1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 202 [Chương 774 đến 776]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 202 [Chương 774 đến 776]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 774: Diêu Băng Vân

Tuy nhiên, Lão Tổ Huyết Thần Tử của Diêu gia, khi ban ra Thiên Khung Lệnh đã từng nói: Việc giết Hứa Mộc cần huy động toàn bộ lực lượng của Diêu gia, là sự tình quan trọng bậc nhất của gia tộc ! Điều này mới là nguyên nhân khiến cho Diêu Băng Vân ra tay.

– Muội muội… Ta nhất định sẽ cứu ngươi… Diêu Băng Vân mấp máy môi, bóng dáng biến mất tại chỗ, dung nhập với thiên địa, tiếp tục đuổi theo.

Trong thời gian mười ngày này, tin tức Hứa Mộc xuất hiện đã nhanh trong được truyền đi. Nhất là việc mấy gia tộc cùng liên hợp, hình thành một đoàn hai mươi tám người ngăn chặn, bị Hứa Mộc giết mất hai mươi sáu người, chỉ có hai người là chạy thoát.

Sự kiện này lập tức tạo ra một hồi sóng to gió lớn. Một số người liên quan đến những tu sĩ tử vong liền liên tưởng tới những điều đồn đại về đủ loại hành vi của Hứa Mộc ở Lôi chi Tiên giới.

Càng làm cho người ta chấn động là trong số hai mươi tám người này thì có tới ba người có tu vi Dương Thật, chín người có tu vi Âm Hư, mười sáu người là Vấn Đỉnh đại viên mãn. Loại đội ngũ này không ngờ còn bị Hứa Mộc dễ dàng tiêu diệt. Hai người may mắn sống sót kia, một người sau khi trở về tu chân tinh của mình thì lập tức tuyên bố cuộc đời này sẽ không tham dự vào chuyện giữa Hứa Mộc và Diêu gia nữa ! Còn người kia cũng là Dương Thật tu sĩ. Người này còn chật vật hơn, nguyên thần bị hao tổn. Sau khi về tới gia tộc lập tức bế quan, đồng thời tuyên bố ra những lời tương tự, không tham gia vào việc này nữa ! Một loạt sự tình này khiến cái tên Hứa Mộc được khắc sâu vào trong trí nhớ của những tu sĩ trong La Thiên Tinh Vực. Gần như cùng lúc đó, trong thế hệ thứ ba của Diêu gia, Khuy Niết sơ kỳ Diêu Trường Đông lại chết trong tay của Hứa Mộc. Sau khi không biết bị người nào truyền ra, chuyện này đã như một cơn gió lốc quét ngang cả La Thiên Tinh Vực ! Thiên Khung Lệnh của Diêu gia, người đuổi giết lại bị giết. Điều này không thể nghi ngờ đã khiến cho tất cả tu sĩ khiếp sợ, đối với cái tên Hứa Mộc lại càng thêm nhớ kỹ.

Đồng dạng, phản ứng Diêu gia đối với việc này cũng cực kỳ nhanh chóng, phần đông tộc nhân đều liên hệ với các tu chân gia tộc khác tập hợp lại, hướng về La Thiên Tây Vực.

Số lượng những người này nhiều lắm, gần như hình thành một phòng tuyến phong toả, không ngừng chặt chẽ vây lại.

Giờ phút này, Vương Lâm cực kỳ cẩn thận, không ngừng dung nhập vào trong thiên địa. Nhưng hắn không di chuyển trong phạm vi lớn mà tìm cách bỏ rơi người đồng dạng cũng có thể dung hợp với thiên địa đuổi theo phía sau.

Hắn tuy chưa từng gặp qua người truy kích này, nhưng có cảm giác hận đến tận xương tuỷ. Vương Lâm đơn giản chỉ dung nhập vào với thiên địa, không thoát ra ngoài mà không ngừng biến ảo phương vị.

Do đó, chính là đang tranh tài với nhau về khả năng cảm ngộ thiên đạo. Ai cảm ngộ sâu sắc hơn thì dung nhập với thiên địa thời gian lâu hơn.

Một khi đối phương theo thiên địa đi ra trước thì Vương Lâm tự nhiên sẽ nắm giữ chủ động, không cho đối phương nhận biết được phương vị của mình.

Vương Lâm trải qua Viêm Lôi tử dung thân, trong hoàn cảnh đó, nguyên thần và thân thể dung nhập vào thiên địa trong thời gian dài. Lúc này đây, hắn cắn răng cố gắng tồn tại trong trạng thái dung nhập với thiên địa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Diêu Băng Vân dù cảm ngộ thiên địa cũng khá sâu sắc nhưng không từng trải qua như Vương Lâm. Đến ngày thứ sáu thì rốt cục nàng không nhẫn nại được nữa, thân mình nàng từ trong hư không xuất hiện trở lại.

Nháy mắt khi thân mình của nàng xuất hiện, thần thức dung nhập vào thiên địa mơ hồ đã mất đi khả năng tập trung vào Vương Lâm.

Sắc mặt của Diêu Băng Vân bình tĩnh, ngọc thủ vỗ lên túi trữ vật, lập tức một cái tiểu kính xuất hiện trong tay. Tay trái nàng bấm quyết, như đang thôi diễn, cầm lấy tiểu gương, nghỉ ngơi một lát rồi lại dung nhập vào với thiên địa.

Trong một tinh cầu hoang phế nơi giao nhau giữa La Thiên Tây Vực và Bắc Vực, bóng dáng Vương Lâm chợt hiện ra. Sắc mặt hắn đã không còn chút huyết sắc. Dù sao trước đó hắn đã bị thương, lại trải qua hơn mười ngày chạy trốn, hơn nữa dung nhập với thiên địa trong thời gian dài khiến cho thương thế quá nặng. Giờ phút này, ánh mắt hắn chợt loé lên, sau khi xác định kẻ truy đuổi đã bị bỏ rơi mới thở phào một hơi.

– Lúc này Diêu gia tất nhiên đã triển khai hành động, từ nay về sau sợ là rất khó hành tẩu !

Thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, đi thẳng tới tinh cầu bỏ hoang kia.

Tinh cầu này không có linh lực, nơi nơi đều là những đống hoang tàn, hiển nhiên không biết bao nhiêu năm trước, nơi này cũng từng có một thời huy hoàng.

Trong tu chân tinh này, Vương Lâm tìm được một thung lũng rồi ngồi xuống. Sau đó hắn vỗ túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Lôi bay ra, hoá thành một màn sương đen tràn ngập xung quanh. Hắn lại đánh ra một loạt cấm chế, rồi mới nhắm hai mắt lại, bắt đầu thổ nạp. Phía sau hắn, từ trong hư ảnh, Tháp Sơn đi ra, khoanh chân ngồi một bên. Cánh tay phải của Tháp Sơn đã bị vỡ vụn, thân mình có nhiều vết thương, thần thái rất uể oải.

Vương Lâm biết thời gian cấp bách, phải nhanh chóng chữa thương để điều chỉnh trạng thái của bản thân đạt tới đỉnh thì mới có thể còn đường sống.

Hết sức thổ nạp, Vương Lâm nâng tay phải lên, chụp một cái vào màn sương đen do Tôn Hồn Phiên biến thành, lập tức liền có một nguyên thần Âm Hư rơi vào trong tay. Không đợi đối phương cầu xin tha thứ, hắn bóp mạnh, nó liền hoá thành một đoàn nguyên lực bị hắn nuốt vào.

Một lát sau, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, lại chụp một nguyên thần khác rồi nuốt vào trong miệng.

Vận chuyển linh lực trong cơ thể, không ngừng hấp thu, sáu canh giờ sau, Vương Lâm đã liên tiếp nuốt vào bốn nguyên thần. Một cỗ nguyên lực mênh mông cuồn cuộn tràn ngập trong cơ thể Vương Lâm. Hắn mở trừng hai mắt ra, lộ ra hàn mang. Tay phải chụp vào trong ngực, nhiều túi trữ vật liền xuất hiện.

Những túi trữ vật này đều là từ hai mươi sáu người bị Vương Lâm giết chết trước đó. Lúc này, Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, lần lượt huỷ đi thần thức lạc ấn, lấy ra tất cả pháp bảo bên trong, bóp nát hết, hoá thành dung dịch sau đó tiến vào trong thân thể của Tháp Sơn.

Trong những túi trữ vật của những người này, gần như có đủ các loại pháp bảo, giờ phút này toàn bộ bị Vương Lâm phá huỷ, không ngừng tu bổ thân thể Tháp Sơn.

Lại qua hai ngày, xương cốt toàn thân của Tháp Sơn đã khôi phục, tuy còn chút uể oải nhưng đã không còn ngại gì nữa !

Trong mắt của Vương Lâm sát khí chợt loé lên, cả người bay lên. Tháp Sơn theo sát phía sau, hoá thành hư ảnh dung nhập vào phía sau Vương Lâm.

Đồng thời với việc thân mình của Vương Lâm bay lên, tay phải hắn chụp một cái xuống phía dưới. Lập tức màn sương đen ngưng tụ lại, hoá thành một thanh đại phiên bị Vương Lâm nắm trong tay, rung lên rồi thu vào trong túi trữ vật.

Đúng lúc này, ở bên ngoài tu chân tinh nơi Vương Lâm chữa thương. Thân ảnh của Diêu Băng Vân biến ảo ra. Vẻ mặt của nàng lạnh như băng, tiểu kính trên tay phải lật lên, xuất hiện trong mặt kính chính là hình ảnh Vương Lâm vừa từ trên mặt đất nhảy lên.

Thần sắc của nàng lạnh lùng, nâng ngọc thủ lên, ngón trỏ ấn về phía mặt kính. Nhưng nháy mắt ngay khi tay nàng ấn xuống, mặt kính kia cũng lập tức vỡ vụn, ầm lên một tiếng.

Một cỗ sát khí từ tu chân tinh lao ra. Trung tâm cỗ sát khí này chính là Vương Lâm.

Cả người hắn như một thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm ra. Bên người hắn tràn ngập lôi cầu màu tím, hoá thành những tiếng sấm ầm ầm khiến cho tốc độ của Vương Lâm càng nhanh hơn.

Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã ra khỏi tu chân tinh kia, lao thẳng tới Diêu Băng Vân.

Thần sắc của Diêu Băng Vân vẫn bình tĩnh như cũ. Nàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm đang nhanh chóng lao về phía mình rồi nâng ngọc thủ lên, chỉ về phía trước. Lập tức một đạo bông tuyết màu lam ngưng tụ trên ngón tay này, nhè nhè phát ra hàn khí.

– Băng phá !

Diêu Băng Vân hạ giọng nói.

Một chỉ băng phá, lập tức một cỗ hàn khí điên cuồng tràn ngập bốn phía. Từng trận âm thanh ca ca quanh quẩn thiên địa. Bắt đầu từ ngón tay của Diêu Băng Vân, một phiến tinh không phía trước phút chốc đã lập tức biến thành một mảnh băng phong, nhanh chóng lan tràn ra.

Đồng tử trong hai mắt của Vương Lâm co rụt lại, nhưng không lui về phía sau mà lúc này đây, lôi cầu toàn thân mạnh mẽ lao ra, va chạm với băng phong đang lan tràn gào rít xông tới.

Ầm! Ầm! Ầm… Liên tiếp những tiếng long trời lở đất vang lên. Tất cả lôi cầu của Vương Lâm hoàn toàn sụp đổ, băng phong đang ập đến cũng chậm lại một chút.

Đúng lúc này, hư ảnh phía sau Vương Lâm bỗng nhoáng lên, Tháp Sơn bước ra một bước, quyền trái không bị thương không chút do dự đánh mạnh vào băng phong kia.

Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm lại nâng lên, Hô Phong thuật khoảnh khắc tràn ngập, hình thành một cỗ hắc phong, hướng thẳng về Diêu Băng Vân đang ở cự ly gần.

Đối với kẻ thù, Vương Lâm luôn tâm ngoan thủ lạt, bất kể là nam hay nữ. Hắc phong gào rít, lúc cuốn tới liền khiến cho băng phong nháy mắt sụp đổ, hoá thành vô số mãnh vỡ tiêu tan. Một quyền của Tháp Sơn, từ trong đống băng tán loạn kia trực tiếp đánh thẳng về phía Diêu Băng Vân.

Thần sắc của Diêu Băng Vân vẫn lạnh lùng như trước, không có nửa điểm ba động. Nháy mắt khi Tháp Sơn đánh đến, nàng há mồm, phun nhẹ ra:

– Huyết, băng!

Toàn thân của Tháp Sơn bỗng nhiên chấn động. Một tảng lớn máu tươi phút chốc từ trong cơ thể phun ra, hình thành một mảnh sương máu bên ngoài thân thể. Một quyền này căn bản không thể đánh ra, lập tức thân mình bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ công kích, đánh lui về phía sau, nhanh chóng quay về trong hư ảnh sau lưng Vương Lâm.

Chương 775: Ma Đạo Tử

Nháy mắt này, Vương Lâm cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ dị từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến. Lực lượng này là một loại dao động nào đó, không ngờ khiến cho máu huyết toàn thân hắn nhanh chóng lưu chuyển, phảng phất như sôi trào lên, phải thoát ra khỏi thân thể.

Sát khí trong mắt chợt loé lên, tay phải Vương Lâm nắm chặt, hắc phong do Hô Phong thuật tạo ra đang quét ra bốn phía bỗng nhiên ngưng tụ, hoá thành một đầu hắc long. Con hắc long này gầm lên, há mồm rộng ra. Lập tức một cỗ âm phong khổng lồ lao thẳng về phía Diêu Băng Vân.

Lần đầu tiên sắc mặt của Diêu Băng Vân khẽ biến, nhìn chằm chằm vào hắc long kia, hai tay lập tức bấm quyết.

Đúng lúc đó, thân mình Vương Lâm cũng đột nhiên lui lai, cả người dung nhập vào trong thiên địa. Đối phương cũng có thể dung hợp với thiên địa nên loại phương thức chiến đấu như trước đây cũng không có chút tác dụng nào đối với nữ tử này.

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn không thể đánh lại nữ tử này. Vậy nên đơn giản là cần phải nhanh chóng bỏ chạy. Dưới chân Vương Lâm xuất hiện gợn sóng, bóng dáng lập tức biến mất. Diêu Băng Vân đang muốn đuổi theo nhưng âm phong do hắc long tạo ra cũng ngoài dự kiến của nàng. Dù là dung nhập vào trong thiên địa cũng không thể né tránh được.

Hàn khí trên mặt Diêu Băng Vân dày đặc, hai tay bấm quyết lập tức trước hai tay này xuất hiện một nguyên đan màu lam. Nguyên đan này loé lên ánh sáng rất rực rỡ và đẹp mắt, sau khi nó xuất hiện liền nghênh đón âm phong. Từng âm thanh răng rắc vang lên, âm phong tiêu tán. Chỉ có điều nhan sắc của nguyên đan màu xanh kia cũng nhạt xuống, phảng phất như mất đi vẻ sống động.

Sắc mặt của Diêu Băng Vân âm trầm, nắm lấy nguyên đan màu lam, nhìn xa xa về phương hướng Vương Lâm biến mất, nhoáng lên cái, lại tiếp tục đuổi theo.

Từ khi nàng xuất đạo tới nay vẫn chưa từng gặp được nhân vật khó chơi nào như thế này. Truy kích như thế mà không ngờ vẫn không thể lưu đối phương lại. Lúc này đây vẻ mặt Diêu Băng Vân lạnh như băng, thần thức dung nhập vào trong thiên đia rồi tản ra, tìm kiếm dao động.

Sau khi dung nhập vào trong thiên địa, Vương Lâm đi thẳng về hướng La Thiên Bắc Vực. Trong lòng hắn đã hoạch định ra một đại kế. Bên trong giao giới giữa La Thiên Tây Vực và Bắc Vực có một dải ngân hà. Xuyên qua nơi này liền có thể đi vào Bắc Vực. Nhưng lúc này đây, bên ngoài thiên hà này có vô số tu sĩ hợp lại với nhau, đều hướng về La Thiên Tây Vực đi tới.

Không phải chỉ mỗi nơi này. Lúc này, trong toàn bộ La Thiên Tây Vực tụ tập rất nhiều tu sĩ. Bên trong đám tu sĩ này, ngoại trừ tộc nhân của Diêu gia thì tuyệt đại bộ phận chính là những tu sĩ từ các tu chân gia tộc do Diêu gia liên hệ mời tới. Trong đó, tu sĩ bản địa của La Thiên Tây Vực chiếm hơn phân nửa.

Những người này nhận định Vương Lâm phải chết không thể nghi ngờ. Lúc này đây tự nhiên không lo lắng bị trả thủ, đều xuất động nhằm đoạt trọng thưởng của Diêu gia Thực tế thì chân chính là tộc nhân của Diêu gia cũng không phải nhiều.

– Diêu gia! Vương Lâm cắn răng, xoay người về phía sau rồi nhoáng lên một cái, lại biến mất.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có vài đạo thần thức điên cuồng quét tới. Trong đó, một đạo thần thức không chút do dự, lập tức làm nhiễu thiên địa nguyên lực bốn phía. Đúng lúc này, xa xa vang lên một tiếng gào thét, đại lượng tu sĩ điên cuồng vọt tới.

Thiên địa nguyên lực bị quấy nhiếu, thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái đã phải hiện thân ở nghìn trượng bên ngoài. Thần sắc của hắn càng thêm âm trầm, nhanh chóng hướng về phía sau bỏ chạy.

– Hứa Mộc, hắn ở chỗ này!

– Hứa Mộc, hắn ở đây! Giết!

– Hứa Mộc, hắn chính là Hứa Mộc!

Những tiếng hét lớn từ bốn phương tám hướng truyền đến. Một đám tu sĩ với đủ sắc phục đều triển khai tốc độ vọt tới. Trong số những người này, buồn cười nhất chính là những tộc nhân của Diêu gia lại ở lại phía sau, lạnh lùng quan khán cảnh tượng trước mặt.

Không thể nói rõ là ai thông minh hơn ai. Dưới suy nghĩ của Diêu gia, dùng lợi ích để trao đổi, khiến cho một số tu chân gia tộc trợ chiến, có thể thu hút được rất nhiều thế lực! Dưới suy tính của những tu chân gia tộc này cũng thế. Nếu rất nhiều tu chân gia tộc đã xuất động, tên Hứa Mộc này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ cần xuất chiến là có thể đạt được lợi ích. Nhưng nếu có thể giết được tên Hứa Mộc kia thì lợi ích lại càng lớn.

Do đó vì sao không ra tay!?Nguồn truyện audio

Thân mình của Vương Lâm không ngừng lùi lại phía sau. Gợn sóng dưới chân lại xuất hiện, hình thành một mảng dao động. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, mang theo hàn quang, đảo qua những người đang đuổi giết mình phía trước, ghi nhớ thật sâu bộ dáng của bọn họ.

Khoảnh khắc khi các loại thần thông và pháp bảo của đám tu sĩ này đánh tới, Vương Lâm bước ra một bước, biến mất tại chỗ, dung nhập vào trong thiên địa. Dù thiên địa lực ở phía trước vặn vẹo nhưng Vương Lâm không tiến về phía trước mà lại lui ra say nên sự quấy nhiễu kia cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

– Diêu gia, các ngươi đã triển khai hành động như thế này thì Vương mỗ mà không đáp trả thích đáng thì cũng thẹn với danh xưng hai chữ Nghịch tu! Còn có những gia tộc trợ giúp Diêu gia, nếu không có những người vây công do có giải thưởng của Diêu gia, thì chỉ bằng vào tộc nhân của Diêu gia cũng không thể hình thành thế vây công như thế này được!

Vương Lâm mang theo vẻ cười lạnh biến mất.

Những tu sĩ đang tiến đến nhìn thấy biểu tình của Vương Lâm, có người trái tim cũng lập tức trở nên băng hàn. Loại vẻ mặt này ẩn chứa sát khí nồng đậm, chỉ đại biểu cho một việc. Vương Lâm sẽ đại khai sát giới.

– Đám người các ngươi đã muốn phong toả thì hãy đến đây đi!

Vương Lâm dung nhập vào thiên địa, lấy tốc độ cực nhanh lui về phía sau. Trong quá trình này, khí tức của Diêu Băng Vân lập tức tập trung tới hắn. Sát khí trong mắt Vương Lâm loé lên, không chút dừng lại. Ở một nơi nào đó trong tinh không của La Thiên Tây Vực, bóng dáng của hắn biến ảo ra. Phía trước hắn có một tu chân tinh. Vương Lâm không biết tên gọi của nó là gì nhưng sau khi xuất hiện cũng tiến tới vào trong đó. Thần thức của hắn đảo qua, phát hiện trên tu chân tinh này không ngờ không có một tu sĩ nào tu vi trên Vấn Đỉnh kỳ đại viên mãn cả.

– Đây là một dấu hiệu quá rõ ràng! Với mức độ linh khí trên tu chân tinh này, tuyệt đối không thể không có tu sĩ tu vi từ Âm Hư trở lên. Những người này tất nhiên đã tham gia vào đội hình đuổi giết mình.

Thực tế thì phán đoán của Vương Lâm cực kỳ chính xác! Tại thời điểm này, nếu trên một tu chân tinh mà đại lượng tu sĩ có tu vi từ Âm Hư trở lên vắng mặt thì chỉ có một đáp án ấy. Sát khí tràn ngập đôi mắt Vương Lâm. Phàm là những tu sĩ cảnh giới từ Anh Biến trở lên, chỉ cần hắn phát hiện ra liền không chút do dự bắn ra một chỉ.

– Tham dự chuyện giữa ta và Diêu gia thì phải có tâm tư mà lo lắng việc ta trả thù! Nếu không đem những tu chân gia tộc này tiêu diệt thì sợ rằng sẽ ngày càng có nhiều tu chân gia tộc tham gia vào chuyện này! Phương pháp duy nhất để giải quyết sự tình này đó là chấn nhiếp! Mà sự chấn nhiếp hiệu quả nhất đó chính là đồ tinh!

Hai mắt Vương Lâm bắn ra sát khí. Hắn vốn không phải là người thiện lương gì, lúc này lại bị Diêu gia và những tu chân gia tộc kia bức cho không thể rời khỏi La Thiên Tây Vực. Ngoài ra, dưới sự vây công của rất nhiều tu sĩ, phạm vi hoạt động của hắn chỉ sợ là đã ngày càng ít. Nếu không tàn nhẫn một chút thì sợ là chỉ có thể ngồi đó mà chờ chết. Càng làm cho Vương Lâm thêm lo lắng đó chính là những cao thủ cực kỳ cường đại trong Diêu gia, những tu sĩ đại thần thông đã bước vào Tịnh Niết kỳ. Chỉ sợ là những người này sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào! Chỉ cần một người đến, Vương Lâm đều không thể chống cự!

Đông Lâm Tinh ở La Thiên Tinh Vực vì sao thanh danh hiển hách như thế, làm cho người ta khi nghe đến đều tâm thần kịch chấn, không dám trêu chọc?! Bởi vì mỗi một đại truyền nhân của Đông Lâm Tinh xuất hiện, phàm là có người trêu chọc tất nhiên sẽ bị đồ tinh, lấy máu tanh để trả giá, mới có thể khiến cho mợi người nhớ kỹ. Vốn Vương Lâm không muốn làm như thế nhưng lúc này đây hắn cũng là bị bắt buộc. Chỉ có thể như thế, chỉ có biện pháp này mới khiến cho tuyệt đại đa số những tu chân gia tộc tham dự việc này thối lui.

Không có chút âm thanh thê thảm nào truyền ra. Vương Lâm như hoá thành một cỗ lốc xoáy đoạt mạng, quét ngang qua cả tu chân tinh này, chỉ không đến nửa nén hương thời gian. Hắn nhoáng lên một cái, dung nhập vào thiên địa biến mất.

Chỉ để lại một tu chân tinh máu chảy thành sông, không còn có một tu sĩ nào có tu vi từ Anh Biến kỳ trở lên nữa! Về phần phàm nhân, Vương Lâm không chút thương tổn. Thậm chí những tu sĩ dưới Hoá Thần, Vương Lâm biết không đủ tư cách để tham dự việc này nên cũng không ra tay!

Trước khi hắn đi, tay phải hắn nâng lên, hướng về mặt đất cách không ấn một cái. Sau một tiếng chấn động kịch liệt, trên mặt đất đã xuất hiện hai chữ thật to: “Hứa Mộc!” Sau khi Vương Lâm rời khỏi, lập tức từ trong hư không xuất hiện sóng gợn. Diêu Băng Vân bước ra, sau khi liếc mắt liền thấy hết cảnh tượng trên tu chân tinh này, sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm, sát khí loé lên trong ánh mắt, nhoáng lên một cái lại tiếp tục đuổi theo.

Hai mắt của Vương Lâm đỏ bừng. Trong La Thiên Tây Vực không ngừng hiện thân. Mỗi lần xuất hiện, bên cạnh tất nhiên sẽ có một tu chân tinh. Nếu trên đó có Âm Hư tu sĩ thì liền lập tức xoay người rời đi.

Nhưng nếu gặp được tu chân tinh nào mà không có Âm Hư tu sĩ tồn tại, hiển nhiên đã tham gia vào đội ngũ những người đuổi giết thì hắn sẽ triển khai một hồi đồ tinh.

– Đây là do các ngươi bức ta! Không oán không thù, các ngươi vì thù lao của Diêu gia liền đuổi giết ta. Bởi vì nguyên nhân này, ta đồ tinh chỉ là hậu quả mà thôi! Người có nhân quả, tự nhập Luân hồi!

Vương Lâm cũng không hiếu sát nhưng lúc này đây bị bắt buộc, cũng không thể không như thế được. Ngắn ngủi chỉ trong ba mươi ngày, một cơn gió tanh mưa máu đã quét ngang toàn bộ La Thiên Tây Vực. Sự kiện long trời lở đất khiến cho tất cả tu sĩ lâm vào phẫn nộ nhưng cũng khiến cho mọi người cực kỳ kinh sợ này điên cuồng truyền ra.

Hơn mười cái tu chân tinh, tất cả các tu sĩ có tu vi từ Anh Biến trở lên đều bị giết khiến cho máu chảy thành sông, chỉ để lại hai chữ “Hứa Mộc” thật lớn, khắc sâu trên mặt đất.

Đây là một sự báo thù tàn bạo! Sự trả thù triệt để đối với tất cả những người tham gia đuổi giết Vương Lâm. Loại hành vi này là con đường của ma đạo. Ma Đạo Tử, danh hiệu này không biết xuất phát từ người nào, đặt cho Vương Lâm!

– Tham dự chuyện giữa ta và Diêu gia, nhất định phải trả giá!

Chương 776: Cửu Tuyệt Tổn Thần trận!

Sự trả thù tàn bạo này vẫn không ngừng. Sau mỗi lần như thế, những gì để lại trên mặt đất khiến cho cả đám tu chân gia tộc đuổi giết Vương Lâm đều rung động tâm thần.

Đối phương không giết hết những tu sĩ tu vi dưới Anh Biến kỳ là để lại một con đường sống nhưng hàm nghĩa đằng sau những máu tanh này, không cần nói cũng đã rõ!

– Nếu còn tham gia vào việc này, người chết còn là những tu sĩ dưới Anh Biến kỳ!

Vô số cơn lốc phẫn nộ lập tức bùng nổ/ Những tu sĩ của những gia tộc bị đồ tinh dường như phát điên, không chút lùi bước, thề phải tìm được Hứa Mộc để báo thù!

Nhưng đa phần là những tu chân gia tộc cũng trở nên do dự. Nhất là những tu chân gia tộc vốn cư ngụ ở trong La Thiên Tây Vực. Cũng không biết là bắt đầu từ ai, những người tham gia vây công đã có người rời khỏi, nhanh chóng chạy về tinh cầu của mình. Trong thời gian ngắn, tuyến phong toả khắp La Thiên Tây Vực đã thưa thớt đi rất nhiều. Phần đông những tu chân gia tộc, dưới sự trả thù đầy máu tanh của Vương Lâm, sau khi cân nhắc đã lựa chọn lùi bước!

Dù sao chỉ vì một ít lợi ích từ Diêu gia cũng không đáng phải khiến cho tiểu bối, đệ tử trong gia tộc gặp phải tai hoạ ngập đầu như thế. Việc này vượt qua giới hạn của bọn họ. Hơn nữa, trọng yếu là thủ đoạn của Vương Lâm khiến cho những tu sĩ trong La Thiên Tây Vực vốn lấy lợi ích của gia tộc làm cơ bản, đáy lòng đều sinh ra hàn ý.

Bọn họ đã cảm nhận được sự điên cuồng của Vương Lâm, biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết đến cuối cùng hắn sẽ còn làm ra sự tình đến cái dạng gì nữa!?

Ngoại trừ những tu chân gia tộc của La Thiên Tây Vực, người của ba Vực khác đều trở nên do dự. Nhưng cũng không nhiều tu sĩ rời khỏi. Nơi cư ngụ của gia tộc bọn họ cũng không ở trong La Thiên Tây Vực này, trong khi tên Hứa Mộc này lần này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đây chỉ là sự giãy dụa trước khi chết mà thôi!

Người này dù cho giãy dụa điên cuồng hơn nữa, cũng chỉ có thể ở bên trong La Thiên Tây Vực này mà thôi. Hắn không thể rời đi, tự nhiên chưa cần nói tới cơ hội trả thù.

Tuy như thế nhưng Vương Lâm vẫn có thể cảm nhận được bên trong La Thiên Tây Vực, áp lực từ tuyến phong toả này cũng đã giảm đi rất nhiều. Chẳng qua, mấy ngày gần đây, nữ tử có thể dung nhập vào thiên địa kia cũng truy kích ngày càng gần. Thậm chí có tới vài lần đã suýt nữa thì đuổi kịp hắn.

Vương Lâm chau mày. Đối phương truy kích rất gắt gao, hơn nữa phạm vi di chuyển của Vương Lâm trong La Thiên Tây Vực này cũng nhanh chóng bị co rút lại. Do đó, nếu không tìm được biện pháp để thoát ra thì sẽ rất nguy hiểm.

Bên trong tinh không, bóng dáng của Vương Lâm biến ảo ra. Hắn cau mày. Sát khí trong mắt hắn ngưng tụ từ mấy ngày nay đã cực kỳ nồng đậm, phảng phất như có thể hoá thành thực chất vậy.

– Nữ tử truy kích ta tu vi ít nhất đã đạt tới Khuy Niết trung kỳ, với tu vi hiện tại của ta không thể giết được. Thật sự phiền phức!

Tinh quang trong mắt Vương Lâm chợt loé lên. Thân mình hắn nhoáng lên một cái đã biến mất tại chỗ.

Bóng dáng của hắn vừa mới biến mất, lập tức Diêu Băng Vân mang theo sát khí từ trong hư không bước ra.

Sau khi xuất hiện, mắt phượng nhìn về phía xa xa, âm thanh lạnh lùng nói:

– Ngươi chạy không thoát đâu!

Nàng bước ra một bước, lại dung nhập vào thiên địa, tiếp tục truy kích!

Vương Lâm lúc này dung nhập vào trong thiên địa cũng mang theo suy tính làm sao mà thoát khỏi Diêu Băng Vân.

Có nữ tử này truy kích phía sau, hắn căn bản là không thể thoát khỏi.

Với phương thức dung nhập thiên địa trong thời gian dài, tổn hại bản thân, Vương Lâm rốt cục lần nữa khiến cho sự tập trung của Diêu Băng Vân mất đi hiệu lực Chẳng qua điều này cũng tiêu hao mất ba ngày thời gian.

Ba ngày này, tuyến phong toả La Thiên Tây Vực do đám tu sĩ tạo thành càng thêm co rút lại, dường như không ngừng nhỏ lại.

Một cỗ sát khí nồng đậm ngưng tụ bên trong tuyến phong toả này. Sát khí này cực kỳ nồng đậm, gần như hình thành một hồi gió lốc, cuộn lên cả bụi bặm trong tinh không.

Tạm thời thoát khỏi sự tập trung của Diêu Băng Vân, thân mình Vương Lâm nhoáng lên, xuất hiện ở bên cạnh một tu chân tinh không có chút sinh mạng nào.

Sau khi cẩn thận tra xét tu chân tinh này, ánh mắt Vương Lâm loé ra tinh quang, lẩm bẩm:

– Lựa chọn nó vậy!

Vương Lâm biết thời giản gấp gáp! Nữ tử truy kích mình ngoại trừ có thể dung nhập vào trong thiên địa thì còn có một loại phương pháp thôi diễn khác mà có thể tính ra phương vị của bản thân mình.

Do đó, hắn đoạt lấy thời cơ ngắn ngủi này, hai tay bấm quyết, một đạo nguyên lực dao động tản ra, hoá thành vô số lạc ấn tiến vào trong tu chân tinh bỏ hoang này.

Lạc ấn này sau khi tiến vào trong tu chân tinh lập tức loé lên rồi biến mât, thân mình của Vương Lâm cũng không dừng lại, vòng quanh tu chân tinh này, không đừng ấn hạ xuống lạc ấn.

Một lúc lâu sau, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, thân mình bước ra môt bước, trực tiếp tiến vào tu chân tinh này. Trên tu chân tinh này đa phần là những đống hoang tàn, trên mặt đất có vô số khe nứt, sông hồ đã khô cạn, chứa đầy tử khí.

Sau khi thân mình hạ xuống, hắn lập tức vỗ túi trữ vật, Tôn Hồn Phiên liền xuất hiện trên tay. Sau khi rung lên, Tôn Hồn Phiên hoá thành một màn sương đen phủ đầy trời. Bên trong màn sương đen, hồn phách của Huyết Tổ hai mắt nhắm nghiền, toàn thân tràn ngập vô số phong ấn. Xung quanh lão còn có vô số hồn phách.

Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, với tay phải ra, lập tức từ Tôn Hồn Phiên rút ra một nguyên thần Âm Hư rồi bóp nát, sau đó nâng tay trái lên trực tiếp hạ một đạo lạc ấn Thân mình nguyên thần Âm Hư hoá thành nguyên lực kia lập tức run lên, trong mắt lộ ra hàn mang đáng sợ. Bị Vương Lâm ném đi, nguyên thần Âm Hư này dung nhập vào thiên địa biến mất.

Vương Lâm hơi chút thở dốc. Năm đó, khi Lý Nguyên sắp đi từng đem toàn bộ Phá diệt Cấm chế truyền thụ cho hắn. Tuy không kế thừa Phá diệt Tâm cấm, không thể thi triển toàn bộ, uy lực không đạt tới cực hạn. Nhưng trong đó cũng có một số cấm chế, không cần Tâm cấm cũng có thể thi triển.

Cửu Tuyệt Tổn Thần trận là một trong số đó! Trong những Cấm chế Lý Nguyên truyền thụ cho hắn, nó được xưng là một trong tam đại Cấm chế Cấm thuật!

Trận pháp này không cần Phá diệt Tâm cấm, nhưng cần rất nhiều nguyên thần. Lý Nguyên tuy biết trận pháp này nhưng yêu cầu của nó quá hà khắc, hắn cũng chưa từng bố trí được.

Sắc mặt của Vương Lâm hơi tái nhợt nhưng không dừng lại mà tiếp tục chụp lấy nguyên thần trong Tôn Hồn Phiên. Nguyên thần Âm Hư không nhiều lắm, dù sao tuyệt đại bộ phận đều đã bị Vương Lâm cắn nuốt. Hắn chỉ có thể lấy nguyên thần của Vấn Đỉnh kỳ.

Sau khi không ngừng hạ những lạc ấn, Vương Lâm thả chúng dung nhập vào trong thiên địa Mấy canh giờ sau, sắc mặt của Vương Lâm càng thêm tái nhợt. Ánh mắt hắn chợt loé lên, nhìn chằm chằm vào nguyên thần của Huyết Tổ, hơi do dự một chút, rồi ánh mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, nâng tay phải lên, trực tiếp chụp lấy. Sau khi lưu lại lạc ấn trên mi tâm, hắn không có ném ra mà vẫn đẻ trong màn sương đen Tôn Hồn Phiên.

Thở sâu một hơi, Vương Lâm không chút do dự, không nghĩ ngợi nhiều liền trầm xuống, chìm vào bên trong tu chân tinh này. Cả người hắn thu lại tất cả khí tức, không lộ ra chút nào. Còn thi triển Ẩn Nặc thuật mà Lý Nguyên năm đó truyền thụ cho hắn.

Ẩn Nặc thuật này cực kỳ thần kỳ, năm đó sau khi Lý Nguyên thi triển ra, Vương Lâm không chút nào phát giác ra được. Chẳng qua pháp thuật này cần thiết phải có được Phá diệt Tâm cấm mới có thể hoàn thiện. Nếu không vẫn có khả năng bị người khác phát hiện ra.

Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước bị vây công, Vương Lâm vẫn chưa thi triển ra.

Hắn chìm vào trong tinh cầu này, khoanh chân ngồi xuống. Sát khi hai mắt loé lên, lẩm bẩm:

– Diêu gia, còn có những tu chân gia tộc đuổi giết ta nữa. Vương mỗ đã chuẩn bị cho các ngươi một phần đại lễ, lúc này chẳng qua chỉ mới là khúc dạo đầu mà thôi!

Trong tiếng cười lạnh, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, cả người ẩn đi tất cả khí tức, không lộ ra chút nào, phảng phất như hợp nhất với toàn bộ tu chân tinh.

Thời gian dần trôi qua. Ba ngày sau, tuyến phong toả La Thiên Tây Vực của đám tu sĩ không ngừng co rút lại, Người đầu tiên hướng về chỗ Vương Lâm đang ẩn thân là ba tu sĩ.

Người đứng đầu chính là một nữ tử, nàng đúng là Diêu Băng Vân, thần sắc lạnh như băng.

Tay phải nàng bấm quyết như đang thôi diễn, ánh mắt dừng lại ở nơi tu chân tinh mà Vương Lâm đang ẩn thân. Ánh mắt nàng loé lên, thanh âm lạnh lùng nói:

– Tên Hứa Mộc kia đang ở chỗ này!truyện tiên hiệp audio

Phía sau Diêu Băng Vân là hai tộc nhân của Diêu gia, một nam một nữ, đều mặc hoa phục. Lúc này, nam tử thần sắc tự nhiên, khẽ cười nói:

– Người này sợ là biết chính mình không thể trốn thoát nên ở chỗ này bố trí một trận pháp gì đó!

Thanh âm này nói xong, thân mình liền tiến tới phía trước một bước, đi thẳng về phía tu chân tinh kia. Hai mày của Diêu Băng Vân nhíu lại, cũng bước tới. Đi phía sau bọn họ, một đám tu sĩ của các tu chân gia tộc đều triển mở tốc độ, hướng về tu chân tinh này bay tới.

Chẳng qua, bao gồm cả thanh niên kia, tất cả mọi người đều dừng lại bên ngoài tu chân tinh, không ai chân chính bước vào.

– Các vị đạo hữu, còn mời các vị trợ giúp Diêu gia ta đem tu chân tinh này huỷ diệt. Khi đó, dù Hứa Mộc có âm mưu quỷ kế gì thì cũng khiến hắn tan nát theo tu chân tinh này đi!

Thanh niên Diêu gia kia khẽ mỉm cười, cao giọng nói.

Những tu sĩ của các tu chân gia tộc đều đồng ý, không chút do dự cùng nhau triển khai thần thông, công kích mãnh liệt vào tu chân tinh này.

Trong khoảng thời gian ngắn, các loại nguyên lực thần thông tạo ra âm thanh ầm ầm, toàn bộ công kích đều rơi vào trong tu chân tinh này. Âm thanh ầm ầm quanh quẩn khắp thiên địa. Tu chân tinh lập tức chấn động kịch liệt, từng tảng lớn đất đá bị bóc tách ra, dường như sắp sụp đổ.

Diêu Băng Vân nhíu mày. Nàng truy kích Vương Lâm đã nhiều ngày, biết rõ đối phương cực kỳ nhạy bén, quyết không thể lưu lại sơ hở lớn như thế này.

Chỉ thấy tu chân tinh kia, dưới sự công kích của rất nhiều tu sĩ, từng mảng lớn đất đã bị đánh văng ra, văng ra bốn phía giữa tinh không. Những khe nứt không trừng tràn ngập khắp cả tu chân tinh này. Cuối cùng, khi thanh niên Diêu gia kia triển mở Diêu gia Tiên thuật thì tu chân tinh tan nát, lập tức rung động kịch liệt.

Dao động dày đặc dần dần tản ra. Từ xa, đạo đạo kiếm quang gào rít đâm tới, cũng có một đám tu sĩ của một tuyến phong toả khác tới đây. Những người này thấy cảnh tượng trước mắt cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp triển khai công kích tu chân tinh hoang phế này.

Chân mày của Diêu Băng Vân ngày càng nhíu chặt. Nàng vẫn cảm giác được việc này có chút không phù hợp. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm ra được nguyên nhân là gì!

Vô số thần thông công kích khiến cho tu chân tinh kia sụp xuống từng tảng lớn, rất nhiều đá vụn văng ra khiến cho xung quanh nơi này gần như toàn bộ bị đá vụn xâm chiếm.

Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên, một cỗ sóng gợn nồng đậm điên cuồng tản ra. Tu chân tinh hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này đây, sự sụp đổ này chứa đầy lực lượng mang tính huỷ diệt, hết thảy bên trong nháy mắt tan biến.

Những tảng lớn đá vụn mang theo lực trùng kích bắn ra bốn phía. Toàn bộ tu chân tinh sụp đổ khiến cho thiên địa lực xung quanh cực kỳ vặn vẹo, tạo ra một cỗ sóng gợn tử khí dày đặc.

Lúc này đây, cùng với âm thanh kịch liệt vang lên, lại có vô số đạo trường hồng bay tới, đúng là lại thêm một loạt tu sĩ đến từ một tuyến phong toả khác.

Cảm giác bất an trong lòng Diêu Băng Vân càng lúc càng mãnh liệt. Nàng mạnh mẽ nhìn về bốn phía, chỉ thấy nơi đây đã biến thành một mảnh thiên địa với đầy những mảnh vỡ trôi nổi, tràn ngập cả phạm vi vạn trượng, gần như vây lấy toàn bộ những tu sĩ có mặt nơi này.

– Không đúng!

Diêu Băng Vân hai mắt ngưng trọng, chuẩn bị nhắc nhở.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một khối đá vụn xa xa ngoài nghìn trượng bỗng nhiên tràn ra tử lôi. Lôi quang này phóng ra, tiếp xúc với một khối đã vụn các đó không xa.

Vẫn chưa chấm dứt. Chỉ trong một sát na, chỉ thấy gần như trên tất cả những khối đá vụn này đều cùng có lôi điện loé ra.

Nháy mắt, vô số đá vụn trong phạm vi vạn trượng lập tức bị điện quang nối liền với nhau.

Từng trận bùm bùm vang vọng. Bên trong phạm vi này hình thành một đạo điện quang phong toả.

Hết thảy những điều này hình thành chỉ trong nháy mắt, nhanh đến độ không thể tin được. Gần như những tu sĩ xung quanh vừa mới phát hiện ra thì đã lập tức thành hình.

Cùng lúc đó, ở trên một khối đã vụn tản mát ra một cỗ dao động có tu vi Âm Hư. Nháy mắt khi cỗ dao động này xuất hiện, mảnh vỡ này sinh ra một tiếng ầm lớn rồi sụp đổ.

Một lực lượng phảng phất như của một tu sĩ Âm Hư tự bạo, hình thành một cỗ trùng kích thật lớn khiến cho những tu sĩ xung quanh mảnh vỡ này, tu sĩ có tu vi dưới Âm Hư đều bị trọng thương. Thậm chí có hai người trực tiếp phun ra máu tươi, đôi mắt lập tức trở nên ảm đạm.

Một mảnh vỡ tự bạo dường như là một tín hiệu.

Ngay sau đó, rất nhiều mảnh vỡ cũng lục tục sụp đổ. Cuối cùng, trong phạm vi vạn trượng này, tất cả mảnh vỡ đều tự bạo, hình thành một lực lượng điên cuồng trùng kích trong khu vực này.

Những âm thanh gầm rống không ngừng vang lên. Những tu sĩ vây quanh đều triển khai thần thông, chống cự với phong bạo, đồng thời nhanh chóng lao ra ngoài.

Chỉ có điều, lực lượng tự bạo này xuất hiện liên tiếp nhau, dung hợp với nhau, do đó cực kỳ mạnh mẽ. Dưới sự lan tràn của nó, nếu có tu sĩ bỏ mình, nguyên thần căn bản cũng không thể lao ra, lập tức bị phong bạo này hấp thu, sau đó lại tự bạo, trở thành một bộ phận lực lượng của nó.

Nhưng trong số những tu sĩ và tộc nhân của Diêu gia đuồi giết Vương Lâm, đa phần là cảnh giới Dương Thật. Do đó, chỉ lộn xộn một lúc, bọn họ liền liên hợp phản kích, cũng cường đại tới không tưởng được.

Nhất là có Diêu Băng Vân cầm đầu, lại toàn lực xuất thủ nên lực lượng tự bạo kia đã tan biến trong phạm vi lớn. Cảnh tượng này giống như phong bạo vạn trượng đang co rút vào bên trong. Nhưng sau khi co vào một nửa. cũng không thể co rút hơn nữa, phản kháng lại công kích của những tu sĩ kia, không ngừng khuếch trương ra bên ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phạm vi vạn trượng này, âm thanh ầm ầm không ngừng quanh quẩn. Một màn sương đen vô thanh vô tức tràn ngập bốn phía, từng trận âm thanh gào rít điên cuồng tràn ra. Nguyên thần của Huyết Tổ dần ngưng tụ.

Khoảnh khắc khi nguyên thần của Huyết Tổ xuất hiện, một thanh âm lạnh như băng vang lên:

– Bạo!

Thanh âm này là từ một khối đá vụn ở bên ngoài vạn trượng truyền đến. Khi âm thanh này xuất hiện, nguyên thần của Huyết Tổ bên trong màn sương đen tản mát ra huyết quang nồng đậm, tiêu tán. Một cỗ sóng gợn khoảnh khắc khi nó tiêu tán, điên cuồng tản ra về phía bốn phía.

Phàm là những tu sĩ va chạm với sóng gợn này, trừ khi tu vi cực cao nếu không sẽ lập tức bị cuốn lấy.

Một Âm Hư tu sĩ của một gia tộc tu sĩ ở La Thiên Bắc Vực, lúc này hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Khoảng cách của hắn tới nguyên thần rất gần. Lúc này khi nguyên thần của Huyết Tổ sụp đổ, cũng hừ thảm một tiếng, toàn thân trực tiếp tan nát. Ngay cả nguyên thần của hắn cũng không thể chạy ra, hoàn toàn tiêu tan.

Bên người hắn, một tu sĩ đến từ La Thiên Nam Vực cũng kinh hãi, vừa muốn xông ra nhưng thân mình lập tức cứng lại, bị sóng gợn này ập tới, ầm một tiếng, toàn thân hoá thành sương máu.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong vòng vạn trượng có vô số người chết. Bóng dáng của Vương Lâm xuất hiện bên ngoài vạn trượng, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức màn sương đen ngưng tụ vào trong tay hắn, hoá thành Tôn Hồn Phiên, bị hắn nắm lấy ném vào trong túi trữ vật.

Bóng dáng của hắn nhoáng lên một cái, đi thẳng về phía trước. Ngay tại khi bóng dáng của hắn sắp biến mất, Diêu Băng Vân cũng là một bước tới gần, song chỉ của ngọc thủ cách không hung hăng điểm một cái!

Mắt phượng của nàng chứa đầy sát khí, một chỉ này dù cách không nhưng cực kỳ độc ác. Nàng chuẩn bị một chỉ này đã rất lâu, chỉ chờ khoảnh khắc khi Vương Lâm hiện thân.

Nàng tự tin với một chỉ này, tuyệt đối có thể lấy đi tính mạng của Hứa Mộc. Một chỉ ẩn chứa Tiên thuật thần thông, tên là Tổn Thần Ấn, chuyên đả thương nguyên thần.

– Chỉ là tu vi Dương Thật, được chết dưới Tổn Thần Ấn cũng là vinh hạnh cho ngươi!

Thân mình Vương Lâm run lên, thân hình bị bức ra ở ngoài trăm trượng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt hắn tái nhợt như tro tàn. Nhưng thân mình hắn không chút do dự, dung nhập vào hư không, lập tức bỏ chạy.

– Không chết?!truyện huyền huyễn audio

Diêu Băng Vân ngẩn ra, ánh mắt lộ ra tinh quang, thân mình lao về phía trước, tiếp tục truy đuổi.

Bên trong phạm vi vạn trượng, nguyên thần Huyết Tổ tự bảo khiến cho những tu sĩ đuổi giết Vương Lâm tử vong vô số. Không ai có thể nghĩ đến rằng Hứa Mộc lại còn có một sát chiêu như thế này.

Nhất là bên trong phạm vi này cũng có tộc nhân của Diêu gia, đồng dạng cũng không chạy thoát, chết ngay tại chỗ.

Giờ phút này, theo sóng gợn tiêu tan, bên trong vạn trượng này tràn ngập sương máu. Lúc này số người chết thực sự quá nhiều. Chỉ có điều, số người này chẳng qua mới chỉ chiếm có một nửa số đuổi giết hắn mà thôi. Từ xa, vô số đạo trường hồng xé gió xông tới. Dần dần tất cả tu sĩ tiến vào La Thiên Tây Vực đều tiến đến nơi này. Vạn trượng sát tiệt! Làm cho tâm thần bọn họ kịch chấn, đồng thời đối với Vương Lâm sát khí càng đậm.

– Tuyệt đối không thể để tên Hứa Mộc này chạy thoát, nếu không một khi hắn trả thù thì sẽ là một hồi hạo kiếp!

– Lúc này đã không phải là cuộc chiến chỉ giữa Diêu gia và Hứa Mộc nữa mà là một trận Diệt mà chi chiến! Chỉ có giết tên Ma Đạo Tử Hứa Mộc này, ta mới có thể yên tâm được!

– Đuổi theo!

Một đám tu sĩ này lập tức lao ra. Những tộc nhân của Diêu gia thì hai mắt đỏ bừng, nhanh chóng truy đuổi Vương Lâm.

Trong một trận chiến này, có vô số tu sĩ chết ở trong đại trận vạn trượng này. Cái tên Hứa Mộc lập tức điên cuồng truyền ra khắp La Thiên Tinh Vực. Dù là một số lão quái có tu vi cao thâm cũng phải đem ánh mắt nhìn tới xung đột giữa Diêu gia và Hứa Mộc.

Lấy sức lực của một người, đối kháng với vô số tu chân gia tộc và Diêu gia đuổi giết, chẳng những không chết mà còn ngược sát, đạt tới danh hiệu Ma Đạo Tử, lại lấy trận pháp uy lực khủng bố kia giết chết vô số tu sĩ khiến cho tất cả những người đuổi giết tâm thần đều kịch chấn!

Thậm chí còn khiến cho một số tu chân gia tộc sợ run lên, rời khỏi hàng ngũ những người đuổi giết. Hành vi này khiến cho Hứa Mộc trở thành một ngôi sao mới trong La Thiên Tinh Vực.

Liên quan đến cảnh tượng và tình hình chiến đấu giữa Hứa Mộc và Diêu gia ở La Thiên Tây Vực bị cố tình truyền ra, được đa số những người ở trong La Thiên Tinh Vực đều biết được.

Cái tên Hứa Mộc dương uy!

Bên trong Lôi Tiên Điện, bên trên đám mây, Thanh Thuỷ từ trong đả toạ mở hai mắt ra, nhìn về phía xa xa, lầm bẩm:

– Người này rất có tác phong của ta năm đó, được lắm!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 13 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)