[Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
Tập 5: Nhị sư huynh hèn hạ (c41-c50)
❮ sau❯Chương 41. Nhị sư huynh hèn hạ
Tiêu Y thận trọng bước vào trong rừng cây.
Biểu hiện của nàng vô cùng cảnh giác. Linh thức lan rộng như rađa. Nếu có gió thổi cỏ lay gì, nàng sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
Nhưng linh thức bình thường bao phủ trong phạm vi gần trăm trượng, bây giờ lại chỉ còn chưa đến mười trượng. Điều này khiến Tiêu Y cảm thấy vô cùng không thoải mái, bó tay bó chân, rất khó chịu.
Gương mặt của nàng hiện lên sự tức giận.
“Nhị sư huynh thật đáng ghét, vậy mà lại sử dụng trận pháp áp chế linh thức, còn bố trí vô số cạm bẫy, mê hồn trận mê hoặc người khác. Có còn cho người ta con đường sống hay không vậy?”
“Không phải nói muốn ta lĩnh ngộ kiếm ý sao? Bây giờ khiến ta lâm vào bước đường chẳng khác gì dân chạy nạn, làm sao có thời gian để lĩnh hội chứ?”
“Thật đáng ghét.”
Lúc Tiêu Y lên án Lữ Thiếu Khanh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại, giống như đằng sau có thứ gì đó kinh khủng đang đuổi theo nàng.
Bỗng nhiên.
Một tiếng chim hót vang lên.
Tiêu Y hoảng hốt kêu lên: “Tiểu Hồng thối, ngươi lại đến?”
Một con chim nhỏ xuất hiện. Trong mắt Tiêu Y, đây là con chim xấu xa mà nhị sư huynh hay gọi là Tiểu Hồng.
Có điều, nàng biết, nó chính là kiếm ý của Nhị sư huynh hóa hình.
Con chim nhỏ này có hình dáng giống Tiểu Hồng, hình thể cũng tương tự. Nhưng nó lại rất hung dữ.
Khi đang bay nhảy trên không trung, đột nhiên phát hiện ra Tiêu Y, nó liền hét lớn một tiếng rồi lao thẳng xuống, tư thế kia giống như muốn liều mạng với Tiêu Y vậy.
Nó bay đến khoảng không trên đầu Tiêu Y, há miệng hét ầm lên với nàng.
Vô số kiếm ý từ trong miệng của nó bắn ra, chẳng khác nào mưa to rơi xuống.
“Tiểu Hồng, đồ quỷ đáng ghét nhà ngươi.”
Tiêu Y kêu to, cuống quýt trốn tránh.
Nàng thử phản kháng, vẫn may là còn có thể chống chọi được.
Nhưng chỉ vì một lần ngăn cản kiếm ý hóa hình Tiểu Hồng công kích này, nàng đã phải vận dụng hai pháp bảo duy nhất có trên người. Cuối cùng, phải khi tiêu hao gần hết mới may mắn chặn lại được lần tấn công này.
Từ lúc đó trở đi, nàng đã biết, cho dù nhị sư huynh đã hạ thấp thực lực thì kiếm ý hóa hình cũng không phải là thứ mà thực lực của nàng bây giờ có thể ngăn cản được.
Cũng bắt đầu từ đó, nàng bị đuổi chạy loạn bốn phía.
Tính tới giờ đã qua mấy ngày rồi.
Trong khoảng thời gian này, nàng bị đuổi giống như con chó. Mỗi lần, vừa nghỉ ngơi không được bao lâu, Tiểu Hồng do kiếm ý hóa hình liền đúng giờ xuất hiện.
Tiêu Y vội vàng trốn đi, tránh được phần lớn kiếm mang.
Còn sót lại mấy luồng kiếm mang không làm gì được nàng, bị nàng dễ dàng ngăn lại.
“Tiểu Hồng, chúng ta nghỉ ngơi một chút có được không?”
Tiêu Y nói với Tiểu Hồng: “Ra ngoài rồi, ta mời ngươi ăn linh đậu có được không?”
Nhưng kiếm ý hóa hình không phải Tiểu Hồng. Cho dù Tiêu Y có nói cả ngày, nó cũng không thèm để ý đến.
Nó hét lớn một tiếng, một lần nữa khởi xướng tấn công.
Hai cánh mở ra nhào xuống Tiêu Y.
Chỉ trong chớp mắt, kiếm mang đầy trời đã rơi xuống. Lần này còn mạnh hơn so với lần trước.
Tiêu Y thấy vậy, liền quay đầu, trực tiếp bỏ chạy.
Ầm ầm!
Sau lưng vang lên tiếng nổ liên tiếp.
Tiêu Y quay đầu nhìn lướt qua rồi lại tăng tốc chạy nhanh hơn.
Sau lưng nàng giống như có vô số Bạo Tạc Phù rơi xuống, ầm ầm nổ tung.
Mặt đất bị nổ đến cháy đen, cây cối bị nổ thành mảnh vỡ, bùn đất bay múa đầy trời.
“Tiểu Hồng, ngươi đúng là ác độc. Ngươi cứ chờ đó cho ta.”
Tiêu Y một lần nữa chạy trốn. Nàng không dám quay đầu đối kháng với kiếm ý hóa hình nên chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước. Kiếm ý hóa hình một đường truy sát, điên cuồng công kích đằng sau.
Vô số kiếm mang theo mang kiếm ý cuồng bạo rơi xuống.
Mặc dù nàng đã tránh được đa số nhưng vẫn còn một ít rơi xuống người, không thể không ngăn cản.
Tuy số lượng kiếm ý rơi xuống người ít nhưng như vậy cũng đủ khiến cho nàng chịu nhiều đau khổ, chật vật không chịu nổi.
Truy sát hơn ba canh giờ, kiếm ý hóa hình mới tạm thời ngừng truy kích.
Tiêu Y thở phào.
Nàng biết nhị sư huynh đang cho nàng thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng thời gian này không dài lắm, chỉ khoảng một canh giờ.
Tiêu Y đặt mông ngồi xuống, rồi mặc kệ hình tượng mà nằm dài ra đất.
Nàng mệt muốn chết: “Nhị sư huynh đáng ghét, quá đáng ghét.”
Lữ Thiếu Khanh bố trí kiếm động còn phức tạp hơn kiếm động do Kế Ngôn bố trí.
Kiếm động mà Kế Ngôn bố trí giống như con người của hắn ta, đi thẳng về thẳng, không chơi gian.
Lữ Thiếu Khanh thì khác. Trận gì cũng đều dùng, khiến cho địa hình vô cùng phức tạp.
Dày vò người ta đến sắp tắt thở.
Tiêu Y vô cùng bất đắc dĩ: “Ta phải nên đoán được từ sớm mới đúng, kiếm động do nhị sư huynh bố trí chắc chắn không đơn giản.”
“Nơi này cũng vô sỉ và đáng ghét giống như nhị sư huynh vậy.”
Vừa nghĩ đến nhị sư huynh đáng khinh vô sỉ kia, Tiêu Y lại có cảm giác nhân sinh vô vọng.
Bị nhị sư huynh giày vò như vậy, nàng thật sự có thể lĩnh ngộ kiếm ý sao?
Không biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy chán nản.
“Được rồi, thiên phú của ta khó mà lĩnh ngộ được kiếm ý.”
“Cứ cố gắng ở đây một tháng đã. Sau một tháng, nhị sư huynh hẳn là sẽ thả ta ra?”
Sự chán nản đó rất nhanh đã bị Tiêu Y đánh tan
Nàng ngồi xuống, ánh mắt trở nên kiên nghị.
“Không được, ta không thể chán chường như vậy.”
“Đại sư huynh lợi hại như thế, nhị sư huynh cũng rất mạnh, là sư muội, làm sao ta có thể thua kém được chứ?”
“Ta nhất định phải cố gắng.”
Nhưng chỉ chớp mắt sau, Tiêu Y lại nằm vật xuống, uể oải nói.
“Kiếm động do Đại sư huynh bố trí tốt xấu gì cũng có một gian nhà gỗ đặt chân, tạm thời tránh mũi nhọn. Mặc dù không đủ an toàn nhưng có còn hơn không.”
“Nhị sư huynh đáng ghét, ngay cả một chỗ đặt chân an toàn cũng không có.”
Vừa nói xong, Tiêu Y liền nhìn thấy trên cây có thứ gì đó.
“Ồ?”
Nàng leo lên, sau khi nhìn thấy được đồ vật, nàng im lặng thật lâu.
Trong lòng nàng thậm chí còn sinh ra suy nghĩ muốn xử Lữ Thiếu Khanh.
Trên tàng cây có một gian nhà gỗ nhỏ.
Trên gian nhà gỗ khắc ba chữ, nhà an toàn.
Nhà gỗ gọi là nhà an toàn dựng trên cây đại thụ cao mấy chục trượng, bị cành lá rậm rạp che khuất.
Nếu không phải nàng nằm trên mặt đất, may mắn từ khe hở của cành lá nhìn thấy được chút xíu, nàng thật sự không nghĩ bên trên cành cây lại có nhà an toàn.
“Đúng là hèn hạ.”
Tiêu Y im lặng thật lâu, cuối cùng mới nhả ra mấy chữ.
Chuyện hèn hạ như vậy cũng chỉ có nhị sư huynh mới có thể làm ra được.
“Ta nên nghĩ ra chỗ này từ sớm mới đúng. Với tính cách của nhị sư huynh, làm sao có chuyện làm chỗ đặt chân an toàn trên mặt đất cho ta chứ?”
“Thật hèn hạ.”
Tiêu Y một lần nữa mắng thầm một câu.
Lúc này, tiếng kêu của kiếm ý hóa hình Tiểu Hồng vang lên.
Tiếp theo, một bóng dáng màu đỏ rực xuất hiện.
Tiêu Y không chút suy nghĩ, mỉm cười đắc ý tiến vào nhà an toàn.
“Tiểu Hồng, ngươi ở bên ngoài đợi đi, ta nghỉ ngơi một chút.”
Nhưng vừa mới tiến vào nhà an toàn, sắc mặt của Tiêu Y đã trắng bệch, nụ cười đông cứng lại.
Chương 42. Trúng kế
Nhà gỗ không lớn, chỉ có thể chứa được một người, ngay cả nằm cũng miễn cưỡng.
Khi Tiêu Y xông vào gian nhà gỗ không lớn này, một luồng kiếm mang lơ lửng trong phòng.
Nó cách trán nàng chưa đến nửa thước.
Kiếm ý cuồng bạo khiến cho Tiêu Y có một loại ảo giác đầu của nàng dường như đã bị xuyên thủng.
Trong lòng nàng thầm kêu không ổn.
Trúng kế rồi.
Nhị sư huynh thật sự quá hèn hạ.
Nhà an toàn? Cái này mà gọi là nhà an toàn?
Đây gọi là tự chui đầu vào lưới mới đúng.
Dựng nhà gỗ trên tàng cây, giấu thật kín để không ai nghi ngờ gian nhà gỗ có vấn đề. Cho nên, Tiêu Y không chút do dự tiến vào.
Nàng ở bên ngoài, cho dù bị kiếm ý hóa hình truy sát thì cũng không gặp nguy hiểm.
Hiện tại, nàng có muốn rút lui cũng không được vì đã bị kiếm ý khóa chặt.
Nàng tin chắc nếu mình dám cử động, ngay giây tiếp theo đầu mình sẽ lập tức thủng lỗ.
Tiêu Y chỉ có thể cứng ngắc đứng đối mặt với kiếm mang.
Kiếm mang cũng do kiếm ý cuồng bạo tạo thành, dọa cho Tiêu Y sợ đến mức không cách nào động đậy.
Đúng lúc này, nàng lại cảm thấy sau lưng truyền đến áp lực cực lớn.
Kiếm ý hóa hình đã đến bên ngoài.
Nó giống như một con chim nhỏ chân chính đậu trên nhánh cây, hướng về phía nhà gỗ mà gào thét.
Tiêu Y bị dọa đến lông tơ dựng đứng, cả người lạnh lẽo.
Nhưng nàng không dám quay đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào kiếm mang trước mắt, không dám khinh thường.
Nhưng chỉ thoáng chốc sau Tiêu Y đã hoảng sợ phát hiện khoảng cách giữa kiếm mang và nàng càng lúc càng gần.
Nàng rất muốn cho rằng đó chỉ là ảo giác nhưng sau nửa canh giờ, kiếm ý hóa hình lại một lần nữa kêu lên.
Kiếm mang lại rút ngắn khoảng cách với Tiêu Y.
Lúc này, nàng có thể khẳng định, mỗi khi kiếm ý hóa hình kêu lên một tiếng, kiếm mang sẽ di chuyển một chút, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Tiêu Y tính toán một chút. Nếu dựa theo tốc độ nửa canh giờ di chuyển một lần, thời gian để lại cho nàng chỉ khoảng bảy tám canh giờ mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, nàng nhất định phải nghĩ cách phá giải kiếm mang trước mắt. Nếu không, đầu của nàng sẽ bị xuyên thủng.
Tiêu Y lại một lần nữa ân cần hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh trong lòng.
Nhị sư huynh thật hèn hạ.
Nhưng hiện tại, dù có thế nào thì nàng cũng phải nghĩ cách giải quyết kiếm mang trước mắt.
Tiêu Y trái lo phải nghĩ, cuối cùng phát hiện nàng dường như không có cách nào.
Pháp bảo? Không có. Hai món còn sót lại đã bị phá hư.
Về phần dùng thực lực của mình đối cứng với kiếm mang, nàng chỉ có chết nhanh hơn mà thôi.
Kiếm mang trước mắt là do nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh lưu lại.
Thực lực của nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh là Kết Đan hậu kỳ, mạnh hơn Luyện Khí kỳ là nàng rất nhiều.
Lấy thực lực cảnh giới đối cứng, dù là giờ có ở trong mơ nàng cũng không dám làm.
“Bây giờ phải làm sao mới được đây?”
Tiêu Y không ngừng nghĩ cách.
Với trí thông minh của nàng, nàng biết nhị sư huynh sẽ không vô duyên vô cớ lưu một luồng kiếm mang ở đây.
Nếu đã lưu ở đây, khẳng định là vì có dụng ý gì đó.
Sau khi vắt óc suy nghĩ, Tiêu Y chỉ có thể tập trung lực chú ý vào kiếm mang trên người.
Đã qua ba canh giờ, kiếm ý hóa hình bên ngoài đã kêu sáu tiếng.
Kiếm mang cách trán nàng chỉ còn hơn ba tấc, đã rất gần rồi.
Tiêu Y dứt khoát nhắm mắt lại, dùng linh thức dò xét kiếm mang.
Sau khi linh thức tiếp xúc với kiếm mang, Tiêu Y không nhịn được kinh hô một tiếng.
Nàng có cảm giác như linh thức của mình bị rơi vào dung nham nóng chảy nghìn độ, nhanh chóng bị hòa tan, hơn nữa cơ thể cũng có cảm giác tương tự.
Nàng vội vàng thu hồi lại linh thức, mồ hôi đầm đìa, liền phát hiện linh thức của mình đã bị hao tổn, đầu cũng đau như muốn nứt ra.
“Quá biến thái rồi.”
Tiêu Y kêu thảm.
Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng lại phát hiện một tình huống ngạc nhiên khác.
Kiếm mang dường như đã suy yếu hơn một chút. Mặc dù rất nhỏ nhưng Tiêu Y vẫn có thể cảm nhận được.
“Làm như vậy là có thể loại trừ được nó sao?”
Tiêu Y vô cùng vui mừng.
Mặc dù hành động này rất thống khổ nhưng ít ra không nguy hiểm đến tính mạng.
“Đến đi.”
Nhìn kiếm mang gần trong gang tấc, Tiêu Y lại phóng ra linh thức.
Thời gian không còn nhiều, nàng không thể lãng phí.
Lần này, nàng dứt khoát triển khai toàn bộ linh thức thần của mình, bao vây kiếm mang lại.
Nàng muốn xử lý nó xong trong một lần.
Lúc này đây, kiếm mang dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó ông ông run rẩy, một cảm giác cực nóng truyền đến.
Cuồng bạo, nóng bỏng, giống như mặt trời.
Một mặt trời cuồng bạo.
Nhiệt độ cao vô tận khiến Tiêu Y rất muốn thu hồi linh thức.
Nhưng nàng biết, đây chỉ là ảo giác. Nàng không thể thu hồi.
“Ta không tin không mài chết được ngươi.”
Tiêu Y quyết tâm.
Nàng cố nén sự khó chịu, dùng linh thức bao phủ kiếm mang, không ngừng tiêu hao nó.
Kiếm mang từ từ yếu bớt dưới sự bào mòn của linh thức.
Đồng thời còn có một cảm giác thần bí ập đến trong lòng Tiêu Y.
Cuối cùng, lại mấy canh giờ trôi qua.
Đến khi một tia kiếm mang cuối cùng biến mất, Tiêu Y liền ngồi bịch xuống sàn gỗ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Nàng thở hồng hộc, linh lực trong cơ thể đã bị tiêu hao gần hết, linh thức cũng bị hao tổn nặng nề khiến đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Tiêu Y rơi nước mắt.
Lúc này đây, nàng vừa mệt vừa đau. Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng khổ sở đến như vậy. Cả thân thể lẫn tinh thần đều bị đả kích. Nàng chợt nhớ đến cảm giác được mẫu thân ôm trong lòng.
Mặc dù hai mắt Tiêu Y đầy nước mắt nhưng ánh mắt của nàng lại hiện lên sự mừng rỡ.
Trong quá trình ma diệt kiếm mang vừa rồi, nàng đã tiến thêm một bước trong việc lĩnh ngộ kiếm ý.
Mặc dù cảm giác này nói không nên lời nhưng Tiêu Y có thể cảm nhận được bản thân mình đã hiểu thêm mấy phần về kiếm ý.
Tiêu Y tin rằng chỉ cần thêm vài lần nữa, có lẽ nàng sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý.
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, nàng run rẩy lấy từ trong túi trữ vật ra mấy viên đan dược dùng để khôi phục linh lực.
Sau đó, nàng lại lấy ra quyển sổ nhỏ, lật đến chỗ có viết tên Lữ Thiếu Khanh.
Tay nàng run rẩy ghi lại ngày hôm nay.
Bên trên đã viết mấy ngày.
Tiêu Y tức giận nói: “Ta sẽ ghi nhớ. Nhị sư huynh, chờ ngày sau ta sẽ báo đáp huynh.”
Sau khi nghỉ ngơi xong, Tiêu Y bước ra khỏi phòng an toàn.
Nàng làm thủ thế khiêu khích với kiếm ý hóa hình bên ngoài: “Tiểu Hồng, đến đi, xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
Kiếm ý hóa hình nhìn Tiêu Y lớn lối như vậy, nó lập tức hét ầm lên, kiếm ý trên người tăng vọt.
Tiêu Y lại lần nữa phải chật vật chạy trốn.
Chương 43. Ta hy vọng khi bị sét đánh, ông trời sẽ dịu dàng hơn một chút
Lữ Thiếu Khanh nằm trên võng, thoải mái nhìn Thiên Cơ Bài.
Từ lúc Tiêu Y tiến vào kiếm động đến nay đã gần một tháng.
Hắn cũng đã đến xem mấy lần, biết trạng thái của Tiêu Y không tệ lắm nên sau đó cũng lười quan sát tiếp.
Hắn lại khôi phục sinh hoạt bình thường trước kia của mình.
Tiếp tục nằm ngửa.
Sau lần tu luyện Kinh Thần Quyết và Thái Diễn Luyện Thể Quyết trong Thời Quang Ốc lần trước, đêm qua hắn lại vào trong tu luyện lần nữa.
Vẫn là một vạn linh thạch hạ phẩm, thời gian sáu tháng.
Kinh Thần Quyết và Thái Diễn Luyện Thể Quyết không dễ luyện thành.
Hắn bỏ ra thời gian một năm luyện hai loại công pháp này nhưng cũng chỉ đạt đến tiểu thành, còn cách thuần thục cùng đại thành rất xa.
Lữ Thiếu Khanh cũng không vội.
Nhiều năm tu tâm dưỡng tánh khiến tính cách của hắn càng lúc càng thành thục, trầm ổn, vậy nên với những chuyện thế này hắn cũng không mấy sốt ruột.
Bởi vì có gấp cũng vô dụng.
Lữ Thiếu Khanh duỗi cái lưng mệt mỏi, thở dài một tiếng.
“Hiện giờ linh thạch chỉ còn hơn một vạn, cũng chỉ đủ sáu tháng cho lần sau.”
“Không biết trong thời gian sáu tháng này có thể tăng lên được một cảnh giới hay không.”
“Haiz, đại sư huynh khốn kiếp.”
“Thôi vậy, chờ thêm một thời gian nữa rồi nghĩ cách tìm thêm chút linh thạch.”
Trong lúc Lữ Thiếu Khanh đang tính toán làm thế nào để kiếm linh thạch, Phương Hiểu mang thức ăn đến.
Nàng ta xách hộp cơm theo khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy không mấy hài hòa.
“Phương lão bản, sao ngươi lại đến đây?”
Phương Hiểu cười tủm tỉm: “Ta mang thức ăn cho Lữ công tử.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Một đại mỹ nữ xách hộp cơm tới đây cứ như là đang hẹn hò với tình lang vậy.”
“Vương sư đệ đâu? Tửu lâu các ngươi không có người khác sao? “Còn bắt lão bản là ngươi ra ngoài chạy bàn, trừ lương bọn hắn hết cũng không đủ.”
Sắc mặt Phương Hiểu không nhịn được đỏ lên.
Hắn đang đùa giỡn nàng sao? Phương Hiểu mắng thầm trong lòng.
Có điều, nụ cười trên mặt nàng vẫn không thay đổi, vẫn ngọt ngào như cũ: “Còn không phải là vì đã lâu rồi Lữ công tử không đến tửu lâu sao?”
“Ta lo lắng không biết đồ ăn của tửu lâu có hợp với khẩu vị của công tử không. Là bà chủ, ta nhất định phải đích thân đi một chuyến. Ta phải tận tai lắng nghe ý kiến của Lữ công tử mới được.”
Lời này của Phương Hiểu nửa thật nửa giả.
Nguyên nhân chủ yếu nàng đến đây là vì muốn tiếp tục rút ngắn quan hệ với Lữ Thiếu Khanh.
Như nàng vừa nói, đã hơn một tháng rồi Lữ Thiếu Khanh không xuất hiện ở tửu lâu.
Nàng đã từng tận mắt nhìn thấy thực lực của hắn, đã muốn kết giao với hắn từ lâu. Hôm nay, tình cờ biết được Lữ Thiếu Khanh đặt mua thức ăn ở tửu lâu mình nên nàng liền đích thân mang đến đây.
Trước lạ sau quen, cứ gặp mặt nhau nhiều thêm mấy lần, kiểu gì quan hệ cũng sẽ thân thiết hơn so với không gặp.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Rất ngon, tay nghề của lão Hồ không tệ.”
Nghe được lời này của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Phương Hiểu âm thầm quyết định, lúc trở về nhất định sẽ tăng tiền công cho Hồ Bính.
Tiếp theo, hai người lại rơi vào im lặng.
Lữ Thiếu Khanh xem Phương Hiểu như không tồn tại, thoải mái vừa ăn vừa xem Thiên Cơ Bài khiến nàng ta cảm thấy rất lúng túng.
Tại sao ngươi lại có thể như vậy chứ?
Ta tốt xấu gì cũng là mỹ nữ, thế mà ngươi lại ngó lơ ta?
Phương Hiểu không biết phải hình dung Lữ Thiếu Khanh như thế nào.
Nàng biết mình không phải là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng dung nhan cũng không hề kém, có không ít công tử gia vây quanh, dùng đủ cách để tạo sự chú ý của nàng.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì không giống đám công tử mà nàng đã gặp.
Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, lần đầu tiên Phương Hiểu cảm thấy hoài nghi trước mỹ mạo của mình.
Người bình thường vốn không phải như vậy nha.
Cho dù chỉ là chiếu lệ thì ngươi cũng không nên bỏ mặc ta như thế này chứ?
Ta không tin ngươi sẽ không nhìn ta.
Bị Lữ Thiếu Khanh lạnh nhạt, trong lòng Phương Hiểu ít nhiều có chút không phục.
Nàng khẽ cắn môi.
Hừ, ta không tin.
Phương Hiểu quyết định ở đây đợi, xem Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc cư xử như thế nào với nàng.
Nhưng nửa canh giờ đã trôi qua. Lữ Thiếu Khanh vẫn như cũ, coi Phương Hiểu như không khí.
Phương Hiểu bại, bất đắc dĩ, cũng phiền muộn.
Lữ Thiếu Khanh thật sự không để ý đến nàng.
Tên gia hỏa này rốt cuộc có phải nam nhân hay không?
Phương Hiểu cắn răng, sau đó hỏi: “Lữ công tử, không biết Tiểu Y muội muội ở đâu rồi?”
“A?”
Lữ Thiếu Khanh làm ra vẻ kinh ngạc: “Lão bản, ngươi còn chưa đi sao?”
Sau đó hắn nhắc nhở: “Ta đã trả linh thạch rồi mà, đừng nói ngươi quên nhé.”
Phương Hiểu thật sự muốn đánh người.
Ta là loại người đó sao?
Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Phương Hiểu cắn răng nói: “Ta nhớ, ta không có quên.”
Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Ta không có tiền boa, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Vương sư đệ chưa bao giờ xin tiền boa.”
Phương Hiểu muốn thổ huyết. Ai cần tiền boa của ngươi chứ?
Ta giống như thiếu tiền lắm sao?
Có thiếu tiền cũng không cần chút tiền boa đó của ngươi.
Phương Hiểu tiếp tục nghiến răng nghiến lợi: “Ta chỉ muốn hỏi Tiểu Y muội muội đi đâu rồi? Đã lâu rồi ta không có gặp nàng.”
Ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh một lần nữa quay lại Thiên Cơ Bài: “A, đi tu luyện rồi.”
“Thân là tu sĩ, đương nhiên phải lấy tu luyện làm chủ, làm sao có thời gian mà đi chơi mỗi ngày.”
Phương Hiểu nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng mắng to.
Ta nghe nói ngươi cũng đâu có tu luyện mỗi ngày. Ngươi nói như vậy không cảm thấy ngại sao?
Tiếp theo lại yên tĩnh.
Phương Hiểu chỉ có thể tiếp tục tìm chủ đề.
Nàng nói: “Ta tìm Tiểu Y muội muội là muốn nói cho nàng biết người ức hiếp nàng ở quán rượu đã bị người ta thu thập cách đây không lâu.”
“Không biết Lữ công tử có nghe chuyện này hay không?”
Ánh mắt Phương Hiểu đầy thâm ý nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa nhìn Phương Hiểu: “Ồ, có chuyện đó sao? Ta không có nghe nói.”
Phương Hiểu nói: “Tất cả đã được Thiên Cơ Giả tuyên bố trên Thiên Cơ Bài, chẳng lẽ Lữ công tử không thấy?”
“Đám người khi dễ Tiểu Y muội muội đã bị cướp sạch tài vật trên người, còn bị lột hết quần áo trong vòng một đêm.”
Phương Hiểu cười híp mắt nói.
“Thảm nhất là Đường lão bản của thương hội Đường gia. Lợi nhuận một tháng đã bị cướp.”
“Nghe nói còn bị Đường gia gọi về chịu gia pháp.”
Khi nàng biết được đám người kia bị lột sạch quần áo, cướp hết tài vật, nàng nghĩ đến Trương Chính đêm hôm đó.
Nàng từ miệng đám người Vương Nghiêu biết được những người này đã đến quán rượu của nàng dùng cơm, nhiều ít cũng đã trêu chọc Tiêu Y.
Cho nên, nàng hoài nghi do Lữ Thiếu Khanh làm.
Thật trùng hợp.
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh không hề có bất kỳ thay đổi nào: “Xem ra ác nhân có ác báo, ông trời quả nhiên công bằng.”
Phương Hiểu nói: “Tu luyện giả đều nghịch thiên mà đi. Lữ công tử là tu luyện giả, cũng tin vào ông trời sao?”
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: “Ta đương nhiên hy vọng ngày sau khi bị sét đánh, ông trời sẽ dịu dàng một chút…”
Chương 44. Phương Hiểu có chút suy sụp
Đối mặt với lời nói của Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Nhưng nàng cũng không có ý muốn tiếp tục với chủ đề này.
Nàng nói ra, chẳng qua cũng chỉ là muốn thăm dò một phen.
Lữ Thiếu Khanh cũng đã trả lời như vậy rồi, nếu nàng còn tiếp tục đề tài này, sợ sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của hắn
Nàng biết Lữ Thiếu Khanh tâm tư kín đáo, nói qua nhiều rất dễ khơi dậy nghi ngờ.
Đó cũng không phải là một chuyện tốt với nàng.
Phương Hiểu thấy không sai biệt lắm, liền nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy Lữ công tử nữa. Ta đi về trước.”
Lữ Thiếu Khanh tùy ý khoát tay một cái nói: “Đi thong thả không tiễn.”
Sau khi Phương Hiểu cáo từ, liền xoay người rời đi.
Chẳng qua chỉ vừa mới bước ra ngoài, sau lưng liền xuất hiện một đợt chấn động kịch liệt truyền đến từ phía xa.
“Ha ha, Nhị sư huynh, huynh chờ đi, ta ra…”
Đồng tử của Phương Hiểu đột nhiên rụt lại.
“Kia là, kiếm ý?”
Phương Hiểu đứng chết lặng tại chỗ, nhìn về hướng dao động xuất hiện.
Mặc dù sự dao động đó nhanh chóng biến mất.
Nhưng Phương Hiểu biết chắc cảm giác của mình không sai, cái kia thực sự là kiếm ý.
Phương Hiểu đứng lặng nhìn về hướng đó một lúc rồi thì thầm với chính mình: “Giọng nói kia hình như là của Tiêu Y muội muội. Chẳng lẽ nàng thật sự lĩnh ngộ được kiếm ý? Nhưng mà, cái này, làm sao có thể? Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, nàng đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi sao?”
Phương Hiểu có chút sụp đổ.
Nàng cảm thấy như thế giới quan của mình đảo lộn.
Một tháng trước, Tiêu Y còn đang làm công trong tửu lâu của nàng.
Lúc đó nàng và Tiêu Y mới dần dần quen thuộc, gọi nhau là tỷ muội.
Nàng cũng biết được thực lực của Tiêu Y. Luyện Khí hậu kỳ, mới đặt đến cảnh giới Luyện Khí tầng 8. Hơn nữa còn là vừa đột phá không lâu, còn chưa lĩnh ngộ được kiếm ý.
Những thứ này Phương Hiểu đều đã biết.
Đồng thời, nàng cũng biết được là hai vị sự huynh của Tiêu Y dự định sẽ giúp Tiêu Y lĩnh ngộ kiếm ý, sau đó đột phá bước vào Trúc Cơ kỳ trong vòng hai tháng.
Lúc đó, Phương Hiểu bị dọa sợ.
Điên rồ như vậy sao?
Phương Hiểu từng cho rằng đây là một trò đùa.
Sau đó, lúc Lữ Thiếu Khanh mang Tiêu Y đi cũng đã từng nói đó chỉ là nói đùa.
Phương Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may là nói đùa.
Nhưng mà bây giờ xem ra, nó không chỉ là một trò đùa.
Phương Hiểu không biết nên diễn tả sự suy sụp trong lòng mình như thế nào.
Chuyện này vậy mà thực sự xảy ra, hơn nữa còn chưa tới hai tháng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi họ đã giúp cho Tiêu Y lĩnh ngộ được kiếm ý.
Phương Hiểu không biết là thế giới này quá điên cuồng, hay là nàng không theo kịp xu thế.
Là do nàng không theo kịp xu thế bây giờ sao?
Kiếm ý đã là một con đường nát, tùy tiện cũng có thể lĩnh ngộ được.
Nhìn cánh cửa của Thiên Ngự Phong phía sau, Phương Hiểu rất muốn xông vào xem cho rõ, hỏi cho tỏ tường.
Chẳng lẽ Thiên Ngự Phong bọn họ có bí mật gì đó, có thể khiến người ta dễ dàng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Phương Hiểu cũng không biết mình đã trở về tửu lâu như thế nào.
Đến bây giờ, nàng vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần.
Thật sự là quá chấn động lòng người.
Kiếm ý nói lĩnh ngộ liền lĩnh hội, chẳng lẽ Tiêu Y cũng là một thiên tài tuyệt đỉnh?
Nói vậy thì, ba đệ tử của Thiên Ngự Phong đều đã lĩnh ngộ được kiếm ý. Tư chất này là nghịch thiên đến mức nào chứ?
Đúng lúc này, ở ngoài vang lên một giọng nói: “Tiểu thư, có người tìm ngài.”
“Ai?”
Phương Hiểu hỏi, sau đó xua tay: “Cứ nói hôm nay ta không có tâm trạng, bảo hắn về đi.”
Sự kiện hôm nay làm nàng rất khó tiêu hóa, cho nên hiện tại nàng không muốn gặp ai cả.
Nhưng một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.
“Chẳng lẽ đến cả muội biểu tỷ cũng không muốn gặp sao?”
Sau đó, một bóng dáng cao gầy mỹ lệ xuất hiện ở cửa.
Nghe thấy giọng nói này, lúc ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt Phương Hiểu lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ngữ muội muội? Sao muội lại tới đây?”
Người đến là Hạ Ngữ, đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc.
“Mau vào đi.”
Phương Hiểu dẫn Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu đi vào, sau đó đóng cửa lại.
“Ngữ muội muội, sao muội lại đến đây?”
Mẫu thân Hạ Ngữ là một bàng chi (nhánh bên) của Phương gia.
Sau khi Hạ Ngữ trở thành đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, Phương gia đương nhiên rất muốn muốn leo lên mối quan hệ này.
Hạ Ngữ và Phương Hiểu trạc tuổi nhau, hai người tình cờ trở nên quen thuộc và mối quan hệ dần trở nên thân thiết hơn.
Chính vì mối quan hệ này với Hạ Ngữ mà Phương Hiểu mới có thể đến thành Lăng Tiêu mở một gian tửu lâu.
Cũng giúp cho nàng có khả năng lật bàn ở gia tộc trong tương lai.
“Bọn muội đã tới đây vài ngày rồi. Nhưng vì bận một số việc cho nên chưa đến gặp Hiểu tỷ tỷ.”
Giọng nói của Hạ Ngữ lạnh nhạt, mềm mại dễ nghe, khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân.
Nói chuyện với nàng, cho dù là nam hay nữ đều có thể cảm thấy bình thản.
Điều này cũng có liên quan đến công pháp mà nàng tu luyện.
Phương Hiểu nói: “Nếu đến đây có gì cần hộ trợ, cứ mở miệng nói với ta. Nếu muội không mở miệng, chính là coi ta là người ngoài đấy.”
Hạ Ngữ nói: “Nào có, hiện tại muội tìm đến chính là vì muốn ngờ tỷ giúp đỡ một chút.”
Phương Hiểu đột nhiên tò mò.
Nàng ngồi đối diện Hạ Ngữ hỏi: “Có chuyện gì mà có thể làm khó được đại đệ tử thủ tịch Song Nguyệt Cốc nhà ta vậy.”
Hạ Ngữ cũng giống như Kế Ngôn và Trương Tòng Long, là đại diện của thế hệ trẻ trong Song Nguyệt Cốc.
Phía sau nàng là Song Nguyệt Cốc, một trong ba môn phái lớn ở Tề Châu.
Song Nguyệt Cốc nổi tiếng nhất về tài lực, ngoài ra các đệ tử của môn phái đều là nữ đệ tử. Các đệ tử của Song Nguyệt Cốc đều là những tiểu phú bà danh xứng với thực. Không biết có bao nhiêu tu luyện giả muốn lấy một nữ đệ tử của Song Nguyệt Cốc làm đạo lữ.
Bởi vì lấy được một nữ đệ tử của Song Nguyệt Cốc tương đương với việc cưới về một ngân khố nhỏ.
Nếu đến cả Hạ Ngữ cũng phải nhờ nàng giúp đỡ, điều này chứng tỏ là Hạ Ngữ đã gặp phải một chuyện cực kỳ khó giải quyết.
Hạ Vũ nói: “Là như vậy, gần đây muội có biết một bí cảnh. Muội vốn muốn đi thăm dò cùng sư muội đây. Nhưng mà bên trong có quá nhiều nguy hiểm, nếu mà chỉ dựa vào hai người bọn muội, e rằng thăm dò sẽ rất khó khăn. Gọi các sư muội sư tỷ từ môn phái chạy đến cũng không kịp. Cho nên muội chỉ có thể đến thành Lăng Tiêu này để tìm kiếm sự giúp đỡ.”
Bí cảnh không giống với động thiên, hoặc là một thế giới nhỏ có thể tồn tại trong một thời gian dài.
Nếu bí cảnh chưa mở ra thì nó sẽ tồn tại trong một thời gian dài.
Nhưng mà một khi mở ra, linh khí bên trong sẽ dần dần tiêu hao, một khi linh khí ở đó cạn kiệt, bí cảnh cũng sẽ bị chôn vùi và biến mất.
Nó giống như đạo lý một linh trứng sẽ biến thành một quả trứng thối sau một thời gian ngắn bị đập vỡ.
Biện Nhu Nhu cũng lên tiếng: “Bí cảnh đã được mở ra, theo ước tính của sư tỷ, vẫn còn khoảng một tháng nữa thì linh khí của bí cảnh sẽ hoàn toàn biến mất. Bên trong đó có một thứ rất quan trọng đối với sư tỷ, bọn muội chỉ có thể tìm người khác giúp đỡ.”
Hạ Ngữ hỏi Phương Hiểu: “Hiểu tỷ tỷ, tỷ có đề cử nào tốt không? Tỷ hẳn là có quen biết khá rộng ở thành Lăng Tiêu này nhỉ?”
Phương Hiểu hỏi: “Ngữ muội muội có yêu cầu gì đối với ứng viên không?”
Biện Nhu Nhu nói: “Số lượng khoảng ba hoặc bốn là được rồi. Thực lực thì…”
Hạ Ngữ nói: “Thực lực phải từ Trúc Cơ kỳ trở lên, quá yếu cũng không được.”
Thực lực của Hạ Ngữ chính là Kết Đan kỳ tầng 8, nàng cũng không yêu cầu xa vời là có thể tìm được một cao thủ cảnh giới Kết Đan.
Chỉ cần tìm được một hoặc hai người trợ giúp đạt cảnh giới Trúc Cơ là được rồi.
Bí cảnh tồn tại vô số nguy hiểm, những người có thực lực quá yếu đi vào cũng chỉ uổng mạng mà thôi.
Phương Hiểu nghe vậy, mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Nói như vậy thì ta cũng có thể nhỉ.”
Thực lực của Phương Hiểu không yếu, nàng cũng đang là Trúc Cơ kỳ tầng 7.
Hạ Ngữ nở nụ cười xinh đẹp khẳng định nói: “Muội đến đây vốn chính là tìm kiếm sự giúp đỡ của Hiểu tỷ tỷ mà. Đương nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở Hiểu tỷ tỷ. Hiểu tỷ tỷ giới thiệu thêm một hai người nữa là gần đủ rồi.”
Phương Hiểu gật đầu, sau đó dường như nhớ một người nào đó đáp ứng đủ điều kiện của Hạ Ngữ.
Không biết tại sao trong tiềm thức của nàng lại nhớ tới bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh.
Nàng do dự nói: “Có một ứng cử viên, không biết có phù hợp hay không…”
Chương 45. Có một ứng cử viên khó mà liên hệ
Theo Phương Hiểu, Lữ Thiếu Khanh chắn chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là cái tên đó…
Nàng nhớ lại vài lần giao tiếp với Lữ Thiếu Khanh, liền cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Một gã không biết xấu hổ, không biết da mặt là thứ gì, nghĩ lại đúng là nhức đầu.
Mấu chốt chính là, thực lực của cái tên này còn rất mạnh. Cho dù muốn đánh hắn một trận cũng không làm được.
Phương Hiểu nhìn biểu muội trước mặt.
Hạ Vũ là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, trong giới tu luyện ở Tề Châu, không ai dám bất kính với nàng. Hơn nữa ngoại hình của nàng cũng rất nổi bật, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của Tề Châu. Dù đi đến nơi nào cũng đều là sự tồn tại được mọi người vờn quanh.
Kế Ngôn là người tình trong mộng của các thiếu nữ hoài xuân ở Tề Châu.
Như vậy Hạ Ngữ chính là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân ở Tề Châu.
Ngay cả trong các châu khác cũng có khá nhiều người hâm mộ.
Nhưng mà!
Phương Hiểu không nghĩ là Hạ Ngữ có thể chiếm được chút tiện nghi nào khi ở trước mặt Lữ Thiếu Khanh cả.
Hơn nữa, cái tên kia chưa chắc sẽ quan tâm đến thân phận địa vị của Hạ Ngữ.
Về phần mỹ mạo, có lẽ là cũng không nhìn.
Phương Hiểu nàng tốt xấu cũng là một mỹ nhân, nhưng nàng cũng bị Lữ Thiếu Khanh lơ đi.
Nhìn thấy vẻ mặt đắn đo của Phương Hiểu, Hạ Ngữ tò mò: “Hiểu tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?”
Phương Hiểu nói: “Thực lực của người này thì có, nhưng không biết hắn có muốn làm hay không.”
“Không muốn sao?”
Biện Nhu Nhu không tin: “Sư tỷ là ai chứ? Có ai mà không nể mặt mũi chứ?”
Đó là sự thật. Nàng là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, cũng là đệ nhất mỹ nhân ở Tề Châu. Ai cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Phương Hiểu cười khổ nói: “Ta cũng không thể nói ra được, nhưng người này…”
Phương Hiểu không biết nên miêu tả như thế nào.
Vô sỉ?
Da mặt dày, không cần mặt mũi?
Mặc dù nàng cảm thấy như vậy, nhưng nàng cũng không thể bàn luận về người khác ở sau lưng họ được.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói: “Nói tóm lại, hắn rất khó đối phó.”
Càng nghĩ lại càng cảm thấy chỉ có thể dùng từ khó mà liên hệ để hình dung.
“Là nam nhân sao?” Biện Nhu Nhu hỏi.
Phương Hiểu gật đầu.
Biện Nhu Nhu lập tức khinh thường: “Đừng lo lắng nữa, có sư tỷ ở đây, sẽ không có nam nhân nào không chịu cho thể diện đâu.”
Phương Hiểu cười khổ một tiếng.
Nàng không nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ cho Hạ Ngữ mặt mũi.
Lữ Thiếu Khanh là người đặc biệt nhất mà nàng từng gặp. Hắn khiến nàng nghĩ rằng mặt mũi của Hạ Ngữ cũng không lớn lắm.
Hạ Ngữ nói: “Hiểu tỷ tỷ, người này rất mạnh sao?”
Phương Hiểu gật đầu: “Rất mạnh, trong mắt của ta, hắn không hề yếu hơn Ngữ muội muội.”
Đó là một đánh giá khá cao.
Vẻ mặt Hạ Ngữ cũng trở nên có chút ngưng trọng.
Hạ Ngữ không phải là một bình hoa di động, nàng là đại diện của thế hệ trẻ ở Song Nguyệt Cốc.
Nàng, Kế Ngôn và Trương Tòng Long là ba người được người ta xưng là mạnh nhất Tề Châu.
Kế Ngôn xếp số một không thể nghi ngờ.
Nhưng hạng hai lại mãi không có kết quả, Hạ Ngữ chính là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ cho vị trí thứ hai.
Lúc này Phương Hiểu lại nói thực lực không yếu hơn Hạ Ngữ, làm sao mà không khiến Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu kinh ngạc chứ.
Biện Nhu Nhu không tin: “Không phải chứ? Người tỷ nói là Trương Tòng Long sao?”
Phương Hiểu nói: “Đương nhiên không phải hắn ta.”
Biện Nhu Nhu lại nói: “Chẳng lẽ là Kế Ngôn công tử? Nhưng mà Nguyên Anh kỳ không thể tiến vào bí cảnh đâu.”
Người ở cảnh giới Nguyên Anh kỳ tiến vào bí cảnh sẽ khiến không gian của bí cảnh không chịu nổi mà sụp đổ.
Nếu Kế Ngôn không bước vào Nguyên Anh kỳ, Hạ Ngữ sẽ đi lên Thiên Ngự Phong nhờ hắn ta giúp đỡ.
Hạ Ngữ khẳng định: “Không phải Kế Ngôn công tử! Nếu là Kế Ngôn công tử, Hiểu tỷ tỷ sẽ không nói rằng sức mạnh của hắn không yếu hơn ta.”
Khi Kế Ngôn chưa bước vào cảnh giới Nguyên Anh, sức mạnh của hắn ta đã mạnh hơn Hạ Ngữ rồi.
Phương Hiểu nói: “Không phải Kế Ngôn công tử, nhưng có mối quan hệ rất tốt với Kế Ngôn công tử. Hắn là sư đệ của Kế Ngôn công tử, đồng thời là đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong của Lăng Tiêu Phái – Lữ Thiếu Khanh công tử.”
“Lữ Thiếu Khanh?”
Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu nhìn nhau.
Biện Nhu Nhu nói: “Kế Ngôn công tử còn có thân sư đệ sao?”
Lữ Thiếu Khanh quá khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không ai bên ngoài biết về hắn.
Nhưng mà cũng có thể nói là danh tiếng của Kế Ngôn quá lớn, che mất đi người bên cạnh.
Phương Hiểu gật đầu nói: “Đúng vậy, sau khi ta đến đây, vô tình biết được Kế Ngôn công tử còn có một sư đệ và một sư muội.”
Biện Nhu Nhu càng ngạc nhiên hơn: “Còn có sư muội sao?”
Phương Hiểu nói: “Sư muội tên là Tiêu Y, có quan hệ khá ổn với ta. Đó là đệ tử mới được nhận vào của sư phụ Kế Ngôn công tử.”
Biện Nhu Nhu lại nói: “Tại sao ta chưa bao giờ nghe qua? Chẳng lẽ thực lực của sư đệ hắn ta không tốt, cho nên không có tiếng tăm gì?”
Phương Hiểu lắc đầu: “Thực lực Lữ công tử rất mạnh, thật sự rất mạnh.”
Nhớ lại kiếm ý kinh khủng của đêm đó, còn có thanh kiếm dài sượt qua đầu mình.
Trong lòng Phương Hiểu không khỏi rùng mình.
Nàng nói: “Hắn cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.”
“Cái gì?”
Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu kinh ngạc một lần nữa.
Trong thế hệ trẻ, người duy nhất có thể lĩnh ngộ kiếm ý chính là Kế Ngôn.
Trừ hắn ta ra, chưa từng có ai nghe nói về bất kỳ những người trẻ tuổi khác nào lĩnh ngộ được kiếm ý.
Ngay cả Hạ Ngữ nàng cũng chưa lĩnh ngộ được kiếm ý.
Ánh mắt Hạ Ngữ lộ vẻ hứng thú: “Hiểu tỷ tỷ, những gì tỷ nói là sự thật sao?”
Biện Nhu Nhu nói: “Không phải là Hiểu tỷ tỷ đang nói dối chứ? Còn có người có thiên phú như vậy sao?”
Phương Hiểu nói: “Ta nói dối ngươi thì có ích lợi gì?”
Nàng đang chuẩn bị kể chuyện đêm đó ra. Lúc đầu nàng định để chuyện này thành bí mật của riêng mình.
Nhưng mà khi đối mặt với biểu muội Hạ Ngữ, Phương Hiểu cảm thấy nói cũng đã nói rồi. Cứ một mực giữ trong lòng mà không tìm người chia sẻ thì sẽ rất khó chịu.
Phương Hiểu sợ cứ giữ nó sẽ khiến mình phát bệnh.
Nghe xong lời nói của Phương Hiểu, Hạ Ngữ và Biện Nhu Nhu đều sửng sốt.
Một kiếm chém chết một cao thủ cảnh giới Kết Đan trong một giây, thật là kinh khủng.
Hạ Ngữ im lặng một lúc rồi mới nói: “Không ngờ Lăng Tiêu Phái còn có thiên tài như vậy. Thật không hổ là sư đệ của Kế Ngôn công tử, không thua kém gì Kế Ngôn công tử. Nếu hắn thật sự đúng như những gì Hiểu tỷ tỷ nói, vậy chỉ cần mời được hắn ra tay là đủ rồi.”
Lĩnh ngộ kiếm ý trước Nguyên Anh kỳ không giống như lĩnh ngộ kiếm ý sau Nguyên Anh kỳ.
Trước Nguyên Anh kỳ mà lĩnh ngộ được kiếm ý thì thiên phú chắc chắn là kinh tài tuyệt diễm.
Sau khi bước vào Nguyên Anh kỳ, hiểu biết về đại đạo càng sâu hơn, việc lĩnh ngộ kiếm ý sẽ đơn giản giống như là uống một cốc nước, thực sự không có gì đáng để khoe khoang.
Sau đó trên mặt Hạ Ngữ lộ ra biểu tình như đang nhớ lại gì đó. Nàng nói: “Lúc trước khi ta tỉ thí với Kế Ngôn công tử, ta đã bại trong tay hắn, lúc đó ta nói cho hắn ta biết, hắn ta là người đứng đầu thế hệ trẻ ở Tề Châu. Nhưng Kế Ngôn công tử lại lắc đầu và nói một câu, nếu tính cả tên kia thì không phải.”
“Tên kia?”
Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu ngạc nhiên, còn có việc này sao?
Hạ Ngữ nói: “Xem ra Kế Ngôn công tử đang nói đến sư đệ của hắn ta.”
Biện Nhu Nhu nói: “Nếu hắn lợi hại như vậy, tại sao hắn lại muốn che dấu?”
Phương Hiểu lắc đầu, nàng cũng muốn biết nguyên nhân.
Hạ Ngữ lại nói: “Có người một lòng không màng danh lợi thì có gì kỳ lạ chứ?”
Lông mày Hạ Ngữ khẽ nhíu lại, đầu hơi nghiêng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, Hạ Ngữ nói với Phương Hiểu: “Xem ra chúng ta phải đến cửa thăm hỏi một chút rồi.”
Hạ Ngữ cảm thấy rất có hứng thú với Lữ Thiếu Khanh trong miệng Phương Hiểu, nàng muốn đi lên Thiên Ngự Phong để gặp gỡ Lữ Thiếu Khanh, để xem rốt cuộc hắn lợi hại như thế nào.
Chương 46. Tiêu Y tạo phản
Tiêu Y vô cùng đáng thương đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh nắm lấy lỗ tai.
Tiểu Hồng nằm trên đầu Lữ Thiếu Khanh, chỉ vào Tiêu Y phình bụng cười to.
“Tra tra…”
Không biết tự lượng sức mình, cho rằng mình đi ra được khỏi kiếm động liền có thể tạo phản sao?
Ngay cả ta cũng không dám trêu chọc đại ma đầu này, ngươi thật to gan mà.
Tiêu Y nghe thấy câu châm biếm của Tiểu Hồng liền hung ác trừng mắt nhìn Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng, ngươi cũng chờ đó cho ta.
Nàng ở trong kiếm động, sau khi bị đuổi giết gần một tháng, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Sự đau khổ trong kiếm động mà nàng phải chịu còn nhiều hơn nhiều so với mười sáu năm trước cộng lại. Sau khi chịu đựng quá nhiều, cuối cùng nàng cũng xuất quan.
Ở bên trong đó, nàng đã bị tầng tầng lớp lớp thủ đoạn khiến cho người ta thổ huyết của Nhị sư huynh giày vò lâu như vậy.
Tiêu Y lĩnh ngộ được kiếm ý, cũng thành công đột phá một cảnh giới nhỏ, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng 8.
Việc thực lực tăng lên rất nhiều khiến nàng tràn đầy tự tin, vừa đi ra liền muốn tìm Nhị sư huynh báo thù. Nàng dự định sẽ dạy cho Nhị sư huynh một bài học nhớ đời để phát tiết mối hận trong lòng mình.
Kết quả thì có thể dễ dàng đoán được.
Sự tạo phản của nàng lại bị Lữ Thiếu Khanh trấn áp một cách dễ dàng.
Tiêu Y nắm lỗ tai của mình, đáng thương nói: “Nhị sư huynh, ta biết sai rồi, huynh tha cho ta đi.”
Lữ Thiếu Khanh còn không buồn liếc nàng một cái, hắn nói: “Mới có chút thực lực như vậy mà đã muốn bành trướng rồi sao? Muội thật sự cho rằng ta là tượng đất sao? Ngay cả Đại sư huynh cũng không làm gì được ta, một tiểu nha đầu như muội làm sao có thể chứ?”
Tiêu Y nước mắt rưng rưng.
Còn không phải vì huynh quá đáng ghét sao?
Huynh có biết ta đã vượt qua những ngày tháng ở trong đó như thế nào không?
Quầng thâm mắt của ta cũng đang lộ ra rồi này.
“Ai nói ta không làm gì được đệ?”
Giọng nói của Kế Ngôn vang lên, Kế Ngôn xuất hiện.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh bắt nạt ta.”
Tiêu Y lập tức cáo trạng với Tiêu Y.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ai cho phép muội bỏ tay xuống? Mau nắm lại đi.”
Kế Ngôn đánh giá Tiêu Y từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Tiêu Y mệt mỏi, quần áo rách rưới, trông có chút chật vật không chịu nổi.
Nhìn qua cũng có thể biết là nàng đã phải chịu bao nhiêu đau khổ trong kiếm động.
Nghĩ đến cách làm người của Lữ Thiếu Khanh, trong mắt Kế Ngôn lộ ra vẻ thương hại.
Trải qua một tháng này mà Tiêu Y vẫn chưa bị điên, thật là đáng ngưỡng mộ.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Vừa mới ra mà đã bắt nạt muội ấy rồi?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Huynh hỏi muội ấy xem, là ai bắt nạt ai? Vừa mới ra ngoài liền muốn tìm ta để tính sổ, cũng không cân nhắc xem năng lực của mình như thế nào. Loại tính cách hấp ta hấp tấp này, nhất định phải làm cho muội ấy nhớ lâu, nếu không sau này sẽ dễ chịu thua thiệt.”
Kế Ngôn trầm ngâm gật đầu, đồng ý với cách làm này: “Đúng vậy, đúng là phải chịu chút giáo huấn, nhớ lâu một chút mới tốt. Thực lực yếu ớt lại không biết khiêm tốn, dám khiêu khích người mạnh, loại tính cách này không thể kéo dài.”
Tiêu Y lại rưng rưng nước mắt.
Quả nhiên, hai vị sư huynh mặc cùng một chiếc quần.
Tiêu Y phiền muộn.
Vốn cho rằng khi Đại sư huynh tới, mình sẽ được cứu, không ngờ rằng Đại sư huynh cũng đồng ý với cách làm của Nhị sư huynh. Hảo hán không chịu thiệt trước mặt, Tiêu Y tiếp tục cúi đầu nhận sai.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ta biết sai rồi. Ta hứa sau này sẽ không làm như vậy nữa.”
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Phạt muội ấy đứng một canh giờ như vậy có đủ không?”
Kế Ngôn nói: “Không đủ, để muội ấy nhớ lâu một chút, hai canh giờ vẫn là tốt hơn.”
“Được rồi, huynh là Đại sư huynh, ta nghe lời huynh.”
Tiêu Y khóc.
Quả nhiên, hai vị sư huynh có gian tình. Ta chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng lại bị bọn họ bắt nạt.
Sư phụ, mau tới cứu con.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại đối xử với sư muội như thế?”
Thiều Thừa tới.
Nhìn thấy Thiều Thừa, ánh mắt Tiêu Y lộ ra hy vọng.
“Sư phụ, cứu mạng.”
Nhìn Tiêu Y nắm lỗ tai đứng trước mặt Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, ông thở phì phò nói.
“Là sư huynh mà lại bắt nạt sư muội, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thiên Ngự Phong của ta còn có mặt mũi sao?”
Mặt Kế Ngôn không chút thay đổi nói: “Sư muội không biết tự lượng sức mình đi tìm Nhị sư đệ gây phiền phức. Đánh không lại, tự nhiên phải chịu trừng phạt.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Không biết tự lượng sức mình, không nhìn rõ tình hình, mù quáng bốc đồng. Sau này khi ra ngoài mà như vậy, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào. Để cho muội ấy ghi nhớ thật lâu, sau này gặp chuyện cũng phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm.”
“Khụ…”
Thiều Thừa bị hai đồ đệ nói đến sững sờ, không còn lời nào để nói.
Giọng điệu của ông chậm lại: “Nhưng cũng không thể bắt nạt nàng như vậy. Nàng vừa mới ra khỏi kiếm động, đã gần một tháng rồi đúng không? Những cái khác ta không biết, nhưng kiếm động do Thiếu Khanh xây dựng chắc chắn không phải là một nơi tốt đẹp gì.”
“Tiêu Y nha đầu hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ rồi. Ra ngoài nhìn thấy tên gia hỏa như ngươi, khẳng định sẽ tức giận muốn trừng trị ngươi một chút.”
Trong lòng Tiêu Y vô cùng kích động, sư phụ chính là sư phụ.
Không cần hỏi cũng biết con đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong đó. Cũng có thể biết tại sao con lại có động thái ra tay với Nhị sư huynh.
Còn không phải là do Nhị sư huynh quá đáng ghét sao?
Trong đó thực sự không phải là một người con người có thể ở. Quyển sổ nhỏ của ta cũng sắp đầy rồi.
A, lát nữa phải ghi cả Đại sư huynh vào nữa. Thật đáng ghét, vậy mà lại bắt tay với Nhị sư huynh đến bắt nạt ta.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Con cũng có muốn đâu, con vốn cũng muốn trừng phạt muội ấy nhẹ nhàng chút. Chính là Đại sư huynh nói phải trừng phạt muội ấy hai canh giờ, chuyện này thì liên quan gì đến con.”
Tiêu Y trợn mắt há hốc mồm, huynh lại rũ sạch trách nhiệm của mình như vậy sao?
