[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 175 [Chương 675(b) đến 679]
❮ sautiếp ❯Chương 675(b): Thiên nghịch hấp thu và bảo vật của Tham Lang!
Vương Lâm chưa bao giờ nghe nói đến tiên giới Sơn Hà Đồ, nhưng nếu những tu sĩ thế hệ trước nghe thấy ba chữ Sơn Hà Đồ thì sẽ giống như sấm nổ bên tai!
Trong mười tiên bảo thượng phẩm của tiên giới, Sơn Hà Đồ xếp ở vị trí thứ năm!
Nghe nói bức tranh này uy lực rất khó lường, nhưng chỗ lợi hại chân chính của nó lại không phải là thần thông Sơn Hà do bức tranh này hóa thành mà chính là nét bút vẽ ra Sơn Hà.
Nét vẽ giống màu đen nhưng thực tế lại là màu đỏ sậm, là dùng máu tạo thành. Máu này mới là chỗ thần thông thật sự của Sơn Hà Đồ.
Nghe đồn máu để vẽ Sơn Hà Đồ chính là máu của Thiên Đạo. Nhưng thiên đạo vô hình thì lấy đâu ra máu? Điều này trở thành một bí ẩn tồn tại mãi mãi.
Vì vậy vật này cũng có tên là Thiên Đạo Đồ!
Tham Lang đoạt được cũng không phải là Sơn Hà Thiên Đạo Đồ chân chính, mà chỉ là một bản in lại trên bình phong.
Còn vì sao khi thi triển thần thông này lại phải đem Sơn Hà Thiên Đạo Đồ ấn lên trên bình phong, Tham Lang đã vắt hết óc, hắn tận lực sưu tầm sách cổ cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Ánh mắt Vương Lâm rơi lên bình phong, bình phong rất cổ, thoạt nhìn cũng thấy có vẻ tầm thường, trong một số gia đình không nhất thiết phải phú quý giàu sang cũng có thể treo những tấm bình phong này.
Hình ảnh sông núi bên trên rất mơ hồ, nhưng nếu nhìn kỹ một lúc lâu thì lại hiện lên rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ ở phía bên trái đã có một vết rách giống như cắt núi sông bên trong ra, làm nó mất cân đối.
Thần thức lạc ấn ở bên trên đã bị một chỉ Cổ Thần làm cho tan vỡ. Vương Lâm đặt tay phải lên trên rồi lưu lại lạc ấn của chính mình. Hắn trầm mặc trong khoảnh khắc rồi há miệng nuốt vào, vật này hóa thành một luồng bạch quang bị Vương Lâm hút vào trong nguyên thần.
Vương Lâm dùng lực lượng lôi điện của nguyên thần bắt đầu tế luyện.
Pháp bảo cuối cùng chính là vương miện. Vương Lâm đã tận mắt nhìn thấy vật này bị sức mạnh khổng lồ do ngón tay Cổ Thần được mặt trăng tạo thành đánh trúng mà không làm cho pháp bảo này xuất hiện bất kỳ vết nứt nhỏ nào.
Vương Lâm dùng tay phải nâng vương miện lên, hắn đảo thần thức qua bên trên nhưng không phát hiện bất kỳ điểm khác thường nào, giống như một cái mũ của hoàng đế phàm nhân, không có gì đặc biệt.
Nhưng năm hạt châu bên trên lại làm Vương Lâm phải chú ý. Hắn vừa nhìn qua đã thấy năm hạt châu này ẩn chứa thuộc tính ngũ hành.
Thuộc tính ngũ hành này giống như Ngũ Hành Linh Thể của Hồng Điệp trên Chu Tước Tinh năm xưa. Nhưng nếu so sánh với Ngũ Hành Linh Thể thì thuộc tính ngũ hành này lại có linh tính hơn. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào vương miện rồi trầm mặc trong khoảnh khắc, hắn học theo những hành động của Tham Lang trước đây, đội vương miện lên đầu mình.
Trong nháy mắt lập tức có một lực lượng kỳ dị dũng mãnh nhập vào trong đầu Vương Lâm, sau khi nó vận chuyển một vòng trong người thì lại quay trở về và không còn động tĩnh gì nữa.
Trong mắt Vương Lâm hiện ra vẻ kỳ dị, hắn cầm vương miện xuống nhìn kỹ vài lần, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
-Lực lượng vừa rồi không phải mạnh, nhưng khi nó vận chuyển trong người lại giống như tìm kiếm một cái gì đó. Cuối cùng nó không tìm thấy thì quay trở về.Nó đang tìm cái gì?
– Những hạt châu ngũ hành.Tìm kiếm. .
Cơ thể Vương Lâm lập tức chấn động, trong mắt hắn chợt lóe lên tinh quang, khẽ nói:
– Ngũ Hành Linh Thể giả.Hồng Điệp. .
Vương Lâm trầm ngâm rồi vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một bông hồng màu lam.
Bông hồn này rất đẹp và ướt át, khắp toàn thân đều tỏa ra lam quang diễm lệ. Vương Lâm vừa lấy ra, lam quang bên trên đã tỏa ra rất nhu hòa, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác giống như đang ngơ ngẩn trong ảo giác.
Đúng lúc này, một luồng khí tức băng hàn lập tức từ trên lam quang tản ra, sau đó lại tràn ngập khắp bốn phía.
Trong hàn khí lộ ra một luồng khí tức kiêu ngạo khó tả. Loại cảm giác này nói không rõ, dùng đạo cũng không phân biệt được. Chỉ có những tu sĩ tu luyện thần thông mới có thể dùng nguyên thần phát hiện được.
Nếu là phàm nhân thì chỉ có thể cảm thấy toàn thân lạnh như băng, sẽ sinh ra một loại cảm giác giống như chỉ trong nháy mắt tất cả thế giới đã không còn tồn tại, chỉ còn lại duy nhất một cành hoa hồng.
Nhưng trong mắt Vương Lâm thì hắn vừa cảm nhận được luồng khí tức kiêu ngạo này, đồng thời lại nhìn thấy trên hoa hồng mơ hồ xuất hiện một hình bóng của một người. Hình bóng này giống như ngọn lửa nhưng lại lạnh lùng và cao ngạo đến cực điểm.
Vương Lâm nhìn bông hoa hồng màu lam rồi hơi trầm ngâm, sau đó hắn đặt nó lên trên Vương Miện.
Ánh mắt như đuốc của Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Miện, chỉ thấy trong nháy mắt khi bảo vật này đụng vào cành hoa hồng thì năm hạt châu bên trên lập tức lóe ra những tia sáng rực rỡ. Lại có một luồng lực lượng mà mắt thường cũng có thể thấy được từ trong Vương Miện bay ra rồi vận chuyển xung quanh đóa hồng.
Dưới sự quan sát của Vương Lâm, đóa hồng lam sắc chậm rãi tiêu tán, cuối cùng nó hóa thành điểm điểm lam quang dung nhập vào trong Vương Miện.
Rất lâu sau, từng luồng lam quang đang tỏa ra trên Vương Miện cũng dần dần tiêu tán, Vương Miện khôi phục lại bình thường.
Vương Lâm cau mày, hắn cầm lấy Vương Miện quan sát thật cẩn thận một lần, sau giây lát hắn lập tức hiểu ra.
Vương Miện bây giờ so sánh với lúc trước hình như có thêm một tia linh khí. Khi Vương Lâm nhìn kỹ, hắn mơ hồ nhìn thấy ở bên trong có một bóng người đang múa kiếm.
Ngoại trừ điều đó, hắn không nhìn ra bất kỳ manh mối nào khác.
– Vật này có thể chịu được một chỉ của Cổ Thần mà không chút tổn hại, rõ ràng không phải là tầm thường. Nhưng ta lại không biết sử dụng nó thế nào…Tham Lang kia từng nói, hắn phải lấy chín nghìn chín trăm chín mươi chín linh hồn đế vương phàm nhân mới miễn cưỡng điều khiển được vật này… ….
Vương Lâm trở nên trầm ngâm.
– Linh hồn đế vương và Ngũ Hành Linh Thể thì có quan hệ gì…Hay là chủ nhân trước kia của Vương Miện này lại là một đế vương có Ngũ Hành Linh Thể? Chỉ như vậy mới có thể triển khai được thần thông này sao?
Vương Lâm lắc đầu, hắn suy nghĩ cảm thấy có chút không rõ ràng lắm.
Hơn nữa tài liệu để chế tác pháp bảo này, Vương Lâm đã xem xét rất lâu thì ngoại trừ có một phần là Long Cốt Viêm thì không nhận ra được những thành phần khác. Vương Lâm biết được Long Cốt Viêm cũng đều phải dựa vào ký ức của Cổ Thần Đồ Ti.
Hình như nguồn gốc của vật này đã có từ rất lâu rồi. .
Vương Lâm trầm mặc trong khoảnh khắc rồi thu hồi Vương Miện, ánh mắt hắn chuyển lên trên khúc xương Vọng Nguyệt cách đó không xa.
Xương Vọng Nguyệt hóa thành dãy núi, Hạt Châu Thiên Nghịch đang hấp thụ, dần dần Kim Viên Quáng ở bên trong đã càng ngày càng ít đi. .
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm vẫn tập trung tất cả tinh thần vào trong quá trình này. Hắn không thể để người khác đến quấy nhiễu. Nơi đây tuy khá hẻo lánh nhưng hắn cũng phải cẩn thận.
Khoảng thời gian ba tháng trôi qua nhanh chóng, trong khoảng thời gian này cũng không có người nào đến chỗ này. Toàn bộ xương Vọng Nguyệt lúc này chỉ còn lại một tòa núi đá, tất cả Kim Viên Quáng ở bên trong đã hoàn toàn biết mất.
Vốn Vương Lâm cũng lo lắng nửa đoạn xương Vọng Nguyệt cũng không đủ làm Hạt Châu Thiên Nghịch viên mãn. Nhưng bây giờ dấu vết của thuộc tính kim trên Hạt Châu đã đến mức cuối cùng rồi.
Trong mắt Vương Lâm thì thuộc tính kim trong hạt châu Thiên Nghịch đã viên mãn.
Chỉ thấy trên hạt châu tinh quang lấp lánh giống như một vật bằng thủy tinh, tràn ngập những ánh sáng rực rỡ, từng luồng khí tức cổ xưa tràn ngập trên hạt châu.
Trên bề mặt hạt châu lực lượng ngũ hành đan xen vào nhau làm nó chậm rãi bay lên không.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra những tia sáng kỳ dị, hắn cắn đầu ngón tay, dùng một giọt máu có sự dung hợp của thần thức lạc ấn bắn thẳng lên trên Hạt Châu Thiên Ngịch.
Khi giọt máu bị hấp thụ, tâm thần Vương Lâm lập tức chấn động, giống như có thêm một vật gì đó ở bên trong nguyên thần.
Lúc này trong tâm thần Vương Lâm đột nhiên hiện lên một phù văn tràn đầy luồng khí tức tang thương. Hắn nhìn lên Hạt Châu Thiên Nghịch trên bầu trời, trong mắt lộ ra một tia quyết đoán.
Hắn đã đợi gần một nghìn năm, cuối cùng mới có thể làm cho ngũ hành của Hạt Châu Thiên Nghịch viên mãn. Giờ khắc này hắn không còn những kỳ vọng như ngày thường mà chỉ còn lại sự thận trọng và yên tĩnh.
Bảo vật này đã đi theo Vương Lâm suốt cuộc đời, nhưng những gì hắn hiểu về nó vẫn còn quá ít.
– Hạt Châu Thiên Nghịch này rốt cuộc là cái gì.Chẳng lẽ giống như lời của người phụ nữ trên cuốn tranh nói, nó đến từ Tiên Vực thời viễn cổ sao?
Vương Lâm giơ hai tay lên rồi khép lại sát bên người. Từng nét phù văn vì Hạt Châu Thiên Nghịch viên mãn mà vẽ lên trong tâm thần Vương Lâm.
Những phù văn này cực kỳ phức tạp, bên ngoài nét vẽ giống như có những luồng gió đến từ thời viễn cổ. Vương Lâm tập trung tinh thần để vẽ, dần dần những nét phù văn đã chậm rãi thành hình trước người hắn.
Khoảnh khắc này luồng khí tức tang thương lại nồng đậm chưa từng thấy, cho dù luồng khí tức tang thương năm xưa được tản ra khi Tán Ma rút Thiên Huyễn Tinh Hồn ra khỏi cơ thể Vương Lâm cũng không thể so sánh được với Phù Văn lúc này.
Chương 676: Thiên Nghịch viên mãn
Vào khoảnh khắc khi luồng khí tức tang thương tràn ngập thì toàn bộ tinh cầu lôi quang đều bị ảnh hưởng. Sinh cơ bị áp chế, mặt đất xuất hiện nhiều vết nứt nẻ, rồi tất cả dần hóa thành bụi bặm.
Trong nháy mắt khi phù văn thành hình, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu rồi vỗ hai tay xuống mặt đất. Phù văn này chậm rãi bị thổi bay về phía trước rồi phóng thẳng lên không chui vào trong Hạt Châu Thiên Nghịch.
Một luồng tử quang đột nhiên tản ra từ trên Hạt Châu Thiên Nghịch, luồng sáng này quá đậm chiếu thẳng vào làm Vương Lâm hầu như không mở mắt ra được. Con rối Tiên Vệ ở cách đó không xa, toàn thân lập tức tản ra khí tức thối nát, xác thịt nó nhanh chóng tan rã với tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy được.
Vương Lâm lập tức trở nên chấn động, hắn khẽ động tâm thần, con rối Tiên Vệ hóa thành hắc quang rồi quay trở về trong cơ thể Vương Lâm. Lúc này con rối Tiên Vệ mới không tan rã nữa, nhưng luồng khí tức thối nát lại không tiêu tán.
Không chỉ có con rối Tiên Vệ mà ngay cả tam đại chủ hồn trong Tôn Hồn Phiên của Vương Lâm cũng giống như vậy. Nếu Vương Lâm không phản ứng cực nhanh lập tức thu hồi lại, sợ rằng không lâu sau sẽ thối rửa và tan rã.
Tử quang lóe ra rồi chậm rãi lan tràn, cuối cùng đã bao phủ toàn bộ tinh cầu lôi quang giống như một bộ quần áo màu tím. Trong khoảnh khắc này, mức độ đậm đặc của luồng khí tức mục nát đã lên đến đỉnh điểm.
Toàn bộ tinh cầu lôi quang giống như bị thi triển một pháp thuật thần thông, luồng khí tức thối rữa ở đây đã làm tan rã mọi thứ.
Tử quang không ngừng lại mà tiếp tục lan rộng ra, ngay cả tầng đá bên ngoài cũng bị bao phủ vào bên trong đó. Những tảng đá này lập tức tan vỡ rồi hóa thành bụi bặm tiêu tán trong không gian.
Trong khoảnh khắc này giữa đất trời hình như chỉ còn lại một mình Vương Lâm và một hạt châu, tất cả những thứ khác đều là ánh tử quang đáng sợ.
Tình cảnh kỳ dị này làm tâm thần Vương Lâm chấn động. Mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều điều suy đoán về Hạt Châu Thiên Nghịch này, nhưng dù sao đi nữa cũng không ngờ đến khi nó viên mãn lại có những biến hóa kinh khủng như vậy.
Khi Vương Lâm đang còn cảm thấy kinh hãi thì tử quang đã ngừng tràn ra. Vào khoảnh khắc này lực ngũ hành giống như đã bị tiêu tán sạch, nghìn năm thu thập thoáng cái đã bị phóng xuất ra hơn phân nữa.
Lúc này luồng tử quang trên Hạt Châu Thiên Nghịch vẫn rất nồng đậm, dần dần một cánh cửa màu tím xuất hiện giữa thiên địa trong những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp không gian.
Cánh cửa này quá lớn, Vương Lâm đứng ở bên dưới nhỏ bé giống như một con kiến hôi.
Trong nháy mắt tất cả những vị trí khắp bốn phía bị tử quang bao phủ lập tức hình thành một đạo cấm chế. Vương Lâm vừa nhìn thấy cấm chế này thì tâm thần suýt nữa đã bị chấn nhiếp, lại càng không thể đi đến dể nghiên cứu.
Dưới cấm chế này thì không có bất kỳ sinh linh nào có thể tiến vào được.
Khoảnh khắc này hình như trong phạm vi tử quang có một luồng thần thông không thể tưởng tượng được đang được đào ra từ trong La Thiên Tinh Vực rồi cắt đứt tất cả mọi thứ.
Chỉ có cánh cửa khổng lồ kia đang đứng sừng sững giữa đất trời, vô cùng vô tận.
Vương Lâm nhìn cánh cửa khổng lồ trước mặt mà tâm thần chấn động, đồng thời hắn còn sinh ra một luồng cảm giác sợ hãi. Loại tâm tình này xuất hiện trên người hắn cũng không nhiều.
Cảm thấy mình đang sợ hãi, trong mắt Vương Lâm lóe ra một tia đấu tranh. Đạo niệm của hắn không cho phép chính mình sinh ra sợ hãi, nhưng cảm giác sợ hãi này hình như đến từ bản năng, nó căn bản không thể phai mờ.
Giống như có sự khác biệt về mức độ, căn bản không thể vượt qua được khe sâu ngăn cách.
Loại cảm giác này đã rất lâu rồi Vương Lâm chưa được cảm nhận qua. Mặc dù là trận chiến với Vọng Nguyệt trước đó, hắn cũng kinh hoàng nhưng không có loại cảm giác run rẩy đến từ linh hồn, giống như không thể có chút lực phản kháng nào như thế này.
Giống như năm xưa khi còn là một thiếu niên phàm nhân, hắn đứng trên đỉnh núi Hằng Nhạc Phái, ngẩng đầu lên nhìn thấy môn phái tu tiên nguy nga sừng sững, cũng có loại cảm giác kính sợ đến từ tận đáy lòng và từ sâu trong linh hồn thế này.
Theo những gì Vương Lâm đã từng trải trên con đường tu hành, loại cảm giác này giống như đã tan tành mây khói. Cho dù khi ở trên vùng đất Yêu Linh đối mặt với Thiên Kiếp để tiến lên Vấn Đỉnh, Vương Lâm cũng dựa vào đạo niệm của mình mà kiên cường chống chọi.
Nhưng lúc này cánh cửa khổng lồ kia không truyền ra bất cứ luồng uy áp nào, nhưng thể xác và tinh thần của Vương Lâm lại cảm thấy rung động.
Tuyệt đối không chịu khuất phục.
Hai mắt Vương Lâm đỏ hồng, cơ thể hắn run rẩy nhưng vẫn cắn chặt răng ngẩng đầu, không chịu cúi đầu.
Giống như năm xưa hắn ở trên Hằng Nhạc Phái, hắn rất kiên định leo lên trên đỉnh núi. Cho dù toàn thân tuôn đầy máu hắn cũng phải đấu tranh.
Lúc này cảm giác sợ hãi lại đến từ sâu trong linh hồn, giống như thủy triều muốn cuốn Vương Lâm đi, muốn bắt hắn phải khuất phục. Nhưng Vương Lâm không thể, hắn cũng không làm được!
Bởi vì hắn phải chống đỡ hồn phách của chính mình và Uyển Nhi trong Hạt Châu Thiên Nghịch.
Hắn quyết không để cho bất kỳ ai làm tổn hại đến hai cái linh hồn kia!
– Thiên Nghịch, ta giúp người trở nên viên mãn. Thiên nếu giết người, ta sẽ diệt thiên. Ngươi nếu muốn phản lại ta, ta sẽ đập vỡ cái nghịch của ngươi!
Giọng nói của Vương Lâm mặc dù run rẩy nhưng lại lộ ra một ý niệm bất khuất. Từng chữ từng chữ một từ trong miệng hắn đi ra.
Đạo niệm kiên cường, làm cho nguyên thần thái cổ Lôi Long điên cuồng chạy qua lại trong những tiếng sấm sét đùng đùng, rồi lan ra bên ngoài cơ thể do sấm sét tạo thành.
Lôi quang tung hoành rồi tản ra theo hai bàn chân Vương Lâm, tạo thành một một con sóng lực bốc lên. Vào lúc này Vương Lâm giống như là sấm sét.
Hắn nắm giữ sức mạnh của lôi, trong sấm sét có một ý niệm bất khuất, có đạo kiên cường của Vương Lâm.
Mặt đất tan vỡ, nhưng cơ thể Vương Lâm vẫn còn đấu tranh. Hai mắt hắn đã đỏ hồng, đạo niệm áp chế luồng sợ hãi đang hiện lên từ sâu trong linh hồn. Vương Lâm dùng ánh mắt bất khuất nhìn về phía cánh cửa khổng lồ.
Cánh cửa khổng lồ xuất hiện giữa trời đất, khắp nơi đều bị tử sắc bao phủ, giống như một vật gì đó trong làn sương mù. Lúc này Vương Lâm nhìn kỹ lại thì thấy tử quang nồng đậm hóa thành một cánh tay khổng lồ ở bên ngoài cửa, rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm kêu gọi.
Với nhãn lực của Vương Lâm, hắn lập tức đã nhìn ra cánh tay khổng lồ này không phải là của Cổ Thần!
Làn da của cổ thần thô ráp, trên đó còn có những vết nứt giống như mai rùa. Nhưng cánh tay do tử quang ngưng tụ lại này lại cực kỳ mịn màng. Tuy nó rất to lớn nhưng lại có một cỗ khí tức tang thương tỏa ra, dường như là do thần thông hóa thành.
Nó hướng về phía Vương Lâm làm ra tư thế vẫy gọi, giống như các bậc thân nhân trưởng bối đang vẫy gọi con cháu, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng liên tục, tiếp tục vẫy gọi.
Trên cánh tay vĩ đại này không lộ ra một tia nguy hiểm nào, dường như cực kỳ bình thường, chỉ vẫy gọi Vương Lâm tiến lại gần, dường như muốn dẫn hắn đi vào bên trong cánh cửa thiên địa rộng lớn kia.
Nhưng toàn bộ tinh thần của Vương Lâm dậy sóng, toàn thân lông tóc dựng ngược. Trước một cảnh tượng quá mức quỷ dị, bất kể cho dù như thế nào nữa hắn cũng không ngờ và không nghĩ đến Thiên Nghịch Châu sau khi ngũ hành viên mãn lại xuất hiện cảnh tượng cổ quái đến như vậy.
Vương Lâm cũng chưa có cử động gì, thủy chung nhìn chằm chằm vào cánh tay đang vẫy gọi hắn kia, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
Động tác của cánh tay kia từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên không thay đổi, chỉ yên lặng vẫy gọi. Nhưng sau một thời gian trôi đi, cánh cửa thiên địa rộng lớn phía sau cánh tay kia dần dần trở nên huyễn ảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Dường như nếu không nhanh chóng tiến đến thì sẽ không còn cơ hội tiến vào giống như thế nữa.
Vương Lâm nghiến răng một cái, thân mình bước về phía trước một bước, tay phải hướng về đoạn xương cốt của Vọng Nguyệt kia chụp một cái.
Xương cốt của Vọng Nguyệt tuy rằng không còn Kim Viêm nhưng độ cứng rắn của nó dĩ nhiên không phải bàn cãi, vì dù sao vật ấy cũng là xương của Vọng Nguyệt.
Cầm lấy đoạn xương khổng lồ của Vọng Nguyệt, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, tiên lực toàn thân ngưng tụ vào trên cánh tay, mạnh mẽ ném vào trong không trung, tiếng gào thét chói tai lập tức vang vọng. Dãy núi do xương của Vọng Nguyệt tạo thành nhằm thẳng cánh cửa to lớn kia phóng đến.
Trong mắt nhìn thấy xương của Vọng Nguyệt sẽ tới gần cánh cửa to lớn kia, thì đúng lúc này cánh tay khổng lồ từng vẫy gọi Vương Lâm nhẹ nhàng cử động một cái liền đem xương của Vọng Nguyệt bắt lấy.
Vương Lâm nín cả thở lại, trong mắt lộ ra ánh sợ hãi. Cánh tay kia phảng phất như sờ nhẹ một cách tùy ý, một luồng khí tức khổng lồ trong nháy mắt toát ra từ xương cốt Vọng Nguyệt, dưới cái sờ nhẹ nhàng này, toàn bộ bị tan vỡ.
Cái sờ nhẹ nhàng này làm cho trời đất bỗng nhiên run rẩy, ngay cả vị trí của Vương Lâm, trong tinh cầu Lôi Quang trong nháy mắt xuất hiện vô số cái khe thật lớn. Bên ngoài tầng đá vụn, lúc này truyền đến đến các tiếng nổ ầm ầm ù ù, từng phiến, tường phiến đá lớn lần lượt vỡ vụn.
Dường như hình thành một khoảng chân không trên mặt đất, ngay cả cấm chế Tử Quang bên ngoài các tảng đá vụn cũng đồng dạng bị một lực dẫn dắt nào đó mà không ngừng tan vỡ.
Dường như cái sờ nhẹ này có lực lượng không thể tưởng tượng được, ngay cả trời, đất, cả Tinh không ở đây dưới cái sờ nhẹ này tất cả đều bị xé nát.
Chương 677: Thiên Nghịch triệu tập
Cánh tay kia chậm rãi buông ra rồi lại nhằm về phía Vương Lâm vẫy gọi.
Da đầu Vương Lâm run lên, sắc mặt tái nhợt, chằm chằm nhìn thẳng vào cánh tay đang vẫy vẫy kia, cái sờ nhẹ vừa rồi lực mạnh đến đâu hắn không biết nhưng so với thần thông của Vọng Nguyệt do ngón tay của Cổ Thần tạo ra cũng tuyệt đối không yếu hơn.
Bởi vì cánh tay này cho Vương Lâm một loại cảm giác giống như trên thế gian này không có đồ vật nào có thể chống cự được cái sờ nhẹ này.
Cái sờ nhẹ kia không phải là lực lượng mà là một loại có quy tắc cực kỳ giống với Trảm La Quyết do Vương Lâm thi triển, chẳng qua so với Trảm La Quyết thì hùng mạnh hơn rất nhiều.
Một hồi lâu sau, cánh tay khổng lồ kia từ từ biến mất, chẳng qua là mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất nó vẫn thủy chung duy trì một động tác vẫy gọi. Cái cửa thiên địa rộng lớn phía sau kia cũng theo cánh tay đồng dạng tan biến.
Thời điểm này, trong phạm vi xung quanh tử quang, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, chỉ trong nháy mắt co rút lại thành một điểm, luồng tử quang nồng đậm kia chậm rãi tiêu tan rồi lại biến thành hình dáng Thiên Nghich Châu.
Phảng phất như đã phóng xuất ra toàn bộ lực lượng, hạt châu này từ giữa không trung hạ xuống. Vương Lâm có chút do dự rồi tay phải vẫy một cái trong hư không, lập tức hạt châu kia bay tới dừng ở trong lòng bàn tay của hắn.
Phía trên hạt châu cực kỳ bình thường, giống như các hạt châu khác chẳng qua phía trên bề mặt cũng không còn chút gì ngũ hành lực, so với ngàn năm về trước vào lúc Vương Lâm tại vách núi kia có được còn muốn ít hơn.
Thần thức Vương Lâm lập tức thâm nhập, nguyên anh Lý Mộ Uyển, Vương Bình cùng với hồn phách Thanh Nghi vẫn còn bên trong.
Hơn nữa so với trước đây dường như còn thêm phần linh động, nhất là nguyên anh Lý Mộ Uyển độ ngưng luyện càng nhiều thêm.
– Rốt cuộc Thiên Nghịch này lai lịch như thế nào? Cái cánh cửa thật lớn kia thông ra đâu vậy? Lại còn có cánh tay ngoài cửa nữa?
Vương Lâm trầm ngâm.truyện Ma Tu audio
Hắn không khó đoán ra Thiên Nghịch tồn tại đã từ rất lâu rồi, chính mình cũng không phải là người thứ nhất sở hữu được vậy này. Tất nhiên cũng có những người khác có được và cũng từng khiến cho ngũ hành của Thiên Nghịch viên mãn.
Nhưng vào lúc cái cửa to lớn kia xuất hiện, những người này hoặc là ở lần đầu tiên, hoặc là lần lữa mấy lần rồi ở phút cuối cùng nhất định cũng lựa chọn tiến vào.
– Các tiền bối này đã bị cánh tay kia bóp nát hay chân chính tiến nhập vào bên trong cánh cửa kia?
Vương Lâm nhíu mày.
Vào lúc ngũ hành của Thiên nghịch còn chưa viên mãn thì vật này đối với hắn đã cực kỳ khó hiểu, nhưng sau khi viên mãn rồi thì cái khó hiểu này chẳng những không tan biến đi mà ngược lại càng trở nên phần sâu đậm.
– Hay là cánh cửa này thông hướng với cái gọi là tiên vực viễn cổ không nhỉ? Nhưng nếu thực là như thế vì sao còn có thể có cánh tay kia xuất hiện, nhìn như vẫy gọi nhưng thực tế lại là phá nát.
– Thiên Nghịch này rốt cuộc là cái gì?
Vương Lâm mặt mày càng nhăn nhó, nhìn chằm chằm vào Thiên Nghịch, trầm mặc nhìn một hồi lâu rồi đặt lên mi tâm của chính mình. Thiên Nghịch dần dần dung nhập vào bên trong nguyên thần, biến mất không thấy.
Nếu đã không rõ, Vương Lâm không có ngay lập tức suy xét. Trọng điểm của vật thần bí này hiển nhiên là ở trên cánh cửa kia, cái chính là không biết phía sau cánh cửa là cái gì?
– Ngũ hành Thiên Nghịch không còn nữa, lại phải đi tìm rồi!
Vương Lâm nhìn thoáng qua mặt đất xung quanh, trải qua một cảnh tượng vừa rồi, Lôi Quang tinh cầu này hoàn toàn phải vứt đi, tất cả đều đã trở thành các vật bỏ đi.
– Thật đáng tiếc một vùng bảo địa như vậy, tuy nhiên địa phương làm cho nguyên thần cảm giác thoải mái chính là ở chỗ sâu bên trong tầng đá vụn. Hiện tại thân thể đã khôi phục, đơn giản là đi xem xét một hồi, nếu thực còn có lôi quang là có thể tu luyện được Lôi Nguyên thuật.
Hạ quyết tâm, thân mình Vương Lâm nhoáng lên liền giống như một luồng sấm sét nhanh chóng chạy đến vùng ngoài của tầng đá vụn mà giờ phút này đã tiêu tan hơn phân nửa. Vương Lâm không một chút tạm dừng, vỗ túi trữ vật, Xạ Thần Xa xuất hiện, hóa thành Lôi Thú.
Lôi Thú vừa xuất hiện liền thể hiện giống như bị vô số năm áp chế, ngửa mặt lên trời rít gào một hồi, xoay người nhằm hai mắt thật lớn nhìn về phía Vương Lâm. Nhưng lập tức, con thú này tỏ ra ngẩn ngơ, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc, trực tiếp tiến lại gần người Vương Lâm xem xét, cả người lộ ra vẻ mê hoặc.
Vương Lâm tiến lên một bước liền ngồi trên người Lôi Thú, vỗ một cái trên đầu rồi cười nói:
– Đừng nhìn, với linh thức của ngươi nhất định nhận thấy được sự khác biệt so với trước đây, còn không bay đi.
Lôi Thú hạ giọng gầm gừ, nó không biết vì sao lúc này Vương Lâm ở trong mắt nó giống như không tồn tại mà là toàn bộ đã trở thành hoàn toàn một đạo sấm sét. Thậm chí luồng sấm sét này khiến nó có một loại cảm giác cực kỳ thân thiết, loại cảm giác này nó đã thật lâu không được cảm thụ qua.
Nhất là Vương Lâm vỗ nó một cái trên đầu khiến cho trong nội tâm Lôi Thú này không hiểu sao cực kỳ thoải mái, khiến cho nó không khỏi bắt đầu gầm gừ.
Tốc độ của Lôi Thú rất nhanh, xuyên qua các vùng đá vụn không ngừng xâm nhập vào trong. Dần dần đá vụn ở bốn phía càng lúc càng nhiều, thậm chí phía trên một ít đá vụn còn ẩn hiện lôi quang chạy phía trên, thoạt nhìn có chút kỳ dị.
Bất cứ hoàn cảnh nào, bất kể là Vương Lâm hay là với Lôi Thú đều không có nửa điểm nào không thoải mái, ngược lại còn có chút thích ứng. Nhất là Lôi Thú lại liên tục gầm gừ, trong âm thanh lộ ra một sự vui sướng.
Vương Lâm ngồi ở trên người Lôi Thú, trong đầu vẫn đang suy tư về Thiên Nghịch châu. Hắn trong lòng có chút thất vọng, dù sao ngàn năm thu thập, thậm chí hành trình gặp Vọng Nguyệt còn suýt nữa bỏ mình. Hết thảy các việc này nguyên bản hắn nghĩ rằng một khi vật này nhận chủ thì sẽ có được thần thông rất lớn, ít nhiều gì cũng có một sự trợ giúp thật lớn đối với chính mình.
Nhưng giờ phút này, sự thật và sự tưởng tượng lại có sự chênh lệch quá lớn.
– Thiên Nghịch này rốt cuộc là cái gì?
Vương Lâm sờ mi tâm, mắt lộ vẻ suy tư.
Lôi Thú đối với các luồng lôi điện có cảm ứng cực kỳ sắc bén. Nó lao vào giữa đống đá vụn, dần dần xâm nhập vào tầng đá bên trong.
Một tiếng sấm sét trầm thấp nổ ra cắt đứt suy tư Vương Lâm. Ánh mắt hắn như điện nhìn lên về phía trước. Chính nơi này làm cho nguyên thần bên trong có cảm giác thoải mái cực kỳ đậm đà.
– Chính là nơi này!
Hai mắt Vương Lâm hơi sững lại.
Lôi Thú xuyên qua tầng lớn đá vụn này rồi thân mình đột nhiên dừng lại, đình chỉ không tiến lên về phía trước, hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vương Lâm nhìn thấy một cảnh tượng trước mặt cũng không khỏi hít thở dồn dập, trong mắt tỏa sáng.
Phía trước, không phải là một tinh cầu mà là một mảng không gian kéo dài với vô số Lôi Trì thật lớn, nơi này đầy ắp các tia chớp, tràn đầy sấm sét, dường như nơi này là một Lôi Địa ngục chân chính.
Tinh cầu Lôi Quang và nơi này so sánh với nhau thì thật sự là bé nhỏ, không đáng kể.
Trong vô biên, vô hạn Lôi Trì, sấm sét giống như một con Lôi Long gào thét, ầm ầm tiếng nổ truyền khắp bốn phía, lộ ra khí cuồng bạo nồng đậm.
Lôi Thú gầm nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Lôi Trì thật lớn kia, dù trong mắt nó cũng lộ ra một tia do dự. Nơi này lôi uy quá mạnh mẽ, nó mặc dù là Lôi Thú nhưng cũng có một chút không chịu đựng nổi.
Thân mình Vương Lâm nhoáng lên, liền từ trên người Lôi Thú hạ xuống, hai mắt sững lại, ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận. Hắn đầu tiên thả ra con rối Tiên Vệ ở phía xa xa hộ pháp, tiếp theo chậm rãi tiếp cận Lôi Trì, đến vị trí ranh giới dừng lại quan sát một chút rồi bước lên một bước.
Một bước tiến lên, vào khoảnh khắc này Lôi điện lập tức lan tràn đến bước chân, dung nhập toàn thân. Mặc dù là Vương Lâm, cũng toàn thân tê rần, hắn hít sâu rồi lại bước thêm một bước.
Không chút tạm dừng, hắn bước lên hai mươi bước rồi mới dừng lại. Lúc này toàn bộ trên người hắn dĩ nhiên bị ánh sáng lôi điện bao phủ, nguyên thần không ngừng phát ra lôi uy.
Nơi này là cực hạn của hắn. Vương Lâm chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp.
Lôi Thú ở bên ngoài bực bội giẫm chân tại chỗ, hồi lâu nó thử nhằm phía trước bước đến, cẩn thận chỉ bước lên mấy bước, lập tức cảm nhận ngay được lôi uy bên trong. Nó ghé sát mặt vào, sử dụng phương thức độc đáo của Lôi Thú hấp thu ánh sáng lôi điện vào cơ thể, chậm rãi luyện hóa.
Bốn phía, ngoại trừ âm thanh sấm sét ra không còn bất cứ thanh âm gì, một người một thú cứ như vậy bắt đầu tu luyện.
Vương Lâm dần dần trở nên thích ứng, lúc mới tiến vào nơi này trong nội tâm cũng có chút khiếp sợ. Lôi uy nơi này dĩ nhiên vượt qua tồn tại trong cơ thể hắn, nếu thân thể cũng không phải do lôi quang biến thành thì chỉ sợ ở vị trí ranh giới cũng đã là rất miễn cưỡng.
– Nơi này cũng là địa phương tốt nhất để tu luyện Lôi Nguyên Thuật.Nguồn truyện audio
Trong mắt Vương Lâm điện quang lóe sáng, yên lặng bắt đầu tu luyện Lôi Nguyên Thuật.
Chương 678: Thiên Nghịch kinh biến
Lúc này, ở tầng đá vụn xa xôi bên ngoài tinh không, một luồng lôi quang gào thét. Trong Lôi quang này là một đầu Lôi Thú, con thú này trên đầu tuy nói không có sừng nhưng có một mụt lớn nổi lên, hiển nhiên là đang uẩn hóa ở bên trong.
Trên thân thể Lôi Thú này khoác một bộ áo giáp màu đen khiến cho con thú này thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn. Ở trên lưng, một người đàn ông khoanh chân ngồi, trên đầu người này mái tóc bay phiêu lãng, mặt không chút thay đổi, nhằm thẳng phương hướng tầng đá vụn tiến tới.
– Lôi Tiên Giới đã sắp mở ra, vào lúc này phải vào trong Lôi Ngục hấp thụ một ít nguyên lực.
Người đàn ông tóc đen vuốt cái đầu to của Lôi Thú, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị, thì thào lẩm bẩm:
– Cũng không biết lúc này đây bên trong Lôi Tiên Giới lại sẽ xuất hiện pháp bảo và tiên thuật gì… Bên trong sứ giả Lôi Tiên Điện sợ lại là sẽ xuất hiện một màn long tranh hổ đấu đây.
Khóe miệng người này lộ ra một vẻ âm trầm, tốc độ Lôi Thú dưới người hắn cực nhanh, hóa thành lôi quang nhằm thẳng hướng xa xa bay đến.
– Nghe đồn bên trong tầng đá vụn của Nam Vực La Thiên chính là chốn địa phương mà năm xưa hạt châu Thiên Nghịch thần bí kia lần đầu tiên xuất hiện. Bởi vì hạt châu này xuất hiện mới làm cho nơi này xuất hiện dị biến Lôi Đình, hóa thành một mảnh Lôi Ngục và cũng trở thành chốn tuyệt diệu để tu luyện thần thông Lôi hệ.
Ánh mắt người đàn ông chợt lóe lên, tốc độ bỗng nhanh hơn.
Vương Lâm đang ở trong phạm vi Lôi Trì, khẩu quyết Lôi Nguyên Thuật trong đầu từng chữ một xuất hiện. Sau khi cẩn thận lý giải, hai tay Vương Lâm đặt ở trên hai đầu gối bấm tay bắt quyết, cả người hít vào một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại.
Lôi Nguyên Thuật này là một loại phương pháp kỳ dị đem sấm sét trong trời đất để rút ra một tia nguyên lực rồi dung nhập vào trong cơ thể trở thành nguyên lực của chính mình.
Loại công pháp thần thông này cũng không gặp nhiều, chỉ có các tu sĩ ở bước thứ hai mới có thể có được, thường thường được coi là báu vật, tuyệt nhiên không dễ dàng truyền bá ra bên ngoài.
Mục tiêu của công pháp này chính là đem nhập sấm sét vào cơ thể. Nếu tu vi không đủ chẳng khác gì dẫn thiên kiếp thiệt thân, nếu có chút sơ suất lại sẽ bị tổn hại đến cơ thể, trong trường hợp nghiêm trọng lập tức tan thành tro bụi.
Nhưng lúc này mà nói thì công pháp này đối với Vương Lâm là rất thích hợp. Bởi vì nguyên thần của hắn là cũng từ sấm sét, thân thể mới được hình thành này cũng là từ sấm sét biến hóa mà thành. Đến ngay cả trong mắt Lôi Thú mà nói thì toàn thân Vương Lâm giống như một đạo sấm sét vậy.
Ít lâu sau đó, hai tay Vương Lâm chậm rãi nâng lên, sắc mặt như thường, song chưởng bấm tay bắt quyết run lên một cái lập tức không gian xung quanh xuất hiện hàng loạt các gợn sóng lớn. Các gợn sóng này là do lôi quang biến thành, chậm rãi tản ra.
Một cái bắt quyết này thực tế ẩn chứa chín cái thủ ấn, sử dụng tốc độ cực nhanh mà thi triển ra, có thể làm được hiệu quả của Lôi ấn.
Bỗng nghe ầm ầm sóng dậy, Lôi Đình lực trong Lôi Trì khổng lồ nơi này như có một luồng lực hấp dẫn, trong phút chốc giống như tìm được một chỗ để phát tiết, lập tức kéo đến, dường như hóa thành một con Lôi Long giận dữ rống lên rồi cắn nuốt một cái.
Nhưng khi chạm tới thân thể Vương Lâm trong nháy mắt liền tiêu tan, trùng nhập vào trong cơ thể Vương Lâm.
Lôi Đình nơi đây rất mạnh, vượt qua rất xa các sấm sét bình thường, sau khi tiến nhập vào trong cơ thể Vương Lâm lập tức rít gào. Tâm thần Vương Lâm bất động, hai tay bấm tay bắt quyết nhanh hơn, vận chuyển Lôi Nguyên Thuật, thân thể hắn giống như một cái bàn xoay thật lớn không ngừng chuyển động phía dưới, từng chút dẫn dắt Lôi Đình tiến nhập vào bên trong cơ thể, dồn ép lại thành nguyên lực thiên địa.
Quá trình này kéo dài thật lâu, trong Lôi Nguyên Thuật cũng từng nói, lần đầu tiên vận chuyển thuật này thì tương đối gian nan. Dù sao thân thể cũng phải cùng lúc chống lại lôi uy, cùng lúc còn muốn hấp thu nguyên lực, cần một thời gian nhất định để thích ứng và phối hợp.
Nhưng Vương Lâm cũng không để tâm nhiều đến như vậy, thân thể và nguyên thần của hắn vốn là Lôi Đình, mặc dù là Lôi Lực nhập thể thì nhiều nhất cũng chỉ là có chút không thoải mái nhưng cũng sẽ không bị thương.
Lúc này, toàn bộ tinh thần hắn đặt ở việc dồn ép nguyên lực, sự không thoải mái của thân thể tự nhiên cũng được xem nhẹ.
Hồi lâu, Lôi Đình nhập thể kia cũng dần dần sụp đổ, dùng Lôi Nguyên Thuật vận chuyển hóa thành một tia nguyên lực pha tạp. Tia nguyên lực này rất nhỏ, nếu là không quan sát kỹ thì căn bản là không có khả năng phát hiện ra.
Nhưng Vương Lâm cũng như là bắt được báu vật, từ đáy lòng cực kỳ hưng phấn. Phải biết rằng tu sĩ ở bước đầu tiên thì nguyên lực là một loại lực lượng cực kỳ xa xỉ, nó là mấu chốt Vấn Đỉnh, cũng chỉ có ở lúc Vấn Đỉnh mới có cơ hội thu hoạch được một ít, căn bản là không có khả năng tái sinh. Từ bên trong trời đất chuyển hóa thành nguyên lực chính là thần thông của tu sĩ ở bước thứ hai. Nếu cũng không đủ các loại cơ duyên xảo hợp thì chắc chắn rằng Vương Lâm cũng không thể thực hiện được điều này.
Hắn áp chế sự hưng phấn và sự vui sướng như điên trong lòng, cẩn thận vận chuyển tia nguyên lực pha tạp kia, mạnh mẽ bắt nó nhắm hướng về phía nguyên thần, dùng nguyên thần hấp thu, tiếp đó dồn ép luyện hóa, tiến hành loại bỏ các pha tạp, tia nguyên lực này có lẽ sẽ càng trở nên nhỏ bé nhưng lúc đó hắn có thể sử dụng được.
Lúc này là thời điểm cực kỳ mấu chốt. Vương Lâm không dám sơ ý, toàn bộ tâm thần đặt lên trên việc này, chậm rãi khống chế tia nguyên lực còn có chút trúc trắc này, chậm rãi chảy vào bên trong nguyên thần.
Nhưng đúng lúc này, biến cố đột nhiên xuất hiện. Biến cố này khiến Vương Lâm trở tay không kịp, căn bản là không có thời gian để khống chế. Chỉ thấy tia nguyên lực pha tạp kia tưởng như trong nháy mắt đến nguyên thần không ngờ giống như con ngựa hoang thoát cương, lập tức trở nên cuồng bạo.
Nó điên cuồng chui vào trong nguyên thần, nhưng cũng không phải là dung hợp mà sử dụng một tốc độ như một tia chớp đột nhiên tiến tới mi tâm của Nguyên thần Vương Lâm. Nơi này đúng là vị trí của hạt châu Thiên Nghịch. Tia nguyên lực pha tạp này trong thời gian ngắn không ngờ dung nhập vào bên trong hạt châu Thiên Nghịch. Một âm thanh mà bên ngoài không thể nghe được nhưng rõ ràng lại lọt vào tai Vương Lâm ầm ầm ù ù nổ, điên cuồng quanh quẩn trong cơ thể hắn giống như một ngọn núi thật lớn hung hăng va chạm. Sắc mặt Vương Lâm trong nháy mắt tái nhợt không còn chút máu, nguyên thần trong cơ thể lay động, thân thể lại không ngừng run rẩy.
Hạt châu Thiên Nghịch bên trong nguyên thần hiếm thấy trường hợp không đợi Vương Lâm triệu tập, đã tự động từ bên trong nguyên thần biến ảo xuất ra, từ mi tâm của cơ thể Vương Lâm bay ra.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm thần chấn động.
Tiên Nghịch lại xuất hiện, lúc này đây nó lại bay ra từ thân thể Vương Lâm. Trong nháy mắt vào lúc nó xuất hiện, toàn bộ Lôi Trì bắt đầu ầm ầm bạo loạn, vô số lôi điện lập tức hóa thành các con Lôi Long từ bên trong Lôi Trì gào thét bay ra.
Hiện tượng này tạo ra một dao động thật lớn, khiến cho đá vụn ở bốn phía đều bị lôi điện dẫn dắt, phát ra lôi quang. Con rối Tiên Vệ lập tức lùi lại, một mạch thối lui rất xa, nơi mà sóng dao động không lan tới.
Ngay cả Lôi Thú cũng bị biến hóa này của Lôi Trì làm bừng tỉnh, theo bản năng lùi về phía sau, không dám tới gần.
Vương Lâm nhìn Thiên Nghịch châu đang bay lên không trung, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.
Vô số Lôi Long trong Lôi Trì gào thét kéo đến, từ bốn phương tám hướng một mạch chui vào trong Thiên Nghịch. Cảnh tượng này cực kỳ rung động, Vương Lâm quan sát gần như không nháy mắt.
Thiên Nghịch chậm rãi quay tròn, mỗi lần quay tròn một vòng liền sẽ có một lượng lớn lôi điện hút vào bên trong. Dần dần, một luồng ánh tử quang ở phía trong lóe ra.
Cảnh tượng này Vương Lâm rất quen thuộc. Không lâu trước đây cũng vừa mới phát sinh một biến hóa giống vậy.
Ánh tử quang chói mắt, trong khoảnh khắc bỗng nhiên tản ra bốn phía, cấm chế kỳ dị kia lại xuất hiện. Cùng lúc đó, trong ánh mắt Vương Lâm, cánh cửa thật lớn kia lại một lần nữa xuất hiện ở giữa trời đất. Tất cả các việc này hết thảy quá mức quỷ dị, làm Vương Lâm không ngừng khiếp sợ.
Hắn cũng không biết hạt châu Thiên Nghịch xuất hiện lần đầu tiên trên thế gian đó là ở vị trí này. Tất cả các biến hóa kỳ dị nơi này cũng bởi vì vô số năm trước Thiên Nghịch xuất hiện mà tạo thành.
Giờ phút này, Vương Lâm vô ý mà đến nơi này, cũng là đem Thiên Nghịch đến nơi năm đó lần đầu tiên xuất hiện. Nếu nói là nhân quả thì dường như là có ẩn chứa ở bên trong.
Nhưng để đến nơi này cũng không phải tự nhiên vô ý mà tới, trên thực tế sau khi nguyên thần của Vương Lâm bị thương, theo cảm giác mà tìm đến nơi đây. Trên phương diện này tất nhiên là có đặc tính của Lôi Thú, nhưng phần nhiều sự bí ẩn còn lại đấy chính là Thiên Nghịch.
Hạt châu Thiên Nghịch trên người của Vương Lâm, đây là lần duy nhất vật này dung hợp với nguyên thần của người khác, lại không có hình dạng cố định nên có thể ảnh hưởng đến nguyên thần của Vương Lâm. Cái loại cảm giác thoải mái này trên thực tế là do Thiên Nghịch xuất ra, dù sao khi đó ngũ hành của Thiên Nghịch vẫn chưa viên mãn, hạt châu Thiên Nghịch chưa chân chính nhận chủ. Kể cả lúc đó Vương Lâm có mang theo đi tới nơi này thì cũng sẽ không xảy ra biến hóa gì.
Chương 679: Tầm đạo giả, vong sinh tri tử, hám nhĩ…
(1): người tầm đạo, bỏ cả cuộc đời, vẫn thấy nuối tiếc….
Nhưng sau đó, ngũ hành viên mãn do vậy khiến cho Thiên Nghịch xuất hiện biến hóa làm cho cánh cửa thật lớn kia xuất hiện giữa bầu trời, biểu thị lần thứ nhất Thiên Nghịch ở trong tay Vương Lâm đã mở ra.
Lần mở ra này cũng biểu thị hạt châu này nhận chủ.
Như vậy, tiện đường tiếp nước chảy thành sông, Vương Lâm lại đem hạt châu Thiên Nghịch hấp thu vào trong nguyên thần. Thiên Nghịch sau khi nhận chủ lại đi vào cái địa phương ban đầu xuất hiện, vì nguyên lực trong trời đất mở ra, sinh ra dị biến. Về phương diện này, nếu thiếu một nhân quả gì chắc chắn đều không có biến hóa hiện tại. Thiên Nghịch tồn tại vô số năm qua cũng chỉ có Vương Lâm đạt tới được bước này.
Cánh cửa Thiên Địa thật lớn kia lại xuất hiện, tử quang lóe ra trong không trung. Giống như trời đất, hết thảy các vật trên thế gian ở xung quanh Lôi Trì, vào thời điểm này, toàn bộ đều trở thành màu tím. Lôi điện, cũng hóa thành tử điện. Cánh cửa này xuất hiện, cái loại cảm giác kính sợ tận sâu trong linh hồn lập tức mạnh mẽ xuất hiện cả toàn thân Vương Lâm. Tuy rằng hắn đã từng trải qua một lần, nhưng giờ phút này vẫn toàn thân bỗng thấy nhẹ bẫng đi, chẳng qua trong ánh mắt lúc này cũng lóe ra vẻ bất khuất.
Tử quang tràn ngập, bên ngoài cánh cửa Thiên Địa, cánh tay thật lớn kia lại ngưng hóa hiện ra. Nhưng bỗng vào lúc này lại làm cho tâm thần Vương Lâm nhảy dựng, bởi vào khoảnh khắc cánh tay này xuất hiện lập tức vô số lôi điện màu tím ở bốn phía Lôi Trì lao đến tấn công. Tiếng ầm ầm vang nổ, vô số lôi đình quấn quanh trên cánh tay thật lớn kia, khiến cho này cánh tay, giống như bị bao bọc. Ánh mắt Vương Lâm như điện, chăm chú nhìn vào lôi điện trên cánh tay lớn kia, trầm lặng một hồi, cắn chặt răng, lập tức thân mình lập tức bay lên trời, nhằm thẳng đến cánh cửa thật lớn trong không trung kia phóng đến.
Nếu là cánh tay này không bị lôi quang trấn trụ, kể cả là cánh cửa này lại xuất hiện, Vương Lâm cũng không lựa chọn tình huống tiến vào. Nhưng vào giờ phút này, hắn có loại cảm giác, nếu là bỏ qua cơ hội ngàn năm này sợ là cả cuộc đời của hắn không thể không thể có lại cơ hội quan sát cánh cửa thần bí kia. Tốc độ của hắn tốc độ mặc dù nhanh nhưng cũng để lại cho chính mình một con đường sống, nếu là cánh tay thật lớn kia thoát khỏi lôi điện thì ngay lập tức hắn liền quay đầu chạy trốn. Càng lúc càng tiến gần, cánh tay kia bắt đầu vùng vẫy, nhưng lôi quang bên trên này cũng là giống như sợi dây xích lập tức trói lại, khiến cho cánh tay vùng vẫy này bắt đầu trở nên chậm chạp.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tốc độ lập tức nhanh hơn, hóa thành một luồng lôi quang, thẳng đến cánh cửa thật lớn kia bay đến. Vào khoảnh khắc thân mình hắn tới gần, cánh cửa này mở ra một cái khe hở. Vào khoảnh khắc khe hở này được mở ra, trời đất trong giây phút này giống như dừng lại.
Thân hình của Vương Lâm cũng dừng lại ở bên ngoài của khe hở, hai mắt hắn trợn lên một cách mãnh liệt, toàn bộ tâm thần vào giờ phút này giống như bị hút hồn, dung nhập vào bên trong cánh cửa Thiên Địa. Nhìn thoáng qua một cái khiến cả người Vương Lâm chấn động một cách kịch liệt. Hắn giống như nguyên thần xuất khiếu, không còn cảm giác tồn tại của thân thể, cả người như bị vây vào một nơi không có điểm giới hạn, trong một vùng hỗn độn vô biên vô hạn.
– Nơi này… nơi này là … không gian Thiên Nghịch!
Hai mắt Vương Lâm sững lại, lập tức nói chính xác ra địa phương này.
Nơi đây hắn thật sự rất quen thuộc, bốn phía là một màn hỗn độn, lại có một ít vật sáng lúc thì ẩn hiện.
Ở dưới ánh mắt của Vương Lâm, vật sáng này lập tức bắt đầu biến hóa, giống như ánh mắt của Vương Lâm thúc dục, chỉ thấy cái vật sáng kia lập tức bành trướng lên.
Tốc độ bành trướng quá nhanh, gần như là trong nháy mắt liền lập tức trở nên khổng lồ vô hạn. Cuối cùng, Vương Lâm phải trợn mắt há hốc hết mồm, kích thước của nó biến thành giống như một tinh cầu ánh sáng Một khí tức mênh mông từ trong ánh sáng lộ ra, phía trong hơi thở đầy sức sống sung mãn. Sức sống này cực kỳ tinh thuần, không có một nửa điểm tạp chất, giống như một đứa trẻ con vừa mới được sinh ra đời.
Ngay sau đó, xung quanh luồng ánh sáng này một mảng bụi màu xám xuất hiện, nhanh chóng tự hấp thu lẫn nhau rồi dung nhập vào bên trong luồng ánh sáng. Rất nhanh, các mảng này tương tác và hỗ trợ lẫn nhau rồi ngưng tụ cùng một vị trí, cuối cùng hình thành một đại lục.
Lại có một ít bụi màu xám hợp lại thành sông dài và biển rộng.
Vương Lâm ngưng thở, cái này rõ ràng chính là một tinh cầu. Ở phía trong linh khí cực kỳ nồng đậm, ngoại trừ không có phàm nhân ra, trong mắt hắn tinh cầu này và các Tu Chân Tinh ở bên ngoài không có gì khác nhau. Đang còn khiếp sợ thì tinh cầu này bỗng nhiên biến đổi với một tốc độ còn nhanh hơn, lập tức tinh cầu ở trạng thái thoái hóa, giống như thời gian đảo ngược, trong nháy mắt liền hóa lại thành vật sáng, càng lúc càng nhỏ và cuối cùng trở lại như ẩn như hiện.
Tâm thần Vương Lâm trong quá trình vật sáng biến hóa, dần dần giống như mất đi ý thức, cả người hắn đắm chìm ở trong khoảng không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giống như không có một điểm dừng. Vương Lâm dĩ nhiên quên hết thảy, hắn bị vây quanh bởi một loại trạng thái quỷ dị, bên trong không gian không có bờ bến này đây phiêu bạt.
Mỗi một lần ánh mắt nhìn đến đều nhìn thấy một cảnh tượng vật sáng kỳ dị kia, mà lúc này càng lúc càng nhiều. Vương Lâm chậm rãi cảm nhận được một luồng lực lượng thần bí.
Lực lượng này có mặt ở mọi nơi, theo bản năng hắn muốn đi tìm cái căn nguyên của lực lượng này.
Lúc này hắn căn bản là không chú ý tới cảnh tượng trước mắt và năm đó khi đang hóa phàm cảm ngộ thiên đạo tìm kiếm truy đuổi sinh tử luân hồi thật là giống nhau…
Theo bản năng hắn truy tìm, tìm kiếm nơi phát ra của lực lượng. Thời gian trôi qua, hắn không để ý đến, năm tháng quay vòng hắn cũng không có dừng lại, coi như hóa mình trở thành một du hồn trong thế giới hư ảo này, không ngừng tìm kiếm.
Vương Lâm, tại nơi xa xôi này đang truy tìm dấu chân của Đạo, tìm kiếm điểm kết thúc.
Dường như hết thảy các sự tình thế gian trong giờ khắc này đều đã biến thành quá khứ xa xôi, giống như tan biến vào hư vô, không thể có cách nào làm dậy lên một gợn sóng ở trong lòng.
Người nghe giảng đạo, sáng sanh tối tử đã cảm thấy đủ … Kẻ tầm đạo thì bỏ cả cuộc đời, vẫn luôn thấy nuối tiếc… Tìm kiếm, không có điểm khởi đầu, không có điểm kết thúc. Vương Lâm không biết chính mình thấy được ít nhiều vật sáng hóa thành tinh cầu, rồi lại từ tinh cầu hóa thành hư vô. Mỗi một lần hắn đều muốn phải theo đuổi để bắt lấy cái dấu chân ấy.
Nhưng cũng như mấy lần trước, hắn đều không nắm bắt được thành công. Chỉ có điều dần dần hắn cũng hiểu ra dường như khoảng cách chính mình và dấu chân đó càng ngày càng gần.
Đạo tiến đến chỉ có một khoảnh khắc rồi liền lại hóa thành hư vô, Vương Lâm tìm đạo, trong mê man, dường như nắm được một chút mạch lạc.
Hắn tìm kiếm lực lượng thần bí kia. Dường như là loại siêu quy tắc nào đó tồn tại, loại này hiểu ra thì thấy rất đơn giản, nhưng lại rất khắc sâu. Không điểm đầu điểm cuối, tìm kiếm trong tịch mịch.
Ánh mắt dừng ở chỗ nào thì chỗ đấy dường như chính là đạo, nhưng khi ánh mắt dời đi thì lại như không hề có.
Đây là một loại cảm giác rất mơ hồ, nhưng như nước chảy, chậm rãi nhỏ giọt trong tinh thần Vương Lâm, dần dần hắn coi như phải bắt được dấu chân này, sờ soạng tới nguồn suối lực lượng thần bí kia.
Tại đây không biết bao năm tháng trôi qua, trong quá trình hắn thấy được một tinh cầu. Tinh cầu này không phải từ vật sáng tạo thành, mà là tự nhiên tồn tại. Trên tinh cầu này sức sống rất yếu, nhưng đầy tràn sự ấm áp, đầy vẻ dịu dàng.
Tại đây, bên cạnh tinh cầu còn có hai tinh cầu nhỏ. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, tản mát ra một luồng khí tức không muốn xa rời.
Vào một khắc khi Vương Lâm tới gần bên trên một tinh cầu nhỏ lập tức nổi lên các gợn sóng thể hiện một loại cực kỳ vui sướng, ẩn chứa một loại tình cảm nhu mì sâu đậm.
Đang quan sát ba tinh cầu này, trong nháy mắt tâm thần Vương Lâm chấn động, giống như phát hiện một cái gì. Theo bản năng, hắn muốn ngẩng đầu lên, hắn không một chút chú ý tới trạng thái của chính mình trong lúc này căn bản là đã không có thân thể.
Nhưng tay hắn lại xuất hiện ra, dường như trong lòng hắn suy nghĩ như thế nào liền có thể biến ảo ra vậy.
Tay hắn, nhẹ nhàng mơn trớn, toàn bộ hư vô lập tức xuất hiện dao động rất nhỏ. Dưới cái dao động này ba tinh cầu này lập tức tiêu tan hóa thành ba đạo hào quang dung nhập ở trên đầu Vương Lâm. Vương Lâm đình chỉ tìm kiếm, hắn hoảng hốt rọi trong tâm thần, cảm nhận được Đạo dường như ở trong này . Từ đó bước chân hắn dừng lại, toàn bộ tâm thần hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại. Cả người ở trong trạng thái vô ý thức hóa thành một vật sáng.
Theo thời gian biến đổi, hắn biến thành làm vật sáng, dần dần trở nên bành trướng, hấp thu các bụi bặm ở bốn phía, một tinh cầu xuất hiện .
Tinh cầu này núi non đồ sộ, sông suối thanh tú xinh đẹp, mặt đất tràn đầy cảm giác, ngay biển cả cũng là xanh thẳm như da trời, dường như có thể cất chứa thiên địa.
Tại đây, phía bắc của tinh cầu này chỉ có một hộ gia đình có hai người, một nam một nữ. Hai người này cuộc sống bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Hết thảy các sự việc dường như bọn họ muốn liền có thể có được, bao gồm bốn phía bên trong thôn trang kia có vô số phàm nhân. Một ngày nọ ở phía nam của tinh cầu một đạo cầu vồng bắc trên không trung, bên trong cầu vồng là một người con gái mặc áo trắng. Cô gái này tướng mạo thanh tú xinh đẹp, dịu dàng như nước, một mái tóc đen tản ra, có một chút bay ở trước mắt bị cô gái này nâng nhẹ bàn tay ngọc vuốt nhẹ ra phía sau.
Cô gái đang phi hành trong không trung, ánh mắt lộ ra vẻ mê hoặc, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói:
– Hôm nay sao vậy? Vì sao làm ta thấy có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Nàng trầm ngâm thật lâu, lắc lắc cái đầu, bóng dáng như đóa hồng biến mất ở giữa đất trời.
– Ta muốn tìm đến đáp án!
Trong gió, truyền một âm thanh nhẹ mà kiên định của cô gái này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giống như vĩnh cửu. Tinh cầu này ở vô số năm tháng trôi qua dần dần biến hóa, duy nhất không biến mất chỉ có ba người.