[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 177 [Chương 683 đến 687(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 683: Quy luật của sấm sét
Thân thể hắn vốn là do lôi đình biến thành, giờ phút này toàn thân đã thông suốt, không có một chút trở ngại, lập tức khiến cho lôi uy của nguyên thần phát ra, tràn ngập khắp nơi, ở bên ngoài cơ thể liên tiếp hình thành những tiếng sét đánh.
Những tiếng sét này ầm ầm vang vọng dữ dội. Thân mình Vương Lâm bước về phía trước, lại bước tiếp một bước!
Trong Lôi Trì lập tức nổi lên một cơn lốc sấm sét, trong khi gào thét lại dẫn động một lượng lớn lôi đình đánh xuống, giống như một đội quân sấm sét bao vây ngăn cản tất cả mọi sinh linh đi tới!
Trong cơn lốc sấm sét này lại ẩn chứa lôi uy hùng mạnh. Lôi uy trong nguyên thần của Vương Lâm nếu đem ra so sánh chỉ giống như đom đóm với ánh trăng.
– Nơi này rất là kỳ dị, sức mạnh của lôi uy quá mức kinh người!
Vương Lâm hạ chân xuống, lập tức phát ra một tiếng nổ ầm ầm, sấm sét điên cuồng truyền ra khắp bốn phía.
Hắn không hề dừng lại, tiếp tục bước về phía trước, liên tiếp đi tới mười bước. Mười bước này, mỗi bước đều phát ra tiếng nổ ầm ầm, so với lôi đình còn kịch liệt hơn, dường như khiến cho trời đất trở nên trắng xóa.
Nhất là Vương Lâm với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt bước ra mười bước, khiến cho những tiếng vang này như chồng chất lên nhau, những tiếng ầm ầm lập tức truyền khắp trời đất. Lại càng kinh ngạc hơn, trong Lôi Trì lại dâng lên một cơn sóng sấm sét, trong nháy mắt trời đất như bị lôi quang bao trùm, cực kỳ kinh người.
Chân Vương Lâm cũng không thể bước tiếp. Lúc này vị trí của hắn vẫn còn ở ngoài rìa Lôi Trì, nhưng bên trong nguyên thần của hắn lại truyền ra cảm giác không thể chịu đựng, như thế nếu bước tiếp về phía trước, nguyên thần sẽ bị thương.
– Nguyên thần của ta đã nuốt được một nửa Thái Cổ Lôi Long, thân thể là do lôi đình biến thành, cả người so với sấm sét thật sự gần như không có gì khác. Nhưng cho dù là như thế, cũng vẫn phải dừng lại ở đây, sấm sét ở chỗ này thật sự quá mức hùng mạnh!
Vương Lâm trong lòng dâng lên một cảm giác không cam lòng, nhìn Lôi Trì, trở nên trầm mặc.
Thân Công Hổ cách đó không xa lúc này nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng, vẻ cuồng nhiệt lại trở nên ảm đạm. Hắn nhìn Vương Lâm, trong lòng thầm nhủ:
– Không đúng, với tu vi của tiền bối, sao có thể dừng lại ở chỗ này, hay là… Ánh mắt hắn lóe lên.
Lôi Thú bên người hắn ánh mắt cũng chăm chú nhìn, vẻ sợ hãi trong mắt cũng tiêu tan một chút.
Lôi Thú sừng bạc ở một bên, thủy chung mí mắt không hé ra, tiếp tục thổ nạp, như thể đã sớm biết được kết quả sẽ như vậy.
Càng nhìn Vương Lâm càng lâu, vẻ thất vọng trong mắt Thân Công Hổ càng đậm. Hắn thầm than một tiếng, vốn muốn nhân cơ hội này quan sát thần thông hùng mạnh của người mà mình đang nương tựa, đáng tiếc, lại không có gì để chứng kiến.
Sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho sự sùng kính của hắn với Vương Lâm lập tức tiêu tan không ít, đạo tâm đang khiếp sợ cũng chậm rãi khôi phục.
– Tuy khoảng cách một trăm bước, đối với ta mà nói cũng là không thể vượt qua. Nhưng một trăm bước này một khi tu vi của ta đột phá, đạt tới Khuy Niết Sơ Kỳ, tất nhiên có thể đạt được. Chỉ có điều người này thân là tiền bối, tại sao thực lực lại chỉ có như vậy… … Thân Công Hổ im lặng bất động, ánh mắt âm trầm, cẩn thận quan sát.
Vương Lâm nhìn Lôi Trì phía trước, giờ khắc này hắn như quên hết tất cả, trong mắt hắn mọi thứ xung quanh đều biến mất toàn bộ, chỉ còn tồn tại duy nhất Lôi Trì này.
Cũng giống như lúc hắn ở ngoài Thiên Địa Đại Môn, từ trong khe hở nhìn không gian Nghịch Thiên, giờ phút này dường như ngay cả thân thể chính mình cũng đã bị bỏ quên, trong mắt hắn chỉ còn thấy vô số trận lôi đình ầm ầm chạy trong Lôi Trì kia.
Cũng không biết qua bao lâu, sau khi quên mất thời gian, quên hết tất cả, thân mình Vương Lâm chuyển động.
Hắn cực kỳ thản nhiên bước về phía trước một bước. Một bước này không ôn hòa cũng không nóng nảy, nhưng khi vừa hạ xuống lại như thể cực kỳ trùng khớp. Từ trong Lôi Trì mạnh mẽ xuất hiện một đạo lôi quang, đạo lôi quang này ở ngay dưới chân hắn.
Giờ phút này, Vương Lâm giống như từng bước một đều giẫm lên lôi quang!
Thân Công Hổ vốn đã bớt cuồng nhiệt, vẻ mặt u ám, lúc này cũng ngẩn ra, dường như có chút mơ hồ hiểu ra, nhưng rồi lại mơ hồ không rõ.
Cũng giật mình như vậy còn có Lôi Thú mặc giáp bên người hắn. Ánh mắt con thú này lập tức ngưng lại, nhìn về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm không chút thay đổi, thần sắc như thường, trong hai mắt lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo, lại bước tới một bước. Đồng thời ở bên dưới lại có một đạo lôi quang xuất hiện, như thể nghênh đón, đỡ lấy chân của Vương Lâm.
Ngay sau đó, Vương Lâm lại bước một bước, một bước, một bước … … Hắn thủy chung đều cực kỳ thản nhiên, giống như không phải đang bước tới Lôi Trì, mà như bước trong hậu viện nhà mình, mỗi một bước chân hạ xuống, trong nháy mắt đều đã có một đạo lôi đình xuất hiện ở dưới chân. Hai mắt Thân Công Hổ mạnh mẽ trợn to, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, hít một hơi, vẻ cuồng nhiệt đã tiêu tan lập tức có dấu hiệu khôi phục, nỗi thất vọng trong lòng lập tức tiêu tan. Hắn ngoắc mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, vẻ hoảng sợ trong mắt lại càng đậm!
Có thể giải thích là cố ý! Nhưng hiện giờ, khi Vương Lâm cất bước, đều có một lôi quang từ trong Lôi Trì ầm ầm xuất ra, đỡ lấy bước chân.
Việc này, không phải lấy ngẫu nhiên hay cố ý để có thể giải thích rõ ràng. Trong mắt hắn, hành động gần như không thể nào thực hiện được này hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Giờ phút này, trong mắt hắn, Vương Lâm hiển nhiên đã biến thành chủ nhân của những trận lôi đình này, hành động quỷ dị của Lôi Trì này rõ ràng là giống như đang nghênh đón!
– Nghênh đón, đúng vậy, chính là nghênh đón!
Vẻ hoảng sợ trong mắt Thân Công Hổ càng đậm, tràn ngập toàn thân. Giờ phút này thân mình hắn lại run rẩy, một sự hưng phấn vô cùng ở trong cơ thể hắn bùng lên như gió lốc.
Cái hắn đợi hai năm để xem chính là thần thông như thế này!
Lôi Thú mặc giáp bên cạnh hắn lại ngẩng mạnh đầu, ánh mắt rã rời, hơi thở khiến nó kính sợ kia lại xuất hiện. Thân là Lôi Thú, đối với cảm ngộ sấm sét, nó vượt xa chủ nhân. Giờ phút này theo nó nhìn thì Lôi Trì này không phải là đang nghênh đón Vương Lâm, mà mỗi bước chân của Vương Lâm rõ ràng đều đang đạp lên trên Lôi Trì này!
Cách đó không xa, Lôi Thú sừng bạc vốn đang nằm rạp trên mặt đất, mí mắt cũng không hề động đậy một chút nào, dường như hoàn toàn không muốn nhìn về phía Vương Lâm, giờ phút này thân mình cũng mạnh mẽ run lên, trong nháy mắt đứng lên, đôi mắt to lộ ra vẻ kinh hãi chưa từng có, nhìn thẳng về phía Vương Lâm.
Trong mắt Vương Lâm, chỗ mà hắn nhìn không phải là Lôi Trì, cũng không phải là sấm sét, mà là từng đạo ánh sáng như ẩn như hiện. Những ánh sáng này khi thì lấp lánh, khi thì biến mất, chân của hắn bước đi, mỗi lần hạ xuống, đều đạp lên ánh sáng lấp lánh.
Trong lòng như thể có một minh ngộ thần kỳ, dường như là vậy mới có thể hành động một cách chính xác, từng bước hạ xuống, hoàn toàn quên đi hết thảy.
Thân mình Thân Công Hổ kịch chấn, mắt không hề chớp một chút nào, lúc này hắn sợ bỏ lỡ bất kỳ một biến hóa nào. Hắn thậm chí còn có một chút không thể tin được tất cả những việc trước mắt, hắn nhìn đến bước chân của Vương Lâm, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng chỉ có một đạo tàn ảnh, nhưng mỗi một lần hạ xuống, thủy chung vẫn có lôi đình xuất hiện.
Vì thế sau cùng, toàn thân Vương Lâm kia gần như bùng lên sấm chớp, bốn phía thân thể lại nổi lên một cơn lốc sấm sét. Trong tiếng gào thét, thân mình đối phương như một con thuyền cô độc trong cơn sóng dữ, bên trong biển sấm chớp vẫn kiên định và ung dung trôi đi.
– Rất đáng sợ! Đây mới là Lôi thần thông thực sự! Đây mới thực sự là Lôi!
Vẻ cuồng nhiệt trong mắt Thân Công Hổ lại tăng thêm. Trái tim hắn đập dữ dội, như muốn từ trong ngực lao ra.
Sự cuồng nhiệt của hắn so với hai năm trước còn lớn hơn gấp mấy lần, sự sùng kính đối với Vương Lâm hiển nhiên là cũng tăng theo, đạt tới mức mù quáng chưa từng xảy ra!
Lôi Thú bên cạnh hắn thân mình lại kịch chấn, vẻ kính sợ lại càng lớn hơn. Cảm thụ của nó so với Thân Công Hổ còn sâu sắc hơn. Trong mắt nó, đối phương giống như người sáng tạo ra sấm sét, cảm giác này đến từ sự kính sợ sâu trong linh hồn, khiến nó hoàn toàn thần phục.
Giờ phút này, cho dù là Vương Lâm yêu cầu nó tấn công Thân Công Hổ, nó cũng sẽ không chút do dự vâng theo.
Càng khiếp sợ hơn phải nói đến Lôi Thú sừng bạc của Vương Lâm. Giờ phút này nó ngơ ngác nhìn thân ảnh Vương Lâm, trong lòng dâng lên một sự run sợ không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, bước chân Vương Lâm dừng lại, cảnh tượng kỳ dị trước mắt lập tức tiêu tan. Cái cảm giác này đến không thấy hình, đi không thấy bóng, ngay khi thân mình dừng lại, Vương Lâm thức tỉnh.
Ánh mắt hắn lộ vẻ mê man, hồi lâu sau, dần dần khôi phục. Cảnh tượng vừa rồi khiến hiểu biết của hắn đối với sấm sét càng thêm sâu sắc, hắn biết tất cả chuyện này nhất định có liên hệ tới bước thứ ba. Loại cảm ngộ kỳ dị này, tuy nói không có tính công kích, nhưng với hắn mà nói, so với tất cả tiên thuật, tất cả pháp bảo còn quan trọng hơn rất nhiều. Chuyện này cũng giống như một con kiến được thấy thế giới loài người, thấy được những thành trì to lớn và những cảnh tượng không thể tin nổi ở phía sau. Trở lại bên trong hang động, khi nhìn thấy trong người có một chút biến hóa sẽ cảm thấy hoảng hốt, ý thức bên trong sẽ có một chút chồng chéo lên nhau.
Giờ phút này, Vương Lâm giống như vậy.
Chương 684: Nghi ngờ bên tai
Khi hắn thức tỉnh, phát hiện ra mình rõ ràng đã tiếp cận được vòng bên trong Lôi Trì, tuy khoảng cách tới vị trí trung tâm vẫn còn rất xa, nhưng ở ngoài rìa của Lôi Trì, cũng không phải là dùng vài bước có thể hình dung được.
Lôi đình bốn phía so với ngoài rìa phải nồng đậm hơn gấp vô số lần. Trong mỗi trận lôi đình đều ẩn chứa một lượng thiên địa nguyên lực khổng lồ. Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp.
Một đạo lôi đình này nhập thể, lập tức khiến cho thân mình Vương Lâm chấn động, giống như bị một luồng khí tức hùng mạnh tấn công. Trên dưới toàn thân đều tê liệt, ngay cả nguyên thần dưới đạo lôi đình này cũng giống như là ở trong nước, cử động chậm chạp.
Thân Công Hổ thu hồi ánh mắt, giờ phút này sự sùng kính của hắn đối với Vương Lâm hiển nhiên đã đạt tới đỉnh điểm. Cảnh tượng vừa rồi hắn đã hiểu ra một chút, trong giờ khắc kích động này, khi tâm tư đang vô cùng hưng phấn, hắn muốn thể nghiệm cảm ngộ. Nhưng vào lúc này, hắn nhướn mày, ánh mắt lộ hàn quang sắc bén dữ dội, nhìn về lớp đá vụn đằng xa.
Ít lâu sau, một đạo tử quang gào thét lao đến. Trong đạo tử quang này có một thanh kiếm gỗ, trên thân kiếm có một người đang đứng!
– Nơi đây thật là náo nhiệt!
Thanh âm trào phúng chầm chậm truyền đến.
Đây là một thanh kiếm gỗ, toàn bộ màu tím, tản ra hàn khí sắc bén, bên trên cũng phát ra tử quang, dường như là kiếm quang, giống như là ánh tím hiện lên trên cầu vồng.
Tử ảnh trùng điệp bên ngoài Lôi Trì, phía trên kiếm này có một nam tử đang đứng. Người này thoạt nhìn bề ngoài ước chừng ba mươi tuổi, mặt mày trắng trẻo nhẵn nhụi, có chút anh tuấn, chỉ có một điều đôi mắt phượng lộ ra dáng vẻ âm nhu không phù hợp.
Toàn thân hắn mặc đại bào màu tử kim, dáng vẻ phóng khoáng như được một cơn gió vô hình lay động. Lúc này hai mắt hắn quét qua Thân Công Hổ, rồi nhìn lên người Vương Lâm đang khoanh chân trong vòng trong của Lôi Trì.
Cái nhìn này cũng khiến cho đồng tử hai mắt hắn không thể không co rụt lại, toàn thân lông tóc dựng ngược.
Ngay khi người này xuất hiện, sắc mặt Thân Công Hổ lập tức trở nên âm trầm. Lôi Thú bên người hắn cũng đứng lên, khẽ gầm gừ, trong mắt hiện lên một vẻ hung hăng không thiện cảm.
Về phần Lôi Thú sừng bạc, cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn Vương Lâm, đảo mắt liếc nhìn nam tử âm nhu kia, trong mắt lộ vẻ khinh thường, lại nằm sấp ở một bên, tiếp tục chơi đùa với lôi điện bên người.
Từng đạo lôi điện kia dưới sự khống chế của nó cực kỳ khôn khéo, chạy ở trên người giống như từng ngón tay nhỏ bé gãi ngứa cho nó.
Cách đó không xa, phía trên tảng đá vụn, con rối Tiên Vệ vẫn đang khoanh chân, cũng không liếc nhìn nơi này chút nào. Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ chủ nhân, nếu có người tới uy hiếp chủ nhân, hắn sẽ lập tức ra tay, cho dù phải chết, cũng phải hoàn thành dấu ấn thủ hộ bên trong linh hồn. Nhưng nếu vẫn chưa có uy hiếp, cho dù là đối phương ở trước mặt hắn giết người chục vạn, thân thể hắn cũng sẽ không chút động đậy.
– Chiến Không Liệt!truyện huyền huyễn audio
Thân Công Hổ trầm giọng nói.
Nam tử âm nhu cẩn thận thu hồi ánh mắt đang nhìn Vương Lâm, sợ làm cho đối phương hiểu lầm. Theo hắn quan sát, người này tu vi tuy chỉ là Vấn Đỉnh Sơ Kỳ, nhưng không ngờ có thể đi vào trong vòng trong của Lôi Trì này. Chuyện này thật sự rất quỷ dị, nếu không phải đối phương có pháp bảo hung mạnh không thể tưởng tượng, thì chính là đã ẩn giấu tu vi thực sự.
Hơn nữa hắn cũng thấy được Lôi Thu sừng bạc kia và con rối ngồi trên tảng đá cách đó không xa, sự ngờ vực trong lòng càng đậm.
– Nhất định là có pháp bảo gì đó, không thể là ẩn giấu tu vi! Chỉ có điều nơi này nơi này vì sao lại có hai Lôi Thú, hay là người này chính là sứ giả của Lôi Tiên Điện!
Trong lòng hắn thầm nhủ, dù sao bị bao vây bên trong Lôi Trì vẫn là một chuyện cực kỳ đáng sợ, với tu vi Dương Thực viên mãn của hắn cũng không có khả năng bước vào vòng trong.
– Hóa ra là Thân Công Hổ của gia tộc Thân Công. Chiến mỗ lúc trước còn chưa nhận ra ngươi, tu vi của ngươi cũng đã bị giảm sút rất nhiều!
Nam tử âm nhu giữ vững tâm thần, nhìn về phía Thân Công Hổ.
Thân Công Hổ trong lòng hừ lạnh, nhưng ngoài mặt cũng vẫn như thường, chỉ có điều sắc mặt hơi có chút âm trầm, bình thản nói:
– Nơi đây không có chỗ cho ngươi, còn chưa rời đi!
Hắn tuy rằng bị thương, tu vi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng có Vương Lâm ở đây, cho dù là điện chủ Lôi Tiên Điện lúc này đích thân đến, hắn cũng dám nói như vậy.
Chiến Không Liệt mãnh mẽ nhướn mày, theo bản năng liếc mắt nhìn về Vương Lâm ở sâu trong Lôi Trì một cái, chậm rãi nói:
– Khẩu khí lớn lắm, chẳng lẽ nơi đây là của gia tộc Thân Công ngươi, mang theo tiểu bối trong tộc tới đây tu luyện, không cho phép người ngoài tới!
Thân Công Hổ nghe vậy cười lạnh, cũng không giải thích, lạnh giọng nói:
– Trong vòng ba nhịp thở, nếu không lui ra, ngươi cũng sẽ không phải đi nữa!
Hắn vốn có chút chán ngấy với những người có tư chất cực cao của Chiến gia, nếu không phải thực lực hai người không hơn kém nhiều, thì hắn đã sớm ra tay.
Lúc này nếu Chiến Không Liệt không biết tốt xấu quấy nhiễu tiền bối tu luyện, tự mình ra tay, cho dù giờ phút này tu vi vẫn chưa khôi phục, nhưng chỉ cần tiền bối lại như làm với mình lúc trước, liếc nhìn Chiến Không Liệt này một cái, nhất định sẽ khiến cho người này sụp đổ! Hơn nữa, người này không phải là sứ giả của Lôi Tiên Điện, nếu giết tuy cũng sẽ có chút phiền phức, nhưng có tiền bối ở đây, tất cả đều không quan trọng.
Ánh mắt Chiến Không Liệt ngưng lại, thân mình lập tức lui ra phía sau. Hắn đối nhân xử thế cẩn thận, lúc lui ra phía sau ánh mắt nhìn lên người Vương Lâm ở sâu trong Lôi Trì, trong đáy lòng sự ngờ vực càng đậm.
– Thân Công Hổ này dựa vào cái gì mà có thể nói ra những lời chắc chắn như vậy. Thương thế trong cơ thể hắn người sáng suốt vừa nhìn đều có thể biết, chẳng lẽ là cố làm ra vẻ? Nếu không như vậy, nhất định là có cái gì để dựa dẫm, chẳng lẽ… lại là tiểu bối này!
Tâm niệm Chiến Không Liệt chuyển nhanh chóng.
– Ba nhịp thở hết rồi!
Thân Công Hổ nhe răng cười, thân mình đứng lên, lôi quang lập tức chạy trên cơ thể phát ra tiếng động loẹt xoẹt. Hắn bước một bước, liền bước ra, Lôi Thú bên cạnh lại rít gào, theo sát phía sau. Nhưng khi nó đi ra, theo bản năng lại quay lại nhìn thoáng qua Vương Lâm ở sâu trong vòng trong, vẻ kính sợ trong mắt hiện lên rõ ràng.
Ánh mắt Lôi Thú, Chiến Không Liệt nhìn thấy cũng khiến hắn tâm thần chấn động, trong lòng thầm nhủ. Thân Công Hổ tâm cơ âm trầm, sẽ làm ra vẻ, nhưng Lôi Thú, với hiểu biết của Chiến Không Liệt thì hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt Lôi Thú này để lộ ra manh mối, không thể suy nghĩ sâu xa, một khi suy nghĩ sâu xa, thật sự sẽ nhận được câu trả lời là sự kịch chấn trong tâm thần của Chiến Không Liệt! Với tính cách cẩn thận của hắn, lập tức không chút do dự lui ra phía sau, quát:
– Thân Công Hổ, Chiến mỗ quang minh lỗi lạc. Ngươi và ta giao chiến nơi đây, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới việc tu đạo của tiểu bối Thân Công gia ngươi, nếu người muốn đánh, chúng ta hãy đi ra ngoài, ở bên ngoài lớp đá vụn giao chiến!
Giọng điệu của hắn đặc biệt nhấn mạnh ở hai chữ tiểu bối.
Thân Công Hổ trong mắt lóe lên hàn quang, bước một bước ra khỏi Lôi Trì, miệng cười lạnh nói:
– Làm gì mà phiền toái như vậy, ở trong này được rồi!
Thân Công Hổ càng như vậy, Chiến Không Liệt càng thấy nghi hoặc trong lòng. Hắn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, thà rằng lui lại phía sau, cũng không muốn mạo hiểm ra tay. Hiển nhiên là Thân Công Hổ này đã có tính toán, đó là muốn để chính mình ra tay.
Nghĩ đến ánh mắt của Lôi Thú trước mắt, một ý nghĩ hoang đường hiện lên ở trong đầu Chiến Không Liệt. Hắn ánh mắt lóe lên, hai tay bấm quyết, lập tức một đạo lôi quang màu tím biến ảo ở trong tay. Thanh kiếm gỗ màu tím dưới chân lại tràn ngập kiếm khí, gào thét dung hợp với lôi quang màu tím ở giữa hai tay, hình thành một uy phong khổng lồ.
Bên trong uy phong này lại có ẩn chứa thiên địa nguyên khí, hắn vừa thi triển, chính là nguyên lực thần thông, hiển nhiên Chiến Không Liệt đối với trận chiến này cực kỳ thận trọng.
Mắt thấy Chiến Không Liệt xuất chiêu, Thân Công Hổ trong lúc bước tới, tay phải nâng lên chỉ vào không trung, như thể dẫn động Thiên Lôi. Lôi Thú bên người giờ phút này trong lúc rít gào cũng rít gào toàn bộ thân thể cũng ngưng tụ vô số sấm sét, được lôi quang dẫn dắt đan xen với nhau, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
Nhưng trong nháy mắt, Vương Lâm chầm chậm mở hai mắt, bình thản nói:
– Thân Công Hổ, trận chiến này, ta sẽ không ra tay giúp ngươi, hãy coi như đây là một khảo nghiệm của ta đối với ngươi. Nếu ngươi thất bại, đạo hồn trả lại ngươi!
Thần sắc Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng cũng ngầm than khổ. Bất kể là Thân Công Hổ hay Chiến Không Liệt cũng không phải là người mà hắn có thể đối kháng. Một khi Thân Công Hổ thất bại, thì tình cảnh của chính mình cũng sẽ gặp chuyện không hay.
Hắn vốn muốn tìm một chỗ im lặng để tu luyện, nhưng lại không thể tìm thấy, lúc này lại chui ra cái tên Chiến Không Liệt phiền toái, tâm niệm Vương Lâm khẽ chuyển, liền nói ra như vậy.
Thân Công Hổ thân mình chấn động, chiến ý trong khoảnh khắc này lập tức dâng lên cực hạn, hắn ngoắc mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm vào Chiến Không Liệt, trong miệng cung kính trả lời Vương Lâm.
– Tôn chủ yên tâm, Thân Công Hổ sẽ không thua đâu!
Thân Công Hổ hít sâu, vỗ túi trữ vật, lập tức xuất ra một lọ đan dược.
Chiến Không Liệt giờ phút này sắc mặt cũng đại biến. Ngay khi Vương Lâm nói ra lời này, hắn rất nhạy bén thấy được vẻ sùng kính sâu đậm ẩn núp trong mắt Thân Công Hổ. Loại thần thái này khiến hắn gần như cho rằng mình đã hoa mắt.
Còn có Lôi Thú kia, trong khi người ở vòng trong nói chuyện, không ngờ thân mình run lên, dường như cực kỳ sợ hãi.
Nhất là lời nói của đối phương lại lộ ra manh mối. Dựa vào lời nói này lại càng làm cho Chiến Không Liệt tâm thần kịch chấn.
Nếu như những việc này khiến hắn vẫn còn hoài nghi, thì câu trả lời tiếp theo của Thân Công Hổ cũng khiến Chiến Không Liệt chấn động dữ dội, thậm chí lông tóc toàn thân dựng ngược.
– Tôn chủ!
Chương 685: Lão tử rất lợi hại đấy
Cách xưng hô này ở La Thiên Tinh Vực cũng không phải dễ dàng nói ra, hơn nữa bọn họ lại là tu sĩ bước thứ hai, lại càng khó nói ra.
Chỉ có sau khi tâm phục khẩu phục một sự hùng mạnh nào đó mới có thể xưng hô là Tôn Chủ! Chiến Không Liệt không hề hoài nghi Thân Công Hổ đang làm bộ, bởi vì tất cả những chuyện này thật sự không đáng. Thân Công Hổ tính cách cuồng ngạo, người như thế, cho dù là chết trận cũng tuyệt sẽ không làm nhục tôn nghiêm của mình! Hơn nữa cho dù là hai người giao chiến, sợ là cũng rất khó có thể có chuyện tử vong, nhiều nhất cũng chỉ có trọng thương mà thôi.
Cho dù là bản thân Chiến Không Liệt cũng kiên quyết không thể tùy tiện xưng hô một người là Tôn Chủ chỉ để tránh một trận chiến thậm chí không thể có chuyện sinh tử.
Kết hợp với suy đoán lúc trước, câu trả lời hoang đường kia một lần nữa lại hiện lên trong lòng Chiến Không Liệt. Trong mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ, cứ như không còn có thể tin được.
– Chẳng lẽ… chẳng lẽ người đi vào vòng trong Lôi Trì mà không phải dựa vào pháp bảo, mà là ẩn giấu tu vi. Nếu không như thế, sao có thể khiến cho Thân Công Hổ cuồng ngạo này xưng là Tôn Chủ!
Chiến Không Liệt hít sâu, thân mình dần dần lùi ra sau. Tâm niệm hắn chuyển nhanh chóng, lập tức nói:
– Thân Công huynh không nên nóng nảy!
Thân Công Hổ trong mắt lóe lên hàn quang, bóp nát dược bình trong tay, bên trong chỉ thấy bắn ra một vài đan dược phát ra hồng quang bị hắn nuốt vào. Khí tức toàn thân trong nháy mắt lập tức điên cuồng hung ác dâng lên.
– Chiến Không Liệt, cùng ta quyết chiến một trận!
Trong tiếng gầm nhẹ, ngón tay phải của Thân Công Hổ chỉ ra, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng lao ra, trong khoảnh khắc một đạo thiểm điện giống như thần long ầm ầm từ trong hư không đánh xuống, làm cho Lôi Trì chấn động, vô số lôi quang chạy ra, hướng về Thân Công Hổ ngưng tụ.
Vương Lâm nhìn thần thông nguyên lực của Thân Công Hổ, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị. Thần thông này rất mạnh, dựa vào nguyên lực của bản thân, triệu tập sấm sét của trời đất, so với nguyên lực hóa đỉnh cũng không thua kém nhiều.
Tuy rằng không có nguyên lực hóa đỉnh, nhưng lớn như vậy, uy lực cũng càng mạnh hơn! Chiến Không Liệt biến sắc, thân mình lại lui ra sau. Cùng lúc đó dưới chân kích động, thanh kiếm gỗ lập tức bay lên, theo tay phải của hắn chỉ một cái, lập tức lóe lên lao ra, tử quang phía trên lan tràn, phát ra âm thanh ầm ầm kịch liệt.
Mắt Thân Công Hổ lộ ra chiến ý. Qua trận chiến này, hắn muốn đem thực lực của mình thể hiện ra. Bởi vì, tiền bối đang nhìn.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, tay phải hắn giờ phút này hơi run rẩy. Dù sao hắn cũng đang trọng thương, tuy đã có chút phục hồi, hơn nữa lại có đan dược của Lôi Tiên Điện áp chế, trong thời gian ngắn có thể đạt tới trạng thái đỉnh cao, nhưng thi triển Dẫn lôi thuật này vẫn có chút không đủ.
Trong tiếng gầm nhẹ, hắn cắn chặt răng, tay phải bỗng nhiên hạ xuống. Lập tức, đạo lôi quang từ trong hư không giáng xuống ầm ầm kia hóa thành một đạo thiên uy không thể tưởng tượng được, trực tiếp đánh xuống.
Chiến Không Liệt sắc mặt âm trầm, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, lại phun ra một ngụm nguyên khí từ trong cơ thể trực tiếp lên trên kiếm gỗ. Kiếm này lập tức gào thét, tản mát ra kiếm khí nồng đậm, một đạo kiếm khí ngút trời lao thẳng đến Lôi Kiếp.
Hai bên va chạm, một tiếng nổ ầm vang khắp nơi lập tức truyền ra. Lôi quang tiêu tan, thanh kiếm gỗ kia lui lại, nguyên lực còn sót lại nơi đây giờ phút này nồng đậm tới cực điểm, đá vụn bốn phía trong tiếng bang bang phần lớn bị đập nát.
Thân hình Chiến Không Liệt nhoáng lên một cái, đạp đạp không ngừng lùi ra phía sau, sắc mặt tái nhợt, âm trầm nhìn chằm chằm Thân Công Hổ. Hắn cũng đã bị làm cho bực tức, giờ phút này chiến ý trong mắt lập tức nhen nhóm.
Thân mình Thân Công Hổ cũng lui ra phía sau, cho đến khi bước vào trong Lôi Trì mới đứng vững, khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi. Hắn nhìn chằm chằm Chiến Không Liệt, cười lớn nói:
– Ta đã sớm thấy không vừa mắt với tên tiểu tử âm nhu nhà ngươi, không ngờ ngươi cũng có một chút bản lãnh!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trận chiến vừa rồi, hắn theo dõi cực kỳ trực quan. Cảnh giới Dương Thật chiến đấu khiến hắn đã có chút hiểu ra, nguyên lực thần thông vừa rồi của hai người này, bất kỳ là của ai hắn cũng không thể tiếp được.
Tuy nhiên hắn cũng nhìn ra một vài vấn đề. Nguyên lực thần thông của Thân Công Hổ dường như cũng không hoàn thiện, việc dẫn hạ uy lực của Lôi Kiếp hình như đối với hắn có hơi quá sức.
Dù sao Vương Lâm cũng đã thấy được cấp độ bước thứ ba, trước khi bước vào vòng trong của Lôi Trì này lại mơ hồ thấy được quy luật của sấm sét, giờ phút này với tâm thái như vậy nhìn thần thông lôi hệ của Thân Công Hổ, có thể nhìn ra được vấn đề cũng không phải là kỳ quái.
Loại hiện tượng này trong giới võ lâm của phàm nhân cũng có xuất hiện. Một người dường như hoàn toàn không biết võ công, vì được xem nhiều sách quý, cảm thụ sâu sắc, vì vậy ở góc độ của người đứng ngoài quan sát, thường có thể chỉ ra chính xác những vấn đề trong chiêu thức của đối phương.
Tuy nói có thể nhìn ra, có thể nhận xét, nhưng bản thân cũng không thể đạt tới trình độ kia, không thể tự mình thi triển.
Giờ phút này, Vương Lâm cũng đang ở trong tình trạng như vậy. Hắn ánh mắt lóe lên, bình thản nói:
– Thân Công Hổ. Nguyên lực thần thông này của ngươi, tuy có lôi uy, nhưng không có lôi hồn, tuy đã dung hợp với đạo tâm của ngươi, nhưng lại không có sức mạnh của sấm sét!
Thân Công Hổ nghe vậy chấn động, lời nói này hắn không phải lần đầu tiên được nghe. Điện Chủ Lôi Tiên Điện và trưởng bối trong gia tộc mình cũng đã từng nói qua, nhưng giờ phút này từ trong miệng Vương Lâm nói ra cũng càng khiến hắn càng thêm khẩn trương, vội vàng cung kính nói:
– Xin Tôn Chủ dạy bảo!
Đừng nói là hắn, ngay cả Chiến Không Liệt ở phía xa cũng ngẩn người ra. Hắn càng ngày càng khẳng định suy đoán hoang đường kia trong lòng mình, vấn đề của Thân Công Hổ cũng tồn tại ở trên người hắn.
Trưởng bối của Chiến gia cũng đã nói cần phải tự mình cảm ngộ, loại chuyện này thật sự nói không rõ. Ngay cả bọn họ cũng đều đang phải mò mẫm, không biết cảm ngộ đúng sai thế nào, sao có thể dạy bảo được vãn bối.
Nếu đúng thì cũng thôi, nhưng một khi sai lầm thì… … Rốt cuộc, không ai biết được đạo lộ hiện giờ của mình cách xa khỏi đạo chân chính là đúng, hay là sai. Bởi vì bọn họ không biết con đường đến bước thứ ba ở nơi nào.
Nhưng Vương Lâm thì khác, hắn đã thấy được bước thứ ba chẳng khác nào đã thấy được phương hướng cần đi tới. Người khác vì không biết đúng sai nên không dám nói, cho dù có nói trong lòng cũng không chắc chắn.
Nhưng Vương Lâm thì không, hắn biết được lời nói của chính mình, nhất định là đúng!
Cảnh tượng giờ phút này tương đối quỷ dị. Thân Công Hổ và Chiến Không Liệt, hai người này trước đây một khắc chiến ý ngợp trời, nhưng sau đó không hẹn mà buông tay ngừng chiến, nhìn về phía Vương Lâm.
Ánh mắt của hai người này khác nhau. Thân Công Hổ sùng kính một cách mù quáng, Chiến Không Liệt thì có chút hoài nghi.
Vương Lâm không nói tiếp. Loại chuyện này vốn , mông lung hết sức, không thể nói quá mức rõ ràng. Hiểu, thì đó là đã hiểu, nếu không hiểu, thì cần phải có cơ duyên, bằng không vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được.
Trong khi trầm ngâm, Vương Lâm nâng tay phải lên, tùy ý vỗ về phía trước một cái, một đạo lôi quang rơi vào lòng bàn tay. Uy lực của đạo lôi quang này, trong mắt của đám người Thân Công Hổ, không mạnh.
Nhưng tiếp theo cũng khiến cho hai người phải nín thở. Chỉ thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn vào đạo lôi quang trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, trong lúc đó tay phải run lên, đạo lôi quang này lập tức tiêu tan, nhưng vẫn còn ẩn hiện một chút ánh sáng!
Không thể duy trì quá lâu, chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng cũng biến mất. Vương Lâm nhắm hai mắt, che dấu vẻ mệt mỏi, nếu không phải giờ phút này quá mức nguy hiểm, thì hắn cũng không ra vẻ bí ẩn như vậy.
– Hiểu chưa?
Trong khi nhắm mắt, Vương Lâm chậm rãi nói.
– Căn nguyên… Trở về căn nguyên…… Trong mắt Thân Công Hổ tuôn ra tinh quang, toàn thân kích động run rẩy. Hắn không do dự hướng về Vương Lâm cúi đầu, vẻ sùng kính trong mắt càng nồng đậm hơn, gần như đã trở thành sùng bái.
Trong đầu hắn sáng tỏ thông suốt, như thể một tầng giấy ngăn cách mỏng manh đã bị xuyên thủng. Giờ phút này Thân Công Hổ giống như đã đắc đạo! Hắn xoay mạnh người, nhìn về phía Chiến Không Liệt, ánh mắt lộ tinh quang, chậm rãi nói:
– Ngươi và ta lại tiếp tục đánh!
Chiến Không Liệt giờ phút này da đầu run lên, suy đoán của hắn đối với Vương Lâm hiển nhiên đã đạt đến đỉnh điểm, không còn nghi ngờ cái ý tưởng hoang đường kia trong đầu mình nữa, hắn hướng về Vương Lâm cúi đầu thật sâu, miệng cung kính nói:
– Vãn bối Chiến Không Liệt, không biết tiền bối ở trong này, vừa rồi có mạo phạm, mong tiền bối bỏ qua, vãn bối lập tức rời khỏi!
Hắn có chút hâm mộ liếc nhìn Thân Công Hổ một cái. Giờ phút này hiển nhiên hắn đã hiểu được vì cái gì mà Thân Công Hổ lại cuồng ngạo như vậy, đó là dựa vào người khác để tồn tại.
– Chúc mừng Thân Công huynh!
Chiến Không Liệt giọng điệu có chút ghen tuông, ôm quyền nói.
Thân Công Hổ không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Chiến Không Liệt.
Chiến Không Liệt cũng không để ý, cười nói:
– Thân Công huynh, tại hạ đã nhận được thư triệu tập của Lôi Tiên Điện, sau này, ta và ngươi sẽ cùng là sứ giả của Lôi Tiên Điện, cáo từ!
Hắn lại hướng về Vương Lâm cúi đầu, lập tức xoay người rời khỏi.
Chương 686: Lão tử rất lợi hại đấy
Cách xưng hô này ở La Thiên Tinh Vực cũng không phải dễ dàng nói ra, hơn nữa bọn họ lại là tu sĩ bước thứ hai, lại càng khó nói ra.
Chỉ có sau khi tâm phục khẩu phục một sự hùng mạnh nào đó mới có thể xưng hô là Tôn Chủ! Chiến Không Liệt không hề hoài nghi Thân Công Hổ đang làm bộ, bởi vì tất cả những chuyện này thật sự không đáng. Thân Công Hổ tính cách cuồng ngạo, người như thế, cho dù là chết trận cũng tuyệt sẽ không làm nhục tôn nghiêm của mình! Hơn nữa cho dù là hai người giao chiến, sợ là cũng rất khó có thể có chuyện tử vong, nhiều nhất cũng chỉ có trọng thương mà thôi.
Cho dù là bản thân Chiến Không Liệt cũng kiên quyết không thể tùy tiện xưng hô một người là Tôn Chủ chỉ để tránh một trận chiến thậm chí không thể có chuyện sinh tử.
Kết hợp với suy đoán lúc trước, câu trả lời hoang đường kia một lần nữa lại hiện lên trong lòng Chiến Không Liệt. Trong mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ, cứ như không còn có thể tin được.
– Chẳng lẽ… chẳng lẽ người đi vào vòng trong Lôi Trì mà không phải dựa vào pháp bảo, mà là ẩn giấu tu vi. Nếu không như thế, sao có thể khiến cho Thân Công Hổ cuồng ngạo này xưng là Tôn Chủ!
Chiến Không Liệt hít sâu, thân mình dần dần lùi ra sau. Tâm niệm hắn chuyển nhanh chóng, lập tức nói:
– Thân Công huynh không nên nóng nảy!
Thân Công Hổ trong mắt lóe lên hàn quang, bóp nát dược bình trong tay, bên trong chỉ thấy bắn ra một vài đan dược phát ra hồng quang bị hắn nuốt vào. Khí tức toàn thân trong nháy mắt lập tức điên cuồng hung ác dâng lên.
– Chiến Không Liệt, cùng ta quyết chiến một trận!
Trong tiếng gầm nhẹ, ngón tay phải của Thân Công Hổ chỉ ra, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng lao ra, trong khoảnh khắc một đạo thiểm điện giống như thần long ầm ầm từ trong hư không đánh xuống, làm cho Lôi Trì chấn động, vô số lôi quang chạy ra, hướng về Thân Công Hổ ngưng tụ.
Vương Lâm nhìn thần thông nguyên lực của Thân Công Hổ, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị. Thần thông này rất mạnh, dựa vào nguyên lực của bản thân, triệu tập sấm sét của trời đất, so với nguyên lực hóa đỉnh cũng không thua kém nhiều.
Tuy rằng không có nguyên lực hóa đỉnh, nhưng lớn như vậy, uy lực cũng càng mạnh hơn! Chiến Không Liệt biến sắc, thân mình lại lui ra sau. Cùng lúc đó dưới chân kích động, thanh kiếm gỗ lập tức bay lên, theo tay phải của hắn chỉ một cái, lập tức lóe lên lao ra, tử quang phía trên lan tràn, phát ra âm thanh ầm ầm kịch liệt.
Mắt Thân Công Hổ lộ ra chiến ý. Qua trận chiến này, hắn muốn đem thực lực của mình thể hiện ra. Bởi vì, tiền bối đang nhìn.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, tay phải hắn giờ phút này hơi run rẩy. Dù sao hắn cũng đang trọng thương, tuy đã có chút phục hồi, hơn nữa lại có đan dược của Lôi Tiên Điện áp chế, trong thời gian ngắn có thể đạt tới trạng thái đỉnh cao, nhưng thi triển Dẫn lôi thuật này vẫn có chút không đủ.
Trong tiếng gầm nhẹ, hắn cắn chặt răng, tay phải bỗng nhiên hạ xuống. Lập tức, đạo lôi quang từ trong hư không giáng xuống ầm ầm kia hóa thành một đạo thiên uy không thể tưởng tượng được, trực tiếp đánh xuống.
Chiến Không Liệt sắc mặt âm trầm, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, lại phun ra một ngụm nguyên khí từ trong cơ thể trực tiếp lên trên kiếm gỗ. Kiếm này lập tức gào thét, tản mát ra kiếm khí nồng đậm, một đạo kiếm khí ngút trời lao thẳng đến Lôi Kiếp.
Hai bên va chạm, một tiếng nổ ầm vang khắp nơi lập tức truyền ra. Lôi quang tiêu tan, thanh kiếm gỗ kia lui lại, nguyên lực còn sót lại nơi đây giờ phút này nồng đậm tới cực điểm, đá vụn bốn phía trong tiếng bang bang phần lớn bị đập nát.
Thân hình Chiến Không Liệt nhoáng lên một cái, đạp đạp không ngừng lùi ra phía sau, sắc mặt tái nhợt, âm trầm nhìn chằm chằm Thân Công Hổ. Hắn cũng đã bị làm cho bực tức, giờ phút này chiến ý trong mắt lập tức nhen nhóm.
Thân mình Thân Công Hổ cũng lui ra phía sau, cho đến khi bước vào trong Lôi Trì mới đứng vững, khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi. Hắn nhìn chằm chằm Chiến Không Liệt, cười lớn nói:
– Ta đã sớm thấy không vừa mắt với tên tiểu tử âm nhu nhà ngươi, không ngờ ngươi cũng có một chút bản lãnh!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trận chiến vừa rồi, hắn theo dõi cực kỳ trực quan. Cảnh giới Dương Thật chiến đấu khiến hắn đã có chút hiểu ra, nguyên lực thần thông vừa rồi của hai người này, bất kỳ là của ai hắn cũng không thể tiếp được.
Tuy nhiên hắn cũng nhìn ra một vài vấn đề. Nguyên lực thần thông của Thân Công Hổ dường như cũng không hoàn thiện, việc dẫn hạ uy lực của Lôi Kiếp hình như đối với hắn có hơi quá sức.
Dù sao Vương Lâm cũng đã thấy được cấp độ bước thứ ba, trước khi bước vào vòng trong của Lôi Trì này lại mơ hồ thấy được quy luật của sấm sét, giờ phút này với tâm thái như vậy nhìn thần thông lôi hệ của Thân Công Hổ, có thể nhìn ra được vấn đề cũng không phải là kỳ quái.
Loại hiện tượng này trong giới võ lâm của phàm nhân cũng có xuất hiện. Một người dường như hoàn toàn không biết võ công, vì được xem nhiều sách quý, cảm thụ sâu sắc, vì vậy ở góc độ của người đứng ngoài quan sát, thường có thể chỉ ra chính xác những vấn đề trong chiêu thức của đối phương.
Tuy nói có thể nhìn ra, có thể nhận xét, nhưng bản thân cũng không thể đạt tới trình độ kia, không thể tự mình thi triển.
Giờ phút này, Vương Lâm cũng đang ở trong tình trạng như vậy. Hắn ánh mắt lóe lên, bình thản nói:
– Thân Công Hổ. Nguyên lực thần thông này của ngươi, tuy có lôi uy, nhưng không có lôi hồn, tuy đã dung hợp với đạo tâm của ngươi, nhưng lại không có sức mạnh của sấm sét!
Thân Công Hổ nghe vậy chấn động, lời nói này hắn không phải lần đầu tiên được nghe. Điện Chủ Lôi Tiên Điện và trưởng bối trong gia tộc mình cũng đã từng nói qua, nhưng giờ phút này từ trong miệng Vương Lâm nói ra cũng càng khiến hắn càng thêm khẩn trương, vội vàng cung kính nói:
– Xin Tôn Chủ dạy bảo!
Đừng nói là hắn, ngay cả Chiến Không Liệt ở phía xa cũng ngẩn người ra. Hắn càng ngày càng khẳng định suy đoán hoang đường kia trong lòng mình, vấn đề của Thân Công Hổ cũng tồn tại ở trên người hắn.
Trưởng bối của Chiến gia cũng đã nói cần phải tự mình cảm ngộ, loại chuyện này thật sự nói không rõ. Ngay cả bọn họ cũng đều đang phải mò mẫm, không biết cảm ngộ đúng sai thế nào, sao có thể dạy bảo được vãn bối.
Nếu đúng thì cũng thôi, nhưng một khi sai lầm thì… … Rốt cuộc, không ai biết được đạo lộ hiện giờ của mình cách xa khỏi đạo chân chính là đúng, hay là sai. Bởi vì bọn họ không biết con đường đến bước thứ ba ở nơi nào.
Nhưng Vương Lâm thì khác, hắn đã thấy được bước thứ ba chẳng khác nào đã thấy được phương hướng cần đi tới. Người khác vì không biết đúng sai nên không dám nói, cho dù có nói trong lòng cũng không chắc chắn.
Nhưng Vương Lâm thì không, hắn biết được lời nói của chính mình, nhất định là đúng!
Cảnh tượng giờ phút này tương đối quỷ dị. Thân Công Hổ và Chiến Không Liệt, hai người này trước đây một khắc chiến ý ngợp trời, nhưng sau đó không hẹn mà buông tay ngừng chiến, nhìn về phía Vương Lâm.
Ánh mắt của hai người này khác nhau. Thân Công Hổ sùng kính một cách mù quáng, Chiến Không Liệt thì có chút hoài nghi.
Vương Lâm không nói tiếp. Loại chuyện này vốn , mông lung hết sức, không thể nói quá mức rõ ràng. Hiểu, thì đó là đã hiểu, nếu không hiểu, thì cần phải có cơ duyên, bằng không vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được.
Trong khi trầm ngâm, Vương Lâm nâng tay phải lên, tùy ý vỗ về phía trước một cái, một đạo lôi quang rơi vào lòng bàn tay. Uy lực của đạo lôi quang này, trong mắt của đám người Thân Công Hổ, không mạnh.
Nhưng tiếp theo cũng khiến cho hai người phải nín thở. Chỉ thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn vào đạo lôi quang trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, trong lúc đó tay phải run lên, đạo lôi quang này lập tức tiêu tan, nhưng vẫn còn ẩn hiện một chút ánh sáng!
Không thể duy trì quá lâu, chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng cũng biến mất. Vương Lâm nhắm hai mắt, che dấu vẻ mệt mỏi, nếu không phải giờ phút này quá mức nguy hiểm, thì hắn cũng không ra vẻ bí ẩn như vậy.
– Hiểu chưa?truyện tiên hiệp audio
Trong khi nhắm mắt, Vương Lâm chậm rãi nói.
– Căn nguyên… Trở về căn nguyên…… Trong mắt Thân Công Hổ tuôn ra tinh quang, toàn thân kích động run rẩy. Hắn không do dự hướng về Vương Lâm cúi đầu, vẻ sùng kính trong mắt càng nồng đậm hơn, gần như đã trở thành sùng bái.
Trong đầu hắn sáng tỏ thông suốt, như thể một tầng giấy ngăn cách mỏng manh đã bị xuyên thủng. Giờ phút này Thân Công Hổ giống như đã đắc đạo! Hắn xoay mạnh người, nhìn về phía Chiến Không Liệt, ánh mắt lộ tinh quang, chậm rãi nói:
– Ngươi và ta lại tiếp tục đánh!
Chiến Không Liệt giờ phút này da đầu run lên, suy đoán của hắn đối với Vương Lâm hiển nhiên đã đạt đến đỉnh điểm, không còn nghi ngờ cái ý tưởng hoang đường kia trong đầu mình nữa, hắn hướng về Vương Lâm cúi đầu thật sâu, miệng cung kính nói:
– Vãn bối Chiến Không Liệt, không biết tiền bối ở trong này, vừa rồi có mạo phạm, mong tiền bối bỏ qua, vãn bối lập tức rời khỏi!
Hắn có chút hâm mộ liếc nhìn Thân Công Hổ một cái. Giờ phút này hiển nhiên hắn đã hiểu được vì cái gì mà Thân Công Hổ lại cuồng ngạo như vậy, đó là dựa vào người khác để tồn tại.
– Chúc mừng Thân Công huynh!
Chiến Không Liệt giọng điệu có chút ghen tuông, ôm quyền nói.
Thân Công Hổ không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Chiến Không Liệt.
Chiến Không Liệt cũng không để ý, cười nói:
– Thân Công huynh, tại hạ đã nhận được thư triệu tập của Lôi Tiên Điện, sau này, ta và ngươi sẽ cùng là sứ giả của Lôi Tiên Điện, cáo từ!
Hắn lại hướng về Vương Lâm cúi đầu, lập tức xoay người rời khỏi.
Thân Công Hổ không hề ngăn trở, mà trong mắt phát ra hàn quang.
– Thư triệu tập là vật gì?
Vương Lâm bình thản nói.
Thân Công Hổ vội vàng xoay người, cung kính nói:
– Thư triệu tập là lệnh gọi của Lôi Tiên Điện. Phàm là những người được đề cử làm sứ giả của Lôi Tiên Điện đều sẽ được gửi thư này.
Cứ ba tháng trước mỗi lần Lôi Tiên Điện mở ra, trong Lôi Tiên Điện, danh hiệu sứ giả đều được chỉnh đốn một lần, nếu thiếu sẽ từ trong những người được đề cử cạnh tranh lẫn nhau để tuyển chọn ra. Với tu vi của Chiến Không Liệt, lần này nếu không có chuyện gì xảy ra, sợ là sẽ chắc thắng!
Vương Lâm hơi gật đầu, không nói dông dài, nhắm mắt tiếp tục hấp thụ lôi đình vào trong cơ thể, chuyển hóa thành nguyên lực.
Ánh mắt Thân Công Hổ lộ vẻ hưng phấn. Hắn vừa mới được mở mang, giờ phút này lập tức khoanh chân ngồi trong Lôi Trì, lại bắt đầu tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua tám năm, tính cả hai năm trước đây, thời gian mười năm nhoáng lên một cái đã qua. Nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm nhờ có Lôi nguyên thuật hấp thụ dần dần trở nên ổn định, nguyên thần cũng trở nên bão hòa, không thể hấp thụ thêm một chút nào nữa.
Vương Lâm hiểu được đây là do tu vi không đủ, chỉ có đạt tới sau bước thứ hai mới có thể tiếp tục hấp thụ nguyên lực. Lúc này là lúc tối trọng yếu, cần phải đột phá tu vi của bản thân.
Hắn đứng lên, nhìn lôi điện bốn phía. Mười năm tiếp xúc khiến cho hắn đối với lôi điện càng thêm hiểu biết, dường như có thể nhìn thấu căn nguyên, nhưng lại vẫn có chút mơ hồ.
Thân mình khẽ động, Vương Lâm bước ra xa, ra khỏi vòng trong của Lôi Trì, hướng về bên ngoài rìa đi đến.
Thân Công Hổ ba năm trước đây đã bị Vương Lâm đuổi đi. Người này mặc dù đối với hắn cực kỳ sùng kính, nhưng Vương Lâm lại luôn có một chút cảm giác không thoải mái. Thân Công Hổ trước khi đi, đã để lại một ngọc giản truyền âm.
Lôi Thú sừng bạc gào thét đi tới. Vương Lâm ngồi lên mình nó, hóa thành một đạo lôi quang, rời khỏi Lôi Trì này. Con rối Tiên Vệ cũng hóa thành bóng đen, dung nhập vào trong cái bóng phía sau Vương Lâm.
Tốc độ của Lôi Thú qua mười năm hấp thụ lôi đình lại càng nhanh hơn rất nhiều, lao ra khỏi bãi đá vụn, biến mất vào sâu trong tinh không.
Sự biến hóa của Thiên Nghịch Châu dĩ nhiên Vương Lâm đã biết. Lý Mộ Uyển cùng với hồn phách đám người Vương Bình bị ném vào bên trong chẳng những không có ảnh hưởng gì, ngược lại thoạt nhìn lại càng thêm trong suốt.
– Hai mươi năm sau ta nhất định phải đi tới Lôi Tiên Giới. Tuy nhiên hiện tại ta muốn tìm một chỗ bí mật để nâng cao tu vi. Mặt khác, sự dị biến của Thiên Nghịch Châu dường như có vẻ không cần sức mạnh ngũ hành, vậy thì rốt cuộc là cần cái gì?
Vương Lâm ngồi trên lưng Lôi Thú trầm tư.
Thiên Nghịch Châu phân làm hai phần âm dương, hai phần này trong khi đó không hề dung hợp, khiến cho Vương Lâm có chút khó hiểu.
– Nhật nguyệt, âm dương… … Vương Lâm trong lúc trầm ngâm, Lôi Thú hóa thành điện quang, bay nhanh trong tinh không. Không biết trôi qua bao lâu, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một ngọc giản xuất hiện trong tay.
Vật ấy là của Thân Công Hổ để lại, bên trong là tinh đồ của toàn bộ La Thiên Tinh Vực, rất nhiều nơi chốn được giới thiệu một cách tỉ mỉ. Có vậy này ở đây, Vương Lâm sẽ không bị lạc đường.
Chỗ hắn đang đi tới được gọi là nơi hoang dã ở La Thiên Tinh Vực. Tinh cầu này phần lớn là bỏ hoang, cũng không có gì kỳ quái, thông thường có rất ít tu sĩ tới đây.
Tuy nhiên ở vài nơi trên tinh cầu này lại có phàm nhân sinh sống cũng như có một vài gia tộc tu chân bậc thấp.
– Thời gian hai mươi năm, để đi tới Lôi Tiên Giới cần chuẩn bị thất tốt. Hơn nữa, một vài thần thông pháp thuật của ta cũng cần phải có chút cải biến. Rất nhiều thần thông không phù hợp với bước thứ ba mà ta đã thấy, nếu tiếp tục sử dụng sẽ giống như là đi sai đường. Nhất là Đạo Hóa Hoàng Tuyền cần vô số oán khí, cần phải nhanh chóng tích góp. Thêm nữa, trong La Thiên Tinh Vực này, ta cũng nên có một tu chân tinh thuộc về chính mình!
Vương Lâm trong khi trầm ngâm, ánh mắt lóe lên. Ở phía trước hắn thấy được một tinh cầu bỏ hoang, trên đó sự sống vẫn tiếp diễn, hiển nhiên là có không ít phàm nhân ở lại. Nguyên nhân lựa chọn nơi này là bởi vì, nơi đây so với Chu Tước Tinh, rất giống!
Hắn có chút nhớ nhà… … Thân mình Vương Lâm nhảy lên, Lôi Thú nghẹn ngào một tiếng, bất đắc dĩ hóa thành Xạ Thần Xa, bay vào trong túi trữ vật của Vương Lâm.
Đang định đi thẳng đến tinh cầu này, bỗng nhiên thần sắc Vương Lâm khẽ động. tiên kiếm bên trong túi trữ vật truyền ra chấn động dữ dội, trong chấn động này lộ ra một khí tức hùng mạnh cùng với một luồng kiếm ý đến từ viễn cổ.
– Kiếm ý chết tiệt, Hứa gia gia ngươi cuối cùng cũng sẽ nuốt lấy ngươi, từ nay về sau lão tử sẽ trở thành kiếm linh chân chính, lão tử cũng lợi hại! Rất lợi hại đấy!
Thần sắc Vương Lâm cổ quái, cúi đầu nhìn thoáng qua túi trữ vật, mắt thấy từ trong túi trữ vật này tản mát ra kiếm ý nồng đậm. Hơn nữa, bên trong còn ẩn chứa một luồng khí tức liều lĩnh, dường như đang muốn xông ra.
– Tiểu Lâm Tử, ngươi còn chưa thả Hứa đại gia ta ra. Hừ, hừ, ta nói cho ngươi biết, lão tử hiện giờ rất lợi hại đấy!
Thanh âm hống hách của Hứa Lập Quốc truyền ra, túi trữ vật run rẩy kịch liệt, dường như bên trong có một sự xung kích đến từ viễn cổ sắp đột phá lao ra.
Ngay khi sự xung kích này lên tới đỉnh điểm, ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, tay phải hung hăng vỗ lên túi trữ vật. Lập tức, thanh âm đầy khí phách của Hứa Lập Quốc lập tức yếu đi.
Ngay cả kiếm ý nồng đậm kia cũng lập tức bi ngăn chặn, không thể phát ra.
– Ôi? Tiểu Lâm Tử, ngươi hiện giờ không muốn làm rõ tình hình sao. Đại gia ta không trách ngươi, đại gia ta hiện giờ cũng không còn là tiểu Hứa Lập Quốc năm đó nữa, đại gia ta đã kế thừa viễn cổ kiếm ý… … Không chờ hắn nói xong, tay phải Vương Lâm bấm quyết, đặt lên túi trữ vật. Lúc này, thanh âm Hứa Lập Quốc bỗng nhiên dừng lại.
– Ồn ào!Nguồn truyện audio
Vương Lâm cau mày, bình thản nói.
Thân mình hắn nhoáng lên một cái, tiến thẳng đến tinh cầu trước mặt. Tinh cầu này từ xa nhìn lại toàn bộ là một màu xanh nước biển, dường như biển cả chiếm hơn phân nửa. Sức sống trên đó hết sức dày đặc, hiển nhiên có rất đông phàm nhân.
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, giống như một đạo sao băng đi thẳng đến tinh cầu này. Bốn phía thân thể hắn, bởi vì tốc độ quá nhanh nên hình thanh một quầng sáng hư ảo hình bầu dục, giống như phá không phát ra từng trận tiếng rít gào, xông vào tinh cầu này.
Khí quyển của tinh cầu này tương đối loãng, Vương Lâm trực tiếp xuyên thấu qua, vào tới bầu trời của tinh cầu này, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt lộ ra một vẻ hoảng hốt.
Nơi đây thật sự rất giống với Chu Tước Tinh, sự giống nhau này không phải là về dáng vẻ, mà còn về cảm giác, hơi thở.
Thần thức Vương Lâm tản ra, quét ngang một lượt, tinh cầu này cũng có người tu tiên, chẳng qua tu vi cao nhất cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh, thậm chí ngay cả một Hóa Thần tu sĩ cũng không có.
Hắn trầm ngâm một lát, cũng không tìm chỗ bí mật để nghỉ ngơi, mà quét ngang xuống dưới, lựa chọn một dãy núi cao nhất của tinh cầu này, thân mình tiến về phía trước một bước, trực tiếp đi tới.
Hoành Vân Phong là ngọn núi cao nhất trên Thanh Linh Tinh. Nơi đây tuy linh khí cũng vẫn loãng, nhưng lại cực kỳ hùng vĩ, nhìn thấy kỳ quan này như thể như thể nhìn thấy điểm cuối cùng của trời đất.
Nơi đây cũng có mây mù lượn lờ, nhìn vào phảng phất như là tiên sơn.
Gia tộc tu chân trên Thanh Linh Tinh rất nhiều, cũng giống như số lượng quốc gia của phàm nhân trên tinh cầu này, dày đặc bên trong tinh cầu. Gần như cứ mỗi một quốc gia của phàm nhân đều có một hoặc hai gia tộc tu chân.
Loại hiện tượng kỳ dị này đối với việc linh khí ít ỏi, bên trong không có Hóa Thần tu sĩ có liên hệ rất lớn.
Hoành Vân Phong này, bên trong Thanh Linh Tinh là vùng đất của Trương gia, gia tộc có nhiều Nguyên Anh tu sĩ nhất. Thường thường, nơi này là chỗ bế quan tọa hóa của tộc nhân Nguyên Anh đại viên mãn của Trương gia trước khi tuổi thọ kết thúc. Dần dần, ngọn núi vốn thanh tú xinh đẹp, không biết vì sao bỗng trở nên trơ trụi, thậm chí gió núi từ xa thổi tới, đến nơi này cũng trở thành âm hàn.
Vào một ngày, gia chủ đời này của Trương gia Trương Tân Hải, người bị đình trệ ở Nguyên Anh Hậu Kỳ lâu nhất, thân mình phát ra tử khí, từ dưới chân Hoành Vân Phong từng bước một đi lên.
Mỗi một người của một thế hệ khi sắp sửa quay trở về hư vô, đi đến tận cùng của nhân sinh, đều bước lên Hoành Vân Phong này, ngồi trên đỉnh núi, nhìn trời đất, chậm rãi quy tiên.
Hắn có thể cảm giác được thân thể mình đang chậm rãi suy yếu, chậm rãi cất bước, khó khăn bước từng bước một đi lên đỉnh núi. Trên đỉnh Hoành Vân Phong có một thạch đài rất lớn, Trương Tân Hải vừa mới bước lên trên, lập tức ánh mắt sững lại, vẻ đục ngầu tiêu tan thay vào đó là một vẻ linh hoạt sắc bén, nhìn người trên đài cao.
Đây là một thanh niên mặc áo trắng, tóc đen trên đầu theo gió núi phất phơ, ngay cả quần áo cũng bị gió núi thổi bay, phát ra tiếng phần phật. Hắn đã sớm đứng ở nơi đó, nhưng trong mắt Trương Tân Hải, lại giống như không tồn tại.
Thần thức hắn xem xét nơi đó không hề có bóng người, nhưng mắt thường lại nhìn thấy cực kỳ rõ ràng. Sự trái ngược mạnh mẽ này khiến cho hắn không khỏi lui ra phía sau vài bước, bên trong vẻ trầm ổn trên mặt mơ hồ lộ ra một vẻ kinh sợ.
Chương 687(a): Tu chân tinh của ta
– Nơi đây không tồi!
Thanh niên tóc đen kia vẫn không quay đầu lại, nhìn ánh tà dương đang chậm rãi hạ xuống ở tận cùng trời đất phía xa xa, bình thản nói.
Một câu vô cùng đơn giản, không hề ẩn chứa thần thông gì, nhưng rơi vào trong tai Trương Tân Hải cũng khiến thân mình đang suy yếu của hắn lập tức giống như được truyền cho sức sống, cũng khiến cho thân phận gia chủ Trương gia quyền quý của hắn không thể không bị áp chế.
Hắn theo bản năng hạ thấp thân mình, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Đây là một loại dẫn dắt khí tức, điểm này với kiến thức của hắn vẫn có thể biết được. Thường thường, trong đám phàm nhân, cho dù là đế vương, ở trước mặt hắn cũng sẽ không tự chủ được mà phải cúi đầu, bởi vì đã bị khí tức của hắn dẫn dắt.
Mà giờ phút này, ở trên người hắn không ngờ cũng xuất hiện loại hiện tượng này. Chuyện này chỉ có thể được giải thích, đó là bản thân hắn ở trong mắt của thanh niên này cũng giống như là một phàm nhân!
– Đáng tiếc, đỉnh núi như thế này lại bị ngươi dùng làm nơi để quy tiên!
Thanh niên tóc đen lắc đầu, vung tay phải lên, lập tức ngọn núi thật lớn này bỗng nhiên run lên. Một luồng tử khí ngưng tụ ở nơi này qua vô số năm bị dùng làm chỗ quy tiên lập tức dưới một cái vung tay này biến mất không còn.
Toàn bộ ngọn núi giống như được tái sinh, giống như người bị bệnh tật hành hạ quanh năm trong nháy mắt bình phục, sức sống lập tức trở nên dồi dào.
Thân mình Trương Tân Hải lập tức chấn động. Hắn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, trên mặt lộ vẻ kích động, không chút do dự lập tức quỳ xuống trên mặt đất, cung kính nói:
– Vãn bối Trương Tân Hải bái kiến tiền bối. Tiền bối nếu thích Hoành Vân Sơn Phong này, vãn bối sẽ lập tức dâng tặng!
– Hoành Vân Sơn Phong. … Thanh niên tóc đen này chính là Vương Lâm. Hắn xoay người, liếc nhìn Trương Tân Hải một cái, chậm rãi nói:
– Tuổi thọ của ngươi sẽ hết. Việc này cho dù với sức mạnh của ta cũng không dễ dàng thay đổi.
Trương Tân Hải chua xót cười, nói:
– Xin tiền bối đừng hiểu lầm, vãn bối hiểu được thiên mệnh, không cần tiền bối tương trợ, trước khi chết có thể gặp được tu sĩ đại thần thông như ngài, vãn bối không có gì tiếc nuối. Đừng nói là ngọn núi này, cho dù là Thanh Linh Tinh này nếu tiền bối thích, tại hạ cũng có thể dâng tặng.
Vương Lâm xoay người, tay phải hướng về giữa lông mày Trương Tân Hải cách không vỗ một cái, đánh ra một đạo linh quyết, nhẹ nhàng nói:
– Thay đổi vận mệnh của ngươi thì ta không làm được, nhưng lấy linh lực của ngươi thiêu đốt, tăng tuổi thọ thêm mười năm thì có thể làm được.
Lúc đánh ra linh quyết, trong lòng Vương Lâm thầm than. Loại thần thông này sau khi hắn thấy được đạo lộ của bước thứ ba mới có thể miễn cưỡng thi triển. Nếu năm đó có thể như vậy, Lý Mộ Uyển cũng sẽ không phải cuối cùng dung thân ở trong Thiên Nghịch Châu.
Linh quyết rơi vào giữa lông mày của Trương Tân Hải. Thân mình người này run lên, lập tức cảm nhận được một sức sống từ linh khí bên trong cơ thể mạnh mẽ truyền ra. Sắc mặt hắn trở nên hồng hào, hít sâu, nhìn Vương Lâm cung kính nói:
– Đa tạ tiền bối, tiền bối có gì dạy bảo, vãn bối sẽ dốc toàn lực để làm!
Hắn có thể trở thành gia chủ của Trương gia, hiển nhiên không phải người ngu dốt. Hắn biết rõ thế gian không có chuyện vô duyên vô cớ cho không.
Hắn thấy lúc trước Vương Lâm nói ngọn núi này không tồi, liền lập tức không chút do dự đem ngọn núi này dâng tặng. Bởi vì hắn biết, với tu vi của đối phương, đứng ở nơi này, nói ra lời này đã là rất nhân từ, nếu là loại người tính tình bất thường, chỉ sợ sẽ trực tiếp chiếm đoạt, nếu có chút không vui, thậm chí đồ sát vài tiểu gia tộc tu chân như bọn họ cũng thật sự rất dễ dàng.
Trong lòng Trương Tân Hải phỏng đoán, người trước mặt hiển nhiên không phải người của Thanh Linh Tinh, nhất định là người từ bên ngoài tới. Mà người có thể bước vào tinh không, tu vi tất phải là Anh Biến Kỳ trở lên! Vương Lâm liếc mắt nhìn Trương Tân Hải một cái, bình thản nói:
– Ta cho ngươi thời gian mười năm, tích góp oán khí của phàm nhân trong thiên hạ, càng nhiều càng tốt! Nếu ngươi cuối cùng có thể làm cho ta vừa lòng, như vậy một khi ta còn ở trên tinh cầu này, hương hỏa của Trương gia ngươi sẽ không ngừng! Đi đi!
Vương Lâm nói xong, vung tay áo.
Trương Tân Hải chỉ cảm thấy có một cơn cuồng phong đập vào mặt, nhìn thấy trước mắt toàn bộ là mây mù dày đặc, bên tai vang lên tiếng gió gào thét. Khi toàn bộ tiêu tan, hắn đã ở dưới chân núi.