1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 153 [Chương 587 đến 590]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 153 [Chương 587 đến 590]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 587: Thân ảnh màu xám

Hắn nói xong, tay phải chụp về phía hình ảnh do những điểm sáng tạo thành lấp lánh kia. Hình ảnh tan vỡ, nhưng những điểm sáng dưới một trảo của người này lập tức ngưng tụ lại, hóa thành một quả thủy tinh to như ngón tay. Sau đó, nó bị hắn vung lên bay về phía Vương Lâm.

– Cầm lấy vật ấy. Thần thức của ngươi dung nhập có thể mượn tầm mắt của ta, tra xét tất cả trong Triều Tịch thâm uyên! Đây coi như là một phần lễ vật ta tặng cho ngươi sau khi chúng ta hoàn thành ước định!

Vương Lâm tiếp nhận thủy tinh, ôm quyền nói:

– Đa tạ Cổ Yêu tiền bối.

Thanh niên cười lắc lắc đầu, nói:

– Phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng. Ngươi đi đi, ta muốn bế quan một thời gian.

Vương Lâm đứng lên, nháy mắt biến mất vô ảnh, rời khỏi Long Đàm. Thanh niên nhìn nơi Vương Lâm biến mất, trong mắt lóe ra yêu dị chi mang.

– Ta chỉ cần thời gian một trăm năm, liền có thể hoàn toàn dung hợp toàn bộ thất yêu còn lại. Đến lúc đó, cổ yêu Bối La ta, liền có thể sống lại… Cổ ma Tháp Già! Cuộc chiến năm đó đã bị ngươi đoạt đi chiến quả. Trăm năm sau, ta muốn nhìn xem, ngươi khôi phục được bao nhiêu! Còn có tên tiểu tử kia, trong tâm thần hắn có khí tức của Cổ Thần. Khí tức này tuy nói rất nhạt, nhưng lại cực kỳ tinh thuần. Đối với cổ yêu bộ tộc ta và cổ ma mà nói, đây là thuốc bổ cực lớn! Chỉ có điều, khí tức này càng tinh thuần, ta lại càng không dám nuốt vào… Thanh niên nghĩ tới một tia khí tức kia, tâm thần run lên.

– Cổ Thần… Đó là bộ tộc vào lúc chia tách đã đạt được đại bộ phận lực lượng… Tia khí tức của tiểu tử này rất mạnh! Cổ Thần lưu lại tia khí tức đó ít nhất cũng là bát tinh, thậm chí rất có khả năng đạt tới cửu tinh… Cửu tinh Cổ Thần, cho dù là ta liên thủ với cổ ma cũng chưa chắc có thể thắng. Nếu hắn muốn giết ta, thật sự rất đơn giản. Hơn nữa trọng yếu nhất, trong khí tức này, có một luồng ý chí ẩn dấu cực sâu, khi ta tiếp xúc liền có cảm giác run rẩy. Cảm giác này, chỉ có vương tộc mới có thể như thế. Chính vì có một tia khí tức này, ta mới có thể mượn huyết dịch của hắn ngưng hình, mà không lo lắng có thể khiến tâm thần tan vỡ. Lúc trước ta không có nói thật với hắn, cho dù là có khí tức Cổ Thần, nếu không có một tia ý chí của vương tộc kia, cũng không thể khiến ta hóa hình!

Ta và cổ ma Tháp Già có thể sống sót tới nay, Cổ Thần nhất định cũng có thể. Nếu ta nuốt vào khí tức của hắn, nhất định sẽ tự mình chôn xuống mầm tai họa sau này!

– Chẳng qua, ta có thể chịu được phần hấp dẫn này, nhưng không biết cổ ma Tháp Già có thể đồng dạng nhẫn xuống không… Triều Tịch thâm uyên, là một địa phương cực kỳ thần bí trong mảnh đất Yêu Linh. Nơi này, liền là nguồn gốc của thủy triều ở bên ngoài. Vô số năm qua, đại lượng pháp bảo, tinh thạch, linh thú sau khi bị hút vào mảnh đất Yêu Linh, đã bị kéo thẳng vào nơi này.

Lúc này, ở chỗ sâu trong Triều Tịch vực, trong một màn sương đen lớn, có một chỗ trống trải khoảng trăm trượng, có mấy người khoanh chân ngồi.

Một người trong đó là một trung niên nam tử. Tướng mạo người này đường đường, nhưng lại xuất hiện một tia âm độc, khiến cho toàn thân có chút gì đó kiêu hùng.

Hắn khoanh chân ngồi ở giữa, sắc mặt lạnh lẽo, một đoàn khí màu tím đậm xoay quanh bên ngoài thân thể. Ở trên tay phải hắn cầm một đầu lâu hình dạng kỳ dị, tay hắn không ngừng vuốt ve trên mặt của đầu lâu.

Hai mắt của hắn mở ra khiến cho tinh thần của người khác chấn động phải lảng tránh.

Ở bên người hắn có bốn người khoanh chân ngồi. Bốn người này toàn bộ đều mặc đạo bào màu lam, sau lưng đeo đại kiếm. Nét mặt cả đám đồng dạng âm trầm.

Đúng lúc này, xa xa màn sương đen đột nhiên quay cuồng, một đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới, dừng lại ở phía trước mọi người. Người này cũng mặc mặc y phục màu lam, sau lưng mang đại kiếm. Hắn biểu tình chua xót, nói:

– Tham Lang tiền bối! Đàn thú phía trước vẫn chưa tản đi… Hơn nữa… So với trước đây càng nhiều hơn.

Trung niên nam tử kia chính là Tham Lang! Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

– Do lão phu xem thường nơi đây. Yêu thú nơi này đều ở trong tinh không rồi bị lực hút kéo đến đây. Trải qua lực lượng kỳ dị ở nơi đây cải tạo tự nhiên sẽ có một số cường đại giả xuất hiện.

– Tham Lang tiền bối! Bầy yêu thú này số lượng nhiều lắm. Hơn nữa bọn chúng vô cùng hung mãnh, lẽ ra loại yêu thú này phải tương đối nổi danh mới đúng. Nhưng vãn bối suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không nhớ ra đây rốt cuộc là yêu thú gì!

Đệ tử Đại La Kiếm Tông chợt trầm giọng nói. Địa vị của người này cực kỳ xảo diệu, mơ hồ tất cả đệ tử của Đại La Kiếm Tông dường như đều tập trung xung quanh hắn.

Tham Lang liếc mắt nhìn người này một cái. Hắn biết, người đang nói chuyện ở trong lòng những đệ tử Đại La Kiếm Tông này có uy vọng cực cao, bởi vì đối phương chính là đại sư huynh của bọn họ, Thần Long!

Người này là ái đồ của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, tâm cơ thâm trầm, một thân tu vi ẩn dấu đến nỗi ngay cả hắn cũng phải sau vài lần nhìn kỹ mới nhìn ra manh mối. Người này biểu hiện bên ngoài là Anh Biến hậu kỳ, nhưng thực tế tu vi lại đã đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ. Trong Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử, người này tu vi không phải cao nhất, nhưng cho dù là Sửu Ngưu tu vi thực tế đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ đối với Thần Long này cũng phải cực kỳ cung kính.

Nghe được câu hỏi của Thần Long, Tham Lang trầm ngâm một lát, nói:

– Con thú này hình dạng kỳ dị, lão phu cũng chưa từng thấy qua. Trong tinh không vô hạn, dưới sự biến hóa của thiên đạo, tu sĩ không có khả năng biết được toàn bộ sinh linh.

Nhất là con thú này rõ ràng là bị triều tịch của 5000 năm một lần hút kéo đến, thời gian ở nơi đây chỉ sợ đã từ rất lâu. Không nhận ra con thú này, chẳng có gì là lạ!

Thần Long không nói gì nữa. Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Một tiếng rít chói tai từ phía xa chầm chậm truyền đến. Ở sát cửa ra của hắc vụ kia, một đàn yêu thú cao mấy trượng, toàn thân lông tơ đen kịt. Bản thân có cái vòi sắc bén đang phe phẩy cánh, vây quanh toàn bộ cửa ra.

Hai mắt đỏ ửng, lộ ra hàn mang âm u, cái xúc tu thật dài khiến người ta nhìn thấy phải sợ hãi.

Loài thú này, nếu Vương Lâm nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Chúng nó chính là Văn Thú! Chẳng qua, thân thể của bọn chúng cũng không phải là màu tím.

– Thân thể của Thân Hầu đã bị yêu thú này cắn nuốt. Ngay cả nguyên thần cũng không trốn thoát… – Ngọ Mã bên cạnh Thần Long thấp giọng nói.

Trên mặt Thần Long lộ vẻ chua xót. Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử bọn họ, ngoại trừ Mạt Dương đã chết còn có Tử Thử và Hợi Trư lưu lại bên ngoài, còn lại chín người toàn bộ theo Tham Lang đi tới Triều Tịch vực.

Tham Lang nói rằng qua sự quan sát của hắn thì nơi này, chính là bảo tàng lớn nhất trong toàn mảnh đất Yêu Linh. Đối với lời nói của Tham Lang, ngoại trừ Thần Long, số đệ tử Đại La Kiếm Tông còn lại đều động tâm.

Bọn họ đúng là tận mắt nhìn thấy vô số pháp bảo khiến người ta đỏ mắt và các loại vật kỳ dị ở Đông Hải bị hút vào mảnh đất Yêu Linh.

Có thể nói mục đích của bọn họ tiến vào nơi này, ngoại trừ đạt được truyền thừa của cổ yêu, thì là tìm kiếm những pháp bảo và vật kỳ dị ấy.

Thần Long luôn luôn bình tĩnh, tuy nói cảm thấy không ổn, nhưng lại nghĩ không ra lý do cự tuyệt. Chẳng qua hắn vẫn nghĩ ra được là không để tất cả sư đệ toàn bộ ở cùng một chỗ. Mà tách ra ba người do Sửu Ngưu dẫn đầu theo một hướng khác tiến vào, hai bên vẫn giữ liên hệ. Ngoại trừ việc đó, còn lưu lại Tử Thử và Hợi Trư ở bên ngoài.

Khi mới tiến vào khu vực Triều Tịch, trên đường đều rất thuận lợi. Nhưng sau khi Tham Lang ở trong một sơn động vô danh lấy ra một vật tất cả lập tức thay đổi!

Bọn họ đột nhiên bị loại yêu thú kỳ dị này xuất hiện vây ở nơi này, không thể ra ngoài. Cho đến nay đã kéo dài gần trăm năm!

Thời gian trăm năm, nói đến dài đằng đẵng, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng là cực nhanh. Ở trong vực sâu không có ngày đêm, hoàn toàn bị bao phủ bởi làn sương đen, chỉ cần ra ngoài, sẽ gặp phải sự vây công của vô số yêu thú kia.

Sư đệ Thân Hầu bỏ mình trong một lần cường hành công kích. Mặc dù trước khi chết thi triển ra kiếm khí của sư tôn, tuy giết chết không ít yêu thú, nhưng bầy yêu thú bên ngoài, thật sự quá nhiều! Thần Long biết, cho dù là tập hợp tất cả kiếm khí cũng không thể từ nơi này đi ra!

– Không thể ở đây như vậy! – Thần Long hít sâu, đứng lên, nhìn về phía Tham Lang. Hành động của hắn, lập tức khiến cho bốn đệ tử Đại La Kiếm Tông còn lại đều đứng dậy, vây Tham Lang ở bên trong.

Thần sắc Tham Lang vẫn như thường, giữ nguyên nét âm trầm, khàn khàn cười nói:

– Các vị hiền chất (cháu), đây là ý gì!

– Tham Lang tiền bối! Vãn bối muốn biết, ngươi ở trong hang động kia đã lấy được cái gì? – Thần Long trầm giọng nói. Trong mắt Tham Lang hiện lên một tia trào phúng, nói:

– Ngươi muốn biết? – Hắn nói xong, vỗ túi trữ vật, một quả trứng hình tròn xuất hiện ở trong tay. Trên quả trứng này không có sức sống, chỉ có một làn Tử khí bao phủ.

Ánh mắt của Thần Long nhìn thoáng qua trên quả trứng kia. Dọc trên đường đi hắn có chút hiểu biết đối với Tham Lang. Công pháp của người này hẳn là có liên quan với Tử khí, mượn vật này tu luyện, ngược lại cũng có thể hiểu được.

Chương 588: Phát sinh rạn nứt với Thiên Vận Tử

Chỉ có điều, đây rốt cuộc có phải là vật Tham Lang phát hiện hay không, thì lại là chuyện khác.

– Nhóc con, lão phu nể mặt sư tôn Lăng Thiên Hậu của các ngươi, lần này miễn đi tội bất kính. Nếu có lần sau, đừng trách lão phu vô tình. Hừ, lúc lão phu tu luyện, các ngươi còn chưa sinh ra. Người dám nói thế với ta, không ai có thể sống sót!

Trong mắt Tham Lang hiện lên một tia lạnh lẽo, ngữ khí tuy nhạt, nhưng truyền vào tai của bốn đệ tử Đại La Kiếm Tông lại như sấm đánh. Ngoại trừ Thần Long, còn lại cả đám đều theo bản năng lui lại phía sau. Thần Long cúi đầu, trong mắt lóe lên chút sát khí, cung kính nói:

– Tiền bối chớ trách, vãn bối chỉ có chút nóng vội. Dù sao chúng ta bị vây ở nơi này cũng đã gần trăm năm rồi.

– Gấp cái gì, thêm trăm năm nữa, nhất định sư tôn của các ngươi sẽ tới nơi này. Đến lúc đó, thì sẽ cứu các ngươi ra. – Tham Lang nhắm lại hai mắt, chậm rãi nói.

Thần Long khoanh chân ngồi xuống, trầm mặc không nói. Hắn đã sớm nhìn ra Tham Lang này có chút cổ quái. Đối phương dường như cố ý lưu lại nơi này, cũng không nóng nảy chuyện thoát ra. Trong chuyện này, nhất định có nguyên nhân!

Khi đệ tử Đại La Kiếm Tông và Tham Lang bất hòa. Vương Lâm đang bay cực nhanh về phía cửa ra của Triều Tịch vực ở Hỏa Yêu quận. Đối với triều tịch thâm uyên, lúc trước Vương Lâm đã nghe Diêu Tích Tuyết nói qua.

Dựa theo cách nói của Diêu Tích Tuyết, lệnh bài khiến đám người Thiên Vận Tử đỏ mắt kia, lúc này đang ở trong Triều Tịch thâm uyên.

Có xem xét việc ấy, Vương Lâm lại biết được trăm năm trước Tham Lang và đệ tử Đại La Kiếm Tông đã biến mất một cách thần bí, không biết đi đâu. Trong lòng hắn có một suy đoán lớn mật, mấy người Tham Lang, rất có khả năng, cũng đã đi tới Triều Tịch vực này.

Nếu đối phương đi ra, thì cũng thôi. Chỉ khi nào đối phương đến nay chưa đi ra, như vậy cửa ra duy nhất ở Hỏa Yêu quận này, Vương Lâm liền chuẩn bị bố trí tốt một phen, để được vẹn toàn.

Dưới Đại Na Di tốc độ của hắn cực nhanh, bay về phía cửa ra ở Hỏa Yêu quận được đánh dấu trong quả cầu thủy tinh.

Trong khi phi hành, Vương Lâm không khỏi nhớ tới cảnh tượng dung hợp với thân ảnh màu xám trong không gian truyền thừa kỳ dị của cổ yêu… Thần thông của thân ảnh màu xám thi triển là Sát Lục Tiên Quyết. Trong khoảnh khắc dung hợp, Vương Lâm có một loại cảm giác hư ảo đốn ngộ. Trong khoảng khắc đó, giống như sát lục chi khí của hắn từ trăm vạn, nháy mắt đã biến thành ngàn vạn.

Chỉ có điều, trong nháy mắt khi sát lục chi khí đạt tới ngàn vạn, hóa thành Sinh ấn, không ngờ dưới sự dung hợp tương hỗ đã hình thành một ấn quyết quỷ dị! Ấn quyết này, ẩn chứa ngàn vạn sát lục. Khi nó xuất hiện, lập tức không chịu Vương Lâm khống chế, trực tiếp ấn lên mi tâm trên trán của hắn. Lạc ấn này xuyên thấu thân thể của hắn, không ngờ ấn sâu trong nguyên thần. Nguyên thần cùng thiên địa nguyên khí dung hợp, dưới một loại chuyển hóa kỳ dị, lập tức chặt đứt liên hệ giữa nguyên thần và thân thể của Vương Lâm.

Sau đó, nguyên thần của hắn ở trong tam tức (ba lần hít thở), hòa tan, rồi bị lạc ấn kia hấp thu toàn bộ. Ngay sau đó, sức sống của hắn, hóa thành một đạo khí xám, đồng dạng bị lạc ấn kia hấp thu.

Vương Lâm lấy góc độ của kẻ thứ ba, tận mắt nhìn thấy, tự thể nghiệm hết thảy. Cảnh tượng này khiến trong mắt hắn xuất hiện sự lạnh lẽo và tràn ngập sát khí.

Hắn nhìn thấy thân thể và nguyên thần của mình, hết thảy của mình toàn bộ đều bị ngàn vạn sát lục chi khí hóa thành lạc ấn kia hấp thu. Sau đó lạc ấn phá thể mà ra. Giống như cổ trùng ký sinh ở trong người, sau khi hấp thu toàn bộ chất dinh dưỡng liền chui ra.

Lạc ấn này mang theo hương vị từ từ bay ra, ầm một tiếng, hóa thành một đạo sát lục chi khí.

Đây, mới là sát lục chi khí chân chính!

Tâm thần Vương Lâm chấn động. Cho dù qua một chút thời gian, đến lúc này nhớ lại một cảnh tượng kia, Vương Lâm vẫn đang có một loại cảm giác hoảng sợ. Hắn hít một hơi thật sâu, hàn mang và sát khí trong mắt, giống như sắp sửa bùng nổ, lại lập tức bị hắn che dấu thật sâu.

Đối với cảnh tượng trong không gian kỳ dị kia, Vương Lâm không thể phân rõ thật giả. Nhưng hắn bằng vào sự hiểu biết đối với Sát Lục Tiên Quyết, cũng mơ hồ cảm thấy, cảnh tượng này là thật.

Ở trong cảm ngộ kỳ dị kia, Vương Lâm nhớ lại trạng thái ngay lúc đó, bản thân như trải qua biết bao năm tháng, có thể khiến mình nháy mắt liền thôi diễn thần thông tới mức đại thành, từ đó cảm ngộ sâu sắc hơn.

Nếu là loại người thiên tư tuyệt đỉnh, thậm chí có thể ở trong loại cảm ngộ này, tự mình sáng tạo ra thần thông thuộc về chính mình. Và ở trong vô số lần thôi diễn, có thể tu chỉnh thần thông vô số lần, đạt tới một trình độ hoàn mỹ.

Tôn Vân chính là loại người này.truyện huyền huyễn audio

Tư chất của Vương Lâm, tuy nói trải qua gần tám trăm năm biến hóa cùng với có được tiên thể cải biến rất nhiều. Nhưng dù vậy, so với Tôn Vân loại thiên tài ngay cả Cổ Yêu cũng phải sợ hãi mà nói, còn kém hơn rất nhiều.

Hắn không tự mình sáng tạo được thần thông, nhưng dựa vào nhạy bén và quan sát, lấy thời gian ngắn nhất tỉnh lại từ trong không gian kỳ dị kia. Và với quyết đoán ngay cả Tôn Vân kia cũng không làm được, trực tiếp dung hợp với thân ảnh màu xám đang biến mất với tốc độ cực nhanh.

Phải biết rằng, Tôn Vân năm đó sau khi tất cả huyễn ảnh biến mất hơn một nửa mới tỉnh táo lại.

Sự quyết đoán này của Vương Lâm, tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh. Cho dù là Thiên Vận Tử cũng không nghĩ đến, Vương Lâm có thể ở trong truyền thừa của cổ yêu cảm ngộ và đạt được huyền bí của Sát Lục Tiên Quyết!

– Thiên Vận Tử! Ta từng nói qua, nếu ngươi không phụ ta, Vương mỗ cuộc đời này quyết không phụ ngươi. – Thanh âm lạnh lẽo như gió nơi âm phủ của Vương Lâm vang vọng.

– Sát Lục Tiên Quyết, thần thông đích xác kinh người. Chỉ có điều, Thiên Vận Tử! Ngươi không khỏi quá mức độc ác. May mà ta cảm ngộ có hạn, nhiều nhất chỉ có trăm vạn, nếu cảm ngộ sâu hơn nữa, đạt tới ngàn vạn sát lục, chỉ sợ ta đã sớm biến thành một đạo sát lục chi khí thực sự, để cho ngươi hấp thu! – Vương Lâm đang phi hành, thở ra một hơi thật dài.

– Năm đó Thiên Vận Tử áo xám kia từng nói, bởi vì ý cảnh của ta, cho nên truyền cho ta Sát Lục Tiên Quyết … Năm đó ta không có nghĩ nhiều Nhưng lúc này liên hệ sự việc trước sau, chỉ sợ mấy trăm năm trước khi ta ở Chu Tước Tinh hóa thần, chính bởi vì bị Thiên Vận Tử nhìn thấy cảm ngộ sinh tử luân hồi, nên mới có ý niệm thu ta làm đồ đệ!

Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Khi mở ra, hai mắt của hắn trong vắt rồi biến mất.

– Việc này có chút cố chấp, trước mắt còn không thể lập tức kết luận. Thiên Vận Tử dù sao cũng có ơn tri ngộ với ta. Lúc trước lựa chọn Sát Lục Tiên Quyết là quyết định của ta. Tuy hắn có ý đưa đẩy… Việc này ngày sau còn cần quan sát cẩn thận. Tuy nhiên tu vi của Thiên Vận Tử rất cao, nếu không nắm chắc chống lại được, không thể để hắn phát hiện ta đã biết hết những việc này… Chỉ có điều Sát Lục Tiên Quyết cần phải nghiên cứu cẩn thận xem có khả năng phá giải hay không!

Bên ngoài cửa ra của triều tịch thâm uyên ở Hỏa Yêu quận, Vương Lâm lưu lại ở nơi này mấy ngày. Hắn cũng không bố trí trận pháp và phong ấn quá mạnh mẽ. Mà ngược lại, chỉ lưu lại một ít cấm chế đơn giản nhưng lại bí mật.

Những đạo cấm chế đó không có lực công kích, nhưng lại có tác dụng truy tung. Nếu có người từ nơi này đi ra, trừ phi tu vi cực cao, nếu không hơi chút vô ý, sẽ bị cấm chế này lưu lại ấn ký, có thể khiến cho Vương Lâm phát hiện.

Làm xong tất cả những việc này, Vương Lâm vứt bỏ hết thảy tạp niệm, toàn lực tiến về phía Thủy Yêu quận. Hắn muốn đi vào ở đây, sau đó triển khai thần thức, toàn lực tìm kiếm Chu Dật! Chu Dật có ân đối với hắn, Vương Lâm nhất định cần phải cứu!

– Ngoại trừ cứu Chu Dật tiền bối, còn có. Cự Phú.

Trong khi Vương Lâm thi triển Na Di, ánh mắt chợt lóe. Năm đó ở trong Đông Hải bên ngoài triều tịch, hắn nhớ kỹ rõ ràng thấy Cự Phú nhoáng lên mà qua… Mấy ngày sau, phía tây trong Thủy Yêu quận, ở một nơi được gọi là Vân Hải. Nơi này quanh năm bị mây bao phủ. Ở sâu trong Vân Hải, có một chỗ trong lòng đất lan tràn vô số vết nứt. Đây chính là một trong những thông đạo của triều tịch thâm uyên!

Bốn tu sĩ hai nam hai nữ, lúc này đứng ở bên ngoài Vân Hải, nhìn vào bên trong!

Trong bốn người này thì một trong hai người con gái có mái tóc búi cao, hai lọn tóc mai giống như nhành liễu rủ xuống, mi tâm điểm xuyết mấy điểm thủy tinh lóng lánh. Lông mi cong vút giống như vầng trăng khuyết, hai mắt hữu thần ánh ra như minh châu. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp như ôn ngọc. Tuy nói không có dung mạo tuyệt luân, nhưng cũng khiến cho vầng trăng phải e thẹn. Tuổi nàng thoạt nhìn ước chừng hai mươi, nhưng một tia thấm nhuần trong mắt, tỏ ra thành thục không phù hợp với tuổi tác bề ngoài.

Một thân áo trắng mặc trên người, mặc dù không bó sát, nhưng vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ khiến cho người ta phải động tâm.

Người tu đạo am hiểu trú nhan, cũng có người tu vi cao thâm khiến cho thọ nguyên gia tăng. Nhìn từ bề ngoài, cũng rất khó nhìn ra tuổi thực.

Chương 589: Phát sinh rạn nứt với Thiên Vận Tử

Ở bên cạnh nữ tử này là một nữ tử khác lại có chút bình thường. Thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, thân thể mảnh khảnh, dường như gió thổi qua sẽ bay đi theo gió. Nàng mặc bộ y phục màu hồng, làm nổi bật vẻ mặt có chút trắng xanh. So sánh với nữ tử kia, nàng thiếu một chút sắc sảo, nhưng lại nhiều hơn một phần đáng yêu.

– Hai vị sư muội! Nơi này, chính là vân vụ sơn hải của Thủy Yêu quận. Năm đó ta trong lúc vô ý phát hiện nơi đây, ở trong này lưu luyến quên về. Vi huynh tuy chưa đi qua tiên giới, nhưng vân vụ sơn hải này nhất định hơn tiên giới một bậc. Mộ Dung huynh, ngươi thấy thế nào? – Bên cạnh hai nàng, một thanh niên mặc hồng bào ôn hòa nói. Thanh niên này tướng mạo có chút anh tuấn, lại có một cỗ ngạo khí lộ ra, giống như thiên chi kiêu tử.

– Có thể! – Nam tử bên cạnh lạnh lùng nói. Người này mặc hắc y, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, hắn nói xong, liền nhắm hai mắt lại, không hề nói nữa.

Thanh niên mặc y phục màu hồng khẽ mỉm cười. Hắn đã sớm quen với phương thức nói chuyện ngắn gọn của đối phương.

– Đỗ sư huynh lưu luyến ở trong này, chỉ sợ không phải là vì vân vụ này. – Nữ tử có dung mạo tuyệt đẹp mím môi khẽ cười nói.

– Thật không dám dấu diếm. Triệu sư muội! Ở trong vân hải này, ta đã phát hiện một vết nứt. Nơi này, chỉ sợ chính là triều tịch thâm uyên trong lời đồn. – Hồng bào thanh niên cười nói.

Nữ tử họ Triệu kia đảo mắt qua, lúc đang muốn nói. Đột nhiên, hắc y thanh niên đang nhắm mắt bên cạnh, bỗng mở hai mắt, nhìn thẳng về phía xa.

– Rất mạnh! – Một tia sáng chợt lóe lên trong ánh mắt, hắc y thanh niên mở miệng nói.

Xa xa nơi chân trời, một đạo cầu vồng phá không mà đến, ở giữa không trung hóa thành một thanh niên mặc áo trắng. Người này tướng mạo tầm thường, không có chỗ nào đặc biệt. Hắn đứng giữa không trung, không nhìn bốn người, mà ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua mây mù, rồi bước về phía trước.

– Là hắn!

Hồng bào nam tử sau khi thấy rõ tướng mạo đối phương, thoáng sửng sốt, nhưng lập tức trong mắt lại có một tia kinh ngạc thoáng qua. Hắn đã nhìn ra tu vi của đối phương, không ngờ đã đạt tới Vấn Đỉnh! Suy nghĩ của hắn trong nháy mắt xoay chuyển, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nói:

– Vương sư đệ, dừng bước!

Bạch y thanh niên chính là Vương Lâm. Hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía bốn người kia. Hướng hắn nhìn đầu tiên, không phải là hai nữ tử kia, cũng không phải là hồng bào thanh niên, mà là hắc y nam tử kia.

– Người này có thể ở ngoài ngàn dặm đã phát hiện ra ta, tu vi không kém. Xem tiên nguyên chi lực, ứng với Vấn Đỉnh sơ kỳ!

Ánh mắt Vương Lâm bình thản, nhìn lướt qua, cuối cùng dừng lại trên người hồng bào thanh niên. Người này hắn có chút quen thuộc, là xích hệ đệ tử của Thiên Vận Tử.

Trong bốn người này, ngoại trừ hắc y nam tử, ba người còn lại đều là Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Tuy nhiên người thanh niên thuộc xích hệ kia, hiển nhiên tu vi đã bước một bước vào Vấn Đỉnh, chỉ cần nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên. Chắc là bởi vì lo lắng tới chuyện phải vượt qua cánh cửa sinh tử, cho nên vẫn chưa từng bước ra!

– Vương sư đệ, tại hạ Đỗ Kiến.

Hồng bào thanh niên cười nói. Hắn cân nhắc một chút liền biết, chỉ sợ Vương Lâm này cũng không biết được tên họ của mình.

– Ra mắt Đỗ sư huynh. – Vương Lâm ôm quyền nói. Đỗ Kiến cười chỉ hắc y nam tử, nói:

– Vương sư đệ, hắn là Mặc môn Mộ Dung Trác. Về phần hai vị này chính là đạo hữu Phù Vân phái.

Hắc y nam tử Mộ Dung Trác, đánh giá cẩn thận Vương Lâm vài lần, ôm quyền nói:

– Vương đạo hữu! Tại hạ Mặc môn tứ đại đệ tử Mộ Dung Trác!

Mộ Dung Trác dứt lời, trong ánh mắt của Đỗ Kiến và hai nàng kia đều lộ vẻ kinh ngạc. Dọc theo đường đi ba người bọn họ chưa bao giờ thấy Mộ Dung Trác một câu nói quá năm chữ. Tính cách trầm mặc ít lời của người này, đã ghi tạc thật sâu trong lòng bọn họ.

Cho dù trên đường gặp đồng đạo Vấn Đỉnh trung kỳ, Mộ Dung Trác cũng chưa bao giờ nói ra nhiều từ như vậy.

Nhất là trọng điểm lời nói của người này lại là giới thiệu bản thân. Ba người đều là người tu luyện nhiều năm, có thể tu đến trình độ này, tự nhiên không có người ngu dốt. Lời nói vô cùng đơn giản này, lại lộ ra một cỗ tôn kính trong cùng thế hệ.

Nữ tử họ Triệu có dung mạo mĩ miều, hai mắt mỹ lệ nhìn Vương Lâm, tươi cười thản nhiên nói:

– Vương sư huynh. Tiểu muội Triệu Y Huyên, vị này chính là sư muội ta Từ Phi.

– Từ Phi… Cái tên đơn giản này, lại gợi lên một chút hồi ức trong lòng Vương Lâm. Hắn không khỏi nhìn về phía nữ tử nhu nhược kia. Nàng hướng Vương Lâm hạ thấp người, hạ giọng nói:

– Từ Phi ra mắt Vương sư huynh.

Đỗ Kiến liếc mắt nhìn Vương Lâm, cười rất có thâm ý, nói:

– Vương sư đệ chẳng lẽ nhận biết Từ sư muội?

Vương Lâm lắc đầu, nói:

– Không biết, chẳng qua tên của Từ sư muội và một người đồng môn hồi nhỏ của Vương mỗ giống nhau mà thôi.

Đỗ Kiến khẽ mỉm cười, tránh đi đề tài này, nói:

– Vương sư đệ, ngươi tới nơi này, đúng là vì Triều Tịch thâm uyên? – Hắn chẳng hề giấu diếm hoặc nói lời khách sáo, mà nói thẳng ra luôn. Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, gật đầu nói:

– Đúng vậy!

Ánh mắt Đỗ Kiến ngưng lại một chút, nói:

– Vương sư đệ! Trong Triều Tịch thâm uyên hung hiểm rất nhiều. Mặc dù ngươi có tu vi Vấn Đỉnh, chỉ sợ cũng khó tiến vào. Mục tiêu của bốn người chúng ta cũng là Triều Tịch thâm uyên, không bằng kết bạn, cũng có chút phối hợp.

Vương Lâm có chút trầm ngâm. Hung hiểm của triều tịch thâm uyên, hắn có chút hiểu biết. Trước khi tới đây, hắn đã dùng thủy tinh của Bối La đưa cho tra xét một phen. Trong đó có mấy địa phương, với tu vi của hắn muốn vượt qua cần phải mạo hiểm.

Nếu trong bốn người này không tồn tại Mộ Dung Trác kia, Vương Lâm sẽ lập tức cự tuyệt. Nhưng có Mộ Dung Trác tình huống lại không giống. Tu vi của Mộ Dung Trác này mặc dù là Vấn Đỉnh sơ kỳ, nhưng nếu có thể ở ngoài ngàn dặm phát hiện mình nhất định có chỗ thần thông. Vương Lâm khẽ mỉm cười, nói:

– Như vậy rất tốt!

Nét mặt Đỗ Kiến tươi cười, nhưng trong lòng lại hừ lạnh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Vương Lâm đạt tới Vấn Đỉnh, khiến cho trong lòng hắn không có nửa điểm ngờ vực và đố kị.

Hắn nhớ rõ ràng, năm đó khi nhìn thấy Vương Lâm, đối phương chẳng qua là một tu sĩ Anh Biến trung kỳ. Nhưng hiện tại, ngắn ngủi trăm năm thời gian, người này không ngờ đã đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ. Hơn nữa xem bộ dáng, không giống như vừa đạt tới, ngược lại càng giống như đã sớm bước ra một bước Vấn Đỉnh!

“Thổ bao tử (tên nhà quê) đến từ phế khí tinh (hành tinh vứt đi) này tu vi tăng lên nhanh như vậy, chắc chắn trong này có nguyên nhân. Hơn nữa không ngờ hắn vượt qua được kiếp nạn sinh tử khi Vấn Đỉnh. Việc này, chỉ sợ không đơn giản như vậy! Hơn nữa người này nếu tiếp tục phát triển, chỉ sợ sau bốn trăm năm tu vi của hắn sẽ rất cao. Như vậy, địa vị tử hệ của hắn sẽ lập tức tăng lên.” – Trong lòng nổi lên ác ý, nhưng ngoài mặt, Đỗ Kiến lại vẫn thản nhiên, tươi cười ôn hòa, giống như thực sự là một vị huynh trưởng.

Chẳng qua, đối mặt với hắn chính là Vương Lâm, đã ở trên Chu Tước Tinh lăn lộn giữa sinh tử mấy trăm năm, trải qua rất nhiều chuyện của đời người, đã sớm luyện ra nhạy bén và thông duệ.

Cùng thổ bao tử của suy nghĩ trong lòng hắn thật sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Cả đời của Đỗ Kiến nếu so sánh với Vương Lâm, có thể nói là nhỏ bé không đáng kể!

Một nhóm năm người không nói chuyện nữa, thẳng hướng Vân Vụ sơn hải mà đi.truyện Ma Tu audio

Mây mù lượn lờ, khiến cho khung cảnh có chút hư ảo. Thoạt nhìn, cực kỳ đồ sộ đồng thời cũng có một loại mỹ lệ khiến người ta say mê.

Đôi mắt đẹp của Triệu Y Huyên chốc chốc lại nhìn về phía Vương Lâm. Đối với hắn, nàng có chút nhìn không thấu. Ở mảnh đất Yêu Linh này, cho dù là những yêu suất (những chàng trai anh tuấn) kia, nàng cũng có thể liếc mắt một cái nhìn thấu nội tâm. Hơn một trăm năm qua, người khiến nàng nhìn không thấu chỉ có hai người.

Vương Lâm như xuyên qua một mảnh mây mù, thoạt nhìn có chút mơ hồ. Ánh mắt của Triệu Y Huyên giống như bị sương mù cản trở, càng thêm không thể thấy rõ.

Người đầu tiên nàng nhìn không thấu, chính là Thần Long của Đại La Kiếm Tông. Trên người người này luôn luôn có một đoàn sương mù. Khi nàng muốn nhìn kỹ thì sương mù kia lại biến thành một thanh lợi kiếm, ngăn cản sự xâm nhập của nàng.

Về phần người nhìn không thấu còn lại là Mộ Dung Trác! Ánh mắt của Triệu Y Huyên đảo qua trên người Mộ Dung Trác phía trước.

Mộ Dung Trác trong mắt nàng khi thì dường như rõ ràng trong suốt, nhưng lại có khi là một đầm nước đọng, biến hóa liên tục khiến nàng rất khó tìm hiểu tâm tư của đối phương.

Người cuối cùng nhìn không thấu, chính là Vương Lâm đột nhiên xuất hiện. Trong mắt Triệu Y Huyên, Vương Lâm lại càng kỳ dị hơn. Người này không có sương mù như Thần Long, cũng không có biến hóa giống như Mộ Dung Trác. Nhưng hắn chỉ bằng vào định lực của bản thân khóa trụ toàn bộ tâm thần!

Hắn không cần sương mù, không cần biến ảo. Chỉ cần đóng lại cánh cửa của tâm linh!

Trong mắt Triệu Y Huyên hiện lên một tia sáng kỳ dị. Đúng lúc này, Vương Lâm đang chạy ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, như tùy ý liếc mắt nhìn nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt xoay đầu lại.

Chương 590: Tên nhà quê

Nhưng ánh mắt này lại giống như lợi kiếm, trực tiếp đâm vào tâm thần của Triệu Y Huyên.

“Là cảnh cáo sao… Vương Lâm rất thú vị. Cho dù là Thần Long của Đại La Kiếm Tông phải sau khi ta tăng cường thần thông mới chú ý đến ta. Về phần Mộ Dung Trác kia, cũng phải thông qua một tia dấu vết để lại mới phát giác ra thần thông của ta… Nhưng Vương Lâm vào lúc tâm niệm ta vừa động lại lập tức phát hiện dị thường…” Trong mắt Triệu Y Huyên lộ vẻ hứng thú, nhưng rất nhanh đã được che dấu thật sâu.

Vương Lâm vừa đi, vừa nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh.

“Bốn người này ngược lại cũng có hứng thú, đều che giấu tâm tư, hơn nữa thần thông cũng không kém. Tuy nhiên trong bốn người bọn họ, không đơn giản nhất, chính là nữ tử họ Từ nhu nhược kia. Trên người nữ tử này luôn có một cảm giác kỳ dị…” Tốc độ của năm người cực nhanh, dần dần xuyên qua mây mù. Phía trước bọn họ, trên mặt đất một khe rãnh thật sâu hiện ra ở trong mắt mọi người.

Cái khe đó cực lớn, chiều rộng ước chừng có hơn mười trượng. Về phần chiều dài, đã đạt đến ngàn trượng vẫn tiếp tục kéo dài tới trong vân vụ cuối tầm mắt. Cái khe này giống như được người ta sử dụng thần thông bố trí thành một cánh cửa trên mặt đất.

Năm người cẩn thận bay xuống theo vết nứt. Vương Lâm cũng không đi đầu tiên, mà ở bên sườn phải, vừa hạ xuống phía dưới, vừa quan sát vách của khe nứt.

Vách của khe nứt trơn nhẵn, giống như được một thanh binh khí sắc bén tạo ra. Tay phải Vương Lâm chạm ở trên vách, lập tức một cảm lạnh buốt theo ngón tay truyền vào người.

Hạ xuống càng sâu, bốn phía dần dần trở nên âm u. Chẳng qua mức độ âm u này đối với tu sĩ mà nói, không có ảnh hưởng quá lớn. Chỉ cần hai mắt ngưng tụ tiên lực, có thể thấy rõ hết thảy.

Càng xuống phía dưới thì càng xuất hiện nhiều nhánh của cái khe, giống như nhánh cây. Mỗi một nhánh giống như một cái huyệt động, trong đó tối tăm, thậm chí có một số nhánh nhỏ cả hai mắt ngưng tụ tiên lực cũng không thể thấy rõ chỗ sâu bên trong.

Khi các nhánh của cái khe càng lúc càng nhiều, Đỗ Kiến dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt của Mộ Dung Trác vẫn lạnh như băng. Thấy Đỗ Kiến dừng lại, hắn hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

Triệu Y Huyên và Từ Phi sau khi dừng lại liền nhìn về bốn phía, chỉ thấy những cái khe nhỏ kia giống như những cái miệng lớn, đợi con mồi đến.

– Các vị, trong những khe hở này, nói không chừng sẽ có chút bảo bối tồn lưu. Chắc hẳn càng đi xuống dưới, khe hở như vậy sẽ càng nhiều. Mục tiêu của chúng ta tới đây đều là vì bảo vật, trước mắt phải xem bản lĩnh của mỗi người.

Đỗ Kiến nói xong, thân mình khẽ động, bay về phía một cái khe hở. Mộ Dung Trác do dự một lát, bay về phía một khe hở khác.

– Vương sư huynh vì sao không đi nhìn xem xung quanh, nói không chừng sẽ tìm được gì đó? – Triệu Y Huyên nhẹ giọng cười nói.

Vương Lâm lắc lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh. Hắn không có tìm tòi bốn phía, mà bay thẳng xuống phía dưới.

Nhìn bóng lưng của Vương Lâm, ánh mắt Triệu Y Huyên chợt lóe, xoay người tìm kiếm khe hở bên cạnh. Về phần nữ tử nhu nhược vẫn theo sát phía sau.

Trong khi phi hành, Vương Lâm quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng của hai nữ nhân, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

– Trên người hai người này, vì sao ta luôn cảm giác có gì đó cổ quái… Trong lúc trầm ngâm, Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn xuống phía dưới. Cái khe này cực lớn, sâu không thấy đáy. Không biết phía dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu, nhưng lúc này vị trí dừng lại của bọn họ sau khi đã bay ra hồi lâu, nhưng vẫn còn chưa đạt tới đáy.

– Đáy của Triều Tịch vực ngay cả thủy tinh của Bối La tiền bối cũng không thể nhìn thấu. Phía dưới có một cái hành lang gấp khúc cực lớn nối với năm cửa vào khác. Về phần cửa ra, thì chỉ có một!

Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thân mình không tiếp tục hạ xuống nữa, mà bay về phía trước. Thân mình khẽ động, hắn đã lập tức nhận ra một luồng áp lực chồng chất từ phía trên truyền đến.

– Quả nhiên là như thế, Lối này chỉ có thể vào, không thể ra. Nếu cố theo cửa vào ra ngoài sẽ gặp phải lực cản càng lúc càng lớn.

Sau khi nghiệm chứng suy nghĩ, Vương Lâm dừng lại, cẩn thận xem xét một phen. Xung quanh có rất nhiều các khe hở , trong đó một mảnh tối đen. Ánh mắt của hắn chỉ đảo qua rồi thu lại.

– Vô số năm qua, khẳng định có không ít người đã tới nơi đây. Trong những khe hở này cho dù từng có bảo vật, hiện tại chỉ sợ toàn bộ cũng là trống không.

Lại hạ xuống trăm trượng nữa, chính là một trong những địa phương rất khó vượt qua. Nơi này hắn đã phát hiện thông qua quả cầu thủy tinh.

Vương Lâm lơ lửng giữa không trung, thần sắc bình tĩnh. Không lâu sau, Mộ Dung Trác là người đầu tiên từ phía trên bay tới, hắn hướng Vương Lâm hơi gật đầu, đứng ở một bên. Sau khi trầm mặc một lát, hắn bỗng nhiên nói:

– Vương đạo hữu, rất quen thuộc nơi đây?

Vương Lâm liếc mắt nhìn Mộ Dung Trác một cái, nói:

– Phía dưới trăm trượng có một cổ thụ sinh trưởng trên vách đá. Cổ thụ này rất cổ quái, Mộ Dung đạo hữu phải cẩn thận.

Mộ Dung Trác ngẩn người, gật gật đầu, không nói gì nữa.

Lại qua một lúc, hai người Triệu Y Huyên và Từ Phi bay tới. Đỗ Kiến theo sát phía sau.

Năm người gặp lại nhau đều không có thu hoạch. Cả năm lại tiếp tục hạ xuống. Tốc độ Vương Lâm có chút chậm lại, rơi ở phía sau mọi người. Về phần Mộ Dung Trác, do dự một chút, cũng là như vậy. Ngược lại lúc này Đỗ Kiến đang dẫn đầu.

Khoảng cách trăm trượng, đối với năm người mà nói, trong nháy mắt đã đi tới. Ánh mắt Vương Lâm vẫn sáng ngời, nhìn về phía phải bên dưới. Khi hắn lấy thủy tinh tra xét từng phát hiện ở nơi này, sinh trưởng một cây cổ thụ. Cái cây cũng không lớn, không thần kỳ, nhưng khi Vương Lâm lấy thủy tinh tra xét lại đột nhiên cảm thấy một loại nguy hiểm.

Lúc này trong khi hạ xuống, ánh mắt hắn ngừng lại, đã nhìn thấy trên vách khe hở phía dưới có một cây khô xù xì nhiều người ôm. Rễ của nó tản ra rậm rạp, trong đó hơn một nửa lơ lửng, phần còn lại cắm thật sâu vào trong vách khe hở.

Vị trí sinh trưởng của nó có chút xảo diệu, vừa đúng là một chỗ trên khe hở. Những cái rễ cây buông xuống giống như bức rèm che khe hở lại. Cổ thụ như vậy, ở trên đường cũng không chỉ có một chỗ này, mà là có bảy tám chỗ, nhưng chỉ có một gốc cây này khiến Vương Lâm trong lòng cảm thấy nguy hiểm.

Một vệt tử quang lấp lánh, ở trong khe hở kia lóe ra, thoạt nhìn hình dáng giống như là pháp bảo. Không cần dùng thần thức tra xét, chỉ cần ánh mắt đã có thể nhìn thấy. Tia tử quang đó phát ra từ một thanh phi kiếm cắm trên vách tường.

Thanh phi kiếm có hình dạng rất cổ, nhưng lại mang tới một cảm giác sắc bén, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.

Đỗ Kiến liếc mắt đã nhìn thấy tử quang kia. Thần sắc khẽ động, thân hình lập tức dừng lại. Hắn nhìn kỹ lại phi kiếm kia, thất thanh nói:

– Thiên Vận bội kiếm!

Lời vừa dứt, thì ngay cả Triệu Y Huyên và Từ Phi cũng ngẩn người, thuận theo ánh mắt của Đỗ Kiến nhìn về phía khe hở kia.

Vương Lâm lặng lẽ quan sát, lập tức thấy chỗ nữ tử nhu nhược gọi là Từ Phi nhìn cũng không phải là cái khe kia, mà nhìn không chớp mắt trên cổ thụ, hơn nữa trong mắt hiện lên một tia lãnh ý rất khó phát hiện.

Đỗ Kiến hít sâu một hơi, nhìn phi kiếm bên trong cái khe kia, trầm giọng nói:

– Kiếm này ta được biết, là bội kiếm của sư tôn ta Thiên Vận Tử. Sư tôn tổng cộng có bảy thanh bội kiếm, tặng cho thất hệ Thiên Vận Thất Tử làm pháp bảo. Nhưng trải qua vô số năm, tổng cộng có tam hệ bội kiếm thất tung.

Hắn nói tới đây, nhìn về phía Vương Lâm, trên mặt lộ vẻ do dự, nói:

– Vương sư đệ, ngươi đã nghe nói qua Tôn Vân chứ.

Vương Lâm thần sắc như thường, gật gật đầu. Đỗ Kiến than nhẹ, nói:

– Khi Tôn Vân có được oai phong, ta chẳng qua chỉ là đệ tử tầm thường của Thiên Vận Tông, vẫn còn chưa được sư tôn thu vào Xích hệ. Nhưng thanh kiếm này để lại cho ta một ấn tượng sâu sắc. Nó là tử hệ bội kiếm của sư tôn tặng sau khi Tôn Vân trở thành Thiên Vận Thất Tử!

Ánh mắt của Vương Lâm nhìn về phía phi kiếm trong khe hở kia, không nói gì. Trong mắt Đỗ Kiến lóe qua hàn mang. Hắn hướng về phía Mộ Dung Trác và Triệu, Từ nhị nữ ôm quyền nói:

– Mộ Dung huynh, Triệu sư muội, Từ sư muội. Kiếm này là vật của Thiên Vận Tông ta, và là Tử hệ bội kiếm. Hôm nay, Đỗ mỗ ở nơi này hướng ba người các vị xin chút thể diện. Kiếm này, thuộc về Vương sư đệ ta có được không? Hắn là đệ tử Tử hệ của Thiên Vận Tông chúng ta. Có được kiếm này, cũng coi như vật quy nguyên chủ. Đồng thời nắm giữ nó, thân phận của hắn ở Tử hệ lập tức khác biệt.

Trong thanh âm của Đỗ Kiến lộ vẻ chân thành và cảm khái. Trong mắt Mộ Dung Trác tuy nói lạnh như băng, nhưng lúc này lại lóe qua một tia cổ quái, hắn nói ngắn gọn:

– Không sao!

Triệu Y Huyên và Từ Phi cũng không có ý kiến. Đỗ Kiến nhìn về phía Vương Lâm nói:

– Vương sư đệ! Tu vi Đỗ mỗ thấp hơn so với ngươi. Nhưng ta nhập môn sớm, gọi ngươi là sư đệ, không nên để ý. Bội kiếm này, là vật của Tử hệ các ngươi. Sư huynh sẽ không đi đoạt, cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi. Nó là của ngươi! Đỗ mỗ chỉ hy vọng, kiếm này ở trên người ngươi, có thể phát ra hào quang giống như Tôn Vân năm đó.

Vương Lâm bình tĩnh nhìn Đỗ Kiến, người này thần sắc không có gì dị thường, mang theo mỉm cười ôn hòa.

– Như vậy, đa tạ.

Vương Lâm bật cười. Hắn nhìn Đỗ Kiến liền giống như đang nhìn một đứa trẻ dùng quỷ kế thấp kém. Chẳng lẽ người này thực sự cho rằng mình là trẻ con ba tuổi hay sao.

Nụ cười của Vương Lâm rơi vào trong mắt Đỗ Kiến, trong lòng hắn lập tức thầm kêu không ổn. Hắn đích xác là xem thường Vương Lâm. Trong ý nghĩ của hắn, tên nhà quê đến Thiên Vận Tinh từ tinh cầu vứt đi này, nếu không nắm giữ vận may khiến người đố kỵ thì làm sao có thể được Thiên Vận Tử thu làm đệ tử!

Nơi đây, lúc trước hắn từng tự mình tới qua một lần. Tuy nhiên hắn cũng không phải tự mình theo cửa vào đi xuống, mà khống chế một khôi lỗi, sau đó dung nhập thần thức rồi tiến vào. Ở trong này, con rối đã lọt vào công kích của cổ thụ. Cảnh tượng đó dọa cho hắn thật lâu cũng không dám bước chân vào vân vụ sơn hải. Sau khi tìm được mấy người Mộ Dung Trác mới có lần tiến vào này.

Hắn tự tin Vương Lâm không nhận ra ý nghĩ của mình, dù sao cổ thụ kia thoạt nhìn quá mức tầm thường. Hơn nữa ở trên đường đi, cũng đã từng xuất hiện một ít cổ thụ giống như vậy, đều không có tính công kích.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật, loan đao bên trong chợt lóe lên mà ra. Sau khi ném đi chỉ thấy một tia sáng màu đen chớp lên, trong nháy mắt đã bay vào trong khe hở kia. Tốc độ của loan đao quá nhanh, nháy mắt đã bay vào trong đó, hình thành một lốc xoáy, cuộn phi kiếm kia lên, bay về phía Vương Lâm.

Tất cả xảy ra cực nhanh, nhanh đến mức khô thụ trên khe hở kia dường như không kịp phản ứng, loan đao bay trở về. Thanh phi kiếm tỏa ra những tia sáng rơi vào trong tay Vương Lâm.

Cầm thanh phi kiếm, vẻ mặt Vương Lâm lạnh dần. Hắn miết một cái, thanh kiếm hóa thành bụi phấn tản ra, ngay cả tử quang kia, cũng lóe lên biến mất.

Đây nào phải Thiên Vận phối kiếm cái gì? Rõ ràng chính là một khối sắt thường, bị người cố ý biến thành pháp bảo ném ở trong cái khe này, tạo thành một cái bẫy.

Vương Lâm nhìn về phía Đỗ Kiến, ánh mắt thủy chung bình thản.

Sắc mặt Đỗ Kiến khó coi, lui ra phía sau vài bước, áy náy nói:

– Vương sư đệ, kiếm này là ta nhìn lầm rồi.

Trong mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cả đời hắn rất ít khi chủ động trêu chọc người khác. Nhưng nếu có người trêu chọc hắn, vậy sẽ không chút lưu tình! Nơi này là Tu Chân Giới tàn khốc, kết cục của quá mức yếu đuối, chính là tử vong.

Bước về phía trước một bước, tay phải Vương Lâm chộp một trảo, hóa thành một luồng cuồng phong, bay thẳng đến Đỗ Kiến. Sắc mặt Đỗ Kiến đại biến, nhanh chóng lui về phía sau, miệng quát:

– Vương Lâm, ngươi đây là ý gì!

Nhưng với tu vi của hắn, cũng rất khó né tránh ở nơi như thế này, cho dù là thuấn di, cũng không thể tránh né dưới thần thông dung hợp Vấn Đỉnh đạo niệm của Vương Lâm. Tuy nói không thể giết chết Đỗ Kiến có vật bảo mệnh của Thiên Vận Tử, nhưng lại đem thân thể của hắn, trực tiếp cuốn về phía cây cổ thụ bên cạnh.

Trong nháy mắt, trên cổ thụ phát ra những tiếng vù vù chói tai. Cái cây hóa thành vô số phi trùng to bằng ngón tay, giống như đám mây lao ra.

Đây đâu phải cổ thụ gì, rõ ràng là vô số phi trùng này tụ tập lại, biến ảo mà thành.

Những con phi trùng lớn bằng ngón tay này có màu sắc thay đổi liên tục. Khi thì chúng hợp thành những đám mây dầy đặc khi thì tản ra. Càng như vậy, nếu lấy mắt thường nhìn, gần như không thể phân biệt sự khác nhau giữa chúng và vách khe xung quanh. Thường thường chỉ thấy trước mắt hoa lên, đám mây dầy đặc do vô số phi trùng kia tạo thành đã nhào lên.

Đám phi trùng này sau khi xuất hiện, lập tức tản ra, phân ra năm đường tấn công về phía mọi người.

Sắc mặt Đỗ Kiến đại biến, tái nhợt không còn chút máu. Hắn đã từng thấy qua sự lợi hại của chúng. Lúc trước khôi lỗi, chỉ trong nháy mắt, đã bị chúng chui vào thân thể cắn nuốt huyết nhục hồn phách.

Vì vậy mà hắn không chút do dự vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện ngọc giản bảo mệnh của Thiên Vận tử đưa tặng. Ngọc giản có tác dụng ba lần bảo mệnh. Trước đây, hắn đã dùng một lần, lúc này là lần thứ hai.

Trên ngọc giản bay ra một luồng ánh sáng bảy màu bao phủ toàn thân Đỗ Kiến. Trong nháy mắt khi luồng ánh sáng xuất hiện, tất cả phi trùng không ngờ không phân tán nữa, mà toàn bộ cùng lao lên bao quanh Đỗ Kiến. Lập tức ở trên thất thải quang mang kia phát ra những thanh âm răng rắc răng rắc.

Thanh âm này rơi vào trong tai Đỗ Kiến, lập tức khiến hắn da đầu run lên. Hắn lập tức lớn tiếng hô:

– Cứu ta! Mộ Dung huynh, cứu ta!

Mộ Dung Trác có chút do dự, tay phải bấm quyết chỉ về phía trước ấn một cái. Dưới sự vận chuyển tiên lực của hắn, một cái thủ ấn phát ra hắc khí xuất hiện ở trên tay phải. Hắn vỗ một cái, thủ ấn do hắc khí hình thành mang theo một tiếng rít phá không, bay thẳng về phía Đỗ Kiến đang bị vây khốn.

Ầm một tiếng, thủ ấn kia không ngờ lại xuyên qua đám phi trùng. Thậm chí ngay cả Đỗ Kiến bị bao vây bên trong cũng giống như trong suốt, hắc khí thủ ấn kia xuyên qua thân thể, trực tiếp ấn lên trên vách khe ở phía sau.

Cảnh tượng quỷ dị khiến Mộ Dung Trác ngẩn người đồng thời thần sắc âm trầm xuống. Hắn nhìn chằm chằm đám phi trùng này, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Về phần Triệu Y Huyên, tươi cười nhìn bầy phi trùng, ánh mắt lộ ra một tia thâm thúy. Từ Phi bên cạnh nàng, trong mắt lại hiện lên một tia suy tư, nhưng gần như trong nháy mắt, suy tư này đã biến mất. Ánh mắt của Vương Lâm giống như tùy ý đảo qua trên người nàng.

Tất cả những điều này phát sinh cực nhanh, sau khi Vương Lâm nhìn thấy thần thông của Mộ Dung Trác bị những phi trùng này coi thường, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên!

Mộ Dung Trác bước về phía trước một bước, hai tay bấm quyết, từng đạo thần thông liên tiếp được thi triển hóa thành đủ loại không ngừng xuất ra. Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều xuyên qua phi trùng.

Thanh âm răng rắc vẫn duy trì liên tục, thất thải chi quang trên người Đỗ Kiến ảm đạm nhanh chóng.

Trong mắt Đỗ Kiến lộ ra một tia tuyệt vọng. Nhưng lúc này, trong đầu hắn lại là khoảnh khắc thanh minh, hắn nhìn về phía Vương Lâm, lo lắng hô:

– Vương Lâm, ta biết một ít bí mật của sư tôn, ngươi cứu ta, ta nói toàn bộ cho ngươi!

Vương Lâm căn bản không để ý tới người đó. Hắn nhìn chằm chằm bầy phi trùng, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. Hắn biết đám phi trùng này cực kỳ kỳ dị. Khi chúng nó xuất hiện vốn phải tản ra công kích mọi người, nhưng sau khi nhìn thấy thất thải chi quang trên người Đỗ Kiến, lúc này mới lập tức tụ tập lại.

– Nếu đám phi trùng nuốt xong Đỗ sư huynh, nhất định sẽ xem chúng ta là mục tiêu công kích. Bây giờ còn không rời đi, chỉ sợ sẽ không có cơ hội. – Triệu Y Huyên nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc, hạ giọng nói.

Đúng lúc này, thất thải chi quang bên ngoài thân thể Đỗ Kiến bỗng nhiên tan vỡ. Đỗ Kiến choáng váng, lập tức thi triển ra lần bảo mệnh thần thông cuối cùng, ngọc giản vỡ vụn, hóa thành tro bụi tiêu tan.

Nhưng những thanh âm răng rắc lại giống như tiếng chuông báo tử, không ngừng vang vọng trong nội tâm Đỗ Kiến, hơn nữa càng ngày càng dồn dập.

– Vương Lâm! Ta biết bí mật của Tôn Vân năm đó. Ta biết hắn vì sao phản bội sư tôn. Ngươi cứu ta, ta nói tất cả cho ngươi! – Đỗ Kiến cắn răng một cái, nói ra bí mật lớn nhất trong lòng hắn.

Thần sắc Vương Lâm vẫn thản nhiên, liếc mắt nhìn Đỗ Kiến một cái, tay phải vung lên một cái, lập tức một đạo kim quang cực sáng xuất hiện ở trong tay. Kim quang đó đúng là một trong thập nhị kim phù trong động phủ kia.

Kim quang rực rỡ, giống như mặt trời tỏa ra kim quang vạn trượng, khu trừ toàn bộ âm u xung quanh. Trong nháy mắt, phi trùng vây quanh trên người Đỗ Kiến, cả đám phát ra tiếng kêu to, bay nhanh về phía kim phù trong tay Vương Lâm.

Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, hắn biết mình phán đoán chính xác. Đám phi trùng này đối với ánh sáng, cực kỳ mẫn cảm, hoặc có thể nói, chúng nó, thích cắn ánh sáng!

Vương Lâm lui về phía sau mấy bước, vỗ túi trữ vật. Một cây bút lông trong suốt xuất hiện trong tay hắn, vung lên một cái mấy cái phù văn lập tức lóe lên xuất hiện trong kim quang. Đám phi trùng lập tức phân ra vài luồng, bay về phía từng cái phù văn, xoay quanh đó không ngừng cắn nuốt.

Tiên bút trên tay phải Vương Lâm vẽ không ngừng, một đám phù văn lần lượt thành hình.

Số lượng của phi trùng, trên thực tế cũng không phải nhiều lắm, chỉ có mấy trăm. Chẳng qua chúng chỉ lớn bằng ngón tay, hơn nữa thân mình hư ảo, cho nên thoạt nhìn số lượng dường như rất nhiều. Chúng nó bao vây xung quanh hơn mười cái phù văn, không ngừng cắn nuốt.

Cảnh tượng này, khiến cho mọi người nhìn đến ngẩn người, nhất là Triệu Y Huyên và Từ Phi. Trong mắt hai người lần đầu tiên lộ ra thần sắc giống nhau, đó là khiếp sợ!

Biểu hiện đó lọt vào mắt Vương Lâm. Tinh thần của hắn chợt chấn đông, rốt cuộc đã biết vì sao nhìn hai người này lại có loại cảm giác kỳ dị đó. Nhưng lúc này, hắn không rảnh đi suy nghĩ về việc này, thân hình nhoáng lên một cái, lập tức đi tới bên người Đỗ Kiến đồng dạng đang khiếp sợ, bàn tay chụp một cái.

Đỗ Kiến dù sao cũng là đệ tử của Thiên Vận Tử, thân là Xích hệ lão thất. Tuy hắn còn chưa vấn đỉnh, nhưng thần thông cũng có chỗ kinh người. Lúc này dưới nguy cơ, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm nguyên thần tinh huyết.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 16 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 23 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin