[Dịch] Nội Tuyến
Tập 1: Đại tiệc của kẻ điên (c1-c10)
❮❯Quyển 001: Đại tiệc của kẻ điên – Khúc mở màn của thế giới điên cuồng.
Núi gò tụ họp – Ba đào phẫn nộ – Trong ngoài sông núi Đồng Quan đó. – Nhìn Tây Đô – Ý ngần ngừ – Qua ngang Tần Hán kinh thành cũ.
Cung điện ngàn gian thành bãi cỏ.
Hưng, trăm họ khổi
Vong, trăm họ khổi
Cách phía tây Vị Nam tỉnh Thiểm Tây chưa tới một trăm dặm, chính là Đồng Quan, địa danh nổi tiếng trên sử sách, nơi này địa thế hiểm yếu, núi non hùng tráng, mây khói quấn quanh Tần Lĩnh cả năm không tan. Tang thương nghìn năm vẫn như cũ, chỉ có đường Đồng Quan hưng vong bách tính khổ năm xưa đã biến thành cao tốc vắt ngang đông tây, uốn lượn như con rồng xuyên qua rừng núi trùng điệp.
Vào đêm, đường cao tốc có một đội xe đặc thù đi tới, còi cảnh sát vang vọng, đánh thức những con chim ăn đêm trong núi xa. Đèn cảnh sát lập lòe, cắt ngang qua bóng đêm, đường xá vắng vẻ, đội xe phóng đi veo veo hướng ve phía trước.
Tới lối ra Vị Nam, đội xe giảm dần tốc độ, rời đường cao tốc, đi vào con đường nhỏ, đội xe vẫn không dừng, cứ như vậy men theo đường núi, đi qua biển báo chỉ đường: Bệnh viện chuyên khoa bệnh thần kinh Vị Nam.
Sau xe dẫn đường, biển Thiểm Tây, bắt đầu bằng số 0, đây chính là chiếc xe chỉ huy của đội xe, ở vị trí phụ lái là một nam tử trung niên mặt trăng không râu mặc cảnh phục chính thức ngồi ngay ngắn.
Ông ta chính là Phạm Văn Kiệt, chủ nhiệm phòng chính trị sở công an tỉnh, đêm nay chỉ huy chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.
Ghế sau là Diệp Thiên Thư, một cảnh sát trẻ vừa mới điều tới tổ chuyên án 402, ngồi im như pho tượng.
Khi tới gân mục tiêu, Phạm Văn Kiệt hơi rướn người, quay lại nhìn cấp dưới cũ đang ngồi thẳng tắp, lên tiếng hỏi:” Thiên Thư, cậu điều tới tổ chuyên án 402 được nửa tháng rồi ấy nhỉ, cảm giác như thế nào?”
Diệp Thiên Thư ấp úng:” Cảm giác … Không tốt cho lắm ạ.”
” Ha ha ha, đây là lời nói thật, nói xem không tốt thế nào, để khi tôi báo cáo lên sở trưởng Tần, sẽ phản ánh đúng sự thật.” Phạm Văn Kiệt cười nói:
Tổ chuyên án 402 đã có số hiệu một thời gian rồi, tên đầy đủ là tổ hành động chuyên án đả kích truyền tiêu đa cấp phi pháp, nửa tháng qua thu hoạch không ít, nhưng trong miệng Diệp Thiên Thư lại chẳng có thành phần vui vẻ nào, chỉ nghe hắn nói:” Lãnh đạo cũ, không phải tôi than khổ đâu, loại chuyện này thực sự rất khó ra tay, tra ra hang ổ của bọn chúng, đại bộ phận người ở đó lại là người bị hại, hơn nữa còn là người bị hại bị tẩy não. Bọn họ không cho rằng chúng ta tới giải cứu, mà coi cảnh sát cứ như kẻ thù.”
Phạm Văn Kiệt thẳng thừng nói:” Công việc của chúng ta là giải quyết vấn đề, diệt trừ nguy hại, chứ không phải là đi kiếm sự đồng tình hay lý giải của bất kỳ ai.”
” Vâng, tôi hiểu ạ.” Diệp Thiên Thư vội sửa lời, thái độ của cấp trên chưa bao giờ thay đổi, ẩn họa trị an dù người dân có lý giải hay không, bọn họ đều phải xử lý. Hắn giải thích:” Cảm thụ lớn nhất của tôi là, tẩy não đa cấp vô cùng khủng hiếp, thậm chí còn đáng sợ hơn, nguy hại lớn hơn cả vụ án hình sự …. Đối phó với tội phạm hình sự, chúng ta có thể sử dụng hết thảy thủ đoạn cho rằng là cần thiết, lấy nắm đấm thép khiến bọn chúng phải khiếp sợ, nhưng với những người này, nghiêm khắc mà nói, bọn họ đều là người bị hại. Chỉ riêng điểm này thôi chúng ta đã phải cố ky rất nhiều rồi.”
Phạm Văn Kiệt không nói gì cả, một người sống lõi đời như ông ta, rất khó qua sắc mặt ông ta biết có tán đồng hay không.
