- Home
- Khoa Huyễn
- [Dịch] Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật
- Tập 1: Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật – Thư Lão (c1-c10)
[Dịch] Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật
Tập 1: Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật – Thư Lão (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật
Một tia chớp loé qua tấm màn mưa, xuyên qua khung cửa sổ trong suốt, chiếu sáng từng giá sách bên trong thư viện. Từng giọt mưa rào đã xua tan đi cái ngột ngạt, oi bức của mùa hè, khiến không gian xung quanh mát mẻ hơn đôi chút.
Trần Mặc đi lang thang bên trong thư viện, đôi mắt không ngừng tìm kiếm những cuốn sách ở trên kệ.
Khi đi đến góc cua, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy mũi mình đau nhói. Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi hắn, khiến Trần Mặc có chút choáng váng.
Hắn lập tức bịt mũi, lui về sau mấy bước. Lúc này, Trần Mặc mới nhìn rõ người vừa mới đụng vào hắn, là một cô gái.
Tóc cô đen huyền, buộc thấp đơn giản, trước trán có hai sợi tóc mái giống như râu rồng. Đôi mắt cô trong sáng, nhu hoà, nhìn vô cùng dịu dàng tao nhã. Cô mặc áo phông trắng và quần jean cực ngắn, đôi chân thon thả trắng mịn lộ ra ngoài không khí, kết hợp với hơi thở hoang dã thoang thoảng khiến người ta nhìn mãi không chán. Có lẽ đây không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng đó chắc chắn là cô gái thoải mái nhất mà hắn từng thấy.
Thanh tú!
Đây là ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu Trần Mặc.
Hắn thấy mình có chút thất thần, liền bình tĩnh lại rồi nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.”
Cô gái xoa xoa cái trán, cười với Trần Mặc rồi quay đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô gái, Trần Mặc cảm thấy mũi mình có chút đau xót, nhưng mùi hương nhàn nhạt để lại trên chóp mũi khiến hắn không khỏi nhớ về bộ dáng của cô.
Trần Mặc cúi đầu, tiếp tục nhìn quanh giá sách. Không bao lâu sau, hắn lại nhìn thấy cô gái vừa rồi.
Hai người mỉm cười rồi đi qua nhau. Mùi thơm nức mũi khiến Trần Mặc không khỏi ngoái đầu nhìn theo bóng lưng của cô.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm lớn rơi xuống thư viện đi kèm theo những tiếng la hét nhỏ to. Cô gái cũng bị tiếng sấm đột ngột này làm cho giật mình, bóng lưng run lên mạnh mẽ. Trần Mặc cũng cảm thấy thót tim, cổ hắn bất giác co rút lại.
Khi tiếng hét vừa dứt, bên trong kệ sách bên cạnh truyền ra một tiếng động lớn. Trần Mặc nheo mắt, nhìn thấy kệ sách trên đầu cô gái kia đang từ từ rơi xuống.
“Cẩn thận.”
Trần Mặc không nói nhiều, lập tức xông về phía cô gái.
Rầm!
Trần Mặc cảm thấy có thứ gì đó đập vào đầu , hai tay hắn ôm lấy cô gái rồi ngã nhào về phía trước. Hắn lại được cảm nhận mùi hương quen thuộc xộc vào chóp mũi của mình một lần nữa.
“Có người đụng ngã kệ sách…”
“Có bạn học đang bị đè bên dưới, mau đến giúp đỡ.”
“Mau gọi xe cứu thương.”
Một cơn đau ở đầu truyền đến bất ngờ, khiến ý thức của Trần Mặc trở nên mơ màng. Trước khi bất tỉnh, hắn nghe thấy giọng nói ồn ào phát ra từ thư viện.
….
….
Không biết đã qua bao lâu, Trần Mặc mới dần dần khôi phục ý thức. Hắn vừa nhìn lên thì thấy một cánh cổng màu vàng cao hàng trăm mét. Trên cánh cổng có viết rất nhiều chữ cái đọc không hiểu, còn trên cửa chính lại được lấp đầy bởi những ký hiệu dày và đơn giản. Trần Mặc cảm thấy những thứ này rất kỳ quái.
Không phải hắn bị kệ sách đập vào đầu sao?
Đây là đâu?
Quỷ môn quan sao?
(*) Quỷ môn quan: cánh cửa đi xuống địa phủ
Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Trần Mặc, hắn ngơ ngác đứng trước cửa chính. Khi bàn tay Trần Mặc chạm vào cánh cửa, nó đột nhiên mở ra, bên trong có một luồng ánh sáng màu trắng thoát ra bên ngoài, khiến hắn như bị nhấn chìm trong thứ ánh sáng vô tận này.
Sau khi ánh sáng tan hết, Trần Mặc ngẩng đầu nhìn xung quanh. Hắn nhìn thấy những giá sách cao hàng trăm mét được sắp xếp thành từng lớp, phóng tầm mắt nhìn tới cũng không thể nhìn thấy điểm cuối. Bên trên giá sách là những cuốn sách có độ dày mỏng khác nhau đã được xếp ngay ngắn.
Nhìn những giá sách cao ngất này, Trần Mặc cảm thấy vô cùng mờ mịt, giống như hắn đang bị lạc trong một thư viện khổng lồ.
Đây là đâu? Đây là Thư viện ở Địa ngục hay Thư viện ở Thiên đường?
Có phải do mình chết trong thư viện, cho nên bây giờ phải xuất hiện ở thư viện trên thiên đường đúng không?
Trần Mặc đau khổ suy nghĩ, sau đó hắn lấy lại tinh thần, di chuyển tầm mắt nhìn toàn bộ thư viện khổng lồ này một lượt. Nơi này rật sự rất rộng lớn, ngay cả thư viện của người khổng lồ cũng không lớn như vậy.
“Có ai không?”
Trần Mặc nhẹ giọng lên tiếng, nhưng không hề có tiếng đáp trả.
“Có ai không?”
Trần Mặc lấy hết dũng khí, hướng mặt vào thư viện rồi hét to.
“Có ai không?” … “Có ai không?” …
Không ai đáp lại, chỉ có tiếng vọng xa dần.
Trần Mặc di chuyển tầm mắt đến giữa thư viện. Ở đó có một chiếc bàn gỗ đàn tử bình thường, bên trên có đặt một cuốn sách dày nặng, có bìa màu đỏ sẫm đơn giản. Nếu nhìn kỹ ở phía dưới, thì sẽ thấy các công thức, ký hiệu, tổ hợp chữ cái dày đặc được sắp xếp tạo thành những đường nét đậm nhạt phức tạp. Trên bìa sách có dòng tiêu đề được in thiếp vàng: Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Chương 2: Thư Lão
Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật?
Trần Mặc do dự một chút, sau đó bắt đầu mở từng trang sách, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Ồ…
Khi Trần Mặc đang muốn tiếp tục khám phá, bỗng có một bức quầng sáng ở bên trên thư viện rũ xuống mặt đất, sau đó có một bóng người xuất hiện từ không gian rộng mở phía sau hắn.
Đó là một người đàn ông lớn tuổi, mặc áo choàng xám, tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt tinh anh cơ trí, miệng đang nở nụ cười, trông vừa nhân hậu vừa tốt bụng, giống như một ông lão hàng xóm thân thiện.
“Ông lão, xin chào, cho hỏi đây là đâu?”
Trần Mặc chần chừ một chút rồi hỏi, trông ông lão không hề giống người xấu.
“Bên trên không phải đã viết rồi sao? Đứa trẻ may mắn.”
Ông già trả lời, sau đó mỉm cười với Trần Mặc.
“Thư viện Khoa Học Kỹ Thuật.?”
Trần Mặc chỉ vào bìa sách.
“Đúng vậy, ở đây cất giữ vô số công nghệ phục vụ cho nền văn minh mới, cho nên được gọi là Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.”
Sau khi nói xong, ông lão xoay người nhìn những giá sách dài vô tận ở sau lưng. Trần Mặc do dự một chút rồi đi tới đó, sau khi nhìn thấy tiêu đề bên trên những quyển sách này, trong mắt hắn liền lóe lên một tia khó tin.
[Cổng lượng tử], [Siêu hợp kim], [Chỉnh sửa gen và người nhân tạo], [Trí tuệ nhân tạo], [Toán học siêu duy], [Công nghệ chiết xuất chất chống vật chất], [Công nghệ sử dụng và ổn định hạt nhân], [Thuốc khai phá tiềm năng của con người], [Phương pháp và kỹ thuật đánh thức siêu năng lực]……
Giá sách cao gần 100 mét, tất cả đều là sách công nghệ ở mọi lĩnh vực, bao gồm các lĩnh vực công nghệ cao như vật lý, hóa học, sinh học, máy tính, toán học, thông tin, y học và quân sự.
Bên trong, mỗi cuốn sách nói về một loại công nghệ. Bất kỳ công nghệ nào hắn nhìn thấy, nếu đưa nó vào đời sống, chắc chắn có thể thâu tóm danh vọng và tiền tài vô lượng trong tầm tay.
Thư viện này có bao nhiêu sách công nghệ? Trần Mặc quay đầu nhìn về khoảng không sâu không thấy điểm cuối của thư viện, trong lòng không ngừng chấn động.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Mặc vươn tay cầm lấy một cuốn sách, trong tay trống rỗng. Hắn bỗng dưng có cảm giác những 9á sách này hình như không thuộc về thế giới của mình, vì vậy nên hắn không thể nào chạm tới.
Trần Mặc thử thêm vài lần nữa, trong tay vẫn trống rỗng.
Dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không thể chạm vào sách trên kệ, cho nên Trần Mặc đành phải người đàn ông lớn tuổi khi nãy.
“Ông lão, là ta đang nằm mơ sao? Tại sao ta không lấy được mấy quyển sách này?”
Trần Mặc cười khổ, trước mắt là một toà kim sơn, mà hắn chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể chiếm lấy. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này cũng chỉ như thế mà thôi.
“Chàng trai, ngươi không nằm mơ.”
Ông lão chỉ vào cuốn sách màu đỏ sẫm trên bàn: “Hãy viết tên mình lên đó, ngươi sẽ trở thành chủ nhân mới của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.”
Trần Mặc đi đến bàn gỗ, do dự vài giây, sau đó cầm cây bút lông màu đen bên cạnh sách lên rồi viết tên mình trên trang tiêu đề. Vừa viết tên xong, bàn tay của hắn lóe lên một vệt ánh sáng vàng, sau đó mờ dần.
“Trần Mặc.”
Một giọng nói lớn vang khắp thư viện, Trần Mặc không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, không thấy gì cả.
“Không cần để ý, thư viện đang xác minh thân phận của ngươi thôi.”
Ông lão nhìn thấy dáng vẻ của Trần Mặc, cười nói: “Từ nay về sau, ngươi là chủ nhân của thư viện.”
Ông vừa nói xong, khuôn mặt Trần Mặc lập tức nở nụ cười. Hắn không ngờ mình lại có duyên đến vậy..
Trần Mặc hỏi: “Ông lão, ta nên gọi ngài cái gì?”
“Ta là người giám hộ của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Ta không có tên. Ngươi có thể gọi ta là nhân viên quản lý, hoặc ngươi muốn gọi ta như thế nào cũng được.”
Ông lão nhìn Trần Mặc, càng nhìn càng thấy vừa lòng.
“Như vậy sao được. Ngài là người giám hộ nơi đây, chắc chắn ngài đã đọc rất nhiều sách vở, kiến thức vô cùng thức uyên bác. Sách giống như thư, ta sẽ gọi ngài là Thư Lão.”
“Ta không ngờ ta cũng có một cái tên.”
Ông lão cười đắc ý: “Tuỳ ngươi vậy.”
“Thư Lão, ta hiện tại là chủ nhân của thư viện, ta có thể lấy sách được không?”
Trần Mặc nóng lòng đi tới giá sách.
“Ngươi thử xem.”
Thư Lão bật cười.
Trần Mặc vươn người lên kệ sách, nhưng trong tay vẫn trống rỗng, sắc mặt liền trở nên phiền muộn, hắn vẫn không thể nào lấy được sách.
“Tại sao ta không thể lấy những cuốn sách này?”
“Cấp thẩm quyền vẫn chưa đủ.”
Thư Lão lắc đầu: “Ngươi chỉ vừa mới sở hữu thư viện, cấp thẩm quyền của ngươi đang là [Thực Tập Sinh], cho nên ngươi không thể lấy những sách công nghệ cấp cao.”
“Vậy có thể lấy những cuốn sách cấp thấp sao?”
Trần Mặc ngay lập tức nói ngay trọng điểm.
“Đúng vậy, vì cấp thẩm quyền của ngươi là [Thực Tập Sinh], mỗi tháng ngươi chỉ có thể chọn ngẫu nhiên một cuốn sách ở cấp độ Thực Tập Sinh.”
“Các cấp độ là gì thế?”
“Trong sách có viết, tự mình nhìn xem.”
Thư Lão chỉ vào cuốn sách đỏ sẫm trên bàn.
Chương 3: Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp
Trần Mặc liếc mắt nhìn quyển sách đỏ sẫm trên bàn, nhẹ nhàng bước tới rồi mở ra. Quả nhiên hắn đã có thể xem được trang thứ hai, trước khi hắn ký tên mình lên trên sách, bên trong đều là giấy trắng.
Sau khi Trần Mặc đọc nội dung bên trong sách, ánh mắt trở nên ngưng trệ.
Trang nào trong sách cũng có phần giới thiệu sơ lược về từng loại công nghệ, khiến Trần Mặc đọc đến đâu là hoa mắt đến đó.
[Mã nguồn phần mềm diệt vi rút máy tính]. Lĩnh vực: máy tính. Cấp thẩm quyền: Thực Tập Sinh. Giới thiệu sơ lược: Cho phép diệt hầu hết các loại virus máy tính, mã độc và các chương trình độc hại.
[Công nghệ và chế tạo vật liệu gốm mềm]. Lĩnh vực: Hóa học, vật lý. Cấp thẩm quyền: Thực Tập Sinh. Giới thiệu sơ lược: Nhẹ, không dẫn điện, chịu được nhiệt độ cao, chất liệu gốm sứ có độ dẻo nhất định, thích hợp làm vỏ xe ô tô thông thường, vỏ điện thoại di động, vỏ máy tính.
[Bí quyết sắc đẹp]. Lĩnh vực: sinh học, hóa học. Cấp thẩm quyền: Thực Tập Sinh. Giới thiệu sơ lược: bôi ngoài da, làm trắng da, thích hợp làm mỹ phẩm, dùng được cho bà bầu, không ăn được.
[Công nghệ pin lithium cấp thấp]. Lĩnh vực: vật lý, hóa học. Cấp thẩm quyền: Thực Tập Sinh. Giới thiệu sơ lược: pin sạc lithium-ion thông thường.
….
….
Trần Mặc nhìn thấy đa dạng các tên của từng loại kỹ thuật của các lĩnh vực khác nhau, nhưng vì cấp thẩm quyền của hắn mới là thực tập sinh, cho nên không thể thấy các công nghệ cấp cao.
Dù chỉ vậy thôi cũng đủ để Trần Mặc xúc động vô cùng. Nếu có thể áp dụng những kỹ thuật kể trên vào trong đời sống, vậy cũng đủ để tạo ra một cuộc cách mạng kỹ thuật công nghệ quy mô toàn thế giới.
Trần Mặc nhìn thấy quá nhiều loại công nghệ, hắn cảm thấy có chút rối rắm, không biết nên chọn cái nào. Bất kỳ loại nào ở đây đều có thể mang lại cho hắn danh vọng, nhưng vì nhiều món quá nên hắn không biết nên ăn món nào.
“Thư Lão, ngài có lời khuyên gì không?”
Trần Mặc nhìn Thư Lão.
“Muốn ta cho ngươi lời khuyên?”
Thư Lão nói: “Nơi này cất giữ rất nhiều loại kỹ thuật, ngươi muốn chúng giúp ngươi kiếm tiền sao?”
“Đúng vậy, rất nhiều tiền.”
Trần Mặc gật đầu.
“Ngươi nghĩ xem, tiền tài quan trọng hay cơ thể quan trọng?”
Thư Lão hỏi lại.
“Cơ thể.”
Trần Mặc không do dự trả lời. Cho dù có rất nhiều tiền nhưng cơ thể không khỏe mạnh thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Mọi người đều biết đạo lý này.
“Thư Lão, ý ngài kêu ta đừng chọn sách nữa mà ra ngoài chạy bộ, rèn luyện cơ thể sao?”
“Ha ha ha … Ngươi nói rất hay.”
Thư Lão cười ha hả: “Ta hỏi câu này, ví dụ ngươi chọn một loại kỹ thuật và tung ra thị trường, chẳng hạn như công nghệ pin lithium này, cho dù ngươi chưa từng nghiên cứu về công nghệ này, lúc đó người khác sẽ hỏi ngươi nguồn gốc của loại công nghệ này ở đâu, ngươi sẽ trả lời như thế nào? Là do ngươi ăn trộm được sao?”
Nghe Thư Lão nói xong, Trần Mặc khẽ gật đầu.
Thư Lão nói tiếp: “Có những người bụng dạ nham hiểm, nếu ngươi công bố kỹ thuật ra bên ngoài, bọn hắn sẽ cản trở ngươi rồi đánh cắp nó, ngưoi sẽ làm gì? Ngươi chỉ là người bình thường, không quyền không thế, ngươi có thể giữ được nó sao?”
“Không được.”
Trần Mặc lắc đầu. Hắn không hề nghi ngờ lời nói của Thư Lão. Đôi khi cuộc sống còn cẩu huyết hơn cả những bộ phim truyền hình.
“Vì vậy, khiêm tốn giấu tài, hậu thích bạc phát.”
(*) hậu thích bạc phát: tích luỹ nhiều, dùng ít một
Thư Lão thâm thuý nói: “Đây chẳng phải là văn hóa quốc gia ngươi sao?”
“Ta nên làm gì đây? Ta phải chọn như thế nào?”
Trần Mặc đặt câu hỏi.
“Có hai phương pháp, thứ nhất, ngươi chọn một loại kỹ thuật có thể kiếm tiền, nhưng đừng công bố vội, hãy tìm hiểu về lĩnh vực này trước, im lặng nghiên cứu một thời gian rồi sau đó tìm cơ hội phát triển. Thứ hai, ngươi có thể chọn một công nghệ có ích cho ngươi ngay hiện tại.”
“Cái nào thì được?”
Trần Mặc lật sách, vẻ mặt phiền muộn, có quá nhiều loại kỹ thuật, công dụng gần như tương tự nhau, hắn không biết cái nào tốt nhất với hắn.
“Cái nào tốt cho cơ thể nhỉ?”
Thư Lão ẩn ý: “Ngươi thử nhìn danh mục khoa học sinh học xem, đó là “Công nghệ phát triển tiềm năng con người trình độ thấp.”
Theo sự hướng dẫn của Thư Lão, Trần Mặc nhanh chóng lật mục lục phân loại và tìm ra loại kỹ thuật mà Thư Lão đã nói.
[Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp]. Lĩnh vực: sinh học. Cấp thẩm quyền: Thực Tập Sinh. Giới thiệu sơ lược: khai phá tiềm năng cơ bản của cơ thể con người, nâng cao sức sống, tăng cường khả năng miễn dịch, sức mạnh, nhanh nhẹn, khả năng chịu đựng, dẻo dai của con người.
“Không cần phải nói đến mấy việc phát triển tiềm năng của con người. Phiên bản tiên tiến nhất của kỹ thuật này có thể giúp con người phát huy tiềm năng lớn nhất của cơ thể, họ có thể sở hữu sức mạnh siêu phàm nhất, có thể hủy diệt địa cầu, và thậm chí còn kinh dị hơn nữa.”
Thư Lão nói.
“Ồ …”
Trần Mặc tròn mắt, hắn cảm thấy sốc trước những lời của Thư Lão: “Nghe hơi ảo ma nhỉ?”
“Không ảo đâu, không gian con thoi, trường sinh bất lão, phi thiên độn địa, dời núi khai hoang. Những việc nghe như chỉ có trong truyền thuyết này, khoa học đều có thể làm được.”
(*) phi thiên độn địa: bay lên trời, chui xuống đất
Thục Lão nhìn về nơi sâu nhất của thư viện, có chút trầm mặc.
“Cảnh giới tối cao nhất của khoa học chính là thần học.”
Chương 4: Bên trong bệnh viện
“Trong thư viện cũng có những công nghệ này sao?”
Trần Mặc quét mắt nhìn kệ sách, ánh mắt chất chứa rất nhiều hi vọng. Những điều này gần như là giấc mơ cả đời của rất nhiều người, nếu không thì lịch sử cũng sẽ không xuất hiện nhiều thần thoại như vậy.
Thần thoại là do con người sáng tạo nên, mô tả những mong muốn của mình về sự bất tử và sức mạnh.
“Đúng.”
Thư Lão gật đầu: “Muốn lấy thì phải có cấp thẩm quyền cao nhất của thư viện. Nhưng mà ngươi cũng không cần suy nghĩ về điều này, ta chỉ nói sơ qua cho ngươi thôi. Những thứ đó còn cách xa trình độ hiện giờ của ngươi trăm ngàn dặm. Hãy nghĩ về hoàn cảnh bây giờ của mình. [Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp] là những gì ngươi có thể sử dụng ngay lúc này. ”
Trần Mặc suy nghĩ một chút đó. Như Thư Lão đã nói, công nghệ phát triển tiềm năng con người này thực sự là cuốn sách có ích với hắn nhất. Khai phá tiềm năng thể chất, học một chút võ thuật, lỡ có vào thư viện bị kệ sách đập vào đầu cũng không bị choáng váng mà ngất đi.
Anh hùng cứu mỹ nhân, không phải lần nào may mắn như lần này.
“Vậy ta chọn cuốn này.”
“Chắc chắn chưa?”
Thư Lão nói.
“Chắc chắn, thân thể là nền tảng cho mọi thứ.”
Trần Mặc nói thêm: “Kiếm tiền là chuyện sớm muộn, không cần vội.”
Thư Lão hài lòng gật đầu, xoè lòng bàn tay năm ngón, một quầng sáng từ bầu trời bên trên thư viện rơi xuống, một cuốn sách xuất hiện trên tay ông ta.
Cuốn sách phát ra một ánh sáng nhàn nhạt, hơi giống như một hình chiếu 3D. Thư Lão nhẹ nhàng chụp cuốn sách lên đầu Trần Mặc. Đầu óc của hắn bị chấn động, một lượng lớn thông tin hiện lên trong đầu, khắc sâu vào trong trí nhớ.
“Có phải một tháng sau ta mới có thể nhận một cuốn sách khác đúng không?”
Trần Mặc vừa hỏi, vừa suy nghĩ về công nghệ phát triển tiềm năng của con người.
“Không nhất thiết. Ngươi có thể ra ngoài để đọc thêm sách. Cứ 100 cuốn sách, ngươi có thể lựa chọn một loại kỹ thuật, cho đến khi ngươi đọc được 1000 cuốn sách, ngươi có thể tăng lên cấp thẩm quyền tiếp theo.”
Thư Lão nói.
“Một ngàn?”
Trần Mặc suýt chút nữa phun ra một búng máu.
Khái niệm một ngàn cuốn sách khoa học là gì? Người bình thường cả đời cũng không được xem 200 cuốn sách. Một ngàn cuốn sao sao? Đọc tới chết luôn sao?
“Điều kiện tăng cấp có chút khó quá không?”
“Không khó như ngươi nghĩ đâu. Cái đầu hiện tại của ngươi khác với người thường. Đó là một bộ não siêu phàm. Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật không thể cho ngươi miệng ăn núi lở. Ngươi cần phải cố gắng học tập mới có thể nâng cấp thẩm quyền lên cao hơn.”
Thư Lão thâm thuý nói.
“Đã hiểu.”
Trần Mặc gật mạnh đầu.
“Được rồi, ngươi đã hôn mê một khoảng thời gian rồi, nên tỉnh đi thôi, hôn mê lâu như vậy không tốt cho thân thể.”
Thư Lão nói: “Sau này ngươi muốn tiến vào thư việc, chỉ cần mở sách ra, ta sẽ xuất hiện.”
“Vậy làm sao để đi ra?”
Trần Mặc nhìn quanh, không thấy lối ra ở đâu cả.
“Đóng sách lại.”
Thư Lão chỉ vào cuốn sách màu đỏ sẫm. Trần Mặc liền vươn tay đóng quyển sách lại, thân ảnh của Thư Lão từ từ biến mất.
Cái bàn gỗ chính giữa thư viện bỗng nổi lên một cánh cửa cao ba thước, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. Bên trong cánh cửa có một vòng xoáy màu đen lơ lửng ở giữa, lấm ta lấm tấm những viên ánh sáng xanh đang xoay tròn. Nó hơi giống một cổng không-thời gian trong một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Trần Mặc đi tới cánh cửa, quay lại nhìn thư viện rồi bước vào bên trong.
….
….
Tại bệnh viện nhân dân Tân Hải.
Trần Mặc toàn thân chấn động nằm trên giường, ánh mắt có chút mờ mịt. Chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Trần Mặc cảm thấy đầu mình hơi đau, sau đó hắn liền phát hiện, trong đầu mình hình như có một đoạn ký ức, đó là nội dung của cuốn sách [Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp].
Thư viện Khoa Học Kỹ Thuật thực sự tồn tại?
Trần Mặc vui mừng, nhắm mắt lại một lần nữa. Cánh cổng cao 100 mét lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, một luồng ánh sáng màu trắng bao phủ lấy Trần Mặc, sau đó hắn lại xuất hiện trong thư viện quen thuộc ngập tràn sách, nhìn không thấy điểm cuối.
Không phải là mơ giữa ban ngày!
Trần Mặc rời khỏi thư viện, ánh mắt tràn đầy niềm vui. Đột nhiên, mùi thuốc sát trùng xộc vào chóp mũi, khiến hắn lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn xung quanh.
Hình như đây là phòng bệnh, Trần Mặc cảm thấy có chút đau đầu, sờ lên bên trên thì phát hiện một cục u ngay chính giữa cái trán. Hắn thử ấn xuống một cái thì lập tức cảm giác đau thấu tim can ùa đến.
Đột nhiên, Trần Mặc cảm thấy tay phải truyền đến cảm giác nặng nề. Hắn nghiêng đầu nhìn thì thấy một cô gái đang nằm trên cánh tay hắn, ngủ thiếp đi.
Chương 5: Tiểu Ngư
Là cô gái trong thư viện?
Trần Mặc trong nháy mắt đã nhận ra, đó là cô gái hắn đã lao đến cứu ở trong thư viện. Trần Mặc không nhúc nhích vì sợ đánh thức cô gái, hắn cứ để cô ngủ như vậy thêm một lúc nữa.
Ánh mắt của Trần Mặc lướt qua thân hình của cô gái, trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay của hắn đột nhiên có chút rung động. Một lúc sau, Trần Mặc cảm nhận được động tĩnh trên cánh tay mình. Hắn nhìn qua thì thấy cô gái cũng đang ngẩng đầu nhìn mình.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Cô gái vội vàng buông tay Trần Mặc, sắc mặt có chút ngượng ngùng.
“Ừ.”
Trần Mặc cười gật đầu: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Ba ngày, bác sĩ nói ngươi bị chấn động nhẹ, cũng không có vấn đề gì lớn cả. Cám ơn ngươi đã cứu ta trong thư viện.”
“Không sao đâu.”
Trần Mặc nhìn thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi của cô gái, cảm thấy có chút xót xa: “Ba ngày qua, ngươi đều ở đây chăm sóc ta sao?”
“Vâng.”
Cô gái ngượng ngùng gật đầu: “Cô giáo chủ nhiệm của ngươi có tới thăm ngươi. Bác sĩ nói ngươi không bị gì nghiêm trọng, qua một đoạn thời gian thì sẽ tự động tỉnh lại nên không thông báo cho gia đình ngươi, kẻo họ lo lắng. Vì vậy ta đã quyết định sẽ ở đây chăm sóc cho ngươi.”
“Cảm ơn.”
Ánh mắt Trần Mặc trở nên nhu hoà.
“Đây là chuyện ta nên làm, ngươi đã cứu ta một lần.”
Cô gái nói: “Tên ta là Hà Tiểu Ngư, Ngư trong ngư dân đánh cá, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Ngư.”
“Ta tên là Trần Mặc, Mặc trong trầm mặc.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai má Tiểu Ngư càng lúc càng hồng hào, nhất thời cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo.
Ục ục…
Âm thanh phát ra từ dạ dày phá vỡ bầu không khí lãng mạn đang nhen nhóm. Tiểu Ngư bật cười, còn Trần Mặc thì đỏ mặt, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Hai ngày nay ngươi chỉ được truyền dịch dinh dưỡng chứ chưa có ăn gì cả, để ta đi mua chút đồ ăn cho ngươi.”
Tiểu Ngư đứng dậy rồi rời đi. Trần Mặc nhìn xuống cái bụng đói của mình, hận sắt không thành thép, tại sao lại sôi bụng ngay lúc này chứ.
Không lâu sau, Tiểu Ngư trở về, tay xách thêm một cái túi: “Ngươi vừa mới tỉnh dậy, không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, ta mua cho ngươi một bát cháo. Nếu ăn không đủ no, ta sẽ đi mua thêm.”
“Cảm ơn.”
Trần Mặc vươn tay định nhận lấy cái túi, liền phát hiện tay trái của mình vẫn còn cắm kim truyền dịch.
“Ta sẽ giúp ngươi ăn.”
Tiểu Ngư cầm thìa, đút từng ngụm cháo tới miệng Trần Mặc. Động tác của cô êm ái, nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác như cô đang chăm sóc bạn trai của mình.
Trần Mặc cảm thấy rất vui, hắn không ngờ cô lại chăm sóc mình đến vậy. Nhìn Tiểu Ngư đút từng thìa cháo cho mình, Trần Mặc có thể cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người đang nằm ở giường bên cạnh, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ.
Ánh mắt của hai người thỉnh thoảng lại chạm nhau, khiến hai má của Tiểu Ngư đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên cô chăm sóc một người khác phái liên tiếp ba ngày như vậy. Các y tá đều nghĩ rằng hai người có quan hệ tình cảm với nhau. Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng ngại ngùng, nhưng Trần Mặc là người đã cứu cô, người nhà của hắn cũng không đến, chỉ có cô mới có thể chăm sóc hắn. Lau người, xoa bóp cơ thể đều là chính tay cô làm, cho nên khi nãy mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Tiểu Ngư nhớ đến những lúc mình sờ soạng cơ thể của Trần Mặc trong ba ngày nay, nhất thời cô không dám nhìn thẳng mắt hắn.
Sau khi đút cháo cho Trần Mặc xong, Tiểu Ngư lấy từ trong túi ra một xấp giấy màu đỏ có hình Mao chủ tịch bên trên, sau đó cô đưa cho hắn.
“Lúc chúng ta ở trong thư viện, có một cô gái bị sấm sét làm cho hoảng sợ, lỡ tay làm đổ giá sách. Cô gái có đến đây để xin lỗi, đây là số tiền mà cô ấy muốn đền bù cho ngươi, một vạn tệ.”
“Được rồi, cứ để đó đi. Trông ngươi có vẻ rất mệt mỏi, ngươi nên về trước nghỉ ngơi đi.”
Trần Mặc nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Tiểu Ngư, cảm thấy có chút xót xa.
Tiểu Ngư nhìn Trần Mặc, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau cô mới gật đầu, xách túi đứng lên.
“Buổi chiều ngươi có đến không?”
“Có”
Tiểu Ngư dừng chân lại, lỗ tai có chút phiếm hồng, cuối cùng gật đầu rồi cuống quít rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Tiểu Ngư, Trần Mặc trở nên thất thần, khóe miệng bất giác nở nụ cười, hận không thể nhảy xuống giường ngay lập tức.
Sau khi quan sát phản ứng của Tiểu Ngư, Trần Mặc biết mình có cơ hội với cô ấy. Sau một thời gian dài không yêu ai, sự xuất hiện của Tiểu Ngư đã khiến hắn bồi hồi trở lại.
Anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó nhận lại chân tình của mỹ nhân. Kịch bản cũ rích này không ngờ lại xảy ra với hắn.
Chương 6: Một ngày may mắn
Sau một hồi cao hứng, Trần Mặc nằm lại trên giường, tiếp tục suy nghĩ về việc phát triển tiềm năng của con người.
Xế chiều hôm đó, Tiểu Ngư đến như đã hẹn.
Trần Mặc cũng đã bình phục, hắn kiểm tra tổng quát cơ thể một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì xảy ra rồi mới làm thủ tục xuất viện.
“Chúng ta đi ăn cơm đi. Ta đã ba ngày không có ăn cơm, hôm nay nhất định phải tự thưởng cho bản thân.”
Trần Mặc sờ sờ bụng của mình rồi nói.
“Để ta mời ngươi, xem như là ta báo đáp ngươi đã cứu ta.”
Tiểu Ngư đứng bên cạnh Trần Mặc, cô nhớ tới cảnh chăm sóc Trần Mặc mấy ngày nay, trong lòng có chút chột dạ.
“Không, ta mời ngươi, cám ơn ngươi đã chăm sóc ta ba ngày nay.”
Trần Mặc lấy tiền vừa nhận được lúc buổi trư ra : “Cô gái kia bồi thường khá nhiều. Hôm sau ngươi giúp ta trả lại tiền cho cô ấy nhé. Cô ấy cũng là học sinh, tiền thì cũng là tiền người nhà. Sự việc ngoài ý muốn như vậy thì bồi thường tiền chữa trị là đủ rồi.”
Trần Mặc đưa số tiền còn lại cho Tiểu Ngư. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi nhận lấy số tiền, ánh mắt của cô bỗng có chút thay đổi.
Sau khi ăn một bữa cơm đơn giản, Trần Mặc lại rủ Tiểu Ngư đi xem phim. Hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai người đang dần dần được rút ngắn.
Sau khi đưa Tiểu Ngư trở lại ký túc xá, Trần Mặc cũng trở lại ký túc xá của mình.
Trần Mặc phát hiện bầy sói trong phòng vẫn chưa trở về, hắn liền trực tiếp nằm ở trên giường. Nằm xuống không bao lâu, thông báo WeChat trong điện thoại vang lên, là tin nhắn của Tiểu Ngư, Trần Mặc nóng lòng mở ra xem, hắn cảm thấy cuộc sống của mình bỗng chốc trở nên vô cùng đặc sắc.
“Tiền đã trả lại cho cô gái kia rồi, cô ấy nhờ ta nói lời xin lỗi với ngươi.”
“Không sao, có lẽ ta nên cảm ơn cô ấy mới đúng, nhờ cô ấy mà cuộc sống của ta đã trở nên thú vị hơn.”
Trần Mặc lại nhắn thêm một tin: “Ngày mai có rảnh không?”
“Ngày mai cuối tuần, ta muốn đến thư viện để làm bù những bài tập còn thiếu trong ba ngày vừa rồi.”
“Đúng lúc ta cũng muốn đi thư viện, đi cùng nhau nhé.”
Trần Mặc mỉm cười, hắn không hề kiếm cớ mà thực sự muốn đi thư viện một chuyến. Thư Lão có nói rằng, nếu đọc 100 cuốn sách nghiên cứu khoa học kỹ thuật thì mới có thể lựa chọn một loại kỹ thuật. Hắn nhất định phải học hỏi, nhất định phải tiến bộ mới có thể tăng cấp thẩm quyền của mình.
“Được, tám giờ sáng ngày mai nhé. Ngươi vừa mới xuất viện hôm nay, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong ký túc xá nữ, Tiểu Ngư để điện thoại xuống, ánh mắt cô trở nên ngượng ngùng, khoé miệng ẩn hiện một nụ cười. Đột nhiên, điện thoại trong tay Tiểu Ngư bị đoạt đi, một khuôn mặt đang cười nham nhở xuất hiện trước mặt cô.
“Tiểu Ngư, trong mắt ngươi có chứa xuân thuỷ, mặt mày ngươi hoa đào nở rộ. Ngươi xin nghỉ phép ba ngày để chăm sóc anh hùng, có chuyện tốt xảy ra sao?”
“Không không không.”
Tiểu Ngư có chút chột dạ: “Ngươi trả lại điện thoại cho ta.”
“He he, ngươi đang chột dạ.”
Cô gái cười: “Kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng kinh điển. Để cho ta xem tin nhắn của ngươi”.
“Lý Nhược Hi, ngươi trả lại điện thoại cho ta.”
Tiểu Ngư ngay lập tức tóm lấy tay cô gái, cố gắng giật lấy chiếc điện thoại.
“Ta nên cảm ơn cô ấy, nhờ cô ấy mà cuộc sống của ta đã trở nên thú vị hơn. 8 giờ sáng mai ở thư viện, ngươi nghỉ ngơi sớm đi. Ây da, cây cải trắng phòng chúng ta sắp bị người khác đào đi rồi a.”
“A, Nhược Hi chết tiệt, ngươi trả lại điện thoại cho ta.”
Một màn ồn áo náo nhiệt xảy ra bên trong ký túc xá nữ đại học Tân Hải.
….
….
Ngược lại, tại ký túc xá nam của Đại học Tân hải, Trần Mặc cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn đang nhắn tin với Tiểu Ngư, bỗng dưng không nhịn được mà cười to.
Hôm nay chính là ngày may mắn nhất trong cuộc đời của Trần Mặc. Hắn có cơ hội sở hữu Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, sau đó thì gặp được một cô gái tốt là Tiểu Ngư. Trần Mặc cảm thấy tương lai của mình thật tươi sáng.
Chương 7: Bộ não siêu phàm
Nhắn tin với Tiểu Ngư xong, Trần Mặc vứt điện thoại sang một bên, nhặt cuốn sách toán cao cấp lên, sau đó bắt đầu lật xem. Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên ngưng trệ, những công thức khó hiểu bên trong cuốn sách nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn.
Sau khi xem thêm mười trang nữa, Trần Mặc vẫn nhớ rõ ràng các công thức, định lý, thậm chí cả quy trình giải bài của từng trang trước đó.
Chuyện gì đã xảy ra? Hắn đã có khả năng xem một lần liền nhớ sao?
Trần Mặc đột nhiên nhớ tới lời nói của Thư Lão, cái đầu hiện tại của hắn không giống người thường, mà nó đã là một bộ não siêu phàm.
Trần Mặc nhanh chóng lật lại trang đầu tiên của cuốn sách, nóng lòng nhìn xuống. Hắn đọc sách rất nhanh, chỉ chưa đầy nửa phút đã đọc hết một trang. Những công thức, định lý và những đoạn giải thích, phân tích đều khắc sâu trong đầu hắn, ngay cả khi hắn đóng sách lại, nó vẫn rất hiện lên rõ ràng.
Trần Mặc nhéo bắp tay một cái, rất đau, đây không phải là mơ giữa ban ngày.
Trong lòng hắn lúc này vô cùng vui sướng, Trần Mặc tiếp tục lật sách bằng tốc độ rất nhanh, không đến nửa canh giờ hắn đã xem được một nửa quyển sách.
Quy tắc tích phân Leibniz, Phương pháp nhân tử Lagrange, Định lý Cauchy (Bất đẳng thức trung bình cộng và trung bình nhân), định luật Gauss (toán giải tích) … Dù Trần Mặc chỉ xem qua một lần, nhưng hắn có thể hiểu và nắm rõ các công thức, định lý và hướng dẫn bên trong cuốn sách, không chỉ vậy, các biến thể của những công thức đó cũng nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn.
Chưa bao giờ việc học toán cao cấp lại đơn giản đến vậy.
Trần Mặc mừng rỡ, tiếp tục lật sách. Một giờ sau, hắn lật đến trang cuối cùng rồi đóng sách lại. Những công thức, định lý toán học hiện lên dày đặc trong đầu Trần Mặc, thậm chí hắn còn nhớ rõ những công thức đó đang nằm ở trang nào.
Trần Mặc vui ngất trời, không ngờ môn toán cao cấp từng khiến hắn khổ sở vô cùng lại dễ hiểu đến vậy. Lúc này, Trần Mặc mới nhận ra, có lẽ việc học cũng không quá khó.
Trần Mặc cất kỹ cuốn sách toán cao cấp, sau đó tiện tay cầm cuốn sách vật lý phổ thông ở bên cạnh rồi tiếp tục phấn đấu. Dường như tinh thần ham học hỏi của Trần Mặc đã được kích thích, khiến hắn không thể kiềm chế mà chỉ muốn đắm chìm vào trong trạng thái học tập.
Khi Trần Mặc đang đọc sách đến nhập thần, một đám người từ bên ngoài ký túc xá bước vào. Khi nhìn thấy Trần Mặc thần sắc sáng láng đọc sách vô cùng vui vẻ, bọn hắn lập tức cảm thấy kỳ quái.
“Tên tiểu tử này bị kệ sách đập vào đầu nên bị điên rồi sao?”
Tên mập nói đầu tiên.
“Hình như vậy.”
Lưu Đức, người đeo kính đang đứng bên cạnh, trả lời. Ba người còn lại cũng gật đầu.
Âm thanh năm người thì thào nói chuyện đã kéo Trần Mặc từ trong quyển sách ra ngoài, hắn nhìn đám tên mập một lúc lâu rồi mới đóng sách lại.
“Trở về từ khi nào thế?”
Tên mập nói: “Ta có nghe nói lúc ngươi nằm viện thì có một mỹ nữ đến chăm sóc cho ngươi, nhưng vì ngươi vẫn còn chưa tỉnh, nên chúng ta không muốn quấy rầy ngươi, không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
Trần Mặc cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Trần Mặc, ngươi đang đọc sách gì vậy?”
Một người cao gầy, nhìn rất giống một cây tre di động, đi tới chỗ Trần Mặc. Người nọ nhìn thấy cuốn sách vật lý trong tay hắn, vẻ mặt trở nên kỳ quái: “Trần Mặc, ngươi bị kích thích gì sao?”
“Cây tre nói rất đúng, ngươi có tâm sự thì đừng giấu trong lòng, cứ nói đi, lão nạp sẽ hết lòng khuyên nhủ ngươi, cứ nín nhịn như vậy thì không tốt cho sức khỏe đâu.”
(*) lão nạp: danh xưng của người đi tu.
Một nam sinh có vóc dáng nhỏ con nhất phòng ký túc xá cũng lên tiếng. Hắn tên là Phổ Nguyên, hay còn được gọi là Phổ Nguyên Đại Sư.
“Cút, ta thì có thể có chuyện gì? Ngươi nên đi mở đạo cho “nữ thí chủ” của ngươi đi a.”
“Ha ha ha ha…”
Đám người cười như điên, nếu Trần Mặc có thể nói ra câu này, chứng tỏ hắn không có việc gì thật.
“Trần Mặc, ta nghe nói cô gái mà ngươi cứu đã chăm sóc cho ngươi tận ba ngày. Cô gái tốt như vậy, ngươi có thích không?”
Tên mập ghé vào tai Trần Mặc rồi thì thầm với vẻ mặt hóng chuyện. Nghe đến cái tên Tiểu Ngư, khoé miệng Trần Mặc không tự chủ được, nhếch lên một nụ cười.
“À, ta hiểu rồi.”
Tên mập ý vị thâm trường vỗ vỗ vào vai Trần Mặc, cười hắc hắc, sau đó hắn quay trở lại chỗ của mình: “Các đồng chí, để kỷ niệm sự trở lại của vị anh hùng trong phòng ký túc xá của chúng ta, cùng chơi một ván game nào.”
(*) ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, tỏ ra nguy hiểm
“Không phải ngươi muốn đi ăn đêm à?”
“Ta sẽ order gà sau, bây giờ ta đang cảm thấy hơi đầy bụng, ăn không nổi nữa.”
“Á đù, sao ta nghe có gì đó sai sai?”
….
….
Năm người bật máy tính đăng nhập trò chơi, còn Trần Mặc thì tiếp tục tập trung vào cuốn sách.
Chương 8: Khuê mật
Ngày hôm sau, Trần Mặc lê người rời khỏi giường. Hắn rửa mặt xong xuôi rồi đi tới thư viện. Tối hôm qua hắn đọc sách đến mê mẩn, xem qua toàn bộ chương trình học chuyên ngành trong trường đại học đến tận hai giờ sáng, sau đó mới yên tâm đi ngủ.
Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên với Tiểu Ngư, nếu chỉ vì ngủ nướng mà để lỡ hẹn thì thật sự rất mất mặt.
Khi Trần Mặc đến thư viện, hắn nhìn vào nơi xảy ra tai nạn hôm đó. Giá sách đã được dọn dẹp sạch sẽ, trông như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn đi đến đó, cầm vài quyển sách Phân Tích Dược Tính Đông Y Toàn Tập ở trên kệ rồi đi đến khu tự học.
Thư viện vào buổi sáng cuối tuần cũng không có quá nhiều người, có lẽ mọi người giờ vẫn còn đang ngủ nướng. Trần Mặc nhìn quanh khu tự học một lần, sau đó chọn vị trí ở trong góc rồi ngồi xuống, bắt đầu tiến vào trạng thái học tập.
Không lâu sau, Trần Mặc cảm thấy có động tĩnh ở xung quanh, hắn quay lại thì thấy Tiểu Ngư đã ngồi xuống bên cạnh mình. Cả hai người đều không nói cụ thể mình sẽ ngồi ở tầng nào, nhưng không ngờ lại cùng ăn ý chọn tầng này để gặp nhau.
“Còn khó chịu trong người không?”
Tiểu Ngư liếc hắn một cái.
“Không.”
Trần Mặc khẽ lắc đầu.
“Ngươi học y à?”
Tiểu Ngư chỉ vào chồng sách Phân Tích Dược Tính Đông Y Toàn Tập.
“Cảm thấy khí huyết dâng trào, muốn biết thêm một chút thôi.”
Câu trả lời của Trần Mặc khiến ánh mắt của Tiểu Ngư loé sáng một chút, không biết đang nghĩ cái gì mà đột nhiên mặt cô trở nên đỏ bừng, sau đó Tiểu Ngư bắt đầu tập trung vào cuốn sách trước mặt.
Thư viện lại chìm vào im lặng.
Toàn bộ sự tập trung của Trần Mặc đều đặt vào những cuốn sách, ánh mắt vô cùng chăm chú. Những hình ảnh dược liệu trong cuốn sách, giới thiệu sơ lược và tác dụng của chúng đều được hắn ghi nhớ trong đầu
Lý do Trần Mặc chọn sách y học rất đơn giản. Trong công nghệ phát triển tiềm năng con người, nếu muốn kích thích các tiềm năng thì cần phải sử dụng thuốc. Nhưng Trần Mặc hiện tại không có công nghệ lẫn dụng cụ, cho nên không thể bào chế ra được thuốc, vì vậy hắn chỉ có thể đi từng bước một.. Việc đầu tiên chính là cần phải hiểu rõ tên từng loại dược liệu vì tên mô tả trong sách công nghệ ở trên khác với tên ở ngoài đời.
Tốc độ đọc của Trần Mặc cũng được tăng lên đáng kể, hắn chỉ mất mười giây để đọc xong một trang, tên và tác dụng của từng loại dược liệu đều được hắn ghi nhớ trong đầu.
Không khí trong thư viện tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng động từ bên ngoài truyền vào thì cũng chỉ có tiếng Trần Mặc đang lật sách.
Không lâu sau, Trần Mặc cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái đang ngồi đối diện mình.
Cô gái mặc một chiếc váy ngắn, làn da trắng ngần, cũng có thể xem như là một đại mỹ nhân, chỉ là cô ta còn thiếu một chút khí chất thanh tú giống như Tiểu Ngư.
Lúc này, Tiểu Ngư đang đỏ mặt nhìn cô gái kia, thần sắc của cô có chút khẩn trương.
“Xin chào, ta tên là Lý Nhược Hi, khuê mật của Tiểu Ngư.“
Lý Nhược Hi mỉm cười, đưa tay về phía Trần Mặc.
“Xin chào, ta tên là Trần Mặc.”
Sau khi bắt tay xã giao, Lý Nhược Hi thu tay lại, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn: “Ta thấy bộ dạng vừa rồi của ngươi có vẻ không thích học lắm, ngươi muốn theo đuổi Tiểu Ngư của chúng ta sao?”
Trần Mặc toát mồ hôi hột, không ngờ cô gái này lại thẳng thắn như vậy. Nhưng hắn đúng là đang học tập thật mà.
“Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ coi như ngươi đã thừa nhận.”
Đôi mắt Lý Nhược Hi cong thành hình lưỡi liềm: “Xét thấy lần trước ngươi đã liều chết để cứu Tiểu Ngư, ta sẽ cho ngươi qua cửa lần này. Ta còn có một số chuyện quan trọng muốn nói, ngươi có muốn nghe hay không?”
Trần Mặc nhìn về phía Tiểu Ngư, phát hiện mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đọc sách, cho dù cô cũng không biết mình đang đọc cái gì.
“Muốn!”
Trần Mặc quay đầu lại, lập tức đồng ý.
“Tiểu Ngư nhà ta có biệt danh là Mèo Con, bởi vì cô ấy thích mèo con, và cũng bởi vì tính tình của Tiểu Ngư rất giống mèo con, lúc trầm ổn, hiền lành ngoan ngoãn, đôi khi có chút hoang dã. Mèo con đôi khi cũng hay nghịch ngầm, thích làm nũng, nhưng mà ta chưa nhìn thấy Tiểu Ngư làm nũng bao giờ, không biết ngươi có diễm phúc này không nữa.”
Lý Nhược Hi ý vị thâm trường nói ra. Còn Tiểu Ngư đang ngồi bên cạnh hắn, từ vành tai cho đến cổ của cô đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, cô muốn ngăn cản Lý Nhược Hi, nhưng vì ở đây là thư viện nên cô không dám lớn tiếng. Lý Nhược Hi cũng giả vờ không thấy, không cho Tiểu Ngư không có cơ hội phản bác..
“Vì biệt danh là Mèo Con, nên Tiểu Ngư cũng rất thích ăn cá. Quê của Tiểu Ngư ở gần biển, nên cô ấy rất thích màu xanh nước biển. Cô ấy cao 165cm, nặng 49kg, số đo ba vòng và chiều dài đôi chân thì… muốn biết không? Qua đây, ta sẽ nói nhỏ cho ngươi biết.
Lý Nhược Hi nở nụ cười xấu xa, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Trần Mặc.
Chương 9: Số dư đáng thương
Lý Nhược Hi vừa định mở miệng, thì không biết từ lúc nào Tiểu Ngư đã ngồi bên cạnh cô ta. Lúc này, Tiểu Ngư hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống. Va phải cái hố của bạn thân, còn chưa thấy chỗ tốt đâu mà đã định bán cô, chẳng lẽ sợ cô không có ai yêu sao?
“Ta với Nhược Hi đi vệ sinh một chút.”
Tiểu Ngư không dám nhìn thẳng Trần Mặc, vội vàng kéo Lý Nhược Hi rời khỏi khu tự học.
“Tiểu Ngư, sao ta cảm giác như ngươi muốn giết người diệt khẩu vậy.”
Bị Tiểu Ngư kéo đi, Lý Nhược Hi run rẩy nhìn về phía Trần Mặc: “Đáp án cho mấy câu hỏi vừa rồi, ngươi tự mình “thăm dò” đi nhé, nếu không.. Có người sẽ giết ta mất, nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món ân tình…”
Trần Mặc không ngờ chuyện này lại trở nên ồn ào như vậy. Chỉ có điều, nhờ những lời luyên thuyên của Lý Nhược Hi, hắn đã có thể hiểu sơ qua về Tiểu Ngư.
Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng, Trần Mặc tiếp tục đọc cuốn sách trên tay. Bình thường mọi người hay cúi đầu đọc sách, còn hắn thì lại ngẩng cao đầu đọc sách.
Không bao lâu sau, Tiểu Ngư một mình trở lại chỗ ngồi, sắc mặt của có hơi hồng hồng.
“Vừa rồi Nhược Hi chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng để ý.”
“Cô ấy khá tốt, chỉ đáng tiếc ta vẫn chưa kịp nghe mấy đáp án cuối cùng.”
Lời này nói ra, sắc mặt Tiểu Ngư vốn còn chưa hết hồng thì lại đỏ bừng đến mang tai trong nháy mắt, cô cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Trần Mặc cười cười rồi nhìn vào cuốn sách.
Chỉ trong một buổi sáng, Trần Mặt đã đọc được mười cuốn sách sách Phân Tích Dược Tính Đông Y Toàn Tập. Đây đúng là một kết quả đáng mừng, cộng thêm đêm qua hắn đã đọc được sáu cuốn sách chuyên ngành, tổng cộng được mười sáu cuốn. Thư lão đã nói, đọc và nghiên cứu được một trăm cuốn sách công nghệ thì sẽ có thể nhận thêm một loại kỹ thuật. Đối với Trần Mặc mà nói, đây tuyệt đối là một sự cám dỗ lớn.
Hắn cũng đã tìm được toàn bộ các loại dược liệu cần thiết để tiến hành công nghệ phát triển tiềm năng con người.
Sau khi cơm nước xong, Trần Mặc đưa Tiểu Ngư trở về ký túc xá nữ, nhưng hắn không trở về phòng của mình mà đi ra phía bên ngoài trường học.
[Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp] mà Trần Mặc nhận được cũng không phải chỉ để trưng. Bên trong cuốn sách có bao gồm phương pháp khai phá những tiềm năng trong cơ thể con người, kèm theo đơn thuốc và phương pháp sử dụng.
Nghe có vẻ hơi mơ hồ.
Tuy nhiên, chuyện khai phá tiềm năng thì không thể thực hiện ở trong ký túc xá, hắn cần phải thuê một căn phòng ở bên ngoài trường học, nếu tiến hành công nghệ ở đó thì sẽ không để lộ nhiều điều tiếng.
Gần trường đại học Tân Hải, phòng cho thuê có vẻ hơi đắt, một căn hộ gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh mà những 1300 một tháng (4650k/tháng). Tuy nhiên, nơi này cũng có một vài ưu điểm, đây là phòng để đó không dùng của người ta, cho nên có đầy đủ đồ dùng gia đình, bên trong phòng tắm còn có bồn tắm, rất thuận tiện để cho hắn ngâm thuốc.
Sau khi trả hai tháng tiền thuê nhà và tiền đặt cọc, Trần Mặc cả thấy có chút suy sụp khi nhìn thấy số tiền tiết kiệm ít ỏi còn sót lại trong tài khoản ngân hàng. Về sau hắn nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được, nếu không thì… Thật có lỗi với Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật cường đại này.
….
….
Sau khi dọn dẹp sơ qua căn phòng, Trần Mặc đến chợ thuốc Đông y gần đó để mua những dược liệu cần thiết. Tiền thuê nhà đã khiến hắn vô cùng đau lòng, mà tiền dược liệu lại bồi cho hắn thêm một cú, số dư đáng thương càng trở nên bi thảm hơn.
Đối với cuốn sách [Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp], nếu sử dụng thuốc uống thì chỉ cần một liều, còn nếu tắm với dược liệu thông thường thì cần phải tắm ba lần. Hiện tại mới chỉ là khởi đầu, Trần Mặc không cần nhiều loại dược liệu lắm, hơn nữa còn là những loại thường gặp, bằng không hắn cũng không thể tìm được đầy đủ các loại như vậy.
Trần Mặc mua về hai túi dược liệu nặng mười cân (=5kg), trong đó có 32 vị thuốc, tất cả đều dựa theo số lượng và yêu cầu theo như trong sách, sau đó hắn mài tất cả dược liệu thành bột phấn.
Mười cân bột thuốc tốn hơn 1500 (năm triệu), đó cũng là vì sao hắn lại đau lòng.
Chương 10: Khai phá tiềm năng
Trần Mặc trở lại phòng trọ, dựa theo công thức liền mang một phần thuốc nấu chung với nước, một phần khác thả vào bên trong bồn tắm, sau đó cho thêm nước nóng vào.
Trần Mặc ngược xuôi các thứ mất hơn một tiếng đồng hồ chuẩn bị xong nước thuốc. Hắn nhìn nước trong bồn đen nhánh, bốc lên mùi dược liệu nồng đậm trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó giải thích.
Trần Mặc bất giác nuốt nước bọt, sau đó cảm thấy không còn gì phải luyến tiếc. Nước thuốc này nhìn có vẻ hơi khủng bố, nếu không phải dựa theo công thức trong quyển sách bên trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật thì hắn thật sự không biết đây là cái quỷ gì.
Trần Mặc cởi quần áo, hơi do dự một chút rồi nhảy vào bên trong bồn tắm.
Hít…
Nước thuốc nóng bỏng khiến đôi mắt hắn trợn tròn, Trần Mặc hít vào một ngụm khí lạnh, suýt nữa thì nhảy ra bên ngoài. Dựa theo trong sách, sau khi mài các loại dược liệu này thành bột phấn và hoà trong nước nóng, chúng có thể tinh chế ra một loại hoạt chất có khả năng kích thích tiềm năng trong cơ thể con người và tạo thành thuốc chữa bệnh. Vì Trần Mặc không có dụng cụ để chiết xuất hoạt chất thành thuốc uống nên hắn chỉ có thể làm như vậy thôi.
Đây là loại khoa học quái gì chứ?
Trần Mặc cố gắng chịu đựng sức nóng mạnh mẽ bên trong bồn tắm. Làn da bị hun nóng đến đỏ bừng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, rơi vào bên trong nước thuốc. Chẳng bao lâu sau, cơn mệt mỏi ập đến khiến hắn dựa vào vách bồn tắm, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Trần Mặc mới tỉnh lại.
Cánh cửa Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật khổng lồ ở ngay trước mặt, Trần Mặc không chút do dự đẩy cửa đi vào.
“Thư Lão, cái món đồ chơi hôm trước có tác dụng thật không?”
Sau khi Trần Mặc thấy Thư lão, hắn liền chua xót kể lể: “Ta có cảm giác như mình bị rơi vào một ao nước vừa nóng vừa bẩn.”
“Đương nhiên, cái đó là thuốc chứ không phải sữa tắm, chẳng lẽ ngươi muốn tắm nước thuốc vừa thoải mái vừa thơm tho sao?”
Thư lão cho biết: “Nhiệt độ cao sẽ khiến lỗ chân lông của ngươi nở ra, kích thích tiềm năng hấp thụ vật chất qua da, điều này cũng thúc đẩy tuần hoàn máu, vận chuyển hoạt chất đến toàn bộ cơ thể, tăng hiệu quả của thuốc.”
“Xem ra rất có lý.”
Trần Mặc gãi đầu một cái: “Không biết sau khi ta tỉnh lại thì có biến hóa gì không?”
“Hiện tại đã xong rồi, ngươi đi ra ngoài thì có thể thấy được hiệu quả ngay lập tức.”
Thư lão đáp: “Tiếp theo, ngươi cần sử dụng dụng cụ thích hợp với năng lực của mình, chỉ cần làm theo yêu cầu là được.”
“Hiểu rồi.”
Trò chuyện với Thư lão một lát, Trần Mặc đành khép quyển sách lại rồi rời khỏi Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Sau khi bước ra từ cánh cổng ánh sáng, Trần Mặc từ từ mở mắt ra, vị thuốc Đông y nồng nặc xộc vào khoang mũi khiến hắn tỉnh táo trong nháy mắt, sau đó hắn phát hiện mình vẫn còn đang nằm bên trong bồn tắm.
Trần Mặc ngồi dậy, phát hiện nước thuốc vẫn là màu đen, chỉ có hơi nóng là đã biến mất.
Sau khi rửa sạch phần nước thuốc còn sót lại trên cơ thể, Trần Mặc ngay lập tức phát hiện biến hóa ở trên cơ thể của mình. Hắn đi tới trước gương, ánh mắt biểu lộ thần sắc không thể tin được.
Thân hình hắn đã cao hơn một chút, trên người không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng các đường nét cơ thể trông uyển chuyển hơn, trông rất thoải mái. Hắn gồng người, các bắp thịt giấu ở dưới da ngay lập tức bộc phát ra, trông vừa khoẻ mạnh vừa đẹp mắt.
Lúc này, Trần Mặc đã cảm nhận được sức mạnh vô tận từ trong cơ thể, hắn vẫn chưa quá thích ứng với loại sức mạnh này, theo như trong sách có nói, hắn cần phải luyện tập nhiều hơn để có thể khống chế và thích nghi với loại sức mạnh này.
“Lại đẹp trai rồi.”
Trần Mặc mặc quần áo, sau đó soi gương, sờ sờ cằm rồi nở một nụ cười tự luyến. Hắn dọn dẹp phòng tắm rồi rời khỏi nhà trọ. Trần Mặc đến phòng gym gần trường học làm một cái thẻ hội viên, sau đó vội vàng ăn cơm rồi chạy tới thư viện.
Thư viện vào buổi tối cuối tuần có khá nhiều người. Trần Mặc lựa vài quyển sách chuyên ngành máy tính, đi về phía khu tự học rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngư.
Cảm giác có người đến bên cạnh, Tiểu Ngư quay đầu, sau khi thấy là Trần Mặc thì ánh mắt cô gái hơi sáng ngời. Cô bỗng phát hiện, hình như Trần Mặc có gì đó khác khác.
“Có phải cảm thấy ta đẹp trai hơn đúng không?”
Trần Mặc hạ thấp giọng, thì thầm vào tai Tiểu Ngư. Nghe được những lời này, Tiểu Ngư cười khẽ, không thèm quan tâm người nào đó đang tự luyến mà tiếp tục đọc sách. Khi cô bật cười, Trần Mặc cảm giác được xung quanh có vô số ánh mắt hâm mộ và ghen ghét rơi trên người mình. Nhận ra nơi này không phải chỗ nói chuyện, Trần Mặc bắt đầu tập trung vào cuốn sách ngôn ngữ lập trình máy tính trước mặt.
Vì số dư đáng thương trong tài khoản ngân hàng, hắn phải nhanh chóng tìm cách kiếm tiền. Vì có một bộ não siêu phàm, hắn học cái gì cũng đơn giản và nhanh hơn người khác, đó chính là ưu thế của hắn.
Ở thời đại 4.0 hiện nay, nơi kiếm tiền nhanh nhất chính là Internet. Vậy nên, hắn cần phải thông thạo kỹ thuật máy tính để làm tiền đề.