1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Thần Ma Hệ Thống
  4. Tập 2: Trần Dao – Tranh chấp (c11-c20)

[Dịch] Thần Ma Hệ Thống

Tập 2: Trần Dao – Tranh chấp (c11-c20)

❮ sau

Chương 11 : Trần Dao

Nhạc Trọng đặt mông ngồi lên giường một nữ sinh, nhắm mắt lại, mồ hôi trên người rơi xuống như mưa, tuy so với Kỷ Thanh Vũ còn tốt hơn, nhưng mà kịch chiến cùng tang thi thì thể lực của hắn tiêu hao thật lớn, lúc này chỉ còn lại bốn điểm thể lực.

Lúc này trong ký túc xá nữ sinh trừ Kỷ Thanh Vũ ra chỉ còn lại bốn nữ sinh. Bốn nữ sinh này hết sức tò mò đánh giá Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt đứng bên người của Nhạc Trọng. Vừa rồi Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt hai người đột nhập vào trong bầy tang thi như chỗ không người thâm nhập vào óc của các nàng.

Đúng lúc này một làn gió thơm thổi tới, một cô gái mặc quần jean, áo sơ mi T-shirt màu trắng, mái tóc dài và thân hình tràn ngập sức sống đi tới, đi về phía Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:

– Xin chào, em tên là Trần Dao. Đồng học, xin hỏi anh tên gì?

Nhạc Trọng ngẩng đầu nhìn Trần Dao, chậm rãi nói ra:

– Anh tên là Nhạc Trọng.

Trần Dao cũng là danh nhân trong đại học Vân Hoa. Bản thân nàng lớn lên xinh đẹp, lại giỏi ca múa, là một trong những hoa hậu giảng đường của đại học Vân Hoa, là nhân vật phong vân trong đại học Vân Hoa. Nàng tươi cười ngọt ngào làm mê đảo không ít nam sinh trong đại học Vân Hoa này.

Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:

– Cảm ơn anh và Thanh Vũ cùng tới nơi này cứu chúng em!

Nhạc Trọng nhàn nhạt nói ra:

– Không cần khách khí.

– Nhạc Trọng! Chào anh, em là Trương Tuyền.

Một nữ sinh da thịt tuyết trắng và gương mặt em bé đi tới tự giới thiệu mình với Nhạc Trọng.

– Xin chào, em là Thái Hiểu!

Một nữ xinh tóc ngắn, lộ ra dáng người vô cùng mảnh mai đi lên giới thiệu với Nhạc Trọng.

Một nữ sinh dáng người cao gầy, trang điểm dày đặc, ăn mặc thập phần thời thượng đi tới trước mặt Nhạc Trọng mỉm cười ngọt ngào, nói:

– Chào anh, em là Vương Phương. Anh đúng là quá lợi hại, cũng dám vật lộn với tang thi!

Nhạc Trọng cười khổ một tiếng nói:

– Nào có lợi hại như vậy chứ, đều là bị bắt buộc.

Nếu có thể Nhạc Trọng cũng không muốn vật lộn với tang thi làm cái gì. Cận chiến với tang thi là hung hiểm nhất, chỉ cần bị trầy xướt da thịt một chút là bị lây nhiễm rồi.

Nói xong Nhạc Trọng mở ba lô sau lưng ra, bên trong là một đống chocolate, kẹo, đồ uống. Hắn trực tiếp cầm lấy một chai nước suối ra uống từng ngụm. Kịch chiến lâu như vậy ra nhiều mồ hôi, cũng cần bổ sung nước.

Thời điểm nguy cấp nhất thì Nhạc Trọng cũng không có vứt bỏ túi ba lô chứa vật tư này.

Mà đồ trong ba lô có thể giúp hắn sống sót qua ba ngày đấy, Nhạc Trọng có thể bảo trì sức chiến đấu tốt nhất.

Nhìn qua trong ba lô của Nhạc Trọng có chocolate, kẹo, đồ uống, con mắt bốn nữ sinh trong phòng sáng lên, lúc này đã gần chạng vạng tối. Tại trong gian phòng đó bốn nữ sinh lo lắng hãi hùng, lại không ngừng chuyển vật nặng, thể lực tiêu hao rất lớn, bụng đã bắt đầu đói meo rồi. Chỉ có điều bốn nữ sinh này đều là thiên chi kiêu nữ, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có mở miệng yêu cầu đồ của Nhạc Trọng.

– Nước, chocolate!

Kỷ Thanh Vũ không chút khách khí nhìn Nhạc Trọng nói ra.

Nhạc Trọng không nói hai lời ném qua một *** Cocacola cùng bốn túi chocolate cho Kỷ Thanh Vũ. Kỷ Thanh Vũ có chiến lực trọng yếu, trên thế giới này nhiều ra một phần sức chiến đầu là quá tốt.

Trần Dao tính tình hướng ngoại, trực tiếp mở miệng nhìn Nhạc Trọng nói ra:

– Nhạc Trọng, chúng ta cũng khát, anh có thể cho bọn em chút đồ uống không?

Nhạc Trọng do dự một chút, móc trong ba lô một *** Cocacola và bốn túi chocolate đưa cho Trần Dao, nói:

– Bốn người cùng uống đi, vật tư của anh ở đây không có nhiều.

– Cảm ơn anh.

Trần Dao thập phần lễ phép nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ, sau đó cầm lấy *** Cocacola cùng bốn túi chocolate đưa cho ba nữ sinh còn lại.

– Trong lòng anh ta quả nhiên Thanh Vũ trọng yếu hơn nhiều.

Vừa ăn chocolate, trong nội tâm Trần Dao vừa đánh giá Nhạc Trọng, lúc này lẳng lặng suy nghĩ.

Nhìn thấy Nhạc Trọng phân phối vật tư, tâm tư linh mẫn như Trần Dao chợt đoán được Nhạc Trọng coi trọng mọi người nơi đây như thế nào.

Như chocolate là đồ ăn tính nóng và khát nên Trần Dao các nàng cũng ăn rất ít, nhưng mà các nàng hiện tại và trước kia quá khác nhau, có ăn có uống là tốt rồi.

Đúng lúc này ngoài cửa ký túc xá có âm thanh tang thi đập cửa, cả ký túc xá nữ sinh không ngừng vang lên âm thanh ầm ầm. Mất đi Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ áp chế, trang thi ba tầng lầu ký túc xá nữ sinh cùng hội tụ lại, bắt đầu công kích túc xá này, ý đồ phá cửa mà vào.

Bốn nữ sinh Trần Dao lúc này tụ tập lại sau lưng Nhạc Trọng và Bạch Cốt. Trong gian phòng ký túc xá nữ sinh này cửa làm bằng thép, tuy nhiên không biết lúc nào bị đám tang thi này phá vỡ.

Tuy Kỷ Thanh Vũ cũng rất mạnh, nhưng mà nàng không có cường đại như Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt, cho nên cảm giác an toàn giảm xuống. Dù sao nàng là nữ sinh hơn nữa chỉ có một người, thể lực rõ ràng còn không bằng Nhạc Trọng trải qua cường hóa nhiều lần.

– Chị Thanh Vũ, làm sao bây giờ?

Trương Tuyền mặt em bé nhìn qua Kỷ Thanh Vũ, nhút nhát e lệ hỏi.

Kỷ Thanh Vũ khẽ chau mày, đi nhanh tới cửa ra vào của ký túc xá nữ sinh, nhìn ra cửa sổ xa xa.

Chỉ thấy bên ngoài cửa có ba mươi tang thi đang đập cửa, số lượng không ít, hoàn toàn chặn đường ra vào này, không có không gian nào vượt qua được. Hoàn cảnh này mà chiến đấu với tang thi không khác gì tìm chết cả.

– Nhạc Trọng, anh có biện pháp gì tốt hay không?

Kỷ Thanh Vũ quay đầu nhìn qua Nhạc Trọng hỏi.

Nhạc Trọng cũng đi tới trước cửa, sau khi nhìn qua cửa sổ thì nhìn qua thi đàn thì nhíu mày một cái.

Trong hoàn cảnh chen chúc này thì đám tang thi có ưu thế số lượng phát huy tới cực hạn, cho dù Bạch Cốt mạnh mẽ đi ra ngoài cũng bị đám tang thi này tháo từng khối xương xuống.

Nhạc Trọng nhanh chóng quay người nhìn qua cửa sổ phía sau lưng mình.

Phía sau ký túc xá nữ sinh này chỉ có rải rác vài đầu tang thi đang bồi hồi.

Quan sát địa hình hoàn tất, Nhạc Trọng đi tới đó và nói với mấy nữ sinh.

– Từ nơi này chạy đi không khó, nhưng khó mà chạy ra khỏi trường học, hơn nữa cũng khó sống sót ra ngoài. Hiện tại chỉ sợ toàn bộ thế giới đều là tang thi thế này, nếu như không có điểm dừng chân an toàn, còn không bằng sống ở chỗ này đi.

– Ở bên ngoài còn có điểm dừng chân sao? Tỷ như biệt thự, trong đó có các loại phòng lánh nạn. Khu biệt thự nằm ở trung tâm của khu chợ, bằng không thì chúng ta căn bản xông không qua.

Nhạc Trọng nhìn qua vài nữ hài và tiếp tục hỏi.

Trần Dao nhìn Nhạc Trọng nói ra:

– Hoa viên tiểu khu gần nhà của em có phòng ở, em cũng có chìa khóa nhỏ, có thể đi không?

– Có thể!

Nhạc Trọng gật gật đầu. Cư xá này nằm gần đại học Vân Hoa. Nơi này tụ tập nhiều trường đại học, cũng có chợ tiện lợi cho nhiều sinh viên, những người khác tương đối ít, đây là chỗ lánh nạn lý tưởng.

Nhạc Trọng nhìn qua bốn nữ sinh trong phòng, trầm giọng hỏi:

– Trong bọn em ai biết lái xe?

– Em biết lái xe!

Trần Dao đứng lên, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra.

– Em cũng biết lái xe.

Vương Phương cũng thoáng đứng ra, nhìn qua Nhạc Trọng bày ra thể lực của mình. Nàng thập phần tinh tường, ngay vào lúc này phải biểu hiện mị lực và năng lực của mình mới có thể đạt được nhiều cơ hội sinh tồn.

Chương 12 : Phảng chế Đường Đao

– Chạy xe ra khỏi trường học không có vấn đề gì chứ?

Nhạc Trọng tiếp tục hỏi, hắn cần người hỗ trợ lái xe.

Trần Dao tự tin nói ra:

– Không có vấn đề!

– Chìa khóa xe trong trường học các cô biết nằm ở nơi nào không?

Nhạc Trọng tiếp tục truy vấn. Không có chìa khóa thì cho dù tìm được xe cũng không dùng được.

Trần Dao nhanh chóng nói ra:

– Phòng của lái xe Trương Tiếu nằm ở giữa phòng giáo vụ và phòng hành chính tổng hợp. Nếu như không có bất ngờ xảy ra thì có thể tìm được nó ở ngay nơi đó.

Trần Dao là hội trưởng hội học sinh cho nên thường xuyên liên hệ với lãnh đạo trường học, cũng thường xuyên theo xe nhà trường đi tới các nơi khác nhau, cho nên nàng biết rõ phòng của lái xe Trương Tiếu nằm ở nơi nào.

Nhạc Trọng mở hộp báu màu trắng trong ba lô quần áo của mình ra, một đạo quang mang chớp động, một thanh Đường đao sắc bén hiện ra trước mặt của hắn.

– Phảng Chế Đường Đao cấp 1. Công kích 5-8. Đây là thanh bảo đao vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng chém đứt xương đầu người, là lợi khí vô cùng mạnh mẽ.

– Hảo đao, có chuôi bảo đao này thì chém giết tang thi cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhạc Trọng vuốt ve chuôi Đường đao sắc bén này, một cỗ khí lạnh của kim loại từ trên thân đao truyền lên tay của hắn.

Nhạc Trọng dùng cây gậy gỗ tân thủ đánh bay tang thi, làm như vậy lực phản chấn lớn cũng truyền lại. Nếu như có thanh Phảng Chế Đường Đao sắc bén này trong tay, Nhạc Trọng có thể dễ dàng chém giết tang thi.

Nhạc Trọng đem sách kỹ năng về Tiểu Hỏa Cầu Thuật đưa cho Trần Dao trịnh trọng nói ra:

– Bọn em có lẽ đã nghe qua âm thanh kia rồi. Tôi nói cho bọn em nghe một chút tình báo, chỉ cần săn giết tang thi đạt tới số lượng nhất định thì các cô sẽ thăng cấp, hơn nữa còn được cường hóa. Mà Bạch Cốt khô lâu này chính là kỹ năng của anh, đây là sách kỹ năng cấp 1, Tiểu Hỏa Cầu Thuật, phía trên có ghi tác dụng của kỹ năng. Trần Dao, tôi giao sách kỹ năng này cho em, nhưng mà anh hy vọng em đáp ứng với anh, sau khi an toàn phải giúp anh chém giết tang thi.

Có bản Tiểu Hỏa Cầu Thuật này đối với Nhạc Trọng mà nói là một gân gà, nếu như có thể dùng nó tăng thực lực một người bên cạnh mình, Nhạc Trọng căn bản sẽ không keo kiệt làm gì. Lúc này Nhạc Trọng chỉ có một tâm nguyện duy nhất là đào thoát khỏi nơi này, sau đó tìm được bạn bè của hắn.

Tuy Trần Dao nhìn thì thập phần nhu nhược, sức chiến đấu cũng không được, nhưng mà nàng thập phần giỏi giang, biết rõ cũng nhiều. Trong lòng Nhạc Trọng cũng hy vọng đám bạn của mình cũng có khả năng sống sót.

Trần Dao thập phần quyết đoán, trong ánh mắt ghen ghét và hâm mộ của ba nữ sinh khác cầm lấy sách kỹ năng:

– Tốt! Em đáp ứng anh, sau khi an toàn thì sẽ giúp anh tìm kiếm bạn của anh.

Một đạo quang mang chớp động, bản sách kỹ năng liền hóa thành một đạo quang mang chui vào người của Trần Dao.

– Thật thần kỳ!

Vẻ mặt của Trương Tuyền bên kia hâm mộ nhìn qua Trần Dao, nàng lần đầu tiên thấy có người nhận được truyền thừa từ sách kỹ năng.

– Thật sự là! Vì cái gì vật tốt đều được cô ta nhận được. Ông trời cũng quá chiếu cố cô ta rồi!

Vương Phương nhìn qua Trần Dao hấp thu sách kỹ năng thì trong mắt tràn ngập ghen ghét và ghen ghét mà thôi.

Trần Dao chẳng những vóc người thập phần xinh đẹp, hơn nữa gia thế cũng rất không tồi, trong trường đại học có rất nhiều nam sinh theo đuổi nàng. Tuy Vương Phương cũng là một nữ hài có phần xinh đẹp, nhưng mà khi so sánh với Trần Dao thì nàng còn kém thật xa. Nàng vẫn không ngừng hâm mộ đố kỵ Trần Dao quá may mắn. Hiện tại thế giới đã bắt đầu sụp đổ thì Trần Dao thực sự thoáng cái đã được Nhạc Trọng tặng sách kỹ năng, tỷ lệ sinh tồn đề cao thật lớn làm nàng càng ghen ghét hơn trước.

– Như thế nào đây? Trần Dao! Phóng một ma pháp cho bọn mình nhìn xem nào!

Trương Tuyền ở bên cạnh hiếu kỳ quấn quít lấy Trần Dao nói ra.

Trần Dao cũng có bộ dáng vô cùng kích động, nàng vừa mới đạt được năng lực như thế, cũng biết được kỹ năng của mình mạnh như thế nào.

Nhạc Trọng tiến lên ngăn cản lại, nói:

– Không được! Dùng trạng thái trước mắt của em thì một ngày chỉ có thể phóng ra một quả Hỏa Cầu Thuật. Nhất định phải dùng vào thời điểm mấu chốt, không được tùy tiện sử dụng như vậy.

Một quả Hỏa Cầu Thuật có lẽ có thể cứu được tính mạng của mọi người vào thời điểm mấu chốt, Nhạc Trọng tuyệt đối không cho phép Trần Dao tùy tiện sử dụng.

Trần Dao rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, gật đầu nói:

– Em biết rõ.

Nhạc Trọng nhìn qua Kỷ Thanh Vũ nói:

– Thanh Vũ, thể lực của cô khôi phục như thế nào rồi?

Kỷ Thanh Vũ không có chút giấu diếm, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

– 6 điểm, hạn mức thể lực của tôi cao nhất hiện giờ là 12. Hiện tại rất khó khôi phục, xem ra thân thể của tôi đã rất mệt mỏi rồi.

– Bọn em ở nơi này trông coi học tỷ. Anh nghỉ ngơi một chút, lập tức đi ra ngoài tìm kiếm chìa khóa. Kỷ Thanh Vũ, năm phút đồng hồ sau gọi cho tôi.

Nhạc Trọng nói xong lập tức lấy ra một quả táo sức sống rồi ngồi lên giường, hai mắt nhắm lại. Làm như vậy hắn có thể khôi phục thật tốt.

Nhìn qua Nhạc Trọng nằm ở trên giường, nữ sinh gương mặt em bé Trương Tuyền nhìn qua và gò má hơi ửng đỏ một chút, nhỏ giọng thầm nói:

– Đó là giường của mình!

Nhạc Trọng thật sự quá mức mệt mỏi, đầu của hắn dính vào gối thì lập tức ngủ say sưa.

Bên ngoài đám tang thi không ngừng đụng chạm vào cánh cửa ký túc xá nữ sinh này, trừ Kỷ Thanh Vũ ra thì các nữ sinh khác đứng bên người của Nhạc Trọng, lo lắng hãi hùng, không biết lúc nào ký túc xá bị công phá.

Năm phút đồng hồ sau, Kỷ Thanh Vũ đẩy đẩy Nhạc Trọng nói:

– Đứng lên đi! Năm phút đồng hồ.

– Năm phút đồng hồ sao? Đúng là quá nhanh.

Nhạc Trọng mở to mắt nhìn Kỷ Thanh Vũ một cái, khẽ cười khổ nói ra. Hắn tiến hành chiến đấu cường độ cao từ trưa tới bây giờ, mặc dù có quả táo sức sống tẩm bổ, thể lực của hắn đã khôi phục tới 11 điểm.

Nhạc Trọng nhanh chóng từ trên giường đứng lên, hắn cột một sợi dây thừng thật chắc vào một gốc cột, sau đó buông xuống dưới đất.

– Nếu như bọn em thật sự không chịu được có thể từ chỗ này chạy đi.

Nhạc Trọng nhìn qua nữ sinh nói một câu, nhanh chóng dọc theo dây thừng bò xuống phía dưới.

Bạch Cốt cũng thập phần nhanh nhẹn đi theo Nhạc Trọng từ trên dây thừng bò xuống phía dưới.

Nhạc Trọng vừa rơi xuống đất, thi đàn chung quanh lập tức lao tới gần chỗ của hắn.

Nhạc Trọng cầm Đường đao trong tay nhanh chóng lao về phía trước, một đao chém bay đầu của một tang thi, đầu của tang thi này nhanh chóng bị Nhạc Trọng trảm bay, máu đen văng khắp nơi.

– Hảo đao!

Một đao chém giết một đầu tang thi, Nhạc Trọng lúc này khen ngọi trong lòng.

Phảng Chế Đường Đao này cực kỳ sắc bén Nhạc Trọng sử dụng chuôi Phảng Chế Đường Đao này sử dụng lực lượng cần thiết giảm đi 50% so với trước kia, chuyện này có ý nghĩa hắn sẽ hao phí ít thể lực hơn khi chiến đấu với tang thi.

Nhạc Trọng cầm lấy Phảng Chế Đường Đao cùng Bạch Cốt phối hợp nhanh chóng chém giết sạch bốn đầu tang thi ở nơi này, lập tức chạy vội vã về phía phòng giáo vụ và phòng hành chính tổng hợp.

Nhìn thấy Nhạc Trọng xuất hiện thì đám tang thi chung quanh cũng lập tức đi qua, lao thẳng truy đuổi theo sau lưng Nhạc Trọng.

Chương 13 : Truy tìm chìa khóa

Nương theo công kích của Nhạc Trọng thì càng ngày càng nhiều tang thi tụ tập lại nơi này.

Rậm rạp chằng chịt thoạt nhìn cực kỳ dọa người, Nhạc Trọng căn bản không dám dừng lại ở nơi này thêm một chút nào nữa, hắn và Bạch Cốt không ngừng lao nhanh về phía trước, nhanh chóng chém giết tang thi ngăn cản đường đi của mình, ngay cả sinh tồn tệ của tang thi tuôn ra ngoài cũng không có thời gian đi nhặt lên.

– Ngài đã thăng cấp lên cấp 6, thỉnh phân phối 2 điểm cường hóa.

Khi Nhạc Trọng một đao chém giết một đầu tang thì trong đầu của Nhạc Trọng lập tức xuất hiện âm thanh thanh thúy.

– Lập tức cường hóa hai điểm thể lực!

Nhạc Trọng không chút do dự, tâm niệm vừa động nói ra. Lúc này tốc độ của Nhạc Trọng đã hơn xa những con tang thi kia, hắn thiếu sót nhất chính là thể lực và sức chiến đấu lâu dài.

Một đạo dòng nước như chạy khắp người của Nhạc Trọng một vòng, hắn lần nữa đạt được cường hóa thân thể.

Sau khi đạt được cường hóa thì Nhạc Trọng thoáng thở ra một cái, tiếp tục phóng về hướng ký túc xá.

Trên đường đi Bạch Cốt xung trận ngựa lên trước, điên cuồng xung phong liều chết mở đường cho Nhạc Trọng, đem tang thi rải rác chặn đường chém giết. Một người, một khô lâu ngạnh sanh chém giết ra một con đường đi tới ký túc xá.

Thành viên chủ lực trong trường đại học chủ yếu là sinh vương, càng đi tới gần ký túc xá thì số lượng tang thi cũng nhiều hơn trước.

Nhạc Trọng vừa mới bước vào trong ký túc xá thì một đầu tang thi liền lung la lung lay đi về phía hắn.

Nhạc Trọng huy động trường đao trong tay, hóa thành một đạo ám mang chém lên đầu của tang thi này.

Bạch Cốt nhanh như mũi tên lao thẳng về phía trước, một búa một dễ dàng chém bay đầu của tang thi này.

Sau khi đầu tang thi cuối cùng cũng ngã trên mặt đất, một đôi giầy trắng tuôn ra ngoài, rơi xuống bên cạnh thân thể của tang thi.

Nhạc Trọng nhanh chóng tiến lên nhặt lấy tờ giấy trắng kia xem xét.

– Giầy cường hóa cấp 1, nhanh nhẹn +3. Mang theo giầy cường hóa này thì thân thể trở nên nhanh nhẹ. Bền 20/20.

Nhạc Trọng cảm ứng được tin tức từ đôi giầy này truyền ra, nhanh chóng mang đôi giầy cường hóa này vào chân của mình.

Lúc Nhạc Trọng mặc giầy cường hóa màu trắng này vào chân của mình, chỉ cảm thấy thân thể giống như nhẹ đi vài phần. Lúc này nhanh nhẹn của Nhạc Trọng cũng đạt tới 14 điểm, so với người thường thì nhanh hơn 40%.

Nhạc Trọng mang giầy cường hóa và một đường mang theo Bạch Cốt tiến lên.

– Cứu mạng! Cứu chúng tôi với!

Thời điểm Nhạc Trọng chạy ngang qua phòng tài vụ thì trong phòng tài vụ truyền ra vài âm thanh kêu cứu.

Nhạc Trọng nhanh chóng chạy về phòng tài vụ nhìn một cái, chỉ thấy trong phòng có bốn nam một nữ, tổng cộng năm người.

– Tin tưởng thì mọi người đi theo sau lưng của tôi.

Nhạc Trọng nhìn qua người trong phòng tài vụ nói ra một câu, tiếp tục chạy về hướng phòng hành chính tổng hợp. Tầng này tang thi chỉ còn lại có nhân viên công tác của trường học mà thôi, đi theo phía sau hắn cơ bản không có nguy hiểm gì cả.

– Như thế nào đây? Triệu Chân!

Một gã nam sinh nhìn qua tên thanh niên anh tuấn ở bên cạnh mình nói ra, trên người mặc toàn hàng hiệu, lộ ra bộ dáng suất khí tiêu sái, tay cầm một cây gậy gỗ.

Triệu Chân nhìn qua hướng Nhạc Trọng đang đi, ánh mắt chớp động vài cái sau đó làm ra quyết định kịp thời:

– Đuổi kịp hắn! Chúng ta sống ở chỗ này, không có người cứu viện thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Triệu Chân cũng là người thập phần quyết đoán, sau khi làm ra quyết định thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tài vụ, đạp cửa phòng nhìn ra ngoài.

– Thật là lợi hại!

Vừa ra cửa thì Triệu Chân nhìn thấy Nhạc Trọng huy động Đường đao trong mấy hô hấp chém giết hai đầu tang thi.

Mọi người còn lại đi theo sau Triệu Chân cùng lao ra khỏi phòng tài vụ, nhanh chóng theo sát sau lưng Nhạc Trọng.

– Quá lợi hại! Trường học của chúng ta lúc nào ẩn giấu người mạnh như thế?

Triệu Chân nhìn qua Nhạc Trọng chém giết tang thi thập phần trôi chảy, trong nội tâm tràn ngập kinh hãi.

Triệu thật là hội trưởng hội học sinh của trường đại học Vân Hoa, đại bộ phận nhân vật phong vân trong đại học Vân Hoa hắn đều có tiếp xúc, nhưng mà hắn chưa bao giờ gặp qua người nào như Nhạc Trọng cả.

– Thật là lợi hại!

Những người lao ra khỏi phòng tài vụ nhìn qua Nhạc Trọng thập phần nhẹ nhõm chém giết những tang thi kia, trong nội tâm đều vui vẻ, chỉ cần đi theo người mạnh như vậy thì tỷ lệ sống sót cũng tăng lên rất nhiều.

Nhạc Trọng vọt tới phòng hành chính tổng hợp, lại cho Bạch Cốt tiếp tục săn giết những tang thi trước mặt, thân thân của hắn thì lao vào trong phòng hành chính tổng hợp.

Vừa tiến vào trong phòng hành chính tổng hợp thì một gã dáng người hơi mập, thân thể có nhiều chỗ bị tang thi cắn nát đi tới gần Nhạc Trọng.

– Tìm được!

Trong nội tâm Nhạc Trọng vui vẻ, hắn nhận ra người mập mạp này chính là lái xe trường học, tên là Trương Tiếu. Hắn tiến lên phía trước một bước, một đao mang theo ánh đao băng hàn lập tức chém bay đầu của Trương Tiếu.

Sau khi một đao tiêu diệt Trương Tiếu thì Nhạc Trọng mang một đôi bao tay vào và lục lọi trên thân thể đầy chất nhầy của Trương Tiêu, cuối cùng cũng tìm ra được một xuyến chìa khóa.

Chìa khóa vừa tới tay thì Nhạc Trọng nhanh chóng lao ra khỏi phòng tài vụ, lập tức quay trở về.

Lúc này Bạch Cốt đang huy động cốt chùy chém giết tang thi ở chỗ này không còn, sau đó quay về phía hắn.

Bọn người Triệu Chân lúc này đang đứng chờ Nhạc Trọng đi ra ngoài.

Nhạc Trọng nhìn Triệu Chân một cái, trầm giọng nói ra:

– Tôi muốn đi ký túc xá nữ sinh, các bạn có tính toán gì không?

Ký túc xá nữ sinh cách nơi này lộ trình mấy trăm mét, thế nhưng mà trên đường đi có rất nhiều tang thi đang chờ đấy.

Một mình Nhạc Trọng còn khá tốt, nếu như mang theo nhiều người thì căn bản không cách nào quay về ký túc xá nữ sinh được.

Triệu Chân thập phần nhiệt tình nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

– Vị bạn học này, tôi tên là Triệu Chân, là hội trưởng hội học sinh đại học Vân Hoa. Xin hỏi anh tên là gì?

Nhạc Trọng nói:

– Tôi tên là Nhạc Trọng!

Triệu Chân phỏng đoán nói:

– Tại sao anh phải đi tới ký túc xá nữ sinh? Chỗ đó có bạn của anh hay sao?

Nhạc Trọng nhìn Triệu Chân một cái, chậm rãi nói:

– Đúng vậy! Trên đường đi thông tới ký túc xá nữ sinh có nhiều trang thi đang chờ, một mình tôi không cách nào cam đoan các bạn đều an toàn.

Triệu Chân có tới năm người đấy, trên cơ bản không có sức chiến đấu gì, nếu như chạy nước rút về hướng ký túc xá nữ sinh thì chỉ sợ có một nửa sẽ chết trong miệng tang thi.

Triệu Chân nhanh chóng nói ra:

– Tôi biết rõ, chúng tôi cố thủ ở chỗ này là chờ viện binh tới. Nhạc Trọng, tôi muốn theo anh rời khỏi trường học này. Trước khi anh rời khỏi trường học này, tôi hy vọng anh có thể mang chúng tôi cùng rời đi. Chỉ cần anh có thể giúp tôi thì ngày sau sẽ có báy đáp trọng hậu.

Nhạc Trọng gật gật đầu:

– Nếu như tôi có thừa lực sẽ quay về.

– Cuối cùng nói cho các người biết một tin, tiêu diệt tang thi đạt tới trình độ nhất định là có thể thăng cấp tiến hóa. Sau khi thăng cấp có thể cường hóa bản thân. Nếu như các bạn có dũng khí chiến đấu với tang là có thể trở nên mạnh mẽ, tiến hóa. Tôi đi trước.

Nhạc Trọng nói xong câu này lập tức lao ra ngoài.

– Triệu Chân, anh tin tưởng lời này của hắn ta sao?

Nhạc Trọng rời đi thì tên mang kính cận nhìn qua Triệu Chân hỏi.

Triệu Chân nhìn chằm chằm vào cây gậy gỗ tân thủ nói ra:

– Có lẽ có thể tin. Nếu không thì anh ta cũng không có mạnh như vậy.

Chương 14 : Thoát đi

Nghe Triệu Chân nói như vậy thì nội tâm mọi người chấn động, thế nhưng mà vừa nghĩ tới vật lộn với đám tang thi này thì tất cả mọi người trầm mặc. Cận chiến là một chuyện quá mức hung hiểm, chỉ cần bị tang thi vạch phá chút da thì bọn họ sẽ chết ngay. Chuyện đó và võng du khác nhau đấy, nhân mạng chỉ có một, chết là không còn cơ hội nữa, sẽ không có chuyện phục sinh.

– Trở về đi!

Triệu Chân do dự hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói với bốn người còn lại, đồng thời đi vào trong phòng tài vụ. Mặc dù biết rõ phương pháp trở nên mạnh mẽ, thế nhưng mà đó là lấy mạng của mình đi đánh bạc, Triệu Chân còn không có chuẩn bị tâm lý làm như vậy.

Bốn người khác do dự một chút vẫn đi theo trở về phòng tài vụ. Nếu như không bị bức tới nước đường cung, không có mấy người nào nguyện ý nguy hiểm tính mạng đi đánh bạc tính mạng của mình.

Vừa rời khỏi phòng tài vụ thì, Nhạc Trọng đã toàn lực chạy nhanh quay về, chạy thẳng về hướng ký túc xá nữ sinh.

Từng thi đàn đang từ từ tụ tập bên ngoài ký túc xá nữ sinh.

Nhạc Trọng cầm lấy Phảng Chế Đường Đao đột nhập vào trong thi đàn, mặc dù hắn không có học tập qua hệ thống võ thuật, thế nhưng mà nhanh nhẹn, lực lượng cường hóa làm cho lực lượng và tốc độ của hắn vượt qua thường nhân rất nhiều, không có tang thi nào có thể chống đỡ qua một lát.

Sau khi được Bạch Cốt trợ giúp, Nhạc Trọng chém giết bảy đầu tang thi, đột phá thi đàn vây quanh đi vào ký túc xá nữ sinh.

Nhạc Trọng dọc theo dây thừng nhanh chóng quay về ký túc xá nữ sinh.

– Nhạc Trọng, anh đã trở về!

Nhìn thấy Nhạc Trọng trở về, Trương Tuyền gương mặt em bé đáng yêu lập tức đứng lên, trên mặt hiện ra bộ dáng vô cùng vui mừng.

Trừ Kỷ Thanh Vũ ra thì những nữ hài còn lại cũng buông lỏng nội tâm của mình. Thời gian Nhạc Trọng rời đi cũng không quá lâu, thế nhưng mà dưới thi đàn vây quanh uy hiếp thì các nàng không có một chút cảm giác an toàn nào cả. Lúc này thấy Nhạc Trọng đã đến thì nội tâm của các nàng rốt cuộc cũng buông lỏng một hơi.

Kỷ Thanh Vũ cũng nhìn thoáng qua Nhạc Trọng đi tới, dùng con ngươi đen trắng rõ ràng, ánh mắt kiều mỵ nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:

– Chìa khóa xe đã lấy được chưa?

– Đến tay rồi.

Nhạc Trọng ngồi lên giường của một nữ sinh, lấy một chai nước ra uống.

Nhạc Trọng mặc dù chiến đấu trong thời gian ngắn nhưng mà vô cùng kịch liệt, sau đó là thời gian chạy nhanh không gián đoạn, thể lực của hắn cũng tiêu hao thật lớn.

– Đi thôi!

Thời điểm thể lực khôi phục tới 9 điểm thì Nhạc Trọng đứng lên, sau đó nhìn qua năm nữ sinh nói ra.

Nhạc Trọng nhìn qua bốn nữ sinh còn lại, nói:

– Vừa đến phía dưới thì bọn em phải đứng sau lưng tôi và Kỷ Thanh Vũ, không nên chạy loạn đấy, cũng không được xô đẩy, cũng không được chen chúc. Phải nói trước thế này, nếu như bọn em chạy loạn thì không ai cứu được bọn em đâu.

Ở bên ngoài số lượng thi đàn rất nhiều, nếu như những nữ hài này hoảng hốt chạy loạn, Nhạc Trọng cũng không cách nào cứu các nàng được.

– Biết rõ!

Bốn gã nữ hài đều nhu thuận gật gật đầu, cùng lúc này vô cùng nghe lời, nếu không nghe lời chỉ có con đường chết.

Sau khi nhắn nhủ hoàn tất, Nhạc Trọng dọc theo dây thừng nhanh chóng bò xuống dưới, rất nhanh đã xuống tới đất.

Trương Tuyền đi tới gần dây thừng kia nhìn qua phía dưới, do dự một chút, nàng cũng không phải nữ sinh ưa thích vận động, cho dù có dây thừng thì nàng không nhất định sẽ bò xuống dưới đâu.

– Trương Tuyền! Cô không xuống thì để tôi xuống, đừng chậm trễ thời gian!

Vương Phương đẩy Trương Tuyền qua một bên, nhanh chóng dọc theo dây thừng bò xuống phía dưới.

Mặc dù có chút lung la lung lay, Vương Phương vẫn cắn răng leo xuống phía dưới.

Kế tiếp là Trần Dao cũng thập phần nhanh nhẹn bò xuống sợi dây thừng, so với Vương Phương còn muốn thuận lợi hơn.

– Không tệ!

Nhạc Trọng khen một câu, có rất ít nữ hài tử có thể nhanh nhẹn bò xuống dây thừng như vậy. Trần Dao cho người ta cảm giác chính là loại yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, thật không ngờ nàng bò xuống lại nhanh nhẹn như vậy.

Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng tự tin cười nói:

– Đừng nhìn em như vậy, kỳ thật em là loại hình mỹ nữ ưa thích vận động đấy. Đương nhiên còn không sánh bằng Thanh Vũ được.

Nhạc Trọng cười cười, cũng không nói thêm gì.

Nữ sinh tóc ngắn tên là Thái Hiểu cũng rất nhanh từ sợi dây bò xuống đất.

Rốt cục lần này tới phiên Trương Tuyền, Trương Tuyền cắn răng một cái bắt lấy dây thừng, lung la lung lay bò xuống phía dưới.

Ở dưới mặt Vương Phương thúc giục nói:

– Nhanh lên! Trương Tuyền, còn một mình cô thôi đấy.

Mặc dù ký túc xá nữ sinh không còn nhiều tang thi, nhưng mà rời khỏi ký túc xá tương đương rời bạo lộ trong vòng vây tang thi, không nghĩ qua là bị tang thi vây quanh và chết đi

Bị Vương Phương thúc giục, trong nội tâm Trương Tuyền quýnh lên, bước chân bò xuống của nàng bị chợt, thân thể của nàng ngã xuống đất.

– Hết!

Cảm giác được tiếng gió chung quanh, Trương Tuyền mất hết can đảm, nếu té xuống không chết thì cũng gãy xương, khả năng sinh tồn hạ xuống cực thấp.

Đúng lúc này Nhạc Trọng bước tới nhanh như mũi tên, hết sức nhanh chóng ôm lấy Trương Tuyền đang rơi xuống.

Hai người từ trên cao rơi xuốn nên sức nặng gần mấy trăm cân, mặc dù Nhạc Trọng trải qua cường hóa cũng cảm thấy trong ngực buồn bực nặng nề.

Trương Tuyền giãy dụa trong ngực của Nhạc Trọng ra ngoài, mang trên mặt có một tia ửng đỏ nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ:

– Nhạc Trọng! Cảm ơn anh cứu em!

Lúc này Vương Phương ở bên cạnh nhìn qua màn này có chút ghen ghét.

– Cô gái nhỏ này đúng là có tâm kế.

Sau khi bốn nữ hài đi xuống dưới, Kỷ Thanh Vũ mới hết sức nhanh chóng từ trên dây thừng bò xuống đất.

Thời điểm năm người Nhạc Trọng chuẩn bị rời đi, đột nhiên cửa sổ tầng bốn có một nữ sinh thò đầu ra, hai tay giơ cao một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng có mực nước màu đen ghi: ‘SOS, cứu chúng tôi!’

– Làm sao bây giờ? Đi cứu các nàng sao?

Trương Tuyền nhìn Nhạc Trọng hỏi.

Bốn nữ hài khác cũng nhìn sang Nhạc Trọng như muốn hỏi. Trong tâm các nàng cũng thập phần xoắn xuýt, nếu như lựa chọn không cứu thì nội tâm các nàng bất an, nhưng mà hiện tại đi cứu những người còn sống kia thì mọi người cũng lâm vào nguy hiểm.

Nhạc Trọng lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:

– Không được, hiện tại chúng ta bảo vệ mình đã cố hết sức rồi, phải tìm kiếm nơi an ổn đã, nếu như có chỗ an ổn thì có thể đi cứu các nàng.

Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ phải bảo vệ bốn người Trần Dao các nàng tới chỗ xe trường học là vô cùn khó khăn rồi, nhiều người hơn nữa thì quá khó khăn.

– Các cô trước tiên ở lại chỗ này, chờ tôi có thừa lực mới có thể tới cứu các cô được. Trước đó các cô phải tự nghĩ biện pháp cứu lấy mình đã.

Nhạc Trọng nhìn qua nữ hài trên tầng bốn nói ra, sau đó nhìn qua đám người Kỷ Thanh Vũ nói ra một câu:

– Đi! Kỷ Thanh Vũ, tôi cùng Bạch Cốt sẽ tiên phong, những cá tạp sẽ giao cho cô đấy.

Nói xong Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt xung trận lao thẳng về phía trước, lao thẳng về hướng xe trường học.

– Đi mau!

Kỷ Thanh Vũ nhìn bốn nữ hài nói ra.

Ai cũng biết bây giờ là trong lúc nguy cấp, bốn gã nữ hài cũng theo sát sau lưng của Nhạc Trọng, tiến lên phía trước thật nhanh.

Kỷ Thanh Vũ thì lui tới tuần tra bên người của bốn nữ, bảo hộ bốn nữ hài được an toàn.

Chương 15 : Chạy ra tìm đường sống

trong ký túc xá lầu bồn một nữ sinh nhìn qua Nhạc Trọng che chở Trần Dao bốn người rời đi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rớt xuống, nàng che miệng lại cố nén không phát ra âm thanh quá lớn.

Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ nhảy xuống ký túc xá động tĩnh quá lớn, nhìn thấy Nhạc Trọng mang theo một đám người sống rời đi đi làm cho nàng cảm thấy hy vọng thoát ra khỏi ký túc xá đầy tang thi này.

Nhạc Trọng rời đi đồng đẳng với nàng không còn hy vọng thoát ra, nữ sinh kia tự nhiên có chút không chịu nổi. Nếu không phải điều kiện không cho phép thì nàng đã khóc rống lên rồi.

– Kỳ Kỳ, đừng khóc! Anh ta không phải nói sẽ quay trở lại hay sao?

Một nữ sinh tóc dài đi tới bên cạnh nữ sinh tóc ngắn kia nói ra.

Lâm Kỳ nhỏ giọng nói ra:

– Trương Lệ, nhưng mà nơi này nguy hiểm như vậy, chỉ sợ anh ta rời đi không quay về nữa.

Trương Lệ an ủi:

– Không cần lo lắng, nam sinh kia tên là Nhạc Trọng, tôi biết anh ta. Anh ta là nam sinh vô cùng coi trọng chữ tín. Anh ta nói sẽ quay về thì có lẽ sẽ trở về. Chúng ta kiên trì chờ đợi là được.

Lâm Kỳ hiếu kỳ hỏi:

– Thực? Trương Lệ, cô biết nam sinh kia sao?

Trương Lệ khẽ mĩm cười nói:

– Đương nhiên, anh ta làm công đều là tôi hỗ trợ giới thiệu.

– Như vậy tôi cho hắn một việc là được.

Lâm Kỳ quấn quít lấy Trương Lệ nói ra. Nơi này trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, nàng cần phải có một chuyện làm phân tán lực chú ý mới được.

– Tốt!

Trương Lệ chợt kéo Lâm Kỳ lại nhỏ giọng nói nhỏ những chuyện nàng biết về Nhạc Trọng.

Từ khi rời khỏi ký túc xá nữ sinh, Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt với tư cách tiên phong lập tức lao tới hướng có xe nhà trường.

Trần Dao bốn người theo sát sau lưng của hắn.

Nhạc Trọng một đoàn người vừa đi ra ngoài thì một đám tang thi đã nhanh chóng lao tới gần.

Nhìn những gương mặt và thân thể của tang thi bị cắn xé kia, Trần Dao bốn nữ bị dọa chân mềm ra, lúc này vẫn cố nẹn sợ hãi.

Không phải là người nào trong hoàn cảnh này đều có thể trấn định được, Nhạc Trọng nếu không phải đã chém giết qua nhiều tang thi, tuyệt đối cũng không cách nào trấn định như thế này.

– Chạy mau! Đừng ngừng!

Kỷ Thanh Vũ dùng âm thanh như có từ tính nói ra.

Tang thi phía trước bị Nhạc Trọng giết nhiều, áp lực của Kỷ Thanh Vũ lại quá nặng, muốn thủ hộ bốn người này là một chuyện không đơn giản chút nào, nếu như chỉ có một tang thi lọt vào thì bốn người các nàng không có sức chiến đấu sẽ bị tiêu diệt hết.

Nghe Kỷ Thanh Vũ hét lớn thì bốn nữ không ai dám thả chậm bước chân, tiếp tục vọt tới phía trước.

Vào lúc hoảng loạn này thì Trương Tuyền không nghĩ qua lại vấp một hòn đá dưới chân, trượt ngã xuống đất, sau đó ôm chân đau đớn.

Vương Phương nhanh chóng vòng qua bên người của Trương Tuyền, nhìn qua Nhạc Trọng đang chạy đi. Chung quanh đều là tang thi, nàng không muốn vì Trương Tuyền mà đem mình lâm vào hiểm địa.

– Cứu tôi, cứu tôi! ! Tôi bị trật chân.

Trương Tuyền giãy dụa có ý định đứng lên, lúc này khóc lớn cầu khẩn.

Trần Dao do dự một chút nhìn qua Thái Hiểu, hai nữ hài chợt đi đến bên người Trương Tuyền và đỡ nàng dậy, ba người cùng gian nan đi lên phía trước.

– Cảm ơn! Cám ơn các cô, Trần Dao, Thái Hiểu.

Cái mũi Trương Tuyền đau xót, nước mắt lã chã rớt xuống. Nguy cơ trước mắt mới hiểu được ai mới là bạn chân chính, ai chỉ là hư tình giả ý.

Trương Tuyền cũng nặng gần trăm cân, Trần Dao cùng Thái Hiểu chống đỡ cho nàng nên tốc độ của ba người các nàng cũng không chậm lại, nhưng mà đi được mười thước thì đã thở hồng hộc.

– Anh đến! Bọn em đi theo khô lâu của anh! Nhanh!

Nhạc Trọng từ phía trước lui trở lại, lúc này tiếp nhận Trương Tuyền từ chỗ Trần Dao cùng Thái Hiểu, lại trầm giọng nói với các nàng.

– Chính anh phải cẩn thận.

Trần Dao cùng Thái Hiểu hai người đều thở ra một hơi, các nàng nhìn qua Nhạc Trọng nói một câu, sau đó cùng Thái Hiểu chạy theo Bạch Cốt.

– Vác lên lưng, sau đó lên lưng của tôi!

Nhạc Trọng ném ba lô hắn đang mang trên lưng cho Trương Tuyền, đồng thời đưa lưng về nàng lớn tiếng nói ra.

Trương Tuyền chợt cầm lấy ba lô và leo lên lưng của Nhạc Trọng.

Trương Tuyền vừa lên lưng của Nhạc Trọng thì Nhạc Trọng chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, nếu không phải lực lượng của hắn được cường hóa mấy lần thì Trương Tuyền cùng ba lô leo núi chứa vật tư làm hắn không di động được.

– Ôm chặt. Nếu cô rơi xuống thì tôi cũng không có cách nào.

Nói xong Nhạc Trọng hít sâu một hơi cũng không quay đầu lại nhanh chóng chạy về hướng chiếc xe.

Trương Tuyền ôm chặc lấy Nhạc Trọng, tựa vào phần lưng khoan hậu của Nhạc Trọng thì có một loại cảm giác an toàn tràn ra, nàng nói thầm.

– Nếu anh ta là bạn trai mình thì tốt rồi.

Bạch Cốt lúc này đã tăng lên cấp bảy, thân thể bình quân vượt qua người thường 60%, nó cầm búa một đường quá quan trảm tướng chém giết tang thi rải rác bên đường.

Thân thể Nhạc Trọng trải qua mấy lần thì tốc độ của hắn cũng không chậm bao nhiêu, rất nhanh đã vọt lên xe trường học.

Vừa lên xe trường học thì Nhạc Trọng đem Trương Tuyền đặt qua một bên, móc chìa khóa xe ném cho Trần Dao:

– Nhanh lái xe!

Trương Tuyền từ trên lưng của Nhạc Trọng ngồi xuông, trong nội tâm lập tức sinh ra cảm giác mất mát.

– Biết rõ!

Trần Dao thập phần nhanh nhẹn đem chìa khóa đưa vào ổ, sau đó khởi động chiếc xe trường học.

– Hai người các em chiếu cố cho Trương Tuyền.

Nhạc Trọng nhìn qua Thái Hiểu cùng Vương Phương nói ra, sau đó thoáng ngồi lên xe một chút, hắn thở dài một hơi. Một loạt chiến đấu kịch liệt vừa rồi làm thể lực của hắn tiêu hao còn 6 điểm, hắn phải nắm chặt mỗi một phút nghỉ ngơi để khôi phục thể lực, ứng đối khả năng chiến đấu tùy thời sẽ xuất hiện.

Thái Hiểu gật gật đầu đi đến bên người Trương Tuyền, Vương Phương thì nhìn qua Trương Tuyền có chút xấu hổ, vừa rồi trong lúc nguy cấp nàng không có dừng lại đi cứu chị em tốt của mình nên vô cùng mắc cỡ.

Kỷ Thanh Vũ ngồi vào đối diện Nhạc Trọng, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết ra, nói:

– Nước!

Nhạc Trọng cười khổ một tiếng nhanh nhẹn lấy trong ba lô một len Cocacola ném cho Kỷ Thanh Vũ.

– Bây giờ đi đâu? Phải đi về nhà của em sao?

Sau khi khởi động xe trường học, Trần Dao nhìn Nhạc Trọng hỏi.

– Không! Đi tới chỗ siêu thị nhỏ trước, tiếp tế vật tư trước đã, không có vật tư thì chúng ta không thể làm gì được. Vương Phương em tới đây một chút, mau giảng giải quá trình lái xe cho anh hiểu.

Nhạc Trọng đi đến bên người Trần Dao, nhìn qua Vương Phương nói ra. Hắn phải học cách nào điều khiển chiếc xe này, như vậy cho dù hắn có một mình thì vẫn có thể điều khiển phương tiện giao thông chạy đi.

– Vâng!

Vương Phương chợt cao hứng đi đến bên người Nhạc Trọng, bắt đầu giảng giải từng động tác và cách sử dụng.

Trên thực tế học tập lái xe khó khăn nhất chính là học quy tắc giao thông, ô tô khởi động như thế nào, dừng, gia tốc, phanh không có gì khó cả, Vương Phương vừa nói thì Nhạc Trọng đã hiểu rất nhiều.

Đương nhiên dùng trình độ của Nhạc Trọng mà điều khiển chỉ có thể làm sát thủ đường phố, nhưng mà khởi động, đình chỉ, phanh lại như thế nào thì hắn nhớ rất kỹ.

Chương 16 : Tranh chấp

Xe trường học vội vả, chiếc xe đâm nát không biết bao nhiêu con tang thi cản đường.

– Không có đạt được cường hóa. Mượn nhờ phương tiện giao thông không cách nào đạt được cường hóa? Xem ra cần phải hiểu rõ về quy tắc cường hóa mới được.

Nhạc Trọng nhìn qua đám tang thi bị đâm ngã kia, thậm chí có một con bị cán nát đầu không đứng dậy được, tuy nhiên không có một đoàn linh quang màu trắng từ trong tang thi bay ra ngoài, hắn khẽ nhíu mày suy nghĩ trong lòng.

Vốn Nhạc Trọng còn có suy nghĩ lấy phương tiện giao thông nghiền giết tang thi, tỷ như Hãn Mã, xe lu là những xe hạng nặng có khả năng nghiền giết dễ dàng, hiện tại xem ra khả năng này không được rồi.

Chiếc xe trường học nhanh chóng chạy tới siêu thị nhỏ.

– Trần Dao em chờ ở đây, tùy thời chuẩn bị khởi động ô tô. Vương Phương, Thái Hiểu hai người các em đi xuống vận chuyển vật tư. Kỷ Thanh Vũ và anh phụ trách cảnh giới.

Nhạc Trọng nhanh chóng an bài công việc, sau đó nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống đất.

Kỷ Thanh Vũ cũng thập phần tiêu sái nhảy xuống.

Vương Phương, Thái Hiểu hai nữ liếc nhau,cũng từ trong xe trường học chạy vào trong siêu thị.

– Nhạc Trọng! Siêu thị bị ngăn chặn.

Vương Phương cùng Thái Hiểu trước khi đi vào siêu thị nhỏ thì phát hiện cửa ra vào siêu thị đã bị người ta dùng vật cản ngăn lại rồi.

– Bạch Cốt, phá hư nơi này!

Nhạc Trọng nhìn qua siêu thị nhỏ trước mặt, chợt một ngón tay cái chỉ vào một góc tường của siêu thị nhỏ và ra lệnh.

Bạch Cốt huy động búa lớn, một búa bổ vào một góc siêu thị.

Tiếng vang loảng xoảng vang lên thật lớn, vô số bột thủy tinh vỡ ra xuất hiện cái động to.

Chung quanh siêu thị nhỏ này làm bằng thủy tinh, căn bản không cách nào ngăn cản lực lượng quá mạnh phá hư, bởi vậy Nhạc Trọng mới không có lựa chọn cố thủ nơi này chờ viện binh.

Bạch Cốt huy động búa lớn chém ra vài cái, tường thủy tinh chung quanh siêu thị nhỏ vỡ nát, cảnh bên trong siêu thị bạo lộ ra ngoài.

– Nhạc Trọng, là anh sao?

Đúng lúc này từ trong siêu thị vang lên âm thanh vui vẻ của Trần Cương, không lâu Trần Cương, Tôn Vũ, Vương Song ba người đều đi tới.

– Kỷ Thanh Vũ! Xin chào, tôi tên là Tôn Vũ, là sinh viên năm ba hệ quản lý.

Tôn Vũ nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ xuất hiện thì con mắt sáng ngời, nhanh chóng bước lên giới thiệu mình cho Kỷ Thanh Vũ nghe.

Kỷ Thanh Vũ nhìn qua Tôn Vũ, thản nhiên nói:

– Xin Chào!

Trần Cương lúc này đi tới bên người Nhạc Trọng và nhìn qua xe trường học, thập phần nhiệt tình cảm thán nói:

– Nhạc Trọng, anh đúng là vô cùng lợi hại, vậy mà thật sự lấy xe tới nơi này. Lần này chúng ta có nắm chắc chạy ra khỏi đây rất nhiều rồi.

Nhạc Trọng không để ý đến Trần Cương, mà bước về phía Vương Phương cùng Thái Hiểu hai người trầm giọng ra lệnh:

– Đi chuyển vật tư, ưu tiên đồ ăn và nước uống!

Vương Phương cùng Thái Hiểu hai người nhanh chóng tiến vào trong siêu thị bắt đầu vận chuyển vật tư.

Tôn Vũ nhìn thấy Nhạc Trọng ra lệnh cho Vương Phương, Thái Hiểu thì tiến lên một bước, chỉ trích nói:

– Nhạc Trọng, anh đúng là không có chút phong độ thân sĩ nào! Loại việc nặng này tại sao lại sai bảo nữ sinh đi làm chứ. Anh thân là nam sinh chẳng lẽ không động một chút đi chuyển vật tư được sao? Hiện tại anh lại cho nữ sinh đi làm việc nặng thế này, bản thân mình thì nghỉ ngơi, anh không biết như vậy là không có phong độ à?

Vương Phương, Thái Hiểu hai người chợt dừng bước lại, nhìn qua Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn qua Vương Phương, Thái Hiểu và nhàn nhạt nói ra.

– Đây là chuyện của tiểu đội chúng tôi, anh là người ngoài lập tức câm miệng cho tôi. Nếu các cô cảm thấy tôi nói không thích hợp thì các người hiện tại có thể rời đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Vương Phương, Thái Hiểu, nếu các cô cảm thấy tôi nói không thích hợp thì các cô ở lại chỗ này, ở chỗ này với ba người bọn họ sẽ tốt hơn đấy. Tôi tuyệt đối không ngăn các cô.

Thái Hiểu khinh miệt nhìn Tôn Vũ nói:

– Tôn Vũ anh câm miệng đi. Nhạc Trọng vì cứu chúng tôi mà đi ra ngoài, không biết giết bao nhiêu tang thi. Anh ấy đã vô cùng mệt mỏi. Chúng tối không dám chính diện giao đấu với tang thi, làm làm công tác hậu cần vẫn có thể. Nếu anh có bổn sự thì đi ra giết tang thi đi.

Nói xong Thái Hiểu bước nhanh vào trong siêu thị vận chuyển vật tư.

Vương Phương cũng mỉa mai nhìn qua Tôn Vũ, đi nhanh vào trong siêu thị, trong mắt của nàng thì Tôn Vũ trên thế giới này xem ra nếu không có chuyển biến thì sớm muộn gì cũng biến thành tang thi mà thôi.

Sắc mặt Trần Cương trắng nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng nói:

– Nhạc Trọng, ý của anh là không mang theo chúng tôi rời đi sao?

Nhạc Trọng nhìn Trần Cương, lãnh đạm nói ra:

– Đương nhiên, lúc trước tôi hỏi các anh có nguyện ý cùng tôi đi lấy xe trường học hay là ở lại nơi này chờ cứu viện. Không phải các người ngồi ở đây chờ cứu viện hay sao? Như vậy các người cứ chậm rãi mà chờ đi. Tôi nghĩ chính phủ sẽ phái người đi cứu viện người sống sót đấy. Xe nhỏ này của tôi không có cách nào mang theo quá nhiều người được.

Không muốn góp phần, không muốn mạo hiểm lại muốn chia sẻ thành quả thắng lợi của người khác, người như vậy Nhạc Trọng ghét nhất. Đặc biệt là Tôn Vũ, đây là hài tử bị làm hư, trong thế giới hiện tại không có đường sống.

Sắc mặt Tôn Vũ trắng bệch, lớn tiếng hét lên:

– Tại sao lại có người ích kỷ như thế này. Hiện tại chúng ta không phải nên đồng tâm hiệp lực sao? Tao muốn lên xe thì mày có thể làm được gì? Xe trường học cũng không phải của mày, đây là tài vật công cộng của trường học.

Nói xong Tôn Vũ lại chạy tới chiếc xe.

Nhạc Trọng cũng nhanh chóng theo sau, hung hăng bạt tay lên mặt của Tôn Vũ, đem Tôn Vũ đánh té xuống đất.

Nhạc Trọng chán ghét nhìn Tôn Vũ liếc, trầm giọng quát:

– Xe trường học này không chỉ có một chiếc, bọn mày muốn xe trường học thì đi mà cướp lấy trong miệng của tang thi đi. Chiếc xe trường học này tao đoạt được trong miệng của tang thi đấy, bọn mày không ra một phần sức lực nào cả. Xe này tao không cho chúng mày lên, cút đi!

Nương theo lời nói của Nhạc Trọng chính là một cây búa trắng hếu của tang thi nện xuống trước mặt của Tôn Vũ, cuong phong mạnh mẽ làm sắc mặt Tôn Vũ tái nhợt.

Nhìn xem qua Bạch Cốt bên người Nhạc Trọng, Trần Cương, Vương song, Tôn Vũ ba người cũng không dám nói thêm cái gì.

Thế giới hiện giờ đã biến đổi, điện thoại của cục cảnh sát không gọi được nữa, bọn họ không cách nào nhận được trợ giúp.

– Kỷ Thanh Vũ, cô xem chừng bọn này. Tôi đi xung phong liều chết một hồi. Bảo các nàng chuyển nhanh lên, chúng ta không có bao nhiêu thời gian.

Nhạc Trọng nhìn qua ba người Trần Cương, nhìn qua Kỷ Thanh Vũ nói ra.

Lúc này đã có từng đám tang thi đang đi ra khỏi trường học tới đây, tang thi trong trường học bị âm thanh động cơ xe hấp dẫn tới chỗ này, lung la lung lay đi tới đây.

Kỷ Thanh Vũ vung cây gậy tân thủ trước mặt của ba người Trần Cương và nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

– Nơi này giao cho tôi, anh đi đi.

Nói xong Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt hai người chợt lao về phía tang thi.

Sau khi tiến vào bầy tang thi, Nhạc Trọng giống như mảnh hổ, Phảng Chế Đường Đao trong tay mang theo hàn quang lạnh lẽo chém đầu của tang thi, chém từng tang thi ngã xuống.

Bạch Cốt huy động búa lớn, nó thu hoạch mạng của tang thi như thái rau, như vào chỗ không người.

Từng đoàn từng đoàn linh quang màu trắng không ngừng tiến vào thân thể của Nhạc Trọng.

Chương 17 : Dừng chân

– Thật là lợi hại, anh ta lại trở nên mạnh mẽ rồi.

Trần Cương nhãn lực không tầm thường, thoáng cái đã nhìn ra Nhạc Trọng so với mấy tiếng đồng hồ trước mạnh hơn vài phần.

– Quả táo sức sống!

Nhạc Trọng chém giết năm đầu tang thi thì đột nhiên trông thấy tang thi trước mặt bị chém giết tuôn ra một quả táo sức sống, hắn đại hỉ nhanh chóng nhặt quả táo sức sông đặt vào trong ngực của mình.

Sau khi tiêu diệt thêm hai đầu tang thi Nhạc Trọng lúc này mới cùng Bạch Cốt lui ra phía sau.

Số lượng tang thi đúng là quá nhiều rồi, căn bản giết không hết, hắn và Bạch Cốt tuy mạnh nhưng mà dù sao vẫn ít người, căn bản không cách nào ngăn cản thi đàn quá lâu.

– Được gì không?

Nhạc Trọng nhanh chóng chạy về phía xe trường học, hướng về Kỷ Thanh Vũ hỏi.

Kỷ Thanh Vũ chỉ vào ba người Trần Cương và nhìn Nhạc Trọng nói ra:

-Tốt! Tôi sẽ cùng ba nam sinh này đi vào khuân vật tư, với tư cách trao đổi, chúng ta sẽ mang bọn họ đi tới nơi an toàn.

Nhạc Trọng nhìn ba người Trần Cương một cái, cũng thấy bọn họ bao lớn bao nhỏ mang lên xe.

Nhìn thấy Nhạc Trọng lên xe, ba người Trần Cương chỉ nhìn qua hắn mà không dám nói ra cái gì cả.

Trong xe trường học lúc này đã chất đầy các loại vật tư.

Vương Phương, Thái Hiểu hai nữ đang ngồi trên vị trí của mình, các nàng chưa bao giờ làm ra chuyện tốn hao thể lực như thế này.

Nhạc Trọng lớn tiếng nói:

– Nhanh lái xe!

Trần Dao nhấn ga, chiếc xe trường học lúc này lao thẳng về phía trước, tất cả tang thi đều bị xe trường học đâm bay ra ngoài.

Chiếc xe này xông ra khỏi trường học, mọi người chợt nhìn thấy cảnh tượng trên đường phố.

Mà ở khắp trên đường phố thì khắp nơi đều là âm thang tang thi đi sột soạt, từng chiếc ô tô không phải đậu ven đường thì cũng đâm vào trong cửa hàng nào đó.

Thậm chí có chút cửa hàng ăn uống có lửa cháy hừng hực, cả cửa hàng đều thiêu đốt, khói đen không ngừng bay lên cao cao.

Xe trường học vừa mới lao ra khỏi sân trường không lâu thì có cả đàn cả lũ tang thi nện bước chậm chạp đi qua bên phía này, chúng đều bị âm thanh động cơ xe trường học hấp dẫn.

Trong mắt Trần Dao trong hiện ra hung quang kỳ dị, nàng điều khiển xe trường học đụng qua đám tang thi, tất cả tang thi đều bị xe trường học đụng bay.

Nhạc Trọng nhìn qua tang thi cả đàn cả lũ trên đường phố, trong nội tâm thầm nghĩ:

– Khá tốt là có xe trường học này, nếu không căn bản nửa bước khó đi.

Mà khắp nơi trên đường phố có cả đàn cả lũ tang thi di động, cho dù Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt hai người cũng không cách nào vượt qua đường phố như thế này.

Ba người Trần Cương nhìn thấy tang thi rậm rạp chằng chịt trên đường phố thì sắc mặt cả đám hoảng sợ, cả thế giới dường như trừ tang thi ra thì không có người sống nào cả.

Ngày xưa người đi qua đường đông đảo như đàn kiến di động, bây giờ ngoài tang thi cũng chỉ có tang thi.

Trần Dao điều khiển xe trường học lao nhanh trên đường, đánh bay vô số tang thi thì đi vào trong trong tiểu khu hoa viên thịnh thế.

Thế giới dị biến phát sinh vào buổi chiều, mà trong đoạn thời gian đó không có bao nhiêu người ở nhà vào thời điểm này.

Cho dù là ở nhà thì cũng là một người một mình trong phòng, ở bên ngoài có rất ít người.

Trần Dao lái xe đụng bay đám tang thi chung quanh tiểu khu hoa viên thịnh thế, dừng lại trước một dãy nhà.

Cửa xe mở ra, Bạch Cốt vừa xuống xe đã huy động búa lớn chém bay một con tang thi.

Nhạc Trọng cũng như mũi tên lao xuống xe, huy động Phảng Chế Đường Đao chém giêt tang thi chung quanh.

– Xuống xe!

Kỷ Thanh Vũ nhìn qua mọi người trên xe rồi nói ra.

Bốn nữ sinh Trần Dao và ba nam sinh Trần Cương nhanh chóng xuống xe.

Bên ngoài cư xá này không có bao nhiêu tang thi cả, chỉ có rải rác vài đầu, rất nhanh đã bị Nhạc Trọng, Bạch Cốt, Kỷ Thanh Vũ ba người chém giết.

Trần Dao bảy người nhìn thấy ba người Nhạc Trọng thập phần nhẹ nhõm chém giết những tang thi kia.

– Đưa chìa khóa cho anh!

Chém giết tất cả tang thi, Nhạc Trọng đi đến trước người Trần Dao và đưa tay nói ra.

Trần Dao hết sức nhanh chóng lấy chìa khóa trong người giao cho Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng cầm lấy chìa khóa sau đó nhanh chóng mở một cánh cửa bằng thép ra.

Cửa bằng thép vừa mở ra thì có ba đầu tang thi lung la lung lay đi tới phía trước.

Nhìn qua thân thể bị cắn nham nhở trước mặt thì bảy người Trần Dao sợ hãi lui bước lại. Cơ hồ không có người nào không biết Sinh Hóa Nguy Cơ, chỉ cần bị tang thi cắn đều biến thành tang thi, mọi người cũng không muốn biến thành tang thi.

Bạch Cốt huy động búa lớn và nhanh như gió lao thẳng về phía trước, trong chớp mắt nó đã chém bay đầu của ba con tang thi trước mặt.

Thân thể Nhạc Trọng hơi cong lại, một đao chém ngang qua, trực tiếp chém bay đầu của một tang thi ở gần.

Nhạc Trọng nhìn qua mọi người nói ra một câu, chợt cùng Bạch Cốt lao thẳng vào trong tòa nhà:

– Chuyển vật tư, sau đó lên lầu! Tôi sẽ đi thanh lý toàn bộ tang thi. Nhanh, đừng lề mề. Kỷ Thanh Vũ, an toàn của bọn họ giao cả cho cô.

– Được!

Kỷ Thanh Vũ gật đầu đáp ứng.

Phòng cua Trần Dao ở tầng năm, Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt dọc theo thang lầu đi lên trên, mỗi lần một tầng lầu đều hết sức nhanh chóng cùng Bạch Cốt thanh lý tang thi trên thang lầu.

Một đường chém giết mười hai đầu tang thi thì Nhạc Trọng mới dẹp toàn bộ tang thi trên cầu thang.

Nhạc Trọng mở cửa nhà của Trần Dao, sau đó nhìn Bạch Cốt ra lệnh:

– Bạch Cốt, ngươi lập tức lên lầu, thanh lý tang thi ở mỗi tầng.

Nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì Bạch Cốt giơ giơ búa lớn lên, nhanh chóng chạy lên trên lầu, bắt đầu thanh lý tang thi trong mỗi phòng.

Nhạc Trọng thì đi vào phòng, đặt mông ngồi ở trên ghế sa ***, miệng lớn thở một cái, bắt đầu nghỉ ngơi.

Hôm nay một đường kịch chiến và thân thể Nhạc Trọng mệt mỏi không chịu nổi, nếu không phải hắn ý chí kiên định, chỉ sợ căn bản chịu không được, giờ phút này thể lực chỉ còn lại bốn điểm, lúc này ngồi xuống thì không muốn đứng lên.

Khẩn trương, nhanh chóng! Đám người Trần Dao mang theo vật tư vào trong phòng.

Sau khi đám người Trần Dao, Nhạc Trọng chỉ nhìn một cái, không có bất kỳ động tác nào, hắn thật sự là mệt mỏi chịu không được, cũng bất chấp cái gì phong độ thân sĩ.

Sáu người Trần Dao cố gắng vận chuyển đồ, rất nhanh trong gian phòng chứa đầy đồ đạc.

Liên tiếp vận chuyển tới khi trời tối đen, bảy người Trần Dao các nàng mới đem toàn bộ vật tư vào trong phòng này.

Thời điểm đóng cửa bảo vệ lại, tất cả mọi người mới chính thức buông lỏng lại.

– Tôi đi tìm tòi trong cao ốc này một chút..

Thể lực khôi phục đến 7 điểm thì Nhạc Trọng mới từ trên ghế sa *** đứng lên, nhìn qua Kỷ Thanh Vũ nói ra.

– Anh nên cẩn thận!

Kỷ Thanh Vũ nhìn Nhạc Trọng nói ra, nàng hôm nay cũng đã thập phần mỏi mệt, cần muốn nghỉ ngơi thật tốt.

– Cẩn thận!

Trương Tuyền cũng lo lắng dặn dò một câu.

Nhạc Trọng gật đầu, nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Chương 18 : Cái bao tay trắng

Nhạc Trọng rời phòng nhanh chóng đi ra ngoài.

– Không có sinh tồn tệ. Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là qua một thời gian ngắn những đồ vật vốn không tồn tại trên thế giới sẽ biến mất?

Nhạc Trọng dọc theo thang lầu, trên đường đi khắp nơi đều là thi thể tang thi, nhưng mà ở gần thi thể tang thi không có sinh tồn tệ màu đen, chuyện này làm cho hắn nhíu mày.

Do dự một chút, Nhạc Trọng đem một miếng sinh tồn tệ màu đen ném lên mặt đất, sau hai mươi phút thì sinh tồn tệ màu đen này lập tức hóa thành khói đen tiêu tán trong không khí.

Nhạc Trọng khẽ chau mày, trong nội tâm thầm nghĩ:

– Quả là thế, không phải vật phẩm tồn tại trên thế giới này, chỉ cần rời khỏi bản thể vật chủ thì không tồn tại quá hai mươi phút.

Nhạc Trọng một đường đi dò xét, chỉ thấy trên đường đi khắp nơi đều là thi thể tang thi, đây là những thi thể tang thi mà Bạch Cốt một đường đi tới dọn dẹp.

Tòa nhà này cao tám tầng, Nhạc Trọng một đường dò xét đều không phát hiện tang thi rải rác, mà tất cả tang thi rải rác đều bị Bạch Cốt chém giết cả.

Bạch Cốt bởi vì một đường chiến đấu mà đạt tới cấp 8, tố chất bình quân của nó đã vượt qua nhân loại bình thường 70%.

Lúc đi lên lầu tám cao nhất, Nhạc Trọng đi thẳng tới trước cửa một gia đình:

– Bên trong có ai không? Có chuyện rồi, thỉnh nói một tiếng, tôi lập tức ly khai. Không có trả lời thì tôi sẽ cho rằng không có ai, sẽ dùng bạo lực phá cửa.

Gia đình này không có ai lên tiếng.

– Bạch Cốt, động thủ!

Nhạc Trọng nhìn qua Bạch Cốt và ra lệnh.

Bạch Cốt huy động búa lớn to như đầu người nện vào cánh cửa nhà, chém ra một cái lỗ to và mảnh gỗ bay tứ tung.

Liên tiếp mấy búa thì cánh cửa nhà gia đình này bị chém tan.

Cửa phòng vừa mở ra thì trong phòng có một tang thi tiểu nữ hài bị cắn nát và một tang thi người trung niên cùng một nữ tang thi đi về phía của Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt.

– Đánh bay chúng!

Nhạc Trọng quát to một tiếng, một đao chém ra, trực tiếp chém bay đầu lâu của tang thi trung niên.

Bạch Cốt hung hăng va chạm giống như cổ xe tăng lao vào tiểu tang thi và nữ tang thi, đụng hai tang thi này ngã trên mặt đất.

Nhạc Trọng thừa cơ bước tới trước, một đao chặt đứt đầu lâu của tiểu tang thi.

– Ngăn chân nàng!

Bạch Cốt vừa định giết nữ tang thi thì nghe Nhạc Trọng ra lệnh, nó chỉ có thể dùng hai cánh tay xương nắm chặt nữ tang thi lại.

Nhạc Trọng một đao chém xuống, đầu lâu nữ tang thi rơi xuống.

Thời điểm nữ tang thi bị chém đứt đầu thì hộp báu màu trắng bay ra ngoài.

Con mắt Nhạc Trọng sáng ngời, nhanh chóng nhặt lấy hộp báu màu trắng và mở ra.

Một đạo bạch quang chớp động, một phù văn kỳ dị có khắc chữ hiện ra trước mặt của Nhạc Trọng.

– Vật phẩm bao tay da màu trắng cấp 1. Sau khi trang bị thì lực lượng +2. Bản thân có thể chống cự công kích của tang thi dưới cấp 5, độ bền 10/10.

Nhạc Trọng nhanh chóng mang bao tay trắng này vào trong tay của mình, hắn chợt cảm giác được một cổ nước ấm nhàn nhạt lưu động trong người, lực lượng của hắn được tăng cường lần nữa.

Nhạc Trọng kiểm tra trong gian phòng một chút, không có phát hiện tang thi nào thì đi qua một gian phòng khác.

Một gian phòng bị Nhạc Trọng phá hư, tang thi bên trong cũng bị chém giết hết.

– Bên trong có ai không? Có chuyện, thỉnh nói một tiếng, tôi lập tức rời đi. Không có trả lời thì tôi cho rằng không tồn tại, sẽ dùng bạo lực phá cửa.

– Có người! Đừng phá hư nhà của tôi. Thỉnh anh lập tức rời đi.

Trong một căn phòng lầu bốn truyền ra âm thanh của nam tử.

Nhạc Trọng không có do dự, lập tức rời đi xuống dưới.

Tòa nhà này có tới tám tầng, mỗi một tầng lại có bốn gia đình ở lại, Nhạc Trọng trên đường đi lại phát hiện sáu gia đình vẫn còn sống, chỉ có điều tất cả mọi người thập phần cảnh giác, Nhạc Trọng vừa mới nói chuyện thì bị xua đuổi.

Hôm nay thế giới đại biến, chỉ có nhà mình mới là nơi an toàn nhất, tất cả mọi người theo bản năng có cảnh giác với người xa lạ.

Nhạc Trọng phá hư tất cả các gian nhà không có ai lên tiếng, thanh lý một lần sau đó hắn lại tăng lên cấp 7.

– Ngài đã thăng cấp lên cấp 7, thỉnh phân phối 2 điểm cường hóa.

Sau khi Nhạc Trọng tiêu diệt tất cả tang thi tầng thứ sáu, lúc này nghe âm thanh thanh thúy vang lên.

Nhạc Trọng lúc này do dự một chút mới đưa ra quyết định.

– Cường hóa thể lực, nhanh nhẹn.

Thanh lý hết tất cả tang thi trong tòa lầu xong, Nhạc Trọng mới kéo thân hình mệt mỏi quay trở lại tòa nhà của Trần Dao.

– Nhạc Trọng, anh đã trở về!

Nhìn thấy Nhạc Trọng trở về, mấy nữ sinh Trần Dao lúc này lộ ra thần sắc vui vẻ, các nàng thập phần lo lắng Nhạc Trọng sẽ chết trong miệng của đám tang thi, lo lắng hơn Nhạc Trọng đi là không quay về.

– Nhạc Trọng, đây là bữa tối tôi chuẩn bị.

Trần Dao cầm lấy một cái chén lớn, phía trên có cơm và thịt cùng lạp xưởng hun khói, mùi thức ăn bay lên xông vào mũi Nhạc Trọng, mỉm cười nhìn Nhạc Trọng.

Cơm và thịt cùng lạp xưởng hun khói vừa đưa tới thì bụng của Nhạc Trọng cũng kêu lên ọc ọc, quả thực là vô cùng hấp dẫn.

– Đây là dùng nước nào?

Nhạc Trọng tiếp nhận chén thức ăn này, cưỡng chế thèm thuồng trong bụng của mình, nhìn Trần Dao hỏi.

Trần Dao hiểu Nhạc Trọng băn khoăn, rất nhanh nói ra:

– Không! Là nước tinh khiết.

Nhạc Trọng tiếp nhận chén thức ăn và nhanh chóng ăn vào thật nhanh, hắn cũng thật sự cực đói. Mì ăn liền trước đây mà hắn từng ăn thì so với chén cơm ngày hôm nay không khác gì rác rưởi.

Vương Phương nhìn qua Nhạc Trọng, trong nội tâm vô cùng hối hận thầm nghĩ:

– Tại sao mình không có nghĩ tới chứ. Nếu mình vì anh ta làm thức ăn thì có lẽ anh ta sẽ tốt hơn với mình?

– Kỷ Thanh Vũ, mấy người kia cô có ý định thu vào tiểu đội sao?

Sau khi ăn cơm xong thì Nhạc Trọng thoáng nghỉ ngơi một chút, nhìn ba người Trần Cương và nhìn qua Kỷ Thanh Vũ hỏi.

Đám người Trần Dao là bốn nữ hài vốn đã là vướng víu, nếu như thêm ba gã vô năng Trần Cương thì cho dù Kỷ Thanh Vũ thập phần cường hãn, kiếm thuật vô cùng tinh xảo cũng không có khả năng bảo hộ được bọn họ chu toàn.

Nhạc Trọng cũng không có khả năng cố sức bảo hộ ba gã Trần Cương chỉ biết phàn nàn, không muốn làm việc xuất lực. Hắn còn có nhiều việc cần phải hoàn thành.

Ba người Trần Cương lúc này cũng khẩn trương lên, con mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Thanh Vũ, trong thế giới này nếu như không có cường giả bảo vệ thì chỉ có chết mà thôi.

Kỷ Thanh Vũ trầm mặc và lâm vào suy nghĩ.

Trần Cương nhìn qua Kỷ Thanh Vũ chăm chú nói ra:

– Kỷ Thanh Vũ, hiện tại thế giới biến thành bộ dạng này, chúng ta chẳng lẽ không nên đồng tâm hiệp lực, cộng đồng vượt qua khó khăn sao? Thỉnh cô lưu chúng ta lại a, chúng ta sẽ bảo hộ các người.

Chương 19 : Vương Song gia nhập

Kỷ Thanh Vũ không trả lời thẳng, mà nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:

– Nhạc Trọng, tại sao anh phải đi thanh lý những tang thi trong phòng đơn thế?

Trong phòng, những người khác cũng đem ánh mắt nhìn qua Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng chậm rãi nói ra:

– Tôi hoài nghi những tang thi này có thể tiến hoái, hiện tại chúng chỉ có cấp một, nhưng mà tôi cảm thấy chúng tuyệt đối không chỉ có trạng thái như thế này. Nếu như chúng tiếp tục tiến hóa thì sẽ trở nên nguy hiểm hơn.

Nếu như những tang thi kia chỉ có trình độ như vậy, chỉ cần nhân loại đứng vững bước chân là có thể dễ dàng tiêu diệt tât cả tang thi, một lần nữa thành lập trật tự mới.

Sắc mặt Tôn Vũ có chút tái nhợt phản bác nói:

– Không thể nào đâu! Trong TV thì tang thi không phải như thế này sao? Chúng làm sao còn có thể tiến hóa?

Hôm nay Tôn Vũ đã nhìn thấy thế giới hiện trạng. Trên đường phố khắp nơi đều là tang thi mà không có bóng người, nếu như những tang thi kia tiến hóa, như vậy nhân loại sẽ càng khó tiêu diệt tang thi, khôi phục trật tự.

Nhạc Trọng nhìn qua Tôn Vũ, thản nhiên nói:

– Tôi nói đây chỉ là phán đoán của tôi mà thôi, cũng không nhất định là sự thật đâu.

Đột nhiên Trần Dao xen vào, lo lắng hỏi:

– Nhạc Trọng, anh phải rời khỏi chúng tôi sao?

Đám nữ nhân Vương Phương lúc này đem ánh mắt nhìn qua Nhạc Trọng. Nhạc Trọng thực lực thế nào các nàng đã thấy rõ, nếu như mất đi Nhạc Trọng bảo hộ, tương lai các nàng mờ mịt rồi.

Tuy trong gian phòng này chồng chất không ít vật tư, thế nhưng mà những vật tư này luôn có ngày phải dùng hết. Nếu như Nhạc Trọng rời khỏi đây, tương lai của các nàng không biết biến thành cái gì nữa.

Nhạc Trọng nhìn Trần Dao, chăm chú nói ra:

– Tôi phải đi tìm Ngã Tử Đảng. Tìm được Ngã Tử Đảng thì tôi còn muốn về nhà một chút. Chúng ta có thể ở cùng chỉ có thời gian mấy ngày mà thôi.

Nữ sinh trong ký túc xá của Trần Dao đều rất đẹp, đặc biệt là Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ hai người đều là đại mỹ nữ hoa hậu giảng đường. Nhưng mà đối với Nhạc Trọng mà nói thì bạn bè và song thân càng trọng yếu hơn, hắn không có khả năng lưu lại chỉ để bảo hộ những nữ hài này.

Nghe được Nhạc Trọng nói như vậy trừ Kỷ Thanh Vũ ra, những cô gái khác đều buồn bã và vô cùng lo lắng.

Đúng lúc này Vương Song đang trầm mặc bên cạnh đột nhiên nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

– Nhạc Trọng, để cho chúng tôi theo ra ngoài đi! Tôi nguyện ý đi theo anh, cho dù là đi tìm Ngã Tử Đảng hay là đi về nhà của anh. Có lẽ anh cần một người lái xe a! Tôi còn có thể làm những công việc tốn thể lực, những chuyện chiến đâu tôi không làm được, anh chỉ cần chiến đấu là đủ.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Vương Song, hỏi lại một lần:

– Anh xác định muốn đi theo tôi? Nhà của tôi nằm ở tận thành phố Nam Trữ. Cách nơi này cũng không gần, trên đường đi cũng gặp các loại nguy hiểm không biết tên. Tôi nói rồi, nếu như tôi phỏng đoán không sai thì những tang thi kia sẽ tiến hóa, hơn nữa trên đường đi không biết lúc nào sẽ gặp nguy hiểm bất chợt.

Nhũng lời này làm cho Nhạc Trọng cùng những cô gái kia đều trầm mặc, thành phố Nam Trữ thật sự quá xa nơi này, thế giới này rôt cuộc biến thành thế nào không ai biết được, lặn lội đường xa nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, các nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Vương Song chém đinh chặt sắt nói:

– Tôi quyết định muốn đi theo anh.

Nhạc Trọng gật đầu đồng ý, lại cho Vương Song gia nhập tổ đội kiến lập tạm thời của hắn, nói:

– Tốt!

Nhạc Trọng cũng cần người hỗ trợ lái xe, vận chuyển vật tư khi, cần có người yểm hộ khi chạy trốn, chuyên môn phụ trách chiến đấu.

– Vương Song và tôi. Hai người có ý định đi cùng không?

Nhạc Trọng chỉ vào Trần Cương, Tôn Vũ và nhìn Kỷ Thanh Vũ hỏi.

Đôi mắt Kỷ Thanh Vũ dễ thương nhìn quét qua Trần Cương, Tôn Vũ hai người, dùng âm thanh chém đinh chặt sắt nói ra:

– Trần Cương, Tôn Vũ đồng học, hiện tại đã an toàn. Mời các anh nên đem vật tư của mình rời khỏi nơi đây.

Nhiều một người thì áp lực nhu cầu vật tư cũng càng lớn hơn nữa. Hơn nữa Kỷ Thanh Vũ ở đây đều là nữ hài xinh đẹp, trật tự thế giới đã sụp đổ hoàn toàn, pháp luật không cách nào có tác dụng trong tận thế, những này nam sinh này mà thú tính đại phát thì Kỷ Thanh Vũ không nửa điểm nắm chắc.

Sắc mặt Tôn Vũ tái nhợt, lớn tiếng kêu lên:

– Tại sao các người lại như vậy? Ba ba của tôi chính là thị trưởng Giang Nam đấy.

Mọi người nhướng mày, đối với Tôn Vũ được nuông chiều từ bé đúng là không quen nghe lời này.

Vương Phương khinh miệt cười cười, nhìn qua Tôn Vũ mỉa mai nói:

-Ba ba của anh trâu thì sao, bảo ông ta tới cứu anh đi.

– Đi thôi. Tôn Vũ!

Trần Cương lắc đầu, kéo kéo Tôn Vũ, cầm lấy hai túi vật tư lớn đi ra bên ngoài. Hắn không muốn sống ở chỗ này tiếp tục xấu mặt.

Tâm niệm Nhạc Trọng vừa động, Bạch Cốt bước lên phía Tôn Vũ một bước.

– Đợi ta một chút.

Tôn Vũ nhìn qua Bạch Cốt cầm cây búa lớn bằng khô lâu, trong nội tâm sợ hãi, lập tức cầm lấy hai túi vật tư lớn chạy ra bên ngoài.

Trần Cương, Tôn Vũ hai người vừa đi, Thái Hiểu lúc này đi qua cẩn thận đóng cánh cửa chống trộm lại.

– Đêm nay tôi ngủ ở đâu?

Cửa phòng vừa đóng thì Nhạc Trọng nhìn qua Trần Dao hỏi.

– Đi theo tôi!

Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng cười dịu dàng, dẫn Nhạc Trọng đi vào một gian phòng.

Vừa tiến vào gian phòng này, hương thơm nhàn nhạt cũng xông tới, sáu bảy con búp bê bày trên giường, rất sạch sẽ, khí tữ nữ nhân tràn ngập cả gian phòng này.

Trong mắt Trần Dao hiện ra vẻ thẹn thùng, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

– Nơi này chính là phòng ngủ của anh.

Căn phòng này là phòng ngủ của Trần Dao, nàng lần đầu tiên dẫn theo nam nhân vào phòng của mình.

– Bạch Cốt, cảnh giới, đừng cho bất cứ kẻ nào đi vào gian phòng này.

Nhạc Trọng lúc này phân phó Bạch Cốt một câu, thoáng nằm trên cái giường lớn kia, lập tức lâm vào ngủ say. Hôm nay hắn thật sự qua mệt mỏi rồi.

Trần Dao nhìn thấy Nhạc Trọng ngay cả quần áo cũng không cởi ra mà nằm trên giường của nàng, trong chớp mắt nàng ưa thích sạch sẽ từ nhỏ liền mất hứng, nhưng mà nhìn thấy Bạch Cốt đang cầm búa lớn thì nàng thập phần thức thời rời khỏi gian phòng này.

Đối với khô lâu đặc chủng không tồn tại trong thế giới này đứng thủ hộ, trong gian phòng này trừ Kỷ Thanh Vũ ra thì ai cũng sợ hãi.

Bảy giờ ngày hôm sau Nhạc Trọng nằm trên giường đúng giờ mở to mắt, cơ hồ mỗi ngày vào bảy giờ hắn đều thức dậy để đi học.

– Giấc ngủ quả nhiên là thủ đoạn khôi phục thể lực tốt nhất.

Nhạc Trọng mở hai mắt ra nhìn đồng hồ, chỉ thấy thể lực của hắn đã khôi phục lại.

Nhạc Trọng cửa phòng ngủ ra, bước vào phòng khách.

Chỉ thấy ghế ghế salon phòng khách có Vương Song hết sức thành thật nằm trên ghế salon, nàng đang ngủ say.

– Rời giường! Tôi có việc muốn nói!

Nhạc Trọng lập tức đi tới hai gian phòng còn lại, hắn vừa gõ cửa vừa nói lớn.

Chương 20 : Tìm kiếm Trì Dương

Dưới sự thúc dục của Nhạc Trọng thì trừ Kỷ Thanh Vũ ra thì bốn nữ sinh khác lề mề phải mười phút sau mới đi ra ngoài, tập hợp trong phòng khách.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Kỷ Thanh Vũ trầm giọng nói:

– Kỷ Thanh Vũ, hiện giờ tạm thời đã an toàn. Dựa theo ước định của chúng ta, hôm nay thỉnh cô theo tôi tìm Ngã Tử Đảng.

Kỷ Thanh Vũ thản nhiên nói:

– Tốt!

Nhạc Trọng nói:

– Còn các em thì sao? Các em muốn sống ở chỗ này hay là đi theo tôi chiến đấu. Chuyện gì cũng phải nói trước, chiến đấu ngày hôm nay kịch liệt hơn hôm qua đấy.

Trừ Vương Song ra, các nữ hài tử khác sắc mặt trầm xuống.

Chiến đấu với tang thi chỉ cần làn da bị vạch phá một chút thì bản thân cũng biến thành tang thi. Cho dù là nam nhân cũng khó mà sinh ra nửa điểm ý chí chiến dấu chớ nói chi là nữ hài tử.

Đúng lúc này hai mắt Trần Dao kiên định nói ra:

– Tôi theo anh chiến đấu. Tôi cũng muốn tiến hóa.

Trần Dao cũng là nữ hài vô cùng sợ hãi chiến đấu với đám tang thi, thế nhưng mà nàng vô cùng rõ ràng, thế giới này nhất định phải dựa vào chính là bản thân mình. Cho dù phụ thuộc vào cường giả cũng phải thể hiện giá trị của mình.

Ánh mắt Vương Phương lập loè vài cái nói:

– Em ở chỗ này chiếu cố Trương Tuyền a. Nàng còn chưa khỏe, cần người chiếu cố. Hơn nữa cho dù em đi cũng vướng víu.

Do dự một chút Thái Hiểu cũng mở miệng nói ra:

– Em cũng ở lại đây chiếu cố Trương Tuyền.

Nhạc Trọng nói:

– Tốt! Các em phải canh giữ cửa phòng cẩn thận, trừ bọn anh ra thì người nào cũng không mở ra.

Nói xong Nhạc Trọng bước ra khỏi gian phòng.

Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao, Vương Song đi theo sau lưng Nhạc Trọng ra ngoài.

Nương theo âm thanh động cơ vang lên, Trần Dao điều khiển chiếc xe trường học lao thẳng lên đường.

Trên đường phố khắp nơi đều là tang thi du đãng, xe trường học xông lên trên đường phố, những tang thi kia lung la lung lay đi về hướng chiếc xe. Những tang thi này vừa mới tiếp cận chiếc xe thì giống như bị xe tăng đụng vào nên bay đi.

Trần Dao vừa lái xe vừa nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

– Nhạc Trọng, dầu của xe này chỉ còn lại một nửa mà thôi.

Nhạc Trọng hỏi:

– Còn có thể đủ tới đại học Trung Hải và đến trạm xăng dầu Giang Nam hay không?

Trần Dao tính ra thì nói:

– Không có vấn đề!

Nhạc Trọng nhanh chóng nói:

– Vậy đi tới đại học Trung Hải trước.

Trần Dao gật đầu điều khiển xe trường học chạy tới đại học Trung Hải phóng đi.

Khác với đại học Vân Hoa, đại học Trung Hải chính là đại học trọng điểm của cả nước, có không ít danh nhân ra ngoài, là một trong những trường đại học danh giá nhât.

Đại học Trung Hải là nơi cực kỳ phồn hoa, cho dù là lúc nào cũng có người tới người đi. Bởi vậy tang thi số lượng cũng là khu vực khác nhiều gấp mấy lần.

Trần Dao vừa lái xe tới khu vực này liền nhìn thấy từng thi đàn rậm rạp, khắp nơi là thi đàn vây quanh chiếc xe.

Vừa nghe được âm thanh động cơ xe trường học, những tang thi này lảo đảo đi tới gần.

Trần Dao cắn răng một cái, hung hăng đạp chân ga.

Những tang thi này nhao nhao bị đánh bay, chiếc xe này có chấn động truyền tới như có như không. Nếu đổi lại là xe bình thường thì chỉ sợ lúc này đã bị đám tang thi vây quanh và thôn phệ.

Đánh bay không biết bao nhiêu tang thi, chiếc chở mấy người Nhạc Trọng rốt cuộc cũng tiến vào trong đại học Trung Hải.

Kỷ Thanh Vũ nhìn Nhạc Trọng hỏi:

– Ngã Tử Đảng ở địa phương nào? Đại học Trung Hải lớn như vậy, anh biết ở đâu không?

Nhạc Trọng nhanh chóng nói ra:

– Đồ thư quán, bể bơi, ký túc xá nam sinh, phòng tập thể thao, siêu thị, nếu hắn còn sống cũng chỉ có ở những nơi đó.

Vương Song hiếu kỳ hỏi:

– Nhạc Trọng, Ngã Tử Đảng tên gọi là gì?

Đây là đại học Trung Hải đấy, tang thi rất nhiều, so với đại học Vân Hoa thì nhiều hơn, loại địa phương này cho dù là Nhạc Trọng tiến vào cũng có nguy hiểm cực lớn. Vương Song cũng thập phần hâm mộ bạn bè của Nhạc Trọng, vậy mà có Nhạc Trọng sẵn sàng mạo hiểm tính mạng tới cứu hắn.

Nhạc Trọng cười nói:

– Hắn tên là Trì Dương, là một trong mấy bạn bè tốt nhất của tôi.

Lời nói tới đây lái xe Trần Dao đã đi vào siêu thị nhỏ trong đại học Trung Hải.

– Mọi người chờ ở chỗ này. Tôi đi xuống nhìn một chút.

Nhạc Trọng lưu lại một câu và nhanh chóng cùng Bạch Cốt lao về phía trước.

Chung quanh siêu thị nhỏ này có hơn mười đầu tang thi, chúng rất nhanh vây quanh hai người Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn hơn mười tang thi này, hắn như một mũi tên bước lên và Bạch Cốt cùng một chỗ chính diện nghênh đón đám tang thi này.

Lúc này Nhạc Trọng đã không phải là nam sinh bình thường khi đối mặt sợ hãi và yếu đuối khi đối diện với tang thi, trải qua không ngừng chiến đấu, cường hóa, thực lực của Nhạc Trọng đã tăng lên thật lớn.

Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt xông vào trong thi đàn, chợt tùy ý thanh lý tang thi dễ dàng như lặt rau cắt cỏ.

Bên người Nhạc Trọng lúc này có bóng đen phiêu nhiên tới, là Kỷ Thanh Vũ nhanh chóng lao vào trong thi đàn, bắt đầu săn giết tang thi.

Ba người liên thủ thì hơn mười tang thi hành động chậm chạp nhanh chóng bị tiêu diệt.

Nhạc Trọng nhìn Kỷ Thanh Vũ nói:

– Đa tạ!

– Không cần khách khí. Nơi này giao cho tôi, anh đi tìm đi.

Kỷ Thanh Vũ lưu lại một câu, sau đó nhìn qua đám tang thi đang tiến lên.

Trần Dao điều khiển xe trường học đụng bay nhiều tang thi, thế nhưng mà vẫn không ngừng có tang thi lao tới chiếc xe trường học, Kỷ Thanh Vũ phải thanh lý tang thi chung quanh xe trường học, nếu không thì bọn họ sẽ bị tang thi vây quanh.

Nhạc Trọng đi vào siêu thị nhỏ và kêu lên:

– Bên trong có ai không? Có người thì lên tiếng đi!

Từ trong siêu thị kia truyền ra âm thanh kinh hỉ, nói:

– Có người, nơi này có người. Anh là người tới cứu tôi sao?

Nhạc Trọng lớn tiếng kêu lên:

– Trì Dương, anh có bên trong không? Tôi là Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng kêu lên hai tiếng nhưng không có ai lên tiếng đáp lời cả.

Không lâu cửa siêu thị nhỏ mở ra, bốn nam ba nữ từ trong đi ra ngoài.

Một nam sinh thập phần nhã nhặn măng theo mắt kính đi tới Nhạc Trọng hỏi:

– Anh tới cứu chúng tôi sao?

Nhạc Trọng nhìn qua bốn nam ba nữ này, nói:

– Thật có lỗi, làm các người thất vọng rồi, tôi tới đây tìm bạn là Trì Dương. Nếu như các vị muốn rời đi thì tôi sẽ mang các vị đi. Nhưng mà khi rời khỏi đây thì sau đó tất cả phải xem mọi người rồi. Bên ngoài đều là đám tang thi này, các người sống ở nơi này có nước uống và đồ ăn chèo chống, nếu như rời khỏi đây thì vấn đề thức ăn sẽ làm các người tức điên đấy.

Nhạc Trọng biết nếu muốn sống trong thế giới tận thế thì phải vô cùng cố hết sức, nếu mang theo mấy vướng víu thì chỉ chuyện quan tâm ăn uống của bọn họ cũng là chuyện quá khó khăn, càng đừng đề cập tiến hóa.

Nghe Nhạc Trọng nói tàn khốc như vậy thì bảy người lập tức hoảng loạn lên.

Đột nhiên có nữ sinh tóc ngắn nói ra.

– Em biết rõ Trì Dương ở nơi nào. Em sẽ nói cho anh biết, nhưng mà anh phải dẫn tôi theo.

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !