[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 147 [Chương 565 đến 567(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 565: Huyết Hồn đan
– Cởi cởi bỏ… cấm chế ta, nói cho, ngươi!
Diêu Tích Tuyết giãy dụa nói. Nàng thà rằng nói cho Vương Lâm tất cả, cũng không muốn chịu đựng tra tấn như vậy nữa.
Thần niệm của Vương Lâm ở trên người Diêu Tích Tuyết vừa chuyển, lập tức cấm chế trên người nàng biến mất. Diêu Tích Tuyết khẽ thở ra, màu hồng trên mặt tuy nói vẫn còn, nhưng đã không còn nguồn gốc của tra tấn kia, lập tức thoải mái không ít.
Nàng chưa từng thấy qua Vương Lâm lo lắng như vậy, lúc này ánh mắt vừa chuyển, đang muốn cò kè mặc cả.
Thần thức của Vương Lâm một phân thành hai, tiến vào trong túi trữ vật chỉ là một trong đó, còn một đạo khác còn ở bên trong thân thể. Lúc này sau người hắc giáp lão giả dưới một bước đã đuổi tới, trong mắt Vương Lâm lóe ra hàn mang, trong túi trữ vật một chiếc chiến phủ lập tức bay ra!
Chiến phủ này, chính là vật của Cự Ma tộc, Vương Lâm lấy ra vật ấy, đột nhiên ném ra, miệng quát:
– Nổ!
Chiến phủ chấn động, ầm ầm vỡ vụn, hình thành một cỗ gió lốc cực lớn. Hắc giáp lão giả kia nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng, tay áo vung lên, gió lốc của cự phủ vỡ vụn, lập tức tiêu tan.
Trong túi trữ vật, Vương Lâm quát:
– Nói hay không!
Thần niệm của hắn vừa động, lập tức cấm chế xuất hiện. Nếu nàng ta còn không nói, hắn liền chuẩn bị tiếp tục để nàng giãy dụa trong thống khổ kia.
Diêu Tích Tuyết sắc mặt lưỡng lự, nhưng hai mắt lại có vẻ sợ hãi. Nàng nhìn cấm chế kia, không chút do dự liền nói ra phương pháp sử dụng Huyết Hồn đan.
Lúc này ở ngoại giới, hắc giáp lão giả kia phá tan gió lốc, tay phải thành trảo, chộp về phía Vương Lâm.
Thần thức của Vương Lâm ở trong túi trữ vật hỏi lại một lần, nhanh chóng thu hồi chui vào trong cơ thể. Huyết Hồn đan ở trong tay bị hắn bóp, hoàn thuốc vỡ vụn, từ trong đó bay ra một giọt máu màu lam!
Vương Lâm không chút do dự cắn đứt đầu ngón tay, đẩy máu tươi ra ngoài hư không hóa thành một phù văn phức tạp. Sau khi phù văn này xuất hiện, lập tức dung hợp với giọt máu màu lam. Cùng lúc đó Vương Lâm nhanh chóng bắt lấy phù văn, ấn lên mi tâm của mình.
Lúc này, hắc giáp lão giả hóa thành người khổng lồ cao ba trượng kia đã áp sát tới. Trong mi tâm của Vương Lâm, phù văn kia lập tức toát ra, bị Vương Lâm bắn ra, bay ra ngoài ngàn dặm, tiêu tan giữa trời đất.
Làm xong những việc này, Vương Lâm đột nhiên xoay người, thanh minh ở trong mắt, nháy mắt tiêu tan, thay vào đó, chỉ còn lại chiến ý và sát khí điên cuồng của Thăng Tiên quả!
– Lão già kia, ngươi chết cho ta!
Vương Lâm trong điên cuồng, hai mắt đỏ bừng, trong tiếng hét dữ tợn thân hình không lui mà tiến, trực tiếp xông lên đối diện lão giả.
Trong nháy mắt xông lên, trong thân thể Vương Lâm, đột nhiên tuôn ra một đạo hỏa diễm, hỏa diễm này từ toàn thân hắn toát ra, giống như cây đuốc!
Hắc giáp lão giả sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn không tiến mà lui, một lui này, sau đó lại lui!
– Ngươi điên rồi!
Trong mắt lão giả lộ vẻ khiếp sợ.
Tự bạo! Tự bạo của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ! Uy lực của nó, cho dù là lão giả, cũng không nguyện trực tiếp đối mặt!
Trong tâm thần của Vương Lâm, tràn ngập lực lượng kỳ dị của Thăng Tiên quả, hắn thực đã tê liệt điên cuồng, nguyên thần đang thiêu đốt, nhất là bốn giọt tiên dịch ở trong cơ thể hắn, ở một khắc khi nguyên thần thiêu đốt, cũng theo đó sôi trào.
Thân ảnh của Vương lâm giống như sao băng, bay thẳng về phía lão giả. Lão giả sắc mặt đại biến, liên tục lui lại!
– Nổ!
Hỏa diễm toàn thân Vương Lâm nháy mắt bùng lên. Hắn nhìn chằm chằm lão giả kia, cơ thể nháy mắt liền bị tiên lực bên trong phá hủy, cùng nguyên thần hóa thành một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng, quét ngang mở ra.
Nếu là tu sĩ Vấn Đỉnh bình thường tự bạo, lão giả mặc dù bị thương, nhưng sẽ không chết. Nhưng Vương Lâm trong cơ thể có bốn giọt tiên dịch, như vậy, chính là khác nhau một trời một vực!
Lực lượng tự bạo, điên cuồng quét ngang, thân thể của lão giả đứng mũi chịu sào, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Áo giáp trên người hắn lập tức hóa thành sợi nhỏ, ngưng hóa thành một tấm lá chắn ở trước người, muốn chống cự lực lượng tự bạo này!
Nhưng, tấm lá chắn này chỉ duy trì ba hơi thở, liền lập tức ngưng hóa thành một ma ảnh màu đen, nhảy lên, rời khỏi lão giả, bay về phía hắc tháp.
Đã không còn sự bảo vệ của Bạch giáp thuẫn bài, thân thể của lão giả, nháy mắt, liền bị lực lượng tự bạo của Vương Lâm lan đến, tan vỡ!
Vương Lâm trong tự bạo, trong nháy mắt thân thể tiêu tan, hắn hướng về phía hắc tháp cách đó không xa, đánh ra một quyền. Một quyền này, là đạo niệm của hắn, sinh mệnh, nguyên thần biến thành. Thậm chí trong này, còn ẩn chứa Cổ Thần chi niệm của bổn tôn, tất cả đủ loại, trong nháy mắt thân thể hắn tiêu tan, được đánh ra.
Một quyền này, hóa thành một đạo cuồng phong, bay thẳng về phía hắc tháp. Hắc tháp chấn động, trên đó vết nứt của kiếm khí Lăng Thiên hậu lưu lại, lập tức lan tràn, trong nháy mắt, toàn bộ hắc tháp sụp đổ!
Giữa không trung, một bộ bạch giáp thiếu một chiếc bao cổ tay, lẳng lặng trôi nổi, trên đó bùng lên u quang, một cỗ thần niệm từ trong đó lao ra.
– Ngươi dám hủy ma tháp của ta. Dù cho ngươi có quan hệ với hắn, ta cũng muốn giết ngươi!
Ma tháp đối với bạch giáp này là ma khí trọng yếu để khuếch tán thần thức. Đã không còn ma tháp, thần thức của hắn đã không thể làm được quét ngang hơn nửa vùng đất Yêu Linh nữa!
Đại địa phía trước ma tháp, sau khi ma tháp sụp đổ, lộ ra một trận pháp màu đen. Trong trận pháp, có một thân ảnh đang khoanh chân, người này một đầu tóc dài phất phơ, trên thân thể có hoa văn màu tử kim.
Lúc này, bạch giáp trên không trung hạ xuống, hóa thành từng đạo hắc tuyến, bao bọc ở trên người người này. Trong nháy mắt, bạch giáp này đã mặc trên người người này, ở một khắc này, đại hán này mở hai mắt!
Ngoài ngàn dặm, trong hư không xuất hiện một giọt máu màu lam. Giọt máu này vừa xuất hiện, đã lập tức bay nhanh về phía xa, trong khi phi hành, nó dần dần biến hóa, cuối cùng hình thành thân ảnh của Vương Lâm!
Lam huyết hóa thành Vương Lâm, hắn chụp một trảo vào khoảng không, túi trữ vật lập tức biến ảo mà ra! Cùng lúc đó một bộ lam sam xuất hiện trên người hắn. Sau đó Vương Lâm đạp bộ, thi triển ra liền mấy lượt Na Di, một bước đã biến mất.
Thân ảnh ở ngoài vô số dặm biến ảo ra, Vương Lâm thẳng hướng đế đô Thiên Yêu thành mà đi.
Huyết Hồn đan sau khi hấp thụ một tia nguyên thần và máu, liền có thể phát huy tác dụng kỳ diệu trong thời gian ngắn. Trong nháy mắt khi tử vong, chỉ cần là vật dẫn tương liên cùng với nguyên thần, sẽ dung nhập hư vô, đợi sau khi sống lại, có thể bằng vào Huyết Hồn chi lực, thu hồi tất cả vật dẫn và nguyên thần từ hư vô!
Diêu Tích Tuyết lúc trước, chính là như vậy!
Thiên Vận Tử năm đó từng cho Vương Lâm một vật bảo mệnh. Nhưng vật ấy nhiều nhất chỉ có thể thừa nhận lực lượng của tu sĩ Vấn Đỉnh hậu kỳ. Hắc giáp lão giả hóa thân ba trượng kia, tuy nói tu vi tương đương với Vấn Đỉnh hậu kỳ, nhưng thực lực này, Vương Lâm xem ra, lại vượt quá xa.
Hơn nữa còn có tồn tại trong hắc tháp kia, như vậy xem ra, cho dù là dùng vật đó, cũng khó bảo toàn một mạng. Cho nên, Vương Lâm trong nháy mắt trong đầu xoay chuyển trăm nghìn ý nghĩ, đã quyết định lấy Huyết Hồn đan đánh cược một lần!
Hắn phải đánh, bởi vì tồn tại trong hắc tháp kia, người ấy quá mức cường hãn. Vương Lâm sau khi thanh tỉnh dọc đường nhớ lại, có thể nói là hết hồn, ở dưới thần niệm công kích của tồn tại trong hắc tháp kia, nếu không có kích thích của Thăng Tiên quả, hắn đã chết đi vô số lần.
Hắn không có khả năng còn sống ở Vùng đất Yêu Linh này hơn bốn trăm năm, mỗi ngày ăn Thăng Tiên quả kích thích nguyên thần, nếu không thì, không đợi người khác tới giết, hắn cũng sẽ tự mình triệt để lâm vào trong điên cuồng kia, từ đó mất đi thần trí.
Như vậy, hắn nhất định phải đánh, nếu không giết chết hoặc làm bị thương nặng tồn tại trong hắc tháp này, thì hắn cho dù trốn xa hơn nữa, cho dù là sử dụng ra Đại Na Di thuật, cũng tuyệt đối không thể trốn thoát thần thức công kích của người này.
Sợ là chỉ cần hiệu lực của Thăng Tiên quả mất đi, tồn tại trong hắc tháp kia sẽ tiếp tục triển khai thần thức. Đến lúc đó, Vương Lâm tự nhận chắc chắn chết không thể nghi ngờ!
Tồn tại trong hắc tháp kia, từ đầu đến cuối đều chưa từng hiện thân, hiển nhiên là cần phải ở bên trong tháp. Như thế, càng làm kiên định thêm quyết tâm của Vương Lâm!
Lúc này hắn thi triển Na Di, thẳng hướng Thiên Yêu thành mà đi. Hắn muốn chuẩn bị hai việc quan trọng, việc thứ nhất đã xong, việc thứ hai, chính là tìm Cổ Yêu xin trợ giúp!
– Ước hẹn mười năm trước, ta bởi vì Vấn Đỉnh mà bỏ lỡ. Hiện tại tuy nói đã qua mười năm, nhưng việc ước định ngày đó quá lớn, có lẽ Cổ Yêu kia cũng sẽ không đổi ý.
Trong lòng Vương Lâm thầm nhủ, tốc độ nhanh hơn. Trong nguyên thần của hắn, dư uy của Thăng Tiên quả vẫn còn, với thực lực của hắn lúc thanh tỉnh này, muốn xóa đi dư uy này rất đơn giản. Nhưng Vương Lâm không có hành động gì. Hắn muốn lưu lại dư hiệu của Thăng Tiên quả này, để ngừa vạn nhất hắc tháp kia không phải là vật trọng yếu, tồn tại trong hắc tháp vẫn có thể lấy thần thức công kích!
– Nếu thực là như vậy, sợ rằng sau này sẽ phải chuẩn bị tốt cho việc chạy trốn chân trời góc biển.
Vương Lâm thầm than. Hắn cùng với tồn tại trong hắc tháp kia không oán không cừu, cũng là đối phương chủ động trêu chọc hắn. Nhưng việc của Tu Chân Giới, không có đúng sai, có, chỉ có mạnh yếu.
Sau khi thi triển Na Di, Vương Lâm lại ngạc nhiên phát hiện tiên lực trong cơ thể mình không ngờ vừa mới hao tổn, đã lập tức được bổ sung, như vậy, liền có thể sử dụng Đại Na Di nhiều lần.
Phải biết rằng Đại Na Di thuật, là tiêu hao tiên lực nhất. Trước kia Vương Lâm dùng hết, đều phải lấy ra tiên ngọc hao phí một chút thời gian bổ sung. Nhưng lúc này, cũng đã không có lo lắng này, hắn gần như vừa mới biến ảo hiện ra, đã lập tức tiếp tục thi triển Đại Na Di.
– Nhất định là trong lúc tự bạo… Bốn giọt tiên dịch kia dung nhập vào trong cơ thể, ta sau khi sống lại, nó lại lấy một phương pháp kỳ dị tồn tại ở trong cơ thể!
Vương Lâm đơn giản phân tích một chút, liền không lo lắng việc này nữa. Dưới nhiều lần Đại Na Di, đô thành của Thiên Yêu quận, đã không xa.
Vương Lâm một đường này, có thể nói lấy tốc độ chưa từng có bay nhanh.
– Đáng tiếc lúc trước bị Thăng Tiên quả kích thích, mất đi thần trí. Nếu không thì, kiếm, khí của Tử Thử kia tuyệt đối sẽ không bỏ lại. Chẳng qua thi thể của Tử Thử kia, ta vẫn nhớ rõ ở chỗ nào. Không biết nếu chạy trở về kiếm, khí kia có còn ở trong cơ thể hay không!
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, đột nhiên tâm động, nhưng lúc này cũng không phải là lúc đi Hỏa Yêu quận.
Mắt thấy chỉ cần một lần Đại Na Di cuối cùng là có thể đến đô thành của Thiên Yêu quận, Vương Lâm vừa muốn đạp bộ mà đi, đúng lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng thét đầy tức giận.
– Ta muốn nhìn xem, ngươi có thể chạy đi nơi nào!
Ở ngoài ngàn trượng phía sau Vương Lâm, một đại hán mặc khải giáp, đạp bộ mà ra, người này tướng mạo uy nghiêm, chỗ hai mắt lóe ra u quang, một cỗ ma khí hoạt thiên tung hoành ở trên người.
Vương Lâm biến sắc, lao đi nhanh chóng. Trong nháy mắt thân mình biến mất, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đại hán kia, một cái liếc mắt này, lại khiến hắn suýt nữa kinh hô.
– Lăng Thiên Hậu!
Bộ dáng của đại hán kia, rõ ràng cực kỳ giống với Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu!
Vương Lâm thân mình biến mất, ở ngoài Cổ Yêu thành trăm dặm, biến ảo mà ra. Hắn sắc mặt âm trầm, ánh mắt chợt lóe, thầm nhủ:
– Không phải Lăng Thiên Hậu! Người này tướng mạo tuy nói cũng tương tự, nhưng lại có vẻ trẻ tuổi hơn! Mặt khác, ở trên người người này, không có khí thế của Lăng Thiên Hậu. Tướng mạo của người này cũng không phải là hoàn toàn giống, chẳng qua chỉ có chút tương tự mà thôi… Chẳng lẽ… Đúng lúc này, đại hán mặc khải giáp kia, lại từ hư vô bước ra, hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói:
– Như thế nào không chạy!
Nói xong, đại thủ của hắn chụp về phía trước, năm đạo ma khí tràn ngập ở đầu ngón tay.
– Lăng Thiên Hậu, là gì của ngươi!
Vương Lâm Ánh mắt lóe ra, đột nhiên hỏi.
Tay phải của đại hán kia ngừng lại, trong hai mắt tràn ngập ma khí, lập tức có một tia mê man hiện lên.
– Lăng Thiên Hậu cái tên thật quen thuộc… Vương Lâm thân mình nhanh chóng lui lại, trong mắt hàn mang lóe lên, quát:
– Đại La Kiếm Tông, Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu!
– Đại La Kiếm Tông, Kiếm Tôn.
Trong mắt đại hán vẻ mê man càng đậm, lập tức đã có vẻ giãy dụa hiện lên. Đúng lúc này, chỗ mi tâm đột nhiên xuất hiện một cái bóng của ma hồn, ma hồn này hung ác trừng mắt nhìn Vương Lâm, trong miệng truyền ra một tiếng thét dài.
Dưới một tiếng này, vẻ mê man trong mắt đại hán lập tức biến mất, bị ma diễm thay thế.
– Cổ Yêu !
Vương Lâm nhanh chóng lui về phía sau, quát lớn.
Một cỗ ý chí cường đại, đột nhiên, từ trong Thiên Yêu thành quét ngang mà ra, trực tiếp buông xuống ở trước người Vương Lâm!
– Ngươi đã đến chậm mười năm!
Thanh âm của Cổ Yêu , truyền vào trong tai Vương Lâm.
– Mượn người ít máu dùng một chút!
Cùng lúc thanh âm hạ xuống, trong lỗ chân lông toàn thân Vương Lâm, lập tức liền có đại lượng máu tươi phun ra. Những máu tươi này được ngưng tụ lại, hóa thành nhân hình, ý chí của Cổ Yêu , buông xuống trên đó.
Vương Lâm thân mình loáng một cái, huyết dịch toàn thân đã chảy ra hơn một nửa. Hắn sắc mặt tái nhợt lập tức xuất ra đan dược ăn vào, khoanh chân ngồi xuống đất, lập tức đả tọa thổ nạp.
Ma hồn ở mi tâm đại hán kia nhìn chằm chằm huyết ảnh trước người Vương Lâm, lấy một loại ngôn ngữ kỳ dị, giọng the thé nói:
– Bối La, ngươi dám ngăn cản ta!
Huyết ảnh nhúc nhích, hóa thành một thân thể đầu hai sừng. Trong mắt hắn, một cỗ ánh sáng yêu dị tản ra. Hắn nhìn ma hồn trên mi tâm đại hán, bình thản nói:
– Ngươi chỉ là một trong cửu tán ma dưới trướng cổ ma, ta làm sao không thể ngăn cản ngươi!
– Cổ Thần ngữ!
Vương Lâm mở hai mắt, lộ vẻ trầm tư.
Ma hồn trên mi tâm đại hán nhìn chằm chằm Cổ Yêu do huyết dịch của Vương Lâm hóa thành, trong miệng truyền ra một tiếng rít xoáy. Thanh âm này tràn ngập lực xuyên thấu, hóa thành gợn sóng khuếch tán mọi nơi. Ma hồn kia nháy mắt chìm vào mi tâm đại hán, khoảnh khắc, hai mắt của đại hán tuôn ra ma diễm trước nay chưa từng có.
Hắn bước về phía trước một bước, phía sau người lập tức xuất hiện một hư ảnh ma hồn cực lớn.
Cổ Yêu do tiên huyết của Vương Lâm hóa thành, ánh mắt chợt lóe lên, tay phải tùy ý vung lên, chỉ thấy một cỗ yêu vụ đột ngột từ dưới đất bay lên, cuốn sạch thiên địa, bao vây toàn thân đại hán, hóa thành một mảnh lớn sương mù dày đặc, xông thẳng phía chân trời.
Cùng lúc đó, một đạo yêu mạc từ trên trời buông xuống, che phủ toàn bộ Thiên Yêu thành, ở phía chân trời bên ngoài yêu mạc, ở trong vụ khí nồng đậm kia, Cổ Yêu và tán ma, đã tiến hành một hồi đại chiến.
Từng trận thanh âm ầm ầm từ không trung truyền ra. Trong đó, lại càng khi thì ma diễm ngập trời, khi thì yêu khí tung hoành.
Vương Lâm khoanh chân ngồi dưới đất, vừa đả tọa thổ nạp, vừa ngẩng đầu ánh mắt sáng ngời nhìn lên không trung. Ánh mắt của hắn, giống như có thể xuyên thấu sương mù dày đặc kia, trực tiếp chứng kiến chiến đấu trong đó.
Cảnh tượng này, khiến tâm trí Vương Lâm nhộn nhạo, thần thông của Cổ Yêu và ma công của tán ma kia, trong muôn màu muôn vẻ có sẵn uy năng khai thiên tích địa. Những thần thông này, rơi vào trong mắt Vương Lâm, đủ loại Cổ Thần thuật trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, giống như hạt giống bị chôn dấu rất lâu, mọc rễ nảy mầm.
Hai mắt của Vương Lâm càng ngày càng sáng, theo hắn nhìn chăm chú không ngừng, hắn đã bỏ việc thổ nạp, mà hai tay theo bản năng giơ lên, căn cứ trong ký ức truyền thừa của Đồ Ti, đánh ra một cái lại một cái ấn quyết cổ quái.
Những ấn quyết này từ tay hắn đánh ra, chỉ có vẻ bề ngoài, không có lực công kích gì.
Nhưng, lúc này, thông qua dẫn dắt kỳ dị trong nguyên thần, ở xa bên ngoài Yêu Linh chi địa, trên một viên tiểu tinh bán phế cách Đông Hải chi môn vô số dặm, bộc phát ra một cỗ áp lực to lớn.
Ở trên viên tiểu tinh này, bản tôn một đầu tóc hồng, đột nhiên mở ra hai mắt, trong mắt ẩn chứa thâm thúy, giống như sao trời. Ở khoảnh khắc mở ra hai mắt, hai tay của hắn nâng lên, một đám ấn quyết tùy theo đó mà động.
Bản tôn tóc hồng phiêu động, nơi mi tâm lóe ra tinh mang, theo hai tay hắn biến hóa không ngừng, tinh mang lóe ra càng thêm thường xuyên. Ngay sau đó, hai tay bản tôn đột nhiên duỗi về hai bên, trong miệng nhẹ hô:
– Thu!truyện Ma Tu audio
Một chữ nói ra, tiểu tinh nơi hắn đang ở, lập tức chấn động, từng đạo linh lực ở sâu dưới lòng đất phun ra, nhất tề hướng về phía bản tôn mà đến, bị bản tôn hút vào.
Cùng lúc đó, ở trong Yêu Linh địa, Vương Lâm cũng làm ra động tác tương tự. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm sương mù dày đặc phía chân trời, khóe miệng chậm rãi lộ ra một tia mỉm cười.
Trong chiến đấu của Cổ Yêu và tán ma, lại khiến ta hiểu rõ một ít Cổ Thần thuật, chỗ tốt của bản tôn thu được, không thể ước đoán.
Một trận chiến đấu này, kéo dài ba ngày, thời gian ba ngày, huyết dịch của Vương Lâm mất đi đã theo tiên lực lưu chuyển, cốt tủy tạo huyết bổ sung đầy đủ, dưới sự vận chuyển tiên lực của hắn, đã đạt tới đỉnh phong.
Mắt hắn nhìn phía chân trời không chớp mắt, tay phải hướng về phía trước bấm quyết chỉ ra, chỉ thấy đại địa chỗ hắn ngồi, đột nhiên huyễn hóa ra con sông Hoàn Tuyền, trong đó có vô số tay chân cụt, khắp nơi tiếng than khóc không ngừng truyền ra.
– Tán ma… Ta Vương Lâm mặc dù yếu, nhưng cũng không phải là người ngươi tùy ý liền có thể bóp chết!
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Tôn Hồn Phiên xuất hiện nơi tay, bị hắn ném vào trong Hoàng Tuyền.
Tôn Hồn Phiên vào Hoàng Tuyền, trên trăm ngàn hồn phách tràn ra.
Vương Lâm mắt lộ ra hàn quang, Cấm Phiên trong túi trữ vật được hắn lấy ra. Phiên này khi đối kháng thiên kiếp bị hao tổn, cấm chế trong này bị phá nát không ít. Lúc này tuy nói còn lại không nhiều lắm, nhưng Vương Lâm vẫn ném vật ấy vào Hoàng Tuyền.
Kế tiếp, là tiên kiếm! Hứa Lập Quốc mặc dù rất không muốn, nhưng lúc này hắn cũng không dám cực tuyệt, chỉ có nội tâm không ngừng thở dài, thầm nghĩ:
– Thôi, dù sao cũng đã về đến Thiên Yêu thành. Tiểu mỹ nhân kia đã đợi lão tử mười năm, không biết có yêu người khác hay không.
Đang nghĩ như vậy, dưới một cái vung tay của Vương Lâm hắn bị ném vào Hoàng Tuyền, đi theo hắn, còn có loan đao.
Theo sau còn lại là Côn Cực Tiên, vỏ kiếm, Mạt Dương chi kiếm, cuối cùng ngoại trừ Xạ Thần Xa và cuộn tranh thần bí kia, Vương Lâm gần như lấy ra tất cả pháp bảo có thể xuất thủ trong túi trữ vật, tất cả đưa vào trong Hoàng Tuyền.
Vô số pháp bảo hỗn hợp ở một chỗ, ở trong Hoàng Tuyền hình thành một cỗ lực lượng hỗn tạp, nhưng cực kỳ cường đại. Vương Lâm hít sâu một hơi, ở mi tâm điểm một cái, mười ba vạn sát lục chi khí hóa thành mười ba vạn sinh chi lạc ấn, trong nháy mắt dày đặc trên thân thể Vương Lâm, hình thành thủ hộ.
Hai mắt của hắn, thủy chung nhìn chằm chằm không trung. Ở trong nháy mắt này, hắn ánh mắt ngưng lại, không chút do dự đột ngột từ dưới đất bay lên, tay phải chộp xuống phía dưới. Hoàng Tuyền trên mặt đất lập tức bị hắn rút ra. Hoàng Tuyền này không ngừng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một đạo hoàng mang!
Trong hoàng mang này, chẳng những có tất cả pháp bảo của Vương Lâm, còn ẩn chứa đạo của hắn.
Mang theo hoàng mang, Vương Lâm xông thẳng về phía trước. Lúc này ở trong sương mù dày đặc phía chân trời, khải giáp trên người đại hán kia nhiều chỗ vỡ nát, liên tiếp bại lui, ma diễm trong hai mắt ảm đạm, từng trận rít ngào điên cuồng từ trong miệng truyền ra.
Cổ Yêu do huyết dịch của Vương Lâm hóa thể, hai mắt yêu mang chợt lóe, cả người gào thét lao tới, một đám thần thông thuật ở trong tay không ngừng thi triển. Khóe miệng đại hán phun ra một ngụm tiên huyết, thân mình lại lui.
– Nhận lấy cái chết!
Cổ Yêu trầm giọng quát, cả hư ảnh nhanh chóng co rút lại tiến vào trong tiên huyết, hóa thành một đạo yêu mang, bao phủ toàn thân đại hán.
Ở dưới yêu mang này, ma hồn nơi mi tâm đại hán lại xuất hiện. Nó hú dài một tiếng, một trận sóng gợn điên cuồng tràn ra. Dưới sóng gợn này, yêu mang bao phủ toàn thân nó thoáng ngừng một chút, ma hồn ác độc liếc nhìn Cổ Yêu, một lần nữa chui vào mi tâm đại hán.
Cùng lúc đó thân thể đại hán khẽ động lui về phía sau, muốn thoát đi!
Vương Lâm chờ, chính là một khắc này! Hắn đột ngột từ dưới đất bay lên, xông ra giống như sao băng, trong tay hoàng mang lóng lánh. Trong nháy mắt, hắn đã xông vào trong sương mù dày đặc, thẳng về phía đại hán đang không ngừng lui về phía sau nỗ lực rời khỏi phạm vi yêu mang của Cổ Yêu.
Trong khi lui lại, đại hán lập tức nhận thấy Vương Lâm đã đến. Trong mắt hắn hiện lên một tia khinh miệt, căn bản là không thèm quan tâm Vương Lâm, trong khi lui lại tay phải tùy ý vỗ một cái về phía Vương Lâm!
Dưới cái vỗ này, liền kéo theo phong vân, mười ba vạn đạo sinh chi lạc ấn ngoài thân thể Vương Lâm, trong nháy mắt từng cái tan vỡ, một vạn, hai vạn, năm vạn, tám vạn.
Ở trong quá trình tan vỡ, trong mắt Vương Lâm lóe ra hàn mang, vẫn cứng rắn ở trong nháy mắt mười ba vạn đạo sinh chi lạc ấn toàn bộ vỡ vụn, đi tới bên người đại hán, hoàng mang ở trên tay phải, vung ra không chút do dự.
Đại hán này hừ lạnh một tiếng, tay phải nắm thành quyền, đột nhiên đánh về phía hoàng mang, ý đồ đánh tan hoàng mang kia!
Nhưng, trong nháy mắt khi hữu quyền va chạm với hoàng mang kia, sắc mặt hắn lại lập tức đại biến. Trong hoàng mang này ẩn chứa rất nhiều khí tức, lúc này lại bị một cỗ thần thức, một đạo niệm cưỡng ép dung hợp cùng một chỗ, không ngờ đã hình thành một cỗ lực lượng có thể uy hiếp đến hắn.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ cũng chưa nói tới uy hiếp, nhưng lúc này, hắn dưới tình huống vốn đã thụ thương, sau khi đại chiến với Cổ Yêu, lần thứ hai thụ thương. Hơn nữa đã mất đi ma tháp, thần thức của hắn chỉ có thể ngưng tụ ở trong áo giáp, căn bản là không thể tràn ra, rất nhiều thần thông không thể dùng ra.
Hoàng mang bùng nổ, thân thể của đại hán, không tự chủ được dừng lại một lát, một lát này, giá phải trả chính là Cổ Yêu chi mang đuổi theo, hoàn toàn đánh tới người!
Cổ Yêu chi mang này, chính là một thần thông cực kỳ lợi hại của Cổ Yêu. Nó có thể luyện hóa hết thảy sinh linh trong thiên địa. Ở dưới yêu mang này, đại hán kêu rên thảm thiết. Thân thể hắn lập tức tản ra đại lượng ma khí, những ma khí này vừa mới tản ra, đã lập tức bị luyện hóa, một chút cũng không còn.
– Bối La, ngươi nếu giết ta, chủ nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Ma hồn ở mi tâm của đại hán, lại chui ra, giọng the thé nói. Cùng lúc đó, hắn lại trực tiếp từ mi tâm đại hán hoàn toàn lao ra, hóa thành một đạo ma ảnh, dung nhập vào trong áo giáp.
Trong khoảnh khắc, áo giáp kia từ trên người đại hán bóc ra, bao vây lấy ma khí nồng đậm, liền muốn xông ra khỏi yêu mang. Thí xe giữ tướng, chính là ý niệm trong đầu của tán ma, thân thể tuy nói bị vứt bỏ, nhưng chỉ cần áo giáp nương thân này không mất, hắn sẽ có một ngày khôi phục, cùng lắm thì lại tìm một thân thể là được.
Hơn nữa đã không có thân thể, ma hồn tin tưởng với thần thông của mình, hẳn là có thể lao ra!
Đại hán đã mất đi áo giáp, cả người ở dưới yêu mang bao phủ, lập tức toàn thân thối nát, hai mắt ảm đạm, từ trên không trung trực tiếp rơi xuống.
Áo giáp được ma khí bao bọc, dưới sự tấn công, ở trong sự luyện hóa không ngừng của yêu mang, gần như hao hết chín phần ma khí, cuối cùng đã xông ra được.
Chương 566: Cổ Yêu huyết ảnh
Hắn trong lòng vui vẻ. Chỉ cần xông ra, hắn sẽ có thể thi triển thần thông nhanh chóng rời đi. Nhưng, sắc mặt vui mừng của hắn vừa ra, đã lập tức bị áp chế, tay phải của Vương Lâm, giống như tia chớp, ở trong khoảnh khắc áo giáp lao ra, chộp vào phía trên.
Tính cách của Vương Lâm có thù tất báo, tầng tầng lớp lớp trù tính lúc trước, sao có thể ở giây phút cuối cùng để vị tán ma này chạy mất. Nếu hôm nay người này đào tẩu, ngày sau sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của đối phương, trừ phi hắn vĩnh viễn co đầu rút cổ ở bên trong Thiên Yêu thành không ra ngoài.
Hơn nữa, Vương Lâm nhận định Cổ Yêu kia, tuyệt đối sẽ ở giây phút cuối cùng ra tay trợ giúp mình, nếu không thì, Cổ Yêu này lúc trước cũng sẽ không hiện thân. Với tâm cơ của Vương Lâm, nhìn vô cùng thấu đáo.
Trong khoảnh khắc tay phải của hắn bắt lấy áo giáp, Vương Lâm đã sớm dự đoán được đối phương nhất định sẽ ma hồn nhập thể. Dư uy của Thăng Tiên quả trong nguyên thần của hắn, lập tức bị kích phát ra, trong nháy mắt, hai mắt của Vương Lâm đỏ bừng. Cả người hắn rơi vào trong một loại điên cuồng cực đoan.
– Ngươi chạy không thoát!
Thanh âm của Vương Lâm đột nhiên bay lên, tay phải của hắn kéo về phía sau một cái, liền kéo áo giáp kia tới, ma hồn trên áo giáp biến ảo mà ra, ác độc nhìn Vương Lâm hét lên một tiếng, thân mình lao lên, liền theo bàn tay Vương lâm chui vào thân thể, điên cuồng chạy về phía nguyên thần của Vương Lâm.
Cùng lúc đó, bộ áo giáp kia lại hóa thành hắc tuyến, nháy mắt đã bao bọc trên người Vương Lâm, ở trên người hóa thành áo giáp.
Vương Lâm lúc này, một thân áo giác màu đen, ánh mắt lộ ra hồng mang, tóc không gió tự động. Ở trong nguyên thần, mượn uy lực của Thăng Tiên quả, tiềm lực toàn thân hắn bùng nổ, cùng ma hồn đã mất đi phần lớn ma khí, triển khai tranh đấu.
Yêu mang tiêu tan, một lần nữa hóa thành Cổ Yêu huyết ảnh. Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, cười nói:
– Kế sách hay, kích thích nguyên thần chống lại ma hồn. Nếu ta giúp ngươi, thì đã thành toàn cho ngươi. Nếu ta không giúp ngươi, một trận chiến ba ngày trước coi như uổng công. Ngươi đã tính là ta sẽ giúp ngươi. Tốt, đây là số phận của ngươi, ta liền thành toàn cho ngươi!
Cổ Yêu nói xong, ôm lấy Vương Lâm, sau đó cuốn đại hán trên mặt đất toàn thân thối nát nhưng chưa tử vong lên, cả người hóa thành một đạo yêu quang, bay thẳng về phía Long Đàm bên ngoài Thiên Yêu thành.
Huyết Tinh – một tinh cầu nằm cách xa tinh cầu tu chân cấp bảy.
Trên bầu trời bao la, một người con gái mặc áo tím đang đứng trên một thanh kiếm lớn dài chừng ba trượng phi hành với tốc độ cực nhanh, ở phía sau ba người con gái mặc quần áo rực rỡ đuổi theo không dứt.
– Tiện nhân, ngươi phản bội Thiên Thủy cung, lấy trộm thánh vật của Thiếu chủ, tự cho là có thể trốn thoát hay sao? Mặc dù nơi này là phạm vi thế lực của Thiên Vận tinh nhưng Ngũ Hành tinh chúng ta cũng là tinh cầu tu chân cấp bảy, ngươi chạy không thoát đâu!
Một người con gái đang đuổi theo phía sau người con gái áo tím cười lạnh nói.
Người con gái áo tím nghiến chặt hàm răng sắc mặt tại nhợt, khăn lụa tím che mặt cũng sớm đã rơi mất.
– Ngươi đã trúng độc của Thiếu chủ, ta xem ngươi còn có thể chạy được bao xa!
Vẻ mặt người con gái áo tím đau khổ, độc trong cơ thể nàng đã sớm phát tác, trên đường chạy trốn bị nàng cố gắng áp chế. Vốn tưởng rằng có thể chạy trốn nhưng không nghĩ tới tỷ muội bên cạnh phản bội cho nên dẫn tới kẻ thù đuổi theo.
Giờ phút này nàng như ngọn đèn hết dầu, độc trong cơ thể cũng không thể áp chế được nữa. Nàng phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thanh kiếm lớn dưới chân nhẹ lắc lư.
Nàng cười thảm, lắc người khống chế thanh kiếm dưới chân bay thẳng đến một tinh cầu màu máu cách đó không xa.
Ba người con gái ở phía sau hừ lạnh, tăng tốc độ đuổi theo.
Tới gần tinh cầu màu máu, người con gái áo tím xuyên qua bầu khí quyển phi thẳng xuống mặt đất. Một tòa lầu các đỏ như máu trên mặt đất hiện ra ngay trước mắt nàng.
Một người đàn ông ở trong lầu các đi ra. Người này tóc hồng, lông mày hồng mặc một bộ áo choàng dài màu hồng. Hắn đứng ở đó, nhìn không thấy có tiên lực nhưng lại có một cỗ uy nghiêm khiến người ta khó thở bao phủ trong trời đất.
Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua người con gái áo tím cùng với ba người con gái đuổi theo phía sau, nhướn mày, bình thản quát:
– Cút!
Ba người con gái quần áo rực rỡ sắc mặt khẽ biến, một người trong đó lập tức nói:
– Thiên Thủy cung ở Ngũ Hành tinh bắt kẻ phản bội, xin tiền bối chớ nhúng tay vào!
Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ lạnh như băng. Hắn vung tay áo lên, một cỗ cuồng phong xuất hiện cuốn ba người con trực tiếp ném ra khỏi Huyết tinh.
– Ngươi tên là gì?
– Tử Tâm, vãn bối tên là Tử Tâm, tu sĩ của nước tu chân cấp sáu trên Chu Tước tinh.
Người con gái áo tím kinh ngạc nhìn người trước mặt. Vung tay một cái liền có thể cuốn người đuổi theo nàng đi, tu vi như vậy quá đáng sợ.
Tại Vân Thiên Tông ở nước sở trên Chu Tước tinh!
Toàn bộ Vân Thiên Tông lúc này đã hoàn toàn khác trước. Nước Sở đã được Chu Tước tử Chu Vũ Thái nâng lên nước tu chân cấp bốn. Tuy chỉ là cấp bốn nhưng phạm vi thế lực là một nước lớn nhất trong các nước tu chân cấp bốn.
Thậm chí từng có nước tu chân cấp năm đi tới nước Sở này, khi đối diện với Vân Thiên Tông đều phải cung kính.
Bởi vì phàm là tu sĩ trải qua trận sóng gió mấy trăm năm đó, gần như không ai không biết một tu sĩ có tên Vương Lâm, dùng sức một người làm dấy lên một hồi bão táp chưa từng có trên Chu Tước tinh.
Sau khi Vân Thiên Tông trở thành nước tu chân cấp bốn, liền dỡ bỏ sơn môn xuống, tập trung cả nước dùng thượng phẩm linh thạch đúc một pho tượng cực lớn!
Pho tượng này là một người đàn ông mặc áo đen, hai mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư, khuôn mặt cũng không anh tuấn nhưng có khí chất xuất trần thoát tục. Tay phải hắn bấm pháp quyết, dường như đang suy tư.
Một cỗ uy nghiêm đáng sợ từ trong pho tượng lan ra bao phủ trời đất.
Đây chính là sơn của Vân Thiên Tông, cũng là vật cúng bái của tất cả đệ tử Vân Thiên Tông. Hắn là người mà tất cả tu sĩ nước Sở trong lòng tôn kính, đồng thời cũng là một thần thoại toàn bộ Chu Tước tinh, một truyền thuyết!
Bên dưới Vân Thiên Tông, lúc này có hai người một già một trẻ đang bước trên bậc thang lên Vân Thiên Tông.
Ở vị trí bọn họ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy pho tượng cao ngất kia, người trẻ tuổi vẻ mặt tò mò, vừa đi vừa nói:
– Ông nội, đây là pho tượng mà người vừa nói sao?
Ông già nhìn pho tượng, trong mắt hiện ra vẻ nhớ lại, hồi lâu sờ sờ đầu người trẻ tuổi nói:
– Ngươi có biết Tông chủ Vân Thiên Tông Thiết Nham vì sao có thể Hóa Thần? Tu sĩ tất cả môn phái ở nước Sở này, vì sao coi Vân Thiên Tông đứng đầu? Các nhân vật lớn ở nước tu chân thứ năm vì sao đến nơi đây lại phải cung kính? Tất cả những điều này là bởi vì pho tượng này!
Người trẻ tuổi ngẩn ra, chớp chớp mắt cười nói:
– Thật sự kỳ quái. Một pho tượng cũng có thể khiến nhưng người đó cũng kính thế sao.
Chương 567(a): Đại công cáo thành
Ông già than nhẹ, nói:
– Người được tạc tượng này thời gian tu đạo mặc dù ngắn, nhưng trong mấy trăm năm đó cũng đã làm nổi lên một hồi bão táp chưa từng có ở Chu Tước tinh. Có một chuyện sau khi hắn rời đi mới lan truyền ra. Nghe đồn hắn tu đạo hai trăm năm thì thành công, làm loạn Tu Ma Hải, cứu người đẹp ở Vân Thiên Tông làm kinh sợ quần hùng, ở nước Triệu giết chóc mặt đất biến thành màu đỏ, toàn thể nhà họ Đằng bị diệt, cả nước Triệu khắp nơi toàn là xác chết! Nghe đồn hắn vào Tiên giới, chém Hồng Điệp, đánh bại Liễu Mi, đánh Kiền Phong. Lại bái Độn Thiên của Luyện Cảnh tông làm sư phụ, đuổi Tuyết Vực, diệt Cự Ma lão tổ. Ở trong trận chiến Tiên Di tộc tiếng tăm lẫy lừng. Bên trong Chu Tước mạc người này chiến quần hùng liên tiếp thủ thắng, đạt được danh hiệu đệ nhất Chu Tước Tinh! Hắn vốn có thể kế thừa vị trí Chu Tước nhưng lại cự tuyệt, thoái vị nhường cho Chu Vũ Thái – Chu Tước Tử hiện nay!
Người trẻ tuổi kinh ngạc kêu lên, nói:
– Hắn dĩ nhiên từ chối trở thành Chu Tước Tử!
– Nếu không, vì sao Chu Tước Tử Chu Vũ Thái mỗi lần có gặp chuyện lớn nhất định tới Vân Thiên Tông yên lặng chăm chú nhìn pho tượng này. Ở Chu Tước tinh chúng ta, trước khi người này xuất hiện, Chu Tước sơn là đất thánh. Nhưng sau khi người này rời đi, đất thánh chính là Vân Thiên Tông này!
Người trẻ tuổi miệng há hốc, lúc trước hắn cũng nghe nói một ít nhưng không tỉ mỉ như hôm nay. Giờ phút này trong lòng sôi sục, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động, hắn nói:
– Ông nội, về sau ta cũng muốn như vậy. Tên, tên hắn là gì? Hiện tại đi đâu rồi?
– Hắn tên là Vương Lâm, ta cũng không biết hắn đi đâu. Tuy nhiên người như vậy ở bất kỳ đâu cũng sẽ không bình thường.
Ông già thở dài, chua xót cười nói:
– Ông nội năm xưa cũng từng tiếp xúc hắn, lúc này chỉ sợ hắn đã sớm không nhớ rõ ta là ai… Người trẻ tuổi đang muốn nói gì, bỗng nhiên một tiếng hổ gầm từ dưới chân núi truyền đến. Tiếng hổ gầm này mang theo uy phong không ngờ khiến cây cối bốn phía rung lên ào ào.
Cùng lúc đó, một con hổ thật lớn đầu có hoa văn từ dưới chân núi nhảy lên, chạy thẳng lên đỉnh núi. Một người con gái ngồi trên lưng hổ, nàng khoảng hai mươi tuổi, mặc áo trắng, tà áo bay trong gió giống như là tiên nữ.
Vẻ mặt nàng cũng không phải là cực đẹp, nhưng cực kỳ thanh tú, da thịt như phấn, đôi mắt đẹp chuyển động trong khi đi, dường như ẩn chứa linh động.
– Tiểu Bạch, nhanh lên!
Tiếng của nàng như tiếng hoàng bằng (1), khá dễ nghe.
(1): bằng ở đây là chim bằng, người xưa cho nó là loài chim to nhất thế gian.
Con hổ bên dưới lại gầm lên, chạy thẳng lên Vân Thiên Tông. Vào lúc đi tới bên cạnh pho tượng, con hổ thân hình dừng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn pho tượng kia, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng thầm nói:
– Cô bé này rất ngốc, làm sao cứ muốn đi tìm người này. Ở trên Chu Tước tinh thật là tốt, Hổ gia ta có nhiều hổ cái như vậy, ngày sau nếu rời đi làm sao bỏ được. Tuy nhiên cô bé này từng nói ở ngoài Chu Tước tinh có càng nhiều hổ cái xinh đẹp. Như vậy khiến hổ gia có chút khó xử.
Nàng kia kinh ngạc nhìn pho thượng, khẽ nói:
– Thúc thúc, tiểu Như đã Kết Đan, rất nhanh đúng không. Ta rất cố gắng, Thiết Nham gia gia nói, chỉ cần ta đạt tới Nguyên Anh, ông ấy liền đưa vật lúc trước thúc để lại cho ta. Thúc thúc, ta nhất định có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ!
Một tiếng than nhẹ từ trong hư vô truyền tới. Một lão già đi từ trong Vân Thiên Tông ra, người này thân hình cao lớn, trên người mặc đạo bào, có một dáng vẻ uy nghiêm.
Hắn bước chân tới bên dưới pho tượng, đầu tiên cúi thật sâu chào pho tượng, sau đó nhìn về phía con hổ và người con gái ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành và cưng chiều nói:
– Như nhi, tu luyện tùy tâm. Nếu chỉ vì theo đuổi Nguyên Anh cũng sẽ bị thấp kém, như đi ngược dòng nước!
Người con gái nhìn pho tượng, hạ giọng nói:
– Thiết Nham gia gia, năm xưa thúc thúc rời khỏi nước Triệu, ở trong Tu Ma Hải lúc đó chẳng phải là trong lòng có ý cố chấp một lòng đạt tới Nguyên Anh sao. Do vậy có thể thấy, tùy tâm là không thể làm được!
Lão già này đúng là Thiết Nham, năm xưa hắn được Vương Lâm chỉ điểm đột phá Nguyên Anh đạt tới Hóa Thần. Hắn đối với Vương Lâm có cảm kích đồng thời cũng kính sợ càng nhiều. Túi trữ vật năm xưa Vương Lâm để lại, những năm gần đây hắn thủy chung cũng không hề đụng tới, cũng không dám đụng.
Năm xưa ánh mắt bình thản của Vương Lâm trước khi đi làm hắn cả đời khó quên.
Chu Như thu hồi ánh mắt, nhìn về Thiết Nham khẽ mỉm cười giống như là bách hợp nở rộ:
– Thiết Nham gia gia, ta đi nửa đường gặp Chu Tước tử Chu thúc thúc, ông ấy nói ta đi núi Chu Tước tu luyện. Ông ấy nói ở đó tốc độ tu luyện của ta sẽ nhanh hơn. Hôm nay, Như nhi xin chào từ biệt ngài.
Thiết Nham hiểu được thân phận của Chu Như ở trên Chu Tước tinh có thể nói là cực kỳ đặc thù. Nói nàng là công chúa nhỏ Chu Tước tinh cũng không đủ. Gần như tất cả những người quen biết Vương Lâm năm xưa hoặc sợ hãi hoặc cung kính, đều đối xử tốt với Chu Như.
Thậm chí ở Tiên Di Tộc đối với Chu Như cũng cực kỳ khách khí. Tiên Di Tộc cấm bất kỳ tu sĩ nào bước vào, Chu gia là một trường hợp ngoại lệ cực hiếm.
Ở trong những người bảo vệ này, còn có người đến từ Vân Thiên Tông.
Thiết Nham trầm ngâm một chút, gật đầu hiền lành nói:
– Được rồi, ngươi đi núi Chu Tước phải tĩnh tâm tu luyện. Nếu thực sự một ngày đạt tới Nguyên Anh kỳ, ta lập tức đưa vật mà ân công để lại cho ngươi.
Chu Như mỉm cười, quay đầu lại nhìn pho tượng hồi lâu, vỗ lên đầu con hổ vằn đen, nói:
– Tiểu Bạch, đi núi Chu Tước!Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm
Tiểu Bạch rít gào, nhảy dựng lên, dần dần biến mất ở phía chân trời.
– Lại nói, hổ gia ta mấy năm nay mượn uy lực còn lại của Vương Lâm kia không ít. Trước kia tu sĩ thấy hổ gia là muốn bắt, hiện tại nhìn thấy ta lập tức cung kính. Thôi, xem ở điểm ấy, ngày sau nếu cô bé này rời khỏi Chu Tước tinh thì hổ gia ta đi theo là được.
Trong lúc Tiểu Bạch bay đi, khóe miệng chảy nước miếng. Trời mới biết nó vì nguyên nhân này, hay là vì những con hổ cái ngoài tinh không mới hạ quyết tâm.