[Dịch] Thần Tọa
Tập 2: Tông Khố – Buộc tội (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11 : Tông Khố. (2)
Sư đệ xin thụ giáo .
Hộ vệ hiểu ra.
Bên trong Tông Khố hang động có không gian cực kỳ lớn, áng chừng đến khoảng một ngàn thước vuông. Một cây đuốc cắm ở trên vách, chiếu rọi cho các loại dược thảo chất thành đống. Trọng địa quan trọng nhất này của Ngũ Lôi Phái, hiện tại hoàn toàn ,mở ra cho Lâm Hi.
– Tám lá Linh Chi có Hỏa hầu ít nhất ba mươi năm trước. Nhân Sâm xứ Oa có Hỏa hầu năm mươi năm trở lên, Hoàng Tinh có Hỏa hầu hai mươi năm…
Mặc dù trong lòng đã có dự liệu, nhưng khi Lâm Hi đích thực nhìn thấy dược liệu ở thế giới dư thừa linh khí này thì vẫn cực kì kinh hãi. Loại dược liệu có Hỏa hầu, tại một cái thế giới khác đã cơ hồ tuyệt chủng. Linh khí thưa thớt và ngày càng bị phá hoại hoàn cảnh tự nhiên đã làm cho việc tìm kiếm các loại linh thảo trong tự nhiên trở nên không có khả năng.
Lâm Hi vào lúc vẫn là người thừa kế của gia tộc võ thuật truyền thống đã từng tìm được một gốc cây Hoàng Tinh mười hai năm. Chỉ thế mà đã khiến cho trưởng bối trong nhà rất kinh ngạc. Nếu như để bọn họ nhìn thấy những thứ kia, còn không biết sẽ khiếp sợ thành bộ dáng gì nữa.
– Chậc chậc, thứ tốt, hết thảy đều là thứ tốt a! Đáng tiếc, loại linh dược này mà chỉ tinh thuần được dùng để tôi luyện thể, hấp thu năng lượng bên trong thì thật sự là quá lãng phí .
Lâm Hi mượn ánh sáng của cây đuốc, nhìn mà thấy hoa mắt đầu óc choáng váng. Thật giống như một kẻ nghèo rớt mồng tơi lại lọt được vào trong một kho báu vật vậy:
– Linh dược không phải để dùng như vậy. Luyện thành đan dược, mới là phương thức sử dụng hoàn hảo những dược liệu này. Đáng tiếc, thế giới này tựa hồ cũng không ai thèm để ý đến điều đó.
Lâm Hi trái lại biết gia tộc truyền xuống mấy phương thức đan dược bí truyền từ xưa thật là tốt, chỉ khổ nỗi không có dược liệu nên đành chịu bó tay.
Lâm Hi có tự tin, nếu là biết lợi dụng những dược liệu này để luyện chế đan dược. Chẳng những có khả năng loại trừ độc tính trong cơ thể. Hơn nữa có khả năng trong khoảng thời gian ngắn lại càng tiến một tầng, khôi phục lực lượng kiếp trước của chính mình.
– Linh Chi, Nhân Sâm, Hoàng Kỳ, Hà Thủ Ô, Nguyệt Đằng…, hết thảy đều mang đi. Ở đeây, quả thực là báu vật trời cho.
Dược liệu trong Tông Khố, mỗi lần mang đi ra ngoài đều cũng có hạn chế. Cho dù là trưởng lão Tông phái cũng không thể lạm dụng đặc quyền để cướp đoạt dược liệu. Có điều là quy củ này, đối với Lâm Hi mà nói lại không dùng để làm gì.
Hắn sắp sửa bị phế truất nên chẳng sợ mà còn phải để ý đến những qui củ này!
Trực tiếp tìm mấy cái bao tải, Lâm Hi chọn những dược liệu có thể dùng tới, chọn thứ tốt nhất rồi sắp xếp vào đó. Lại vơ vét thêm vài bình đan dược chữa thương, cuối cùng lại ở tít sâu trong hang núi hắn xách ra một tiểu đỉnh luyện đan màu tím, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Nếu như không phải trên người chỉ có thể mang được số đồ có hạn, hẳn là Lâm Hi nghĩ đến mang đi cả Tông Khố.
…
Từ Tông Khố trở về, Lâm Hi một mực đều ở lì trong phòng, yên lặng luyện chế đan dược. Cho đến tối ngày hôm sau, Lâm Hi rốt cục luyện chế ra lô đan dược đầu tiên ở thế giới này.
– Rốt cục đã thành công.
Lâm Hi nhấc lên một viên đan khử độc mà như trút được gánh nặng. Mặc dù có lẽ lần đầu tiên luyện chế, nhưng do đặc thù Lâm Hi đã sớm quen thuộc đối với việc luyện chế thành công đủ loại đan dược. Nên không hề nghi ngờ, đây sẽ là viên đan khử độc.
Ực ực!
Lâm Hi há miệng ực một cái, trực tiếp nuốt viên đan xuống. Sau đó thi triển một bộ “Tiểu Thiên Cương Quyền”, mượn việc đánh quyền để cho huyết khí vận hành, làm cho dược lực lan tỏa nhanh hơn trong bụng .
Không đến nửa canh giờ sau, Lâm Hi toàn thân hơi nóng ngùn ngụt. Những điểm màu đen lấm tấm, dinh dính, mang theo chất lỏng mùi hôi thối chảy ra từ lỗ chân lông toàn thân của hắn.
– Dược lực chuyển hóa, độc tính bắt đầu tràn ra ngoài!
Trong lòng Lâm Hi hiểu rõ nên tiếp tục luyện quyền nhanh hơn. Trong cả phòng, đều chỉ nghe rõ tiếng khớp xương của hắn kêu lục cục. Dần dần, chất lỏng màu đen chảy ra từ trong cơ thể Lâm Hi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sền sệt. Cái mùi tanh hôi này, đến ngay cả Lâm Hi đều ngửi thấy buồn nôn.
Trong thời gian chỉ chưa đến một canh giờ, bộ cẩm y trên người Lâm Hi đã hoàn toàn biến thành màu đen. Nó tỏa ra mùi giống như hố phân. Độc tính sáu năm, đâu phải là chỉ có chút xíu. Thế nhưng Lâm Hi cũng không ngại chút nào, ngược lại trong lòng càng ngày càng hưng phấn.
– Hay, phải là như vậy!
Lâm Hi cảm giác được, cùng với việc bài trừ độc tính, toàn thân càng ngày càng nhẹ nhõm. Xương cốt càng ngày càng cứng cỏi, cơ thể cũng càng ngày càng linh hoạt. Những lúc ra quyền cũng càng thêm trôi chảy, không có loại cảm giác trì trệ như lúc trước kia.
Càng về sau, Lâm Hi thậm chí còn cảm giác, cùng với hô hấp của chính mình, thân thể có lọat kích thích như đang mọc cánh thành tiên bay vút lên.
– Phanh!
Cơ thể toàn thân Lâm Hi đột nhiên bùng nổ, nọc độc ở trên người, ngay cả quần áo trên người lập tức bị nổ tung toàn bộ, bắn ra mọi nơi.
Đây là “Băng kình” của chiêu “Tiểu Thiên cương” được Lâm Hi dùng để loại trừ nọc độc trên người.
– Có khả năng. Lại nuốt thêm đan mấy lần, trong vòng hai ngày liền có khả năng trục hết được tất cả độc tính.
Lâm Hi xiết chặt nắm tay, tha hồ thi triển. Một hồi những tiếng lục khục lập tức truyền ra từ các khớp xương, thập phần linh hoạt. Bản năng trước bị giới hạn trong tố chất thân thể, rất nhiều chiêu thức võ thuật truyền thống còn chưa dùng ra ngoài. Nhưng mà hiện tại liền đã khác rồi, một chút kỹ xảo phát kình ở yêu cầu cao thì hắn cũng có thể vận dụng.
– Cộc cộc!
Đột nhiên, một tràng tiếng đập cửa vang lên. Ngoài cửa có một âm thanh vọng vào:
– Thiếu chưởng môn, nước nóng ngài muốn đã được đưa tới .
– Vào đi.
Lâm Hi đáp. Hắn ánh mắt lóe lên, lập tức cúi xuống nhặt một chiếc trường bào, rồi khoác ở trên người.
Cửa lớn mở ra, hai tên đệ tử của Luyện Thể Phòng đang khiêng một cái thùng gỗ cao cỡ nửa người đến. Trong thùng gỗ hơi nóng bốc ngùn ngụt, nó chứa đầy nước nóng.
Loại thùng lớn được làm từ cây lim gọi là “Tôi Thể Dũng”, là loại thùng mà người trong tông phái dùng để tẩm chưng dược liệu, tôi luyện thân thể và luyện công.
Có vết xe đổ của Lý Kiệt, lần này đám đệ tử Luyện Thể Phòng đều đã có rất nhiều kinh nghiệm. Không dám lại châm chọc khiêu khích với Lâm Hi, ai nấy đều cúi đầu, thái độ cực kỳ cung kính.
– Vũ lực quyết định tất cả. Xem ra nếu không biến chính mình trở thành Thiếu chưởng môn thực sự là cũng không được.
Chương 12 : Võ đạo thập trọng. (1)
Lâm Hi để ý kĩ tới vẻ mặt của mấy người kia, sau đó tùy ý chỉ một góc mà nói:
– Để lại ở nơi này đi.
Để Tôi Thể Dũng xuống đúng chỗ, hai tên đệ tử Luyện Thể Phòng lập tức vội vã rời đi, một khắc cũng không dám lưu. Hiển nhiên cũng là sợ thủ đoạn của Lâm Hi.
Lâm Hi chọn chút dược liệu có Hỏa hầu tuyệt đỉnh, thả vào trong thùng nước nóng Tôi Thể Dũng. Sau khi ngâm dược liệu trong thời gian một nén hương, hắn lập tức cởi quần áo rồi bước vào trong thùng, tiến hành tắm dược liệu để tôi luyện thân thể.
Bởi vì tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, chính là thông qua tác dụng của dược vật, rèn luyện gân, cốt, da toàn thân. Làm tăng lên rất nhiều các phương diện năng lực của Võ Giả, là để chuẩn bị đặt chân lên võ đạo có cảnh giới cao hơn.
Có rất nhiều dược liệu sinh trưởng trong các dãy núi sâu tại thế giới này. Những dược liệu này sinh trưởng ngày đêm, tích lũy tinh hoa trong thiên địa, dần dần có được năng lượng đậm đặc, tinh thuần. Mà điều Võ Giả muốn, chính là trong lúc tắm dược liệu để tôi luyện thân thể sẽ dùng phương pháp vận chuyển khí huyết, để hít vào trong cơ thể nguồn năng lượng mà những dược vật này đã ngấm vào trong nước.
Đây chính là mục đích của phương thức tắm dược liệu để tôi luyện thân thể !
Loại phương thức lợi dụng dược vật này theo Lâm Hi xem ra, không hề nghi ngờ là sự lãng phí dược tính đối với những linh dược này. Nhưng mà Lâm Hi sẽ phải nhanh chóng đối mặt với sự chỉ trích của các trưởng lão Ngũ Lôi Phái, căn bản không có thời gian cho hắn luyện chế ra đan dược có năng lực cường đại .
Bởi vậy, tạm thời lợi dụng cách tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, tăng cường thực lực của mình đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Lâm Hi ngồi xếp bằng trong thùng gỗ, chỉ giữ cho cái đầu nhô trên mặt nước. Hắn nhắm mắt lại, đồng thời điều tiết hô hấp, vận chuyển khí huyết, hấp thu dược lực trong nước.
Tại thế giới này, phương thức hô hấp hoà hợp để vận chuyển khí huyết là công phu cơ bản nhất. Là năng lực mà Võ Giả tất cả tông phái phải tu luyện. Cũng là nền tảng các môn phái võ đạo tại thế giới này.
Từ đệ tử bình thường cho đến bậc trưởng lão ngồi trên chỗ cao, cho dù là cường giả Đệ Thập Trọng đứng đầu võ đạo cũng đều phải tiến hành tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, một khắc cũng không thể thư giãn, đây là bài tập võ đạo thông thường!
Lâm Hi cũng chưa học về khí huyết vận chuyển, nhưng mà khối thân thể này của hắn lại đã sớm học xong. Hơn nữa cũng đã trở thành bản năng. Chỉ cần động ý niệm là khí huyết toàn thân lập tức vận hành quanh thân, huyết dịch sôi sùng sục, vang lên rào rào rất là kinh người.
Lâm Hi cứ như vậy vừa tắm dược liệu, vừa thông qua trí nhớ trong đầu để xem xét các môn phái võ đạo trong thế giới này.
Lâm Hi xuất thân là người của tông phái, thân là Thiếu chưởng môn. Mặc dù thực lực không tốt, nhưng đối với các cảnh giới võ đạo thì cũng nắm rõ như trong lòng bàn tay. Cả thế giới võ đạo này tổng cộng phân chia làm Thập Trọng.
Đệ Nhất Trọng: Hô Hấp Kỳ. Thông qua cách thức điều chỉnh hô hấp, cải thiện năng lực thân thể. Trong giới Tông phái, đây là công phu cơ bản nhất của đệ tử tân tiến.
Đệ Nhị Trọng: Bàn Vận Kỳ. Thông qua ý niệm lực lượng, dẫn dắt khí huyết toàn thân. Đạt tới một bước này, cơ năng cả thân thể sẽ có một bước tăng lên rõ ràng. Hiệu ứng có thể thu được năng lượng từ trong thức ăn cũng sẽ vượt xa người bình thường.
Đệ Tam Trọng: Tôi Thể Kỳ. Thời kỳ này chủ yếu thông qua dùng dược vật bồi dưỡng, tôi luyện gân, cốt, da toàn thân. Đến lúc này mới được xem như Võ Giả đích thực.
Đệ Tứ Trọng: Thiết Cốt Kỳ. Đến lúc này, võ đạo tu luyện sẽ xuất hiện sự biến về chất rõ ràng. Mà rõ ràng nhất chính là xương cốt cứng rắn, như thép như sắt, hơn nữa khí lực cũng sẽ vượt xa người bình thường. Vật hổ trói sư tử cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Đệ Ngũ Trọng: Nhận Bì Kỳ. Võ Giả ở trình tự này càng cường đại hơn. Không chỉ xương cốt cứng rắn, hơn nữa kinh mạch, da dẻ toàn thân cũng sẽ được tăng lên rõ rệt. Bình thường đao thương căn bản đều không chém đứt ngay cả lớp da.
Đệ Lục Trọng: Thần Hành Kỳ. Võ Giả Đệ Lục Trọng, mỗi một người đều là lực lượng chủ yếu trong môn phái. Có được tư cách kế thừa địa vị chưởng môn nhân. Võ Giả đạt đến cảnh giới này, tốc độ vô cùng nhanh. Khi bắt đầu chạy, ngay cả ngựa cũng đều không nhanh hơn được.
Đệ Thất Trọng: Cự Linh Kỳ. Võ Giả đạt tới cảnh giới này, gân, cốt, da toàn thân đều được tôi luyện đến một trình độ cực cao. Một điều đặc thù rõ ràng nhất chính là thân thể có thể bành trướng trong nháy mắt, hóa thân thành một Cự Nhân. Có được lực phá hoại cực mạnh. Có khả năng một mình giết hại cả một đội quân.
Đệ Bát Trọng: Kim Cương Kỳ. Đạt tới cảnh giới này, liền có khả năng có tư cách kế thừa chưởng môn, trấn áp một tông phái. Đây là cường giả đích thực trong võ đạo, là hạng đứng đầu. Thân thể của bọn họ kim cương không vỡ, không có binh khí gì có thể chọc thủng làm bọn họ bị thương .
Đệ Cửu Trọng: Long Lực Kỳ. Võ Giả cảnh giới này, mỗi người đều là tồn tại cực khủng bố. Họ được xưng như vậy, bởi vì chính là nhân vật có thể vật lộn đọ sức cùng “Long” lực trong truyền thuyết .
Trong cả Ngũ Lôi Phái, ngoại trừ phụ thân Lâm Hùng đã chết của Lâm Hi, cũng chỉ có Đại trưởng lão Triệu Hữu Đạo mới đạt tới loại cảnh giới này.
Đệ Thập Trọng: Lôi Minh Kỳ. Cảnh giới này là đỉnh cao của thân thể, là thần thoại võ đạo. Bậc này đã vượt qua mức là Võ Giả bình thường, chỉ có thể là đối tượng cúng bái. Trong truyền thuyết, Tông chủ của Liệt Dương Tông chính là đã đạt cảnh giới này.
Giới tông phái, chỉ cần có một người đạt tới loại cảnh giới này là có thể đã tự làm tăng môn phái của phái của mình lên thành “Tông”. Liệt Dương Tông sở dĩ có thể vững vàng áp chế Ngũ Lôi Phái, chính là bởi vì tồn tại đáng sợ Lôi Minh Kỳ làm Tông chủ của Liệt Dương Tông .
Cả Thập Trọng cảnh giới này, mỗi một Trọng đều cần tích lũy tháng ngày. Cảnh giới càng cao, tu luyện tiến lên cũng càng khó. Đại bộ phận người ta, tư chất có hạn nên cả đời đều dừng lại tại cảnh giới Ngũ Trọng trở xuống. Chỉ có một số nhỏ người, mới có thể phá bỏ giới hạn, vượt qua cảnh giới Ngũ Trọng trở lên, trở thành những bậc ngồi ngôi trên.
Trong truyền thuyết, cao hơn Thập Trọng cảnh giới này vẫn còn có cảnh giới cường đại hơn. Nghe nói Võ Giả cường đại nhất có khả năng phi thiên độn địa, tạo ra vật từ hư không, dời núi lấp biển, không gì làm không được, nhưng đó không phải là bậc mà Lâm Hi này thân là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái có thể tiếp xúc.
Chương 13 : Võ đạo thập trọng. (2)
Xem xong phần trí nhớ này trong đầu, Lâm Hi lâm vào trầm tư thật sâu.
Lâm Hi vốn vào lúc mười một tuổi cũng đã đạt tới Tôi Thể Kỳ. Nhưng là bởi vì xao nhãng võ đạo nhiều năm, cơ hồ không sánh bằng ngay cả một đệ tử mới nhập Tôi Thể Kỳ. Đối với hắn mà nói, nếu muốn khôi phục công lực, không hề nghi ngờ phải bắt đầu luyện lại từ Tôi Thể Kỳ. Đây là một bước đi mà hắn vô phương nhảy qua.
– Tôi Thể, Thiết Cốt, Nhận Bì. .., võ đạo thế giới này và võ thuật truyền thống kiếp trước mà ta biết giống nhau như đúc. Đều là cần tôi luyện gân, cốt, da, do đó tăng cường rất nhiều cho thể chất của mình. Có điều nếu nói đến phương pháp rèn luyện, thế giới này đem sánh với kiếp trước của ta thì kém không phải chỉ một điểm nửa điểm.
Lâm Hi vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Từ trong trí nhớ hắn biết được, phương thức tôi luyện gân, cốt, da của Võ Giả thế giới này phi thường đơn điệu. Đơn giản là nâng tạ đá để luyện lực, lấy dược vật để tôi luyện thể, dùng quyền pháp để luyện da. Mà nói đến quyền pháp của cường giả Nhận Bì Kỳ Đệ Ngũ Trọng trong việc tôi luyện gân da thì lại càng rất đơn điệu. Cả Ngũ Lôi Phái đều chỉ có một loại.
Tuy nhiên, trong đầu Lâm Hi thì phương pháp Luyện Cân, Luyện Cốt, Luyện Da cũng là không biết bao nhiêu. Đó là tích lũy của một thế giới suốt mấy ngàn năm.
Thời gian mấy ngàn năm, trong trí nhớ của Lâm Hi về một thế giới khác. Dưới tình huống nguyên khí thưa thớt đã làm cho những phương pháp chuyên tâm với tu luyện gân, cốt, da trong nền tảng các môn phái võ đạo được phát triển đến tột đỉnh. Nay xem xét lại thế giới này, các thủ đoạn về phương diện này quả thực ít ỏi đến đáng thương.
Trong trí nhớ của Lâm Hi thân là Thiếu chưởng môn, có một số đệ tử thậm chí vài thập niên đều dừng lại tại cảnh giới Luyện Cốt, Luyện Da, đến lúc chết già cũng không có cách nào đột phá. Cái này không thể không nói, đó là một khiếm khuyết rất lớn.
Nhưng mà, Lâm Hi không thừa nhận cũng không được, thế giới này mặc dù về phương diện thủ đoạn căn cơ của võ đạo thì cực kì thiếu sót. Có điều đến khi vượt qua Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ, thì các bậc võ lực cấp cao ở thế giới này lại phô ra được năng lượng, quả thực có thể nói là thần thoại.
Tại kiếp trước, mặc dù cao thủ võ thuật truyền thống có cường đại tới đâu thì cũng chỉ có thể làm ra được tình trạng vỡ bia nứt đá. Mà Võ Giả thế giới này, thậm chí được xưng là lực lượng có khả năng đấu với “Long”, nâng lên mấy vạn cân nham thạch, nhảy lên độ cao mấy trăm thước, trực tiếp phóng qua cả một đỉnh núi.
Mặc dù là làm người thừa kế một gia tộc võ thuật truyền thống từ xưa, Lâm Hi không thừa nhận cũng không được. Các Võ Giả ở thế giới này có thể thi triển võ lực cao, mà quả thực nó có thể nói thần thoại. Là Võ Giả của thế giới võ thuật truyền thống, bất kể mất bao nhiêu lâu đều khó có thể nhìn thấy bóng lưng của họ.
– Phương pháp tu luyện gân cốt da cường đại của võ thuật truyền thống, nếu đem kết hợp với với giới võ lực cao trên thế giới này…
Lâm Hi thì thào tự nói, trong mắt không thể ức chế tỏa ra ánh sáng càng ngày càng mạnh. Không hề nghi ngờ, nếu hắn muốn trong vòng thời gian ngắn ngủi nhất mà vượt qua cường giả trong môn phái, thì duy nhất là chỉ dựa vào lực lượng của võ thuật truyền thống thần bí trên người.
Đến sau khi kết hợp võ thuật truyền thống và võ lực của thế giới này, thì điều bày ra ở trước mặt hắn chính là một con đường bằng phẳng khác hoàn toàn mới.
Thời gian từ từ trôi qua, ước chừng đến giờ Tý thì Lâm Hi kết thúc lần đầu tiên tắm dược liệu để tôi luyện thân thể của mình tại thế giới này.
– Thế giới này, thật sự là thiên đường của Võ Giả!
Lâm Hi nhìn đôi nắm tay của mình mà than thở. Hắn cảm giác được, sau khi tắm dược liệu kết thúc, lực lượng trong thân thể của mình đã tăng thêm không ít.
– Bốp!
Lâm Hi đột nhiên bổ ra một quyền. Nắm tay xẹt qua hư không, phát ra tiếng nổ bôm bốp. Thật giống như một cái roi vụt qua, nóng bỏng. Thế này rõ ràng là hắn đã vững vàng trở lại cảnh giới Tôi Thể Kỳ.
– Không sai, thân thể phụ này đã sánh được với thân thể kiếp trước của ta.
Tâm thần Lâm Hi hơi hơi thư thái, hắn bắt đầu lập tức tu luyện bài quyền “Chuy Kích Tam Liên Thức” mà mình mỗi ngày phải luyện.
Xương sống bên trong thân thể người là một con Đại Long. Tất cả cơ thể, xương cốt, huyết quản đều thông qua Đại Long này mà nối liền toàn thân. Mà Chuy Kích Tam Liên Thức chính là thông qua tác dụng của xương sống này, tích cóp lực lượng cơ thể toàn thân, do đó thu được lực bạo phát vượt xa trình độ bình thường .
Mặc dù lực lượng hiện tại của Lâm Hi chỉ là ở trình độ Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng. Nhưng thông qua Chuy Kích Tam Liên Thức, lại có thể bộc phát ra lực lượng ngay cả cao thủ Thiết Cốt Kỳ cũng phải bị bẻ gẫy.
Bộ võ công này là các tiền bối căn cứ truyền thừa võ thuật truyền thống mấy ngàn năm mà tổng kết ra. Lĩnh vực rèn luyện bao gồm ba tổ chức liên kết quan trọng toàn thân. Khi phát kình thì bao gồm mấy yếu quyết như băng (nên vỡ), tạc ( nổ). Hết thảy đều là thủ pháp có tính dễ bộc phát. Một khi bị làm khó dễ, lập tức bất ngờ bộc phát như cơn lũ, khí thế không thể đỡ .
Ngoài việc là thủ pháp phát kình cường đại, bộ võ công này vẫn còn có được tác dụng tăng trưởng khí lực cực kỳ rõ ràng. Kiếp trước Lâm Hi mới mười bảy tuổi mà cũng đã có thể đánh bại một vài cao thủ võ thuật truyền thống nổi danh. Mà ở nơi vốn có dư thừa nguyên khí như thế này, không hề nghi ngờ hiệu quả của bộ võ công này sẽ càng thêm cường đại.
Chuy Kích Tam Liên Thức tổng cộng chia ra Tam Trọng Cảnh giới, là công phu rất khó luyện. Lâm Hi đến bây giờ vẫn còn chỉ luyện đến tầng thứ nhất, luyện thông từ hai cái cánh tay đến lưng. Mà đạt tới Đệ Tam Trọng tối cao, về lý luận là có khả năng phát ra lực lượng gấp tám lần bản thân, có thể nói là khủng bố!
Rắc rắc rắc!
Lâm Hi cước đạp vũ bộ, thân thể chậm rãi di động trong đại điện. Trên lưng của hắn, cái xương sống Đại Long kia từ đầu tới đuôi đang rung động răng rắc, nó liên tục phát ra những tiếng xương cốt giòn tan. Liền phảng phất là một con Đại Long sống đang chạy tới đây, rồi nó muốn phá ra từ trong cơ thể.
Lâm Hi vào lúc bắt đầu, thân thể còn không phải là nhanh chóng. Nhưng dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh. Ra quyền cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng. Gân mạch, xương cốt, làn da vặn thành một thể mà kêu lên rắc rắc. Nơi hắn đi qua, không khí nổ tung kêu đùng đùng, thật giống như một con Bạo Long hình người, tràn ngập lực lượng mang tính hủy diệt.
Đến cuối cùng, thân thể Lâm Hi cơ hồ hóa thành một ảo ảnh.
Chương 14 : Hội nghị trưởng lão. (1)
– Bốp!
Đột nhiên trong lúc đó, xương cốt toàn thân của Lâm Hi liên tục bùng phát, hắn nện một quyền mãnh liệt lên trên vách tường sắt thép. Sau đó đột nhiên thu công. Lúc lại ngẩng đầu thì chỉ thấy trên vách tường cứng rắn bằng sắt thép dày, có để lại một quyền ấn thật sâu!
Một quyền này nếu là nện vào trên thân người, chính là cái đầu đều phải bị đánh nát. Cho dù là một con voi lớn thì cũng chỉ một quyền đánh chết!
Sự khủng bố của Chuy Kích Tam Liên Thức, có thể thấy được ít nhiều!
Liên tiếp mấy ngày, Lâm Hi đều đắm chìm ở trong việc tắm dược liệu và luyện công này. Cơ hồ là hết ngày dài lại đêm thâu, hắn đều mất ăn mất ngủ. Ở trong sự hăng say điên cuồng này, thực lực của Lâm Hi mỗi ngày đều vững bước tăng lên với tốc độ vượt xa người bên ngoài, tiến triển cực nhanh.
Đến ngày thứ sáu, Lâm Hi rốt cục mở đại môn ra.
– Két!
Mở hai cánh cổng tò vò, Lâm Hi từ cửa đi ra ngoài. Vài ngày không thấy ánh mặt trời, mặt của hắn hơi có chút tái nhợt. Nhưng mà toàn thân tản ra một cỗ huyết khí cường đại. Cước bộ cũng càng vững chắc điềm tĩnh. Chỉ cần hắn tùy ý đứng lại liền thật giống như có một đỉnh núi lớn trấn áp ở nơi này. Làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ cường đại.
– Đến lúc này, cũng nên đi giải quyết phiền toái cuối cùng!
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn trời, sau đó đi về hướng đại điện của chưởng môn trên đỉnh núi.
Hôm nay, là ngày Lục Đại trưởng lão Ngũ Lôi Phái triệu tập hội nghị, là thời gian thảo luận việc huỷ bỏ tư cách Thiếu chưởng môn nhân của Lâm Hi !
Mặt trời trên cao chiếu xuống nóng bỏng. Lâm Hi đi ra từ chỗ ở, hắn cảm giác rõ ràng khi mọi người nhìn thấy hắn thì đều có ánh mắt quái dị.
– Lục Đại trưởng lão gặp gỡ. Sau ngày hôm nay, Ngũ Lôi Phái chúng ta liền không có Thiếu chưởng môn .
– Hắc, ai nói không đúng? Thiếu chưởng môn dẫu có ai làm hay không làm thì cũng vậy. Dầu cho là ai làm cũng đều mạnh hơn so với tên phế vật này.
-. .. Tiểu tử này quả là cực kì yếu đuối. Nếu không phải hắn phế vật như vậy, sáu vị trưởng lão cũng không nhất thiết phải phế hắn đi!
– Bản lĩnh thì không có, lại còn muốn làm Thiếu chưởng môn, ai dung được hắn?
– Hắc, điều này đối với chúng ta mà nói, chính là tin tức tốt a. Không có Thiếu chưởng môn, đó chính là ai cũng đều có cơ hội làm Thiếu chưởng môn !
…
Các đệ tử Ngũ Lôi Phái nhìn Lâm Hi mà đua nhau sôi nổi bàn luận. Những đệ tử này đại bộ phận đều đang tiềm tu, bình thường ở trên núi không nhìn thấy được bốn, năm phần mười. Nhưng mà hôm nay, ít nhất là gấp hai bình thường. Ngay cả rất nhiều đệ tử đã xuống núi rèn luyện, khi nghe được tin tức này đều vội vội vàng vàng chạy trở về.
Thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi mà bị phế, tư cách người thừa kế chưởng môn Ngũ Lôi Phái lập tức liền thành chỗ khuyết. Đối với rất nhiều đệ tử trọng yếu trong Ngũ Lôi Phái mà nói, đây chính là cơ hội rất lớn.
– Tường đổ do mọi người đẩy, trống thủng vì vạn người đấm! Đây chính là lòng người!
Khi những lời nói xấu sau lưng này lọt vào trong tai Lâm Hi, trong lòng hắn chợt nhớ lại cảnh tượng mười một năm trước. Lúc này lại đối diện với tình cảnh trước mắt, không khỏi sinh ra cảm giác một loại nhân tình nóng lạnh, lòng người dễ đổi thay:
– Thế giới này chỉ có thực lực cường đại mới có thể được người ta tôn trọng đích thực!
– Ta tạm thời cũng không so đo cùng các ngươi. Sau này, các ngươi sớm muộn sẽ biết, các ngươi đã phạm vào sai lầm lớn đến đâu!
Lâm Hi không ngừng bước chân, một mạch đi tới đại sảnh chưởng giáo trên đỉnh núi.
Trên núi Ngũ Lôi phân biệt các khu rõ ràng, căn cứ vào Lục Đại trưởng lão, các đệ tử chia thành từng đám từng đám, rộn ràng nhốn nháo. Nhìn thấy Lâm Hi đi qua, trong mắt mọi người đều hoặc là lộ ra vẻ thương hại, hoặc là trào phúng, hoặc là cái nhìn có chút hả hê.
Có mấy vị trưởng lão Ngũ Lôi Phái tọa trấn, những người này cũng che giấu đi một chút, không có hiển nhiên đối phó Lâm Hi. Nhưng mà sau hội nghị trưởng lão, có thể là không chắc nữa.
Sáu vị trưởng lão của Ngũ Lôi Phái, cũng không phải tất cả đều ở trên núi Ngũ Lôi. Hai vị ở bên ngoài núi mở mang động phủ, một vị phụ trách kinh doanh buôn bán vãng lai của Ngũ Lôi Phái trong đời thường, hai vị trấn áp trên núi, còn có một vị tu hành. trong núi sâu rừng thẳm.
– Ngũ trưởng lão giá lâmmmmm!
Một tiếng hô vang dội vọng vào không trung. Trong đại điện trên đỉnh núi, tiếng chuông ngân nga kéo dài. Chỉ thấy đám đông tách ra, một ông lão mặc đạo bào xanh dáng dấp oai nghiêm, có một đám đệ tử vây chung quanh đang sải bước về hướng đỉnh núi.
Ông lão tóc đen nhánh, tinh thần quắc thước, từ đôi mắt khẽ hé mở, điện quang bắn ra bốn phía, vô cùng sắc bén. Ánh mắt như hai con dao nhỏ đâm xuyên vào phía đằng trước khiến cho người khác sinh ra sợ hãi trong lòng, không dám nhìn thẳng.
Bước chân của lão cực nặng, mỗi một bước đi tới thì xung quanh đó, mặt đất chấn động ong ong. Phảng phất như đang đi tới không phải một người, mà là một con cự thú to lớn.
– Tham kiến trưởng lão!
Thấy ông lão, các đệ tử trên núi Ngũ Lôi lập tức đều cúi đầu đi, trong mắt lộ ra vẻ kính trọng, khom mình hành lễ.
– Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình, cường giả Đệ Bát Trọng: cảnh giới Kim Cương! Chưởng quản tất cả các chuyện kinh doanh buôn bán ở bên ngoài của Ngũ Lôi Phái, địa vị cực cao.
Lâm Hi nhìn ông lão, lập tức liền phân biệt được.
Thân làm Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, hắn không cần hành lễ với bất cứ trưởng lão nào. Bởi vậy, vào lúc mọi người khom mình hành lễ, vị Thiếu chưởng môn Lâm Hi này liền có vẻ cực kỳ dễ thấy.
Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình chỉ hơi liếc mắt, liền lập tức chú ý tới Lâm Hi. Lão dậm chân một bước, lập tức vượt qua khoảng cách mấy trượng, rập rập vài cái, lập tức đi đến trước mặt Lâm Hi.
Lâm Hi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, lập tức có thêm một bóng người cao lớn với áp lực cường đại nhập vào cơ thể, cơ hồ làm cho người ta không thở nổi.
– Đồ yếu đuối!
Vi Bất Bình nhìn chăm chú Lâm Hi, ánh mắt lạnh như băng, sắc bén, cái lạnh trong mắt khiến cho cốt tủy người khác đều lạnh buốt.
– Quả nhiên là cha nào con nấy! Năm đó, phụ thân ngươi vì một nữ nhân mà vứt bỏ đại cơ nghiệp tông phái. Cuối cùng chết ở trong dãy núi đầy mãnh thú. Hiện nay đồ nghiệt chướng nhà ngươi này, lại gây ra đại họa ngập trời. Các ngươi một cha một con đều không phải hay ho gì! Ngũ Lôi Phái dẫu có đông người lắm của đến đâu, cũng không chịu được các ngươi!
Chương 15 : Hội nghị trưởng lão. (2)
Cả người Lâm Hi run lên, trong lòng trào dâng mãnh liệt một tâm tình phẫn nộ và oán hận. Trí nhớ dung hợp không có nghĩa là tâm hồn đón nhận. Nhưng vị Ngũ trưởng lão này lại khơi dậy thành công sát ý của Lâm Hi.
Cho dù thế nào, vũ nhục và chà đạp một thiếu niên có cha mẹ đã chết đi đều khiến cho Lâm Hi thấy vô liêm sỉ và oán hận sâu sắc. Vi Bất Bình đã thành công gợi lên cừu hận trong Lâm Hi.
– Lão già đáng chết kia! !
Lâm Hi thầm oán hận trong lòng. Hắn xiết chặt nắm tay làm phát ra những tiếng răng rắc. Tuy nhiên, do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải chậm rãi buông lỏng ra, mạnh mẽ đè nén sát ý trong lòng.
Bởi vì trên người Vi Bất Bình, Lâm Hi cảm giác được một ý định giết người che giấu rất sâu. Rất hiển nhiên, chính lúc này lão ta đang chờ đợi mình nổi giận xuất thủ. Nếu Lâm Hi lại cố tình giết lão già này thì chênh lệch lực lượng cũng thật lớn, đó là một khoảng cách hoàn toàn không thể vượt qua.
Trong lòng Lâm Hi biết rõ ràng, một khi chính mình hấp tấp ra tay, e rằng sẽ là tự rước tử lộ!
– Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Sớm muộn cũng phải trừng trị lão già này.
Lâm Hi cúi đầu đến, mượn điều này để che dấu cừu hận trong mắt.
Nhìn nắm tay xiết chặt của Lâm Hi chậm rãi buông lỏng, trên mặt Vi Bất Bình khó nén nổi một vẻ thất vọng, thật giống như thấy mồi săn chạy thoát từ dưới chân .
– Nghiệt chướng!
Vi Bất Bình hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, lập tức bỏ qua Lâm Hi, sải bước đi về hướng đại điện của chưởng môn.
– Boong!
Vi Bất Bình vừa mới biến mất tại đỉnh núi, đột nhiên lại có một tiếng chuông vang dội ngân nga:
– Nhị trưởng lão giá lâmmmm!
– Là hắn!
Vẻ mặt Lâm Hi biến đổi, thân hình chấn động mãnh liệt một phen.
Đối với Nhị trưởng lão Mạnh Quân, thù hận của Lâm Hi với lão vẫn còn lớn hơn cả Vi Bất Bình. Có thể nói phụ thân của Lâm Hi đã trực tiếp chết ở trong tay kẻ này. Lục Đại trưởng lão phải gặp nhau, muốn buộc tội Lâm Hi cũng là do Mạnh Quân bôn ba hô hào, trực tiếp một tay thúc đẩy.
Lâm Hi rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, có thể nói tất cả đều là “Công lao” của Mạnh Quân!
– Mau nhìn! Trưởng lão đến!
Trong đám người có kẻ tinh mắt, chỉ vào một ngọn núi cao lớn đối diện núi Ngũ Lôi mà hô hào.
– Ừm!
Một tiếng gầm lớn làm dãy núi rung động. Trên núi Ngũ Lôi cát bay đá chạy, cây cối lay động, khí thế kinh người. Dẫu vẫn còn chưa thấy được cái gì thì đã có một cỗ khí thế hung ác phô thiên cái địa, phảng phất như của mãnh thú thời kì hồng hoang phá không ập đến, từ xa xa mà nó đã bao phủ khắp cả núi Ngũ Lôi.
Nhiệt độ trên núi Ngũ Lôi lập tức giảm mạnh, một khí thế nghiêm túc đã hóa thành đại dương mênh mông mà bao bọc các đệ tử. Cái loại cảm giác này thật giống như đang bơi giữa đại dương mênh mông, sinh tử cập kề, tùy thời đều có thể bị diệt.
– Là con mãnh thú kia!
Trong đám người có kẻ phát ra tiếng kêu giật mình, ánh mắt kinh hoảng.
Lâm Hi nhìn chăm chú đối diện, vẫn không nhúc nhích. Chỉ thấy trên núi đối diện đang phát ra tiếng kêu răng rắc liên miên, cây cối rậm rạp liên tục bị bẻ gẫy rồi chia ra một con đường. Một con Bạch Hổ cực lớn chậm rãi đi ra từ trong núi rừng. Ở trên lưng nó, mơ hồ có khả năng nhìn thấy một bóng người.
Roạt roạt!
Con mãnh thú kia chỉ dừng lại ở trên núi trong chốc lát, lập tức vụt bay lên trên không. Nó hóa thành một tia chớp dọc theo dường núi phi về hướng núi Ngũ Lôi. Chỉ thấy bóng trắng trườn tới, trong nháy mắt đã vượt qua cự ly vài trăm trượng rồi xuất hiện ở chân núi.
– Là con Hổ Hống!
Trong trí nhớ của Lâm Hi lập tức nhảy ra một cái tên.
Ở cự ly gần, Lâm Hi rốt cục nhìn thấy rõ ràng chân diện mục của con mãnh thú này. Đây là một con quái vật cực kỳ hung ác, bộ lông cực dài, hắc bạch tương phản. Nó có chút tương tự như Bạch Hổ, nhưng lại có chỗ không giống. Gương mặt nó hung ác, vóc dáng to lớn, xương cốt cường tráng. Ngay cả lúc nó nằm thì so sánh với người lớn vẫn còn cao hơn bốn thước.
Ở trước mặtcon quái vật to lớn như vậy, loài người bất giác phải kêu lên về sự bé nhỏ của bản thân. Đây chính là Hổ Hống, là con cháu tạp giao trong truyền thuyết của loài mãnh thú hống (sói) Thượng Cổ và mãnh hổ. Nó có mình đồng da sắt, lực lớn vô cùng!
Mạnh Quân đã từng xâm nhập vùng núi mãnh thú, trong lúc vô tình bắt được một con Hổ Hống còn non. Lão mang về, nuôi dưỡng đến lúc lớn lên, chính là con Hổ Hống này.
Một con Hổ Hống hoàn toàn trưởng thành, vào lúc cường tráng khỏe mạnh đỉnh phong được xưng là sức lực của nó có khả năng chống lại Võ Giả Lôi Minh Kỳ đã đạt tới võ đạo Đệ Thập Trọng. Con thú này của Mạnh Quân còn chưa lợi hại như thế, nhưng cũng có thể sánh bằng Võ Giả Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ.
Địa vị của Mạnh Quân ở bên trong môn phái, có đến hơn phân nửa là dựa vào con Hổ Hống mà được!
– Tham kiến Nhị trưởng lão!
Một đám đệ tử khom mình hành lễ, mức độ cúi gập của thân thể so với khi gặp Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình vừa rồi, đều phải cao hơn nhiều.
Chỉ thấy một cơn cuồng phong, trên núi Ngũ Lôi lập tức có thêm một người một thú.
– Đều đứng dậy cả đi!
Mạnh Quân ngồi ở trên lưng Hổ Hống, ánh mắt thách thức tất cả. Hắn thân hình cao lớn, tay chân vạm vỡ. Mặc dù đã qua năm mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt. Trên người còn có một cỗ uy áp của người ngồi trên địa vị cao.
Ánh mắt của lão từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi lướt qua tất cả. Đến khi nhìn thấy Lâm Hi thì ánh mắt dừng lại, nham hiểm cười một tiếng. Lão lập tức lại lượn vòng về hướng khác, sau đó tựa như không thể thu hồi nhịp chạy, thật giống như cũng không hề nhìn thấy được cái gì.
– A! Hội nghị trưởng lão, không nên chắn đường, mọi người tránh ra!
Mạnh Quân đột nhiên chợt quát một tiếng, lão kẹp chặt con Hổ Hống làm nó lập tức như tia chớp lao về hướng chạy lên trên núi. Được nửa đường, nó có hơi đổi hướng lập tức nhằm về phía Lâm Hi. Thật giống như là muốn mượn đường đi qua chỗ Lâm Hi để lên đỉnh núi.
– A!
Hổ Hống xẹt qua trên đỉnh đầu làm kinh hãi cả một đám đệ tử Ngũ Lôi Phái đến sắc mặt trắng bệch. Còn chưa kịp phản ứng lại thì con mãnh thú này đã lướt qua cự ly hơn mười trượng, hướng về phía Lâm Hi ở trong đám người.
– Không tốt! Gia hỏa này định ra tay với ta!
Trong lòng Lâm Hi nổi lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Chương 16 : Buộc tội. (1)
Mạnh Quân nham hiểm quyết đoán, hắn đã sớm biết rõ lão này không kiêng nể gì. Nhưng ngay cả là Lâm Hi cũng không ngờ tới, đám đông soi mói, trước mặt nhiều người nhìn như vậy mà Mạnh Quân liền dám ngang nhiên ra tay đối với chính mình.
Lâm Hi lúc này mới biết được, e rằng chính mình vẫn đánh giá thấp quyết tâm của Mạnh Quân muốn phế truất chính mình. Chỉ cần có thể loại bỏ được mình, cơ hồ là lão sẽ không chừa thủ đoạn nào!
Lâm Hi gần như là trong tích tắc liền biết rõ ý đồ của lão. Mạnh Quân là muốn mượn phương thức này, nhân thể chế tạo ra một sự cố làm cho chính mình chết dưới chân Hổ Hống. Đến lúc đó lại thoái thác là một chuyện ngoài ý muốn, khiến cho câu chuyện bị dìm đi đến không còn một mảnh!
– Thật là lão thất phu độc ác!
Thân hình Lâm Hi di động, định né tránh. Nhưng mà tốc độ của Hổ Hống quá nhanh. Mạnh Quân lần này, lại như thể chuyện bộc phát gây khó dễ, nên cố ý làm ra như thế. Lâm Hi vừa mới di chuyển thân hình thì một loại khí thế hung ác của mãnh thú từ thời hồng hoang lập tức bao phủ hắn. Trong tầm nhìn, một cái móng vuốt sắc bén cực lớn đang nhanh chóng trở nên to lớn hơn.
Nơi nào mà móng vuốt này lướt qua, không gian đều như bị xé toạc, phát ra tiếng kêu xèo xèo. Thậm chí trong lòng Lâm Hi còn nổi lên một loại cảm giác kinh khủng, hình như thân thể đã sắp sửa bị con mãnh thú này xẻ ra .
– Đánh không lại! Con quái vật này có lực lượng quá lớn!
Lâm Hi cảm giác lực lượng của mình, ở trước mặt con cự thú này, liền như một hạt dẻ trong biển cả, nhỏ bé hèn mọn. Con mãnh thú này phải sánh ngang cao thủ Kim Cương Kỳ. Đến như nó đâm vào một ngọn núi thì cũng đều vỡ vụn, chớ nói chi là hắn .
Chỉ mành treo chuông, sinh tử chung một đường. Mắt thấy sẽ chết ở dưới trảo của con mãnh thú này. Lâm Hi ngược lại tỉnh táo lại, hoàn toàn từ bỏ toan tính chạy trốn. Từ trong hai mắt bắn ra ánh nhìn trước nay chưa có.
– Khá lắm lão thất phu, cho dù ta có chết! Cũng phải muốn để ngươi nỗ lực trả giá!
Lâm Hi ánh mắt, gắt gao nhìn chăm chú Nhị trưởng lão Mạnh Quân trên lưng Hổ Hống.
Oanh!
Cái trảo cực lớn của Hổ Hống chụp tới với khí thế trời long đất lở. Trong vòng mười trượng, mặt đất đều bắt đầu run rẩy. Mắt thấy Lâm Hi sẽ chết ở dưới trảo của mãnh thú này, thì dị biến chợt nổi lên.
– Súc sinh!
Chỉ nghe có tiếng gầm lên, không khí nổ tung. Trên đỉnh đầu Lâm Hi bất chợt xuất hiện một bàn tay. Chính bàn tay này đang run rẩy kịch liệt, nhanh chóng lan rộng đi. bàn tay khổng lồ lúc đầu vẫn còn trắng nõn Như Ngọc. Nhưng trong chớp mắt, liền hóa thành một thần phật loại Thanh Đồng. Nó mang theo lực lượng trời long đất lở, rồi va cham mãnh liệt một cái với móng vuốt của Hổ Hống.
Oanh!
Chưởng trảo giao đấu làm phát ra những âm thanh tựa như quả chuông Hồng Chung Đại Lữ, phảng phất hai khối sắt thép cứng rắn va đập vào nhau. Con Hổ Hống của Mạnh Quân hình như bị tổn thất nặng nên gầm một tiếng, bị miễn cưỡng đành lui mấy trượng. Móng vuốt sắc bén để lại những dấu vết cực sâu trên mặt đất.
– Hừ hừ!
Phía sau mơ hồ truyền đến một tiếng kêu khó chịu, tiếp theo là có âm thanh hơi lui nửa bước. Đồng thời một mùi quen thuộc lập tức truyền vào trong mũi.
– Cô cô!
Lâm Hi theo bản năng bật thốt lên gọi thành tiếng. Trong lòng hắn lộ ra một cảm giác lo lắng, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi mà lập tức xoay người nhào vào trong lòng một bóng người phía sau..
Một loạt hành động này hoàn toàn là phát ra từ bản năng. Chờ đến khi Lâm Hi lấy lại tinh thần thì hắn đã nhào vào trong lòng một người khác. Mặc dù kỳ thật đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bà, nhưng loại tình cảm quấn quít này, lại phảng phất đã khắc thật sâu vào linh hồn của hắn.
– Hi nhi, chắt nhi không sao chớ?
Một âm thanh ôn nhu truyền vào trong tai, lộ ra sự ân cần.
Đây là một đạo cô trung niên, mặc đạo bào vân mây. Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi. Nhưng nhờ chăm sóc tốt nên vẫn còn như mới chỉ hơn ba mươi. Mái tóc của bà đen nhánh như mây, trên cắm đạo trâm. Làn da trắng nõn như ngọc, lộ ra một dáng vẻ lúc trẻ tuổi tuyệt đối là Đại mỹ nhân. Lúc này bà đang cúi đầu, ân cần nhìn Lâm Hi.
Đạo cô xinh đẹp này đúng là cô cô của Lâm Hi, Tam trưởng lão Ngũ Lôi Phái Lâm Như Vân.
Lâm Hi đã hơn một lần cho rằng, làm một người xuyên qua thì hắn có thể rất bình tĩnh đối xử với tất cả mọi người chung quanh. Tuy nhiên nhìn gương mặt trước mắt này có hơi hơi tái đi, cùng với sự chân thành lo lắng và ân cần hiện rõ trên khuôn mặt làm trong lòng Lâm Hi rung động.
Hắn biết chính mình có lẽ không có cách nào để thản nhiên đối mặt với tất cả chung quanh mà làm ra vẻ không chút cảm động.
– Hi nhi không sao!
Trong lòng Lâm Hi có một loại xúc động.
– Mạnh Quân!
Lâm Như Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhung lộ ra lửa giận ngút trời:
– Ngươi dám để mặc cho con súc siinh kia làm Hi nhi bị thương? !
– Ha ha, thì ra là Lâm trưởng lão, ngươi quả nhiên vẫn cứ che chở cho tiểu súc sinh này như vậy! Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, hà tất phải tức giận như vậy?
Mạnh Quân từ trên cao nhìn xuống, ung dung bình thản.
– Mạnh Quân, ngươi không nên khiêu chiến giới hạn của ta! Nếu như Hi nhi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ta nhất định sẽ bầm thây ngươi làm vạn đoạn!
Lâm Như Vân nghiêm mặt. Nhớ lại sự việc vừa rồi mà trong lòng bà vẫn còn sợ hãi.
– Hừ!
Mạnh Quân nghe vậy sắc mặt phát lạnh, mở miệng nói lạnh lùng:
– Lâm Như Vân, ngươi không nên lên mặt! Tiểu súc sinh này dẫn đến đại họa ngập trời, chẳng qua là ta muốn giáo huấn hắn chút xíu một phen. Ngươi bảo hộ được hắn nhất thời, chẳng lẽ còn che chở được cho hắn suốt một đời sao?
– Có gây họa hay không, tự có hội nghị trưởng lão quyết định, vẫn còn không tới phiên ngươi! ! Nếu như ngươi còn dám động thủ đối với hắn, đừng trách ta không nể tình đồng môn!
Lâm Như Vân mặt như sương lạnh, trong đôi mắt nhung càng mơ hồ để lộ ra một loại quyết tâm.
Mạnh Quân nghe vậy, thần sắc cũng không khỏi có hơi hơi cứng lại. Rất rõ ràng Lâm Hi chính là giới hạn của bà ta. Mạnh Quân có thể cảm nhận ra được, lão đạo cô này đâu phải là nói một chút mà thôi. Bà ta thật sự dám liều mạng cùng chính mình.
Lão là người tự tiếc thân, đương nhiên không muốn liều mạng cùng Lâm Như Vân.
– Hừ! Lão đạo cô, ngươi là thân phận gì, cũng dám nói như vậy cùng cha ta?
Chương 17 : Buộc tội. (2)
Nhưng vào lúc này, từ phía sau Mạnh Quân nhô ra một cái đầu. Cũng là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, vẻ mặt cao ngạo:
– Cha ta chính là chưởng môn nhân tương lai, chỉ bằng lời hôm nay mà ngươi đã nói, chính là tội lớn khi sư diệt tổ, tương lai người thứ nhất liền muốn trừng phạt ngươi!
Lâm Hi tinh mắt, nhận ra thiếu niên này đúng là con trai của Mạnh Quân, Mạnh Thạch.
Lâm Như Vân nghe xong lời này, tức giận đến chết đi sống lại. Bà là trưởng lão Ngũ Lôi Phái, địa vị tôn quý. Nhưng hiện tại ngay cả con của Mạnh Quân cũng dám đến nhục mạ bà. Có thể thấy được bình thường Mạnh Quân liều lĩnh như thế nào bên trong phái.
Lâm Như Vân tức giận đến toàn thân đều run run .
Lâm Hi nhìn thấy tất cả chuyện này trong mắt. Cô cô chịu nhục, hắn làm chắt nhi thì đương nhiên là không thể nhường ai ra mặt hộ.
Thân hình chợt lắc, Lâm Hi lập tức tiến lên:
– Mạnh Quân, giáo dục con của ngươi cần thật tốt hơn một chút. Nghe nói, ngươi chỉ có một đứa con trai độc nhất như vậy, ta sợ là hắn không sống quá mười tám tuổi. Cô cô, nếu chắt nhi có sơ xuất cái gì thì chỉ có một tâm nguyện, chính là giết tiểu tử kia chôn cùng Hi nhi!
Lâm Hi nói những lời này cực kì dứt khoát; cũng cực kỳ kiên quyết.
Mạnh Quân ngay tức thì liền thay đổi sắc mặt:
– Tiểu súc sinh! Ngươi dám.
Lâm Hi một lời đã đánh trúng yếu điểm của hắn. Mạnh Quân không sợ trời không sợ đất, ở trong môn phái lại càng là liều lĩnh ngang ngược, vô pháp vô thiên. Ngay cả chuyện giữa mọi người định giết Lâm Hi mà hắn cũng dám làm ra. Nhưng đứa con Mạnh Thạch cũng là tử huyệt duy nhất của hắn.
Mạnh Quân tuổi tác đã cao, nếu muốn lại sinh được con đã là không có khả năng. Nếu như Mạnh Thạch mà chết, Mạnh gia chính là tuyệt tử tuyệt chủng đích thực. Cho dù lão ngồi được vào vị trí chưởng môn Ngũ Lôi Phái thì việc nhậm chức cũng không có ý nghĩa gì.
– Lâm Hi, ngươi vô sỉ!
Ở phía sau Mạnh Quân, Mạnh Thạch với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nghe được những lời này liền thật giống như bị sét đánh một phen. Sắc mặt của hắn trắng bệch, toàn thân đều sợ đến cứng ngắc .
Với công phu của Lâm Như Vân, nếu muốn giết hắn thì quả thực cũng như giết gà mà thôi!
Lâm Như Vân lúc này cũng đã phục hồi tinh thần lại, thấy vẻ khác thường trên mặt của hai cha con Mạnh Quân mà trong lòng lập tức có một loại cảm giác nở mày nở mặt. Bà không tiện tranh giành mồm mép. Với thân phận của bà, cũng không thích hợp chấp nhặt với Mạnh Thạch. Nhưng để Lâm Hi ra tranh cãi thì liền hoàn toàn không giống .
– Không sai! Mạnh Quân, nếu mà Hi nhi xảy ra chuyện. Vậy đứa con bảo bối của ngươi kia sẽ chôn cùng với nó!
Lâm Như Vân hiểu ý. Ánh mắt hung hăng liếc nhìn thẳng vào mắt Mạnh Thạch.
Sắc mặt Mạnh Thạch này càng tái nhợt .
Mạnh Quân xanh mặt, thần sắc cực kỳ khó coi:
– Lâm Như Vân, Xem như ngươi lợi hại! Nhưng mà ngươi bảo vệ được hắn nhất thời, không che chở được một đời cho hắn tại hội nghị trưởng lão chúng ta sẽ thấy chân tướng!
Vừa nói lão vừa điều khiển Hổ Hống, cứ thẳng đường đi lên. Cũng là một câu nói đều không muốn nhiều lời. Mạnh Quân vô luận như thế nào cũng sẽ không thừa nhận chính mình sợ uy hiếp của Lâm Như Vân.
– Hi nhi, vẫn còn có chắt nhi thông minh, khiến cho lão nhân kia méo miệng. Chuyện ở Hội nghị trưởng lão, chắt nhi không cần sợ. Hôm nay bất cứ giá nào, vô luận như thế nào thì cô cô cũng sẽ không để cho bọn họ thực hiện được!
Lâm Như Vân kéo tay Lâm Hi, lập tức đi lên đỉnh núi.
……
Trên đỉnh núi Ngũ Lôi, đại điện của chưởng môn, nghiêm túc trang trọng.
Lục Đại trưởng lão ngồi nghiêm chỉnh, phía sau là bẩy, tám tên đều là đệ tử trọng yếu, bầu không khí hoàn toàn trang nghiêm.
Tại vị trí cao nhất trong đại điện, một người ông lão rủ mi mà ngồi. Trên người lão mặc áo bào xanh, râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn. Khí tức trên người càng là như ngọn nến trong gió, tùy thời đều sẽ bị tắt lịm.
Nếu như không phải tất cả mọi người đều hiểu rõ thì cũng không ai dám tin tưởng. Ông lão xem có vẻ bình thường, hình như tùy thời đều sẽ xuống mồ lại chính là cao thủ đệ nhất Ngũ Lôi Phái, được xưng là cường giả siêu cấp có khả năng vật lộn đọ sức với Cự Long.
Đồng thời cũng là cường giả Đệ Cửu Trọng Long Lực Kỳ duy nhất của Ngũ Lôi Phái !
Tuy nhiên lúc này, vị cường giả Long Lực Kỳ duy nhất lại có vẻ buồn ngủ, đầu cúi gục xuống, cũng không hề thấy khí phách và cường thế của cường giả Long Lực Kỳ.
– Mạnh trưởng lão, lần hội nghị trưởng lão này là do ngươi khởi xướng. Vậy do ngươi nói trước đi.
Đại trưởng lão từ từ nhắm hai mắt, hai hàng mi dài rủ xuống mà nói chậm rãi. Nói xong lão liền nhắm hai mắt lại.
Đại trưởng lão không hề có hứng thú đối với quyền lợi, đây là điều mọi người đều biết.
– Hảo! Nếu Đại trưởng lão đã lên tiếng. Vậy thì liền để ta nói trước.
Mạnh Quân xin được Đại trưởng lão đồng ý, lập tức đứng lên từ chiếc ghế rộng, ánh mắt lướt một vòng rồi thong dong nói:
– Chư vị! Trong khoảng thời gian gần đây, có chuyện đã phát sinh trong phái, tất cả mọi người hẳn là đã biết. Thánh Nữ của Liệt Dương Tông đang làm khách ở núi Ngũ Lôi chúng ta, lại bị người khác cưỡng bức xông vào, rình coi tắm rửa. Liệt Dương Tông là đại môn phái, Tông chủ chính là cường giả võ đạo Đệ Thập Trọng Lôi Minh Kỳ. Ngũ Lôi Phái chúng ta mặc dù thực lực cũng không kém, nhưng so với Liệt Dương Tông thì vẫn còn cách biệt khá xa. Thánh Nữ của Liệt Dương Tông có địa vị tôn sùng, là tượng trưng cho tông phái. Ở đây nàng bị làm nhục như vậy, tương đương là bất kính đối với Liệt Dương Tông. Nếu như Liệt Dương Tông tóm lấy chuyện này để ra thông báo, như vậy Ngũ Lôi Phái chúng ta lập tức chính là sắp xảy ra tai hoạ!
Mạnh Quân vừa nói, đột nhiên xoay người lại gầm lên:
– Lâm Hi, tiểu súc sinh nhà ngươi này, còn không lăn ra đây cho ta!
Âm thanh chưa dứt thì xoẹt một cái, người đã biến mất vô tung. Chỉ trong một cái chớp mắt liền đã xuất hiện ở trước người Lâm Hi, một chưởng đã nhằm hướng đỉnh đầu của hắn.
– Mạnh Quân, ngươi dám!
Lâm Như Vân hai mắt phát lạnh, từ trên ghế bay lên, đứng dậy chính là một chưởng xuất ra.
– Phanh!
Trong không khí bộc phát ra một hồi âm thanh sắt thép cọ vào nhau đinh tai nhức óc, đồng thời một cỗ kình khí vô cùng lớn bộc phát ra. Mạnh Quân và Lâm Như Vân cân sức ngang tài, đều cùng lùi lại mấy bước.
– Mạnh Quân! Ngươi muốn làm gì?
Lâm Như Vân đứng giữa đại sảnh, thần sắc hoàn toàn phẫn nộ, giống như một con mẫu thú bị chọc giận.
Chương 18 : Buộc tội. (3)
Lâm Như Vân, đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn che chở hắn sao? Tiểu súc sinh này bản lĩnh không có, sắc đảm cũng là ngút trời. Ngay cả Thánh Nữ của Liệt Dương Tông mà cũng dám rình nhìn trộm. Hắn hôm nay trêu chọc gây ra tai họa thế này, tương lai còn không biết sẽ gây ra những sơ xuất lớn tới đâu. Vì không dạy con là lỗi của cha. Hôm nay hắn dẫn đến tai họa như thế này, ngươi cũng không thoát được quan hệ!
Mạnh Quân đối chọi gay gắt, không có ý tứ nhượng bộ chút nào.
– Cả một phái nói bậy! Hi nhi chỉ là đứa trẻ, võ công của hắn thấp kém, làm thế nào có thể xông qua được phòng vệ dày đặc bên người Thánh Nữ Liệt Dương Tông. Chuyện kỳ quái này tất là có người hãm hại. Mạnh Quân ngươi đừng vội ăn nói bừa bãi!
Lâm Như Vân mặc dù không hề thấy tận mắt, nhưng giờ phút này lại lựa chọn tình thâm che chở, hoàn toàn tin tưởng Lâm Hi.
– Hừ! Sự thật đều đủ cả, bằng chứng như núi. Không phải do ngươi tranh luận. Các vị trưởng lão, ta đề nghị liền tiến hành biểu quyết huỷ bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi. Ta đề nghị huỷ bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi !
Mạnh Quân trong mắt đầy vẻ mưu mô. Lão nhìn mọi người rồi giơ một tay lên:
– Các chư vị trưởng lão khác, các ngươi cho ý kiến thế nào?
– Hừ! Từ rất sớm trước kia ta đã từng nói, không thể quá mức dễ dàng tha thứ, cưng chiều đối với tiểu tử này, nếu không tương lai nhất định sẽ dẫn đến đại họa. Nhưng các ngươi ngược lại không nghe, hiện tại thế nào? Mạnh trưởng lão nói không sai. Tiểu tử này đã dẫn đến đại họa ngập trời, không thể lưu hắn lại. Phải phế bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của hắn, sau đó giao cho Liệt Dương Tông xử lý, biện bạch rõ quan hệ giữa hắn và môn phái!
Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình lập tức mở miệng phụ họa, thần sắc âm u lạnh lẽo, lộ ra một vẻ cay độc.
– Vi Bất Bình!
Đồng tử Lâm Hi đột nhiên thu nhỏ lại. Hắn cũng đã nhìn ra, Vi Bất Bình và Mạnh Quân cấu kết với nhau làm việc xấu, đã cấu kết với nhau thật rõ ràng. Hai người này kẻ xướng người hoạ, là quyết tâm phải phế bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của hắn.
Mạnh Quân là chủ mưu, hắn chính là phụ họa.
– Vi trưởng lão!
Lâm Như Vân kêu thất thanh, hiển nhiên bà còn chưa nhìn ra mối quan hệ giữa Vi Bất Bình và Mạnh Quân:
– Lâm Hi là con trai độc nhất của chưởng môn, đây là ngươi muốn hại huyết mạch cuối cùng của Lâm gia sao?
– Lâm trưởng lão, không thể nói như vậy. Lâm Hi là con trai độc nhất của chưởng môn sư huynh không sai, nhưng là một người gây chuyện một người gánh chịu. Nếu hắn chết, chẳng lẽ phải khiến cho cả môn phái chôn cùng sao?
Từ một vị trí khác, Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi ngồi ở trên ghế rộng, ngón tay cứ lần nọ đến lần kia mà đánh nhịp có tiết tấu trên tay vịn, dáng vẻ hoàn toàn đúng kiểu “Ta xử sự rất công bình” .
– Đoàn trưởng lão, ngươi…
Lâm Như Vân trong lòng rùng mình một phen, có một loại cảm giác bị bán đứng cơ hồ khiến bà phải chịu phẫn nộ quá mức. Vào trước ngày hôm nay, bà đã bôn ba mọi nơi xin hỗ trợ, rõ ràng đã giành được sự đồng ý của Đoạn Nhất Mi. Không nghĩ khi chuyện tới trước mắt, hắn lại phản bội.
Điều này đối với Lâm Như Vân gây ra đả kích, không phải chuyện đùa!
Trong sáu vị trưởng lão, đã có ba người đồng ý phế truất Lâm Hi, tình hình cực kì nguy ngập.
Chuyện tới trước mắt, Lâm Như Vân đã tỉnh táo trở lại. Bà hít sâu một hơi, cố nhịn cơn tức giận mà nói:
– Đoàn trưởng lão, Vi trưởng lão! Ngươi chính là báo ơn Lâm gia như vậy sao? Chớ quên là ai đã cho ngươi hôm nay. Nếu như không phải ngày đó sư tôn thu lưu, các ngươi sớm đã không biết chết ở đâu. Làm sao lại có địa vị hôm nay? Hiện nay Lâm Hùng mất, Lâm Hi chính là huyết mạch duy nhất trên đời của sư tôn. Các ngươi chẳng lẽ sẽ bỏ đá xuống giếng, đẩy Hi nhi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng sao? Các ngươi chính là trả ơn lão nhân gia như vậy sao?
Lâm Như Vân lần này vừa nói xong, các vị trưởng lão đều là thân hình chấn động, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Sư tôn trong miệng Lâm Như Vân đúng là Đại chưởng môn ban đầu của Ngũ Lôi Phái, đồng thời cũng là sư phụ của sáu người, Phong Lôi Chưởng Lâm Bá Viễn!
Đại tổ sư ban đầu của Ngũ Lôi Phái là Lâm Bá Viễn, đã lấy sức lực của bản thân để sáng lập Ngũ Lôi Phái. Ngài thu nhận sáu đồ đệ, chính là Lục Đại trưởng lão. Sau khi Lâm Bá Viễn chết, con của ông ta là Lâm Hùng kế thừa chức vị chưởng môn nhân. Sau khi Lâm Hùng chết, thì hẳn sẽ là Lâm Hi. Trừ phi là huyết mạch Lâm gia chết sạch, mới có thể đến phiên những người khác.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao Mạnh Quân kiên trì phải phế truất Lâm Hi bằng được. Lâm Hi không bị phế, lão liền vô phương nhúng chàm vào địa vị chưởng môn của Ngũ Lôi Phái.
Chuyện này là một quy củ và truyền thống mà tất cả mọi người trong Ngũ Lôi Phái đều biết. Tất cả mọi người biết, nhưng đều tận lực tránh không bàn luận đến. Lâm Như Vân rõ ràng đang ép mấy vị trưởng lão đến hoàn cảnh xấu hổ.
– Lâm Như Vân, cũng không thể nói như vậy. Ngũ Lôi Phái là Ngũ Lôi Phái của mọi người, mà không phải của một mình Lâm gia. Nếu ai nói như vậy, Mạnh Quân ta là người thứ nhất không đồng ý. Lục trưởng lão, ý của ngươi thế nào?
Mạnh Quân cười lạnh một tiếng, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lục trưởng lão Hàn Thế Trung ngồi ở vị trí thấp nhất.
Lục trưởng lão Hàn Thế Trung vuốt vuốt hai chòm râu đen mà nói rất bình tĩnh:
– Mạnh trưởng lão nói cực kỳ đúng, Hàn Thế Trung cũng không có ý kiến.
Một câu nói kia, không nóng không giận, những cũng như thể đã cho Lâm Như Vân một kích trí mạng.
Kẹt!
Lâm Như Vân nghe được câu nói như thế, tựa thể như bị thương nặng, cả người sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Thân hình lay động một phen rồi nặng nề ngồi trở lại trên chiếc ghế rộng. Bà ngây ra như phỗng.
Trong sáu vị trưởng lão, đã có bốn người đồng ý phế bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi. Nhưng vào lúc này, phản ứng của bà lại trì trệ. Bà cũng đã hiểu đại thế đã mất, đã vô phương ngăn cản hội nghị trưởng lão phế truất Lâm Hi .
– Ha ha ha!
Lâm Hi xem xét thời thế, đột nhiên cười lớn.
– Ngươi cười cái gì? !
Mạnh Quân cả giận hỏi.
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, đi vào chính giữa hội trường, chỉ một ngón tay vào Mạnh Quân:
– Mạnh Quân! Ta khuyên ngươi không nên quá tự mình đa tình. Ngươi cho rằng cứ mở được Hội nghị Trưởng Lão, là có thể phế được ta sao? Hừ! Ngươi quả là tình nguyện một phía. Ta có làm Thiếu chưởng môn này hay không, vẫn còn không phải do ngươi mưu tính!
Lâm Hi một mực thờ ơ lạnh nhạt, thấy Mạnh Quân xúi bẩy được tam đại trưởng lão đồng ý phế truất hắn, lập tức biết thời cơ xuất trận đã đến, liền quyết đoán xuất trận.
Chương 19 : Phản kích. (1)
– Lâm Hi? ! Ngươi dám nói những lời như vậy với ta sao? ! Ngay trước mặt nhiều trưởng lão như vậy, đâu có đến lượt ngươi càn rỡ! Lui về cho ta!
Mạnh Quân giận tím mặt. Đám người Vi Bất Bình càng là sắc mặt không tốt.
– Lão thất phu Mạnh Quân, ngươi không nên quá mức kiêu ngạo! Núi Ngũ Lôi còn chưa rơi vào trong tay ngươi, vẫn còn chưa tới phiên ngươi một tay che trời!
Lâm Hi quyết định thay đổi xưng hô, nếu hai người đã xé bỏ vẻ mặt bề ngoài, vậy thì liền xé hết hoàn toàn.
Hắn giơ song chưởng vỗ một cái, quát ra ngoài cửa:
– Mau đi vào!
– Két kẹt!
Sau một khắc, đại môn đẩy ra, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, một người thiếu nữ thanh tú nửa không tình nguyện đi vào. Trên ngực nàng, một đóa Liệt Diễm màu vàng trông thật bắt mắt.
– Liệt Dương Tông!
Nhìn thấy thiếu nữ, tất cả mọi người trong điện đều thấy ngoài ý muốn, lộ ra vẻ giật mình. Một người thiếu nữ đương nhiên không đáng bọn họ bị tác động như thế, nhưng mà thân phận đại biểu phía sau thiếu nữ này mới là lý do làm cho bọn họ bị lung lay!
Người của Liệt Dương Tông tại sao đột nhiên xuất hiện ở hội nghị trưởng lão, đây mới là điều làm cho mọi người quan tâm.
– Lục Quân!
Mạnh Quân lấy làm kinh hãi, lão đã nhận ra người thiếu nữ, đúng là một thị nữ thiết thân bên người Thánh Nữ Liệt Dương Tông .
Thiếu nữ cười lạnh, cứ đi đến coi như bên cạnh không người. Nàng hung hăng liếc mắt như thể muốn xẻo thịt Lâm Hi, sau đó mới quay sang đối mặt mọi người, hờ hững nói:
– Quấy rầy chư vị trưởng lão. Tiểu thư nhượng ta cố ý đến cảm tạ chư vị trưởng lão đã chiêu đãi tận tình trong khoảng thời gian này, nàng phi thường vừa lòng. Về phần bản thân nàng, bởi vì Tông chủ có lệnh khẩn cấp triệu tập nên đã quay về núi Liệt Dương. Mặt khác tiểu thư sai ta tới tỏ rõ một điểm cho các vị điều gọi là câu chuyện Lâm Hi rình coi Thánh Nữ tắm rửa hoàn toàn là giả dối hư ảo, căn bản là bịa đặt!
Oanh!
Lời vừa nói ra, tất cả trong điện kinh ngạc. Mấy vị trưởng lão cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là Nhị trưởng lão Mạnh Quân, quả thực là sấm sét giữa trời quang. Cho nên lão cả kinh cộc cộc cộc liền lùi lại mấy bước, vẻ mặt không thể tin nổi.
– Tại sao có thể như vậy!
Mạnh Quân thất thanh kêu nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ rất kinh hãi.
Chuyện phế truất Lâm Hi đã được tiến hành đến một bước cuối cùng, chỉ còn thiếu nước gõ búa kết thúc. Hiện tại Thánh Nữ Liệt Dương Tông lại đột nhiên phái một người thị nữ đến đây, phát ra loại ngôn luận mà tương đương là ngáng chân của lão, phá hủy tường thành của lão. Làm tất cả cố gắng của lão bị thất bại trong gang tấc.
Ngoài ra điều làm cho Mạnh Quân vô phương hiểu rõ chính là: chuyện này rõ ràng là do hai người thương lượng rồi quyết định. Phế đi Lâm Hi, đối với Thánh Nữ Liệt Dương Tông cũng mới có lợi. Hơn nữa, lão có thể tiến hành được thuận lợi như vậy, thì tác dụng của Thánh Nữ Liệt Dương Tông cũng là không thể không có công.
Nhưng mà, ngắn ngủn chỉ trong mấy ngày, thái độ của Thánh Nữ Liệt Dương Tông lại cách biệt một trời, thậm chí không tiếc sức xé bỏ thoả thuận của hai người. Điều này đối với Mạnh Quân mà nói là hoàn toàn vô phương hiểu rõ, quả thực tựa như thể sấm sét giữa trời quang!
– Đây là thư giải thích do Thánh Nữ tự tay viết, hơn nữa còn có ấn ký của tiểu thư. Cầm lấy đi! Không có chuyện gì khác, ta đi đây.
Tên thị nữ của Thánh Nữ Liệt Dương Tông ném một tờ giấy trắng rồi lập tức nghênh ngang đi, một khắc cũng không nguyện ở lại.
– Không sai, đây là ấn ký của Thánh Nữ của Liệt Dương Tông!
Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi tiếp nhận trang giấy, sau khi xem xong, cũng không khỏi nhíu mày.
Ấn ký của Liệt Dương Tông thì không làm giả được, người sáng suốt vừa nhìn đã biết!
– Mạnh Quân, ngươi giả tạo thị phi, rắp tâm hại người. Bày ra một tội danh không có thực, lại còn tổ chức hội nghị trưởng lão để hãm hại ta. Rốt cuộc là có mưu mô gì? Chẳng lẽ, ngươi thu được lợi ích của Liệt Dương Tông nên nội ngoại cấu kết, muốn gây họa cho Ngũ Lôi Phái chúng ta?
Lâm Hi chờ đợi chính là những lời này. Đoạn Nhất Mi vừa mới nói xong, Lâm Hi lập tức chỉ về phía Mạnh Quân, lập tức chụp lên đầu lão cái mũ cấu kết ngoại phái trước đây.
– Đánh rắm! Lão phu làm sao có thể cấu kết với ngoại phái!
Mạnh Quân trong lòng đại loạn, cơ hồ tức tối đến muốn thổ huyết. Lão cũng không ngờ rằng, chuyện lại có thể biến hóa như vậy, lại còn bị Lâm Hi trả đũa, chụp cho tội danh lớn.
– Hừ! Nếu không có, vậy ngươi kích động như thế để làm gì? Rõ ràng là có tật giật mình! Các vị trưởng lão, Mặc dù Lâm Hi tuổi nhỏ, nhưng cũng hiểu được lí lẽ. Ta đối với Mạnh trưởng lão nhường nhịn nhiều lần, Mạnh trưởng lão lại ra sức dồn ép ta, thậm chí không tiếc công bày âm mưu hãm hại. Cái gì thì còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng quen thói thì không thể nhẫn. Lâm Hi coi như là đánh bạc cái mệnh này cũng phải đấu đến cùng với lão. Cúi xin Đại trưởng lão cùng các vị trưởng lão chủ trì công đạo cho tại hạ!
Lâm Hi nói ra những lời này với vẻ chánh khí lẫm liệt.
Hắn đã sớm nhìn ra được, ba vị trưởng lão khác và Mạnh Quân đều là một lòng. Nhưng vào lúc này, bọn họ hoàn toàn không thể thừa nhận điều đó. Và cũng sẽ không thừa nhận. Giờ phút này, bọn họ dẫu thế nào cũng không thể không làm chủ cho Lâm Hi .
– Ngươi!
Mạnh Quân mở to hai mắt đầy phẫn nộ. Mọi suy nghĩ trong lòng đều rối loạn. Mọi thứ kế hoạch đều bị Lâm Hi này đột nhiên một cước làm xáo lộn toàn bộ.
– Hi nhi!
Lâm Như Vân vẻ mặt kích động, gương mặt hiện lên niềm vui bất ngờ. Bà cũng không ngờ rằng mọi thứ thay đổi, lại sẽ có biến hóa như vậy.
Các trưởng lão cũng là mặt mày kinh ngạc, nhìn vẻ mặt Lâm Hi từ đầu đến cuối, rõ ràng là sớm có chuẩn bị. Nhưng dầu nói cái gì, bọn họ cũng không làm sao hiểu được. Lâm Hi rốt cuộc đã làm như thế nào để có điều đó.
Với năng lực của Thánh Nữ Liệt Dương Tông, bóp chết Lâm Hi tựa như bóp chết một con kiến. Hơn nữa nàng với tính cách cao ngạo thì căn bản không có khả năng hợp tác cùng Lâm Hi.
– Hừ! Lâm Hi! Đồ phế vật nhà ngươi này, bớt khéo mồm khéo miệng ở chỗ này để hãm hại cha ta. Cha ta là thân phận gì, làm thế nào lại có thể tự hạ thân phận đi hãm hại ngươi. Nói! Rốt cuộc ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì mới làm cho Thánh Nữ Liệt Dương Tông thay đổi chủ ý?
Cũng vào lúc này, một giọng nói chen vào. Đó là Mạnh Thạch nhìn thấy lão cha kinh ngạc nên không nhịn được đứng dậy.
Chương 20 : Phản kích. (2)
Ngươi cứ nói ta là phế vật? !
Lâm Hi quay đầu nhìn Mạnh Thạch, trong mắt phát lạnh.
– Hừ! Ta đã nói ngươi là phế vật, làm sao vậy? Ngươi có thể làm gì được ta nào? Hừ, chỉ bằng công phu mèo ba chân kia của nhà ngươi, ngay cả ta đều không đánh lại, còn muốn làm Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái. Quả thực là nói chuyện viển vông, không biết tự lượng sức mình! Các trưởng lão sớm nên phế bỏ ngươi !
Mạnh Thạch vẻ mặt cao ngạo, mặc dù ở trên hội nghị trưởng lão thì cũng cứ tùy tiện, không hề coi trọng Lâm Hi chút nào .
– Phải? Đã như vậy thì chúng ta đây sẽ đấu một trận, để xem ai mới thật sự là phế vật! Xem rốt cuộc ta có thể trị được ngươi hay không!
Lâm Hi nhìn chăm chú Mạnh Thạch, lạnh lùng đáp trả.
– Hi nhi, quay lại. Chắt nhi không phải là đối thủ của hắn.
Lâm Như Vân khẩn cấp. Bà cũng không nghĩ tới, Lâm Hi đột nhiên lại bị kích động như vậy, muốn giao đấu cùng Mạnh Thạch.
– Cô cô yên tâm, Hi nhi tự có nắm chắc.
Lâm Hi thong dong đáp.
– Lâm trưởng lão, người trẻ tuổi luận bàn với nhau. Ngươi liền không nên ngăn cản. Lâm Hi chính là chưởng môn nhân tương lai, thiết tưởng ngay cả chút can đảm và bản lĩnh ấy cũng không có sao?
Một bên, Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình lên tiếng góp vào.
– Ha ha ha, ta không nghe lầm chứ. Ngươi lại muốn đấu cùng ta?
Mạnh Thạch thật giống như nghe được chuyện khôi hài lớn nhất trên đời mà cười như điên như dại, ánh mắt tràn đầy khinh miệt và coi thường:
– Đây chính là ngươi tự tìm đến. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ta chính là thân thể đã đạt tu vi Đệ Tứ Trọng Thiết Cốt Kỳ. Một quyền đánh ra, sắt thép đều đánh gãy. Để đối phó với loại phế vật như ngươi, quả thực cũng giống như bóp chết một con kiến vậy.
– Hừ! Đừng có mạnh miệng nói thêm gì nữa.Nếu ta là phế vật, vậy ngươi chính là cũng không bằng phế vật. Để đối phó với hạng như ngươi, ta dùng một tay là đủ rồi!
Lâm Hi lãnh đạm nói.
– Ngươi!
Mạnh Thạch giận dữ, trên mặt hiện lên một vẻ tàn độc:
– Quyền cước không có mắt, đây chính là ngươi tự tìm tới. Có điều trước khi chúng ta động thủ, ta muốn cầu xin các vị trưởng lão làm chứng. Mấy vị thúc thúc, mọi người cũng thấy được. Đây là Lâm Hi chủ động khiêu khích, cũng không nên trách ta. Nếu như hắn chết, vậy cũng không trách được ta!
– Mạnh Thạch hiền chất, chúng ta cũng nghe được. Quyền cước không có mắt, tử thương vốn chính là chuyện khó tránh khỏi. Đương nhiên không trách được ngươi.
Đoạn Nhất Mi gõ gõ ngón tay vào tay vịn, vẻ mặt như đang xử sự rất công bằng.
– Mạnh Thạch, đừng nói lời vô dụng, tài năng đến đâu cứ để mọi người thấy chân tướng.
Lâm Hi trầm giọng nói.
– Hắc hắc, Lâm Hi, ngươi muốn tìm cái chết thì ta sẽ giúp đỡ cho ngươi!
Mạnh Thạch nham hiểm cười một tiếng, trong mắt hiện lên một cái nhìn đầy nguy hiểm.
Trẻ tuổi tinh lực dồi dào, đó là căn bệnh chung của tất cả người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi có bản lãnh, tự nhiên hẳn là cao ngạo một chút, không thể đánh đồng như những người khác. Mạnh Thạch chính là như thế. Hắn mặc dù nhìn người đều là khinh thị dùng lỗ mũi, nhưng sự tự tin này đại bộ phận cũng do công phu phát ra trên người hắn.
Mạnh Quân với thân phận Nhị trưởng lão đã không ngừng cuồn cuộn cung cấp đại lượng tài nguyên luyện công cho hắn. Mạnh Thạch cho dù tư chất không khá thì võ công cũng không kém đi bao nhiêu.
– Sư đệ, tiểu tử này chưa bị ăn đòn, hãy giáo huấn hắn thật tốt!
– Ha ha ha, sư đệ, tiểu tử này chỉ sợ là hồ đồ. Ngươi liền đánh cho hắn tỉnh lại đi!
– Quyền cước không có mắt, sư đệ không nên lưu tình. Cho hắn biết phải trả giá cho sự cuồng vọng!
…
Trong đại điện, mấy tên đệ tử đi theo Mạnh Quân lập tức đua nhau ồn ào.
– Ha ha ha, yên tâm, ta sẽ lưu nửa cái mạng cho hắn ! Cũng để cho hắn biết, chênh lệch giữa chúng ta lớn đến đâu.
Mạnh Thạch trong mắt xẹt qua một vẻ ác độc, cánh tay vung lên, trực tiếp xuất ra một chiêu “Nộ Phách Đại Giang”, đánh về phía Lâm Hi trước.
Mạnh Thạch xuống tay một quyền này, lập tức thật giống như một tảng đá lớn quăng vào trong nước. Không khí ầm vang rung động một hồi như thể sóng nước bị tách ra. Mạnh Thạch duỗi thẳng cánh tay, thật giống như một cái móng vuốt cự thú, vỗ xuống về hướng Lâm Hi .
Cỗ khí thế kia quả thực là trời long đất lở, thần phật cũng dễ dàng xẻ đôi. Chỉ một chiêu mà khiến tu vi Thiết Cốt Kỳ của Mạnh Thạch được phô ra vô cùng nhuần nhuyễn. Mạnh Thạch là có chủ tâm muốn tốc chiến tốc thắng, một chiêu liền giải quyết trận chiến đấu.
– Nuôi binh ngàn ngày, dùng tại nhất thời!
Lâm Hi hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một ánh lấp lánh. Mấy ngày nay hắn liều mạng khổ luyện, khôi phục thực lực, đó là để có thể đủ phát uy một lượt tại hội nghị trưởng lão, kỹ kinh tứ tọa (dùng trình độ làm kinh ngạc cả bốn bậc bề trên).
– Tới rất hay!
Thần sắc Lâm Hi chợt lạnh đi. Hắn giẫm chân bật tung lên, chính là bổ ra một quyền nhanh như tia chớp .
Đó là chiêu Tiến Bộ Băng Quyền của võ thuật truyền thống !
– Đại cục đã định.
Lục trưởng lão Hàn Thế Trung hờ hững chớp chớp mắt, trong lòng đã định kết quả sau cùng. Với cảnh giới, tu vi của lão, liếc mắt liền nhìn ra được lực lượng Lâm Hi mà đem so sánh với Mạnh Thạch thì vẫn còn có chênh lệch không nhỏ. Kết quả trận này trên cơ bản không hề phải theo dõi nữa.
– Hừ! Không biết tự lượng sức mình, đó chính là loại kết quả này.
Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình trên gương mặt tê cứng không có biểu cảm gì, trong mắt cũng hiện lên một tia sáng lạnh lùng.
Hai người này cho dù là ai đều có năng lực ngăn cản trận tranh đấu này, nhưng ai nấy đều chẳng buồn mất công, khép mi nhắm mắt coi như không thấy.
– Ha ha ha, muốn so sánh lực lượng cùng ta, ngươi thật sự là muốn chết!
Mạnh Thạch nhe răng, khóe miệng nhếch ra một nụ cười. Bởi hắn xem ra, Lâm Hi lại dám so sánh lực lượng cùng hắn thì quả thực là ngu không ai bằng!
– Phải? Mạnh Thạch, để ta cho ngươi biết, ai mới thật sự là phế vật!
Trong khoảnh khắc nắm tay hai người giao nhau, Lâm Hi gầm lên như sấm, từ trong miệng chợt phát ra một tiếng động trời. Cùng lúc đó, khớp xương toàn thân của hắn từ xương cụt đến xương cổ chợt kêu lên bồm bộp răng rắc, một cỗ lực lượng khổng lồ truyền từ toàn thân tới hữu quyền.
Chuy Kích Tam Liên Thức trong võ thuật truyền thống !
Lực lượng trên cánh tay Lâm Hi vốn là không bằng Mạnh Thạch. Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Hi lại mượn tác dụng của Chuy Kích Tam Liên Thức để chồng chất lực lượng từ các bộ vị thân thể khác rồi truyền đến tay. Chính giờ khắc này, lực lượng toàn thân Lâm Hi bất ngời tăng lên, đột nhiên tản mát ra một cỗ khí tức cực kì nguy hiểm.