[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 168 [Chương 643(B) đến 647(A)]
❮ sautiếp ❯Chương 643(B): Cát bụi trở về với cát bụi
– Nàng thật sự đã chết ư… Trong khi Vương Lâm đi xa không tiếp tục tìm hiểu điều này nữa. Bất kể Liễu Mi có thực sự chết đi hay không đối với hắn đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cát bụi đã trở về với cát bụi.
Bóng dáng của Vương Lâm dần khuất xa tới phía chân trời trong ánh mắt của những tộc nhân Huyễn gia. Bóng dáng này chỉ còn lưu lại trong ký ức các thế hệ Huyễn gia, một đi không trở lại.
Tộc nhân của Huyễn gia, Vương Lâm không diệt toàn tộc. Hắn mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi… Không phải thân thể hắn mệt mỏi mà chính là tâm của hắn.
Hơn tám trăm năm tu đạo, hắn đã trải qua rất nhiều… Trên Nhiễm Vân Tinh, bên trong Lạc Nguyệt thôn, nhiều ngày sau xuất hiện thêm một ngôi nhà nhỏ. Người một nhà này rất kỳ quái, một thanh niên nhìn còn trẻ nhưng đã có một cỗ tang thương mất mát, còn có thêm một đứa nhỏ.
Bên trong tinh không của La Thiên Tinh Vực ở giờ khắc đó, sắc mặt của Tham Lang âm trầm, bôn tẩu khắp nơi. Trên thân thể hắn có rất nhiều lạc ấn, nhiều đến nỗi mỗi khi nhớ tới đều khiến da đầu hắn run lên, đáy lòng phát lạnh.
– Tên Vương Lâm chết tiệt, nếu là tìm không thấy hắn thì tuỳ tiện một cái lạc ấn trên người lão phu phát tác đều có thể khiến ta chết không có chỗ mà chôn !
Bầu trời màu xanh như một dải lụa trải ra, một vài đám mây trắng rất xinh xinh càng khiến cho tấm lụa xanh thẳm càng thêm tươi đẹp.
Bên dưới Kỳ Liên Phong có một con sông nhỏ uốn lượn, kéo dài tới vài dặm rồi đổ vào một con sông lớn. Tại nơi trung du của con sông nhỏ này có một sơn thôn. Nơi này sơn thanh thuỷ tú, phảng phất như chốn điền viên.
– Năm đó, nước của con sông này rất ngọt, hơn nữa bên trên Kỳ Liên Phong thỉnh thoảng còn có mây mù xuất hiện. Nếu ai mà hít vào một hơi sương mù kia thì có thể cường thân kiện thể, trong vòng mười năm sẽ không sinh ra bệnh tật gì cả.
Thanh âm của một thiếu niên từ trong sơn thôn truyền ra.
Thiếu niên này chừng mười bốn mười lăm tuổi, khoẻ mạnh và kháu khỉnh, đang kể chuyện cũ của năm năm trước. Lúc này đối diện có tới bảy tám đứa nhỏ.
– Các ngươi xem ta đây, mấy năm làm gì có bệnh tật nào đâu chính là bởi vì năm đó cha ta mang ta đi hít một ngụm sương mù đó. Mùi vị của nó thư thái thì khỏi phải bàn.
Thiếu niên có chút đắc ý, khoa chân múa tay minh hoạ, nói chuyện rất sống động.
Bên người hắn, bảy tám đứa nhỏ đều mở to hai mắt, lộ ra vẻ hưng phấn, hiển nhiên bị câu chuyện xưa của thiếu niên kia hấp dẫn, hận không thể cũng được hít một hơi sương mù kia.
– Vương Bình, thật ra việc này ngươi hẳn là nên đi hít một ngụm. Chỉ đáng tiếc là từ năm năm trước, sau khi Lão Thiên tức giận thì sương mù này đã không còn nữa. Nếu không bảo cha ngươi mang ngươi đi hít lấy, nhất định đảm bảo trong mười năm ngươi sẽ không sinh ra bệnh tật gì ! ! !
Ánh mắt của thiếu niên này nhìn về một phía đứa bé trai trong số mấy đứa kia.
Đứa bé trai này khoảng năm sáu tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân mình nhu nhược. Cái đầu của nó rõ ràng nhỏ bé hơn những đứa trẻ khác không ít, tướng mạo cực kỳ tuấn tú. Nếu không phải lúc này bộ dáng như có bệnh thì thoạt nhìn sẽ như một con búp bê đáng yêu. Nó mặc một bộ quần áo bằng vải đay, lúc này ánh mắt cũng lộ ra vẻ hưng phấn noi :
– Chu đại ca, ta lát nữa trở về sẽ nói với cha ta, để cha mang ta đi xem thế nào.
Thiếu niên cười vang lên nói :
– Tay nghề thợ mộc của Vương đại thúc quả không tồi. Nhưng hiện tại sương mù trên Kỳ Liên Phong cũng chưa xuất hiện, làm sao mà mang ngươi đi được. Nếu mà nói, mấy đứa các ngươi không bằng cứ học theo ta, mỗi ngày đều luyện tập kiếm pháp, cường thân kiện thể. Khi lớn lên lại cầm kiếm ngang dọc giang hồ !
Thiếu niên hào hùng nói lên lý tưởng của mình, những đứa trẻ xung quanh lại càng thêm hưng phấn.
Ngay khi thiếu niên này cũng đang hưng phấn thì trong sơn thôn, khói bếp đã lượn lờ, những tiếng kêu gọi từ các gia đình truyền ra.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thở dài nói :
– Được rồi, hôm nay Võ lâm đại hội trước mắt kết thúc, chờ cơm nước xong xuôi, chúng ta lại mở lại !
Mang theo một chút không đành lòng, nhóm mấy đứa trẻ tản ra, đứa bé trai có tên Vương Bình kia hướng về trong thôn đi tới. Trong mắt nó thuỷ chung vẫn hiện lên vẻ hưng phấn, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại Kỳ Liên Phong ở phía xa.
Một người đàn ông vạm vỡ từ thôn khẩu đi tới. Thân mình của người này khá là khôi ngô, trong tay cầm cương xoa tiễn dùng để săn bắn, trên vai khiêng một con chương lộc.
Sau khi đại hán này nhìn thấy đứa bé liền cuời nói :
– Vương tiểu tử, lại đi cùng với tiểu tử nhà ta mở cái gì gọi là Võ lâm đại hội phải không?
Đứa bé ngượng ngùng gật đầu nói :
– Chào Chu thúc thúc !
Nét cười trên mặt đại hán càng đậm, xoa xoa đầu đứa bé nói :
– Quả nhiên là đứa bé con nhà nghệ nhân, không những sinh ra tuấn tú mà còn hiểu biết lễ tiết hơn cả xú tiểu tử nhà ta. Ngươi đang đi về nhà phải không? Chu thúc thúc và ngươi cùng đường, đi tìm cha ngươi bàn bạc chút chuyện.
Đứa bé vội vàng gật đầu, mang theo đại hán đi về hướng nhà mình. Không lâu sau, bên ngoài một căn nhà đơn giản ở phía Bắc của thôn, đứa bé chạy mau mấy bước đi vào, trong miệng hô lên :
– Cha, Chu thúc thúc đến này !
Từ trong ngôi nhà, một thanh niên tướng mạo bình thường đi ra. Người này nhìn không thấy chỗ nào thần kỳ, không tuấn tú như đứa nhỏ kia. Nhiều khi đứng cùng một chỗ với đứa bé, đa số mọi người đều cho rằng đây không phải là cha con.
Thanh niên này mặc quần áo vải thô, hai tay đẩy cái chốt, ra khỏi phòng, mỉm cười nói :
– Chu đại ca, hôm nay thu hoạch không tồi !
Đứa nhỏ chạy vào trong nhà, đưa ra một cái bánh bột mỳ, đi tới bên cạnh thanh niên, kéo một cái ghế gỗ nhỏ ngồi một bên rồi ngồi lên ăn từng ngụm một.
Đại hán họ Chu thả con chương lộc trên vai xuống nền đất rồi cười vang nói :
– Vương huynh đệ, hôm nay vừa lên núi đã đụng tới con chương lộc này, thu hoạch quả không tệ !
Người thanh niên khẽ mỉm cười, nụ cười rất ôn hoà. Hắn xoa xoa đầu của đứa con bên người rồi nói :
– Với võ nghệ của Chu đại ca thì lấy đầu con chương lộc này sẽ không chút khó khăn nào.
Đại hán họ Chu cười nói :
– Vương huynh đệ, tiểu tử nhà ta tuổi đã không còn trẻ, hai năm nữa ta chuẩn bị cho nó lấy vợ. Phòng của nó sắp tới sẽ có. Chỉ có điều còn thiếu đồ đạc bài trí trong nhà, cái này phải phiền tới Vương lão đệ rồi !
Vương Lâm lại cười nói :
– Không sao. Chu đại ca cứ yên tâm !
Đại hán họ Chu lại cười vang lên :
– Được. Con chương lộc này làm tiền đặt cọc trước vậy !
Nói xong, hắn ta ôm quyền rồi xoay người rời đi.
Hắn vừa mới rời đi, đứa nhỏ trên ghế lập tức nhảy xuống, bước nhanh tới chỗ con chương lộc, vòng đi vòng lại nhìn kỹ nó.
– Cha, Chu thúc thúc này thật lợi hại, một con chương lộc như thế không ngờ cũng bị thúc ấy săn được !?
Chương 644: Cả đời không cần tu đạo
Ánh mắt của người thanh niên lộ ra vẻ dịu dàng, cười nói :
– Trước khoan hãy xem, Bình nhi, đã tới giờ con phải uống thuốc rồi.
Đứa nhỏ thờ dài, ngẩng đầu nhìn về người thanh niên nói :
– Cha, uống thuốc thật khổ… Người thanh niên kia từ trong phòng bê ra một cái bát, bên trong có một thứ chất lỏng màu trắng, vẫn chưa có mùi gì truyền ra. Đứa nhỏ nhận lấy, cau mày rồi uống từng ngụm một. Sau khi uống hết, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn lại, vội chạy tới bên bình nước, uống tiếp mấy ngụm rồi mới xua đi được mùi vị cay đắng trong miệng.
– Cha, khi nào Bình nhi mới không phải uống thuốc nữa?
Đứa bé quay đầu nhìn lại cha của mình.
Cha con hai người này chính là Vương Lâm và Vương Bình.
Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ dịu dàng, hạ giọng nói :
– Nhanh thôi !
Đêm khuya, ánh trăng chiếu xuống mặt đấy giống như một phiến ngân sa. Cái lạnh của đêm trăng tràn ra khiến cho sơn thôn dưới Kỳ Liên Phong chìm trong yên lặng.
Ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa rất nhỏ ra thì cũng không còn âm thanh gì nữa.
Bên trong gian nhà, Vương Bình đã ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tuy hơi tái nhợt nhưng khi ngủ lại rất say giấc, trên miệng lại lộ ra vẻ mỉm cười, hiển nhiên đang có một giấc mơ đẹp.
Vương Lâm khoanh chân đả toạ một bên, bên trong mi tâm hắn lôi quang loé ra. Tay phải của hắn chậm rãi nâng lên, lôi quang theo mi tâm chạy ra, kéo dài tới đầu ngón tay.
Nhẹ nhàng, Vương Lâm đặt tay phải lên mi tâm của Vương Bình đang ngủ say, điện quang trong khoảnh khắc đã lưu chuyển toàn thân của Vương Bình. Một đám hắc khí hình cầu nháy mắt đã xuất hiện, ngưng tụ trên da ngoài của đứa nhỏ.
Dần dần, hắc khí này càng thêm nồng đậm, dưới sự lưu chuyển của điện quang cuối cũng cũng thoát ra khỏi thân thể nó. Vương Lâm nhanh chóng nâng tay phải lên chụp lấy. Những đám hắc khí này lập tức bị tay phải Vương Lâm bắt lấy, ngưng hoá thành một vụ cầu màu đen.
Tay phải hắn nắm lại bóp nát vụ cầu này.
Vương Bình đang trong cơn ngủ say, sắc mặt hơi chút hồng lên.
Nhìn con, Vương Lâm than nhẹ, kéo chăn lên đắp lại cho đứa nhỏ rồi chuyển thân đi ra khỏi gian phòng.
Trong sân, ánh trăng chiếu lên người hắn khiến cho bóng dáng của hắn có chút cô độc.
– Năm năm… Vương Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm.
Năm năm trước, Vương Lâm về tới Nhiễm Vân Tinh, đi tới thôn Lạc Nguyệt này thì dừng lại. Sở dĩ hắn chọn nơi này là vì thôn Lạc Nguyệt này rất giống với gia hương của hắn năm đó.
Vương Bình chính là Oán Anh kia, sau khi ăn vào đan dược do Liễu Mi lưu lại và được thần thông Lôi hệ của Vương Lâm điều trị, oán khí trên thân thể nó tiêu tan rất nhiều, đã hoàn toàn giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Chỉ có điều nếu mỗi ngày không ăn đan dược và hoá giải oán khí thì hắn sẽ vẫn như cũ. Việc này cần một quá trình mới hoàn toàn có thể khu trừ được.
Trí nhớ của Vương Bình đã bị Vương Lâm huỷ đi, cho nó một cuộc đời mới.
Tại bên trong thôn trang yên tĩnh này, tâm của Vương Lâm cũng dần bình an lại. Rời xa giết chóc và phân tranh, chỉ còn một cuộc sống bình yên.
Cuộc sống như thế, Vương Lâm rất kiên trì.
Hắn giống như cha hắn năm đó, lấy nghề thợ mộc để làm kế sinh nhai. Giống như nguyện vọng của cha hắn năm xưa, nếu không đỗ khoa cử thì hãy làm một người thợ mộc, kế thừa nghề nghiệp của cha mình mà sống.
Trong sân bày rất nhiều dụng cụ của thợ mộc, điều này hình thành cuộc sống trong năm năm qua của hắn.
Mỗi khi thấy Vương Bình đi ra ngoài chơi đùa với những đứa trẻ khác, trong đầu Vương Lâm đều nhớ tới chính mình năm đó, ở độ tuổi đó cũng là như thế, không đến lúc ăn cơm thì sẽ không trở về nhà.
Dưới ánh trăng, từ bên ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, một bóng dáng tập tễnh dần dần đến gần.
– Đứa nhỏ ngủ rồi à?truyện kiếm tu audio
Thanh âm già nua vang lên, theo đó là một bóng giáng với cái lưng có hơi còng đi vào trong sân.
Vương Lâm khẽ gật đầu, không nói gì cả.
Bóng dáng già nua này tiến vào trong sân, ánh trăng chiếu thẳng xuống người này. Đây đúng là Tôn Thái.
Bộ dáng của Tôn Thái lại càng thêm già nua, trên mặt đầy nếp nhăn. Vương Lâm định cư ở đây đến năm thứ ba thì Tôn Thái tới, coi như một lão nhân cô độc, trước khi lâm chung không muốn một mình rời đi.
Tôn thái nhìn căn nhà dưới ánh trăng, ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành. Không biết vì sao đối với đứa nhỏ Vương Bình, trong lòng lão cực kỳ yêu thích.
– Ngươi tính bồi đứa nhỏ này bao lâu?
Tôn Thái thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói. Tử khí trên người hắn càng thêm dày đặc.
Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, nhìn thiên không đầy ánh trăng, hạ giọng nói :
– Một kiếp luân hồi !
– Luân hồi… Tôn Thái than nhẹ nói :
– Ngươi không tính để nó tu đạo sao? Với tu vi của ngươi, đứa nhỏ này trên đường tu đạo sẽ dễ dàng đi rất nhiều. Thậm chí so với một số trực hệ trưởng tử của một số tu chân gia tộc còn muốn thuận lợi hơn.
– Ta sẽ không để nó tu đạo, cả đời này sẽ không !
Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra một chút suy sụp, hạ giọng nói.
– Tư chất của đứa nhỏ này tốt lắm… Tôn Thái im lặng một lúc rồi nói.
– Ta sẽ không để nó tu đạo !
Ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên người Tôn Thái, bình thản nói :
– Vĩnh viễn không !
Tu đạo, tu đạo, tu tới cuối cùng là còn lại cái gì? ! Vương Lâm tự hỏi. Cả đời mình không chút hạnh phúc, toàn là sự cô độc. Con đường này hắn không muốn đứa con của mình phải trải qua.
Tu Chân Giới rất tàn khốc, giết chóc và nguy hiểm, Vương Lâm hắn hiểu rõ lắm.
– Bình nhi đã trải qua rất nhiều chuyện không nên xảy ra. Ta đặt tên cho nó là Vương Bình là vì hy vọng cả đời nó sẽ bình an, như một phàm nhân, cưới vợ, sinh con, sống chết… lặng lẽ trải qua… Việc tu chân, từ nay về sau không cần đề cập lại nữa !
Thanh âm của Vương Lâm lộ ra một cỗ kiên quyết, không thể thay đổi, cũng sẽ không thay đổi !
Thời gian như thoi đưa, năm tháng trôi qua, xuân đi đông lại tới, đã qua năm năm rồi.
Mùa đông năm nay đặc biệt tới sớm, chưa vào đông, mà tuyết đã rơi khắp mặt đất, làm cho một vài nhánh cây còn lại bị đông cứng vì băng tuyết, gió tuyết thổi qua, lá khô cùng bông tuyết thi nhau rơi lả tả xuống mặt đất.
Nó cũng giống như tuổi thọ của con người vậy, mặc dù tất cả không muốn, mặc dù không cam lòng, nhưng khi gió tuyết kia thổi tới, cũng không thể không theo gió mà đi.
Trong năm năm, thôn trang đã có ba lão nhân mất, cũng sinh ra ba sinh mạng mới.
Coi như luân hồi, mọi người vô tình mà xoay quanh nó vậy.
Tôn Thái càng thêm già nua, nhà của lão ở ngay bên cạnh nhà Vương Lâm, căn nhà này không lớn, nhưng khi hoàng hôn bao phủ, liền giống như một phàm nhân hiểu được thiên mệnh vậy, lão không thích ở cả ngày trong phòng, mà chỉ thích ngồi trong sân, nhìn lên trời cao, nhớ lại một thời huy hoàng, làm bạn với mình.
Vương Bình, mười tuổi, nhưng so sánh với những đứa nhỏ đồng lứa trong thôn khác Vương Bình thoạt nhìn chỉ như bảy tám tuổi vậy, rất gầy yếu. Nhưng là hắn có khuôn mặt nhỏ nhắn, không hề tái nhợt như năm năm trước, mà giờ đã có chút huyết sắc rồi.
Vương Bình mười tuổi, lớn lên rất tuấn tú, cư dân trong thôn, đều rất quý mến tiểu hài tử xinh đẹp nhu thuận này. Bạn bè của hắn có không ít cô bé, mấy cô bé này rất có hảo cảm với tiểu nam hài nhà thợ mộc trong thôn này.
Trận tuyết lớn rơi sớm này, khiến cho ý lạnh càng nồng, Tôn Thái khoan thai ngồi trong sân, mặc cái áo da thật dày, nhìn lên trời cao, ánh mắt lộ ra hồi ức.
Ở bên cạnh lão, Vương Bình cũng mặc áo bông thật dày, nhìn lên trời mà ngẩn người.
– Bình nhi, làm sao không đi với phụ thân ngươi, tới chơi với lão nhân này làm gì?
Ánh mắt Tôn Thái lộ ra hòa ái, cúi đầu nhìn Vương Bình. Đối với đứa bé này trong lòng lão rất yêu quý. Nếu không có Vương Lâm từng nói sẽ không để cho đứa nhỏ này tu đạo, lão thực sự muốn dốc túi truyền sở học cả đời cho hắn.
– Không về ạ, Trương thẩm thẩm lại tới nữa.
Vương Bình bĩu môi, bất mãn nói.
Tôn Thái khẽ mỉm cười lắc đầu nói :
– Đứa nhỏ này, yên tâm đi, phụ thân ngươi sẽ không đồng ý đâu.
– Không chắc, Tôn gia gia nhìn xem, ba năm qua, Trương Thẩm Thẩm đã tới đây vài lần, ta đã tính rồi, tổng cộng là mười hai lần ! Mười hai lần đó, đại bộ phận tỷ tỷ trong thôn này cũng tốt, kiểu gì cha ta cũng hợp ý mất?
Vương Bình cau mày, đếm đếm đầu ngón tay nói.
Tôn Thái kinh ngạc nhìn ra ngoài sân cười nói :
– Đừng lo lắng chuyện của phụ thân ngươi, ngươi xem bên ngoài Chu gia nhị nha đầu hình như đang tới tìm ngươi thì phải.
Vương Bình giật mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, chỉ thấy trên mặt đất đầy tuyết, một cô bé tầm tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng dần dần tới gần.
– Vương ca ca, ca có ở trong không?
Ngoài sân, thanh âm trong trẻo của cô bé truyền tới.
Vương Bình cau mày, lớn tiếng nói :
– Ta không ở đây, muội đi nhanh đi !
Nói xong hắn đi ra sân, không thèm nhìn tới cô bé ánh mắt trong như nước kia đang chạy tới bên mình.
Tôn Thái nhìn tới đây, không khỏi mỉm cười, vẻ hiền lành càng đậm trong mắt.
… Vương Lâm lúc này lại khác với Tôn Thái, hắn cau mày nhìn, khuôn mặt không ngừng toát ra cái vẻ cười khổ.
Vương Lâm tới đây năm năm rồi, cũng có chút già nua, giống như hóa thành phàm nhân như năm đó vậy, vì không cần kinh thế hãi tục, cho nên tướng mạo của hắn dần dần không còn trẻ nữa, mà đi vào trung tuần rồi.
Chương 645: Tháo giáp
Ánh mắt toát lên vẻ tang thương, khiến cho hắn mặc dù vào cái tuổi trung niên nhưng vẫn còn một loại khí chất kỳ dị, tràn ngập không tiêu tan.
– Vương gia huynh đệ, ngươi xem Bình nhi cũng đã mười tuổi rồi, đứa nhỏ này mệnh khổ, không có mẫu thân bên người. Ngươi không vì bản thân cũng phải vì đứa nhỏ mà ngẫm lại. Nữ nhi Triệu gia trong thôn, cũng là hoàng hoa khuê nữ, người ta cam tâm tình nguyện với ngươi, hơn nữa còn cam đoan sẽ coi đứa nhỏ như con của mình vậy, ngươi còn chuyện gì không hài lòng à?
Bà mối tướng mạo cũng có chút tư sắc nhìn Vương Lâm, tận tình khuyên bảo.
Vương Lâm trên mặt càng cười khổ, hắn bất đắc dĩ phải nói :
– Việc này… hay là quên đi.
– Ai nha, Vương gia huynh đệ, ngươi tội gì phải vậy, ta biết ngươi si tình với nương của Bình nhi, cho nên vẫn không tái hôn, nhưng cái ngày đó cũng phải đi qua à. Ngươi nói ngươi tới nơi này đã mười năm rồi, lúc ngươi vừa mới tới còn mang theo một đứa bé. Khi đó lão nương… ân… ta còn chưa có lập gia đình, nhưng lúc này ngươi xem đó, đứa bé ta đã tám tuổi rồi.
Bà mối vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói.
Đúng lúc này, Vương Bình hung hăng đẩy của đi vào, trừng mắt liếc nhìn bà mối một cái, ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.
Mắt thấy bà mối còn muốn nói gì nữa, Vương Bình lớn tiếng nói :
– Cha, con đói bụng !
Vương Lâm nhẹ nhàng thở dài, nói :
– Việc này, coi như không có đi.
Bà mối thở dài, lắc đầu nói :
– Quên đi, ngươi không muốn cũng không thể cưỡng cầu được, tuy nhiên Vương huynh đệ, ngươi nếu có coi trọng ai đó, nhất định phải nói với ta à.
Nói xong nàng quay đầu nhìn Vương Bình, giơ tay muốn xoa đầu nó.
Vương Bình hừ nhẹ một tiếng, lùi về sau một bước.
Bà mối cười nói :
– Đứa nhỏ này, tính tình không nhỏ, học của cha ngươi đó, tính tình của cha ngươi ở thôn chúng ta là ôn hòa số một số hai đó, bằng không làm sao có nhiều khuê nữ muốn cái cửa này chứ.
Nàng nói xong xoay người rời đi.
Bà mối đi rồi, Vương Bình vội vàng lên tiếng nói :
– Cha, người… Không chờ hắn nói hết, Vương Lâm khẽ mỉm cười, nói :
– Tiểu hài tử chớ nghĩ linh tinh, Trương thẩm thẩm của ngươi cũng là có ý tốt, lại đây uống thuốc đi.
Vương Bình mở to mắt nhìn phụ thân của mình quyệt miệng nói :
– Nhưng thẩm thẩm tìm cho Bình nhi một mẹ kế à, Cha của nhị hổ tử trong thôn tìm mẹ kế cho nó, kết quả Nhị Hổ Tử mỗi ngày đề cơm ăn không đủ no, còn bị mắng suốt.
Vương Lâm giận mình, vuốt đầu Vương Bình cười nói :
– Được, ta đáp ứng với con, không tìm mẹ kế cho con là được rồi chứ gì, uống thuốc đi.
Vương Bình vui vẻ cầm lấy bát, một ngụm uống hết chén thuốc xong, lúc này không ngờ không thấy đau khổ mà ngược lại cảm thấy một chút ngọt, cái này tới từ trong lòng, đến từ hy vọng không muốn rời xa phụ thân.
– Cha, có Bình nhi với người, người sẽ không cô độc, chờ Bình nhi trưởng thành sẽ hầu hạ người mãi tới khi già.
Vương Bình buông bát, chăm chú nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm cười cười, vỗ vỗ đầu Vương Bình, đi ra khỏi nhà, cầm chổi quét tuyết ở trong sân, đợi khi quét sạch tuyết ở đó rồi, liền cầm công cụ làm thợ mộc.
Vương Bình đứng ở bên cửa sổ nhìn phụ thân, trầm mặc một lát, trí nhớ của hắn tốt lắm, vượt xa cái tuổi của hắn, hắn vẫn nhớ rõ ràng, khi mình bốn tuổi trong lúc vô ý mình đã hỏi phụ thân, mẫu thân của mình ở nơi nào.
Lúc ấy vẻ mặt của phụ thân rất là kỳ quái, hắn không rõ vẻ mặt kia có hàm nghĩa gì, nhưng khi hắn trưởng thành cũng hiểu được, cái vẻ mặt kia, tên là suy sụp… Hắn là một đứa nhỏ biết điều, sau đó, hắn không một lần hỏi về mẫu thân thân nữa.
Mùa đông vừa tới, tuyết lớn thổi liên miên, sau một hồi, mùa đông rét lạnh vừa tới. Người trong thôn cũng ít ra ngoài hoạt động hơn. Mùa đông khắc nghiệt nhất mỗi ngày qua đi, trong nháy mắt, gió xuân lại thổi tới, dần dần quét đi mùa đông rét lạnh.
Trường tư thục trong thôn, được dựng lên trong mùa xuân này. Những tiểu hài tử trong thôn, nhờ đó mà được học chữ.
Ngày ngày, cứ như vậy mà bình thản trôi qua, giống như nước trong, không một chút gợn sóng, trong bình tĩnh lại có ấm áp nhẹ nhàng gột rửa tâm linh mệt mỏi của Vương Lâm.
Nhìn Vương Bình mỗi ngày yên ổn lớn lên, Vương Lâm đối với thiên đạo cũng không chấp nhất theo đuổi nữa, mà lấy một loại tâm tình của phụ thân, yên lặng chăm chú nhìn Vương Bình.
Mười năm này, ngoại trừ ban đêm xua tan oán khí bên ngoài cho Vương Bình, hắn không có thi triển qua một loại thần thông gì, coi như muốn quên đi hết thảy.
Chỉ có điều, trong khi quên hết mọi việc, một cỗ cảm ngộ về sinh tử luân hồi sinh ra, cũng vô thanh vô tức, hình thành trong lòng Vương Lâm, theo sự trưởng thành của Vương Bình mà dần dần khắc sâu.
Sinh tử luân hồi, đối với đủ loại biến hóa, Vương Lâm đã cảm ngộ cực kỳ khắc sâu, nhưng khí tức sinh ra này, cũng là cảm thụ không nhiều, vượt qua năm tháng, đạo tâm của hắn, ngoại trừ dần dần thoát khỏi mệt mỏi, đã chậm rãi tiến tới viên mãn.
Hoàn thiện sinh tử, liền là nhân quả tuần hoàn. Đạo tâm của Vương Lâm, hiện giờ tràn đầy bình thản, chậm rãi thăng hoa, loại quá độ này, nếu có tu sĩ đại thần thông nhìn thấy, chắc chắn rơi vào khiếp sợ, bởi vì loại biến hóa này không phải đơn giản chút nào, mà là một loại kịch biến về ý cảnh.
Ý cảnh, là tu sĩ sau khi phá toái tiên giới mới lĩnh ngộ được loại thần thông độc đáo này, thậm chí có thể nói, tu sĩ sở dĩ tu luyện đó là muốn biến thành ý cảnh, căn nguyên của việc này rất có liên hệ thâm sâu với ý cảnh.
Vì vậy, ý cảnh đối với mỗi một tu sĩ mà nói, gần như là cố định, rất ít khi phát sinh sự tình thăng hoa ý cảnh, Liễu Mi sở dĩ bị Huyễn Gia Lão Tổ nhìn trúng, bởi vì có dấu hiệu thăng hoa về ý cảnh, cho nên mới làm cho Huyễn Gia Lão Tổ vốn không tiếc buông tha việc tìm kiếm hạt châu Thiên Nghịch ở liên minh Tu Chân, mà lập tức mang Liễu Mi trở về Huyễn gia. Căn bản chuyện này, ngoại trừ thôn phệ ra, quan trọng hơn là, hắn sợ nhân vật như vậy bị người khác đoạt đi mất.
Vương lâm giờ phút này đã đi trên con đường này rồi, chỉ là bởi vì ý cảnh trong sinh tử luân hồi, đối với sinh lý giải không đủ, cho nên, mặc dù có dấu hiệu thăng hoa nhân quả, nhưng thủy chung hoàn toàn không có biến hóa gì.
Kể từ đó, quá độ trong thời gian này, là một thời kỳ mấu chốt trong cả đời tu đạo của Vương Lâm, thậm chí quyết định thành tựu sau này của hắn.
Việc này, Vương Lâm cái hiểu cái không, chỉ có điều nếu hắn có thể lựa chọn, hắn tuyệt sẽ không chọn cái giá phải trả này, đổi lại nếu nói với một tu sĩ khác, đó là cơ hội mà họ khát vọng có thể đạt được.
Xuân đi thu tới, lại sáu năm đi qua, mùa thu năm nay, Tôn Thái đại nạn, dường như sớm một chút.
Khi lão nằm trong phòng của mình mà rời khỏi thế giới này chỉ có phụ tử Vương Lâm hai người. Giờ phút này, hắn dường như giống với trận tuyết lớn tới sớm sáu năm về trước, gió thổi đi, mang theo lá cây không cam lòng rụng xuống, cái mất đi, là tâm hồn nơi đất khách quê người.
Vương Bình, đã mười sáu tuổi rồi, bộ dạng của hắn, càng ngày càng giống với Liễu Mi, tướng mạo bực này, sinh ra ở trên người một nam hài, đó là tuyệt thế sinh đẹp.
Chỉ là hai mắt của hắn giống như in Vương Lâm, trong tinh thuần có vẻ đen trắng phân mình. Mười sáu năm trưởng thành, hắn thông minh, hiểu rất nhiều chuyện, nhìn Tôn gia gia trước mắt, hắn hiển nhiên đã sớm nhận ra người này quen với phụ thân mình, hơn nữa hiển nhân cực kỳ cung kính với phụ thân mình. Loại cung kính này mặc dù chưa bao giờ nói ra thành lời bên ngoài, nhưng trong từng hơi thở, đã bị Vương Bình rõ ràng phát hiện ra.
– Tôn Thái, việc năm đó đáp ứng với ngươi, ta sẽ làm được.
Bộ dạng của Vương Lâm, càng thêm già nua, hắn bình tĩnh nói với Tôn Thái đang nằm trên giường.
Thế gian này vốn không thể trốn khỏi sinh tử luân hồi. Tôn Thái nhìn hai phụ tử trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười, lúc này đây, lão thần sắc rất an tường chậm rãi kết thúc thọ nguyên của mình.
Nghe được hứa hẹn của Vương Lâm, Tôn Thái nhìn hắn một cái thật sau, đem việc này cùng với những gút mắc với mình ghi tạc trong lòng một lần nữa, trước mắt hắn chợt hoảng hốt, dường như nhớ tới mấy trăm năm trước, ở vũ chi tiên giới…
Từ bức họa như lướt qua trước mắt hắn, cuối cùng ngừng lại ở trên dung mạo già nua nhưng bình tĩnh kia.
“Sinh tử, thì ra ngắn ngủi như thế…” Tôn Thái mỉm cười, nhắm hai mắt lại.
Tử khí từ trên người này, trong nháy mắt trở nên nồng đậm, nhưng ngay sau đó, tan thành mây khói.
– Tôn gia gia… Vương Bình nước mắt chảy xuôi, nhìn Tôn Thái an tường ra đi, khóc thút thít.
Vương Lâm than nhẹ, xoa đầu Vương Bình, trong mắt hiện lên một tia bình thản. Xem ra sinh tử, nhìn thấu luân hồi, việc như thế, như làn khói mây bay, thấy được, nhưng cũng không lưu ở trong lòng.
Mộ của Tôn Thái, ở sau núi cạnh thôn Lạc Nguyệt, người trong thôn mất đi, đều được an táng ở đây.
Mộ bia, Vương Bình khắc lên, bên trên chỉ viết: “Tôn Thái chi mộ.” Lạc khoản gì là nghĩ tôn Vương Bình.
Năm Vương Bình mười hai tuổi, Tôn Thái đã thu hắn làm nghĩa tôn, việc này, Vương Lâm không ngăn cản, Tôn Thái vốn tuổi lớn hơn hắn nhiều, đủ trở thành gia gia của Vương Bình.
Chương 647(A): Thăng hoa
Trên Nhiễm Vân tinh, nước biết tuy rằng chiếm phạm vi rất lớn, nhưng đất bằng cũng có danh sơn thắng cảnh, cũng không ít. Tuy nói trường hạo kiếp trước kia khiến cho Nhiễm Vân tinh linh khí không còn nồng đậm, nhưng so với Chu Tước tinh năm đó, còn tốt hơn nhiều.
Ở trên danh sơn của Nhiễm Vân Tinh, luôn có thể có bóng dáng của một đôi phụ tử, bọn họ leo lên đỉnh núi, đứng nhìn thiên địa ở xa xa.
Nhìn bầu trời biến hóa, xem cảnh tượng những tầng mây thay đổi. Mặt đất trong mắt họ coi như bị rút nhỏ đi vô số lần, khiến cho liếc mắt một cái dường như có thể nhìn thấy tận cuối đất vậy.
Nhất là khi lên đỉnh núi, gió lớn gào thét, Vương Bình đón gió đứng ở đó, nhìn trời đất, tâm linh dường như được tinh lọc, không ngừng thăng hoa.
Trong thời gian leo lên những ngọn núi cao san sát, thân mình gầy yếu của hắn dần dần có lực, trong mắt hắn, phụ thân hắn hết thảy đều vĩ đại. Hai mươi năm bình tĩnh giờ phút này như khiêu chiến với trời đất.
Sau khi vượt qua được một ngọn núi, tâm linh của Vương Bình, theo cái gọi là rộng lớn, hắn dường như quên đi hết thảy, bồi hồi đứng giữa trời đất, làm bạn với hắn tuy rằng chỉ có phụ thân, nhưng nào núi, nào sông, nào trời, nào đất, hắn có thể cảm thụ được tồn tại, thân thể giao hòa với bên ngoài.
Không có gì là cô độc, chỉ có làm cho tâm linh như cất cánh bay lên trời cao!
Mặc kệ những ngọn núi hiểm ác cỡ nào, tất cả đều không ngăn cản được bước chân hai phụ tử, mặc kệ núi cao cỡ nào, đều bị bước chân của họ bước qua.
Vương Bình tuy thân thể là phàm nhân, nhưng tâm linh của hắn, được hun đúc trong đây, chiếm được thăng hoa, đã đạt tới một độ cao nhất định.
Từ trong núi ra, lĩnh hội nhân sinh, càng ngày càng lớn, đọng lại trong tâm tính. Lại lần lượt ngắm nhìn trời đất xa xa, cảm thụ sự mênh mông cuồn cuộn. Nhưng, tuyệt đối không dừng lại, tuyệt đối không khuất phục mênh mông cuồn cuộn này, mà bằng vào việc lần lượt leo lên cao, lấy khả năng lớn nhất của phàm nhân, kế thừa cỗ ý chí nghịch thiên của Vương Lâm.
Vương Lâm không truyền thụ đạo thuật cho Vương Bình nhưng với phương thức của hắn, làm cho tâm linh của Vương Bình bị trùng kích tới vô hạn.
Khát, liền uống nước suối trên núi, đói, dùng hoa quả dại, mệt, ngồi trên đất nghỉ, nhọc, lấy đất làm chiếu, lấy trời làm màn.
Ba năm chẳng mấy chốc mà qua, trong ba năm này đối với Vương Bình mà nói càng tôn trọng phụ thân mình hơn, càng đậm hơn, trong mắt hắn, phụ thân mình trong trời đất này là người cao lớn nhất.
Chinh phục xong núi, tiếp đó là sông!
Ở nơi này nơi nơi chốn chốn đều là sông ngòi, bóng dáng phụ tử hai người cũng hiện ra, nhìn sông rộng không thấy bờ, lắng nghe tiếng sóng như rít gào nghịch thiên.
Một chiếc thuyền cô độc làm cho tầm nhìn cùng tâm linh Vương Bình ngày càng thăng hoa, xuyên tới giữa sông, dưới sóng dữ, không ngừng tiến tới, không ngừng khiêu chiến.
Hơn phân nửa các sông lớn của Nhiễm Vân tinh đã có bóng dáng của phụ tử Vương Lâm, tiếng cười vui, phần lớn đều là trong miệng Vương Bình truyền ra, cùng với tiếng cười vui đó là tiếng cười sảng khoái của Vương Lâm.
Loại tiếng cười này, ở trên người Vương Lâm cũng không gặp nhiều, thậm chí có thể nói, cực kỳ thưa thớt. Tiếng cười của hắn, dường như có sức lôi cuốn, khiến cho Vương Bình càng vui vẻ hơn.
Coi như giữa trời đất này chỉ cần có phụ thân bên cạnh mình, với hắn thế là đủ!Nguồn truyện audio
-Phụ thân, cả đời Bình nhi đều ở bên cạnh người, mặc dù là chết, có tới kiếp sau, cho dù chúng ta không còn là phụ tử, ta cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên người!
Ở trong sông ngòi, thanh âm Vương Bình như đinh đóng cột!
Một con thuyền cô độc, đi xa xa giữa sông ngòi, đi qua hơn phân nửa Nhiễm Vân tinh tiến tới cửa biển.
Hành trình trên lục địa chấm dứt, nhưng lại mới bắt đầu đi lên biển rộng. Trên mặt biển, một con thuyền theo gió vượt sóng, gió biển thổi tới, thế giới của Vương Bình như mở rộng ra vô hạn.
Một hòn đảo nhỏ cô độc, một cơn sóng biển cuốn tới, hắn thấy được thiên lôi oanh kích trên biển, thấy được từng đợt điện quang chớp giật, thấy được những đàn cá thật lớn, thậm chí còn thấy được ảo ảnh.
Biển rộng vô cùng, vượt xa lục địa, hai mắt Vương Bình càng thêm sáng người, hắn cảm giác biển rộng bao dung, giống như ý chí của phụ thân, to lớn vô hạn.
Dung hợp sự vô hạn của biển, dung hợp linh hoạt sắc bén của núi, dung hợp liên miên của sông ngòi, cảm thụ trời đất mênh mông bao la, sau năm năm, khi phụ tử Vương Lâm lần nữa bước chân lên đại lục. Vương Bình lúc này lần nữa thoát thai hoán cốt mà thăng hoa.
Hắn tuy rằng là một phàm nhân, nhưng tâm linh của hắn cũng có thể cất chứa được thiên địa.
Lúc trở về, bọn họ phóng qua một đỉnh núi cuối cùng, đó là Kỳ Liên phong bên cạnh Lạc Nguyệt thôn.
Vương Bình hai mươi bảy tuổi, vẻ trẻ con trên mặt đã sớm hóa thành hư không, thay vào đó là thần sắc kiên nghị. Tướng mạo này trải qua tám năm dần dần đã không còn một chút yêu dị, còn lại chỉ là vẻ tuấn lãng tuyệt luân.
Những góc cạnh anh tuấn rõ ràng trên mặt, còn có vẻ tươi cười sáng ngời như ánh dương quang.
Nhìn vẻ mặt của Vương Bình, Vương Lâm lộ ra nụ cười, tám năm nay, hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi, nghĩ tới một phương pháp có thể hoàn toàn loại trừ oán khí trong linh hồn Vương Bình.
Đan dược của Liễu Mi, thần thông của Vương Lâm cũng chỉ có thể xua tan được phân nửa oán khí, chỉ có điều oán khí này quá sâu đã dung nhập vào bên trong linh hồn, thâm căn cố đế. Hai mươi năm bình tĩnh, làm cho oán khi dần dần dịu bớt đi, hơn nữa tám năm tinh lọc tâm linh, linh hồn của Vương Bình đã thăng hoa, khiến cho vô hình trung oán khí trong linh hồn hắn đã bị thanh trừ chỉ còn lại một chút.
Một chút này, cũng không pháp thuật gì, đan dược gì có thể khu trừ được, chỉ có thể trong luân hồi với hủy diệt được nó.
Xuống dưới Kỳ Liên phong, Vương Lâm nhìn sơn thôn xa xa, hạ giọng nói:
– Không đi xem sao?
Vương Bình ở bên cạnh hắn lắc đầu nói:
-Không đi.
Vương Lâm không nói tiếp, mà là đi tới ngọn núi. Vương Bình đuổi theo phía sau, theo bước phụ thân cười nói:
-Phụ thân, con nhớ rõ trước đây từng nghe người ta nói, trên Kỳ Liên phong này có tiên vụ, uống một ngụm có thể mười năm không sinh bệnh, khi đó ta nghĩ muốn rồi, không biết khi nào mới có thể, phụ thân có thể mang con tới nơi này không.
Vương Lâm mỉm cười, hòa ái nhìn qua Vương Bình.
Kỳ Liên sơn cao lớn này, dần dần bị hai phụ tử đi lên tới đỉnh, tại đỉnh ngọn núi, có vô số tầng mây bay, giống như đạp mây mù vậy.
Vương Bình thở sâu, nhìn về phía phụ thân, hắn đã nhìn đúng, Kỳ Liên sơn này tuy nói to lớn, nhưng so với phụ thân mình bất quá chỉ tới thắt lưng của phụ thân mà thôi.
Tầng mây xa xa, có chút âm u, từng trận điện quang chớp lóe, khi thì tiếng ấm đánh ầm ầm truyền tới, uy lực của trời đất, hấp dẫn ánh mắt Vương Bình.
Không bao lâu, tiếng sấm dần dần lớn lên, mưa gió thổi tới, mưa chậm rãi phủ khắp mặt đất, u ám tràn ngập, mưa dần dần nặng hạt.
Trên mặt đất, do lâu rồi không có mưa, bụi đất được gió thổi lên tứ tán, chỉ có điều chưa kịp bay bao xa thì bị mưa dồn dập thẩm thấu, dung nhập trong giọt mưa trở về với mặt đất.
Giống như những người nghịch thiên tu hành, vốn muốn thăng thiên, nhưng bị thiên uy của những giọt mưa kia kéo xuống, không thể không rơi xuống. Trong cơn mưa, những hạt tro bụi có thể chân chính thăng thiên được, liệc có bao nhiêu… Dông tố kéo tới, ầm vang mà qua, hai phụ tử ở trên ngọn núi, bình tĩnh nhìn trời đất, cơn mưa này, coi nhưng ngập trời hạ giới, nhưng không có nửa điểm rơi lên người bọn họ.
Bốn phía ngoại trừ tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi lả tả ra, không còn âm hưởng nào khác.
Dông tố tới mau, đi cũng mau, không bao lâu, mây đen tiêu tán, một cầu vồng bảy sắc hiện ra giữa không trung, tới trước mắt của hai phụ tử.
Cầu vồng rực rỡ, huyễn lệ nhiều vẻ, bảy màu sắc ẩn chứa thiên đạo.
Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế