1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
  4. Tập 2: Ngựa không ăn lén cỏ ban đêm thì sẽ không mập (c11-c20)

[Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Tập 2: Ngựa không ăn lén cỏ ban đêm thì sẽ không mập (c11-c20)

❮ sau

Chương 11. Ngựa không ăn lén cỏ ban đêm thì sẽ không mập

– Đùng đùng… Hộp gỗ này còn có một ngăn bí mật.

Ngón tay của Mục Lương gõ dưới đáy hộp một cái gỗ, phát hiện là âm thanh trống rỗng.

Anh dùng mã tấu cạy tấm ván gỗ phần đáy hộp ra, thấy bên trong có một túi, mở ra nhìn mới phát hiện là hạt giống.

– Lại là hạt giống rau quả, thảo nào đặt trong ngăn bí mật.

Mục Lương ngạc nhiên nhìn cái túi cột chắc, rồi nhét vào trong túi đeo lưng.

Ở vùng đất chết, một kiểu thế giới tận thế, hạt giống thực vật xanh, đại biểu cho một trong các hy vọng quan trọng vực dậy tương lai văn minh.

Tiếp theo thăm dò trong gian phòng, Mục Lương mở ra tủ quần áo cạnh mép giường, lại có phát hiện vui mừng.

Năm khúc vải màu sắc cũng khác nhau, được đặt ngăn nắp trong tủ treo quần áo.

– Đồ đạc hơi nhiều, xem ra cần phải tìm một người đến giúp đỡ.

Mục Lương ôm ra năm khúc vải từ trong tủ quần áo, sờ cằm một cái suy nghĩ làm sao đem ra khỏi phòng.

Đồ vật trong phòng thủ lĩnh, có rất nhiều thứ phải đem đi.

Ai bảo Mục Lương xuyên không tới, đồ vật gì cũng không có, một ít đồ dùng hàng ngày, ở thế giới Mạt Nhật này, có tiền muốn mua đều không có nơi để mua.

– Tiểu Thải, len lén di chuyển đừng để người khác phát hiện.

Mục Lương dùng suy nghĩ trong đầu, triệu hoán Kỳ Nhông Ba Màu đang âm thầm bảo vệ anh, bảo nó qua đây khuân đồ.

Bây giờ, không thể triệu hoán Rùa Đen được, nó tới, chỉ sợ sẽ đẩy ngã tường xông tới!

Kỳ Nhông Ba Màu đang chạy tới, Mục Lương đang muốn gom đồ đạc đóng gói cẩn thận, trong đó có năm khúc vải, còn có một thanh kiếm.

Anh lục soát tủ quần áo lần nữa, thấy đều là vật dụng thủ lĩnh đã dùng qua, một ít quần áo, các loại chăn mền.

Vật dụng đã dùng qua, anh không thèm lấy.

– Nơi đây còn có một tấm da sói mới.

Mục Lương mở ra một ngăn cuối cùng của tủ quần áo ra, thấy bên trong có rất nhiều da sói được sắp xếp ngăn nắp.

Anh cầm lên, phát hiện da sói chưa được xử lý qua, còn rất nhiều dấu vết, nhìn một cái đã biết chưa dùng qua.

– Mình đã nói có ba cái đầu sói, thì làm sao sẽ không có da sói chứ!

Mục Lương cầm da sói, để ở một bên, nhẹ giọng nói:

– Vậy bây giờ không cần lo không có chăn đắp.

Sau khi, anh chọn lọc và gói cẩn thận đồ vật, ngẩng đầu nhìn trên trần nhà.

Kỳ Nhông Ba Màu tới rất nhanh, không cần giống như Mục Lương phải leo tường tránh người khác, nó dùng móng vuốt thủ sẵn, bò qua tới trần nhà.

– Xuống đây, giúp tao khuân ít đồ trở về.

Mục Lương vẫy tay về phía Kỳ Nhông Ba Màu.

– Híz khà zz hízzz.

Kỳ Nhông Ba Màu nghiêng đầu một chút, bò xuống dọc theo tường.

– Kích thước thân thể có chút hơi nhỏ, không mang được nhiều đồ lắm.

Mục Lương nhìn năm khúc vải dài một mét, nhìn lại thân Kỳ Nhông Ba Màu chỉ dài một mét.

– Xem ra, hiện tại phải cho mày tiến hóa đến cấp 3.

Mục Lương giơ tay lên đặt trên thân thể Kỳ Nhông Ba Màu, trong đầu hạ lệnh với hệ thống:

– Cho Kỳ Nhông Ba Màu tiến hóa đến cấp 3.

– Ting! Kỳ Nhông Ba Màu cấp 2 tiến hóa đến cấp 3, khấu trừ 100 điểm tiến hóa.

– Ting! Kỳ Nhông Ba Màu tiến hóa cấp 3 thành công.

– Ting! Kỳ Nhông Ba Màu cấp 3 tiến hóa thiên phú: Màu Sắc Ngụy Trang Ẩn Thân.

– Ting! Điều chỉnh năng lực ‘Màu Săc Ngụy Trang’ của Thuần Dưỡng Sư, nâng cấp ‘Màu Săc Ngụy Trang Ẩn Thân’ lên cấp 3.

Mục Lương cảm nhận được dòng nước ấm quen thuộc xuất hiện trong thân thể, thân thể lần nữa được cường hóa.

– Ẩn thân? Là trong hành động cũng có thể ẩn thân sao?

Lực chú ý của Mục Lương đặt trọng điểm trên năng lực mới.

Anh lập tức khởi động năng lực ‘Màu Săc Ngụy Trang Ẩn Thân’, trong lúc đi phía ngoài thân thể cũng biến sắc theo hoàn cảnh.

– Cũng không phải là không có khuyết điểm, thời gian để chuyển hoán màu sắc gian cần cỡ 1 giây, động tác càng nhanh, khuyết điểm ẩn thân biến sắc càng dễ bị lộ.

– Năng lực ẩn thân này chỉ thích hợp với di chuyển từ từ, khuyết điểm chuyển hoán màu sắc càng khó lộ, ngược lại rất thích hợp để hàng động bí mật.

Mục Lương tổng kết trong lòng, sau khi phân tích ưu khuyết điểm năng lực phát triển mới thì thả lỏng.

Trọng điểm là, có thể hành động ẩn thân, để cho anh rất hài lòng.

Sau khi tìm hiểu rõ biến hóa, Mục Lương nhìn về phía Kỳ Nhông Ba Màu sau khi tiến hóa lần nữa, kích thước thân thể lại tăng lên gấp đôi.

Thân kỳ nhông dài hai thước, màu sắc vảy da không còn là ba màu, mà phân chia màu sắc trên miếng vảy:

Một mảnh màu xanh biếc, một mảnh màu hồng, một mảnh màu xanh lam, nhìn qua rất rực rỡ.

Trên cái đầu của Kỳ Nhông Ba Màu có mấy gai nhọn dài ra, dựng thẳng lên, có màu nâu, nhìn qua cực đáng sợ.

– Tiểu Thải, nếu có thêm một đôi cánh cho mày, mày cũng có thể trở thành Cự Long.

Mục Lương vỗ nhẹ nhẹ cái đầu của Kỳ Nhông Ba Màu .

– Híz khà zz hízzz.

Kỳ Nhông Ba Màu ngoẹo cái đầu, không hiểu Cự Long là gì.

– Mày đứng yên, đừng nhúc nhích, giúp tao khiêng mấy thứ này về.

Mục Lương chuyển năm khúc vải, da sói, một bó kiếm, trói lên trên người Kỳ Nhông Ba Màu.

– Híz khà zz hízzz.

Kỳ Nhông Ba Màu không thoải mái uốn éo cái người.

– Mau đi đi, bảo Mễ Nặc giúp mày lấy xuống đồ vật, rồi mày quay lại đây lần nữa.

Mục Lương cười hiền lành, phất tay một cái, bảo Kỳ Nhông Ba Màu bò ra ngoài từ cửa sổ.

– Híz khà zz hízzz.

Móng vuốt của Kỳ Nhông Ba Màu bám lên tường rời khỏi, để lại ở vết cào trên vách tường gỗ.

– Phải tranh thủ thời gian, nếu không… Thủ lĩnh bị giết, sẽ bị phát hiện.

Mục Lương đi nhẹ, vô thanh vô tức rời khỏi phòng, lần nữa quay vào trong tìm kiếm.

Lúc này, hầu gái đã ngoan ngoãn đứng ở nơi đây, chờ đợi chủ nhân gọi vào.

Ngựa không ăn lén cỏ ban đêm thì sẽ không mập.

Lần này mục tiêu của Mục Lương là thức ăn, rất vất vả mới tới một chuyến, đương nhiên có thể lấy chút thức ăn thì càng tốt.

Khi anh thăm dò, chứng kiến một tên đang đi lén la lén lút.

– Di? Người kia không phải A Cổ sao?

Mục Lương nhìn gò má đối phương, nhận ra chính là A Cổ từng xuất hiện qua ở đại sảnh.

Anh có hơi tò mò đi theo phía sau, muốn xem đối phương đang lén lút xung quanh phòng của thủ lĩnh làm cái gì?

A Cổ nhìn trái phải, không thấy được người phía sau, lặng lẽ tiến vào trong một căn phòng.

Mục Lương từ khe cửa nhìn vào trong, kinh ngạc phát hiện căn phòng này là kho chứa thức ăn.

Trong kho, ngoại trừ A Cổ, còn có một hầu gái.

Yêu đương vụng trộm?

Trong đầu của Mục Lương hiện lên một cái từ, sau đó đã bị loại bỏ.

– A Cổ, anh điên rồi? Cầm nhiều thịt như vậy? Bị thủ lĩnh phát hiện là sẽ giết anh đó.

Hầu gái nhìn thấy A Cổ lấy thịt bỏ trong túi vải, còn có trang bị chọn thịt ngon.

Lúc bình thường, A Cổ trộm một ít thịt ăn, hầu gái còn có thể hỗ trợ che giấu một chút.

Hiện tại, cầm nhiều thịt như vậy, hầu gái cũng không thể che giấu được.

– Thủ lĩnh đã điên rồi, ông ta chuẩn bị hợp tác với Huyết Hồ Tử, muốn giết một số người không nghe lời ông ta trong doanh trại.

A Cổ vội vàng bễu môi gầm nhẹ nói:

– Hôm nay, tôi không có đi đến gò núi, còn tưởng rằng có thể phá vỡ kế hoạch của thủ lĩnh, không nghĩ tới ông ta ‘Phát rồ ‘ muốn liên hệ lại với Huyết Hồ Tử trước thời hạn.

Đúng vậy, lúc ở đại sảnh, là anh ta lừa thủ lĩnh, xem như thăm dò một cái.

Kết quả không cần suy nghĩ, bây giờ nhìn anh ta chuẩn bị chạy trốn đã hiểu.

A Cổ cho rằng không đi gặp mật thám đạo tặc, có thể để cho bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, không nghĩ tới trước đó, thủ lĩnh đã tự mình thương lượng tốt với Huyết Hồ Tử.

Đã không có nghi ngờ, chỉ cần song phương hội hợp lại nói chuyện với nhau, sẽ có thể lộ ra anh ta, đến lúc đó, chỉ có một con đường chết.

Cho nên, A Cổ chuẩn bị chạy trốn suốt đêm.

– Thủ lĩnh làm sao sẽ hợp tác với Huyết Hồ Tử?

Hầu gái sợ đến sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất đi vẻ nghiêm túc trước đó.

A Cổ lay hầu gái, thúc giục:

– Mau trở về thu dọn đồ đạc.

– Được được được.

Sau khi, hầu gái bừng tỉnh, liên tục gật đầu.

Mục Lương nhìn hầu gái rời khỏi, nhìn chằm chằm A Cổ đang còn giả bộ lấy thịt khô trong phòng.

Kế hoạch biến hóa cản không nổi.

Anh dự định thay đổi phương án chuẩn bị trước đó.

Chương 12. Người thần bí, anh ta rốt cuộc là ai?

– Sống như vậy không phải tốt sao, nhưng lại muốn đi làm đạo tặc.

A Cổ nghiến răng, nhét thịt bỏ vào trong túi vải, ngay cả thịt sói thủ lĩnh không nỡ ăn đều nhét vào.

– Chắc nhiều đây đủ rồi!

Anh ta nhìn túi thịt cao cỡ nửa người, ít nhất hơn trăm cân.

Lúc này, cửa phòng kho vô thanh vô tức mở.

Mục Lương chậm rãi đi tới phía sau A Cổ, một tay choàng tới từ sau, che lại cái miệng của A Cổ, mã tấu lạnh lùng đặt ngay cổ họng của anh ta.

– Ô ô ô…

A Cổ vốn còn muốn giãy giụa, cảm giác được sự lạnh lẽo ngay yết hầu, sợ đến nỗi không dám di chuyển.

– Không nên lộn xộn, nếu không… sẽ cắt đứt cổ người.

Tiếng khàn khàn trầm thấp của Mục Lương vang lên bên tai A Cổ.

-…

A Cổ lập tức nâng hai tay lên, ý là bản thân sẽ không phản kháng.

– Người là một tên thông minh.

Giọng nói của Mục Lương nhẹ nhàng, nói:

– Nghe lời mới có thể sống sót.

– Ừm ô!!!

A Cổ sợ hãi, gật đầu một cái.

– Tốt, vì người nghe lời nên có thưởng, tao cho người một tin tức.

Âm thanh của Mục Lương càng phát ra trầm thấp, lại làm cho trong lòng A Cổ lạnh lẽo.

– Thủ lĩnh của các người, sau khi người rời đi, đã bị tao vặn gãy cổ.

Mục Lương dùng âm thanh bình thường nói, nhưng làm cho trong lòng của A Cổ run rẩy.

-…

A Cổ hoảng sợ trừng lớn hai mắt, toàn thân sởn tóc gáy, trên cánh tay nổi da gà.

Chân trước vừa rời khỏi, chân sau thủ lĩnh đã bị vặn gãy cái cổ.

Đó không phải đại biểu cho, lúc đó người thần bí này ở phía sau, ngây người trong đại sảnh!

– Đúng như ngươi nghĩ, tao đã ngây người ở trong đại sảnh nhìn các người.

Mục Lương khàn khàn nói ra suy nghĩ của A Cổ.

Từ khi bắt đầu đi vào cửa, anh đã dùng tới kỹ xảo thẩm vấn đe dọa học được khi còn là bộ đội đặc chủng.

– Ừm ô ô…

A Cổ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.

– Người là một tên thông minh, đừng xoay đầu lại, không được phát ra âm thanh huyên náo.

Mục Lương chậm rãi buông miệng A Cổ ra, mã tấu cũng bị thu.

A Cổ nhỏ giọng nói:

– Người có chuyện gì muốn tôi làm sao?

Từ những chuyện người thân bí nói với anh ta, lại không lập tức giết chết anh ta, A Cổ đã phát hiện đối phương có chuyện muốn anh ta làm.

– Không phải, tao không có chuyện cho người làm.

Mục Lương lạnh lùng nói.

– Ách…

A Cổ cứng họng, sững sờ tại chỗ.

– Đúng rồi, mật thám Huyết Hồ Tử cũng đã bị tao giết.

Âm thanh nhẹ nhàng của Mục Lương vang lên:

– Ngày hôm nay, mật thám Huyết Hồ Tử không có trở về, ngày mai sẽ có mật thám mới qua đây, phát hiện doanh trại thủ lĩnh bị giết chết, người đoán Huyết Hồ Tử sẽ làm như thế nào?

– Thu thập…

A Cổ hoảng sợ nuốt nước miếng.

Còn có thể làm thế nào, đương nhiên là dẫn người tấn công, bắt toàn bộ người trong doanh trại, biến thành chiến lợi phẩm.

– Đây… tin tức này xem như là thù lao.

Bỗng Mục Lương xốc lên túi chứa thịt khô.

Khi anh đi tới cửa, nghiêng đầu nhắc nhở:

– Tao vẫn sẽ chú ý tới người, hiểu chứ ?

-…

Khuôn mặt của A Cổ cứng đờ, cũng sắp khóc.

Mọe nó, anh có thể đừng quan tâm tới tôi hay không, tôi rất ngu xuẩn.

Nhưng anh ta không dám nói, cũng không dám di chuyển.

Mục Lương không có đi quản A Cổ sẽ phản ứng như thế nào, nếu như đối phương quá ngu, có thể kế hoạch sẽ thất bại.

Anh để Kỳ Nhông Ba Màu len lén tới thêm một chuyến, dùng móng vuốt, nói cho A Cổ một tiếng: Tao thật sự rất quan tâm đến người.

Còn kế hoạch như thế nào? Chỉ là Mục Lương vừa mới nghĩ tới một cứ điểm, phương án cụ thể vẫn còn đang trong quá trình hoàn thiện.

– Thức ăn đã có, chỉ còn thiếu nước.

Mục Lương dừng lại ở trong một căn phòng không người, chờ đợi Kỳ Nhông Ba Màu qua đây, mang thịt khô về.

– Híz khà zz hí zzz.

Kỳ Nhông Ba Màu cũng không khiến anh đợi lâu, đã bò vào từ cửa sổ.

– Mễ Nặc, sẽ phải giật mình!

Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, trói thịt khô lên trên người Kỳ Nhông Ba Màu.

Không nghĩ tới chỉ là đi tìm nước, lại không biết như thế nào lại đem rất nhiều thứ trở về.

Mục Lương đưa cho Kỳ Nhông Ba Màu, còn mình cất bước cẩn thận tiến về căn phòng lấy nước.

Thủ vệ canh trước cửa phòng lấy nước.

Đối với người đã sở hữu năng lực ‘Ẩn thân’ lại trở nên vô cùng đơn giản.

Mục Lương tùy ý ném một tảng đá vào ở một đầu hành lang khác, dụ lực chú ý của thủ vệ sang hướng khác.

Anh lại vô thanh vô tức tới gần phía sau, một bàn tay sống đã đánh cho thủ vệ ngất xỉu.

Mục Lương cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra, không thấy có người, kéo tên lính gác vào trong căn phòng.

Trong phòng có cây đuốc, có thể thấy rõ ràng bố cục.

– Thì ra giếng nước ở chỗ này.

Mục Lương đi tới giữa phòng, xốc lên tấm ván gỗ, lộ ra một cái miệng giếng nước có đường kính rộng hai mét.

Bên cạnh giếng nước treo một cái thùng gỗ dùng múc nước, dưới giếng một màu tối đen, cũng không nhìn ra có nước hay không?

– Rào rào…

Mục Lương thả thùng gỗ vào trong giếng nước, lại lôi sợi dây kéo thùng gỗ, phát hiện nước đục ngầu, bên thùng còn dính bùn.

– Quả nhiên đã sắp khô cạn.

Đặt thùng gỗ về chỗ cũ, rồi lấy tấm ván gỗ đậy lại.

Nếu giếng nước không có nước, Mục Lương đã đánh chủ ý vào thùng gỗ chất đống đặt trong góc phòng.

Từng cái thùng gỗ cao cỡ một thước, to cỡ bằng một vòng tay của một người trưởng thành.

– Ào ào.

Mục Lương lay động một cái thùng gỗ, nghe được có tiếng nước, lập tức mỗi bên vai gánh một thùng gỗ đầy nước.

Sức mạnh của anh bây giờ, khiêng hai thùng nước như ôm hai ổ bánh mì.

– Nếu dùng tiết kiệm, hẳn đủ dùng một đoạn thời gian.

Mục Lương khiêng thùng gỗ, nhàn nhã rời đi.

Bên kia, lúc này A Cổ lại không dám di chuyển, dù sao Mục Lương đã dọa cho anh ta rất sợ.

– Bạch bạch bạch…

Có tiếng bước chân chạy nhanh đến.

– Phanh!

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra mạnh liệt.

Ban đầu hầu gái xông vào, lo lắng hô:

– A Cổ, thủ lĩnh chết rồi.

– Thật đã chết rồi?

Thân thể căng thẳng của A Cổ thả lỏng, tay chân mất sức, dựa vào cái bàn.

Anh ta hỏi:

– Thủ lĩnh chết ở đâu? Chết như thế nào?

– Ở đại sảnh, cái cổ bị vặn gãy.

Hầu gái nghĩ mà sợ nói.

– Thủ lĩnh chết rồi, vậy anh ta không có gạt mình.

Đầu óc của A Cổ chợt lóe lên, tỉ mỉ nhớ lại người thân bí nói cách đây không lâu.

Anh ta biến sắc, khàn giọng nói:

– Nói cách khác, mật thám Huyết Hồ Tử cũng đã chết.

Trốn, phải lập tức trốn.

Bây giờ, trong đầu A Cổ chỉ có một suy nghĩ này, xoay người, kéo tới một cái túi rỗng khác, lần nữa nhét vào thịt khô.

Chân tay của hầu gái luống cuống, hỏi:

– A Cổ, thủ lĩnh chết rồi, chúng ta còn phải trốn sao?

-…

A Cổ nghe xong thân thể cứng đờ.

– Đúng rồi, thủ lĩnh đã chết.

Anh ta không cần phải chạy trốn vội, cúi đầu tìm phương hướng sau này.

Đầu của A Cổ không hiểu sao lại nhớ tới người thần bí vừa rồi, tại sao phải cố ý nói cho anh biết tin tức mật thám Huyết Hồ Tử bị giết?

Ngoại trừ, còn có có dụng ý khác.

A Cổ cố nhớ lại toàn bộ quá trình tiếp xúc với người thân bí đó, bất tri bất giác nhắc ra tới câu nói sau cùng:

– Tao sẽ vẫn chú ý đến người, người là một tên thông minh.

– Chú ý mình? Tại sao phải quan tâm mình?

– Ẩn nấp trong tối quan sát mình? Chính là ở trong đám người nhìn mình?

– Mình chỉ có thể chạy trốn từ hai người…

A Cổ tự lẩm bẩm được phân nửa, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.

– Cho nên, nếu như mình bỏ trốn một mình, cũng sẽ bị người thân bí giết chết sao?

Anh ta đã hiểu rõ, cũng biết dụng ý khác của người thân bí.

A Cổ quay đầu nới với hầu gái ngơ ngác, gấp phân phó nói:

– Gọi tới các đội trưởng đội săn bắn, bảo đại gia ta có chuyện quan trọng nói, chuyện liên quan đến sinh tử mọi người trong doanh trại.

– Tôi tôi… Tôi biết rồi.

Hầu gái lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của thanh mai trúc mã, là bị giật mình sao?

– Người thông minh sao?

A Cổ cười cười tự giễu.

Anh phải dẫn người trong doanh trại cùng nhau bỏ trốn, đây mới là dụng ý chân chính của người thân bí.

– Người bí nhân à, người rốt cuộc là ai?

Chương 13. Trợn Mắt Hốc Mồm

Trở lại vài chục phút trước.

Ngoài doanh trại, trong lều gỗ.

Tay chân Mễ Nặc nhanh nhẹn, lấy đồ trên lưng kỳ nhông xuống, sau đó ba con chuột đều đã bị lột da, lấy ra nội tạng, dùng sợi dây cột chắc, treo ở trên lò sưởi hun khói.

Cô cho tay vào trong hố cát, xoa tay qua lại, loại bỏ vết máu bị dính.

Không có nước rửa tay, chỉ có thể dùng hạt cát để xử lý đồ bẩn.

– Mục Lương làm sao đi lâu như vậy? Rốt cuộc là đi làm cái gì nhỉ?

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc, suy nghĩ xuất thần, nhìn lều gỗ ngoài cửa.

– Đã qua rất lâu rồi, không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không?

Cô sơ chế kỳ nhông và chuột, tiêu tốn gần hơn một giờ.

Hiện tại, Mễ Nặc rất rảnh rỗi, đợi đã lâu nhưng không thấy Mục Lương, nên càng thêm lo lắng.

Hoặc nói chính xác là cô độc, cảm thấy không có cảm giác an toàn.

– Ai nha! Mục Lương lợi hại như vậy, chắc sẽ không có việc gì.

Mễ Nặc lắc lắc cái đầu nhỏ, cố nén hoang mang trong lòng.

Cô tập trung nhìn vào mọi thứ trong lều gỗ, suy nghĩ nên đem theo thứ gì trong lều gỗ.

– Cái gối đầu này mang theo được, còn có tấm da chăn thỏ hoang này.

– Giường chiếu, tủ gỗ cũng phải dọn đi, nếu không… Sẽ không có giường ngủ.

– Chén gỗ cũng phải mang theo, còn có cái vại nước này có thể đựng nước.

Mễ Nặc nhìn tới nhìn lui, cảm thấy đồ vật gì đều không vứt bỏ được, nay cả cửa lều gỗ đều muốn dọn đi.

Đồ đạc trong lều gỗ, đều do chị cô mang theo cô, từng chút một thu thập, làm ra.

– Răng rắc răng rắc.

Cửa lều gỗ đột nhiên truyền đến tiếng ma sát, một giây kế tiếp đã được đẩy ra.

Một bóng dáng mơ hồ lờ mờ chen vào tiến lên.

– Người nào?

Mễ Nặc biến sắc, phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt rút ra dao xương bên hông.

Thân thể của cô liên tiếp lui về phía sau, đến cạnh lều gỗ.

– Híz khà zz hí zzz.

Kỳ Nhông Ba Màu hí vài tiếng, thân thể từ trạng thái ẩn thân hiển hiện ra.

– Người người… Người là Tiểu Thải?

Mễ Nặc kinh ngạc nhìn bộ dáng xa lạ của Kỳ Nhông Ba Màu.

Cô chần chờ một chút, nói:

-Nếu đúng, người gật đầu.

– Híz khà zz hí zzz.

Kỳ Nhông Ba Màu không thèm quan tâm lời nói của cô, uốn éo thân người, dùng móng vuốt lay sợi dây trói ở bụng.

– Thật ngốc, ngoại trừ Mục Lương, còn ai có năng lực làm cho một con kỳ nhông vận chuyển đồ đạc qua đây.

Mễ Nặc hơi suy nghĩ một chút, cũng biết mình rất ngu ngốc.

Cô thu hồ dao xương, tiến lên nói:

– Để tao giúp mày.

Kỳ Nhông Ba Màu thấy cô tới gần, ngoan ngoãn không uốn éo thân thể nữa, mặc kệ cho cô lấy xuống năm khúc vải, da sói, một thanh kiếm trên người.

Nó xoay người rời khỏi lều gỗ, tiếp tục đi vận chuyển đồ đạc cho chủ nhân.

– Khoan khoan? Mục Lương ở đâu?

Mễ Nặc vội vã hô.

Kỳ Nhông Ba Màu cũng không quay đầu lại mà cứ tiến đến.

Tuy động vật thuần dưỡng đã được tiến hóa, đã mở ra linh trí, IQ cũng chỉ tương đương với chỉ số của đứa trẻ hai ba tuổi, làm sao có thể nghe hiểu được lời của cô.

– Xem ra, hoàn toàn nghe không hiểu ta nói mà.

Mễ Nặc bất đắc dĩ thở dài.

Cô lại tập trung nhìn vào năm khúc vải, da sói, một thanh kiếm đang ôm trên người.

Mễ Nặc xoa nắn một góc của khúc vải, con mắt màu xanh lam sáng long lanh, nhận xét:

– Những thứ này sau khi được xử lý thật mềm nhẹ, chắc lấy lông thú tốt đan dệt thành vải.

– Chỉ là, Mục Lương lấy được vải từ nơi nào, năm khúc vải đều có thể may được mấy chục bộ quần áo.

Cô luyến tiếc buông khúc vải ra, rồi giũ ra da sói, xốc ra, nó còn dài hơn so với chiều cao của cô.

– Da sói này tuyệt đối là cấp bậc hung thú.

Mễ Nặc hưng phấn ôm da sói vào lẩm bẩm, sau đó nghi ngờ nói:

– Mấy thứ này, tại sao Mục Lương cũng có?

Cô không tự chủ được, bắt đầu nghĩ lung tung:

– Có phải Mục Lương có phải nói ra chuyện Huyết Hồ Tử tới tập kích với thủ lĩnh, nên những vật này là thủ lĩnh ban thưởng cho hay không??

Cô cảm thấy suy đoán như vậy, cũng có thể giải thích nguồn gốc của đồ vật.

Một lúc lâu, Mễ Nặc thả ra da sói, ngược lại cầm lên thanh kiếm.

– Thanh kiếm này, chỉ có người đội săn bắn đang dùng.

Mễ Nặc càng ngày càng cảm thấy suy đoán của mình là rất chính xác.

– Răng rắc răng rắc.

Một màn quen thuộc lần nữa xuất hiện, cửa lều gỗ bị đẩy ra.

Kỳ Nhông Ba Màu cõng một cái túi đi vào.

Mễ Nặc đã vội vàng tiến lên, hỗ trợ cởi xuống cái túi, lại nhìn theo hướng Kỳ Nhông Ba Màu rời khỏi.

Cô tò mò mở túi vải ra miệng:

– Không biết lại là thứ gì?

– Lạp lạp lạp???

Mễ Nặc ngây dại.

Một túi chứa đầy thịt khô đang đặt trước mặt cô.

Cô đột nhiên cảm thấy suy đoán của mình hình như sai, một tin tức có thể để cho thủ lĩnh rộng lượng như vậy sao?

– Không lẽ Mục Lương đến phòng thủ lĩnh trộm đồ chứ?

Mễ Nặc cúi đầu liếc nhìn thịt khô trong túi vải, lại quay đầu liếc nhìn năm khúc vải, một tấm da sói và thanh kiếm kia.

Tính theo tính cách của thủ lĩnh, làm sao lại thưởng cho mấy thứ này.

– Mục Lương nhất định là trộm đồ.

Mễ Nặc nhanh chóng cột chắc cái túi, ôm nhét vào dưới sàng, miễn cho có người qua đây lục soát.

– Chỉ cần qua được đêm nay thì tốt rồi, ngày mai trời còn chưa sáng sẽ lập tức rời đi.

– Mục Lương thật là, dù chúng ta phải rời đi, cũng không cần trộm nhiều đồ như vậy.

– Nếu không, hiện tại, cứ dời đến sau lưng Tiểu Huyền Vũ giấu nhỉ?

– Ừm, biện pháp này tốt, chờ Mục Lương quay lại, thương lượng với anh một chút.

Mễ Nặc giấu đi tất cả, đi tới đi lui trong lều gỗ, đang nghĩ về sau làm sao giấu đồ đạc.

Trả lại?

Không, không thể nào.

Mục Lương dựa vào bản lĩnh trộm được mọi thứ, tại sao cô phải trả lại chớ!

Chương 14. Kế Hoạch Trộm Nhà Gan To Bằng Trời

Mễ Nặc vểnh mông lên, quỳ gối bên giường, đầu chui vào đáy giường không biết đang làm gì?

Mục Lương khiêng hai thùng nước trở lại lều gỗ, đã thấy bộ dáng này của cô.

Anh lên tiếng hỏi:

– Cô đang làm gì vậy?

– A… !

Mễ Nặc bị sợ giật mình một cái.

– Phanh!

Một giây kế tiếp, đầu của cô nhất thời đụng vào trên ván giường.

Mễ Nặc nheo mặt cười, bóp bóp ở sau ót, ủy khuất, bò ra từ đáy giường.

Mục Lương nhếch miệng lên:

– Có sao không?

– Anh anh anh làm gì vậy?

Mễ Nặc liếc mắt trừng Mục Lương, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, rồi lại không biết hỏi từ nơi nào.

– Đi kiếm một ít thức ăn.

Mục Lương tùy ý nói.

– Một ít???

Mễ Nặc mới phát hiện mặt đất lại có thêm hai cái thùng gỗ.

Cô nháy đôi mắt trong sáng, tức giận nói:

– Anh gọi bao nhiêu đây là một ít? Anh định dời trống phòng của thủ lĩnh à?

– Không có, còn rất nhiều đồ đạc chưa đem về.

Mục Lương không đồng ý lời nói của cô.

Anh nghĩ tới đồ trong phòng thủ lĩnh, đều có chút xung động muốn quay lại nữa.

Chỉ là, lúc Mục Lương đi ra, đã thấy không ít người đi ra vào phòng thủ lĩnh.

Hơn nữa, A Cổ không để cho anh thất vọng.

– Anh thật đúng là… cái gì cũng dám làm.

Mễ Nặc che khuôn mặt, không nghĩ tới suy đoán thành sự thật.

Cô tiến lên trước mặt Mục Lương, nắm chặt cái quai hàm.

Khuôn mặt của Mễ Nặc nghiêm túc, dặn dò:

– Trước khi, anh làm việc này, có thể nói cho tôi biết một cái được không, để cho tôi có thể chuẩn bị.

Cô còn nghĩ làm sao giấu đồ đạc, đều đã vội sắp chết mất.

– Đây là kế hoạch cản không nổi biến hóa, lúc đầu tôi chỉ nghĩ lấy ít nước trở về.

Mục Lương giang tay ra, bộ dáng bị bức bách, rất bất đắc dĩ.

Ai bảo anh nghe được lời điên của tên thủ lĩnh kia, vậy là tiến giết người ta.

– Thủ lĩnh rất nhanh sẽ phát hiện bị trộm đồ.

Mễ Nặc nhỏ giọng hỏi:

– Bây giờ, chúng ta dời đồ vật giấu ở sau lưng Tiểu Huyền Vũ, anh cảm thấy thế nào?

– Không cần giấu.

Mục Lương không thèm để ý khoát tay.

– Vì sao? Nếu Thủ lĩnh phái người tới lục soát phòng.

Bộ dáng của Mễ Nặc gấp đến độ, bắt đầu giẫm bàn chân nhỏ, nhắc nhở:

– Nhiều đồ như vậy, chúng ta phải giấu ở nơi nào bây giờ?

– Thật ra thủ lĩnh đã bị tôi giết.

Mục Lương bình tĩnh nói.

– Hả hả hả?

Mễ Nặc trừng lớn con mắt màu xanh lam.

Cô khó tin nhìn Mục Lương, muốn nhìn một chút có phải nói đùa hay không?

– Thật.

Mục Lương kể sơ lại chuyện thủ lĩnh cấu kết với Huyết Hồ Tử.

– Giết rất hay! Ông ta đáng chết, nhân tính thua cả con rệp.

Mễ Nặc nghe xong cực kỳ tức giận.

Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, lẳng lặng nhìn cô tức giận, gò má phồng lên rất đáng yêu.

– Anh đang nhìn… Nhìn cái gì?

Khuôn mặt nhỏ lanh lợi của Mễ Nặc rất nhanh đã ửng đỏ.

– Không phải, không có gì.

Mục Lương dời đi ánh mắt, ôn hòa nói:

– Người trong doanh trại, ngày mai sẽ phải dời đi.

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc lóe sáng, chờ mong hỏi:

– Chúng ta cũng sẽ đi theo họ một lúc chứ?

– Không, chúng ta phải ở doanh trại thêm hai ngày.

Mục Lương lắc đầu.

– Như vậy có thể sẽ quá nguy hiểm, lúc nào người của Huyết Hồ Tử cũng có thể sẽ tập kích tới.

Mễ Nặc có chút phiền não nói.

– Không có nguy hiểm, chúng ta chính là chờ mật thám của Huyết Hồ Tử qua đây.

Khóe môi của Mục Lương vểnh lên, lộ ra nụ cười khó hiểu.

– Chờ một chút… anh đang muốn làm cái gì nữa?

Mễ Nặc có loại dự cảm xấu.

– Ta chuẩn bị đi trộm nhà của Huyết Hồ Tử.

Mục Lương bình tĩnh nói.

– Hở?

Mễ Nặc trợn to con mắt màu xanh lam, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên và khiếp sợ.

Cô hoài nghi bản thân nghe lầm, cà lăm cực kỳ đáng yêu:

– Mục Lương, anh anh… Anh lặp lại lần nữa?

– Cô không có nghe lầm, tôi dự định đi trộm căn cứ của tặc, chuẩn bị thêm một vài thứ dùng cho sau này.

Mục Lương nghe được chuyện thủ lĩnh hợp tác với Huyết Hồ Tử, lúc cho đạo tặc tới tiến công doanh trại, anh đã suy nghĩ như vậy.

Hiện tại, anh định dụ dỗ Huyết Hồ Tử tới tập kích doanh trại.

Dụ họ tới, dùng kế điệu hổ ly sơn, Mục Lương sẽ đến căn cứ của họ ăn trộm, tìm vài tinh thạch của hung thú.

– Mục Lương, anh điên rồi.

Gương mặt của Mễ Nặc tái nhợt, hai tay níu lại cánh tay anh.

Cô lo lắng khuyên nhủ:

– Đây chính là băng trộm hơn năm trăm người, không cẩn thận sẽ không toàn mạng.

– Dựa theo kế hoạch của tôi, chưa tới năm trăm người.

Mục Lương dựng thẳng lên một ngón tay quơ quơ, dịu dàng hỏi: – — Ngày hôm nay lúc ban ngày, mật thám đạo tặc là không phải bị chúng ta giết à?

– Ừm.

Mễ Nặc gật đầu.

– Ngày hôm nay, không có mật thám trở về.

Mục Lương chậm rãi nói ra kế hoạch của bản thân:

– Ngày mai, Huyết Hồ Tử nhất định sẽ phái mật thám mới qua đây.

– Mà căn cứ băng trộm, cách nơi này của chúng ta có hơn một ngày, mật thám phải sáng hôm sau mới có thể đến.

Mục Lương nhớ tới ban ngày, lúc tra hỏi mật thám đạo tặc lấy được tình báo.

Anh nói tiếp:

– Sáng mai, chúng ta sẽ ngụy trang thành bộ dáng đám người trong doanh trại, mới chạy trốn.

– Mễ Nặc, nếu như cô là Huyết Hồ Tử, có thể sẽ phái người truy đuổi hay không?

Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, mỉm cười nhàn nhạt.

– Sẽ!

Mễ Nặc chần chờ một chút.

– Cô cũng cảm thấy vậy… Vậy mật thám đạo tặc thấy tình huống như vậy, trong ngày hôm đó, cũng sẽ vội vã chạy trở về thông báo.

Mục Lương buông tay, giọng điệu kiêu ngạo, nói:

– Lúc này, Huyết Hồ Tử sẽ cảm thấy mình bị thủ lĩnh đùa bỡn, không cần nghĩ cũng sẽ dẫn người qua đây trả thù.

– Hình như là vậy.

Mễ Nặc kinh ngạc gật đầu.

– Nhưng trên thực tế, chờ lúc Huyết Hồ Tử đuổi tới, người trong doanh trại đã sớm rời khỏi đây ba ngày, Huyết Hồ Tử muốn đuổi theo cũng truy không được.

Mục Lương tự tin nói:

– Lúc này, căn cứ đạo tặc cũng không còn bao nhiêu người, chính là thời cơ cho chúng ta lẻn vào ăn trộm.

Một chiêu này chính là dựa vào thời gian chênh lệch, làm cho Huyết Hồ Tử cho rằng người trong doanh trại mới rời khỏi đây một giờ nhiều thì một ngày.

Trọng điểm chính là như thế nào qua mắt được mật thám đạo tặc ngày mai tới, làm cho chúng cho rằng người trong doanh trại mới đào tẩu.

– Có nắm chắc không?

Mễ Nặc lo lắng hỏi.

– Thất bại cũng không sao, chỉ xem như lãng phí hai ngày.

Mục Lương lắc đầu không thèm để ý, nói.

Vốn chỉ muốn nếm thử.

Nếu như thành công, tinh thạch của hung thú cũng sẽ không thiếu, nói không chừng có thể tiến hóa ra một con động vật thuần dưỡng cấp 4.

Chương 15. Rùa Đen Cấp Ba

– Nhanh lên, nhanh thu thập hết đồ đạc đi.

– Những thứ đồ đạc vô dụng đó thì bỏ lại, mang theo đồ đạc cần thiết như quần áo, lương thực… là được rồi.

Giữa bầu trời đêm Thiên Đô, người của đội săn bắn đang khuyên bảo mọi người dọn nhà.

– Rầm rầm rầm!

Cửa của lều gỗ bị người gõ, đội săn bắn cũng không còn yêu cầu tiến đến, mà bắt đầu kêu gọi đầu hàng.

– Người của băng trộm Huyết Hồ Tử sắp giết tới nơi rồi, chúng ta phải đi đến bộ lạc Nguyệt Đàm tị nạn.

Chỉ nói một câu như vậy, người của đội săn bắn đã rời đi.

Mễ Nặc bị đánh thức, liếc nhìn khoác da sói trên người, trong lòng ấm áp.

– Bọn họ thật đến thật là sớm.

Cô nhếch miệng, hơi buồn ngủ ngáp một cái.

– Ngồi dậy ăn đi.

Mục Lương ngủ dậy tương đối sớm.

– Đêm qua anh ngủ lúc nào?

Mễ Nặc hiếu kỳ hỏi.

Đêm qua, khi cô ngủ thì vẫn thấy Mục Lương còn thức, đang ngồi cạnh lò sưởi dùng than củi vẽ cái gì đó.

Mễ Nặc xấu hổ thật lâu, cô không muốn cho Mục Lương ngủ chung với cô đâu.

– Khoảng nửa đêm.

Mục Lương nhẹ giọng nói, khuấy đều nồi thép, bên trong chứa canh thịt.

Bữa sáng ngày hôm nay, bọn họ ăn canh thịt.

– Thơm quá.

Mễ Nặc nhúc nhích cái mũi ngửi một cái.

Cô đi tới bên cạnh lò sưởi, con mắt màu xanh lam lóe sáng nhìn nồi canh thịt đang đặt trên bếp.

Sau đó, Mễ Nặc không nỡ nhăn lông mày lại nói:

– Sau này, bữa sáng để tôi nấu cho.

– Làm sao vậy?

Mục Lương ngẩn người.

– Nấu nhiều lắm, thức ăn phải tiết kiệm một chút.

Mễ Nặc một tay cầm thắt lưng, dựng thẳng lên một ngón tay quơ quơ.

– Yên tâm đi, số lượng thịt khô còn lại cũng đủ chúng ta ăn hai mươi mấy ngày.

Mục Lương cầm cái cà mèn thép chưa đầy canh thịt tới.

Đêm qua, cô kiên trì ăn thịt kỳ nhông khô, có lẽ ăn mới no được ba phần bụng.

Dựa theo suy nghĩ của cô để nấu chắc là người ăn no ba phần bụng thì tốt rồi.

– Nhiều lắm, những thứ này để dành một chút để buổi tối ăn.

Mễ Nặc ngoài miệng thì nói vậy nhưng hai tay vẫn không tự kiềm chế tiếp nhận cà mèn.

– Buổi tối chúng ta ăn thịt quay.

Khóe miệng Mục Lương mang theo nụ cười yếu ớt.

– A ô…

Mễ Nặc húp một muỗng canh nóng vào miệng, nóng đến nỗi làm cô há miệng thở ra.

– Cẩn thận nóng.

Mục Lương thổi nguội sau đó mới chậm rãi ung dung ăn một bữa ăn khó có được như thế này.

– Ăn ngon.

Mễ Nặc nuốt canh xuống bụng, con mắt màu xanh lam nhất thời híp lại.

Vị thịt nồng nặc làm cho vị giác mở ra, canh ấm vào miệng làm cho cổ cô ấm lại.

Sau khi nuốt xong muỗng canh, làm cho dạ dày đang đói của cô như có thêm sức lực.

– Rất lâu rất lâu… Chưa được uống canh thịt.

Mễ Nặc mấp máy cánh môi, con mắt màu xanh lam nổi lên hơi nước.

Trước đây, khi chị cô còn ở đây, hai người lâu lâu mới có thể nấu một lần canh thịt.

– Sau này muốn ăn thì ăn.

Mục Lương giơ tay lên lau nước mắt trên khóe mắt của cô.

Trong nháy mắt, Mễ Nặc lắc đầu, vểnh miệng nói:

– Không được đâu, ngày nào cũng ăn canh thịt thì quá xa xỉ.

– Bình thường chúng ta cũng phải uống nước, có đúng không?

Mục Lương nhẹ giọng hỏi.

– Ừm.

Mễ Nặc hít cái mũi thon dài.

– Nếu nấu canh thịt thì chúng ta vừa có nước để uống, lại có canh để ăn.

Mục Lương nhếch miệng lên, nhẹ giọng hỏi:

– Cô cảm thấy có đáng giá hay không?

– Cái này? Hình như là không sai.

Mễ Nặc tỉnh tỉnh ngẹo đầu, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Mục Lương cười khoát tay, thúc giục:

– Canh thịt phải ăn nóng, nguội sẽ ăn không ngon.

– Ừm.

Mễ Nặc cười cong mắt, từng miếng một ăn canh thịt.

Trong và ngoài lều gỗ giống như hai thế giới.

Hai người đang nhàn nhã ăn bữa sáng.

Mà trong doanh trại thì đám người đang vội vã thu dọn đồ đạc.

– Ăn thật no.

Cuối cùng, Mễ Nặc nhịn không được ăn hết sạch nồi canh thịt.

Cô mím đôi môi dưới, có chút tội ác nhìn cà mèn thiết trong tay.

Lúc đầu, Mễ Nặc muốn để lại phân nửa để buổi tối ăn, thật không ngờ càng ăn càng muốn ăn.

Cô cứ tự nói với mình là ăn một ngụm cuối cùng rồi không ăn nữa, ăn một ngụm cuối cùng rồi không ăn nữa… Không lâu sau.

– Cảm giác ăn no như thế nào?

Mục Lương ôn hòa nói.

– Rất thoải mái, nhưng… Quá xa xỉ.

Gò má Mễ Nặc ửng đỏ nói.

Ăn một bữa này đã tương đương với mười con kỳ nhông.

– Không cần lo lắng, vấn đề thức ăn cứ giao cho tôi giải quyết!

Mục Lương đứng dậy lấy tay xoa đầu cô.

Cô cứu anh một mạng, cũng không thể để cho cô ăn không đủ no bụng được!

– …

Mễ Nặc hơi đỏ mặt, không biết làm sao, chu cái miệng nhỏ lên, nhưng không biết đáp lại thế nào.

Bàn tay Mục Lương hơi nắm lại, giả vờ bất mãn nói:

– Cô lấy cái khăn xuống đi, muốn sờ tai thỏ cũng không được.

– Nói cái gì đó, tôi không phải vật nuôi nha.

Mễ Nặc bất mãn vểnh miệng.

Cô chần chờ một chút, giơ tay lên lấy cái mũ xuống.

Mục Lương thấy cô lấy mũ xuống, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.

Mễ Nặc thấy nụ cười của Mục Lương, trên gương mặt lần nữa nổi lên ửng đỏ.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, cái cằm hơi vểnh lên:

– Tôi chỉ để cho lỗ tai ra ngoài hít thở không khí, không phải cho anh sờ.

– Đúng, đúng.

Mục Lương cố nén cười.

– Hanh!

Mễ Nặc hừ nhẹ một tiếng.

Cô ngượng ngùng nói sang chuyện khác, chờ mong hỏi:

– Ngày hôm nay chúng ta sẽ dọn lên lưng Tiểu Huyền Vũ ở à?

Cô vẫn ước mơ nhà mới, một ngôi nhà nhỏ di động.

– Trước không vội dọn nhà, chúng ta cả phòng ở cũng còn chưa xây nữa mà.

Mục Lương muốn trước tiên thăng cấp Rùa Đen đến cấp 3, lúc đó lưng rùa sẽ rộng hơn, như vậy có thể xây một ngôi nhà ra dáng một ngôi nhà.

Đương nhiên, anh phải xem thử Rùa Đen đến cấp 3 sẽ lớn bao nhiêu, mới dễ quy hoạch xây nhà thế nào.

– Vậy bây giờ chúng ta phải đi xây nhà à?

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc lóe ra quang mang.

– Đi thôi.

Mục Lương cầm đầu đi ra ngoài lều gỗ.

– Chờ một chút… Đồ trong nhà phải làm sao?

Mễ Nặc nghĩ đến đống đồ tối hôm qua chở về.

Ngày hôm nay, đám người trong doanh trại đều sẽ rời đi, nói không chừng sẽ có người đến trộm đồ.

– Tôi để cho Tiểu Thải ở nhà coi chừng.

Mục Lương chỉ về một góc trong lều gỗ.

Mễ Nặc quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Kỳ Nhông Ba Màu dài hai thước từ ẩn thân hiển hiện ra.

Cô yên tâm gật đầu:

– Vậy tôi yên tâm rồi.

Hai người ra khỏi lều gỗ, đi qua chỗ vắng vẻ rời khỏi doanh trại, bắt đầu dã ngoại vắng lặng.

Lúc này, Rùa Đen đang kiếm ăn, con chuột trốn ở trong động đất, một phát ‘Địa Chấn’ đã đánh nó chạy ra.

Chương 16. Bản Thiết Kế Nhà Ở

Lúc Mục Lương và Mễ Nặc tìm được Rùa Đen, thì nó đang ở gần một gò núi có nhiều tảng đá nhỏ.

– Ngao ô…

Rùa Đen nhìn thấy chủ nhân, phát ra tiếng kêu ủy khuất.

– Mày đói bụng hả?

Mục Lương ngẩn người, từ ý tứ Rùa Đen truyền tới, anh không khỏi cảm thấy đau đầu.

– Tiểu Huyền Vũ đói bụng?

Mễ Nặc giương cái miệng nhỏ nói.

Cô ngơ ngác nhìn thân ảnh khổng lồ của Rùa Đen, nó cần phải ăn bao nhiêu mới no được chứ?

– Ting! Mỗi ngày tiêu hao 1 điểm tiến hóa, có thể giải quyết vấn đề động vật thuần dưỡng đói bụng.

Mục Lương ở trong lòng tức giận nói:

– Hệ thống, sao không nói sớm.

Nếu cho kích thước thân thể Rùa Đen lớn như vậy ăn no, coi như là anh cũng có nguy cơ đói bụng.

Hệ thống:

– …

– Đưa đầu tới đây, tao cho mày một chút năng lượng ha.

Mục Lương vẫy tay về phía Rùa Đen.

– Năng lượng?

Mễ Nặc tò mò trừng con mắt màu xanh lam.

– Ngao ô…

Rùa Đen kêu lên một tiếng, cái đầu to chen tới.

– Hệ thống, tiến hóa Rùa Đen, thuận tiện lấp đầy cái bụng cho nó.

Bàn tay Mục Lương đặt ở trên đầu Rùa Đen, trong đầu hạ lệnh cho hệ thống.

– Ting! Rùa Đen cấp 2tiến hóa đến cấp 3, khấu trừ 100 điểm tiến hóa.

– Ting! Rùa Đen tiến hóa đến cấp 3 thành công.

– Ting! Rùa Đen cấp 3 tiến hóa thiên phú: Địa Nham Bạo Thứ.

– Ting! Điều chỉnh năng lực Thuần Dưỡng Sư ‘Địa Nham Bạo Thứ’, nâng cấp ‘Địa Nham Bạo Thứ’ lên cấp 3.

Thân thể Mục Lương lại một lần nữa đạt được cường hóa, thiên phú Rùa Đen cũng lên cấp.

– Hệ thống, kiểm tra thuộc tính.

Anh muốn xem thử tuổi thọ của mình lại tăng thêm bao nhiêu.

– Thuần Dưỡng Sư: Mục Lương.

Thể lực: 22.

Tốc độ: 21.

Sức mạnh: 21.

Tinh thần: 32.

Tuổi thọ: 24 tuổi / 420 tuổi.

Điểm thuần dưỡng: 10. (làm mới mỗi ngày, có thể tích lũy).

Điểm tiến hóa: 219.

Năng lực: Địa Nham Bạo Thứ (cấp 3).

Tàng Hình (cấp 3).

(Tố chất cơ thể: 1.).

Động vật thuần dưỡng:

Rùa Đen: Thiên phú: Địa Nham Bạo Thứ. (cấp 3).

Kỳ Nhông Ba Màu: Thiên phú: Tàng Hình. (cấp 3)

– Cũng không biết Cường Hóa Giả thuộc tính cơ sở là bao nhiêu, so sánh một chút xem như thế nào.

Khóe miệng Mục Lương cười chúm chím đóng màn hình thuộc tính, tuổi thọ hơn 400 năm, trước kia là hoàn toàn không dám nghĩ.

– Mục Lương, Mục Lương… Anh mau nhìn Tiểu Huyền Vũ.

Mễ Nặc lắp ba lắp bắp kéo áo anh.

Mục Lương lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn qua.

Rùa Đen lần nữa trở nên lớn, nếu như lúc trước thân thể to khoảng một phòng nhỏ mười mét vuông, như vậy hiện tại kích thước thân thể to tới một trăm mét vuông.

– Ngao… ngao…

Rùa Đen phát ra tiếng gào thét hưng phấn, giơ chân lên giẫm mặt đất một cái.

– Phanh!

Mặt đất mọc lên một cột đá cao một mét, sau đó nổ bay ra ngoài, bắn vào trên vách đá cách xa trăm mét.

– Phanh!

Vách đá bị nghiền nát, giống như là bị đạn pháo bắn lên.

Tai thỏ Mễ Nặc cụp xuống, con mắt màu xanh lam dại ra, nhìn kiệt tác của Rùa Đen.

Mục Lương mỉm cười, hài lòng nói:

– Rốt cục năng lực tấn công tầm xa.

– Tiểu Huyền Vũ quá… quá… Quá lợi hại, quá khốc.

Sau khi Mễ Nặc tĩnh hồn lại thì hưng phấn không phải biết hình dung thế nào.

Cô hình dung từ mãi mãi cũng thiếu như vậy.

Mục Lương truyền đạt ý niệm cho Rùa Đen, nói:

– Tiểu Huyền Vũ, chở bọn tao đi.

Bây giờ Rùa Đen đứng thẳng lên đã cao hơn sáu mét, dựa vào bò là rất khó leo lên, càng chưa nói tứ chi mặt ngoài đầy nham mảnh đá.

– Ngao ô ~~

Rùa Đen nằm xuống, đất đá hình thành cầu thang từ mặt đất mọc lên, mãi đến trên lưng rùa.

Mục Lương nắm tay cô, bước chậm lên cầu thang, lần nữa đi tới trên lưng rùa.

– Thật rộng rãi.

Mễ Nặc mừng rỡ đi lòng vòng, nhìn lưng rùa đã mở rộng gấp mười lần.

Mục Lương nhìn hình bóng của cô mềm mại như cánh bướm, đang chạy xung quanh trên mai rùa.

Anh tò mò hỏi:

– Mễ Nặc, cô định thiết kế nhà ở như thế nào?

– Anh? Hỏi tôi hả?

Mễ Nặc mờ mịt dừng chân lại.

– Ừm, cô thích nhà ở như thế nào?

Mục Lương đổi cách hỏi.

– Thích nhà kiểu gì nhỉ? Cái này tôi phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Mễ Nặc ngồi xổm xuống, tai thỏ trên đầu cũng đều quấn quýt lấy nhau.

– Tai thỏ như vậy là biểu hiện háo hức à.

Mục Lương hứng thú dạt dào nhìn tai thỏ của cô.

Anh có chút xung động muốn đi qua nhéo một cái.

Mễ Nặc suy nghĩ một lúc lâu, ngẩng đầu nói nhỏ:

– Mục Lương, hay là chúng ta xây dựng ngôi nhà giống như lều gỗ?

– Suy nghĩ kỹ một chút, lều gỗ quá đơn giản.

Mục Lương cười khẽ nói.

Khuôn mặt Mễ Nặc khổ trông ngóng, nói:

– Tôi nghĩ không ra.

– Vậy hãy tới đây nhìn xem nhà ở tôi đã vẽ này.

Mục Lương từ trong túi quần móc ra một mảnh vải mảnh nhỏ, mở ra đặt trên mai rùa.

Mễ Nặc ghé đầu vào, nhìn miếng vải trên mặt đất.

Cô nhìn đồ án trên tấm vải màu đen, càng nhìn càng thích.

Cô bỗng nhiên quay đầu, con mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm Mục Lương, kích động hỏi:

– Sau này phòng ở của chúng ta thật có thể xây dựng thành như vậy hả?

– Đương nhiên có thể.

Mục Lương lấy mỉm cười trả lời.

Bản thiết kế nhà trên tấm vải là đêm qua anh vẽ ra.

Ngôi nhà vô cùng đơn giản, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, cộng thêm một khu vườn nhỏ.

– Cái phòng này tốt thì tốt, nhưng phải xây dựng như thế nào? Cần rất nhiều tảng đá à?

Tai thỏ của Mễ Nặc mới hưng phấn dựng đứng, đột nhiên mềm xuống.

– Cô đừng quên, bây giờ chúng ta đang đứng ở trên lưng ai?

Mục Lương cười nhấc chân chà chà trên mai Rùa Đen, truyền qua cho nó một cái ý niệm: trên lưng rùa đột nhiên hiện ra một viên đá hình chữ nhật.

– Ngao ô ngao ô

Rùa Đen phát ra tiếng rít.

Rùa Đen vận chuyển đất đá trong vùng núi gần đó lên trên mai rùa.

Từng hòn đá hình chữ nhật giống như cục gạch lớn nhỏ không đều chất đống ở trên lưng Rùa Đen.

– Tiểu Huyền Vũ quá lợi hại rồi!

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc tản ra tia sáng kỳ dị.

– Kế tiếp, chúng ta phải đặt những viên đá dựa theo trên bản vẽ này.

Mục Lương vén tay áo lên, móc ra than củi bắt đầu vẽ trên mai rùa.

Rùa Đen cũng không biết xem hình ảnh, xây nhà có chút làm khó Tiểu Huyền Vũ.

Trừ phi, sau này trí tuệ của Rùa Đen cao lên một ít.

– Giao cho tôi đi!

Mễ Nặc cực kỳ nhiệt tình nói.

– Cũng may Tiểu Huyền Vũ có thể điều khiển đất đá, nếu không… Thật là có chút khó.

Mục Lương truyền cho Rùa Đen ý muốn của mình.

Trên thực tế, giáp đá ở trên mai Rùa Đen cũng có thể dùng để xây nhà.

Chỉ là, số lượng giáp thạch trên mai Rùa Đen độ dày có hạn, là nó tự thân mang theo lực phòng ngự.

Nếu như dùng để xây dựng phòng ốc thì có chút lẫn lộn đầu đuôi.

Còn không bằng vận chuyển chút đá lên, sau đó mới dùng năng lực chỉnh hợp một chút, còn bớt đi bước dùng xi măng, cũng có thể vững chắc trên mai rùa.

Chút trọng lượng ấy đá đối với Rùa Đen mà nói, cũng có thể bỏ qua không tính.

Chương 17. Hoàn Thành Ngôi Nhà Di Động

Muốn xây một căn nhà, cần đổ nền, dùng xi măng cốt thép…

Đây là kiến thức cơ bản của con người khi xây căn nhà bình thường.

Sau khi, Mục Lương có động vật thuần dưỡng là Rùa Đen, nên đã bớt đi rất nhiều công đoạn.

Nền chính là mai của Rùa Đen, hơn nữa, nó có thể điều khiển mai đá và các tảng đá liên tục, điểm này có thể giảm đi các vật liệu như xi măng và cốt thép.

Còn lại chỉ việc dùng các viên đá tự tay đắp lên, xây thành tường.

– Thật thần kỳ.

Mễ Nặc ôm viên đá đặt trên đường kẻ màu đen đã vẽ sẵn.

Cô phát hiện các viên đá chồng lên nhau, hợp thành một thể, hoàn toàn không có kẽ hở.

– Mễ Nặc, tường bên kia không cần phải đắp cao, phải chừa lại một khoảng trống làm khung cửa sổ.

Sau khi, Mục Lương cầm bản phác họa trong tay, phát hiện cô đã đắp một mặt tường rất cao.

Anh đi tới bên cạnh cô, dùng sức mạnh gỡ xuống vài viên đá, tạo thành một cửa sổ hình vuông.

– Như vậy ăn trộm sẽ dễ đi vào.

Mễ Nặc nhỏ giọng nhắc nhở.

Ở trong doanh trại, phần lớn các căn phòng đều không có cửa sổ, vì để phòng có kẻ gian bò vào trộm đồ.

– Ăn trộm bình thường sẽ không bò vào được.

Mục Lương cong lại ngón tay, khẽ búng cái trán của cô một cái.

– Hình như vậy.

Mễ Nặc ngơ ngác sờ trán một cái, sau đó rất lâu mới phản ứng lại.

Cô đang ở trên mai của Tiểu Huyền Vũ uy mãnh đồ sộ, thì sợ gì ăn trộm.

Mục Lương làm xong cửa sổ, rồi xoay người đi làm cửa phòng.

Thiết kế những thứ này, anh không thể chỉ cô, sợ là ngay cả xem bản vẽ, cô cũng sẽ không hiểu, trong mắt chỉ có hình ảnh phía trên!

Hai căn phòng đều sẽ có một cánh cửa, mỗi một căn cỡ mười mét vuông.

Ở giữa chính là phòng khách, khoảng 30 mét vuông.

Phòng vệ sinh sẽ đặt ở góc khuất trong sân, đường ống sẽ được dẫn xuống, hợp với mặt đất, mùi hôi sẽ không vọt vào trong phòng.

Hàng rào, sẽ xây cao khoảng nửa mét, cổng nhà sẽ đặt bên cạnh lưng rùa.

Mục Lương dạy cho Rùa Đen một ám hiệu đặc biệt, dùng một ít động tác riêng biệt, là có thể triệu hồi ra cầu thang đá.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đặc biệt ở lúc chuyên tâm làm việc, hoàn toàn không có cảm giác được thời gian đang trôi qua.

Khi trời gần tối, tầng mây phía chân trời đã xuất hiện một quả cầu màu da cam.

– Đã đã trễ thế này.

Mục Lương nhìn căn nhà đang xây dang dở, không có nóc nhà, trong lòng có một loại cảm giác thành công vô hình.

– Oa, cuối cùng cũng hoàn thành một nửa.

Mễ Nặc nhảy cẫng hoan hô, con mắt màu xanh lam tỏa sáng lấp lánh.

Cô nắm chặt quả đấm nhỏ, hào hứng khuyến khích:

– Chúng ta chủ cần bỏ ra thêm chút sức, ngày hôm nay có thể hoàn thành.

Mục Lương lắc đầu nói:

– Mái nhà cần một ít gỗ mới có thể hoàn thành, hiện tại chỉ có thể dùng tạm viên đá xây đỡ.

– À? Vậy chúng ta đi tìm gỗ.

Mễ Nặc vội vàng muốn leo xuống mặt đất.

– Không cần đi tìm, đã có sẵn gỗ rồi!

Mục Lương níu lại cái gáy của cô.

– Có sẵn gỗ?

Mễ Nặc nghiêng đầu nghĩ.

– Cô nghĩ xem người trong doanh trại, hiện tại đã đi hết chưa?

Mục Lương nhàn nhạt nhắc nhở.

Lúc này, anh đã dùng suy nghĩ liên lạc với Kỳ Nhông Ba Màu , bảo nó quay lại doanh trại dò xét một lần, nhìn có người còn ở đấy hay không?

– Hiện tại trời đang chuẩn bị tối, chắc đã sớm rời đi.

Mễ Nặc không có ngốc, lập tức đã hiểu ý.

Cô trừng lớn con mắt màu xanh lam, tiếng hô thanh thúy vang lên:

– Chúng ta có thể đi tháo gỡ gỗ trong doanh trại để dùng.

– Đúng rồi, bây giờ, chúng ta quay lại doanh thôi!

Mục Lương ra lệnh cho Rùa Đen.

– Ngao ô…

Rùa Đen bắt đầu di chuyển, chậm rãi đi tới về phía doanh trại.

– Ý?

Mễ Nặc đứng yên một hồi, ngạc nhiên hỏi:

– Tiểu Huyền Vũ đang đi, sao lại không có cảm giác đang di chuyển nhỉ?

– Vì Tiểu Huyền Vũ đang khống chế chấn động.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Làm sao có thể không lay động, vật thể càng lớn, một chút chấn động cũng có thể dẫn đến rung lắc.

– Thì ra là như vậy.

Mễ Nặc đã hiểu ra.

Tốc độ của Rùa Đen không nhanh, có thể dựa vào kích thước thân thể khổng lồ của nó, một bước tương đương với mấy bước của người bình thường, ngược lại tốc độ lại nhanh hơn so với người bình thường.

Sau mười mấy phút, Rùa Đen đi tới gần doanh trại.

Lúc này, doanh trại đã không có một bóng người, đây là kết luận của Kỳ Nhông Ba Màu sau khi dò xét qua được.

– Tất cả mọi người đã rời đi.

Trong lòng của Mễ Nặc hơi buồn.

Cô đứng trên Rùa Đen, nhìn doanh trại đã không còn ánh lửa.

– Bộ lạc Nguyệt Đàm cách nơi này có xa lắm không?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

– Tôi từng nghe người ta đội săn bắn nói, hình như phải đi năm sáu ngày.

Mễ Nặc nhẹ giọng nói.

Mục Lương nghĩ đến Huyết Hồ Tử, hiếu kỳ hỏi:

– Bộ lạc Nguyệt Đàm có bao nhiêu người?

– Khoảng một vạn người, tôi cũng không biết có phải là thật hay không?

Mễ Nặc thán phục nói.

Một vạn người đối với cô mà nói, thật sự rất nhiều.

Đây cần bao nhiêu thức ăn, bao nhiêu nước, mới có thể nuôi sống một vạn người.

– Xem ra là một bộ lạc lớn, vậy có thể yên tâm đúng không?

Mục Lương vỗ bả vai cô, lạnh nhạt nói:

– Sau này, chúng ta sẽ đi bộ lạc Nguyệt Đàm nhìn một chút, chẳng phải sẽ biết có phải thật vậy hay không?

– Hở?

Mễ Nặc ngẩn người, hoan hô hỏi:

– Sau này, chúng ta sẽ đến Bộ lạc Nguyệt Đàm sao?

– Cô muốn đi không?

Mục Lương nghiêng đầu nhìn đôi mắt màu xanh lam của cô.

– Tôi…

Mễ Nặc nhìn thẳng vào con ngươi màu đen của Mục Lương, thấy được ánh mắt khích lệ.

Cô cắn lấy đôi môi hình cánh hoa, nặng nề gật đầu một cái, thanh thúy hô to:

– Tôi muốn đi, tôi muốn đi xem thử chị tôi có ở nơi đó hay không?

– Mục tiêu tiếp theo của chúng ta chính là bộ lạc Nguyệt Đàm .

Mục Lương nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên.

-…

Mễ Nặc trong trẻo cười, nhìn Mục Lương, không biết vì sao, trái tim lại đập nhanh hơn.

Hai tay của cô không biết làm sao xoa dịu trái tim, gò má lại bắt đầu đỏ ửng.

– Đừng đứng ngây người ở đó, mau xuống xử lý đám gỗ này.

Mục Lương giơ tay lên, nhéo tai thỏ của cô một cái.

– Ai nha! Không cho phép nhéo lỗ tai tôi.

Mễ Nặc nhất thời la làng, không hài lòng giậm chân một cái.

Một chút rung động kia, đều bị một cái nhéo này xua tan mất.

Một trước một sau, đuổi theo nhau chạy tới mặt đất.

– Cô muốn tháo dỡ phòng nào?

Mục Lương đứng ở trước doanh trại, hỏi cô.

– Tháo dỡ mấy căn phòng kia, lúc trước, chính con của bọn họ đoạt lấy kỳ nhông của tôi.

Mễ Nặc do dự một giây, ngón tay mới chỉ vào mấy căn phòng khác.

– Vậy thì làm thôi! Chúng ta chỉ cần các khúc gỗ to.

Mục Lương dẫn đầu đi tới, nói:

– Cứ khiêng gỗ đến đặt bên người Tiểu Huyền Vũ là được, nó sẽ giúp chúng ta vận chuyển lên trên.

– Được.

Mễ Nặc vô cùng hứng thú đi vào mấy căn phòng đó.

– Bang bang…

Lấy sức mạnh bây giờ của Mục Lương, đi ăn trộm vô cùng ung dung, chỉ cần bứng lên mấy khúc gỗ lớn.

Một lần có thể khiêng năm, sáu cây gỗ.

Xây mái nhà cũng không cần nhiều gỗ, nhưng phải dự trữ nhiều củi gỗ nhóm lửa.

Trong chốc lát, một góc sân của ngôi nhà đang xây đã chất đầy gỗ.

Chương 18. Làm Sao Đoán Được Thời Gian Rời Đi Của Người Khác?

Gỗ cũng đã vận chuyển xong, chỉ còn thiếu bước xây mái nhà.

Bởi trước đó, đã xây xong vách tường, kết hợp với sức mạnh của Mục Lương, chưa tới mười phút đồng hồ, là có thể làm được bộ khung bằng gỗ.

– Mục Lương, để tôi rải đá, anh chuyển đá lên cho tôi.

Mễ Nặc nhẹ nhàng leo lên nóc nhà.

– Cô cẩn thận một chút, đứng cho vững.

Mục Lương chuyển mấy viên đá, dặn dò.

– Biết rồi.

Mễ Nặc vui sướng cầm lấy viên đá, đã tưởng tượng thấy căn phòng mới trong ngôi nhà.

Khi lắp đá được phân nửa, thì trời đã tối.

Trong sân, đốt một đống lửa chiếu sáng, hai người tiếp tục công việc.

Sau một tiếng, mái nhà cũng xây hoàn tất.

Cũng vì sân đá hợp thành một thể với Rùa Đen, trời mưa cũng không sợ bị ngập nước.

– Cuối cùng cũng hoàn thành.

Mễ Nặc hưng phấn nhảy xuống từ nóc nhà.

Hai tay của cô hài lòng nắm chặc thành quyền, một ngày đều rất bận rộn, ngược lại hiện tại có thể sung sướng nhìn căn nhà mới.

– Chúng ta bắt đầu dọn nhà, dời tất cả đồ vật tới đây.

Mục Lương vỗ cô vai.

– Ừm.

Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.

Dọn nhà, đồ đạc của cô vốn cũng không nhiều.

Chỉ có một cái gối, một tấm ván gỗ làm giường, hai cái chén gỗ, một cái thùng gỗ, còn có cửa lều gỗ.

Tấm ván gỗ, Mễ Nặc dự định đem đến trải trên giường của mình.

Đúng vậy, cô còn phải tháo cửa lều gỗ ra mang tới đây, chuẩn bị lắp vào trên cửa phòng của bản thân, xem như giữ lại một thứ gì để hoài niệm.

Cuối cùng, ngoại trừ lều gỗ không muốn tháo bỏ, không có biện pháp mang đi, còn lại tất cả mọi thứ đều dời đi.

-…

Mục Lương giơ cây đuốc lên cao, không nói một lời, đứng ở cửa lều gỗ.

Anh nhìn Mễ Nặc ôm gối nằm, đứng yên ngơ ngác ngay giữa lều gỗ.

Mục Lương cũng không có ngăn cản hành động của cô.

Đối với chị của Mễ Nặc, về sau còn có thể tìm được hay không, anh cũng không có ôm hi vọng quá lớn.

Cô giữ lại một vài thứ cần thiết mà hai chị em cùng nhau đi tìm, đây cũng là một cách giữ lại tình cảm.

– Đi thôi.

Mễ Nặc cắn cánh môi dưới, ôm gối ngủ xoay người rời đi.

Rời đi lần này, về sau thật không biết có thể trở lại hay không?

-…

Mục Lương không có thoải mái, hiện tại nói cái gì đều cũng vô ích.

Anh mang theo cô đi về phía Rùa Đen.

Trong đêm tối, dù không nhìn thấy lều gỗ, cô cũng len lén quay đầu nhìn lại nhiều lần.

Chờ đến lúc quay trở lại sau lưng Rùa Đen.

Trên mặt của Mễ Nặc mới lộ ra một nụ cười vui vẻ, bắt đầu chạy vào chạy ra trong phòng.

Cô ôm gối ngủ, tiến đến trước mặt Mục Lương, hưng phấn hỏi:

– Căn phòng này, chỉ một mình tôi ở?

– Đúng, cô muốn bố trí như thế nào đều được!

Mục Lương cười khẳng định.

– Hì hì…tôi đi sắp xếp căn phòng một chút.

Mễ Nặc thốt ra tiếng cười thanh thúy, đạt được khẳng định lần nữa, chạy vào trong phòng.

– Ngày mai lại sắp xếp!

Mục Lương nhìn ra ngoài, thấy từng núi đồ trong phòng khách.

Bụng anh đã réo từ lâu, quyết định đi ra phòng khách, chuẩn bị vật liệu, đốt lò sưởi trước, rồi chuẩn bị bữa ăn tối.

Lò sưởi được xây hình vuông, giống như trong lều gỗ, ở dưới đáy sẽ có một lớp bùn đất, rồi có thêm một lớp hạt cát cách nhiệt.

Sẽ có một ống khói dẫn tới trên mái nhà, chính là cửa nhả khói của lò sưởi.

– Đã xử lý lò sưởi, ống khói xong.

Mục Lương vỗ tay một cái, nhìn kiệt tác của bản thân.

Anh tự trêu ghẹo bản thân:

– Năng lực Địa Bạo Chấn này, ngày hôm nay xem như phát hiện được cách dùng mới.

Đơn giản làm một móc treo, treo nồi thép lên, cho nước vào nấu canh thịt, rồi bắt đầu nướng thịt.

– Khịt khịt…

Mễ Nặc hít hít cánh mũi, cái đầu ló ra từ cửa phòng.

Cô ngơ ngác nhìn lò sưởi không biết chuẩn bị xong từ lúc nào, còn có thịt nướng và nồi canh đang hơ trên ngọn lửa.

– Ngốc, đứng ở nơi đó làm gì, không đói bụng sao?

Mục Lương lật qua lật lại miếng thịt, không có nêm nếm gia vị, chỉ có thể ăn thịt nguyên vị.

– Đương nhiên đói bụng.

Nếu không phải Mễ Nặc muốn hoàn thành ngôi nhà, đã sớm đói không muốn cử động.

Đôi mắt của cô đang trông ngóng, ngồi bên cạnh lò sưởi, nhìn canh thịt và thịt nướng, mở miệng muốn nhắc nhở tiết kiệm, đừng ăn nhiều quá.

Ngẩng đầu, Mễ Nặc nhìn thấy khuôn mặt lem luốc của Mục Lương, lời nói cũng thay đổi:

– Còn chưa khỏe sao? Ngày hôm nay bận rộn một ngày, lại xây nhà mới, ăn nhiều một chút xem như chúc mừng!

– Canh nấu lâu một chút mới có vị thịt.

Mục Lương kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.

Anh đều đã suy nghĩ xong lời ứng đối, còn tưởng rằng sẽ bị cô lải nhải một hồi.

– Không phải anh nói sáng mai, mật thám đạo tặc sẽ tới sao?

Mễ Nặc bị nhìn không được tự nhiên, ngượng ngùng nói sang chuyện khác:

– Ngày mai, chúng ta làm như thế nào để tạo hiện trường giả, chứng minh đám người doanh trại mới vừa rời đi?

– Nếu cô là mật thám, cô tới doanh trại.

Mục Lương lật qua lật lại miếng thịt, nhẹ giọng hỏi:

– Cô sẽ làm như thế nào phán đoán thời gian đám người kia rời đi?

Có một số chuyện, anh sẽ không trực tiếp đưa ra đáp án, mà dẫn dắt, cho cô suy nghĩ.

Sau này, hai người sẽ sống chung một chỗ.

Một ít kỹ năng và kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, Mục Lương phải dạy cho cô một vài.

– Để tôi suy nghĩ…

Mễ Nặc mím chặt cánh môi, tai thỏ xoắn lấy nhau, trầm tư suy nghĩ.

Khi cô cúi đầu nghĩ, đã nhìn thấy dấu chân của bản thân, ngón chân còn đang trên mặt đất.

– Tôi biết rồi, có phải nhìn vết chân hay không?

Mễ Nặc hưng phấn ngẩng đầu hô to.

– Đúng, nhìn dấu chân sâu cạn, có thể đoán ra thời gian người khác rời đi.

Mục Lương tán thưởng gật đầu, nói tiếp:

– Nhưng ngoại trừ vết chân, còn có một cái phương pháp đơn giản hơn để phán đoán.

– Phương pháp gì?

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc nhấp nháy, tò mò.

– Số lượng và nhiệt độ than củi đốt cháy còn lưu lại.

Mục Lương dạy cho cô, chính là kiến thức học được từ quân đội:

– Dựa những thứ này, sẽ quan sát một chút than củi đã cháy hết bao lâu, lửa trại dưới lớp bùn đất phải bao lâu mới có lạnh hoàn toàn, để đoán ra thời gian đại khái… Là có thể đoán ra được thời gian người khác rời đi.

– Tôi đã hiểu.

Mễ Nặc bừng tình, gật đầu một cái.

– Nhanh ăn đi, ăn no mới có sức làm việc.

Mục Lương đưa xiên thịt vừa nướng xong cho cô.

– Được.

Mễ Nặc không yên lòng, cầm lấy xiên thịt, đầu óc còn đang nghĩ, như có lời muốn nói.

– Bang!

Mục Lương cong ngón tay, bắn cái trán của cô một cái.

– A… !

Mễ Nặc thốt lên rất dễ thương vì bị đau.

– Chuyên tâm ăn đi.

Mục Lương múc một chén canh thịt, nhét vào trong tay cô.

– Ừ.

Mễ Nặc chu cái miệng lên, ủy khuất xoa xoa, cầm lấy chén gỗ.

Chương 19. Thuần Dưỡng Động Vật Thứ Ba

Sau bữa ăn tối.

Hai người nghỉ ngơi một lát, rồi đến doanh trại.

Mễ Nặc giơ cao cây đuốc, có chút sợ hãi, nhìn doanh trại yên tĩnh trong màn đêm đen tối.

– Cô đi hướng bên kia, tôi hướng bên này, chúng ta sẽ chờ nhau ở giữa doanh trại.

Mục Lương giơ cây đuốc, nói với cô:

– Chờ một lát, Tiểu Thải sẽ cùng đi với cô.

– Được.

Mễ Nặc nghe được kỳ nhông sẽ đi theo mình, nhất thời cũng giảm bớt sợ hãi.

– Không cần lấy nhiều gỗ đâu!

Mục Lương dặn dò một câu.

– Được.

Mễ Nặc gật đầu, giơ cây đuốc lên cao, đi vào doanh trại.

– Còn tưởng lá gan rất lớn chứ!

Mục Lương nhìn bóng dáng cô thập thò, lá gan cũng giống như một số cô gái bình thường khác.

Anh giơ cây đuốc lên, đi vào trong vài căn nhà, đi đến đống củi gỗ giữa lò sưởi.

Hiện tại, chuẩn bị củi đốt sớm, sáng sớm ngày mai, chỉ cần châm lửa là được.

Rồi đợi mật thám đạo tặc đi đến dò xét, còn có thể thành công dụ dỗ Huyết Hồ Tử đuổi giết theo hay không, thì đến ngày mai sẽ biết.

Rất nhanh đã chất đống củi gỗ xong.

– Căn phòng này đã rất lâu không có người ở.

Mục Lương giơ cây đuốc lên, đi vào một căn phòng đầy mạng nhện.

Anh dừng bước lại, chuẩn bị lui về sau, đi ra ngoài, đã thấy một con nhện thòng xuống.

– Xem ra, 10 điểm giá trị thuần dưỡng hôm nay không dùng sẽ rất lãnh phí, không thì mình thuần dưỡng một con nhện đi!

Mục Lương lấy tay chộp về hướng con nhện, tiếng quen thuộc của hệ thống vang lên.

– Ting! Kiểm tra đo lường hoàn tất, phát hiện động vật có thể thuần dưỡng, có thuần dưỡng hay không?

Mục Lương bình tĩnh ra lệnh:

– Thuần dưỡng.

– Ting! Kiểm tra đo lường được sinh mệnh cấp 0. Nhện Qủy Đỏ đang trong quá trình thuần dưỡng…

– Ting! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công.

Mục Lương buông bàn tay ra, nhìn con nhện cỡ ngón tay út, đã lớn cỡ bàn tay.

Toàn thân con nhện là màu đen, chỉ có móng vuốt cuối cùng là màu đỏ.

Mà làm người khác chú ý nhất, chính là trên lưng con nhện có vệt màu hồng.

– Ting! Có tiếp nhận thiên phú của Nhện Qủy Đỏ: Tơ Nhện Cảm Giác hay không?

-Tiếp nhận.

Mục Lương lần thứ ba tiếp nhận năng lực mới.

– Ting! ‘Tơ Nhện Cảm Giác’ đang trong quá trình thay đổi… Thích hợp… Tiếp nhận hoàn tất.

Mục Lương cảm thấy mười ngón tay, lòng bàn tay có hơi nóng, cũng chỉ như vậy.

– Hình như cơ thể của mình không có thay đổi? Vì dung hợp năng lực với động vật thuần dưỡng cấp thấp, nên mức độ cường hóa không thể hiện rõ lắm.

Mục Lương cũng chỉ có suy đoán như vậy.

Anh cũng nhìn thoáng qua bảng kỹ năng của hệ thống, phát hiện thuộc tính mới cường hóa không nhiều hơn được bao nhiêu.

– Hệ thống, cho Nhện Qủy Đỏ cường hóa đến cấp 3.

Mục Lương vì muốn nghiệm chứng suy đoán của mình, quyết định tiến hóa thành một con động vật thuần dưỡng cấp 3.

– Ting! Nhện Qủy Đỏ cấp 1 tiến hóa đến cấp 3, khấu trừ 110 điểm tiến hóa.

– Ting! Nhện Qủy Đỏ tiến hóa cấp 3 thành công.

– Ting! Tiến hóa thiên phú của Nhện Qủy Đỏ cấp 3 thành: Tơ Nhện Thao Túng.

– Ting! Điều chỉnh năng lực ‘Tơ Nhện Thao Túng’ của Thuần Dưỡng Sư, nâng cấp thành ‘Tơ Nhện Thao Túng’ cấp 3 .

Mục Lương cảm nhận được một dòng nước ấm quen thuộc chạy trong thân thể, hiệu quả cường hóa cũng không mạnh mẽ.

Anh mở ra bảng hệ thống, kiểm tra thuộc tính.

– Thuần Dưỡng Sư: Mục Lương.

Thể lực: 24.

Tốc độ: 23. 5.

Sức mạnh: 24. 2.

Tinh thần: 35.

Tuổi thọ: 24 tuổi / 450 năm.

Điểm thuần dưỡng: 0. (đổi mới mỗi ngày, tích lũy mỗi ngày)

Điểm tiến hóa: 109.

Năng lực:

Địa Bạo Chấn (cấp 3)

Tàng Hình (cấp 3)

Tơ Nhện Thao Túng (cấp 3)

(tố chất cơ thể là: 1. )

Động vật thuần dưỡng:

Rùa Đen:

Thiên phú: Địa Bạo Chấn. (cấp 3)

Kỳ Nhông Ba Màu :

Thiên phú: Tàng Hình. (cấp 3)

Nhện Qủy Đỏ:

Thiên phú: Tơ nhện thao túng. (cấp 3)

– Quả nhiên, hiệu quả cường hóa vẫn kém rất nhiều.

Mục Lương nhìn chi tiết thuộc tính xong, động vật thuần dưỡng cấp thấp với cấp bậc của động vật thuần dưỡng, hai thứ này đều có mức độ giới hạn với việc cường hóa.

Mỗi cấp bậc động vật thuần dưỡng, cũng chỉ cường hóa lần đầu tiên tốt nhất, rõ ràng nhất.

– Có hơi quá tham lam.

Mục Lương cười khổ lắc đầu, cũng cảm thấy mỗi lần cường hóa đều không quá giống nhau.

Anh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Nhện Qủy Đỏ treo trên cánh tay.

– Bây giờ, mày có thể bò xuống được không?

Khóe miệng của Mục Lương co lại.

Nhện Qủy Đỏ có kích thước cỡ một mét, nhìn có chút dọa người.

– Hưu ~~

Nhện Qủy Đỏ phun ra tơ nhện, đính vào trên đỉnh căn phòng, dễ dàng leo lên trần nhà.

– Hưu ~~

Mục Lương học theo, đưa ngón trỏ ra, phun ra tơ nhện về phía củi gỗ trong góc phòng.

Một tuyến tơ nhện trong suốt phun ra, trong nháy mắt đính vào trên củi gỗ.

– Thì ra là thế, có thể cảm nhận được trọng lượng vật thể, thậm chí là kích thước thân thể.

Tơ nhện trên ngón tay Mục Lương truyền tới cảm giác, làm cho anh hiểu được năng lực mới.

– Sức bền rất mạnh, còn tốt hơn so với sợi dây bình thường.

– Độ dính của tơ nhện, thì ra là do các sợi tơ thật nhỏ kết với nhau tạo thành.

– Tơ nhện còn trong suốt, làm bẫy rập, đánh lén đều là vật liệu cực kỳ tuyệt vời.

Mục Lương làm một thí nghiệm nhỏ, nghĩ đến rất nhiều cách dùng khác nhau của tơ nhện.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Nhện Qủy Đỏ trên trần nhà, dùng suy nghĩ truyền đạt ý của bản thân:

– Tiểu Hồng, tao cần mày ra phía ngoài doanh trại, đi đến khu vực hơi xa, bố trí một ít tơ nhện, có người đến, thì truyền tin tới cho tao biết.

– Xèo xèo.

Nhện Qủy Đỏ phát ra tiếng ma sát da, bày tỏ đã biết.

Mục Lương dụng suy nghĩ lần nữa dặn dò:

– Nếu mày phát hiện người khác tới, thông báo cho tao biết.

Phòng trường hợp Nhện Qủy Đỏ xem mật thám đạo tặc là con mồi, vậy sẽ hơi lúng túng.

– Hưu ~

Nhện Qủy Đỏ phun tơ ra, dính lên đỉnh, rồi nhảy về phía trước rời đi.

– Người Nhện?

Mục Lương hai mắt hơi sáng, kích động muốn thử một chút.

Anh liếc nhìn cây đuốc trong tay, bỏ đi suy nghĩ biến thành Người Nhện trong phim ảnh nào đó.

Mục Lương rời khỏi căn phòng, lần nữa bắt đầu gom đi đống củi chồng cao.

– Mục Lương?

Gi ọng của Cô hơi khẩn trương, vang vọng truyền đến từ một vị trí gần đây.

– Tôi ở chỗ này.

Mục Lương từ trong phòng đi ra.

– Chỉ còn mấy căn nữa là xong.

Mễ Nặc chạy chậm tiến lên, khẩn trương nhất thời biến mất, thở phào nhẹ nhõm.

– Nhanh chóng hoàn thành, rồi chúng ta trở về.

Mục Lương nhìn lướt qua tai thỏ cong lại trên đỉnh đầu của cô cong, đây là biểu cảm khẩn trương?

– Được rồi.

Mễ Nặc ngoan ngoãn đáp lại.

Gần mười phút, hai người hoàn tất bố trí mấy đống củi còn lại.

Hai người đi cạnh nhau trong màn đêm, đều không nói gì, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Ngoại trừ một chút ánh sáng từ cây đuốc, còn lại đều bị màn đêm bao phủ, trên bầu trời, ngay cả một vì sao cũng không nhìn thấy.

– Nhanh trở về, trời hơi lạnh.

Mục Lương nghe âm thanh hô hấp của cô hít hà.

Anh tự giác cầm tay cô, bước nhanh về phía Rùa Đen.

– Được.

Mễ Nặc bị túm chạy về phía trước, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, bàn tay nhỏ cũng siết chặt lại.

Chương 20. Cô Như Vậy Mới Đáng Yêu

Trong đêm tối, truyền đến mấy âm thanh.

– Mấy tên hỗn đản đáng chết kia, không lẽ bọn họ đã chết ở trong miệng hung thú?

– Hy vọng là chết ở trong miệng hung thú, nếu không… Đại ca sẽ cho bốn người bọn họ muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong.

– Bọn mày nói xem, bốn tên hỗn đản kia có thể bị người tiểu doanh trại kia giết chết hay không?

– Bọn họ dám? Ai dám đắc tội đại ca chúng ta, chẳng lẽ chán sống rồi sao?

– Nói cũng phải.

Dù ba người đi đường mệt mỏi vất vả, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ vội vàng tiến lên phía trước.

Làm mật thám của băng trộm Huyết Hồ Tử, trời mới tờ mờ sáng, phải chạy đi đều là chuyện bình thường.

Chỉ cần không phải chạy đi trong đêm khuya là được, nếu không xác suất gặp được hung thú rất cao, đến chính thành.

Cộng thêm, bọn họ có phương thức đặc thù né tránh một vài hung thú, nếu như không may không tránh thoát được, cũng chỉ có thể chờ chết.

Băng trộm Huyết Hồ Tử sẽ không nuôi phế vật, người không có bản lãnh gì, cũng chỉ có thể làm việc của nô lệ.

Nô lệ có thể bị người đùa bỡn, giết chết tùy ý, có đôi khi còn thống khổ hơn so với cái chết.

– Còn xa lắm không?

Một người trong đó hỏi.

– Trời vừa sáng sẽ có thể tới nơi.

– Tại sao đại ca muốn hợp tác với người tiểu doanh trại kia? Trực tiếp giết hết, đoạt lấy tất cả mọi thứ không phải tốt hơn sao?

– Chớ quên lần trước chúng ta không may gặp phải một đám Nguyệt Lang kia, người chết không ít, chắc là đại ca muốn bổ sung nhân thủ.

– Thật là xui xẻo, xuất hành lần đó, mật thám dường như chết sạch.

– Đừng có lớn tiếng, mau chóng chạy đi.

Ba người an tĩnh lại, buồn bực chạy đi.

Thỉnh thoảng sẽ dừng lại nghỉ ngơi, hoặc nấp vào phía sau tảng đá, tránh né hung thú đi ngang qua.

Vẫn cứ như thế duy trì liên tục đến khi phía chân trời xuất hiện màu da cam, đại biểu cho trời đã sáng.

Lúc này, ba người đứng ở trên một gò núi, nhìn doanh trại từ xa lớn chừng quả đấm.

– Mau xem, có phải khu doanh trại đó hay không?

Một người hưng phấn hô.

– Chính là doanh trại đó.

Tên mật thám dẫn đầu bắt đầu ra lệnh:

– Chúng ta phân ba hướng, bí mật đi vào, sau đó sẽ hội hợp tại đây.

– Không thành vấn đề.

Ba người phân chia xong, sau đó bắt đầu lén lút đi về phía doanh trại.

Trên đường đi, sắc mặt của ba người đều khá khó coi.

Không có khí tức con người, một vài âm thanh cũng không có, hình như doanh trại này không có người.

– Thình thịch!

Một trong ba tên mật thám đột nhiên ngã sấp xuống.

– Hình như có thứ gì?

Tên mật thám đó vội vàng đứng lên, tìm kiếm vật gì đã đẩy ngã anh ta.

Anh ta quan sát một lúc rất lâu, cũng không thấy có vật gì.

– Thật kỳ quái.

Trong lòng tên mật thám đó càng thêm cảnh giác.

Khi ba tên mật thám tiến vào doanh trại, đều bị vấp té lộn mèo một cái.

Sau khi dò xét, ba người dồn dập trở lại núi Khâu Xử, bắt đầu trao đổi tin tức thăm dò được.

– Cửa không đóng, đồ vật quan trọng đều không thấy, còn có dấu chân rời đi rất vội vã.

– Lửa than vẫn còn chưa cháy hết, vậy họ đã rời đi khi trời còn chưa sáng.

– Phía bên tao cũng giống như vậy.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cực khó coi.

– Ghê tởm, lại dám bỏ chạy.

Một tên mật thám tức giận hô.

– Bọn họ mới chạy trốn không bao lâu, nếu đuổi theo vẫn kịp chứ?

Gã mật thám khác hỏi.

– Vậy mày đuổi theo, tìm được tung tích của bọn họ, lưu lại dấu hiệu ven đường.

Gã mật thám cầm đầu lại an bài:

– Một người khác, theo tao trở về báo cáo cho đại ca.

– Hai mày nói xem, đại ca sẽ chịu đuổi theo sao?

– Hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, đại ca bị người doanh trại kia đùa bỡn, lấy tính khí của đại ca nhất định sẽ đuổi theo.

– Nếu như bọn họ rời đi ngày hôm qua thì sao, e rằng đại ca sẽ không đích thân đuổi theo, tối đa phái một số người đi truy sát.

– Hiện tại thì, hắc hắc… Bọn họ chết chắc rồi.

– Đừng có thảo luận chuyện của đại ca, nhanh nghỉ ngơi một hồi, chúng ta phải nhanh chân quay về, báo cáo tình huống nơi này.

– Ừ.

Ba gã mật thám ăn xong thức ăn, sau đó ngã lên trên mặt đất, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chừng nửa canh giờ, ba người đã chia làm hai đội rời khỏi.

Sau khi ba người rời đi, tảng đá xanh bên cạnh gò núi xuất hiện một con kỳ nhông dài hai thước.

Ngay từ đầu, Kỳ Nhông Ba Màu đã ẩn thân, đứng ở trên vách đá, nhìn chằm chằm ba người, cách giữa hai người không quá năm mét.

– Híz khà zz hí zzz ~~

Kỳ Nhông Ba Màu lè lưỡi, an tĩnh ngây ngô nằm yên đó, trong đầu đang tiếp nhận mệnh lệnh từ Mục Lương.

Sau một hồi, Kỳ Nhông Ba Màu bò xuống tảng đá xanh, đi theo phía sau hai tên mật thám quay về nơi của họ.

Lúc này, cách doanh trại mấy ngàn mét, trên một gò núi, Rùa Đen đang nằm ngủ gật.

Nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được đây là một con Rùa Đen.

Rùa Đen từ có thể sử dụng điểm tiến hóa thay thế thức ăn, cũng không buồn đi tìm thức ăn, cũng không muốn di chuyển.

– So với suy đoán trong kế hoạch cũng không có chênh lệch quá lớn, phương án đã thành công một nửa, có thể tiếp tục nữa.

Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, thản nhiên đứng dậy bên cạnh lò sưởi, cử động thân thể.

Tối hôm qua, hơn ba giờ sáng, anh phải đi vào trong doanh trại, đốt lên củi lửa.

Mục Lương trở về ngủ chưa được bốn giờ, Nhện Qủy Đỏ đã tới nhắc nhở: Có người động vào cái bẫy tơ nhện.

Sau đó, anh tỉnh lại, tập trung vào quá trình hành động của ba gã mật thám, phân tích hành vi của đối phương.

Cuối cùng, ba gã mật thám đạo tặc không có làm anh thất vọng.

Sau đó, Mục Lương đã an bài Kỳ Nhông Ba Màu theo dõi hai gã mật thám kia, để tìm được đại bản doanh của Huyết Hồ Tử.

Nhện Qủy Đỏ được an bài đi giải quyết gã đạo tặc mật thám khác.

Miễn cho đối phương truy theo dấu vết được nửa đường, phát hiện không hợp lý, lại quay trở về đại bản doanh, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.

– Nguy rồi, á lại ngủ quên.

Mễ Nặc tóc loạn cào cào, tai thỏ bị dựng đứng lên, ôm da sói nhảy ra từ trong phòng.

CÔ đi tới phòng khách nhìn Mục Lương, lo lắng hô to:

– Mục Lương, chúng ta nhanh đi nhóm lửa củi trong doanh trại.

– Không cần.

Mục Lương vừa dứt lời, đã thấy vẻ mặt sắp khóc của cô.

Anh cũng không dám trêu cô, ôn hòa nói:

– Đêm qua, tôi đã tự mình đi làm rồi.

– Thực sự? Không có bỏ lỡ thời gian?

Mễ Nặc ôm chặt lấy da sói, khả ái hít hít cánh mũi.

– Thời gian vừa vặn, đạo tặc mật thám đã tin cái bẫy của chúng ta.

Mục Lương đang đứng yên bỗng tiến lên, thấy tay áo của cô đã sắp trợt xuống bả vai.

– A… ~~

Khuôn mặt của Mễ Nặc nhanh chóng đỏ ửng, thét lên tiếng kêu khả ái, luống cuống tay chân chạy về phòng mình.

Một hồi lâu.

Mễ Nặc đi ra từ trong phòng, âm thanh bất mãn vang lên:

– Mục Lương, khi anh đi nhóm cửi lửa, vì sao không gọi tôi dậy?

Trước khi, cô đi ngủ, đã dặn dò qua Mục Lương, khi nào đi nhen lửa củi gỗ, kêu cô đi cùng.

– Tôi quên.

Mục Lương thấy cô ôm da sói ngủ rất say sưa, cũng sẽ không nhẫn tâm, gọi cô dậy.

Dù sao, ban ngày xây nhà, buổi tối đắp củi gỗ, bận rộn một ngày.

Thể chất của cô, không giống anh đã từng được cường hóa nhiều lần, mệt nhọc đã sắp đến cực hạn.

– Hừ!

Mễ Nặc yêu kiều hừ lạnh một tiếng, biết Mục Lương đang mượn cớ.

Cô không có giúp một tay, trong lòng hơi áy náy.

Mục Lương nhìn cửa phòng, bỗng nhiên gọi to:

– Hôm nay bữa sáng giao cho cô, không thành vấn đề chứ?

– Đương nhiên không thành vấn đề.

Thân hình của Mễ Nặc lập tức xuất hiện ở cửa phòng, thanh thúy nói:

– Anh cứ yên tâm giao cho tôi nha!

– Được, bữa sáng sẽ giao cho cô.

Khi Mục Lương xoay người, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô như vậy mới đáng yêu.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây

https://audiosite.net
phan anh 3 ngày trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 1 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 1 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 1 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 2 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 2 tháng trước
Chào bạn...Mình kiểm tra các đường link vẫn nghe bình thường bạn nhé ^^!Bạn vui lòng bớt chút thời gian 3s đăng ký để nghe cùng các hội viện khác nhé, ngay cả khi bạn đang nghe mất mạng vẫn có thể nghe hết tập nhé...!Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Lâm Huy 2 tháng trước
Sao truyện này không nghe đc vậy
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 2 tháng trước
Đã fix lại audio nhé bạn :)Cảm ơn bạn thông báo ...!
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 2 tháng trước
Cập nhật tập mới nhất rùi nhé bạn :)
https://audiosite.net
Mr.Tuân 3 tháng trước
Ra tiếp đi ad ơi.