1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta
  4. Tập 2: Bái sư (c11c-20)

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Tập 2: Bái sư (c11c-20)

❮ sau

Chương 11: Bái sư

Nhắc nhở vừa rồi rõ ràng là đang lấy lòng, Trương Vinh Phương ghi ở trong lòng.

“Xin hỏi danh tính sư huynh?”

“Không dám, không dám. Ta họ Tôn, tên Nguyên Phong, không có tự.” đệ tử tạp dịch kia mỉm cười trả lời.

“Thì ra là Phong huynh…” Trương Vinh Phương ngừng lại. Hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cảm ơn Phong sư huynh đã nhắc nhở, Trương mỗ nguyện nhớ kỹ.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Tôn Nguyên Phong khoát tay không để ý.

Hai người nhanh chóng xuyên qua mấy ngõ tắt, đi qua hành lang, đạo trường, chỗ ở của đệ tử… tìm đến mấy lầu các được tường đỏ vây quanh ở phía sau cùng của Thanh Hoà Cung.

Lầu các 3 tầng, tường đỏ ngói xám đan xen vô cùng tinh tế.

Tôn Nguyên Phong dẫn đường, hai người nhanh chóng đi đến phía trước một toà lầu các.

Tiêu Dung dáng người cân xứng, mặc một bộ áo ngắn gọn gàng màu vàng nhạt, đang đứng trên ban công tầng hai. Hình như lão ta vừa mới luyện công xong.

Thanh Hoà Cung lệ thuộc vào đạo giáo ở nước Đại Linh, thờ Tam Thanh. Đệ tử trong giáo chủ yếu là tu hành chút võ vẽ ba xu. Thời gian học văn chiếm đa số chứ học võ chẳng được bao nhiêu.

Trương Vinh Phương nhìn thấy trong đạo trường, đều là người tu hành võ công.

Lúc này hắn đi theo Tôn Nguyên Phong đến bên dưới lầu các, đợi ở cửa lớn.

“Vào trước rồi nói.” Giọng điệu Tiêu Dung khá bình thản, ánh mắt lại khẽ đảo qua người Trương Vinh Phương.

“Vâng.”

Trương Vinh Phương khom người hành lễ rồi tiến vào, sau đó đứng yên ở đại sảnh chờ đợi.

Không lâu sau Tiêu Dung từ lầu hai đi xuống, cầm một cái khăn nóng lau mặt và lòng bàn tay, sau đó đưa cho đệ tử hầu hạ đứng kế bên.

Lão ta phất tay, ra hiệu cho đệ tử xung quanh ra ngoài.

Đợi đến khi những người này đi hết, trong sảnh chỉ còn lại Trương Vinh Phương và Tôn Nguyên Phong thì lão ta mới hắng giọng:

“Trương Vinh Phương.”

“Có đệ tử!” Trương Vinh Phương vội vàng đáp lại.

“Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không? Nhập vào môn hạ của ta?” Tiêu Dung không giải thích bất kỳ điều gì, trực tiếp hỏi thẳng một câu.

Câu nói khó hiểu không đầu không đuôi khiến Trương Vinh Phương và Tôn Nguyên Phong sững người.

Cũng may Trương Vinh Phương nhanh chóng phản ứng lại, lập tức quỳ xuống dập đầu.

“Đệ tử Trương Vinh Phương, bái kiến sư phụ!”

Lần này bái sư cũng không phải là chân truyền. Đại đạo bái sư chia làm hai loại: Một là bái sư bình thường, gọi là bái tiểu sư.

Bái tiểu sư, nghĩa là đệ tử bình thường của vị sư phụ này, chỉ trên danh nghĩa chứ không có bồi dưỡng to tát gì. Cái chính là có thêm đạo tịch, chức vụ và đãi ngộ.

Phía sau còn có một loại gọi là bái đại sư, đây mới là hạch tâm chân truyền, là sẽ được ban tặng đạo hiệu, tặng bao lì xì.

Sai khi bái đại sư, sư phụ và đệ tự có quan hệ giống như cha con, thậm chí còn có quyền thừa kế một số tài sản của đối phương. Đệ tử cũng có không ít trách nhiệm và nghĩa vụ với sư phụ.

Đến đây rồi Trương Vinh Phương mới biết thực tế không giống mấy phim truyền hình hay điện ảnh đời trước. Không phải ai tiến vào đạo môn, bái sư cũng có thể tuỳ tiện đạt được đạo hiệu.

Từ tiểu sư đến đại sư, quá trình này đệ tử phải trải qua không ít khảo nghiệm đâu.

Lúc này, trong lòng Trương Vinh Phương cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn biết, cuối cùng bản thân cũng đã bước được bước đầu tiên.

Tuy chỉ bái tiểu sư.

Nhưng chỉ cần thoát khỏi cuộc sống khổ cực của đệ tự tạp dịch, góp nhặt điểm thuộc tính thì nhất định hắn có thể từng bước đi lên, đến cấp bậc cao hơn.

Bộp! Bộp! Bộp!

Theo tiếng dập đầu của Trương Vinh Phương, nụ cười dần nở trên môi Tiêu Dung.

Cuối cùng, hắn cũng có thể bước lên phía trước một bước, lúc nào cũng có thể quẳng cha cái thân phân đệ tử tạp dịch đi, trở thành đệ tử tu hành chính thức.

Tôn Nguyên Phong đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên chút ghen tị. Hắn không biết rốt cục thì Trương Vinh Phương đã giẫm phải vận cứt chó gì, thoáng cái đã được Tiêu Dung pháp sư điểm danh, thu làm đệ tử.

Cứ xem hắn đây này, mỗi năm trong nhà cúng ra nhiều tiền như vậy, bản thân còn tận tâm tận lực hầu hạ đối phương ròng rã 4 năm trời. Thế mà cũng có được Tiêu Dung thu làm đệ tử đâu.

Trong đại đạo giáo, pháp sư thu đồ đệ là phải cắt bớt tài nguyên nguyên của mình cho đối phương, bồi dưỡng đệ tử.

Cho nên mỗi pháp sư thu đồ đệ đều cực kỳ cẩn thận. Thậm chí, nhiều đạo quán, đạo cung suốt một thời gian dài vẫn vậy, số lượng đệ tử không hề tăng hay giảm.

Cho nên trong lòng Tôn Nguyên Phong cũng đoán được, chắc chắn là phải có lý do nào đó nên Trương Vinh Phương mới được Tiêu Dung pháp sư để mắt đến. Không màng đến xuất thân, nhất định phải thu làm đệ tử môn hạ.

Trương Vinh Phương xuất thân Man tộc tứ đẳng, phụ mẫu còn là nho hộ, ngoại hình không mấy nổi bật, cũng chẳng nhìn ra có thiên phú gì.

Chỉ cần là người sáng suốt, nghĩ sơ cũng có thể đoán ra chắc chắn là Trương Vinh Phương đã có biểu hiện gì đó rất lớn, khiến Tiêu Dung coi trọng.

Chương 12: Cục diện

Đợi Trương Vinh Phương dập đầu xong, Tiêu Dung mới tỉ mỉ quan sát đối phương.

“Sau này ngươi cứ đi theo tiểu Anh đi. Tính tình nàng không tốt lắm, ngươi phải để tâm nhắc nhở nàng nhiều hơn.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Trương Vinh Phương vội vàng đáp lại. Thân là đệ tử, được giao cho nhiệm vụ gì… không phải thứ hắn có thể lựa chọn được.

Từ những lời này xem ra, rõ ràng là Tiêu Dung vì con gái nên mới nhận hắn.

“Ngoài ra, đệ tử Thanh Hoà Cung chúng ta văn tu luyện là Quan Hư Công, luyện võ là Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển. Khí huyết ngươi không đủ, trước cứ luyện Quan Hư Công, coi như điều dưỡng cơ thể rồi nói sau.” Tiêu Dung căn dặn.

“Vâng, thưa sư phụ.” Trương Vinh Phương cúi đầu. Cuối cùng thì trên mặt hắn cũng lộ ra nét vui mừng.

Hắn vẫn luôn có một suy đoán. Cột kỹ năng trên thanh thuộc tính của mình rất có thể chính là thể hiện công pháp đạo gia.

“Xin hỏi sư phụ, nếu luyện tốt môn võ công này, có phải là sẽ trèo trường, bay lên mái nhà được chăng? Sức lực đủ hạ một con trâu?” Trương Vinh Phương không nhịn được, cung kính hỏi.

“Ha ha…” Tiêu Dung bật cười.

“Thân pháp luyện đến đỉnh điểm, đúng là có thể đi trên tường, bay lên mái nhà. Thế nhưng con người có cực hạn, võ công chỉ là để chúng ta có thể phát huy sức mạnh sáng tạo của bản thân một cách tốt hơn mà thôi.

Đương nhiên cũng có vài loại võ công có thể rèn luyện bản thân, nhưng cực hạn của con người cũng là ở đây. Dù có rèn luyện thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi.”

Tiêu Dung nhìn tân đệ tử đang đứng trước mặt, nhất thời giống như cũng nhớ lại điều gì đó, ánh mắt loé lên vẻ hoảng hốt.

“Võ công có thể khiến ngươi dưới điều kiện thân thể tương đương, có thể đánh lại năm, thậm chí là mười người cùng một lúc, thế nhưng đấy chính là cực hạn rồi. Ngoài ra, ngươi phải nhớ kỹ, tay không sẽ không địch lại vũ khí, cầm vũ khí sẽ không đánh lại người toàn thân bọc giáp.

Đồng thời, nếu ngươi đối diện với quan binh tinh nhuệ, thì dù có là cao thủ thì một đánh năm đã là cực hạn rồi.”

Lão ta dừng lại một lát, rồi nói tiếp.

“Còn nữa, văn tu của Quan Hư Công là để tu thân dưỡng tính. Trừ khi ngươi có thể thông qua khảo hạch của đệ tử Võ tu, nếu không, tu luyện mỗi Quan Hư Công thì chỉ khiến thân thể cường tráng hơn, sống lâu hơn một chút chứ chẳng có tác dụng gì.”

Trương Vinh Phương lập tức giật mình.

“Rõ ràng là ngươi đã từng nghe qua chuyện điện chủ có thể từ Nội Đan thăng thành Nguyên Anh…

À, là Tài Thần Điện của Trương sư huynh. Trương sư huynh đạo pháp tinh xảo, đúng là đã ngưng tụ Nguyên Anh, thế nhưng hắn không phải Võ tu. Sau khi ngưng tụ Nguyên Anh thì cao hứng quá đà, không cẩn thận trượt chân ngã nhào, trán đụng vào thềm đá, sưng u một cục.”

Tiêu Dung thở dài: “Tam Thanh tại thượng, về sau phải mời sư phụ bên đan phòng đến khám. Cuối cùng mới không có gì đáng ngại.”

“…” lúc này, tâm trạng của Trương Vinh Phương đúng là không biết dùng từ gì hình dung mới đúng.

“Cái này có đáng gì đâu. Trong Thái Thanh Cung có không ít người ngưng tụ được nội đan. Tính ra chí ít cũng phải đến hơn 20 người, trong đó phần lớn đều là tu Văn đạo.

Võ tu làm gì có thời gian nhàn rỗi như vậy, hở ra một chút là đi tôi luyện gân cốt, rèn luyện khí lực. Cho nên nếu tư chất không quá tốt thì chớ lựa chọn Văn Võ song tu. Nhớ kỹ đấy.”

Tiêu Dung nghiêm túc căn dặn.

“Vậy… thưa sư phụ. Ngưng tụ nội đan thì có chỗ nào tốt?” Trương Vinh Phương vẫn không cam lòng, hỏi lại một lần nữa.

“Không bệnh không nạn, có thể sống hơn 90 tuổi.” Tiêu Dung mỉm cười nói.

“Đây là thuật Trường Sinh.” Nói xong, lão ta có chút thất vọng.

“Luận về đạo pháp Văn tu, Đạo Môn chúng ta từng có Tứ Quý đạo nhân, đã từng tu đến Nguyên Anh hậu kỳ, đến Luyện Thần.

Nghe đồn là đã mò mẫm đến cảnh giới sau Luyện Thần, là Phản Hư Cảnh. Đáng tiếc, ngay lúc đó lại bị huyện lệnh bắt bỏ tù để tra khảo về thuật Trường Sinh tốc hành. Sau không chịu nổi tra tấn nên chết đi.”

“…” Trương Vinh Phương cạn lời, không nói nổi câu nào.

“Không nói mấy chuyện này nữa. Tính tình Tiêu sư tỷ ngươi không tốt lắm, ta để ngươi đi theo nàng là muốn ngươi hiểu rõ.” Tiêu Dung tiếp tục nói:

“Nếu nàng gặp chuyện phiền phức, ngươi phải cố hết sức ngăn cản. Nếu không có cách nào cản được thì cũng phải kịp thời thông báo cho ta.”

Sắc mặt Trương Vinh Phương không hề thay đổi, khom người đáp:

“Đệ tử đã rõ!”

“Trong nhà ngươi có mấy người?”

“Đệ tử chỉ có một mình, đại tỷ thì đã mất liên lạc từ lâu rồi.”

Ánh mắt Tiêu Dung loé lên chút dịu dàng.

“Thế thì sau ngày cứ yên tâm đi theo Tiêu sư tỷ ngươi đi, thành thật làm việc.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Trương vinh phương lại một lần nữa cúi đầu.

“Bây giờ, Thông nhi.” Tiêu Dung đột nhiên nghiêng đầu.

“Có đệ tử.” bên ngoài cửa sổ lầu các lập tức truyền đến lời đáp khá thô to. Là giọng nữ.

Chương 13: Sư tỷ Triệu Đại Thông

Từ cửa lớn có một nữ tử tóc ngắn, cao cỡ hơn 1m80 nhanh chóng đi vào.

Nàng khoác đạo bào màu xanh trắng.

Đạo bào vốn rộng rãi, nay bị thân hình cường tráng của người mặc nèn vào chật ních.

“Sư phụ, có chuyện gì ạ?” nữ tử ôm quyền hành lễ.

Tiêu Dung cười, chỉ vào Trương Vinh Phương

“Ngươi đến truyền công cho tân sư đệ đi. Trước là Quan Hư Công, sau này thể chất bồi dưỡng đầy đủ thì đến Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển.

“Vâng.” Nữ đệ tử nhanh chóng đáp lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương.

“Sư đệ cứ gọi ta Triệu Đại Thông là được rồi. Sáng mai đệ đến Thượng Đức Viên, ta kiểm tra khí huyết cùng gân cốt của đệ một chút xem sao.”

“Trương Vinh Phương bái kiến sư tỷ. Sau này còn xin sư tỷ chỉ giáo nhiều hơn.” Trương Vinh Phương lại hành lễ.

Mặc dù thông qua sư phụ Tiêu Dung, biết được võ công ở thế giới này hình như có tác dụng rất lông gà vỏ tỏi, chả khác gì hiện thực ở đời trước.

Nhưng tốt xấu gì hắn cũng còn thuộc tính dị năng cơ mà?

Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Vinh Phương liền dâng lên một cơn dã vọng.

Cho dù chỉ là võ công bình thường, chỉ cần hắn không ngừng chồng chất thuộc tính lên, nói không chừng cũng có thể siêu phàm thoát tục.

“Được rồi. Ngươi lui xuống sắp xếp lại công việc đi, đêm nay chuyển đến phòng đệ tử tu hành. Thông Nhi, ngươi dẫn sư đệ đi đổi thẻ thân phận.” Tiêu Dung phất tay xem như hạ lệnh đuổi người.

Trương Vinh Phương cùng Triệu Đại Thông cũng biết ý mà cáo lui.

Đến tận lúc này Trương Vinh Phương mới hiểu, xem ra vận mệnh của hắn tạm thời phải cột chung một chỗ với Tiêu Thanh Anh rồi.

*

Bên trong Thượng Đức Viên, Thanh Hoà Cung có một lương đình bốn bề treo tranh da thuộc.

Có một nam tử tướng mạo tuấn lãng, sống mũi cao thẳng mang chút huyết thống dị vực đang thưởng tranh.

“Chuyện lúc trước bị phát hiện nên đã thất bại. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” giọng nói của nam tử cực kỳ trầm thấp.

Bên cạnh hắn, có một đạo nhân khuôn mặt phổ thông từ từ đến gần.

“Hẳn là có người mật báo nên Tiêu Dung đã phát hiện ra từ trước rồi.” Đạo nhân cũng dùng âm thanh cực nhỏ trả lời.

“Điều tra ra là ai báo chưa?”

“Chưa. Không có manh mối nào. Thế nhưng mấy ngày trước, tự nhiên Tiêu Dung lại thu nạp một đệ tử tạp dịch bình thường vào trong môn hạ thành đệ tử tu hành. Khả năng cao là liên quan đến chuyện này.” Đạo nhân trả lời.

“Được rồi, lại sắp xếp lần nữa xem sao.” Nam tử tuấn lãng dặn dò.

“Nhưng… bên kia còn thành công được ư…?”

“Không sao. Chỗ Tiêu Thanh Anh chỉ cần dỗ dành chút là sẽ qua chuyện thôi. Con người Tiêu Dung vốn thiếu quyết đoán, đừng nói bây giờ hắn ta mới chỉ nghi ngờ, cho dù có khẳng định là ta thì chỉ cần không có chứng cứ, lại có phụ thân đè nặng, hắn ta cũng không dám làm gì ta.” Nam tử tuấn lãng mỉm cười nói.

“Ta hiểu rồi.” Đạo nhân trẻ tuổi gật đầu. “Vậy ta lui xuống, lập tức sắp xếp mọi chuyện.”

“Đi đi. Chỉ cần cưỡng ép, bắt Tiêu Thanh Anh gạo nấu thành cơm, dù Tiêu Dung có không muốn đứng sang hàng ngũ của chúng ta thì lúc đấy cũng không phải là chuyện mà hắn ta có thể tự quyết được nữa rồi.” nam tử tuấn lãng lộ ra vẻ mặt rất chi là tự tin.

Hắn đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện. Lần này hẹn Tiêu Thanh Anh ra ngoài rồi cho người làm nhục nàng ta, sau đó hắn lại nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, rộng lượng chấp nhận nàng ta. Đến lúc đấy, với cá tính đơn thuần của Tiêu Thanh Anh, không suy sụp mất hết hy vọng, mặc hắn bài bố hay sao?

Tất nhiên, người đè Tiêu Thanh Anh cũng chỉ có thể là hắn. Là người mắc bệnh sạch sẽ, lúc đấy hắn chỉ cần thay bộ quần áo mới, khiến nữ nhân ngu ngốc kia mê mẩn choáng váng tưởng hắn là người khác… Đến lúc đó, tất cả đều có thể nước chảy thành sông rồi.

Về phần tiểu đạo sĩ được an bài đi theo Tiêu Thanh Anh, lúc ra ngoài bất ngờ xảy ra chuyện, ngã xuống vách núi thế là xong.

Một tên Man tộc tứ đẳng không thân thích không bối cảnh như hắn, đối với lần hành động này mà nói, đúng là không đáng để nhắc đến.

*

Ngày hôm sau, trời đã sáng rõ.

Thượng Đức Viên, phía sau Thanh Hoà Cung.

Trong vườn bóng cây lay động, không khí se lạnh trong lành.

Có không ít đạo nhân dậy sớm, tới đây luyện công buổi sáng.

Trên một mảnh đất trống khá hẻo lánh, Triệu Đại Thông dùng xà cạp (dây vải bó chặt ống quần), hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm vào một thiếu niên ngăm đen, gầy gò ốm yếu đang không ngừng chạy bộ trên con đường nhỏ bao quanh Thượng Đức Viên.

(dây vải bó chặt ống quần),

Một vòng lại một vòng, hết tổng cộng sáu vòng, thấy thiếu niên mệt mỏi, mất nước đến ngất ngư thì Triệu Đại Thông mới đưa tay ra hiệu cho đối phương dừng lại.

“Được đấy, cũng khá lắm.”

Thiếu niên từ từ dừng lại, xoay người thở hồng hộc, cả người mồ hô mồ kê đầm đìa… còn ai khác ngoài Trương Vinh Phương mới được Tiêu Dung thu làm đệ tử chứ.

Chương 14: Hắc Bảng, Xích Bảng

“Sư tỷ thấy thế nào?”

“Cũng được, căn cơ thân thể không tệ. Hồi nhỏ ăn uống không thiếu thốn gì, đúng không?” Triệu Đại Thông cười cười, nói.

Khuôn mặt nàng là kiểu tròn trịa khá to, nhìn có chút bụ mẫm chất phác. Khẩu âm cũng khác hẳn người bình thường, chắc là lớn lên ở bên ngoài.

“Đúng ạ. Trước kia, lúc phụ mẫu còn tại thế thì cuộc sống cũng không tệ lắm.” Trương Vinh Phương gật đầu, đây đều là ký ức của đời trước.

“Thế là tốt rồi. Bây giờ ta sẽ truyền cho đệ Quan Hư Công.” Nét mặt Triệu Đại Thông chợt nghiêm lại.

“Ta hỏi, đệ nói có biết chữ. Vậy cũng bớt lo đi nhiều, không cần phải dành thời gian dạy chữ riêng cho đệ nữa.

Quan Hư Công là đạo pháp căn bản của đạo giáo chúng ta. Tu luyện tốt có thể kéo dài tuổi thọ, đây là phương pháp Trường Thọ chính tông nhất.

Nội dung của nó giảng giải về việc luyện tinh hoá khí, một vòng tuần hoàn tiểu chu thiên hoặc đại chu thiên, 12 kinh mạch, ngưng kết nội đan.”

“Sư tỷ, so với Quan Hư Công, đệ càng hứng thú với Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển hơn…” Trương Vinh Phương giơ tay, nói.

“Sư tỷ có thể nói cho đệ biết, rốt cuộc thì cao thủ võ lâm là cấp độ nào được không? Bọn họ mạnh đến mức nào?”

Không phải là hắn không cam tâm, mà cho dù có luyện Quan Hư Công mấy chục năm thì cùng lắm là giống mấy lão già lụ khụ kia, muốn tự vệ cũng khó khăn đủ đường. Tình huống như vậy, tất nhiên là hắn sẽ đặt võ công lên trên rồi.

Triệu Đại Thông nở nụ cười, tỏ vẻ rất thấu hiểu.

“Lúc đầu ta cũng giống như đệ, luôn miệng hỏi sư phụ về chuyện này. Nói sao nhỉ, thông thường mà nói, chỉ cần không chênh lệch quá lớn kiểu tay không đấu với binh khí, áo vải đấu với giáp sắt…”

Triệu Đại Thông dừng lại một lát.

“Cái thứ võ công này thật ra được chia làm 2 đường: cương và nhu. Nhưng mặc kệ là con đường nào, đệ cũng phải luyện mấy chục năm thì mới xem như có chút thành tựu.

Sau này ra ngoài hành tẩu giang hồ, 1 chọi 3, chọi 4 cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần là người không biết võ công là hạ được hết. Thế nhưng nếu gặp phải binh sĩ, 3 người cầm vũ khí xông lên đánh chính diện, đệ giỏi lắm là cầm cự được hai hiệp.”

“Cái này…” sức chống chọi đúng là một trời một vực với tưởng tượng của Trương Vinh Phương.

“Hơn nữa, võ công là dùng thuật giết người để đánh nhau, cho dù đệ có luyện thì để làm gì? Thiên hạ hôm nay, võ công Đại Linh các thế hệ đều là cường thịnh nhất, quét sạch tứ phương, chư quốc đều khiếp sợ.

Bởi vậy nên các cao thủ có võ công mạnh nhất, phần lớn đều tụ tập trong quân đội. Ở đó trải qua chém giết, khả năng thực chiến rất mạnh, so với giang hồ mà nói thì đúng là quái vật hơn nhiều.”

Triệu Đại Thông thở dài: “Cho nên chúng ta luyện võ, mục đích chủ yếu là để tự vệ, phòng thân. Đã niên đại nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện chém chém giết giết chứ.”

“…” Trương Vinh Phương không phản bác được câu nào.

“Không thấy trong Thành Hoà Cung của chúng ta cũng chẳng có mấy đệ tử Võ tu à? Chính là đạo lý này, đại đạo giáo của chúng ta tại sao lại hưng thịnh? Dưỡng sinh trường thọ đó!” Triệu Đại Thông chỉ mặt điểm tên nói.

“Thế… trong Thanh Hoà Cung của chúng ta, ai là người lợi hại nhất? Sư tỷ có thể nói cho đệ nghe một chút không vậy?” Trương Vinh Phương hỏi.

“Cung chủ chính là người mạnh nhất chứ ai. Dựa theo phẩm cấp của Hoàng Đình quy định thì ngài ấy chính là cao thủ lục phẩm. Nhưng nếu đánh nhau thật, đoán là cũng không địch nổi 10 binh sĩ vây công, chỉ có thể chạy mà thôi. Dù sao thì 10 binh lính ít nhất cũng có 3 bộ cung nỏ phong toả hết các cửa, căn bản là không có cách nào đánh được.”

Nói đến đây, hình như Triệu Đại Thông cảm thấy ngữ điệu của mình không được tôn kính cho lắm nên vội vàng sửa lại: “Tất nhiên rồi, sở trường của chúng ta chính là thuật Trường Sinh. Lão cung chủ công tham tạo hoá, bây giờ đã là cao nhân Nguyên Anh, sống trên trăm tuổi không phải là chuyện to tát gì. Cơ bản không phải là ngưỡng mà các quân sĩ bình thường kia có thể so sánh được.”

Trong lòng Trương Vinh Phương cũng đã hơi hiểu rõ.

“Thế sư tỷ ơi, lục phẩm Hoàng Đình có nghĩa là gì thế?”

“Đó chính là phẩm cấp bổng lộc mà triều đình cấp cho những tướng lĩnh cao thủ. Theo lẽ thường mà tính, thực lực càng mạnh, phẩm cấp càng cao thì bổng lộc đãi ngộ càng tốt. Giang hồ nhân gian đại khái là cũng dựa vào đây mà phân chia thứ bậc.

Nhưng mà mấy thứ này đệ nghe một chút cho biết rồi thôi nhé, qua trường cách chúng ta mấy vạn dặm. Giang hồ chủ yếu là nhìn vào Hắc Bảng và Xích Bảng.”

“Hắc Bảng cùng Xích Bảng ư?”

“Hắc Bảng chính là bảng xếp hạng cường giả có thực lực cao cường. Những người đều dính án cũ, lệnh truy nã, bị triều đình Đại Linh truy bắt, sau này tạo thành cả một bảng danh sách. Mọi người trước khi ra ngoài bôn tẩu đều phải nhớ kỹ danh sách này, tránh gặp phải kẻ nguy hiểm mà lại không nhận ra, vô duyên vô cớ toi mạng.”

Chương 15: Kỹ năng Quan Hư Công

“Còn Xích Bảng thì sao ạ?”

“Ngoài Hắc Bảng thì giang hồ còn lập một bảng danh sách nhỏ, những người có thể ghi tên trên đó đều là đại ác có thực lực siêu mạnh. Nếu nói trên Hắc Bảng, nhiều người chỉ là vi phạm pháp luật nhưng vẫn còn có điểm mấu chốt. Vậy thì trên Xích Bảng hầu hết đều là những kẻ mất hết nhân tính, cùng hung cực ác. Nếu như gặp phải, cực kỳ hung hiểm.”

Triệu Đại Thông cẩn thận giải thích cho tân sư đệ.

“Được rồi, không nói nhiều nữa. Trước tiên ta sẽ biểu diễn Quan Hư Công một lần cho đệ xem nhé.”

Nàng hắng giọng một cái, cơ thể lập tức thẳng tắp kiên cường.

“Quan Hư Công này nặng ở chỗ dùng tâm thần quan sát hư không, hô hấp tự nhiên, dùng 1 hít 9 phun làm nhịp. Đồng thời có phải tưởng tượng như toàn thân đã hoà tan, dung nhập vào vạn vật xung quanh…”

Trương Vinh Phương nhanh chóng tập trung tinh thần, cẩn thận nghe lời đối phương truyền thụ.

Thoát khỏi thân phận đệ tử tạp dịch, mỗi ngày hắn đều có thêm rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Chỉ cần đúng giờ lên lớp sáng chiều, đến chỗ sư phụ thỉnh an chào hỏi, thỉnh thoảng lại tiếp nhận mấy bài kiểm tra… còn lại thì chẳng còn việc gì nữa.

Tất nhiên, bây giờ Trương Vinh Phương còn có thêm một nhiệm vụ mới, chính là đi theo Tiêu Thanh Anh, lúc nào cũng phải chăm chú để ý nàng, bảo đảm an toàn cho đối phương.

Bản thân Trương Vinh Phương hiểu rất rõ, sự phụ Tiêu Dung vì muốn chăm sóc nhi nữ nên mới cố tình đề bạt hắn lên.

Cho nên, trước khi bản thân có thể bộc lộ tiềm năng, hắn nhất định phải làm tốt công việc được giao.

Trương Vinh Phương nhanh chóng đánh hết một bài Quan Hư Công, sau đó Triệu Đại Thông bắt đầu sửa sai, chỉ những chỗ quan trọng cần chú ý cho hắn biết.

Mất hơn một tiếng đồng hồ mới coi như là xong.

Mà đến tận phút cuối, Trương Vinh Phương mới nhìn thấy rõ thuộc tính của Triệu Đại Thông.

Nói cách khác là sau khi tiếp xúc gần một lúc, bảng thuộc tính của đối phương mới hiện rõ hoàn toàn.

[ Triệu Đại Thông.

Sinh mệnh; 15 – 19

Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển / Nhất Nguyên Phù tầng thứ 3. / Hỗn Nguyên Phù tầng thứ 5. / Quan Hư Công. ]

Điểm sinh mệnh thế mà lại gấp đôi hắn…

“Đệ muốn hỏi một điều cuối cùng. Triệu sư tỷ, võ công của tỷ nếu dựa theo phẩm cấp lúc nãy đã nói thì là cấp bậc nào vậy?” cuối cùng Trương Vinh Phương vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi.

“Ta à?” Triệu Đại Thông suy nghĩ mấy giây.

“Ta chắc có lẽ là nhị phẩm đi, nhưng mà thực chiến chắc chắn không sánh bằng cao thủ trong Hoàng Đình rồi đấy. Với lại, thực chiến không chỉ nhìn vào phẩm cấp đâu. Nếu đệ bị người bình thường đánh trúng chỗ hiểm thì dù có là cao thủ trên lục phẩm thì vẫn phải chết như thường. Cho nên phẩm cấp chỉ là khái niệm tương đối mà thôi.

Võ công mạnh yếu chỉ là một phần, nhiều khi phán đoán thắng bại còn phải nhìn người nữa. Bởi vì chỉ cần là người, bị đánh trúng chỗ yếu thì đều sẽ chết.”

“Ta hiểu rồi.”

Trong lòng Trương Vinh Phương đã hiểu rõ.

Lúc này, hắn lại cúi đầu nhìn lướt qua thanh thuộc tính của mình.

[Trương Vinh Phương.

Sinh mệnh 8-9

Kỹ năng: Quan Hư Công.

Thuộc tính có thể dùng: 0.]

Quả nhiên đã hiện ra rõ hơn rồi… Trong lòng hắn cũng thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Chỉ cần có thể hiện ra là còn có hy vọng!

Sau khi tìm hiểu Quan Hư Công xong, khoảng 10 giờ sáng, Trương Vinh Phương nhanh chóng tìm đến phòng đệ tử của Tiêu Thanh Anh, đứng đợi trước cửa.

Khu phòng của đệ tử tu hành ở ngay bên cạnh khu phòng của đệ tử tạp dịch, cả hai đều thuộc một khu vực.

Phòng của Tiêu Thanh Anh là một trong những căn phòng được sửa sang tốt nhất.

Một lúc sau, Tiêu Thanh Anh mặc quần áo chỉnh tề, vẻ mặt u sầu mở cửa bước ra.

Vừa đưa mắt nhìn, nàng đã thấy Trương Vinh Phương đang đợi ở hành lang phía ngoài cửa.

“Ngươi là tiểu đạo sĩ do phụ thân sắp xếp cho ta à?”

“Trương Vinh Phương bái kiến sư tỷ.” Trương Vinh Phương vội vàng hành lễ. Tính ra, bây giờ hắn mới mười sáu tuổi, thật sự nhỏ hơn đối phương, cũng xem như là một tiểu đạo sĩ.

“Ừ, ngươi cách ta xa một chút, đừng gây trở ngại cho ta là được.” Tiêu Thanh Anh nói thẳng.

Hình như nàng hoàn toàn không nhận ra người trước mặt chính là tiểu đạo sĩ xa lạ mà trước đó mình đã từng cứu một lần.

Lúc này, Tiêu Thanh Anh đang mặc một bộ đạo y dài màu trắng, chiều cao khoảng 1m5 mấy. Đường cong trên ngực vô cùng đầy đặn, lại được chăm sóc đúng cách nên nước da trắng nõn tinh tế như sữa bò.

Ngay cả Trương Vinh Phương đã quen với đủ kiểu mỹ nữ ở kiếp trước cũng phải liếc nhìn một chút.

Tuy gương mặt chỉ ở mức thanh tú nhưng dáng người thì chẳng giống thiếu nữ 17 tuổi tí nào.

Nhìn xuống dưới nữa sẽ rất bất lịch sự, ánh mắt Trương Vinh Phương vốn dừng ở người đối diện thì nay lại hơi tránh đi, nhìn về phía bả vai của nàng.

Chương 16: Tư Đồ Nam thăng chức

“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ tuân ý chỉ của sư phụ, luôn theo sát sư tỷ. Kính xin sư tỷ thứ lỗi.” Hắn nghiêm túc trả lời.

“Ta biết rồi, phiền chết mất.” Tiêu Thanh Anh sốt ruột, phất phất tay.

Trương Vinh Phương không nói thêm gì nữa, nhưng khi Tiêu Thanh Anh đi ra ngoài thì hắn lại im lặng đi theo phía sau. Hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách khoảng 5m.

Khoảng cách này không quá gần cũng không quá xa, vừa đủ.

Lúc đầu Tiêu Thanh Anh hơi mất kiên nhẫn. Nàng đến nhà xí, nói chuyện phiếm với bạn thân thì Trương Vinh Phương sẽ biết ý tránh ra xa một tí, chứ đi luyện võ thì Trương Vinh Phương sẽ đứng lù lù bên cạnh quan sát.

Đi ăn đi dạo, người này sẽ lặng lẽ đi theo, không có tí cảm giác tồn tại nào.

Sau nhiều ngày như vậy, Tiêu Thanh Anh cũng dần coi như hắn không tồn tại.

Mà Trương Vinh Phương cũng rất vui vì có nhiều thời gian làm việc riêng của mình. Khi rảnh rỗi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể luyện tập, làm quen với Quan Hư Công.

Quan Hư Công có thể được tu hành mọi lúc mọi nơi, dù là đang đi, ngồi hay nằm ườn một chỗ. Đó là trạng thái quan tưởng tâm thần, lúc bắt đầu thì độ khó không lớn lắm.

Trương Vinh Phương đi theo Tiêu Thanh Anh, đồng thời cũng suy nghĩ xem con đường tương lai của mình rốt cuộc là ở đâu.

Hiện giờ hắn đã thoát khỏi thân phận đệ tử tạp dịch, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi để thu xếp tương lai của mình.

Đại Linh có một hệ thống đẳng cấp rất nghiêm ngặt, chế độ xã hội nghiêm khắc, quân đội cực kỳ mạnh mẽ. Hắn là người Man tứ đẳng, hơn nữa có xuất thân nho hộ, sau này rất khó làm nên chuyện.

Ban đầu hắn định đi theo đạo tịch, nhưng xét theo thái độ của sư phụ Tiêu Dung thì có vẻ con đường này cũng đòi hỏi xuất thân.

Bây giờ ngay cả thân phận đệ tử tu hành cũng phải hưởng ké ánh sáng của Tiêu Thanh Anh mới miễn cưỡng nâng lên được.

Cứ như vậy, tương lai hắn, đạo tịch của hắn cũng có thể bị hạn chế rất nhiều.

Mỗi ngày Trương Vinh Phương đều ở bên cạnh, đi theo Tiêu Thanh Anh, đồng thời âm thầm nghĩ đường ra trong tương lai.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cách duy nhất vẫn là trước cứ học võ để tự bảo vệ bản thân, sau mới sử dụng thuộc tính dị năng. Dù muốn làm gì thì ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn cá nhân cái đã.

Ở Đại Linh này, hắn sinh ra đã là Man tộc tứ đẳng nên cả đời chỉ có thể làm cu li. Bởi vì là con cháu nho hộ nên hắn càng là mục tiêu bị nhắm vào, cho dù sau này có bộc lộ tài năng trên những phương diện khác thì hắn cũng chỉ có thể làm những công việc cấp thấp mà thôi.

Trở thành tuỳ tùng của Tiêu Thanh Anh, cuộc sống trôi qua cũng khá tốt.

Ngoài việc thỉnh thoảng bị Tiêu Dung kêu đến hỏi thăm tình hình thì ở khoản đồ ăn đã tăng lên thành một bữa bốn cái bánh bao chay và một cân thịt, bao no.

Chế độ ăn uống tốt, cộng với làm việc và nghỉ ngơi đều đặn trong hơn mười ngày liên tục, cuối cùng cũng khiến Trương Vinh Phương dần hoà hoãn lại.

Gương mặt của hắn từ từ có huyết sắc hồng hào, da dẻ cũng rạng rỡ hơn trước nhiều.

Điều quan trọng nhất là ở ngực bụng đã tích góp được một chút nhiệt khí của thuộc tính.

Chỉ chớp mắt mà một tháng nữa đã trôi qua.

Trong nhà ăn của Thanh Hoà Cung.

“Này, nghe nói ngươi thực sự trở thành đệ tử tu hành rồi hả?” Bàng Bàn Tử bưng khay thức ăn, ngồi xuống vị trí đối diện với Trương Vinh Phương.

Đi cùng hắn còn có có hai đệ tử tạp dịch khác.

Một người là Lý Toan Mai, người còn lại là Tư Đồ Nam.

Tên của Lý Toan Mai khá thô, tướng mạo cũng đúng là khách qua đường hàng thật giá thật, thuộc loại nữ tử đi đường chẳng có tí thu hút nào.

Nàng xuất thân từ một gia đình nông dân, lão cha phú nông của nàng có phần trọng nam khinh nữ, để được giảm thuế và miễn bị bắt lính, đi nghĩa vụ quân sự nên đã bỏ ra không ít tiền để gửi nàng vào đây.

Tư Đồ Nam kia cũng vậy, không cùng quê với Lý Toan Mai, gia đình nàng chính là phú thương, tên tuổi là do người nhà tốn tiền mời một nho sinh nghèo đặt cho.

“Sao các ngươi lại đến đây?” Trương Vinh Phương ngẩng đầu lên, gật đầu với ba người, coi như lời chào hỏi.

Sau khi đến Thanh Hoà Cung, điều duy nhất hắn quen thuộc chính là ba người trước mặt. Rất nhiều tin tức và sự việc đều do ba người họ thăm dò được.

“Chúng ta là đồng hương đó, Trương Vinh Phương sư huynh. Bây giờ ngươi đã là sư huynh rồi, sau này nhớ chiếu cố chúng ta một chút mới được nha.” Bàng Bàn Tử cười nói. Trong nụ cười ít nhiều gì cũng có vẻ lấy lòng.

“Với lại, Tư Đồ Nam cũng được thăng chức rồi. Bây giờ đang làm việc trong Tàng Thư Các, sư phụ nàng bái là pháp sư chấp sự quản lý Tàng Thư Các.” Bàng Bàn Tử mỉm cười chỉ vào Tư Đồ Nam bên cạnh, nói.

Trương Vinh Phương không ngạc nhiên lắm. Trong số bốn người họ, thật ra chỉ có Tư Đồ Nam là người có khả năng được thăng chức nhất.

Chương 17: Lần đầu tiên nghe thấy

Nguyên nhân đương nhiên là vì ngoại hình của nàng rồi.

Tư Đồ Nam có nước da trắng trẻo, ngoại hình ưa nhìn. Tính tình điềm đạm lạnh lùng, làm việc gì cũng nghiêm túc cẩn thận, quan trọng nhất là gia đình nàng giàu có, đả thông được rất nhiều mối quan hệ.

Loại đệ tử này, cung phụng nhiều, ít gây rắc rối, vẻ ngoài còn xinh đẹp, là kiểu đệ tử được nhiều pháp sư ưa thích.

Sau khi Tư Đồ Nam ngồi xuống, nàng liếc nhìn áo choàng đệ tử tu hành trên người Trương Vinh Phương.

“Trương Vinh Phương, sau này nếu có chuyện gì, chúng ta có thể trao đổi tin tức.”

“Được.” Trương Vinh Phương gật đầu, hắn cũng có ý đó.

“Nghe nói bây giờ ngươi ngày nào cũng đi theo con gái của Tiêu Dung pháp sư, Tiêu Thanh Anh sư tỷ phải không?” Bàng Bàn Tử kề sát mặt vào, nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Trương Vinh Phương gật đầu.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, chú ý đến ánh mắt của những đệ tử tạp dịch xung quanh. Hầu hết đều là hâm mộ, trong đó còn xen lẫn một chút ghen tị.

Chỉ sợ nhiều người nghĩ hắn được thăng cấp thành đệ tử tu hành là nhờ gặp vận cứt chó.

“Lát nữa sẽ có một buổi gặp mặt ở Thượng Đức Viên, cùng nhau đi chứ? Đều là những đệ tử tu hành mới được thăng cấp trong mấy tháng gần đây.” Tư Đồ Nam cất lời mời.

Trương Vinh Phương cân nhắc một lúc rồi đồng ý. Kiểu tụ tập để kết nhóm thế này không hiếm trong giới đệ tử.

Nếu may mắn, có thể trao đổi được nhiều tin tức và bí mật hữu ích.

“Được.”

“Trương Vinh Phương ca, Tư Đồ tỷ. Hai người có thể thăng chức nhanh như vậy, hâm mộ quá đi mất. Sau này nếu có việc gì cần làm thì cứ lên tiếng nhé.” Lý Toan Mai không nhịn được nói.

“Yên tâm đi, nếu có thể giúp đỡ ta sẽ cố gắng hết sức.” Tư Đồ Nam gật đầu nói.

Sau bữa ăn, bốn người liền tách ra.

Mấy ngày này Trương Vinh Phương được nghỉ. Tiêu Thanh Anh sẽ cùng phụ thân mình là Tiêu Dung ra ngoài thăm bạn bè nên hắn mới có chút thời gian rảnh rỗi.

Trương Vinh Phương theo Tư Đồ Nam, cả hai đi về phía Thượng Đức Viên nằm ở phía sau Thanh Hoà Cung.

Dọc đường, các đệ tử tạp dịch gặp hai người đều sôi nổi cúi đầu tránh đường, chủ động chào hỏi.

Tư Đồ Nam đi trước, cách Trương Vinh Phương khoảng hai bước.

“Trương Vinh Phương, ngươi có biết đệ tử tu hành làm thế nào mới thăng chức được hay không?”

“Ta không biết.” Trương Vinh Phương cũng đang nghĩ về vấn đề này.

Đệ tử tu hành muốn lên cao nữa thì phải được pháp sư thu nhận vào cửa, trở thành đệ tử chân truyền.

Chỉ những đệ tử chân truyền có tư cách nhận đạo hiệu, sau đó họ mới có đủ tư cách để được thăng cấp thành pháp sư.

“Ta chỉ mới biết từ lần tụ hội trước.” Tư Đồ Nam nói.

“Thực ra việc thăng chức của đệ tử tu hành chủ yếu là phụ thuộc vào việc tu hành võ công. Bởi vì cảnh giới tu hành văn công rất khó phán đoán. Dù là ảo giác hay tâm tướng, không ai có thể phân biệt được là thật giả nên chủ yếu là phải dựa vào trình độ võ công để phán đoán.

Đây là cách dễ dàng nhất, trực quan nhất để đánh giá mức cấp bậc thấp.”

Lời nói của Tư Đồ Nam khiến Trương Vinh Phương hơi cau mày.

Hắn im lặng suy nghĩ.

“Bây giờ võ công của triều đình Đại Linh đã quét ngang thiên hạ, chưa từng có địch thủ, chuyên tu võ công thì có ích lợi gì chứ?”

“Đúng là Đại Linh rất mạnh. Ta đã từng nghe sư phụ nói Thanh Hoà Cung của chúng ta thuộc về Đạo giáo, nhưng cũng không phải không có đối thủ. Chưa kể những võ công của những môn phái còn lại trong giang hồ, Bạch Linh Tự gần đây thường xuyên phái người đến vạch lá tìm sâu, gây chuyện.

Ngoài ra còn có Du Phương Tăng đi ngang qua, hung nhân Hắc Bảng: hải tặc Giang Dương… có không ít người cần phải đề phòng.”

Trương Vinh Phương có thể lờ mờ hiểu ra chút gì đó.

“Vậy nếu không thế tu luyện võ công thì sao?”

“Vậy thì chỉ có thể tinh thông Đạo pháp mới được. Khi ngươi sống đến 80 tuổi mà thân thể vẫn khỏe mạnh, đi lại thoải mái, đương nhiên sẽ chứng minh cảnh giới Đạo pháp của ngươi siêu phàm. Đến lúc đó chức danh của ngươi sẽ có thể thăng cấp được rồi.” Lời nói của Tư Đồ Nam khá là thực tế.

Bởi vì Văn tu Quan Hư Công không có tiêu chuẩn cụ thể nào, rất khó để xác định cảnh giới cá nhân nên chỉ có thể dựa vào võ công.

Nếu theo chế độ này thì hầu hết hàng ngũ đứng đầu của Thanh Hoà Cung, thậm chí toàn bộ Đại Đạo giáo có lẽ đều là võ tu.

“Ngươi có biết võ lâm giang hồ là như thế nào không?” Trong lòng Trương Vinh Phương đã hiểu rõ, tiếp tục hỏi.

“Ta cũng không rõ lắm. Thế nhưng hiện nay, Phật Môn đế sư Đạt Mễ Nhĩ đang quản lý võ lâm thiên hạ, ngoại trừ người trên Hắc Bảng và Xích Bảng thì không ai dám càn rỡ. Có lẽ mấy chuyện này chỉ có đám đệ tử võ tu mới biết rõ nhất.”

“Ah may quá, chúng ta đến nơi rồi.” Tư Đồ Nam đưa Trương Vinh Phương vào Thượng Đức Viên.

Chương 18: Thuộc tính xuất hiện

Bước qua cổng vòm màu trắng, đi hết con đường lát đá cuội, thỉnh thoảng có thể bắt gặp những những bức tượng tiên hạc lão quy được điêu khắc bằng đá tảng.

Thượng Đức Viên có diện tích rất rộng, bên trong bao gồm nhiều khu ở tập thể để phục vụ cho những mục đích khác nhau.

Không lâu sau, trên con đường nhỏ hai người đang đi đã xuất hiện thêm mấy bóng người.

Những người này tụ tập trong một tiểu đình nhỏ sơn đỏ, hình như bọn họ đang bàn luận về chuyện gì đó.

Trương Vinh Phương bình tĩnh đi theo Tư Đồ Nam đến gần.

Vừa mới bước được vài bước, hắn chợt cảm thấy ngực bụng nóng bừng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia huyết sắc.

Trương Vinh Phương vui mừng khôn xiết, vội vàng nhìn xuống cánh tay mình.

Thanh thuộc tính lập tức xuất hiện.

[Trương Vinh Phương.

Sinh mệnh 9-9+

Kỹ năng: Quan Hư Công+

Thuộc tính có thể dùng: 1.]

‘Quả nhiên có rồi!’ Trong lòng Trương Vinh Phương trào lên cảm giác chờ mong khó mà miêu tả bằng lời.

Hắn nhìn vào hai dấu + màu vàng phía sau mục sinh mệnh và kỹ năng, trong lòng chỉ muốn click vào chúng ngay lập tức.

Nhưng bây giờ xung quanh hắn đang có người, nếu lỡ như tăng thêm thuộc tính mà thân thể xuất hiện dị thường thì sẽ bị người khác phát hiện, mất nhiều hơn được.

“Không phải vội. Không thể vội vàng nhất thời được, lát nữa quay về rồi nghiên cứu sau.”

Trương Vinh Phương kìm nén sự kích động trong lòng, ngẩng đầu đi theo Tư Đồ Nam đến mái đình màu đỏ phía trước.

Trong đình có ba người, hai nữ một nam

Họ đều đã thay đạo bào của đệ tử tu hành, áo ngắn màu trắng cùng với áo ngoài màu lam nhạt.

Ba người nghe được Trương Vinh Phương đã bái Tiêu Dung pháp sư làm thầy thì đều thoáng có chút kinh ngạc.

“Nghe nói Vinh Phương huynh xuất thân từ Man tộc phải không? Còn là Nho hộ nhỉ?” Một nữ tử chợt lên tiếng hỏi.

Tư Đồ Nam gật đầu, khẳng định ý trong câu hỏi.

Trương Vinh Phương lập tức cảm giác được ánh mắt ba người kia đặt lên người mình đã giảm bớt quá nửa độ chú ý.

Hắn không mấy để tâm, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Trương Vinh Phương gặp phải loại chuyện thế này.

Nho hộ và Man tộc tứ đẳng, hai thứ này gộp vào chung vào một chỗ đã quyết định rằng: Tương lai, cho dù năng lực của hắn có cao đến mấy thì cũng không cách nào đi lên hàng ngũ cao tầng được.

Đây không phải việc ý chí của một người có thể quyết định được, nó là điều luật đã được nghi rõ trong luật pháp của triều đình Đại Linh. Man tộc và Nho hộ không thể nhậm chức quan tầng lớp trung thượng.

Đại Linh tôn Phật sùng Đạo, thứ duy nhất cực kỳ bài xích chính là Nho gia, thậm chí phải nói là chán ghét.

Mấy người trò chuyện trong chốc lát.

Không lâu sau lại lục tục có thêm năm người đi tới.

Tổng cộng có mười người tụ chung vào một chỗ, khiến tiểu hồng đình (đình nhỏ màu hồng) có vẻ hơi chật chội.

(đình nhỏ màu hồng)

Thế nên đoàn người tìm một bãi đất trống ở bên cạnh đình, tách thành mấy nhóm gồm hai ba người đứng nói chuyện với nhau.

Trương Vinh Phương cùng với một đạo nhân khác trông có vẻ cũng bị cô lập giống hắn, không có người nào hỏi han đến.

Hai người dứt khoát đứng cạnh nhau luôn.

“Thời đại này, mọi người còn trẻ mà đã thực tế như vậy. Ngay cả tí xã giao cho có lệ mà cũng không muốn làm. ” Đạo nhân kia than thở.

“Đạo huynh xưng hô thế nào?” Trương Vinh Phương hỏi.

“Trương Tân Thái.”

“Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tại hạ là Trương Vinh Phương.”

Trương Tân Thái ngầm chỉ vào một chỗ cách đó không xa, ở đó có một nam tử bị mấy người vây quanh.

“Vị kia là Chu Trạch, thấy không? Mới qua 19 tuổi đã bắt đầu vượt qua hai đại cảnh giới Dưỡng Huyết, Rèn Gân, có phẩm cấp.

Hắn ta tu Hỗn Nguyên phù, thiên phú tương đối đáng sợ, gần như là một năm lên một tầng. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tiền đồ sau này của hắn ta sẽ vô cùng tốt, sau này chỉ cần trải qua giai đoạn thực chiến nữa là được.”

Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn sang. Thấy Chu Trạch kia có cơ thể cường tráng, mắt to mày rậm, vẻ mặt hưng phấn… khí chất đúng là không tầm thường.

“Còn có Đào Mộng Khiết kia nữa. Gia đình nàng ta giàu có, trắng trợn dùng tiền mua danh ngạch. Võ công á hả, chỉ lèo tèo thường thường thôi. Chẳng qua tiền lại là thứ rất tốt, đánh không lại ngươi, nhưng mà người ta đông người. ” Trương Tân Thái chỉ vào một nữ tử hơi mập khác, bình luận.

Danh ngạch: cơ hội tham gia sự kiện/việc gì đó.

Danh ngạch: cơ hội tham gia sự kiện/việc gì đó.

“Trừ bọn họ ra, mấy người còn lại đều tu hành ít nhất là một loại phù pháp. Giờ bộc lộ thiên phú hoặc tài lực, cộng thêm việc có nhiều mối quan hệ thì có thể tấn chức cũng không phải là may mắn gì. ”

“Bọn họ đều mạnh hơn tại hạ nhiều.” Trương Vinh Phương than thở.

“Đừng tự coi nhẹ bản thân.” Trương Tân Thái vỗ vai Trương Vinh Phương.

“Chuyện của Tiêu Thanh Anh, ta cũng có nghe qua. Ân oán rõ ràng, có ân tất báo, dù có đắc tội với người khác thì vẫn mạo hiểm đứng ra… Đây chính là chỗ hơn người của huynh đấy.”

Chương 19: Yên lặng rời đi

“Chuyện nên làm, hà tất phải nói thêm.” Trương Vinh Phương lắc đầu.

“Đừng suy nghĩ nhiều. Đời này, thứ mà Trương Tân Thái ta bội phục, thưởng thức nhất chính là những người có nghĩa khí.” Trương Tân Thái lại vỗ vai Trương Vinh Phương.

“Xuất thân thấp hèn thì sao chứ? Trong đại đạo của chúng ta đầy heo chó có xuất thân cao quý kìa. Người dù sao cũng cao quý hơn heo chó.”

Trương Vinh Phương không biết nên nói gì nữa, đành cười khổ.

“À, Tân Thái huynh. Cảnh giới võ công của huynh thế nào rồi?”

“Ta? Đừng nhắc thì hơn. ” Trương Tân Thái cười ha ha.

“Thôi, lần sau trò chuyện tiếp. Nếu huynh rảnh rỗi thì có thể đến Huyền Tâm điện tìm ta.”

Không đợi Trương Vinh Phương đáp lời, hắn đã xoay người rời đi. Tốc độ cực nhanh, vài bước chân là đã lẩn vào trong rừng, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Trương Vinh Phương nhìn theo hướng đối phương rời đi. Nhất thời khó mà hiểu nổi.

“Ngươi có quan hệ với Trương Tân Thái sư huynh từ khi nào vậy?” Tư Đồ Nam từ một bên, lặng lẽ ghé sát lại đây.

“Sư huynh? Không phải là hắn mới thăng cấp à?” Trương Vinh Phương lộ ra vẻ sửng sốt.

“Không phải đâu… Năm ngoái võ công của Trương Tân Thái sư huynh đã lên nhị phẩm rồi. Võ công, phù pháp của ta cũng là do một sư đệ của huynh ấy dạy dỗ đấy. ” Tư Đồ Nam kinh ngạc nói.

Trương Vinh Phương lập tức cảm thấy rất ngạc nhiên.

Thì ra toàn trường chỉ có mỗi mình hắn là chẳng biết tí võ vẽ nào à? Ngay cả Tư Đồ Nam cũng đã được truyền thụ phù điển rồi ư?

Chỉ có mỗi thể chất, khí huyết của hắn là thiếu hụt cần tu dưỡng, thế nên vẫn còn lóc cóc đi luyện Quan Hư Công.

Sau mấy câu trò chuyện nhạt nhẽo vô vị, thấy Tư Đồ Nam và đấm người Chu Trạch, Đào Mộng Khiết đang trò chuyện sôi nổi nên Trương Vinh Phương không đến làm phiền nàng, một thân một mình rời khỏi buổi tụ hội.

Hắn đi không lâu, Tư Đồ Nam và đám người kia trò chuyện một lát thì chợt nhớ ra, liền xoay trái xoay phải tìm Trương Vinh Phương.

“Ngươi đang tìm người tên Trương Vinh Phương kia à? Hắn đã đi được một lát rồi. ” Chu Trạch lên tiếng.

Hắn ta có hơi quan tâm đến Tư Đồ Nam cùng một nữ tử khác tên Liễu Mộng. Bởi vì bọn họ là hai ngươi xinh đẹp nhất trong số những tân đệ tử lần này.

Nếu không phải Đào Mộng Khiết luôn ở bên cạnh nhiệt tình giữ lại thì hắn ta đã mời hai người đi riêng từ lâu rồi.

Đại Linh ủng hộ chế độ đa thê đấy.

“Hừm, có hơi thất lễ rồi. Trương Vinh Phương là do ta dẫn đến, theo lý thì ta nên đi về cùng hắn mới phải đạo. ” Tư Đồ Nam gật đầu, lộ ra ý cười thăm dò với Chu Trạch.

“Ngươi và hắn có quan hệ không tệ nhỉ?” Liễu Mộng bên cạnh lên tiếng hỏi. Vóc người nàng thon dài, hai chân thẳng tắp. Ngoại hình cho người ta cảm giác đây là người thường xuyên tập luyện, đường cong rất đẹp mắt.

“Ta khuyên ngươi qua lại với hắn ít thôi, với ngươi chỉ có hại chứ chẳng mang lại lợi ích gì. Dù sao thì hắn cũng xuất thân từ Man tộc, Nho hộ… Sau này khoảng cách với chúng ta sẽ càng ngày càng xa thôi.”

“Đúng vậy đó. Có một số mối quan hệ cần cắt thì cắt, nếu không ngày sau kiểu gì cũng trở thành liên lụy. ” Chu Trạch gật đầu tán đồng.

“Đúng vậy đấy. Trước đây ta cũng có một thanh mai trúc mã, sau này gia cảnh đôi bên chênh lệch càng ngày càng chênh lệch lớn, hắn lúc nào cũng tìm ta xin giúp đỡ. Không phải ta nói xấu người khác, không muốn lui tới với hắn, mà là thời gian lâu dài, chính hắn cũng thấy xấu hổ nên không tới tìm ta nữa. ”

Đào Mộng Khiết thở dài, nói tiếp: “Sau đó có khuê mật* nói cho ta biết, thanh mai trúc mã của ta từng nói với nàng rằng: Nhiều lần tìm ta vay tiền, nhờ giúp đỡ nên cứ luôn cảm thấy ở trước mặt ta, hắn không ngóc đầu lên được, trong lòng bị đè nén rất khó chịu. Cho nên mới…”

*Khuê mật (bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ.

*Khuê mật (bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ.

Lời của nàng có hơi thực tế khiến trong lòng Tư Đồ Nam có chút khó chịu, thế nhưng nàng cũng hiểu rằng điều ba người họ nói rất có thể sẽ biến thành sự thật.

“Sau này từ từ giảm bớt giao lưu là được. Thời gian dài, hắn tự nhiên sẽ hiểu rõ thôi. ” Chu Trạch an ủi.

Tư Đồ Nam khẽ lắc đầu. Thực tế thì quan hệ của nàng và Trương Vinh Phương cũng không tệ lắm, muốn nàng lập tức cắt đứt… đối với người có tính cách như Tư Đồ Nam, đúng là không dễ dàng gì.

Nhìn ba người bạn mới chung quanh, lại nhìn về hướng Trương Vinh Phương yên lặng rời đi.

Một bên là vòng tròn mới có lợi cho sự phát triển của bản thân, một bên là bạn cũ từ từ không đuổi kịp mình.

Lựa chọn như thế nào, thật ra trong lòng Tư Đồ Nam đã có khuynh hướng cả rồi.

Kéttt!

Cửa gỗ cấp tốc bị mở ra rồi đóng lại.

Trương Vinh Phương thở hắt ra một hơi, bước nhanh vào trong, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, sau đó cúi đầu nhìn cơ thể của mình.

Chỉ cần hắn nhìn chăm chú vào bất kỳ một bộ phận nào thì thanh thuộc tính cũng sẽ hiện lên.

Phần lớn thanh thuộc tính màu xám trắng đều hiện lên trước mắt hắn cực kỳ rõ ràng, chi tiết.

Chương 20: Chương 20: Thuộc tính để tăng cường kĩ năng

Híz-khà-zzz

Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, sau đó chia làm 9 lần chậm rãi thở ra.

Hơi thở phả vào trong không khí thành một đường khói trắng.

Trương Vinh Phương đứng lên, đi tới trước cửa sổ đang mở rộng, bên ngoài chính là hành lang gỗ,

Trên hành lang hai đạo nhân một nam một nữ. Bọn họ đang tựa vào cây cột đỏ cách đó không xa, nhỏ giọng đùa giỡn, nói chuyện phiếm.

Hai người mặc áo trong màu trắng, bên ngoài khoác đạo bào màu lam nhạt. Đều là người có thân phận đệ tử tu hành.

Chỗ này không còn là khu nhà trệt của đệ tử tạp dịch nữa, hiện đã là nơi ở thuộc về đệ tử tu hành.

Trương Vinh Phương nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, quay về, ngồi xuống cái ghế ban nãy.

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, im lặng chờ đợi thân thể khôi phục an tĩnh.

Sau đúng mười lăm phút, Trương Vinh Phương bỗng mở bừng mắt ra.

“Qua khoảng thời gian điều trị này, thuộc tính Sinh mệnh đã tăng lên một điểm rồi. Thứ này mình còn chưa biết hết tất cả hiệu quả. Trước kia đã từng dùng điểm thuộc tính đề cao Sinh mệnh, lần này không động tới nó nữa.”

Trương Vinh Phương dời tầm mắt lên thanh kỹ năng.

“Lần này sẽ thử kỹ năng xem sao. Hiện giờ, kỹ năng duy nhất của mình là Quan Hư công. Để xem điểm thuộc tính tăng lên thế nào.”

Bây giờ thân của hắn đã tăng thêm một bậc, ăn uống cũng đủ dinh dưỡng hơn. Đã thế lại còn không cần làm nhiều việc vặt nên chuyện tích góp điểm thuộc tính sẽ không chậm như trước nữa.

Trước đó, mất hơn nửa năm mới tích lũy được một điểm.

Lần này mới hơn hai tháng đã có được một điểm rồi kìa.

Trương Vinh Phương không do dự gì nữa, lực ý chú nhanh chóng tập trung vào dấu + màu vàng phía sau Quan Hư công. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi click mạnh vào đó.

Cạch!

Con số hiển thị điểm thuộc tính từ 1, biến thành 0.

Mà đằng sau Quan Hư công thì có thêm dòng chữ: Tầng thứ nhất.

Trong nháy mắt, một dòng khí nóng từ ngực tràn ra, không ngừng chảy xuôi khắp toàn thân.

Trương Vinh Phương cảm thấy cơ thể mình giống như được ngâm trong suối nước nóng, vô cùng thoải mái.

Cảm giác này duy trì một lát rồi mới từ từ dừng lại.

Hắn duỗi chân, phẩy phẩy tay mấy cái rồi mới đứng lên kiểm tra tình huống của mình.

[Trương Vinh Phương

– Sinh mệnh 8-9.

– Kỹ năng: Quan Hư công: Tinh Khiếu tầng thứ nhất.

Thuộc tính có thể dùng: 0.]

Trương Vinh Phương dừng một chút, lập tức nhớ lại lời giảng của sư tỷ Triệu Đại Thông.

“Quan Hư công Phân chia cảnh giới vô cùng đơn giản, phân biệt chia thành Tinh Khiếu, Hoán Thể, Trúc Cơ, Nội Đan, Nguyên Anh, Luyện Thần. Bây giờ hẳn là mình đã triệt để nhập môn, bước vào Tinh Khiếu tầng thứ nhất rồi.”

Hắn thử vẫy tay đá chân thì không thấy có gì khác lạ, trừ việc tinh thần hơi khá hơn một chút ra thì đúng là chả có tí thay đổi nào

“Quan Hư công này cũng quá…” Trương Vinh Phương thầm lắc đầu. Cũng may là hắn đã kiểm tra, điểm thuộc tính của hắn đúng là có thể dùng để tăng cường kỹ năng thật.

Cứ như vậy… sau này nếu học được công pháp võ tu thì có thể nhanh chóng vượt qua người khác nhiều năm khổ tu rồi.

Bây giờ cơ thể này mới 16 tuổi, sau này từ từ tích góp điểm thuộc tính một, tương lai chắc chắn có hy vọng.

Xác định có thể dùng điểm thuộc tính để gia tăng kỹ năng xong, rốt cuộc thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng Trương Vinh Phương cũng rơi xuống được.

Mấy ngày sau cha con Tiêu Dung cũng trở về, cuộc sống của Trương Vinh Phương lại quay về nhịp điệu trước đó.

Thế nhưng điều khiến Trương Vinh Phương cảm thấy không hiểu chính là từ sau buổi tụ hội đó, Tư Đồ Nam đã không còn nói chuyện với hắn nữa. Mỗi khi chạm mặt, nhiều lắm là gật đầu một cái coi như là đã chào hỏi.

Lúc đầu đúng là hắn chẳng hiểu ra sao, thế nhưng về sau nghe được một ít tiếng gió thì cũng đã rõ ràng. Đây là lựa chọn của đối phương.

Tư Đồ Nam lẫn vào vòng quan hệ của đám người Chu Trạch, Liễu Mộng, Đào Mộng Khiết nên tính phân chia giới hạn với kiểu đệ tử chẳng có tí tiền đồ nào như hắn.

Trương Vinh Phương cảm thán: con người thời nay cũng thực tế ghê chứ.

Sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, mỗi ngày ăn ngon ngủ kỹ, chờ ngày điều dưỡng thân thể tốt lên, có đủ tư cách tu hành phù điển võ tu.

Chẳng qua việc khiến hắn cảm thấy hơi bất ngờ là tầng thứ nhất của Quan Hư công lại khiến thuộc tính sinh mệnh của hắn thong thả tăng lên.

Đảo mắt mắt một cái là đã tháng bảy.

Thuộc tính sinh mệnh của Trương Vinh Phương cũng chính thức đột phá hạn 10, biến thành [Sinh mệnh: 9-10].

Hắn cẩn thận ghi nhớ hiện tượng này, tạm gác lại quan sát sau.

Nếu sau này Quan Hư công khiến điểm sinh mệnh tăng lên một cách khả quan, vậy thì hắn có thể sẽ cân nhắc đến việc chủ tu Quan Hư công.

Ngày 7, tháng 7.

Trong dãy núi liên miên bất tận ở phía đông Thanh Hòa Cung, mây mờ bao phủ cả rừng lá cây xanh thẫm.

Ở giữa biển cây thấp thoáng bóng dáng một tiểu đội đang thong thả leo lên lưng chừng núi.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 2 tuần trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