[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Audio Podcast
Tập 45 [ chương 221 đến 225 ]
❮ sautiếp ❯Chương 221 : Cháy nhà hôi của
Tống Minh Nguyệt gật gật đầu, hai người trở về phòng, sau một lát. Trở ra …chính là một hán tử thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi. Trên mặt Lăng Tiêu còn hiện ra một chòm râu quai nón, ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía, không nhìn ra được chút gì của bộ dáng trước kia. Tống Minh Nguyệt cũng biến thành hán tử hơn hai mươi tuổi, quần áo hai người cũng biến thành quần áo của những người thám hiểm bình thường.
Điều duy nhất làm cho Lăng Tiêu khó hiểu chính là, lúc thay quần áo, Tống huynh rất lanh lẹ, không ngờ một minh đi vào trong phòng thay đồ. Đều là đàn ông cả, người này khống ngờ lại thẹn thùng như thế, thật sự là cổ quái!
Tống Minh Nguyệt trong lòng không muốn, Lăng Tiêu lại cố sống cố chết lôi kéo nàng đi thay quần áo. Nếu không có ánh mắt tinh thuần không giống như giả bộ của Lăng Tiêu, Tống Minh Nguyệt thậm chí cho ràng hắn đã sớm nhìn ra bản thân nữ nhân của minh, sau đó liền cố ý!
Hai người chuẩn bị rời khỏi thì Tần Cách bỗng nhiên từ trong phòng đi ra, nhìn Lăng Tiêu nói:
-Thiếu gia muốn đi đâu?
Lăng Liêu giật mình nói:
-Ngươi còn có thể nhận ra ta?
Tần Cách chi chỉ vào cái mũi của minh nói:
-Thú tộc đều dựa vào cái này để phân biệt người!
Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên ánh mắt có chút cổ quái nhìn thoáng qua Tần Cách, tuy nhiên cũng không nói gì.
Lăng Tiêu nói:
-Ngươi trước tiên ở lại đây, ngươi to con như vậy, nếu đi, chúng ta cũng không thể dịch dung hóa trang được.
Tần Cách bỗng nhiên nói:
-Thiếu gia ta có thể nhỏ đi.
-Cái gỉ?
Lăng Tiêu sửng sốt, Thú tộc cũng có súc cốt công sao? Tuy nhiên sau khi nhỏ đi hoạt động liệu có thể còn tự do như trước khống?
Tần Cách nói tiếp:
-Ta có được huyết mạch của thú nhân thần thú. Phàm là thú nhân có được huyết mạch của thần thú, đều có thể được một kỹ năng trời sinh. Kỹ năng của ta chính là có thể thu nhỏ mình lại được, vẫn cảm thấy năng lực này không dùng được chỗ nào… nên cũng, cũng chưa có nói.
Hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt có cảm giác muốn té xỉu tới nơi, trong lòng thầm nói, nếu ngươi nói sớm, vậy khi vào thành đã không bị người khác nhìn chăm chú rồi. Dáng người của ngươi quả thực là đèn soi sáng đường à!
-Vậy khi ngươi biến nhỏ lại, thực lực có bị giảm xuống hay không? Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
-Không, không có biến hóa, tuy nhiên Tần Cách ta cảm thấy cao lớn thì vẫn uy mãnh hơn à!
Tần Cách có chút tự kỷ nói làm cho Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyệt hận không thể đánh hắn một trận.
Lại qua nửa canh giờ sau, vóc dáng của Tần Cách không khác biệt lắm so với Lăng Tiêu. So với Lăng Tiêu thì có cao hơn một chút, cũng có chút béo hơn, tuy nhiên dưới lóp quần áo là cơ thể rắn chác, trên đầu cũng được Lăng Tiêu đội cho một bộ tóc giả, thoạt nhìn giống như một đại hán hung hãn bỉnh thường.
Lúc Tần Cách thay quần áo, Tống Minh Nguyệt lấy cớ chạy ra ngoài, Lăng Tiêu thầm nhủ:
-Tống huynh này cái gì cũng tốt nhưng phương diện này thực sự làm cho người khác cảm thấy không nhanh nhẹn. Cũng khó trách thiếu gia quý tộc kia vừa nói hắn một câu, hắn đã bạo phát phẫn nộ ngay.
Bóng đêm lan tràn, vào buổi tối trong bởi vì Chiết gia đại nhân đã có mệnh lệnh cho nên thành Thất sắc này có chút lạnh lùng. Trên phố, những ngọn đèn cũng trở nén ảm đạm vài phần.
Tống Minh Nguyệt vừa mới tìm được đường thuận lợi đi tới Chiết phủ. Ba người nương theo bóng đêm tìm tới cửa sau Chiết phủ.
Tần Cách vẻ mặt ít nhiều có chút hưng phấn, tuy rằng cảm thấy minh biến nhỏ đi thì có chút khó chịu nhưng rốt cục vẫn có thể cùng làm việc được với Lăng Tiêu. Trong lòng hổ đầu nhân này kỳ thực vẫn muốn thông qua chuyện gì đó để chứng minh giá trị của mình. Do đó mong muốn làm Lăng Tiêu mau chóng dàn xếp tộc nhân chu đáo, để tộc nhân của minh có thể được những ngày an nhàn sung sướng. Đó là nguyện vọng Tần Cách chôn sâu trong lòng từ trước tới nay.
Cửa sau của Chiết Phủ lạnh tanh, hai bên đường trồng những cây cối cao lớn, làm cho ba người hành động thật sự rất thuận tiện. Lăng Tiêu thân thể giống như một con mèo nhỏ linh hoạt, nhảy lên tường lớn vây quanh cửa sau Chiết phủ. Thân mình nằm úp sấp một chỗ. tinh thần lực phong phú được phóng xuất ra, trong phạm vi trên dưới một trăm thước, không có cảm ứng được tồn tại cường đại nào, Lăng Tiêu ra dấu xuống phía dưới.
Tần Cách và Tống Nguyệt Minh cũng nhẹ nhàng nhảy lên. Tống Minh Nguyệt lúc này còn có tâm tư nhàn nhã hỏi Lăng Tiêu nói:
-Lăng huynh có tu vi tới mức nào? Ta sao không thể nhìn thấu được?
Lăng Tiêu cười thầm nhẹ giọng nói:
-Đại khái là Ma Kiếm Sĩ.
Tống Minh Nguyệt bĩu môi thầm nhủ, nếu đúng là như vậy, ngươi nếu là Ma Kiếm Sĩ, ta đây chính là Đại Kiếm Sư rồi. Ma Kiếm Sĩ gì mà một kiếm có thể đả thương được một gã Kiếm Tông? Nàng cũng không rõ lẩm về Lăng Tiêu, chuyện vốn khó tin kia, Tống Minh Nguyệt chẳng những tin tưởng, còn cho ràng thậm chí Lăng Tiêu còn có con bài chưa lật.
Chết ở quý phủ của Lăng Tiêu là một gã Kiếm Hoàng cùng hai Kiếm Tông, hẳn là đều chết ở trên tay Lãng Tiêu! Hơn nữa, sau lưng người này cũng không có như đồn đãi, có chỗ dựa vững chắc gì gì đó!
Tống Minh Nguyệt thật ra càng ngày càng có khuynh hướng Lăng Tiêu có di sản từ thời thượng cổ để lại mới có thể hùng mạnh tới như vậy!
Bởi vì Tần Cách là thú nhân!
Nói cách khác, trước khi gặp Tần Cách, Lăng Tiêu vẫn chỉ là một người bình thường!
Tuy nhiên, Tống Minh Nguyệt sẽ không nói việc này với bất kỳ kê nào, bao gồm cả người nhà mình.
Bởi vì nàng biết. Nhưng nói ra những chuyện nàng biết này sẽ gây ra hậu quả như thế nào cho Lăng Tiêu. Đừng nói tương lai phụ thân còn nằm trong tay Lăng Tiêu, cho dù không có chuyện này, Tông Minh Nguyệt nàng cũng sẽ không làm loại chuyện bán đứng bằng hữu như vậy!
-Nhiều phòng quá. Ta hiện giờ có chút hận đại gia quý tộc, vì sao lại phải phân chia làm nhiều phòng như vậy …
Lăng Tiêu phục ở sau một bụi hoa trong hoa viên, nhẹ giọng nói. Tống Minh Nguyệt theo bản năng dịch thân hình cách xa Lăng Tiêu một chút. Trên người Lăng Tiêu có dương khí nam nhân, trong đêm tối, tại nơi này tràn ngập mùi hoa tươi làm cho tim của Tống Minh Nguyệt đập hơi nhanh một chút.
-Hiện giờ cũng khống thể xác định tỷ tỷ của huynh có ở trong này không. Người Chiết gia cũng khống có ngốc như vậy, lại nhốt nàng ở trong này?
Tống Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Lăng Tiêu bỗng nhiên nói:
-Có thể phóng hỏa không nhi?
-Phóng hỏa?
Trong bóng đêm, ánh mát của Lăng Tiêu sáng ngời. Tống Minh Nguyệt trước có chút ngơ ngác, sau chậm rãi hưng phấn nói:
-Sao lại không thể chứ! Muốn cho gia đinh hắn loạn lên không?
Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Sau một lát, chung quanh Chiết gia bốc hỏa. Những thanh âm kinh hãi truyền tới, mọi người đang mơ mơ màng màng bị tỉnh dậy giữa chừng, hơn phân nửa người chạy tới quằn áo đều không chỉnh tề.
Tất cả đều hoảng sợ kêu to:
-Cháy, cháy!
-Mau cứu hỏa! Người hơi tỉnh hơn một chút, không nói hai lời. liền chạy đến đám cháy.
Không nghĩ tới đám cháy này lại phát động từ năm sáu chỗ lận. Đại bộ phận kiến trúc của Chiết gia đều làm bằng gỗ. Hơn nữa lúc này chính hạ, thời tiết nóng bức, mười phàn khô ráo, một khi lửa dấy lên, liền không thể khống chế.
Hơn nữa phủ đệ Chiết gia chiếm diện tích cực lớn. Phỏng chừng không một ngàn thì cũng tới tám trăm, từ cửa trước chạy tới cửa sau thật là gian nan. Hem nữa kẻ phóng hỏa kia thật thiếu đạo đức, chung quanh bốn phía đều có lửa.
Lần này, toàn bộ Chiết phủ trở thành một mảnh hỗn loạn.
Đột nhiên, ở vị trí trung tâm Chiết phủ bỗng nhiên truyền tới tiếng hét to:
-Bọn chuột nhắt phương nào dám tới Chiết gia gây loạn, muốn chết phải không! Lăn ra đây cho ta.
Thanh âm già nua, giống như tiếng sấm cuồn cuồn chấn màng nhĩ. Ngay sau đó gần như tất cả mọi người đều cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh thấu xương truyền tới trên người mình, giống như bị nước chảy vùi dập vậy.
Chính là võ giả cao cấp dùng tinh thần lực phóng ra tra xét chung quanh.
-Đi đi, bám lấy ta, chú ý đừng để bị thương, đánh không lại thi bỏ chạy!
Lăng Tiêu nói với Tần Cách, trong lòng có chút hưng phấn, không ngờ lần này phóng hỏa lại thật sự đốt đít con cá lớn trong Chiết phủ nhảy ra. cỗ tinh thần lực mười phần khủng bố vừa rồi ít nhất cũng có cấp bậc Kiếm Hoàng. Tần Cách có năng lực chống đỡ rất mạnh, hơn nữa hắn đang đứng ở bình cảnh, có đối thủ như vậy đưa tới, thật sự là thời điểm thích hợp!
Tần Cách hưng phấn gầm lên giận dữ, thân mình đột nhiên mọc lên từ mặt đất, xông lên giữa không trung, dọa cho người đang cứu hỏa ở chung quanh sợ phát khiếp bỏ chạy tứ lung tung.
Người nọ ở giữa lao tới. Đúng là Chiết gia lão gia tử Chiết Thế Huân. Lão cũng nghe nói con trai minh là Chiết Kiến Nghiệp bắt một tiểu cò nương bức thành thân, nhưng không để ý. Lão biết, Chiết Kiến Nghiệp là vi muốn có thêm con trai, trong lòng còn mắng: sớm suy nghĩ có phải hơn không?
Chiết Thế Huân tuy ràng thân ở thế tục, nhưng ngoài tôn tử bảo bối yêu quý Chiết Tiểu Tinh ra, mỗi ngày lão đều tu luyện, ít khi hỏi tới chuyện gì. Gia tộc ẩn thế bèn kia đã có mấy lần tỏ ý muốn tiếp lão trở về, tuy nhiên Chiết Thế Huân vẫn lo lẳng cho gia tộc minh. Hem nữa, lão đã hơn hai trăm tuổi, đối với Kiếm Hoàng mà nói, nếu không thể đột phá,dù có sống lâu hơn nữa cũng sẽ chậm rãi đi tới điểm cuối, một khi đã như vậy, còn không bằng lựa chọn lưu ở nhà.
Không nghĩ tới có người lá gan lớn như vậy, không ngờ dám phóng hỏa thiêu đối Chiết gia! Cho dù là quốc vương bệ hạ của đế quốc Tử Xuyên cũng không có lá gan lớn như vậy!
Chiết Thế Huân giận dữ, lao tới, không ngờ cỗ khí thế dâng lên cũng không kém mình nhiều lăm, chỉ hơi yếu hơn một chút mà thói. Làm cho Chiết Thế Huân hơi hơi có chút giật mình, lòng thầm nói: Cái này chắc là người nhà tiểu cô nương mà Kiến Nghiệp đã nói kia. Chẳng phải là một tên có dáng người cao lớn sao?
Có điều kê trước mắt này chẳng hề cao gì cả!
Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mất dạt dào chiến ý của đối phương, hết thảy mọi thứ để đặt ra phía sau, lão chỉ vào Tần Cách nói:
-Thân là cường giả Kiếm Hoàng lại giấu đầu lòi đuôi, không ngờ phóng hỏa đốt nhà, thật là không biết xấu hổ.
-Phi! Lão già kia, muốn đánh thì đánh đi, nói vô nghĩa làm gi!
Tần Cách gầm lên giận dữ, dưới chân lập tức dâng lên vài vòng sáng. Lực lượng thật lớn tập trung lên cánh tay phải, hung hăng đập xuống Chiết Thế Huân!
-Chết đi!
-Khinh ta!
Chiết Thế Huân vê mặt phẫn nộ. Đối phương không thèm xuất ra vũ khí, dùng nắm tay đánh hắn. Chiết Thế Huân xem đây là một loại khinh miệt, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, dùng lực lượng toàn thân, cũng tập trung lên cánh tay phải, kiếm khí nhè nhẹ từ nắm tay hắn xuất ra.
Lão ngang nhiên nghênh tiếp một thiết quyền của Tần Cách.
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt lúc này bắt đầu xuyên qua các tòa nhà trong viện, toàn bộ Chiết phủ kêu loạn, hai người cho dù là quang minh chính đại đi lại cũng không ai để ý tới hai người bọn họ.
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên thấy phía trước có một tòa biệt viện u tĩnh. Toàn bộ Chiết phủ náo loạn ngất trời. Nơi này lại không hề có một chút động tĩnh nào, hơn nữa trước cửa còn có mười mấy người đứng yên khống nhúc nhích, thờ ơ với lửa cháy khấp nơi.
“Không sai, chính là nơi này.” Lăng Tiêu nghĩ.
Chương 222 : Đại náo Chiết phủ
Trên bầu trời, Tần Cách với quyền pháp hỗn loạn nhưng mang theo lực lượng hùng mạnh, hơn nữa còn đứng ở trên cao, đã có vẻ chiếm thế thượng phong. Khi sắp tiếp xúc với quyền của Tần Cách, Chiết Thế Huân mới cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lúc này đã không kịp suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Hai luồng sức mạnh thật lớn đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ ầm vang. Sức mạnh của vụ va chạm này trực tiếp cắt cụt ngọn của mười mấy cây đại thụ trong phạm vi mười thước xung quanh.
Cành cây và lá cây rơi xuống như mưa rào càng làm cho Chiết phủ thêm phần náo loạn. Thân thể Chiết Thế Huân bị một quyền này của Tần Cách nện rơi thẳng xuống dưới mặt đất.
Nếu lão sử dụng kiếm kỹ như bình thường để đối chiến với Tần Cách, với thực lực Kiếm Hoàng bậc ba hùng mạnh, Tần Cách cũng không phải đối thủ của lão. Nhưng lúc trước, Chiết Thế Huân lại coi thường, cảm giác thực lực của Tần Cách cũng không quá mạnh, lại dám không dùng vũ khí đánh mình, quả thực là khỉnh thường mình. liền dùng tay không đối lại. Kết quả bị thú nhân này cho một đòn đau.
Lão không ngờ nắm đấm của Tần Cách chính là vũ khí!
Chiết Thế Huân uất nghẹn tức giận, rống lên căm hận, thân mình bộc phát ra khí thế hùng mạnh tới mức ở cách lão vài thước cũng có thể cảm giác được. Trong tay Chiết Thế Huân có thêm một thanh trường kiếm, thân mình lao vọt lên không, thẳng tới hướng Tần Cách.
– Hôm nay. Ta phải giết ngươi!
Tần Cách cũng rít gào trong họng…. Lão già này quả là một cường địch! Năm xưa Tần Cách từng tay không xé nát một con Tiểu Ác Ma đầm lầy bậc năm ! Với đảm lược và khí thế của mình, sao Tần Cách lại phải sợ kẻ địch chỉ mạnh hơn minh có một chút chứ?
Đúng vậy, chi mạnh hơn mình có một chút mà thôi!
Thừa dịp hỗn loạn. hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt đánh ngất hai gia tướng Chiết phủ, hơn nữa còn mặc bộ quần áo của hai kẻ đó trên người, nghênh ngang đi tới biệt viện.
– Đứng lại! Đây là cấm địa, rời khỏi nơi này!
Không đợi hai người tiếp cận, liền có một thị vệ lạnh lùng quát:
– Không biết quy định này sao? Mới đến Chiết phủ ngày đầu tiên à?
Lăng Tiêu gật đầu cười nói:
– Là lão gia bảo ta tới đây xem vị tiểu thư đó!
– Lão gia bảo ngươi tới?
Tên thị vệ đánh giá hai người Lăng Tiêu với vẻ mặt hồ nghi. Tuy là ban đêm nhưng y cũng thấy hai người này có vẻ lạ mặt liền nói:
– Không có tín vật thì không cho phép ai đi qua đi lại! Đây là quy định của lão gia. Yên tâm đi, vị tiểu thư đó không có việc gi, rất ổn!
Hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng liếc nhìn nhau. trao đổi nhau qua ánh mắt, sau đó nhất tề đi tới.
– A… các ngươi làm phản!
Tên thị vệ áo đen lập tức bùng phát, rút trường kiếm tinh cương sáng láp lóe, phát ra một đạo kiếm khí nói:
– Nếu đi tiếp, ta sẽ không khách…
Còn chưa nói tới chữ “khí”, một đạo hào quang đã lóe lên, yếu hầu của y đã xuất hiện một vệt máu. Đôi mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, y đưa tay lên ôm cổ, thậm chí ngay cả đối phương rút kiếm ra như thế nào, y cũng không hề nhìn thấy.
Tống Minh Nguyệt vừa thấy Lăng Tiêu động thủ, kiếm trong tay đã chớp động, như thể định so bì với Lăng Tiêu, xuất kiếm như điện. một hơi giết sạch mấy tên thị vệ còn lại ở đây.
Sau khi giết xong, sắc mặt Tống Minh Nguyệt hơi trắng bệch, kéo Lăng Tiêu đi vào trong. Lúc này ở xa xa đã có người nhìn thấy tình huống ở đây, lập tức gào to, rất nhiều người đều đang chạy tới.
Lăng Tiêu vẻ mặt nghiêm nghị, tùy tay ném ra mấy viên tinh hạch ma thú từ trong nhẫn không gian. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy liền kinh ngạc hỏi:
– Lăng huynh, huynh điên rồi à? Sao lai ném tinh hạch ra như vậy?
– À, ta có ý của minh.
Lăng Tiêu thuận miệng đáp. Lúc này muốn dụng tâm bày trận thì không kịp nữa, chỉ có thể tạm thời bố trí một trận pháp phòng ngự đem giản, không đến mức để những kẻ đó dùng những vũ khí như cường nỏ uy hiếp.
Lăng Tiêu xông vào nội viện, bỗng nhiên thấy một nữ tử mặc vải dài mầu đen đang đứng chờ ở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn mình.
Tuy rằng chưa bao giờ gặp vị tỷ tỷ này, cũng chưa bao giờ nghe được giọng nói của nàng, tuy rằng Lăng Tiêu cảm thấy mình hẳn là có lý do để cảm thấy nàng xa lạ… nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Tố, hết thảy những thứ đó đều bị quăng hết lên chín tầng mây.
Dường như ở sâu trong nội tâm truyền tới một trận rung động khiến Lăng Tiêu bỗng cảm giác hơi cay mũi, tốt ra một tiếng tỷ tỷ không chút do dự
-Tỷ tỷ!
– Tam đệ. Thật là đệ! Đệ không nên tới. Chiết phủ… phi thường hùng mạnh!
Lăng Tố khẽ cắn môi, gắng sức không để trào nước mắt, vẻ mặt vui mừng nhìn Lăng Tiêu chằm chằm:
– Đệ trưởng thành rồi!
– Đi nhanh đi. Tỷ tỷ. người của chúng ta đang cuốn lấy Kiếm Hoàng của chúng!
Lăng Tiêu nói nhanh. Đây không phải lúc hàn huyên nói chuyện.
Lăng Tố hiển nhiên cũng hiểu được điều này, lập tức giơ tay xé toạc vạt váy dài trên đầu gối, ném sang một bên, sau đó nhanh nhẹn hoạt động hai chân.
Lăng Tố cười nói với Lăng Tiêu:
– Lão già chết tiệt đó khiến ta sợ, suốt ngày phải mặc váy!
Hành động nhanh nhẹn, quyết đoán của nàng khiến Tống Minh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.
Vốn tưởng ràng tỷ tỷ của Lăng Tiêu chính là giáo sư của Học viện Đế quốc, là một nữ tử dịu dàng, nhã nhặn lịch sự như nước, không ngờ cũng ngoan cường như vậy! Suy nghĩ lại, một nữ tử dám một mình đi thám hiểm khảo cổ, hành động như Lăng Tố cũng là có thể hiểu được.
– Đi? Đừng ai mơ chạy thoát!
Bên ngoài biệt viện bỗng truyền đến giọng nói lạnh lẽo:
– Tới rồi hả Lăng Tiêu? Tốt lắm. Ngươi không biết ràng ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi.
Ngay sau đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Hóa ra là Chiết Kiến Nghiệp không thể đi vào được. Lăng Tố vẻ mặt kinh ngạc nhìn đệ đệ, ngay cả Tống Minh Nguyệt cũng giật mình.
Chẳng lẽ đây chính là hiệu quả của những tinh hạch mà Lăng Tiêu vừa ném ra?
Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
– Không cần ngươi nhớ tới ta! Lão già kia, giết ngươi hay không, toàn bộ chi dựa vào một câu nói của gia tỷ mà thói.
– Đây là có chuyện gi?
Chiết Kiến Nghiệp cũng không trả lời Lăng Tiêu mà vẫn đứng ở cửa, toàn thân phát ra khí thế hùng mạnh, sử dụng kiếm khí chém thẳng vào hư không. Kiếm khí hùng mạnh lập tức biến mất vô tung. còn nền đất bàng đá cẩm thạch trước mất không ngờ không có nửa điểm hư hao!
Vẻ mặt Chiết Kiến Nghiệp vô cùng kinh hãi.
Lăng Tố nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nói:
– Chúng ta nên rời khỏi đây trước đã. Có việc gì nói sau.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua bên ngoài, thản nhiên nói:
– Nếu tỷ tỷ thích, giờ đệ có thể giết lão già kia.
Lăng Tố lắc đầu, nàng cũng không muốn đệ đệ phải lâm vào mạo hiểm. Lão già kia có thực lực Ma Kiếm Sư bậc sáu đỉnh, dường như đã ở sát bờ chướng ngại, chỉ cần vượt qua chướng ngại là vọt tới tu vi Kiếm Tông.
Mà đệ đệ, một năm trước vẫn còn là một người bị Thiên Mạch. hiện tại cho dù hùng mạnh, cũng có thể mạnh mẽ được tới mức nào chứ?
Cho nên, theo bản năng, Lăng Tố nghĩ rằng lời nói giúp mình giết Chiết Kiến Nghiệp của đệ đệ chẳng qua chỉ là đứa trẻ huênh hoang mà thôi. Trong lòng người tỷ tỷ không thể tưởng tượng được gì khác đối với người đệ đệ yêu quý của minh:
– Đi thôi! về sau sẽ còn có cơ hội!
Lăng Tố nhìn lướt qua Chiết Kiến Nghiệp đang không ngừng quay cuồng bên ngoài, thản nhiên nói:
– Chiết đại nhân mấy ngày nay chiêu đãi, Lăng Tố nhớ kỳ, ngày sau tất có báo đáp!
Nói xong, ba người Lăng Tố đi thẳng ra hậu viện.
Chiết Kiến Nghiệp vừa thấy lập tức nóng nảy, thân mình chợt bay lên không, chuẩn bị bay tới ngăn mấy người lại.
Tuy rằng trận pháp chỉ là do Lăng Tiêu vội vã bày ra, nhưng nếu ngay cả một kẻ còn chưa đạt tới tu vi Kiếm Tông cũng có thể xông qua thì thực sự là lãng phí đám tỉnh hạch đó.
Một vài đạo hào quang lập tức bẩn lên Chiết Kiến Nghiệp ở trên không. Chiết Kiến Nghiệp hét lớn một tiếng, bảo kiếm sáng lóe lên. hào quang đánh lên trên thân kiếm, không ngờ truyền đến một luồng sức mạnh vô cùng lớn khiến cho Chiết Kiến Nghiệp bị bắn trở về. Lão điên cuồng quay lại phía sau giận dữ quát:
– Chạy vòng, đóng cổng thành. Nhắt định phải bất được bọn chúng!
Bởi vi không ai ngờ tới tình huống bên này nên bên phía này vẫn chỉ có bảy, tám gã thủ vệ. Có mấy người vừa nhảy ra, đều chỉ có tu vi chừng Đại Kiếm Sư, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Lăng Tiêu một cước đá bay hết cả.
Sở dĩ hắn không làm thương tổn tới tính mạng bọn họ, thật sự là bởi vì những người này không hề làm Lăng Tiêu hứng thú và nổi sát tâm.
Trên bầu trời, hai Kiếm Hoàng là Tần Cách và Chiết Thế Huân đang đánh nhau khó phân thắng bại. Hơn nữa, trong khi giao đấu,hai cường giả tuyệt thế này đều vô tình quên không chế kiếm khí, khiến toàn bộ Chiết phủ trở nên hỗn loạn.
Kiếm khí của Kiếm Hoàng có thể thoải mái hủy diệt các công trình kiến trúc phía dưới. Chiết Kiến Nghiệp tức giận đến mức liên tục rống giận. Lúc này, lão cũng không còn tinh lực để chú ý thấy rằng đứa con trai Chiết Tiểu Tinh của minh đã mang theo một đám gia tướng thực lực mạnh mẽ, lặng lẽ đi ra khỏi cửa!
“Hừ, lão nhân cả ngày nói ta rác rưởi. Như vậy không được. Cha chẳng qua chi là Ma Kiếm Sư bậc sáu! Khi cha bằng tuổi mình, cũng chẳng có được thực lực bằng mình bây giờ!”
Chiết Tiểu Tinh vừa đi vừa nghĩ. Lúc này, con sẽ cho cha một sự kinh ngạc. Để cha xem con có phải thứ rác rưởi chỉ biết chơi đùa với nam nhân hay không! (DG: gã Chiết Tiểu Tinh này bệnh hoạn, chơi cả trai lẫn gái). Tuy nhiên, trước đó minh phải tóm bọn chúng đã rồi trở về nói sau! Nghĩ vậy, Chiết Tiểu Tinh liền cảm thấy uất nghẹn. Mình đường đường là thiếu gia Chiết phủ, không ngờ bị người ta hung hăng nện cho hai cái tát ngay trong địa bàn của minh!
Điều này quả thực vô cùng nhục nhã!
Cho nên, Chiết Tiểu Tinh mang theo hơn mười Ma Kiếm Sư. Chuẩn bị đi tới tửu lâu, tìm hai kẻ mới đánh mình rồi nói sau.
Ba người Lăng Tiêu nương theo bóng đêm nhanh chóng trở lại nhà trọ. Lăng Tiêu xuất ra một bộ trang phục của kẻ mạo hiểm cho Lăng Tố mặc. Thực lực của nàng yếu nhất, cần phải thoát ra khỏi Thất sắc thành rồi nói sau. về phàn đám cẩu tạp chủng Chiết phủ, để sau này thu thập chúng cũng không muộn.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên nghe thấy phía dưới có những âm thanh ầm ĩ. Lăng Tiêu nhìn qua cửa sổ, vừa lúc thấy Chiết Tiểu Tinh chỉ huy người tới tấn công, thầm nhủ, hóa ra là đám khốn khiếp Chiết phủ. Lăng Tố giật minh hô lên:
– Chiết Tiểu Tinh? Sao hán có thể tìm được nơi này? Đây là đứa con trai duy nhất của lão già Chiết Kiến Nghiệp. Nếu bất được hẳn. chúng ta có thể thoải mái rời khỏi Thất sắc thành!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt, Tống Minh Nguyệt hừ một tiếng:
– Thà cứ giết thẳng cho tiện.
Lăng Tiêu nói:
– Chúng ta đi
Ba người đã đổi trang phục. Lăng Tố cũng mặc một bộ áo choàng có mũ trùm đầu, che giấu khuôn mặt quốc sắc thiên hương bên trong áo choàng. Ba người trực tiếp đi xuống dưới.
Chương 223 : Kịch chiến
Lúc này đã là đêm khuya, không ít khách trọ bị kinh động thức dậy, nhưng thấy phía dưới có một đám người tay cầm đao kiếm múa may, trong lòng tự nhiên cũng khiếp đảm, cẩn thận nhìn qua cửa sổ.
Ba người Lăng Tiêu đi từ trên lầu xuống, đám người kia từ dưới lầu đi lên. Hai bên gặp nhau ở trên cầu thang.
Chiết Tiểu Tinh chau mày nhìn ba người này, thấy đó có vê là ba kẻ mạo hiểm, tuy nhiên toàn bộ đều giấu mặt trong áo choàng, không nhìn được rõ, trong lòng khả nghi, nói:
-Các ngươi đang làm gì? Đèm hôm khuya khoắt muốn đi đâu?
Lăng Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
-Như thế nào, các ngươi là chủ quán à? Còn quản chúng ta đi khi nào phải không?
Chiết Tiểu Tinh hóm nay bị người đánh cho hai cái tát, về nhà cũng không được an ủi, nghe mẫu thân nói phụ thân bảo gã bị như vậy là đáng đời. Hơn nữa Chiết Tiểu Tinh cực kỳ chán ghét Lăng Tố. cũng bực mình với phụ thân, già như vậy rồi không ngờ còn muốn kết hôn với một cô nương. Cô ả Lăng Tố này cũng chẳng nhiều hơn mình bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ đến lúc đó thật sự phải kêu nàng là nhị nương sao?
Cho nên, Chiết Tiểu Tinh chẳng hề có chút hảo cảm nào đối với Lăng Tố. Tuy rằng trong lòng gã cũng thầm mơ tưởng nhan sác của Lăng Tố, nhưng gã biết, trước mặt phụ thân, gã không hề có nửa điểm cơ hội! Một khi bị phụ thân phát hiện ý niệm trong đầu, vậy thì khốn nạn. Chiết Tiểu Tinh không sợ trời không sợ đất, chi sợ duy nhất phụ thân minh.
Ít nhất, thực lực của gã không bằng phụ thân, vì vậy sự sợ hãi này vẫn tiếp tục kéo dài.
-Ai cho các ngươi lớn gan nói như vậy? Chẳng lẽ Thất sắc thành bỗng nhiên thay đổi rồi sao? Ngay cả chó mèo cũng có thể kêu gào trước mặt bổn thiếu gia sao?
Chiết Tiểu Tinh lạnh lùng nhìn mấy người, sau đó quay lại nói với đám Ma Kiếm Sư tinh nhuệ của gia tộc:
-Dạy dỗ bọn chúng một chút!
Đám Ma Kiếm Sư này đều là Chiết Tiểu Tinh nói gì nghe nấy, bởi vì Chiết Thế Huân rất cưng chiều Chiết Tiểu Tinh, nói nếu cháu mình bị ức hiếp, sẽ tìm bọn họ tính sổ!
Tuy rằng lão gia tử chưa chắc đã thật sự tính sổ với bọn họ, nhưng thiếu gia hóm nay bị đánh sưng húp hai má, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy ghê người, tự nhủ đây quả thật là tai ương rớt xuống đầu. Nếu đến lúc đó lão gia tử nổi giận, bọn họ sẽ không thể nào chịu đựng nổi, vì thế thừa dịp ở nhà bị hỗn loạn, tất cả bị Chiết Tiểu Tinh mang ra đây, nghe thiếu gia nói phải giáo huấn mấy kẻ mạo hiểm không biết sống chết đó. Ba kẻ trước mặt này có lẽ là mắc vạ oan, tuy nhiên chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!
-Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ Thất sắc thành này của các ngươi vốn không có vương pháp sao!
Lăng Tiêu nói đầy chính nghĩa, nhưng đồng thời đưa tay ra phía sau, ra hiệu cho Lăng Tố đứng cách ra xa mình một chút, cũng không biết là Lăng Tố có nhìn thấy hay không.
-Vương pháp? Ha ha ha, tại Thất sắc thành này còn có kê tin tưởng vương pháp? Thực là con mẹ nó… buồn cười!
Một gã Ma Kiếm Sư bùng lên khí thế hùng mạnh, không hề che dấu cường thế của mình, lớn tiếng cười nói:
-Các tiểu tử này hãy cúi đầu vái thiếu gia ta vài cái, có lẽ tâm tình thiếu gia thoải mái sẽ bỏ qua cho các người!
-Các ngươi… không nên ép ta.
Giọng điệu Lăng Tiêu dần trở nên lạnh lẽo. Lăng Tố ở phía sau không thể tiến được lẻn phía trước, tuy rằng cảm giác trên người đệ đệ đã xảy ra biến hóa cực lớn nhưng đối mặt với một đám Ma Kiếm Sư, vẫn khiến Lăng Tố có cảm giác vô lực. Đúng là một đám Ma Kiếm Sư, không phải là Kiếm Thị hay Kiếm Sư, mà cho dù đối phương là một đám Đại Kiếm Sư, Lăng Tố đã cảm thấy khó có thể chống đỡ.
Đây là vấn đề cảnh giới, hơn nữa quan tâm sẽ bị loạn, nàng căn bản không hề nhận ra ràng đệ đệ Lăng Tiêu đối mặt với uy thế hùng mạnh của Ma Kiếm Sư nhưng thần sắc vẫn thản nhiên.
Ở bên cạnh, sắc mặt Tống Minh Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Đối phương mang đến đám Ma Kiếm Sư này có mấy kẻ thực lực cao hơn nàng. Điều này khiến Tống Minh Nguyệt trở nên hơi khẩn trương, tuy nhiên thấy bộ dáng không hề sợ hãi của Lăng Tiêu. Tống Minh Nguyệt cũng cảm giác an tâm trở lại. Đi bên cạnh người này thực ra rất có cảm giác an toàn. Lăng Tiêu lạnh mắt nhìn Chiết Tiểu Tinh nói:
-Chẳng lẽ các ngươi muốn làm cường đạo phải không?
-Ha ha, các ông đây chính là cường đạo!
Chiết Tiểu Tinh cười ha hả, quay về phía sau nói:
-Còn thất thần làm gi? Mau lên, đánh ngã bọn chúng cho ta bớt giận rồi nói sau.
Tống Minh Nguyệt rốt cuộc khống thể chịu đựng được Chiết Tiểu Tinh, trường kiếm lập tức xuất ra, đâm thẳng tới cổ họng gã.
Chiêu kiếm này vừa nhanh vừa độc; những người ở đây đều không ngờ kẻ này lớn gan như vậy, không ngờ đang bị bao vây lại còn có gan ám sát người khác.
Bản thân Chiết Tiểu Tinh có thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc sáu, cũng không đến mức không phản ứng nổi chút nào, nhưng đối mặt với thực lực Ma Kiếm Sư của Tống Minh Nguyệt, liền trở nên vô lực. Gã kinh hãi kêu lên, trốn ra sau lưng người bên cạnh theo bảo vệ.
Tên kia cũng đã đạt tới thực lực Ma Kiếm Sư bậc bốn, nhưng lúc này cũng không kịp rút kiếm nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng luôn vỏ kiếm đón đỡ. Lúc này, những Ma Kiếm Sư khác cũng đều phản ứng, rút vũ khí ra đâm thẳng về hướng Tống Minh Nguyệt.
Bảo kiếm trong tay Lăng Tiêu chợt bùng lên một đám hào quang lớn, chiếu cho toàn bộ càu thang tăm tối trở nên sáng như ban ngày.
Hào quang bùng lên khiến mấy Ma Kiếm Sư của đối phương cũng phải chói mắt!
– Không tốt!
Có người chợt quát một tiếng, thân mình Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng cười lạnh. Với thân thể Ma Kiếm Sĩ bậc cao của hắn, trong tình huống bình thường, nếu muốn đuổi theo đám Ma Kiếm Sư còn có chút khó khăn, nhưng tại không gian chật hẹp này… bảo kiếm nhẹ nhàng di chuyển trong hành lang phát ra những thanh âm rít gào.
Điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi chính là, rõ ràng thực lực của kê mạo hiểm này nhìn có vẻ không hùng mạnh nhưng kiếm kỹ của hắn lại tinh chuẩn tới mức cực điểm.
Mỗi một kiếm nhất định đâm vào chỗ yếu hại trên một ai đó. Từ trước tới giờ, trong nhà trọ này chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Tuy nhiên nhiều Ma Kiếm Sư như vậy khiến tòa nhà ba tầng làm toàn bằng gỗ này bất đầu lung lay sắp đổ.
Kiếm khí xẹt qua thang lầu hoặc là vách tường, lập tức hủy hoại từng mảng lớn. Chiết Tiểu Tinh cảm thấy không ổn, sợ tới mức thất thần, cố gắng tìm cơ hội trốn ra phía sau.
Kiếm khí của Ma Kiếm Sư tuy rằng hùng mạnh nhưng căn bản là không thể thi triển được ở đây. Trừ hai gã Ma Kiếm Sư đang ứng phó với Tống Minh Nguyệt, gằn như tất cả các gã Ma Kiếm Sĩ đều điên cuồng tiến cóng Lăng Tiêu, bởi vì bọn họ đều nhìn ra cần phải giết chét kẻ này, hai kè còn lại căn bản là không đáng sợ!
Bởi vì người đang che mặt trong áo choàng kia từ đầu tới cuối đều không ra tay! Chi có hai loại khả năng, một là thực lực quá hùng mạnh, một là thực lực quá yếu. Nhưng không ai tin tưởng rằng kẻ đó thực lực hùng mạnh bởi ánh mất những Ma Kiếm Sư đều rất tinh tường, đều đã nhìn ra người trong chiếc áo choàng đó căn bản là không chịu nổi khí thế của Ma Kiếm Sư.
Đối phương ít nhất có năm tên Ma Kiếm Sư đồng thời vây công Lăng Tiêu, còn có năm tên khác không ra tay mà đứng chờ ở phía sau như hổ rình mồi, đều chờ chi cần có cơ hội, liền ra tay giết hắn!
Không sử dụng Phù Quang Lược Ảnh, trước mất tổng hợp lại thực lực của Lăng Tiêu đại khái cũng chỉ tầm Ma Kiếm Sĩ bậc cao, hơn nữa Độc Cò Cửu Kiếm dùng để ứng phó với hai, ba Ma Kiếm Sư còn có thể nhưng nếu đồng thời ứng phó nhiều người như vậy, cũng có vê hơi quá sức
Đám Ma Kiếm Sư như thể điên cuồng, căn bản không hề để ý xem tòa lầu này có bị sụp đổ hay không, có bao nhiêu chiêu thức hùng mạnh đều sử dụng hết. Lăng Tố đã lùi lại rất xa tới cuối hành lang, bởi vì kiếm khí không ngừng tàn sát bừa bãi xung quanh.
Lăng Tiêu có thể nói là bị áp chế, không bao lâu, bỗng nhiên lại một đạo kiếm khí màu lam chém trúng bả vai khiến Lăng Tiêu kêu lên đau đớn.
Ở phía sau, Lăng Tố rốt cuộc không kìm nổi, rút kiếm ra, trong lòng nghĩ, nếu đệ đệ gặp chuyện không may, chính mình cũng không muốn sống nữa! Nàng cố gắng không kêu lên thành tiếng, sợ quấy nhiễu tâm tư đệ đệ.
Lăng Tiêu nhếch miệng, cảm thấy đau đớn và lạnh lẽo. Tống Minh Nguyệt nghe thấy tiếng Lăng Tiêu, sốt ruột mà không làm được gì. muốn chạy tới giúp nhưng lại bị hai gã Ma Kiếm Sư của đối phương quấn lấy. Tuy rằng Tống Minh Nguyệt chiếm ưu thế tuyệt đối về kiếm kỹ nhưng cấp bậc của hai người kia cũng không kém so với Tống Minh Nguyệt, cho nén trong khoảng thời gian ngán, thế lực hai bên là ngang nhau
Lúc này, rốt cục tòa lầu gỗ ba tầng này cũng không chịu nỗi kiếm khí không ngừng đâm chém như vậy, lung lay mấy lần rồi bắt đầu sụp đổ.
Trên lầu lập tức phát ra những tiếng kêu kinh hãi!
Tiếp đó, những tiếng người nhảy xuống lầu không ngừng vang lên. Có không ít người ngã bị thương, tiếng kêu than vang lên không ngớt nhưng tất cả đều cố gắng nhảy ra thật xa khỏi tòa lầu gỗ này. Bởi vi ở trong đêm tối, từ bên ngoài cũng có thể thấy tòa lầu lắc lư dữ dội, mà ở trên lầu thì cảm giác đó còn đáng sợ hơn nhiều.
Ầm
Tòa lầu gỗ bắt đầu sụp xuống từ giữa. Lăng Tiêu lắc mình thoát khỏi hai kiếm giáp công của hai gã Ma Kiếm Sư, nhảy thẳng về phía trước theo đà sụp đổ của tòa lầu.
Từ lúc tòa lầu lay động, Lăng Tố cũng đã nhảy khỏi cửa sổ, đứng trong sân lo lắng nhìn những người đang kịch đấu trên lầu.
Địa thế biến đổi, không gian lập tức rộng hẳn lên. Những Ma Kiếm Sư này vốn đang đứng không lập tức gầm lên tham gia trận chiến. Tất cả mọi người đều đã nhìn ra, hai người này đều không phải kẻ mạo hiểm bình thường. Có lẽ chính là những kẻ đã đại náo Chiết phủ tối nay.
Áp lực đối với hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt lập tức trở nên trầm trọng.
Mà lúc này vẫn có thể nghe thấy từ xa truyền tới những tiếng nổ vang vọng. Trận chiến giữa Tần Cách và tên Kiếm Hoàng của Chiết gia vẫn chưa chấm dứt.
Đã tới cấp bậc đó, đánh nhau một ngày một đêm đều là bình thường. Tần Cách rất tin tưởng câu nói: Trong tuyệt cảnh có thể kích phát ra tất cả tiềm lực! Lần đầu tiên kích phát tiềm lực của gã chính là khi gặp phải Tiểu Ác Ma đầm lầy đó!
Chỉ mong đây là lần thứ hai!
Tống Minh Nguyệt bị bốn gã Ma Kiếm Sư vây công, lập tức cảm giác cực kỳ mệt nhọc, trong nháy mắt, trên người bị kiếm khí đảo qua mấy chỗ, máu tươi chảy đầm đìa.
Lăng Tiêu trong lòng đại hận, ngàn tính vạn tính, đều không tính nổi kẻ ăn chơi trác táng này lại đánh bậy đánh bạ tìm tới nơi này, còn dẫn theo một đám cao thủ có thực lực Ma Kiếm Sư!
Trên người Lăng Tiêu cũng ngày càng xuất hiện nhiều vết thương theo thế công không ngừng của đối phương. Tuy nhiên đối phương cũng không hề thoải mái, có vài tên Ma Kiếm Sư đen đủi đã bị Lăng Tiêu đâm trúng cổ tay hoặc khuỷu tay, mất đi sức chiến đấu.
Bây giờ còn lại ba tên, ít nhất đều là Ma Kiếm Sư bậc năm trở lên. Tất cả đều cực có kinh nghiệm, dường như nhìn ra Lăng Tiêu có kiếm kỹ hùng mạnh, căn bản không đấu trực diện với hắn mà đều đứng từ xa, sử dụng kiếm khí quét tới hắn.
-A!
Lăng Tiêu gầm lên giận dữ, tới gần một gã Ma Kiếm Sư đối phương, hồng quang chợt lóe lên trong tay, kiếm khí tuôn dài ra, lập tức đâm thủng cổ họng tên Ma Kiếm Sư đó. Kê này thật không ngờ bảo kiếm trong tay đối phương lại cổ quái hùng mạnh như thế.
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác tâm huyết dâng trào, toàn bộ thiên địa linh khí trong cơ thể điên cuồng trỗi dậy, đạo tâm bắt đầu truyền đến từng trận rung động.
Lăng Tiêu vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ trong lúc nguy cấp này lại trực tiếp vọt lên tới Tâm Động kỳ sao?
Chương 224 : Bùng nổ
Những người đang vây công Lăng Tiêu đều cảm nhận rất rõ không khí xung quanh dường như đang có biến hóa. Bọn họ không cảm giác được thiên địa linh khí, nhưng có thể cảm nhận được biến hóa của năng lượng! Trong lúc nhất thời, trong mắt ba người này đều lộ ra thần sắc kinh hãi, hoảng sợ nhìn kẻ mà cả ba Ma Kiếm Sư bọn họ hợp hết toàn lực mới đánh được hắn bị thương. Cả ba liếc nhau một cái, lập tức hiểu được đối pháp.
Gần như đồng thời, cả ba gã Ma Kiếm Sư đều thi triển chiêu thức hùng mạnh nhất của mình!
-Tinh thần thiểm diệu!
Một gã Ma Kiếm Sư bậc năm hét lớn, trong nháy mất, bảo kiếm trong tay đâm về phía Lăng Tiêu mấy ngàn kiếm. Toàn bộ kiếm khí đều có màu xanh nước biển, giống như những ngôi sao lấp lánh trẽn trời trông chói mắt mê người, che trời phủ đất đánh thẳng về hướng Lăng Tiêu.
-Hỏa diệm trảm thần!
Lại một gã Ma Kiếm Sư bậc sáu, cả người bộc phát khí thế khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Khí thế bốc lên đó mơ hồ tiến nhập vào cảnh giới… Kiếm Tông!
Một đạo hào quang màu lửa đỏ dài hơn mười thước rít lên giữa không trung, lao thẳng về hướng Lăng Tiêu.
-Tiêu phong quyển vạn vật!
Trường kiếm của gã Ma Kiếm Sư thứ ba chợt bắn ra một luồng gió lốc, cuốn vô số những mảnh vụn của tòa lầu gỗ vừa sụp đổ bay ra xa, khiến cho những người đang trốn xem náo nhiệt ở xung quanh đều thét lên chói tai, trốn chạy ra xa hơn!
Mấy gã Ma Kiếm Sư đang vây công Tống Minh Nguyệt thấy thế đều dứt bỏ nàng, nhảy tránh ra xa.
Cho dù bọn chúng cũng là Ma Kiếm Sư nhưng căn bản là không dám đón đỡ một kích tuyệt sát của ba người này!
Kết cục của việc đón đỡ một kích này chính là một mảnh xương vụn cũng không còn!
Trong mắt Tống Minh Nguyệt tràn ngập lo lăng, muốn lao tới hỗ trợ thì đã thấy ba luồng sức mạnh hủy diệt đó đánh thẳng vào phía Lăng Tiêu Hai mắt Tống Minh Nguyệt trợn trừng như thể sắp rách cả khóe mất, kêu lên:
-Lăng Tiêu!
Ở cách đó hơi xa một chút, đôi mất xinh đẹp ngập đầy nước mắt. Lăng Tố cũng nghẹn ngào kêu lên:
-Đệ đệ, ta hại đệ rồi!
-Vậy ngươi hãy cùng hắn cùng nhau xuống địa ngục đi!
Chiết Tiểu Tinh nhe răng cười, cằm bảo kiếm ép về phía Lăng Tố. Hôm nay hấn đã nếm đủ uất khí. Khi Lăng Tố vừa nói, hắn liền nghe thấy, lập tức trong lòng kinh ngạc và vui sướng, quả thực không cần phải nói, thật sự là đến đây khống hề uổng công chút nào!
Không ngờ người mặc áo choàng này lại chính là Lăng Tố. Còn hai kẻ kia chẳng lẽ chính là những kè đã đánh mình hòm trước? Không đúng? Có lẽ là đồng lõa của bọn chúng! Chiết Tiểu Tinh nghĩ thầm: Bất kể hắn có phải đồng lõa hay khống cũng tuyệt đối không thể lưu lại nữ nhân này! Với thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc sáu của y,nếu muốn giết nữ nhân này quả thực rất dễ dàng!
Chỉ cần một kiếm, vậy người cha thân ái của minh sẽ vĩnh viễn không chiếm được nàng! Hừ! Chiết Tiểu Tinh nghĩ, cha mình thực ra cũng không háo sắc, có yêu cầu cực cao đối với nữ nhân. Nữ nhân tầm thường, thậm chí ngay cả công chúa hoàng thất cũng không lọt nổi vào mắt ông ta, cho nên căn bản không cần lo lắng việc cha mình sẽ tùy tiện tìm một nữ nhân để kết hợp sinh thêm con.
Cho nên phải giết chết nữ nhân này!
Chiết Tiểu Tinh cứng răn hạ quyết tâm, tự nhủ: Tuy rằng làm như vậy là bóp nát đời hoa, nhưng vì địa vị của mẫu thân, vì địa vị của minh… cũng… bất chấp tất cả!
Lăng Tố nhìn Chiết Tiểu Tinh, trong mất không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
-Chiết Tiểu Tinh, nếu người là nam nhân thì mau một kiếm giết ta đi! Nhìn ngươi, ta cảm thấy ghẻ tởm!
Chiết Tiểu Tinh giận tím mặt, tuy rằng niềm đàm mê của y không giống người thường nhưng luôn cảm thấy như vậy không có gì quá đáng, rất nhiều quý tộc cũng giống như vậy! Chiết gia của y còn không bằng quý tộc sao? Nhưng bị nữ nhân quốc sắc thiên hương trước mặt châm chọc, lòng tự trọng của Chiết Tiểu Tinh căn bản là không thể chịu nổi.
Y cười độc ác, nói:
-Được ! Vậy thiếu gia ta sẽ thành toàn ngươi! Tuy nhiên, thiếu gia còn chưa được xem thân thể xinh đẹp của ngươi ! Ha ha, kiếm kỹ gia truyền của thiếu gia cực kỳ hữu dụng để….lột quần áo nữ nhân đó ! Ngươi tự mình cởi, hay để ta giúp ngươi ?
-Ta liều mạng với ngươi!
Lăng Tố kêu lên, bảo kiếm trong tay phát ra một đạo kiếm khí. đúng là kiếm kỹ gia truyền “Cụ Phong Phá” của Lăng gia, hung hăng quét về phía Chiết Tiểu Tinh. Chiết Tiểu Tinh cười ha ha, nói chuyện không hề cố kỵ:
-Mỹ nhân, không thể tưởng được tính tình ngươi lại dữ dằn như vậy! Thiếu gia ta hiện tại suy nghĩ, nếu khống chúng ta không sử dụng kiếm nữa, thiếu gia dùng thương đại chiến ba trăm hiệp với ngươi… A! Nữ nhân khốn kiếp! Không ngờ dùng loại chiêu thức vô sỉ này!
Nói xong, y vung bảo kiếm trong tay. Thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc sáu đương nhiên không thể dễ coi thường, Lăng Tố cũng không thể tới gần nổi y.
Hoá ra, Lăng Tố tay phải cằm kiếm, ra vẻ đâm y, tay trái lại không hề có dấu hiệu gì báo trước, ném ra một vốc cát. Chiết Tiểu Tinh đang đắc ý, căn bản không ngờ nữ nhân này lại giảo hoạt như vậy. không cẩn thận bị cát bay vào mất, không thể mở nổi mắt ra.
Chiết Tiểu Tinh giận dữ hét:
-Kỹ nữ thối tha! Hóm nay ta nhất định phải bằm thây ngươi làm vạn đoạn!
Trong lòng Lăng Tiêu đang rung động như thủy triều mạnh mẽ đánh úp, khiến hắn căn bản không thể khống chế hai tay của minh. Vô số thiên địa linh khí, điên cuồng dũng mãnh tiến vào thân thể Lăng Tiêu. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay hắn cũng lóe sáng chói mát, mơ hồ có tiếng rồng ngâm khống ngừng truyền đến!
Thiên địa linh khí theo Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu không kìm nổi xuất ra ngoài, hỉnh thành một đạo kiếm khí màu đỏ như thực chất! Lúc này, một kích tuyệt sát của ba kẻ kia cũng sắp rơi xuống đầu Lãng Tiêu.
Nếu bị một kích hợp lực của ba người này, dù Lăng Tiêu có muôn vàn pháp thuật cũng khó lòng thoát chết!
Dưới chân tòa lầu lại bị kiếm khí chém tới làm sụp tiếp một góc, phát ra tiếng nổ ầm ầm, sau đó là một tràng rầm rầm!
Lúc này, thiên địa linh khí trong cơ thể Lăng Tiêu dường như đạt tới một điểm cực hạn, bị ba luồng sức mạnh mãnh liệt kích hoạt, dẫn tới bùng nổ trong nháy mắt!
Mà Lăng Tiêu dường như cũng được giải phóng, điên cuồng gầm lên giận dữ!
Một luồng sức mạnh vô hình chợt nổ tung ra theo Lăng Tiêu, kết hợp với ba luồng sức mạnh của một kích tuyệt sát, quét tung phạm vi hai, ba trăm thước xung quanh không còn gi!
Tất cả các công trình kiến trúc liên tiếp bị nghiền nát, sụp đổ. Tiếng động ầm ầm vang lên không ngớt, tình cảnh này giống như cảnh tượng ngày tận thế. May mắn là đại bộ phận mọi người đã sớm né tránh thật xa, những người ở các phòng gần đó cũng đã nghe thấy động tĩnh, đều cũng chạy trốn. Nếu không, sức mạnh này chắc chán có thể khiến cho nhiều người biến thành mảnh vụn cũng không còn!
Ba gã Ma Kiếm Sư trên không trung cảm giác một sức mạnh khổng lồ bấn ngược trở về, đánh mạnh vào giữa ngực mình! Oa!
Cả ba đều phun ra một ngụm máu tươi, mặt như giấy vàng nhìn Lăng Tiêu ở phía dưới.
Trong mát cả ba đều vô cùng kinh hãi!
Đây rốt cuộc là người… Hay là quỷ?
Đây là thực lực gi? Cho dù là một gã Kiếm Tông bậc thấp, bị ba người này họp lực một kích trí mạng, cho dù không chết chỉ sợ cũng bị thương!
Sao người này thoạt nhìn không hề có chút thương thế nào vậy? Điều này rất không hợp với lẽ thường!
Trong lúc ba gã Ma Kiếm Sư đang kinh hãi ngẩn ngơ, thân mình Lăng Tiêu chợt lao lên không trung, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào ba người. Kể từ khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta làm cho chật vật như thế!
Nếu không phải đột nhiên đột phá bình cảnh đúng vào lúc này. thực lực tăng mạnh, rất có thể hắn sẽ chết trong tay ba người này!
Lăng Tiêu không hề cảm kích bọn chúng chút nào, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đã phát ra những thanh âm hưng phấn. Sau khi cắn nuốt vạn niên linh phách, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm có nhu cầu cấp bách dùng máu tươi để chứng minh sự hùng mạnh của bản thân!
Chủ nhân bị áp chế, nó cũng cảm thấy khó chịu!
– Chết!
Lăng Tiêu hừ lạnh, phun ra một chữ. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chợt bùng lên một đạo kiếm khí đỏ như máu dài hơn mười thước, kiếm khí như thực chất xuất ra khỏi mũi kiếm!
Ba gã Ma Kiếm Sư kia thấy tình thế không tốt, đang định bay đi, đồng thời dùng hết nội lực toàn thân, bố trí một vòng cương khí hộ thể quanh thân mình nhưng đã bị đạo kiếm khí rất dài đó chặt ngang! Cương khí hộ thể của chúng khống hề có chút hiệu quả nào!
Giữa không trung bùng lên một trận mưa máu.
“Hừ, dùng nội lực hình thành cương khí hộ thể để chống lại kiếm khí do thiên địa linh khí ngưng kết thành, muốn chết!”
Lăng Tiêu hừ lạnh, ánh mắt nhìn thẳng tới Chiết Tiểu Tinh đang điên cuồng công kích tỷ tỷ Lăng Tố. Nếu không phải mắt y bị cát vào không nhìn được, chi sợ Lăng Tố đã chết từ lâu rồi!
Tuy vậy kiếm khí khổng lồ của Cuồng Kiếm Sư bậc sáu cũng khiến trên người Lăng Tố xuất hiện rất nhiều vết thương thê thảm.
Tống Minh Nguyệt vừa bị mấy tên Ma Kiếm Sư khác bỏ qua liền định lao tới trợ giúp Lăng Tố thì Lăng Tiêu đã thét dài một tiếng. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay hắn hưng phấn ngân lên những thanh âm trong trẻo, phát ra một đạo kiếm khí thật dài. Lăng Tiêu giống như một chiến thần nổi giận, hung hăng chém thẳng về Chiết Tiểu Tinh ở phía dưới!
Chiết Tiểu Tinh thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, đã bị kiếm khí của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chém thành hai nửa!
Lăng Tố bị thương nghiêm trọng nhìn Lăng Tiêu bằng ánh mắt không thể tin nổi rồi lập tức trước mắt trở nên đen kịt, thân hình lảo đảo chực ngã. Lăng Tiêu vội vã đỡ lấy nàng, lấy một viên đan dược từ trong ngực, đưa vào miệng tỷ tỷ.
Hắn quay lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đám Ma Kiếm Sư đang vây công Tống Minh Nguyệt. Trên thực tế, đám Ma Kiếm Sư đó đã trở nén mất hồn mất vía!
Ba gã Ma Kiếm Sư trên bậc năm đều bị người này một đòn giết chết! Hơn nữa Thiếu chủ khống ngờ cũng chết dưới kiếm của hắn!
Việc này khiến toàn thể Thất sắc thành không thể không ngây người!
Cho nên, khi ánh mất như sát thần của Lăng Tiêu bắn tới, mấy tên Ma Kiếm Sư rốt cuộc không kìm nổi, thất kinh bỏ qua Tống Minh Nguyệt đang chống đỡ hết nổi, phi thân chạy trốn!
Lúc này, toàn bộ các cửa thành Thất sắc đều đã đóng kín. Bốn cửa thành đều tụ tập rất đông binh lính canh gác. Trong tay chúng đều cầm cường nỏ, còn cả một loạt những nỏ hạng nặng đặt trên mặt thành với những mũi tên to bằng cánh tay dài hai thước, mũi tên vó cùng sắc bén hướng vào trong thành!
Chi cần nếu thấy người, rất có thể bọn họ sẽ bị bẳn chết tại chỗ.
Tại Thất Sắc thành này, Chiết gia chính là tồn tại cao hơn hết thảy.
Lăng Tiêu tay trái ôm tỷ tỷ Lăng Tố đang kiệt sức, tay phải ôm Tống Minh Nguyệt thương tích đày mình, bỗng nhiên hơi mở miệng. phát ra một tiếng thét dài.
Toàn bộ Thất sắc thành đều bị tiếng thét này làm cho khiếp sợ!
Giữa trời đêm, không biết từ địa phương nào, chợt có một con chim cực lớn màu trắng bay tới với tốc độ cực nhanh!
Tiểu Sửu bay tới trên trời Thất Sắc thành, giống như vua đứng giữa thiên hạ, cất cao giọng kêu lên, sau đó chậm rãi hạ xuống trước mặt mấy người Lăng Tiêu.
Tiểu Sửu đã trưởng thành, hai cánh trải ra dài chừng bảy, tám thước, thân mình thật lớn, muốn chở ba người Lăng Tiêu không có vấn đề gi. Lăng Tiêu đầu tiên là ôm tỷ tỷ đặt lên trên người Tiểu Sửu, sau đó Tống Minh Nguyệt cũng kinh hồn táng đảm ngồi lên trên, cuối cùng là Lăng Tiêu cũng đi lên. Tiểu Sửu giang hai cánh, dụng sức, vọt lên cao.
Lăng Tiêu ngồi vững trên lưng Tiểu Sửu, tòa Thất sắc thành ở phía dưới càng lúc càng nhỏ dần. Hắn cười lạnh: Chiết gia, việc này vẫn chưa xong đâu!
Chương 225 : Một tấm tàn đồ dẫn phát tai họa
Chiết Thế Huân đánh nhau với Tần Cách tới mức trời đất mù mịt. khi nghe thấy tiếng thét dài liền không kim nổi ngẩn ngơ trong lòng đồng thời trở nên lo lắng. Vừa rồi lão có một dự cảm không tốt, hiện giờ cảm giác đó lại càng trở nên mãnh liệt hơn!
Chỉ có điều đối thủ này quá mức khó chơi, rõ ràng thực lực không bằng mình nhưng lại có thiên hướng đánh nhau không chết không thôi. Chiết Thế Huân càng trở nên tức giận, ra tay càng ngày càng nặng!
Hai người hiện tại đã từ trong thành đánh ra tận ngoài thành, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu lanh lảnh. sắc mặt Chiết Thế Huân rốt cục thay đổi. Với thị lực Kiếm Hoàng của lão, đương nhiên có thể nhìn ra bốn cửa thành Thất sắc đều đóng chặt, toàn bộ binh lính trên thành như gặp đại địch, nhưng đối phương không ngờ có sủng vật là ma thú phi hành!
Đây là chuyện mà tất cả mọi người căn bản là không thể tưởng tượng được!
Cho đến khi con chim to lớn kia bay lên khỏi thành, càng lúc càng bay xa, Chiết Thế Huân mới tỉnh lại, không giằng co với gã lùn vạm vỡ này nữa, thân mình lao vọt về trong thành như điện xẹt. Tần Cách nhìn thoáng qua phương hướng Tiểu Sửu rời đi, không hề rên rỉ một tiếng, lau vết máu trên mặt do Chiết Thế Huân gây ra. cười ha hả, thân mình cũng lao vọt lên, đuổi theo hướng Tiểu Sửu vừa bay đi!
– Cháu của ta!
Chiết Thế Huân bay thẳng đến nơi mọi người vừa chiến đấu. Hiện giờ ở đó đã trở thành một đống hoang tàn, trên mặt đất chỉ còn lại tám thi thể, mà trong số những thi thể đó có cả đứa cháu độc đính của ba đời Chiết gia… Chiết Tiểu Tinh!
Toàn bộ những người khác đều là những đệ tử tục giới tinh nhuệ của Chiết gia, đều có tu vi Ma Kiếm Sư!
Hơn nữa ba kẻ mạnh nhất chết còn thê thảm hơn, thân bị kiếm khí trảm thành hai đoạn, đôi mắt vẫn còn trợn trừng thật to!
Đói mát Chiết Tiểu Tinh nhắm chặt, đến lúc chết trong mắt hắn vẫn còn một đống cát…
Chiết Thế Huân kêu rên một tiếng suýt ngất, khống ngờ đứa cháu đích tôn mình yêu quý nhất lại chết ở đây. Hai mắt lão đỏ lên, phía sau, Chiết Kiến Nghiệp mang theo rất đông người tới, sắc mặt cũng trở nên xanh mét, thần tình không thể tin nổi nhìn đứa con bị trảm thành hai nửa, nước mắt vụt trào xuống thành dòng. Tuy rằng y ghét Chiết Tiểu Tinh ăn chơi sa đọa, tuy rằng y phản cảm với những việc làm xằng bậy của Chiết Tiểu Tinh, tuy rằng y luôn nói Chiết Tiểu Tinh không nên thân, không thể chống đỡ được tương lai của Chiết gia…
Nhưng tất cả những điều này chỉ là biểu hiện rèn sắt không thành thép của y mà thôi. Bất kể thế nào, y cũng khống thể ngờ một ngày nào đó, đứa con trai lại chết ngay trước mắt mình!
“Bốp!”
Chiết Thế Huân nước mắt giàn giụa, hung hăng nện cho con trai một cái bạt tai!
Cái tát này như thể đánh vào mặt tất cả mọi người ở đây. Hàng trăm người có mặt, không ngờ không nghe thấy gì dù chỉ là một tiếng thở. Thỉnh thoảng lại có một viên ngói rơi xuống từ đống đổ nát, phát ra âm thanh rất vang vọng giữa trời đêm yên tĩnh.
– Súc sinh! Nếu không phải vì ngươi thì sao Tiểu Tinh lại chết? Ngươi trả lại cháu ta đây, trả lại cháu ta đây!
Chiết Thế Huân không lưu tình chút nào, đánh Chiết Kiến Nghiệp mười mấy cái tát. Mà Chiết Kiến Nghiệp giờ như choáng váng,ngơ ngác nhìn thi thể đứa con, bỗng nhiên bỉ phẫn nổi giận gầm lên:
– Lăng gia! Ta thề không đội trời chung với các ngươi! Lăng Tiêu … Ta định phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
Nói xong, y phun ra một ngụm máu tươi, hai mát tối sầm, té xuống mặt đất không còn biết gỉ nữa.
Lúc này Chiết Thế Huân dường như mới hồi phục tinh thần, cũng không thèm liếc nhìn đứa con đang hôn mê, ôm lấy hai nửa thi thể Chiết Tiểu Tinh, hợp lại một chỗ, sau đó thân mình nhoáng lên như một tia chớp, liền biến mất tăm!
Tiểu Sửu chở ba người bay đi nhưng như chẳng hề tốn bao nhiêu sức lực. Cho đến khi bay xa mấy trăm dặm, Lăng Tiêu thấy thương thế của Tống Minh Nguyệt rất nghiêm trọng mới bảo Tiểu Sửu hạ xuống, xuất đan dược ra cho Tống Minh Nguyệt dùng, sau đó định băng bó vết thương cho Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt lại xấu hổ, nói cái gì cũng khống chịu để Lăng Tiêu làm. Cuối cùng Lăng Tố tự nhủ, dù sao cũng là người ta tới giúp mình, vi vậy nàng chủ động đứng ra nhận lấy nhiệm vụ “nữ y tá”!
Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tố nói hỗ trợ, đỏ mặt gật đầu đồng ý, cho dù Lăng Tiêu tính tình luôn vô tâm cũng không kìm nổi trợn trắng mát, thầm mắng Tống Minh Nguyệt trọng sắc khinh hữu. không ngờ dám có chủ ý với tỷ tỷ mình. Liệu mình có nên ngăn cản không đây? Nhưng hình như mình không có quyền làm như vậy?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bên kia nghe thấy tỷ tỷ Lăng Tố giật mình kêu lên, Lăng Tiêu vội vàng hỏi:
– Làm sao vậy?
– A, không có việc gì, không có việc gì.
Lăng Tố liên tục nói, sau đó nhìn Tống Minh Nguyệt đang đỏ mặt tía tai, khẽ tán thưởng:
– Khó trách ngươi không cho tiểu tử ngốc kia băng bó giúp, ngay cả ta cũng không thể nhìn ra. Thuật dịch dung này quả thật rất thần kỳ!
Tống Minh Nguyệt sác mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói:
– Thuật dịch dung của đệ đệ cô cũng không thần kỳ sao?
– Thần kỳ cái gì, chẳng phải ta vừa liếc mắt một cái liền nhận ra hắn sao?
Lăng Tố tự hào cười, nói:
– Đệ đệ ở với ta từ nhỏ, ánh mắt của hắn bất kể thế nào vẫn không thể thay đổi. Nhưng còn ngươi… ta nên xưng hô với ngươi thế nào nhỉ?
Nghe thấy Lăng Tố trêu ghẹo, Tống Minh Nguyệt cảm giác vô cùng xấu hổ, hạ giọng cầu xin:
-Tỷ tỷ đừng trêu ghẹo ta, cứ gọi ta là Minh Nguyệt được rồi. Ngàn vạn lần không được nói cho Lăng Tiêu nhé!
Lăng Tố băng bó các vết thương cho Tống Minh Nguyệt thật tốt, cẩn thận thay quằn áo cho nàng, khẽ cười nói:
-Vậy thì gọi ta là Thanh tỷ tỷ, ta sẽ giúp ngươi!
Sau khi dùng đan dược Lăng Tiêu cho, thương thế của Tống Minh Nguyệt đã phục hồi phân nửa, băng bó vết thương chỉ là đề phòng nhiễm trùng. Hai người thi thầm to nhỏ trong bụi cây nửa ngày mới chậm rãi đi ra.
Lăng Tiêu hơi trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, thầm tự hỏi: to Tại sao hai người chỉ một lát ngắn ngủn đã trở nên thân mật như vậy?
Lăng Tố thản nhiên cười với đệ đệ, cũng không giải thích, sau đó nói:
-Tam đệ, may là có đệ, nếu không, tỷ tỷ còn không biết khi nào thì mới có thể được tự do.
Lúc này Tần Cách từ phương xa cũng đuổi tới nơi. Nhìn Tần Cách toàn thân rách tung tóe, miệng vết thương vẫn còn nhuốm máu tươi. Lăng Tiêu ném cho hắn một viên đan dược, nói:
-Cái mũi của ngươi có thể ngửi được mùi trên không trung à?
Tần Cách cười ha hả:
-Bản lĩnh truy tung của thú nhân rất cao siêu, nhân loại không thể nào tưởng tượng được đâu!
Lăng Tiêu trợn trăng mát, Lăng Tố cũng ngạc nhiên nhìn Tần Cách, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: -Hắn …Hắn là thú nhân?
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
-Là đệ mang tới từ đầm lầy Penzias, thực lực rất mạnh. Tỷ tỷ, tỷ nói đi, làm sao mà tỷ lại bị Chiết gia bắt giữ?
Lăng Tố than nhẹ một tiếng, thần sắc hơi ai oán, bắt đầu kể.
Hoá ra, Lăng Tố xuất hành để tìm di tích thượng cổ vì niềm yêu thích đối với khảo cổ, nhưng quan trọng hơn, chính là vi đệ đệ Lăng Tiêu.
Lăng gia huynh muội bốn người, từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt. không hề giống với các thế gia quý tộc khác, bởi vì tranh đoạt danh phận người thừa kế mà đấu tranh gay gắt.
Mà Lăng gia, tuy chỉ là quý tộc mới nổi, bị rất nhiều quý tộc lâu đời không coi ra gì, nhưng mối quan hệ giữa các thành viên trong Lăng gia lại có thể khiến cho tất cả các quý tộc cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Lăng Tố vẫn đau lòng vì tam đệ của minh, tuy nói rằng không có võ công vẫn có thể sống tốt, nhưng nếu chỉ là gia đinh bình thường thỉ thói, có điều Lăng gia lại là gia đinh quý tộc quân nhân. Gia đình như vậy, bất kể có sự việc gì đều bị người đời phóng đại vô số lần.
Nếu sinh ra ở gia đình bình thường, như vậy Lăng Tiêu chính là một người bình thường, sẽ chẳng có người nào chú ý tới hắn, cũng sẽ chẳng có ai cười nhạo hắn. Người bị Thiên Mạch thì sao? Chỉ không thể luyện võ được mà thói, ngoài ra chẳng khác gì người thường cả.
Nhưng trong quý tộc lại không được. Các quý tộc khác ghen tị vận may của Lăng gia, nghĩ Lăng Thiên Khiếu chỉ là một gã quê mùa. thô tục, không ngờ có thể vươn lên tới thế gia nhất lưu, được phong làm công tước, chẳng phải là bởi vì chó ngáp phải ruồi cứu quốc vương bệ hạ sao? Nếu không, Lăng gia kia cũng chi là một thằng nhà quê, chỉ sợ một chức danh Nam tước nhỏ nhoi cũng không được!
Quý tộc ghen tị kỳ thật là một việc rất nhàm chán, nhưng cũng rất đáng sợ. Việc này ảnh hưởng trực tiếp tới đám người thuộc thế hệ thứ hai của Lăng gia. Cũng may, Lăng Chí và Lăng Tố đều rất có tiền đồ, khiến rất nhiều người phải ngậm miệng. Nhưng tới Lăng Tiêu lại xảy ra biến hóa rất lớn, bởi vì Lăng Tiêu, không ngờ là một người bị Thiên Mạch!
Điều này khiến giới quý tộc tìm được một đề tài mới, tận hết khả năng châm chọc Lăng Tiêu. Có thể nói, từ nhỏ tới lớn, Lăng Tiêu chính là trưởng thành lên giữa sự châm chọc này.
Khi còn bé không hiểu chuyện, nhưng lớn lên một chút bất đầu cảm thấy hổ thẹn. Lúc nhỏ, Lăng Tiêu từng mấy lần khóc lóc kể lể trước mặt tỷ tỷ, vi sao đệ lại là người bị Thiên Mạch, vì sao những đứa bé con nhà quý tộc lại đều vô tình vô nghĩa như vậy?
Mỗi khi đối mặt với câu hỏi của đệ đệ, Lăng Tố đều cảm giác trái tim minh như bị xé nát. Bản tính của nữ giới là hay mềm lòng, hơn nữa còn là tỷ tỷ ruột, Lãng Tố từng thề, có một ngày, mình sẽ đi khắp đại lục, tìm kiếm di tích thượng cổ, nhất định phải tìm được một biện pháp đả thông Thiên Mạch cho đệ đệ.
Cho dù là tim kiếm mười năm, hai mươi năm … Nàng cũng sẽ không tiếc!
Năm ngoái, Lăng Tố tìm được một tấm bản đồ cực kỳ rách nát. Trên thực tế, tấm bản đồ đó đã trải qua hàng nghìn năm với rất nhiều lần đổi chủ.
Nhưng chưa từng có mạo hiểm đoàn nào tìm được vị trí trên bản đồ, bởi vì từ thời thượng cổ tới thời đại này, đại lục đã xảy ra những biến đổi rất lớn.
Rất nhiều nơi biển cả biến thành ruộng dâu, cho nên, đến cuối cùng, tấm bản đồ vốn có giá trị rất cao này rốt cục chẳng còn ai thèm ngó ngàng tới.
Sau đó, nó bị Lăng Tố chiếm được.
Với niềm đam mê khảo cổ từ nhỏ, Lăng Tố cực kỳ nắm rõ địa hỉnh đại lục. Trải qua rất nhiều khảo chứng, cuối cùng nàng rốt cục xác định được địa phương đó nằm ngay trong Đế quốc Tử Xuyên
Vi thế, nàng xin viện trưởng Học viện Đế quốc Thu Kiến Hoa cho phép nghỉ dài hạn, sau đó triệu tập vài người cùng nhau tìm kiếm.
Mạo hiểm đoàn do Lăng Tố tổ chức có một Ma Kiếm Sĩ bậc một là người có thực lực cao nhất, còn lại mấy người điều có thực lực không chênh lệch lẩm so với Lăng Tổ, đều là Đại Kiếm Sư.
Tim kiếm bảo vật khác hẳn với săn bắt ma thú, bọn họ chi cần tránh phạm vi thế lực của ma thú, không phát sinh xung đột với chúng, như vậy cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm.
Cho nên, cho tới nay, đều xem như bình an, tuy rằng ngẫu nhiên gặp phải nguy hiểm cũng đều hữu kinh vô hiểm.
Vấn đề nảy sinh ngay khi bọn họ chân chính tìm được di tích thượng cổ đó!