1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Quyền Lực Đỉnh Phong Siêu Cấp Công Chức
  4. Tập 1: Trùng Sinh Năm 2000 (c1-c10)

[Dịch] Quyền Lực Đỉnh Phong Siêu Cấp Công Chức

Tập 1: Trùng Sinh Năm 2000 (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Trùng Sinh Năm 2000

Năm 2040! Năm này, Chu Dương tròn 62 tuổi, cũng là năm thứ hai hắn bị chẩn đoán ung thư đại tràng!

Ruột già của hắn bị cắt bỏ, bây giờ toàn bộ nhờ vào dịch dinh dưỡng để duy trì. Lợi thế duy nhất của việc làm một công chức phó khoa ở hương trấn là chỉ phí chữa bệnh cơ bản được chi trả. Nằm trên giường bệnh, Chu Dương nhìn người vợ tóc mai đã bạc đứng bên giường, cùng với con trai và con gái đã là trung niên, trong lòng cảm khái vạn phần.

Chu Dương tính toán rằng mình đã nằm viện 364 ngày, chỉ thiếu một ngày nữa là tròn một năm. Trong suốt năm đó, hắn không hề có một ngày nào tôn nghiêm.

“Tôi cả đời này sống trong uất ức, tại hương trấn cần cù chăm chỉ làm việc suốt 39 năm, khi bị chẩn đoán ung thư mới được tạo điều kiện làm phó khoa. Như vậy cũng tốt, lập tức không cần chiếm dụng chỉ tiêu của đơn vị!”

Mấy ngày không nói chuyện, cuối cùng Chu Dương cũng mở miệng, giọng nói đầy trung khí, mặt hiện lên sắc đỏ.

“Ba, đừng nói nữa!”

Con trai nắm chặt tay lão phụ thân Chu Dương, mắt đỏ hoe.

Vợ của Chu Dương nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn hắn, nàng rơi lệ.

“Thư Di, đi theo anh, đã ủy khuất cho em. Nghĩ lại mấy chục năm này, anh hình như chưa bao giờ dẫn em đi du lịch, cũng không bồi em ăn một bữa cơm ngon. Nếu có kiếp sau, hy vọng em không phải gặp lại anh…”

“Lão đầu tử, đừng nói nữa, em chưa bao giờ hối hận, làm quan lớn không quan trọng, quan trọng là cả gia đình cùng một chỗ!” Tần Thư Di kéo tay Chu Dương, nước mắt rơi như mưa.

“Đúng vậy…”

Chu Dương nói xong câu đó, hai mắt liền mất đi tiêu điểm, cảm giác như ý thức bị rút ra khỏi cơ thể, bay lên cao, nhìn thấy cả gia đình vây quanh khóc lớn!

Lập tức, ý thức tiến vào lỗ đen!

“Ai, thí sinh số tám, tỉnh lại! Tỉnh lại!”

Chu Dương tưởng rằng bác sĩ đang cấp cứu cho mình, nhưng khi mở mắt ra, hắn thấy một nam tử trước mắt đang vỗ vai mình, người mà hắn còn nhận biết.

“Lão Vương!”

Chu Dương gọi một tiếng.

Thế nhưng lão Vương trước mắt lại sững sờ, hắn rõ ràng không quen biết tiểu tử này, nhưng tiểu tử này lại biết hắn họ gì? Chẳng lẽ là họ hàng xa?

“Ngươi…”

Lão Vương định nói chuyện, nhưng Chu Dương đã ôm chặt lấy hắn.

Lão Vương ngỡ ngàng, vị thí sinh này sẽ không phải là khẩn trương đến mức tinh thần rối loạn chứ?

Chu Dương trái tim đang cuồng loạn, hắn mừng như điên!

Nhìn tình cảnh trước mắt, hắn biết mình đang ở đâu, tòa nhà lớn của cục Nhân Xã thành phố Nghi Thành!

Hắn đang tham gia cuộc phỏng vấn công chức năm 2000 của tỉnh Giang Đông, hắn rút được số tám, người trước mắt này là lão Vương, người đã giúp đỡ hắn rất nhiều sau khi hắn nhận công tác!

“Không sao, tôi chỉ hơi khẩn trương!”

Chu Dương để tránh phiền phức, không dám nói mình nhận biết đối phương, mà ngồi xuống, chậm rãi bình tĩnh lại.

“Chuẩn bị tốt, cậu còn vài người nữa mới đến lượt!”

Lão Vương không để ý, nghĩ thầm đứa nhỏ này chắc có chút vấn đề, chỉ hy vọng không phân đến đơn vị của mình.

Chu Dương ngồi xuống, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, rất nhanh liền trấn tĩnh lại.

Hắn là cử nhân xuất sắc của đại học Giang Bắc, may mắn tham gia kỳ thi tuyển công chức lần này.

“Nhưng trong lần phỏng vấn, hắn lại thất bại, dù biết rõ rằng hắn là người đứng đầu trong kỳ thi viết!

Cuối cùng hắn phải tham gia kỳ thi công chức tỉnh vào năm sau, mới gia nhập đội ngũ công chức, nhưng không phải là lựa chọn tốt nhất, điều này khiến hắn phải sống ở hương trấn suốt 39 năm!

Một sinh viên đại học Giang Bắc xuất sắc như hắn, đến lúc sắp chết mới lên tới vị trí chủ nhiệm.

Đáng buồn!

Nhân sinh của hắn có bước ngoặt lớn tại tòa nhà này!

Nhớ lại những chuyện đã qua, hắn quay đầu nhìn thấy một người đeo kính, dáng vẻ học sinh thành thật ngồi cách đó không xa: Trần Chí Viễn!

Trần Chí Viễn là người địa phương Nghi Thành, cha là hiệu trưởng đại học Giang Bắc, vị trí mà họ cạnh tranh là thư ký văn phòng thuộc văn phòng ủy ban thành phố Nghi Thành.

Thành phố Nghi Thành là thành phố cấp phó tỉnh, đại học Giang Bắc tuy không bằng Thanh Bắc, nhưng vẫn rất có danh tiếng tại địa phương, chỉ có sinh viên từ trường này mới có tư cách cạnh tranh vị trí này.

Trần Chí Viễn là đối thủ lớn nhất của hắn, nhưng đối phương đứng thứ tư trong kỳ thi viết, trong khi vị trí này chỉ nhận một người.

Theo quy tắc, ba người đứng đầu sẽ tham gia phỏng vấn, nhưng năm nay Ban Tổ chức Nghi Thành thay đổi tỷ lệ phỏng vấn thành 1:5, vì vậy Trần Chí Viễn cùng một người khác may mắn được tham gia phỏng vấn.

Vốn dĩ, tỉ lệ lớn là Trần Chí Viễn sẽ bị loại, nhưng kết quả lại nghịch chuyển, thành tích tổng hợp của hắn đứng nhất, đẩy Chu Dương xuống.

Chu Dương nhìn đồng hồ treo tường, hắn biết sự kiện quan trọng ảnh hưởng đến kết quả phỏng vấn của mình sắp xảy ra!

“Chu Dương, khát không, ta mua hai chai Coca Cola, cho ngươi một chai để tỉnh táo!”

Trần Chí Viễn với vẻ trung thực cầm Coca Cola đi tới, còn lắc lắc chai.

Chu Dương bước nhanh rời đi, đến đứng bên cạnh lão Vương.

Chu Dương vừa đi, chai Coca Cola bị mở ra, do tác động lắc lư, nước ngọt phun ra, bắn tung lóe lên lão Vương.

Bộ âu phục trắng như tuyết của lão Vương bị bẩn hết, ông tức giận đến mặt xanh lét.

“Vị bạn học này, ngươi đang làm gì vậy?”

Lão Vương là nhân viên giám sát phòng thi, tự nhiên có quyền uy của mình, bị một học sinh làm cho chật vật, tâm tình không thể nào tốt?

“Lãnh đạo, tôi không cố ý!”

Trần Chí Viễn không ngờ Chu Dương sẽ rời đi, hắn biết rõ Chu Dương thích uống Coca Cola, động tác này hắn đã luyện rất nhiều lần, không biết vì sao lại thất bại.

“Không phải cố ý thì ngồi yên, đừng nhúc nhích!”

Lão Vương rất tức giận, biết Trần Chí Viễn là con trai hiệu trưởng đại học Giang Bắc, nếu không đã sớm đuổi hắn ra ngoài

“Cảm ơn Chí Viễn, hôm nay dạ dày ta không thoải mái, không muốn uống Coca Cola!”

Chu Dương tìm một chỗ ngồi xa Trần Chí Viễn.

Kiếp trước hắn cũng bị phun Coca Cola lên áo sơ mi trắng, để lại ấn tượng xấu với giám khảo, cộng thêm sự can thiệp của phụ thân Trần Chí Viễn, cuối cùng không được tuyển chọn!

Đáng hận!

Hắn trước kia vẫn nghĩ Trần Chí Viễn là anh em tốt, dù sao hai người đã cùng học bốn năm, cùng một lớp, cùng phòng ngủ, cùng ăn ở học tập ba năm, hắn không nghĩ đối phương sẽ làm ra loại chuyện này!

Quả nhiên, trước lợi ích, tình huynh đệ cũng không bằng cái rắm.

Trần Chí Viễn áo sơ mi trắng cũng dính đầy Coca Cola, nhưng hắn lấy ra từ túi xách một áo sơ mi sạch khác.

Phòng thi lựa chọn và điều động sinh lúc này không chỉ có Trần Chí Viễn loại này người, mặc dù sau này quy định nghiêm ngặt, không cho phép mang thức ăn và vật khác vào phòng thi, phòng ngừa…

Trần Chí Viễn thay xong áo sơ mi, tựa như không có việc gì xảy ra, tiếp tục chờ đợi.

“Thí sinh số ba!” Lúc này, người hướng dẫn đọc thí sinh số ba vào phòng thi.

Mặc dù vị trí chỉ nhận một người, năm người phỏng vấn, nhưng phòng thi này cũng có những vị trí khác, thí sinh số ba này hắn biết, thành công là trở thành một sinh viên được điều động.

“Chu Dương, buổi sáng ăn gì chưa, ta có cái bánh quẩy đây!”

Trần Chí Viễn lấy ra bánh quẩy, còn ngậm một cái trong miệng.

Sau sự cố Coca Cola, Chu Dương không dám đụng vào bánh quẩy của hắn, lo lắng dầu mỡ, Chu Dương nói thẳng: “Lão sư, tôi có thể đi nhà vệ sinh không?”

“Có thể, đi nhanh về nhanh!”

Lão Vương gật đầu, khi Chu Dương đi rồi, hơi có thâm ý nhìn Trần Chí Viễn.

“Lão sư, tôi cũng phải đi nhà vệ sinh!” Trần Chí Viễn vội vàng nói!

(Cấp bậc trong thể chế Trung Quốc, khác với Việt Nam có 04 cấp xã, huyện, tỉnh, quốc; trung quốc chia thành 05 cấp xã, huyện, thành phố, tỉnh, quốc.

Cấp bậc sẽ chia ra thành:

Khoa viên: Công chức bình thường.

Chủ nhiệm: tương đương Đội trưởng, Tổ trưởng.

Khoa (Phòng)- tương đương Chủ tịch UBND cấp xã, trấn; Trưởng phòng cấp huyện.

Xử (Cục)- tương đương Chủ tịch UBND cấp huyện (huyện, khu); Trưởng đơn vị thuộc thành phố.

Sảnh (Sở)- Tương đương cấp Chủ tịch UBND thành phố; Trưởng đơn vị thuộc tỉnh.

Tỉnh, Bộ: Tương đương cấp Chủ tịch UBND tỉnh.

Chương 2: Thành Công Phỏng Vấn, Thay Đổi Nhân Sinh!.

