1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả
  4. Tập 4: Gà Trống Lớn Đào Tử (c31-c40)

[Dịch] Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Tập 4: Gà Trống Lớn Đào Tử (c31-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31. Gà Trống Lớn Đào Tử.

“Con đứng ở chỗ này, không được đi lung tung, đợi lát nữa mẹ sẽ đến đón con.”

Người phụ nữ nói với một bé trai tuổi tác xấp xỉ Đào Tử.

Bé trai gật gật đầu.

“Vậy thì mẹ nhanh một chút.”

“Yên tâm đi, mẹ sẽ trở về nhanh thôi.” Người phụ nữ nói xong, liền vội vã chạy về phía trước.

Bé trai ngồi xổm ở tại chỗ chờ đợi, nhưng chờ thế nào vẫn không thể chờ được mẹ quay lại tìm mình.

Bé trai thương tâm thút thít, lau nước mắt, không ngừng tìm kiếm.

Hà Tứ Hải tỉnh lại từ trong mộng, vừa sờ khóe mắt, đã thấy đầy nước mắt.

“Lại nhớ tới?”

Hà Tứ Hải bỗng nhiên vui vẻ, chính hắn cũng không biết là vui vì cái gì.

Cúi đầu nhìn về phía Đào Tử đang cuộn mình ngủ say ở trong lòng.

Hà Tứ Hải cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, còn chưa tới năm giờ, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.

Thế nhưng mà Hà Tứ Hải vẫn đứng dậy xuống giường.

Đào Tử giống như là cảm nhận được, lẩm bẩm một câu, trở mình rồi tiếp tục ngủ say như chết.

Nhìn Đào Tử ngủ say, gương mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo, tự đáy lòng của Hà Tứ Hải bỗng cảm thấy hạnh phúc.

Ít nhất thì hắn còn có Đào Tử.

Hà Tứ Hải bỏ quần áo thay ra ngày hôm qua vào trong chậu quần áo, sau đó bưng ra ngoài phòng thuê và bắt đầu giặt.

Hừng đông đến rất nhanh, Hà Tứ Hải vừa mới giặt xong chậu quần áo, bầu trời vốn dĩ còn đen nhánh đã hiện lên nắng sớm, lại là một ngày sáng sủa.

Hà Tứ Hải lúc này mới trở vào trong phòng, vỗ nhẹ mấy cái lên người Đào Tử.

“Đào Tử, mặt trời chiếu đến mông rồi, nhanh rời giường.”

Đào Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.

“Ba ba.”

Sau đó lại nhắm hai mắt lại, tiếp tục ngủ say.

“Ai, như này không thể được, ba ba phải đi làm nữa đó.”

Hiện tại, còn chưa tới sáu giờ, thời gian quả thực có chút sớm.

Thế nhưng mà ca của hắn là từ sáu giờ sáng đến bốn giờ chiều, cho nên nhất định phải chạy tới công trường trước sáu giờ.

“Ba ba.”

Cũng không biết là bởi vì Hà Tứ Hải nói phải đi làm, hay là Đào Tử thật sự tỉnh ngủ, tay nhỏ vuốt mắt, ngồi dậy từ trên giường.

Tóc tai lộn xộn, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu.

“Chúng ta thức dậy, đợi lát nữa ba ba sẽ mua đồ ăn ngon cho con.” Hà Tứ Hải ôm nàng lên.

Đào Tử giống như là không xương vậy, mềm oặt, tùy tiện cho Hà Tứ Hải ôm.

Chờ sau khi Hà Tứ Hải giúp nàng đánh răng rửa mặt, Đào Tử mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Ác ác ồ, nhanh thức dậy thôi.” Đào Tử đứng ở cửa, hướng về phía mặt trời, học tiếng kêu của gà trống.

“Nào có gà trống nào mà mặt trời phơi mông mới dậy?” Hà Tứ Hải cười nói.

“Hừ hừ, gà trống lớn Đào Tử chính là mặt trời phơi mông mới dậy đó, ba hiện tại biết rồi chứ?”

Hà Tứ Hải nghe vậy thì ngây ngốc một hồi, Đào Tử rất ít nói chuyện nghịch ngợm như vậy với hắn.

Nhưng hắn lập tức cảm thấy hài lòng, hắn vẫn cảm thấy Đào Tử quá mức ngoan ngoãn, cô gái quá ngoan ngoãn sẽ hay chịu thiệt, lợi hại hơn một chút thì lớn lên mới sẽ bảo vệ mình thật tốt.

“Vậy con gà trống lớn nhanh đánh răng đi.” Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu dưa hấu của nàng, nói.

“Gà con của con đâu?” Đào Tử nhìn trái, nhìn phải, vừa tìm kiếm vừa hỏi.

“Ở chỗ này.” Hà Tứ Hải lấy con gà béo đồ chơi ở chân giường ra.

Đào Tử rất thích con gà béo này, buổi tối ngủ đều mang theo.

Hà Tứ Hải sợ cấn nàng, chờ nàng ngủ rồi thì lặng lẽ đặt xuống cuối giường.

Đào Tử đặt gà béo ở bên cạnh chậu rửa mặt, sau đó mới nghiêm túc đánh răng.

Đào Tử tự biết làm rất nhiều chuyện, không cần Hà Tứ Hải quá bận tâm.

Chỉ có điều có lúc cũng cần người lớn giúp đỡ, ví dụ như vắt khăn mặt.

Sức của nàng quá nhỏ, vắt không được. Nếu như mà không giúp nàng thì nàng sẽ mặc kệ nước chảy, không ngừng nhỏ giọt.

Hơn nữa Đào Tử còn phơi khăn mặt rất khéo.

Bởi vì dáng người hơi thấp, chỗ phơi lại cao, cho nên nàng nắm lấy hai góc khăn rồi ném lên một tiếng “pia~”.

Hà Tứ Hải thấy thế thì vô cùng vui vẻ, nhưng lòng lại vô cùng chua xót.

Chờ Đào Tử súc miệng xong, mang ấm nước nhỏ, đồ chơi, mũ che nắng và sách tranh lên.

Bọn họ liền xuất phát.

Bởi vì còn chưa tới sáu giờ, thời gian này trên đường không có mấy người, toàn bộ thành thị phảng phất như còn chưa thức dậy.

Ngoại trừ một số bác gái đang quét đường thì đại khái cũng chính là cửa hàng mở bán sớm một chút.

Sau khi ăn sáng ở ven đường, một ngày làm việc của Đào Tử và ba ba lại bắt đầu.

Đối với Đào Tử mà nói, cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ cực.

Đói thì có cơm ăn, có đồ chơi chơi, có sách tranh vẽ truyện hay.

Còn có bà Diêu cho nàng ăn ngon.

Điều quan trọng nhất chính là mỗi ngày đều có thể ở cùng ba ba.

Đối với nàng mà nói, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

Tuy một đêm hôm qua Tứ Hải kiếm được hơn một ngàn tệ.

Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn không quyết định việc dừng công việc hiện tại.

Du sao công việc bày quán vỉa hè quá không ổn định.

Trên tay hắn lại không tích trữ cái gì.

Liều lĩnh dừng công việc hiện tại, nếu như chuyện làm ăn không được, hắn và Đào Tử sẽ thật sự phải uống gió Tây Bắc mất.

Cho nên ít nhất thì trên tay của hắn cũng phải tích trữ được một ít tiền, sau đó mới có các dự định khác được.

Chỉ có điều, trong khoảng thời gian này, Đào Tử phải chịu khổ rồi.

Đời người có lúc đúng là thật tràn ngập bất đắc dĩ.

Không phải là bản thân không muốn chọn, mà là ngươi căn bản không có lựa chọn nào khác.

Không quan tâm đến con đường mà ngươi lựa chọn hay là ngươi chuẩn bị đi trên con đường nào, trên thực tế đều là tự ngươi hoặc là những người khác đã mở ra giúp ngươi.

Mà thứ mở ra con đường nhân sinh là tri thức của ngươi, là quan hệ xã hội, cha mẹ, tài phú…

Mà Hà Tứ Hải lại không có tất cả những thứ này.

Tuy Hà Tứ Hải không lớn tuổi lắm, nhưng hắn lại thành thục hơn nhiều so với người cùng lứa, đại khái là có quan hệ với những gì hắn trải qua tuổi ấu thơ.

Ở cái tuổi mà người khác còn chưa biết gì, hắn đã thấy rõ rất nhiều chuyện.

Thế nhưng hắn không muốn Đào Tử sau này sẽ giống như hắn.

Hắn hi vọng Đào Tử sau này sẽ có càng nhiều đường hơn để lựa chọn.

Có cuộc sống càng đặc sắc, sẽ không vì cuộc sống mà ưu sầu.

Bất tri bất giác lại đến thời gian bữa trưa.

Hà Tứ Hải là người đầu tiên xông về phía lều.

Dùng nón an toàn lấy chút nước máy trực tiếp tưới lên trên đầu, lúc này mới cảm nhận được một chút mát mẻ, thời tiết quá nóng rồi.

Đào Tử nhìn thấy vậy thì duỗi tay nhỏ ra, học dáng vẻ, cũng muốn làm như vậy với mình.

Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cô nhóc này lại, không phải cái gì đều có thể học.

“Đào Tử, tối hôm qua chú đi dạo phố, mua quả quýt, cháu muốn ăn không?” Có công nhân mang theo một cái túi nhỏ lớn đến.

“Ha ha, tôi lợi hại hơn, tôi mua dưa hấu lớn, ngâm nước máy một hồi, đợi lát nữa sau khi ăn cơm trưa xong thì mọi người cùng ăn.”

“Tôi mua đào, Đào Tử ăn đào, Đào Tử cháu thích ăn đào không? Ha ha. . .”

. . .

Nhóm công nhân tụm năm tụm ba, đều mang theo đồ cho Đào Tử.

Đều là người nghèo, đối với bọn họ mà nói, ăn mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống, mấy thứ đồ chơi gì đó hoàn toàn chính là lãng phí, cho nên mua đồ cũng đều là để ăn.

Trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy rất là cảm động.

“Đào Tử, cảm ơn mấy ông đi.” Hà Tứ Hải vội vàng nói với Đào Tử.

“Cảm ơn ông.” Đào Tử lễ phép nói.

“Khách sáo cái gì, lại không đáng mấy đồng tiền.” Đám công nhân đều tỏ vẻ không quan tâm.

Người nghèo mới sẽ càng hiểu rõ sự khổ cực của người nghèo.

Bọn họ nguyện ý bỏ ra một cái giá nhỏ để mang đến cho Đào Tử một chút hạnh phúc nho nhỏ.

“Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi, Đào Tử, lại đây, bà nội hôm nay làm thịt kho tàu cho cháu, ngọt, không mặn một chút nào.” Diêu Thúy Hương đi ra từ trong lều, lau mồ hôi một cái rồi nói.

“Thúy Hương, tôi cũng muốn ăn thịt kho tàu.” Có công nhân ồn ào nói.

“Không có, đây là cho Đào Tử ăn, anh còn tranh đồ ăn với trẻ nhỏ, không biết ngại sao?”

“Ha ha, hắn không biết ngại, lần trước tôi đến nhà hắn, hắn còn cướp kẹo của con trai mình.”

Sau đó mọi người lập tức cười vang.

Trong căn lều nho nhỏ tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Đối với bọn họ mà nói, ăn cơm có lẽ là thời điểm hạnh phúc nhất trong một ngày.

Chương 32. Lưu Nhược Huyên.

Đào Tử ngồi xổm ở phía sau quầy hàng, chơi con ếch da xanh của mình.

Bé gái thì ngồi xổm ở đối diện quan sát.

Cả gương mặt đều là ước ao.

Nàng cũng muốn chơi, nhưng mà nàng lại không thể chạm được.

“Em tên là gì?” Hà Tứ Hải nghẹ giọng hỏi.

Đào Tử nghe thấy thì lập tức ngẩng lên nhìn hắn, có chút kỳ quái nhưng mà vẫn nói: “Con tên là Đào Tử nha?”

“Thật thông minh.” Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu nồi úp của nàng.

(⊙o⊙). . .

Trên thực tế, bé gái cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Tứ Hải, sau đó nhỏ giọng nói: “Em là Lưu Nhược Huyên.”

Bé gái đối với Hà Tứ Hải cũng không e ngại giống như có đối với Lâm Hóa Long, thậm chí mơ hồ còn có chút cảm giác thân cận.

“Em biết anh là người như thế nào sao?” Hà Tứ Hải hỏi.

Lưu Nhược Huyên gật gật đầu.

Anh trai lại đang lầm bầm lầu bầu rồi, Đào Tử nghĩ thầm, sau đó lại cúi đầu chơi đồ chơi của mình.

“Cô ấy là gì của em?” Hà Tứ Hải chỉ về phía Lưu Vãn Chiếu ở quầy hàng bên cạnh.

“Là chị gái?” Lưu Nhược Huyên nhỏ giọng nói.

Trong lòng của Hà Tứ Hải đã có suy đoán từ sớm, chỉ có điều là muốn xác nhận một chút mà thôi.

Bé gái gật gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Có ý gì?” Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút.

Thế là khom lưng, lật đi lật lại ở trên chỗ bán hàng một chút để che giấu, sổ sách xuất hiện tại trong tay hắn, mở ra vừa nhìn, phía trên ngoại trừ tâm nguyện của Lâm Hóa Long thì cũng không có thêm cái gì cả.

“Em và chị gái đang chơi trốn tìm, em phải đợi chị mình tìm ra mình đã.” Lưu Nhược Huyên ngây thơ nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì im lặng.

Bỗng nhiên Lâm Hóa Long không biết chui ra từ nơi nào, Lưu Nhược Huyên lập tức trốn đến phía sau lưng Lưu Vãn Chiếu.

“Đại ca, anh khi nào mới giúp tôi hoàn thành tâm nguyện đây?” Lâm Hóa Long ngồi xổm ở bên cạnh Hà Tứ Hải, hỏi.

“Đừng gọi tôi là đại ca, đã nói rồi, tôi còn không lớn bằng anh.”

“Người anh em, giúp đỡ chút đi.”

“Đoạn thời gian gần đây tôi đang rất bận bịu, không thấy sao? Không rảnh rỗi.”

“Anh thì bận bịu cái gì, tôi thấy anh không phải là chuyển gạch thì chính là bày sạp, những việc này thì có cái gì tốt mà bận bịu?”

“Vội vàng kiếm tiền, hiểu không? Không kiếm tiền thì định sống thế nào?”

“Cái này chỉ có thể kiếm vài đồng tiền?” Lâm Hóa Long nói không biết lựa lời, nhìn thấy mặt của Hà Tứ Hải càng ngày càng tối thì vội vàng dừng đề tài này lại.

“Tôi có thể làm gì đối với bản lĩnh của anh đây?”

“Cho nên anh nhanh giúp tôi hoàn thành tâm nguyện một chút, có được kỹ năng của tôi, như vậy anh sẽ có thể kiếm tiền giống như tôi, còn là kiếm bộn tiền nha.”

“Sau đó cũng chết nhanh như anh? →_→, tôi còn phải nuôi Đào Tử nữa.”

“Tôi đó là ngoài ý muốn.” Lâm Hóa Long có chút bất mãn nói thầm.

“Được rồi, được rồi, thứ năm này, tôi sẽ đi trấn Long Hà một chuyến được chưa?”

Hà Tứ Hải cũng bị hắn làm phiền không chịu được, mấy ngày nay lúc nào cũng ghé vào lỗ tai hắn lải nhải, đúng là một con quỷ đáng ghét.

Khiến cho mọi người cho rằng Hà Tứ Hải bị tinh thần phân liệt.

Hắn chọn ngày thứ năm này là bởi vì thứ năm vừa vặn là cuối tháng, Hà Tứ Hải chính thức chuẩn bị xin nghỉ việc ở công trường.

Đã bày sạp được hơn một tuần, Hà Tứ Hải dựa vào khả năng ăn nói của mình kiếm lời được một ít tiền, ít nhất có thể cùng Đào Tử sống qua mấy tháng, chỉ cần không tiêu xài lung tung thì sinh sống hẳn là không thành vấn đề.

Cho nên, hắn không muốn để cho Đào Tử tiếp tục theo mình đến công trường chịu tội nữa.

Trên công trường vừa nóng lại vừa hầm hơi, nhiều tro bụi, tạp âm lớn, không tốt đối với Đào Tử.

Hơn nữa hắn cũng nghe vào lời của Lưu Vãn Chiếu, tìm mấy quyển sách giáo dục trẻ em xem một chút, nâng cao một ít kiến thức, thì ra nuôi trẻ con còn cần nhiều học vấn như vậy.

Lâm Hóa Long nghe Hà Tứ Hải đồng ý thì lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó cũng không biết là chạy đi đâu rồi.

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, sắp xếp lại quầy hàng của mình một hồi.

Hàng sắp bán hết rồi, xem ra lại phải bớt thời gian đi “Nhập hàng” một chút.

. . .

“Tiểu Hà, tài ăn nói của cháu tốt vậy, tại sao lại đi bán vỉa hè chứ, đi tìm một công việc nghiêm túc không phải là sẽ tốt hơn nhiều sao?” Dì Tề rảnh rỗi liền chạy tới tìm Hà Tứ Hải nói chuyện phiếm.

Từ khi Hà Tứ Hải nói chuyện với nàng, Hà Tứ Hải đã thành lão khuê mật của nàng, có chuyện gì đều đến tìm Hà Tứ Hải lảm nhảm.

Hà Tứ Hải cũng không chê nàng phiền, giống như là một người dì tri tâm, không những thế nàng còn là người diễn vai phụ ở thời điểm thích hợp.

Cho nên dì Tề đối với hắn rấy chân thành, hận không thể giới thiệu con gái của mình cho Hà Tứ Hải, đương nhiên là nàng không có con gái.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại lục tục bán cho nàng không ít đồ.

Từ cây gãi lưng cho đến bi lăn tay, các loại đồ dùng của người già.

Kiếm lời không ít tiền của dì Tề, lại có thể khiến cho dì Tề tán dương hắn không dứt, đúng là có bản lĩnh.

Nói đến cuối cùng, Hà Tứ Hải đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành phải bắt lấy một con dê mà dùng sức níu.

“Bày sạp là không đứng đắn sao?” Hà Tứ Hải hỏi ngược lại.

“Đứa nhỏ này? Lại đùa giỡn với dì? Dì là nói cháu nên tìm một công việc có thể làm dài lâu.” Dì Tề không để ý một chút nào, cười đến vô cùng vui vẻ.

“Vậy thì dì giới thiệu giúp con một chút, một tháng có thể kiếm 20 ngàn là được.”

“20 ngàn? Có chuyện tốt như vậy thì dì đã đi rồi, nào còn đến lượt con.”

“Ha ha, con nhìn thấy dì còn trẻ như vậy mà lại có kinh nghiệm sống phong phú, 20 ngàn chắc cũng chỉ là lương căn bản.”

“Nào có tốt như cháu nói, dì đều già rồi, còn trẻ gì nữa. Nói dì từng trải nhiều, còn không phải là bị cháu kiếm lời không ít tiền?” Dì Tề cười vô cùng vui vẻ.

“Dì à, sao có thể nói vậy chứ, những thứ cháu bán cho dì nào có cái nào là vô dụng đâu? Hơn nữa cháu đều là bán cho dì với giá gốc, thật sự không kiếm tiền của dì.” Hà Tứ Hải bày ra vẻ mặt chân thành.

“Cháu kiếm tiền cũng không sao cả, dì cũng không trách cháu, làm ăn sao có thể không kiếm tiền được.” Trong lòng dì Tề cũng rất rõ ràng chuyện này.

Nhưng mà ai bảo Hà Tứ Hải nói chuyện êm tai, nói gì cũng đều có lý.

Nàng chính là đồng ý để cho hắn kiếm.

Hai người nói từ quá khứ nói đến hiện tại, từ hiện tại nói đến tương lai, mãi cho đến khi bị một khách quen cắt đứt.

Chờ sau khi Hà Tứ Hải “thương lượng” với khách hàng một phen, lấy giá cả “thiếu máu” bán một bộ điện thoại bàn thì dì Tề đã quay về quầy hàng của mình rồi.

“Đào Tử, uống nước.”

Hà Tứ Hải cầm ấm nước nhỏ của nàng rồi đưa cho nàng.

Tiểu gia hỏa này, không cho nàng uống thì nàng liền không uống.

Trên sách viết, trẻ nhỏ phải nhiều uống nước, bổ sung đủ lượng nước.

Đào Tử nghe vậy thì thả sách tranh trong tay xuống, ôm lấy ấm nước nhỏ rồi uống một ngụm lớn.

“Khát thì phải chủ động nói với ba, không phải là chờ ba bảo con uống thì con mới uống.”

“Hì hì, con không khát nha.”

Đào Tử ngước cổ, hai tay ôm bình nước nhỏ đã trống rỗng rồi đưa cho hắn.

Hà Tứ Hải lúc này chỉ muốn dùng đầu chó để biểu đạt tâm trạng của mình.

“Con đúng thật là, có đói bụng hay không?” Hà Tứ Hải cũng là không có cách nào đối với nàng.

“Buổi tối đã ăn no rồi.” Đào Tử vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.

Hà Tứ Hải sợ ăn ở bên ngoài lâu dài sẽ không vệ sinh và không dinh dưỡng.

Thế là tự mình mua cái bếp gas đơn, nhưng mà chắc chắn là không thể bỏ vào trong phòng cho thuê được rồi. Thế là hắn đã dựng một cái kệ bếp đơn giản ở lối vào của phòng cho thuê.

Buổi chiều tan làm, đi siêu thị mua ít thức ăn, sau đó nấu cho Đào Tử ăn.

Sau khi ăn xong cơm tối, mới mang Đào Tử đến chợ đêm bày sạp.

Nhưng mà cũng chỉ là mấy ngày tạm thời, bởi vì Hà Tứ Hải đang tìm nhà, chuẩn bị thuê một chỗ lớn hơn một chút, ít nhất là có nhà bếp và nhà vệ sinh.

Bởi vậy có thể thấy rõ, những ngày này Hà Tứ Hải bày sạp đã kiếm lời không ít.

Nhìn Đào Tử lại tiếp tục xem sách tranh, Hà Tứ Hải không có chuyện gì nhìn trái, nhìn phải, suy nghĩ một chút rồi đi đến bên cạnh Lưu Vãn Chiếu.

Chương 33. Kinh Doanh Uy Tín

“Anh ở lại sạp hàng của mình, chạy tới chỗ tôi làm gì?” Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi tới, Lưu Vãn Chiếu rất cảnh giác hỏi.

Bởi vì nàng cảm thấy con người của Hà Tứ Hải rất giỏi ăn nói, rất biết lừa người.

Nếu hắn trọng sinh về thời cổ đại, hắn nhất định sẽ trở thành phản tặc đứng đầu ở đó, bởi vì hắn quá giỏi lừa người, lừa được người làm cho hắn.

Sau mấy ngày quan sát thì thấy, những người người đến sạp hàng của hắn mua đồ, đa phần chỉ là đang tò mò xem hắn bán đồ cũ chứ không thực sự muốn mua.

Nhưng sau khi nghe được mấy lời ba hoa của hắn, bọn họ lại ngờ nghệch mua về, mà chẳng nghĩ đến chuyện bản thân còn chẳng cần món đồ đó.

Ví dụ như dì Tề ở quầy hàng bên cạnh đã bị hắn lừa vài lần và đã mua rất nhiều thứ vô dụng về nhà.

“Không phải bây giờ không có khách sao? tôi đến tìm cô nói chuyện.” Hà Từ Hải ngồi xổm xuống bên cạnh gian hàng của nàng.

“Tìm tôi nói chuyện, tôi thấy anh vẫn nên quay về chơi với con gái mình thì hơn, nhỉ?”

Lưu Vãn Chiều tự hứa với lòng rằng dù Hà Tứ Hải có nói gì đi chăng nữa, thì nàng cũng sẽ không nghe hay mua bất cứ thứ gì.

Chỉ trong tuần này nàng đã mua mấy thứ đồ rác rưởi về nhà những ba lần rồi.

“Cô Lưu đừng như vậy, tôi thật sự chỉ muốn tán gẫu với cô thôi, không bảo cô mua gì đâu, cô đừng lo lắng quá.”

“Tôi không lo lắng.”

Lưu Vãn Chiếu vô thức ôm lấy cánh tay mình, dịch cái ghế đẩu ta đằng sau.

Hà Tứ Hải liếc nhìn nàng một cái, rồi hỏi: “Cô Lưu là con một phải không?”

“Làm sao?” Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì vô cùng cảnh giác.

“Cô Lưu có một cô em gái, phải không?” Hà Tứ Hải cũng không vòng vo nữa.

“Hả? Sao anh biết?” Lưu Vãn Chiếu ngạc nhiên hỏi.

Cơ thể nàng bất giác nghiêng về phía trước.

“Đoán xem.” Hà Tứ Hải thản nhiên nói.

Lưu Vãn Chiếu lại không tin, mà cẩn thận suy ngẫm lại xem, mấy ngày trước, mình có nhắc tới em gái không.

Sau đó nàng chắc chắn một trăm phần trăm rằng mình chưa từng nhắc đến, vì từ khi em gái mất đi, nó đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng.

Không những là nàng không bao giờ nhắc đến người em này, mà đến cả gia đình nàng cũng không bao giờ nhắc đến.

Cứ như em gái nàng chưa từng tồn tại, mọi thứ đối với mọi người chỉ là một giấc mơ vậy.

Nhưng thật ra thì trong lòng ai cũng nhớ, chưa ai quên được.

“Rốt cuộc tại sao anh lại biết được?”

Lâm Vãn Chiêu lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng tất cả từng ý nghĩ một đều bị nàng bác bỏ.

“Cô biết Chu Dịch không?” Hà Tứ Hải nghiêm túc hỏi.

Lâm Vãn Chiếu gật đầu, là một giáo viên, nàng làm sao có thể không biết đến Chu Dịch.

“Từ nhỏ tôi đã thích Kinh Dịch, hồi còn đi học, tôi thích nghiên cứu về các quẻ Dịch và bát hào, năm tháng trôi qua, tôi dần dần tích lũy được một số kinh nghiệm. Vừa rồi tôi vừa bói cho cô một quẻ, cô vẫn còn một người em gái.” Hà Tứ Hải bắt đầu mồm mép.

“Ồ, vậy anh còn bói ra được điều gì nữa?”

Lưu Vãn Chiếu dường như đã bị rút hết sức lực, trong lúc thất vọng, bỗng nàng lại có được một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng mờ nhạt.

“Tôi đã bói ra, cô ấy họ Lưu, đúng không?”

“Phải……”

Lữu Vãn Chiếu vô thức nói đúng.

Sau khi nói xong, nàng mới nhận ra, đúng cái rắm, nàng họ Lưu, tất nhiên em gái nàng cũng mang họ Lưu.

“Trở lại gian hàng của anh đi, đừng quấy rầy công việc của tôi.”

Cô Lưu nhướng mày, để lộ vẻ tức giận.

“Đừng, cô Lưu, tôi thực sự biết bói mà, tôi còn bói ra tên của cô ấy hình như là có ba chữ.” Hà Tứ Hải cười nói.

Hắn không sợ Lưu Vãn Chiếu sẽ nổi giận, ngược lại hắn còn cảm thấy khi tức giận, trông nàng rất đẹp.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong thì sững người lại, sau đó nhếch miệng nói: “Mèo mù gặp chuột chết, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh.”

“Đừng nôn nóng, tôi còn biết trong tên của em gái cô có hai chữ thảo.” Hà Tứ Hải nói ngay lập tức.

Lần này, Lưu Vãn Chiếu hoàn toàn choáng váng.

Sắc mặt nàng có chút hốt hoảng, chất vấn hắn: “Anh còn biết gì nữa không?”

“Không nhiều lắm, tôi vẫn chưa tìm hiểu thông suốt về kinh dịch, nếu cô Lưu có hứng thú, cô có thể mua một bản và tự tìm hiểu, rất thú vị. ”

Hà Tứ Hải đưa tay ra và lấy cuốn Châu Dịch cũ còn lại trong sạp hàng của mình ra.

“…”

“Không mua, không xem.” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Hà Tứ Hải thở dài với bộ dạng như đang tiếc nuối, đau lòng, hắn đứng dậy đi đến nói chuyện với dì Tề bên cạnh.

“Bao nhiêu?”

Lúc này, Lưu Vãn Chiếu đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Bán rẻ cho cô thôi, tám mươi tệ.” Hà Tứ Hải vui vẻ nói.

Sau đó vội vàng đưa mã QR thanh toán ra.

Lưu Vãn Chiếu vô thức cầm điện thoại lên quét mã, sau đó cầm lấy cuốn sách trên tay Hà Tứ Hải.

Sau đó nàng đặt điện thoại lại trên bàn, lật sách, liếc nhìn giá niêm yết, sau đó sững người lại.

“Hà Tứ Hải.”

Lưu Vãn Chiếu giận dữ hét lên.

“Sao thế?” Hà Tứ Hải đang chuẩn bị quay về chỗ của mình lập tức quay đầu lại hỏi.

“Giá niêm yết của cuốn sách này chỉ có bốn mươi chín tệ, vậy mà anh lại bán cho tôi với giá tám mươi tệ? Anh đúng đồ độc ác.” Lưu Vãn Chiếu tức giận chất vấn.

“Cô gái này xinh đẹp như vậy, sao lại ăn nói khó nghe thế? Ai độc ác? Ai độc ác cơ?”

Hà Tứ Hải mất hứng rồi, hắn buôn bán vô cùng uy tín, làm vậy không phải là đang làm hỏng uy tín bán hàng của hắn sao?

“Đồ mới chỉ có bốn mươi chín tệ, đây là đồ cũ, vậy mà anh còn bán cho tôi giá tám mươi tệ? Anh còn nói anh không độc ác à” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

“Cái này chắc cô không hiểu rồi? Thứ đồ như sách kinh dịch này trúc trắc, khó hiểu, người thường đọc vào cũng sẽ thất rất khó hiểu. Của cô là sách cũ, nhưng nó có chú thích của người nghiên cứu trước đây, để giúp cô hiểu sâu, chẳng lẽ không xứng để có thêm ba mươi tệ nữa sao? Cô còn là giáo viên, thế mà lại đi coi thường tri thức, tôi khinh thường cô, không thèm nói chuyện với cô nữa.”

Hà Tứ Hải nói xong, hắn liền quay người trở lại sạp hàng của mình với vẻ mặt khinh mỉa.

Lưu Vãn Chiếu nổi giận với Hà Tứ Hải đến nỗi lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.

Nàng tức giận, lật giở cuốn sách trên tay thật mạnh, dù gì cũng đã ngốn mất tám mươi tệ của nàng, nàng phải xem xem, rốt cuộc bên trong chú thích cái gì.

Nhưng xem từ đầu đến cuối vẫn chẳng thấy cái chú thích nào.

Chỉ thấy trên trang bìa có ba chữ “Triệu Mậu Vinh”, chắc là tên của ai đó.

Tên của người đó?

Bộ cỏ?

Nghiên cứu kinh dịch?

Lưu Vãn Chiếu cảm thấy bản thân như sắp nổ tung, chỉ muốn muốn đứng dậy chạy tới đánh sập gian hàng bên kia.

“Sao mình lại bày hàng bên cạnh anh ta chứ, rõ ràng là đã biết anh ta là một tên lừa gạt, đây đã là lần thứ mấy trong tuần rồi?”

Lưu Vãn Chiếu bắt đầu tổng kết và suy ngẫm về bản thân.

Cuối cùng đưa ra một kết luận là bản thân quá lương thiện.

Nghĩ đến điều này, nàng chợt cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Đào Tử, ba ba lại vừa bán được một thứ, bây giờ chúng ta đi mua bánh kem mà hôm qua con thích nhé.”

“Ồ, ba ba thật tuyệt vời.” Đào Tử hoan hô nói.

Với vẻ mặt vô cùng phấn khởi.

Hà Tứ Hải bế nàng lên rồi đặt nàng lên vai mình.

Như thế này, Đào Tử có thể trông thấy những người đi bộ qua lại trong cả khu chợ đêm, chứ không chỉ riêng đôi chân của Như Lâm.

“Nhìn giúp ba ba xem, quầy bán bánh kem hôm qua, hôm nay ở đâu thế?”

“Vâng.”

Đào Tử đặt tay lên trước trán, bắt chước Tôn Ngộ Không nhìn ngó xung quanh.

Nhưng một lúc sau không thấy nào nói gì, hắn liền lên tiếng hỏi: “Con trông thấy gì thế?”

“Một cái đầu lớn.”

Hà Tứ Hải nhìn theo hướng nhìn của nàng, quả nhiên trông thấy một cái đầu lớn.

Hóa ra là có người mặc đồ búp bê đầu to đi phát tờ rơi.

Chương 34. Bé Gái Ngoan Cố

Cô Lưu, cô giúp tôi trông hàng nhé.”

Hà Tứ Hải quay đầu lại nói với Lưu Vãn Chiếu một tiếng, sau đó cõng Đào Tử đi về phía đám đông.

“Không trông.”

Lưu Vãn Chiếu đáp, vừa dứt lời mới nhận ra Hà Tứ Hải đã đi xa rồi, hoàn toàn không nghe thấy lời nàng nói.

“Thật là, tại sao lần nào cũng như vậy chứ.” Lưu Vãn Chiếu tức giận nghĩ.

Hà Tứ Hải đưa Đảo Tử đi tới chỗ cái đầu búp bê, để nàng nhìn cho rõ

Thì ra quán trà sữa bên đường mới mở, nên nhân viên mặc đồ búp bê đầu to để hút khách.

Đào Tử tò mò ngắm nhìn con búp bê đầu to, nhưng khi cô đến gần hơn, nàng cảm thấy cảm thấy vô vị, rất nhanh sau đó chẳng còn thấy hứng thú gì cả.

Hà Tứ Hải tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước, từ xa hai người đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.

Đây là gian hàng bày bán bánh mật ong.

Bánh được chia sẵn ra thành từng túi, mười tệ một túi lớn, rất nhiều người qua lại tiện tay mua một túi về.

Bánh chia thành ba vị khác nhau là vị chuối, vị nguyên bản và vị xoài.

Hà Tứ Hải đưa Đào Tử tới, mua một túi bánh vị nguyên bản.

Hà Tứ Hải đặt Đào Tử xuống, bóc bánh ra: “Ăn đi.”

Đào Tử đưa tay ra định cầm lấy, thì Hà Tứ Hải vội ngăn nàng lại, là vì tay nàng đang rất bẩn.

“Tay con bẩn quá, không được bốc ăn ngay.”

Mấy ngày nay, Hà Tứ Hải cũng đang tập tành học cách chăm sóc trẻ nhỏ, nên cũng mang theo những thứ đồ dùng thường ngày như khăn giấy, nhưng lại để ở sạp đồ mất rồi.

Thế là hắn xin chủ quầy bánh một tờ giấy, rồi lau cho nàng.

“A nhoàm.” Đào Tử cắn một miếng thật to, nàng đã muốn ăn nó từ lâu rồi nên không thể chờ thêm nữa.

Hà Tứ Hải cũng cầm lấy một miếng, cắn thử, thì thấy bánh mềm ngọt, ăn rất ngon, chả trách nhiều người mua đến vậy.

“Vừa rồi, tại sao em không để anh nói cho chị gái em biết?” Hà Tứ Hải đột nhiên quay sang bên cạnh nói.

Hóa ra là Lưu Nhược Huyên đã theo sau bọn họ.

Cô nhìn chiếc bánh trong tay Hà Tứ Hải và làm động tác nuốt bánh, nhưng tiếc rằng ma quỷ không thể ăn thức ăn của con người, vả lại bọn họ cũng không cần phải ăn, chẳng qua là vẫn còn một số người vẫn còn giữ lại một số thói quen, động tác mình vẫn hay làm khi còn sống mà thôi.

Mặc dù những ngày nay Lâm Hóa Long khiến hắn cảm thấy rất phiền phức, nhưng nhờ có hắn, Hà Tứ Hải đã hiểu rõ hơn về ma quỷ.

“Đây là trò bịt mắt, không thể nhờ người khác giúp, phải là chị gái tự mình tìm thấy em, thì mới được.” Lưu Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải.

Một đôi mắt to, trong veo và sáng ngời.

Hà Tứ Hải không biết tại sao, bản thân lại có cảm giác không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Ngay cả khi đã chết đi rồi, cô gái nhỏ này vẫn giữ được sự trong trắng và thuần khiết của mình như khi còn sống.

Nhưng có vẻ như tâm nguyện của nàng dường như rất khó giải quyết.

Tâm nguyện của nàng là người chị gái đang bị che mắt của nàng có thể tìm thấy nàng, nhưng nàng là ma, chị gái của nàng sao có thể nhìn thấy nàng.

Đây cứ như là một vòng lặp vô tận vậy.

Hà Tứ Hải dắt theo Đào Tử, một lớn một nhỏ quay về, theo sau là một cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy.

Nhưng không ai có thể nhìn thấy ngoại trừ Hà Tứ Hải.

“Cô Lưu, cảm ơn cô đã giúp đỡ, nào, tôi mời cô ăn một chiếc bánh ngọt.”

Hà Tứ Hải bước đến với nụ cười trên môi.

“Tôi không ăn.” Lưu Vãn Chiếu ngẩng đầu tức giận nói.

Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh chỉ với một chiếc bánh ngọt sao? Hơn nữa, bánh đó là mua bằng tiền cửa nàng, càng khiến nàng không muốn ăn.

“Ăn một cái, ăn một cái đi, tôi chỉ đùa với cô thôi. Nếu cô xót tám mươi tệ, thì tôi không trả cho cô được.” Hà Tứ Hải trực tiếp đưa ra một miếng bánh từ trong túi.

“Cầm đi, tôi không ăn.”

Lưu Vãn Chiếu vô cùng tức giận, dùng tay đẩy Hà Tứ Hải ra.

Khi lòng bàn tay nàng chạm vào mu bàn tay của Hà Tứ Hải, thì sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.

Bởi vì ngay lúc đó, nàng đã nhìn thấy một bóng dáng bản thân không thể quên được ngay cạnh bên chân Hà Tứ Hải.

Nàng ấy vẫn mặc bộ quần áo hệt như ngày mất tích, một chiếc áo hoodie chấm bi màu đỏ, một chiếc áo gile len màu nâu bên ngoài, phía dưới là chiếc quần mỏng màu đỏ.

Nhưng đáng tiếc nó lại giống như bọt nước, chớp mắt một cái đã chẳng còn.

“Không ăn thì thôi, sao lại hung dữ như vậy?”

Hà Tứ Hải mỉm cười, nháy mắt với Lưu Vãn Chiếu, rồi quay trở lại gian hàng của mình.

Nhưng lúc này Lưu Vãn Chiếu không quan tâm tới hắn nữa, mà dụi mắt, sau đó bắt đầu điên cuồng nhìn trái nhìn phải để tìm kiếm.

Dần dần lên tiếng với giọng điệu nức nở như muốn khóc: “Em đang trốn ở đâu, đi ra đây, em đi ra đây đi …”

“Này, Tiểu Hà, có phải cậu lại trêu chọc cô Lưu không, cô ấy là một cô gái tốt, đừng bắt nạt cô ấy.” Dì Tề chạy tới, khẽ nói.

“Làm gì có chuyện đó, không liên quan gì đến tôi.” Hà Tứ Hải lập tức phủ nhận.

“Tôi phát hiện cậu rất thích trêu cô Lưu, có phải cậu có ý với Lưu không?” Dì Tề nghi ngờ hỏi.

“Dì đừng nói bậy, tôi còn trẻ như vậy, cô ấy hơn tôi ít nhất phải tới năm sáu tuổi, tôi có thể thích cô ấy sao?” Hà Tứ Hải vội nói.

“Cô ấy còn rất trẻ, con gái cậu đã lớn như vậy rồi, cậu vẫn còn trẻ sao? Vả lại, cô Lưu vừa đẹp lại vừa giỏi giang, nhìn cách ăn mặc của cô ấy có thể thấy điều kiện gia đình của cô ấy chắc cũng khá rồi, chẳng phải còn phải xem người ta có vừa mắt cậu hay không sao?”

“Dì Tề, dì không thể nói như vậy được, chẳng lẽ tôi tệ lắm sao?”

“Rất tệ.”

“Dì Tề, dì nói hay lắm, khiến tôi cảm động rơi nước mắt rồi.”

“Nhóc con này, cả ngày cư xử chẳng ra sao cả, nếu không có ý gì với người ta, thì đừng lúc nào cũng trêu chọc người ta như vậy, mấy ngày nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người.”

“A, đây là…”

“Tôi không nói với cậu nữa, có khách tới rồi.” Dì Tề quay người trở lại gian hàng của mình.

“Vừa nãy chị em đã trông thấy em rồi, tại sao em vẫn còn ở đây?” Hà Tứ Hải quay sang hỏi Lưu Nhược Huyên bên cạnh.

“Hì hì, chị ấy vừa nhìn thấy em, nhưng không tìm thấy em, chị ấy phải thực sự tìm thấy em cơ.” Lưu Nhược Huyên đắc ý nói.

“Ý em là gì?” Hà Tứ Hải nghe nàng nói vậy thì vô cùng hoài nghi.

Nhưng đứa trẻ lại chỉ cười không nói, trò trốn tìm thì phải giữ bí mật.

Nàng quả đúng là một cô bé ngoan cố và cứng đầu.

Tuy nhiên, nếu không phải như thế, thì nàng ấy đã buông bỏ và đi đến một thế giới khác từ rất lâu rồi.

Lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi tới với đôi mắt đỏ hoe.

“Hà Tứ Hải.”

“Sao thế, để tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn ăn bánh ngọt thì được thôi, nhưng còn tám mươi tệ kia, tôi không trả cho cô được.“

“Tôi không tìm anh để đòi tiền.” Lưu Vãn Chiếu trừng mắt lên nói.

“Tôi muốn … tôi muốn hỏi anh, vừa rồi anh có nhìn thấy một cô bé để tóc giống tôi, mặc áo gile len ​​màu nâu không? Con bé đứng ngay cạnh chân của anh.” Lưu Vãn Chính run rẩy hỏi.

“Hả…”

Hà Tứ Hải bắt đầu suy nghĩ, đây là đường lớn, nếu nói thẳng với nàng ấy, nàng ấy xúc động quá thì sẽ không hay lắm.

Nhưng nếu bạn không nói với nàng ấy, thì có vẻ như cũng không hay lắm.

“Quên đi, có lẽ là do tôi hoa mắt thôi.” Lưu Vãn Chiếu tự cười nhạo chính mình, rồi xoay người trở về gian hàng của mình.

“Chờ đã.” Hà Tứ Hải ngăn nàng lại.

“Anh đang làm gì vậy?” Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại, cảnh giác nhìn hắn.

“Được rồi, đừng như vậy mà, ban nãy tôi lừa cô tám mươi tệ, là tôi sai, tôi trả cô, được không.”

“Không cần, coi như là tôi mua bánh cho Đào Tử ăn.”

“Cám ơn dì.”

Đào Tử đang ngồi bên cạnh, ăn bánh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, lúc này mặt nàng đã dính đầy vụn bánh.

“Không cần cảm ơn, nhưng, phải gọi chị là chị nhé.“

Lưu Vãn Chiếu cúi xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp Đào Tử lau sạch những mảnh vụn bánh trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng.

Dưới ánh đèn rực rỡ trong chợ đêm, Lưu Vãn Chiếu cúi người, để lộ đường cong hoàn mỹ và đôi mắt dịu dàng, trông vô cùng xinh đẹp.

Hà Tứ Hải đứng bên cạnh nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, “Nếu cô đang nói về một cô bé mặc hoodie chấm bi đỏ, gile len màu nâu và quần mỏng đỏ, thì tôi có nhìn thấy con bé.”

Lưu Vãn Chiếu đang cúi người nghe thấy mấy lời này liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào Hà Tứ Hải với ánh mắt đã chứa đầy sương mù.

Chương 35. Chơi Trốn Tìm.

“Anh thì biết cái gì?” Lưu Vãn Chiếu đi tới hỏi.

Trên mặt có chút thấp thỏm, có bất an, có chờ mong, còn có một chút hoảng sợ.

Trong lòng lại càng nghĩ nhiều hơn thế.

Thậm chí có rất nhiều phỏng đoán ác ý, nhưng mà lại cảm thấy không có khả năng lắm, nói chung đầu óc cô lúc này có loại cảm giác loạn thành một đoàn.

“Có thể nói cho tôi một chút về chuyện của em gái cô không?” Hà Tứ Hải ôm Đào Tử lên trên đùi của mình, đưa ghế gập nhỏ của Đào Tử cho nàng.

Vẻ mặt của Lưu Vãn Chiếu bỗng trở nên bi thương, hốt hoảng, nghe vậy thì trực tiếp ngồi xuống trên ghế nhỏ.

Sau đó nói chuyện liên quan tới nhà nàng.

Lưu Vãn Chiếu sinh ra ở trong một gia đình cực kỳ hạnh phúc.

Ba nàng – Lưu Trung Mưu là giáo sư tiếng Trung của trường đại học.

Mẹ Tôn Nhạc Dao là giáo viên dạy quốc hoạ.

Tên của Lưu Vãn Chiếu chính là được Lưu Trung Mưu đặt cho.

Là quân trì tửu khuyến tà dương, thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu.

Một cái tên tràn ngập ý thơ.

Lưu Vãn Chiếu còn có một cô em gái nhỏ hơn mình ba tuổi, tên là Lưu Nhược Huyên.

Huyên, ở cổ đại Huyên đại biểu cho người mẹ.

Trong ‘Kinh Thi, Vệ Phong, Bá Hề’ có ghi: “Yên đắc huyên thảo, ngôn thụ chi bối”. Chu Hi chú viết: “Huyên thảo, khiến người quên ưu; bối, Bắc Đường Dã, chỉ mẹ ở phòng bắc, Bắc Đường đại biểu cho tấm lòng của người mẹ.

Huyên thảo ở đây chính là chỉ cỏ huyên.

Có thể thấy, Lưu Trung Mưu hi vọng con gái nhỏ lớn lên có thể giống như mẹ mình, ôn nhu nhàn thục, đa tài đa nghệ.

Gửi gắm rất nhiều điều tốt đẹp và kỳ vọng đối với nàng.

Từ mặt bên cũng có thể nhìn ra, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ rất tốt.

Tuy hai người đều là giáo viên, thế nhưng trong thời đại vật tư khan hiếm, một nhà bốn người trải qua cũng không tốt lắm.

Cũng may Tôn Nhạc Dao ngoại trừ am hiểu vẽ vời ra, còn có một đôi tay khéo lóe, vô cùng am hiểu đan len sợi.

Áo len, giày, quần của tất cả mọi người trong nhà, thậm chí là một số thảm, chăn đều là do Tôn Nhạc Dao tự tay đan.

Cũng bởi vì có tay nghề này, Tôn Nhạc Dao thường xuyên sẽ ra ngoài bày sạp, kiếm thêm chút thu nhập.

Hai chị em Lưu Vãn Chiếu và Lưu Nhược Huyên cũng sẽ thường đi theo mẹ bày sạp.

Vào một ngày Lưu Vãn Chiếu tám tuổi, nàng và em gái, còn có mẹ cùng nhau đi bày sạp.

Ngày hôm đó, người trên chợ vô cùng nhiều, cho nên chuyện làm ăn vô cùng tốt.

Người mẹ bảo nàng trông coi em gái, còn mình vội vàng chào hỏi khách khứa, cũng không quản các nàng.

Trước đây, người lớn trông trẻ nhỏ không phải là kiểu không cách một bước giống như hiện tại, trên căn bản đều là trạng thái nuôi thả.

Thế là Lưu Vãn Chiếu mang theo Lưu Nhược Huyên chơi trốn tìm cùng với mấy bạn nhỏ khác trên đường cái.

Đây cùng là trò mà nàng thường xuyên chơi cùng em gái.

Lưu Vãn Chiếu dù sao cũng lớn hơn một chút, bất kể Lưu Nhược Huyên trốn như thế nào thì mỗi lần Lưu Vãn Chiếu đều là có thể tìm thấy nàng.

Nhưng mà lần này, nàng lại không thể tìm được em gái. . .

Không tìm thấy em gái.

Nàng cực kỳ lo lắng.

Bọn họ huy động rất nhiều người, nhưng mà vẫn không thể tìm được em gái.

Nàng không muốn chơi trò chơi này nữa, chỉ hy vọng em gái mau xuất hiện.

Nhưng mà lần trốn tìm này, một lần trốn chính là mười mấy năm.

. . .

Nước mắt chảy dọc theo gò má của Lưu Vãn Chiếu, “Lạch cạch, lạch cạch”, không tiếng động mà rơi xuống.

Nàng không nhìn thấy vẻ mặt đầy nôn nóng của Lưu Nhược Huyên, đưa tay muốn giúp nàng lau nước mắt trên mặt, thế nhưng mà làm sao cũng không chạm tới.

Thế là chỉ có thể nhìn về phía Hà Tứ Hải một cách tội nghiệp.

Hà Tứ Hải nhún nhún vai, việc này hắn không giúp được.

“Cho dì ăn, dì đừng có buồn nữa, ăn no rồi thì sẽ không buồn nữa.”

Đào Tử đưa bánh ngọt tới trước mặt Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu lau nước mắt một cái, lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Dì không ăn, cháu ăn đi.”

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử thật chặt, sau đó rút ra một tấm khăn tay mà Đào Tử thường rồi đưa tới: “Được rồi, cô cũng đừng khổ sở nữa, đang trên đường cái đó, nói không chừng người khác còn tưởng rằng tôi bắt nạt cô cũng nên.”

“Cảm ơn.” Lưu Vãn Chiếu cũng không khách sáo, trực tiếp tiếp nhận lấy rồi lau.

Trên thực tế, dòng người tới lui vội vã trên đường cũng không quan tâm nhiều đến Lưu Vãn Chiếu.

Dì Tề vốn là chuẩn bị lại đây, suy nghĩ một chút thì lại ngồi xuống lần nữa.

Lưu Vãn Chiếu nói xong chuyện xưa của nàng, ổn định lại tâm trạng rồi nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy chờ mong.

“Nơi này, không quá thích hợp.”

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía người đi lại nhộn nhịp trên con đường.

“Vậy anh nói một chỗ đi, hoặc là đến nhà anh, hoặc là nhà tôi, đều có thể.” Lưu Vãn Chiếu có chút không thể chờ đợi được nữa.

“Cô nghỉ ngơi ở đâu?” Hà Tứ Hải hỏi.

Phòng cho thuê của hắn thực sự là quá nhỏ, lại thêm một người thì ngay cả chỗ chiêu đãi cũng không có.

“Ngực Thủy Loan, đường Trung Hưng.”

Hà Tứ Hải: “. . .”

Chỗ kia có thể xem như là một trong những khu vực tốt nhất Hợp Châu.

Các tiện ích công cộng xung quanh hay là môi trường tự nhiên đều rất tốt, đương nhiên giá phòng cũng rất ‘tốt’.

Nhưng mà cách nơi này có chút xa.

“Hay là đến chỗ của tôi đi.” Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Hắn cũng không giải thích quá nhiều với Lưu Vãn Chiếu.

Sở dĩ phải đi về là bởi vì sợ Lưu Vãn Chiếu không khống chế được được tâm trạng sẽ khóc rống lên.

Người đi trên đường cái nhìn thấy một mỹ nữ khóc lớn ở chỗ bán hàng, rất dễ dàng khiến cho dư luận phẫn nộ, đánh hắn một trận xem như là nhẹ, làm không tốt còn có thể vào đồn công an.

“Vậy tôi hiện tại sẽ dọn hàng.” Lưu Vãn Chiếu có chút không thể chờ đợi được nữa mà đứng lên.

“Ai. . .”

Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, Hà Tứ Hải cũng không kịp gọi nàng.

“Thực sự là thiệt thòi lớn rồi, đêm nay vì nàng mà kiếm ít đi bao nhiêu?” Hà Tứ Hải dọn sạp, mặt đầy vẻ đau lòng.

Đào Tử thấy Hà Tứ Hải thu dọn thì cũng chạy tới giúp đỡ.

Giúp đỡ cầm đồ, giúp đỡ mở túi.

Bận bịu đến mức không còn biết trời đâu đất đâu.

“Đào Tử giỏi quá.” Hà Tứ Hải khen ngợi.

Trên sách viết, chỉ cần không có chuyện nguy hiểm thì đều nên cho trẻ nhỏ trải nghiệm một chút, đồng thời bất luận có làm được hay không thì đều phải khen một chút.

Như vậy không chỉ có thể bồi dưỡng năng lực hành động của trẻ nhỏ, còn có thể nuôi dưỡng sự tự tin của trẻ.

Hà Tứ Hải nhớ kỹ trong lòng.

“Tiểu Hà, ngày hôm nay thu sạp sớm như vậy sao?” Dì Tề chạy tới hỏi.

“Đúng vậy, có chút việc, về sớm một chút.” Hà Tứ Hải nói.

“Há, có đúng không? Có việc sao.”

Dì Tề nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu cũng đang dọn hàng, lộ ra vẻ mặt đã hiểu, còn nở nụ cười hiểu mà.

“Tiểu Hà, cháu đúng là, cố lên.” Dì Tề giơ ngón tay cái về phía Hà Tứ Hải.

“Hả? Dì đang nói cái gì? Cố lên, thêm dầu gì?” Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút, hỏi.

“Khà khà, còn giả ngu, dì hiểu, dì hiểu mà.” Dì Tề bày ra vẻ mặt không cần giải thích.

“Dì biết cái gì rồi?”

Hà Tứ Hải bày tỏ chính mình đều không hiểu rõ.

“Tiểu Hà, cháu thật đúng là một nhân tài. Dì hiện tại đúng là khâm phục cháu. Hai đứa con trai của dì đều là cái hũ nút, đánh ba gậy không gọi được một cái rắn. Nếu như bọn chúng có một nửa bản lĩnh của cháu thì dì cũng không cần sầu rồi. . .”

“Dì Tề, dì đang nói cái gì vậy?” Hà Tứ Hải cảm giác mình có chút mơ hồ.

“Được rồi, cháu không cần phải nói nữa, nhanh chóng chỉnh đốn rồi trở về đi thôi, nắm chặt thời gian một chút, chú ý an toàn.” Dì Tề nở một nụ cười khó hiểu, sau đó quay về chỗ bán hàng của mình.

“Ba ba, con thu dọn xong rồi, chúng ta về nhà thôi.” Đào Tử kéo lấy cái túi đầy ắp, nói.

“Ai yêu, sao con có thể kéo thứ này được, để ba làm cho. Trẻ con dùng sức quá lớn thì sẽ bị thương, sau này sẽ không cao được.” Hà Tứ Hải vội vàng tiếp nhận cái túi từ trong tay của nàng.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng thu dọn xong rồi.

“Hà Tứ Hải, đi nhanh một chút đi.” Nàng thúc giục.

“Đi ngay, cô gấp cái gì, đã chờ nhiều năm như vậy rồi, cũng không cần phải vội một hồi này chứ?” Hà Tứ Hải nói.

Dì Tề vẫn đang nghe trộm với vẻ mặt bát quái, trong lòng không khỏi cảm khái, người tuổi trẻ bây giờ thực sự là quá cởi mở rồi, lại dám nói mấy câu như này ở trên đường cái.

Hơn nữa, cô Lưu bình thường nhìn thì là một cô gái rất đoan chính, không nghĩ tới lại nôn nóng như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại lén lút vui lên.

Hà Tứ Hải mang theo đồ đạc, dắt Đào Tử, rồi nói với Lưu Nhược Huyên ở bên cạnh: “Em cũng đi cùng với chúng ta đi?”

“Được.”

Lưu Nhược Huyên đồng ý rất thẳng thắn.

Chương 36. Gặp Mặt.

“Cô Lưu, đưa đồ cho tôi đi, tôi đi xe lại đây, đặt ở trên xe sẽ thuận tiện hơn. Đúng rồi, cô định đi qua đó thế nào vậy?”

Một tay Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, tay còn lại ôm cái túi.

“Anh còn có tay sao?”

“Không có.”

“Vậy anh còn nói xách giúp tôi?”

“Tôi chỉ là khách sáo một hồi, sao cô lại tưởng thật cơ chứ?”

“Cái tên nhà anh vẫn là như vậy? Không sợ bị người đánh sao?”

“Không sợ, bởi vì người bình thường đều không đánh lại được tôi?”

Lời của Hà Tứ Hải cũng là lời nói thật.

Bề ngoài của Hà Tứ Hải không chỉ mày rậm mắt to, hơn nữa thân hình còn cao lớn khôi ngô, trước đây lúc đi học cũng không có mấy người dám trêu hắn.

Hiện tại ngày ngày đều luyện tập “Giấc ngủ dưỡng sinh”, lượng cơm ăn cũng tăng lên nhiều cho nên sức lực cũng tăng nhiều.

Hắn không cảm thấy bây giờ còn có người nào dám tìm phiền phức từ trên người hắn. Một quyền của hắn rơi xuống, thật sự có khả năng đánh chết người.

Cô Lưu nghe vậy thì lườm hắn một cái.

“Tôi lái xe tới, anh muốn đi cùng không?”

Đi tới bãi đậu xe, Lưu Vãn Chiếu nhấn điều khiển từ xa trên tay một cái, lập tức một chiếc The Beatles màu đỏ vang lên hai tiếng.

Xe rất đẹp, rất đáng yêu, rất thích hợp cho con gái lái.

Xem ra Lưu Vãn Chiếu đúng thật là một phú bà.

Nhưng mà chuyện này không có quan hệ gì với Hà Tứ Hải cả, hắn là người có cốt khí.

Hắn móc điều khiển từ xa ra, cũng ấn xuống một cái, sau đó một chiếc xe điện second-hand bên cạnh vang lên tiếng kêu.

“Tôi có xe.” Hà Tứ Hải vô cùng tự tin nói.

“Vậy cũng tốt, anh ở chỗ nào, tôi lái qua trước rồi chờ anh.” Lưu Vãn Chiếu cũng không hề để ý.

Người đến chợ đêm bày sạp, ngoài trừ nàng ra thì có thể có mấy người thật sự có tiền chứ?

“Thôn Thành Trung đường Nhị Lý, cô chờ tôi ở ngã tư là được.”

Hà Tứ Hải không trì hoãn nữa, trực tiếp đặt Đào Tử lên ghế sau, sau đó đặt đồ đạc ở phía trên chỗ để chân.

Mới vừa sải bước đi, đã nghe Lưu Vãn Chiếu nói: “Nếu không thì để Đào Tử ngồi xe của tôi cũng được?”

Hà Tứ Hải quay đầu lại liếc mắt nhìn Đào Tử đang ôm chặt hắn.

Lắc lắc đầu, “Không cần, Đào Tử đi theo tôi là được, cũng không xa.”

Lưu Vãn Chiếu cũng không cưỡng cầu nữa.

Bởi vì khi còn bé đã từng trải qua, Hà Tứ Hải đối với bất kỳ người nào cũng đều sẽ ôm lòng cảnh giác vô cùng mạnh.

Tuy rằng nhiều ngày như vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng coi như là người rất hiểu biết.

Thế nhưng ở trong lòng của Hà Tứ Hải, chỉ có thể coi là người xa lạ khá quen thuộc.

Cho nên hắn đương nhiên sẽ không đồng ý giao Đào Tử quan trọng nhất trong lòng hắn cho một người xa lạ.

. . .

“Thì ra anh ở chỗ này, hoàn cảnh quả thực không tốt lắm, huống hồ còn mang theo Đào Tử, anh nhờ dì Tề ỗ trợ tìm được nhà chưa?”

Đèn đường u ám, muỗi bay khắp nơi, trong không khí đầy rẫy mùi hôi thối của nước bẩn.

Ưu điểm duy nhất đại khái chính là yên tĩnh, có rất ít tiếng xe, tình cờ còn có vài tiếng ếch kêu.

Rõ ràng đang ở đô thị, nhưng lại dường như đang trở lại nông thôn.

“Vẫn chưa tìm được.”

Hà Tứ Hải mở cửa, thả đồ xuống, thuận tay bật đèn.

Đào Tử lập tức hoan hô một tiếng rồi xông vọt vào.

Sau đó bật chiếc quạt bàn “Loảng xoảng loảng xoảng” kia lên.

“Đừng thổi, sẽ đau đầu.” Hà Tứ Hải đưa tay kéo nàng ra.

“Mới sẽ không, đầu của con lợi hại lắm đó nha.”

Đào Tử gõ lên đầu nhỏ của mình rồi đắc ý nói.

“Có đúng không, đến, để ba gõ xem, xem có phải thật sự lợi hại như vậy hay không?” Hà Tứ Hải đưa tay bày ra tư thế muốn gõ.

Tiểu Đào tử lập tức che đầu nhỏ rồi chạy qua một bên.

Sau đó cởi chiếc giày nhỏ ra rồi nhảy lên trên giường.

“Trên người bẩn chết rồi, tắm xong lại lên giường.” Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng xuống.

“Ai, con mệt mỏi một ngày, thật khổ mà, con muốn nghỉ ngơi.”

Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, mềm oặt, làm nũng giống như một con sâu nhỏ.

“A ~, cực khổ rồi, chờ một chút, ba ba giúp con tắm rửa, con đọc sách tranh một chút đi.”

Hà Tứ Hải cũng không giống như những cha mẹ khác, nói là con từ sáng đến tối ngoài ăn và chơi ra thì có mệt cái gì đâu.

Hắn hôn lên trán của nàng một cái.

Sau đó suy nghĩ một chút, vẫn để cho nàng ngồi ở trên giường, lại lấy cho nàng mấy quyển sách tranh.

. . .

Hà Tứ Hải và Đào Tử không coi ai ra gì lúc nói chuyện.

Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ đánh giá gian phòng chật chội này một phen.

Cả phòng còn nhỏ hơn so với phòng bếp của nàng.

Ngoài một cái giường, một cái bàn và một chiếc quạt máy cũ kĩ ra thì không có bất kỳ đồ đạc nào nữa.

Liếc mắt liền thấy đáy.

Nhưng mà hành động của Hà Tứ Hải và Đào Tử lại làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.

Tuy rằng rất nghèo, thế nhưng bọn họ nhất định là rất hạnh phúc, Lưu Vãn Chiếu nghĩ vậy.

Sau đó đi vào.

Hà Tứ Hải sắp xếp cho Đào Tử xong thì xoay người lại, đang chuẩn bị bắt chuyện bảo Lưu Vãn Chiếu ngồi, mới phát hiện ngoại trừ mép giường thì ghế đều không có một cái.

Cũng không thể bảo nàng ngồi trên giường được?

Sau đó nhớ tới, trong túi còn có hai cái ghế gập nhỏ.

“Tôi chỗ này cũng không có gì hay để chiêu đãi cô.”

“Không sao, tôi không thèm để ý những này, hiện tại có thể nói được chưa?” Lưu Vãn Chiếu có chút không thể chờ đợi được nữa, hỏi.

Trong đôi mắt tràn đầy chờ đợi.

“Thật ra tôi cũng không có bao nhiêu chuyện để nói với cô, chỉ có thể nói, con người của tôi có chút đặc thù, có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy. . .”

Hà Tứ Hải nói đến đây, thân thể của Lưu Vãn Chiếu đã bắt đầu run rẩy lên, trong đôi mắt đã chứa đầy nước mắt.

Bởi vì điều này chính là cách nói khác cho chuyện em gái của nàng đã không còn ở trên thế giới này nữa rồi.

Nhìn Lưu Vãn Chiếu đã bắt đầu nhịn không được mà muốn khóc, Hà Tứ Hải đưa bàn tay qua.

“Tôi không có chuyện gì.” Lưu Vãn Chiếu lau khóe mắt một cái.

“Anh cứ nói tiếp đi.”

“Tôi muốn cô kéo tay tôi, có lời gì thì cô trực tiếp nói với em gái mình đi?”

“Ồ, Huyên Huyên cũng đây sao? Tôi có thể gặp gỡ em ấy. . .” Giọng nói của Lưu Vãn Chiếu mang theo nức nở.

Sau đó không chậm trễ chút nào đặt tay của chính mình vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.

Nhưng mà nàng còn chưa nói hết, đã nhìn thấy bên cạnh mình có một cô bé đang ngồi xổm, cười hì hì nhìn nàng.

“Huyên Huyên.” Lưu Vãn Chiếu lập tức kích động, rút bàn tay về, muốn ôm ấp đối phương.

Nhưng mà em gái của nàng lại biến mất giống như bọt nước, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Huyên Huyên? Huyên Huyên? Em mau ra đây, chúng ta không chơi trốn tìm nữa, em không cần trốn chị nữa, xin lỗi, xin lỗi. . .”

Lưu Vãn Chiếu lo lắng tìm kiếm, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đào Tử đang xem sách tranh bỗng tò mò ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc.

“Không có chuyện gì, con tiếp tục xem sách đi. Dì gặp phải chuyện thương tâm rồi, nàng khóc một hồi là tốt thôi.”

Đào Tử nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dì là người tốt, ba không nên bắt nạt cô ấy nha.”

“Được rồi, ba sẽ không bắt nạt cô ấy.” Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của nàng.

Sau đó xoay người nắm lấy Lưu Vãn Chiếu đang không ngừng tìm kiếm, thút thít không thể khống chế được mình.

“Được rồi, cô đừng quá kích động, em gái của cô không hề rời đi, chỉ cần tiếp xúc với thân thể tôi thì cô liền có thể nhìn thấy nàng.”

“Huyên Huyên.”

Cũng không biết Lưu Vãn Chiếu có nghe thấy hay không, sau khi lại nhìn thấy Lưu Nhược Huyên lần nữa.

Nàng ôm lấy Lưu Nhược Huyên.

“Huyên Huyên, em đi đâu vậy, chị rất nhớ em, sao em lại không tìm đến chị? Xin lỗi, xin lỗi, là chị không đúng, là chị đã để lạc mất em, xin lỗi, xin lỗi. . .”

Lưu Vãn Chiếu không ngừng nói xin lỗi, nước mắt không ngừng rơi, bi thương không thể kiềm chế.

“Chị ngoan, chị không khóc. . .”

Ngược lại, Lưu Nhược Huyên lại không có khóc, chỉ là ôm chị gái, dùng tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, không ngừng nhẹ giọng an ủi.

Trước đây thật lâu, mỗi khi nàng khổ sở thì chị gái đều sẽ ôm nàng như vậy rồi an ủi nàng, nàng liền không khó chịu nữa.

. . .

Nhìn dáng vẻ Lưu Vãn Chiếu thương tâm khổ sở đến sắp ngất đi.

Hà Tứ Hải vội vàng lấy bàn tay của hắn ra.

Lưu Vãn Chiếu lập tức không thấy em gái nữa, cũng không tiếp xúc được với nàng, không nghe thấy nàng nói chuyện nữa.

“Anh làm gì vậy? Nhanh để cho tôi nhìn thấy Huyên Huyên.” Hai mắt nàng đẫm lệ, quay về phía Hà Tứ Hải quát.

Sau khi gào xong, lại phản ứng lại, “Xin lỗi, van xin anh, van xin anh để cho tôi gặp lại Huyên Huyên đi, chỉ một hồi, chỉ một hồi thôi. Tôi cho anh tiền, tôi có thể quỳ xuống xin anh. . .”

Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cản nàng.

“Cô Lưu, tôi không phải không cho cô gặp, tôi chủ yếu là sợ cô thương tâm quá mức thôi.” Hà Tứ Hải giải thích nói.

Sau đó lại đặt tay ở trên người nàng.

“Cảm ơn, cảm ơn. . .”

Lưu Vãn Chiếu không ngừng nói cám ơn, nàng lại nhìn thấy em gái một lần nữa.

Em gái vẫn kéo cánh tay của nàng, chưa từng rời đi.

Chương 37. Về Nhà.

Tâm trạng của Lưu Vãn Chiếu chậm rãi hòa hoãn, bắt đầu trò chuyện với em gái về một số chuyện khi còn bé.

Hai người cùng nhau xé quyển sổ của ba ra gấp thành máy bay giấy, cuối cùng cùng bị ba ba đánh đòn.

Học mẹ cách đan len, sau đó biến một chiếc khăn quàng cổ trở nên hỏng bét.

Đổ bia trong chai của ba ba rồi cầm đến quầy bán đồ ăn vặt của ông Ngô để đổi kẹo ăn.

. . .

Rất nhiều chuyện Lưu Vãn Chiếu đã quên đều được gợi nhớ từ trong miệng của Lưu Nhược Huyên.

Sau khi biến thành quỷ, ký ức của nàng vô cùng tốt, chuyện khi còn sống đều sẽ không bỏ sót một chút nào.

Hồi tưởng lại những chuyện trước khi chết đại khái cũng chỉ có từng đó.

Nhưng mà Hà Tứ Hải biểu thị, tay tôi rất chua nha.

Muốn rút tay về, nhưng mà Lưu Vãn Chiếu lại ôm chặt không thả.

Tuy tay Lưu Vãn Chiếu rất mềm, nhưng sức rất lớn.

Thế nhưng Hà Tứ Hải không phải là người ham muốn sắc đẹp, lại nói, hắn còn phải đưa Đào Tử đi tắm rửa.

Đào Tử ở trên giường, nhìn Lưu Vãn Chiếu với vẻ mặt kỳ quái, đầu tiên là nhìn nàng khóc thật đau lòng, hiện tại lại thấy nàng cười thật vui vẻ, hơn nữa còn rì rà rì rầm nói chuyện với không khí.

Thực sự là người kỳ quái.

Đào Tử không nhìn thấy Lưu Nhược Huyên, cho dù có tiếp xúc thân thể với Hà Tứ Hải thì cũng không nhìn thấy.

Hà Tứ Hải suy đoán, bởi vì tâm nguyện của quỷ còn chưa xong mà tồn tại ở trên thế giới này.

Nói trắng ra là một loại chấp niệm, mà loại này chấp niệm khiến cho hắn và đối tượng ở giữa chấp niệm thông qua Hà Tứ Hải mà nhìn thấy lẫn nhau.

Giống trước đó Hà Long tiếp xúc với Hà Tứ Hải, chẳng những có thể nhìn thấy Hà Cầu, mà còn có thể nói chuyện và ôm ấp.

Nhưng mà Đào Tử lại không được.

“Cô Lưu, thời gian cũng không còn sớm nữa, Đào Tử cũng phải nghỉ ngơi rồi. Cô còn có lời gì thì có thể về nhà lại nói hay không?”

Bị Hà Tứ Hải đánh gãy câu chuyện, Lưu Vãn Chiếu rất không vui, thế nhưng nàng cũng biết Hà Tứ Hải nói có lý.

Nhưng mà nàng còn muốn nhìn thấy em gái, nói chuyện với nàng, dù cho nói một buổi tối thì nàng đều cảm thấy không đủ.

Nhưng mà nàng không thể ép buộc.

Nhưng mà nàng quen biết Hà Tứ Hải thì hẳn là còn có cơ hội.

“Như vậy. . . Như vậy sau ngày hôm nay, Huyên Huyên sẽ biến mất sao?” Lưu Vãn Chiếu rất lo lắng về điểm này.

“Đây cũng là chỗ mà tôi cảm thấy kỳ quái, lẽ ra tâm nguyện của em gái cô hẳn là đã xong, nhưng mà cô ấy cũng không có biến mất.”

Hà Tứ Hải nhân cơ hội giải thích cho nàng một hồi về nguyên nhân tồn tại của quỷ.

Lưu Nhược Huyên ở bên cạnh cười nói: “Tuy chị đã nhìn thấy em, thế nhưng còn chưa bắt được em nha, hì hì.”

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì biến sắc, nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, nhỏ giọng nói rằng: “Có khả năng.”

Lẽ ra, bọn họ hiện tại đã nhìn thấy Lưu Nhược Huyên, trò chơi trốn tìm đã tính là kết thúc.

Nhưng sự thực cũng không phải là vậy, khả năng duy nhất chính là nhất định phải nhìn thấy thân thể của Lưu Nhược Huyên, hoặc có thể nói là thi thể.

“Huyên Huyên, có thể nói cho chị biết em trốn ở chỗ nào không?” Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại hỏi Lưu Nhược Huyên.

“Chị chơi xấu, em mới không nói cho chị đâu.”

Lưu Nhược Huyên nói xong, còn hướng về phía Lưu Vãn Chiếu làm cái mặt quỷ.

Thần sắc Lưu Vãn Chiếu trở nên hoảng hốt, nghĩ đến khi còn bé Huyên Huyên cũng thường bày ra dáng vẻ nghịch ngợm đối với mình.

Tuy rằng không hoàn mỹ lắm.

Thế nhưng có thể nhìn thấy Huyên Huyên lần nữa đã là chuyện rất tốt rồi.

“Huyên Huyên, đợi lát nữa đi về nhà cùng chị đi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Ừm. Được nha.” Huyên Huyên đáp một tiếng.

“Em phải luôn nắm tay phải của chị, không được thả ra.”

“Được.”

“Sau khi lên xe, em ngồi trên ghế phụ.”

“Được.”

“Buổi tối ngủ cùng chị.”

“Được.”

. . .

Lưu Vãn Chiếu nói ra tất cả mà nàng có thể nghĩ đến, hẹn ước trước với Lưu Nhược Huyên.

Sau đó mới nói với Hà Tứ Hải: “Ngại quá, tối hôm nay làm lỡ thời gian của các người rồi, anh cho Đào Tử ngủ đi.”

Sau đó vạn phần không muốn mà thả tay Hà Tứ Hải ra.

Huyên Huyên ở trước mắt nàng giống như bọt nước, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Ai ~ ”

Lưu Vãn Chiếu thở dài thật sâu.

Sau đó quay sang hỏi Hà Tứ Hải: “Huyên Huyên vẫn còn chứ?”

“Còn, nàng đang nắm tay phải của cô.”

Lưu Vãn Chiếu cúi đầu liếc mắt nhìn về phía tay phải không hề có thứ gì.

Sau đó cúi mình thật sâu đối với Hà Tứ Hải: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái.

“Đào Tử, hẹn gặp lại.”

Lưu Vãn Chiếu lại vẫy tay với Đào Tử.

Đào Tử mơ mơ màng màng lắc lắc tay với nàng.

Sau đó tay phải nắm lấy không khí, bước lớn đi ra ngoài.

Hà Tứ Hải đi tới cửa, nhìn nàng lên xe, lúc này mới quay lại trong phòng.

. . .

“Huyên Huyên, chiếc xe này là lúc sinh nhật chị, mẹ tặng cho chị, em có thích hay không? Nếu như em mà ở đây thì mẹ nhất định cũng sẽ tặng cho em một cái.”

“Huyên Huyên, những năm này ba mẹ đều rất nhớ em, chị đã thấy bọn họ lén khóc rất nhiều lần, em cũng có thể nhìn thấy chứ? Nhưng mà bọn họ xưa nay chưa từng nhắc đến ở trước mặt chị, là bởi vì sợ chị thương tâm.”

“Huyên Huyên, chị có thể gặp em lần nữa, chị thật sự là rất vui.”

Lưu Vãn Chiếu cười cười, nước mắt lớn lăn xuống dọc theo gò má.

Nước mắt mơ hồ che tầm mắt của nàng, nàng không thể không giảm chậm tốc độ xe, cho tới khi phía sau không ngừng vang lên tiếng thúc giục “Tích tích”.

Lưu Nhược Huyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế L có chút luống cuống tay chân, nàng không biết phải an ủi chị gái như thế nào.

Trên gương mặt nhỏ nhắn là một mảnh mờ mịt, rất bất lực, cũng rất vô lực. . .

Cũng may bởi vì phía sau không ngừng thúc giục, Lưu Vãn Chiếu lập tức ổn định tâm tình, bắt đầu lái xe.

Lưu Trung Mưu đang ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo, nghe thấy tiếng cửa thì vội vàng đứng lên đi qua.

Tôn Nhạc Dao đang xem ti vi cũng đi theo.

Từ khi mất đi một đứa con gái, bọn họ đặc biệt lo lắng đối với đứa con gái duy nhất này.

Hai người ngồi ở sô pha, một người nhìn như là đang xem báo, nhưng trên tay lại cầm tờ báo cũ của mấy ngày trước.

Một người khác đang xem tivi, nhưng trên tivi lại là quảng cáo mua sắm.

Bọn họ đều đang lo lắng cho con gái.

Bởi vì con gái mỗi ngày đều sẽ về nhà trước mười giờ.

Nhưng mà lúc này đã sắp mười giờ rưỡi rồi, con gái còn chưa về nhà.

Lưu Trung Mưu nhiều lần cầm điện thoại di động lên, nhưng lại thả xuống, dù sao thì con gái cũng lớn rồi.

Hỏi quá nhiều thì sẽ khiến cho con phản cảm.

Vào lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng cửa mở thì cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

“Ngày hôm nay sao lại về trễ như thế, không phải đã nói với con là nhất định phải về nhà trước mười giờ hay sao?” Lưu Trung Mưu vừa tiến ra đón, vừa oán giận nói.

Sau đó thì nhìn thấy con gái khóc đến sưng đỏ cả mắt.

“Con đây là. . .” Lưu Trung Mưu căng thẳng hỏi.

Lời còn chưa nói hết, Tôn Nhạc Dao phía sau liền xông lên, lo lắng hỏi: “Vãn Vãn, ai bắt nạt con rồi, chịu ủy khuất gì rồi?”

Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu cũng không nói chuyện, mà là nhìn về cửa lớn đang mở ra phía sau, nói: “Huyên Huyên, em vào nhà chưa?”

Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng bên trong đôi mắt.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu đóng cửa lại.

Sau đó cười nói với bọn họ, “Con rất tốt, con thật sự rất tốt.”

Nhưng mà nụ cười của nàng lại còn khó coi hơn cả khóc.

“Đây là chịu ủy khuất gì rồi?” Tôn Nhạc Dao đưa tay muốn kéo nàng.

Lại bị Lưu Vãn Chiếu né tránh.

“Con đang dắt Huyên Huyên đây.” Nàng nói.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì lập tức trở nên lo lắng, quay sang nhìn Lưu Trung Mưu.

“Vãn Vãn, chuyện của Huyên Huyên không trách con. Con không nên tạo cho mình áp lực quá lớn, đi tắm đi rồi ngủ một giấc cho thật tốt. . .”

Lưu Trung Mưu cố gắng giữ vững bình tĩnh.

Nhưng mà sự lo lắng trên mặt lại làm sao cũng không che giấu nổi.

“Ba, mẹ, con thật sự không có chuyện gì, con có lời muốn nói với hai người.”

Lưu Vãn Chiếu nói xong thì kéo Lưu Nhược Huyên đi xuyên qua hai người bọn họ.

Nhìn con gái cứ duy trì một tư thế kỳ quái mà đi vào trong nhà, hai người càng thêm lo lắng.

Chương 38. Nhớ.

“Ba, mẹ, hai người ngồi đi, con có chút việc muốn nói với hai người.”

Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống ở trên ghế sô pha, thuận tay rút một tờ giấy, lau sạch nước mắt trên mặt mình.

“Vãn Vãn, con có chuyện gì, ngày mai lại. . .”

Tôn Nhạc Dao đi tới, chuẩn bị ngồi xuống ở bên cạnh nàng.

“Mẹ, mẹ không nên ngồi ở đây, Huyên Huyên đang ở chỗ này đây.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng đem đẩy nàng ra.

Tôn Nhạc Dao lùi về sau mấy bước, đứng thẳng người rồi hai mặt nhìn nhau với Lưu Trung Mưu.

“Lão Lưu, ngày mai anh mang Vãn Vãn đi tìm bạn học cũ Viên Lãng xem một chút đi.” Tôn Nhạc Dao nhỏ giọng nói.

“Xem cái gì? Con lại không bị bệnh.” Lưu Vãn Chiếu không nhịn được lườm một cái.

“Không bệnh, không bệnh, chủ yếu là con tạo áp lực cho mình quá lớn rồi. Nhạc Dao, em đi lấy cho Vãn Vãn ly sữa bò, lại tắm một cái, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì chúng ta ngày mai lại nói.” Lưu Trung Mưu đứng lên, nói với hai người.

“Ngồi xuống, hiện tại ba mẹ cố gắng nghe con nói.” Lưu Vãn Chiếu đập lên sô pha một cái, tức giận nói.

Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, phảng phất như trao đổi thân phận, bọn họ mới là con cái.

“Huyên Huyên, chị vừa nãy có phải là quá hung dữ rồi hay không, em không được học theo chị đâu đó nha.” Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên quay đầu, nói với bầu không khí trống rỗng ở bên phải.

Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu thấu vậy thì càng lo lắng hơn.

Đồng thời cũng không dám động đậy gì.

Chỉ lo kích thích đến Lưu Vãn Chiếu, làm bệnh tình nặng thêm.

“Con trước đó đã nói với hai người về chuyện lúc con bày sạp có gặp phải một người tên là Hà Tứ Hải, đúng chứ?”

“Đã nói, ba có mua cái tẩu thuốc ở đó, còn là chỗ của cậu ấy, nhưng là đồ second-hand cho nên ba cũng không dám dùng.” Lưu Trung Mưu nhỏ giọng oán giận.

Tôn Nhạc Dao lập tức dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thúc Lưu Trung Mưu một cái.

Sau đó cười nói: “Đương nhiên biết, con nói hắn lớn lên đẹp trai, con người vô cùng tốt.”

“??”

Trong lòng Lưu Vãn Chiếu tràn đầy nghi hoặc, con nói lời như vậy khi nào?

“Vãn Vãn, chỉ cần con thích thì cho dù cậu ấy là người xếp quán vỉa hè, ba và mẹ con cũng sẽ không phản đối. Nhưng mà chênh lệch văn hóa quá lớn sẽ rất dễ hình thành mua thay, trong cuộc sống sau này khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn. Con cần nghĩ cho rõ. . .” Lưu Trung Mưu nhìn như bình tĩnh, nhưng lời nói lại mang theo ý vị sâu xa mà khuyên bảo.

Trên thực tế, trong lòng ông đang tràn đầy tức giận, nôn nóng và bất đắc dĩ, nhưng mà không thể kích thích đến con gái, chỉ có thể kiên trì nhẫn nại.

“Các người đang nói cái gì vậy? Nghe con nói cho xong đã.” Lưu Vãn Chiếu nhíu mày, nói.

“Được, được, con nói, con nói đi.” Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn như hai học sinh tiểu học.

“Con người Hà Tứ Hải tuy có chút láu lỉnh, thế nhưng vẫn là người tốt, cũng rất có học thức, hơn nữa năng lực cũng rất mạnh. . .”

Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe vậy thì lại bốn mắt nhìn nhau.

“Ây. . . , những thứ này đều không phải trọng điểm.” Lưu Vãn Chiếu cảm giác mình có chút lòng vòng rồi.

“Ngày hôm nay anh ấy nói với con. . .”

Lưu Vãn Chiếu không hề che giấu một chút nào, nói lại tất cả chuyện đã xảy ra trong tối hôm nay cho hai người.

“Cho nên, con nói con nhìn thấy Huyên Huyên rồi, Huyên Huyên cũng ở đây? Nó. . . Nó. . .”

Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì mặt đầy bi thiết, vừa có chờ mong vừa có bi thương, nước mắt trong viền mắt đã muốn chảy xuống.

Lưu Trung Mưu thì tỉnh táo hơn, việc đầu tiên nghĩ đến chính là con gái có phải là đã gặp phải tên lừa đảo hay không.

Là bị bỏ thuốc rồi, hay là bị thôi miên rồi.

“Con nói, hắn tiếp xúc thân thể với con, còn liền có thể nhìn thấy Huyên Huyên?” Lưu Trung Mưu trầm giọng hỏi.

Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu.

“Làm sao tiếp xúc? Bắt tay? Ôm ấp? Hay là. . .”

“Ba.” Lưu Vãn Chiếu nhíu nhíu mày, gọi lớn một tiếng.

“Không xấu xa như ba nghĩ, anh ấy chỉ chạm vào con một hồi, con liền có thể nhìn thấy Huyên Huyên. Hơn nữa Huyên Huyên còn đang ở chỗ này đây, làm phiền ba nói chuyện chú ý một chút.”

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì lại nhíu mày càng sâu.

“Ô ô. . .” Lúc này Tôn Nhạc Dao cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu nghẹn ngào lên.

“Mẹ.”

“Vợ.”

“Huyên Huyên, bảo bối của mẹ, là mẹ có lỗi với con, mẹ rất nhớ con. . .”

Tôn Nhạc Dao cuối cùng không nhịn được mà gào khóc.

Nhiều năm như vậy, tất cả lo lắng, tự trách và nỗi nhớ đều được bộc phát ra.

. . .

“Ba ba.”

“Hả?”

“Sao hôm nay dì lại khóc, còn khóc đến thật đau lòng?”

Đào Tử cuộn lại ở trong lòng Hà Tứ Hải, lật xem sách tranh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi em gái của dì đến Thiên đường rồi, dì rất nhớ cô ấy.”

“Ồ? Là giống như ba mẹ và bà nội sao?”

Đào Tử ngước cổ, trong đôi mắt to tràn đầy mơ màng và hồn nhiên.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Con nhớ bà nội?” Đào Tử cúi đầu nói.

Đối lập với ba mẹ, ấn tượng của bà nội đối với nàng dương như sâu hơn, tình cảm cũng càng sâu.

Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

“Bà nội nhất định cũng đang nhớ con đó.”

“Ba ba, con cảm thấy muốn ngủ rồi.” Đào Tử phảng phất như mất đi hứng thú, gấp sách tranh lại rồi nói.

“Được.”

Hà Tứ Hải đặt nàng nằm ngang, đặt dưới nách của mình, ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Đào Tử cuộn thân thể lại, tựa vào Hà Tứ Hải, chôn đầu, nhẹ giọng ngâm nga.

Từng con từng con đom đóm, mỗi con mang theo đèn lồng nhỏ.

Giống như là tuần tra đêm đen, đến cũng vội mà đi cũng vội.

Đến cũng vội mà đi cũng vội, chờ tiên tử lên thiên cung muốn cầu xin người phát một điểm gió, giảm bớt oi nóng một chút.

. . .

“Con đang hát cái gì?”

“Bà nội thường hát ru con ngủ, con hát cho chính con nghe, ru con ngủ.”

Đào Tử chôn đầu, giọng nói nặng nề, Hà Tứ Hải cảm giác trên quần áo có một chút ướt át.

Nhìn vai Đào Tử đang nhẹ nhàng co giật.

Hà Tứ Hải cũng không ôm nàng an ủi.

Mà là tiếp tục vỗ nhẹ nàng.

Từng con từng con đom đóm, mỗi con mang theo đèn lồng nhỏ;

. . .

Đào Tử dừng việc ngâm nga lại, dựng thẳng lỗ tai lên, dần dần mà tiến vào mộng đẹp.

“Ai. . .”

Hà Tứ Hải đưa tay tắt đèn trong phòng lại.

Trong phòng rơi vào một mảnh tăm tối, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng ếch kêu và tiếng hít thở đều đều của Đào Tử.

Hà Tứ Hải dựa vào trên giường, mở to hai mắt, dần dần thích ứng với bóng đêm.

Một tia ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ thấp bé, mang đến một tia ánh sáng.

Con người sống sót rốt cuộc là vì cái gì đây?

Tâm trạng của Hà Tứ Hải lập tức có chút sa sút.

“Hì hì.”

Bỗng nhiên, Đào Tử phát ra tiếng cười đùa vui vẻ từ trong giấc mộng.

Hà Tứ Hải cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái.

Bỏ tâm trạng không vui ra sau đầu.

Trong lòng hơi động, sổ sách xuất hiện ở trong tay của hắn.

Mở ra, dựa vào ánh trăng quan sát, vẫn không có ghi chép về Lưu Nhược Huyên.

Cũng không biết là chuyện gì thế này.

Hà Tứ Hải cũng không quan tâm nữa, đang chuẩn để sổ sách qua một bên, dựa vào ánh trăng thì chợt phát hiện bên giường còn có một người, dọa hắn nhảy dựng một cái.

Vội vàng đưa tay khép hờ con mắt của Đào Tử, sau đó mở đèn.

Chỉ thấy Lưu Nhược Huyên đang đứng ở trước giường, khắp gương mặt đều là nước mắt, không ngừng rơi xuống.

“Em lại làm sao nữa rồi?” Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, hỏi.

Nàng không phải đã về nhà cùng Lưu Vãn Chiếu rồi sao?

“Mẹ khóc, em rất là khó chịu.” Lưu Nhược Huyên nghẹn ngào nói.

. . .

Chương 39. Tâm Nguyện Của Huyên Huyên.

Hà Tứ Hải cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào.

Cuối cùng suy nghĩ một chút, chỉ có thể ôm ấp nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng.

“Được rồi, không khóc nữa, mẹ em nếu như biết em thương tâm như vậy thì nàng nhất định sẽ càng khó chịu hơn.”

“Anh ơi, anh có thể giúp em ôm mẹ mình không? Em muốn nói với mẹ rằng mẹ không cần nói xin lỗi. Mẹ rất là ngoan, rất nghe lời, em rất muốn ôm mẹ, nói chuyện với mẹ. . .” Lưu Nhược Huyên nghẹn ngào nói.

“Được, anh đồng ý với em.”

“Cảm ơn anh.”

“Không cần cám ơn.”

Hà Tứ Hải phát hiện, cô gái này thật ra rất hiền lành, rất có lễ phép.

“Em không khóc nữa, em muốn đi tìm chị gái. Em đã đồng ý với chị rằng đêm nay sẽ ngủ cùng chị ấy.” Lưu Nhược Huyên buông Hà Tứ Hải ra.

“Được, vậy em. . .”

Hà Tứ Hải vốn muốn nói, vậy em đi đường cẩn thận một chút.

Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, mới nhận ra, nàng một con quỷ, có cái gì mà phải cẩn thận chú.

“Hẹn gặp lại anh.”

Lưu Nhược Huyên dùng tay áo của mình lau trên mặt một cái, hít mũi, rồi vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.

“Hẹn gặp lại.”

Sau đó liền thấy nàng “Dao động” một cái rồi biến mất.

Trong lòng Hà Tứ Hải hơi động một cái.

Cầm lấy cuốn sổ trên bàn.

Quả nhiên trên sổ trên xuất hiện ghi chép mới.

Họ tên: Lưu Nhược Huyên.

Sinh nhật: năm Đinh Sửu, tháng Kỷ Dậu, ngày Giáp Dần, giờ Dần tám khắc.

Tâm nguyện: 1. Muốn ôm ôm mẹ, nói với mẹ là rất nhớ nàng, thật yêu thật yêu nàng.

2. Nói với ba ba, ba không nên hút thuốc lá, mẹ nói hút thuốc lá rất không tốt cho sức khỏe, ba phải nghe lời, làm đứa trẻ tốt.

3. Chị gái nói mang mình đi mua kẹo bông, lúc nào mới mang mình đi mua đây, nàng có phải là quên rồi hay không? Ai nha, thật lo lắng nha, có nên nhắc nhở nàng hay không?

4. Mẹ đã đồng ý sinh nhật sẽ mua cho mình cái bánh gatô lớn, lúc nào mới mua đây? Đã lâu lắm rồi nha, lúc nào mới đến sinh nhật mình vậy?

5. Ông nội thổi sáo rất giỏi, rất hay, ông đã đồng ý dạy mình thổi sáo, lúc nào mới dạy mình đây?

6. Bánh hoa quế mà bà nội làm rất ngon, rất muốn ăn một lần nữa.

7. Mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm tối, trò chuyện, mình rất muốn nói chuyện với bọn họ, thật là vui vẻ nha.

8. Chị ơi, em lạnh quá, nước đóng băng rồi, chị mau tới kéo em lên đi.

Thù lao: ? ? ?

Nhiều tâm nguyện như vậy?

Hà Tứ Hải rất kinh ngạc.

Hơn nữa tại sao thù lao đều là dấu chấm hỏi.

Cuốn sổ này thực sự là càng ngày càng vô căn cứ rồi.

Nhưng mà nhiều tâm nguyện như vậy, nàng chuẩn bị lấy cái gì làm thù lao đây?

Hà Tứ Hải vô cùng tò mò.

Nhưng mà, nếu như Lưu Nhược Huyên còn sống thì nàng hiện tại nhất định cũng sẽ xinh đẹp giống như chị gái mình, sống cuộc sống rất hạnh phúc.

Nhưng mà có lúc, vận mệnh hoàn toàn không thể dùng đạo lý để giảng.

Hà Tứ Hải cất cuốn số về, tắt đèn, trong phòng lại rơi vào trong bóng tối một lần nữa.

“Ai ~ ”

. . .

“Ba ba.”

“Hừm, mới sáng sớm đã vui vẻ như vậy rồi sao.”

Sáng sớm rời giường, Hà Tứ Hải thấy Đào Tử mặt tươi cười, hạnh phúc giống như đều muốn tràn ra.

“Ngày hôm qua con mơ thấy bà nội đó.” Đào Tử cười nói.

Hà Tứ Hải đang mặc quần áo cho nàng không khỏi dừng lại một chút.

Sau đó mới hỏi: “Có đúng không? Bà nội nói gì với con rồi?”

“Bà nội nói với con thật nhiều thật nhiều, con hát ru cho con ngủ, bảo con phải nghe lời ba ba, làm bé ngoan. Bà còn làm bánh trôi cho con, rất là ngọt.”

Đào Tử liếm liếm môi mình, phảng phất như dư vị ngọt ngào vẫn còn.

“Có đúng không? Con mèo tham ăn nhà con sao lại không chừa cho ba một chút chứ.”

Nhìn dáng vẻ hài lòng của nàng, Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của nàng.

“Con có phần cho ba, nhưng mà sau khi tỉnh lại đã không thấy tăm hơi.” Đào Tử mở hai tay ra, một mặt bất đắc dĩ.

“Ha ha, cảm ơn Đào Tử còn nhớ đến ba ba, tối hôm nay, chúng ta đi ăn bánh trôi được không? Cái loại siêu ngọt kia.” Hà Tứ Hải ôm nàng lên rồi nói.

“Được nha.”

Đào Tử vui vẻ hôn một cái lên mặt hắn.

Tuy chưa từng ăn bánh trôi.

Thế nhưng Hà Tứ Hải đã cảm nhận được vị ngọt.

Đón ánh nắng ban mai, Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử hướng về phía công trường.

“Mặt trời nói: Dậy thật sớm, dậy thật sớm, buổi sáng chiếu lên mặt đất! . . .”

Đào Tử ở phía sau không ngừng hát líu lo.

Bài ‘Dậy thật sớm’ này nằm trong sách tranh, Hà Tứ Hải đọc cho nàng nghe qua, nàng liền nhớ kỹ.

Bởi vì nàng mỗi ngày đều dậy thật sớm nha.

Bọn họ không biết rằng, bọn họ vừa rời đi không lâu, một nhà Lưu Trung Mưu đã tìm đến chỗ ở của hắn.

“Ồ? Mới sáng như thế mà người liền không ở đây nữa sao?” Lưu Trung Mưu nhìn xuyên qua khe hở của cửa sổ, nhìn vào bên trong.

Gian phòng trống rỗng, một mắt là có thể nhìn hết.

Trong lòng của ông vốn còn chút nghi hoặc Hà Tứ Hải có phải là tên lừa đảo hay không, hiện tại lại có chút hoài nghi mình có phải là sai rồi hay không.

Tên lừa đảo cũng phải để ý bề ngoài, có thể ở cái chỗ chết tiệt này sao?

“Sao không ở đây vậy? Không thể đi ra ngoài bày sạp sớm như vậy chứ?” Hai mắt Tôn Nhạc Dao sưng đỏ, khắp gương mặt đều là vẻ nôn nóng và không kiên nhẫn.

Cả một buổi tối nàng hầu như không ngủ, trời vừa sáng đã kéo một gia đình đến đây, muốn gặp Hà Tứ Hải.

Không, nói chính xác hơn là muốn gặp con gái.

Nàng đã chờ quá lâu rồi.

Cho dù thật sự giống như chồng mình suy đoán, bất kể là dùng thuốc hay là thôi miên thì chỉ cần có thể làm cho nàng nhìn thấy con gái một lần, nàng đều đồng ý, nàng đều không để ý.

“Hẳn là. . . Hẳn là. . . Đi công trường rồi?” Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một chút, hình như đã nghe Đào Tử nói qua, ba ba làm việc ở trên công trường.

Hơn nữa nàng nhiều lần gặp Hà Tứ Hải mặc đồ lao động của công trường.

“Công trường?”

Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đều hơi kinh ngạc.

Nếu như đúng là kỳ nhân, hẳn là có bản lĩnh hơn người? Không nên làm việc tay chân ở trên công trường mới đúng?

Thế nhưng nghĩ lại, người như vậy, không phải là càng đáng để kính nể sao?

Hơn nữa hắn còn mang theo một đứa bé.

Vừa nghĩ như thế, Lưu Trung Mưu cũng không tiện đánh giá con người Hà Tứ Hải nữa.

“Nếu người không ở đây thì chúng ta đi về trước đi.” Lưu Trung Mưu suy nghĩ một chút rồi nói.

“Không, em sẽ ở lại đây.” Tôn Nhạc Dao nghe vậy, lập tức lắc đầu.

“Ở đây?” Lưu Trung Mưu hơi kinh ngạc.

Nơi này rách rưới, bọn họ lái xe đi vào, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người rồi.

“Mẹ, Hà Tứ Hải hẳn là sẽ về rất trễ.” Lưu Vãn Chiếu cũng khuyên nhủ.

“Trễ hơn nữa thì cũng phải chờ, như vậy mới cho thấy được sự thành tâm của chúng ta.” Tôn Nhạc Dao kiên trì nói.

Lưu Trung Mưu và Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn nhau, cũng là bất đắc dĩ.

“Nếu như vậy, chúng ta về trên xe chờ đi.” Lưu Trung Mưu suy nghĩ một chút rồi nói.

Cũng không thể đứng ở trước nhà người ta được, còn ra thể thống gì.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì cũng không phản đối.

Thế là ba người trở lại trên xe, sau đó lái xe đến dưới một bóng cây trên đường.

Nếu như Hà Tứ Hải đi làm về thì liền có thể nhìn thấy.

Ba người ngồi trên xe không nói một lời, ngơ ngác mà nhìn ngoài cửa xe.

Cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Đang lúc này, Tôn Nhạc Dao chợt nhớ tới cái gì.

Mở miệng hỏi: “Các người nói xem, Huyên Huyên hiện tại có phải là cũng ở trên xe hay không?”

Tôn Nhạc Dao ngồi ở ghế sau, lập tức sờ về phía chỗ ngồi không có một bóng người.

Giống như con gái nhỏ thật sự ngồi ở bên cạnh nàng.

Lưu Trung Mưu liếc mắt nhìn dáng vẻ si ngốc của vợ mình từ kính chiếu hậu.

Sau đó quay đầu nói với Lưu Vãn Chiếu ngồi cạnh ghế tài xế: “Con lại nói cho ba một chút về con người Hà Tứ Hải này đi, càng tỉ mỉ càng tốt.”

Tuy tối hôm qua Lưu Vãn Chiếu đã nói không bỏ sót gì cho hắn.

Thế nhưng Lưu Trung Mưu vẫn hy vọng có thể từ trong lời nói của Lưu Vãn Chiếu, phát hiện chỗ mình đã để sót hoặc là lơ là.

Chương 40. Gặp Lại.

“Sách. Sách, sách.”

Đào Tử đứng trước xe điện, liếm kẹo que bên trong tay, vô cùng hài lòng.

Kẹo que là Lý Đại Lộ mua cho.

Không phải là mua ở cửa hàng nhỏ thông thường, là mua ở siêu thị lớn, nói là từ Nhật Bản, Hà Tứ Hải cũng không hiểu lắm.

Nhưng nhìn nhãn hiệu, chất lượng hẳn là không sai, Hà Tứ Hải cho rằng đóng gói như này bình thường sẽ tương đối ít chất phụ gia, đều là đồ chất lượng tốt.

Đương nhiên đây đều là phán đoán chủ quan của Hà Tứ Hải.

“Được rồi, được rồi, có đến mức phải ăn vang như vậy không?” Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ, nói.

“Khà khà, ba có muốn ăn hay không.” Đào Tử ngước cổ nhìn về phía sau.

“Nhìn về phía trước đi.” Hà Tứ Hải dùng cằm đặt lên đầu nàng.

“Vậy ba có muốn ăn hay không?” Đào Tử tiếp tục hỏi.

“Không muốn ăn.”

“Tại sao vậy? Ngon lắm đó?”

Thì ra là nàng đang cố ý làm cho Hà Tứ Hải thèm.

“Mới không muốn, ăn nhiều đường quá thì sẽ rụng hết răng.”

Đào Tử nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Giống như bà nội sao?”

“Đúng, giống như bà nội, không có răng, con sẽ biến thành một bà lão nhỏ không răng.”

“Kẽo kẹt ~” Đào Tử trực tiếp cắn một cái.

“Còn ăn, con không sợ rụng răng?”

“Sợ, cho nên nhân lúc răng còn chưa mất phải nhanh chóng ăn mới được.” Đào Tử nói.

“. . .”

Hà Tứ Hải thực sự không nhịn được mà cười to lên.

Đào Tử không biết hắn cười cái gì.

Nhưng cũng toét miệng, cười ngây ngô theo.

“Ba ba, bà nội là bởi vì ăn đường nhiều sao?”

“Không phải, bà nội là bởi vì già rồi.”

“Vậy tại sao ăn đường lại rụng răng vậy?”

“Bởi vì ăn nhiều đường thì sẽ bị sâu răng.”

“Sâu răng là gì vậy?”

“Sâu răng chính là sâu răng, là răng bị bệnh. . .”

Rất nhiều người cho rằng sâu răng là răng sâu, bị sâu ăn răng, đây là không đúng.

Đào Tử giống như hóa thân thành 10 vạn câu hỏi vì sao, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác.

Nếu như Hà Tứ Hải biết thì sẽ trả lời nàng ngay lập tức.

Nếu như không biết thì cũng sẽ không trả lời, mà là trực tiếp nói cho nàng là mình không biết, phải về học hỏi một chút.

Không giống như nhiều người lớn, cứ ra vẻ hiểu biết, dạy cho trẻ nhỏ rất nhiều quan niệm sai lầm.

. . .

Một nhà ba người Lưu Vãn Chiếu đã đợi ở trong xe gần một ngày.

Thậm chí buổi trưa cũng chỉ là ăn tạm ở quán ven đường, chỉ lo sẽ bỏ qua Hà Tứ Hải trở về.

Buổi trưa Tôn Nhạc Dao cuối cùng chống đỡ không nổi, dù sao tối hôm qua cũng không ngủ được.

Ngồi ngủ ở hàng sau.

“Con nên tìm hắn xin số điện thoại, hoặc là thêm WeChat.”

Lưu Trung Mưu cũng có chút mệt rã rời, quay đầu lại nhìn vợ mình đã ngủ say, sau đó nhỏ giọng nói với Lưu Vãn Chiếu.

“Nhất thời quá kích động, cho nên quên mất.” Bản thân Lưu Vãn Chiếu cũng có chút ảo não.

Thiệt thòi là chỉ biết chỗ ở của Hà Tứ Hải, nếu không thì đã có thể tìm tới người rồi.

“Ai.” Lưu Trung Mưu thở dài.

“Ba, người có phải là còn không tin lời của con đúng không?” Lưu Vãn Chiếu nghiêng mặt hỏi.

Lưu Trung Mưu lắc đầu một cái, lại gật gù.

Sau đó nói: “Ba hi vọng con nói là thật, bởi vì ba cũng rất nhớ Huyên Huyên. Nhưng mà vừa hi vọng những gì con nói đều là giả, như vậy thì ít nhất là Huyên Huyên còn có thể sống trên thế giới này.”

Lưu Trung Mưu rất là mâu thuẫn.

“Ba, xin lỗi, những năm này, bởi vì sợ con khổ sở mà cả nhà đều không nhắc đến Huyên Huyên, thật ra con cũng đã bắt gặp hai người lén rơi lệ rất nhiều lần.” Lưu Vãn Chiếu nới với con mắt đỏ ngầu.

Nàng nói chưa dứt lời thì con mắt của Lưu Trung Mưu cũng đỏ lên.

Những năm này, mọi người sống cũng không dễ dàng.

Tuy trên vật chất đều dần dần dư dả, nhưng trên tinh thần đều rất kiềm chế, còn không vui vẻ bằng những tháng ngày nghèo khó trước đây.

Lưu Vãn Chiếu cũng bởi vậy mà trở nên lạnh như băng, trong ngày thường luôn bày ra bộ dạng chớ gần, bọc mình ở bên trong một tầng xác.

Mà hai vợ chồng Lưu Trung Mưu tuy đều nhớ con gái nhỏ, cũng phái người tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng mà sợ con gái lớn thương tâm tự trách nên khắp nơi đều cẩn thận từng li từng tí một, ở nhà lặng thinh không đề cập tới, giấu tất cả nỗi nhớ và thống khổ vào trong bụng.

“Trên thực tế, hiện tại ba vẫn không xác định được lời con nói là thật hay giả, thế nhưng bất kể như thế nào, dù cho là tên lừa đảo thì ba cũng đồng ý tin tưởng rồi.

Bởi vì nếu như còn tiếp tục như vậy, tinh thần của mẹ con sẽ chống đỡ không nổi mất. Bị lừa thì bị lừa, có cái này ký gửi tinh thần có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Ba, lời con nói đều là thật, Hà Tứ Hải hắn. . . Hắn không phải tên lừa đảo.”

“Tên lừa đảo nào lại nói với con rằng mình là tên lừa đảo chứ? Con còn quá trẻ.”

Mới vừa rồi còn tràn đầy cảm động, Lưu Vãn Chiếu lập tức bị làm tức cho muốn nổ tung.

Nàng cũng không phải người ngu, có phải là tên lừa đảo hay không chẳng lẽ còn không thể phân biệt được?

Nàng tin chắc Hà Tứ Hải tuyệt đối không phải tên lừa đảo, tuy miệng rất biết cách làm người khác lung lay.

Mấu chốt nhất là nàng thật sự nhìn thấy em gái, còn nói chuyện với em ấy rất nhiều chuyện hồi bé, những chuyện mà người khác tuyệt đối không biết.

Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của trẻ con.

Giọng nói này quá quen thuộc rồi, là tiếng của Đào Tử.

Quả nhiên, nhìn về phía trước liền gặp Hà Tứ Hải đang đi xe điện, mang theo Đào Tử trở về.

“Hà Tứ Hải trở về rồi.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.

Giọng nói hơi lớn chút.

Tôn Nhạc Dao ngủ không sâu ở phía sau lập tức tỉnh lại.

Sau đó một mặt sốt sắng mà hỏi: “Chính là hắn sao?”

“Đúng, chính là hắn.” Lưu Vãn Chiếu đang chuẩn bị xuống xe.

Tốc độ của Tôn Nhạc Dao còn nhanh hơn nàng, trực tiếp đẩy cửa xe ra, nhảy xuống.

Sau đó xông tới phía trước Hà Tứ Hải, ngăn cản đường đi của hắn.

Hà Tứ Hải bị làm cho sợ hết hồn, vội vàng phanh lại.

“Bà làm gì? Muốn ăn vạ à? Tôi nói cho bà biết, tôi không tiền, lại nói bà ăn vạ cũng không có chút ánh mắt nào. . .” Hà Tứ Hải có chút sốt sắng nói.

Nhưng nói còn chưa dứt lời, liền phát hiện điều không đúng, vội vàng bảo vệ Đào Tử cẩn thận.

“Cậu là Hà Tứ Hải, Hà đại sư đúng không?” Tôn Nhạc Dao hỏi.

“Ây. . .”

Tôi khi nào trở thành đại sư rồi? Trong lòng Hà Tứ Hải còn đang nghi ngờ, đối phương bỗng một phát bắt được cánh tay của hắn.

“Dì à, người muốn làm gì?”

Hà Tứ Hải đang chuẩn bị rút trở về thì nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu đang chạy tới từ phía sau, có chút bừng tỉnh, cũng không động nữa.

Sau khi Tôn Nhạc Dao nắm lấy tay Hà Tứ Hải thì bỗng chốc nhìn thấy con gái Huyên Huyên đang chạy tới từ phía sau.

Dáng vẻ của nàng vẫn là nhỏ nhắn, quen thuộc như vậy.

Còn có quần áo trên người nàng, đều là nàng tự tay đan, cho dù chết đi thì nàng cũng sẽ không quên được.

“Huyên Huyên.” Nàng hô to một tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng đang chuẩn tiến tới.

Nhưng mà Huyên Huyên lại giống như bọt nước, biến mất không thấy bóng dáng.

Nàng lúc này mới nhớ tới, mình đã thả tay Hà Tứ Hải ra.

Nàng vội vàng nắm lấy Hà Tứ Hải, Huyên Huyên lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng, nhưng mà đã đi tới bên cạnh nàng.

Nàng hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng con gái.

Trước đó nghe con gái lớn nói, chỉ cần chạm vào Hà Tứ Hải là có thể nhìn thấy Huyên Huyên.

Nàng dù sao cũng là người trưởng thành, hơn nữa còn là một người phụ nữ tương đối thông minh. Tuy rằng nàng đồng ý tin tưởng lời nói của con gái, nhưng tương tự cũng không hy vọng con gái bị người ta lừa.

Cho nên vừa lên đã lập tức nắm lấy Hà Tứ Hải, nếu như có thuốc hoặc là thôi miên thì hắn ta sẽ không thể dùng kịp.

Thế nhưng hiện tại nàng đã không muốn cân nhắc tới bất kỳ cái gì nữa, nàng chỉ muốn Huyên Huyên, chỉ muốn ôm lấy con mình. . .

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn )có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^!Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 7 ngày trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^!( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Hoàng 1 tuần trước
Sever 1 không nghe được
https://audiosite.net
Haizz mình cũng muốn lém bạn à ... :(Bản thân mình cũng rất thích truyện này đã tìm hiểu rất kỹ bạn à ( lý do : Tác giả bị mắc căn bệnh kỳ quái đây là thông tin khá chính xác bạn à . - . Ừm thật ra mình cũng cực kỳ cổ quái những bộ truyện ... tác giả gặp vấn đề về sức khỏe hay vướng vào lao lý )Haizz có thể nói bên đó cạnh tranh quá nhiều, đôi khi không đơn giản chỉ là truyện...:)
https://audiosite.net
Ffff 1 tuần trước
Khi nào có tập mới vậy ad
https://audiosite.net
Cản ơn bạn ketmet99 và 1 số bạn khác đề cử bộ truyện này trong chuyên mục đao tu ...Ừm .... mình chả biết nói gì ngoài 2 chữ ( Cảm ơn )Nhưng mình vẫn không thay đổi quyết định của mình vì đơn giản main chính không xứng thành 1 Đao Tu chân chính...!Bất kỳ truyện thuộc thể loại nào main nghịch thiên đến mức nào đi nữa nhưng 1 lòng không hướng đến Đao Đạo thì không xứng danh từ hiệu Đao Tu..!Main chính Diệp Thiên là 1 người truy cầu lực lượng giống bộ truyện Đế Tôn ( main chính Giang Nam -- Bộ truyện này Giang Tuyết đã từng nói 1 câu kinh điển " Dã Tâm người lớn Bao Nhiều thì Thiên Đạo nhỏ bấy nhiêu"Haizz tất cả bộ truyện liên quan đến Thuần Tu ( Kiếm - Đao - Đan - Thương..) đều phải có nói hướng đến mục tiêu của mình nhé bạn ^^!...
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện đã được fix rồi nhé bạn ^^!Có 2 sever nhé ( Đổi Giọng đọc tương đương đổi sever khác nhé bạn )Chúc bạn nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Tandeptry 2 tuần trước
Không nghe được ad ơi
https://audiosite.net
Cập nhật Sever Singapore Hoàn Tất nhé chư vị mong các chư vị f5 hoặc tải lại bô truyện để cập nhật đường truyền link mới nhất nhé ^^!Rất xin lỗi bị sự bất tiện này ^^!
https://audiosite.net
Sever US đang bảo trì Khẩn Cấp ( chưa biết lý do)Mình đang khắc phục upload lại Sever SingaporeTruyện đang khắc phục nhé bạn