1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 271 [Chương 1054(b) đến 1057]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 271 [Chương 1054(b) đến 1057]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1054(b): Ly Biệt

Đưa Chu Như tới Tân Vũ Giới, nhìn vẻ không muốnn cách xa của Chu Như, Vương Lâm xoa đầu nàng, trên mặt lộ nụ cười hiền lành, phảng phất như trở lại năm tháng đó khi hắn mang theo nữ đồng này, chậm rãi nuôi nấng, dần dần có cảm giác của một người làm cha. Nhìn thấy Chu Như, Vương Lâm lại nghĩ tới Vương Bình, cũng lại nghĩ tới Lý Mộ Uyển.

– Ở nơi này ngoan ngoãn tu luyện, ngươi… cũng đã trưởng thành rồi.

Vương Lâm nhìn thiếu nữ xinh đẹp như ngọc này, trong mắt vẻ hiền lành càng đậm.

– Thúc thúc.

Đôi mắt Chu Như như nước, chỉ là không cho nước mắt chảy xuống. Nàng giống như ngày còn bé, nắm chặt lấy góc áo của Vương Lâm, tựa hồ sợ rằng khi buông ra Vương Lâm sẽ không bao giờ trở lại nữa.

– Thúc thúc không biết đem ngươi tới đây là đúng hay sai. Chỉ là nếu ngươi ở bên cạnh Mộc Băng Mi, thúc thúc sẽ không an tâm, sẽ lo lắng.

Để nỗi thống khổ trong tim dần dần qua đi, Vương Lâm nhu hòa nhìn Chu Như. Hài tử này đã làm bạn vói hắn qua rất nhiều năm.

– Nếu như… thúc thúc lần này đi không thể trở về thì tiểu Như Nhi, ngươi có thể đi tìm sư phụ ngươi.

Vương Lâm nhắm hai mắt lại, khi mở ra liền xoay người, rút góc áo ra khỏi tay Chu Như, hóa thành một cơn gió bay đi xa khỏi tầm mắt của Chu Như.

– Thúc thúc… Nước mắt Chu Như ướt đẫm quần áo. Hồ Quyên đứng sau Chu Như nắm tay nàng nói:

– Thúc thúc của ngươi sẽ trở về thôi.

Đông bộ Liên Minh Tinh Vực, trong phạm vi của Tứ Thánh Tông, cùng với sự trở về của Thanh Long thánh hoàng, lập tức Tứ Thánh Tông bắt đầu chỉnh hợp, biến thành một tông. Từ nay về sau không còn tồn tại tứ thánh hoàng nữa mà chỉ còn một, đó là thánh tôn!

Đối với sự chỉnh hợp của Thanh Long thánh tôn, trong nội bộ của Tứ Thánh Tông có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng do tu vi của Thanh Long thánh tôn cường hãn nên tất cả mọi ý kiến đều biến mất.

Thái cổ thánh khí của Huyền Vũ Thánh Tông, Bạch Hổ Thánh Tông không còn ở trong tay của nhị tông này mà đã rơi vào tay Thanh Long thánh tôn. Những khẩu quyết tu luyện có liên quan tới thánh khí cũng theo sự thay đổi của Tứ Thánh Tông mà không còn gì đáng nói nữa.

Thân ảnh của Vương Lâm sau khi xuất tại đông bộ của Liên Minh Tinh Vực cũng là sau khi Tứ Thánh Tông hoàn toàn chỉnh hợp không lâu. Hắn hầu như vừa mới xuất hiện đã bị tộc nhân của Thanh Long Thánh Tông phát hiện.

Vương Lâm bình tĩnh nhìn đám tu sĩ tuần tra của Thanh Long thánh tông này. Ánh mắt hắn đảo qua một cái, đám tu sĩ lập tức cúi đầu. Vương Lâm không nói gì mà chậm rãi bay về phía trước, qua bên cạnh những người này dần dần đi xa.

Mãi khi hắn đã rời đi, đội tu sĩ tuần tra này của Thanh Long thánh tông mới liếc nhìn nhau. Lập tức một người lấy ra một cái ngọc giản, nhanh chóng thông tri cho trưởng lão.

– hắn đã không phải là Thánh Hoàng gì nữa, cần gì phải khách khí với hắn!

Một tu sĩ trong đội bất mãn thấp giọng nói.

Sau khi tới đông bộ của Liên Minh Tinh Vực, Vương Lâm cảm thấy không khí rất quỷ dị. Cả đoạn đường hắn đi hễ là tu sĩ của Tứ Thánh Tông thấy hắn đều lộ sắc mặt cổ quái nhưng không ai ngăn cản hắn.

Không bao lâu, phía trước hắn hiện lên một tinh vực màu đỏ đậm, chính là vị trí của Chu Tước Thánh Tông.

Chỉ là khi hắn sắp bước vào bên trong thì thân thể đột nhiên sững lại, quay đầu nhìn về phía tinh không.

Chỉ thấy mấy đạo cầu vồng gào thét lao tới ở phía trước Vương Lâm hóa thành bảy người. Trong bảy người có hai người là Chu Tước, một người Bạch Hổ, còn bốn người khác thuộc Thanh Long, đều có thân phận trưởng lão, tu vi không kém.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, bảy người này hắn khá quen thuộc, toàn bộ đều tham gia vào lần cứu Thanh Long thánh hoàng. Khi thấy Vương Lâm, hai vị trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông có vẻ hơi xấu hổ, tránh ánh mắt của hắn.

– Vương Lâm! Thanh Long thánh tôn cho mời!

Người nói chuyện là một trưởng lão Thanh Long Thánh Tông. Ánh mắt người này nhìn về phía Vương Lâm mang theo vẻ xin lỗi. Hắn không rõ tại sao thánh hoàng sau khi trở về lại có một loạt hành động như vậy, nhưng không có tư cách ngăn cản, chỉ có thể chấp nhận.

– Những người còn lại của Chu Tước Thánh Tông ta có an toàn không?

Vương Lâm chậm rãi nói. Hắn vừa rồi nghe thấy trưởng lão kia nói thì trong lòng đã có phán đoán.

Người này không gọi mình là thánh hoàng, như vậy chắc Thanh Long thánh hoàng đã nói gì đó. Nhưng quỷ dị chính là lại có cái gọi là thánh tôn. Kết hợp với những điều cổ quái hắn gặp trên đường đi, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cẩn thận.

– Bọn họ vẫn an toàn.

Trả lời Vương Lâm là một trưởng lão Chu Tước Thánh Tông.

Vương Lâm nhìn trưởng lão này, nhớ rõ người này chính là người lần đầu tiên khi mình thức tỉnh Chu Tước đã có hành động. Gật đầu, không nói chuyện nữa, Vương Lâm xoay người bước vào trong tinh vực bị thiêu đốt. Mấy trưởng lão Thanh Long nhướng mày, nhoáng một cái bước tới trước tinh vực nói:

– Vương Lâm, Thanh Long thánh tôn cho gọi ngươi!

Lời nói của trưởng lão Thanh Long Thánh Tông có hơi trầm trọng, đuổi theo vào trong tinh vực bị thiêu đốt.

Vương Lâm không để ý tới hắn mà sau khi tiến vào trong tinh vực này lập tức tản thần thức ra, nương theo ngọn lửa nơi này điên cuồng quét tới. Thân thể hắn cũng bước lên một bước, dùng thần thông súc địa thành thốn mà đi. Nhoáng một cái, ở những vị trí bất đồng tản thần thức ra, quan sát toàn bộ tinh vực này một lần.

Nhưng hắn không phát hiện ra tung tích của đám người đầu to. Thần sắc Vương Lâm lập tức trở nên âm trầm, xoay người lại, hai mắt lóe lên hàn quang, nhìn về bảy lão giả đang đuổi theo:

– Bọn họ đâu?

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào bảy người, rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hắn biết giờ phút này phẫn nộ không giải quyết được vấn đề, cần phải tỉnh táo.

– Vương Lâm, ngươi thân là tộc nhân của Tứ Thánh Tông chúng ta, thánh tông muốn gặp ngươi chẳng lẽ phải cần lão phu nói tới lần thứ ba.

Thần sắc âm trầm của lão giả Thanh Long Thánh Tông kia, nếu không phải hắn cố kỵ thân phận trước đây của Vương Lâm, lại nhớ tới ân huệ bao năm nay của Chu Tước lão thánh hoàng thì sớm đã ra tay rồi.

– Nếu không có ta thì Thanh Long thánh tôn trong miệng các ngươi giờ còn đang bị phong ấn trong Vũ Tiên Giới.

Vương Lâm chậm rãi nói:

– Ngươi… Trưởng lão Thanh Long Thánh Tông kia nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, sắc mặt âm trầm hơn hẳn.

– Nếu không có Chu Tước lão thánh hoàng thì ngay cả Thanh Long Thánh Tông của các ngươi cũng sớm đã tan thành mây khói. Thanh Long thánh hoàng nếu muốn gặp ta thì bảo hắn tới đây!

Vương Lâm tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi tinh vực bị thiêu đốt này. Nơi này ngọn lửa ngập trời, nếu hắn thi triển tu vi thì có thể tăng uy lực rất nhiều.

Trưởng lão Thanh Long kia cười giận dữ nhưng những người bên cạnh hắn lại trầm mặc.

– Chu Tước thánh hoàng vì Tứ Thánh Tông mà chết, việc này lão phu cũng rất kính nể.

Đúng lúc này thì một tiếng nói tang thương từ trong thiên địa truyền tới. Tiếng nói này dường như ẩn chứa thần thông, vừa rơi xuống lập tức khiến cho ngọn lửa của tinh vực này ngừng lại một chút. Sắc mặc bảy trưởng lão liền biến đổi, đều lui lại phía sau ôm quyền, cung kính nói:

– Tham kiến thánh tôn.Nguồn truyện audio

Một luồng thanh quang đột nhiên hiện ra, bay nhanh tới rồi tụ lại. Ngọn lửa bốn phía dường như bị một bàn tay lớn quấy đảo, tản ra bốn phía, lộ ra một khoảng trống. Giữa khoảng trống này, thanh quang ngưng tụ lại lộ ra thân ảnh của Thanh Long thánh hoàng.

Nếu so với vẻ chật vật khi ở Vũ Tiên Giới, Thanh Long thánh hoàng lúc này dường như là một người khác, thanh bào lấp lánh, một cổ uy áp kinh thiên tỏa ra từ hắn, bao phủ bốn phía.

– Ngươi lần này đến chắc là vì trả lại thái cổ thánh khí, đưa đây đi!

Thanh Long thánh hoàng vươn tay bình tĩnh nhìn Vương Lâm, trong hai mắt không hề lộ ra nửa điểm tâm tình mà lạnh như băng.

– Bằng hữu của ta đâu?

Vương Lâm lùi lại phía sau vài bước nhìn Thanh Long thánh hoàng. Dưới uy áp của hắn , Vương Lâm có cảm giác toàn thân dường như sắp sụp đổ nhưng mạnh mẽ chịu đựng, Thanh Long thánh hoàng mỉm cười, nhưng vẻ tươi cười này cực kì lạnh lùng:

– Lão phu không làm khó bọn họ. Bên ngoài Tứ Thánh Tông có một khối thạch nham tinh, tất cả ngoại nhân đều bị đưa tới đó.

– Ta có thể không cần thân phận Chu Tước thánh hoàng này, có thể trả lại thái cổ thánh khí cho ngươi, có thể vĩnh viễn rời khỏi đây không trở lại nhưng ta muốn đem đi một vậ.

Vương Lâm vốn không muốn chiếm thái cổ thánh khí, tay phải chụp vào hư không một cái. Lập tức một hòn đá mang theo ngọn lửa màu trắng bay ra. Ở trong đó còn có thánh khí chi huyết.

Chương 1055: Cát Cùng

Ta muốn mang di thể của lão thánh hoàng đi.

Vương Lâm bình tĩnh nói. Thanh Long thánh hoàng trầm ngâm trong chốc lát, nét lạnh lùng như băng tựa hồ ít đi một chút nhưng rất nhanh lập tức khôi phục lại như thường.

– Ta nghĩ hắn hy vọng được mai táng trong Tứ Thánh Tông hơn.

– Cả đời của lão thánh hoàng vì Tứ Thánh Tông, sau khi người chết hẵn là giải thoát, ta muốn đem người đi.

Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cố chấp, tay phải vung lên, hòn đá nọ bay đi.

Thanh Long thánh hoàng sau khi nhận được hòn đá, cẩn thận nhìn một chút, than nhẹ một tiếng, không thèm nói gì nữa mà xoay người bay về phía xa xa. Đi theo hắn còn có bảy trưởng lão kia. Trong đó có hai vị trưởng lão của Chu Tước thánh tông, có một người xoay người nhìn lại Vương Lâm, mở miệng muốn nói cái gì đó. Đúng lúc này Thanh Long thánh hoàng quay đầu lại nhìn hắn, lão giả thở dài, không nói gì nữa.

Mang theo thi thể đã hóa thành tượng đá của lão thánh hoàng. Vương Lâm rời khỏi Tứ Thánh Tông, nhìn thấy đám người đầu to đang đợi bên ngoài Thánh tông này dường như từ nay về sau không còn quan hệ gì với hắn nữa. Chỉ là thần sắc trưởng lão trước khi đi muốn nói lại thôi vẫn luôn hiện diện trong đầu Vương Lâm. Hắn mơ hồ cảm thấy có nhiều ẩn tình mà mình không biết.

Bởi vì năm đó lão thánh hoàng khi tặng cho hắn ngoài thái cổ thánh khí còn có áo choàng của mỗi đời thánh hoàng, tượng trung cho thân phận Chu Tước thánh hoàng và Chu Tước thánh linh đã biến thành lệnh bài.

Hai vật này Thanh Long thánh hoàng lại không hề nhắc tới. Nếu nói là quên thì Vương Lâm không tin được. Cũng có những chuyên liên quan tới Tứ Thánh Tông mà chỉ có Chu Tước thánh hoàng mới biết, bí mật to lớn khiến cho Tu Chân Liên Minh và Côn Hư Cảnh xảy ra chiến tranh năm đó Thanh Long thánh hoàng cũng không hỏi.

Mãi cho tới khi Vương Lâm mang mọi người rời đi, trong Tứ Thánh Tông, ở trong đại điện của Thanh Long Thánh Tông, Thanh Long thánh hoàng uể oải ngồi trên ghế. Phía trước hắn lơ lửng bốn thái cổ thánh khí.

Chỉ là ánh mắt hắn không đặt trên bốn thái cổ thánh khí này mà ở bên ngoài đại điện. Một hồi lâu sau, hắn than nhẹ rồi thu hồi ánh mắt, thì thào lẩm bẩm. Những điều này trừ hắn ra thì chẳng ai nghe rõ.

