[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 217 [Chương 831(b) đến 835]
❮ sautiếp ❯Chương 831(b): Món quà của Thanh Thủy
Trong tinh vực Liên Minh, nơi một tinh cầu tu chân, bổn tôn của Vương Lâm ẩn thân trong một môn phái tu chân, hành động giống như một đệ tử cấp thấp. Vào lúc này, hắn đang khoanh chân ngồi, sinh cơ của bản thân đang tiêu tán nhanh chóng.
Chỉ có điều đối với sự tan biến đó, bổn tôn không hề có một hành động ngăn cản chỉ im lặng nhìn lên bầu trời.
Từ trước tới nay, ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng nhưng vào lúc này lại giống hệ phân thân chỉ có một sự trìu mến.
Từ bổn tôn, sinh cơ theo một phương pháp đặc biệt chui vào trong thân thể phân thân rồi lại di chuyển vào nguyên anh của Lý Mộ Uyển. Từ từ, nguyên anh của Lý Mộ Uyển càng lúc càng rõ ràng.
Thời gian chầm chậm qua đi, ngày thứ ba, ngày thứ tư.
Tới ngày thứ năm, bổn tôn của Vương Lâm không còn có chút ánh sáng. Mái tóc hồng trở nên nhợt nhạt. Sinh cơ tiêu hao mức độ lớn khiến cho bổn tôn có thân thể Cổ Thần cũng không thể chịu đựng.
Sau khi qua ngày thứ tư, nguyên anh của Lý Mộ Uyển trở nên rõ ràng. Trong nguyên anh của nàng tràn ngập sức sống, tử khí đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ có điều sức sống đó sau khi không có sinh cơ của Vương Lâm dung nhập liền không thể ổn định, chưa nói gì tới sự thức tỉnh.
Bốn ngày, đó đã là cực hạn, ngày thứ năm Vương Lâm không có cách nào vượt qua.
– Lão phu chỉ có thể làm tới bước này. Sinh cơ của ngươi không đủ nên không thể làm sống lại Nguyên Anh. – Tổ tiên của Hướng gia bình tĩnh nhìn Vương Lâm rồi lại nằm vào trong quan tài.ột làn tử khí nổi lên đẩy Lý Mộ Uyển và Vương Lâm ra khỏi thông đạo.
Trong quá trình đó, hai tay Vương Lâm lập tức bắt quyết, từng đạo cấm chế bao phủ nguyên anh khiến cho tốc độ tan biến của một chút sức sống đó chậm lại.
Trong nháy mắt khi ra khỏi cái khe, hai cặp mắt liền tập trung vào người Vương Lâm.
Vào lúc này, Thanh Thủy nhìn thấy Vương Lâm chỉ ngẩn người, trầm mặc không nói.
Về phần Hướng Văn Đông như sớm biết sẽ có tình trạng này nên chỉ liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi thôi.
Vương Lâm trân trọng đặt nguyên anh của Lý Mộ Uyển vào trong túi trữ vật, nhìn Thanh Thủy rồi nói một cách bình tĩnh:
– Sư huynh! Chúng ta đi thôi.
Thanh Thủy than thầm một tiếng rồi phất tay áo, đưa Vương Lâm bay đi.
Hướng Văn Đông nhìn theo hướng Vương Lâm biến mất, mỉm cười lẩm bẩm:
– Hứa Mộc! Tuy lão phu tính kế với ngươi, nhưng lại không có gì giấu diếm. Với sự thông minh của ngươi chắc cũng đã biết được. Giúp ngươi hồi phục nguyên anh thì trả giá chính là vô số sinh cơ. Như thế, chúng ta không hề thiếu nợ nhau.
Trong tinh không, Thanh Thủy và Vương Lâm giống như hai chòm sao chổi bay đi.
– Sư huynh! Ngươi cũng biết vật đấy? – Trong lúc phi hành, Vương Lâm chợt mở miệng. Hắn vỗ vào túi trữ vật, nhất thời, Tị Thiên quan bay ra trước mặt.
Thanh Thủy dừng lại, liếc nhìn Tị Thiên quan. Ánh sáng màu hồng lóe lên trong mắt phải. Một lúc sau, hắn trầm giọng nói:
– Vật này ta chưa từng thấy, nhưng nó có đậm đặc tiên khí thì chắc chắn là vật của tiên giới. Mặt khác bên trong nó còn có một thứ lực lượng đặc biệt, giống như một thứ quy tắc nào đó. Vật này chắc là dùng để chữa thương phải không?
Nghe thấy ngay cả Thanh Thủy cũng không biết được vật ấy, Vương Lâm thầm than thu hồi Tị Thiên quan rồi nói:
– Nó đúng là vật để chữa thương nhưng lại không biết phương pháp.
Thanh Thủy cũng không hỏi tiếp chỉ nhìn ra xa. Im lặng một lúc, lão chợt nói:
– Hứa Mộc! Tuy ngươi không bước vào Thăng Tiên trì nhưng vẫn vượt qua khảo nghiệm. Lần này ta tới Liên Minh nguy hiểm rất nhiều chỉ sợ là không thể cho ngươi đi theo. Vì vậy mà trong tinh vực Liên Minh tất cả ngươi đều phải dựa vào bản thân.
Vương Lâm gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm giác không thể nói lên được thành lời, bởi sự kêu gọi của thiên đạo đã càng lúc càng rõ ràng.
– Hô Phong, Hoán Vũ, Tát đậu thành binh. Ba tiên thuật này ngươi đã có được Hô Phong. Hai tiên thuật còn lại, bây giờ ta sẽ truyền thụ cho ngươi. – Thanh Thủy vừa nói, hai ngón tay khép lại điểm vào mi tâm của Vương Lâm. Nhất thời, một luồng tiên nguyên dung nhập vào trong đầu hắn.
Cùng lúc đó, trong đầu Vương Lâm lập tức xuất hiện toàn bộ tin tức liên quan tới Hoán Vũ và Tát Đậu thành binh. Động tác vừa rồi của Thanh Thủy chính là một sự truyền thừa.
Truyền thừa hoàn toàn khác với truyền thụ. Chỉ có quan hệ thầy trò mới có thể tiến hành truyền thừa. Bởi như vậy mới có thể giúp cho tránh được việc tốn thời gian đi theo đường vòng, làm cho người nhận hiểu được sâu nhất.
Thanh Thủy nhìn Vương Lâm thầm than trong lòng. Khi mới bắt đầu, hắn đối với Vương Lâm chỉ là báo đáp sư tôn. Năm đó, tuy sư tôn chỉ nói đùa, nhưng sau khi hắn tỉnh dậy, chuyện duy nhất có thể báo đáp là làm thế này. Vì vậy mà hắn cũng chẳng để ý tới Vương Lâm nhiều lắm, chỉ vì sư tôn mà thôi.
Vương Lâm không bước vào Thăng Tiên trì khiến cho Thanh Thủy thất vọng, quyết định từ nay về sau Vương Lâm và sư tôn hết duyên. Từ bây giờ, không còn chút quan hệ nào nữa và hắn toàn tâm toàn ý tìm kiếm nguyên nhân tiên giới tan vỡ và lý do khiến cho bản thân điên cuồng.
Nhưng tất cả khi nhìn thấy Vương Lâm vì một người con gái mà chấp nhận đi tới bước này, bỏ qua toàn bộ sinh cơ làm cho Thanh Thủy như nhớ lại.
Nhìn Vương Lâm, Thanh Thủy như thấy lại bản thân khi trước, trong lòng cảm giác đau đớn. Hắn không thể nào quên được sau khi tỉnh dậy nhìn thấy một vũng máu tươi và người yêu đang nhắm mắt.
Cũng vào lúc đó, trái tim của hắn hoàn toàn tan vỡ.
Cảm giác buồn bã, ánh mắt của Thanh Thủy nhìn Vương Lâm không còn chuyện báo đáp sư tôn mà có một chút gì đó trìu mến hơn.
– Ngươi không bước vào Thăng Tiên trì nên không thể phát huy được toàn bộ uy lực của tiên thuật. Sư huynh không có gì cho ngươi, chỉ có ngươi một đạo tiên nguyên lực giúp ngươi thi triển tiên thuật.
Đạo tiên nguyên lực truyền vào cơ thể Vương Lâm, Thanh Thủy không lấy đi mà sau đó được Vương Lâm vận chuyển biến thành một hạt tiên khí, rơi vào trong nguyên thần của hắn.
– Tiên nguyên lực này có hạn, xem như lễ vật nhỏ của ta đi. Còn có Hoán Vũ Ttinh, hai vật này khác nhau nhưng cùng có thể kết hợp để thi triển. Ngươi ở trong Liên Minh Tinh Vực, chỉ cần không sa vào cuộc chiến của tu sĩ có đại thần thông thì cũng tự bảo vệ mình.
Lúc này, trong đầu Vương Lâm vẫn còn bị Hoán Vũ cùng với thần thông Vãi đậu thành binh tràn ngập, đắm chìm bên trong không ngừng chuyển hóa và minh ngộ.
Thanh Thủy trầm ngâm một lúc lâu, nhìn Vương Lâm với ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói:
– Sức sống của ngươi hao hụt nhiều lắm, điểm này sư huynh không giúp được ngươi. Thần thông sở tu của ta đều là thuật chinh chiến, không thể an dưỡng. Chỉ có năm đó ở Lôi Tiên Giới, sư tôn truyền thụ cho ta thần thông thôn phệ, thần thông này ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi, giờ ta truyền lại cho ngươi.
Thanh Thủy nói xong, dùng tay phải đặt tại mi tâm của Vương Lâm, những gì có liên quan tới thần thông thôn phệ, dũng mãnh đi vào trong đầu Vương Lâm.
– Thuật này tác hại rất lớn. Năm đó, khi truyền cho ta, tôn sư cũng rất do dự. Nếu bây giờ ngươi học được cũng phải tránh, nếu không cần thiết thì đừng sử dụng tùy tiện.
Thanh Thủy thở dài, nhìn vẻ mặt già nua của Vương Lâm, thu hồi tay phải. Trong lúc đó, bức tranh hiện ra một kí hiệu cực kì quỷ dị, kí hiệu này chứa đầy mùi máu tanh, vừa xuất hiện đã làm cho trời đất biến hóa. Trong nháy mắt, hầu như tất cả bụi bặm cũng đều nhanh chóng bị thổi bay.
Chương 832: Tư Đồ Nam xuất quan
– Sức sống của ngươi tổn thất quá nặng, kí hiệu này chỉ có thể bảo vệ thêm một chút mà thôi.
Thanh Thủy vung tay phải lên, lập tức kí hiệu màu đỏ trực tiếp ấn vào ngực của Vương Lâm, chợt lóe lên, rồi biến mất không thấy.
Cơ thể của Vương Lâm chấn động mãnh liệt. Trong phút chốc, sắc mặt từ già nua nhanh chóng phục hồi. Một lúc sau, trừ cái đầu bạc, còn lại tướng mạo đã khôi phục như ban đầu. Trên cơ thể hắn, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy sức sống của hắn bị tổn thương, toàn bộ được che dấu để bảo vệ.
– Kí hiệu này không có tác dụng khôi phục, lại không thể sử dụng đối với Nguyên Anh trong cơ thể . Nếu không ngươi cũng không bị như thế.
Thanh Thủy xoay người, hướng về phía tinh không, bóng dáng dần dần biến mất.
– Sư đệ, từ nay về sau tự giải quyết cho tốt…Phương pháp khôi phục của Cực Cảnh và Thiên Kiếp có liên quan với nhau. Chỉ có điều, nếu tu vi chưa bước vào Toái Niết, chớ có dựa vào Cực Cảnh, nhất thiết phải tránh.
Thanh Thủy đi rồi.
Thân thể của Vương Lâm chấn động, khôi phục lại tinh thần. Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn quanh quẩn bên tai, hắn nhìn Thanh Thủy đã đi ra phía xa, thì trầm ngâm một hồi lâu.
– Cảm ơn!
Vương Lâm nhẹ giọng, trong lòng có nỗi niềm không nói được, bèn xoay người rời đi.
Hắn không dùng cái khe của Lôi Tiên Điện để vào Liên Minh Tinh Vực, mà cả người dung nhập thiên địa, tìm được một tinh cầu tu chân tinh vứt đi bị bỏ hoang gần nhất cẩn thận xem xét. Sau khi thấy mọi thứ an toàn, hắn bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, tạo một động phủ.
Thần thức tản ra, Tháp Sơn bước ra phía sau, khoanh chân ngồi ở cửa động bảo vệ. Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức quả cầu cấm chế phong ấn Lý Mộ Uyển bay ra, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn quả cầu cấm chế, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ buồn đau, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve. Lập tức, quả cầu cấm chế mở ra từng tầng một, bên trong lộ ra Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển vẫn còn có một tia sức sống.
– Uyển nhi, nếu ta có thể dùng tất cả sức sống còn lại của mình, để có thể đổi lấy cơ hội sống sót cho nàng ta cũng cam lòng.
Giọng điệu của Vương Lâm bình tĩnh, nhưng lại lộ một nỗi đau làm người ta chua xót.
Nguyên Anh Lý Mộ Uyển run rẩy. Nàng không còn khí lực để thức tỉnh. Nhưng lúc này lại có hai hàng nước mắt, lăn dài trên thân thể, là Nguyên Anh nên không có nước mắt. Khi nước mắt vừa lăn ra, lập tức tiêu tan, không còn nửa giọt rơi xuống. Chỉ có điều, nó hóa thành nỗi bi thương nồng đậm, tràn ngập bốn phía.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn Lý Mộ Uyển, giữa mi tâm của hắn hào quang lóe lên, hạt châu Thiên Nghịch dần dần ngưng tụ. Hắn đặt Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển vào trong hạt châu Thiên Nghịch. Nhưng Vương Lâm run rẫy khi phát hiện ra trong Thiên Nghịch, sức sống của Lý Mộ Uyển không ngờ còn đang tiêu tan.
Nó tiêu tan dần dần nhưng lại liên tục.
Vương Lâm trên mặt lộ ra vẻ chua xót. Hắn trầm ngâm một lát, rồi quyết định vỗ túi trữ vật, Tị Thiên Quan lập tức biến ảo ra, dừng trước mặt hắn. Vật này giống như một cỗ quan tài bằng pha lê, lộ ra từng trận tinh quang, thoạt nhìn cực kì rực rỡ.
Từ bên trong hạt châu Thiên Nghịch, hắn lấy Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển ra. Tay hắn không ngừng run rẩy. Hắn đã quyết định nhưng lúc này lại trở nên trầm ngâm.
Buông tay hay là không… Nhìn thấy Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đang nhanh chóng tiêu tan. Vương Lâm nắm lấy tay Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển kéo vào trong Tị Thiên Quan. Khi rơi vào trong Tị Thiên Quan, lập tức Nguyên Anh đang khoanh chân liền thay đổi trạng thái, chậm rãi nằm xuống.
Vương Lâm nhìn không chớp mắt, quên hết mọi thứ xung quanh, trước mắt hắn chỉ có Lý Mộ Uyển.
Khi Lý Mộ Uyển vừa nằm xuống, lập tức trong Tị Thiên Quan hiện ra một cỗ sức mạnh kì quái, lan tràn bao phủ toàn bộ quan tài. Đồng thời, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển lập tức chấn động, không ngờ xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Chỉ có điều, đúng lúc này trong cơ thể Lý Mộ Uyển, một chút sức sống lại chạy ra từ trong Nguyên Anh. Dấu hiệu sụp đổ kia chậm rãi bị tiêu tan. Cuối cùng, trong cỗ quan tài xuất hiện ánh sáng nhiều màu.
Lúc này trong tâm trí của Vương Lâm đã trải qua biến hóa mãnh liệt. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, cũng là lúc hắn hiểu được, nếu như Lý Mộ Uyển không có chút nào sức sống, khi đặt vào trong Tị Thiên Quan, tất nhiên sẽ bị sụp đổ.
– Quan tài này xem ra có hiệu quả đối với người còn sức sống, cho dù chỉ còn lại một chút sức sống.
Vương Lâm chăm chú nhìn vào trong quan tài, ở đó có nhiều ánh sáng đang lóe ra.
Ngay sau đó, một sợi tơ màu đỏ từ Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển biến ảo ra, di chuyển rất nhanh, hình thành những đường nét cơ bản hình dáng của thân thể Lý Mộ Uyển. Tiếp đó, ánh sáng nhiều màu sắc ở giữa với vô số tinh quang ngưng tụ lại, từ hình dáng tơ hồng liền hình thành một bộ khung xương của người con gái.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được thân thể của Lý Mộ Uyển chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủn đã ngưng tụ ra. Trong quan tài nàng nằm im lặng như đang ngủ say, thậm chí ngay cả hơi thở cũng đã tồn tại. Vương Lâm nhìn cảnh tượng này, không kìm được nước mắt.
Uyển nhi. . .
Chỉ một cái liếc mắt thôi, với Vương Lâm cũng đã cảm thấy ý nghĩa lắm rồi.
Ba ngày sau, Vương Lâm mang Lý Mộ Uyển đi ra nơi tu chân tinh vứt đi kia, rồi đi thẳng đến Lôi Tiên Điện.
– Uyển nhi, chúng ta về nhà thôi.
Giữa tinh không, truyền ra lời nói đầy đau thương sâu nặng của Vương Lâm, nhưng không hề được giải tỏa.
Trong Liên Minh Tinh Vực, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, đã nổi lên một hồi gió tanh mưa máu. Bắt đầu từ phía tây của Liên Minh Tinh Vực, đạo quân tu sĩ của La Thiên Tinh Vực nhảy vào, tung hoành ngang dọc, tấn công và chiếm lĩnh một khối tu chân tinh, nên tu sĩ ở phía trong đều bỏ chạy.
Hình như mọi thứ thứ đều đến thời kỳ cuối . Tu Chân Liên Minh không có hành động gì, cũng không có vẻ gì phải lo lắng, dường như chỉ đứng nhìn.
Việc này đối với tu sĩ của La Thiên cũng khiến họ hơi nghi ngờ, không thể xác định thái độ của Liên Minh Tinh Vực. Ngay cả trong lòng đám người Viêm Lôi Tử cũng chứa đầy sự ngờ vực.
Nếu sự việc cũng xảy xa ở La Thiên Tinh Vực, thì Lôi Tiên Điện sẽ tổ chức phản kích, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương xâm nhập vào sâu bên trong, chiếm đóng căn cơ, chờ cơ hội.
Nếu là ở Tu Chân Liên Minh thì dù là tu chân tinh thất cấp trở lên, bất luận là thế nào cũng đã ra mặt. Trong Liên Minh Tinh Vực, những tu chân tinh tu sĩ La Thiên chiếm cứ toàn bộ những tu chân quốc lục cấp, thất cấp hình như biến mất một nửa, bọn họ không thể tìm được.
Cảnh tượng này thật quỷ dị, làm cho tu sĩ La Thiên càng thêm nghi ngờ. Mặc dù, lúc đầu nhìn bên ngoài thì La Thiên tu sĩ có vẻ nở mặt nở mày vô cùng, nhưng đối với việc không biết đối phương đang tiến hành phương thức chiến tranh gì khiến cho phần đông lão quái trong đám tu sĩ của La Thiên Tinh Vực, trong lòng cảm thấy bất an.
Nhưng đó không phải là điểm quan trọng, mà quan trọng là nửa tháng chiến đấu ác liệt ở Liên Minh Tinh Vực, sức chiến đấu của lục cấp tu chân quốc, khiến cho một bộ phận lớn tu sĩ của La Thiên, có thể nói là bị chấn động.
Loại này giết người cũng rất xảo quyệt, cách dùng pháp bảo cũng khó lường.v.v.tất cả khiến cho tu sĩ của La Thiên tổn thất không nhỏ. Nếu khi giao chiến mà đó là tu vi của hai bên là ngang nhau, thì tu sĩ La Thiên chắc chắn sẽ thất bại.
Điều đó càng làm cho một bộ phận tu sĩ La Thiên khiếp sợ. Tu sĩ Liên Minh còn lại đều là những tên giết người quyết đoán, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, thậm chí còn khiến cho tu sĩ La Thiên có cảm giác như mỗi một tu sĩ này đều đến từ Đông Lâm Tinh.
Lúc này, ở phía tây Liên Minh Tinh Vực, một tinh cầu tương đối hoang dã, bỗng nhiên phát ra một cỗ khí tức ngút trời. Ngay sau đó, toàn bộ trong tinh cầu truyền ra âm thanh nổ ầm ầm, âm thanh cứ vang vọng, điên cuồng truyền ra liên tiếp.
Cũng may là trên tinh cầu không còn người sinh sống. Nếu không, khi nó nổ vang và chấn động kịch liệt như thế, chắc chắn sẽ không còn ai sống sót. Mặt đất rung chuyển, sông biển đảo lộn, dường như cái chết kề cận.
Từ trong tinh cầu, một tiếng cười sảng khoái truyền ra kéo dài, kèm theo đó là tinh cầu nổ càng dữ dội.
– Lão tử xuất quan!T tiểu nương tử Phượng Loan Tinh, bắt lão tử chờ đợi. Lúc đó còn ép lão tử phải bế quan một thời gian dài như thế, để lão tử phải trốn đông, trốn tây, phải tới một địa phương mà đến chim cũng chẳng thèm ỉa. Ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi!
Một âm thanh cực kì kiêu ngạo, hóa thành một tiếng rít gào, lan tỏa khắp đất trời. Cùng lúc đó, bên trong tinh cầu, bỗng nhiên lao ra một bóng người.
Người này quần áo rách nát, làn da ngăm đen, cực kì dơ bẩn, lôi thôi nhưng ánh mắt lại sáng ngời như mặt trời, tỏa ra một cỗ hàn quang quái dị chấn nhiếp tâm hồn người khác.
Người này một mạch lao ra, tiếng nổ cũng gầm vang theo, một sức mạnh khổng lồ xuất hiện tại tinh cầu. Dường như không chịu nổi, một mảng lớn tinh cầu lập tức sụp đổ.
– Lão tử không còn nhớ rõ là lần này bị giam cầm đã bao lâu. Đáng thương cho lão tử cho nhóm vương phi của lão tử, nhiều năm như vậy chắc đến bây giờ cũng đã chết hết. Lão tử lần này thực sự nổi giận. Lão tử tu luyện một mạch đạt đến Tịnh Niết sơ kỳ rồi, tới Phương Loan Tinh làm Vương gia thôi!
Người mắng to ầm ĩ, dường như muốn đem ác khí mà hắn tích trữ những năm gần đây xuất ra toàn bộ.
Chương 833: Chu Tước Tinh
Bên trong tinh không của Liên Minh Tinh Vực, Vương Lâm mái đầu bạc trắng, lạnh lùng nhìn về phía trước, chậm rãi tiến lên từng bước một. Bước chân của hắn không nhanh, nhưng mỗi lần bước ra đều xuất hiện sóng gợn quanh quẩn bên dưới, vượt qua khoảng cách cực xa.
Nhìn tinh không xung quanh lộ ra đôi chút quen thuộc, thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường. Hắn đã rời đi rất lâu… Khi rời đi hắn mới chỉ là Vấn Đỉnh kỳ nhưng khi trở về đã là Khuy Niết rồi!
– Thiên Vận Tử , Lăng Thiên Hầu… Vương Lâm ta đã trở lại!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang. Trong túi trữ vật của hắn còn có chìa khoá để tiến vào động phủ ngầm trong Yêu Linh chi địa, nó vẫn được Vương Lâm giữ gìn cẩn thận.
Năm đó, tu vi của Vương Lâm không tính là gì trong Liên Minh Tinh Vực, tiếp xúc cao nhất cũng chỉ đến mức độ Thất cấp tu chân quốc mà thôi. Nhưng hiện tại, hắn đã là tu sĩ Khuy Niết kỳ, dù là trong La Thiên Tinh Vực cũng đã được một số lão quái coi trọng. Lần này trở lại Liên Minh Tinh Vực, nếu hắn muốn có thể nhấc lên một hồi phong bạo!
Chỉ có điều Vương Lâm rất rõ ràng, Liên Minh Tinh Vực không hề như La Thiên Tinh Vực, mà quá thâm sâu.
– Lần chiến tranh giữa La Thiên Tinh Vực và Liên Minh Tinh Vực này nhất định phải cẩn thận! Không thể dễ dàng bị cuốn vào giữa được!
Đôi mắt của Vương Lâm chợt loé lên, quyết định trước hết chỉ có quan vọng.
Sau khi về tới Liên Minh Tinh Vực, tính cách cẩn thận năm đó của Vương Lâm lần nữa mạnh mẽ tái hiện. Sâu trong tâm khảm hắn biết rằng, tu sĩ của Liên Minh Tinh Vực, nhất là những lão già tu vi từ Vấn Đỉnh trở lên đều rất cáo già, càng không cần phải nói đến những người có tu vi tương đương với hắn.
Nếu một chút không cẩn thận, sợ là bị người ta nắm lấy thắt lưng kéo vào mà cũng không tự biết!
Nơi đây cũng không phải là La Thiên Tinh Vực, hình thức tu luyện theo gia tộc mà là thế giới tu chân tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, chọn lọc tự nhiên!
– Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của ta, sau khi hợp thể với bản tôn thì trong Liên Minh Tinh Vực này cũng không cần sợ bóng sợ gió!
Ánh mắt Vương Lâm loé ra hàn quang. Sau khi trở lại Liên Minh Tinh Vực, Vương Lâm liền thông qua liên hệ với bản tôn để biết được chính xác phương bị của nhau.
Trong khi bước chân đi về phía trước, thần thức của Vương Lâm tản ra, tràn ngập bốn phía. Không lâu sau, thần sắc của hắn hơi đổi. Dọc theo đường đi hắn đã luôn không ngừng tìm kiếm những tinh cầu hoang dã không có người ở. Lúc này hắn rốt cục cũng đã tìm được!
Sóng gợn dưới chân xuất hiện, thân mình Vương Lâm dung hợp vào thiên địa biến mất.
Lúc hiện ra đã xuất hiện ở một tinh cầu hoang dã không có người ở. Trên tinh cầu này linh lực không nhiều lắm nhưng trên mặt đất đầy cây cỏ, dồi dào sức sống. Đưa mắt nhìn ra, tinh cầu hoang dã này hoàn toàn tràn ngập cây cối.
Trước đó, khi hắn biết rằng muốn cứu sống Lý Mộ Uyển thì cần phải tiêu hao sức sống thì không chút do dự lựa chọn đổi sức sống để đổi lấy Thất Tịch thuật. Dù sao chờ đợi cả trăm năm, lúc này đây mới có một cơ hội duy nhất, hắn không thể từ bỏ được, muốn thử xem sẽ thành công hay thất bại.
Thành công chính là Lý Mộ Uyển tuy không sống lại nhưng có thân thể, có hy vọng.
Tuy nói sức sống của Vương Lâm sẽ tiêu hao tuyệt đại bộ phận nhưng đối với sức sống hắn cũng có tính toán khác. Ngay cả Thanh Thuỷ, đều không ngờ Vương Lâm còn có hậu thủ mà nói ra phù văn có tác dụng che dấu sức sống.
Lúc này đây, ngoại trừ mái đầu bạc thì tướng mạo của Vương Lâm không có chút nào già nua. Nhưng thực tế nếu phá bỏ phù văn này, thì hiện giờ hắn cũng tang thương như lão già ngàn năm tuổi.
Loại cảm giác Thiên đạo Luân hồi triệu hoán lại càng thêm rõ ràng. Chỉ là, hết thảy thần sắc của Vương Lâm không có gì biến hoá. Thân mình hắn nhoáng lên một cái, dừng lại trên tinh cầu tràn ngập sức sống này. Nháy mắt khi hai chân Vương Lâm hạ xuống, hắn thở sâu, khoanh chân ngồi trên mặt đất. Phía sau hắn, Tháp Sơn bước ra, khoanh chân ngồi ở bên cạnh, hai mắt loé ra hàn quang chăm chú nhìn bốn phía. Nếu có chút gió lay cỏ động nào gây bất lợi cho Vương Lâm, hắn sẽ lập tức ra tay.
Thở thật sâu một hơi, Vương Lâm nâng tay phải lên bóp quyết, lập tức một cỗ hắc mang ngưng tụ trên đầu ngón trỏ. Hắc mang này lúc đầu chưa nồng đậm nhưng một lát sau liền có một loại lực lượng có thể chấn nhiếp nhân tâm.
– Tịch Diệt Chỉ… Vương Lâm nhìn hắc mang trên đầu ngón trỏ. Năm đó, sau khi hắn thấy được bước thứ ba, phân tích thì thấy nếu thi triển pháp thuật này lâu dài thì không có lợi cho việc hồi quy bổn nguyên cho nên đã từ bỏ nó.
Nhưng sau khi nghe Hướng Vân Đông nói nếu muốn cứu Lý Mộ Uyển cần tiêu hao đại lượng sức sống của chính mình thì trong đầu Vương Lâm lập tức nhớ tới Tịch Diệt Chỉ.
Thần thông này lấy một loại phương thức cực kỳ bá đạo, cắn nuốt sức sống của vạn vật cho chính mình sử dụng. Sau khi dung nhập toàn thân, hoá thành một kích sắc bén, hết thảy sức sống sẽ tiêu tan.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, đầu ngón tay phải chậm rãi điểm về phía dưới, bỗng nhiên ấn tại mặt đất trước người. Trong nháy mắt này, lập tức hắc mang hình thành nên một vòng tròn, lấy Vương Lâm làm trung tâm hướng về bốn phía khoách tán ra.
Gần như chỉ trong chốc lát, hắc mang tràn ngập mặt đất trong phạm vi cả ngàn dặm, bao trùm mặt đất. Trong phạm vi này, những cây đại thụ ngàn năm dần dần héo rũ, lá cây nhanh chóng khô nứt, cuối cùng phịch một tiếng, hoá thành bụi phấn biến mất, Ngay cả những lá cây rơi xuống trong lúc này cũng tiêu tan.
Chỉ còn một đoàn bạch khí khi những cây đại thụ sụp đổ thì phiêu tán ra.
Đột nhiên lập tức ngưng tụ về phía Vương Lâm.
Không chỉ có những cây đại thụ, ngay cả những cây cỏ trên mặt đất đều ở khoảnh khắc khi hắc mang quét qua lập tức héo rũ, toàn bộ sức sống bị rút ra, hoá thành bạch khí, ngưng tụ về chỗ Vương Lâm.
Gần như chỉ trong nháy mắt, trong phạm vi ngàn dặm, toàn bộ sinh linh đều tịch diệt, chỉ có sức sống bay lên.
Nếu là từ trên trời cao nhìn xuống phía dưới thì lập tức nhìn ra điều quỷ dị này.
Ở một nơi rất xa, đây là một tinh cầu bán hoang phế, linh lực trên tu chân tinh này không đậm đặc.
Bên ngoài tu chân tinh lúc này có mấy đạo kiếm quang bay lượn. Đứng trên mỗi đạo kiếm quang đều có một tu sĩ. Những người này sắc mặt đều rất âm trầm, hàn quang loé ra trong mắt. Khi vờn quanh tinh cầu này thì thần thức không ngừng tản ra, chặt chẽ quan sát bốn phía.
Một cỗ khí tức áp bách không ngừng tràn ra.
Những tu sĩ đứng trên kiếm quang này tu vi cũng không cao, chỉ có Anh Biến kỳ mà thôi. Nhưng sát khí lộ ra trên người bọn họ cũng rất sâu đậm. Lúc vờn quanh bên ngoài tinh cầu, tuy thần thức tản ra quan sát xung quanh nhưng bên trong đôi mắt bọn họ đều có thể nhìn ra một tia lo lắng.
Không lâu sau, một đạo kiếm quang từ tu chân tinh bán hoang phế kia bay ra. Bên trên đạo kiếm quang này có một lão phụ nhân đang đứng, trên mặt bà có nhiều nếp nhăn nhưng có thể nhìn ra khi còn trẻ tuổi tất nhiên là xinh đẹp tuyệt trần, Nếu Vương Lâm nhìn thấy bà chắc chắn nhận ra bà có chút quen mắt.
Thần sắc của lão phụ nhân này cũng ưu sầu, sau khi bay ra lập tức có tu sĩ tới gần, cung kính nói:
– Tham kiến Bạch Tuyết sư thúc!truyện huyền huyễn audio
Lão phụ nhân hơi gật đầu, nhìn tinh không xa xa nói:
– Các ngươi cẩn thận một chút, nếu có gì dị thường nhất định phải sớm bẩm báo. Lúc này chiến loạn, Chu Tước Tinh ta quá gần với tu sĩ của Viêm Ly La Thiên Tinh Vực, có thể nói là hết sức nguy hiểm!
Lão phụ nhân thầm than, đang muốn nói tiếp thì thần sắc đột nhiên đại biến, hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào phía tinh không phía trước. Biến hoá của lão lập tức khiến cho những tu sĩ xung quanh chú ý, đều nhìn lên. Vừa thấy, sắc mặt của cả đám lập tức trở nên tái nhợt, nhưng lập tức ngưng tụ một cỗ sát khí ngập trời Tinh không xa xa, đạo đạo kiếm quang gào rít, tạo thành một đội ngũ ước chừng có mấy trăm tu sĩ, lao thẳng tới Chu Tước Tinh, đi đầu là một đồng tử đầu to. Hắn chắp hai tay sau lưng, đạp trên tinh không, khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngu ngốc.
Tên đồng tử đầu to này đã sớm nhìn thấy được tu chân tinh bán hoang phế kia. Loại tu chân tinh trình độ này, với trải qua mấy hôm vừa qua, hắn biết rằng sẽ ứng với một Lục cấp tu chân quốc.
Với tu vi của hắn, căn bản là hắn không thèm để Lục cấp tu chân quốc vào mắt. Càng không cần phải nói mấy trăn tu sĩ La Thiên Tinh Vực phía sau hắn, đến nơi này chẳng qua chỉ là đồ tinh mà thôi.
Nhiệm vụ chân chính của hắn là làm tu sĩ tiên phong tiến vào Liên Minh Nam Vực để tra xét tình huống.
Theo khoảng cách chậm rãi rút ngắn, lão phụ nhân bên ngoài Chu Tước Tinh sắc mặt âm trầm, không nói hai lời lập tức lui về phía sau. Lui theo về còn có những tu sĩ xung quanh. Những người này đều thi triển tốc độ nhanh nhất, trong tiếng xé gió của kiếm quang bay vào trong Chu Tước Tinh.
Thấy một màn này, tên đồng tử đầu to cười vang lên, biểu tình đần độn trên mặt càng rõ hơn.
Không chỉ có hắn, ngay cả đám tu sĩ La Thiên Tinh Vực phía sau hắn cũng cười ha hả. Dưới con mắt bọn họ, loại tu chân tinh trình độ này thực sự quá yếu!
Tuỳ tiện một Âm Hư tu sĩ nào bước vào tu chân tinh này đều có thể đồ diệt toàn tinh.
– Tiên Sử, tinh cầu này để cho huynh đệ hai người tại hạ giải quyết đi!
Phía sau đồng tử đầu to, một nam tử trung niên đi ra. Tu vi của người này vẫn chưa tới cảnh giới Âm Hư, chỉ là Vấn Đỉnh đại viên mãn. Sau khi bước ra, hắn nhìn về đồng tử đầu to cực kỳ cung kính.
Chương 834: Pho tượng Vương Lâm
Bên cạnh tu sĩ trung niên này cũng đi ra một người, tướng mạo của hai người này khá giống nhau.
Đồng tử đầu to nhìn lướt qua Chu Tước Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt. Với tu vi của hắn, muốn tiêu diệt tinh cầu này quả thật rất đơn giản, lúc này nghe thế mở miệng nói:
– Cho các ngươi thời gian một nén hương, giết sạch toàn bộ tu sĩ nơi này cho ta !
Huynh đệ hai người này cười lên ha hả, trong đó một người cười nói:
– Tiên Sử yên tâm, tu chân tinh bậc này không cần đến một nén hương, chỉ cần nửa thời gian ấy là đủ rồi !
Nói xong, hắn mang theo nụ cười độc ác, tiến tới phía trước hoá thành sao băng, ầm ầm lao thẳng về phía Chu Tước Tinh.
Phía sau hắn, người huynh đệ của hắn cũng lộ ra thần sắc đầy sát khí. Tốc độ hai người cực nhanh, nháy mắt đã đột phá tầng cương phong bên ngoài tinh cầu, trực tiếp lao vào trên Chu Tước Tinh.
Chu Vũ Thái đứng trên đỉnh Chu Tước Sơn , ánh mắt như điện. Một cỗ khí tức vô biên điên cuồng vận chuyển trong cơ thể. Trước người hắn , một thanh kiếm dài mỏng bay lượn. Hắn lẳng lặng đứng ở trên đỉnh núi , thần sắc kiên định.
Phía sau hắn có một đám tu sĩ đứng thẳng , trầm mặc.
Trong số những tu sĩ này không hề thiếu những người mà năm đó Vương Lâm từng gặp qua. Lúc này , mấy trăm năm đã trôi qua , những người này tu vi đều đã tăng tiến. Lão phụ nhân Bạch Tuyết lúc này cũng hoá thành một đạo kiếm quang từ giữa không trung hạ xuống. Bà thân là trưởng lão Nhân Tiên Đạo , Chu Tước Tinh chính là nhà của bà , bất kể thế nào cũng muốn bảo vệ !
Đáng nói tới trong đó có một lão già tiên phong đạo cốt , mặc một bộ hoàng bào , sau lưng còn có một thanh trường kiếm. Chỗ của hắn tương đối xa phía sau , hiển nhiên trong số những người này thì hắn còn chưa đủ tư cách đứng lên đầu.
Bộ dáng của hắn , nếu Vương Lâm nhìn thấy chắc chắn nhận ra người này chính là chường môn của Hằng Nhạc Phái năm đó , Hoàng Long chân nhân !
Lúc này , thần sắc của hắn cực kỳ ngưng trọng , nhìn không ra nửa điểm giả dối. Chỉ có điều , trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một tia suy nghĩ nhưng không có bất cứ kẻ nào có thể nhìn ra.
– Vương Lâm đ*o hữu đem danh hiệu Chu Tước Tử nhường cho Chu mỗ , Chu mỗ đã lập lời thề cùng tồn vong với Chu Tước Tinh. Hôm nay đối đầu với đại địch , dù Chu mỗ có tan xương nát thịt cũng không lùi lại nửa bước !
Phía sau Chu Vũ Thái cũng có hai tu sĩ Vấn Đỉnh. Hai người này cũng đều đã già cả , nếu Vương Lâm lúc này ở đây nhất định nhận ra thân phận bọn họ.
Hai người này nhìn thoáng sang nhau thở dài , trong mắt cũng hiện lên vẻ kiên định. Lúc này có trốn cũng không thoát , đây là một trận chiến không bình thường mà là chiến tranh giữa hai Tinh Vực !
Điểm này dĩ nhiên bọn họ đã được Tu Chân Liên Minh thông báo tin tức từ trước. Đối mặt với hết thảy điều này , bọn họ cũng có hậu thủ , nếu không sợ là chắc chắn phải chết không chút nghi ngờ !
Trong một chỗ ở nửa tinh cầu bên kia , Vân Tước Tử từ mấy trăm năm bế quan mở hai mắt ra. Tướng mạo của lão càng thêm già nua , phù văn trên mi tâm không ngừng loé lên. Sau khi đứng dậy , lão bước về phía trước một bước liền xuất hiện ở giữa không trung , nhìn về xa xa phía trước. Phía sau hắn , một đám tộc nhân của Tiên Di Tộc cũng đã tập hợp , thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Đồng thời lúc này trên Chu Tước Tinh , một số tu sĩ không màng thế sự cũng đều đi ra nhìn lên không trung , một cỗ áp lực nặng nề lan ra khắp thiên địa.
Dưới áp lực này như là có vô số những ngọn núi từ trên trời giáng xuống , bất kỳ ai cũng có thể bị đè nát.
Bên trong Vân Thiên Tông , Tôn Thái dĩ nhiên đã nhiều tuôi , đôi mắt u ám , tử khí lượn lờ toàn thân. Tuổi thọ của hắn đã tận , lúc này cũng dãy dụa đứng ở trên quảng trường của Vân Thiên Tông , nhìn chằm chằm vào hư không , không thốt ra từ nào !
Giờ phút này , toàn bộ tu sĩ có mặt trên Chu Tước Tinh đều ngẩng đầu nhìn lên không trung. Tu sĩ của các tông phái Ngũ cấp tu chân quốc , Tứ cấp tu chân quốc , Tam cấp tu chân quốc thần sắc đều ngưng trọng. Một cỗ sinh tử nguy cơ , một kiếp nạn diệt tinh Chu Tước Tinh theo hai đạo lưu tinh từ giữa không trung giáng xuống !
Hai đạo lưu tinh kia đúng là hai huynh đệ đến từ La Thiên Tinh Vực.
Khoảnh khắc khi hai huynh đệ này tiến đến liền điên cuồng cười lớn. Tiếng cười này cực kỳ kiêu ngạo. Hai người hắn đúng là có tư cách này. Tu vi Vấn Đỉnh đại viên mãn ở Chu Tước Tinh này đã tuyệt đối thuộc loại cường giả đứng đầu. Hơn nữa bọn họ có hai người , do đó hình thành một lực lượng cực kỳ cường đại !
– Tu chân tinh bỏ đi bậc này nhưng cũng tồn tại nhiều tu sĩ như thế. Trong La Thiên Tinh Vực ta , tinh cầu này căn bản là không có người chiếm cứ. Liên Minh Tinh Vực cũng thường thôi !
Trong tiếng cuồng tiếu này , một người điên cuồng tán phát ra tu vi toàn thân , thần thức như một cơn phong bạo quét ngang cả Chu Tước Tinh !
Trong nháy mắt này , những cường giả trong Chu Tước Tinh , đám người Chu Vũ Thái , Vân Tước Tử , và mấy tu sĩ Vấn Đỉnh lập tức từ dưới đất bay lên , chuẩn bị đại chiến !
Nhưng đúng lúc thần thức của La Thiên Tinh Vực kia tản ra , nháy mắt khi đảo qua Vân Thiên Tông , cả người hắn như bị điện giật ! Phảng phất như có hơn mười vạn tiếng sấm đánh đồng thời vang lên bên tai , hoá thành tiếng sấm ầm ầm , không ngờ suýt nữa khiến hắn đứng còn không vững , kịch liệt rung động. Hai mắt hắn đột ngột mở to ra , ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được , thậm chí còn có một cỗ sợ hãi điên cuồng lan toả toàn thân !
– Đây là là là là là là ….
Trên Sơn môn của Vân Thiên Tông có một pho tượng thật lớn đứng sừng sững. Pho tượng này chính là điêu khắc Vương Lâm ! Bức tượng này khắc cực kỳ giống, triệt để đem toàn bộ bộ dáng của Vương Lâm khắc hoạ nên.
Nhất là đôi mắt băng hàn lại có ba phần thần thái !
Tu sĩ La Thiên còn lại nhìn thấy biểu tình tộc huynh của mình như thế, thần thức tản ra, lập tức tập trung ở pho tượng trên Vân Thiên Tông. Cả người hắn cũng đột nhiên run rẩy, vẻ hoảng sợ trong mắt còn nồng đập gấp trăm lần so với tộc huynh của mình !
– Ma… Ma Đạo Tử… Hứa Mộc !
Nháy mắt da đầu hai người này run lên, trái tim đập thình thịch, kinh nghi nhìn nhau một lúc, đều thấy được vẻ khủng hoảng trong ánh mắt đối phương. Đại danh Ma Đạo Tử Hứa Mộc ở La Thiên Tinh Vực quả thực quá nổi tiếng !
Nhất là Phong Tiên Nhất Dịch, đạt được Chính phẩm Lôi Tiên, hiệu lệnh ba nghìn tu sĩ. Loại uy danh này, loại khí thế này cũng không phải người thường có thể dễ dàng có được, đừng nói huynh đệ hai người bọn họ. Cho dù là Lão Tổ của gia tộc bọn họ khi thấy Ma Đạo Tử cũng phải cung kính !
Thậm chí ngay cả đồng tử đầu to dẫn đầu đội tiên phong này sợ là cũng phải tâm thần kịch chấn !
Đáy lòng hai người thầm kêu khổ, cũng không còn nửa điểm sát khí và kiêu ngạo nữa. Nội tâm hai người khủng hoảng, buộc hai người phải nhanh chóng lao ra, không chút do dự chạy trối chết !
Bọn họ rất rõ ràng ý nghĩa của năm chữ “Ma Đạo Tử Hứa Mộc” trong La Thiên Tinh Vực đại biểu cho giết chóc và máu tanh. Đối địch với người này chắc chắn phải chết không chút nghi ngờ !
Sư đệ của Thanh Thuỷ Tiên Quân, Chính phẩm Lôi Tiên, đệ nhất nhân trong đám tu sĩ tiểu bối của La Thiên Tinh Vực; bị vô số tu chân gia tộc và Diêu gia đuổi giết, ngược lại còn bị thiệt hại nghiêm trọng – Ma Đạo Tử Hứa Mộc !
Tuỳ ý với một danh xưng nào đều có thể khiến cho hai huynh đệ bọn họ chết vô số lần !
Lúc này thậm chí bọn họ cũng không có chút tâm trí để tra hỏi, hồn bay phách lạc ! Duy nhất một ý niệm trong lòng bọn họ là nhanh chóng ly khai. Lấy nhãn lực của hai người bọn họ tất nhiên sẽ không nhìn lầm. Pho tượng kia chính là Hứa Mộc !
Mặc dù đảm lượng của hai người bọn hắn có lớn hơn nữa cũng không dám đi trêu chọc Hứa Mộc ! Về phần vì sao pho tượng của Hứa Mộc xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa rõ ràng là được người ta cung phụng, hai người không muốn biết, cũng không nguyện biết. Thậm chí lúc này đáy lòng của bọn chúng hối hận ngập trời. Nếu là sớm biết như thế, bọn họ tuyệt sẽ không mạo muội xuất đầu. Loại chuyện này tất nhiên là đã đắc tội với Hứa Mộc !
Huynh đệ hai người này nhanh chóng ly khai khiến cho những tu sĩ trên Chu Tước Tinh rất ngạc nhiên. Nhất là đám người Chu Vũ Thái, vốn đã chuẩn bị ác chiến một phen. Cảnh tượng đối nghịch này khiến cho bọn hắn không khỏi ngẩn ra.
Không chỉ có bọn hắn, ngay cả chỗ Tiên Di Tộc, Vân Tước Tử cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Vân Thiên Tông. Trong Chu Tước Tinh , có thể nói Vân Tước Tử là người có tư cách đứng đầu , sau mấy trăm năm bế quan , tu vi tinh tiến không ít. Vừa rồi thần thức của hai tu sĩ La Thiên Tinh Vực đúng là ở khoảnh khắc quét tới Vân Thiên Tông mới xuất hiện một cảnh tượng như thế !
– Vân Thiên Tông… có thứ gì mà không ngờ trực tiếp doạ cho hai tên Vấn Đỉnh đại viên mãn phải bỏ chạy !? Hơn nữa , xem biểu tình của hai cường nhân này thì gần như là chạy trối chết !?
Vân Tước Tử tận mắt nhìn thấy bộ dáng cực kỳ kinh hoảng của hai tu sĩ đại thần thông kia , nội tâm cực kỳ kinh ngạc Thần thức hắn đảo qua Vân Thiên Tông, đột nhiên tập trung ở pho tượng thật lớn của Vương Lâm.
Chương 835: Trở về
– Hay là… Vân Tước Tử mạnh mẽ trợn hai mắt lên, trong lòng có cảm giác không tin được !
Đồng dạng chú ý đến điểm này còn có Chu Vũ Thái. Hạng người lão quái như lão vốn cực kỳ nhạy bén, lúc này hơi trầm ngâm một lát liền phát giác có vấn đề. Từng đạo thần thức trong thời gian ngắn tràn ngập, tập trung vào Vân Thiên Tông.
Tôn Thái nhìn pho tượng Vương Lâm, ánh mắt hiện ra quang mang phấn chấn, lẩm bẩm nói:
– Ân Công, nhất định nguyên nhân là Ân công !
Lại nói hai người huynh đệ đến từ La Thiên Tinh Vực, chúng mang theo sự kinh hoảng, lập tức bay ra khỏi Chu Tước Tinh, liền thấy được đồng tử đầu to cùng với rất đông tu sĩ ở phía xa xa.
Vốn đang nhắm mắt lại, đồng tử đầu to lúc này phải mở hai mắt ra, nhăn mày bình tĩnh hỏi:
– Xuất hiện vấn đề gì? !
Trên tinh cầu hoang dã kia , nơi Vương Lâm đang ngồi , phạm vi mười ngàn dặm là một mảnh khô héo , nơi nơi nứt nẻ , toàn bộ sức sống đã bị Vương Lâm cắn nuốt sạch sẽ.
Thân thể hắn đã nhanh chóng biến hoá. Với việc không ngừng hấp thu sức sống vô biên , dần dần tướng mạo của hắn đã khôi phục như cũ , nhanh chóng bù lại sức sống cho cơ thể.
Mở hai mắt ra , trong mắt Vương Lâm loé ra lôi ý. Hắn thở sâu , lẩm bẩm nói:
– Dựa vào Tịch Diệt Chỉ để khôi phục sức sống cũng có mặt trái.
Trầm ngâm một lúc , Vương Lâm đứng lên , bước ra một bước , thoát ra khỏi tinh cầu hoang dã này. Tháp Sơn bên người hắn cũng nhoáng lên , dung nhập vào trong thân mình Vương Lâm biến mất.
– Chu Tước Tinh… Dưới chân Vương Lâm hiện lên sóng gợn , ở trong tinh không dung nhập vào thiên địa.
Bên ngoài Chu Tước Tinh , câu hỏi của đồng tử đầu to rơi vào trong tai hai tu sĩ La Thiên Tinh Vực.
– Tiên Sử , trong tu chân tinh này chúng ta thấy được một pho tượng… Hai tu sĩ này áp chết sự kinh hoảng trong lòng , một người trong đó lập tức nói.
– Bảo các ngươi đi đồ tinh chứ không phải đi nhìn một pho tượng !
Đồng tử đầu to trực tiếp cắt ngang lời đối phương , hàn quang trong mắt loé lên. Dù trên mặt vẫn có nụ cười ngu đần nhưng trong đó cũng loé ra sát khí.
Tu sĩ kia đang muốn nói tiếp thì tộc huynh bên cạnh kéo hắn một cái , nhìn về phía đồng tử đầu to này cung kính nói:
– Tiên Sử đại nhân , ngươi tự mình nhìn qua một chút liền biết vì sao mà hai chúng ta phải quay lại.
Nói xong hắn không nhìn về phía đồng tử đầu to này nữa mà kéo tộc đệ của mình về trong đội ngũ tu sĩ.
Đồng tử đầu to âm trầm liếc mắt nhìn hai người này một cái , rồi bước chân tiến thẳng về phía Chu Tước Tinh. Nguyên với một tu chân tinh như thế thì hắn cũng xem thường không muốn vào. Dọc đường đi , phàm là gặp tu chân tinh bán hoang phế , thường đều là những tu sĩ dưới tay đi lên đồ sát sạch sẽ , hắn sẽ lập tức rời đi.
Trong mắt hắn , chỉ có Thất cấp tu chân tinh thì mới là nơi khiến hắn phải thi triển thần thông !
– Đáng tiếc cho tới lúc này vẫn không gặp được một Thất cấp tu chân tinh nào ! Ta muốn nhìn tu chân tinh bỏ đi này có gì mà có thể đuổi đi hai tu sĩ Vấn Đỉnh đại viên mãn? !
Trong tiếng hừ lạnh , đồng tử đầu to chưa tới gần thần thức đã tản ra. Tu vi của hắn đã đạt tới Khuy Niết Sơ kỳ , lại lựa chọn tiến vào Thăng Tiên Trì , hoá đi ý cảnh , có được Tiên nguyên !
Hắn âm thầm thi triển quá vài loại Tiên thuật , loại uy lực này khiến hắn cực kỳ kinh hỉ !
Lúc này đây , thần thức của hắn tản ra , hoá thành một cơn phong bạo , trong thời gian ngắn quét ngang cả Chu Tước Tinh ! Thần thức của hắn quá mạnh mẽ , lúc này giáng xuống lập tức dẫn tới một cỗ phong ba trước nay chưa từng có trên Chu Tước Tinh !
Nhiều ngọn núi phút chốc đã rầm rầm sụp đổ , Trường Giang và Hoàng Hà lại như sôi trào lên , nhấc lên sóng gió ngập trời. Tất cả tu sĩ trên Chu Tước Tinh trong nháy mắt này dường như đều có cảm giác đáng sợ như vạn sơn áp đỉnh.
Thần thức này lại hết sức tràn ra , hoá thành vô số tiếng sấm đánh ầm ầm , điên cuồng vang vọng , hình thành một hồi âm bạo tràn ngập , khiến cho Chu Tước Tinh phảng phất như lâm vào ngày tận thế ! Thần thức cuồng bạo hoá thành một tảng lớn mây đen , bao phủ khắp thiên địa , hung hăng áp xuống dưới !
Mấy tu sĩ cảnh giới Vấn Đỉnh lập tức thân mình kịch chấn , nguyên thần dường như phải sụp đổ. Còn những tu sĩ Anh Biến lập tức phun ra máu tươi , thân mình lập tức trở nên uể oải.
Những tu sĩ Kết Đan kỳ thân thể lại rung lên , kim đan trong cơ thể lập tức xuất hiện những cái khe nứt. Cả đám sắc mặt tái nhợt , ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng.
Những tu sĩ tu vi ở Trúc Cơ và Luyện Khí kỳ trực tiếp toàn thân tuôn ra sương máu, té trên mặt đất.
Tu sĩ còn như thế huống gì phàm nhân. Toàn bộ phàm nhân trên Chu Tước Tinh nháy mắt đã toàn bộ hôn mê, trong đầu chỉ có âm thanh ầm ầm quanh quẩn.
Một khắc kia, cả Chu Tước Tinh lâm vào yên tĩnh.
Tên đồng tử đầu to này không muốn giết hại phàm nhân nếu không chỉ cần thần thức đảo qua lập tức khiến toàn bộ sinh tinh tịch diệt !
Dưới thần thức này chỉ có mấy người là vẫn cố gắng giãy dụa. Chu Vũ Thái có huyết mạch Thanh Long , lại kế thừa Vấn Đỉnh chi tinh. Dưới âm thanh gầm rống này , trên thân thể lập tức loé ra một phiến thanh quang , hoá thành thanh lân. Trong cơ thể lão bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại. Trên đầu lão có một con Thanh Long trăm trượng biến ảo ra , trực tiếp hướng về phía chân trời gầm rít !
Toàn bộ phù văn tràn ngập trên người Vân Tước Tử. Sắc mặt hắn tái nhợt , trên mặt nổi lên cả gân xanh. Giờ phút này hắn giống như có ảo giác đang đối mặt với cả thiên địa. Coi như trong thần thức này có một cỗ ý niệm muốn cho hắn phải khuất phục ! Loại cảm giác này hắn chưa từng thể hội quá , phảng phất ý niệm này xuất phát từ lạc ấn ở sâu trong linh hồn dâng lên !
Vân Tước Tử mặc dù già nua nhưng lúc này cũng gầm lên giận dữ , lập tức ở giữa hư không một hư ảnh đại thủ che trời trực tiếp biến ảo ra. Một cỗ khí tức cường đại trong cơ thể điên cuồng dâng lên. Hắn ở dưới áp lực khủng bố này có đột phá !
Một tiếng hừ lạnh từ giữa không trung truyền ra , thanh âm này xuất hiện lập tức nhấc lên âm bạo ầm ầm. Đại địa rung chuyển , thiên địa dường như nghịch chuyển.
Thân mình Vân Tước Tử run rẩy , phun ra một ngụm máu tươi. Tất cả các phù văn bên ngoài cơ thể nháy mắt đã sụp đổ. Trên mặt lão lộ ra vẻ cười thảm. Phù văn sụp đổi không phải là do lực lượng của đối phương mà là do một cỗ ý niệm khiến cho ý niệm của hắn bị khuất phục !
Đồng tử đầu to thần sắc bình tĩnh , hai tay chắp sau lưng chậm rãi hạ xuống. Thanh phong thổi tới nhưng ở trăm trượng bên ngoài thân thể hắn lập tức đổi chiều , phảng phất như run lên không dám tiếp cận.
Tu vi cường đại đến độ những tu sĩ trên Chu Tước Tinh cũng không thể tưởng tượng được , theo đồng tử đầu to hạ xuống không ngừng tản ra.
– Tất cả những tên trên tinh cầu bỏ đi này đều là một đám rác rưởi ! Dưới thiên đạo thì lưu các ngươi lại có ích gì !? May mà gặp bản tiên , liền thành toàn cho các ngươi !
Đồng tử đầu to nói xong , tay phải nâng lên tuỳ ý chỉ ra phía xa xa !
Một chỉ này chỉ ra trong thời gian ngắn , tiên khí nồng đậm liền tràn ngập , điên cuồng hoá thành một đạo kim quang. Tiên khí bên ngoài đạo kim quang này ẩn chứa chưa một thần thông Tiên thuật đáng sợ !
Ở xa xa, Thanh Long do Chu Vũ Thái biến ảo ra lập tức bị một chỉ Tiên thuật này xuyên thấu, từng trận gầm rống thể thảm quanh quẩn. Con Thanh Long thủ hộ Chu Tước Tinh này mang theo một tia không cam lòng băng toái !
Thân mình Chu Vũ Thái chấn động, phun ra máu tươi nhưng hai mắt vẫn tràn ngập chiến ý.
Đúng lúc này thân mình của đồng tử đầu to hơi dừng một chút, thần thức buông ra cố ý tìm kiếm pho tượng kia. Lúc này đây, tại bên trong Sơn môn của một tông phái hắn thấy được một pho tượng khổng lồ !
Nháy mắt khi nhìn thấy pho tượng này, với định lực của đồng tử đầu to cũng không khỏi hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ !
– Đây… đây… Thân mình hắn chấn động , gần như theo bản năng lui về sau mấy bước , tinh đập nhanh lên , sắc mặt nháy mắt biến hoá. Bất kể thế nào hắn cũng không ngờ tới , ở trong này có thể thấy được pho tượng của Hứa Mộc !
Hứa Mộc mang cho hắn là một hồi ác mộng. Dưới thần thông Lôi thuật , bên trong Nhất Tuyến Thiên hắn căn bản không có chút lực hoàn thủ , lập tức phải chết ! Đến nay vẫn làm cho da đầu hắn run lên , tâm thần run rẩy.
Thậm chí sau đó , dù hắn tiến nhập Thăng Thiên Trì cũng không dám chút nào đi trêu chọc Hứa Mộc. Mỗi lần nghĩ đến thần thông cường đại đến độ khó tin của người này , hắn đã sợ đến không ngừng run rẩy.
Lúc này đây , hít thở sâu một hơi , thân mình hắn nhoáng lên , phút chốc biến mất tại chỗ. Lúc hiện ra đã ở bên ngoài Vân Thiên Tông. Hắn nhìn chằm chằm vào pho tượng của Vương Lâm.
Càng nhìn hắn càng thấy kinh hãi ! Càng nhìn tâm thần hắn càng chấn động !
– Ma Đạo Tử Hứa Mộc !truyện kiếm tu audio
Sắc mặt của đồng tử đầu to tái nhợt , nhìn chằm chằm pho tượng. Hắn triệt để xác định pho tượng này tuyệt đối chính là Hứa Mộc!
Dù sau hắn chết trong tay Hứa Mộc một lần, đối với bộ dáng của Hứa Mộc dĩ nhiên đã khắc cốt ghi tâm !
Ngơ ngác nhìn pho tượng, đồng tử đầu to dĩ nhiên đã hiểu ra hai tu sĩ La Thiên kia vì sao mà bị doạ cho kinh hoàng bỏ chạy. Uy danh của Hứa Mộc thật sự quá lớn, lúc này đây trong lòng hắn không khỏi dâng lên ý niệm thối lui cũng.
Thiết Nham khoanh chân ngồi ở dưới chân pho tượng giữa quảng trường, nhìn chằm chằm vào đồng tử đầu to, không ngừng cười lạnh ! Bên trên, Vân Tước Tử vốn bị trọng thương lúc này ánh mắt cũng bắn ra tinh quang. Thần thức của hắn dĩ nhiên quan sát thấy đối phương đồng dạng đứng ngây người trước mặt tên tiểu tử Vương Lâm năm đó. Trong mắt Vân Tước Tử lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Hay là tên tu sĩ La Thiên quen biết tên tiểu tử Vương Lâm chăng? ! Nhưng dù là quen biết cũng không hẳn phải có biểu tình như thế, chẳng lẽ… Vân Tước Tử trong lòng dâng lên một cỗ phỏng đoan mà khiến hắn cũng cảm thấy cực kỳ vớ vẩn.
Chu Vũ Thái đồng dạng cũng như thế. Lúc này đây hắn bị thương rất nặng nhưng vì thủ hộ Chu Tước Tinh nên cũng bằng bất cứ giá nào thực hiện lời thề năm đó với Vương Lâm, muốn Chu Tước Tinh còn thì người còn, Chu Tước Tinh mất thì thân vong.
Lại nói đồng tử đầu to kia nhìn chằm chằm pho tượng của Vương Lâm, tâm thần chấn động. Hắn thật sự rất sợ Vương Lâm, lúc này đứng ở nơi đây, đối diện với ánh mắt kia cũng khiến cho lông tóc hăn dựng ngược lên, như có ảo giác đang đối diện chân chính với Vương Lâm vậy. Theo bản năng hắn lui ra sau mấy trượng, sắc mặt dần trở nên âm trầm !
– Thật sự không đáng vì một tu chân tinh bỏ đi mà trêu chọc Hứa Mộc… Tuy nhiên, nơi này có pho tượng của Hứa Mộc, hơn nữa xem ra nó cũng đã tồn tại mấy trăm năm… Tên Hứa Mộc này không phải là người của La Thiên Tinh Vực ! ! ! Hắn là người của Liên Minh Tinh Vực, không sai, chính là như thế ! ! !
Đáy lòng tên đồng tử đầu to kinh hoảng. Hắn cảm thấy chính mình đang nắm giữ một thiên đại cơ mật. Thậm chí có thể lấy việc cơ mật này khiến cho Hứa Mộc thân bại danh liệt, thậm chí vứt bỏ cả tính mạng.
Đồng tử đầu to điên cuồng cười ầm lên, hai mắt lộ ra tinh quang. Bước tới một bước, hắn trực tiếp đi tới phía trước bức tượng, tay phải nâng lên, hung hăng vô xuống, quát:
– Vỡ cho ta !
Hắn không dám trêu chọc Hứa Mộc, chỉ có thể làm thế này để tiết hận.
Ngay tại khoảng khắc bàn tay hắn ấn xuống pho tượng, Thiết Nham vốn ngồi khoanh chân dưới pho tượng nhìn chằm chằm đồng tử đầu to, không chút sợ hãi. Trên miệng hắn vẫn đang có máu tươi rỉ xuống, lạnh giọng nói:
– Ngươi huỷ đi pho tượng của Ân công chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ !
Đồng tử đầu to hơi dừng tay lại, ánh mắt nhìn về phía Thiết Nham. Hắn đã sớm nhìn ra thọ hạn của đối phương sắp hết, dĩ nhiên đã dầu cạn đèn tắt, cười lạnh nói:
– Đừng nói huỷ đi pho tượng này, dù là Hứa Mộc đích thân đến đây, bản tiên cũng không để vào mắt !
Hắn lại nâng tay phải lên, đanh muốn vỗ xuống nhưng ngay lúc này, nháy mắt một cỗ hàn ý vô tận tràn đến, một thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông bỗng nhiên vang lên trên Chu Tước Tinh:
– Ngươi nói lại lần nữa ta nghe coi !
Sự hàn lãnh của thanh âm này có thể đóng băng cả thiên địa !
– Hứa Mộc !
Đồng tử đầu to phảng phất như bị người ta đánh thẳng vào đầu, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, không chút do dự lui nhanh về phía sau. Trên mặt hắn không còn chút huyết sắc, hồn bay phách tán, tâm thần kịch chấn !
– Không thể chiến, mau lui !
Trong khi lui lại phía sau, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, không chút nghĩ ngợi thi triển Huyết độn vốn tự tổn hại tu vi. Đối với Hứa Mộc, tại Nhất Tuyến Thiên thì đáy lòng đã sinh ra một sự sợ hãi mãnh liệt !
– Ân công !
Ánh mắt Thiết Nham lộ ra vẻ kích động dồn nén cả trong mấy trăm năm, nhìn bóng dáng hiện ra trước pho tượng, hai hàng lão lệ chảy xuống !
– Vương Lâm !
Vân Tước Tử hít một hơi thật sâu.
– Vương Lâm !
Ánh mắt của Chu Vũ Thái lộ ra vẻ kinh hãi.
– Vương Lâm !
Giờ khắc này, phàm là những tu sĩ còn thanh tỉm quan sát đến cảnh tượng này đều hoàn toàn rung động !
Vương Lâm chân chính là Lão Tổ của Chu Tước Tinh !
– Ngươi chạy cũng không thoát !
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra sát khí ngập trời, bước về phía trước một bước !
Ánh mắt đồng tử đầu to lộ ra vẻ hoảng sợ, máu tươi hết sức phun ra, toàn thân lập tức bao phủ bởi huyết quang, trong phút chốc đã hoá thành huyết ảnh, với một tốc độ khó có thể tin được nhanh chóng lui về phía sau.
Tốc độ của huyết độn, vô thanh vô tức nhưng còn nhanh hơn mấy lần so với tia chớp. Hơi lùi lại đã sắp thoát ra khỏi Chu Tước Tinh.
Nhưng chỉ trong nháy mắt khi Vương Lâm bước chân ra, sóng gợn xuất hiện, bóng dáng hắn cũng lập tức biến mất, dung nhập vào tiên địa, so với huyết ảnh kia còn nhanh hơn rất nhiều, trực tiếp xuất hiện phía trước huyết ảnh.
Đồng thời khi bóng dáng Vương Lâm hiện ra, tay phải hắn ẩn chứa Âm Dương song ngư, không chút do dự hung hăng vỗ về phía trước. Một chưởng này đánh vào hư không nhưng vẫn tạo ra âm thanh ầm ầm. Một chưởng này ẩn chứa đạo niệm và nguyên lực của Vương Lâm, hoá thành một cơn phong bạo nổ tung. Phịch một tiếng chấn động cả thiên địa.
Huyết quang bên ngoài thân thể đồng tử đầu to kia lập tức sụp đổ. Sắc mặt hắn tái nhợt. Một chưởng thần thông kia tuy đánh vào hư không nhưng cũng quỷ dị phân ra hai luồng hắc bạch nhị khí. Bạch khí nhảy vào trong hư không, kỳ dị tiến vào trong cơ thể đồng tử đầu to, công kích thẳng vào nguyên thần.
Cả đời tu đạo, đồng tử đầu to chưa bao giờ gặp được thần thông đáng sợ loại này. Bạch khí kia không ngờ vỡ tan trong cơ thể hắn, dẫn động toàn thân Tiên nguyên tan rã.
Nhưng chân chính làm cho đồng tử đầu to hít một hơi thật sâu là hắc khí kia. Hắc khi vờn quanh ngoài thân thể hắn, lưu chuyển lập tức khiến cho da ngoài thân hắn nháy mắt xuất hiện nếp nhăn, đại lượng sức sống điên cuồng trôi đi.
Biến hoá này khiến cho đồng tử đầu to kịch liệt chấn động. Ngoại trừ bị Vương Lâm phá huỷ thần thông, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong hư không truyền lại, đánh mạnh vào thân thể hắn. Thân mình hắn như một đạo sao băng từ chân trời lao xuống, nháy mắt đánh thẳng vào trên mắt đất.
Cảnh tượng này bị những tu sĩ còn thanh tỉnh trên Chu Tước Tinh nhìn thấy, lập tức trở nên kích động. Một số nguyên bị thần thức của đồng tử đầu to chấn động lúc này cũng dần thức tỉnh. Cũng không biết là ai bắt đầu, đạo đạo kiếm quang đều từ trong các môn phái bay ra, bay thẳng đến bên cạnh chiến trường.
Dần dần, ngày càng có nhiều tu sĩ hoá thành các đạo kiếm quang bay tới, trong số này có Chu Vũ Thái, có Vân Tước Tử… Lúc này đây, cách chỗ Vương Lâm và đồng tử đầu to giao chiến không xa, có một toà hoàng thành phàm nhân, một lão già đầu đã bạc trắng, hai mắt tù mù, hiển nhiên trước đó đã bị đồng tử đầu to đả thương. Nhưng hắn vẫn giãy dụa tản ra thần thức chặt chẽ quan sát trận chiến trên hư không.
Nơi hắn ở là một căn mật thất, phía trước mặt có một bức tranh giấy đã ố vàng. Trên bức tranh này là một lão già hiền lành, dười bức tranh còn có một linh bài, trên đó có khắc một hàng chữ: “Vương thị gia tộc: Tổ tiên Vương Trác chi linh” Lại nói tới đồng tử đầu to, hắn chỉ cảm thấy một cỗ công kích cực kỳ mạnh mẽ ập tới, toàn thân phát ra âm thanh bang bang, thân mình cấp tốc lao thẳng về phía mặt đất. Trong lòng hoảng sợ, tiên nguyên trong thân thể cấp tốc xoay tròn, hai tay nhanh chóng điểm xuống nhiều chỗ trên thân mình. Rốt cục khi thân mình hắn bị đánh sâu vào trong mặt đất mấy trăm trượng thì hắn phẫn nỗ gầm lên một tiếng, hai tay bấm quyết, chỉ về phía trước. Lập tức trong cơ thể hắn bộc phát ra một cỗ tiên lực vô biên. Tiên lực này cực kỳ nồng đậm, hình thành một tấm lưới lớn trước người hắn.
– Tiên thuật, Thiên Linh Võng !
Dưới sự gầm vang giận dữ của đồng tử đầu to, tấm lưới trước người đón gió bành trướng lên, phút chốc đã hoá lớn thành trăm trượng hướng về Vương Lâm chụp lấy.
Thần sắc của Vương Lâm vẫn lạnh như băng, ánh mắt lộ ra hàn ý, thân mình không chút nào dừng lại, bước đến gần đại võng do tiên lực ngưng tụ kia. Thân mình hắn nhoáng lên, sóng gợn dưới chân xuất hiện, nháy mắt đã biến mất.
Sắc mặt của đồng tử đầu to tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ. Vừa rồi hắn cảm giác có chút không thích hợp, huyết độn của mình chính là thần thông có tốc độ nhanh nhất trong gia tộc, trả giá bằng tự tổn hại tu vi, tốc độ vượt xa thuấn di.
Nhiều lần trước đây hắn rơi vào nguy hiểm sinh tử nhưng nhờ huyết độn này mà chạy thoát được.
Nhưng lúc này, Hứa Mộc không biết sử dụng thần thông gì mà không ngờ nháy mắt liền vượt qua tốc độ của chính mình. Cảnh tượng này khiến cho hắn hồn bay phách lạc, không kịp nghĩ nhiều. Lúc này lại thấy đối phương lại thi triển thần thông này, lông tóc toàn thân lại dựng hết cả lên. Tiên nguyên toàn thân vận chuyển, từ trong cơ thể bạo phát ra.
Chỉ thấy trong cơ thể của đồng tử đầu to này đột nhiên phun ra một tảng sương trắng lớn. Màn sương này vừa mới ly thể lập tức hoá thành gió lốc, mãnh liệt gào rít quét ra xung quanh thân thể hắn.
Bóng dáng Vương Lâm biến ảo ra, song chỉ tay phải biến thành kiếm, chém xuống. Hơn mười đạo Trảm La Quyết hoá thành một, đánh thẳng vào lốc xoáy tiên khí kia, tạo ra một tiếng ầm vang.