Tiêu Y lập tức nói với Kế Ngôn: “Đại sư huynh, như vậy rồi mà huynh vẫn còn chịu được sao?”
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái rồi nói: “Biết nắm bắt cơ hội.”
“Chả lẽ ta lại sợ huynh?”
Lữ Thiếu Khanh mạnh miệng: “Đừng tưởng rằng bước vào Nguyên Anh kỳ liền chảnh nha, nếu nói là muốn trừng trị người thì ta cũng có thể đánh đến mức huynh ngao ngao kêu to đấy.”
Thanh trường kiếm phía sau Kế Ngôn đã chui ra khỏi vỏ, lộ ra một nửa thân kiếm sáng loáng sắc bén.
“Thử một chút không? Ta đang là Nguyên Anh kỳ đấy.”
Tiêu Y thầm hét lên trong lòng, giọng điệu khoe khoang quen thuộc kia lại truyền đến rồi.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Nguyên Anh kỳ thì ghê gớm lắm sao? Sư phụ, nếu người còn không nhân cơ hội dạy đại đồ đệ của người một bài học thì qua mấy ngày nữa người sẽ không có cơ hội nữa đâu.”
Thiều Thừa hét lớn: “Được rồi, đừng gây chuyện nữa. Hôm nay cứ bỏ qua cho nha đầu này đi. Lúc con ra khỏi kiếm động đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi đúng không? Biểu hiện cho chúng ta xem một chút.”
Một đợt kiếm ý nhẹ nhàng dao động…
Chương 47. Nhị sư huynh như thế này rất khó làm cho người ta xúc động
Tiêu Y phô bày kiếm ý mà mình đã lĩnh ngộ được cho mọi người xem.
Thiều Thừa, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đều nhìn Tiêu Y.
Thiều Thừa hài lòng gật đầu: “Không tệ, Luyện Khí kỳ đã lĩnh ngộ được kiếm ý, tương lai có hy vọng.”
Đồng thời, trong lòng ông lại cảm thấy áp lực không nhẹ.
Tiểu đồ đệ cũng xuất sắc như vậy sao?
Ông chỉ tùy tiện thu một đồ đệ, vậy mà thiên phú cũng lợi hại như vậy.
Phần mộ của nhóm tổ sư vẫn tốt chứ?
Ba đồ đệ đều biến thái như vậy, không biết phần mộ tổ sư của Thiên Ngự Phong có bị bốc cháy hay không.
Cái này không chỉ đơn thuần là bốc khói xanh nữa rồi.
Kế Ngôn nói: “Kiếm ý thuộc tính Thủy, cũng tạm ổn.”
Sau đó hắn ta khích lệ Tiêu Y: “Cố gắng tu luyện thật tốt, sau này muội sẽ có thể đánh bại Nhị sư huynh của muội.”
Kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh chính là kiếm ý thuộc tính Hỏa.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi khinh thường: “Muốn đánh thắng ta? Nằm mơ đi. Đến huynh còn không làm gì được ta, một tiểu nha đầu như nàng thì có thể làm được gì chứ? Tương lai đúng là vẫn đầy hứa hẹn, nhưng mà cũng không nhìn thử xem là ai giúp nàng lĩnh ngộ kiếm ý?”
Thiều Thừa lại nói: “Không thể giữ lại kiếm động được.”
Vẻ mặt Thiều Thừa rất nghiêm túc, ông nói với Lữ Thiếu Khanh: “Đợt lát nữa nhớ phá kiếm động đi.”
Lữ Thiếu Khanh không vui, nói: “Để làm gì? Con còn đang muốn dựa vào kiếm động để kiếm linh thạch mà.”
Thiều Thừa chửi ầm lên: “Con mắt của ngươi chui vào trong linh thạch luôn đi. Sao ngươi không sống hết đời cùng với linh thạch đi?”
Lữ Thiếu Khanh lại coi đó như là điều hiển nhiên, hắn nói: “Đúng vậy nhỉ, con cũng có ý định này, con không tin sư phụ người có thể tách khỏi linh thạch đấy.”
“Hỗn trướng.”
Thiều Thừa mắng: “Ngươi có tin ta đánh ngươi lần nữa không? Ngươi có thể dùng cách khác để kiếm linh thạch mà, kiếm động này không thể dùng được. Nó phải bị phá hủy.”
Thiều Thừa nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tiêu Y kỳ quái: “Tại sao chứ?”
Mặc dù đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong đó, nhưng mà nó rất hữu ích.
Ít nhất với tư chất của nàng, vậy mà đi vào cũng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Muội cho rằng lĩnh ngộ kiếm ý chỉ đơn thuần là dựa vào thiên phú của muội sao?”
Tiêu Y lắc đầu, nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt đầy cảm kích.
“Ta biết Nhị sư huynh cũng đã góp rất nhiều sức lực vào trong đó.”
Trong đó bố trí vô số cạm bẫy, trận pháp và cả kiếm ý. Tất cả đều là công lao của Lữ Thiếu Khanh, hắn đã tiêu hao rất nhiều công sức và tinh lực.
Những thứ này Tiêu Y đều ghi nhớ ở trong đầu.
Kế Ngôn nói: “Sở dĩ muội có thể lĩnh hội được kiếm ý là bởi vì tên gia hỏa này chịu để kiếm ý của hắn đi đối luyện với muội, để muội tìm tòi và dẫn dắt muội lĩnh hội.”
Thiều Thừa liền nói thêm: “Thiếu Khanh đã hoàn toàn cho con thấy rõ nguồn gốc bên trong kiếm ý của nó, cho nên con mới có thể lĩnh ngộ được kiếm ý có thuộc tính Thủy. Nếu không, con sẽ không thể lĩnh ngộ được kiếm ý trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.”
“Con cũng biết, nếu hoàn toàn thể hiện nguồn gốc kiếm ý của mình cho người khác tham khảo tương đương với việc phơi bày điểm yếu của mình cho người khác. Nếu như gặp được người có tâm, Thiếu Khanh sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiêu Y đã hiểu.
Bước vào kiếm động tương đương với việc có thể hiểu được kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh. Nếu là kẻ địch, sẽ tương đương với việc kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh bị phế sạch.
Tiêu Y cảm động vô cùng, nàng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đối xử tốt với nàng như vậy.
“Nhị sư huynh, huynh, huynh đối xử với ta quá tốt rồi.” Tiêu Y cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng hạ quyết định, sau này nàng sẽ đối xử với Nhị sư huynh tốt một chút, tên của hắn cũng có thể được gạch bỏ khỏi cuốn sổ nhỏ của nàng.
Thiều Thừa lắc đầu, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Con cũng không cần phải làm như vậy.”
Lữ Thiếu Khanh không quan tâm, chẳng hề để ý nói: “Chỉ là nguồn gốc kiếm ý mà thôi.”
Tiêu Y càng thêm cảm động.
“Nhị sư huynh…”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Con chỉ là vì nhìn vào một ngàn linh thạch thôi, nếu không con cũng sẽ không dốc hết sức lực như vậy.”
Sự cảm động của Tiêu Y lập tức bị chặn lại.
Những lời này thực sự khiến nàng không thể cảm động nổi.
Thiều Thừa tức giận, nổi trận lôi đình nói: “Chỉ vì? Ngươi có tin là bây giờ ta sẽ trừng phạt ngươi ngay lập tức không?”
Lữ Thiếu Khanh cảnh giác, đề phòng nhìn Thiều Thừa: “Sư phụ, người đừng làm loạn, nếu không đến lúc đó con sẽ mang hết bảo vật trấn núi của Thiên Ngự Phong đi bán đấy.”
“Ngươi dám?”
Thiều Thừa càng tức giận hơn: “Ngươi lập tức đi phá kiếm động đi cho ta.”
Lữ Thiếu Khanh không nỡ: “Nhưng con đã tốn rất nhiều công sức, vẫn chưa thu hồi đủ vốn đâu.”
Lữ Thiếu Khanh thật sự muốn dùng nó để kiếm một ít linh thạch.
“Thu hồi cái rắm.”
Mà phía bên ngày, thanh trường kiếm phía sau lưng Kế Ngôn đã chui ra khỏi vỏ, một tiếng ngâm khẽ xông lên tận trời.
Không lâu sau, chỗ kiếm động truyền đến một tiếng nổ dữ dội.
Sau đó, thanh trường kiếm của Kế Ngôn lại gào thét mà tới, chui vào trong vỏ kiếm.
Kế Ngôn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Xong.”
Mặt Lữ Thiếu Khanh không thay đổi nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn: “Mấy vạn viên linh thạch của ta đều đã bị huynh làm cho mất hết rồi, huynh phải bồi thường cho ta.”
“Không có tiền, cùng lắm thì sau này khi tỷ thí, ta sẽ nhường đệ mấy chiêu.”
Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: “Ra ngoài, mỗi lần đánh nhau, cuối cùng không phải huynh đều dùng cảnh giới đến dọa ta sao? Tóm lại, nếu hôm nay huynh không trả linh thạch cho ta, ta và huynh sẽ kết thúc tại đây.”
Kế Ngôn hỏi lại: “Đệ muốn kết thúc với ta như thế nào? Muốn đánh một trận sao? Ta là Nguyên Anh kỳ đấy.”
Lữ Thiếu Khanh mạnh miệng: “Thời tiết hôm nay không thích hợp để đánh nhau, ta không muốn làm huynh mất mặt.”
Kế Ngôn nói: “Không sao, tới đi.”
Tiêu Y vội vàng nói: “Nhị sư huynh, ta bồi thường cho huynh được không?”
Khi Lữ Thiếu Khanh nghe thấy lời này, mặt lộ ra vẻ khinh thường, vô cùng xem thường nàng: “Muội trả tiền? Muội có linh thạch sao? Cho dù muội là gia chủ Tiêu gia thì cũng vô dụng, Tiêu gia của muội là gia tộc quỷ nghèo số một ở Tề Châu, bồi thường linh thạch kiểu gì chứ?”
Tiêu Y sững sờ.
Tiêu gia của nàng trở thành gia tộc quỷ nghèo số một ở Tề Châu từ khi nào vậy? Sao ta lại không biết vậy?
Chẳng lẽ Tiêu gia phá sản rồi sao?
Thiều Thừa lên tiếng: “Được rồi, hôm nay là ngày sư muội của các ngươi xuất quan. Bớt làm mấy cái trò này lại đi. Để chúc mừng sư muội các ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý, bốn thầy trò chúng ta đi chúc mừng một phen đi.”
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảnh giác nói: “Sư phụ, người muốn chúc như thế nào? Đi ăn một bữa dưới núi sao?”
Kế Ngôn nói: “Có thể.”
Thiều Thừa nói: “Xuống núi thì ăn được cái gì chứ? Đại sư huynh của ngươi sẽ chỉ bị người ta vây quanh thôi. Hôm nay vi sư sẽ bộc lộ tài năng cho các ngươi xem.”
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đồng thanh nói: “Không cần.”
Kế Ngôn nói: “Con có thể dịch dung đi ăn cơm. ”
Lữ Thiếu Khanh thẳng thắn hơn nhiều, hoàn toàn không cho Thiều Thừa mặt mũi nào, hắn nói: “Sư phụ, tài nấu nướng của người như thế nào, trong lòng người không tự so sánh được sao? Người dẹp ý niệm này đi, kiếp này người vô duyên với phòng bếp rồi.”
Kế Ngôn nói: “An sư bá thích mỹ thực, tài nấu nướng của người sẽ càng làm cho An sư bá xa lánh người hơn thôi.”
Lỗ tai Tiêu Y dựng thẳng lên, có bát quái sao?
“Sư huynh, An sư bá là ai?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đó là người tình trong mộng của sư phụ, người thèm khát người ta đã lâu rồi.”
Thiều Thừa tức giận: “Hỗn trướng, ngươi nói sư phụ ngươi như vậy mà được sao? Hôm nay vi sư muốn đích thân xuống bếp, để cho hai tên hỗn trướng các ngươi nhìn xem kỹ năng nấu nướng của vi sư đã tiến bộ rất nhiều rồi.”
Chương 48. Sư phụ thích ai
Thái độ của Thiều Thừa rất kiên quyết, ông nhất định phải bộc lộ tài năng cho ba đồ đệ thấy.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn có ngăn cản cũng vô ích.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sư phụ, con chợt nhớ là có người mời con ăn một bữa.”
Kế Ngôn cũng nói: “Con cũng có hẹn rồi. ”
Thiều Thừa nhìn hai đồ đệ muốn kiếm cớ chuồn đi, cười lạnh không thôi nói: “Giả vờ. Hai người các ngươi có hẹn sao? Coi ta là kẻ ngu sao?”
“Nói cho các người biết.” Thiều Thừa hung ác trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn: “Hôm nay ai dám rời đi, ta sẽ đánh mông người đó đấy.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Kế Ngôn: “Huynh là Đại sư huynh, huynh mau thuyết phục sư phụ đi. Không phải huynh thường mắng sư phụ rất gay gắt sao?”
Kế Ngôn lại nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh: “Đệ là Nhị sư đệ, đệ quỷ kế đa đoan, mau nghĩ cách ngăn cản đi. Năng lực khiến sư phụ tức giận đến mức không thể nói ra lời của đệ ngày thường đâu rồi?”
Thiều Thừa hừ nói: “Cho dù hai ngươi có nói cái gì đi chẳng nữa thì cũng sẽ không thay đổi được ý định của ta đâu. Đều đi hỗ trợ cho ta đi.”
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn nhau, lập tức lao đi, một người một hướng.
Nhưng mà hai người vừa có hành động, Thiều Thừa đã vung tay lên, hai người bị nhốt lại, không thể động đậy.
Thiều Thừa là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới Nguyên Anh tầng 3.
Lấy hữu tâm đối phó với vô tâm khiến cho người vừa tiến vào Nguyên Anh kỳ là Kế Ngôn cũng không có cách nào thoát khỏi.
Thiều Thừa cười lạnh, vẻ mặt kiểu đúng là không ngoài dự liệu của ta.
“Chỉ cần hai ngươi vểnh cái mông lên, ta liền biết là các ngươi muốn thả rắm hay xả nước rồi. Muốn chạy trốn sao? Không có cửa đâu!”
Sau đó Thiều Thừa nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt không tốt: “Các ngươi có muốn ta đánh mông các ngươi trước mặt sư muội không?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Được rồi, được rồi, hôm nay không thèm đếm xỉa đến gì nữa. Đại sư huynh mà ăn thì con sẽ ăn, được chưa?”
Biểu cảm của Kế Ngôn cực thối, cũng nói y như vậy: “Đệ ấy ăn, con liền ăn.”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Thế mà cũng dám nhận là Đại sư huynh, có trách nhiệm chút đi được không hả? Huynh nên nói là thân là Đại sư huynh, con sẽ ăn thay sư đệ con mới đúng chứ.”
Kế Ngôn nói: “Đệ thân là sư đệ, đệ ăn thay người sư huynh này có được không?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Người sư đệ này của huynh chỉ biết tôn trọng trưởng lão chứ không biết yêu trẻ con là như thế nào.”
Nhìn thấy hai sư huynh đấu võ mồm, giống như là bữa cơm do sư phụ làm ra sẽ có độc, không có thuốc chữa vậy, Tiêu Y tỏ vẻ khó hiểu: “Sư phụ có thể tự mình xuống bếp nấu ăn, chính là vinh hạnh của người làm đồ đệ như chúng ta mà. Sao hai huynh không muốn ăn? Hẳn là phải vui vẻ mới đúng chứ.”
Sau khi Thiều Thừa nghe xong, trong lòng vui mừng, đúng là là tiểu đồ đệ tốt. Ông cười ha ha một tiếng rồi nói: “Đúng vậy, đây là dáng vẻ mà một đệ tử nên có. Hai sư huynh các ngươi còn không sánh bằng sư muội này, có thấy mất mặt hay không?”
Tiêu Y được khen ngợi, mặt mày hớn hở, mỉm cười, vô cùng vui vẻ.
Về phương diện này, nàng đã làm tốt hơn hai sư huynh rồi.
Tiêu Y cười hì hì nói: “Sư phụ, người cứ việc đi làm, làm nhiều hơn một chút, con và hai sư huynh nhất định sẽ ăn hết.”
“Ngậm miệng!”
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đồng thanh quát một tiếng.
Tiêu Y rụt cổ một cái.
Nàng có chút không rõ, tại sao hai sư huynh lại kháng cự như vậy?
Thiều Thừa đưa ba người bọn họ đến phòng bếp, còn ông thì đi vào bếp bắt đầu bận rộn.
Ba đệ tử ở bên ngoài giúp đỡ, rửa rau rửa đồ… Nói là cùng nhau rửa rau rửa đồ, nhưng trên thực tế, chỉ có mình Tiêu Y là giúp đỡ.
Còn Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh thì ở một bên sầu mi khổ kiểm, than ngắn thở dài.
Đặc biệt là Lữ Thiếu Khanh, thỉnh thoảng còn ngửa mặt lên trời thở dài.
“Haiz…”
Vẻ mặt của hai người giống như phạm nhân sắp lên pháp trường.
Tiêu Y cảm thấy rất kì quái, trong bụng có một đống vấn đề.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, An sư bá là ai?”
Tiêu Y vửa rửa rau, vừa hiếu kì hỏi.
Trong mắt Tiêu Y lóe lên ánh sáng bát quái hừng hực.
Lữ Thiếu Khanh không biết tìm được một cái ghế dài ở đâu, nằm thẳng lên đó phơi thây.
Kế Ngôn trả lời vấn đề này của nàng: “An sư bá là trưởng lão của Song Nguyệt Cốc, An Thiên Nhạn.”
Tiêu Y lập tức biết đó là ai, kinh ngạc nói: “Là Tam trưởng lão của Song Nguyệt Cốc sao? Ta nghe nói bà thích mỹ thực nhất, trù nghệ cũng rất lợi hại. Nhưng mà có rất ít người được thưởng thức thủ nghệ của bà.”
Kế Ngôn nói: “Đúng vậy, đó là lý do tại sao sư phụ say mê trù nghệ. Nói là muốn nghiên cứu ra mỹ thực cho An sư bá nếm thử.”
Sau khi Tiêu Y nghe xong, trong mắt hiện lên những ngôi sao.
“Cũng rất lãng mạn.”
“Lãng mạn?” Kế Ngôn lắc đầu: “Thực sự không hiểu đám nữ nhân các ngươi. Chuyện này có gì lãng mạn chứ? Trong mắt của ta những thứ này đều chỉ lãng phí thời gian thôi. Thời gian đó còn không bằng dùng để tu luyện.”
Tiêu Y nói: “Đại sư huynh, huynh thật không hiểu phong tình.”
Nàng lại vội vàng hỏi: “Vậy sư phụ và An sư bá có thành không?”
Lữ Thiếu Khanh nói chuyện: “Thành cái rắm, An sư bá hoàn toàn không có ý kia, chính là sư phụ tự mình đa tình thôi.”
“Không có ý sao?”
Tiêu Y có chút thất vọng, nhưng lại lập tức phản ứng lại: “Nhị sư huynh, không phải huynh từng nhắc đến người tình cũ của sư phụ sao, người huynh nói đến chính là An sư bá à? Tấm Thiên Cơ Bài kia là do An sư bá đưa cho sư phụ sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đúng vậy, sư phụ coi nó như bảo vật vậy. Cuối cùng lại bị Đại sư huynh của muội làm hỏng.”
Kế Ngôn không muốn cõng cái nồi này, liền phản bác: “Là đệ trộm nó từ chỗ sư phụ, nó bị phá hủy cũng là bởi vì đệ mà.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Nếu đêm đó không phải cơn thần kinh của huynh phát tác, thì sao nó có thể bị hỏng được? Vả lại, ta cũng đã cho sư phụ có cơ hội giải cứu, nhưng sư phụ lại không dốc sức một chút nào. Việc này sư phụ cũng có trách nhiệm.”
Chương 49. Tay nghề của sư phụ đúng là thiên hạ vô song
Lữ Thiếu Khanh ném sạch nồi, không chịu gánh cái nào.
Kế Ngôn nói: “Nguyên nhân của mọi chuyện đều nằm trên người đệ.”
“Ai bảo huynh muốn tìm ta đánh nhau? Huynh không đột phá nổi liền tìm ta để làm đá mài dao sao? Huynh có xấu hổ không?”
Thấy hai người dường như lại sắp cãi nhau, Tiêu Y vội vàng ngắt lời.
“Hai sư huynh, trù nghệ của sư phụ hẳn là rất tốt đúng không? Sao hai người lại như vậy? Rất khó ăn sao?”
Kế Ngôn: “Khó ăn!”
Lữ Thiếu Khanh: “Còn khó ăn hơn cả độc dược.”
“Không thể nào.” Tiêu Y nhăn mũi hoài nghi: “Làm sao có thể khó ăn hơn cả độc dược được? Nhị sư huynh, huynh đang lừa ta sao? Ta không tin.”
Trong suy nghĩ của Tiêu Y, cho dù trù nghệ kém cỏi thì cũng không thể tạo ra thứ gì đó độc hại, có đúng không?
Dù sao cũng không phải là đổ độc dược vào đồ ăn.
“Muội không tin?”
Tiêu Y nói: “Đương nhiên là ta không tin, chuyện này sao có thể chứ?”
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Lát nữa nhớ ăn nhiều một chút…”
Thiều Thừa bận rộn hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng mang mỹ thực đã làm xong lên. Khoảng bảy đến tám món, bày đầy trên cái bàn không được tính là lớn kia.
“Đến, nếm thử đi.”
Vẻ mặt Thiều Thừa đầy tự tin: “Đây là món ăn mà ta đã nghiên cứu rất lâu.”
Tiêu Y nhìn thấy một bàn một bàn, mùi thơm xông vào mũi. Nàng thốt lên: “Sư phụ, không ngờ người lại có tay nghề như vậy.”
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn những món ăn này với vẻ mặt cảnh giác. Trong mắt hai người đều có sự kiêng kị sâu sắc.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào một món ăn hỏi: “Đây là món gì?”
Thiều Thừa nói: “Món này gọi là Tiên Cô Truy Nguyệt, dùng Mao Đầu linh nấm làm nguyên liệu chính và thêm một vài món phụ trợ khác.”
“A, món ăn mới sao?”
Lữ Thiếu Khanh càng thêm cảnh giác, tiện thể khinh bỉ.
Thiều Thừa tự đắc nói: “Đương nhiên, ta đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu.”
Vẻ mặt của Kế Ngôn không tốt: “Thực lực vẫn luôn dậm chân tại chỗ, thì ra đều dành thời gian để nghiên cứu những thứ vô nghĩa này.”
Thiều Thừa gượng cười hai tiếng: “Đây chỉ là nghiên cứu lúc rảnh rỗi thôi. Ta cũng không trì hoãn tu luyện.”
Tiêu Y nói: “Đại sư huynh, huynh đừng quá nghiêm khắc. Sư phụ có thứ yêu thích cũng là một chuyện tốt.”
Thiều Thừa vội vàng nói: “Đừng nói gì nữa, mau đến nếm thử đi, ta chắc chắn các ngươi sẽ rất ngạc nhiên.”
Có thể thấy được Thiều Thừa rất tự tin vào tay nghề của mình.
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không hề bị lay động. Sự cảnh giác trên khuôn mặt của hai người không hề biến mất.
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Kế Ngôn: “Đại sư huynh, xin mời.”
Kế Ngôn khiêm tốn, “Đệ là sư đệ, đệ ăn trước.”
Hai người không ai chịu ai cứ đưa đẩy, đều muốn người kia ăn trước.
Tiêu Y thấy hai sư huynh như vậy, liền nói: “Hai sư huynh, hai người sợ cái gì chứ? Mỹ vị mà sư phụ vất vất vả vả làm ra, chúng ta thân là đồ đệ không thể lãng phí tâm huyết của sư phụ được. Ngửi rất thơm mà, có vấn đề gì sao?”
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn nàng, nói: “Muội ăn trước đi.”
Thiều Thừa tức giận nói: “Tiểu Y, đừng để ý đến hai tên hỗn trướng đó, con mau nếm thử đi.”
Tiêu Y cũng không khách khí: “Vậy con không khách khí nữa.”
Tiêu Y đắc ý bắt đầu ăn. Nàng duỗi đũa về phía mỹ vị trước mắt: “Con sẽ thử món ăn mới mà sư phụ nói trước, Tiên Cô Truy Nguyệt, hì hì… Thơm quá!”
Tiêu Y cảm thán một tiếng, sau đó gắp một miếng linh nấm cho vào trong miệng.
Linh nấm vừa vào trong miệng, sắc mặt Tiêu Y liền thay đổi.
Đầu tiên, vị giác nhạy cảm trên đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng. Làm cho Tiêu Y cảm thấy như trong miệng mình bị nhét vào một trăm thứ đắng chát, đắng đến mức nàng không thể diễn tả được.
Linh nấm trông ngon miệng ban đầu giờ lại giống như gỗ đã tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một vận năm ngoài tự nhiên, không có bất kỳ vị tươi ngon nào, khô khốc và cứng rắn.
Lông mày Tiêu Y nhíu lại, đây là thứ gì vậy?
Có thể ăn được sao?
Chẳng lẽ sư phụ dùng linh nấm vạn năm sắp thành củi để nấu sao?
Tiêu Y vô thức muốn nhổ ra.
Thấy vậy, Thiều Thừa vội vàng hét lên: “Đừng, nhai đi, sẽ có điều bất ngờ mà con không thể tưởng tượng được đâu.”
Tiêu Y vô thức nhấm nháp một lần nữa.
Lần này, nàng phát hiện trong linh nấm khô cằn ban đầu lại có chất lỏng chảy ra.
Sư phụ muốn khổ tận cam lai sao?
Trong lòng Tiêu Y tràn đầy chờ mong.
Nhưng mà sau một khắc, một hương vị buồn nôn xuất hiện, xông thẳng vào não của Tiêu Y. Cơn buồn nôn này không chỉ đơn giản là kích thích cơ thể mà còn cả tâm hồn của nàng.
Làm cho Tiêu Y cảm thấy như trong miệng mình đã ăn phải một con chuột chết.
Thân thể Tiêu Y bắt đầu run rẩy, hai mắt trở nên trắng bệch, cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn nôn này.
Nàng chạy sang một bên và nôn ra: “Ọe…”
Tiêu Y ở trong kiếm động gần một tháng, trong thời gian đó nàng gần như chỉ dựa vào Tích Cốc Đan để lấp đầy dạ dày.
Không có nhiều thứ để nôn ra, nhưng cái loại cảm giác ghê tởm đó khiến Tiêu Y gần như nôn ra cái mật xanh mật vàng.
Sau khi nôn một lúc lâu, sắc mặt Tiêu Y tái nhợt, hai chân run rẩy. Nàng ngã quỵ.
Hơn nữa, cảm giác buồn nôn cũng không tan biến sau khi nàng nôn mửa.
Như thể nó bám vào trên linh hồn, muốn hòa làm một thể với nàng, làm nàng không thể thoát khỏi cảm giác buồn nôn này, điều này kích thích nàng thật sâu.
Tiểu Y khóc, vừa nôn vừa khóc.
Quá thảm rồi.
Sao mình lại ngốc như vậy chứ?
Tay nghề của sư phụ thực sự là thiên hạ vô song, không ai bằng.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn Tiêu Y bằng ánh mắt thương hại.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sau này có lẽ sẽ nhớ rất lâu nhỉ?”
Kế Ngôn nói: “Vậy mà còn không nhớ nữa thì chính là đồ đần.”
Chương 50. Nhị sư huynh, huynh làm người ta lớn bụng à?
Lữ Thiếu Khanh nói: “Huynh không ăn sao?”
Kế Ngôn nói: “Đệ muốn ăn sao?”
Hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười: “Không cần ăn.”
Có một tiểu sư muội làm tiên phong cũng đủ để chứng minh rằng món ăn này không ăn được.
Sư phụ không có lý do gì để ép họ ăn nữa.
Thiều Thừa thì trợn mắt há hốc mồm, nhìn tiểu đồ đệ với vẻ khó có thể tin.
Thủ nghệ của mình thật sự kém như vậy sao?
Thiều Thừa run rẩy, cầm đĩa đũa lên nếm thử một miếng.
Ông không nôn mửa, nhưng là do ông tự bế lại. Ông đang bị mắc kẹt trong sự nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh Tiêu Y hỏi: “Muội có muốn thử món khác không?”
Tiêu Y oa oa khóc: “Hu hu, ọe, ọe, Nhị sư huynh, huynh đừng cười ta…”
Nàng hối hận rồi.
Tại sao lại không nghe lời hai sư huynh chứ?
Phản ứng của hai sư huynh rõ ràng đã thể hiện rất nhiều vấn đề, nhưng nàng chính là một kẻ ngốc.
“Ta không cười muội…” Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: “Hay là muội lại nếm thử món khác đi, mùi rất thơm mà, làm sao có thể có vấn đề chứ?”
“Huhu…”
Tiêu Y càng khóc thương tâm hơn, nước mắt chảy ròng.
“Nhị sư huynh, huynh, huynh đang, ọe, đang cười nhạo ta…”
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Hậu quả của việc không tin sư huynh đó, biết chưa?”
Tiêu Y liên tục gật đầu: “Biết, biết, ọe…”
“Nếu biết rồi thì ăn hết món trên bàn đi.”
“Huhu…”
Tiêu Y khóc càng lợi hại.
Nước mắt chảy dài ba ngàn thước.
Kế Ngôn tát Lữ Thiếu Khanh sang một bên và nói với Tiêu Y: “Được rồi, đừng khóc, không phải bây giờ muội đã không muốn nôn nữa rồi đúng không?”
Tiêu Y sững sờ một lát, a, mặc dù cảm giác buồn nôn vẫn còn đó, nhưng cảm giác muốn nôn đã biến mất.
Tiêu Y liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Không khóc nữa sao?”
Chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh cố ý làm cho nàng khóc như vậy để khiến nàng cảm thấy tốt hơn sao?
Tâm trạng của Tiêu Y rất phức tạp, Nhị sư huynh này thật sự khiến người ta vừa yêu vừa ghét.
Kế Ngôn nói: “Di chứng từ các món mà sư phụ làm sẽ kéo dài một hoặc hai ngày, cho nên muội cứ từ từ chịu đựng đi.”
Tiêu Y nghe xong, lại muốn khóc.
Cảm giác buồn nôn này sẽ kéo dài thêm một hai ngày nữa sao?
Tại sao mình lại phạm tiện (1) như vậy chứ?
Tiêu Y khóc không ra nước mắt, rất muốn quay ngược thời gian cho bản thân mình của vừa nãy một cái bạt tai thật mạnh.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
“Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc cầu kiến!”
“Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc?”
Cả bốn người ở đây đều ngạc nhiên.
Tiêu Y cũng tạm thời quên đi cảm giác buồn nôn, hét lớn: “Là Đại sư tỷ của Song Nguyệt Cốc.”
Nói xong, ánh mắt lại rơi vào trên người Kế Ngôn.
Đại sư huynh của mình chính là Đại sư huynh của Lăng Tiêu Phái. Hạ Ngữ đến đây, ngoại trừ đi tìm Kế Ngôn, hẳn là cũng không tìm đến ai đâu nhỉ?
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn, vẻ mặt bát quái tiến lại gần: “Huynh làm cho người ta lớn bụng sao? Đúng là nhìn không ra đấy, nhân mô cẩu dạng, mùa xuân đến rồi sao? Hai người cấu kết với nhau từ khi nào vậy? Hay là huynh không muốn chịu trách nhiệm, cho nên người ta mới tìm tới cửa? Không ngờ mà, huynh thật sự là cặn bã đấy…”
Kế Ngôn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt không mấy tốt đẹp: “Nếu như đệ còn nói thêm một câu nào nữa, đệ có tin là hôm nay ta sẽ trừng trị đệ hay không?”
Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi giọng: “Đúng rồi, Hạ Ngữ sư tỷ đến đây, hẳn là có chuyện gì quan trọng đúng không? Sao huynh không đi ra ngoài xem thử xem? Khách quý đến cửa, thân là Đại sư huynh sao còn không mau ra ngoài nghênh đón đi?”
Kế Ngôn liếc mắt nhìn hắn: “Ta không có hứng thú. Ta muốn đi tu luyện.”
Lữ Thiếu Khanh tiến lại gần hai bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn.
Kế Ngôn mặt không thay đổi nhìn hắn.
Một lúc sau, Kế Ngôn lạnh lùng nói: “Đệ muốn làm gì?”
“Huynh đang chột dạ.” Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta nhìn thấy được sự chột dạ trong mắt huynh. Huynh có chắc là huynh thật sự không bắt nạt người ta không?”
“Keng!”
Trường kiếm ra khỏi vỏ.
Tiêu Y vội vàng nói: “Đại sư huynh, hay là huynh cứ ra ngoài xem thử đi. Huynh cũng đâu thể để sư phụ ra ngoài được?”
Hạ Ngữ là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, thân phận của nàng còn kém Thiều Thừa nhiều. Không thể để Thiều Thừa đi ra ngoài đi nghênh đón tiểu bối được.
Người thích hợp duy nhất là Kế Ngôn, đại đệ tử của Lăng Tiêu Phái.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Đệ đi đi.”
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp vứt cho Kế Ngôn một cái gáy, nằm lại trên băng ghế.
“Trông ta giống như bị bệnh sao? Bảo ta ra ngoài nghênh đón, cũng đâu phải là ta làm lớn…”
“Keng!”
Trường kiếm lại lộ ra một đoạn thân kiếm.
Tiêu Y nói: “Đại sư huynh, huynh cũng đâu thể bảo ta đi được đúng không?”
Kế Ngôn liếc qua mấy người ở đây, sư phụ vẫn còn đang nghi ngờ bản thân sâu sắc, nhất thời không thể phục hồi ngay được. Về phần Lữ Thiếu Khanh, không thể trông cậy vào tên này được.
Trong khi người ta đang nói chuyện thì hắn đã nằm trên băng ghế như con cá muối.
Nếu nói muốn đi, cũng chỉ có mình là thích hợp.
Kế Ngôn không có cách nào, chỉ có thể đi ra ngoài.
Tiêu Y giống như một bảo bảo tò mò đi ra cùng hắn ta.
Chưa đầy một lúc sau, Tiêu Y đã nhảy chân sáo đi vào: “Nhị sư huynh, Hạ Ngữ sư tỷ đến đây tìm huynh.”
“Tìm ta?”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên.
“Tìm ta làm gì? Ta không biết nàng.”
Lữ Thiếu Khanh chỉ từng được nghe nói Hạ Ngữ là mỹ nhân đệ nhất ở Tề Châu.
Nhưng hắn còn chưa từng gặp nàng.
Hắn tự nhận mình không có bất kỳ giao tình gì với Hạ Ngữ, tại sao Hạ Ngữ lại tìm đến hắn?
Tâm hồn bát quái của Tiêu Y bùng cháy: “Nhị sư huynh, chẳng lẽ giữa huynh và Hạ Ngữ sư tỷ có chuyện gì đó sao? Có phải huynh muốn trở mặt không quen biết không?”