Chu Dương đi vào nhà vệ sinh, hắn vô cùng dùng sức xoay mở vòi nước, nước máy tháng ba vẫn còn rất lạnh, vốc một bụm nước lên mặt, cả người tỉnh táo không ít.

“Xác định không phải đang mơ!”

Nhà vệ sinh không có gương, nếu không hắn đã muốn nhìn xem mình 21 tuổi trông như thế nào!

“Chu Dương, ta thật khẩn trương a! Nghe nói giám khảo rất nghiêm, nhất là đối với học bá không nương tay!”

Trần Chí Viễn ở một bên, sắc mặt có chút hốt hoảng.

“Chớ khẩn trương, dù sao ngươi thi viết chỉ đứng thứ tư thôi!”

Chu Dương vỗ vỗ vai Trần Chí Viễn, sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Trần Chí Viễn sầm mặt lại, sờ lên kính mắt gọng vàng của mình.

Hắn cũng đi đến trước vòi nước, tính toán rửa mặt, nhưng vừa bóp vòi nước, dòng nước mạnh mẽ phun thẳng vào mặt hắn!

“Tôi… con mẹ nó!”

Dòng nước mạnh trực tiếp làm ướt nhẹp y phục của Trần Chí Viễn. Chu Dương ở cách đó không xa, khóe miệng mỉm một nụ cười.

Chu Dương trở lại phòng đợi, kiên nhẫn chờ đến lượt mình phỏng vấn.

Một lát sau, Trần Chí Viễn đi vào phòng đợi: “Chu Dương, có thể cho ta mượn áo của ngươi mặc không?”

Mắt thấy sắp đến lượt mình phỏng vấn, Trần Chí Viễn khẩn trương đến nỗi không còn cách nào khác, trong nhà không có điện thoại để gọi người mang đồ đến, năm 2000, điện thoại di động chưa phổ biến, hắn không thể gọi gấp.

Hắn chỉ còn cách nhờ Chu Dương.

Chu Dương nhớ rất rõ, bốn năm đại học, tuần nào hắn cũng phải mang cơm cho Trần Chí Viễn hơn mười lần, cho nên Trần Chí Viễn yêu cầu như vậy cũng không phải chuyện lạ.

“Ngại quá, chờ ta phỏng vấn xong rồi nói!”

Chu Dương nói với giọng điệu rất bình tĩnh, khiến Trần Chí Viễn cảm thấy kỳ quái, vì hai người quan hệ rất tốt, tại sao Chu Dương lại làm vậy! Có lẽ hắn không biết rằng, hôm nay Chu Dương đã không còn là Chu Dương của trước kia.

Thời gian dần trôi qua.

“Số tám!”

Lão Vương gọi, tim Chu Dương đập nhanh hơn, hắn thở ra một hơi dài.

“Ta có thể làm được!”

Sau khi tự nhủ với bản thân, hắn bước đi kiên định vào phòng phỏng vấn.

Trong phòng có bảy giám khảo, ngồi chính giữa là một giám khảo tóc mai trắng bệch, cũng là cựu sinh viên đại học Giang Bắc, tốt nghiệp gần hai mươi năm, là một trong những sinh viên đầu tiên sau khi Trung Quốc khôi phục kỳ thi đại học.

Vị giám khảo này là Phó Trưởng ban Tổ chức thành phố Nghi Thành, kiêm cục trưởng Nhân Xã, cán bộ cấp phó sở – Lưu Quang Vinh! Năm nay mới 46 tuổi!

Hắn cùng hiệu trưởng hiện tại của đại học Giang Bắc là đồng học, năm đó Chu Dương không được tuyển chọn cũng một phần do Trần Chí Viễn nhờ phụ thân chào hỏi.

Hắn nhớ rất rõ, do ăn mặc không hợp lý, hắn bị loại trực tiếp.

Sau đó, hắn tìm hiểu về vị lãnh đạo này, phát hiện mọi người đánh giá rất tốt, cuối cùng còn chết trong công tác.

Đó cũng là lý do hắn cảm thấy, năm đó hắn bị loại không hẳn do vị này nghĩ xấu về hắn, chỉ là do hắn không chuẩn bị tốt, dẫn đến bị loại một cách dễ dàng.

Không thể nói rõ, giám khảo này là thanh quan hay tham quan.

Nhưng có thể xác định, vị này có tương lai rất sáng, một mạch làm đến Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức tỉnh ủy. Hắn làm người hai đời, hiểu rõ nhiều đạo lý, không thể xem vị này là kẻ thù của mình!

Nếu không hắn bị chơi chết mà không biết!

Hôm nay, hắn không giống như trước!

Chu Dương bước tới trước bàn, cúi chào: “Các vị giám khảo buổi sáng tốt, tôi là thí sinh số tám!”

Giọng Chu Dương vang to, dáng người thẳng tắp, quần áo đơn giản nhưng tươm tất, tối thiểu từ ngoại hình nhìn vào, Chu Dương phù hợp với hình tượng của một nhân viên ủy ban.

“Mời ngồi! Chúc mừng cậu thông qua thi viết tiến vào phỏng vấn, hôm nay chúng ta sẽ áp dụng hình thức hỏi đáp trực tiếp, thí sinh thành thật trả lời…”

Sau khi tuyên đọc một loạt quy tắc, giám khảo bắt đầu câu hỏi đầu tiên: “Đơn vị của ngươi có một đồng sự có việc gấp, lãnh đạo an bài ngươi hỗ trợ xử lý, nhưng công việc này có tính chuyên nghiệp rất cao, đồng thời ngươi cũng có công việc cần làm, ngươi nên xử lý thế nào?”

Nghe câu hỏi này, giống y như kiếp trước, là câu hỏi liên quan đến việc cân đối công tác và quan hệ đồng nghiệp, trong lòng Chu Dương đã có đáp án. Hắn không trì hoãn, bắt đầu trả lời ngay:

“Đầu tiên, có thể trợ giúp đồng sự xử lý sự việc, thể hiện tinh thần đoàn kết trong công tác đơn vị…”

Sau năm phút, Chu Dương kết thúc trả lời.

Chu Dương biết câu trả lời này rất cũ kỹ, nhưng đặt trong hiện tại, vẫn rất được lòng giám khảo!

Mấy vị giám khảo gật đầu, hiển nhiên câu trả lời này mặc dù không xuất sắc, nhưng cũng không sai.

Hắn cần phải ổn định, không thể lập dị, nếu không sẽ bị người ta bắt lỗi.

“Thí sinh nghe câu hỏi thứ hai, cải cách kiêng kỵ nhất là “giữ cái đã có”, sáng tạo cái mới sợ nhất “ôm giữ cái cũ”, bảo thủ, mê tín, kinh nghiệm thường thường không có đường ra, đối với cái này, cậu thấy thế nào?”

Nghe câu hỏi, Chu Dương biết ngay, đây là câu hỏi lớn về sáng tạo, cũng không do dự bắt đầu trả lời: “Đề cao cải cách và sáng tạo, đặc biệt nên tránh tư duy dựa trên kinh nghiệm quá khứ…”

Hai phút sau, Chu Dương dừng lại, quá trình không gập ghềnh, rất trôi chảy.

Nhìn thấy Chu Dương liên tục trả lời hai câu không tệ, mấy vị giám khảo cũng chăm chú nhìn hắn.

“Thí sinh nghe câu hỏi thứ ba, vào giờ cao điểm, ngã tư đường có người biểu diễn và bày quầy bán hàng, người qua đường vây xem gây ra tắc nghẽn giao thông, nếu như ngươi là một nhân viên quản lý thành phố, ngươi sẽ xử lý thế nào?”

Vẫn là câu hỏi quen thuộc, Chu Dương trả lời ngay: “Tôi đầu tiên sẽ tỏ lòng tán thưởng người biểu diễn, cảm ơn đối phương đã mang đến màn trình diễn đặc sắc cho thị dân, đồng thời cũng hiểu được việc mưu sinh không dễ, nhưng tôi cũng cần giải thích nguyên tắc quản lý thành phố…”

Chưa đầy hai phút, Chu Dương dừng lại.

Sau đó, lại có thêm một câu hỏi, Chu Dương vẫn trả lời thuận lợi, phân tích tổng hợp, tổ chức kế hoạch, quan hệ nhân mạch và ứng biến khẩn cấp.

Toàn bộ quá trình, Chu Dương biểu hiện ổn định, đặc biệt ở các câu hỏi thứ hai, ba, bốn, mấy vị giám khảo đều chú ý đến hắn, Chu Dương cũng giao tiếp ánh mắt với họ.

“Cảm ơn các vị giám khảo!” Chu Dương cúi chào lần nữa, rời khỏi phòng phỏng vấn.

Toàn bộ quá trình trôi chảy, không tìm ra lỗi nào của Chu Dương.

Chu Dương ra khỏi phòng, một nhân viên công tác chỉ dẫn vào một phòng chờ khác, Chu Dương bước nhanh tới.

“Chu Dương!”

Trần Chí Viễn muốn đuổi theo để mượn áo sơ mi của hắn, nhưng Chu Dương như không nhìn thấy, trực tiếp đi vào phòng chờ khác. Lúc này, một nữ đồng học đang uống Coca Cola, Chu Dương không cẩn thận va vào, làm đổ nước ngọt lên áo sơ mi của hắn.

“Đồng học, xin lỗi!”

Nữ đồng học uống Coca Cola vội vàng xin lỗi Chu Dương.

“Không có gì!”

Chu Dương cười cười.

Ngay lúc này, Trần Chí Viễn đuổi tới cửa phòng, biết rõ đây là phòng chờ của các thí sinh đã phỏng vấn xong, hắn trực tiếp xông vào, rất không hợp quy tắc, đáng lý sẽ bị hủy tư cách phỏng vấn.

Nhưng thực tế, nhân viên công tác không ngăn cản, hiển nhiên biết Trần Chí Viễn muốn làm gì, cố ý mở cửa.

“Chí Viễn, ngại quá, vừa rồi định tránh, nhưng không cẩn thận làm bẩn áo, ngươi nhìn xem bây giờ làm sao?”

Chu Dương giả vờ vô tội, hắn biết hiện tại không thể đối đầu trực tiếp với Trần Chí Viễn, nếu không đối phương sẽ càng thêm không kiêng nể!

Chương 3: Theo Dõi!.

Trần Chí Viễn sắc mặt khó coi, hiện tại giám khảo đang nghỉ ngơi, hắn không có thời gian, tiến đến bên một đồng học khác: “Ngươi là hệ kế toán Long Đào đúng không, có thể cho ta mượn áo sơ mi không?”

Rất vừa lúc, Long Đào cũng cạnh tranh cùng vị trí này, đối phương đứng thứ hai.

“Không cho mượn!”

Long Đào hồi đáp một cách thẳng thắn, khiến Trần Chí Viễn sắc mặt cứng ngắc.

“Trần Chí Viễn, làm gì đó, nhanh đi phỏng vấn!”

Lão Vương lúc này đi tới, thúc giục Trần Chí Viễn vào phỏng vấn, nhưng nhìn thấy hắn còn chưa thay đồ xong, trong lòng rất tức giận, nghĩ rằng hắn thật sự không ra gì, ngay cả một bộ y phục cũng mượn không được, chỉ có thể nói rõ Trần Chí Viễn nhân duyên rất kém.

Trần Chí Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể đi phỏng vấn. Sau hai mươi phút, Trần Chí Viễn rời phòng với vẻ mặt ủ rũ, Chu Dương có thể thấy đối phương không vui.

“Chí Viễn, không sao đâu, ngươi đã nói ngươi đến để thử sức mà, trong nhà không phải đã sắp xếp ổn thỏa cho ngươi vị trí khác sao?”

Chu Dương giả vờ hảo tâm an ủi, thực chất là xát muối vào vết thương của đối phương, vì ban đầu hắn không hề biết Trần Chí Viễn có ý đồ với mình.

“Đúng vậy, ta chỉ đến để tăng trưởng kiến thức!” Trần Chí Viễn miễn cưỡng cười, nhưng nụ cười rất khó coi, khiến Chu Dương trong lòng thấy rất vui.

Kiếp trước, cũng chính vì Trần Chí Viễn cướp đi cơ hội của mình, hắn chỉ có thể làm công chức ở hương trấn, còn Trần Chí Viễn trực tiếp vào văn phòng ủy ban thành phố, nhờ sự vận hành của phụ thân, ba mươi tuổi đã trở thành cấp chính xử, không đến bốn mươi tuổi đã thăng lên phó sở, tại Nghi Thành danh tiếng nhất thời có một không hai!

Hiện tại, không biết đối phương có còn mệnh số này không!

Hơn một giờ sau, gần hai giờ chiều, tất cả thí sinh phỏng vấn xong, phòng phỏng vấn hoàn thành nhiệm vụ.

“Các ngươi có thể về nhà, ba ngày sau công bố kết quả, chúng ta sẽ công bố tại cục Nhân Xã, đến lúc đó hãy đến xem kết quả.”

Lão Vương nói xong, liền rời khỏi phòng, các thí sinh khác cũng thở phào nhẹ nhõm, phỏng vấn là quá trình rất căng thẳng.

Rời khỏi tòa nhà cục Nhân Xã, Chu Dương thấy đường phố hơi bận rộn. Hôm nay tất cả các cuộc phỏng vấn đều diễn ra tại tòa nhà này, bên ngoài cũng có không ít phụ huynh thí sinh đang đợi.

Từ năm 1997, Nghi Thành không còn phân phối sinh viên đại học, cuộc kiểm tra này là cơ hội ít ỏi để vào hệ thống, nên các bậc phụ huynh rất coi trọng.

Nhà của Chu Dương cũng ở Nghi Thành, nhưng là hương trấn cách hơn bốn mươi km, ngồi xe mất gần một giờ. Trần Chí Viễn không chào hỏi Chu Dương, vội vã lên một chiếc Santana màu đen.

Chu Dương nhớ rõ, lúc này Santana giá hơn mười vạn, công nhân nhà máy ở phương nam lương một tháng chỉ sáu bảy trăm, bình thường khoa viên lương cũng chỉ hơn một ngàn, không thể mua nổi Santana.

Chiếc Santana này là xe công vụ của phụ thân Trần Chí Viễn, Trần Quốc Quang.

Chu Dương không rời khỏi tòa nhà cục Nhân Xã, mà tìm một quán ven đường.

“Lão bản, mì xào bao nhiêu tiền một bát?”

“Một khối!”

“Đến một bát!”

“Được!”

Chu Dương ngồi xuống bàn nhỏ bẩn thỉu bên cạnh quán ven đường, nhìn chiếc Santana.

Mặc dù có bốn trăm khối tiền, nhưng bỏ ra một khối tiền ăn mì vẫn cảm thấy xa xỉ, trong trường học một tô mì chỉ năm hào!

Khoảng mười lăm phút sau, Trần Quốc Quang bước ra, Trần Chí Viễn vội vàng tiến lên hỏi kết quả, nhưng Trần Quốc Quang sắc mặt bình thường, miệng không nói gì, có vẻ lo lắng tai vách mạch rừng.

Chu Dương bắt đầu chụp ảnh, chụp liên tục cho đến khi hai người lên xe.

Chu Dương thấy gần đó có xe ôm, trực tiếp bắt xe: “Theo chiếc Santana kia!”

“Đi đâu?”

“Chỉ cần theo chiếc xe kia!”

“Bao xa?”

Khi xe ôm còn đang hỏi, Santana đã phát động.

“Không ra khỏi thành, một ngày sáu mươi, có làm không!”

Chu Dương không nói thêm, đưa ra giá sáu mươi khối một ngày.

Nói thật, giá tiền này năm 2000 rất cao, thậm chí là giá trên trời, nhưng đến năm 2023, sáu mươi khối chỉ đủ phát tờ rơi trong hai giờ.

“Tốt”

Xe ôm không biết trong xe là ai, chỉ cần có tiền là theo.

“Đừng áp quá gần!”

Chu Dương trốn sau xe ôm, lo lắng bị Trần Chí Viễn phát hiện.

“Được.”

Xe ôm kéo xa một chút khoảng cách.

Santana chạy mười mấy phút, đến văn phòng ủy ban thành phố, Chu Dương không vào được, nên chỉ có thể chờ bên ngoài.

Lúc này vẫn là đầu mùa xuân, thời tiết còn lạnh, nhưng Chu Dương biết phải nhịn.

Hơn hai mươi phút sau, Trần Quốc Quang đi ra, Chu Dương kêu xe ôm đuổi theo.

Nhanh chóng, xe đến một quán cơm nổi tiếng: khách sạn Nghi Thành, Trần Quốc Quang vào trong mười mấy phút rồi trở về đại học Giang Bắc.

Chu Dương mua mì xào và nước cho tài xế xe ôm, hai người cứ vậy chờ.

Cứ thế, nhịn đến hơn năm giờ chiều, Trần Quốc Quang rời khỏi đại học Giang Bắc, hướng về khách sạn Nghi Thành. Chu Dương và tài xế xe ôm cũng đến khách sạn.

Lần này, Trần Chí Viễn không đi theo.

Đến khách sạn, Chu Dương trả tiền cho tài xế.

Chu Dương đứng trong góc chụp ảnh, một lúc sau, có xe khác đến, nhiều người quen mặt xuống xe!

Chương 4: Giấu Tên Tố Cáo!.

Chờ những người này toàn bộ tiến vào khách sạn, Chu Dương cũng làm bộ đi vào.

Khách sạn Nghi Thành thuộc loại nổi tiếng trong khu vực, nơi đây thường là nơi các quan chức và lãnh đạo ăn uống và nghỉ ngơi với tiêu chuẩn cao nhất.

Chu Dương đi vào nhà hàng mà không gây sự chú ý. Hắn biết những lãnh đạo này thường ở phòng riêng, liền tiến đến một gian phòng phụ cận. Tại đây, hắn nghe thấy âm thanh của Trần Quốc Quang.

Trần Quốc Quang không biết Chu Dương, nhưng Chu Dương hắn không cần nhìn cũng có thể nhận ra Trần Quốc Quang qua giọng nói, một giọng nói mà hắn đã khắc sâu trong lòng từ những lần phát biểu hùng hồn.

Lúc này, một người phục vụ bưng đồ ăn tới, Chu Dương đứng tại cửa ra vào, dáng vẻ như một thư ký của lãnh đạo. Khi phục vụ mở cửa, hắn thừa cơ chụp một tấm hình, sau đó vào nhà vệ sinh.

Tại nhà vệ sinh, hắn kiểm tra bức ảnh, hình ảnh rất rõ ràng, nhiều lãnh đạo đều được chụp rõ nét. Nhưng điều này chưa đủ, hắn lại quay trở lại phòng riêng, thừa dịp người phục vụ bưng thức ăn đi vào, hắn chụp thêm một tấm nữa. Sau đó lại vào nhà vệ sinh, lần này điều chỉnh góc độ, chỉ chụp mặt của Trần Quốc Quang.

“Cái này thì được rồi!”

Sau đó, hắn rời khách sạn, tại ven đường gọi xe đi đến quán chụp ảnh.

“Lão bản, giúp ta rửa ảnh, mỗi tấm rửa ba bản!”

Chu Dương đưa máy ảnh INSTAX cho lão bản, mặc dù máy ảnh này chụp xong có ngay bức ảnh, nhưng hắn cần nhiều bản hơn.

“Ba ngày sau đến lấy!” Lão bản nhận máy ảnh, định rời đi.

“Không được, tôi cần ngay tối nay!” Chu Dương không thể đợi được.

“Tôi rất bận, có nhiều bức ảnh cần rửa!”

“Tôi trả gấp đôi giá!”

“Tốt, chờ chút sẽ có!” Lão bản rất thẳng thắn, cầm máy ảnh đi làm việc.

Trong túi chỉ còn bốn trăm khối tiền, đây là toàn bộ tài sản của Chu Dương. Hôm nay đã tiêu hết một nửa, nhưng hắn không hề tiếc nuối, biết rằng tiền không dùng đến chỉ là giấy lộn!

Vì mục tiêu của mình, hắn không ngại sử dụng chút thủ đoạn!

Đến mười hai giờ khuya, Chu Dương cuối cùng lấy được bức ảnh của mình.

Sau khi thu hồi giấy chứng nhận cùng tiền thế chấp, Chu Dương rời quán chụp ảnh.

Hôm nay hắn tiêu hết hai trăm khối, chỉ còn lại hai trăm khối, lập tức rơi vào cảnh túng thiếu. Hắn vẫn là sinh viên năm cuối, còn vài tháng nữa mới tốt nghiệp, nên có thể về trường học ở.

Khoảng cách từ quán chụp ảnh đến trường học là ba cây số, không còn cách nào khác, hắn phải đi bộ về.

Khoảng một giờ sau, hắn đến trường học. Nhưng cửa lớn đã đóng, hắn phải leo tường vào, đến ký túc xá thì phát hiện cửa cũng đã đóng.

Chỉ còn cách gõ cửa, quản lý ký túc xá bước ra với vẻ hùng hổ: “Quá giờ, không cho mở cửa!”

Chu Dương nhanh chóng lấy từ túi xách một bao thuốc lá bình thường.

“Đại gia, ngại quá, gần đây em tìm việc làm, về trễ!”

Chu Dương tìm lý do, quản lý ký túc xá xem xét thuốc lá, liền mở cửa cho hắn.

“Cảm ơn!”

“Lần sau về sớm một chút!”

“Vâng, cảm ơn ngài!”

Chu Dương rất lịch sự.

“Sinh viên đại học này biết chuyện hơn các sinh viên khác!” Quản lý ký túc xá cảm thấy hài lòng, bởi ông thường chỉ được nhận thuốc lá rẻ tiền.

Đến ký túc xá, hắn không thấy Trần Chí Viễn, chắc chắn Trần Chí Viễn đã về nhà, cũng chính là căn phòng phúc lợi của trường học cho lão cha hắn.

Tám người trong ký túc xá, ngoài Trần Chí Viễn và hắn, còn lại sáu người. Ba người đã quyết định đi làm trong các doanh nghiệp tư nhân, ba người địa phương, có hai người sẽ trở thành giáo viên, một người khác tính về làm việc trong doanh nghiệp nhà nước theo sắp xếp của gia đình.

Tất cả đã ngủ, Chu Dương mệt mỏi cả đêm, cũng không tắm mà lên giường ngủ ngay.

Sáng sớm, chuông báo thức của trường vang lên, lúc này khoảng bảy giờ sáng.

Mọi người đều dậy rửa mặt.

“Chu Dương, hôm qua phỏng vấn thế nào, làm sao không thấy ngươi trở về?”

Người hỏi là Vương Cường, một người địa phương có quan hệ tốt với Chu Dương, gia đình đã sắp xếp cho hắn ta vào một doanh nghiệp nhà nước.

“Hôm qua làm thêm việc, nên về muộn!” Chu Dương cười cười, không nói sự thật.

“Ai, ngươi làm thêm cái gì, không có gì bất ngờ, ngươi sau này chắc chắn làm quan, tiền kiếm được sẽ ào ào đến!” Vương Cường đùa.

“Đừng nói nhảm, ta làm quan cũng là quan tốt!” Chu Dương cười, đùa giỡn một chút, bầu không khí trong ký túc xá trở nên vui vẻ.

“Lão Chu, sau này làm quan lớn, đừng quên giúp huynh đệ một tay!” Từ Tòng Bân, người tính làm giáo viên, nói đùa.

“Tốt, tốt, tốt!”

Mấy người cùng đi nhà ăn ăn sáng, mỗi bữa sáng chỉ tốn vài hào tiền. Sau khi ăn xong, mọi người ai nấy đều bận rộn, mặc dù không rõ họ bận rộn làm gì.

Chu Dương không rời trường học, mà vào thư viện viết tài liệu, nhưng không phải tài liệu bình thường, mà là thư tố cáo, tố cáo Trần Quốc Quang.

Hắn không tố cáo Trần Quốc Quang vì nhờ cậy con trai, phá hoại quy trình tổ chức, mà tố cáo Trần Quốc Quang sử dụng xe công vào việc tư, ra vào khách sạn cao cấp ăn uống, kèm theo ảnh chụp chứng minh.

Hắn không ngốc, không tố cáo công khai sự việc lựa chọn công chức, vì điều đó sẽ lộ ra chính mình.

Viết xong thư tố cáo, sắp xếp vào phong bì, hắn tính gửi một bản cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh và một bản cho Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Để làm được việc này, hắn biết cần tiền để thúc đẩy công việc.

Hắn hiện còn 200 khối tiền mặt, phải sử dụng hết để đạt mục đích.

Thừa dịp thời gian còn sớm, hắn đến bưu điện gần trụ sở Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

Dùng 20 khối tiền, hắn nhờ một nhân viên bưu điện mang văn kiện vào tòa nhà ủy ban.

Trụ sở văn phòng ủy ban thành phố cũng gần đó, hắn cũng nhờ người mang giúp.

Sau khi gửi xong, Chu Dương còn lại 180 khối tiền.

“Sự việc chưa kết thúc!”

Chu Dương biết, làm đến đây chưa đủ, hắn đi vài cây số về trường ăn cơm trưa, sau đó buổi chiều đến khách sạn Nghi Thành.

“Giúp ta mở phòng số 6607!”

Chu Dương nói.

“Một ngày 100!”

Quầy lễ tân báo giá, Chu Dương lấy thẻ căn cước và tiền mặt đưa lên.

Một trăm khối đặt ở năm 2024 tương đương với một ngàn khối bây giờ. Tại các thành phố cấp hai, giá tiền này có thể ở phòng năm sao.

Hắn một tháng tiền ăn không đến ba mươi khối tiền! Trước kia, hắn không thể tưởng tượng sẽ có ngày tiêu 100 khối để thuê phòng.

Lý do hắn thuê phòng, là vì có một đại nhân vật ở phòng 6608 bên cạnh.

Chu Dương thuê phòng 6607, mở cửa vào, thấy gian phòng rộng rãi trang trí xa hoa.

Phòng có nhà vệ sinh riêng, một chiếc TV to đen trắng. Nhà hắn chưa có TV, thậm chí điện thoại cố định còn chưa có.

Đèn điện, điện thoại là những thứ hắn có sau khi kết hôn.

Phòng cách âm bình thường, hắn nghe thấy tiếng TV từ phòng 6608, đang phát một chương trình kinh tế trung ương.

Chương 5: Ban Chấp Hành Phát Triển Kế Hoạch.

Chu Dương biết, người ở phòng bên là Tào Chính Hoa, phó chủ nhiệm ủy ban phát triển kế hoạch thành phố Nghi Thành!

Ủy ban phát triển kế hoạch trong thời đại kinh tế thị trường có vai trò vô cùng quan trọng. Năm 2003, ủy ban kế hoạch quốc gia chuyển thành ủy ban phát triển và cải cách quốc gia, tên gọi tắt là Ủy ban Cải phát, nhập vào nhiều bộ phận chức năng.

Tại các cấp chính quyền cũng có ủy ban phát triển kế hoạch, chức quyền rất lớn, đặc biệt trong thế kỷ 21, khi cải cách kinh tế diễn ra nhanh chóng, vai trò của ủy ban càng được nhấn mạnh!

Chu Dương biết rõ, Tào Chính Hoa là người tiên phong trong cải cách kinh tế của tỉnh Giang Đông, tương lai sẽ trở thành chủ nhiệm Ủy ban Cải phát tỉnh Giang Đông, chức quan đến cấp phó bộ trước khi về hưu!

Hiện tại, dù là phó chủ nhiệm, nhưng vì thành phố Nghi Thành là thành phố cấp phó tỉnh, chức vụ này thuộc cấp phó sở, phó chủ nhiệm thường vụ cũng là cấp chính xử, nhưng thực quyền là cấp phó sở.

Chỉ nghĩ đến việc bên cạnh có một quan viên thực quyền cấp phó sở, lòng hắn đã kích động.

Hắn không vội tìm gặp đối phương, mà điều chỉnh TV sang kênh tương tự.

Đến mười giờ, phòng bên không còn tiếng TV, Chu Dương cũng tắt TV.

Trên người chỉ còn tám mươi khối tiền, nhưng Chu Dương không lo lắng, hắn muốn về nhà gặp phụ mẫu, đồng thời gặp người vợ tương lai Tần Thư Di.

Không nhận ra, Chu Dương ngủ thiếp đi, sáng sớm tỉnh dậy, đồng hồ treo tường chỉ sáu giờ rưỡi.

Phòng bên có động tĩnh, Chu Dương vội rời giường rửa mặt, xong liền ngồi ở cửa phòng nghe ngóng. Khi nghe thấy tiếng mở cửa bên cạnh, Chu Dương cũng mở cửa.

Hắn nhìn thấy một nam tử khoảng bốn mươi tuổi – Tào Chính Hoa.

Chu Dương cười, không tiến lên trò chuyện, mà đi về phía phòng ăn, nơi Tào Chính Hoa cũng hướng đến.

Đến cửa phòng ăn, Chu Dương lấy một tờ báo từ khung báo chí, kẹp dưới nách, sau đó bắt đầu lấy bữa sáng. Phòng ăn tự phục vụ, Chu Dương tiêu tốn cả trăm khối tiền cho một đêm, sáng nay phải ăn no, ăn tốt.

Chu Dương cẩn thận lấy bữa sáng, phát hiện không còn nhiều chỗ trống.

Năm 2001, mọi người vẫn còn ngủ sớm dậy sớm, rất coi trọng ăn sáng, dù chưa đến bảy giờ, phòng ăn đã chật ních người.

Chu Dương thấy Tào Chính Hoa tìm chỗ trống, hắn cũng tiến đến, đặt bữa sáng trước mặt Tào Chính Hoa. Hai người cười với nhau, không nói gì.

Chu Dương không vội ăn, mở báo ra, lật đến bài xã luận về việc Trung Quốc gia nhập WTO.

Bài xã luận này trung tính, không rõ ràng nói gia nhập WTO tốt hay không, Chu Dương lấy bút từ túi ngực ra tô vẽ trên báo.

Nhìn thấy một người trẻ tuổi cùng đọc xã luận, Tào Chính Hoa nhìn với ánh mắt tò mò.

“Ngươi cũng quan tâm loại tin tức này?”

Tào Chính Hoa mở lời!

Chu Dương giật mình, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh: “Ừm, tôi học kinh tế!”

Chu Dương cười đáp lại.

“Ngươi nghĩ gia nhập WTO tốt hay không?”

Tào Chính Hoa thử thách ý kiến của người trẻ tuổi.

“Tôi nghĩ lợi nhiều hơn hại!”

“Ồ? Lợi và hại thế nào?”

Chu Dương thẳng thắn trả lời: “Có bốn lợi ích, thứ nhất, mở rộng xuất khẩu và hấp dẫn đầu tư nước ngoài. Thứ hai, thúc đẩy điều chỉnh và tối ưu hóa ngành sản xuất trong nước. Thứ ba, tăng cường cải cách thể chế kinh tế quốc nội! Thứ tư, giúp Trung Quốc tham gia vào quy tắc thương mại quốc tế, nâng cao vị thế quốc gia.”

“Thế còn hại?”

“Hại là chúng ta phải gánh chịu nghĩa vụ khi thụ hưởng quyền lợi, hệ thống tương quan không hoàn thiện, doanh nghiệp không đủ trưởng thành, muốn đạt yêu cầu WTO, phải bỏ ra chi phí cải cách thể chế và nguy cơ đóng cửa doanh nghiệp.”

Nghe xong, Tào Chính Hoa từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi: “Vì sao ngươi nghĩ lợi nhiều hơn hại?”

Chu Dương tiếp tục trình bày: “Bởi vì toàn cầu hóa kinh tế là xu hướng không thể nghịch, ai đi ngược dòng sẽ thịt nát xương tan. Khi chúng ta không tham gia kinh tế thế giới, chúng ta không có tiếng nói, thứ hai, trình độ kỹ thuật của chúng ta lạc hậu, không có tài chính, nước ngoài lại có. Nên phải hoan nghênh đầu tư nước ngoài, dù có chi phí nhất định, nhưng lao động rẻ có thể triệt tiêu chi phí xung kích!”

Chu Dương nói xong, Tào Chính Hoa lộ ra nụ cười.

“Không tệ, ngươi học đại học nào?”

“Tôi là sinh viên kinh tế của đại học Giang Bắc, tên Chu Dương!” Chu Dương giới thiệu.

“Đại học Giang Bắc rất tốt, Chu Dương, có muốn vào làm việc trong hệ thống không?”

Tào Chính Hoa trực tiếp hỏi, dù Chu Dương không giúp được gì, nhưng một người trẻ có kiến giải, ông không muốn bỏ lỡ.

“Tôi tham gia thi tuyển công chức, đứng đầu thi viết, nếu không có vấn đề, sẽ vào văn phòng ủy ban thành phố!” Chu Dương trả lời.

Tào Chính Hoa nghe xong, mặc dù không vào ủy ban phát triển kế hoạch, nhưng chỉ cần vào văn phòng ủy ban thành phố, người sẽ không chạy thoát, nên ông không cần can thiệp thêm.

“Ừm, ngươi nghĩ sau khi gia nhập WTO, công nhân nhà nước sẽ ra sao?”

Tào Chính Hoa trở lại chủ đề kinh tế.

“Tại thập niên 90, doanh nghiệp nhà nước đã đóng cửa một lần, lần này những doanh nghiệp còn lại có bản lĩnh, nếu đóng cửa có thể dùng cách mua lại, hoặc tiến hành tư hữu hóa, đảm bảo phần lớn nhân viên tiếp tục làm việc, tránh thất nghiệp gây bất ổn kinh tế.”

“Ừm, ngươi nghĩ chúng ta sẽ gia nhập WTO?”

“Tôi chắc chắn chúng ta sẽ, thái độ cấp cao rõ ràng, chúng ta nhất định sẽ gia nhập!”

Chu Dương chắc chắn, không tin hiệu ứng hồ điệp khiến Trung Quốc không gia nhập WTO.

Tào Chính Hoa nhìn ánh mắt kiên định của Chu Dương, thấy tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, trong lòng nhớ kỹ thông tin về Chu Dương.

Ăn sáng xong, hai người lần lượt rời phòng ăn, Chu Dương làm thủ tục trả phòng.

Sau khi trả phòng, Chu Dương còn tám mươi khối tiền, rời khách sạn.

Trên đường về trường học, Chu Dương đoán chắc thư tố cáo của mình đã có tác dụng. Thời này chưa ai dùng phương thức tố cáo này, tố cáo giấu tên với ảnh chụp sẽ gây phiền toái lớn cho Trần Quốc Quang.

Tuy nhiên, hắn không tin tố cáo giấu tên có thể hạ bệ Trần Quốc Quang, lần này chỉ muốn cảnh cáo đối phương, khiến đối phương kịp thời thu tay lại, người thông minh sẽ không tiếp tục giúp con trai vận hành, tránh bạo lộ nhược điểm trí mạng.

Đồng thời, các lãnh đạo khác không có trong ảnh chụp cũng lo lắng, sẽ không giúp Trần Quốc Quang, thậm chí tạo áp lực, vì nếu Trần Quốc Quang bị hạ bệ, họ cũng bị liên lụy.

Lúc này, Lưu Quang Vinh, Phó Trưởng ban Tổ chức thị ủy cũng nghe nói về tố cáo Trần Quốc Quang, nhìn lại danh sách thẩm tra chính trị, không có tên Chu Dương!

Chương 6: Thẩm Tra Chính Trị.

Không có tên Chu Dương, vì giám khảo cho Chu Dương điểm cao, nhưng thẩm tra chính trị quyết định không thông qua!

Tại sao như vậy, bởi vì giám khảo nhiều người, không thể ai cũng đi chào hỏi?

Dù Lưu Quang Vinh chức cao nhất, cũng không thể tự ý làm, cuối cùng đành can thiệp vào thẩm tra chính trị của Chu Dương.

Chiều qua, họ phái người đến trường học điều tra, đa số thầy trò bày tỏ Chu Dương là sinh viên tốt, nhưng có học sinh phản ánh hắn có mập mờ với nhiều nữ đồng học.

Thực tế, điều này là sai, ít nhất phải xác minh với các nữ đồng học!

Bất kể ra sao, thẩm tra chính trị phải chặt chẽ, dù thi viết và phỏng vấn điểm cao, vẫn có thể bị loại, cuối cùng Trần Chí Viễn đứng thứ hai có thể trúng tuyển.

“Lưu Trưởng ban, danh sách đã xác định, ngài còn chỉ thị gì không?”

Cán bộ phụ trách Triệu Hổ bước vào tìm Lưu Phó trưởng ban, ông phụ trách công tác lựa chọn và điều động sinh viên, vì danh sách sẽ công bố trong vài ngày, nên phải nhanh chóng xác định.

“Ngươi nghĩ Trần Chí Viễn thích hợp không?”

Lưu Quang Vinh chỉ vào danh sách.

Triệu Hổ nghĩ, Trần Chí Viễn không phải do ngài muốn nhận sao? Hiện tại hỏi câu này là có ý gì?

“Toàn bộ nói, hắn là đồng chí tốt, nhưng các đồng chí khác cũng rất tốt!”

Triệu Hổ không biết ý của Lưu phó trưởng ban, nên không dám phát biểu ý kiến.

“Trần Chí Viễn mặc dù ưu tú, nhưng không thích hợp, Chu Dương lại rất thích hợp, ngươi nghĩ sao?” Lưu Quang Vinh nhìn Triệu Hổ, không lộ vẻ gì.

“Đúng vậy, Chu Dương phẩm đức cao thượng, thành tích học tập tốt, là cán bộ hội học sinh, rất phù hợp tiêu chuẩn của chúng ta!”

Triệu Hổ gật đầu, ngài nói sao là vậy.

“Ừm, đưa danh sách mới cho Vương trưởng ban xem, nếu không có ý kiến khác, sẽ công bố!”

Lưu Quang Vinh nói xong, dựa vào ghế, gỡ kính dụi mắt.

“Vâng!”

Triệu Hổ chỉ muốn chửi thề, lãnh đạo một câu, cấp dưới chạy tụt quần, tài liệu thẩm tra chính trị phải điều chỉnh, cuối tuần này không có nghỉ ngơi!

Chỉ là, Triệu Hổ không hiểu, chẳng lẽ hiện tại không cần cho Trần Quốc Quang mặt mũi?

Triệu Hổ không hiểu, nhưng Lưu Quang Vinh thấy rõ, Trần Quốc Quang yêu quý danh dự, lát nữa sẽ gọi điện thoại.

Mười phút sau, điện thoại văn phòng Lưu Quang Vinh reo.

“Lão Trần a, có chuyện gì sao?”

Lưu Quang Vinh vui vẻ, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, nhiều năm làm quan đã rèn luyện ông thành công.

“Nhi tử ta Trần Chí Viễn tham gia thi tuyển, nhưng ta nghĩ nó còn trẻ, nuông chiều từ bé, ta tính để nó học lại, đi nghiên cứu sinh để tăng thêm tố dưỡng!”

“Ngươi ý tứ ta minh bạch, tổ chức sẽ cân nhắc!”

“Tốt, vậy không quấy rầy nữa!”

Nói xong, Trần Quốc Quang cúp máy, Lưu Quang Vinh lộ ra vẻ trào phúng.

“Lão điểu rất cẩn thận!” Ông không ngạc nhiên, trong tỉnh và thành phố đang thảo luận việc này, lãnh đạo trực tiếp cũng tham gia tiệc chiêu đãi, chỉ là không xuất hiện trong ảnh, nhưng biết rõ người chụp ảnh có ảnh, chỉ là chưa thả ra!

Chu Dương trở lại ký túc xá, thấy Trần Chí Viễn.

Trần Chí Viễn cảm xúc sa sút, âm u, Chu Dương đoán hắn bị cha hắn báo cho không thể tác động. Nhưng hắn vẫn phải giả vờ hảo huynh đệ: “Chí Viễn, ra ngoài chơi bóng rổ?”

Chu Dương cười, làm người hai đời, hắn học được cách khẩu Phật tâm xà.

“Hơi mệt, ta muốn nằm, giữa trưa giúp ta mang cơm!”

Trần Chí Viễn nói xong, nằm trên giường dùng chăn che kín đầu.

Chu Dương muốn cười, nhưng không biểu hiện ra ngoài, hiện tại là thứ bảy, chờ đến thứ hai mới nhận thông báo, còn việc giúp Trần Chí Viễn mang cơm, nằm mơ!

Kiếp trước bị hắn lừa thảm, làm người hai đời thấy rõ nhiều việc, nhưng không đại biểu phải nhẫn nhục chịu đựng. Chu Dương không quan tâm, rời ký túc xá đi thư viện.

Hắn không làm gì khác, lấy sách nghiên cứu sinh ra đọc. Nguyên bản hắn thi nghiên cứu sinh cùng với lựa chọn công chức, thi nghiên cứu sinh vòng đầu qua, bây giờ chờ phỏng vấn, nhưng cũng thông qua lựa chọn công chức, không biết nên làm gì.

Nếu lựa chọn công chức thuận lợi, năm nay không thể học nghiên cứu sinh bình thường. Nhưng hắn biết trường học có nghiên cứu sinh tại chức, thuộc về định hướng đi làm, hắn phải tìm cách biến thành nghiên cứu sinh tại chức, không ảnh hưởng công tác.

Người giúp hắn là đạo sư của mình, viện trưởng Tống Thế Quân.

Tống Thế Quân là tiến sĩ hải ngoại, sau khi về nước trực tiếp trở thành phó viện trưởng học viện kinh tế đại học Giang Bắc, hai năm sau trở thành chính viện trưởng.

Sang năm, Tống Thế Quân sẽ trở thành phó hiệu trưởng đại học Giang Bắc, cấp phó sở. Học nghiên cứu sinh là lợi thế phát triển tương lai, nghiên cứu sinh của Tống Thế Quân càng lợi cho tiền đồ của mình.

Hiện tại hắn cần ôn tập lý luận tri thức, tìm cơ hội nói rõ tình huống với Tống Thế Quân.

Kết quả không dễ nói, vì về nguyên tắc không thể làm, trừ phi Tống Thế Quân thật lòng muốn giúp.

Chu Dương đọc bài viết học thuật của Tống Thế Quân, biết cần hiểu rõ học thuật của ông trước khi gặp, nếu không sẽ là tự chuốc khổ.

Đọc cả ngày, hắn hiểu rõ nghiên cứu của Tống Thế Quân, chủ yếu về cải cách thể chế kinh tế, đối tượng nghiên cứu là Trung Quốc.

Tào Chính Hoa và Tống Thế Quân là cặp đôi tiên phong trong cải cách kinh tế của Giang Đông, một người kinh nghiệm thực chiến phong phú, một người lý luận khoa học chỉ đạo, hai người cộng sự hợp tác tăng thêm sức mạnh.

Kiếp trước ở hương trấn không thể gặp những đại nhân vật này, nhưng kiếp này cho hắn cơ hội.

Đọc sách cả ngày, đến chạng vạng tối, Chu Dương chưa ăn trưa.

Dù đã vào thế kỷ 21, nhiều học sinh gia đình điều kiện không tốt, tiết kiệm tiền, gửi về nhà hoặc để dành.

Trước kia, hắn cũng như vậy, rất ít ăn trưa, trừ phi thật đói không chịu được.

Không có cách, nhà quá nghèo. Nhà hắn chỉ có điện thoại cố định từ năm 2008, một em gái học cấp ba, gánh nặng gia đình rất lớn, nhất là từ khi thay đổi chương trình giáo dục bắt buộc chín năm, làm gia đình hắn không thở nổi.

Kiếp trước, sau khi thất bại trong lựa chọn công chức, hắn mang ba trăm khối về nhà, chỉ giữ một trăm khối tìm việc trong doanh nghiệp tư nhân, nhịn đến năm sau mới thi đỗ công chức hương trấn.

Hiện tại, bốn trăm khối chỉ còn tám mươi, nghĩ đến phải sống qua tháng ba, trong lòng lo lắng, vì còn năm tháng cần vượt qua.

“Chu Dương, ngươi thi tuyển phỏng vấn qua chưa?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng!

Chương 7: Gặp Lại Thê Tử Kiếp Trước!.

Giọng nói của người kiếp trước là thê tử hắn – Tần Thư Di!

“Chờ kết quả, ngươi thi giáo viên thế nào?”

Chu Dương biết Tần Thư Di đang chuẩn bị thi giáo viên cấp 3, ước mơ của nàng là làm giáo viên.

Chỉ là đầu thế kỷ 21, giáo viên không phải vị trí tốt, tiền lương thấp, phân công không tốt, khó về nhà.

“Không có gì bất ngờ, ta sẽ được chọn, chờ lấy chứng nhận tốt nghiệp, báo danh là có thể đi làm!” Tần Thư Di tuổi trẻ, biết nói chuyện, hai mắt to, mắt hai mí, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, tại đại học Giang Bắc là hoa khôi.

Nhưng, hoa khôi cuối cùng theo một công chức hương trấn, sống hết một đời không tiếng tăm, nghĩ đến đây, Chu Dương chua xót, chính mình hại Tần Thư Di.

Nếu không phải hắn, Tần Thư Di hai mươi năm sau có thể là phu nhân thị trưởng, phu nhân giám đốc.

Tần Thư Di gia đình điều kiện tốt hơn hắn, phụ mẫu hắn là nông dân, đang chuẩn bị cày bừa vụ xuân, phụ mẫu Tần Thư Di là công nhân xí nghiệp nhà nước.

Bởi vì phụ mẫu là công nhân xí nghiệp nhà nước, nên Tần Thư Di không thiếu gì.

Chỉ là không ngờ, đi theo hắn ăn hơn ba mươi năm gian khổ.

“Chúc mừng!”

“Vui cùng vui, đi, chúng ta đi ăn cơm tối!”

Tần Thư Di cũng vừa nhìn sách, nhưng buổi sáng Chu Dương không thấy bóng nàng.

“Tốt, ta mời ngươi!”

Chu Dương vừa cười vừa nói.

“Nha, Chu đại nhân keo kiệt còn biết mời khách!”

Tần Thư Di cố ý cất cao giọng, như mỉa mai.

“Không ăn thì thôi nhé!” Chu Dương đi trước.

“Ai, ta ăn! Ta ăn!”

Tần Thư Di cười hì hì theo Chu Dương, đuôi ngựa vung vẩy rất đẹp mắt.

Đến nhà ăn, rất nhiều học sinh đã ăn cơm, vừa lúc tan học buổi tối, rất đông người.

Đa số học sinh ăn đơn giản, không thịt cá, chủ yếu là rau xanh và dưa muối, học sinh phương bắc ăn mì hoặc bánh bao, học sinh phương nam ăn cơm.

Rất ít học sinh ăn thịt!

Chu Dương dẫn Tần Thư Di đến cửa sổ bán thịt. “Chọn đi!”

Chu Dương chỉ vào thịt kho tàu và đùi gà!

“Ngươi điên rồi, chúng ta ăn rau xanh thôi!”

Tần Thư Di cũng muốn ăn, nhưng không phải mỗi ngày đều được ăn thịt, thời này thịt rất đắt, một bát thịt kho tàu một khối tiền, mà nông thôn thịt heo chỉ hai khối tiền một cân.

Nếu ăn thịt kho tàu, có thể tự mua thịt về nấu, lượng nhiều hơn, nên Tần Thư Di thấy không đáng.

“Ngươi tốt, một bát thịt kho tàu, hai đùi gà!”

Chu Dương đưa đồ ăn phiếu.

“A di, đắt quá, chúng ta không cần!”

“A di, ta trả tiền, nghe ta!”

Chu Dương kiên trì, tức giận khiến Tần Thư Di đành phải bưng khay cơm ngồi xuống nơi hẻo lánh.

Chu Dương mang đồ ăn và cơm đến trước mặt Tần Thư Di, nhưng nàng tức giận quay mặt đi.

“Ăn đi!”

“Không ăn!”

“Không ăn ta đổ đi!”

Nói xong, Chu Dương bưng đồ ăn hướng thùng rác.

“Ai, đừng!”

Tần Thư Di tưởng Chu Dương tức giận, sợ hắn hờn dỗi, chỉ đành ăn.

Nhìn Tần Thư Di vừa tức vừa ăn, Chu Dương muốn cười.

“Có giận không?”

Chu Dương gắp một miếng thịt kho tàu cho Tần Thư Di.

“Ngươi nói xem!”

Tần Thư Di trợn mắt nhìn Chu Dương.

“Đừng giận, hôm nay nghe ta, sau này tất cả nghe theo ngươi!”

Chu Dương nói câu hai nghĩa, làm Tần Thư Di đỏ mặt: “Nói nhiều! Ngươi ăn nhiều một chút!” Có lẽ lời Chu Dương có tác dụng, Tần Thư Di bắt đầu gắp thức ăn cho hắn.

“Ngươi đừng chỉ gắp cho ta, chính mình cũng ăn”

Chu Dương không để Tần Thư Di ăn cơm khô.

“Chu Dương, ngươi có tâm sự?”

Nhìn Chu Dương hôm nay có vẻ khác thường, Tần Thư Di thấy lạ, bốn năm học chung, đây là lần đầu Chu Dương mời nàng ăn cơm.

Trước đây, nàng luôn mời Chu Dương ăn cơm trước, sau đó Chu Dương mới mời lại, không chủ động, nên cảm thấy kỳ quái.

“Không tâm sự, sắp tốt nghiệp, chúng ta ăn bữa cơm!”

Chu Dương phiếu cơm và phiếu ăn chỉ còn mười đồng, hôm nay một bữa ăn hết hai khối, thật xa xỉ.

Tăng thêm lần trước ăn mì xào hết ba khối, Chu Dương thấy mình không thích ứng với vật giá hiện tại.

“Cuối tuần sau đi nhà ta, ta mời ngươi ăn cơm!”

Tần Thư Di nhìn Chu Dương.

“Tuần sau không được, ta về nhà, tuần sau nữa đi! Ba mẹ ngươi có ở nhà không?”

Chu Dương không biết ý của Tần Thư Di, là muốn gặp tương lai nhạc phụ nhạc mẫu sao?

Kiếp trước, họ tốt nghiệp, công tác ổn định mới xác định quan hệ, cuối cùng gặp phụ mẫu hai bên, phụ mẫu Tần Thư Di dù là người thành phố, nhưng không ghét Chu Dương xuất thân nông thôn, hai người thuận lợi kết hôn.

“Ba mẹ ta đi làm! Sao? Sợ ba mẹ ăn thịt ngươi?”

Tần Thư Di lộ ra thần sắc giảo hoạt.

“Không phải, nếu ba mẹ ngươi ở nhà, ta không thể tay không đến!”

“Ngươi ý này, chỉ có ta ở nhà, ngươi mang theo một cái miệng?”

“Dĩ nhiên không phải, còn có trái tim!”

Chu Dương nói xong, Tần Thư Di run lên, nổi da gà.

“Chu Dương, ngươi thật buồn nôn! Ngươi làm ta nổi da gà!”

“Đừng trách ta, là ngươi ăn da gà gây nên!”

Chu Dương cười, kiếp trước rất ít nói lời âu yếm với thê tử Tần Thư Di, sống lại, không thể lại đầu gỗ như trước.

Hơn nữa, hắn không chỉ thay đổi cách đối đãi, còn muốn thay đổi cuộc sống.

Kiếp trước, hắn uống rượu, hút thuốc liên tục, dẫn đến ung thư đại tràng, hiện tại không thể như vậy.

Thời gian ăn cơm ngắn ngủi, ăn xong, Chu Dương định về ký túc xá, nhưng Tần Thư Di muốn đi dạo trong trường học. Chu Dương đồng ý, hình như chưa bao giờ cùng Tần Thư Di đi dạo trong trường.

Bốn năm hắn vùi đầu học, tranh thủ học bổng giảm gánh nặng cho gia đình, mỗi năm học bổng đều có, tiền sinh hoạt không cần gia đình, nhưng học phí vẫn phải chịu một phần, tạo gánh nặng lớn.

Đi trong con đường nhỏ, nhìn thấy nam nữ đồng học tay trong tay, Chu Dương cầm tay Tần Thư Di, nàng giật mình rút tay, Chu Dương gắt gao nắm.

Cứ như vậy đi dạo, quanh trường vài vòng, không nói một lời, đến dưới lầu ký túc xá nữ.

“Tốt, đêm đã khuya, về nghỉ ngơi sớm.”

Chu Dương buông tay Tần Thư Di, nàng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

“Ừm, ngươi cũng đi ngủ sớm!”

Tần Thư Di không biết diễn đạt ý nghĩ, chỉ chạy trốn, vì bạn cùng phòng đang đến.

Một bạn nữ trong đó, Chu Dương ấn tượng sâu sắc, kiếp trước nói lung tung trong thẩm tra chính trị.

Chu Dương cười với hai nữ sinh, không có nhu cầu trò chuyện, trực tiếp rời đi.

Vương Thiến Thiến nhìn Chu Dương rời đi, trong lòng không chắc chắn, cảm thấy hắn lạnh nhạt, chẳng lẽ biết ta trước đây tố cáo hắn trong thẩm tra chính trị?

Chương 8: Cơ Hội Học Nghiên Cứu Sinh Tại Chức.

Chu Dương về ký túc xá, thấy Trần Chí Viễn nằm trên giường.

“Chu Dương, trưa ngươi không mang cơm cho ta, ta đói chết!”

Chu Dương vừa đến, Trần Chí Viễn oán trách.

Chu Dương nghe, cảm thấy Trần Chí Viễn là sinh vật đơn tế bào, nếu không phải lão ba là hiệu trưởng trường học, không ai muốn làm bạn với hắn.

“A, xin lỗi, ta quên, ngươi biết, ta cũng không ăn cơm trưa!”

Chu Dương không muốn xung đột với Trần Chí Viễn, vì hắn có cha cấp chính sở, còn cha hắn đang trồng trọt.

“Ngươi không ăn, ta ăn!”

Trần Chí Viễn tức giận rời giường, ra ngoài ăn cơm.

“Chu Dương, đừng giận, hắn vậy đó, giữa trưa gọi ta mang cơm, ta cũng mặc kệ hắn!”

Vương Cường an ủi.

Mặc dù trong trường nhiều người nịnh bợ Trần Chí Viễn, nhưng mấy người ký túc xá không quan tâm, chỉ giữ thái độ mặt mũi.

Buổi tối, Trần Chí Viễn không về ký túc xá, chắc là về nhà. Chu Dương ngủ đến hừng đông.

Hôm nay là cuối tuần, hắn định gặp viện trưởng Tống Thế Quân, nhưng chủ nhật đối phương không đi làm, chỉ có thể chờ đến ngày làm việc, nhưng lúc đó đối phương quá bận, không có thời gian.

Thi nghiên cứu sinh sắp diễn ra, hắn phải thừa dịp chủ nhật gặp đối phương.

Theo trí nhớ, đến khu tập thể giáo chức, mua ít hoa quả ở sạp trái cây dưới lầu, đến cửa nhà viện trưởng. Hắn khẩn trương, thở ra một hơi, ổn định cảm xúc, gõ cửa.

Mở cửa, vị học giả trong ấn tượng kia xuất hiện.

“Giờ này đi sao? Chín giờ sáng? Nha, rất gấp!”

Tống Thế Quân đang gọi điện thoại, hôm nay có hoạt động, chắc phải nói ngắn gọn.

“Tốt, ta đi ngay”

Tống Thế Quân kết thúc điện thoại, nói với Chu Dương: “Ngươi là Chu Dương?”

Chu Dương không ngờ Tống Thế Quân nhận ra mình

“Đúng vậy, viện trưởng, ta đến thỉnh giáo ngài vài vấn đề! Ta đang thi nghiên cứu sinh!”

Chu Dương mở lời, rõ ràng mục đích.

“Thời gian không kịp, ta phải đưa con đi học, sau đó đi hội nghị!”

Tống Thế Quân lộ vẻ ngượng ngùng.

Chu Dương thấy, hiện tại tầm bảy giờ rưỡi, đưa con đi học rồi hội nghị, thời gian không kịp.

“Viện trưởng, ta không có việc gấp, vừa tốt nghiệp, cuối tuần rảnh, để ta đưa con ngài đi học! Sau đó ta đưa về!”

Tống Thế Quân nhìn con gái, rồi nhìn Chu Dương, cả hai đều quen biết, gật đầu: “Đa tạ, khóa dương cầm tại số 281, đường Xuân Hi.”

Tống viện trưởng đeo áo khoác, vội vàng đi, chắc có chuyện lớn.

Chu Dương nhìn trong nhà, không thấy viện trưởng phu nhân. “Tống Viện, chúng ta đi học thôi!”

Chu Dương nhìn bé gái bảy tám tuổi, cảm khái, những đứa trẻ này không giống hắn, sớm học các khóa năng khiếu, còn hắn phải làm việc.

Tống Viện rất ngoan, hai người ra sân trường, đi xe buýt đến nơi cần đến.

Đến lớp học dương cầm, Tống Viện vào phòng học, Chu Dương ngồi chờ.

Học hai tiết, tổng cộng hai giờ, thời gian còn dài.

Chu Dương mượn điện thoại cửa hàng dưới lầu, nhắn tin cho Tống Thế Quân, báo đã đến lớp bổ túc.

Tống Thế Quân bận rộn, nhưng không bỏ qua tình huống con gái, dùng điện thoại khác nhắn tin cho, để ông yên tâm công việc.

Rất nhanh, Tống viện trưởng đáp: “Tốt!”

Xử lý xong, Chu Dương chờ trên lầu.

Khi Tống Viện học xong, Chu Dương đưa về trường học. Đến trưa, mặc dù hắn ít ăn trưa, nhưng không thể để Tống Viện đói. Còn phải ăn tốt!

Thế là tiêu thêm hai khối tiền!

Sau đó, Chu Dương dẫn Tống Viện đến thư viện, dùng điện thoại nhân viên quản lý nhắn tin cho viện trưởng, báo đã ăn trưa, hiện đang ở thư viện giúp Tống Viện học bài.

Tống Thế Quân hồi đáp: “Tốt!”

Nhìn hồi đáp, Chu Dương biết đối phương có chuyện lớn.

Chu Dương không gấp, cùng Tống Viện ở thư viện cả buổi chiều.

Đến năm giờ chiều, Tống Thế Quân chưa đến, Chu Dương đưa Tống Viện đi ăn tối, lại thấy Tống Thế Quân.

“Chu Dương, rất cảm ơn ngươi!”

Tống Thế Quân lộ vẻ cảm kích, hôm nay quả thật có chuyện lớn.

“Không có gì, nhà ta cũng có đệ đệ muội muội, ta quen chăm sóc trẻ!”

Chu Dương không kể công.

“Đi, về nhà ta”.

Tống Thế Quân mời Chu Dương về nhà.

Đến nơi, Tống Thế Quân tự pha trà, Chu Dương vội vàng đứng dậy, kính cẩn nhận trà.

“Ngươi ngồi uống nước, ta đi nấu cơm tối!”

Tống Thế Quân vào bếp.

Chu Dương hiếu kỳ, Tống Thế Quân phu nhân đi đâu rồi, Chu Dương ngắm nhìn bốn phía, cũng không thấy trong nhà có bức ảnh của phu nhân ông ấy. Lúc này, Chu Dương mới nhớ ra, kiếp trước chính mình cũng chưa từng thấy phu nhân của Tống Thế Quân.

“Viện trưởng, ta biết nấu ăn! Để ta giúp!” Chu Dương đặt chén trà xuống, vội vàng đi vào phòng bếp.

Dưới sự phối hợp của hai người, bốn món ăn và một bát canh rất nhanh đã hoàn thành.

Nhìn tay nghề nấu nướng của Tống viện trưởng, hắn biết Tống Thế Quân có khả năng đã ly hôn.

Ăn cơm xong, Tống Viện ở một bên đọc truyện tranh, Chu Dương và Tống Thế Quân ngồi trong phòng khách.

“Ngươi hôm nay nói ngươi muốn học nghiên cứu sinh?” Tống Thế Quân chủ động hỏi.

“Đúng vậy, viện trưởng. Ta đã qua vòng thi đầu của kỳ thi nghiên cứu sinh, bây giờ chờ phỏng vấn. Nhưng cũng đã qua kỳ thi tuyển công chức, hiện tại không biết nên làm gì. Vì vậy mới muốn thỉnh giáo ngài!” Chu Dương rất khiêm tốn.

“Ừm, ta biết. Ban Tổ chức Thị ủy còn tới trường học thẩm tra chính trị, tình huống cụ thể ta không biết, nhưng ngươi ở trường học có thành tích tốt và thái độ làm người rõ ràng, nên việc thi tuyển công chức hẳn không phải vấn đề! Tuy nhiên, mất đi cơ hội học nghiên cứu sinh cũng thật đáng tiếc.”

Hai người đều hiểu rằng hiện tại, sinh viên tốt nghiệp vẫn rất được trọng dụng. Nếu có thêm danh hiệu nghiên cứu sinh, con đường sự nghiệp sẽ thuận lợi hơn.

Theo chính sách của quốc gia, nghiên cứu sinh sẽ trực tiếp được hưởng đãi ngộ cấp phó khoa. Ở vài nơi, thậm chí sau thời gian thử việc sẽ được bổ nhiệm chức vụ chính thức. Ở những vùng nghèo khó hơn, thạc sĩ nghiên cứu sinh thậm chí có thể được đãi ngộ cấp chính khoa hoặc bổ nhiệm thực chức.

“Dù sao, hiện tại cả nước vẫn còn thiếu phần tử trí thức cao cấp!”

“Đúng vậy, ta cũng rất muốn nghiên cứu học thuật. Nhưng từ bỏ cơ hội này thật sự không dễ chịu. Nhất là khi vào thể chế, không có bằng cấp cao sẽ rất khó phát triển công việc!” Chu Dương lộ ra vẻ xoắn xuýt và đáng tiếc.

Chương 9: Đề Tên Trên Bảng, Trở Thành Công Chức!.

Tống Thế Quân nâng chén trà lên, nhấp một miếng, rồi nói: “Như vậy đi, ngươi cùng ta học nghiên cứu, ta sẽ chuyển ngươi từ nghiên cứu sinh toàn thời gian sang nghiên cứu sinh tại chức. Như vậy, ngươi sẽ không phải lo lắng quá nhiều, nhưng sẽ rất vất vả, mà ta thì yêu cầu rất cao về học thuật!”

“Viện trưởng, còn có cách này sao?” Chu Dương giả vờ ngây thơ, tỏ ra không biết rằng có thể làm như vậy.

“Về nguyên tắc thì không, nhưng ngươi là nhân tài, là cán bộ dự bị của quốc gia. Giúp ngươi cũng là giúp quốc gia, coi như danh chính ngôn thuận!” Tống Thế Quân cười cười, chuyện này đối với hắn cũng chỉ là một việc nhỏ, vì thấy Chu Dương có tiềm năng nên mới làm.

Nếu người khác yêu cầu, hắn cũng lười giúp.

“Vậy rất cảm tạ, thật ra ta luôn chú ý đến lĩnh vực nghiên cứu của ngài, cảm thấy vô cùng phù hợp với hiện trạng của quốc gia chúng ta!” Chu Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thân phận nghiên cứu sinh, sau này hắn sẽ dễ dàng thăng tiến trong hệ thống.

“A, ngươi hiểu ta nghiên cứu lĩnh vực nào?”

Tống Thế Quân thử thách Chu Dương, dù sao sau này họ sẽ là thầy trò, vấn đề học thuật không thể tránh được.

May mắn là Chu Dương đã làm bài tập, nên cơ bản có thể trả lời chính xác, hai người nói chuyện kéo dài đến hai giờ.

Hai người từ lý thuyết nói tới thực tiễn, Chu Dương thông minh, hiểu biết và lĩnh hội tốt, khiến Tống Thế Quân cảm thấy mình đã không giúp lầm người. Chu Dương tự tin rằng tri thức từ kiếp trước của mình sẽ không gặp vấn đề khi giao lưu với Tống Thế Quân.

“Tốt, không còn sớm, ngươi chuẩn bị tốt nghiệp đi, sau này có vấn đề gì cứ đến tìm ta!” Tống Thế Quân đứng dậy, dù trò chuyện hăng say nhưng cũng đã mệt.

“Ừm, vậy ta không quấy rầy lão sư nữa!” Chu Dương nói xong, liền rời khỏi nhà viện trưởng.

Đến trước gia chúc lâu, Chu Dương hé miệng muốn gọi, nhưng không phát ra âm thanh.

Tống Thế Quân là một nhân vật rất quan trọng, nhận việc chính là phó viện trưởng học viện, sau này trở thành viện trưởng. Không bao lâu sau, hắn sẽ thăng nhiệm phó hiệu trưởng, rồi chuyển qua cơ quan hành chính làm việc, tương lai rất sáng lạn!

Đây cũng là cơ duyên cho các trí thức cao cấp trong thời đại này!

Chưa bước vào hệ thống, Chu Dương đã dự đoán tương lai mình sẽ không còn vùi ở hương trấn cả đời!

Tuyệt đối sẽ không!

Hôm sau, Chu Dương dậy sớm, đến nhà ăn. Tần Thư Di đã chờ hắn ở đó, vì họ hẹn cùng ăn điểm tâm. Lần này, Tần Thư Di đến trước và chuẩn bị bữa sáng cho Chu Dương.

Bốn cái bánh bao, một bát cháo, còn có một quả trứng gà.

“Thịnh soạn như vậy! Nhưng mắt ngươi có chút sưng!” Chu Dương rất vui vẻ.

“Ăn đi, ăn xong ta cùng ngươi đi cục Nhân Xã!” Tần Thư Di biết hôm nay là ngày công bố danh sách tuyển chọn và điều động, lo lắng cho Chu Dương cả đêm.

Chu Dương biết tám chín phần mười là mình sẽ không bị loại, vì hai ngày này, chiếc xe Santana ở bãi đỗ không ai mở. Đối phương vì tránh hiềm nghi, không dám dùng xe vào ngày nghỉ.

Ăn xong điểm tâm, Chu Dương cùng Tần Thư Di ngồi xe buýt đến cục Nhân Xã. Lúc này, cửa vào đã tụ tập không ít học sinh và phụ huynh.

Cục Nhân Xã công bố danh sách trên bảng thông báo.

“Tôi đậu, ta đậu!” Có thí sinh phát hiện mình trúng tuyển, rất vui mừng, nhưng nhớ ra vẫn là thời gian công khai, liền ngậm miệng và nhanh chóng rời đi. Quá nhiều người, Chu Dương không tiến lên được.

“Ngươi nâng ta lên, ta giúp ngươi nhìn!” Tần Thư Di nói.

Chu Dương đoán được kết quả nhưng vẫn muốn xác nhận, lập tức nâng Tần Thư Di lên.

“Có, có tên ngươi!” Tần Thư Di mặt đỏ bừng, vui mừng hơn cả khi chính mình trúng tuyển.

“Tốt, đi thôi!” Chu Dương kéo Tần Thư Di rời đi.

“Ngươi không muốn tận mắt nhìn sao?” Tần Thư Di không hiểu, việc này giống như công bố kết quả thi đại học.

“Không có ý nghĩa gì.” Chu Dương cười nhạt, khi nghe Tần Thư Di nói có tên hắn, lòng hắn lại yên tĩnh, không còn cảm giác kích động như khi nhận thông báo trúng tuyển đại học.

Trên đường về, họ không đi xe buýt để tiết kiệm tiền mà đi bộ về trường học.

“Đúng rồi Tần Thư Di, ngươi xác định ngươi sẽ dạy ở trường cấp 3 nào?” Chu Dương hỏi.

“Cậu ta sẽ an bài để ta dạy ở Nghi Thành nhất trung!” Tần Thư Di trả lời. Cậu của nàng là hiệu trưởng Nghi Thành nhất trung, xử lý việc này không khó. Nghi Thành nhất trung có phong cách học tập tốt, học sinh giỏi nhưng áp lực rất lớn.

(Trường THPT Nghi Thành số 1)

“Rất tốt!” Chu Dương gật đầu. Hắn không lo lắng vì tin rằng mình sẽ không để nàng bị xa lánh ở đơn vị.

Đến trường học đã là giờ cơm trưa, Tần Thư Di nhiệt tình chúc mừng Chu Dương, bữa trưa cũng thêm nhiều món thịt, họ ăn rất vui vẻ.

Đảo mắt đến thứ sáu, Chu Dương đi bến xe khoảng cách ngắn trong thành phố. Hắn tính về nhà một chuyến, thông báo cho ba mẹ về việc mình thi đỗ công chức, để hai người vui mừng.

Nhà hắn ở nông thôn Nghi Thành, cách thành khu 40 km. Vé xe không rẻ, cần hai đồng tiền. Thường chỉ nghỉ hè và nghỉ đông hắn mới về nhà để tiết kiệm lộ phí.

Đến trấn, Chu Dương xuống xe, đi tới quầy thịt heo. Đây là heo lông đen nông thôn, giá không đắt.

“Lão bản, cắt ba cân thịt heo!”

“Tốt! Năm đồng năm hào!” Chu Dương trả tiền, rồi xách thịt heo về nhà. Hắn còn 70 đồng tiền.

Xuất phát từ trưa, đến trấn là hai giờ chiều. Nhà hắn không ở trấn, mà ở vùng núi, cần đi mười dặm đường núi mới đến nhà. Ba giờ chiều, Chu Dương về đến nhà.

Nhà ngói kết cấu chuyên mộc, rất nhỏ, rất thấp, nhưng là nơi hắn sống vui vẻ suốt 20 năm.

Cửa lớn đóng chặt, ba mẹ đều đi làm, em gái và em trai đều ở trường nội trú. Hôm nay là thứ sáu, họ sẽ về nhà.

Chu Dương mua thịt heo về, phá vỡ lệ cũ ăn thịt bốn lần một năm. Đến nhà, hắn không biết làm gì, nên đem chăn đệm của em gái và em trai phơi khô, rồi giặt quần áo bẩn trong nhà.

Rửa sạch xong đã là bốn giờ chiều, Chu Dương quét dọn nhà cửa, rồi đã đến năm giờ. Ba mẹ cũng quay về rồi!

Đó là một đôi người hơn bốn mươi tuổi, nhưng lưng đã còng. Hôm nay họ đi phụ hồ ở lò gạch, kiếm được hai mươi đồng tiền.

Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc mà xa lạ, Chu Dương cảm thấy mũi mình cay cay!

Ba mẹ vất vả cả đời, nuôi ba đứa con lớn, đến già rồi mà vẫn lo lắng cho con cái.

“Ba mẹ!” Chu Dương kêu lên, kìm nén xúc động muốn khóc.

“Dương Dương! Ngươi tại sao trở về?” Ba có chút ngạc nhiên, mẹ hỏi.

Chương 10: Nói Cho Ba Mẹ Tin Vui, Cả Nhà Vì Ta Mà Vui Vẻ.

“Học xong chương trình trên trường rồi, ta liền về!” Chu Dương lấy túi xách da rắn của ba mẹ đặt ở cửa, rồi chuẩn bị nước nóng cho họ.

“Dương Dương, ngươi mua nhiều thịt heo như vậy làm gì? Ăn hết sao?” Mẹ đau lòng nhìn thịt heo.

“Chắc chắn ăn hết, em gái và em trai đều đang lớn! Đây là ta dùng học bổng mua, em gái và em trai ăn rồi sẽ thi đỗ đại học nữa, sức khỏe của ba mẹ cũng tốt hơn!”

Chu Dương chỉ có thể nói như vậy để mẹ không đau lòng mà phải ăn.

“Đứa nhỏ ngốc, hai cân là đủ rồi!” Mẹ lẩm bẩm, nhưng không nói thêm.

Ba thì lấy từ trong phòng ra một ống thuốc, ngồi xổm ở cửa ra vào hút.

Trong ký ức của Chu Dương, ba luôn là người trầm lặng, một ngày không nói mấy lời.

“Công việc xác định chưa?” Ba lần đầu tiên chủ động hỏi một câu, Chu Dương nhớ lại lúc mình mới vào đại học, gia đình phải gom góp từng đồng học phí. Khi đến trường, đóng xong học phí, hắn chỉ còn lại sáu đồng, phải dùng số tiền đó trong vài tháng.

Tháng cuối nhập học, khi đó vẫn còn nóng, ba hắn chân đạp đôi giày giải phóng rách, đến trường cho hắn một trăm đồng. Tờ tiền màu xanh đó thường xuyên hiện lên trong đầu hắn.

Về sau, nhờ học bổng, gia đình mới bớt gánh nặng một chút.

“Xác định rồi!”

“Làm việc ở đâu?” Ba hỏi tiếp.

“Chờ đệ đệ muội muội trở về sẽ nói cho ba mẹ nghe!” Chu Dương cười cười, không nói tiếp, mà vào bếp giúp mẹ nhóm lửa nấu cơm, vì một lát nữa đệ đệ và muội muội sẽ về nhà.

Ba rất tò mò, nhưng lại sợ con không tìm được công việc tốt, nên không hỏi tiếp.

Hơn một giờ sau, trời đã tối, đồ ăn cũng gần xong, đệ đệ và muội muội về đến nhà.

“Chu Dao, Chu Đào!” Chu Dương gọi, hai đứa chạy về nhà vui vẻ.

Hắn lớn hơn đệ đệ và muội muội vài tuổi, thường chăm sóc chúng khi ba mẹ bận rộn, nên quan hệ rất tốt.

“Ca, ngươi về khi nào?” Đệ đệ Chu Đào vui vẻ, muội muội Chu Dao 17 tuổi, năm nay lớp 11, càng thêm trầm lặng, không nói lời nào.

“Sắp tốt nghiệp, học xong chương trình rồi nên về nhà chơi! Để sách xuống ăn cơm!” Chu Dương vỗ đầu đệ đệ, phát hiện nó cao lớn hơn hai tháng trước.

Đệ đệ và muội muội mang cặp sách và quần áo về nhà để giặt.

“Ca, có thịt!” Đệ đệ nhìn thấy thịt kho tàu và canh thịt heo, hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng.

Hiện tại học sinh trung học, cơ bản mang dưa muối và gạo đi trường, một năm hiếm khi có thịt ăn.

“Ừm, tối nay ăn đủ!” Chu Dương cười, vỗ đầu tiểu đệ.

“Ca, ngươi đừng vỗ đầu của ta, sẽ không cao lớn!”

Đệ đệ phản đối, Chu Dương nghiêm túc gật đầu: “Tốt, ca ca không vỗ nữa!” Nhưng lại vỗ đầu tiểu đệ, hứa sẽ không vỗ lần nữa.

Muội muội Chu Dao không nói tiếng nào, giúp mọi người bày chén đũa. Mẹ chia thịt cho ba đứa con, còn mình và ba chỉ ăn canh.

Chu Dương không lấy thịt cho ba mẹ, vì biết họ sẽ nhường lại cho con cái.

“Trước khi ăn cơm, nói chuyện!” Chu Dương vừa mở miệng, mọi người yên lặng, dù hắn mới chừng hai mươi, nhưng đã có phong thái chủ gia đình. “Con đã thi đỗ tuyển chọn và điều động sinh!”

Mọi người sửng sốt, không kịp phản ứng, vì ở nông thôn không có khái niệm công chức, chỉ biết làm quan.

“Con sẽ làm việc ở văn phòng ủy ban thành phố!”

“Thật sao?” Mẹ không dám tin, trong mắt nàng, con trai vẫn là sinh viên đại học, sao bỗng làm quan được?

“Đúng vậy, chờ tốt nghiệp xong sẽ chính thức đi làm!” Chu Dương gật đầu.

Đệ đệ nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, ba uống một ngụm canh thịt, lớn tiếng.

“Ôi, quá tốt rồi! Nhà họ Chu chúng ta sinh ra một quan nhỏ!”

Mẹ xúc động, nuôi dưỡng một sinh viên đại học đã tự hào, nay con còn làm quan thì càng tự hào hơn.

“Còn một tin vui nữa!” Chu Dương nói tiếp, đệ đệ vội vàng xen vào: “Sẽ không phải nói phía trước đều là giả chứ?”

“Ngậm miệng!” Mẹ trừng đệ đệ.

“Con còn thi đỗ nghiên cứu sinh nữa!”

“Oa, quá tốt rồi!” Đệ đệ kích động vỗ tay. Ba lại uống một ngụm canh thịt.

“Ca, không phải nghiên cứu sinh và công chức chỉ có thể chọn một cái thôi sao?” Muội muội biết nhiều hơn một chút, ba không nói gì.

“Trẻ con mới phải chọn, người lớn thì muốn tất cả! Ta học tại chức nghiên cứu sinh, không ảnh hưởng công tác, lợi dụng cuối tuần và ngày nghỉ để học.” Chu Dương giải thích.

Nghe xong, ba cuối cùng cũng lên tiếng: “Dương Dương, ngươi là người đầu tiên trên trấn thi đỗ nghiên cứu sinh a?”

Mẹ tự hào, vì trên trấn có vài sinh viên đại học, nhưng nghiên cứu sinh thì chưa nghe qua, chỉ có Chu Dương.

“Ân.” Chu Dương cũng chưa nghe phụ cận có ai thi đỗ nghiên cứu sinh.

Tối hôm đó, ba cân thịt heo ăn hết, cả nhà rửa mặt rồi đi ngủ.

Vì gian phòng có hạn, tết về nhà, Chu Dương cùng ba và đệ đệ ở một phòng, mẹ và muội muội ở phòng khác.

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng, ba mẹ đã đi làm, chỉ còn lại Chu Dương và đệ đệ muội muội ở nhà. Vì là cuối tuần, Chu Dương không muốn đệ đệ muội muội dậy sớm, nên tự làm điểm tâm, chờ họ rời giường.

Ăn xong điểm tâm, đệ đệ và muội muội làm bài tập. Chu Dương trí nhớ tốt, thường giúp người khác làm gia sư, cũng có thể phụ đạo cho đệ đệ muội muội.

Đến trưa, đệ đệ làm xong hơn nửa bài tập, còn muội muội gần như không động gì. Chu Dương biết muội muội có tâm sự, vì nữ sinh thường nhạy cảm.

“Chu Dao, đi lên núi hái ít lá tùng về nhóm lửa với ta!” Chu Dương nói, Chu Dao quả quyết thu lại bài tập, cầm sọt đi theo.

Trên núi, hai người bắt đầu hái lá tùng.

“Ca, ta không muốn đi học nữa!” Nghe câu này, lòng Chu Dương thắt lại. Hắn nhớ kiếp trước, Chu Dao không nói điều này, chỉ thi đại học, không đỗ khoa chính quy, chỉ đỗ trường đại học, rồi đi phương nam làm công.

Có lẽ là do hắn trùng sinh, xuất hiện hiệu ứng cánh bướm?

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cản ơn bạn ketmet99 và 1 số bạn khác đề cử bộ truyện này trong chuyên mục đao tu ...Ừm .... mình chả biết nói gì ngoài 2 chữ ( Cảm ơn )Nhưng mình vẫn không thay đổi quyết định của mình vì đơn giản main chính không xứng thành 1 Đao Tu chân chính...!Bất kỳ truyện thuộc thể loại nào main nghịch thiên đến mức nào đi nữa nhưng 1 lòng không hướng đến Đao Đạo thì không xứng danh từ hiệu Đao Tu..!Main chính Diệp Thiên là 1 người truy cầu lực lượng giống bộ truyện Đế Tôn ( main chính Giang Nam -- Bộ truyện này Giang Tuyết đã từng nói 1 câu kinh điển " Dã Tâm người lớn Bao Nhiều thì Thiên Đạo nhỏ bấy nhiêu"Haizz tất cả bộ truyện liên quan đến Thuần Tu ( Kiếm - Đao - Đan - Thương..) đều phải có nói hướng đến mục tiêu của mình nhé bạn ^^!...
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện đã được fix rồi nhé bạn ^^!Có 2 sever nhé ( Đổi Giọng đọc tương đương đổi sever khác nhé bạn )Chúc bạn nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Tandeptry 2 ngày trước
Không nghe được ad ơi
https://audiosite.net
Cập nhật Sever Singapore Hoàn Tất nhé chư vị mong các chư vị f5 hoặc tải lại bô truyện để cập nhật đường truyền link mới nhất nhé ^^!Rất xin lỗi bị sự bất tiện này ^^!
https://audiosite.net
Sever US đang bảo trì Khẩn Cấp ( chưa biết lý do)Mình đang khắc phục upload lại Sever SingaporeTruyện đang khắc phục nhé bạn
https://audiosite.net
Lợi nguyễn 2 ngày trước
Sao từ tập 104 trở lên không nghe được nữa ad
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 3 ngày trước
Truyện hay nhất là giọng đọc đi vào lòng người.
https://audiosite.net
Chào bạn về tính năng nghe tiếp hoạt động tốt khi bạn không sử dụng chặn theo dõi hoặc chặn quảng cáo.! ( ví dụ: Trình duyệt cốc cốc và trình duyệt ẩn danh )Lý do: Rất đơn giản bạn để chế độ ẩn danh chặn theo dõi thì hệ thống sẽ không biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu chính vì vậy không thể lưu. Lưu ý: ở phần play audio có text Thông báo đó bạn làm theo là ok vẫn nghe tiếp được như mong muốn nhé bạn ^^!Chúc bạn nghe truyện vui vẻ ^^
https://audiosite.net
Huy anh 3 ngày trước
Ad ơi, sao nghe truyện, bấm dừng rồi quay qua quay lại nó lại load lại tập 1, phải mất thời gian dò xem đang nghe tới đâu để nghe tiếp.Có cách nào để web ghi nhớ tập mình đã nghe để nghe tiếp không?
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 2 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks