- Home
- Truyện Huyền Huyễn
- [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
- Tập 2: Tiểu thư Phương gia ở Tề Châu (c11-c20)
[Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
Tập 2: Tiểu thư Phương gia ở Tề Châu (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11. Tiểu thư Phương gia ở Tề Châu
Tạ Sùng vốn bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận, nhưng khi Trương Chính và Ngô Thiên Tung đề nghị luận bàn với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta lại ý thức được có gì đó không đúng.
Ban đầu, Trương Chính và Ngô Thiên Tung nói là muốn kết giao với Lữ Thiếu Khanh. Nhưng hiện tại gặp mặt, mùi thuốc súng lại nồng nặc, không giống thái độ muốn kết giao.
Trong lòng hắn còn đang nghi hoặc là vì sao thì chính lời nói này của Lữ Thiếu Khanh đã nhắc nhở hắn.
Hắn không phải đứa ngốc, biết nếu Lữ Thiếu Khanh thật sự đánh nhau với Trương Chính và Ngô Thiên Tung, thắng thì còn dễ nói. Chứ nếu thua, mặt mũi Thiên Ngự Phong không giữ được, mặt mũi Lăng Tiêu Phái cũng mất.
Tạ Sùng phản ứng kịp, hắn nói với Trương Chính và Ngô Thiên Tung: “Hai vị, như vậy không tốt.”
Ngô Thiên Tung nói: “Tạ huynh, sao lại không tốt?”
“Kế Ngôn sư huynh mạnh như vậy, làm sư đệ của Kế Ngôn sư huynh, thực lực của Lữ sư huynh khẳng định không kém.”
“Nhưng hai người chúng ta nóng lòng không đợi được, muốn mời Lữ sư huynh chỉ đạo một phen.”
Lữ Thiếu Khanh lười để ý tới, hắn nói với Tạ Sùng: “Dẫn bọn họ ra ngoài đi, ta sẽ không đi Bích Vân Phong tố cáo ngươi nữa.”
Tạ Sùng tức giận, sao ngươi cứ động một chút liền lấy cái này ra uy hiếp người khác vậy?
Lữ Thiếu Khanh lại nói với Chương Cẩm: “Ngươi là quản sự của tửu lâu này đúng không?”
Chương Cẩm cười thầm trong lòng, hắn ta vội vàng làm ra bộ dáng khiêm tốn, nói: “Đúng vậy, không biết công tử đây có gì phân phó?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta đếm đến mười, mau bảo bọn họ rời đi đi. Nếu không, ngươi có tin ta có thể khiến cho tửu lâu của ngươi không thể tiếp tục mở được ở chỗ này không?”
Chương Cẩm vô cùng ngạc nhiên, mà thiếu nữ ngoài cửa thì biến sắc.
Lữ Thiếu Khanh là đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong ở Lăng Tiêu Phái, dù chưa luận được thực lực là như thế nào, nhưng thân phận vẫn bày ra đó.
Sư phụ của hắn là Phong chủ Thiên Ngự Phong, sư huynh là Đại sư huynh Kế Ngôn được Lăng Tiêu Phái công nhận.
Lời nói của Lữ Thiếu Khanh ở Lăng Tiêu Phái có bao nhiêu phân lượng đã là chuyện không cần phải nói.
Thành Lăng Tiêu ở dưới chân núi Lăng Tiêu Phái, rất nhiều người trong thành đều dựa vào Lăng Tiêu Phái mà kiếm cơm. Một khi bị Lăng Tiêu Phái phong sát, sẽ không cách nào tiếp tục lăn lộn ở thành Lăng Tiêu này nữa.
Chương Cẩm không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại tung ra uy hiếp như vậy.
Hắn ta nói: “Lữ công tử, chuyện này…”
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Sư muội, đếm đi.”
“Một, hai…”
Giọng nói thanh thúy của Tiêu Y vang lên, đếm từng số từng số một.
Tốc độ không nhanh, nhưng trán Chương Cẩm lại bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn ta thấy mình dường như đã tự nhấc một hòn đá đập vào chân mình.
Chương Cẩm nhìn thoáng qua Trương Chính và Ngô Thiên Tung, hai người này còn đang cười lạnh, không hề có ý định rời đi.
Mà Tiêu Y đã đếm đến sáu.
“Lữ công tử…”
Chương Cẩm hoảng hốt.
Nhưng lúc này hắn ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Bình thường tâm tư hắn ta linh hoạt, nhanh nhẹn, xử sự khéo léo, nhưng hiện tại lại như biến thành một người khác.
Câu nói cuối cùng của Lữ Thiếu Khanh đã uy hiếp hắn ta quá lớn. Thế cho nên hắn ta hoảng hốt, đầu óc trống rỗng.
Ngay khi Tiêu Y đếm đến chín, bên ngoài vang lên một giọng nói.
“Từ từ đã!”
Thanh âm uyển chuyển thanh thúy.
Tiếp theo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa tiến vào. Nàng đi vào đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của quần chúng vây xem bên ngoài.
“Tiểu thư.”
Chương Cẩm nhìn thấy thiếu nữ tiến vào, thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với thiếu nữ.
Thiếu nữ không để ý tới Chương Cẩm, sau khi nàng tiến vào, hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: “Phương Hiểu của Phương gia ở Tề Châu, gặp qua Lữ công tử, Tiêu tiểu thư.”
Sau đó cũng hành lễ với Tạ Sùng, Trương Chính và Ngô Thiên Tung.
Rất lễ phép chu đáo, thái độ của nàng làm cho mọi người không thể vạch lá tìm sâu.
Phương gia là gia tộc nổi danh ở Tề Châu, thực lực không kém, xếp hạng cao ở Tề Châu.
Lăng Tiêu Phái, Quy Nguyên Các, Song Nguyệt Cốc là ba môn phái lớn xếp trong nhóm đầu, Phương gia thì là nhóm thứ hai.
Phương Hiểu là người của Phương gia, phụ thân là gia chủ Phương gia.
Dựa theo thân phận mà nói, thân phận Phương Hiểu có thể sánh vai đệ tử thân truyền của ba môn phái lớn.
Cho dù là người của ba môn phái đó cũng không dám dễ dàng đắc tội với Phương gia. Ít nhất là Tạ Sùng, Trương Chính, Ngô Thiên Tung đều có thái độ rất khách khí với Phương Hiểu.
Bọn họ là đệ tử nội môn, còn không có lá gan kêu gào với Phương gia.
Phương Hiểu nói với ba người Tạ Sùng, Trương Chính, Ngô Thiên Tung: “Ba vị công tử, chuyện hôm nay cứ quên đi. Dù sao mọi người tới nơi này để ăn cơm, hơn nữa tửu lâu này của ta cũng không có chỗ luận bàn. Có thể cho ta chút mặt mũi, cứ bỏ qua như vậy được không? Ta sẽ bao hết những đồ mà ba vị gọi lên ngày hôm nay, các vị thấy vậy có ổn không?”
Tạ Sùng đã hiểu rõ, nàng không đồng ý trận luận bàn của Trương Chính, Ngô Thiên Tung và Lữ Thiếu Khanh.
Đối với lời nói của Phương Hiểu, đương nhiên là không có bất kỳ dị nghị nào.
Trương Chính, Ngô Thiên Tung thấy Lữ Thiếu Khanh không muốn đánh nhau với bọn họ, hơn nữa có Phương Hiểu ra mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, ba người Tạ Sùng, Trương Chính, Ngô Thiên Tung rời đi.
Phương Hiểu thì nói với Lữ Thiếu Khanh: “Gây thêm phiền toái cho Lữ công tử rồi, thật sự ngượng ngùng.”
Lữ Thiếu Khanh biết Phương Hiểu là lão bản của tửu lâu, thản nhiên nói: “Phương tiểu thư, đây chính là thái độ làm ăn của Phương gia các người sao? Quản sự trực tiếp dẫn người tới cửa quấy rầy khách nhân, chẳng lẽ Phương gia ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi? Không để những đệ tử môn phái bình thường như chúng ta vào mắt sao?”
Phương Hiểu nhịn không được muốn cho Lữ Thiếu Khanh một cái liếc trắng mắt.
Ngươi mà là đệ tử của môn phái bình thường sao? Sao ngươi không nói ngươi là người bình thường đi?
Phương Hiểu hành lễ với Lữ Thiếu Khanh một lần nữa: “Mong Lữ công tử bớt giận, lần này đích thật là ta quản giáo không tốt, gây chuyện với Lữ công tử. Vì biểu đạt thành ý, lần này những món mà Lữ công tử gọi ở tửu lâu sẽ hoàn toàn miễn phí, như vậy được không?”
Lữ Thiếu Khanh thì nói: “Chút thành ý này không đủ. Chúng ta cũng không có gọi nhiều.”
Lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến Phương Hiểu có chút chịu không nổi, đây là lời một đệ tử thân truyền có thể nói ra sao?
“Không biết ý tứ của Lữ công tử là gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Thực ra thì tửu lâu các ngươi mới mở, trang trí lại xa hoa như vậy, trở thành tửu lâu đệ nhất thành Lăng Tiêu cũng là chuyện sớm muộn thôi. Ngươi làm cho ta một tấm thẻ đi, tấm thẻ giảm 60% cho mỗi lần ta tiêu tiền ở đây ấy. Ngày sau ta sẽ mang Đại sư huynh đến chỗ ngươi tiêu xài, như thế nào?”
Mặc kệ Phương gia ngươi là người nào, ta sẽ lừa đảo (lợi dụng điểm yếu của người khác để moi tiền) ngươi mà không cần thương lượng.
Kế Ngôn?
Ánh mắt Phương Hiểu sáng lên.
Kế Ngôn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của ba môn phái lớn, sớm đã danh chấn Tề Châu. Hắn là thần tượng của không ít người, lại càng là bạch mã vương tử trong mắt rất nhiều thiếu nữ. Những giấc mộng xuân của bọn họ đa phần đều lấy Kế Ngôn làm nhân vật chính.
Nếu Kế Ngôn có thể đến tửu lâu tiêu tiền, hiệu ứng người nổi tiếng sẽ mang lại cho tửu lâu của Phương Hiểu nàng vô số lợi ích. Phương Hiểu động tâm.
Nàng không nghĩ nhiều, lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Lữ Thiếu Khanh: “Đây là lệnh bài Phương gia chúng ta đặc chế, cầm lệnh bài này trong tay, đều có thể được hưởng ưu đãi chiết khấu 7 phần trong tất cả tửu lâu mà Phương gia mở. Đây là ưu đãi cao nhất mà lệnh bài có thể đưa ra. Đương nhiên, ở trong tửu lâu này, Lữ công tử có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 5 phần.”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, rất hài lòng, nói: “Không tệ…”
Chương 12. Ăn xong còn đóng gói
Sau khi Phương Hiểu đi ra ngoài, nàng thở phào nhẹ nhõm, hung tợn trừng mắt nhìn Chương Cẩm đang cúi đầu ngoan ngoãn ở bên cạnh.
“Không có mắt nhìn, ngươi xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đi, thiếu chút nữa làm cho ta trở thành trò cười trong gia tộc.”
Chương Cẩm cúi đầu, nói: “Là, là thuộc hạ làm sai.”
Phương Hiểu hừ lạnh một tiếng: “Trừ phạt bổng lộc ba tháng của ngươi, đi xuống suy nghĩ lại đi.”
Chương Cẩm lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Phương Hiểu.
Trừ bổng lộc ba tháng, phải mất bao nhiêu linh thạch đây. Hắn ta đau lòng.
Phương Hiểu nhìn chằm chằm hắn: “Làm sao? Ngươi không phục?”
“Tiểu thư, ta…”
“Đi xuống, ngươi không phục thì cũng nhịn lại cho ta.”
Chương Cẩm bất đắc dĩ, chỉ có thể nghẹn khuất rời đi. Nhưng trong lòng lại hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương.
Khi đi ngang qua phòng của đám Tạ Sùng, con ngươi Chương Cẩm hơi đảo, nhẹ nhàng gõ cửa: “Ba vị công tử…”
Sau khi Phương Hiểu đuổi Chương Cẩm rời đi, mới vò đầu bứt tai. Nàng lẩm bẩm: “Cái tên không để cho người ta bớt lo này. Tửu lâu này chính là cơ sở để ta xoay người, nếu như bị ngươi làm sụp đổ, giết ngươi cũng không giải hận.”
Lúc này, nàng nhìn thấy Vương Nghiêu đi ra từ trong phòng bếp, vẫy tay gọi Vương Nghiêu tới.
“Vương Nghiêu, ngươi là đệ tử của Lăng Tiêu Phái, ngươi hiểu sư huynh Lữ Thiếu Khanh của ngươi không?”
Vương Nghiêu nói: “Lảo bản, ta đưa đồ ăn cho Lữ sư huynh rất nhiều lần, xem như có giao tiếp. Nhưng nếu nói hiểu rõ, thì cũng không hiểu rõ cho lắm. Lữ sư huynh làm người khiêm tốn, rất ít khi lộ diện trong môn phái, thậm chí có rất nhiều người chưa từng nghe nói đến Lữ sư huynh, hoặc là từng gặp hắn.”
Phương Hiểu kinh ngạc, nhưng mà vừa nghĩ, mình ít nhiều đều có nghe qua những đệ tử thân truyền khác của Lăng Tiêu Phái. Duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh là chưa từng nghe nói qua. Có vẻ như hắn thực sự rất khiêm tốn.
“Nhưng mà…” Vương Nghiêu cho Phương Hiểu một tin tình báo: “Lữ sư huynh rất thích tay nghề của Hồ đại thúc.”
“Hồ đại thúc? Là linh trù Hồ Bính mà ta đào tới sao?”
Vương Nghiêu gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay hắn tới nơi này, cũng là vì tay nghề của Hồ đại thúc mà đến.”
Phương Hiểu nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia tươi cười: “Xem ra ta đào đúng người rồi.”
Vương Nghiêu nói: “Còn không phải là do lão bản lòng dạ hiểm độc trước đó không chịu tăng lương cho Hồ đại thúc sao? Lữ sư huynh đã đưa ra chủ ý giao đồ ăn ngoài cho hắn, hắn kiếm được một khoản tiền lớn nhưng lại không muốn tăng lương cho Hồ đại thúc.”
Phương Hiểu kinh ngạc: “Chủ ý giao đồ ăn là do hắn nghĩ ra?”
Vương Nghiêu nói: “Đúng vậy, Lữ sư huynh nói như vậy hắn sẽ không cần phải xuống núi ăn cơm nữa. Nhưng mà không biết hôm nay vì sao lại xuống núi, hơn nữa còn gọi một bàn lớn.”
Trong lòng Phương Hiểu nhảy dựng: “Một bàn lớn?”
“Đúng vậy, ta vừa mới so thực đơn với Hồ đại thúc xong.”
Phương Hiểu vội vàng nói: “Đưa thực đơn cho ta xem…”
Trong phòng riêng.
Tiêu Y nhìn thức ăn không ngừng đưa lên, miệng há to.
Nàng khóc không ra nước mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh gọi nhiều như vậy sao?”
Vừa rồi lúc gọi đồ ăn, Tiêu Y chỉ gọi hai món, còn lại đều là Lữ Thiếu Khanh gọi.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đã nói với muội rồi, sư huynh ta ăn rất nhiều.”
Tiêu Y nói: “Thế nhưng, sư huynh, linh thạch của ta không đủ đâu.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội không nghe lão bản nói sao? Bữa ăn này là miễn phí.”
Tiêu Y mới phản ứng lại, nàng nhất thời mặt mày hớn hở: “Vẫn là Nhị sư huynh lợi hại.”
“Đúng vậy, đi theo Nhị sư huynh ta là chỉ ăn ngon uống say thôi. Mau ăn đi, ăn no trở về, cố gắng tu luyện.”
Tiêu Y nghiêm túc gật đầu: “Nhị sư huynh yên tâm, ta sẽ không lười biếng.”
“Có Đại sư huynh ở đó, muội muốn lười biếng cũng khó. Ý của ta là, muội nhanh chóng trở nên mạnh mẽ cho ta, ngày sau nếu có người tới cửa gây sự, muội sẽ ra mặt thu thập bọn họ.”
Tiêu Y ngạc nhiên, thì ra đây mới là nguyên nhân mà huynh bảo ta cố gắng tu luyện sao?
Tiêu Y vừa ăn vừa hỏi: “Nhị sư huynh, vì sao huynh không ứng chiến? Bọn họ đều đã bắt nạt tới cửa rồi.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội ngốc sao, đánh nhau với bọn họ thì có chỗ tốt gì? Giữ lại chút sức lực ăn cơm không ngon hơn sao? Chuyện đánh đánh giết chóc cứ giao cho Đại sư huynh là được rồi.”
Tiêu Y hồ nghi nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh có thể nói cho ta biết thực lực của huynh mạnh bao nhiêu không?”
Lữ Thiếu Khanh tùy tiện nói: “Đại sư huynh không làm gì được ta, ta có thể dùng một tay đánh cho muội khóc.”
Kế Ngôn không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.
Trọng lượng của câu nói này rất nặng.
Nhưng mà câu nói sau lại khiến Tiêu Y không vui.
“Ta mới không tin! Nhị sư huynh, huynh cứ nói một chút đi…”
Tiêu Y muốn làm nũng bán manh.
Lữ Thiếu Khanh vung tay, một cái đùi gà nhét vào miệng Tiêu Y: “Ăn đi, bớt nói nhảm…”
Sau khi ăn no uống đủ, Lữ Thiếu Khanh sờ bụng, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Y cũng sờ bụng hơi phồng lên của mình, nói: “Ăn không nổi.”
Tiểu Hồng cũng đã không thể bay lên được, nằm trên bàn, bụng tròn vo, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập thỏa mãn.
Lữ Thiếu Khanh hô: “Vương Nghiêu, lấy thực đơn đến.”
Tiêu Y kinh ngạc: “Nhị sư huynh, huynh còn có thể ăn được sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đóng gói, sư phụ và Đại sư huynh không cần ăn sao? Dù sao cũng không mất tiền….”
Phương Hiểu nhìn Lữ Thiếu Khanh dẫn Tiêu Y chậm rãi rời khỏi tửu lâu. Răng nàng cũng sắp cắn nát rồi.
“Hỗn đản, cái này mà gọi là chỉ gọi chút món không nhiều lắm sao?”
Phương Hiểu muốn khóc. Nàng đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh.
“Ngươi là heo sao, một bữa liền ăn của ta hơn năm ngàn linh thạch, đây chính là thu nhập hơn một ngày của ta đấy.”
Điều càng làm cho Phương Hiểu nghiến răng nghiến lợi chính là hắn ăn hết hơn năm ngàn linh thạch hạ phẩm thì không nói, mà còn đóng gói thêm một phần.
Chỉ trong hôm nay nàng liền tổn thất khoảng một vạn linh thạch.
Phương Hiểu ôm ngực, tim đau quá. Đều là bởi vì cái tên Chương Cẩm không có mắt nhìn kia.
Lửa giận trong lòng Phương Hiểu bốc lên.
Nếu như không phải Chương Cẩm nhiều chuyện, đắc tội Lữ Thiếu Khanh, nàng sẽ bị tổn thất như vậy sao?
“Chương Cẩm đâu? Bảo hắn tới gặp ta.”
Phương Hiểu cắn răng.
“Tiểu thư!”
Chương Cẩm đến gặp Phương Hiểu.
Nhìn thấy Chương Cẩm, Phương Hiểu liền tức giận giận không chỗ phát tiết, ôm ngực.
“Hừ, lại trừ thêm một tháng bổng lộc của ngươi.”
Chương Cẩm ngạc nhiên: “Tiểu thư, vì sao chứ?”
Phương Hiểu tức giận nói: “Vì sao? Chính là vì những rắc rối mà ngươi đã gây ra cho ta ngày hôm nay đấy.”
Lúc này, Phương Hiểu ở trên lầu hai cũng chú ý tới Trương Chính một mình rời khỏi Tụ Tiên Lâu.
Chương 13. Người bịt mặt
Phương Hiểu giật mình, nghĩ đến vừa nãy hình như mình có nhìn thấy Chương Cẩm đi ra từ trong phòng của đám Tạ Sùng.
Sắc mặt nàng lạnh xuống, nhìn chằm chằm Chương Cẩm: “Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi lại xúi giục bọn họ đi tìm Lữ công tử gây phiền toái không?”
Chương Cẩm có ý muốn phủ nhận, nhưng lại cúi đầu theo bản năng.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, Phương Hiểu tức giận.
“Hỗn trướng.”
Chương Cẩm có chút không phục nói: “Tiểu thư, cho dù hắn là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái thì như thế nào? Thực lực thì bình thường, ngài không cần phải ăn nói khép nép với hắn như vậy. Thân phận của tiểu thư cũng không kém hắn.”
“Hơn nữa, hai vị công tử Quy Nguyên Các cũng nói, đây là ân oán cá nhân của bọn họ, sẽ không liên lụy đến tửu lâu chúng ta.”
“Đồ không có mắt.”
Phương Hiểu thật muốn đánh người: “Ngươi đợi ở chỗ này cho ta, khi trở về ta sẽ thu thập ngươi sau.”
Phương Hiểu cũng vội vàng rời khỏi tửu lâu, đuổi theo hướng Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Thời gian tiếp xúc của Phương Hiểu và Lữ Thiếu Khanh không lâu, nhưng nàng ra đời rèn luyện sớm nên nhìn người rất chuẩn.
Lữ Thiếu Khanh không phải là một người dễ chọc. Nàng cho rằng Lữ Thiếu Khanh là một người vô sỉ, không biết da mặt là thứ gì, hơn nữa hắn còn rất thông minh.
Hôm nay nhìn như là Trương Chính và Ngô Thiên Tung của Quy Nguyên Các đến tìm hắn gây phiền toái.
Nhưng trên thực tế là Chương Cẩm ở sau lưng giúp đỡ.
Vậy mà Lữ Thiếu Khanh có thể nhìn ra được, chỉ dùng một câu nói liền làm cho hành động của Chương Cẩm trở thành trò cười.
Buộc lão bản đằng sau màn là nàng phải tự mình ra mặt, phải trả một cái giá rất lớn để mọi thứ có thể lắng xuống và biến nguy cơ thành cơ hội là có thể kết nối với Kế Ngôn.
Mọi chuyện vốn chấm dứt ở đây thì có thể nói là hoàn mỹ. Ngoại trừ việc Phương Hiểu nàng sẽ phải nghẹn lòng một khoảng thời gian.
Nhưng Chương Cẩm lại không phục, tiếp tục gây phiền toái cho nàng.
Phương Hiểu vừa đuổi theo, vừa mắng to Chương Cẩm ở trong lòng.
Nhưng mà nàng có thể làm gì chứ? Chương Cẩm là người mà cha nàng đưa cho nàng. Gây ra phiền toái cho nàng, nàng cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Thực lực của Phương Hiểu không kém, Trúc Cơ kỳ tầng 7, là thực lực Trúc Cơ hậu kỳ.
Nàng một đường đuổi theo, ra khỏi Quy Nguyên Các, đi thẳng đến Lăng Tiêu Phái.
Dưới bóng đêm, Phương Hiểu như tiên tử chạy dưới ánh trăng, cảnh sắc nhanh chóng lui về phía sau.
Không lâu sau, nàng thấy xa xa có bóng người lóe lên, đang nhanh chóng chạy đi.
Chính là Trương Chính.
Trương Chính cũng đang bay nhanh, nhìn phương hướng, Phương Hiểu khẳng định Trương Chính đang đuổi theo Lữ Thiếu Khanh.
Phương Hiểu đang muốn mở miệng kêu Trương Chính dừng lại, bỗng nhiên trong rừng cây trước mặt có một bóng đen lao ra, bay thẳng về phía Trương Chính
Trương Chính ở phía trước hét lớn một tiếng: “Ai vậy?”
Sau đó hai bên đánh nhau kịch liệt.
Phương Hiểu cả kinh, chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh phát hiện Trương Chính, hai bên đánh nhau?
Phương Hiểu thu liễm thân ảnh, cẩn thận từng li từng tí trốn đi. Nàng phát hiện ra người đánh nhau với Trương Chính dường như là một người bịt mặt.
Phương Hiểu giật mình, cổ tay vội vàng lật lên, một ngọc phù được dán lên người. Khí tức của nàng lập tức biến mất, nàng cẩn thận trốn ở một bên nhìn.
Sau khi quan sát một lúc, nàng phát hiện người bịt mặt có thực lực rất mạnh.
Dao động mà linh lực phát ra tuyệt đối là cảnh giới của người ở Kết Đan kỳ.
Trương Chính chỉ có Trúc Cơ kỳ, khó có thể ngăn cản.
Nhìn thấy người bịt mặt công kích sắc bén, rất có tư thế không lấy được tính mạng của hắn thì sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa pháp bảo phòng ngự trong tay mình từng món từng món bị hủy. Trong lòng Trương Chính hoảng hốt, hắn hô to: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ta và ngươi thì có thù oán gì?”
Người bịt mặt lạnh lùng không đáp lại, mà khẽ quát một tiếng: “Đi chết đi.”
Người bịt mặt hét lớn một tiếng, hai tay kết ấn, linh lực tản ra dao động khủng bố mãnh liệt hướng về phía Trương Chính.
Món pháp bảo phòng ngự cuối cùng của Trương Chính đã ầm ầm sụp đổ dưới công kích khủng bố này.
“A!”
Miệng Trương Chính phun máu tươi nặng nề đụng vào một cái cây, hôn mê bất tỉnh.
Người bịt mặt chậm rãi đi tới trước mặt Trương Chính. Hắn ta cười lạnh một tiếng: “Giết ngươi rồi giá họa cho Lữ Thiếu Khanh, gây thêm chút phiền toái cho Kế Ngôn thôi.”
Ngay khi hắn định ra tay thì một giọng nói vang lên.
“Ta ngược lại muốn xem là ai muốn giá họa cho ta?”
“Ai?”
Người bịt mặt và Phương Hiểu trốn trong bóng tối đều cả kinh.
Lữ Thiếu Khanh bước ra khỏi bóng tối.
Người bịt mặt nhịn không được giật mình: “Lữ Thiếu Khanh?”
Lữ Thiếu Khanh tò mò nhìn chằm chằm người bịt mặt: “Ngươi biết ta? Ngươi là ai?”
Người bịt mặt cười lạnh: “Tên phế vật này tự tìm đường chết, cũng đúng lúc. Cùng tiễn ngươi lên đường thôi.”
Sau khi nói xong, hắn ta phát động tấn công trước.
Hai tay hắn ta kết ấn một lần nữa, linh lực bàng bạc mãnh liệt mà ra.
Xung quanh giống như nổi lên một cơn bão, cây cối bị thổi đến vang lên “ào ào”.
Linh lực khổng lồ hình thành một phong nhận (lưỡi đao gió) vô cùng sắc bén, chỉ thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.
“Đi!”
Người bịt mặt hét lớn một tiếng, vô số phong nhận cắt đứt từng tầng không khí, bắn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Cây cối cản trở bị phong nhận lướt qua, trở thành bột phấn đầy trời.
Đối mặt với phong nhận điên cuồng lao đến, trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một thanh trường kiếm.
Người bịt mặt cười lạnh một tiếng: “Một tên phế vật như ngươi mà cũng dám ngăn cản ta sao?”
Trường kiếm của Lữ Thiếu Khanh khẽ nhấc về phía người bịt mặt.
Một con chim nhỏ đỏ rực đột nhiên xuất hiện trên mũi kiếm.
Nó ngạo kiều đứng trên mũi kiếm, sửa sang lại bộ lông đỏ rực một chút.
Hai tròng mắt nhìn chằm chằm người áo đen, bỗng nhiên thét chói tai một tiếng, mở cánh bay về phía người áo đen.
Một đợt kiếm ý bàng bạc phóng lên trời, đâm thủng màn đên, cũng đánh nát phong nhận.
Con chim nhỏ bay về phía phong nhận, phong nhận vô cùng sắc bén lần lượt vỡ vụn trước mặt nó.
“Kiếm, kiếm ý?”
Người bịt mặt khiếp sợ, lớn tiếng hét lên.
Mà Phương Hiểu núp trong bóng tối quan sát mở to hai mắt, cũng vô cùng khiếp sợ.
Người bịt mặt đã bị dọa đến mức luống cuống tay chân, hắn nhanh chóng lui về phía sau.
Pháp bảo không ngừng xuất hiện, từng cái từng cái cấm chế phòng ngự xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Làm sao, làm sao có thể…”
“Kiếm ý hóa hình của Kế Ngôn, ngươi, ngươi cũng có thể làm được? Ngươi, ngươi không phải là một phế vật sao?”
Người bịt mặt mặc dù là cảnh giới Kết Đan, nhưng mà đối mặt với kiếm ý hóa hình, hắn không có bất kỳ tâm tư ngăn cản nào.
Con chim bay đến trước mặt người bịt mắt, hét lên một tiếng.
Kiếm ý kích động, cuồng bạo cắn nuốt hết thảy.
Phòng ngự của người bịt mặt giống như giấy dán, dễ dàng bị xuyên thủng dưới sự công kích của chim nhỏ.
“Oanh!”
Con chim nhỏ biến thành thanh kiếm bao phủ người bịt mặt.
“A…”
Chương 14. Lữ Thiếu Khanh đáng sợ
Sau khi người bịt mặt bị xoắn nát, con chim đỏ ngạo kiều vỗ cánh mấy cái, cuối cùng cũng biến mất trong không khí.
Tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Lữ Thiếu Khanh thu trường kiếm lại, nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt. Hắn vô cùng bất mãn mà lầm bầm: “Trời ạ, không biết đánh như vậy sao? Sớm biết hắn yếu như gà vậy thì giữa lại chút lực là được rồi. Haiz, thật lãng phí mà.”
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi tới trước mặt Trương Chính.
Trương Chính bị thương nghiêm trọng, đã hôn mê bất tỉnh.
Lữ Thiếu Khanh không do dự, bắt đầu cướp sạch Trương Chính.
“Còn không biết xấu hổ nói là đệ đệ của Trương Tòng Long, nhưng sao lại nghèo như vậy chứ? Muốn bảo vật không có bảo vật, linh thạch cũng chỉ có một trăm viên, đồ quỷ nghèo.”
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, hung hăng khinh bỉ: “Quỷ nghèo mà cũng dám đến trêu chọc ta?”
Sau khi nói xong, chuẩn bị rời đi.
Phương Hiểu nhìn Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị rời đi, trong lòng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên! Một thanh trường kiếm phá không mà đến, lướt qua đầu Phương Hiểu, làm một cây đại thụ phía sau Phương Hiểu bị đánh thành bột phấn đầy trời.
Phương Hiểu có cảm giác như một mặt trời xẹt qua đầu mình.
Kiếm ý cuồng bạo làm cho Phương Hiểu thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
“A, là ảo giác sao?”
Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, nhìn thoáng qua vị trí của Phương Hiểu, cuối cùng lắc đầu rời đi.
“Cái tên Đại sư huynh hỗn đản kia, chọc ra nhiều phiền toái như vậy. Đều bảo hắn phải quyết đoán một chút, không nên làm thánh mẫu, nếu quả quyết giết chết người đáng chết thì làm sao mà có nhiều phiền toái như vậy được?”
Phương Hiểu cứng đờ, nàng tiếp tục đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cảm giác của Lữ Thiếu Khanh nhạy bén như thế, nàng thiếu chút nữa bị phát hiện. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới mình lại có thể để tận mắt chứng kiến thực lực chân chính của Lữ Thiếu Khanh ở chỗ này.
Thực lực Kết Đan kỳ.
Thực lực như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi ở Tề Châu, không có mấy người có thể đạt tới.
Thủ tịch của ba môn phái lớn đều là Kết Đan kỳ, trong thế hệ trẻ tuổi của thế gia tu luyện ở Tề Châu không có ai có thực lực Kết Đan kỳ.
Đồng thời, ba môn phái lớn này cũng không có nghe nói ngoại trừ thủ tịch đệ tử đại địa ra, còn có đệ tử trẻ tuổi nào có thực lực đạt tới Kết Đan kỳ.
Nhưng hôm nay, Phương Hiểu đã gặp được.
Điểm này còn chưa làm cho Phương Hiểu rung động. Điều khiến nàng thực sự chấn động chính là Lữ Thiếu Khanh cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Hơn nữa còn đạt tới kiếm ý ở tầng cảnh giới thứ hai: kiếm ý hóa hình.
Kiếm ý có ba cảnh giới lớn, kiếm ý tâm chuyển, kiếm ý hóa hình và kiếm tâm thông thần.
Trong thế hệ trẻ ở Tề Châu, người lĩnh ngộ được kiếm ý tâm chuyển không có mấy người. Chứ đừng nói là lĩnh ngộ ra tầng kiếm ý thứ hai.
Kế Ngôn cũng chính là bởi vì lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình, mới có thể dễ dàng khiêu chiến vượt cấp. Hơn nữa, còn dựa vào điều này, vận dụng tu vi Kết Đan kỳ mà chém giết một địch nhân vừa mới vào Nguyên Anh kỳ.
Dựa vào một tay kiếm ý, lực áp tất cả người trẻ tuổi ở Tề Châu, trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở nơi đây.
Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc, Trương Tòng Long của Quy Nguyên Các đều không lĩnh ngộ được kiếm ý.
Rất nhiều người biết Kế Ngôn lợi hại, cho nên buông tha tranh đoạt danh hiệu người đứng đầu, thay vào đó sẽ đi tranh đoạt vị trí thứ hai.
Nhưng hôm nay, sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Lữ Thiếu Khanh, Phương Hiểu cảm thấy những người khác cũng đừng tranh danh hiệu người đứng thứ hai Tề Châu nữa, đi tranh hạng ba là được.
Đến lúc này Phương Hiểu mới hiểu được lời Lữ Thiếu Khanh nói sợ lỡ tay đánh chết bọn họ ở trong tửu lâu, đó không phải là chuyện cười.
Lữ Thiếu Khanh thật sự có thực lực này.
Phương Hiểu chuẩn bị giải trừ ngụy trang trên người, lúc muốn rời đi, bỗng nhiên thân thể nàng cứng đờ.
Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện từ trong bóng tối, ánh mắt như điện, nhìn về hướng của nàng.
“Thì ra thật sự là ảo giác sao?”
Lữ Thiếu Khanh thấp giọng lẩm bẩm, sau đó mới chậm rãi biến mất.
Dưới bóng đêm, trong ánh trăng, một trận gió đêm thổi qua.
Da đầu Phương Hiểu tê dại, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Cái tên này, còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.
Chẳng những thủ đoạn hơn người, sát phạt quyết đoán, hơn nữa tâm tư kín đáo, cẩn thận vô cùng.
Bởi vì một chút hoài nghi, cố ý rời đi rồi quay trở lại, mục đích chính là muốn kiểm chứng có người ở bên cạnh hay không.
Phương Hiểu càng thêm không dám động, cũng không dám rời đi.
Nhìn tư thế của Lữ Thiếu Khanh, một khi phát hiện ra nàng, không chừng sẽ bị diệt khẩu.
Lữ Thiếu Khanh có thực lực mạnh như vậy, lại yên lặng vô danh, thậm chí trong Lăng Tiêu Phái cũng có rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của hắn. Chỉ chừng đó cũng đủ để nhìn ra là Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn và bí ẩn.
Mình đánh bậy đánh bạ nhìn thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh, có thể bị Lữ Thiếu Khanh coi là địch nhân và tạo thành hiểu lầm gì hay không?
Phương Hiểu không dám đánh cược.
Một khi Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra nàng, với thực lực của nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Phương Hiểu cứ đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích như vậy.
Mãi đến khi mặt trời mọc, trong rừng vang lên tiếng chim nhỏ kêu, Phương Hiểu mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cứ đứng cả đêm như vậy, không dám có bất kỳ động đậy nào. Đưa mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu Phái, trong lòng nàng âm thầm mặc niệm.
Thật là đáng sợ.
Là Lăng Tiêu Phái đáng sợ hay là Lữ Thiếu Khanh đáng sợ.
Phương Hiểu cũng không biết.
Lúc này, có người từ xa đến, rất nhanh đã xuất hiện trước mắt Phương Hiểu.
Chính là ba người Chương Cẩm, Tạ Sùng và Ngô Thiên Tung chạy tới.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy một mảng lớn dấu vết chiến đấu giống như cuồng phong thổi qua ở nơi này.
Sau đó phát hiện Phương Hiểu.
Chương Cẩm lộ ra vẻ vui mừng: “Tiểu thư, ngài không sao chứ? Thật tốt quá, một đêm ngài không về, làm thuộc hạ vội muốn chết.”
Ngô Thiên Tung thì hỏi Phương Hiểu: “Phương tiểu thư có thấy Trương sư huynh không?”
Phương Hiểu chỉ một phương hướng, Ngô Thiên Tung chạy tới phát hiện Trương Chính.
Hắn hét lên giống như mệnh môn bị người ta nắm lấy: “Sư huynh, huynh, huynh làm sao vậy? Huynh tỉnh lại, mau tỉnh lại đi…”
Phương Hiểu cũng đi qua nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng nhịn không được đỏ mặt vội vàng xoay đầu sang một bên.
Trương Chính bị lột sạch quần áo chỉ để lại một cái tiết khố. Những thứ trên người hắn đã bị cướp sạch.
Nhưng mà! Vừa rồi Phương Hiểu có liếc mắt nhìn qua tiết khố của Trương Chính, chỗ đó cũng có dấu vết bị lôi kéo.
Cái tên kia!
Phương Hiểu đã không biết nên hình dung Lữ Thiếu Khanh như thế nào.
Thực lực cường hãn vô cùng lại có thể làm chuyện vô sỉ như vậy.
Rốt cuộc hắn là loại người gì vậy?
Trong lòng Phương Hiểu sinh ra tò mò.
Phương Hiểu nhìn thoáng qua Chương Cẩm nói với hắn ta: “Chương thúc, hôm nay ngươi về Phương gia đi, đừng ở lại chỗ này.”
“Chuyện tửu lâu để ta phụ trách là được.”
Chương 15. Nhị sư huynh vô sỉ
“Nhị sư huynh, Nhị sư huynh…”
Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn Tiêu Y: “Lại có chuyện gì? Muội không cần tu luyện sao? Muội có tin đến lúc đó Đại sư huynh sẽ mắng chết muội không?”
“Hắc hắc…” Tiêu Y cười hắc hắc: “Nhị sư huynh, còn không phải là có việc muốn nói với huynh sao.”
Từ tối hôm đó sau khi đi ăn một bữa với Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y và Lữ Thiếu Khanh cũng càng thêm thân thiết.
Trải qua mấy ngày ở chung, Tiêu Y cũng hiểu rõ hắn hơn vài phần.
Nàng không sợ Lữ Thiếu Khanh nữa, ở chung với hắn làm cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Có việc gì thì muội đi tìm sư phụ, đừng tới tìm ta.”
Tiêu Y nói: “Sư phụ đang tu luyện mà, ta không dám đi quấy rầy người.”
“Ta cũng muốn ngủ mà, đừng quấy rầy ta.”
Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh, bớt cho ta chút thời gian đi. Ta có chuyện liên quan đến Đại sư huynh, huynh ấy đã ngồi ở chỗ kiếm động mấy ngày rồi, có thể sẽ có chuyện hay không?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Yên tâm đi, không chết được. Muội làm quen dần là được rồi. Đây là tính cách của Đại sư huynh muội, làm một việc nếu không làm tốt là sẽ không bỏ qua.”
Tiêu Y thè lưỡi: “Chấp nhất như vậy sao?”
“Cho nên, nếu ta là muội, ta sẽ nhanh chóng tu luyện, đặc biệt là kiếm ý, tốt nhất là muội nên nhanh chóng lĩnh ngộ được đi. Để tránh đến lúc đó bị Đại sư huynh ép đến phát khóc.”
Sắc mặt Tiêu Y có chút trắng bệch: “Nhị sư huynh, ý của huynh là, Đại sư huynh vẫn muốn đưa ta vào kiếm động sao?”
Nghĩ đến kiếm ý khủng bố kia, trong lòng Tiêu Y liền sợ.
“Thực ra cũng có thể không cần đi vào.”
Ánh mắt Tiêu Y sáng lên: “Là biện pháp gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta dựa vào cái gì mà phải nói cho muội nghe?”
Tiêu Y lắc võng nói: “Nhị sư huynh, huynh nói một chút đi, cầu xin huynh.”
“Cùng lắm thì, lần sau muội lại mời huynh ăn cơm.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội còn nợ ta một chầu đấy.”
“Vậy thì nợ huynh hai chầu, có được không?”
Tiêu Y đến đây đã vài ngày, hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh hơn. Biết Nhị sư huynh này của mình hết ăn lại nằm, dùng thức ăn để cám dỗ hắn vẫn được.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đây chính là do muội nói đấy.”
Tiêu Y gật đầu: “Đương nhiên, huynh nhanh chóng nói cho ta biết cách đi.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Rất đơn giản, nếu muội lĩnh ngộ được kiếm ý sẽ không cần vào kiếm động đâu.”
Sắc mặt Tiêu Y ngốc trệ.
Kiếm ý nói lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ được sao?
Làm sao có thể đơn giản như vậy?
Nếu có thể lĩnh ngộ kiếm ý, làm sao nàng lại sợ tiến vào kiếm động chứ?
Tiêu Y hừ nói: “Nhị sư huynh, huynh đùa ta sao, nói lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ được à. Không phải là huynh cũng chưa lĩnh ngộ được sao?”
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: “Ta và muội không giống nhau.”
Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh, biện pháp này của huynh không tính, huynh đang lừa ta.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta mặc kệ, dù sao muội cũng đã đồng ý là muội nợ ta hai bữa cơm rồi.”
“Ta không đồng ý.”
“Muội không đồng ý cũng được, dù sao đến lúc đó ta đi tìm thúc thúc muội hoặc là phụ thân muội đòi, muội có tin hay không?”
Tiêu Y lại ngốc trệ, với sự hiểu biết của nàng đối với Lữ Thiếu Khanh, thật đúng là hắn có thể làm được.
Nàng thở phì phò trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh nói: “Nhị sư huynh, huynh rất vô sỉ.”
Lữ Thiếu Khanh không tức giận, cũng không thèm để ý: “Người nói ta vô sỉ nhiều lắm.”
“Ta không muốn để ý tới huynh nữa.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đúng lúc, đừng đến làm phiền ta ngủ.”
Tiêu Y càng tức giận, đối mặt với sư huynh như vậy, nàng thật sự là không có cách nào nắm bắt, ngược lại còn bị hắn nắm chặt đến gắt gao.
“Ríu rít…”
Tiểu Hồng từ trên cây lao xuống đậu ở bả vai Tiêu Y, vui vẻ kêu lên.
Dường như là đang chê cười Tiêu Y.
Tiêu Y xoa xoa Tiểu Hồng, thở phì phò nói: “Ngươi cũng đến chê cười ta sao?”
Tiểu Hồng lập tức bay trở lại trên cây, thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ.
Tiêu Y thấy Lữ Thiếu Khanh thật sự đang nhắm mắt ngủ.
Nàng tiếp tục lắc võng: “Nhị sư huynh, huynh đi giúp Đại sư huynh đi, cả ngày huynh ấy cứ ngồi đó không nhúc nhích, ta sợ sẽ có vấn đề.”
“Có thể có vấn đề gì chứ? Chẳng có chút vấn đề nào đâu.”
Lữ Thiếu Khanh xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Y: “Lực lắc nhỏ hơn một chút, như vậy là vừa vặn.”
Tiêu Y càng tức giận, thật sự là không có cách nào trao đổi với Nhị sư huynh.
Lúc Tiêu Y thở phì phò muốn rời đi thì Thiều Thừa tới.
Thiều Thừa nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang nằm ngủ, một kiếm vung ra, chặt đứt sợi dây treo cây.
Lữ Thiếu Khanh vững vàng đứng trên mặt đất, quay đầu lại nhìn sư phụ.
“Sư phụ, người có tình mới nên quên tình cũ sao? Con tốt xấu gì cũng là nhị đồ đệ của người mà, người không cần bởi vì có thêm một sư muội mà giết người diệt khẩu chứ?”
Thiều Thừa mắng: “Nói cái gì đó đồ hỗn trướng này, Đại sư huynh của ngươi đều ngồi ở đó năm ngày rồi, ngươi không đi giúp một chút sao?”
“Giúp đỡ? Giúp cái gì? Cái tính nhỏ nhen của Đại sư huynh cũng không phải là người không biết, ta đến cũng không muốn cho ta nhúng tay vào đâu. Hơn nữa, Đại sư huynh không rảnh quản người, không phải là người nên vui vẻ sao? Hay là nói người không có lòng tự trọng thích bị Đại sư huynh mắng?”
Tiêu Y vô lực đỡ trán.
Thiên Ngự Phong này quả nhiên là hiếm thấy.
Đại đồ đệ quản sư phụ, nhị đồ đệ cũng là không chút khách khí đối với sư phụ.
Nếu là những người khác, chỉ dựa vào những lời vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh cũng đủ để trục xuất Lữ Thiếu Khanh ra khỏi sư môn rồi.
Nhưng ở chỗ này của Thiều Thừa lại chẳng xảy ra chút chuyện gì.
Thiều Thừa hừ nói: “Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui. Đại sư huynh ngươi nghiêm khắc một chút, cũng là tốt cho tất cả mọi người.”
Tiêu Y nghe xong, trong lòng nhịn không được kính nể.
Không hổ là sư phụ của ta, nói rất hay.
Hẳn là như vậy mới đúng, chứ không phải giống Nhị sư huynh mỗi ngày đều ngủ nướng.
Lữ Thiếu Khanh hồ nghi nhìn chằm chằm Thiều Thừa, sau đó đi vòng quanh Thiều Thừa hai vòng.
Thiều Thừa bị nhìn chằm chằm mà sợ hãi trong lòng.
“Làm, làm gì? Tiểu tử ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sư phụ, sao người đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy, người bị đoạt xác rồi sao?”
“Hỗn trướng!”
Thiều Thừa mắng: “Vi sư vẫn luôn nghiêm túc như vậy, hiện tại ngươi mới phát hiện ra sao? Không nghiêm túc tu luyện, làm sao có thể hàng được tên hỗn trướng như ngươi?”
Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiêu Y bên cạnh, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
“Ha ha, thì ra là như thế. Sư muội nhập môn, người sợ sư muội cũng ưu tú như chúng ta, người đang sợ. Người sợ đến lúc đó thực lực của sư muội cũng trở nên mạnh mẽ, người làm sư phụ lại không hạ được nàng. Cho nên, người khẩn trương muốn trở nên mạnh hơn, ha ha… Vậy nên người mới muốn Đại sư huynh nhanh chóng nhàn rỗi rồi ra đốc thúc người.”
Tiêu Y ngây dại, là do nguyên nhân này sao?
Sắc mặt Thiều Thừa đỏ bừng: “Bớt nói hươu nói vượn đi. Ta là lo lắng cho đại sư huynh ngươi thôi.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi, con hiểu, con hiểu mà…”
Chương 16. Không phải là muội cảm thấy khó khăn chứ?
“Ngươi thì biết cái gì.”
Thiều Thừa tức giận rút kiếm ra, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh.
“Ta thấy ngươi ngứa da rồi đấy, có đi không?”
“Không có ích gì đâu.”
Lữ Thiếu Khanh nói thầm: “Người ngoại trừ cầm kiếm ra dọa người thì còn có thể làm cái gì nữa?”
Tiểu Hồng trên cây rít ra ríu rít kêu lên.
Không phải ngươi cũng như vậy sao?
Thiều Thừa quát: “Mau đi.”
“Được, được, ai bảo người là lão đại chứ. Con đi, được chưa.”
Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời đi, Tiêu Y sùng bái Thiều Thừa nói: “Sư phụ, vẫn là người lợi hại, có thể làm cho Nhị sư huynh nghe lời.”
Trên mặt Thiều Thừa đã có chút sắc đỏ: “Tiểu tử hỗn trướng này, người bình thường thật đúng là không có biện pháp với hắn.”
Đối với lời này của Thiều Thừa, trong lòng Tiêu Y đồng ý một trăm phần trăm.
Ngay cả người làm sư muội như nàng cũng không nắm được Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng nhớ tới lời nói của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y lại nhịn không được nở nụ cười. Nàng nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, người yên tâm, con sẽ không giống Nhị sư huynh đâu.”
Thiều Thừa nói: “Con ngàn vạn lần đừng học hắn, có một mình hắn, kẻ làm sư phụ như ta đã đau đầu muốn chết rồi. Nếu con dám trở thành hắn thứ hai, ta, ta…”
Tiêu Y nói: “Sư phụ, nếu con trở thành Nhị sư huynh thứ hai, người cứ đuổi con ra khỏi sư môn là được.”
Thiều Thừa lại chần chờ nói: “Dù sao con chỉ cần không học thói lười biếng của hắn là được rồi. Những cái khác con học cũng không sao.”
Tiêu Y: ???
Sư phụ, người đây là đang muốn cổ vũ con học tập Nhị sư huynh sao?
Tiêu Y càng thêm tò mò về Lữ Thiếu Khanh.
Nhị sư huynh, rốt cuộc là người như thế nào đây?
Lữ Thiếu Khanh ở bên này lại đang chậm rãi đi tới kiếm động.
Kế Ngôn đã ngồi xếp bằng ở chỗ này năm ngày, cau mày, khổ sở suy tư.
Lữ Thiếu Khanh đi tới bên cạnh Kế Ngôn, nói: “Đi, đừng làm pho tượng ở chỗ này nữa.”
Kế Ngôn nghe vậy, nhìn hắn một cái: “Đệ nói xem, vì sao kiếm động lại nổ tung?”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Trận pháp của huynh có trình độ gì, trong lòng huynh không phải cũng hiểu rõ sao? Người khác dùng trình độ bày trận như huynh thì có thể vây khốn được huynh không?”
Kế Ngôn hiểu rõ: “Nói cho cùng vẫn là tạo nghệ trận pháp của ta không đủ.”
“Biết là tốt rồi, mau đi đi, bớt vướng bận ở chỗ này nữa.”
Sau khi hiểu được, Kế Ngôn không chần chờ, hắn xoay người rời đi.
“Đệ giày vò như thế nào ta mặc kệ, ta muốn một kiếm động có thể làm cho sư muội lĩnh ngộ kiếm ý trong thời gian ngắn nhất là được.”
“Đi đi.” Lữ Thiếu Khanh không kiên nhẫn phất phất tay: “Ta biết nên làm như thế nào mà.”
Nhìn kiếm động, Lữ Thiếu Khanh khoanh hai tay, vuốt cằm, bỗng nhiên cười rộ lên.
“Dùng cái này kiếm tiền hình như cũng không tệ.”
Nói xong, cổ tay khẽ đảo, một đống vật liệu xuất hiện.
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ đau đớn: “Nếu không kiếm được tiền, ta liền đi trộm bảo vật trấn núi của Thiên Ngự Phong đi bán.”
…
Tiêu Y ngồi xếp bằng, biểu tình giống như táo bón.
Nàng ngồi xếp bằng trong một Tụ Linh Trận, đang cố gắng tu luyện.
Nơi này là nơi tốt nhất của Thiên Ngự Phong, linh khí sung túc.
Bắt đầu từ một tháng trước, nàng liền tu luyện ở chỗ này. Do Đại sư huynh Kế Ngôn tự mình giám sát, không cho phép nàng lười biếng.
Đến lúc này nàng mới biết được thì ra trận pháp của Đại sư huynh lại lợi hại như vậy. Trong lúc giơ tay nhấc chân liền bày ra một Tụ Linh Trận khổng lồ cho nàng tu luyện.
Nửa tháng khổ tu, vốn chỉ mới Luyện Khí kỳ tầng 7 đã đột phá đến Luyện Khí tầng 8. Chỉ cần đạt tới Luyện Khí tầng 9, nàng liền có thể đột phá Trúc Cơ kỳ.
Chẳng qua nàng vừa mới bước vào tầng thứ tám, tầng thứ chín còn xa vô vọng.
Dù cho nàng có cố gắng tu luyện, cũng nhìn không thấy bình minh đột phá.
Ngược lại còn làm cho nàng cảm giác thể xác và tinh thần mệt mỏi, tâm linh trống rỗng, rất khó chịu.
Kế Ngôn ở bên cạnh đốc thúc, mang đến cho nàng rất nhiều áp lực. Cảm giác giống như khi còn bé phụ thân muốn đánh nàng, cứ cầm roi đuổi theo nàng.
Kế Ngôn ngồi xếp bằng ở một bên nhắm mắt tu luyện.
Hắn thỉnh thoảng mở mắt ra, nhìn thấy trên mặt Tiêu Y lúc thì hiện lên biểu tình thống khổ. Biểu tình của hắn không có biến hóa, trong mắt lại có một chút lo lắng và tiếc hận.
Xem ra trong thời gian ngắn là không cách nào đột phá lần nữa.
Kế Ngôn thở dài trong lòng, đang muốn mở miệng bảo Tiêu Y dừng lại thì một thanh âm truyền vào: “Được rồi, tu luyện như vậy không sợ tẩu hỏa nhập ma sao?”
Là giọng nói của Lữ Thiếu Khanh.
Thanh âm của Lữ Thiếu Khanh truyền vào, việc tu luyện của Tiêu Y bị cắt đứt, nàng mở mắt ra.
“Nhị sư huynh?”
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh đi vào, hỏi: “Làm xong chưa?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đương nhiên, nhưng mà mệt chết ta.”
Kế Ngôn nói: “Được rồi, để cho nàng đi…”
Lữ Thiếu Khanh ngắt lời hắn: “Đi cái gì, không cho người ta nghỉ ngơi một chút sao? Treo cổ thì cũng phải thở dốc chứ.”
Kế Ngôn nhìn về phía Tiêu Y, trên mặt Tiêu Y lộ ra vẻ mệt mỏi, đích thật là quá mệt mỏi. Đây không phải là mệt mỏi về thể chất, mà là mệt mỏi về tinh thần, tâm hồn.
Kế Ngôn nói: “Nếu đã như vậy, liền giao muội ấy cho đệ, để cho nàng lĩnh ngộ kiếm ý trước rồi lại đột phá Trúc Cơ sau.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Phi, muốn dạy thì tự huynh dạy đi, ta không có công phu kia.”
Kế Ngôn dựng thẳng ngón tay lên: “Một trăm viên linh thạch hạ phẩm.”
Lữ Thiếu Khanh vô cùng khinh thường: “Huynh coi ta là ai? Chỉ là một trăm viên linh thạch hạ phẩm mà muốn mua chuộc ta sao?”
“Năm trăm!”
Kế Ngôn không nói nhảm, tăng giá.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Một ngàn!”
Kế Ngôn đồng ý: “Thành giao, nhưng đệ phải phụ trách giúp nàng lĩnh ngộ kiếm ý và đột phá Trúc Cơ kỳ trong thời gian hai tháng.”
Lữ Thiếu Khanh đồng ý: “Thành giao. Nhưng đưa tiền trước đã.”
Tiêu Y tỉnh lại nghe được hai vị sư huynh đang nói chuyện, nàng liền hoảng sợ. Nàng chỉ vừa mới tiến vào Luyện Khí tầng 8, tầng 9 còn rất xa, đột phá Trúc Cơ kỳ lại càng không biết là năm nào tháng nào. Hơn nữa còn muốn nàng lĩnh ngộ kiếm ý.
Đây không phải là làm khó nàng sao?
Tiêu Y buồn bã nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh và Đại sư huynh có phải có hiểu lầm gì với ta không?”
“Hiểu lầm gì?”
Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn nhìn nàng.
Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh, hai người sẽ không cho rằng ta là thiên tài chứ?”
Lữ Thiếu Khanh không nói gì: “Da mặt muội dày thật đấy, tự xưng là thiên tài, có ngượng không?”
Kế Ngôn cũng lắc đầu, không chút khách khí đả kích: “Nếu muội là thiên tài thì heo chính là thiên tài bất thế xuất hiện.”
Tiêu Y càng muốn khóc: “Hai người đều biết ta không phải thiên tài, vậy vì sao còn nói muốn ta lĩnh ngộ kiếm ý rồi lại tiến vào Trúc Cơ kỳ trong vòng hai tháng?”
“Không phải là muội cảm thấy khó chứ?”
Kế Ngôn cũng nói: “Rất khó sao?”
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh liếc nhau, đều nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.
Tiêu Y sụp đổ: “Hai người cảm thấy rất dễ dàng sao?”
Lữ Thiếu Khanh thần bí cười: “Đi thôi.”
“Đi, đi đâu?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đi ăn cơm, muội còn nợ ta hai bữa cơm đấy…”
Chương 17. Sư phụ cầu xin ta làm đồ đệ của ông ấy
Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiêu Y đến Tụ Tiên Lâu lần nữa.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh bước vào, Vương Nghiêu tiến lên đón.
“Lữ sư huynh!”
Lữ Thiếu Khanh nhìn thánh thái độ của những người khác trong tửu lâu đối với Vương Nghiêu liền đánh giá Vương Nghiêu từ trên xuống dưới một lượt: “Lên chức rồi?”
Vương Nghiêu gãi gãi đầu, ngại ngùng: “Ta cũng không rõ nữa, lão bản bảo Chương quản sự trước kia về Phương gia, sau đó đề bạt ta làm quản sự của tửu lâu.”
Lữ Thiếu Khanh vỗ vai hắn ta nói: “Khá lắm.”
“Đúng rồi, quyền hạn quản sự của ngươi có thể giảm giá cho ta bao nhiêu phần trăm?”
“Tiêu phí của Lữ công tử ở Tụ Tiên Lâu dĩ nhiên là hoàn toàn miễn phí.”
Phương Hiểu tới rồi.
Phương Hiểu cung kính khách khí hành lễ với Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y,
“Gặp qua Lữ công tử, Tiêu tiểu thư.”
Lữ Thiếu Khanh hỏi Phương Hiểu: “Lão bản, cô vừa mới nói gì?”
Phương Hiểu cười nói: “Tiêu phí của Lữ công tử ở tửu lâu này do ta bao hết.”
Lữ Thiếu Khanh lập tức lộ vẻ cảnh giác: “Lão bản, cô định làm gì?”
“Ta không bán thân.”
Phương Hiểu muốn thổ huyết.
Ai cần thân thể ngươi chứ.
Tuy nhiên, lời khẳng định của ngươi, cũng không hẳn không được.
Phương Hiểu đánh giá Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới một lượt.
Lữ Thiếu Khanh dáng dấp đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt tràn đầy thâm thúy, hình dáng rõ ràng, tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Nếu nói muốn đi chọn rể, thực sự sẽ rất được nữ giới ưu ái.
Phương Hiểu dở khóc dở khóc dở cười: “Lữ công tử, ngươi là đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái, là sư đệ của Kế Ngôn công tử, sư phụ Thiều Thừa là cao thủ Nguyên Anh kỳ.”
“Những thân phận này đủ để cho rất nhiều người nịnh bợ Lữ công tử ngươi.”
“Ta coi như cũng muốn mượn các mối quan hệ tốt của Lữ công tử để mở rộng quan hệ.”
Trong lòng Phương Hiểu thầm nói, quan trọng hơn hết là tiềm lực của ngươi.
Nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, trong lòng Phương Hiểu vẫn không kìm được run lên.
Kiếm ý vô địch, còn cả tâm tư kín kẻ, thủ đoạn xử lý sự việc, tất cả đều khiến Phương Hiểu biết Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Nếu như đêm hôm đó nàng ta không có món đồ phụ thân đưa cho nàng ta thì nàng ta đã bị Lữ Thiếu Khanh phát hiện rồi.
Phụ thân nàng ta là Nguyên Anh kỳ, vậy mà đồ vật người luyện chế suýt chút nữa bị Lữ Thiếu Khanh Kết Đan kỳ phát hiện.
Bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.
Tuấn tài thế này dĩ nhiên phải cố gắng lôi kéo rồi.
Thêm một phần giao tình sẽ có thêm một phần lợi ích.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy liền nhìn Phương Hiểu một cái thật sâu.
Lần đầu tiên hắn tới, Phương Hiểu đã biết thân phận của hắn.
Vì sao trước đó không miễn phí chứ?
Tuy nhiên, Lữ Thiếu Khanh cũng không có ý định nhận.
Nói đùa, hắn nghèo, nhưng không phải lợi ích gì hắn cũng nhận.
Cắn người miệng mềm nắm người tay ngắn.
Hắn không muốn vì một bữa cơm mà rước thêm phiền phức cho mình.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Lão bản, cô khách khí rồi, không cần đâu.”
“Dù sao cô cũng từng nói ta tới đây tiêu phí giảm năm mươi phần trăm, như vậy đủ rồi.”
Phương Hiểu ngạc nhiên, trong lòng thầm đánh giá Lữ Thiếu Khanh cao thêm vài điểm nữa.
Tính cảnh giác cao như vậy, quả nhiên lợi hại.
Phương Hiểu nói: “Lữ công tử không cần khách khí, coi như kết giao bằng hữu.”
“Hay Lữ công tử coi thường ta là nữ tử yếu đuối?”
“Nào dám, ta không muốn chiếm tiện nghi của lão bản, dù sao một nữ tử như cô mở tửu lâu cũng không dễ dàng gì.”
Phương Hiểu một lần nữa phải nhìn kỹ Lữ Thiếu Khanh, càng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh không đơn giản.
Lợi ích kiểu thế này tuy nói không lớn, nhưng Lữ Thiếu Khanh vô cùng cảnh giác cùng quyết đoán không muốn dính đến.
Hắn nói với Phương Hiểu: “Lão bản, cô cứ làm việc của mình đi, không cần lãng phí thời gian ở chỗ ta đâu.”
“Có Vương sư đệ là được rồi.”
“Vương sư đệ, dẫn bọn ta đến bao gian đi.”
Vương Nghiêu nhìn Phương Hiểu một cái, Phương Hiểu gật đầu.
Vương Nghiêu nói: “Lữ sư huynh, Tiêu sư tỷ, bên này.”
Phương Hiểu đứng yên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa chọn cả bàn đồ ăn.
Tiêu Y mệt mỏi nằm bò trên bàn, nàng chẳng muốn ăn chút nào.
Theo lý mà nói, một tháng khổ tu với tu sĩ chẳng đáng là gì.
Cho dù là một năm cũng sẽ không như vậy.
Nhưng có Kế Ngôn đích thân tọa trấn, tự mình giám sát khiến áp lực của Tiêu Y càng lớn hơn, khiến Tiêu Y chịu áp lực tinh thần to lớn, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
“Nhị sư huynh, ta mệt quá.”
Tiêu Y mềm nhũn nằm bẹp trên bàn, Tiểu Hồng đang ăn từng miếng thức ăn trên cái mâm trước mặt nàng ta.
“Quen rồi sẽ đỡ thôi, quen rồi sẽ đỡ thôi.”
Dĩ nhiên Lữ Thiếu Khanh biết vì sao Tiêu Y mệt.
“Trước kia sư phụ cũng từng suýt sụp đổ, từ từ muội quen rồi sẽ ổn thôi.”
Tiêu Y nghe đến đó liền ngẩng đầu nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Thật không?”
Trong mắt nàng ta lộ lên tia lửa hóng chuyện.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đúng vậy, nếu không muội cho rằng dựa vào cái gì trong vòng mười năm sư phụ có thể từ Kết Đan kỳ đột phá Nguyên Anh kỳ?”
“Có một nửa công lao của Đại sư huynh đấy.”
“Đáng sợ thật!”
Tiêu Y tặc lưỡi.
“Vậy còn huynh? Đại sư huynh đối xử với huynh như vậy không?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Không, Nhị sư huynh của muội là kỳ tài nguýt trời, Đại sư huynh trước mặt ta cũng phải trở nên mờ nhạt, sao huynh ấy đủ mặt mũi đốc thúc ta chứ?”
Dĩ nhiên Tiêu Y không tin lời này:
“Ta chẳng tin.”
“Tất cả mọi người đều nói thiên phú của Đại sư huynh lợi hại nhất, Nhị sư huynh sao có thể hơn được Đại sư huynh chứ.”
“Chắc chắn là do huynh lười cực điểm nên Đại sư huynh cũng chẳng làm gì được huynh.”
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, không nói lời nào.
Tiêu Y lại ngồi ngay ngắn, ngọn lửa nhiều chuyện trong mắt càng tăng lên.
“Nhị sư huynh có thể kể ta nghe sư phụ thu nhận huynh và Đại sư huynh làm đồ đệ như thế nào không?”
Theo lý mà nói, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh là hai người tính cách gần như trái ngược nhau, đáng lẽ không thể nào trở thành sư huynh đệ đồng môn được.
Nhưng Thiều Thừa lại đồng thời có hai đồ đệ là Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y rất tò mò, hai vị sư huynh của mình làm thế nào để bái nhập môn hạ Thiên Ngự Phong, trở thành đồ đệ của Thiều Thừa.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Lúc Đại sư huynh đến Lăng Tiêu Phái bái sư, hắn xuất khẩu cuồng ngôn nói ai thu hắn làm đồ đệ là phúc khí của người đó.”
“Sau này sẽ dẫn theo sư phụ cùng phi thăng thành tiên.”
Tiêu Y nghe vậy liền trừng to mắt: “Lúc ấy Đại sư huynh ngông cuồng vậy sao?”
“Đúng vậy, nên suýt bị người ta đánh chết.”
“Còn sư phụ chúng ta ấy à, mặc dù là Phong chủ, thực lực cũng rất bình thường nên không ai muốn bái ông ấy làm sư phụ.”
“Ông ấy ra tay cứu Đại sư huynh, thừa cơ nói thu hắn làm đồ đệ, bởi vậy hai người bọn họ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng thông đồng hỗ trợ lẫn nhau.”
Tiêu Y mắng: “Huynh đang hình dung bằng từ ngữ gì vậy?”
“Vậy còn huynh? Huynh bái nhập môn hạ sư phụ như thế nào?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sư phụ nhìn thấy ta kinh động như gặp thiên nhân, cầu xin ta làm đồ đệ ông ấy.”
“Muội cũng biết, con người ta mềm lòng, không biết từ chối người khác, sư phụ liên tục khẩn cầu như vậy ta đành miễn cưỡng đồng ý…”
Chương 18. Ta không đủ tiền, để sư muội làm công gán nợ vậy
Sau khi Tiêu Y nghe xong một lần nữa gắt lên: “Nhị sư huynh, chắc chắn huynh đang nói hươu nói vượn.”
“Ta chằng thèm tin đâu.”
Đúng vậy, người bình thường sao có thể tin được.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đây là sự thật, sao muội lại không tin nhỉ?”
“Sư huynh của muội gạt ai chứ sẽ không gạt muội.”
“Ta không tin.”
Tiêu Y làm mặt quỷ với Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi tán gẫu một lúc, trạng thái tinh thần của Tiêu Y tốt lên rất nhiều, cũng bắt đầu ăn thấy ngon miệng.
Nàng nhìn thấy món ngon trên bàn cũng không kém lần trước là bao.
Tiêu Y tò mò hỏi: “Nhị sư huynh, một bàn này bao nhiêu tiền?”
“Chắc là khoảng ba bốn ngàn linh thạch gì đó.”
“Yên tâm đi, lão bản nói giảm cho ta năm mươi phần trăm thì còn khoảng một hai ngàn, chắc là muội trả được chứ?”
Tiêu Y khóc, lập tức lại cảm thấy ăn không ngon: “Nhị sư huynh, ta không có nhiều linh thạch như vậy.”
Huynh tưởng ta là thổ hào à?
Mặc dù ta xuất thân Tiêu gia nhưng cũng không có bao nhiêu linh thạch.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Không sao đâu, cứ ăn trước đã.”
Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh, lão bản người ta đã nói miễn phí cho huynh rồi, sao huynh không chịu?”
“Chuyện này không giống với tính cách của huynh.”
“Chính huynh đã nói, có lợi mà không chiếm là tên khốn kiếp.”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói: “Ta với nàng ta không thân chẳng quen, nàng ta đột nhiên cho ta tiện nghi lớn như vậy, không phải lừa đảo cũng là đạo chích.”
“Ta cũng không muốn rước lấy phiền toái.”
Ừm, cái này cũng khá phù hợp với tính cách Nhị sư huynh.
Sợ phiền phức.
Tiêu Y vẫn lo lắng nói: “Nhị sư huynh, nhưng lát nữa không đủ linh thạch thì làm sao?”
“Cả người ta từ trên xuống dưới cũng chỉ có hơn năm trăm linh thạch thôi.”
Linh thạch nói: “Yên tâm đi, ta tự có biện pháp.”
Được rồi, nếu Nhị sư huynh đã nói vậy thì nghe hắn thôi.
Dù sao hắn cũng không thể nào bán mình đúng không?
Tiêu Y cũng cảm thấy yên tâm, khôi phục khẩu vị, tiếp tục thưởng thức mỹ thực.
Sau khi ăn xong, Lữ Thiếu Khanh bảo Vương Nghiêu tính tiền.
Sau khi giảm giá xong phải trả một ngàn chín trăm ba mươi linh thạch hạ phẩm.
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: “Nhiều vậy sao, các ngươi mở hắc điếm à?”
Vương Nghiêu khóc không ra nước mắt: “Lữ sư huynh, đây là giá ưu đãi nhất rồi.”
“Lão bản cũng nói miễn phí cho huynh rồi, huynh lại không chịu.
Huynh tự mạnh miệng mà còn nói chúng ta mở hắc điếm, có ai làm người như kiểu huynh không?
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hắn ta nói: “Ngươi thấy ta giống loại người thích chiếm tiện nghi của người khác à?”
“Lão bản đâu? Bảo nàng ta tới đây.”
Phương Hiểu đến.
“Lão bản, cô mở hắc điếm à? Sao mắc vậy?”
Tiêu Y bụm mặt không dám nhìn người khác.
Ăn uống thả cửa, không đủ tiền trả thì nói người ta mở hắc điếm.
Sư huynh như vậy, mất mặt quá.
Sau khi biết Lữ Thiếu Khanh không đủ tiền, Phương Hiểu vung tay nói: “Lữ công tử, không cần trả, coi như bữa này ta mời.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Không được, tuyệt đối không được, sao có thể để lão bản tốn kém được chứ?”
“Sư muội, muội có bao nhiêu linh thạch đưa hết cho lão bản đi.”
Tiêu Y lấy ra năm trăm viên linh thạch đưa cho Vương Nghiêu.
“Nhị sư huynh, ta hết linh thạch rồi.”
Lữ Thiếu Khanh nói với Phương Hiểu: “Lão bản, cô thấy đấy, ta cũng không có linh thạch, chi bằng thế này đi, ta để sư muội ở lại đây làm công gán nợ cho cô, có được không?”
“Nhị sư huynh…”
Tiêu Y lại muốn khóc.
Nhị sư huynh thật sự muốn bán nàng ta.
Phương Hiểu ngạc nhiên: “Lữ công tử, chuyện này…”
Bảo đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái đến làm công cho nàng ta?
Hơn nữa còn là thân sư muội của Kế Ngôn?
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao? Không được à?”
Phương Hiểu cười khổ nói: “Lữ công tử, không cần phiền toái như vậy.”
“Đã nói là bữa này ta mời mà.”
Lữ Thiếu Khanh lời thẳng khí hùng nói: “Làm sao có thể chiếm tiện nghi của cô được?”
“Đường đường là đệ tử Thiên Ngự Phong, dám làm dám chịu, không có tiền thì đi làm công.”
“Sống đường đường chính chính thì không sợ mất mặt.”
Ba người ở đây đều trầm mặc.
Lời này, ngươi cũng dám nói?
Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, sao huynh không làm công gán nợ?”
“Rõ ràng là huynh ăn nhiều nhất.”
“Đồ ăn cũng do huynh chọn.”
Lữ Thiếu Khanh không hề thương hoa tiếc ngọc, rút tay áo ra khỏi tay Tiêu Y: “Ta là sư huynh của muội, ta làm công ở đây, mặt mũi Thiên Ngự Phong sẽ mất hết.”
Tiêu Y, Phương Hiểu, Vương Nghiêu ba người một lần nữa trầm mặc.
Mặt mũi này, có vẻ đã bị ngươi làm mất hết từ lâu rồi.
Trong lòng Tiêu Y kêu to, đáng lẽ phải gọi sư phụ đến xem dáng vẻ của ngươi bây giờ, chắc chắn sư phụ sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn.
Trong lúc nhất thời Phương Hiểu cũng biết nói cái gì cho phải, Lữ Thiếu Khanh không đồng ý để nàng ta mời khách mà cứ nhất quyết để Tiêu Y làm công chỗ nàng ta.
Tên này muốn làm gì?
Nếu không trải qua chuyện đêm đó, cùng lắm nàng ta chỉ cho rằng Lữ Thiếu Khanh sống chết vì sĩ diện, chấp nhận để sư muội chịu khổ chứ không muốn nhận hảo ý của nàng ta.
Thậm chí còn có thể hoài nghi Lữ Thiếu Khanh thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng ta nên dùng cái này để hấp dẫn sự chú ý của nàng ta.
Dù sao cũng không phải chưa từng có người làm vậy.
Nhưng sau khi trải qua chuyện đêm đó, nàng ta biết Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không như vẻ bề ngoài.
Tiêu Y bên này liền nói: “Nhị sư huynh, huynh để ta ở đây làm công ta sẽ không cách nào tu luyện được.”
“Đến lúc đó ăn nói với bên Đại sư huynh như thế nào?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đại sư huynh muội cứ giao cho ta.”
Tiêu Y kịp phản ứng lại: “Một ngàn linh thạch hạ phẩm Đại sư huynh trả huynh đâu???”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đây là tài sản riêng.”
Tiêu Y nhăn mũi: “Hừ, hai tháng, huynh không cho ta tu luyện, đến lúc đó sao ta lĩnh ngộ kiếm ý, đột phá Luyện Khí kỳ.”
Phương Hiểu giật mình.
Nàng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, công tử thật sự muốn Tiêu tiểu thư làm công ở chỗ ta sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Đương nhiên, phải để nàng ấy nhớ lâu một chút, tránh lần sau bị tiểu bạch kiểm dùng một bữa cơm là dụ đi mất.”
Tiêu Y không biết phải nói gì.
Lời này mà ngươi cũng có thể nói chính trực khí khái vậy sao?
Phương Hiểu đồng ý: “Được, không thành vấn đề, chỉ cần Tiêu tiểu thư bằng lòng thì có thể làm việc ở đây.”
Tiêu Y nói: “Ta, ta không bằng lòng.”
Dù sao nàng ta cũng đường đường là tiểu thư Tiêu gia, phải ở đây làm công gán nợ, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta cười chết à?
Lữ Thiếu Khanh nói: “Cái này không do muội quyết định, giờ muội phải nghe ta.”
“Ta muốn đi tìm sư phụ, tìm Đại sư huynh.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Tìm sư phụ vô ích, tìm Đại sư huynh, muội chắc chắn bây giờ muội chịu được phương thức tu luyện của Đại sư huynh chứ?”
Tiêu Y trầm mặc.
Thiếu Khanh nói với nàng: “Ngoan ngoãn ở đây làm công đi, coi như giải sầu, thả lỏng một chút.”
“Mặc dù làm công ở đây, nhưng ta có chút yêu cầu, muội nhất định phải làm theo yêu cầu của ta.”
“Yêu cầu gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Muội chỉ có thể dùng thân phận người bình thường để làm công ở đây.”
“Trừ phi gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng, bằng không không thể để lộ thân phận và thực lực của muội.”
“Ai khi dễ muội thì lấy sổ ghi chép lại, sau khi làm công xong thì đi thu thập hắn, đánh không lại, thì đi gọi Đại sư huynh tới…”
Chương 19. Nhớ đưa tiền công của sư muội ta cho ta
Lữ Thiếu Khanh nói với Vương Nghiêu: “Vương sư đệ, đệ đừng coi nàng là sư tỷ, không nên đối xử đặc biệt với nàng, đối xử bình đẳng với nàng, chèn ép nàng cũng được. Dù sao không dùng thì phí.”
Vương Nghiêu cảm giác rất khó xử: “Lữ sư huynh, cái này…”
Vương Nghiêu hắn cùng lắm chỉ là một đệ tử ngoại môn, chênh lệch rất lớn với đệ tử thân truyền.
Nếu đắc tội với một đệ tử thân truyền, hắn sẽ không thể lăn lộn được ở Lăng Tiêu Phái nữa.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Không cần lo lắng, nếu đệ không nghe lời ta, đệ có tin ta làm cho đệ không thể trở thành đệ tử nội môn được nữa hay không?”
Uy hiếp này quá lớn, Vương Nghiêu đau khổ nói: “Ta, ta biết rồi.”
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Yên tâm đi, nếu đệ làm tốt, đến lúc đó ta sẽ cho đệ một kinh hỉ. Lúc đệ thăng cấp đệ tử nội môn, đệ có thể đến Thiên Ngự Phong chúng ta.”
“Thật, thật sao?”
Trên mặt Vương Nghiêu lộ ra kinh hỉ.
Thiên Ngự Phong có Kế Ngôn, là nơi mà rất nhiều đệ tử ngoại môn khao khát trong lòng.
Nhưng không hiểu sao nhân khẩu ở Thiên Ngự Phong thưa thớt, lúc trước cũng chỉ có ba người, ngay cả đệ tử ngoại môn hầu hạ cũng không cần.
Rất nhiều người tấn thăng đệ tử nội môn muốn gia nhập Thiên Ngự Phong đều bị từ chối.
Vương Nghiêu kích động, nếu như có thể gia nhập Thiên Ngự Phong, phải gọi là cực kỳ tốt đối với hắn.
Lúc này hắn mới cam đoan nói: “Lữ sư huynh yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.”
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Đi đi, hôm nay bắt đầu làm việc ở chỗ này, tranh thủ sớm ngày trả hết nợ.”
Tiêu Y bĩu môi không tình nguyện đi theo Vương Nghiêu.
Phương Hiểu cười tủm tỉm nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, ngươi bảo Tiêu tiểu thư làm việc ở chỗ này, không đơn giản chỉ vì trả nợ đúng không?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Đương nhiên là không phải.”
Quả nhiên!
Phương Hiểu thầm nghĩ trong lòng, ngươi cũng không phải là người hời hợt như vậy.
Phương Hiểu đảo đôi mắt đẹp, hỏi: “Vậy thì vì sao?”
Lữ Thiếu Khanh đến gần hai bước, hơi thở nam tử trong nháy mắt xông vào mũi.
Sắc mặt Phương Hiểu đỏ lên.
Lữ Thiếu Khanh hạ giọng nói: “Phương lão bản, sư muội ta làm việc ở đây, đến lúc đó sẽ có tiền công đúng chứ? Ta đã hỏi Vương Nghiêu rồi, ở chỗ này của ngươi nhân viên bình thường một tháng được 2.500 viên linh thạch hạ phẩm. Sư muội ta còn nợ ngươi 1.230 viên linh thạch hạ phẩm. Làm một tháng, trừ đi một phần trả nợ thì còn 1.270 viên linh thạch, có đúng không?”
Phương Hiểu gật đầu: “Lữ công tử tính không sai.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Được rồi, đến lúc đó nhớ đưa tiền công của nàng cho ta.”
Phương Hiểu ngạc nhiên, há to miệng, mở to hai mắt: “Vì, vì sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Nghèo chứ sao, cho nên chỉ có thể để sư muội ra ngoài làm thêm kiếm chút tiền cho sư huynh này dùng thôi.”
Trong lòng Phương Hiểu không biết nói cái gì cho phải. Lời ngươi nói là thật sao?
Cố ý đến ăn bữa cơm lớn, cố ý hãm hại sư muội ngươi, mục đích chính là vì để sư muội ngươi đến làm việc kiếm tiền cho ngươi?
Thật xấu xa, thân làm lão bản mà ta còn không xấu xa bằng ngươi.
“Lữ, Lữ công tử, ngươi nói đùa đúng không?”
Phương Hiểu rất khó liên hệ Lữ Thiếu Khanh trước mắt với Lữ Thiếu Khanh sát phạt quả đoán, tâm tư kín đáo đêm hôm đó.
Đêm đó, mình hẳn là không nhìn lầm người chứ? Chẳng lẽ trong cơ thể tên này còn có một người khác sao?
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta giống đang nói đùa với ngươi sao?”
Phương Hiểu rất khó xử: “Cái này, chuyện này không được đâu?”
Dù sao người làm công là Tiêu Y, tiền công dù sao cũng phải đưa cho nàng ấy chứ.
Phương Hiểu nói: “Nàng chỉ cần làm nửa tháng là có thể trả hết nợ linh thạch, không cần làm đến một tháng.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta để nàng làm ở chỗ này một tháng.”
“Nhưng mà, tiền công này là của Tiêu tiểu thư mà.” Phương Hiểu nói.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy để Tiêu Y làm việc ở chỗ này cũng không phải là một chuyện tốt.
Lữ Thiếu Khanh dường như hiểu được cái gì, hắn khiếp sợ nhìn Phương Hiểu, khẩu khí khó có thể tin nói: “Lão bản, nhìn bộ dạng từ chối này của ngươi, không phải là ngươi muốn khấu trừ phần trăm từ đó chứ? Không phải chứ, ta nói ngươi nghe này, tửu lâu của ngươi lớn như vậy, người làm lão bản như ngươi còn muốn tranh chút tiền lẻ này với ta sao, ngươi không biết xấu hổ sao?”
Phương Hiểu bỗng nhiên cảm thấy, nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh rất mất giá. Vì vậy nàng nói: “Được rồi, được rồi, nghe lời Lữ công tử. Lữ công tử, ta còn có việc bận, cũng không quấy rầy ngươi nữa.”
Nói xong, Phương Hiểu vội vàng rời đi. Trông có chút chật vật mà chạy trốn.
Quá không dễ tiếp xúc. Đây là một đánh giá khác của Phương Hiểu đối với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh rời đi, để Tiêu Y ở lại làm việc cho tửu lâu.
Tiêu Y rất muốn khóc, đường đường là đại tiểu thư Tiêu gia mà lại làm nhân viên phục vụ ở chỗ này, nếu truyền về nhà, cha sẽ hộc máu mất.
Nhưng đây là mệnh lệnh của Nhị sư huynh, mà Nhị sư huynh lại được Đại sư huynh trao quyền.
Nàng không phục cũng không có cách nào.
Bởi vì nàng là sư muội.
Sư phụ là không trông cậy vào được, cho nên, nàng không có cách nào thoát khỏi ma trảo của Nhị sư huynh.
Mặc dù là phải làm phục vụ ở chỗ này, nhưng trong lòng không phục, tức giận, chỉ trong một buổi sáng liền bị vài vị khách khiếu nại.
Người tới nơi này đủ loại hạng người, người nào cũng có. Nói chuyện khó nghe, lời nói trêu chọc, Tiêu Y đã tức giận muốn giết người.
Đã có khi nào nàng phải chịu đựng cơn tức như thế này?
Một ngày trôi qua, Tiêu Y cũng không biết đã lau nước mắt bao nhiêu lần.
Sau khi trở về, tức giận đến mức nhốt mình vào trong phòng, không thèm để ý tới Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng không để ý, hắn cầm Thiên Cơ Bài lấy từ chỗ sư phụ ra thoải mái nhàn nhã đọc tin tức.
Tiêu Y ở trong phòng ủy khuất muốn chết.
Nước mắt chảy dài.
Hôm nay làm phục vụ, tức giận phải chịu còn nhiều hơn nhiều so với mười mấy năm nàng phải chịu đựng.
“Nhị sư huynh thối tha, Nhị sư huynh đang chết, ta đánh chết ngươi…”
Tiêu Y cầm gối hung hăng đập, dường như gối đầu trước mắt chính là Lữ Thiếu Khanh.
Nàng muốn đập rách cái gối này.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Nha đầu, ngủ chưa?”
Là sư phụ Thiều Thừa.
“Sư phụ, con chưa ngủ.” Tiêu Y vội vàng lau khô nước mắt, mở cửa: “Sư phụ, có việc gì không?”
Thiều Thừa đứng ở ngoài cửa, nhìn nàng, vẻ mặt mỉm cười: “Khóc sao?”
Tiêu Y theo bản năng lắc đầu.
Thiều Thừa nói: “Ánh mắt con đều đỏ rồi, còn lắc đầu cái gì?”
Nhìn thấy nụ cười của Thiều Thừa giống như cha hiền, ủy khuất trong lòng Tiêu Y trong nháy mắt liền không ngừng được.
Nước mắt lại ào ào chảy ra.
“Sư phụ, Nhị sư huynh bắt nạt con.”
“Được rồi, đừng khóc.” Thiều Thừa vỗ vỗ đầu nàng: “Con đi theo ta đến một chỗ…”
Chương 20. Nhị sư huynh nói người cầu xin được nhận hắn làm đồ đệ
Tiêu Y nghi hoặc đi theo Thiều Thừa tới một chỗ.
Nơi này là chỗ cao nhất Thiên Ngự Phong. Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy tất cả các tòa nhà bên dưới.
Cho nên khi đứng ở chỗ này, có thể thu hết những địa điểm chủ yếu của Thiên Ngự Phong vào đáy mắt.
Tiêu Y nhìn thấy cái cây ở bãi đất trống trước cửa.
Cách vài dặm, Tiêu Y với tư cách tu sĩ có thể nhìn thấy rất rõ Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên võng. Tiểu Hồng thì nằm sấp trên đầu Lữ Thiếu Khanh, không nhúc nhích, xem ra là đang ngủ.
Nhìn thấy bộ dáng thản nhiên tự đắc của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y tức giận đến cắn răng.
Nhị sư huynh hỗn đản.
Đồng thời Tiêu Y kỳ quái hỏi: “Sư phụ, người dẫn con tới nơi này làm cái gì vậy?”
Thiều Thừa chỉ vào phía dưới, cười nói: “Con nhìn xem.”
Phía dưới, là toàn bộ kiến trúc của Thiên Ngự Phong bọn họ, rất nhiều chỗ đều trống rỗng.
Tiêu Y nhìn một hồi, nhìn không ra có cái gì.
Đen như mực, không có gì đẹp mắt.
Tiêu Y vẫn không rõ ý tứ của Thiều Thừa.
Nơi này nàng cũng từng tới, cảnh tượng phía dưới nàng cũng đã xem qua.
Nhìn thấy trên mặt Tiêu Y vẫn là nghi hoặc, Thiều Thừa lần thứ hai chỉ vào một chỗ, nói: “Con xem nơi đó.”
Rốt cục, ở phương hướng tay phải, Tiêu Y đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng khó có thể quên.
Một con rồng, một con rồng màu trắng đang nhảy múa giữa không trung, như ẩn như hiện trong tầng mây. Tựa như thần long chân chính giáng thế, chấn động lòng người.
“Đại, Đại sư huynh?”
Tiêu Y khiếp sợ.
Thì ra sư phụ muốn cho nàng đi xem Đại sư huynh tu luyện sao?
Con rồng kia, Tiêu Y đã gặp qua.
Khi nàng tiến vào kiếm động lần đầu tiên, chính là bị một con Tiểu Bạch Long bắt nạt. Tiểu Bạch Long bắt nạt nàng và con rồng này có bộ dạng giống nhau như đúc, chẳng qua chỉ là một nhỏ một lớn mà thôi.
Chính là kiếm ý hóa hình.
Mắt đẹp của Tiêu Y lộ ra sự sợ hãi thán phục, quá lợi hại.
Kiếm ý của Kế Ngôn tuy rằng huyễn hóa thành Bạch Long, nhưng không lộ ra chút khí tức nào. Nếu như không phải Thiều Thừa chỉ vào, Tiêu Y nhất thời còn không phát hiện ra.
Tiêu Y nhìn trong chốc lát, sợ hãi nói: “Đại sư huynh thật sự quá lợi hại. Có thể khống chế kiếm ý thành dáng vẻ như vậy.”
Thiều Thừa mỉm cười, chỉ vào vị trí của Lữ Thiếu Khanh, hỏi: “Con lại nhìn Nhị sư huynh của con một lần nữa.”
Nói đến Lữ Thiếu Khanh, biểu tình của Tiêu Y lập tức thối.
Nhị sư huynh khó ưa, Nhị sư huynh đáng ghét, vậy mà lại để cho ta đi làm công gán nợ.
Tiêu Y nhìn trong chốc lát, không phát hiện ra cái gì.
Nàng nói: “Sư phụ, chỗ Nhị sư huynh không có gì nha, huynh ấy đang lười biếng. Nếu so sánh Nhị sư huynh và Đại sư huynh, thật sự là kém nhiều lắm.”
Một người đang cố gắng tu luyện, một người đang lười biếng, hai thái cực khác nhau.
Tiêu Y dường như hiểu được: “Sư phụ, ý của người khi dẫn con tới nơi này là nhắc nhở con không cần học Nhị sư huynh sao? Có phải con không cần nghe lời Nhị sư huynh nói nữa đúng không?”
Không nghe lời Nhị sư huynh nói thì tốt rồi, ta có thể không cần làm việc ở tửu lâu nữa, không cần bị những người đó chọc giận. Cùng lắm thì, ta bảo người trong nhà đưa tới một ít linh thạch, rồi mang trả cho Phương lão bản là được.
Thiều Thừa lắc đầu, hỏi Tiêu Y: “Con có biết bọn họ trở thành đồ đệ của ta như thế nào không?”
Tiêu Y nói: “Nhị sư huynh đã nói, nói là lúc ấy sư phụ không có thực lực, không ai chịu bái người làm thầy…”
Thiều Thừa vừa nghe, lập tức dựng râu.
“Nó nói như vậy thật à? Nó còn nói gì nữa? Cái Tên hỗn trướng này.”
Tiêu Y rụt cổ, nói: “Nói lúc ấy Đại sư huynh còn là một phàm nhân, càn rỡ vô cùng, bị người ta đánh, sư phụ cứu hắn, sau đó mượn cơ hội này để hắn bái người làm sư.”
Thiều Thừa tức giận nói: “Quả nhiên là tên hỗn trướng.”
Tiêu Y nói: “Không phải sao?”
Thiều Thừa nói: “Đương nhiên không phải.”
Tiêu Y chớp chớp hai mắt to, nhìn Thiều Thừa.
“Lúc Đại sư huynh của con đến bái sư, không ai nguyện ý thu hắn. Lúc ấy hắn đã mười một tuổi, còn là một phàm nhân. Tuổi tác như vậy tu luyện sẽ chậm chạp hơn rất nhiều người, dù cố hết sức thì thành tựu trong tương lai cũng không cao. Ta thấy tính cách hắn trầm ổn, kiên định, liền muốn cho hắn một cơ hội, thu hắn làm đại đệ tử.”
Sau đó, Thiều Thừa cảm thán: “Không nghĩ tới, sau khi nhận hắn, ngược lại mang đến cho Thiên Ngự Phong một đệ tử tốt nhất từ trước đến nay. Thiên phú hơn người, siêng năng, nghiêm túc, dũng cảm tiến về phía trước, cũng không lùi bước, là một thiên tài chân chính, đây là đệ tử tốt nhất mà ta nhận được.”
Tiêu Y nghe được, trong lòng cũng có cảm khái, sau đó phẫn nộ bất bình.
“Thì ra Nhị sư huynh đang lừa con.”
Nàng thực sự quá ngây thơ rồi.
“Sư phụ, Nhị sư huynh thì sao? Sao người lại nhận huynh ấy làm đồ đệ?”
Thiều Thừa hỏi ngược lại: “Hắn có nói với con là bái ta làm thầy như thế nào không?”
Tiêu Y nói: “Nói sư phụ người quỳ xuống cầu xin thu hắn làm đồ đệ.”
“Tên hỗn trướng đó!”
Thiều Thừa nổi trận lôi đình, rất có xúc động muốn rút kiếm lao xuống bổ Lữ Thiếu Khanh.
Ở trước mặt sư muội ngươi mà lại bôi nhọ ta như vậy, ta làm sư phụ không biết xấu hổ sao?
Tiêu Y cẩn thận hỏi: “Sư phụ, đây hẳn không phải là sự thật đúng chứ?”
“Đương nhiên không phải thật.” Thiều Thừa tức giận nói: “Lúc ấy Đại sư huynh con bị người ta không vừa mắt, chịu đánh, chỉ có hắn đứng ra giúp Đại sư huynh con. Về sau ta đưa ra ý muốn thu Đại sư huynh con làm đồ đệ, Đại sư huynh con lại đưa ra ý muốn thu cả Nhị sư huynh của con vào, nếu không hắn sẽ không bái ta làm sư phụ. Cho nên ta mới thu cả hắn vào. Bằng không, ai lại muốn nhận một tên hỗn trướng như hắn chứ.”
Nói xong, Thiều Thừa ôm ngực, có chút nhồi máu cơ tim nói.
“Con không biết đâu, sau khi tên hỗn trướng này tiến vào, nó đã tạo ra cho ta bao nhiêu phiền toái. Khi tổ sư con còn ở đây, mỗi khi Thiên Ngự Phong chúng ta được điểm tên ở trên đại hội tông môn, đều là nhắc đến đối tượng đáng được biểu dương. Thiên Ngự Phong khi đó là hình mẫu của Lăng Tiêu Phái.”
“Về sau, từ khi Nhị sư huynh con tiến vào, mỗi khi bị điểm tên trên đại hội tông môn, đa số đều là bị chưởng môn phê bình. Mặt mo của ta bị mất hết. Trên dưới Lăng Tiêu Phái đều biết Thiên Ngự Phong có một tên lười biếng. Nếu không phải có Đại sư huynh con ở chỗ này chống đỡ mặt mũi, ta sớm đã không còn mặt mũi ở lại Lăng Tiêu Phái nữa rồi.”
Tiêu Y nhìn thấy Thiều Thừa ôm ngực, vẻ mặt thống khổ.
Không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
So với mình, sư phụ mới là người bị hại lớn nhất của Nhị sư huynh.
So sánh với sư phụ, họa mà nàng phải chịu từ Nhị sư huynh còn không tính là nhiều.
Tiêu Y hỏi: “Sư phụ, người mang con tới nơi này, là muốn nói cho con biết, không nên quá tức giận sao? Nhị sư huynh là người như vậy sao?”
“Khụ khụ, ngược lại cũng không phải vì nguyên nhân này….”