[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 18: Tiễn Biệt (c171-c180)
❮ sautiếp ❯Chương 171: Tiễn Biệt
Mới vừa đi được mấy bước, đã nhìn thấy một thanh niên đang ôm hai em gái xinh đẹp của lang tộc đi tới, là con thứ hai của hắn, Ngao thiết.
thấy thế, vẻ mặt của Ngao trung ngay lập tức trở nên âm u.
“Phụ hoàng!”
Nhìn thấy Ngao trung, Ngao thiết vội vàng cung kính hành lễ.
“Hừ!”
“Phế vật.”
Ngao trung nhìn thoáng qua hai em gái lang tộc bên cạnh Ngao thiết, rồi quát mắng.
Nghe vậy, nhất thời Ngao thiết lộ ra vẻ oan ức, có chút không cam lòng mà nói: “Phụ hoàng, sao ngươi nói như vậy, tuy rằng ta không bằng Ngao Khuynh thành, nhưng cũng là người xuất nhất trong ba người con trai của ngươi mà?”
“Xuất sắc nhất, ngươi cũng xứng sao?”
Ngao trung không nể nang mà nói: “Ngươi vẫn nên học đệ đệ của ngươi nhiều vào!”
“Đệ đệ của ta?”
“Ngao Khánh?”
Ngao thiết thấy Ngao trung không quan tâm, nói: “Phụ hoàng, dường như trên người Ngao Khánh không có gì để ta học hỏi cả, bất kể là thiên phú, tu vi, hay là mưu kế, kẻ làm ca như ta đã bỏ xa hắn vạn dặm, hơn nữa, một phế vật như hắn bị trục xuất ra khỏi gia tộc, không đủ tư cách để so sánh với ta mới đúng chứ?”
“Câm miệng.”
Ngao trung lộ ra khí thế, tát vào mặt Ngao thiết, quát mắng, dạy dỗ: “Nếu đệ đệ ngươi là phế vật, vậy ngươi còn không bằng phế vật, muốn so sánh với hắn, ngươi làm… Ngao Khuynh thành trước rồi hãy nói, chứ không phải là hao phí tâm tư vào những thứ son phấn tầm thường này cả ngày!”
Một cái tát, khiến vẻ mặt của Ngao thiết càng không cam lòng, vừa muốn phản bác, lại đúng lúc nghe thấy lời của Ngao trung.
Đột nhiên, cả người run lên, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
“Cha, ngươi nói, Ngao Khánh làm… Khuynh thành?”
“Sao có thể?”
“Sao có thể chứ?”
Ngao thiết bị tin tức này làm cho sửng sốt hồi lâu, hai mắt mở to, tròng mắt cũng suýt nữa rớt ra ngoài.
Sau võ quán.
Dịch Phong ngồi trên ghế, hắn nhàm chán nhìn ba người Ngô Vĩnh Hồng đang làm việc, tán gẫu câu được câu không.
“Hắt xì, hắt xì!”
Đây là con chó nhỏ nằm dưới chân Dịch Phong hắt hơi vài cái.
“trời sẽ mưa khi chó hắt hơi!”
Dịch Phong khe khẽ thở dài, theo bản năng nói một câu tục ngữ ở kiếp trước, sau đó, đứng dậy đi vào võ quán, từ trong một đống rách nát, tìm ra một chiếc ô rách.
“Ba người các ngươi, giữ chiếc ô này trước đi, nhỡ trời mưa thật, cũng có thể ứng phó được trong lúc khẩn cấp!” Dịch Phong ném chiếc ô này cho ba người Ngô Vĩnh Hồng đang làm việc.
“tiên sinh!”
Nhất thời, ba người Ngô Vĩnh Hồng nhìn Dịch Phong với vẻ kinh ngạc.
Nếu bọn họ nhớ không nhầm, thì chiếc ô này, chính là bảo vật hoàng phẩm của Ninh Huyền Vũ để lại ngày đó, đồng thời cũng là một trong những bảo vật trấn tông của Huyền Vũ tông hắn.
Cứ như vậy, ném cho bọn họ?
“tiên sinh, thứ quý giá như này, cứ như vậy cho chúng ta, không được hay cho lắm đâu?” Ngô Vĩnh Hồng ngại ngùng nói.
“thứ quý giá?”
Dịch Phong có chút bất đắc dĩ, cười nói: “Cái này thì tính là thứ quý giá gì chứ, chẳng qua là một cái ô rách nát mà thôi, các ngươi giúp ta làm việc, trời mưa là lúc cấp bách, lấy ra dùng thì có làm sao?”
“Ô rách nát mà thôi ư?”
trong lòng ba người Ngô Vĩnh Hồng khiếp sợ.
tốt xấu gì, đây cũng là bảo vật cấp hoàng phẩm, tuy rằng trên người bọn họ cũng có vài món, nhưng bình thường cũng là thứ cất dưới đáy hòm, vậy mà lại không bằng thứ rách nát trong mắt tiên sinh?
Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng đúng, ngay cả cái cuốc, cái xẻng bọn họ dùng trong tay cũng đã là vật cấp thánh phẩm, vậy thì vật hoàng phẩm trong mắt tiên sinh, có lẽ cũng chẳng là gì hết.
tuy nhiên, không biết có phải vì câu tục ngữ kia quá đúng hay không, mà quả thật bầu trời càng ngày càng tối.
Giống như, trời sắp mưa.
Mặc dù biết rõ bản lĩnh của tiên sinh có thể hô mưa gọi gió, nhưng mà, nhớ tới tình hình tiên sinh nhập phàm để cảm nhận cuộc sống, cho nên Ngô Vĩnh Hồng vẫn hỏi: “Chỉ là tiên sinh đưa ô cho chúng ta, vậy bản thân ngươi dùng gì?”
“ta?”
Dịch Phong cười cười, mấy lão già này đáng yêu thật đấy.
Có cái ô rách mà còn khách sáo như vậy, nếu hắn thật sự cần dùng ô, có thể tùy ý mua ô ở một nơi nào đó, chẳng phải là được rồi à?
Cho nên, hắn cười với mấy lão đầu này, nói: “Các ngươi không cần lo lắng cho ta, khi cần tự nhiên sẽ có.”
“tự nhiên sẽ có?”
Mấy lão đầu liếc nhìn nhau, đều cảm thấy trong những lời nói này của tiên sinh có ý sâu xa gì đó.
Nhưng mà vì cảm thấy “sâu xa quá”, nên không đoán ra được.
Vì vậy, bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa, hơi do dự, rồi nhận ô.
“Cảm ơn tiên sinh.”
Mấy người cung kính nói lời cảm ơn.
Nhìn sắc trời.
tuy u ám, mờ mịt, nhưng với tiết trời mùa thu này thì cũng chưa chắc sẽ mưa, cho nên Dịch Phong cũng không vội về phòng, mà lấy lục huyền cầm ra, cũng muốn nâng cao độ thành thạo về “đàn” một chút.
Dù sao ở đây, nhàn nhã chơi đàn, rồi tán gẫu với mấy lão đầu này, đàn hay có khi còn được mấy lão đầu này khen, như này hẳn là dễ chịu hơn hắn nằm một mình ở võ quán nhìn tường.
Suy nghĩ một chút, một khúc “tiễn Biệt” của kiếp trước chậm rãi vang lên.
Chương 172: Ý nghĩ sâu xa của tiên sinh.
Khi tiếng đàn của Dịch Phong rơi xuống, toàn thân của mấy lão đầu đang cuốc bỗng run lên, vội vàng nhìn lại với ánh mắt say mê.
“tiếng đàn của tiên sinh.”
“Sao lại ẩn chứa đàn ý mãnh liệt như thế!?”
Mấy lão đầu như Ngô Vĩnh Hồng mở mắt to, mặc dù, bọn họ là loại người không biết gì về đàn, cũng có thể cảm nhận được đàn ý trong tiếng đàn này.
Đồng thời, Lỗ Đạt Sanh đang dọn phân cũng dừng ngay lại, thậm chí không để ý suýt nữa thì rơi vào hố phân, cũng vội vàng nhìn lại.
trong một lúc này.
Dường như, tất cả mọi người đều gác lại mọi việc trong tay, bất động nhìn Dịch Phong, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ phá hủy âm thanh này.
Một lúc lâu sau…
Bàn tay lướt trên dây đàn của Dịch Phong mới dừng lại.
tiếng đàn đã để lại rất nhiều dư âm trong lòng mấy người Ngô Vĩnh Hồng, bọn họ nhìn Dịch Phong với vẻ mặt sùng bái, bởi vì trong tiếng đàn vừa rồi chan chứa rất nhiều hiểu biết, hoặc nỗi lòng, hoặc là công pháp… của bọn họ.
Ở chỗ này của tiên sinh thật là tốt!
Không kể bảo vật thánh phẩm trong tay, còn có thể thỉnh thoảng được nhận những món quà khác từ tiên sinh.
Ví dụ như bảo vật hoàng phẩm, đàn ý …
Nhưng mà, Lỗ Đạt Sanh còn xúc động hơn đám người Ngô Vĩnh Hồng, suýt nữa chảy nước mắt.
Đều là làm việc cho Dịch Phong, nhưng mọi chỗ tốt thì đều tới tay đám Ngô Vĩnh Hồng, còn hắn làm việc khổ nhất, mệt nhất, bẩn nhất, phải gánh nhiều phân như vậy, thế mà chẳng có chút lợi ích nào.
Cho tới hôm nay.
Cuối cùng, hắn cũng mơ hồ được hưởng chút lợi ích.
Rốt cuộc, cũng xem như là, khổ tận tới ngày cam lai, khiến người ta xúc động muốn khóc.
“tiếng đàn của tiên sinh thật sự là khiến người khâm phục, khiến chúng ta thương nhớ, không nhịn được mà đắm chìm trong đó!”
“Đúng vậy, có thể nghe một khúc này của tiên sinh, quả thật là phúc lớn của chúng ta.”
Lúc này, đám người Ngô Vĩnh Hồng không nhịn được mà thốt lên những lời khen ngợi khác nhau dành cho Dịch Phong.
“Ơ, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Dịch Phong xua tay, mặc dù, hắn không định thể hiện, nhưng mà, tiếng đàn của mình lại được người khác thừa nhận, vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
“ting: Chúc mừng kí chủ, ‘đàn’ thăng cấp lên tuyệt thế vô song!”
Đúng lúc này, trong đầu truyền đến âm thanh của hệ thống, khiến Dịch Phong có chút vui vẻ.
trời xanh không phụ người chăm chỉ, luyện tập nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng thăng cấp.
Vậy thì lại đàn mấy khúc nữa?
Dịch Phong thầm nghĩ trong lòng, đồng thời tự hỏi, tiếp theo nên đàn khúc gì.
Mà đúng lúc này, đột nhiên bầu trời tràn ngập một tầng yêu khí dày đặc, đồng thời, có hai bóng người với hơi thở mạnh mẽ, đạp khoảng không mà đến.
Chẳng mấy chốc, đã tới bầu trời phía trên võ quán.
“Chính là nơi này.”
Một người trong số đó nhìn chằm chằm vào võ quán nhỏ phía dưới, lạnh lùng, nói.
“Ừm!”
tên còn lại gật đầu.
tất nhiên, đây đúng là hai vị tu La Yêu tông và Phục Đạo Yêu tông của Hồng Nhật Nhất Mạch.
“thế nào?”
Phục Đạo Yêu tông hỏi.
“Dường như rất bình thường!”
Dấu Hồng Nhật trên trán của tu La Yêu tôn hơi nhấp nháy, xem xét với ánh mắt sắc bén.
Rõ ràng, Ngao Khuynh thành đã thua ở nơi này, hai người cũng không khinh địch, càng không ngu ngốc mà trực tiếp đánh tới cửa.
“Không đúng!”
Sau một hồi tìm hiểu, tu La sửa lại lời hồi nãy: “Võ quán này quả thật rất khác thường, chẳng trách Khuynh thành bị thua ở đây.”
Nghe vậy, Phục Đạo Yêu tôn khẽ cau mày.
Vội vàng nhìn theo ánh mắt của tu La Yêu tôn, đột nhiên, phát hiện một vài hơi thở khác thường, trên khu đất hoang phía sau võ quán.
“Ba Võ tông, một Võ Hoàng?”
Phục Đạo Yêu tôn nghiêm nghị, hỏi.
“Ờ, tên phế vật Ngao Khánh kia cũng ở đây.”
Ánh mắt của tu La nhìn quét qua ba bị Võ tông, còn thanh niên đang nằm trên ghế kia, với một tên chậm phát triển mặc áo choàng đen đang bắt bướm, thì bị hai người bọn họ trực tiếp bỏ qua.
“Mấy tên Võ tông và tên Võ Hoàng kia đang làm gì?”
Phục Đạo Yêu tông lại hỏi.
“Không biết, nhân loại hay làm mấy chuyện kỳ lạ mà, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, chúng ta nên làm gì bây giờ?” tu La Yêu tộc cau mày, trầm giọng, hỏi.
Bọn họ có thể trực tiếp bỏ qua hai phàm nhân và tên Võ Hoàng kia, nhưng mà ba tên Võ tông kia, bọn họ không thể không nghiêm túc “xử lý”.
“tuy rằng là ba Võ tông, nhưng xét từ góc độ khí tức, ba tên đó đều là Võ tông sơ kỳ, mà hai người chúng ta cũng là Yêu tông trung kỳ, tuy là lấy hai địch ba, không kể cảnh giới của chúng ta cao, thậm chí là đồng cấp, yêu thú chúng ta chiến đấu hẳn là mạnh hơn nhân loại nhiều.”
Phục Đạo Yêu tông suy nghĩ, phân tích.
“Hơn nữa, chúng ta còn có bảo vật bán thánh phẩm, Già thiên tán!”
“Cho nên…?”
“Cho nên nếu đã đến đây, thì tất nhiên không thể công cốc, ra tay trước, lấy thế sét đánh, trực tiếp giết chết bọn họ.” Phục Đạo Yêu tông trực tiếp truyền ra giọng nói tràn đầy sát ý.
Nghe vậy, tu La Yêu tông cũng nghiêm túc gật đầu.
Bàn tay to giơ lên.
Ngay lập tức, một chiếc ô lớn màu đen được lấy ra, theo yêu lực bắt đầu khởi động, rời tay, bay tới không trung, dần dần mở ra.
Chương 173. Sao tiên sinh còn chưa ra tay?.
Khoảnh khắc nó mở ra.
Hắc khí dồi dào lan ra, tràn ngập xung quanh, bao trùm cả bầu trời.
“Quy định phạm vi hoạt động.”
“trấn áp!”
tu La Yêu tông lại trầm giọng quát.
Ngay khi vừa dứt lời, ô lớn màu đen bay nhanh, xoay tròn, bầu trời như hóa thành một vòng xoáy vô hình, vô số tia sáng trong suốt chiếu xuống, tập trung vào võ quán nhỏ, phong tỏa toàn bộ.
“Hả?”
Ba người Ngô Vĩnh Hồng đang quốc đất, bỗng siết chặt tay, bất ngờ nhìn lên bầu trời.
“Đây là?”
Nhìn thấy một cảnh này, trong lòng ba người đều sửng sốt.
trong lúc sửng sốt, cũng phát hiện ra hiệu quả mạnh mẽ mà chiếc ô đen mang tới, không chỉ phong tỏa khu vực xung quanh, mà còn trấn áp tu vi của bọn họ.
“Hóa ra là hai tên Yêu tông, lại có thể tới nơi này của tiên sinh làm loạn, ta cho các ngươi chết!”
Nhất thời, Sở Cuồng Sư nổi giận, sau khi quát nhẹ một tiếng, đã giơ ngay cái cuốc trong tay, định phóng tới hai tên Yêu tông đang trên không trung kia.
“Chậm đã.”
Nhưng mà, Ngô Vĩnh Hồng giữ bả vai của Sở Cuồng Sư lại.
“Ngươi làm gì?”
Vẻ mặt của Sở Cuồng Sư lo lắng, hỏi: “Rõ ràng nhìn thấy hai tên kia tới gây chuyện, không giúp ta thì thôi, sao còn ngăn ta?”
Ngô Vĩnh Hồng nghiêm nghị lắc đầu với hắn, sau đó nhìn về phía Dịch Phong, nhẹ giọng nhắc nhở, nói: “Nơi này là địa bàn của tiên sinh, hai yêu thú đui mù tới gây sự, ngươi cho là với thực lực của tiên sinh, hắn không biết bọn họ đã tới đây à? Nhưng mà tiên sinh chưa làm gì, mấy người làm việc cho tiên sinh như chúng ta, có thể tự tiện chủ trương ra tay sao?”
“Chẳng phải là, giọng khách át giọng chủ?”
Nghe vậy, Sở Cuồng Sư đột nhiên sáng mắt ra.
Đưa mắt nhìn lại, quả nhiên tiên sinh còn đang nghịch đàn, thậm chí ngay cả vị hắc bào, thuộc hạ của tiên sinh cũng thờ ơ, tiếp tục bắt bướm.
Khó trách, hắn liếc nhìn Ngô Vĩnh Hồng một cách biết ơn, để cuốc trong tay xuống.
Dịch Phong trong giây phút này, vừa nghịch lục huyền cầm, vừa tự hỏi nên luyện tiếp những khúc gì, hoàn toàn không phát hiện ra hai bóng người trên trời cao, ngay trên đầu hắn.
Cuối cùng.
Độ thành thạo về “đàn” của hắn tăng lên cũng là do có kỹ xảo, nếu luôn đàn cùng một phong cách, độ thành thạo sẽ tăng rất chậm, nhưng nếu thay đổi thể loại thường xuyên, ví dụ như nhẹ nhàng, bi thương, vân vân và mây mây, vậy thăng cấp là chuyện làm chơi mà ăn thật.
Mà đúng lúc này, hai tên Yêu tông phía trên đầu hắn, nở nụ cười chế giễu.
“Xem ra ba tên Võ tông này, hẳn là yếu hơn chúng ta nghĩ, mục đích của chúng ta đã rõ ràng như vậy, lại còn không dám phản kích.” tu La Yêu tông khinh thường nói.
“Có lẽ tu vi cũng đã bị áp chế rất nhiều bởi Già thiên tán!” Phục Đạo Yêu tông nói.
“Một khi đã như vậy, các ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”
tu La Yêu tông lạnh lùng cười, liếc nhìn Phục Đạo Yêu tông, lại tiếp tục ra tay.
thủ ấn nhanh chóng kết lại.
Dấu Hồng Nhật trên trán hai người toát ra ánh sáng chói mắt, đồng thời một quả cầu năng lượng khổng lồ được ngưng tụ ra trước mặt hai người.
Quả cầu năng lượng vừa ra, khí tức cuồng bạo quét qua, không gian xung quanh ầm ầm rung chuyển, hóa thành chân không.
Cùng lúc này, ba người Ngô Vĩnh Hồng đột nhiên cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, nhất là quả cầu năng lượng kia, giống như là một quả bom cực lớn treo lơ lửng trên đầu.
“Sao tiên sinh vẫn thờ ơ?”
Rốt cuộc, tôn Gia Cát vẻ mặt khó coi hỏi, đồng thời lau mồ hôi lạnh.
“Đúng vậy, nếu như tiên sinh còn không ra tay, hai tên Yêu tông này sẽ ra tay ngay lập tức.”
Sở Cuồng Sư nói với giọng lo lắng.
“Bình tĩnh một chút chớ vội!”
Ngô Vĩnh Hồng an ủi, nói.
tuy hắn nói thế, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy xuống.
Nhưng mà, tiên sinh không lên tiếng, bọn họ cũng không dám tự ý hành động, chỉ có thể đợi.
“Đi chết đi!”
Ngay sau đó, hai tiếng thì thầm vang lên từ bầu trời, hai người tu La đồng thời đẩy quả cầu năng lượng trên tay xuống.
Công kích vừa ra.
Áp lực tăng lên rất nhiều trong toàn bộ khu vực.
Giống như là hai quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, phá tan rào cản không khí, rơi xuống mặt đất với hơi thở nặng nề.
thấy thế.
Ba ngươi Ngô Vĩnh Hồng đều gắt gao, nhìn nhìn chằm chằm vào Dịch Phong.
Rõ ràng, dưới sức tấn công mạnh mẽ này, bọn họ đã có chút khó chịu rồi.
“Có rồi.”
“Chính là khúc ‘thập Diện Mai Phục’!”
Ngay khi đám người Ngô Vĩnh Hồng sắp mất hết kiên nhẫn, cuối cùng, Dịch Phong cũng vỗ đùi, có việc làm rồi, tuy rằng khúc “thập Diện Mai Phục” này không thích hợp để đàn lục huyền cầm lắm, nhưng chỉ cần có thể nâng cao kỹ năng cầm thì quan tâm nhiều làm gì.
Nhìn thấy Dịch Phong có hành động, cuối cùng đám người Ngô Vĩnh Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Nhưng mà.
Ngay khi bọn họ cho rằng, Dịch Phong sẽ thi triển thân thủ, trực tiếp tiêu diệt hai tên Yêu tông này, lại phát hiện Dịch Phong không tấn công, mà là lại ôm cây đàn kì quái kia của hắn.
“tặng các ngươi một khúc nữa!”
Dịch Phong thản nhiên cười nói.
Chương 174: thập Diện Mai Phục.
Khả Dịch Phong nói với vẻ rất thoải mái, nhưng mấy người như Ngô Vĩnh Hồng lại không hề thoải mái như thế, tim lại treo lơ lửng một lần nữa.
“Này này…”
“Sao tiên sinh vẫn còn bình tĩnh thế!”
Ba người hoảng sợ không thôi.
Bởi vì, dù nói như thế nào thì đây cũng là sự tấn công của hai tên Yêu tông, cho dù tiên sinh coi thường bọn họ, cũng không thể để hai tên Yêu tông này tùy tiện tấn công chứ.
Hơn nữa, tấn công với mức độ như vậy, nếu thật sự đánh tới đây, có lẽ tiên sinh có thể bình yên vô sự, nhưng với mấy người bọn họ chính là gặp đại họa.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, cuối cùng, đám người Ngô Vĩnh Hồng không nhịn được nữa, chuẩn bị hỏi Dịch Phong.
“thùng!”
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp nói ra, Dịch Phong đã gạt dây đàn. Dây đàn vừa động, khúc thập Diện Mai Phục nổi tiếng ở kiếp trước, chậm rãi vang lên.
trong phút chốc, truyền ra một cỗ sát khí, tràn ngập cả bầu trời.
toàn bộ không gian, như được bao phủ trong một chiến trường, khiến người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đột nhiên căng thẳng.
Cũng vào lúc đó, theo sự dao động của dây đàn, một làn sóng vô hình dâng lên bầu trời.
“Rầm!”
Gần như ngay lập tức, hai quả cầu năng lượng khổng lồ, thậm chí còn chưa dao động nổi một cái, đã biến thành hư vô, như thế chúng chưa từng xuất hiện trước đây!
Hả!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ba người Ngô Vĩnh Hồng đang lo lắng không thôi, dường như giật mình hóa đá ngay tại chỗ. Miệng hít khí lạnh, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.
Lỗ Đạt Sanh lại bị dọa, ngã vào hố phân, không để ý tới sự nhếch nhác của bản thân, trợn mắt nhìn thần tích phát sinh.
Hai đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.
Vậy mà lại có thể.
Vậy mà lại có thể, bị phá bởi một nốt nhạc bâng quơ?
Đây là bản lĩnh tuyệt thế gì, chỉ có tu vi thông thiên gì đó, mới có thể làm được như vậy?
Nhìn lại dáng vẻ nhàn nhã nằm trên ghế của Dịch Phong, giống như là vừa làm một chuyện nhỏ, không đáng nói!
Mà tu La và Phục Đạo nhìn thấy này một cảnh này, cũng sợ hãi, toát mồ hôi lạnh, trong lòng lập tức lan tràn nỗi sợ hãi.
Vẻ mặt khó tin nhìn tên thanh niên đang nằm trên ghế kia.
Lúc này mới hiểu được, kẻ mạnh nhất võ quán này, không phải là ba tên Võ tông như bọn họ thấy, mà là tên thanh niên đang nằm trên ghế, thoạt nhìn rất bình thường, vô cùng bình thường kia.
Bản lĩnh tuyệt thế bậc này, trực tiếp khiến hai người mất đi ý nghĩ chiến đấu.
Bởi vì hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Hai người liếc nhìn nhau, đã định thu hồi Già thiên tán, rồi rời đi.
Nhưng mà, lục huyền cầm trong tay Dịch Phong, lại đột nhiên truyền ra một nốt nhạc khác, bao phủ hai người tu La và Phục Đạo.
Hai người mở to mắt.
Dưới luồng sức mạnh này, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ tuyệt vọng, hoàn toàn không biết phản kháng như thế nào.
Chớp mắt.
Năng lượng vô hình xuyên qua.
Nhị đại cao thủ Yêu tông của Phệ thiên Yêu Lang tộc, nháy mắt hóa thành hư vô, như thế bọn họ chưa từng tới đây.
Mà bầu trời.
Cũng khôi phục lại như trước.
Chỉ còn lại một chiếc ô lớn màu đen vô chủ, từ trên trời cao, từ từ rơi xuống.
Nhìn thấy một cảnh này.
Đám người Ngô Vĩnh Hồng kinh ngạc tới há mồm.
Cho dù, bọn họ biết thực lực của tiên sinh rất rất mạnh, nhưng mà, chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như thế.
Nhị đại cao thủ Yêu tông!
Dường như là nhân vật có thể tung hoành khắp Nam Sa, cứ qua loa như vậy, đã bị chôn vùi trong tro bụi?
“Hở!”
Nhìn nhau chằm chằm, miệng hít khí lạnh, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc tuyệt đối!
Chẳng trách.
Chẳng trách tiên sinh xem thường sự tấn công của hai tên kia!
Bây giờ nghĩ lại, ngược lại, mấy người bọn họ rất thiếu kiên nhẫn, quá nóng vội.
Cuối cùng.
Một khúc thập Diện Mai Phục của Dịch Phong đã đàn xong.
Mặc dù, lục huyền cầm không thích hợp để đàn khúc này lắm, nhưng mà, xét về tổng thể thì nó cho cảm giác khá tốt, Dịch Phong khá hài lòng.
Hắn cười cười, nhìn đám người Ngô Vĩnh Hồng.
Lại phát hiện, tất cả bọn họ đều đứng ngẩn người, giống như kẻ ngốc vậy.
Cảm nhận được ánh mắt của Dịch Phong, đám người Ngô Vĩnh Hồng nhanh chóng tỉnh táo lại, tự đáy lòng ca ngợi: “Uy của tiên sinh, khiến chúng ta bội phục vô cùng!”
“Hôm nay chứng kiến, phong thái của tiên sinh, khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt!”
Nghe những lời khen ngợi này, Dịch Phong cũng đành cười trừ.
Mỗi một khúc như này thôi mà đã nịnh nọt thành như thế.
Nhưng mà, cũng có thể hiểu được, trước tiên, không nói tới cầm nghệ cao siêu mà hắn đã luyện tập theo yêu cầu của hệ thống, chỉ dựa vào khúc thập Diện Mai Phục này, cũng đủ để khiến người ta thật sự rung động.
Đây còn là di sản văn hóa trong năm nghìn năm, ở quê hương kiếp trước của hắn!
“Chẳng có gì ghê gớm cả, bình tĩnh!”
Mặc dù, trong lòng Dịch Phong có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn khiêm tốn, xua tay, cười nói với bọn họ.
Chương 175: Chuyện nên đến thì kiểu gì cũng sẽ đến.
Không có gì to tát?
Nhóm người Ngô Vĩnh Hồng không hẹn mà cùng vỗ mạnh vào mồm.
Hai đại cao thủ Yêu tông có thể hủy diệt cả một tòa thành trì, nhưng trong mắt tiên sinh, chuyện này lại chẳng có gì là ghê gớm.
Chỉ sợ rằng mấy lời này, cũng chỉ có tiên sinh mới có thể nói ra được!
Nghĩ lại, so với hai tên Yêu tông này, thực lực của bọn họ còn yếu hơn rất nhiều, nhưng bây giờ có thể nói chuyện bình đẳng với tiên sinh, có thể làm việc cho tiên sinh, quả thật là phúc lớn, là phúc khí mà tổ tiên tu luyện, truyền lại cho đời sau!
Mà đúng vào lúc này.
trời nổi gió lên.
Nước mưa cũng bắt đầu tí tách rơi.
Dịch Phong vươn tay ra, nhìn những giọt mưa trên lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: “Đúng là trời mưa thật rồi.”
Vừa dứt lời, một chiếc ô đen lớn rơi từ trên trời xuống, vừa khéo rơi vào tay Dịch Phong.
“Hả?”
“Cái ô đen lớn này từ đâu ra vậy?”
trông thấy chiếc ô lớn này, Dịch Phong khó hiểu, thoáng nhìn quanh bốn phía, nhưng không có một bóng người.
E là do gió thổi đến rồi?
Dịch Phong nghĩ như vậy, cảm thấy mình thật may mắn, đúng lúc thiếu một chiếc ô thì có ngay một chiếc ô to màu đen, tiết kiệm được tiền, sau này đỡ phải mua.
Không kìm được, hắn cười và trêu chọc đám người Ngô Vĩnh Hồng: “Nhìn này, ta đã nói rồi, chỉ là một chiếc ô mà thôi, lúc cần thì sẽ luôn đến.”
Nghe đến vậy, ba người Ngô Vĩnh Hồng đều sốc nặng.
Nghĩ đến những lời nói đầy ẩn ý của tiên sinh, đến giờ họ mới hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Xem ra.
Ngay cả khi hai tên Yêu tông còn chưa đến, tiên sinh đã biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
thủ đoạn dò xét thiên cơ này thực sự khiến họ kinh ngạc!
“trời mưa rồi, cứ vào võ quán ngồi trước đã!” Dịch Phong cười nói.
“Được được!”
Đám người Ngô Vĩnh Hồng vội vàng đồng ý.
Bọn họ cầm ô, đi về phía võ quán.
Vừa mới đi được hai bước, phát hiện Lỗ Đạt Sanh đang đứng bên cạnh hố phân, nhìn họ với vẻ chờ đợi, trong ánh mắt, dường như còn có chút ấm ức.
“Ngươi…”
Dịch Phong vốn định gọi hắn vào cùng, nhưng nhìn thấy bộ dạng cả người dính đầy phân của hắn, cuối cùng cũng đành kìm lại.
Do dự một chút, móc ra mười đồng tiền vàng, bịt mũi đi ngang qua hắn.
thấy thế, ánh mắt của Lỗ Đạt Sanh trở nên kích động.
“Ngươi, thôi cứ đứng đây hứng mưa đi!” Dịch Phong ngượng ngùng nói, đồng thời xòe lòng bàn tay ra: “Đây là đền bù cho ngươi.”
“Đền bù?”
Nghe được hai chữ này, Lỗ Đạt Sanh hưng phấn gật đầu. Và rồi, dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, Dịch Phong đặt mười đồng tiền vàng vào tay hắn.
Đây là?
Nhìn thấy mười đồng tiền vàng này, Lỗ Đạt Sanh sắp khóc đến nơi, vẻ mặt muốn đặc sắc thế nào thì có ngay thế nấy.
Không phải nói là sẽ đền bù xứng đáng sao? Sao có mười đồng vàng vậy?
tại sao cho người ta thì toàn là hoàng phẩm với cả thánh phẩm, còn tới lượt hắn thì lại là thùng phân, đồng vàng?
Lúc hắn đang vô cùng buồn bực và tức giận, dường như Dịch Phong nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, không khỏi nhíu mày.
tuy rằng hắn có tiền, nhưng bồi thường mười đồng vàng quả thật cũng không hề ít, tên lưu manh này thật đúng là có lòng tham tự như rắn nuốt voi, giọng nói cũng không còn khách sáo vậy nữa, hắn hỏi: “Sao, ngươi có ý kiến gì không?”
Câu hỏi này.
Khiến cho lời nói đã tới miệng rồi mà Lỗ Đạt Sanh cũng đành phải miễn cưỡng nuốt vào lại.
Nghĩ đến chuyện kinh hãi lúc nãy, hắn đâu dám có ý kiến gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý với vẻ mặt ấm ức.
Mưa.
to dần lên.
Bọt nước phủ đầy gương mặt Lỗ Đạt Sanh, không biết liệu chỉ toàn là nước mưa, hay có xen lẫn cả nước mắt.
Phệ thiên Yêu Lang tộc.
trong Hồng Nhật Nhất Mạch, Ngao tất Phương cầm đầu nhóm người ngồi ở đại đường, sắc mặt ủ rũ, u ám, không nói lấy nửa lời.
Bầu không khí.
Cực kỳ áp lực.
Vì nguyên nhân thể chất, Ngao Khuynh thành tu luyện thủ pháp đặc biệt, mới có thể đột phá nhanh như vậy, chỉ cần nàng đạt tới cảnh giới của Yêu tông, nàng nhất định sẽ ngồi vững chắc ở vị trí người thừa kế tiếp theo của Phệ thiên Hoàng.
Nhưng khi không còn toàn vẹn.
tương đương với việc Ngao Khuynh thành mất đi ưu thế trước đây, cho dù có mở được bí cảnh, cũng không thể đột phá đến Yêu tông nữa.
Lần này, Ngao Khánh.
Có thể nói là đã phủi sạch không biết bao nhiêu năm vất vả nỗ lực của bọn họ.
Cộng thêm việc họ đã đụng phải một bức tường ở chỗ Phệ thiên Hoàng, vì vậy họ chỉ có thể chờ đợi tin tức từ tu La và hai đại Yêu tông, hy vọng sẽ bắt được Ngao Khánh trở về một cách suôn sẻ.
Sau đó, ép Ngao Khánh vào khuôn khổ, để hắn thừa nhận trước mặt toàn tộc rằng hắn đã xâm phạm Ngao Khuynh thành, sử dụng áp lực của dư luận để tạo ra ảnh hưởng rất lớn đến hoàng gia, buộc Phệ thiên Hoàng phải công bằng với bọn họ, thậm chí là trực tiếp bàn giao vị trí Phệ thiên Hoàng.
trước mắt, đây là cách duy nhất để có thể phản công và mang lại hiệu quả.
“Yên tâm đi tất Phương đại nhân, hai vị Yêu tông là tu La và Phục Đạo đã xuất trận, chuyện bắt tên phế vật Ngao Khánh kia chắc chắn không thành vấn đề.” Lúc này, một lão giả nói nhỏ với Ngao tất Phương.
Ngao tất Phương ảm đạm gật đầu.
Hắn cũng không lo lắng chuyện này, dù sao thì hai đại Yêu tông cũng đã xuất trận, không thể có chuyện không thu phục được một cái võ quán nho nhỏ.
Đúng lúc này, một hạ nhân vội vàng chạy tới, đồng thời cũng hốt hoảng kêu lên: “tất Phương đại nhân, không ổn, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Ngao tất Phương khẽ động, trong lòng cũng có dự cảm không tốt, nắm lấy tên kia, nặng nề hỏi.
trong phút chốc, những người khác cũng lần lượt đưa mắt nhìn về phía hắn.
Chương 176: Lại là khí phách lớn.
“Khởi bẩm, khởi bẩm các vị đại nhân, mệnh bài của của tu La Yêu tông và Phục Đạo Yêu tông đã bị vỡ rồi.” tên thuộc hạ run giọng hét lên, nói xong liền quỳ rạp xuống đất run rẩy.
“Cái gì?”
Chỉ một câu mà tạo ra ngàn con sóng.
Ngao tất Phương và tất cả những người còn lại, gần như là đồng loạt đứng thẳng dậy.
Luồng khí tức kinh khủng cuồn cuộn trên thân những cường giả này, cả đại đường đột nhiên trở nên áp lực đến đỉnh điểm, vô số vật phẩm hóa thành bột phấn, kẻ có tu vi yếu hơn càng khó có thể đứng vững.
Khi đạt đến tui vi của Yêu Hoàng, về cơ bản sẽ để thiên mệnh bài lại trong tộc, có thể biết tình trạng sinh tử của người trong tộc bất cứ lúc nào.
Mà khi thiên mệnh bài nứt ra.
Điều đó cũng thể hiện rằng chủ nhân của thiên mệnh bài đã bỏ mạng.
“tại sao lại thế này, tại sao lại thế này?”
Cuối cùng sau một hồi trầm mặc, Ngao tất Phương hét lên đầy lạnh lẽo, toàn thân run rẩy, thân thể của tên hạ nhân trước mặt đột nhiên hóa thành mưa máu.
Lúc này, tim hắn dường như đang rỉ máu.
Phải biết rằng, mặc dù Hồng Nhật Nhất Mạch của hắn rất mạnh, nhưng chắc chắn Yêu tông chính là lực chiến cao cấp nhất của họ, cho dù thế nào thì cũng là trụ cột, thoáng một cái đã tổn thất đến hai người.
Những tổn thất này…
Huống chỉ còn có chuyện của Ngao Khuynh thành.
“Ngao Khánh, Ngao Khánh, tất cả đều là vì cái tên Ngao Khánh này.” Ngao tất Phương nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Hồng Nhật Nhất Mạch, từ Yêu Hoàng trở lên nghe lệnh, lập tức theo ta xuất phát!”
“ta cũng muốn xem thử xem rốt cuộc kẻ ở bên cạnh Ngao Khánh là một con rồng hay chỉ là một con hổ.”
“Vâng!”
tất cả các cao thủ đồng thanh hô lên.
Sau đó, Ngao tất Phương dậm chân, hơn hai mươi cao thủ cùng nhau lướt lên không trung khiến trên mặt đất xuất hiện một khoảng bóng râm nhỏ.
trong số hơn hai mươi cao thủ.
Có bảy Yêu tông và hơn mười Yêu Hoàng.
Đội hình này gần như có thể san bằng hầu hết các thế lực ở Nam Sa.
Nơi bọn họ đi qua, toàn bộ không gian tràn ngập cảm giác áp lực, dưới sát khí tuyệt đối, trong phạm vi một trăm thước xung quanh họ, rất nhiều chim chóc bay ngang qua bầu trời đều biến thành bột phấn.
thành Bình Giang.
Cơn mưa nhỏ đã tạnh.
tuy nhiên, sau cơn mưa, mặt đất đọng toàn nước bùn, bắt tay vào làm việc thì cũng không ổn lắm.
Vì vậy, Dịch Phong dẫn đầu nhóm người bao gồm Ngô Vĩnh Hồng, Sở Cuồng Sư, tôn Gia Cát đang ngồi tán gẫu trong võ quán, trong khi họ đang nói chuyện phiếm thì Lục thanh Sơn cũng chạy tới.
trong phút chốc.
Võ quán trở nên vô cùng sôi động.
“Nhân lúc tụ tập nhiều người, hơn nữa hôm nay trời cũng hơi lạnh, hay là chúng ta nấu một nồi lẩu ngồi ăn đi?” Dịch Phong cười nói với mọi người.
Nghe thấy Dịch Phong muốn làm đồ ăn, mọi người nào có ý kiến gì, đều mong đợi mà gật đầu.
“Nhưng các ngươi phải cùng nhau giúp đỡ ta, chỉ có một mình ta thì nhất định là làm không xuể.” Dịch Phong còn nói thêm.
“tiên sinh cần chúng ta làm gì, cứ việc phân phó.” Mọi người vội vàng nói.
“Được, Ngô lão đầu, nhóm ba người các ngươi chọn thịt cho ta đi.”
Dịch Phong vừa cười vừa nói, nhưng mà, chuyện ăn cái gì cũng khiến hắn mắc chứng khó lựa chọn.
Hắn muốn làm một nồi dê nướng nguyên con.
Cũng muốn làm diều hâu hầm canh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nấu cháo thịt sói bằng nồi đất hình như cũng không tệ.
Nghĩ một hồi, hắn chỉ dứt khoát lấy nhẫn không gian ra.
Nhìn thấy nhẫn không gian của hắn, mọi người đột nhiên mở trợn tròn mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Rõ ràng, bọn họ cũng đã nhìn thấy sự kỳ diệu của chiếc nhẫn này, những chiếc nhẫn trữ vật bình thường tuyệt đối không thể nào so sánh được.
“Ha ha, chiếc nhẫn này được lắm đúng không!” Dịch Phong cười.
Mọi người nhanh chóng gật đầu.
Dịch Phong nhếch khóe miệng, tỏ vẻ thông cảm với ánh mắt nhà quê này của bọn họ, dù sao thì chiếc nhẫn này cũng là do tu sĩ tặng cho hắn, tiểu lão phàm nhân như mấy người bọn họ thì làm sao mà từng nhìn thấy được.
“Cụ thể là ăn cái gì thì các ngươi chọn đi!”
Dịch Phong mở nhẫn không gian, đổ hết toàn bộ yêu thú bên trong ra.
Chẳng hạn như báo này, diều hâu này, rắn này, hươu này,… gần như là cái gì cũng có, sắp lấp đầy cả sân.
Lúc này, tròng mắt của Ngô Vĩnh Hồng và những người khác suýt nữa rơi xuống vì kinh ngạc.
“Kia là thiểm Điện Ưng?”
“Đó là một con Lục Địa Xà!”
“Đó, đó là một con Phi thiên Lang!”
Cả nhóm người sợ ngây người, bởi vì những con vật này nếu không phải Yêu Linh thì cũng là Yêu Vương, mặc dù họ đã đoán được rằng nguyên liệu mà Dịch Phong chuẩn bị để nấu ăn không đơn giản, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại không đơn giản đến thế này.
“À, chỗ ta còn có một con rùa!”
Dịch Phong lại lấy con rùa già kia ra: “Nhưng con rùa này thì các ngươi chỉ có thể uống một ngụm canh thôi. ta muốn bồi bổ cơ thể cho đồ đệ của ta.”
“Yêu?”
“Hoàng!”
Khi con rùa này vừa được đem ra, mọi người càng thêm choáng váng.
Chương 177: tất cả đều đột phá.
Lục thanh Sơn toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng chí ít cũng là cao thủ Võ tông, còn hắn chỉ là một tiểu lão đệ vừa tiến vào Võ Hoàng, nhìn thấy con rùa già Yêu Hoàng không biết bao nhiêu năm tuổi này, tâm trạng vô cùng phức tạp.
So với hắn, con rùa này còn mạnh hơn, cứ vậy mà thành đồ ăn sao?
tiền bối chính là tiền bối.
Khí phách lớn.
Nhưng dần dần, bọn họ cũng miễn nhiễm đôi chút.
Dù sao thì Yêu tông cũng có thể hạ gục trong nháy mắt, ăn hai con Yêu Linh, Yêu Vương thì có là gì đâu.
Ngược lại thì bọn họ thì có thể đi theo hưởng phúc ấy chứ.
“Các ngươi cứ chọn thoải mái đi!”
Dịch Phong vừa cười vừa nói, hắn không quan tâm những con thú này gọi là thiểm Điện hay Phi thiên gì đấy, theo hắn, chỉ cần là thịt rừng thì đều là nguyên liệu tốt để nấu ăn.
Nghe vậy, lúc này, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng mới khúm núm chọn lấy một con diều hâu để hầm canh, tất nhiên, còn định làm thêm món đùi sói nướng.
“Được rồi, cứ vậy mà làm đi!”
Dịch Phong vỗ tay một cái, nói: “ta sẽ là đầu bếp. Các ngươi bắt dã thú rồi rửa rau đi.”
Nghe vậy, Ngô Vĩnh Hồng và những người khác nhanh chóng xắn tay áo, đi tới bắt diều hâu và Yêu Lang.
Nhất là nhìn dáng vẻ tự thân vận động của Dịch Phong, bọn họ cũng không dám sử dụng tu vi, cùng Dịch Phong đặt mình vào trạng thái cảm thụ cuộc sống.
thế là…
tuốt lông, trụng nước sôi, bận rộn quên cả trời đất.
“Mà này, thanh Sơn lão đầu, ngươi ra đường lớn mua một ít dược liệu về đây đi, dù sao các ngươi cũng toàn là tay chân lẩm cẩm, vừa ăn vừa hưởng, còn có thể bồi bổ cơ thể cho các ngươi!” Dịch Phong lấy mấy đồng tiền vàng ra đưa cho Lục thanh Sơn và đồng thời cũng đưa cho hắn một danh sách dược liệu.
“Được.”
Lục thanh Sơn cầm tiền vàng, tung tăng lên đường mua dược liệu.
trong lúc mọi người đang bận rộn, một con rết đã mò đầu vào đống xác, khi thấy con chim vẫn còn thở kia, suýt thì sợ đến rụng rời hết cả chân.
Sau đó, hắn nhanh chóng thu nhỏ cơ thể lại, lặng lẽ bò xuống bậc thang, trốn đi, không chút tiếng động.
Không lâu sau, thanh Sơn lão tổ đã mua dược liệu về, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng cũng xử lý xong diều hâu và sói.
Dịch Phong bắt đầu thi triển kỹ năng của mình, đầu tiên là bỏ thêm dược liệu vào canh rùa, ninh nhừ ra, về phần đùi sói và canh diều hâu, tiếp tục chế biến.
Khi canh rùa gần như đã sẵn sàng, đôi mắt của nhóm Ngô Vĩnh Hồng đột nhiên sáng lên, nhao nhao đưa mắt nhìn sang.
“Ôi trời ơi!”
Lúc này, bọn họ gần như lắp bắp chẳng thành lời!
Bởi vì chỉ cần ngửi mùi, họ đã cảm thấy thực lực của mình được cải thiện rất nhiều.
Điều này khiến bọn họ sợ ngây người.
Con mẹ nó, rốt cuộc là hắn đã dùng phương thức thần tiên gì vậy!
tuy rằng đây là một con rùa già Yêu Hoàng, nhưng cũng sẽ không có tác dụng đến thế chứ, thế mà vào tay tiên sinh thì lại có hiệu quả như vậy?
Bất giác, mọi người đều nuốt nước bọt theo bản năng.
Hít lấy hít để, cũng vì muốn ngửi thấy mùi vị của con rùa già này.
“Được rồi.”
Dịch Phong nhìn bộ dạng của mấy lão đầu này, nhịn không được mà liếc một cái, lại vẫn không nhịn được, nói: “Các ngươi mang một cái chén nhỏ đến đây đi, nhưng một người chỉ có thể uống một ngụm thôi đấy.”
Nghe vậy, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng kích động đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài, mỗi người cầm một cái chén nhỏ, háo hức tranh nhau hướng về phía Dịch Phong.
Dịch Phong nhấc cái nồi lớn lên và bắt đầu rót canh cho họ. Cái nồi nhìn thì có vẻ bình thường này, vậy mà cũng là thánh phẩm?
Nhóm người Ngô Vĩnh Hồng há hốc mồm kinh ngạc.
“Nè, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng làm như chưa thấy sự đời thế chứ!”
Sau khi tiếp xúc, thanh Sơn lão tổ cũng thân quen với bọn họ hơn ít nhiều, vỗ vai họ, lộ ra ánh mắt như đang nhìn đồ quê mùa.
Nghe thế.
Nhóm người Ngô Vĩnh Hồng ngay lập tức hiểu rằng thanh Sơn này chắc chắn không phải lần đầu tiên vào bếp, điều này cho thấy quan hệ với tiên sinh chắc chắn không tệ.
Vì vậy, ánh mắt của bọn họ dành cho thanh Sơn càng trở nên khách khí, đồng thời cũng khách khí nói: “Đa tạ thanh Sơn lão đệ đã nhắc nhở!”
“Ấy, khách sáo thế, quen được là tốt rồi.”
thanh Sơn lão tổ vô thức ưỡn cao ngực, cảm thấy khá tự hào.
Võ tông thì sao?
Cho dù tu vi cao hơn ta rất nhiều, nhưng mà ta quen tiền bối trước, cho nên còn cần phải khách khí với ta sao?
Cuối cùng.
Dịch Phong múc cho mỗi người một chén canh nhỏ, còn lại thì bưng đi cho Chung thanh.
Nhìn chén canh trên tay, hơi thở của họ đều trở nên dồn dập.
Nuốt nước miếng một cái, hai tay bưng chén lên, uống sạch, cũng không biết là có nếm thử hay không, đến cặn cũng ăn sạch sẽ không chừa lại tí nào.
“y da, mẹ kiếp!”
Gần như ngay lập tức, Ngô Vĩnh Hồng hét lên một tiếng, cảm thấy cả người đang bắt đầu nóng lên, tất nhiên tu vi cũng đang tăng lên. Nhìn vào tốc độ này, chỉ e rằng hắn sẽ đột phá Võ tôn.
tiếng hét đã kéo Dịch Phong ra ngoài.
Nhìn thấy Ngô Vĩnh Hồng đang ôm bụng, hắn tức giận hét lên: “Kêu gì mà kêu, làm ảnh hưởng đến đồ đệ của ta, muốn ấy ấy thì đi ra xa một chút.”
Nghe vậy, Ngô Vĩnh Hồng run lên và lập tức hiểu ra.
Chương 178: Ngoan ngoãn gánh phân của ngươi đi.
Khom lưng cúi chào Dịch Phong, rồi vội vàng chạy ra khỏi cổng.
Sau khi Ngô Vĩnh Hồng chạy ra ngoài, bọn người Lục thanh Sơn cũng vội vã cúi chào Dịch Phong, nhanh chóng chạy theo ra ngoài.
“Nhanh nhanh nhanh, đừng để tiền bối đợi lâu, chúng ta tranh thủ thời gian đột phá!”
Sau khi bước ra khỏi cửa, Ngô Vĩnh Hồng nén dấu hiệu đột phá lại, vội vàng nói.
“Mau, đi tới thanh Sơn Môn của ta, thanh Sơn Môn của ta có một trận pháp, các ngươi có thể điều chỉnh tốc độ trong thời gian ngắn, chúng ta mau tới đó đột phá!” Lục thanh Sơn vội vàng kêu lên.
Bọn họ hướng toàn lực về thanh Sơn Môn.
“Sao ai cũng đau bụng thế?”
“Chẳng lẽ canh của ta có vấn đề sao?”
Dịch Phong nhớ tới dáng vẻ táo bón của mấy người vừa rồi, mặt mũi tràn ngập sự khó hiểu, nhìn chén canh rùa trong tay mình, lập tức mất hứng ăn, đổ vào chậu chó.
Cẩu tử Ngao Khánh thấy thế, đôi mắt lập tức sáng lên, hắn ta liếm sạch ngay lập tức.
Một lúc sau, cẩu tử rùng mình, chạy như bay ra ngoài.
“Do con rùa này bổ quá nên không ai nhịn nổi sao?”
thấy cẩu tử cũng thế, Dịch Phong tặc lưỡi liếc nhìn Chung thanh đang nằm trên giường, thầm nghĩ không khéo thì phân đầy ra giường.
Cũng may, đợi cả một lúc lâu cũng không thấy tình trạng đó, lúc này, Dịch Phong mới thở dài một hơi.
Một canh giờ sau, Lục thanh Sơn cùng những người khác sảng khoái trở lại cổng võ quán.
Bây giờ, tất cả bọn họ đều đã đột phá.
Lục thanh Sơn đột phá từ Võ Hoàng tiền kỳ đến Võ tông hậu kỳ, trong khi ba người của Ngô Vĩnh Hồng đột phá trực tiếp từ Võ tông tiền kỳ lên Võ tôn tiền kỳ.
Biên độ đột phá này tựa như một bước lên mây.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời bọn họ, nhìn võ quán trước mặt, ánh mắt càng thêm kính nể.
Dù sao thì họ cũng hiểu rõ.
tất cả những điều này là do tiên sinh ban tặng.
Mà bên ngoài thành Bình Giang, trong một truyền tống trận ít người biết, một nhóm người áo đen khí thế hùng mạnh, tràn đầy sát khí, bước ra.
Sau đó bay vút lên trời, hướng về phía thành Bình Giang!
Đối với tất cả những điều này, Ngô Vĩnh Hồng vẫn còn chưa nhận thức được.
Bọn họ tràn đầy vui mừng, vừa định trở lại võ quán, nhưng lại phát hiện cách cổng không xa, một người quần áo lộn xộn, tóc tai rối bời, mùi thối tỏa ra từ đầu đến chân đang đứng ở góc tường, nhìn họ với vẻ mặt tràn đầy khát vọng.
Đó là Lỗ Đạt Sanh.
Nhìn thấy từng người bọn họ đều có khí tức mạnh mẽ hơn trước, trong mắt hắn tràn đầy vẻ ghen tị.
Đặc biệt là khi nhìn thấy thanh Sơn lão tổ đã trở nên thâm sâu khó lường hơn cả hắn, tâm trạng của hắn càng trở nên rối như tơ vò.
Mà khi bọn họ nhìn thấy kẻ thủ hạ phải đi nhặt phân của Dịch Phong, họ không biết phải nói gì, tuy rằng chưa nói với nhau được mấy câu, nhưng nhìn cũng thật đáng thương.
Chỉ không biết, cuối cùng là hắn đã gây ra chuyện gì, chọc tiên sinh không vui.
Ngô Vĩnh Hồng thở dài một hơi, vỗ vai hắn rồi bước vào võ quán.
“Ngươi, chắc chắn sẽ có hi vọng thôi!”
Khi Sở Cuồng Sư đi qua, cũng an ủi một câu.
“Đúng vậy, cố lên!”
tôn Quyền cũng cổ vũ hắn.
Khi Lục thanh Sơn đi ngang qua, lại còn lắc đầu, chân thành khuyên nhủ: “từ đầu ta đã bảo ngươi đừng có tới, ngươi không chịu nghe. tiên sinh không nói gì, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn gánh phân của ngươi đi.”
Nhìn đám người tinh thần phấn chấn, Lỗ Đạt Sanh cảm thấy mũi mình đắng chát.
Vào một ngày mưa to đến thế, vậy mà lại cứ thấy như bão cát đang tràn vào mắt.
Vì nhóm người Lục thanh Sơn đã đi ra ngoài được một canh giờ, cho nên khi họ quay trở lại, thịt diều hâu và đùi sói nướng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mưa cũng vừa khéo tạnh hoàn toàn.
Vì vậy, Dịch Phong bảo bọn họ mang cái bàn ở sân sau lên.
trong nồi, thịt diều hâu đã chín, bốc khói nghi ngút, còn có cả ớt, củ cải và các món ăn kèm khác đều đang sôi lăn tăn, tỏa ra mùi thơm phức.
Ngoại trừ đùi sói dùng làm mồi nhắm, Dịch Phong còn có thêm hai đĩa đậu phộng.
Nhìn cái bàn đầy ắp này, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng ai nấy đều sáng mắt lên, xoa xoa lòng bàn tay, đã rất nóng lòng rồi, nhưng khi Dịch Phong chưa lên tiếng thì bọn họ cũng không dám động đũa.
Nhìn mấy lão già cứng nhắc này, Dịch Phong khẽ cười nói: “Đều là người quen cả. Ở chỗ của ta, không cần phải khách khí như thế. Nếu còn khúm núm, lần sau ta sẽ không hoan nghênh các ngươi tới nữa.”
Nghe vậy, Ngô Vĩnh Hồng và mấy lão đầu kia lập tức run lên.
từng người một gật đầu như gà mổ thóc.
Đồng thời, trong lòng cũng hết sức tôn kính Dịch Phong, tui vi của tiên sinh đã đến bậc này, trước mặt hậu bối như bọn họ, chẳng những không làm giá chút nào, mà ngược lại còn rất bình dị gần gũi.
Khả năng trở về trạng thái thực của tâm trí, nếu bọn họ có thể được một phần vạn như tiên sinh, e rằng giờ đây, thành tựu của bọn họ cũng không chỉ đến thế này!
“Nào nào nào, rượu thượng hạng của ta!”
Lúc nãy, khi đột phá, thanh Sơn lão tổ đã làm dọn kho trong thanh Sơn Môn và đặt từng bình rượu ngon lên bàn.
“Không tệ.”
Dịch Phong vừa khen vừa nhìn chằm chằm mấy lão già này cười nói: “Nhưng uống thì uống rượu, mấy lão già các ngươi không được giở trò với ta đấy!”
“Không dám không dám.”
Mọi người vội vàng gật đầu.
Chương 179: Giải quyết cái võ quán này trước đã.
thực ra không cần Dịch Phong phải nhắc nhở, bọn họ cũng không dám giở trò xảo quyệt gì, ví dụ như dùng tu vi để ép rượu hay gì đó.
Nói cách khác, chưa nói đến việc tiên sinh có thể sẽ không vui, nếu thật sự dùng tu vi để uống rượu, ở đây ai có thể qua nổi Dịch Phong?
Mà khi không khí trong sân đang vô cùng nồng nhiệt, hơn hai mươi cao thủ của Hồng Nhật Nhất Mạch xé gió lao đến.
Cái khí thế đó, có thể nói là mạnh mẽ đến đỉnh điểm.
“trời ạ, mau nhìn kìa!”
“thật nhiều cao thủ.”
“Hừ, những người này là ai? Để có thể bay lượn trên không trung, tu vi ít nhất phải đạt đến Võ Linh?”
Sự xuất hiện của họ đã khiến vô số dân thường và người tu luyện đang đứng dưới đất phải kinh ngạc hô lên.
tuy nhiên, đối với những con kiến trên mặt đất này, bọn họ hoàn toàn không để ý tới, mà đi thẳng đến võ quán.
“tất Phương đại nhân, dựa theo phương pháp theo dõi mà Khuynh thành sử dụng trên người Ngao Khánh trước đây, hiện tại, chắc là Ngao Khánh không có mặt ở võ quán.” Một người bẩm báo với Ngao tất Phương.
“Một tên Ngao Khánh thì có là gì.” Ngao tất Phương lạnh lùng nói: “Hắn có thể nhảy nhót cho đến nay, đều là do cái võ đường này, cho nên giải quyết cái này võ quán trước, sau đó xử lý tên Ngao Khánh kia cũng chưa muộn.”
“Vâng!”
Nghe vậy, mọi người đều trịnh trọng gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, cái võ quán nhỏ bé kia đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, từ trên cao, bọn họ nhìn xuống võ quán, có khá nhiều người đang uống rượu, dường như hoàn toàn nhận thức được là họ đã đến.
thật ra không phải.
Ánh mắt của nhóm người Ngô Vĩnh Hồng đã thay đổi từ lâu.
Nhưng mà, nhìn Dịch Phong tươi cười ăn cơm uống rượu, hắn hoàn toàn không giống như lần trước, lặng lẽ thu hồi ánh mắt sắc bén, lại lần nữa rút linh khí vừa định huy động về.
Có tiên sinh ở đây rồi, vài tên đạo chích làm sao có thể khiến họ lo lắng được?
Xét cho cùng, hai tên Yêu tông lúc trước đã là một bài học!
“tiên sinh, ta mời ngươi một chén!”
Nghĩ đến đây, bọn họ bưng chén rượu lên và tiếp tục mời rượu Dịch Phong trong một bầu không khí nồng nhiệt.
“Vẫn còn chưa nhận ra sao?”
Mắt Ngao tất Phương khẽ giật.
Nhưng nhớ lại vết xe đổ của tu La và Phục Đạo, hắn vẫn không coi thường kẻ địch, mà truyền âm cho mọi người: “Hãy tản ra, dàn sẵn đội hình thiên Lang chi trận, sau đó theo lệnh của ta, đồng thời tấn công, phải đánh một nhát chí mạng vào những người trong võ quán.”
“Vâng!”
Mệnh lệnh được ban hành, các cao thủ của Hồng Nhật Nhất Mạch phân tán ra nhiều hướng.
Sau đó, yêu khí tràn ngập, có kết trận, có tung ra những chưởng phức tạp và nhiều đòn đánh khác đang trong quá trình chuẩn bị.
trong phút chốc, các chiêu thức khác nhau đã hình thành.
thấy thế.
Khuôn mặt thờ ơ của Ngao tất Phương cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười lạnh.
Dưới đội hình mạnh mẽ như vậy, đừng nói là mấy người lèo tèo trong võ quán, cho dù là toàn bộ những người đã bước nửa chân vào Võ tôn cao thủ, cũng chưa chắc có thể ngăn cản nổi.
Những người này chắc chắn sẽ phải chết.
theo tu La Yêu tông và Phục Đạo Yêu tông xuống mồ đi!
Cười lạnh một tiếng, dấu ấn Hồng Nhật trên trán Ngao tất Phương cũng sáng lên, rõ ràng là hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn mà sẽ chiến đấu cùng mọi người.
“Chuẩn bị…”
Năng lượng hủy diệt đang tích tụ trên dấu ấn, khi chuẩn bị phóng ra, hắn mạnh bạo vung tay ra lệnh cho mọi người cùng nhau hành động.
Nghe thấy lệnh của Ngao tất Phương, đồng tử của những người ở Hồng Nhật Nhất Mạch co lại, và tất cả đều nín thở.
Đồng thời, các đòn tấn công trong tay họ đã ngo ngoe rục rịch, vận sức chờ tung chiêu. Chỉ đợi lệnh cuối cùng của Ngao tất Phương ban ra, các đòn tấn công trong tay họ sẽ đồng thời bùng nổ.
tuy nhiên, lời đã ra đến miệng Ngao tất Phương, hắn chợt cảm nhận được một luồng khí tức không tầm thường.
Cái đó?
Hả!
Võ tôn?
Một, hai, ba, con mẹ nó, ba người?
Hơn nữa, ngoại trừ điều này ra, còn có một Võ tông ngang hàng với ta?
Ngao tất Phương đột nhiên há to miệng, tựa hồ sợ mình phát giác sai, còn dụi mắt một cái trong vô thức.
Cuối cùng hắn cũng xác định được mấy người đang ngồi ăn chính là ba Võ tôn và một Võ tông, mặc dù không biết người cuối cùng là tu vi gì, nhưng chỉ riêng bốn người thôi cũng suýt chút nữa khiến hắn kinh ngạc đến trợn tròng.
“Đánh đánh đánh…”
“Rút lui.”
Miệng run lên, cuối cùng hắn cũng hô lên thành tiếng.
Mệnh lệnh này vừa ban ra, khóe miệng của toàn bộ người thuộc Hồng Nhật Nhất Mạch cong lên.
Cuối cùng cũng hạ lệnh rồi sao?
Nếu đã như vậy, lũ kiến nhỏ trong võ quán hãy nhận lấy tội chết mà Hồng Nhật Nhất Mạch ban đi!
Nhưng trong cái nháy mắt tiếp theo.
Bọn họ lập tức phát hiện ra rằng có cái gì đó không ổn.
Chương 180: Rút lui?.
từng cặp mắt kinh ngạc ngay lập tức hướng về Ngao tất Phương.
“Rút lui?”
Mọi người hầu như đều cho rằng mình nghe nhầm, nhưng lại không thể ngờ rằng Ngao tất Phương đã rút lui trước.
trong lúc tháo chạy, hắn vẫn còn đang la lối: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, rút lui đi!”
Cảnh tượng này khiến cho ai nấy đều trợn tròng.
Mà hai tiếng rút lui này cũng quả thật là một nỗi đau đối với tộc người Hồng Nhật Nhất Mạch của hắn.
Đến quần cũng cởi ra rồi mà lại nói với họ rằng không thể xông lên!
Vốn là một nhóm người đang vận hết sức mạnh ra chờ bùng nổ, nhưng cuộc tấn công đã bị rút lại, khiến tập thể bọn họ phải hứng chịu phản phệ.
từng người một phun ra máu tươi ngập trời.
Nhưng dù gì cũng là lệnh của Ngao tất Phương, họ cũng không dám ở lại, ai nấy chịu đựng nhận lấy thương tích từ phản phệ, vội vàng bắt đầu rút lui.
Sự tương phản giữa trước và sau quả thực khiến cho người ta khó mà hình dung.
Bọn họ lúc đến khí thế mạnh mẽ nhường nào thì bây giờ đây, khi rút lui lại càng khổ sỡ nhường đấy.
Cuối cùng, khi họ mới lui ra đến bên ngoài thành Bình Giang, người cầm đầu là Ngao tất Phương mới chịu chậm lại, miệng thở phì phò, vẻ mặt như thế vừa sống sót sau tai nạn.
“tất Phương đại nhân, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Cuối cùng, có người hỏi Ngao tất Phương lý do.
“Đúng vậy, tất Phương đại nhân, không phải ngươi nói chúng ta cùng nhau tấn công sao, sao lại rút lui vào phút cuối?”
“Đúng vậy, tất cả chúng ta đều chịu phản phệ. Xin cho mọi người một lời giải thích?”
Sau câu hỏi của người đầu tiên, những người khác cũng xôn xao truy vấn Ngao tất Phương, vì thân phận của hắn, mặc dù không dám trở mặt nhưng giọng nói cũng ít nhiều có phần trách móc.
“Hừ!”
“Các ngươi cho rằng ta không muốn ra tay sao?” Ngao tất Phương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn mọi người, nặng nề nói: “Nhưng các ngươi có biết thực lực của đám người trong võ quán này rất mạnh, vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta không?”
Nói đến đây, Ngao tất Phương hít một hơi thật sâu, sắc mặt không cam lòng, nói: “trong năm người ở đó, có một người thâm sâu khó dò, một người là Võ tông sánh tầm với ta, và ba người còn lại là Võ tôn!”
“Cái gì?”
Ngay khi Ngao tất Phương vừa nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, hoàn toàn không ngờ đám người ở võ quán lại mạnh đến vậy.
Đừng nói là ba Võ tôn, ngay cả một Võ tôn thôi cũng đã đủ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Nếu không phải trong khoảnh khắc cuối cùng, ta dùng Hồng Nhật để phát hiện ra những điều này, thì chỉ sợ rằng hôm nay chúng ta lành ít dữ nhiều.” Ngao tất Phương thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói.
Nghe vậy.
Mọi người đột nhiên toát mồ hôi lạnh, lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn theo phương diện của Ngao tất Phương mà nói thì cũng không có gì đáng trách, mà là may mắn, may mắn là Ngao tất Phương đã kịp thời phát hiện tình hình trong võ quán.
Nếu không, ba người Võ tôn kia mà tức lên thì e rằng Hồng Nhật Nhất Mạch của bọn họ sẽ hoàn toàn tuyệt chủng.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Lúc này, có người hỏi Ngao tất Phương.
Đồng tử Ngao tất Phương khẽ co lại, vẻ mặt vô cùng không cam tâm, nói: “Võ quán, chúng ta chỉ có thể đứng từ xa mà nể phục, nhưng không phải ngươi vừa mới nói, Ngao Khánh cũng không có mặt tại võ quán sao?”
Nghe vậy, mắt mọi người bỗng nhiên sáng lên.
“Ý của ngươi là?”
“Không sai, bỏ qua võ quán, ra tay thẳng với Ngao Khánh. Cứ bắt hắn về rồi tính tiếp, ta không tin là người của võ quán sẽ vì tên rác rưởi Ngao Khánh này mà đến tìm chúng ta.”
“Ý kiến hay!”
“trực tiếp bắt lấy Ngao Khánh!”
“Đúng vậy, chúng ta không phải là đối thủ của người trong võ quán, nhưng chẳng lẽ Ngao Khánh mà chúng ta không giải quyết được sao?”
từng giọng nói xôn xao, lần lượt vang lên, cũng khiến ai nấy đều thấy có hi vọng.
Sau tổn thương vừa rồi ở võ quán, bản thân bọn họ cũng phải nhẫn nhịn, không có nơi nào để trút giận, lúc này nói đến chuyện muốn bắt Ngao Khánh, tất cả đều rục rịch tay chân.
“tất Phương đại nhân, theo như theo dõi của Khuynh thành, bây giờ Ngao Khánh không những không ở trong thành, mà còn cách thành rất xa. Chắc là phía bên kia Mạc Phủ Sơn Mạch, trong thập Vạn Đại Sơn!” Một thuộc hạ nói với Ngao tất Phương.
“trong thập Vạn Đại Sơn sao?”
Đồng tử Ngao tất Phương hơi co lại, hắn lạnh lùng nói: “Nhưng không sao, dù sao đối với chúng ta mà nói, hắn càng cách xa võ quán càng xa thì càng có lợi!”
Sau đó, hắn khua tay.
“Đi!”
theo lệnh của hắn, các cao thủ của Hồng Nhật Nhất Mạch xuất phát, hướng về thập Vạn Đại Sơn. Mặc dù đụng phải tường khi tấn công võ quán, nhưng lần này hắn tuyệt đối tự tin.
Suy cho cùng, sức chiến đấu đỉnh cao của Hồng Nhật Nhất Mạch đều đã tập hợp lại đây.
Với đội hình này, không bắt được Ngao Khánh thì chẳng khác nào đồ bỏ?
Làm sao có thể!
tuy nhiên, khoảng cách giữa thập Vạn Đại Sơn và thành Bình Giang cũng khá xa, cho dù là nhóm người Ngao tất Phương có lên đường thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Mà trong võ quán.
Rượu vẫn tràn lan, uống phải gọi là quên trời quên đất.