[Dịch] Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch
Tập 1: Tình yêu khốn nạn (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Tình yêu khốn nạn (Phần 1/2)
“Ôi! Quả nhiên tốt nghiệp rồi thì thất nghiệp!” Lưu Tiểu Viễn đứng dưới gốc cây lớn trên vỉa hè, trốn tránh mặt trời như quả cầu lửa trên cao, liếc nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường, rồi lại nhìn vào bản sơ yếu lý lịch trên tay, không khỏi thở dài ngao ngán.
Lưu Tiểu Viễn, nam, 22 tuổi, cao 1m75, ngoại hình điển trai, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen sâu thẳm đặc biệt thu hút ánh nhìn của phái nữ.
Chiếc áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng vào chiếc quần tây đen, dưới chân là đôi giày da Chuồn Chuồn Đen mà Lưu Tiểu Viễn đã phải đau lòng bỏ ra mấy trăm tệ để mua, nhìn qua có chút phong thái của một giám đốc doanh nghiệp.
Làn da trắng trẻo ban đầu sau những ngày chạy vạy tìm việc dưới nắng gắt đã chuyển sang màu lúa mì. Tất nhiên, những vùng da được quần áo che chắn vẫn trắng nõn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da rám nắng.
Lưu Tiểu Viễn xuất thân từ một gia đình nông thôn nghèo khó, cha mẹ đều là nông dân, quanh năm chỉ quanh quẩn với mảnh ruộng nhỏ, thu nhập chẳng được bao nhiêu.
May mắn thay, cha của Lưu Tiểu Viễn là Lưu Hải Dân vẫn còn khỏe mạnh, những lúc nông nhàn thì theo chân các đội trưởng xây dựng nhỏ trong làng đi làm công nhân trên công trường để kiếm thêm thu nhập.
Con nhà nghèo thì phải sớm tự lập, Lưu Tiểu Viễn cũng vậy, từ nhỏ vì bố mẹ và chị gái bận làm đồng, không ai nấu cơm, nên Lưu Tiểu Viễn đã theo bà nội học nấu nướng từ bé.
Còn những việc như rửa bát, quét nhà, nuôi lợn, chăn trâu thì Lưu Tiểu Viễn đều không ngại làm.
Thành tích học tập của Lưu Tiểu Viễn cũng khá, hồi tiểu học còn từng được nhận giấy khen, nhưng lên cấp hai và cấp ba, gặp nhiều bạn học giỏi hơn, thành tích của Lưu Tiểu Viễn chỉ ở mức trung bình khá.
Kỳ thi đại học, Lưu Tiểu Viễn đỗ vào một trường đại học hạng hai, để cho Lưu Tiểu Viễn đi học, bố mẹ Lưu Tiểu Viễn phải chi tiêu tiết kiệm, còn chị gái chưa tốt nghiệp cấp ba đã đi làm, hàng tháng đều gửi hết tiền lương về nhà, như vậy mới đủ tiền cho Lưu Tiểu Viễn đi học.
Lưu Tiểu Viễn cũng thầm thề, nhất định phải thành đạt, để bố mẹ và chị gái được sống sung sướng.
Thế nhưng, lý tưởng cũng chỉ như tiên nữ trong mơ, còn thực tế thì giống như bà bảo vệ ký túc xá nữ.
Này nhé, đã gần nửa tháng kể từ khi tốt nghiệp, ngày nào Lưu Tiểu Viễn cũng đi nộp hồ sơ xin việc, nhưng những bản sơ yếu lý lịch ấy đều như đá chìm đáy biển, chẳng thấy tăm hơi.
Hoặc là bị từ chối thẳng thừng, nói rằng công ty không cần nhân viên chưa có kinh nghiệm. Chết tiệt, thế này chẳng phải là hại người sao? Ai mà sinh ra đã biết đi, biết gọi bố mẹ chứ.
Dù nghĩ vậy, nhưng Lưu Tiểu Viễn không dám nói ra, chỉ đành cúi đầu bước ra khỏi công ty của người khác.
Còn có những vị trí phỏng vấn không muốn làm, một là lương quá thấp, hai là không thấy triển vọng phát triển nào.
Cứ trong tình trạng cao không tới, thấp không xong như vậy, Lưu Tiểu Viễn bận rộn nửa tháng trời mà chẳng thu được kết quả gì.
Hôm nay, Lưu Tiểu Viễn vừa phỏng vấn xong ở một công ty, kết quả bị người phụ trách công ty đó thẳng thừng từ chối, ông ta nói: “Những sinh viên đại học như các anh bây giờ đầy đường, còn muốn lương cao như vậy, một thì không có kinh nghiệm làm việc, hai thì tự cao tự đại, ai dám nhận các anh chứ!”
Lưu Tiểu Viễn lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, giơ tay phải về phía người phỏng vấn và nói: “Xin trả lại sơ yếu lý lịch cho tôi, lúc photocopy còn mất năm xu một tờ, đừng lãng phí năm xu của tôi!”
Người phỏng vấn chưa từng gặp sinh viên đại học nào trơ tráo như vậy, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Lợi dụng lúc người phỏng vấn còn đang kinh ngạc, Lưu Tiểu Viễn lấy lại sơ yếu lý lịch của mình, ung dung bước ra khỏi công ty.
Ung dung thì ung dung thật, nhưng cả buổi sáng hôm nay lại trôi qua vô ích.
“Chết tiệt, sao công việc này lại khó tìm đến thế, hay là dắt bạn gái về quê trồng trọt đi, dù sao cũng không chết đói được!” Lưu Tiểu Viễn dựa vào gốc cây, chán nản nghĩ.
Bạn gái của Lưu Tiểu Viễn tên là Trương Dung Dung, cùng khóa với Lưu Tiểu Viễn. Trương Dung Dung này cũng được coi là một trong những hot girl của trường, hồi đó có không ít người theo đuổi.
Chương 2: Tình yêu khốn nạn (Phần 2/2)
Lưu Tiểu Viễn đã phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí phải cố tỏ ra giàu có để theo đuổi Trương Dung Dung.
Mặc dù đã hẹn hò với Trương Dung Dung hơn một năm, Lưu Tiểu Viễn chỉ mới nắm tay và hôn má cô. Còn chuyện vào nhà nghỉ bên ngoài trường để “lăn giường”, Lưu Tiểu Viễn vẫn chưa làm được.
Mặc dù đó luôn là ước mơ của Lưu Tiểu Viễn, nhưng Trương Dung Dung không cho anh cơ hội để thực hiện ước mơ đó. Vì vậy, cho đến bây giờ, Lưu Tiểu Viễn vẫn còn là một “trai tân”.
“Ting ting…”
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Tiểu Viễn reo lên. Anh lấy ra khỏi túi, đúng lúc thấy bạn gái Trương Dung Dung gọi đến.
