[Dịch] Phổ La Chi Chủ
Tập 1: Hắn chỉ là một hạt bụi (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Hắn chỉ là một hạt bụi (1)
Xình xịch! Xình xịch!
Đầu máy xe lửa đen nhánh, phun ra những luồng hơi nước trắng xóa, lướt trên đường ray.
Rầm rập! Rầm rập!
Trục khuỷu kéo thanh truyền động, đẩy bánh xe quay nhanh, tạo ra tiếng va chạm đều đặn với khe hở của đường ray.
Tút! Tút!
Một tiếng còi tàu vang lên.
Một đoàn tàu chỉ có năm toa, xuyên qua hầm, băng qua thung lũng, tiến vào vùng hoang vu rộng lớn của Phổ La Châu.
Trong toa thứ ba, một người phụ nữ xinh đẹp đang trang điểm trước bàn trang điểm.
Tại sao trong toa lại có bàn trang điểm?
Tại sao nàng lại trang điểm trong toa?
Nàng không chỉ có thể trang điểm trong toa, mà còn có thể nhảy múa trong đó.
Bởi vì chỉ có một mình nàng trong toa này.
Nàng là Trác Dụ Linh, vợ lẽ của Lục Đông Lương, gia chủ của Lục gia.
Đoàn tàu này là tàu chuyên dụng của Lục gia, một hào môn ở Phổ La Châu.
Hiện tại, nàng là chủ nhân của đoàn tàu này.
Toa thứ nhất chứa than đá.
Toa thứ hai chứa hành lý và các vật dụng trên tàu.
Toa thứ ba được ngăn thành một lối đi và hai phòng ngủ.
Toa thứ tư là nhà ăn và phòng đánh bài.
Toa thứ năm là phòng ngủ của chủ nhân.
Trác Dụ Linh để kiểu tóc uốn sóng cổ điển, đánh phấn mắt rất đậm, nhưng má lại nhạt, khuôn mặt trắng nõn nà tôn lên đôi môi đỏ rực.
Nàng mặc một chiếc sườn xám màu xanh lam cổ cao, gấu váy chạm đến đầu gối, hai bên xẻ tà để lộ một chút viền ren của váy lót, vòng eo thon gọn và bờ vai được nâng đỡ nhẹ nhàng, toát ra vẻ đẹp kiêu sa đầy mê hoặc.
Trác Dụ Linh đã gần bốn mươi tuổi, trang phục và trang điểm tinh tế khiến nàng trông như chưa đến ba mươi.
Cọt kẹt!
Cửa toa được đẩy ra, bóng dáng của Lục Đông Lương, gia chủ Lục gia, xuất hiện dưới ánh đèn tường màu vàng nhạt.
Nếp nhăn nhỏ li ti nhếch lên cùng với nốt ruồi trên khóe miệng, Trác Dụ Linh trong gương nở nụ cười ngọt ngào.
Trác Dụ Linh không thích đi giày, nàng đi chân trần trên tấm thảm hoa văn màu vàng đất, đến trước mặt Lục Đông Lương, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lão gia.”
Lục Đông Lương đã ngoài năm mươi, véo nhẹ má Trác Dụ Linh, luôn cảm thấy người phụ nữ này vẫn trẻ trung như lần đầu gặp mặt, bất kể lúc nào cũng có thể mang đến cho lão một chút an ủi.
Nhưng chỉ là một chút thôi.
Lục Đông Lương mệt mỏi cởi bỏ bộ âu phục, tháo áo ghi lê, nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa, mở một chai rượu ngoại, rót cho mình một ly.
Uống hết nửa ly, nỗi buồn phiền trong lòng nhanh chóng hiện lên trên gương mặt, Lục Đông Lương không nhịn được thở dài.
Trác Dụ Linh ngồi bên cạnh Lục Đông Lương, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá sắt, ngậm vào môi đỏ mọng, châm một que diêm, châm lửa cho điếu thuốc, đưa đến miệng Lục Đông Lương: “Lão gia, chuyện gì không vui?”
Lục Đông Lương nhận lấy điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: “Hà Gia Khánh ngày mai sẽ trở về, vừa rồi đánh bài với đại cô của nó là Hà Ngọc Tú, nghe động tĩnh của cô ta, sợ rằng sẽ hủy hôn với Tiểu Lan.”
Hà Gia Khánh là con trai trưởng của Hà gia, một cường hào ác bá ở Phổ La Châu.
Lục Tiểu Lan là con gái của Trác Dụ Linh và Lục Đông Lương.
Nếu không phải vì Hà gia suy yếu trong những năm gần đây, con trai trưởng của Hà gia không thể nào cưới thứ nữ của Lục gia.
Trác Dụ Linh cười nhạt: “Lão gia, chúng ta đã bàn bạc rồi mà? Tiểu Lan sẽ không để Hà Gia Khánh sống sót trở về Phổ La Châu.”
Lục Đông Lương cắn điếu thuốc, cau mày: “Tiểu tử Hà gia kia có thiên phú dị bẩm, trên tay còn có Huyền Sinh Hồng Liên, không phải đối thủ dễ đối phó, anh lo lắng cho Tiểu Lan…”
Trác Dụ Linh lắc đầu: “Lão gia nghĩ nhiều rồi, tiểu tử Hà gia kia chỉ là một dong nhân(*), bỏ phí thời gian vàng son để tu hành mà chạy sang Hoàn Quốc du học, bốn năm trời, lãng phí như vậy, nó có được gì?”
(*dong nhân: ở trong truyện là để chỉ những người không thể tu luyện)
Lục Đông Lương sờ ria mép: “Người trẻ tuổi, ham chơi, nếu chờ nó nắm giữ gia nghiệp của Hà gia…”
Trác Dụ Linh đứng dậy, đi đến bên cạnh máy hát: “Kẻ ham chơi không thu dọn được chính là dong nhân, dong nhân có được bảo vật, thì nên biến thành người chết, chỉ cần lên tàu, nó sẽ phải chết.”
Máy hát cao hơn tủ đầu giường một thước, phía trên có ba cái loa màu vàng, một lớn hai nhỏ.
Trác Dụ Linh cầm một cái cốc sắt, đổ hai ly nước vào miệng loa nhỏ bên trái.
Lục Đông Lương nhìn Trác Dụ Linh nói: “Anh nghe nói thiếu bang chủ của Giang Tương Bang cũng muốn nhắm vào Hồng Liên, hắn ta có thân phận ở Hoàn Quốc, người này cũng không dễ đối phó.”
Trác Dụ Linh cười nhạo một tiếng: “Lão gia nói là Tiêu Chính Công phải không? Kẻ ngu này thậm chí còn không phải là dong nhân, hắn ta chỉ là con gián, con gián đáng ghét,
Nếu không phải dựa vào danh tiếng của cha hắn ta, Tiêu Chính Công đã bị người ta giẫm chết từ lâu rồi, dựa vào chút tâm tư đó, làm sao có thể đấu lại Tiểu Lan?”
Trác Dụ Linh cúi người, mở tủ của máy hát, trên một chiếc hộp sắt chứa đầy dầu trơn, châm lửa cho cây nến cắm trên dầu trơn.
Phù!
Ngọn lửa màu xanh nhạt bùng lên, không lâu sau, miệng loa bên trái phun ra một ít khói trắng.
Xì! Xì! Xì!
Đây là máy hát chạy bằng hơi nước.
Chương 2: Hắn chỉ là một hạt bụi (2)
Phổ La Châu là nơi đặc biệt, không thể dự trữ nhiên liệu dầu mỏ một cách quy mô lớn, cũng không thể sử dụng điện năng quy mô lớn, máy hơi nước được ứng dụng triệt để.
Khay đĩa của máy hát, dưới tác động của bánh răng, xoay theo hơi nước phun ra.
Trác Dụ Linh cầm một đĩa nhựa, đặt lên khay đĩa của máy hát.
Lục Đông Lương dập tắt điếu thuốc, dựa lưng vào ghế sofa: “Anh không phải không tin Tiểu Lan, anh lo lắng…”
“Lão gia không tin Tiểu Lan thì có.”
Trác Dụ Linh cười khổ: “Từ lúc em sinh ra nó đến giờ, lão gia chưa từng nhìn thẳng vào nó.”
Nói xong, Trác Dụ Linh đặt kim hát lên đĩa nhạc.
Trong tiếng ồn ào nhỏ, vang lên tiếng đàn violin trầm bổng.
Sau phần mở đầu, đàn piano cùng với đàn violin tạo nên nhịp điệu nhẹ nhàng, tiếng hát trầm ấm và sâu lắng theo sau:
Ánh trăng, mơ hồ như vậy.
Mảnh đất, phủ đầy sương đêm.
Hỡi người trong mộng của ta.
Nàng ở đâu?
Mộng Trung Nhân, bài hát yêu thích nhất của Trác Dụ Linh.
Không cần điện, không cần đĩa CD, máy hát cổ xưa chỉ cần kim hát và ma sát của đĩa nhạc.
Trác Dụ Linh bước đến, kéo Lục Đông Lương đang ngồi trên ghế sofa, vùi đầu vào lòng lão, ôm chặt lão, nhảy múa chậm rãi trong giai điệu du dương.
Lục Đông Lương ôm eo Trác Dụ Linh, vẻ mặt vẫn lo lắng: “Nếu Hà Gia Khánh chết, Huyền Sinh Hồng Liên sẽ rơi vào tay người Hoàn Quốc sao?”
Trác Dụ Linh cau mày, lúc này nàng không muốn nhắc đến những điều vụn vặt: “Tiểu Lan đã tìm hiểu kỹ rồi, Hà Gia Khánh có một người bạn tên Lý Bạn Phong, lợi dụng hắn, chúng ta có thể tìm thấy Hồng Liên, chờ giết chết Hà Gia Khánh, Tiểu Lan sẽ đi tìm Lý Bạn Phong, đương nhiên sẽ có cách mang Hồng Liên trở về.”
Lục Đông Lương không nghe rõ: “Em vừa nói người bạn của Hà Gia Khánh, tên là Lý gì?”
“Lý Bạn Phong.”
“Bạn Phong?”
Lục Đông Lương sửng sốt: “Cái tên này thật kỳ lạ.”
Trác Dụ Linh cười: “Lão gia, anh không cần nhớ tên hắn, không quan trọng, đợi Tiểu Lan hỏi ra tung tích của Hồng Liên, người này cũng sẽ không còn trên đời nữa.”
“Hắn là người như thế nào? Cũng là dong nhân sao?” Lục Đông Lương rất thận trọng, sợ bất kỳ một khâu nào xảy ra sai sót.
Trác Dụ Linh cười nhạo một tiếng: “Hắn ta thậm chí còn không phải là dong nhân, hắn thậm chí còn không phải là người.”
Lục Đông Lương vuốt ve tóc Trác Dụ Linh: “Vậy hắn ta giống như Tiêu Chính Công, cũng chỉ là con gián?”
Trác Dụ Linh lắc đầu: “Con gián còn quý hơn mạng của hắn.”
Lục Đông Lương càng tò mò: “Rốt cuộc là người như thế nào?”
“Điều này phải nói sao đây?” Trác Dụ Linh không biết phải diễn tả như thế nào.
Trong bình dầu của máy hát bay ra một chút bụi đen, rơi vào cổ áo của Lục Đông Lương.
Phần lọc của máy hát cần phải được làm sạch.
Trác Dụ Linh dùng ngón tay lau cổ áo Lục Đông Lương, nhìn vào bụi đen trên đầu ngón tay, cười nhẹ: “Hắn giống như hạt bụi này, mạng sống rẻ rúng, không cha mẹ, không người thân, hắn chẳng có gì, hắn lớn lên trong cô nhi viện, dựa vào việc khiêng vác gạch, vác bao tải, bán hàng rong mới vào đại học, người như vậy, chết thì chết, giống như thổi bay hạt bụi này, không ai quan tâm.”
Nói xong, Trác Dụ Linh khẽ thở ra, thổi bay hạt bụi trên đầu ngón tay.
Ù ù!
Một tiếng còi tàu.
Tàu hỏa bị rung lắc.
Bước nhảy của Lục Đông Lương vẫn vững chãi, đây là bản lĩnh của lữ tu.
Dưới chân Trác Dụ Linh mọc ra một lớp lông tơ dày đặc, bám chặt vào tấm thảm.
Đây là thiên phú của thể tu.
Sau khi rung lắc, hai người tiếp tục ôm nhau nhảy múa.
Ngày hôm sau.
Hoàn Quốc, tỉnh Việt Đông, thành phố Việt Châu, Đại học Việt Châu, khu ký túc xá số 6, phòng 606.
Lý Bạn Phong nằm trên giường, đang ngủ trưa.
Trong giấc mơ, hắn lái du thuyền của mình, cùng với một nhóm các cô nàng trẻ tuổi, cùng nhau đón gió biển.
Nữ diễn viên chính đoạt giải Kim Nguyên năm ngoái, nắm tay Lý Bạn Phong vào phòng ngủ của du thuyền…
Lý Bạn Phong ôm gối, nước bọt chảy xuống rõ ràng, chuẩn bị lên đỉnh nhân sinh trong giấc mơ, bỗng nghe thấy có người gọi bên tai: “Bạn Phong, cứu tao.”
Chương 3: Bạn Phong không điên (1)
“Bạn Phong, cứu tao!”
Một tiếng kêu cứu truyền đến bên tai, Lý Bạn Phong đang ngủ say bỗng ngồi bật dậy.
Ai đang nói vậy?
Tất cả giường đều trống không, chỉ có Hà Gia Khánh đang ngồi xổm trên đất thu dọn hành lý.
Hà Gia Khánh ngẩng đầu lên nói: “Tỉnh rồi hả?”
Lý Bạn Phong nhìn Hà Gia Khánh: “Vừa nãy là mày bảo tao cứu mày?”
Hà Gia Khánh cau mày nói: “Ngủ tới lú rồi hả? Giúp tao thu dọn hành lý đi, không còn kịp nữa rồi.”
Hà Gia Khánh sắp đi rồi, tối nay là chuyến tàu hỏa.
Bốn năm đại học, y là bạn thân nhất của Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong mở điện thoại ra xem, đã ba giờ rưỡi rồi.
Ăn một bữa cơm cùng nhau, rồi tiễn y ra nhà ga.
Lý Bạn Phong nhảy xuống giường, giúp Hà Gia Khánh thu dọn một đống đồ lặt vặt.
“Kem đánh răng đã có chưa?”
“Có rồi!”
Lý Bạn Phong ném chính xác tuýp kem đánh răng vào vali của Hà Gia Khánh.
“Thẻ cơm có không?”
“Tặng mày.”
Lý Bạn Phong ném chính xác thẻ cơm vào ngăn kéo của mình.
Trong phạm vi năm mét, Lý Bạn Phong ném đồ chưa bao giờ trượt tay.
“Bằng tốt nghiệp có không?”
“Không cần.”
Lý Bạn Phong ném chính xác bằng tốt nghiệp vào thùng rác cách đó ba mét.
Hà Gia Khánh rất thích sự phóng khoáng này của Lý Bạn Phong.
Hắn thậm chí còn không hỏi Hà Gia Khánh tại sao không cần bằng tốt nghiệp, cứ thế tiện tay ném đi.
Cần thì cần, không cần thì không cần, đạo lý đơn giản vậy thôi, Lý Bạn Phong không bao giờ làm phức tạp những chuyện đơn giản.
Bốn năm đại học, Hà Gia Khánh chỉ có một người bạn là Lý Bạn Phong, bởi vì y thích tính tình của Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong cũng chỉ có một người bạn là Hà Gia Khánh, bởi vì Lý Bạn Phong có tiền sử bệnh tâm thần, những người quen hắn đều không dám đến gần hắn.
Lý Bạn Phong mở một thùng giấy ra, bên trong thùng giấy chứa đầy phong bì, mỗi phong bì đều đựng hàng chục tấm ảnh.
Hà Gia Khánh rất thích chụp ảnh, y thích dùng máy ảnh phim, mỗi lần chụp ảnh xong, chắc chắn phải thuê một căn phòng tối, tự tay rửa ảnh, bốn năm đại học đã tích đủ cả một thùng ảnh.
“Những bức ảnh này còn cần không?”
Hà Gia Khánh có chút do dự: “Chọn vài tấm đẹp mang theo, những tấm hỏng thì đừng mang.”
Lý Bạn Phong chọn ra vài tấm đẹp đưa cho Hà Gia Khánh: “Những tấm này đều đẹp.”
Hà Gia Khánh cũng không kiểm tra, cất vào vali.
Lý Bạn Phong lại chọn ra vài tấm: “Đây là ảnh chụp bạn gái mày, đều hỏng hết rồi, vứt đi thôi.”
Hà Gia Khánh sửng sốt: “Đều hỏng hết rồi sao?”
Lý Bạn Phong gật đầu: “Ngay cả quần áo cũng không mặc, chắc chắn là hỏng rồi.”
Hà Gia Khánh giật lấy những bức ảnh, cất vào vali.
Ngoài cổng trường, trong một quán nướng nào đó.
Hà Gia Khánh rót cho Lý Bạn Phong một ly rượu: “Bốn năm đại học, có một chuyện tao vẫn muốn hỏi mày nhưng lại không mở lời được.”
Lý Bạn Phong lắc đầu nói: “Tao không thích đàn ông.”
Hà Gia Khánh bị sặc rượu, ho khan một lúc: “Tao không hỏi chuyện này, tao muốn hỏi tên của mày, tại sao lại gọi là Bạn Phong? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Nghe được câu hỏi này, lông mày của Lý Bạn Phong giãn nhẹ ra, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười có vẻ hơi cứng nhắc.
Nếu là người khác, lúc này sẽ biết mà cố gắng tránh xa Lý Bạn Phong, vì đây là dấu hiệu cho thấy hắn đang không ổn định về mặt cảm xúc.
Nhưng Hà Gia Khánh không lo lắng, khi Lý Bạn Phong không ổn định về mặt cảm xúc sẽ nở nụ cười, nhưng khi tâm trạng vui vẻ, hắn cũng sẽ nở nụ cười như vậy.
Lúc này tâm trạng hắn rất tốt, hắn nói một cách thích thú: “Chuyện này phải kể từ Ngô lão thái ở cô nhi viện của chúng ta, Ngô lão thái là người có học thức nhất trong cô nhi viện đó, bà ấy có tất cả bảy đứa con nuôi, bảy cái tên của chúng ta đều do bà đặt,
Bảy cái tên đó là, Bạn Sơn, Bạn Loan, Bạn Lĩnh, Bạn Nhai, Bạn Cương, Bạn Nhạc, Bạn Phong,
Mày biết đó, trong số những ngọn núi này, ‘phong’ là cao nhất, tao là người xuất chúng nhất trong số bảy người, vì vậy Ngô lão thái đã đặt cho tao cái tên Bạn Phong.”
Hà Gia Khánh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tao đã gặp Ngô lão thái này, khi mày nhập viện, bà ấy đã đến thăm mày, hình như bà không gọi mày là Lý Bạn Phong, bà ấy gọi mày là Lý Bạch Sa.”
Lý Bạn Phong gật đầu: “Vì Ngô lão thái luôn bắt tao mua thuốc lá cho bà ấy, thời gian đó, bà thích hút thuốc Bạch Sa nên gọi tao là Lý Bạch Sa,
Trước đó bà ấy gọi tao là Lý Hồng Mai, trước nữa thì gọi tao là Lý Oanh Xuân, có một thời gian cuộc sống khá giả, thuốc lá cũng hút ngon, bà ấy gọi tao là Lý Phù Dung.”
Hà Gia Khánh cầm lấy một xiên thận cừu: “Vậy tại sao mày lại họ Lý?”
Lý Bạn Phong nói: “Vì người gác cổng của cô nhi viện họ Lý.”
Hà Gia Khánh gật đầu: “Vậy chắc hẳn ông ấy là một người đức cao vọng trọng.”
Lý Bạn Phong lắc đầu nói: “Ông ấy là chồng của Ngô lão thái, ông ấy thích hút thuốc lá ngoại, ổng gọi tao là Lý Lạc Đà.”
Hoàng hôn buông xuống, hai người bước ra khỏi quán nướng.
Lý Bạn Phong nắm trong tay một tờ khăn giấy, lau miệng, ném chính xác vào thùng rác cách đó bốn năm mét.
Hà Gia Khánh liên tục khen ngợi: “Trong phạm vi năm mét, chưa bao giờ trượt tay, chúng ta là anh em đã ở bên nhau bốn năm, sao tao không học được cái tài này của mày?”
Lý Bạn Phong nhìn thùng rác nói: “Tâm thái, quan trọng là tâm thái, chỉ cần giữ cho tâm thái bình ổn…”
Hắn chuyển tầm mắt ra xa, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ váy liền màu xám, nở nụ cười bước về phía hai người.
Chương 4: Bạn Phong không điên (2)
Cô giáo Tống.
Hai người vội vàng chào hỏi.
Cô giáo Tống là giáo viên toán của khoa Khoa học tự nhiên, mái tóc ngắn ngang vai, tôn lên khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo, dưới cặp kính gọng tròn là đôi mắt đẹp sâu thẳm và thông minh.
Khi nhìn thấy hai học trò mà mình quen biết, khóe miệng cô giáo Tống cong lên, khẽ nở nụ cười, trên má từ từ hiện ra hai lúm đồng tiền duyên dáng.
Chỉ hai lúm đồng tiền này đã trở thành tưởng tượng trên khăn giấy của vô số nam sinh khoa Khoa học tự nhiên.
Cô ấy đẹp như ánh bình minh!
Rất có sức sống, rất có cảm giác an toàn.
Lý Bạn Phong vẫn đang nhìn theo bóng lưng của cô giáo Tống, Hà Gia Khánh hạ giọng nói: “Trên quả đào bên trái của cô ấy có một cái bớt hình quả óc chó!”
Lý Bạn Phong sửng sốt: “Mày đã nhìn thấy?”
Hà Gia Khánh đắc ý ợ một cái: “Đại số cao cấp, giải tích, lý thuyết xác suất, mày thấy tao đã bao giờ trượt môn nào chưa?
Mày hãy nhìn xem ánh mắt cô giáo Tống nhìn tao khi giảng bài, có giống nhau không?”
“Tao không để ý đến ánh mắt.”
Ánh mắt Lý Bạn Phong ngưng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng cái bớt mày nói, tao nhớ là ở bên phải.”
“Sao có thể là bên phải, mày chắc chắn là nhớ nhầm…”
Hà Gia Khánh cũng ngẩn người: “Mày cũng đã nhìn thấy?”
Lý Bạn Phong liên tục lắc đầu: “Tao là người đàng hoàng.”
Hà Gia Khánh rất không phục: “Mày đã nhìn thấy quả đào của cô giáo Tống, dựa vào đâu mà còn được coi là người đàng hoàng?”
Lý Bạn Phong rất nghiêm túc: “Tao đã xem một cách đàng hoàng, cho nên tao là người đàng hoàng!”
Hà Gia Khánh có chút thất vọng: “Sao lại có thể ở bên phải được chứ…”
Y chưa từng nhìn thấy quả đào của cô giáo Tống, chuyện cái bớt là do bạn gái y, Lục Tiểu Lan nói, Lục Tiểu Lan đã tận mắt nhìn thấy trong phòng thay đồ.
“Là Lục Tiểu Lan lừa tao, hay là tao nhớ nhầm?”
Hà Gia Khánh rất nghiêm túc nhìn Lý Bạn Phong, y thực sự rất thất vọng: “Tao thấy là cô ấy lừa tao, cô ấy vẫn luôn lừa tao.”
Vừa nói vừa đi, hai người đi đến dưới ký túc xá nữ, đón bạn gái Hà Gia Khánh là Lục Tiểu Lan.
Lục Tiểu Lan buộc tóc đuôi ngựa, ngũ quan tinh xảo và sự ngây thơ của thiếu nữ được thể hiện rõ ràng.
Giống như chiếc váy bó sát mà cô mặc hôm nay, cũng tôn lên thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Lục Tiểu Lan là cô gái đẹp nhất khoa Khoa học tự nhiên, danh hiệu này được tám phần mười nam sinh khoa Khoa học tự nhiên công nhận.
Mặc dù quen biết nhau nhưng Hà Gia Khánh vẫn không nhịn được khoe khoang với Lý Bạn Phong: “Mày nhìn vợ tao, giống như người đẹp bước ra từ trong tranh lịch vậy.”
Tranh lịch á?
Đây là thứ của thời đại nào rồi?
Hà Gia Khánh đối với những thứ cũ kỹ này luôn có một tình cảm đặc biệt.
Nhưng Lý Bạn Phong đối với Lục Tiểu Lan không có cảm giác gì, ngay cả nhìn cũng lười nhìn thêm một cái.
“Nói thật lòng, tao vẫn thích dáng người của cô giáo Tống hơn.” Lý Bạn Phong rất nghiêm túc nhìn Hà Gia Khánh.
“Nói thật lòng, vợ tao cũng có tâm hồn, tâm hồn này, không thể chỉ nhìn vào kích thước, phải so sánh tổng thể…”
Hà Gia Khánh nhìn Lục Tiểu Lan đi ra từ ký túc xá, cố gắng biện minh cho bạn gái mình.
Ba người cùng nhau đi taxi đến ga Đông Việt Châu.
Đến ga, Lý Bạn Phong đưa Hà Gia Khánh đến trước cửa soát vé, thời khắc chia tay đã đến.
Hà Gia Khánh nói với Lý Bạn Phong: “Người anh em, mày đã uống không ít, về ký túc xá rồi thì gọi điện cho tao.”
Lý Bạn Phong cười nói: “Tao gọi điện cho mày làm gì? Mày còn sợ tao lạc đường hả?”
Hà Gia Khánh lắc đầu: “Tao không sợ mày lạc đường, tao cũng uống không ít, lên xe sợ là sẽ ngủ quên, mày nhắc tao một tiếng, tao phải đi tiểu.”
Lý Bạn Phong không hiểu: “Tiểu cũng phải để tao nhắc nữa?”
Hà Gia Khánh rất nghiêm túc nói: “Lỡ đâu tao tè ra quần thì sao!”
Lý Bạn Phong vẫn không hiểu: “Có vợ mày ở đây, còn để mày tè ra quần?”
Hà Gia Khánh lắc đầu nói: “Cô ấy còn ngủ nhiều hơn tao, ngủ còn hơn cả heo chết, ngay cả khi tàu hỏa trật bánh cũng không tỉnh nổi!”
Lục Tiểu Lan mặt lộ vẻ giận dữ, đấm Hà Gia Khánh một cái.
Lý Bạn Phong cũng trách móc một câu: “Sắp lên xe rồi, mày nói trật bánh làm gì, không may mắn.”
Nói thêm một lúc, trên sân ga vang lên tiếng thông báo: “Tàu hỏa số hiệu 1160 sắp bắt đầu kiểm tra vé, xin hành khách mang theo đầy đủ hành lý, đến phòng chờ số chín mươi sáu để chờ tàu.”
Hà Gia Khánh nhìn Lý Bạn Phong: “Tao đi đây.”
Lý Bạn Phong phát ra một tiếng nức nở, dường như sắp khóc.
Hà Gia Khánh lắc đầu nói: “Đừng giả vờ nữa, không giống chút nào, mày căn bản không biết khóc.”
Bốn năm đại học, Lý Bạn Phong đã khóc rất nhiều lần, hắn dùng nước mắt để lấy được sự đồng cảm của cố vấn học tập, cũng lừa được sự tin tưởng của phòng giáo vụ, nhưng Hà Gia Khánh biết, Lý Bạn Phong mỗi lần đều là giả vờ.
Y nói không sai, Lý Bạn Phong căn bản không biết khóc.
Lý Bạn Phong cũng thấy giả vờ khóc không tốt, nhưng là bạn thân nhất của Hà Gia Khánh, lúc này nên nói thêm vài câu.
Im lặng một lúc, Lý Bạn Phong chỉ nói một câu: “Mày sống tốt là được.”
“Mày cũng sống tốt.” Hà Gia Khánh xách vali, dẫn Lục Tiểu Lan đi qua cửa soát vé.
Lục Tiểu Lan vô tình hỏi một câu: “Sao anh lại bảo Lý Bạn Phong gọi điện cho anh?”
Hà Gia Khánh cười xấu xa: “Em ghen sao?”
Lục Tiểu Lan hừ một tiếng: “Cút! Anh cưới hắn về nhà mà sống với hắn đi!”
Hà Gia Khánh véo mũi Lục Tiểu Lan: “Đừng giận mà, em biết đó, nó bị bệnh tâm thần, tối uống nhiều rượu như vậy, một mình về anh có chút không yên tâm.”
Lục Tiểu Lan ôm lấy cánh tay Hà Gia Khánh, nhỏ giọng nói: “Thật ra Lý Bạn Phong cũng không tệ, chỉ là điên điên khùng khùng khiến người ta sợ.”
Hà Gia Khánh nghiêm mặt nói: “Bạn Phong không điên, anh đã cùng nó đến khoa tâm thần của bệnh viện số ba khám, bác sĩ Vương nói, nó không tính là điên, nằm viện một tuần là xuất viện.”
Lục Tiểu Lan bị chọc cười, theo Hà Gia Khánh đi đến cửa kiểm tra vé.
Hà Gia Khánh lại nhắc lại một lần nữa: “Bạn Phong thực sự không điên, em chắc chắn phải nhớ kỹ.”
Chương 5: Người anh em, cứu tao
Ra khỏi ga tàu, Lý Bạn Phong lên tàu điện ngầm.
Từ trường đi xe đến ga chỉ mất nửa tiếng.
Từ ga đi tàu điện ngầm về trường mất hơn một tiếng.
Lý Bạn Phong ở ký túc xá số sáu, cách cổng trường không gần, đợi đến dưới ký túc xá, ông bảo vệ nhìn Lý Bạn Phong, nhướng mày hỏi: “Cậu vẫn chưa đi sao?”
Lý Bạn Phong nhếch mép, cười ngây ngô với ông lão, đi thẳng lên cầu thang.
Trường vẫn chưa thông báo đuổi người, tôi đi hay không, ông có quyền can thiệp sao?
Tầng này toàn là sinh viên năm cuối, trong ký túc xá tĩnh lặng, chắc là mọi người cũng đi gần hết rồi.
Lý Bạn Phong lên tầng sáu vào ký túc xá, trong phòng tối om.
Theo quy định, ký túc xá tắt đèn lúc mười một giờ, bây giờ còn chưa đến chín giờ, ông già đó đã tắt đèn rồi.
Ông già quản lý ký túc xá đúng là biết cách tiết kiệm điện cho trường.
Những người cùng phòng đều đi hết rồi, người tìm được việc thì đi báo cáo, người chưa tìm được việc thì về nhà ngồi chơi.
Hà Gia Khánh chưa tìm được việc, dẫn theo bạn gái về nhà ngồi chơi.
Bây giờ trong ký túc xá chỉ còn lại Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong không tìm được việc vì hắn có tiền sử bệnh tâm thần.
Hắn cũng không có nhà, không thể nào lại chuyển về viện phúc lợi được.
Sau này phải sống thế nào đây?
Còn đi công trường khuân vác nữa không?
Nghĩ đến tương lai tươi sáng của mình, Lý Bạn Phong giãn mày, nhếch mép, nở nụ cười.
Lần này là do cảm xúc không ổn định, ai cũng không ổn định được.
Ngày mai còn có hội chợ việc làm, đi thử vận may lần nữa vậy.
Tối nay, trong ký túc xá chỉ có một mình hắn, ít nhất cũng có thể ngủ ngon một giấc.
Lý Bạn Phong đi nhà vệ sinh công cộng tắm nước lạnh, đang định lên giường chơi điện thoại, bỗng nhớ ra một chuyện, phải gọi điện cho Hà Gia Khánh.
Lỡ như y tè dầm thì sao?
Lỡ vì tè dầm, bị lạnh, rồi cảm lạnh thì tệ lắm.
Gọi điện thoại, đổ chuông rất lâu, không ai nghe máy.
Y ngủ thật rồi.
Lý Bạn Phong lại gọi thêm một cuộc, lại đổ chuông nửa ngày, cuối cùng cũng có người nghe máy.
“Bạn Phong…” Trong điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của Hà Gia Khánh, xem ra vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Gia Khánh, dậy đi tè!”
Giọng Hà Gia Khánh rất mơ hồ: “Tè? Tè ở đâu? Đây là đâu…”
Đây là đâu?
Mày ngủ ngon thật đấy!
Lý Bạn Phong không nói nhiều, cúp điện thoại, trong ký túc xá tối om, hắn mò mẫm trèo lên thang chuẩn bị lên giường.
Vừa trèo đến mép giường, Lý Bạn Phong phát hiện chăn mình phồng lên, bên trong hình như có người.
Trong chăn hắn có người?
Thật sự là người sao?
Lý Bạn Phong vén chăn lên.
Quả nhiên là người!
Người đó úp mặt vào tường, nằm quay lưng về phía Lý Bạn Phong, không có một chút tiếng động.
Ai nằm trên giường hắn vậy?
Một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, người này hình như say quá rồi.
Say quá cũng không thể tìm đại một cái giường mà ngủ chứ!
“Dậy! Anh là ai? Dậy cho tôi!” Lý Bạn Phong đẩy người đó nhưng người đó không có phản ứng gì.
Rèm cửa không kéo, ánh trăng chiếu vào giường, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng người đó.
Lý Bạn Phong đột nhiên thấy hình dáng này có chút quen mắt.
Hắn kéo vai người đó lật người lại, khi nhìn thấy mặt người đó, Lý Bạn Phong suýt ngã khỏi thang.
Là Hà Gia Khánh!
Một tiếng rưỡi trước, Lý Bạn Phong vừa tiễn Hà Gia Khánh ở ga tàu.
Mà bây giờ y lại ngủ trên giường mình!
“Gia Khánh, sao vậy? Gia Khánh, mày tỉnh dậy đi…”
Đẩy Hà Gia Khánh lắc vài cái, Lý Bạn Phong đột nhiên rụt tay lại.
Không đúng!
Hắn vừa gọi điện cho Hà Gia Khánh, y không phải đang trên tàu sao? Y không phải đi tè rồi sao?
Người ngủ ở đây là Hà Gia Khánh, vậy thì người nghe điện thoại lúc nãy là ai?
Lông tóc trên người dựng đứng, ký túc xá vốn oi bức đột nhiên trở nên mát mẻ hẳn.
Đây thực sự là Gia Khánh sao?
Lý Bạn Phong mở đèn pin điện thoại, soi vào mặt người trên giường rất lâu.
Thật sự là Hà Gia Khánh!
Đây là người bạn thân nhất thời đại học của hắn, Lý Bạn Phong tuyệt đối không nhận nhầm.
Rầm!
Lý Bạn Phong ngã khỏi thang, đập đổ thùng rác trên sàn.
Hắn bình tĩnh đứng dậy, dựng thùng rác lên, nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.
Đóng cửa phòng, dựa vào tường hành lang, Lý Bạn Phong lặng lẽ đứng đó.
Điện áp không ổn định, ánh đèn vàng vọt trong hành lang không ngừng nhấp nháy.
Lý Bạn Phong cố gắng bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra, gọi lại cho Hà Gia Khánh.
Trong điện thoại yên tĩnh đến ngột ngạt, mười mấy giây sau truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được.”
Gọi liên tục mấy lần, điện thoại vẫn không gọi được.
Gọi cho Lục Tiểu Lan?
Lý Bạn Phong không có số điện thoại của Lục Tiểu Lan, hắn bình thường không tiếp xúc nhiều với Lục Tiểu Lan.
Hành lang không có một tiếng động, mọi người ở tầng này hình như đều đi hết rồi.
Lý Bạn Phong quay đầu nhìn cửa phòng ký túc xá, suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Người nằm trên giường kia thực sự là Hà Gia Khánh sao?
Lúc nãy còn tin chắc mình không nhìn nhầm, mà bây giờ lại có chút không chắc chắn.
Quay lại xem thử?
Điên rồi sao? Nếu muốn quay lại, cũng phải đến tầng khác tìm người giúp đỡ đã!
Bây giờ đi đâu tìm người giúp đỡ?
Thực sự không được thì gọi ông già quản lý ký túc xá lên.
Gọi ông ta lên có tác dụng gì? Ông ta không giúp được gì mà còn gây thêm phiền phức.
Còn không bằng tự mình quay lại xem!
Lý Bạn Phong đang cãi nhau với chính mình.
Theo suy nghĩ của người bình thường, bây giờ chắc chắn không thể một mình quay lại ký túc xá.
Nhưng Lý Bạn Phong lại là người không bình thường.
Hắn đã đi bệnh viện kiểm tra, hắn không điên nhưng tinh thần không bình thường.
Hắn hơi nhếch mép, nở một nụ cười.
Cảm xúc hắn không ổn định, nhưng tâm trạng rất vui vẻ.
Hắn dùng một phương pháp đặc biệt để khiến mình ổn định lại.
Đối với tình huống vừa xảy ra, hắn đã tự tìm cho mình một lời giải thích hợp lý.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!
Hắn có bệnh về tinh thần, thỉnh thoảng nhìn thấy ảo giác là chuyện rất hợp lý.
Bây giờ hắn cứ đi về ký túc xá như vậy, chỉ cần giữ được ý thức tỉnh táo thì tuyệt đối sẽ không nhìn thấy Hà Gia Khánh nữa.
Lý Bạn Phong cười, mở cửa phòng đi vào.
Ảo giác, đều là ảo giác.
Càng đến gần giường, mùi rượu càng nồng, dường như đang cảnh báo Lý Bạn Phong đây không phải là ảo giác.
Lý Bạn Phong lại trèo lên thang, giơ điện thoại lên, nhìn về phía giường mình.
Trên giường là Hà Gia Khánh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Lý Bạn Phong vỗ mặt Hà Gia Khánh, nóng.
Lại thử hơi thở của Hà Gia Khánh, vẫn còn thở nhưng rất yếu, hơn nữa còn đứt quãng.
Xuống thang, Lý Bạn Phong dứt khoát gọi điện cho cấp cứu.
Nói rõ địa điểm và tình hình, Lý Bạn Phong cúp điện thoại, lặng lẽ chờ xe cứu thương đến.
Hắn đứng dưới giường, Hà Gia Khánh nằm trên giường không biết từ đâu tới.
Hai người ở trong cùng một phòng ký túc xá, giữ im lặng với nhau.
Cạch cạch~
Tiếng tin nhắn phá vỡ sự tĩnh lặng trong ký túc xá.
Là Hà Gia Khánh gửi đến.
Hắn xác định Hà Gia Khánh trước mắt không thể gửi tin nhắn.
Nhưng hắn thực sự nhận được tin nhắn Hà Gia Khánh gửi đến.
Tin nhắn chỉ có bốn chữ.
“Bạn Phong, cứu tao!”
Chương 6: Miệng của Hà Gia Khánh (1)
Lý Bạn Phong ngồi trong phòng, nhìn Hà Gia Khánh nằm trên giường bệnh.
Trải qua hai ngày cấp cứu, Hà Gia Khánh đã giữ lại được tính mạng, nhưng lại lâm vào hôn mê sâu không biết khi nào có thể tỉnh lại.
Chưa tìm ra được nguyên nhân dẫn đến hôn mê, bệnh viện cũng chưa đưa ra phương án điều trị tiếp theo.
Theo như thông tin từ bệnh viện, phương án điều trị tiếp theo phải dựa vào tình huống thân thể của Hà Gia Khánh, cũng như số tiền mà Lý Bạn Phong cùng Hà Gia Khánh có thể bỏ ra.
Tất cả số tiền trong tay Lý Bạn Phong đều đã đóng viện phí, cho dù có bảo hiểm y tế giảm bớt chi phí được phần nào nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Trong thẻ của Hà Gia Khánh có để dành được một ít, nhưng y còn đang hôn mê, tạm thời không có cách nào rút tiền ra được.
Lý Bạn Phong đang tìm cách liên lạc với người nhà của Hà Gia Khánh. Quan hệ của hai người tuy rằng rất tốt, nhưng Lý Bạn Phong cũng không biết phương thức liên hệ với người nhà của y, ngay cả làm cách nào để liên hệ với Lục Tiểu Lan hắn cũng không biết.
Còn tiếp tục như vậy, ngay cả một bữa cơm Lý Bạn Phong cũng không có mà ăn, ngay cả ống thở máy của Hà Gia Khánh cũng không giữ được.
Cũng may đến ngày thứ ba, sự tình có chuyển biến, một người đàn ông tên là Hà Hải Sinh xuất hiện.
Ông ta tự xưng là chú ba của Hà Gia Khánh. Tuy rằng Lý Bạn Phong chưa bao giờ gặp người này, nhưng mà hiện tại không có gì quan trọng hơn việc người này có thể đóng tiền viện phí cho Hà Gia Khánh.
Người có thể chủ động trả tiền chắc là không phải kẻ lừa đảo, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải thật sự đóng tiền viện phí.
“Cậu là Lý Bạn Phong? Nghe nói hai ngày nay là cậu chăm sóc Gia Khánh, vất vả cho cậu rồi.” Hà Hải Sinh đưa quả táo vừa mới gọt xong cho Lý Bạn Phong.
“Chuyện là như vậy…” Lý Bạn Phong miệng vừa gặm táo vừa nói đến những gì đã xảy ra, lại bị Hà Hải Sinh cắt ngang.
“Chuyện khác để sau rồi nói.”
Hà Hải Sinh móc ví, lấy ra một xấp tiền đưa cho Lý Bạn Phong: “Đây là chút lòng thành, mong cậu không chê.”
Lý Bạn Phong quả thật rất cần tiền, bởi vì hiện tại ngay cả tiền ăn cơm hắn cũng không có.
Nhưng hắn không nghĩ sẽ cầm số tiền này: “Tôi không thiếu tiền, hiện tại Gia Khánh cần số tiền này hơn.”
“Tôi không hề có ý gì khác, chỉ là một chút lòng thành, nếu cậu không cầm chính là chê ít.” Hà Hải Sinh kiên quyết nhét số tiền này vào túi của Lý Bạn Phong.
Im lặng một lát, Hà Hải Sinh thở dài: “Phía bên nhà trường gọi điện về nhà báo tin nói Gia Khánh xảy ra chuyện. Tôi nghĩ anh hai cùng chị dâu sẽ mau chóng vào viện, kết quả là hai người này hiện tại chưa đang biết ở nơi nào. Cũng trách tôi đến muộn khiến cho cậu vất vả. Về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi là được rồi.”
Lý Bạn Phong rời khỏi phòng bệnh, đã ba ngày rồi hắn không thể nào chợp mắt. Hiện tại quả thật hắn rất mệt mỏi, đi dọc hành lang bệnh viện mà cảm giác hai chân như sắp nhũn ra.
Vừa bấm nút thanh máy, đột nhiên điện thoại lại báo có tin nhắn đến.
Tít tít.
Tin nhắn được gửi tới từ số của Hà Gia Khánh.
Lý Bạn Phong lập tức nhíu mày.
Nội dung tin ngắn chỉ có bốn chữ: “Người anh em, cứu tao.”
Lý Bạn Phong lập tức trả lời tin nhắn: “Mày là ai?”
“Tao là Hà Gia Khánh.”
“Mày lấy điện thoại này ở đâu?”
Lý Bạn Phong ra nhà ga tiễn Hà Gia Khánh. Đáng lẽ Hà Gia Khánh đã lên tàu hỏa lại đột nhiên xuất hiện trên giường của hắn. Trước đó Lý Bạn Phong còn gọi điện cho Hà Gia Khánh, sau đó Hà Gia Khánh lại gửi tin nhắn cho Lý Bạn Phong.
Chuyện này thật quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến cho Lý Bạn Phong không thể lý giải nổi.
Nhưng bất kể quá trình có quỷ dị cỡ nào, kết quả trước mắt đều không thay đổi.
Hà Gia Khánh nằm viện, tuy rằng trên người y không hề có giấy tờ tùy thân, cũng không có điện thoại di động, nhưng đây chắc chắn là Hà Gia Khánh, Lý Bạn Phong không thể nào nhận nhầm được.
Như vậy thì vấn đề ở đây là gì.
Người lúc trước nhận điện thoại là ai?
Người hiện tại gửi tin nhắn lại là ai?
Chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất chính là điện thoại của Hà Gia Khánh đã bị mất, có người đã nhặt được điện thoại của y.
Đêm đó, Lý Bạn Phong gọi điện thoại tới, người này giả giọng Hà Gia Khánh lừa Lý Bạn Phong, nhưng tại sao lúc này lại gửi tin nhắn đến cho Lý Bạn Phong.
Người này nhặt được điện thoại, vì sao lại liên lạc với hắn?
Đây không phải là rất mâu thuẫn hay sao?
Chuyện này phải báo cảnh sát.
Lý Bạn Phong cảm thấy chuyện Hà Gia Khánh hôn mê cùng người này có liên quan.
Chờ hồi lâu không thấy tin nhắn trả lời, thang máy cũng đã đến.
Lý Bạn Phong cất điện thoại muốn đi xuống lầu, đột nhiên một người đàn ông trung niên trán rộng, mặt dài, má hóp, thân hình cao gầy, ngăn cản đường đi của Lý Bạn Phong.
Ông ta nhìn Lý Bạn Phong cười cười, từ trong túi áo lấy ra thẻ ngành:
“Tôi là cảnh sát, cậu là Lý Bạn Phong? Có vài chuyện liên quan đến tình huống của Hà Gia Khánh muốn hỏi cậu.”
Chương 7: Miệng của Hà Gia Khánh (2)
Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, giọng nói khàn khàn, lúc nói chuyện cảm giác như mắc cục đàm trong cổ họng.
Hắn đang muốn đi báo cảnh sát, cảnh sát liền xuất hiện trước mặt hắn.
Lý Bạn Phong muốn nhìn kĩ thẻ ngành của ông ta thì đối phương đã vội vàng thu về bỏ vào túi áo. Nghiêng đầu nói nhỏ với bác sĩ mặc áo trắng bên cạnh vài câu.
Bác sĩ này hắn cũng rất quen thuộc, ông ta dẫn người đàn ông trung niên cùng Lý Bạn Phong đến một phòng bệnh trống.
Bác sĩ đứng ngoài canh chừng, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người cùng hai chiếc giường bệnh được phủ ga trắng.
“Đừng căng thẳng.”
Người đàn ông trung niên cười nói. “Tôi họ Trần, cậu cứ gọi tôi lão Trần là được rồi. Tôi chỉ hỏi cậu mấy vấn đề đơn giản. Cậu chính là người đưa Hà Gia Khánh đến bệnh viện đúng không?”
“Đúng vậy.” Lý Bạn Phong gật đầu.
“Cậu làm sao phát hiện tình huống bất thường của Hà Gia Khánh?”
“Lúc đó cậu ấy ngủ ở trên giường, sắc mặt và hô hấp không được bình thường, tôi lập tức gọi cấp cứu.”
Lão Trần gật đầu, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lý Bạn Phong một phen.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Bạn Phong, nhưng không phải là nhìn vào hai mắt của Lý Bạn Phong mà nhìn vào vùng trán của Lý Bạn Phong.
“Tôi nghe nói, ngày hôm đó hai người cùng nhau uống rượu?”
“Phải!”
Lý Bạn Phong gật đầu: “Cậu ấy phải về nhà, cho nên tôi tiễn cậu ấy.”
“Là cậu tiễn Hà Gia Khánh?”
“Đúng vậy, tôi tiễn cậu ấy ra nhà ga, sau đó trở về. Nhưng lúc về tới ký túc xa tôi lại phát hiện cậu ấy đang nằm ngủ trên giường của tôi.”
Lời nói của Lý Bạn Phong hoàn toàn không hợp lý.
Hà Gia Khánh tới nhà ga để lên tàu trở về nhà, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở ký túc xá? Nhưng lại ngủ trên giường của Lý Bạn Phong.
Lão Trần đối với đáp án này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt ông ta vẫn hiền hòa như trước, vẫn nhìn chằm chằm vào vùng trán của Lý Bạn Phong.
“Cậu và Hà Gia Khánh có mâu thuẫn gì không?”
Mâu thuẫn sao?
Lý Bạn Phong cẩn thận ngẫm nghĩ.
Hắn xem qua mấy bức hình chụp bạn gái của y, cái này có tính là mâu thuẫn không?
Cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là những lời này ý ở ngoài lời.
Lý Bạn Phong nhìn lão Trần, sắc mặt bình tĩnh nói: “Chú nghi ngờ tôi hãm hại Hà Gia Khánh?”
Lão Trần lắc đầu: “Cũng không thể nói là nghi ngờ, chỉ là hỏi một chút. Nếu thực sự nghi ngờ tôi sẽ không hỏi câu hỏi này. Tôi nghe nói cậu có chút vấn đề về thần kinh?”
Lý Bạn Phong gật đầu, “Có một chút vấn đề, nhưng mà tôi không bị điên, chú có thể tra bệnh án của tôi. Tôi tiễn Hà Gia Khánh cùng Lục Tiểu Lan lên tàu, hai người này cùng quê nên đi một chuyến tàu, chú có thể tìm Lục Tiểu Lan kiểm chứng.”
“Lục Tiểu Lan…”
Lão Trần lấy ra một điếu thuốc, lại nhìn xung quanh phòng bệnh, cảm thấy không nên hút thuốc ở đây liền bỏ lại vào túi.
“Người tên Lục Tiểu Lan cậu vừa nói là ai?” Lão Trần lại tiếp tục đặt câu hỏi.
“Là bạn gái của Hà Gia Khánh, chúng tôi là bạn học. Tôi tiễn hai người ra nhà ga, cô ấy cùng Hà Gia Khánh lên tàu, cô ấy có thể làm chứng cho tôi.”
“Nếu hai người họ đều cùng nhau lên tàu, vậy vì sao Hà Gia Khánh lại ngủ trên giường của cậu?”
“Tôi không biết.”
Lý Bạn Phong đáp: “Chuyện này có thể tìm Lục Tiểu Lan để hỏi, hai người bọn họ ở cạnh nhau.”
“Cậu có cách nào để liên lạc với Lục Tiểu Lan không?”
“Tôi không có, có thể liên hệ nhà trường để lấy thông tin, thông tin về vé tàu chắc chắn cũng có thể điều tra được.”
“Tàu hai người đó ngồi có số hiệu bao nhiêu?”
“Cái này tôi làm sao biết được…” Lý Bạn Phong nghĩ một lúc, một dãy số đột nhiên hiện lên trong đầu.
Tàu số 1160.
“Tàu số 1160, bọn họ lên đoàn tàu số 1160.” Lý Bạn Phong nhớ tới thông báo của nhân viên ga tàu lúc đó.
Lão Trần dùng ngón tay xoa môi, dưới tình huống mạch suy nghĩ lâm vào bế tắc, ông ta thật sự muốn hút một điếu thuốc.
“Xem ra Lục Tiểu Lan cũng không dễ tìm.”
“Sao lại không dễ tìm?” Lý Bạn Phong không hiểu ý tứ của lão Trần.
Lão Trần lại tiếp tục mân mê môi trên, chậm rãi nói: “Lúc Hà Gia Khánh xảy ra chuyện, tàu mang số hiệu 1160 bị chệch đường ray rơi xuống vực, hiện tại chưa tìm được người nào còn sống sót.”
Lý Bạn Phong trừng lớn hai mắt, trong đầu như có tiếng sét nổ vang, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của Hà Gia Khánh
“Khả năng ngủ của cô ấy rất ghê gớm, còn hơn cả tao. Ngủ như chết, ngủ như heo, cho dù tàu hỏa có chệch đường ray cũng không biết gì!”
Tàu hỏa thật sự chệch đường ray.
Lục Tiểu Lan có khả năng đã chết rồi.
Miệng của Hà Gia Khánh đúng là miệng quạ mà, hay là y đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.
Hình như y có nói qua, Lục Tiểu Lan lừa gạt tình cảm của y.
Chẳng lẽ là vì quả đào của cô giáo Tống?
Y nói hắn về đến ký túc xá thì gọi cho y để làm gì?
Lão Trần vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào vùng trán của Lý Bạn Phong, thấp giọng hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Lý Bạn Phong lắc lắc đầu nói: “Không nghĩ gì cả, chỉ lo lắng cho Lục Tiểu Lan thôi.”
Lão Trần đối với lời này cảm thấy hứng thú: “Cậu với Lục Tiểu Lan có quan hệ gì? Giữa hai người và Hà Gia Khánh có phải có chút gì đó…”
“Chú muốn nói là tình tay ba sao?” Lý Bạn Phong mở miệng cắt ngang, lời nói có chút tức giận.
Chương 8: Bọn họ đều là kẻ lừa đảo
Lão Trần nghi ngờ giữa Lý Bạn Phong, Hà Gia Khánh và Lục Tiểu Lan có quan hệ tình tay ba phức tạp.
Lý Bạn Phong có chút tức giận, không phải một chút, mà là hắn thật sự rất tức giận, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống.
Không chỉ nhịn xuống cơn giận, mà khóe miệng Lý Bạn Phong còn nhếch lên khẽ mỉm cười.
Đây là lão Trần đang cố tình chọc giận hắn, từ đó thu được tin tức mà ông ta muốn.
Thậm chí có thể dồn ép hắn đến mức khiến hắn phát bệnh ngay tại đây, sau đó đưa lý do hắn là kẻ tinh nghi có chướng ngại về thần kinh, trực tiếp bắt hắn về cục.
Lý Bạn Phong không chút nóng nảy, gằn từng tiếng nói: “Tôi cùng Lục Tiểu Lan không hề có quan hệ dư thừa nào cả, ngay cả bạn bè cũng không phải, điều này chú có thể hỏi bạn cùng phòng của tôi, cũng có thể tìm những bạn học khác kiểm chứng.”
Lão Trần một lần nữa lặp lại câu hỏi: “Thật sự không có quan hệ dư thừa nào sao?”
Lý Bạn Phong bình tĩnh trả lời: “Có là có, mà không có là không có. Không tin tôi thì chú tự đi mà điều tra, sự việc đơn giản như vậy nhưng lại cứ thích suy diễn phức tạp lên.”
Sự việc quả thật đơn giản như vậy.
Lão Trần gật đầu: “Tôi tin cậu.”
Lý Bạn Phong nói tiếp: “Là đích thân tôi đưa Hà Gia Khánh đến bệnh viện, nhưng cũng không thể vì thế mà mấy người nghi ngờ tôi là hung thủ được. Chú ba của Hà Gia Khánh còn ở trong bệnh viện, có thể gọi đến để ba mặt một lời nói rõ ràng mọi chuyện.”
“Không ai nghi ngờ cậu là hung thủ cả. Nếu không tôi đã sớm đưa cậu về cục cảnh sát rồi.”
Lão Trần một lần nữa cầm lấy hộp thuốc lá, không nhịn được mà rút một điếu ra, kích động nói: “Về phần chú ba của Hà Gia Khánh mà cậu nói, là Hà Hải Sinh đúng không? Là ông ấy báo cảnh sát, là ông ấy đưa tôi đến bệnh viện, là ông ấy kêu tôi đi tìm cậu.”
Lý Bạn Phong im lặng không nói gì.
Chú ba này thật âm hiểm.
Lão Trần lại bỏ hộp thuốc lá vào túi áo trước ngực: “Trước khi Hà Gia Khánh gặp chuyện không may, lúc cùng cậu ăn cơm xong, còn uống rượu, chỉ một chút rượu đã khiến người lâm vào hôn mê.
Cậu nói là cậu tiễn Hà Gia Khánh ra nhà ga, chúng tôi đã cho người điều tra nhà ga. Tôi tin những lời cậu nói đều là sự thật, cũng hi vọng chuyện này không liên quan đến cậu.”
Tít tít, tít tít.
Điện thoại Lý Bạn Phong có chuông báo tin nhắn.
Khóe mắt Lý Bạn Phong khẽ liếc màn hình điện thoại, có khi nào là Hà Gia Khánh gửi tin nhắn đến.
Chuyện này có nên nói cho viên cảnh sát trước mặt hay không, đối với vấn đề này Lý Bạn Phong vô cùng bối rối.
“Có người tìm cậu?”
Lão Trần nở nụ cười bí hiểm, giống như nhìn ra được sự bối rối trong mắt Lý Bạn Phong: “Có một số việc cậu không định nói cho tôi biết. Không sao cả, chờ cậu muốn nói lại liên lạc với tôi.”
Lão Trần cùng Lý Bạn Phong rời khỏi phòng bệnh, đến cửa bệnh viện, đường ai nấy đi.
Lão Trần lên một chiếc xe hơi màu đen, ghế sau đã ngồi sẵn một cô gái tuổi khoảng chừng hai mươi.
Cô gái mặc đồng phục ngành, tóc ngắn gọn gàng. Đẩy đẩy gọng kính, nàng khép lại hai chân nghiêng đầu nhìn về phía Lão Trần. Cái mông tròn trịa chỉ ngồi một phần ba trên ghế.
Nàng tên là Vưu Tuyết Hàn, biệt danh Bánh Trôi, là thư kí trong đội.
Vưu Tuyết Hàn cầm sổ ghi chép, cung kính hỏi: “Đội trưởng Trần, tình hình thế nào?”
Lão Trần châm một điếu thuốc, rít một hơi dài, nếp nhăn trên mặt cũng dần dần dãn ra, trạng thái tinh thần đã khá hơn nhiều.
“Tố chất tâm lý của tiểu tử này rất tốt, biết cách điều tiết cảm xúc, nhưng tôi thấy hắn không phải là ám năng giả, chỉ là một con dê trắng non. Nhưng chắc chắn hắn biết một số chuyện liên quan đến vụ việc của Hà Gia Khánh. Mấy ngày nay hắn có gọi điện thoại cho người nào khác không?”
Vưu Tuyết Hàn nghe vậy, lật giở tập tài liệu: “Mời vừa điều tra lịch sử cuộc gọi của hắn. Kể từ sau khi Hà Gia Khánh xảy ra chuyện hắn chỉ gọi cấp cứu một lần. Phía nhà trường cũng gọi tới cho hắn hai cuộc điện thoại, trừ những cái này ra, không thấy lịch sử cuộc gọi nào khác, ngay cả tin nhắn gửi đến, gửi đi cũng không có.”
“Tôi đoán không phải không có, mà là chúng ta chưa điều tra ra được.”
Lão Trần phun ra một làn khói thuốc: “Vừa rồi tiếng chuông báo tin nhắn đến, Lý Bạn Phong liền có chút lo lắng, có người liên lạc với hắn nhưng hắn lại không muốn để người khác biết.”
Một người đàn ông ngồi ở ghế tài xế quay đầu lại, đề nghị: “Nếu người này khả nghi, chi bằng trực tiếp tóm cổ hắn.”
Đây là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mày rậm, mắt to, gương mặt góc cạnh, tổng thể cũng khá ưa nhìn. Có điều là hơi ít tóc, nhưng được cắt tỉa gọn gàng, vuốt keo bóng lưỡng.
“Bắt?” Lão Trần cau mày, nhìn về phía người đàn ông: “Dựa vào cái gì mà đòi bắt hắn?”
Người đàn ông dường như chưa ý thức được vấn đề lại nói: “Nếu hắn có động cơ, khống chế hắn trong lòng bàn tay là ổn thỏa nhất.”
“Hắn có động cơ gì?” Giọng nói Lão Trần có chút tức giận.
Người đàn ông vẫn trả lời như cũ: “Nếu như chuyện xảy ra với Hà Gia Khánh không liên quan đến hắn, tại sao hắn phải đưa Hà Gia Khánh đi bệnh viện?”
Lão Trần nghe vậy tức giận quát: “Con mẹ nó, lời này mà cũng nói ra được.”
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa xe.
Chương 9: Bọn họ đều là kẻ lừa đảo (2)
Y tên là Tiêu Chính Công, mọi người ở đây đều gọi y là đội phó Tiêu.
Y cứ như vậy nhìn cảnh vật bên ngoài, dùng im lặng để thể hiện sự bất mãn.
Y không sợ lão Trần, cũng không cảm thấy bản thân mình nói sai điều gì, y chỉ không muốn phí lời với lão gia hỏa này.
Mặc dù quay lưng về phía Lão Trần, nhưng qua gương chiếu hậu, Lão Trần vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt y.
Lão Trần thờ dài nói: “Từ ngày cậu đến công tác tại cục, tôi đã từng nói qua, làm việc nhất định phải dựa trên quy củ, nhưng cũng không thể bất chấp lương tâm của mình. Cho tới bây giờ cậu vẫn không chịu hiểu.”
Vưu Tuyết Hàn nhếch môi, không khí trong xe ngột ngạt khiến nàng có chút khó chịu, nàng vội vàng chuyển chủ đề: “Lý lịch của Lý Bạn Phong cơ bản đã điều tra xong, hắn là trẻ mồ côi, lớn lên ở trại trẻ mồ côi, chưa có tiền án, nhưng vì mấy lần phòng vệ chính đáng mà từng tiếp nhận điều tra.”
“Phòng vệ chính đáng?”
Lão Trần cảm thấy tò mò, cầm lấy tài liệu về Lý Bạn Phong: “Một đánh ba, hai người bị thương nặng, một người bị thương nhẹ. Một đánh năm, một người bị thương nặng, bốn người bị thương nhẹ… Thân thủ của hắn tốt như vậy sao? Không giống lắm, thể trạng của hắn rất bình thường.”
Lão Trần đọc kĩ tài liệu của Lý Bạn Phong, vừa đọc được một nửa đã nhịn không được cười ra tiếng: “Tiểu tử này, đúng là điên thật.”
Vưu Tuyết Hàn hỏi: “Đội trưởng Trần, có cần tiếp tục theo dõi Lý Bạn Phong nữa không?”
Lão Trần suy nghĩ một lát nói: “Để Bóng Đèn theo dõi hắn đi.”
Vưu Tuyết Hàn nhắc nhở nói: “Bóng Đèn vừa mới nhận việc được một tháng, hay là để Đầu To đi đi.”
Lão Trần nhả ra một làn khói, lại rít thêm một hơi thuốc: “Một con dê trắng non, không cần Đầu To phải ra tay, vừa hay để Bóng Đèn rèn luyện. Để cho Đầu To theo dõi Hà Hải Sinh đi, người này cũng không dễ đối phó.”
…
Trên toa tàu điện ngầm, Lý Bạn Phong lấy ra điện thoại di động.
Đúng là có tin nhắn được gửi tới, nhưng lần này người gửi không phải là Hà Gia Khánh.
“Xin chào, tôi là Lão Trần.”
Lão Trần?
Sao ông ta lại gửi tin nhắn đến? Lão già này vừa rồi cố ý lừa gạt hắn?
Ông ta gửi tin nhắn này cho hắn là có ý gì? Chỉ vì lừa gạt hắn hay sao?
Cũng không hoàn toàn đúng, gửi tin nhắn tới, đồng nghĩa với việc để lại số điện thoại cho hắn.
Đây là muốn hắn chủ động liên lạc.
Lý Bạn Phong không hề có ý định liên lạc với Lão Trần, nhưng có một chuyện khiến hắn tò mò.
Lúc hai người đang nói chuyện, từ đầu đến cuối Lý Bạn Phong không hề thấy Lão Trần cầm điện thoại, ông ta làm sao có thể gửi được tin nhắn này?
Là có người phía sau phối hợp với ông ta? Hay là Lão Trần có năng lực đặc biệt?
Lúc này Hà Gia Khánh vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, có khi nào y cũng có thể gửi tin nhắn đến cho hắn?
Thế giới này trong nhận thức của hắn có gì đó rất khác.
Khác nhau thì khác nhau, cái này liên quan gì đến hắn?
Chú ba của Hà Gia Khánh đã tới, chuyện y cũng không cần hắn phải quan tâm nữa, sau này cứ thành thành thật thật mà sống cho đàng hoàng, những chuyện khác không liên quan đến hắn.
Lý Bạn Phong muốn sớm quên đi tất cả. Hắn mở điện thoại lên, lướt mục tin tức một cách vô mục đích.
Tin tức thứ nhất.
“Tám giây tám mươi ba, Kiều Duyệt Sinh một lần nữa phá kỷ lục thế giới đường chạy một trăm mét, sau cuộc thi đấu anh tiếp nhận phỏng vấn, anh lại nói một câu như vậy.”
Anh ta nói cái gì?
Lý Bạn Phong mở ra tin tức.
“Vừa mới kết thúc thi đấu chung kết, vận động viên Kiều Duyệt Sinh đạt được thành tích tám giây tám mươi ba, một lần nữa tự phá kỷ lục thế giới của bản thân mới sáng tạo ra tháng trước. Có ai có thể ngờ được vận động viên truyền kỳ này đã từng vì cuộc sống khó khăn mà suýt chút nữa từ bỏ ước mơ. Kiều Duyệt Sinh sinh ra ở một gia đình nông thôn nghèo khó…”
Bài báo rất dài, từ lúc Kiều Duyệt Sinh sinh ra đến lúc đạt huy chương vàng, phá kỉ lục thế giới, Lý Bạn Phong đều lướt qua, rốt cuộc thấy được câu nói kia của Kiều Duyệt Sinh.
“Mơ ước không liên quan đến màu da.”
Một câu nói khích lệ.
Có điều, những lời này của anh ta theo như Lý Bạn Phong nhớ được thì anh ta đã từng nói câu này vào năm ngoái.
Cũng bắt đầu từ năm ngoái, anh dùng thân phận là người da vàng chinh phục đường chạy một trăm mét, đạp đổ kỷ lục thế giới trước đó.
Lại mở ra tin tức tiếp theo.
Nghệ sĩ nổi tiếng Sở Tử Khải, đã dùng lời nói vén ra bức màn phía sau giới giải trí.
“Mười năm trước, Sở Tử Khai dùng một bài hát ‘Anh là bánh nướng của em’ làm rung động nền âm nhạc Hoa ngữ.
Giọng hát trong veo mang theo sự chân thành khiến vô số người say mê. Vị này có thiên phú âm nhạc xuất chúng, lại công khai nói ra những lời khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, khiến nhiều người thấy được mặt trái của giới giải trí.
Sở Tử Khải năm nay ba mươi mốt tuổi, sinh ra trong một gia đình công nhân, thuở nhỏ anh đã có đam mê âm nhạc…”
Lại nói về xuất thân.
Lý Bạn Phong lười đọc, trực tiếp lướt qua.
Chấn động, mặt trời không hề đơn độc, các nhà thiên văn học rất có thể tìm ra một mặt trời thứ hai.
“Những ngày gần đây, những nhà thiên văn hàng đầu thế giới có một phát hiện khiến người người khiếp sợ, mặt trời chúng ta không phải là tồn tại duy nhất.
Là chủ nhân của hệ mặt trời, loài người sinh tồn trên Trái đất. Mặt trời của chúng ta được hình thành cách đây hơn bốn mươi sáu triệu năm về trước…”
Cho dù là mặt trời cũng phải nói từ lúc hình thành.
Đám nhà báo viết bài này chắc chắn là do một sư phụ dạy mà ra.
Tít tít, tít tít.
Đang lúc phiền não, Lý Bạn Phong lại nhận được tin nhắn, tin nhắn lần này được gửi tới từ số của Hà Gia Khánh.
“Người anh em, đừng tin bọn họ, bọn họ đều là những kẻ lừa đảo.”
Lý Bạn Phong nhanh chóng trả lời: “Bọn họ mà mày nói là ai?”
“Chú ba, cảnh sát còn cả Hà Gia Khánh mà mày nhìn thấy, bọn họ đều là kẻ lừa đảo.”
Lý Bạn Phong cất điện thoại, đột nhiên cảm thấy toa tàu điện ngầm lạnh hơn so với bình thường.
Chương 10: Tại sao phải bắn chết? (1)
Nằm trên giường trong ký túc xá, Lý Bạn Phong lặng lẽ nhìn trần nhà.
Giường trong ký túc xá rất cao, trần nhà cách hắn rất gần, những vết mốc trên trần nhà giống như những con mắt đang dõi theo hắn.
Thực sự có những con mắt đang dõi theo hắn, dõi theo từng cử chỉ của hắn.
Cạch cạch!
Điện thoại lại có tin nhắn đến. Rốt cuộc là ai đã gửi tin nhắn cho hắn?
Người này đã nhặt được điện thoại của Hà Gia Khánh.
Hắn ta biết mình đã gặp chú ba.
Hắn ta biết mình đã gặp cảnh sát.
Hắn ta còn biết Hà Gia Khánh đang nằm trên giường bệnh.
Người này rốt cuộc là ai?
Thầy giáo trong trường đại học?
Bác sĩ trong bệnh viện?
Lão Trần, người tự xưng là cảnh sát?
Ông bảo vệ giữ cổng dưới lầu?
…
Điện thoại cạch cạch kêu không ngừng, Lý Bạn Phong cầm điện thoại lên nhìn, số của Hà Gia Khánh liên tiếp gửi đến hàng chục tin nhắn.
“Bạn Phong à, bốn năm đại học, tao chỉ có mình mày là anh em thôi!”
“Chỉ còn một ly rượu, mày uống một ngụm, tao uống một ngụm.”
“Chỉ còn một điếu thuốc, mày hút một nửa, tao hút một nửa!”
“Lần đầu tiên tao đi ăn với vợ, mày đã đi cùng tao, lần đầu tiên tao đi ngủ với vợ, ngủ được nửa chừng, mày gọi điện, tao đi cùng mày đến quán net thâu đêm.”
“Mày bị bệnh thần kinh, tao đi cùng mày khám bệnh, mày tiêu hết tiền, tao trả tiền cho mày, tao cũng tiêu hết tiền, tao đi làm ở công trường khuân đá, kiên trì cho đến khi mày xuất viện.”
“Năm ngoái thi cử, vì truyền đáp án cho mày, tao bị trượt môn, suýt nữa bị lưu ban, bốn năm đại học, tao chỉ nhận mình mày làm anh em! Chỉ có mình mày mà thôi!”
…
Hàng chục tin nhắn đã chứng minh một điều, đối phương thực sự là Hà Gia Khánh.
Vì có những chuyện chỉ hai người họ mới biết.
Tin nhắn cuối cùng: “Người anh em, cứu tao, chỉ có mày mới cứu được tao.”
Lý Bạn Phong hít sâu một hơi, gọi lại số điện thoại, hắn muốn xác nhận giọng của Hà Gia Khánh.
Điện thoại không thể kết nối, Lý Bạn Phong gửi một tin nhắn: “Mày từ ga tàu về như thế nào, tại sao lại chạy lên giường của tao?”
“Đó không phải là tao.”
“Không phải mày, vậy thì là ai? Mày đang ở đâu? Tại sao mày có thể nhìn thấy tao?”
Lý Bạn Phong có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Hà Gia Khánh, nhưng hiện tại chỉ nghĩ ra được nhiêu đó.
Cạch cạch!
Hà Gia Khánh trả lời tin nhắn: “Tao rất muốn trả lời mày, nhưng không có thời gian, tàu hoả sắp khởi hành rồi, hôm nay nếu mày không đến cứu tao, chuyến tàu tiếp theo không biết phải đợi đến khi nào, có thể mày sẽ không bao giờ được gặp lại tao nữa.”
Tàu hoả sắp khởi hành rồi.
Hôm nay đi cứu mày…
Lý Bạn Phong lật người xuống giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở đại học, hắn chỉ có một người bạn như vậy?
Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn có mấy người bạn?
Hình như cũng chỉ có một người như vậy.
Dưới ký túc xá lầu sáu lạnh lẽo, ngay cả dây phơi quần áo cũng trống trơn.
Nhưng dưới gốc cây liễu lớn ở dưới lầu, có một người đang đứng đó.
Đó là một thanh niên với thân hình gầy gò, tuổi tác tương đương Lý Bạn Phong.
Đôi mắt của y rất to, sáng lấp lánh như bóng đèn, Lý Bạn Phong ở tầng ba cũng nhìn thấy rất rõ.
Y dường như đang chờ ai đó.
Tòa nhà ký túc xá này, ngoài Lý Bạn Phong, chỉ còn lại bác trông cửa.
Tạm thời loại bỏ bác trông cửa ra, người này chắc chắn nhắm vào Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong gửi tin nhắn cho Hà Gia Khánh: “Tao bị người ta theo dõi.”
Hà Gia Khánh trả lời: “Chắc chắn là người của Cục Ám Tinh.”
“Cục Ám Tinh là cái gì?”
“Hiện tại tao thực sự không thể giải thích cho mày, không thể tuỳ tiện nhắc đến Cục Ám Tinh, họ có thể cảm nhận được, người anh em, mày phải cứu tao, nếu không cứu tao e là sẽ không kịp nữa.”
Lý Bạn Phong ngồi trên ghế, chìm vào suy tư.
Hắn ngồi đó mười mấy phút, không hề động đậy.
Trong thời gian đó, bác trông cửa đi lên một chuyến, nhìn Lý Bạn Phong hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”
Lý Bạn Phong không để ý đến ông ấy, Lý Bạn Phong thậm chí không thèm nhìn đến ông ấy.
Trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại những kỷ niệm suốt bốn năm qua với Hà Gia Khánh.
Đúng vậy, y chỉ có mình hắn là anh em.
Sau một hồi im lặng rất lâu, Lý Bạn Phong gõ một dòng chữ trên điện thoại: “Người anh em, bốn năm đại học tao cũng chỉ nhận mình mày là anh em, còn một ly rượu, chúng ta mỗi người một ngụm, còn một điếu thuốc, chúng ta mỗi người một nửa, nếu mày không có tiền chữa bệnh, tao sẽ lập tức đi làm ở công trường khuân đá, không chút ngần ngại, nhưng việc này, tao không muốn dính vào.”
Lý Bạn Phong đặt điện thoại xuống, trong lòng rất bối rối.
Lý do hắn không muốn dính vào việc này là vì việc này vượt quá khả năng nhận thức của hắn.
Theo nhận thức của Lý Bạn Phong, thời gian và không gian mà Hà Gia Khánh xuất hiện đều không đúng, dù là Hà Gia Khánh trên giường bệnh hay Hà Gia Khánh trong điện thoại.
Theo nhận thức của Lý Bạn Phong, Hà Gia Khánh trong bốn năm qua chưa từng thể hiện bất kỳ siêu năng lực nào, nếu không thì y cũng không bị bắt vì gian lận.
Lý Bạn Phong cảm thấy khả năng chấp nhận của mình đủ mạnh rồi, những chuyện như thế này có thể khiến người bình thường trở nên phát điên.
Huống chi hắn vốn dĩ đã là một người mắc bệnh thần kinh.
Cạch cạch!
Điện thoại im lặng đã lâu bỗng nhận được tin nhắn từ Hà Gia Khánh.
“Được.” Tin nhắn chỉ có một từ.
Lý Bạn Phong lại nằm trên giường ký túc xá, nhìn chằm chằm vào trần nhà, tiếp tục ngẩn ngơ.
Ba ngày không ngủ ngon giấc, ngủ một giấc là qua thôi.
Gia Khánh, những gì có thể làm, tao đã làm hết cho mày rồi.