[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 141 [Chương 545 đến 546(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 545: Kế hoạch làm phản của Hứa Lập Quốc thất bại!
Vòng thứ nhất này cần tới mười ngày mới có thể chấm dứt. Cũng may người chiến thắng không cần phải tiếp tục đến, nên Vương Lâm có được một chút thời gian nghỉ ngơi.
Trong cuộc tỷ thí của Yêu Tướng này, việc chém giết của tu sĩ Vương Lâm thực sự không muốn mỗi ngày đều phải nhìn, đơn giản là không cần suy xét đến việc này, mỗi ngày đều như trước kia ngồi bên bờ sông nghe đàn uống rượu, rất là thanh thản.
So với Vương Lâm, tâm trạng của Mạc Lệ Hải có nặng nề hơn một ít. Hắn mỗi ngày đều phải đến Đế Đô quan sát cuộc chiến. Những trận đấu của những người hắn cho rằng có thể uy hiếp Vương Lâm, hắn đều dùng thần thông để ghi lại, ban đêm sau khi trở về đưa cho Vương Lâm xem.
Toàn bộ hy vọng của hắn đều đặt lên người Vương Lâm.
Mấy ngày này, thể xác và tinh thần của Vương Lâm dung nhập vào trong tiếng đàn kia, nhờ đó chạm đến đạo của chính mình. Hắn nghe tiếng đàn này cũng đã được ít lâu, nhưng thủy chung hắn đều lấy tâm thái của một người khách qua đường để cảm nhận tất cả nhưng hương vị của tiếng đàn.
Về phần Hứa Lập Quốc, từ sau khi nhìn thấy thiếu nữ Kiếm Linh kia, cả ngày nói chuyện với Vương Lâm không dứt, đại ý không ngoài việc xin Vương Lâm thả hắn ra ngoài, để cho hắn có thể gặp lại tiểu mỹ nhân.
Ngày hôm nay, chiếc thuyền tranh chưa đến, Vương Lâm nằm trên bờ sông, trong tay cầm bầu rượu, nhìn mây trắng trên bầu trời. Những đám mây trắng kia, trong mắt hắn giống như đang biến hóa, người đời ví mây như những vật hư vô mù mịt, những đám mây này cũng giống như tiếng đàn kia, đều không phải là hư vô, mà là lòng người mơ hồ. Nếu tâm không mơ hồ, thì mây tĩnh, nếu tâm không tì vết, thì tiếng đàn tiêu tan. Vương Lâm uống rượu, ánh mắt lộ ra một vẻ mê man.
Vấn Đỉnh, Vấn Đỉnh, làm thế nào để có thể làm cho ý cảnh đạt tới yêu cầu của Vấn Đỉnh… Nguyên Anh lấy cảm ngộ ý cảnh của Hóa Thần, Hóa Thần lấy ý cảnh thực chất hóa để Anh Biến, Anh Biến có thể lấy ý cảnh nhập thể, nhưng đạt tới Vấn Đỉnh lại là không đủ. Hiện tại ta cũng đã sớm lấy ý cảnh nhập thể, ngay cả đạo tâm vào một khắc khi Uyển Nhi ngủ say cũng đã viên mãn.
Nhưng vẫn còn một bước! Một bước này rốt cuộc là cái gì. Mỗi người cảm ngộ ý cảnh khác nhau, vì khác nhau như vậy nên không thể đi hỏi đạo của người khác được, cho dù biết được, chẳng những sẽ không có lợi mà ngược lại sẽ bị ràng buộc. Nói tóm lại, chỉ có thể tự tu hành, tự mình cảm ngộ!
Vẻ mê man trong mắt Vương Lâm ngày càng đậm. Đúng lúc này, bên trong tâm trí hắn bỗng nhiên truyền đến thanh âm khó chịu như bị bệnh tâm thần của Hứa Lập Quốc.
– Chủ nhân, ngươi cho ta đi ra đi. Tiểu mỹ nhân kia lâu như vậy không được nhìn thấy ta, nhất định sẽ thấy nhớ vô cùng. Chủ nhân à, sao ngươi lại nhẫn tâm chia rẽ nhân duyên trời ban cho ta và nàng như vậy. Chủ nhân, thả ta ra ngoài đi!
Vương Lâm nhướn mày, Hứa Lập Quốc này cả ngày nói không ngớt, ồn ào không nghỉ. Mấy ngày trước Vương Lâm đã cắt đứt liên hệ, yên tĩnh một vài ngày, không ngờ hắn lại phá được phong tỏa, lại bắt đầu quát tháo.
– Vương Lâm, năm đó ngươi chia rẽ ta và đại mỹ nhân, bây giờ lại muốn cưỡng ép chia rẽ ta và tiểu mỹ nhân, rốt cuộc ngươi là loại người gì vậy, ngươi nhất định là ghen tị! Đúng vậy, ngươi đúng là ghen tị với diễm phúc của Hứa Lập Quốc ta!
Thanh âm Hứa Lập Quốc trong vẻ phẫn nộ mang theo một chút đắc ý.
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hứa Lập Quốc này tuy rằng trung thành, nhưng điều kiện tiên quyết là Vương Lâm cần phải mạnh hơn hắn nhiều lần. Hơn nữa cho dù hắn thay đổi chủ nhân, thì chủ nhân này cũng yếu hơn Vương Lâm, hoặc cũng không thể mạnh hơn nhiều lắm, nếu không lòng trung thành của Hứa Lập Quốc này sẽ lập tức biến mất.
Lão tổ Cự Ma Tộc năm đó là một ví dụ. Nếu như đổi lại là người khác, ví dụ như Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu, Huyết Tổ, chỉ sợ Hứa Lập Quốc này sẽ a dua đem toàn bộ từ đầu đến chân Vương Lâm lập tức bán đi trước tiên.
Ngoại trừ khuyết điểm này, tên ma đầu này còn một tật xấu nữa, đó là một khi gặp được đàn bà, hắn giống như biến thành người khác vậy. Cứ tưởng rằng sau nhiều năm tôi luyện như vậy sẽ khác biệt lắm, nhưng hiện tại nhìn thấy thì vẫn giống như vậy.
Tuy nhiên Hứa Lập Quốc này trời sinh nhát gan, nếu không có đủ khả năng, quả quyết sẽ không nói ra như vậy. Xem ra từ ngày rời khỏi Chu Tước Tinh, Hứa Lập Quốc đã che giấu không ít sự tình.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm ngày càng đậm.
Hứa Lập Quốc hoàn toàn không phát hiện được tâm tình của Vương Lâm, vẫn đang ở đó lải nhải.
– Vương Lâm, đại mỹ nhân năm đó ngươi bắt đi rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ trọng dụng thế nào, ngờ đâu kết quả là đại mỹ nhân đáng thương của ta lại trở thành người chống đỡ cho gian tình của ngươi và con tiểu tiện nhân Liễu My kia.
– Ngươi nói đủ chưa?
Vương Lâm bình thản nói.
– Đủ hả? Chưa đủ. Ngươi thả ta ra để ta đi tìm tiểu mỹ nhân kia mới là đủ!
Thanh âm Hứa Lập Quốc có chút yếu đi, hắn mơ hồ có cảm giác giống như mỗi câu của mình đều chọc tức sát tinh này. Nhưng nghĩ tới những thần thông mình học được trong mấy ngày nay, khí tức của hắn lại lập tức tăng lên.
Hắn đang muốn nói chuyện tiếp thì Vương Lâm vỗ túi trữ vật, kiếm tiến lập tức bay ra. Hứa Lập Quốc hoan hô một tiếng, trong nháy mắt liền từ trong tiên kiếm biến ảo đi ra.
Hắc khí nồng đậm hình thành một màn sương đen hóa thành hình dáng của Hứa Lập Quốc. Hắn cười dâm đãng vài tiếng, đang muốn đi thẳng tới Đế Đô. Nhưng lúc này, hàn quang trong mắt Vương Lâm dày đặc, hắn vung tay lên hư không một cái, kiếm tiên lập tức rơi vào trong tay.
Hắn vung một cái, kiếm này lập tức truyền ra từng trận run rẩy. Hứa Lập Quốc ngẩn ra, lập tức the thé nói:
– Vương Lâm, ngươi muốn làm gì?
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái. Cái liếc mắt này như một hồ nước đá dội lên đỉnh đầu của Hứa Lập Quốc, hắn lập tức tỉnh táo trở lại.
Ánh mắt Vương Lâm khiến cho hắn nhớ lại cảnh tượng năm đó mình bị đối phương luyện hóa thành ma đầu, nhất là những cảnh tượng mấy trăm năm trở lại đây lại lóe lên trong đầu hắn.
– Tên sát tinh này có chuyện gì là hắn không làm được. Năm đó giết toàn tộc Đằng gia, trên Chu Tước Tinh lại giết người vô số, ta ta… Hứa Lập Quốc run cầm cập.
– Chủ… chủ nhân… Trên mặt Hứa Lập Quốc lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn Hứa Lập. Hắn càng như thế, Hứa Lập Quốc lại càng sợ hãi, cảnh tượng giết chóc trước đây của Vương Lâm hiện giờ không khỏi hiện lên quanh quẩn trong đầu hắn.
– Ta ban cho ngươi một thân ma đầu, giúp ngươi từng bước trở thành Kiếm Linh, lại cho ngươi tiên kiếm hộ thể.
Thanh âm Vương Lâm bình thản, nhưng Hứa Lập Quốc nghe thấy cũng âm thầm kêu khổ.
– Hiện giờ, ta muốn thu hồi!
Tay trái Vương Lâm vuốt lên thân tiên kiếm một cái, lập tức Hứa Lập Quốc kêu thảm, toàn bộ thân mình run rẩy, trong nháy mắt liền bị Vương Lâm chặt đứt mối liên hệ với tiên kiếm.
Hứa Lập Quốc thân mình lập tức hóa thành một màn sương đen, khi Vương Lâm chặt đứt mối liên hệ của hắn với tiên kiếm, hắn cảm nhận được một luồng sát khí đã biến mất nhiều năm!
– Hắn…đúng là sát khí này! Sát tinh này thật sự muốn giết ta!
Hứa Lập Quốc hét lên một tiếng, lập tức chạy trốn. Hắn từ sau khi lập công trong trận chiến với lão tổ Cự Ma Tộc, hắn không còn cảm thấy loại sát khí đã theo hắn nửa đời này nữa!
– Con hổ cuối cùng vẫn là con hổ, không thể trở nên ngoan ngoãn được, cũng tuyệt đối không thể trở thành mèo!
Hứa Lập Quốc trong lòng cười khổ, hắn nhớ tới trong thi ngữ ở quê nhà từ rất lâu đã có câu này.
Hứa Lập Quốc đang muốn chạy trốn, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, trong nháy mắt, từng đạo cấm chế hình thành bốn phía xung quanh Hứa Lập Quốc. Hứa Lập Quốc thét lên chói tai, toàn bộ thân mình nhoáng lên một cái lập tức hóa thành hình một thanh kiếm, kiếm khí nồng đậm gào thét lao ra, bất ngờ phá tan cấm chế của Vương Lâm, hướng ra xa bay nhanh đi.
Vương Lâm ánh mắt ngưng lại, trên mặt lộ một tia cười lạnh. Hứa Lập Quốc quả nhiên che giấu rất nhiều chuyện, như việc biến thành thanh kiếm này, ở Chu Tước Tinh người này tuyệt đối không thể làm được!
Lúc này, từ trong túi trữ vật truyền ra từng trận tiếng động bang bang, hiển nhiên là bên trong có một vật đang điên cuồng va đập. Vương Lâm tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức gia cố thêm phong ấn trên đó. Làm xong đâu đấy, hắn lạnh lùng nhìn về hướng Hứa Lập Quốc bỏ chạy, trầm giọng nói:
– Quay về cho ta!
Ngay khi thanh âm truyền ra, cấm chế lưu lại tại cơ thể của Hứa Lập Quốc trong tâm thần hắn lập tức bùng phát.
Từ xa truyền đến tiếng kêu của Hứa Lập Quốc. Nhưng không lâu sau, tiếng kêu này lại từ xa xa biến mất. Hàn quang trong mắt Vương Lâm càng đậm.
– Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta. Tên ma đầu Hứa Lập Quốc này năm đó nếu không nắm chắc đối phó lại với cấm chế của ra, nhất định là sẽ không nghe lời như thế!
Vương Lâm bước về phía trước một bước, một bước đó đã vượt qua trăm trượng.
Tuy không biết Hứa Lập Quốc đã dùng phương thức nào để chống lại cấm chế trong tâm thần, nhưng cũng không có cách nào cắt đứt được mối liên hệ với Vương Lâm, thông qua điểm này, Vương Lâm vẫn có thể bắt được hắn!
Hứa Lập Quốc điên cuồng bỏ chạy. Hắn vốn là hồn thể, lúc này lại trở thành Kiếm Linh, tốc độ so với trước kia nhanh hơn gấp mấy lần, giờ phút này trong lòng đang kinh hãi, lại phát huy toàn bộ thực lực, giống như là một âm hồn liều lĩnh chạy trốn.
– Sát tinh, lão tử vì ngươi mà khó nhọc lập công lao, ngươi nói giết là giết, lão tử không được thích tiểu mỹ nhân kia hay sao, không được có một chút bí mật hay sao, không được tính toán sau này có cơ hội sẽ mang theo tiên kiếm và Tiểu Hắc cao chạy xa bay hay sao.
Hứa Lập Quốc thở dài, hắn biết sát tinh vì sao lại muốn giết mình.
Hắn và Tiểu Hắc từ khi tiếp xúc với nhau, hai hồn thể cả ngày giao lưu, hắn đã học được không ít thần thông của Kiếm Linh, lại với sự trợ giúp của Tiểu Hắc, hai Kiếm Linh gần như đã nghĩ tất cả các biện pháp, cuối cùng làm cho cấm chế của Vương Lâm trong cơ thể hắn có chút yếu đi.
Hứa Lập Quốc nhát gan, nên hành sự cực kỳ cẩn thận. Hắn nhằm lúc Vương Lâm đại chiến mới làm cho cấm chế yếu đi, vì vậy Vương Lâm hoàn toàn không phát hiện ra.
Hắn vốn vẫn cực kỳ đắc ý, nhưng hiện giờ cũng đã đánh giá sai sự nghi ngờ và tâm cơ của Vương Lâm, đã bị nhìn ra sơ hở.
– Ôi, sớm biết là sẽ như vậy.
Hứa Lập Quốc lắc đầu, nhanh chóng chạy trốn. Tốc độ của hắn rất nhanh, không quá lâu liền trốn ra khỏi Thiên Yêu Thành. Ngay khi ra khỏi Thiên Yêu Thành, hắn quau đầu lại thoáng nhìn qua Đế Đô, ánh mắt lộ ra một vẻ bi tráng.
– Tạm biệt tiểu mỹ nhân yêu dấu, nếu có một ngày trở về, ta sẽ lại đi tìm ngươi!
Thằng nhãi này đến bây giờ vẫn chỉ nghĩ đến tiểu mỹ nhân của hắn mà quên mất ánh mắt của tiểu đệ Tiểu Hắc Đao đang lộ ra vẻ bi tráng. Hứa Lập Quốc xoay người, đang muốn tiếp tục chạy, nhưng trong nháy mắt liền lộ ra vẻ nịnh nọt, a dua nói:
– Chủ nhân, tốc độ của ngươi nhanh thật, xem ra gần đây bản lãnh đã tiến bộ rất nhiều, quả nhiên không hổ danh là chủ nhân của Hứa Lập Quốc ta, ta… Phía trước Hứa Lập Quốc mười trượng, Vương Lâm vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện.
– Ngươi to gan lắm!
Vương Lâm chậm rãi nói.
Hứa Lập Quốc thân mình run lên, lập tức phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, đấm ngực, vẻ mặt cầu xin, nói:
– Chủ nhân, ta sai rồi, đúng là rất sai, cũng không dám nữa… Hắn nói tới đây, bỗng nhiên cấm chế bên ngoài túi trữ vật của Vương Lâm lập tức sụp đổ. Một đạo hắc khí từ bên trong lóe lên, không ngờ không cần sự cho phép của Vương Lâm, tự động bay ra!
Đạo hắc khí này lóe ra, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng trực tiếp nhắm thẳng vào Vương Lâm.
Nếu bản lãnh Vương Lâm vẫn còn là Anh Biến Trung Kỳ như trước kia, một đạo hắc khí này ở khoảng cách gần như vậy hoàn toàn không thể tránh né. Cho dù hiện giờ đã đạt tới Anh Biến Hậu Kỳ đại viên mãn, muốn tránh tuyệt đối cũng không dễ.
Nhưng giờ phút này, Vương Lâm cũng không cần nhìn đến đạo hắc khí kia, lần này hắn phải hoàn toàn thu phục thanh loan đao màu đen này!
Bên ngoài thân thể hắn nhanh chóng tràn ngập Sinh Chi Lạc Ấn. Đạo hắc khí đánh tới, chạm vào người phát ra một tiếng như kim loại chạm vào nhau, loan đao màu đen lập tức bị bắn ra.
Vương Lâm giơ tay phải đưa hai ngón kẹp lại, nhưng thanh loan đao màu đen này kêu lên dữ dội, né ra khỏi hai ngón tay Vương Lâm, sau đó lượn một đường cong, với tốc độ cực nhanh, lại điên cuồng vọt tới. Lúc này mục tiêu của nó chính là giữa lông mày Vương Lâm.
– Keng.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, loan đao kia lại bị bắn ra. Lúc này nó cực kỳ tức giận, điên cuồng lui ra phía sau, làm ra vẻ lại muốn tấn công. Nhưng ngay khi loan đao này định tấn công, nó liền lập tức chuyển hướng, bay về phía Hứa Lập Quốc, muốn cùng nhau chạy trốn.
– Rất hay!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, lần thứ hai giao chiến với loan đao này có Sinh Chi Lạc Ấn trợ giúp, so với lần đầu tiên năm đó dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi loan đao này bay về phía Hứa Lập Quốc, thân mình Vương Lâm tiến lên phía trước một bước, tiên lực lập tức từ dưới chân tràn ra, trong nháy mắt tràn ngập trong phạm vi trăm trượng. Cấm chế trong cơ thể Hứa Lập Quốc lập tức lóe lên, đình trệ trong nháy mắt.
Hứa Lập Quốc thần sắc lộ vẻ kiên quyết, giống như thật sự đã hối hận sửa sai, nhưng trong lòng cũng chửi ầm lên, không ngừng nguyền rủa Vương Lâm, nhưng đáng tiếc cũng không có tác dụng gì.
Cùng lúc đó, hai tay Vương Lâm bấm quyết, từng đạo cấm chế từ trong tay xuất hiện, dừng ở giữa không trung, hình thành một cấm chế không hoàn chỉnh.
Trong cấm chế này khuyết mất một chỗ, chỗ đó chính là ở trong tâm thần của Hứa Lập Quốc!
Thủ pháp của Vương Lâm năm đó, tuy rằng phối hợp tâm huyết, nhưng so với hiện tại kém hơn rất nhiều. Giờ phút này, toàn bộ cấm chế đánh ra, thân mình Hứa Lập Quốc lập tức không tự chủ được bay về phía cấm chế kia.
Loan đao có chút lo lắng, muốn ngăn trở, nhưng Vương Lâm vừa bước tới đã đi đến ngay bên cạnh. Loan đao kia không thể tránh đi được, vì thế liền có chút trì hoãn. Hứa Lập Quốc trơ mắt nhìn cấm chế kia dung nhập vào trong cơ thể, thân mình hắn run lên, sau đó trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, a dua nói:
– Chủ nhân, ngươi xem hiện giờ đã có cấm chế rồi, hãy tha cho ta một lần đi, ta thật dự không dám nữa.
Vương Lâm không để ý tới Hứa Lập Quốc, mà một tay chụp vào loan đao.
Loan đao kia vẫn còn định né tránh, lúc này Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, thấp giọng quát:
– Sát lục chi khí!
Trong nháy mắt, từ giữa lông mày từng đạo khí xám điên cuống lao ra, hơn ba nghìn đạo khí gần như trong nháy mắt toàn bộ lao ra, bao vây lấy loan đao kia.
Loan đao này tốc độ quá nhanh, nó lợi dụng khoảnh khắc bao vây chui ra khoảng không. Nhưng ngay khi vừa mới lao ra, ngón tay Vương Lâm đã xuất hiện ở phía trước. búng một cái, loan đao này lập tức bị bắn trở lại.
– Ngưng!
Vương Lâm trầm giọng nói.
Ba nghìn đạo sát lục chi khí nhanh chóng co rút lại, hình thành một quả cầu, từ bên trong truyền ra từng trận tiếng bang bang. Nhưng loan đao này cho dù như thế nào cũng không thể lao ra.
Không nhìn loan đao nữa, ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn lên người Hứa Lập Quốc.
Hưa Lập Quốc thân mình khẽ run run, cười ngốc nghếch nói:
– Chủ nhân, có gì muốn dặn dò? Hay là để ta đi khuyên nhủ Tiểu Hắc, nhất định sẽ khiến hắn từ nay về sau sẽ ngoan ngoan nghe lời.
– Ngươi chắc cũng biết vì sao ta không cho ngươi đi tìm Kiếm Linh kia!
Vương Lâm nhìn Hứa Lập Quốc, nói.
Hứa Lập Quốc vội vàng gật đầu, nói:
– Biết, ta biết!
Hắn ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng thầm nhủ:
– Rõ ràng là muốn chia rẽ ta và tiểu mỹ nhân, ta thấy đến tám phần là chính ngươi đã để ý tới tiểu mỹ nhân kia. Ôi, Hứa Lập Quốc ta phong lưu, phóng khoáng, tuổi còn trẻ lại có mối hận cướp vợ này!
– Trong Thiên Yêu Thành cao thủ như mây, ngươi thật sự cho rằng không có người có thể phát hiện ra ngươi sao. Một khi bị phát hiện, với thực lực của ngươi chắc chắn sẽ bị bắt, sau đó sẽ bị luyện hóa trở thành Kiếm Linh pháp bảo. Hứa Lập Quốc, ngươi còn chưa biết sao?
Thanh âm Vương Lâm như tiếng chuông lớn, vang vọng trong nội tâm Hứa Lập Quốc.
Hắn chấn động, lập tức sững sờ ở nơi đó, vâng dạ nói:
– Chuyện này, không được để bị phát hiện… Trống ngực hắn đập thình thịch, lúc này nghe Vương Lâm nói cũng tin đến tám phần. Nếu như thực sự bị người ta bắt đi, không biết đối phương có thể là một cự ma lão tổ đầy lòng hiếu kỳ hay không.
– Tuy nhiên, nếu như bị chủ nhân của tiểu mỹ nhân kia bắt được, thì đó lại là chuyện tốt, như vậy ta có thể cùng với tiểu mỹ nhân âu yếm… Hứa Lập Quốc trong lòng thầm nhủ, nhưng những lời này hắn không dám nói với Vương Lâm.
Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, như thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn. Hứa Lập Quốc chột dạ, chẳng những không né tránh ánh mắt Vương Lâm, ngược lại còn đưa ánh mắt lại Vương Lâm, trong lòng hắn thầm nhủ:
– Chịu đựng, lão tử càng chột dạ càng phải chịu đựng!
– Ngươi chắc đã học được rất nhiều thứ từ Kiếm Linh trong loan đao màu đen kia.
Vương Lâm chậm rãi nói.
Hứa Lập Quốc nháy mắt, không chút do dự đem toàn bộ những thần thông của Kiếm Linh mình học được nói ra một lượt. Bao gồm hắn có thể ẩn giấu được khí tức, có thể bước đầu hoàn toàn dung nhập vào trong tiên kiếm, hơn nữa nếu xuất toàn lực, uy lực của tiên kiếm sẽ tăng lên không ít rồi một số thứ nữa.
Hắn vừa nói, vừa âm thầm quan sát sắc mặt Vương Lâm, trong lòng cẩn thận. Loại cảm giác này đã hơn trăm năm hắn không cảm thấy, bây giờ thấy lại một lần nữa, cũng không có điểm gì mới lạ.
Nghe Hứa Lập Quốc nói xong, tay phải Vương Lâm cách không chụp về hướng quả cầu nhỏ tạo thành từ sát lục chi khí. Bên trong đã không còn những tiếng bang bang, khi Vương Lâm chạm tay vào quả cầu này, từng đạo sát lục chi khí theo bàn tay trở lại bên trong cơ thể.
Khi chỉ còn lại mấy trăm đạo sát lục chi khí, một đạo đao khí sắc bén trong nháy mắt lao ra, nhưng bị sát lục chi khí quấn quanh nên tốc độ quả thật không khỏi hơi chậm.
Vương Lâm đã có chuẩn bị, đưa hai ngón tay ra kẹp, đạo đao khí kia lập tức sụp đổ. Ở giữa hai ngón tay, loan đao màu đen kia giãy giụa kịch liệt. Vương Lâm há mồm phun ra một đạo khí nguyên thần lên trên loan đao, hai mắt lóe lên điện quang. Hắn không chọn cách luyện hóa trong thời gian dài, mà chọn dùng thủ đoạn cứng rắn, không tiếc tổn hại linh thể, đem chính dấu ấn nguyên thần của mình in lên trên loan đao.
Làm xong hết thảy, hắn vung tay phải, loan đao bay ra, ở giữa không trung phát ra tiếng kiêu không cam lòng!
Vương Lâm xuất ra tiên kiếm ném về phía Hứa Lập Quốc. Hứa Lập Quốc sắc mặt lộ vẻ vui mừng, trong lòng hồ hởi, nhanh chóng chui vào trong tiên kiếm, cùng tiên kiếm dung hợp.
Giữa không trung, đao kiếm cùng bay, nhìn thấy Hứa Lập Quốc đã không còn nguy hiểm, loan đao kia do dự một chút, mặc dù nhìn Vương Lâm cũng có chút không vừa mắt, nhưng nó cũng giống như Hứa Lập Quốc, đi theo bên người hắn.
Nói một cách chính xác, là loan đao này đi bên cạnh người Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc đang ở trong tiên kiếm nhìn lướt qua loan đao màu đen kia, có chút đắc ý thầm nghĩ:
– Sát tinh cũng không thể hoàn toàn thu phục Tiểu Hắc. Lão tử có thể ngoắc ngón tay thu hắn làm tiểu đệ, xem ta sức hấp dẫn của ta cũng mạnh hơn sát tinh rất nhiều!
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lập tức có một cảm giác sảng khoái, thầm nhủ:
– Cho dù sát tinh ngươi có mạnh bao nhiêu, về điểm này chỉ sợ ngươi vẫn còn thua kém lão tử.
Còn có khả năng ứng biến của lão tử, về điểm này, hắn cũng kém ta. Lại còn có nhân duyên với mỹ nhân của lão tử, đại mỹ nhân tiểu mỹ nhân đều là của lão tử, hắn so với ta lại càng kém hơn.
Như vậy có thể thấy được ngoại trử bản lãnh cao hơn một chút, còn mặt nào hắn cũng đều kém ta. Ôi, ta đúng là một ma đầu ưu tú, thật sự thế gian này hiếm thấy được một người như ta.
Hứa Lập Quốc trong lòng sảng khoái, hoàn toàn nhẹ nhõm, hơn nữa lại có một cảm giác là mình hơn hẳn. Hắn nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt linh thể ở trong tiên kiếm có một vẻ thông cảm và đắc ý.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Hứa Lập Quốc cùng với tiên kiếm bay vào, loan đao theo sát sau đó. Khi Hứa Lập Quốc chuẩn bị tiến vào trong túi trữ vật, thân mình hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn về hướng Đế Đô ở đằng xa, trong lòng thở dài nói:
– Tiểu mỹ nhân, Hứa ca ca sẽ còn trở lại, lão tử chưa đi đâu. Không bắt được ngươi mang đi, lão tử sẽ không rời khỏi Thiên Yêu Thành!
Tại Kiếm Các bên trong Đế Đô, Đế Kiếm hình con rắn toàn bộ run lên, hóa thành một thiếu nữ. Thiếu nữ nhăn mũi, hung tợn nói:
– Đừng để cho ta nhìn thấy Kiếm Linh vô sỉ kia. Nếu để ta nhìn thấy hắn, cho dù trái với mệnh lệnh của Đế Quân ta cũng phải dẫn kiếm thể lao ra, trực tiếp chém hắn!
Thu đao kiếm xong, Vương Lâm về tới Hồng Thành, bóng đêm đã phủ xuống mặt đất, cũng đã qua một ngày. Vương Lâm bay một mạch hướng về Mạc phủ.
Trong khi hắn phi hành, bỗng nhướn mày, thân mình dừng lại, trầm giọng nói:
– Chuyện gì?
Ở trên phố, xa xa có mấy người đi ra. Trong những người này có cả nam và nữ, tu vi cũng đều là Anh Biến Kỳ trở lên, trong đó có một vài người đã đạt tới Anh Biến Trung, Hậu Kỳ.
Vương Lâm thần sắc như thường, quan sát những tu sĩ này, không nói gì. Trên người những tu sĩ này hắn không hề cảm thấy một chút sát khí nào, ngược lại cảm thấy có một vẻ vô cùng bi phẫn.
Từ trong đám người này có một nam tử áo trắng đi ra. Người này tướng mạo sáng sủa, hướng về Vương Lâm ôm quyền nói:
– Tên tuổi Vương đạo hữu, khi ở Thiên Vận Tinh tại hạ nghe như sấm đánh bên tai. Mấy ngày trước, trong cuộc tranh đoạt Yêu Tướng, lại càng khiến cho ta thêm phần kính nể.
Vương Lâm quét mắt liếc nhìn đám người này một lượt, trong lòng đã có chút đoán được ý định của họ, cũng ôm quyền, nói:
– Quá khen!
Nam tử áo trắng thở dài, nói:
– Tại hạ là thiếu môn chủ của Ngọc Kiếm Môn, lần này bị cuốn vào cuộc tranh đoạt Yêu Tướng, tình thế cũng là bất đắc dĩ. Phong thái của Vương huynh mấy ngày trước như đã đánh một đòn làm cho tại hạ thức tỉnh. Ở nơi Yêu Linh này, sinh mạng của tu sĩ còn thấp hơn con kiến, Yêu Tướng không thể chết, kẻ giết Yêu Tướng cũng phải bị chôn cùng, cuối cùng phải chết chỉ có tu sĩ chúng ta. Thực ra ở nơi Yêu Linh man di này, tu sĩ chúng ta chỉ là con hát mua vui cho chúng!
Vương Lâm trầm ngâm, không nói gì.
– Vị này chính là người trợ giúp của Yêu Tướng Ngao Địch!
Nam tử này chỉ vào một người đàn ông trung niên ở bên cạnh. Người này mình mặc đạo bào, hắn tiến lên hai bước, hướng về Vương Lâm ôm quyền cung kính nói:
– Vương đạo hữu, cái chết của Ngao Địch cũng khiến ta thức tỉnh. Ở nơi Yêu Linh này, chiến công mặc dù quan trọng, nhưng nếu không còn sống để hưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Nam tử áo trắng thở dài, nói:Nguồn truyện audio
– Ở trong này mua vui cho đám Yêu Linh man di, không phải là lựa chọn của những người tu đạo. Những đạo hữu đứng sau lưng ta đều chuẩn bị rời khỏi Thiên Yêu Thành. Hôm nay xin từ biệt Vương đạo hữu! Cáo từ!
Hắn nói xong, hít sâu, thân mình vút lên, hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng lên trời.
Mấy vị tu sĩ phía sau hắn cũng đồng thời hướng về Vương Lâm ôm quyền cáo từ, đều hóa thành những đạo cầu vồng, biến mất ở phía chân trời.
Vương Lâm im lặng đứng tại chỗ, nhìn đám tu sĩ rời đi, trước sau vẫn trầm mặc.
Tu sĩ là những người đi ngược với mệnh trời, tất nhiên phải có ngạo cốt! Nếu vì cường quyền mà cúi đầu thì không phải với chữ nghịch, lưu lại chỉ là tuân theo vận mệnh!
Nhưng chữ nghịch này lại có một nghĩa khác, tu sĩ rời đi lúc này không phải là nghịch, mà là tránh!
Nghịch chân chính phải là không trốn tránh trời đất, trốn tránh vận mệnh, trốn tránh phép tắc đạo trời, mà là đi ngược lại những thứ đó!
Tu sĩ nếu không như vậy thì không phải là tu đạo. Vương Lâm hướng ra xa đi tới. Hắn không phi hành mà lẳng lặng bước đi, bóng dáng hắn ở dưới ánh trăng kéo ra rất dài.
– Tu đạo, nghịch thiên.
Vương Lâm đi rất chậm, vừa đi vừa tự nói, như thể con phố này dài vô tận.
Không biết qua bao lâu, ở phía trước Vương Lâm, Mạc phủ đã thấp thoáng ở trong mắt. Trong bóng đêm, đèn lồng bên ngoài Mạc phủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như một tia sáng rực giữa bóng đêm, khiến cho Vương Lâm dừng bước, lẳng lặng nhìn lại.
Ánh sáng tuy nhỏ bé, nhưng lại làm cho tấm biển Mạc phủ sáng lên, Từng trận gió đêm thổi đến, đèn lồng lay động, làm cho ánh nến bên trong lập lòe lúc sáng lúc tối. Tuy vậy nhưng ánh nến này cũng rất ngoan cường, ngày càng sáng rõ.
Vương Lâm im lặng đứng trong bóng đêm, ánh mắt lộ ra một tia minh ngộ. Nhưng minh ngộ này vẫn là không đủ, hắn có cảm giác như bắt được cái gì đó, nhưng trong nháy mắt lại giống như không có cái gì xuất hiện.
Một sự biến đổi kinh người đang ở trên người Vương Lâm im lặng bén rễ.
Thời gian dần dần trôi qua, mặt đất tối đen được ánh ban mai phương đông chậm rãi chiếu rọi. Trong mắt Vương Lâm, màu đen giống như thủy triều rút đi.
Tại khoảnh khắc này, trong đầu Vương Lâm như có một tia chớp xẹt qua, bên tai hắn dường như có văng vẳng tiếng đàn, cả người giống như đã ngộ đạo.
– Đêm tối bị ánh mặt trời quét tới, có phải là nghịch không? Chữ nghịch này chính là mấu chốt có thể đưa ta đạt đến Vấn Đỉnh!
Trong đầu Vương Lâm có một cảm ngộ mơ hồ, cảm ngộ này không sâu nhưng bắt đầu bén rễ.
Vương Lâm trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị, không trở lại Mạc phủ mà xoay người rời khỏi. Trên bờ sông kia, hắn như một lão tăng ngồi xuống, mặc dù lúc này không có tiếng đàn truyền vào trong tai hắn, nhưng lại có dư âm vang vọng.
Tiếng đàn vô tình, nhưng trong lòng lại hàm chứa bi thương. Âm thanh bi thương này không phải là nghịch, khác với cảm ngộ vừa rồi của ta. Nhưng vì sao ta nghe trong tiếng đàn này lại có ẩn chứa nghịch ý.
Buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu rọi mặt đất, chiếc thuyền tranh đi tới. Trên chiếc thuyền tranh kia, thanh niên nhiều ngày trước xuất hiện bên cạnh nữ tử đánh đàn lại xuất hiện. Lúc này đây, hắn hướng ánh mắt ra xa, nhìn lên người Vương Lâm.
Tiếng đàn kia nhẹ nhàng truyền đến, thanh niên kia ngồi ở đầu thuyền bên cạnh nữ tử, trong tay cầm chén rượu, hướng về phía Vương Lâm nâng lên.
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, lắc lắc một chút rồi uống một ngụm. Nhưng thanh niên kia lại lắc đầu, chỉ chỉ ra mũi thuyền, chén rượu trong tay không còn được một nửa.
Vương Lâm cười khẽ. Thanh niên này tuy rằng tướng mạo tầm thường, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác rất cởi mở. Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân mình nhoáng lên một cái, đạp trên mặt sông đi tới, đáp lên trên mũi thuyền kia.
Nữ tử đánh đàn vẫn chưa phát hiện ra mũi thuyền có thêm một người, vẫn đang chìm đắm trong tiếng đàn đau thương.
Thanh niên kia mỉm cười, giơ chén rượu trong tay uống một ngụm, sau đó vung tay áo, ngồi ở một bên.
Vương Lâm cũng ngồi xuống, cầm bầu rượu uống, ngồi gần nghe tiếng đàn, lẳng lặng nhìn tay ngọc của nữ tử gảy đàn.
Ba người trên mũi thuyền thủy chung đều không nói gì. Thanh niên kia mời Vương Lâm ra sau thuyền, trước sau chỉ mỉm cười không nói. Về phần Vương Lâm cũng như vậy, trong đầu cũng không có nhiều chuyện để nói. Bởi vì tiếng đàn này làm động lòng người, trong tiếng đàn này, mọi ngôn ngữ khác đều là những thứ tạp âm!
Tiếng đàn ngừng một chút, chiếc thuyền tranh theo dòng sông trôi đi. Vương Lâm ngồi xuống, ngày hôm nay, thanh niên kia và hắn rượu đều không có, tôi tớ từ bên trong thuyền đi ra, chuẩn bị rượu cho hai người.
Sắc trời bắt đầu tối, hai bên bờ sông hiện lên một cảnh tượng buồn tẻ, mặc dù trên chiếc họa thuyền này có không ít những ngọn đèn lung linh có phần mỹ lệ.
Chiếc thuyền tranh này lại một lần nữa đưa Vương Lâm lại gần bờ sông. Vương Lâm đứng lên, hướng về thanh niên kia ôm quyền, đang định đạp gió bay đi.
Lúc này, thanh niên kia từ trước tới giờ không nói gì, mở miệng nói nhỏ:
– Huynh đài nghe tiếng đàn có cảm xúc gì khác không?
Vương Lâm dừng bước một chút, nói:
– Nhớ tới cố nhân.
Thanh niên kia cầm chén rượu uống một ngụm, chua xót nói:
– Khó trách. Nếu tâm không còn vướng bận, thì sẽ không bị tiếng đàn lay động. Huynh đài và ta giống nhau, cũng đều là tục nhân.
Trong lúc hai người nói chuyện, nữ tử đánh đàn kia thân mình run lên, tiếng đàn cũng theo đó mà xuất hiện những tiếng run rẩy.
– Nếu huynh đài không có việc gì, chi bằng hai ta uống cho tới bình minh, nghe tiếng đàn của Minh Phí cô nương.
Thanh niên kia nói.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, gật đầu nói:
– Cũng được!
Thanh niên kia khẽ mỉm cười, lắc chén rượu, nói:
– Ta quan sát huynh đài nhiều ngày, nhìn ngươi ngồi trên bờ sông. Mặc dù người ở đó, nhưng tâm lại không ở đó, dường như là một người qua đường.
Vương Lâm uống một ngụm rượu, lắc đầu nói:
– Một tục nhân nếu thật sự là khách qua đường, chẳng qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Ngươi chẳng phải cũng giống như vậy sao, thân ở trên thuyền này, rất hợp, nhưng lại không biết đang đi về nơi nào.
Thanh niên kia liếc nhìn Vương Lâm thật lâu, nói:
– Trong nhà có một vài vị khách thô lỗ, tranh cãi quá mức ầm ĩ. Vì vậy ta phải đi đến nơi thanh tĩnh này.
– Hóa ra là một người có gia đình.
Vương Lâm hạ giọng nói.
– Huynh đài không có gia đình?
Thanh niên hỏi lại.
– Có, nhưng mà ở rất xa… Trong đầu Vương Lâm hiện ra sơn cốc ở Chu Tước Tinh.
– Trong nhà còn có ai khác không?
Thanh niên hỏi.
– Không có. Còn ngươi?
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm.
– Có bảy đứa cháu gái, tuy nhiên chúng rất bướng bỉnh, hơn nữa gần đây còn bị một vị khách đáng ghét quấn lấy.
Nói tới đây, thanh niên bật cười.
Chương 546(a): Đánh cuộc
Hai người nói chuyện phiếm một chút rồi lại không nói gì, lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền ngắm ánh trăng, nghe tiếng đàn, uống rượu ngon.
Đêm khuya đã qua, chân trời lộ ra một tia bạch quang, dần dần chiếu sáng mặt đất.
Ánh bình minh cũng đã rời khỏi, phía trên mũi thuyền, hai nam tử kia cũng vẫn khẽ đung đưa. Tiếng đàn kia tuy đã dứt, nhưng âm thanh bên tai vẫn không hề đứt đoạn.
Vương Lâm nhặt bầu rượu lên, hướng về thanh niên ôm quyền, nâng bước chân theo gió bay đi, bóng dáng biến mất trong một màn sương sớm.
Bên trong Đế Đô, vòng thứ nhất của cuộc tranh đoạt Yêu Tướng đã chấm dứt. Mấy trăm Yêu Tướng chỉ còn lại có bốn mươi tám người chiến thắng. Những người còn lại cũng không hẳn là thất bại, mà là một thắng một bại mà mất đi tư cách.
Vòng thứ nhất này kéo dài trong mấy ngày, trong đám Yêu Tướng ngoại trừ Ngao Địch không có ai bị thương nặng! Nhưng trong đám tu sĩ, thương vong rất nhiều.
Dù sao, đây cũng là một trận chém giết tu sĩ!
Nhất là đám người của Đại La Kiếm Tông, nếu như đối mặt với Yêu Tướng thì đã đành, nhưng đối mặt với tu sĩ cũng ra tay vô cùng cay độ, cứ như muốn mượn cơ hội này để phô bày thực lực của bản thân vậy.
Ánh nắng ban mai chiếu lên quảng trường vạn trượng ở Đế Đô. Trên ba khán đài nhân số so với lúc trước càng lúc càng nhiều. Dù sao những trận đấu kế tiếp mới thật sự là đại chiến Yêu Tướng, những người có thể lưu lại, ngoại trừ một nhóm người cực kỳ may mắn, còn lại đều không phải là những hạng người vô danh!
Bốn mươi tám Yêu Tướng từ trong Thiên Yêu Môn đi vào. Một luồng chiến ý nồng đậm như hóa thành một con viễn cổ mãnh thú, khi Thiên Yêu Môn mở ra gào thét lao ra.
Nam tử mặc giáp vàng đứng giữa quảng trường, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt đảo qua những người vừa mới tiến vào. Khi nhìn đến Vương Lâm, người này hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt hắn, một tu sĩ nhỏ nhoi ở vùng đất Yêu Linh của ta không ngờ lại dám đánh trọng thương một Yêu Tướng. Điểm này cũng đủ khiến hắn ra tay giết người này mười lần, trăm lần!
– Ở vùng đất Yêu Linh này, cái gọi là tu sĩ chẳng qua chỉ là một đám cường đạo, tới nơi này không ngoài mục đích là truyền thừa của Cổ Yêu. Những người này chết thì chết, nhưng nếu dám đả thương Yêu Tướng thì sẽ là đại nghịch bất đạo!
Nam tử mặc giáp vàng đối với Vương Lâm có chút bất mãn, trong lòng lại có sát khí!
Vương Lâm lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử mặc giáp vàng một cái. Hắn tu luyện Sát Lục tiên quyết, đối với sát khí cực kỳ mẫn cảm. Những Yêu Tướng và những người trợ giúp sau khi toàn bộ ra khỏi Thiên Yêu Môn, cánh cửa này ầm ầm đóng lại. Nam tử mặc giáp vàng chỉ vào chiếc trống lớn bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
– Phụng mệnh Đế Quân, vòng thứ hai này có sự thay đổi, không phải chiến đấu, mà là gõ chiến cổ!
Lời vừa nói ra, đám Yêu Tướng mặt đều biến sắc, nhưng lập tức cùng lộ ra tinh quang mãnh liệt.
Ngay cả Mạc Lệ Hải thân mình cũng run lên, lập tức ánh mắt lộ ra một tia sáng sống động!
– Chiến Yêu Cổ! Đây là thánh vật của Thiên Yêu Quận ta, gần giống với Long Đàm. Trước đây chỉ có Phó Soái khi được thăng cấp thành Yêu Soái mới được ban cho gõ vang trống này!
Thông thường những cuộc tranh đoạt Yêu Tướng chưa bao giờ có sự thay đổi, hôm nay tại sao lại như vậy… Xem ra việc tuyển chọn hai Phó Soái cũng không phải là tin đồn vô căn cứ!
Nghe nói trong Thiên Yêu Quận ta, khi tất cả các Yêu Soái nhậm chức đều gõ vang trống này. Nhưng trống này cũng rất khó đánh vang, đến bây giờ, chỉ có Thiên Soái đại nhân mới có thể đánh được mười lăm tiếng!
Tiếng bàn luận vang lên khắp nơi, cho dù là lúc Vương Lâm đánh trọng thương Ngao Địch, tiếng bàn luận so với bây giờ cũng ít hơn rất nhiều.
Nam tử mặc giáp vàng hừ một tiếng giống như sấm đánh truyền khắp quảng trường. Sau khi im lặng, trong lòng hắn cũng thể nào hiểu được sự sắp xếp của Yêu Đế, nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng nói:
– Chiếc trống này là từ đời Đế Quân thứ nhất lưu lại, nghe đồn lấy da của Cổ Yêu làm thành. Người có huyết khí không đủ, không những không thể đánh vang mà còn khiến bản thân cũng sụp đổ. Đánh được ba tiếng là cường giả, đánh được sáu tiếng là Thiên Kiêu! Với thực lực của các ngươi, người có thể đánh hơn ba tiếng không nhiều lắm.
Vòng này, sẽ lấy mười người!
– Quy tắc vòng này cho phép người trợ giúp yêu tướng có thể gióng trống!
Lời này vừa nó xong, nam tử mặc kim giáp không đợi khán giả bốn phía kịp bàn tán, ngón tay phải chỉ vào một người trong đám yêu tướng, quát:
– Yêu tướng Vu Sâm, bước ra!
Một người từ trong đám yêu tướng bước ra. Ánh mắt hắn lạnh lùng, trên người mặc áo giáp, khi bước đi phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Người này bước vài bước đã tới phía dưới Yêu Cổ.
Hắn nhìn Yêu Cổ, đôi mắt lóe sáng, chiến ý trong lòng được đốt cháy bừng bừng!
Hắn vẫn chưa vội ra tay và đứng yên tĩnh phía dưới chiếc trống, yêu lực vận chuyển trong cơ thể, điều chỉnh nội tức để đạt trạng thái tốt nhất. Vu Sâm đối với việc gióng trống này trong lòng cũng không tự tin. Dù sao đối với hắn mà nói, Yêu Cổ này chính là thánh vật.
Nam tử mặc kim giáp liếc nhìn Vu Sâm, trong lòng thầm nghĩ:
– Với tu vi của Vu Sâm thì có thể gióng được bốn tiếng trống. Nếu gắng gượng đánh tiếng thứ năm chắc chắn khí huyết tan nát!
Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhắm mắt lại.
Ánh mắt mọi người bốn phía đều đang tập trung vào Vu Sâm. Thần sắc hắn như thường, vẫn điều chỉnh nội tức. Vì phòng ngừa ngoại giới quấy rầy, hắn khép hai mắt lại, đối với mọi chuyện bên ngoài không nghe, không hỏi.
Dần dần, bên ngoài thân thể hắn tỏa ra yêu khí nồng đậm. Yêu khí này phát ra bay lên không trung, cuồn cuộn không ngừng.
Trên khán đài bốn phía, những tiếng bàn tán khe khẽ vang lên liên tiếp.
– Sát lục đạo rất khó tu luyện. Nó phải dựa vào việt giết chóc trong nhiều năm mới được. Hôm nay người này lên đài một lần sợ rằng sẽ lập tức nổi tiếng!
– Chưa chắc. Yêu Cổ vốn là do da của cổ yêu luyện hóa thành. Vu Sâm mặc dù có thể gõ vang nhưng chắc chắn cũng bị phản chấn khiến bị thương.
Tám vị yêu soái trên đài cao cũng nhìn về phía Vu Sâm, ánh mắt lộ vẻ hứng thú, nhưng bọn hắn không tranh luận như người thường mà ánh mắt chỉ liếc nhau một cái là tám chín phần hiểu được ý nhau.
Sáu vị phó soái tuy rằng không có nhãn lực như tám vị yêu soái nhưng tu vi dù sao cũng rất cao thâm. Lúc này họ đều có thể nhìn ra được một chút dấu vết, chỉ riêng có Huyền phó soái là ánh mắt không nhìn vào Vu Sâm mà tập trung vào Vương Lâm.
– Vương Lâm, không biết ngươi có thể gõ được mấy tiếng trống đây!
Hắn vừa suy nghĩ, lại nghe Hoàng phó soái đang ngồi bên cạnh khẽ cười nói:
– Huyền phó soái. Ngươi và lão phu đánh cuộc, ta e là sẽ thắng rồi. Tu sĩ ngươi lựa chọn kia chỉ có cách tự mình ra tay, do đó ngươi bại là cái chắc rồi!
Huyền phó soái hừ lạnh một tiếng nói:
– Ngươi cứ rửa mắt mà xem. Người này không đơn giản như ngươi tưởng đâu!
Lúc hai người nói chuyện đang nói chuyện thì Vu Sâm đang đứng trên đài đột nhiên mở bừng đôi mắt. Toàn thân hắn lúc này dường như được chiến thần nhập thể, đôi mắt tỏa ra ánh sáng như trăng rằm!
Một tiếng gầm như long như hổ vang lên từ miệng Vu Sâm. Hai chân hắn bước lên phía trước một bước, thân hình như lợi kiếm ra khỏi vỏ, xẹt qua giữa không trung như một đạo cầu vồng, tiến thẳng tới Yêu Cổ.
Khi còn đang ở giữa không trung, song chỉ tay phải hắn như kiếm, toàn bộ tinh khí thần của cả thân thể trong nháy mắt ngưng tụ, từ song chỉ hóa thành một đạo cầu vồng, điên cuồng lao tới đánh lên Yêu Cổ.
Mặt trống đen xì của Yêu Cổ thoáng lõm xuống, chẳng qua độ lõm rất nhỏ, chỉ hơi lõm rồi ngay lập tức đàn hồi trở lại.
– Thùng!
Một tiếng trống trầm thấp, quanh quẩn bầu trời, truyền khắp sân đấu, kéo dài suốt đế đô, lan đến cả nửa Thiên Yêu thành.
Trong tích tắc tiếng trống này vang lên, Vu Sâm lập tức cảm thấy một lực lượng không thể tưởng tượng như sóng triều từ mặt Yêu Cổ truyền tới, với thế như chẻ tre đánh sâu vào thân thể hắn.
Sắc mặt Vu Sâm trở nên tái nhợt. Đôi mắt hắn lộ sát khí, chẳng những không lùi mà lại tiến thêm một bước, song chỉ tay phải không do dự điểm một cái nữa lên mặt Yêu Cổ!
– Thùng!
Một tiếng trống vang lên giống như sét đánh ngang trời.
Vu Sâm gầm nhẹ, yêu khí bên ngoài cơ thể liền hóa thành một khuôn mặt yêu dị. Khuôn mặt này cũng lộ vẻ thống khổ, sau đó liền biến mất trong yêu khí.
Ngay sau đó, lại một khuôn mặt khác lập tức xuất hiện.
– Phệ Hồn Sát Lục đệ nhất thức!
Tiếng nói của Vu Sâm như từ địa ngục truyền tới. Tiếng nói của hắn vừa vang lên, những khuôn mặt thống khổ bên ngoài thân thể hắn lập tức há miệng, điên cuồng hướng về phía tay phải Vu Sâm bay tới.
Tay phải hiện lập tức hiện lên những tia sáng màu lam chói mắt!
Vu Sâm hét lớn, tay phải hóa thành chưởng hướng về phía Yêu Cổ chụp tới.
Bàn tay hắn chưa đụng tới Yêu Cổ, chưởng phong đã ầm ầm lao tới, đánh vào mặt trống.
– Thùng!
Tiếng trống thứ ba vang lên rung động thiên địa. Lúc này người xem bốn phía xung quanh đều biến sắc. Tuy rằng dùng chưởng phong gõ trống có thể nói là hơi tiểu xảo nhưng không thể không nói, Phệ Hồn Sát Lục này thật mạnh mẽ.
Chưởng phong đảo qua, tay phải Vu Sâm đã đặt trên Yêu Cổ.
– Thùng!
Hầu như tiếng trống thứ ba còn đang vang vọng, trong nháy mắt tiếng trống thứ tư lại vang lên, hình thành một âm thanh cuồn cuộn như sấm đánh.
Vu Sâm tay phải nhanh chóng thu hồi, thân thể cấp tốc lui lại phía sau, bịch bịch bịch đạp những bước nặng nề trên mặt đất, lùi lại hơn trăm trượng mới đứng vững được. Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ hồng một cách yêu dị, cố nuốt một ngụm máu đang chợt dâng trào xuống.
Tay phải hắn lúc này đang run rẩy, mất đi cảm giác, yêu lực trong cơ thể đã hao phí tám phần, dung hợp vào trong Phệ Hồn Sát Lục đệ nhất thức nọ.
– Được rồi! Người trợ giúp của yêu tướng Vu Sâm bước ra đi!
Nam tử mặc kim giáp bình thản nói.
– Ta không có người trợ giúp!
Vu Sâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Nam tử mặc kim giáp nhìn Vu Sâm, ánh mắt rời đi chọn người tiếp theo trong đám yêu tướng. Hắn đầu tiên nhìn về phía Vương Lâm, trong lòng cười lạnh nhưng vẫn không gọi Vương Lâm xuất trận mà chỉ vào Mặc Phi, quát:
– Yêu tướng Mặc Phi, đi ra!
Lời nói vừa dứt, những tiếng bàn tán đang xôn xao vang lên khắp bốn phía lập tức biến mất. Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người một người.
Người này mặc áo giáp, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, mái tóc đen bay theo gió, từ trong đám người đi ra. Hắn đi không nhanh nhưng lại khiến người nhìn vào cảm thấy như bước chân hắn làm cho trống ngực đập thình thịch, khiến người ta có một cảm giác vô cùng quỷ dị.
– Yêu tướng Mặc Phi, ba trăm năm trước đã là đệ nhất yêu tướng!
– Người này hàng năm đều đóng ở biên cảnh, nghe nói trong mắt người ở Hỏa Yêu quận, giá trị của cái đầu người này cực lớn!
– Mặc Phi này tu luyện một thứ công pháp thần bí, cho tới bây giờ mới chỉ thi triển có mỗi một thứ thần thông là Chuyển Luân Đại Pháp mà thôi. Người này mà đánh Yêu Cổ thì ta tin chắc phải trên năm tiếng!
– Mặc Phi!
Địa soái nhìn thoáng qua hắn, khóe miệng mỉm cười nói:
– Người này nếu có thể vượt qua lần này thì có thể coi là một trong ba vị phó soái!
Một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã, mặc tử bào bên cạnh hắn, lúc này cười nói:
– Chẳng lẽ Địa soái động lòng ái tài rồi sao?
Địa soái cười ha hả gật đầu.
– Nếu hắn có thể gõ được sáu tiếng thì dù có không trở thành phó soái ta cũng sẽ đề cử hắn!
Địa soái cười nói.
Mặc Phi thong thả bước về phía Yêu Cổ. Ánh mắt mọi người bốn xung quanh đều đang tập trung vào từng cử động của hắn.
Khi còn cách Yêu Cổ mười trượng, Mặc Phi dừng lại nhìn Yêu Cổ, ánh mắt bình tĩnh. Hắn không cần chút thời gian điều chỉnh nội tức mà lập tức đánh một quyền vào khoảng không!
– Thùng!
Tiếng trống vang lên như sấm rền.
Áo giáo trên toàn thân Mặc Phi như bị cuồng phong thổi bay lên, phát ra những tiếng va chạm lách cách. Mái tóc trên đầu hắn cũng bị gió thổi tung bay, chẳng qua thân thể hắn vẫn như đinh đóng chặt trên mặt đất, không chút di động, thậm chí sắc mặt hắn cũng không có nửa điểm thay đổi.
– Hóa ra cũng không phải quá khó .
Hắn khẽ cười, thân thể tiến về phía trước thêm một trượng, tay phải lại vung về phía trước.
– Thùng!
Mặc Phi không dừng lại, lại bước tới một trượng, tay phải đánh một quyền nữa vào khoảng không.
– Thùng!
Ba tiếng trống liên tục vang lên như tiếng gầm từ viễn cổ, gào thét trên bầu trời Thiên Yêu thành. Tiếng trống quanh quẩn khắp không trung. Một số người xem xung quanh, yêu lực không đủ không ngờ bị nó chấn động khiến thụ thương.
Sau ba tiếng trống, Mặc Phi đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức như sóng triều từ trong Yêu Cổ bỗng nhiên lao thẳng tới thân thể hắn. Hắn hạ bước chân, cả người giống như mọc rễ trên mặt đất, như đá ngầm giữa sóng gió, không hề lay động.
Áo giáp phía ngoài thân thể hắn phía ra những tiếng kêu vang, cuối cùng dưới yêu lực của hắn khuếch tán ra dần ổn định lại.
Đôi mắt Mặc Phi sau mặt nọ sáng ngời, lộ ra vẻ chăm chú, nhẹ giọng lẩm bẩm:
– Thú vị thật!
Chân hắn bước tiếp một bước, tiến thêm một trượng nữa, tay phải lại đánh tới một quyền.
– Thùng!
Một quyền này đánh ra, ngay sau đó lại một quyền!
– Thùng!
Thân thể Mặc Phi liên tục tiến về phía trước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Yêu Cổ. Mỗi một bước hắn lại đánh ra một quyền.
– Thùng!
Tiếng trống thứ sáu vang lên, xung quanh liền lập tức truyền tới tiếng hoan hô nhiệt liệt. Ngay cả ánh mắt các yêu soái, trừ Thiên soái ra cũng đều lộ vẻ tán thưởng.
– Mặc Phi!
– Mặc Phi!
– Mặc Phi!
Những tiếng hoan hô dậy đất từ bốn phía truyền tới. Người có thể gióng sáu tiếng trống có thể nói là đáng tự hào!
Nhất là người này lại hoàn toàn chưa bị thương, hơn nữa rất thong dong gióng liền sáu tiếng trống, vượt xa tất cả các yêu tướng khác!
Ngay cả nam tử mặc kim giáp kia cũng gật đầu, trong mặt hiện lên vẻ vô cùng tán thưởng.
– Sáu tiếng trống là có thể khiến Mặc mỗ dừng lại sao?
Đôi mắt Mặc Phi lóe lên, thân thể bay lên, chân đạp hư không, lại đánh một quyền tới Yêu Cổ.
– Thùng!
Tiếng trống thứ bảy vang lên.
Tiếng thứ bảy này hoàn toàn khác so với những tiếng trống trước, mơ hồ tỏa ta âm thanh sát phạt. Sắc mặt vẫn luôn thong dong của Mặc Phi lúc này đột nhiên biến đổi. Hắn không do dự chút nào, lập tức lui lại phía sau.
Hắn vừa lui lại, áo giáp trên người vang lên những tiếng rắc rắc, lập tức nát bấy, hóa thành tro bụi tung bay trong gió. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, thân thể ngừng lại, gầm nhẹ một tiếng, lại lao tới một lần nữa. Hai tay hắn bắt quyết, từng đạo bạch quang từ trong tay hiện ra, hóa thành một thứ tinh thể phẳng như mặt gương quấn quanh thân thể hắn.
Ngón tay hắn búng một cái, từ Yêu Cổ lại truyền ra một tiếng “thùng”. Đây là tiếng trống thứ tám!
Phản lực so với lần trước lại càng thêm cuồng bạo, điên cuồng tràn tới. Tinh thể trước người Mặc Phi trong nháy mắt bị lực lượng này đánh tan, tuy nhiên cũng khiến cho lực lượng đánh tới yếu đi một nửa. Tuy vậy nhưng khi nó đánh lên người Mặc Phi vẫn khiến thân thể hắn chấn động, lui lại phía sau hơn trăm trượng mới dừng lại được.
Mặt nạ trên mặt hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Ánh mắt Vương Lâm lập tức sững lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, ánh mắt tỏa ra những tia sáng kỳ dị.
– Tướng mạo người này.
Vương Lâm vừa liếc nhìn người này một cái liền nhận thấy hắn giống hệt nam tử tóc đen ở trong chỗ sâu nhất của Hồng lao.
Lúc này thân thể Mặc Phi hơi loạng choạng. Hắn cố gắng nuốt một ngụm máu tươi trong miệng xuống, hít sâu một hơi, xoay người lại đi trở về trong đám yêu tướng.
Giờ phút này cả khán đài đều vang lên tiếng hoan hô ầm ầm, hầu như che hết mọi âm thanh khác.
– Mạc Phi, đệ nhất yêu tướng!
– Hắn có thể gióng tám tiếng trống, trong Thiên Yêu quận trừ những người mang hàm soái ra thì đúng là đệ nhất!
– Lần này Mặc Phi chắc chắn sẽ trở thành phó soái. Người này quân công hiển hách, sau khi trở thành phó soái nhất định sẽ lập cho Thiên Yêu quận chúng ta vô số chiến công!
Tám yêu soái ngồi trên đài cao, trừ ánh mắt Thiên soái vẫn bình tĩnh như trước, không có nửa điểm biến đổi, bảy người còn lại trong ánh mắt đều lộ vẻ tán thưởng vô cùng.
– Người này có thể gõ tám tiếng trống, đích thực là thiên kiêu trong thiên kiêu, giỏi!
– Không sai, hơn nữa theo ta thấy thì hắn dường như chưa dùng toàn lực, nếu không e rằng có thể gõ được chín tiếng!
– Tuổi còn trẻ mà tâm cơ cẩn thận như vậy, rất khó có được!
Các phó soái đã bắt đầu bàn tán. Trong đó Hoàng phó soái cười ha hả nói với Huyền phó soái:
– Lão đệ, lúc này mà ngươi còn không nhận thua sao?
Huyền phó soái hừ nhẹ một tiếng, âm thanh kiên định nói:
– Mặc Phi này rất mạnh, ta lúc bằng tuổi hắn cũng không bằng. Thậm chí có thể nói, người này sau khi tẩy tủy ở long đàm thì thực lực còn mạnh hơn rất nhiều!
Nhưng người ta lựa chọn kia Mặc Phi vẫn không so sánh nổi!
Hoàng phó soái đối với vụ đánh cược này vốn không để ý lắm nhưng lại nhiều lần nghe Huyền phó soái – người có thực lực tương đương với mình tán thưởng người kia, không, đó không còn là khen ngợi nữa mà Hoàng phó soái mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Huyền phó soái mơ hồ có sự sợ hãi!
Điều này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
– Tốt, ta thật muốn nhìn xem người này có thể gõ được mấy tiếng!
Hoàng phó soái mỉm cười nói.
Huyền phó soái trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm trong đám yêu tướng ở xa xa, trong lòng thầm nói:
– Mặc Phi chỉ mạnh mẽ thôi, nhưng Vương Lâm này thì đáng sợ!
Mạnh mẽ mà so với đáng sợ thì sao mà so nổi chứ?
Nam tử mặc kim giáp nhìn Mặc Phi quay trở lại trong đám yêu tướng xong, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng vô cùng, lần đầu tiên mỉm cười, nói:
– Người trợ giúp của yêu tướng Mặc Phi, tiến lên!
Một tu sĩ mặc thanh sam từ trong đám người đi ra. Người này lưng mang đại kiếm, thân thể đứng ở nơi đó cũng như một thanh kiếm vậy. Trong nháy mắt hắn bước ra, thân thể nhoáng lên lao về phía trước, lập tức hóa thành một làn khói xanh hướng thẳng tới Yêu Cổ.
Trong nháy mắt khi tới gần Yêu Cổ, tay phải tu sĩ bắt quyết, điểm vào khoảng không phía trước một cái. Một tiếng trống liền rền vang. Người này thu chỉ thành chưởng, trong miệng lẩm bẩm những từ ngữ phức tạp, nhẹ nhàng vỗ về phía trước. Lại một tiếng trống vang lên.
Âm thanh ầm ầm này khiến cho sắc mặt tu sĩ này tái nhợt. Thân thể người này vẫn không lui lại mà rút bảo kiếm sau lưng ra, chém xuống một cái. Đột nhiên hàng loạt tiếng gào thét vang lên. Kiếm khí cho bảo kiếm tạo thành phá tan mọi ngăn cản do dư âm của tiếng trống tạo thành, đánh lên mặt trống.
Tiếng trống lại vang lên quẩn quanh trong thiên địa. Tiếng thứ ba vừa dứt, sắc mặt tu sĩ cực kỳ tái nhợt. Cứ mỗi một lần gõ trống là hắn phải thừa nhận một lực phản chấn gấp mấy lần từ Yêu Cổ. Người này cười khổ, không chút do dự lùi lại, không tiếp tục nữa.
– Với tu vi của ta thì gõ ba tiếng rất dễ dàng, nếu liều mạng thì cũng có thể gõ tới năm tiếng nhưng nhất định sẽ bị trọng thương. Mặc Phi thế đã là tất thắng, ta vì hắn mà trọng thương thực sự không đáng!
Tu sĩ mặc thanh sam hơi trầm ngâm, sau đó lùi lại quay về trong đám yêu tướng.
Mười một tiếng!
Kể cả người trợ giúp thì Mặc Phi tổng cộng gõ được mười một tiếng trống. Thành tích này khiến sắc mặt tất cả yêu tướng đều trở nên âm trầm. Muốn vượt qua Mặc Phi thì yêu tướng và người trợ giúp mỗi người phải gõ được ít nhất sáu tiếng mới được.
Nhưng đây gần như là như là chuyện không thể thực hiện. Trong tất cả yêu tướng ở đây chỉ có Mặc Phi may ra mới làm nổi.
Sắc mặt Mặc Lệ Hải lúc này tái nhợt. Hắn khổ sở nhìn Yêu Cổ, lại nhìn Vương Lâm sắc mặt âm trầm đang đứng bên cạnh, than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
– Vương lão đệ, thôi, vòng thứ hai này chúng ta chịu thua đi.
Trong đám yêu tướng có một người đang nhìn chằm chằm vào Yêu Cổ, đó là Thạch Tiêu. Hắn trầm giọng nói:
– Trần Đào, ngươi có thể đánh mấy tiếng!
Trần Đào đang đứng cạnh hắn trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
– Nếu là thời kỳ đỉnh cao thì hẳn là có thể đánh được hơn mười tiếng. Cụ thể là bao nhiêu thì không dám nói chắc.
Chẳng qua hiện giờ đã uống đan dược, có thể đánh được bảy tiếng, không thể nhiều hơn Mặc Phi. Tên Mặc Phi này đích xác rất mạnh, nếu ở tu chân giới chúng ta cũng có thể coi là đệ nhất dưới Vấn Đỉnh kỳ. Nếu ta chưa đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ sợ rằng không thể đánh với hắn một trận.
Ánh mắt Thạch Tiêu lộ ra sát khí. Hắn nhìn về phía Mặc Phi sau khi trở về vẫn đang ngồi đả tọa hừ lạnh một tiếng.
Ngoài bọn hắn ra, trong số những yêu tướng cũng có vài người trong lòng đang thầm tính toán xem mình có thể đánh được mấy tiếng, có thể có cơ hội vào vòng mười người hay không!
Ánh mắt nam tử mặc kim giáp lúc này trở lên lạnh lẽo, đảo qua mọi người, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, chỉ về phía Vương Lâm, chậm rãi nói:
– Ngươi, đi ra!
Vương Lâm thong dong đi ra. Khi tới trên sân đấu, ánh mắt như điện nhìn về phía nam tử mặc kim giáp, bình thản nói:
– Ta không phải tên là “ngươi”. Ta tên là Vương Lâm!
Trong mắt nam tử mặc kim giáp không chút che dấu tỏa ra sát khí, trầm giọng nói:
– Vương Lâm, ngươi có dám đánh cuộc với ta không!
Chương 546: Đánh cuộc
Hai người nói chuyện phiếm một chút rồi lại không nói gì, lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền ngắm ánh trăng, nghe tiếng đàn, uống rượu ngon.
Đêm khuya đã qua, chân trời lộ ra một tia bạch quang, dần dần chiếu sáng mặt đất.
Ánh bình minh cũng đã rời khỏi, phía trên mũi thuyền, hai nam tử kia cũng vẫn khẽ đung đưa. Tiếng đàn kia tuy đã dứt, nhưng âm thanh bên tai vẫn không hề đứt đoạn.
Vương Lâm nhặt bầu rượu lên, hướng về thanh niên ôm quyền, nâng bước chân theo gió bay đi, bóng dáng biến mất trong một màn sương sớm.
Bên trong Đế Đô, vòng thứ nhất của cuộc tranh đoạt Yêu Tướng đã chấm dứt. Mấy trăm Yêu Tướng chỉ còn lại có bốn mươi tám người chiến thắng. Những người còn lại cũng không hẳn là thất bại, mà là một thắng một bại mà mất đi tư cách.
Vòng thứ nhất này kéo dài trong mấy ngày, trong đám Yêu Tướng ngoại trừ Ngao Địch không có ai bị thương nặng! Nhưng trong đám tu sĩ, thương vong rất nhiều.
Dù sao, đây cũng là một trận chém giết tu sĩ!
Nhất là đám người của Đại La Kiếm Tông, nếu như đối mặt với Yêu Tướng thì đã đành, nhưng đối mặt với tu sĩ cũng ra tay vô cùng cay độ, cứ như muốn mượn cơ hội này để phô bày thực lực của bản thân vậy.
Ánh nắng ban mai chiếu lên quảng trường vạn trượng ở Đế Đô. Trên ba khán đài nhân số so với lúc trước càng lúc càng nhiều. Dù sao những trận đấu kế tiếp mới thật sự là đại chiến Yêu Tướng, những người có thể lưu lại, ngoại trừ một nhóm người cực kỳ may mắn, còn lại đều không phải là những hạng người vô danh!
Bốn mươi tám Yêu Tướng từ trong Thiên Yêu Môn đi vào. Một luồng chiến ý nồng đậm như hóa thành một con viễn cổ mãnh thú, khi Thiên Yêu Môn mở ra gào thét lao ra.
Nam tử mặc giáp vàng đứng giữa quảng trường, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt đảo qua những người vừa mới tiến vào. Khi nhìn đến Vương Lâm, người này hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt hắn, một tu sĩ nhỏ nhoi ở vùng đất Yêu Linh của ta không ngờ lại dám đánh trọng thương một Yêu Tướng. Điểm này cũng đủ khiến hắn ra tay giết người này mười lần, trăm lần!
– Ở vùng đất Yêu Linh này, cái gọi là tu sĩ chẳng qua chỉ là một đám cường đạo, tới nơi này không ngoài mục đích là truyền thừa của Cổ Yêu. Những người này chết thì chết, nhưng nếu dám đả thương Yêu Tướng thì sẽ là đại nghịch bất đạo!
Nam tử mặc giáp vàng đối với Vương Lâm có chút bất mãn, trong lòng lại có sát khí!
Vương Lâm lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử mặc giáp vàng một cái. Hắn tu luyện Sát Lục tiên quyết, đối với sát khí cực kỳ mẫn cảm. Những Yêu Tướng và những người trợ giúp sau khi toàn bộ ra khỏi Thiên Yêu Môn, cánh cửa này ầm ầm đóng lại. Nam tử mặc giáp vàng chỉ vào chiếc trống lớn bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
– Phụng mệnh Đế Quân, vòng thứ hai này có sự thay đổi, không phải chiến đấu, mà là gõ chiến cổ!
Lời vừa nói ra, đám Yêu Tướng mặt đều biến sắc, nhưng lập tức cùng lộ ra tinh quang mãnh liệt.
Ngay cả Mạc Lệ Hải thân mình cũng run lên, lập tức ánh mắt lộ ra một tia sáng sống động!
– Chiến Yêu Cổ! Đây là thánh vật của Thiên Yêu Quận ta, gần giống với Long Đàm. Trước đây chỉ có Phó Soái khi được thăng cấp thành Yêu Soái mới được ban cho gõ vang trống này!
Thông thường những cuộc tranh đoạt Yêu Tướng chưa bao giờ có sự thay đổi, hôm nay tại sao lại như vậy… Xem ra việc tuyển chọn hai Phó Soái cũng không phải là tin đồn vô căn cứ!
Nghe nói trong Thiên Yêu Quận ta, khi tất cả các Yêu Soái nhậm chức đều gõ vang trống này. Nhưng trống này cũng rất khó đánh vang, đến bây giờ, chỉ có Thiên Soái đại nhân mới có thể đánh được mười lăm tiếng!
Tiếng bàn luận vang lên khắp nơi, cho dù là lúc Vương Lâm đánh trọng thương Ngao Địch, tiếng bàn luận so với bây giờ cũng ít hơn rất nhiều.
Nam tử mặc giáp vàng hừ một tiếng giống như sấm đánh truyền khắp quảng trường. Sau khi im lặng, trong lòng hắn cũng thể nào hiểu được sự sắp xếp của Yêu Đế, nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng nói:
– Chiếc trống này là từ đời Đế Quân thứ nhất lưu lại, nghe đồn lấy da của Cổ Yêu làm thành. Người có huyết khí không đủ, không những không thể đánh vang mà còn khiến bản thân cũng sụp đổ. Đánh được ba tiếng là cường giả, đánh được sáu tiếng là Thiên Kiêu! Với thực lực của các ngươi, người có thể đánh hơn ba tiếng không nhiều lắm.
Vòng này, sẽ lấy mười người!
– Quy tắc vòng này cho phép người trợ giúp yêu tướng có thể gióng trống!
Lời này vừa nó xong, nam tử mặc kim giáp không đợi khán giả bốn phía kịp bàn tán, ngón tay phải chỉ vào một người trong đám yêu tướng, quát:
– Yêu tướng Vu Sâm, bước ra!
Một người từ trong đám yêu tướng bước ra. Ánh mắt hắn lạnh lùng, trên người mặc áo giáp, khi bước đi phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Người này bước vài bước đã tới phía dưới Yêu Cổ.
Hắn nhìn Yêu Cổ, đôi mắt lóe sáng, chiến ý trong lòng được đốt cháy bừng bừng!
Hắn vẫn chưa vội ra tay và đứng yên tĩnh phía dưới chiếc trống, yêu lực vận chuyển trong cơ thể, điều chỉnh nội tức để đạt trạng thái tốt nhất. Vu Sâm đối với việc gióng trống này trong lòng cũng không tự tin. Dù sao đối với hắn mà nói, Yêu Cổ này chính là thánh vật.
Nam tử mặc kim giáp liếc nhìn Vu Sâm, trong lòng thầm nghĩ:
– Với tu vi của Vu Sâm thì có thể gióng được bốn tiếng trống. Nếu gắng gượng đánh tiếng thứ năm chắc chắn khí huyết tan nát!
Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhắm mắt lại.
Ánh mắt mọi người bốn phía đều đang tập trung vào Vu Sâm. Thần sắc hắn như thường, vẫn điều chỉnh nội tức. Vì phòng ngừa ngoại giới quấy rầy, hắn khép hai mắt lại, đối với mọi chuyện bên ngoài không nghe, không hỏi.
Dần dần, bên ngoài thân thể hắn tỏa ra yêu khí nồng đậm. Yêu khí này phát ra bay lên không trung, cuồn cuộn không ngừng.
Trên khán đài bốn phía, những tiếng bàn tán khe khẽ vang lên liên tiếp.
– Sát lục đạo rất khó tu luyện. Nó phải dựa vào việt giết chóc trong nhiều năm mới được. Hôm nay người này lên đài một lần sợ rằng sẽ lập tức nổi tiếng!
– Chưa chắc. Yêu Cổ vốn là do da của cổ yêu luyện hóa thành. Vu Sâm mặc dù có thể gõ vang nhưng chắc chắn cũng bị phản chấn khiến bị thương.
Tám vị yêu soái trên đài cao cũng nhìn về phía Vu Sâm, ánh mắt lộ vẻ hứng thú, nhưng bọn hắn không tranh luận như người thường mà ánh mắt chỉ liếc nhau một cái là tám chín phần hiểu được ý nhau.
Sáu vị phó soái tuy rằng không có nhãn lực như tám vị yêu soái nhưng tu vi dù sao cũng rất cao thâm. Lúc này họ đều có thể nhìn ra được một chút dấu vết, chỉ riêng có Huyền phó soái là ánh mắt không nhìn vào Vu Sâm mà tập trung vào Vương Lâm.
– Vương Lâm, không biết ngươi có thể gõ được mấy tiếng trống đây!
Hắn vừa suy nghĩ, lại nghe Hoàng phó soái đang ngồi bên cạnh khẽ cười nói:
– Huyền phó soái. Ngươi và lão phu đánh cuộc, ta e là sẽ thắng rồi. Tu sĩ ngươi lựa chọn kia chỉ có cách tự mình ra tay, do đó ngươi bại là cái chắc rồi!
Huyền phó soái hừ lạnh một tiếng nói:
– Ngươi cứ rửa mắt mà xem. Người này không đơn giản như ngươi tưởng đâu!
Lúc hai người nói chuyện đang nói chuyện thì Vu Sâm đang đứng trên đài đột nhiên mở bừng đôi mắt. Toàn thân hắn lúc này dường như được chiến thần nhập thể, đôi mắt tỏa ra ánh sáng như trăng rằm!
Một tiếng gầm như long như hổ vang lên từ miệng Vu Sâm. Hai chân hắn bước lên phía trước một bước, thân hình như lợi kiếm ra khỏi vỏ, xẹt qua giữa không trung như một đạo cầu vồng, tiến thẳng tới Yêu Cổ.
Khi còn đang ở giữa không trung, song chỉ tay phải hắn như kiếm, toàn bộ tinh khí thần của cả thân thể trong nháy mắt ngưng tụ, từ song chỉ hóa thành một đạo cầu vồng, điên cuồng lao tới đánh lên Yêu Cổ.
Mặt trống đen xì của Yêu Cổ thoáng lõm xuống, chẳng qua độ lõm rất nhỏ, chỉ hơi lõm rồi ngay lập tức đàn hồi trở lại.
– Thùng!
Một tiếng trống trầm thấp, quanh quẩn bầu trời, truyền khắp sân đấu, kéo dài suốt đế đô, lan đến cả nửa Thiên Yêu thành.
Trong tích tắc tiếng trống này vang lên, Vu Sâm lập tức cảm thấy một lực lượng không thể tưởng tượng như sóng triều từ mặt Yêu Cổ truyền tới, với thế như chẻ tre đánh sâu vào thân thể hắn.
Sắc mặt Vu Sâm trở nên tái nhợt. Đôi mắt hắn lộ sát khí, chẳng những không lùi mà lại tiến thêm một bước, song chỉ tay phải không do dự điểm một cái nữa lên mặt Yêu Cổ!
– Thùng!
Một tiếng trống vang lên giống như sét đánh ngang trời.
Vu Sâm gầm nhẹ, yêu khí bên ngoài cơ thể liền hóa thành một khuôn mặt yêu dị. Khuôn mặt này cũng lộ vẻ thống khổ, sau đó liền biến mất trong yêu khí.
Ngay sau đó, lại một khuôn mặt khác lập tức xuất hiện.
– Phệ Hồn Sát Lục đệ nhất thức!
Tiếng nói của Vu Sâm như từ địa ngục truyền tới. Tiếng nói của hắn vừa vang lên, những khuôn mặt thống khổ bên ngoài thân thể hắn lập tức há miệng, điên cuồng hướng về phía tay phải Vu Sâm bay tới.
Tay phải hiện lập tức hiện lên những tia sáng màu lam chói mắt!
Vu Sâm hét lớn, tay phải hóa thành chưởng hướng về phía Yêu Cổ chụp tới.
Bàn tay hắn chưa đụng tới Yêu Cổ, chưởng phong đã ầm ầm lao tới, đánh vào mặt trống.
– Thùng!
Tiếng trống thứ ba vang lên rung động thiên địa. Lúc này người xem bốn phía xung quanh đều biến sắc. Tuy rằng dùng chưởng phong gõ trống có thể nói là hơi tiểu xảo nhưng không thể không nói, Phệ Hồn Sát Lục này thật mạnh mẽ.
Chưởng phong đảo qua, tay phải Vu Sâm đã đặt trên Yêu Cổ.
– Thùng!
Hầu như tiếng trống thứ ba còn đang vang vọng, trong nháy mắt tiếng trống thứ tư lại vang lên, hình thành một âm thanh cuồn cuộn như sấm đánh.
Vu Sâm tay phải nhanh chóng thu hồi, thân thể cấp tốc lui lại phía sau, bịch bịch bịch đạp những bước nặng nề trên mặt đất, lùi lại hơn trăm trượng mới đứng vững được. Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ hồng một cách yêu dị, cố nuốt một ngụm máu đang chợt dâng trào xuống.
Tay phải hắn lúc này đang run rẩy, mất đi cảm giác, yêu lực trong cơ thể đã hao phí tám phần, dung hợp vào trong Phệ Hồn Sát Lục đệ nhất thức nọ.
– Được rồi! Người trợ giúp của yêu tướng Vu Sâm bước ra đi!
Nam tử mặc kim giáp bình thản nói.
– Ta không có người trợ giúp!
Vu Sâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Nam tử mặc kim giáp nhìn Vu Sâm, ánh mắt rời đi chọn người tiếp theo trong đám yêu tướng. Hắn đầu tiên nhìn về phía Vương Lâm, trong lòng cười lạnh nhưng vẫn không gọi Vương Lâm xuất trận mà chỉ vào Mặc Phi, quát:
– Yêu tướng Mặc Phi, đi ra!
Lời nói vừa dứt, những tiếng bàn tán đang xôn xao vang lên khắp bốn phía lập tức biến mất. Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người một người.
Người này mặc áo giáp, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, mái tóc đen bay theo gió, từ trong đám người đi ra. Hắn đi không nhanh nhưng lại khiến người nhìn vào cảm thấy như bước chân hắn làm cho trống ngực đập thình thịch, khiến người ta có một cảm giác vô cùng quỷ dị.
– Yêu tướng Mặc Phi, ba trăm năm trước đã là đệ nhất yêu tướng!
– Người này hàng năm đều đóng ở biên cảnh, nghe nói trong mắt người ở Hỏa Yêu quận, giá trị của cái đầu người này cực lớn!
– Mặc Phi này tu luyện một thứ công pháp thần bí, cho tới bây giờ mới chỉ thi triển có mỗi một thứ thần thông là Chuyển Luân Đại Pháp mà thôi. Người này mà đánh Yêu Cổ thì ta tin chắc phải trên năm tiếng!
– Mặc Phi!truyện Ma Tu audio
Địa soái nhìn thoáng qua hắn, khóe miệng mỉm cười nói:
– Người này nếu có thể vượt qua lần này thì có thể coi là một trong ba vị phó soái!
Một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã, mặc tử bào bên cạnh hắn, lúc này cười nói:
– Chẳng lẽ Địa soái động lòng ái tài rồi sao?
Địa soái cười ha hả gật đầu.
– Nếu hắn có thể gõ được sáu tiếng thì dù có không trở thành phó soái ta cũng sẽ đề cử hắn!
Địa soái cười nói.
Mặc Phi thong thả bước về phía Yêu Cổ. Ánh mắt mọi người bốn xung quanh đều đang tập trung vào từng cử động của hắn.
Khi còn cách Yêu Cổ mười trượng, Mặc Phi dừng lại nhìn Yêu Cổ, ánh mắt bình tĩnh. Hắn không cần chút thời gian điều chỉnh nội tức mà lập tức đánh một quyền vào khoảng không!
– Thùng!
Tiếng trống vang lên như sấm rền.
Áo giáo trên toàn thân Mặc Phi như bị cuồng phong thổi bay lên, phát ra những tiếng va chạm lách cách. Mái tóc trên đầu hắn cũng bị gió thổi tung bay, chẳng qua thân thể hắn vẫn như đinh đóng chặt trên mặt đất, không chút di động, thậm chí sắc mặt hắn cũng không có nửa điểm thay đổi.
– Hóa ra cũng không phải quá khó .
Hắn khẽ cười, thân thể tiến về phía trước thêm một trượng, tay phải lại vung về phía trước.
– Thùng!
Mặc Phi không dừng lại, lại bước tới một trượng, tay phải đánh một quyền nữa vào khoảng không.
– Thùng!
Ba tiếng trống liên tục vang lên như tiếng gầm từ viễn cổ, gào thét trên bầu trời Thiên Yêu thành. Tiếng trống quanh quẩn khắp không trung. Một số người xem xung quanh, yêu lực không đủ không ngờ bị nó chấn động khiến thụ thương.
Sau ba tiếng trống, Mặc Phi đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức như sóng triều từ trong Yêu Cổ bỗng nhiên lao thẳng tới thân thể hắn. Hắn hạ bước chân, cả người giống như mọc rễ trên mặt đất, như đá ngầm giữa sóng gió, không hề lay động.
Áo giáp phía ngoài thân thể hắn phía ra những tiếng kêu vang, cuối cùng dưới yêu lực của hắn khuếch tán ra dần ổn định lại.
Đôi mắt Mặc Phi sau mặt nọ sáng ngời, lộ ra vẻ chăm chú, nhẹ giọng lẩm bẩm:
– Thú vị thật!
Chân hắn bước tiếp một bước, tiến thêm một trượng nữa, tay phải lại đánh tới một quyền.
– Thùng!
Một quyền này đánh ra, ngay sau đó lại một quyền!
– Thùng!
Thân thể Mặc Phi liên tục tiến về phía trước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Yêu Cổ. Mỗi một bước hắn lại đánh ra một quyền.
– Thùng!
Tiếng trống thứ sáu vang lên, xung quanh liền lập tức truyền tới tiếng hoan hô nhiệt liệt. Ngay cả ánh mắt các yêu soái, trừ Thiên soái ra cũng đều lộ vẻ tán thưởng.
– Mặc Phi!
– Mặc Phi!
– Mặc Phi!
Những tiếng hoan hô dậy đất từ bốn phía truyền tới. Người có thể gióng sáu tiếng trống có thể nói là đáng tự hào!
Nhất là người này lại hoàn toàn chưa bị thương, hơn nữa rất thong dong gióng liền sáu tiếng trống, vượt xa tất cả các yêu tướng khác!
Ngay cả nam tử mặc kim giáp kia cũng gật đầu, trong mặt hiện lên vẻ vô cùng tán thưởng.
– Sáu tiếng trống là có thể khiến Mặc mỗ dừng lại sao?
Đôi mắt Mặc Phi lóe lên, thân thể bay lên, chân đạp hư không, lại đánh một quyền tới Yêu Cổ.
– Thùng!
Tiếng trống thứ bảy vang lên.
Tiếng thứ bảy này hoàn toàn khác so với những tiếng trống trước, mơ hồ tỏa ta âm thanh sát phạt. Sắc mặt vẫn luôn thong dong của Mặc Phi lúc này đột nhiên biến đổi. Hắn không do dự chút nào, lập tức lui lại phía sau.
Hắn vừa lui lại, áo giáp trên người vang lên những tiếng rắc rắc, lập tức nát bấy, hóa thành tro bụi tung bay trong gió. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, thân thể ngừng lại, gầm nhẹ một tiếng, lại lao tới một lần nữa. Hai tay hắn bắt quyết, từng đạo bạch quang từ trong tay hiện ra, hóa thành một thứ tinh thể phẳng như mặt gương quấn quanh thân thể hắn.
Ngón tay hắn búng một cái, từ Yêu Cổ lại truyền ra một tiếng “thùng”. Đây là tiếng trống thứ tám!
Phản lực so với lần trước lại càng thêm cuồng bạo, điên cuồng tràn tới. Tinh thể trước người Mặc Phi trong nháy mắt bị lực lượng này đánh tan, tuy nhiên cũng khiến cho lực lượng đánh tới yếu đi một nửa. Tuy vậy nhưng khi nó đánh lên người Mặc Phi vẫn khiến thân thể hắn chấn động, lui lại phía sau hơn trăm trượng mới dừng lại được.
Mặt nạ trên mặt hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Ánh mắt Vương Lâm lập tức sững lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, ánh mắt tỏa ra những tia sáng kỳ dị.
– Tướng mạo người này.
Vương Lâm vừa liếc nhìn người này một cái liền nhận thấy hắn giống hệt nam tử tóc đen ở trong chỗ sâu nhất của Hồng lao.
Lúc này thân thể Mặc Phi hơi loạng choạng. Hắn cố gắng nuốt một ngụm máu tươi trong miệng xuống, hít sâu một hơi, xoay người lại đi trở về trong đám yêu tướng.
Giờ phút này cả khán đài đều vang lên tiếng hoan hô ầm ầm, hầu như che hết mọi âm thanh khác.
– Mạc Phi, đệ nhất yêu tướng!
– Hắn có thể gióng tám tiếng trống, trong Thiên Yêu quận trừ những người mang hàm soái ra thì đúng là đệ nhất!
– Lần này Mặc Phi chắc chắn sẽ trở thành phó soái. Người này quân công hiển hách, sau khi trở thành phó soái nhất định sẽ lập cho Thiên Yêu quận chúng ta vô số chiến công!
Tám yêu soái ngồi trên đài cao, trừ ánh mắt Thiên soái vẫn bình tĩnh như trước, không có nửa điểm biến đổi, bảy người còn lại trong ánh mắt đều lộ vẻ tán thưởng vô cùng.
– Người này có thể gõ tám tiếng trống, đích thực là thiên kiêu trong thiên kiêu, giỏi!
– Không sai, hơn nữa theo ta thấy thì hắn dường như chưa dùng toàn lực, nếu không e rằng có thể gõ được chín tiếng!
– Tuổi còn trẻ mà tâm cơ cẩn thận như vậy, rất khó có được!
Các phó soái đã bắt đầu bàn tán. Trong đó Hoàng phó soái cười ha hả nói với Huyền phó soái:
– Lão đệ, lúc này mà ngươi còn không nhận thua sao?
Huyền phó soái hừ nhẹ một tiếng, âm thanh kiên định nói:
– Mặc Phi này rất mạnh, ta lúc bằng tuổi hắn cũng không bằng. Thậm chí có thể nói, người này sau khi tẩy tủy ở long đàm thì thực lực còn mạnh hơn rất nhiều!
Nhưng người ta lựa chọn kia Mặc Phi vẫn không so sánh nổi!
Hoàng phó soái đối với vụ đánh cược này vốn không để ý lắm nhưng lại nhiều lần nghe Huyền phó soái – người có thực lực tương đương với mình tán thưởng người kia, không, đó không còn là khen ngợi nữa mà Hoàng phó soái mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Huyền phó soái mơ hồ có sự sợ hãi!
Điều này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
– Tốt, ta thật muốn nhìn xem người này có thể gõ được mấy tiếng!
Hoàng phó soái mỉm cười nói.
Huyền phó soái trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm trong đám yêu tướng ở xa xa, trong lòng thầm nói:
– Mặc Phi chỉ mạnh mẽ thôi, nhưng Vương Lâm này thì đáng sợ!
Mạnh mẽ mà so với đáng sợ thì sao mà so nổi chứ?truyện huyền huyễn audio