1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 123 [Chương 477 đến 481]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 123 [Chương 477 đến 481]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 477: Sứ giả

Lúc này, bên ngoài toà tháp này có hơn trăm tu sĩ lặng lẽ đứng san sát, chờ đợi sứ giả đến.

Không lâu sau, hai đạo vòng cung từ chân trời nhanh chóng bay đến, kèm theo từng trận âm thanh xé gió. Mọi người đứng ngoài tháp lập tức đều ngẩng đầu lên.

Đợi hai đạo hình cung tới gần, chúng tu sĩ đứng dưới tháp lập tức cùng cung kính hô lên:

– Ngũ cấp tu chân quốc Linh Nhạc quốc tham kiếm Sứ giả đại nhân, tham kiến Thiếu tông Huyền Uyên Phái.

Hứa Vân Sơn cười vang lên, truyền đến thanh âm:

– Vương huynh, tại hạ cáo từ. Ngày sau nếu có thời gian rỗi thì hai người chúng ta lại uống rượu nói chuyện.

Nói xong, thân mình Hứa Vân Sơn chợt loé lên, như sét đánh bay về phía xa xa.

Hứa Vân Sơn rời đi, giữa không trung giờ chỉ còn lại mỗi mình Vương Lâm.

Hắn đứng giữa không trung, ánh mắt bình thản nhìn khắp mọi nơi. Mấy trăm tu sĩ nơi này thì có hơn mười người người tu vi cao nhất. Những người này đều đạt tới Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Những người khác thì tu vi thấp hơn.

Trong số những người này có một người làm Vương Lâm chú ý. Người này có mái tóc bạc trắng, thoạt nhìn rất già nua. Người này là người có tu vi cao nhất. Hắn gần như đã bước được một chân vào Vấn Đỉnh cảnh giới.

Thân mình Vương Lâm chậm rãi hạ xuống, đứng dưới bảo tháp. Không đợi những tu sĩ này mở miệng lên tiếng, Vương Lâm liền bình thản nói:

– Vương mỗ tuy là sứ giả nhưng sẽ không quản bất cứ chuyện tình gì. Bình thường các ngươi làm gì thì cứ duy trì như thế! Từ hôm nay trở đi, phạm vi ngàn dặm xung quanh đây không cho phép ai bước vào, ta muốn bế quan!

Những tu sĩ nơi đây đều ngẩn ra, nhưng những người này đều đã tu luyện vô số năm, đều đã thành tinh. Lúc này, chỉ ngẩn ra một lúc, khuôn mặt không thay đổi, lên tiếng vâng dạ rồi lần lượt tản đi.

Lão nhân đã đặt một chân vào Vấn Đỉnh đưa mắt lên đánh giá Vương Lâm cẩn thận rồi xoay người rời đi.

Không ít tu sĩ bên cạnh vội vàng theo sát phía sau lão. Trong khoảng thời gian ngắn, bên dưới bảo tháp đã là một mảnh trống trải, ngoại trừ Vương Lâm cũng không còn ai nữa.

Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, trực tiếp đi vào trong toà tháp. Trong này, hắn khoanh chân ngồi xuống, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức cấm phiên xuất hiện trong tay. Hắn vung lên, vô số hắc khí từ bên trong Cấm Phiên lao ra, tràn ngập cả một phạm vị ngàn dặm xung quanh bảo tháp.

Lập tức, trong vòng ngàn dặm như bị một màn sương đen bao phủ, đầy vẻ u ám. Làm xong hết thảy, Vương Lâm trầm ngâm một chút, tay phải điểm lên mi tâm, há mồm phun ra một cây đại phiên cao ba trượng. Bên trong Tôn Hồn Phiên, tuy nói tổn thất rất nhiều hồn phách nhưng Chủ hồn vẫn còn lại một số… Lúc này, Vương Lâm cầm Tôn Hồn Phiên rung lên, ngoại trừ hồn phách của Kỳ Lân không tiện thả ra, còn lại những Chủ hồn khác toàn bộ được phóng thích, dung nhập vào trong màn sương đen do cấm chế biến thành, để có tác dụng phòng bị.

Làm xong hết thảy, Vương Lâm thở sâu, lật tay phải lên. Một khối ngọc giản xuất hiện trong tay.

Khối ngọc giản náy có màu xám, đúng là được Thiên Vận Tử áo xám đưa cho hắn, Sát Lục Tiên quyết!

– Sát Lục Tiên quyết!

Ánh mắt Vương Lâm loé ra, thần thức lập tức quét qua.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã qua một tháng.

Một tháng này, mấy tông phái của Linh Nhạc quốc không hiểu được thái độ của vị Sứ giả mới đến này như thế nào. Phải biết rằng những Sứ giả trước đây đều yêu cầu linh thạch và tiên ngọc và gây ra không ít phiền toái. Như thế thì các tông phái đều phải cung cấp một ít.

Điều này gần như đã trở thành một thông lệ.

Nhưng hiện tại, tương truyền người đến từ Thiên Vận Tinh này chính là đệ tử của Thiên Vận Tử tiền bối, không ngờ không bước ra ngoài nửa bước. Hơn nữa phạm vị ngàn dặm xung quanh chỗ ở của y lại tràn ngập một màn sương đen, thường nhân không dám tiến vào nửa bước.

Dù là một số tu sĩ Anh Biến kỳ muốn đi vào xem xét một chút, nhưng mới chỉ tiến vào không được trăm trượng thì đều biến sắc, sắc mặt đều khó coi, vội vàng quay về.

Dần dần, vị tân sứ giả này tràn đầy vẻ thần bí đối với những tu sĩ ở Linh Nhạc quốc.

Lúc này đây, ở bên trong Thông Thiên tháp, Vương Lâm khoanh chân ngồi đó. Tư thế của hắn không có nửa điểm thay đổi so với một tháng trước. Thời gian một tháng này, toàn bộ tâm thần của hắn đều dung nhập vào trong ngọc giản màu xám.

Bên trong ngọc giản lưu lại Sát Lục Tiên quyết, thực tế chính là một đạo Sinh chi lạc ấn. Lạc ấn này ẩn chứa một thần thông kỳ dị, muốn lĩnh ngộ được không phải là điều đơn giản.

Tư chất của Vương Lâm vốn không phải thượng giai, lĩnh ngộ Sát Lục Tiên quyết lại cực kỳ phức tạp. Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm chỉ có thể chậm rãi suy nghĩ, cẩn thận lĩnh ngộ mới dần dần có thể nắm giữ.

Việc này, Vương Lâm biết không thể gấp được.

Thời gian trôi qua, Vương Lâm vẫn kiên trì tu luyện. Lại nửa tháng trôi qua, sự tò mò tu sĩ của Linh Nhạc quốc đối với vị tân Sứ giả chẳng những không ít đi mà lại ngày càng tăng lên.

Hết thảy những điều này đúng là vì từ bên trong màn sương đen ngàn dặm xung quanh Thông Thiên tháp, một tháng trước thì yên ắng nhưng nửa tháng vừa qua, bên trong thường truyền ra từng trận gào rít, như là có một thanh phi kiếm điên cuồng lao đi lao lại. Xen giữa lại có những trận gầm rống kinh thiên động địa truyền ra.

Do đó lập tức khiến cho tất cả tu sĩ của Linh Nhạc quốc đều tò mò. Mấy ngày trước, cao thủ đệ nhất của Linh Nhạc quốc, lão nhân đã đặt một chân vào cảnh giới Vấn Đỉnh kia, rốt cuộc đã đi một chuyến đến Thông Thiên tháp.

Ba ngày sau, lão nhân này trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ. Sau khi trở về, các tông phái đều truyền lệnh xuống tất cả đệ tử, môn hạ rằng không được phép bước vào phạm vi ngàn dặm xung quanh Thông Thiên tháp, nếu không sẽ bị xử lý như tội phản nghịch.

Từ đấy, ngàn dặm bên ngoài Thông Thiên Tháp liền trở thành cấm địa của Linh Nhạc quốc.

Thời gian nửa tháng này, Vương Lâm thuỷ chung vẫn nghiên cứu Sát Lục Tiên quyết. Pháp quyết này hết thảy đều là dựa vào giết chóc mà sinh ra. Giết chóc càng nhiều, Sinh chi lạc ấn càng tích luỹ. Đạt đến một trình độ nhất định, Sinh chi lạc ấn liền trở thanh một loại phòng thủ chắc chắn nhất trong thiên hạ.

Chẳng qua, tu luyện thần thông này cũng quá mức khó khăn.

Thời gian nửa tháng này, Vương Lâm chung quy vẫn không tìm được điểm khởi đầu cho việc tu luyện Sát Lục Tiên quyết. Cuối cùng, hắn đành từ bỏ việc nghiên cứu mà chuyên tâm vào lĩnh ngộ thiên đạo, không ngừng ngưng luyện công pháp của bản thân.

Trong thời gian này, Xạ Thần xa xuất hiện một lần cắn trả.

Đây là lần đầu tiên cắn trả kể từ khi giải khai đạo phong ấn đầu tiên. Trước đó, Vương Lâm đã sớm có chuẩn bị. Đại chiến với Khuất thú mấy ngày, hắn lấy bí pháp áp chế nó lại khiến cho lần cắn trả này của nó thất bại.

Lão nhân Linh Nhạc quốc tiến vào phạm vi ngàn dặm Thông Thiên Tháp ngay lúc đó. Hắn đã tận mắt thấy được Khuất thú kia.

Sau khi áp chế Xạ Thần xa, Vương Lâm đả toạ mấy ngày. Ngày nọ, hắn mở trừng hai mắt ra, trong mắt hắn hiện lên vẻ như đã hiểu ra đôi chút.

– Sát Lục Tiên quyết hết thảy phải cảm ngộ từ bên trong giết chóc. Ta cứ ngồi không mà tu luyện cũng là thiếu đi sự linh hoạt. Nếu muốn chân chính tu luyện nó còn cần phải thực sự giết chóc.

Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên. Hắn đứng dậy, bước tới một bước, trực tiếp biến ra khỏi Thông Thiên Tháp.

Nghìn trượng phía trên bên ngoài Thông Thiên Tháp, Vương Lâm toàn thân mặc đồ màu đen, đôi mắt sáng như đuốc. Hắn đứng thẳng giữa không trung, bàn tay đẩy ra phía trước, lập tức tất cả màn sương đen trong phạm vi ngàn dặm xung quanh cuồn cuộn thu về. Cảnh tượng này như thể sương từ ngàn dặm xung quanh bị dồn nén, điên cuồng ngưng tụ bề phía trước bàn tay phải của Vương Lâm.

Phong vân biến sắc!

Từ trận sấm động từ cứ vang vọng không dứt bên trong màn sương đen, truyền ra tiếng vang ầm ầm thật lớn, long trời lở đất, vang khắp toàn bộ Linh Nhạc quốc.

Gần như chỉ trong chớp mắt, tất cả màn sương đen bao phủ trong phạm vi ngàn dặm đều ngưng tụ lại hoá thành một khối cầu điện quang màu đen to tầm một nắm tay.

Bên trong khối cầu này mây khói quanh quẩn, từng trận phù văn cấm chế không ngừng loé lên, lúc sáng lúc tối. Một luồng uy áp cường đại cũng từ bên trong truyền ra.

Tay phải Vương Lâm sờ nhẹ, cấm chế trên khối cầu loé lên, bỗng nhiên sụp đổ, hoá thành vô số hắc khí, cứ quanh quẩn bên ngoài thân thể của Vương Lâm. Cuối cùng ở trước người hắn cứ lần lượt đan xen vào nhau, hoá thành một cây Cấm Phiên màu tím đen, lá phiên khẽ động, phát ra từng trận âm thanh phần phật.

Lúc này, trong vòng ngàn dặm, bầu trời lại hiện ra. Chẳng qua vẫn còn đôi chút âm thanh gào thét từ hư không truyền đến, thi thoảng còn loé ra vài đạo bóng đen.

– Chủ hồn, thu!

Vương Lâm há mồm rộng ra, lập tức những Chủ hồn trong phạm vi ngàn dặm phá không lao đến, bay thẳng vào trong miệng Vương Lâm, dung nhập vào Tôn Hồn Phiên trong nguyên thần của hắn.

Lần tu luyện Sát Lục Tiên quyết này cũng là lúc đem Tôn Hồn Phiên tế luyện một chút. Như thế thì ở trên Thiên Vận Tinh này lại có thêm mấy phần nắm chắc có thể bảo mệnh.

Hơn nữa, sư phụ bảo ta trong vòng ba tháng đến Đông Hải. Lúc này chỉ còn hơn một tháng, có đi hay không?!

Ánh mắt Vương Lâm loé lên, thần thức quét ngang toàn bộ Linh Nhạc quốc. Sau đó hắn tiến lên một bước, hoá thành một làn khói nhẹ, biến mất.

Linh Nhạc quốc, Ngũ Linh Sơn.

Cao thủ đệ nhất của toàn bộ Linh Nhạc quốc, lão nhân đã đặt một chân vào Vấn Đỉnh, chính là Ngũ Linh Sơn Thiên Thai lão nhân. Hắn đang khoanh chân ngồi trên đỉnh Ngũ Linh Sơn, hấp thu thái âm lực, lẳng lặng thổ nạp.

Chỉ một lúc sau, Thiên Thai lão nhân mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía không trung, chậm rãi nói:

– Lão phu Thiên Thai, ra mắt Sứ giả đại nhân!

Từ trong không trung, một đạo tử ảnh loé ra. Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, hướng về Thiên Thai lão nhân ôm quyền nói:

– Làm phiền rồi!

Chương 478: Địa Ma Bắc Giới

Thiên Thai lão nhân thở sâu, lắc đầu nói:

– Là lão phu lỗ mãng mới đúng. Mấy ngày trước, nếu không phải do lão đạo không tuân thủ quy củ tiến nhập vào phạm vi ngàn dặm quanh Thông Thiên Tháp, kinh động đến Khuất thú thì Sứ giả đại nhân đã dàng thu phục được con thú này hơn.

– Không sao cả!

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nhìn về Thiên Thai lão nhân. Tu vi của người này dĩ nhiên đã đến bước này! Đối với một Anh Biến kỳ tu sĩ mà nói, một bước này chính là tối trọng yếu, lựa chọn sống hay chết!

– Sứ giả đại nhân không phải tới để khiển trách lão đạo mạo phạm xâm nhập vậy thì tìm tới lão nhân mà nửa chân đã bước vào quan tài này là có chuyện gì?

Hai mí mắt của Thiên Thai lão nhân hơi khép lại, trầm giọng nói.

– Vương Lâm nhìn về phía xa xa, chậm rãi nói:

– Địa Tinh này có có nơi nào có yêu thú tụ tập không?

Ánh mắt của Thiên Thai lão nhân nhíu lại, trầm ngâm một lúc, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức xuất hiện một khối ngọc giản, nói:

– Nơi mà yêu thú tụ tập thì Địa Tinh có ba chỗ, toàn bộ đều ở bên trong ngọc giản này, Sứ giả đại nhân nhìn qua là biết!

Tiếp nhận ngọc giản, thần thức của Vương Lâm đảo qua, hướng về Thiên Thai lão nhân gật đầu một cái, không nói thêm nữa, trực tiếp hoá thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ.

Thiên Thai lão nhân nhìn thoáng qua chỗ Vương Lâm vừa biến mất, hai mắt lại lần nữa nhắm lại, lẩm bẩm tự nói:

– Người này giữa hai mi tâm ẩn ẩn sát khí. Chuyến này hẳn là vì để giết chóc đi. Dọc đường này hy vọng không có ai tới trêu chọc hắn.

Cực Bắc của Địa Tinh. Bên trong phạm vi trăm vạn dặm của Tùng Mãng Sơn tụ tập vô số yêu thú. Nơi này tồn tại cả Hoang thú thực lực tương đương tu vi Vấn Đỉnh. Đây là nơi để đệ tử của các tông phái thí luyện. Nhưng phạm vi ba mươi vạn dặm ở trung tâm được gọi là cấm địa, không thể dễ dàng đi vào.

Vương Lâm thu ngọc giản trong tay vào trong túi trữ vật, nhắm chuẩn phương hướng. Tay phải hắn vẽ lên không trung trước mặt, lập tức trong vòng mấy trượng xung quanh thân thể hắn nổi lên ngân mang. Trong ngân mang này, Vương Lâm đưa chân bước về phía trước. Một bước, hai bước, ba bước… như là bước trên bậc thang hướng lên trời. Hắn liên tiếp bước ra mười bước.

Mười bước này cũng chính là cực hạn thuấn di mà hắn có thể chịu đựng được lúc này.

Sau khi bước ra mười bước, ánh mắt Vương Lâm chớp lên, cả người nhoáng lên một cái. Giờ phút này, bóng dáng hắn từ một hoá thành mười, bắt đầu loé lên dữ dội.

Cuối cùng chỉ nghe một tiếng sét đánh vang lên. Tiếng vang qua đi, tại chỗ cũng không còn thân ảnh nào nữa.

Cực Bắc của Địa Tinh, dưới bầu trời bỗng nhiên xuất hiện đại lượng ngân mang. Chân trời xanh thẳm không một gợn mây lúc này bỗng nhiên xuất hiện dị tượng. Chỉ thấy một gợn sóng vô thanh vô tức xuất hiện, trong nháy mắt đã khuếch tán ra bốn phía.

Thời gian tầm ba tức qua đi, vị trí trung tâm của gợn sóng này bỗng loé lên một tia ngân mang chói loá, đột nhiên trở nên lóng lánh. Lúc này đây, những tia sáng màu bạc có thể tương đương với ánh sáng mặt trời. Như thể trên bầu trời xuất hiện một một mặt trời phát ra ánh sáng màu bạc vậy.

Bên trong những tia sáng màu bạc này, bóng dáng của Vương Lâm cũng từng bước bước ra.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt. Sau khi hiện thân, hắn hít thở thật mạnh, vỗ túi trữ vật xuất ra một quả đan dược. Sau khi ăn vào mới dần trở nên tốt hơn.

Khi hắn xuất hiện những tia ngân mang này cũng chậm rãi biến mất. Dị tượng ở phía chân trời cũng dần khôi phục lại nguyên trạng.

Vương Lâm không dừng lại, trực tiếp hoá thành một đạo tử hồng, hướng về Tùng Mãnh Sơn trăm vạn dặm phía trước.

Phía trước hắn, đất không còn có màu vàng nữa mà tản mát ra một tầng u quang màu lam. Một tấm bia đá thật lớn, cao ngất bị người nào đó sử dụng đại pháp lực cắm trên mặt đất. Mặt trên của nó có mẫy chứ lớn màu đỏ, chứa đầy sát khí.

– Địa Ma Bắc Giới!truyện huyền huyễn audio

Bốn chữ này lộ ra một cỗ khí tức cường đại, gần như đập thẳng vào mắt. Bốn phía xung quanh hình thành một cỗ quái phong dày đặc, gào thét liên miên không dứt!

Vương Lâm đứng trước tấm bia đá thật lớn này, sau đó lẳng lặng nhìn nhìn phía sau tấm bia hồi lâu. Một mảnh sương mù mỏng manh che mắt nhưng cũng không trở ngại tầm nhìn. Vương Lâm nhìn kỹ, thần thức cũng đảo qua liền có thể nhìn tới được tận cùng của nơi này!

Nơi đây là một dãy núi liên miên không dứt, dài đến vô cùng. Trên mặt đất không có đường lối mà chỉ có những lớp lá cây dày, tràn ngập mùi thối rữa.

Trừ bỏ điều này ra, bên trong là một mảnh yên tĩnh, không chút tiếng động.

Dù là ban ngày nhưng cảm giác âm hàn vẫn không ngừng khuếch tán ra, tràn ngập khắp nơi.

Vương Lâm cẩn thận nhìn hồi lâu, sau đó nâng chân bước về phía trước.

– Sát Lục Tiên quyết, phải ở trong giết chóc mới có thể lĩnh ngộ được những chỗ huyền diệu bên trong. Hôm nay ta sẽ tại Địa Ma Bắc Giới tiến hành tu luyện Sát Lục Tiên quyết này!

Đúng lúc này, từ phía chân trời xa xa có mấy đạo kiếm quang phá không mà tới. Những đạo kiếm quang này có nhiều màu sắc, truyền ra từng trận dao động pháp lực sung mãn, hiển nhiên đều là những người có tu vi không kém.

– Đại sư huynh, chúng ta tới rồi!

Kiếm quang chưa đến nhưng đã có thanh âm vọng lại.

Bước chân của Vương Lâm không vì có người xuất hiện mà có nửa điểm dừng lại. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn những kiếm quang từ phía sau, trực tiếp bước vào trong phạm vi Địa Ma Bắc Giới, thân mình biến mất bên trong làn sương mù mỏng manh kia.

Không lâu sau khi hình bóng hắn biến mất, những đạo kiếm quang đều hạ xuống dưới chân tấm bia đá phân định Địa Ma Bắc Giới, hoá thành năm người.

Năm người này có hai nữ ba nam, quần áo chia làm hai phương. Một đám có quần áo tươi xinh, tướng mạo xinh đẹp, linh khí bức người.

– Đại sư huynh, vừa rồi hình như ta nhìn thấy một người tiến nhập vào nơi đây!

Một thiếu nữ mặc quần lụa mỏng, miệng rất xinh đẹp trong số hai nữ tử lên tiếng.

Nữ tử này thoạt nhìn không nhiều tuổi nhưng tu vi đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ.

Trong ba nam tử có một người tướng mạo đường hoàng, tuổi độ trung tuần, mặc một bộ trường sam hai màu trắng xanh, mái tóc được buộc lại bởi một sợi dây tơ tằm. Sau lưng người này còn đeo một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa.

Hắn nghe thiếu nữ nói, khẽ mỉm cười:

– Đây vốn cũng không phải là cấm địa, không ít người của các môn phái tới đây rèn luyện. Thấy người tiến vào thì có gì kỳ quái chứ! Chờ một lúc, mấy người Sư bá đến thì chúng ta hãy tiến vào. Những tu sĩ gặp chúng ta tất nhiên sẽ đều né tránh, không cần để trong lòng.

– Vâng! Môn phái của Quách huynh chính là Đại La Kiếm Tông, môn phái số một số hai trên Thiên Vận Tinh. Dù là đệ tử của Thiên Vận Tông, nếu tu vi còn thấp cũng sẽ lập tức tránh đi. Càng không cần phải nói những môn phái nhỏ trên Địa Tinh này.

Một nam tử khác trong số ba người cười xu nịnh, nói. Người này thoạt nhìn khoảng hai bảy, hai tám tuổi, mặc áo quàn màu lam.

Còn một nam một nữ khác đều im lặng không nói gì. Mặt khác, nữ tử còn lại khi nhìn sang ba người kia còn kèm theo một tia thù hận. Nhất là khi đối mặt với nam tử họ Quách kia thì vẻ thù hận trong mắt không che dấu chút nào.

Trong hai nữ tử thì cô gái này có tướng mạo xinh đẹp hơn. Nàng mặc một cái quần lụa mỏng màu trắng, bên hông thắt một cái nơ hình một con bướm trang nhã bằng tơ tằm, trên mái tóc cài chéo một cái linh soạn nhẹ. Da thịt nàng trong suốt như ngọc, không chút son phấn trang điểm. Nếu không phải khuôn mặt chứa đầy vẻ thù hận thì phong tư của nàng chắc chắn sẽ xinh đẹp thêm vài phần.

Nam tử họ Quách khẽ mỉm cười, không chút để ý đến ánh mắt của nữ tử kia, nhẹ giọng ôn hoà nói:

– Thiên Cầm cô nương, ngươi yên tâm, Diệu Kim quả ta sẽ để lại cho cô một quả, cũng đủ để ngươi mang về cho sư môn!

Nữ tử tên là Thiên Cầm kia cười nhạt, căm hận nhìn chằm chằm về phía người họ Quách, lạnh lùng nói:

– Lấy danh vọng của Đại La Kiếm Tông không ngờ cũng sử dụng những thủ đoạn đê tiện bậc này! Thiên Cầm ta đúng là đã bị mù mắt, nhìn lầm ngươi!

Nam tử họ Quách lắc đầu nói:

– Thiên tài địa bảo, nếu có chút cơ duyên thì ai cũng có thể biết được. Diệu Kim quả này sư thúc ta rất coi trọng. Ngươi mời ta đến trợ trận, ta tự nhiên phải báo cho sư môn biết!

Ở bên trong Địa Ma Bắc giới, bóng dáng Vương Lâm như điện, nhanh chóng bay đi, trong mắt hắn loé ra hàn mang.

– Đại La Kiếm Tông! Thú vị! Đúng lúc có thể tìm ra được tung tích của Chu Dật tiền bối… Chỉ là không biết Diệu Kim quả này là vật như thế nào?!

Phía dưới tấm bia “Địa Ma Bắc giới”, ba nén hương sau đó, chỉ thấy từ phía chân trời xa xa vang lên âm thanh xé gió, ba đạo trường hồng mạnh mẽ lao đến. Nó như ba thanh lợi kiếm, như khí thế của vạn quân, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp dừng lại bên cạnh bảy người đứng sẵn dưới tấm bia.

Từng trận ầm ầm vang lên, một cỗ khí lãng đột ngột từ nền đất phát ra, hướng về bốn phía. Ngoại trừ nam tử họ Quách ra thì những người còn lại đều bị thổi mạnh, phải thối lui hơn mười trượng ra ngoài. Cả đám sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Khí lãng qua đi, dưới tấm bia đá lộ ra bóng dáng của ba người.

Ba người này đều là những lão già tóc bạc trắng, mặc hắc y, phát ra kiếm khí dày đặc. Sau lưng ba người này đều đeo một thanh bảo kiếm có phong cách cổ xưa. Từng trận kiếm uy từ ba thanh kiếm này khuếch tán ra.

Tu vi của ba người này, một người là Hoá Thần hậu kỳ, còn hai người kia đều là Anh Biến sơ kỳ.

Nháy mắt khi nhìn thấy ba người này, tâm thần của nam tử họ Quách lập tức đại chấn, vội vàng xoay người, cung kính nói:

– Lục đại đệ tử Quách Tà Dật tham kiến sư thúc.

Người hắn bái lạy chính là lão gìa Hoá Thần kỳ duy nhất trong ba lão già đó. Thần thái trên mặt của Quách Tà Dật cực kỳ tôn kính.

Lão già Hoá Thần kù khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

– Quách Tà Dật, đến ra mắt hai vị Kiếm Các Trưởng lão!

Nói xong hắn lui qua một bên, đánh mắt cho Quách Tà Dật.

Quách Tà Dật vội vàng quỳ một gối xuống, so với vừa rồi tư thế càng thêm cung kính, nói” – Đệ tử tham kiến Trưởng lão.

Chương 479: Văn thú tiến hoá!

Hai lão già Anh Biến sơ kỳ một cao một thấp, lão già cao người hơi gật đầu nói:

– Đứng lên mà nói. Diệu Kim quả là do ngươi phát hiện phải không?

Quách Tà Dật vội vàng đứng dậy, chỉ về nữ tử Thiên Cầm đứng cách hơn mười trượng bên ngoài, vẫn không nói một lời nào với ánh mắt đầy lãnh ý, nói:

– Nàng là bằng hữu của vãn bối. Diệu Kim quả là do sư môn của nàng phát hiện ra, đáng tiếc là có yêu thú thủ hộ. Với thực lực môn phái của nàng thì không thể lấy được. Vừa lúc gặp vãn bối đi ngang qua đây, liền đáp ứng cùng nàng đi vào.

Hai lão già Anh Biến sơ kỳ đưa mắt nhìn nhau. Lão già thấp người bỗng nhiên nói:

– Cô gái, ngươi nhìn thấy Diệu Kim quả kia, tổng cộng có mấy quả?

Thiên Cầm vốn không muốn nói nhưng lúc này đây, dưới ánh mắt như tia chớp của đối phương, nàng không thể không thấp giọng nói:

– Ước chừng có khoảng trăm quả!

– Trăm quả?

Hai mắt của lão già thấp người bỗng nhiên bắn ra tinh quang, trầm giọng nói:

– Trăm Diệu Kim quả, yêu thú thủ hộ tất nhiên cực kỳ cường hãn, lực lượng của sư môn ngươi có thể tìm được nó cũng không phải đơn giản!

Thiên Cầm không nói gì. Nam tử mặc áo trắng đứng bên cạnh nàng cũng căm giận nói:

– Sư môn của ta hao hết tâm sức, còn hy sinh mấy vị trưởng bối mới có thể biết được nơi đó có Diệu Kim quả, Đại La Kiếm Tông ngươi… – Câm mồm!

Thiên Cầm nhướn mày, quát khẽ. Vẻ mặt của nam tử kia tức giận, hít sâu mấy hơi, lắc lắc đầu bỏ qua, không nói nữa.

Lúc này, Quách Tà Dật do dự một chút, cung kính nói:

– Trưởng lão đại nhân, Thiên Cầm là bằng hữu của vãn bối, sau khi thu được Diệu Kim quả, có thể cho nàng một quả được không?

Lão già cao người nghe thế cười vang lên, nói:

– Nếu là tìm được, cho nàng một quả đó là đương nhiên! Dẫn đường!

Thiên Cầm than thầm, nội tâm có chút phức tạp. Lúc này đây, con đường này nàng tất yếu phải dẫn đi. Nếu không tất nhiên sẽ liên lụy cả sư môn. Với sự hống hách của Đại La Kiếm Tông thì hết thảy những phản kháng đều phải hoàn toàn bị gạt bỏ.

Huống chi hai người trước mắt này lại là Trưởng lão của Đại La Kiếm Tiên. Khí tức hai người phát tán ra so với Đại trưởng lão của sư môn nàng cường đại hơn vô số lần. So vơi Đại La Kiếm Tông, sư môn của nàng như là đom đóm mà thôi, sao dám phản kháng.

– Quách Tà Dật, uổng công ta tin tưởng ngươi!

Nội tâm Thiên Cầm chua xót, quay đầu độc ác nhìn Quách Tà Dật một cái, cắn răng bước chân đi vào trong Địa Ma Bắc Giới trước mặt.

Phía sau nàng, nam tử áo trắng đồng môn cũng vẻ mặt âm trầm đi theo.

Đoàn người của Đại La Kiếm Tông cũng đi vào Địa Ma Bắc Giới, dung nhập vào trong đám sương mù mỏng manh, dần mất đi bóng dáng.

Vương Lâm đang ở bên trong Tùng Mãng Sơn mạch. Một đường đi, hai tay hắn chắp sau lưng, hai chân cách mặt đất tầm ba thước, từ từ phi hành. Trong đầu hắn trước sau vẫn không ngừng suy diễn đủ loại biến hóa của Sát Lục Tiên quyết, cùng với như thế nào để đem sức sống hóa thành Sinh chi lạc ấn.

Bên trong những ngọn núi xung quanh là một mảnh tịch mịch, không chút tiếng động. Đang khi phi hành, bỗng nhiên từ chỗ tối ở phía trước, u quang bỗng lóe ra. Cùng lúc đó một bóng dáng nhanh như tia chớp nhanh chóng theo chỗ tối đó lao ra, nhằm thẳng đến người Vương Lâm.

Tốc độ của thân ảnh kia quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Vương Lâm. Chỉ thấy một đoàn sương đen bao phủ toàn thân nó, một mùi máu tanh lập tức ập thẳng vào mặt.

Thân hình của Vương Lâm vẫn không chút dừng lại, thậm chí ánh mắt cũng không biến hóa gì. Nháy mắt khi thân ảnh trong màn sương đen ập đến, tay phải hắn điểm một cái vào hư không.

Một cái điểm ra này liền trực tiếp đâm vào bên trong màn sương đen.

Nháy mắt, một đạo bụi khí từ trong cơ thể nó tán phát ra khi đầu ngón tay Vương Lâm huy động. Chẳng qua bụi khí này cực nhạt, vừa xuất hiện liền tiêu tán hơn phân nửa.

Theo đầu ngón tay, bụi khí từ cơ thể nó chân chính tiến vào trong màn sương đen cũng không nhiều.

Từ bên trong màn sương đen lập tức truyền ra từng trận âm thanh xèo xeo, như là bông tuyết bị hòa tan. Màn sương mù này như sôi lên, chậm rãi hướng ra bốn phía tiêu tán. Thân hình lộ ra chỉ la một con tiểu thú to bằng một cái nắm tay.

Tiểu thú này không có bốn chân, cả người chỉ có một cái miệng lớn há ra, bên trong cũng không có răng nanh nhưng có từng trận toán khí tràn ra. Hiển hiên nước bọt trong miệng có lực sát thương rất mạnh.

Lúc này, ngón tay của Vương Lâm trực tiếp đâm vào trong cơ thể con tiểu thú này.

Đầu ngón tay khẽ động, thân mình của con tiểu thú lập tức vang lên một tiếng bùm, hóa thành mảnh nhỏ, tan biến hoàn toàn.

Vương Lâm thu tay lại, thân mình lại tiếp tục di chuyển về phía trước. Nháy mắt khi hắn thu ngón tay lại, một tia bụi khí nhàn nhạt từ chỗ tiểu thú tan vỡ bay ra, quanh quẩn trên đầu ngón tay của Vương Lâm, thật lâu sau vẫn không tiêu tán.

– Sát Lục Tiên quyết, ở trong giết chóc thu hồi sinh lực. Không biết bụi khí trên đầu ngón tay ta có phải là sinh lực hay không?!

Vương Lâm cúi xuống nhìn đám bụi khí lượn lờ trên đầu ngón tay một cái, hơi trầm ngâm rồi tiếp tục bay về phía trước.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một đường này tốc độ của Vương Lâm khá nhanh nhưng vẫn chưa tiến vào quá sâu mà thần thức không ngừng tản ra, tập trung vào đám người Đại La Kiếm Tông tiến vào sau hắn.

Nhất cử nhất động của đối phương đều lọt vào thần thức của Vương Lâm, không chút nào che dấu được.

Vương Lâm muốn biết Diệu Kim quả rốt cục là thứ gì. Hơn nữa, người của Đại La Kiếm Tông, nhất là hai lão già Anh Biến sơ kỳ kia, Vương Lâm chuẩn bị đem hai tên này để thí luyện giả cho Sát Lục Tiên quyết của mình.

Đối với Đại La Kiếm Tông, từ trước tới này Vương Lâm không có chút hảo cảm nào.

Vương Lâm bay trong dãy núi, số lượng bụi khí trên đầu ngón trỏ tay phải của hắn đã nồng đậm hơn trước mấy lần. Đám bụi khí kia theo một lộ tuyến nhanh chóng lưu chuyển trên đầu ngón tay của Vương Lâm.

Số lượng yêu thú trong Địa Ma Bắc Giới quả thực không ít. Chẳng qua những yêu thú này không loài nào có thể tạo được uy hiếp đối với Vương Lâm. Nếu không phải vì muốn nhìn xem Diệu Kim quả kia là thứ gì thì Vương Lâm sớm đã trực tiếp tiến vào chỗ sâu bên trong, dùng những yêu thú cường đại để thí luyện Sát Lục Tiên quyết.

Một ngày nọ, ngón tay Vương Lâm từ mi tâm của một con Bôn Ngưu thú, có tu vi tương đương tu sĩ Hóa Thần kỳ, rút ra. Nháy mắt một cỗ bụi khí nồng đậm từ mi tâm của con thú này thoát ra, lượn lờ không tiêu tán trên đầu ngón tay của Vương Lâm.

Thân mình của con Bôn Ngưu thú này run lên, hung mắt dần dần ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn đổ xuống mặt đất, không chút nhúc nhích nữa.

Đúng lúc này, từ xa xa một đạo tia chớp xé gió lao đến, một tiếng gầm vang lên dữ dội. Thân mình dữ tợn của con Văn thú xuất hiện trước người Vương Lâm, cái xúc tu thật lớn trực tiếp đâm vào sâu bên trong đầu của con Bôn Ngưu thú. Nội đan và tinh hoa huyết nhục của con thú nháy mắt bị Văn thú hút lấy hấp thu.

Trên mặt đất chỉ còn một khối thi thể hoàn toàn là xương khô của Bôn Ngưu thú.

Sau khi Văn thú hút hết, bên ngoài thân thể nó tán phát ra một chút bạch mang, sau khi loé ra vài cái thì biến mất. Những lông tơ dữ tợn trên thân thể nó càng thêm yêu dị. Hiển nhiên Văn thú cực kỳ vui vẻ, gầm vang một tiếng, vung cánh lên, bay xung quanh người Vương Lâm.

Dọc đường mỗi khi có yêu thú tu vi từ Hoá Thần trở lên bị Vương Lâm giết chết thì hắn sẽ thả Văn thú ra, khiến nó hấp thu nội đan và tinh hoa huyết nhục, thúc đẩy Văn thú lớn lên.

Nếu không phải phương pháp này không thích hợp cho Lôi Oa thì Vương Lâm cũng đã thả cả Lôi Oa ra rồi.

Dù sao Văn thú cũng là con thú đến từ tinh không. Tuy không biết vì sao năm đó lại xuất hiện ở Tu Ma Hải của Chu Tước Tinh, nhưng hung tính của nó thì những con yêu thú ở những tu chân tinh bình thường không thể bằng được.

Con thú này chuyên lấy cắn nuốt mà sống. Vạn vật trên thế gian đều có thể cắn nuốt được. Hấp thu càng nhiều thì thực lực nó càng mạnh.

Từ khi nó đi theo Vương Lâm tới nay không biết đã ăn vào bao nhiêu đan dược, thiên tài địa bảo và nội đan. Tuy thực lực của nó vẫn chỉ dừng lại ở Nguyên Anh kỳ nhưng dù là một số yêu thú tu vi tương đương Hoá Thần kỳ gặp phải nó cũng không tự chủ được, bị hung tính của nó doạ cho khiếp sợ.

Thân mình Vương Lâm tiến lên một bước, lập tức cả người lơ lửng giữa không trung. Văn thú gầm lên một tiếng, thân mình khẽ động, như tia chớp dừng dưới chân Vương Lâm, nâng Vương Lâm lên, nhằm hướng chỗ sâu bên trong bay đi.

Khi đang bay đi, thần sắc Vương Lâm bỗng nhiên khẽ động, trong lòng Văn thú lập tức cảm giác được, không chút do dự dừng ngay lại, không nhúc nhích, chờ đợi mệnh lệnh của Vương Lâm.

Vương Lâm nhìn về phía Nam, khoé miệng nở ra một tia mỉm cười hiếm có, lẩm bẩm:

– Tìm được Diệu Kim quả rồi sao… Tâm niệm khẽ động, lần này Văn thú không phát ra chút âm thanh nào, như một hồn phách du tẩu trong đêm đen, vô thanh vô tức bay nhanh về phía Nam.

Chẳng qua hai mắt lại chứa một tia khát máu giống, như đốm lửa âm u, không ngừng lập loè.

Biến hoá mấy ngày nay Văn thú đều bị Vương Lâm chú ý. Hắn có cảm giác con thú này đang đứng ở thời khắc mấu chốt, có vẻ như sắp sửa có đột phá.

Mỗi khi cắn nuốt nội đan và huyết nhục tinh hoa của một con thú, trên người nó sẽ loé ra bạch mang, giống như năm đó cắn nuốt bạch sắc trường ngân trong Toái Tinh Loạn.

Nhìn đôi mắt phát ra u quang như đốm lửa kia, trong đầu Vương Lâm bỗng nhiên hiện ra một bộ hình ảnh.

Ở trên một cái tinh cầu thật lớn, có số lượng Văn thú già thiên tế nhật, vô cùng vô tận. Một đám đều lộ ra xúc tu dữ tợn, ánh mắt cũng đều như ẩn chứa đốm lửa.

Đoàn người Đại La Kiếm Tông di chuyển với tốc độ cực nhanh, không chút dừng lại, một đường thẳng đến mục tiêu.

Dọc đường này nếu là gặp được yêu thú thì hai Trưởng lão Anh Biến sơ kỳ chỉ cần đánh ra một ấn quyết liền lập tức tan tành mây khói. Trong mắt của Thiên Cầm thì những yêu thú này rất cường đại, môn phái của mình phải tốn bao vất vả mới có thể đánh bại được chúng thì giờ lại tử vong thật là đơn giản. Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng nàng lại càng thêm chua xót.

Mơ hồ, nàng có một ý nghĩ cam chịu. Lần này miễn rằng có thể đạt được một Diệu Kim quả là được.

Về phần Quách Tà Dật, một đường này hắn có chút ân cần, không ngừng bắt chuyện với Thiên Cầm, hiển nhiên là muốn hàn gắn quan hệ giữa hai người. Khi Thiên Cầm rơi vào đường cùng, nhìn thấy Đại La Kiếm Tông cường đại sẽ nhận ra phải trái, mà biết nhẫn nhịn.

Chương 480: Cửu Lê Trùng

Lão già Hoá Thần kỳ sư bá của Quách Tà Dật kia, trên đường đi, ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn lại thân thể yêu kiều của Thiên Cầm, dần lộ ra một tia quang mang kỳ lạ.

Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào hết thảy đều coi như sóng yên biển lặng, dù là gặp một số yêu thú cường đại, hai Trưởng lão Anh Biến sơ kỳ của Đại La Kiếm Tông cũng thoải mái giải quyết.

Nhưng thực tế, sau khi tiến vào nơi này, căng thẳng nhất chính là hai vị Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông này.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người này tiến vào Địa Ma Bắc Giới, nhưng lần này quả là quỷ dị! Khi vừa mới tiến vào thì không có cảm giác gì nhưng thâm nhập càng sâu vào bên trong, một cỗ áp lực như có thể khiến người ta suy sụp, từng chút một vô thanh vô tức bao phủ bốn phía.

Loại cảm giác này những người khác có thể không cảm thụ được nhưng hai lão già Trưởng lão Anh Biến sơ kỳ của Đại La Kiếm Tông lại cảm nhận rất sâu sắc.

Dường như thuỷ chung luôn có một ánh mắt tập trung nhìn bọn họ. Nhưng không chỉ một lần, khi thần thức của hai người xem xét vẫn không thu hoạch được gì cả, như chỉ là một màn ảo giác mà thôi.

– Chúng ta vẫn chưa tiến vào chỗ sâu trong Địa Ma Bắc Giới, theo đạo lý không có mấy khả năng có thể xuất hiện hoang thú. Nhưng cảm giác này quả rất rõ ràng, là vì sao?

Đi phía sau, hai Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông thần sắc dù vẫn như thường nhưng đáy lòng cực kỳ áp lực, dùng thần thức trao đổi với nhau.

– Địa Ma Bắc Giới này xuất hiện dị biến gì mà hơn mười ngày qua, loại cảm giác này tuy vẫn tồn tại nhưng hai người chúng ta thử nhiều lần mà thuỷ chung vẫn không phát hiện ra biến cố nào. Chắc rằng loại cảm giác này cũng không phải nhằm vào hai người chúng ta.

– Thôi, nơi này quá quỷ dị, sau khi kết thúc việc này, hai người chúng ta phải mau rời khỏi cho yên tâm. Ở trong này mỗi khi hít thở ta đều cảm giác khó khăn, như bị vạn sơn áp đỉnh, cũng có loại cảm giác sắp suy sụp, kích động muốn ra tay giết người. Loại cảm giác này sau khi Thạch mỗ Hoá Thần vẫn chưa từng xuất hiện quá!

– Ah? Ngươi cũng có cảm giác bị kích thích, muốn giết người sao? Lúc trước khi gặp Khổ Ảnh thú, ta suýt nữa không khống chế được loại cảm giác này. Thạch Phương, nơi này tuyệt đối có vấn đề, hay là chúng ta bây giờ rời đi?

Lão già lùn kia nghe được một lúc, hai mắt chớp lên, nhanh chóng truyền âm lại.

Lão già họ Thạch trầm ngâm một lát, đưa mắt nhìn đám tiểu bối phía trước, hơi lắc đầu, truyền âm:

– Đã đi xa như vậy rồi, chỉ còn không đến ba ngày nữa. Hẳn là không có gì quá đáng ngại đâu! Tốt nhất chúng ta đi nhanh hơn đi!

Hai người nhìn sang nhau, trầm mặc không nói gì nữa, tiếp tục đi tới.truyện kiếm tu audio

Đoàn người phía trước gồm cả lão già Hoá Thần kỳ cũng không phát hiện ra sự kinh hoàng trong mắt của hai người phía sau, vẫn cảm giác được một chuyến đi này có chút thuận lợi.

Diệu Kim quả này không thể ăn vào được mà là một loại tài liệu để luyện khí. Sau khi sử dụng loại quả này có thể làm cho hết thảy những vật có tính kim loại phát huy ra uy lực lớn hơn, sử dụng càng nhiều quả thì uy lực lại càng lớn hơn.

Nghe đồn là bốn thanh kiếm hư huyễn của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hầu của Đại La Kiếm Tông là sử dụng rất nhiều Diệu Kim quả luyện hoá mà thành. Chẳng qua số lượng sử dụng nhiều đến độ không thể tưởng tượng được mới có thể luyện ra được bốn thanh tuyệt đại kiếm phong đó.

Hoàn cảnh sinh trưởng của Diệu Kim quả này cực kỳ cổ quái, gần như không có đặc điểm cố định. Chính xác mà nói nó là do nguyên kim của thiên địa biến thành. Cả thiên địa rộng lớn này, bất cứ nơi nào cũng có thể trở thành nơi sinh trưởng của nó.

Khi vật ấy sinh trưởng, lúc ban đầu không khác gì những dã quả khác. Chi khi thành hình, chúng mới biến hoá nhanh chóng, chứa đầy kim thuộc tính khí tức.

Sau khi thành thục, chu kỳ tàn héo của nó cũng khi dài khi ngắn. Ngắn thì mấy tức thời gian, dài thì có khi tới mấy tháng. Về mặt này không có quy luật gì cả. Cho dù là có thì đến nay vẫn chưa nghe thấy có ai hiểu biết.

Một khi quả này thành thục sẽ hấp dẫn linh thú có kim thuộc tính tới canh giữ, do đó hoá thân thành thủ hộ thú. Cho đến khi tất cả Diệu Kim quả tàn héo, những quả héo này sẽ dung nhập vào gốc, hình thành kim linh căn. Cái này nếu kim linh thú nuốt vào thì sẽ khiến thần trí được đại khai, chỗ tốt rất nhiều.

Chẳng qua nếu trong lúc thủ hộ Diệu Kim quả bị lấy đi thì sẽ ảnh hưởng tới việc hình thành linh căn. Nếu lấy đi số lượng quá nhiều thì không thể hình thành được kim linh căn được.

Đợi đoàn người Đại La Kiếm Tông rời đi, bóng dáng của Vương Lâm ngồi trên Văn thú mới vô thanh vô tức xuất hiện. Ánh mắt hắn bình thản, nhìn qua chỗ mấy người biến mất, không chút vội vã, chậm rãi đi theo.

Đám người của Đại La Kiếm Tông, bởi vì hai lão Trưởng lão có cảm giác nguy hiểm nên tốc độ đã nhanh hơn trước đó không ít. Quãng đường khoảng ba ngày mới có thể vượt qua thì chỉ đi với hơn một ngày rưỡi mà thôi.

Lúc này, nữ tử vẫn luôn dẫn đường chỉ vào một chỗ phía trước, nhẹ giọng nói:

– Hai tháng trước, sư môn vãn bối phát hiện Diệu Kim quả ở trong này.

Ánh mắt mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ.

Lúc này giữa nơi giao nhau của hai ngọn núi có một sơn cốc. Bên ngoài sơn cốc rất yên tĩnh, không chút âm thanh nào. Trên mặt đất chủ yếu là lá cây đang mục rữa, tản ra mùi vị khó ngửi.

Theo ánh mắt nhìn lại, trong phạm vi sơn cốc lộ ra một chút kim mang. Chẳng qua sơn cốc có rất nhiều đại thu che lấp nên không thấy rõ được cái gì.

Thiên Cầm nói xong vội lui về sau, không nói thêm gì nữa.

Hai vị Trưởng lão Đại La Kiếm Tông liếc mắt nhìn nhau một cái. Lão già cao khẽ tiến về phía trước hai bước, tay phải bấm quyết, trực tiếp ấn vào hư không phía trước một cái.

Lập tức, trước người hắn ngưng tụ ra một chiếc côn nồng đậm tiên lực. Nháy mắt biến hoá thành một đạo tiên phong, thổi vào bên trong sơn cốc.

Trong khi bay đi, những lá cây hư thối trên mặt đất lập tức lần lượt tiêu tan, lộ ra mặt đất bị che lấp bên dưới. Những cây cối ngăn trở phía trước sơn cốc cũng vô thanh vô tức hoá thành tro bụi, tản ra bốn phía.

Một thông đạo thẳng tắp bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Chỉ thấy cuối thông đạo này chính là bên trong sơn cốc. Trong đó chủ yếu là cỏ dại, nhưng ánh mắt mọi người lập tức nhìn về một chỗ ở phía Tây. Bên trong một đám cây cỏ lộn xộn là một phiến lớn những đoá hoa màu vàng lộ ra.

Những đoá hoa màu vàng này không chỉ có một vài bông mà là cả một mảnh, chỉ hơi nhìn qua, có không dưới mười đoa đang tranh nhau khoe sắc.

Bên dưới những đoá hoa này là một đám quả nhỏ hình trứng to bằng đầu một ngón tay. Những quả này có màu vàng nhạt, bên trên còn có không ít những hạt nhỏ lấm tấm. Từ xa nhìn thoáng qua, những thứ này ở cùng một chỗ với nhau như cây nho, cực kỳ bình thường, không có chỗ nào thần kỳ, giống như những quả dại mà thôi.

– Diệu Kim quả! Quả thực là Diệu Kim quả!

Sau khi nhìn thấy quả này, đôi mắt của hai tên Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông lập tức sáng ngời. Hai người bọn chúng vẫn chưa lập tức tiến vào bên trong sơn cốc mà là cẩn thận đánh giá. Cuối cùng ánh mắt hoàn toàn tập trung vào một đám cỏ dại cách Diệu Kim quả tầm một trượng bên ngoài.

Bên trên đám cỏ dại này, chỗ mấy cành lá khô vàng, nhìn thoáng qua thì cũng không có gì kỳ dị. Dù sao bên trong sơn cốc nơi nào cũng có những chỗ cành lá khô vàng. Nhưng lúc này, không biết từ đâu có một cơn gió nhẹ thổi qua. Cơn gió này hơi xoay tròn, tạo ra âm thanh sàn sạt của cỏ động.

Trong khi cây cỏ chuyển động, những cành lá khô vàng không khỏi đung đưa, tuỳ theo cơn giá mà sạt xuống hết. Nhưng ngay khi lá khô phập phồng lại khiến những người này đều hít sâu một ngụm lãnh khí.

Chỉ thấy bên trái chỗ có vô số cành lá kia, nháy mắt khi không khí phiêu đãng lộ ra một tảng lớn những điểm đỏ rậm rạp. Những điểm đỏ này lặng yên bất động, Như kiểu những đoàn lấm tấm này hoàn toàn sinh trưởng bên dưới những chiếc lá khô.

– Cửu Lê trùng… Trưởng lão Thạch Phương của Đại La Kiếm Tông âm trầm, bình tĩnh nói, sau đó nhìn thoáng qua lão già lùn bên cạnh.

– Trăm hạt Diệu Kim quả tự nhiên sẽ có mãnh thú thủ hộ. Có Cửu Lê trùng cũng không có gì là lạ! Chẳng qua để đối phó với Cửu Lê trùng này cũng cần phải có dược dẫn.

Lão già lùn ánh mắt chợt loé lên, nhìn sang người thanh niên áo trắng bên người, khoé miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Lúc này, những người này cũng đều không phát hiện ra rằng, nghìn trượng phía sau bọn họ có một bóng dáng dữ tợn đang phiêu phù, vẫn không nhúc nhích. Trên lưng thân ảnh dữ tợn này có một người đáng ngồi. Người này ánh mắt lạnh như băng, không có chút lo lắng nào.

– Vật ấy chính là kim linh căn, sao lại có cái tên Diệu Kim quả! Chắc rằng những người này không biết được cách dùng chân chính của nó. Nói đến quả này, lại không hiểu được cách dùng tốt nhất. Những quả này đích thực chỉ là nhỏ bé không chút đáng kể mà thôi!

Ánh mắt Vương Lâm như điện, Diệu Kim quả này tuy hắn nghe có chút xa lạ nhưng việc này theo ký ức của Cổ Thần Đồ Ti thì hắn đã tìm được những ghi chép liên quan.

Vật này nếu là do nguyên kim vô hình biến thành tự nhiên đã tồn tại rất lâu. Trong ký ức của Đồ Ti. Chỗ tốt nhất của vật này chính là đem nuốt kim linh căn vào, khiến cho thân thể của mình càng thêm cứng rắn.

Đối với Cổ Thần khi còn nhỏ thì vật này cũng là thuốc bổ hiếm có.

Khi Vương Lâm đang trầm tư bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống Văn thú. Trên thân thể của nó lúc này hơi loé ra bạch mang. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Diệu Kim quả bên trong sơn cốc ở ngoài nghìn trượng, lộ ra khát vọng mãnh liệt.

Đáy lòng Vương Lâm khẽ động, tay phải vỗ nhẹ lên đầu Văn thú. Con Văn thú quay đầu nhìn lại Vương Lâm, sau khi thấy Vương Lâm gật đầu, trong mắt nó lộ ra quang mang hưng phấn, quay ngoắt người lại, tiếp tục chăm chú nhìn về hướng Diệu Kim quả. Lúc này trong mắt hắn hiện ra quang mang nhất định phải đạt được.

– Vật này đối với Văn thú có tác dụng đặc thù nào chăng… Ánh mắt Vương Lâm loé lên.

Hai tên Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông liếc mắt nhìn nhau một cái. Lúc này, lão già lùn bỗng nhiên chụp ra, gã đồng môn áo trắng bên người Thiên Cầm lập tức hét lên một tiếng, toàn thân bị một cỗ lực lượng vô hình nắm lấy, từ bên ngoài trực tiếp bị ném vào bên trong sơn cốc.

Ngay khi thân mình hắn vừa tiến vào bên trong sơn cốc, bỗng nhiên một thanh âm chói tai vút cao vang lên, quanh quẩn bốn phía. Chỉ thấy từ bên dưới vô số cành lá khô héo và cỏ dại, đại lượng điểm đỏ như tia chớp, nháy mắt lao ra. Những điểm đỏ này dày đặc, rậm rạp, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Chương 481: Vỡ!

Nát!
– Sư huynh!

Thân mình Thiên Cầm chấn động, quay ngoắt người lại, nhìn về mấy người Đại La Kiếm Tông, khàn cả giọng nói:

– Tiền bối! vì sao?!?

Ngay khi câu nói mà Thiên Cầm phải cố hết sức mới thốt lên được, những điểm đỏ phô thiên cái địa hoá thành một mảng đỏ rậm rạp, phát ra những tiếng động kịch liệt, trực tiếp đánh tới người thanh niên áo trắng vừa bị ném vào.

Tốc độ này quá nhanh, như một đám mây điện màu đỏ, chớp mắt đã bao phủ toàn thân người thanh niên áo trắng. Lúc này một cảnh tượng xuất hiện trước mặt mọi người khiến tất cả đều phải biến sắc, ngoại trừ hai tên Trưởng lão Đại La Kiếm Tông thần sắc vẫn bất động.

Chỉ thấy bên ngoài thân thể thanh niên áo trắng kia, vô số điểm đỏ phá vỡ quần áo, từ trên da chui vào trong có thể hắn ta. Không đến ba tức thời gian, toàn thân người này lộ ra huyết sắc.

Từng trận tiếng kêu cực kỳ thảm thiết từ trong miệng người này không ngừng truyền ra. Đau đớn kịch liệt khiến thân thể hắn ta không ngừng đưa tay lên cào cấu chính da ngoài của mình. Những đường cào lộ ra cả xương cốt bên trong xuất hiện khắp người người này.

Thân thể hắn ở trên mặt đất trong sơn cốc không ngừng dãy dụa, đôi mắt tuyệt vọng lộ ra vẻ oán hận khó có thể tượng tưởng được.

– Sư huynh… Thân mình Thiên Cầm đại chấn, trên mặt hiện lên một nụ cười thê thảm.

Lúc này, gần như tất cả những điểm đỏ hiện có bên trong sơn cốc đều xuất hiện, điên cuồng chui vào trong cơ thể người thanh niên áo trắng. Hai mắt người này dần ảm đạm, tiếng kêu thảm thiết cũng dần suy yếu.

Cảnh tượng này phát sinh cực nhanh, nhưng tác động cực mạnh. Sắc mặt những người còn lại đều đại biến. Quách Tà Dật nắm chặt bảo kiếm trong tay áo, trầm mặc một lát, ánh mắt quét về Thiên Cầm, loé ra một tia sát khí.

– Việc hôm nay là do ta dựng nên. Nếu sư huynh của Thiên Cầm không chết thì thôi, giữa chúng ta cũng chưa kết thù hận, nhưng lúc này… Về phần nữ tử gọi Quách Tà Dật là sư huynh, giờ phút này sắc mặt cũng tái nhợt, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, thân mình không ngừng run lên. Hiển nhiên cảnh tượng này khiến nàng kinh sợ không nhỏ.

Chỉ duy nhất nam tử áo lam mà Quách Ta Dật có chút nịnh hót, trên mặt không có vẻ gì là không thích, ngược lại cảnh tượng trong sơn cốc này khiến hắn thầm có một chút say mê.

Thạch Phương Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông khẽ mỉm cười, nhìn sang lão già lùn nói:

– Xem ra hai chúng ta không cần giết thêm ai nữa, một người này dĩ nhiên đã hấp dẫn tuyệt đại bộ phận Cửu Lê trùng vào trong cơ thể.

Lão già lùn cười khàn một tiếng nói:

– Cấm pháp thần thông của Thạch huynh rất thích hợp với nơi này. Hai người chúng ta sau lấy đi Diệu Kim quả còn phải quay về Kiếm Tông nghe lệnh!

Thạch Phương cười vang lên, không chút do dự vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một khối ngọc giản màu đỏ. Tay trái người này kết thành kiếm chỉ, điểm về phía trên ngọc giản, trong miệng thốt lên:

– Kiếm phong chi cấm! Mở!

Lời này vừa ra, ngọc giản lập tức phát ra âm thanh ông ông, nháy mắt rời tay bay ra, như một đạo hồng quang, trực tiếp tiến vào trong thung lũng.

Nháy mắt khi ngọc giản bay vào trong sơn cốc, tiếng ông ông này bỗng nhiên càng lớn hơn nữa. Đúng lúc đó, chỉ thấy một sợi tơ màu đỏ từ trong ngọc giản bay ra, hơi dừng một chút. Âm thanh ầm ầm vang lên, sau đó ngọc giản kia lập tức bắt đầu mấp máy quỷ dị. Gần như chỉ trong chớp mắt, tốc độ mấp máy lập tức nhanh hơn, cuối cùng như hoa tàn ra, hoá thành vô số sợ tơ màu đỏ bỗng nhiên khuếch tán, hướng về nam tử áo trắng đang dãy dụa trên mặt đất lao xuống.

Tốc độ của hồng sắc này cực nhanh, nhoáng cái đã tới trước người nam tử áo trắng, nhưng không lao vào trong cơ thể hắn ra mà nhanh chóng đan xen với nhau, mở ra thành một tấm lưới màu đỏ, bao vây mấy trượng xung quanh nam tử đó lại.

Lúc này, hai mắt của Thạch Phương Trưởng lão Đại La Kiếm Tông chợt loé lên, trong miệng hét lớn:

– Phong!

Lời này vừa thốt ra, tấm lưới màu đỏ lập tức loé ra từng trận tia chớp màu đỏ, âm thanh bùm bùm vang lên, phía trên cái lưới này xuất hiện vô số kỳ hiệu điện quang, rậm rạp kết hợp với tấm lưới này, hình thành một đạo phong ấn cực kỳ nghiêm mật!

Làm xong những việc này, lão già lùn tiên phong đi vào trong sơn cốc. Nháy mắt khi thân mình hắn tiến vào bên trong, từ mặt đất bên dưới những đám cành lá khô héo lập tức vang lên tiếng gào rít. Lại một đám các điểm đỏ lao ra, tuy nhiên số lượng cũng không đáng kể.

Thần sắc lão già lùn vẫn như thường, năm ngón tay khẽ vẫy, bắn ra những đạo kiếm khí. Mỗi một lượt kiếm khí xé gió bắn qua, lại có nhiều điểm đỏ tiêu tán.

Thực tế nếu số lượng Cửu Lê trùng này nhiều hơn, với tu vi của Trưởng lão lùn thì để đối phó được cũng sẽ hơi chút phiền hà. Nhưng số lượng Cửu Lê trùng cũng không nhiều, dĩ nhiên hắn ứng phó cực kỳ dễ dàng.

Thước Phương Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông khẽ động, trực tiếp bay vào bên trong sơn cốc, trợ giúp hắn ta một tay. Ngoại trừ số Cửu Lê trùng trong cơ thể nam tử áo trắng đã bị phong ấn trên mặt đất, số Cửu Lê trung bên ngoài lập tức tiêu tan.

Người thứ ba bước vào trong sơn cốc đó là sư thúc của Quách Tà Dật, lão già Hoá Thần kỳ. Sau đó mới là nhưng người còn lại. Còn về phía Thiên Cầm, trên mặt giờ không còn vẻ căm giận nữa mà có một sự bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.

Khi lão già lùn bắn ra một đạo kiếm khí cuối cùng, đánh tan con Cưu Lê trùng còn tồn tại thì ánh mắt loé lên, nhìn về đoá hoa trên tảng đá màu vàng ở ngoài mấy trượng.

– Lữ Tùng Nghĩa, ngươi đến hái Diệu Kim quả đi!

Âm thanh của lão già lùn tràn đầy một cỗ uy nghiêm không thể cự tuyệt. Lữ Tùng Nghĩa chính là lão già Hoá Thần kỳ. Người này nghe Trưởng lão nói vội vàng dạ một tiếng, tiến lên mấy bước muốn đi hái Diệu Kim quả xuống.

Nhưng đúng lúc đó, bỗng nhiên một cơn giá mát từ bên ngoài thổi tới. Cơn giá này căn bản không có chỗ nào thần kỳ, khi thổi tới trong cốc cũng chỉ tạo ra một loạt tiếng động của cành lá cỏ cây.

Nhưng khi cơn gió này thổi tới trên người của Thạch Phương và lão già lùn Trưởng lão Đại La Kiếm Tông thì khiến cho sắc mặt của hai người này đại biến.

Thạch Phương quay ngoắt đầu lại, hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm ra bên ngoài sơn cốc. Còn lão già lùn kia sắc mặt cũng lập tức trở nên âm trầm, tay phải đặt lên túi trữ vật, ánh mắt lộ ra sát khí, nhìn ra bên ngoài cốc.

Động tác của hai người này lập tức khiến cho không khí bên trong sơn cốc biến hoá. Trong khoảng thời gian ngắn không ngờ có một cỗ sát khí bao phủ bốn phía.

Do đó, lão già họ Lữ đang định lên hái Diệu Kim quả lập tức dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Những người khác cũng thế. Chỉ duy nhất cô gái Thiên Cầm là ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhìn nam tử áo trắng xa xa nằm trên mặt đất đã không còn dãy dụa nữa, trầm mặc không nói. Như thể hết thảy những điều đang xảy ra xung quanh nàng cũng không có chút quan hệ gì với nàng cả.

– Vị đạo hữu nào tới đây, cũng đừng giả thần giả quỷ nữa! Tại hạ là Thạch Phương Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông, mong đạo hữu bước ra nói chuyện!

Thạch Phương trầm mặc một chút rồi quát lên. Hắn và lão già lùn nhìn sang nhau một cái, đều thấy vẻ ngạc nhiên ở trong mắt của đối phương.

Vừa rồi khi cơn gió thổi tới, gần như ngay lâp lập tức nhận ra, cái cảm giác mà luôn xuất hiện ngay từ khí bước chân vào Địa Ma Bắc giới đột nhiên nổi lên mãnh liệt hơn vô số lần. Cảm giác này lúc đầu chỉ như một con mãnh thú ở xa xa nhưng ngay lập tức mãnh thú này đã xuất hiện ngay trước mặt mình.

Loại biến hoá kịch liệt này lập tức khiến cho Thạch Phương và lão già lùn tâm thần đại chấn.

Một đoàn bụi khí nồng đậm từ bên ngoài sơn cốc chậm rãi xuất hiện. Bụi khí nồng đậm này căn bản là không thấy được thật hư bên trong, nó phiêu phù ở bên ngoài sơn cốc.

Nháy mắt khi bụi khí này xuất hiện, sắc mặt của Thạch Phương đột nhiên khó coi đến cực điểm.

– Các hạ là ai?

Sắc mặt của lão già lùn lúc này trở nên âm trầm, thốt ra từng chữ một.

Hắn vừa dứt lời, không đợi đáp án, lập tức hét lớn một tiếng, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một cái gương chỉ có một mặt. Người này ném ra, chiếc gương lập tức bay lên, đón gió bành trướng tức khắc hoá thành một cái gương cao tầm ba thước, mặt trên tản ra từng trận thanh quang, trực tiếp bao phủ phía trên bụi khí.

Ngay tại khi lão giả lùn xuất ra pháp bảo, lão già Thạch Phương cũng đã nhiều năm phối hợp tỏ ra cực kỳ ăn ý. Hắn không chút do dự lập tức hai tay bấm quyết, bảo kiếm sau lưng bỗng nhiên gào rít lao ra, lơ lửng bên trên đỉnh đầu, xuất hiện một bóng kiếm hư ảo thật lớn cao hơn mười trượng.

– Chém!

Thạch Phương hét lớn!

Ngay khi hai vị Trưởng lão xuất thủ, bóng dáng của lão già Hoá Thần kỳ Lữ Tùng Nghĩa cũng như điện, lập tức nhằm về phía Diệu Kim quả. Dù sao hắn tu luyện cũng đã rất lâu, hiểu được việc bắt lấy thời cơ. Lúc này khoảng cách đến Diệu Kim quả đã không còn xa, loé lên cái đã tới được bên cạnh.

Ánh sáng của chiếc Gương đồng như bao phủ phía trên cả đám bụi khí. Cùng với đó kiếm của Thạch Phương như đến từ Cửu Thiên, gào rít chém xuống. Kiếm này chưa hạ xuống đá phát ra âm thanh phá không, vang khắp thiên địa.

Đại La Kiếm Tông lấy kiếm mà thành danh, kiếm uy dĩ nhiên không yếu.

Chẳng qua là!

Nháy mắt khi kiếm khí phá không chém xuống, đám bụi khí đột nhiên khẽ động, như vạn mã xông lên, như sóng lớn ngập trời. Nháy mắt, đám bụi khí bỗng nhiên lao về phía trước, liền phá tan hết thảy, tràn ngập cả sơn cốc.

Dưới sự công kích này, từ bên trong bụi khí truyền ra một âm thanh lạnh lẽo:

– Ánh sáng của đom đóm há có thể so sánh với ánh trăng!

Nháy mắt khi âm thanh lạnh lẽo này truyền đến trong tai mọi người trong sơn cốc khiến cho tâm thần bọn họ đều chấn động. Thanh quang phía trên bụi khí hoàn toàn sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc, hoá thành những điểm sáng vô thanh vô tức tiêu tan ra bốn phía.

Chiếc Gương đồng ở giữa không trung truyền ra từng tiếng răng rắc, vỡ!

Thanh kiếm do Thạch Phương chém xuống, tan!Dị Thế Tà Quân Audio Podcast

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!