện hóa này sẽ không thể thôn phệ được những thú hồn binh thường. Chỉ có thể luyện hóa ra những thú hồn biến dị khác mới có thể để chúng thôn phệ lẫn nhau. Hiện tượng này tạo ra một đả kích rất lớn đối với Ngũ Độc Môn.

Nhưng xác suất luyện chế thú hồn thanh công cũng không cao, nếu cấp độ càng cao thì lại càng khó luyện. Ví dụ như muốn luyện chế một thú hồn biến dị cấp chín thì phải cần số lượng lớn thú hồn biến dị cấp tám để chúng liên tục thôn phệ, mà mỗi thú hồn cấp tám đều phải dùng rất nhiều thú hồn cấp bảy, cứ như thế mà suy ra những thú hồn khác.

Dù may mắn luyện thành thú hồn cấp cao nhưng hồn phách này lại phải cần dùng rất nhiều thiên tài địa bảo để tẩm bổ mới có thể dung nhập vào trong đan dược. Hơn nữa luyện đan cũng có thất bại, mà mỗi lần thất bại thì thú hồn lại suy yếu đi rất nhiều.

Điều này thì Vương Lâm hoàn toàn hiểu rõ, vì trước đó hắn muốn luyện chế được một viên đan dược phải thất bại hơn mười lần mới thành công. Dù hắn thành công nhưng thú hồn cũng tiêu tán hơn phân nửa, hiệu quả của đan dược cũng vì vậy mà giảm xuống rất nhiều.

Dù là Ngũ Độc Môn cũng phải vứt bỏ phương pháp này đi, môn phái bọn họ không thể chịu nổi những tiêu hao đến mức độ như vậy. Đừng nói là bọn họ, cho dù là những tông phái cấp bảy cấp tám cũng có rất ít người chịu nổi mức độ tiêu hao thế này.

– Nếu có, với lực lượng của môn phái bọn họ cũng thật sự không nên luyện hóa thú hồn mà trực tiếp đi bắt có lẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Sau khi nhìn thấy phương pháp này thì Vương Lâm thầm tính toán, đối với mức độ tiêu hao này hắn cũng thấy vô cùng kinh hãi. Nhưng sau khi cân nhắc thì hắn lại định làm một vài thử nghiệm đơn giản. Hắn dựa theo phương pháp luyện chế độc dược trong trí nhớ của Độc Bà Tử, mất thời gian mấy ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng luyện ra được vài phần.

Khi chọn lựa địa điểm thì Vương Lâm không chọn Quy Nguyên Tông mà đến một dãy núi trên Mạc La đại lục đào ra một động phủ. Sau khi bố trí rất nhiều cấm chế thì nhốt vài thú hồn phong ấn cấp năm vào trong thì vung độc dược ra. Lúc này hắn phát hiện ra những thú hồn kia quả nhiên thôn phệ lẫn nhau, Vương Lâm tiếp tục gia cố thêm phong ấn, sau đó lại quay về Quy Nguyên Tông. Hắn lặng lẽ ngồi tĩnh tọa bảy ngày, hắn lấy ra những đan dược đã được luyện chế trong thời gian qua, đặc biệt là viên đan dược cấp tám. Hắn nuốt vào một viên, đan dược đầu tiên chính là cấp năm.

Thú hồn bên trong đan dược bị nguyên thần Vương Lâm thôn phệ không sinh ra bất kỳ lực phản kháng nào. Thú hồn tiêu tán và dung hợp vào trong nguyên thần làm Vương Lâm tiến vào một loại trạng thái vô cùng kỳ dị.

Khi Vương Lâm liên tục nuốt vào đan dược cấp năm thì trong trạng thái mơ hồ rất kỳ dị này hắn nhìn thấy tình cảnh tất cả mãnh thú từ khi bắt đầu được sinh ra, hấp thu tinh hoa thiên địa, cảm ngộ biến hóa pháp tắc.

Thú hồn trong đan dược cấp năm không thể trợ giúp được nhiều cho Vương Lâm. Hắn nuốt vào những đan dược này vì chưa bao giờ nghe thấy phương pháp dùng thú hồn để cảm ngộ pháp tắc thiên địa bao giờ.

Sau khi nuốt sạch những đan dược cấp năm, Vương Lâm bắt đầu nuốt những đan dược cấp sáu chứa thú hồn mãnh thú cấp sáu. Tu vi của Vương Lâm lúc này là Tịnh Niết sơ kỳ, hắn vừa nuốt vào thì ý cảnh lập tức bùng lên những cơn sóng chấn động.

Giống như chính hắn hóa thân thành mãnh thú,khi năm tháng dần trôi qua thì dần dần cảm ngộ được quy tắc thiên địa. Tình cảnh này giống như vô cùng chân thực giữa hư ảo, Vương Lâm chìm vào bên trong, từ những cảm ngộ lộn xộn mà tìm ra được đạo của chính mình,hắn tìm được những tồn tại vĩnh hằng giữa thật và giả.

Không biết đã trải qua bao lâu, khi trong tay Vương Lâm chỉ còn lại viên đan dược cấp tám thì cũng là lúc hắn tỉnh lại từ trong trạng thái kỳ dị kia. Vẻ mặt hắn mang theo vẻ mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía trước miệng khẽ lẩm bẩm:

– Nếu dùng lực lượng một người để chứng minh đạo là quá nhỏ, dùng lực lượng của mọi người để chứng đạo cũng chỉ một phần. Đan dược của Vân Hải cũng không phải tạo hóa mà cung cấp cho tu sĩ nhiều cơ hội truy tìm đạo. Dùng thú hồn, dùng một phương pháp khác để tìm đạo. tìm quy tắc thiên địa. nhưng nếu so với Lôi và Vũ, thì loại phương pháp này của Vân Hải đã làm quá trình ngộ đạo trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

– Nhưng thú dù sao cũng chỉ là thú, nó cũng chỉ cảm ngộ được một mặt thiên đạo mà thôi,cũng không thể tìm hiểu được bản nguyên, trừ khi. Dùng nhân hồn luyện đan, hoặc một tồn tại khác vượt hơn hẳn loài thú để luyện đan, phương pháp này có thể làm cho quá trình ngộ đạo trở nên rõ ràng và trực tiếp hơn. Nếu không thì cần phải nuốt rất nhiều đan dược, lại phải tìm kiếm những ý cảnh cảm ngộ mình cần để chứng minh lẫn nhau.

– Đạo giống như một loại tư tưởng của mỗi người lại không giống nhau. Muốn làm cho tư tưởng của mình trở nên phong phú và hoàn thiện thì ngoài chính mình hiểu ra, thì cũng cần có những cảm ngộ của người khác để chứng minh, phải lấy những tinh túy trong đó để tạo thành tư tưởng của chính mình. Tu sĩ Vân Hải lựa chọn thú hồn. Giống như Thiên Vận Tử lựa chọn rất nhiều đệ tử vậy.

Khi Vương Lâm còn đang mê man thì bên ngoài Mạc La đại lục có một luồng cầu vồng vượt qua hư không tiến đến. Trong cầu vồng là một đám tu sĩ tinh vực cấp sáu, tất cả đều đang tìm kiếm một cách chặt chẽ. Lúc này bọn họ đến Mạc La đại lục và tiến vào trong tầng ánh sáng bảo vệ!

Chương 1092: Kẻ bị đánh sẽ trúng thương

Ngũ Độc Môn trên tinh vực cấp sáu là một phương thế lực tương đối mạnh trong những tông phái cùng cấp. Tông phái này luôn kèn cựa với Hoa Thanh Tông, hai bên thường xuyên xảy ra những xung đột và tranh chấp.

Trừu Hải thân là đệ tử hạch tâm của Ngũ Độc Môn, tuy tu vi của hắn không cao bằng Độc Bà Tử nhưng cũng được là Tịnh Niết sơ kỳ và được liệt vào hàng ngũ những cường giả của tông phái, được môn phái coi trọng.

Lúc này vẻ mặt Trừu Hải rất âm trầm, trong mắt lóe lên lam quang. Luồng sáng này nhìn qua thì rất đẹp nhưng thực tế thì đây chính là ánh mắt của những đệ tử Ngũ Độc Môn tu luyện lam độc.

– Trừu đạo hữu vẫn luôn âm tàng bất lộ, kẻ không biết thật giả sẽ nhịn không ra bất kỳ điểm manh mối nào.

Giọng nói âm dương quái khí được phát ra trong miệng tu sĩ hắc y đứng bên cạnh Trừu Hải. Tên tu sĩ hắc y này là một người đàn ông, nhưng trên mặt lại có một chút son làm người ta cảm thấy kỳ dị giống như giọng nói.

Trong mắt Trừu Hải lại lóe lên hàn quang, hắn nhìn chằm chằm vào tu sĩ hắc y kia rồi trầm giọng nói:

– Triệu Vũ, trên đường đi Trừu mỗ vẫn nhịn ngươi, nếu ngươi vẫn còn liên tục mở mồm châm chọc thì đừng trách Trừu mỗ không khách khí!

– Ngũ Độc Môn thật là uy phong, Triệu mỗ cũng muốn xem Ngũ Độc Môn của ngươi bây giờ có dám cùng Ma Tùng Đạo chúng ta khai chiến không!

Tên tu sĩ hắc y kia mỉm cười nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng, lam quang trong mắt Trừu Hải lại càng trở nên nồng đậm. Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên bên cạnh hai người này.

– Đủ rồi! Ba người chúng ta đều thay mặt cho môn phái chính mình đến đây truy tìm phản đồ của Ngũ Độc Môn, cũng đừng nên tranh đấu với nhau!

Kẻ nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên, tên này có tu vi Tịnh Niết trung kỳ. Hắn vừa mở miệng thì Trừu Hải và Triệu Vũ đều trở nên âm trầm, hai tên này đều coi nhau như kẻ thù, đều phải áp chế luồng nguyên lực trong cơ thể chính mình xuống.

Người đàn ông trung niên này chính là một đệ tử hạch tâm của tông phái đệ nhất tinh vực cấp sáu Đạo Pháp Môn. Người Ngũ Độc Môn vì chuyện của Độc Bà Tử mà rất khó giải thích rõ ràng. Cuối cùng phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới miễn cưỡng vượt qua chuyện này. Nhưng bọn họ cũng không thể để cho người đệ tử hạch tâm trong môn phái bị những tông phái khác bắt đi như con tin, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà không tìm được Độc Bà Tử thì Ngũ Độc Môn sẽ gặp phải tai họa rất lớn.

Sau ba người bọn họ còn có một vài đệ tử hạch tâm của các môn phái khác. Đám người hóa thành từng luồng cầu vồng phá vỡ tầng phòng hộ của Mạc La đại lục rồi hàng lâm xuống.

– Trừu Hải, Triệu Vũ hai người các ngươi đi theo ta đến Quy Nguyên Tông. Những đệ tử còn lại phân tán ra tìm kỹ từng tấc đất trên Mạc La đại lục cho ta, không được bỏ qua bất kỳ địa phương nào. Nếu có phát hiện gì thì lập tức cảnh báo.

Giọng nói của người đàn ông trung niên kia rất bình tĩnh nhưng lại có sự uy nghiêm rất thật.

Những đệ tử bốn phía lập tức xưng vâng, tất cả đều tản ra đi truy tìm khắp bốn phía Mạc La đại lục . Những ngày gần đây bọn họ đến khắp các đại lục đều phải kiểm tra thế này nên đã quá quen thuộc rồi.

Ba người đàn ông trung niên thì tán tu vi rồi phóng thẳng về phía Quy Nguyên Tông. Ba luồng cầu vồng xẹt qua không trung phát ra những tiếng nổ ầm ầm như sấm động.

Không lâu sau, ba người đã dùng phương pháp cực kỳ kiêu ngạo này đi đến không trung trên Quy Nguyên Tông. Tất cả tu sĩ Quy Nguyên Tông đều đã phát hiện ra điều này. Lữ Yến Phỉ, Lý Hướng Đông và hai trưởng lão dẫn tất cả tu sĩ phóng lên bầu trời Quy Nguyên Tông nghênh đón.

Những ngày gần đây bọn họ cũng có nghe nói đến những chuyện xảy ra trên tinh vực cấp năm, cũng biết được những tinh vực cấp cao đang xâm nhập vào những tinh vực cấp năm để kiểm tra phạm vi lớn. Nhưng với tu vi và địa vị của đám người Lữ Yến Phỉ thì không thể biết được cụ thể đối phương đang tìm kiếm thứ gì.

Lý Hướng Đông hít vào một hơi thật sâu, trong nháy mắt khi đám người kia phóng tới thì ôm quyền cung kính nói:

– Quy Nguyên Tông tham kiến thượng vực tông phái!

Hai lão già và Lữ Yến Phỉ bên cạnh cũng đều ôm quyền.Nguồn truyện audio

– Tại hạ Phùng Bội Sơn người Đạo Pháp Môn!

Người đàn ông trung niên kia cũng ôm quyền rồi trầm giọng nói.

“Không ngờ ở đây lại được nhìn thấy mỹ nhân đẹp đến mức này!” Tên đàn ông trung niên âm dương quái khí đảo mắt nhìn về phía Lữ Yến Phỉ rồi mở miệng nói:

– Tiểu mỹ nhân, ta chính là Triệu Vũ người Ma Tùng Đạo!

– Trừu Hải người Ngũ Độc Môn!

Vẻ mặt Trừu Hải vẫn âm trầm, mắt phải của hắn chợt lóe lên lam quang rồi nhìn thoáng qua đám người Quy Nguyên Tông ở trước mặt.

Lý Hướng Đông hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn thoáng qua hai vị trưởng lão bên cạnh. Tất cả đều nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương. Ba tông phái vừa mới được đám người kia xưng danh đều hầu như chiếm gần bốn phần thế lực của tinh vực cấp sáu. Với mức độ hùng mạnh của bọn họ thì muốn tiêu diệt Quy Nguyên Tông chỉ cần dùng ý niệm mà thôi.

Ba người Lý Hướng Đông còn như vậy thì chưa nói đến đám đệ tử đứng phía sau. Trừu Hải đảo mắt nhìn qua làm đám đệ tử Quy Nguyên Tông phải run rẩy và cúi đầu không dám nhìn thẳng. Chỉ có Lữ Yến Phỉ vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nàng cũng không nói câu gì.

Lý Hướng Đông áp chế tâm thần, hắn miễn cưỡng cười cười rồi ôm quyền nói:

– Không biết thượng vực tông phái tới đây là chuyện gì, nếu cần đến Quy Nguyên Tông thì chúng ta nhất định xuất toàn lực trợ giúp.

Trừu Hải kia hừ lạnh một tiếng rồi tiến về phía trước một bước. Hắn trực tiếp phóng đến bên cạnh một tên đệ tử Quy Nguyên Tông, tay phải khẽ điểm lên người tên đệ tử này nhanh như chớp. Thân thể tên đệ tử Quy Nguyên Tông lập tức run rẩy, hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức văng thẳng ra rồi rơi xuống.

Tình cảnh này đột nhiên xảy ra làm cho vẻ mặt tất cả tu sĩ Quy Nguyên Tông biến đổi. Tôn Vân dùng ánh mắt tức giận đảo qua ba tên bên kia, thân thể mềm mại lóe lên rồi phóng thẳng xuống đỡ lấy tên đệ tử Quy Nguyên Tông bên dưới.

Tên đệ tử Quy Nguyên Tông này vẻ mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, trên mặt bốc lên từng luồng lam quang giống như đang phải chịu đựng nỗi đau kinh khủng nhưng không thể mở miệng kêu lên một tiếng.

– Tông phái thượng vực ra tay đánh trọng thương một tên đệ tử Nguyên Anh, chẳng lẽ đây là mục đích các ngươi đến đây sao?

Ánh mắt Lữ Yến Phỉ trở nên lạnh như băng, nàng chậm rãi nói. Trên mặt Phùng Bội Sơn lộ ra nụ cười, hắn lắc đầu nói:

– Các đạo hữu Quy Nguyên Tông đừng nóng vội, thật ra chuyện này có liên quan rất lớn bắt buộc tất cả tông phái trên tinh vực cấp sáu cùng lên đường tìm kiếm một người. Kẻ này rất giỏi ẩn giáu đồng thời cũng là một thân độc công. Vừa rồi Trừu đạo hữu phải ra tay vì trên người vị tiểu bối đệ tử Quy Nguyên Tông kia có dấu hiệu độc công!

Ánh mắt Lữ Yến Phỉ lại càng trở nên lạnh như băng. Nàng nâng tay phải lên điểm một chỉ hư không hướng về phía tên đệ tử Quy Nguyên Tông. Thân thể tên đệ tử lập tức chấn động, trên mi tâm xuất hiện một vòng xoáy, không lâu sau thì Nguyên Anh bay ra. Trên Nguyên Anh của tên đệ tử này là linh hồn một con rắn nhỏ màu đỏ, đây vốn là linh thú của hắn.

Nhưng lúc này con rắn nhỏ đã rất yếu giống như sắp chết đến nơi, ngay cả Nguyên Anh của tên đệ tử Quy Nguyên Tông hầu như cũng trở nên trong suốt.

Vẻ mặt Trừu Hải vẫn âm trầm như trước, ánh mắt hắn đảo qua Nguyên Anh của tên đệ tử kia rồi không nhìn lại nữa. Lúc này mắt phải Trừu Hải lại lấp lánh lam quang, hắn tiếp tục đảo ánh mắt về khắp các đệ tử Quy Nguyên Tông. Một lát sau, hắn mạnh mẽ quay đàu lại, thân thể lại tiến về phía trước một bước phóng thẳng về phía Tôn Vân đang đỡ tên đệ tử bị trọng thương.

Vẻ mặt Tôn Vân lập tức biến đổi, với tu vi của nàng thì căn bản không có cách nào phản kháng. Trên mặt Lữ Yến Phỉ lóe lên sát khí, nàng hóa thành cầu vồng rồi trực tiếp phóng đến gần. Tay phải nàng bấm quyết rồi vung lên trong hư không, một luồng gió lạnh lập tức xuất hiện rồi thổi ào ào về phía Trừu Hải.

Trừu Hải cười lạnh, mắt phải lóe lên lam quang, trên người lập tức huyễn hóa ra bảy dấu ấn màu lam. Những dấu ấn này vờn quanh thân thể, hắn cũng không thèm để ý đến luồng gió lạnh kia mà trực tiếp phóng thẳng về phía trước không do dự.

Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên bùng lên vang vọng, trong nháy mắt khi gió lạnh muốn cuốn lấy Trừu Hải thì tự dưng tan vỡ. Khoảnh khắc không có gì ngăn cản, Trừu Hải đã đứng trước mặt Tôn Vân.

Sát khí trên mặt Lữ Yến Phỉ lại càng trở nên nồng nặc. Tôn Vân là đệ tử của nàng, nếu trơ mắt nhìn kẻ khác ra tay làm trọng thương thì nàng sẽ không thể chịu đựng được. Khi nàng đang định ra tay thì vẻ mặt Lý Hướng Đông và hai lão già bên cạnh cũng trở nên âm trầm, tất cả đều muốn ngăn cản Trừu Hải. Dù sao Tôn Vân cũng không thể so sánh với đệ tử bình thường mà chính là đệ tử hạch tâm của Quy Nguyên Tông. Khoảnh khắc này trong mắt Phùng Bội Sơn đệ tử hạch tâm của Đạo Pháp Môn bùng lên tinh quang, hắn mở miệng quát khẽ một tiếng:

– Người Quy Nguyên Tông nếu quấy rối đến công việc tìm kiếm của chúng ta thì tự gánh chịu lấy hậu quả.

Một tiếng quát vang lên kinh thiên động địa, thiên địa nổ tung, những tiếng sấm sét vang lên, giống như trong âm thanh này có ẩn chứa quy tắc thiên địa và tồn tại một luồng thần thông vô cùng kỳ dị. Thậm chí khi âm thanh kia vang lên thì mặt đất cũng phải run rẩy, mây trên bầu trời cũng dồn lại với nhau rồi huyễn hóa thành những cơn sóng gợn truyền ra khắp bốn phía.

Tiếng quát vang lên làm tất cả đệ tử Quy Nguyên Tông chấn động thân thể, miệng mũi đều trào máu tươi, hai lỗ tai vang lên những tiếng ù ù. Dù là thân thể bốn người Lữ Yến Phỉ và Lý Hướng Đông cũng bắt buộc phải khựng lại trong tiếng quát nói là làm ngay của Phùng Bội Sơn.

Trong mắt Triệu Vũ lóe lên vẻ khinh thường, ánh mắt đảo xuống Quy Nguyên Tông ở phía dưới rồi lướt qua từng căn lầu. Hắn đột nhiên nhướng mày nhìn về khu vườn phía nam Quy Nguyên Tông.

Lúc này thân thể đang nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tái nhợt của Tôn Vân, hắn dùng giọng âm trầm hỏi:

– Bé gái, trên người ngươi sao lại có mùi vị Ngư Tinh Thảo? Loại cỏ độc này chỉ sinh trưởng ở sào huyệt của mãnh thú xấp sáu, không thể sống ở bất kỳ nơi nào khác,với tu vi của đám người Quy Nguyên Tông các ngươi căn bản không thể nào đoạt được. Mùi vị của loại cỏ này trên người của ngươi rất mới, ngươi lấy nó từ đâu?

Vẻ mặt Tôn Vân trở nên không còn chút máu, lam quang trong mắt thân thể lại bùng ra một luồng uy áp nồng đậm làm tâm thần nàng liên tục chấn động. Nàng nghe vậy thì đảo mắt nhìn về phía sư tôn cách đó không xa. Trên mặt thân thể lại lộ ra nụ cười âm trầm, hắn quay đàu lại chuyển ánh mắt lên người Lữ Yến Phỉ:

– Lữ đạo hữu, Trừu mỗ phải nghe lời giải thích của ngươi!

– Chúng ta thân là vãn bối,cũng không có tu vi xông vào sào huyệt mãnh thú cấp sáu để đoạt được thảo dược,nhưng chẳng vì vậy mà trưởng bối Quy Nguyên Tông không làm được điều này. Ngư Tinh độc thảo này do sư thúc tổ mang về!

Lữ Yến Phỉ bình tĩnh nói.

– Sư thúc tổ sao?

Ánh mắt thân thể lại lóe lên mang theo vẻ khinh thường. Thần thức hắn đảo quanh khắp bốn phía, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn về khu vườn phía nam của Quy Nguyên Tông, thân thể hắn tiến về phía trước một bước rồi phóng thẳng về phía đó.

Tốc độ của thân thể cực nhanh, nháy mắt đã tiến vào trong khu vườn phía nam. Trong nháy mắt khi thân thể hắn tiến vào vùng cấm địa phía nam Quy Nguyên Tông thì đột nhiên chấn động, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Khu vườn trước mặt và thế giới bên ngoài giống như được phân thành hai giới khác biệt, sau khi tiến vào trong hắn cảm nhận được ở đây có một dược viện rất tầm thường, nhưng lại được bao phủ bằng một luồng khí tức làm tâm thần hắn trở nên run rẩy.

