1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 137 [Chương 533(b) đến 536(a)]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 137 [Chương 533(b) đến 536(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 533(b): Hổ Bào, lão già và áo giáp

Trên quân đạo, Mạc Lệ Hải nhìn thoáng qua Vương Lâm ở bên cạnh, hắn mỉm cười nói:

– Đa tạ Vương lão đệ vừa rồi đã tương trợ, nếu không chỉ sợ con chiến mã của ta cũng trở thành một bãi máu thịt.

– Việc nhỏ thế này Mạc huynh không nên nhắc đến làm gì!

Vương Lâm lắc đầu nói.

– Người vừa rồi tên là Thạch Tiễn, thần thông Lục Chỉ Kiếm Quyết của hắn uy lực rất khó lường, lại có sự tương trợ của sư huynh ngươi, hắn sẽ là một kình địch của ta lần này!

Mạc Lệ Hải chậm rãi nói.

Đoàn người tiếp tục phóng như bay trên quân đạo, sau một nén hương thì dừng lại bên ngoài một tòa phủ. Nơi đây cũng không lớn nhưng đình viện lại rất đầy đủ, trong ngoài còn có giả sơn, hồ nước, cảnh vật rất trang nhã.

Chỗ Vương Lâm ở nằm ở phía nam sau khi đi xuyên qua một hòn giả sơn.

Mạc Lệ Hải vì Vương Lâm mà sắp xếp hai quân sĩ, sau đó hắn phải đi vào Đế Đô gặp mặt Yêu Đế để báo cáo công tác.

Trước khi đi hắn nói với Vương Lâm vài lời, đợi sau khi hắn trở về sẽ cùng nhau uống rượu luận bàn.

Vương Lâm khoanh chân ngồi trong phòng. Hành trình lần này đi lên kinh đô, ngoại trừ ước hẹn với Mạc Lệ Hải thì chức vị Yêu tướng cũng là một mục đích của hắn. Đây là kinh đô của toàn bộ Thiên Yêu quận, cao thủ nhiều như mây, chỉ có thể tạo nên ấn tượng trong đám người này mới có thể được Yêu Đế để ý. Nếu được như vậy thì Vương Lâm sẽ rất dễ dàng đoạt được chức vị Yêu tướng.

– Trần Đào có tu vi Vấn Đỉnh trung kỳ mà bị người ta đánh bị thương, hơn nữa còn phải rơi xuống Anh Biến viên mãn. Hắn đã nói là người của Đại La Kiếm Tông. Bọn chúng có cả thảy mười người tiến vào Yêu Linh Chi Địa, những tên này ngoại trừ việc nhiều người liên thủ, bằng không sẽ không thể gây ra những thương thế mức độ đó với Trần Đào.

Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu rồi hít vào một hơi thật sâu. Vừa rồi hắn đưa đan dược cho Trần Đào, mục đích chủ yếu là truyền đạt một chút thiện ý. Trong Thiên Yêu thành, tuy giữa hắn và Trần Đào cũng có chút lằng nhằng nhưng dù sao cũng là đồng môn, khi phải đối mặt với Đại La Kiếm Tông thì phải liên kết lại.

Vương Lâm suy xét một hồi lâu, sau đó hắn nhắm chặt hai mắt bế công rồi ngồi xuống thổ nạp.

Đến hoàng hôn thì Mạc Lệ Hải quay trở về, trong mắt hắn ẩn giấu vẻ vui mừng. Hắn ngồi uống rượu luận đàm với Vương Lâm, khi hai người nói về thuật thần thông thì Mạc Lệ Hải đem thần thông của vài Yêu tướng có mức độ ngang bằng hắn ở trong Thiên Yêu quận nói ra từng người một.

Thời gian dần trôi, nháy mắt Vương Lâm đã ở trong Mạc phủ được bốn ngày. Những ngày này hắn hầu như toàn chìm đắm vào trong tu luyện, thổ nạp Yêu lực chuyển hóa thành tiên lực, cố gắng bồi đắp Nguyên Thần.

Vương Lâm không hỏi đến ngày xảy ra cuộc chiến giữa các Yêu tướng. Hắn biết khi cần mình xuất thủ thì Mạc Lệ Hải chắc chắn sẽ nói. Cho nên Vương Lâm không vội, hắn cả ngày ngoại trừ tu luyện thì cũng là trầm tư đi lại trong sân có những ngọn giả sơn, cái hắn đang nghĩ chính là Sát Lục Tiên Quyết. Sau khi trải qua cuộc chiến ở Cổ Yêu thành, Vương Lâm đã càng thêm hiểu sâu tiên quyết này.

Ba tháng ở trong sơn cốc của bộ tộc Luyện Hồn, Vương Lâm cũng trải qua những ngày như vậy, mỗi ngày ngoại trừ việc tu luyện thì lại suy nghĩ đến Sát Lục Tiên Quyết.

Lúc này đối với hắn mà nói thì chẳng qua cũng chỉ thay đổi vị trí mà thôi, không ảnh hưởng đến tâm tính.

Thái độ ung dung của Vương Lâm làm cho hai quân sĩ phụ trách những sinh hoạt hằng ngày của hắn phải âm thầm chú ý rồi dần dần có ý bội phục. Bọn họ thấy với mức độ tu vi của Vương Lâm mà vẫn còn phải siêng năng tu luyện như vậy, sau này chắc chắn sẽ trở thành một Yêu tướng.

Mạc Lệ Hải mấy ngày này cực kỳ bận rộn, hầu như mỗi ngày hắn đều phải đi sớm về muộn. Hắn đi thăm hỏi các Yêu soái và Phó soái, ngoài ra còn phải qua lại với một số Yêu tướng có quan hệ thân thiết, hai bên trao đổi với nhau một số tin tức.

Mạc Lệ Hải cảm thấy Thiên Yêu thành lúc này đúng là phong vân tụ hội, một bầu không khí nặng nề gây ra áp lực lên tất cả mọi thứ, khi cuộc chiến giữa các Yêu tướng xảy ra thì mọi thứ sẽ bùng nổ.

Vương Lâm yên lặng sống trong Mạc phủ. Sau bốn ngày hắn không còn tu luyện nữa mà ngồi khoanh chân trong sân. Hai tay hắn bắt pháp quyết rồi nhanh chóng biến hóa, bên trong mỗi một biến hóa đều ẩn chứa dấu ấn của Sát Lục Tiên Quyết.

Một lần Vương Lâm ngồi xuống thì thời gian đã trôi qua bảy ngày.

Lúc đầu hai người quân sĩ phụ trách cho những việc sinh hoạt hằng ngày của Vương Lâm còn yên lặng đứng nhìn cách đó không xa. Nhưng bọn họ cảm thấy trong lòng có một luồng Sát Lục Chi Khí dần dần sinh ra rồi điên cuồng vận chuyển. Hai người bọn họ chấn động tâm thần, giống như không thể khống chế được mà hai mắt trở nên đỏ hồng rồi lộ ra những luồng sát khí nồng đậm. Thần trí của hai người bọn họ cũng trở nên tiêu tán.

Khi luồng Sát Lục Chi Khí này nồng đậm đến cực điểm, khi hai người bọn họ đang muốn bùng nổ thì Vương Lâm đang ngồi xếp bằng lại mở đôi mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ thanh tĩnh.

Hai người quân sĩ này nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm thì lập tức tỉnh táo trở lại giống như bị dội vào một gáo nước lạnh. Tuy nói như vậy nhưng Yêu lực trong cơ thể hai người bọn họ lại tiêu tán hơn một nửa. Hai người họ trở nên kinh hoàng rồi lùi ra thật xa, không bao giờ dám nhìn Vương Lâm tu luyện nữa.

– Sát Lục Tiên Quyết dùng chết chóc để sinh ra lạc ấn. Cho đến bây giờ, số lượng sinh linh bị ta giết chết rất nhiều nhưng vì sao Sát Lục Chi Khí lại không nhiều, ở phương diện này chắc chắn phải có nguyên nhân!

Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn hồi tưởng lại một cách cẩn thận khoảng thời gian sau khi học tập Sát Lục Tiên Quyết, từng tình cảnh mỗi lần hắn luyện hóa thành công.

Chương 534: Hỏi Diêu Tích Tuyết

Từng cảnh tượng trong hồi ức hiện lên trong đầu Vương Lâm, mỗi một quá trình đều dài dăng dẳng. Vương Lâm ngồi trong sân chậm rãi lục lọi, mỗi lần hắn luyện hóa Sát Lục Chi Khí thành công sẽ được làm chậm lại đến mức vô cùng ở trong đầu, hắn đang tìm kiếm một cơ hội.

Rất lâu sau, Vương Lâm thầm than một tiếng. Hắn đã cẩn thận tìm tòi khi trải qua mấy lần luyện hóa Sát Lục Chi Khí nhưng hầu như cảm thấy không có bất kỳ sự tương đồng nào, giống như tất cả đều do hắn ngẫu nhiên đoạt được, giống như là tất yếu.

– Hình như khi giết chết Tư Mã Viêm thì có chút kỳ quặc…Khi đó ta nén giận xuất thủ, lại luyện hóa được một đạo Sát Lục Chi Khí… ….

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe nhưng lại lập tức trở nên ảm đạm.

Nhưng điều này cũng nói không thông, hình như trước đó hắn luyện hóa Sát Lục Chi Khí thì trong lòng cũng không có gì dao động. Hơn nữa lại có vài đạo Sát Lục Chi Khí được luyện hóa từ trong Yêu binh, cụ thể là Yêu binh nào thì hắn không thể biết được.

Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, trước sau vẫn chưa nắm được mấu chốt. Hắn dần nhíu mày.

– Sát Lục Tiên Quyết là một trong những trọng điểm trong chuyến đi tiến vào lãnh thổ Yêu linh lần này. Năm xưa mục đích của ta khi học thần thông này là để chống đỡ Thác Sâm.

– Thác Sâm quá mạnh, chỉ có sử dụng rất nhiều Sinh Cơ Lạc Ấn mới có thể chống lại được…Bây giờ ta có Huyết Hồn Đan, hai loại khác biệt này phối hợp với nhau thì có thừa khả năng bảo vệ tính mệnh. Nhưng Huyết Hồn Đan dù sao cũng chỉ có hạn, nên trọng điểm của ta chính là Sát Lục Tiên Quyết.

Vương Lâm trở nên trầm ngâm, hắn đã tu luyện Sát Lục Tiên Quyết được vài năm, sau khi luyện hóa ra được một đạo Sát Lục Chi Khí thì chứng tỏ pháp thuật này đã có chút thành tựu. Nhưng nếu hắn muốn pháp thuật này đại thành thì quả là quá khó.

– Ta cảm thấy bên trong Sát Lục Chi Khí còn có điều huyền bí, chỉ tiếc là ta khống chế quá ít, không thể thử nghiệm được.

Vương Lâm nâng tay phải lên, trong những kẽ ngón tay có năm đạo hôi khí đang nhanh chóng xoay chuyển.

– Chỉ có năm đạo… ….

Mặc dù tính cả một đạo trên người thì cũng chỉ là sáu đạo mà thôi.

Vương Lâm than nhẹ, Sát Lục Tiên Quyết này hắn chưa thể suy xét được một cách triệt để, còn làm sao để sinh ra Sát Lục Chi Khí thì hắn vẫn chưa thể giải thích được.

Hắn đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân, nhưng mỗi nguyên nhân đều chỉ giải thích được duy nhất một vấn đề, không thể thông suốt được.

– Xem ra ta phải thí nghiệm thật nhiều, thôi diễn hàng loạt, mới có cơ hội lĩnh ngộ được sự huyền bí bên trong Sát Lục Tiên Quyết!

Mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, một luồng sát khí lại hiện ra bên trong.

Hắn trầm ngâm một lát, thần thức lại lập tức tản ra rồi đảo qua một vòng. Hắn tìm được hai người quân sĩ phụ trách sinh hoạt hằng ngày cho mình sau ngọn giả sơn bên ngoài sân.

Hai người bọn họ có thể nói là từ tận đáy lòng sinh ra hoảng sợ đối với thần thông của Vương Lâm. Họ không dám tiếp cận, nhưng mệnh lệnh của chủ tướng lại bắt buộc phải tuân theo, vì vậy bọn họ phải đứng canh gác bên ngoài sân không cho phép bất cứ người nào đến làm phiền.

Thần thức Vương Lâm đảo qua bên cạnh hai người quân sĩ rồi truyền ra một đạo thần niệm.

Sau khoảnh khắc, hai người quân sĩ từ ngoài sân đi vào. Họ dừng lại bên ngoài Vương Lâm ba trượng, cùng cung kính nói:

– Tham kiến Vương tướng!

– Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, hai người các ngươi dẫn đường!

Vương Lâm bình thản nói.

Hai tên lính ngẩn người ra rồi vội vàng xưng vâng.

Vương Lâm tiến thẳng về phía trước đã bước ra ngoài mấy trượng rồi đi thẳng ra bên ngoài. Hai người quân sĩ lập tức đi theo phía sau, một người trong đó có chút do dự, cung kính hỏi:

– Vương tướng, có cần chuẩn bị chiến mã không?

– Không cần!

Vương Lâm lóe người lên, đã đi qua ngọn giả sơn rồi bước thẳng ra ngoài sân.

Một nhóm ba người đi ra khỏi Mạc phủ, Vương Lâm đi thẳng ra Mạc phủ thì chính là cửa đông của Hồng thành. Chỗ này tương đối yên tĩnh, hắn cất bước thong thả đi về phía trước.

Vương Lâm cất bước không nhanh, hắn vừa đi vừa quan sát bốn phía. Dần dà hắn đi qua cửa đông rồi đến con đường trung tâm Hồng thành, chỗ này rất gần bến sông nên người qua kẻ lại rất nhiều, cửa hàng ở đây mọc lên san sát và rất náo nhiệt.

Những tiếng huyên náo từ từ truyền thẳng vào tai, nam nữ trên đường qua lại như thoi. Quần áo của Yêu linh rất phóng khoáng, đặc biệt là quần áo của những cô gái, rất đẹp và lộ ra hơn phân nửa da thịt, nhìn vào cảm thấy rất đẹp mắt.

Tất cả mọi cảnh tượng trước mắt làm cho tâm tình của Vương Lâm sau nhiều ngày đến đây trở nên buông lỏng. Hắn chậm rãi bước đi giống như những người khác ở xung quanh, tiên lực trong cơ thể đã giấu kín đi từ lúc nào, giống như một dòng nước không ngừng được vận chuyển rồi trở nên khô cạn.

Trên đường đi, chốc chốc Vương Lâm lại dừng ở bên ngoài một cửa hàng quan sát vài lần, hoặc là đi vào bên trong, hoặc là rời khỏi. Nhưng mỗi lần hắn ngừng lại đều rất ngắn.

Hắn giống như một người khách qua đường tha hương trên đất khách rồi chậm rãi cất bước đi về phía trước.

Tướng mạo của Vương Lâm cũng không phải là anh tuấn, nhưng theo thời gian tu hành lại có một luồng khí chất xuất trần thoát tục tản ra. Vài cô gái khá phóng khoáng trong những người đi đường khắp bốn phía lâu lâu đi ngang qua lại chuyển ánh mắt lên người Vương Lâm.

Quần áo toàn thân của Vương Lâm đều màu trắng, từ xa nhìn lại giống như những kẻ trói gà không chặt, giống như một kẻ thư sinh. Còn hai người quân sĩ đi theo phía sau hắn thì trong mắt mọi người chính là những hộ vệ điển hình.

Chẳng qua trên người Vương Lâm có một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt với nơi đây, làm cho hắn không thể thật sự dung nhập vào trong thế giới này. Đồng thời hình bóng của hắn dần dần mờ nhạt đi.

Người khắp bốn phía lâu lâu lại có một cặp nam nữ nói cười đi ngang qua, vẻ mặt rất thân mật. Hình bóng của Vương Lâm so sánh với bọn họ thì giống như một người cô độc… ….

Hắn đi bên trong đoàn người náo nhiệt, ở đây giống như một thế giới khác, từng đôi nam nữ, bầu trời và tất cả mọi thứ trước mặt không có bất kỳ nửa điểm quen thuộc nào đối với hắn.

Một tâm tình không nói nên lời đột nhiên nổi lên trong lòng Vương Lâm. Hắn than nhẹ một tiếng, con đường này còn rất dài nhưng hắn lại không muốn đi tiếp nữa.

Sắc trời đã dần tối, Vương Lâm đang muốn xoay người rời đi thì bên tai truyền đến một tiếng đàn. Tiếng đàn rất nhẹ, bên trong nó ẩn chứa một chút bi thương nhàn nhạt. Tiếng đàn vang lên trong khoảnh khắc này lại phù hợp một cách kỳ dị với tâm tình Vương Lâm, hắn đang chuẩn bị rời đi lại phải ngừng ngay lại.

Vương Lâm chậm rãi đi tìm tiếng đàn, trên con đường cách đó không xa có một nhánh sông, con sông này bao quanh Hồng thành, là một trong những dòng sông ở Thiên Yêu thành.

Trên sông có vài con thuyền hoa, tiếng đàn được truyền ra từ một trong những con thuyền đó.

Vương Lâm lẳng lặng đứng trên con đường sát bờ sông lắng nghe tiếng đàn. Với thị lực của hắn chỉ cần đảo mắt đã nhìn thấy một người con gái đang đánh đàn trên thuyền hoa… ….

Cô gái này chỉ để lộ ra bóng lưng.

Bóng lưng của nàng cũng giống như tiếng đàn, lộ ra vẻ bi thương và cô độc. Trước người nàng không xa có vài người thanh niên đang vui vẻ uống rượu, những tiếng cười đùa vang lên lẫn vào trong tiếng đàn làm nó trở nên lạc điệu… ….

Vương Lâm lẳng lặng nhìn thuyền hoa, tiếng đàn rơi vào trong tai hắn. Hắn đang thưởng thức, đang chậm rãi tìm được một cảm giác quen thuộc. Giờ khắc này giống như hắn đang quay về nhà của hắn và Lý Mộ Uyển, sơn cốc an bình kia trên Chu Tước Tinh.

Tiếng đàn của Uyển Nhi trong cuộc sống bình thường vẫn luôn đi theo Vương Lâm.

Trong tiếng đàn của Uyển Nhi cũng có một cổ bi thương nhè nhẹ. Khi đó Vương Lâm nghe thấy nhưng lại không hiểu, vì những bi thương trong tiếng đàn quá hư vô, quá mờ ảo.

Sau khi Uyển Nhi đi, Vương Lâm không còn được nghe thấy tiếng đàn giống như vậy nữa. Nhưng hôm nay, ở chỗ này hắn lại nghe thấy tiếng đàn, những bi thương ở bên trong lòng lại chậm rãi hiện ra.

Trước khi chưa mất đi Lý Mộ Uyển, cảm giác của Vương Lâm đối với nàng thủy chung chỉ dừng lại ở một phần cảm động và trách nhiệm sau mấy trăm năm chờ đợi, cái đó cũng không phải là tình yêu.

Nhưng khi Uyển Nhi đi rồi, khoảng thời gian sau đó của Vương Lâm cứ một lần rồi lại một lần không biết từ lúc nào cứ hiện ra những hồi ức của hắn và Lý Mộ Uyển. Lúc đó lòng của hắn rất đau, giống như lạc chân vào một cánh rừng đầy bi thương.

Trong cánh rừng đó, tình cảm ngủ say đang chậm rãi thức tỉnh.

Nỗi đau giống như một chén nước đầy trong lòng Vương Lâm lúc nào cũng nổi lên những cơn sóng khó có thể phai mờ. Hắn lúc nào cũng nhớ cặp mắt kinh hoàng của Uyển Nhi khi lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Tiếng đàn rót vào trong tai rõ ràng là giả nhưng Vương Lâm vẫn có thể cảm nhận được, Uyển Nhi đang đi từng bước trong hư vô tiến về phía hắn rồi nhào vào trong lồng ngực.

Giống như năm xưa trong sơn cốc, hắn và Lý Mộ Uyển cùng nhau ngồi dưới ánh chiều tà, lẳng lặng nhìn mặt trời lặn và chờ đợi mặt trời mọc.

Bao giờ cũng vậy, sau khi mất đi mới muốn níu kéo, sau khi ly biệt mới mơ ước được quay đầu.

Những năm tháng khi Uyển Nhi rời đi đều lần lượt quay trở về, rồi lần lượt hiện rõ lên, làm cho hình bóng của Lý Mộ Uyển trong lòng Vương Lâm càng ngày càng đậm, càng lúc càng nặng, khắc sâu vào tận đáy lòng hắn rồi trở thành một hình tượng vĩnh cửu vô cùng vô tận.

Sắc trời dần tối, bóng đêm đang buông xuống, trên bầu trời dần xuất hiện những vầng sáng. Trên mảnh đất Yêu linh, ánh sáng có nhiều đến mức không thể tưởng tượng được, như ánh mặt trời, ánh trăng. Chúng từ đâu đến không quan trọng, quan trọng là trong những ánh sáng le lói lúc này có mang theo tiếng đàn, nó đập thẳng vào những ký ức phủ bụi thời gian trong lòng Vương Lâm.

Ánh sáng trên bầu trời chiếu thẳng vào mắt Vương Lâm, tiếng đàn lại truyền vào tai, cuối cùng mọi thứ hóa thành những cơn sóng tâm sự ngưng tụ lại trong lòng hắn. Những tâm tình cô quạnh này lắng đọng sâu tận tim can, nó sẽ mãi mãi không bao giờ tiêu tan.

Tiếng đàn bên tai càng lúc càng nhỏ, Vương Lâm giơ tay phải vuốt nhẹ lên mi tâm, giống như hắn đang chạm vào người Lý Mộ Uyển trong Hạt Châu Thiên Nghịch. Hắn lẩm bẩm khẽ nói:

– Uyển Nhi! Chúng ta sẽ gặp lại nhau, đây là một lời hứa của ta đối với nàng.

Thuyền hoa đã đi xa, bóng lưng của người con gái kia cũng dần tan biến.

Khoảnh khắc khi tất cả mọi thứ tiêu tán, cô gái hình như có linh tính, nàng khẽ xoay người nhìn thoáng qua con đường sát bờ sông ở nơi xa. Trong mắt nàng, chỗ đó rất tối không có một tia sáng nào, nhưng hình như nàng nhìn thấy được một hình bóng cô độc đang dần tan biến trong bóng tối.

Người con gái trên thuyền hoa khẽ than nhẹ một tiếng, những ngón tay như ngó sen khẽ đụng vào dây đàn, một tiếng đàn bi thương lập tức vang vọng ra hai phía sông bên ngoài con thuyền hoa rực sáng. Nhưng tất cả đập vào mắt nàng chỉ là một khoảng không đen kịt bất kể ban ngày hay ban đêm.

Trong bóng đêm, những ngón tay nàng khẽ lướt trên dây đàn, những tiếng cười nói trên thuyền hoa truyền đến tai nàng, giống như tiếng đàn của nàng vừa phát ra đã bị chúng phá tan thành từng mảnh nhỏ.

Nàng ngồi ở đầu thuyền, trong mắt không có bất kỳ tia sáng nào, nhưng trong khoảnh khắc này nàng lại giống như một đóa hoa sen, thân ở trong bùn lầy nhưng không nhiễm chút bụi trần. Một mình nàng ngồi đó đón gió, không ai hiểu, không người nào lưu tâm.

Tiếng đàn vẫn còn vang vọng, nhưng không có người nào thật sự lắng nghe…Cho dù có, nàng cũng không thể nhìn thấy.

Chương 535: Người quen

Vương Lâm rời khỏi bờ sông, đi thong thả trong đêm. Hai binh sĩ đi phía sau hắn quay sang nhìn nhau, đều thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.

Bọn họ thấy Vương Lâm nửa ngày nay ngoài việc đi dạo thì toàn đứng bên cạnh bờ sông ngẩn ngơ.

Lúc này trời đã tối nhưng người này vẫn bước đi thong thả như trước.

Trong bóng đêm, trong Hồng thành đèn đuốc sáng rực, dường như không ngủ.

Vương Lâm thong thả bước đi, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn rực rỡ của Hồng thành. Cả kiến trúc to lớn này bị bao phủ bởi một cỗ khí tức cực kỳ áp bức.

Cỗ khí tức này tràn ngập tử ý và oán khí.

– Nơi đó là một trong tứ Đại Lao ngục của kinh đô – Hồng lao!

Quân sĩ phía sau Vương Lâm thấy ánh mắt hắn, thấp giọng nói.

– Hồng lao.

Vương Lâm gật đầu.

– Trong Hồng lao này đều là trọng phạm. Nơi này được canh gác nghiêm mật, không có lệnh bài căn bản không thể đi vào.

Người quân sĩ kia lại giải thích.

Vương Lâm cẩn thận nhìn Hồng lao này. Hắn trước đó đã phát hiện ra một cỗ yêu khí cường đại. Cỗ yêu khí này không kém Mạc Lệ Hải chút nào. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó đi về phía Mạc phủ.

Sau khi trở lại Mạc phủ, Vương Lâm đi thẳng tới chỗ Mạc Lệ Hải. Hắn đang ngồi khoanh chân thổ nạp. Vương Lâm đẩy cửa đi vào, Mạc Lệ Hải liền mở mắt nhìn Vương Lâm.

– Ta muốn tới Hồng lao, Mạc huynh có thể có phương pháp gì hay không?

Mạc Lệ Hải ngẩn ra, nhìn Vương Lâm, không hỏi nguyên nhân mà trầm tư trong chốc lát, nói:

– Có hơi khó khăn!

Vương Lâm nhướng mày, quỷ dị nói:

– Vậy tìm cách xem!

Mạc Lệ Hải mỉm cười nói: – Ngươi muốn ở đó bao lâu?

– Một tháng đi!

Vương Lâm đáp.

– Tu luyện sao?

Ánh mắt Mạc Lệ Hải sững lại, nói.

Vương Lâm nhìn Mạc Lệ Hải gật đầu, nói:

– Ta muốn giết chóc, nếu ở trong thành mà giết quá nhiều người sợ sẽ gây ra không ít phiền toái.

Nói xong Vương Lâm lại thêm một câu:

– Nếu ta thành công thì khi trợ giúp ngươi sẽ càng nắm chắc hơn!

Mạc Lệ Hải nghe vậy đứng vụt dậy, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm gằn từng chữ:

– Ngươi khẳng định?

Vương Lâm không nói nhiều, vung tay phải lên. Trên tay hắn xuất hiện năm đạo sát lục khí hình thành năm con thương long, tốc độ như chớp lao về phía Mạc Lệ Hải.

Mạc Lệ Hải cười ha hả, tay phải nắm thành quyền đánh ra. Một loạt tiếng ầm ầm vang lên, năm đạo khí kia liền tan nát. Nhưng nét tươi cười của Mạc Lệ Hải sững lại, đôi mắt lóe lên quang mang kỳ dị, thân thể lui lại phía sau ba bước.

Trước mắt hắn, năm đạo khí kia trong nháy mắt lại dung hợp lại, hình thành năm con thương long một lần nữa. Một cỗ sát khí nồng đậm từ chúng phát ra, dường như chỉ trong nháy mắt đã bao phủ khắp bốn phía. Gia binh bên trong Mạc phủ bị kinh động vội vã chạy tới nơi này.

Cùng lúc đó, năm đạo sát khí kia gào thét lao ra. Ánh mắt Mạc Lệ Hải lóe lên, lại đánh ra một quyền nữa. Trong không trung liền truyền tới những tiếng va chạm rầm rầm, năm đạo khí màu xám đó nhanh như chớp len qua quyền phong của Mạc Lệ Hải, đánh thẳng tới trước ngực hắn.

Sát lục khi trong nháy mắt tời gần, chỉ còn cách thân thể Mạc Lệ Hải bảy tấc thì bị một tầng yêu lực đột nhiên xuất hiện, đánh bật trở lại.

Nhưng tấm màn yêu lực trước người Mạc Lệ Hải cũng bị chấn động kịch liệt.

– Nếu thứ khí xám này vượt qua vài ngàn thì ngươi sẽ không còn thoải mái như vậy đâu.

Vương Lâm chậm rãi nói.

Ánh mắt Mạc Lệ Hải lộ kỳ quang. Thứ khí sát lục này không phải lần đầu hắn mới gặp. So với hai lần trước thì uy lực lần này mạnh hơn quá nhiều. Hắn quyết đoán nói:

– Một tháng quá lâu, ta không thể làm được. Nhưng nếu là bảy ngày thì không có vấn đề gì. Trong Hồng lao có hơn vạn trọng phạm, đủ cho ngươi tu luyện trong bảy ngày! Ngươi chờ ta, trong ba ngày ta sẽ trả lời chính xác cho ngươi!

Vương Lâm gật đầu, xoay người rời đi.

Mạc Lệ Hải ngồi trong phòng, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm. Hắn lẩm bẩm:

– Vương Lâm này quả nhiên không thể xem thường. Lúc đầu lấy mạng Thập Tam đổi lấy sự giúp đỡ của người này đúng là lựa chọn đúng đắn!

Không cần nói tới uy lực của chưởng ấn kia, chỉ thứ sát khí màu xám này cũng cực kỳ bất phàm. Thứ khí xám này chỉ có năm đạo, chưa thể phát huy toàn bộ uy lực mà đã có thể chấn động yêu giáp của ta. Sự sắc bén của nó đã có thể so với yêu kiếm! Trọng yếu nhất chính là trong khí xám này có một thứ biến hóa ta không giải thích nổi, không ngờ lại có thể dẫn động sinh cơ trong cơ thể ta!

Nếu thật sự có thể làm cho thứ khí xám này hình thành tới mấy ngàn thì hẳn cực kỳ đáng sợ! Vương Lâm tốt nhất không thể để hắn trở thành kẻ địch, phải bảo trì quan hệ thật tốt!

Hắn trầm tư một lúc, sau đó ra khỏi phòng, vội vã đi lo chuyện để Vương Lâm tiến vào Hồng lao.

Vương Lâm vẫn chưa về phòng mà ngồi khoanh chân trong sân. Bốn phía yên tĩnh, nhưng tai hắn vẫn nghe thấy loáng thoáng có tiếng đàn.

Tiếng đàn này mặc dù rất nhỏ nhưng lại có chút ý vị, rất lâu không tiêu tan.

Một đêm này Vương Lâm không tu luyện, không thổ nạp, thậm chí trong đầu cũng không suy nghĩ tới Sát lục tiên quyết. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi trong sân, yên lặng nhìn bầu trời, lặng nghe tiếng đàn trong lòng. Thân hình hắn dưới ánh trăng tạo thành một cái bóng dài, ở trong mảnh sân yên tĩnh trông vô cùng hiu quạnh.

Một mình lẻ loi, một bầu mỹ tửu đặt bên cạnh Vương Lâm. Hắn vừa nghe đàn vừa uống rượu. Thân ảnh hiu quạnh dần dần tỏa ra ngoài thân thể, dường như tan trong ánh trăng. Ánh trăng như rọi thẳng vào trái tim hắn.

– Vương Lâm ta từ mười sáu tuổi tu đạo, cho tới hôm nay sớm đã quên mất tháng năm, không biết tới thân thể.

Vương Lâm cầm vò rượu, uống một ngụm lớn. Rượu chảy từ khóe miệng hắn xuống, rơi trên vạt áo.

Vương Lâm nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt lộ vẻ cô độc.

– Người tu đạo là nghịch thiên mà đi, cả đời nhất định phải cô độc.

Tiếng đàn đã tắt nhưng Vương Lâm lại vẫn như nghe thoang thoảng. Hắn lau rượu trên khóe miệng, thì thầm:

– Cả đời cô độc chỉ là vì tâm cầu đạo. Nhưng cái cảm giác cô độc này có mấy ai có thể chính thức được nếm trải. Giống như thứ rượu này, mới vào miệng thì cay, xuống tới bụng lại hóa thành hơi ấm.

Trong ánh trăng sáng, cô đơn uống rượu, nghe đàn mà ngẫm nhân sinh. Ta không biết tu sĩ ngàn năm làm sao có thể chịu nổi sự cô tịch này nhưng ta biết nếu trong lòng không có nửa điểm cảm động thì tu đạo chẳng qua cũng chỉ là tự nhận mà thôi, không phải là thiên đạo!

Thiên địa bất nhân, tu sĩ nghịch thiên mà đi, nếu trái tim cũng bất nhân như vậy thì có khác gì thiên địa, sao dám xưng là nghịch thiên tu hành, chữ nghịch này làm sao nói được? Chẳng qua chính là thuận thiên mà hành động!

Từ xưa tới nay kẻ thuận thiên thì được thiên địa sủng ái. Nhưng cái sự sủng ái này chẳng qua chỉ với thân phận một con kiến hôi! Đạo của ta không phải thuận thiên, trong lòng luôn giữ một tia cảm động. Nghịch thiên mà đi, nghịch thiên tu đạo, cầu không chỉ là trường sinh mà còn là muốn thoát khỏi thân phận con kiến hôi này!

Vương Lâm uống sạch rượu, giơ lên ném xuống đất. Vò rượu rơi xuống, choang một cái liền vỡ tan. Vương Lâm vuốt mi tâm, thân thể nghiêng đi, cảm xúc trong ánh mắt dần dần biến mất như nước chảy qua bàn tay. Đôi mắt dần dần trở nên thâm thúy. Vương Lâm mở to hai mắt. Mọi cảm xúc khi say rượu này trong một khắc đã bị hắn chôn sâu trong lòng, phong ấn ở một nơi không thể nào chạm tới.

Ba ngày chỉ thoáng chốc đã trôi qua. Trong ba ngày này Vương Lâm không tu luyện, sáng sớm đã rời Mạc phủ, đi tới cạnh bờ sông ngồi xuống, chờ đợi hoa thuyền đi ngang qua, nghe tiếng đàn ngắn ngủi quẩn quanh.

Tiếng đàn bi thương kia chạy khắp tâm thần hắn, xuyên qua phong ấn trong trí nhớ, tiến vào tận đáy lòng hắn.

Được nghe tiếng đàn, uống rượu do quân sĩ mua tới, Vương Lâm đắm chìm trong đó, lại có một thứ cảm ngộ khác.

Nữ tử trên hoa thuyền chẳng hay biết, trong ba ngày này lại có một người tới chăm chú nghe tiếng đàn của nàng. Nàng chỉ biết mỗi lần hoa thuyền đi qua đây thì trong nỗi bi thương trong lòng càng đậm. Nỗi bi thương này theo ngọc thủ của nàng truyền vào cây đàn, nhẹ nhàng đàn lên.

Ba ngày này Vương Lâm rất bình an, rời xa hết thảy phân tranh, rời xa mọi sát phạt, quên mất cả ước hẹn với Mạc Lệ Hải, quên mất của ước mong Vấn Đỉnh kỳ của mình. Hắn chỉ có tiếng đàn quẩn quanh, có rượu làm bạn, dùng thời gian ba ngày để tẩy lễ tâm linh.

Nữ tử kia hắn chưa từng nhìn mặt, chỉ nhìn thấy bóng lưng và tiếng đàn cũng đã đủ rồi. Nếu không phải Mạc Lệ Hải đã thu xếp xong chuyện Hồng lao thì Vương Lâm vẫn cứ ngồi đó, tiếp tục cảm ngộ. Hắn không biết mình đã ngồi bao lâu, những đến một ngày kia tiếng đàn đứt đoạn, không còn vang lên nữa.

Thu hồi lại tâm thần từ trong tiếng đàn, Vương Lâm đứng lên, nhìn thoáng qua hoa thuyền đang đi xa dần, xoay người rời đi.

Trong khoảnh khắc khi hắn xoay người, nữ tử trên hoa thuyền lại quay đầu lại, nhìn về phía bờ sông xa xa. Trước mắt nàng chỉ là một khoảng đen tối nhưng lúc này đây, khi thân ảnh nam tử kia rời đi lại hiện rõ trước mắt nàng.

– Minh Huyên, ngươi nhìn gì vậy?truyện huyền huyễn audio

Một tiếng nói bình thản từ bên cạnh nữ tử truyền đến.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại!

Nữ tử quay đầu, chậm rãi cúi xuống nhìn bàn tay ngọc đang đặt trên cây đàn, nhẹ nhàng run rẩy. Âm thanh này đối với nàng mà nói đại biểu cho trời cao, không thể chống cự.

– Tiếng đàn của ngươi vừa rồi rất buồn, khách nhân muốn ngươi đổi bài khác!

Tiếng nói bình thản kia lộ ra vẻ không thể cự tuyệt.

Chương 536(a): Loạn kinh đô

Nữ tử trầm mặc, đôi tay run rẩy đặt lên dây đàn. Tiếng đàn biến đổi, nghe như tháng ba mùa xuân, tràn đầy niềm vui, từ trên dây đàn vang lên, từ từ bay khắp hoa thuyền trên sông nhỏ.

– Tốt lắm, từ nay về sau cứ đàn như vậy đi.

Tiếng nói vừa rồi lại truyền tới. Tiếng đàn này thoạt nghe có vẻ vui tươi nhưng nghe kỹ mới thấy đó chỉ là bề ngoài, bên trong đó ẩn chứa tiếng khóc vô thanh.

Trong tiếng khóc này như ẩn chứa vết thương lòng, nếu dùng từ ngữ để hình dung chỉ có thể là: Miệng cười nhưng nước mắt chảy vào trong.

Tiếng đàn phiêu đãng, trong hoa thuyền truyền ra những tiếng cười vui vẻ vang lên cùng với tiếng đàn, nhưng thủy chung vẫn không tài nào dung hợp được với nó.

Miệng tuy cười nhưng nước mắt chảy ngược vào trong, mang theo đắng cay vô cùng. Nỗi cay đắng ẩn sâu trong tiếng đàn, nỗi bi thương này không người nào thấu hiểu.

Tiếng đàn nọ theo hoa thuyền đi xa, dần dần khuất bóng, chỉ để lại mặt sông vài gợn sóng lăn tăn, chậm rãi lan về đôi bờ.

Khúc nhạc vui vẻ nhưng ẩn chứa bi thương truyền vào trong tai Vương Lâm. Cước bộ hắn sững lại nhưng không quay đầu, vẫn bước tiếp về phía trước.

Nửa đêm, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời. Ánh trăng bao phủ mặt đất như một tầng áo lụa màu bạc, trải khắp núi sông.

Từ Mạc phủ có thân ảnh hai người nhoáng lên, như hai làn khói lao thẳng về phía Hồng thành. Tốc độ bọn họ cực nhanh, phóng vọt qua vài lầu các, ngã tư đường đã tới đại lao Hồng thành!

Hồng lao này từ xa nhìn lại âm u và tràn ngập sát khí, oán khí, hình thành nên một ngọn lửa yêu dị, thiêu đốt cả bầu trời đêm.

Bên ngoài Hồng lao, hai thân ảnh từ Mạc phủ dừng lại, hóa thành hai người. Đó chính là Mạc Lệ Hải và Vương Lâm!

Hai người vừa mới xuất hiện, cánh cửa cực lớn bằng sắt của Hồng lao đột nhiên hé ra. Một nam tử sắc mặt âm trầm, dáng người to béo từ bên trong đi ra, liếc nhìn hai người, không nói lời nào, chỉ vẫy tay một cái, sau đó liền lùi lại.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Nam tử sắc mặt âm trầm này không ngờ giống như Mạc Lệ Hải, đều có tu vi Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn.

Mạc Lệ Hải bước về phía trước một bước, lách người qua khe hở trên cánh cửa sắt. Vương Lâm cũng không nhanh không chậm theo sau.

Trong cửa sắt, nam tử sắc mặt âm trầm kia nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:

– Người mà Mạc huynh nói đây ư?

Mạc Lệ Hải gật đầu, nói:

– Đúng thế, mọi sự đều nhờ cả vào Hứa huynh.

Nam tử họ Hứa khẽ gật đầu nói:

– Ngươi đi đi, ta dẫn hắn vào trong!

Mạc Lệ Hải đi tới bên cạnh Vương Lâm, nhẹ giọng nói:

– Vương lão đệ, hy vọng ngươi có thể tu luyện thành!

Vừa nói thân thể hắn liền bước một bước, đột nhiên biến mất.

– Ngươi tên là gì?

Nam tử họ Hứa nhìn Vương Lâm nói.

– Vương Lâm!

Tiếng nói Vương Lâm bình thản vang lên.

Nam tử họ Hứa cũng không nói gì thêm, xoay người đi vào phía trong Hồng lao. Vương Lâm trầm ổn đi theo, không hề chớp mắt. Càng đi vào sâu, oán khí và sát khí nơi này càng đậm.

Nam tử áo xám kia tựa hồ rất thích thứ khí tức này. Hắn âm thầm đánh giá Vương Lâm, phát hiện đối phương sắc mặt chẳng hề thay đổi, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Sau đó hắn lại nghĩ, người này là do Mạc Lệ Hải không tiếc vốn liếng mời tới, tất nhiên có chỗ hơn người.

Hồng lao chia làm hai phần, phần trên mặt đất chỉ là lớp vỏ, phần lớn đều nằm dưới lòng đất.

Nam tử họ Hứa này làm việc rất dứt khoát, trực tiếp đem Vương Lâm tiến nhập vào Hồng lao dưới lòng đất. Hai người đi xuống một cái cầu thang âm u, chui sâu xuống.

Trên vách tường bốn phía có chút ít lửa cháy lập lòe, quang cảnh chỗ sáng chỗ tối càng khiến nơi này thêm u ám.

Lúc mới bước xuống cái cầu thang này, bốn phía đều yên tĩnh, nhưng không ngừng đi xuống, những tiếng gào thét dần dần từ sâu trong lòng đất truyền tới. Những âm thanh này lộ ra sát khí và oán hận nồng đậm. Thứ khí tức này so với bên ngoài đã nhiều gấp mấy lần.

Nam tử họ Hứa cố tình bước chậm lại, âm thầm quan sát Vương Lâm. Hắn biết rõ khí tức trong Hồng lao này gần như đã sắp hóa thành thực chất, mặc dù là người có tu vi tương đương với hắn cũng sẽ không cảm thấy thoải mái, trừ khi là người như hắn, sống ở nơi này mấy trăm năm, mỗi ngày thổ nạp khí tức này đã thành thói quen.

Nhưng càng quan sát hắn càng kinh hãi. Sắc mặt đối phương thủy chung vẫn bình thản. Người này chẳng những không có vẻ giả vờ mà người lại dường như muốn dung nhập làm một thể với nơi này.

Thấy vậy, nam tử họ Hứa vội thu hồi sự khinh thường trong lòng. Hắn hiểu rõ, người này đã lựa chọn tiến vào nơi này tu luyện, tất nhiên có chỗ hơn người, nếu tiếp tục dò xét hắn thì khó tránh khỏi có chút quá phận.

Cầu thang này rất dài, một lúc lâu sau hai người mới tới tận cùng. Chỗ này âm u tối tăm, là một cái lồng giam thật lớn, bị chia ra thành hơn một nghìn ô nhỏ.

Từng đợt tiếng gào thét rống giận vang lên hỗn loạn, ầm ầm khắp nơi này. Âm thanh này quá lớn, nếu là người tầm thường sợ rằng lập tức rách cả màng nhĩ.

Nam tử họ Hứa đã quá quen với việc này. Hắn âm trầm nói:

– Yên lặng một chút!

Lời này vừa nói ra, âm thanh trong lồng giam lập tức dừng lại. Thứ khí tức gây áp lực kia từ từ ngưng tụ lại.

Tại chỗ tận cùng có một gian phòng màu đen. Nam tử họ Hứa đứng trước cửa phòng này, lại liếc nhìn Vương Lâm một lần nữa, khóe miệng mỉm cười. Nụ cười này hiện lên trên mặt hắn khiến vẻ âm trầm càng đậm.

– Vương Lâm lão đệ. Nơi này chính là phòng giam ta phụ trách. Người ở nơi này mỗi một người đều là do ta chọn lựa kỹ càng. Trong một tháng ngươi tu luyện có thể thoải mái ra tay, dù có giết sạch cũng không thành vấn đề!

Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức phát hiện nơi này có rất nhiều cấm chế.

– Đa tạ!

Vương Lâm ôm quyền nói.

Nam tử họ Hứa cười khàn khàn, nói:

– Không cần cám ơn ta. Muốn tạ ơn thì ngươi cứ tạ ơn Mạc Lệ Hải đi. Hắn tặng ta công pháp ba tầng của Thập Băng Quyền Ý, ta mới cho ngươi vào nơi này!

Vừa nói hắn vừa nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, sau đó xoay người đi vào trong phòng.

– Ba tầng đầu của Thập Băng Quyền Ý. Mạc Lệ Hải trả giá cũng lớn thật.

Vương Lâm trầm ngâm chốc lát, bước vào trong lồng giam khổng lồ kia.

Nơi này có dạng chữ “tỉnh”(1), phòng giam được sắp xếp rất chỉnh tề. Vương Lâm vừa bước vào trong, áp lực vừa rồi liền bộc phát, tiếng gào thét như thần thông âm ba điên cuồng truyền tới.

(1) : chữ tỉnh 井 Thần sắc Vương Lâm như thường, đi qua một loạt lồng giam. Vô số những cánh tay to lớn từ trong song sắt vươn ra, dường như muốn bắt hắn. Đồng thời những tiếng cười như ác thú truyền tới.

– Người mới tới kia, lại đây cho lão tử sờ một cái. Lão tử đã hơn mười năm nay chưa từng thấy da thịt mịn màng như vậy.

– Trông bộ dạng ngươi giống hệt ả gái điếm ta giết năm đó.

– Người mới tới, năm đó lão tử thích nhất là giết những kẻ từ bên ngoài tới!

Trong song sắt, những đôi mắt đỏ bừng nhìn trừng trừng vào Vương Lâm, lộ ra những tia sáng âm u, ẩn chứa đủ loại tâm tình, đủ loại dục vọng.

Vương Lâm lạnh lùng nhìn những kẻ này. Những kẻ này nhiều năm trước cũng không điên điên khùng khùng như vậy nhưng ở nơi này quá lâu, bị oán khí nơi đây xâm nhập, trái tim nếu không kiên định sẽ bị đồng hóa.

Cũng không phải tất cả phạm nhân đều rít gào. Có một số vẫn ở trong lồng giam, giữ im lặng.

– Người mới tới, ngươi lại đây!

Trong một phòng giam tối đen bên cạnh Vương Lâm, một đôi tay vươn qua song sắt thò ra vẫy Vương Lâm. Ngay lúc Vương Lâm nhìn về phía đó, yết hầu hắn cử động, phun một cục đờm thẳng vào người Vương Lâm.

Vương Lâm lui lại một bước, né cục đờm này.

Người trong phòng giam cười ha hả, trong mắt lộ vẻ trào phúng.

Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhìn thoáng qua một cái, khóe miệng mỉm cười, đang định bước đi bỗng dừng lại.

Phạm nhân thân hình đen xì, khi thấy nụ cười của Vương Lâm trong lòng run rẩy. Nét tươi cười này hắn không biết vì sao vừa nhìn thấy đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vẻ trào phúng trong mắt biến mất, nhưng ngay sau đó liền bị thay thế bởi vẻ hung ác.

Vương Lâm vươn tay phải đặt vào vị trí của người này, bình thản nói:

– Tới đây.

Người nọ ngẩn ra, theo tiềm thức lui lại vài bước, trên mặt lộ vẻ âm trầm.

– Tới đây!

Vương Lâm lại nói.

Lúc này tiếng gào thét bốn xung quanh càng thêm kịch liệt. Dưới tiếng gào thét này, phạm nhân kia cắn răng tiến tới, tay phải chụp vào cánh tay Vương Lâm.

Trong nháy mắt khi bàn tay đó xuất hiện, hai ngón tay phải Vương Lâm như mũi kiếm, điểm trên bàn tay của người này. Một đạo sát lục khí theo ngón tay Vương Lâm bay nhanh, chui vào trong người hắn.

Thân thể phạm nhân nọ run lên, lui lại vài bước, toàn thân co quắp, thất khiếu chảy máu đen. Bộ mặt hắn vặn vẹo, dường như chịu nỗi đau đớn vô cùng.

Lúc này tiếng gầm thét của phạm nhân bốn phía càng kịch liệt.

Nhưng trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong phòng giam truyền ra, như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua tiếng la hét bốn phía, áp đảo hoàn toàn tiếng ồn này.

Chỉ trong tích tắc, phạm nhân bốn phía ngừng gào thét.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn không dừng lại, duy trì liên tục. Trong tiếng kêu này lộ ra sự sợ hãi khôn cùng. Thần sắc Vương Lâm vẫn lạnh lùng, nhìn phạm nhân trong lồng giam ngã lăn ra đất, toàn thân co quắp. Dần dần thân thể vốn đã gầy gõ nhanh chóng héo rũ, cuối cùng trở thành một cái thây khô!

Cái thây khô đó mở miệng ra, đôi mắt màu xám. Một tia khí xám từ trong miệng hắn tỏa ra, quay trở lại chỗ Vương Lâm. Chẳng qua tia khí xám này đã nồng đậm hơn vừa rồi một chút.

– Vẫn chỉ là một tia.

Vương Lâm nhướng mày.

Vương Lâm vẫn luôn quan sát khi khí sát lục tiến vào trong người kẻ này, lập tức điên cuồng hấp thu toàn bộ sinh cơ của thân thể hắn, bao vây hồn phách, hút sạch cả tinh khí thần.

– Lấy sát lục chi khí để sát nhân chỉ có thể dưỡng khí. Còn muốn nó có thể biến ảo phân chia thì hẳn còn cần một vài thứ khác mà ta chưa hiểu.

Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, nhìn thoáng qua cái thây khô kia. Người này khi còn sống tu vi không cao, trong cơ thể lại có không ít cấm chế khiến không thể phát huy toàn bộ thực lực. Cũng không phải chỉ có người này như vậy mà trong lao ngục này hầu như phạm nhân nào cũng đều thế cả.

Sau khi người này tử vong, toàn bộ lao ngục trở nên cực kỳ yên tĩnh. Chẳng qua yên tĩnh chẳng được bao lâu, lập tức tiếng gào thét lại vang lên, hơn nữa so với lúc trước càng thêm bạo ngược.

Vương Lâm đi tới phòng giam tiếp theo. Trong phòng này có một người hướng về Vương Lâm cười khát máu. Hắn liếm liếm môi, lui lại phía sau vài bước, cách xa Vương Lâm, miệng nói:

– Tiểu tử, ngươi cứ tu luyện đi. Ngươi giúp ta một chuyện, giết chết kẻ ở phòng giam đối diện, ta liền toàn lực phối hợp với ngươi, được không?

Người ở phòng giam đối diện là một tráng hán. Đôi mắt hắn trợn trừng quát:

– Lão tử cũng đã gai mắt với ngươi rồi. Tiểu tử, ngươi giết hắn đi, ta sẽ toàn lực phối hợp với ngươi! Dù sao lão tử đã ở địa phương này quá lâu rồi, đáng lẽ cũng nên sớm đi đầu thai mới phải!

Vương Lâm không nói gì, tay phải điểm vào khoảng không hai cái. Trên mi tâm của hai người này đồng thời xuất hiện hai điểm đỏ tươi, không ngừng lan ra. Cơ hồ bọn họ ngã xuống cùng một lúc. Chăng qua trong ánh mắt bọn họ có vẻ được giải thoát.

Từ lúc tiến vào đây, Vương Lâm liền cảm nhận được rõ ràng sát khí và oán khí nơi này còn ẩn chứa một cỗ tử khí! Tử khí này vốn là do vì quá nhiều người chết nên mới sinh ra. Nhưng khi chính thức đi trong lồng giam này hắn bỗng nhiên phát hiện ra tử khí này lại phát ra từ đám phạm nhân!

Một lòng tìm chết nhưng lại rất nhiều người không có dũng khí tự kết liễu cuộc đời!

Trong một khắc khi hai người kia ngã xuống, ánh mắt Vương Lâm dừng lại, cẩn thận quan sát. Giết hai người này hắn không dùng sát lục khí, bảo tồn hoàn hảo thi thể của họ, không xảy ra tình trạng bị khô héo.

Nhưng khí tức kỳ dị trên người bọn lại biến mất.

Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn mơ hồ cảm thấy đã nắm được điều gì đó, nhưng suy nghĩ lại thì lại thấy mê hoặc.

– Sát lục tiên quyết, luyện sinh cơ, hóa lạc ấn. Từ khi ta tu luyện công tác này đến nay đã suy nghĩ rất nhiều, chung quy vẫn cảm thấy giống mà không phải, có khi như đã hiểu rõ, lúc lại thấy mơ hồ.

Tay phải Vương Lâm chụp một cái. Thân thể tráng hán nọ bị đưa tới bên cạnh song sắt. Vương Lâm ngồi xổm xuống, tay phải điểm vào lỗ máu trên mi tâm người này, cẩn thận xem xét.

Hai hàng lông mày của hắn càng ngày càng nhíu chặt. Một lúc lâu sau, Vương Lâm thầm than một tiếng, đứng dậy, đi tới phòng giam kế tiếp. Cứ mỗi lần Vương Lâm dừng bước là lại có một phạm nhân tử vong.

Cứ mỗi khi giết một người, Vương Lâm đều xem xét thi thể hồi lâu, cẩn thận suy tư, xem xét.

Sau năm ngày, một ngàn người trong nhà giam này đã bị giết hơn một nửa!

Một cỗ tử khí nồng đậm tràn ngập nơi này, dày đặc không tan.

Vương Lâm quan sát một cỗ thi thể khô héo bên cạnh, trong lòng dần dần có một tia minh ngộ nhưng lại rất mờ ảo, thủy chung vẫn cách hắn một tầng giấy mỏng, thấy rõ mà không thể sờ tới.

– Rốt cục là còn thiếu điều gì nhỉ?

Vương Lâm trầm ngâm.truyện kiếm tu audio

– Bởi vì ngươi giết không đủ, bởi lẽ sát tâm của ngươi không đủ!

Nam tử họ Hứa từ trong căn phòng đen kịt đi ra, ánh mắt nhìn Vương Lâm đã có sự bất đồng so với trước.

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía nam tử họ Hứa, không nói câu gì.

– Công pháp ngươi tu luyện tuy ta không biết cụ thể những hẳn là liên quan tới sát lục, cho nên ngươi mới muốn tới nơi này tu luyện. Chẳng qua ngươi chọn sai địa phương rồi. Nếu giết chóc ở nơi này thì ngươi không thể sinh ra đủ sát tâm, do vậy sẽ không có sát khí. Ta thấy năm ngày nay ngươi giết người tuy nhiều nhưng mục đích đều phần nhiều là nghiên cứu. Có đôi khi nghiên cứu nhiều cũng không thể so với việc hoàn toàn dung nhập trong giết chóc, cảm nhận khoái cảm, hiểu được thứ sát tâm đó!

Nam tử họ Hứa bình thản nói.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại.

– Ta tu luyện chính là sát lục yêu đạo!

Nam tử họ Hứa nhìn Vương Lâm nói:

– Trong Hồng lao có mười người, chỉ có ta là tu luyện sát lục yêu đạo dùng tâm hóa yêu. Ta sẽ để cho ngươi thấy sát tâm của ta!

Nam tử họ Hứa nói xong, đôi mắt đột nhiên trở nên âm hàn. Tuy rằng không hề có một chút sát khí tỏa ra nhưng lúc này Vương Lâm lại cảm thấy con người trước mắt này đã hoàn toàn biến đổi. Dù không có sát khí nhưng lông tóc toàn thân Vương Lâm đã dựng ngược, nguyên thần trong cơ thể hắn không tự chủ được phải chuyển động. Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm tràn ngập trái tim hắn.

Người trước mặt này có một cỗ khí tức không rõ ràng, cũng không tán phát ra nhưng lại cực kỳ đáng sợ.

– Kiếm xuất ra khỏi vỏ tuy rằng hàn khí bức người, cũng có sát khí nhưng so với kiếm chưa rời vỏ lại thiếu đi sự thu liễm. Sát tâm chính thức chính là thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ! Nếu ngươi tu luyện sát lục thì ta sẽ đưa ngươi tới một nơi. Nơi này ngươi hẳn sẽ cảm nhận được sát lục chân chính!

Nam tử họ Hứa chậm rãi nói.

– Điều kiện!

Vương Lâm nhìn người này nói.

Ánh mắt nam tử họ Hứa lộ vẻ tán thưởng, nói:

– Giúp ta giết yêu tướng Thạch Tiễn! Ngươi không cần hỏi nguyên nhân. Với sát tâm của ta nếu đối mặt trực tiếp có thể đánh ngang tay với hắn nhưng âm thầm giết hắn thì hoàn toàn nắm chắc. Chẳng qua ta đã bị hạn chế, không thể rời khỏi Hồng lao này. Mà hắn cả cuộc đời này tuyệt đối không có cơ hội bước vào nơi này. Vì vậy ngươi giúp ta giết hắn, ta giúp ngươi tu luyện sát lục. Chẳng qua ta còn có một điều kiện, đó là muốn ngươi dùng thần thông sát lục ngươi tu luyện để giết hắn!

Trong mắt nam tử họ Hứa hiện lên vẻ hận thù.

– Ta nếu thực sự có thể tu thành sát lục thì điều kiện của ngươi nhất định ta sẽ hoàn thành.

Vương Lâm bình thản nói. Hắn tất nhiên là không nhận lời ngay được.

– Đi theo ta!

Nam tử họ Hứa cười âm trầm, xoay người đi về phía xa.

– Trong thập ngục của Hồng lao chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Tác dụng chính thức của nó là cung cấp sát lục khí cho yêu kiếm của yêu đế!

Vì thế tầng dưới cùng của nhà lao này mới là nơi ngươi cần tới. Cũng chỉ có ở nơi này ngươi mới hiểu thế nào là sát tâm!

Vương Lâm đi theo sau nam tử họ Hứa, đi tới một cầu thang, hướng xuống phía dưới. Cầu thang này dường như không có điểm cuối. Hai người đi mãi, ngang qua rất nhiều nhà lao nhưng nam tử họ Hứa không dừng lại, đi vượt qua cả.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm đang tiếp tục đi xuống thì một cỗ khí tức huyết tinh nồng đậm phả vào mặt. Mùi máu tanh này còn có một cỗ sát khí mãnh liệt gấp cả chục, cả trăm lần, ngàn lần phía trên kia.

Cầu thang ở chỗ này không còn màu đen như trước mà đỏ như máu.

– Ta mang ngươi tiến vào nơi này đã coi như là vi phạm quy định ở đây. Việc này ngươi không nên nói với người ngoài. Dù là Mạc Lệ Hải cũng không được nói. Nơi này là do đế quân tự mình chế tạo, sau nhiều năm tích lũy, ẩn hàm sát lục khí có thể ảnh hưởng tới nhân tâm. Ngươi sau khi tiến vào không nên chống cự, chỉ cần dùng tâm linh cảm ứng sát tâm ngưng tụ là được!

Nam tử họ Hứa nhẹ giọng nói.

Vương Lâm trầm ngâm, một lúc sau hắn nhìn nam tử họ Hứa. Hắn có thể cảm thấy được nơi này đích thực là có khí tức sát lục ngập trời. Ở chỗ này đối với sát lục khí của hắn đúng là có lợi rất lớn.

Giờ phút này hắn chưa tới gần, tốc độ xoay chuyển của mấy đạo sát lục khí xuất ra trên tay phải đã nhanh hơn rất nhiều. Thứ khí xám này mơ hồ run rẩy. Sự run rẩy này không phải là sợ hãi mà là sát niệm!

Cảm thụ được sự biến hóa của khí xám, Vương Lâm bước tới, tiến vào trong thông đạo màu máu kia, theo từng bậc cầu thang đi xuống. Vương Lâm tâm cơ hơn người. Lời của nam tử họ Hứa này hắn chỉ nghe theo hai phần. Hắn sở dĩ lựa chọn bước vào nơi này nguyên nhân chủ yếu là do sát lục khí của hắn đang run rẩy vì sát niệm.

– Có thể dẫn động sát lục khí biến hóa như vậy, nơi này nhất định có thể khiến cho Sát lục tiên quyết có thành tựu!

Vương Lâm không quay đầu lại, thân ảnh biến mất sâu trong cầu thang.

– Chuyện trên đời này nếu có cơ hội phải nhanh chóng chớp lấy, tới lúc mất đi rồi thì có hối cũng không kịp. Việc này cần phải làm!

Vương Lâm đi xuống cầu thang. Khoảng chừng sau một nén nhang, huyết quang trước mắt trở nên dày đặc.

Ở chỗ sâu nhất nơi cầu thang này là một thế giới màu máu. Nơi này rất lớn, trên mặt đất dày đặc vết máu, nhìn vào phải giật mình.

Đưa mắt nhìn nơi này, Vương Lâm nhận thấy đây dường như là một thế giới độc lập tồn tại, không phải là dưới thiên yêu thành.

Cái thế giới này trên mặt đất rất nhiều hồ máu. Trong mỗi một hồ máu lại có một số lớn người. Nửa thân thể bọn họ đều chìm trong hồ máu, nhắm mắt ngồi thổ nạp.

Trên người bọn họ có những vết thương kinh khủng, quỷ dị chuyển động.

Vương Lâm tiến vào nơi này, năm đạo sát lục khi từ ngón tay bay ra, vờn quanh thân thể hắn, phát ra những tiếng rít hưng phấn.

Hắn hít sâu một hơi, mùi máu tanh trong không khí lập tức tiến vào trong miệng, hóa thành một luồng sát niệm dung nhập toàn thân. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể bước về phía trước một bước, trực tiếp đi tới bên cạnh hồ máu, hơi do dự một chút. Sau đó hắn bước vào bên trong, ngồi xuống.

Trong nháy mắt khi nửa thân thể vừa tiến vào hồ máu, từ trong làn máu huyết có một cỗ sát khí mãnh liệt lao vào cơ thể hắn, tản ra khắp toàn thân.

Mỗi một lần hô hấp, sát ý trong người Vương Lâm lại càng đậm. Mỗi một lần thổ nạp, trong hồ máu lại có nhiều sát khí hơn dung nhập trong thân thể hắn.

Dần dần hai mắt Vương Lâm đỏ bừng lên. Bốn đạo sát lục khí xung quanh thân thể hắn truyền ra những tiếng rít gào chưa từng thấy.

Sát khí trong lòng Vương Lâm càng ngày càng đậm. Lúc đầu hắn còn vận tiên lực chống cự, nhưng sau đó hắn hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng thả lỏng tiên lực, chỉ vây tâm thần bản thân lại, để cho sát niệm tùy ý di chuyển khắp toàn thân.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, đột nhiên trong cái thế giới này, hầu hết tất cả mọi người trong hồ máu đều mở bừng hai mắt, sát khí không thể tưởng tượng, đột nhiên bộc phát.

Sát khí bạo phát lực tức khiến toàn bộ thế giới này bao phủ bởi một màu máu. Đám người trong hồ máu bay lên, trong không trung liền không ngừng vang lên những tiếng gào thét tràn ngập sát khí.

Những người này không có ai là ngoại lệ, đôi mắt đều đỏ bừng!

– Sát!

– Sát!

– Sát!

Một tiếng gào gần như đồng thời phát ra. Chỉ thấy những người này lập tức hướng về người bên cạnh tấn công, ra tay với sát khí vô cùng. Trong thế giới này có rất nhiều người, thần thức Vương Lâm mới đảo qua đã đếm được tới gần mấy ngàn người.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)