Thấy lãnh đạo cũ không nói gì, Diệp Thiên Thư biết chỉ chừng đó là chưa đủ, vội bổ xung:” Chúng tôi tổng kết ra mấy đặc trưng như sau, một là liên hệ đội ngũ chặt chẽ, bọn họ đều có quan hệ thân thích máu mủ, trừ khi phát triển tuyên dưới, nếu không người ngoài khó mà xen vào được. Hai là kỷ luật nghiêm minh, bọn họ cùng ăn cùng ngủ cùng làm việc, tới ngay cả nói chuyện với người ngoài ra sao cũng có quy cách thống nhất. Dưới tình huống còn chưa xác định được đối phương dính líu tới phạm tội, chúng ta không thể nào tra xét được. Thứ ba là thủ pháp biển đổi không ngừng, có cái lập công ty vỏ bọc, có cái tiêu thụ sản phẩm, thậm chí có cái chỉ bán khái niệm thôi, riêng thứ phát hiện ra bây giờ đã mấy chục loại, lĩnh vực nào cũng có hết.”
” Biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, cách thức giải quyết thế nào?” Phạm Văn Kiệt hỏi thẳng kết quả, lãnh đạo luôn là thế, không bận tâm tới quá trình ra sao:
Diệp Thiên Thư trau chuốt lại ngôn từ, báo cáo:” Chúng tôi đang phối hợp với đồng nghiệp ở tổ chuyên án tỉnh khác, chuẩn bị thông qua các biển pháp tuyển mộ, điều chuyển, đưa một số người mình vào hang ổ của bọn chúng. Đường nhiên tốt nhất là có thể đưa vào tầng cấp tổ chức, nếu không toàn tỉnh bao nhiêu giao dịch đa cấp lớn như thế, lực lượng còn lớn hơn cảnh sát chúng ta, ứng phó mệt nghỉ.”
“Tranh thủ thời gian, làm việc nhanh chóng, phát huy vốn truyền đời của chúng ta, phát động quần chúng, dựa vào quần chúng.” Phạm Văn Kiệt nói:
” Vâng, tôi nhớ rồi ạ … Tổ chuyên án hiện giờ đang liên lạc với hai liên minh chống đa cấp dân gian, tài liệu mà bọn họ sưu tập được có giúp đỡ rất lớn với nghiên cứu của chúng ta về hình thức tổ chức phi pháp này … Bước tiếp theo của chúng tôi là chuẩn bị phát triển một nhóm nội tuyến, vẫn đi theo con đường quần chúng … Còn nữa, chúng tôi có mời một vị chuyên gia tâm lý, ngày mai sẽ tới.” Diệp Thiên Thư nói, vụ án này như lăn quả cầu tuyết vậy, đã bắt đầu bành trướng rồi:
Phạm Văn Kiệt rốt cuộc cũng tán dương một câu:” Làm tốt lắm, kẻ tổ chức đa cấp chính là cao thủ tâm lý học và hành vi học, chúng ta cũng phải bồi dưỡng đội ngũ chống đa cấp. Biện pháp này rất tốt, nhất định phải làm nhân viên tham gia vụ án có tâm thái chính xác, nhận thức được mối nguy hại cực lớn của đa cấp phi phám, ngàn vạn lần đừng coi nó thành vụ án nhỏ.”
” Vâng, ở giai đoạn bảo mật, tổ chuyên án chúng tôi cũng tạm thời lấy hình thức và nguyên tắc tổ chức đa cấp để đặt tên, tất cả nhân viên tham gia vụ án đều tiến hành học tập và huấn luyện tập trung…” Giọng của Diệp Thiên Thư ngưng giữa chừng, bởi vì hắn vô tình nhìn thấy lãnh đạo ngây ra nhìn ên ngoài cửa sổ, ẩn mình giữa rặng núi, có một nơi ánh đèn sáng tỏ, đó chính là điểm đến của bọn họ: Bệnh viên chuyên khoa bệnh thần kinh Vị Nam.
Chương 2: Khúc mở màn của thế giới điên cuồng
Ngoài cửa sổ, bóng đêm như nước, ngẩng đầu lên, vằng vặc trăng sao, Ngân Hà treo giữa trời.
Cúi đầu xuống, dưới ánh đèn cây cối xanh thẫm, đằng xa mơ hồ có thể thấy rặng núi, phác họa ra mũi nhọn như vẩy mực thành.
Cảnh đẹp ngay trước mắt, nhưng tâm tình người ta lại chẳng cách nào tốt lên được, Phạm Văn Kiệt thu hồi ánh mắt, giọng có đôi phần cảm khái:” Một nơi tốt, phong cảnh thật là đẹp, sao có thể bị một nhóm nhỏ phá hỏng… Chuẩn bị nhìn nghiệp chướng bọn chúng gây ra đi, còn nghiêm trọng hơn đã tội phạm hình sự.”
Diệp Thiên Thư khẽ gật đầu không nói gì, nội địa danh nơi họ tới đã nói lên nhiều điều lắm rồi.
Đội xe đi qua hàng rào thép gai, đi qua tường bao sừng sững, qua trạm gác, nơi này là bệnh viện mà canh phòng chẳng kém doanh trại quân đội hay nhà giam. Đi vào cổng chính bệnh viện, đỗ lại ở sân, hai chiếc xe áp giải trong đội xe mở rộng, cảnh sát phối hợp cùng với y tá trong bệnh viện đưa người bên trong xe xuống, có nam có nữ, có già có trẻ, người nào người nấy như uống thuốc kích thích, cảnh giác nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài xe, sau đó sống chết không chịu xuống, ra sức lùi lại dồn cứng ở thùng xe.
Không cách nào đưa bọn họ xuống được, một nam tử trung niên trong đó còn khảng khái hô hào như đang làm cách mạng:” Việc làm của chúng tôi là hợp pháp, hành vi của các người là xâm phạm nhân quyền, tôi phải tố cáo các người, tôi sẽ vạch trận bản mặt xấu xa của đám cảnh sát các người lên trên mạng.”
Lại một người khác vẻ mặt hưng phấn, giới thiệu với y tá, giọng điệu như dân truyền giáo:” Khắp bốn phương đều là anh em, tôi thấy chúng ta có duyên phận đấy, cô có hứng thú tham gia với chúng tôi không? Đừng từ chối vội, mật mã sáng tạo tài phú này có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô.”
Không ai trả lời, những y tá ở đây bất kể là nam hay nữ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, họ biết đối phó với những người này, cứ như thế đưa người xuống. Cô gái vừa rồi hiền hòa như thánh nữ đột nhiên nổi cơn điên lao vào cắn vai y tá, cào cấu quay đạp, phải bốn người đi lên mới khiêng được cô ta xuống. Y phục cô ta xộc xệch hết cả, trên hở ngực dưới hở mông, gào ru như thú hoang…
Đó không phải trường hợp duy nhất, trong đêm khuya, những tiếng gào thét, kêu khóc đó làm người ta sởn gai ốc.
Tổng cộng có mười bảy người, bao gồm chín nữ giới, biểu hiện phát bệch của bọn họ khác nhau, nhưng căn nguyên của họ giống nhau, không phải quá si mê kinh doanh đa cấp rồi lỗ sạch thì cũng bị đám kinh doanh đa cấp lừa sạch. Khi giải cứu đưa về địa phương, những người này ngay cả địa chỉ gia đình cũng không nói rõ được, có khi là chẳng còn nhà nữa.
Phạm Văn Kiệt ở trên xe chứng kiến cảnh tượng đó, mặt lộ vẻ mệt mỏi:” Thời gian qua tôi làm công việc này đấy, kinh phí gửi trả địa phương, kinh phí chữa trị đều phải từ trên sở cấp xuống. Những người này thần kinh thác loạn, ngay cả nhà tình thương cũng chẳng nhận, chỉ đành tạm thời đưa về đây tiếp nhận chữa trị … Tôi có thể giải quyết chuyện kinh phí, còn lật tung tổ chức bọn chúng, trừ đi cái nhọt độc này thì phải dựa vào cậu. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn những ngôi nhà yên ấm, thành nhà tan cửa nát, thành bệnh thần kinh hết được.”
” Vâng, lần này tôi lấy mạng mình liều với bọn chúng.” Diệp Thiên Thư kích động đứng thẳng người kính lễ:
Những người đó đều mất đi lý trí, hành vi cuồng bạo, không còn cách nào tư duy một cách bình thường nữa, thần kinh của bọn họ đã thoát loạn. Bây giờ Diệp Thiên Thư đã hiểu ý nghĩa việc khẩn cấp điều hắn tới tham gia nhiệm vụ vận chuyện này rồi.
Phạm Văn Kiệt nhìn hắn, trong đội cảnh sát chưa bao giờ thiếu người nhiệt huyết như thế, cho dù chặn họng súng chắn dao nhọn thì cũng không nhíu mày. Có điều lúc này ông ta lại không đánh giá cao cho lắm, nhẹ nhàng kéo cánh tay đang kính lễ của Diệp Thiên Thư xuống, ngữ khí chân thành nói:” Loại vụ án này chủ yếu là đấu trí, chứ không phải là đấu sức. Cho tới bây giờ kẻ tổ chức ở tâng cao nhất mà chúng ta bắt được cũng chỉ là đám giám đốc nhỏ, đến cả tư cách thu tiền cũng không có … Chỉ thị của sở tỉnh là, phát phát động hết tất cả lực lượng có thể phát động, phải nhổ được cái nhọt độc này một cách toàn diệt, sạch sẽ và triệt để, chỉ dựa vào nhiệt huyết thôi là không được.”
” Sở tỉnh còn có an bài khác ạ?” Diệp Thiên Thư nghe ra hàm ý khác trong đó, phát động tất cả lực lượng, câu này bao hàm rộng lắm: ” Xem ra cậu hiểu rồi đấy, bên điều tra hình sự trừ chi viện cho nhân viên thực địa các cậu còn điều tới một cảnh sát nằm vùng. Đừng hỏi tôi là ai, tôi cũng không biết đâu, có điều tới lúc thích hợp, người đó sẽ tìm cậu thôi.” Phạm Văn Kiệt chỉ cung cấp tin tức một cách hạn chế:
” Người đó tới trình độ nào rồi ạ, tiến tới tâng cấp nào của đối phương?” Diệp Thiên Thư hưng phấn hẳn lên:
” Nếu mà biết hết thì còn nói gì là nằm vùng nữa, hôm nay cũng không phải là đơn thuần động viên tiền chiến cho cậu, mà là muốn cho cậu một mệnh lệnh: Giám thị nghiêm ngặt nơi này. Ở đây giam giữ một nhân vật truyền tiêu đa cấp ở cấp bậc bố già đấy, là một bệnh nhân thân kinh, có tiền án nhiều lần đào tẩu. Cùng một sai lầm, tuyệt đối không thể tái phạm trong tay chúng ta.” Phạm Văn Kiệt nghiêm túc nói, ngón tay chỉ tới, chính là bệnh viện thần kinh mức độ quản lý nghiêm ngặt như nhà tù:
” Vâng!” Diệp Thiên Thư kính lễ đáp vang:
“Đi nào, tôi dẫn cậu đi làm quen với hắn, đi chứng kiến sự điên rô của cái thế giới này, khởi điểm của chúng ta có thể ở đây, nhưng điểm kết thúc của chúng ta, tuyệt đối không thể quay lại nơi này.”
Phạm Văn Kiệt dẫn đường, Diệp Thiên Thư bám sát phía sau, trên đường đi tới phòng vật lý trị liệu phải đi qua tới ba lớp cửa, đúng là so với nhà tù cũng chẳng thua kém gì. Những người bệnh vừa mới tiếp nhận kiểm tra thân thể vẫn còn đang quấy rồi, bọn họ điên cuồng la hét, lăn lộn, khóc lóc, tự làm hại bản thân. Nếu không tiếp xúc thì làm sao biết được độc hại của truyền tiêu da cấp kinh khủng thế này, không khác gì những con nghiện ma túy.
Cảnh cửa cuối cùng đã được mở ra, bóng dáng hai người biến mất bên trong.
Đây là một câu chuyện điên rồ, đây là một đoạn truyên kỳ điên rồ, đây cũng là một thế giới điên rô, cánh cửa tới thế giới điên r6 đó đã mở ra…
Chương 3: Mưa nát thành phố buồn.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Tiếng sấm kèm với tia chớp sáng rực, nổ trên bau trời thành phố Thượng Hải, đã vào mùa mưa, những cơn mưa lớn liên tục trút xuống thành phố đông dân nhất quốc gia này, cơn mưa hiện giờ chỉ lớn hơn bình thường một chút mà thôi, còn chưa phải là bão. Mưa rất to, trời đất liền thành một dải, mưa như trút nước, nhiều nơi trong thành phố mặt đường ngập nước, xe cộ thưa thớt, người đi đường tuyệt tích.
Mộc Khánh Thần cử động cái miệng khô cong, vẻ mặt dường như đang phiền lòng vì thời tiết, ông hạ cửa sổ xe xuống, ném đầu lọc thuốc lá đi. Chỉ thoáng chốc thôi mà nước mưa hắt vào đã làm ướt một ống tay áo của ông ta, ông ta vội vàng đóng cửa sổ lại, lại lân nữa nhìn đồng hồ ở cổ tay.
Mười lăm phút nữa là 9 giờ sáng, thời gian ước định là chín giờ, thế nhưng bầy trời lúc này lại tăm tối chẳng khác gì hoàng hôn, làm tâm trạng Mộc Khánh Thần tệ tới cực điểm. Ông ta cứ liên tục xem giờ hết lần này tới lần khác, cái kim giây nhích từng chút một kia tự hồ mang tới cho ông ta sự sốt ruột, khiến ông ta đứng ngồi không yên. Mộc Khánh Thân lại lân nữa đưa tay vào lấy bao thuốc lá trong ngăn chứa đồ, mò mẫm hồi lâu chẳng có chút thu hoạch nào, nhìn lại thì bao thuốc lá thì đã trống không.
Bất tri bất giác ông ta đã hút hết cả bao thuốc lá, cho thấy tâm trạng hiện giờ của ông ta bất ổn thế nào. Đã thế nước mưa liên tục đập lên trần xe tạo ra tiền ồn, làm người ta chẳng cách nào tĩnh tâm nổi. Lại lân nữa xem đồng hồ rồi hạ tay xuống, đúng lúc này điện thoại gọi tới, Mộc Khánh Thân vội nhận máy, nói vài câu, vui mừng hiện lên mặt. Ông ta xuống xe giương ô chạy vội vào sảnh của tòa nhà cao tầng, chẳng hề để ý tới nước mưa ngập quá bàn chân.
Vì trời mưa cho nên trong tòa nhà lác đác bóng người, ngồi tản mác ở sảnh, Mộc Khánh Thần giũ nước trên ô, bước nhanh qua sảnh đi thẳng tới, bấm thang máy đi lêu lầu, ông ta cứ như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, miệng lẩm bẩm địa chỉ cần tới, tòa B, tâng 21, phòng 2121.
Cùng với khoảng cách tới điểm đến ngắn dần nhịp tim ông ta không ngừng tăng tốc, Mộc Khánh Thần trong lúc hoảng hốt tựa như có một ảo giác, giống như mười mấy năm trước bị điện thoại của giáo viên chủ nhiệm hoặc ban giáo vụ gọi điện tới trường học, cứ mỗi lần như thế là ông ta lại mất hết mặt mũi … Ôi mười mấy năm trôi qua trong chớp mắt, tất cả mọi thứ đều thay đổi, từ thế giới tới thời tiết, thay đổi hết rồi, chỉ có người làm cha ông ta là chẳng thay đổi gì, vẫn phải mang cái tâm trạng thấp thỏm vì con trai.
Khi rời thang máy, Mộc Khánh Thần theo phản xạ có điều kiện dừng lại một chút, cái cảm giác hổ thẹn lúc đẩy cửa phòng giáo viên chủ nhiệm lại dâng lên trong lòng, khiến ông ta phải lấy dũng khí rất lớn mới dám gõ cửa phòng 2121.
Bám biển mạ đồng: Phòng tư vấn tâm lý Phùng Trường Tường.
Phía sau cánh cửa này chính là bác sĩ tâm lý nổi tiếng xa gân, Phùng Trường Tường. Cánh cửa cánh một tiếng mở ra, một nam nhân trung niên mày râu nhãn nhụi đeo kính xuất hiện ở cửa, Mộc Khánh Thần không ngờ đối phương lại trẻ như thế, ông ta nghĩ thế nào cũng phải là bác sĩ đứng tuổi, gương mặt hiền từ lão luyện cơ, cho nên hơi ngớ ra.
Đối phương mỉm cười đưa tay ra bắt, mời vào phòng, vừa ngồi vừa cười nói:” Ông chủ Mộc, anh sẽ không cho rằng bác sĩ tâm lý thì phải là râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt đấy chứ?”
Căn phòng khá rộng rãi, bài trí đơn giản, màu chủ đạo là màu be nên nã, tạo cảm giác thoải mái dễ chịu, ngoại trừ một bộ bàn ghế ra thì chỉ có tủ sách phía sau lưng Phùng Trường Tường thôi. Người này phong thái nho nhã, nụ cười hết sức tự tin, vừa lên tiếng đã nói trúng suy nghĩ Mộc Khánh Thần.
Mộc Khánh Thần ngại ngùng, vội xua tay:” Không không, bác sĩ Phùng, anh hiểu lầm rồi … Tôi chỉ lấy làm lạ, mưa to như thế này mà anh vẫn tới.”
” Điều đó chứng tỏ, tôi chưa tới tới mức làm việc theo ý thích.” Phùng Trường Tường nhìn thẳng Mộc Khánh Thần làm ông chủ Mộc tựa hổ thẹn cúi thấp đầu:
Phải đi gặp bác sĩ tâm lý thì hiển nhiên là có tâm bệnh, cơ mà tâm bệnh của ông chủ Mộc xem chừng là vào giai đoạn cuối rồi.
Bác sĩ Phùng cầm lấy một cái máy tính bảng nhỏ nhắn, tay lướt qua xem tư liệu, mắt thi thoảng quan sát vẻ mặt của Mộc Khánh Than. Trên màn hình hiển thị một thanh niên trẻ rất đẹp trai, rất tinh thần, rất sáng sủa, giống nam chính trong những bộ phim thần tượng.
Đây chính là tâm bệnh, Tiểu Mộc, nhi tử của Lão Mộc, tên Mộc Lâm Thâm.
Xem hết trang này tới trang khác, phải nói rằng người làm cha này rất tận tâm, từ thời bé tới giờ, lưu trữ rất nhiều hình ảnh, bảng thành tích, hồ sơ học tập, mấy chục trang tài liệu ghi chép lại toàn bộ quá trình trường thành của con trai ông ta. Tiểu Mộc học tiểu học sơ trung ở trong thành phố, tới cao trung học ở Singapore, rồi học nghệ thuật ở Hà Lan, tiếp đó lại đến nước Mỹ nghiên cứu kinh tế học, trang cuốc cùng chính là tấm bằng thạc sĩ kinh tế của một trường đại học ở Mỹ.
Từ một đứa bé trưởng thành một chàng trai cao ráo, mắt sao mày kiếm, tựa như tổ hợp của rất nhiều loại khí chất vào một người, rất cuốn hút.
Lý lịch của chàng trai này phải nói là quá đẹp, đúng là con người ta trong truyên thuyết, hoàng tử bạch mã trong mơ của các thiếu nữ, nhưng hiện thực thì lại khác hoàn toàn, tất cả các loại khí chất đó tổng hợp lại khiến người cha tức thành bệnh luôn.
” Ông chủ Mộc, chúng ta giao lưu với nhau thì phải thẳng thắn chân thành, anh thấy sao?” Phùng Trường Tường cho Lão Mộc đủ thời gian bình tâm lại mới thận trọng nói: Mộc Khánh Thần có chút khẩn trương, gật đầu:” Đương nhiên, gặp bác sĩ sao có thể giấu bệnh chứ.”
” Nhìn từ bề ngoài thì anh có một người con trai hết sức ưu tú, có điều kết quả hẳn là trái ngược hoàn toàn phải không? Tôi chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng không nhìn thấy nguyên nhân, không có nguyên nhân thì tôi không tìm ra bệnh, anh không ngại tôi hỏi một vài chuyện bí mật đời tu chứ?”
” Không có gì bí mật cả, tôi nuôi ra một thằng bại gia tử thôi.” Mộc Khánh Thần đã mở máy nói, ông chủ sở hữu gia sản bạc triệu nói tới việc nhà thì cũng chẳng khác gì một người bình thường, vẻ mặt khổ sở, lải nhải một tràng dài:
Chương 4: Mưa nát thành phố buồn. (2)
“… Mẹ nó mất sớm, tôi luôn nghĩ căn nguyên là ở đây, vợ chồng tôi tới thành phố này đã gần ba mươi năm, bắt đầu từ mở một cái cửa hiệu nhỏ đi lên, làm lớn cho tới bây giờ… Thủa nhỏ nó hiểu chuyện lắm, hai vợ chồng tôi bận bịu suốt ngày, nó ở quán cơm làm bài tập, giúp đỡ chúng tôi chuyện lặt vặt, thế mà môn nào cũng xuất sắc, chẳng bao giờ khiến chúng tôi phải lo … Khi nó lên sơ trung thì nó bệnh nặng, lần đó khiến nhà tôi thiếu chút nữa không vượt qua được …. Tôi nợ vợ tôi, cô ấy vất vả theo tôi mười mấy năm trời, còn chưa hưởng thụ được mấy ngày, vậy mà cứ như thế rời bỏ cuộc đời này … Bác sĩ Phùng, anh không biết chứ, lúc vợ tôi qua đời, cô ấy không nhắm được mắt, cứ nhìn chằm chằm con trai … Lúc đó cô ấy yếu lắm rồi, không nói được nữa, nhưng tôi biết tâm tư của cô ấy, sợ tôi tục huyền kiếm mẹ kế cho nó, làm con trai cô ấy chịu khổ…”
Lão Mộc càng nói càng nhập tâm, càng nói càng lạc đề, thiếu chút nữa là gạt nước mắt khóc rồi, bác sĩ Phùng vội vàng ngăn cản:” Khoan khoan, ông chủ Mộc, anh dừng lại một chút đã, nói ngắn gọn một chút thôi…. Tức là từ sau khi vợ anh qua đời, bao nhiêu lâu thì anh tái hôn?” ” Ba năm… Khi đó con trai tôi đã ra nước ngoài rồi.” Mộc Khánh Thần ổn định lại cảm xúc nói:
Ba năm à, thế thì khi đó chưa tới bốn mươi, một ông chủ lớn, đang tuổi phong độ, vì vợ cũ giữ gìn ba năm kết quả này đã làm Phùng Trường Tường bất ngờ rồi, hắn cứ nghĩ chưa nổi một năm cơ, hỏi:” Vậy khi con trai anh chưa ra nước ngoài, có phát sinh tình huống này không … Ừm, đó là khi anh đang thân mật với nữ nhân khác thì bị cậu ấy bắt gặp? Chuyện này đối với một người vị thanh niên gây ảnh hưởng rất lớn, nhất là trong quãng thời gian mất đi người thân nhất.”
” Chuyện này …’ Mộc Khánh Thần nghẹn lời, rút tờ khăn giấy ra xì mũi, sau đó gấp lại cất đi, im lặng không nói một lời:
Khỏi cần phải trả lời nữa, vẻ lúng túng này của ông ta đã là đáp án tốt nhất rồi, nếu mà không nhìn ra được thì còn làm bác sĩ tâm lý làm gì nữa, cái nghề này dựa vào dò xét bí mật trong lòng người ta kiếm cơm mà.
Vậy là có rôi, Phùng Trường Tường nghĩ như thế, đột nhiên mất đi người thân yêu, dù là người trưởng thành đi chăng nữa thì cũng khó chịu đựng được, huống hồ là người vị thành niên. Không ai thay thế được vị trí người mẹ trong lòng đứa bé.
Đây là nguyên nhân, giống như suy đoán của Phùng Trường Tường, nhưng vì thế mà khiến hắn gặp khó, bởi đó là loại khó giải quyết nhất. Mộc Khánh Thần đã không đợi được nữa, nói thẳng:” Bác sĩ Phùng, tôi tới đây là để giải quyết vấn đề của con trai tôi … Tôi là người trưởng thành, không có vấn đề gì cả, đối với người vợ kết tóc, tôi cũng đã tận tâm rồi. Mười mấy năm qua, lòng tôi đều đặt lên đứa con này, nó tiêu bao nhiêu tiền, tôi thực sự không bận tâm, vấn đề là, tôi còn chưa giàu tới mức có thể để nó tiêu pha cả đời không hết.”
“Vậy được rồi, nói về nhi tử của anh đi.” Phùng Trường Tường đổi chủ đề: ” Biết nói từ đâu bây giờ chứ … Cái thằng đó .… Thoáng chốc Mộc Khánh Thần từ bi thương biến thành oán giận:
” Bắt đầu từ khi cậu ấy ra nước ngoài đi, có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu ấy mấy lần chuyển trường như thế không? Lại còn nhất định phải đưa ra nước ngoài sớm như thế?” Phùng Trường Tường hỏi, thông thường đều hết cao trung mới xuất ngoại du học, đi sớm như vậy hiển nhiên là phải có vấn đề:
“Tôi cũng có muốn đâu, nhưng chẳng có trường nào chịu nhận nó, vốn nó học ở Cừu Trung, là trường tốt nhất, nhưng thành tích của nó càng ngày càng kém, đã thế còn học hút thuốc uống rượu, kết quả trường học không cách nào chịu nổi nữa, khuyên thôi học …. Sau chuyện tới Tứ Thập Trung, chẳng biết làm sao lại học trộm đồ, còn chuyên trộm đồ của nữ sinh. Ôi trời ơi, không phải tát vào cái mặt già của tôi sao, nhà tôi đâu có thiếu tiền cơ chứ … Liên tiếp chuyển ba trường, trường nhiều nhất cũng chỉ trụ được ba tháng. Hết cách, tôi bỏ tiền ra cho nó vào trường quý tộc, hi vọng người ta rèn rua được cho nó. Kết quả … Kết quả lần này càng thảm hơn, bỏ bao nhiêu tiên cũng không xong, bị người ta đuổi học.” Mộc Khánh Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyên nhân là gì? Lại trộm đồ à?” Phùng Trường Tường nhíu mày:
” Không phải, nó trêu ghẹo nữ giáo viên, từ viết thư tình phát triển tới vén váy người ta.” Mộc Khánh Thần be mặt cứ như là chính mình làm chuyện xấu:
Lần này tới lượt Phùng Trường Tường mắc nghẹn, đành rằng đứa bé đó thay đổi tính cách là có nguyên do, nhưng mà không tới mức thay đổi tới quá đáng như vậy chứ? Trước đó uống rượu hút thuốc, trộm đồ đều có thể lý giải, vẫn còn chút thành phần trẻ con giận dỗi phá phách trong đó, nhưng tỏ tình với cô giáo, còn vén váy người ta à? Cái thể loại trẻ con gì vậy?
Nhất thời trong phòng im ăng.
Phùng Trường Tường vì tiêu trừ xấu hổ cho Mộc Khánh Thần, nhanh chóng bỏ qua phân này, tăng tốc hỏi:” Sau nữa thì thế nào? Xem lý lịch thì cậu ấy đã học xong ở Singapore, vì sao không tiếp tục học đại học ở đó mà lại tới Hà Lan?”
“Nó say rượu lại xe, bị phạt đánh roi… Ở nơi đó mà có vết nhơ, không giống ở trong nước bỏ tiền ra là xóa được.” Mộc Khánh Thần ngập ngừng, sắc mặt rất tệ, có thể thấy hành vi của con trai ông ta đã ác liệt tới mức nào:
Bây giờ cả Phùng Trường cũng cảm thông cho người làm cha chẳng dễ dàng gì này, an ủi ông ta:” Sau đó hẳn là cậu ấy tỉnh ngộ rồi phải không? Tôi thấy cậu ấy rất có tế bào nghệ thuật, mấy bức tranh trong ảnh không tệ, cậu ấy học ở Hà Lan phải không?”
” Anh không biết rồi, nguyên nhân nó đi Hà Lan học không phải vì nghệ thuật, mãi sau này tôi mới biết.” Lão Mộc nói tới đó thì phẫn nộ:
Phùng Trường Tường có linh cảm không lành:” Thế thì vì sao?”
Chương 5: Đứa con hư khó bảo.
“Ở Hà Lan hút xa, đi chơi phố đèn đỏ đều là hợp pháp, cáo thằng nhãi ranh đó chứ, mỗi tháng chụp vài bức tranh rồi xin tiền tôi … Tôi tới đó mới biết, chỗ nó ở đến cái bút vẽ cũng không có, học nghệ thuật cái gì, có mà học, học ….’ Mộc Khánh Thần đã không còn sức mà đánh giá nữa:
Phùng Trường Tường toát mồ hôi hỏi tiếp:” Sau đó nữa thì…”
“Tôi bảo nó xéo về, nó sống chết không về, muốn tới Mỹ học, tôi nghĩ nó mà về thì cũng chỉ gây thêm chuyện thôi, nên nghĩ, hay là đổi môi trường khác xem sao, biết đâu thay đổi được … Thế là lại cho đi du học, học học cái gì chứ, chỉ là đốt tiền trong nhà mà thôi.”
Mộc Khánh Thần định vỗ bàn nhưng thu tay kịp, chỉ là cảm xúc này không thể không phát tác, chuyển thành võ đùi, vỗ tới chính ông ta cũng rát tay: Mặc dù Phùng Trường Tường đã rất cố gắng tìm ra điểm sáng trên người Tiểu Mộc, nhưng mà thực sự là tìm không ra được, hắn dè dặt xem lại tài liệu, bằng tốt nghiệp là của trường Abraham Lincoln University, nghe quen quen, hắn bất giác lẩm bẩm tên trường:” Abraham Lincoln University à, ngôi trường này, hình như là rất có tiếng thì phải…”
Lúc này mặt Mộc Khánh Thần còn khó coi hơn cả làm ăn lỗ sạch gia sản, xua tay:” Đừng nhắc tới nữa, thời gian trước tôi đi hỏi người trong nghề mới biết, họ nói, cái bằng này chỉ cần trả tiên là họ cấp, bất kể là người hay là chó.”
Phùng Trường Tường cũng à một tiếng, hắn nhớ ra rồi, cái trường đó thậm chí cấp luôn bằng trực tuyến, là thứ trường chuyên lừa gạt mấy cha mẹ Châu Á ham hư vinh, lóa mắt vì nước Mỹ.
Lão Mộc sa sút cúi đầu, từ hi vọng rồi tới tuyệt vọng, tới đây thì đặt dấu chấm hết rồi.
Phùng Trường Tường cũng không nói gì được nữa, ánh mắt nhìn Mộc Khánh Thần chứa đầy cảm thông và thương xót, thậm chí không nỡ hỏi tiếp, khiến người làm cha này xấu hổ, đau khổ, thương tâm …
Mộc Lâm Thâm.
Bút di chuyển trên giấy khẽ viết ra ba chữ này, Phùng Trường Tường dùng ngôn từ đơn giản nhất để phác họa ra đặc trưng tính cách của Mộc Lâm Thâm: Phô trương, nổi loạn, cố chấp, ngang ngạnh.
Toàn bộ đám phú nhị đại bê ngoài ngọc ngà bên trong cặn bã đều có tính cách chung thế này, nhưng vấn đề do loại tính cách này sinh ra thì lại muôn hình muôn vẻ.
Suy nghĩ chốc lát, ánh mắt hắn nhìn Mộc Khánh Thần rồi lại thêm vào hai đánh giá nữa: Lười nhác, ỷ lại.
Có một người cha tận tâm thế này, muốn con cái cần cù chịu khó là rất khó, muốn không ÿ lại cũng không được.
Tựa hồ chừng đó còn chưa đủ để miêu tả đứa con đặc biệt này của Mộc Khánh Thần, bác sĩ Phùng suy nghĩ rồi lại thêm vào: Tâm lý phát triển méo mó, thiếu trải nghiệm bản thân.
Hắn đi ngược lại truy ra quá trình trưởng thành của Mộc Lâm Thâm: Mất đi người thân, gia đình đơn thân, cha bận rộn làm ăn, lại có người mới, đây hẳn là căn nguyên tạo thành sự nổi loạn, cố chấp, khác biệt. Nội tâm cô độc và ỷ lại, luôn khiến chàng trai đó làm ra những chuyện khác thường, không phải là hư hỏng sa đọa, mà ngược lại đó là lời kêu cứu của một trái tim cô độc và tổn thương.
Đáng tiếc, không ai hiểu được, cho nên những hành vi đó chẳng được ai quan tâm, chỉ khiến người ta ghét bỏ và xa lánh. Kết quả càng đẩy cậu ta đi xa hơn, tìm kiếm sự tồn tại của bản thân thông qua những hành vi vượt ngoài sự ước thúc đó. Thế nhưng người cha vì quan tâm thái quá, còn cung cấp điều kiện để cậu ta thoải mái phóng thích sự ương ngạnh trong lòng.
Đây là sai lâm chung của rất nhiều cha mẹ trong nước chứ không phải chỉ riêng Mộc Khánh Thần, thấy con cái có vấn đề liền đưa ra nước ngoài, hi vọng sẽ tốt hơn. Một người đang gặp đủ loại vấn đề, đẩy họ vào môi trường xa lạ lại phải đối diện thêm với vô số vấn đề mới, làm sao tình hình có thể tốt hơn được? Nhiều khi hắn không hiểu nổi logic của những bậc cha mẹ đó.
Phùng Trường Tường đặt bút xuống, khi ngẩng đầu lên thì Mộc Khánh Thần đang nhìn hắn đầy kỳ vọng.
Lão Mộc nơm nớp nói:” Bác sĩ Phùng, Lão Ngô giới thiệu tôi tới đây, anh nghĩ cách giúp tôi đi, nó sắp ép tôi phát điên rồi.” ” Con trai anh vê nước cũng gần được nửa năm rồi nhỉ, trong thời gian đó anh đã làm những gì? Ý tôi là anh đã làm gì cho con trai anh, không hỏi việc riêng của anh.” Phùng Trường Tường không nói ra cách xử lý mà đặt thêm câu hỏi:
“Tôi đến gặp mặt nó một lần còn khó chứ nói gì tới làm được gì, bây giờ tôi hối hận vô cùng, nghĩ lại thực sự không nên đưa nó ra nước ngoài.” Lão Mộc buồn phiền nói, ông giải thích, con trai ông ở mấy quốc gia liền trong nhiêu năm, hai cha con trừ xưng hô ra thì đã như người dưng nước lã rồi, sợi dây kết nối quan hệ duy nhất chỉ còn lại một chuyện mà thôi:
Chuyện này bác sĩ Phùng chẳng nghĩ cũng nói ra được:” Đòi tiền.” Chắc chắn là thế rồi.
Mộc Khánh Thần cũng gật đầu khẳng định:” Nó trừ tiêu tiền ra thì không biết làm cái gì hết, quần áo ngày thay ba lần, đi mua sắm còn chăm chỉ hơn cả nữ nhân. Di động, đồng hồ, túi xách có thể chất đầy nửa cái xe. Không thì đi bar tán gái, thay bạn gái cũng nhanh như thay quần áo … Ôi, tôi thật là khổ, con nhà người ta đi du học về mang theo học vấn, nó thì mang về một đống vấn đề.”
Không đi học thì lấy đâu ra học vấn mang về, bác sĩ Phùng lại hỏi:” Ông chủ Mộc, anh đã từng nghĩ tới hạn chế cậu ấy một chút về mặt kinh tế chưa?” ” Khống chế rồi, tôi khống chế một cái thì nó tự nghĩ cách, không phải đem xe của tôi đi cầm thì cũng lấy danh nghĩa của tôi đi vay tiên, sau đó rồi lại có tới tìm tôi đòi tiền, tôi không thể mất mặt cùng với nó được.” Mộc Khánh Thần khóc không ra nước mắt:
Theo như ông ta kể, thằng bại gia tử đó vê chưa tới nửa năm, đám cho vay tín dụng với cho vay nặng lãi ở trong thành phố gân như đều quen biết con trai ông ta. Chuyện trên đời là thế, con vay tiền, cha trả nợ, không phải là thiên kinh địa nghĩa à? Có người cha làm ăn lớn như thế, đám chủ nợ còn tranh nhau cho y vay tiền ấy chứ, căn bản không khống chế nổi.