Đưa đám người đầu to tới Tân Vũ Giới, đã không còn lo lắng vấn đề chẳng có chốn dung thân, Vương Lâm bình tĩnh tung bay giữa tinh không. Một cỗ khí tức mênh mông từ trong cơ thể hắn tỏa ra, khiến cho cả người Vương Lâm có một luồng chiến ý vờn quanh.

– Thác Sâm, hơn một ngàn năm, cuối cùng ta và ngươi cũng phải đánh một trận!

Khí thế của Vương Lâm như hồng thủy, bước nửa bước giữa tinh không, dùng thần thông súc địa thành thốn nhanh chóng trở về Chu Tước Tinh quen thuộc.

Nhưng tu sĩ ở bên ngoài tinh không của Chu Tước Tinh cũng không còn nhiều lắm, hầu hết đã nhảy vào bên trong, tiến vào vùng đất của Cổ Thần. Từ khi bọn họ đi vào thì tất cả liên lạc đều bị cắt đứt, chưa có người nào biết những người tiến vào nơi ấy rốt cuộc có an toàn hay không.

Vùng đất của Cổ Thần vốn là một cái khe không gian, hết thảy mọi chuyện phát sinh bên trong, ở bên ngoài sẽ không phát hiện ra chút dao động nào.

Bên ngoài tinh không của Chu Tước Tinh, không gian hơi vặn vẹo rồi thân ảnh của Vương Lâm từ trong đó bước ra. Nhìn những tu sĩ phía xa xa đang ngồi khoanh chân trong tinh không, Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát rồi lại bước nửa bước, khi xuất hiện đã ở bên ngoài Chu Tước Tinh, nguyệt tinh năm đó.

Nơi này hiển nhiên cũng có tu sĩ nhưng với tu vi của Vương Lâm thì không một người nào phát hiện ra thân ảnh của hắn. Tìm một ngọn núi bí ẩn, Vương Lâm chui vào trong, mở một khoảnh không gian rồi dùng tay phải thay kiếm, kiến tạo một trận pháp phức tạp trên mặt đất phía tây.

Trận pháp này là khi hắn dung hợp với tiên đế Thanh Lâm học được – Thanh Lâm tiên trận, có thể ẩn dấu khí tức không cho ngoại nhân phát hiện. Sau khi khắc xong trận pháp, Vương Lâm lấy tiên ngọc đặt vào bốn phía, khoanh chân ngồi vào bên trong. Hai tay hắn điểm một cái lên mi tâm, lập tức nguyên thần phân ra một phần, từ mi tâm bay ra.

– Ngưng thần thành hình!

Hai tay Vương Lâm bắt quyết, lập tức đánh ra vài thủ ấn. Nhất thời nguyên thần vừa từ mi tâm bay ra lập tức hóa thành một đám khói xanh, vờn quanh thân thể hắn, sau khi bay về phía trước liền ngưng tụ thành hình người.

– Ngưng hình thành thể!

Vương Lâm cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi, tiên lực không nhiều lắm trong cơ thể phân ra một ít dung nhập trong máu, trực tiếp rơi vào trong nguyên thần.

Nguyên thần này lóe lên ánh sáng đỏ, đá vụn trên mặt đất bốn phía bỗng nhiên run rẩy, dường như bị hấp dẫn vậy, sau đó bay lên dung nhập với nguyên thần.

Dần dần dường như bên trong nguyên thần này hình thành một dòng xoáy, hấp dẫn vô số đá vụn tới, không ngừng dung nhập với nó. Thời gian chậm rãi trôi qua, nguyên thần đọng lại hình thể. Sau nửa nén hương, một người giống hệt Vương Lâm xuất hiện trước mặt hắn.

– Thuật ngưng thần hóa thể này của tiên đế Thanh Lâm quả nhiên giống thật!

Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Lấy tu vi của hắn căn bản không nhận thân thể do nguyên thần biến hóa ra trước mặt là thật hay giả.

Nếu như chỉ có thể gần giống thì cũng không có khả năng trở thành tiên thuật của Thanh Lâm. Thuật này ngoài việc khó phân biệt thật giả ra thì còn ẩn chứ thần thông rất mạnh. Phân thân do nguyên thần hóa thành này tu vi cơ hồ không khác gì bản thể, chỉ là về thời gian thì có hạn chế, với tu vi nguyên thần của Vương Lâm thì chỉ có thể giữ được mười ngày.

Một khi mười ngày trôi qua thì phân thân này sẽ sụp đổ, dù có liều chết chiến đấu thì cũng chỉ có thể làm cho bản thể bị thương nhẹ, không tạo thành ảnh hưởng gì lớn.

Đồng thời trong mười ngày này, bản thể của hắn không thể di động, lâm vào ngủ say, vì thế mới phải thi triển trận pháp, ẩn dấu khí tức.

Vương Lâm khoanh chân, vung tay phải chụp vào hư không một cái, lập tức cái khe trữ vật xuất hiện phía trước. Ngân quang lóe lên, ngân y nữ thi đi ra, không nói gì, cũng khoanh chân ngồi xuống cạnh Vương Lâm ở trong trận pháp.

Có trận pháp ẩn dấu, lại có nữ thi thủ hộ, Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát rồi bố trí thêm mấy cấm chế uy lực thật lớn nữa, sau đó mới yên lòng, nhắm hai mắt lại, dường như đang bế quan, đình chỉ hô hấp. Ngay cả nhịp tim của hắn cũng dần dần biến mất, giống như một người chết vậy.

Cùng lúc khí tức và nhịp tim của Vương Lâm biến mất, trong nháy mắt khối phân thân do nguyên thần tạo thành phía trước hắn chậm rãi mở hai mắt.

Thân thể đó sống dậy, Vương Lâm nhìn thoáng qua bản thân và ngây y nữ thi trong trận pháp, thân thể nhoáng lên một cái, độn ra khỏi ngọn núi, dùng thần thông súc địa thành thốn nhập vào bên trong thiên địa, xuyên qua tất cả tu sĩ ở bên ngoài Chu Tước Tinh, thân ảnh biến ảo hiện ra ở bên trong Chu Tước Tinh.

Khi Vương Lâm dung nhập vào trong thiên địa lao qua những tu sĩ ở bên ngoài Chu Tước Tinh, có bốn người đang ngồi mở mắt ra, dường như có phát hiện ra điều gì nhưng không can thiệp. Dù sao mấy ngày này thường xuyên có các lão quái từ bốn phương tám hướng chạy tới nơi đây.

Tu sĩ tiến vào vùng đất Cổ Thần không có người nào quen thuộc Chu Tước Tinh được như Vương Lâm. Sau khi thân ảnh hắn hiện ra, không dừng lại chút nào mà trực tiếp bay thẳng tới Tu Ma Hải.

Trong lúc di chuyển hắn không dùng thuấn di đi nhanh tới vùng đất Cổ Thần mà chậm rãi thích ứng với cơ thể mình, đợi tới khi hoàn toàn quen thuộc rồi mới tăng tốc.

Trên đường đi qua một môn phái năm xưa, thấy cả một dãy núi được điêu khắc thành Thương Long đại trận kia, thân ảnh Vương Lâm dừng lại một chút. Dường như hắn thấy được một nữ tử đang ở trên từng cái vảy của Thương Long ghi chép lại trận pháp, chỉ vì điều chế ngọc giản phòng ngự.

Vương Lâm lẳng lặng nhìn Thương Long đã có từ ngàn năm trước, hiện giờ tuy đã tổn hại phân nửa, chỉ còn có chút long hình, nhưng nơi này đã không còn môn phái nữa, chỉ còn một mảnh hoang vu mà thôi. Thu hồi ánh mắt, thân hình Vương Lâm biến mất.

Xuyên qua hơn phân nửa Tu Ma Hải, bước vào trong phạm vi của vùng đất Cổ Thần, Vương Lâm thấy nơi này hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ tu sĩ nào, hiển nhiên họ đã tiến vào vùng đất cổ thần.

Không chút do dự, Vương Lâm trực tiếp bước vào cánh cửa tỏa sáng của vùng đất Cổ Thần, trong thời gian ngắn liền xuất hiện ở trong một vùng hư vô đen tối.

Vừa mới tiến vào, một mùi máu tanh nồng đậm đã ập vào mặt hắn. Trong hư vô bốn phía có vô số đá vụn yên lặng trôi nổi, ở trên đó đều có những đám đỏ lòm, dường như bị máu tươi nhiễm hồng.

Trong hư vô cũng có thi thể trôi nổi, có tu sĩ, có mãnh thú. Những con nhện màu lam trăm trượng, mãng xà ngàn trượng, còn có rất nhiều loại mãnh thú không biết tên, có con giống rồng, có con có hai cánh dài, lại có những loại phi trùng to cở một cánh tay.

Từng luồng nguyên lực dao động còn sót lại quanh quẩn trong không trung. Hiển nhiên nơi này trước đây đã xảy ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa! Thi thể của những mãnh thú này hầu hết đều bị ngọn lửa thiêu đốt, một số thì lại bị băng đóng thành khối. Còn có một số thi thể thì chảy ra nước mủ, hiển nhiên là trúng phải kịch độc.

Càng bay về phía trước thì thi thể càng nhiều, mùi máu tanh trong không khí càng nồng nặc, các dạng tử vong cũng nhiều hơn rất nhiều. Trong đó có một đầu cự mãng hiển nhiên bị vạn kiếm đâm qua mà chết, rơi xuống một khối đá nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng, trong đó còn lưu lại vẻ hung ác. Vương Lâm khi bay tới cuối cùng thì không thấy thi thể trọn vẹn nữa mà là tay chân cụt… Mặc dù đã quen với sinh tử nhưng Vương Lâm khi nhìn thấy cảnh này, đồng tử cũng không khỏi co rút lại. Tuy nhiên hắn không dừng lại mà tiếp tục đi tiếp, hướng về phía cánh cửa trong trí nhớ mà bay đi.

Trong khi phi hành, đột nhiên một luồng khí tức âm hàn bao phủ thân thể hắn. Vương Lâm sững lại, chậm rãi xoay người nhìn về phía bên phải. Chỉ thấy ở cách hắn ngoài ngàn trượng có một khối đá như cây cột thật lớn. Trên đó có rất nhiều thi thể không trọn vẹn, có tú sĩ, cả mãnh thú.

Ở bên cạnh hòn đá này bị bao phủ bởi hắc mang, nếu không nhìn kĩ thì không thể thấy rõ thứ ánh sáng này giữa hư vô đen tối.

Ở trong hắc mang là một tráng hán. Chỉ là tráng hán này toàn thân có một bộ lông màu đen, thoạt nhìn trông như dã nhân. Nhưng khi nhìn thấy đầu hắn thì không có bất cứ tu sĩ nào có thể xem hắn là người!

Từ trên cổ hắn phân ra thành hơn mười nhánh, mỗi một nhánh này đều có một cái đầu. Giờ phút này những cái đầu đó đang cúi xuống nhai nuốt phía dưới đất.

– Chẹp, ực… Trong hư vô yên tĩnh này, tiếng động đó tuy rất nhỏ, rất dể bị bỏ qua nhưng khi ánh mắt Vương Lâm rơi vào người quỷ dị trên tảng đá thì lại vang lên vô cùng rõ ràng bên tai hắn.

Dần dần Vương Lâm nhìn thấy rõ nơi tiếng động này phát ra là ở những cái đầu của tráng hán, đang tranh đoạt nhau mà gặm một thi thể của mãnh thú, cho dù là xương cốt dường như cũng bị nó cắn nuốt.

Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy tráng hán này, nó cũng đã nhận ra Vương Lâm. Hơn mười cái đầu chậm rãi ngẩng lên, đều nhìn về phía Vương Lâm, cái miệng nào cũng tràn đầy máu tươi, lại còn có mấy cái vẫn đang nhai nuốt.

Chương 1056: Chiến Đấu Với Cát Cùng

Trong nháy mắt này toàn thân Vương Lâm lập tức nổi lên hàn ý. Hàn ý này lạnh thấu xương, lại ẩn chứa một nguy cơ rất mạnh. Nhiều năm trải qua sinh tử khiến cho Vương Lâm có sự kiên định và bình tĩnh hơn người, giờ phút này hắn không có theo bản năng lui ra phía sau hoặc trốn tránh, mà im lặng đứng ở nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích, dường như đã mọc rễ!

Đồng tử trong hai mắt hắn đã co rút lại, trở thành một điểm đen, gắt gao nhìn chằm chằm vào mãnh thú giống như một người to lớn cũng đang nhìn chằm chằm lại hắn.

– Cát Cùng!

Vương Lâm dò lại kí ức của Cổ Thần Đồ Ti trong đầu, trong phút chốc liền dừng lại ở chổ sâu trong kí ức, nhận ra được mãnh thú trước mắt.

Ngay khi nhận ra được con thú này, mồ hôi lạnh toát ra trên trán Vương Lâm. Tu vi càng thâm sâu, đối với quy tắc của thiên địa càng thêm hiểu biết, lại ở trong tinh không này tiếp xúc rất nhiều, Vương Lâm dĩ nhiên hiểu được trong tinh không này, tu sĩ cũng không phải là một bộ tộc mạnh nhất. Ngoài tu sĩ, còn có vài mãnh thú không thể tưởng tượng được.

Thậm chí, có một vài mãnh thú, mức độ hùng mạnh, cho dù là bát tinh Cổ Thần Đồ Ti cũng không muốn trêu chọc! Ví như đàn Văn Thú năm đó, ví như một cảnh tượng khác trong kí ức Vương Lâm lúc này. Đó là cảnh tượng một tinh không đen tối như mực, ngay cả những tinh vân rực rỡ cũng mơ hồ không rõ, dường như ở trong tinh không không thể chiếu rọi này, ở phía xa xa, có một tinh cầu màu tím.

Một thân ảnh cao mười trượng chậm rãi từ tinh cầu màu tím bay ra. Thân ảnh ấy mặc dù không lớn nhưng trên đầu duổi ra ba mươi sáu nhánh, hóa thành ba mươi sáu cái đầu lâu rất lớn, mơ hồ nhìn lại, không ngờ mỗi một nhánh đều dài hơn nghìn trượng! Vì thế thân mình mãnh thú kì dị này gần như không đáng kể, nó từ bên trong tinh cầu màu tím kia bay ra, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng!

Ba mươi sáu cái đầu kia cùng gào thét lên, long trời lở đất. Ngay cả tinh không này trong tiếng rít gào cũng xuất hiện sự sụp đổ trong phạm vi lớn, từng mảnh một tách rời ra, hình thành một cảnh tượng hùng vĩ khó có thể tưởng tượng được.

Đối tượng mà mãnh thú này rít gào cũng không phải là tinh không này, mà là một Cổ Thần thân mình khổng lồ ở phía trước cách đó không xa!

Những con thú trong khắp tinh không này dám ở trước mặt cổ thần rít gào có không nhiều, có gan chủ động tấn công lại cực kì hiếm thấy. Ba mươi sáu cái đầu của Cát Cùng đồng loạt xông lên, trong tiếng rít gào xông thẳng đến Cổ Thần. Cảnh tượng này đến đó chợt biến mất. Vương Lâm nhìn về phía Cát Cùng đang nhìn lại hắn, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước. Một đầu của Cát Cùng lộ vẻ do dự nhìn Vương Lâm, lại nhìn xác con thú còn sót lại trên khối đá, dường như đang suy xét.

Vương Lâm chậm rãi lui ra phía sau một bước, hai mắt lộ vẻ cảnh giác, từ trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti không có để nhận ra sự hùng mạnh của Cát Cùng này. Vương Lâm tự nhận thấy với tu vi hiện tại, chỉ sợ rất khó giết chết hoặc thu phục mãnh thú này, chỉ có thể đuổi đi.

Nhưng lui ra phía sau cũng phải cẩn thận, phải chậm một chút, nếu như tốc độ quá nhanh, ngay lập tức sẽ khiến cho mãnh thú này đuổi giết.

Con thú này có thể trở thành con thú cho bổn tôn Cổ Thần của ta, tất nhiên sẽ khiến cho sức chiến đầu của bổn tôn tăng mạnh. Nhưng đáng tiếc, quả là rất khó.

Theo Vương Lâm chậm rãi lui ra phía sau, mười tám cái đầu kia của Cát Cùng chậm rãi thấp xuống, tiếp tục gậm nhấm cái xác ở phía trước, phát ra tiếng cót két. Thanh âm này vang vọng bên trong hư vô tĩnh lặng, hết sức chói tai.

Nhưng cũng có một cái đầu thủy chung không cúi xuống gặm nhấm cái xác mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm, theo thân thể Vương Lâm lui ra phía sau, chậm rãi lay động, giống như một cái đầu rắn ngóc lên, liếm liếm môi. Cái đầu này hình dáng như một nam tử trung niên, tóc tai bù xù, khóe miệng của hắn lưu lại một vết máu. Hắn vừa nhìn chằm chằm Vương Lâm, vừa nhấm nháp miếng thịt trong miệng.

Đến khi Vương Lâm lui ra phía sau khoảng mười bước, mười bảy cái đầu của Cát Cùng kia đã toàn bộ cúi xuông, nhưng cái đầu giống như nam tử trung niên kia hai mắt bỗng lóe lên hắc quang, phun ra một khối thịt thối rữa rất lớn.

Vương Lâm không chút do dự bước nhanh về phía sau, cả người hóa thành một đạo cầu vồng bay nhanh mà đi. Ngay khi thân mình hắn lui ra phía sau, cái đầu như nam tử trung niên lập tức phát ra tiếng kêu chói tai!

Tiếng kêu này có một sức mạnh xuyên kim thấu thạch, chợt vang lên bên trong hư vô này, lập tức liền khiến cho một số khối đá vụn trôi nổi ở bốn phía rầm rầm tan vỡ.

Cùng lúc đó, mười bảy cái đầu còn lại cũng ngẩng mạnh lên, đều chăm chú nhìn về phía Vương Lâm, xông lên hóa thành một đạo hắc quang, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, trong thời gian ngắn liền hướng về Vương Lâm đuổi theo. Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, mãnh thú này không thể lấy lối suy nghĩ của tu sĩ để lý giải, hắn hoàn toàn không muốn giằng co với nó, nhưng lúc này ở phía sau lại vang lên tiếng rít gào, càng ngày càng đuổi tới gần.

Bên trong vùng đất của Cổ Thần này không thể thi triển Súc Địa Thành Thốn, nhưng vẫn có thể dùng được Thuấn Di. Thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, cả người lập tức biến mất vô ảnh.

Nhưng ngay khi thân mình hắn Thuấn Di biến mất, Cát Cùng đang truy kích Vương Lâm kia không ngờ thân mình cũng xông lên một cái biến mất.

Vương Lâm vừa mới từ trong hư vô bước ra, lập tức biến sắc, không cần nghĩ ngợi vội vàng hướng về một bên né qua. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, có một đạo kiếm khí dài mười trượng lướt qua bên người Vương Lâm.

Một cơn cuồng phong đập vào mặt, Vương Lâm lập tức lui về phía sau, lúc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy ở cách đó không xa, Cát Cùng kia không ngờ cũng thuấn di đuổi theo. Một đạo kiếm khí vừa rồi là từ trong miệng một cái đầu phun ra. Mười tám cái đầu kia hai mắt lộ ra mức độ tham lam và khát máu khác nhau, nhìn chằm chằm Vương Lâm lại vọt tới, dường như muốn nuốt lấy, một lần nữa thưởng thức mùi vị thịt của một người sống.

Vương Lâm sắc mặt cực kì âm trầm, không nói hai lời lại một lần nữa thuấn di mà đi.

Cát Cùng kia cũng gầm nhẹ, nhanh chóng đuổi theo. Một người một thú cứ như vậy ở trong hư vô này không ngừng truy kích qua lại.

Tốc độ của Cát Cùng kia rất nhanh, nếu không có Thuấn Di, tốc độ của Vương Lâm tuyệt nhiên không thể sánh bằng. Nhưng Vương Lâm thắng ở tính cẩn thận, thông thường khi vừa hiện thân liền lập tức Thuấn Di, vì thế khoảng cách vẫn luôn được duy trì.

Tiếng rít gào của Cát Cùng càng ngày càng phẫn nộ, trong đó cái đầu hình dạng nam tử trung niên cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, thổi về phía trước một luồng khí tanh.

Lập tức đám máu tươi kia nhúc nhích, trong nháy mắt hóa thành hai kí hiệu đỏ như máu, một bay lên trời, một bay xuống đất. Toàn bộ trời đất trong hư vô này ngay lập tức, bị một luồng huyết quang bỗng nhiên xuất hiện bao quanh, che phủ trời đất! Ở bên trong trời đất bị phong tỏa này, hết thảy Thuấn Di đều như đụng phải một vách tường!

Vương Lâm vốn cần phải Thuấn Di, giờ phút này thần sắc càng thêm âm trầm, đành phải từ bỏ Thuấn Di, tay phải tung một trảo vào hư không, lập tức cái khe trữ vật xuất hiện ở phía trước người. Ngay khi Cát Cùng kia đuổi đến, Vương Lâm lấy từ trong không gian trữ vật ra một lá bùa màu vàng, không cần nghĩ ngợi dán vào trước ngực. Cuồng phong chợt gào thét, cuốn thân mình Vương Lâm điên cuồng lao về phía trước xông ra, tốc độ bạo tăng, khiến cho cả người hắn hóa thành một đạo ánh sáng trực tiếp biến mất tại chổ.

Mười tám cái đầu của Cát Cùng kia toàn bộ ngẩn ra, nhưng ngay lập tức bắt đầu rống giận. Một cái đầu hình dạng một thiếu nữ dung nhan kiều diễm lập tức lộ vẻ dữ tợn, rít gào một tiếng, đột nhiên có một cơn hắc phong vây quanh Cát Cùng. Cơn gió này quét ngang, ngay lập tức hình thành một cơn gió lốc, cuốn thân mình Cát Cùng bay nhanh lao ra. Tốc độ càng lúc càng nhanh, tới cuối cùng gần như trở thành một đạo tàn ảnh, mang theo tiếng động rầm rầm lại truy kích về hướng Vương Lâm.

Cùng lúc đó, cũng có bốn cái đầu trong miệng truyền ra những tiếng chú ngữ. Trong thời gian ngắn, ở xung quanh cơn gió lốc liền có vô số những ấn quyết màu đen xuất hiện, chi chít bao quanh bốn phía, trong lúc đó đồng loạt hướng về cơn gió lốc ngưng tụ, in lên trên bề mặt nó.

Vì thế, tốc độ của cơn gió lốc này lại tăng lên vô số lần. Khoảng cách của Vương Lâm lúc trước vừa kéo giãn, không ngờ trong giây lát đã bị rút ngắn lại.

Giờ phút này, Vương Lâm với tốc độ của lá bùa kia, khoảng cách tới cửa vào hư vô tiếp theo đã rất gần. Thậm chí ngước mắt nhìn, mơ hồ cũng có thể thấy được một vòng xoáy khổng lồ ở phía trước.

Vương Lâm hiểu rõ, tiến vào vòng xoáy này là có thể rời khỏi hư vô này, thoát được sự truy kích của Cát Cùng kia. Chỉ có điều lúc này cũng không có đủ thời gian, tiếng rít gào ở phía sau hắn vẫn còn cách rất xa, nhưng cơn gió lốc này cũng chỉ còn cách chưa tới trăm trượng! Nếu tiếp tục tiến lên, chỉ sợ Vương Lâm chưa kịp tiến vào vòng xoáy, ngay lập tức sẽ bị Cát Cùng kia đuổi kịp!

Ngay lúc nguy hiểm, trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, tay trái bấm quyết vung xuống dưới. Ngay lập tức có một biển lửa theo một cái vung tay của hắn chợt bùng lên, tràn ngập ở phía sau người hắn hình thành một hàng rào lửa. Ngay khi thân mình lao ra hết sức, hắn quay mạnh đầu lại, mắt phải lóe ra lôi quang, chỉ về phía trước.

Trong thời gian ngắn, tiếng sấm nổ vang bên trong hư vô này. Lôi quang vô tận từ trên ngón tay Vương Lâm tản ra, bất ngờ hình thành một tấm lưới điện quang, hướng về phía biển lửa hạ xuống.

Ngay trong khoảnh khắc này, cơn gió lốc màu đen vờn quanh Cát Cùng va chạm với biển lửa, trong tiếng động rầm rầm long trời lở đất, biển lửa lập tức tứ tán, hóa thành vô số đóm lửa, giống như lửa trời cháy trên thảo nguyên.

Luồng hắc phong kia dưới sự tấn công của ngọn lửa hơi dừng lại một chút. Nhưng ngay khi ngừng lại, mười tám cái đầu của Cát Cùng cũng lao ra khỏi luồng hắc phong, mang theo mùi tanh hướng về phía Vương Lâm. Mười tám cái đầu có đủ già trẻ kia toàn bộ lộ ra vẻ dữ tợn, nhất là cái đầu hình dạng nam tử trung niên lúc trước muốn nuốt lấy Vương Lâm kia trong vẻ dữ tợn lộ ra vẻ hưng phấn, dường như rất nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống Vương Lâm.

Chỉ có điều Vương Lâm đã sớm phòng bị, tấm lưới điện quang trong nháy mắt vờn quanh toàn thân Cát Cùng. Từng trận tiếng động xẹt xẹt phát ra, Cát Cùng kia không ngừng gào thét, nhưng tốc độ cũng chậm lại một chút.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hai đạo lôi hỏa uy lực thần thông kinh người của hắn vẫn không cách nào khiến cho Cát Cùng bị thương, chỉ có thể cản trở một chút. Nếu với khoảng thời gian gây trở ngại này, cũng đủ để cho hắn lui về phía sau tiến vào bên trong vòng xoáy, thoát khỏi sự truy kích của Cát Cùng. Nhưng như vậy Vương Lâm cũng không cam lòng!

– Truy kích Vương mỗ phải trả giá!

Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hai tay bấm quyết, trong cơ thể nguyên lực vận chuyển, từ trong nguyên thần dần dần dâng lên một cảm giác mát mẻ.

Một luồng sát lục khí bất chợt từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, trong nháy mắt ở phía trước người hóa thành những đạo khí sát lục lượn lờ, trong tiếng quát khẽ, hướng về phía trước hung hăng chỉ tới.

Ngay lập tức, những đạo khí sát lục này điên cuồng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một đạo, phát ra ánh sáng đỏ thẫm, trong tiếng sấm đánh vang vọng, điên cuồng hướng về phía Cát Cùng.

Hết thảy chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi đạo khí sát lục màu đỏ kia lao ra, thân mình Cát Cùng chấn động, tấm lưới điện quang bao quanh thân thể ầm ầm sụp đổ.

Ngay khi tấm lưới điện quang này sụp đổ, khí sát lục gào théo lao tới, tốc độ cực nhanh, giống như là một đạo sao băng xẹt qua, lóe lên trong mắt mười tám cái đầu.

Chương 1057: Một Đầu

Đại sát lục khí này hướng thẳng tới cái đầu hình dạng trung niên lúc trước vẫn cố tình muốn truy sát Vương Lâm trong mười tám cái đầu của Cát Cùng vừa mới thoát khỏi vòng vây. Sát lục khí này quá nhanh, trong thời gian ngắn đã tới gần, ầm một tiếng bắn vào cái đầu kia.

Bị sức mạnh điên cuồng này đánh vào, Cát Cùng kia không khỏi dừng lại. Vương Lâm không kịp nhìn chiến quả, thân mình nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt liền tới gần vòng xoáy, một bước tiến vào.

Ngay khi thân ảnh biến mất, hắn quay đầu lại nhìn thoáng về phía Cát Cùng, trong lòng cũng chấn động.

Cái đầu hình dạng nam tử trung niên trong mười tám cái đầu của Cát Cùng kia hai mắt chảy xuống hai dòng máu đen, ngoài ra không ngờ không có một tổn thương gì! Thân mình Cát Cùng run rẩy, mười tám cái đầu toàn bộ ngẩng mạnh lên, hướng về phía trước phát ra vô số tiếng rít gào. Lúc này nó thật sự đã phẫn nộ!

Tiếng rít gào vang vọng, thậm chí ngay cả dòng xoáy chổ Vương Lâm cũng dường như bắt đầu không ổn. Cát Cùng kia bước tới một bước, trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh vòng xoáy, ngay khi Vương Lâm biến mất, thân mình cũng chui vào bên trong. Cửa thứ nhất trong vùng đất này là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Vương Lâm năm đó tiến vào chính là Thổ Quan, ở bên trong này đã liều lĩnh giết chết Mạnh Đà Tử, nhưng lúc này hắn tiến vào chính là Kim Quan.

Vừa từ bên trong dòng xoáy đi ra, lập tức hiện ra trước mắt Vương Lâm một vùng đất giống như là phần mộ của kiếm! Trên mặt đất có những thanh kiếm cô độc bị tàn phá cắm trên mặt đất, nhìn thoáng qua vô cùng dày đặc, ở bên trong thế giới vô hạn này, số lượng những thanh kiếm không thể tính được. Một nỗi bi ai của kiếm, ở trong thế giới im lặng này, tản mát ra một vẻ cô độc.

Vương Lâm không kịp quan sát bốn phía, sau khi xuất hiện lập tức hướng về phía trước xông ra. Cùng lúc đó mắt phải lóe lên, lôi quang tràn ngập xung quanh thân thể, hóa thành từng đạo điện quang hình cung vờn quanh. Từ xa nhìn lại, giờ phút này Vương Lâm dường như tái hiện lại danh hiệu Lôi Tiên năm xưa.

Hắn không hề dừng lại chút nào, ngay lúc lao ra, tay phải hướng về phía sau nhanh chóng điểm một cái. Lập tức lôi quang toàn thân hắn giống như sau khi tìm được chổ phát tiết, trong tiếng sấm rầm rầm hướng thẳng ra phía sau hắn.

Đúng lúc này, không trung ở phía xa đằng sau Vương Lâm bỗng nổi lên gợn sóng, trong gợn sóng cuồn cuộn kia thân mình Cát Cùng phẫn nộ bước ra, trực tiếp đánh thẳng vào đạo lôi đình Vương Lâm phát tiết ra.

Tiếng động rầm rầm vang vọng khắp phần mộ của kiếm này. Lôi đình hạ xuống khiến cho Cát Cùng truyền ra tiếng rống giận, không ngờ không để ý tới uy lực của lôi đình, mười bảy cặp mắt đỏ như máu trong mười tám cái đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm, lại đuổi theo.

Chỉ có điều uy lực lôi đình của Vương Lâm cũng không thể coi thường, liên tục không ngừng đánh lên người của Cát Cùng, khiến cho tốc độ của nó hoàn toàn không thể phát huy toàn bộ. Cảnh tượng này giống như lúc ở Độ Thiên Kiếp, Vương Lâm trở thành sứ giả của thiên đạo!

Ở phía trước Vương Lâm nhanh chóng bay đi, hai tay không ngừng bấm quyết, lôi quang giống như không có giới hạn, từ trên đầu ngón tay hắn lóe ra, theo các hướng biến ảo hiện ra, trực tiếp đánh lên trên người Cát Cùng.

Cát Cùng không ngừng rít gào, mười tám cái đầu không ngừng truyền ra chú ngữ, hóa thành vô số thần thông lao thẳng đến Vương Lâm. Giờ phút này, ở phía trước Vương Lâm, không ngờ bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen, từ bên trong lại có một cái lưỡi màu đen bay ra, lao thẳng tới cuốn lấy Vương Lâm.

Sắc mặt Vương Lâm có chút tái nhợt, hai mắt lóe lên hàn quang, tay phải tung một trảo vào hư không, thi triển ra Hô Phong thuật, bao phủ hơn phân nửa không trung, biến ảo thành bốn con hắc long, bay thẳng đến cái lưỡi màu đen kia.

Tiếng nổ kịch liệt vang lên, hướng thẳng lên không trung tạo thành hình tròn tản ra. Thân mình Vương Lâm lóe lên, trong khi tấn công lại bay về phía trước, tay phải bấm quyết, lôi đình lại một lần nữa không ngừng phát tiết ra, còn có một biển lửa ngập tràn bốn phía, theo lôi đình lao tới.

Trong tiếng rít gào của Cát Cùng, cái đầu có hình dạng nam tử tóc màu lam hai mắt lộ ra vẻ lạnh như băng, há miệng phun về phía trước, một luồng lam quang tràn ngập, trong nháy mắt ở phía trước nó xuất hiện một đám hơi nước. Đám hơi nước này vừa mới xuất hiện, ngay lập tức liền phóng đại lên, trong nháy mắt không ngờ có nước biển bỗng nhiên tràn ngập quét ngang qua, dường như ở giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện đại dương.

Lôi đình và biển lửa của Vương Lâm gào thét lao tới. Ngay khi xuyên qua nước biển, một cái đầu có hình dáng một đồng tử của Cát Cùng phun ra một ngụm hàn khí.

Hàn khí này như âm phong, sau khi thổi ra dường như thiên địa run rẩy, bị bao phủ vào bên trong luồng hàn khí này. Nước biển lại truyền ra từng trận tiếng động rắc rắc, nước biển trên không trung tràn ngập hơn phân nửa trời đất trong thời gian ngắn như hóa thành một dòng sông băng , toàn bộ bị đóng băng.

Từng đạo lôi đình bên trong cũng bị đông cứng lại ở trên bề mặt, còn có ngọn lửa vô tận kia, cũng lập tức bị khối băng này bao quanh, không hề nhúc nhích.

Nếu chỉ như vậy vẫn chưa đủ kinh người, nhưng khi hàn khí kia chụp xuống, những khối băng tầng tầng lớp lớp xuất hiện. Trong thanh âm rắc rắc, Vương Lâm lập tức cảm nhận được rõ ràng hàn khí kinh người xung quanh, toàn bộ những vị trí trước sau trái phải trên dưới không ngờ trong giây lát mơ hồ có dấu hiệu đóng băng.

Vương Lâm cả đời chém giết, kinh nghiệm vô cùng phong phú, giờ phút này không hề bấn loạn, trong sự bình tĩnh toàn thân lóe lên hồng quang, lập tức Chu Tước bất chợt từ trên thân thể hắn biến ảo hiện ra, bao vây toàn thân. Chu Tước màu trắng kia vờn quanh bên ngoài thân thể hắn, trong một tiếng kêu của Chu Tước vang lên, toàn thân Vương Lâm lập tức bùng lên một ngọn lửa màu trắng. Hắn xông lên một cái, trực tiếp lao thẳng tới tảng băng chặn ở phía trước. Tiếng động ầm ầm lập tức vang lên, tảng băng kia không đợi Vương Lâm đụng tới, ngay lập tức nhanh chóng tan ra, khiến cho Vương Lâm một đường xông tới, phá vỡ hết thảy những tảng băng lao ra ngoài!

Lao ra khỏi những tảng băng, Vương Lâm nhấc tay phải lên, lập tức lôi đình lại xuất hiện. Nhưng lúc này đây, hắn không đem lôi đình này đánh lên người Cát Cùng đang điên cuồng tới gần ở cách đó không xa, mà đánh xuống phần mộ của kiếm ở mặt đất bên dưới.

Trong thời gian ngắn, lôi đình này đánh lên mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm, lại khiến cho lôi quang tản ra, lan đến bên trên những thanh kiếm. Điện quang lưu động trên thân những thanh kiếm này lại không ngừng tràn ra, gần như trong khoảnh khắc, trong phạm vi nghìn trượng trên mặt đất, tất cả những thanh tàn kiếm đều lóe lên điện quang.

Quát khẽ một tiếng, Vương Lâm đưa hai tay về phía trước hung hăng nhấc lên, khi Cát Cùng kia tới gần chưa đến trăm trượng, những thanh tàn kiếm trên mặt đất trong tiếng ong ong bị lôi quang dẫn dắt, đột ngột từ mặt đất bay lên, hình thành một cơn mưa kiếm, mang theo lôi đình và kiếm khí gào thét lao thẳng tới Cát Cùng!

Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Đối với sát khí của Cát Cùng kia đối với hắn, giờ phút này sau khi Vương Lâm cùng với Cát Cùng giằng co không ngớt, cũng nổi lên sát khí!

Chẳng qua, với tu vi của hắn, muốn giết Cát Cùng này vô cùng khó khăn! Nếu tốc độ của hắn không nhanh, chỉ sợ sớm đã bị mãnh thú này đuổi theo nuốt lấy.

Tuy lúc này là phân thân của hắn tới đây, có được toàn bộ tu vi, cho dù là chết, cũng sẽ không ảnh hưởng bản thể trên mặt trăng. Nhưng mục đích của Vương Lâm tới đây là vì muốn nhìn thấy thực lực của Thác Sâm. Nếu bị chết ở trong này, hắn không thể chấp nhận được.

Giờ phút này phi kiếm lao ra trong phạm vi nghìn trượng, thẳng đến Cát Cùng. Thân mình Vương Lâm lui rất nhanh về phía sau, hai tay đồng thời xuất hiện lôi quang, rầm rầm hướng về phần mộ của kiếm ở phía dưới đánh xuống. Mỗi một lần lôi quang đánh xuống, đều khiến cho những thanh kiếm trong vòng nghìn trượng bị lôi quang vờn quanh, đột ngột từ dưới đất bay lên.

Thân ảnh Vương Lâm càng lúc càng nhanh, gần như trong nháy mắt, những thanh tàn kiếm trong phạm vi nghìn trượng này toàn bộ đều bay lên, trên thân kiếm lôi quang vờn quanh chi chít như hình thành một tấm lưới kiếm, trong tiếng gào théo long trời lở đất của kiếm khí, không ngờ át được cả tiếng sấm, thậm chí còn át đi cả tiếng rít gào của Cát Cùng.

– Kiếm vũ!truyện Ma Tu audio

Không có từ ngữ nào có thể hình dung được cảnh tượng trước mắt, chỉ có hai chữ Kiếm Vũ!

Vô số tàn kiếm trên đó còn có những vết rỉ sét loang lổ, nhưng giờ phút này ở bên trong lôi quang, những vết rỉ sét này không ngờ lần lượt bị bóc ra. Trong nháy mắt hiện lên ở trước mắt Vương Lâm là một luồng ngân quang bắn ra bốn phía, trong tiếng rít gào đồng loạt nhằm về phía Cát Cùng.

Những thanh phi kiếm này càng lúc càng nhanh, kiếm khí tung hoành, lôi quang bốn phía từ bốn phương tám hướng hướng về phía Cát Cùng điên cuồng phóng tới. Cát Cùng liên tục rống giận, mười tám cái đầu cùng phát ra chú ngữ, hai tay ở trên thân thể lại giống như tu sĩ bấm quyết, phối hợp với chú ngữ của mười tám cái đầu, ở ngay bên ngoài thân thể xuất hiện một đám dấu ấn lóe lên hắc quang.

Dấu ấn này càng lúc càng nhiều, xuất hiện càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt dường như hình thành một màn hào quang, bao phủ lấy toàn thân nó vào bên trong. Cùng lúc đó, Kiếm Vũ tấn công đến, vang lên tiếng ầm ầm!

Những thanh phi kiếm điên cuồng đâm vào bên trên màn hào quang kia. Những thanh kiếm này được lôi quang dẫn dắt, bộc phát ra uy lực kinh người, có một khí thế bất kể sống chết, đâm vào màn hào quang, nếu màn hào quang không vỡ, thì kiếm vỡ! Tiếng động rầm rầm lại vang lên.

Từng thanh phi kiếm vỡ tan, hóa thành vô số những mảnh vỡ tan ra. Nhưng lại càng có nhiều phi kiếm xuyên qua những mảnh vỡ nhằm vào màn hào quang. Quá trình này, ước chừng kéo dài hơn mười nhịp thở.

Màn hào quang kia dần dần run rẩy, cuối cùng lóe lên hắc quang, lại có dấu hiệu sụp đổ, chỉ có điều những thanh kiếm cũng ngày càng ít. Nhưng Vương Lâm sao có thể để chuyện này xảy ra. Thân mình hắn từ lúc Kiếm Vũ phóng đi liền lập tức lui về phía sau, hai tay lóe lên lôi quang, không ngừng đánh xuống mặt đất ở phía xa hơn.

Gần như ngay khi cơn sóng phi kiếm thứ nhất toàn bộ sụp đổ, ở phía xa, cơn sóng kiếm thứ hai đã che phủ trời đất lao tới.

Nhưng vào lúc này, một tiếng rống giận từ trong màn hào quang kia truyền ra. Màn hào quang này lập tức trong suốt, lộ ra bên trong là một ngọn lửa, một cái đầu của Cát Cùng có hình dạng nam tử trung niên hai mắt chảy ra máu đen kia từ trong miệng phun ra một ngọn lửa lớn. Màu của ngọn lửa này không phải là đỏ, mà là màu vàng!

Ngọn lửa màu vàng này chạy ra khỏi màn hào quang, hướng ra phía ngoài điên cuồng tản ra, bên trong ẩn chứa sức nóng vô cùng, đủ để làm tan chảy hết thảy mọi phi kiếm! Thấy ngọn lửa tràn ra, Vương Lâm không hề kinh sợ mà trong mắt lại lóe lên vẻ do dự, lập tức đứng nguyên tại chổ!

– Đúng là cơ hội trời ban!

Ngọn lửa trong mắt trái của Vương Lâm ầm ầm tản ra, vờn quang toàn thân, hắn nói khẽ:

– Cửu huyền thần thông, Hỏa Độn!

Lửa bỗng tràn ra vô hạn! Cả người Vương Lâm hóa thành lửa, hướng về phía trước xông lên rồi chợt biến mất, nhưng lúc hiện ra đã ở cách phía trước Cát Cùng ba trượng, ở bên trong biển lửa màu vàng kia.

Thân mình hắn vừa mới xuất hiện, liền lập tức cảm nhận được sức nóng mà cho dù là hắn cũng có chút không thể chịu đựng được, nhưng vẫn cắn răng, độn về phía trước! Lúc này đây, lại hiện ra ở phía trên cái đầu trung niên nam tử kia một trượng!

Trong mắt Vương Lâm lộ ra sát khí! Hắn nâng tay phải lên, trong tay chợt xuất hiện một thanh thiết kiếm! Trên thanh thiết kiếm này có một mảng rỉ sét rất lớn, ngay khi nó xuất hiện, tại phần mộ của kiếm trong Kim Quan của vùng đất Cổ Thần này, trong phạm vi vô số dặm, những thanh phi kiếm ở khắp mọi nơi đồng loạt lóe lên! Nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng chảy vào thanh thiết kiếm, kiếm quang lóe lên, hóa thành một kiếm kinh thiên động địa.

Một kiếm chém xuống, huyết quang bắn ra bốn phía. Cát Cùng kia đau đớn giãy giụa. Cái đầu thứ mười tám của nó trong tiếng ầm ầm trên cổ xuất hiện một dòng máu, cái đầu nam tử trung niên kia ánh mắt lộ vẻ không tin được, đứt ra rơi xuống dưới.

Không hề tạm dừng, thu kiếm, Vương Lâm lại xông lên, mượn hỏa độn, ôm lấy cái đầu vừa chặt đứt, xuất hiện ở phía ngoài cách đó ngàn trượng, cũng không quay đầu lại mà bay nhanh chạy đi.

Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 15 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 22 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin