[Dịch] Thiên Ảnh
Tập 2: Dư Nghiệt Thần Giáo (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Dư Nghiệt Thần Giáo
Lão Mã đi được vài bước thì thấy một vị khách quen hay tới quán rượu của hắn nên vội giữ lại hỏi thăm: “Đằng kia có chuyện gì mà ồn ào thế?”
Người đó vội đi nên nhanh chóng đáp lại: “Nghe nói là có một tiên sư của Thiên Thu Môn phát hiện một tên dư nghiệt của tam giới thần giáo trà trộn vào trong môn phái nên hiện giờ đang vây bắt hắn ở đầu thôn.”
Lão Mã rùng mình buông tay rồi lại quay sang nhìn Lục Trần.
Hắn đứng đó chỉ hờ hừng nhíu mày, thậm chí trong ánh mắt như còn có chút ánh sáng kì dị.
Lão Mã nói nhỏ: “Về thôi.”
Lục Trần nhìn y rồi từ tốn bảo: “Nếu bây giờ ngươi quay lại thì người ta chắc sẽ cảm thấy rất lạ đúng không?”
Lão Mã cau mày nhìn xung quanh thì nhận ra gần như tất cả người trong thôn đều đang đi về đằng kia, nếu lúc này hai người họ đột nhiên quay ngược lại thì sẽ rất lạ thường. Ngay khi đó Lục Trần lại vỗ vai hắn bảo: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử.” Nói xong hắn cũng thản nhiên đi trước.
Lão Mã bực bội đi theo.
Hai người họ đi thẳng tới lối ra vào phủ kín vì ao nước và bờ ruộng che kín đến mức chỉ còn lại một con đường rộng khoảng hai trượng ở giữa liên thông với bên ngoài.
Lúc này cách cửa thôn khoảng ba mươi trượng có năm người ăn mặc tương tự nhau đang đứng. Trong đó có một người mang theo vết thương dài ngoằng đang rỉ máu trước ngực. Máu đã tưới đẫm nửa người nhưng y lại vẫn nắm chặt thanh kiếm trong tay, dường như vẫn không chịu lập tức dầu hàng. Còn bốn người khác thì đều khinh miệt cầm kiếm bao vây hắn lại.
Lục Trần và Lão Mã đứng lẫn trong đám người đang tụ tập cũng nhìn thấy cảnh này. Dựa theo y phục của họ thì có thể nhận ra đó đều là đồ của đệ tử Thiên Thu Môn, hơn nữa trong số bốn người đang bao vây có già có trẻ, còn kẻ đang bị thương chỉ là một nam tử trên dưới hai mươi, có lẽ đó cũng chính là dư nghiệt thần giáo đang bị truy sát mà họ đã nói ban nãy.
Lão mã hơi liếc sang bên cạnh thì nhận ra đám người nơi này đang rất kích động nên cũng không có ai chú ý tới hai người họ, lúc ấy hắn mới khẽ huých Lục Trần rồi chỉ lặng im dò hỏi bằng mắt.
Lục Trần nhìn thật kĩ người trẻ tuổi kia rồi chỉ im lặng lắc đầu.
Chẳng hiểu vì sao Lão Mã bỗng thở phào.
Lúc này người cầm đầu anh tuấn của bốn người Thiên Thu Môn kia bỗng lạnh lùng giương kiếm về phía thanh niên rồi quát: “Nghiệt chướng! Chết đến nơi rồi còn không biết hối cái sao?”
Người trẻ tuổi đang bị thương nặng kia biến sắc một lúc rồi mới nỉ non: “Sư phụ, con xưa nay luôn một lòng cung kính phụng dưỡng, tuyệt chẳng hề có chút thất kính với người, cớ sao người lại đối xử với con như vậy chứ?”
Trung niên kia nghe thấy vậy thì nhăn mặt khó xử bởi tên đệ tử này xưa nay vẫn luôn được y yêu quý nên nhất thời cũng không đành lòng ra tay.
Người kia lại quỳ rạp xuống đất đồng thời quăng thanh kiếm trong tay đi rồi vừa bò đến vừa khóc lóc: “Sư phụ, sư phụ, đệ tử sai rồi, người hãy tha cho con…”
Trung niên thở dài hạ kiếm xuống rồi cảm thán: “Môn quy nghiêm cẩn, hơn nữa Tiên Minh cũng đã ra nghiêm lệnh, vi sư cũng không thể làm khác, nếu có trách, chỉ trách con đã đi sai đường. Bỏ đi, bỏ đi, trông vào tình thầy trò của chúng ta bao năm nay thì ta sẽ…
Hắn mới nói tới đó thì Lục Trần đứng giữa đám người đang tập trung lắng nghe kia bỗng hừ lạnh, lão Mã cạnh đó lập tức giật mình quay sang nhìn lại. Đúng lúc ấy, đột nhiên có tiếng ai đó hô to: “Sư thúc, cẩn thận!”
Trung niên giật bắn người. Nhưng y còn chưa kịp phản ứng thì kẻ đang quỳ bò dưới đất kia bỗng nhiên lôi một mũi dao từ trong tay áo ra rồi nhào lên đâm thẳng vào bụng hắn.
Lần đánh lén này quá tàn độc nên dù cho người trung niên này có đạo hạnh hơn xa kẻ kia thì cũng nhất thời không kịp phòng bị nên lập tức dính đòn.
Nhưng cũng may y chẳng phải là kẻ tầm thường nên lập tức gầm lên điên cuồng rồi gồng mình lên, cuối cùng lại tung ra một chưởng đánh bay tên đệ tử bất hiếu ra ngoài rồi mới lảo đảo thở dốc lùi lại đằng sau. Hắn cúi đầu xuống nhìn thì mới nhận ra đang có máu đen chảy ra từ vết thương trên bụng.
“Trên đao có độc!” Có người sợ hãi hô lên, tiếp đó ba đệ tử Thiên Thu Môn còn lại cũng đều giận dữ lao tới vây đánh người trẻ tuổi kia.
Kẻ đó đã bị thương nặng, vừa nãy lại quăng kiếm đi, thanh đao còn lại cũng đã đâm lên người trung niên rồi không rút về được nên chẳng còn gì trên tay, vì thế chỉ đành liên tục lùi lại dưới sự tấn công của mấy người đồng môn kia. Dù vậy hắn lại không hề sợ hãi mà ngược lại như nổi cơn điên nên cười lớn rồi quát lên: “Chân thần hạ phàm, nhất thống tam giới! Ngày sau ta tất sẽ trèo lên được tiên vị, ha ha ha…”
Còn chưa kịp nói xong thì hắn đã bị một ánh kiếm bổ trúng nên lập tức ngã sấp xuống đất. Mấy người Thiên Thu Môn có lẽ cũng rất căm hận kẻ này nên tiếp tục tiến tới chém lên cái xác của hắn. Chỉ chớp mắt thì máu đã tung tóe khắp nơi, người này đã biến thành một đống thịt nát.
Tiếp đó ba người đó lại vội vàng vây lấy người trung niên vừa bị đánh lén kia, họ nhìn thấy vết thương trên người y thì đều sợ hãi nhìn lại nhau.
Cũng chỉ còn người trung niên này còn bình tĩnh nên thều thào: “Mau về núi!”
Ba người kia lúc này mới kịp phản ứng lại nên lập tức đồng ý. Sau đó một người cõng tu sĩ đó lên, hai người còn lại thì chia ra bảo vệ hai bên rồi cùng chạy thẳng lên núi, nhưng chẳng có ai còn để ý tới tên dư ngiệt thần giáo vừa bị giết kia.
Từ lúc hay tin chạy tới đến khi nhìn thấy trận chiến đột nhiên sinh chuyện này xảy ra thì cũng chỉ mới một lúc rất ngắn mà thôi vậy mà nó lại làm cho đám người phàm tục đang đứng xem ở đây đều choáng váng. Mãi lâu sau thôn dân mới chia nhau tản đi trong tiếng bàn tán xôn xao cùng vô số nghi ngờ và tò mò về tam giới thần giáo.
Trong đám người cũng có kẻ thông thạo tin tức nên cũng biết được ít chuyện không phải là bí mật gì quá lớn này nên lập tức giải thích về tam giới thần giáo trong miệng người thanh niên kia. Đó là một giáo phái đã lâu đời tin rằng trên đời có ba giới là Thần, Nhân, Quỷ, tên giáo cũng vì thế mà ra
Chương 12: Hoa Đào Mỹ Nhân
Tục truyền giáo đồ của tam giới thần giáo đểu là hạng người điên cuồng, họ vững tin chỉ cần phá vỡ vách ngăn giữa các giới, thỉnh chân thần hạ phàm, nhất thống tam giới thì thiên hạ mới có thể quy nhất, từ đó lại làm ra đủ chuyện kì quái, tạo nên vô vàn sát nghiệt, độc hại muôn dân, cuối cùng còn bị gọi là Ma giáo, bị thiên hạ chối bỏ.
Nhiều năm về trước giáo phái này đã bị Chân Tiên Minh coi là tà giáo hàng đầu đồng thời ban bố lệnh cho thiên hạ truy sát, từ đó bọn chúng không còn dám nghênh ngang làm càn mà phải chuyển sang lén lút hoạt động.
Nhưng mấy năm gần đây chúng lại ngóc đầu dậy, nghe nói còn có không ít giáo đồ đã trà trộn được vào rất nhiều môn phái trong Chân Tiên Minh, lại làm ra đủ việc độc ác tàn bạo, thực đúng là đại họa của chính đạo.
Đám người xôn xao bàn tán rời đi nhưng lại chẳng có ai quan tâm tới thi thể của tên dư ngiệt thần giáo kia cả, chắc hẳn đều tin rằng một lúc nữa sẽ có người tới thu dọn.
Lão Mã và Lục Trần rơi lại ở đằng sau đám người cũng bắt đầu quay về thôn. Lão Mã nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thấy sao?”
Lục Trần chẳng hề đổi sắc mà nhanh chóng bình tĩnh đáp lại: “Một lũ điên!”
Khi quay về thôn với dòng nước trong vắt, thúy trúc xen lẫn hồng đào, cộng với sơn mạch chập chùng bát ngát đằng xa chẳng khác nào lạc bước trong một khung cảnh tĩnh lặng tuyệt đẹp, cứ như đã tách biệt hẳn ra khỏi màn máu tanh lúc nãy, khiến người ta vô tình tin rằng mình còn ở rất xa chốn thị phi hồng trần kia.
Đi được một đoạn trên con đường đá thì Lục Trần bỗng thấy trên ngã ba đằng trước có một cây đào đang nở hoa phơn phớt hồng, bên dưới tàng cây lại có một cô gái trẻ đang đứng nép mình. Dung nhan, hoa thắm, nhất thời chẳng rõ ai đẹp hơn ai, người đó chính là Đinh Đương.
Gió phất phơ qua, cánh hoa rơi rụng, cô gái mặc quần lụa đứng đó như có thêm chút khí chất của thần tiên, lại như tiên tử chẳng hề vướng bận khói lửa của nhân gian.
Thôn dân qua lại đều nhìn thấy cảnh đó nên có rất nhiều nam tử say sưa ngắm nhìn, nhất là đám trẻ tuổi lại càng lộ rõ vẻ thèm khát, nhưng gần như tất cả đều vội vàng đi tiếp, chứ chẳng có ai tiến tới nói vài lời.
Lúc này, Lục Trần lại nghiêm mặt nói với Lão Mã: “Mấy hôm nữa là ngày thu trà nên ta cũng muốn đi kiếm một chút, ngươi về trước đi!”
Lão Mã tức giận: “Cứt chó! Ngươi nghĩ lão tử mù sao?”
Lục Trần cười: “Vậy ngươi muốn đi lấy hàng cùng ta sao?”
Lão Mã lạnh lùng nhắc: “Đừng bảo ta không nhắc trước, cẩn thận chết người đấy!” Dứt lời y cũng chắp tay đi thẳng.
Lục Trần khẽ cười theo bóng lưng của gã rồi liền tiến tới bên dưới gốc đào: “Sao vậy, ta nhớ là ngươi đang ngủ cơ mà, sao tự nhiên lại chạy tới đây thế này?”
Đinh Đương lườm y rồi lại hất mặt về phía đầu thôn hỏi ngược: “Ta nghe thấy ngoài này ồn quá nên định ra xem có chuyện gì, ai ngờ vừa đi tới đây thì mọi người đã quay về hết. Rốt cuộc ngoài đó có chuyện gì vậy?”
Lục Trần liền kể lại cho nàng. Đinh Đương nghe xong thì lập tức hít mạnh rồi sợ hãi hỏi: “Sao cơ? Người đó không phải đệ tử Thiên Thu Môn sao, không phải đã tu luyện tiên pháp sao, sao lại nói chết là chết luôn thế được?”
Lục Trần bật cười rồi vươn tay xoa đầu Đinh Đương: “Ngươi dựa vào đâu mà tin rằng tu sĩ đã tu luyện đạo pháp thì không thể chết vậy?”
“Buông ra!” Đinh Đương ra vẻ hờn dỗi giơ tay đánh lên bàn tay đang xoa đầu mình của Lục Trần rồi nói tiếp bằng giọng khát vọng xen lẫn đau buồn: “Nhưng mà… chúng ta luôn muốn thành tu sĩ tu tiên, chẳng phải vì mong được trường sinh bất tử, phi thăng thành tiên sao? Khó khăn lắm mới có cơ hội, sao không an lòng mà tu luyện, chăm chỉ sống qua ngày mà lại làm ra những chuyện linh tinh như vậy chứ.”
“Này này, ngươi còn trẻ như vậy, đừng có mà ngồi đây than thở như thế chứ.” Lục Trần ngắm kĩ nàng rồi mới tiếp lời: “Ta bảo này, lúc nãy cô không thấy thì thôi, người mới chết ở ngoài thôn trước sau bị người ta chém bảy kiếm. Một kiếm đứt đầu, hai kiếm xuyên bụng, một kiếm ngang sường, lại có ba kiếm chém lên gương mặt, thật đúng là máu nóng phun trào, da thịt lẫn lộn, đến cuối cùng chỉ như một đống thịt nát chứ chẳng còn hình dạng con người nữa.”
“Hả!” Đinh Đương xanh mặt bịt tai lại rồi cũng không thèm giữ vẻ đoan trang mà giơ chân đá Lục Trần: “Im đi! Im đi! Im đi!… huệ!””
Thấy nàng ưỡn ngực như muốn nôn thì Lục Trần càng cười to hơn rồi lại cố nhịn để bông đùa: “Chỉ chút chuyện như thế đã không chịu được thì chẳng may sau này có cơ hội gia nhập môn phái tu tiên thì biết phải làm sao?”
“Hừ!” Đinh Đương thở mạnh một hồi rồi có lẽ mới thoát khỏi những suy tưởng đáng sợ kia nên giận dữ mắng Lục Trần: “Nói bậy nói bạ! Tông môn tiên gia là nơi thế nào, sao lại có những thứ đáng sợ như ngươi nói được? Hơn nữa, ngươi cũng chỉ là người phàm, cứ đứng đây nói vậy không chừng bị tiên trưởng nào đó đi ngang qua nghe được thì sẽ lập tức bắt người về chịu tội đấy.”
Lục Trần nhún vai không giải thích thêm mà chỉ cười bảo: “Được rồi, mấy ngày nữa là lúc Thiên Thu Môn phái người xuống thu linh trà với linh cốc, ta cũng muốn lên núi hái một ít linh trà để đổi linh thạch.”
Đinh Đương sáng mắt lên hỏi: “Gần đây thu hoạch thế nào, có thể đổi bao nhiêu linh thạch?”
Lục Trần tươi cười đáp lại nàng: “Xem ngươi vội chưa kìa, giấu được bao linh thạch rồi? Cón cách một ngàn linh thạch bao nhiêu?”
Đinh Đương hừ lên: “Lão nương không nói cho ngươi biết đấy, tóm lại, nếu ngươi có linh thạch thì tim ta, không có thì cút đi.”
Lục Trần đáp lại: “Ta bảo này, hiện này có không ít người chăm chỉ làm việc trong thôn Thanh Thủy này, phần lớn cũng đều là đàn ông, nếu ngươi chịu mở lòng thì con số một nghìn ấy cũng chẳng phải cái gì quá khó khăn đâu.”
“Biến đi! Ngươi nghĩ lão nương là người dễ dãi sao?” Đinh Đương tức giận nói nhưng Lục Trần lại lập tức gật đầu. Nàng đỏ bừng mặt lên rồi đạp thêm một cái đồng thời căm tức: “Xú Nam nhân, ngươi suốt ngày chọc tức ta, sợ ta còn chưa nhanh già sao?”
Lục Trần tránh đòn rồi nói: “Thứ linh thạch này, sống không ăn được, chết chẳng mang theo, trước nay ta vẫn luôn dễ dàng tiêu mất. Chắc là những người lao động ở trong thôn này đều muốn đi xem thử Giám Tiên Kính như ngươi nên mới không dám bỏ tiền lên người kẻ mà ai cũng thèm khát thế này phải không?”
Đinh Đương đứng yên rồi thất thanh: “Ngươi còn lạ gì sao, đám tiểu nhân đó lúc nào cũng muốn kiếm lợi ích, lão nương lại toàn đá thẳng chúng ra khỏi cửa, cuối cùng lại bị bọn khốn ấy nói xấu sau lưng.”
Sau đó nàng lại kinh ngạc hỏi: “Này, xú nam nhân, trước ta không để ý nhưng hôm nay nghe ngươi nói vậy thì mới thấy lạ nha. Vì sao ai cũng đều muốn đi thử cơ hội mà ngươi lúc nào cũng dửng dưng không cần như vậy chứ?”
Lục Trần cười mỉm nhìn nàng, Đinh Đương nhăn mặt rồi bỗng cảm thấy lạnh người.
Chương 13:Hắc Hỏa Tái Hiện
Nhưng cảm giác khiến người ta cực kì khó chịu ấy của Đinh Đương cũng chỉ thoáng qua bởi lẽ ngay sau đó Lục Trần đã xua tay cười: “Linh thạch dễ có, mỹ nhân như ngươi thì quả là khó tìm, nếu có cơ hội âu yếm thì ta nhất định sẽ chẳng chịu bỏ qua đâu.”
Đinh Đương đỏ mặt lườm y rồi quay người đi mất.
Lục Trần nhìn theo tới khi nàng về đến căn nhà ở đằng xa rồi mới chuyển mình tiến lên phía trước. Khi hắn đến dưới gốc hòe lớn kia thì vẫn thấy ngư ông gọi là lão Dư ban sáng đang lặng lặng ngồi dưới bóng cây câu cá, có lẽ cả thôn này chỉ còn một mình ông là chẳng bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng.
Nhưng lúc này ngoài lão ngư ông còn có lão Mã đang đứng từ phía sau trông lại mặt nước trong xanh nơi này.
Lục Trần đi tới bên người lão Mã rồi bảo: “Suối này không có cá đâu.”
Lão Mã dường như cũng không hề kinh ngạc với sự xuất hiện bất ngờ của y nên lập tức chỉ tay về phía những khe đá của đống đá cuội to nhỏ dưới suối rồi bảo: “Ngươi chỉ nói bậy, nhìn xem, bên kia có rất nhiều cá.”
Lục Trần không biết làm gì hơn nên đành nhìn những con cá đen nhỏ hơn cả ngón tay đang bơi loanh quanh kia rồi thở dài: “Ta muốn nói là suối này không có cá lớn mà lão Dư muốn câu.”
Lão Mã nghĩ ngợi một chập rồi cũng tán thành: “Ngươi nói cũng đúng.”
Hai người sóng vai đi dọc theo khe suối, gió xuân phớt qua, người đi thỏa thích, cứ vậy một lúc rồi lão Mã bỗng cất lời: “Cô nàng Đinh Đương kia nếu quả có thể gom góp đủ một ngàn viên linh thạch, lại may mắn qua được cửa ải Giám Tiên Kính của Thiên Thu Môn, sau đó lại bái nhập thành tu sĩ của Thiên Thu Môn thì ngươi đoán xem, việc đầu tiên nàng muốn làm gì nào?”
Lục Trần nhìn dãy núi xanh ngát đằng xa rồi nhếch miệng: “Sao, có lẽ là hăm hở tu luyện để cầu trường sinh bất tử đi?”
Lão Mã trừng mắt với y rồi tự giải đáp: “Ta cho rằng khi nàng có đạo hạnh rồi thì việc đầu tiên sẽ làm chính là lén lút trốn về nơi này rồi giết tất cả những gã đàn ông đã từng có quan hệ với ả.”
Lục Trần lắc đầu cười rồi vỗ vai lão Mã: “Lão Mã này, sao ngươi lại độc ác như vậy chứ? Đó chỉ là một cô gái, lại chẳng hề trêu chọc gì ngươi, ngươi cũng chẳng hề muốn gặp nàng. Hơn nữa, ai có thể nói trước được điều gì, nếu ta nói, biết đâu khi Đinh Đương đắc đạo thì lại niệm tình xưa rồi quay lại đây để độ hóa ta lên núi tu đạo, ngươi thấy sao?” Dứt lời, hắn lại càng cười to hơn.
Lão Mã hừ lạnh rồi mặc kệ hắn để đi tiếp lên phía trước. Khi thấy mình đã đến ngã rẽ trước quán rượu thì y bỗng lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta nói đúng.”
Lục Trần hơi ngẩn bước nhưng cuối cùng vẫn đi tới lối rẽ rồi quay lại nói với lão Mã: “Không còn sớm nữa, ngươi về quán rượu của ngươi, ta về nhà của ta, ai nấy đều đánh một giấc thật ngon thôi.”
Lão Mã nhìn y rồi thêm lời: “Ngươi gặp nhiều chuyện hơn ta nhiều, sao còn phải vờ như không biết?”
Lục Trần nhắm mắt lại có vẻ đang suy tư một lúc rồi mới trả lời: “Gặp nhiều nên mới nghĩ thoáng như vậy, ít nhất cũng giúp bản thân ta thấy thoải mái a.”
Hắn nhún vai nói thêm: “Dù không tính là đang sống, nhưng cũng không phải sống mà như chết, vì thế để bản thân thấy hài lòng là đủ rồi.”
Dứt lời Lục Trần lại cười vang như đang rất vui vẻ. Cuối cùng ở nơi khe suối phơi phới gió xuân xen lẫn thúy trúc hồng đào này, hắn vẫy tay từ biệt Lão Mã rồi xoay người bỏ đi.
Lão Mã nhìn theo y rồi cảm khái lắc đầu chứ không nói thêm lời nào.
Sau khi rời khỏi chỗ lão Mã thì Lục Trần cũng đi tiếp trên con đường ven suối đến tận chân núi mới thấy một gian nhà nhỏ hiu quạnh. Xa hơn một chút thì có một hồ nước xanh thăm thẳm, cũng chính là đầu nguồn của dòng suối trong kia.
Cũng không biết Lục Trần đã lấy đâu ra một lá trúc để mân mê trên miệng, vị ngọt thanh pha lẫn chút đắng chát của nó kích thích đầu lưỡi của hắn suốt đoạn đường nhàn tản đi về phía căn nhà.
Khi còn cách đó khoảng mười trượng thì hắn bỗng run rẩy đến nỗi suýt chút nữa đã lảo đảo ngã ra đất, may mà gần đó có một cây đào còn sót lại nên hắn mới có thể bám lấy thân cây để đứng tiếp. Nhưng có lẽ hắn dùng quá nhiều sức nên làm cho cái cây này rung lên, vô số cánh đào hồng nhạt cũng theo đó tung bay khắp trời chẳng khác nào một cơn mưa xuân rực rỡ làm lòng người say mê.
Lục Trần há to miệng, da mặt cũng nhăn hết lại, như thể đang cố gắng thét lên, lại giống như một con thú hoang rít gầm sau khi dính vết thương, ấy vậy mà chẳng hiểu tại sao lại không hề có tiếng động nào được phát ra.
Sau đó hắn lại càng co giật mạnh hơn như đang chịu một nỗi đau đớn khủng khiếp nào đó.
Rất đột nhiên, trong đôi mắt hắn bỗng rục lên hai luồng lửa cháy.
Hắc hỏa!
Hắc hỏa rừng rực y hệt buổi tối năm xưa!
Ngọn Hắc hỏa đột nhiên cháy lên trong mắt Lục Trần, ngay sau đó thân thể bên dưới lớp quần áo của hắn như bỗng vang lên những âm thanh kì quái, như là xương cốt bị mài dũa, lại như máu thịt bị nát tan, thật khiến người ta giật mình kinh hãi.
Lục Trần gắng hít sâu để ép bản thân mình đi tiếp về phía nhà cỏ dưới chân núi. Hắn đi rất khó khăn, như thể mỗi bước đều mang đến đau đớn vô tận.
Mới đi vài bước thì đã có thể mơ hồ nhận thấy trên những phần da thịt lộ ra bên ngoài như cổ và hai bàn tay đều đang có có hắc sắc hỏa vân kì quái xuất hiện, nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra chúng giống như những ký hiệu kỳ bí.
Như là ngọn lửa đang bùng cháy.
Lục Trần vừa thở dốc vừa cố gắng lết đi. Gian nhà đã càng lúc càng gần, nhưng lửa trên người hắn cũng càng lúc càng cháy mạnh hơn.
Bỗng ở sau cổ của hắn có một luồng hắc hỏa đột nhiên lao ra từ dưới lớp da, sau đó bắt đầu bùng lên, chỉ chớp mắt, da thịt quanh đó đã lập tức bị cháy sạm đi.
Lục Trần khẽ run rẩy kêu rên như thể đã sắp ngã hẳn xuống, nhưng cũng không rõ hắn lấy đâu ra dũng khí và nghị lực để tiếp tục đứng vững trong cơn đau khủng khiếp ấy để tiếp tục đi về phía căn nhà, có lẽ ở trong đó có gì có thể cứu mạng hắn chăng.
Thời gian dần trôi, tình cảnh của Lục Trần lại càng lúc càng trở nên tồi tệ, hắc hỏa không ngừng hiện ra khắp mọi nơi trên cơ thể hắn, từ mu bàn tay, ngực, thậm chí cả sau lưng, đỉnh đầu, bắp đùi, bàn chân, không nơi nào không có, đến nỗi khi Lục Trần tới được căn nhà thì cả người gần như đã chìm hoàn toàn trong làn lửa.
Hắn đẩy cửa tiến vào, cánh cửa kia cũng lập tức khép lại. Dù vẫn đang bị thiêu đốt nhưng hắn bỗng dừng bước lại, chỉ giây lát sau trên đỉnh đầu của hắn bỗng có một nhánh cỏ cháy đen rơi xuống
Chương 14: Gốc Cây Thần Bí
Nhánh cỏ phản chiếu trong đôi mắt đã bị Hắc hỏa phủ kín. Lục Trần rên lên rồi nhanh chóng đi lên nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng.
Giường gỗ nhìn qua thì rất thô sơ, nhưng lại vô cùng bằng phẳng, bên trên còn còn một lớp chăn đệm. Cũng không rõ Lục Trần đã ấn vào đâu trên giường nhưng bỗng nhiên có một tiếng cách vang lên, sàn giường lật ngược đẩy luôn Lục Trần xuống dưới. Căn phòng này thoáng cái lại quay về vẻ với tĩnh lặng và trống trải vốn có như chưa từng có việc gì xảy ra
Khi còn đang rơi giữa khoảng không thì Lục Trần đang bị đốt cực kì đau đớn kia có lẽ đã không còn chịu nổi nữa mà gầm lớn lên một tiếng. Trong lúc trước mắt chỉ còn lại màn đêm, lại đang không ngừng rơi xuống, hắn bỗng đánh mạnh lên tim mình.
Không có âm thanh, không có tiếng động, bóng đêm như thể không có gì thay đổi, nhưng người bị Hắc hỏa đốt cháy đang rơi xuống kia bỗng nhiên biến mất.
Đột nhiên biến mất giữa trời!
Chỉ giây lát sau, trước mắt Lục Trần bỗng có màn sáng mờ ảo, tiếp đó hắn rơi phịch xuống đất.
Hắc hỏa vẫn không ngừng cháy, từng tấc từng tấc da thịt của y đã gần như khô nứt, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ chỉ còn lại một đống tro tàn. Hơn nữa nơi hắn rơi xuống bây giờ lại đột nhiên biến thành một chỗ bí ẩn rộng khoảng hai trượng, cao hơn một trượng mà thôi.
Bốn phía kết dính với nhau thành một khoảng gỗ dày nặng, trên bề mặt gỗ lại rất cổ xưa đồng thời còn tồn tại vô vàn vết nứt, tựa như đã trải qua vô số niên đại, hơn nữa còn có một luồng sinh cơ dạt dào bao phủ bên trên khiến vân gỗ càng trở nên mơ hồ, thật chẳng khác nào một gốc cây cũ kĩ.
Mà trong hốc cây không rộng quá hai trượng này có một ô nước rộng hơn nửa phần, còn lại là đất đá. Làn nước trong veo mang theo một tia xanh thẳm đang lặng yên nằm đó khiến người ta nhất thời khó có thể biết được sâu cạn, tựa như một viên ngọc bích sáng trong đang lấp lánh vậy. Kì lạ là nó lai tỏa một làn sinh cơ tươi mát ra bên ngoài.
Lúc này Lục Trần đang nằm úp xuống mặt đất cách hồ nước này không xa. Hắn có lẽ đã bị Hắc hỏa đốt cạn sức lực nên chỉ có thể cố lay người xoay đi, cơ thể cũng theo đó lăn xuôi mấy vòng, cuối cùng ầm một cái, hắn đã rơi vào trong ô nước.
‘Ùm!!”
Một âm thanh kì quái bỗng nhiên vang lên như thể cách ngăn tất cả mọi thứ trên đời để thế gian này chỉ còn lại duy nhất một người. Làn nước thăm thẳm bỗng nhiên rung động, bọt nước bao phủ tầm mắt, làn hơi lạnh buốt đâm tới từ bốn phương, tất cả khiến cho cảm giác đau đớn kia như được giảm bớt.
Ô nước này có lẽ sâu hơi tưởng tượng nhưng cũng chỉ lớn đến như vậy nên Lục Trần thậm chí còn không thể duỗi thẳng người mà đành bó tròn lại như một đứa trẻ đang sợ hãi trốn trong làn nước yên tĩnh đồng thời để mặc cho nó tẩy rửa cơ thể như một bàn tay hiền hậu đang vỗ về cõi lòng nát tan.
Dù đang ở trong nước nhưng Hắc hỏa trên người Lục Trần cũng không hề dập tắt. Luồng lửa ấy vẫn điên cuồng cháy sáng nhưng có lẽ đã bị sinh cơ dạt dào nơi này ép lại nên dần dần yếu đi, sau đó lại từ từ chìm vào trong cơ thể Lục Trần để cuối cùng lại tự nhiên biến mất.
Nước vẫn vờn quanh, sau đó những vết thương do lửa đốt trên người Lục Trần bắt đầu nhanh chóng liền lại. Mọi thứ tựa như chưa có gì xảy ra, ngoại trừ việc người đàn ông này đã vô cùng mệt mỏi.
Hắn bó mình trốn trong dòng nước, mãi sau vẫn không ngoi đầu lên nhưng bờ môi lại không ngừng run rẩy.
Hắn cắn răng thật chặt, cơ mặt vặn vẹo, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn. tựa như sắp khóc nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn để không kêu lên.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn từ trong làn nước ra bên ngoài. Trong màn nước mờ ảo, hắn không thấy rõ được thứ gì, như thể mãi mãi không nhìn thấy nổi, lại như chẳng thể nhìn thấy tận cùng.
Sáng sớm hôm sau.
Nhật nguyệt đổi dời, khi ánh nắng rực rỡ lại chiếu xuống thôn xóm yên tĩnh này như bao đời nay vẫn vậy thì cả thôn làng lại bừng tỉnh và bắt đầu trở nên ồn ào.
Lục Trần vươn vai ngáp dài đi ra từ nhà cỏ, sau đó lại đóng kĩ cửa gỗ, cuối cùng mới đi về trong thôn.
Lão Dư vẫn ngồi dưới gốc hòe câu con cá lớn trong vô vọng. Người qua kẻ lại ầm ầm bàn tán, phần lớn cũng đều nhắc tới việc mấy ngày nữa Thiên Thu Môn sẽ phái người xuống thu linh trà linh cốc, thi thoảng lại xen lẫn đôi lời về vụ chém giết hôm qua.
Lục Trần nghe một lúc cũng thấy chán, hơn nữa bụng còn réo vang, nên lại bắt đầu đi về quán rượu kia như mọi ngày.
Dù hôm nay hắn đến muộn hơn hôm qua rất nhiều nhưng lão Mã chắc cũng chưa định buôn bán nên quán rượu vẫn đang đóng cửa. Nhưng Lục Trần cũng không quan tậm chuyện đó mà gõ ầm lên rồi hét to: “Lão Mã, mở cửa làm ăn đi!”
Chốt lát sau bên trong có tiếng bước chân vang lên, sau đó lại có ai đó đi tới sau lớp cửa tạo nên tiếng mở, cuối cùng cơ thể mập mạp của lão Mã xuất hiên.
Lục Trần tiến tới vỗ vai lão Mã bảo: “Đói bụng rồi, mau đi nấu chút gì đi…” Nói xong hắn liền đi thẳng vào rồi mới nghe thấy tiếng lão Mã hừ lanh.
Ánh mắt Lục Trần đảo quanh quán rượu cuối cùng lại thấy ở một bên bàn có bóng người đang ngồi.
Đó là một ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu tóc trắng xóa, vẻ mặt hiền lành, thậm chí khi nhìn thấy Lục Trần còn gật nhẹ đầu.
Lão Mã ở phía sau chậm rãi đóng cửa cài then, sau đó mới đi tới bên Lục Trần bảo: “Lưu tuần sứ mới tới sáng nay.”
Lục Trần gật đầu rồi tươi cười với ông lão kia. Có lẽ là đã rât quen thuộc nên hắn vỗ người ông rồi hỏi: “Lưu lão đầu, không phải một năm mới đến một lần sao, ta nhớ là nửa năm trước ông mới tới đây mà, sao vậy, nhớ ta à?”
“Ha ha ha…” Người bị gọi là Lưu lão đầu kia có lẽ cũng rất vui vẻ nên tươi cười đáp lại Lục Trần: “Tiểu Lục thật biết nói đùa, lần này ta chỉ phụng lệnh Tiết đường chủ đi kiểm tra thôi, tiện đường nên mới ghé qua chào hỏi hai người các ngươi chút.
Chương 15: Cố Sự
Đùa cợt thì đùa cợt, nhưng khi thấy lão Lưu có vẻ nghiêm túc thì Lục Trần cũng nghiêm chỉnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Lưu tuần sứ đáp lại: “Lão phu cũng không còn trẻ nữa, ba tháng trước khi trong lúc đi kiểm tra lại gặp chuyện không may, cuối cùng lại bị thương sau một trận tư đấu. Ngẫm kĩ lại thì đã ở Tiên Minh suốt mấy chục năm, cũng đã đến lúc về nhà dưỡng lão rồi.”
Lục Trần ngạc nhiên hỏi lại: “Còn có chuyện đó nữa sao?”
Lưu tuần sứ ưu tư trả lời: “Sao lại không thể có. Công việc sau này thì Tiên Minh và Tiết đường chủ của Phù Vân Ti sẽ phái người tới lo. Còn lão phu thì mấy hôm nữa sẽ quay về Tiên Minh, sau khi làm nốt vài chuyện thì sẽ cáo lão hồi hương, từ nay về sau sẽ nghỉ ngơi trong tông môn, không hỏi thế sự nữa. Tiểu Lục, chúng ta đã quen nhau mười năm rồi, hôm nay phải từ biệt, mong rằng sau này còn có thể gặp lại.”
Lục Trần gật đầu rồi chắp tay đáp lời: “Mấy năm nay nhờ có Lưu tuần sứ chiếu cố, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Lưu tuần sứ cười lớn rồi nói thêm vài câu với Lục Trần xong mới đứng dậy cáo từ. Lục Trần và lão Mã tiễn ông tới cửa rồi đứng đợi tới khí ông ta đi rất xa. Lục Trần nhìn lão Mã cẩn thận đóng kín cửa lại thì bỗng nhiên tươi cười: “Sao lại tỏ ra như vậy, có tâm sự sao?
Lão Mã trừng mắt: “Ngươi không lo lắng chút gì sao?”
Lục Trần phất tay: “Hôm qua ta đã nói rồi đó thôi, làm người, quan trọng nhất là phải lạc quan, không nên giữ quá nhiều thứ ở trong lòng, vậy thì mới có thể sống thoải mái được. Nói đi, có chuyện gì?”
“Cấp trên có báo là sẽ khấu trừ linh thạch hàng tháng của ngươi.”
“Ầm!” Một tiếng vang lớn, lão Mã giật nảy người quay lại thì thấy Lục Trần vừa đập bàn đang tức giận hét lên: “Mẹ kiếp! Tên khốn nào dám động thủ trên đầu thái tuế!”
Lão Mã lườm Lục Trần. Lục Trần thấy vậy thì lạnh lùng hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Lão Mã khinh thường đáp lại: “Tên khốn ấy là Thiên Lan Chân Quân.”
Lục Trần ngẩn người nhưng dường như lại càng tức giận nên quát to: “Chân quân rất giỏi sao, lão già ấy định không giữ lời với ta sao?”
Lão Mã e hèm mấy cái rồi khuyên can: “Sáu vị Chân Quân của Tiên Minh, ai lại không phải bậc kì tài có thể lên trời xuống đất, ngươi mắng thẳng tên Chân Quân như vậy thì không chừng lão nhân gia cũng có thể cảm giác được đó?”
Lục Trần cười xùy: “Lão tử mắng hắn thì đã sao, lão già chết tiệt Thiên Lan, lão bất tử, chân ngắn mình to như lợn, lòng dạ xảo trá lại còn trọc đầu!”
Lão Mã trừng mắt nói không nên lời.
Lục Trần ngó nghiêng bốn phía, khi nhận ra quán rượu vẫn an tĩnh như thể sẽ không có chuyện trời giáng sấm sét nên nói thêm với lão Mã: “Ngươi xem, lão già Thiên Lan đó đâu có nghe được, hoặc cũng có thể là nghe thấy ta mắng nhưng không dám lên tiếng rồi.”
Lão Mã cười khổ: “Tiểu Lục à, ngươi cứ không biết điều như vậy…
Lục Trần đảo mắt trả lời: “Hắn đòi trừ linh thạch của ta thì sao ta lại không thể trở mặt? Ngày đó chẳng phải đã nói sẽ để ta sống yên yên ổn ổn một đời sao?”
Lão Mã nghiêm trang nói: “Lúc đó ta cũng ở đấy, ta nhớ là lão nhân gia người không hề nói những lời này.”
Lục Trần tức giận: “Vậy thì ai nói, ta nhớ rõ ràng như vậy cơ mà.”
Lão Mã chỉ thẳng vào ngực Lục Trần: “Ngươi tự nói.”
Lục Trần nghi ngờ nhìn lại lão Mã xong lại phủi tay: “Bỏ đi, chúng ta không cần phải nói tới chuyện ai có thể nhớ rõ những chuyện của mười năm trước nữa, tóm lại không thể trừ bớt linh thạch của ta được!”
Lão Mã thờ dài: “Ta lúc nãy cũng đã hỏi rồi, kỳ thực cũng không chỉ trừ của riêng ngươi mà tất cả Ảnh Tử trong Phù Vân Ti sẽ đều bị như vậy.”
Lục Trần đờ ra nên nhất thời không nói thêm gì. Ánh mắt của hắn lay động một lúc rồi lại nhìn sang lão Mã.
Lão Mã bị y nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên nên bất giác tránh mắt đi.
Tiếp đó, cơn tức lúc nãy của Lục Trần bỗng nhiên tiêu biến mà thay vào đó là vẻ bình tĩnh rất bất thường. Mãi lâu sau, hắn thốt lên: “Lão già chết tiệt bị người gây khó dễ sao?”
Lão Mã cười gượng rồi lại tỏ ra buồn bực: “Lão nhân gia người quả thực cũng là bất đắc dĩ mà.
Chân Tiên Minh truyền đến nay đã ba nghìn năm, gia nghiệp to lớn, anh kiệt vô số, nhưng cũng chẳng thiếu những kẻ xu nịnh, vì thế linh thạch luôn không đủ dung. Phù Vân Ti lại không làm nên chuyện gì, cũng không có đầu lĩnh, chỉ vì chiếu cố cho công thần do đã lập công cho Tiên Minh mà mai danh ẩn tích cũng chẳng hề nói rõ ra sao. Cứ vậy mà lãng phí bao nhiêu linh thạch mỗi năm, trong Tiên Minh sớm đã có vẻ khó chịu rồi.”
Lục Trần im lặng rồi sau cùng lại lắc đầu trầm ngâm.
Lão Mã nhìn hắn rồi đi tới bên cạnh nhỏ giọng: “Nói cho cùng, ta và ngươi đều hiểu mà, lão nhân gia người quả thực luôn thấy có lỗi với ngươi, nếu như có thể thì hắn cũng không muốn để ngươi khó chịu thế này. Nhưng nếu chỉ không trừ của ngươi thì sẽ quá nổi bật, không chừng sẽ khiến kẻ khác để ý…”
Lão Mã nói tới đó rồi hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục: “Trong Tiên Minh thì Phù Vân Ti nằm dưới trướng Thiên Lan Chân Quân, nhưng ở giữa lại có không ít đường chủ, chủ quản, tuần sứ, giám thị. Mấy năm gần đây, cũng chỉ có ta và Chân Quân là biết lai lịch của ngươi, ngay cả Lưu tuần sứ âm thầm kiểm tra mười năm nay kia và cả Tiết đường chủ trông coi mọi việc trong ti cũng không hiểu được mà chỉ nghĩ rằng ngươi là kẻ lập được chút công nên trốn vào đây kiếm miếng ăn tới chết già thôi.”
Lục Trần nhếch mép khinh khi: “Lão Lưu kia mấy năm nay không quá tồi với ta, nhưng cũng không hẳn là kính trọng gì, vậy từ đâu lại biết được thân phận của ta chứ?”
Lão Mã cười khổ lắc đầu: “Theo lý thuyết thì thân phận này không thể lộ ra được, nhưng bây giờ Tiên Minh trông có vẻ an ổn đấy nhưng thật ra bên trong lại chẳng khác gì cái thùng chứa nước thủng trăm lỗ cả, vì thế lão nhân gia cũng có phần lo lắng.”
Lục Trần trầm mặc một hồi rồi bỗng hỏi thêm: “Những người kia vẫn còn tìm kiếm sao?”
Lão Mã hơi do dự rồi gật đầu: “Đúng. Chiến dịch năm đó đã đụng đến căn cơ của ma giáo, không chỉ trận pháp bí mật Hàng Thần Chú bị hủy mà còn làm mất đi ba trong số năm vị trưởng lão, thù này tuyệt đối sâu như biển, không thể nào hóa giái nổi. Mấy năm nay có bắt được một số yêu nghiệt ma giáo, khi thẩm vấn tới chuyện này thì đều thu được tin rằng ma giáo đã lén lút đưa rất nhiều người vào trong các môn phái của Chân Tiên Minh, mà nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm kiếm tin tức liên quan đến chuyện năm đó, nhất định phải tim… thủ phạm, sau đó bằm thây làm vạn mảnh, rút hồn đoạn phách để báo thù.”
Lục Trần hừ lạnh rồi nói lại với Lão Mã: “Ngươi nói báo thù là đủ rồi, cái gì mà bằm thây vạn mảnh, rút hồn luyện phách thì bỏ đi chứ.”
Lão Mã cười cợt: “Thêm vào không phải càng có khí thế sao?”
“Hừ!” Lục Trần tức giận hừ lên rồi lại giục giã: “Mau đi nấu mì đi.”
Lão Mã ngạc nhiên: “Vừa mới nói sát thủ ác độc sẽ băm ngươi làm vạn mảnh xong mà ngươi còn muốn ăn mì sao?”
Lục Trần khinh khỉnh liếc lại: “Nói ít thôi, lão tử đang tức giận, không nấu mì cho ta ăn, ta đập quán của ngươi.”
Chương 16: Văn Nhã Công Tử
Có lẽ Lão Mã coi trọng quán rượu này hơn một tô mỳ rất nhiều thế nên khi ra khỏi nơi này Lục Trần đã cực kì hài lòng xoa bụng.
Sớm nay thôn Thanh Thủy náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, có lẽ cũng vì sắp đến ngày thu hoạch nên ai nấy đều năng động hẳn lên. Có điều, đặc sản linh trà linh cốc ở đây dù rằng mang theo chữ linh nhưng cũng chẳng có bao nhiêu ích lợi cho tu sĩ tu luyện tiên đạo.
Thứ thật sự được coi là thiên tài địa bảo hay đạt đến mức bảo vật tiên gia phải có linh văn đặc thù hoàn chỉnh, từ đó mới hội tụ được linh lực của ngũ hành trong trời đất để tạo nên vô vàn công dụng kì diệu riêng biệt.
Một linh tài, dù là linh thảo, linh khoáng, linh thú, hay là linh đan linh dược… nếu có càng nhiều linh văn thì phẩm chất lại càng cao, đó cũng chính là cách để phân biệt thành nhất văn linh tài, nhị văn linh tài trong giới tu chân. Tóm lại, dù cho là nhất văn linh tài bình thường nhất cũng sẽ có công năng mạnh mẽ, giá trị cực cao, hơn nữa nếu linh tài có nhiều linh văn hơn thì lại càng quý hiếm, giá trị lại càng không thể đánh giá nổi, chúng đều là những thứ mà tu sĩ trong thiên hạ thiết tha mơ tưởng giành lấy.
Còn linh trà, linh cốc được sản xuất ở thôn Thanh Thủy này dù có được môn phái tu chân như Thiên Thu Môn thu lấy thì tất cũng có linh văn, nhưng cũng không phải là linh văn hoàn chỉnh, vì thế công dụng của nó hay linh lực ở bên trong cũng đều không đáng xem trọng. Thứ đồ này hơn xa hàng bình thường nhưng vẫn không phải là linh tài có linh văn, hơn nữa còn có rất nhiều trong trời đất, đa phần cũng đều vô dụng, chỉ có một phần rất nhỏ có ích lợi cho tu sĩ, vì thế nếu có môn phái nào cần thì cũng sẽ phái người tới thu mua.
Lục Trần đã sống trong thôn Thanh Thủy nhiều năm với tư cách người bán linh trà. Thực tế thì hắn cũng có hai mẫu vườn chè trên ngọn núi phía sau thôn mà bản thân đã mua khi mới tới nơi này.
Tất nhiên, Lục Trần chẳng hề quan tâm tới loại linh trà này nên cả vườn cũng đã đầy cỏ dại. Nó cũng chỉ dùng để che mắt cho việc hàng tháng hắn có thể lấy linh thạch từ phía lão Mã mà thôi.
Vì thế khi Lục Trần nhìn đám người đang vô cùng cao hứng ôm ấp hi vọng ngoài kia thì chợt cảm khái rằng nếu mình được ở đây với họ thì dù có bị mất đi chút linh thạch có lẽ cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.
Dù là lừa mình, lừa người, hay tự an ủi bản thân đi nữa thì điều này cũng khiến Lục Trần thấy vui vẻ hơn, Hắn cứ lững thững đi, chẳng mấy chốc đã tới đầu thôn.
Khi hắn nhận ra điều đó thì đã thấy con đường ngoài thôn kia. Nơi này đã không còn cái xác hôm qua mà chỉ để lại một vệt máu khô nâu sậm, có lẽ sau vài ngày người qua kẻ lại nữa thì chút vết tích đó cũng sẽ lặng yên biến mất.
Lục Trần lặng nhìn vết máu đó rồi lạnh lùng quay người về thôn. Khi hắn đi dọc theo con đường đá đến chỗ cách cây hòe khoảng mười trượng thì lại thấy lão ngư ông đang ngồi câu cá kia. Hắn cười lớn định đi tới hỏi thăm thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ đằng sau đoạn suối.
Lục Trần kinh ngạc xoay mình nhìn lại.
Suối Thanh Thủy chảy ngang thôn làng nên hai bên bờ không thiếu nhà cửa, có điều bờ đông nơi Lục Trần đang đứng này lại khá đông đúc, không chỉ gom đến gần bảy phần thôn dân còn có rất nhiều quán rượu, khách sạn cùng đủ loại cửa hàng linh tinh. Phía bờ tây đằng kia thì chỉ có dăm ba hộ dân, bình thường cũng khá yên ắng.
Nhưng kì lạ là tiếng ồn ào ấy lại từ bên đó truyền sang. Lục Trần nhìn tới thì nhận ra dưới một gốc trúc xanh bên bờ tây có một đám người nam nữ đang tụ tập, thậm chí số nữ còn vượt trội hơn hẳn, ngay cả một số cô gái thường ngày không thấy trong thôn cũng đã chạy tới đó đứng.
“Hả?” Việc này khiến Lục Trần cảm thấy tò mò nên đi tới một cây cầu đá gần đó để xem thử.
Sau khi xuống cầu một đoạn thì sẽ thấy một nhóm người đông đúc. Dù chưa tới gần nhưng Lục Trần đã ẩn ước nghe được những tiếng cảm thán mà đa phần là của nữ tử, có lẽ là họ đã trông thấy chuyện gì đó rất đáng kinh ngạc.
Lục Trần lại càng tò mò hơn nên nhanh chóng đi lên. Khi tới một góc vắng trong đó để ngó vào thì bỗng giật mình. Dưới cây trúc xanh nơi họ đang vây lại này có một thư sinh trẻ tuổi đang đứng cười, trước mặt y có đặt một tấm ván gỗ, bên trên phủ giấy trắng, trong tay thì cầm một cây bút, có lẽ là đang vẽ tranh.
Thư sinh này vô cùng anh tuấn, tuổi cũng không lớn, chắc còn chưa đến hai mươi, thậm chí chỉ cần nhìn cảnh y múa chiếc bút trong như ngọc kia cũng đủ thấy phong tư hơn người. Lục Trần còn mơ hồ thấy được có kha khá cô gái không còn trẻ nữa đang trìu mến nhìn y.
Có điều không chỉ dung mạo ấy khiến cho đám người này kinh ngạc, mà còn có cô gái trên bức tranh mà y đang vẽ!
Nhìn y múa bút thanh thoát, đậm nhạt đan xen thì bức tranh thủy mặc chỉ có hai màu trắng đen ấy cũng vô cùng sống động. Cô gái trong tranh đang tươi cười ngắm hoa, đôi mắt lại chứa chan nhu tình, ý cảnh cũng càng hiện rõ, đúng là vẽ rất giỏi.
Lục Trần dù không hiểu lắm về tranh nhưng nhìn một lúc cũng thấy vẻ đẹp toát ra từ bức tranh nên khẽ than trong lòng. Nhưng đột nhiên hắn lại ngẩn ra bởi lẽ cô gái trong tranh ấy rất quen mắt, nhìn kĩ một chút thì rõ ràng tranh này đang vẽ Đinh Đương.
Hắn chợt cảm thấy gì đó nên xoay đầu tìm kiếm, chỉ chốc lát sau đã thực sự thấy được Đinh Đương đang xấu hổ đỏ mặt đứng trước bàn vẽ vừa như giận dỗi lại xen lẫn vui mừng.
Những cô gái khác quanh đó đều chẳng hề giấu diếm ánh mắt đố kị để nhìn về phía nàng.
Tiếp đó, thanh niên đã vẽ xong nên tươi cười lấy tranh ra khỏi bàn rồi giương lên cho mọi người xem để rồi nhận lại một làn khen ngợi.
Tranh này dù chẳng phải vẽ thứ gì cao sang nhưng cũng đủ khiến người ta nhận ra vẽ rất tốt, hơn nữa thanh niên này còn hiền hòa lễ độ nên càng được yêu quý.
Đinh Đương bỗng giận dỗi: “Tranh không tệ, nhưng ngươi quá không thành thật rồi, tự nhiên vẽ ta quá mức như vậy làm gì chứ?”
Thanh niên đó chỉ tươi cười đáp lại: “Vị tỷ tỷ này quá lời rồi, tiểu sinh chỉ tùy ý vẽ, tỷ tỷ đẹp như nào thì tranh tất như vậy, nếu tỷ đã không hài lòng thì cũng có thể cầm đi. Thật ra cảnh, người trong thiên hạ này không gì không thể vào tranh, nếu mọi người sau này có lòng, lại đúng khi tiểu sinh rảnh rỗi thì cũng có thể vẽ cho mỗi người một bức.”
Chương 17: Bức Họa Trên Rễ Cây
Tất cả đồng thanh khen ngợi, đám nữ nhân thì càng thêm hào hứng. Đinh Đương trước mừng sau giận, cuối cùng lại sẵng giọng: “Chỉ giỏi nói ngọt!”
Thanh niên kia lắc đầu cười rồi đi tới đưa bức tranh vào trong tay Đinh Đương, sau đó mới ha hả lên một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Đinh Đương nhìn theo bóng người đang đi xa của thanh niên ấy không nói gì. Bỗng nhiên trong đám người có ai đó mắng: “Hồ ly tinh, chỉ giỏi lừa đàn ông.”
Đám người chợt yên tĩnh, tiếp đó có vài người bật cười, trong ấy có cả nam lẫn nữ. Đàn ông thì cười đểu, đàn bà thì cười khinh, thậm chí đàn bà còn cười to hơn.
Đinh Đương giận dữ nghiến răng rồi đi thẳng, chẳng mấy chốc đã lên tới cầu đá bên bờ đông, có vẻ là đang quay về nhà.
Lục Trần đứng sau đám người lặng lẽ dõi theo tất cả rồi lại nhìn về phía người thư sinh đã đi vào một con đường nhỏ xa xa bên bờ tây, cuối cùng thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là quá đau lòng, tại sao cứ trẻ trung xinh đẹp là được quan tâm cơ chứ! Ta cũng muốn được quan tâm”
Người vẽ và được vẽ đều đã đi, đám đứng xem cũng theo đó tản ra. Lúc rời đi còn không ít người đang xôn xao bàn tán, phần nhiều cũng đều nói về thư sinh kia, nào thì hắn soái ra sao, vẽ đẹp thế nào, ấy thế mà khi nói về Đinh Đương thì lại đều cười nàng vô liêm sỉ làm trò lẳng lơ, cuối cùng lại lo lắng cho người trẻ tuổi kia, đồng thời hy vọng y không bị hồ ly tinh đó làm hại.
Lục Trần đi về bờ đông. Hắn buồn chán ngáp lớn rồi lại quay về chỗ cây hòe lớn kia. Khi nhìn vào trong lồng cá thì quả nhiên thấy nó vẫn trống không.
Hắn ngồi xuống một tảng đá lớn ở gần đó rồi cố tình hỏi: “Lão Dư, hôm nay câu được cá không?”
“Không được.” Lão ngư ông ấy có vẻ không hề nhận ra cái châm chọc của hắn nên thật thà trả lời.
Lục Trần cười thầm rồi lại nói: “Ta nghĩ rằng cả đời này của ông cũng không câu được cá ở đây đâu.”
Lão ngư im lặng giây lát rồi lại từ tốn đáp lại như bao lần: “Nơi này có cá.”
“Thôi đi!” Lục Trần liếc nhìn ông rồi bỗng thấy chẳng còn hứng thú trêu đùa mà thầm nghĩ trên đời đúng là không thiếu quái nhân mà: “Tùy ông vậy, ông nói có, thì ông cứ ở đây cả đời đi, cuối cùng cũng chỉ uổng công!”
Vốn dĩ mỗi khi nói tới đây thì cả hai đều không bàn thêm gì nữa, ai ngờ hôm nay chẳng hiểu tại sao, lão Dư lại quay lại nhìn Lục Trần rồi chậm rãi bảo: “Không phải, ta đã thấy trên thân con cá ấy có linh văn, chỉ cần ta câu được nó rồi hiến cho Thiên Thu Môn thì ta sẽ có thể tu tiên.”
“Cá có linh văn…” Lục Trần không nhịn được cười nên tiếp tục trêu: “Vậy sao, nếu ông thật sự câu được thì đúng là con cá đáng giá hơn hẳn một nghìn linh thạch, cũng thừa đủ cho ông tới Thiên Thu Môn tu tiên, có điều… ông đừng để bị cá ăn…”
Lão Dư nhìn Lục Trần bằng đôi mắt khó hiểu rồi khẳng định: “Cá sẽ không ăn người!”
Lục Trần cười to rồi vươn tay tới vỗ vai ông chứ không tiếp tục nói gì thêm. Hắn đứng dậy nhìn dòng nước trong suốt rồi định đi.
Mặt trời đã treo cao đồng thời tỏa ánh sáng rực rỡ xuống thôn Thanh Thủy làm dòng nước càng thêm long lanh. Dưới gốc hòe đã bị tàng cây che gần hết ánh mặt trời này cũng rất mát mẻ, chỉ còn vài ba tia sáng lọt qua kẽ lã vươn xuống mà thôi.
Lục Trần đi vài bước định về nhà thì bỗng thấy ánh nắng lọt xuống hơi chập chờn, như thể có thêm cái bóng nào đó vừa lướt qua gốc cây này vậy.
Lục Trần đứng yên lại.
Hắn quay người nhìn về phía đó. Nơi ấy có một đoạn rễ cây bị lồi ra khỏi mặt đất đang bị vô vàn cỏ dại xanh um vây lấy.
Lục Trần kinh ngạc nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó, như nghi ngờ, lại như lo lắng, thậm chí còn có đôi phần khó chịu. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã bình tĩnh lại, rồi tiếp tục coi như không có chuyện gì bước tới dậm chân, thậm chí còn cởi cả giày ra như đang định vỗ lên rễ cây để rũ đi bùn đất, tận lúc đó hắn mới nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.
Có một bóng đen lay động trước mặt hắn.
Tới lúc này, Lục Trần mưới nhìn ra được đó là một hình vẽ cổ quái. Nó rất loạn, như một tấm bản đồ vô dụng được ai đó tùy tiện khắc lên rễ cây khó thấy này. Hình vẽ đó có một vòng tròn và vài đường nét thô sơ tụ lại một nơi, giống như một gốc cây lớn đơn giản mà quái dị.
Nhìn vết khắc thì có thể nhận ra nó mới được tạo nên không bao lâu, cùng lắm mới chỉ một ngày một đêm.
Lục Trần lạnh mặt. Hắn mang giày lại rồi đi về khối đá lớn đằng kia nhìn lão Dư đang yên lặng câu cá thêm một chút.
Hắn mặc kệ lão ngư đằng sau đồng thời nhắm mắt lắng nghe tiếng nước chảy rì rào dưới suối, cùng làn gió xào xạc trên tán lá, mọi thứ vẫn yên bình như cái cách mà người nơi này bao năm qua vẫn sống.
Thẳng tới khi hắn mở miệng phá tan sự yên tĩnh ấy: “Lão Dư, ta có việc này muốn hỏi.”
“Sao.” Lão ngư thật thà hỏi lại.
“Hai hôm nay ông vẫn ở đây phải không?”
“Đúng.” Lão ta dáp.
Lục Trần chập hai tay lại sau đầu rồi ngẩng lên nhìn tán cây xanh biếc cùng với những tia nắng len lỏi trong kẽ lá, cuối cùng lại cất lời: “Có ai khác tới đây không?”
Lão Dư đáp lại: “Không có, ngươi biết mà, trừ ngươi và lão Mã thì trong thôn này chẳng có ai muốn nói chuyện với ta cả.”
Lục Trần ừ một tiếng rồi chậm rãi tiếp tục: “Ta còn tưởng gần đây có rất nhiều người tới thôn này nên ông có quen thêm vài người mới.”
“Ha ha…” Lão Dư đột nhiên cười khan như bọt nước do con cá nhỏ dưới dòng nước trong kia đột nhiên tan vỡ.
Lục Trần xoay người dậy rồi phủi mông đi thẳng.
Sau khi rời khỏi chỗ cây hòe thì hắn thả bước về phía căn nhà cỏ dưới chân núi, nhưng chẳng mấy chốc lại đột nhiên dừng chân quay về đường cũ.
Đúng lúc ấy phía đó có một người đàn ông đi tới, khi nhìn thấy Lục Trần thì y liền chắp tay rồi khách khí hỏi: “Xin hỏi vị huynh đài này, phía sau có phải là Trà sơn không?”
Lục Trần quan sát y thì thấy đó là một gã trẻ tuổi lưng đeo trường kiếm, thân khoác áo choàng, gương mặt lại tràn đầy nét mệt mỏi, có lẽ là đã đi một đoạn đường rất dài mới tới đây. Nhìn có vẻ rất giống một tán tu bình thường đang đi lang thang cầu đạo
Chương 18: Khách Nhân, Hậu Sơn
Bị hỏi vậy nên Lục Trần lập tức gật đầu đáp lại: “Đúng thế, ngươi không phải là muốn đi lên Trà sơn chứ?”
Thanh niên đó chợt tỏ ra sung sướng nên gật mạnh đầu, cuối cùng lại ôm quyền cười hỏi: “Vậy làm phiền thêm một câu, không biết huynh đài có biết trên Trà sơn có nơi nào tên là Phi Yến Nham không?
Lục Trần ngẩn người nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không có, ta đã ở đây khá lâu, cũng rất quen thuộc với nơi này, nhưng chưa bao giờ nghe thấy cái gì gọi là Phi Yến Nham cả.”
Thanh niên đó ngạc nhiên, chắc rằng cũng không ngờ sẽ nghe được điều ấy. Hắn bỗng lẩm bẩm: “Không đúng, người đó đã nói rõ là trên Trà sơn ở thôn Thanh Thủy cơ mà.”
Lục Trần tươi cười: “Có lẽ là có nhầm lẫn rồi, đúng là Trà sơn và thôn Thanh Thủy, nhưng thật sự là ta chừa từng biết nơi nào là Phi Yến Nham, nếu không huynh lên núi tìm thử xem?”
Người đó nghĩ một chốc rồi gật đầu đồng ý: “Huynh nói phải.”
Lục Trần né người sang dể nhường đường đồng thời còn chỉ lên ngọn núi xanh đằng sau: “Huynh cứ đi theo con đường đá dọc suối thì sẽ đến được chân núi, chỗ đó có hơn mười con đường có thể lên núi, huynh chọn cái nào cũng được.”
“Hơn mười con đường?” Thanh niên kia nghe vậy thì kinh hãi hô lên.
Lục Trần ung dung đáp lời: “Nửa phía núi này đã bị người ta trồng đầy linh trà, qua qua lại lại, tất nhiên sẽ có rất nhiều đường.”
Thanh niên có vẻ đã hiểu nên tiếp lời: “Chẳng trách được gọi là Trà sơn, đa tạ.” Dứt lời y cũng tiến thẳng về phía đó.
Lục Trần nhìn y qua ngang người mình, rồi theo dõi thêm một lúc xong quay người đi tiếp. Nhưng mới chỉ đi được mấy bước thì đằng sau bỗng có tiếng ai đó vang lên, chính là giọng của thanh niên vừa rồi: “Vị đại ca này, chờ một chút.”
“Ồ, mới vừa gặp nhau, đã từ huynh đài thành đại ca sao?” Lục Trần tươi cười quay lại, hắn cũng không thấy phiền mà chỉ tò mò nhìn người thanh niên đang đi trên con đường đá xanh tới kia rồi hỏi: “Sao vậy?”
Thanh niên đó hơi ngại ngần tới cạnh Lục Trần nhưng lại không nói gì ngay mà liền chắp tay hành lễ thêm lần nữa.
Lục Trần xua tay: “Không cần đa lễ như vậy, từ lúc vừa gặp huynh đã khách sáo như vậy, chẳng lẽ huynh là đệ tử của Côn Luân sao?”
Thanh niên ấy giật mình lùi lại rồi hỏi ngược: “Sao huynh lại nhìn ra xuất thân của ta?”
Lần này tới lượt Lục Trần ngẩn người, mãi sau hắn mới quan sát lại người đó rồi mới hỏi: “Chẳng lẽ đúng là thế?”
Thanh niên này im lặng một lúc như đang nghĩ ngợi, cuối cùng y gật đầu rồi lại chắp tay nói: “Tại hạ là đệ tử Hồng Xuyên của phái Côn Luân, không rõ cao danh quý tánh của huynh đài là gì, vì sao lại có thể nhận ra xuất thân của đệ?”
Lục Trần nhăn mặt rồi cười khổ: “Thật ra chỉ là đoán mò thôi.”
Côn Luân phái là một môn phái cực kì nổi tiếng ở trên thần châu trung thổ, thậm chí còn được coi là một trong những danh môn đại phái lớn nhất của giới tu chân. Nơi này có hai thứ nổi bật nhất, đầu tiên là lịch sử lâu đời của nó.
Hiện nay Chân Tiên Minh do vô số môn phái liên kết lập nên mới chỉ có ba ngàn năm tuổi, trong suốt quãng thời gian ấy có vô vàn môn phái hưng suy, cũng chỉ có hai nơi còn có thể tiếp tục đứng vững, thậm chí lâu đời hơn nó, một trong số đó chinh là Côn Luân. Còn thứ hai, là do nó đã tồn tại quá lâu nên có quá nhiều giáo lý khuôn phép, lại đặc biệt chú trọng quy củ lễ nghĩa, vì thế đệ tử nơi này dù có đạo hạnh cao hay thấp thì tất đều cực kì coi trọng lễ nghi. Tục truyền rằng gặp ngươi cần kính ba phần, đổi lại đệ tử Côn Luân thì lại biến thành gặp ngươi kính năm phần, thậm chí bảy phần.
Có lẽ Hồng Xuyên cũng tự biết đặc điểm ấy của môn phái nên chỉ hỏi một câu đó rồi liền cười vang lên. Tiếp sau lại chắp tay hành lễ hỏi tiếp: “Vẫn chưa thỉnh giáo được cao danh quý tánh của đại ca?”
Lục Trần xua tay: “Huynh là đệ tử danh môn, ta chỉ là thôn dân bần hàn, đâu dám nhận bốn chữ ấy, tại hạ gọi là Lục Trần.”
Hồng Xuyên ồ lên rồi lại cảm ơn chuyện chỉ đường lúc nãy.
Lục Trần bị hắn chọc cười nên hỏi tiếp: “Sao huynh lại quay lại, còn gì muốn hỏi sao?”
Hồng Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, Lục đại ca, ta vừa mới nghĩ tới một chuyện. Phi Yến Nham là do người khác nói cho ta biết, nhưng người đó nhiều năm trước cũng chỉ ngẫu nhiên đi qua một lần, vì thế rất có thể tên nơi đó không giống bây giờ. Ta muốn hỏi thêm một chút, trên núi này có nơi nào có Hồng Chủy Xích Vũ Yến tụ tập sinh sống hay không?”
“Hồng Chủy Xích Vũ Yến?” Lục Trần suy nghĩ một chập rồi trả lời: “Cũng chưa từng nghe nói tới loại yến này, có điều theo lời huynh nói thì ta nghĩ tới một chỗ.”
Hồng Xuyên vui mừng hỏi ngay: “Xin hỏi đó là nơi nào, có thể cho tại hạ biết được không?”
Lục Trần im lặng trong chốc lát rồi đáp lại: “Những nơi bằng phẳng trên núi đều là vườn chè cả, phía sau núi địa thế hiểm trở hơn, cũng phân ra hai đường đông tây. Phía tây thì có một hồ nước, phía đông thì có lại có một vực lớn, mỗi khi hoàng hôn thì sẽ có hàng ngàn con yến bay rợp trời ra ngoài kiếm ăn.”
Nói tới đó Lục Trần hơi dừng lại rồi hạ giọng: “Đại khái chỗ đó cũng khá giống nơi huynh kể, có điều nơi đó bị thôn dân gọi là Quỷ Khốc Động, cũng chưa hề nghe ai bảo đó là Phi Yến Nham.
Hồng Xuyên lúc này đã cực kì vui mừng nên liên tục gật đầu rồi lại thi lễ với Lục Trần: “Đa tạ Lục đại ca đã chỉ bảo, tại hạ vô cùng cảm kích.” Nói xong y lại vái ba cái rồi mới quay đi.
Lục Trần mỉm cười nhìn theo Hồng Xuyên tiến về phía Trà sơn. Hắn suy tư một lát rồi tiếp tục quay về trong thôn, chẳng mấy chốc sau đã tới bên ngoài quán rượu.
Lúc này quán rượu đã sớm mở cửa làm ăn, nhưng Lục Trần vừa nhìn vào thì đã thấy trong đó trống không, rõ ràng là đang rất vắng khách.
Hắn tươi cười cất bước tiến vào.
Lão Mã đang ngồi đờ ra ở đằng sau quầy vừa nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng đứng dậy vui mừng chào đón: “Mời khách quan ngồi, không biết ngài muốn uống…”
Chữ rượu còn chưa phát ra thì y đã thấy gương mặt Lục Trần nên lập tức khó chịu quát: “Ngồi đâu thì ngồi.”
Lục Trần liền trêu chọc: “Ngươi thật đúng là không biết phải trái, chẳng lẽ ta không phải khách hay sao? Không chào đón thì thôi chứ chẳng lẽ không cười được một cái à?”
Lão Mã lạnh lùng đáp lại: “Ngươi mà chịu trả tiền thì lão tử cười cả ngày cho ngươi xem.”
Chương 19:Thủy Đàm Lúc Nửa Đêm
“Cút, cút, ngươi cũng chẳng phải là con gái, cười với ta suốt một ngày thì quá là kinh khủng.” Lục Trần xua tay rồi nghiêng người tựa lên mặt bàn.
Lão Mã cau mày nhìn y rồi thấp giọng: “Có chuyện?”
Lục Trần nhỏ tiếng nói mấy đến câu đến mức ngoài lão Mã ở sát bên ra thì không nơi nào trong quán rượu an tĩnh này còn có thể nghe được.
Lão Mã nghe xong thì bỗng đổi sắc, sau đó lại đứng thẳng người suy nghĩ một lúc rồi nhìn Lục Trần bảo: “Ngươi không nhìn lầm chứ?”
Lục Trần chậm rãi đáp: “Chuyện ở nơi kia năm xưa, có gì là ta chưa từng thấy.”
Lão Mã gật đầu đồng tình rồi tiếp tục hỏi: “Ám hiệu đó ở cấp độ nào?” Lục Trần nhíu mày trầm ngâm giây lát rồi trả lời: “Kì quái là ám hiệu đó chỉ có một cây hai lá, cùng lắm cũng chỉ cho hương chủ trong ma giáo.”
Lão Mã thoải mái hẳn, y suy tư rồi lại hỏi tiếp: “Xem ra, chắc cũng không phải đến tìm ngươi? Nhưng chẳng lẽ nơi này vẫn còn yêu nghiệt của tam giới thần giáo trốn vào nên mới bị triệu tập đến?”
Lục Trần hừ lên: “Thế thì cũng quá trùng hợp.”
Lão Mã gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ điều tra rõ ràng, ngươi cứ an tâm đi. Có điều hôm trước Thiên Thu Môn bên kia mới giết một tên yêu nghiệt ma giáo trốn trong môn, biết đâu đám yêu nhân này vì thế mới tới đây?”
Lục Trần nhún vai: “Hy vọng là vậy, chuyện này cứ để ngươi lo đi.”
Lão Mã trả lời: “Yên tâm.”
Lục Trần đứng dậy định rời đi nhưng mới bước mấy bước thì lại đứng phắt lại rồi quay về nói với Lão Mã: “Còn một chuyện nữa, ngươi cũng tiện tay tìm hiểu giúp ta.”
Lão Mã nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Trần nói: “Bên kia hình như có một tên thư sinh trẻ tuổi mới đến, vẻ ngoài cũng khá anh tuấn, lại còn giỏi vẽ tranh, nhưng trước đây lại chưa từng gặp. Ngươi thử tìm xuất thân của hắn xem.”
Lão Mã ồ lên một cái rồi nói: “Biết rồi, chỉ là việc nhỏ thôi.”
Trời tối, đêm đen, người vắng.
Một đêm nữa đã lại tới, thôn trang này cũng chìm trong giấc ngủ, dưới màn đêm càng lộ rõ ra vẻ tĩnh lặng.
Lục Trần nằm trên giường trong ngôi nhà tối đen của mình.
Hắn nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ.
Người trong lúc tĩnh mịch thì bất giác vẫn nghĩ tới những chuyện xưa cũ, thứ cảm giác hoài niệm nhớ nhung ấy cũng không phải thứ người ta có thể kiểm soát được, vì thế dù có những chuyện không muốn nhớ thì cũng sẽ tự nhiên nghĩ tới.
Đâu phải là mơ, nhưng khi nhắm mắt lại như chìm sâu trong cơn ác mộng, có rít gào thê lương, có la hét giận dữ, lại có ánh kiếm lạnh lùng cùng với đau đớn vô bờ, tất nhiên thứ mãnh liệt nhất vẫn là ánh Hắc hỏa rực rỡ.
Hắn mở bừng mắt ra trong màn đêm rồi lắc đầu như cố xua đi những ký ức đáng ghét ấy. Bên ngoài nhà cỏ có tiếng gió vang lên, có lẽ là từ trên Trà sơn truyền xuống, trong đêm nay lại như càng thêm mạnh. Lục Trần trầm ngâm lắng nghe rồi như thể thấy được tạp âm xen lẫn bên trong.
Một chút tạp âm rất nhỏ…
Hắn đứng xuống đất đồng thời khoác quần áo lên rồi mới đi ra ngoài. Lúc ấy hắn mới nhận ra bầu trời bên ngoài đang phủ kín mây đen, chỉ có vài ánh sao xa xa còn lấp lánh, khiến màn đêm lại càng thêm âm u.
Gió núi rít gào mang theo cơn lạnh đi khắp nơi. Lục Trần nhìn về phía đỉnh núi thì chỉ thấy một bóng đen dầy đặc, hơn nữa còn nghe được xen lẫn trong gió những tiếng gió rít lên đầy quái dị.
Lục Trần cũng không tỏ ra kinh ngạc. Hắn cứ đứng yên nhìn ngọn núi, nhìn một lúc lâu thì mới chuyển ánh mắt sang Trà sơn.
Tiếng động kỳ quái ấy có vẻ rất đáng sợ, thậm chí khi thổi tới triền núi đầy rẫy linh trà thì lại khiến lá cây xao động chẳng khác nào quỷ quái thét gào, nhưng quả thực là cũng chẳng có nghĩa lí gì.
Lục Trần vẫn ung dung nhìn về triền phía đông của Trà sơn, sau đó lại thầm nhủ: “Sao đêm nay không thấy chim yến đâu nhỉ?”
Hắn đã ở đây mười năm nên hiểu rất rõ ngọn Trà sơn này, ngay cả bờ vực bị người dân nơi đây gọi là Quỷ Khốc Động thì y cũng đã từng tới xem thử.
Bờ vực đó không nhỏ, nếu nhìn từ trên xuống thì quả thực cũng khá hùng tráng, trên vách đá lại còn có hàng ngàn con yến, nhưng có phải là Hồng Chủy Xích Vũ Yến mà Hồng Xuyên đã nói không thì y cũng không biết.
Trong trí nhớ của Lục Trần thì chúng chỉ là một loại chim rất bình thường, cũng không phải linh thú có linh văn gì, vì thế theo lẽ thường thì chúng tuyệt không thể gây ra hứng thú gì với đám đệ tử của danh môn như Côn Luân Phái cả.
Hoặc có lẽ, nơi đó có chưa bảo vật đặc biệt gì đó nên mới có thể dẫn tên đệ tử danh môn như Hồng Xuyên tới.
Nghĩ vậy, Lục Trần cũng hơi tò mò, nhưng rồi lại lắc đầu không định kiếm thêm chuyện. Hắn cũng từng cẩn thận kiểm tra qua nơi đó nhưng không hề tìm được thiên tài địa bảo nào, dù cho có thật đi nữa, thì cũng là cơ duyên của mỗi người.
Tự nhủ vậy hắn lại định quay về đi ngủ, nhưng mới tới được cửa nhà thì bỗng nghe thấy một tiếng ầm vang từ trong bóng đêm mịt mù.
Âm thanh ấy quả thực không hề nhỏ, dù không quá sắc nhưng lại vang rất xa. Lục Trần giật mình quay lại nhìn về phía tiếng động ấy phát ra thì chỉ thấy nơi đó chìm sâu trong đêm đen, có lẽ là từ hồ nước thăm thẳm trên núi truyền ra.
Lục Trần nhíu mày kinh ngạc. Hồ nước ấy nằm dưới chân núi, sâu thẳm khó dò, dưới mặt nước sáu thước thì dòng nước ấm bỗng trở nên lạnh giá khiến người thường khó có thể chịu nổi, vì thế cũng không có ai lặn vào trong để tìm hiểu.
Bao đời nay nó vẫn yên lặng nằm ở cuối thôn, đồng thời cũng là đầu nguồn của suối Thanh Thủy chảy khắp thôn làng, để rồi đi cùng với nó suốt bao nhiêu tháng năm ròng rã.
Lục Trần nghĩ ngợi rồi bắt đầu đi tới đầm nước ấy, chẳng mấy chốc sau thì đã đến nơi. Hắn căng mắt nhìn rồi bỗng ồ lên bởi lẽ nhờ vào ánh sao mờ trên trời y có thể thấy được có một người đang trôi nổi trên bờ nước.
Nửa đêm, mà lại có một người không rõ sống chết trôi trên bờ nước thì quá dọa người. Hơn nữa gió núi vẫn đang gào thét không ngừng như đang tăng thêm quỷ khí đáng sợ.
Lục Trần như thể vẫn không nhận ra điều đó mà tiếp tục nhìn bóng người trên mặt nước, một lúc sau hắn nhếch miệng: “Sao lại trông quen thế nhỉ…”
Chương 20: Cứu Một Mạng Người
“Nói vậy, ngươi nửa đêm không ngủ, rảnh rỗi đến mức nghe thấy tiếng quỷ gào trong gió lạnh, rồi lại cứu được một tên đệ tử Côn Luân suýt chết đuối trong hồ nước sao? Trong quán rượu, Lão Mã bực bội nhìn Lục Trần nói đầy khó chịu.
Nắng sớm rắc qua ô cửa sổ lên mặt Lục Trần, hắn suy tư rồi gật đầu: “Cũng không khác là mấy.”
Lão Mã phì lên rồi lạnh lùng: “Ngươi còn không rõ mình là ai sao? Đặc biệt trong lúc vừa mới phát hiện có ai đó khắc ám hiệu ma giáo này sao? Con mẹ ngươi! Ngươi an phận một chút không được sao?” Nói tới đó y bỗng ngẩn người nhìn kĩ lại Lục Trần rồi hoài nghi hỏi: “Không phải là…ngươi nghĩ tới Thiên Lan Chân Quân nên…”
“Cũng không phải vậy, ai thừa hơi mà quan tâm tới lão già đó chứ.” Lục Trần cười cười: “Dù sao cũng là một mạng người…” Lão Mã cười đểu: “Thối lắm, đừng có giả bộ với lão tử! Ngươi nói cho ta biết, vì sao không để kẻ ngu ấy chết đi cho xong?”
Lục Trần ho khan rồi cảm thán: “Lão Mã, gần đây ngươi có quá nhiều oán khí rồi, cứ mở miệng là muốn người khác chết thế này? Ta thấy ngươi có dấu hiệu của âm dương mất cân bằng, khí trong cơ thể lại không điều hòa, vậy đi, ngươi bỏ ba viên linh thạch ra, ta sẽ xấu hổ dùng bản mặt già này nói với Đinh Đương cô nương một lần, để nàng ấy giúp ngươi trị liệu xem.”
Lão Mã giận dữ gầm lên: “Nói nhẩm! Ở chỗ Đinh Đương cả đêm cũng chỉ mới mất hai viên linh thạch, ngươi còn định chơi ta!”
Lục Trần giật nảy mình đứng dậy nhìn Lão Mã: “Mẹ nó! Sao ngươi lại biết rõ như vậy?”
Mặt béo của Lão Mã hơi đỏ lên rồi lập tức bình thường lại. Y hừ một cái rồi rót cho mình một chén rượu, sau đó mới chậm rãi: “Chẳng có chuyện gì trong thôn này là ta không biết.”
Lục Trần nghi ngờ nhìn y hỏi lại: “Nhưng sao luôn thấy có gì đó quái lạ?”
“Lạ cái đầu ngươi!” Lão Mã mắng hắn một câu rồi lập tức chuyển đề tai: “Chuyện về ám hiệu ma giáo kia ta cũng đã thử dò hỏi trong thôn, người cũ thì không có vấn đề gì, gần đây cũng có vài người mới tới, đại khái có khoảng ba bốn kẻ có hiềm nghi, ta sẽ kiểm tra thật cẩn thận.”
Lục Trần gật đầu: “Vậy ngươi cứ điều tra đi, có gì thì nhớ nói cho ta biết.”
Lão Mã tiếp tục: “Còn người trẻ tuổi bên bờ suối hôm qua ngươi nói kia ta cũng đã điều tra, hắn gọi là Lý Quý, không môn không phái, chỉ là một phàm nhân luôn cầu mong tu đạo. Hắn tới nơi này cũng chỉ vì muốn thử vận may xem có thể bái nhập Thiên Thu Môn, tìm lấy một phần cơ duyên hay không thôi.”
Lục Trần ừ rồi im lặng. Loại xuất thân này quả thực quá bình thường, mười người mới tới thôn Thanh Thủy này mỗi năm thì chí ít có tám chín đều ôm giấc mộng ấy.
Lão Mã nói thêm: “Lý Quý quả thực là có một túi da tốt, mới tới đây thôi mà đã được không ít người trong thôn quý mến. Hơn nữa hắn lại vẽ rất giỏi, cũng thường đứng ở bờ tây vẽ các cô gái qua lại, giống hệt từ dáng vóc tới nụ cười, lại thêm được đôi chút phong thái, nên rất được các cô gái trong thôn thương mến.”
Lục Trần như nghĩ tới điều gì đó nhưng cũng lập tức cười nói: “Thôn này đá lặng lẽ quá lâu rồi, cũng khó trách đám nữ nhân kia thấy được một nam tử tuấn tú phong lưu thì sẽ động lòng.”
Lão Mã hừ lên ra vẻ rất không đồng tình rồi lại nhắc thêm: “Được rồi, Lý Quý này cũng là người mới, vừa nãy ta cũng có nói có ba bốn kẻ hiềm nghi, hắn là một trong số đó.”
Lục Trần nhíu mày, không rõ là y đang nghĩ gì mà bỗng nhiên tối mặt lại.
Rời khỏi quán rượu, Lục Trần lại đi dọc theo bờ suối về ngôi nhà cỏ dưới chân núi của mình. Suốt đoạn đường, dòng suối vẫn sẽ sang chảy trong nắng mai, trúc xanh, đào thắm thi nhau soi bóng xuống dòng, quả thực là một khung cảnh tuyệt sắc.
Nhưng khi đi được nửa đường thì Lục Trần bỗng nghe thấy bên bờ bên kia có tiếng hoan hô. Y động tâm nhìn sang thì thấy được bên bờ tây đang có ba bốn bà cô đang đứng đó che miệng cười nói. Mà ở sau họ lại là Lý Quý anh tuấn hơn người đang tươi cười thu dọn bút vẽ cùng giá gỗ.
Sau lưng chợt có tiếng bước chân khá quen thuộc, Lục Trần quay lại thì thấy có một bóng người đang đi băng từ bên này qua cầu đá trên dòng nước. Người đó vóc dáng thướt tha, tóc mềm như mây, chính là Đinh Đương.
Cô gái đó vừa nhìn về bờ bên kia vừa nâng váy lụa đi tới mà chẳng hề chú ý tới Lục Trần đang đứng cách đó không xa.
Lục Trần nhìn bóng dáng ấy cùng với Lý Quý đang cười đùa với mấy cô gái bên kia rồi lắc đầu, cuối cùng lại quay về con đường cũ, chẳng mấy chốc sau đã thấy căn nhà dưới chân núi.
Thôn Thanh Thủy này có không ít người, nhưng cũng chỉ có căn nhà này được đặt bên dưới chân núi mà thôi. Còn nguyên nhân cũng rất đơn giản, khi đêm đến gió núi thổi lên thì lại ẩn hiện âm thanh dọa người như quỷ khóc sòi gào. Vì thế suốt mấy năm nay, Lục Trần cũng được ở yên tĩnh một mình, ngoại trừ những đêm náo nhiệt bên ngoài.
Khi đi tới bên ngoài gian nhà, Lục Trần quan sát kĩ chung quanh tới khi không thấy có gì lạ thì mới đi vào. Bên trong gian nhà không lớn ấy có một người đang nằm trên người, chính là vị đệ tử Côn Luân hôm qua đã gặp, Hồng Xuyên.
Lúc này, Hồng Xuyên đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, ngực cũng hợi phập phồng, có vẻ cũng không bị trọng thương mà chỉ đang im lặng nằm ngủ.
Lục Trần hơi cười rồi cũng không tới lay Hồng Xuyên dậy mà kéo một cái ghế tới ngồi. Sau đó y lại im lìm nhìn về cảnh vật thôn xóm bên ngoài, ánh mắt kỳ lạ như đang lay động, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Hắn có vẻ rất kiên trì. Dù Hồng Xuyên mãi không tỉnh lại nhưng Lục Trần cũng không hề vội, tựa như nếu hắn muốn, thì chờ thêm ba ngày ba đêm cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Có điều chuyện cũng sẽ không đến mức đó. Đến khoảng giữa trưa, khi mặt trời đã chiếu rọi khắp thôn Thanh Thủy thì Hồng Xuyên hơi nhúc nhích, rồi bắt đầu tỉnh lại.
Hắn khó nhọc mở mắt rồi mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh, rồi lại giật mình cố gắng ngồi dậy, sau đó kinh ngạc nhìn lại lần nữa rồi mới nhanh chóng thấy được Lục Trần đang ngồi trong góc nhà.
Lục Trần nhìn y mỉm cười: “Tỉnh rồi sao?”
Hồng Xuyên thấy đó là Lục Trần thì lại càng sợ hãi nên vội vàng đáp lại: “Lục huynh, sao lại là huynh?” Nói xong hắn lại nhìn lại gian nhà cỏ mình đang ở này rồi lập tức hỏi thêm: “Sao ta lại ở đây?”
Lục Trần nói: “Nơi này là chỗ của ta, một căn nhà cỏ dưới chân núi mà thôi. Phòng ốc đơn sơ, để Hồng huynh chịu khổ rồi.”
Hồng Xuyên lắc đầu rồi khó hiểu hỏi lại: “Ta, ta sao lại ở đây?”
Lục Trần cũng không buồn giấu diếm mà lập tức kể lại chuyện hôm qua, từ lúc thấy Hồng Xuyên trong hồ nước tới việc cứu Y về đây ra.