[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 269 [Chương 1046 đến 1049]
❮ sautiếp ❯Chương 1046: Thanh Sương
Vương Nham cẩn thận đặt thân thể của Thanh Lâm theo lời chỉ điểm của Hồ Quyên, để ở giữa trận, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm cũng không nhiều lời, mở cái khe trữ vật, thân thể Thanh Sương bay ra, sau đó còn có một viên tinh thạch.
– Thân thể Thanh Sương và thân thể tiên đế đặt đối đầu vào nhau.
Hồ Quyên gật đầu nói.
Khi lời này vừa thốt ra, Vương Lâm đã điều khiển cho thi thể Thanh Sương rơi vào đối diện với Thanh Lâm. Thiên Linh của hai phụ tử đặt đối nhau, tạo thành hình chữ nhất.
Ngay trong nháy mắt này, tinh thạch bay theo thân thể Thanh Sương dường như bị một lực lượng dẫn dắt, tự động rơi vào giữa đầu hai người, tỏa ra từng luồng thanh quang, dung hợp với thanh quang trên mặt đất. Trong nháy mắt này, thanh quang của trận pháp bừng sáng, cơ hồ chiếu rọi bốn phía.
Vương Nham, Hồ Quyên nhìn nhau, khoanh chân ngồi xuống hai bên thân thể Thanh lâm. Vương Lâm cũng không cần hai người phân phó. Lấy sự nghiên cứu của hắn đối với trận pháp cấm chế cũng đã nhìn ra được chút đầu mối, ngồi xuống bên cạnh Thanh Sương.
– Vẫn còn thiếu một người, để cho Chu Dật thay thế đi. Dù sao hắn cũng có quen biết với Thanh Sương.
Vương Nham nén kích động trong lòng, bình tĩnh nói, giơ tay phải lên chụp một cái. Lập tức từ trong khe trữ vật liền bay ra một đạo kiếm quang, hóa thành Chu Dật.
Chu Dật sau khi hiện thân nhìn thấy Thanh Sương, thần sắc trở nên nhu hòa, nghe theo phân phó của Vương Nham, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Thanh sương. Chỉ là ánh mắt hắn thủy chung vẫn chưa rời khỏi Thanh Sương.
– Bắt đầu đi.
Hồ Quyên cắn môi, nhẹ giọng nói. Trong lòng nàng rất khẩn trương. Trận pháp này bọn họ không có thời gian tìm hiểu chi tiết, có thể thành công hay không nàng cũng không nám chắc.
Vương Lâm gật đầu, nhìn Tư Đồ nam và ngân y nữ thi nói:
– Tư Đồ Nam, giúp chúng tôi hộ pháp nhé.
Thần sắc Tư Đồ nam cũng trở nên ngưng trọng, gật đầu nói:
– Yên tâm!
Ngân y nữ thi không cần Vương Lâm phân phó, thì cần tâm niệm vừa động là có thể hiểu rõ mệnh lệnh của Vương Lâm.
Hai ngón tay Hồ Quyên bắt quyết, sau đó điểm một cái. Lập tức có một điểm sáng rơi xuống tinh thạch kia. Đột nhiên thanh quang từ tinh thạch bừng lên, bao phủ toàn bộ trận pháp. Tinh thạch này khi Vương Lâm ở Chu Tước Thánh Tông đã đưa cho Vương Nham và Hồ Quyên nghiên cứu, hiển nhiên là hiểu rất rõ.
Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm cũng giơ lên, điểm lên cánh tay Thanh Sương một cái. Lập tức trên cánh tay nàng có một vết thương xuất hiện, dùng nguyên lực ép ra một giọt máu tươi, rớt vào trên tinh thạch.
Giờ phút này trong tôn điện của Vũ Tiên giới, máu Thanh Sương đã bị tinh thạch kia hấp thu toàn bộ. Lập tức trong thanh quang lại lóe lên hồng quang, vờn quanh bốn phía. Trong tiếng động ầm ầm, trận pháp mơ hồ có dấu hiệu mở ra.
Trong nháy mắt này, hai mắt Vương Lâm như điện, tay phải bắt quyết. Ngọn lửa trên mắt trái lao ra, một ngón tay điểm lên giọt máu tươi trên mi tâm Thanh Lâm, quát khẽ:
– Thánh khí chi huyết, thu!
Thân thể Thanh Lâm run lên, giọt máu tươi trên mi tâm nhúc nhích, ầm một tiếng bay ra, lao về phía vương Lâm. Đã không còn phong ấn của Thánh khí chi huyết, một cỗ hắc khí liền đột nhiên bao phủ toàn bộ khuôn mặt thanh Lâm, dần dần ma khí điên cuồng hiện lên.
Chỉ là mãi cho tới bây giờ, trận pháp đã ầm ầm vang động mở ra nhưng vẫn không thấy dấu hiệu Thanh lâm tỉnh lại. Ngược lại cùng với toàn thân Thanh Lâm ma khí nồng nặc, dường như là Cổ Ma Tháp Già lại một lần nữa xuất hiện. Một màn này liền khiến cho Vuơng Nham và Hồ Quyên đại biến, sắc mặt Vương lâm cũng âm trầm hẳn. Chỉ có Chu Dật là không để ý tới bất cứ thứ gì, chỉ yên lặng nhìn Thanh sương.
– Không đúng. Chúng ta nhất định thiếu sót gì rồi.
Hồ Quyên lập túc nói.
Rốt cục là thiếu thứ gì?!
Vương Nham sắc mặt tái xanh, trong lòng lo lắng không thể diễn đạt bằng ngôn từ. Bao nhiêu kỳ vọng tại giờ khắc này sắp sửa thành công thì lại thất bại trong gang tấc. Sắc mặt Hồ Quyên tái nhợt, kinh ngạc nhìn ma khí không ngừng ra tăng trên thân thể Thanh Lâm, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Thần sắc Vương Lâm trở nên âm trầm. nên làm gì thì cũng đã làm rồi. Ba thứ đồ vật đều khôgn thiếu, nhưng lúc này nhìn lại Thanh Lâm căn bản là không có khả năng thức tỉnh, thức tỉnh chỉ có thể là Cổ Ma Tháp Già. Nhìn chằm chằm vào tinh thạch nọ, đầu óc Vương Lâm nhanh chóng suy tính nhưng mặc hắn suy tư như thế nào, cuối cùng vẫn không nghĩ ra là thiếu sót ở đâu!
– Thanh Lâm, ngươi để chúng ta tới cứu ngươi, lúc này đã làm mọi việc mà sao lại thế này??
Vương Lâm cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, không chút cố kỵ thân phận Thanh Lâm. Nếu lát sau mà Cổ ma thức tỉnh thì như vậy hôm nay bọn họ sợ rằng đều phải táng thân nơi này. Vương Lâm giơ tay phải lên. Thánh khí chi huyết lại chuẩn bị phong ấn Thanh Lâm một lần nữa. Chỉ là hắn không có tu vi của lão Thánh Hoàng, không có nắm chắc:
– Sư tôn. Rốt cục là thiếu thứ gì??
Vương Nham đứng dậy, thần sắc lộ vẻ đau đớn. Giờ phút này hắn dường như muốn nổi giận vậy.
– Thiếu rồi. có phải không. thiếu máu người họ Vương.
Một tiếng nói yếu ớt mang theo vẻ do dự chậm rãi truyền tới từ phía sau Vương Lâm.
Vương Lâm quay phắt người nhưng lại thấy ngân y nữ thi lần đầu mở miệng nói chuyện. Nàng thấy ánh mắt của Vương Lâm, lập tức cúi đầu.
Lời này vừa nói ra, chẳng những ánh mắt Vuơng Lâm nhìn về ngân y nữ tử mà ngay cả Vương Nham và Hồ Quyên cũng đều đồng loạt nhìn lại.
– Ngươi nói tiếp đi.
Vương Lâm trầm giọng nói.
– Trước đây. Hoa phi. Ở đó đã từng nói chủ nhân họ Vương, có thể vào trong động phủ của tiên đế.
Ngân y nữ tử này nói chuyện hơi đứt quãng, dường như vừa mới học nói vậy.
Trong đầu Vương Lâm như có một tia chớp ầm ầm lóe lên, không nói hai lời liền cắn chót lưỡi, trực tiếp phun máu tươi lên trên tinh thạch. Cùng lúc đó, ma khí trên người Thanh Lâm dường như đã dày đặc tới cực điểm. Ma khí bên ngoài cơ thể hắn đã hóa thành ma ảnh. Cổ Ma Tháp Già tựa hồ đã thức tỉnh.
Nhưng ngay lúc máu tươi của Vương Lâm rơi trên tinh thạch, trong nháy mắt trận pháp ầm ầm lóe lên thanh và hồng quang, không ngờ cấp tốc chuyển động. Một luồng lực hút khổng lồ trong nháy mắt truyền ra. Vương Nham, Hồ Quyên lập tức cảm nhận thấy tiên lực trong cơ thể điên cuồng bị hút đi, trực tiếp bị trận pháp này hấp thu. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt hai người đã tái nhợt, cực kỳ suy yếu.
Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm vốn không nhiều lắm, lúc này lập tức toàn bộ bị hút sạch.
Ánh sáng của tinh thạch lúc này càng thêm chói mắt trực tiếp xua tan ma ảnh sắp sửa hình thành. Cùng lúc đó, theo tiên lực dung nhập, lực hút đột nhiên tăng mạnh. Vương Lâm lập tức cảm thấy hoa mắt. Không chỉ có hắn, Vương Nham, Hồ Quyên, Chu Dật, toàn bộ đều như vậy. Đợi tới khi thần trí Vương Lâm khôi phục lại thì cảnh tượng trước mắt hắn khiến hắn sững lại. Nơi này là một hải dương màu đen, bên ngoài khơi sóng trào mãnh liệt, ào ạt xô bờ, gió biển rất to thổi tới.
– Ngươi tỉnh rồi.
Một tiếng nói lạnh như băng truyền từ phía sau Vương Lâm tới.
– Ngươi là.
Vương Lâm xoay vụt lại nhìn về phía sau. sau khi nhìn lại hắn phải hít sâu một hơi. Phía sau hắn là một nữ tử toàn thân bạch y trắng như tuyết, dung nhan tuyệt đẹp, đẹp tới kinh tâm động phách, lại có một luồng lãnh ý tràn ngập thân thể nàng. Ở bên cạnh nàng có thể cảm nhận được hàn khí tỏa ra từng đợt.
Nếu chỉ như thế thì cũng không thể khiến Vương Lâm khiếp sợ. Nhưng nữ tử trước mắt này quá mức quen thuộc. Nữ tử đó chính là tiên quân Thanh Sương.
– Ngươi sống lại rồi sao?
Vương Lâm theo tiềm thức hỏi.
– Tạm thời.truyện huyền huyễn audio
Bạch y nữ tử kiệm lời, âm thanh lạnh lùng nói.
Vương Lâm hít sâu một hơi. Nữ tử nhìn quanh bốn phía nói:
– Nơi này là thức hải của phụ thân ta.
Thần sắc nàng bình tĩnh, nhìn hải dương đen kịt, bình thản nói.
Đúng lúc này thì ở phía không xa có hai đạo thanh quang xuất hiện, dần dần hiện ra là Vương Nham và Hồ quyên. Hai người liếc mắt một cái liền nhận ra Thanh Sương, thần sắc lộ vẻ kích động.
– Thanh Sương muội muội.
Vương Nham sau khi thấy Thanh Sương cũng sững lại, trong mắt lộ vẻ vui mừng nói:
– Hóa ra là hồn phách của muội đã tụ lại. Nếu thế thì với thần thông của sư tôn có thể khiến muội thức tỉnh một lần nữa.
Thanh Sương cũng chẳng thèm nhìn Vương Nham một cái, chỉ nhìn Hồ Quyên, khuôn mặt lạnh như băng mỉm cười nhẹ giọng nói:
– Nhiều năm không gặp, tỷ tỷ có thể sống sót trong lúc tiên giới sụp đổ, Thanh Sương rất mừng.
Đang nói chuyện thì ở cách đó không xa lại có thanh quang lóe lên. Chu Dật chậm rãi xuất hiện. Hắn mới xuất hiện, thân thể liền run rẩy, si ngốc nhìn thanh Sương, thần sắc kích động lẩm bẩm:
– Là ĐÌnh Nhi, Đình Nhi.
Nhìn thấy ánh mắt của Chu Dật, Thanh Sương nhíu mày, thần sắc như bị sương lạnh bao phủ, lạnh như băng nói:
– Ngươi gọi ai là Đình Nhi?
Chu Dật ngẩn ra, vẻ mặt trở nên ảm đạm, lắc đầu khổ sở nói:
– Đình Nhi đã đi rồi.
Thanh Sương nhíu mày, bình tĩnh lạnh lùng như băng nói:
– Ta không biết ngươi làm sao lại trở thành kiếm hồn của Vũ tiên kiếm, nhưng ta cũng không xóa đi tư cách kiếm hồn của ngươi. nếu ngươi còn nói năng bậy bạ thì ta sẽ không cho người trở thành kiếm hồn nữa.
Thân thể Chu Dật run lên, dường như bị búa tạ giáng vào ngực, sắc mặt tái nhợt, lui lại vài bước, vẻ khổ sở càng đậm nhưng không nói gì thêm mà thấp giọng hô:
– Vâng.
Hắn biết Đình Nhi đã quên hết thảy. Năm đó chẳng qua chỉ là một tia thần hồn vì hắn mà sinh ra thô. Tàn hồn đó đã tiêu tán trong thiên địa. Giờ phút này chỉ còn lại Thanh Sương, không phải là ĐÌnh Nhi của hắn.
Chỉ là nhìn dung nhan đã bên mình ngàn năm này, một nỗi đau đớn không thể tưởng tượng như xé lòng Chu Dật, khiến thân thể hắn không ngừng run rẩy, khôgn thể tự khống chế.
Loại đau đớn này trong thân thể hắn dường như hấp thu toàn bộ thể lực của hắn, khiến hắn dần dần suy yếu, dần dần không thể thừa nhận.
Gần ngàn năm, vừa là ngàn năm chờ đợi, chờ đợi ngày đối phương thức tỉnh. Nhưng lúc này khoảng cách giữa hắn và Thanh sương không đầy ba trượng nhưng lại như cách nhau hàng vạn năm, như ngăn cách giữa sinh và tử, thậm chí còn xa xôi hơn.
Trên thế gian này có một loại ngăn cách, không phải sinh tử, mà là quên lãng.
Vương Lâm nhíu mày, đang muốn nói thì Chu Dật lúc này lại nhìn hắn lắc đầu. hắn dù thế nào thì cũng không muốn trách Đình Nhi của hắn. Hết thảy là do hắn cam tâm tình nguyện. Hai ngàn năm trước hắn như vậy, chỉ vì một thi thể mà từ bỏ sư môn, khiến cho ân sư phẫn nộ mà thành tật.
Một ngàn năm trước hắn cũng vậy, vì một thi thể một đốt cháy linh hồn, có thể chết nhưng quyết không cho phép người khác cướp Đình Nhi của hắn.
Giờ phút này hắn cũng vẫn như vậy, cho dù Đình Nhi trước mặt đã trở nên xa lạ, dù là chẳng còn có thể gần nhau, dù là thân phận địa vị chênh lệch nhưng hắn vẫn như một ngàn năm trước, như hai ngàn năm trước.
Chương 1047: Truyền đạo
Vẻ khổ sở của Chu Dật rơi vào trong mắt Thanh Sương. Nàng cũng không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau đớn, nhưng nàng nén lại, không nhìn Chu Dật nữa.
Vương Nham nhìn cảnh tượng này, thầm than một tiếng. Hắn sớm biết là sẽ như vậy, chỉ không nói cho Chu Dật mà thôi. Những năm gần đây hắn hiểu rõ Chu Dật, đối với những chuyện xảy ra năm đó Vương Nham hoàn toàn tin tưởng.
Hồ Quyên mềm lòng, đang muốn nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này thì đột nhiên ngoài khơi trào dâng, những cơn sóng dữ cuồn cuồn, hướng về bốn phía không ngừng cuốn tới. Ma khí kinh thiên tỏa ra, lập tức quét ngang thiên địa.
Ở phía trước mọi người, giữa không trung, ma khí vô tận từ biển rộng dâng lên, ngưng tụ thành một thân thể Cổ Ma khổng lồ. Thân thể này cực lớn, từ xa nhìn lại dường như đang chống trời vậy. Vô tận ma khí vờn quanh bên ngoài thân hắn như những con ma long, phát ra tiếng gầm rống vang vọng.
Cổ Ma này chính là Tháp Già. Giờ phút này hai mắt hắn đỏ bừng, trên mi tâm có một vết sẹo, khi ma khí ào ào đi vào phát ra tiếng xèo xèo.
– Cho dù là trong thức hải của Thanh Lâm, thì các người cũng sẽ phải chết.
Tháp Già vừa rống giận, tay phải khổng lồ liền giơ lên hướng về phía mọi người chụp tới.
Một tiếng vù vù kinh thiên động địa vang lên. Vô tận ma khí lượn lờ, trông như một đám mây đen từ trên trời giáng xuống, muốn thôn phệ tất cả.
Đúng lúc này thì ngoài khơi sóng gió lại quay cuồng một lần nữa. Từ trong đó bước ra một người trung niên. Người này thân mặc thanh y, tướng mạo anh tuấn, có vẻ tiên phong đạo cốt. Hơn nữa trên người hắn lại phát ra một vẻ không giận mà uy.
– Sư tôn.
Trong nháy mắt khi người này hiện ra, Vương Nham và Hồ Quyên lập tức trở nên kích động.
– Phụ thân.
Ánh mắt Thanh Sương lộ vẻ nhu hòa, cung kính nói.
Người này chính là tiên đế Thanh Lâm. Thần sắc hắn ngưng trọng, hơi gật đầu, tay phải vung lên về phía trước. Lập tức có một cơn cuồng phong hiện ra, hóa thành gió lốc quét ngang, đụng thẳng vào cánh tay Cổ Ma đang chụp tới.
Ầm ầm một tiếng chấn động kinh thiên động địa vang lên. Tay phải của Cổ ma liền tan nát, hóa thành vô số hắc khí tản ra. Nhưng cuồng phong do thần thôgn của Thanh Lâm biến thành cũng tan rã.
– Thanh Lâm. Ngươi tới bây giờ vì sao còn không chịu khuất phục bổn ma. Bổn ma dùng thân thể người có thể siêu việt uy danh năm đó của ngươi. Ngươi dung hợp với ta có gì không tốt chứ.
Cổ Ma Tháp Già rống giận, cánh tay vừa tan nát trong thời gian ngắn liền khôi phục lại như thường.
Thanh Lâm cũng khôgn thèm nhìn Cổ ma mà ánh mắt hướng về phía Vương Lâm. Ánh mắt hắn dường như ẩn chứa một quy tác nào đó, có thể nhìn một cái là biết toàn bộ bí mật của Vương Lâm. Dưới ánh mắt của hắn, Vương Lâm giống như không còn chút vỏ bọc, thậm chí suy nghĩ cũng không thể được.
Nhưng vào lsuc này một luồng khí tức quen thuộc với Vương Lâm từ trên mi tâm hắn hiện lên, lưu chuyển bên ngoài cơ thể. Trong phút chốc cảm giác bị nhìn thấu kia biến mất. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh nhìn Thanh Lâm.
– Ngươi có tư cách được Thanh Lâm ta truyền thừa, trở thành đệ tử cuối cùng của ta.
Thanh Lâm thu lại ánh mắt, thân thể nhoáng lên một cái, không ngờ hóa thành một đạo thanh mang, khi Vương Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã nhảy vào trong cơ thể Vương Lâm.
Đột nhiên, toàn thân Vương Lâm truyền ra những tiếng động răng rắc, cả người lập tức bay lên, hai tay duỗi ra. Nỗi đau đớn trong cơ thể khiến Vương Lâm muốn gầm lên.
– Hồn thể không kém.
Từ trong cơ thể vương Lâm truyền ra tiếng nói của Thanh lâm. Trong nháy mắt này Vương Lâm có cảm giác thân thể của mình đã không còn nằm trong sự điều khiển của mình. Loại cảm giác này hắn đã gặp trong đời.
Đó là lần mà năm đó Cổ Yêu mượn cơ thể hắn đánh một trận.
Nhưng lúc này cảm giac này còn mạnh hơn cảm giác năm đó vô số lần, căn bản là không thể so sánh. Cái loại cảm giác cơ thể bị xé rách từ bên trong này khiến cho Vương Lâm cảm thấy dường như linh hồn mình cũng không ngừng bị giằng xé.
– Chỉ là tu vi không đủ.
Tiếng nói của Thanh Lâm lại một lần nữa vang lên. Cùng lúc đó tay phải Vương Lâm không chịu sự điều khiển của hắn chỉ về phía vương Nham.
– Vương Nham, vi sư muốn mượn tu vi của ngươi.
Vương Nham gật đầu, khôgn chút do dự trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng tới Vương Lâm, trong nháy mắt liền dung nhập vào trong cơ thể của Vương Lâm. Nỗi đau đớn lại một lần nữa được gia tăng, khiến cho vương Lâm không thể nhịn được mà phát ra tiếng gầm thét.
– Hồ Quyên, Thanh Sương, cả ngươi nữa.
Thân thể Vương Lâm run rẩy, nhưng tay phải hắn lại cực kỳ vững vàng, cuối cùng chỉ về hướng Chu dật.
– Toàn bộ tiến vào dung nhập đi.
Tiếng nói của Thanh Lâm vang vọng Hồ Quyên, Thanh Sương , Chu Dật không ngừng lại chút nào, đồng loạt bay tới hóa thành ba đạo cầu vồng trong nháy mắt nhảy vào trong cơ thể Vương lâm.
Chuyện này khiến cho nỗi đau đớn kịch liệt khiến Vương Lâm hầu như muốn phát điên, gầm thét kinh thiên động địa:
– Lão phu sẽ không chiếm thân thể của ngươi mà là cho ngươi lực lượng, cho ngươi hiểu biết của lão phu đối với quy tắc, cho ngươi hết thảy ký ức về tiên thuật của lão phu, cho ngươi tự mình thi triển một lần, chiến đấu ở cấp bậc Khôgn Niết. Việc này cũng là do ngươi đồng ý cứu lão phu, là một cơ hội của ngươi.
Tiếng nói của Thanh Lâm hoàn toàn tiêu tan. Trong khoảng khắc khi nó biến mất, một cỗ lực lượng không thể tin nổi từ trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng tràn ra.
Lực lượng này mạnh tới mức có thể khiến cho mọi sinh linh trong thiên địa phải run rẩy, khiến cho cả một mảnh tinh không phải tan vỡ, tu sĩ Toát Niết chẳng là gì so với nó, dường như chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể khiến cho kẻ đó phải quỳ xuống chân hắn khuất phục.
Một cảm giác có thể nắm giữ thiên địa, thậm chí ngay cả thiên địa cũng phải quỳ dưới chân hắn mà khuất phục điên cuồng nảy sinh trong lòng Vương Lâm. Cơ thể hắn vẫn không ngừng truyền ra cảm giác đau đớn nhưng hết thảy không còn có thể khiến cho Vương Lâm chú ý chút nào.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, một cỗ lực lượng mà cả đời này hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi giờ phút này đang nằm trong tay hắn.
– Chiến đấu đi.
Trong đầu Vương Lâm vang lên một tiếng nói tang thương. Vương Lâm ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào Cổ ma ở phía xa.
Cổ Ma Tháp Già ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi. Hắn tới hiện giờ rốt cục biết hậu chiêu của Thanh Lâm là gì rồi. Hậu chiêu đó khôgn ngờ là truyền đạo.
Thiên địa có linh, tự tu thành đạo. Một người đắc đạo có thể truyền khắp vạn linh, truyền đaọ của thiên địa.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, vẻ mặt không chút biến động giơ một ngón tay phải chỉ lên bầu trời nói:
– Đại địa.
Lời này vừa thốt ra, đột nhiên trong thức hải vũ bão nổi lên ầm ầm. Một lực lượng quy tắc chuyển động mãnh liệt, kéo nát tất thảy, cả mặt nước biển cũng hoàn toàn sụp đổ. Trong nháy mắt ở chỗ Vương Lâm đã trở thành một sa mạc cát vàng.
Thần sắc Cổ Ma Tháp Già lại biến đổi, cố đè nén sợ hãi, vừa gầm rống vừa vung song chưởng về phía trước, chụp về phía Vương Lâm. Lập tức có một luồng hắc vụ đột nhiên hiện ra trong thiên địa, che kín bầu trời, hình thành từng cơn gió lốc từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, tạo thành một cơn gió xoáy khổng lồ hướng về phía Vương Lâm quét tới.
Cùng lúc đó trong miệng Cổ Ma Tháp già truyền ra những tiếng nói cổ xưa, tay phải lại chụp vào không trung một cái. Một hắc đao mấy trăm trượng hiện ra. Hắn cầm lấy thanh đeo, ném thẳng về phía Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm như thường, tay phải chỉ về phía trước. Lập tức gió lốc đang từ bốn phía gào thét lao tới liền sững lại, ngay cả ma đao kia trong nháy mắt dường như đình chỉ mọi cử động, lơ lửng bất động giữa không trung.
– Hô Phong.
Vương Lâm bình tĩnh nói. Đột nhiên thiên địa run rẩy, hắc vụ trên bầu trời tiêu tan nhưng thay vào đó là vô tận hắc phong. Trong hắc phong đó thấp thoáng thân hình của những con rồng, không phải là chín con mà là mười ba con.
Mười ba con hắc long gầm thét, lao thẳng tới Cổ Ma Tháp Già. khí thế ầm ầm này khiến cho Cổ Ma Tháp già lập tức phải lùi lại phía sau, tám ma tinh trong đồng tử xoay chuyển, miệng thốt ra một loạt tiếng nói theo ngôn ngữ cổ.
– Cổ Ma thuật, Giới hạn.
Tháp Già gầm nhẹ, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, tay phải bắt quyết vung về phía trước. Lập tức trước người hắn liền có một đạo hắc tuyến biến ảo hiện ra, vờn quanh bốn phía. Trong nháy mắt này dường như bên trong hắc tuyến là một khu vực bất đồng, trở thành một khôgn gian giới hạn.
Tất cả các thần thông bên ngoài đều không thể bước vào trong vòng giới hạn này.
– Cổ Ma thuật, Thôn thiên.
Sau khi thi triển Giới Hạn xong, Tháp Già lại gầm lớn một tiếng. Lập tức ma khí ầm ầm cuộn lên, một cái miệng khổng lồ đột nhiên hiện ra, hướng về phía bắn trời cắn nuốt.
Cái miệng này mở to hướng về bầu trời cắn nuốt, dường như thật sự có thể nuốt cả thiên địa.
Nhưng hết thảy không khiến sắc mặt Vương Lâm có chút thay đổi. Mười ba con hắc long lao thẳng tới Tháp Già, trong thời gian ngắn quấn lấy nhau, cùng với từng luồng hắc phong vờn quanh, không ngờ lại hóa thành một cây trường thương màu đen.
Cây thương này toàn thân đen nhánh, tiên khí tỏa ra ào ạt, lao thẳng tới Tháp Già.
– Tiên thuật của sư tôn Bạch Phàm tu tới cực hạn liền có thể hóa thành chí bảo của sư tôn. Sư tôn năm đó khi sáng tạo ra mỗi một tiên thuật đều lợi dụng thần thông một đời cúng tế một kiện pháp bảo dung nhập vào trong quy tắc của thiên địa. Người từng nói với tất cả đệ tử, nếu có thể tu luyện tiên thuật tới mức cực hạn thì có thể gọi chí bảo đó ra, khiến cho uy lực của thần thông tăng lên gấp bội.
Trong đầu Vương Lâm giờ phút này hiện lên những lời nói này. Những lời này hắn trước giờ không hề có chút ấn tượng, nhưng giọng nói này là của Thanh Thủy. hiển nhiên là năm đó khi truyền tiên thuật cho Vương Lâm, hắn đã đem phong ấn lại, ý định là đợi tới khi Vương lâm tu luyện thần thông tới đỉnh điểm thì có thể phá vỡ phong ấn này.
Thanh trường thương màu đen nọ trong nháy mắt liền đụng vào cái miệng khổng lồ Thôn Thiên ở bên ngoài thân thể Tháp già. Tiếng động ầm ầm kinh thiên động địa do va chạm vang lên. Cái miệng Thôn Thiên kia lập tức bị xuyên thấu, tỏa ra vô số ma khí sau đó sụp đổ.
Nó có thể thôn thiên nhưng lại không thể cắn nuốt được tu vi mới được truyền đạo của Vương Lâm, không thể cắn nuốt được uy lực của thần thông này. Đừng nói là hắn, cho dù là Bạch Phàm tái sinh mà chứng kiến hô Phong biến thành mười ba con hắc long thì cũng phải thất kinh. Dù là Bạch Phàm thì nhiều nhất cũng chỉ hóa xuất ra được mười một con mà thôi.
Sau khi phá tan thần thông Thôn Thiên, khiến cả thiên địa rung động, hắc thương này lại lao vào giới hạn của Cổ Ma Tháp già. Những trận hắc mang chói mắt lóe lên. Giới Hạn kêu lên răng rắc rồi lập tức sụp đổ. Muốn phân chia hai giới, ngăn cách mọi thần thông thì đã sao, nếu tu vi đủ mạnh thì thế gian này không thể có giới hạn.
Hắc thương trực tiếp xuyên qua thân thể Tháp Già nhưng không lao ra mà ở trong thân thể hắn ầm ầm nổ tung, hình thành một lực xung kích lớn khó có thể tưởng tượng được, khiến cho thân thể khổng lồ của Cổ Ma Tháp Già tan rã, hóa thành vô số ma khí ngưng tụ lại ở phía sau, một lần nữa lại hình thành thân thể của Cổ Ma.
Nhưng lúc này vẻ sợ hãi trong mắt hắn càng đậm, xoay người bỏ chạy.
Vương Lâm làm sao có thể để cho hắn chạy trốn, thần sắc thong dong bước lên nửa bước, chậm rãi nói:
– Ngươi đừng mong chạy thoát, hết thảy chỉ mới bắt đầu mà thôi. Kế tiếp ngươi phải giúp ta cảm nhận một chút thần thôgn của bước thứ ba.
Thứ hải khi Tháp Già chạy trốn dường như dung nhập vô số quy tắc, tổ hợp với nhau rất hoàn mỹ, hình thành một cái lồng giam. hắn đúng là không thể trốn thoát.
Xoay phắt người lại, ánh mắt Tháp già lộ ra vẻ điên cuồng, tám ma tinh trong đồng tử lập tức có ba cái vỡ tan.
Chương 1048: Cổ Ma đạo văn
Một luồng ma khí mãnh liệt chợt từ trong đồng tử Tháp Già theo ma tinh bị vỡ vụn trong thời gian ngắn tràn ra, trong nháy mắt liền vây quanh toàn bộ vùng đất Thứ Hải của Thanh Lâm, hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, lấy Tháp Già làm trung tâm, hướng về bốn phía quét ngang ra. Đất cát trên hoang mạc lập tức run lên, bị cơn lốc xoáy này dẫn dắt, chậm rãi chuyển động. Ngay cả quần áo Vương Lâm cũng bị lực hút này tác động, phát ra tiếng động phần phật.
Nhưng một đầu tóc bạc của hắn vẫn chưa hề động đậy, hai mắt bình tĩnh, lãnh đạm nhìn Cổ Ma Tháp Già.
Hành động phá vỡ ma tinh của Tháp Già, Vương Lâm không hề ngăn cản. Thanh Lâm tập hợp sức mạnh của Vương Nham, Hồ Quyên, Thanh sương và Chu Dật , lại phối hợp với tu vi của bản thân Thanh Lâm, đã mang lại cho Vương Lâm một cơ hội.
Cơ hội này Vương Lâm lúc trước hoàn toàn không hề nghĩ tới. Hắn rất coi trọng việc lấy chiến đấu không ngừng để minh ngộ, minh ngộ càng nhiều đối với hắn sẽ càng tốt hơn.
Loại cơ hội này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, thậm chí có thể nói là lướt qua trong giây lát. Có thể lĩnh ngộ ít hay nhiều còn phải xem sự thông hiểu và cơ duyên của Vương Lâm đói với đạo.
Cho nên hắn sẽ không làm cho trận đấu này kết thúc một cách ngắn ngủi.
Cổ Ma Tháp già càng mạnh, càng liều mạng, sự minh ngộ của Vương Lâm trong chiến đấu sẽ càng nhiều.
Giờ phút này ba ma tinh đã vỡ, thân mình khổng lồ của Tháp già bên trong đám ma khí tung hoành không ngờ bắt đầu thu nhỏ lại, trong nháy mắt chỉ còn có trăm trượng. Nhưng thân mình của hắn càng co rút lại càng bắt đầu trở nên giống như thật.
– Cả đời Tháp Già ta, nuốt lấy Cổ Yêu Bối La, lại nuốt lấy ba Cổ ma cùng tộc, lấy luyện hóa yêu ma để dẫn dắt, ngưng tụ nộ, bi, tật, tham tứ đại ma tự của bản thân, hóa thành đại thần thông của tộc Cổ ma ta.
Cổ Ma Tháp già thân mình bay lên, toàn thân ma khí lượn lờ, thanh âm như nghẹn ngào trong gió, làm rung chuyển trời đất.
– Cổ Ma thiên đạo, tứ dục nhất chỉ.
Hai mắt Tháp Già lộ ra hào quang sáng ngời, bên trong ẩn chứa sự tức giận ngợp trời. Sự tức gaịan này lập tức chuyển hóa thành nỗi bi ai vô tận, nhưng trong giây lát lại hóa thành sự ghen tị điên cuồng, lại tiếp tục biến hóa, cuối cùng sự tham lam như muốn nuốt lấy trời đất mạnh mẽ hiện ra.
Bốn loại cảm xúc này ở trong mắt Tháp già nhanh chóng luân chuyển, khiến cho Tháp già nâng tay phải lên. Trong quá trình cánh tay phải này nâng lên, bốn đạo ma khí khác nhau bất chợt từ trong hai mắt Tháp Già chui ra, bay thẳng đến tay phải, trong nháy mắt vờn quanh bên trên đó, theo ngón trỏ tay phải của Tháp già hung hăng điểm về phía Vương Lâm.
Lập tức bốn đạo ma khí khác nhau kia toàn bộ dung nhập vào trong ngón tay hắn, trong tiếng ầm ầm hình thành một luồng hắc quang kinh người, không phóng thẳng đến Vương Lâm, mà ngưng tụ ở đầu ngón tay không hề tiêu tan. Luồng hắc quang này vừa xuất hiện, ngay lập tức dường như xé nát thiên địa, trong tiếng động rầm rầm, vùng đất sa mạc do thần thôgn của Vương Lâm biến hóa ra lập tức vặn vẹo, dường như không chịu nổi sắp sửa sụp đổ.
Hai mắt Tháp Già đỏ thẫm, thân mình bước tới một bước, tay trái chỉ lên trời, quát khẽ:
– Thiên đạo có nộ, người nghịch thiên sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của trời. Mà thứ bộ tộc Cổ ma ta muốn hút lấy chính là sự phẫn nộ của thiên đạo, lấy thiên nộ để chống lại thiên đạo.
Lời vừa nói ra, trời đất biến đổi, lập tức xuất hiện những tiếng sét đánh kinh thiên động địa. Khắp nơi trong không trung trong thời gian ngắn liền có một đạo khí đỏ biến ảo hiện ra, bay thẳng đến đám hắc quang trên ngón tay kia.
Trong nháy mắt, đạo khí đỏ này liền dung nhập vào bên trong đám hắc quang, khiến cho uy lực của đám hắc quang bạo tăng, hào quang dường như bao phủ một nửa trời đất.
– Thiên đạo có bi, bi này chính là ham muốn trong lúc tu hành, hòa trộn vào trong thần thông của Cổ ma ta.
Trong tiếng rít gào của Tháp Già, giữa thiên địa lập tức liền có vô số những đạo khí màu lam biến ảo, hướng về phía hắc quang, nhanh chóng ngưng tụ.
– Thiên đạo có tật, phàm là người tu cửu tiêu tất phải chịu thiên tật.
– Thiên đạo lại có tham, biến hóa của tham chính là quy tắc của thế gian, tham là kỳ vật của hết thảy thiên địa. Nộ, bi, tật, tham bốn ham muốn của trời này lấy sinh mệnh của Cổ ma Tháp Già ta hóa thành Tứ Dục Chỉ của bộ tộc Cổ Ma ta. Phá vỡ hết thảy chướng ngại, diệt thần, sát yêu, đồ thiên đạo.
Tháp già trong tiếng rống giận bước tới một bước, hắc quang trên ngón trỏ tay phải che phủ trời đất, hướng về Vương Lâm điểm tới.
Trong nháy mắt, khoảng không bên trên thân thể của Vương Lâm lập tức có một luồng sức mạnh thiên đạo biến ảo hiện ra, hình thành bốn cơn gió lốc, từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt hóa thành rất lớn, từ bốn phía quanh Vương Lâm tấn công thẳng đến hắn.
– Thần thôgn của Cổ Ma quả là không tầm thường.
Vương Lâm hai mắt lóe lên, tay phải vung về phía trước, ngay lập tức có một cơn mưa trong tiếng ầm ầm hiện ra xung quanh hắn. Cơn mưa này tràn ra, gần như hình thành một con sông dài.
Nhìn có vẻ không lớn, nhưng thực tế trong dòng sông dài do những hạt mưa tạo thành kia đều dường như tự hình thành một giới. Mỗi một giới đều là mưa từ trên trời rơi xuống, giống như là thác nước.
Con sông này vờn quanh thân thể Vương Lâm, ngay khi bốn cơn gió lốc từ bốn phía mạnh mẽ tới gần, lập tức nhanh chóng ngưng tụ với nhau, không ngừng nén lại. Con sông dài bên ngoài thân thể Vương Lâm càng ngày càng ít, tới cuối cùng con sông nước mưa vô biên kia bất chợt biến thành một giọt.
Giọt mưa này giống như một giọt mưa pha lê, bên trong trong suốt lấp lánh, phát ra từng trận ánh sáng rất đẹp mắt. Một giọt nước này chính là cực hạn của thuật Hoán Vũ, nhưng cũng không phải cực hạn của thần thôgn Vương Lâm lúc này, cũng giống như Hô Phong đã vượt qua Bạch Phàm, hóa thành mười ba con hắc long. Giờ phút này, giọt nước này dưới ánh mắt của Vương Lâm bất chợt bị nén lại.
Một tiếng ầm vang lên như tiếng sấm từ trong giọt mưa kia truyền ra, trong nháy mắt giọt nước này bị ép lại, ầm một tiếng hóa thành hơi nước.
Hơi nước này tuy không thể nhìn thấy, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của nó. Theo tay phải của Vương Lâm vung lên, lập tức đám hơi nước vô hnhf này lấy thân thể Vương Lâm làm trung tâm, hướng về bốn phía điên cuồng tản ra, trong lúc thấp thoáng, hóa thành bốn vật thể như bốn thanh kiếm màu lam, cuốn theo hơi nước phóng đi.
Trong nháy mắt, chúng va chạm với bốn cơn gió lốc kia, phát ra tiếng động rầm rầm kinh thiên động địa, bốn cơn gió lốc kia chợp sụp đổ. Lúc này, trời đất run rẩy, hoang mạc trên mặt đất dường như một bức tranh bị cuộn lên, trong lúc vặn vẹo vỡ tan, một lần nữa biến thành vùng biển màu đen như trước kia.
Vương Lâm lơ lửng trên biển, tay phải bấm quyết vẽ ra một đường cong. Lập tức hơi nước còn sót lại bốn phía ngưng tụ lại, hóa thành bốn thanh kiếm mỏng màu lam ở phía trước người.
Thần sắc Vương Lâm như thường, tay phải hung hăng vỗ về phía trước. Trong tiếng động rầm rầm, bốn thanh kiếm mỏng kia vỡ tan, hóa thành tám thanh, sau đó lại vỡ tiếp. Cứ liên tục như vậy, trong nháy mắt, ở phía trước Vương Lâm không ngờ có một trăm hai mươi tám thanh kiếm mỏng xuất hiện, vung lên một cái, toàn bộ xông về phía Cổ Ma THáp Già phía trước.
Hết thảy chuyện này như mây trôi nước chảy, Vương lâm rất tùy ý, nhưng trong mắt Cổ Ma Tháp Già vẻ hoảng sợ dường như cũng đã lên tới cực hạn. Hắn không thể tưởng tượng được tứ dục thần thông của Cổ ma không ngờ lại bị đánh bại như vậy.
Mắt thấy hơn một trăm thanh kiếm mỏng màu lam kia bay thẳng đến mình, Tháp Già lập tức lui về phía sau, mượn ma khí còn lại sau khi tam tinh trong cơ thể bị phá nát, trong tiếng gầm nhẹ hai tay bấm quyết, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
– Lấy hồn của Cổ Ma, gọi ra Cổ Ma đạo văn!
Hai tay Tháp Già run lên một cách kỳ dị, mỗi một lần run lên đều có một gợn sóng màu đen từ trong hai tay khuếch tán ra. Trong nháy mắt, ở phía trước Tháp già xuất hiện hàng ngàn hàng vạn gợn sóng màu đen, lao thẳng đến hơn một trăm thanh kiếm mỏng màu lam phía trước.
Tiếng động ầm ầm chợt vang lên. Dưới sự tấn công của vô số những gợn sóng này, những thanh kiếm màu lam lập tức cũng bắt đầu run rẩy, cuối cùng không ngờ bị những gợn sóng xuyên qua, thay đổi phương hướng bay thẳng đến Vuơng Lâm.
Thân mình Tháp Già không ngừng lui về phía sau, hai tay run rẩy kịch liệt hơn, nhưng vẻ điên cuồng trong hai mắt cũng dần dần nồng đậm lên. Cổ Ma đạo văn này làm tiêu hao linh hồn của hắn, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn quyết sẽ không thi triển ra.
Vương Lâm hai mắt sáng ngời, thân mình bước tới một bước, trực tiếp bước vào trong những gợn sóng đang tràn đến. Cảnh tượng này, nếu như từ trên khôgn trung nhìn xuống dưới, có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ phía trên mặt biển từng gợn sóng màu đen quanh quẩn, cực kỳ kinh người.
Thân mình ở bên trong những gợn sóng, Vương Lâm ngay lập tức cảm nhận được rõ ràng sự công kích của những gợn sóng này hoàn toàn là nhắm vào nguyên thần, có thể gây ra cho nguyên thần nhưng thương tổn rất lớn, thậm chí chỉ cần sơ xảy một chút sẽ lập tức sụp đổ.
– Nếu ngươi đạt tới cửu tinh thì uy lực của Cổ Ma đạo văn này có lẽ sẽ ảnh hưởng với ta, nhưng hiện giờ.
Vương Lâm lắc lắc đầu, bước về phía trước một bước. Một bước này bước vào giữa hai gợn sóng, hắn cứ như vậy từng bước một đi ra, cũng không hề đụng tới một gợn sóng nào, thân mình như thể trong suốt, cho dù gợn sóng có tới gần cũng trực tiếp xuyên thấu qua.
– Quy tắc thân thể. Thanh Lâm kia không ngờ ngay cả Quy tắc thân thể cũng truyền thụ khiến ngươi cảm ngộ được.
Tháp già cấp tốc lui về phía sau, nhưng thân mình hắn chưa lùi được ra quá xa, Vương Lâm đã bước tới một bước, tay phải tùy tiện chỉ về phía trước.
– Hiến.
Một chỉ này xuất ra, lập tức còn có quy tắc của thiên địa giáng lâm, vô hình trung cũng khiến thân mình Tháp Già lập tức dừng lại, dường như bị trói lại ở giữa không trung.
Vương Lâm đi tới, tay phải nhẹ nhàng hướng vỗ vào mi tâm Tháp Già một cái. Ầm một tiếng, phía sau Tháp già lập tức có ma khí tung hoành, điên cuồng phát tiết ra, hóa thành một màn sương đẹp ngợp trời, như thể bị càn quét một cách điên cuồng, không ngừng lui về phía sau.
Trong tiếng kêu thảm thiết thân mình Tháp Già bắn ra, nhưng sự trói buộc trên thân thể hắn thủy chung vẫn không tiêu tan, khiến cho hắn hoàn toàn không cử động được, thậm chí cả vận chuyển ma khí cũng không làm được.
– Toái tinh.
Vương Lâm kề sát cổ ma, theo đó hành động, tay phải chỉ ra, bình tĩnh điểm lên trên thân thể Vương lâm, ma khí toàn thân Cổ Ma lại phát tiết ra vô số.
– Còn chưa vỡ.
Trong nháy mắt, trong tiếng động rầm rầm, Vương Lâm liên tiếp xuất ra bảy chỉ, thân mình Tháp Già lại bị bắn ra bảy lần, nhưng mỗi lần đều bị Vương lâm lập tức đuổi kịp, đánh vào một chỉ.
Sau bảy lần, ma khí toàn thân THáp Già gần như tiêu tan hơn phân nửa, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi và không cam lòng, năm ma tinh còn lại bên trong đồng tử trong nháy mắt đồng loạt nổ tung.
Vương Lâm trên mặt lộ vẻ mỉm cười, ngón tay phải đang điểm tới liền thu lại, thân mình như mây trôi bay về phía sau. Hành động thong thả của hắn lúc trước chính là khiến cho Cổ Ma này toái tinh, như thế mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất của Cổ Ma này, lấy đó để kiểm chứng sự cảm ngộ về đạo của Vương Lâm.
Cổ Ma tinh điểm bên trong đồng tử của Tháp già toàn bộ tan vỡ, trong thời gian ngắn còn có một luồng khí tức so với vừa rồi còn hùng mạnh hơn vô số lần bất chợt từ trong cơ thể hắn bùng phát ra. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân mình hắn khẽ động , dễ dàng phá được sự trói buộc của Định Thân Thuật.
– Đây là ngươi bức bách ta, bổn ma dù chết cũng phải cùng với ngươi đồng quy vu tận. Cửu tinh Cổ Ma thần thông, Tử Khí Ma Kiếp.
Chương 1049: Yên lặng
Lời này vừa dứt, ma khí trên thân thể Tháp già bộc phát ra, điên cuồng dung hợp với sức mạnh tam tinh bộc phát ra bốn phía lúc trước, cũng gần như đạt tới cửu tinh Cổ Ma.
Tới giờ phút này, trên thực tế Tháp già dĩ nhiên đã bại dưới tay Thanh Lâm, không còn tư cách để có được thân thể Thanh Lâm, chờ đợi hắn chỉ có chết.
Nhưng Tháp già không cam lòng, hắn cho dù là chết cũng phải cùng với Vương lâm ở trước mắt đồng quy vu tận. Cho dù là chết, hắn cũng phải đánh ra một vài thần thông mạnh nhất của bộ tộc Cổ ma.
Lúc này, Vương Lâm có thể quấy nhiễu Tháp Già, có thể trong lúc này bộc phát ra thần thông mạnh nhất, dễ dàng hạ sát. Nhưng hắn không làm như vậy, bất kể là vì kiểm chứng đạo của mình hay vẫn còn sự tôn trọng với bộ tộc cổ xưa, hắn đều quyết định cho Cổ Ma Tháp Già đủ thời gian để thi triển thần thôgn cho dù là hắn cũng rất kích động và mong đợi kia.
Trong tiếng rít gào rống giận vang vọng của Tháp Già, thân thể hắn lại thực chất hóa, trong nháy mắt liền hóa thành một thân thể người thường to lớn gần như có một không hai, có cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Thân thể đen kịt, trên đỉnh đầu có ma giác, hai mắt lại đỏ thẫm, khiến cho toàn thân Tháp Già tản mát ra một luồng khí tức đáng sợ kinh thiên động địa.
– Tử khí.
Trong tiếng Tháp già gầm nhẹ, ma khí màu đen toàn thân lập tức đột biến, trong nháy mắt không ngờ hơn phân nửa liền hóa thành màu tím, vờn quanh bên ngoài thân thể. Theo hai tay của Tháp Già nâng lên, mười ngón tay đan xen vào nhau ở trước người tạo nên một hình thoi, khí tức màu tím toàn thân hắn lập tức lao ra, theo hai cánh tay hắn lao thẳng đến hình thoi kia.
Trong nháy mắt, một hình thoi màu tím chợt lóe lên ở giữa hai tay.
– Ma kiếp.truyện đao tu audio
Tháp Già rít gào lên một tiếng, phía trên mi tâm lập tức xuất hiện một cơn lốc xoáy, ma hồn từ bên trong bay ra trực tiếp nhảy vào trong hình thoi kia, lập tức khiến cho hình thoi này phát ra hào quang rực rỡ.
– Chết đi.
Thân mình Tháp Già hướng về phía trước lao ra, hai tay hung hăng đẩy về phía Vương Lâm. Bỗng nhiên hình thoi màu tím kia lập tức lóe lên bay đi, hướng thẳng về phía Vương Lâm.
Lúc mới bay ra hình thoi này mới chỉ to bằng bàn tay, nhưng càng lúc càng lớn lên, đến cuối cùng như thể che phủ bầu trời, hướng về Vương Lâm trong nháy mắt giáng xuống.
Vương lâm thần sắc khẽ động, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thụ sức mạnh của ma kiếp bên ngoài hình thoi kia, lại rõ ràng nhận thấy được, sau khi hình thoi ma kiếp này bao vây xung quanh thân thể mình lập tức hoàn toàn chia cắt chỗ mình đang đứng và bốn phía xung quanh.
Cùng lúc đó, hình thoi kia nhanh chóng co rút lại, dọc đường đi, hết thảy thiên địa ở trước mặt đều vỡ vụn sụp đổ, khoảng cách tới Vương Lâm càng ngày càng gần.
– Tử khí không được nồng đậm.
Vương Lâm lắc đầu, lúc mở mắt ra, hình thoi ma kiếp kia dĩ nhiên cách bản thân chưa đến ba tấc. Nếu từ xa nhìn lại, thậm chí còn không thấy rõ sự tồn tại của Vương Lâm, chỉ có thể nhìn thấy một hình thoi màu tím khổng lồ, tàn ảnh còn sót lại ở bên ngoài thân thể Vương Lâm co rút lại. Dường như trong nháy mắt có thể khiến cho Vương Lâm cùng với toàn bộ trời đất bị tách rời sụp đổ.
– Sơn Băng.
Vương Lâm hạ giọng nói. Một lời nói ra, trên thân thể hắn có một ngọn núi bỗng nhiên mọc lên, trong tiếng rầm rầm, ngọn núi này đâm thẳng lên trời. Cũng không chỉ có một ngọn núi, mà sau khi ngọn núi này vọt lên, lập tức từ bên trong còn có những ngọn núi thứ hai, thứ ba kéo dài ra.
Trong thời gian ngắn, chín ngọn núi sừng sững lập tức xuất hiện ở bốn phía Vương lâm. HÌnh thoi màu tím kia lập tức ngừng co rút, dưới sự thúc đẩy của những ngọn núi, dường như có dấu hiệu bị đẩy lui về phía sau.
Nhưng uy lực của Tử Khí Ma Kiếp cũng vượt xa tất cả những thần thông lúc trước của Tháp Già, lúc này không ngờ có thể đối kháng với chín ngọn núi, trong lúc đang không ngừng va chạm lẫn nhau, chín ngọn núi lập tức xuất hiện sự nứt vỡ.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, hạ giọng nói:
– Băng.
Trong tiếng ầm ầm, chín ngọn núi nhất tề sụp đổ, hóa thành núi lửa bùng nổ , va chạm với hình thoi màu tím kia, hình thành một sức tấn công long trời lở đất mạnh mẽ dâng lên xung quanh Vương Lâm.
Trong lúc sụp đổ, Vương Lâm từ bên trong chậm rãi đi ra, nhìn chằm chằm Tháp Già ở cách đó không xa trong sự tuyệt vọng lộ ra một vẻ không vô cùng cam lòng.
– Hết thảy chuyện này không phải là do thực lực của ngươi, chỉ là ở trong Thức Hải của Thanh Lâm, do tâm ý của hắn phối hợp với biến hóa của ngươi, lại truyền đạo cho ngươi, tạm thời cho ngươi có được tu vi như hiện giờ. Nếu không phải ở trong Thức Hải này mà ở thế giới bên ngoài, không có tâm ý của Thanh Lâm phối hợp, bổn ma muốn giết ngươi chỉ như bóp chết một con kiến. Bổn ma khôgn phục. Khôgn cam lòng.
Tháp Già ngửa mặt lên trời rống giận, đối với âm mưu của Thanh Lâm, trong lòng hắn cũn cảm thấy ớn lạnh. Bất kể thế nào hắn cũng không nghĩ tới, âm mưu của Thanh Lâm không ngờ không phải tìm cao thủ để diệt ma hồn của mình, mà hút ngừoi cứu viện vào trong Thức Hải này.
bên trong Thức Hải của Thanh Lâm, mặc dù tuyệt đại bộ phận đều đã bị Cổ Ma chiếm cứ, nhưng Thức Hải này thanh Lâm có thể tùy ý biến hóa. Chẳng qua nguyên thần của Thanh lâm bị Cổ Ma xâm nhập, những biến hóa này không thể tạo ra tác dụng công kích Cổ Ma.
Nhưng lấy hồn phách của người khác làm cơ thể, khong tiếc truyền đạo niệm, từ bỏ sự khống chế đối với Thức Hải, chuyển giao vào tay Vương Lâm ở trước mắt, gần như chính là đem sinh tử của mình giao cho người khác. Vì thế, Thức Hải của Thanh lâm có thể biến hóa tùy theo ý của Vương Lâm, có thể biến hóa thành vạn vật trong trời đất, có thể bắt chước hết thảy quy tắc, trong hoàn cảnh như vậy, khiến cho Vương Lâm có được sức mạnh của bước thứ ba. Cho dù Tháp Già hiểu rất rõ hết thảy chuyện này chỉ là tạm thời, dù sao hồn phách khác nhau, sự khống chế của Thức Hải của người này, cũng không lâu dài, không bao lâu sau, Vương Lâm này sẽ lập tức suy yếu.
Vả lại một khi rời khỏi Thức Hải của Thanh Lâm này, ra thế giới bên ngoài, Vương Lâm này lập tức sẽ quay trở lại nguyên hình. Chỉ có điều, hiểu được hết thảy những chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì, lúc này Cổ Ma Tháp Già hắn căn bản là không kiên trì được.
– Thanh Sương, ngươi thắng rồi.
Tháp Già trên mặt lộ ra vẻ chua xót, nhưng rất nhanh bị thay thế bởi vẻ dữ tợn.
– Chỉ có điều, bổn ma còn một thức thần thông cuối cùng, lấy sinh mạgn của Cổ Ma Tháp Già ta thi triển một thần thông tối hậu mạnh nhất của bộ tộc Cổ Ma. Cho dù là chết, ta cũng không hối hận.
Cổ Ma Tháp Già nhe răng cười độc ác, thân mình bay thẳng lên khôgn trung, ở trên trời hai tay duỗi ra phía ngoài, bên ngoài thân thể lập tức có ma khí vờn quanh, dưới ánh ắmt Vương Lâm bỗng ầm ầm phát nổ.
– SƠ khai, thủy ma đạo.
Thanh âm của Tháp Già trong khoảnh khắc thân thể nổ tung chậm rãi từ trên trời giáng xuống. Cùng lúc đó, toàn bộ không trung trong thời gian ngắn đã bị từng đạo ma khí nồng đậm cuồn cuộn che phủ. Trong nháy mắt, trời đất tràn đầy một màu hắc ám.
Trên bầu trời đen kịt kia ngay lập tức có một đôi mắt âm trầm chậm rãi xuất hiện. Ngay lập tức trong màn sương đen quay cuồng trên không trung, những ánh mắt gần như giống hệt nhau không ngừng xuất hiện.
Ánh mắt bọn họ đồng loạt ngưng tụ ở trên người Vương lâm. Cảnh tượng này rất quỷ dị, không cách nào hình dung được. Sắc mặt Vương Lâm lần đầu tiên có sự biến đổi, hắn ngẩng đầu, nhìn lại vô số ánh mắt kia.
– Ngươi tên là Vương Lâm.
Một thanh âm vô cùng tang thương vang vọng giữa đất trời. Ngay khi thanh âm này xuất hiện, những đôi mắt dần dần lộ ra vẻ mê man.
Vương Lâm hai mắt sáng ngời.
– Thời gian tu đạo của ngươi đến nay đã hơn một ngàn năm. Nhưng mục tiêu của ngươi chỉ có giết, bước trên con đường nhất định sẽ hủy hoại người thân. Cha mẹ ngươi đã chết, người thân hầu như không còn, tuy vẫn còn, nhưng cũng chỉ là muối bỏ bể, kiếp nạn khôgn ngừng.
THeo thanh âm kia không ngừng truyền ra, những ánh mắt mê man kia dần thức tỉnh, nhưng ẩn chứa một nỗi thống khổ phát ra từ tâm can.
Thân mình Vương Lâm run rẩy, nhưng hai mắt vẫn còn rất sáng.
– Cha mẹ ngươi vì ngươi mà chết. Người thân của ngươi vì ngươi mà chết.
Trong lúc thanh âm vang vọng, những đôi mắt trên không trung trở nên đỏ như chảy máu. Lại có một số đôi mắt lập tức ầm ầm nổ tung, hóa thành những giọt máu rơi xuống.
Ánh mắt Vương Lâm cũng dâng lên một màn sương đỏ, thân mình run rẩy hơn.
– Vợ ngươi vì ngươi mà chết, con ngươi vì ngưoi mà hóa thành hồn phách, những người chí thân của ngươi khôgn còn lại một ai.
Trong tiếng động rầm rầm, những đôi mắt trên không trung lần lượt vỡ tan, hóa thành những giọt máu.
Hai mắt Vương Lâm đỏ như máu, trên mặt cực kỳ tái nhợt, thân mình trong lúc run rẩy lui về phía sau mấy bước, tay phải vuốt lên ngực mình. Mặc dù là hồn thể, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự đau khổ từ trong lòng truyền ra.
Nỗi đau này giống như là độc dược, không ngừng xâm nhập vào trong tâm thần hắn, phá hủy hết thảy.
– Độn Thiên có ân đối với ngươi nhưng cũng chết. Chu Tước Thánh Hoàng đối với ngươi có ân nhưng cũng bị giết, ngay cả Chu Dật sau khi gặp ngươi, thân thể quý báu cũng không bảo toàn được, ngay cả Vân Tiêu Đạo Lữ kia cũng vì ngươi xuất hiện mà cuối cùng đến lúc này mới có khả năng cứu được Thanh Lâm.
Thanh âm tang thương kia chậm rãi truyền đến, nhưng mỗi câu đều lấy một phương thức kỳ dị, ẩn chứa quy tắc vô thượng, giống như một thức thần thông đánh vào người Vương Lâm, khiến cho Vương Lâm sắc mặt càng tái nhợt.
– Ngươi nói sao.
Vương lâm trong lúc lui ra phía sau thì thào tự nói. Nếu là lúc bình thường có người ở bên cạnh nói hết thảy những điều này đều không hề có tác dụng, nhưng lúc này Vương Lâm cũng không biết vì sao, mỗi một câu đều khiến hắn càng lúc càng đau lòng, dường như xé nát tam can.
– Ngươi.
Thanh âm kia vừa xuất hiện trở lại, Vương Lâm ngẩng mạnh đầu, thần sắc hoàn toàn bình tĩnh, lộ ra sự lạnh lùng đáng sợ đến cực điểm.
– Ta hỏi ngươi, nói đủ chưa.
Lời nói bình tĩnh, không hề ẩn chứa cảm xúc bên trong. Cả người Vương Lâm xông lên, tay phải hướng về phía trước xé một đường, lập tức vô số những đôi mắt trên khôgn trung rầm rầm sụp đổ, vô số những giọt máu bắn lên trên người Vương Lâm.
– Vương Lâm ta cả đời, đầu đội trời chân đạp đất, dù có sai, nhưng không phụ đạo tâm, đã đủ chưa.
Vương Lâm hai tay bấm quyết, chỉ lên trời, thanh âm như gió lạnh vang vọng.
– Tiên thuật, Vẫn Tinh.
Trong tiếng quát khẽ, một đạo tinh quang từ trên không trung hạ xuống, xuyên thấu màn sương đen , trong nước biển bên dưới cũng có sao trời từ bên trong lao ra, thẳng lên không trung.
Trong chớp mắt, giữa trời đất tràn ngập tinh quang, theo song chưởng của Vương lâm huy động, những tinh quang này chợt cuốn đến, trong tiếng động sụp đổ rầm rầm liên tiếp, đồng loạt hướng về màn suơng đen trên khôgn trung phóng lên, trong nháy mắt va chạm với nhau, hình thành một cơn sóng xung kích không cách nào có thể hình dung được, ở bên trong trời đất phá nát hết thảy tản ra.
Thân thể Vương Lâm, trong sự sụp đổ này, Vương Nham, Hồ Quyên, Chu Dật, Thanh Sương lần lượt thoáng hiện lên. Còn có Thanh Lâm toàn thân mặc áo xanh, nhưng trên mặt lại lộ ra một vẻ cảm thán.
Theo vùng đất THức Hải này sụp đổ, bóng dáng những người này dần dần dung nhạp vafo bên trong, lần lượt tiêu tan.
Vũ Tiên giới, bên trong hư vô tối đen, bên trong Thanh Quang đại điện đang trôi về phía trước, Tư Đồ Nam cẩn thận nhìn lên cửa đại điện, thi thoảng lại nhìn về phía mọi người bên trong trận pháp, trong lòng nổi lên sự lo lắng.
Ngây y nữ thi kia cũng vậy, ánh mắt nhìn lên người Vương Lâm, dường như là vĩnh cửu.
Đúng lúc này, thân mình Vương Lâm đang khoanh chân run lên, chậm rãi mở hai mắt, yên lặng đứng lên, đi tới bên cạnh cửa đại điện, lẳng lặng nhìn hư vô phía bên ngoài.
–Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm