[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu
Tập 4: Người thừa kế Dược Phẩm Địch Thị (c31-c40)
❮ sautiếp ❯Chương 31: Người thừa kế Dược Phẩm Địch Thị
Địch Cửu từ từ mở mắt, qua một đêm tu luyện, thực lực của hắn lại tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, Địch Cửu còn nhận ra tu luyện ở đây thực sự là không ổn. Nơi này vô cùng thiếu thốn linh khí. Mỗi lần tu luyện đến thời điểm mấu chốt đều cần lượng lớn linh khí, do đó chu thiên vận hành sẽ lập tức bị chậm lại.
Cứ tiếp tục như vậy thì nhất định không phải là cách hay. Địch Cửu đứng dậy thở dài một hơi, hắn biết đây là chuyện không thể giải quyết.
Địa Cầu thiếu thốn linh khí như thế, cho dù hắn có đến bất kỳ thành phố nào khác cũng sẽ như vậy mà thôi.
Biện pháp duy nhất là đi Tiên Nữ tinh tu luyện. Ở đó có dược liệu đỉnh cấp thì nhất định linh khí cũng sẽ dồi dào hơn rất nhiều so với Địa Cầu. Mà muốn đi Tiên Nữ tinh, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Địch Cửu tin rằng dù lúc trước hắn không đưa thẻ báo danh cho Du Hồ Ly thì bản thân cũng không thể thông qua tấm thẻ đó để đạt được tư cách đi Tiên Nữ tinh.
Lạc Bắc mở viện Võ Thuật, tân sinh chắc chắn sẽ không có tư cách đi Tiên Nữ tinh. Tất cả tân sinh đều phải học tập trong một khoảng thời gian dài, sau khi đạt tới một trình độ nhất định thì mới được phép đi tới đó.
Người khác không có cách nào, nhưng hắn thì lại có biện pháp. Hắn còn một cái phi hành khí giấu ở Vong Xuyên sơn mạch, chờ thực lực tăng lên một chút, hắn sẽ nghĩ biện pháp sửa chữa nó.
Nhà hàng Tử Hằng, thành phố Lạc Tân.
Đây là một trong mười nhà hàng tốt nhất tại thành phố Lạc Tân. Nó nằm ở ven biển, nên khách hàng đến đây ngoài được thưởng thức mỹ vị ra thì còn có thể ngắm cảnh biển bao la. Chủ nhân của nhà hàng này chính là người thừa kế Dược Phẩm Địch Thị – Địch Tử Hằng.
Lúc này, Địch Tử Hằng đang ngồi trong căn phòng xa hoa nhất, đối diện với hắn là một phụ nữ trung niên nhìn cực kỳ phú quý. Đối mặt với quý bà cao sang này, Địch Tử Hằng có vẻ không đủ tự tin. Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ hắn, chỉ là mẹ hắn luôn không ở nhà từ khi hắn còn rất nhỏ. Mãi đến ba năm trước, khi ba hắn bị bệnh nặng, mẹ hắn mới trở về để chiếu cố.
– Tử Hằng, con thiếu quyết đoán như vậy, tương lai làm sao có thể điều hành cả một tập đoàn lớn đây?
Sắc mặt người phụ nữ trung niên có vẻ không được tốt lắm.
Địch Tử Hằng vốn đã rất trắng, sau khi nghe người phụ nữ trung niên này nói thì sắc mặt lại càng tái hơn, hắn có chút lo lắng nói:
– Mẹ, dù sao con với anh ấy cũng từng là anh em, lại cùng nhau lớn lên, hay là cứ để anh ấy ký tên…
“Đùng!”
Người Phụ nữ trung niên vỗ bàn, tức giận mắng:
– Đồ không có chí tiến thủ! !! Cái tên Địch Tử Mặc kia cùng con chẳng có một chút quan hệ máu mủ nào. Con không biết cái địa vị này là của ai sao? Đây vốn đều là của cái tên Địch Tử Mặc kia. Con còn tiếp tục như thế này thì những thứ kia sẽ vẫn như cũ không thuộc về con. Mẹ nói thật cho con biết, rõ ràng là Địch Tử Mặc không muốn ký tên…
Sau khi kịch liệt thở dốc mấy hơi, người phụ nữ trung niên kia mới bình tĩnh lại rồi từ tốn nói tiếp:
– Địch Tử Mặc còn sống ngày nào thì vị trí của con còn chưa vững chắc ngày đó. Ngay cả Thẩm Tử Ngữ cũng sẽ không thuộc về con. Con thích người ta như vậy thì có ích lợi gì?
Địch Tử Hằng không nói gì, hắn chẳng hiểu nổi tại sao mẹ mình lại tàn nhẫn như vậy. Nếu không phải đã có kết quả kiểm tra DNA trước đó, dựa theo đạo lý, Địch Tử Mặc mới là con ruột của mẹ a.
Do dự một hồi lâu, hắn mới lên tiếng:
– Mẹ, Thẩm Tử Ngữ…
Dường như biết trước được Địch Tử Hằng định nói gì nên bà ta lập tức hừ một tiếng:
– Tương lai con sẽ biết, Thẩm gia sẽ là sự trợ giúp đắc lực nhất của con.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là một thanh âm:
– Chủ tịch, Thẩm tiểu thư đã tới.
Vẻ mặt giận dữ của người phụ nữ trung niên lập tức trở nên bình thường:
– Mau dẫn cô ta đến đây dùng cơm.
– Vâng.
Sau tiếng trả lời kia là tiếng bước chân xa dần.
Một lát sau, người phụ nữ trung niên mang theo vẻ mặt ôn hòa đi tới trước cửa. Lúcnày Thẩm Tử Ngữ đang được một người phụ nữ dẫn tới.
– Tử Ngữ, dì biết gần đây con bề bộn nhiều việc, nếu không phải thăm dò được chuyện này, dì thực sự không muốn ảnh hưởng tới việc học của con.
Người phụ nữ trung niên cười rạng rỡ đi ra ngoài, chủ động nghênh đón Thẩm Tử Ngữ.
– Con chào dì Tú.
Thẩm Tử Ngữ vội vàng khom người chào, cô biết người phụ nữ trước mặt này là mẹ của Địch Tử Mặc, Hề Tú Mai. Không đúng, hiện tại bà ta đã là mẹ của Địch Tử Hằng.
– Mau vào ngồi đi… Tử Hằng, còn ngẩn người ra đó làm gì?
Hề Tú Mai trừng mắt lườm Địch Tử Hằng ở bên cạnh.
Thẩm Tử Ngữ không vào phòng mà chỉ đứng ở cửa ra vào rồi cúi người lễ phép nói:
– Cảm ơn ý tốt của dì Tú, nhưng con sẽ không vào. Con cũng biết mục đích dì Tú gọi con tới đây. Con đã kết hôn rồi. Đối với con thì kết hôn một lần là đủ, không cần phải thêm lần thứ hai. Hơn nữa, thân thể của con vốn không tốt…
Sau khi trở về từ bệnh viện, chuyện thứ nhất mà Thẩm Tử Ngữ làm chính là tuyên bố với Thẩm gia, dù thế nào cô cũng sẽ không tái giá. Hiện tại cô chỉ hy vọng mình có thể thông qua viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc tiến vào Tiên Nữ tinh, rồi tìm cách kéo dài mạng sống ở đó.
Bởi vì thái độ của cô rất kiên quyết, hơn nữa, chuyện làm ăn của Thẩm gia trong khoảng thời gian này cũng có chút chuyển biến tốt, nên gia tộc tạm thời đồng ý với yêu cầu của cô. Thế nhưng nếu như cô không thể khẳng định bản thân tại viện Võ Thuật thì tương lai vẫn phải tận sức vì Thẩm gia.
Hề Tú Mai cười rạng rỡ nói:
– Dì vừa mới nhận được một tin tức, bệnh viện Ái Bác tỉnh Lâm Xuyên mới xuất hiện một vị bác sĩ chuyên khoa tim mạch phi thường lợi hại. Anh ta có thể cứu sống một bệnh nhân đã được đưa đến nhà xác mấy tiếng. Hiện giờ, bệnh nhân đó đã hoàn toàn khôi phục. Dì nghĩ, con nên tìm đến vị bác sĩ này thử xem.
Thẩm Tử Ngữ hơi ngạc nhiên. Trước đó, cô vẫn tưởng rằng Địch gia không biết bệnh tình của mình, ai ngờ người ta đã sớm biết rõ. Nếu như những gì Hề Tú Mai vừa nói đều là thật, vậy thì vị bác sĩ kia thực sự quá lợi hại a.
Thẩm Tử Ngữ hiểu rất rõ bệnh của mình. Lúc trước cô đến Vong Xuyên Tự, trụ trì Hồng Trần đại sư đã nói cho cô biết, trên Địa Cầu không có cách chữa trị bệnh của cô.
Cô biết Hồng Trần đại sư vô cùng lợi hại. Cho nên dù Lâm Xuyên xuất hiện một vị bác sĩ lợi hại hơn nữa thì cũng không thể chữa khỏi cho cô.
Về phần bệnh của cô đã được Địch Cửu chữa khỏi, cô căn bản là không biết.
Tình huống như hiện tại cô cũng đã gặp nhiều. Cô đến bệnh viện cũng không phải lần một lần hai, nhiều lần nằm viện một khoảng thời gian, sau đó bệnh tình đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.
Thế nhưng những lần chuyển biến tốt đẹp đó, cũng chỉ là bệnh nhẹ đi một phần mà thôi. Bởi vì đã nhiều lần như vậy, nên lần xuất viện này, cô cũng không yêu cầu kiểm tra lại.
– Cảm ơn dì Tú, con chỉ muốn an tĩnh mấy năm để học võ mà thôi. Không quấy rầy dì Tú nữa, con phải đi rồi.
Thẩm Tử Ngữ cúi người chào lần nữa, sau đó lễ phép quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Thẩm Tử Ngữ khuất dần, sắc mặt Hề Tú Mai có chút khó coi. Thẩm Tử Ngữ không gả tới Địch gia, kế hoạch của bà liền không thể thực hiện.
– Mẹ, Lâm Xuyên thật sự xuất hiện một vị bác sĩ lợi hại như vậy sao? Vậy có thể mời anh ta tới khám cho cha được không?
Mặc dù Địch Tử Hằng ngưỡng mộ Thẩm Tử Ngữ đã lâu, nhưng trong lòng cũng không có cùng suy nghĩ với mẹ hắn.
Thẩm Tử Ngữ là chị dâu của hắn, nên nội tâm hắn cũng có chút bài xích. Còn việc nói hắn yêu thích Thẩm Tử Ngữ, lại cưỡng ép an bài Thẩm Tử Ngữ đến đây, hoàn toàn là do Hề Tú Mai chủ trương, áp đặt lên hắn mà thôi.
– Những chuyện này mẹ đã sớm có an bài, không cần con phải bận tâm.
Hề Tú Mai bình tĩnh nói.
– Thật ra con cũng muốn đến viện Võ Thuật…
– Gia sản Dược Phẩm Địch Thị lớn như vậy thì con không nghĩ cách quản lý, còn nói muốn đi viện Võ Thuật. Mẹ cho con biết, tương lai, bất cứ lúc nào con cũng có thể mua tư cách đi Tiên Nữ tinh định cư. Cho nên hiện tại con không được vứt bỏ sản nghiệp của Địch gia để đi viện Võ Thuật. Nếu Dược Phẩm Địch Thị bị phá sản thì tương lai con mới không có cái gì cả.
Hề Tú Mai nói với ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc.
Người phụ nữ vừa đưa Thẩm Tử Ngữ đến đây bỗng tiến lên một bước, thanh âm hơi trầm thấp nói:
– Chủ tịch, vừa mới nhận được tin tức, Địch Tử Mặc đã mất tích, hiện tại còn không rõ tung tích. Trừ cái đó ra, cao ốc Bỉ Ngạn xảy ra mấy vụ án mạng nên cảnh sát Lạc Tân đã phong tỏa nơi đó. Căn cứ vào nguồn tin ngầm, dưới tầng hầm của cao ốc Bỉ Ngạn có một địa điểm tổ chức thi đấu hắc quyền. Hơn nữa, Địch Tử Mặc mất tích sau khi đi tới cao ốc Bỉ Ngạn.
Hề Tú Mai nhíu mày, rồi lập tức nói:
– Đừng chỉ chú ý tới tin tức của Địch Tử Mặc, kệ nó đi.
Chương 32: Đến tận cửa cầu cạnh
Vào thời đại mạng lưới internet bùng nổ như hiện nay, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn thì hành động của Lâm Ba đã được lan truyền ra rộng khắp mọi nơi. Lúc này gần như là tất cả mọi người đều đang bàn về việc ở Lâm Xuyên xuất hiện một bác sĩ chuyên khoa tim mạch cực kì lợi hại, người này tên gọi Lâm Ba.
Hiện tại, Lâm Ba vừa vui cũng vừa buồn. Không những địa vị của hắn tại bệnh viện được tăng lên một bậc, mà tiền lương cũng trực tiếp tăng lên hai cấp. Ngoài ra, hắn còn được bệnh viện Ái Bác trao cho danh hiệu là chuyên gia. Chỉ bằng vào danh hiệu này thôi thì tiền lương có cao hơn nữa cũng không thể sánh được.
Bệnh viện Ái Bác vốn chỉ có hai chuyên gia, hiện tại lại thêm hắn, vậy là xuất hiện ba người rồi. Bình thường, nếu muốn được chuyên gia của bệnh viện Ái Bác khám chữa bệnh, thì phải chi trả một khoản phí rất lớn.
Nhưng điều khiến hắn không hiểu chính là, sau khi trải qua chuyện này, đã có vô số người tới lấy lòng cầu xin, chỉ hy vọng được hắn xem bệnh một lần.
Lâm Ba biết năng lực của mình, mặc dù hắn vẫn được tính là một bác sĩ nội khoa không tồi, nhưng đối với những căn bệnh nan y kia, hắn khẳng định bản thân không thể chữa khỏi.
Bây giờ ngồi ở trước mặt hắn là một đôi vợ chồng trung tuổi, người chồng thiếu mất một cánh tay, hắn thành khẩn cầu xin Lâm Ba:
– Bác sĩ Lâm, tôi chỉ có một đứa con trai, cầu xin ngài hãy ra tay cứu nó. Tôi biết thỉnh cầu của tôi rất mạo muội, nhưng chỉ cần ngài đồng ý, chúng tôi nguyện trả bất cứ cái giá nào…
Lâm Ba thở dài một tiếng, hắn cũng không có biện pháp. Nếu như hắn thật có bản lãnh ấy, đôi vợ chồng này cầu xin như vậy, hắn đã sớm đồng ý rồi.
Thế nhưng bác sĩ Địch rõ ràng là ẩn cư ở đây, và không có dự định xem bệnh cho người nào cả. Nếu không phải là hắn có cơ duyên gặp được Địch Cửu, thì chắc chắn sẽ không biết trên đời này còn có người có y thuật cao siêu như vậy.
– Phịch! !!
Người phụ nữ quỳ trước mặt Lâm Ba và khóc lóc nói:
– Chúng tôi cầu xin ngài.
