- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Ta Là Tham Quan Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần
- Tập 2: Tham ô nhiều tiền của trẫm như vậy ? (c11-c20)
[Dịch] Ta Là Tham Quan Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần
Tập 2: Tham ô nhiều tiền của trẫm như vậy ? (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Tham ô nhiều tiền của trẫm như vậy lương tâm ngươi không thấy đau sao?.
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại lên tảo triều.
“Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Các vị ái khanh miễn lễ!”
“Tạ bệ hạ!”
Sau khi hành lễ xong xuôi, Lâm Bắc Phàm tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói: “Khải bẩm bệ hạ, hôm qua vi thần phụng chỉ tới tra xét phủ trạch của các ngôn quan! Trước măt đã tra xét xong xuôi, xin bệ hạ minh xét!”
“Lâm ái khanh thật thần tốc!” Nữ đế khen ngợi: “Hôm qua trẫm mới ra chỉ, chưa đến nửa ngày mà ngươi đã làm xong! Tốt, không hổ là rường cột của Đại Võ hoàng triều ta! Đại Võ có ngươi chính là may mắn của quốc gia!”
Lâm Bắc Phàm hoảng hốt: “Đa tạ bệ hạ khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!”
Nữ đế nói: “Tình hình thế nào, nói lại cho trẫm nghe!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lấy một bản tấu chương ra, lớn tiếng đáp: “Hôm qua, thần phụng chỉ tra xét phủ trạch của các ngôn quan, không dám lười biếng chút nào, cả đêm tra rõ! Trong hai mươi tám vị ngôn quan, tra ra được có hai vị tham ô hơn hai vạn! Có ba vị tham ô hơn một vạn chưa đến hai vạn, năm vị tham nhũng hơn năm nghìn chưa đến một vạn…”
“Cuối cùng thống kê lại, trong hai mươi tám vị có hai mươi tư vị bị tình nghi nhận hối lộ! Tổng tài sản tham ô đạt đến mười lăm vạn lượng, một con số vô cùng to lớn! Tình hình cụ thể đều ở trong bản tấu chương này, xin bệ hạ minh giám!”
Các quan viên đại thần xung quanh nghe được vẻ mặt đều vặn vẹo.
Xét nhà của hai mươi tám quan viên mới tra ra được mười lăm vạn lượng, còn không bằng con số lẻ của quyền tả tướng, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói con số này lớn?
Đánh chết bọn họ cũng không tin tra xét nhà của nhiều ngôn quan như vậy lại chỉ vớt được chút đồ như thế!
Bọn họ nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ, phần còn lại sẽ không phải lại bị hắn cuỗm hết rồi đấy chứ?
Nữ đế ngồi trên long ỷ trên cao gương mặt cũng co giật một cái.
Thằng khốn này!
Thật sự vơ vét hết bốn mươi lăm vạn lượng đi rồi!
Tham nhiều tiền của trẫm như vậy, lương tâm ngươi không thấy đau sao?
Làm thế nào ngươi vẫn có thể nói ra một cách dửng dưng như thế?
Da mặt dày thật!
Đối diện với ánh mắt ý vị sâu xa của mọi người, vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm vẫn ung dung, bình tĩnh tự nhiên như cũ!
Mặc kệ các người nghĩ thế nào, mặc kệ các người thấy sao, ta đây không tham nhũng!
Ta chỉ trả tiền tài mà các ngươi đã tham ô được về với chủ cũ mà thôi!
Ta mới là lương tâm trên quan trường!
Ta có lương tâm hơn các ngươi nhiều!
Càng nghĩ Lâm Bắc Phàm càng thêm tự tin, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Thật ra, nữ đế đã sớm biết tình hình xét nhà hơn nữa đã ban lệnh bí mật, nhưng trên triều vẫn phải diễn một chút.
Chỉ thấy nàng nổi giận nói: “Xét rất tốt! Thân là quan ngôn không những không lấy thân làm gương mà còn ăn hối lộ trái pháp luật, tội thêm một bậc! Tiếp tục điều tra cho ta, nếu là người không hiểu rõ tình hình vậy thu lại của cải phi pháp, phạt bổng lộc một năm! Người không rõ tình hình nhưng con số vượt mức một vạn, thu lại của cải phi pháp, hơn nữa phạt bổng lộc hai năm! Nếu đã biết rõ còn cố tình phạm tội, tham bạc nhỏ hơn năm nghìn, vậy thu lại của cải phi pháp, phạt bổng lộc ba năm, chức quan giáng một bậc! Biết rõ còn cố tình vi phạm, tham bạc hơn năm nghìn, lập tức gỡ bỏ mũ ô sa trên đầu hắn ta, tống vào đại lao!”
“Toàn bộ ngôn quan tuy chưa vào ngục nhưng vẫn giữ chức quan sát như cũ, trong ba năm không được đề bạt! Người lập công có thể xét theo tình hình để giảm nhẹ hình phạt! Nhưng nếu lần sau còn tái phạm, nhất định sẽ chém không tha!”
“Bệ hạ anh minh!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
Những quan viên khác cũng cao giọng hô: “Bệ hạ anh minh!”
“Lâm ái khanh xét nhà có công, trẫm phải trọng thưởng!” Nữ đế cười rạng rỡ: “Ngươi muốn gì cứ nói vưới trẫm!”
Lâm Bắc Phàm cúi đầu với vẻ hoảng hốt: “Phân ưu giúp bệ hạ là chuyện trong phận sự của thần! Chỉ cần có thể làm việc cho bệ hạ chính là phúc phần lớn nhất của thần! Vi thần không dám hy vọng xa vời có ban thưởng gì khác!”
“Ái khanh!” Ngoài mặt nữ đế trông có vẻ rất cảm động nhưng trong lòng lại cười lạnh ha ha, thằng cha khốn nạn này giả bộ rất giống!
Khi ngươi tham nhũng sao không nghĩ đến trẫm một chút đi?
“Có công không thể không thưởng! Như vậy đi…” Nữ đế trầm ngâm một lúc: “Dựa theo lệ thường, ngươi đã đỗ trạng nguyên, triều đình sẽ sắp xếp cho ngươi vào Hàn Lâm Viện chịu trách nhiệm sửa sách ở Hàn Lâm Viện, chức quan tòng lục phẩm! Nhưng bây giờ trẫm thăng nửa bậc quan cho ngươi thành chính lục phẩm!”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quan viên có mặt ở đây đều dồn ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ tới.
Phải biết rằng, từ lúc Lâm Bắc Phàm đỗ trạng nguyên cho đến nay chẳng qua mới được hai ngày mà thôi.
Trong hai ngày này chỉ xét nhà đúng hai lần đã lập tức được thăng nửa bậc quan, không biết đã bớt được bao nhiêu năm, thật sự có thể xưng là “hoàng ân mênh mông!”
“Về phần chức quan…” Nữ đế cười bảo: “Quốc Tử Giám vừa vặn thiếu một ti nghiệp! Lâm ái khanh thân là trạng nguyên lang thi đâu đậu đó, tài trí hơn người, học nhiều hiểu rộng, đức hạnh cao thượng, đi tới Quốc Tử Giám vừa vặn cũng phù hợp! Cho nên, trẫm phong cho ngươi làm ti nghiệp ở Quốc Tử Giám! Hy vọng Lâm ái khanh truyền lại sở học của mình, dạy ra càng nhiều rường cột quốc gia tương lai phụng sự nước nhà, dốc sức vì dân!”
Mọi người lại dồn ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ và hận thù qua.
Phải biết rằng tuy ti nghiệp ở Quốc Tử Giám chỉ là chức quan chính lục phẩm nhưng địa vị lại rất cao.
Quốc Tử Giám là nơi đào tạo nhân tài của quốc gia tương đương với một trường đại học quốc lập, mà ti nghiệp lại tương đương với phó hiệu trưởng, địa vị chỉ đứng sau tế tửu (hiệu trưởng), phụ trách quản lý sự vụ cụ thể.
Sau này người bước ra từ Quốc Tử Giám gặp được Lâm Bắc Phàm đều sẽ hành lễ của đệ tử, miệng gọi thầy.
Nữ đế thật sự quá sủng ái hắn!
Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nữ đế lại cho hắn một chức quan tốt như thế!
Nhưng… có lời thì húp thôi!
Vì thế, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng hô: “Tạ chủ long ân!”
Chương 12: Tại sao hắn lại độc chiếm ân sủng của nữ đế?.
“Ngoài ra, trẫm đặc biệt cho phép ngươi mỗi ngày đều có thể vào chầu dự thính!”
Bá quan lại khiếp sợ, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Nếu nói trước đây chỉ là ngưỡng mộ ghen tỵ và đố kỵ vậy một lần này chắc chắn là ngưỡng mộ đến phát điên luôn rồi!
Phải biết rằng, vào chầu là nơi thế nào?
Đó chính là trung tâm quyền lực của quốc gia, là khu vực trung tâm nơi các quan lại tập trung bàn bạc quốc gia đại sự, quyết định vận mệnh hưng suy của nước nhà!
Thường chỉ có đại thần quan trọng trên tam phẩm mới có cơ hội thường xuyên tới nơi này. Còn quan viên dưới tam phẩm chỉ có khi được hoàng đế bệ hạ chỉ đích danh mới có cơ hội tới đây.
Có thể vào triều diện thánh một lần đối với bất cứ quan viên nhỏ nào mà nói đều là ân sủng cực lớn.
Hai ngày này Lâm Bắc Phàm cũng vì tình hình đặc thù mới có thể liên tiếp vào chầu, đây đã là vinh quang cực lớn rồi.
Hơn nữa, vào chầu dự thính không chỉ là một vinh dự to lớn mà còn là một quyền lợi hiếm có, vì quốc gia đại sự đều được ban bố từ nơi này.
Ngươi ở nơi này sẽ càng gần với trung tâm quyền lực hơn.
Sau này có chính sách gì từ nơi này ban ra, ngươi đều sẽ được biết trước tiên.
Hơn nữa, bệ hạ của Đại Võ hàng triều ở nơi này, ngươi có thể thường xuyên diện thánh, bày tỏ quan điểm, ảnh hưởng đến quốc sách. Biểu hiện tốt còn có thể được hưởng long ân, thăng quan tiến chức.
Lợi ích thật sự quá nhiều.
Mọi người không khỏi lắc đầu, Lâm Bắc Phàm giẫm phải cái vận cứt chó gì lại được độc chiếm ân sủng của nữ đế như thế?
Chỉ hai ngày ngắn ngủi đã thăng nửa bậc quan, nhận được một chức quan béo bở như ti nghiệp này, lại còn được đặc biệt cho phép mỗi ngày vào chầu dự thính…
Đây đúng là sắp một bước lên mây thật rồi!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nữ đế lại “chiều” hắn như vậy, điều này khiến hắn có hơi được thương mà sợ.
Hình như mình cũng không làm được việc lớn gì, chỉ là đi xét nhà mà thôi.
Sẽ không phải đối phương nhìn trúng mình rồi đấy chứ?
Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà sờ gương mặt mình, vẻ ngoài lớn lên đẹp trai mỹ miều nhất thế giới, tướng mạo như Phan An dung nhan như Tống Ngọc, hắn gật đầu vô cùng đồng ý.
Ừm, rất có khả năng đấy chứ!
Có lẽ nữ đế thật sự đã nhìn trúng hắn!
Nàng ta nông cạn hơn mình tưởng tượng!
Cởi bỏ hoàng bào, nàng ta cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, hiển nhiên sẽ bị sắc đẹp của mình làm cho điêu đứng!
Có đôi khi lớn lên quá đẹp cuộc đời sẽ giống như mở hack, không thể khống chế được!
Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Lâm Bắc Phàm, nữ đế vô cùng hài lòng.
Bây giờ ta sủng ngươi, nghĩ hết đủ mọi cách sủng ái ngươi, cất nhắc ngươi lên, khiến ngươi cảm giác được cái gì gọi là hoàng ân dào dạt, cái gì gọi là ân trạch của thiên tử, sau đó toàn tâm toàn ý cống hiến sức lực cho ta!
“Lâm ái khanh, hy vọng ngươi đừng cô phụ sự kỳ vọng của trẫm!” Nữ đế cười tươi, nói lời khích lệ.
“Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, lớn tiếng bày tỏ sự quyết tâm.
“Tốt!” Nữ đế cười to: “Các vị ái khanh có ý kiến gì khác không?”
Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có thể có ý kiến gì được?
Nữ đế tuyên bố muốn cất nhắc tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm, nếu như bọn họ dây vào xui xẻo này vậy chính là không biết điều!
Dù sao cũng chỉ là một chức quan nhỏ lục phẩm mà thôi, không quan trọng gì, cho thì cho thôi, cũng không ảnh hưởng đến đại cục!
“Bệ hạ anh minh!” Các quan đồng thanh hô.
“Tốt! Cân nhắc đến việc Lâm ái khanh vừa mới đỗ trạng nguyên, lại thêm hôm qua dời đến chỗ ở tốt, có khả năng sẽ khá bận rộn! Cho nên trẫm đặc biệt cho phép ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày! Sau ba ngày lại tới Quốc Tử Giám nhậm chức sau!” Nữ đế mỉm cười.
“Đa tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm rất mừng rỡ, lớn tiếng đáp.
Tảo triều kết thúc, hắn chuồn về nhà.
Đến ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm cởi bỏ quan phục trên người, thay một bộ đồ trắng sạch sẽ đơn giản, sau đó giống như một công tử vô cùng hào hứng ra ngoài dạo phố.
Nói thật, từ lúc hắn xuyên tới đây, vì thi khoa cử để kích hoạt hệ thống mà đọc sách thâu đêm suốt sáng, chuẩn bị cho thi cử, nên không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi.
Bây giờ hắn đã đỗ trạng nguyên, hệ thống cũng đã kích hoạt, thực lực cũng có nốt, cả người đều thư thái hẳn.
Hắn muốn nhân thời gian ba ngày này từ từ dạo quanh kinh thành, thả lỏng tâm trạng.
Kinh thành thân là trung tâm của Đại Võ hoàng triều, nhân khẩu vô cùng tập trung cũng vô cùng náo nhiệt. Trên phố lớn ngựa xe như nước không dứt, hàng quán mở đầy ven đường, tiếng rao bán không ngớt, tràn đầy hơi thở của phố thị.
Nhưng lúc này, náo nhiệt nhất vẫn là một chuyện.
Lỗ tai của Lâm Bắc Phàm nhúc nhích, lập tức chui đến một góc, ở đó có một đám người đang bàn luận sôi nổi.
Một ông cụ già trong số đó ba hoa khoác lác, nói đến nước miếng tung bay: “Nhắc tới thì Dạ Hiệp đúng là một người tốt! Tối qua hắn lại tán tài nữa đấy, ngươi nói xem ta được bao nhiêu? Khà khà, ta được tám lượng bạc vụn đấy nhé, có thể cải thiện cuộc sống của ta!”
“Đúng đó, Dạ Hiệp là một người tốt! Lưng ta vốn bị thương, đang thiếu tiền bốc thuốc! Kết quả sáng nay tỉnh dậy phát hiện ra đầu giường có thêm một viên vàng vụn, vậy là tiền thuốc đã giải quyết xong! Cảm ơn Dạ Hiệp! Ha ha!”
“Thật hy vọng người tốt như vậy nhiều hơn một chút!”
‘Người tốt cái gì? Ta cảm thấy Dạ Hiệp này vốn không phải người, hắn là một vị Bồ Tát sống! Bằng không sao có thể có lòng dạ từ bi như vậy?”
“Nói đúng lắm, hắn là Bồ Tát sống! Bồ Tát sống!”
…
Lâm Bắc Phàm vui vẻ nghe, vì “Dạ Hiệp” mà bọn họ nói chính là hắn chứ ai.
Khen đi, ra sức mà khen vào, có khen bao nhiêu ta cũng không ngại nhiều!
Chương 13: Chúng ta không thân, ngươi gọi ta là Lượng Tử là được!.
Lúc này, mọi người để ý đến Lâm Bắc Phàm ở một bên.
“Ế, hậu sinh, ngươi là ai?”
“Tới đây khi nào thế?”
“Trông ngươi giống một người đọc sách lắm!”
…
Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Nghe mọi người đang bàn luận về Dạ Hiệp, nhất thời tò mò cho nên qua đây nghe thử!”
“Hóa ra là vậy!” Vẫn là lão hán đó, có hơi cậy già lên mặt bảo: “Người trẻ tuổi, xưng hô thế nào?”
“Quan hệ giữa chúng ta không thân, ngươi cứ gọi ta Lượng Tử là được!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách nghiêm túc.
“Lượng Tử?” Lão hán nhíu mày.
“Ừm!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp một tiếng.
“Lượng Tử…” Lão hán lại nhẩm một tiếng, cứ cảm thấy cái tên này quái quái thế nào, hơn nữa còn vô cùng khó đọc.
Sau khi khắc phục xong cảm giác kỳ quái trong lòng, lão hán hỏi: “Ngươi là người ở đâu, nhìn cách ăn mặc của ngươi… hình như là một người đọc sách?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ta đúng thật là một người đọc sách, đọc sách mệt quá cho nên ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm tình! Mời mọi người cứ tích cực thảo luận về Dạ Hiệp tiếp đi, cố hết sức khen hắn, không cần bận tâm đến ta đâu!”
Sau khi nói xong, trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ rất tò mò.
Không thể không nói, gương mặt của hắn vô cùng có tính đánh lừa, khiến mọi người không khỏi thả lỏng cảnh giác.
“Được, vậy chúng ta tiếp tục nói đi!” Lão hán vỗ đùi một cái, đổi tư thế khác.
“Phải nói Dạ Hiệp này thật đúng là một người tốt hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ người nghèo, trọng nghĩa khinh tài, nghe nói tối hai ngày trước hắn đã tiêu tán hơn trăm vạn lượng bạc đấy!”
“Đúng vậy, quá tuyệt vời! Trăm vạn lượng bạc nói vung là vung, người thường không làm được đâu! Ta quen rất nhiều ông bạn già, vì có thêm khoản tiền này mà cuộc sống đã được cải thiện rất nhiều!”
“Đáng tiếc chưa ai thấy bộ dáng của hắn, bằng không ta thật sự muốn lập một bài vị trường sinh cho hắn, ngày thêm dâng hương thờ cúng!”
…
Lâm Bắc Phàm ở một bên nghe, cười đến mức híp mắt cả mắt lại.
Khen tiếp đi, ra sức khen vào, không cần thương hại ta!
Nhưng đúng lúc này, lão hán lại thở dài một tiếng: “Nói đến Dạ Hiệp là ta lại nhớ tới một người khác!”
“Ai thế?”
“Đương kim tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”
“Hắn làm sao?”
Lão hán liếc mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, nhỏ giọng bảo: “Chắc các ngươi cũng nghe nói rồi đi, hôm kia tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm kê biên tài sản của nhà Hộ bộ thị lang quyền tả tướng đã nhân cơ hội tham ô gần hai trăm vạn lượng bạc đó!”
Mọi người ối một tiếng: “Nhiều như vậy á!”
“Còn hôm trước nữa nhé, lúc đang kê biên tài sản nhà các ngôn quan lại nhân cơ hội tham ô không ít tiền nữa!”
Một người trong số đó chen miệng vào: “Lão Hứa, có phải giả không đó? Đã tham ô hai trăm vạn lượng bạc mà còn tham ô tiền của các ngôn quan nữa, lá gan của trạng nguyên lang này cũng quá to rồi! Nói thật, ta không tin cho lắm!”
Lão hán bất mãn: “Cái này còn có thể giả được sao?”
Lão hán lại nhìn xung quanh đồng thời còn nhìn Lâm Bắc Phàm đang cười tủm tìm, nhỏ giọng bảo: “Ta nói cho các ngươi biết, khi ấy sau khi xét nhà xong, trạng nguyên lang trực tiếp cho nô bộc của mình khiêng hai rương to đi rêu rao khắp nơi, rất nhiều người đều đã nhìn thấy! Chỉ là cuối cùng cũng không tra ra được gì cho nên mới không giải quyết được gì đó! Nhưng ta chắc chắn không tin hắn trong sạch!”
Lúc này, một ông già chen miệng vào: “Lão Hứa nói là thật đó! Em rể của anh họ thứ hai của hàng xóm nhà ta là quan sai, khi ấy cũng ở hiện trường đã tận mắt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm tham ô thế nào! Tối hôm qua lúc uống rượu say hắn đã nói chuyện này với ta, hắn còn bảo ta là chưa từng thấy người nào tham lam như vậy hết!”
Mọi người không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.
“Thật đúng là tạo nghiệt mà!”
“Nữ đế bệ hạ mở rộng khoa cử vốn dự định chiêu mộ nhân tài khắp nơi, ai biết lại tuyển ngay cái thứ như vậy vào chứ?”
“Mới làm quan nhỏ đã tham ô như vậy, say này còn thế nào nữa?”
“Một người trượng nghĩa khinh tài, một người tham ô điên cuồng! Cùng là con người sao chênh lệch lại lớn như thế?”
“Ôi chao, người trượng nghĩa phần lớn là dân đen hèn mọn, còn người làm trái đạo đức lại thường là người đọc sách!”
“Hoàng triều chúng ta lại có thêm một tên tham quan, cuộc sống càng lúc càng khó khăn rồi!”
…
Lão hán này còn nhân cơ hội cậy già lên mặt, dạy dỗ Lâm Bắc Phàm: “Lượng Tử, ngươi cũng là một người đọc sách! Hãy chăm chỉ đọc sách báo ân cho triều đình, mưu cầu phúc lợi cho dân chúng chúng ta, chứ đừng học theo trạng nguyên lang người ta, càng học càng không có lương tâm!”
Lâm Bắc Phàm liên tục gật đầu: “Tiền bối nói đúng, ta xin nhận chỉ dạy!”
“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy!”
Ngay đúng lúc này, một lão già híp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm một cách nghiêm túc, cứ cảm thấy người này quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Sau đó hắn ta đột nhiên ôi chao một tiếng, sợ đến mức ngã bệt xuống đất, duỗi ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Bắc Phàm, hô: “Hắn chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”
Hiện trường trực tiếp bùng nổ!
“Gì cơ? Hắn chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm á?”
“Sao hắn lại ở đây?”
“Không nói đùa đấy chứ?”
…
Mọi người đều nhìn Lâm Bắc Phàm đang cười tủm tìm với vẻ kinh hãi, không dám tin vào sự thật này.
Lâm Bắc Phàm đứng dậy, chắp hay tay sau lưng, cười đáp: “Không sai, ta chính là Lâm Bắc Phàm, là tên tham quan trong miệng các ngươi đó!”
Chương 14: Bản quan quang minh chính đại, sao lại tới nơi như vậy?.
Mọi người đều sợ muốn chết, lập tức quỳ xuống dập đầu nhận tội.
“Xin lỗi tân khoa trạng nguyên, ta không biết là ngươi!”
“Ta sai rồi, mong ngươi đại nhân độ lượng, tha thứ cho ta!”
“Sau này ta không dám nữa đâu!”
…
“Người không biết thì không có tội, lần này tạm thời bỏ qua cho các ngươi! Cơ mà sau này đừng nói xấu sau lưng ta nữa! Bằng không…” Lâm Bắc Phàm híp mắt lại.
“Bằng không thì sao?” Mọi người run như cầy sấy.
“Bằng không… ta cũng muốn nói!”
Mọi người: “…”
“Được rồi, ta đi đây!” Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm bị mình oán thầm cứ bỏ đi như vậy sao?
Bỏ qua dễ dàng cho bọn họ như vậy á?
Lâm Bắc Phàm tiếp tục dạo phố, hoàn toàn không coi chuyện vừa rồi là vấn đề to tát gì.
Sau khi trải qua làn sóng dư luận dữ dội ở kiếp trước, hắn đã rất coi nhẹ mấy thứ này, cho dù ngươi có chửi ta kinh khủng cỡ nào cũng không đả thương được một cọng tóc của ta.
Bất tri bất giác đã tới trước một lâu vũ xa hoa lại náo nhiệt, chỉ thấy có rất nhiều cô nương nhỏ trẻ trung xinh xắn, dáng người xinh đẹp thướt tha đứng trước lâu vũ vẫy tay mời khách một cách vô cùng nhiệt tình.
Rất nhiều nam tử áo quần bảnh bao lại mỉm cười ôm eo cô nương nhỏ đi vào trong lâu.
Lại nhìn kỹ hơn, thấy trên lâu vũ này treo ba chữ “Bách Hoa Phường!”
Lâm Bắc Phàm không bình tĩnh nổi: “Mẹ kiếp! Đây không phải lầu xanh sao? Bản quan quang minh chính đại sao lại tới nơi như vậy?”
Ánh mắt hắn đảo như bi, nhân lúc không người nào phát hiện lén lút chuồn đi!
Thế nhưng cho dù đã xuyên không rồi thì định luật Murphy vẫn xuất hiện tác dụng như cũ.
Càng không nghĩ cái gì thì cái đó càng tới.
Lúc này, tú bà đã trông thấy Lâm Bắc Phàm, đôi mắt sáng ngời, mặt mày rạng rỡ đi lên đón: “Đây không phải tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm đấy sao? Trạng nguyên lang tới cũng tới rồi, vào trong ngồi một lúc đi! Các cô nương ở chỗ ta đều vô cùng ngưỡng mộ ngươi đấy!”
Nàng ta nắm tay Lâm Bắc Phàm, không muốn để hắn đi.
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: “Phu nhân, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải trạng nguyên lang, ta là Võ Đại Lang, cái người bán bánh nướng ấy!”
“Sao có thể nhận lầm được? Lão thân đã từng thấy trạng nguyên lang một lần từ phía xa, nhân vật tuấn tú nho nhã, phong lưu phóng khoáng như ngươi là độc nhất vô nhị, có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
Lâm Bắc Phàm nghe mà mặt mày rạng rỡ, lời này ta thích nghe đấy!
Nhưng ta là một người có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy.
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Nhưng ta không có tiền, không có gì để trả!”
Tú bà vẫn kéo hắn như cũ, càng thêm nhiệt tình bảo: “Trạng nguyên lang, ngươi có thể tới Bách Hoa Phường chúng ta là vinh hạnh của chúng ta, ta còn dám thu tiền của ngươi sao? Trạng nguyên lang đừng từ chối mà, mau vào bên trong!”
Lúc này lại có sáu cô nương trẻ trung xinh đẹp đi ra khỏi Bách Hoa Phường, đứng thành hai hàng tươi cười đon đả: “Trạng nguyên lang, mời vào trong!”
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: “Vốn ta không định vào nhưng các ngươi mời ta bảy lần, ta còn từ chối nữa vậy đúng là không biết thức thời! Mời đi trước dẫn đường!”
“Được!” Tú bà và các cô gái mừng rỡ, vui vẻ đưa Lâm Bắc Phàm vào trong, vừa đi vừa cao giọng hô: “Trạng nguyên lang tới rồi!”
Dưới sự hoan nghênh của các cô gái, Lâm Bắc Phàm đi vào trong Bách Hoa Phường, phát hiện ra tuy rằng là ban ngày nhưng nơi này đã kín người hết chỗ, tiếng trêu ghẹo và tiếng vui đùa tràn ngập trong lâu.
Hắn không khỏi thở dài: “Thanh lâu hết chỗ là vì lòng người cô quạnh!”
Mọi người đồng thanh khen hay.
“Nói đúng quá! Nếu không phải lòng người cô quạnh khó nhịn thì ai lại muốn tới nơi này chứ?”
“Đúng đó! Về nhà phải đối diện với cọp cái cho nên ta thà tới nơi này tốn tiền giải sầu cho bớt cô đơn còn hơn!”
“Cô nương ở đây lớn lên xinh đẹp, nói chuyện lại dễ nghe, ta cực kỳ thích nơi này!”
“Còn không phải sao, vẫn là trạng nguyên lang hiểu lòng ta, ha ha!”
…
Chỉ vẻn vẹn một câu đã kéo gần khoảng cách giữa Lâm Bắc Phàm và đám khách làng chơi.
Lúc này, tú bà kêu người bưng văn phòng tứ bảo qua đây, cười khanh khách nói: “Trạng nguyên lang, xin tặng cho câu thơ!”
Thứ này tương đương với “tiền chơi gái” của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm xốc lại tinh thần: “Chê cười rồi!”
Hắn cầm bút lông lên viết những chữ rồng bay phượng múa.
Mọi người đều không nhịn được mà vây lại gần, đọc ra câu thơ cùng với nét bút của Lâm Bắc Phàm.
“Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt! Lại chính là hương vị vờn quanh trong lòng!”
Sau đó, bọn họ điên cuồng vỗ tay khen: “Thơ hay! Thơ hay!”
Một người đọc sách trong số đó vô cùng tán thưởng: “Chỉ vài nét bút ít ôi đã miêu tả được tâm thái của nữ tử thanh lâu! Lặng lẽ, cô đơn, đêm thu thanh vắng… dùng từ rất chuẩn, ta tự thấy mình không thể so được!”
“Còn cả một câu phía sau có thể nói là vô cùng tinh tế! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối chính là đau buồn khi ly biệt, lại chính là hương vị vờn quanh trong lòng…” Một người đọc sách lắc đầu: “Tuyệt, thật sự quá tuyệt vời!”
“Quả nhiên trạng nguyên lang tài trí hơn người! Khâm phục khâm phục!”
…
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười đáp: “Quá khen! Mọi người quá khen!”
Còn có vô số nữ tử thanh lâu xúc động trong lòng, nhìn qua với ánh mắt dịu dàng mang theo chân tình, đôi mắt đẹp như nước mùa thu.
Một khắc này, Lâm Bắc Phàm chính là chàng trai đẹp nhất trong thanh lâu này!
Chương 15: Sư Sư cô nương muốn lấy chồng?.
Tiếp sau đó, Lâm Bắc Phàm được tú bà mời ngồi lên vị trí hoàng kim ở tầng hai, rượu ngon và món ngon đều được bưng lên hết.
Còn có rất nhiều nữ tử thanh lâu ngưỡng mộ tài học của hắn, mạnh dạn tự tiến cử mình tiếp khách.
Nhưng rượu ngon và món ngon thì hắn chấp nhận, lại khéo léo từ chối sự nhiệt tình của các nữ tử thanh lâu, vì hắn ít nhiều có chút bệnh sạch sẽ, không cảm thấy hứng thú với nữ nhân đã từng bị người khác chạm vào.
Lâm Bắc Phàm vừa vui vẻ đồ ăn ngon vừa thưởng thức màn biểu diễn cầm nghệ trên sân khấu, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, nơi này thật sự quá biết hưởng thụ!
Có rượu ngon để uống, có món ngon để nhắm, còn có người đẹp tài sắc vẹn toàn bầu bạn, đây đúng thật là thiên đường của nam nhân!
Chẳng trách vô số nam nhân lưu luyến quên lối về, táng gia bại sản cũng phải tới nơi này vung tiền như rác!
Vì ở đây thỏa mãn toàn bộ mơ ước và nhu cầu của đàn ông!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bưng một chén rượu mời bàn bên cạnh: “Triệu viên ngoại, mời!”
Đói phương vội vàng bưng chén rượu lên: “Trạng nguyên lang khách sáo rồi, mời ngươi!”
Sau khi uống xong một chén, mối quan hệ giữa hai bên đã kéo gần một phần.
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: “Triệu viên ngoại, ở đây vẫn luôn náo nhiệt như vậy sao?”
Đối phương lắc đầu, cười đáp: “Cũng không phải, chỉ có mấy ngày nay khá náo nhiệt mà thôi!”
“Tại sao vậy?” Lâm Bắc Phàm tò mò.
“Vì Sư Sư cô nương ở Bách Hoa Phường chuẩn bị xuất giá, màn biểu diễn của nàng cứ thưa thớt dần cho nên mọi người đều tới đây ủng hộ!” Triệu viên ngoại vừa cười vừa đáp.
“Sư Sư cô nương?” Lâm Bắc Phàm nhíu mày.
Thấy hắn khó hiểu, Triệu viên ngoại lập tức giải thích: “Sư Sư cô nương tên đầy đủ là Lý Sư Sư, là kỹ nữ chưa từng tiếp khách ở nơi này, chỉ bán nghệ chứ không bán thân! Nàng sở hữu dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, hơn nữa cầm kỳ thi họa, thơ ca phú vẻ đều tinh thông hết, là một tài nữ nổi tiếng ở kinh thành, người theo đuổi nàng nhiều không đếm xuể!”
“Nhưng mấy ngày trước nàng tuyên bố với bên ngoài chuẩn bị lấy chồng, chỉ yêu một người thủy chung son sắt! Cho nên mọi người đều vô cùng tiếc nuối, sớm tối đều qua đây ủng hộ vì sau này sẽ không còn cơ hội gặp Sư Sư cô nương nữa!”
“Nàng sắp gả cho ai vậy?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
“Cái này ta cũng không biết! Nhưng nàng nói định chọn một người tài học xuất chúng, địa vị cao quý, thực lực hùng hậu làm chồng! Cho nên mấy ngày nay người đến vô cùng nhiều là vì hy vọng có thể được Sư Sư cô nương nhìn trúng…”
Lâm Bắc Phàm liếc mắt ra hiệu, nói lời trêu ghẹo: “Xem ra Triệu viên ngoại ngươi cũng là một trong số đó!”
Triệu viên ngoại cười ha ha: “Ai không muốn âu yếm? Ai không muốn ôm được người đẹp về nhà? Chỉ là người ứng tuyển nhiều như mây, cơ hội dành cho tại hạ quá xa vời, cho nên chỉ tới góp vui mà thôi! Nhưng ta thấy trạng nguyên lang ngươi vô cùng có cơ hội đó!”
“Ta thì bỏ đi, không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu.
Hắn là một người sẽ chạy trốn bất lúc nào, sao có thể lấy vợ sinh con được?
Cho dù muốn tìm thì cũng phải ổn định đã rồi nói sau!
“Không nói nhiều như vậy nữa, uống rượu!”
“Đúng! Ta kính trạng nguyên lang một ly!”
…
Lúc này, trong một khuê phòng.
Một nữ tử có dung mạo tuyệt đẹp đang cầm câu thơ mà Lâm Bắc Phàm viết, đọc từng chữ một.
“Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt! Lại chính là hương vị vờn quanh trong lòng… Thơ hay!”
Nữ tử tuyệt đẹp hai mắt mông lung.
Bài thơ này đúng thật là viết dựa theo cuộc đời nàng, là độc thoại nội tâm của nàng!
Nàng không khỏi nghĩ đến quá khứ của mình. Lúc đầu vì liên quan đến gia đình, nàng đang ở độ tuổi như hoa mơn mởn không thể không nương thân ở Bách Hoa Phường.
Dựa vào tài nghệ bản thân mới giữ được một thân trong sạch, thành công trở thành đầu bảng ở Bách Hoa Phường, là Sư Sư cô nương nổi tiếng khắp kinh thành!
Nhưng mọi người đều chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài của nàng, có ai lại nhìn thấu sự đau khổ sau lưng nàng?
Nếu như có sự lựa chọn ai muốn nương thân ở thanh lâu chứ?
Bị vô số đàn ông dùng ánh mắt tham lam, đánh khinh và háo sắc nhòm ngó?
“Tiểu thư, dứt khoát chọn gả cho trạng nguyên lang đi!”
Một thị nữ mặc đồ màu xanh tích cực bảo: “Ngươi xem, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm lớn lên cũng tuấn tú lịch sự, tài học xuất chúng, tuổi còn trẻ đã thi đâu đậu đó, từ xưa đến nay có bao nhiêu người làm được?”
“Hơn nữa, hắn còn là người tâm phúc trước mặt nữ đế bệ hạ, mới trong hai ngày đã thăng nửa bậc quan, làm ti nghiệp ở Quốc Tử Giám, còn được ban thưởng cho phủ đệ xa hoa, mỗi ngày được vào chầu dự thính! Ngươi gả cho hắn, Cao nha nội cũng không thể làm gì được ngươi!”
Nữ tử tuyệt đẹp trước mặt chính là Lý Sư Sư – đầu bảng Bách Hoa Phường, bất hạnh bị một nha nội nhìn trúng, hắn ta là một tên ăn chơi tráng tác, ăn uống, chơi gái, cá cược đủ thứ trò, còn ỷ vào thế lực của phụ thân mà cáo mượn oai hùm, làm nhiều việc ác, mọi người đều giận mà không dám nói.
Để không bị Cao nha nội làm nhục, nàng mới chọn xuất giá vào thời điểm này, tìm một lang quân để bảo vệ nàng rồi nhân cơ hội hoàn lương.
Chỉ là bị Cao nha nội nhìn trúng rồi, đối phương còn buông lời ngông cuồng, ai dám tới thì hắn ta sẽ thu phục người đó, cho nên có vài người có thân phận và địa vị đều không dám tới, chỉ sợ đắc tội với Cao nha nội.
Cho nên mấy ngày nay nàng đều không tìm được ứng cử viên thích hợp.
Sự xuất hiện của Lâm Bắc Phàm chính là một bất ngờ.
Lý Sư Sư thở dài một tiếng: “Tiểu Thúy, tất cả những lời ngươi nói đều đúng! Trạng nguyên lang cho dù là tài học hay dung mạo đều là lựa chọn tốt nhất, có hoàng thượng ân sủng nên không sợ hãi Cao nha nội! Chỉ đáng tiếc, hắn lại là một tên tham quan!”
Chương 16: Cho dù là ai chết ai bị thương cũng đều là trừ hại cho dân!.
Lý Sư Sư vô cùng ghét tham quan vì nàng vốn xuất thân từ gia đình quan lại, có một mẫu thân thương yêu mình, còn có một phụ thân vô cùng chiều nàng.
Phụ thân nàng là một vị quan ngũ phẩm, từng lập chí làm một viên quan tốt công chính liêm minh.
Nhưng thân ở trong hoàn cảnh quan trường bẩn thỉu xấu xa, tham ô trở thành xu thế, bất tri bất giác hắn ta đã bị ảnh hưởng, biến thành một tên tham quan, sau khi sự việc bại lộ đã bị triều đình xử lý, mất đầu…
Cuộc đời nàng cũng vì thế mà xuất hiện sự thay đổi lớn, mẫu thân không chịu nổi đả kích mà bệnh chết, nàng cũng vì vết nhơ của phụ thân mà bị biếm thành quan kỹ, cũng may được Bách Hoa Phường mua, bằng không hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng được.
Cho nên, nàng thật sự vô cùng chán ghét tham quan, chán ghét tham ô nhận hối lộ, còn là cực kỳ chán ghét từ tận đáy lòng.
Bởi vậy kêu nàng nương thờ tham quan là một chuyện hoàn toàn không chấp nhận được!
Đặc biệt là người giống như Lâm Bắc Phàm, vừa mới làm quan đã tham ô nhiều, lại càng không bằng lòng hơn!
“Xin lỗi tiểu thư, đã nhắc đến chuyện xưa đau lòng của ngươi!” Tiểu Thúy xin lỗi.
Lý Sư Sư nở nụ cười miễn cưỡng, nắm bàn tay của thị nữ Tiểu Thúy, dịu dàng bảo: “Không sao đâu Tiểu Thúy, ta chỉ hơi cảm thán mà thôi, đều là chuyện đã qua rồi!”
Hai cô gái từ nhỏ đã sống chung, về mặt danh nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra tình như chị em, chỉ một ánh mắt hay một câu nói cũng đủ hiểu được đối phương đang nghĩ gì.
“Tiểu thư, nếu ngươi không muốn chọn trạng nguyên lang, vậy chúng ta lại chọn một lang quân như ý khác đi!” Tiểu Thúy nói.
“Còn ai nữa? Cao nha nội đã tuyên bố rồi, người khiếp sợ uy thế của hắn ta sẽ không có người nào dám tới! Xem ra cả đời ta không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn ta rồi!” Vẻ mặt của Lý Sư Sư đau khổ.
Nhớ lại cuộc đời mình gần như đều bầu bạn với cực khổ.
Có đôi khi nàng chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Dù sao nếu nàng xong đời rồi, Tiểu Thúy cũng không có cách nào bảo vệ mình nữa.
“Tiểu thư…” Tiểu Thúy hé miệng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lý Sư Sư nghĩ ngợi một chút, ánh mắt chợt kiên định hẳn lên: “Bỏ đi, dứt khoát chọn trạng nguyên lang này đi!”
Tiểu Thúy kinh ngạc: “Tiểu thư, không phải ngươi rất ghét tham quan sao, tại sao…”
“So với tên phế vật như Cao nha nội đó thì tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm tài trí hơn người, lớn lên tuấn tú nho nhã, phong lưu phóng khoáng, còn là người tâm phúc bên cạnh nữ đế! Nếu đã như vậy, tại sao ta không chọn gả cho một người tốt chứ?”
“Hơn nữa, ta gả cho trạng nguyên lang rồi, hai người bọn họ kiểu gì cũng đánh nhau! Một người là con trai của đại quan nhị phẩm triều đình, người còn lại là người tâm phúc bên cạnh nữ đế, hai người này đánh nhau chắc chắn sẽ có một bên bị thương! Cho dù ai chết ai bị thương cũng đều là trừ hại cho dân cả!”
Lý Sư Sư cười thảm thiết: “Đây có lẽ là giá trị tồn tại duy nhất của ta!”
“Tiểu thư…”
“Tiểu Thúy, ngươi đừng khuyên ta nữa, ý ta đã quyết rồi!”
…
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang uống rượu đột nhiên một trận huyên náo vang lên.
“Sư Sư cô nương ra ngoài rồi!”
“Mọi người mau nhìn kìa, Sư Sư cô nương ra ngoài rồi!”
“Người đẹp quá!”
…
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử tuyệt mỹ dịu dàng, dáng người thướt tha duyên dáng đi lên sân khấu.
Trên người nàng tràn đầy khí tức của tiểu thư khuê các, không hề giống nữ tử thanh lâu chút nào.
Lâm Bắc Phàm không khỏi thầm khen, thật là một mỹ nhân!
Chẳng trách nhiều người lại chết mê chết mệt, nhớ thương nàng ta, không tự kiềm chế được như thế!
Mà lúc này, đối phương cũng vừa vặn quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, trong lòng thầm nghĩ, thật là một công tử cao quý nhẹ nhàng, còn là một mỹ thiếu niên!
Lại thêm một thân tài hoa hơn người, nếu mình nương thân bên hắn cũng không tính là bôi nhọ!
Nhưng nếu hắn không phải là một tên tham quan thì tốt biết mấy!
Lúc này, Lý Sư Sư đã đi đến giữa sân khấu, môi đỏ hơi hé mở, giọng nói du dương dễ nghe.
“Tiểu nữ tử Lý Sư Sư xin hiến một khúc cho mọi người!”
“Được! Sư Sư cô nương, mời!” Mọi người vỗ tay nói được.
“Chê cười rồi!” Lý Sư Sư ngồi xuống, một đôi bàn tay đẹp và thon dài nhảy múa trên dây đàn, một lát sau, một khúc nhạc ai oán êm tai được đàn ra.
Mọi người nghe mà như say như dại, thanh lâu náo nhiệt cũng trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại tiếng đàn.
Lâm Bắc Phàm vừa uống rượu vừa lặng lẽ thưởng thức.
Không thể không nói kỹ thuật đàn của Lý Sư Sư này thật tốt, con người lớn lên cũng ưa nhìn, tốt hơn mấy minh tinh vừa hay photoshop vừa không có một chút văn hóa nào ở thế giới khác nhiều!
Lớn lên ưa nhìn lại có tài hoa hơn ngươi!
Có tài hoa hơn ngươi còn cố gắng hơn ngươi!
Vừa so sánh đã trực tiếp bị nghiền ra bã trong một giây!
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà Lâm Bắc Phàm cứ cảm thấy Lý Sư Sư như có như không nhìn hắn.
Ánh mắt có hơi kỳ quái, có chút tán thưởng lại có hơi tiếc nuối.
Một khúc đàn kết thúc, khắp sảnh đường đều hoan hô.
“Hay! Đàn hay lắm!”
“Vẫn là tiếng đàn của Sư Sư cô nương khiến ta động lòng nhất!”
“Thưởng! Thưởng mạnh tay!”
…
Lý Sư Sư cúi người cảm ơn: “Cảm ơn các vị đã ưu ái! Cũng cảm ơn các vị vẫn luôn ủng hộ cho tới nay! Nhưng hôm nay có khả năng sẽ là lần hiến nghệ cuối cùng của tiểu nữ tử!”
Mọi người vô cùng hoảng hốt: “Tại sao?”
“Vì…” Lý Sư Sư mỉm cười: “Tiểu nữ tử đã tìm được phu quân! Từ nay về sau, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, giúp chồng dạy con, sẽ không xuất hiện hiến nghệ nữa! Mong các vị tha thứ cho!”
Chương 17: Nữ nhân đẹp như vậy tỏ tình mà ngươi cũng từ chối?.
“Sư Sư cô nương đã tìm được phu quân sao?”
“Là ai? Người nào mà lại có phúc như vậy?”
“Vẫn mong Sư Sư cô nương cho biết!”
…
Mọi người ngứa ngáy trong lòng, vô cùng muốn biết.
Đối diện với câu hỏi của mọi người, Lý Sư Sư mỉm cười, duỗi tay chỉ về phía Lâm Bắc Phàm đang ngồi trên tầng hai: “Người này… chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm trên đài cao kia!”
Lâm Bắc Phàm đang uống rượu: “Khụ khụ…”
Mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
“Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm?”
“Sư Sư cô nương nhìn trúng trạng nguyên lang?”
“Vậy mà lại là hắn à?”
…
Triệu viên ngoại cười to, bảo: “Ha ha! Trạng nguyên lang, thật sự để ta đoán trúng rồi, Sư Sư cô nương nhìn trúng ngươi rồi kìa! Ta đã nói rồi mà, tài nữ đều yêu tài tử! Các ngươi một trai tài một gái sắc, quả đúng là duyên trời tác hợp! Chúc mừng!”
Lâm Bắc Phàm ngây người, ngón tay chỉ vào mình: “Nhìn trúng ta? Có nhầm không đó? Lý Sư Sư, giữa ta và ngươi vốn không quen biết, hôm nay mới gặp lần đầu tiên, sao ngươi lại nhìn trúng ta?”
Lý Sư Sư cúi đầu cười ngại ngùng, xinh đẹp không gì sánh bằng: “Lâm đại nhân, tuy rằng chúng ta mới là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tiểu nữ tử ngưỡng mộ ngươi đã lâu! Tài trí của ngươi, phong thái của ngươi, khiến tiểu nữ tử luôn luôn sao nhãng nghĩ ngợi! Cho nên mới nhân cơ hội này thổ lộ với ngươi, hy vọng ngươi có thể chấp nhận tâm ý của tiểu nữ tử!”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ lại quét qua đây lần nữa.
“Vãi! Hóa ra Sư Sư cô nương đã sớm nhìn trúng trạng nguyên lang rồi!”
“Hơn nữa còn được Sư Sư cô nương bày tỏ trước mặt mọi người nữa chứ!”
“Lớn lên đẹp trai có gì ghê gớm đâu? Có tài hoa thì giỏi lắm sao?”
…
Được một đại mỹ nhân tôn sùng và tỏ tình, trái tim của Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà hơi lâng lâng, lại nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của đám nam tử xung quanh, lại càng lâng lâng hơn.
Trong lòng hắn không nhịn được mà thở dài một hơi, lớn lên đẹp trai đúng là bất đắc dĩ thật, đi đến đâu cũng thu hút ong bướm lả lơi, ngay cả đại mỹ nữ Lý Sư Sư cũng không thoát khỏi dung nhan số một thiên hạ của hắn, sầu thật!
Nhưng hắn vẫn vô cùng tỉnh táo, nâng chén cười đáp: “Cảm ơn Sư Sư cô nương đã yêu mến, nhưng ta cho rằng tình yêu là chuyện hai bên cùng tình nguyện! Ngươi thích ta thì được nhưng dù sao ta cũng chỉ mới gặp ngươi lần đầu, ngươi đối với ta mà nói chỉ là một người xa lạ khá quen mà thôi, không thể nói tới yêu hay thích! Cho nên mấy chuyện này đừng nhắc lại nữa!”
Mọi người lại kinh hãi.
“Lâm Bắc Phàm… hắn… hắn từ chối sao?”
“Vậy mà hắn lại từ chối Sư Sư cô nương?”
“Có phải người này mù mắt rồi không? Một nữ tử tốt như vậy sao lại từ chối?”
…
Lý Sư Sư cũng hơi ngây người, vậy mà đối phương lại từ chối nàng?
Hơn nữa thoạt nhìn hình như cũng không hề do dự chút nào!
Mình không có sức hút đến vậy sao?
Lần đầu tiên nàng sinh ra nghi ngờ về dung mạo của mình.
Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ.
Nếu không đi theo Lâm Bắc Phàm, nàng sẽ rơi vào trong tay của Cao nha nội mất, đến lúc đó tình hình sẽ vô cùng thê thảm!
“Xin lỗi Lâm đại nhân, là ta đường đột!”
Lý Sư Sư cúi đầu xin lỗi: “Nhưng ta hy vọng Lâm đại nhân có thể cho tiểu nữ tử một cơ hội, để tiểu nữ tử có thể hầu hạ bên cạnh ngươi, thấp đèn mài mực, thêm hương đưa trà, như vậy là đủ rồi!”
Mọi người kinh hãi lần thứ ba.
“Đậu má! Sư Sư cô nương tỏ tình lần thứ hai kìa! Hơn nữa còn yêu đến hèn mọn như vậy!”
“Lâm Bắc Phàm tích được đức gì lại có thể có được tình yêu của Sư Sư cô nương?”
“Còn do dự gì nữa? Là ta đã lập tức đồng ý ngay rồi!”
“Có được hồng nhan này, cả đời này cũng đủ rồi!”
…
Lâm Bắc Phàm lại ngây người.
Đã từ chối rồi mà ngươi vẫn cố?
Nói thật, nhìn bộ dáng xinh đẹp động lòng người lại ái mộ hắn của Lý Sư Sư này, nói không rung động chính là lừa người.
Nhưng hắn là một người phải chạy bất cứ lúc nào, tìm vợ thật sự ổn sao?
Lâm Bắc Phàm vội vàng xua tay: “Không cần, thấp đèn mài mực hay thêm hương đưa trà, mấy chuyện này bản thân ta tự làm được, không cần làm phiền đến Sư Sư cô nương! Hơn nữa gần đây ta cũng không có dự định lấy vợ sinh con!”
Mọi người kinh ngạc lần thứ tư.
“Lâm Bắc Phàm lại từ chối nữa?”
“Có phải hắn bất lực không, nữ tử tốt như vậy cũng không nhìn trúng?”
“Nếu là ta, có tổn thọ mười năm cũng bằng lòng!”
“Ta nghi ngờ đầu hắn có bệnh!”
…
Lúc này Lý Sư Sư lại ngây người, hắn lại từ chối nữa?
Ta đã hèn mọn cỡ đó rồi mà ngươi vẫn từ chối?
Ánh mắt của nàng u oán, giọng điệu cũng vô cùng oán giận: “Lâm đại nhân, tại sao ngươi năm lần bảy lượt từ chối tiểu nữ tử? Là nô gia có chỗ nào làm không tốt sao? Hay là thể chất yếu nhược này của nô gia không lọt vào mắt ngươi?”
Một khắc này, tim của mọi người đều vỡ nát.
Sư Sư cô nương có bao giờ đau lòng ai oán đến vậy?
Mọi người đều nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ giận dữ, chỉ hận không thể chém tên phụ tình bạc bẽo như hắn một nhát.
Lâm Bắc Phàm: “…”
Hắn cảm thấy mình rất vô tội!
Ta có làm gì đâu, các ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta là có ý gì?
Lâm Bắc Phàm cười khổ một tiếng: “Sư Sư cô nương, dáng vẻ của ngươi vô song như vậy có thể so với Lạc Thần, trong số những nữ tử mà ta từng gặp, ngươi xếp hàng đầu! Tài học cầm nghệ cũng vô cùng xuất chúng! Nhìn lời nói cử chỉ của ngươi chắc chắn là một vị nữ tử hiền lương thục đức! Bất cứ người nào có thể lấy được ngươi vào cửa đều là phúc phận ba kiếp mới cầu được…”
Lý Sư Sư thầm đắc ý, xem ra ngươi vẫn chưa mù, biết bản cô nương lớn lên đẹp, còn biết bản cô nương tài học xuất chúng, là một nữ tử hiền lương thục đức.
Lâm Bắc Phàm chần chừ một lúc: “Nhưng…”
“Nhưng gì?” Lý Sư Sư truy hỏi.
Chương 18: Một thân nghèo khó sao dám lưu luyến chốn phồn hoa, tay áo đón gió sao dám làm hại giai nhân?.
“Chỉ là, ta muốn có được Sư Sư cô nương chắc chắn phải bỏ tiền chuộc thân đi!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Đúng vậy, chuyện này có vấn đề gì sao?” Lý Sư Sư hỏi trong sự khó hiểu.
Tuy rằng nàng là kỹ nữ chưa từng tiếp khách nhưng về mặt bản chất vẫn là người của Bách Hoa Phường, nếu muốn nhận được sự tự do nhất định phải chuộc thân mới được.
“Vấn đề lớn ấy chứ! Vì ta không có tiền, không có cách nào chuộc thân cho Sư Sư cô nương, cho nên chỉ có thể tỏ ý tiếc nuối thôi!” Lâm Bắc Phàm quay đầu thở dài.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Vãi!”
“Mẹ kiếp!”
“Vậy mà lại là nguyên nhân này à!”
“Lâm trạng nguyên không có tiền chuộc thân? Nói đùa gì vậy trời?”
“Sao có khả năng đó được!”
…
Lý Sư Sư cũng ngây người.
Nàng nghĩ đến đủ loại lý do từ chối, chỉ duy nhất không ngờ được lý do này.
Nàng hé miệng nói: “Lâm đại nhân, sao ngươi lại không có tiền? Không phải trước đây ngươi…”
Chỉ thiếu điều nói thẳng trước đó ngươi mới tham ô nhiều tiền như vậy đã đi đâu rồi?
Ngay cả tiền chuộc thân cho ta cũng không có sao?
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Sư sư cô nương, ngươi không biết đâu! Bản quan sinh ra trong một gia đình bình thường, không cha không mẹ không người thân bạn bè, một mình cô độc trên đời, bản thân cũng không có tiền tài gì cả! Hiện giờ tuy đã làm quan nhưng bổng lộc có hạn, thật sự không thể trả nổi một khoản tiền lớn như chuộc thân này được! Cho nên vẫn mong Sư Sư cô nương thứ lỗi cho!”
Khóe miệng của Lý Sư Sư giật một cách rất mất tự nhiên.
Khóe miệng của mọi người cũng co rút.
Nói như thế mình trong sạch lắm ấy!
Nếu không phải trước đó nhìn thấy ngươi chuyển rất nhiều vàng bạc châu báu về nhà thì ta thật sự cũng tin ngươi đấy!
Lý Sư Sư miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dường như đang nghiến răng: “Không sao, chỉ cần đại nhân bằng lòng cần ta là được! Mấy năm nay, tiểu nữ tử cũng gom được một ít tài sản, đủ chuộc thân cho mình!”
“Đậu má! Thà rằng tự tốn tiền chuộc thân cho mình cũng phải theo đuổi được Lâm trạng nguyên, đây là tình nghĩa cỡ nào chứ!”
“Xem ra Sư Sư cô nương yêu Lâm trạng nguyên đến không có lối thoát rồi!”
“Nữ tử có tài, có dung mạo có nghĩa như vậy thật sự hiếm có lắm!”
“Sao ta không có mệnh tốt như vậy chứ?”
…
Mọi người ngưỡng mộ đến mức mặt mũi vặn vẹo, đôi mắt đó đỏ ngầu, chỉ hận không thể đạp Lâm Bắc Phàm ra rồi thay mình vào đó.
Đến lượt Lâm Bắc Phàm cũng ngây người.
Ta đã nói thành như thế rồi mà ngươi vẫn quấn riết lấy ta không chịu buông?
Hắn không nhịn được mà xoa mặt mình.
Có đôi khi lớn lên quá ưa nhìn cũng không phải chuyện tốt, quá dễ trêu hoa ghẹo nguyệt!
Lâm Bắc Phàm ngửa đầu lên trời thở dài.
Ta chỉ muốn làm một mỹ nam tử khiêm tốn cũng không được sao?
“Nhưng ngươi theo ta, chất lượng cuộc sống sẽ giảm mạnh đấy! Ta chỉ là một quan lục phẩm nhỏ bé mà thôi, bổng lộc có hạn, không có cách nào cho ngươi cuộc sống mà ngươi muốn! Một thân nghèo khó sao dám lưu luyến chốn phồn hoa, tay áo đón gió sao dám làm hại giai nhân?” Lâm Bắc Phàm khuyên một câu.
Lý Sư Sư giống như đnag tranh chấp với Lâm Bắc Phàm, cắn răng nói: “Không sao! Chỉ cần có thể theo đại nhân vậy cho dù ăn cám bã, uống nước chua, tiểu nữ tử cũng vui vẻ chịu đựng!”
Mọi người ngưỡng mộ đến đỏ mắt, nhao nhao tấm tắc lắc đầu.
“Một nữ tử tốt bao nhiêu!”
“Chỉ cần có thể theo người mình yêu, cho dù ăn cám bã uống nước chua cũng vẫn bằng lòng!”
“Với thói đời hiện nay, một nữ tử tốt tình cứng hơn vàng như Sư Sư cô nương không nhiều đâu!”
“Sư Sư cô nương, hắn không cần ngươi thì ta cần ngươi!”
…
Lâm Bắc Phàm lại hé miệng: “Sư Sư cô nương, ta cảm thấy…”
“Đủ rồi! Ta không nhìn nổi nữa!”
Lúc này, một khách nhân dưới lầu khá dũng cảm đập bàn đứng dậy, chỉ vào Lâm Bắc Phàm rồi chửi: “Lâm trạng nguyên, con mẹ nó ngươi có phải đàn ông không đó? Ngươi nhìn Sư Sư cô nương đã ép dạ cầu toàn đến vậy, tự mình bỏ tiền chuộc thân cho mình, còn bằng lòng ăn cám bã, uống nước chua vì ngươi chỉ để có thể đi theo ngươi, sao ngươi còn chưa đồng ý?”
“Đúng đó, ta cũng không nhìn tiếp được nữa!”
Lại có một vị khách đập bàn đứng dậy, tức giận chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Nếu một nữ tử tốt như Sư Sư cô nương bằng lòng gả cho ta, cho dù kêu ta tổn thọ ba mươi năm ta cũng bằng lòng! Vậy mà ngươi còn không chịu? Ngươi đúng thật… ngươi đúng thật là không biết thức thời! Thật khiến ta tức chết mất! Ngươi làm xấu hổ cánh đàn ông!”
Người thứ ba đứng dậy chửi: “Các ngươi nam chưa vợ gái chưa chồng, đi chung một chỗ tự nhiên bao nhiêu, tại sao ngươi còn muốn từ chối? Một nữ tử tốt giống như Sư Sư cô nương mà còn không biết trân quý, ta nói cho ngươi biết sau này ngươi sẽ phải hối hận!”
Người thứ tư: “Hôm nay ta luôn nói cho ngươi hay, nếu ngươi không dẫn Sư Sư cô nương đi, lão phu sẽ liều mạng với ngươi!”
…
Lâm Bắc Phàm bị chửi đến rúm ró: “Mọi người đừng kích động, ta cũng chưa nói không đồng ý mà, có lời từ từ nói!”
Hắn nhìn Triệu viên ngoại bên cạnh, gọi: “Triệu lão ca, ngươi giúp ta khuyên mọi người đi!”
Triệu viên ngoại lặng lẽ rút một thanh đao ra, chém trước mặt Lâm Bắc Phàm, tức giận bảo: “Nói thật, ta cũng không nhìn nổi nữa! Trạng nguyên lang, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không đồng ý thì đừng hòng rời khỏi cánh cửa này!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Lâm Bắc Phàm chỉ đành ngậm nước mắt gật đầu: “Được rồi, ta đồng ý với các ngươi!”
Chương 19: Đi thanh lâu một chuyến có thêm một bà vợ!.
Nhìn thấy bộ dáng oan ức của Lâm Bắc Phàm, mọi người chỉ hận không thể đánh hắn một trận!
Bình thường muốn kiếm một đại mỹ nữ tài sắc vẹn toàn, bao nhiêu người cầu mà còn chẳng có cái phúc ấy, kết quả ngươi lại làm như mình rất chịu thiệt vậy.
Đúng thật là buồn cười!
Không biết điều!
Tức cũng tức no luôn rồi!
Cuối cùng, Lý Sư Sư tự móc tiền chuộc thân để chuộc mình ra, lấy lại tự do của mình.
Bách Hoa Phường tổ chức một nghi thức chia tay đơn giản.
“Ma ma, cảm ơn ấy năm nay đã chăm sóc ta! Nếu không có sự quan tâm của ngươi thì chỉ sợ bây giờ ta đã… Sau này có thời gian, ta sẽ thường tới thăm ngươi!” Hai mắt Lý Sư Sư ngấn lệ.
Tú bà cũng rưng rưng nước mắt: “Sư Sư, mấy năm nay ta vẫn luôn coi ngươi thành con gái mình mà đối xử! Bây giờ ngươi tìm được một gia đình tốt, ta cũng thấy mừng cho ngươi, là mừng từ tận đáy lòng đấy! Dù sao nơi này cũng là chốn thị phi, đi rồi đừng quay lại nữa! Nhưng có thời gian, ta sẽ tới thăm ngươi!”
“Ma ma!”
“Sư Sư!”
Hai người phụ nữ ôm nhau khóc.
Sau đó tú bà nắm tay Lý Sư Sư đặt lên tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Từ nay về sau, hai người các ngươi phải sống thật tốt đấy!”
Tú bà nói với Lâm Bắc Phàm từ tận đáy lòng: “Trạng nguyên lang, Sư Sư mệnh khổ từ nhỏ! Tuy xuất thân từ chốn khói hoa nhưng lại không dính bùn lầy, là một cô gái tốt vô cùng hiếm có! Cho nên ngươi nhất định phải tốt với nàng, đừng cô phụ nàng, biết chưa?”
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co rút, cảm giác này thật giống nghi thức kết hôn.
“Yên tâm đi, ta sẽ tốt với nàng ấy!”
Cuối cùng, dưới màn vui vẻ tiễn chân lại rất lưu luyến không rời của mọi người, đám người Lâm Bắc Phàm đi ra khỏi Bách Hoa Phường.
Lý Sư Sư liếc mắt nhìn Bách Hoa Phường với vẻ lưu luyến rồi quay người lại, hơi hành lễ với Lâm Bắc Phàm, giọng nói dịu dàng: “Lâm đại nhân, từ nay về sau ta chính là người của ngươi rồi, mong ngươi thương tiếc!”
Lâm Bắc Phàm liếc mắt, cứ cảm thấy phía sau nụ cười của nàng ta có vài phần đắc ý.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn nghi ngờ dụng tâm của đối phương.
Hắn tuyệt đối không tin nữ tử trước mắt này vì ngưỡng mộ hắn mới liều lĩnh theo đuổi hắn như vậy.
Thế gian nào có chuyện tốt đẹp như thế?
Dù là trong tưởng tượng cũng phải phù hợp với quy luật cơ bản chứ!
Cho nên đối phương chắc chắn có mưu đồ khác!
Nhưng đối phương chỉ là một nữ tử yếu ớt mà thôi, Lâm Bắc Phàm tự tin mình có thể thu phục được nàng ta!
Hắn thật muốn xem đối phương có ý đồ gì.
“Ừm, theo ta về đi!” Lâm Bắc Phàm dặn dò: “Nhưng nói rõ từ trước, sống cùng ta rất khổ cực! Nếu ngươi không chịu được vậy cứ tự động rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản!”
“Đại nhân, sao lại nói lời này?” Lý Sư Sư có hơi giận dữ: “Nếu tiểu nữ tử đã chọn đại nhân vậy hiển nhiên sẽ chung thủy một lòng! Sống là người của đại nhân, chết là quỷ của đại nhân! Hy vọng sau này đại nhân đừng nói lại những lời tổn thương người này nữa!”
Nàng là một người phụ nữ truyền thống, cho dù xuất phát từ mục đích gì nhưng nếu đã chọn Lâm Bắc Phàm, vậy lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Cho dù cuối cùng Lâm Bắc Phàm xảy ra chuyện thì nàng vẫn sẽ đi theo.
Giống như mẫu thân của nàng năm đó.
Lâm Bắc Phàm sững sờ, hắn cũng chỉ báo trước mà thôi, sao đối phương lại kích động như vậy?
Làm như mình định cô phụ nàng ta vậy!
Đối phương sẽ không thật sự yêu hắn rồi đấy chứ?
“Chúng ta về nhà trước đi!”
Đại khái sau nửa canh giờ, bọn họ trở về phủ đệ mà nữ đế ban thưởng.
Đại Lực từ bên trong đi ra, trông thấy Lâm Bắc Phàm dẫn theo hai nữ nhân dung mạo xuất chúng trở về cũng sững sờ: “Thiếu gia, hai vị này là…”
Lâm Bắc Phàm thở dài, giới thiệu: “Vị này tên là Lý Sư Sư, là Sư Sư cô nương nổi tiếng kinh thành! Mà cô gái trẻ này tên là Tiểu Thúy, là thị nữ của Sư Sư cô nương! Từ nay về sau bọn họ sẽ ở đây!”
“Hả? Các nàng sống ở đây sao?” Đại Lực càng kinh ngạc hơn, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, rốt cuộc các nàng là gì của ngươi, tại sao có thể ở đây? Không phải ngươi không thích người ngoài sao?”
Lâm Bắc Phàm rối rắm: “Cái này nói thế nào nhỉ?”
Nói là vợ à, hình như quan hệ chưa tới.
Nói là bạn sao, cũng không thể tính là vậy được.
Rốt cuộc là quan hệ gì thì bây giờ hắn cũng không giải thích rõ được, dù sao cũng là chẳng hiểu tại sao lại dây vào nhau.
Lúc này, Lý Sư Sư mở miệng nói: “Ngươi chính là Đại Lực đúng không?”
Đại Lực gật đầu: “Đúng, là ta! Xin hỏi Sư Sư cô nương có chuyện gì sao?”
“Không có gì!” Lý Sư Sư cầm một bộ quần áo trên tay, mỉm cười nói: “Vừa rồi ta nghe đại nhân nhắc tới ngươi là một vị huynh đệ tốt trung thành tận tâm! Đây là quần áo ta giúp ngươi chọn trên đường, tặng ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích!”
“Đây là quần áo tặng cho ta sao?” Đại Lực vô cùng kinh ngạc.
Từ khi hắn ta có trí nhớ cho tới nay, ngoại trừ mẹ của hắn ta ra cũng chưa từng có nữ nhân nào từng tặng quà cho hắn ta.
Nhìn bộ đồ này giá cũng không rẻ đâu!
Đại Lực có hơi mừng rỡ, xoa tay: “Thế này cũng ngại quá rồi!”
Lúc này thị nữ Tiểu Thúy ở bên cạnh mở miệng nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, đây là quà mà thiếu nãi nãi của ngươi cho ngươi!”
“Thiếu nãi nãi? Nói như vậy ngươi là vợ của thiếu gia sao?” Đại Lực quay đầu nhìn với vẻ ngạc nhiên: “Má ơi! Thiếu gia, ngươi thật lợi hại, ra ngoài có một chuyến đã dẫn về một cô vợ đẹp như hoa như ngọc rồi!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Ta cũng cảm thấy mình rất lợi hại đây!
Hắn đi thanh lâu một chuyến, nghe một khúc đàn, uống một chén rượu, kết quả có thêm một cô vợ dung mạo như thiên tiên!
Chuyện này ảo thật…
Hắn còn tưởng ông trời đang nói đùa với hắn chứ!
Chương 20: Tiền mà hắn tham ô được đều dùng vào đâu hết rồi?.
Nếu đã là quần áo mà thiếu nãi nãi tặng cho Đại Lực, vậy hắn ta cũng vui vẻ nhận lấy, vô cùng biết ơn đáp: “Cảm ơn thiếu nãi nãi, Đại Lực đọc sách không nhiều, nhưng sức rất lớn, có thể làm việc nặng nhọc!”
Lý Sư Sư che miệng cười, tràn đầy hảo cảm về Đại Lực có hơi hàm hậu và khờ khạo này.
Lúc này nàng nhìn xung quanh với vẻ tò mò, vô cùng ngạc nhiên: “Nơi này… chỉ có hai người các ngươi ở thôi sao? Không còn người khác?”
Đại Lực lắc đầu: “Không có, chỉ có hai người là ta và thiếu gia thôi!”
Lý Sư Sư càng kinh ngạc hơn: “Viện tử lớn như vậy tại sao không thuê người trông nom?’
Tại sao không thuê người trông nom à?
Đương nhiên là đê tiện cho việc chạy trốn rồi, lười tốn thêm tiền uổng phí!
Lâm Bắc Phàm đang định tìm một cái cớ qua loa lấy lệ thì Đại Lực đã đáp: “Hồi thiếu nãi nãi, vì thiếu gia nói hai người chúng ta đều là đàn ông, tự mình chăm sóc bản thân là được, không cần thuê người!”
Lý Sư Sư kinh ngạc hơn nữa: “Không thuê người?”
Sao có thể không thuê người được?
Người làm quan đều bận rộn công vụ, nếu như không thuê thêm người liệu có làm xuể không?
Hơn nữa có một vài người có chút thân phận và địa vị đều muốn chú trọng nhà cửa, người làm quan lại càng phải xem trọng hơn.
Cho dù chỉ là một chức quan tép riu cửu phẩm nho nhỏ, dù có tiền hay không đều sẽ thuê vài người tới cho đông vui, chăm sóc sinh hoạt thường ngày và đồ ăn thức uống cho mình, còn tiếp đón khách khứa nữa… bằng không người khác đều sẽ coi thường ngươi.
Hơn nữa, ngươi đã tham ô nhiều tiền như vậy, lấy ra một ít tiền thuê người đã tính là cái gì đâu?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng, vì mối quan hệ của hai người không tính là thân thiết, truy hỏi kỹ càng sự việc liệu có khiến người ta chán ghét hay không?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm móc ra một ít bạc, nói: “Đại Lực, trong nhà hiếm khi có người tới, ngươi đi mua một ít rượu ngon và thức ăn ngon về đi!”
“Vâng thưa thiếu gia, ta cất quần áo rồi đi mua ngay!” Đại Lực nhận tiền rồi chạy đi.
Chỉ còn lại Lâm Bắc Phàm, Lý Sư Sư và cả Tiểu Thúy.
Lý Sư Sư im lặng một lúc, mỉm cười nói: “Đại nhân, có thể dẫn tiểu nữ tử đi dạo xung quanh được không?”
“Đương nhiên!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Sau đó, hắn dẫn Lý Sư Sư đi dạo một đường.
Dọc theo đường đi, Lý Sư Sư phát hiện ra nơi này thật sự không có người khác, hình như cũng không có thứ gì đáng tiền cả.
Thứ duy nhất khiến người khen ngợi là viện tử được quét dọn cũng coi như sạch sẽ gọn gàng.
Bởi vì viện tử lớn, người ít, cho nên cảnh vật trông có vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ.
Điều này khiến nàng sinh ra một chút hảo cảm với Lâm Bắc Phàm.
Bên ngoài đều đồn nhau nói Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan, vừa mới thi đỗ trạng nguyên đã tham ô một khoản tiền lớn, ngay cả tiền của ngôn quan cũng dám tham ô, quả thật có thể nói là lòng tham không đáy, trong mắt không có vương pháp.
Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không giống vậy!
Có tên tham quan nào sau khi tham ô tiền lại không từ từ hưởng thụ một chút?
Ngay cả hạ nhân cũng chẳng muốn thuê!
Hoàn toàn không có dáng vẻ làm quan chút nào!
So với những quan viên khác có thể nói là vô cùng giản dị!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã dẫn bọn họ tới trước cửa một căn phòng thanh nhã, nói: “Sư Sư cô nương, nơi này chính là phòng của ngươi! Trước đây là phòng của phu nhân Hộ bộ thị lang quyền tả tướng, ta đã kêu Đại Lực dọn dẹp sạch sẽ rồi, có thể chuyển vào ở ngay!”
“Cảm ơn đại nhân!” Lý Sư Sư hơi hành lễ.
“Còn nữa Tiểu Thúy, phòng của ngươi ở ngay bên cạnh!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Cảm ơn đại nhân!” Tiểu Thúy mặt mày rạng rỡ.
“Các ngươi xem sao mà thu xếp trước, có vấn đề gì lại tới tìm ta!”
Lý Sư Sư lắc đầu: “Đại nhân đã sắp xếp vô cùng chu toàn rồi, một vài chuyện nhỏ sao dám làm phiền đại nhân?”
“Được, không có chuyện gì thì ta đi trước! Bữa tối sẽ gọi các ngươi!”
Lý Sư Sư nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Bắc Phàm, trong đôi mắt đẹp hiện thêm vẻ phức tạp.
Giờ cơm tối rất nhanh đã tới.
Hai bàn, Lâm Bắc Phàm và Lý Sư Sư một bàn, Đại Lực và Tiểu Thúy một bàn.
Trên bàn bày rượu ngon và thức ăn ngon, có gà, vịt, cá, còn có một ít rau vào mùa, rượu cũng là rượu gạo thượng hạng.
Nhưng sau khi Lý Sư Sư nhìn thấy một bàn thức ăn này lại có hơi sửng sốt, vì chúng kém thức ăn bình thường mà nàng ăn quá nhiều.
Bình thường nàng cũng ăn thịt gà, vịt, cá và các loại thịt khác, nhưng đều là ăn phần tinh hoa nhất, trang trí vô cùng tinh xảo, nước chấm đầy đủ, liếc mắt nhìn cái đã khiến người thèm rõ dãi.
Không giống bây giờ bưng một cái nổi lên, không có đồ chấm gì cả, có miếng thịt còn chưa được xử lý sạch sẽ nữa.
Loại rượu bình thường uống cũng là rượu ngon cực phẩm, trong veo thấy đáy, ngọt mát vào miệng, lưu giữ hương vị nơi đầu lưỡi, chứ không giống loại rượu gạo này, có hơi đục ngầu lại còn hơi đắng chát.
Lý Sư Sư buông bát đũa: “Đại nhân, bình thường ngươi chỉ ăn mấy thứ này thôi sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bình thường không ăn mấy thứ này!”
“Ta đã nói mà!” Lý Sư Sư lén thở phào nhẹ nhõm.
“Bình thường ngay cả thịt ta còn không ăn được, rượu càng không uống được! Cũng là vì bây giờ làm quan rồi, có bổng lộc mới được ăn ngon hơn một chút! Lại thêm các ngươi tới cho nên hôm nay ăn khá xa xỉ!” Lâm Bắc Phàm cười.
Nhìn nụ cười trong sáng và hồn nhiên của hắn, Lý Sư Sư hoảng hốt ra mặt.
Lúc này Đại Lực đang nhai một miếng thịt to gật đầu, nhồm nhoàm đáp: “Đúng đó, trước đây ta với thiếu gia sống nương tựa lẫn nhau, đã quen với ngày tháng khổ cực rồi, một tháng có thể ăn được một bữa thịt là đã tốt lắm rồi! Nào có giống như bây giờ, bữa nào cũng có thịt ăn! Thức ăn phong phú như hôm nay vẫn là lần đầu tiên đấy! Cho nên ta nói vẫn là đọc sách có tương lai hơn! Khà khà”!
Vẻ mặt của Lý Sư Sư càng thêm hoảng hốt.
Nếu nói Lâm Bắc Phàm còn có khả năng nói dối vậy Đại Lực thật sự không có khả năng cho lắm, vì người này vừa nhìn đã biết vừa khờ vừa ngốc, không giấu được lời gì, cũng không thể diễn thật được như vậy.
Nàng rơi vào trong trầm tư, trước đây sống cơ cực, ăn uống kém một chút còn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ ngươi đã tham ô nhiều tiền như vậy, tại sao vẫn khổ như thế?
Tiền mà ngươi tham ô được đều dùng vào đâu rồi?