[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Audio Podcast
Tập 57 [ chương 281 đến 285 ]
❮ sautiếp ❯Chương 281 : Lãnh Ngưng Cung
Lăng Tiêu thản nhiên gật gật đầu, trong lòng lại lấy làm lạ, Thượng Quan Vũ Ðồng làm thế nào nhận ra mình. Kể cả lẫn trước khi đã dịch dung rồi gặp Thượng Quan Vũ Ðồng, nàng cũng không có nhận lầm mình.
Lăng Tiêu làm sao biết được: qua thời gian dài như vậy, Thượng Quan Vũ Ðồng vẫn luôn tưởng nhớ tới Lăng Tiêu. Hình dáng bên ngoài có thể biến đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng có thể khác, nhưng một vài cử chỉ nhỏ vô tình, hoặc là một số thói quen nào đó đã bán đứng hắn. Tuy nhiên loại cảm giác đó rất tế nhị, không phải người rất thân cận thì không có khả năng nắm được!
Cho nên, Tống Minh Nguyệt thông minh sắc sảo rất nhanh nghĩ tới điểm mấu chốt này, trong ánh mắt nhìn Thượng Quan Vũ Đồng thêm lên chút phức tạp.
Nàng có thể dễ dàng khoan nhượng Diệp Tử, dễ dàng khoan nhượng Isa, thậm chí có cả Phong Phong và hai thị nữ nhỏ xinh đẹp kia của Lăng Tiêu, đó là bởi vì nàng thuộc về người tới sau. Mặc dù nàng là nữ nhân đầu tiên của Lăng Tiêu, nhưng Tống Minh Nguyệt xuất thân đại gia tộc trong lòng nàng cũng biết rằng: muốn nam nhân cả đời chỉ có một nữ nhân, cũng không thực tế. vì thế nếu có thể mau chóng tranh vào tay mình địa vị nên có, mới là điều trọng yếu nhất.
Hơn nữa, đừng thấy Lăng Tiêu đối với những chuyện này vẫn luôn dửng dưng, nhưng nếu như nữ nhân ghen tị lẫn nhau, hiển nhiên sẽ dẫn tới nam nhân không vui lòng. Rất nhiều đạo giáo cũng đều có vô số tiền nhân đưa ra kết luận này. Tống Minh Nguyệt cũng không nghĩ muốn giẫm lên vết xe đổ, có điều là nữ nhân nước mắt này, rõ ràng là người quen biết ông anh mình đầu tiên, hơn nữa còn không phải quen bình thường!
Nếu không làm sao có thể chỉ nhìn thấy hai lần, đã nhận ra Lăng Tiêu. Chính xác mà nói, hắn là chỉ thấy một lần tại đại hội giao địch đã nhận ra rồi, chẳng quả lúc đó đông người nên không có tới nhận nhau mà thôi.
Nhưng quan sát theo hiện tại của Lăng Tiêu, dường như lại cũng không muốn cham mặt với nàng! Nói như vậy “chính là nữ nhân này có tình ý với phu quân mình, nhưng phu quân đối với nàng thì khác”.
Cho nên nói Tống Minh Nguyệt rất thông minh, việc này gần như chỉ trong nháy mắt trong đầu nàng liền phân tích ra được. Nghĩ thông suốt những điều này, trên mặt Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên lộ ra nụ cười tươi. Mặc dù vì dịch dung, làm cho người ta có cảm giác nụ cười này cực kỳ câu hồn đoat phách! Không ít nam nhân đang chý ý tới nơi này trên mặt chợt hiện vẻ ngẩn ngơ.
Thượng Quan Vũ Đồng thì ở trong lòng mắng một cậu: “Hồ ly! Tiểu yêu tinh! Bên người Lăng Tiêu khi nào thì có thêm một nữ nhân như vậy? Tiểu tử này, thật là càng ngây càng quá đáng!”
Ba mỹ nữ ngồi ở chỗ này, cơ hồ hình thành tư thái tranh nhau khoe hương khoe sắc. Thu Nguyệt Dao tuy rằng tuổi lớn một ít, có điều xem ra vẻ thành thục càng quyến rũ, càng có hương vị nữ nhân, hơn nữa trên gương mặt nàng, cũng không có lưu lại chút đầu vết gì của năm tháng. Thẳng thắn mà nói: nàng là thiếu phụ đang mùa trổ hoa! Chỉ nhìn ra Thu Nguyệt Dao đã gần đến tuổi trung niên, là do đôi mắt chứa đầy vẻ tang thương của nàng. Tuy rằng đôi mắt thập phần xinh đẹp, nhưng có thể từ trên đó cảm nhận được đã tích lũy tang thương qua bao nhiêu năm tháng. Không như Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt hai nữ nhân tuổi trẻ tươi đẹp, một đôi mắt trong veo tinh khiết như đông thu thủy.
Bên trong tửu lầu, vốn những người này ăn cơm xong chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên chứng kiến “phong cùm” hiếm hoi này nên cũng không nỡ rời khỏi, đông thời, vô số ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị chiếu vào Lăng Tiêu . Khiến hắn cảm thấy bị áp lực bội phần, miễn cưỡng ăn vội mấy miếng xong Lăng Tiêu đứng dậy nói:
– Chúng ta đi thôi!
Tống Minh Nguyệt thật nhu thuận đứng dậy đi theo phía sau Lăng Tiêu , một lát sau Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng cũng đứng lên rời đi. Trên đường lộ trong thành lúc này thật đông đúc ồn ào náo nhiệt, trên đảo tuy rằng toàn bộ đều là người của thế gia, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người dân thường, những người bình thường không khác gì với người dân thường ở đất liền,
nhưng chất lượng sinh hoạt hiển nhiêu cao hơn rất nhiều so với dân chúng bình thường ở đất liền. Dù sao, bọn họ thuộc người của thế gia, không có thuế khóa cao như vậy, hơn nữa bất kẻ làm chuyện làm ăn buôn bán gì đều kiếm lợi dễ dàng.
Cho nên trên đường này đúng là biểu hiện một cành thái bình hoan ca. Thượng Quan Vũ Ðồng vừa ra tới, liền thấy Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt hai người đứng trước mặt một quầy hàng cách đó không xa. Lăng Tiêu tiến lại khẽ gật đầu chào, sau đó liền cũng thầy trò Thu Nguyệt Dao đi đến một con đường nhỏ vắng vẻ. Ở chỗ này đúng là khác biệt với nơi cư ngụ của các môn phải thế gia bất nhập lưu, cảnh vật thật im ắng, thậm chí nhìn không thấy mấy người ra ngoài. Lần này Lãnh Ngưng Cung đến đây mười mấy người!
Tất cả các nàng đều ở chung trong một ngội nhà riêng biệt, đủ thấy mức độ coi trong của Tần gia đối với những môn phải thế gia lớn một chút thế nào. vào trong sân, bên trong có mấy thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế đá dưới tàng cây cổ thụ râm mát ăn các loại hoa quả mới lạ. Thấy Thượng Quan Vũ Đồng và Thu Nguyệt Dao mang theo hai người xa lạ trên vào, các nàng đều sửng sốt, tuy nhiên lập tức đều đứng lên chào hỏi.
– Sư tỷ!
– Sư thúc!
Giọng nói của các thiếu nữ như tiếng chim oanh chim yến đều vô cùng êm tại, kêu gọi chào đón Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng xong thì mọi ánh mắt hiếu kỳ đều dán lên mặt Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu . Trông thấy Tống Minh Nguyệt xinh đẹp quyền rũ, các thiếu nữ chớp chớp những cặp mắt to, không nhịn được nhìn đi nhìn lại mấy lần. Lãnh Ngưng Cung lấy nữ nhân là chính, tuy nhiên đại đa số đều chưa từng nếm mùi khói lửa ở nhân gian, bộ dáng các nàng đều trong trắng thanh khiết, hoàn toàn không giống Tống Minh Nguyệt, một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ như vậy.
Ðến khi các nàng nhìn sang Lăng Tiêu, rõ ràng các cô gái càng thêm tò mò, không kìm nổi len lén quản sát người trẻ tuổi anh tuấn này. Trong lòng các nàng thầm nghĩ: “Chằng lẽ nam nhân này là người trong lòng của sư tỷ đấy sao?”
Thượng Quan Vũ Đồng nhìn về phía các cô gái dịu dàng cười, đừng nhìn các cô gái này tuổi không lớn, nhưng thực lực đều mạnh hơn nàng rất nhiều! sau khi Thượng Quan Vũ Đồng dùng đan dược Lăng Tiêu đưa cho nàng, mặc dù thực lực tăng lên từ Ma Kiếm sĩ bậc hai tới bậc bốn. Ðiều này đã khiến sự phụ Thu Nguyệt Dao của Thượng Quan Vũ Đồng ngac nhiên không thôi, bởi vì cho đến
bấy giờ, thực lực của nàng cũng chỉ là Ma Kiếm sĩ bậc năm!
Thu Nguyệt Dao tuy rằng vẫn luộn nhân được sự coi trọng của Lãnh Dương Dương Cung chủ Lãnh Ngưng Cung, để nàng phụ trách hết thấy sự việc đối ngoại. Nhưng thực lực chính là thực lực, hai thấy trò Thu Nguyệt Dao thật khó xử, trên thứ bậc ở Lãnh Ngưng Cung căn bản là không sắp xếp được!
Tuy nhiên, Lãnh Ngưng Cung luôn khiêm tốn, hơn nữa môn nhân đều rất đoàn kết, cũng không có người nào kỳ thị thầy trò các nàng. Ngược lại bởi vì thấy trò hai người thường xuyên xuất nhập giới thế tục, mỗi lần trở vẻ môn phải đều mang vẻ rất nhiều điều lý thú mới la, khiến cho tình cảm của người trong môn phái đối với hai thấy trò các nàng đầu rất tốt.
Giống như mấy cô bé này, toàn bộ đều là đệ tử thân truyền của đại cung chủ Lãnh Dương Dương. Thực lực kém nhất cũng đã cao hơn Thu Nguyệt Dao, đạt tới Ma Kiếm sĩ bậc sáu, nhưng đối xử với Thu Nguyệt Dao đều rất khách sáo.
Đại cũng chủ Lãnh Dương Dương đang đảm nhiệm Lãnh Ngưng Cung, theo bối phận mà nói còn là Tiểu sự muội của Thu Nguyệt Dao, năm nay chẳng quả chỉ hai mươi tuổi, nhưng thiên tư băng tuyết, vượt trội nhất trong nhiều thế hệ cung chủ kế thừa của Lãnh Ngưng Cung: hiện giờ nàng đã có thực lực Kiếm Tôn bậc hai!
Tin tức này nếu như truyền tới giới thế tục, quả thực có thể dẫn tới chấn động thật lớn: Kiếm Tôn trẻ chỉ mới hai mươi lăm tuổi, thậm chí trong vòng trăm năm có hi vọng nhập Thánh! với thành tích có thể liệt vào môn phải nhị lưu, đương nhiên thực lực của Lãnh Ngưng Cung không chỉ có thể. Mấy đời cung chủ trước của Lãnh Ngưng Cung, thực lực cao nhất cũng chỉ đạt tới Kiếm Hoàng bậc năm, kém cõi nhất cũng có Kiếm Hoàng bậc hai!
Theo quy củ của Lãnh Ngưng Cung, khi cung chủ đat tới tu vi Kiếm Hoàng, lập tức bãi nhiệm truyền vị trí đảm nhiệm cung chủ kế tiếp cho người khác, sau đó sẽ tiến vào chỗ thanh tu trong môn phải để tiến hành tu luyện!
Lãnh Ngưng Cung còn có tám vị chấp pháp trưởng lão, thực lực cao nhất đạt tới Kiếm Tôn bậc sáu, thấp nhất cũng tới Kiếm Tôn bậc bốn! Tam vị trưởng lão này đều đã rất cao tuổi, hầu như rất ít có khả năng lúc còn sống bước vào cảnh giới Kiếm Hoàng. Cho nên, đại bộ phận sự việc tại Lãnh Ngưng Cung, cũng không phải do cung chủ quản lý, mà do tám vị trưởng lão Kiếm Tôn này quản lý!
Ngoại môn Lãnh Ngưng Cung có nam đệ tử, có điều số lượng rất ít, tất cả đều chưởng quản một số sản nghiệp của Lãnh Ngưng Cung. Còn nội môn đệ tử thì hết thảy đều là các cô gái!
Lãnh Ngưng Cung còn có một điều quy định gần như không hợp tình hợp lý: phàm là đệ tử nội môn, hết thấy đều không được lập gia đình!
Nói cách khác chỉ cần trở thành đệ tử nội môn của Lãnh Ngưng Cung, thì phải cách biệt với nam giới. vì thế hết thảy người trong nội môn của Lãnh Ngưng Cung đều băng thanh ngọc khiết.
Cung chủ Lãnh Dương Dương ngày nay, thì được tất cả các trưởng bối và trưởng lão sự môn đặt hy vọng rất cao. Họ cho rằng Lãnh Dương Dương mới có năng lực dẫn dắt môn phái, để môn phái phát đương quang đại! Thậm chí, cũng có thể dẫn dắt Lãnh Ngưng Cung hội nhập vào tiểu chuẩn môn phải nhất lưu!
Bởi vậy, lần này Lãnh Dương Dương đích thân tới nơi này, mục đích là muốn chứng tỏ anh hào với một số môn phải thế gia lớn, để tạo điều kiện hướng tới phát triển Lãnh Ngưng Cung! Ðồng thời, Lãnh Dương Dương còn rất muốn gặp một người kiêu kỳ phi thường!
Ðó là Lăng Tiêu! Theo lý thuyết, một nam nhân của giới thế tục, thật rất khó mà đầu tới sự chủ ý của Lãnh Dương Dương vốn là người có Thân phận so với công chúa hoàng thất còn cao quý hơn như thế. Nhưng trong một chuyện Thượng Quan Vũ Ðồng trở vẻ sự môn ‘trước đấy, nàng đã từng đề cập quả một lần về Lăng Tiêu với cũng chủ sư thúc này: nói hắn có đủ loại thần kỳ, hơn nữa Dưỡng Nhan Ðan thần kỳ từ trong tay Lăng Tiêu kia, lại khiến Lãnh Dương Dương nữ nhân trẻ tuổi gần như chưa lần nào ra khỏi sơn môn vô cũng chấn động!
Chi cần nữ nhân, vốn không có người nào không thích chưng diện!
Lãnh Dương Dương là một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết cũng không thể ngoai lệ. Chọ nên, nàng đã dư định khi thịnh hội giao địch lần này kết thúc, nàng sẽ đi một chuyến tới phía nam trọng trấn thành PenZias để tiếp kiến Lăng Tiêu, cũng coi như xuất môn du lịch.
Xuất môn lần này có đến ba trưởng lão, phải biết là đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão. Tuy rằng ba vị trưởng lão đều nhất tề phản đối, có điều sau khi phát hiện biến hóa của Thượng Quan Vũ Đồng,
ba vị trưởng lão rốt cục đồng ý yếu cầu của Lãnh Dương Dương. Ðồng thời, mấy trưởng lão còn dự định thu nhận Thượng Quan Vũ Đồng vào nội môn để tăng cường thực lực. Ðây vốn là chuyện vui mừng, nhưng Thượng Quan Vũ Đồng chẳng hề mong muốn, một khi bước vào nội môn Lãnh Ngưng Cung, có nghĩa là cả cuộc đời từ nay về sau này phải sống đơn độc. Nếu như nàng một lòng theo đuổi võ đạo thì điều này cũng không có gì, nhưng trong lòng của Thượng Quan Vũ Ðồng…
Nhưng chuyện này cũng không thể nói ra. Ðừng nói trước mắt chuyện tình này chỉ nghẹn ở trong lòng của nàng chưa có nói lời nào với người ta, cho dù song phương tình đầu ý hợp, dưới những ánh mắt dung tục và “bằng vào nước miếng” này, sợ là cũng có thể dìm chết người ta. Cho nên, Thượng Quan Vũ Ðồng vẫn cực lực phủ nhân tình cảm của mình, vẫn khắc chế căn bản không
muốn thừa nhận. Mãi đến khi sự phụ Thu Nguyệt Dao phát hiện chuyện này, hơn nữa nói chuyện một lần với nàng, tỏ vẻ ủng hộ nàng, lúc này tâm tình của Thượng Quan Vũ Đồng mới lung lay thức tỉnh.
Nhưng nàng cũng thế, Thu Nguyệt Dao cũng thế, đầu không có cách nào chống lại thực tế Thượng Quan Vũ Đồng phải tiến vào nội môn. vì thế Thu Nguyệt Dao liền đưa ra cho đồ nhi một cái chủ y xấu hồ muốn chết: nếu Thượng Quản vũ Ðồng có thể trước khi trở thành đệ tử nội môn phá vỡ thân thế toàn vẹn trong trắng này của mình…. Chắc hẳn, các trưởng lão đó cũng sẽ không nhắc tới chuyện thu Thượng Quan Vũ Đồng vào nội môn nữa?
Thời điểm tâm tư Thượng Quan Vũ Đồng đang quay mong mòng, bỗng nhiên phát hiện Lăng Tiêu. Lúc ấy nàng cũng không đám xác định, bởi vì nàng cảm giác Lăng Tiêu hẳn là không thế xuất hiện vào trường hợp này. Có điều là thời gian sau này, nàng càng nghĩ càng càm thấy người nọ đúng chính là Lăng Tiêu vậy. vì thế hôm nay nàng cố ý đúng chờ ở bên ngoài ngôi lầu sắp xếp cho người
trong các môn phải thế gia bất nhập lưu dùng cơm. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Tiêu, nàng liền xác định: đây đúng là Lăng Tiêu không sai! Cử chỉ và bộ dáng đi đường kia, đã hoàn toàn hắn đúng hắn!
Ðừng hoài nghi trực giác của một nữ nhân, nhất là nam nhân này là người nàng rất quan tâm. vì thế Thượng Quan Vũ Đồng vừa mừng vừa sợ, liền không kìm được nói cho sư phụ biết, Thu Nguyệt Dao thì nói với Thượng Quan Vũ Đồng:
“Ðã thích hắn thì cứ thẳng thắn hợp lý hợp tình dẫn Lăng Tiêu trở về, vừa lúc giới thiệu với cung chủ một lần. Không phải cũng chủ đang rất hiếu kỳ muốn gặp người này sao?”sau đó sẽ hơi ám chỉ một chút, nam nhân này chính là người trong lòng của Thượng Quan Vũ Đồng. Chắc hắn các trưởng lão đó cũng sẽ không con làm Vũ Ðồng khó xử nữa? vẻ phần quản chế giữa Thượng Quan Vũ Đồng và Lăng Tiêu, vậy thì cứ để từ từ tới là tốt rồi. Dừ sao bỏ qua lần này, để đến sau này có lẽ sẽ không có cơ hội.
Thu Nguyệt Dao tiến vào Lãnh Ngưng Cung đã nhiều năm, nhưng vẫn còn là ngoại môn. Kể cả sự phụ của nàng cũng thế, hiện đang phụ trách ngoại môn, hàng năm đều ở bên ngoài. Cho nên, đối với tính tình của một số trưởng lão, Thu Nguyệt Dao cũng không biết rõ cho lắm.
Thầy trò hai người dẫn Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt, đi vào một tiểu viện:
– Các người trò chuyện với nhau đi, ta đi báo với cung chủ một tiếng!
Thu Nguyệt Dao ôn hòa cười nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nói:
– Nếu không phải Vũ Ðồng tinh mắt, ta đúng là không nhận ra người. Thuật địch dung của người thật cao minh!
Lúc này Lăng Tiêu mới cười cười, bởi vì nơi này đã không có người ngoài. Hắn hướng về phía Thu Nguyệt Dao cúi mình thi lễ:
– Thu di! Thật có lỗi bởi vì một vài nguyên nhân, không thể ra mặt chào hỏi ngài.
– Không sao! Ta hiểu! Các người trò chuyện trước đi.
Thu Nguyệt Dao mỉm cười, xoay người rời đi.
Thượng Quan Vũ Đồng mở của phòng, nhường hai người đi vào, sau đó rót nước trà! cho Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu, sắc mặt ủng đỏ, có chút áy náy nói:
– Cứ như vậy gọi hai người tới đây, sẽ không ảnh hưởng gi với các người chứ?
Khóe miệng Tống Minh Nguyệt hơi hơi nhếch lên, sau đó nói:
– Có ảnh hưởng hay không thì thế nào, người làm thì đã làm rồi.
– Minh Nguyệt! Không được vô lễ, vị này là sự phụ của ta, vẫn luôn hết sức chiếu cố cho ta!
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày nói. Tống Minh Nguyệt lập tức đỏ bừng đôi mắt, trong lòng có chút ủy khuất. Nàng thầm nghĩ: “Quả nhiên như thế, ngay cả nói một câu cũng không được! vốn nhất định là vậy! Các người lại không có dịch dung, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, khẳng định rất hấp dẫn chủ ý của người ta, trước đám đông kêu gọi hai chúng ta, nếu nói không quen biết ai mà tin? Chúng ta dịch dung là vì cái gi? Còn không phải sợ người khác nhận ra sao!”
Tuy nhiên, Tống Minh Nguyệt cũng không muốn đối mặt với nguyên nhân trọng yếu nhất ở sau trong nội tâm kia.
Nàng có cảm giác nữ nhân xinh đẹp này mới là uy hiếp rất lớn đối với mình!
Thượng Quan Vũ Đồng nghe Tống Minh Nguyệt nói, lập tức có chút xấu hổ ngượng ngùng. Nói đến thông minh, nàng cũng không kém bất cứ ai khác, hiển nhiên cũng cảm giác hành vi của mình có chút đường đột, có điều cũng nổi giận trong lòng thầm nhủ: “Ngươi thì tính cái gì chứ? Hắn là học sinh của ta, ta làm gì, ai cần người lo?”
Nhưng khi nghe Lăng Tiêu nói, trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau đó nhìn Tống Minh Nguyệt, vẻ mặt tười cười:
– Vị này là…?
Tống Minh Nguyệt lại thập phần thông minh nên im lặng, bới vì nàng cảm nhận được nữ nhân này có vị trí rất đặc thù trong tâm trí của Lăng Tiêu. “Nếu lúc này mình tiếp tục tranh cãi với nàng ta, chỉ có thể trúng bẫy của nàng ta thôi! Hừ, nghĩ muốn để ta cãi nhau với ngươi, nằm mơ đi!”
Trong lòng nghĩ thế, nhưng trên mặt Tống Minh Nguyệt lại lộ ra nụ cười hết sức hiện thực, cũng không nhìn Thượng Quan Vũ Đồng, nàng nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt.
Bởi vì nàng biết, Lăng Tiêu có chỗ tốt lớn nhất: đó là đối xử với người hắn cho là thân cận của chính mình đếu rất thành thực. Hơn nữa, với loại sự tình này, lại càng không che giấu. Quả nhiên Lăng Tiêu rất thẳng thắn nói:
– Giáo sư! Đây là nữ nhân của ta: Tống Minh Nguyệt!;
Thượng Quản vu Ðồng mặt hơi biến sắc, nhưng lập tức cười nói:
– Thật xinh đẹp! Chúc mừng cậu, Lăng Tiêu! Hồng nhan bên người tiểu tử ngươi cũng quá nhiều đấy.
Nói xong cũng cố ý không nhìn Tống Minh Nguyệt, thầm nghĩ: “Muốn chọc giận ta sao? Ta sớm đã biết nữ nhân bên người tên tiểu tử này rất nhiều. Trái lại ngươi đó! Ðắc ý cái gì? Dù có tính thế nào ngươi cũng là người đến sau!”
Lăng Tiêu không nghĩ tới Tống Minh Nguyệt ở trước mặt mình luôn luôn dịu dàng thùy mị cũng có lúc biết đối chọi gay gắt với người ta, càng không nghĩ tới Thượng Quan Vũ Đồng trước đây chỉ đối mặt với tính tình của hắn mới nóng bỏng, không ngờ lại bất hòa với Tống Minh Nguyệt như thế.
Gặp phải loại sự tình này, tin rằng mọi nam nhân đều sẽ lưa chọn làm như không thấy! Chi có điều khẳng định là Lăng Tiêu không thế chỉ trích Thượng Quan Vũ Đồng sai trái: Không nói Thượng Quan Vũ Đồng là giáo sư của hắn, chỉ nói quan hệ của nàng với tỷ tỷ Lăng Tố, cũng với sự quản tâm từng li từng tí với mình, Lăng Tiêu cũng không thế làm thương tổn nàng. vì thế Lăng Tiêu chỉ còn cách khẽ liếc mắt nhìn Tống Minh Nguyệt, hy vọng nàng có thể bớt phóng túng một chút, không để cho mình khó xử.
Tống Minh Nguyệt cũng rất thông minh, thấy Lăng Tiêu như vậy ngược lại trong lòng vui vẻ hẳn lên: bởi vì Lăng Tiêu càng không khách sáo với nàng, càng chứng tỏ trong tiềm thức Lăng Tiêu đã xem nàng như người một nhà! Càng khách sáo với Thượng Quan Vũ Đồng, thì càng nói rõ là người xa lạ!
Ðạo lý này, Thượng Quan Vũ Đồng cũng hiểu được! Nàng có chút ai oán nhìn thoáng quả Lăng Tiêu. Có điều nàng cũng hiểu rằng: Giữa mình và Lăng Tiêu nếu muốn kết hợp, cần phải vượt qua rất nhiều chướng ngai. Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Vũ Đồng có cảm giác như mắt hết lòng can đảm, muôn ngàn ý tưởng đều bay biến đi. Ánh mắt nàng lập tức ảm đạm xuống, trong lòng nghĩ:
“Thật ra gia nhập nội môn cũng không tệ lắm!”
Tống Minh Nguyệt cảm nhận được vẻ khác thường của Thượng Quan Vũ Đồng, trong lòng chẳng những không có vui sựớng vì thẳng lợi, ngược lại cũng có loại cảm giác chua xót, nàng thầm nhủ: “Mình bất tất phải thế? Chẳng lẽ nói quả thật là mình đang ghen tị? Ghen tị vì nàng ta quen biết từ trước với Lăng Tiêu ư? xem bộ dáng của nàng ta như vậy, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói với Lăng Tiêu, nhưng vì có mặt mình ở đây không thể nói ra.”thở dài một tiếng, nghĩ tiếp: “Quên đi, ta cũng không trở thành kẻ xấu xa. Nếu lỡ phu quân có ý nghĩ ta đối phó với người ấy, bằng tính tình của huynh ấy cũng sẽ không nói ra miệng. Hơn nữa thời gian không bao lầu, tất nhiên sẽ không sủng ái như ta hiện giờ!”
Nghĩ vậy, Tống Minh Nguyệt mỉm cười, nói:
– vừa rồi lúc vào đây, ta thấy trong sân có một cày hoa rất lạ. Ta đi xem thử! Lăng Tiêu, khi nào đi đừng quên gọi muội một tiếng nha!
Nói xong nàng nhìn thoáng quả Thượng Quan Vũ Đồng, sau đó xoay người đi ra ngoài. Thượng Quan Vũ Đồng hơi có chút sửng sốt, nhưng vẫn rất nhanh thu lại vẻ buồn phiền, trong mắt có chút ngượng ngùng, còn có chút lo lắng nhìn Lăng Tiêu, nói:
– Cậu tiến bộ thật là nhanh! Có điều cậu đắc tội với quả nhiều người! Trước đây không lâu, ta nhận được thư của tỷ tỷ cậu. Ðối với chuyện Chiết gia kia, cậu có điểm quá cấp tiến đấy! Lăng Tiêu, cậu có biết Chiết gia đó là gia tộc gì không?
Lăng Tiêu lắc lắc đầu, sau đó nói:
– Giáo sư, Chiết gia là gia tộc gì ta không biết. Ta chỉ biết là bọn họ hạn chế tự do của tỷ tỷ ta. Hơn nữa, lão thất phu Chiết gia kia, lại yếu cầu tỷ tỷ của ta gả cho hắn! Hơn nữa, là người của Chiết gia hắn xuống tay trước với chúng ta! Giết bọn chúng, cho tới bây giờ ta cũng không hối hận!
Thượng Quan Vũ Đồng nghe lời nói kiến quyết như đinh đóng cột của Lăng Tiểu, trong lòng nổi lên một cơn sóng, không ngờ ma xui quỷ khiến hỏi:
– vậy nếu là ta bị bắt giữ, cậu cũng sẽ không băn khoăn nói những lời giống như vậy chứ, đúng không?
Lăng Tiêu đối với phần tình cảm này, lại có chút rất trầm trọng. Hắn dù là bất kẻ lễ nghi thế tục thế nao, hết thảy đếu là khốn kiếp. vấn đề quản trọng là: Trước nay hắn vẫn luộn rất tôn trọng Thượng Quan Vũ Đồng. Bỗng nhiên trong lời nói của đối phương, phô bày ra này khiến Lăng Tiêu nhất thời chưa thể tiếp nhận được. vì thế hắn chỉ có thể giá bộ như không hiểu ý nói:
– Đương nhiên, đối với ta Thượng Quản giao sự cũng thân thiết như tỷ tỷ. Nếu giáo sư gặp nguy hiểm, Lăng Tiêu ta phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không ngại!
“Hắn đang lảng tránh ta đây!”
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ thở dài trong lòng, trên mặt lại lộ ra vẻ hài lòng tươi cười nói:
– Tỷ tỷ. cậu thật hay nói đùa!
Nói xong, sắc mặt dần dần nghiệm túc lại:
– Lăng Tiêu, không phải ta hù dọa cậu, Chiết gia ở Thất sắc thành coi như không tính là gì, nhiều nhất chỉ có Kiếm Hoàng tọa trấn, nhưng Chiết gia trong các thế gia ẩn thế, lại là một thế gia nhất lưu! Thực lực rất mạnh! Hơn nữa, ta nghe người ta nói: trong mấy trăm năm gần đây Chiết gia, phát triến cực nhanh, thậm chí mơ hồ có tình thế tấn công các thế gia siêu cấp. Cậu nghĩ xem, cậu đắc tội với một gia tộc như vậy, bọn họ sẽ chịu để yên sao?
Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh cười cười, sau đó nói:
– Ða tạ giáo sư nhắc nhở, tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không sợ! Thứ nhất, Chiết gia kia không có khả năng đem hết tinh anh ra để đối phó ta! Chi cần không phải lão bất tử Kiếm Tôn tới, như vậy ta cũng không sợ. Hơn nữa, bọn họ còn phải chuẩn bị cho xong chuyện hao binh tốn tướng!
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ lắc lắc đầu. Hơn một năm nay, nàng nghe rất nhiều lời đồn về Lăng Tiêu. Thậm chí thay đổi vương thất ở đế quốc, cũng không thế ảnh hưởng đến quyền thế của Lăng gia chút nào. Thái tử lên ngôi, ngược lại càng trọng thưởng thêm cho LQng gia. Nàng cũng nghe, rất nhiều người của môn phải thế gia ẩn thế tìm tới thành PenZias, cũng không thế chiếm được chút
lợi ích gì trong tay Lăng Tiêu. Nam Phương vương Lý võ Thông đã chết do tranh giành hoàng quyền, thời gian đối mặt với Lăng Tiêu , cũng không một lần chiếm được thượng phong!
Nghĩ đến đấy, đôi mắt đẹp của Thượng Quan Vũ Đồng chăm chú nhìn gương mặt trưởng thành như người ba mươi tuổi của Lăng Tiêu lúc này, và trong cặp mắt kia mang theo một chút tang thương. Nàng thầm nghĩ: “Chiếc mặt na hiện giờ chính là mặt thật của ngươi sao?”
– Lần này, người của Tích gia, cũng đến đây, hơn nữa, bọn họ đến đấy mười mấy cường giả Kiếm Hoàng. Lăng Tiêu , nếu cậu gặp bọn họ nhất phải cẩn thận! Mặc dù cậu đã địch dung cải trang, nhưng nhất định phải cẩn thận một chút!
Thượng Quản vu Ðồng tha thiết nhìn Lăng Tiêu nói.
– A? Ngươi Chiết gia tới? vậy giáo sư có biết: Dược gia Long Cốc, Dư gia Yến Triệu có người tới chưa vậy?
Lăng Tiêu khẽ nhướng mày, nhẹ giọng nói.
Thượng Quan Vũ Đồng trừng to mắt: “Không phải vậy chứ? Ngươi lại đắc tội với nhiều người vậy sao!” Nàng khẽ nhìn Lăng Tiêu, trên nét mặt lộ vẻ không còn gì để nói. Nàng thở dài nói:
– Ðến rồi! Hơn nữa, đếu đến đấy không ít cường giả. Cậu… Ôi, ta sai lầm rồi, đúng là ta không nên gọi cậu tới. Ðúng rồi ngàn vạn lần cậu đừng để bại lộ thân phận đấy!
Lúc này Lăng Tiêu không kìm nổi cười rộ lên, cảm thấy Thượng Quan Vũ Đồng ở nước mặt mình thật cứ giống như một cô bé. Nghĩ vậy trong lòng Lăng Tiêu chợt lạnh, biến hóa này hắn không phải tạo thành mà do Thượng Quan Vũ Đồng tự thay đổi mình.
Như vậy, hắn là do sau khi thực lực của mình nâng cao.
Ngẫm lại cũng đúng, những người bên cạnh hắn, bất kẻ là Tống Minh Nguyệt và Diệp tử, hay là Lăng võ và Mạc Thanh bọn họ, hấu như không ai xem hắn là một thiếu niên mới mươi sáu mười bảy tuổi. Tất cả đều xem Lăng Tiêu như một người chủ đáng tin cậy, chỉ cần có Lăng Tiêu thì không có vấn đề gì không giải quyết được.
Trên thực tế, cho tới bây giờ, quả thật Lăng Tiêu cũng biểu hiện ra loại thực lực này. Giả sử bây giờ Lăng Tiêu còn là người bị Thiên Mạch, như vậy, mọi người còn có thể xem hắn như người chủ đáng tin cậy sao?
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu bỗng nhiên hiểu được thêm vài phần: Nhập thế tức là con đường tu luyện khẳng định có tình ya, từ trong đủ loại cảm tình đó, đều có thể nhận được một số gợi ý. Giờ phút này, tâm cảnh của Lăng Tiêu lại trở nên vững chắc thêm vài phần.
– Lời nói của ta buồn cười lắm sao?
Thượng Quan Vũ Đồng phát hiện trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe lên vẻ bỡn cợt, nàng không kìm nổi hai gò mà nóng bừng, hỏi câu nói một câu, sau đó đổi đề tài nói:
– Lăng Tiêu , cung chủ chúng ta rật hiếu kỳ về cậu. Cho nên, chốc nữa nếu nàng đồng ý gặp cậu, nhất định cậu phải nắm lấy cơ hội tốt này! Nếu có thể đổi lấy một câu kết minh của cung chủ chúng ta. Như vậy ngay sau nếu cậu gặp nạn, Lãnh Ngưng Cung nhất định sẽ phải người trợ giúp! Tuy rằng Lãnh Ngưng Cung là tông phái nhị lưu, thế nhưng nói đến các môn phái thế gia người trong Lãnh Ngưng Cung cũng không tệ!
Lăng Tiêu cảm nhận được một mối chân tình tha thiết trong lời nói Thượng
Quan Vũ Ðồng, bên cười nói:
– Vậy đa tạ giáo sư, ta nhất định sẽ nắm lấy cơ hội.
– Gọi ta là tỷ tỷ đi!
Thượng Quan Vũ Đồng sâu kín nói:
– Dù sao cậu cũng không thể đến học viện. và có lẽ, không báo lâu nữa, giáo sư cũng vĩnh viễn từ biệt nơi đó rồi.
Lăng Tiêu thoảng nao nao trong lòng, muốn nói điều gì nhưng vẫn không nói ra. Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân, Thu Nguyệt Dao ở bên ngoài khẽ ho một tiếng, sau đó mở của. Lăng Tiêu thấy đứng phía sau là một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài màu trắng, tóc búi cao, làn da trắng như tuyết, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, chỉ có điều cặp mắt kia lại lãnh đạm như nước, làm cho người ta có loại cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Ðiều này còn không nói, lúc này tuy là mùa đông, nhưng hải đảo này một năm bốn mùa vẫn xanh tươi, lúc này thời tiết không tính là nóng bức cũng không lạnh, thế mà nữ nhân này vừa vào nhà, Lăng Tiêu liền cảm giác như một luồng hơi lạnh đập vào mặt mình!
“Ồ, cũng không nên lạnh như băng vậy chứ?’” Lăng Tiêu nghĩ thầm trong lòng. Thượng Quản Vũ Ðồng cung kính đứng lên, kêu Thu Nguyệt Dao một tiếng sư phụ, sau đó lập tức quay đầu về phía nữ nhân thần thái lạnh như băng kia, cung kính nói:
– Vũ Ðồng ra mắt sư thúc cung chủ.
Chương 282 : Ngẫu nhiên lộ tài năng
Nữ nhân thản nhiên gật đầu ngay sau đó ánh mắt chiếu vào Lăng Tiêu, tiếng nói giòn giã sắc như đao:
– Ngươi là Lăng Tiêu?
Lăng Tiêu gật gật đầu, nàng khẽ cười:
– Ta là Lãnh Dương Dương, cung chủ của Lãnh Ngưng Cung!!!
Thanh âm của cô gái này vẫn lạnh như băng, không nghe ra một chút cảm xúc gì ở bên trong. Nàng tự ngồi xuống ghế, tiếp đó quan sát Lăng Tiêu từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó nói tiếp:
– Họ đều nói ngươi là thiếu niên, nhưng hiện giờ ta xem ra ngươi thật rất thành thục!
Lăng Tiêu điềm nhiên cười, trong lòng thầm nghĩ: “Cung chủ này thoạt nhìn bộ dáng lạnh lẽo vô tình, nhưng thật ra cũng chỉ một đứa trẻ mới trưởng thành mà thôi.”
– Tại hạ đang dịch dung. Xin cung chủ thứ lỗi, Lăng Tiêu không tiện hiển lộ mặt thật tại đây.
Thượng Quan Vũ Đồng thật không nghĩ tới, cung chủ vẫn luôn không gặp người lạ, nhất là chưa từng gặp nam nhân xa lạ, không ngờ lại chủ động đến tận nơi gặp Lăng Tiêu. Nhưng thấy lòng hiếu kỳ của nàng đối với Lăng Tiêu thật đúng là sâu xa.
– Nghe nói là ngươi bào chế ra Dưỡng Nhan Đan, ngươi thật lợi hại!
Lãnh Dương Dương dường như không thích nói quanh co lòng vòng, rất trực tính hỏi thẳng ra. Ngược lại khiến Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng đứng một bên có chút xấu hổ, thầm nghĩ: “Hỏi người ta như vậy, thật có điều không tốt lắm!”
Trên thực tế, thời điểm kiếp trước Lăng Tiêu ở Tu Chân Giới, các sư tỷ sư muội đồng môn ngoại trừ một số ít người bẩm sinh có loại tâm cơ này, phần lớn đều ngây thơ hồn nhiên như Lãnh Dương Dương, nói chuyện thẳng thắn. Vì thế Lăng Tiêu chợt có cảm giác dường như mình đã trở về lại Tu Chân Giới, hắn cười nói:
– Là ta chế ra! Chẳng lẽ cung chủ có hứng thú?
– Ồ, ta đến đây thực là muốn học phương pháp luyện đan của ngươi đấy!
Lãnh Dương Dương nói những lời khiến người ta kinh ngạc không thôi. Lời này vừa thốt ra, Thượng Quan Vũ Đồng và Thu Nguyệt Dao hận không thể lập tức độn thổ biến đi, thầm nghĩ: Đâu có ai vừa gặp mặt đã nói như thế, cũng may đây là Lăng Tiêu, đổi lại là người nào khác, còn không nghĩ rằng ngươi mưu đồ bất lương sao?
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng: Tám đại trưởng lão Lãnh Ngưng Cung thu tóm quyền hành, các đời cung chủ trừ phi có thế mạnh đặc biệt, nếu không hơn phân nửa sẽ không tham dự quản lý chính vụ được bao nhiêu, hơn nữa hơn phân nửa cung chủ lại lấy tu luyện làm nhiệm vụ chính yếu. Đặc biệt như Lãnh Dương Dương này thuộc vào loại thiên tài vượt bậc, bình thường lại không quản tới chuyện gì. Vì thế đừng thấy nàng đã làm cung chủ nhiều năm, nhưng năng lực xử thế thái độ làm người “thật sự là khiến người ta cảm thấy có chút không may mắn”. Chỉ có điều tính tình của Lãnh Dương Dương bộc trực, có chút ngây thơ hồn nhiên, nhưng cũng không ngu ngốc, sau khi nàng nói xong còn nói thêm một câu:
– Tuy nhiên ta biết rằng: ngươi không thể dễ dàng chỉ dạy cho ta, nên ta muốn mua dài hạn loại đan dược này của ngươi, cấp cho toàn bộ người Lãnh Ngưng Cung dùng, để các nàng vĩnh viễn thanh xuân. Ta nghe Vũ Đồng nói Dưỡng Nhan Đan có số lượng nhiều vô hạn, tìm ngươi có thể mua nhiều được chứ?
Thu Nguyệt Dao ở một bên nói:
– Cung chủ, điều này sao có thể, cho dù Lăng Tiêu hắn có thể bán cho chúng ta, chúng ta cũng không thể mua nhiều như vậy!
– Vì sao?
Lãnh Dương Dương ở trước mặt Thu Nguyệt Dao cũng không có dáng vẻ kiêu căng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
– Này…
Thu Nguyệt Dao có chút khó xử, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ta còn có thể nói ra chuyện này các trưởng lão sẽ không đồng ý sao? Ngẫm nghĩ một lúc nàng uyển chuyển nói:
– Cung chủ, ngài nghĩ xem: cấp Dưỡng Nhan Đan cho các sư tổ bế quan và tám đại trưởng lão, cùng với ngài thì tốt rồi, về phần chúng ta thì không cần phiền toái tới môn phái.
– Ý tứ của ngươi là các ngươi không đủ tư cách?
Trên gương mặt xinh đẹp lạnh như băng của Lãnh Dương Dương hiện lên vẽ lạnh lùng, nói tiếp:
– Điểm ấy ta chủ trương, Hãy để ta làm là được rồi. Mấy năm nay, vốn các ngươi ở trong môn phái đã chịu thiệt rất nhiều rồi. Chuyện đó nói sau, chúng ta mua nhiều như vậy, còn là số lượng lớn dài hạn, hắn sẽ dành tiện nghi giá rẻ một chút cho chúng ta, đúng không?
Nói xong quay mặt nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nghe vậy cười nói:
– Đương nhiên, nếu cung chủ đã đích thân lên tiếng, giá rẻ một nửa thì có sao?
Lãnh Dương Dương hơi chu khóe miệng, nhìn Lăng Tiêu nói:
– Vậy cảm ơn ngươi!
Sau đó quay sang Thu Nguyệt Dao:
– Sư tỷ xem, vậy không phải hoàn thành giao dịch rồi sao?
Hiện nay Dưỡng Nhan Đan danh chấn thiên hạ, nữ nhân nào lại không muốn dùng để mãi mãi thanh xuân? Tuy nhiên, Thu Nguyệt Dao cảm thấy rằng: tất cả người trong môn phái dùng dài hạn, điều này căn bản là không thực tế, nhất là đến lúc đó các trưởng lão còn nghĩ là từ nơi mình vớt vát được lợi ích, dù sao Lăng Tiêu cùng chính mình và Vũ Đồng là quen biết.
Vì lẽ đó Thượng Quan Vũ Đồng khuyên nhủ:
– Hay là thương lượng với các đại trưởng lão rồi nói sau!
Lãnh Dương Dương khẽ bĩu môi, nhưng không nói tiếp vấn đề này nữa, quay sang Lăng Tiêu nói:
– Thực lực của ngươi rất mạnh đấy, không ngờ còn cao hơn ta!
Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng đều sửng sốt, thầm nghĩ: “Không có khả năng! Một năm rưỡi trước Lăng Tiêu còn đích thật là người bị Thiên Mạch!” Nhất là Thượng Quan Vũ Đồng càng hiểu rõ Lăng Tiêu hơn ai hết: “Một năm rưỡi trước Lăng Tiêu còn là Kiếm Thị ngay cả Kiếm Sư cũng chưa đạt đến, hiện tại tu vi sao có thể cao hơn so với Lãnh Dương Dương chứ! Điều này dứt khoát không có khả năng!”
Tuy nhiên loại người như Lãnh Dương Dương, sao có thể nói dối với người khác chứ? Nếu là người bình thường, ngay cả ứng phó vài câu nàng cũng nói không lâu được, không nghĩ tới cùng Lăng Tiêu trái lại nàng có thể nói nhiều như vậy. Trong mắt của thầy trò Thượng Quan Vũ Đồng chuyện này thật đúng là khó tin nổi.
Không nghĩ tới lại còn cho rằng thực lực của Lăng Tiêu hùng mạnh hơn nàng. Thượng Quan Vũ Đồng không nhịn được chuyển ánh mắt nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cười ha hả, nói:
– Cung chủ thực tinh mắt!
Thu Nguyệt Dao. Thượng Quan Vũ Đồng, đều không kìm được hít một hơi khí lạnh, dùng ánh mắt quái dị nhìn Lăng Tiêu. Nhất là Thượng Quan Vũ Đồng khẽ nhếch môi, trong hai mắt đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng, không nghĩ tới cảnh giới của Lăng Tiêu lại tiến nhanh như vậy!
Lãnh Dương Dương nói:
– Dao động tinh thần lực của ngươi rất ổn định, nhất là đối mặt với ta từ thuở nhỏ đã tu luyện công pháp đông lạnh của Lãnh Ngưng Cung. Nếu thực lực ngươi không bằng ta, không có khả năng biểu hiện được trầm ổn như vậy.
Lăng Tiêu không khỏi có vài phần kính trọng Lãnh Dương Dương, vốn hắn tưởng rằng nàng chỉ là loại người cao ngạo cố chấp xem thường người khác, nhưng hàn huyên vài câu mới phát hiện tính tình nàng hồn nhiên ngây thơ, không có chút tâm cơ, thực đúng là một người tốt!
Lăng Tiêu đang thầm nghĩ trong lòng, đúng lúc này nghe Lãnh Dương Dương nói:
– Nghe nói ngươi đắc tội với không ít môn phái thế gia, khi ngươi gặp khó khăn có thể tìm Lãnh Ngưng Cung nhờ giúp đỡ!
– Không được!
Bên ngoài bỗng nhiên truyền vào một thanh âm nữ nhân già lão, Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng biến sắc mặt. Cánh cửa bị đẩy ra, tiến vào theo thứ tự ba nữ nhân trung niên tuổi chừng bốn năm mươi tuổi, chính là đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão cùng đi với Lãnh Dương Dương lần này. Tướng mạo ba nữ nhân trung niên đều rất xinh đẹp, khí chất cao quý, trên mặt cũng đều lạnh như băng. Trên thực tế ba vị trưởng lão này đều đã hơn tám mươi tuổi. Đại trưởng lão đã chín mươi tuổi! Sở dĩ giữ được dung mạo như hiện nay, có liên quan với quý bà hàng năm sử dụng dược liệu dưỡng nhan cao cấp. Ba nữ nhân vừa vào cửa, đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn Thu Nguyệt Dao, sau đó chuyển ánh mắt vào Lăng Tiêu. Đại trưởng lão vừa lên tiếng mới rồi, quay sang Lãnh Dương Dương nói:
– Cung chủ sao lại làm việc tùy hứng và hấp tấp như thế? Người này trong giới thế tục cũng không phải là người tốt gì! Bên người hắn nữ nhân nhiều vô kể, hoa tâm hạng nhất, lại trước sau đắc tội mấy môn phái thế gia. Hừ! Hơn nữa chúng ta vừa mới biết được, lần này hắn còn đoạt con dâu của Tần gia, chính là cô gái hắn mang tới ngoài kia! Người như thế Lãnh Ngưng Cung chúng ta sao có thể dính líu tới chứ!
Hiển nhiên không giống như vậy, đại trưởng lão này đúng cũng bỏ một thời gian đi tìm hiểu về Lăng Tiêu, cũng không phải lời nói suông. Có điều mấy thứ bà tìm hiểu đó, cùng với chân tướng sự thật tuy rằng gần đúng, nhưng trên thực tế còn sai cả vạn dặm. Hơn nữa đều là một vài ý kiến, hay thứ gì đó lộ ra trước mắt, đại khái phần nhiều đều là tin vỉa hè. Đại trưởng lão nói xong, hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, quát:
– Không bán đứng ngươi đem giao cho Tần gia, đã là tận nhân nghĩa rồi! Ngươi còn không mau cút đi!
Lão bà này nói không chừa nửa phần tình cảm, làm cho trên mặt Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng đều lộ vẻ rất khó coi, đến ngay cả Lãnh Dương Dương cũng không khỏi có chút mất mặt, nàng khẽ nhướng đôi mi thanh tú, nói:
– Đại trưởng lão bất tất phải nói ra ác ngôn như vậy. Ta thấy Lăng Tiêu là người rất tốt. Hơn nữa, hắn đồng ý bán cho chúng ta Dưỡng Nhan Đan với một nửa giá đấy!
Nghe nói tới Dưỡng Nhan Đan, sắc mặt đại trưởng lão hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
– Vậy càng không có gì hay để nói với hắn. Hội chợ thương nhân, Lãnh Ngưng Cung chúng ta có tiền, nếu muốn mua cần bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu, không chiếm tiện nghi của người ta!
-Đúng! Hừ! Đưa ra chút ít ơn huệ, rồi muốn gạt người. Cung chủ, ngươi còn nhỏ tuổi, ngươi không hiểu nhân gian hiểm ác đáng sợ, loại nam nhân này thích nhất là dùng lời ngon tiếng ngọt gạt người!
Nhị trưởng lão bên cạnh đại trưởng lão cũng lạnh lùng nói. Nói xong nhìn thoáng qua Thượng Quan Vũ Đồng đang cúi đầu, khẽ hừ một tiếng, nói:
– Nha đầu Vũ Đồng, chúng ta đã sớm nói qua muốn thu ngươi vào nội môn. Chọn ngày không bằng gặp ngày! Ta xem, liền hôm nay đi! Đi vào nội môn, từ nay về sau ngươi có thể tĩnh tâm tu luyện, tất cả chuyện dung tục trên thế gian, từ đây một đao cắt đứt quan hệ!
Lăng Tiêu ngồi ở đó, từ lúc các bà tiến vào, ngay một câu cũng chưa nói, nhưng trong lòng hắn đã sớm bốc hỏa, hắn lạnh lùng nhìn ba nữ nhân trung niên, không đợi Thượng Quan Vũ Đồng lên tiếng, liền thản nhiên nói:
– Ta không biết các ngươi từ nơi đâu nghe lời bàn tán về ta. Ta cũng không cần các ngươi xem ta như thế nào, Dưỡng Nhan Đan này ta cho chó ăn cũng không bán cho các ngươi một viên! Còn nữa, ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện môn phái các ngươi. Chỉ có điều tưởng muốn nữ nhân của ta đi vào nội môn, các ngươi có hỏi qua ta chưa?
Lăng Tiêu vừa nói liền một hơi, tất cả nữ nhân trong phòng đều ngạc nhiên. Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng đỏ bừng đến sắp xuất huyết. Nàng bác lại bằng giọng nói như tiếng muỗi kêu:
– Ngươi… Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế!
Tuy rằng nàng biết Lăng Tiêu khẳng định là tức giận mới có thể nói như vậy, nhưng trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng vẫn như ăn miếng bánh vẽ ngọt ngào. Còn Thu Nguyệt Dao nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt tán thuởng, nàng thầm nghĩ: “Tiểu tử giỏi, không uổng công ta coi trọng ngươi! Có dũng khí! Nghĩ lại cũng có chút đau thương, năm đó chính mình cũng chưa đi vào nội môn, một người tên tuổi của Lãnh Ngưng Cung đã dọa người ấy hoảng sợ bỏ đi. Nếu như người ấy có dũng khí như Lăng Tiêu, vậy thì mình có thể bỏ hết thảy ra đi cùng hắn hay không nhỉ?”
Lãnh Dương Dương nhìn thoáng qua Lăng Tiêu cũng có chút ngoài ý muốn, có điều cũng vẫn như cũ lạnh lùng ngồi tại chỗ, nàng cũng không nói gì.
– Láo xược!
Đại trưởng lão tức giận đến sắc mặt tái xanh, lấy tay chỉ vào Lăng Tiêu, cả giận nói:
– Tiểu tử, ngươi nếu chán sống, cứ việc nói thẳng!
Chương 283 : Bùng nổ
Ngay cả Lãnh Dương Dương vẻ mặt như thể vĩnh viễn lãnh đạm, khi nhìn Lăng Tiêu dường như cũng cảm thấy mình rất nhỏ bé. Nàng cảm giác thực lực của Lăng Tiêu hẳn là mạnh hơn nàng nhưng cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, không ngờ Lăng Tiêu thậm chí còn chưa ra tay mà chỉ dựa vào khí thế đã có thể đánh bay đại trưởng lão và nhị trưởng lão có thực lực Kiếm Tông bậc bốn và bậc năm. Hơn nữa đại trưởng lão có thực lực Kiếm Tông bậc bốn không ngờ còn hôn mê bất tỉnh!
Có thể sử dụng tinh thần lực trực tiếp đánh bay, đánh ngất, đánh bị trọng thương một Kiếm Tông bậc trung, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ người này có thực lực Kiếm Hoàng sao?
Hai ánh mắt Thu Nguyệt Dao cũng lóe lên, thầm nói: Ánh mắt của đồ nhi cũng quả thật là độc đáo. Hơn một nắm trước, tiểu tử này vẫn còn là người bị Thiên Mạch, không thể tưởng được, chỉ không đến hai năm đã xảy ra biến hóa như thế. Ngay cả Lãnh Ngưng cung chủ cũng không có bản lĩnh như thế này, chỉ với khí thế đã có thể đánh bại hai vị trưởng lão.
Ánh mắt Tống Minh Nguyệt cũng lóe lên, trong lòng cũng thầm nghĩ : Thực lực của chàng không ngờ lại đề cao lớn đến mức này, dùng cụm từ “tiến triển cực nhanh” để hình dung cũng không đủ.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Lãnh Dương Dương, sắc mặt hơi dịu đi một chút, nói:
– Hôm nay đã gây ra nhiều tội, sau này có gì cần…
Hắn rút một viên ngọc quyết mới làm ra, đưa cho Lãnh Dương Dương nói:
– Nếu gặp nạn, cứ bóp nát nó, Lăng Tiêu sẽ đến cứu giúp.
Lãnh Dương Dương vương bàn tay trắng nõn, nhận lấy ngọc quyết này, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, tự nhủ: bps nát viên ngọc này thì sẽ có truyện gì nhỉ? Tuy nhiên nàng cũng không tiện hỏi lúc này, chỉ gật đầu, thu ngọc quyết vào trong ngực, thản nhiên nói:
– Việc hôm này cũng không trách ngươi, sau này có cơ hôị, Dương Dương còn phải tới quý lãnh địa quấy rầy tiếp.
– Vậy rất hoan nghênh!
Lăng Tiêu thản nhiên cười, sau đó quay về phía Thu Nguyệt Dao hơi hơi thi lễ. Hắn cũng không sợ đại trưởng lão và nhị trưởng lão tiếp tục tìm Thu Nguyệt Dao gây phiền toái. Vừa rồi, Lăng Tiêu đã dùng tinh thần lực tới uy lực tầng hai, hoa niệm thành châm.
Đừng tưởng nhị trưởng lão hiện tại thoạt nhìn không sự tình gì, không tới vài ngày nữa, tinh thần tu vi sẽ thường xuyên lâm vào ma chướng! Còn đại trưởng lão đã bị đánh xỉu, tinh thần thức hải của bà ta đã bị tinh thần lực của Lăng Tiêu đâm bị thương.
Sau khi tỉnh lại không bao lâu sẽ dần dần biến thành phế nhân, tu vi bản thân sẽ từ từ yếu đi, cho đến khi toàn bộ về không.
Đây cũng không thể trách Lăng Tiêu ác độc, không giữ các bà là đã nể mặt Lãnh Ngưng Cung lắm rồi. Chính Lãnh Dương Dương cũng nói đây là ân oán cá nhân. Như vậy, Lăng Tiêu vẫn lưu lại một mạng cho các bà, chính là đã tha cho một lần.
Tuy nhiên, Lăng Tiêu không thích người khác tới tìm mình gây phiền toái. Người như thế cho dù chết cũng chính là họ tự gieo gió gặt bão. Đã có gan làm nhục mình lặp đi lặp đi lặp lại nhiều lần, vậy cũng phỉa chuẩn bị tinh thần chịu đựng hết thảy.
Nói cách khác, nếu thực lực Lăng Tiêu không đủ mạnh, nếu bị hai lão bà này giết chết, vậy còn ai nói lí lẽ nữa?
Lăng Tiêu mang theo Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng rời đi, cũng không thèm liếc nhìn nhị trưởng lão đang vẻ mặt vô cùng oán độc ở bên kia. Khi đi sân, thây mấy thiếu nữ đang luống cuống, bận rộn vây quanh đại trưởng lão nằm ngất ở đó. Các nàng căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì. Đại trưởng lão luôn luôn cường thế, thực lực hung mạnh, không ngờ bị người ta đánh thành thế này. Tuy nhiên xưa nay ở trong đại môn phái, đại trường lão vẫn rất uy nghiêm, mọi người tuy sợ nhưng lại không có mấy người thích bà ta.
Mấy thiếu nữ hồ nghi nhìn ba người Lăng Tiêu, thầm nhủ, chẳng lẽ ba người này đả thương đại trưởng lão sao? Nhìn kiểu gì cũng không đúng lắm!
Rất nhanh, ba người liền trở lại chỗ ở của Lăng Tiêu. Trong phòng khách, Thượng Quan Vũ Đồng vẻ mặt áy náy nhìn Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt nói:
– Rất xin lỗi, Lăng Tiêu. Ta không nghĩ lại xảy ra như vậy, mang thêm phiền toái cho mọi người.
Tống Minh Nguyệt vẻ mặt dịu dàng mang tới cho Thượng Quan Vũ Đồng một chén trà, thản nhiên cười nói:
– Tỷ tỷ không cần khách khí. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão của tỷ thật sự quá mức đáng giận. Hừ, nếu không phải đang ở đây, hôm nay nhất định sẽ không bỏ qua cho các bà ta. Đúng là tự mình muốn chết.
Tống Minh Nguyệt nói xong, bỗng nhiên nhìn Lăng Tiêu hỏi:
– Đúng rồi, khi nãy là huynh cho Lãnh cung chủ cái gì vậy? Hình như là một viên ngọc quyết phải không? Cứ bóp nát là huynh có thể biết à?
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, lấy từ trong ngực ra hai viên, đưa cho hai nàng mỗi người một viên, sau đó cười nói:
– Đây là một chút vật nhỏ vừa mới làm. Trên đó có bám thần thức của ta, khi gặp phải nguy hiểm, cứ bóp nát nó, ta có thể cảm ứng được. Tuy nhiên, nếu khoảng cách rất xa, như hiện tại, ta muốn đuổi tới sẽ phải mất một ít thời gian. Nhưng trong đó còn có một cái bùa hộ mệnh, nên trong ẩn chứa một lượng linh lực nhất định. Chỉ cần bóp nát nó, có thể nháy mắt bổ xung thể lực!
– Ồ, thực sự là thứ tốt!
Tống Minh Nguyệt cười, thu nó vào trong ngực. Thượng Quan Vũ Đồng khẽ cắn môi. Từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ nàng ở tình thế tiến thoái lưỡng nan như hiện tại.
Nàng nhìn Lăng Tiêu thật sâu, sau đó nói:
– Lăng Tiêu, hôm nay cảm ơn cậu đã giúp ta. Đợi sau khi trở về đất liền, ta sẽ lập tức trở về gia tộc. Chuyên này cũng chưa thể coi là xong được. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão khinh người quá đáng, gia tộc sau lưng tỷ tỷ cũng không đến mức không có chút năng lực nào. Vì một số nguyên nhân mà tỷ tỷ được đưa đến chỗ sư phụ từ nhỏ. Tính ra tỷ tỷ cũng nên trở về rồi. Thực lực sao? Ha hả. Lăng Tiêu, khi gặp lại các ngươi, dù thực lực tỷ tỷ không bằng các ngươi nhưng sợ rằng cũng không kém quá xa đâu.
– Lần giao lưu thịnh hội này, gia tộc của ta cũng không tham gia, tỷ tỷ cũng không có hứng thú tiếp tục ở đây nữa. Tốt nhất là chúng ta đi thôi!
Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng rốt cục lộ ra thần sắc ngạo nghễ, tìm lại được chút tự tin trước mặt Lăng Tiêu. Dù sao, nhìn một đứa nhỏ mà hơn một năm trước vẫn còn cần tới sự bảo hộ của mình, giờ lại đảo ngược vị trí, sự tự tin trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng đã bị đả kích nghiêm trọng.
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt liếc nhau, nếu muốn tiếp tục che giấu thân phận của hai người, vậy đành phải dịch dung lần nữa. Hơn nữa, nếu tiếp tục ở lại đây cũng sẽ dễ dàng tạo cơ hội cho địch nhân công kích.
Kẻ muốn đến, chắc chắn sẽ đến. Hơn nữa ở cửa động trên hải đảo vây khốn Vạn Niên Giao, Lăng Tiêu đã bày ra một đại trận, những người đó căn bản là không thể tìm được cửa động. Nếu đến lúc đó, Tần gia vênh váo để lộ ra dấu vết, vậy mới là thú vị.
Nếu những người đó tới trên hải đảo nhưng không tìm được dấu vết gì của ma thú bậc chín, tự nhiên sẽ cho rằng Tần gia đang làm trò quỷ, trò chơi săn bắt ma thú này chắc chắn rồi cũng sẽ tan rã trong buồn chán.
Còn minh chủ hay trưởng lão, rồi cả giao lưu và ân oán…Tất cả đều chẳng có quan hệ gì với Lăng Tiêu. Hiện tại Lăng Tiêu đã tìm được đủ dược liệu làm Tiểu Hoàn Đan. Sau khi luyện chế thành công, đưa cho Tống Minh Nguyệt một viên, để nàng mang về hải vực Tống gia, sau đó mình còn phải đi tới đầm lầy Penzias một chuyến giúp Đại Tế Ti khôi phục thực lực!
Hơn nữa, cũng đến lúc để cho Diệp tử biết mẹ đẻ của mình là ai rồi!
Sau khi tính toán xong, Lăng Tiêu liền gật đầu, dùng thời gian nhanh nhất cho hai người Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng dịch dung một lần. Dung mạo trước đã bị người biết được. Ở đây có rất nhiều người có thực lực mạnh mẽ, Lăng Tiêu bắt buộc phải làm việc cẩn thận.
Sau khi dịch dung, Lăng Tiêu trở thành một trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi. Thượng Quan Vũ Đồng biến thành một cô bé mới chỉ hơn hai mươi tuổi, làn da hơi ngăm đen. Tống Minh Nguyệt thì thành một công tử thế gia, hào hao phong nhã, tuy nhiên có nhiều điểm khác xa so với lúc trước. Mặc dù nhìn bề ngoài vẫn phong lưu phóng khoáng, nhưng bất kể là khí chất hay tướng mạo đề có sự thay đổi rất lớn.
Soi vào gương, Thượng Quan Vũ Đồng không kìm nổi kinh ngạc hô lên thành tiếng. Thuật dịch dung này của Lăng Tiêu quả thực rất thần kỳ, hơn nữa toàn bộ nguyên liệu đều do Lăng Tiêu lấy ra phối trí tại chỗ! Điều này hoàn toàn điên đảo nhận thức trước đó của Thượng Quan Vũ Đồng về thuật dịch dung
Chương 284 : Phát hiện di tích mới
Ba người đi ra ngoài cửa. Bên ngoài vẫn náo nhiệt như cũ. Chuyện phát sinh ở biệt viện của Lãnh Ngưng cung tạm thời chưa bị truyền ra ngoài. Tống Minh Nguyệt khẽ nói:
– Có thể liên hệ với Tiểu Sửu không?
Lăng Tiêu khẽ gật đầu. Vửa rồi hắn đã dùng tâm linh kêu gọi Tiểu Sửu, tuy nhiên khoảng cách khá xa nên Tiểu Sửu đang mất một thời gian mới bay tới nơi.
Ba người chuẩn bị tới trước bờ biển, tìm một đia phương hẻo lánh chờ Tiểu Sửu. Ở đây lâu thêm một khắc thì nguy hiểm cũng tăng lên thêm vài phần.
Vừa mới đi ra cửa, đã nghe thấy bên ngoài có rất nhiều người đang ùn ùn đi tới, vừa đi vùa nghị luận:
– Trời ạ, Tần gia lần này khẳng định sẽ hối hận tới chết đi được. Ngay trong nhà mình có một bảo tàng lớn như vậy, không ngờ lại không hề biết.
Một người khác cười lạnh nói:
– Hối hận cái gì. Nếu không có người của Cố gia hiểu được cơ quan thuật, chỉ sợ thêm một vạn năm nữa cũng không ai có thể phát hiện được nơi đó!
– Tuy nhiên nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tần gia. Ngươi nói phát hiện một di tích thượng cổ như vậy, chẳng phải sẽ là của Tần gia người ta sao?
Có người nói.
– Hắc, ngươi không hiểu việc này. Mặc dù hải đảo là địa bàn của Tần gia, tuy nhiên lần thịnh hội này không chỉ có rất nhiều thế gia, môn phái không được xếp hạng hoặc nhị lưu, tam lưu mà còn có cả thế gia nhất lưu cũng đến! Nghe nói còn có một siêu cấp thế gia thần bí cũng tham dự. Các ngươi nói, Tần gia này có thể độc chiếm sao?
Có người nói đầy vẻ khoe khoang hiểu biết.
– Trời, siêu cấp thế gia không ngờ cũng tham gia sao? Thực khó tin, tuy nhiên, hải đảo của Tần gia lần này quả là náo nhiệt! Từ trước tới giờ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy. Hơn một vạn người! Điều này cũng cho thấy tài lực của Tần gia quả thật là hùng hậu. Chỉ mong đừng phát sinh hỗn chiến đoạt bảo là được!
Có người tỏ vẻ hơi lo lắng nói.
– Ha ha ha ha. Hỗn chiến mới tốt. Nếu không hỗn chiến. những tiểu nhân vật như ta và ngươi làm sao co cơ hội chiếm được tiện nghi chứ?
Ba người Lăng Tiêu quay sang nhìn nhau. Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười nói:
– Lăng huynh chúng ta cũng nhìn xem náo nhiệt chứ?
Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng:
– Vậy cứ theo lời Tống huynh. Lẫn lộn vào trong đám người kia cũng tốt, chỉ mong không phải là âm mưu của Tần gia.
Thượng Quan Vũ Đồng tuy rằng không muốn đi, nhưng thấy hai người có vẻ rất hứng thú, cũng đành đi theo sau bọn họ. Cũng may lần này ba người giả dạng khác với lần trước một trời một vực, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng lúc trước.
Hơn nữa, cảm giác của Lăng Tiêu cực kỳ mạnh mẽ, nếu có người theo dõi bọn họ, có thể phát hiện ngay lập tức. Cho nên, nếu không động thủ, cũng sẽ không sợ có ai nhận ra bọn họ ở trên đảo này.
Hóa ra, hải đảo này của Tần gia có diện tích rất rộng lớn. Địa phương có người ở chỉ chiếm một phần rất nhỏ, còn cả một khu vực rất lớn còn đang hoang vu.
Tới tham gia thịnh hội giao lưu lần này có một thế gia được xưng là “cơ quan tông sư thế gia” – Cổ gia!
Nếu xét về thực lực, thế gia này chỉ miễn cưỡng được coi là nhị lưu, cao thủ cao nhất trong môn phái cũng chỉ đạt tới Kiếm Tôn mà thôi, nhưng cho dù là siêu cấp thế gia cũng không có người nào dám xem thường Cổ gia.
Đó là bởi vì, từ thời cổ đại tới nay, mỗi một thế hệ Cổ gia đều có cơ quan tông sư!
Quá nửa các di tích thượng cổ có thiết kế các cơ quan tinh chuẩn. Trải qua mười vạn năm, các cơ quan này vẫn duy trì uy lực hùng mạnh như cũ. Thiết kế tinh xảo, uy lực hùng mạnh khiến rất nhiều người du đã đạt tới tu vi Kiếm Hoàng cũng cảm thấy đau đầu!
Nếu là đặc biệt di tích thượng cổ đặc biệt lợi hại, thậm chí chỉ một cơ quan tinh xảo cũng có thể khống chế được toàn bộ di tích lên xuống.
Nếu là người không hiểu cơ quan thuật, tùy tiện đi vào, toàn bộ di tích bị chìm xuống, trừ phi có thực lực hùng mạnh tới mức nghịch thiên, nếu không, cho dù là cao thủ Kiếm Tôn cũng sẽ bị vây khốn.
Dù sao, Kiếm Tôn tuy rằng hùng mạnh nhưng vẫn không phải là thần!
Ném bọn họ vào trong phòng đá có tường dày hàng trăm thước, lại ngầm xuống mặt đất hàng trăm thước, bọn họ đều như người bình thường, không thể nào ra được.
Cho nên lúc này, tác dụng của cơ quan sư liền được thể hiện ra. Bọn họ tinh thông cơ quan, trên cơ bản nếu chỗ nào có cơ quan liền có thể bị họ phá giải. Cho dù trong thời gian ngắn không phá giải được, nhưng chỉ cần cho bọn họ thời gian, mọi việc đều có thể được giải quyết.
Bởi vậy, ở trong các thế gia môn phái ẩn thế có lưu truyền một câu nói: Không có Cổ gia, không giải quyết được cơ quan! Còn có người nói, ở thời cổ đại, Cổ gia thực ra đã tham gia thiết kế rất nhiều cơ quan!
Lần này, người phát hiện di tích thượng cổ đó là một đệ tử của thế gia tam lưu. Khi đó, trong lúc vô ý đi tới bên một con suối. y phát hiện một hòn đá bằng phẳng, trên mặt hòn đá như thể được khắc chữ.
Theo lời Tần gia, con suối này vẫn tồn tại ở đó từ lâu rồi, cho tới giờ vẫn không hề thay đổ. Mà trước đó, trên hòn đảo này đã phát hiện một di tích thượng cổ, chính là bên dưới khu nhà của Tần gia hiện tại.
Những thứ tốt trong di tích đã bị lấy đi hết. Năm xưa, Tần gia không phải không nghĩ tới việc tìm thêm di tích thượng cổ thứ hai trên đảo này, có điều chưa có ai tìm ra được.
Gã đệ tử phát hiện ra hòn đá đó thì cảm thấy rất tò mò, liền dọn dẹp toàn bộ đá cuội xung quanh, sau đó vô cùng kinh ngạc phát hiện khối đá đó vô cùng lớn, hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của gã.
Thậm chí, gã còn xuôi xuống hạ lưu vài thước để tìm, rốt cục cũng tìm được một phiến đá như vậy, hơn nữa thoạt nhìn, có vẻ rất khớp với phiến đá đã được phát hiện lúc trước.
Chuyện này rất nhanh kinh động không ít người, trong đó có cả người của Cổ gia. Kết quả là, không hổ là cơ quan sư thế gia, đệ tử của Cổ gia này chỉ là một đệ tử trẻ tuổi có tu vi Ma Kiếm Sĩ bậc một, nhưng không mất tới thời gian nửa ngày đã tìm được lối vào nằm ngay trên một góc núi. Việc này khiến toàn bộ hải đảo Tần gia đều bị chấn động.
Trong các thế gia môn phái có một quy định bất thành văn: Ai phát hiện di tích, vậy là của người đó!
Nhưng tình huống lúc này đang rất hỗn loạn. Nếu xử lý không tốt sẽ phát sinh tranh đấu có quy mô lớn.
Cho nên, rất nhiều đại biểu của các đại thế gia môn phái đều nghiên cứu ngay tại chỗ, xem nên khai thác và phân phối như thế nào. Còn vị huynh đệ đã có công phát hiện ra, bất kể thế nào, khẳng định rằng hắn đều có một phần.
Cho nên , vị huynh đệ đó hưng phấn suýt ngất!
Đương nhiên, tất cả những điều đó phải trên điều kiện kiên quyết là trong di tích có bảo vật không quá tốt chưa được khai quật.
Nếu là bảo vật hiếm có mà không phát sinh tranh đoạt đấu tranh thì đúng là quái lạ.
Chương 285 : Nguy hiểm ập tới
Vây quanh cửa động mới bị phát hiện là đông đảo người của các thế gia, môn phái, bao gồm cả rất nhiều người của địa chủ nơi đây là Tần gia. Nói tới Tần gia, quả thật họ đều vô cùng buồn bực. Vốn là thứ ở trên lãnh thổ của mình, không ngờ từ thượng cổ tới nay lại không có ai phát hiện ra. Vậy mà trong lần giao lưu thịnh hội giữa các môn phái này lại bị người ta phát hiện ra rằng có một di tích thượng cổ.
Nếu là người của Cổ gia không tới thì thôi, Tần gia có thể nói đại nơi này là kho hàng gì đó của Tần gia. Nhưng lúc đó còn có mấy đệ tử cấp thấp của Tần gia chính mồm nói đó không phải là kiến trúc gì của Tần gia. Sau khi mở cánh cửa bên ngoài, toàn bộ những chữ viết và bích họa điêu khắc trên vách tường đều hoàn toàn chứng tỏ nơi này chính là một di tích thượng cổ chưa từng được người phát hiện.
Nhưng nó được phát hiện trên địa bàn của Tần gia, vậy nên thuộc về Tần gia mới phải.
Nhưng Tần gia còn chưa kịp tranh đoạt vị trí minh chủ của các thế gia môn phái, các hoạt động hiện giờ đều phải giao hảo với các thế gia, môn phái khác. Chẳng lẽ chỉ vì tham một di tích thượng cổ không rõ ràng mà trở mặt với họ sao?
Bởi vậy, đại biểu của một số thế gia, bao gồm cả người của Tần gia và người phát hiện ra nơi này, cùng với người của Cổ gia, cũng thảo luận, đạt thành một hiệp nghị. Chính là: Nếu phát hiện những đồ vật ở bên trong, Tần gia có quyền sở hữu bảy phần, Cổ gia có được hai phần, mà tên đệ tử thế gia không được xếp hạng kia thì được một phần. Những đệ tử của thế gia môn phái khác đều có tư cách tiến vào quan sát.
Không cần nói cũng biết việc này có ý nghĩa thế nào. Nếu ở đó không phát hiện ra bảo vật hiếm có nào thì thôi, nếu thực sự phát hiện ra bảo vật tư thượng cổ, người của những đại thế gia môn phái không ra tay tranh đoạt mới là lạ!
Cho nên, người của Tần gia đã thông tri cho ba lão tổ tông Kiếm Tôn. Có kẻ mạnh thực lực Kiếm Tôn áp trận ở đây, rất nhiều người vốn có ý định rục rịch sẽ phải suy nghĩ lại thực lực của bản thân.
Tên đệ tử Cổ gia có được hai phần, tất cả mọi người đều không ý kiến về việc này. Dù sao, bên trong di tích thượng cổ, nhất là di tích thượng cổ quy mô lớn, chắc chắn sẽ có đủ loại cơ quan, lối đi bí mật. Nếu là người không tinh thông cơ quan thuật, tu vi cao tới đâu cũng không dám tùy tiện đi vào!
Tuy nhiên, tên đệ tử phát hiện nơi này không ngờ cũng có thể có được một phần sở hữu bảo tàng khiến rất nhiều người đỏ mắt, đồng thời cũng nảy sinh chủ ý đối với y. Ai cũng nghĩ, nếu phía dưới có rất nhiều bảo vật, có được một phần, chẳng phải là trực tiếp thăng chức rất nhanh trong gia tộc sao? Hơn nữa, tên đệ tử này có thực lực thấp mà môn phái nhỏ đó lần này chỉ đến có hai người.
Nếu đại thiếu gia Tần Phong của Tần gia không đột nhiên phát thiện tâm, cho những người đó lên thuyền, bọn họ làm gì có cơ hội tới đây? Tuy nhiên, như vậy rất có thể di tích thượng cổ này cũng sẽ không bị ai phát hiện. Cho nên, bất cứ chuyện gì cũng là định trước.
Tống Minh Nguyệt ghé vào bên tai Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói:
– Yến triệu Dư gia, Long cốc Câu gia cũng đến đây! Huynh xem…
Nói xong, nàng nhẹ nhàng hất cằm cho Lăng Tiêu thấy.
– Người của Yến triệu Dư gia rất dễ nhận ra. Bọn họ phần lớn đều yêu thích mặc trang phục màu vàng
Tống Minh Nguyệt tiếp tục nói nhỏ vào bên tai Lăng Tiêu:
– Còn Long cốc Câu gia, huynh có thấy người kia và tên Câu Du đã chết rất giống nhau không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, cho dù Tống Minh Nguyệt không nói, Lăng Tiêu cũng đã nhận ra. Hắn thầm nhủ, không ngờ tên Câu Du kia đúng là người của Long cốc Câu gia. Tuy nhiên nghe nói Câu gia luôn luôn khiêm tốn, sao lại đột nhiên xuất hiện tên Câu Du như thể người ngoại tộc vậy? Nói vậy, lần giao lưu thịnh hội này chấm dứt,bọn họ…chắc cũng sẽ nghĩ tới việc đến thăm thành Penzias.
Lăng Tiêu thầm nghĩ.
Lúc này, bên kia đột nhiên xuất hiện một tia rối loạn. Tên đệ tử của thế gia không được phân loại kia quỳ phich xuống trước mặt gia chủ Tần gia là Tần Chiêu Nhiên, cầu xin Tần Chiêu Nhiên thu nhận y. Y tình nguyện thay đổi môn phái.
Điều này khiến rất nhiều người có chủ ý với y đều không kìm nổi căm hận trong lòng, thầm nhủ không ngờ tiểu tử này lại giảo hoạt đến thế! Nếu Tần Chiêu Nhiên thật sự thu nhận y, vậy quả thật không còn cơ hội động thủ với y nữa! Hơn nữa Tần gia thế lực to lớn, đã nói ra chắc sẽ không nuốt lời, một phần bảo vật đã đáp ứng cho y cũng sẽ để nguyên cho y.
Tên đệ tử đó cũng sẽ không ngốc, làm sao không cảm giác được ánh mắt như hổ rình mồi của những người xung quanh. Nếu thật sự lấy được thứ gì tốt từ trong di tích này, sau khi nhận được một phần bảo vật được chia, rời khỏi hải đảo của Tần gia, khẳng định rằng mình không có cơ hội sống sót, chắc chắn sẽ bị người đánh lén!
Mà y mới chỉ là một Đại Kiếm Sư bậc sáu, có thể tới nơi này đã có cảm giác như đang mơ. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là gia tộc không được xếp loại của người này cũng không lớn, y cũng không phải đệ tử chân truyền. Đi cùng với y là một tên đệ tử chân truyền, có thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc bốn. Hai người đều thương lượng, cho người này đổi sang gia nhập Tần gia. Đến lúc đó còn có cơ hội đem được ít bảo vật về cho gia tộc.
Như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc bị người khác đánh lén.
Mà lúc này Lăng Tiêu phát hiện ra một người quen, chính là Lý Nham của Tây Vực Lý gia. Kẻ có thực lực Kiếm Tông bậc sáu đó đang đứng ở giữa đám đông, vẻ mặt bình thản, nhìn xem náo nhiệt. Lăng Tiêu chỉ nhìn thoáng qua, thầm rùng mình, tự nhủ: Lý gia nắm giữ hoàng thất Đế quốc Lam Nguyệt nhiều năm như vậy cũng không phải ngẫu nhiên. Thực lực của Lý gia quả thật rất hùng mạnh!
Trong bảy, tám người đó, có ba, bốn gã Kiếm Hoàng, còn lại toàn bộ đều có thực lực Kiếm Tông.
Lý Nham hiển nhiên không ngờ, Lăng Tiêu cũng đến đây. Lúc này trong lòng của bọn họ cũng như đa số người của các thế gia, đều đang thầm tính toán, nếu có cơ hội, nhất định phải kiếm chác chút ích lợi nào đó.
Tần Chiêu Nhiên chỉ do dự một chút, liền nhận tên nam tử đã phát hiện di tích. Hiện tại Tần gia đang cần tạo dựng hình ảnh cho gia tộc, nếu không thu nhận y, vậy cũng tương đương đẩy y vào đường cùng. Cho nên, Tần Chiêu Nhiên rất thoải mái thu nhận y làm đệ tử ký danh, còn giả vờ giả vịt khích lệ y một hồi.
Ở bên cạnh Tần Chiêu Nhiên, ánh mắt Tần Phong lóe ra, cũng không biết là đang nghĩ gì. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy Tần Phong từ xa, lại nghĩ đến phương pháp đề cao thực lực của Tần gia, trong bụng lại cuộn lên, có cảm giác vô cùng ghê tởm.
Mà Thượng Quan Vũ Đồng thì phát hiện ra sư phụ Thu Nguyệt Dao của mình lúc này đang ở cùng một chỗ với cung chủ Lãnh Ngưng Cung là Lãnh Dương Dương. Thoạt nhìn, Lãnh Ngưng Cung luôn luôn có cách hành xử kiên định, không có hứng thú gì với di tích này. Bên cạnh họ chỉ có một mình tam trưởng lão đi theo, không hề thấy bóng dáng đại trưởng lão và nhị trưởng lão đâu cả.
Đến bây giờ Thượng Quan Vũ Đồng vẫn không hề biết, công kích bằng tinh thần lực của Lăng Tiêu hùng mạnh tới mức nào, cong tưởng rằng đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Lần tụ hợp này có tới hơn một ngàn người tập trung lại đây!
Còn rất nhiều người không biết chuyện này, hoặc là có nhiều người dù biết nhưng cũng rõ ràng thân phận và thực lực của mình, không có hứng thú hoặc không dám tới đây.
Phía sau vân có người không ngừng cuồn cuộn đi tới, tuy nhiên đại bộ phận đều chỉ có mục đích xem náo nhiệt mà thôi.
Tần Chiêu Nhiên đứng ở chỗ cao bỗng nhiên lớn tiếng nói:
– Chư vị bằng hữu. Xin nghe ta nói một lời! Tại hạ là Tần Chiêu Nhiên, gia chủ Tần gia, đồng thời cũng là chủ nhân của lần thịnh hội này, xin hoan nghênh các vị bằng hữu đã tới đây. Ký danh đệ tử mà Tần mỗ vừa mới thu nhận được rất may mắn có phát hiện một di tích thượng cổ mới. Đây là một chuyện rất tốt, Tần gia không độc chiếm! Tuy nhiên lại không thể phân chia tất cả những thứ trong di tích cho mọi người! Cho nên, chư vị bằng hữu muốn đi thăm quá trình khai quật di tích thượng cổ thì không có vấn đề! Nhưng Tần mỗ cũng xin nói trước, người nào rắp tâm bất lương, ba lão tổ tông Kiếm Tôn của Tần gia cũng không phải là ngồi không!
Tần Chiêu Nhiên vừa nói khiến không ít người có tâm tư liền không kìm nổi run rẩy trong lòng. Ba Kiếm Tôn! Thực lực như vậy đủ khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khủng bố.
Cho nên, không ít người trong đám đông hô to:
– Tần gia gia chủ, chúng ta chỉ muốn nhìn một chút náo nhiệt, tuyệt không nháo sự!
– Đúng vậy đúng vậy. Chúng ta chỉ nhìn xem náo nhiệt, khẳng định sẽ không nháo sự!
Tống Minh Nguyệt khẽ nhếch miệng cười trào phúng. Thiên hạ đánh nhau , chẳng phải đều vì lợi ích sao? Nhìn những gia tộc có thực lực mạnh mẽ, thây họ đều biểu tình trầm ổn, bình tĩnh đứng đó. Không sai, Tần gia là có ba cao thủ thực lực Kiếm Tôn, cao thủ của những gia tộc khác đi tới đảo có lẽ thực lực cao nhất cũng chỉ là Kiếm Hoàng. Nhưng đừng quên, có rất nhiều gia tộc có thực lực không hề thua kém gì so với Tần gia!
Người của những gia tộc này đều lười biếng đứng đó xem náo nhiệt, vừa không hưởng ứng, vừa không gây chuyện.
Tần Chiêu Nhiên nhìn thấy vậy, cảm thấy bực mình, thầm nhủ: “Người trong gia tộc mình toàn là thùng cơm! Đã bao nhiêu năm như vậy mà không hề phát hiện ra di tích thượng cổ thứ hai. Cho tới hôm nay không thể không phân ra ba phần lợi ích, sau đó còn phải đề phòng thế gia môn phái khác rình rập. May mắn là đã cho người đi báo cáo với ba lão tổ tông. Các lão tổ tông đều tỏ vẻ, nếu có ai dám ra tay cưỡng đoạt, tuyệt đối không cho bọn chúng rời khỏi hải đảo của Tần gia nửa bước!”
Nhưng ngay cả như thế trong lòng Tần Chiêu Nhiên vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, vẫn có cái gì đó mình không tính đến.
Nhưng sự cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
Tên đệ tử Cổ gia kia trông cũng rất đơn giản, tuổi chưa đến ba mươi, cằm có một chòm râu dê, đôi mắt không to nhưng có vẻ tinh khôn, làn da hơi vàng. Sau khi mọi chuyện bố trí xong xuôi, y bắt đầu ra tay phá giải cơ quan.
Ba người Lăng Tiêu đều lẫn trong đám người đi tới.
Từ bên ngoài cửa nhìn vào, di tích thượng cổ này có quy mô lớn vượt quá mức tưởng tượng.
Tên đệ tử Cổ gia khẳng định đây không phải là cửa chính, có lẽ chỉ là một cửa bên. Nhưng chỉ là một cửa bên không ngờ thông đạo bên trong đã rộng hơn hai mươi thước, cao hơn mười thước. Sau khi đi vào trong mấy trăm bước liền gặp một cánh cửa đá thứ hai cũng rất lớn.
Tên đệ tử Cổ gia đi vòng quanh cửa vừa nghiên cứu, vừa nói :
– Mở cánh cửa này mới xem như chân chính vào trong di tích thượng cổ.
Y đặt bàn tay lên một chỗ bám đầy rêu xanh trên vách tường.
Lăng Tiêu bỗng nhiên tâm sinh cảnh giác, kêu to:
– Cẩn thận!
Cùng lúc, hắn kéo hai người Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt lập tức nằm rạp xuống đất