1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Người Chơi Hung Mãnh
  4. Tập 2: Nhiệm vụ – Giết quỷ (c11-c20)

[Dịch] Người Chơi Hung Mãnh

Tập 2: Nhiệm vụ – Giết quỷ (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11. Nhiệm vụ

Chuyện này cũng giống như câu thơ Spring River Plumbing Duck Prophet (Xuân Giang Thủy Noãn Áp Tiên) của nhà văn Su Shi, Trò Chơi Chết Chóc cuối cùng này sẽ quyết định sự tồn vong của nền văn minh nhân loại, nên bộ máy nhà nước với sức mạnh tổ chức mạnh hơn và các cơ quan tình báo chuyên nghiệp phải nắm được nhiều thông tin hơn và đưa ra các biện pháp tương ứng dựa trên thông tin này.

Ví dụ, việc thành lập một cơ quan tình báo chuyên nghiệp, sàng lọc những người chơi tiềm năng phi chính phủ, hoặc thành lập một đội chiến lược người chơi chính thức, mỗi người chơi tương ứng có một tổ chức tư vấn được kết nối sẵn để dễ dàng điều động.

Triết học gia, nhà sử học, nhà số học, thiên văn học, vật lý học, tâm lý học …

So với cơ quan quốc gia, một sinh vật khổng lồ nghìn tay, nghìn chân, nghìn mắt, nghìn đầu thì những “cao thủ” được tuyển chọn trong giới bình thường vẫn là người thường.

Dưới sự giám sát mạnh mẽ của đoàn đội cường thế, những người chơi cá nhân trí lực không đủ căn bản không có lợi thế nào cả, ngay cả khi họ đã làm chủ được những sức mạnh phi thường trên cấp độ.

Sức tổ chức, sự khác biệt lớn nhất giữa xã hội loài người và các sinh vật nguyên thủy là con người có sức tổ chức cường đại chưa từng có.

Loại sức mạnh tổ chức này chắc chắn là một điều tốt cho trò chơi chiến lược tập thể của nền văn minh nhân loại, nhưng đối với những người chơi cá nhân mà nói, sức mạnh tổ chức mạnh mẽ cũng ngăn chặn khả năng người phàm trở thành Phật, hoặc là dùng khả năng này làm xằng làm bậy.

Ngay cả ở thời điểm mà tình hình vẫn chưa rõ ràng, từng người chơi phải chịu đựng áp lực và những mối đe dọa từ những Trò Chơi Chết Chóc khác.

Ví dụ, việc sàng lọc bộ máy nhà nước (không nhất thiết là một điều xấu), con mắt tò mò của các tổ chức thương mại ngửi được thời đại thay đổi (tuyệt đối là chuyện xấu), phần tử khủng bố với đầu óc không rõ ràng, những người chơi có thiện chí khác,…

Bởi vậy, từ trên tổng hợp lại, tốt hơn hết là ở hiện tại các cá nhân người chơi nên giấu danh tính của mình…

-Câu hỏi cuối cùng, hình thức cụ thể của nhiệm vụ phát hành trên hệ thống.

[Có ba loại nhiệm vụ mà Hệ thống sẽ công bố. Đầu tiên là nhiệm vụ cơ bản được người chơi kích hoạt ngẫu nhiên hàng ngày. Người chơi có thể chọn nhận hoặc không nhận. Khi hoàn thành sẽ có phần thưởng và không bị trừng phạt nếu thất bại]

[Loại thứ hai là nhiệm vụ bắt buộc, do hệ thống phát ra ngẫu nhiên. Người chơi phải hoàn thành mục tiêu đã được đề ra. Hoàn thành sẽ có phần thưởng. Nếu thất bại, người chơi sẽ bị xóa sổ]

[Loại thứ ba là một nhiệm vụ theo kịch bản, kịch bản nhiệm vụ của nó không nhất thiết phải diễn ra trên trái đất. Từ hệ thống ngẫu nhiên tạo ra, người chơi sẽ đóng một vai trò nào đó, rồi sau đó công lược kịch bản. Hoàn thành sẽ được thưởng, nếu không hoàn thành sẽ bị hệ thống phạt ngẫu nhiên]

-Ồ?

Lý Ngang nhướng mày, loại nhiệm vụ thứ nhất và thứ hai hình thức dễ lý giải, thứ ba là nhiệm vụ kịch bản nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Ngay khi hắn muốn tiếp tục hỏi, hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở.

[Đã đủ điều kiện kích hoạt nhiệm vụ, phân loại nhiệm vụ: Cơ bản]

[Tên nhiệm vụ: Hậu sự]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu diệt Quỷ ám người ở Trường Trung học Thực nghiệm Ân Thị – 0/1]

[Phần thưởng nhiệm vụ:

[Người chơi có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?]

[Nhận/Không]

Lý Ngang vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lấy một chiếc kính râm thông thường và một cái nhãn cầu màu hạnh nhân có thể nhìn xuyên qua ảo ảnh từ trong túi ra. Trong khi đeo kính râm, hắn nhẹ nhàng ấn nhãn cầu vào trong hốc mắt.

Trong khi thầm nghĩ từ “Có” trong đầu, hắn khụy gối, nghiêng người về phía trước rồi bắt đầu chạy nước rút trên hành lang.

Vương Tùng San trong phòng học thấy vậy, vội vàng chạy ra ngoài thét to:

-Này! Giờ học sắp bắt đầu rồi, cậu đi đâu thế?

-Đời người có ba việc gấp!

Lý Ngang không hề quay đầu lại.

Nhiệm vụ không xác định giới hạn thời gian cụ thể, nhưng đây không hẳn là một điều tốt.

“Giết Quỷ nhập người trong trường trung học thực nghiệm” – nói cách khác, nếu con Quỷ nhập người ấy rời khỏi phạm vi trường trung học thực nghiệm, liệu Hệ thống có xác định nhiệm vụ thất bại hay không?

Hay nói cách khác, một khi con quỷ rời khỏi phạm vi của trường thực nghiệm sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng, và ảnh hưởng của nó tương đương với sự thất bại của nhiệm vụ …

Dưới kính râm, đôi mắt màu hạnh nhân đảo từng dãy phòng cửa sổ lớp học, nhanh chóng quét qua mọi người.

Trong tầm mắt, không có gì bất thường.

Lý Ngang vội vàng chạy xuống lầu, lúc này có nhiều người đang dựa vào lan can hành lang bên cạnh tòa nhà.

Hắn hít một hơi, hét lên với khí thế mạnh mẽ vào bên trong toàn bộ tòa nhà:

-Tại hạ là giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ. Nếu các vị võ lâm đồng đạo trên lầu tin tưởng ta, xin cứ nhảy xuống. Ta sẽ dùng Càn Khôn Đại Na Di để tiếp được các vị!

Đáng tiếc là trong thời đại mà lòng tin giữa người với người đang thiếu vắng, không có ai nhảy khỏi tòa nhà, ngược lại, nhiều người đã thò đầu ra khỏi lan can hướng phía dưới cười cười.

Không thể tìm được.

Sắc mặt Lý Ngang thờ ơ thu tầm mắt lại.

Điều này cũng là điều bình thường, trường trung học cơ sở thực nghiệm có gần 2.000 sinh viên và 150 giảng viên, có diện tích 40.000m2, bao gồm các phòng học, khu hành chính tổng hợp, tòa nhà khoa học và công nghệ, căng tin và ký túc xá.

Ngay cả khi có sự trợ giúp của nhãn cầu kỳ quái này, thì hiệu suất kiểm tra sàng lọc cũng vô cùng thấp.

Chương 12. Tìm ra rồi

Lý Ngang suy nghĩ một chút, lại chạy về phía đài thiên văn của trường.

Đỉnh đài thiên văn là điểm cao nhất của trường và có thể nhìn bao quát toàn trường, đứng trên rìa tòa nhà, Lý Ngang lôi từ trong túi ra một chiếc kính thiên văn bỏ túi có độ phóng đại tối đa hơn 12 lần.

Quét toàn trường, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, chỉ khác là ở lối vào bãi đậu xe ngầm, có một mảng màu loang lổ đang từ từ di chuyển về phía bãi đậu xe.

Tìm ra rồi.

Lý Ngang đặt kính thiên văn xuống.

Bước, bước, bước.

Trong bãi đậu xe trống dưới tầng hầm, “Thạch Thanh Tùng” chậm rãi đi tới.

Người đó đi rất chậm, chân loạng choạng kiễng chân như diễn viên ba lê, uốn éo tập tễnh đi lên.

Đế cao su của đôi giày thể thao, trên nền bê tông kiên cố, phát ra âm thanh răng rắc và cọ xát vang vọng cả ga-ra.

Ông ta lấy chìa khóa xe ra, bấm liên tục về hai hướng trái phải.

Nó không biết chiếc xe nào là của Thạch Thanh Tùng, nhưng nó có chìa khóa xe.

-Tít tít.

Chiếc xe ô tô màu bạc phát ra tiếng kêu và đèn của nó lấp lóe hai lần bên trong bãi xe.

“Thạch Thanh Tùng” nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười cường điệu dưới ánh đèn hoang vắng có chút kinh dị.

Đang lúc ông bước đến phía xe và định mở cửa, Lý Ngang đã nắm cổ tay ông bằng cả hai tay.

-Thầy Thạch!

Lý Ngang thở hổn hển siết chặt cổ tay Thạch Thanh Tùng, vội vàng nói:

– Trò cuối cùng cũng tìm được thầy!

Thạch Thanh Tùng cứng ngắc nhìn Lí Ngang, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:

-A … Là trò sao, tìm thầy có việc gì?

Ông cố gắng hất tay Lý Ngang ra, nhưng sức lực của người này thật đáng kinh ngạc, gần giống như một người đàn ông trưởng thành, vùng vẫy nửa ngày vẫn không thoát ra được, ngược lại cái nắm chặt này khiến cổ tay ông muốn trật khớp.

-Thạch lão sư, gần đây trò đã gặp phải một chuyện khiến trò rất phiền lòng. Thầy là giáo viên chủ nhiệm, là người dẫn đường, ngọn hải đăng dẫn lối. Trò hy vọng thầy có thể giải đáp những nghi ngờ của trò ạ.

Chủ nhiệm lớp? Hắn là học sinh của “tôi” sao?

Thạch Thanh Tùng gật đầu, ho khan hai tiếng, giả làm giáo viên:

-Nói đi.

-Chuyện là như thế này. Trò đang ngủ trưa tại nhà mình vào chiều hôm qua, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa, đã nhìn thấy hàng xóm đối diện là thiếu nữ Triệu Khiết, mặc một chiếc váy ngủ ren trắng rất đơn giản đứng trước nhà trò.

-Cô ấy khóc đến lê hoa đái vũ, hai mắt mông lung, mái tóc dài xõa qua bờ vai trần.

-Trò hỏi cô ấy bị làm sao, cô ấy khóc và nói với trò rằng chồng cô ấy ở phương diện kia không được rồi! Hi vọng là một người trẻ trung khỏe mạnh như trò đây, có thể giúp đỡ và giải quyết vấn đề gia đình của cô ấy…

Lý Ngang dừng lại, cực kỳ thành khẩn nói với Thạch Thanh Tùng:

-Thạch lão sư, thầy nghĩ trò nên làm gì đây?

Tao nghĩ mày nên tự uống nước tiểu cho tỉnh táo lại đi

Vẻ mặt của Thạch Thanh Tùng càng trở nên cứng nhắc, đờ đẫn nói:

-Ừm … bạn học, thầy cũng không có ý kiến gì về chuyện này. Trò sắp trưởng thành rồi nên phải có chủ kiến của mình. Hiện tại thầy đang chuyện gấp, trò có thể hay không, buông tay…

Không đợi Thạch Thanh Tùng nói xong, Lý Ngang đã vỗ đùi thở dài:

-Ôi, lúc ấy trò ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô Triệu, tim đập loạn nhịp, mê mẩn theo cô Triệu vào nhà cô ấy.

Này này, thằng điên này, mày có nghe lời tao không? Tại sao mày vẫn bắt đầu ảo tưởng thế cơ chứ? Mày có thể tôn trọng tao một chút không, dù sao tao cũng là thầy giáo của mày mà!

-Sau khi vào nhà cô ấy, thầy đoán xem có chuyện gì xảy ra tiếp theo?

-… Làm gì?

Thạch Thanh Tùng nói với khuôn mặt chết chóc.

Lý Ngang lắc đầu thở dài:

-Trò đã giúp con trai cô ấy làm bài tập tiểu học trong một đêm. Chị Triệu nói rất đúng. Chồng cô ấy về phương diện kia thật không được, ngay cả bài toán ứng dụng tiểu học cũng không biết.

– …

Mẹ nó, mày đang giỡn mặt với tao à.

Trán của Thạch Thanh Tùng nổi đầy gân xanh, cứng ngắc nói:

-Chính là… Bạn học, thầy thật sự đang rất vội, trò có thể để cho thầy đi trước.

-À, ngoài vấn đề này ra, trò còn có thắc mắc muốn trưng cầu ý kiến của thầy.

Lý Ngang nghiêm túc nói:

– Nhìn thấy dáng vẻ ân ái của vợ chồng chị Triệu, trò cảm thấy sự cô đơn của một cẩu độc thân, nên đã đi đến chùa miếu thành kính quỳ gối trước mặt Bồ tát. Kết quả là Bồ tát bất động, dứt khoát từ chối lời cầu hôn của trò đây…

-??

-Kể từ đó, trò cảm giác mình thất bại hoàn toàn, còn bị stress nghiêm trọng nữa. Vì vậy, trò đã chạy vào siêu thị mua mì gói, bánh phồng tôm, khoai tây chiên, cam và chạy đi mát-xa ở tiệm của mấy cụ già.

-???

-Các cụ già rất hài lòng với kỹ thuật xoa bóp của trò. Họ còn hùn tiền để làm ra một lá cờ thưởng ghi “Bậc thầy Phụ khoa” rồi treo nó trên tường nhà trò nữa.

Tại thời điểm này, Thạch Thanh Tùng làm sao còn không biết rằng đối phương đang hoàn toàn chặn họng và đùa giỡn mình.

Sắc mặt ông trở nên u ám, lòng bàn tay cụp xuống, cơ ngón tay co rút như chân gà, móng tay mọc nhanh và phủ một lớp huỳnh quang màu xanh, dưới ánh đèn trông như quỷ mị.

– Bạn học … trò … trò có thả thầy ra không?

Lý Ngang thu lại nụ cười, nắm cổ tay Thạch Thanh Tùng, thì thào:

-Đừng giả vờ nữa. Lúc đấy đây, tao đã cắt đứt dây camera ở bãi đậu xe rồi.

Hắn tháo kính râm ra, để lộ con ngươi màu quả hạnh trong hốc mắt trái.

Trong tầm mắt của hắn, đằng sau Thạch Thanh Tùng là một hồn ma mặc đồng phục công trường, hai người dính chặt vào nhau. Lưng người trước áp vào ngực người sau, tay chống cánh tay lòng bàn chân dán mũi chân.

Bầu không khí trong bãi đỗ xe im lặng như tờ, ánh sáng nhàn nhạt từ trần nhà chiếu xuống nền nhà trơn màu xám đen, tạo nên một quầng sáng dài.

Chương 13. Giết quỷ

Cảnh Lý Ngang giằng co với hồn ma được chiếu lên theo đường cong trên cửa kính của các phương tiện giao thông hai bên.

-Mày rời khỏi thân thể của ông ấy, tao bảo vệ cho mày khỏi chết, thế nào, ok không?

Lý Ngang vừa cười vừa nói.

-Mày đang nói đùa sao?

Thạch Thanh Tùng nhếch miệng cười một cái:

-Mày có biết cảm giác chết là như thế nào không? Lúc đầu, sẽ cảm thấy một sự hủy diệt ngọt ngào, tượng như đang say rượu, bốn phía đen kịt một màu, cái gì cũng không thể nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, ngay cả đến sờ bình thường cũng không cảm nhận được.

-Sau đó, như bị ai dội nước đá vào mặt, mày sẽ tỉnh lại, thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác, mọi thứ bắt đầu phục hồi, thậm chí so với sống càng thêm nhạy cảm.

-Nhưng đây tuyệt đối không phải là một món quà. Mày có thể cảm thụ được ánh sáng, nhưng lại không thể nhấc nổi mí mắt lên. Mày có thể cảm thấy mình đang nằm trong tủ đông lạnh trong nhà xác bệnh viện, lạnh và đau nhói, nhưng lại không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Chuyên viên liệm xác tại nhà tang lễ sẽ dùng kim và chỉ để khâu vết thương trên cơ thể mày, mày hét lên đến khản cả cổ nhưng chẳng ai đáp lại.

-Tiếp theo… Là hỏa táng.

-Trong không gian chật hẹp, ngọn lửa xanh lạnh lùng bùng cháy. Mày sẽ cảm nhận được, mỗi một tấc dây thần kinh đang bị thiêu đốt, từng centimet da thịt đều bị hủy diệt, đau đớn hơn tất cả những đau khổ trên thế giới này gấp ngàn lần.

-Một đống tro tàn trở thành một bản tình ca tóm tắt cuộc đời mày.

Gương mặt Thạch Thanh Tùng lộ ra vẻ sợ hãi từ tận đáy lòng, ông run rẩy nói:

-Mày nghĩ đây là kết cục sao? Không! Không! Không thể trốn thoát, khi đã thoát khỏi cái thi thể thối rửa của bản thân, thì mày vẫn không trốn thoát được.

-Mày lơ lửng trên không, chỉ có thể di chuyển xung quanh nơi mày đã ở sau khi chết. Nỗi đau kia như một cái bóng, gặm nhấm tựa như một con giòi ở lưng. Không có cách nào tiếp xúc với người sống, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn bọn họ vui mừng.

-Mỗi một phút, mỗi một giây, sự oán giận và ghen tị trong nội tâm sẽ lớn dần lên dưới sự thúc đẩy của nỗi đau vô tận bên trong mày.

-Không có thiên đường, không có địa ngục, cái gì mà vãng sinh cực lạc, còn cái gì mà Lục Đạo Luân Hồi, tất cả đều là lừa bịp, đều là giả dối! Chỉ có sự vô cùng vô tận trống rỗng, mới là mọi thứ ở phía sau!

Thạch Thanh Tùng gầm lên, ông đã mong đợi nhìn được vẻ hoảng sợ về cái chết trên khuôn mặt của Lý Ngang, nhưng thứ Thạch Thanh Tùng kia nhận được chỉ là cái gật đầu thẳng thừng của Lý Ngang:

-Ồ.

Thạch Thanh Tùng híp mắt nói:

-… Mày không sợ sao? Ngươi sau khi chết sẽ giống như tao.

-Vậy thì sao?

Lý Ngang cười nói:

-Đối với hầu hết mọi người, sự trống rỗng vô tận sau khi chết có thể là một điều cực kỳ đáng sợ. Những nhà tư bản giàu có sẽ chi rất nhiều tiền để tìm cách ngủ yên sau khi chết. Những tín đồ sùng đạo sẽ càng tin tưởng vào thần thánh hơn, và bộ máy Nhà nước sẽ thành lập một nhóm bao gồm các chuyên gia, các nhà khoa học để nghiên cứu bản chất của cái chết.

-Bất ổn xã hội ư? Sự hoảng loạn lan rộng sao? Hay các hiện tượng tôn giáo cuồng tín?

-Xin lỗi, đối với tao, sống tốt còn hơn là sợ hãi. Mày sống vui vẻ lúc này quan trọng hơn hành vi lo nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau khi chết rất nhiều.

Khuôn mặt Thạch Thanh Tùng cau có:

-Tao sẽ không bao giờ rời khỏi cơ thể này! Tên này là của tao, của tao.

-Vậy thì không có cách nào khác.

Lý Ngang thở dài:

-Giết quỷ thì tao có hơi không thành thạo, đợi lát nữa có thể sẽ rất đau.

Thạch Thanh Tùng nhếch miệng cười toe toét, trên mặt nổi đầy gân xanh, hốc mắt trũng sâu và đen kịt, đỏ ngầu nhanh chóng tràn đầy hai mắt, hai nhãn cầu lồi ra như mắt cá.

Khuôn mặt vuông vức nguyên bản của thầy Thạch, đột nhiên xương cốt bị kéo dài ra, giống như mặt ngựa hẹp dài, miệng mở rộng đến cực điểm, hai bên gò má thịt như muốn vỡ ra, nhanh chóng chấn động.

Rống!

Tiếng la hét thất thanh của Thạch Thanh Tùng vang vọng trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, hàng chục phương tiện giao thông hai bên và cửa sổ của chúng đều bị vỡ nát.

Những mảnh kính vỡ bay lên trong không trung, trượt xuống, dệt nên một thứ ánh sáng lộng lẫy, giống như một bức màn nước dày đặc dưới thác nước.

Tiếng còi xe đồng loạt vang lên, tiếng còi sắc bén nối tiếp nhau, hàng chục chiếc đèn xe nối liền một khúc, sáng rực đến nhức mắt người.

Giữa ánh sáng lấp lóe, một cơn gió mạnh bắn thẳng vào đầu Lý Ngang.

Đó chính là thủ đao* của Thạch Thanh Tùng.

*Chú thích: Thủ đao là phương pháp sử dụng cạnh bàn tay trong võ thuật.

Bàn tay của ông được bao phủ bởi một màu xanh thẫm, trong khi những chiếc móng tay có màu tương tự của ông ấy dài ra hơn 10 cm, hẹp, sắc bén và nhọn.

Lý Ngang đẩy nhẹ kính râm, bình tĩnh lùi lại nửa bước. Đồng thời, hắn đưa tay về phía trước, tóm trúng cổ tay của Thạch Thanh Tùng.

Một luồng sức mạnh khổng lồ truyền đến từ lòng bàn tay của Thạch Thanh Tùng làm hai tay của Lý Ngang lập tức bị chệch hướng. Do bị quán tính ảnh hưởng, cả cơ thể của hắn vô tình ngã về chiếc ô tô bên phải.

Thấy sắp va vào cửa xe, Lý Ngang đạp mạnh chân trái xuống đất, mượn lực đệm để nhảy lên phía trên bên cánh phải. Sau đó, hắn lại dùng chân đạp lên cửa xe bằng kim loại, vừa triệt tiêu lực kéo của kẻ địch, vừa nhẹ nhàng trượt mình lên nóc xe.

-Lên!

Hắn ngồi xổm trên nóc xe quát lớn một tiếng, hai tay nắm lấy cổ tay Thạch Thanh Tùng, kéo ra cửa như hành lá trên đất khô.

Cánh tay của Thạch Thanh Tùng vẫn bị Lý Ngang kéo, dưới nách đập vào nóc xe bằng hợp kim nhôm một tiếng bùm, đập vỏ mui xuống một đường rãnh.

Chương 14. Thăng cấp

-Đi chết đi!

Giống như không hề có đau đớn, Thạch Thanh Tùng gầm lên thảm thiết, thay vì rụt tay lại, ngược lại đè người vào cửa xe, sử dụng tay còn lại như một mũi dao nhọn, tận dụng vị trí kính vỡ của cửa xe ô tô, đâm thẳng đến Lý Ngang đang ngồi trên nóc từ vị trí bên dưới.

Âm thanh sắt thép vặn vẹo bén nhọn chói tai, mui xe làm bằng hợp kim bị cắt thành từng mảng như đậu phụ đông lạnh trước móng tay của Thạch Thanh Tùng.

Lý Ngang vẫn bày ra trạng thái bình tĩnh như mặt nước. Hắn nhấc lòng bàn chân lên để tránh những chiếc móng tay như dao nhọn ấy, sau đó đạp xéo xuống, dùng lòng bàn chân của mình giẫm mạnh vào lòng bàn tay của Thạch Thanh Tùng.

Tay Thạch Thanh Tùng bị khống chế. Ông chỉ biết mù quáng thét gào lên, nghe thật đinh tai nhức óc.

-A a a a a a!

-Mắc mớ gì mà mày ồn ào quá vậy?

Lý Ngang và Thạch Thanh Tùng hét vào mặt nhau rồi hắn đột ngột tung chân, đá thẳng lên gương mặt ngựa dài hẹp của người đàn ông trung niên, để lại một vết giày đen sì.

Thạch Thanh Tùng ăn trọn một đòn thật mạnh, lảo đảo ngã về phía sau. Lý Ngang nới lỏng chân, nhảy khỏi nóc xong, đồng thời lên gối thẳng vào giữa ngực ông.

Ầm!

Thạch Thanh Tùng lùi lại vài bước, cả người đâm sầm vào cửa xe phía sau.

Trước khi tên đó có thể đứng thẳng, Lý Ngang đã bắt lại, túm cổ ông, kéo ra khỏi xe, và đập đầu ông xuống đất.

Lý Ngang siết chặt hai tay Thạch Thanh Tùng sau lưng, tháo kính râm xuống, mắng:

-Nhìn đi, nhìn vào mắt tao!

Đôi mắt màu quả hạnh bắt gặp đôi mắt đỏ ngòm.

Ảo ảnhd trong mắt được phát động, màn sương mù mịt như thể từ từ và sau đó nhanh chóng bao phủ bãi đậu xe.

Trong giây tiếp theo, cảnh bãi đậu xe được thay thế bằng công trường đang xây dựng, một nhà phân phối sỏi nhựa đường màu vàng nâu dừng lại bên cạnh Lý Ngang và Thạch Thanh Tùng.

-Không không!

Dường như nhận thức được điều gì đó, Thạch Thanh Tùng bắt đầu điên cuồng, mà Lý Ngang với đôi mắt màu hạnh nhân hung bạo đem Thạch Thanh Tùng gắt gao đè lại.

Ầm!

Trục của nhà phân phối bê tông nhựa đột ngột bị gãy, mùi nhựa đường đặc quánh, nồng nặc đổ xuống như dòng chảy đá bùn đồng loạt đổ lên người Lý Ngang và Thạch Thanh Tùng.

Nỗi đau đến chết cũng không thể nào nguôi ngoai lại ập đến trái tim quỷ hồn, thứ đó bò ra khỏi cơ thể Thạch Thanh Tùng như một người chết đuối đang hoảng loạn.

Ảo ảnh biến mất ngay lập tức không còn tăm hơi, Lý Ngang thở hổn hển, từ trong ngực móc ra một bó liễu gai mảnh mai mà hắn đã gấp từ con đường rợp bóng cây trong trường, thì thầm với bóng ma:

-Tao đã bắt được mày rồi.

Xoẹt!

Cành liễu lướt qua, giống như một con dao nóng cắt bơ, đem thân thể quỷ hồn cắt ra thành hai mảnh.

[Tiêu diệt Quỷ ám người ở Trường Trung học Thực nghiệm Ân Thị: 1/1]

[Nhiệm vụ cơ bản “Hậu sự” đã hoàn thành – đang kết toán khen thưởng

[Phần thưởng 1: Đã nâng cấp quyền hạn của Người chơi – mở khóa giao diện bảng thông tin cá nhân]

[Phần thưởng 2: Tiêu diệt Quỷ ám người được nhận 50 EXP – do hoàn thành nhiệm vụ, được bonus 70 EXP]

[Phần thưởng 3: + 100 Gcoin]

[Phần thưởng 4: Vật phẩm phổ thông ngẫu nhiên + 1]

[Hiệu suất tổng thể của người chơi: S+

Tiền tệ trò chơi và điểm kinh nghiệm đạt được được tăng lên 160%]

[Nhắc nhở: Sau khi bảng cá nhân được mở, có thể truy vấn thông tin thuộc tính của người chơi, thông tin về thiết bị của người chơi, đồng thời bạn có thể đặt biệt hiệu của người chơi trong menu và biệt hiệu không xung đột với thân phận thật sự của người chơi]

[Nhắc nhở: Phần trung tâm mua sắm đã được mở. Vì phiên bản hiện tại của trò chơi chết chóc vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, người chơi chỉ có thể mua hàng hóa trên kệ của trung tâm mua sắm. Các chức năng của nhà đấu giá trung tâm mua sắm, rút thăm trúng thưởng ở trung tâm mua sắm và đại sảnh sinh hoạt chung của trung tâm mua sắm sẽ được ra mắt trong các phiên bản tiếp theo, vì vậy hãy chú ý theo dõi]

[Nhắc nhở: Giá trị kinh nghiệm hiện tại của người chơi là 120/100 và đủ điều kiện thăng cấp từ level 1 lên level 2. Sau khi thăng cấp, người chơi sẽ nhận được một điểm thuộc tính miễn phí. Có nâng cấp hay không?]

Một loạt lời nhắc của hệ thống quét màn hình bên tai, Lý Ngang không có thời gian để ý, cúi người xem xét vết thương của người đã sớm ngất đi – Thạch Thanh Tùng.

-Hô, còn tốt còn tốt, chỉ là gãy xương sườn thôi, không chết được.

Mặc dù Lý Ngang có tư duy chẳng giống ai và một vài hành vi lệch lạc, nhưng vẫn biết 4 chữ “tôn sư trọng đạo” là gì. Hắn chẳng hề đánh thẳng tay trong lúc chiến đấu, không hề đánh vào điểm chết trên người ông thầy.

Lý Ngang luồn tay vào áo ông rồi cầm lấy điện thoại di động trong túi Thạch Thanh Tùng ra, gọi số 120 cấp cứu.

Cuộc gọi được kết nối. Lý Ngang tự nâng vòm miệng mềm* lên để tăng độ cộng hưởng* trong khoang miệng, di chuyển điểm cộng hưởng từ răng hàm dưới sang vòm miệng mềm. Đồng thời, hắn hạ thang âm* xuống, thế là có thể giả thành một giọng nói kỳ quặc, không nghe được nam nữ hay thông tin cá nhân.

*Chú thích:

Vòm miệng mềm: Dùng lưỡi chạm vào phần cứng phía trên của miệng. Đó là Vòm miệng cứng [Hard Palate]. Phần này sẽ không di chuyển được, trượt lưỡi ra phía sau phần cứng đó, sẽ cảm thấy phần thịt mềm và đàn hồi hơn – đó chính là Vòm miệng mềm [Soft Palate].

Độ cộng hưởng: Hiện tượng tương tác về mặt âm học giữa các âm thanh có cùng một tần số dao động riêng tương ứng. Một âm được nảy sinh hoặc bị dao động theo bởi một âm khác, nếu như nó có cùng một tần số riêng tương ứng với âm đó.

Thang âm: Chuỗi âm thanh lên hay xuống từng bậc

-Thạch Thanh Tùng, nam, 34 tuổi, giáo viên trường Trung học Thực nghiệm Ân Thị. Bị gãy xương sườn kín do tác động ngoại lực; ngực không có vết thương; khó thở; tụ máu ngoài da; hiện đang hôn mê. Vị trí cụ thể ở lối vào phía Bắc của tầng hầm thứ hai thuộc bãi đậu xe ngầm của trường Trung học Thực nghiệm Ân Thị.

Tổng đài viên 120 ở đầu dây bên kia sửng sốt, đáp:

-Được rồi, chúng tôi sẽ lập tức điều xe cấp cứu đến, xin đừng cúp máy…

Chương 15. Bảng điều khiển

… Ò í e…

Sau khi cúp máy, Lý Ngang nhét điện thoại trở lại túi của Thạch Thanh Tùng rồi xé quần áo của ông thành hai mảnh vải dài, buộc chặt lên vị trí xương sườn bị gãy.

Sau đó, hắn cẩn thận kéo Thạch Thanh Tùng đến lối vào của bãi đậu xe ngầm để đảm bảo rằng bên cấp cứu sẽ tìm thấy ông nhanh chóng.

Quay lại bãi đậu xe dọn dẹp mọi dấu vết có thể làm lộ thông tin cá nhân, bao gồm dấu chân, dấu vân tay và tóc.

Thu dọn xong, Lý Ngang đi ra từ lối ra khác của bãi đậu xe, xác định bản thân đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, liền đi thẳng đến tòa nhà dạy học.

-Ồ, lại đây, khách quý đến chơi nha, Lý Ngang, có ngày nào trò không đi học muộn không vậy?

Trong phòng học, giáo viên dạy tiếng Anh bất lực than thở.

Chuyện Lý Ngang đi học muộn đã trở thành thói quen hàng ngày của lớp này. Nếu không vì điểm số cực cao của hắn, thậm chí thuộc hàng cao nhất trong cả thành phố Ân Thị, thì hội đồng giáo viên, bao gồm cả thầy chủ nhiệm của hắn, cũng đã thuyết phục hắn thôi học rồiChỉ cần không ảnh hưởng đến các học sinh khác là được rồi …

Lý Ngang mỉm cười, ngồi vào chỗ của mình một cách thành thạo, bắt đầu kiểm tra hệ thống.

Bảng điều khiển hệ thống được hiển thị trong tầm mắt theo mô thức Thực tế ảo VR*, với tổng cộng tám mô-đun bao gồm thông tin người chơi, thanh thuộc tính, thanh vật phẩm, thanh trang bị, thanh kỹ năng, nhật ký nhiệm vụ, hệ thống trung tâm mua sắm và thanh ba lô.

*Chú thích: Thực tế ảo hay còn gọi là thực tại ảo – Virtual Reality, viết tắt là VR – là thuật ngữ miêu tả một môi trường được giả lập được tạo ra bởi con người nhờ vào các phần mềm chuyên dụng, và được điều khiển bởi một thiết bị thông minh.

Đầu tiên là thông tin người chơi.

Bốn mục [Họ & tên], [Tuổi], [Chủng tộc] và [Số hiệu Người chơi] đã được điền đầy đủ. Tuy nhiên, còn lại một ô [Biệt hiệu của người chơi] vẫn còn bỏ trống.

[Số hiệu người chơi] bao gồm một chuỗi các chữ và số vô cùng phức tạp. Dựa theo câu chú thích bên cạnh của Hệ thống, số hiệu người chơi chủ yếu được Hệ thống sử dụng để phân biệt riêng từng người chơi cụ thể.

Trong khi đó, [Biệt hiệu của người chơi] được sử dụng chính cho các hoạt động giao lưu giữa các nhóm người chơi.

Lý Ngang bèn nhập biệt hiệu vào ô trống:

“Jugemu Jugemu Go-Kō-no-Surikire Kaijari-suigyo no Suigyō-matsu Unrai-matsu Fūrai-matsu Kū-Neru Tokoro ni Sumu Tokoro Yaburakōji no Burakōji Paipo Paipo Paipo no Shūringan Shūringan no Gūrindai Gūrindai no Ponpokopii no Ponpokonaa no Chōkyūmei no Chōsuke.”

[Biệt hiệu khả dụng, xác nhận chọn? Có – Không]

Lý Ngang cau mày, chọn “Không”, và nhập lại một biệt hiệu khác: “Thượng Đế”.

[Biệt hiệu khả dụng, xác nhận chọn? Có – Không]

“Yeao Nai He”, “→ 檰 ~ 婲 ~ 餹 ←”, “Áp dụng 177*9527”, “Tìm giòi trong nhà vệ sinh”…

Lý Ngang đã thử hàng trăm cái ID. Đây không phải vì hắn không biết chọn tên nào cho hay hoặc thích nghịch ngợm kiểu đó, mà để kiểm tra điểm giới hạn của Hệ thống.

-Một số ID thô tục cũng được xét duyệt. Một số ID rõ ràng là khá phổ biến mà cũng không thấy cái câu “biệt hiệu này đã được sử dụng, vui lòng chọn một tên khác.” Thậm chí, mình nhập vào vài nghìn chữ số của Pi cũng được luôn.

-Hệ thống của trò chơi này thực sự rất mạnh…

Lý Ngang cong môi gõ biệt hiệu Lý Nhật Thăng.

Đơn giản ngắn gọn.

Bên dưới biệt hiệu của người chơi, có một dải màu xanh lá cây. Bởi vì Lý Ngang vừa hoàn thành nhiệm vụ và nhận được 120 kinh nghiệm nên ô kinh nghiệm xanh đã được lấp đầy.

[Nhắc nhở: Giá trị kinh nghiệm hiện tại của người chơi là 120/100 và có thể được nâng cấp từ lv1 lên lv2. Sau khi cấp độ của người chơi tăng lên, có thể nhận được một điểm thuộc tính tự do. Có nâng cấp hay không?]

Sau khi đọc xong các thông tinh tương quan về Hệ thống, xác nhận rằng việc thăng cấp sẽ không gây ra hiện tượng kim quang lấp lánh hoặc có tác dụng buff phục hồi vết thương toàn thân, Lý Ngang đã chọn thăng cấp.

[Xin nhắc, người chơi Lý Nhật Thăng đã được nâng cấp lên lv2 và nhận được một điểm thuộc tính tự do, giá trị kinh nghiệm hiện tại là 20/200]

[Sau mỗi lần nâng cấp, giới hạn trên của hạn mức cao nhất của kinh nghiệm sẽ tăng thêm 100 điểm…]

Lý Ngang gật đầu, di chuyển ánh mắt của mình đến thanh thuộc tính.

Cột thuộc tính hiển thị giá trị gần đúng của chức năng thể chất hiện tại của người chơi, được chia thành [Sức mạnh], [Nhanh nhẹn], [Trí lực], [Thể lực], [Cảm giác] và [Quyến rũ].

[Sức mạnh], [Nhanh nhẹn] và [Thể lực] khá dễ hiểu trên mặt chữ, gần như được xác định bởi các yếu tố như sức mạnh cơ bắp và tốc độ phản xạ thần kinh.

[Trí lực] không giống như trí tuệ. Trí lực là khả năng nhận thức của con người, độ hiểu biết về các sự vật khách quan và sử dụng kiến thức, kinh nghiệm ấy để giải quyết vấn đề.

Trong khi đó, trí tuệ là một dạng năng lực được hình thành nên từ một hệ thống cực kỳ phức tạp bao gồm trí lực, tri thức, phương pháp và kỹ năng và một chuỗi đa dạng các nhân tố khác.

Nói một cách đơn giản, cao lắm thì việc tăng điểm [Trí lực] của người chơi có thể giúp tăng khả năng tính toán, sức quan sát và năng lực tư duy, tăng tốc độ cộng, trừ, nhân, chia và giải phương trình đa nguyên.

Tuy nhiên, chỉ số này không thể giúp kẻ đó phóng một bước lên trời ngay lập tức, không thể biến một người chỉ biết giải toán lớp 4 trở thành chuyên gia trong Lý thuyết nhóm* và Hình học không gian, Đại số Clifford.

*Chú thích:

Lý thuyết nhóm: Trong toán học và đại số trừu tượng, lý thuyết nhóm nghiên cứu về cấu trúc đại số như nhóm.

Hình học không gian: Trong toán học và hình học, hình học không gian là một nhánh của hình học nghiên cứu các đối tượng trong không gian 3 chiều Euclid.

Đại số Clifford: Trong toán học, đại số Clifford là đại số được tạo nên từ không gian vector có dạng quadratic, và là một đại số liên kết unita.

Chương 16. Trung tâm mua sắm

[Cảm giác] là sự nhận biết của ý thức đối với các thông tin bên trong và bên ngoài cơ thể. Chỉ số này được biểu hiện qua các hình thức cụ thể là năng lực dò bẫy và năng lực điều tra những điều bất thường của Người chơi, hay trực giác về số mệnh đã định sẵn. Về phần trị số [Quyến rũ], đó là mức độ thu hút cá nhân của Người chơi đối với môi trường xung quanh.

Đối với nam giới trưởng thành bình thường, sáu giá trị này đều là 5, trong khi bảng thuộc tính của Lý Ngang hiển thị là:

[Sức mạnh: 6] (Mức độ tương đương với Gymer thâm niên)

[Nhanh nhẹn: 6] (Mức độ tương đương với những người đam mê Parkour thâm niên)

[Trí lực: 7] (Thiên tài)

[Thể chất: 6] (Mức độ tương đương với những người đam mê Marathon thâm niên)

[Cảm giác: 6] (Mức độ tương đương với những người đam mê săn bắn thâm niên)

[Quyến rũ: 4] (Ngoại hình tầm thường, ăn nói và hành vi khá kỳ lạ)

Sáu giá trị này chỉ là những chỉ số thô do hệ thống đưa ra dựa trên chức năng sinh lý của người chơi. Chúng không đại diện cho lợi thế trong thực chiến dù một trong các phe đánh nhau có chỉ số cao hay thấp hơn.

Ví dụ, một huấn luyện viên fitness vai u thịt bắp và một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp đều có chỉ số thuộc tính [Sức mạnh] (sức mạnh tương đối) là 7.

Thế nhưng, kỹ năng bộc phát sức mạnh của cả hai gần như khác nhau hoàn toàn. Người võ sĩ quyền anh có thể siết chặt các sợi cơ trong nháy mắt, để rồi bộc phát ra một sức mạnh vượt bậc trong từng đòn đánh, tấn công người huấn luyện viên fitness kia. Giả sử có một cuộc chiến thực tế, thì ví dụ trên sẽ là một trận bán hành đơn phương của người võ sĩ quyền anh.

Hiện tại, các tay chơi có thể nhận được điểm thuộc tính sau khi thăng cấp. Rõ ràng rằng, cho dù người chơi chỉ là một kẻ tầm thường, không có kỹ năng gì đặc biệt, thì sau khi thăng cấp lên level 10 cũng có thể đạt đến trạng thái đỉnh cao sinh học của nhân loại, ngang ngửa với các vận động viên chuyên nghiệp giỏi nhất.

Còn từ level 15 đến level 20 thì sao? Trò Chơi Chết Chóc đã bắt đầu được bảy tháng. Trời mới biết có bao nhiêu X-men hay những vị Thần tăng đã xuất hiện từ nền dân số đa quốc gia rồi…

Lý Ngang thở dài một hơi, lại cảm thấy vô cùng gấp gáp.

Suy đi tính lại, hắn cộng 1 điểm thuộc tính của mình vào cột [Cảm giác], từ 6 điểm ở “Mức độ tương đương với những người đam mê săn bắn thâm niên” lên 7 điểm ở “Mức độ tương đương với những thợ săn chuyên nghiệp”.

Rốt cuộc, khi đối mặt với một linh thể kỳ lạ và khó đoán, thuộc tính [Cảm giác] có thể quan trọng hơn các thuộc tính khác rất nhiều.

Bên dưới thanh Thuộc tính, có thanh Vật phẩm và thanh Trang bị. Không có giới hạn nào trong các trường tương ứng của hai ô này. Thanh Vật phẩm đang ở trạng thái trống rỗng và thanh Trang bị đang hiển thị: [Vật phẩm đeo: Nhãn cầu kì lạ]

Sau khi kích hoạt giao diện Người chơi hoàn toàn, các giá trị cụ thể của Nhãn cầu kì lạ cũng được công bố.

Theo lời nhắc của Hệ thống, sức mạnh tinh thần mà Nhãn cầu kì lạ tiêu hao có liên quan đến hai thuộc tính là [Trí lực] và [Cảm giác]. Công thức tính là [(50% điểm Trí lực + 50% điểm Cảm giác) × 100 = điểm Sức mạnh tinh thần].

Mỗi khi Nhãn cầu kì lạ kích hoạt hiệu ứng đặc biệt, nó tiêu thụ một cơ số điểm Sức mạnh tinh thần/giây, và tiêu hao 5 điểm/giây khi hoạt động cường độ cao. Tổng số điểm Sức mạnh tinh thần mà Lý Ngang sở hữu là 700 điểm. Nhãn cầu kỳ lạ tiêu thụ một điểm trí lực mỗi giây khi hiệu ứng đặc biệt được kích hoạt, và năm điểm mỗi giây khi hoạt động cường độ cao, và tổng số điểm trí lực mà Lý Ngang sở hữu là 700 điểm.

-Có thể đạt đến 700 giây nếu chỉ sử dụng khả năng nhìn xuyên ảo ảnh. Nếu tạo và duy trì ảo ảnh, có thể kéo dài 140 giây. Giá trị này tương tự như những gì mình từng thử nghiệm trước đây.

Lý Ngang gật đầu rồi nhìn sang phần Nhật ký nhiệm vụ và phần Trung tâm mua sắm.

Không có gì quá đặc biệt về Nhật ký nhiệm vụ, chỉ có hai nội dung về [Đánh giết mèo mặt người] và [Đánh giết Quỷ ám người]. Phỏng chừng hắn có thể kiểm tra lại các nội dung và mục tiêu được giao tại đây khi thực hiện các nhiệm vụ trong tương lai.

Trong giao diện trung tâm mua sắm, hiện tại chỉ có thể truy cập vào phần kệ hàng hóa. Có 20 mặt hàng trên kệ, được làm mới hàng ngày, nhưng với mức giá này…

[Gươm Laser thần lực của Sith Warrior], [Trường kích của Red Skeleton], [Tòa nhà Asakusa 12 tầng tị quỷ trừ tà], [Giáp ngực hạng nặng của Griffin], [Gauss Pistol], [Quyền trượng thứ cấp của Nhà giả kim], [Thuốc hồi phục trung cấp], [Pháo nổi xỏ dây của đế quốc]…

Trong số hai mươi vật phẩm này, thứ rẻ nhất có giá 2.000 Gcoin. Đây không phải là thứ mà những newbie ngơ ngác có thể mua được.

Lý Ngang thở dài khi nhìn các kệ hàng tại trung tâm mua sắm.

Hắn thở dài không phải vì giá tiền mà vì nếu những thiết bị này có thể phân tích nghiên cứu, như vậy đối với cơ quan quốc gia nó có ý nghĩa cực kỳ trọng đại.

Chỉ với một thanh gươm laser của người Sith, chính phủ có thể có nắm giữ được một số công nghệ cao bao gồm siêu pin, thiết bị tích trữ plasma và máy phát từ trường mạnh di động. Ngoài ra, nó cũng có thể đóng vai trò định hướng chung cho nghiên cứu khoa học trên tổng thể của một quốc gia.

Gauss Pistol về mặt công nghệ; Pháo nổi, hay Quyền trượng của Nhà giả kim về mặt ma thuật, mỗi thứ sẽ tạo ra sự đổi mới chưa từng có trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học của con người.

-Nếu quốc gia có một đoàn đội chơi chính thức, thì hẳn là lúc này họ sẽ chạy vòng quanh thế giới để kích hoạt các nhiệm vụ nhằm kiếm Gcoin trong trò chơi nhỉ?

Lý Ngang nghĩ:

-Hơn nữa, vì những trang bị này có thể xuất hiện trên kệ trung tâm mua sắm, điều đó có nghĩa là người chơi có thể tiếp xúc với những vật phẩm đặc biệt tương tự trong nhiệm vụ, và thậm chí có thể đi xa hơn, tiếp xúc và thậm chí tiến vào thế giới khác …

Chương 17. Tiền mặt

Lý Ngang suy nghĩ một chút, lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía thanh ba lô, nơi đặt một chiếc hộp gỗ bình thường chỉ làm bằng ván gỗ cũ và đinh tán.

Mười con chim trong rừng không bằng một con trong tay.

-Chiếc hộp này có phải là phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ không?

Lý Ngang cười thầm, xoa xoa lòng bàn tay như đom đóm rồi mở hộp gỗ ra.

Khi một luồng ánh sáng trắng sáng lên, chiếc hộp mở ra, và có một … chiếc ví nữ?

[Tên: Ví nữ da sần Gucci Zumi xanh đậm]

[Loại: Hàng cao cấp]

[Phẩm chất: Bình thường]

[Hiệu ứng Đặc biệt: Không có]

[Điều kiện trang bị: Không có]

[Nhận xét: Xuất xứ từ Italy, nhẹ nhàng, sang trọng và thanh lịch. Trên bề mặt ví có dính lại mồ hôi, dầu mỡ và nước hoa phụ nữ trưởng thành. Từ đó cho thấy, chủ nhân ban đầu của chiếc ví là một phụ nữ giàu có ở độ tuổi 50]

Lý Ngang hít một hơi thật sâu và kiểm tra qua lại chiếc ví trong ba lô, sau nhiều phút thử… cuối cùng hắn kết luận rằng đó thực sự là một chiếc ví Gucci của một người phụ nữ giàu có năm mươi tuổi.

-Méo có cm gì…

Vẻ mặt của Lý Ngang hơi đau đớn. Trong ví có 7 hoặc 8 thẻ ngân hàng, bao gồm thẻ ATM nội địa, thẻ Visa và MasterCard.

Ngoài ra, chiếc ví còn chứa khăn giấy lau mặt, túi make-up gồm hàng chục món mỹ phẩm với nhiều kiểu dáng và mẫu mã khác nhau và một xấp tiền mềm mại màu đỏ được sắp xếp gọn gàng – tổng số tiền ước tính khoảng 10.000 nhân dân tệ.

Lý Ngang thở dài:

-Bạn không bao giờ có thể tưởng tượng được sự hạnh phúc của một người phụ nữ giàu có…

Hắn không có ý định dùng thẻ ngân hàng hay cầm cố chiếc ví xa xỉ này, cách tốt nhất là cầm tiền mặt và đốt hết những thứ khác để loại bỏ hoàn toàn khả năng bị lộ.

-10.000 tệ tiền mặt, he he.

Sấm dậy đất bằng, đột nhiên giàu có, Lý Ngang hạnh phúc đến nỗi còn nở một nụ cười rạng rỡ với giáo viên tiếng Anh trên bục giảng, khiến ông ấy phải run lên, giảng bài gượng gạo dần.

Lúc chạng vạng tối, sinh viên trong khuôn viên trường đã về nhà, hầu hết đều đã nhà ai về nhà nấy, nhưng bãi đậu xe dưới lòng đất vẫn sáng đèn.

Xe cảnh sát đã kéo dây ngăn cách ở bên ngoài bãi đậu xe, nhưng các đồng chí cảnh sát lại đứng bên ngoài đường dây ấy, trông như không có chuyện gì để làm.

Trong bãi đậu xe, một nhóm người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm chia làm hai nhóm, một nhóm đang chụp ảnh và thu thập thông tin hiện trường giống như điều tra viên tội phạm.

Nhóm còn lại đang thao tác một loại dụng cụ nào đó tương tự như máy dò mìn, đi qua lại giữa các phương tiện có cửa sổ vỡ như các kỹ sư.

Đột nhiên, một cảnh sát đặc nhiệm da đen gọi:

– Trưởng phòng, phát hiện phản ứng năng lượng tâm linh, cường độ là level 1, thuộc loại hình bám thân. Xét từ mức độ tiêu tán năng lượng tâm linh, ít nhất đã 5 giờ trôi qua kể từ khi nó bị tiêu diệt.

-Quả nhiên.

Người đàn ông trung niên được gọi là trưởng phòng có tóc mai trắng, khuôn mặt uy nghiêm, hắn nhẹ gật đầu, quay đầu hỏi nam trợ lý bên cạnh:

-Ở đây đã phá hết các camera giám sát chưa?

-Tất cả đều bị phá.

Trợ lý nói.

-Kỹ năng phản trinh sát của người này rất chuyên nghiệp, hiện trường được xử lý rất sạch sẽ, không có hình ảnh hữu ích nào được chụp lại, hầu hết dấu vết còn lại trên hiện trường đều bị xóa sạch, ngay cả camera hành trình của một số phương tiện. Các máy ghi âm đều đã bị tháo dỡ và hư hỏng.

-Ừ.

Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói:

-Giáo viên bị quỷ nhập tỉnh rồi à?

-Đã tỉnh rồi, đang nằm trong phòng bệnh ở khu đặc biệt tiếp nhận thẩm vấn.

Trợ lý thở dài, lắc đầu.

-Đương nhiên, không có ký ức bị linh hồn nhập vào người, nhưng sau khi linh hồn bị tiêu trừ, ông ta đã ngất đi và không thể cung cấp thông tin về kẻ giết linh hồn.

-Đối với cuộc gọi khẩn cấp đến bệnh viện của người giết linh hồn, âm thanh đã được ghi lại, nhưng người đó xử lý giọng giả rất chuyên nghiệp, không tìm được dấu hiệu cụ thể.

Trên mặt người đàn ông trung niên không có nhiều biểu cảm.

-Xem ra là một tay lão làng.

Người trợ lý do dự một lúc, nói:

-Trưởng phòng, chúng ta sẽ tiến hành một cuộc điều tra bí mật về tất cả giảng viên, nhân viên và sinh viên trong toàn trường chứ?

-Có thể, nhưng không cần thiết.

Trưởng phòng lắc đầu nói:

-Trước hết đừng đánh rắn động cỏ, thứ hai, trình độ của người chơi giết linh hồn này tương đối thấp, đầu tư nhiều tài nguyên như vậy cũng không đáng là bao.

-Một lần nữa, đánh giá về hành vi tổng thể của người đó, người đó vẫn thuộc phe trung lập có trật tự, và các cuộc điều tra áp bức có khả năng buộc người đó trở lại. Cuối cùng, chúng ta không biết liệu người chơi này đang thực hiện một nhiệm vụ cơ bản hay một nhiệm vụ theo kịch bản.

-Nếu là nhiệm vụ cơ bản thì không sao, nếu là nhiệm vụ kịch bản thì những người chơi giết linh hồn có thể đến từ năm châu bốn bể, từ khắp nơi trên thế giới.

-Hiện tại, sự bất thường siêu nhiên của đường Tiền Hoa ngày càng nghiêm trọng hơn, nó có thể phát triển thành một thảm họa tự nhiên di động bất cứ lúc nào, nó quan trọng hơn rất nhiều so với chuyện ở đây.

-Vậy …

Trợ lý ngập ngừng nói:

-Lưu trữ hồ sơ?

-Đóng hồ sơ lại.

Trưởng phòng gật đầu:

-Nếu người giết linh hồn là một giảng viên hoặc sinh viên của trường này, như vậy chờ chúng ta xử lý xong hiện tượng siêu nhiên của đường Tiền Hoa, quay trở lại đây điều tra cũng chưa có muộn.

10.000 nhân dân tệ có thể làm gì trong xã hội hiện đại?

Mua hết 20% các nhà vệ sinh ở trung tâm Thành phố Ân Thị?

Đi xông hơi, massage liên tục ba ngày?

Mua một phòng chất đầy hộp tỏi tây để ăn và nằm luôn trong đó?

Chương 18. Rò rỉ

Ngày hôm qua Lý Ngang nói với quỷ hồn một câu, hắn thật sự có công việc làm gia sư bán thời gian, bởi vì thành tích của Lý Ngang đều tốt, nên thù lao cho công việc bán thời gian này cũng không thấp.

Tuy nhiên, xét cho cùng, Thành phố Ân Thị là trung tâm kinh tế của cả nước, là thành phố nổi tiếng về tài chính quốc tế, vận tải biển, thương mại và đổi mới công nghệ. Mức tiêu thụ rất cao, mọi thứ đều đắt đỏ và không hề dễ dàng.

Tiền lương bán thời gian chỉ có thể trả tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền internet và các chi phí hàng ngày, nếu chi tiêu nhiều hơn một chút, có thể rơi vào nguy cơ khủng hoảng thâm hụt.

Thường ngày Lý Ngang mua một bó mì, chỉ hận bản thân vì sap không thể bẻ một nhân dân tệ thành hai nửa, đột nhiên nhận được hơn mười nghìn nhân dân tệ tiền mặt, vì vậy hắn phải lên kế hoạch và tính toán thật tốt.

Mở Taobao và bắt đầu mua sắm.

Áo khoát tác chiến chống đạn CQP, găng tay chống đâm, kính chống bảo vệ mắt khỏi mảnh vỡ, quần tác chiến màu đen sẫm có tấm lót đầu gối bên trong, giày tác chiến, đèn pin chiếu sáng, bình xịt hơi cay, gậy chích điện tự vệ, ống thép liền khối, rìu dã ngoại, dao gấp mini lưỡi thép răng cưa, súng bắn đinh, dây kéo có độ bền cao dùng cho thuyền buồm, thùng phuy rỗng đựng dầu, các loại công cụ linh tinh – kể cả bàn dập mini; thiết bị thí nghiệm cho phòng thí nghiệm trung học cơ sở bao gồm bình đèn cồn, vật liệu đồng, gỗ, phân hóa học, bộ giảm xóc xe gắn máy…

Những món đồ này được mua bằng nhiều tài khoản Taobao khác nhau. Địa chỉ nhận hàng cũng được phân bổ ở mọi ngóc ngách trong thành phố Ân Thị, tổng cộng vừa đủ 10.000 tệ.

Trong mấy ngày chờ bưu phẩm gửi đến, Lý Ngang cũng không nhàn rỗi. Hắn lên mạng tìm kiếm những truyền thuyết ma quái tại đô thị trong nội bộ thành phố.

Người chơi chỉ có thể nhận được phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, và cách tốt nhất để kích hoạt nhiệm vụ là thực hiện các chuyến đi thực tế và tự mình tiếp xúc với các sự kiện kinh hoàng và thực tế.

Cái thứ tiếng cười kỳ lạ vang lên trong hành lang của chung cư vào lúc nửa đêm, chất nhầy xanh rỉ ra từ những bức tường của căn nhà cho thuê, mái tóc dài lòa xòa dưới gối của mấy thanh niên FA.

Trong những ngày qua, Lý Ngang đã đi thăm những địa chỉ xảy ra nhiều sự kiện siêu nhiên nhưng rất tiếc là không tìm thấy gì cả, không biết những sự kiện này chỉ là hư cấu hay đã được người chơi khác giải quyết rồi.

Lý Ngang cũng bối rối về điều này, trò chơi chết chóc đã phát triển xuyên suốt trước đến nay, sự kiện linh dị xuất hiện ở xung quanh người chơi, hay sự kiện linh dị tự động xuất hiện rồi thu hút người chơi đến đó?

Nếu là trường hợp đầu tiên thì không sao, nhưng nếu là trường hợp thứ hai thì thật khủng khiếp. Có trời mới biết từng có bao nhiêu sự kiện linh dị đã xảy ra, mà những vụ đó lại chưa có người chơi hay cơ quan chính phủ nào hay biết cả…

Nếu vậy thì số lượng người bị hại sẽ là một con số kinh khủng …

Cuối cùng, Lý Ngang đã đến trung tâm của tất cả các truyền thuyết đô thị ở thành phố Ân Thị – đường Tiền Hoa.

Con đường này nằm ở khu vực Quảng trường Nhân dân ở trung tâm thành phố Ân Thị và là một trong những con đường thương mại thịnh vượng nhất ở đây.

Đầu thế kỷ trước, con phố này nằm trong Tô giới Pháp, nhờ đó mà hình thành nên một khu dân cư cao cấp quy mô lớn mang đậm phong cách Pháp của nước bạn. Với sự bùng nổ của Cách mạng Tháng Mười, các quý tộc Sa hoàng chạy khỏi phương Bắc đã mở các cửa hàng cao cấp ủng hộ văn hóa Pháp ở đây.

Gió mây xoay vần, vạn vật cũng thay đổi. Ngày nay, đường Tiền Hoa vẫn giữ được vẻ sang trọng và tao nhã, là một tòa nhà cổ kính hàng thế kỷ kết hợp với các cửa hàng sang trọng hiện đại hàng đầu quốc tế, tạo thành một con phố thương mại xứng tầm thế giới.

Nói một cách đơn giản, đường Tiền Hoa chính là tấc đấc tấc vàng.

Tại con đường bên cạnh đường Tiền Hoa, trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, trong một tiệm cà phê nhỏ, Lý Ngang đang nhâm nhi một tách cà phê rẻ nhất quán, ngồi bên cửa sổ, vừa xem clip tin tức trên điện thoại, vừa ngắm nhìn đường Tiền Hoa bên dưới qua mặt kính.

Các biển cảnh báo đã được đặt ở hai đầu con đường, cửa ra vào và cửa sổ của các cửa hàng ở hai bên đường đã bị đóng lại. Những nhân viên làm việc đã được sơ tán từ trước. Chỉ còn lại những nhân viên bảo trì mặc đồng phục màu cam và xe chữa cháy trên đường.

-Vào lúc 3 giờ chiều ngày hôm qua, một đường ống dẫn khí trên đường Tiền Hoa bị rò rỉ, nhân viên bảo trì đã đến hiện trường để sửa chữa khẩn cấp. Cảnh sát giao thông và đội phòng cháy chữa cháy cũng đã tạm thời phong tỏa các đoạn đường tương ứng và thực hiện các biện pháp phun nước pha loãng trên những con đường chứa khí đốt.

-Tính đến thời điểm hiện tại, nguy cơ rò rỉ về cơ bản đã được kiểm soát, thời gian cụ thể đoạn đường chưa được phong tỏa vẫn cần phải chờ cơ quan cứu hỏa thông báo thêm.

Đường ống dẫn gas bị rò rỉ? Đó là một lời nói dối.

Lý Ngang lắc đầu:

-Hai bên đường Tiền Hoa là những trung tâm mua sắm lớn, hoặc là trụ sở của những công ty top 500 hàng đầu thế giới, hoặc những cửa hàng sang trọng nổi tiếng thế giới. Không quá lời khi nói rằng con phố này là nơi có tốc độ phát triển tăng lên từng ngày.

Tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần. Nếu là nhiệm vụ chữa cháy, e rằng cuộc khủng hoảng đã được giải quyết một cách nhanh chóng. Con đường sẽ thông thoáng trở lại tức thì dưới sức ép kép của hai yếu tố, kinh tế và hành chính.

Phong tỏa lâu như vậy, hơn nữa, chẳng thấy dấu hiệu gì của việc sắp tháo dỡ phong tỏa, chỉ có thể liên quan đến sức mạnh siêu nhiên mà thôi…

Lý Ngang nhấp một hớp cà phê, nhìn những “nhân viên bảo trì” trên phố Tiền Hoa thảo luận lẫn nhau một lúc. Sau đó, họ lái một chiếc xe chở giàn khoan loại….. siêu lớn đến hiện trường.

Chương 19. Đào máy móc

Loại giàn khoan này có khối lượng ít nhất 100 tấn, đường kính lỗ khoan từ 1 đến 2,5 mét, độ sâu lỗ khoan đến 100 mét. Loại này thường được sử dụng cho việc đóng các siêu cọc bê tông trên đường cao tốc và cầu đường sắt.

Nhưng lúc này, chiếc máy khoan khổng lồ đang vận hành bánh xích, cắm thẳng vào mặt đường phố khu thương mại. Sau khi nhân viên bảo trì chôn ống bảo vệ xong, thì mũi khoan chạm nhẹ vào nền bê tông, gầm rú inh ỏi và bắt đầu đào.

1 mét, 2 mét….

Mũi khoan từ từ rơi xuống, tiếng ồn ào khắp đường phố, mặt đất rung chuyển lan ra xung quanh, ly cà phê Lý Ngang đặt trên bàn cũng lăn tăn gợn sóng.

Bốn mươi mét, sáu mươi mét, tám mươi mét …

Đường ống dẫn khí đốt không được chôn sâu như vậy, bọn họ đào cái gì?

Lý Ngang lặng lẽ đeo kính râm vào, nhét nhãn cầu kì lạ vào hốc mắt.

Nhờ cộng thêm một điểm cho [Cảm giác], kết hợp với con mắt tinh tường của mèo, đủ cho phép Lý Ngang quan sát từng bước di chuyển của nhóm nhân viên bảo trì.

Ầm!

Mũi khoan đang chìm xuống, bỗng nhiên dừng lại một cách đột ngột khiến người điều khiển giàn khoan Đinh Chân Tự giật thót cả mình.

Đinh Chân Tự, 20 tuổi, tốt nghiệp xuất sắc tại trường Kỹ thuật Lan Tường ở tỉnh Tề Lỗ, nổi tiếng với biệt danh “Đại ca công nghệ máy xúc.” Gã có thể cắm hoa bằng máy công cụ CNC*, xào rau bằng xẻng máy xúc và dùng máy kéo để kéo xe thể thao F1 di chuyển bài bản theo sau.

Đinh Chân Tự đã trải qua nhiều trận chiến. Nếu quốc gia có quân đội Gundam*, gã chắc chắn có thể trở thành phi công hạng vàng.

*Chú thích: Máy công cụ CNC là máy tính điều khiển số – gọi là CNC hay NC – là quá trình điều khiển tự động các công cụ gia công (khoan, phay, dao tiện) bằng máy tính, trong đó máy CNC cắt gọt trên vật liệu (kim loại, nhựa, gỗ, gốm hoặc composite) để biến nó thành sản phẩm có thông số kỹ thuật chính xác.

Gundam là một danh từ chung để chỉ những loạt phim hoạt hình do Nhật Bản sản xuất. Nội dung chủ yếu của loạt phim này là đề cập tới chiến tranh của thế giới trong tương lai, gồm những con robot và phi công điều khiển của con robot đó!

Nhưng bây giờ, Đinh Chân Tự đang phải luống cuống khi cầm tay cầm điều khiển của giàn khoan.

-Mũi khoan chạm đến cái gì à?!

Có giọng nói của đồng nghiệp vang lên trong bộ đàm phòng điều khiển. Ai đó đang hỏi về tình hình hiện tại.

-Không!

Đinh Chân Tự cầm bộ đàm và nói:

-Có vẻ như nó bị kẹt! Chúng ta nên sử dụng một nón khoan với sức va đập nhỏ để tháo xung quanh nón khoan, sau đó nhấc nón khoan lên …

Trước khi lời nói đó phát ra, một tiếng động lớn khác từ mặt đất truyền đến.

Bùm!

Dưới lòng đất sâu tám mươi mét, một lực lượng cực lớn kéo mũi khoan, lực lượng hùng vĩ truyền dọc theo ống kính thiên văn, khiến cho chiếc mũi khoan quay khổng lồ hơn một trăm tấn trên mặt đất đột ngột nghiêng lên, giống như chuyển động chậm của. một bộ phim Nói chung, đổ từ từ về phía trước.

Các nhân viên bảo trì xung quanh chết lặng nhìn giàn khoan sụp đổ.

Trọng lượng trăm tấn đập xuống đất, tiếng gầm thét chói tai, bụi bay mù mịt cả một góc trời.

Thép và xương sắt của giàn khoan quay bị xoắn và biến dạng, Đinh Chân Tự vì bị sốc nên đã vội vã trèo ra khỏi chiếc cabin với kính vỡ và rơi xuống đất dựa vào bản năng sinh tồn của mình.

Nhân viên bảo trì vội vàng tiến lên kéo gã đi rồi lui về phía sau.

Máy khoan quay đổ trên mặt đất và phần lớn ống khoan vẫn nằm dưới lòng đất, với tiếng động lớn thứ ba phát ra từ mặt đất, chiếc ống khoan dài phun sơn đỏ đã bị cưỡng chế kéo xuống đất và biến mất!

Giống như … có thứ gì đó dưới đất nổi giận vì bị quấy rầy …

Trong quán cà phê, nam nữ thanh niên nghe thấy tiếng động lớn liền chạy tới cửa kính, chỉ vào con đường Tiền Hoa đầy khói, quay video.

Lý Ngang lúc ẩn lúc hiện, thu hồi tầm mắt, uống cạn ly cà phê trên bàn, xuống lầu rời đi.

Bất kể nó là gì ở sâu trong Đường Tiền Hoa, hiện tại hắn không có khả năng ra mặt.

Đánh quái phải thực hiện từng cấp, từng nhiệm vụ một, nếu nhìn quá xa thì chỉ có chết nhanh hơn mà thôi.

-Reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lý Ngang vừa đi trên đường vừa lấy điện thoại ra, cuộc gọi được hiển thị là Vương Tùng San.

-A lô?

-Cậu đang ở đâu?

-Đang vừa đi dạo phố vừa lướt Wechat.

Lý Ngang đáp:

-Có việc gì thế?

Giọng Vương Tùng San có chút câm nín:

-Cậu không xem trên nhóm QQ sao? Tớ đã thông báo ngày hôm qua trên nhóm, gọi một số bạn học ở gần đến bệnh viện thăm Thạch lão sư, còn đặc biệt @ cậu.

-Có chuyện này sao?

Lý Ngang gãi gãi đầu, xấu hổ cười:

-Các cậu hiện tại đang ở đâu?

Mặc kệ nói thế nào, Thạch Thanh Tùng dù sao cũng là bị hắn đánh gãy xương sườn nằm viện, thăm vẫn phải thăm.

Tôn sư trọng đạo mà.

Vương Tùng San nói:

-Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Ân Thị.

Lý Ngang gật đầu:

-Lập tức đến.

Cúp máy, Vương Tùng San ở đầu điện thoại bất đắc dĩ lắc đầu, đặt điện thoại di động trở lại trong túi.

Lúc này trong phòng bệnh viện chật kín người, Thạch Thanh Tùng được học sinh vậy quanh đang cầm một quả táo mới tỉa vỏ, sắc mặt lộ vẻ xúc động.

Những người đến thăm ông, một số là học sinh lớp 11-7 của Trường trung học Thực Nghiệm, một số là những học sinh ông từng dạy qua tốt nghiệp hoặc thậm chí bước vào xã hội.

Những học sinh này đã tốt nghiệp Trường trung học Thực Nghiệm Ân Thị, trong trí nhớ Thạch Thanh Tùng cũng không phải tất cả đều là “học sinh giỏi” hay “học sinh ngoan”.

Học sinh xuất sắc có thành tích xuất sắc, có thể dựa vào nỗ lực của họ để vào các trường đại học trọng điểm, tình cảm của họ với giáo viên tự nhiên không sâu sắc.

Thành tích trung bình, ương bướng hoặc không nổi bật, phần lớn tính cách bất đồng, cùng giáo viên hầu như không có giao tiếp.

Chương 20. Tôn sư trọng đạo

Vừa vặn ngược lại, hôm nay đến thăm Thạch Thanh Tùng lại có rất nhiều người trong số họ là những học sinh đã từng lún sâu trong vũng bùn không cách nào thoát ra.

Trong đó có trường hợp luôn thi không tốt, nhiều lần rớt bảng cho đến khi tự cam chịu rồi sa ngã,

Ngoài ra còn có cảnh ngộ bạo lực trong khuôn viên trường, bị loại trừ ra bên ngoài vòng tròn của học sinh, mỗi ngày bị chế giễu,

Còn có bởi vì cha mẹ ly dị, bà ngoại không thương cữu cữu không yêu cuối cùng thiếu chút nữa từ bỏ việc học trở thành kẻ ăn bám xã hội,

Dạy Học Trồng Người là bốn chữ lớn, nặng tựa thái sơn, làm giáo viên, Thạch Thanh Tùng không dám vứt bỏ bất kỳ học sinh nào, chỉ cần có khả năng, nhất định phải cứu học sinh bên bờ vực sa ngã, kéo bọn họ một cái, để cho bọn họ không đến mức trở thành người tồi tệ hơn.

Đúng lúc mọi người nhớ lại ân tình của thầy Thạch Thanh Tùng lúc trước, thời khắc cảm động:

-Thầy…

Người chưa tới mà âm thanh đã đến trước, Thạch Thanh Tùng đang ăn táo nghe được thanh âm lơ lửng bất định của Lý Ngang, ho khan một tiếng, thiếu chút nữa bị mảnh táo sặc chết.

Trong số tất cả các học sinh mà ông đã dạy, Lý Ngang chắc chắn là một trong những người khiến ông đau đầu nhất, ngay cả khi chỉ mới nghe thấy âm thanh, Thạch Thanh Tùng cũng cảm thấy thần kinh của mình bắt đầu suy nhược.

Lý Ngang gõ cửa bước vào, trong tay cầm một bó hoa đầy màu sắc.

-Trò tới rồi…

Thạch Thanh Tùng biểu tình cứng ngắc, yếu ớt nói:

-Sao còn mua hoa? Quá lãng phí rồi.

Lý Ngang cười tủm tỉm lắc đầu:

-Không lãng phí, trò hái từ luống hoa ở cửa bệnh viện.

-… Như thế thật sự không tốt đâu?

Thạch Thanh Tùng khóe mắt co giật một cái nói.

-Mộ đãi vô hoa không chiết chi. (đại ý là hoa thì nên hái, chớ để hoa rụng hay gãy cảnh)

Lý Ngang thuận miệng nói rồi chen vào trước giường bệnh ngồi xuống, lại thuận tay đem một nải chuối vàng óng đặt lên tủ phía đầu giường.

Thạch Thanh Tùng nói:

-Đây cũng không phải là trò từ đâu hái tới chứ?

-Lão sư, thầy quá không tin tưởng trò rồi, này là mua từ cửa hàng trái cây.

Lý Ngang nói:

-Bệnh nhân nhập viện trong một thời gian dài, bởi vì nằm trên giường lâu ngày, nên thường sẽ xuất hiện táo bón và các triệu chứng khác, chuối có thể giúp đi đại tiện dễ dàng hơn.

Vừa nói, Lý Ngang đã nhanh chóng lột sạch một quả chuối đưa qua.

Thịnh tình khó từ chối, Thạch Thanh Tùng tiếp nhận, ăn từng miếng từng miếng.

Đợi đến khi ông ăn một nửa, Lý Ngang không nhanh không chậm nói:

-Ai, trước đây trò cũng bị khó tiêu, bác sĩ bảo mua một ít chuối để trị táo bón, vậy mà qua ba ngày mà vẫn không đại tiện được, lại đi hỏi bác sĩ mới biết thì ra chuối đó phải ăn vào mới trị được.

Thạch Thanh Tùng đang nhai sắc mặt tái xanh, Lý Ngang ấm áp hỏi:

-Lão sư đừng dừng lại, mau thừa dịp mà ăn nhiều vào.

-Đừng có làm trò thiểu năng nữa được hay không!

Vương Tùng San đập một phát vào ót Lý Ngang:

-Thành thật đứng một bên đi.

-À được.

Lý Ngang liền trung thực đứng dậy.

-Cái kia…

Thạch Thanh Tùng không dấu vết đặt nửa đoạn chuối lên tủ đầu giường, hắng giọng nói với Vương Tùng San:

-Tùng San à, thầy đã trao đổi với phía trường. Hai tháng này nhà trường sẽ điều động một giáo viên tạm thời đến làm chủ nhiệm lớp, lúc đó hy vọng trò có thể cùng cô ấy phối hợp tốt.

-Vâng thầy.

Vương Tùng San gật đầu.

-Đáng ghét!

Lý Ngang đứng ở một bên nhíu mày, xoa xoa cằm:

-Rõ ràng mình đã gửi phong bì đỏ cho ban giám hiệu nhà trường, muốn thăng cấp từ học sinh lên thành giáo viên chủ nhiệm. Không ngờ vị trí này bị người khác vào ngồi thay rồi. Thế mà lại đồng ý nhận tiền của mình?…

-Không nói chuyện cậu sẽ chết sao?

Vương Tùng San thập phần hối hận vì gọi Lý Ngang tới, túm lấy áo hắn xách ra ngoài phòng bệnh.

Hai người đi trên hành lang, Lý Ngang nhướng mày, giống như tổng giám đốc bá đạo vẩy cằm, lạnh lùng nói:

-Lôi lôi kéo kéo thành thể thống gì? Đúng là phụ nữ, nếu cậu làm như vậy là để thu hút sự chú ý thì tớ nói với cậu, cậu đã thành công. Nhưng tớ cũng cảnh báo rằng cậu đây là đang đùa với lửa.

Vương Tùng San đã sớm quen với hành vi thiểu năng trí tuệ của Lý Ngang, liếc mắt nói:

-Huynh đệ, cậu xem tổng giám đốc bá đạo cũng quá nhiều đi.

-Hở? Không giống sao?

Lý Ngang trong nháy mắt trở lại bình thường, phẫn nộ nói:

-Tớ còn cất công học mấy câu danh ngôn của các vị tổng giám đốc nà. Cái gì mà “cục cưng à, cứ rên xiết đi nếu em thoải mái, mặt đỏ bừng rồi kìa,” hoặc là “Nín đi, em là người phụ nữ duy nhất trên thế giới dám thô bạo với anh đấy”.

Nhức não với thằng này quá…

Bỗng nhiên, dường như có những vạch đen rủ xuống từ khóe mắt Vương Tùng San. Ngay khi hai người đang nói chuyện, một người phụ nữ trung niên vừa thút thít vừa đẩy một chiếc xe lăn cùng một ông cụ đang ngồi trên trên đó ngang qua hành lang.

-Ồ?

Lý Ngang quay đầu, nhìn về phía ông lão trên xe lăn.

Người đàn ông này già nua, sắc mặt đờ đẫn. Miệng ông ấy khẽ mở, một chuỗi nước trong vắt từ khóe miệng trượt xuống chiếc khăn mặt trắng trên người.

Đột quỵ? Bệnh Alzheimer? Bệnh tai biến mạch máu não?

Đầu óc của Lý Ngang quay cuồng. Nhờ từng cường hóa thuộc tính [Cảm giác] kết hợp với con mắt của mèo, chừng ấy đủ giúp hắn nhận ra một làn hơi thở yếu ớt của linh thể vương lại trên người ông lão ngồi xe lăn.

Đây chính là biểu hiện của nhiệm vụ tiềm năng.

Lý Ngang lập tức thay đổi sắc mặt, tiến lại gần người phụ nữ trung niên, giả vờ là một thanh niên ngây thơ thanh lịch, nhiệt tình và tốt bụng. Hắn nhẹ nhàng hỏi dò chuyện gì đã xảy ra và liệu bà này có cần giúp đỡ gì không.

Trường phái thần tượng, trường phái hành động và trường phái có thực lực đều là nhãn mác của Lý Ngang. Dưới tài năng diễn xuất cấp bậc thần thánh, người phụ nữ trung niên mặc quần áo bình thường kia đã nhanh chóng bộc bạch mọi chuyện.

Chuyện là thế này…

Người ngồi trên xe lăn chính là bố của bà ấy. Mấy hôm trước, ông mang theo một vài món đặc sản, định đi thăm một người con gái khác của mình. Ấy vậy mà, khi ông trở về lại hóa ra ngơ ngác thế này, cũng không nói được bất cứ lời nào cả. Bà cô này lập tức gọi điện cho chị gái nhưng biết được rằng, ngày hôm đó cha của bà không hề đến thăm mình.

Lo sợ ông lão mắc bệnh Alzheimer, bà cô này và chồng mình vội vàng đưa ông cụ đến bệnh viện để hội chẩn. Tuy nhiên, kết quả khám cho thấy mọi thứ vẫn bình thường.

-Rõ ràng là không có bệnh tật gì cả, tại sao lại nên không thể nói, cũng không cử động được cơ chứ?

Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa lau nước mắt.

[Điều kiện kích hoạt nhiệm vụ đã được đáp ứng]

[Phân loại nhiệm vụ: Nhiệm vụ thông thường]

[Tên nhiệm vụ: Khoảng giữa khe hở]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm ra sự thật về chứng ngốc nghếch của Tiền Kiến Quân]

[Giới hạn thời gian nhiệm vụ: 30 phút]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Vật phẩm phổ thông ngẫu nhiên *1]

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay