1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Nữ Hiệp Chậm Đã
  4. Tập 3: Tiểu Tặc Vô Sỉ (c21-c30)

[Dịch] Nữ Hiệp Chậm Đã

Tập 3: Tiểu Tặc Vô Sỉ (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21. Tiểu Tặc Vô Sỉ (2)

Trên gương mặt tuyệt sắc của người phụ nữ xuất hiện một tia giận dữ, biết Dạ Kinh Đường sẽ yểm hộ nàng như thế nào, cũng không có ý định phối hợp, gấp giọng nói:

“Thiếu hiệp chậm đã. . .”

Hoa ——

Người phụ nữ còn chưa kịp nói xong thì Dạ Kinh Đường đã dùng sức kéo một cái giật áo choàng trên người nàng ra, lộ ra váy dài màu xanh nhạt.

Thiếu phụ hoàn toàn không ngờ tới động tác của Dạ Kinh Đường lại nhanh như vậy, còn chưa đợi nàng có phản ứng, cơ thể cao lớn của người đàn ông đã đè lên trên,nàng đột nhiên bị đè nên có chút bực mình, chăn mỏng màu xám cũng đồng thời che xuống.

Hô ——

“Tên dâm tặc này!”

Sắc mặt thiếu phụ trong nháy mắt đỏ lên.

Dạ Kinh Đường chỉ là gặp dịp thì chơi nhưng khi đè lên người phụ nữ này hắn mới giật mình nhận ra người phụ nữ này không tầm thường.

Mặc dù cách lớp quần áo, lại rõ ràng có thể cảm giác được thân thể nở nang hoàn mỹ, da thịt mượt mà như mỡ đông mang theo ba phần mềm mại bảy phần bóng mịn như ngọc.

Dạ Kinh Đường cũng không muốn thừa cơ chấm mút, hắn hết sức chống đỡ thân thể không tiếp xúc cùng thiếu phụ, để tránh cho nàng xấu hổ hắn dùng chăn mền che lại hai người sau đó bắt đầu lắc lư cái giường, nháy mắt với nàng.

Cót két… cót két ——

Nhưng để Dạ Kinh Đường không nghĩ tới chính là, thiếu phụ ngay lập tức biết rõ dụng ý của hắn, nguy cơ dần đến đến nơi rồi vậy mà một chút cũng không phối hợp, lại còn lộ ra một bộ dáng hiệp nữ chịu nhục, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, còn muốn dùng tay đẩy hắn ra.

Ngươi bị điên sao?

Ta lại không chiếm tiện nghi của ngươi!

Dạ Kinh Đường bây giờ cũng không thể dừng lại được nữa rồi, hắn mạo hiểm trượng nghĩa tương trợ, thiếu phụ này lại không biết thời biết thế, trong lòng hắn bắt đầu sốt ruột, trong lúc nổi nóng hắn nghiên răng nhéo hai quả dưa hấu đang bởi vì tư thế nằm mà hơi rủ xuống.

Cảm giác mềm mại từ tay truyền tới, dùng một tay cũng không thể nào nắm hết được.

Thiếu phụ bất ngờ không kịp đề phòng, toàn thân bỗng nhiên run lên một cái, xấu hổ giận dữ trong nháy mắt chuyển thành kinh ngạc, nhỏ giọng hô:

“A ~!”

Tiếng bước chân tới gần cửa cũng đồng thời dừng lại.

Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt nhìn người phụ nữ đang xấu hổ giận dữ, ra hiệu cho nàng tiếp tục lên tiếng, sau đó mở miệng nói:

“Tướng công của nàng có lợi hại hay không?”

Nhưng để cho Dạ Kinh Đường tuyệt vọng chính là trên gương mặt thiếu phụ lại đỏ ửng lên, trong con ngươi thậm chí đã óng ánh nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, chỉ là vô lực tách ngón tay của hắn ra, cắn môi dưới không nói một lời nào.

Dạ Kinh Đường thấy vậy thì rất muốn trực tiếp ném nàng ra bên ngoài, nhưng mũi tên đã lên dây thì không thể nào thu lại được nữa rồi, giờ hắn cũng không có cách nào để giải thích với hai quan sai kia, thế là cho dù nổi nóng cũng phải tiếp tục, hắn chỉ có thể lắc lư giường, tự biên tự diễn:

“Còn chưa đủ sao? Vậy ta sẽ cho nàng biết thế nào là hung ác. . .”

Kẽo kẹt kẽo kẹt ——

Cái gường cũ bị Dạ Kinh Đường lắc lư cho sắp vỡ tới nơi rồi.

Trong khi nói chuyện hắn không ngừng nháy mắt với thiếu phụ để nàng biết ý phối hợp cùng.

Nhưng thiếu phụ vẫn bướng bỉnh, gắt gao cắn chặt hàm răng, dùng ngón tay nắm thật chặt vạt áo, không chịu há mồm, khóe mắt thậm chí còn lăn xuống hai hàng nước mắt.

Mặc dù thiếu phụ một chút cũng không phối hợp, nhưng kỹ năng diễn xuất của Dạ Kinh Đường lại hơn người, chỉ bằng một ít kĩ xảo là đã có thể lừa gạt mấy tên quan sai ngoài cửa, có tiếng xì xào bàn tán vang lên:

“Giữa ban ngày lại làm chuyện này, thực sự là. . . cảm giác cái giường cũng sắp gãy mất rồi, đúng là rất mạnh.”

“Nữ nhân này đúng là e thẹn, mạnh như vậy còn không chịu lên tiếng.”

“Giữa ban ngày như này sao dám la lớn chứ. . . Hiện tại xử lý làm sao?”

“Ừm. . . Có thể là kế sách nghi binh của tặc tử kia! Đi, vào xem sao. . .”

“Đi đi đi. . .”

Vừa dứt lời hai người đã đi thẳng vào trong!

? !

Hai người trong phòng nghe vậy thì đều ngây ra!

Dạ Kinh Đường vốn đang nhẹ nhàng thở ra nhưng sau khi nghe được lời cuối cùng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, cũng không biết nên nói là mấy tên kia quá thông minh hay là mặt quá dày, tình huống như này còn muốn chạy vào kiểm tra kỹ lưỡng? !

Nhưng mà Dạ Kinh Đường rất có tâm, đã diễn thì phải diễn tới cùng, hắn đem lớp áo ngoài kéo xuống, lộ ra bả vai cùng tấm lưng rắn chắc, cấp tốc ôm lấy người phụ nữ dưới thân.

Vừa ôm nàng vào trong ngực, cảm giác tựa như là ôm em bé, mùi hương xông vào mũi, Dạ Kinh Đường lúc này mới hiêu được thế nào là “ ôn hương nhuyễn ngọc”.

Thiếu phụ bị ôm cực kỳ chặt, mắt thấy mấy người kia đang tiến vào ngược lại mâu thuẫn đã ít đi mấy phần nhưng vẫn không chịu phối hợp, vội vàng hấp tấp muốn đem tay cuộn tại trước người hết sức chống đỡ Dạ Kinh Đường.

Mới vừa rồi Dạ Kinh Đường còn cảm thấy nữ nhân này không biết tốt xấu nhưng bây giờ thì cảm giác nữ nhân này thật sự không biết phối hợp như thế nào nữa rồi, nàng ra không giống người từng trải một chút nào, cảm giác ngờ nghệch như thiếu nữ mới lớn vậy.

Chương 22. Tiểu Tặc Vô Sỉ (3)

Dạ Kinh Đường cũng không có cơ hội truy đến cùng, dùng chăn mền che hai người lại, chỉ lộ ra bả vai cùng lưng của mình, dùng khuôn mặt ngăn trở mặt thiếu phụ, tiếp tục lắc lư giường.

Ba ——

Cửa bị một cước đá văng.

Hai tên dò thám mỗi người cầm trong tay một thanh kiếm, ra vẻ chính trực xông vào trong phòng, trừng to mắt nhìn về phía chiếc giường.

“A…!”

Lần này thiếu phụ không có ngu ngốc nữa, nép bên tai Dạ Kinh Đường, ra dáng hét lên một tiếng, kết quả suýt chút làm lỗ tai Dạ Kinh Đường điếc luôn.

Cái người phụ nữ này! Lúc này sao lại la lớn như vậy? !

Dạ Kinh Đường bị nàng hét cho ong ong đầu, trong lòng như có một ngọn lửa vô danh cháy bùng lên, nhưng mà cái tâm trạng này, vừa vặn phù hợp với tình huống trước mắt, hắn ôm lấy thiếu phụ bảo vệ chặt chẽ kĩ càng, nghiêng đầu trợn mắt nhìn qua cổng:

“Ai? ! . . . ? Hai vị đại nhân, các ngươi đây là có ý gì?”

Hai tên quan sai cẩn thận quét mắt, phát hiện mọi thứ được che chắn cực kỳ chặt chẽ, trừ tóc ra cái gì bọn hắn cũng không thể nhìn thấy vì vậy biểu tình thất vọng trông thấy.

Nhưng mà vẻ mặt vẫn cương trực nói:

“Buổi chiều có thích khách tùy tiện xông vào Hắc Nha,chúng ta đang tuần tra theo thông lệ, hai người các ngươi vì sao ẩn thân ở đây? Vừa rồi có thấy có bóng người nào khả nghi hay không?”

Tự tiện xông vào Hắc Nha?

Trong lòng Dạ Kinh Đường giật mình, không ngờ tới nữ nhân này có lá gan lớn như vậy.

Nhưng lúc này hắn cũng không có rảnh nghĩ tiếp, cẩn thận dùng tay kéo áo khoác ra, sau đó tìm trong áo, lấy ra giấy cho thuê của chủ nhà rồi ném cho hai tên tuần tra,làm ra bộ dáng giận mà không dám nói gì:

“Đại nhân, ta hôm qua mới chuyển đến, ngươi cảm thấy ta giống thích khách lắm sao?”

Hai tên tuần tra cũng cảm thấy không giống, một người trong đó cầm tờ giấy thuê nhà nhìn một chút, xác nhận là cư dân bình thường sau đó hỏi vài câu tượng trưng:

“Trời còn chưa tối,ở trong nhà mà làm chuyện loại này. . .”

Tên tuần tra bên cạnh cũng giơ tay lên nói:

“Được rồi, trời mưa lớn, nhà lại chỉ có bốn bức tường, không làm cái này thì làm cái gì? Đi thôi.”

Nói xong hắn ném đồ vật lên giường, xoay người ra cửa, khi đi ra còn lịch sự khép cửa lại.

Dạ Kinh Đường vốn định đứng dậy, lại phát hiện hai người đi ra mấy bước, liền ngừng lại, không nhúc nhích tí nào.

Xem ra cái hai tên này cũng không phải người tầm thường, tuy mặt dày nhưng không mất đi sự cẩn thận.

Thiếu phụ cũng phát hiện điểm này, giương mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường, gương mặt lạnh như băng lộ ra mấy phần phức tạp, mặc dù không có nói rõ, nhưng ý tứ trong ánh mắt rõ ràng là —— tiếp tục đi.

Dạ Kinh Đường thấy vậy, trong lòng cảm thấy là lạ, ra vẻ nói:

“Thật là mất hứng. Lão bà, không có hù dọa tới nàng chứ?”

“Không, tướng công. . . Ngươi. . .”

Người phụ nữ đang chuẩn bị phối hợp liền phát hiện vạt áo bị vén lên, xúc cảm khó nói lên lời lại lần nữa xung kích tâm thần.

Ánh mắt người phụ nữ lập tức xấu hổ, biểu cảm giận dữ muốn bùng nổ nhưng lại sợ người ngoài nghe thấy nên cô gắng lấy tay che miệng lại, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường!

Ngươi bảo ta tiếp tục đi mà! Nhìn ta làm gì?

Dạ Kinh Đường đưa tay nắm lấy quả dưa hấu, làm khẩu hình nói:

“Ngươi muốn chết à? Không biết diễn kịch sao? Tùy tiện nói vài tiếng đi!”

Thiếu phụ xấu hổ đến mức toàn thân run run, bắt lấy tay Dạ Kinh Đường, há mồm làm ra khẩu hình:

“Dâm tặc! Trước tiên ngươi lấy tay ra đã!”

Dạ Kinh Đường sợ rằng nếu hắn không giúp đỡ thì người phụ nữ này sẽ không thể diễn được thế là hắn không ngừng hành động, lắc lư giường chiếu, phối hợp nói:

“Vẫn chưa thỏa mãn đúng không? Muốn liền nói,có gì phải ngại chứ, thực sự là. . . mạnh nữa nè. . .”

Kẽo kẹt kẽo kẹt ——

Từ bên ngoài ngõ vẫn có thể nghe được tiếng kẽo kẹt do chiếc giường cũ phát ra.

Dạ Kinh Đường đã sắp rung lắc gãy cả chiếc giường rồi,hắn phải vắt hết óc thì mới có thể nói ra mấy lời dâm đãng để đánh lạc hướng quan sai.

Cô gái vẫn lạnh lùng cắn môi dưới, dùng con ngươi đầy nước mắt nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, chính là nhất quyết không muốn để cho người ngoài nghe được tiếng thở dốc của mình.

Nhưng khi những từ ngữ ô uế cùng bàn tay đang tác quái cùng lúc xung kích cả tinh thần lẫn thể xác, vẻ mặt nàng rõ ràng đã có sự biến hóa, sắc mặt nóng dần lên, hô hấp cũng trở nên bất ổn, cái trán thấm đẫm mồ hôi.

Bên ngoài gian phòng, chỉ có thể nghe được tiếng giường lắc lư và những lời nói dâm đãng của Dạ Kinh ĐƯờng.

Nhưng cũng may Dạ Kinh Đường có khả năng diễn rất tốt, hai tên phía ngoài cuối cùng cũng buông xuống lòng cảnh giác, sau đó lại truyền tới tiếng bàn luận nho nhỏ:

“Đúng là mặt ngoài thì đẹp mà lòng dạ như súc vật, sao mồm miệng lại có thể dâm đãng như vậy chứ. . .cửa sau là có ý gì?”

“Đây là một loại kĩ xảo rất cao thâm, hôm nào ta để ngươi mở mang kiến thức một chút. Không có gì nữa, đi thôi đi thôi. . .”

Chương 23. Ai đẹp hơn?

Đạp đạp ——

Sau khi hai tiếng nhảy qua tường vang lên, trong sân triệt để an tĩnh lại.

Bên trong phòng kín.

Dạ Kinh Đường thở nhẹ ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, cẩn thận lắng tai nghe.

Vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu của người phụ nữ sớm đã biến mất, giờ trở nên hồng nhuận, trên trán đầy mồ hôi, đôi mắt đào hoa rưng rưng.

Cả khuôn mặt và gò má đỏ bừng, lúc này nhìn lại càng đẹp tới mức kinh tâm động phách, giống như là Thiên Cung ngọc nữ sáng chói trên bầu trời.

Cô nàng nhìn gương mặt tuấn lãng đang kề sát mình, cũng không biết có phải do ngượng ngùng hay không, lúc này lại có chút tức giận mà không thể phát tiết ra ngoài, chỉ cảm thấy trên người nóng ran, rõ ràng hàn độc đã biến mất hơn nửa mà bây giờ lại cảm giác thân thể mất sức hơn cả ban nãy, cáI miệng nhỏ thở dốc, đáy mắt lộ ra một tia bất lực, không còn chút sức lực nào.

“Ngươi. . . A ~. . .”

Đợi mấy tên tuần tra đi xa, nữ tử vừa định mở miệng vặn hỏi, liền phát hiện tên tiểu tặc này lại bắt đầu dùng tay.

Mới vừa rồi là bất đắc dĩ còn có thể giải thích thế nhưng lần này là chơi thật!

Có lẽ do bên ngoài không còn ai nữa nên nữ tử này cũng không còn chút đề phòng nào, kêu nhẹ một tiếng, tựa như khóc lại như nấc lên.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể phát ra loại âm thanh đáng xấu hổ này cho nên nàng vội vàng che miệng mình lại, đáy mắt hiện ra sát ý, nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía trên mình:

“Ngươi. . .”

Dạ Kinh Đường xoay đầu lại, có chút khó hiểu hỏi:

“Không thể buông ra sao? Vậy ta nắm lại nhé?”

Nữ nhân này cũng không phải quả hồng mềm, nhuyễn kiếm bên hông đột nhiên rời khỏi vỏ, mang theo một tia sáng lạnh.

Dạ Kinh Đường phản ứng cực nhanh, trực tiếp nhảy ra ngoài, nhảy vào trong phòng, nắm chặt chuôi đao:

“Ngươi muốn làm gì? Muốn giết ta. . . Qua sông đoạn cầu?”

Nữ nhân dùng nhuyễn kiếm chỉ vào Dạ Kinh Đường, ánh mắt đầy oán giận:

“Tiểu tặc vô sỉ. . .”

“Nữ hiệp, trong hai ta ai là tặc, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?”

Dạ Kinh Đường nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia, ngay cả tức giận cũng đều mang theo một loại mỹ cảm:

“Còn nữa, ngươi làm sao cam đoan rằng quan binh sẽ không đến xem xét tướng mạo và vết thương của ngươi? Biết rõ đại nạn kéo tới, còn bướng bỉnh không chịu lên tiếng, ngươi làm vậy có biết là ta gấp muốn chết không?”

Tròng mắt của người phụ nữ cố tỏ ra lạnh lùng nhưng cũng không thể che giấu nổi sự luống cuống:

“Ta biết ngươi là thuận việc để hành động, nhưng ngươi. . . Ngươi đừng có mà cậy giả làm thật! Giậu đổ bìm leo. . .”

Dạ Kinh Đường hỏi ngược lại:

“Lúc ta nghiêm túc thì ngươi không chịu phối hợp, không phải là ngươi ép ta làm chút hành động sao? Không phải là ngươi đã có con rồi sao, không biết diễn như thế nào sao? Hay là khi ngươi làm việc đó, cũng là quay đầu đi, hai mắt nhắm lại, hừ cũng không hừ một tiếng?”

Nữ nhân đối mặt với ô ngôn uế ngữ như vậy, tròng mắt càng phát ra ánh sáng tức giận:

“Ngươi vô sỉ!”

Mặt Dạ Kinh Đường lộ vẻ bất mãn:

“Vừa rồi ngươi để cho ta yểm trợ, ta cam chịu nguy hiểm để giúp ngươi, đến khi quan sai vừa đi thì ngươi mắng ta vô sỉ à? Nếu ngươi có thể phối hợp với ta thật tốt thì ta sẽ đụng vào ngươi sao?”

“. . .”

Nữ nhân trừng mắt với Dạ Kinh Đường, nhưng cũng biết việc hắn giúp mình là thật, nghiến chặt hàm răng một lúc lâu, sau đó vẫn là chậm rãi đem nhuyễn kiếm để xuống:

“Xem ở trên phần tình nghĩa ngươi giúp ta, ta. . . Ta tha cho ngươi lần này. . .”

Dạ Kinh Đường lúc này mới hài lòng, đi vào gần giường:

“Ngươi đã nói dạy ta võ nghệ, dạy đi.”

?

Nữ nhân đưa mắt lên nhìn, sắc mặt tràn đầy giận dữ:

“Ngươi khinh nhờn ta như thế, ta không so đo với ngươi thì thôi, ngươi còn. . .”

“Khinh nhờn? Ngươi cho rằng ta thích lắm sao? Ta còn chưa nói là ngươi đã xàm sỡ ta đâu.”

Dạ Kinh Đường thấy đối phương muốn trốn nợ, bèn không vui vẻ, từ đầu giường cầm lấy cái gương nhỏ, đem mặt hai người chiếu vào trong đó:

“Chính ngươi tự nhìn xem, hai ta ai đẹp mắt hơn? Ngươi có đáng để ta liều cả tính mạng đi xàm sỡ không?”

?

Nữ nhân này chắc là chưa từng bị người ta chê bai về dung mạo của mình, nghe thấy lời này rõ ràng cảm thấy buồn cười đến cực điểm, nhưng khi nàng đảo mắt nhìn về hình ảnh trong gương thì cũng không khỏi bất ngờ.

Nàng vừa rồi chịu đủ tàn phá, búi tóc tán loạn, trên mặt mang theo nước mắt, nổi giận đùng đùng, cho dù có xinh đẹp thế nào, lúc này cũng không thể kinh diễm chúng sinh bằng một nửa ngày thường.

Còn tiểu tặc bên cạnh, mày kiếm mắt sáng khí vũ hiên ngang, từ ngũ quan đến khí chất đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ. . .

Chim béo trốn dưới gầm giường lúc này chui ra ngoài làm trọng tài, đứng tại giữa hai người dò xét trái phải nửa ngày, về sau dùng cánh chỉ về phía thiếu phụ:

“Chít chít.”

Ý chỉ là tỷ tỷ này đẹp mắt.?

Dạ Kinh Đường phát hiện con chim này quá ngu xuẩn, lập tức im lặng.

Nữ nhân có vẻ hiểu ý của chim béo, đáy mắt hiện ra một cảm giác ngạo nghễ lẫn tự hào, nhưng giờ mình cưỡng ép nói tiểu tặc tuấn tú này ham sắc đẹp của mình thì cũng không được, thế là nàng dùng âm thanh lạnh lùng nói:

“Việc này. . . Việc này ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, ngươi cũng không được phép lộ ra bên ngoài, nếu không thần tiên cũng không cứu được ngươi.”

Dạ Kinh Đường thấy nữ nhân không tiếp tục vô lý nữa, hắn liền ném chiếc gương qua một bên, chỉnh trang lại quần áo.

Chương 24. Dạy chiêu thức

Nữ nhân dời ánh mắt đi chỗ khác, dùng chăn mỏng chen kín lại thân thể, lặng lẽ chỉnh lý quần áo bừa bộn rồi lại đột nhiên phát hiện, thấy bắp đùi mình hình như bị mồ hôi thấm ướt. . .

Mà giống như cũng không phải mồ hôi. . .

Dạ Kinh Đường nhìn sắc mặt thiếu phụ đỏ lên, ánh mắt khi thì phẫn nộ, khi thì xấu hổ vô cùng, tự nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra, thầm nghĩ trong lòng:

“Chỉ diễn thôi mà đã thành ra như vậy, ngươi làm từ nước sao. . .”

Lời nói này mà để nàng biết được thì không biết hắn sẽ chết bao nhiêu lần, Dạ Kinh Đường cũng không nhiều lời, sửa sang xong vạt áo thì dò hỏi:

“Hiện tại không có chuyện gì, ngươi cũng nên đem mọi việc nói rõ cho ta biết chứ nhỉ? Ngươi là ai? Phạm vào chuyện gì đây?”

Tâm tư của thiếu phụ có chút loạn, lặng lẽ sửa sang lại quần áo, lạnh như băng nói:

“Ta tên là Lạc Ngưng, những tin tức khác, ngươi không biết thì tốt hơn; chuyến này vào kinh, chỉ vì cứu một người bằng hữu giang hồ. Giữa trưa tới dò xét ở Hắc Nha, vô ý chạm vào cạm bẫy, trúng độc khói, vì né tránh Bạch Vô Thường đuổi bắt nên mới tạm thời ẩn náu ở đây. . .”

Dạ Kinh Đường nghe thấy lời này, hơi có vẻ ngoài ý muốn — lính tuần tra Hắc Nha, bình thường chia làm hai tổ một tổ đi ra ngoài làm việc, mà sáu vị mạnh nhất tổng bộ, được người giang hồ gọi là Lục Sát, lấy danh là quỷ sai,chia làm:

Thiết Tí Vô Thường, Quỷ Ảnh Vô Thường, Kim Cương Ngưu Đầu, Ngân Câu Mã Diện, Bạch Phát Đế Thính, Bát Tí Địa Tàng.

Nữ nhân tên Lạc Ngưng này bị Bạch Vô Thường truy đuổi mà còn có thể chạy thoát đã đủ nói rõ võ nghệ của nàng ta xác thực không thể khinh thường.

Dạ Kinh Đường nghe xong đại khái cả quá trình, sau lại nhìn trái ngó phải:

“Con gái của ngươi đâu?”

“Giúp ta đánh lạc hướng truy binh rồi, hẳn là rất nhanh sẽ trở về. Ngươi. . . Ngươi tốt nhất nên lập tức rời đi. . .”

“Đây là nhà ta!”

Dạ Kinh Đường chỉ về phía ga giường đệm chăn:

“Hôm qua mới mua đệm chăn, toàn bộ là gia sản của ta. Ngươi không nói tiếng nào đã làm chim khách, tu hú chiếm tổ của người khác, ngươi rước họa tới cho ta, ta còn không có làm khó dễ ngươi, vậy mà ngươi còn muốn đuổi ta đi? Ngươi là muốn trốn nợ không dạy ta võ nghệ có phải không?”

Lạc Ngưng ăn thua thiệt lớn như vậy,xác thực là nàng không muốn dạy.

Nhưng người giang hồ một lời hứa đáng giá ngàn vàng, nàng cũng không muốn thiếu nợ ân tình của tiểu tặc này, cho nên vẫn đứng lên, bước chân sải rộng, nâng hai tay lên:

“Ta nói trước chỉ dạy một chiêu, cũng chỉ dạy một lần này. Ngươi nhớ kỹ, học được, là bản sự của ngươi; còn học không được là do ngươi không có phúc khí, không thể nói là ta nói không giữ lời.”

Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu, sắc mặt chuyên chú nhìn từng động tác của Lạc Ngưng.

Lạc Ngưng nâng hai tay lên, chuyển động rất có quy luật, khi thì như mưa bão, khi thì chậm chạp, động tác như nước chảy mây trôi, vừa đi vừa vận lực đẩy về phía trước.

“Ngươi có thể học được không?”

? ?

Dạ Kinh Đường mờ mịt:

“Ngươi chơi xấu đúng không? Coi ta là đứa trẻ ba tuổi à? Cái này sao gọi là công phu được?”

Mặt Lạc Ngưng lộ vẻ giận dữ:

“Ta đã dạy ngươi chiêu thức. . .”

“Ngươi dạy cái gì?”

“Chít chít.”

Chim béo cũng là mắt đầy mờ mịt, còn đem cái cánh lung lay mấy lần, ra hiệu —— là múa quạt, cái này thì có ai không biết chứ?

Lạc Ngưng cùng Dạ Kinh Đường mặt đối mặt, thấy thần sắc hắn không giống làm bộ, sắc mặt giận dữ lại từ từ thu liễm, nghi ngờ hỏi thăm:

“Trước kia ngươi không có học qua võ công sao?”

Dạ Kinh Đường vốn muốn nói mình có học qua,nhưng nghĩ lại —— tất cả những gì nghĩa phụ dạy hắn đều là kỹ năng giả vờ. . . Đó không phải là giống như chưa học sao?

Sắc mặt Dạ Kinh Đường nhu hòa đi một chút, chăm chú thỉnh giáo:

“Ta đúng thật là không có học qua,, ngươi vừa rồi đã dạy ta chiêu thức rồi sao?”

Lạc Ngưng quái dị nhìn Dạ Kinh Đường vài lần:

“Ta thấy ngươi căn cốt không tầm thường, cũng có nội kình quanh thân, còn tưởng rằng ngươi học qua võ công. . . Không ai dạy, ngươi luyện thế nào được đến mức này?”

“Mỗi ngày chạy ba mươi dặm, nâng tạ đá ba trăm lần, gập bụng năm trăm cái. . .”

Lạc Ngưng có chút muốn ngất, nàng ra hiệu hắn không cần nói nữa:

“Những thứ mà ngươi nói chỉ là bày vẽ mà thôi, người tập võ không cần luyện những thứ này.”

“Vậy ta không phải là người tập võ sao?”

“Ừm.”

Lạc Ngưng gật đầu như chim béo, đối với lời này tương đương đồng ý.

Dạ Kinh Đường há to miệng, không cùng Lạc nữ hiệp cãi nhau nữa mà dò hỏi:

“Người trong nghề sẽ tập võ ra sao?”

“Cái gọi là võ công, võ là chiêu thức, công là nội kình, cả hai hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ có chiêu thức mà không có nội kình, vĩnh viễn chỉ là vẻ bề ngoài; mà có nội kình nhưng không có chiêu thức, thì tương đương với viêc có thiên quân vạn mã nhưng chỉ biết dùng man lực công thành, không có nửa điểm mưu kế.”

Dạ Kinh Đường hiểu ý:

“Ta có cảm giác này, vậy ta hiện tại xem như là một tướng quân không có não sao? Làm sao để luyện được chiêu thức?”

Lạc Ngưng chân thành nói:

“Chiêu thức là pháp môn Vận khí, mà không phải thực chiến, chờ ngươi dung hội quán thông, từ từ hiểu ra, lúc đó tự nhiên sẽ hiểu một chiêu này sử dụng như thế nào trong thực chiến. Cùng là một chiêu đánh ra, người ta có thể rung chuyển tường thành, ngươi lại không đánh vỡ được cái cửa, khác nhau chính là ở công phu.”

Dạ Kinh Đường cái hiểu cái không, nâng lên hai tay chậm chạp di động:

“Ý nghĩa chính là, diễn luyện chậm chậm như vậy, chính là pháp môn vận khí; đánh nhau thật, chính là đẩy ra ở bước cuối cùng?”

“Xem ra đã nghe hiểu.”

Lạc Ngưng gật đầu:

“Một chiêu này, là thức thứ nhất của « Niêm Vân Thập Tứ Thủ », chuyên về nhu kình, khi luyện đến mức một chưởng đánh vào bụng, nội tạng vỡ vụn mà làn da không tổn hao gì thì coi như là nhập môn. Người bình thường luyện đến một bước này, chí ít ba. . . Ba. . .”

Thiếu phụ còn chưa nói xong, liền nhìn thấy người trẻ tuổi áo đen trước mặt, nâng lên song chưởng vung tay vừa đi vừa về, động tác cùng nàng vừa rồi không sai chút nào.

“Trí nhớ của ngươi thực không tồi!”

Lạc Ngưng hơi ngạc nhiên, tiếp tục chỉ dạy:

“Cẩn thận suy nghĩ, vì sao có nhiều động tác như vậy, trải nghiệm mỗi động tác, cảm nhận lực đạo, dòng chảy của khí huyết, chăm chú cảm ngộ pháp môn vận khí ẩn sâu trong đó. .. . .”

Lời nói ngừng lại.

Hô. . . Hô. . .

Trong phòng nhỏ đóng kín, có gió nhẹ quất vào mặt, thổi bay sợi tóc của thiếu phụ, ánh mắt nàng cũng chầm chậm chuyển từ kinh ngạc thành khiếp sợ. . .

Chương 25. Giáo Chủ Phu Nhân

Dạ Kinh Đường hết sức chăm chú, cẩn thận cảm giác mỗi một động tác, vừa đi vừa luyện chỉ hai lần liền cảm nhận được một loại cảm giác có chút huyền diệu.

Khí huyết trước kia xao động trong cơ thể không chỗ phát tiết giờ đây giống như được chiêu thức dẫn đường, có một cỗ Khí đang hội tụ về tay phải.

Mặc dù động tác nhìn không có khác biệt gì so với một cái phất tay bình thường, đơn giản là cách thức phát lực có chút khác biệt, nhưng hắn cảm thụ được giống như là trước kia không biết đường, bỗng nhiên biết được hướng đi của mình, đi tới một lĩnh vực hoàn toàn khác biệt.

Nói đơn giản một chút, chính là trước kia khi luyện võ, cái hắn luyện được là Hình, mà bây giờ hắn luyện được là Thần .

Sau khi luyện lần thứ ba, Dạ Kinh Đường không có đi đi lại lại nữa mà chăm chú suy nghĩ, đã hiểu dụng ý của những động tác này, cảm giác tới, trực tiếp đưa ra một chưởng về phía vách tường.

Bành ——

Trong phòng xuất hiện một tiếng vang, thanh âm bé không thể nghe rõ nhưng lại cực nặng, cũng giống như thiết chùy ngàn cân được bọc bên ngoài bằng bông, đập vào trên mặt tường, không có âm thanh, chỉ có lực lượng.

Phòng ốc cũ kỹ hơi rung động, lỗ rách trên nóc lại rơi xuống mấy viên ngói,trừ cái đó ra thì không còn biến hóa nào nữa.

Dạ Kinh Đường lấy nắm tay ra từ trên tường đất, có thể thấy được tường đất hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả lớp trát bên ngoài tường cũng không có rơi, nhưng dùng ngón tay đâm một cái, lại giống như lâm vào cát xốp.

Sa sa sa. . .

Cát đất trượt xuống, trên vách tường xuất hiện một cái dấu tay rõ ràng, sâu hơn 4cm!

“Chiêu thức hay. . .”

Dạ Kinh Đường nhìn về phía dấu tay, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên,hắn đã lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn phát hiện ra võ nghệ của mình lại cao như vậy.

Lạc Ngưng tiện tay dạy một chiêu, hắn đã lợi hại như thế, nếu là có thể đào ra vô thượng bí tịch « Minh Long Đồ » chôn ở hậu cung, biến hoá để cho bản thân sử dụng, vậy còn không phải là mình có thể một bước lên trời?

Vừa nghĩ tới đây, Dạ Kinh Đường vô ý thức nhìn về phía hoàng thành ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên một chút sốt ruột.

Mà ở đối diện, môi đỏ của Lạc Ngưng khẽ nhếch, đôi mắt đào hoa mê người gần như trợn tròn lên, sững sờ nhìn về phía Dạ Kinh Đường, nhẫn nhịn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, không thể tin được nói:

“Ngươi. . . tại sao ngươi lại biết « Niêm Vân Thập Tứ Thủ »?”

“Hả?”

Dạ Kinh Đường thu lại suy nghĩ miên man, nhìn về phía Lạc Ngưng, có chút khó hiểu:

“Không phải ngươi vừa dạy sao?”

“Ngươi còn biết là vừa dạy? Vừa dạy mà ngươi liền có thể học được?”

Dạ Kinh Đường giơ tay lên lắc lắc:

“Chiêu thức đơn giản như vậy, nếu dạy mà học không được, ngươi nghĩ ta bị thiểu năng hay sao?”

Đơn. . . giản. . .

Thiểu năng. . .

Lạc Ngưng trừng mắt, con ngươi trợn tròn lên, hiển nhiên bị lời này làm sợ ngây người.

« Niêm Vân Thập Tứ Thủ », người bình thường muốn nhập môn đều phải mất ba năm.

Mặc dù nội tình của tiểu tử trước mặt này sớm đã vững vàng,có một thân nội kình bàng bạc, nhưng mới thử ba lần thăm dò đạo môn vận khí đã có thể biến hoá để cho bản thân sử dụng, cũng quá mức khó có thể thể tưởng tượng được rồi.

Vậy mà hắn nói không học được là thiểu năng .

Dựa theo cái lý lẽ này, trong thiên hạ ngoại trừ Nhất Tiên Nhị Thánh Bát Đại Khôi, những người còn lại tất cả đều là ngớ ngẩn!

Lạc Ngưng khẽ nhếch miệng thơm, muốn chất vấn Dạ Kinh Đường, nhưng chiêu thức nàng vừa mới tự tay dạy, trước kia chưa từng truyền ra ngoài, tiểu tử này dựa vào cái gì sớm đã học được?

Chẳng lẽ thiên phú tiểu tử này, thật sự đi đến một bước không thể tưởng tượng được sao. . .

Dạ Kinh Đường nhìn nàng hoảng sợ, thấy mình quả thật học có chút nhanh, liền thu tay lại cười:

“Ta học nhanh, cũng một phần là Lạc nữ hiệp dạy thật tốt, dạy cẩn thận. Nếu. . . Nếu không Lạc nữ hiệp thử lại lần nữa? Ta không tin ta nhìn một lần, liền có thể học được chiêu thức cao thâm như vậy.”

Lạc Ngưng cũng không tin, đưa tay giống như thử một chút, nhưng ngay lúc đó đã kịp phản ứng lại —— tiểu tử này muốn lừa nàng!

Lạc Ngưng cấp tốc nắm tay thu vào, một tay để ra sau lưng, bày ra tư thái băng sơn mỹ nhân:

“Muốn học công phu, ngươi hẳn phải biết quy củ đi? Bái sư trước, hiếu kính ba năm, sư phụ nhìn xem ngươi có thành tâm hay không, nếu phẩm hạnh ngộ tính cũng không tệ, mới có thể cân nhắc dạy công phu thật. Ngươi đã có sư phụ chưa?”

Dạ Kinh Đường đã hiểu ý của nàng—— muốn thu hắn làm đồ đệ—— hắn không nói gì, ánh mắt liếc về phía quả dưa hấu quy mô không tầm thường của Lạc nữ hiệp.

“. . .”

Lạc Ngưng lúc này mới nhớ tới, mới vừa rồi bị hắn nhấn bóp sờ qua, bái sư sợ là có chút không thích hợp, liền ho nhẹ một tiếng:

“Ta ở trên giang hồ có chút quen biết, ngoại trừ ba cái lão thần tiên trên núi, những người còn lại đều có giao tình. Ngươi thiên phú không tồi, nếu là có tâm, ta có thể thay ngươi dẫn đường, giới thiệu sư phụ cho ngươi. Điều kiện tiên quyết là ngươi phải thành thật đi theo ta, coi ta là. . .là. . .”

Hình như nói cái gì cũng đều không đúng. . .

Chương 26. Giáo Chủ Phu Nhân (2)

Dạ Kinh Đường nhìn ra lời này của Lạc Ngưng có khẩu khí lớn bao nhiêu, cảm thấy ngoài ý muốn nói:

“Bát đại khôi mà ngươi cũng biết sao?”

“Biết, họ cũng nể ta vài phần.”

Dạ Kinh Đường đầy hoài nghi nói:

“Vậy vì sao ngươi ở kinh thành bị đánh chạy trối chết lại dựa vào ta giúp đỡ yểm trợ?”

Lạc Ngưng cảm giác được Dạ Kinh Đường khinh thường, hai con ngươi ngưng lại:

“Ngươi cho rằng người nào cũng dám đến kinh thành gây sự với Hắc Nha? Phía ta chỉ là không muốn lạm sát kẻ vô tội, nếu không ngươi cộng thêm hai tên lính tuần tra quèn kia,không cần kinh động tới người bên ngoài là đã có thể đánh chết ngay tại chỗ rồi. Nếu ngươi không chịu đi theo ta, vậy cũng chỉ có thể học một chiêu, hai chúng ta giải quyết xong, hai bên không còn nợ nần gì nhau nữa.”

Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không bắt buộc, nhảy dựng lên đem nóc nhà mưa dột tu bổ thật tốt, thuận miệng hỏi thăm:

“Lạc nữ hiệp, ngươi thật sự đã lập gia đình sao?”

“Hả?”

Lạc Ngưng sững sờ, lặng lẽ nhìn qua Dạ Kinh Đường:

“Ngươi có ý gì?”

“Vừa rồi xem phản ứng ngươi, rất không lưu loát, ngay cả thân mật ra sao cũng không biết, không giống như nữ nhân có chồng. . .”

? !

Lạc Ngưng lập tức nổi giận, lúc này vừa muốn rút kiếm.

Nhưng ngay lúc này, ngoài viện bỗng nhiên lại xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ.

Đạp đạp. . .

Hai người đều là giật mình, tưởng là quan sai đang quay lại, phản ứng nhất trí lạ thường —— nữ hiệp tuyệt sắc bắt đầu nằm xuống, bày ra bộ dáng nàng dâu nên có; Dạ Kinh Đường nhào tới, bắt đầu ra vẻ….

Nhưng chưa lên tiếng, bên ngoài liền truyền đến một tiếng nữ tử nhỏ giọng hô:

“Sư nương?”

! ! !

Sấm sét giữa trời quang!

Dạ Kinh Đường vừa mới chuẩn bị nói chuyện tán tỉnh, lời vừa đến khóe miệng kém chút nữa bị nghẹn chết.

Lạc Ngưng đều đã chuẩn bị phối hợp, bị thanh âm này hù tới mức trực tiếp lắc mình một cái, nhấc chân đạp Dạ Kinh Đường trên người xuống giường.

Bịch ——

Trong phòng truyền ra một tiếng vang trầm thấp.

Cũng tại thời khắc này, cửa phòng bị phá tan.

Một bóng người đầu đội mũ rộng vành, người khoác áo tơi, xông vào trong,thấy bên trong gian phòng chỉ có bốn bức tường.

Bóng người không cao, đánh giá chỉ tới vai Dạ Kinh Đường, có mang theo kiếm, dưới mũ rộng vành là khuôn mặt mười phần tinh xảo của một thiếu nữ mười tám đôi mươi.

Thân thủ của thiếu nữ mũ rộng vành này cực kì mạnh mẽ, trong nháy mắt khi đi vào trong phòng, liền thấy Dạ Kinh Đường lăn trên mặt đất đang đứng dậy.

Mà sư nương của nàng thì sắc mặt trắng bệch, lo lắng hãi hùng tựa ở trên tường, trong mắt toàn là kinh sợ, cũng không biết phải chịu khinh nhục đến cỡ nào!

“Tặc nhân!”

Thiếu nữ mũ rộng vành nhìn thấy cảnh này giận tím mặt, rút ra yêu đao,nhào về phía Dạ Kinh Đường:

“Nhận lấy cái chết!”

Dạ Kinh Đường có chút đần ra, theo bản năng rút đao ngăn cản một chút, kết quả phát hiện nha đầu này rất mạnh, một đao đúng là đem hắn bổ cho lảo đảo, rồi lại lần nữa đánh tới.

Dạ Kinh Đường cho dù có thể chống đỡ, cũng không thể đánh thật, mắt thấy Lạc Ngưng đang bị dọa cho ngây ngốc, hắn vội vã nhắc nhở:

“Nữ hiệp chậm đã, người một nhà!”

Thiếu nữ mũ rộng vành dừng động tác lại, ánh mắt nhìn về phía sư nương.

Lạc Ngưng núp ở góc tường, toàn thân đều đang run lên, lúc này đã lấy lại tinh thần, vội vàng nói:

“Vân Ly, dừng tay. Tên tiểu tặc này. . . Không đúng, vị thiếu hiệp này là người tốt.”

Thiếu nữ mũ rộng vành bán tín bán nghi, lặng lẽ nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

“Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”

“Ta. . .”

Dạ Kinh Đường vốn định giải thích, nhưng ngay lúc đó lại cảm thấy không đúng, vung tay:

“Vân cô nương, đây là nhà ta! Ngươi hỏi ta sao lại ở chỗ này?”

Chiết Vân Ly sững sờ:

“Bản tiểu thư họ Chiết! Tên Vân Ly. Ta tìm được nơi này trước, ở nửa tháng, làm sao lại là nhà ngươi? Hôm qua tới, là ngươi tu hú chiếm tổ chim khách, ta còn không thèm chấp ngươi. . .”

Dạ Kinh Đường từ trong tay áo lấy ra hợp đồng thuê mà bà chủ nhà viết:

“Ngươi đưa tiền chưa? Cầm giấy tờ cho ta xem một chút?”

“. . .”

Chiết Vân Ly tự nhiên không có, vì đuối lý cho nên đổi chủ đề, dò xét trang phục của Dạ Kinh Đường:

“Ngươi không phải thư sinh sao?”

“Ai nói ta là thư sinh?”

“Sư nương nói. . . thế.”

Chiết Vân Ly cuối cùng cũng phát giác được, các nàng mới là tặc nhân tự tiện xông vào nhà dân, thu hồi lại kiếm, chạy đến trước giường:

“Sư nương, người không sao chứ?”

Khi nói chuyện nàng tháo chiếc mũ rộng vành xuống để lộ ra khuôn mặt khiến nam nhân phải mê đắm.

Mặt trái xoan rất là tinh xảo, môi hồng răng trắng mang theo vài phần hàở hiệp, bàn về dung mạo, cũng không kém so với đại mỹ nhân trước mặt, chỉ là chưa nẩy nở, không có cảm giác câu dẫn như người kia.

Dạ Kinh Đường nghe Chiết Vân Ly gọi Lạc Ngưng là sư nương, hai người lại không giống nhau, chẳng biết tại sao lại ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Chương 27. Giáo Chủ Phu Nhân (3)

Lạc Ngưng rõ ràng đang chột dạ, trốn ở trong chăn làm ra bộ dáng suy yếu:

“Ta không sao, không cần lo lắng.”

“Sư nương, làm sao mặt ngươi lúc đỏ lúc trắng vậy?”

“Mới bức độc ra. Sư nương công lực thâm hậu, đã không đáng ngại, chỉ là có chút đau sốc hông.”

“Nha. . . làm sao lại có một con gà trắng ở đây vậy?”

Chiết Vân Ly quan sát con chim béo đang đứng bên ngoài, lại nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

“Ngươi nuôi?”

“Chít chít?”

Chim béo rất không cao hứng.

“Xem bộ dáng này là muốn làm gà hầm cho sư nương ta sao.”

Thiếu nữ mũ rộng vành vừa nói xong liền muốn đi bắt gà.

Kết quả Dạ Kinh Đường còn chưa có động, Lạc Ngưng đã vội vàng lôi chim béo mới vừa rồi giúp nàng nói chuyện ra phía sau:

“Cái con chim này không ăn được. Ân. . . Vạn vật đều có linh, ta thích con chim này.”

Chiết Vân Ly thấy vậy, liền bỏ qua chim béo, muốn giúp Lạc Ngưng kiểm tra thân thể, nhưng lúc kéo đệm chăn, lại quay đầu nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

“Nhà ngươi có lương khô không? Sư nương chưa ăn cơm chiều, lúc ta trở về quá gấp gáp quên mang theo.”

Dạ Kinh Đường nhìn một lớn một nhỏ không có ý định rời đi, hơi trầm mặc nhưng vẫn gọi chim béo qua rồi quay người đi ra cửa. . .

—–

Sắc trời cũng đã tối hẳn.

Cửa sổ phòng chính đóng chặt, lại ngăn không được gió nhẹ từ khe hở chui vào; áo tơi che ở bên trên lỗ rách, thỉnh thoảng có một vài hạt mưa rơi xuống phát ra tiêng kêu tí tách.

Một ngọn đèn dầu đặt ở đầu giường, soi sáng hai bóng người ở trên tường.

Lạc Ngưng ôm gối đầu, dựa vào trên giường, váy màu trà xanh đã cởi tới tận eo, lưng eo nàng trắng nõn như bạch ngọc làm vạn người mê mẩn.

Hai tay Chiết Vân Ly ở phía sau xoa bóp, chải vuốt khí huyết, ngoài miệng lại than thở nói:

“Đều do sư phụ, Bình Thiên Giáo chúng ta nhiều cao thủ như vậy, một tên cũng không chịu điều động, nếu là tứ đại hộ pháp tùy tiện đi ra một người thì làm sao đến mức bị đuổi chạy. . .”

Lạc Ngưng có chút không quan tâm, ôn nhu nói:

“Sư phụ ngươi cũng không phải tuyệt tình, kinh thành ngọa hổ tàng long, bên ngoài mười vạn cấm quân, đại nội còn cất giấu một đám cao thủ, sư phụ ngươi đến cùng cũng không có nắm chắc sẽ cứu được người, sao có thể để môn đồ đến mạo hiểm? Chúng ta thiếu ân tình với Cừu đại hiệp, tự mình chạy tới, đã thuộc về phần những người không để ý đến đại cục. . .”

Bình Thiên Giáo chính là một trong những thế lực đỉnh cao nhất giang hồ đương thời, Bình Thiên Giáo chủ đứng đầu bảng bát đại khôi, cũng là thủ lĩnh của quân phản loạn lớn nhất Đại Ngụy hiện nay..

Nhưng nếu so sánh Bình Thiên Giáo với kẻ thống trị toàn bộ thiên hạ thì vẫn còn chênh lệch quá lớn.

Chiết Vân Ly biết sư nuơng đang nói thật nhưng vẫn rầu rĩ không vui:

“Cừu đại hiệp vì bảo vệ ta nên mới bị quan phủ bắt lấy, lúc nào cũng có thể bị xử trảm, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Cũng trách sư phụ, không tới cứu người cũng được, còn không chịu đem bản lĩnh thật sự dạy ta, cũng không dạy sư nương. . .”

“Tập võ phải xem thiên phú, sư phụ ngươi là một kỳ tài ngút trời trăm năm khó gặp, Phụng Quan Thành đều nói nếu như mình rời đi trần thế, sư phụ ngươi có khả năng đón lấy danh hào Vũ Tiên Nhân. Bản lĩnh của nhân vật như vậy, coi như dạy, ngươi và ta có thể học được sao? Trước kia sư nương muốn học, sư phụ ngươi dạy ta Khai Bình Kiếm, nói là kiếm pháp thông thường hắn tùy tiện suy nghĩ, kết quả ta học được nửa tháng đều không nhập môn, ngươi không biết ánh mắt ghét bỏ kia của sư phụ ngươi đâu, aizz. . .”

Lạc Ngưng nói tới chỗ này, nghiêng đầu nhìn về phía mưa rơi ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ, lại nhớ tới đánh giá của Dạ Kinh Đường hôm nay ——,ánh mắt khó có thể tin ——lại có đồ đần mới không học được.

Chiết Vân Ly vụng trộm cười, phát hiện sư nương không tập trung, nháy nháy mắt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ:

“Sư nương, ngươi thỉnh thoảng lại nhìn cửa sổ làm gì?”

Ta sợ tiểu tặc kia nhìn lén. . .

Lạc Ngưng thu hồi lại mắt, ôn nhu nói:

“Trong phòng này bốn phía đều là gió lùa, sư nương cởi váy ra, tất nhiên phải cẩn thận một chút.”

Chiết Vân Ly ngọt ngào cười:

“Sư nương yên tâm, tiểu tử kia công phu tầm thường, một đao liền bị ta bổ cho lảo đảo, nào có lá gan nhìn lén.”

Lạc Ngưng mới vừa rồi bị sờ soạng, cũng không cảm thấy tiểu tặc kia sẽ sợ hãi, nhưng những sự tình này lại không dám nói, liền cười:

“Ngươi cũng chớ xem thường tiểu tặc này, sư nương hôm nay mới thử hắn, thiên phú quả thực không tầm thường, tương lai đoán chừng có thể trở thành một nhân vật không tầm thường đâu.”

Chiết Vân Ly sững sờ, dò hỏi:

“Thật sao? So với ta như thế nào?”

“Chênh lệch không nhỏ.”

“Hì hì ~ Đó là tự nhiên, sư phụ đều nói ta chỉ cần chăm học khổ luyện, trước hai mươi lăm tuổi có thể thành Tông Sư. . .”

“. . .”

Lạc Ngưng há to miệng, không muốn đả kích đứa trẻ trước mặt này nên không tiếp tục nói nữa.

Chiết Vân Ly bôi thuốc trị thương cho nàng xong, lại kiểm tra cẩn thận trên dưới thân thể sư nương nhìn xem có vết thương khác hay không, nhưng vừa đem chăn mền xốc lên sờ lên, bỗng nhiên sững sờ:

“Sư nương. . .”

“Ừm?”

Vẻ mặt Chiết Vân Ly cổ quái, sờ lấy chân Lạc Ngưng:

“Sao quần ngươi lại ướt vậy?”

? !

Sắc mặt Lạc Ngưng trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng đem chăn mền kéo lên:

“Vừa rồi bức độc, ra toàn là mồ hôi, ướt có gì sai?”

“Ta còn tưởng rằng sư nương đái dầm. . . Ôi ~ ”

Chiết Vân Ly còn chưa có cười xong, liền bị gõ vào đầu một cái. . .

Chương 28. Bát Bộ Cuồng Đao

Ban đêm mưa to gió lớn.

Trên đường đi đến xưởng nhuộm sớm đã không còn một bóng người, mấy cửa hàng cũng đều đóng cửa, chỉ còn lại quan binh tuần tra, thỉnh thoảng có một vài người đội mưa mang theo đèn lồng từ đằng xa đi qua.

Dạ Kinh Đường một tay cầm ô mượn ánh đèn lồng, chậm rãi đi trên đường tối, chim béo thì ở trên bờ vai, không ngừng “Chít chít chít chít. . .”, đoán chừng nói thầm rằng “Vẫn là dưa hấu tỷ tỷ tốt, không đem chim béo đi vặt lông. . .”.

Dạ Kinh Đường vừa rồi sờ soạng Lạc nữ hiệp nửa ngày, trong lòng vẫn đang gợn sóng chưa yên, nhưng cũng không tìm nơi nào để phát tiết, mà lại suy nghĩ chiêu thức mà Lạc Ngưng mới dạy.

Võ nghệ này, biến hóa thế nào cũng vẫn giữ nguyên bản chất, tuy nói không thể nhất pháp thông thì vạn pháp thông, nhưng Logic sẽ không khác nhau là mấy.

Dạ Kinh Đường trước kia tập võ ở tiêu cục, đều là truy cầu hình dáng, quan trọng ở lực đạo mạnh mẽ, chú ý tới cách thức lấy chiêu phá chiêu, cũng không có phát triển theo hướng ‘Thần’.

Về phần Vận khí, nghĩa phụ không dạy, hắn cũng không biết trên đời còn có thứ này.

Nhưng nếu nói nghĩa phụ cố ý giấu diếm hắn thì hình như cũng không đúng, nghĩa phụ thuở nhỏ cực kì quan tâm hắn, một ngày đánh ba trận nghiền ép cơ thể, không thể nào là cố ý ngược đãi hắn được.

Nếu nghĩa phụ đã muốn rèn luyện nền tảng của hắn cho vững chắc, vậy khẳng định là muốn để cho hắn thành tài, nhưng đến lúc chết cũng không dạy hắn đao pháp, chỉ có thể nói là nghĩa phụ có một lý do nào đó nên mới không muốn giao cho hắn.

Vì sao lại không dạy chứ. . .

Sợ hắn vì thế mà rước họa vào thân ư?

Hay là đã dạy rồi nhưng trước kia hắn không có phát hiện ra ảo diệu trong đó. . .

Dạ Kinh Đường chăm chú nghĩ lại các chiêu thức nghĩa phụ dạy, trước sau tổng cộng cũng không được mấy cái, đều là kiến thức cơ bản, trước kia chỉ cầu lực đạo và tốc độ, không có nghiên cứu bên trong, nếu như dựa theo đường lối « Triêm Vân Thập Tứ Thủ » để suy nghĩ. . .

Vừa nghĩ tới đó, Dạ Kinh Đường đứng ở bên trong màn mưa, đem bội đao chuyển đến sau lưng, tay trái cầm vào chuôi đao, trong đầu hồi tưởng lại động tác rút đao rồi lại so sánh với cách vận khí « Thiên Vân Thập Tứ Thủ ».

Rập khuôn thì khẳng định không được, vừa rồi khi hắn tiếp xúc với Vận khí hắn liền phát hiện ra Vận khí liên quan đến gần như tất cả phương diện thân thể như các huyệt vị, cơ bắp, hô hấp, tư thế..…

Mỗi một bước có thể xuất hiện biến hóa, đều hiện lên rất nhiều kiểu biến đổi , bất kỳ người nào cũng không thể thử hết tất cả , chỉ có thể dựa theo Chiêu thức chỉ dẫn, thăm dò cách vận khí vốn có của chiêu thức này.

Sáng tạo được một cái Chiêu thức có độ khó cực lớn; nhưng Dạ Kinh Đường đứng yên trong mưa, rất nhanh liền phát hiện ra động tác rút đao mà nghĩa phụ dạy, gần như là điểm xuất phát của Chiêu thức.

Chiêu thức chỉ có mở đầu, về sau tất cả đều là trống không, muốn hoàn thiện một đao kia thì phải tự mình đi tìm tòi đường đi vận khí, xây lên từng phần cho một đao kia . . .

Dạ Kinh Đường suy nghĩ một lát, nhắm mắt lại trong mưa, lấy mở đầu nghĩa phụ dạy làm cơ sở, xuất đao là phần cuối, bằng cảm giác để thôi diễn quá trình ở giữa, tưởng tượng làm sao để lấy cái thức mở đầu này làm điểm xuất phát, để lực sát thương của thanh kiếm sẽ được tăng lên tới tối đa. . .

Cộc cộc cộc ——

Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống ở trên dù, thuận theo nan dù trượt xuống dưới.

Chim béo đứng trên vai hắn, mới đầu có chút mờ mịt, nhưng đợi sau hai khắc đồng hồ, ánh mắt liền chậm rãi hóa thành kính sợ —— hình như khí thế này rất quen thuộc!

Dạ Kinh Đường chỉ nhắm mắt hồi lâu, mạch máu tay phải chậm rãi nổi lên, một vài hạt mưa rơi vào trên mu bàn tay, rất nhanh liền bốc hơi hóa thành sương trắng nhân nhạt.

Cảnh này đầu tiên là mu bàn tay, tiếp theo là cả xánh tay trái rồi lại đến toàn bộ thân thể, ngay cả trên trán đều hiện lên gân xanh, bốc lên sương mù nhàn nhạt.

Hô ——

Bên trong Màn mưa, tự nhiên xuất hiện một cảm giác khô nóng.

Hạt mưa từ bên ngoài rơi xuống, rõ ràng xuất hiện xu hướng chếch đi, giống như đang theo gió mà động, trung tâm của gió, chính là Dạ Kinh Đường.

Ong ong ong ——

Sau khi im lặng không biết bao lâu, kiếm trong vỏ phát ra tiếng long ngâm khẽ kêu, giống như một đầu Tiềm Long bị khóa ở đầm sâu, bắt đầu ngóng nhìn mặt đầm.

Tiềm Long rất mau đã đem khí thế tích súc ngược cực hạn, cái đầm không có cách nào tiếp nhận được nữa, thân hình bắn lên, thế như Thương Long xuất thủy, đâm thẳng xuống thiên khung!

Sang sảng ——

Trên đường phố vắng vẻ im ắng, hiện lên một đạo hàn quang.

Màn mưa như bị thứ gì nhiễu loạn, như có xu thế tách ra.

Hàn quang lóe lên một cái rồi biến mất, chốc lát sau đường đi cũng trở nên yên tĩnh lại.

Dạ Kinh Đường vẫn cầm dù đứng yên trong mưa, tay trái cầm chuôi đao, trường đao trở vào bao, giống như chưa từng động đậy.

Mà cách đó không xa, một cây cổ thụ lại từ trong mưa gió phát ra tiếng vang két két.

Rất nhanh, cây hòe cổ thụ không chịu nổi mưa gió quấy nhiễu, bắt đầu tách ra làm đôi đổ về hai bên.

Ầm ầm ——

Một tiếng trầm đục vang lên, cây hoè đổ xuống mặt đất.

Hạt mưa rơi trên vết cắt của cái cây, giống như nhỏ xuống tại mặt kính, trượt sang hai bên, không còn lưu lại hạt nào, vết cắt cực kỳ thẳng mượt!

“Chít chít!”

Chim béo tràn đầy kinh ngạc.

Dạ Kinh Đường đứng dưới dù mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cây hoè trên mặt đất, ánh mắt tán thưởng:

“« Bát Bộ Cuồng Đao » quả nhiên lợi hại, xem ra nghĩa phụ cũng không có tàng tư. . . Nhưng mà không dạy trực tiếp được sao, để cho ta phí đầu óc tự mình nghĩ làm gì? Cái này không phải là phí thời gian à. . .”

Dạ Kinh Đường đi đến trước cây hòe, quan sát tỉ mỉ một hồi,một lát sau, mới mang theo một chút nghi hoặc nhìn vết nứt rồi đi ra khỏi đường phố xưởng nhuộm, đi vào phiên chợ phụ cận.

Chim béo mới vừa rồi cũng bị hù dọa, “Líu ríu ——” không ngừng, vừa đi vừa nhảy nhót, mãi tới khi hắn phải mua cho nó một hộp thịt khô thì nó mới an phận lại.

Chương 29. Bát Bộ Cuồng Đao (2)

Rất nhanh, Dạ Kinh Đường lại một lần nữa trở lại ngõ song quế, trong tay mang theo hai cái túi và một cái hũ.

Trong nhà lặng yên không một tiếng động nhưng có đèn đuốc sáng trưng.

Dạ Kinh Đường dùng bả vai đẩy cửa sân, còn chưa kịp đóng cửa lại liền phát hiện có một người đứng sau cửa đội mũ rộng vành, tay cầm chuôi đao nhìn chằm chằm hắn:

“Làm sao ngươi ra ngoài lâu như vậy?”

Dạ Kinh Đường đem một túi ném cho Chiết Vân Ly:

“Phố xưởng nhộm lại không có tiệm cơm, ngươi muốn ta đi đâu mới có thể đem cơm về sớm?”

Chiết Vân Ly tiếp nhận cái túi rồi mở ra, có thể thấy được bên trong là mấy củ khoai nướng, khẽ gật đầu:

“Ừm ~ ngươi vẫn rất. . .”

Lời nói bỗng dưng im bặt.

Bởi vì Dạ Kinh Đường mang theo cái hũ tiến vào trong phòng, đặt ở đầu giường, mở cái hũ ra, bên trong là canh gà nóng hôi hổi, còn có thêm bát đũa; mà trong cái túi còn lại, thì là màn thầu nóng vừa mới ra lò.

? ?

Chiết Vân Ly sửng sốt, nhìn khoai nướng ở trên tay, bực bội nói:

“Hắc? Ngươi làm sao đấy, làm sao mua đồ ăn còn phải đối xử khác biệt vậy?”

“Ngươi không có chân hay là trong túi không có tiền? Thật sự cho rằng mình xem là thiên kim tiểu thư à?”

Chiết Vân Ly há to miệng, không có lời nào để nói.

Lạc Ngưng đã ngồi ở trên giường, nhìn thấy Dạ Kinh Đường trở về, liền không nhịn được nhớ tới vừa rồi chịu khi nhục, nhưng cũng không thể biểu lộ ở trước mặt Vân Ly, thần sắc ôn nhu chào hỏi như thường:

“Vân Ly, ngươi tới cùng ăn đi.”

“Sư nương ngươi ăn đi, không cần phải để ý đến chúng ta.”

Chiết Vân Ly đứng tại cổng, trừng Dạ Kinh Đường một lát, sau đó ngao ~ gặm một miệng khoai nướng lớn:

“Ngươi còn rất biết điều, biết chăm sóc người khác. Xem ở phần ngươi hiểu chuyện như thế, bản cô nương sẽ nâng đỡ ngươi, về sau đi theo ta cùng sư nương lăn lộn, bảo đảm ngươi ở trong giang hồ có thể đi ngang.”

Dạ Kinh Đường đưa màn thầu cho Lạc Ngưng rồi đi tới cửa, tay khoanh ở trước ngực cúi đầu nhìn Chiết Vân Ly:

“Ngươi mới là một cái nha đầu mà thôi, còn học người khác lăn lộn giang hồ. Sư nương của ngươi đều phải nhờ ta cứu, cơm cũng phải để ta mua cho các ngươi, cùng các ngươi lăn lộn, không được ba ngày đã bị đói chết rồi đi?”

Chiết Vân Ly cầm khoai lang, lui về sau một bước, đứng ở ngưỡng cửa, đối mặt với Dạ Kinh Đường:

“Ngươi có biết bản cô nương là ai không?”

Trong phòng không có ghế, Dạ Kinh Đường trực tiếp ngồi trên ngưỡng cửa:

” Tặc nhân tự tiện xông vào nhà dân, ăn nhờ ở đậu. Đúng không chim béo?”

Chim béo ngồi xổm, trước mặt bày biện một hộp thịt khô nhỏ, vùi đầu ăn đồng thời “Chít chít. . .” hai tiếng, nghe ra cũng không quá đồng ý.

Dù sao Dạ Kinh Đường sờ soạng dưa hấu tỷ tỷ lâu như vậy, một bữa cơm đều không lo được, cùng con chim ăn nhờ như nó khác nhau chỗ nào?

“Yên tâm, bản cô nương sẽ trả bạc cho ngươi.”

Chiết Vân Ly cũng ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy thịt khô bên trong bát cơm của chim béo rồi ném vào trong miệng.

“Chít chít? ! ! !”

Dạ Kinh Đường chờ Chiết Vân Ly nhai kỹ nuốt xong mới chậm rãi nhíu mày:

“Hai người các ngươi thời gian qua xem ra quả thực rất khổ cực nhỉ, ngay cả thịt chuột cũng ăn được. . .”

Chim béo rất phối hợp gật gật đầu.

Vẻ mặt Chiết Vân Ly cứng đờ, gương mặt tái mét, muốn ói ra ngoài nhưng lại cảm thấy mất mặt, liền nắm chặt chuôi kiếm:

“Tên tiểu tặc nhà ngươi, hôm nay ta. . .”

Lạc Ngưng ngồi ở trên giường ăn canh, rốt cục nhìn không được nữa,cau mày nói:

“Vân Ly, hắn cố ý đùa giỡn ngươi đó, con chim này rất thông minh, hắn làm sao có thể để nó ăn thịt chuột. Cũng không có quán nào nhàn rỗi đến mức giết chuột làm thành thịt khô đâu, còn để vào bên trong cái hộp đẹp như vậy nữa.”

Chiết Vân Ly có chút không tin, lại cầm lấy một miếng thịt, dữ dằn nhìn Dạ Kinh Đường một cái rồi đưa đến trước miệng hắn:

“Ăn!”

Dạ Kinh Đường có chút ngoài ý muốn, há mồm, không đợi Chiết Vân Ly thở phào, hắn liền gật đầu khen ngợi:

“Không nhìn ra, ngươi rất biết hầu hạ người khác.”

Lời này đem một nhỏ một lớn trong phòng đều làm cho phát bực.

Nói đùa thì Lạc Ngưng còn có thể không để ý tới, vừa khinh bạc nàng, bây giờ lại đi đùa giỡn Vân Ly, nàng làm sao có thể nhẫn nhịn được.

“Tiểu tặc! Ngươi nói lại cho ta nghe xem?”

Lạc Ngưng cầm thìa lên, khí chất lạnh lùng lại lần nữa hiện ra.

Chiết Vân Ly có sư nương làm chỗ dựa, cũng khẽ nâng cái cằm lên, trừng mắt một cái.

Dạ Kinh Đường biết trò đùa của hắn đã làm hai người tức giận, bèn đưa tay ra hiệu:

“Được rồi được rồi, ta không nói nữa, ăn cơm ăn cơm.”

Lúc nãy Chiết Vân Ly mới hài lòng, lộ ra hai cái răng nanh mèo, một miếng thịt khô một miếng khoai lang, hoàn toàn không để ý đến chim béo đang ngậm vào tay áo nàng:

“Tuổi còn nhỏ, còn nói năng ngọt xớt. . . Ngươi tên là gì? Là người ở địa phương nào?”

“Dạ Kinh Đường, nhân sĩ Lương Châu.”

Dạ Kinh Đường ôm chim béo xù lông tới đặt ở bắp đùi, dò hỏi:

“Hai người các ngươi đến kinh thành cứu người nào?”

” Một vị tiền bối chỉ điểm đao pháp cho ta, bị Hắc Nha bắt, tên Cừu Thiên Hợp, ngươi nghe nói qua chưa? Năm ngoái ta học nghệ của Cừu đại hiệp, có gian tế bán Cừu đại hiệp, quỷ sai Hắc Nha mang người vây quanh núi, Cừu đại hiệp vì để cho hậu bối ở bên trong thoát thân, một người giữ vững sơn môn không chạy, sau đó liền bị bắt. . .”

Chương 30. Bát Bộ Cuồng Đao (3)

Cừu Thiên Hợp. . .

Dạ Kinh Đường hơi suy nghĩ một chút , thật đúng là có nghe nói qua cái tên này —— trước kia đi theo nghĩa phụ tập võ, thời điểm nghĩa phụ uống say, thích nói chuyện trên giang hồ, đề cập tới Thiên Hợp Đao Cừu Thiên Hợp mấy lần, đánh giá có chút chính diện.

“Nghe nói là đại hiệp trên giang hồ, nghĩa bạc vân thiên, nhưng không hiểu nhiều. Rất lợi hại sao?”

Chiết Vân Ly cầm củ khoai lang còn lại tách thành hai nửa, đưa cho Dạ Kinh Đường một nửa:

“Kiến thức quá nông cạn ~ Vân Trạch Tam Kiệt ba mươi năm trước, ngươi nghe nói qua chứ?”

Dạ Kinh Đường gặm khoai:

“Vân Châu Trạch Châu là tam đại thanh niên kiệt xuất?”

Chiết Vân Ly có chút mờ mịt, nhưng mà vẫn là gật đầu:

“Nói rõ ràng thì rất cổ quái, nhưng không khác biệt lắm. Vân Trạch là chỉ hồ lớn ở gần Quân Sơn đài, bởi vì tên tuổi của Kiếm Khôi Hiên Viên Triều, kiếm khách tuổi trẻ trong thiên hạ đều thích trà trộn vào Trạch Châu. Ba mươi năm trước có ba kiếm khách trẻ tuổi tài năng xuất chúng nhất, theo thứ tự là: « Thiên Hợp Đao » Cừu Thiên Hợp, « Đồ Long Lệnh » Hiên Viên Thiên Cương, « Bát Bộ Cuồng Đao » Trịnh Phong. Ba người vừa là địch cũng vừa là bạn, thường xuyên giao thủ, cùng xưng là Vân Trạch tam kiệt .”

Dạ Kinh Đường biết Trịnh Phong đại khái chính là nghĩa phụ hắn, không ngờ tới nghĩa phụ lúc tuổi còn trẻ lại có danh hào này, hiếu kì hỏi thăm:

“Ba người, ai lợi hại nhất?”

Chiết Vân Ly đắc ý nói:

“Khẳng định là Cừu đại hiệp nha. Trịnh Phong đao pháp kém cỏi nhất, có thể được xếp vào tam kiệt, thuần túy là danh khí « Bát Bộ Cuồng Đao » quá lớn, hắn ngoi đầu lên không được mấy năm liền bị đánh phế đi; Hiên Viên Thiên Cương năm đó mạnh nhất, nhưng bởi vì sự tình Trịnh Phong cho nên đã trở mặt với hắn, cả ngày bắt cá trồng trọt, cũng thối lui ra khỏi giang hồ.”

Dạ Kinh Đường khẽ nhíu mày, cừu gia mà nghĩa phụ nói trên thư, chính là lão nhi Kiếm Khôi Hiên Viên, nhưng không có viết năm đó vì sao lại kết thù kết oán, nghe Chiết Vân Ly nói, chuyện năm đó tựa hồ vẫn còn rất nhiều uẩn khúc. Hắn dò hỏi:

“Trịnh Phong năm đó thế nào?”

Chiết Vân Ly lắc đầu:

“Cừu đại hiệp không muốn nói, ta làm sao biết. Ta quê quán tại Thiên Nam, chuyện cũ năm xưa của giang hồ Trạch Châu, ngươi phải hỏi người ở đó.”

Dạ Kinh Đường thấy Chiết Vân Ly không rõ ràng, cũng không hỏi thêm nữa, ngược lại nói:

“Bản nữ hiệp địa bàn tại Thiên Nam, vậy mảnh Vân Châu này là địa bàn nhà ai?”

“Trước kia bên này là địa bàn Hồng Hoa Lâu, thuỷ vận, vận chuyển đường bộ đều có bóng dáng của Hồng Hoa Lâu, nhưng mà lần này ta tới, là ngồi thuyền của Thủy Vân Kiếm Đàm, có lẽ đã thay người.”

“Ồ? Hồng Hoa Lâu không phải là môn phái sao? Trên giang hồ rất có uy vọng, hình như so với Thủy Vân Kiếm Đàm còn cao hơn.”

“Đó là trước kia.”

Chiết Vân Ly ngồi gần lại một chút, bày ra thần sắc cao nhân thông hiểu cổ kim, chăm chú giải thích:

” Lâu chủ tiền nhiệm Hồng Hoa Lâu là Thương Khôi, thứ bảy thiên hạ, uy vọng tất nhiên là rất cao. Nhưng Thương Khôi đã qua đời do tuổi già, con trai hắn tiếp quản, kết quả bị Thương Khôi hiện tại đánh chết, lại đổi thành nữ nhân.”

“Nữ nhân?”

Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, hồi tưởng lại chiều cao của ‘Hồng Tài Thần’, cùng hành động nói chuyện, trong lòng càng thêm hồ nghi thân phận ‘Hồng Tài Thần’ này.

Nhưng Bùi gia hình như không làm ăn ở bến tàu, chỉ dựa vào những thứ này, còn không có cách nào xác định là có quan hệ vớiTam Nương hay không,hắn ngẫm nghĩ rồI lại tiếp tục hỏi:

“Sau đó thì sao?”

” Danh hào Thương Khôi thiếu một cái, danh vọng Hồng Hoa Lâu rớt xuống ngàn trượng. Mà Thủy Vân Kiếm Đàm là gia tộc của Kiếm Thánh đương đại, đặt song song với Tiệt Vân Cung ở Yến Châu ở hàng thứ mười thiên hạ. Hồng Hoa Lâu nếu không có đương gia mới thể hiện, lập một cái quy củ cho người trong giang hồ thì nhiều nhất mấy năm nữa, sẽ bị từng bước xâm chiếm hầu như không còn, biến thành môn phái nhị lưu. . .”

“Nha. . .”

Nói chuyện phiếm một lát, cơm đã ăn xong, cũng đã đến đêm khuya.

Dạ Kinh Đường đứng dậy, đi múc nước ở trong giếng rửa mặt.

Chiết Vân Ly cũng buồn ngủ, duỗi lưng một cái ở cửa ra vào, lại xem xét trái phải ngôi nhà chỉ có bốn bức tường này:

“Đêm nay ngươi ngủ chỗ nào?”

Dạ Kinh Đường dùng khăn mặt lau mặt rồi đi vào trong nhà, có chút khó hiểu:

“Giường ngủ, đây là nhà ta, ngươi nói ta ngủ chỗ nào?”

?

Chiết Vân Ly nhướng mày, quay đầu nhìn chiếc giường đôi một chút—— ba người chen chen, ngược lại là đủ. . .

Nhưng như vậy ngủ được sao?

Chiết Vân Ly ho nhẹ một tiếng:

“Sư nương bị thương cần nghỉ ngơi, để sư nương ngủ giường. . . Bản cô nương cùng ngươi dựa vào bên trên tường ngủ, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Dạ Kinh Đường thấy Chiết Vân Ly rất hiểu chuyện, cũng không có khó xử nàng:

“Đi.”

Nói xong đi vào trong góc phòng, tìm mảnh vải trải lên, ôm đao dựa vào tường mà ngồi.

Chiết Vân Ly đặt áo tơi ở dưới mông làm đệm, ngồi ở bên cạnh Dạ Kinh Đường, vẫy vẫy tay:

“Chim béo đần, tới.”

“Chít chít?”

Chim béo rất không thích nha đầu đoạt thức ăn của nó còn muốn lấy nó nấu canh này nhưng vẫn phối hợp bay lên xà nhà, đem áo tơi đẩy ra một chút, thò đầu ra.

Chiết Vân Ly đưa mắt dò xét, có chút không hiểu:

“Nó làm gì vậy?”

“Canh gác.”

“A! Chim béo này không ngu ngốc nha, không nhìn ra. . .”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay