[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 196 [Chương 756 đến 760]
❮ sautiếp ❯Chương 756: Tộc tiên tuyển
Bám theo sau lão nhân, khoảng cách của Vương Lâm tới đại lục càng lúc càng gần. Một lát sau đã tới được bên ngoài. Trước mắt hắn hiện ra một cái bình nguyên màu mỡ.
Bình nguyên vô cùng rộng lớn. Những con gió nhẹ thổi tới mang theo cả mùi cỏ thơm ngát, thấm vào trong lòng khiến cho người ta có cảm giác hết sức thoải mái. Lão nhân vẫn không dừng lại, cung kính đi trước dẫn đường.
Ở trung tâm của bình nguyên có một loạt các kiến trúc cổ xưa nằm rải rác. Tuy chúng chưa bị tàn phá, nhưng vẫn phủ đầy dấu vết của thời gian.
Dấu vết đó rất nhạt nhưng từ sau khi Vương Lâm có được Trừu Hồn thuật liền rất nhạy cảm với hơi thở đó. Khi tới cách khu kiến trúc đó khoảng ngàn rượng, Vương Lâm đang phi hành liền dừng lại, cúi đầu nhìn xuống.
Cỏ xanh ở đây với bên ngoài thoáng nhìn không có gì khác nhau, nhưng Vương Lâm vốn có một sự am hiểu đối với cấm chế, lại thêm sự chỉ dẫn của Lý Nguyên ở Lôi tiên giới vì vậy khiến cho hắn càng hiểu thêm rất nhiều đối với chúng. Vì vậy mà bây giờ, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn có thể thấy được bên ngoài khu kiến trúc có một cái cấm chế không lồ.
Lão nhân thấy ánh mắt của Vương Lâm liền cung kính nói:
– Thượng tiên! Trận pháp này là do năm đó tiên vương tự mình bày ra để giúp cho tộc của ta không bị Vụ thú xâm hại.
Vương Lâm không biết vụ thú là gì, chỉ hơi gật đầu không nói. Nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác hứng thú đối với nơi này.
– Tiêu Dao tử! Tộc Tiên Di.lại còn có cả Huyền Âm đỉnh. Cuối cùng thì đây là nơi nào?
Trong lúc Vương Lâm đang suy nghĩ, từ xa liền vọng tới những tiếng ồn ào.
Chỉ thấy từ trong vô số những kiến trúc có một nhóm người rất đông bay ra. Trong số họ có cả nam, nữ. Quần áo của mọi người đều giản dị. Bọn họ không dám bay tới quá gần mà chỉ đứng ở xa để nhìn. Trong các tòa kiến trúc phía dưới còn có cả những đứa trẻ nhỏ đang mở to mắt nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm thấy nhiều người như vậy cũng cảm giác choáng váng. Hiển nhiên ở đây chính là một bộ tộc Tiên Di hoàn chỉnh. Chẳng biết bọn họ đã sinh sống ở đây bao nhiêu năm mà còn được đến bây giờ.
Những người bay lên bầu trời thấy Vương Lâm tới gần, cứ vậy mà lùi lại, không dám đến gần. Rất nhiều người trong đó, ánh mắt có một sự sợ hãi.
Lão nhân đang đi trước dẫn đường cho Vương Lâm liền sầm mặt lại. Lão mở miệng nói với đám tộc nhân vừa bay ra mấy câu gì đó bằng một thứ ngôn ngữ khác lạ. Đám người vừa bay ra liền im lặng nhìn nhau rồi tản ra. Lão nhân vội vàng xoay người về phía Vương Lâm, cung kính nói:
– Mời thượng tiên. Nơi này chính là chỗ ở của tộc chúng ta.
Lão nhân vừa nói, vừa hạ xuống phía dưới. Khi tới một cái kiến trúc cao nhất, lão liền dừng lại rồi khom người đứng một bên.
Vương Lâm hạ xuống đất rồi nghĩ tới điều gì đó liền dụng thần thức tản ra. Tuy nói không có vấn đề gì e ngại, nhưng hắn vẫn không đi vào, nói một cách chậm rãi:
– Ở đây được rồi. Không cần đi vào.
Lão nhân ngẩn người, nét mặt có chút khổ sở, nhưng cũng không yêu cầu tiếp, chỉ gật đầu.
Trên bầu trời, tộc nhân của tộc Tiên Di liền tụ lại, vây bốn phía xung quanh. Nét mặt bọn họ lo lắng, nhìn xuống một cách chăm chú.
– Thượng tiên. – Lão nhân chưa nói xong đã bị Vương Lâm cắt lời. Vào lúc này, sắc mặt Vương Lâm bình tĩnh nhìn lão nhân mà nói:
– Vì sao các người nhìn thấy ta lại có sự sợ hãi như vậy?
Sự khổ sở trên mặt lão càng nhiều. Sau khi trầm mặc một lát, lão thở dài, nói:
– Người của tiên giới rất lâu chưa tới đây. Tiên Vương giống như bỏ rơi chúng ta. Ở đây, hạ dân chính là người lớn tuổi nhất. Nhưng không dám giấu thượng tiên rằng ngài là tiên nhân đầu tiên mà hạ dân được gặp. Nếu không có điển tịch của tộc ta ghi chép lại thì chỉ sợ là hạ dân cũng không nhận ra thân phận của thượng tiên, càng không cần nói tới người khác trong tộc.
Vương Lâm không nói gì, chỉ nhìn đối phương. Lão nhân do dự một chút rồi nói:
– Tộc của ta dâng tặng sinh mệnh cho Tiêu Dao tiên vương, đời đời bảo vệ Huyền Âm đỉnh. Nhưng từ ba ngàn năm trước, Huyền Âm đỉnh cứ cách trăm năm lại mở ra một lần. Mỗi lần đều phun ra ngoài một làn sương đen lớn. Làn sương đen đó hóa thành yêu thú, thậm chí có con cực mạnh có thể hóa thành hình người. Trong ba ngàn năm qua, người của tộc ta chết trong tay vụ thú có thể hóa thành hình người không biết bao nhiêu mà lần. Vì vậy mà từ đó tới nay, hễ nơi đây xuất hiện người lại gần như toàn bộ đều là do sương mù biến thành. Về phần tộc của ta thì do có ký hiệu trên người nên đám vụ thú không thể biến thành.
– Vì vậy mà khi thượng tiên xuất hiện, ngoại trừ hạ dân có thế thấy được ra, những người khác không thể nhận được. Thậm chí cho dù hạ dân có nói thì bọn họ vẫn hoài nghi thượng tiên là do vụ thú biến thành. – Lão nhân thở dài, nói ra nguyên nhân.
Vương Lâm gật đầu. Lời nói của lão nhân có được một chút tin cậy nhất định. Kết hợp câu chuyện với ánh mắt của mọi người ở xung quanh, có vài phần như lời lão nhân nói.
– Huyền Âm đỉnh ở đâu? – Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói/ Lão nhân cung kính một chút rồi nói:
– Tại cấm địa của tộc ta. Thượng tiên muốn đi bây giờ?
Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Hắn muốn nhanh chóng nhìn xem Huyền Âm đỉnh cuối cùng là vật như thế nào.
Lão nhân đang định mở miệng, chợt có một tiếng hét lớn từ trong đám người phát ra.
– Tiên tổ! Không thể đưa người này tới Huyền Âm đỉnh. – Âm thanh đó giống như tiếng sét vang vọng trong không trung. Cùng lúc đó, từ trong đám người trên bầu trời chợt tách ra một con đường. Chỉ thấy một đại hán cao khoảng một trượng, bước tới. Nửa thân trên của người đó có đầy ký hiệu màu đen. Mà những ký hiệu đó gần như bao phủ toàn thân hắn, ngay cả cổ và mặt cũng vậy. Ở mi tâm của đại hán có một cây thực vật với mười ba lá đang nhúc nhích một cách quỷ dị, khiến cho hắn có cảm giác yêu dị.
– Mười ba lá! – Vương Lâm nhìn chăm chú. Trong trí nhớ của hắn thì Tiên Di tộc ở Chu Tước tinh nhiều nhất cũng chỉ có mười một lá.
– Tương đương với tu sĩ Dương Thực. – Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn đại hán.
Chỉ mấy bước, đại hán đã tới nơi. Sự xuất hiện của hắn khiến cho tộc nhân Tiên Di tộc xung quanh hoan hô rầm rộ, nét mặt sùng kính.
– Tháp Sơn! Không được bất kính đối với Thượng tiên. – Lão nhân bên người Vương Lâm quát lên.
Ánh mắt đại hán chợt lóe lên hàn quang, nhìn lão nhân chằm chằm, cười lạnh:
– Tiên tổ già rồi. Chẳng lẽ vẫn cứ cuồng vọng về tiên nhân như vậy hay sao? Trên thế gian này chỉ sợ là không hề có sự tồn tại của tiên nhân. Điển tịch của tổ tông đều là tự mình soạn ra. Nếu không thì làm sao bao nhiêu năm qua, tộc của ta chưa bao giờ gặp bất cứ một tiên nhân nào tới đây?
– Câm mồm! Tộc Tiên Tuyển của ta từ xưa đã là sứ giả của tiên nhân ở trên đời. Nếu không có sự tồn tại của tiên nhân thì làm sao lại có sự tồn tại của tộc chúng ta. Chưa kể, tiên dụ năm đó của tiên vương, ngươi dám không tin? – Sắc mặt lão nhân âm trầm, quát to.
– Tin? Vị tiên vương đó cũng chỉ là một chút thần thức còn sót lại của một cường giả nào đó mà thôi. Làm sao có thể khiến cho ta tin? Đi tin một cái thần thức lưu lại bao nhiêu năm thì ta đi tin thực lực của mình còn hơn.- Đại hán nắm chặt tay phải, ánh mắt có một sự tự tin mạnh mẽ.
– Đại nghịch bất đạo. – Lão nhân run rẩy, chỉ tay về phía đại hán, cắn răng nói:
– Ngươi.
– Ta đại nghịch bất đạo thì sao? Tiên nhân.tiên nhân! Tộc của ta tại nơi âm u này bao nhiêu năm vân tuân theo tiên dụ mà thủ hộ Huyền Âm đỉnh nhưng đổi lại cái gì? Vụ thú trong Huyền Âm đỉnh làm cho tộc nhân của ta tử vong. Khi vụ thú tàn sát người của tộc ta, tiên nhân ở đâu? Lão tổ đừng có nhắc tới tiên nhân. Hôm nay, cho dù người này là tiên nhân thật thì Tháp Sơn ta cũng phải giết tiên.
Đại hán vừa nói vừa nhìn Vương Lâm, sắc mặt lạnh lùng. Đột nhiên, hắn bước tới tung quyền, đánh về phía Vương Lâm. Một quyền vừa xuất liền phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Có thể nhìn thấy từng cái ký hiệu xuất ra trong không trung, vây xung quanh nắm tay của đại hán, giống như một thứ trận pháp kỳ dị.
– Tiên nhân! Xuất ra tiên lực để cho ta nhìn một cái xem tiên nhân dựa vào cái gì mà được gọi là tiên.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng. Hắn hiểu rất rõ tộc Tiên Di. Người này hiển nhiên không phải Phù Chú sư mà là Đại Phù sĩ tu luyện thân thể.
Chương 757: Vụ thú
Một quyền vừa tới, Vương Lâm cảm nhận được thân thể như bị trói chặt do bị một thứ lực kỳ dị nào đó bao phủ, khóa hết mọi đường lui. Nét mặt Vương Lâm vẫn bình thản, nói:
– Có chút lực nhưng như thế không đủ. – Dứt lời, Vương Lâm nhấc chân phải dậm nhẹ một cái xuống đất.
Nhất thời một loạt tiếng động ở mặt đất dưới chân Vương Lâm nhanh chóng lan ra xung quanh. Thoáng cái, lực trói buộc thân thể Vương Lâm chợt biến mất. Thanh âm giống như mặt kính bị nghiền nát vang lên, toàn bộ lực đang giữ lầy Vương Lâm chợt tan rã. Ngoại trừ điều đó ra, lực lượng đó liền cuộn tròn quét về bốn phía.
Đại hán vừa tung quyền liền biến sắc. Hắn cảm nhận được một cơn gió mạnh đập vào mặt khiến cho thân thể chậm lại.
Vương Lâm từ từ bước tới trước mặt đại hán. Tay phải của hắn giơ lên, chạm nhẹ vào ngực đại hán một cái khiến cho thân thể của gã run rẩy, hai chân cứ vậy mà lui lại phía sau. Ký hiệu toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Lùi một cái mà đã hơn mười bước. Ngực đại hán không hề bị thương nhưng cơ thể như có một con gió lốc cuồn cuộn nổi lên ở bên trong. Chỉ có điều do có tác dụng của ký hiệu nên cũng không quá mức nghiêm trọng, chỉ nghỉ ngơi một chút liền hồi phục.
Nét mặt đại hán dữ tợn, hét lớn một tiếng. Tay phải của hắn vỗ về phía trước phát ra những tiếng ầm ầm. Cùng lúc đó, ký hiệu trên toàn thân đại hán đồng loạt nhúc nhích như bay ra ngoài. Trong phạm vi ngoài mười trượng quanh người hắn tràn ngập vô vàn ký hiệu.
Đại hán lao mạnh về phía trước một cái, những ký hiệu quanh người lập tức lao về phía Vương Lâm.
Mức độ thân thể của đại hán tuy nói kém với tiên vệ của hắn năm đó nhưng cũng không khác nhiều lắm. Nét mặt hắn vẫn như thường, miệng cười lạnh nhưng chân phải của hắn lại cứ thể bước về phía trước. Trong khoảng thời gian ngắn hắn đã tới gần đại hán.
Chỉ trong tích tắc đó, đại hán lại vung tay phải đánh ra một quyền. Một quyền đó khiến cho không gian xung quanh lóe lên những tia sáng. Ký hiệu bên ngoài thân thể lại càng chớp lóe với tốc độ nhanh hơn giống như thần thông của tu sĩ mà đánh về phía Vương Lâm.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm, tay phải hắn chỉ về phía trước. Tiên thuật định thân xuất hiện khiến cho đại hán dừng lại. Đúng lúc này, hai ngón tay phải của Vương Lâm khép lại thành kiếm chạm vào ngực đại hán một lần nữa.
Một tiếng động vang lên, đại hán bay ngược lại sau, phun ra một ngụm máu tươi. ánh mắt hắn nhìn Vương Lâm có một sự khiếp sợ. Còn đám ký hiệu ở ngoài thân thể hắn cũng bị cuốn bay theo.
Mà vào lúc này, không chỉ có mình hắn khiếp sợ. Tất cả tộc nhân của tộc Tiên Tuyển đều chấn động mà yên lặng.
– Thượng tiên bớt giận, tha cho Tháp Sơn một mạng. – Lão nhân tổ tiên của tộc Tiên Tuyển lo lắng, vội vàng nói.
– Không cần! – Đại hán hạ xuống mắt đất, tiếp tục lùi lại hơn mười trượng mới có thể đứng vững. Hắn ngẩng đầu hét lớn, hai tay bắt quyết vỗ mạnh vào ngực một cái.
Lập tức ký hiệu bên ngoài thân thể nhúc nhích một cách quỷ dị, co rút lại về phía mi tâm đại hán. Nhưng chúng cũng không phải như lần trước mà nhanh chóng tạo thành một bộ giáp màu đen phủ lấy người đại hán. Áo giáp vừa xuất hiện liền có một làn khí lạnh lẽo tỏa ra, thậm chí sau đại hán còn xuất hiện một cái bóng màu đen giống như Ma Thần vậy.
– Linh giáp do tiên ban thưởng. Không ngờ ngươi lại luyện hóa nó. – Lão nhân hít một hơi rồi nói một cách thất thanh.
Vương Lâm nhìn chăm chú cái áo giáp. Nó mang tới cho hắn một cái cảm giác quen thuộc. Rõ ràng so với cái áp giáp Tán Ma ở mảnh đất yêu linh rất giống nhau. Chỉ có điều khác biệt đó là ma khí không nhiều giống như bị một thứ gì đó áp chế.
Đại hán gầm lên một tiếng giận dữ rồi lao ra. Với chiều cao của hắn lại mặc thêm bộ giáp chẳng khác nào người khổng lồ từ thời viễn cổ. Nếu người nào đó nhát gan mà nhìn thấy chắc chắn sẽ phải ngất xỉu. Nhất là trên cái áo giáp có một thứ gì đó như sẵn sàng đoạt lấy hồn phách của người khác. Đại hán lao tới khiến cho bóng ma sau lưng hắn xuất hiện sự dữ tợn.
Vừa lao đến, tay phải hắn lại đánh tiếp một quyền. Uy lực của quyền đó vượt qua hai quyền trước, tạo ra khí thế kinh người. Trong khoảng khắc khi quyền đánh ra, bóng ma phía sau hóa thành một làn khói bám trên quyền của hắn.
Quyền vừa xuất liền phát ra một âm thanh kỳ dị ép về phía Vương Lâm. Những làn khói đen trên nắm tay đại hán lại hóa thành một cái đầu lâu đen bóng, nó nhe răng cười như muốn nuốt lấy Vương Lâm.
Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường, bình tĩnh nhìn đại hán đang vọt tới. Hắn há mồm phun ra một hạt cát. Trong phút chốc hạt cá biến thành một mảnh đất nhỏ rộng trăm trượng ném về phía đại hán. Uy áp tỏa ra từ mảnh đất rất mạnh. Trong khoảng khắc khi nó nện xuống liền tạo ra một cơn lốc.
Đây là lần đầu tiên mảnh đất nhỏ nơi tiên giới xuất hiện trên thế gian. Vào lúc này, vừa xuất hiện liền tỏa ra tiên lực mạnh mẽ. Cảm nhận được tiên lực phát ra từ đó, lão nhân tộc Tiên Tuyển hưng phấn, phủ phục trên mặt đất mà bái lạy.
Ngay cả đại hán vào lúc này ánh mắt cũng có chút ngập ngừng. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền cắn răng, vẫn không dừng lại đánh thẳng vào mảnh đất nhỏ trăm trượng trước mặt.
– Vỡ cho ta.
Nắm tay của hắn đánh lên mảnh đất nhưng không làm cho nó chuyển động lấy một chút. Tuy nhiên, sau quyền đó, thân thể đại hán run nhẹ, phun ra một ngụm máu tươi mà lui lại.
Ánh mắt hắn có sự rung động, không ngờ được nó cứng như vậy. Toàn bộ lực lượng của hắn đánh lên đó mà chẳng khiến cho nó có chút suy suyển, thậm chí còn bị phản chấn khiến cho máu huyết toàn thân đảo lộn.
Bóng ma trên nắm tay đại hán tan biến. Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, ngón tay phải giơ lên, lập tức mảnh đất rộng trăm trượng bay lên, xoay tròn trên không trung. Nó tạo ra một cơn gió lốc, nên xuống dưới.
Một tiếng rít chói tai vang lên trong trời đất. Khoảng khắc mảnh đất hạ xuống, đại hán rít lên một tiếng, hai tay giơ lên trời như muốn đối kháng.
– Xuống! – Vương Lâm nói một cách bình thản.
Lập tức mảnh đất ầm ầm rơi xuống phát ra một tiếng nổ long trời lở đất. Cả đại lục rung chuyển, xuất hiện vô số khe nứt. Những cái khe vừa xuất hiện, lập tức từ bên trong một làn sương đen phun ra ngoài. Làn sương vừa xuất hiện liền ngưng tụ.
Tốc độ ngưng tụ của chúng cực nhanh. Gần như chỉ trong phút chốc liền hình thành một đám thú có hình dạng kỳ dị.
– Vụ thú! – Đám tộc nhân của tộc Tiên Tuyển trên bầu trời chợt kêu lên. Trên mi tâm của bọn họ liền lóe lên thứ thực vật kia. Tầng tầng lá cây tản ra ngoài. Từ trong đó, Vương Lâm có thể thấy được một thứ pháp khí có hình dáng giống như cái vòi ấm dài.
Chỉ trong chốc lát, sương mù ngưng tụ xong. Trên bầu trời xuất hiện một trăm con mãnh thú màu đen có hình dạng khác nhau. Từng làn hơi thở âm u từ người chúng tản ra cùng với những tiếng gầm nhẹ.
Sắc mặt lão nhân của tộc Tiên Tuyển âm trầm. Tay phải điểm một cái vào mi tâm, liền có một tia sáng đen xuất hiện. Trong tay lão chợt có một cái vòi ấm dài khoảng một thước. Lão xông thẳng lên bầu trời, quát:
– Tất cả đều ra tay. Trong nửa nén nhang phải trừ hết được bọn chúng, chớ để vụ thú có thể hóa thành hình người xuất hiện.
Thoáng cái, lão đã tới bên cạnh một con vụ thú vừa mới thành hình. Pháp khí trong tay vỗ một cái, lập tức xuất hiện một lực hút rất mạnh.
Hai mắt của vụ thú vẫn chưa mở ra, dưới lực hút đó, thân thể của nó liền vặn vẹo rồi hóa thành một làn khói mà bị hút vào trong cái miệng ấm. Từng loạt tiếng động vang lên từ trong cái vòi.
Ngoại trừ lão ra, đám tộc nhân xung quanh đều cầm pháp khí, ánh mắt lo lắng, cùng nhằm về những con vụ thú khác.
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên. Ngón tay hắn điểm vào không trung, mảnh đất nhỏ liền bay lên để lộ ra thân hình của đại hán Tháp Sơn. Toàn thân hắn bị thương nhiều chỗ, thát khiếu chảy máu, nhưng vẫn chưa chết. Hai mắt hắn tỏa ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, nhìn Vương Lâm chằm chằm.
Vương Lâm cũng chẳng để ý tới hắn mà nhìn chằm chằm đám vụ thú do sương mù hóa thành.
Đám vụ thú mới chỉ ngưng tụ được thân thể, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Hơn nữa, tốc độ phản ứng của tộc nhân tộc Tiên Tuyển cực nhanh, kinh nghiệm chiến đấu với vụ thú rất phong phú. Trong khoảng thời gian ngắn vô số vụ thú bị hút vào trong thứ pháp khí kỳ dị kia.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một con vụ thú vào lúc bị tộc nhân tộc Tiên Tuyển hút vào chợt mở hai mắt.
Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như vậy. Trong cặp mắt đó không hề có đồng tử nhưng lại có sáu điểm đen. Những chỗ khác chỉ có màu xám. Ánh mắt của nó lạnh băng, không hề có một chút tình cảm.
Tộc nhân tộc Tiên Tuyển sợ hãi, không chút do dự lui lại phía sau. Nhưng vừa mới cử động, vụ thú đã đuổi theo với tốc độ cực nhanh rồi chui vào trong thất khiếu của người đó.
Tộc nhân tộc Tiên Tuyển liền gào lên một tiếng thảm thiết. Thanh âm của thê lương vang vọng khắp trời đất. Trong nháy mắt thân thể của người đó nổ tung. Máu tươi toàn thân bắn ra, hóa thành một làn sương máu. Từ trong làn sương, thân hình vụ thú lại xuất hiện, thè lưỡi liếm môi. Thoáng cái, nó lại lao về phía một tộc nhân kế tiếp.
Sau đó, một con vụ thú lại mở hai mắt, từ trong trạng thái không hoàn thủ liền thay đổi. Nó như thèm khát màu huyết, với tốc độ chẳng khác gì tia chớp.
– Tiên trận diệt sát. – Lão nhân tộc Tiên Tuyển trên bầu trời lo lắng, tránh một con vụ thú đang vọt tới.
Vương Lâm nhìn chăm chú về phía trước. Vào lúc này, một con vụ thú chợt mở mắt rồi lao thẳng về phía hắn. Tiếng rít của nó như muốn xuyên thủng tâm thần.
Chương 758: Huyền Âm đỉnh
Vương Lâm hừ một tiếng lạnh lùng, thân thể chợt lóe lên một cái rồi xuất hiện bên cạnh vụ thú. Hai ngón tay khép lại thành kiếm, tốc độ còn nhanh hơn vụ thú rất nhiều, điểm thẳng vào mi tâm của nó. Nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển khiến cho vụ thú nổ tung.
Chỉ có điều sau khi thân thể của vụ thú bị nổ tung nhưng vẫn không tiêu tán mà hóa thành những cụm sương mù nho nhỏ đang dao động, có dấu hiệu ngưng tụ lại. Vương Lâm trừng mắt, tiến tới chỗ sương mù đang định ngưng tụ. Uy năng của lôi nguyên thần ngưng tụ nơi đầu ngón tay.
Nhất thời, một quả lôi cầu xuất hiện. Vương Lâm búng nhẹ một cái, lôi cầu liền bắn ra những tia chớp cực mạnh, chui vào trong sương mù.
“Uỳnh.uỳnh…” Những tiếng sấm chớp nổ vang lên đám sương mù lập tức tản ra, hóa thành những cụm khói nhỏ. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm, tay phải bắt quyết rồi chỉ về phía trước. Lập tức lại có một tia chớp từ tay phải hắn bắn ra, đánh cho tất cả sương mù còn sót lại tan rã.
Vào lúc này, trên bầu rời những con vụ thú còn sót lại gầm lên mà lao về phía mọi người. Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường, nhẹ nhàng bay lên.
Thân hình hắn lửng lơ giữa không trung, tay phải giơ lên, ngón tay chỉ thẳng lên trời. Hắn mở miệng nói một cách chậm rãi:
– Đạo hóa Hoàng Tuyền.
Những tiếng động ầm ầm vang lên đồng thời, từ trên bầu trời có một đạo Hoàng Tuyền hạ xuống, dung nhập với không trung, tỏa ra từng làn oán khí. Vào lúc này, Vương Lâm đứng trên Hoàng Tuyền, chẳng khác gì chủ nhân của Hoàng Tuyền luân hồi trên thế gian.
– Thức thứ ba – lực Hoàng Tuyền.
Nhất thời một lực hút không thể tưởng tượng được lan ra từ trong Hoàng Tuyền. Dưới lực hút đó, vụ thú xung quanh đang gầm rít lao tới mọi người liền bị hút vào trong Hoàng Tuyên. Cũng không phải chỉ có một con vụ thú mà gần như là tất cả đám vụ thú bị Hoàng Tuyền hút vào liền hóa thành sương mù. Mặc dù cố gắng giẫy dụa để bỏ chạy nhưng không thể nào thoát khỏi lực hút, cứ thế bị hút vào trong Hoàng Tuyền.
– Thượng tiên! Không thể làm thế. – Đúng lúc này, lão nhân tộc Tiên Tuyển cách đó không xa lo lắng mà lên tiếng ngăn cản.
Ánh mắt của Vương Lâm trở nên chăm chú. Trong nháy mắt khi lời của lão nhân vừa ra khỏi miệng, lập tức hắn cảm nhận được sương mù bị hút vào trong Hoàng Tuyền vẫn chưa bị luyện hóa mà ở bên trong dung hợp lại với nhau, hình thành một con quái vật hình người.
Con quái vật hình người đó chỉ có được hình dáng, bên trong thân thể chỉ có sương mù lưu chuyển. Nhưng khi nó xuất hiện, lực Hoàng Tuyền mất đi tác dụng, cứ thế mà bước ra khỏi Hoàng Tuyền. Sau khi nó xuất hiện, khuôn mặt không được rõ ràng lắm. Ngũ quan đầy đủ nhưng chỉ có duy nhất một con mắt.
Lão nhân tộc Tiên Tuyển nhanh chóng hạ xuống. Không chỉ mình lão mà các tộc nhân khác cũng vậy. Lão nhân sau khi nhìn thấy con quái vật hình người chỉ có một mắt liền thở ra một hơi, nhìn Vương Lâm nói lớn:
– Thượng tiên mau trở lại. Ta muốn mở tiên trận. Nó là vụ thú hình người, bất cứ pháp thuật nào cũng không thể giết chết nó ngay được, mà vào lần công kích thứ hai nó không thể bị thương.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng vừa mới cử động lập tức con vụ thú hình người cũng di chuyển theo, lao thẳng về phía Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo. Uy năng của lôi điện ngưng tụ, trong nháy mắt bên ngoài thân thể chợt xuất hiện mấy chục quả lôi cầu to bằng nắm tay. Vương Lâm chỉ tay một cái, toàn bộ lôi cầu lao thẳng về phía quái vật hình người.
Trong khoảng khắc lôi cầu tới sát bên quái vật, Vương Lâm lui lại phía sau rồi quát khẽ:
– Ngưng.truyện kiếm tu audio
Lập tức, trong nháy mắt lôi cầu ngưng tụ lại mà lao vào người quái vật. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, quái vật bị đánh cho tan ra thanh nhiều cụm sương mù. Nhưng ngay lập tức, chúng liền ngưng tụ rồi hóa thành thân thể như cũ, không hề có một chút tổn thương, tiếp tục đuổi theo Vương Lâm.
Không chỉ có vậy, trên người nó cũng xuất hiện những tia chớp. Khi nó đuổi theo, từ thân thể cũng có những tia chớp bắn ra nhìn giống hệt như thần thông của Vương Lâm.
Có sự trợ giúp của lôi quang, tốc độ của vụ thú nhanh hơn, chẳng khác một tia chớp. Trong nháy mắt, nó đã đuổi tới Vương Lâm. Sát khi trong mắt Vương Lâm xuất hiện, tay phải hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lập tức kiếm tiên xuất hiện. Cầm kiếm tiên trong tay, Vương Lâm chém mạnh về phía trước.
Ngay lập tức, Trảm La quyết xuất hiện. Thấy một nhát chém đó, vụ thú đang lao tới liền dừng lại. Hai mắt không có chút cảm tình nào của nó liền xuất hiện một sự hoảng sợ. Nó đang định lui lại thì đã muộn.
Không một tiếng động nào vang lên, thân thể vụ thú bị chia làm hai nửa. Từng mảng sương mù lan ra kèm theo tiếng “hừ hừ” đau đớn. Vương Lâm nhanh chóng xuất hiện bên cạnh đám sương mù. Trảm La quyết lại tiếp tục thi triển. Từng đạo Trảm La quyết liên tục chém xuống khiến cho sương mù cứ thế mà nát vụn. Nhưng một lát sau, sương mù có một chút sự chống cự với Trảm La quyết. Tốc độ nát vụn từ từ chậm lại, thậm chí còn có dấu hiệu ngưng tụ.
Một tia sáng lại lóe lên trong mắt Vương Lâm, tay phải hắn chỉ về phía trước, miệng quát:
– Định.
Tiên thuật Định thân lập tức tản ra xung quanh khiến cho sương mù đang có dấu hiệu ngưng tụ liền dừng lại. Đúng lúc này, hình ảnh bộ xương trên tay Vương Lâm nhúc nhích liền biến ảo ra ngoài.
Trong khoảng khắc khi bộ xương thú xuất hiện, hai mắt của nó bắn ra một tia sáng đen ngòm. Sát khí nồng nặc tỏa ra khắp đất trời khiến cho làn sương mù lập tức tỏa ra ánh sáng xanh, có dấu hiệu bị hóa đá.
Hai mắt Vương Lâm lóe ra tia sáng, song chỉ nhanh chóng điểm một cái vào đám sương mù đang hóa đá. Nguyên lực từ cơ thể hắn cuồn cuộn tràn vào trong khiến cho sương mù đang hóa đá liền nát vụn, hóa thành vô số tảng đá. Những tảng đá nhỏ đó vừa mới tản ra lại tiếp tục nát vụn.
Cảnh tượng đó khiến cho tất cả tộc nhân tộc Tiên Tuyển mở to mắt ra mà nhìn. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vụ thú mà bình thường chỉ có trận pháp mới giết được lại có thể bị một người trong khoảng thời gian ngắn ngủi hủy diệt.
Mà điều khiến cho bọn họ càng thêm bàng hoàng đó là vụ thú hình người không hề có một chút sức chống cự mà bị tiêu diệt.
Về phần Tháp Sơn trước đó bị Vương Lâm dùng mảnh đất nhỏ ép xuống dưới nền đất vào lúc này cũng cố thoát ra, ngây dại nhìn Vương Lâm đứng giữa không trung.
– Đây. Đây chính là tiên nhân.
Một loạt thần thông của Vương Lâm đã vượt qua trí tưởng tượng của tộc nhân. Ngay cả lão nhân tổ tiên cả tộc Tiên Tuyển cũng đang trợn mắt há mồm, thì thào lẩm bẩm:
– Tử Mẫu đạo khô.
Vương Lâm thôi không nhìn vị trí vụ thú hình người tiêu tán mà xoay người về phía lão nhân, nói một cách bình tĩnh:
– Bây giờ, đưa ta tới chỗ Huyền Âm đỉnh.
Lão nhân hít một hơi thật sâu, cung kính khom người nói:
– Mời thượng tiên. – Lão vừa nói vừa bay lên trời để dẫn đường. Vương Lâm vẫn thản nhiên, thong dong bám theo.
Lúc này, tộc nhân tộc Tiên Tuyển không còn ngăn cản lão nhân. Trong mắt Tháp Sơn chợt lóe lên một tia sáng. Hắn đứng phắt dậy, hít thở mấy hơi rồi đuổi theo.
– Tháp Sơn! Chẳng lẽ người vẫn còn muốn quấy rầy nữa hay sao? Ngươi không biết là lúc trước thượng tiên đã hạ thủ lưu tình à? – Lão nhân xoay người tức giận nói.
Đúng là Vương Lâm đã hạ thủ lưu tình. Dù sao thì mới tới đây lần đầu, rất nhiều chuyện hắn còn chưa biết. Nếu giết người chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng. Nếu không, Tháp Sơn phải chết là cái chắc.
– Tổ tiên! Tháp Sơn biết sai. Ta chỉ muốn đi theo tới Huyền Âm đỉnh. Dù sao thì ở đó ta cũng rất quen thuộc.- Tháp Sơn trầm giọng nói.
Lão nhân nhướng mày, đang định quát lên thì Vương Lâm nói một cách bình thản:
– Đi theo dẫn đường đi.
Lão nhân khom người không để ý tới Tháp Sơn nữa mà bay tiếp. Tốc độ của ba người cũng không nhanh. Sau khoảng nửa nén nhang, cả ba đã bay ra khỏi khu vực quần thể kiến trúc. Trước mắt Vương Lâm, trên một khoảng đất trống là một cái tế đàn.
Tế đàn có kích thước bình thường, xung quanh có nhiều chỗ bị nứt. Dưới tế đán có một cách cửa lớn màu tím. Bên trên cánh cửa có những ký hiệu lấp lánh.
Lão nhân hạ xuống trước cửa, cắn đầu ngón tay rồi dùng máu vẽ vào hư không. Bức hình do lão vẽ ra giống hệt như ký hiệu có trên cánh cửa. Ánh sáng màu hồng chợt lóe lên ở trên ký hiêu rồi dung nhập vào trong cánh cửa. Những tiếng động ầm ầm vang lên, cánh cửa từ từ nâng lên, để lộ ra một ô cửa tối om.
Một luồng gió lạnh lẽo từ bên trong thổi lên người bọn họ. Có cảm giác, nếu để nó chui vào bên trong người mà tu vi không đủ chỉ sợ sẽ bị thương.
Lão nhân đứng bên, cung kính nói:
– Thượng tiên! Đây là chỗ của Huyền Âm đỉnh.
Thần thức Vương Lâm hơi đảo qua có thể thấy trong cái cửa lạnh lẽo đó có ẩn giấu tiên khí.
– Đi vào. – Vương Lâm nói một cách bình tĩnh.
Lão nhân gật đầu đi vào qua cửa. Tháp Sơn hơi do dự một chút nhưng rồi bước nhanh tới trước mặt lão nhân, ngăn cản. Lão nhân cau mày, quát:
– Tháp Sơn! Ngươi lại muốn làm gì?
Tháp Sơn nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:
– Thượng tiên! Ở đây khí lạnh quá nhiều. Tổ tiên tuổi cao không tiện đi vào. Tháp Sơn xin dẫn đường cho ngài có được không?
Lão nhân ngẩn người, nói:
– Trong đó mặc dù có nhiều hơi lạnh, nhưng thân thể lão phu vẫn có thể chịu đựng được.
Tháp Sơn nhìn Vương Lâm rồi nói tiếp:
– Thượng tiên! Tháp Sơn cả đời bảo vệ tế đàn, có tư cách để đưa ngài tiến vào.
Chương 759: Tiểu truyền tống trận
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tháp Sơn. Ánh mắt của hắn nhìn có sự xuyên thấu, soi rọi nội tâm của Tháp Sơn. Đối diện với ánh mắt đó, Tháp Sơn vẫn nhìn thẳng, không hề né tránh.
– Được! – Vương Lâm thu mắt, nói.
Tháp Sơn cũng chẳng lên tiếng, xoay người đi vào cửa. Vương Lâm nhếch mép cười lạnh rồi chậm rãi đi theo. Về phần lão nhân thì lại cau mày. Lão thoáng nhận ra suy nghĩ của Tháp Sơn. Nhưng lão chỉ thở dài, không đi theo mà khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Ở cửa vào có vô số nhịp cầu thang. Càng đi xuống, khí lạnh càng lúc càng dầy. Sau khoảng nửa nén nhang, dưới sự dẫn đường của Tháp Sơn, hai người đã đi đến đấy.
Trong khoảng khắc đặt chân xuống đáy, ánh mắt Vương Lâm hơi sững sờ.
Ở cửa vào dưới đáy có chiều rộng khoảng chừng trăm trượng. Chính giữa đặt một cái định lớn khoảng mười trượng. Trên mặt đỉnh có khắc vô số ký hiệu.
Từng luồng khí đen bay xung quanh miệng cái đỉnh, giống như nó muốn thoát ra nhưng bị một lực lượng nào đó phong ấn, làm cho không thể thoát ra được. Xung quanh cái đỉnh có chín cái đầu lâu. Chín cái đầu lâu đó không phải là của thú mà chính là sọ người. Trên mỗi cái đầu lâu, ở vị trí mi tâm đều có ký hiệu phức tạp.
Từng luồng ánh sáng màu đen lóe ra từ chín cái sọ người giống như một cái trận pháp.
– Đây là Huyền Âm đỉnh. – Tháp Sơn nhìn cái đỉnh lớn, ánh mắt phức tạp, nói nhỏ.
Ánh mắt Vương Lâm sáng như sao, thần thức tỏa ra xung quanh cái đỉnh. Sau khi do dự một chút liền chui vào bên trong mà không hề gặp chút trở ngại.
Nhưng ngay lúc thần thức tiến vào một giọng nữ nhân chói tang chợt từ trong đỉnh vang lên. Âm thanh đó rất quỷ dị bởi hai tai không thể nghe được mà chỉ có thần thức mới có thể nghe thấy. Mà trong âm thanh đó đầy sát khí giống như một cơn gió lốc làm cho thần thức của Vương Lâm suýt nữa thì tan biến.
Vương Lâm vội lui lại phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt nhưng trong mắt lại sáng ngời.
– Ta muốn ở lại đấy mấy ngày, ngươi ra ngoài trước đi. – Vương Lâm nhìn chằm chằm về phía cái định mà mở miệng nói.
Tháp Sơn im lặng một lúc rồi ngầng đầu nhìn Vương Lâm. Sau khi do dự một chút liền hỏi:
– Ngài. Có phải là tiên nhân hay không?
Vương Lâm quay sang nhìn Tháp Sơn. Hắn đã đoán được đối phương yêu cầu dẫn đường tới đây là có chuyện muốn hỏi mình. Bình tĩnh nhìn Tháp Sơn, Vương Lâm không nói gì. Nét mặt Tháp Sơn đau khổ, thấp giọng nói:
– Khi ta còn bé thường được nghe trưởng bối nói rằng tộc Tiên Tuyển của chúng ta là bộ tộc được tiên nhân tuyển chọn. Là bộ tộc được tiên nhân quan tâm. Tính mạng chúng ta hiến cho tiên nhân, đó cũng chính là vinh quang của bộ tộc. Niềm vinh quang đó theo ta lớn lên và cũng là niềm tin duy nhất trong lòng ta. Không chỉ có ta mà tất cả các tộc nhân cũng đều như thế.
– Chỉ có điều, sau khi lớn lên, ta dần phát hiện thấy rằng tất cả những điều đó cũng không phải là sự thật. Chưa hề có một người nào nhìn thấy tiên nhân. Ngoại trừ một phần tiên dụ trong từ đường.
– Cứ cách một khoảng thời gian, tộc của ta vì bảo vệ Huyền Âm đỉnh sẽ gặp phải sương mù phun ra. Sương mù hóa thành hình dáng các loại thú giết hại tộc nhân của ta. Bao trận chiến đấu, bao lần tộc nhân của ta nằm xuống khiến cho ta cảm thấy đau đớn. Vì vậy mà ta sinh ra hoài nghi rằng trên thế gian này không có sự tồn tại của tiên nhân.
– Cho đến hôm nay, ta không còn tin vào sự tồn tại của tiên nhân. Nếu như thực sự có tiên nhân thì lại sao bao nhiêu năm qua bỏ quên chúng ta như vậy?
Vương Lâm im lặng. Khi hắn nghe lão nhân xưng là người của tộc Tiên Tuyển đã đoán ra được một số điều.
– Tộc Tiên Tuyển.tộc Tiên Di. Lựa chọn, bỏ rơi.
– Xin hãy nói cho ta biết trên thế gian này thực sự có tiên nhân hay không? Ngài có phải là tiên nhân hay không? – Tháp Sơn ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm. Âm thanh rất nhỏ nhưng có chút gì đó như một tiếng gào thét của hắn.
– Ta không phải là tiên nhân. – Vương Lâm bình tĩnh mở miệng nói.
Thân thể Tháp Sơn run nhẹ, sự đau khổ trên nét mặt càng nhiều.
– Tiên nhân có lẽ là vẫn còn. Nhưng tiên giới từ rất lâu đã bị phá hủy, không còn nữa. – Vương Lâm lại nhìn về phía Huyền Âm đỉnh.
Tháp Sơn cười đau đớn, lui lại vài bước, lẩm bẩm nói:
– Quả nhiên là như thế này. Ta đoán không sai. Tiên nhân.cơ bản là không có tiên nhân. Tộc của ta bảo vệ ở đây bao nhiêu năm nay hoàn toàn sai lầm rồi.
– Trong cái đỉnh này có cái gì? – Vương Lâm nhìn chằm chằm về phía Huyền Âm đỉnh, nói.
– Không biết! Trong điển tịch của tộc chúng ta có ghi chép rằng: Năm đó Tiêu Dao tiên vương đưa tộc của ta vào thế giới U Minh thú, để cho tộc chúng ta đời đời bảo vệ Huyền Âm đỉnh. Cho tới khi người tới một lần nữa. – Tháp Sơn thì thào nói.
– Làm sao có thể rời khỏi đây? – Vương Lâm lại nhìn về phía Huyền Âm đỉnh.
– Không thể rời khỏi. Toàn bộ nơi đây đã bị phong ấn. Ta đã từng thử tìm cách rời khỏi đây, ra ngoài tìm kiếm tiên nhân nhưng cuối cùng thất bại. Mặc dù ta vẫn chưa dừng lại nhưng cũng vẫn không có cách nào để vượt qua. Cái tường thịt kia như dài tới tận hư vô vậy. – Tháp Sơn hít một hơi thật sâu, cười khổ nói.
– Tiên dụ năm đó nói cái gì? – Vương Lâm chăm chú hỏi.
– Không biết. Chưa người nào có thể thấy bên trong đó có cái gì. Mặc dù tộc của ta đã có không biết bao nhiêu tổ tiên chết đi, nhưng chưa người nào có thể nhìn thấy nội dung bên trong. – Tháp Sơn từ từ trở lại bình thường.
Vương Lâm cau mày. Sau khi trầm ngâm một lát liền tiến lên vài bước tới bên Huyền Âm đỉnh. Hắn giơ tay phải đặt lên mặt của nó. Thần thức lại tỏa ra, dung nhập vào bên trong.
Gần như chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu to lại xuất hiện. Lần này so với lần trước còn mạnh hơn mấy lần, quanh quẩn trong thần thức của Vương Lâm.
Nguyên lực của Vương Lâm lưu chuyển toàn thân, bảo vệ nguyên thần, đối kháng với tiến kêu đó. Âm thanh trong nguyên thần càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, xuyên thẳng ra ngoài đỉnh. Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, rút tay về mà lui lại vài bước. Mỗi bước chân của hắn khiến cho mặt đất chấn động, để lại một dấu chân thật sâu.
Lùi lại tận bảy bước, sự tỉnh táo mới xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Cất tiếng hừ lạnh, hắn bay lên trên cao mà nhìn xuống. Chỉ thấy miệng của cái đỉnh tối om, khí đen tràn ngập tỏa ra hơi thở âm u.
Nảy ra một ý, Vương Lâm giơ tay phải, uy năng của lôi điện từ trong mắt Vương Lâm bay ra ngoài, ngưng tụ thanh lôi cầu trong tay hắn. Sau đó, hắn ném thẳng nó về phía miệng cái đỉnh. Tia chớp rít lên tạo ra những tiếng động ầm ầm lao vào trong miệng cái đỉnh. Nhưng đúng lúc đó, hắc khí trên miệng đỉnh liền ngưng tụ, nuốt chửng lấy quả cầu.
– Nổ! – Vương Lâm quát khẽ.Nguồn truyện audio
Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong khoảng không. Sau khi quả câu phát nổ, hắc khí bị đẩy ra ngoài. Chỉ trong khoảng khắc đó, ánh sáng trong hai mắt lóe lên, xuyên qua khí đen mà nhìn xuống đến đáy.
Ở đó có một cái tiểu truyền tống trận.
Làn khí đen cuồn cuộn, bao phủ trận pháp. Lớp khí đen bên ngoài nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành hình của của một nữ nhân. Thân thể của nàng hoàn toàn do sương mù ngưng tụ thành, không thể nhìn thấy được rõ ràng.
Nhưng sau khi nàng xuất hiện liền lao ra ngoài. Quang người nàng tràn ngập khí đen. Trong lúc lao ra liền tạo thành một tiếng rít.
Lúc này, tiếng rít cũng không phải là nhằm vào nguyên thần mà gây ra thương tổn đối với thân thể. Tiếng rít quá mạnh chẳng khác gì âm thanh phát nổ, tràn về phía Vương Lâm.
Tháp Sơn đứng cách đó không xa nên cũng bị ảnh hưởng. Khuôn mặt hắn tái nhợt, vô thức lui lại phía sau, ánh mắt tối đi.
Vương Lâm chẳng hề do dự vội lui lại phía sau, nhưng vẫn bị tiếng rít đánh trúng. Sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng chảy ra một chút máu tươi. Hắn nhanh chóng lui lại, ôm lấy Tháp Sơn rồi bay về phía cửa.
Ảo ảnh nữ nhân trong cái đỉnh vẫn đuổi theo không bỏ. Tốc độ của nàng cực nhanh, thoáng cái đã đuổi kịp. Tiếng khóc the thé lại vang lên. Sát khi xuất hiện trong mắt Vương Lâm, hắn quay ngoắt người, phun ta một ngụm tinh khí nguyên thần, hóa thành một làn sương máu đón lấy ảo ảnh của nữ nhân.
– Phong! – Vương Lâm quát khẽ.
Ngay lập tức làn sương máu liền hóa thành một cấm chế phong ấn. Trong khoảng khắc ảo ảnh của nữ nhân tới gần liền bị nó phủ lên người, hóa thành một tầng phong ấn.
Cùng lúc đó, ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo. Hắn đưa tay phải điểm nhẹ một cái vào không trung. Côn Cực Tiên xuất hiện, quất mạnh xuống dưới.
Một tiếng hừ đau đớn từ ảo ảnh phát ra, nàng lui lại phía sau vài bước. Nhưng ngay lập tức nàng lại tiếp tục xông lên, thân thể biến thành chín luồng khí đen, như mũi tên bắn thẳng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cau mày, lui lại, nhanh chóng tới cánh cửa bên ngoài. Hắn vất Tháp Sơn ra phía sau, tay kia điểm vào mi tâm. Thần thông của con mắt thứ ba liền xuất hiện, phát ra làn ánh sáng màu hồng.
Ánh sáng màu hồng vừa xuất hiện, chín luồng khí đen liền tản ra rồi nhanh chóng ngưng tụ, nhập lại thành một. Rồi nó chẳng để ý tới thần thông của con mắt thứ ba mà lao ra ngoài.
Lão nhân ở bên ngoài đã sớm nhìn thấy khí đen liền biến sắc. Chẳng cần Vương Lâm phải lên tiếng, hai tay lão bắt quyết. Cây thực vật ở mi tâm lóe lên hình thành một ký hiệu, in lên cánh cửa.
Cánh cửa phát ra những tiếng động ầm ầm từ từ khép lại. Làn khí đen đang lao tới chợt phát ra tiếng kêu to của nữ nhân. Thân thể lão nhân run lên một cái, phun ra máu tươi rồi mệt mỏi ngồi xuống.
Chương 760: Bẩy cái ký hiệu
Trong nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, thấy nữ nhân chuẩn bị lao ra, Vương Lâm liền vỗ vào túi trữ vật. Trong tay hắn xuất hiện tiên bút. Trong nháy mắt, cái ký hiệu sáu nét xuất hiện, tỏa ra kim quang chói mắt. Nó giống như một thanh kiếm sắc bay thẳng về phía cánh cửa, in lên bóng nữ tử đang lao ra.
Một tiếng nổ vang lên, cái bóng nữ nhân run rẩy. Đúng lúc này, cánh cửa đóng lại, ngăn cách âm thanh của tiếng rít. Trước cảnh tượng đó, Tháp Sơn chấn động. Hắn nhìn chằm chằm về phía cánh cửa mà sợ hãi.
– Đó là cái gì?
– Linh hồn của Huyền Âm đỉnh. – Sắc mặt lão nhân tộc Tiên Tuyển tái mét, đưa tay lau máu tươi trên miệng.
– Hai người các ngươi lui ra. Quanh đây trăm trượng chớ để cho người ta bước vào. – Nét mặt Vương Lâm âm trầm, khoanh chân ngồi xuống.
Lão nhân trầm mặc một lúc rồi cung kính gật đầu. Sau đó, lão cùng với Tháp Sơn hóa thành hai đạo cầu vồng bay về phía xa. Vương Lâm nhìn chằm chằm về phía cánh cửa. Khi lão nhân mở cánh cửa ra, hắn thấy rõ được cái ký hiệu đó do thực vật ở mi tâm lão hóa thành. Hiển nhiên là ký hiệu này chính là ký hiệu bản mệnh.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật. Khi hắn rời khỏi Chu Tước tinh đã từng thu được rất nhiều đầu lâu của tộc Tiên Di. Vào lúc này, ánh sáng từ trong túi trữ vật chợt tản ra, rồi trước mặt hắn xuất hiện mấy cái đầu lâu.
Trên mỗi một cái cũng đều có ký hiệu phức tạp. Sau khi quan sát kỹ một lúc, tay phải Vương Lâm vung lên, cầm một cái lên. Đột nhiên, một tia sáng trong mắt hắn lóe lên, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời chỉ có một màu lam xanh lam. Nhưng với ánh mắt của Vương Lâm vẫn có thể nhìn thấy nơi đám mấy cuối cùng vẫn là bức tường thịt.
– Nếu nơi đây thực sự bị phong ấn thì vì sao mà ta lại truyền tống được đến đây? Nơi này cũng chẳng có gì yên lành, có lẽ phải nhanh chóng tìm được phương pháp rời khỏi. Chỉ có điều nơi đây nguy hiểm nhưng lại là chỗ ẩn thân tốt nhất. – Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vỗ tay vào túi trữ vật. Lập tức từ trong túi có một vật bay ra.
Vật ấy dài chừng mười lăm trượng, rộng bốn trượng. Vừa mới xuất hiện liền tỏa ra một luồng áp lực. Trên vật đó có vô số gai nhọn khiến cho người nhìn thấy không tránh được sự kinh hãi.
Đây chính là Xạ Thần xa thứ ba.
Đây là cái Xạ Thần xa cuối cùng trong túi trữ vật của Vương Lâm mà nó cũng là cái mạnh nhất. Năm đó người chế tạo ra vật này mục tiêu chính là có thể giết chết được bảo vật của tiên, thần.
Xạ thần xa trước mắt Vương Lâm tỏa ra uy áp khiến cho kẻ khác chấn động. Những cây gai nhọn của nó lóe lên ánh sáng bén nhọn khiến cho người nhìn thấy đều có cảm giác sợ hãi. Năm đó, khi Vương Lâm đối diện với nó, suýt chút nữa thì cũng không chịu nổi. Vì vậy mà hắn không dám sử dụng, chỉ dùng phương pháp truyền thừa để phong ấn.
Nhưng vào lúc này, Vương Lâm đứng bên cạnh Xạ thần xa hoàn toàn bình tĩnh. Ánh mắt hắn sáng như sao. Trải qua bao nhiêu năm tháng, Vương Lâm đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhắm mắt lại một lúc sau đó, Vương Lâm mở mắt ra. Một tia sáng lóe lên trong mắt, hai tay hắn bắt quyết, miệng lẩm nhẩm mấy câu chú ngũ phức tạp, khó hiểu. Bàn tay trái hắn đặt lên cổ tay phải, một tia sáng đen lóe lên ngưng tụ trên tay phải Vương Lâm. Trong phút chốc, hắn liền ấn nó về phía Xạ Thần xa.
Tia sáng màu đen lóe lên, bắn lên Xạ Thần xa, dung nhập vào bên trong giống như bị hấp thu. Cái xe chợt tỏa ra một luồng uy áp khổng lồ còn mạnh hơn nữa.
Tất cả những cái gai bên ngoài tỏa ra những tia sáng màu đen. Những tia sáng đan vào với nhau tạo thành một bức màn màu đen, bao phủ chung quanh.
Trong ánh mắt của Vương Lâm, ánh sáng đen đó dung hợp rồi hóa thành bẩy cái ký hiệu màu đen, ẩn hiện trong ánh sáng. Nhìn bẩy cái ký hiệu, trong đầu Vương Lâm xuất hiện lời nói của người chế tạo xạ thần xa lưu lại trong tiên giản.
– Xạ thần xa thứ ba uy lực cực mạnh, vượt qua dự đoán ban đầu. Nếu để nó phát huy toàn bộ uy lực, có thể giết tiên, thần dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều nó cũng không được đầy đủ, còn thiếu ba loại tài liệu là Huyền Huyền Sí, Minh Văn mộc và Tiên Điệp hồn. Thật đáng tiếc là vẫn không thể tìm được ba vật này. Người đời sau thừa kế hãy tìm kiếm ba vật đó để hoàn thành ước nguyện của Viên mỗ.
– Muốn Xạ Thần xa thứ ba nhận chủ thì cần phải dung hợp với bảy cái ký hiệu phong ấn, luyện nó thành bảo vật bản mệnh. Như thế vừa có thể phát huy tác dụng chính thức. Nếu không, cho dù dung hợp ký hiệu nhưng không tế luyện thì không thể phát ra uy lực của nó. Người thừa kế đời sau hãy lựa chọn. Cẩn thận.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên. Năm đó khi hắn đọc được những lời chỉ dẫn đó cũng không để ý. Bởi hắn biết có một loại pháp bảo phải thật cẩn thận mới có thể tế luyện. Bởi đó chính là bổn mạng pháp bảo đồng tu.
Pháp bảo bình thường chỉ cần thần thức hạ ấn ký thì cho dù bị hủy cũng chỉ bị thương mà thôi. Mặc dù thương nặng hay thương nhẹ nhưng không thể chết được. Có loại pháp bảo đặt trong nguyên thần để nuôi dưỡng này một khi bị hủy, ảnh hưởng của nó còn lớn hơn nhiều, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tính mạng.
Giống như mảnh đất nhỏ trăm trượng và vài thanh kiếm kia cũng vậy.
Chỉ khi nào tính mạng tương liên, nếu pháp bảo bị thương hay bị hủy thì người đó nhẹ bị trọng thương, nguyên thần chia lìa. Mà nặng thì hồn phi phách tán. Chỉ có điều tuy nói vậy nhưng tu sĩ tế luyện pháp bảo tương thông với tính mạng có rất nhiều.
Bởi vì một khi tính mạng tương thông, uy lực của pháp bảo tăng lên mấy lần. Thậm chí khi tu sĩ tăng thực lực, bổn mạng pháp bảo cũng tăng theo.
Vương Lâm từng thấy trong một số điển tịch những lời miêu tả về việc này. Thời kỳ thượng cổ có một tu sĩ có được pháp bảo bổn mạng chỉ là một thanh phi kiếm binh thường. Nhưng khi tu vi của người đó càng thêm cao thâm, phi kiếm cũng trưởng thành theo, đạt tới một mức độ đáng sợ.
– Cái xạ thần xa thứ ba và hai cái trước không giống nhau. – Vương Lâm nhìn chằm chằm về phía xạ thần xa đang đứng giữa bẩy cái ký hiệu. Tay phải hắn vỗ vào túi trữ vật, Văn thú liền bay ra.
Rất lâu rồi không được ra ngoài nên vừa xuất hiện nó liền ngửa cố rít lên những tiếng chói tai. Sau đó, nó bay quanh mấy vòng, hết sức hưng phấn.
Sau văn thú tới lượt Lôi oa.
Lôi oa từ trong túi trữ vật xuất hiện liền ngồi xuống đất, ánh mắt uể oải không muốn cử động.
Sau khi thả hai con thú ra ngoài, Vương Lâm suy nghĩ một chút lại xuất thêm tiên kiếm. Tay phải hắn chỉ lên thân kiếm, Hứa Lập Quốc liền bắn ra ngoài. Ngay khi xuất hiện, hắn đang định lên tiếng nịnh bợ, nhưng bắt gặp ánh mắt của Vương Lâm liền ngừng lại.
– Ta tế luyện pháp bảo. Trong phạm vi trăm trượng không để cho người nào bước vào. – Vương Lâm nói một cách bình tĩnh.
Hứa Lập Quốc vội vàng gật đầu, vỗ ngực nói:
– Chủ nhân yên tâm. Nếu có người đến, trừ khi bước qua xác của ta, nếu không không một ai có thể đi vào. Hứa Lập Quốc cả đời vì trung mà đánh, vì trung mà sống. Khắp nơi không có người nào có thể sánh được với ta.
Thấy Vương Lâm nhíu mày, Hứa Lập Quốc vội vàng im lặng, lui ra sau, tới ngoài trăm trượng để bảo vệ. Hắn liếc mắt nhìn trộm Vương Lâm một cái, xác định đối phương không để ý tới mình liền thầm nghĩ:”Xem ra gần đây có chút khinh thường nên vỗ mông ngựa hơi ít, lại nói không được dễ nghe cho lắm. Nếu không mới có vài câu, sát tinh đã mất kiên nhẫn với ta như vậy. Sau này nhất định phải rèn luyện một chút. Bản lĩnh đó chính là thần thông lớn nhất của ta, không thể bỏ qua. Cho dù sau này lão tử đào tẩu thì bản lĩnh đó vẫn có thể dùng tới”.
Hứa Lập Quốc quyết định được chủ ý liền chạy tới ngoài trăm trượng bảo vệ. Một bên miệng hắn thì thào nói, nhưng nếu đứng gần vẫn có thể nghe thấy một chút.
– Thần thông của chủ nhân quả là kinh người, chẳng khác gì thần tiên. Tiểu Hứa luôn kính phục ngài.
– Ôi! Chiêu này của chủ nhân chẳng khác gì tiền nhân khai sáng. Bội phục. Bội phục.
– A! Đây là cái gì? Không ngờ chủ nhân lại có pháp bảo uy lực như vậy. Chủ nhân! Ngài là người lợi hại nhất trong số các tu sĩ mà tiểu Hứa đã gặp qua. Hứa Lập Quốc có thể đi bên người đó chính là chuyện chính xác nhất trong đời ta.
Hứa Lập Quốc vừa lẩm bẩm, nét mặt càng lúc càng hớn hở, lưu loát hơn.
Văn thú bay trong không trung khi thoáng qua bên người Hứa Lập Quốc cũng nghe thấy một chút. Chỉ có điều với trí tuệ của nó vẫn không hiểu rõ. Vì vậy mà nó tò mò cố ý bay qua, nghe trộm vài cầu.
Sau khi thả ra Văn thú, Lôi Oa và Hứa Lập Quốc, hai tay Vương Lâm bắt quyết, bố trí bên người mấy cái cấm chế. Đến lúc này, hắn mới yên tâm, nhìn chằm chằm về phía xạ thần xa trước mặt. Tay phải hắn điểm vào mi tâm, lập tức một tia sáng lóe ra từ đó, rồi nguyên thần của Vương Lâm xuất hiện.
Sau khi nguyên thần của Vương Lâm bay ra liền hóa thành Thái Cổ Lôi Long, bay thẳng về phía Xạ Thần Xa. Khi tới gần, nguyên thần của Vương Lâm xoay quanh vầng sáng màu đen. Một lát sau, hắn há miệng nuốt một cái ký hiệu vào trong.
Lập tức liền có một nguồn lực lượng cuồn cuộn dâng lên trong nguyên thần của Vương Lâm. Một lát sau, ký hiệu màu đen liền bị lực nguyên thần của Vương Lâm chèn ép. Chỉ có điều cái ký hiệu nhỏ bé đó rất ương ngạch, đè ép như vậy mà vẫn không bị vỡ nát mà còn phát ra sự chống cự rất mạnh.