Giống như trong dược viện tồn tại một mãnh thú hùng mạnh, chỉ bùng khí tức ra cũng đủ để làm toàn thân thân thể tuôn máu.

– Kẻ nào đánh ngươi, kẻ đó nhận hậu quả!

Âm thanh lạnh như băng không có chút tâm tình nào vang lên như gió lạnh thổi qua rồi truyền vào tai thân thể. Khoảnh khắc này gương mặt thân thể đột nhiên sinh ra biến đổi lớn, vẻ mặt lập tức tái xanh, cảm giác nguy hiểm cực độ bao phủ khắp toàn thân. Hắn lui về phía sau không chút do dự, muốn rời khỏi khu vườn đáng sợ này. Nhưng khoảnh khắc này thân thể lại cảm giác được một luồng lực lượng không thể tưởng tượng nổi đang đánh thẳng đến như núi đè, phóng thẳng đến ngực rồi nổ ầm một tiếng. Thân thể phun máu tươi, thân thể bị ném ra sau, trong cơ thể liên tục vang lên những âm thanh ầm ầm, máu tươi phun ra như suối. Một mảnh áo trước ngực thân thể vỡ nát, bên trong lộ ra đáu bàn tay đen kịt khắc vào rất sâu.

Chương 1093(a): Tha tội

Mảnh áo trước ngực vỡ vụn ra hòa vào làn sương máu rất tương xứng với dấu chưởng màu đen. Thân thể Trừu Hải từ trong khu vườn phía nam văng ra ngoài. Trong khoảnh khắc này, một luồng sinh cơ vô hình từ trên dấu chưởng đen kịt trước ngực hắn bay ra. Chỉ trong nháy mắt thân thể Trừu Hải đã héo rũ xuống giống như một bộ hài cốt.

Luồng sinh cơ này hình như được một lực lượng vô hình điều khiển, nó phóng thẳng tới tên đệ tử Nguyên Anh của Quy Nguyên Tông. Thân thể tên này đột nhiên run rẩy, lam quang trên mặt tiêu tán rồi khôi phục lại bình thường.

Một tiếng phịch vang lên, thân thể Trừu Hải rơi thẳng xuống đất, vẻ mặt xám như tro tàn, thân thể liên tục co rúm lại và ánh mắt lộ ra sự sợ hãi nồng nặc. Không gian bốn phía đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, yên ắng đến mức đáng sợ.

Triệu Vũ Ma Tùng Đạo hít vào một hơi thật sâu, trong mắt bùng lên những luồng hào quang kinh hoàng. Hắn nhìn chằm chằm vào khu vườn phía nam Quy Nguyên Tông rồi vô thức lui ra sau mấy trượng. Hắn không thể ngờ tên sư thúc tổ của Quy Nguyên Tông lại có tu vi khủng bố như vậy.

Nghĩ đến lời nói ngả ngớn của mình trước đó với Lữ Yến Phỉ, Triệu Vũ lại cảm thấy da đầu trở nên tê dại. Hắn cũng không phải ham mê sắc đẹp của Lữ Yến Phỉ mà chẳng qua chính mình có tính cách như vậy. Hơn nữa trước nay hắn đi đến những tông phái cấp năm đều được người ta cung nghênh, đều được cung kính, hầu như đều có thể vuốt ve.

– Quy Nguyên Tông này lại có cường giả hùng mạnh như vậy sao?

Đồng tử trong hai mắt Phùng Bội Sơn co rút lại, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Lão quái có thể đơn giản làm Trừu Hải trọng thương thì tuyệt đối không phải loại người bình thường.

– Tên nào cho các ngươi quyền đánh người Quy Nguyên Tông ta?

Âm thanh lạnh như băng lại vang lên giữa đất trời,không giống như tiếng quát nói là làm của Phùng Bội Sơn, cũng không có những tiếng thét gào vang vọng trời đất. Nhưng lời nói bình thản này lại giống như có người đang cầm đao sắc đâm thẳng vào lòng đám người Phùng Bội Sơn, Trừu Hải, Triệu Vũ. Không gian bốn phía đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, giọng nói này mang theo luồng uy áp vô cùng đáng sợ.

Những tiếng bước chân sột soạt vang lên, Vương Lâm chắp tay sau lưng từ trong khu vườn phía nam chậm rãi đi ra. Lúc này mái tóc của hắn không phải màu trắng mà lại có màu đen rồi liên tục phất phơ, vẻ mặt không nhìn rõ buồn vui, hai mắt như nhật nguyệt. Người nào nhìn thấy hắn đều sinh ra một loại cảm giác giống như nguyên thần đang bị người ta hút ra, giống như đang đứng trong hư ảo không thể phân biệt được những ảo giác thật giả.

Loại cảm giác này cực kỳ huyền diệu, không ai có thể nói cho rõ ràng nhưng lại có thể cảm nhận được rất rõ. Hình như tất cả đất trời chỉ cần một ý niệm của kẻ này là tiêu tán, là thay đổi, thật giả đan xen vào nhau rồi tạo thành một vòng tuần hoàn.

– Ý cảnh đạo!

Vẻ mặt Phùng Bội Sơn trở nên tái nhợt. Hắn có tu vi cao nhất, đồng thời cũng là đệ tử hạch tâm của tông phái cấp sáu nên vừa liếc mắt có thể nhìn rõ vừa rồi tên sư thúc tổ của Quy Nguyên Tông đã thi triển Ý Cảnh đạo.

Hắn càng cảm thấy đáng sợ chính la đối phương rõ ràng không xuất ra toàn lực, mà chỉ là tự nhiên giống như vung tay nhấc chân, đạo bùng ra theo lời nói. Cảnh giới này đã cao hơn rất nhiều so với tiếng quát nói là làm ngay của hắn.

Trọng điểm nghiên cứu của Đạo Pháp Môn chính là một chữ đạo, trong ký ức của Phùng Bội Sơn cũng chỉ có đại trưởng lão cao nhất môn phái mới có được thần thông “đạo tùy thân động” thế này.

“Hắn đứng ở đâu thì nơi đó là đạo!” Phùng Bội Sơn vô thức lui ra sau vài bước, trong đầu lại hiện ra một câu nói của đại trưởng lão.

– Ngươi sao?

Vương Lâm bình tĩnh đi đến bên cạnh thân thể đang giãy giụa của Trừu Hải, hắn cúi đầu xuống giống như đang nhìn một con kiến.

Thân thể Trừu Hải lại run rẩy, đặc biệt là khi vô thức nhìn vào mắt Vương Lâm thì thân thể lại càng chấn động dữ dội. Tất cả mọi thứ trước mặt Trừu Hải đột nhiên trở nên hư ảo, giống như người đánh hắn trọng thương đã trở thành thiên địa, mà chính hắn lại chỉ là một tồn tại vô cùng nhỏ bé trong đất trời mà thôi.

Trái tim của Trừu Hải đập lên thình thịch, khí thế của tâm thần giống như dời sông lấp biển. Hắn không nhìn rõ tu vi của người trước mặt, nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được dù tất cả các trưởng lão của Ngũ Độc Môn hay thậm chí là chưởng môn cũng không thể làm chính mình sinh ra những cảm nhận đáng sợ như vậy.

Vương Lâm thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía bầu trời. Hắn đảo mắt nhìn qua Triệu Vũ Ma Tùng Đạo rồi bình tĩnh nói:

– Ngươi thì sao?

Triệu Vũ vô thức liếm môi rồi đảo mắt nhìn qua Trừu Hải đang giãy giụa trên mặt đất. Hắn lại nhìn sang Vương Lâm,vẻ mặt lập tức trở nên cung kính:

– Vãn bối Triệu Vũ Ma Tùng Đạo, tham kiến tiền bối!

Triệu Vũ lập tức ôm quyền với vẻ mặt cực kỳ cung kính. Hắn cố gắng che giấu nỗi sợ hãi nhưng lại không dám nhìn vào mắt Vương Lâm.

– Ngươi thì sao?

Vương Lâm đảo mắt nhìn lên người Phùng Bội Sơn Đạo Pháp Môn. Vẻ mặt Phùng Bội Sơn lập tức tái xanh, hắn cung kính ôm quyền rồi khẽ nói:

– Xin tiền bối thứ tội!

– Trước đây không phải ngươi có nói, nếu bọn họ ngăn cản đám người các ngươi đánh trọng thương đệ tử Quy Nguyên Tông của ta thì sẽ phải nhận lấy hậu quả sao?

Vương Lâm lạnh lùng nhìn Phùng Bội Sơn.

Trán Phùng Bội Sơn đổ đầy mồ hôi, cũng không dám nhìn vào mắt Vương Lâm. Hắn mơ hồ cảm giác được nếu người đứng trước mặt mà tức giận thì với tu vi của chính mình chắc chắn sẽ chết trong nháy mắt.

Sau khi trầm tư chốc lát, Phùng Bội Sơn cắn răng nâng tay phải lên hung hăng vỗ vào ngực mình. Một tiếng ầm vang lên, thân thể hắn run rẩy rồi phun ra một ngụm máu tươi. Vẻ mặt hắn trở nên tái nhợt, nguyên thần chấn động nhưng lại không bị tổn thương nhiều.

– Xin tiền bối bớt giận!

Phùng Bội Sơn không lau vệt máu trên miệng mà chỉ cười khổ nói.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh như thường, hắn nhìn về phía Triệu Vũ.

Triệu Vũ cười khổ, ngay cả Phùng Bội Sơn cũng không dám trêu chọc người này thì chính mình cũng không dám đụng vào. Hơn nữa trước đó hắn căn bản không thể thấy được người này ra tay như thế nào mà đánh Trừu Hải trọng thương văng ra ngoài. Nếu mình phản kháng thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Triệu Vũ cắn răng nâng tay lên vỗ thẳng vào ngực mình. Hắn phun ra máu tươi, lui người về phía sau vài bước rồi hướng về phía Vương Lâm ôm quyền cung kính nói:

– Xin tiền bối bớt giận!

Tình cảnh này lập tức làm cho tất cả Quy Nguyên Tông ở khắp bốn phía trở nên kích động. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Lâm mang theo sự sùng kính nồng nặc, ngay cả đám người Lý Hướng Đông cũng giống hệt như vậy.

– Các ngươi có thể tiếp tục tìm kiếm.

Vương Lâm khẽ nói.

– Không cần.

Phùng Bội Sơn vội vàng mở miệng. Nhưng hắn chưa kịp nói xong thì đã bị Vương Lâm cắt ngang:

– Tìm xong lập tức cút ra khỏi Mạc La đại lục ta!

– Vâng!

Phùng Bội Sơn cười khổ, hắn biết những hành động vừa rồi của ba người phía mình đã chọc giận vị sư thúc tổ Quy Nguyên Tông này.

“Nếu để cho sư môn biết mình đắc tội với một lão quái đạo tùy thân động thì chắc chắn sẽ trách phạt, dù sư môn cũng không đơn giản muốn đắc tội lớn với tu sĩ đại thần thông thế này. Hơn nữa vị tiền bối này ra tay thì tu vi như Trừu Hải cũng bị trọng thương, nhưng trên thực tế thì trọng thương và chết cũng chỉ là một ý niệm, nếu vị tiền bối này muốn giết người thì Trừu Hải đã chết rồi.” Phùng Bội Sơn thầm than một tiếng rồi nhớ lại những lời căn dặn của sư tôn trước khi đi.

Sư tôn của Phùng Bội Sơn từng nói, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Trong Vân Hải tinh vực có rất nhiều lão quái đại thần thông ẩn tàng, những người này thường hay di cư, trong tinh vực cấp năm cũng có một vài tên. Hơn nữa những tông phái cấp năm cũng được truyền thừa rất nhiều năm, trong đó thường có những người trước kia đã bỏ đi nhưng tu vi kinh thiên động địa. Những kẻ này thường không muốn lưu danh, nhưng nếu gặp được thì phải cẩn thận đối đãi.

Cho nên nếu đợt tìm kiếm này mà gặp phải những lão quái thì khách khí giải thích mục đích của mình, không nên đắc tội với bọn họ.

Phùng Bội Sơn cung kính cáo lui, nhưng sau đó lại trở nên trầm ngâm rồi cẩn thận tìm khắp một lượt trên Mạc La đại lục. Cuối cùng tất cả các đệ tử đều tập trung lại một vị trí, không có bất kỳ phát hiện gì. Phùng Bội Sơn đỡ lấy Trừu Hải cùng Triệu Vũ dẫn theo tất cả đệ tử rời khỏi Mạc La đại lục.

Mãi đến khi lao ra khỏi tầng phòng hộ tiến vào tinh không thì trong lòng Phùng Bội Sơn và Triệu Vũ mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn Trừu Hải sau khi nuốt vào vài viên đan dược thì đã có thể miễn cưỡng tự phi hành. Người vẻ mặt của hắn vẫn rất tái nhợt, mơ hồ có loại cảm giác nghĩ mà sợ.

– Trừu đạo hữu, có thể nói rõ vị tiền bối kia ra tay thế nào khi ngươi tiến vào khu vườn phía nam không?

Phùng Bội Sơn trầm giọng nói.truyện kiếm tu audio

Đối với tình cảnh sinh tử vừa xảy ra với chính mình, Trừu Hải vẫn còn kinh hoàng. Hắn lập tức trầm mặc rồi khẽ nói:

– Tu vi của vị tiền bối kia ít nhất cũng trên Toái Niết trung kỳ. Ta cũng không nhìn thấy vị tiền bối kia ra tay thế nào, nhưng khi ta tiến vào khu vườn phía nam thì lập tức cảm nhận được một luồng nguyên lực thiên địa không thể nào tưởng tượng được người ta điều khiển phóng đến người, tất cả nguyên lực hóa thành dấu chưởng rơi vào lồng ngực ta.

Nói xong hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực chính mình, dấu chưởng bên trên vẫn còn đen kịt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cường 7 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