Người đàn ông lấy tay quệt nhẹ đôi mắt, khẩn cầu nói:
– Tôi đã từng đến Tiên Nữ tinh một lần rồi, nếu như ngài cần dược liệu gì, tôi nguyện ý đến đó thêm một lần nữa tìm kiếm giúp ngài.
– A! Ông đã từng đến Tiên Nữ tinh rồi sao?
Lâm Ba kinh ngạc nhìn người đàn ông này, trong lúc nhất thời hắn quên mất người phụ nữ kia vẫn chưa đứng lên. Đối với Lâm Ba, bất kỳ cá nhân nào có thể đến Tiên Nữ tinh thì đều là tồn tại cao không thể chạm tới.
Mặc dù Tiên Nữ tinh đã xuất hiện mấy năm rồi, nhưng những người có thể đi lên đó đều là phú hào hoặc người có thân phận cực kì đặc biệt, nếu không thì cũng phải là người có năng lượng nhất định.
Người đàn ông gật gật đầu:
– Đúng vậy, tôi đếnTiên Nữ tinh cũng đã lâu rồi, cánh tay này cũng bị mất đi ở trên đó.
Lúc này Lâm Ba mới nhớ ra người phụ nữ kia vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, hắn vội vàng nói:
– Cô cứ đứng lên trước đi, tôi sẽ nói thật cho các người biết.
Thân là một bác sĩ, hơn nữa Lâm Ba cũng có một đứa con trai. Bởi vậy hắn hiểu rất rõ khao khát của đôi vợ chồng này. Nếu như con mình cũng mắc phải bệnh nan y, thì hắn cũng sẽ không màng danh dự mà quỳ xuống đất cầu xin người ta chữa trị.
Chờ đôi vợ chồng này đứng lên, Lâm Ba mới nói cho họ biết sự thật. Liêm Sa Vũ không phải do hắn cứu, đồng thời cũng cho bọn họ biết, người cứu Liêm Sa Vũ chỉ muốn ẩn cư, căn bản là không muốn bị quấy rầy bởi bất cứ chuyện gì.
Địch Cửu đi loanh quanh nửa ngày ở thị trấn Lâm Xuyên, hắn muốn chế tạo một thanh đao thuộc về mình.
Nửa ngày trôi qua, Địch Cửu cảm thấy vô cùng chán nản. Ở Lâm Xuyên này, muốn tìm được chỗ chế tạo ra thanh đao ưng ý, thật sự là quá khó khăn.
Địch Cửu vừa trở lại phòng, thì đã thấy Lâm Ba đang đứng chờ ngoài cửa.
– Bác sĩ Lâm, sao anh lại tới đây?
Địch Cửu nghi ngờ hỏi. Vấn đề của Lâm Ba đã được giải quyết rồi, sao anh ta còn tìm đến đây chứ.
Lâm Ba thấp thỏm lo âu nói:
– Bác sĩ Địch, có một đôi vợ chồng, bọn họ vì con trai của mình, mà một mực quỳ ở trước mặt cầu xin tôi. Tôi biết mình không nên tới đây quấy rầy cậu, chỉ là…
Tài ăn nói của Lâm Ba không được tốt lắm, bởi vậy sau khi nói được đôi câu thì anh ta đã không nói nổi nữa rồi.
Sau khi hắn nói sự thật cho đôi vợ chồng kia biết, thì bọn họ lại càng muốn thỉnh cầu Địch Cửu ra tay cứu giúp.
Lâm Ba cũng tin rằng Địch Cửu sẽ cứu được bé trai kia, hắn rất đồng tình với đôi vợ chồng này.
Địch Cửu thở dài nói:
– Được rồi, đợi lát nữa tôi và ông cùng đi gặp đôi vợ chồng này xem sao.
Y đức của Lâm Ba cũng không tệ, tính cách lại có chút mềm yếu, thấy người khác cầu khẩn như thế liền đáp ứng đối phương là chuyện rất bình thường.
Địch Cửu biết bản thân không cách nào tiếp tục ở lại bệnh viện Ái Bác nữa rồi. Với y thuật của hắn, cộng thêm tính cách dễ mềm lòng của Lâm Ba, chẳng bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người tìm tới nơi này.
Hắn học y không phải là để chữabệnh. Hiện tại chuyện cấp thiết nhất với hắn chính là tu luyện và tu luyện.
Nếu muốn trở thành bác sĩ, thì hắn đã làm từ khi còn ở đại lục Á Luân rồi.
Chờ sau khi cứu được con trai của cặp vợ chồng kia, nếu như có thể nhận được một khoản tiền lớn, hắn sẽ lập tức rời khỏi Lâm Xuyên, sau đó tìm một chỗ an toàn để tu luyện Địch gia Đệ Tứ Đao.
Đợi sau khi luyện thành Đệ Tứ Đao, hắn sẽ sửa lại phi hành khí, rồi đến Tiên Nữ tinh tìm nơi tiếp tục tu luyện…
Thời điểm Địch Cửu và Lâm Ba đi vào khách sạn Lâm Hồ, thì Hồ Thiên Lý sớm đã lo lắng không yên, ông ta đi đi lại lại ở cửa chính.
Nếu không phải sợ quấy rầy thì ông ta đã sớm gọi điện thoại cho Lâm Ba rồi.
– Bác sĩ Lâm…
Lâm Ba vừa xuống xe, Hồ Thiên Lý liền tiến lên nghênh đón, trên mặt tràn đầy vẻ kích động. Sau đó, hắn quét mắt nhìn một lượt, chờ tới khi Địch Cửu đeo túi xách bước ra, trong xe không còn người nào nữa, thì trong mắt hắn lộ rõ vẻ thấp thỏm lo âu, thầm nghĩ.
“Vậy là bác sĩ Lâm không mời được vị cao nhân đã chữa trị cho Liêm Sa Vũ đến sao?”
Lâm Ba biết Hồ Thiên Lý đang lo lắng cái gì, anh ta vội vàng lên tiếng:
– Hồ tiên sinh, vị này chính là bác sĩ Địch cũng chính là người có y thuật cao siêu như tôi đã nói với ông.
– Bác sĩ Địch, đây là Hồ Thiên Lý, bệnh nhân là con của ông ấy Hồ Phi.
Hồ Thiên Lý nghe thấy Lâm Ba nói Địch Cửu chính là bác sĩ sẽ chữa bệnh cho Hồ Phi, liền biết mình vừa rồi đã thất lễ. Ông ta ngay lập tức cúi người chào:
– Bác sĩ Địch, là ánh mắt của tôi kém…
Địch Cửu thật sự quá trẻ, chắc cũng khoảng 20 mà thôi. Bởi vì Địch Cửu trẻ như vậy, cộng thêm trên người đeo một cái túi lớn, nhìn thế nào cũng giống với một phụ tá, vậy nên mới khiến Hồ Thiên Lý thất lễ.
Địch Cửu nhìn cánh tay đã mất của Hồ Thiên Lý:
– Hồ tiên sinh, cánh tay này là do dã thú cắn sao?
Nghe được câu này, chẳng những là Hồ Thiên Lý, mà ngay cả Lâm Ba cũng có chút kinh ngạc nhìn Địch Cửu.
Mặc dù Lâm Ba biết sau khi đến Tiên Nữ tinh Hồ Thiên Lý mới bị mất một tay, nhưng anh ta thật sự không biết đây là do dã thú cắn.
– Đúng vậy, lúc tôi tới Tiên Nữ tinh, đã bị dã thú cắn mất một cánh tay. Khi đó nếu không phải là nhờ may mắn thì có lẽ tôi đã chết ở Tiên Nữ tinh rồi.
Hồ Thiên Lý vội vàng trả lời. Lòng tin của ông ta đối với Địch Cửu bỗng tăng lên rất nhiều.
Cánh tay của Hồ Thiên Lý bị dã thú cắn mất, ngay cả vợ ông ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể ra sao. Thế mà Địch Cửu lần đầu tiên trông thấy thì đã nhìn ra, có thể khẳng định Địch Cửu không phải người bình thường.
Hai mắt Địch Cửu sáng lên:
– Hồ tiên sinh, ông đã từng đến Tiên Nữ tinh sao?
– Đúng vậy, nếu như bác sĩ Địch có gì cần hỏi, tôi mà biết thì nhất định sẽ trả lời không sót một chữ nào.
Hồ Thiên Lý nhanh nhảu đáp. Nghe Địch Cửu nói, ông ta liền biết đối phương dường như rất có hứng thú với Tiên Nữ tinh.
– Được, vậy trước hết hãy dẫn chúng tôi đi xem con của ông đã. Chờ con ông khỏi bệnh rồi, tôi sẽ giúp ông giải độc, sau đó tôi muốn thỉnh giáo ông một vài chuyện.
Địch Cửu gật gật đầu nói.
– Tôi trúng độc sao?
Hồ Thiên Lý ngây người mấy giây mới vô thức hỏi một câu, sau đó hắn liền giật mình hiểu được.
– Khó trách…
Địch Cửu mà không nhắc nhở thì ông ta thật sự không biết bản thân mình bị trúng độc. Hiện tại ông ta đã hiểu vì sao gần đây mình luôn cảm thấy không bình thường.
Hồ Thiên Lý dẫn Địch Cửu và Lâm Ba vào trong phòng.
Lúc này đây tâm tình của Lưu Kỳ Yến vợ ông ta hệt như kiến bò trên chảo nóng.
Thời điểm con trai bà xuất viện, cũng chỉ còn nửa cái mạng, nếu như bây giờ lại không tìm được vị bác sĩ ẩn dật kia, vậy thì chỉ còn nước chờ chết mà thôi.
Trông thấy chồng mình dẫn Lâm Ba tiến vào phòng, Lưu Kỳ Yến lập tức mừng rỡ tiến lên nghênh đón, mở miệng liền hỏi:
– Vị Bác sĩ kia ở đâu?
Chương 33: Sự nguy hiểm của Tiên Nữ tinh
Hồ Thiên Lý trừng mắt lườm vợ mình, sau đó kính cẩn nói với Địch Cửu:
– Bác sĩ Địch, đây là con của tôi, nó tên là Hồ Phi, từ lúc xuất viện đến giờ thì bệnh tình của nó đang ngày càng nặng hơn.
Địch Cửu nói với vợ chồng Hồ Thiên Lý:
– Hai người cứ ra bên ngoài chờ tôi, không cho phép bất kỳ ai đi vào quấy rầy. Lâm Ba, anh đi theo phụ giúp tôi.
Thực ra Địch Cửu không cần phụ tá, sở dĩ gọi Lâm Ba cùng vào, là muốn Lâm Ba học hỏi kinh nghiệm. Còn một lý do khác chính là để Lâm Ba quan sát Ngũ âm Lục Dương Thủ.
Nghe được Địch Cửu cho phép đứng bên cạnh quan sát thì Lâm Ba kích động đến mức không biết nói gì.
Thấy Lưu Kỳ Yến còn đang do dự thì Hồ Thiên Lý liền nói với cô mấy câu, sau đó lôi kéo Lưu Kỳ Yến rời khỏi phòng.
Hắn biết rõ, một khi chọc giận vị cao nhân ẩn dật này thì rất có thể đối phương sẽ phủi tay bỏ đi.
Sau khi vợ chồng Hồ Thiên Lý rời khỏi, Địch Cửu lập tức bước đến phía trước rồi dùng một tay nhấc Hồ Phi lên.
Lâm Ba đã chứng kiến Địch Cửu làm vậy một lần rồi nên không hề bất ngờ.
Khi hắn thấy Địch Cửu nhổ ống dưỡng khí của Hồ Phi ra thì âm thầm cảm thán trong lòng. Cũng may là vợ chồng Hồ Thiên Lý không có ở đây, nếu họ mà nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ phát điên lên mất.
– Lâm Ba, hiện giờ anh chưa thể học được phương pháp này, nên trước tiên tôi chỉ có thể dạy anh một chút thủ thuật nhập môn đơn giản…
Địch Cửu đặt một tay lên ngực Hồ Phi, đồng thời bắt đầu nói rõ một số lý luận y học của hắn.
Bệnh gì cũng có tác nhân gây bệnh. Có thể là do virus cũng có thể là do nguyên nhân khác. Muốn chữa tận gốc, không phải cứ đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân là được, mà phải tìm được nguyên nhân nhiễm bệnh là gì.
Nghiêm chỉnh mà nói thì Hồ Phi liên tục thở dốc không phải do bệnh tim cũng không phải do hệ hô hấp có vấn đề, mà là do thể chất đặc thù khiến máu khó lưu thông.
Tình huống này nhẹ hơn nhiều so với Liêm Sa Vũ, cộng thêm thực lực bây giờ của Địch Cửu cũng mạnh hơn lúc trước nên trị liệu cho Hồ Phi rất là dễ dàng.
Bàn tay Địch Cửu di chuyển quá nhanh, Lâm Ba chỉ có thể cố gắng ghi lại từng câu nói của Địch Cửu.
Vẻn vẹn sau một khắc đồng hồ, cổ tay Địch Cửu bỗng chuyển một cái, Hồ Phi lập tức rơi xuống giường. Địch Cửu lấy ra một viên thuốc rồi nhét vào trong miệng Hồ Phi.
Thời khắc này, toàn thân Hồ Phi đã không còn tím tái, thở dồn dập nữa. Không chỉ có vậy, sắc mặt của hắn cũng trở nên hồng thuận, hiển nhiên là đã chìm vào trong giấc ngủ.
– Địch y sư, bệnh của cậu ấy đã khỏi rồi sao?
Lâm Ba khiếp sợ nhìn Hồ Phi chằm chằm. Anh ta nhận ra mình vừa hỏi thừa, chỉ cần không phải đồ ngốc thì biết Hồ Phi đã khỏe lại.
Thế này đâu gọi là phương pháp chữa bệnh? Đây quả thực là phép thuật của thần tiên a.
Địch Cửu mỉm cười nói:
– Không sai! Bệnh của cậu ta đã tốt, anh đi gọi vợ chồng Hồ Thiên Lý vào đi, tôi còn có mấy câu muốn hỏi ông ta.
– Vâng! Vâng!
Lâm Ba vội vàng chạy ra mở cửa.
Hai vợ chồng Hồ Thiên Lý không rời mắt khỏi cửa phòng. Lâm Ba vừa bước ra thì hai người liền vội vàng lao đến:
– Bác sĩ Lâm, thế nào rồi?
– Đã tốt, hai người tự mình vào xem một chút đi.
Lâm Ba cũng triệt để thả lỏng, y thuật của Địch Cửu lại một lần nữa đổi mới cách nhìn của hắn về y học.
Hồ Thiên Lý và Lưu Kỳ Yến cũng không khách sáo, chỉ mấy bước đã nhào về phía Hồ Phi.
Giờ phút này, Hồ Phi đã không còn thở dốc, toàn thân cũng không còn tím tái, hơn nữa khuôn mặt cậu ta còn phơn phớt hồng. Nhìn con ngủ say, hô hấp đều đều, Hồ Thiên Lý và Lưu Kỳ Yến có thể khẳng định bệnh của con mình đã khỏi rồi.
Sau khi bình tĩnh lãi, Lưu Kỳ Yến lập tức kích động quỳ xuống cám ơn Địch Cửu.
Địch Cửu vội vàng ngăn cản Lưu Kỳ Yến, rồi nhìn Hồ Thiên Lý ở bên cạnh cũng đã kích động đến không nói lên lời và nói với anh ta:
– Hồ tiên sinh, tôi muốn hỏi một ít vấn đề vềTiên Nữ tinh.
– Không dám nhận, không dám nhận, ngài cứ trực tiếp gọi tôi Thiên Lý là được. Bác sĩ Địch, xin mời vào trong ngồi, tôi sẽ kể lại tất cả những gì mình biết.
Hồ Thiên Lý xua tay liên tục, luôn miệng nói.
Địch Cửu cười nói:
– Đã như vậy thì anh cũng nên gọi tên của tôi đi. Kì thật tôi không phải bác sĩ, cũng không có dự định trở thành bác sĩ.
– Vậy anh làm nghề gì?
Hồ Thiên Lý thả lỏng một chút, không tiếp tục xưng hô ngài.
Địch Cửu cười ha ha một tiếng:
– Tôi chính là một thiếu gia không có lý tưởng, làm gì có nghề nghiệp đàng hoàng. Hiện tại tôi chỉ là người được bữa nay lo bữa mai.
– Vậy tôi gọi cậu là Cửu thiếu nhé?
Hồ Thiên Lý rất biết cách nói chuyện, hắn không tin Địch Cửu lại là người như vậy.
– Tùy tiện đi.
Địch Cửu không tiếp tục nói thêm cái gì.
Hồ Thiên Lý đã sắp xếp một gian phòng ở bên trong. Lúc ông ta cùng Địch Cửu đi vào thì Lưu Kỳ Yến đã pha trà.
– Thiên Lý, tôi nghe nói Liên Minh Địa Cầu dự định khai mở hoàn toàn Tiên Nữ tinh. Chẳng lẽ nhân loại sẽ lần lượt chuyển đến Tiên Nữ tinh sao? Người ta đã phát hiện ra những gì trên đó rồi?
Khi Địch Cửu nhận thấy linh khí để tu luyện ở Địa Cầu không đủ, đã sớm có dự định đi Tiên Nữ tinh.
Nếu đã dự định đi tới đó, hắn tự nhiên là phải tìm người hỏi thăm tình huống cụ thể trước.
Vừa nói chuyện, hắn vừa lấy ra một viên thuốc đưa cho Hồ Thiên Lý, ra hiệu Hồ Thiên Lý ăn vào.
Hồ Thiên Lý cực kỳ tin tưởng vào y thuật của Địch Cửu. Địch Cửu nói hắn trúng độc thì không sai được. Hiện tại Địch Cửu đưa cho hắn một viên thuốc, hắn không chút do dự nuốt vào rồi cảm tạ một câu và nói:
– Trong thời gian ngắn, nhân loại tuyệt đối không thể di cư hàng loạt đến Tiên Nữ tinh. Hơn nữa, tôi cho rằng việc Tiên Nữ tinh xuất hiện trongThái Dương hệ không nhất định đã là chuyện tốt.
– Tại sao?
Hồ Thiên Lý hít vào một hơi, ngưng trọng nói ra:
– Trên Tiên Nữ tinh có rất nhiều dã thú đáng sợ. Không đúng, phải gọi chúng là yêu thú hoặc hung thú. Một số hung thú dù dùng súng tiểu liên cũng không thể bắn chết. Bởi vì đã có rất nhiều người chết ở Tiên Nữ tinh, cho nên Liên Minh Địa Cầu mới dự định tăng thêm người tới đó, mục đích chỉ là giúp bọn hắn khai phát Tiên Nữ tinh mà thôi.
– Bọn hắn? Chẳng phải Liên Minh Địa Cầu là do các quốc gia trên toàn thế giới liên hợp thành lập sao?
Địch Cửu nghi hoặc hỏi.
Hồ Thiên Lý cười lạnh một tiếng:
– Liên hợp thành lập? Không sai, trên danh nghĩa thì đúng là như vậy. Nhưng mà một số người có chút dã tâm khi biết Tiên Nữ tinh tồn tại công pháp tu tiên thì đã điên rồi. Hiện tại Tiên Nữ tinh đã không còn như trước, các thế lực tạo dựng địa bàn của riêng mình ở khắp nơi. Hơn nữa họ đều đang điên cuồng mở rộng địa bàn của mình, mục đích chính là giành càng nhiều chỗ tốt mà thôi.
– Không có trật tự sao?
Địch Cửu hơi nhíu mày.
– Bây giờ còn chưa đến trình trạng đó. Người ta đã dựng một quảng trường lớn tại lối vào Tiên Nữ tinh. Trước mắt, quyền khai phá Tiên Nữ tinh vẫn còn nằm trong tay Liên Minh Địa Cầu. Tôi cho rằng loại khống chế này sẽ không thể kéo dài. Một khi những thế lực kia trở nên lớn mạnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ly Liên Minh Địa Cầu.
Hồ Thiên Lý lắc đầu, giọng nói có chút lo lắng.
– Coi như là vậy, cũng chỉ là mấy thế lực khác tách ra mà thôi, hẳn là chưa đến mức uy hiếp được Liên Minh Địa Cầu a?
Hồ Thiên Lý thở dài:
– Tôi đã từng đến Tiên Nữ tinh nên biết yêu thú ở đó đáng sợthế nào. Hơn nữa, tôi còn gặp một con yêu thú có trí tuệ không kém gì con người. Một khi nhân loại tiến vào Tiên Nữ tinh làm chúng nó tức giận, anh nói những yêu thú kia có thể giết hết tất cả mọi người trên Tiên Nữ tinh hay không? Thậm chí là sau đó chúng sẽ lấy những phương tiện để đến Địa Cầu?
Nói đến đây, Hồ Thiên Lý bỗng vung cánh tay áo trống rỗng của mình rồi tiếp tục lên tiếng:
– Lúc đó tôi đang ẩn nấp thì bị một con yêu thú phun lưỡi đao xoắn nát cánh tay. Anh không có nghe lầm, đúng là con yêu thú kia có thể phun ra lưỡi đao.
Dù chuyện đó đã qua rất lâu, nhưng khi nói đến những chuyện này Hồ Thiên Lý vẫn còn sợ hãi. Nếu như không phải là hắn may mắn lại biết chớp thời cơ để bỏ trốn thì trên thế giới này đã chẳng còn Hồ Thiên Lý.
Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, nếu những yêu thú kia có trí tuệ ngang ngửa với nhân loại thì những gì Hồ Thiên Lý vừa nói hoàn toàn có thể xảy ra a.
– Anh cũng không cần phải lo lắng. Nghe nói đã có mấy người thu được công pháp đỉnh cấp. Hiện tại, thực lực của bọn hắn vô cùng khủng bố. Có một người đã đến nửa bước Tiên Thiên, nhảy một cái là có thể vượt qua hơn mười trượng, đây là tôi tận mắt nhìn thấy. Người đó giống như con chim lớn lướt qua không trung.
Hồ Thiên Lý nhớ lại tình huống lúc trước. Tuy rằng ông ta đang an ủi Địch Cửu, nhưng ở sâu trong nội tâm thì ông ta cũng không dám xác định.
Chương 34: Giả Bất Liễu
Địch Cửu lại cảm thấy như thế cũng tốt, nghe đồn rằng người tu luyện tới cảnh giới Võ Vương sẽ có thể bay lượn trên không.
– Những người như thế có nhiều hay không?
Mong muốn đi Tiên Nữ tinh của Địch Cửu trở nên bức thiết, nếu không có nguy hiểm thì đồng nghĩa với không còn thứ gì người tới sau, có nguy hiểm thì người tới sau mới có thể tìm được chút thứ tốt còn sót lại.
Hồ Thiên Lý suy nghĩ một chút rồi nói:
– Tôi đã rời khỏi Tiên Nữ tinh vào khoảng một năm trước, lúc đó nghe nói đã có sáu người đạt tới nửa bước tiên thiên, bây giờ chắc đã có người bước vào cảnh giới tiên thiên thật sự. Suy cho cùng đồ vật tốt trên Tiên Nữ tinh nhiều quá, một khi có duyên lấy được ……
Hồ Thiên Lý bỗng nhiên im lặng, Địch Cửu liền hiểu ra vấn đề.
– Thiên Lý này, lúc đó làm cách nào để đi vào Tiên Nữ tinh vậy? Nếu bây giờ đi vào Tiên Nữ tinh, có cần bên phía liên minh công nhận tôi là học sinh viện võ thuật không? – Địch Cửu hỏi.
Nghe Địch Cửu hỏi, Hồ Thiên Lý nhanh chóng trả lời:
– Khoan đã Cửu thiếu gia, Tiên Nữ tinh là một cái hố to, thiếu gia đừng có đi. Lúc đầu người đi đến đó, ngoài số ít có mai mắn trở về Trái Đất, đa số đều nằm lại ở Tiên Nữ tinh. Người có thể đạt tới cảnh giới nửa bước tiên thiên, đều là vận khí may mắn cho đến mức tận cùng trời đất rồi. Không phải Tiên Nữ tinh không có hàng tốt, ngược lại là ở đó có rất nhiều đồ tốt, chỉ có điều nơi đó vô cùng đáng sợ. Thiếu gia hãy nghĩ lại đi.
Địch Cửu không tiếp tục dò hỏi, hắn cần phải đi đến Tiên Nữ tinh.
Dù Địch Cửu chưa có nói mình muốn đi Tiên Nữ tinh, Hồ Thiên Lý cũng cảm nhận được quyết tâm đi Tiên Nữ tinh của Địch Cửu, gã đành nhăn mặt trả lời:
– Bây giờ thiếu gia muốn đi Tiên Nữ tinh chỉ có cách dùng tiền, lúc trước tôi là do người nhà họ Hồ bỏ ra rất nhiều tiền mới lọt vào danh sách được phép đi Tiên Nữ tinh. Giờ kể cả học sinh viện võ Thuật thật lòng muốn đi Tiên Nữ tinh, cũng phải xem sắc mặt người khác để nói chuyện. Bởi vì Tiên Nữ tinh quá mức nguy hiểm, trước mắt người đi Tiên Nữ tinh cơ bản đều tập trung trong phạm vi quảng trường Tiên Nữ.
– Toàn bộ quảng trường đều có tường laser bảo vệ, Ở trong quảng trường các thế lực lớn muốn đi tìm bảo vật, đều lập tổ đội cùng ra ngoài. Ở quảng trường Tiên Nữ, có một liên minh viện võ thuật Tiên Nữ. Học sinh viện Võ Thuật trên trái đất được tuyển chọn tới Tiên Nữ tinh cũng muốn xin vào liên minh viện Võ Thuật Tiên Nữ để học võ của họ, khi đạt tới một trình độ mới có thể được các thế lực lớn chiêu mộ, sau đó mới có tư cách bước vào Tiên Nữ tinh.
– Ủa vậy làm sao mới có thể mua sắm đồ vật Tiên Nữ tinh?
Địch Cửu rất muốn đi Tiên Nữ tinh ngay bây giờ, có điều vấn đề trước mắt là hắn cũng cần phải học được Địch Gia Thất Đao.
– Hầu hết các vật lấy được từ Tiên Nữ tinh đều được đưa về để tổ chức đấu giá, theo như tôi được biết, ba tháng sau ở Yến Kinh sẽ có một buổi đấu giá đặt biệt bán ra những đồ vật lấy được trên Tiên Nữ tinh. Chỉ là hội đấu giá kia cấp bậc quá cao, tôi cũng không có cách nào kiếm được vé vào cửa. Mỗi một thứ trong buổi đấu giá đều có giá cả cao tới mức làm người ta phải kinh sợ.- Hồ Thiên Lý nói.
Địch Cửu biết bản thân mình bây giờ chẳng những không có tiền, kể cả thực lực cũng không đủ đi đấu giá hội. Trước kia lúc hắn còn ở Tế Quốc trên đại lục Á Luân, cũng đã từng tham gia hội đấu già vài lần rồi.
Hắn biết rõ một khi hội đấu giá đem bảo vật đỉnh cấp ra sẽ khiến cho rất nhiều người mơ ước tới, ai lấy được bảo vật đó, rất có khả năng liền sẽ trở thành kẻ bị giết. Trái đất có khả năng sẽ tốt lên, nhưng thứ mà mọi người coi là bảo vật, đối với Địch Cửu xem ra cũng chả tốt tí nào.
Địch Cửu im lặng một lúc rồi đứng lên nói:
– Cảm ơn anh nói cho tôi biết những tin tức này, bây giờ tôi phải đi rồi.
Hồ Thiên Lý cũng đứng lên
– Cửu thiếu gia, cả nhà tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, số tiền ấy tôi không thể lấy ra được, mong Cửu thiếu gia thông cảm cho.
Địch Cửu vỗ vai Hồ Thiên Lý cười hì hì.
– Cái tôi cần là một khoản tiền lớn, đủ để tôi có thể tham gia hội đấu giá. Số tiền đó anh giữ lại dùng đi, tôi sẽ nghĩ cách kiếm sau.
Hắn không phải vô duyên vô cớ nói câu này, lúc còn ở Tể Quốc hắn điên cuồng chế thuốc để tìm cách có võ căn, hắn vô tình phát hiện ra mấy phương thuốc. Mấy phương thuốc này không thể giúp hắn tu luyện võ thuật, nhưng có trợ giúp rất lớn cho người có võ căn, chỉ có điều hắn không có cách nào tu luyện mà thôi. Đặc biệt là có loại thuốc dùng Hoang Minh Lô làm chủ dược để luyện chế, có thể độ tăng cường sức mạnh và tiến độ tu luyện của người luyện võ. Số thuốc này hắn đã từng lén lút thử nghiệm trên người của đệ tử luyện võ trong Địch Gia.
Dược liệu này trên người hắn còn có một ít, đến lúc đó hắn sẽ chế thêm mấy bình thuốc, một phần để dành bản thân mình dùng, dư thừa thì có thể cầm đi bán đấu giá.
Nghe Địch Cửu muốn đi hội đấu giá, Hồ Thiên Lý chỉ có thể thu hồi thẻ của mình lại. Trong thẻ của hắn còn vài triệu, hắn biết rõ nhiêu đó tiền đi đến hội đấu giá Tiên Nữ tinh cũng không mua được gì.
– Cửu thiếu gia, nếu cậu muốn đi hội đấu giá, thật ra cậu có thể đến Kế gia ở Yến Kinh xem thử.
Hồ Thiên Lý nói.
Không đợi Địch Cửu phải dò hỏi, hắn liền giải thích:
– Kế gia là một gia tộc buôn bán đứng hàng đầu trên thế giới, cũng có thể được xếp hạng trong top 10 trong các gia tộc kinh doanh trên toàn thế giới, Kế Bách Thiện giống như tên của anh ấy là người rất hiền hòa, cũng là một người lương thiện. Đáng tiếc cháu trai dòng chính Kế Hiểu Đinh trúng độc ở Tiên Nữ tinh, tuy rằng được cứu mang về Yến Kinh, nhưng chất độc cậu ta dính phải đến bây giờ vẫn không thể giải. Cha Kế Hiểu Đinh là kế Thang Hoành vì giúp con giải độc cũng đi Tiên Nữ tinh, nghe nói từ sau đó không còn tung tích.
– Ý của anh là tôi tới đó khám bệnh ư?
Địch Cửu lập tức nói.
Hồ Thiên Lý gật đầu:
– Đúng vậy, Kế Bách Thiện có thế lực vô cùng lớn, hắn không những có thể lấy được vé vào cửa buổi đấu giá Tiên Nữ tinh ở Yến Kinh, còn có thể vì con cháu dòng chính trả bất cứ giá nào.
– Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.
Địch Cửu nhìn Hồ Thiên Lý gật đầu.
Hồ Thiên Lý biết hắn thiếu hai thứ để tham gia hội đấu giá, một là không có tư cách đi vào, thứ hai là không có tiền.
Địch Cửu làm việc hay nói chuyện đều dứt khoát, sau khi tạm biệt Hồ Thiên Lý cùng Lâm Ba, hắn lập tức lên tàu đi Yến Kinh.
Thành phố Đái Trình nằm ở biên giới phía bắc của Hoa Hạ.
Hồ Tam Kiều bên trong Thành phố Đái Trình là nơi có phong cảnh đẹp nhất, giá đất cũng cao nhất. Đặc biệt là Tiên Nhân sơn trang trong khu Tam Kiều, nơi này mỗi biệt thự đều được trang hoàng hết sức xa hoa.
Tiên Nhân sơn trang chiếm địa thế tốt nhất tại khu này. Lúc này trong phòng khách của biệt thự, Bỉ Trịnh Sinh đang mặt đầy kính cẩn cúi đầu, bên cạnh Bỉ Trịnh Sinh, ngoài cô gái mặt có sẹo và ông lão kia, thì những người khác đều không có tư cách bước vào.
Trong đại sảnh ngoài Bỉ Trịnh Sinh ra, còn có mười mấy người cả nam lẫn nữ, mọi người đều rất là im lặng ngồi nghe Bỉ Trịnh Sinh giải thích.
Ngồi ở vị trí cao nhất là một người đàn ông thoạt nhìn không lớn hơn bao nhiêu so với Bỉ Trịnh Sinh. Người đàn ông này tinh thần sung mãn, nhìn rất có khí thế. Trên thực tế hắn đã sáu mươi ba tuổi và là sư phụ của Bỉ Trịnh sinh – Giả Duyên.
Nhắc tới Giả Duyên, chỉ cần là người luyện võ thì không có mấy ai không biết gã. Nghe đồn trước khi Tiên Nữ tinh xuất hiện, Giả Duyên đã là cường giả huyền cấp. Sau khi Tiên Nữ tinh xuất hiện, Giả Duyên cũng thuộc nhóm người đầu tiên đi Tiên Nữ tinh. Rất nhiều người đi Tiên Nữ tinh đều đã chết, riêng Giả Duyên thì không, sau khi trở về võ đạo đã đột phá tới địa cấp.
Gã còn có một biệt hiệu là Giả Bất Liễu. Ý là hắn nói ra đều là chính xác, chắc chắn không bao giờ sai.
Chờ Bỉ Trịnh sinh nói cho hết câu, Giả Duyên lúc này mới lạnh lùng lên tiếng:
– Nói như vậy cậu thanh niên tên Địch Cửu cùng con mặt đối mặt đấu trực diện, sau đó giết bảy người của con, rồi thong thả rời đi. Mà con lại bại lộ lôi đài Thái Bình dưới cao ốc Bỉ Hà, bị người ta đuổi chạy tới đây?
Bỉ Trịnh Sinh làm gì còn thái độ kiêu ngạo coi trời bằng vung như lúc trước ở cao ốc Bỉ Hà? Nghe Giả Duyên nói xong thì lập tức quỳ xuống nói:
– Sư phụ, lần này là do bất cẩn, con nhất định sẽ tự mình bắt Địch Cửu tới đây.
Giả Duyên bưng ly trà bên cạnh, ung dung thong thả uống một ngụm, qua một hồi lâu mới bình tĩnh nói:
– Con không phải thua do chủ quan, vì con đã quen sống trong nhung lụa rồi. Con biết ở Hoa Hạ chúng ta để xây lôi đài như lôi đài Thái Bình gian nan cỡ nào không? Mà Lạc tân còn là nơi rất quan trọng, con vậy ma đem nơi này phá tan tành, theo con ta có thể cho con cơ hội hay không?
– Sư phụ……
Bỉ Trịnh Sinh thấy có vẻ không ổn, vội kêu lên.
Giả Duyên giơ tay bảo hắn ngừng lại, nói với cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng kế bên
– Hãy nói xem, đã điều tra ra được gì?
Chương 35: Đi bắt Địch Cửu
– Vâng.
Cô gái đó nói xong thì đứng lên, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào:
– Địch Cửu, con trai cả của Địch Văn Thành ở Yến Kinh, tên thật Địch Tử Mặc. Mẹ anh ta là Hề Tú Mai, người thừa kế của tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị. Năm năm trước hắn rời Yến Kinh, chuyển đến trường Nhất Trung Lạc Tân học lớp 11. Năm lớp 12 Địch Cửu thi rớt, nhà họ Địch cũng không tìm kiếm đường đi khác cho Địch Cửu, mặc kệ anh ta ở lại Lạc Tân. Sau đó Địch Cửu kết hôn với Thẩm gia – Thẩm Tử Ngữ, hơn một năm sau thì hai người ly hôn.
– Nguyên nhân của toàn bộ những việc trên là Địch Cửu chỉ là con nuôi của Địch Văn Thành, Địch Tử Hằng mới thật sự là người thừa kế của tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị. Địch Cửu rời khỏi Lạc Tân, biến mất một năm. Trước đây không lâu Địch Cửu lần nữa xuất hiện tại Lạc Tân, sau đó tìm được việc làm tại Đàm Hạnh đường. Tại Đàm Hạnh đường, anh ta thay mặt Đàm Nguyệt Nguyệt tham dự tiệc sinh nhật Tô Du, sau đó ngẫu nhiên bị Bỉ Trịnh Sinh phát hiện.
Cô ta bỗng ngừng lại rồi đứng sang một bên. Sự tình phía sau thì Bỉ Trịnh Sinh đã kể hết rồi.
Cổ Duyên nhìn Bỉ Trịnh Sinh đang quỳ dưới đất và từ tốn nói:
– Những thông tin này con cũng biết chứ?
– Đệ tử không biết, xin sư phụ trách phạt.
Trán Bỉ Trịnh Sinh lấm tấm mồ hôi. Những việc này, hắn không hề biết chút nào. Thậm chí Địch Cửu tên thật là Địch Tử Mặc hắn cũng vừa mới biết.
Bỉ Trịnh Sinh biết rõ sư phụ mình đáng sợ tới mức nào. Hắn từng có một vị sư huynh dám tự ý lấy danh tiếng của sư phụ để ký hiệp ước với một tên trùm xã hội đen Đông Nam Á. Sau khi sư phụ biết được chuyện này, hắn chẳng còn thấy vị sư huynh đó thêm một lần nào nữa. Việc kinh doanh khu vực Đông Nam Á cũng được giao lại cho một sư đệ khác đi làm.
– Ngay cả những điều này mà con cũng không biết, thế mà vẫn còn dám ra tay. Vậy thì cũng thôi đi, nhưng con lại vì một con đàn bà mà để lôi đài Thái Bình bị niêm phong.
Nói đến đây, Cổ Duyên không thể kìm nén cơn tức thêm được nữa, ông ta lập tức quơ lấy cái ly trước mặt rồi ném mạnh. Cái ly đập vào trán Bỉ Trịnh Sinh.
Máu tươi và nước trà nóng hổi chảy xuống, Bỉ Trịnh Sinh không dám cử động. Thế nhưng trong lòng hắn lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất sợ sư phụ không nổi giận. Sư phụ nổi giận thì cũng đồng nghĩa với việc hắn đã được tha mạng.
– Lục Uyển, con mau nói một chút về tung tích của Địch Cửu đi.
Cổ Duyên xả giận xong, lại tiếp tục nói chuyện.
Người phụ nữ ngồi cạnh ông lấy ra một chiếc máy tính xách tay, hai tay không ngừng múa lượn trên bàn phím.
Chỉ sau một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi thì nàng đã lên tiếng:
– Thời điểm cao ốc Bỉ Hà bị đóng cửa thì Địch Cửu đang ở Lâm Xuyên. Gần đây nhất, tra được từ trên website bán vé thấy Địch Cửu mua vé đi Yến Kinh.
– Sư phụ, đệ tử muốn đi Yến Kinh một chuyến, lần này con sẽ tự mình ra tay, nhất định sẽ xử lý hắn.
Bỉ Trịnh Sinh lập tức khao khát nói.
Hắn hận Địch Cửu thấu xương. Nếu không có Địch Cửu thì có lẽ bây giờ hắn vẫn hưởng thụ cuộc sống tiêu dao tự tại của Hắc Quyền Vương ở Lạc Tân.
Thời gian đắc ý tiêu sái của hắn cũng bởi vì Địch Cửu xuất hiện mà chấm dứt. Hắn biết rõ nếu như võ công của mình không đột phá đến Huyền cấp thì muốn xây lại một chỗ giống cao ốc Bỉ Hà là cực kì khó khăn.
Lần này sư phụ có thể tha mạng cho hắn, rất có thể là vì Tiên Nữ tinh đã mở ra, cần có nhiều nhân lực. Dù là do hắn căm thù Địch Cửu, hay bởi vì thay đổi cách nhìn của sư phụ về mình thì hắn cũng phải mau chóng bắt Địch Cửu về đây.
Cổ Duyên hừ một tiếng:
– Con còn không hiểu sao, Địch Cửu có thể nhẹ nhàng giết Hà Sơn, con có đi thì cũng bị cậu ta giết thôi. Cả vũ lực và trí tuệ thì con đều không phải đối thủ của Địch Cửu.
Trong lòng Bỉ Trịnh Sinh rất tức giận, nhưng hắn lại không dám cãi lời Cổ Duyên.
– Lần này con bại dưới tay Địch Cửu thì nhất định phải tự mình đi một chuyến. Lục Uyển!
Cổ Duyên quay sang nhìn cô gái vẫn đứng bên cạnh.
– Có đệ tử. Lục Uyển khẽ cúi đầu.
Cổ Duyên gật đầu:
– Lần này con và Trịnh Sinh cùng đi Yến Kinh bắt Địch Cửu, thuận tiện mang luôn cả con bé Tô Du kia tới đây cho ta.
– A! !!
Bỉ Trịnh Sinh kinh ngạc kêu lên một tiếng. Sư phụ để Lục Uyển cùng đi với hắn cũng không có gì kỳ quái. Lục Uyển mạnh hơn hắn nhiều.
Đây là do tư chất, hắn có cố gắng cũng chẳng thể theo kịp. Hắn chỉ thắc mắc tại sao sư phụ vừa tức giận hắn vì con bé Tô Du kia mà làm ảnh hưởng đến lôi đài Thái Bình, nhưng bây giờ lại muốn bắt cô ta tới đây.
Cổ Duyên thản nhiên nói:
– Con bé đó khiến cho lôi đài Thái Bình phải đóng cửa, nếu như cứ tùy tiện bỏ qua như vậy thì Cổ Duyên ta làm sao có chỗ đứng tại giới hắc quyền được chứ.
………
Yến Kinh rất lớn, bao gồm khoảng 22 quận.
Theo lời Hồ Thiên Lý thì trang viên của nhà họ Kế nằm tại quận Bình Lộ. Địch Cửu vừa đến Yến Kinh thì lập tức bắt xe đến đảo Thái Nguyệt quận Bình Lộ.
Gọi là đảo nhưng thật ra nơi đó lại là một khu nhà ở cao cấp. Tiểu khu này bị hồ nước bao quanh bốn phía, từ xa nhìn lại giống hệt một hòn đảo. Hòn đảo này có hai lối vào ở hai hướng nam bắc.
Hai lối vào này đều được trông giữ nghiêm ngặt, Địch Cửu còn chưa kịp tới gần thì đã có hai người bảo vệ chặn hắn lại.
– Anh là ai? Tới đây làm gì?
Người ngăn Địch Cửu chính là một bảo vệ khá cao, hắn nhìn chằm chằm vào Địch Cửu với ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
– Kế Bách Thiện mời tôi đến khám bệnh cho Kế Hiểu Đinh, anh định ngăn cản không cho tôi vào sao?
Địch Cửu lập tức lên tiếng. Hồi còn ở Tể quốc thì không có tên gác cửa nào dám cản hắn lại.
Địch Cửu nói vậy mà hai người bảo vệ kia lại chẳng hề sợ hãi. Không những thế họ còn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu lập tức hiểu ra, chắc hẳn không chỉ có mình hắn mò tới cửa nhà này chào mời chữa bệnh. Nhà họ Kế khẳng định đã bị làm phiền rất nhiều nên mới không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào.
Đặc biệt là cái ba lô sau lưng và tuổi của hắn, đây là hai chi tiết tố cáo hắn không phải là lương y được mời đến. Lần này rất có thể hắn sẽ không được vào.
– Ông Kế đã dặn chúng tôi, về sau không cho phép mấy tên rác rưởi giả mạo bác sĩ đi vào trong này, cậu muốn tôi báo động không?
Người bảo vệ dáng người cao ráo gần như trả lại câu nói vừa rồi cho Địch Cửu.
Nếu chỉ vì tiền thì Địch Cửu cũng lười nghĩ cách khác. Nhưng hôm nay hắn tới đây, không chỉ riêng vì tiền, mà còn vì vé vào hội đấu giá.
Ở Địa Cầu Địch Cửu căn bản là không quen biết người nào. Hắn biết nhà họ Kế có thể lấy được vé vào hội đấu giá là nhờ Hồ Thiên Lý chỉ cho.
Hồ Thiên Lý có đủ năng lực để đi Tiên Nữ tinh, nhưng cũng chỉ có thể gợi ý cho Địch Cửu cách kiếm vé vào hội đấu giá, mà không thể giúp được gì thêm.
Địch Cửu biết, nếu như hắn không tìm nhà họ Kế, thì nhiều khả năng sau khi hội đấu giá kết thúc hắn cũng không thế kiếm được vé.
Địch Cửu quan sát tình huống xung quanh một chút, người ở nơi nay không phú thì quý, bốn phía đều được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt. Có điều nếu như hắn thực sự quyết tâm muốn vào thì vẫn có cách.
Trực tiếp xông vào tất nhiên là không được, chỉ có thể lén lút mà thôi.
Trời đã dần tối, Địch Cửu quyết định đêm nay sẽ lẻn vào. Mặc kệ người nhà họ Kế có tin hay không, chỉ cần hắn có thể chữa khỏi cho Kế Hiểu Đinh là được rồi.
Chương 36: Đêm khuya gặp khách đi hóa duyên
Những người sống trên đảo Thái Nguyệt chưa chắc đã là người có quyền cao chức trọng, nhưng chắc chắn họ là những tỷ phú.
Kế gia sống ở phía nam của đảo Thái Nguyệt, nằm cạnh hồ Thái Nguyệt có phong cảnh xinh đẹp, diện tích khoảng chừng hơn mười mẫu. Những nơi như đảoThái Nguyệt Ở Yến kinh, có thể sở hữu mười mẫu đất thì có thể thấy được Kế gia giàu có đến dường nào.
Chỉ là Kế gia có nhiều tiền hơn đi nữa, cũng có những thứ không thể mua được. Ví dụ như cháu trai dòng chính của Kế gia là Kế Hiểu Đinh bị trúng độc, Kế gia cũng phải bó tay hết cách. Sau khi Kế Hiểu Đinh bị trúng độc ở Tiên Nữ tinh, đã mời gần trăm chuyên gia trên khắp thế giới đến chữa trị. Cuối cùng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ được mạng sống cho hắn, mà không có cách nào làm cho hắn tỉnh lại.
Lúc này trong phòng khách của Kế gia, Kế Bách Thiện tự mình tiếp đãi một người đàn ông trung niên cùng một cô gái trẻ.
Người đàn ông đó chính là Du Kiến Phu, bởi vì thất thế mà phải từ Lâm Xuyên đi đến Yến kinh. Cũng may y thuật của Du Kiến Phu rất giỏi, nên được mời về làm viện trưởng của bệnh viện Kế gia. Còn cô gái kia là Du Mộc con gái của hắn.
Kế Bách Thiện cố ý mời Du Kiến Phu cùng con gái của hắn tới nhà làm khách, cũng không phải là bởi vì Du Kiến Phu là viện trưởng bệnh viện Kế gia, mà là bởi vì nghe Du Kiến Phu nói rằng con gái của hắn từng trúng độc rắn vô cũng nguy hiểm, lúc gần chết thì được một vị thần y tên là Địch Cửu cứu sống.
– Tiểu Mộc, con có chắc là bị rắn Đồ Hành cắn không?
Sau khi Kế Bách Thiện nghe Du Mộc kể lại những chuyện xảy ra ở dãy núi Vọng Xuyên thì có chút nghi nhờ hỏi lại.
Rắn Đồ Hành là loài rắn độc mới được phát hiện gần đây, người sau khi bị loại rắn này cắn độc sẽ không phát tác nhanh như rắn Cạp Nong. Nhưng người bị rắn Đồ Hành cắn sau khi nọc độc gặp máu sẽ sinh ra một loại độc tố mới, loại độc tố mới này hiện tại trên thế giới cón chưa có cách chữa trị.
Nếu như những lời Du Mộc nói là thực sự, thì lúc đó Du Mộc không tình cờ được Địch Cửu cứu, mà là gặp cha của nàng trước, cho dù có đưa đến bệnh viện thì cũng chỉ có con đường chết.
Du Mộc gật đầu khẳng định.
– Đúng vậy Kế gia gia, lúc ấy con còn không có nhớ đến. Sau đó con mới nhớ lại đã từng thấy qua loại rắn này trên Nhất Thiên Báo Đạo, cắn con là chính rắn Đồ Hành không thể sai được.
Du Kiến Phu cũng vội vàng nói,
– Du Mộc cũng theo tôi học y nhiều năm, nên sẽ không sai lầm trên phương diện này đâu.
– Vậy có thể liên lạc với thần y Địch Cửu đó không?
Kế Bách Thiện hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.
Du Mộc lắc đầu trả lời:
– Tôi chỉ biết là hắn tên là Địch Cửu, đã từng học y, những chuyện khác thì tôi không biết.
Du Kiến Phu cũng vô cùng buồn phiền, lúc ấy thế mà không hỏi thăm kỹ lưỡng về Địch Cửu. Đến khi hắn đưa cho Địch Cửu tấm danh thiếp, để Địch Cửu đi bệnh viện Ái Bác nhận việc thì đã sớm bị hắn bỏ qua. Theo Du Kiến Phu nghĩ y thuật giỏi như Địch Cửu, làm sao có khả năng đi đến bệnh viện Ái Bác làm một bác sĩ nhỏ nhoi hay thậm chí chỉ là trợ thủ chứ?
Một người như Địch Cửu, chỉ cần thể hiện rõ trình độ y thuật của bản thân, thì các bệnh viện lớn đều sẽ trả lương cao mà còn phải tranh nhau sứt đầu mẽ trán, chứ không phải chỉ là cái danh thiếp nho nhỏ như mình. Lúc ấy Địch Cửu nhận lấy danh thiếp của hắn, khẳng định chỉ là theo lễ phép mà thôi.
– Ta lập tức phái người đi dãy núi Vong Xuyên tìm kiếm vị thần y này, Kiến Phu, cậu cũng giúp ta để ý tin tức một chút. Một khi tìm thấy Địch thần y, xin lập tức nói cho ta biết.
Kế Bách Thiện ân cần nói.
Địch Cửu biết rất rõ những chỗ như đảoThái Nguyệt này, chắc chắn canh phòng rất là nghiêm ngặt, máy quay an ninh cũng được lắp đặt khắp nơi.
Vì phòng ngừa bị máy quay an ninh quay được, Địch Cửu còn cố ý cải trang thành bộ dáng một người đàn ông trung niên.
Khoảng chừng hai giờ sáng, Địch Cửu lại lần nữa len lén đi tới gần đảoThái Nguyệt tìm một nơi ẩn núp. ĐảoThái Nguyệt hoàn toàn được bao bọc bởi một hồ nước lớn, ngoài chỗ hồ rộng ra thì những chỗ khác mặt nước cũng không phải là quá rộng. Địch Cửu chọn nơi mà mặc nước chỉ rộng khoảng mười mét.
Ném hai tấm ván đã được chuẩn bị từ trước xuống nước, Địch Cửu dùng chân khí bao bọc lấy chân nhảy lên tấm ván thứ nhất, không đợi tấm ván này chìm xuống, Địch Cửu đã nhún một cái nhảy sang tấm ván thứ hai, đến tấm ván thứ hai lại lần nữa nhún nhảy lên, rơi xuống bên rìa tường phòng vệ của đảo Thái Nguyệt.
Địch Cửu thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn tường phòng vệ. Tường phòng vệ ở chỗ hắn đứng cũng không cao lắm, chỉ khoảng ba mét. Có điều phía trên của tường đều được giăng lưới điện cao thế, tạo thành lớp tường phòng vệ thứ hai.
Địch Cửu ước tính chiều cao một chút, lấy thực lực bây giờ của hắn, nhảy vào trong là việc rât dễ dàng.
Nhừng lại quan sát một phút, sau khi xác định không có nguy hiểm gì hay có bất kì máy quay an ninh nào, Địch Cửu chân khí bắt đầu dâng lên, hai chân dùng lực nhún nhảy một cái, bật cao hơn ba mét. Lên đến đầu tường, hắn dùng mủi chân trái đạp nhẹ lên bờ tường mượn lực ung dung lách qua đường dây cao thế, sau đó tiếp đất nhẹ nhàng ở trên mặt đất.
Vừa tiếp đất, Địch Cửu không khỏi khựng lại, bởi vì có một đôi mắt đang nhìn hắn. Người nhìn hắn chỉ cách hắn không tới ba mét, thân cao gầy, mặc một bộ đồ hạ hành màu đen. Khuôn mặt hơi vuông, nhìn kỹ thì có thể thấy thân hình không được cân đối.
Vừa nhìn là Địch Cửu liền biết, cái tên này cũng giống như mình, cũng là chờ ban đêm lén lút lẻn tới. Ban đêm hắn lén lúc tới, chỉ là làm ăn với Kế gia. Đối với Địch Cửu thì sự tình mà hắn sắp làm với Kế gia, chỉ là một chuyện làm ăn. Nhưng người áo đen gầy yếu trước mặt này, tuyệt đối mục đích không giống hắn rồi.
– Người anh em, cùng chung một con đường sao.
Người áo đen đột nhiên hỏi.
Địch Cửu khoát khoát tay,
– Ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta bước đường dương quan của ta, chúng ta không liên quan tới nhau, cáo từ.
– Chờ một chút…
Thấy Địch Cửu bỏ đi, người áo đen đột nhiên gọi Địch Cửu lại.
– Ta phải đính chính lại câu nói vừa rồi của ngươi, ta mới đúng là bước trên đường dương quan, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi. Còn nữa, ngươi có thể đến chỗ này mà không bị phát hiện, cũng không phải là bản lĩnh của ngươi mà do công lao của ta.
Không đợi Địch Cửu hỏi lại, hắn chính lần nữa nói ra:
– Ngươi có thể không biết, cái tiểu khu này khắp nơi đều có máy quay an ninh. Ta đã sửa lại hình ảnh tất cả máy quay trên đoạn đường này rồi, cho nên đến bây giờ ngươi còn chưa bị người khác phát hiện. Nếu không thì, hì hì…
Ban đầu Địch Cửu dự định nói một câu với hắn thì đi ngay, nhưng bây giờ nghe người áo đen nói, hắn không muốn đi rồi. Hắn hiểu được, lời nói của người áo đen này là sự thật.
– Làm quen một chút, ta tên là Địch Cửu. Thật ra thì ta tới nơi này, cũng chỉ là gặp một người khách hàng mà thôi.
Địch Cửu đi tới bên cạnh người áo đen, vỗ lên bả vai hắn một cái.
Người áo đen sững sờ nhìn Địch Cửu nhấc tay ra khỏi vai hắn, rõ ràng ban đêm trời rất lạnh, nhưng trên trán hắn lại lấm tấm mồ hôi.
Nếu như nói phương diện tiềm hành thì Địch Cửu không bằng hắn, nhưng chỉ cần một cái vỗ vai này của Địch Cửu, thì Tề Hưởng biết thực lực hắn còn kém mấy con phố.
– Cửu ca thân thủ khá lắm, đệ tên là Tề Hưởng, tới nơi này chỉ là vì hóa chút ít duyên mà thôi.
Sau khi biết rõ thực lực của Địch cửu hơn hẳn mình, Tề Hưởng gọi một tiếng Cửu ca như đã quen thuộc từ lâu. Nói xong đưa tay kéo trên mặt mình, khuôn mặt vuông lúc trước biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt non nớt. Mũi hơi nhỏ, đôi mắt cùng lỗ tai lớn.
Hắn làm sao có thể tin lời Địch Cửu là đi gặp khách hàng, có ai gặp khách hàng lại đêm hôm khuya khoắt lén lút leo tường đi vào, còn phải cải trang nữa chứ.
Địch Cửu nhìn thanh niên gầy yếu này, thầm nghĩ thảo nào đối phương lại phải dịch dung, gương mặt này quá nổi bật, dễ nhận ra quá.
– Cậu thường xuyên đến nơi đây hóa duyên lắm sao?
Tề Hưởng xấu hổ gải đầu.
– Cũng không phải là thường xuyên lắm, đúng là đệ có đi đảo Thái Nguyệt này hóa duyên vài lần, nơi đây hóa duyên tương đối qua loa thôi, các thí chủ ở đây đều rất là phóng khoáng.
– Không tệ, cũng tốt. Cậu cứ đi Hóa ngươi Duyên của cậu đi, chỉ là ta cần cậu giúp một chuyện nhỏ thôi. Ta cần phải gặp Kế Bách Thiện có chút việc, nhưng bảo vệ ngăn cản không cho đi vào, nên đêm khuya ta mới lẻn vào.cậu biết nhà Kế Bách Thiện ở chổ nào không? Có thể giúp ta thay đổi hình ảnh trên máy quay an ninh trên đường được không?
Địch Cửu nhịn cười, cái tên Tề Hưởng này thật đúng là có chút ý tứ.
Hệ thống thông tin máy tính ở Địa Cầu với Tể Quốc hoàn toàn khác nhau, với trình độ máy tính của Địch Cửu, nếu như muốn trở thành cao thủ máy tính nơi đây, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng đối với Địch Cửu hiện tại, cho dù chỉ mất vài ngày, hắn cũng không nguyện ý đem thời gian lãng phí ở trên mặt này.
– Cửu ca là đi gặp khách hàng thật sao?
Lần này đến phiên Tề Hưởng kinh ngạc, hắn quả thực là không nghĩ ra có người khuya khoắt len lén trèo tường đảo Thái Nguyệt, chỉ là vì gặp khách hàng.
Chương 37: Hai cô gái bị bắt
– Đúng vậy, ta đến để gặp khách hàng.
Địch Cửu gật đầu.
Tề Hưởng trả lời:
– Cửu ca, nếu muốn gặp Kế Bách Thiện cũng không dễ đâu, coi như đệ chạy ngược chạy xui giúp anh tìm được nhà của Kế Bách Thiện, anh cũng không thể tới gần được. Nhà Kế Bách Thiện rất đông bảo vệ, còn được trang bị súng thật, chỉ cần ban đêm thấy bất cứ ai có ý đồ đến gần sẽ lập tức nổ súng.
– Cậu không đi nhà Kế Bách Thiện để hóa chút duyên sao?
Địch Cửu không tin lắm hỏi lại.
Kế Bách Thiện giàu có như vậy, còn Tề Hưởng chỉ là một tên trộm, làm sao có thể bỏ qua mỏ vàng này được.
Tề Hưởng nghiêm túc nói:
– Cửu ca đừng nghĩ rằng đệ là phường trộm vặt, thực tế đệ cho huynh biết đệ không phải cái loại đó đâu. Đệ là đường đường chính chính kiếm tiền, hơn nữa còn là người ta cam tâm tình nguyện đưa tiền cho đệ. Kế Bách Thiện là một người lương thiện, cho tới giờ đệ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trộm tiền của ông ta, mà kể cả có muốn trộm cũng không trộm nổi.
Thấy Địch Cửu vẫn không hiểu, Tề Hưởng cũng không giải thích tiếp mà chỉ nói:
– Dựa theo phán đoán của đệ, trước kia Cửu ca chưa từng thấy người nhà họ Kế, cũng không biết gì về Kế gia phải không?
– Đúng vậy.
Ngay cả nhà Kế Bách Thiện nằm hướng nào Địch Cửu còn không biết, tất nhiên là chưa từng đến nhà Kế Bách Thiện.
Tề Hưởng cười ha hả:
– Nếu thế Cửu ca lén lút đi tìm nhà Kế Bách Thiện, cũng giống y hệt như lúc đệ hóa duyên vậy, cùng là hóa duyên như nhau thôi mà. Chắc là Cửu ca quen người có khả năng chữa được bệnh của Kế Hiểu Đinh mới đến báo tin, định nhờ việc này kiếm chút tiền để tiêu xài đúng không?
Địch Cửu cười:
– Cái này đúng. Cậu có giúp tôi không?
Tề Hưởng có thể đoán tới đây đã rất giỏi rồi. Về chuyện mình là bác sĩ, đừng nói Tề Hưởng, mà bất kì một ai khi nhìn thấy hắn đều không thể tin được hắn sẽ trị khỏi cho Kế Hiểu Đinh được.
– Cửu ca, nếu ca tin đệ thì đêm nay đừng đi. Thuật dịch dung của ca rất kém, cứ như vậy xông vào nhất định sẽ bị bắn chết tại chỗ.
Tề Hưởng vẻ mặt vô cùng lo lắng nói.
Theo Tề Hưởng thấy thì thân thủ của Địch Cửu chắc chắn rất lợi hại, bản thân hắn sở dĩ có thể tới lui chỗ này tự nhiên như vậy, hoàn toàn là nhờ vào thiên phú của hắn. Nếu như hắn có thể đi theo bên cạnh Địch Cửu học võ một thời gian thời gian, vậy thì có lợi cho tương lai của hắn hơn.
– Vậy là cậu có cách giúp ta ư?
Địch Cửu nghi ngờ nhìn Tề Hưởng.
Tề Hưởng cười ha hả:
– Kế Bách Thiện còn có một đứa cháu gái tên Kế Hiểu Dung, bây giờ đang học ở Yến Đại. Con bé rất quan tâm tới anh trai mình, nếu như Cửu ca có thể bắt đầu kế hoạch từ Kế Hiểu Dung, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.
– Được vậy thì tốt, cám ơn cậu.
Địch Cửu rất hài lòng với ý tưởng của Tề Hưởng.
……………………………
Đến lúc quay về, Địch Cửu mới biết cái gì là chuyên nghiệp. Tề Hưởng chẳng những có xuồng cao su tự bơm hơi, mà còn tự mình chạy xe đi hóa duyên.
Theo lý thuyết lại người như Tề Hưởng khi đi ra ngoài thường lén lén lút lút, sẽ chọn loại xe có kích thước nhỏ hơn và không nổi bật. Nhưng Tề Hưởng lại lái một chiếc xe việt dã trông rất trâu bò, chỉ khởi động máy thôi cũng vang lên tiếng nổ ầm ầm trong đêm.
– Cửu ca, nghề này kỵ nhất là lúc làm việc lại sợ hãi rụt rè. Làm nghề này như chúng ta, bình thường luôn muốn được thoải mái. Đệ chạy loại xe này, để luôn nhắc nhở bản thân mình, một khi rời khỏi xe nhất định phải cẩn thận.
Gã vừa nói vừa loay hoay ngồi vào ghế điều khiển. Trong lòng Tề Hưởng đã xem Địch Cửu như một người anh thân thiết.
– Tóm lại cậu hóa duyên bằng cách nào?
Địch cửu thuận miệng hỏi lại.
Tề Hưởng lại cười, tiện tay lấy trong túi ra một cái camera cực nhỏ:
– Trong này rất nhiều người kiếm tiền theo cách không sạch sẽ, đệ lấy camera này quay lại làm chứng cứ, sau đó sao chép một phần dữ liệu gửi cho họ, rồi gửi số tài khoản ngân hàng của đệ qua là được.
Địch Cửu nhẩn người nhìn Tề Hưởng, gã này thật sự là nhân tài, dựa vào thiên phú của mình tìm ra một công việc phù hợp.
Tề Hưởng giống như đoán được tâm tư Địch Cửu, nghiêm túc nói:
– Thật ra nghề này cũng rất nguy hiểm, mỗi lần làm đều đi vào lúc rạng sáng. Có vài lần xém chút bị bắt. Đêm qua đệ gặp phải hai kẻ có lai lịch rất lớn, may mắn họ không phát hiện, nếu không lúc ấy đệ chết chắc rồi.
– Sao vậy?
Địch Cửu cũng từng là con ông cháu cha, có điều lúc thành Minh Châu hắn rất có địa vị, chỉ có hắn kiếm chuyện người khác chứ chưa có ai dám trêu chọc hắn cả, cho nên đối với nghề của Tề Hưởng cũng không hiểu rõ lắm.
Tề Hưởng nhỏ giọng:
– Mục tiêu đêm qua của đệ là phường Yến Chân, trời vừa rạng sáng đệ đã nấp ở trên một gốc cây đa phía ngoài tại phường Yến Chân. Sau đó đệ nhìn thấy một chiếc xe trực tiếp dừng ở dưới gốc cây, bắt hai cô gái đi. Bọn họ lúc nói chuyện trên xe bị đệ nghe được, anh biết kẻ bắt người kia là ai không? Là Giả Bất Liễu.
– Giả Bất Liễu là ai?
Địch Cửu kinh ngạc, sau khi tiếp xúc với Tề Hưởng hắn cảm giác Tề Hưởng không phải kẻ nhát gan. Vậy mà khi nhắc tên Giả Bất Liễu giọng hắn có chút run sợ.
Rõ ràng là nói chuyện trên xe không người nào có thể nghe được, Tề Hưởng vẫn thấp giọng tiếp tục nói:
– Giả Bất Liễu tên thật là Giả Duyên, anh không biết cũng bình thường. Người này cực kỳ nổi tiếng, có quen biết với đám thủ lĩnh lính đánh thuê bên Châu Phi. Đệ biết ông ta có tài sản ở Lạc Tân Hoa Hạ tên lôi đài Thái Bình. Chuyện này ít người biết rõ, đệ nhờ làm nghề này mới điều tra rõ ràng được.
Địch Cửu cảm thấy bất ngờ:
– Lôi đài Thái Bình của Giả Bất Liễu?
Địch Cửu sửng sốt hỏi lại:
– Ta nghe nói lôi đài Thái Bình là của Bỉ Trịnh Sinh, sao bây giờ lại thành tài sản của Giả Bất Liễu?
Tề Hưởng cười lạnh
– Bỉ Trịnh Sinh là cái thá gì, thằng cha đó tuy có chút bản lĩnh, nhưng chỉ là con chó của Giả Bất Liễu thôi. Giả Bất Liễu mới là nhân vật lợi hại, ông ta cho dù đi đến đâu cũng đều được tiếp đón nồng nhiệt. Nghe đồn năm đó đại gia kinh doanh dầu mỏ Tovey ở Châu u ra tay xử lý một người đệ tử của Giả Bất Liễu, kết quả người đàn ông tên Tovey đó chết không rõ nguyên do ngay tại căn hộ cao cấp của mình. Tài sản của ông ta dần dần bị người ta mua lại, đại ca đệ nói cho đệ biết, hầu hết tài sản của Tovey đều rơi vào tay Giả Bất Liễu.
– Cậu có một đại ca?
Ánh mắt Tề Hưởng ảm đạm:
– Đúng vậy, năm đó đệ và đại ca kiếm sống ở thành phố Bình Hải, lúc đó việc tụi đệ làm mặc dù không phải chuyện đàng hoàng, nhưng cũng dựa vào sức mình để kiếm cơm, tụi đệ chuyên bán tin tức cho những người cần, cho dù là trong nước hay nước ngoài đều nhận hết. Về sau đại ca bởi vì nhận một phi vụ điều tra ra bí mật của nhà họ Bối, kết quả bị người ta diệt khẩu, nếu như không phải đại ca liều chết bảo vệ, thì năm đó đệ cũng đã chết rồi.
Nói xong, Tề Hưởng nhìn sang Địch Cửu
– Cửu ca, Tề Hưởng đệ lăn lộn trong giới xã hội đen này lâu rồi. Nhưng nhờ đó đệ lại có một đôi mắt biết nhìn người, sở dĩ đệ kể chuyện này cho ra, bởi vì đệ cho rằng Cửu ca là người đáng để đệ tin tưởng. Đệ cũng hy vọng có thể nhận anh làm thầy, đệ biết Cửu ca từng được ở trong môi trường giáo dục rất tốt, nên có chút xem thường….
Địch Cửu cười lớn:
– Ta lúc trước cũng là con ông cháu cha, mặc dù ta không phải dạng tinh thần trượng nghĩa cứu nhân độ thế giúp đỡ người tốt, thế nhưng cũng không phải loại sát thủ giang hồ. Cậu kể lại chuyện lúc nãy đi, người của Giả Bất Liễu bắt hai cô gái đi đâu. Về phần luyện võ, đó là chuyện nhỏ. Sau khi đến chỗ ở của cậu, chỉ cần cậu có võ căn tôi sẽ dạy cậu.
Khi Địch Cửu biết mình có thể tu tiên, vị trí Địch Gia Thất Đao trong lòng hắn càng ngày càng xuống dốc. Tin tức Tề Hưởng có được rất rộng, hắn cần Tề Hưởng hỗ trợ rất nhiều, mà tính nết Tề Hưởng làm Địch Cửu cảm thấy thích thú. Đến lúc đó dạy Tề Hưởng vài đao cũng không sao.
Tề Hưởng mừng rỡ:
– Vâng, Cửu ca. Nghe hai gã kia nói, bọn họ bắt những con cá lọt lưới ở Lạc Tân, hình như có một thằng cha nào họ Địch tới Yên Kinh, họ phải cùng liên thủ với chị Lục Uyển bắt hắn…. Ủa ủa Cửu ca, Anh họ Địch phải không?
Địch Cửu vỗ bả vai Tề Hưởng, vẻ mặt cười như không cười:
– Cậu đoán đúng rồi, người bọn họ muốn bắt chính là ta. Cậu biết ta là kẻ thù của Giả Bất Liễu, còn dám cùng ta học võ hay không?
Chương 38: Nếu rơi vào trong tay ta
Tề Hưởng kích động đứng lên, lớn tiếng nói:
– Cửu ca, Tề Hưởng này chưa biết sợ là gì. Trước kia chỉ là hơi kiêng kị Giả Bất Liễu một chút mà thôi. Nếu bây giờ ta theo Cửu ca học võ, ông ta là kẻ thù của Cửu ca thì cũng chính là kẻ thù của Tề Hưởng này.
– Không nghiêm trọng vậy đâu, cậu ngồi xuống đi
Địch Cửu ra hiệu Tề Hưởng ngồi xuống mới nói:
– Trong hai cô gái bị người của Giả Bất Liễu bắt đi có một người là bạn ta, ta nhất định phải cứu cô ấy, cậu biết bọn họ bị đưa đi đâu không?
Tề Hưởng lắc đầu:
– Không cũng không biết nữa. Ta còn nghe nói bọn họ muốn đi giết chủ tịch tập đoàn dược phẩm Địch Thị là Địch Văn Thành, Cửu ca, anh có phải là người nhà họ Địch….
Địch Cửu xua tay:
– Trước kia có chút quan hệ, nhưng hiện tại ta đã không cón bất kỳ quan hệ gì với cái nhà họ Địch đó nữa. Ta muốn biết bọn họ đi đâu để dễ dàng hành động thôi.
Tề Hưởng nghi ngờ hỏi:
– Ý của Cửu ca là muốn đến chỗ tập đoàn của Địch gia để ôm cây đợi thỏ phải không?
Địch Cửu gật đầu
– Ừ, ta chính là muốn đi ôm cây đợi thỏ.
– Cửu ca, nếu như anh tin tưởng đệ, thì trước hết hãy tới chỗ của đệ ở đi, đệ có thể tìm ra chiếc xe kia đã đi tới đâu.
Địch Cửu nhớ trước đó Tề Hưởng có thể thay đổi hình ảnh trên camera, lập tức hiểu ra Tề Hưởng muốn hack thiết bị giám sát. Hắn không chút do dự đồng ý kế hoạch của Tề Hưởng, cùng Tề Hưởng tới nhà cậu ta.
……………………………………….
Nhà Tề Hưởng cũng không nhỏ, phòng rộng khoảng 200m2. Vừa về tới nhà, Tề Hưởng liền mở máy tính của cậu ta ra. Nhìn hai tay Tề Hưởng lướt trên bàn phím, từng số liệu được cậu ta tìm ra sau đó viết mã sửa đổi của mình vào, Địch Cửu cũng phải chậc lưỡi khâm phục với trình độ tin học của cậu ta, thật đáng sợ.
Sau mười phút, Tề Hưởng bật thiết bị giám sát đầu tiên lên rồi nói:
– Đây là thiết bị giám sát vùng ven phụ cận phường Yến Chân, ta rất rành về việc giám sát vùng này….. Chờ chút, ta tìm ra rồi, chính là ở đây.
Tề Hưởng mở video theo dõi ra, theo hướng biểu tượng trỏ chuột chỉ xuống, Địch Cửu đã thấy chiếc xe đó. công việc tiếp theo cũng khá đơn giản, Tề Hưởng chuyển liên tục màn hình video để theo dõi rồi bắt đầu loại trừ ra. Một tiếng sau, hình ảnh trên màn hình Tề Hưởng dừng lại.
– Cửu ca, tìm được rồi, là chỗ này. Thật không nghĩ tới chỗ này lại là hang ổ của Giả Bất Liễu.
Tề Hưởng ngạc nhiên nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình. Địch Cửu cúi đầu vào xem, cũng hiểu được vì sao Tề Hưởng không đoán ra, chỗ này là phòng ở trong viện dưỡng lão.
– Trốn ở trong viện dưỡng lão à, ý tưởng của ông ta khá lắm. Tề Hưởng, bây giờ ta đi tới đó, cậu lái xe dẫn đường.
Địch Cửu không muốn Tô Du xảy ra chuyện, tính ra Tô Du đã bị hắn làm liên lụy.
– Được.
Tề Hưởng đóng Laptop lại, cất vào trong balo đeo lên lưng.
………………………………………
Nửa tiếng sau, Tề Hưởng và Địch Cửu đã tới bên ngoài viện dưỡng lão.
– Cửu ca, chúng ta đi tuyến đường này, camera trên đường đều bị ta vô hiệu hóa hết rồi.
Tề Hưởng tiện tay vẽ trên máy tính theo một tuyến đường.
– Không, cậu ở lại, một mình ta đi vào đó. Có tình huống gì xảy ra cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau.
Địch Cửu ngăn cản không để Tề Hưởng đi cùng.
…………………………………….
Tô Du tuyệt vọng nhìn hai gã đàn ông trước mắt, giờ phút này tay của nàng và cô của nàng là Tô Thục Phương đều bị trói sau lưng, miệng cũng bị nhét vải.
Nàng bắt đầu có chút hối hận khi đến Yến kinh, nếu như nàng không đến Yến Kinh thì ít nhất cô của nàng không có chuyện gì.
– Nguyễn Thủ, cùng lắm chúng ta đợi trong này thêm một đêm, nếu chưa có tin tức của Bỉ Trịnh Sinh, chúng ta sẽ đem người đi trước.
Một gã đàn ông râu ria ngồi bên trái lên tiếng, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Nguyễn Thủ là tên da trắng xấu xí đứng bên phải cười lớn:
– Quách ca, lo lắng cái gì. Lần này tự mình Lục Uyển tỷ xuất thủ, ta cũng không tin cái gã họ Địch đó có ba đầu sáu tay. Tên ăn hại Bỉ Trịnh Sinh nhờ may mắn nên mới được Giả gia thu làm ký danh đệ tử. Người vô dụng sẽ luôn vô dụng, nếu không cũng không cần chúng ta ra tay.
Lúc Nguyễn Thủ nói chuyện, mắt gã nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Tô Du. Gã vừa nuốt nước miếng vừa nói.
– Nói gì đi chăng nữa, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng mơn mởn….
Quách Uy lạnh lùng nói một câu:
– Cô ta do chính Giả gia yêu cầu bắt trở về để trách phạt sai lầm, cậu không được động vào người cô ta.
– Mẹ nó, để ông đây phải ngủ tại cái chỗ khỉ ho cò gáy này những một ngày, cái gã họ Địch đó đừng để rơi vào tay ta…..
Ánh mắt Nguyễn Thủ lại lướt trên thân thể của Tô Thục Phương
– Còn con nhỏ này dù hơi già nhưng nhìn cũng còn ngon lành lắm.
Không đợi Nguyễn Thủ giở trò với Tô Thục Phương, giọng nói của Địch Cửu đã truyền đến:
– Bây giờ ta chuẩn bị rơi vào tay cậu đây.
Trong nháy mắt, lúc Địch Cửu nhảy xuyên qua cửa sổ, Quách Uy rút súng lục bên hông ra, phản xạ của gã có thể nói là nhanh đến cực điểm.
Nhưng hắn vừa mới rút súng lục ra, ngay cả chốt bảo hiểm còn chưa kịp mở, một đạo bạch quang trực tiếp phóng thẳng vào giữa mi tâm của gã. Địch Cửu sải bước đi đến trước mặt gã, giơ tay điểm vào mi tâm của gã vài cái.
Sau khi thanh chủy thủ được rút ra, không ngờ mi tâm Quách Uy chảy ra rất ít máu.
Từ lúc Địch Cửu ra tay cho đến khi kết thúc, ngoại trừ Quách Uy kịp rút súng ra, Nguyễn Thủ cho đến bây giờ không hề có phản ứng nào.
Sau khi Quách Uy ngã xuống, tới lúc Địch Cửu ngồi xuống chỗ Quách Uy đã ngồi lúc trước bắt đầu ngắm nghía chủy thủ của mình, Nguyễn Thủ mới phản ứng lại, theo bản năng sờ vào bên hông tìm vũ khí.
– Tốt nhất cậu đừng manh động, cậu nên nhớ lúc trước ta đã giết bảy người của Bỉ Trịnh Sinh. Thêm kẻ mới vừa rồi bị ta xử lý là tám. Nếu cậu dám cử động thì cậu sẽ là người thứ chín.
Địch Cửu thờ ơ nói.
Trước đó Nguyễn Thủ nói Địch Cửu không nên rơi vào tay hắn chỉ là khoác lác thôi, bây giờ Địch Cửu tới ngay trước mặt hắn, thì hắn mới là người sợ hơn ai hết. Vài Nguyễn Thủ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Quách Uy, còn Quách Uy chỉ mới rút súng ra thì bị Địch Cửu đánh chết luôn. Nếu như hắn dám động thủ, vậy thì kết cục của hắn cũng chỉ có con đường chết. Lúc này hắn không muốn động thủ với Địch Cửu mà muốn nghĩ cách để có thể thuyết phục Địch Cửu tha cho hắn một mạng.
Lúc trông thấy Địch Cửu, ánh mắt Tô Du lóe lên sự vui mừng, việc Địch Cửu giết Quách Uy ở trước mặt mình nàng cũng không thèm quan tâm tới.
Địch Cửu đe dọa Nguyễn Thủ xong rồi mới đến cởi trói cho Tô Du và Tô Thục Phương
– Tô Du, thành thật xin lỗi. Ta nghĩ lần này là do ta làm liên lụy đến cô.
Hốc mắt Tô Du đỏ lên:
– Cám ơn Địch đại ca. Tại ta chọn sai địa điểm tổ chức vũ hội mừng sinh nhật, để bây giờ ta mất cha mẹ vĩnh viễn, chuyện này không phải lỗi của đại ca.
Tô Thục Phương cũng cảm kích nói:
– Cảm ơn cậu đã cứu Tô Du hai lần, ta tên Tô Thục Phương, là dì của Tô Du.
Nàng hiểu rõ, nếu Địch Cửu không tới, nàng và Tô Du không chỉ bị làm nhục đơn giản như vậy.
– Hai người các cô có tính toán gì không?
Vừa hỏi Địch Cửu vừa lùi về phía sau một bước giơ chân đá ra sau. Nguyễn Thủ vừa rời khỏi hai bước đã bị Địch Cửu đá bay ra xa, ngã vào tủ TV bên cạnh.
……………………………….
– Chỉ cần ta đưa Tô Du vào viện võ thuật Yến Đại thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Tô Thục Phương lập tức nói, nàng hiểu ý của Địch Cửu. Với quyền lực ngầm của Giả Duyên, dù hôm nay nàng cùng Tô Du được cứu, tương lai sau này có khả năng sẽ lại rơi vào trong tay ông ta nữa.
– Thôi được, vậy các cô đi bây giờ đi, chỗ này giao cho ta.
Tất cả camera ngoài bên ngoài đều bị Tề Hưởng khống chế, Tô Thục Phương và Tô Du trốn ra sẽ không bị người khác phát hiện. Ngoài ra trời đã sắp sáng, nếu muốn rời khỏi thì phải đi sớm.
– Ta biết rồi.
Tô Thục Phương biết sự tìnviệc này rất nghiêm trọng, vừa rồi Địch Cửu giết Quách Uy trước mặt các nàng, có thể thấy được Địch Cửu cũng không phải là người đơn giản, nàng và Tô Du nên ít tiếp xúc với loại người này thì tốt hơn.
– Đại ca, anh cẩn thận, ta đi với dì. Ta hứa ta sẽ ở Yến Đại một lòng luyện võ, nếu như tương lai cần ta hỗ trợ, cứ trực tiếp đến Yến Đại tìm ta.
Tô Du thành khẩn nói.
Sau đêm hôm đó cha mẹ nàng đều qua đời, nàng đã hiểu ra được rất nhiều đạo lý. Nàng không nghĩ nhiều như dì của nàng, Địch Cửu cứu nàng, nàng sẽ trả ơn.
– Tốt lắm, chuyện các cô bị bắt cóc và những gì xảy ra ở chỗ này, cứ như bình thường giả bộ không hay biết, không được lộ ra cho bất cứ kẻ nào khác.
Địch Cửu lại dặn dò một câu.
– Chúng ta hiểu.
Tô Du đáp.
Địch Cửu không nói nàng cũng biết. Nàng và dì không hiểu vì sao bị bắt tới đây, đối phương không hề kinh động đến bất kỳ ai, có thể thấy được có một số việc không phải cứ nói ra là có thể giải quyết.
Chương 39: Ngồi canh ở Yến Đại
Sau khi Tô Du và Tô Thục Phương rời khỏi, Địch Cửu lập tức đạp Nguyễn Thủ ngã ra đất:
– Nói đi, lần này con rùa già Giả Duyên phái mấy người đến đối phó ta, rốt cuộc là định dẫn ta đi đâu?
– Tôi không thể nói…
Nguyễn Thủ vừa mở miệng nói được mấy chữ, Địch Cửu đã gật gật đầu nói tiếp:
– Cũng đúng, ngươi mà nói ra thì nhất định Giả Bất Liễu nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, đã như vậy thì ngươi sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Địch Cửu cầm dao găm lên nhanh chóng rạch về phía cổ họng của Nguyễn Thủ, dao găm cách cổ họng của Nguyễn Thủ chỉ còn có nửa mét, sát khí lạnh như băng làm cho cổ họng của Nguyễn Thủ có loại cảm giác run rẩy.
– Đợi một chút, tôi nói…
Sự sợ hãi khi đối diện với cái chết đã làm cho tâm lý Nguyễn Thủ sụp đổ.
Địch Cửu lấy dao găm vỗ vỗ lên mặt Nguyễn Thủ:
– Không phải muốn giả trang trung thành tuyệt đối làm cái đuôi của lão sói sao, thật khiến cho ta xem thường ngươi…
Đang nói chuyện thì đột nhiên dao găm của Địch Cửu lại cắt xuống, so với trước chậm đi một chút, nhưng vẫn không ngừng lại mà hỏi tiếp.
– Giả vương bát đản phái mấy tiểu vương bát đản ra tay với ta, mấy tiểu vương bát này đang ở đâu.
– Lục Uyển cùng Bỉ Trịnh Sinh đã đến Yến Kinh rồi, cụ thể ở đâu thì tôi không biết. Tôi cùng Quách Uy tới bắt Tô Du, bọn họ đi đối phó với cậu. Giả gia ở sơn trang Tiên Nhân trong đường Tam Kiều khu Thường Hồ thành phố Đái Trình, hắn nói chờ bắt được cậu, lại phái người đi bắt toàn bộ người Địch gia…
Nguyễn Thủ gần như một hơi đem những gì biết được toàn bộ nói ra.
Tên này thật ác độc, cùng với Ô Bá Hồ không kém cạnh bao nhiêu. Địch Cửu thu lại dao găm, đưa tay vỗ vào ấn đường của Nguyễn Thủ.
Nguyễn Thủ còn chưa kịp thở ra một hơi, mắt đã tối sầm lại, lập tức lâm vào trong bóng tối vô tận.
Mấy phút sau, Địch Cửu xách hai cái xác đi tới xe của Tề Hưởng.
Tề Hưởng tuy thường rong rủi khắp nơi trong đêm, nhưng trông thấy Địch Cửu trực tiếp mang theo hai cái xác trở lại, trong thâm tâm vẫn âm thầm khâm phục. Khó trách lại dám đối đầu với Giả Bất Liễu, hắn chưa có loại dũng khí này.
– Tề Hưởng, ta có ý định đi thành phố Đái Trình để tiêu diệt con rùa già kia, tránh cho luôn lo lắng bị tính kế sau lưng.
Địch Cửu hạ quyết tâm tiêu diệt Giả Duyên, nếu không hắn vẫn cảm giác sau lưng như có một con rắn độc đang ngắp nhé lúc nào cũng có thể cắn hắn.
Tề Hưởng trầm mặc một chút mới chậm rãi nói
– Cửu ca, nếu như ca nghe đệ, tạm thời đừng đến thành phố Đái Trình. Đệ biết rõ Cửu ca có ý định tiêu diệt Giả Bất Liễu, nhưng có lẽ ca không biết cái tên Giả Bất Liễu kia có đáng sợ như thế nào đâu. Một khi đã thất bại, chỉ sợ không còn có lần thứ hai.
Đúng như Tề Hưởng nói, Địch Cửu định dùng đòn bí mật tiêu diệt Giả Bất Liễu. Hắn tin tưởng nếu hắn hạ độc, thì hoàn toàn có thể giết chết Giả Bất Liễu mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng sau khi nghe Tề Hưởng nói, thì hắn lại thấy hiện tại không đi tìm Giả Bất Liễu cũng là một chuyện tốt.
Không phải hắn sợ lần giết không được Giả Bất Liễu, để cho Giả Bất Liễu trả thù lại hắn. Mà là hắn bỗng nhiên muốn sau khi tu luyện thành công Địch Gia Thất Đao, mới quang minh chính đại đến giết Giả Bất Liễu.
– Vậy cứ theo lời cậu nói, trước tiên nên đem hai cái xác này xử lý xong xuôi đã, rồi chúng ta trở về nghỉ ngơi.
Địch Cửu quyết định đến chỗ của Tề Hưởng tu luyện Đại Hành Môn Lục cùng Địch Gia Thất Đao trước rồi tính sau.
Địch Cửu cùng Tề Hưởng xử lý xong hai cái xác, lúc về tới nhà thì trời đã sáng rồi. Tề Hưởng quyết định buổi tối sẽ học võ với Địch Cửu, cho nên vừa đến nhà đã lăn ra ngủ. Địch Cửu bắt đầu tu luyện Đại Hành Môn Lục, khi tu luyện thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì linh khí thiếu thốn, nên việc tu luyện có chút trì trệ, những linh khí mỏng manh xung quanh vẫn bị Địch Cửu hấp thu hết.
Mấy tiếng đồng hồ thoáng một cái đã qua, đợi đến lúc sắc trời đã tối đen, Địch Cửu cảm giác được quanh thân chợt nhẹ hẫng, trong thân thể giống như có một thứ gì đó bị phá vỡ. Toàn thân cảm thấy thoải mái, một loại cảm giác càng thêm mạnh mẽ cùng nhẹ nhàng khoan khoái dâng lên.
Đây là luyện khí tầng một sao, Địch Cửu đột nhiên đứng lên, trong nội tâm ngập tràn kích động và vui mừng.
Đã mấy ngày không ngủ, sau khi luyện tới lên luyện khí tầng một, thế mà hắn không cảm thấy bất kỳ mỏi mệt nào nữa.ngược lại, hắn còn thấy so với trước kia thoải mái hơn nhiều. Tu đạo quả nhiên cùng tu võ không cùng một đẳng cấp, so về tu đạo, tu võ quả thực chỉ là một đứa trẻ đang học đi.
– Cửu ca, ca đã có đột phá rồi sao?
Lúc Địch Cửu ra khỏi phòng, Tề Hưởng đã làm xong đồ ăn. Dù hắn chưa tiếp xúc với tu đạo, cũng có thể nhìn thấy Địch Cửu đã đột phá tu vi.
Đã đến luyện khí tầng một, cả người Địch Cửu so với trước kia hoàn toàn không giống nhau.
– Ha ha, ngươi cũng có con mắt tốt đấy, chờ ta đột phá tầng hai, chúng ta sẽ đi thành phố Đái Trình làm thịt con rùa già Giả Bất Liễu chết tiệt kia.
Địch Cửu cười ha ha, tâm tình hắn vui hẳn lên.
– Được lắm! Huynh đệ chúng ta hai người cùng bắt con rùa già kia, ha ha, không nghĩ tới Tề Hưởng đệ cũng có lúc ăn sủi cảo.
Tề Hưởng cười ha ha, đối với hắn thì đánh bại Giả Duyên Giả Bất Liễu, so với ăn sủi cảo còn khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc trước thì cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ đến điều này.
– Ta đi tắm rửa trước, chờ sau khi tắm gội cơm nước xong, ta bắt đầu dạy đệ Đệ Nhất Đao của Địch gia ta.
Địch Cửu quyết định sẽ đem toàn bộ Địch Gia Thất Đao dạy cho Tề Hưởng.
Khách sạn Tây Đốn ở Yến Kinh, là khách sạn sáu sao. Có tổng cộng có 88 tầng, nằm ở vị phồn hoa nhất trên đường Châu Đốn của Yến Kinh.
Tại một gian phòng tổng thống trên tầng 58 của khách sạn Tây Đốn, Lục Uyển vừa mới tắm rửa xong mặc một bộ váy ngủ đang vấn tóc lại, càng lộ rõ nét thanh lệ khả ái. Giờ phút này cô hoàn toàn không có bộ dáng kính cẩn như ở trước mặt Giả Duyên nữa, mà ngược lại có cảm giác như là thiếu nữ hơi ngượng ngùng điềm đạm khả ái.
Bỉ Trịnh Sinh đứng ở trước mặt Lục Uyển nhưng lại không dám xem Lục Uyển như một thiếu nữ điềm đạm khả ái, hắn biết rõ cô gái ở trước mặt hắn đáng sợ ra sao. Có mấy Bỉ Trịnh Sinh đi nữa, chỉ sợ cũng không chịu nổi một cái tát của cô ta.
Mặc dù hắn không có phụ nữ thì không chịu được, thích nhất là loại thiếu nữ thanh thuần, mà cô gái này một chút suy nghĩa hắn cũng không dám. Cho dù là hoàn cảnh thích hợp, hắn cũng không dám động tâm. Bề ngoài hắn và Lục Uyển cùng chung sư phụ, nhưng trên thực tế địa vị Lục Uyển so với hắn còn cao hơn không chỉ một bậc.
– Nói đi, hôm nay ngươi đã thu hoạch được gì.
Lục Uyển ngồi xuống, rót một chén trà.
Bỉ Trịnh Sinh vẫn đứng ở tại chỗ, giọng điệu kính cẩn nói:
– Ngày hôm qua, Nguyễn Thủ cùng Quách Uy gọi điện thoại nói cho ta biết là đã bắt được Tô Du và dì của cô ta tên Tô Thục Phương. Nhưng hôm nay ta lại nhìn thấy Tô Du ở Yến Đại, hơn nữa ta gọi điện thoại lại cho Nguyễn Thủ, Quách Uy nhưng không được. Ta hoài nghi hai người bọn họ có thể đã xảy ra chuyện gì rồi…
Bỉ Trịnh Sinh hoài nghi không phải là không có căn cứ, Địch Cửu ở Lạc Tân giết mất bảy người của hắn, hắn cmn đều không phát hiện được. Hiện tại Địch Cửu đã đến Yến Kinh, nếu như lúc Nguyễn Thủ và Quách Uy bắt Tô Du đi, vừa lúc bị Địch Cửu trông thấy, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Lục Uyển bình tĩnh, nhìn Bỉ Trịnh Sinh từ tốn nói:
– Xem ra hai ngày này ngươi thật sự cũng không nhàn rỗi, ngươi lập tức để cho người theo dõi cửa ra vào Yến Đại, nếu như ta đoán không sai, Địch Cửu kia rất nhanh sẽ lại đến Yến Đại… Thôi được rồi, để ta tự mình đi vậy.
Hiển nhiên những thứ Bỉ Trịnh Sinh điều tra được cô đã sớm biết, bất quá cô đoán Địch Cửu rất nhanh sẽ đến Yến Đại. Theo suy nghĩ của Lục Uyển, Địch Cửu đến Yến Đại để gặp Tô Du hoặc là gặp Đàm Nguyệt Nguyệt. Nhưng Trên thực tế đúng là Địch Cửu chuẩn bị đi Yến Đại, nhưng là để gặp Kế Hiểu Dung.
Đối với Bỉ Trịnh Sinh, trong lòng cô sớm đã xem thường. Đi theo sư phụ học nhiều năm như vậy, mới luyện tới Hoàng cấp trung kỳ, quả thực sống đến cẩu hóa thành người rồi.
Chương 40: Viện Võ Thuật Yến Đại
Địch Cửu ngạc nhiên mừng rỡ thu lại đoản đao, vỏn vẹn chỉ trong một đêm, là hắn có thể nhẹ nhàng thi triển Địch gia Đệ Nhị Đao, tốc độ này còn nhanh hơn so với lúc hắn luyện Đệ Nhất Đao.
Đối với Đệ Nhị Đao chỉ dùng một đêm đã có thể thông hiểu đạo lí của nó, trong lòng Địch Cửu rất rõ đó không phải là do tư chất của hắn tiến bộ. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là Đại Hành Môn Lục, sau khi bước vào luyện khí tầng một, hắn thi triển Địch gia Đệ Nhị Đao đúng là có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Không những như vậy, lúc hắn luyện thành Địch gia Đệ Nhị Đao, cũng không cảm nhận được thân thể có hao tổn gì. Lúc trước khi hắn luyện Đệ Nhất Đao phải hao tốn mấy chục vạn tiền dược liệu phối hợp. Nhưng sau khi học được Địch gia Đệ Nhị Đao, hắn căn bản không cảm thấy thân thể có tổn thương gì.
Như vậy có thể thấy được Đại Hành Môn Lục ghê gớm cỡ nào, nếu như nói công pháp luyện võ là thông qua tiêu hao nguyên khí để đạt được thực lực, còn Đại Hành Môn Lục lại tại bổ sung nguyên khí cho thân thể đồng thời còn có thể thu được thực lực. Nếu đem so sánh, thì lập tức có thể thấy được sự chênh lệch.
Trông thấy Địch Cửu thu đao, Tề Hưởng đang luyện đao ở xa lập tức chạy tới.
Toàn thân Tề Hưởng đều là mồ hôi, ánh mắt hắn vô cùng kích động, rõ ràng đã cảm nhận được chỗ lợi hại của Địch gia Đệ Nhất Đao.
– Cửu ca, bộ đao pháp này thật sự rất lợi hại. Nếu đệ biết Đệ Nhất Đao này sớm hơn, ca ca đệ Tề Tai cũng sẽ không phải chết oan rồi.
Tề Hưởng cực kỳ cảm kích Địch Cửu đã dạy hắn học Địch Gia Thất Đao.
Địch Cửu lắc đầu nói
– Đó là trước kia, ở Tiên Nữ tinh còn có vô số công pháp so với Địch Gia Thất Đao lợi hại hơn rất nhiều. Nếu như cậu chỉ học Địch Gia Thất Đao, tương lai vẫn còn rất yếu. Còn nữa, lúc cậu tu luyện Địch Gia Thất Đao, nhớ kỹ phải dựa theo ghi chú trong đó để đi mua dược liệu bổ sung cho thân thể đã tiêu hao.
– Đệ biết rồi, có chỗ nào không hiểu thì đệ sẽ lập tức sẽ hỏi. Bây giờ chúng ta quay về tắm rửa, tìm gì đó ăn một chút rồi đệ dẫn ca đi Yến Đại tìm Kế Hiểu Dung.
Giọng điệu của Tề Hưởng vẫn còn kích động, hắn chưa thoát ra khỏi sự hưng phấn của đao pháp Địch gia mang lại.
– Tự ta có thể đi tìm Kế Hiểu Dung, cậu còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Địch Cửu lập tức nói.
– Việc gì?
– Tu luyện Địch Gia Thất Đao cần có đao thép tốt nhất, hiện tại đao của chúng ta quá kém, còn thua khai sơn đao trong tay những tên lưu manh. Cậu bây giờ đi chế tạo hai thanh cương đao tốt nhất rồi hãy nói.
Địch Cửu đã sớm muốn chế tạo ra một thanh đao tốt, đáng tiếc là phương diện này hắn cũng không hiểu rõ lắm, giao cho Tề Hưởng đi làm, thì không còn gì tốt hơn.
Tề Hưởng vỗ bộ ngực
– Cửu ca, cái này giao cho đệ, buổi tối sẽ mang theo hai thanh đao tốt trở về.
Viện Võ Thuật mở đầu tiên ở Hoa Hạ, chính là viện Võ Thuật Yến Đại.
Bởi vì viện Võ Thuật Yến Đại mở sớm, nên đã có một lượng học viên tốt nghiệp đi đến Tiên Nữ tinh. Trong những người tốt nghiệp viện ở đây, thậm chí có cả cường giả Địa cấp.
Bây giờ thì mọi người ai cũng muốn vào viện Võ Thuật Yến Đại.
Viện Võ Thuật Yến Đại được thành lập từ lâu, đã tạo nên việc phân cấp lớp. Lúc mới vào sẽ học lớp dự bị, bất kể người có hậu thuẫn như thế nào, thì mới tiến vào Viện Võ Thuật cũng phải học lớp dự bị.
Khi ở lớp dự bị thực lực đủ để khiêu chiến Võ Mộc đường, có thể thông qua Võ Mộc đường và phải đấm ra một quyền ít nhất có lực lượng bằng 200 kg thì mới có thể lên lớp tiến giai.
Võ giả đi đến Tiên Nữ tinh, chủ yếu đều là những người ở lớp tiến giai.
Có thể tiến vào lớp tiến giai, cũng không có nghĩa là có tư cách tiến vào Tiên Nữ tinh. Muốn đi vào Tiên Nữ tinh, trong lớp tiến giai nhất định phải đấm ra một quyền đạt tới 500 kg. Lúc này mới có tư cách xin đi Tiên Nữ tinh.
Nếu như trong lớp tiến giai có thể chân chính bước vào hàng ngũ võ giả Hoàng cấp, vậy thì thẳng tiến vào lớp tinh anh. Học sinh lớp tinh anh chỉ cần nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đi Tiên Nữ tinh.
Cho nên việc Tiên Nữ tinh mở ra đối với học sinh viện Võ Thuật, cũng chỉ là một tuyên truyền mà thôi, muốn chân chính tiến vào Tiên Nữ tinh, thì nhất định bản thân phải có thực lực.
Học sinh lớp dự bị nếu như trong khoảng thời gian ba năm không thể tiến vào lớp tiến giai, vậy thì đồng nghĩa với không có thiên phú võ học, trực tiếp bị viện Võ Thuật cưỡng chế thôi học. Nếu không thì cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên.
Kế Hiểu Dung là học sinh lớp dự bị, nàng đã ngây người ở lớp dự bị hơn hai năm, chỉ chút nữa thôi là đến kỳ hạn ba năm. Thế nhưng một quyền của nàng mới chỉ có lực lượng 102 kg. Lực lượng này với người bình thường thậm chí ở trong quyền kích tranh tài cũng coi như là không nhỏ, nhưng để vào lớp cấp ban, thì vẫn còn kém xa lắm.
Nếu như không phải vì việc của anh trai cùng cha của nàng, Kế Hiểu Dung cũng không muốn đi Tiên Nữ tinh. Hiện tại anh trai của nàng trúng độc bất tỉnh, cha nàng đã mất tích ở Tiên Nữ tinh, nàng nhất định phải đi Tiên Nữ tinh xem thế nào. Đáng tiếc vấn đề thiên phú Võ Thuật, có đôi khi cũng không phải là dựa vào cố gắng thì có thể giải quyết được.
Yến Đại tổng cộng có hai mươi mốt lớp dự bị, mỗi một lớp dự bị đều có gần trăm học sinh. Bình thường thì lớp dự bị số nhỏ, lực lượng giáo viên cùng trang bị càng tốt.
Kế Hiểu Dung ở lớp dự bị ba năm, tư chất khẳng định rất kém, bây giờ nàng đã là rơi vào ban bảy. Dựa theo thành tích của nàng, nếu bị phân đến ban hai mốt cũng rất bình thường, hiện tại nàng có thể ở lại ban bảy cũng bởi vì trong nhà có tiền.
Giờ học hôm nay là giảng bài, học sinh nghe giảng bài là ban sáu đến ban mười, giáo viên giảng bài là võ giả nổi tiếng Chương Vi đúng lúc vừa từ Tiên Nữ tinh trở về.
Nghe đồn thực lực Chương Vi đã là nửa bước Địa cấp, trên Tiên Nữ tinh đã từng đơn độc giết một con hung thú cực kỳ lợi hại. Cho nên Chương Vi đến giảng bài, chẳng những là học sinh từ ban sáu đến ban mười đều tới, còn có một số học sinh cấp lớp khác cũng len lén trốn ở ngoài giảng võ đường dự thính.
Bốn năm trăm học sinh ngồi trong giảng võ đường trống trải, yên lặng như tờ. Cho đến lúc tiếng chuông vang lên, một người đàn ông trung niên vóc người không cao lắm, không nhanh không chậm đi tới giảng võ đường.
Người đàn ông này sau khi đi vào, tất cả học sinh đều đứng lên, cùng kính cẩn chào hỏi,
– Kính chào thầy Chương.
Nam tử trung niên gật nhẹ đầu, lấy tay phẩy xuống
– Mọi người ngồi xuống đi.
Chờ mọi người đều ngồi xuống, ông ta mới nói với giọng hơi lớn tiếng:
– Rất nhiều bạn học đều đã nghe nói về ta, nhưng đối với ta cũng không phải là quá hiểu rõ. Ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Chương Vi, mới vừa từ Tiên Nữ tinh trở về.
– Thầy Chương, nghe đồn một mình ngài chém chết hung thú, có phải là thật không?
Một tên học sinh to gan hỏi.
Ánh mắt Chương Vi từ trên người học sinh này đảo qua, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra
– Đúng vậy, ta đúng là một mình giết một con hung thú, lần đó ta thiếu chút thì chết dưới miệng của nó rồi. Cho nên mọi người đừng tưởng rằng tiến vào lớp tiến giai, là có thể đối phó với hung thú ở Tiên Nữ tinh. Ta không phải đả kích, nhưng học sinh lớp tiến giai ở trước mặt hung thú hơi lợi hại một chút, ngay cả rau giá đều không bằng.
Hòa hoãn một hơi thở rồi nói tiếp:
– Yêu cầu tiến vào Tiên Nữ tinh rất nghiêm khắc, ví dụ như các cô cậu nhất định phải đạt tới lớp tiến giai, hơn nữa một quyền nhất định phải có lực lượng 500 kg trở lên. Mục đích chủ yếu là lo lắng mọi người đi thì cũng là chịu chết mà thôi.
– Nhưng mà thầy ơi, Tiên Nữ tinh không phải có tiền liền có thể đi vào sao?
Có người nhỏ giọng hỏi.
Nghe được câuhỏi này, trong lòng Kế Hiểu Dung cười lạnh. Nếu như tiền có thể giải quyết vấn đề, nàng đã sớm đi Tiên Nữ tinh rồi. Nàng đúng là có thể dùng tiền để đi Tiên Nữ tinh, nhưng tiến vào rồi thì như thế nào? Hiện tại Tiên Nữ tinh so với trước kia hoàn toàn khác biệt. Trước kia chỉ cần đi vào Tiên Nữ tinh, ngươi muốn đi chỗ nào sẽ không có người quản. Hiện tại tiến vào Tiên Nữ tinh, không có thực lực nhất định, vậy chỉ có thể dừng lại ở quảng trường Tiên Nữ.
Nàng đi Tiên Nữ tinh cũng không phải chỉ dừng lại ở quảng trường Tiên Nữ, nàng muốn đi tìm cha của nàng, còn có tìm kiếm dược liệu giải độc cho anh trai.
Chương Vi cười lạnh nói.
– Không sai, có tiền thật đúng là có thể tiến vào Tiên Nữ tinh, bọn hắn đi Tiên Nữ tinh đều chỉ dừng ở quảng trường Tiên Nữ mà thôi. Ta hỏi các ngươi, các ngươi tiến vào Tiên Nữ tinh, mục tiêu cuối cùng chỉ là an toàn đứng ở quảng trường Tiên Nữ thôi sao? Nếu là như vậy, ngươi tiến vào viện Võ Thuật còn có ý nghĩa gì nữa?
Mọi người đã an tĩnh lại, Chương Vi cũng không tiếp tục đả kích mọi người nữa.
– Tiên Nữ tinh nguy hiểm thì đã không cần ta nhiều lời, hôm nay thời gian có hạn, ta chủ yếu giảng một chút vì sao có ít người không cách nào ngưng tụ được nguyên lực…
Nghe nói như thế, tất cả học sinh đều mừng rỡ. Nơi này mấy trăm học sinh, có hơn phân nửa cho đến bây giờ đều là không cách nào ngưng tụ nguyên lực. Tu luyện công pháp, chỉ có thể tu luyện bề ngoài, mà không cách nào cảm nhận được tinh túy trong đó.