[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 20: Dễ như trở bàn tay (c191-c200)
❮ sau❯Chương 191: Dễ như trở bàn tay.
trong đại lao, Ngao Kim vẫn bị giam cầm, tay chân bị xiềng xích, trên cái đầu trọc lóc của hắn vẫn còn lại một dấu giày.
“Khốn nạn, là ai bảo các ngươi giam Kim lão ở đây?” Phệ thiên Hoàng vừa bước vào đã bắt đầu chửi lớn: “Các ngươi còn không mau đem chìa khóa ra đây?”
thuộc hạ giao chìa khóa cho Phệ thiên Hoàng, vẻ mặt không nói nên lời.
Chẳng phải ngươi bảo bọn ta giam sao?
Đương nhiên, lời này hắn không dám nói thẳng ra.
Sau khi nhận lấy chìa khóa, Ngao trung cười bước đến bên cạnh Ngao Kim, trước là giúp hắn mở xích, sau đó lại phủi dấu giày trên cái đầu trọc lóc của hắn, vừa cười hì hì nói: “Ờm, ờm, lão Kim à, trước đây là ta tắc trách, ngươi đừng tính toán với ta, mọi chuyện thật giống như lời ngươi nói, Khanh nhi thật sự là vị cứu tinh mà ngươi nói, ngươi bói cũng chuẩn thật đấy!”
Nghe đến đây, Kim lao chợt nghẹn ngào, run rẩy hỏi: “thật không?”
“thật, hoàn toàn là sự thật, cho nên bổn hoàng xin lỗi ngươi!” Phệ thiên Hoàng vội vàng nói lời xin lỗi.
“Hoàng tộc Nhất Mạnh ta có thể được cứu là tốt, có thể được cứu là tốt rồi!”
Kèm theo đó là một tiếng hét đầy kích động, sau khi nhìn Phệ thiên Hoàng đầy căm hận, Ngao Kim lại ngồi xuống.
Sau đó, đầu hắn gục xuống.
“Kim lão, Kim lão?”
Phệ thiên Hoàng vội vàng hét lên, đặt bàn tay lên cánh tay Ngao Kim, đồng thời một luồng yêu lực tràn vào cơ thể hắn.
“Chết tiệt!”
Ngay khi nhận thấy tình hình trong cơ thể của Ngao Kim, Phệ thiên Hoàng đen mặt cho mình một cái tát.
Lão già này, rõ ràng là bị hắn đánh chết, chỉ có điều bởi vì không cam lòng, vẫn luôn cầm cự một chút hơi thở.
Hắn xua xua tay gọi hạ nhân đem chôn thi thể Kim lão, Phệ thiên Hoàng mới đen mặt rời đi.
Nhưng trong lòng khó chịu vô cùng.
Một thầy bói lợi hại như vậy đã bị hắn đánh chết, nếu như giữ hắn bên cạnh, không biết có thể giúp hắn bao nhiêu việc nữa.
Ra khỏi đại lao, mới phát hiện đã sáng rồi.
“Báo!”
“Khởi bẩm Lang hoàng, Hồng Nhật Nhất Mạch đánh tới đây rồi.”
Ngay lúc này, thuộc hạ của hắn vội vàng chạy tới, lớn tiếng bẩm báo.
“Hay cho ngươi Hồng Nhật Nhất Mạch, không ngờ lúc này ngươi lại dâng tới cửa, thật sự cho rằng Ngao trung ta vẫn là Ngao trung của ngày hôm qua sao?”
“truyền lệnh của ta, nghênh chiến!”
Ngay sau tiếng hét lớn, Ngao trung giẫm lên không trung, trực tiếp bay đi.
Mặc dù tộc Phệ thiên Yêu Lang mạnh hơn hầu hết các yêu thú, thiên phú cũng giỏi hơn nhiều, nhưng kẻ muốn tu luyện đến cảnh giới trên Yêu Vương thì đã ít lại càng ít, cũng chỉ là dễ dàng hơn nhiều so với yêu thú của những tộc khác mà thôi.
Cho nên hầu hết yêu lang đều ở cảnh giới tầng dưới cùng.
Phệ Vương bình nguyên lúc này, lấy sông làm ranh giới.
Hồng Nhật Nhất Mạch và Hoàng tộc Nhất Mạch, mỗi bên tập hợp mười vạn quân cách hai bên bờ nhắm về phía nhau, hết sức căng thẳng.
Mặc dù mấy ngày trước Hồng Nhật Nhất Mạch đã mất đi một số lượng lớn cao thủ, nhưng khi chiến đấu với Hoàng tộc Nhất Mạch thì vẫn mạnh như cũ, thậm chí sau khi Ngao Bì phát động phản loạn, Hoàng tộc Nhất Mạch còn thất bại hết lần này tới lần khác.
Đương nhiên.
trận chiến kiểu như này, vẫn là một trận phân tranh sức mạnh cao thấp.
Dưới áp lực của võ quán và Ngao Khánh, Ngao tất Phương đã không còn đợi được nữa rồi, hôm nay hắn muốn làm một trận hạ gục toàn bộ Hoàng tộc Nhất Mạch.
“Phệ thiên Hoàng, nếu hôm nay ngươi chủ động khiến Hoàng tộc Nhất Mạch của ngươi đầu hàng, có lẽ còn có thể bảo toàn tính mạng!”
Bên kia sông, Ngao tất Phương đứng tít trên không, giọng điệu lạnh lùng nói với Phệ thiên Hoàng.
“Hừ!”
“Ngao tất Phương, ngươi cũng đừng có mà nói hươu nói vượn nữa, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Phệ thiên Hoàng dậm chân đứng dậy, ngẩng đầu nói lớn: “Đến đây, trực tiếp đánh đi, đừng có mà nhiều lời như vậy.”
“Không ngờ lá gan của Ngao trung ngươi cũng lớn đó chứ, lại có thể dám khiêu chiến với ta, hẳn là ngươi đã quên mấy ngày trước xấu hổ bỏ trốn như thế nào à!”
Ngao tất Phương mặt khinh thường nói, yêu lực toàn thân đang chuyển động.
Đối với hắn mà nói, như vậy càng tốt.
Nếu có thể trực tiếp giết chết Phệ thiên Hoàng, vậy cũng sẽ tránh được đại chiến của các thuộc hạ của hắn, giúp Hồng Nhật Nhất Mạch của hắn giảm đi rất nhiều tổn thất.
Yêu lực vừa động, uy lực của bán tôn tản ra, chân hắn đạp trên không trung, khoảnh khắc tiếp theo đã ở ngay trước mặt Phệ thiên Hoàng rồi.
“Đi chết đi!”
Ngao tất Phương cười lạnh, ra chiêu nào cũng là sát chiêu.
theo lòng bàn tay mãnh liệt đẩy ra, toàn bộ không gian chồng chéo lên nhau, yêu lực mạnh mẽ hóa thành từng tầng sóng to gió lớn giữa không trung, đột nhiên ầm ầm bao phủ Ngao trung.
Nhìn thấy làn sóng đó đã kề cận đỉnh đầu Phệ thiên Hoàng, Ngao tất Phương không khỏi nhếch khóe miệng.
Một đòn này.
Ngay cả khi không giết chết Phệ thiên Hoàng cũng đủ khiến hắn bị thương nặng.
Đây là sự áp chế của cảnh giới.
Cho dù hắn chỉ là bán tôn, nhưng đối phó với một Yêu tông, cũng thật dễ như trở bàn tay.
Nhưng ngay sau đó, mặt hắn liền biến sắc.
Chương 192: Cuồng bạo hoàn.
Chỉ thấy trên người Phệ thiên Hoàng bộc phát một luồng khí tức cuồn cuộn, vậy mà lại không phân cao thấp với hắn.
“Ngươi?”
“Sao ngươi cũng là bán tôn?”
Ngao tất Phương không tin được hỏi.
“Hừ, chỉ cho phép ngươi đột phá, ta không thể đột phá sao?” Phệ thiên Hoàng cười lạnh, cùng lúc tu vi bộc phát, hai tay cũng mạnh mẽ đẩy ra.
Ngay lập tức, một năng lượng vô hình được hắn đẩy ra, và ầm ầm va chạm vào làn sóng của Ngao tất Phương.
“Ầm ầm ầm!”
Khi hai luồng sức mạnh mạnh mẽ va chạm, tiếng sấm cuồn cuộn trên bầu trời, vết nứt trong không gian bị xé nát, toàn bộ không gian giống như biến thành cuồng phong giữa đại dương.
Cùng lúc đó, khí tức hừng hực tản ra tứ phía, trăm ngàn người dưới làn sóng xung kích bị đẩy lùi, kẻ ở gần người ngã ngựa đổ.
Sự va chạm của đòn này, vậy mà lại không thể phân cao thấp.
Giờ phút này, sắc mặt Ngao tất Phương xị xuống, nhuệ khí khổng lồ vốn có của Hồng Nhật Nhất Mạch cũng giảm đi rất nhiều.
Không ai nghĩ rằng, Phệ thiên Hoàng lại có thể đột phá cảnh giới bán tôn.
“Ha ha ha!”
“Cảnh giới bán tôn, quả nhiên mạnh mẽ.”
Phệ thiên Hoàng càn rỡ cười lớn, nhìn Ngao tất Phương cười lạnh nói: “Ngao tất Phương, hôm nay ngươi không những không giết được ta, ngược lại, ngươi phải bỏ mạng tại nơi đây.”
Nghe tới đây.
Mặt Ngao tất Phương co giật.
Hắn nheo mắt không nói chuyện mà từ từ lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong nhẫn trữ vật.
thấy vậy, các cao thủ của Hồng Nhật Nhất Mạch đều bị sốc.
“tất Phương đại nhân muốn…?”
“Vậy mà hắn, hắn lại định ăn cuồng bạo hoàn!”
“Chẳng lẽ Phệ thiên Hoàng thật sự khó đối phó như vậy sao?”
Nhìn viên đan dược kia, bọn họ đều là phát ra âm thanh không thể tưởng tượng nổi.
Mà sắc mặt Phệ thiên Hoàng cũng thay đổi hệt như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm Ngao tất Phương, thâm trầm nói: “Ngao tất Phương, ngươi thật đúng là dốc hết sức đấy, ngươi lại lấy viên cuồng bạo hoàn cuối cùng của Hồng Nhật Nhất Mạch của ngươi, ngươi có biết, ngươi ăn vào, cho dù có đánh bại ta, thì bản thân cũng phải bỏ ra cái giá là một nửa tuổi thọ không!”
“Chỉ cần có thể nhất thống bộ lạc Hồng Nhật Nhất Mạch ta”
“ta Ngao tất Phương, chết không có gì đáng tiếc.”
Ngao tất Phương khẽ híp mắt, lại không hề chút do dự nào, ăn cuồng bạo hoàn trong tay.
Hắn đã không còn đường lui.
Cùng là cảnh giới bán tôn, nếu Phệ thiên Hoàng chạy, căn bản không thể giết được hắn, có thể kéo dài thời gian, đến khi Ngao Khánh trở về, vậy Hồng Nhật Nhất Mạch hắn không có bất kỳ phần thắng nào.
Cho nên, dù là bỏ ra giá cao hơn nữa, hôm nay cũng phải thắng.
“Ngươi lợi hại thật đấy!”
thấy vậy, Phệ thiên Hoàng lập tức nghiến răng ken két, lộ ra vẻ kinh sợ sâu sắc.
Mà hiệu quả của cuồng bạo hoàn cũng nhanh chóng có tác dụng.
Gần như có thể thấy được tốc độ, khí tức trên người Ngao tất Phương đang tăng vọt, vượt qua bán tôn, tiến tới Yêu tôn chân chính.
Nhưng mà khi Ngao tất Phương đến gần tới cảnh giới Yêu tôn, sự biến hóa đó của hắn, cuối cùng thì ngưng lại.
“Đến gần với vô hạn, nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa đạt tới Yêu tôn!”
Ngao tất Phương giơ bàn tay lên, cảm nhận lực lượng bên trong thân thể, thâm trầm nói: “Chẳng qua, đối phó một bán tôn, vẫn dư sức!”
thanh âm vừa dứt, hắn trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, ngay cả tàn ảnh cũng không thấy được.
“Cái gì?”
Phệ thiên Hoàng lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, ngay tức thì cảm giác được có một nguy cơ lớn xuất hiện sau lưng hắn.
Hắn ngước mắt lên, đột nhiên vừa xoay người, một quyền mang theo yêu lực khổng lồ đánh về phía sau lưng.
Quả nhiên, Ngao tất Phương xuất hiện sau lưng hắn.
“Rầm!”
Hai người, va chạm nhau.
Cho dù Phệ thiên Hoàng có thể chặn lại một đòn này của Ngao tất Phương, nhưng chênh lệch tu vi lại không thể nào so sánh được.
Cho nên Phệ thiên Hoàng bị một quyền này trực tiếp đánh bay, đập mạnh xuống đất, đi đôi với âm thanh một trận đất rung núi chuyển, sau đó tạo ra một cái hố to.
“Bán tôn và Yêu tôn chênh lệch lớn như vậy sao, càng huống chi hiện tại tên này vẫn chưa tới Yêu tôn?”
Phệ thiên Hoàng lau vết máu ở khóe miệng, từ từ bò dậy, thần sắc tràn đầy không cam lòng.
Nhưng hắn mới vừa bò dậy thì thấy Ngao tất Phương ở trên trời hóa thành một đường vòng cung công kích tới.
Phệ thiên Hoàng vội vàng điều động yêu lực, hóa thành thành một lồng bảo hộ quanh thân.
Lồng bảo hộ thành hình trong nháy mắt, một quyền đánh tới.
“Ầm!”
Lồng bảo hộ nổ tung, mặc dù đã trợ giúp Phệ thiên Hoàng ngăn cản phần lớn lực lượng trước khi nổ tung, nhưng vẫn có không ít sức mạnh va vào hắn.
thân thể hắn lăn lộn trên mặt đất, đồng thời kéo theo một loạt bụi đất, để lại một khe ngàn trượng, Phệ thiên Hoàng mới tính là ổn định thân thể.
“Ngăn cản khó thật đấy!”
Phệ thiên Hoàng ho khan kịch liệt, sau khi chật vật chống đỡ thân thể, hắn không nhịn được mà nâng bàn tay lên, mò tới ngăn bí mật trong y phục.
Chương 193: tân Lạt thiên Sâm.
Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn bỏ tay xuống.
Bảo bối tốt như vậy, tối hôm qua đã bị hắn lãng phí nửa túi, còn dư lại nửa túi hắn không nỡ dùng.
“Công hiệu cuồng bạo hoàn của tên này cũng chỉ có một khắc đồng hồ mà thôi, chống đỡ một chút vậy!”
Phệ thiên Hoàng nghiến răng nghiến lợi.
Đồng thời với một vẫy tay một cái, lấy pháp bảo tôn phẩm ra.
Cùng với pháp bảo tôn phẩm vừa lấy ra, một luồng sáng lập tức tỏa ra xung quanh cơ thể Phệ thiên Hoàng.
Hiển nhiên.
Đây là một món pháp bảo phòng ngự tôn phẩm.
Mà rõ ràng Phệ thiên Hoàng cũng không có ý định đánh nhau với Ngao tất Phương, mà là vì tiết kiệm được kia nửa túi sợi cay, và phòng thủ thụ động để có thể sống sót sau một khắc đồng hồ.
“Lá chắn kim cương?”
Ngao tất Phương thấy Phệ thiên Hoàng sử dụng món bảo pháp đó, con ngươi hơi co rút, nhưng sau đó lại cười nhạt: “Ngươi cho là ngươi có lá chắn kim cương thì sẽ bình an vô sự sao?”
“Hừ, quả thật Yêu tôn chân chính thì ta không ngăn được, nhưng ngăn cản ngươi trong một khắc đồng hồ thì không thành vấn đề.” Phệ thiên Hoàng khinh thường nói.
“tốt lắm.”
Giọng của Ngao tất Phương đột nhiên trở nên âm u.
Khuôn mặt u ám đó đầy gớm ghiếc và điên cuồng!
Cùng lúc âm thanh vừa dứt, người hắn đang ở trên mặt đất, đột nhiên từ từ bay lên trời, cùng với một loạt thủ ấn quái dị đánh ra, miệng hắn cũng bắt đầu lẩm bẩm những câu khó hiểu.
“Một bao gạo muốn chống lại mấy lầu..”
“Một bao gạo muốn chống lại hai lầu…”
“Một bao gạo muốn ta đưa nhiều hây…”
“Một bao gạo muốn ta rửa hây…”
“Miệng miệng có bùn…”
“Ai cho ngươi một bao gạo dô…”
theo từng đạo phù âm truyền ra, toàn bộ mặt đất ầm ầm, và sau đó bắt đầu rung chuyển, cát bay mù mịt.
Mà mọi người ở đó dường như đã nhận ra cái gì đó, ai cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Mà Phệ thiên Hoàng núp sau lá chắn kim cương lại càng trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Ngao tất Phương, mặt tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi nói: “Đây, đây là…”
Mà tiếng của Phệ thiên Hoàng còn chưa dứt, Ngao tất Phương ở trên không trung cuối cùng cũng đánh xuống một đạo thủ ấn.
Sau khi thủ ấn hạ xuống, một quả cầu lửa cực lớn ngưng tụ dưới tay hắn, bao phủ cả bầu trời.
“tân Lạt thiên Sâm!”
Cùng với một tiếng gào khẽ, quả cầu lửa trong tay ầm ầm rơi xuống.
“Hây!”
Công kích chưa tới, dưới chấn động cường đại, mặt đất đã bị áp lực cường đại ép lún xuống, các vết nứt lan rộng.
“Chạy!”
“Chạy mau!”
Mà mọi người hai bờ sông, không cần nói là Hồng Nhật Nhất Mạch hay là Hoàng tộc Nhất Mạch, tất cả đều phát ra tiếng quỷ khóc sói tru, bắt đầu rối rít chạy trốn.
“Ầm!”
Cuối cùng.
Rốt cuộc đòn công kích kia cũng đánh xuống Phệ thiên Yêu Hoàng.
Mặt đất đột nhiên sụp đổ, tạo thành một cái hố sâu trăm trượng, vô số Yêu Lang của hai mạch hồn bay phách tán, khí thế mạnh mẽ lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Khắp nơi đất đá bay mù trời.
Vô số Yêu Lang may mắn còn sống sót bị thổi lên không trung, mà cách đó không xa, rất nhiều cây cối kiên cố, cũng bị san bằng trong nháy mắt.
Hồi lâu sau hồi lâu.
toàn bộ chiến trường mới tính là hơi tĩnh lặng lại một chút, khói lửa nồng đậm cũng từ từ tiêu tán.
Mà ngay cái hố sâu trăm trượng ở chính giữa, Phệ thiên Hoàng hấp hối nằm trong hố sâu, ngực lún xuống, trong miệng khạc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Bên cạnh, lá chắn kim cương của hắn cũng vỡ nát.
thấy một màn này, người của Hồng Nhật Nhất Mạch ùn ùn kéo đến tiếng reo hò.
Mà Hoàng tộc Nhất Mạch, lại tràn ngập vẻ tro tàn chết chóc.
Cuối cùng, vẫn là Hoàng tộc Nhất Mạch của hắn thua sao?
trên bầu trời, Ngao tất Phương lạnh nhạt nhìn Phệ thiên Hoàng trong hố, nhíu chặt con ngươi, tràn đầy khinh thường.
“Hôm nay, bộ lạc Phệ thiên Yêu Lang sẽ thay triều đổi đại, Hồng Nhật Nhất Mạch ta, sẽ trở thành hoàng tộc mới.”
“Mà Ngao trung ngươi, cuối cùng sẽ trở thành bàn đạp cho sự trỗi dậy của Hồng Nhật Nhất Mạch ta, nếu ngươi quỳ xuống tự sát, ta cam kết không đuổi tận giết tuyệt Nhất Mạch kia.
Giọng nói băng giá của Ngao tất Phương làm rung chuyển bầu trời, giống như một thử thách dành cho Phệ thiên Hoàng.
tuy nhiên, có một giọng nói chế giễu trong hố.
“Ngươi ức hiếp người quá đáng thật đó!”
“Cũng thật sự là đang ép ta, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi thắng rồi ư?”
“Hừ!”
Ngao tất Phương cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Mặc dù ta không biết ngươi vì sao còn không chịu thua, còn có dũng khí nói ra những lời này, nhưng ta cho rằng, giờ phút này ngươi không thể trở mình được nữa rồi, hôm nay kết quả của ngươi chỉ có chết mà thôi!”
“Hay lắm hay lắm!”
Phệ thiên Hoàng khạc ra một búng máu, chống thân thể bị thương dậy, móc tay vào trong ngăn bí mật, vừa nhếch mép cười lạnh nói: “Đây là ngươi ép ta, ta vốn là định một khắc đồng hồ sau tiễn ngươi lên đường, nhưng một khắc đồng hồ này thật sự là chậm quá!”
“Đã như vậy, vậy thì đừng trách ta!”
Vừa nói, rốt cuộc Phệ thiên Hoàng cũng lấy sợi cay từ trong túi áo ra, lóe lên vẻ mặt điên cuồng, không nói hai lời, hắn cắn một phát hết nửa cái túi còn lại.
“Ầm!”
Gần như ngay lập tức, khí tức trên người Phệ thiên Hoàng tăng dần lên, cả người được bao phủ bởi một luồng khí tức rực lửa, yêu khí xung quanh cũng đều hóa thành màu lửa đỏ.
Chương 194: Một chương bốc mùi.
“Cái gì?”
Ngao tất Phương lúc đầu còn xem nhẹ, nhưng sau khi thấy cảnh tượng này, sắc mặt cuối cùng đại biến.
“Yêu, Yêu tôn?”
“Sao ngươi có thể đột nhiên đạt tới Yêu tôn được?”
“Cuồng bạo hoàn nghịch thiên của Hồng Nhật Nhất Mạch đã khiến ta phải trả giá bằng một nửa tuổi thọ thì mới có thể giúp cho ta lên tới gần cảnh giới Yêu tôn trong một thời gian ngắn, đây là thứ quái quỷ gì mà lại có thể giúp ngươi trực tiếp trở thành Yêu tôn cơ chứ?”
“Không thể nào, không thể nào!”
Ngao tất Phương trừng mắt, vào giờ khắc này gần như gầm lên, thể hiện sự không thể tin được của mình.
“Không có gì là không thể!”
“Hôm nay, chính là ngày giỗ của ngươi.”
thanh âm vừa dứt, Phệ thiên Hoàng hóa thành một bóng đỏ rực, bay lên không trung.
Đánh ra một quyền.
theo sau là ngọn lửa yêu khí, ầm ầm đánh xuống ngực Ngao tất Phương.
Ngao tất Phương mặt đầy sợ hãi trợn to hai mắt.
Một quyền này, thậm chí hắn, ngay cả sức chống đỡ cũng không có, lực lượng khổng lồ kia mang theo yêu lực nóng rực lập tức trút xuống thân thể hắn.
“Ầm!”
Một quyền này, trực tiếp đánh Ngao tất Phương bay xa vạn trượng.
Nhưng hắn còn chưa rơi xuống đất, Phệ thiên Hoàng với ngọn lửa đỏ rực đã theo sát, lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu của Ngao tất Phương.
“Chết đi!”
Những tia sáng đỏ tực bắn ra tung tóe, Phệ thiên Hoàng hung hăng đạp một cước.
“Ầm!”
Mặt đất ầm ầm nổ tung, tạo nên một cái hố sâu lớn.
Giờ phút này, Ngao tất Phương bị giẫm dưới chân, thân thể biến hình, cả người cũng run lập cập.
Nhưng con ngươi đỏ ngầu của hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm Phệ thiên Hoàng.
“Đó…”
“Đó rốt cuộc là cái gì, lại có thể làm cho ngươi có sức mạnh của Yêu tôn?”
“Vậy ta sẽ giúp ngươi chết được nhắm mắt.”
Phệ thiên Hoàng trịch thượng nhìn Ngao tất Phương dưới chân, lạnh lùng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, đây là tiên vật con trai ta xin được từ những vị cao nhân.”
“Sợi cay!”
“Sợi…cay!?”
Ngao tất Phương trừng hai mắt, trong miệng chật vật lẩm bẩm hai chữ này.
Khoảnh khắc tiếp theo, cú đấm Phệ thiên Hoàng kia lan tràn tia lửa, tức thì hạ xuống trên đỉnh đầu hắn.
…
Một quyền đánh chết Ngao tất Phương.
Phệ thiên Hoàng luôn cảm thấy nóng ran khó nhịn, sức mạnh toàn thân vẫn không chỗ để bộc phát, vốn định lại tìm phu nhân, nhưng nhớ lại phu nhân tối hôm qua thoi thóp, nếu như thêm một trận nữa thì có nửa đời sau của hắn phải ở một mình ấy chữ.
Cho nên, ánh mắt như lửa nóng của hắn nhìn chằm chằm những cao thủ của Hồng Nhật Nhất Mạch kia.
Vào thời khắc này, Phệ thiên Hoàng với sức mạnh của Yêu tôn, những cao thủ còn sót lại của Hồng Nhật Nhất Mạch kia ngay cả cơ hội bỏ của chạy lấy mạng cũng không có, toàn bộ bị Phệ thiên Hoàng tiêu diệt.
thiếu đi kẻ đầu đàn, những người còn lại của Hồng Nhật Nhất Mạch lập tức sụp đổ tan rã.
Đồng thời, Phệ thiên Hoàng tràn đầy sức mạnh mới bộc phát ra ngoài được chút ít, mặc dù tu vi vẫn là ở cảnh giới bán tôn, nhưng cách Yêu tôn chân chính cũng không còn xa nữa.
Nguy cơ sáp nhập của tộc Phệ thiên Yêu Lang.
Cuối cùng cũng coi như đã được giải trừ.
“Ngao Vân!”
Phệ thiên Hoàng kêu lớn.
“Có.” Ngao Vân cung cung kính kính đi tới.
“Mấy ngày này chờ ta thu thập xong cục diện rối rắm của bộ lạc, ngươi dẫn ta đi tìm con trai ta, thuận tiện, chào hỏi cao nhân đã cứu Hoàng tộc ta trong cơn nước sôi lửa bỏng!” Phệ thiên Hoàng mặt đầy cuồng nhiệt nói.
“tuân lệnh.”
Ngao Vân cúi đầu.
“Đúng rồi, còn nữa, đuổi hai tên phế vật Ngao thiết ra khỏi Phệ thiên tử Điện cho ta, đó là tẩm cung của Khanh Nhi ta, cho dù hắn không trở về, những người khắc cũng đừng hòng chen chân vào!” Phệ thiên Hoàng lại phân phó nói.
Ngao Vân nhìn Phệ thiên Hoàng một cái, sau đó cúi đầu rời đi.
…
“thời tiết thật đẹp!”
Dịch Phong vươn vai bước ra khỏi võ quán, rảo bước đi về phía khu đất hoang phía sau.
“tiên sinh.”
“Bái kiến tiên sinh.”
trong bãi đất hoang, đám người Ngô Vĩnh Hồng vẫn đang cần mẫn, thấy Dịch Phong đi tới, đều cung kính chào hỏi.
“Các ngươi cứ làm đi, ta đi dạo một chút!”
Dịch Phong cười nói, nhìn quanh bốn phía, mặc dù tiến độ của những ông già này rất chậm nhưng công việc vẫn khá tốt.
“À, cái đó, tiên sinh.”
Lúc này, Lỗ Đạt Sanh bốc mùi dạ dạ vâng vâng đi tới, không phải là hắn không chú trọng, ngược lại hắn còn muốn thoát khỏi cái mùi này hơn bất cứ ai. Nhưng hắn nào dám than vãn trước mặt người đó, đến cả thủ đoạn sử dụng đến tu vi cũng không dám dùng!
“Sao vậy?”
Dịch Phong hỏi.
“À, tiên sinh, phân nhà ông Vương, ông trương, ông Lý cũng đã gánh xong rồi, ngươi xem ta có thể đi được chưa?” Lỗ Đạt Sanh mặt đầy mong đợi, dè dặt hỏi.
“Ồ, ra vậy?”
Dịch Phong liếc nhìn đống phân cần ở dưới đất, rõ ràng vẫn không đủ, nếu như thả một người gánh phân giỏi như vậy đi mất, thì đi đâu tìm người thay thế đấy?
Vì vậy, hắn thành khẩn nói: “Ngươi nhìn đi, con người mà luôn phải có đầu có cuối, đất này còn cần rất nhiều phân, cho nên ngươi cứ giúp ta gánh xong hết rồi mới đi!”
Nghe vậy, mắt Lỗ Đạt Sanh rưng rưng.
Chương 195: Một chương bốc mùi (2).
Hắn đường đường đệ nhất luyện dược sư của Nam Sa, ở đây mấy ngày mà sắp điên mất rồi, cuộc sống cao cao tại thượng ngày thường không còn, hắn đã không thèm nhắc, thế mà ngày nào cũng phải ở bên đống phân, tâm thần sắp suy sụp rồi.
Cuối cùng nhận nhịn, gánh xong tất cả phân, vốn tưởng rằng có thể khôi phục được tự do, nhưng không ngờ rằng vị này vẫn không muốn để hắn rời đi.
Nhưng, hắn lại không dám từ chối, nên hắn không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý trong nước mắt.
Nhìn dáng vẻ chán nản của Lỗ Đạt Sanh, Dịch Phong cũng biết là hắn cảm thấy tiền thù lao thấp.
Suy nghĩ một chút cũng phải, gánh nhiều phân như vậy mà có chừng đó tiền, cũng thật sự hơi ít.
Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm đi, ngươi gánh xong phân, ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi đâu, còn có không ít lợi ích nữa ấy chứ!”
Nghe vậy, tinh thần Lỗ Đạt Sanh phấn chấn lên, cặp mắt vô thần nhất thời tràn đầy nóng bỏng, vội vàng nhìn Dịch Phong.
Cảnh tượng này nhìn có vẻ khá là đẫm nước mắt.
Vị này, rốt cuộc bằng lòng tha thứ cho mình, hơn nữa bằng lòng cho mình một tương lai sáng sủa hơn sao?
“Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh.”
Hắn vội vàng gật đầu, tràn đầy trông đợi với những lời Dịch Phong nói.
Dáng vẻ này của Lỗ Đạt Sanh, làm cho Dịch Phong mỉm cười đầy ẩn ý.
tên này quả nhiên là chê lương thấp, vốn cho rằng là một kẻ cứng đầu không dễ đối phó, bây giờ tiếp xúc lâu thì cũng không phải, xem ra vẫn là một kẻ rất trung thành mà, nếu không cũng sẽ không có chuyện chê lương thấp mà vẫn không dám nói ra khỏi miệng.
Nghĩ đến đây, cái nhìn của Dịch Phong đối với người cũng thay đổi nhiều, ân cần nói: “Mặc dù ngươi làm việc năng nổ, nhưng sau này cũng không cần gấp như vậy, lần nào cũng như sắp bay lên vậy, năng suất đương nhiên cần, nhưng kiệt sức cũng không tốt, ngươi xem lần trước ngươi ngã vào hố phân không phải là bài học sao?”
“Vâng vâng vâng.”
Lỗ Đạt Sanh gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng kích động tới cực điểm, tiên sinh cuối cùng cũng tha thứ cho hắn, còn nói nhiều lời quan tâm hắn như vậy.
thật sự là.
Quá cảm động rồi!
“Được rồi đi đi, phân nhà người khác không có, thì gánh phân nhà mình trước đi!” Dịch Phong phân phó nói.
Lỗ Đạt Sanh nói một tiếng cảm ơn, liền bắt đầu làm việc.
Dù sao cũng có động lực rồi, cho nên gánh những thùng phân cũng càng thêm nhanh nhẹn.
Chỉ cần mình làm việc làm tốt, tiên sinh sẽ ban thưởng sớm thôi.
Hắn gánh thùng phân và mở hầm phân phía sau võ quán, bởi vì có kinh nghiệm trước kia, hắn nghiêng đầu qua một bên theo bản năng.
Nhưng mà.
Mùi hôi thối trong dự liệu không hề xộc tới, ngược lại là mang theo từng đợt hương thơm thoang thoảng.
Càng khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi là, hai bên hố phân kia, lại mọc đầy hoa cỏ, khi nhận ra những hoa cỏ này, con ngươi của Lỗ Đạt Sanh cũng suýt chút nữa trợn ngược lên.
“Cái này…”
“Cái này cái này…”
“Cái này là dược thảo tông phẩm tử La Lan ư?”
“Đó là tôn dược phẩm thảo Đinh Kê Hoa ư!?”
“trời ơi!”
Lỗ Đạt Sanh hít một ngụm khí lạnh, cả người cứng nhắc như cây cột, đứng như trời trồng bên cạnh hầm phân.
Những loại dược thảo này, tất cả đều là là bảo vật đối với luyện dược sư bọn họ.
Ví dụ như tử La Lan kia, liền có giá trị cực kỳ cao, đủ để khiến người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Mà Đinh Kê Hoa còn có giá trị cao hơn, nó không chỉ là một dược liệu, mà còn có thể trở thành vị thuốc chính của rất nhiều loại dược phẩm, nghe đồn rằng năm đó có một cao thủ võ lâm vì một gốc Đinh Kê Hoa, đã không tiếc lấy bảo vật thánh phẩm ra để trao đổi.
Mà ngoài những loại Lỗ Đạt Sanh có thể nhận ra ra, những loại khác mà hắn không hay biết còn rất nhiều, nhưng xem hình dạng và khí tức là có thể biết được, chúng cũng không kém gì Đinh Kê Hoa.
Nhưng mà.
Loại dược thảo cấp bậc nghịch thiên này, thứ mà có đi khắp nơi tìm cũng không thấy, lại mọc đầy một hầm phân?
“tại sao?”
“tại sao như vậy?”
Lỗ Đạt Sanh cảm thấy đầu óc ngẩn ra.
Muốn trồng được những thứ này, thì phải cần đến phong thủy bảo địa hiếm có khó tìm, trải qua hơn ngàn năm thậm chí hơn mười ngàn năm thai nghén, mới có thể mọc lên một bụi.
Nhưng cái hố phân này, chưa nói nó không phải phong thủy bảo địa, ngay cả đất màu mỡ cũng không phải.
Đang lúc hắn suy nghĩ cái vấn đề này, khi hắn đang đau đầu nghĩ không thông trong kinh ngạc, đôi mắt Lỗ Đạt Sanh lại chợt trừng lớn.
“Đó là?”
Bàn tay gắt gao chỉ cục phân chó trong hâm phân, cả người không nhịn được run lên.
Dưới sự kích động tột độ của hắn, hắn không nhịn được nhào vào trong hầm phân.
Đồng thời, hai trong mắt cũng nhíu chặt lại, gắt gao đánh giá cục phân chó kia, trong miệng ngã hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc tràn đầy khiếp sợ.
Chương 196: ta không thể nói.
“Đây rốt cuộc là…?”
Dưới khiếp sợ, Lỗ Đạt Sanh không nhịn được duỗi ngón tay ra, quẹt một chút lên đầu ngón tay, tỉ mỉ quan sát.
Sau đó, lại không nhịn được đưa lại gần ngửi một cái.
Nhưng, vẫn không nhìn ra lý do tại sao.
Không kìm được, thò đầu ra khỏi hầm phân, nhìn quanh bốn phía một vòng, thấy bốn bề vắng lặng, hắn không nhịn được đưa ngón tay kia đến gần mép.
Sau đó nhanh như tia chớp lè lưỡi.
Chẹp!
Mà vào cái lúc hắn lè lưỡi kia, cả người trong đầu tựa như vang lên một tiếng bùng nổ, con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài.
“Đây là, dược phẩm?”
“Không đúng không đúng, không phải dược phẩm.”
Lỗ Đạt Sanh lại lắc đầu, dược lực trong đó rõ ràng đã hao hụt chín mươi chín phần trăm, làm sao có thể là dược phẩm được cơ chứ.
Nhưng hắn liền kịp phản ứng sau một cái chớp mắt.
“Hình như là, hình như là cặn dược phẩm?”
Với ý niệm thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, hắn lại không nhịn được dùng lưỡi liếm liếm.
“trời ơi! ”
Liếm xong, lại hít một ngụm khí lạnh.
Cái này quả nhiên là cặn dược phẩm!
Mà loại cặn dược phẩm này không chỉ có một cục, mà là khắp cả hầm đều có thể thấy được.
Hiển nhiên, đám tử La Lan kia lớn lên được cũng là nhờ những cặn dược phẩm làm chất dinh dưỡng.
Đương nhiên.
Đây không phải là điều khiến hắn kinh ngạc nhất, điều khiến hắn kinh ngạc nhất là những cặn dược phẩm này đã hao hụt chín mươi chín phần trăm, nhưng công hiệu vẫn có thể sánh ngang với dược vương phẩm, thậm chí là dược hoàng phẩm.
Nói cách khác, loại dược phẩm do hắn – một luyện dược sư đệ nhất Nam Sa, cũng chỉ có thể so sánh với một cục phân chó trong cái hố này.
tuy nhiên, hắn cũng không nhụt chí, trong ánh mắt ngược lại tràn đầy cuồng nhiệt, hai tay lại càng hốt đầy, đứng trong hố phân kích động rưng rưng nước mắt.
“thảo nào, thảo nào tiên sinh nói sẽ không bạc đãi ta, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.”
“Đúng là cầu vồng sau mưa, cuối cùng Lỗ Đạt Sanh ta cũng vượt qua khó khăn rồi!”
Lỗ Đạt Sanh ngửa đầu, trong lòng reo hò.
Ngay cả cặn bã cũng không kém hơn dược vương phẩm, hắn khó có thể tưởng tượng, nếu thánh dược phẩm, thì sẽ ở đẳng cấp nào nữa.
Hầm phân này đối với luyện dược sư hắn mà nói, thật sự rất quan trọng.
Ý nghĩa đối với hắn, thậm chí còn tốt hơn việc được Dịch Phong trực tiếp cho hắn một thần vật thánh phẩm.
Bởi vì có những cặn thuốc này, hắn có thể thu được nhiều kiến thức về điều chế dược, tạo cho hắn một nguồn linh cảm lớn.
Có phần cơ duyên này, con đường thành tựu trong việc điều chế dược của hắn, cũng tuyệt đối không đơn giản chỉ là luyện dược sự đệ nhất Bành Sa.
“tên này làm gì vậy trời?”
Xa xa, Dịch Phong nhìn thấy Lỗ Đạt Sanh nhào vào hầm phân, không khỏi nhíu mày một cái.
Làm việc rất nhanh chóng.
Nhưng não bộ hình như không được linh hoạt cho lắm.
Lắc lắc đầu, Dịch Phong không xen vào nữa, tiếp tục trở lại võ quán, tiếp tục luyện tập thư pháp.
Suy cho cùng, hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, hắn sẽ thoái mái hơn nếu như hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên là cầm kỳ thi họa.
Một tay chấp bút, một tay cầm sợi cay.
Vừa định ăn một miếng sợi cay cho sảng khoái đầu óc, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Lỗ Đạt Sanh, Dịch Phong đột nhiên cảm thấy không thoải mái, thế là ném xuống đất.
thấy vậy, cẩu tử lao tới, chỉ trong nháy mắt, hắn thè đầu lưỡi ra liếm.
Dịch Phong liếc hắn một cái, tiếp tục luyện thư pháp.
…
Bên trên những ngọn núi cao, mây mù lượn quanh.
trong đình bên cạnh, một lão đạo với đôi mày kiếm đang ngồi xếp bằng, mà trước mặt hắn, còn có một thanh niên mặc áo choàng màu trắng đang quỳ.
“Sư phụ, ta chỉ gom được hai món linh bảo, đồ nhi khẩn cầu ngươi, tặng ta thêm một món linh bảo nữa.” thanh niên khoác áo choàng trắng kia tỏ vẻ chân thành nói, giọng điệu càng thêm khẩn cầu.
“Diệp Bắc, ngươi nói cho ta biết, ngươi cần nhiều linh bảo như vậy để làm gì?”
Lão đạo mày kiếm nhìn học trò, cau mày nói: “Linh bảo là báu vật được trời đất sinh ra, chỉ cần gọi là linh bảo, đều có công dụng riêng của nó, thứ quý giá như vậy ngươi mở miệng nói muốn là muốn, dù sao cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?”
Kẻ quỳ dưới đất chính là Diệp Bắc.
từ hôm bị tên hắc bào khủng bố đó đánh, hắn lập tức đi khắp nơi gom linh bảo, mắt thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, hắn lại chỉ gom được có hai món linh bảo, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cầu xin sư tôn của mình là Hám thiên Khuyết.
“Hử?”
thấy Diệp Bắc yên lặng không nói, thiên Khuyết lão đạo lại thâm trầm lên tiếng.
“Sư tôn, chuyện này thứ cho ta không thể nói.” Diệp Bắc chau mày, cúi đầu nói.
“Vì sao không thể nói?” thiên Khuyết lão đạo lại hỏi.
“Không phải ta không thể nói, càng không phải là không muốn nói, mà là…”
Diệp Bắc lộ ra vẻ khó xử, hắn biết sư phụ của hắn không chỉ có tính tình hung hãn, vô cùng thương yêu hắn, ngay cả việc tu luyện của hắn cũng do sư phụ dạy dỗ, nếu biết hắn làm vậy là vì bị hắc y nhân uy hiếp, thiên Khuyết lão đạo này ắt sẽ không quản nguyên do gì, thậm chí bất kể đối diện với người nào, đều sẽ rút kiếm ra giết đòi lại công bằng cho hắn.
Nhưng nếu thật sự xông tới cửa thì sẽ là đối thủ của người áo đen kia sao?
Huống chi, còn có người thanh niên nhìn không thấu đó?
Chương 197: theo ta đi giết hắn.
Hắn không muốn nhìn thấy sư tôn mình chết thảm ở võ quán, cho nên hắn tiếp tục cắn răng nói: “Sư phụ thứ tội, ta không nói, thật sự là vì muốn tốt cho ngươi.”
“Vì tốt cho ta?”
Giọng Hám thiên Khuyết trầm xuống: “Vì muốn tốt cho ta, cho nên ngươi không nói với ta?”
“Xin sư phụ thứ tội, ta thật không thể nói.” Diệp Bắc kiên trì đến cùng nói.
“Được được được.”
“Ngươi thật cho rằng lông cánh cứng cáp rồi đúng không!” Hám thiên Khuyết chậm rãi đứng lên, giải phóng sức ép Võ tông viên mãn trên người ra, chèn ép Diệp Bắc.
“Rắc rắc!”
tấm đá dưới chân Diệp Bắc vỡ tan tành, chịu đựng áp lực cực lớn, nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư tôn cũng đừng hỏi nữa, ta thật sự không thể nói.”
“Còn không nói?”
Hám thiên Khuyết vung tay lên, nguyên khí bao trùm lên, ném Diệp Bắc ra tảng đá phía sau khiến hắn nặng nề va vào đó.
Sau đó lại ép chặt tới, lạnh như băng nói: “Nếu như ngươi còn không nói, ta sẽ phế tu vi ngươi, sư đồ ta vạch rõ quan hệ, về phần tiên thiên linh bảo, ngươi cũng đừng nghĩ tới việc lấy nó nữa. ”
thanh âm vừa dứt, nguyên khí trong tay Hám thiên Khuyết dâng trào.
“Sư tôn hà tất phải ép ta như vậy?” Diệp Bắc khó khăn nói.
Hám thiên Khuyết sắc mặt lạnh băng như cũ, thấy Diệp Bắc còn không mở miệng, lần nữa đưa tay lên mi tâm mình.
Làm sao hắn không nhìn ra Diệp Bắc đang gặp rắc rối chứ?
Nếu không phải dùng biện pháp này, làm sao có thể ép Diệp Bắc nói ra.
Quả nhiên.
thấy vậy Diệp Bắc sắc mặt nhất thời quýnh lên, vội vàng hét: “ta nói.”
thấy vậy, Hám thiên Khuyết lúc này mới chậm rãi buông cánh tay xuống, nhìn chằm chằm Diệp Bắc.
“Nhưng nghe xong, sư phụ nhất định phải bình tĩnh, hơn nữa chuyện này đúng là do ta, là ta phạm sai lầm trước, hơn nữa bọn họ thực lực ngút trời, cho dù là sư phụ cũng không cách nào đối phó được đâu!” Diệp Bắc vội vàng nhắc nhở.
Sau đó, hắn kể từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra ở võ quán, cùng với những chuyện đằng sau người áo đen, tất cả đều nói ra hết.
tuy nhiên, hắn vừa nói ra, nhìn sắc mặt của Hám thiên Khuyển, hắn liền thầm nói một tiếng xong rồi.
Quả nhiên, Hám thiên Khuyết trong nháy mắt giận dữ.
“Lý nào lại như vậy.”
“theo ta đi giết hắn.”
Cùng với sát ý kinh người bao phủ, một thanh phi kiếm tự dưng bay ra, lơ lửng trên không, Hám thiên Khuyết giẫm ở trên đó, đồng thời túm lấy Diệp Bắc thần bay xuống núi.
“Sư phụ, không thể, chắc chắn không thể được đâu!”
Sắc mặt Diệp Bắc lo lắng kêu lên, trong lòng cũng đã lo lắng đến mức rối như tơ vò.
Hắn biết, chuyện này không thể nói ra được.
Bởi vì vị sư tôn này của hắn, không chỉ tính tình nóng nảy, mà còn nổi danh không sợ chết, nổi danh liều lĩnh.
Dĩ nhiên, cũng chính bởi sự liều lĩnh này, khiến cho một kẻ không có thiên phú tốt lắm như hắn lại có thành tựu rất lớn.
Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ theo Hám thiên Khuyết tính tình nóng nảy này, nhưng lần này hoàn toàn khác.
thậm chí, không phải Diệp Bắc chưa từng suy đoán, tu vi của người thanh niên võ quán kia với người mặc áo choàng đen có khả năng đã vượt hơn cả Võ Đế.
Nếu khả năng đấy là thật, một Võ tông nho nhỏ như sư phụ hắn chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
“Sư phụ!”
Diệp Bắc thấy Hám thiên Khuyết không nghe lời khuyên nhủ, sắc mặt hắn cũng dứt khoát trở lên nóng nảy, ép kiếm thanh Phong xuống sát cổ mình.
“Đồ nhi, ngươi làm gì vậy hả?”
thấy vậy, trường kiếm dưới chân Hám thiên Khuyết dừng lại giữa không trung.
“Sư phụ, xin ngươi nghe đồ nhi khuyên, chúng ta thật sự không những không phải là đối thủ của bọn họ, mà căn bản còn không cùng một đẳng cấp!” Diệp Bắc thành khẩn nói: “Vả lại, chuyện này cũng không phải là lỗi của bọn họ, mà là ta đi gây chuyện trước, ngươi chỉ cần cho ta tiên Nhiên Linh Bảo, những thứ khác cứ để cho đồ nhi giải quyết là được rồi, không phải sao?”
“Ngươi…”
Hám thiên Khuyết vung ống tay áo lên, nặng nề thở dài một tiếng, sau đó phong bế tu vi của Diệp Bắc.
“Sư phụ, ngươi…”
Mặt Diệp Bắc biến sắc.
Hám thiên Khuyết khoát tay ngắt lời, sau đó trầm giọng nói: “tuy phong bế tu vi của ngươi, nhưng hôm nay ta vẫn sẽ nghe lời khuyên của người.”
“Có điều, ngươi cũng biết kiếm đạo của ta, đợi ngày ta trở thành Võ tôn, ngươi lại theo ta xuống núi.”
Dứt lời, Hám thiên Khuyết cầm kiếm trở về.
thấy vậy, Diệp Bắc lắc đầu thở dài.
Sư tôn của hắn được người đời gọi bằng cái tên “cuồng kiếm”, bởi lẽ trong tim hắn có kiếm đạo, e rằng nếu thật sự không dùng cái chết ép uổng, thì thật sự việc xin xỏ hắn lùi bước ngày hôm nay, cũng sẽ chẳng dễ dàng thế đâu.
Nhưng hiện tai, tu vi của hắn bị phong bế, nơi đây lại ở biên giới Nam Sa, cách võ quán kia cả vạn dặm, căn bản hắn là không thể nào đi qua được.
Chỉ hy vọng là Hám thiên Khuyết sẽ không đột phá Võ tôn quá sớm!
…
“Kiếm quang hoành tuyết ngọc long hàn!”
“Khí sảng thần thanh dạ vị ương!”
“thơ không tồi, chữ này là chữ tốt đó!”
trong võ quán, Dịch Phong nhấc bút nhìn bút pháp của mình, không khỏi cảm khái thành tiếng.
Chương 198: Không ai được phép đánh nhau ở trước cửa võ quán của ta.
“tính toán thời gian, bây giờ sợ là đã gần đến mùa xuân ở kiếp trước đi!” Dịch Phong nhìn khí lạnh ngoài cửa sổ, không khỏi cảm khái thành tiếng: “Vậy thì viết thêm một bộ câu đối xuân nữa đi!”
Dịch Phong tìm hai tấm giấy lớn màu đỏ, nhấc bút viết lên trên giấy hai câu đối xuân, hài lòng gật đầu một cái, sau đó lớn tiếng gọi: “Đồ nhi, ổn rồi thì không phải sửa nữa đâu, mau lên, xuống dán hai câu đối này ở trước cửa đi.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
tiểu Chung thanh mặc vào người một cái áo bông thật to, hà ra một một hơi sương trắng, hăng hái cầm hai câu đối xuân, đi ra phía ngoài.
Sau khi dán câu đối xong, Chung thanh lại trở về bên cạnh Dịch Phong.
“Đồ nhi, bây giờ ngươi hết bệnh rồi thì nên chăm chỉ luyện võ đi!” Nhìn Chung thanh, Dịch Phong cười nói: “Hơn nữa cây đao này, ban cho ngươi lâu như vậy, nhưng hình như chưa từng dạy cho ngươi đao pháp đúng không?”
“Đúng vậy, sư phụ.”
Chung thanh siết chặt trường đao trong tay, ngoan ngoãn gật đầu.
“Vi sư luyện đao đã đạt đến cảnh giới sánh vai cùng thần, trong quá trình luyện đao đó, ta đã tổng kết ra được ba chiêu thức, hôm nay thuận tiện dạy cho ngươi ba chiêu thức này.” Dịch Phong buông bút lông trong tay xuống, nhẹ giọng nói.
“Ca gan hỏi sư tôn, ba chiêu thức đó là gì?” Chung thanh nghi ngờ hỏi.
“Phách, khảm, trảm!”
Dịch Phong thong thả cười nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được quên đi ba chiêu thức này, ngươi chỉ cần luyện tốt ba chiêu thức này, tự nhiên đao ở trong tay của ngươi sẽ tự do thoải mái mà sử dụng.”
Vừa nói, Dịch Phong vừa nhận lấy trường đao, dạy cho Chung thanh ba chiêu thức.
Biểu diễn xong, hắn trả lại đao cho Chung thanh.
“Sau này, ngươi luyện ba thức này đi!”
“Vâng ạ!”
Chung thanh gãi gãi đầu, mặc dù không biết tại sao Dịch Phong lại muốn hắn luyện tập ba chiêu thức bình thường không có gì lạ này, nhưng đã là lời của Dịch Phong thì hắn đều nghe theo không điều kiện.
Mùa thu đã dần qua.
Mùa đông đang dần đến.
Ngoài nhà, tuyết như lông ngỗng bay đầy trời.
Cuộc sống như thường lệ trôi qua.
Ba người Ngô Vĩnh Hồng vẫn khai hoang ở chỗ cũ, thời gian dài như vậy cũng mới chỉ làm được một nửa, nhưng nguyên nhân do thời tiết nên Dịch Phong vẫn có thể hiểu được tại sao hiệu suất lại thấp như vậy.
Đất đai không chuẩn bị xong nhưng gánh phân cũng không thể thiếu được.
Hiệu suất ba người Ngô Vĩnh Hồng giảm xuống, theo đó, mỗi ngày Lỗ Đạt Sanh cũng ung dung, nhẹ nhàng hơn không ít, chỉ cần một buổi sáng là có thể gánh xong phân.
Chỉ có điều khiến người ta mãi cũng không hiểu nổi là tại sao rõ ràng buổi chiều hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại luôn ở cạnh hầm phân ngẩn ngơ đến trời tối, đồng thời miệng cũng luôn lẩm bẩm, gọi cũng không trả lời.
Chung thanh vung vẩy đại đao.
Ngày qua ngày luyện tập ba chiêu thức, phách, khảm, trảm.
Chỉ là tên Khô Lâu phá phách kia hình như vẫn không thể khiến cho người ta yên tâm được, không về nhà thì cũng thôi đi, tiền vàng giấu ở dưới giường Dịch Phong, thỉnh thoảng hình như cũng bị giảm đi.
Dĩ nhiên, cả ngày, Dịch Phong mê mẩn với thư pháp, cũng không có thời gian rảnh rỗi quản chuyện này.
Sau khi viết một đôi câu đối, trong đầu hắn, cuối cùng cũng xuất hiện âm thanh quen thuộc.
“tinh: Chúc mừng kí chủ, thư pháp đã đạt tới cảnh giới sánh vai cùng thần!”
“Cuối cùng cũng hoàn thành.”
Dịch Phong hài lòng gật đầu một cái, nhìn đôi câu đối xuân mới ra lò, Dịch Phong lại kêu: “Đồ nhi, xé hai hai câu đối xuân trên cửa kia đi, thay bằng hai câu đối này.”
“Vâng, sư phụ.”
Chung thanh thu hồi trường đao, cầm hai câu đối xuân mới, dán lên cửa lần nữa.
“Chữ viết của sư phụ thật đẹp mắt.”
Chung thanh phủi phủi tay nhỏ, đạp tuyết trên đất, chuẩn bị trở về phong.
“Rầm.”
Đúng lúc này, một bóng người không biết từ đâu đập tới, trực tiếp rơi xuống bên chân của Chung thanh.
Đồng thời, trong miệng, từng ngụm từng ngụm máu tươi lần lượt phun ra, cả người trở nên thoi thóp.
Chung thanh sợ ngây người.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, ở cửa cách đó không xa, một người đàn ông cầm kiếm tiến tới, chậm rãi bước tới chỗ người đàn ông bị thương.
“Hắc Kiếm, xa vạn dặm rồi mà ngươi vẫn còn muốn đuổi theo ta, rốt cuộc là có việc gì?”
Sắc mặt người nam nhân bị thương lộ vẻ không cam lòng kêu lên.
“ta muốn chứng minh rằng ta mới là Nam Sa đệ nhất kiếm!” Hắc Kiếm lạnh như băng nói.
“Ngươi đã chứng minh xong rồi, vì sao ngươi còn phải đuổi tận giết tuyệt.” Người đàn ông bị thương hô.
“Bởi vì dưới kiếm ta, chưa bao giờ giữ lại người sống, cho nên ngươi phải chết!” Giọng nói Hắn Kiếm lạnh lùng, cuối cùng đạp lên tuyết đọng ép tới gần, trong tay móc cự kiếm ra, định chém xuống.
“Dừng tay.”
Bỗng nhiên, Chung thanh đỏ mặt đứng trước người đàn ông bị thương, nói: “Không cho phép đánh nhau ở trước của võ quán của ta.”
Hắc Kiếm liếc mắt nhìn Chung thanh, trực tiếp coi thường, cự kiếm trong tay vang dội nâng lên.
“Đi mau.”
Người nam nhân bị thương vội vàng nhìn Chung thanh kêu to.
Một kiếm này.
Mang theo uy áp vô tận, đánh thẳng tới.
thấy vậy, người nam nhân bị thương lộ ra dáng vẻ như tro tàn, bởi vì một kiếm này chém xuống, chỗ nào ánh kiếm đi qua, tất cả đều không còn một ngọn cỏ.
Đáng tiếc.
trước khi chết còn phải liên lụy đến một đứa trẻ.
Hắn nhắm mắt.
Chương 199: Rốt cuộc đây là nơi nào?.
“Keng!”
Nhưng vào lúc này, một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai hắn, hắn đột nhiên mở to mắt, kinh hãi phát hiện đứa bé trai bên cạnh, giơ đao đánh bay nhát kiếm này.
“Keng!”
Đi đôi với một loạt tiếng vang vù vù, cự kiếm cắm thẳng xuống đất, đâm sâu nửa thước.
“ta đã nói rồi, ngươi đừng đánh nhau ở trước cửa võ quán của ta, tại sao ngươi lại không chịu nghe cơ chứ?”
Bé trai đỏ mặt, tỏ vẻ không vui nói.
Xoẹt!
Cảnh tượng này khiến cho người đàn ông bị thương ngây người nhìn, trong cổ họng cảm giác như bị hóc xương cá, nửa câu cũng không nói ra được.
Đây chính là Hắc Kiếm đó.
Là kẻ đã đuổi giết hắn hơn mười ngàn dặm, đã bước một chân vào Kiếm Ma tuyệt thế của cảnh giới Võ tôn, nhưng lại bị một đứa bé trai dùng một đao đánh bay cự kiếm còn nặng hơn cả mạng sống ư?
Cái này là thủ cmn đoạn thần tiên gì vậy trời!
Mà cả người Hắc Kiếm cũng thiếu chút nữa là dại ra, mặt đầy hoảng sợ nhìn đứa bé trai trước mắt.
thân thể nhỏ nhỏ ở chính giữa kia, sao lại có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy, không chỉ đánh bay cự kiếm của hắn, thậm chí còn làm vỡ nát toàn bộ xương tay của hắn!
Chỉ có điều sau khi kịp phản ứng.
trên mặt Hắc Kiếm phủ đầy vẻ sỉ nhục nồng đậm.
Đối với một kiếm tu mà nói, sỉ nhục lớn nhất, không gì bằng việc người khác đánh bay trường kiếm trong tay.
Nhục nhã như vậy.
Phải gọi là có chết cũng không hết.
Cho dù hắn không thấy rõ tu vi của đứa bé trai này, nhưng sự sỉ nhục đầy ắp trong lòng khiến cho hắn lập tức muốn chém bay đứa nhóc này bằng cự kiếm của mình!
trên mắt lóe lên vẻ điên cuồng, bàn chân bước dài theo lớp tuyết đọng trượt đến bên cạnh cự kiếm, đồng thời bàn tay cầm lấy chuôi kiếm định rút ra.
“Sao vậy..?”
Nhưng vừa mới dùng sức, sắc mặt hắn đại biến, bởi vì hắn vừa rồi không thể rút cự kiếm ra nổi?
Hắn không tin vào mắt mình, lại dùng sức rút kiếm một lần nữa.
Lần này, ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng dùng đến, nhưng kiếm cắm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích như cũ.
Cái này…
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cuối cùng, trong lòng Hắc Kiếm dâng lên một trận sóng gió kinh hoàng, con ngươi cũng trừng tới sắp bật ra ngoài.
Rốt cục thì hắn cũng bắt đầu luống cuống, lần đầu tiên có ý định chạy trốn.
Nhưng mà hắn vừa định chuẩn bị rời đi, đứa bé trai vốn đỏ mặt kia, bỗng nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Ngươi, cái người này, làm sao lại không biết điều như vậy? Kêu ngươi đừng đánh ngươi lại càng muốn đánh. Bây giờ, ta rất tức giận, xem ra hôm nay nhất định phải cho ngươi chút dạy dỗ rồi.”
Vừa nói, Chung thanh vừa giơ trường đao trong tay lên, bổ tới chỗ Hắc Kiếm.
Rõ ràng là chiêu thức không có chút đa dạng nào, thậm chí một đao nhìn lên cũng không có chút sức mạnh nào, nhưng lại khiến cho Hắc Kiếm như lâm đại dịch, sau khi lộn một vòng, vội vàng rút ra thanh cự kiếm dự bị ngăn cản.
” Keng!”
Âm thanh chói tai vang lên, cự kiếm trong tay của Hắc Kiếm bị cắt thành hai khúc, cả người nặng nề nện xuống đất, mắt nhìn chằm chằm Chung thanh, thần sắc tràn đầy sợ hãi.
“Cút nhanh lên!”
Chung thanh thu hồi trường đao, dùng chất giọng non nớt la lớn.
thấy vậy, Hắc Kiếm như được đại xá, ngay cả cự kiếm kia cũng không cần, bò dậy lập tức chạy vào con hẻm phía trước, nhưng hắn vừa muốn phi hành lướt đi, bàn chân chợt ngừng lại.
Đồng thời, cặp mắt hiện đầy tơ máu, cả người run lẩy bầy.
“Đao…”
“Đao khí, thật là cường đại!”
Lục phủ ngũ tạng với kinh mạch bên trong người Hắc Kiếm, đã sớm bị nghiền nát bởi đao khí cường đại ấy.
“Đây…”
“Rốt cuộc là nơi nào?”
Ôm thần sắc không cam lòng, Hắc Kiếm ngã xuống thẳng tắp trên nền tuyết đọng, mất đi hơi thở.
Người đàn ông bị thương mặt đầy kinh hãi nhìn đứa bé trai đang đứng bên cạnh, người vừa mới dùng hai đao đánh Hắc Kiếm phải chạy trốn, vừa định nói chuyện, cả người chợt cả kinh.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, thanh kiếm cắm trên mặt đất kia, đã mất đi một tia khi tức.
Đương nhiên, hắn phân biệt được, tia khí tức này là của Hắc Kiếm.
Mà khí tức biến mất, cũng đồng nghĩa với việc Hắc Kiếm đã chết.
Hắn là bị đứa bé trước mắt này giết chết sao?
trong lòng hắn không khỏi suy đoán.
Mà vừa vặn, Chung thanh nhìn người đó biến mất không thấy đâu, lúc này mới xoa xoa lỗ mũi, hừ nhẹ nói: “Đối với loại người không nghe lời, phải dạy dỗ thật tốt, không để cho hắn có cơ hội đến trước cửa võ quán ta giở thói ngang ngược.”
Những lời này rơi vào trong tai của người đàn ông bị thương, khiến hắn ngay tức khắc xác định ý nghĩ trong lòng.
Xem ra.
Vậy là Hắc Kiếm coi trời bằng vung đúng là bị đứa bé này dùng đao giết chết.
Dĩ nhiên, điều khiến hắn kinh hãi là, rõ ràng mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt, nhưng hắn lại không phát hiện được rốt cuộc thằng nhóc này là dùng thủ đoạn gì giết chết Hắc Kiếm.
Sau một hồi rung động, hắn mới phản ứng lại được, chống thân thể bị thương đứng lên chào hỏi.
“tiểu huynh đệ…”
“Không, tiền bối.”
Chương 200: Một đường kinh hãi.
Mới vừa mở miệng, người đàn ông bị thương đột nhiên giật mình tỉnh lại, vị này tuy nhìn nhỏ tuổi như một đứa bé trai, nhưng cũng không phải là tiểu huynh đệ cái gì cả, mà là một vị lão quái không biết tu luyện bao nhiêu năm, liền vội vàng đổi lời nói: “tiền bối, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, tại hạ tên là Quản Vân Bằng.”
“Ngươi không sao chứ?” Chung thanh nhìn hắn một cái, nói: “Chỉ là ta không phải tiền bối cái gì cả, ta tên là Chung thanh.”
“tiền bối khiêm nhường, với tu vi thông thiên của tiền bối, vãn bối gọi ngươi một tiếng tiền bối mới phải.” Quản Vân Bằng cung kính nói.
“tu vi?”
Chung thanh nhìn hắn một cái, nhíu chân mày nhỏ, nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta không thể có tu vi gì cả, ta chỉ là một người phàm.”
“Người phàm?”
trong lòng Quản Vân Bằng thầm cả kinh.
Hai đao vừa rồi đánh chết một cao thủ như Hắc Kiếm, lại là một người phàm?
Đánh chết hắn cũng không tin.
Có thể có bản lĩnh như vậy, xem ra hắn tối thiểu cũng là một cao thủ Võ tôn.
Chỉ là, vì sao vị cao thủ này cứng rắn nói mình là người phàm, Quản Vân Bằng dĩ nhiên không dám hỏi tiếp nữa.
“Đúng rồi, ngươi bị thương như thế nào, có cần đi vào rồi xem một chút hay không, sư phụ ta sẽ chữa thương cho ngươi.”
“Sư phụ?”
“Ngươi, ngươi còn có sư phụ?”
Những lời này của Chung thanh, trong nháy mắt khiến cho cả người Quan Vân Bằng giật mình một cái, cả cằm cũng muốn rớt xuống.
Vị này, lại còn có sư phụ?
tu vi hắn ít nhất cũng phải là Võ tôn, vậy tu vi sư phụ hắn sẽ là gì đây?
trong mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Nhưng Chung thanh lại nhíu mày, không hề khách sáo nhìn Quản Vân Bằng, hỏi ngược lại: “Ngươi, cái người này kỳ lạ thật đấy, tại sao ta lại không thể có sư phụ chứ?”
” Không không không, ta không có ý gì cả, chẳng qua là ta, chẳng qua là ta kinh ngạc mà thôi!” Quản Vân Bằng vội vàng khoát tay giải thích, thấy Chung thanh không còn dùng ánh mắt đó nhìn hắn nữa, hắn thở ra một hơi.
“Vậy được, đi, đi vào để sư phụ ta xem thương tích cho ngươi.” Chung thanh nhìn cái người kỳ lạ này một cái, lập tức dẫn đầu đi vào võ quán.
Quản Vân Bằng gật đầu một cái, mặt đầy kích động đi tới võ quán.
Nhưng vừa mới đi một bước, bước chân lại bỗng nhiên ngừng lại.
Cái này…
Đây là?
Giờ phút này, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi câu đối ở cửa, con ngươi cũng co rút lại.
Bởi vì hắn phát hiện, kiểu chữ trên hai câu đối, lại ẩn chứa kiếm ý cường đại.
Nhất là treo lên như thế kia, hệt như thiên kiếm cắm xuống.
Mang theo sức ép cường đại cùng khí thế bức người, ở trong mắt hắn đột nhiên phóng đại, càng ngày càng gần….
“Ngươi ngẩn người cái gì vậy?”
Ngay lúc này, giọng nói của Chung thanh truyền tới, Quản Vân Bằng kịp mới phản ứng lại, đồng thời phát hiện ra cả người đã bị dọa sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Võ quán này.
Rốt cuộc là nơi nào?
Không chỉ có một bé trai mạnh mẽ tự xưng là phàm nhân, mà ngay cả đôi câu đối dán ở cửa cũng ẩn chứa kiếm ý cường đại như vậy.
thậm chí, hắn còn cảm thấy, nếu hắn có thể hiểu hết toàn bộ những chữ này, hắn sợ rằng bản thân có thể đạt một tầm cao mới trên kiếm đạo.
Hắn không khỏi vô cùng mong đợi với vị sư phụ mà đứa bé trai này nói.
Dĩ nhiên.
tư thái cũng càng thêm cung kính.
theo Chung thanh, Quản Vân Bằng run rẩy đi vào võ quán.
Một đường đi.
Một đường kinh hãi.
Cho đến cuối cùng, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên chết lặng.
từ lúc bước lên bậc thang bắt đầu đi vào, ánh mắt rảo qua chỗ nào, chỗ nấy đều chỉ thấy toàn là bảo bối.
Ở danh đường treo một tấm gương, ở vách tường hai bên là hai bức họa, một cái ô đen lớn tùy ý đặt ở một bên, ở trong lò đặt Hỏa Diễm Châu, thậm chí ở trên cây trúc còn phơi giẻ lau…
Hắn đã đếm không hết.
Chỉ biết là mỗi lần thấy một món bảo vật, người không tự chủ được mà trầm xuống, đi qua con đường này, hắn gần như đã nằm rạp xuống đất.
“Sư phụ ta dẫn theo người đến.” Chung thanh nhẹ giọng nói.
Lời nói của Chung thanh trong nháy mắt khiến cho Quản Vân Bằng giật mình một cái, lúc này, mới vội vàng ngẩng đầu nhìn lên phía trước.
Một người thanh niên.
Lọt vào trong mắt hắn.
trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụt, lộ ra khí chất ôn hòa nho nhã, tay phải cầm bút đứng ở một bên bàn, cả người lộ ra cảm giác xuất trần, nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn hắn.
Vị này.
Chính là vị sư phụ của tiền bối Chung thanh sao?
Quả nhiên.
Rất phi phàm!
Chẳng qua là hắn cũng giống như Chung thanh tiền bối vậy, khiến cho người ta nhìn không rõ lai lịch, cũng không biết rốt cuộc là tu vi gì.
Mà cùng thời điểm đó, Chung thanh cũng kể hết những chuyện mới vừa xảy ra bên ngoài võ quán cho Dịch Phong nghe, Dịch Phong tán thưởng nhìn hắn một cái, sau đó hướng Quản Vân Bằng cười nói: “Ngồi đi.”
“Vâng.”
Quản Vân Bằng cẩn trọng gật đầu, cho dù bên cạnh có ghế nhưng vẫn không dám ngồi xuống.
Bỗng nhiên.
Con ngươi hắn co rút một cái.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía tấm giấy tuyên thành, bên trên đầy những chữ được viết bằng bút lông.
trong lòng hắn bất chợt hồi hộp.