Thông báo audio đã được fix gần hết rồi, trong quá trình fix lỗi còn bỏ sót truyện nào các bạn gửi lỗi ! ở truyện để tụn khắc phục sớm nhất nhé ..!!Rất xin lỗi vì sự bất tiện này !!!Cảm ơn các bạn đã thông báo !!
  1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Dịch] Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
  4. Tập 3: Tranh cùng thế gia tu tiên (c21-c30)

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên

Tập 3: Tranh cùng thế gia tu tiên (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21. Tranh cùng thế gia tu tiên. (2)

Phương Vọng đi vào gian phòng của mình, đóng cửa phòng, hắn tới trước giường, thu dọn đơn giản một phen rồi bắt đầu đả tọa.

Mà còn có sáu bảy ngày, hắn không nghĩ đến chuyện đi lung tung, mà là cố gắng hết sức tăng lên tu vi.

Huyền Dương Thần Kinh của hắn đã tới đại viên mãn, nhưng linh lực còn cần dựa vào thời gian đi chồng chất. Nếu Chu Tuyết đã nói không để hắn giấu dốt, vậy hắn phải dốc hết sức lực.

Cứ như vậy, Phương Vọng đóng cửa không ra, con cháu Phương phủ khác cũng không dám tuỳ tiện quấy rầy hắn.

Sáu ngày sau.

Giờ Tỵ, sắc trời sáng tỏ, một loạt tiếng chuông vang lên, vang vọng trong thung lũng, đinh tai nhức óc, bừng tỉnh Phương Vọng.

“Tới rồi sao?”

Phương Vọng yên lặng nghĩ đến, tươi cười đầy mặt.

Đêm qua, hắn cuối cùng đã đột phá tới Dưỡng Khí cảnh tầng bảy. Dựa theo công lực của Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn, cũng tiêu phí hơn một tháng mới thành tựu Dưỡng Khí cảnh tầng bảy. Nếu như hắn bắt đầu tu luyện từ tầng thứ nhất của Huyền Dương Thần Kinh, rất khó tưởng tượng cần bao nhiêu thời gian mới có thể đạt tới cảnh giới này.

“Nhanh chóng ra đi, khảo hạch nhập môn sắp tới rồi!”

Giọng nói của Chu Tuyết truyền đến từ ngoài cửa, Phương Vọng cầm lấy bảo kiếm của mình rồi đi xuống giường.

Nạp khí tôi thể, hắn cũng không cần rửa mặt, ăn cơm, cho nên hắn không cần chuẩn bị, cả người thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.

Trong thời gian nửa nén hương, đám người Phương Vọng bởi Chu Tuyết dẫn đầu đi ra khách sạn, phát hiện có không ít người cũng giống như thế, trên đường phố càng là như vậy. Từng đám người cùng đi đến một phương hướng.

Phương Vọng hiếu kì hỏi: “Thành Thái Uyên ngươi nhắc đến trước đó, thì có gì khác với trấn Thái Uyên này?”

Chu Tuyết hồi đáp: “Thành Thái Uyên là thành trì đối ngoại của Thái Uyên môn, mặt hướng toàn bộ Tu Tiên giới, mà trấn Thái Uyên là thành thị phàm nhân Thái Uyên môn tự bồi dưỡng. Phàm nhân ở lại nơi này phụ trách khai thác các loại tài nguyên cho đệ tử Thái Uyên môn. Người có thể đi tới trấn Thái Uyên, gần như đều có bối cảnh tu tiên. Thế gia tu tiên đến từ các nơi, không có bối cảnh và tình báo, là không phát hiện được con đường này.”

“Nói một cách đơn giản, ở thành Thái Uyên, chúng ta tranh cùng phàm nhân. Ở đây, chúng ta tranh cùng một số thế gia có bối cảnh tu tiên. Đương nhiên, thông qua khảo hạch từ nơi này, sẽ mang tới càng nhiều lợi ích.”

Tranh cùng thế gia tu tiên!

Đám con cháu Phương phủ bị hù dọa, ngay cả Phương Hàn Vũ cũng vô ý thức nắm chặt vỏ kiếm.

Chu Tuyết không nhiều lời, dẫn đầu đi trên đường, đi thuận theo đám người, đám người Phương Vọng theo sát phía sau.

Trên đường đi, Phương Vọng cũng đang cảm thụ khí tức của người xung quanh. Không phải tất cả mọi người đều có thể che giấu khí tức giống như Chu Tuyết, hắn cảm nhận được không ít dao động linh lực.

Rất nhiều người cũng đã tu luyện ra linh lực, cũng có phàm nhân giống con cháu Phương phủ thế này, cho nên bọn họ cũng không có vẻ đột ngột.

Xem ra cái gọi là thế gia tu tiên cũng có phân chia mạnh yếu, có lẽ tổ tiên có một vị tu tiên giả, cũng có thể được cho là thế gia tu tiên.

Phương Vọng nghĩ như vậy, rất nhanh hắn đã phát hiện một bóng dáng có linh lực cực kì hùng hậu, đều sắp đuổi kịp hắn.

Người nọ mang mũ rộng vành, mặc một bộ đồ đen, cõng rương sách treo hồ lô, bên hông, trang phục kỳ quái, dẫn tới không ít người dò xét hắn.

Trấn Thái Uyên có một con đường chính. Đi một đường đến cuối cùng, đúng là một mảnh hồ lớn, mảnh hồ lớn này bị núi cao xung quanh và trấn Thái Uyên vây quanh. Đường kính hồ đã vượt qua trăm trượng, nước hồ thành màu xanh, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, sóng nước lấp loáng.

Bên hồ có một loạt nam nữ mặc áo bào thống nhất, từng người dáng dấp thẳng tắp, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, giống như con cháu Tiên gia, xem chừng là đệ tử của Thái Uyên môn. Áo bào Thái Uyên môn lấy áo bào trắng làm cơ sở, ống tay áo, vai, phần eo và giày đều là màu đen, thêu lên hoa văn tinh xảo.

Chu Tuyết dừng bước, đám người Phương Vọng dừng xung quanh nàng theo. Đưa mắt nhìn lại, người xung quanh ít thì cũng có số lượng năm trăm, nhân số còn đang tăng lên.

Điều này khiến Phương Vọng cảm khái trong lòng. Cứ ở trong thành Nam Khâu, căn bản không biết Tu Tiên giới tồn tại, bây giờ rời xa thế tục, lại có nhiều người truy cầu tiên đạo như vậy.

Thành Nam Khâu được cho là một trong những thành trì giàu có nhất của Đại Tề, cao thủ võ lâm qua lại rất nhiều, Phương Vọng kết giao không ít, cũng chưa từng nghe tới chuyện tu tiên, có thể thấy được chướng ngại nhận biết giữa tiên phàm lớn đến mức nào.

Chu Tuyết không lên tiếng, những người khác của Phương phủ thì tự xì xào bàn tán với nhau. Phương Hàn Vũ đánh giá xung quanh, nhìn như bình tĩnh, nhưng Phương Vọng chú ý tới tiểu tử này vẫn cứ nắm vỏ kiếm thật chặt, rõ ràng là rất căng thẳng.

Đại khái đợi nửa canh giờ, người tụ tập bên hồ đã quá một ngàn, thậm chí xuất hiện người khiến Phương Vọng hoàn toàn không nhìn thấu tu vi.

Keng —

Tiếng chuông lúc trước vang lên lần nữa, khiến tất cả mọi người bên hồ trở nên yên tĩnh.

Phương Vọng định thần nhìn lại, phát hiện là một nam đệ tử đang gõ chuông. Cái chuông bị gõ chỉ lớn bằng bàn tay, toàn thân hiện màu đồng thau, dùng thẻ sắt nhẹ nhàng gõ một cái, lại có hiệu quả chấn núi kinh lâm.

Một nam đệ tử khác tiến lên một bước, hắn thoạt nhìn ngoài ba mươi tuổi, khí chất nho nhã.

“Ta chính là đệ tử mạch thứ năm của Thái Uyên môn, Quan Lâm Phong, hôm nay chủ đạo khảo hạch nhập môn, khảo hạch chia làm hai cửa ải. Một là dẫn linh, tất cả mọi người đi tới trước mặt ta theo thứ tự, đặt tay lên linh thạch trong tay ta. Chỉ cần là người khiến linh thạch phát sáng, là có thể lập tức tiến vào cửa ải tiếp theo.”

“Cửa ải thứ hai thì ở sau lưng ta, nhảy qua mảnh này hồ, vượt qua ngọn núi này, dựa theo sự chỉ dẫn của bạch hạc trên trời, tiến lên một đường. Đường xá gập ghềnh, chỉ cần hô lớn tiếng hai chữ “Bỏ cuộc”, tự sẽ có người cứu các ngươi. Lộ trình tiến lên càng xa, thì thành tích càng cao. Nhớ kỹ, chớ có đi chệch phương hướng bạch hạc chỉ, nếu không chết rồi, thì chính là gieo gió gặt bão. “

Chương 22. Thế quật khởi.

Giọng điệu đệ tử tự xưng là Quan Lâm Phong này không kiêu ngạo, nhưng lời nói cho người ta một loại áp bách cảm giác khó tả.

Phương Vọng giương mắt nhìn lại, quả nhiên, trên đỉnh núi phía trước mới có một con bạch hạc bay quanh, lại nhìn về phía trước, chân trời lại còn con bạch hạc khác. Nhìn lại từ chỗ hắn, vừa lúc có thể xâu chuỗi thành một đường thẳng.

Nhìn qua hồ lớn trước mắt, đám con cháu Phương phủ đột nhiên sợ hãi. Ngoài Chu Tuyết, Phương Vọng, Phương Hàn Vũ, những người khác cho dù tập võ, cũng chỉ là công phu mèo ba chân, làm thế nào nhảy qua mảnh hồ này, lại làm thế nào vượt qua ngọn núi cao ít nhất cũng cao một trăm năm mươi trượng kia?

Chu Tuyết mở miệng khuyên giải: “Chỉ có thể làm cho khối linh thạch kia sáng lên, đã coi như là nhập môn, cửa thứ hai là cho những người có cơ sở tu tiên kia đi tranh.”

Nghe vậy, mọi người lập tức thở dài một hơi.

Phương Hàn Vũ nhìn về phía Phương Vọng, hỏi: “Ngự Kiếm thuật của ngươi có thể bay qua ngọn núi kia sao?”

Phương Vọng nhướn mày cười hỏi: “Thế nào? Muốn ta dẫn ngươi đi à!”

Nghe vậy, Phương Hàn Vũ trợn trắng mắt, tức giận nói: “Làm sao có thể, ta chỉ hỏi một chút, ta mới không cần ngươi dẫn, ngươi cũng đừng dẫn những người khác, dẫn người ngự kiếm phi hành chắc chắn tiêu hao linh lực rất lớn. Ngươi chỉ có thể làm vẻ vang vì Phương phủ.”

Lời này cũng là lời nhắc nhở con cháu khác của Phương phủ.

Phương Vọng lắc đầu bật cười, không nói thêm lời.

Cùng lúc đó, có người đi đến hướng Quan Lâm Phong, rất nhanh đã hình thành một hàng dài, Chu Tuyết dẫn theo đám người bắt đầu xếp hàng.

“Qua!”

Giọng nói của Quan Lâm Phong vang lên từ phía trước. Ngay sau đó, Phương Vọng đã thấy một nam tử thả người nhảy vọt lên, một thanh phi kiếm từ bay ra túi trữ vật bên hông, cấp tốc phóng đại, rơi vào dưới chân hắn, chở hắn bay về phía chân trời.

Một màn này khiến không ít người xôn xao, làm bọn họ càng thêm hướng về Thái Uyên môn.

Một thiếu niên Phương phủ tên Phương Mạc cảm khái nói: “Nắm giữ Ngự Kiếm thuật, chẳng phải là có thể đạt được thành tích cao nhất rồi sao?”

Chu Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nói: “Nào có đơn giản như vậy, ngươi nào có biết đường xá dài bao nhiêu, trên trời có yêu vật, tinh quái cản trở hay không?”

Phương Mạc nghe xong, không khỏi vò đầu, ngượng ngùng cười một tiếng.

Tốc độ khảo hạch cửa ải thứ nhất rất nhanh, bình quân mười nhịp thở một người, đám người Phương Vọng đứng hàng không tính thấp lắm, bọn họ kiên nhẫn chờ đợi.

Dưới sự sắp xếp của Chu Tuyết, Phương Vọng xếp số một, nàng thì đứng sau cùng, tiện trông nom những người khác.

Chu đáo như vậy, khiến Phương Vọng hoài nghi nàng có phải là ma tu hay không.

Ma tu có thể trở thành Tiên Tôn được sao?

Nàng sẽ không hù dọa hắn đấy chứ?

Phương Vọng thầm nghĩ. Hắn phát hiện mình càng ngày càng không nhìn thấu Chu Tuyết. Sau khi thích ứng chuyện sống lại, nàng này càng thâm sâu khó dò, giống như mấy ngày nay, mỗi khi đến đêm khuya, hắn cũng nghe được tiếng bước chân rời đi của Chu Tuyết, không biết nàng đi làm cái gì.

Hắn từng nghĩ, có cần điên cuồng lấy lòng Chu Tuyết, dùng đó thu hoạch được càng nhiều pháp thuật tu tiên của nàng hay không, nhưng rất nhanh đã bị hắn vứt bỏ. Không đề cập tới Chu Tuyết có dính chiêu này chăng, hắn cũng không muốn hèn mọn như vậy.

Huống hồ, hắn không thể hoàn toàn đi con đường của Chu Tuyết. Chu Tuyết cũng sống lại rồi, chứng tỏ kiếp trước thất bại, hắn nhất định phải đi ra một con đường mạnh hơn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua trong lúc Phương Vọng suy nghĩ.

Dần dần, đến phiên Phương Vọng tiến hành khảo hạch. Lúc trước hắn chú ý tới mỗi người có thể để cho linh thạch bắn ra ánh sáng ở mức độ khác biệt, quá nửa số người không thể làm linh thạch phát sáng.

Hắn đã tu luyện ra linh lực, đương nhiên không lo lắng, hắn chỉ hiếu kì mình có thể dẫn tới ánh sáng lớn đến mức nào. Hắn hoài nghi tư chất càng tốt, thì dẫn tới ánh sáng càng chói lọi.

Hắn đi đến trước mặt Quan Lâm Phong, tay phải ấn vào linh thạch trong tay Quan Lâm Phong.

Một cảm giác mạt lạnh chui vào trong lòng bàn tay của hắn, ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng lực hút đang hút linh lực trong cơ thể hắn. Hắn không chống cự. Theo linh lực chui vào trong linh thạch, linh thạch bắn ra ánh sáng.

“Qua!”

Quan Lâm Phong mở miệng nói, ánh mắt của hắn không có bất cứ thay đổi nào.

Phương Vọng cũng hơi thất vọng, ánh sáng thế này rõ ràng càng sáng hơn người phía trước, nhưng hình như không có nghĩa là tư chất, có lẽ chỉ liên quan đến tu vi.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, ôm quyền với Quan Lâm Phong hành lễ, rồi đi đến bên hồ, hắn thả người nhảy lên, nhảy đến trong hồ, chân đạp mặt hồ giẫm sóng mà đi.

Một màn này cũng không dẫn đến sự chú ý của các đệ tử Thái Uyên môn. Trước đó cũng có người làm như vậy rồi, dù sao không phải tất cả mọi người biết Ngự Kiếm thuật.

Quan Lâm Phong gọi tới một người đệ tử khác, để hắn thay thế mình, sau đó xoay người nhìn lại, nhìn dáng người như hồng nhạn của Phương Vọng lướt qua mặt hồ, lại chân đạp vách núi, cất bước đi lên, như giẫm trên đất bằng.

Biểu hiện của Phương Vọng khiến đám người Phương Hàn Vũ phấn chấn. Cho dù thế nào, có Phương Vọng ở đây, Phương phủ sẽ không mất mặt, mặc dù ở đây Phương phủ không tên không tuổi, nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn chút kiêu ngạo.

“Không đơn giản.”

Quan Lâm Phong nhìn bóng dáng Phương Vọng lên đỉnh núi, tự lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

“Một nhóm đệ tử này khó lường, e là sắp sinh ra nhân vật cấp bậc đại đệ tử Thiện mạch, cũng không biết ai có thể đoạt được thanh Pháp khí Thượng phẩm kia, quát tháo phong vân.”

Cùng lúc đó, Phương Vọng đứng trên đỉnh núi, thanh phong gợi lên áo bào trắng bọc thân hắn, hai sợi tóc dài bên tóc mai cũng bay ra phía sau theo, lộ ra gương mặt tuấn lãng.

Nhìn bình nguyên tráng lệ trước mắt, Phương Vọng bị kinh diễm, không ngờ tới phía sau núi là phong cảnh như vậy. Hai hàng núi cao kéo dài đến tận cùng thiên địa, mà giữa hai dãy núi là một bình nguyên rộng lớn, đứng ở chỗ này nhìn lại, thật giống như vết tích bị một kiếm của tiên nhân chém ra.

Chương 23. Thế quật khởi. (2)

Phương Vọng không thưởng thức quá lâu. Hắn thả người nhảy xuống, cuồng phong gào thét, rớt xuống một đường, lúc sắp rơi xuống đất, hắn rút ra bảo kiếm bên hông, vặn eo giữa không trung, đâm một kiếm vào trong vách núi. Lưỡi kiếm chém vỡ vách núi, đá vụn bay loạn, tốc độ hắn hạ xuống giảm đi nhiều.

Không hổ là bảo kiếm hắn bỏ ra nhiều tiền để mua, rất đủ cứng!

Khi cách xa mặt đất không đến năm trượng, hắn đã sắp dừng lại, lúc này hắn nhấc chân đạp lên vách núi, lưỡi kiếm rút ra khỏi vách núi, thân thể lật nhào một cái trong không trung, vững vàng rơi trên đồng cỏ.

Hắn thu kiếm vào vỏ, chạy tới phương hướng bạch hạc trên trời chỉ dẫn.

Mặc dù Ngự Kiếm thuật đại viên mãn có thể để hắn sử dụng kiếm này phi hành, nhưng tiêu hao rất nhiều, dù sao kiếm này không phải pháp kiếm, không thể dẫn động linh lực, chỉ có thể bị linh lực bao bõ thúc đẩy, cho nên hắn không định sử dụng sớm.

Hắn có dự cảm, ở cuối con đường này có thể sẽ có chiến đấu.

Nếu chỉ so ai chạy xa hơn ai, thì chính là đơn thuần so linh lực, Thái Uyên môn hẳn sẽ không qua loa như vậy.

Phương Vọng chạy nhanh trên bình nguyên, dùng linh lực thi triển Tuyệt Ảnh Bộ, tiêu hao thấp hơn ngự kiếm nhiều, mà tốc độ của hắn còn nhanh hơn thiên lý mã. Thoạt nhìn, mũi chân của hắn gần như không chạm đất, người qua vụn cỏ bay.

Không bao lâu sau.

Phương Vọng nhìn thấy hai bóng dáng, bọn họ đang chiến đấu gần vách núi bên trái phía trước. Thân pháp của hai người cực kì nhanh nhẹn, một người tay cầm loan đao, chém ra tật lôi, một người tay cầm quạt xếp, vung ra hỏa phong, khiến bãi cỏ trong phạm vi mười trượng bốc cháy lên.

Phương Vọng chỉ nhìn liếc qua một chút, không dừng lại.

Quả nhiên, dùng đường dài như vậy để khảo hạch, ý định ban đầu tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài.

Một tiếng xé gió lướt qua từ đỉnh đầu Phương Vọng, hắn giương mắt nhìn lại, phát hiện là một nữ tử áo vàng đầu đội mũ rộng vành, mặt mang lụa trắng, cõng ba thanh vỏ kiếm, trang điểm như hiệp khách giang hồ. Mấu chốt nhất chính là nàng này lại không phải ngự kiếm phi hành, mà ngồi trên một cái hồ lô đỏ đậm.

Thế này cũng quá…

Phương Vọng ao ước, đây tuyệt đối là pháp khí. Hơn nữa, tu vi của nàng này tất nhiên không thấp, xem chừng là Dưỡng Khí cảnh tầng tám, chín.

Hắn chỉ nhìn thêm vài lần, rồi giữ nguyên tốc độ đi đường, không vội mà đuổi theo.

Trên bầu trời.

Cố Ly đứng trên hồ lô bảo bối của mình, nhìn về phương xa, ánh mắt của nàng trôi xa, rõ ràng đang xuất thần, cho dù là mang khăn che mặt, mặt mày cũng khiến người tamiên man bất định.

Bỗng nhiên, nàng hình như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử áo đen cũng đội theo mũ rộng vành ngự kiếm mà đến, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã lướt qua từ bên cạnh nàng.

“Dưỡng Khí cảnh tầng chín, xem ra phụ thân không nói sai, Thái Uyên môn có thế quật khởi, nhưng ta cũng không muốn bại bởi người cùng thế hệ!”

Cố Ly hừ lạnh một tiếng, bắt đầu tăng lên tốc độ.

Trên bình nguyên, Phương Vọng duy trì tiết tấu của mình đi về phía trước. Hắn đã bị bảy người vượt qua, nhưng hắn không vội, thậm chí còn muốn xem một chút Chu Tuyết có thể đuổi theo hay không.

Trong tám người còn lại của Phương phủ, đoán chừng chỉ có Chu Tuyết có thể đuổi theo, Phương Hàn Vũ dù luyện được linh lực, nhưng dù sao chỉ là võ giả, chỉ vượt qua toà núi cao kia đã đủ làm khó hắn, làm sao có thể đuổi tới nơi này được.

Nếu giống như Chu Tuyết nói, khảo hạch nơi này nhằm vào người có cơ sở tu tiên nhất định, thì phàm nhân tuyệt đối không thể xen vào.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Sau gần nửa canh giờ, Phương Vọng nhìn thấy chân trời xuất hiện sương mù bàng bạc, mơ hồ có thể thấy được hình dáng từng dãy núi, vĩ ngạn mà thần bí. Trước mặt những dãy núi này, núi cao hai bên bình nguyên căn bản không coi là gì.

Khiến Phương Vọng nghĩ đến Thái Uyên môn đầu tiên.

Hẳn là phía trước chính là nơi có giáo phái của Thái Uyên môn?

Phương Vọng mong đợi nghĩ đến. Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy không ít người ngừng trước vách núi. Hắn vừa mới chuẩn bị dừng lại, đã nghe thấy một người hô lớn: “Ta bỏ cuộc!”

Vừa dứt lời, một ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, lướt qua bên cạnh người kia, một sợi ánh sáng xanh phân ra, cuốn lấy người nọ, mang hắn cùng bay lên, cấp tốc tan biến trong sương mù bàng bạc của vách núi phía trước.

Đó là pháp khí ư?

Mà với thị lực của Phương Vọng, hắn đều không thể thấy rõ ràng cụ thể là vật gì.

Phương Vọng đi đến chỗ không người, đứng bên vách núi nhìn xuống dưới. Phía dưới sâu không thấy đáy, đen kịt một màu, hai bên thì bị sương mù che đậy, hắn giương mắt nhìn lại, nhìn ra muốn đến dãy núi sau sương mù, ít thì cũng có lộ trình mười dặm.

Nhất định phải bay qua!

Phương Vọng quay đầu nhìn lại. Một vài người thi triển Ngự Kiếm thuật lúc trước, giờ phút này cũng thúc thủ vô sách. Nhìn sắc mặt mỏi mệt của bọn họ, đoán chừng là linh lực hao tổn hết sạch, có thậm chí người đả tọa ngay tại chỗ, đang dùng đan dược.

Còn có như vậy à?

Phương Vọng thật sự không có gì không phục, chỉ cảm khái trong lòng, con em thế gia chính là khác biệt.

“Nhìn cái gì đấy, chẳng lẽ linh lực của ngươi hao hết sạch rồi?”

Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, Phương Vọng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Chu Tuyết chân đạp một thanh phi kiếm rơi xuống trước mặt hắn.

Phương Vọng hiếu kì, đây là phi kiếm ở đâu ra vậy?

Chu Tuyết không nhảy xuống từ trên phi kiếm, mà đưa tay vung lên, một thanh phi kiếm dài nhỏ bay ra từ trong túi trữ vật của nàng, Phương Vọng đưa tay nắm lấy.

Vừa nắm kiếm này, hắn đã có thể cảm nhận được linh lực bên trong, đây không phải kiếm phổ thông, mà là một thanh pháp kiếm.

Phương Vọng kinh ngạc nhìn về phía Chu Tuyết, hỏi: “Ở đâu ra vậy?”

Chu Tuyết hơi cong khóe miệng, khoát tay áo, xoay người bay đi, trong nháy mắt đã tan biến trong sương mù.

Chương 24. Ta không đồng ý.

Phương Vọng không hiểu sao nghĩ đến hai bóng dáng đấu pháp lúc trước, chẳng lẽ Chu Tuyết cướp được à?

Cũng đúng, ma tu làm việc như thế, rất hợp lý.

Phương Vọng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dùng linh lực liên kết với kiếm này, sau đó thả người nhảy lên, phi kiếm rơi dưới chân hắn, chở hắn bay về phía sương mù.

Ngự Kiếm thuật đại viên mãn có thể khiến cho hắn nhẹ nhõm nắm giữ kiếm này. Đương nhiên, cũng là bởi kiếm này không phải pháp khí quá lợi hại. Dựa theo lời nói của Chu Tuyết, pháp khí lợi hại rất khó hàng phục, tu tiên giả phải tạo ra bảo linh bản mệnh, mới dễ thao túng.

Vù vù vù —

Gió lớn gào thét qua gò má, Phương Vọng lộ ra nụ cười, vẫn phải ngự kiếm phi hành.

Chân đạp phi kiếm, đón gió tiến lên, làm tâm tình hắn khoan khoái, đứng ngạo nghễ thiên khung, trong lòng tự có một cảm xúc hào hùng dâng lên, khó trách thế nhân cũng muốn theo đuổi đạo tu tiên.

Lọt vào bên trong sương mù, Phương Vọng chợt nghe thấy một vài tiếng vang kỳ dị, lúc này hắn rút ra bảo kiếm bên hông.

Một con hắc ưng bỗng nhiên nhào đến, cặp móng vuốt hung hăng đập vào hắn, tốc độ cực nhanh, đã vượt xa tốc độ của cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn võ lâm. Phương Vọng đưa tay chém một kiếm, linh lực ngưng tụ thành kiếm khí đánh ra, chém chết nó.

Hắc ưng hóa thành khói tiêu tan, Phương Vọng thấy mà nhướn mày.

Không phải vật sống!

Xem ra cũng là khảo hạch!

Phương Vọng vừa ngự kiếm tiến lên, vừa cẩn thận đề phòng. Đường xá sau đó thỉnh thoảng có hắc ưng bay ra, phương hướng nào cũng có, cũng may hắn hóa giải được từng con.

Không tính quá khó.

Một đường tiến lên, khi hắn xuyên qua sương mù bàng bạc, hắn nhìn thấy một mảnh dãy núi hùng vĩ, phảng phất đứng trên đám mây. Quần phong san sát phía sau dãy núi, ngọn núi cao nhất đâm thẳng vào mây, không cách nào nhìn ra nó cao bao nhiêu.

Trên đỉnh đầu Phương Vọng, có bạch hạc chỉ dẫn phương hướng, thuận theo con bạch hạc này sắp xếp, hắn rơi trên một chỗ đất trống bát ngát, Chu Tuyết đã chờ ở đây.

Sau khi hạ xuống, Phương Vọng trở tay nắm chặt phi kiếm, quét mắt nhìn một chút. Ngoài đệ tử canh giữ bên ngoài Thái Uyên môn ở trước nhất, có tất cả mười sáu người tham gia khảo hạch đến đây, từng người thoạt nhìn đều không đơn giản.

Cố Ly liếc Phương Vọng một chút, không quá để ý. Nàng nhớ kỹ tiểu tử này, chạy bộ, xem ra gia cảnh cũng không dư dả lắm, ít nhất sẽ không tạo thành uy hiếp với mục tiêu tiếp theo của nàng.

Chu Tuyết đi đến bên cạnh Phương Vọng, tán thưởng nói: “Nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi phải thích ứng một lát.”

Phương Vọng cười nói: “Là tốn một chút thời gian. “

Hai người đứng chung một chỗ, thấp giọng giao lưu, những người khác phân tán ra bốn phía, không tới gần nhau.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Từng tu tiên giả xuyên qua sương mù rơi trên mảnh đất trống này, Phương Vọng chú ý tới người yếu nhất cũng có khí tức của tu vi Dưỡng Khí cảnh tầng năm. Điều này khiến hắn cảm khái không thôi trong lòng.

Khó trách đãi ngộ nơi này cao hơn, tất cả đều là học sinh xuất sắc.

Một canh giờ sau.

Nhân số đệ tử nhập môn nơi đây đã vượt quá năm mươi, Phương Vọng âm thầm kinh hãi.

Chỉ riêng nơi này đã có năm mươi người, lại thêm người qua phía trước, ít thì cũng có năm trăm người thông qua khảo hạch nhập môn. Đây vẫn chỉ là trấn Thái Uyên, vậy đệ tử thành Thái Uyên tuyển nhận tất nhiên càng nhiều hơn, mỗi năm năm tuyển hơn ngàn đệ tử?

“Đây chính là nguyên nhân ta lựa chọn Thái Uyên môn, trăm năm sau, Thái Uyên môn sẽ trở thành giáo phái mạnh nhất ở vùng Đại Tề này.”

Giọng nói của Chu Tuyết truyền đến, nàng dùng Truyền Âm thuật, Phương Vọng nghe được không khỏi quay đầu nhìn về phía nàng.

Giáo phái mạnh nhất ư?

Phương Vọng tin, dù sao Chu Tuyết là người sống lại, hắn càng thêm chờ mong năm tháng mình tu hành ở Thái Uyên môn.

Lại một lát sau, một con bạch hạc từ trên trời giáng xuống, trên lưng hạc vậy mà có một lão già mập lùn đang nằm. Trước đó Phương Vọng đã chú ý tới con bạch hạc này, không phát hiện ra trên lưng nó có người.

Bạch hạc hạ xuống đất, lão già mập lùn chậm rãi ngồi dậy. Dù hắn mặc đạo bào của Thái Uyên môn, nhưng có vẻ dở dở ương ương, vô cùng lười nhác, không có chút khí phái Tiên gia nào.

Vừa nhìn thấy khí chất này của đối phương, Phương Vọng trực tiếp gắn lên một nhãn hiệu cao nhân cho hắn trong lòng.

Người này tất nhiên rất mạnh!

Lão già mập lùn vuốt râu ria, liếc nhìn tất cả mọi người ở đây, sau đó cười nói: “Không tệ, không tệ, hết thảy năm mươi hai người, xem ra Thái Uyên môn ta là sắp phục hưng rồi. Các ngươi có thể tới đây, đã có thể trở thành đệ tử phân mạch của Thái Uyên môn.”

“Ở trong Thái Uyên môn, đãi ngộ và địa vị từ thấp đến cao có thể chia thành đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử phân mạch, đệ tử trì kiếm cùng đệ tử thân truyền. Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn cũng có thể lựa chọn một mạch tiến hành tu hành, nhưng phải bắt đầu từ tạp dịch. Đệ tử phân mạch có thể trực tiếp lựa chọn một vị sư phụ trên ngọn núi thuộc mạch các ngươi lựa chọn. “

Tất cả mọi người tập trung tinh thần nghe, lão già mập lùn thấy, hài lòng cười một tiếng.

“Lời đầu tiên ta giới thiệu một chút, ta thuộc một mạch cung phụng trưởng lão, các ngươi có thể xưng ta là Tham Thụy chân nhân, các ngươi đừng nhìn ta danh hào này buồn cười, ở Tu Tiên giới, đây chính là uy danh hiển hách. “

Lão già mập lùn, cũng chính là Tham Thụy chân nhân, đắc ý cười nói.

Một thanh niên mặc áo lam mặt lộ vẻ kính nể, sùng bái, chắp tay hành lễ nói: “Tại hạ đã từng nghe tới uy danh của Tham Thụy chân nhân. Truyền thuyết, trong đại chiến chính ma trước trăm năm, ngài một mình một kiếm, giết vào Cổ Ma sơn, chém giết hơn ngàn ma đầu. Trận chiến kia, khiến sĩ khí ma đạo giảm nhiều, mới có thể làm cho hòa bình đến trước thời hạn.”

Tham Thụy chân nhân nghe xong, không khỏi nâng cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn người.

Chương 25. Ta không đồng ý. (2)

Cố Ly liếc thanh niên mặc áo lam một chút, mặc dù trên mặt có mạng che mặt, nhưng trong mắt nàng vẫn toát lên vẻ khinh bỉ rõ ràng.

Đại đa số người lộ vẻ mặt sùng bái, rất hiển nhiên đây là lần đầu tiên nghe nói đến truyền thuyết này.

Phương Vọng nói thầm quả nhiên, thật sự là cao nhân!

Đoán chừng có lẽ là tồn tại số một số hai của Thái Uyên môn, bình thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, vào thời điểm then chốt nhất định rất mạnh.

“Được rồi, quay về chính sự, các ngươi đã trở thành đệ tử phân mạch, hiện tại có thể tranh đoạt đệ tử trì kiếm và đệ tử thân truyền.” Tham Thụy chân nhân giả vờ ho một tiếng, nghiêm mặt nói.

Một nữ tử không nhịn được hỏi: “Có thể trực tiếp tranh đoạt đệ tử thân truyền sao? Chín đại giáo phái đều không tiền lệ như vậy.”

Các con em thế gia khác đều thấp giọng nghị luận, cũng có vẻ rất phấn chấn.

Tham Thụy chân nhân ngạo nghễ nói: “Trước kia là như thế, nhưng sau này lại khác. Thái Uyên môn phá vỡ lề thói cũ, chính là vì trợ giúp thiên tài trưởng thành tốt hơn. Các ngươi đều là tu vi Dưỡng Khí cảnh, hiện tại có thể tranh đoạt. Người muốn trở thành đệ tử thân truyền thì có thể đứng ra, độc chiến tất cả những người khác, thắng thì có thể trở thành đệ tử thân truyền, mà năm người biểu hiện tốt nhất có thể trở thành đệ tử trì kiếm.”

Độc chiến tất cả mọi người!

Lời vừa dứt, tất cả mọi người trở nên yên tĩnh.

Phương Vọng không khỏi liếc nhìn Chu Tuyết, dùng ánh mắt hỏi thăm có muốn tranh hay chăng.

Chu Tuyết chậm rãi gật đầu, nhưng lông mày của nàng hơi nhíu lại, hiển nhiên không kịp chuẩn bị.

Hẳn là kiếp trước nàng này cũng không phải là đệ tử của Thái Uyên môn?

Phương Vọng không nhịn được chế nhạo trong lòng, hắn bắt đầu hoài nghi Chu Tuyết có ý khác với Thái Uyên môn.

Cố Ly mở miệng hỏi: “Xin hỏi trưởng lão, nếu không chỉ một người muốn làm đệ tử thân truyền, thì do ai đến độc chiến tất cả mọi người?”

Lời nói này dẫn tới hơn mười người gật đầu. Người dám gật đầu, đều là người tràn đầy lòng tin.

Tham Thụy chân nhân tự tiếu phi tiếu nói: “Chuyện này phải xem các ngươi, đệ tử thân truyền có quyền lực chấp pháp, quản lý đối với đệ tử cùng mạch, nhất định phải có năng lực thuyết phục mọi người.”

Lúc này Cố Ly tiến lên một bước, mở miệng nói: “Ta tên Cố Ly, đến từ Cố gia Lạc Bắc, tu tiên mười hai năm, đã tới Dưỡng Khí cảnh tầng chín, tập được Ngũ Thánh kiếm pháp của gia phụ Cố Thiên Hùng, ta muốn làm đệ tử thân truyền, ai không đồng ý?”

Cố gia Lạc Bắc!

Phần lớn người ở đây không khỏi chấn động, khiến Phương Vọng hiếu kì, Cố gia Lạc Bắc mạnh đến mức nào?

Vị nam tử áo đen đôi mũ rộng vành kia khoanh tay trước ngực, khẽ nói: “Cố gia Lạc Bắc, quả thực có tư cách, vậy thì để ngươi đi, ta cũng muốn nhìn xem Ngũ Thánh kiếm pháp có thể có thực lực áp chế mọi người cùng cảnh giới hay không.”

Hắn vừa nói như vậy, càng không có người dám đứng ra.

Phương Vọng cảm thán trong lòng, không biết khi nào Phương gia Nam Khâu có thể có uy phong bực này?

“Nhanh lên, đệ tử thân truyền có chỗ tốt mà ngươi không cách nào tưởng tượng được. Tư chất của thân thể ta không bằng ngươi, ta có rất nhiều cơ duyên có thể tranh, nhưng ngươi thì khác. Con đường tu tiên của ngươi cũng không thể cứ luôn dựa vào ta, trừ khi ngươi cũng muốn thành quỷ. Về Cố gia Lạc Bắc, nhiều nhất hai mươi năm là sẽ bị diệt, không uy hiếp được ngươi!” Chu Tuyết truyền âm đến.

Phương Vọng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, không cần Chu Tuyết thúc giục, hắn cũng sẽ đứng ra, nhưng Chu Tuyết khiến hắn càng thêm không có gánh nặng.

Nghĩ xong, Phương Vọng đứng ra, mở miệng nói: “Ta không đồng ý!”

Đột nhiên, tất cả ánh mắt đều rơi trên người hắn, làm lòng hắn run lên, nhưng hắn vẫn ra vẻ điềm đạm, bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Ly.

“Ngươi là người phương nào?”

Cố Ly nhìn chằm chằm Phương Vọng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, quan sát tỉ mỉ đối phương. Người dám đứng ra giờ phút này, tất nhiên không đơn giản, hẳn là nàng nhìn nhầm, kẻ này có lai lịch lớn?

Tất cả mọi người đang dò xét Phương Vọng, bao gồm cả Tham Thụy chân nhân.

Phương Vọng bình tĩnh nói: “Ta tên Phương Vọng, không bằng ngươi và ta luận bàn một phen trước, người thắng đảm nhiệm tư cách độc chiến tất cả mọi người, thế nào?”

Hắn vừa dứt lời, lúc này đã có người ồn ào. Mọi người ở đây cũng có bối cảnh thế gia tu tiên, mặc dù không dám tùy tiện ra mặt, nhưng nhìn thấy có người không nể mặt Cố Ly, bọn họ vẫn rất hưng phấn.

Phần lớn người đều kiêng kị tên tuổi Cố gia Lạc Bắc, nhưng một phần người còn lại chỉ cẩn thận thôi, cảm thấy tùy tiện tranh đoạt đệ tử thân truyền, chỉ sợ ngay cả tư cách đệ tử trì kiếm cũng không tranh được. Bị năm mươi mốt người vây công, rất có thể không kịp thể hiện ra sự mạnh mẽ của mình đã bị đánh tan.

Tham Thụy chân nhân đứng ở một bên, nắm râu ria, mang vẻ mặt xem náo nhiệt nét mặt, hắn không định ngăn cản.

Cố Ly tiến lên hai bước, đưa tay rút ra một thanh tế kiếm từ phía sau lưng. Thanh kiếm này rộng hai ngón tay, lại dài bốn thước, lưỡi kiếm lóe ra tia sắc lạnh.

“Vậy thì thử một chút đi!” Giọng điệu Cố Ly cương quyết, nàng nhấc kiếm chỉ hướng Phương Vọng.

Phương Vọng nâng cánh tay phải lên, giơ lên phi kiếm trong tay, nhưng rất nhanh, hắn đã buông tay, chỉ thấy phi kiếm lơ lửng giữa không trung.

Cố Ly híp mắt, lúc này vung kiếm lên, chém ra một nhát, kiếm khí tung hoành, thế không thể đỡ thẳng hướng Phương Vọng, ven đường cuốn lên cát bụi cuồn cuộn.

Phương Vọng bỗng nhiên vung tay phải lên, phi kiếm bộc phát ra tốc độ cực kỳ đáng sợ, giống như một vệt sáng lạnh lẽo, xé nát kiếm khí phía trước, rẽ ra sóng gió, gần như ngay lập tức đã dừng trên trán Cố Ly.

Kiếm phong thổi bay mũ rộng vành của Cố Ly, cả mạng che mặt cũng bị giật ra, hiển lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, giờ phút này khắp khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ kinh ngạc.

Nhìn phi kiếm lơ lửng trước mặt, cả người Cố Ly cứng ngắc. Mũi kiếm phản chiếu trong đôi đồng tử của nàng, giống như ngôi sao lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, trán của nàng không khỏi rịn ra mồ hôi lạnh.

Chương 26. Nhập môn lập tức thành thân truyền.

Tất cả mọi người bị hù dọa, ngay cả Chu Tuyết cũng không khỏi nhướn mày.

“Quả nhiên không nhìn lầm hắn, chẳng qua Ngự Kiếm thuật của tiểu tử này…”

Căn cứ vào biểu hiện của Phương Vọng đêm đó, Chu Tuyết cảm thấy thực lực chân chính của Phương Vọng tuyệt đố không chỉ biểu hiện bởi tu vi, cho nên nàng mới đẩy Phương Vọng ra. Phương Vọng luyện Ngự Kiếm thuật đến trình độ như vậy, ngược lại làm nàng ngạc nhiên vui mừng. Tốc độ vừa rồi, cho dù là một vài tu sĩ Tố Linh cảnh cũng chưa chắc có thể đạt tới.

Cũng thế, khi đó Phương Vọng chỉ dùng một thanh kiếm phàm phu, mà bây giờ trong tay hắn là một thanh pháp kiếm.

Nhưng pháp kiếm này xem như loại bình thường nhất, lại để hắn thi triển ra uy năng như vậy, hạn mức cao nhất của tiểu tử này ở đâu thế?

Tham Thụy chân nhân cũng bị kinh ngạc, hắn chăm chú nhìn Phương Vọng, đôi mắt cũng đang tỏa sáng.

“Lực khống chế thật quyết đoán, tốc độ bén nhọn như vậy, có thể lập tức dừng lại, vừa rồi ngay cả ta cũng suýt nữa chưa phản ứng kịp.” Tham Thụy chân nhân âm thầm nghĩ mà sợ. Nếu như Cố Ly chết ở chỗ này, thì coi như phiền phức rồi.

Cố gia Lạc Bắc cũng không phải dễ trêu!

Hắn không thể không giữ vững tinh thần, nhìn chằm chằm Phương Vọng, sợ tiểu tử này xuống tay quá ác.

Tất cả các đệ tử Thái Uyên môn phía sau hắn đều lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, tiểu tử này thật là Dưỡng Khí cảnh sao?

Phương Vọng không nhìn về phía Cố Ly, mà liếc nhìn những người khác, hỏi: “Ta tới làm đệ tử thân truyền dự bị, có ai không đồng ý?”

Không người dám đáp lại, tất cả đều nhìn hắn như gặp kẻ địch lớn, thậm chí bắt đầu yên lặng lấy ra pháp khí của mình.

Chu Tuyết hơi cong khóe miệng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này thật là đủ nhuệ khí, bình thường thoạt nhìn nội liễm, lúc nên tranh lại có khí thế như thế, nếu như kiếp trước hắn không chết trong đên diệt môn, hắn sẽ đạt tới độ cao như thế nào?”

Nghĩ thì nghĩ, nàng cũng lấy ra pháp khí, chính là bùa vàng đạo nhân áo xanh sử dụng trước đó.

Phương Vọng thoáng nhìn một màn này, trong lòng nhảy một cái, ngươi sẽ không làm thật đấy chứ?

Này!

Người một nhà đó!

Phương Vọng xoay tròn tay phải về bên trong, phi kiếm treo trên trán Cố Ly bỗng nhiên rụt về, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Cố Ly tim đập như trống, nàng nhìn qua Phương Vọng, cả người hoảng hốt.

Trong nháy mắt vừa rồi, nàng cảm thấy khí tức tử vong, nếu như đối phương muốn giết nàng, nàng tất nhiên không tránh khỏi.

Vì sao chênh lệch lại lớn như thế?

Nàng thậm chí còn không thi triển ra Ngũ Thánh kiếm pháp của mình…

Giờ khắc này, nàng nhớ tới lời phụ thân nói: “Thái Uyên môn có tướng bay cao, tất nhiên sẽ xuất hiện nhân vật thiên kiêu, đến nơi đó, nhất định không thể chủ quan.”

Phương Vọng không để ý đến suy nghĩ của Cố Ly, nhìn thấy những người khác xê dịch bước chân, bao vây quanh mình, hắn đã biết dựa vào Ngự Kiếm thuật thì không đủ để ứng đối cục diện hiện tạo.

Nghĩ xong, hắn cầm phi kiếm trong tay đâm vào trong đất bùn, hai tay tấn công khoảng không bốn phương tám hướng xung quanh.

Cuồng!

Đây là cảm nhận của tất cả mọi người, đang lúc có người không kìm nén được, Phương Vọng phải nâng tay lên, lòng bàn tay hướng xuống.

Ầm!

Một luồng khí thế ngang ngược bùng nổ từ trong thân thể Phương Vọng, bụi đất dưới chân hắn rít gào bay lên, ba viên hỏa cầu ngưng tụ ra sau đầu hắn, giống như mặt trời nhỏ treo lơ lửng, áo bào tung bay, nét mặt của hắn trở nên lạnh lùng.

“Đây là…”

“Làm sao có thể!”

Tham Thụy chân nhân và Chu Tuyết cũng bị sốc, người trước là ngạc nhiên mừng rỡ, người sau thuần túy là khiếp sợ.

Huyền Dương Thần Kinh!

Chu Tuyết tự xưng trước khi phi thăng không luyện thành, là hù dọa Phương Vọng, trên thực tế nàng từng luyện Huyền Dương Thần Kinh tới tầng thứ sáu, nhưng sau này lại từ bỏ vì nguyên nhân khác.

Chỉ là tầng sáu, nàng đã tiêu phí thời gian mấy chục năm, Phương Vọng mới tu luyện bao lâu?

Nhìn ba ngọn lửa hừng sau đầu Phương Vọng, rõ ràng không chỉ đơn giản là luyện thành tầng thứ nhất. Nàng chợt hoài nghi Phương Vọng khả năng đã luyện tới tầng thứ bảy mà nàng chưa đạt tới.

Khó trách tu vi của tiểu tử này tăng nhanh như vậy, càng luyện Huyền Dương Thần Kinh tới trình độ như vậy, lúc này mới hơn một tháng mà thôi…

Thiên tài thế này mà sinh ra tại Đại Tề, Chu Tuyết bỗng nhiên cảm nhận được lực lượng của số mệnh, có lẽ từ nơi sâu xa có một lực lượng đang chi phối vận mệnh của Phương gia.

Một đời này, Phương Vọng sống sót, thì thế đạo phải thay đổi.

Dù Chu Tuyết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không có đến mức độ không thể tiếp thu được, dù sao nàng đã từng phi thăng rồi, cũng đã gặp tồn tại càng yêu nghiệt hơn.

“Lên!”

Nam tử áo đen đội mũ rộng vành mở miệng nói trước. Đang khi nói chuyện, hắn bỗng nhiên đạp đất, rương sách sau lưng mở ra, từng mũi tên màu đen bắn về phía Phương Vọng.

Những người khác lập tức thi triển pháp thuật của mình, tất cả đều lựa chọn tấn công cự ly xa. Ngay cả Chu Tuyết cũng xuất thủ, bùa vàng bắn ra mấy chục tia sáng vàng kim.

Trong chốc lát, ánh sáng đủ mọi màu sắc bao phủ Phương Vọng.

Ánh mắt Phương Vọng ngưng lại, tay phải bỗng nhiên nắm chặt, ba hỏa cầu sau đầu đột nhiên nổ tung, hóa thành biển lửa cuồn cuộn càn quét ra, chia tách pháp thuật và pháp khí bốn phương tám hướng. Sóng lửa bốc lên, cực kì hùng vĩ.

Một giây sau, Phương Vọng đạp Tuyệt Ảnh Bộ giết ra, hắn có Huyền Dương Thần Kinh tầng chín đại viên mãn, đã không sợ bất cứ ngọn lửa nào, chỉ cần ba bước, hắn đã tới đến trước mặt một người tu sĩ.

Một chưởng đánh ra, nhanh như gió táp, thế như lôi đình.

Ầm!

Tên tu sĩ này trực tiếp bị đánh bay, thổ huyết giữa không trung.

Phương Vọng xoay người, quét ngang một chân, đá về nữ tu sĩ bên cạnh. Hắn không chỉ là tu tiên giả, mà cũng là một người tập võ, tốc độ phản ứng thể xác của hắn cực nhanh. Hắn ngưng tụ linh lực trên chân phải, trực tiếp đá lên mặt của đối phương, làm cho đối phương hôn mê tại chỗ.

Chương 27. Nhập môn lập tức thành thân truyền. (2)

Hắn tiếp tục tấn công người tiếp theo. Hắn muốn đánh tan tất cả đối thủ trong thời gian ngắn nhất, vì linh lực của hắn có hạn, không có khả năng giữ vững chiến đấu ở cường độ như vậy trong thời gian dài.

Linh lực của Huyền Dương Thần Kinh cực kỳ ngang ngược, Phương Vọng dùng Huyền Dương linh lực thi triển võ học Chân Long Chưởng, lại không thi triển ra chân khí hình rồng, mà là một con hỏa long hùng vĩ, tàn sát bừa bãi một đường, đánh tan mấy vị tu sĩ.

Nam nhân áo đen đội mũ rộng vành giết đến sau lưng Phương Vọng, nghĩ thừa dịp bất ngờ đánh lén, kết quả Phương Vọng dùng Tuyệt Ảnh Bộ né tránh, làm gậy dài trong tay hắn đánh hụt .

Phương Vọng xoay người đánh ra một phát Chân Long Chưởng, kết quả bị hắn né tránh, nhưng những tu sĩ phía sau hắn lại không trốn được.

Lại là mấy người bị đánh bay, toàn thân đốt lửa.

Các đệ tử Thái Uyên môn xem trận chiến dồn dập xuất thủ, giải cứu những đệ tử mới bị lửa thiêu này, nhưng bọn họ hoảng sợ phát hiện lửa này thật không dễ dập tắc, bọn họ không thể không sử dụng pháp thuật.

Cũng may những ngọn lửa này chợt biến mất, khiến bọn họ thở dài một hơi.

Đây là việc làm của Phương Vọng. Huyền Dương Thần Kinh tầng chín đại viên mãn có thể làm cho sức khống chế của hắn đối với Huyền Dương chân hỏa đạt tới cực hạn, hắn cũng sợ thiêu chết những người này.

Không đến mười nhịp thờ, đã có một nửa người mất đi sức chiến đấu, tu sĩ còn lại tới tấp nhảy ra, không dám bị hắn tiến gần sát.

Phương Vọng nhanh như mũi tên, không ngừng tìm mục tiêu, Chân Long Chưởng của hắn quá ngang ngược, không ai cản nổi phong mang của hắn. Khi Chu Tuyết xuất hiện trước mắt, Phương Vọng cũng không nhường, hai người phảng phất không quen biết.

Chu Tuyết lại đối chưởng với hắn!

Ầm —

Song chưởng tấn công, cuồng phong chợt dấy lên. Phương Vọng nhíu mày, hắn cảm nhận được một luồng linh lực âm độc, giống như rắn độc muốn ăn mòn Huyền Dương linh lực của mình, cũng may Huyền Dương linh lực của hắn đủ mạnh mẽ.

Tham Thụy chân nhân không khỏi nhìn về phía Chu Tuyết, đôi mắt sáng lên, nói thầm lại là một thiên tài.

Hắn trực tiếp tính Chu Tuyết vào trong đệ tử trì kiếm.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Chu Tuyết hộc máu bay ngược, rơi xuống ngoài mấy trượng, muốn bò dậy, mà bò mấy lần cũng không thành công.

Phương Vọng thật bội phục nàng, kỹ xảo biểu diễn hồn nhiên thiên thành.

Vừa rồi đánh nhau một chưởng, hắn gần như có thể xác định Chu Tuyết không kém gì hắn.

Suy nghĩ kỹ một chút cũng thế, Chu Tuyết không có khả năng truyền công pháp mạnh nhất của mình cho hắn. Nếu như hắn sống lại, cũng không có khả năng bồi dưỡng được một người còn mạnh hơn chính mình.

Có thể chăm sóc tộc nhân, nhưng chỉ để bọn họ sống càng tốt hơn trước, không có khả năng dốc hết sức lực, để hắn trưởng thành đến tình trạng mất khống khế.

Chu Tuyết bại một lần, những người còn lại càng không phải là đối thủ của hắn. Tuyệt đại đa số người đều có cảnh giới Dưỡng Khí cảnh tầng năm đến tám tầng. Chỉ có ba người đạt tới Dưỡng Khí cảnh tầng chín, trong đó có Cố Ly, nam tử áo đen.

Rất nhanh, chỉ còn lại nam tử áo đen và Phương Vọng chiến đấu, thân pháp của tên này cực kì xuất chúng, dẫn đến Phương Vọng không cách nào đánh trúng hắn trong thời gian ngắn.

Nam tử áo đen cũng có cảm thụ như thế, thậm chí còn thật buồn bực. Pháp thuật của hắn hơi dựa gần Phương Vọng, đã bị hỏa cầu sau đầu Phương Vọng đánh tan, không hề có tác dụng. Sau khi hai người giao chiến mười mấy hiệp, Chân Long Chưởng của Phương Vọng dùng một góc độ xảo trá đánh tới. Bởi vội vàng không kịp chuẩn bị, nam tử áo đen vô ý thức đỡ chưởng.

Vừa đỡ, chính là bại trận!

Ngã xuống đất, người áo đen che lồng ngực, phun một ngụm máu, mất đi năng lực chiến đấu.

Phương Vọng xoay người nhìn về phía Cố Ly vẫn luôn không xuất thủ. Cố Ly xem trận chiến ở phía xa, cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng khẽ lắc đầu, tỏ ý từ bỏ.

“Tốt! Rất tốt!”

Tham Thụy chân nhân cười to nói, hắn cao giọng hô: “Phương Vọng, thăng lên đệ tử thân truyền, là vị đệ tử mới đầu tiên vừa nhập môn đã trở thành đệ tử thân truyền, từ khi Thái Uyên môn lập giáo đến nay!”

Giọng nói của hắn vang vọng dưới bầu trời, những đệ tử Thái Uyên môn xem trận chiến cũng nhìn về phía Phương Vọng với ánh mắt phức tạp.

Thái Uyên môn không chỉ coi trọng thiên phú tu hành, mà còn có chiến đấu thiên phú, hai điều này thường thường không thể tách rời.

Tham Thụy chân nhân đã bắt đầu chờ mong sau khi Tố Linh, bảo linh của Phương Vọng có phẩm giai như thế nào, có thể bắt kịp tiểu tử kia hay không?

Đệ tử thân truyền!

Nghe thấy Tham Thụy chân nhân, Phương Vọng âm thầm thở dài một hơi. Hắn nhìn như cường thế kết thúc chiến đấu, nhưng trải qua trận hỗn chiến này, linh lực trong thân thể đã tiêu hao tám phần mười, hắn chỉ ra vẻ vân đạm phong khinh thôi.

Những tu sĩ còn chưa hôn mê kia nhìn Phương Vọng, nét mặt không đồng nhất, trong lòng đều ngũ vị tạp trần. Bọn họ không thể tin được thực sự có người có thể độc chiến năm mươi mốt người. Phải biết rằng cảnh giới của bọn họ chênh lệch không lớn, mà lại đều đến từ thế gia tu tiên.

“Phương Vọng? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến!”

“Phương gia thật khó lường, chỉ không biết là Phương gia nào.”

“Quá mạnh, nhập môn lập tức thành đệ tử thân truyền, dù sao ta phục rồi, ngay cả một chiêu của hắn ta cũng không chặn được.”

“Ngọn lửa của hắn đủ để thiêu chết chúng ta, hắn cố ý nương tay.”

Gần như tất cả mọi người thua tâm phục khẩu phục, chỉ đến sau khi chiến đấu cùng Phương Vọng mới hiểu sự đáng sợ của linh lực Huyền Dương.

Bọn họ thậm chí cảm giác mình không phải đang đánh nhau với tu sĩ Dưỡng Khí cảnh, mà là cao thủ Tố Linh cảnh!

Cố Ly nhìn Phương Vọng dáng người thẳng tắp, lần đầu cảm thấy mình rất bình thường. Khó trách phụ thân muốn để nàng đến Thái Uyên môn, nếu không đến, mà vẫn cứ ở trong gia tộc, nàng sẽ thật sự cho rằng mình là thiên tài cử thế vô song.

Chương 28. Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận

Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, giống như tiên nhân trên trời hạ phàm. Hắn mặc đạo bào Thái Uyên môn, phong độ nhẹ nhàng, hai tóc mai dù đã trắng, lại càng hiện ra khí chất xuất trần, thoạt nhìn khuôn mặt hắn cũng mới ngoài ba mươi tuổi.

Tham Thụy chân nhân quay đầu nhìn lại, cười nói: “Sư đệ, chính là hắn, dẫn hắn lên đi.”

Tiếp theo, hắn nhìn về phía Phương Vọng, rồi giới thiệu: “Vị này là trường lão truyền thừa, Triệu Truyền Càn, đi theo hắn đi nhận phần thưởng của đệ tử thân truyền đi.”

Phương Vọng vội vàng hành lễ với Triệu Truyền Càn. Sắc mặt Triệu Truyền Càn lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu. Hắn bỗng nhiên vung tay áo, một luồng gió mát đập vào mặt, trực tiếp cuốn đi Phương Vọng, hai người hóa thành một luồng ánh sáng đỏ tan biến giữa dãy núi.

Một màn này khiến tất cả các tu sĩ nhập môn đều toát ra vẻ ao ước, Chu Tuyết thấy thế, cong miệng lên, tâm tình cũng vô cùng tốt.

“Sau này, hắn nhất định sẽ trở thành nhân vật phong vân của Thái Uyên môn, thậm chí cả Tu Tiên giới Đại Tề. Trăm năm sau, không, nhiều nhất là năm mươi năm, các ngươi sẽ thấy vinh quang vì được cùng thời kỳ với hắn.”

Tham Thụy chân nhân vuốt râu cười nói, giọng điệu cảm khái rất có vẻ xuân thu.

“Được rồi, tiếp theo bắt đầu quyết định năm vị đệ tử trì kiếm.”

Tham Thụy chân nhân chuyển hướng, nhìn về phía chúng tu sĩ, nghiêm túc nói.

. . .

Phương Vọng chân đạp phi kiếm, đứng sau lưng Triệu Truyền Càn. Phi kiếm dưới chân hắn dài chừng ba trượng, lưỡi kiếm lưu động từng sợi ánh bạc, cực kì huyễn lệ.

Từ chỗ cao quan sát Thái Uyên môn, hắn nhìn thấy ở giữa quần phong có một tòa thành trì to lớn. Từng người từng người đệ tử của Thái Uyên môn ra ra vào vào, các loại pháp khí phi hành, tọa kỵ làm hắn không kịp nhìn.

Triệu Truyền Càn im lặng ít nói, dẫn đến Phương Vọng cũng không tiện trực tiếp đáp lời, chỉ có thể quan sát phong cảnh dọc đường.

Thái Uyên môn rất lớn, lớn đến nỗi thành Nam Khâu tuyệt đối không thể so sánh được. Phương hướng Triệu Truyền Càn tiến về là ngọn núi cao nhất, tới gần rồi mới có thể chân chính cảm nhận được hùng phong vĩ ngạn của nó.

Rất nhanh, hai người thao túng kiếm lên núi, hạ xuống trước một tòa cung điện.

Phương Vọng giương mắt nhìn lại, toà cung điện khí thế bàng bạc này tên là Thủy Uyên điện, trước cửa có hai tòa tượng đá dị thú dáng dấp dữ tợn đứng thẳng.

Mà sau lưng nó là một bậc thang bạch ngọc dài mấy trăm bậc, cuối cùng là một bình đài bao la phạm vi tầm hai ba dặm, đang có ba tên đệ tử quét dọn.

“Đi theo ta. “

Triệu Truyền Càn mở miệng nói, sau đó dậm chân đi vào trong Thủy Uyên điện, Phương Vọng theo sát phía sau.

Sau khi đi vào Thủy Uyên điện, Phương Vọng đánh giá hoàn cảnh trong điện. Rộng rãi, sáng tỏ, đây là đầu tiên ấn tượng của hắn, nơi này không bày ra binh khí, cũng không có vật trang trí hoa hòe sặc sỡ.

Ánh mắt Phương Vọng bị một bóng lưng ngay phía trước hấp dẫn. Đó là một ông lão mặc áo bào trắng, tóc muối tiêu, cuộn lại dưới ngọc quan. Dáng người hắn không cao lớn lắm, nhưng bóng lưng lộ ra khí chất trầm ổn làm người ta yên tâm, hai tay thả lỏng sau thắt lưng, phảng phất hắn có thể đối mặt hết thảy kiếp nạn trên thế gian.

“Chưởng môn sư huynh, hắn đến rồi.”

Triệu Truyền Càn dừng bước lại mở miệng nói. Nghe xong chưởng môn hai chữ, Phương Vọng không khỏi bắt đầu khẩn trương.

Chưởng môn xoay người, thuận thế kéo tay áo, mặt mũi của hắn không trông già nua như bóng lưng của hắn, mặc dù cũng không tính là trẻ tuổi, nhưng phù hợp với tướng hạc phát đồng nhan.

Phương Vọng nhìn thấy ánh mắt của đối phương, vội vàng khom lưng ôm quyền hành lễ.

Trước đó Chu Tuyết đã từng nói, chưởng môn Thái Uyên môn, Quảng Cầu Tiên tu vi cao thâm. Phóng mắt nhìn khắp trong chín đại giáo phái, bàn về thực lực cá nhân, hắn có thể xếp hạng năm người đứng đầu, mà lại trong năm người đứng đầu, ai mạnh hơn, rất khó định đoạt.

“Biểu hiện của ngươi, ta cũng nhìn ở trong mắt. Không tệ, ta xem trọng ngươi, trở thành đệ tử thân truyền có thể trực tiếp thu hoạch được một pháp khí Thượng phẩm, nhưng trước đó, ngươi phải lựa chọn gia nhập một mạch nào.”

Quảng Cầu Tiên nhìn Phương Vọng cười nói, nụ cười của hắn lộ ra vẻ ôn hòa, không có chút cảm giác áp bách nào.

Phương Vọng hồi đáp: “Ta muốn gia nhập mạch thứ ba. “

Đây là mạch Chu Tuyết đang sớm phân chia xong trên đường tới đây, mỗi một con cháu Phương phủ đều phải gia nhập mạch hệ khác biệt.

Nghe vậy, Triệu Truyền Càn không khỏi liếc nhìn Phương Vọng một chút, ánh mắt kỳ quái.

Quảng Cầu Tiên không khỏi vuốt râu cười to, hắn ấm giọng cười nói: “Phương Vọng, xem ra ngươi đã có hiểu biết đối với Thái Uyên môn, nhưng ta vẫn nói rõ với ngươi, truyền thừa của mạch thứ ba đúng là cao thâm nhất trong chín mạch, nhưng tình huống bây giờ của mạch thứ ba rất đặc thù, bàn về thực lực tổng hợp, xếp hàng thứ tám. Xếp hạng mạch hệ sẽ ảnh hưởng đến tài nguyên của một mạch, ngươi có thể thận trọng suy tính một chút.”

Phương Vọng vừa nghe truyền thừa là cao thâm nhất, lập tức gật đầu nói: “Ta chọn mạch thứ ba.”

Triệu Truyền Càn khẽ lắc đầu, nhưng cũng không mở miệng.

Quảng Cầu Tiên gật đầu đồng ý, sau đó nâng tay phải lên, ba luồng ánh sáng bay ra từ trong tay áo, lơ lửng trên điện, theo thứ tự là một thanh trường kiếm màu xanh, một cây sáo ngọc và một cái quạt xếp.

“Ba vật này đều là pháp khí Thượng phẩm, tương đương nhau, ngươi lại xem hợp mắt thì lựa chọn.”

Quảng Cầu Tiên giới thiệu sơ lược một câu, sau đó chờ Phương Vọng lựa chọn.

Phương Vọng không chút do dự, trực tiếp lựa chọn thanh kiếm kia. Dù sao hắn am hiểu kiếm pháp nhất, chờ sau này học tuyệt học khác, lại phát triển pháp khí khác vậy.

Tu tiên giả muốn đặt chân, cũng không thể chỉ dựa vào một pháp khí.

Quảng Cầu Tiên đưa tay chỉ, thanh trường kiếm màu xanh kia đã rơi vào trong tay Phương Vọng. Kiếm này toàn thân xanh biếc, như được rèn đúc từ thanh ngọc mà thành, lưỡi kiếm cũng không sắc bén. Hai tay nâng lưỡi kiếm, hắn cảm thấy mát rượi, tâm cũng bình tĩnh lại.

Chương 29. Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận (3)

Hắn chú ý tới hai chữ được khắc trên chuôi kiếm.

Thanh Quân!

“Trước khi Tố Linh, không nên tùy tiện sử dụng pháp khí này, sẽ dễ dàng bị phản phệ.” Quảng Cầu Tiên nhắc nhở một câu.

Triệu Truyền Càn xoay người, nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi lĩnh phần thưởng của đệ tử thân truyền.”

Phương Vọng vội vàng thu kiếm, hành lễ với Quảng Cầu Tiên trước, rồi đuổi theo bước chân Triệu Truyền Càn.

Nhìn bóng lưng Phương Vọng, nụ cười của Quảng Cầu Tiên cũng chưa từng biến mất. Đợi hai người rời đi Thủy Uyên điện, hắn tự lẩm bẩm: “Lại ra một vị thiên tài, xem ra Thái Uyên môn sắp quật khởi rồi. Đáng tiếc, hắn nhập môn muộn, không đuổi kịp phúc duyên tiếp theo.”

Sau khi rời khỏi Thủy Uyên điện, được Triệu Truyền Càn dẫn đi, Phương Vọng đi Sự Vụ đường của chủ phong, nhận lấy ngọc bội của đệ tử thân truyền, lại đi Pháp Khí đường, nhận lấy túi trữ vật, phi kiếm, một trăm lá bùa và mười viên linh thạch. Thế này vẫn chưa xong, bọn họ lại đi Đan Dược đường, nhận mười bình Linh Khí đan.

Triệu Truyền Càn còn giới thiệu về tình huống của mạch thứ ba, tổng số đệ tử của mạch thứ ba vượt qua hai ngàn, đây là bao gồm cả đệ tử ngoại môn. Trước mắt mạch thứ ba có bốn vị đệ tử thân truyền, thêm Phương Vọng nữa là năm vị.

Trên đệ tử thân truyền phía chính là đại đệ tử thiện mạch, lại hướng lên nữa, thì là đại đệ tử của Thái Uyên môn.

Đại đệ tử thiện mạch có tư cách kế thừa vị trí phong chủ một mạch, mà đại đệ tử Thái Uyên môn đó chính là vị chưởng môn kế tiếp!

Phương Vọng cũng không cảm thấy hứng thú với việc tăng lên thân phận, địa vị, hắn hỏi thăm truyền thừa cao thâm nhất của mạch thứ ba là gì.

Triệu Truyền Càn nhìn hắn thật sâu, hồi đáp: “Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, kiếm trận này được cho trận pháp mạnh nhất của Thái Uyên môn, nhưng thi triển một mình cũng là pháp thuật mạnh nhất, có uy năng cái thế bình định thiên hạ, nhưng bây giờ không người có thể luyện thành Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận.”

Phương Vọng yên lặng ghi nhớ.

Sau đó, Triệu Truyền Càn dẫn theo hắn bay tới trên ngọn núi của mạch thứ ba, khắp núi đều là bóng dáng đệ tử đả tọa tu hành, trên núi còn có rất nhiều cửa đá, không biết bên trong là gì.

Được Triệu Truyền Càn dẫn đi, Phương Vọng hạ xuống một chỗ đất trống, nơi này tụ tập mấy trăm tên đệ tử, đang tu hành một loại kiếm pháp nào đó.

Ngay phía trước đất trống, một loạt đệ tử khí vũ hiên ngang đang xem kỹ những đệ tử tu hành kia. Khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng Triệu Truyền Càn, lập tức xoay người, cùng nhau hành lễ với hắn.

“Lý Ngu, vị này là sư đệ của ngươi, Phương Vọng, hôm nay hắn nhập môn, đã được chưởng môn công nhận, ngươi dẫn hắn vào ở động phủ.”

Triệu Truyền Càn nói với một nam tử dẫn đầu. Nói xong, hắn đã ngự kiếm rời đi, để lại Phương Vọng.

Lý Ngu, đại đệ tử của mạch thứ ba, nhìn như trẻ tuổi, thực ra đã hơn hai trăm tuổi.

Nghe thấy Triệu Truyền Càn nói, mắt Lý Ngu sáng lên, đệ tử khác phía sau hắn cũng bắt đầu kích động, ào ào vây tới.

“Đệ tử thân truyền, xem ra ngươi là người mạnh nhất trong một nhóm đệ tử mới này!”

“Tiểu tử được lắm, có ánh mắt, lựa chọn mạch thứ ba, tuyệt đối sẽ không để ngươi hối hận.”

“Ha ha ha, rốt cục có thiên tài khó lường gia nhập mạch thứ ba rồi.”

“Phương Vọng sư huynh, sau này có dặn dò gì, cứ tìm ta bất cứ lúc nào, ta là đệ tử phân mạch, ta tên Chu Bác. “

Trong Thái Uyên môn, đệ tử cấp bậc cao hơn chính là sư huynh, chỉ có đồng cấp mới bàn về tư lịch.

Phương Vọng cũng không sĩ diện, khách sáo với từng người trong bọn họ. Sau một hồi giày vò, Lý Ngu dẫn theo Phương Vọng đến chọn lựa động phủ.

Trên đường đi, Lý Ngu rất nhiệt tình, giới thiệu về mạch thứ ba cho Phương Vọng.

Phong chủ của mạch thứ ba tên là Dương Nguyên Tử. Ngoài chủ đạo sự vụ của một mạch, phong chủ cũng sẽ thu đệ tử thân truyền làm đồ đệ. Lý Ngu cực kì thổi phồng Dương Nguyên Tử, như thế Dương Nguyên Tử là phong chủ mạnh nhất.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Phương Vọng mới chọn được động phủ của mình. Thì ra cửa đá trên núi chính là động phủ, giữa động phủ cũng có chênh lệch về phẩm giai. Thân là đệ tử thân truyền, hắn được hưởng thụ một trong những động phủ tốt nhất.

Sau khi Lý Ngu cáo từ rời đi, Phương Vọng vào động phủ. Sau này hắn sẽ dùng lệnh bài thân phận của mình ra vào động phủ này. Động phủ vô chủ, chỉ cần nhấn lệnh bài đệ tử lên trên cửa một cái là có thể nhận chủ. Đương nhiên, nhận chủ ở đây cũng không phải là không thể phá, phong chủ có thể cưỡng ép thu hồi động phủ.

Hết thảy trước mắt khiến mắt Phương Vọng sáng lên. Nhìn từ bên ngoài, còn tưởng rằng động phủ rất nhỏ, không ngờ tới bên trong có động thiên khác, lớn chừng nửa cái sân bóng, chỗ sâu nhất lại còn có một mảnh hồ nhỏ. Trong động phủ phung trào linh khí nồng nặc, hắn chỉ hít một hơi đã thấy thần thanh khí sảng.

Trong động phủ có bàn đá, băng ghế đá, cũng có một cái giường lớn bạch ngọc, hắn đơn giản đi dạo một lần, rồi ngồi tĩnh tọa trên giường lớn bạch ngọc, nạp khí tu luyện.

Hôm nay tiêu hao quá nhiều linh lực, nhất định phải bù lại.

Dựa theo lời Lý Ngu nói, năm ngày sau Dương Nguyên Tử mới có thể xuất quan gặp hắn. Đệ tử thân truyền trong Thái Uyên môn rất tự do, ngày bình thường không có bất cứ việc gì cả, cho dù không làm việc, cũng có thể đúng hạn đạt được tài nguyên tu hành của Thái Uyên môn.

Vừa nạp khí tu luyện, Phương Vọng vừa giấu tâm tư trong lòng.

Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, nhất định phải đoạt tới tay!

Thời gian trôi qua năm ngày, Phương Vọng cũng không hề rời đi động phủ của mình. Mặc dù bái nhập Thái Uyên môn rất hưng phấn, nhưng hắn cũng không có ý nghĩ ra ngoài kết giao đệ tử, vì hắn biết rõ, địa vị của mình ở Thái Uyên môn quyết định bởi tu vi của mình. Chỉ cần hắn giữ vững tên tuổi thiên tài, thì tất cả người bên cạnh đều là người tốt, một khi hắn trì hoãn tu hành, chuyện phiền toái tự nhiên sẽ theo nhau mà đến.

Chương 30. Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, kiếm thứ ba mươi sáu đại thành.

Vào giữa trưa một ngày này.

Phương Vọng cảm nhận được điều gì, mở to mắt, cầm lấy lệnh bài bên hông, bên trong truyền ra một âm thanh:

“Phương Vọng, đến Thanh Tâm điện gặp ta.”

Đây là một giọng nam tang thương, nhưng nghe đến Thanh Tâm điện, nét mặt Phương Vọng liền chấn động. Hắn lập tức đứng dậy, nghĩ ngợi, treo túi trữ vật trên đai lưng, lấy thêm phi kiếm Chu Tuyết cho, hắn bước nhanh đi ra động phủ, sau đó ngự kiếm rời đi.

Thanh Tâm điện chính là cung điện của phong chủ, nói cách khác, người vừa rồi chính là sư phụ tương lai của hắn, Dương Nguyên Tử.

Đối với việc tiếp theo có thể học được gì, hắn rất chờ mong.

Thanh Tâm điện ở trên đỉnh sơn phong của mạch thứ ba, trước đó đại đệ tử Lý Ngu đã từng chỉ cho.

Một đường lên cao, Phương Vọng rất nhanh đã đi tới trước Thanh Tâm điện, nơi này không có đệ tử trấn giữ, cung điện xung quanh tất cả đều là cao lớn cây cối, giống như dựng đứng từng thanh từng thanh cự kiếm.

Phương Vọng đứng tại trước đại môn, chậm rãi đẩy cửa, bước vào trong đó.

Thanh Tâm điện không lớn lắm, thoạt nhìn như là một gian đạo quán phổ thông, Phương Vọng đi đến sau lưng một bóng người, khom lưng hành lễ, nói: “Đệ tử Phương Vọng, bái kiến sư phụ. “

Dương Nguyên Tử đưa lưng về phía hắn, ngồi tĩnh tọa trước một bức tượng đá, bức tượng đá này đúng là một nữ tử, dáng người thướt tha, khuôn mặt nó không khắc ấn ngũ quan, trái lại còn lộ ra vẻ trang nghiêm thần bí.

Nghe vậy, Dương Nguyên Tử đứng dậy, xoay người nhìn về phía hắn.

Phương Vọng lúc này mới thấy rõ hình dáng của Dương Nguyên Tử, tóc trắng đen xen kẽ, tùy ý rối tung, mặc một bộ đạo bào màu đen. Ánh mắt của hắn chết lặng, giống như giếng cạn, râu ria bên miệng có vẻ lôi thôi, hoàn toàn khác biệt với Dương Nguyên Tử trong dự đoán của Phương Vọng.

Dương Nguyên Tử mở miệng nói: “Vì sao lựa chọn mạch thứ ba?”

Phương Vọng đã sớm nghĩ kỹ cách nói, hắn hồi đáp: “Vì truyền thừa cao thâm nhất.”

“Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận? Quả nhiên, ngươi đến từ gia tộc nào?”

“Đệ tử đến từ Phương gia thành Nam Khâu.”

“Chưa từng nghe nói, được rồi, cũng không có hứng thú, nếu ngươi đã bái nhập môn hạ của ta, sau này sẽ là đồ đệ của ta, xếp hạng thứ năm, phía trước có bốn vị sư huynh, sư tỷ, sau này chậm rãi quen biết đi. Ngươi đã là Dưỡng Khí cảnh tầng bảy, có gì muốn học không?”

Dương Nguyên Tử bình tĩnh nói, hắn dường như không có chút hứng thú nào với vị thiên tài Phương Vọng này.

Lúc này Phương Vọng mới ý thức được vì sao chưởng môn Quảng Cầu Tiên muốn khuyên hắn nhập mạch thứ nhất, xem ra vấn đề của mạch thứ ba xuất hiện trên người Dương Nguyên Tử.

Phương Vọng cũng không khách sáo, nói: “Sư phụ, có thể dạy ta dùng túi trữ vật thế nào không?”

Nghe vậy, đồng tử Dương Nguyên Tử hơi co lại, hắn không nhịn được hỏi: “Ngươi không biết dùng túi trữ vật ư? Người trong nhà không dạy ngươi à?”

“Trong nhà không hiểu tu tiên, chỉ có một vị tộc nhân được tu tiên giả chỉ điểm, ta theo nàng cùng đến Thái Uyên môn. “

“Ngươi tu hành bao lâu rồi?”

“Không đến một năm.”

“Không đến một năm đã có thể có tu vi Dưỡng Khí cảnh tầng bảy?”

Dương Nguyên Tử không khỏi dò xét Phương Vọng một lần nữa, mắt hắn híp lại, nói: “Không tệ, muốn mở ra túi trữ vật, ngươi cần bồi dưỡng được thần thức.”

Thấy Phương Vọng còn muốn tiếp tục hỏi, Dương Nguyên Tử đưa tay, đưa cho Phương Vọng một bản bí tịch, nói: “Đây là tổng cương tu hành của Thái Uyên môn, bên trên này ghi chép các loại pháp môn cơ sở tu hành, ngươi trở về xem một chút đi.”

Phương Vọng vội vàng bái tạ sư phụ, thật sự không biết Dương Nguyên Tử rất cạn lời.

Quyển sách này được Thái Uyên môn chuẩn bị cho đệ tử ngoại môn, dẫn bọn họ nhập đạo tu tiên, từ sau khi trở thành phong chủ, hắn gần như không lấy ra quyển sách này. Quyển sách này có lẽ là hắn đoạt được khi mới vào Thái Uyên môn lúc trước, để lại làm kỷ niệm.

Phương Vọng bỏ bí tịch vào trong lòng, sau đó hỏi: “Sư phụ, có thể truyền cho ta Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận hay không? Ta muốn thử xem.”

Dương Nguyên Tử hừ một tiếng, tức giận nói: “Ở Thái Uyên môn, không phải ngươi muốn học cái gì là có thể học cái đó. Cho dù tư chất, ngộ tính của ngươi có cao hơn nữa, ngươi phải làm ra cống hiến. Lúc nhập môn, Thái Uyên môn không tra lai lịch của ngươi, một là không thèm để ý, hai là nhập môn ngươi cần phải làm cống hiến để chứng minh chính mình.”

“Ngươi thân là đệ tử thân truyền, có thể tiến về Đạo Pháp các lựa chọn ba bộ bí tịch thượng thừa, nhưng Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận chính là truyền thừa trấn sơn của một mạch, ngươi muốn học, thì phải trở thành đại đệ tử trước đã.”

Phương Vọng vội vàng truy hỏi: “Làm thế nào mới có thể trở thành đại đệ tử?”

Dương Nguyên Tử không bực bội, trái lại rất hứng thú nói: “Muốn trở thành đại đệ tử, đầu tiên phải đạt tới Linh Đan cảnh, còn phải lập công lao hiển hách, trong năm mươi năm, ngươi cũng đừng nghĩ đến.”

Phương Vọng nghe xong, đột nhiên thất vọng.

Dương Nguyên Tử chuyển chủ đề, nói: “Nhưng ngươi là người đầu tiên vừa nhập môn đã thành đệ tử thân truyền của Thái Uyên môn từ trước tới nay, mặc dù trước kia không phá lệ thu đệ tử như vậy, nhưng cũng có thể ghi vào sử sách của Thái Uyên môn.”

Hắn nâng tay phải lên, một ngọc giản màu xanh xuất hiện trong tay của hắn.

“Kiếm pháp này tên là Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, là do ta tư nhân nắm giữ. Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận là truyền thừa của Thái Uyên môn, ta không cách nào tự tiện cho ngươi, nhưng Kinh Hồng Thần Kiếm quyết thì khác, nó do ta xông xáo Tu Tiên giới đoạt được. Sau khi trở về và luyện được thần thức, ngươi có thể dùng thần thức đọc được nội dung bên trong ngọc giản.”

Dương Nguyên Tử t tươi cười, nhưng hắn cười trông còn khó coi hơn khóc, hơi đáng sợ.

Phương Vọng tiếp nhận ngọc giản, hắn cố nén hưng phấn, hỏi: “Sư phụ, kiếm quyết này mạnh sao?”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
CTV : Hóng Hớt 9 giờ trước
cảm ơn bạn đã thông báo ^^! tất cả mảng truyện đấu la do mình up nhé..!đã fix lại 54 , 55 56 nhé :)ngoài ra trong hum này mình sẽ gửi đến các bạn phần ngoại truyện và hậu truyện đấu la đại lục nhé :D
https://audiosite.net
Hoàn tất ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)
https://audiosite.net
Hiện tại tụn mình đang fix audio nhé bạn...!Xong mình sẽ các bạn CTV thêm giọng khác nhé :)
https://audiosite.net
Mkv 1 ngày trước
Không có giọng đọc khác à. Nghe ông này đọc mệt mỏi quá.
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Mong bạn thông cảm ..!
https://audiosite.net
Đang up nhé bạn mình úp 1 lúc 30 bộ truyện...!vẫn còn đang ngồi đợi nè :(xong là chỉnh lại liền à :)
https://audiosite.net
Đã fix nhé...! còn 417 tập nữa ( khoảng 9k chương )đang up lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 2 ngày trước
Cảm ơn thông báo..! .Hiện tại mình đang ship hàng không có ở nhà, mình vừa check sơ bộ ở dt của mình vẫn nghe tiếp được nhé…!1. Bạn thử xóa lịch sử ở trên điện thoại hoặc pc.2. Bạn đăng ký thành viên để tối ưu nhất nhé..!! *** lưu ý *** ( nghe tiếp a không thấy bạn có f5 load lại trang sẽ thấy nhé )
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Cảm ơn có bạn nhắc đến mình...^^!hihi cũng không có gì do ổ cứng mình hết dung lượng nên forma xóa đi... ai dè thế nào xóa luôn ô cứng ảo kết nối lưu trữ file mp3 trên website luôn ..!