Lưu Tiểu Viễn nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là cái gọi là “tâm linh tương thông”, vừa nghĩ đến việc đưa Trương Dung Dung về quê trồng trọt thì cô ta đã gọi điện đến?
Lưu Tiểu Viễn cũng hiểu đôi chút về gia thế của Trương Dung Dung, biết rằng gia đình cô ta tuy không giàu có nhưng vẫn khá giả hơn gia đình anh.
Nếu thực sự đưa Trương Dung Dung về quê trồng trọt, thì đừng hòng, chắc chắn cô ta sẽ không đồng ý.
Bởi vì trong quá trình hẹn hò, Lưu Tiểu Viễn đã phát hiện ra rằng mặc dù Trương Dung Dung không phải là tiểu thư, nhưng cô ta lại có những thói quen của tiểu thư. Cô ta chỉ mua quần áo và mỹ phẩm đắt tiền, nếu không có tiền thì sẽ hỏi Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn thà tự mình ăn bánh bao và mì ăn liền, còn tiết kiệm tiền để cho Trương Dung Dung tiêu.
Đôi khi, Lưu Tiểu Viễn cũng nghĩ đến chuyện chấm dứt mối quan hệ này, nhưng khi nghĩ đến việc Trương Dung Dung là một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường, anh lại thấy mình đã tích đức từ kiếp trước mới có thể theo đuổi được cô ta.
Vì vậy, anh tiếp tục duy trì mối quan hệ này, nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp, kết hôn và có con, Trương Dung Dung sẽ thay đổi.
“Alo, Dung Dung, em có nhớ anh không?” Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Trương Dung Dung: “Lưu Tiểu Viễn, chúng ta chia tay đi!”
Cái gì!? Nghe thấy câu nói này, Lưu Tiểu Viễn như bị sét đánh, cả người đều choáng váng.
Một lúc sau, Lưu Tiểu Viễn mới như người điên hỏi vào điện thoại: “Tại sao? Tại sao?”
Trương Dung Dung ở đầu dây bên kia có vẻ rất bình tĩnh, cô ta nói: “Không có lý do gì cả, chỉ là em thấy chúng ta không hợp nhau. Lưu Tiểu Viễn, anh đừng làm phiền em nữa, tạm biệt!”
Nói xong, không đợi Lưu Tiểu Viễn nói gì, cô ta đã trực tiếp cúp máy, tỏ ra dứt khoát và vô tình!
“Ha ha…” Nhìn thấy cô ta cúp máy một cách vô tình như vậy, Lưu Tiểu Viễn nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, cười ngốc nghếch, tờ sơ yếu lý lịch trong tay rơi xuống đất mà anh cũng không hề hay biết.
Nghĩ đến những gì mình đã hy sinh cho Trương Dung Dung trong hơn một năm qua, anh cảm thấy mình giống như một con chó, nhưng cuối cùng lại nhận được hai chữ chia tay.
Mặc dù đôi khi Lưu Tiểu Viễn cũng nghĩ rằng mình và Trương Dung Dung sẽ có kết cục như thế này, nhưng tưởng tượng và thực tế vẫn là hai chuyện khác nhau!
Những người đi đường đi ngang qua thấy Lưu Tiểu Viễn có vẻ chán nản như vậy, không khỏi nhìn anh thêm vài lần, nhưng cũng chỉ nhìn thêm vài lần, không ai quan tâm đến người lạ này!
Bị thất tình, lại còn là do Trương Dung Dung chủ động đề nghị, Lưu Tiểu Viễn làm sao không đau lòng cho được.
Lưu Tiểu Viễn dựa vào gốc cây lớn, nghĩ đến những gì mình đã hy sinh cho Trương Dung Dung trong hơn một năm qua, càng nghĩ càng thấy không đáng, càng nghĩ càng tức giận.
“Mẹ kiếp! Tình yêu khốn nạn!” Lưu Tiểu Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lớn tiếng chửi thề!
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn vặn mở chai nước suối đã uống hơn một nửa, uống hết phần nước còn lại, rồi ném mạnh chai nước suối xuống đất!
“Anh bạn trẻ, chúc mừng anh, sự thất tình của anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, tôi quyết định giúp anh, đưa anh lên đỉnh cao của cuộc đời, cưới được đủ loại bạch phú mỹ!”
Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên trong đầu Lưu Tiểu Viễn.
Chương 3: Hệ thống thần cấp vô địch (Phần 1/2)
Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu khiến Lưu Tiểu Viễn ngơ ngác, đây là tình huống gì?
Sau khi hết kinh ngạc, Lưu Tiểu Viễn lập tức quan sát xung quanh, ngoài những chiếc xe cộ tấp nập và những người đi bộ vội vã, không có sinh vật nào khác ở gần anh ta.
“Có phải trên cây không?” Lưu Tiểu Viễn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trên cây thậm chí không có một tổ chim.
Ngay khi Lưu Tiểu Viễn đang băn khoăn về nguồn gốc của giọng nói thì giọng nói kỳ lạ đó lại vang lên: “Này anh bạn, đừng nhìn nữa, anh sẽ không tìm thấy tôi đâu, tôi đã hòa làm một với anh rồi.”
Chết tiệt! Giọng nói xa lạ này lại vang lên, ngoài sự kinh ngạc, Lưu Tiểu Viễn không thể tìm ra lời nào khác để diễn tả.
“Mày là ai, ra đây ngay!” Lưu Tiểu Viễn gào lớn.
Những người đi đường thấy Lưu Tiểu Viễn như một người mắc bệnh tâm thần tự lẩm bẩm, họ sợ hãi tăng tốc bước chân và tránh xa Lưu Tiểu Viễn.
“Xin phép tự giới thiệu, tôi là Hệ thống thần cấp vô địch đến từ tương lai. Lý do chọn anh, một kẻ yếu đuối làm người chơi hoàn toàn là vì tôi nhất thời xúc động, thấy anh thất tình nên mới chọn anh, giúp anh trở nên mạnh mẽ, từ đó bước lên đỉnh cao cuộc đời, trở thành người đàn ông vĩ đại nhất!”
Cái gì? Hệ thống thần cấp vô địch? Mày không đùa đấy chứ?
“Này anh bạn, đừng dùng trí tuệ ngu ngốc của anh để nghi ngờ Hệ thống thần cấp vô địch đến từ thế giới tương lai này!”
“Như một phần thưởng vì sở hữu Hệ thống thần cấp vô địch, tôi sẽ tặng anh ba cơ hội triệu hồi các nhân vật vĩ đại trong hệ thống. Sau ba cơ hội này, anh chỉ có thể triệu hồi các nhân vật trong hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ và tích lũy kinh nghiệm!”
Ngay sau đó, một loạt thông tin hiện ra trong đầu Lưu Tiểu Viễn.
Người chơi: Lưu Tiểu Viễn
Điểm kinh nghiệm: 1/100
Cấp độ: 0
Kỹ năng: Không có
…
Nhìn thấy loạt thông tin này, đầu óc của Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn không phản ứng kịp, không hiểu tại sao trong đầu mình lại đột nhiên xuất hiện những thông tin lộn xộn như vậy.
“Hệ thống thần cấp vô địch này là thật ư? Thực sự đã hòa làm một với mình rồi sao?”
Khi Lưu Tiểu Viễn đang nghĩ như vậy, một số thông tin khác lại xuất hiện trong đầu anh, những thông tin này liên quan đến Hệ thống thần cấp vô địch, nói một cách đơn giản thì Hệ thống thần cấp vô địch này là một hệ thống triệu hồi rất mạnh, có thể triệu hồi các nhân vật vĩ đại thời cổ đại để giúp đỡ anh, nhưng để triệu hồi được những nhân vật vĩ đại này thì cần phải đạt đến cấp độ và kinh nghiệm tương ứng.
Cấp độ càng cao, kinh nghiệm càng nhiều, những nhân vật triệu hồi được càng mạnh, thậm chí cuối cùng có thể triệu hồi cả những vị thần trong truyền thuyết.
Tuy nhiên, với tình trạng cấp độ 0 và kinh nghiệm 1 hiện tại của Lưu Tiểu Viễn, có lẽ ngay cả một con muỗi cũng không triệu hồi được…
Cùng với sự giới thiệu của một loạt thông tin, Lưu Tiểu Viễn ban đầu kinh ngạc, sau đó là phấn khích.
“Ha ha… Tôi có Hệ thống thần cấp vô địch này rồi, từ nay cuộc đời tôi sẽ thay đổi hoàn toàn, từ một kẻ vô dụng trở thành một người giàu có và đẹp trai. Trương Dung Dung, tôi sẽ khiến cô phải hối hận!”
Điều đầu tiên Lưu Tiểu Viễn nghĩ đến là khiến Trương Dung Dung hối hận, hối hận vì đã chia tay với anh, hối hận đến mức ruột gan đứt từng khúc!
Nên dùng cách nào để dạy cho Trương Dung Dung, con đàn bà đê tiện này, một bài học? Lưu Tiểu Viễn tạm thời chưa nghĩ ra, anh quyết định sẽ đi gặp Trương Dung Dung trước, xem tại sao cô ta lại chia tay với mình.
“Này, hệ thống, mày nói hiện tại cho tao ba cơ hội triệu hồi những người vĩ đại, có đúng không?” Lưu Tiểu Viễn không dám chắc nên hỏi lại.
“Đúng vậy anh bạn. À đúng rồi, anh bạn, lần sau khi giao tiếp với tôi, anh chỉ cần dùng ý nghĩ của mình là được, không cần nói ra, nếu không anh sẽ bị người ta đưa vào Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đấy!”
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, thử dùng ý nghĩ của mình để hỏi: “Vậy ba cơ hội này có thể triệu hồi những người vĩ đại nào?”
Chương 4: Hệ thống thần cấp vô địch (Phần 2/2)
Hệ thống nói: “Bất kỳ nhân vật xuất chúng nào cũng được, chẳng hạn như những nhân vật thời xưa như Hạng Vũ, Hàn Tín, Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn… Tóm lại anh muốn triệu hồi nhân vật nào cũng được. Đây là món quà dành cho người mới. Tuy nhiên, anh chỉ có ba lần cơ hội, dùng một lần là mất một lần. Hơn nữa, mỗi lần triệu hồi nhân vật sẽ có thời gian giới hạn, chỉ duy trì được mười phút.”
Nghe câu trả lời của hệ thống, Lưu Tiểu Viễn vô cùng kinh ngạc. Đây đâu phải là hệ thống bình thường, đây hoàn toàn là một tập hợp những nhân vật xuất chúng. Không hổ danh là Hệ thống thần cấp vô địch, bởi vì một khi sở hữu cấp độ và kinh nghiệm của những nhân vật trong hệ thống này, thì việc trở nên vô địch là điều không khó!
Lưu Tiểu Viễn quyết định dùng Hệ thống thần cấp vô địch này để trừng trị Trương Dung Dung trước. Còn việc dùng một lần cơ hội có đáng tiếc hay không thì Lưu Tiểu Viễn không hề thấy tiếc chút nào. Đấng trượng phu phải hành động theo ý mình, có thù phải báo ngay!
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn gọi điện cho Trương Dung Dung.
Nhưng điện thoại liên tục không có người nghe, Lưu Tiểu Viễn lại gọi thêm một lần nữa, lần này Trương Dung Dung cuối cùng cũng nghe máy.
“Alo, Trương Dung Dung…” Lưu Tiểu Viễn vừa định chất vấn Trương Dung Dung đang ở đâu thì nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc không phù hợp với trẻ em.
Lưu Tiểu Viễn không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, nghe thấy âm thanh này, anh ta đương nhiên hiểu được Trương Dung Dung đang làm gì ở đầu dây bên kia!
Chết tiệt! Con đĩ thối! Lưu Tiểu Viễn hận không thể tát Trương Dung Dung vài cái ngay lúc này. Khi còn yêu nhau, cô ta giả vờ trong sạch, nói rằng sẽ giữ lại những điều tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn. Lúc đó, Lưu Tiểu Viễn còn tin sái cổ.
Bây giờ, vừa chia tay với Lưu Tiểu Viễn, cô ta đã nằm dưới thân một người đàn ông khác, thoải mái rên rỉ, thật không thể chịu đựng được!
“Lưu Tiểu Viễn, tôi là Đường Hạo đây! Cậu có muốn nghe giọng của Trương Dung Dung không? Nào, em yêu, rên to lên nào.” Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến hai tiếng rên rỉ khá lớn, thậm chí Trương Dung Dung còn thở hổn hển nói: “Anh yêu, anh thật tuyệt, thật lợi hại, em như được lên thiên đường vậy…”
Ngọn lửa giận trong lòng Lưu Tiểu Viễn bùng cháy dữ dội như thể có người đổ xăng vào vậy.
Lưu Tiểu Viễn nắm chặt hai tay, mắt như muốn phun ra lửa. Lúc này, trong lòng Lưu Tiểu Viễn chỉ có một suy nghĩ, đó là khiến Trương Dung Dung và Đường Hạo, đôi gian phu dâm phụ này phải trả giá đắt!
Đường Hạo và Lưu Tiểu Viễn là bạn học cùng lớp, xét về ngoại hình và thành tích học tập, Đường Hạo đều không bằng Lưu Tiểu Viễn. Tuy nhiên, có một điểm mà Đường Hạo lại hơn hẳn Lưu Tiểu Viễn, đó chính là gia thế!
Bố của Đường Hạo là phó hiệu trưởng nhà trường, trông béo như lợn, các bạn học sau lưng đều đồn rằng bố của Đường Hạo, Đường Phi Hùng, là một tên ma cà rồng, một con sâu mọt lớn, và còn có tin đồn rằng nhiều nữ sinh đã ngoan ngoãn lên giường với Đường Phi Hùng dưới sự dụ dỗ và đe dọa của ông ta.
Vì vậy, khi còn đi học, Đường Hạo luôn là kẻ bắt nạt trong lớp, chuyên quấy rối, đánh nhau, nhưng vẫn sống rất thoải mái, không ai dám đụng đến, chỉ vì anh ta có một người bố làm phó hiệu trưởng!
Có cha ắt có con, theo lời Đường Hạo khoe khoang trước mặt các bạn nam trong lớp, trong bốn năm đại học, số nữ sinh anh ta đã ngủ cùng có thể xếp hàng từ cổng trường đến tận ký túc xá, dài cả ngàn mét.
Tất nhiên là có phần khoác lác trong đó, nhưng điều này cũng cho thấy có bao nhiêu cô gái háo danh đã ngã vào tay Đường Hạo!
“Đường Hạo! Hai người đang ở đâu?” Lưu Tiểu Viễn cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng và hỏi.
“Ha ha… Lưu Tiểu Viễn, cậu có muốn đến xem tôi và Trương Dung Dung biểu diễn trực tiếp không?” Đường Hạo cười đắc ý, “Được thôi, tôi sẽ cho cậu, một thằng đàn ông còn trinh, xem một lần phát sóng trực tiếp. Chúng tôi đang ở phòng 208, Khách sạn Phong Lâm, trước cổng trường. Nhanh lên nào!
Chương 5: Nhục nhã (Phần 1/2)
Ngay trước cổng trường là một phố thương mại, hai bên đường bày đầy các quầy đồ ăn vặt vào buổi tối, còn các cửa hàng tầng trệt thì chủ yếu là quán net hoặc cửa hàng quần áo. Còn những nhà nghỉ nhỏ giá đắt mà môi trường lại tệ thì vô số kể.
Không còn cách nào khác, thời buổi này mà sinh viên đại học không yêu đương, không lên giường vài lần thì chẳng dám tự nhận mình đã từng học đại học.
Vì vậy, mặc dù môi trường tệ nhưng các nhà nghỉ nhỏ gần trường lại rất đắt khách.
So với những nhà nghỉ nho nhỏ đó, khách sạn Phong Lâm hoàn toàn có thể được coi là khách sạn năm sao.
Lưu Tiểu Viễn tức giận xông vào phòng 208 của khách sạn Phong Lâm, trực tiếp đá cửa phòng mấy cái.
“Lưu Tiểu Viễn phải không? Đợi đấy, tôi đây ra mở cửa cho cậu ngay!” Giọng Đường Hạo vọng ra từ trong phòng.
Ngay sau đó, Đường Hạo mặc một chiếc quần đùi đi ra mở cửa. Nhìn Lưu Tiểu Viễn đang đứng trước cửa, Đường Hạo nói giọng nói: “Lưu Tiểu Viễn, cậu cũng nhanh thật đấy, xem ra cậu đã nóng lòng muốn xem tôi và Trương Dung Dung trực tiếp làm rồi, vậy mời vào đi!”
Nói xong, Đường Hạo làm một động tác mời vào, Lưu Tiểu Viễn trừng mắt nhìn Đường Hạo rồi bước vào phòng.
Vừa bước vào phòng, anh đã thấy Trương Dung Dung nằm trên giường với mái tóc rối bù, trên mặt vẫn còn ửng hồng sau kích thích, đôi tay trắng nõn đặt bên ngoài chăn. Thấy Lưu Tiểu Viễn bước vào, cô ta mở đôi mắt mơ màng như tơ nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái rồi lại nhắm mắt lại, như thể Lưu Tiểu Viễn là một người xa lạ, không quen biết.
Thấy cảnh này, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ bùng nổ, huống chi Lưu Tiểu Viễn không phải là thằng hèn, là một người đàn ông đích thực có máu có thịt.
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Lưu Tiểu Viễn như được đổ thêm xăng, bùng cháy dữ dội, khó có thể dập tắt!
“Ha ha, Trương Dung Dung, trước mặt tôi thì cô giả vờ như một đóa sen trắng tinh khiết, thế mà chỉ chớp mắt đã trở thành một Phan Kim Liên bị người ta chơi đùa rồi à! Giỏi lắm!” Lưu Tiểu Viễn rất muốn lật chăn ra, kéo con tiện nhân Trương Dung Dung này xuống giường và đánh cho cô ta một trận.
Tuy nhiên, một chút lý trí còn sót lại đã mách bảo Lưu Tiểu Viễn rằng, anh tuyệt đối không thể làm như vậy, làm như vậy chỉ có lợi cho đôi cẩu nam nữ này!
Bởi vì một khi anh động thủ đánh người, với gia thế của Đường Hạo, rất có thể anh sẽ phải vào tù. Vì đôi cẩu nam nữ này mà hy sinh tuổi thanh xuân để vào tù, hoàn toàn không đáng!
Vì vậy, chuyện này phải giải quyết bằng cách khác!
Nghe thấy lời của Lưu Tiểu Viễn, Trương Dung Dung lập tức mở mắt, hai tay kéo chăn ngồi dậy, dùng tay vén mái tóc che mắt, chỉ vào Lưu Tiểu Viễn và mắng: “Lưu Tiểu Viễn, anh tưởng tôi thích mày thật à? Ha ha…”
Trương Dung Dung nở một nụ cười chế giễu, rồi nói tiếp: “Sao anh không nhìn lại mình đi, ngoài cái mặt đẹp ra thì anh có điểm nào xứng với Trương Dung Dung tôi. Anh chỉ là một thằng ở nhà quê lên, tổ tiên đời đời kiếp kiếp đều là nông dân, còn muốn Trương Dung Dung tôi làm bạn gái anh, cũng không biết xấu hổ mà soi gương xem bộ dạng mình đi, còn tưởng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Hừ! Anh có biết, hơn một năm qua, tôi diễn trò với anh mệt mỏi thế nào không, nếu không phải vì thấy anh như một thằng ngốc hầu hạ tôi vô điều kiện như người hầu thì tôi đã đá anh từ lâu rồi!”
“Anh nhìn Đường Hạo nhà người ta xem, không chỉ đẹp trai mà còn giàu có, anh so với anh ấy thì chẳng là cái thá gì cả, anh chỉ là rác rưởi trong thùng rác, nhìn cũng chẳng thèm nhìn!”
Trương Dung Dung nói lời cay độc, từng câu từng chữ đều đả kích Lưu Tiểu Viễn! Nhục nhã Lưu Tiểu Viễn!
Lưu Tiểu Viễn nhìn Trương Dung Dung đang ngồi trên giường, đây chính là nữ thần mà anh đã khổ sở theo đuổi năm xưa! Ha ha… Anh đúng là mù mắt, lại đi thích một con trà xanh, một con hồ ly tinh như thế này!
Chương 6: Nhục nhã (phần 2/2)
Vì tiền, vì lợi, cô ta cam tâm tình nguyện cởi hết quần áo lên giường với người đàn ông khác! Trước đây lại giả vờ trong sáng, giả vờ thanh cao trước mặt anh!
Lưu Tiểu Viễn thực sự hối hận vì sao mình không sớm mở to mắt nhìn rõ bộ mặt xấu xa của con hồ ly tinh này!
“Em yêu, đừng vì thằng nghèo hèn này mà tức giận, tức hỏng người thì anh đau lòng lắm.” Đường Hạo đóng cửa phòng, ngồi lên giường, luồn hai tay vào trong chăn, dùng sức xoa nắn hai bầu ngực căng tròn của Trương Dung Dung.
“Em yêu, đừng giận nữa, giận sẽ sinh ra nếp nhăn đấy.” Đường Hạo vừa dùng hai tay xoa nắn bầu ngực của Trương Dung Dung, vừa cười tủm tỉm nhìn Lưu Tiểu Viễn nói.
Đây là sự khiêu khích đối với Lưu Tiểu Viễn, sự khiêu khích trắng trợn!
Mà Trương Dung Dung dưới sự tấn công của đôi tay Đường Hạo, trước mặt Lưu Tiểu Viễn, giống như những nữ chính trong phim Nhật Bản, phát ra tiếng rên rỉ vừa đau đớn vừa sung sướng!
Thấy đôi mắt Lưu Tiểu Viễn đã bốc hỏa, nụ cười trên mặt Đường Hạo càng nồng, anh ta thích nhất là nhìn thấy người khác như vậy.
Đường Hạo không phải lần đầu tiên làm chuyện như thế này, mỗi lần Đường Hạo cướp được người yêu của người khác, đều dùng cách này để làm nhục đối phương.
Thấy đối phương tức giận tới phát điên, nhưng lại không dám động thủ, từ tận đáy lòng Đường Haho cảm thấy vô cùng thỏa mãn và kích thích!
“Lưu Tiểu Viễn, cậu có muốn xem tôi và Trương Dung Dung phát sóng trực tiếp không? Nếu cậu muốn xem, quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc đáp ứng yêu cầu của cậu, cho cậu xem một màn phát sóng trực tiếp!” Đường Hạo vừa vuốt ve Trương Dung Dung không mảnh vải che thân trên giường, vừa dùng lời lẽ nhục mạ Lưu Tiểu Viễn.
“Đáng ghét!” Trương Dung Dung liếc Đường Hạo một cái, rồi còn đưa tay véo nhẹ vào người Đường Hạo.
Hai người hoàn toàn coi Lưu Tiểu Viễn như không khí, không coi anh ra gì.
Chú có thể nhịn, nhưng thím thì không thể nhịn!
Huống hồ, Lưu Tiểu Viễn cũng không phải loại người để người khác bắt nạt, hồi nhỏ Lưu Tiểu Viễn vì nghịch ngợm nên không ít lần bị cha mẹ đánh, chỉ là sau này lớn lên hiểu chuyện, anh ít khi động thủ gây chuyện, không muốn để bố mẹ lo lắng.
Nhưng không động thủ không có nghĩa là sợ hãi, là hèn nhát!
“Đôi cẩu nam nữ các người! Tôi sẽ khiến các người phải trả giá đắt!” Lưu Tiểu Viễn nheo mắt chỉ vào Trương Dung Dung và Đường Hạo trên giường nói.
Tuy nhiên, lời nói của Lưu Tiểu Viễn trong mắt Đường Hạo chỉ là một câu chuyện cười!
Học cùng lớp với Lưu Tiểu Viễn bốn năm, Đường Hạo đã sớm điều tra rõ ràng hoàn cảnh gia đình của Lưu Tiểu Viễn, cha mẹ đều là nông dân, họ hàng bạn bè cũng chỉ là những người dân thường, cho dù có một số người là công chức hoặc làm chủ mấy doanh nghiệp nhỏ, nhưng so với gia thế của Đường Hạo thì chẳng là gì cả!
Vì vậy, trong mắt Đường Hạo, câu nói này của Lưu Tiểu Viễn chỉ là lời nói suông, căn bản không dọa được Đường thiếu gia như anh ta!
“Em yêu! Cậu ta nói muốn chúng ta trả giá đắt, em có tin không?” Đường Hạo nâng mặt Trương Dung Dung lên, sau một hồi, Đường Hạo cười hỏi.
Trương Dung Dung khinh thường liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, giả vờ sợ hãi, dựa vào người Đường Hạo, vẻ mặt như chim nhỏ nép vào người, nói: “Anh yêu, em sợ lắm! Tim em sắp nhảy ra ngoài rồi.”
“Em yêu, để anh xem thử, tim em có nhảy ra ngoài không.” Nói rồi, Đường Hạo vén chăn lên định xem cho rõ.
“Đáng ghét!” Trương Dung Dung hờn dỗi một câu, có thể thấy, con tiện nhân này rất thích bị Đường Hạo nhìn hết.
Chương 7: cổ đại sư Chu Tinh Trì (Phần 1/2)
Nhìn đôi nam nữ trên giường, Lưu Tiểu Viễn biết rằng đánh đập chỉ là quá nhẹ nhàng với chúng, thậm chí còn có thể gây rắc rối cho bản thân.
Nếu như trước đây, Lưu Tiểu Viễn thực sự không nghĩ ra cách nào khác để đối phó với đôi nam nữ này. Nhưng giờ thì khác rồi, trên người mình không phải có hệ thống vô địch cấp thần sao, vừa hay thử xem, xem cái gọi là hệ thống thần cấp vô địch này có đúng như tên gọi hay không!
“Này, cái hệ thống vô địch cấp thần gì đó, mày còn ở đó không?” Lưu Tiểu Viễn dùng ý niệm giao tiếp với hệ thống.
“Này anh bạn, có biết lễ phép không vậy! Lần sau gọi thì bỏ chữ “này” đi, tôi nghe khó chịu lắm!” Hệ thống nói, “Đúng rồi, anh bạn tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Lưu Tiểu Viễn thẳng thắn nói: “Tao muốn trừng phạt đôi nam nữ trên giường, mày có đề xuất hay nào không!”
Hệ thống nói: “Đề xuất thì nhiều lắm, bây anh cậu đã có tôi, hệ thống vô địch cấp thần này, anh muốn trừng phạt đôi nam nữ trên giường thế nào cũng được! Đánh cho chúng một trận, đầu độc chúng chết dần chết mòn, hoặc là giết chúng không toàn thây, ngay cả một sợi tóc cũng không còn…”
Nghe lời hệ thống nói, đầu Lưu Tiểu Viễn như muốn nổ tung, cuối cùng thì cách nào cũng là lấy mạng người. Mặc dù căm ghét đôi nam nữ này, nhưng cũng không đến mức phải lấy mạng chúng.
“Khoan đã, đánh chúng một trận thì quá nhẹ nhàng, còn giết chúng thì lại quá nặng tay, tôi cần một cách giải quyết trung gian.” Lưu Tiểu Viễn nói.
Hệ thống nghe vậy, dứt khoát dừng lại, nói: “Anh tự nghĩ đi, dù sao thì với tư cách là phần quà chào mừng người mới, anh có ba lần triệu hồi các loại cao thủ, bất kể cậu nghĩ ra cách gì, tôi cũng có thể đáp ứng nhu cầu của anh!”
Xem ra, mọi chuyện vẫn phải tự mình giải quyết!
Đột nhiên, mắt Lưu Tiểu Viễn sáng lên, nghĩ ra một cách tuyệt vời, vừa có thể trừng phạt Đường Hạo và Trương Dung Dung, vừa không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho bản thân, ngoài ra còn có thể khiến đôi nam nữ này nổi tiếng trên mạng!
“Này, hệ thống vô địch cấp thần, có loại thuốc nào, cho người ăn vào, khiến họ phải nói ra những chuyện xấu xa mà họ và gia đình đã làm không?” Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Hệ thống nói: “Có chứ, đơn giản lắm, cậu muốn chúng nói thật, chỉ cần triệu hồi đại sư Châu Tinh Trì, cho hai người này ăn ‘kẹo mút nói thật’, chúng sẽ tự khai hết mọi chuyện, kể cả những chuyện xấu xa mà gia đình chúng đã làm!”
Trời ơi! Có loại thuốc kỳ diệu như vậy sao?
Lưu Tiểu Viễn lập tức nói: “Được, tôi sẽ triệu hồi đại sư Châu Tinh Trì này, nhanh lên, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa!”
“Anh chắc chắn muốn dùng cơ hội này chứ, anh phải biết rằng phần quà chào mừng người mới chỉ có ba lần cơ hội, dùng một lần là mất một lần!” Hệ thống nhắc nhở.
Đại trượng phu phải trả thù sảng khoái!
Lưu Tiểu Viễn không chút do dự gật đầu: “Tôi chắc chắn và khẳng định!”
Trương Dung Dung và Đường Hạo trên giường thấy Lưu Tiểu Viễn đứng im như một người điên, không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, trên mặt hắn nở một nụ cười khiến hai người rùng mình.
“Anh yêu, có phải anh ta bị chúng ta chọc điên rồi không?” Trương Dung Dung nhìn nụ cười trên mặt Lưu Tiểu Viễn, có chút lo lắng hỏi.
Đường Hạo an ủi: “Em yêu, điên rồi thì càng tốt, như vậy trên đời sẽ có thêm một kẻ ngốc.”
“Cũng đúng, anh yêu, anh thật thông minh!” Trương Dung Dung nói xong, lại áp môi hôn Đường Hạo.
Hừ! Đôi nam nữ các người, sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết. Ha ha… Chờ chút nữa sẽ cho các người biết tay.
“Triệu hồi đại sư Chu Tinh Trì!” Lưu Tiểu Viễn hét lớn một tiếng, khí thế bức người!
Trương Dung Dung và Đường Hạo thấy vậy, còn tưởng Lưu Tiểu Viễn thực sự phát điên rồi.
Chương 8: Cổ đại sư Chu Tinh Trì (Phần 2/2)
“Anh yêu, chúng ta có nên gọi điện cho bệnh viện tâm thần không?” Trương Dung Dung hỏi.
Đường Hạo nói: “Em yêu, chúng ta không phải Lôi Phong.”
Theo tiếng triệu hồi, Lưu Tiểu Viễn chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng trắng tràn vào não mình, não và cơ thể của anh như thể bị một người khác chiếm giữ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu Tiểu Viễn vô cùng kinh ngạc.
“Này anh bạn, đừng ngạc nhiên, anh đã triệu hồi đại sư Châu Tinh Trì, bây giờ ngài ấy đang dùng chung cơ thể với cậu, anh có thể chỉ huy Châu Tinh Trì làm bất cứ điều gì cho anh, mười phút sau, anh sẽ trở lại bình thường.” Hệ thống nói.
Đại sư Châu Tinh Trì và Lưu Tiểu Viễn dùng chung cơ thể, trong đầu Lưu Tiểu Viễn đột nhiên xuất hiện đủ loại đồ vật để chỉnh người, nào là kẹo mút nói thật, viên thuốc nghe lời, chuối điện vô địch…
Ha ha… Anh có thể chỉ huy đại sư Châu Tinh Trì.
“Ha ha… Đã lâu rồi không được vận động gân cốt, đã lâu không được chỉnh người, hôm nay cuối cùng cũng có thể đại náo một trận rồi!” Giọng nói của đại sư vang lên trong đầu Lưu Tiểu Viễn, có thể thấy Châu Tinh Trì rất phấn khích!
“Hãy để đôi nam nữ này ngoan ngoãn nghe lời tôi!” Lưu Tiểu Viễn không dám chậm trễ, vì thời hạn hiệu lực chỉ có mười phút, một khi mười phút trôi qua, hiệu quả sẽ mất đi.
Ngay khi mệnh lệnh này được đưa ra, trên tay Lưu Tiểu Viễn đột nhiên xuất hiện hai viên thuốc nhỏ, vì dùng chung một cơ thể với Châu Tinh Trì, Lưu Tiểu Viễn lập tức biết rằng hai viên thuốc nhỏ này chính là viên thuốc nghe lời.
Cái gọi là viên thuốc nghe lời, chính là bất kỳ ai dùng vào cũng sẽ trở nên giống như một nô tài trung thành, nghe theo lời chủ nhân, bảo đi đông tuyệt không đi tây, bảo lên núi đao, tuyệt không xuống biển lửa!
“Lưu Tiểu Viễn, cậu định làm gì?” Đường Hạo thấy Lưu Tiểu Viễn trong chớp mắt như biến thành một người khác, trên người đột nhiên xuất hiện một khí thế ngạo nghễ thiên hạ, thiên hạ nằm trong lòng bàn tay, khiến Đường Hạo và Trương Dung Dung ôm chặt lấy nhau, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Lưu Tiểu Viễn, bố tôi là hiệu phó, cậu đừng có làm bậy! Nếu cậu dám động đến một sợi tóc của tôi, cậu chết chắc…” Sắc mặt của Đường Hạo trở nên dữ tợn, anh ta uy hiếp.
Thất phu giận dữ, máu chảy năm bước. Trong phạm vi mười bước, người người đều là kẻ thù!
Lúc này, Đường Hạo cuối cùng cũng sợ hãi, tên công tử bột này sợ Lưu Tiểu Viễn không sợ chết, lấy mạng đổi mạng. Cái gọi là ngang sợ thẳng, thẳng không sợ chết!
Lưu Tiểu Viễn nở một nụ cười lạnh, nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm bậy!”
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn nhanh như chớp đến trước mặt Đường Hạo và Trương Dung Dung, chưa kịp để hai người phản ứng, đã nhét hai viên thuốc nghe lời vào miệng chúng.
Loạt động tác này tưởng chừng rất dài, nhưng với sự trợ giúp của đại sư Châu Tinh Trì, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành.
“Anh cho chúng tôi ăn thứ gì vậy?” Trương Dung Dung sợ hãi hỏi, sợ Lưu Tiểu Viễn cho chúng ăn thuốc độc, cô ta còn chưa muốn chết.
“Cô nói xem? Đương nhiên là thuốc độc!” Lưu Tiểu Viễn hừ một tiếng đầy chế giễu, sau đó nói.
Nghe lời Lưu Tiểu Viễn nói, Trương Dung Dung và Đường Hạo sợ hãi lăn xuống giường, Trương Dung Dung thậm chí còn không mặc quần áo gì, lúc này, Trương Dung Dung còn quan tâm đến những chuyện đó nữa.
Nhìn thấy cơ thể không mảnh vải che thân của Trương Dung Dung, phải nói rằng Trương Dung Dung thực sự có vốn liếng của một cô gái lẳng lơ, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà còn có thân hình mảnh mai.
Nếu như trước đây, Trương Dung Dung không mặc quần áo đứng trước mặt Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn chắc chắn sẽ không kiềm chế được, lập tức lao vào. Nhưng giờ đây, trong mắt Lưu Tiểu Viễn, Trương Dung Dung chính là một con tiện nhân chính hiệu! Nghĩ đến những chuyện cô ta vừa làm với Đường Hạo trên giường, nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn!
Chương 9: Kẹo mút nói thật (Phần 1/2)
“Lưu Tiểu Viễn, cậu đừng có làm bậy, cậu không phải chỉ muốn Trương Dung Dung thôi sao? Được, tôi sẽ đưa Trương Dung Dung cho cậu, sau này Trương Dung Dung vẫn là bạn gái của cậu!” Đừng thấy ngày thường Đường Hạo hung hăng cậy thế, nhưng một khi gặp phải kẻ liều mạng, Đường Hạo sẽ nhụt chí ngay.
Những năm qua, Đường Hạo dựa vào tiền bạc và quyền thế trong gia đình, ăn chơi trác táng, không biết đã đùa bỡn bao nhiêu cô gái, nên cơ thể sớm đã bị rượu chè làm cho suy kiệt.
Vì vậy, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Tiểu Viễn, Đường Hạo sợ đến mức quỳ sụp xuống đất.
Đường Hạo chỉ thấy ánh mắt của Lưu Tiểu Viễn thật đáng sợ, thật kinh hoàng, chưa từng thấy ánh mắt nào khiến người ta rùng mình đến thế, như thể có thể nhìn thấu tâm can, khiến người ta hồn bay phách tán!
Trương Dung Dung sợ đến run rẩy toàn thân, quỳ xuống bên cạnh Đường Hạo.
“Chết tiệt! Đây chẳng phải là truyền thuyết về hào quang nhân vật chính sao, nhân vật chính chỉ cần gầm lên một tiếng, kẻ thù sẽ rùng mình, đàn ông lập tức quỳ dưới chân, còn phụ nữ thì chủ động lao vào vòng tay!”
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Trương Dung Dung, nói với Đường Hạo: “Loại đàn bà đê tiện này, cậu cứ giữ lại đi!”
“Vâng, chủ nhân!” Đường Hạo lập tức như một con chó, quỳ xuống đất dập đầu đáp lại.
Chết tiệt! Đây là tình huống gì? Ừm, chắc là viên thuốc nghe lời có tác dụng rồi.
Lưu Tiểu Viễn cũng không chần chừ, vì thời gian có hạn, lập tức ra lệnh cho Đường Hạo cởi quần lót trên người.
“Hai đứa cẩu nam nữ này, lập tức cút ra ngoài đường lớn kia cho tôi, nhanh lên, ngay bây giờ!” Lưu Tiểu Viễn ra lệnh.
“Vâng, chủ nhân!” Hai người lập tức gật đầu, đứng dậy, chuẩn bị chạy ra ngoài.
“Khoan đã!” Lưu Tiểu Viễn đột nhiên hét lên, Đường Hạo và Trương Dung Dung lập tức dừng bước, trên tay Lưu Tiểu Viễn lại xuất hiện thêm hai viên kẹo mút, hai viên kẹo mút này không phải kẹo mút bình thường, mà là phát minh vĩ đại của bậc thầy chọc cười Châu Tinh Trì, kẹo mútnói thật!
Chỉ cần ngậm viên kẹo mút nói thật này trong miệng, người ta sẽ nói thật, nói hết những điều nên nói và không nên nói, khiến bạn không có chút riêng tư nào trước mặt người khác!
Lưu Tiểu Viễn lập tức nhét hai viên kẹo mút nói thật vào miệng Đường Hạo và Trương Dung Dung, rồi ra lệnh cho họ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Kế hoạch của Lưu Tiểu Viễn rất đơn giản, đó là để Trương Dung Dung và Đường Hạo trần truồng trên phố nói ra những chuyện xấu xa của chính họ, như vậy, Trương Dung Dung và Đường Hạo coi như thân bại danh liệt!
Không độc không chồng, Lưu Tiểu Viễn vốn không muốn như vậy, nếu như trước đây Trương Dung Dung thực sự yêu mình, lại chia tay trong hòa bình, không cùng Đường Hạo công khai làm nhục mình, thì Lưu Tiểu Viễn có lẽ sẽ không làm như vậy.
Nhưng bây giờ, Lưu Tiểu Viễn phải làm như vậy, nếu không cơn thịnh nộ trong lòng mình sẽ khó mà nguôi ngoai. Lưu Tiểu Viễn bây giờ không quan tâm đến đạo đức hay quá đáng, Lưu Tiểu Viễn chỉ quan tâm đến việc lòng mình thoải mái, suy nghĩ thông suốt!
Nhân viên lễ tân của khách sạn thấy Trương Dung Dung và Đường Hạo trần truồng đi ra, hoàn toàn kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ khách sạn có chuyện gì xảy ra sao?
Nhân viên lễ tân thấy vậy, lập tức chạy lên lầu, xem xem khách sạn có xảy ra chuyện gì không.
Ban ngày ban mặt, một nam một nữ trần truồng đứng trên phố, lập tức thu hút rất nhiều người hiếu kỳ, phần lớn người hiếu kỳ đều lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tất nhiên, nam giới chụp ảnh nhiều hơn một chút, và những nam giới này đều dùng camera điện thoại di động hướng về phía Trương Dung Dung, trên mặt lộ ra nụ cười đồi trụy.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Trương Dung Dung, năm nay tôi 22 tuổi, quê ở tỉnh nào đó. Lúc tôi tám tuổi, tôi thấy hộp đựng bút của bạn cùng lớp Tiểu Hoa rất đẹp, lúc tan học làm vệ sinh, tôi đã lén lấy trộm hộp đựng bút của Tiểu Hoa. Lúc chín tuổi, tôi thấy chiếc váy của cô bé Tiểu Hồng nhà bên rất đẹp, tôi rất ghen tị, buổi tối nhân lúc cô ấy phơi váy trong sân, tôi đã lén đổ mực vào váy của cô ấy…”
Chương 10: Kẹo mút nói thật (Phần 2/2)
“Lúc học lớp 12, tôi đã bỏ người bạn trai nghèo của mình, và yêu một bạn nam giàu có cùng lớp. Sau khi tôi thi đỗ đại học, tôi phát hiện ra rằng người bạn trai giàu có của tôi so với những bạn học giàu có trong trường đại học thì chẳng là gì cả, tôi lập tức bỏ anh ta!”
“Sau đó, tôi lại âm thầm hẹn hò với một vài người bạn trai, không cho người khác biết. Năm ba đại học, tôi lại hẹn hò với một người bạn trai, tôi vốn không muốn hẹn hò với anh ta, vì anh ta nghèo, là một kẻ nghèo kiết xác, nhưng tôi thấy anh ta như một con chó nghe lời. Vì vậy, tôi giả vờ hẹn hò với anh ta, thực ra trong bóng tối lại quan hệ với những bạn nam khác, mà anh ta lại không hề hay biết.”
“Trong quá trình chúng tôi hẹn hò, anh ta lại muốn ăn thịt thiên nga, muốn ngủ với tôi. Hừ, một kẻ nghèo kiết xác như anh ta, còn muốn ngủ với tôi, tôi đã lừa anh ta rằng, tôi muốn giữ lại điều tốt nhất cho đêm tân hôn. Ha ha, thực ra tôi đã mất lần đầu tiên khi học lớp 11, nhưng anh ta lại ngây thơ tin lời tôi.”
“Nhìn thấy sắp tốt nghiệp rồi, để mình có một con đường tốt, tôi lại đặt mục tiêu vào một bạn học cùng lớp của anh ta, vì bố của bạn học này là phó hiệu trưởng, có tiền có thế, chắc chắn có thể giúp tôi kiếm được một công việc tốt.”
“Dưới sự quyến rũ của tôi, bạn học của anh ta lập tức mắc câu, chúng tôi nhanh chóng yêu nhau. Mới vừa rồi, chúng tôi còn đang làm những chuyện không thể miêu tả trong phòng 208 của khách sạn …”
Nghe những lời này của Trương Dung Dung, Lưu Tiểu Viễn trong lòng tự mắng mình là đồ ngốc!
Mặc dù đã biết Trương Dung Dung hơn một năm qua, là đang lừa dối mình, là coi mình như một thứ sức lao động rẻ tiền, như một tên nô lệ sai khiến.
Nhưng, nghe Trương Dung Dung nói lại một lần nữa, Lưu Tiểu Viễn vẫn có chút tức giận.
Khi Trương Dung Dung lần lượt kể lại những chuyện bẩn thỉu mà mình đã làm trong những năm qua, Đường Hạo cũng không nhàn rỗi, cũng lần lượt kể lại những chuyện thương thiên hại lý mà mình đã làm.
“Tôi tên là Đường Hạo, năm nay 23 tuổi, bố là phó hiệu trưởng của trường đại học gần đây. Lúc sáu tuổi, tôi đã trộm nhìn bà góa hàng xóm tắm, bảy tuổi đã dụ dỗ con gái nhỏ của bà góa hàng xóm đi xem cá vàng, tám tuổi đã trộm quần lót của nữ sinh…”
“Trong bốn năm đại học, tôi đã chơi với năm sáu mươi bạn nữ cùng lớp, đúng rồi, có một số bạn nữ tôi chơi chán rồi, tôi còn để bố tôi chơi. Ha ha, bố tôi còn chơi lại những bạn nữ mà tôi chơi thừa, ông ấy lại không biết, còn cảm ơn tôi, còn đưa tiền tham ô của ông ấy cho tôi làm tiền tiêu vặt…”
“Bây giờ tôi đang chơi với Trương Dung Dung này, tôi thấy cô ta đủ đê tiện đủ dâm đãng, tôi mới chơi cô ta. Hừ, loại đàn bà đê tiện như cô ta, tưởng tôi sẽ yêu cô ta, nằm mơ đi, loại đàn bà đê tiện như cô ta, tôi chơi nhiều nhất một tháng là chán…”
Những người hiếu kỳ bên đường vừa quay video, vừa nghe Trương Dung Dung và Đường Hạo nói, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Các bạn nói xem một nam một nữ này, có phải có vấn đề gì không?” Một bà lớn tuổi chỉ vào đầu mình, nhìn bà lớn tuổi bên cạnh hỏi.
Bà lớn tuổi bên cạnh lắc đầu nói: “Tôi không nghĩ vậy, bạn xem họ nhớ rõ mọi chuyện từ nhỏ đến giờ, không giống như bệnh tâm thần!”
“Hai người các cô hiểu gì chứ, hai người này chắc chắn là đang hợp tác, chỉ để nổi tiếng, gọi là mạng… mạng gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, gọi là người nổi tiếng trên mạng. Đúng rồi, họ muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng!” Một ông lão bên cạnh nói.
“Ôi! Các bạn trẻ bây giờ không biết nghĩ gì, để nổi tiếng, chuyện gì cũng làm được. Bạn xem hai người họ, đây là lời nói gì, cũng không thấy mất mặt!”
Một chàng trai trẻ bên cạnh chen vào nói: “Bác gái, đối với việc con gái dùng hành vi này để trở thành người nổi tiếng trên mạng, tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người vẫn rất sẵn lòng chấp nhận.”
Mặc dù chàng trai trẻ đang nói chuyện với bà lớn tuổi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thân hình của Trương Dung Dung nửa phần!