[Dịch] Nữ Hiệp Chậm Đã
Tập 10: Ngươi Đã Làm Gì? (c91-c100)
❮ sau❯Chương 91. Ngươi Đã Làm Gì? (2)
Lạc Ngưng say khướt chếnh choáng, trong nháy mắt đã tỉnh lại hơn phân nửa, nhanh như sét, đấm vào ngực nam tử.
Đông ~
Dạ Kinh Đường phát hiện Lạc Ngưng bỗng nhiên mở mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện, kết quả còn chưa mở miệng, ngực đã tê rần, tứ chi lập tức mất đi tri giác, cả người ngã xuống phía trước, quả dưa hấu ở trước mắt cấp tốc phóng đại.
Nhào ——
Mắt tối sầm lại.
Gương mặt không biết đụng phải cái gì, dù sao cũng rất mềm nhũn và thật lớn, bên trong ấm áp mang theo hương thơm, khuyết điểm duy nhất chính là để cho người ta ngạt thở:
“Ô ô. . . ? !”
Ánh mắt Lạc Ngưng xấu hổ và giận dữ, ngay cả tư thế trước mắt cũng không chú ý, tức giận nói:
“Dạ Kinh Đường! Ngươi làm cái gì với ta? Ngươi muốn làm ta tức chết đúng không? !”
“Ô ô. . .”
Dạ Kinh Đường nằm sấp, như toàn thân bị tê liệt, ngay cả tứ chi cũng không có cảm giác, có thể động đậy cũng chỉ có miệng, nhưng tầm mắt bị thứ gì che đậy, nói chuyện cũng nghe không rõ.
Dạ Kinh Đường mới mở miệng, Lạc Ngưng cũng cảm giác được hô hấp nóng bỏng, xuyên qua hai tầng vải vóc thiêu đốt lấy mỗi một tấc da thịt dưới vạt áo.
Toàn thân nàng đột nhiên khẽ run rẩy, đẩy Dạ Kinh Đường ra, ném tới một bên, xoay người đứng lên, gương mặt say khướt biến thành như táo đỏ, rút nhuyễn kiếm, run giọng nói:
“Tiểu tặc vô sỉ này, ngươi vừa rồi làm cái gì với ta? !”
Dạ Kinh Đường lật người lại, rốt cục cũng có thể trông thấy là vật gì, nhưng tứ chi run lên vẫn không thể khôi phục lại tri giác, ánh mắt kinh dị nói:
“Ngươi đã làm gì vậy? Điểm huyệt? Ài ài. . . Ta vừa rồi không làm cái gì, ngươi tin tưởng ta. . .”
Lạc Ngưng nửa chữ cũng không tin, Dạ Kinh Đường đã từng có tiền án nàng bị quá chén không biết nằm bao lâu, hai người phát sinh cái gì, nàng cũng không dám suy nghĩ.
Cúi đầu nhìn lại, quần áo hoàn hảo, nhìn như không có xảy ra việc gì.
Nhưng nhỡ là tiểu tặc này xong việc rồi mặc lại áo cho nàng thì sao?
Lạc Ngưng mang theo ba phần men say, tâm loạn như ma hơi mất lý trí, trực tiếp cầm kiếm chỉ hướng thằng nhỏ của Kinh Đường:
“Lặp đi lặp lại nhiều lần, ngươi thật sự coi ta là nữ nhân dễ bị bắt nạt? Hôm nay ta không cho ngươi nhớ lâu thì. . .”
“Hở? ! Nữ hiệp chậm đã!”
Dạ Kinh Đường khẽ biến sắc, mắt thấy Lạc Ngưng uống nhiều, dùng kiếm chỉ về phía ngã ba của mình, cũng không biết phát lực như thế nào, cố gắng giải khai huyệt vị bị phong bế một chút, xê dịch thân eo trốn tránh:
“Ta thật sự không có làm gì, ngươi đừng xúc động, ngươi không điểm huyệt ta, ta cũng sẽ không chôn mặt vào ngực ngươi. . .”
“Chít chít chít chít. . .”
Chim chim thấy thế, cũng vội lắc động cánh, giúp Dạ Kinh Đường giải thích.
Lạc Ngưng quét mắt nhìn sắc trời và đồ ăn còn chưa nguội,mới xác định nàng say cũng không lâu lắm.
Nhưng Dạ Kinh Đường ôm nàng đến trên giường là sự thật, trên đường đi không có hôn hôn sờ sờ?
Coi như Dạ Kinh Đường không làm gì thì những ngày này nàng một mực bị khinh bạc, cũng phải cho tiểu tặc này biết mặt.
Mắt thấy Dạ Kinh Đường đang hoảng sợ, Lạc Ngưng sao có thể thu tay lại, bộ dáng hung thần ác sát, rút kiếm đâm loạn, ra vẻ muốn phế của Dạ Kinh Đường đi:
“Ngươi có cái gì không dám làm? Ngươi không phải thích khi nhục nữ tử sao? Đến? Ta để ngươi khi dễ. . .”
“Đừng đừng đừng, ngươi đừng múa loạn, này này. . .”
“Tiểu tặc này. . .”
. . .
Lạc Ngưng rút kiếm nhìn vào giữa hai chân Dạ Kinh Đường, Dạ Kinh Đường kinh hãi cố gắng trốn tránh , chờ tứ chi tê liệt hoàn toàn khôi phục lại, liền xoay người vọt lên,ở trong phòng chạy loạn.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Ta thật sự không có làm gì, làm sao ngươi lại là không tin. . .”
“Ngươi muốn ta lấy cái gì tin ngươi? Nói thật đi,vừa rồi ngươi đã làm cái gì? !”
Lạc Ngưng đuổi theo Dạ Kinh Đường, vạt áo cũng tung bay theo, sóng cả chập trùng, phong cảnh tuyệt sắc.
Nhưng lúc này Dạ Kinh Đường lại không rảnh thưởng thức, dù sao Lạc Ngưng không nói đạo lý, kiếm chỉ thẳng vào vị trí đó.
Dù là biết Lạc Ngưng đang hù dọa hắn, hắn cũng không dám cầm hạnh phúc nửa đời sau để đi cược là Lạc Ngưng sẽ không xuất thủ, chỉ có thể mượn cái bàn chắn lại, chay quanh nhà:
“Lạc nữ hiệp, tỷ tỷ tốt, ngươi uống say rồi. . .”
“Ta không say, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Chít chít. . .”
Chương 92. Dùng Sắc Buộc
Hội nghị Thanh Long đường giải tán, Dạ Kinh Đường rời đi về, sau đó Bùi Tương Quân mang theo nha hoàn Tú Hà, đi tới chỗ ở của đại tẩu Trương Ngọc Liên, thuật lại tình huống vừa rồi.
“Kinh Đường tuy nhỏ, nhưng xác thực có khí thế của Đại đương gia, tám vị hương chủ bây giờ, trong lòng cũng không còn khinh thị nữa, chỉ cần Kinh Đường có danh tiếng trên giang hồ, nhiễu loạn ở nội bộ Hồng Hoa Lâu cũng sẽ dừng lại. . .”
Bùi Tương Quân mặc váy ngắn vàng nhạt, ngồi bên cạnh giường hoa, trong tay cầm kim khâu, thêu hình Chim chim nghịch nước, ôn nhu tán dương biểu hiện của Dạ Kinh Đường.
Trương phu nhân ngồi đối diện, nghe vậy thì sắc mặt an tâm một chút, nhưng không có quá nhiều vui mừng, ngược lại mang theo một vẻ u sầu nhàn nhạt:
“Kinh Đường biểu hiện có tốt, cũng chỉ là nghĩa tử Nhị thúc, không có huyết thống với Bùi gia, càng không có nửa phần ân huệ với Bùi gia, giúp Bùi gia chống đỡ chỉ là tình nghĩa, không giúp Bùi gia thì cũng không nói gì được, Bùi gia không sai khiến được hắn.”
“Đại tẩu yên tâm, ta hiểu cách làm người của Kinh Đường.”
Trương phu nhân tốt xấu gì cũng làm chưởng môn phu nhân nhiều năm, kinh nghiệm nhiều hơn Bùi Tương Quân, khẽ thở dài:
“Tam Nương, có nhiều thứ, ta phải nói. Lòng người khó đoán, lấy biểu hiện hôm nay của Kinh Đường, về sau cánh cứng cáp rồi, ngươi sẽ không quản được, gia nghiệp to như vậy cũng không thể chỉ ỷ lại hai chữ ‘Tin tưởng’. Ngươi cần nghĩ biện pháp, giữ trái tim hắn lại.”
“Kinh Đường rất hiệp khí, ưu điểm là không màng danh lợi, khuyết điểm cũng như thế. Hắn muốn giúp Bùi gia, ta không nói hắn cũng sẽ nỗ lực; hắn không muốn giúp, ta có cách gỉ giữ người lại?”
Đáy mắt Trương phu nhân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thấy không có người ngoài thế là nàng xích lại gần mấy phần:
“Nam nhân yêu thích, đơn giản Quyền, tiền, danh, sắc . Kinh Đường không tham tiền tài, quyền thế, danh khí cũng không cần Bùi gia cho, vậy chỉ có thể ra tay vào cái cuối cùng. . .”
Động tác thêu của Bùi Tương Quân dừng lại, giương mi mắt:
“Đại tẩu muốn dùng mỹ nhân kế? Kinh Đường lớn lên đẹp hơn nữ tử trong thiên hạ rất nhiều, nữ nhân có thể buộc hắnlại, ta cảm thấy trên đời này không có mấy người.”
Trương phu nhân quét mắt nhìn Bùi Tương Quân:
“Cô gái tầm thường tất nhiên không buộc được, nhưng ngươi đâu phải là cô gái tầm thường? Thân là nữ chưởng môn Hồng Hoa Lâu, dáng dấp lại thiên kiều bá mị. Giang hồ thường nói ‘Tình nghĩa ngàn vàng, không bằng hai quả trước ngực’ , Mà của ngươi còn phải tới hai cân đó? Không buộc được một thiếu niên trẻ tuổi?”
? !
Bùi Tương Quân kinh ngạc, kéo lại vạt áo phình lên, vẻ mặt hiện ra ba phần xấu hổ:
“Đại tẩu! Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Ta và ngươi là người một nhà mà, Kinh Đường gọi ta lại sư cô!”
“Sư cái gì cô?”
Trương phu nhân nói:
“Ngươi là đồ đệ Bùi gia, Kinh Đường là nghĩa tử Bùi gia, hai người cũng không có quan hệ máu mủ, kết làm phu thê thì ai nói có vấn đề? Kinh Đường tuấn tú lịch sự, thiên phú cũng không tầm thường, ngươi phải cố gắng tranh thủ, không thể đưa lang quân tốt như vậy cho người ngoài, ngươi nói xem ngươi có phải chịu thua thiệt không? Nếu ta có nữ nhi, giờ ta sẽ gả cho Kinh Đường. . .”
“Đại tẩu, ngươi đừng làm mối linh tinh, biến khéo thành vụng rất mất mặt.”
“Ta cũng không có nói đùa, nếu ngươi không chịu, thì nghĩ biện pháp tìm kiếm ở bên trong Hồng Hoa Lâu. Hồng Hoa Lâu có vô số học trò, cô gái xinh đẹp không phải số ít, ngươi làm sao cũng phải chọn được một cái, đưa đến bên người Kinh Đường để làm ấm giường và xếp chăn, nếu không thành người một nhà, ngươi làm sao cam đoan tâm Kinh Đường hướng về Hồng Hoa Lâu?”
Tú Hà bên cạnh vừa pha trà vừa nghe lén, hơi ưỡn ngực, giả vờ không cẩn thận đụng phải chén trà phát ra tiếng vang, còn ho khan hai tiếng.
Bùi Tương Quân không phản ứng với Tú Hà, nhưng cũng biết đại tẩu nói có lý, hơi do dự, thở dài:
“Trước tiên ta đi hỏi ý Kinh Đường, xem hắn có ý thành gia lập thất hay không.”
Trương phu nhân cảm thấy Bùi Tương Quân da mặt mỏng, không có ý vạch trần ra:
” Thiếu niên mười tám mười chín tuổi, nếu không nghĩ tới cô nương, vậy khẳng định có bệnh nặng. Loại thiếu niên trẻ tuổi này, không giống một tên giảo hoạt đã nhìn quen phong nguyệt, rất dễ giữ trong tay, chỉ cần hơi lấy lòng một chút, sẽ coi ngươi là la bàn chỉ hướng, ngươi nói gì hắn sẽ nghe nấy. . .”
“A ~!”
Bùi Tương Quân khẽ lắc tay, đánh gãy lời nói không biết xấu hổ không biết thẹn của đại tẩu, mắt thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy cáo từ:
“Ta đi trước hỏi ý, đại tẩu cũng đừng mai mối loạn.”
Trương phu nhân lắc đầu, tiếp tục thêu hoa:
“Ngươi chỉ là không bỏ được mặt mũi để theo đuổi nam nhân, chờ ngày nào hối hận, đừng trách tẩu tẩu không nghĩ kế cho ngươi.”
“Biết rồi, aizz, thực sự là. . .”
Chương 93.Bắt Tại Trận
Ùng ục ục. . .
Sau đó không lâu, xe ngựa xa hoa treo tấm bảng gỗ ghi chữ Bùi, chạy tới phố xưởng nhuộm
Màn xe vén lên, Tú Hà thò mặt ra dò xét trái phải đường:
” Làm sao Dạ thiếu gia ở nơi mộc mạc như vậy? Ta ở kinh thành nhiều năm như vậy,cũng chưa từng tới chỗ này.”
“Kinh Đường có tính tiết kiệm, mới vừa vào kinh nên trên tay không có tiền bạc, nên ở lại nơi này.”
Bùi Tương Quân ngồi ở trong xe ngựa, ăn mặc đẹp một chút, mặc một cái váy hoa màu vàng nhạt, trên bờ vai có khoác áo choàng, đánh thêm chút son đỏ nhạt, nhìn vừa tài trí mà lại xinh đẹp, như là đại tiểu thư của một gia đình giàu có.
Mặc dù Bùi Tương Quân không có tâm tư đi ăn cỏ non, nhưng như đại tẩu nói, nàng và Kinh Đường không có quan hệ gì, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, tướng mạo và phẩm hạnh của Kinh Đường lại tìm không ra nửa chút tì vết, nàng không có tâm tư thì không có tâm tư, cũng không cố gắng trốn tránh, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Chuyến này tới là hỏi ý Kinh Đường, nhưng Bùi Tương Quân chẳng biết tại sao lại có loại cảm giác cổ quái như mình tự tiến cử bản thân.
Bùi Tương Quân đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, bên tai khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên nghe thấy bên trong ngõ sâu, truyền đến động tĩnh cổ quái:
Keng keng——
Âm thanh xuất kiếm ra, còn kèm theo tiếng nói của nam và nữ:
“Nữ hiệp chậm đã, đừng đừng đừng. . .”
“Ngươi còn tiếp tục chạy? Ta xem ngươi có thể chạy bao lâu! . . .”
? !
Hai con ngươi của Bùi Tương Quân ngưng lại, trong nháy mắt hoàn hồn.
Nàng và Kinh Đường tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng coi như hiểu rõ tính cách của Kinh Đường, lần trước cải trang giết đến tận cửa, Kinh Đường không có phần thắng chút nào, còn gặp nguy không loạn, có thể kinh hoảng đến loại tình trạng này, phải là gặp được cường địch cỡ nào?
Bá ——
Chỉ một ý niệm, rèm xe ngựa khẽ nhúc nhích, Bùi Tương Quân ngồi ở bên trong, đã không thấy bóng dáng.
Chỉ là hai chân nàng nhảy xuống, Bùi Tương Quân xông qua phòng xá hoang tàn vắng vẻ, bay vào căn nhà lúc trước nàng tới.
Đạp ——
Hai chân rơi xuống đất, Bùi Tương Quân nhìn thấy trong phòng có hai người đang đứng!
Kinh Đường đứng ở phía bên phải cái bàn, vẻ mặt bối rối, còn duy trì tư thế đưa tay ngăn lại, kinh ngạc nhìn về phía nàng!
Phía đối diện, là thiếu phụ eo nhỏ như lá liễu, cặp mắt đào hoa, mày liễu, mặt như băng sơn, tướng mạo hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, thậm chí trên ngực còn căng tràn, cho dù một người tuyệt sắc như nàng, thấy được đều sinh ra ba phần kinh diễm.
Nhưng mà nữ nhân này rõ ràng không có ý tốt!
Giận dữ trong mắt nữ nhân này chưa tiêu, tay phải cầm kiếm dài ba thước đâm về phía Dạ Kinh Đường, trên mặt đất, trên vách tường có không ít vết tích kiếm đâm ra.
Sắc mặt Bùi Tương Quân lạnh lùng, lúc này muốn xông đi vào bắt lại nữ tặc gan to bằng trời này!
Nhưng bước chân vừa động, lại thấy được đồ ăn phong phú trên bàn, cùng với chim chim ngồi xổm xem trò vui ở trên mặt bàn. . .
Trên mặt bàn đặt hai bộ bát đũa, còn có bầu rượu uống hết một nửa. . .
Lại nhìn kỹ, sắc mặt nữ tử cầm kiếm đỏ lên, ngay cả giày cũng không đeo. . .
Sao mà vừa nhìn, giống như đang liếc mắt đưa tình!
? ?
Bùi Tương Quân sững sờ ngay tại chỗ, chức vị cao nên vẫn giữ được trầm ổn, không để cho nàng quá ngạc nhiên, nhưng sắc mặt vẫn đỏ lên, dò hỏi:
“Kinh Đường! Ngươi. . . Vị này là?”
Cộp cộp ——
Chợt nghe phía ngoài hẻm truyền đến tiếng vang, Lạc nữ hiệp đang say khướt truy sát tiểu tặc, và Kinh Đường đang chạy vòng quanh cáu bàn, nghe thấy tiếng thì sắc mặt liền biến hóa.
Lạc Ngưng đang chếnh choáng trong nháy mắt tỉnh một nửa, muốn nhanh chóng leo lên giường, giả bộ là nàng dâu nhỏ.
Nhưng lần này người tới lợi hại hơn mấy bộ khoái lần trước nhiều.
Gần như là trong nháy mắt khi hai người nghe được động tĩnh, một bóng người liền từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước cửa phòng chính.
! !
Lạc Ngưng cảm giác trong lòng nặng nề, còn tưởng rằng người tới là cường địch, chuẩn bị ra ngoài liều mạng để diệt khẩu, nhưng nghe xong lời nói của đối phương:
“Kinh Đường, ngươi. . . Vị này là?”
Thà người tới là địch còn hơn!
Cái này thì nàng phải giải thích thế nào?
Dạ Kinh Đường đang chơi với Lạc Ngưng trò xiếc ‘Tiểu tặc vô sỉ đùa nữ hiệp’, bị Tam Nương bắt được cũng hơi ngẩn người ra.
Cũng may Dạ Kinh Đường tâm trí cứng, sợ hai người hiểu lầm rồi đánh nhau, vội vàng mở miệng nói:
“Tam Nương, sao ngươi lại tới đây? Vị này là Ngưng nhi cô nương, một cô nương mà ta quen biết trước kia, hai ngày trước vào kinh thành để thăm ta, còn chưa gặp mặt nói chuyện với Tam Nương. . .”
Ngưng nhi. . . Thăm. . .
Bùi Tương Quân nháy nháy mắt, nhìn về phía tiểu thiếu phụ có dung mạo như thiên tiên kia,hiểu ý —— đây là tình nhân trước kia của Kinh Đường.
Chẳng biết tại sao trong nội tâm của nàng, có cảm giác như bị mất đi thứ gì, còn có chút xấu hổ:
“A, thật sao, hân hạnh. . .”
Dạ Kinh Đường nói xong, lại nhìn về phía Lạc nữ hiệp đang luống cuống:
“Ngưng nhi, vị này là đại đương gia Thiên Thủy Kiều Bùi Tương Quân, ta đang làm việc cho nàng, ngươi gọi Tam Nương là được.”
Chương 94. Bắt Tại Trận 2
Lạc Ngưng uống chút rượu, lại bị ‘ bắt gian’ tại chỗ, suy nghĩ loạn như nha, ngay cả việc người tới có khinh công không tầm thường cũng không nghĩ ngợi gì.
Nghe thấy Dạ Kinh Đường giới thiệu, Lạc Ngưng cấp tốc thu hồi kiếm, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu hô:
“Tam Nương.”
Sau đó đi giày vào rồi đi ra ngoài, nhìn bộ dáng là muốn chạy trối chết.
Bùi Tương Quân tới, là chuẩn bị hỏi Dạ Kinh Đường có ý tứ thành gia lập thất hay không, bây giờ trực tiếp nhìn thấy tình nhân rồi, tất nhiên suy nghĩ cũng tan thành mây khói.
Dạ Kinh Đường đang ở bên tình nhân, nàng không thể nói ra sự thật mà nàng nghĩ, không cẩn thận sẽ phá vỡ tràng diện nam nữ liếc mắt đưa tình, trong lòng hơi ngại ngùng, mắt thấy tiểu thiếu phụ muốn che mặt mà chạy, liền vội vàng tiến lên ngăn cửa:
“Là ta mạo phạm, Ngưng nhi cô nương chớ để ý, đều là người một nhà.”
Lạc Ngưng trực tiếp bị ngăn chặn, hận không thể chạy tới cho Dạ Kinh Đường một kiếm, nhưng lại không tiện nói gì, đành phải ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên mà nói:
“Ừm. . . sao lại có thể là mạo phạm chứ, ta vừa rồi. . . đang uống rượu với Kinh Đường, say rượu, cho nên. . .”
“Không có việc gì không có việc gì, trong nhà cả. Ta bình thường uống nhiều quá, còn điên hơn Kinh Đường.”
Bùi Tương Quân cảm thấy thân thiết, như là đại tỷ tỷ, kéo cổ tay Lạc Ngưng, kết quả phát hiện —— a ~ bộ ngực nữ tử này không nhỏ, sắp bằng ta, trách không được có thể ủi được cả Kinh Đường. . .
Lạc Ngưng thì không có tâm tư chú ý tới những việc này, nhưng cũng cảm thấy nữ đương gia trước mặt thiên kiều bá mị, dáng người thật sự rất đẹp, hoàn toàn không nói đạo lý.
Nàng bị ôm cánh tay, một lần nữa trở lại phòng,ngồi xuống ghế, cảm giác đứng ngồi không yên, nhìn về phía Dạ Kinh Đường, muốn Dạ Kinh Đường giải vây.
Dạ Kinh Đường hơi không nỡ nhìn Lạc nữ hiệp rời đi, nhưng Tam Nương là nữ chưởng môn của Hồng Hoa Lâu, cũng không biết Lạc nữ hiệp có thân phận gì, hai người ở cùng nhau trò chuyện hai ba câu, xác định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn liền mỉm cười nói:
“Tam Nương, nàng còn có chuyện, sắp rời kinh, vừa rồi đang chuẩn bị đi ra ngoài. . .”
“Thật sao?”
Bùi Tương Quân nháy nháy mắt, thấy lời của Dạ Kinh Đường không giống làm bộ, liền nhiệt tình nói:
“Vừa vặn xe ngựa ở bên ngoài, nếu không ta để Kinh Đường đưa cô nương một đoạn đường?”
Lạc Ngưng ngượng ngùng cười một tiếng:
“Không cần. Người trong nhà đã chuẩn bị xe ngựa, ta. . . Ta phải đi, ở chỗ này đợi quá lâu, không dễ giải thích. Tam Nương chớ trách, về sau ta sẽ đến nhà chào hỏi với Kinh Đường.”
Lạc Ngưng nói xong, đứng dậy hạ thấp người hành lễ giống như phong phạm của một tiểu thư khuê các, sau đó liền chạy ra ngoài.
Dạ Kinh Đường biết lần từ biệt này, gặp lại chính là tháng sau, có chút không bỏ được ,đứng dậy đi tới cửa:
“Này. . .”
Lạc Ngưng bị gọi lại, chỉ có thể đè ép lại cảm xúc, ngoái nhìn một chú:
“Còn có việc sao?”
Dạ Kinh Đường há to miệng, muốn nói cái gì, lại không tìm được đề tài.
Bùi Tương Quân thì hiểu lầm, cho là mình vướng bận, quay lưng đi sau đó cười trêu ghẹo:
“Muốn ôm thì ôm đi, ta không có nhìn trộm.”
? !
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường nửa ngày không nói lời nào, cũng nghĩ tiểu tặc này đang muốm chiếm chút tiện nghi trước khi mình đi!
Lạc Ngưng uống nửa say, tình cảnh lại quá quẫn bách, vì mau chóng thoát thân, cắn răng, mở cánh tay, để cho Dạ Kinh Đường tới va chạm vào quả dưa hấu.
Dạ Kinh Đường cũng không có ý này, nhưng bây giờ có cơ hội, hắn nhanh chóng đưa tay,ôm lấy giai nhân xinh đẹp, còn ôm nàng đi qua cửa.
Hô ——
Váy màu xanh tung bay.
Hành đoongh lần này khiến Lạc Ngưng quẫn bách giờ còn khiến lông mày nhíu lại, nhưng vẫn không nói gì , chờ sau khi được để xuống thì quay đầu chạy, bộ dáng giống tiểu nữ hiệp ngượng ngùng rơi vào bể tình, không nỡ rời tình lang.
Đạp đạp. . .
Bùi Tương Quân nghe thấy được động tĩnh, âm thầm lắc đầu, thấy Dạ Kinh Đường đứng ở cổng đưa mắt nhìn, cau mày nói:
“Đi đưa tiễn đi chứ? Ngốc đứng đấy làm gì?”
“A đúng.”
Dạ Kinh Đường thấy Tam Nương không ngại liền nói xin lỗi không thể tiếp, thế là vội vàng chạy theo ra ngoài.
—-
Đạp đạp đạp. . .
Ở trong ngõ nhỏ, một bóng hình áo xanh xinh đẹp đang bước nhanh, chờ đến khi không có người chú ý, thì bắt đầu chạy vội lên trên nóc nhà.
“Lạc nữ hiệp. . .”
Vừa chạy không bao xa, đã nghe đến phía sau truyền tới tiếng la lên, quay đầu nhìn lại, tiểu tặc vừa được tiện nghi, vậy mà còn đuổi đi theo!
Ánh mắt Lạc Ngưng nổi nóng, chạy nhanh hơn.
Nhưng Dạ Kinh Đường bằng vào khinh công vừa học, không bị nàng bỏ xa.
Hai người chơi trò chạy trốn, chớp mắt đã được nửa dặm, sắp tiến vào đường phố phồn hoa.
Lạc Ngưng sợ bị người ta chú ý tới, không thể không giảm bớt tốc độ, hạ xuống trong ngõ nhỏ, rút bội kiếm,vẻ mặt lạnh như băng quay người lại.
Dạ Kinh Đường rơi vào trong ngõ hẻm, nhìn thấy Lạc Ngưng đằng đằng sát khí xông lại, vội vàng đưa tay:
“Thôi thôi, Lạc nữ hiệp nếu tức giận, cứ đâm ta một kiếm đi, đừng đâm xuống ngã ba giữa hai chân là được.”
Lạc Ngưng nhanh chân đi đến trước mặt, rút kiếm làm bộ muốn đâm, nhưng Dạ Kinh Đường không tránh, nàng sao có thể xuống tay được, chỉ có thể lạnh lùng nói:
“Sao da mặt ngươi dày như vậy? Đương gia của ngươi ở đó, lại còn để cho ta. . .”
Vẻ mặt Dạ Kinh Đường nghiêm túc mà đứng đắn:
“Lạc nữ hiệp đừng hiểu lầm, ta vừa rồi chỉ là muốn nói lời tử biệt, ngay cả cơ hội giải thích ngươi cũng không cho, cứ thế ôm ta. . .”
Chương 95. Từ Biệt
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường không chịu nhận, bộ ngực phình lên, nhấc kiếm muốn động thủ.
Dạ Kinh Đường vội vàng nói:
“Được rồi được rồi, là mặt ta da dày, lần sau không như thế này nữa.”
Lạc Ngưng trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường, muốn dạy dỗ Dạ Kinh Đường vài câu, nhưng ngoại trừ từ vô sỉ cũng tìm không thấy từ nào phù hợp hơn, liền thu hồi bội kiếm lạnh như băng nói:
“Hôm nay tha cho ngươi, về sau lại tìm ngươi tính sổ. Ngươi trở về cố gắng giải thích, đừng để đương gia của ngươi hoài nghi thân phận của ta, ta đi trước.”
“Ngươi yên tâm. Chuyến này ngươi đi xác định không có nguy hiểm gì chứ?”
Ánh mắt Lạc Ngưng hiện ra ngạo khí của giáo chủ phu nhân:
“Toàn bộ giang hồ, chỉ có ngươi dám vô lễ với ta! Ngươi thật sự cho rằng Lạc Ngưng ta là hạng người hời hợt, đi ra bên ngoài ai cũng có thể khi dễ?”
“Chỉ là không yên lòng.”
“Đi đưa cái lễ thôi, có cái gì không yên lòng.”
Lạc Ngưng không cảm động, “Hừ” một tiếng, sau đó quay người muốn đi nhưng ngẫm lại vẫn nói:
“Còn có. Sự việc nữ vương gia, chính ngươi tự cân nhắc một chút. Lời ta nên nói đã nói với ngươi, khi ta về kinh, nếu như phát hiện ngươi làm phò mã gia. . .”
Dạ Kinh Đường buồn cười:
“Nữ vương gia nếu thật sự coi trọng ta, ta sẽnói ta có ý trung nhân,cũng không cách nào có thể bỏ được nàng. Nếu Lạc nữ hiệp không cho ta câu trả lời, ta lại giải thích ngươi đã chạy trốn với nam nhân khác, vừa vặn tranh thủ sự đồng tình của nữ vương gia. . .”
? !
Lạc Ngưng đã chịu không được tiểu tặc này, âm thanh lạnh lùng nói:
“Ngươi không thể cách nữ vương gia xa một chút?”
“Vậy ta làm sao cứu Cừu Thiên Hợp?”
“. . .”
Lạc Ngưng không còn lời nào để nói, vuốt vuốt cái trán, xoay người rời đi.
Dạ Kinh Đường không tiếp tục giữ nàng lại, đứng trong ngõ nhỏ đưa mắt nhìn, đợi cho bóng lưng sắp biến mất ở trong ngõ nhỏ, mới mở miệng:
“Lạc nữ hiệp,gặp lại trên giang hồ. Giúp ta nói lời tạm biệt với Vân Ly, đúng, Vân Ly lần sau còn tới không?”
“Ngươi có ý gì?”
“Vân Ly ở đây, Lạc nữ hiệp cũng sẽ ở đây, như vậy ta mới có thể yên tâm chút, không thì ngươi sẽ cách xa ta vạn dặm.”
“Lần sau gặp mặt, ta sẽ thu thập ngươi. . .”
Lời định nói còn chưa xong, bóng người đã biến mất ở cửa ngõ.
Dạ Kinh Đường than khẽ, cảm giác trong lòng vắng vẻ, đứng nhìn một lúc lâu, sau đó mới lắc đầu, một mình trở về.
—-
Cộp cộp chộp. . .
Tiếng bước chân từ đi xa vang tới.
Cuối chỗ ngoặt, nữ tử mặc một bộ áo xanh, lưng dựa vào tường vây, nghiêng đầu nghe bước chân đi xa, lại nhìn mây cuốn mây bay trên bầu trời.
Ánh mắt trầm tư, không biết giấu bao nhiêu loại cảm xúc,cảm giác chếnh choáng chưa tán đi, để lại trên gương mặt thêm một vầng đỏ hồng.
Tiểu tử thúi này. . .
Lạc Ngưng đưa tay vuốt vuốt mi tâm, chờ đến khi tiếng bước chân triệt để biến mất, mới đè xuống tâm tư, bày ra bộ dáng lãnh diễm động lòng người, tiên khí mười phần như ngày bình thường.
Nhưng vừa cố gắng không bao lâu, đã không nhịn được dùng giày thêu đá văng một hòn đá nhỏ, giống như hòn đá nhỏ kia là để nàng dịu đi nỗi lòng với tiểu tặc.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, không biết qua bao lâu, đi tới gần Đông Môn kinh thành.
Trên đường có một chiếc xe ngựa đứng ở đó, bốn bóng người chờ đợi ngoài xe ngựa.
Cầm đầu là lão nhân cầm trong tay cái đoán mệnh kỳ, tay chắp tay nửa híp mắt, đang đánh giá hoàng thành nguy nga trong tầm mắt—— còn nhỏ lớn lên ngoài hoàng thành, chỉ sợ lúc này đang nhớ lại trước kia.
Chiết Vân Ly mang theo mũ rộng vành, lưng đeo bội kiếm, ngồi cạnh xe ngựa ngẩn người, hai bắp chân vung vẩy, trên tay cầm lấy một con gấu bông hình con chim mới mua ở dọc đường, mặc dù cũng là con chim, nhưng thấy thế nào cũng không giống chim chim, cho nên rầu rĩ không vui.
Bên cạnh Chiết Vân Ly, là hai nữ nhân, quần áo như phụ nữ bình thường, là hương chủ Bình Thiên Giáo, cũng là nha hoàn của giáo chủ phu nhân.
Đợi đến khi Lạc Ngưng đến gần, hai nữ tử cung kính hạ thấp người thi lễ:
“Phu nhân.”
Chiết Vân Ly từ trên xe ngựa nhảy xuống, dò hỏi:
“Sư nương, Kinh Đường ca nói thế nào?”
“Sự việc đã an bài thỏa đáng, đi thôi. Hắn nhờ sư nương gửi lời, nói tạm biệt với ngươi, để ngươi trên đường đừng nghịch ngợm.”
Giọng nói vẫn linh hoạt kỳ ảo trong suốt, tựa như tiên tử Thiên Cung chưa hề nhiễm qua khói bụi.
Chiết Vân Ly buồn bã ỉu xìu thở dài, lôi kéo tay sư nương, quay đầu đưa mắt nhìn.
Kết quả lập tức đã bị sư nương kéo lại.
“Ngươi nhìn cái gì? Không nỡ rời xa Kinh Đường ca ca?
“Sư nương, ngươi nói cái gì đó ~ Trương gia gia còn ở bên cạnh. . . Ta là sợ Cừu đại hiệp xảy ra chuyện.”
“. . .”
Lạc Ngưng cảm giác hôm nay mình uống nhiều quá, hành vi và cử chỉ có chút không hợp thói thường.
Đều do tiểu tử thúi kia. . .
Lạc Ngưng cố gắng đè xuống nỗi lòng, lôi kéo Chiết Vân Ly đi vào xe ngựa, trước lúc bước lên, nhịn không được cũng quay đầu đưa mắt nhìn.
Gió nhẹ thổi lên mũ che mặt, lộ ra đôi mắt hoa đào kinh diễm thế tục, đáy mắt có ngụ ý khó hiểu.
“ĐI —— ”
Lộc cộc lộc cộc. . .
Xe ngựa đi trên đường phố, lái về phía cửa thành.
Nam Sơn Thiết Quái Trương Hoành Cốc, cầm trong tay cái đoán mệnh kỳ, chậm rãi đi bên ngoài xe ngựa, quay đầu đưa mắt nhìn hoàng thành nguy nga, nhẹ giọng thở dài:
” Quốc vận Đại Ngụy, nhìn như mặt trời ban trưa.”
Chiết Vân Ly dựa vào cửa sổ nhìn về phía đường đi, tò mod hỏi thăm:
“Trương gia gia, sao người nhìn ra được? Xem bói?”
“Dân tâm sở hướng. Hiện tại mây an, so với thời điểm năm đó ta là một tiểu đạo đồng ở kinh thành, bây giờ phồn hoa hơn quá nhiều. Lòng mang Đại Yên, vì phục quốc mà mưu đồ nửa đời, lúc già quay về kinh đô, thấy được phong thái thịnh thế mà kinh thành nên có, aizzzzz. . .”
Chiết Vân Ly biết lời này rất đả kích vào tấm lòng muốn tạo phản, tràn đầy tự tin nói:
“Đại Ngụy có kinh thành thái bình, nhưng bên ngoài rất hỗn loạn, nếu sư phụ làm hoàng đế, chắc chắn tốt hơn Nữ Hoàng đế trong cung. . .”
“Ha ha. . .”
. . .
Lạc Ngưng ở trong xe ngựa, cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng có cảm khái —— ngay cả loại thiên chi kiêu tử như Dạ Kinh Đường, cũng có tâm hướng về triều đình, Đại Ngụy quốc gia thật sự như mặt trời ban trưa. . .
Chương 96. Ta Dạy Ngươi Thương Pháp
Trong ngõ Song quế vắng vẻ im ắng, xe ngựa xa hoa dừng ở cửa ngõ, xa phu ngủ gật ở ngoài thùng xe.
Trong sân, Tú Hà đi dạo ở trong phòng bếp, rất chịu khó rửa chén thu thập đồ làm bếp, trong lúc đó nàng cũng vụng trộm hỏi thăm:
“Lâu chủ, làm sao bây giờ?”
Bùi Tương Quân lúc này lại ưu nhã ngồi ở trước bàn trong phòng chính, vuốt lông cho chim chim, một mực nhìn qua cái giường đôi cách đó không xa, giống như có điều suy nghĩ:
“Cái gì mà làm sao bây giờ?”
“Chính là việc mà phu nhân nói đó, ừm. . . an bài ở bên người Dạ thiếu gia một cái mỹ nhân hầu hạ. . .”
“Ngươi không thấy Kinh Đường cũng đã có người ở trong lòng rồi sao?
“Dạ thiếu gia tốt như vậy, chắc chắn không nỡ để ý trung nhân giặt quần áo nấu cơm làm việc nặng, ta cảm thấy, có thể an bài một nha hoà trong sáng đáng yêu, bưng trà đổ nước nuôi chim chim. . .”
“Chít chít!”
Chim chim đối với đề nghị này cũng rất đồng ý, gật đầu như giã tỏi.
Bùi Tương Quân vuốt chim chim:
“Ngươi muốn gánh trách nhiệm này?”
“Ây. . .”
Tú Hà chớp chớp con ngươi, cảm thấy đồ ăn mà lâu chủ còn chưa có đụng, nàng động trước, có thể sẽ bị trục xuất khỏi Hồng Hoa Lâu, chỉ lắc đầu nói:
“Ta chỉ nghĩ kế, lâu chủ lớn hơn Dạ thiếu gia, ta cũng lớn hơn Dạ thiếu gia. Ta về sau muốn đi theo lâu chủ lấy chồng, hầu hạ cô gia tương lai.”
Bùi Tương Quân “Hừ ~” một tiếng, lại nhìn về phía giường chiếu:
“Ngươi nhìn tính tình Kinh Đường xem, hắn giống như là nam tử gặp được mỹ nhân thid không dời nổi bước chân hả?”
“Cái này thì khó mà nói chắc được, dung mạo lâu chủ ngàn dặm mới tìm được một, Dạ thiếu gia cũng có thể trong lòng như có hươu nai xông loạn. . .”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, trong ngõ nhỏ có tiệng động vang lên.
Bùi Tương Quân ra hiệu Tú Hà ngậm miệng, sau đó tao nhã ngồi ngay ngắn như một nữ trưởng bối bình thường.
Kẹt kẹt ——
Cửa sân mở ra, Dạ Kinh Đường đi đến, hơi có vẻ ngại ngùng một chút, vào cửa liền lộ ra ý cười:
“Tam Nương, để cho ngươi chờ lâu. Tú Hà, không cần đụng vào đâu, đợi chút nữa tự ta dọn dẹp.”
“Thiếu gia không cần khách khí ~ sắp xong rồi.”
Bùi Tương Quân đợi Dạ Kinh Đường đi vào trong phòng ngồi xuống, mới ôn nhu hỏi thăm:
“Kinh Đường, cô nương vừa rồi, là ai thế?”
Dạ Kinh Đường phát hiện thần thái và cử chỉ của Tam Nương, rất đoan trang tự nhiên, cùng bộ dáng tiểu tức phụ động một chút lại nũng nịu trước kia là một trời một vực, trong lòng nói chung cũng đã biết nguyên do, nên không kỳ quái, đáp lại:
“Một nữ hiệp mà trước kia kết bạn, ân. . . Ha ha. . .”
Bùi Tương Quân chỉ coi là Dạ Kinh Đường ngại ngùng không muốn nói,nàng cũng không hỏi, chỉ đứng lên nói:
“Trong lúc rảnh rỗi, muốn tới đây để dạy dỗ ngươi thương pháp. Cuối tháng phải đi tây Vương Trấn, xong việc còn phải đi Thủy Vân Kiếm Đàm, tham gia thọ yến Chu lão thái công, vừa đi vừa về hơn nửa tháng, đều phải ngồi thuyền, ngươi vừa vặn có thời gian suy nghĩ khi di chuyển.”
“Được.”
Dạ Kinh Đường lập tức đứng dậy đi vào trong sân, muốn lấy từ trong bó củi ra hai cây cây gậy trúc.
Nhưng Bùi Tương Quân đã sắp xếp trước rồi, để Tú Hà tiếp tục dọn dẹp phòng bếp, còn nàng thì mang theo Dạ Kinh Đường đi ra ngoài, đi tới tác phường ở bên cạnh phố xưởng nhuộm.
Tác phường trước kia là nơi làm dây buộc, giống như nhiều sản nghiệp ở trên con đường này, mấy năm trước đã hoang phế, những thanh trúc trước kia trồng trang trí ở gần tường bao, bây giờ mọc rễ khai chi tán diệp, trong đại viện đã phát triển thành một mảnh rừng nhỏ, mặt đất có một tầng lá khô chất đống thật dày.
Bùi Tương Quân liếc nhìn một vòng trong rừng trúc, rút đao ra từ bên eo Dạ Kinh Đường, chặt hai cây trúc thích hợp, cắt gọt đi những cành lá phụ, ném cho Dạ Kinh Đường một cây, đoan chính đứng thẳng:
“Kinh Đường, từ nay về sau, ta chính là sư phụ của ngươi.”
Dạ Kinh Đường vừa tiếp nhận cây gậy trúc, nghe thấy lời này thì giương mi mắt:
“Sư phụ?”
Bùi Tương Quân ngẩng đầu ưỡn ngực, cầm trong tay thanh trúc chỉ xéo mặt đất:
“Ta là đồ đệ Bùi gia, ngươi là nghĩa tử khác họ, ngươi và ta không hề có quan hệ. Ngươi học thương pháp gia truyền, không bái sư thì ta dạy ngươi thế nào?”
Dạ Kinh Đường mang ánh mắt bất đắc dĩ nói:
“Một ngày là sư, cả đời là sư, việc này tuyệt không phải nói đùa. Nếu không Tam Nương trước dạy mấy chiêu thức cơ sở, ta trước học thử một chút, còn những cái này để sau này hãy nói?”
Bùi Tương Quân cũng không muốn thu Dạ Kinh Đường làm đồ đệ, nhưng hôm nay thấy được Kinh Đường có hồng nhan tri kỷ, chặt đứt khả năng tạo thành ‘Nhân duyên’ giữa hai bên, nàng muốn giữ lại trái tim Dạ Kinh Đường, giống như cũng chỉ có thể làm một sư phụ tận hình. . . Hoặc là làm nghĩa mẫu. . .
Phi phi ~
Chương 97. Ta Dạy Ngươi Thương Pháp 2
Bùi Tương Quân không biết nghĩ tới điều gì, trong lòng cổ quái một trận, hơi bộ châm chước, sửa lời nói:
“Thôi được, việc này để sau này hãy nói. Dù ngươi bái sư hay không, chỉ cần học được thương pháp, ta đều coi ngươi là đồ đệ của ta, nên chỗ nào cần nghiêm khắc thì sẽ nghiêm khắc, chỗ nào nên phạt cũng sẽ phạt, ngươi cũng đừng nhạy cảm.”
Dạ Kinh Đường cầm cây gậy trúc chắp tay thi lễ:
“Ta có chỗ nào học nghệ không tinh, Tam Nương có thể chỉ ra chỗ sai là chuyện may mắn.”
Bùi Tương Quân thấy vậy không tiếp tục nói nhiều nữa, muốn biểu diễn thương pháp, nhưng trên người mặc váy, động tác quá lớn sẽ không tiện, trước hết đem cây gậy trúc cắm trên mặt đất, gỡ xuống áo choàng, lại kéo ra đai lưng. . .
Run lẩy bẩy. . .
Cởi áo nới dây lưng.
? !
Dạ Kinh Đường đứng thẳng người lên một chút, muốn dời ánh mắt, lại cảm thấy không nghiêm túc, liền không có dời.
Cũng may Tam Nương cũng không có ý định lấy thân thể để khảo nghiệm hắn, phía dưới váy, mặc một thân áo gấm Thủy Vân mỏng nhẹ mềm mại.
Quần áo rất bó sát người, sẽ không ảnh hưởng tới thân thủ, nhưng tương tự cũng không cách nào che lấp tư thái hào khí mê người giống như khi mặc váy ngắn rộng rãi.
Vạt áo bó chặt để ngực được cao ngất lên, cảm giác nhìn vào còn thấy có chút chèn ép vòng một, vòng eo thon nhỏ, mà dọc theo eo nhìn xuống dưới, thì là mông nở và đôi chân dài miên man, cơ thể đúng là tiêu chuẩn đồng hồ cát.
Cái cơ thể này nói thật thì không thích hợp với đùa nghịch đại thương, chỉ là cái cơ thể hoàn hảo này cũng có thể đánh thẳng vào định lực của binh sĩ, để người ngã ngựa đổ mà không cần dùng chút sức nào.
Dạ Kinh Đường cũng coi như lợi hại, trong lòng kính trọng đối với sư trưởng, quả thực là mặt không đổi sắc, nhìn không chớp mắt, chỉ nhìn cây gậy trúc trong tay Tam Nương.
Ba ——
Bùi Tương Quân đá hai chân ra, đưa tay vung thương, lập tức truyền ra một tiếng vang, khí thế cũng đã hoàn toàn biến đổi.
Dạ Kinh Đường lui về sau ra ba bước, trong lòng hoàn toàn không có tạp niệm, chỉ còn lại là chăm chú hết sức
Hô hô hô ——
Bùi Tương Quân cầm trong tay cây gậy trúc, phối hợp bước chân vòng quanh và người xoay tròn, tư thái nước chảy mây trôi, tiếp theo xoay người vọt lên, cây gậy trúc nâng cao lên trên trời, hướng xuống đất ngang nhiên nện xuống một gậy.
Một thương bổ xuống ở tình huống bình thường, nhiều nhất chỉ đưa thương lên tới đỉnh đầu, sẽ không đưa lên quá cao để lộ sơ hở.
Mà Bùi Tương Quân bổ thương, hoàn toàn khác biệt với võ học ở chợ búa, gần như là xoay một vòng, hai tay cầm thương bổ xuống, tư thái như Lực Phách Hoa Sơn.
“Bụpp —— ”
Một tiếng khẽ kêu!
Cây gậy trúc nhẹ nhàng linh hoạt, ở trong tay Bùi Tương Quân, giống như roi thép tụ lực đến cực hạn.
Bành ——
Đợi khi nện ở bên trên lớp lá rụng, lá khô dày hơn một tấc trên mặt đất, trong nháy mắt bị đánh bay, phân tán khắp bốn phương tám hướng, khuôn viên hơn một trượng trực tiếp biến thành một mảnh đất trống.
Cây gậy trúc nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất, âm thanh cực kì ngột ngạt, giống như là một vật nặng ngàn cân rơi xuống đất, âm thanh không lớn,nhưng Dạ Kinh Đường lại cảm giác lòng bàn chân rung lên.
Vù vù vù ——
Ào ào ào—
Một côn qua đi, trong rừng trúc nhỏ, không ít lá trúc từ chỗ cao bay xuống.
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm, ánh mắt trịnh trọng:
“Đánh rất hay.”
Bùi Tương Quân sau khi ra một thương, nước chảy mây trôi thu hồi thanh trúc đứng thẳng, một tay để sau lưng, bộ dáng cao nhân giang hồ:
” Hai chữ Hồng Hoa trong Lâu Hoa hồng, chính là chỉ chùm tua đỏ ở đầu thương; một thức này là Hoàng Long Ngọa Đạo bên trong Bùi gia « Bá Vương Thương », giống như là bổ thương, nhưng môn đạo hoàn toàn khác biệt, trước tiên ngươi luyện thử một chút.”
Dạ Kinh Đường cầm cây gậy trúc, vừa định triển khai tư thế, liền nghĩ tới cái gì:
“Tam Nương, ta học tương đối nhanh, ngươi đợi một chút hãy. . .”
“Trước tiên ngươi cứ học được rồi nói.”
Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường còn chưa bắt đầu, đã mèo khen mèo dài đuôi, có chút không vui:
” Thương pháp đã từng đánh tới hàng thứ bảy thiên hạ, cũng không phải dễ nhập môn như vậy.”
Nhãn lực Dạ Kinh Đường không tính là quá kém, thương pháp này lợi hại thì lợi hại, nhưng giống như kiếm pháp của hắn, đều là chiêu thức nặng về công phu bên ngoài, yêu cầu rất cao đối với tố chất thân thể, nhưng bàn về độ khó để thuần thục, thật đúng là không bằng Thiên Hợp đao của Cừu Thiên Hợp.
“Tam Nương, ta bấm ngón tay tính toán, đợi chút nữa ngươi khẳng định sẽ nói một câu ‘Làm sao ngươi lại biết Bá Vương Thương . Sau đó ta sẽ nói là ngươi vừa dạy. . .”
“Nhanh luyện đi!”
Bùi Tương Quân nhướng mày, nàng như là sư trưởng nghiêm túc, đứng chắp tay nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, biểu lộ dữ dằn, ra hiệu để Dạ Kinh Đường nghiêm túc một chút. . .
Chương 98. Cần Phải Cố Gắng Học Thêm
Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng chiều đỏ chiếu xuống hai người ở trong đại viên hoang phế.
Một người thân hình thẳng tắp, một người khác thì trước sau lồi lõm.
Dạ Kinh Đường cầm trong tay thanh trúc, đứng tại trong sân, vung lên từng chiêu thức.
Ba ——
Tiếng thương xé gió vang truyền ra.
Dạ Kinh Đường thuở nhỏ học đao thương côn bổng, nhưng việc múa côn này đã làm không biết bao nhiêu lần, bởi vì thân là nam tử, tay chân thon dài, khi múa thương thì cực kì tuấn khí.
Bùi Tương Quân khẽ gật đầu:
“Không tệ. Nhưng mà những chiêu thức này, chỉ có thể lừa gạt đám hiệp nữ giang hồ, thực chiến thì vô dụng.”
Dạ Kinh Đường không có trả lời, hết sức chăm chú, học theo động tác Bùi Tương Quân, cầm thanh trúc chậm rãi xoay tròn, chậm rãi tiến lên, tiếp theo là bổ thương, chăm chú phỏng đoán huyền cơ giấu giếm bên trong chiêu thức.
Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường một lần có thể nhớ kỹ động tác, ánh mắt hơi khen ngợi, bày ra tư thái cao nhân, chắp tay sau lưng bắt đầu giảng giải:
“Nhìn một lần liền có thể trông mèo vẽ hổ, coi như trí nhớ không tệ. Cái gọi là võ công, võ là chiêu thức, công là nội kình. . . Kình. . .”
Dạ Kinh Đường nghe cũng không nghe trong lòng âm thầm lắc đầu, tiếp tục hết sức chăm chú nghiên cứu môn đạo vận khí giấu giếm bên trong chiêu thức, tốc độ tuy chậm, nhưng mỗi một lần, đều có hiệu quả vô cùng nhanh chóng.
Chỉ thấy vừa đi vừa về diễn luyện chỉ ba lần, trên đất trống liền xuất hiện tiếng gió nhẹ, mang theo lá rụng quấn quanh thân.
Hô ~~ hô ~~
Sau khi vừa đi vừa về đi tới đi lui năm lần, ở giữa rừng trúc nổi lên gió thổi.
Hô hô hô ——
Lá rụng bay tán loạn như long quyển.
(⊙_⊙)
Mẹ ơi. . .
Đây là cái gì. . .
Bùi Tương Quân sững sờ tại chỗ, môi đỏ khẽ nhếch, hai con ngươi như hạnh đều trợn tròn, vạt áo căng cứng, chỉ sợ nếu nàng lại hít thở mạnh một cái, liền sẽ không chịu nổi gánh nặng mà bung ra, bắn ra hai bên.
Dạ Kinh Đường cũng không chú ý những phong cảnh này, cầm thanh trúc lượn vòng quanh thân, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau khi cảm giác đã đủ rồi, đột nhiên xoay người, hai tay cầm thương đánh xuống.
Bành!
Mặt đất đột nhiên chấn động, lá khô phất phới theo gió, lúc này bay ra ngoài, giống như mưa to, đánh về phía xung quanh.
Hưu hưu hưu ——
Mà hai cây trúc ở khoảng cách gần nhất, phát ra một tiếng rắc vang giòn, đúng là bị trực tiếp đánh nứt ra!
Bùi Tương Quân đứng ở ngoài ba trượng, một thương vỗ xuống đánh cho mặt đất dưới lòng bàn chân nàng run lên, nội kình trong một thương này hùng hậu tới mức nào là có thể nghĩ.
Ào ào ào. . .
Lá khô bay đầy trời, như tuyết lại như lông ngỗng rơi xuống dưới.
Dạ Kinh Đường thu hồi thanh trúc, đã thấy ‘Trường thương’ trong tay bị hắn đập nát, biến thành cái bàn chải trúc, hơi có vẻ hổ thẹn:
“Hình như dùng lực quá mạnh. Ta làm lại một lần.”
Dùng binh khí là luận về kỹ pháp, mà không phải man lực, nếu không cho dù trường thương có tính chất tốt hơn, cũng gánh không được bát đại khôi dùng toàn lực đập mạnh, cây gậy trúc bị đập nát, đúng là do phát lực không đúng.
Nhưng Bùi Tương Quân hoàn toàn không có trách cứ uốn nắn hắn.
Trong ánh mắt Bùi Tương Quân là sự chấn kinh và kinh ngạc, so với Lạc Ngưng và Cừu Thiên Hợp thì chỉ có hơn chứ không có kém, bật thốt lên:
“Sao ngươi lại biết. . .”
Nói đến một nửa, Bùi Tương Quân nhớ tới Dạ Kinh Đường tiên đoán, cưỡng ép nén trở về, hết sức bảo trì bộ dáng cao thủ, dò hỏi:
“Ngươi một lần là đã nhập môn? Hay là nhị ca trước kia đã dạy qua ngươi?”
Dạ Kinh Đường từ trong tay Bùi Tương Quân lấy ra cây gậy trúc, tiếp tục diễn luyện:
“Ta có căn cơ chắc chắn,nhập môn nhanh hơn người bình thường. Nhưng mà cũng chỉ là nhập môn nhanh mà thôi, nghĩa phụ dạy kiếm pháp, ta suy nghĩ đến bây giờ, cũng mới suy nghĩ ra hai chiêu, cảm giác mình vẫn có chút đần.”
Bùi Tương Quân chớp chớp mắt hạnh, cũng không biết đánh giá như thế nào, dù sao thiên phú cao đến trần nhà cũng gặp nhiều, cao đến Thiên Cung vẫn là lần đầu gặp được.
Trách không được sẽ có nữ hiệp xinh đẹp như vậy vây lại. . .
Đổi lại là ta. . .
Phi. . .
Bùi Tương Quân thân là nữ chưởng môn Hồng Hoa Lâu, Bùi Tương Quân giả bộ trấn định, cứng rắn đè lại xúc động muốn trợn mắt há hốc mồm, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Dạ Kinh Đường cầm theo thanh trúc, sau khi luyện tập một lát, phát hiện Tam Nương giữ im lặng không đánh giá, hắn dừng lại, nghi ngờ nói:
“Tam Nương?”
“Hả?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Bùi Tương Quân sợ mất đi khí độ sư trưởng, không nhanh không chậm gật đầu:
“Ừm. . . Thiên phú không tồi, nhưng chỉ là đánh ra đúng, lực đạo cũng khống chế không thành thục, còn không thể dùng để thực chiến. Cố gắng tập luyện, tháng sau đi Tụ Nghĩa Lâu và Thủy Vân Kiếm Đàm, không chừng có thể phát huy được tác dụng.”
Chương 99. Cần Phải Cố Gắng Học Thêm 2
Mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng đáy lòng Bùi Tương Quân lại cực kỉ kích động, hận không thể ôm Dạ Kinh Đường xoay vài vòng.
Sắp đi Thủy Vân Kiếm Đàm đến Chu gia, đầu tiên nàng định hạ thấp tư thái hoà đàm, nhưng thiên phú Dạ Kinh Đường mạnh mẽ đến mức này, đến lúc đó hoàn toàn có thể trực tiếp ‘Rời núi’, trước tiên hung hăng đánh một bàn tay ở trên mặt Chu gia, để cho người giang hồ ở đó nhìn xem, cái gì gọi là bên trong Hồng Hoa Lâu!
Không nói danh túc giang hồ Trạch Châu, chỉ sợ ngay cả Thiềm Cung Thần Nữ có trượng phu là đệ nhất của bát đại khôi, cũng phải ngoác mồm kinh ngạc. . .
Dạ Kinh Đường tất nhiên không biết ý nghĩ của Bùi Tương Quân, nghe thấy nàng khích lệ, lộ ra một nụ cười nhẹ, dò hỏi:
“Bá Vương Thương có mấy thức?”
“Cơ sở thương có bảy thức, tổ hợp chính là thiên biến vạn hóa, có thể phát huy uy lực bao lớn thì xem chính ngươi.”
” Hoàng Long Ngọa Đảo chính là một trong bảy thức?”
“Ừm.”
Dạ Kinh Đường nghe xong chỉ có bảy chiêu, cười nói:
“Ta còn tưởng rằng có bao nhiêu. Tam Nương trực tiếp dạy một lần là được rồi, học thương pháp này đâu cần dùng tới một tháng, Tam Nương chăm chú dạy, một canh giờ ta cảm thấy còn dư.”
? !
Bùi Tương Quân chớp chớp mắt hạnh, rất muốn dùng giọng điệu sư trưởng dạy dỗ một câu ‘Đừng tự cao’, đừng mơ tưởng xa vời, nhưng thật đúng là tìm không thấy lý do gì, chỉ dặn dò:
“Dạy ngươi cũng được thôi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tháng côn năm kiếm cả một đời thương, người ngu dốt đi nữa, chỉ cần sư trưởng chăm chú dạy pháp môn vận khí, là có thể học được chiêu thức. Nhưng học được là một chuyện, biết dùng là một chuyện khác, ngươi có hiểu lời này không?”
Dạ Kinh Đường tất nhiên hiểu rõ, thực chiến không phải chặt cọc gỗ, chiêu thức mạnh yếu, quyết định bởi thời cơ xuất thủ, độ thuần thục, thân pháp, tâm cơ và những thứ khác phối hợp không tì vết, mới được xưng tụng là công phu tốt.
“Hiểu, ta sẽ chăm học khổ luyện, tranh thủ sớm ngày thuận buồm xuôi gió.”
Bùi Tương Quân quả thực không ngờ tới thiên phú Dạ Kinh Đường tốt đến mức này, suy nghĩ còn chưa theo kịp, vừa định triển khai tư thế dạy tiếp, lại nhắc nhở:
“Đúng rồi. Bùi gia cắm rễ ở kinh thành, nếu bị triều đình biết thân phận, chắc chắn phải đem vốn liếng giao ra một cách rõ ràng và chi tiết, bị triều đình quản khống, không chừng sẽ bị thịt như con dê béo. Bá Vương Thương có danh khí quá lớn, ở trong tình huống chưa che giấu cẩn thận, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không thể mạo muội dùng thương này để xử lý địch.”
“Tam Nương yên tâm, ta tự có phân tấc.”
“Còn có, ngươi không bái sư, ta theo quy củ giang hồ cần giấu hai chiêu cuối cùng, ngày sau cảm tình sâu đậm, sẽ dạy cho ngươi, ngươi đừng nhạy cảm.”
“Ha ha, hiểu.”
. . .
—–
Ánh trăng mọc trên ngọn cây.
Bùi Tương Quân mặc váy, từ trong rừng trúc nhỏ đi ra, xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, hài lòng đi lên xe ngựa, lưu lại một người đàn ông tinh bì lực tẫn.
Dạ Kinh Đường luyện thương pháp nửa ngày, thể lực tiêu hao không nhỏ, đứng ở cửa ngõ đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, nghỉ ngơi một lát, mới mang chim chim quay trở về nhà.
Kẹt kẹt ——
Cửa mở ra, đập vào mắt là nhà nhỏ sạch sẽ, dưới ánh trăng bạc yên tĩnh mà ấm áp, nhưng không có một ai, cũng hiện ra vẻ tịch liêu.
Trong nháy mắt Dạ Kinh Đường mở cửa, đáy mắt hơi hoảng hốt, nhớ lại tháng trước, tình cảnh sau khi an táng nghĩa phụ, một thân một mình về đến nhà—— thuở nhỏ lớn lên trong nhà, cái gì cũng có, lại thiếu một nữ nhân chăm sóc trong nhà, mang đến cho hắn một cảm giác, thật giống như trong nháy mắt, trên đời này chỉ có một mình hắn.
Dạ Kinh Đường đứng ở bên ngoài sân, nơi này không vắng vẻ giống như trước đó nữa.
Dù sao nghĩa phụ đã trở về với cát bụi, mà người trước kia ở trong phòng này, vẫn còn có thể trở lại nơi này.
Dạ Kinh Đường cầm theo thanh kiếm, đi vào phòng chính, lấy ra liệt tửu còn chưa kịp uống xong, nâng ghế đẩu ngồi ở dưới mái hiên.
Chim chim ngồi xổm trên bậc thang, nhìn phòng bếp rỗng tuếch, rầu rĩ không vui:
“Chít chít chít chít. . .”
“Sẽ trở lại.”
“Chít chít. . .”
“Nếu không có trở lại kinh thành, bị ta gặp gỡ ở bên ngoài, ta cũng sẽ không khách khí. Nàng không giữ chữ tín trước, cũng không thể mắng ta không hiệp nghĩa. . . Ngươi nói cái gì? Gạo nấu thành cơm, cái này sợ là. . . Chủ ý này thế nhưng là ngươi nói đó. . .”
“Chít chít?”
Chim chim mờ mịt ngẩng đầu, mở đôi cánh ra—— chim chim đói, nhanh đi nấu cơm, ngươi đang nói bừa cái gì đấy?
Dạ Kinh Đường ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, rót một ngụm rượu lớn, giống như nhìn thấy bóng hình ai đó . . .
Chương 100. Cầu Kiến Tĩnh Vương
Đương ——
Đương ——
Chuông sớm từ chỗ sâu Vân An thành vang lên.
Tiểu viện trong cuối ngõ Song quế yên tĩnh im ắng, chỉ có một con ngựa ô, yên tĩnh đứng gần phòng bếp.
Nhà chính đóng chặt cửa, từ sau khi Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly rời đi, cửa chính chưa từng mở ra.
Gần bờ tường có thêm mấy chậu hoa, đặt chung một chỗ cùng với những cây hoa Lạc Ngưng mua, hai ngày đi qua, cây cỏ đã xanh um tươi tốt khỏe mạnh hơn nhiều.
Trong sương phòng phía tây, Dạ Kinh Đường cởi trần ngồi trên giường, cầm giấy vàng trong tay, nhắm mắt ngưng thần.
Chim béo màu trắng ngồi xổm ở bên cạnh gối đầu, buồn bã ỉu xìu nhìn qua cửa sổ.
Đổi lại là mấy ngày trước, Chiết Vân Ly giờ này đã thức dậy, ôm nó và cho nó ăn cơm, mà lúc ở một mình với Đường Đường, hiển nhiên nó không có cái phúc phận này, ly biệt mới chỉ hai ngày, nỗi nhớ ở trong lòng chim chim đã không thể xóa nhòa được.
“Chít chít. . .”
Đợi nửa ngày, không thấy Dạ Kinh Đường có động tĩnh, chim chim lăn đến bên người Dạ Kinh Đường, dùng trảo trảo đạp đạp, ra hiệunên đi ăn điểm tâm.
Lông mi Dạ Kinh Đường khẽ nhúc nhích, tiếp theo mở mắt ra, nhìn về phía tờ giấy vàng trong tay.
Sau khi Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly rời đi, thời gian cũng trở nên khá rảnh rỗi, sinh hoạt hai ngày này, trên cơ bản là chân không bước ra khỏi nhà, dốc lòng tập võ.
Thiên Hợp Đao, Bá Vương Thương, khinh công,kiếm pháp của mình đều phải luyện, nói đến còn cảm thấy hơi bận rộn.
Võ nghệ thông thần tuyệt đối không phải một ngày luyện thành, Dạ Kinh Đường cũng không nóng nảy, nghỉ ngơi nhàn hạ, đang suy nghĩ về « Minh Long Đồ » mà hắn có được ngoài ý muốn này.
Hắn dựa theo phương pháp giải mật mà mình biết, tỉ như hình chiếu, sao chép, ngâm nước, hỏa thiêu,…, đều không có bất kỳ thu hoạch gì, lúc đầu đã tạm thời gác lại, nhưng thời điểm sáng nay tỉnh lại, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, nghĩ đến một chuyện —— cây trúc.
Đời này không nhiều kiến thức, nhưng đời trước của hắn có không ít ký ức lộn xộn, biết chuyện lý thú về thánh nhân và cây trúc.
Mặc dù phương thức không đúng, nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn bức hoạ Rùa cõng Tam Sơn bên trên giấy vàng, bắt đầu chăm chú suy nghĩ, cố gắng nhìn ra thiên đạo chi lý ẩn chứa trong đó.
Kết quả ngoài ý muốn phát hiện ra biện pháp này thật sự có hiệu quả.
Mặc dù không nhìn ra thiên đạo gì, nhưng cũng không biết có phải nhìn lâu hoa mắt hay không, cảm giác bức ảnh bên trên có kim quang lóng lánh, Long Quy đang di chuyển, mây mù vờn quanh ba tòa núi cao, cảm giác cũng đang chầm chậm chảy xuôi.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy khả năng đây là pháp môn vận khí, liền nhắm mắt ngưng thần, từng cái cảnh vật bên trên tranh được tưởng tượng thành bộ vị nào đó trên thân thể, nếm thử trong thể nội rồi xâu chuỗi xem có gặp phải Huyễn cảnh gì không.
Vừa mới suy nghĩ ra manh mối, đã bị chim chim đạp tỉnh.
Dạ Kinh Đường mắt thấy sắc trời sáng rõ, cũng không nóng lòng mà ghi lại biện pháp này, sau đó cất kỹ giấy vàng, mặc áo bào vào.
Hắn xuất phát đi tây Vương Trấn, bên phía Tam Nương đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng mà trước khi rời đi, trước tiên cần phải xử lý việc của Tĩnh Vương xong xuôi.
Lần trước đáp ứng Tĩnh Vương ba ngày sau luận bàn khinh công, đảo mắt đã đến giờ, vừa vặn thời gian này dạy Tĩnh Vương « Thiên Hợp Đao », nếu như Tĩnh Vương học được trong thời gian ngắn, không chừng hôm nay là có thể cứu Cừu Thiên Hợp ra, tránh để Lạc nữ hiệp nói hắn làm việc không chú tâm.
Dạ Kinh Đường rửa mặt xong, tưới nước cho những cây hoa mà Lạc Ngưng trồng, sau đó dẫn ngựa mang theo chim chim, cùng nhau rời khỏi ngõ song quế, bước về phía Minh Ngọc Lâu.
Vào kinh thành nhiều ngày, thời gian đã cuối tháng tư, giữa đường phố phồn hoa có rất nhiều tiểu thư và thiếu phụ, quần áo nhẹ nhàng tươi tắn, dẫn tới ánh mắt dò xét của những người nhàn rỗi.
“Chít chít!”
Trên bờ vai, chim chim nâng cánh che khuất con mắt Dạ Kinh Đường, ra hiệu phi lễ chớ nhìn.
Dạ Kinh Đường gảy chim chim một chút, cưỡi ngựa xuyên qua đường phố rộn rộn ràng ràng, đi vào bên ngoài Hắc Nha, đã thấy thỉnh thoảng có bộ khoái Hắc Nha đang vội vàng ra vào.
Vừa tới cổng, có hai người từ trong đó đang kết bạn đi ra.
Phía trước là hán tử có dáng người cao to, chính là Hắc vô thường Xà Long, trên cánh tay còn quấn băng vải; phía sau thì là Thương Tiệm Ly.
“Xà đại nhân, Thương đại nhân.”
Dạ Kinh Đường nhìn thấy Xà Long, tiến lên chắp tay thi lễ:
“Hai vị ra ngoài làm việc?”
Xà Long đang cau mày, nhìn thấy Dạ Kinh Đường, liền giãn ra mấy phần, trực tiếp đi đến trước mặt, vỗ vỗ bả vai Dạ Kinh Đường:
“Dạ công tử tới thật đúng lúc, đi, cùng đi ra xử lý chút việc không. Cánh tay của ta còn chưa dưỡng tốt, nếu gặp phải chuyện, cũng không giúp được quá nhiều, ngươi cũng có chút công phu, giúp đỡ sẽ được trọng thưởng.”
Xà Long không coi Dạ Kinh Đường là người ngoài.