[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 264 [Chương 1025(b) đến 1029]
❮ sautiếp ❯Chương 1025(b): Không biết thi này có thể thứ mấy?
Nhiều ngày sau, Liệt Vân Tử lấy tốc độ cực nhanh rốt cục thoát khỏi phạm vi Tứ Thánh Tông ở phía Đông Liên Minh Tinh Vực. Hắn lao thẳng về phía Tây Bắc, nơi thuộc phạm vi chiếm đóng của La Thiên!
Nhưng ngày thứ hai khi hắn bước vào Liên Minh Bắc Bộ, khi đang gấp rút lao đi thì đột nhiên từ xa có một đạo hàn quang chợt lóe lên. Tốc độ của đạo hàn quang này cực nhanh, ầm ầm lao về phía Liệt Vân Tử như long trời lở đất. Sắc mặt của Liệt Vân Tử đại biến, đang muốn né tránh nhưng với tu vi của hắn, căn bản không thể trốn thoát khỏi màn hàn quang này. Gần như ngay lập tức, hàn quang này đã đánh mạnh vào ngực của Liệt Vân Tử, xuyên hẳn qua phía sau. Thậm chí Liệt Vân Tử không có thời gian thi triển bất cứ thần thông và pháp bảo nào!
Liệt Vân Tử phun ra máu tươi, thân thể lập tức sụp đổ. Nguyên thần hắn lập tức kinh hoảng và khiếp sợ bay ra. Mắt thấy hàn quang kia lại tới, dường như không chết không ngừng vậy! Dưới sự kinh hoảng, Liệt Vân Tử lật tay chụp một cái vào hư không, lập tức trước người hắn hiện ra hơn mười huyết cầu lớn chừng mười trượng, đúng là La Phù huyết cầu! Huyết cầu này vừa xuất hiện, Liệt Vân Tử lập tức hét lớn:
– Bạo!
Những huyết cầu này ầm ầm vỡ tung, hóa thành một cỗ công kích, mạnh mẽ đối kháng với đạo hàn quang đang lao đến kia. Nương theo cơ hội này, Liệt Vân Tử không tiếc tổn hao nguyên thần khí, cấp tốc bỏ chạy về phía trước.
Nhưng trong nguyên thần hắn, lúc này có một tia máu lấy ngực làm trung tâm nhanh chóng lan tràn khắp thân thể hắn. Trên mặt Liệt Vân Tử vẫn hiện lên nét như cười như không nhưng trong mắt lại lộ ra quang mang sợ hãi.
– Độc! Đây là chất độc Dục tiên tục tử của Thi Âm Tông!
Với sự cường đại và tình báo đa dạng như của La Thiên, tất nhiên đã điều tra rất nhiều về những thủ đoạn công kích của Thi Âm Tông! Liệt Vân Tử thân là tu sĩ đại thần thông của La Thiên, tự nhiên ngay lập tức nhận ra loại độc trên người mình chính là của Thi Âm Tông!
Dưới nỗi sợ hãi hồn bay phách lạc, Liệt Vân Tử vội vàng bỏ chạy trối chết!
Mãi cho tới khi Liệt Vân Tử bỏ chạy đã rất xa rồi, trong tinh không mới xuất hiện bóng dáng của một nam tử. Người này mặc một thân áo lam, tướng mạo anh tuấn. Hắn nhìn về phía Liệt Vân Tử bỏ chạy một cái rồi lắc đầu, xoay người rời đi!
– Lấy độc tố rút ra khỏi người Tư Đồ Nam để đánh lén một tên tiểu bối như ngươi, việc này… Ôi, dù sau hai vợ chồng chúng ta nợ nhân tình của Vương Lâm nhiều lắm!
Nam tử thầm than một cái, bóng dáng lại biến mất ở trong tinh không.
Một lúc sau khi Liệt Vân Tử thoát đi, trong đại điện trên chủ tinh của Chu Tước Thánh Tông, khi nữ tử xinh đẹp của Thi Âm Tông đã tống xuất hạ lễ, biểu đạt ý nguyện muốn kết minh với Tứ Thánh Tông, đang định ly khai thì bị Vương Lâm giữ lại để mấy ngày sau tham gia nghi thức đăng cơ.
– Lý đạo hữu, Thi Âm Tông luôn làm bạn với thi thể, đối với kỳ thi trong thiên hạ tất nhiên là cực kỳ hiểu biết. Không biết trong thế gian này, thi thể tốt nhất là loại nào?
Ngay khi nữ tử Thi Âm Tông đứng dậy cáo lui thì Vương Lâm bỗng nhiên hỏi.
Đôi mắt đẹp của nữ tử kia đảo qua. Nàng rất có hứng thú đối với vị tân Thánh Hoàng này, nhất là cảnh tượng cưỡng bức Liệt Vân Tử vừa rồi lại khiến ánh mắt của nàng nhìn Vương Lâm có biến hóa rất lớn.
Dường như Vương Lâm rất hấp dẫn nàng. Nang mân mê đôi môi, khẽ cười nói:
– Yêu cầu của Thánh Hoàng, tiểu nữ tất nhiên sẽ giải đáp tỉ mỉ. Nếu nói đứng đầu trong kỳ thi của thiên hạ thì tất nhiên phải là nghịch ngũ hành kỳ tuyệt thi!
Nói tới đây, khuôn mặt nàng mang theo một tia kiều mỵ, bắt đầu giải thích!
– Nghịch ngũ hành kỳ tuyệt thi cũng không phải chân chính là thi thể mà dưới một hoàn cảnh đặc thù từ trong thiên địa sinh ra. Trong cơ thể có cả thiên địa ngũ hành, bên ngoài cơ thể cũng có biến hóa của ngũ hoành, do đó sinh ra một quy tắc cải biến rất kỳ dị.
Vương Lâm nghe vậy gật gật đầu.
– Hóa ra là như thế, Vương Lâm còn tưởng rằng với những tin tức về thi thể mà Vương mỗ biết được, khối thi thể ta có đã chân chính đứng đầu trên thế gian, vốn định nhờ Lý đạo hữu giám định một chút. Nhưng đã thế thì thôi vậy!
Ánh mắt của nữ tử xinh đẹp này chợt lóe lên, cười duyên nói:
– Thật ư? Không biết là thi thể gì mà khiến cho Thánh Hoàng tin tưởng như thế?
Vương Lâm cũng không nói lời vô nghĩa, tay áo trực tiếp vung lên, một khối ngọc giản bay thẳng về phía nữ tử kia. Nàng tiếp nhận ngọc giản, sắc mặt vẫn mang theo ý cười, cũng không quá mức để ý tới.
Trong suy nghĩ của nàng, thi thể mà Vương Lâm có thể phát hiện ra dù rất hiếm có nhưng tất nhiên trong Thi Âm Tông của nàng cũng có. Mặc dù là mê ngũ hành thi cực kỳ hiếm thấy, trong Thi Âm Tông bọn nàng cũng có một vài khối.
Huống chi, theo như lời nàng đứng hàng thứ nhất phải là nghịch ngũ hành thi. Chẳng qua là nói ra bên ngoài mà thôi, thực tế chỉ riêng trong tàng trữ của Thi Âm Tông cũng đã có hơn bảy khối nghịch ngũ hành thi.
Thần thức của nàng tùy ý lướt qua ngọc giản kia, nhưng ngay lập tức tay phải nắm ngọc giản của nàng đột nhiên run rẩy, thần sắc lập tức trở nên cực kỳ ngưng trọng!
Nhưng lập tức vẻ ngưng trọng lập tức tiêu tan, thay vào đó là sự kinh hoàng và khiếp sợ. Tay phải của nàng suýt nữa thì làm rơi cả ngọc giản, vội vàng nắm chặt lại. Trong sắc mặt nàng lại hiện lên một cỗ ửng hồng khác thường, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nàng lui lại mấy bước, mãi sau vẫn không bình phục lại được.
Không phải nàng không có đủ định lực mà là thứ mà nàng xem ở trong ngọc giản này, dù định lực của nàng còn tốt hơn nữa cũng chỉ thế thôi. Đừng nói là nàng, bất kỳ một người nào trong Thi Âm Tông, thậm chí ngay cả Tông chủ Thi Âm Tông thì khi thấy ngọc giản này, tâm thần sẽ lập tức trở nên điên cuồng!
– Đây… Đây… Nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thậm chí không thể thốt lên lời nào nữa. Sự dao động và rung động trong lòng nàng đã không biết dùng từ nào để biểu đạt. Phảng phất như có vô số thiên lôi đang nổ vang ở trong tâm thần nàng vậy.
Thần sắc của Vương Lâm vẫn bất động, tiếp nhận lấy chén trà do tộc nhân mang tới, đưa tên uống nhẹ một hớp, ánh mắt lại nhìn về phía nữ tử.
– Không biết thi này có thể xếp hàng thứ mấy?
Chương 1026: Bí mật kinh thiên
– Thi thể này không thể định đoán được…
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, nữ tử xinh đẹp áp chế sự rung động trong lòng, chầm chậm nói.
Chỉ có điều trong tâm thần nàng không ngừng hiện lên thi thể trong ngọc giản kia, tim vẫn đập thình thịch.
– Thật sao?Nguồn truyện audio
Vương Lâm nhìn về phía nữ tử này, thổi đi một hơi nóng trong chén trà, bình thản nói:
– Nếu nói thế thì bỏ đi vậy. Vương mỗ vốn không quá hy vọng, biết và không biết cũng không quá quan hệ… Thần sắc của nữ tử xinh đẹp biến đổi, lập tức nói:
– Không biết trong ngọc giản mà Thánh Hoàng ngài cấp cho Liệt Vân Tử có phải cũng là thứ này hay không?
– Đúng vậy!
Vương Lâm uống xong một hớp nước, tùy ý trả lời.
Nữ tử xinh đẹp trầm ngâm một lúc rồi lại ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc hiện ra một tia cung kính nói:
– Việc này tại hạ không thể định đoạt được, xin Thánh Hoàng cấp cho tại hạ thời gian bảy ngày. Trong vòng bảy ngày, ta nhất định sẽ có một câu trả lời thuyết phục cho Thánh Hoàng!
Vương Lâm cười cười, buông chén trà xuống nói:
– Lý đạo hữu không cần sốt ruột, thi thể này cũng là do Vương mỗ vô ý phát hiện ra, chỉ có điều không thể thu hồi mới nhờ Lý đạo hữu phân biệt hộ.
Nữ tử xinh đẹp kia tâm cơ hơn người, lúc này bình phục lại, tự nhiên biết Vương Lâm đưa ngọc giản này cho nàng tuyệt đối không đơn giản mà nhất định có thâm ý riêng.
Hơn nữa, Vương Lâm hiển nhiên đã chuẩn bị ngọc giản này từ trước. Trước hết đưa cho Liệt Vân Tử, sau mới đưa cho mình. Hơi trầm ngâm một chút, nàng cẩn thận nói:
– Sợ là tiểu nữ không thể tham dự đại điển đăng cơ của Thánh Hoàng ngài. Tiểu nữ xin cáo từ trước!
Vương Lâm cũng không giữ lại thêm, tùy ý để Lý Oánh Chi rời khỏi đại điện, hóa thành một đạo trường hồng bay đi!
Ánh mắt hắn thu hồi khỏi người nữ tử vừa biên mất ở đại điện, thần sắc Vương Lâm bình thản. Mồi câu của hắn đã thả ra, giờ chỉ chờ xem Thi Âm Tông và La Thiên có động tâm hay không nữa thôi.
– Bọn họ nhất định sẽ động tâm!
Vương Lâm quay đầu nhìn về phía Mặc Trí, trên mặt dần hiện lên vẻ mỉm cười. Hắn đứng lên, áo giáp toàn thân lập tức biến mất. Lúc này đây, Vương Lâm mặc một thân áo trắng, hướng về Mặc Trí ôm quyền cười nói:
– Mặc huynh, nhiều năm không gặp, phong thái của huynh vẫn như thế!
Mặc Trí đứng dậy ôm quyền, thần sắc lộ ra vẻ cảm khái, cười nói:
– Sợ là đã gần ngàn năm chưa gặp lại rồi!
Trong mắt Vương Lâm đồng dạng hiện lên vẻ hồi tưởng, thở dài một tiếng nói:
– Mặc huynh, hôm nay gặp lại cũng coi như là có duyên. Ngươi và ta nhất định phải luận đạo một phen. Năm đó hội ngộ trong một đêm mưa, tại hạ vẫn nhớ cho tới hôm nay!
Mặc Trí mỉm cười gật đầu. Hai người một trước một sau bước ra khỏi đại điện.
Chủ tinh Chu Tước Thánh Tông, giữa miệng núi lửa mà mấy ngày qua Vương Lâm ngồi đả toạn, lúc này không gian xuất hiện một trận vặn vẹo, Vương Lâm bước ra một bước, Mặc Trí phía sau cũng theo ra.
Nhìn miệng núi lửa không ngừng bốc lên khói đen, Vương Lâm ngồi ở một bên, tay phải vỗ lên túi trữ vật ở một bên. Lập tức xuất hiện hai bỉnh rượu, hắn ném cho Mặc Trí một bình, tự mình cầm một bình uống một ngụm rồi nói:
– Thế giới này, sinh vu thiên, tử vu địa, ở giữa chính là nhân sinh… Những lời này, trong ký ức của Vương mỗ hãy còn mới mẻ!
Mặc Trí tiếp nhận bình rượu, ngồi xuống một bên, thần sắc cũng có vẻ hồi tưởng, cười nói:
– Năm đó, ta là một thành viên của Tu Chân Liên Minh, dưới yêu cầu của sư phụ, cố ý phái ta tới Chu Tước Tinh đóng quân. Trong đêm mưa, trong lòng lại có cảm ngộ, đi ra ngoài một chuyến không ngờ lại gặp Vương huynh! Năm đó Sinh Tử ý cảnh của Vương huynh mặc dù không có Mặc mỗ gợi ý thì sau này cũng sẽ tự nhiên hiểu ra.
Vương Lâm lắc đầu, đôi khi hiểu chính là hiểu, mà không hiểu thì dù cân nhắc như thế nào đi nữa vẫn có một lớp giấy mỏng, dù đâm cũng không thủng, sẽ không thể hiểu được!
– Lần thứ hai gặp lại Vương huynh ở trong Chu Tước Mộ, ta vốn định cho Vương huynh làm người đứng đầu Chu Tước Tinh, nhưng ta đã xem thường hùng chí của huynh rồi!
Thần sắc Mặc Trí lộ ra vẻ chân thành, nâng bầu rượu lên uống một ngụm.
– Không nghĩ tới lần thứ ba gặp lại, Vương huynh đã là Thánh Hoàng của Chu Tước Thánh Tông, tận đáy lòng tại hạ quả thật rất cao hứng.
Hai người uống rượu ôn chuyện cũ, hồi ức ngàn năm trước nhanh chóng trôi qua, phảng phất như về tới cổ miếu trong đêm mưa năm đó!
– Sinh tử ý cảnh của Vương huynh đã viên mãn, lúc này ý cảnh biến hóa, Mặc mỗ cũng không thể nhìn thấu. Nhưng sư phụ của Mặc mỗ đã từng nói qua, hết thảy ý cảnh trong thế gian này đều liên quan đến tâm tình. Tâm động thì ý biến! Có lẽ những lời này đối với Vương huynh sẽ có ích!
Theo hai người luận đạo, thời gian dần dần trôi qua. Lúc sáng sớm, Mặc Trí cáo từ rời đi. Hắn không ở lại tham dự nghi thức đăng cơ của Vương Lâm mà mang theo khối ngọc giản cùng với lời nhắc nhở của Vương Lâm đi về nơi xa.
Việc ghi lại trong ba khối ngọc giản, đủ để khiến toàn bộ Liên Minh Tinh Vực kinh hãi. Mặc Trí phải sớm giao lại cho sư phụ, cũng đưa tới cho ba phương thế lực kia của Liên Minh.
Về phần Xuất Vân Quốc bọn họ thì Vương Lâm mơ hồ ám chỉ cho họ biết, trong lòng Mặc Trí cũng hiểu ra, tự nhiên sẽ không để sư phụ tham dự vào việc này.
Tiễn Mặc Trí đi, vài ngày sau cũng có người lục tục tới chúc mừng nhưng Vương Lâm cũng không lần nữa tự mình tiếp kiến. Thời gian nhoáng cái trôi qua, đã tới ngày tổ chức đại điển đăng cơ.
Một ngày này, toàn bộ Chu Tước Thánh Tông trở nên cực kỳ náo nhiệt. Trưởng lão và tộc nhân của ba Tông còn lại cũng đến chứng kiến nghi thức đăng cơ Thánh Hoàng này.
Nghi thức này tuy rườm rà nhưng cũng đã là truyền thống, mất cả ngày thời gian mới coi như hoàn thành!
Ba Tông kia dần dần cáo từ rời đi, Chu Tước Thánh Tông chậm rãi khôi phục lại như ngày xưa. Đa số tộc nhân lại dốc lòng tu luyện. Về phần các Trưởng lão đều biết được sự tình có liên quan đến việc giải cứu Thanh Long Thánh Hoàng, đều lựa chọn bế quan thổ nạp, bảo trì tu vi ở trạng thái đỉnh phong.
Dù sao việc cứu Thanh Long Thánh Hoàng cực kỳ trọng yếu! Mà lúc này, bóng dáng Vương Lâm cũng xuất hiện ở bên cạnh một mảnh tinh vực bị thiêu đốt. Phía trước hắn có một nguyên thần đang lơ lửng.
Bộ dáng của nguyên thần này là một người đàn ông trung niên. Hắn nhìn Vương Lâm, thần sắc chứa đầy vẻ hiền lành và vừa lòng.
– Ngươi rất khá, những năm gần đây, ngươi tuy không phải là người có thiên tư cao nhất ta từng gặp nhưng là người khiến ta hài lòng nhất! Đem giao phó Chu Tước Thánh Tông cho ngươi, ta rất yên tâm!
Vương Lâm trầm mặc, không nói gì cả.
– Đáng tiếc thời gian của ta đã không còn nhiều, nếu cho ta thời gian một giáp thì ta tin tưởng có thể để ngươi hoàn toàn kế thừa, đáng tiếc… Người đàn ông trung niên lắc đầu, nhìn Vương Lâm than nhẹ một tiếng rồi hạ giọng nói:
– Lần này ta sẽ đi Tổng bộ của Tu Chân Liên Minh, sợ là cũng không thể trở về. Nhưng Vũ chi Tiên tinh, dù phải trả bất cứ giá nào ta cũng sẽ đoạt được!
– Lúc này ta sẽ phân ra chín phần nguyên thần, sẽ đi hấp thu tất cả phân thân năm đó. Trong thân thể ta sẽ tồn tại một thành nguyên thần còn lại. Nếu ta lấy được Tiên tinh tinh thì sẽ sử dụng bí pháp nguyên thần để truyền tống nó về nơi nhục thân, sau đó ngươi sẽ lấy được Tiên tinh. Về phần Thanh Long Thánh Hoàng, nếu có thể cứu được thì cứu, nếu miễn cưởng thì phải lấy thân mình làm trọng!
Người đàn ông trung niên như đang chuẩn bị hậu sự, chậm rãi nói.
– Tại nhục thân của ta có Bạch Hỏa Thạch nên trong ngàn năm sẽ không hư thôi. Bên trong còn có hỏa nguyên lực mà cả đời ta tu thành. Cứ cách một trăm năm, ngươi hãy tới nơi nhục thân của lão phu, hấp thu nguyên lực bên trong, đối với tu vi của ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn! Ngươi phải nhớ lấy! Tuy nhiên, tại thời khắc sinh tử tồn vong, cũng đừng băn khoăn vong hồn của lão phu, ngươi lấy Cửu Huyền biến kích nổ thân thể ta, có thể cho ngươi hoặc Chu Tước Thánh Tông vượt qua một lần nguy hiểm!
Người đàn ông trung niên lưu luyến nhìn qua tinh vực bị thiêu đốt, nhìn Chu Tước Thánh Tông trên một đám tu chân tinh ở xa xa, thần sắc buồn bã nhưng cũng hiện lên vẻ không hề nuối tiếc!
– Vương Lâm lão phu đi đây… Tin tức liên quan đến sư huynh Thanh Thủy của ngươi, lão phu sẽ tìm hiểu… Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn Vương Lâm lại càng hiền lành. Hắn nâng tay phải đặt lên thiên linh của Vương Lâm, hạ giọng nói:
– Đem tàn cục như thế đặt lên người ngươi, ngươi cũng đừng oán thán!
Lão nhìn Vương Lâm một cái thật sâu rồi xoay người đi về phía xa xa. Bóng dáng phiêu dật, tự nhiên phóng thích ra uy áp vạn năm qua, chậm rãi đi về phía trước.
“Lão phu Lỗ Vân, sinh ra ở thời đại Cổ luyện khí, thỏa nhỏ là một dược đồng bên người Thánh Hoàng đời thứ tư, nhận được Thánh Hoàng khí từ bốn đời, truyền ta tu luyện luyện khí thuật. Năm ta một ngàn ba trăm bảy mươi hai tuổi thì luyện khí tiểu thành, đi bên người Thánh Hoàng, chứng kiến thời khắc huy hoàng của Chu Tước Thánh Tông… Hai ngàn chín trăm bốn mươi lăn tuổi thì trở thành trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông.
Bốn ngàn bảy trăm sáu mươi tuổi, lão phu trở thành một trong các đại trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông ta, vượt qua thiên nhân đệ nhất suy.
Sáu ngàn hai trăm mười lăm tuổi, lão phu được ban thưởng Chu Tước ấn. Lần đầu tiên giác tỉnh, chiến thắng hết thảy những người giác tỉnh khác, trở thành đệ nhất nhân!
Bày ngàn chín trăm mười hai tuổi, dưới sự trợ giúp của Thánh Hoàng đời thứ tư, Chu Tước lần thứ hai giác tỉnh, trở thành Thánh Hoàng Thiết Điểm, Chu Tước Thiếu chủ!
Mười vạn một ngàn bốn trăm mười ba tuổi, Phù Văn tộc từ bên ngoài đến, nhiễu loạn thiên địa. Chu Tước Thánh Tông ta trợ giúp Tiên giới đánh với Phù Văn tộc. Sau trận chiến này, Thánh Hoàng đời thứ tư và ba Thánh Hoàng kia rời xa ngoại giới, từ đó về sau mai danh ẩn tích. Trước khi đi chỉ định ta làm Thánh Hoàng đời thứ năm! Lúc đó, dưới sự trợ giúp của Thánh Hoàng, ta vượt qua thiên nhân đệ nhị suy!
Cũng chính vào lúc này ta biết được một bí mật kinh thiên liên quan đến Tứ Thánh Tông ta! Tứ Thánh Tông cũng không phải là người của Phong giới mà là từ vô số năm trước, đã đi tới thế giới này. Ta còn biết, gồm cả Chu Tước Thánh Tông thì Thánh Hoàng đời thứ nhất và các tộc nhân xuất hiện lần đầu tiên là ở Viễn cổ Tiên vực, trên một tu chân tinh nhỏ khi mà Tứ đại Tiên giới còn chưa phân chia ra.
Tu chân tinh kia chính xác mà nói thì chính là căn nguyên của Chu Tước Thánh Tông ta và ba Tông còn lại, cũng là con đường đi thông tới gia hương… Tinh cầu này thủy chung vẫn thuộc quyền quản lý của Chu Tước Thánh Tông ta, ý kiến của ba Tông còn lại cũng không có gì phản đối. Dù sao người biết được việc này cũng không nhiều lắm.
Vì phòng ngừa hết thảy sự tình phát sinh trong tương lai, từ đời Thánh Hoàng thứ nhất, việc này đã trở thành bí mật lớn nhất của Tứ Thánh Tông ta, Tiên Đế Thanh Lâm cũng không hề biết chút gì!
Vả lại, sau khi Tứ Thánh Tông chiếm cứ Côn Hư tinh vực này thì tạo ra rất nhiều tinh cầu tương tự. Dưới sự lẫn lộn này, gần như không ai có thể nhận ra đâu mới là tinh cầu nguyên thủy kia. Ngoài ra, bốn Thánh Hoàng đời thứ nhất đã ra tay, triển khai một thủ đoạn che dấu. Bằng vào thủ đoạn này thể bảo đảm tinh cầu này vĩnh viễn không thể bị phát hiện chân tướng.
Mấy ngàn năm sau này, Tiên giới xuất hiện đột biến trong sát na, Toàn bộ thiên địa, tất cả các sinh linh phút chốc mê man, phảng phất như bị ngăn cách tất cả cảm ứng, bị vây vào bên trong hỗn độn”
Chương 1027: Bí mật kinh thiên
“Mà ta cũng dưới lực lượng không thể tưởng tượng này mà trở nên mê man. Lúc đầu ta tưởng rằng chỉ là một lát nhưng rốt cục cũng kéo dài tới tận hơn mấy tháng! Ba tháng sau, khi ta thanh tỉnh lại thì Tiên giới đã sụp đổ… Thanh Long Thánh Hoàng vừa nhậm chức lại không nghe ta khuyên nhủ, khư khư cố chấp đi Tiên giới điều tra xem đến tột cùng là có chuyện gì. Từ đó về sau không có tin tức gì nữa… Lại qua mấy trăm năm, nhân Tiên giới sụp đổ, Côn Hư chi cảnh xuất hiện hỗn loạn, một tổ chức tên là Tu Chân Liên Minh xuất hiện, sau lưng mơ hồ có bóng dáng của Côn Hư chi cảnh!
Tu Chân Liên Minh này không biết sử dụng phương pháp gì, không ngờ đạt được tuyệt đại bộ phận kế thừa của Tiên giới. Ta vốn định đi truy tìm Thanh Long Thánh Hoàng nhưng đúng lúc đó, thiên nhân đệ tam suy mà ta liều mạng áp chế nhiều năm trước rốt cục ập đến. Đúng lúc ta phải bế quan thì Tu Chân Liên Minh lại phát động công kích Tứ Thánh Tông ta… Huyền Vũ Thánh Hoàng phản dội, tuy bị ta đánh trọng thương nhưng do đang trong đệ tam suy nên ta không thể giết chết hắn được… Bạch Hổ Thánh Hoàng chết trận, ngay cả thi thể cũng bị người ta đoạt đi… Buồn cười là Tu Chân Liên Minh tổn thất thảm trọng mà vẫn không biết căn nguyên của trận chiến mà chỉ biết là để tranh đoạt địa vị bá chủ của Côn Hư Tinh Vực!
Bọn họ không biết, nguyên nhân chân chính vốn không phải là vì bá chủ mà là Côn Hư chi cảnh không ngờ dùng cái gì đó khiến cho Huyền Vũ Thánh Hoàng phản bội, biết được đại bí mật của Tứ Thánh Tông ta!
Nhưng Côn Hư chi cảnh cũng chỉ mới hơi biết bí mật này mà thôi, không thể biết chính xác vị trí của tu chân tinh kia. Côn Hư Tinh Vực to lớn, tinh hải mênh mông, đi tìm một tu chân tinh thì quá mức khó khắn. Vả lại từ thời tứ đại Thánh Hoàng đời thứ nhất đã tạo ra che dấu, căn bản không tìm ra chút manh mối nào.
Mà dựa theo hiệp nghị của tứ đại Thánh Hoàng đời thứ nhất, chỉ có người kế thừa Chu Tước Thánh Hoàng ta mới có tư cách biết được vị trí cụ thể! Vì thế mới có chiến tranh giữa Tu Chân Liên Minh và Tứ Thánh Tông ta! Thời khắc nguy cơ, ta không tiếc trả giá, lấy Thái cổ Thánh khí áp chế quần hùng. Nhưng với lực lượng của một mình ta cũng không thể bảo tồn bí mật này. Vả lại còn liên quan đến sinh tử của tất cả tộc nhân Tứ Thánh Tông…
Cuối cùng ta buộc phải đem tin tức liên quan tới tu chân tinh kia nói ra. Côn Hư chi cảnh đồng dạng lo lắng về Tứ Thánh khí, mà theo lời của ta thì liên lụy nhiều vấn đề, bọn họ không thể nhận biết thật giả cho nên trận chiến đó mới chậm rãi chấm dứt. Mà ta mang theo Tứ Thánh Tông che dấu cực sâu, chỉ là ta bị thương quá nặng, lại không cam lòng mà chết. Dù sao nếu ta chết thì Tứ Thánh Tông lập tức tứ phân ngũ liệt… Vả lại bí mật này ta còn chưa tìm được người kế thừa… Ta sử dụng thần thông duy trì một tàn hơi, cả ngày chịu sự thống khổ vô vàn của đệ tam suy, kiên trì vô số vạn năm… Cho tới hôm nay… rốt cuộc ta đã được giải thoát rồi!” Bóng dáng người đàn ông trung niên dần khuất xa, nhưng thanh âm của hắn cũng cứ quanh quẩn trong tâm thần Vương Lâm, thật lâu sau không tiêu tán.
“Vương Lâm, nhớ kỹ, ta sẽ nói cho ngươi bí mật lớn nhất của Tứ Thánh Tông ta. Ta không biết đời Thánh Hoàng đầu tiên vì sao lại coi trọng như thế, nhưng nghĩ đến chắc chắn có chỗ trọng yếu. Ngươi phải ghi nhớ trong lòng, tiếp tục truyền thừa… Tứ Thánh Tông từ tinh cầu nguyên thủy kia đến, ngươi có thể xem nó như là một cánh cửa… Cánh cửa nàt năm đó bị Tứ Thánh Hoàng đời thứ nhất phân thành bốn phần, phân biệt ở trong bốn tu chân tinh, phân tán đến các vị trí bất đồng rồi sau đó Viễn cổ Tiên vực biến mất, Tứ đại Tiên giới phân tách tới bốn vị trí khác nhau. Bốn tinh cầu này bị phân tới bốn Tiên vực khác nhau… Ta nói cho Côn Hư chi cảnh chỉ là một trong những tinh cầu đó, cũng chính là nơi ngươi sinh ra – Chu Tước Tinh!
Ba vị trí khác không biết có thay đổi gì không, càng không biết gọi là gì. Ngươi hãy nhớ kỹ ba bức Tinh Đồ này…” Từ trong thần niệm của người đàn ông trung niên kia truyền ra, trong đầu Vương Lâm lập tức xuất hiện ba cái Tinh Đồ có từ thơi xa xưa!
Giờ phút này, trong lòng Vương Lâm cực kỳ rung động. Hắn không ngờ Tứ Thánh Tông lại còn có bí mật lớn như thế. Lại càng không ngờ Chu Tước Tinh của mình lại là mấu chốt của trận chiến giữa Tứ Thánh Tông và Tu Chân Liên Minh năm đó.
– Khó trách một trong những phân thân của Chu Tước Thánh Hoàng luôn tồn tại tại Chu Tước Tinh. Khó trách sư phụ của Mặc Trí cũng cho hắn đến đó… Chỉ sợ rằng vị sư phụ này cũng không phải là người thường, không biết từ đâu mà nhìn ra đôi chút manh mối! Khó trách Liêu Mi cũng xuất hiện ở Chu Tước Tinh… Còn có Phù Văn Tộc cũng ở Chu Tước Tinh!
Có liên quan tới việc của Hoàng Long là phân thân của lão Thánh Hoàng, Vương Lâm cũng đã biết từ ba năm trước.
Người đàn ông trung niên lo lắng hết thảy hậu sự, thân mình đột nhiên dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Vương Lâm ở xa xa, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười hiền lành, hạ giọng nói:
– Nếu là áp lực quá lớn, nếu Tứ Thánh Tông cũng không còn khả năng huy hoàng như ngày xưa, nếu thật sự Thượng Thiên muốn tiêu diệt Tứ Thánh Tông ta… Thì ngươi cũng không cần phải quá miễn cưỡng!
Nói xong cầu này, người đàn ông trung niên lại bước ra một bước, bóng dáng biến mất!
Chỉ để lại một mình Vương Lâm ở trong tinh không. Hắn đứng nơi đó, kinh ngạc đến ngẩn người. Sự tình vừa nghe được khiến hắn gần như mất đi hết thảy năng lực, tâm thần rung động, hồi lâu sau mới dần khôi phục!
Mà giờ khắc này, ở bên ngoài một cung điện cực kỳ khổng lồ của Lôi Tiên Điện trong phía Tây Liên Minh Tinh Vực mà La Thiên chiếm cứ, có một đạo trường hồng bay đến. Bên trong đạo trường hồng này có một thân ảnh, đây là một nguyên thần. Một nguyên thần gần như trong suốt!
Bên trong nguyên thần này tràn ngập những sợi đỏ màu máu, thoạt nhìn trông rất kinh người. Mà trên mặt nguyên thần này lại mang theo một vẻ tươi cười rất quỷ dị, phảng phất như đang hưởng thụ tư vị cảu Dục tiên dục tử vậy. Chẳng qua hai mắt hắn cũng chứa đầy sự sợ hãi đến cùng cực và rất hỗn loan!
– Viêm Lôi Tử, cứu ta!
Vừa tới gần Lôi Tiên Điện này, nguyên thần lập tức truyền ra một tiếng kêu bén nhọn. Thanh âm này hóa thành một phiến âm bạo, vang lên khắp tinh không!
Trong khoảnh khắc, bên ngoài đại điện lập tức có mấy đạo thân ảnh lóe ra. Một mảnh tràn ngập hỏa diễm phía trước có một người bước ra. Người này tóc trắng xóa, đúng là Viêm Lôi Tử của Lôi Tiên Điện.
Hắn bước ra một bước, đi tới bên cạnh nguyên thần kia, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trong. Tay phải hắn bấm quyết ấn về phía trước, lập tức bắt lấy nguyên thần kia vào trong tay.
Tay trái hắn nhanh chóng điểm nhiều cái lên trên nguyên thần kia. Mỗi lần hạ chỉ xuống dều có thiên địa nguyên lực nồng đậm theo ngón tay tiến vào trong cơ thể của nguyên thần. Những dây nhỏ màu đỏ trong cơ thẻ cũng theo đó co rút lại nhưng vẫn không thể bức ra khỏi thân thể của Liệt Vân Tử.
Được thiên địa nguyên lực tiến vào, thần trí của Liệt Vân Tử cũng thanh tỉnh một chút, dồn dập nói:
– Trên đường trở về bị người của Thi Âm Tông đánh lén… Không đợi hắn nói xong, những sợi đỏ như máu trong cơ thể hắn bắt đầu dãy dụa chống lại thiên địa nguyên lực khiến lời nói của hắn bị cắt ngang. Khuôn mặt hắn dần hiện lên vẻ như cười như không, hai mắt co chút mê mang.
Lời nói của hắn dù chưa hoàn toàn nói xong nhưng rõ ràng rơi vào tai của đám lão giả bên ngoài đại điện. Những người này sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ âm trầm.
– Thi Âm Tông!
Viêm Lôi Tử nhíu mày, tay phải hung hăng điểm lên trên mi tâm Liệt Vân Tử, lập tức nguyên thần hắn lại run lên, hơi hồi phục thần trí một chút!
– Liệt Vân Tử, nói rõ ràng xem vì sao người của Thi Âm Tông lại đánh lén ngươi!
Viêm Lôi Tử khẽ quát.
– Chu Tước Thánh Hoàng là Vương Lâm. Hắn khiến ta mang về cho ngươi một khối ngọc giản. Trên đường quay về ta lập tức bì người ta đánh lén, còn dùng cả chất độc Dục tiên dục tử… Lúc này độc phát, thần trí Liệt Vân Tử có chút thác loạn. Tuy nói tu vi của hắn so với Tư Đồ Nam năm đó thì cường đại hơn nhưng vẫn chưa đến Toái Niết, lại không có thân thể, thiên tư cũng không thể so với thiên tài tuyệt thế như Tư Đồ Nam, chưa thể nghĩ ra phương pháp áp chế độc tố. Dưới nhiều nguyên nhân như thế khiến độc tố trong nguyên thần Liệt Vân Tử cực kỳ hung mãnh.
Khi hắn nói chuyện, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức phía trước xuất hiện một cái khe, từ bên trong bay ra một khối ngọc giản.
Làm xong hết thảy, hắn rốt cuộc không chịu nổi cảm giác độc phát cổ quái trong cơ thể. Toàn thân hắn phun ra một ngụm nguyên thần khí rồi hoàn toàn hôn mê.
Viêm Lôi Tử bắt lấy khối ngọc giản kia, ngưng thần nhìn kỹ. Lấy định lực của Viêm Lôi Tử mà khi nhìn vào trong sắc mặt cũng lập tức đại biến, hai mắt bắn ra tinh quang ngập trời.
– Này…. Này… Cả người Viêm Lôi Tử như bị điện giật, ngây ngốc tại chỗ. Theo bản năng, thần thức hắn lại quét qua lần nữa, mới xác định là thật. Lúc này, đa số lão giả bên cạnh cũng đều đưa mắt nhìn tới.
Tay phải Viêm Lôi Tử vung lên, ngọc giản rơi vào trong tay lão già bên cạnh. Thần sắc của lão ngưng trọng, sau khi thần thức tiến vào cũng sắc mặt lập tức đại biến.
Không lâu sau, toàn bộ lão già nơi này đã hoàn toàn xem qua một lượt. Sau khi mỗi người xem qua sắc mặt đều lập tức có biến hóa mãnh liệt!
– Việc này không biết là thật hay giả… Một lão già trong số đó liền chậm rãi nói.
– Người như thế này, nếu để hắn thoát vay thì toàn bộ Liên Minh Tinh Vực nhất định rơi vào một hồi hạo kiếp. Việc này cũng không quan hệ nhiều đến chúng ta. Nhưng nếu thần thức lưu lại trong ngọc giản này là thật thì ở Liên Minh Tinh Vực, La Thiên ta sẽ mất đi quyền chiếm cứ toàn bộ tinh không, ngay lập tức phải lui về La Thiên, lại còn phải phòng thủ nghiêm mật! Nếu là người đó tiến nhập La Thiên… Lão già đang nói thì thân mình run lên, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hoảng.
– Việc này hơn phân nửa là giả! Trên thế gian này, tuyệt đối không thể có nhân vật bậc này tồn tại. Xem nội dung và hình ảnh trong ngọc giản này, Toái Niết tu sĩ như chúng ta, dưới một chỉ của người này dù không chết cũng trọng thương, thật là vớ vẩn!
Mọi người cũng không có ý kiến gì khác, chỉ có một lão giả hừ lạnh nói.
– Các vị còn nhớ rõ Nguyệt Thú kia… Viêm Lôi Tử bỗng nhiên mở miệng nói. Tất cả mấy lão già đều ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ.
– Tuy nhiên, việc này cũng không cần quá mức để ý, dù sao… Viêm Lôi Tử nói tới đây đột nhiên dừng lại, thần sắc cực kỳ cung kính, phàng phất như nghe được một thanh âm nào đó vậy.
Hành động quỷ dị của Viêm Lôi Tử cũng không khiến cho những lão già xung quanh kinh ngạc mà cả đám đều lập tức trở nên cung kính.
Một lúc sau sắc mặt của Viêm Lôi Tử lại nổi lên biến hóa, hướng về phía Tây cung kính ôm quyền nói:
– Tuân lệnh!
Hắn xoay người, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, sau khi nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói:
– Đình chỉ hết thảy chiến sự với Liên Minh, triệu tập tất cả các tu sĩ từ Khuy Niết trở lên, đợi sau khi lão phu từ Tứ Thánh Tông trờ về thi nghe theo hiệu lệnh của ta!
Một cảnh tượng tương tự cũng đang diễn ra ở Thi Âm Tông, chẳng qua khác với La Thiên. Ngọc giản do Lý Oánh Chi mang về lại khiến cho toàn bộ Thi Âm Tông lâm vào điên cuồng cực độ!
Chương 1028: Đoạn Kiếm
Thi Âm Tông ở tại nam bộ của Liên Minh Tinh Vực. Tại vị trí trung tâm, nơi này có vô số xiềng xích, Lý Oánh Chi đang quỳ gối, hai tay đặt trước ngực dường như là đang cúng bái. Phía trước nàng lơ lửng một ngọc giản phát ra ánh sáng màu trắng sữa.
Đây chỉ là một ngọc giản tầm thường, cực kì bình thường. Nhưng nó xuất hiện sẽ khiến cho tất cả Liên Minh Tinh Vực lâm vào một trường hạo kiếp, đủ để khiến cho tất cả mọi người phải điên cuồng, kể cả Thi Âm Tông!
Lý Oánh Chi kể lại chi tiết toàn bộ tiền nhân hậu quả khi tiến vào Tứ Thánh Tông một lần, cuối cùng giao ra ngọc giản. Ngay khi ngọc giản bay đi thì lập tức có một lực lượng vô hình quanh quẩn trong tinh không, cuốn ngọc giản về phía một loạt quan tài bằng gỗ ở chính giữa.
Ở trong đám quan tài, cái quan tài ở giữa là lớn nhất. Trong nháy mắt khi ngọc giản bay tới, lập tức có một cánh tay khô héo bỗng từ trong đó thò ra, bắt lấy ngọc giản.
Trên cánh tay này có màu đen đỏ lần lượt thay đổi. Màu đen chính là gân, còn màu đỏ là thịt trên cánh tay. Từ gân thịt có một luồng khí tức tràn ngập tang thương tỏa ta, dường như là cánh tay này đến từ thượng cổ, trải qua vô vàn năm tháng vậy.
Trong nháy mắt khi cánh tay xuất hiện, lập tức tinh không âm khí ầm ầm trào dâng. Một cỗ gió lốc âm hàn ngay lúc này bốc lên, hướng về bốn phía tràn tới. Cho dù là Lý Oánh Chi cũng không cách nào có thể chịu nổi, cuống quít lui lại phía sau, trên mặt lộ ra vẻ cung kính tới cùng cực.
Ngọc giản sau khi bị cánh tay bắt được, một luồng thần thức cực kì khổng lồ từ trong quan tài lan ra, tràn ngập trên ngọc giản. Thần thức này mạnh tới mức cơ hồ khi nó xuất hiện liền khiến cho sắc mặt Lý Oánh Chi trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc, ngay cả nguyên thần cũng trở nên run rẩy.
Thần thức này tràn ngập sự điên cuồng bạo ngược, dường như muốn lao ra khỏi quan tài, xé nát tinh không, giết chóc tất cả mọi sinh linh. Trong thần thức đó còn tràn ngập máu tanh.
Trên thực tế vốn không có mùi máu tanh, nhưng trong phạm vi của thần thức này, theo tâm thần cảm giác được, tự nhiên lại khiến cho người ta như ở trong biển máu.
-Ngươi, tên là gì?
Trong thần thức truyền ra thần niệm mênh mông, quét ngang một cái khiến Lý Oánh Chi tựa như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi sóng dữ, không thể tự chủ.
-Đệ tử là Lý Oánh Chi, tham kiến đệ tam vương!
Nữ tử xinh đẹp này quỳ trên mặt đất, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Nàng không thể ngờ được miếng ngọc giản này lại có thể khiến đệ tam vương thức tỉnh.
Nhất là khi nghĩ tới một số truyền thuyết liên quan đến đệ tam vương, Lý Oánh Chi lại càng trở nên khẩn trương. Vốn nàng nghĩ nội dung trong ngọc giản tuy cực kì rung động nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến đệ ngũ vương thức tỉnh. Dù sao thì lạc ấn trên ngọc giản nàng cũng mơ hồ đoán ra một chút.
Nhưng giờ phút này thần thức sát lục tràn ngập trong nháy mắt, Lý Oánh Chi biết bản thân đã đánh giá quá thấp thi thể trong ngọc giản rồi.
Không chỉ có nàng, giờ phút này ở nam bộ Liên Minh Tinh Vực, hầu như tất cả đệ tử của Thi Âm Tông trên các tinh cầu tu chân trong thời gian ngắn đều cảm nhận được thần thức này bao phủ, bỏ qua hết mọi việc quỳ xuống cúng bái.
-Ngươi có thể lấy được ngọc giản này đem về, đã lập công lớn, có thể tới thi vực tiến vào tầng sáu chọn một khối thi thể.
Tiếng nói kìa âm trầm vang vọng, rơi vào trong tai Lý Oánh Chi khiến cả người nàng kích động tới run rẫy. Nhất là khi nghĩ tới tầng sáu thi vực, trong đó có một số kì thi trong truyền thuyết, hô hấp Lý Oánh Chi cũng trở nên dồn dập.
-Đa tạ đệ tam vương.
-Ngươi có biết thi thể trong ngọc giản này là vật gì không?
Tiếng nói âm trầm kia lại từ từ truyền ra.
Lý Oánh Chi trầm ngâm một chút, sau đó do dự nói:
-Kiến thức đệ tử không nhiều, chỉ mơ hồ đoán thi thề này là của Cổ Thần thời thái cổ.
Một tràng cười dài chợt vang lên. Tiếng nói âm trầm kia dường như cực kì kích động. Theo tiếng cười vang lên, thần thức cũng xuất hiện giao động.
-Cổ Thần! Thân thể này đích xác là của Cổ Thần. Nếu chỉ là Cổ Thần tầm thường thì thôi nhưng thi thể này lại là vương tộc Cổ Thần! Vương tộc Cổ Thần bát tinh!
Tới cuối cùng tiếng nói kia lộ ra vẻ tham lam, đủ để kinh thiên động địa, khiến cho thiên địa nguyên lực cả tinh vực biến hóa.
-Vương tộc Cổ Thần.truyện kiếm tu audio
Lý Oánh Chi ngẩn ta nhưng không hỏi gì thêm.
-Triệu tập các đệ tử của Thi Âm Tông ta, lấy huyết tế thiên, mở ra thi vực, lấy ra tám khối thi thể từ tầng chín. Lúc này đây Thi Âm Tông cửu vương của chúng ta sẽ ra mặt tám người! Hơn nữa triệu tập toàn bộ trưởng lão của Thi Âm Tông. Lúc này thân thể của vương tộc Cổ Thần Thi Âm Tông chúng ta phải đoạt được!
Tiếng nói ầm ầm như sét đánh đột nhiên truyền khắp nam bộ Liên Minh Tinh Vực, khiến cho tất cả đệ tử của Thi Âm Tông đều cảm nhận được. Đám người đó run rẫy ngẩng đầu, cung kính thưa vâng.
Do đó, dường như khiến cho cả nam bộ của Liên Minh Tinh Vực nổi lên một tràng sóng gió!
-Ngọc giản này đệ tử cũng không dám xác định là thật!
Tâm thần Lý Oánh Chi rung động. Dù là nàng đã đoán nội dung trong ngọc giản có thể khiến cho Thi Âm Tông chấn động nhưng lại không ngờ chấn động tới kinh khủng như vậy, khuynh đảo cả thế lực Thi Âm Tông.
Do đó nàng không khỏi kinh hoàng. Nếu ngọc giản này là thật thì không sao, nhưng nàng cũng không dám xác định. Nếu nội dung trong ngọc giản này là giả thì nàng cũng không thể gánh nổi hậu quả. Dù sao thì nó cũng là do nàng đem về.
-Không sao. Chu Tước Thánh Hoàng nếu đã đưa ra ngọc giản này thì chuyện trong ngọc giản có tới bảy phần là sự thật. Với tâm trí của Tứ Thánh Tông sẽ không dễ dàng truyền tin giả này, đồng thời trêu chọc thế lực của Thi Âm Tông và Tu Chân Liên Minh! Chẳng qua bổn vương phải tự mình đi Tứ Thánh Tông một chuyến!
Hai tấm ngọc giản ở trong Liên Minh Tinh Vực giống như một đôi tay vô hình dẫn dắt nội tâm vô số người. Một dòng chảy ngầm dường như đang dần dần xuất hiện, dẫn tới một loạt chuyện kinh thiên động địa.
Đồng thời, Mặc Trí về tới Xuất Vân quốc liền có ba tấm ngọc giản nhanh chóng được truyền ta, đưa tới ba thế lực cực mạnh còn lại của Tu Chân Liên Minh. Chiến sự với La Thiên đình chỉ, một lượng lớn tu sĩ rời khỏi chiến trường. Người của Thi Âm Tông cũng không giao dịch thi thể khắp nơi nữa mà nhanh chóng rời đi. Đủ mọi loại biến hóa quỷ dị này khiến cho tu sĩ trong liên minh cực kì chú ý.
Mà người tạo ra tất thảy phong vân này – Vương Lâm giờ phút này lại bình tĩnh ở tại Chu Tước thánh tông, cả ngày khoanh chân ngồi bên bờ núi lửa, lẳng lặng ngồi xuống.
Bên cạnh hắn có một con ếch cực kì to lớn đang nằm, bên ngoài thân thể lóe lên lôi quang, không ngừng chạy khắp bốn phía, phát ra những tiếng loẹt xoẹt. Đối với nhiệt độ cao ở nơi này, Lôi Oa cũng đã có thể chịu được.
Đại chiến sắp tới, Vương Lâm hiểu rằng thời gian của mình không còn nhiều lắm. Hắn phải nhanh chóng đề cao thần thông của bản thân mình một chút, như thế thì trong đại chiến kế tiếp mới có thể có khả năng sinh tồn cao hơn.
Đồng thời hắn đang đợi, đợi người của Thi Âm Tông và La Thiên tới một lần nữa. Vương Lâm rất tự tin rằng hai tấm ngọc giản của mình đưa tới sẽ khiến cho hai thế lực lớn này phải tới đây!
Tâm trí Vương Lâm hơn người, nhưng dùng mưu kế này không phải là không cần tính toán. Với trạng thái trước đây của hắn thì hết thảy mưu kế chỉ là âm mưu quỷ kế mà thôi. Nhưng lúc này thì bất đồng, có Tứ Thánh Tông phía sau, giờ hắn sử dụng phải là dương mưu!
Hắn rõ ràng nói cho mọi người tin tức liên quan tới Cổ Thần, tất nhiên đối phương cũng rõ ràng là Vương Lâm có mưu đồ. Điểm này phàm là người có chút trí tuệ là có thể hiểu được.
Tin tức của Cổ Thần nếu Vương Lâm không trở thành Chu Tước Thánh Hoàng mà loan ra thì chẳng có chút tác dụng nào, lập tức sẽ tước họa sát thân ngay. Cho dù là La Thiên hay Thi Âm Tông, lựa chọn đầu tiên sẽ là ép hỏi mình.
Nhưng hiện tại cho dù là Thi Âm Tông hay La Thiên cũng không thể lựa chọn như vậy. Dù sao thì ngoài ba thế lực thủy hỏa bất dung ra, Tứ Thánh Tông cũng là một thế lực bá chủ năm đó, những quân bài ẩn của nó có thể khiến người muốn đại chiến phải trả một cái giả cực đắt!
Vì thế Vương Lâm mới có dũng khí đưa ra tin tức này truyền ra.
Hơn nữa Vương Lâm biết rằng thân phận Cổ Thần của mình sợ rằng trong các tu sĩ có đại thần thông trong Liên Minh Tinh Vực cũng không còn gì là bí mật. Dù sao thì trận chiến trong vùng đất Yêu Linh kia, Vương Lâm phóng ra tia sáng kì dị kia, mộng hồi viễn cổ, đã xuất hiện dưới dạng Cổ Thần.
Nếu nói không khiến người khác hoài nghi suy đoán thì Vương Lâm quyết không tin.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn lại thống khoái đáp ứng Chu Tước Thánh Hoàng đi tới Chu Tước thánh tông. Nếu hắn mà chưa tới Chu Tước thánh tông thì sợ rằng với thương thế của Vương Lâm ngày đó, ở trong Liên Minh Tinh Vực dù đi nửa bước cũng thấy khó, cả ngày bị người đuổi giết, sớm muộn cũng có ngày bị bắt.
Nguyên nhân vì thế nên hắn mới tung tin tức về Thác Sâm ra cũng có độ tin cậy lớn hơn. Huống hồ việc này cũng không cần phải nói dối, cứ tới vùng đất của Cổ Thần ở Chu Tước tinh là sẽ biết thật giả ngay!
-La Thiên, Thi Âm Tông, Tu Chân Liên Minh, ba thế lực này đều đi tới vùng đất của Cổ Thần, không biết có thể đối phó với Thác Sâm hay không?
Vương Lâm trong khi trầm ngâm ánh mắt chợt lóe lên, không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa.
Trên thực tế khiến ba thế lực này tới Chu Tước tinh chỉ là bước đầu của kế hoạch của hắn mà thôi! Sau đó hắn còn một kế trong kế nữa!
Hít sâu một hơi, Vương Lâm khoanh chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lôi Oa bên cạnh. Lôi Oa lúc này dường như đang ngủ nhưng lại có một tia hỏa nguyên lực đang chậm rãi chui vào trong thân thể nó.
Lôi Oa và Văn thú năm đó khi Vương Lâm đi tới Chu Tước thánh tông liền thả chúng ra để chúng tự tu luyện. Hôm qua Lôi Oa từ Huyền Vũ thánh tông tới, lấy linh tính của nó tìm được Vương Lâm.
-Văn thú cũng nên tới rồi mới phải, vì sao chưa tới tìm ta? Trưởng lão của Thanh Long thánh tông cũng đã từng nói, Văn thú bay trước bọn họ. Tuy rằng tốc độ của Văn thú tuy không nhanh bằng những trưởng lão này nhưng bấy nhiêu thời gian cũng nên tới rồi mới phải. Vương Lâm nhướng mày, hơi trầm ngâm, sau đó nén nghi hoặc trong lòng xuống.
-Thôi đi, Văn thú vốn tính tinh nghịch, có chậm mấy ngày cũng không sao.
Hai tay Vương Lâm bắt quyết, điểm lên thân thể, sắc mặt hắn liền dần dần hồng hào một cách khác thường, thần sắc còn mơ hồ lộ ra vẻ thống khổ.
Với khả năng điều khiển hỏa nguyên lực của Vương Lâm, hắn sẽ không cảm thấy khó chịu với nhiệt độ cao chứ chưa nói tới là ra mồ hôi. Nhưng giờ phút này trên trán hắn lại có những giọt mồ hôi to như hạt đậu dần dần xuất hiện.
Hồi lâu, Vương Lâm thở nhẹ ra một luồng trọc khí, hồng quang chợt lóe lên không ngừng bên ngoài lồng ngực. Một thanh đoạn kiếm chậm rãi từ trong ngực hắn từng chút một bị đẩy ra.
Chương 1029: Ngoại Nhân
Đoạn kiếm xuất hiện liền có một luồng khí sat lục ầm ầm tràn ra. Sát lục khí quá nồng đậm, trong thời gian ngắn đã tràn ngập cả chủ tinh, lại trực tiếp tràn vào tinh không. Mặc dù bên ngoài tinh cầu có ngọn lửa thiêu đốt nhưng dưới sát lục khí này cũng bị sững lại, sau đó tản ra.
Đoạn kiếm này chính là do căn nguyên của sát lục khí của đời của Thiên Vận Tử áo xám biến thành, năm đó trong trận đánh ở vùng đất Yêu Linh đã lưu lại trong cơ thể Vương Lâm. Trong ba năm hắn không ngừng tu hành chữa thương, cuối cùng đã chậm rãi luyện hóa được mảnh kiếm này. Lúc này một phần của nó đã tiêu tan trong nguyên thần, đã bị tế luyện, còn phần còn lại tồn tại trong cơ thể.
-Ba năm tu hành, vật này ta cơ bản đã nắm được. Sau khi luyện hóa vật này thì có tu luyện Sát lục tiên quyết trở lại cũng không có việc gì, chẳng gặp phải nguy hiểm khi trăm vạn đạo sát lục khí tự bạo như trước nữa.
Đối với sát lục khí Vương Lâm thủy chung không thể quên. Dù sao thì hắn năm đó đã tu hành Sát lục tiên quyết nhiều năm, lại đã đạt tới đại thành. Cũng là trong lúc đó thì dưới sự trợ giúp của Cổ Yêu Bối La để hắn cảm ngộ cảnh giới mới phát hiện ra nguy hại do Sát lục tiên quyết đem lại.
Nếu tiếp tục tu luyện thì bản thân hắn sẽ sụp đổ, hóa thành một đạo sát lục khí chính thức, trở thành vật của Thiên Vận Tử áo xám.
Cuối cùng hắn đành phải lựa chọn từ bỏ nó, trong lòng vẫn có chút tiếc hận. Nhưng giờ phút này tiếc hận đã tan thành mây khói. Nhìn đoạn kiếm màu đỏ rực tung bay trong cơ thể, trong mắt phải của Vương Lâm lóe lên hỏa quang. Nhất thời một biển lửa đột nhiên hiện ra, vờn quanh đoạn kiếm, hừng hực thiêu đốt.
Vương Lâm không dừng lại, tay phải bắt quyết điểm vào mi tâm một cái. Lập tức nguyên thền thái cổ Lôi Long từ trong mi tâm bay ra, hướng về phía ngọn lửa đang vây quanh đoạn kiếm phun một ngụm khí nguyên thần.
Ở bên trong nguyên thần thái cổ Lôi Long, đệ nhị nguyên thần của Vương Lâm do Cửu Huyền Biến hóa thành mở bừng đôi mắt, cũng phun ra một ngụm nguyên thần khí.
Nhờ đó mà lôi hỏa lần lượt giao thoa, đồng thời bốc lê, vây quanh rồi đụng vào ngọn lửa đang thiêu đốt thanh kiếm. Lập tức ngọn lửa này liền bùng cháy dữ dội, dường như là được đổ thêm dầu vậy.
Cùng với đó là tiếng sấm ầm ầm không ngừng. Dần dần đoạn kiếm màu đỏ rực kia bắt đầu có dấu hiệu bị hòa tan. Nhưng ngay khi chuẩn bị hòa tan thì lập tức liền co sát lục khí âm hàn từ trên thân kiếm toát ra đối kháng với ngọn lửa.
Hiện tượng này Vương Lâm cũng không xa lạ lắm. Hắn hầu như mỗi lần tế luyện đoạn kiếm này đều thấy biến hóa như vậy. Nhưng hôm nay Vương Lâm không có thời gian tiếp tục dây dưa nữa. Hắn muốn luyện hóa toàn bộ thanh kiếm này, hình thành sát lục kiếm trong cơ thể mình, nhờ đó có thể tiếp tục tiến hành tu luyện Sát lục tiên quyết, thứ đại thần thông công thủ vô cùng mạnh mẽ kia.
Nếu để Cửu Huyền Biến thành công trước thì Vương Lâm hoàn toàn không nắm chắc nhưng đối với việc này thì hắn nắm chắc bảy thành!
Ánh mắt từ trên đoạn kiếm đang bị thiêu đốt thu hồi lại, Vương Lâm hít sâu một hơi, hai tay bắt quyết. Cùng với tay phải Vương Lâm giơ lên trời, đệ nhị nguyên thần trong cơ thể hắn cũng làm một động tác như vậy. Trong nháy mắt này, một cỗ hỏa nguyên lực khổng lồ không thể tưởng tượng nổi đột nhiên từ trong đệ nhị nguyên thần ở trong cơ thể Vương Lâm bạo phát, theo tay phải của Vương Lâm hóa thành một biển lửa lao thẳng lên trời cao.
-Viêm Ngưng!
Tiếng nói của Vương Lâm trầm thấp. Trong tích tắc khi lời này được thốt ra, nhất thời toàn bộ hỏa nguyên lực ở trong tu chân tinh này bỗng nhiên chuyển động, ngưng tụ về phía Vương Lâm.
Không chỉ có tu chân tinh này như vậy, thậm chí ngay cả ngọn lửa đang thiêu đốt ngoài tinh không cũng như thế. Hỏa nguyên lực mênh mông không ngừng dung nhập. Tay phải Vương Lâm hạ xuống, một ngón tay điểm vào đoạn kiếm nọ. Trong nháy mắt hỏa nguyên lực được ngưng tụ này tiến thẳng tới đoạn kiếm. Trong thời gian ngắn, tốc độ hòa tan của đoạn kiếm tăng lên mấy lần.
Nhưng cùng lúc đó, bên trong đoạn kiếm cũng tràn ra sát lục khí càng nhiều, không ngừng đối chọi với ngọn lửa.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm nọ nửa ngày, mắt phải lóe lên kịch liệt. Đệ nhị nguyên thền trong nguyên thần thái cổ Lôi Long lại hành động, xuyên thấu qua nguyên thần thái cổ Lôi Long, theo mắt phải của Vương Lâm hóa thành một luồng sáng đỏ lao tới. Trong tích tắc này, Vương Lâm không chút do dự hai tay bắt quyết, há mổm phun ra một vật. Vật này chính là Mười tám tầng địa ngục Phong Tiên Ấn!
-Rải đậu thành binh, Hư Không Tử, Thiên Vận Tử, hiện!
Lời nói của Vương Lâm vừa thốt lên, tay phải vung về trước. Lập tức một quầng sáng liền từ Phong Tiên Ấn tỏa ra bốn phía. Trong thời gian ngắn, ánh sáng này ngưng tụ lại, hóa thành hai hư ảnh hồn phách!
Đó chính là Hư Không Tử và hai cái phân thân dung hợp của Thiên Vận Tử!
Hai hồn phách bị nhốt này vừa xuất hiện lập tức liền lao thẳng tới đoạn kiếm, vờn quanh đệ nhị nguyên thần của Vương Lâm, trợ giúp hắn luyện hóa đoạn kiếm này! Cùng lúc đó, tay trái Vương Lâm giơ lên hướng về phía miệng núi lửa bên cạnh ấn một cái. Nhất thời từ trong núi lửa truyền ra những tiếng ầm ầm vang động, khói đen phun ra dày đặc. Trong nháy mắt, một cỗ sóng nhiệt từ miệng núi lửa ầm ầm trào lên.
Trong sóng nhiệt này có rất nhiều nham thạch nóng bỏng tung bay nhưng tay trái Vương Lâm hạ xuống một cái thì những nham thạch này liền như nước chảy, vờn quanh bốn phía đoạn kiếm, hóa thành một quả cầu dung nham lớn hơn mười trượng, khiến cho độ nóng bên trong càng cao.
Lúc này đây có thể nói là Vương Lâm đã không tiếc phải trả giá đắt, nhất định đem sát lục kiếm của Thiên Vận Tử áo xám luyện hóa hoàn toàn. Đệ nhị nguyên thần, Hư Không Tử, phân thân của Thiên Vận Tử cùng điều động thiên địa hỏa nguyên lực, cuối cùng lại lấy tất cả nham thạch nóng chảy bọc bên ngoài, phong kín tất cả, khiến cho tốc độ tế luyện nhanh hơn.
Vương Lâm đang ở dưới quả cầu dung nham lớn hơn mười trượng kia, hai tay không ngừng điều động hỏa nguyên lực bốn phía. Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã tới ngày thứ mười ba. Loại tế luyện này tiêu hao quá nhiều, nếu thời gian quá dài thì Vương Lâm cũng không cách nào chịu nổi. Không chỉ có nguyên lực bản thân của hắn mà hắn đã dùng tới tiên lực ngưng tụ do cắn nuốt hơn mười nguyên thần tiên nhân trong ba năm qua.
Lại mười hai canh giờ nữa trôi qua, hai mắt Vương Lâm chợt bùng sáng, khẽ quát một tiếng, hai tay hướng về bốn phía vung lên. Chợt nghe ầm một tiếng, quả cầu dung nham trước người hắn ầm ầm biến mất, hóa thành vô số mảnh nhỏ bốc cháy. Đoạn kiếm trong nháy mắt đó đã sụp đổ, không chống cự nổi uy lực tàn phá của ngọn lửa, bị hòa tan toàn bộ, sau đó bị đệ nhị nguyên thần của Vương Lâm thôn phệ, nhanh chóng quay trở về thân thể Vương Lâm.
Hồn phách Hư Không Tử và Thiên Vận Tử cũng trở lại Phong Tiên Ấn.
Vương Lâm nhắm mắt ngồi xuống trong chốc lát. Dàn dần bên trong đệ nhị nguyên thần ngưng tụ một thanh kiếm đỏ sẫm, có từng đợt sát lục khí vờn quanh. Chỉ cần Vương Lâm động ý niệm là sát lục khí này sẽ tràn ra.
-Đáng tiếc kiếm này sau khi tế luyện lại bị tiêu hao quá nhiều sát lục khí, lúc này còn lại trên đó không tới trăm vạn, còn cần ta tiếp tục tu luyện, không ngừng tăng thêm.
Vương Lâm mở mắt, hít thở thật sâu, vỗ túi trữ vật. Lập tức có một đạo ô quang bay ra, ở trước người Vương Lâm hóa thành một thanh tam xoa kích mang theo khí tức tang thương.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào mũi tam xoa kích này. Nhưng lúc này đột nhiên thần sắc hắn hơi thay đổi, ngẩng đầu nhìn tinh không. Lập tức ánh mắt Vương Lâm hiện lên vẻ ảm đạm và áy náy.
-Việc này cuối cùng cũng phải cho hắn một công đạo.
Vương Lâm thầm than, thu hồi tam xoa kích, thân thể nhoáng một cái rồi biến mất.
Ở trên một tu chân tinh cách Vương Lâm không xa, có một viên tu chân tinh. Đây cũng là một chủ tinh, trên đó núi non hùng vĩ, lửa đỏ rực bầu trời, thoạt nhìn cũng rất đồ sộ.
Ở trên ngọn núi cao nhất của tu chân tinh này có một nữ tử đang quỳ. Nữ tử này xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thần sắc lại đau khổ. Nàng quỳ ở đó, không nhúc nhích.
Ở trước nàng có một bức tượng đá màu đen. Tượng đá này điêu khắc chính là Vương Lâm. Ở phía sau tượng đá là một động khẩu, bên trong tối đen như mực.
Ở bên cạnh tượng đá lại có một thanh niên mặc hắc y đang ngồi đả tọa. Thần sắc hắn lạnh lùng, nhắm mắt không thèm nhìn nữ tử đang quỳ cách đó không xa một cái, chỉ bình tĩnh thổ nạp.
-Van xin ngươi, hãy cho ta đi vào.
Đôi mắt nữ tử kia ngân ngấn nước, nhìn nam tử mặc hắc y.
-Không được!
Thanh niên mặc hắc y mở mắt, lãnh đạm nói.
Thân thể nữ tử này run rẩy, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên từ trên bầu trời truyền xuống một tiếng thở dài. Chỉ thấy trên đỉnh núi này có sóng gợn quanh quẩn, sau đó Vương Lâm bước ra.
Vương Lâm vừa xuất hiện, thần sắc thanh niên mặc hắc y kia lập tức hiện lên vẻ kích động và cuồng nhiệt, vội đứng dậy cung kính hô:
-Thập Tam xin ra mắt sư tôn.
Nữ tử kia khi thấy Vương Lâm, thần sắc càng thêm đau khổ nhưng không nói gì thêm.
-Linh nhi, mang ta đi gặp tổ gia gia của ngươi.
Vương Lâm hơi gật đầu với Thập Tam, ôn nhu nói với nữ tử kia.
-Tổ gia gia hắn, hắn sắp không xong rồi.
Hai hàng nước mắt Linh nhi chảy xuống.
Trong ánh mắt Vương Lâm hiện lên vẻ áy náy càng đậm, vung tay áo một cái, cuốn theo Linh nhi biến mất. Sau khi hắn rời đi, ở sâu trong động kia lại có hai đạo tinh quang lóe lên.
Bổn tôn của Vương Lâm mở hai mắt, cũng lộ ra vẻ áy náy. Trên bờ vai hắn, Tinh Ngân Điều đang nằm, vươn đầu lưỡi liếm cổ hắn.
Không có bất cứ kẻ nào có thể thấy, phần dưới eo của bổn tôn Vương Lâm giờ phút này chỉ còn lại một đám hài cốt, tỏa ra khí tức âm trầm.
Trên một thành trì của Chu Tước thánh tông có một người tóc bạc trắng đầu, khuôn mặt cực kì gia nua, không ngừng uống rượu, thần sắc lộ vẻ điên cuồng.
-Lão nhị, lão tam, đại ca xin lổi các người, xin lổi.
Lão giả hung hăng uống một ngụm rượu, tùy ý để cho rượu từ khóe miệng hắn chảy xuống, hòa cùng nước mắt làm một.
Hắn uống không phải là rượu mà là nước mắt. Do nước mắt dung nhập khiến rượu không còn ngọt mà lại tỏa ra vị chua cay nồng đậm. Trong lòng hắn đau khổ, uống rượu với hắn mà nói chính là uống nước mắt của chính mình.
Phía sau hắn trong sóng gợn lóe lên, Vương Lâm và Linh nhi đi ra. Linh nhi thấy bộ dáng của hắn, nước mắt càng tuôn rơi, đang muốn đi đoạt bầu rượu của hắn thì bị Vương Lâm ngăn lại.
Vương Lâm thở dài đến gần lão giả, cùng hắn ngồi trên tường thành, tùy ý cầm bầu rượu bên cạnh, tùy tiện uống một ngụm lớn.
Mà ngay lúc này, ở giữa Liên Minh Tinh Vực, một đám mãnh thú thân hình như con muỗi đang gào thét bay đi. Đôi mắt chúng đỏ bừng một mảnh, có một mùi hương như có như không mà chỉ có Văn thú mới ngửi được từ từ truyền đến khiến đám Văn thú dường như là bị mùi thơm đó điều khiển.
Phía trước chúng có ba thanh niên mặc hoàng y. Trong tay ba người này đều cầm một cây hương cổ quái, cẩn cẩn thận thận dẫn dụ đàn Văn thú này.
-Không ngờ tới trong Liên Minh Tinh Vực lại có Văn thú khổng lồ. Lần này đi gặp mặt trưởng lão, mang theo Văn thú khổng lồ, ba chúng ta nhất định lập được đại công.
Ánh mắt người ở giữa lộ vẻ tham lam, thấp giọng nói.
Tiếng nói hắn phát ra lại hơi khác tu sĩ Liên Minh Tinh Vực, dường như đến từ bên ngoài Liên Minh Tinh Vực
–Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm