1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 166 [Chương 635 đến 638(a)]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 166 [Chương 635 đến 638(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 635: Pháp bảo đặc thù của Liễu Mi

Nhưng ngay khi Vương Lâm nhìn thấy ánh mắt này, tâm thần hắn cũng kịch chấn. Loại cảm giác máu huyết tương dung bỗng nhiên mạnh mẽ xuất hiện toàn thân, như có mấy vạn tiếng sấm đánh vang trong tai của Vương Lâm. Cả người hắn, theo bản năng, thu hồi song chỉ lại, thân mình lùi lại phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào màn sương đen kia!

– Đây…Đây là… Một cỗ thống khổ, day dứt nháy mắt mạnh mẽ xuất hiện trong lòng Vương Lâm, phút chốc đã tràn ngập toàn thân. Hắn kinh ngạc nhìn màn sương kia, trong mắt bỗng đỏ bừng lên. Tay phải hắn vung lên, Tiên vệ khôi lỗi ngay lập tức bay về, hoá thành một bóng ma thật lớn bao phủ lấy đám sương mù kia, ngăn cản hành động của nó.

– Cái này, là cái gì?!

Khuôn mặt Vương Lâm dữ tợn, hướng về Liễu Mi quát lớn.

Trên mặt Liễu Mi lộ ra vẻ mỉm cười, nhưng trong mắt cũng có sự thống khổ, nhìn Vương Lâm cười khẽ:

– Ngươi không nhận ra sao?! Không thể, với tu vi của ngươi, chắc chắn có thể nhận ra! Trong nhân gian có một truyền thuyết. Một người trong cuộc đời mất đi vài đứa con thì những hồn phách của những đứa nhỏ này sẽ không tiêu tán. Chúng sẽ luôn đi theo phía sau ngươi, chỉ lặng lẽ chăm chăm vào ngươi, hướng về ngươi hỏi cái gì đó nhưng ngươi sẽ không thể nghe được. Cho đến khi ngươi nhắm mắt xuôi tay, ngươi mới có thể nghe được thanh âm của nó. Hoá ra, nó luôn hỏi rằng: “Phụ thân, vì sao không cần con…” Thanh âm của Liễu Mi lộ ra một tia quỷ dị, thậm chí có một tia điên cuồng!

– Ta đem đứa nhỏ này luyện hoá trăm năm, rốt cuộc luyện thành oán ảnh. Khi nó có ý thức, ta liền không ngừng nói cho nó rằng phụ thân của nó đã vứt bỏ nó. Phụ thân của nó… tên là… Vương Lâm!

Vương Lâm, ngươi huỷ đạo tâm của ta, phá ý cảnh của ta, lấy đi tấm thân trong sạch của ta! Hết thảy những điều này là ngoài ý muốn thì ta liền hồi báo cho ngươi một pháp bảo đặc thù!

Vương Lâm trầm mặc. Loại trầm mặc này chân chính là yên lặng. Trên người hắn, nháy mắt sức sống đều bị rút đi. Chỉ còn lại tử khí vô tận.

Sau khi phát hiện ra không có hy vọng làm cho Lý Mộ Uyển sống lại, sự khiếp sợ và tâm thần của hắn như bị lay động bởi cả mười vạn tiếng sấm đánh. Không có loại bùng nổ điên cuồng khi đối mặt với Đằng Hoá Nguyên, không có cảm giác tập trung hết sức khi đối mặt với nguy hiểm.

Giờ phút này, Vương Lâm chỉ có trầm mặc. Sự trầm mặc làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Dường như trong nháy mắt này, trời bất động, đất bất động. Hết thảy giữa trời đất giống như bị thi triển Định Thân thuật, toàn bộ trở nên yên tĩnh.

Nhìn Tiên vệ khôi lỗi như hoá thành bóng đen vây quanh sương mù, ánh mắt của Vương Lâm như xuyên thấu qua, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé bên trong.

Oán khí nồng đậm không chút nào có thể ngăn cản ánh mắt của Vương Lâm.

– Cảm ơn… Không biết qua bao lâu, Vương Lâm hạ giọng nói.

Liễu Mi ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lạnh lùng nói:

– Vương Lâm, ngươi không đau lòng sao?!?

Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn Liễu Mi một cái, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng bên trong đoàn sương mù, hạ giọng nói:

– Ngươi có thể đem nó luyện hoá thành oán anh thì ta có thể làm cho nó hồi phục lại! Cho dù mất cả ngàn năm… cho dù ngàn năm… Cảm ơn ngươi, đã đem nó trả lại cho ta… Hết thảy những điều này vượt xa Liễu Mi dự đoán. Nàng cười lạnh nói:

– Khôi phục cũng không được. Vì để hắn hoàn toàn biến thành oán anh, ta… Không đợi Liễu Mi nói xong, Vương Lâm hạ giọng nói:

– Ta nói có thể thì nhất định là có thể.

Ánh mắt hắn từ bên trong đám sương mù kia thu hồi lại, nhìn về phía Liễu Mi. Trong mắt hắn dần không còn chút bình tĩnh nào nữa mà tản mát ra sát khí không thể nào tưởng tượng được. Ngoại trừ Đằng Hoá Nguyên, Vương Lâm chưa bao giờ từng có sát khí nồng đậm như vậy đối với một ai khác.

– Hiện tại, tới phiên ngươi!

Thanh âm của Vương Lâm không rét lạnh nhưng lại khiến cho bốn phía nháy mắt như tiến vào mùa đông. Hắn bước về phía trước một bước, ngón cái tay phải điểm về phía trước, Hoàng tuyền chỉ bỗng nhiên xuất hiện.

Sấm sét chấn động giữa không trung, Hoàng tuyền tái xuất, hoá thành vô tận Hoàng Long, dung nhập trên ngón cái của Vương Lâm. Lấy Đạo hoá Hoàng tuyền hình thành Hoàng tuyền chỉ, theo ngón tay cái của Vương Lâm lao ra như sét đánh, đánh thẳng về phía Liễu Mi.

Thân mình Liễu Mi lùi về phía sau, vỗ túi trữ vật. Một tấm Cổ kính thật lớn xuất hiện trong tay. Pháp bảo này chính là do Huyễn Gia Lão Tổ tặng cho nàng, Hạ phẩm Tiên bảo!

Chiếc Cổ kính này hoành trước người nàng. Hoàng tuyền chỉ đánh vào nó tạo ra một âm thanh long trời lở đất. Cùng lúc đó, Vương Lâm đạp chân lao ra, Thất Tinh kiếm trận quét tới, bao vây bốn phía xung quanh Liễu Mi. Theo một tiếng quát khẽ của Vương Lâm, bảy đạo kiếm khí gào thét xông ra.

– Nguỵ Vấn Đỉnh hậu kỳ, không có tiên lực, không có ý cảnh, trong mắt ta thì ngay cả một Vấn Đỉnh trung kỳ tu sĩ cũng không bằng!

Vương Lâm bình thản nói, Tịch Diệt chỉ do tay phải biến ảo ra, cùng với Thất Tinh kiếm trận trực tiếp ập đến Liễu Mi.

Kiếm quang tới người, sắc mặt của Liễu Mi đại biến. Tại thời khắc nguy hiểm này, nàng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Từ trong miệng nào cũng có một vật theo đó bay ra, đó là một cây châm màu đen.

Cây châm này vừa bay ra liền nhanh chóng bay lượn xung quanh người nàng. Thất Tinh kiếm trận lập tức bị ngăn trở, ngay cả Tịch Diệt chỉ phong cũng bị hắc châm xuyên qua.

– Hồn thứ tư!

Vương Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra hàn mang. Tay hắn lại nâng lên điểm nhẹ ra.

– Định!

Hắc châm bỗng nhiên dừng một chút. Ngay tai khoảnh khắc này, Vương Lâm bước về phía trước một bước, trực tiếp bước tới bên người Liễu Mi, tay phải hắn mạnh mẽ điểm về mi tâm của nàng.

Liễu Mi hừ thảm một tiếng, từ trên mi tâm lập tức tràn ra đại lượng hắc khí. Cả người nàng lập tức lùi ra phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Nàng thế nào cũng không ngờ tới, tu vi của Vương Lâm mặc dù chỉ mới là Vấn Đỉnh sơ kỳ nhưng lại có đủ loại thần thông và pháp bảo có uy lực kinh người.

– Muốn chạy!

Vương Lâm lại bước ra, song chỉ thành kiếm. Từ bên trong nguyên thần phân ra một cỗ nguyên thần lôi uy, ngưng tụ trên đầu ngón tay. Một chỉ này đã muốn lấy mạng của nữ tử độc ác này!

Bóng ma tử vong bao phủ lấy tinh thần và thể xác của Liễu Mi. Sắc mặt của nàng tái nhợt. Một chỉ vừa rồi của Vương Lâm đã khiến cho nguyên thần của nàng chấn thương. Nếu không phải do có tiên lực hùng hậu thì dưới một chỉ kia nàng sợ là đã tử vong rồi!

– Lệ nhi!truyện Ma Tu audio

Thanh âm bén nhọn của Liễu Mi vang lên.

Vương Lâm nhướn mày, chỉ thấy màn sương đen đang bị Tiên vệ bao phủ kia lập tức quay cuồng kịch liệt. Từ bên trong truyền ra một thanh âm thê lương. Thanh âm này như một thanh lợi kiếm, lao thẳng về phía Vương Lâm, xé nát tâm can hắn.

Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra một tia bi ai nhưng không chút do dự, vẫn điểm ra một chỉ, mang theo oai lực như sét đánh, đánh thẳng vào Liễu Mi.

Ngay tại thời khắc nguy cơ này, ánh mắt của Liễu Mi lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nhưng bỗng nhiên trước người Liễu Mi bỗng nhiên xuất hiện một lốc xoáy. Lốc xoáy này là một mảnh tối đen, như tràn đặc mây đen.

Một cánh tay khô héo từ bên trong lốc xoáy lao ra, tuỳ ý va chạm với song chỉ của Vương Lâm.

– Ầm!

Một tiếng nổ vang lên. Thân mình Vương Lâm như sao băng, nhanh chóng lùi ra sau. Sắc mặt của hắn tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trong mắt, hàn quang cũng ngập trời.

– Ah, không chết?!

Từ trong lốc xoáy truyền ra một thanh âm già nua. Cánh tay này bắt lấy Liễu Mi bên cạnh, trực tiếp kéo vào trong lốc xoáy.

– Ngươi cứu nàng, Huyễn gia diệt tộc!

Thanh âm của Vương Lâm như hàn phong thổi qua. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay kia. Giờ phút này, người cứu Liễu Mi hiển nhiên nếu không phải là Huyễn gia Lão Tổ thỉ không còn ai khác.

Khi đang nói chuyện, Vương Lâm cất bước đi tới, tay phải không chút do dự ngưng tụ kiếm khí của Lăng Thiên Hầu, phóng ra nhanh như thiểm điện. Kiếm khí gào rít trực tiếp đâm về phía lốc xoáy.

– Tiểu bối cuồng vọng! Ngươi mặc dù có một khôi lỗi cảnh giới Âm Dương hư thật nhưng cũng không phải là đối thủ của lão phu. Niệm tình người và Huyễn Mi là bạn cũ. Ân oán của hai người các ngươi lão phu cũng không muốn xen vào nhưng nếu ngươi tiếp tục dây dưa thì lão phu cũng không tha cho ngươi đâu!

Thanh âm già nua từ bên trong lốc xoáy truyền ra. Hắn bắt lấy Liễu Mi, hoàn toàn dung nhập vào trong lốc xoáy.

Nhưng lúc này đây, kiếm khí của Lăng Thiên Hầu cũng đồng dạng xông thẳng đến Huyễn gia Lão Tổ ở một chỗ khác trong lốc xoáy!

Kiếm khí của Lăng Thiên Hầu có thể nói là tuyệt thế sắc bén! Nháy mắt khi nó xuất hiện, trong thiên địa mạnh mẽ xuất hiện vô tận kiếm khí tung hoành. Dưới âm thanh gào rít như sấm đánh, đạo kiếm khí này đột nhiên lao ra, xông thẳng vào trong lốc xoáy, truy kích thẳng đến Huyễn gia Lão Tổ.

Nháy mắt khi kiếm khí công kích, lốc xoáy nháy mắt đã sụp đổ, bên trong truyền ra tiếng kêu đau đớn của Huyễn gia Lão Tổ.

Lúc này đây, trong Nhà Tổ của Huyễn gia ở Thiên Huyễn Tinh, Huyễn gia Lão Tổ đang khoanh chân bế quan trong phòng. Trước mặt hắn có một lốc xoáy thật lớn. Nhưng giờ phút này lốc xoáy giống như thực chất, vỡ vụn từng chút một.

Khoảnh khắc khi toàn bộ lốc xoáy vỡ tan, một đạo bạch quang cuốn lấy Liễu Mi từ trong lốc xoáy loé ra. Sau khi tiến vào trong căn mật thất thì bạch quang lập tức tiêu tán. Sau khi ném Liễu Mi sang một bên, bạch quang kia không có thời gian bận tâm đến nàng mà mang theo một tia lo lắng mạnh mẽ chui nhanh vào trong mi tâm của Huyễn gia Lão Tổ.

Chương 636: Vương Bình

Huyễn gia Lão Tổ mở trừng hai mắt ra, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, không chút do dự nâng tay phải lên, cách không vỗ về phía lốc xoáy, trong miệng quát khẽ:

– Toái!

Lão vừa rồi nguyên thần xuất khiếu, lấy thần thông vượt qua tinh không, lúc này mới cứu được Liễu Mi. Nguyên hắn không đặt Vương Lâm vào trong mắt, sau khi xuất hiện, xuất ra một chỉ kia vốn tính lấy mạng Vương Lâm.

Nhưng sau khi điểm ra, lão cảm giác rõ ràng rằng sau khi vào người đối phương thì bị nguyên thần Vương Lâm đánh tan, chỉ khiến hắn bị thương mà không thể giết hắn được.

Điều này làm cho lão không khỏi kinh ngạc. Cùng lúc đó, thấy được Tiên vệ khôi lỗi có được cảnh giới Âm Dương hư thật khiến cho Huyễn gia Lão Tổ chấn động. Lão biết rõ giờ phút này đang ở trong trạng thái suy yếu, bị rơi xuống cảnh giới Âm Dương hư thật, chống lại con rồi thì có thể thắng nhưng sẽ khiến cho tu vi lại giảm xuống.

Hơn nữa nguyên thần của Vương Lâm rõ ràng có chút quỷ dị, khiến cho lão có chút e dè. Nếu là tu vi không bị suy giảm, hắn tuyệt đối không chút e ngại, trực tiếp triển khai chém giết.

Dù vậy, âm thanh hàn lãnh của Vương Lâm rơi vào trong tai của Huyễn gia Lão Tổ cũng không khiến lão bận tâm. Hắn cho rằng dù cho có Tiên vệ khôi lỗi nhưng bản thân mình cũng có hậu thủ.

Cho nên sau khi nói ra một câu hắn liên mang theo Liễu Mi tốc tốc rời đi.

Liễu Mi này là do hắn vất vả bồi dưỡng ra, ngoại trừ những lời nói đường hoàng bên ngoài, cũng không thể khiến ai biết được âm mưu thật sự, quyết không thể để bị giết khi chưa đạt tới bước thứ hai.

Huyễn gia Lão Tổ dù thế nào cũng không nghĩ tới sau đó đối phương còn phát ra một đạo kiếm khí. Kiếm khí này sau khi tới gần, lão vẫn chưa để vào mắt. Nhưng không ngờ kiếm khí này lập tức khiến cho lốc xoáy mà nguyên thần lão đang phụ thuộc vào sụp đổ. Điều này khiến cho đáy lòng lão lâm vào khiếp sợ, hít một hơi thật sâu.

Nếu chỉ có lốc xoáy sụp đổ cũng thôi, nhưng kiếm khí này lại không chút tổn hại, xuyên thấu vào thẳng trong nguyên thần của hắn. Uy lực của kiếm khi kia đã đạt tới trình độ khiến cho da đầu của Huyễn gia Lão Tổ cũng phải run lên.

Cảm thụ uy lực này, hắn mơ hồ từ trên kiếm khí nhận ra một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ của Tịnh Niết kỳ tu sĩ. Điều này làm cho đáy lòng lão càng hoảng sợ, không dám đối kháng, mà chỉ hoảng hốt bỏ chạy.

Hắn gần như thi triển ra tốc độ nhanh nhất mà nguyên thần có thể, mang theo Liễu Mi lao ra khỏi lốc xoáy, hướng về căn mật thất của Huyễn gia. Nguyên thần lập tức nhập thể, triển khai thần thông với ý đồ đem thông đạo lốc xoáy hoàn toàn đánh tan, khiến cho kiếm khí kia không thể từ trong hư vô xông tới.

Nháy mắt khi lốc xoáy hoàn toàn sụp đổ, hoá thành nhiều điểm tinh mang tiêu tán, Huyễn gia Lão Tổ mới thở phào một hơi. Nhưng lập tức sắc mặt của lão đại biến, đáy lòng thầm kêu khổ, đứng bật dậy, nắm lấy Liễu Mi, nhanh chóng lui về phía sau.

Chỉ thấy chỗ lốc xoáy tiêu tan, một đạo kim mang phút chốc đột nhiên lao ra.

Nháy mắt khi nó xuất hiện, toàn bộ căn mật thất tuôn ra ngàn ngàn vạn vạn đạo kiếm khí. Một tiếng nổ vang chấn động toàn bộ Thiên Huyễn Tinh nháy mắt vang lên.

Căn mật thất của Huyễn gia bị kiếm khí công kích, bùng nổ mở ra, hình thành một cỗ gợn sóng, ầm ầm đổ sụp xuống, tạo ra vô số tro bụi. Trong tro bụi này, Huyễn gia Lão Tổ nháy mắt đã lao ra, vẻ mặt chật vật và khiếp sợ, nắm lấy Liễu Mi hoá thành một đạo trường hồng bỏ chạy.

– Chết tiệt! Cái tên tiểu bối mà Liễu Mi quen biết này sao lại có khả năng có được kiếm khí bực này!? Tiền bối Tịnh Niết kỳ nào mà lại điên cuồng như thế?! Không ngờ đem kiếm khí này giao cho một tiểu bối chỉ mới bước vào Vấn Đỉnh sơ kỳ. Như thế không phải là ức hiếp người ta sao?!?

Nội tâm của Huyễn gia Lão Tổ điên cuồng mắng chửi. Kiếm khí này không phải là hắn không thể chống lại, mà giờ khắc này thân mình hắn đang suy yếu, một khi thừa nhận đạo kiếm khí này thì hắn lo lắng tu vi của mình lại bị kéo xuống, càng thêm không ổn.

Căn mật thất sụp đổ, kiếm khí từ bên trong lao ra, thẳng về phía Huyễn gia Lão Tổ. Bên trong kiếm khí này ẩn chứa ý cảnh cao ngạo của Lăng Thiên Hầu. Thời khắc này, dường như thiên địa đều chứa đầy một cỗ khí tức bạo ngược.

Kiếm khí chí cường, dường như đã đạt tới đỉnh phong. Ngay khi lao ra, thiên địa như dừng lại một khắc!

Một khắc này, thời gian như ngừng trôi, phong vân biến sắc, cuồn cuộn vân dũng, hình thành một biển mây triều tịch hiếm có. Toàn bộ tu sĩ có đại thần thông trên Thiên Huyễn Tinh đều phát hiện ra kiếm khí này. Không trung là một mảnh u ám!

Kiếm quang hiện ra, toàn bộ trời đất chứa đầy kiếm khí. Kiếm khí dày đặc, ý cảnh trên đó cực kỳ bá đạo. Dưới ý cảnh này, dường như toàn bộ thần thông trong thiên hạ đều phải nhường đường, không thể vượt qua được thanh thế này!

Cỗ bá đạo này chính là Thiên uy!

Mang theo kim mang dày đặc chói mắt, kiếm khí gào rít, hình thành một đạo phong mang sắc bén vô cùng, trực tiếp hướng về Huyễn gia Lão Tổ truy kích.

Kiếm khí này quá nhanh, người ta có thể né tránh, có thể bỏ chạy. Chỉ có điều kiếm khí ẩn chứa ý cảnh của Lăng Thiên Hầu này cũng sẽ ngày càng mạnh. Ý cảnh này khi người ta càng yếu thế thì lại càng bá đạo, càng cường đại.

Sắc mặt của Huyễn gia Lão Tổ âm trầm, vung Liễu Mi trong tay về phía sau rồi hai tay tạo thành hình chữ thập, bạch quang loé lên. Đạo niệm cả đời lão chính là Vạn Huyễn Vô Tướng đạo. Đạo niệm này đồng dạng có thể mê ảo hết thảy, trong tay lão cũng rất có uy lực.

Ngón tay lão chợt loé lên bạch quang, đạo niệm điên cuồng kéo lên. Toàn thân nguyên lực của Huyễn gia Lão Tổ được vận chuyển dung nhập vào ngón tay. Lão hét lớn một tiếng, hung hăng điểm về phía trước.

Bạch quang bùng lên, hướng thẳng về phía trước, trực tiếp va chạm với kiếm khí của Lăng Thiên Hầu. Một tiếng ầm vang truyền khắp Thiên Huyễn Tinh. Bạch quang tiêu tán, kim mang trong kiếm khí cũng như thiểm điện, nhanh chóng theo đầu ngón tay tiến vào trong cơ thể của Huyễn gia Lão Tổ.

Thân mình Huyễn gia Lão Tổ run lên một cái, sắc mặt tái nhợt. Vẻ hoảng sợ trong mắt lão càng đậm. Giờ phút này lão nghĩ đến một câu nói trước đó của tên tiểu bối kia.

– Ngươi cứu nàng, Huyễn gia diệt tộc!

Bảy chữ này trước đó lão căn bản không có để trong lòng. Nhưng lúc này đây bảy chữ này lại như tiếng sét đánh vang lên trong tai lão. Có được kiếm khí bậc này, lão không chút nghi ngờ hắn có được tư cách tiêu diệt Huyễn gia toàn tộc.

Càng làm cho lão cảm thấy đáng sợ là kiếm khí như thế này, người này tổng cộng có mấy đạo?!

Nếu người này có từ sáu đạo kiếm khí này trở lên, trừ khi lão phu khôi phục tu vi đến Khuy Niết, nếu không chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Đây còn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Chân chính đáng sợ chính là chủ nhân của kiếm khí này… Có thể đem kiếm khí như thế giao cho tiểu bối kia thì quan hệ nhất định là cực kỳ thân cận, thậm chí có thể chính là truyền nhân… Da đầu của Huyễn gia Lão Tổ run lên. Lấy định lực của lão giờ phút này cũng không khỏi trở nên sợ hãi.

Mặc dù lão là Huyễn gia Lão Tổ, tu vi đạt tới Khuy Niết nhưng là càng như thế, hắn càng biết được Tịnh Niết kỳ đáng sợ như thế nào. Bước tu đạo thứ hai và bước đầu tiên hoàn toàn khác biệt nhau.

Bước đầu tiên, nếu có được một pháp bảo nghịch thiên, nếu có được một thần thông cường đại thì có thể khiêu chiến với người hơn một cảnh giới. Tuy không nhiều nhưng không phải là không có khả năng, thậm chí có thời điểm, nếu phối hợp tốt giữa pháp bảo và thần thông thì có thể trực tiếp giết chết!

Nhưng bước thứ hai của tu đạo thì căn bản không thể xuất hiện khả năng khiêu chiến vượt cấp. Khoảng cách giữa các cảnh giới đều là thiên soa địa viễn.

Không cần phải nói sự chênh lệch giữa Khuy Niết và Tịnh Niết. Chỉ cần nói Khuy Niết sơ kỳ và Khuy Niết trung kỳ đều là một ranh giới không thể vượt qua. Một đạo kiếm khí của tu sĩ Tịnh Niết kỳ đã khiến hắn e ngại như thế thì có thể nhìn ra đôi chút.

Lúc này đây, lựa chọn tốt nhất đó chính là giao ra Liễu Mi. Ánh mắt của Huyễn gia Lão Tổ dừng lại trên người Liễu Mi đang có vẻ mặt mất mát, lập tức cắn răng một cái, từ bỏ suy nghĩ này.

– Người này quen biết với Liễu Mi nhất định là người của Liên Minh Tinh Vực, dù sư tôn có cường đại cũng không có La Thiên Thạch, không thể đi tới nơi này. Mà bên kia cũng không có truyền tống trận, nhưng dù thật sự có, chờ cho sư phụ lại đây thì liền không còn là sự tình của hai người nữa mà là chiến tranh giữa hai tinh vực, sẽ có cao thủ của Lôi Tiên Điện ra mặt.

Hơn nữa, một khi kế hoạch của lão phu trên người Liễu Mi thành công, khi đó tu vi của lão phu biết đâu cũng có thể đạt tới Tịnh Niết. Dù không đạt tới thì Khuy Niết đại viên mãn hẳn là cũng không quá ngại!

Đã hạ quyết tâm, thần thức của Huyễn gia Lão Tổ lập tức tản ra, truyền khắp Thiên Huyễn Tinh.

– Thiên gia lão hữu, Hứa gia huynh đệ, Huyễn mỗ có chuyện quan trọng muốn nhờ… Nhiễm Vân Tinh.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào lốc xoáy đã sụp đổ kia, thu hồi ánh mắt, nhìn về màn sương đen đang bị Tiên vệ vây quanh. Bên trong màn sương đen, từng trận âm thanh non nớt không ngừng truyền ra.

Mỗi thanh âm đều như một thanh lợi kiếm đâm vào trong lòng Vương Lâm.

Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia thống khổ, ngẩn ngơ nhìn màn sương đen, nhất là ánh mắt trong đôi mắt đục ngầu bên trong, khi tiếp xúc với ánh mắt Vương Lâm thì phát ra một cỗ oán khí dày đặc.

– Đây, đây là hài tử của ta sao… là ruột thịt của Vương Lâm ta trên thế gian này sao… Vương Lâm chậm rãi đi vào màn sương đen đang bị Tiên vệ khôi lỗi vây quanh kia, ánh mắt lộ ra một tia dịu dàng. Hắn nâng tay lên, với vào trong màn sương đen.

Oán anh bên trong màn sương không chút do dự cắn mạnh vào đầu ngón tay Vương Lâm. Răng nanh sắc bén cắn rách làn da Vương Lâm, một cỗ oán khí âm hàn lập tức từ miệng vết thương trực tiếp tiến vào trong cơ thể Vương Lâm.

Vương Lâm không thu hồi tay lại, trong mắt thuỷ chung vẫn là sự dịu dàng, lẳng lặng nhìn vào đứa nhỏ đang không ngừng hút máu của mình trong màn sương đen.

– Sẽ không sao đâu. Tên của ngươi gọi là Lệ Nhi ư? Cái từ Lệ này không được, đổi thành… Bình đi! Từ nay về sau tên của ngươi là Vương Bình… Ta hy vọng cả đời này ngươi sẽ bình an, không giống như ta…

Chương 637: Đạo nghĩa

Oán anh bên trong màn sương đen hiển nhiên là nghe được câu nói của Vương Lâm. Nhưng ánh mắt âm hàn của hắn cũng vẫn lộ ra oán khí, kiên trì cắn đầu ngón tay của Vương Lâm, dường như muốn đem oán khí mấy trăm năm qua nháy mắt buộc Vương Lâm phải cảm thụ.

Vương Lâm nhìn đứa nhỏ hồi lâu, than nhẹ một tiếng. Oán khí chui vào trong cơ thể hắn cũng không có ảnh hưởng gì, Nguyên thần lôi uy đảo qua sẽ hoàn toàn thanh trừ.

Trầm ngâm một lát, tay trái Vương Lâm bấm quyết, từng đạo cấm khí loé ra, dừng lại xung quanh màn sương mù, lập tức thu nhỏ lại khi Tiên vệ lui ra.

Đoàn sương mù không ngừng thu nhỏ lại, dần dần bị cấm chế phong ấn hoàn toàn.

Cuối cùng, tay phải Vương Lâm nhẹ nhàng cầm lấy đứa nhỏ đã bị cấm chế phong ấn này, đặt lên mi tâm, đặt vào trong Thiên nghịch không gian. Nguyên thần cũng phân ra một cỗ dung nhập vào trong Thiên nghịch, không ngừng xua đi oán khí.

– Đợi vi phụ đen những viêc vặt hoàn toàn xử lý sẽ bế quan xua đi oán khí cho con. Bình nhi, không cần gấp gáp!

Vương Lâm hạ giọng nói, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức đệ tử hồn của Tôn Hồn Phiên bị hắn nắm trong tay. Sau đó hắn xuất ra Tôn Hồn Phiên, ném vào bên trong.

– Độn Thiên sư phụ, đệ tử hồn đã được đệ tử thu hồi. Uy lực của Tôn Hồn Phiên sẽ tái hiện!

Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía thành trì xa xa.

– Ra đi!

Vương Lâm bình thản nói.

Tôn Tích từ bên trong thành cẩn thận bay ra. Trận chiến vừa rồi hắn đã xem kỹ toàn bộ, trong lòng cực kỳ rung động. Bất kể là động tác độc ác của Liễu Mi, hay là sau đó Huyễn gia Lão Tổ đích thân tới đều khiến trong lòng hắn nổi lên sóng lớn ngập trời.

Lúc này đây đối mặt với Vương Lâm, bởi vì tu vi đã giảm xuống nhiều, không ngờ trong lòng hắn nổi lên sự kinh sợ và run rẩy.

– Tiền… tiền bối… Vương Lâm nhìn Tôn Tích, kiếm quang của phi kiếm dưới chân không ổn chứng tỏ hắn đang cực kỳ sợ hãi.

– Tôn huynh, không cần phải thế… Vương Lâm khẽ thở dài.

Tôn Tích trầm mặc, hướng về Vương Lâm ôm quyền, chua xót nói:

– Hứa… Hứa huynh, trước đó ba người chúng ta dấu diếm chính là vi muốn kéo ngươi tiến vào bên trong Hồn thuỷ, làm người thế tội cho ba người… Ta… – Thôi, việc này không cần nói nữa. Hai người Nhiễm gia Lão Tổ và Tiêu Dao hiện tại vẫn an toàn chứ?

Vương Lâm hạ giọng hỏi.

– Mấy trăm năm trước Nhiễm gia Lão Tổ đã sớm ly khai khỏi Nhiễn Vân Tinh, không biết là đi đâu nhưng chắc cũng không có vấn đề gì. Về phần Triệu Truyền Văn, người này không thể luyện ra phân thân nhưng hắn có một thần thông nào đó, có thể tách nguyên thần ra. Ta đoán hắn cũng đã sớm ly khai khỏi Nhiễm Vân Tinh!

Tôn Tích vội vàng nói.

Vương Lâm trầm ngâm một lát rồi lại chậm rãi nói:

– Ta đã thu của ngươi ba Tiên ngọc nên sẽ cố gắng hết sức. Sinh tử của hai người kia tạm thời không nói đến, những hậu nhân của họ ta sẽ bảo đảm được bình yên trong trăm năm, tộc hoả không bị diệt! Như thế cũng coi như là hết đạo nghĩa!

Tôn Tích vái một cái thật dài, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích nói:

– Hứa huynh, ta thay mặt hai người bọn hắn cảm tạ ngươi!

Nói xong, hắn hơi do dự, lại nói:

– Chỉ có điều Huyễn gia kia… Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn không trung, ánh mắt như có thể nhìn thấu tinh không, dừng lại trên Thiên Huyễn Tinh vậy. Hắn nói chắc như đinh đóng cột:

– Huyễn gia sẽ không tồn tại nữa!

Hắn nói không phải là tuỳ tiện, cũng không phải là không biết tự lượng sức, Mà là trong đầu hắn có một ý niệm điên cuồng. Vì giết Liễu Mi, hết thảy những ai ngăn cản thì đều thuộc loại người Vương Lâm phải giết!

Thân mình của Tôn Tích run lên, hắn có thể cảm nhận được từ trên thân thể Vương Lâm có một cỗ sát khí sắp sửa bùng nổ. Cỗ sát khí này dày đặc, một khi xuất hiện nhất định biến thiên địa trở thành một mảnh huyết sắc.

Tu vi của Tôn Tích giảm xuống nhiều lắm. Giờ phút này tâm thần hắn chấn động, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm cúi đầu xuống nhìn Tôn Tích một cái, chậm rãi nói:

– Tu vi dưới Hoá Thần kỳ thì không cần cảm ngộ, chỉ cần linh lực đủ thì có thể thăng tiến. Hơn nữa trước đây bản tôn của ngươi đã tu luyện vô số năm, tự thân đã có cảm ngộ. Ta có thể giúp ngươi nâng cao tu vi đến Anh Biến hậu kỳ. Từ Hoá Thần kỳ trở lên, ngươi cần phải tự mình đột phá. Có như thế ngươi mới có cơ hội đạt tới Vấn Đỉnh kỳ, thậm chí cao hơn một tầng cũng hoàn toàn có thể.

Tôn Tích trầm mặc, cười khổ nói:

– Năm đó ta Vấn Đỉnh, cũng đã trải qua cửu tử nhất sinh. Thật sự ta cũng không có dũng khí lần nữa trải qua khảo nghiệm sinh tử đó nữa… Nhớ tới cánh cửa sinh tử lên Vấn Đỉnh, Vương Lâm than nhẹ nói:

– Ta không thể giúp ngươi nâng cao tu vi lên tới Vấn Đỉnh, nhiều nhất thì nhân khi tự thân ngươi còn đang có lĩnh ngộ, giúp ngươi đạt tới Anh Biến kỳ. Nhưng cũng cần phải có một viên Bát phẩm linh đan trợ giúp. Chỉ có điều như thế thì tu vi cả đời ngươi sẽ dừng tại đó, không có khả năng tiến thêm được nữa!

Năm đó khi còn ở Chu Tước Tinh, bởi vì Hồng Điệp được Chu Tước quốc nhìn trúng, Tuyết Vực quốc vì muốn được nâng cao lên Ngũ cấp tu chân quốc nên tông chủ cũng sử dụng loại phương pháp này nâng cao tu vi Hoá Thần kỳ lên Anh Biến. Nhưng cuộc đời này cũng không thể tiến thêm.

Lúc này đây Vương Lâm có Bát phẩm linh đan. Dưới sự không chế của hắn cũng sẽ không khiến cho cơ thể Tôn Tích không thể chịu đựng được dược lực.

Tôn Tích cắn răng một cái, quyết đoán nói:

– Hứa huynh, Tôn mỗ lựa chọn cách phía sau.

Vương Lâm không nói hai lời, tay phải nâng lên, một chỉ điểm lên trời. Lập tức thiên địa tối sầm lại, Đạo hoá Hoàng Tuyền vẫy vùng hiện ra, như hoá thành Hoàng Hà, quanh co khắp thiên địa.

Để nâng cao tu vi của Tôn Tích cần hấp thu đại lượng linh khí. Lấy khả năng của Vương Lâm, cũng không thể không thi triển thần thông mà có thể làm được. Chỉ có thể lấy Đạo niệm của bản thân để dẫn động mới có khả năng lay động thiên địa linh khí.

Đạo hoá Hoàng Tuyền được thi triển ra. Đạo của Vương Lâm dung nhập vào bên trong, hình thành một cỗ lực lượng cuồn cuộn. Giờ khắc này cả mặt đất rung chuyển. Những linh mạch toái vụn ở sâu bên dưới không ngừng ngưng tụ linh khí.

– Thức thứ ba của Đạo hoá Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền lực!

Vương Lâm ngâm khẽ, Hoàng Tuyền phía trên không trung lập tức truyền ra từng trận âm thanh ầm ầm. Cùng lúc đó, một lực hút khổng lồ từ bên trong dần dần lan tràn, cuối cùng trở nên cực hạn.

Toàn bộ mặt đất bỗng nhiên chấn động. Từng đạo linh khí từ các linh mạch tan vỡ bỗng nhiên từ dưới mặt đất dâng lên như một con du long. Ngay khi thoát lên nó lập tức bị Hoàng Tuyền hấp thu.

Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay trái hư không bắt lấy Tôn Tích, đưa vào trong Hoàng Tuyền rồi quát:

– Nhắm mắt, thổ nạp!Nguồn truyện audio

Đang ở trong Hoàng Tuyền, bên tai Tôn Tích truyền tới từng tiếng gào rít thê lương, tâm thần hắn run lên, vội nhắm hai mắt lại, toàn lực thổ nạp. Linh lực nồng đậm điên cuồng tiến vào trong cơ thể hắn.

Sau một lúc, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra một viên Bát phẩm đan dược, bóp nát phong sáp bên ngoài, lập tức một mùi hương nồng đậm từ nó phiêu tán ra. Hắn ném ra, quả đan dược này lập tức bay về phía Hoàng Tuyền. Đến giữa đường, đan dược này vỡ ra, hoá thành một làn khói nhẹ dung nhập vào trong Hoàng Tuyền.

Ba ngày sau, một tiếng thét dài từ trong Hoàng Tuyền của Vương Lâm truyền ra. Tôn Tích mở trừng hai mắt. Trong đôi mắt này loé ra thần quang. Thân mình hắn nhoáng lên một cái liền bước ra khỏi Hoàng Tuyền.

Hắn kinh ngạc nhìn đôi tay của mình, nguyên thần đảo qua, trên mặt lập tức lộ vẻ kích động. Hắn thở sâu, niềm vui sướng khi đã mất mà khôi phục lại tràn ngập toàn thân hắn.

Hắn hướng về Vương Lâm cúi đầu thật sâu, trầm giọng nói:

– Đại ân tái tạo của Hứa huynh, Tôn mỗ cảm kích vô cùng!

Ba ngày qua, Vương Lâm thuỷ chung vẫn khỗng chế Hoàng Tuyền. Lúc này Tôn Tích bước ra, Hoàng Tuyền cũng tiêu tan, hắn bình tĩnh nói:

– Tu vi của ngươi đã khôi phục tới Anh Biến trung kỳ nhưng cũng là cực hạn của ngươi. Ngươi không cần phải cảm ơn ta, chỉ là đạo nghĩa mà thôi!

Nói xong, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn không trung, hạ giọng nói:

– Nơi đây tạm thời giao cho ngươi, sau khi dàn xếp hậu nhân của ba nhà kia thì chờ ta trở lại!

Thân mình Vương Lâm bước về phía trước một cái, cả người đạp lên hư không, đi thẳng về phía chân trời.

Tầng tầng lớp lớp những cương phong không thể ngăn cản bóng dáng của Vương Lâm. Hắn giống như sao băng đột nhiên mọc ra từ trên mặt đất, rầm rộ lao lên, xuyên thấu Toả Tinh đại trận. Tinh La bàn hoá thành một đạo ngân quang, mang theo hắn thẳng tới Thiên Huyễn Tinh.

Vị trí của Thiên Huyễn Tinh đã ghi rõ ràng trong ngọc giản mà Tôn Tích đưa cho hắn.

Ngân quang hung hăng mang theo sát khí nồng đậm nhắm về hướng Thiên Huyễn Tinh lao tới!

Trong ngân quang, Vương Lâm khoanh chân ngồi đó. Trong ba ngày Tôn Tích khôi phục tu vi, ý niệm điên cuồng trong trái tim hắn buộc đầu óc phải thực thi. Giờ phút này hàn quang trong mắt hắn nồng đậm, lặng lẽ nhìn về phía trước.

– Huyễn gia ở Thiên Huyễn Tinh đã nhiều năm, thế lực cực kỳ phức tạp, rối rắm. Có điều ta cũng không tin trong gia tộc này có nhiều tu sĩ bước được vào bước thứ hai của tu đạo. Chắc rằng đến hôm nay cũng chỉ có một người mà thôi. Dù sao tu sĩ đạt tới bước thứ hai quả là quá mức ít ỏi.

Nếu là Huyễn gia Lão Tổ quyết bảo vệ Liễu Mi thì nhất định sẽ mời người tương trợ. Dù sao trên Thiên Huyễn Tinh này Huyễn gia cũng chỉ là một thế lực trong đó mà thôi.

Chương 638(a): Kinh thối Thiên Quỳ Tử

Trên Thiên Huyễn Tinh, Huyễn gia Lão Tổ dĩ nhiên đã hạ lệnh buộc toàn bộ trực hệ tộc nhân phải trở về, tập trung ở phía Nam của Thiên Huyễn Tinh, không được ra ngoài. Hắn lại mở ra Huyễn gia hộ tộc đại trận. Một đạo quầng sáng đã bao trùm cả phía Nam của Thiên Huyễn Tinh.

Chỉ là số lượng tộc nhân của Huyễn gia quá nhiều. Chỉ trong thời gian ngắn không thể toàn bộ đều trở về, còn có một bộ phân đang trên đường về. Huyễn gia Lão Tổ lo lắng nên đã phái ra đại lượng tu sĩ bậc cao của gia tộc phân tán ra thu thập tộc nhân trở về.

Thiên Huyễn Tinh có ba đại gia tộc tu chân, phân ra Thiên, Huyễn và Hứa gia.

Trong ba nhà này, Thiên gia tộc là lớn nhất, Huyễn gia đứng thứ hai, Hứa gia đứng sau cùng.

Bên trong Thiên gia có ba người bước vào bước thứ hai tu đạo. Với thực lực khổng lồ này trở thành bá chủ Thiên Huyễn Tinh, chiếm cứ phương Bắc và phương Đông của tinh cầu.

Còn Huyễn gia chỉ có hai người bước vào bước thứ hai, trong đó có một người đã tử vong khi một lần mở ra Lôi Tiên giới, một người còn lại chính là Huyễn gia Lão Tổ.

Lẽ ra với thực lực như thế này của Huyễn gia không thể xếp thứ hai trên Thiên Huyễn Tinh nhưng ngược dòng nhìn lại thì năm đó một người thuộc Huyễn gia cũng là một vị Tiên nhân của Lôi Tiên giới.

Nghe đồn rằng khi Lôi Tiên giới vẫn chưa sụp đổ thì tiên nhân của Huyễn gia vẫn lưu lại một kiện Tiên bảo truyền thừa cùng với một miếng ngọc giản hộ tộc.

Trong ngọc giản này có lưu lại một đạo thần thông của riên nhân này.

Như thế mới khiến cho Huyễn gia vẫn thuỷ chung bảo trì được địa vị dù cho lão yổ ra ngoài mấy ngàn năm.

Còn Hứa gia thì rất thần bí khiến cho hai nhà Thiên và Huyễn gia kiêng kị. Thậm chí có rất nhiều manh mối và dấu hiệu cho thấy Hứa gia ở Thiên Huyễn Tinh và Đông Lâm Tinh đại danh đỉnh đỉnh trong La Thiên Tinh Vực có rất nhiều mối liên hệ.

Uy danh của Đông Lâm Tinh quá lớn. Do đó Hứa gia hoàn toàn có thể xứng đáng trở thành thế lực thứ ba trên Thiên Huyễn Tinh. Cũng may Hứa gia tương đối khiêm tốn, bình thường cũng không tham dự những chuyện tình diễn ra trên Thiên Huyễn Tinh, cũng khiến cho ba phương thế lực khá là hoà hợp, ít có xung đột.

Một ngày nọ, một trong ba người đã đạt tới bước thứ hai, một vị đang có tu vi Âm Dương hư thật cảnh giới rời đi khỏi Thiên gia, bay thẳng vào tinh không.

Mục tiêu của hắn đúng là người đang tới nơi này, Vương Lâm !

Thiên Quỳ Tử là một trong ba lão tổ của Thiên gia, cũng đã tu đạo được vạn năm. Hắn từng là bạn tốt của Huyễn gia lão tổ thời niên thiếu, rất tâm đầu ý hợp. Lúc này đây hắn đạp tinh quang rời khỏi Thiên Huyễn Tinh, khoanh chân ngồi bên ngoài tinh không của Thiên Huyễn Tinh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xa xa, lẳng lặng chờ đợi.

Lần xuất hành này hắn không dùng danh nghĩa của Thiên gia mà lấy tư cách cá nhân trợ giúp Huyễn gia Lão Tổ. Chẳng qua hắn cũng không phải không công xuất thủ mà là nhìn trúng một bảo vật của Huyễn gia.

– Chỉ cần giết được tên to gan làm loạn kia liền có thể đạt được kiện bảo vật kia. Việc này cũng thật lắm phiền phức. Tên Huyễn Vô Tình kia vốn rất keo kiệt, lần này không ngờ lại hào phóng như thế… Thoạt nhìn Thiên Quỳ Tử chỉ độ bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, có chút anh tuấn. Lão mặc một bộ đạo bào màu trắng trên người, lại làm tăng thêm vẻ tiên phong đạo cốt.

– Chỉ sợ tên tiểu bối cả gan làm loạn này cũng tương đối khó giải quyết. Trước đó kiếm khí từ phía Huyễn gia truyền ra rất có thể có liên quan tới tiểu bối này. Việc này ta cũng không thể kích động, chờ khi tiểu bối kia tiến đền cần phải quan sát thật kỹ một phen. Nếu là có thể ra tay thì trực tiếp giết đi, đổi lấy pháp bảo. Nếu không thể xuất thủ… vì một pháp bảo cũng không đáng để tạo nên một ẩn họa cho ngày sau.

Thiên Quỳ Tử đã hạ quyết định liền nhắm hai mắt lại, lơ lửng giữa tinh không, không chút cử động.

Nhiều ngày sau, ngân quang gào rít trong không trung, giống như sao băng xông thẳng tới nơi này. Trong ngân quang, thần sắc của Vương Lâm lạnh lùng. Hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào Thiên Huyễn Tinh đang biến ảo ra đủ loại ánh sáng ở xa xa.

Hắn đến với mục đích giết người. Ai ngăn cản liền trở thành kẻ thù của hắn !

Ngân quang xông thẳng đến, Thiên Quỳ Tử giương đôi mắt lên, bình tĩnh nhìn lại.

Vương Lâm đồng dạng cũng nhìn thấy Thiên Quỳ Tử, đồng tử trong hai mắt co rút lại, lóe ra hàn mang.

– Quả nhiên có người trợ giúp !

– Người tới dừng lại !

Thanh âm của Thiên Quỳ Tử rất nhỏ, khi nói ra còn có chút mỏng manh. Nhưng ngay sau đó liền như hoá thành một đám pháp ấn, ầm ầm hướng về bốn phía mạnh mẽ khuếch tán, nghe như tiếng sấm đánh.

Ngân Long do Tinh La bàn của Vương Lâm hóa thành dưới âm thanh như tiếng sấm này dường như hào quang bị ảm đạm xuống. Ánh mắt của Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Thiên Quỳ Tử phía trước. Nếu lấy thần thức của hắn thì không thể nhìn ra được tu vi thực tế của hắn. Nhưng sau khi dung hợp với Tiên vệ khôi lỗi thì chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra đối phương đã đạt tới cảnh giới Âm Hư trong Âm Dương hư thật !

– Tiên vệ khôi lỗi tuy cũng là Âm Hư cảnh giới nhưng không thể nào có thể so sánh với tu sĩ chân chính, còn kém không ít !

Vương Lâm biết được điểm yếu của khôi lỗi. Nhưng Tiên vệ có thần thông chuyên dùng nên thực lực của nó cũng không kém.

– Ngươi tới là vì Huyễn gia !?

Ánh mắt của Thiên Quỳ Tử bình tĩnh, chậm rãi nói. Giọng điệu của lão hơi có chút kiêu căng.

Vương Lâm đứng trên Tinh La bàn, nhìn chằm chằm vào đối phương, âm thanh lạnh như băng nói :

– Đúng thế !

– Tuổi còn nhỏ cũng học đòi theo người ta đi diệt tộc nhà khác. Trưởng bối của gia tộc ngươi không quản hay sao? Ngươi nói tục danh của Tộc trưởng gia tộc ngươi ra đi, không chừng lão phu cũng quen biết, miễn cho ngươi một tràng sát kiếp !

Thiên Quỳ Tử nhìn về phía Vương Lâm, cẩn thận đánh giá một phen.

Hắn xem ra người này không có chỗ nào thần kỳ, tu vi cũng rất yếu, chưa đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ. Khi ánh mắt Thiên Quỳ Tử dừng lại đạo hư ảnh dưới chân Vương Lâm thì đôi mắt trở nên ngưng trọng.

– Khôi lỗi cảnh giới Âm Hư !? !

Dù thần sắc của Thiên Quỳ Tử vẫn như thường nhưng nội tâm cũng phải hít sâu một hơi.

– Đây là người của gia tộc nào? ! Không ngờ lại mạnh bạo như thế, đem tu sĩ có cảnh giới Âm Dương hư thật luyện thành khôi lỗi đưa cho vãn bối, này… Điều này quả thật đáng sợ ! !

Thiên Quỳ Tử nhìn chằm chằm vào hư ảnh dưới chân Vương Lâm, ánh mắt lộ ra lòng tham.

Ánh mắt của Vương Lâm lạnh lùng, bình thản nói :

– Tiền bối, ân oán giữa tại hạ và Huyễn gia mong rằng ngươi đừng có tham dự vào !

Đáy lòng của Thiên Quỳ Tử do dự, vừa muốn có khôi lỗi này, lại có chút cố kỵ về thế lực của gia tộc đối phương. Nhưng cuối cùng lòng tham đè được lý trí.

Dù sao, đối với hắn, một khôi lỗi cảnh giới Âm Hư có giá trị quá lớn ! Hơn nữa hắn là vì Huyễn gia mới ra tay. Trước không nói làm sao gia tộc tên này biết được hắn là kẻ giết người. Dù là biết được cũng có thể đổ hết lên đầu của Huyễn gia. Đến lúc đó hai nhà Thiên, Huyễn gia liên thủ, dù gia tộc của đối phương cũng phải cẩn thận, cân nhắc một hai.

– Giao khôi lỗi của ngươi ra đây, việc này lão phu cũng không quản nữa !

Ánh mắt của Thiên Quỳ Tử lóe lên, chậm rãi nói.

Hàn mang trong mắt của Vương Lâm càng lúc càng dày đặc, kiếm khí của Lăng Thiên Hậu chỉ còn lại hai đạo. Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, trước khi hắn chưa tiến vào Vực sâu triều tịch, vốn có hai đạo. Trợ giúp Cổ Yêu đã dùng mất một đạo, sau đó dưới Vực sâu triều tịch hắn lại đạt được hai đạo, tổng cộng có ba đạo.

Hư ảnh dưới thân Vương Lâm nhoáng lên một cái, biến ảo thành Tiên vệ khôi lỗi đứng trước người Vương Lâm. Chiến ý trong mắt nó lóe ra, nhìn chằm chằm vào Thiên Quỳ Tử.

– Giết !

Vương Lâm quát khẽ một tiếng. Đôi mắt của Tiên vệ sáng rực lên, bước tới một bước, trực tiếp lao ra. Cùng lúc đó hai tay xé một cái, bỗng nhiên giữa tinh không không ngờ bị xé ra mấy đạo cái khe.

Đôi mắt của Thiên Quỳ Tử co rụt lại. Thân mình lão vẫn chưa đứng lên, vẫn khoanh chân ngồi như cũ. Tay phải hắn bấm quyết, trong miệng lẩm bẩm. Từng đạo phù văn bay ra, bốn phía lập tức tràn ngập đại lượng phù văn. Những đám phù văn này tản mát ra những cỗ khí tức khổng lồ, mạnh mẽ ép về phía Tiên vệ.

Tiên vệ là do Tiên Đế Thanh Lâm phỏng theo Cổ Thần mà luyện chế ra, tuyệt đại bộ phận thần thông thể hiện ở trên cường độ của thân thể. Lúc này đây tay phải Tiên vệ bấm quyết, một đạo kim quang từ trong lòng bàn tay loé ra, bỗng nhiên tràn ngập toàn thân. Khoảnh khắc này, toàn bộ thân mình nó hoá thành một kim nhân, đạp mạnh xuống, đánh ra một quyền tấn công về phía trước.

Một quyền này hình thành âm thanh bạo hưởng liên tiếp nhau, ầm ầm vang ra, khiến cho tinh không xuất hiện vô số cái khe rất nhỏ. Một quyền này đánh ra khiến cho đại lượng phù văn phía trước lập tức sụp đổ.

Ánh mắt của Thiên Quỳ Tử lộ ra quang mang kỳ dị, cười lớn nói :

– Không ngờ lại là tế luyện ra một khôi lỗi có thân thể Âm Hư. Nó phải thuộc về lão phu rồi !

Hắn nói xong, chú ngữ trong miệng lại phun ra, thay đổi ngữ điệu, trở nên leng keng rất có lực, như tiếng kim loại ma sát vào nhau.

Trong phút chốc, những ký hiệu hiện có bỗng loé ra lôi quang, nháy mắt đã hoá thành vạn tiếng sấm đánh. Điện quang phóng đến như các viên Thiên lôi, lao thẳng về phía Tiên vệ khôi lỗi.

Những lôi quang này như lôi kéo nhau, hình thành một mảnh như muốn chiếu sáng cả tinh không, ầm ầm gào rít, đồng loạt đánh xuống.

Vương Lâm đứng trên Tinh La bàn, ánh mắt chợt loé lên, vỗ túi trữ vật. Xạ Thần xa lập tức bay ra, ầm một tiếng giữa không trung, hoá thành Lôi Thú. Con thú này gầm lên một tiếng, lao mạnh về phía trước.

Nó gầm rống. Nháy mắt khi âm thanh này truyền ra, ngàn vạn Lôi phù văn bỗng nhiên dừng lại. Ngay sau đó, khi Thiên Quỳ Tử đang ngẩn ra, phù văn bên trên lôi quang lập tức thoát ly ra, nhất tề hướng về phía Lôi Thú, bị nó há miệng nuốt vào trong miệng.

Thân mình của Lôi Thú bỗng nhiên bành trướng to hơn gấp đôi, làm ra một động tác như đã ăn no, lôi quang trong mắt cực kỳ nồng đậm.

– Đây… Đây là… Lôi Thú ! ! !

Thiên Quỳ Tử đứng phắt dậy, thần sắc lập tức đại biến, nhìn chằm chằm vào Lôi Thú, hít vào một hơi thật sâu.

– Đúng rồi ! Vì sao ngươi lại có kiếm khí sắc bén kia, vì sao có Khôi lỗi cảnh giới Âm Hư hộ thân !? Hết thảy là bởi vì ngươi chính là người của Lôi Tiên Điện ! ! !

Thiên Quỳ Tử thở mạnh một hơi, vội vàng thu hồi những phù văn hiện có, đáy lòng không còn chút tham niệm nào nữa !

– Tiểu hữu, thứ lỗi ! Vừa rồi là do lão phu lỗ mãng ! Đây là do hiểu lầm, một việc hiểu lầm mà thôi !

Sắc mặt của Thiên Quỳ Tử tái nhợt. Giờ phút này hắn không có điệu bộ của một tu sĩ đại thần thông như vừa rồi nữa !

– Ta không ngờ lại muốn đoạt vật của Lôi Tiên Điện… Vẻ mặt của Thiên Quỳ Tử chua xót !

Lão có thể trêu chọc bất kỳ một gia tộc tu chân nào trong La Thiên Tinh Vực nhưng cũng không dám có nửa điểm bất kính đối với Lôi Tiên Điện. Ba chữ Lôi Tiên Điện này chính là thứ không thể trêu chọc vào được !

Nguyên với tu vi, tâm trí của lão, không thể chắc chắn Vương Lâm chính là người của Lôi Tiên Điện. Hết thảy điều này chính là ở chỗ Lôi Thú.

Ở La Thiên Tinh Vực, chỉ Lôi Tiên Điện mới có được Lôi Thú. Điều này gần như là một điều chắc như đinh đóng cột ! Đồng thời Lôi Thú cũng chính là dấu hiệu của Lôi Tiên Điện.

Thiên Quỳ Tử đã tu luyện được vạn năm, chưa từng nghe nói có người nào không phải thuộc Lôi Tiên Điện mà lại có được Lôi Thú. Lôi Thú chỉ thuộc về Lôi Tiên Điện. Trong ý thức hắn điều này đã luôn tồn tại chắc nịch.

Thần sắc của Vương Lâm không có nửa điểm biến hoá, nhìn chằm chằm vào Thiên Quỳ Tử, bình tĩnh nói :

– Chỉ là hiểu lầm sao? !

Thiên Quỳ Tử cười khổ, đáy lòng tuy có khó chịu nhưng dù lấy tu vi của hắn nếu không đắc tội trước thì dù biết người này chính là người của Lôi Tiên Điện thì cũng không đáng phải nói như thế ! Chỉ có sứ giả của Lôi Tiên Điện đã bước vào bước thứ hai thì hắn mới có thể như thế.

Nhưng lúc này đây là do hắn chủ động trêu chọc trước, hơn nữa còn có âm mưu chiếm đoạt vật của Lôi Tiên Điện. Nhất là khi hắn cho rằng người này ở trong Lôi Tiên Điện cũng còn có một thân phận đặc thù, nếu không cũng sẽ không được Lôi Tiên Điện bố trí cho một khôi lỗi cảnh giới Âm Hư để bảo hộ.

Do dự một lúc, Thiên Quỳ Tử cười khổ nói :

– Tiểu hữu, ta không thể giúp ngươi đối phó với Huyễn gia được, dù sao chúng ta là cùng thuộc một tinh cầu. Hơn nữa bản thân ngươi là người của Lôi Tiên Điện, cũng không cần đến sự trợ giúp của lão phu. Tuy nhiên tiểu hữu cứ yên tâm, Thiên gia ta tuyệt không tham dự vào việc này, chặt đứt tất cả quan hệ đối với Huyễn gia !

– Ta muốn Tiên ngọc !

Vương Lâm bình tĩnh nhìn Thiên Quỳ Tử !

Thiên Quỳ Tử ngẩn ra, nói :

– Lôi Tiên Điện các ngươi còn thiếu Tiên ngọc sao? ! Được ! Lão phu cho ngươi !

Đáy lòng hắn cười khổ, thầm nhủ đây là sự trừng phạt đối với lòng tham của mình. Lôi Tiên Điện không thể chọc vào. Mỗi người bọn họ đều có một thần thông bảo mệnh bậc nhất. Ngoài điều này ra, dù chính mình thực sự ra tay giết người này thì sợ là không được bao lâu, toàn bộ La Thiên Tinh Vực không có chỗ nào để cho Thiên gia ta đặt chân !

– Người này muốn Tiên ngọc, sợ rằng số lượng rất nhiều ! Ôi, hắn không nói cụ thể nhất định là khiến cho mình phải tự cân nhắc, này… Thiên Quỳ Tử cắn răng một cái, từ trong lòng ngực xuất ra một cái túi trữ vật, có chút đau lòng ném cho Vương Lâm. Sau đó hắn ôm quyền, xoay người bay trở lại Thiên Huyễn Tinh.

Sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, vừa tiến nhập vào trong Thiên Huyễn Tinh, thần thức của hắn liền quét ra, trực tiếp bao phủ lấy Huyễn gia, âm trầm truyền ra một đạo thần niệm !

– Huyễn Vô Tình, ngươi làm cho Thiên mỗ đi trêu chọc người của Lôi Tiên Điện, Thiên mỗ nhớ kỹ ! Ngày mà Huyễn gia diệt tộc, Thiên mỗ nhất định báo ơn cho ngươi trên người của hậu nhân ngươi !

– Hắn không phải người của Lôi Tiên Điện mà cũng giống như nghĩa nữ Huyễn Mi của ta, đều đến từ Liên Minh Tinh Vực !

Trong Nhà Tổ của Huyễn gia, Huyễn gia Lão tổ cau mày, truyền ra thần niệm.

– Thúi lắm ! Thần thức của ngươi vừa rồi có nhìn thấy Lôi Thú không? ! Lôi Thú chỉ có tại Lôi chi Tiên giới, là dấu hiệu của sứ giả Lôi Tiên Điện. Việc này ai mà không biết !? !

Thiên Quỳ Tử giận dữ, thầm nghĩ Huyễn Vô Tình quả thật là Huyễn Vô Tình, tới thời khắc này mà còn muốn dấu diếm ta. Việc này Thiên mỗ nhớ kỹ trong lòng !

Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)