[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Audio Podcast
Tập 41 [ chương 201 đến 205 ]
❮ sautiếp ❯Chương 201 : Sát khí đêm mưa
Đêm khuya, bầu trời u ám, trên không trung lúc này có khoảng mười lăm, mười sàu người xếp thành một hàng bay nhanh qua bầu trời. Bay được một đoạn, đám người đó bất đắc dĩ hạ xuống mặt đất phi hành, tốc độ của bọn họ không ngờ còn nhanh hơn so với động vật chạy trốn.
Trên bầu trời u ám đột nhiên xuất hiện ba người, ở giữa là một lão già tóc bac trắng, khuôn mặt như đồng tử, tay áo phiêu phiêu, có vẻ mười phần nhàn nhã, còn hai bên cạnh lão là Dư Quang và Bành lão, hai người này, thoạt nhìn cũng đều th́ập phần thoải mái. Bỗng nhiên lão già kia quay sang Dư Quang, hỏi:
-Dư Quang, nghe nói tối hôm qua, ngươi để cho con bé kia chạy thoát?
Dư Quang sắc mặt xấu hổ, phóng thích nội lực của mình tạo thành một kết giới ngăn trở tiếng gió đang gào thét, nói:
– Sư phụ, có một chút việc nhỏ mà, không đáng để lão nhân gia hỏi đến.
Lào già cười một tiếng:
-Người đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi muốn dùng nguyên âm của nữ nhân để làm tăng tu vi của bản thân. Đã nhiều năm như vậy, ngươi lén lút làm không tới một ngàn… Cũng có tám trăm lần nhỉ?
Khuôn mặt Dư Quang kich liệt co giật, trong lòng hắn cảm thấy sư phụ không để cho hắn có một chút mặt mũi, bên cạnh hai người lúc này còn có Bành lão:
– Ngươi hành sự như vậy, ngươi tưởng người khác không biết sao?
Lào già cười lạnh một tiếng:
– Ngươi biết vì cái gì ta vẫn không truyền cho ngươi công pháp hút nguyên âm của nữ nhân không?
Dư Quang kính cẩn nói
-Đồ nhi không biếtNguồn truyện audio Podcast
-Ngươi hiện nay thực lực đã đạt Kiếm Tôn bậc sáu, nhưng đầu óc của ngươi cũng không linh hoạt hơn bao nhiêu so với người bình thường.
Lào già không có một chút lưu tình, nói:
-Tính tình của ngươi quá mức cuồng ngạo, không có một chút cẩn thận, ngươi nói đan dược của Lăng Tiêu thần kỳ như thế, ngươi sao không thể nghĩ được trên người nữ nhân kia cũng có?
Dư Quang lộ vẻ xấu hổ, nói:
-Đồ nhi đã lấy nhẫn không gian của ả, không nghĩ đan dược kia lại dấu ở trên người người ả.
Thực ra lúc ban ngày, Dư Quang cũng đã nghĩ đến có thể nữ nhân kia chắc chắn trên người có dấu đan dược. Tuy rằng không biết nànglàm thế nào mà ăn được đan dược kia. Hơn nữa nàng ta đã bị trói bằng gân Bạch Ngọc Xích Mục Mãng mà còn chạy trốn được,điều đó có thể xàc đinh được là phải có đan dược khôi phục thể lực.
Nhưng nàng sẽ không thoát được đâu.
-Ngu xuẩn, ngươi nói là sẽ bắt được ả.
Lào già chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho nên quát mắng một hồi.
Đứng bện cạnh, Bành lão thiếu chút nữa từ trên không trung rơi xuống. Quả thật, Dư đại Sư vẫn còn rất sung sức, sống hơn hai trăm tuổi rồi vẫn còn có thể nói ra được những lời như thế này.
Dư Quang cúi đầu nói:
-Đồ nhi xin chiu sự dạy bảo của Sư phụ.
Trên bầu trời bỗng nhiên hiện lện một đạo sấm sét, ngay Sau đó mưa to trút xuống dưới. Trên không trung ba người dùng nội lực của mình ngưng kết thành một vòng khí lớn, mưa to rơi xuống bề mặt của vòng khi đó đều tự động văng ra, theo độ cong của vòng khi rơi xuống phía dưới. Còn đội ngũ Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ đang phi hành ở phía dưới thì ướt như chuột lột. Lần này, Dư đại Sư mang theo Ma kiếm Sư của gia tộc cũng đều có thể ngự không phi hành, nhưng không thể phi hành một lúc lâu được.
Đối với bọn họ mà nói, phi hành làm tiêu hao nội lực vô cùng. Nếu một đường bay đến thành Penzias thì cũng hư thoát toàn bộ nội lực. Bọn họ đều phải đi xuống mặt đất phi hành, nhưng gặp phải trời mưa to, tất cả mọi người đều giống nhau, ướt sũng cả người. Cũng may, tốc độ phi hành của bọn họ rất nhanh, sinh ra nhiệt lượng đủ để duy trì nhiệt độ thân thể. Nếu là người bình thường, gặp phải trời mưa to như vậy, chắc chắn không thể chạy nhanh như vậy.
Tai Hầu Tước phủ, bên ngoài trời mưa rất to. Bện trong có một cái bàn rất tinh xảo, bày biện rất nhiều đô điểm tâm và hoa quả. Phong Linh ngồi đối diện với Lăng Tiêu, sốt ruột nói:
-Trời mưa to như thế này không biết bọn chúng có đến không?
Diệp Tử đang ngồi bện canh Lăng Tiêu, nói :
-Thời tiết như vậy mới tốt, dễ dàng che dấu hành tung, năm đó… khụ khụ. Dù sao, ta nghĩ rằng chắc chắn bọn chúng sẽ đến.
Phong Linh lúc này tinh thần rất tốt, quả thật chén nước thuốc kia rất tốt, nó không chỉ làm hồi phục thể lực mà còn hồi phục tinh thần cho nàng. Phong Linh không thể không thưa nhận, về lĩnh vực y đạo, nàng thấy không ai có thể so sánh được với Lăng Tiêu. Khó trách bốn thế gia môn phái ẩn thế giống như là mèo ngửi thấy mùi cá đều hướng về thành Penzias, đều mong muốn đoat được bí tịch luyện đan của Lăng Tiêu. Phong Linh Suy nghĩ đến đây, bỗng nhiên nàng nhớ tới bản thân mình trước đây cũng giống như vậy, cũng như là mèo ngửi thấy mùi cá thì phải?
Bên ngoài, sấm chớp không ngừng lóe sàng, lập lòe. Trời đất như được chiếu sáng, trời mưa càng lúc càng to, từng hat mưa dày đặc cùng với âm thanh rít gào và tiếng sấm ầm ầm làm cho người ta cảm thấy trời đất rung chuyển. Lăng Tiêu thầm nghĩ cảm thấy dường như tổ Sư gia hiển linh? Phải biết rằng, Huyết Sát La Thiên Kiếm Trận gặp phải thời tiết càng ác liệt thì càng có uy lực lớn. Cho nên, Lăng Tiêu chẳng những không lo lắng gì, mà trong lòng ngược lại mong chờ bọn chúng mau tới.
Đêm khuya, trên không trung của hầu tước phủ lặng lẽ xuất hiện ba người. Lào già có mài tóc bac trắng, gương mặt như hài đồng, hai mắt sắng như điện, từ trên không nhìn xuống mấy căn phòng phía dưới, cảm thấy bên trong rất vắng vẻ, đèn đuốc tối om:
-Nghe nói nữ nhân bên cạnh tiểu tử kia đều là tuyệt sắc giai nhân? Thị nữ cũng rất xinh đẹp?
Hoàng bào trung niên Dư Quang nhìn xuống phía dưới hầu tước phủ đang im lìm kia cũng gật đầu nói:
-Đúng vậy, như thế nào….Sư phụ ngài cũng động tâm?
Lão già tóc bac cười hắc hắc hai_tiếng quái di, nói:
-Nếu thực sự là nữ nhần cực phẩm, vi sư tự nhiên thái bổ một chút. Như thế nào, người không muốn sao?
Dư Quang vẻ mặt kính cẩn nói:
-Đồ nhi sao dám?
-Lần này hành sự thành công, Sư phụ được lấy được bí tịch luyện đơn kia. Sư phụ sẽ truyền cho ngươi bí thuật thái bổ này. Tương lai nhị điện hạ trở thành hoàng đế, thiện hạ này …. còn không có mỹ nữ cho ngươi thái bổ sao?
Dư Quang lúc này mừng rỡ, trong mắt tràn ngập hưng phấn, nói:
-Đa tạ Sư phụ.
Bành lão đang ở bên cạnh chỉ có thể làm bộ không có nghe thấy gì, hắn thắc mắc hỏi:
-Không phải nghe noi là nơi này có một cao thủ Kiếm Hoàng sao, lẽ ra…Chúng ta đã đến nơi này nửa ngày trời rồi. Cho dù là hắn bị điếc, hắn cũng có thể có thể cảm ứng được chứ, như thế nào mà
không hề động tĩnh gì?
Tối nay tấn công Hầu tước phủ, bọn họ đã thương lượng rất kỹ. Sư phu của Dư Quang là đại Sư Dư Thiên phu trách chế trụ tên Kiếm Hoàng kia, còn hai người bọn họ thì chịu trách nhiệm chế phuc Lăng Tiêu. Toàn bộ thủ hạ đều là Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ thì giải quyết toàn bộ lực lượng còn lại của Hầu tước phủ theo phương châm là nam nhân thì giết sạch và nữ nhân thì bắt lại, thu thập hết tất cả các loai tài bảo?
Dư Thiên nhắm mắt lại cảm ứng toàn bộ phương viện của Hầu tước phủ, một hồi sau hắn lắc đầu nói:
-Thoạt nhìn, con bé kia chính là xa chạy cao bay, cũng chưa chắc đã tới truyền tin cho tiểu tử kia. Cho nên, buổi tối nay đến đây có thể dễ dàng hơn. Ta cũng không biết vì sao, không cảm ứng được
hơi thở của tện Kiếm Hoàng kia, chắc là hắn không có ở bên trong Hầu tước phủ.
-Ha ha, nếu thế thì thật tốt quá.
Bành lão vui vẻ nói:
-Trước đây, bọn ta biết rõ sự bố trí trong Hầu tước phủ.
-Chậm đã…
Dư Thiện đưa tay ngăn Bành lão đang chuẩn bi bay vào bên trong, thản nhiên nói:
-Chúng ta nên cho bọn thuộc ha đánh vào trước đi.
Dư Thiên cẩn thận như vậy, Dư Quang có một chút bất mãn, nói:
-Sư phụ, chẳng lẽ bọn chúng còn có thê có quỷ kế gì phải không? Hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
-Hừ, là một tiểu hài tử ư, trước chúng giết của chúng ta ba Ma Kiếm Sĩ, hung hăng làm nhuc một đỉnh phong Kiếm Tôn. Hừ,vô tri…
Dư Thiên giận mắng đồ đệ vài câu, sau đó nói:
-Mặc kệ làm chuyện gì, đều phải cẩn thận mới được.
Dư Quang tuy trong lòng không phục, nhưng cũng không dám chống đối lại Sư phụ, hắn thầm nhủ:
“Nếu chẳng phải ngươi mấy năm nay không ngừng thái bổ nguyên âm của nữ nhân, thực lực của ngươi có thể tiến triên nhanh như vậy sao? Chờ đến lúc ta học được phương pháp thái bổ đó, Sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ lợi hại hơn ngươi. Đến lúc đó người có còn giáo huấn được ta không.”
Đợi một lát, bộn thuộc ha Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ mới đến nơi. Lúc này trên không trung sáng lên một tia chớp, bọn thuộc hạ Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ thấy ba người đứng đó đều tụ lại chạy
nhanh tới.
Dư Quang vung tay lên, nói:
-Tất cà đánh vào cho ta, nam nhân giết, nữ nhân lưu lại, người ở giết chết hết.
Lăng Tiêu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn thấy tia chớp sáng lên trên không trung, nhẹ giọng nói:
-Bọn chúng đến rồi đấy.
Hai nàng Phong Linh và Diệp tử đều kinh hô một tiếng. Khi nghe nói hai Kiếm Tôn và một Kiếm Hoàng sắp tới, càc nàng đều nhất quyết ở lại đây xem náo nhiệt. Gương mặt xinh đẹp của Phong Linh lập tức lộ vẻ phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Lăng Tiêu, giết chết hết bọn chúng, không lưu lai một cái mạng nào cà.
Bọn Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ vừa mới lọt vào sân, chợt nghe gặp một tiếng gió rít của một loại cung lớn, một gã Ma Kiếm Sĩ bị trúng ngay mũi tên vào ngực, lúc này mới có một tiếng kinh hô:
-Mọi người chú ý, là nỏ lớn, cẩn thận.
Đúng vậy, đây là một loai nỏ lớn, chuyên môn đối phó ma thú bậc cao và Lăng Tiêu chuẩn bị để đối phó với sức phòng ngự của Ma Kiếm Sĩ trong ngày hôm nay.
Cho dù đối phương là Ma Kiếm Sĩ, chi cần ở trong tầm bắn, tiến hành bắn tên dày đặc, Ma Kiếm Sĩ cũng không tránh thoát khỏi cái chết. Huống chi, tên Ma Kiếm Sĩ này căn bản cũng không ngờ trong trời mưa to như thế này, lai có nỏ lớn đang chờ bọn chúng.
-Mẹ nó, quả nhiên là chúng có sự chuẩn bị.
Dư Quang thuận miệng nổi giận mắng một câu.
-Không đúng, bọn chúng không phải là chuẩn bị đối phó chúng ta.
Bành lão híp mắt lại nhìn về phía Hầu tước phủ, nói:
-Nếu là chúng đề phòng chúng ta, tên Kiếm Hoàng kia không có lý do gì không hiện ra.
Dư Thiên đại Sư khẽ hừ một tiếng, nói :
-Xem ra, chúng ta đánh già tiểu tử này hơi chủ quan rồi. Hôm nay có chút mệt mỏi đây. Đi, chúng ta vào đi thôi.
Lúc này, đã bắt đầu có những thanh âm thảm thiết truyền đến, ba người cũng không dừng lai xem. Trừ tên Ma Kiếm Sĩ không may kia, còn lai bọn chúng đều là cao thủ. Căn cứ vào tin tức tình bào, trừ tên Kiếm Hoàng kia là lợi hai nhất, thuộc ha dưới tay Lăng Tiêu cũng không có cao thủ Kiếm Tôn, lợi hai nhất chính là bản thân Lăng Tiêu. Còn bọn thuộc ha Ma Kiếm Sư của hắn, căn bản không có gì phải sợ.
Ba người tốc độ nhanh như điện, bay nhanh vào phủ đệ của Lăng Tiêu, sau đó thân mình dừng lại ở trên một tảng đá đầy nước mưa. Bỗng nhiện một tiếng hét kinh thiện động đia truyền đến, còn kèm theo rất nhiều tiếng kêu sợ hãi. Dư Thiên sắc mặt đột nhiện biến đổi, quay đầu lai nói:
-Ta đi đấu với Kiếm Hoàng kia, nơi này giao cho các ngươi. Lúc này ở bên trong phòng bỗng nhiện truyền đến một tiếng cười lạnh đầy khinh thường:
-Các người? Cư lưu lại nơi này đi. Kiếm Hoàng cao thủ, ta đã chờ người đến bắt này.
Dư Thiên chợt quay đầu, vung tay lên, không chút do dư phát ra một luồng kình lực khổng lồ.
-Ngươi muốn chết
Một tiếng nổ lớn, khóe miệng Dư Thiên tràn màu tươi, hai con mắt mở trừng trừng, giống như gặp phải quỷ nhìn trừng trừng vào căn phòng đối điên. Vừa rồi hắn phát ra một luồng kình lực xong rồi
muốn xoay người đi tìm tên Kiếm Hoàng kia chiến đấu một trận. Nhưng hắn lai không ngờ rằng luông kình lực kia của hắn đánh ra lại bắn ngược trở về.
Nếu không phải Dư Thiên thực lực hùng manh, phản ứng cực kỳ nhanh chóng, thì đã bi trọng thương bởi kình lực của bản thân mình. Hắn vừa mới khựng lại một chút, sau đó lao tới về phía phòng ở của Lăng Tiêu.
Dư Thiên muốn một kích hủy diệt đi căn phòng này, nhưng bị phản chấn của một kích vừa rồi dọa cho hắn chết khiếp. Dư Thiên cảm thấy kinh hãi, bên cạnh hắn, Dư Quang cũng vô cùng hoảng Sợ, Dư Quang cảm giàc được phía đối diên dường như có một tầng phòng hô vô hình, phản chấn lại kình lực của Sư phụ:
-Dư tiên Sinh, sao lại như thế này?
Bành lão cũng không kìm nổi hỏi.
Ngay sau đó, mấy người này không hổ đều là người đã thành danh lâu năm, bon họ ngay lập tức đều có phản ứng tức thời là bay lên không trung, chiếm cứ địa thế.
Trong từ điển của bọn họ không hề có khái niệm ức hiếp vãn bối, nếu muốn giết người thì không bao giờ giữ tay. Hôm nay không những phải giết chết Lăng Tiêu mà còn phải cho hắn chịu một chút đau khổ.
-Tiểu tử này, mày đã chọc giận ông nội mày rồi đấy.
Dư Thiên kêu lên một tiếng quái dị, trên tay hắn xuất hiện một thanh ngân đoản kiếm. Thanh đoản kiếm ngăn sắc này tản ra bốn đạo kiếm khí dài hơn một trượng, đỏ như máu tràn đầy hơi thở tử vong.
Kiếm khí từ trên người Dư Thiên bắn về bốn phương tám hướng, xuống căn phòng phía dưới. Lúc này, bọn họ nhìn thấy rõ ràng phía dưới có một đạo ánh sáng hiện lên, làm đạo kiếm khí này của Dư Thiên ngay trước khi lao tới căn phòng… như trâu đất lao xuống biển, biến mất không thấy tung tích đâu.
-Tê!
Dư Thiên không kìm nổi, hắn mạnh mẽ hít một hơi lạnh,trên người xuất hiện một lồng khí hộ thể. Lúc này, trên bầu trời vẫn mưa tầm tã rơi xuống người hắn, Dư Thiên có một cảm giác lạnh lẽo lan
đến, làm cho hắn không kìm nổi run run. Đã bao nhiêu năm chưa bị dính nước mưa, kể từ khi trở thành Kiếm Tôn, dường như chưa từng có hat mưa nào rơi được xuống người hắn. Vậy mà lúc này, Dư Thiên cảm thụ được mưa bay nhanh làm cho tóc hắn ướt nhẹp, trong lòng hắn biết “Tất cà sự viêc này thật Sư, không phải là đang nằm mơ.”
Từ tiền viện phía bên kia, không ngừng truyền đến những tiếng rống giận dữ. Dư Thiên cảm giác được thực lực dao động của đối phương. “Đúng vây… Khẳng định là Kiếm Hoàng kia, nhưng ở nơi
này, chuyện gì đang xảy ra?”
Hai gã Kiếm Tôn là Dư Quang và Bành lão cũng đứng ngây ngốc ở bên trong. Bành lão cũng không tin là gặp quỷ, hắn huy động trường kiếm trong giây lát ngưng tụ ra một đao kiếm khí hùng mạnh, hung hăng bắn về phía đưới. Khi luồng kiếm khí đó tiếp cận với mặt đất, bỗng nhiên lai xuất hiện một đạo ánh sáng, cấp tôc hấp thu toàn bộ đạo kiếm khí kia không còn một mảnh.
Đồng thời, từ bốn phương tám hướng căn phòng của Lăng Tiêu bỗng nhiên nổi lên vô số điểm sáng.
ba người thấy cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi, lập tức cả người như tiến nhập vào một không gian kỳ dị. Trong không gian này không có mưa, không có gió, nhìn không thấy trời đất, chi có một đoàn khí sương mù.
-Đây là đia phường gì vậy?
Bành lão kinh hãi kêu lên:
-Đây chính là yêu pháp?
Dư Thiên nắm lấy hai người đến bên cạnh mình, trầm giọng nói:
-Tất cả mọi người hãy đưa lưng vào nhau.
Ba người lập tức hiểu ý, đưa lưng vào nhau, khẩn trương nhìn khắp mọi nơi. Dư Quang bỗng nhiên khẽ run run nói:
-Sư phụ… Có thể, đây là lĩnh, lĩnh vực hay không?
-Người nói hươu nói vượn cái gì
Dư Thiên giận dữ mắng một tiếng:
-Đúng là ngươi có mắt như mù, đầu óc ngươi như con heo? Chó má, lĩnh vực, lĩnh vực phải là người có thực lực Kiếm Thánh trở lên mới có thể thi triển ra. Ở cái đia phương chó mà này, có cái rắm Kiếm Thánh!
Dư Thiên chút xíu không khống chế được cảm xúc, tức giận mắng. Kỳ thật trong lòng hắn cũng không biết lĩnh vực là cài dạng gì, hắn cũng chưa từng thấy qua. Hắn quả thực đã gặp cao thủ thực lực Kiếm Tôn, nhưng để so sánh Kiếm Tôn với Kiếm Hoàng chính là hai loại
khái niệm, có thể nói một Kiếm Tôn bậc một khẽ động một ngón tay có thrrt giết chết Kiếm Hoàng bậc sáu.
Mà Kiếm Hoàng bậc sáu muốn giết chết một gã Kiếm Hoàng bậc năm cũng phải hao tổn một ít sức lực. Có thể nói người luyên võ đạt tới thực lực Kiếm Hoàng cũng không thể dùng võ đạo đơn thuần để giải thích. Cấp bậc Kiếm Tôn có thể trực tiếp hấp thu thiên đia linh khí đê tiến hành tu luyên. Kiếm Hoàng tuy rằng cũng rất cường đại, nhưng mà so với Kiếm Tôn đúng là như đom đóm so với ánh trăng rằm. Lúc này bon họ bi rơi vào không gian thần bí này, đến tột cùng có phải là lĩnh vực trong truyền thuyết hay không, Dư Thiên kỳ thật cũng không dám chắc.Nhưng hắn cũng không thể để lời nói không có căn cứ này làm chuyện tình thêm rối loạn. Cho nên hắn lớn tiếng quát lớn đồ đệ của chính mình, đừng có lộn xộn. Trước mặt là cẩn thận nhìn xem rốt cuộc nơi này như thế nào?
Lúc này, trên đầu Dư Thiên vẫn ướt sũng như cũ,hắn thậm chí không có tâm tình dùng nội lực làm khô tóc, vẫn để cho ướt sũng. Có cảm giác lạnh như băng này dường như có thể làm cho đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo.
Bên trong căn phòng, ngồi bên cạnh Lăng Tiêu là Diệp tử và Phong Linh, hai người đều đang trợn mắt há hốc mồm kinh ngac,
Phong Linh nói:
-Ta muốn học, ta muốn học thứ này. Thât là thần kỳ, thật là hùng mạnh, Lăng Tiêu…Ta chưa bao giờ nghe nói qua có loại trận pháp như thế này, vì sao nó có uy lực hùng mạnh như vậy?
Diệp tử chớp đôi mắt xinh đep nhìn ra bên ngoài, nàng nhìn thấy ba người đang bị vây ở trong trận, nghe thấy Phong Linh nói, nàng cũng thuận miệng nói theo:
-Muốn học? Đồng ý thôi, chỉ cần đảo ngược tên của cô thì có thể được.
– Đảo ngược tên. Phong Linh đôi mày nhíu lại, lẩm bẩm lầu bầu, nói:
– Đảo ngược tên? Lăng Phong? Nha…cô đùa giỡn ta.
Phong Linh lâp tức đỏ ửng hai má, xinh đep vô cùng. Diệp tử hơi hơi bĩu môi:
-Ta sợ là trong lòng cô đang ước mang họ Lăng.
Lăng Tiêu ngồi ở bên trong vẫn không nhúc nhích, tùy ý để hai nàng đấu võ mồm, hắn biết hai nàng hay nói giỡn. Các nàng đã không còn sợ hãi ba tên có thực lực khủng bố ở bên ngoài kia, đây
cũng là một chuyện tốt. Lúc này, Phong Linh bỗng nhiên chỉ ra bên ngoài, miệng há hốc, nói:
-Bọn họ… Bọn họ đang làm gì?
Ở trong phòng, với thị lực của ba người đều có thể rõ ràng nhìn thấy, ba người kia sắc mặt dữ tợn, đáng Sợ, mặt đỏ rực, kiếm quang trong tay bắn ra bốn phía, có cảm giác như thể trước mặt là địch nhân hùng mạnh vậy.
Lăng Tiêu thản nhiên cười nói:
-Tiếp theo, xem ra còn có nhiều trò hay.
Chương 202 : Kiếm hoàng ngã xuống
Ở bên trong trận, Dư Thiên rốt cuộc không kìm nổi, phát ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ quét về đám Sương mù phía trước. Đám Sương mù như tổ ong vò vẽ xoắn lại trong giây lát rồi nổ tung, sau đó như ong vỡ tổ bắn về hướng ba người này.
-Đây là ảo giác, khẳng định đây không phải là sự thật
Dư Quang la lớn, tận lực múa kiếm. Trên không trung truyền tới tiếng kiếm khí khiến hắn phải lập tức phủ định đánh giá vừa rồi của mình Hắn cầm bảo kiếm quét ngang, đánh bay phi kiếm này, phát ra một tiếng kim thiết chói tai.
-Mọi người hãy cẩn thận…Trước mắt này căn bản không phải là ảo tượng; mà là chúng ta đã bi hút vào một không gian kỳ dị. Ba người hoảng hốt, không kìm nổi xuất kiếm đánh rơi phi kiếm ở trên không trung, ai nấy đều quán chú một luồng nội lực hùng mạnh lên kiếm của mình Nội lực quét ngang, đụng tới đoàn Sương mù này lại càng xuất hiện nhiều phi kiếm nổ tung bốn phía. Đợi cho ba người này phản ưng tới, lúc này trên không trung đã xuất hiên phi kiếm như sao băng đầy trời.
Sau đó phi kiếm càng ngày càng xuất hiên nhiều trên bầu trời, dường như vô cùng vô tận, không ngừng đâm tới ba người. Đến lúc này, những người ở bên ngoài cũng không nghe được bất
cứ âm thanh nào bên trong trận nữa.
Dư Thiên có thực lực Kiếm Hoàng bậc ba, rốt cục cũng nổi giận gầm lên một tiếng, cả người bùng nổ ra một khí thế vô cùng hùng mạnh. Hắn huy động thanh bảo kiếm trong tay, chỉ lên trên không,
quát lên một tiếng lớn
– Phá, Phạm Thiên kiếm khí tảo bát phương.
Nói xong, một con hỏa mãng to lớn toàn thân màu đỏ thoát ra từ thanh bảo kiếm của Dư Thiên. Đây là kiếm kỹ mà Dư Thiên tu luyện, đó là kiếm kỹ Thánh cấp bậc cao “Đô thiên mãng”. Kiếm kỹ này hắn đã tu luyện đến đỉnh điểm.
Dư Thiên lấy nội lực hùng mạnh của mình quán chú vào thanh bảo kiếm, thi triển ra một chiêu mạnh mẽ vô cùng. Từ cái miệng hỏa mãng to lớn, một cái lưỡi dài màu đỏ tím thè ra thụt vào rất nhanh làm cho mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trên người nó là những tấm vẩy to như bàn tay người xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Ở trong phòng, hai nàng không kìm nổi nhất tề kinh hô lên một tiếng, Diệp Vi Ny thảng thốt hô lên:
-Trời ời! đây là uy lực của kiếm kỹ bậc cao?
Phong Linh cũng vô cùng kinh hãi, trên thực tế, nàng chưa từng thấy kiếm kỹ như thế bao giờ, không ngờ con người có thể thi triển ra một con hỏa mãng chân thật đến như vậy.
Lăng Tiêu nhìn thấy lão già tóc bạc vừa phát ra một kích trí mạng, khẽ nhếch miệng lên thản nhiên trào phúng nói:
-Một kiếm này có uy lực thật lớn, còn mạnh hơn rất nhiều so với chiêu Phù Quang Lược Ảnh của ta. Nếu là Tần Cách, khẳng định là không tiếp được kiếm này của hắn. Kiếm Hoàng bậc cao quả nhiên
không đơn giản. Đáng tiếc, ngươi liều mạng phản kháng, lại càng chết nhanh hơn. Hôm nay, các ngươi đừng mơ rời khỏi nơi này.
Trong trận, hỏa mãng to lớn đang ngao nghễ nhìn thiên ha, tư thái ngang nhiên ở trên không trung. Ai nhìn thấy hỏa mãng này đều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Dư Thiên rốt cục lộ ra vẻ mặt tươi cười, thở phào một cái. Bên cạnh hắn, hai người lúc này đều đổ mồ hôi lạnh, nhìn hỏa mãng kia đang quét ngang tất cả phi kiếm.
Dư Quang lúc này mới hoàn hồn cất lên lời:
– Sư tôn, một chiêu Phạm Thiên kiếm khí tảo bát phương này,đồ nhi đã năm mười mấy năm không có gặp qua, nó quả thật có uy lực vô cùng lớn, mà hỏa mãng cũng thật là xinh đẹp nhỉ.
Dư Thiên khinh thường khẽ hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý:
-Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi cũng có thực lực giống như thế này.
-A?
Dư Thiên vừa dứt lời, lập tức phát giác có cái gì đó không thích hợp, cảm giác lạnh lẽo lan khắp người, dường như cả người đều ớn lạnh nổi da gà. Lúc này, hỏa mãng ở trên không trung, không ngờ giương nanh múa vuốt quay đấu đánh xuống chính mình. Còn toàn bộ Sương mù trong nháy mắt trở nên âm lạnh vô cùng, một cỗ sát khí nồng đậm huyết tinh bắt đầu tràn ngập khắp nơi.
Nụ cười trên mặt Dư Thiên còn chưa kịp tắt. Trong giây lát, hắn gầm lên một tiếng, bảo kiếm trong tay đâm ra hơn ngàn phát trong nháy mắt, toàn bộ đều nhắm vào thân hình của hỏa mãng. Hỏa mãng nổ tung, biến thành ngàn vạn lửa đỏ, che trời phủ đất đâm tới hướng ba người.
-Mạng ta xong rồi.
Trong đầu Dư Thiên bỗng nhiên hiện lên ý niệm này. Ngay sau đó, liền thấy toàn bộ không gian bốn phía đều phát sáng lên, hào quang chói mắt, lại có vô số đạo hào quang tao thành kiếm khí, gào thét bắn nhanh ra về phía mình.
Sau giây lát, trong không khí truyền đến hàng loạt âm thanh như thiên quân vạn mã đang đuổi giết, giống như sóng thần, làm cho ba người vô cùng kinh hãi, không ngờ bi điếc luôn.
Lăng Tiêu lúc này sớm đã đi ra ngoài cửa. Phi thân lên trên mái nhà, lãnh đạm nhìn ba người kia như nhìn mấy con ruồi bọ bình thường. Hai tay của Lăng Tiêu kết xuất thủ ấn, miệng lẩm nhẩm
niệm, lập tức xuất hiện vô số hoa quang sáng lên từ bốn phía. Trên bầu trời mưa to, từng tia chớp nổi lên bốn phía, sấm chớp cuồn cuộn, phát ra hào quang sáng rực như ban ngày chiếu khắp trời đất.
Lang Tiêu gầm lên một tiếng:
-Huyết Sát Van Thiên! Quy!
Tất cả hỏa quang, phân hóa thành vô sô kiếm quang lóe sáng giống như giải ngân hà trên bầu trời, che trời phủ đất hướng về phía ba người đang đứng ớ trong trận. Ở giữa sân bỗng nhiên sáng lên một đoàn quang hoa thật lớn, hào quang huyết sắc giống như thái dương .
– Ầm
Một tiếng nổ lớn, va cham đến cái lồng bảo vệ, nổ tung lồng bảo vệ đó
Huyết sắc quang cầu bắn lên không, giữa bầu trời đêm yêu dị hắc ám lập lòe một vầng huyết sắc thái dương.
Một tia chớp kim quang bắn vào phía trên của huyết sắc quang cầu, giống như thiên thần hàng ma, huyết sắc quang cầu bị ầm ầm nổ tung.
Thanh âm vang động toàn bộ thành Penzias.
Trước sân, người khổng lồ Tần cách ngẩng đầu nhìn lên không trung, thật lâu không nói nên lời, trên không trung xuất hiện cảnh tượng kỳ dị giống như pháo hoa diễm lệ. Mưa tầm tã không ngừng,
càng lúc mưa càng to khiến mọi người càng thêm thấp thỏm trong lòng.
Tần Cách bỗng nhiền nhìn lên không trung nơi vừa xuất hiện cảnh tượng kỳ dị kia, hắn quỳ xuống với sắc mat thành kính nói:
-Thú thần uy võ.
Lăng Tiêu lúc này cũng từ trên không trung bay xuống, toàn thân đều bị mưa to làm cho ướt hết, thở dài một tiếng:
– Cảnh tượng thật là hoa lệ, đang tiếc làm tốn của ta nhiều tinh hạch quá.
Diệp tử và Phong Linh hai người chạy ùa ra, mỗi người đều cầm ô che. Phong Linh do dự một chút, nhường cho Diệp tử đem ô che cho Lăng Tiêu mà trong đầu cố gắng nghĩ chuyện khác, nàng thắc mắc hỏi:
-Ba người kia đi đâu vậy?
Lăng Tiêu nói:
-Bọn chúng đã chết rồi.
-Đã chết?
Phong Linh vẻ mặt hồ nghi, vừa rồi ánh mắt của nàng bi lóa, không mở ra được. Nàng không biết được rõ ràng, còn tưởng rằng ánh quang cầu kia sắp sửa rơi xuống mình, làm sao có thể thấy ba người kia trốn về đâu.
-Bọn chúng chết như thế nào?
Diệp tử cũng tò mò hỏi
-Vạn kiếm xuyên thân mà chết.
Lang Tiêu khẽ cười nói:
-Tuy nhiên ở đây là đâm thủng tinh thần thức hải chúng …Thực lực của ta còn chưa đủ hùng mạnh, nếu là đủ cường mạnh, chính là đem hàng van hàng nghìn huyết sắc phi kiếm thực sự chém chết bọn chúng.
-Trời a ….
Phong Linh ngạc nhiên thán phục, hạt mưa đánh vào mặt ô phát ra những tiếng bùm bùm. Trời đêm lạnh lẽo làm cho nàng cảm giác rét run, không kìm nổi hỏi:
-Bọn chúng cuối cùng là chết như thế nào?
-Bị công kích tinh thần làm cho tinh thần sụp đổ, sau đó bị trận thế phát động một kích mạnh nhất, bắn cho thành tro.
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
– Đáng tiếc, tốn nhiều tinh hạch như vậy
Hai nàng không nói gì liếc mắt nhìn Lang Tiêu một cái, trong lòng đều bỗng nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng: “Trên đời này hỏi có ai giết chết hai gã Kiếm Tôn một gã Kiếm Hoàng, sau đó tiếc một chút tinh hạch không?”
Lúc này từ trước sân có nhiều tiếng nói ồn ào, chính là Lăng Võ không yên tâm, mang theo một đại đội nhân mã, tầm tã mưa đêm chạy đến.
Lăng Võ thân mặc khôi giáp đi vào hậu viện, nhìn thấy Lăng Tiêu hắn mới yên lòng, cũng không thèm đề ý đến trời đang mưa to, la lớn:
-Thiếu gia, thi thể của bọn Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ ở trước sân kia có trực tiếp chôn ngay hay không?
Lăng Tiêu do dự một chút, nói:
-Sáng mai, các ngươi dùng xe kéo, mang đến cho Nam Phương Vương, nói rằng những kẻ đó gây nguy hại đến vùng đất phương Nam, nên ta đã giết chết hết.
Chương 203 : Oai chấn tứ phương
Sau một hồi mưa to gió lớn, cơn mưa cũng đã tạnh. Cơn mưa qua đi đã rửa sạch tất cả, tạo cho thành Penzias một không khí tươi mát mới mẻ, thấm đẫm lòng người.
Buổi tối ngày hôm qua, trên không trung thành Penzias đã xảy ra những cảnh tượng thật là kỳ dị. Cảnh tượng này cũng không có mấy người nhìn thấy, nhưng những tiếng nổ lớn như vậy đã trở thành đề tài cho Mọi người sáng nay nghị luận bàn tán.
-Đêm hôm qua có tiếng sấm thật là lớn làm cho mình không ngủ được, hơn nữa đêm khuya như vậy, sau tiếng sấm kia, quả thực còn rất nhiêu tiếng nổ lớn. Con mẹ nó, lúc ấy ta đây đang thân thiết với bà xã, thiếu chút nữa thì hỏng bét.
Một nam nhân bình dân đang ngồi tán phét cùng với một đám bạn láng giềng, từ ngày Lĩnh chủ đựi nhân phân đất đai cho bình dân trồng trọt đã làm cho bình dân ở thành Penzias có cuộc sống ngày càng tốt hơn. Lúc trước cuộc sống của bình dân rất gian khổ, bình thường căn bản không biết đến miếng thịt ăn hương vị như thế nào, càng cũng không biết vui chơi là gì, đừng nói đến có thể cải thiện một chút cuộc sống. Mà giờ đây, bọn họ có thể thường xuyên đi chợ mua thịt tươi về để ăn. Bởi vậy, ở thành Penzias, mắng quốc vương bệ hạ thì không có ai quản, nhưng nếu có người mắng Lĩnh chủ đại nhân, tin tưởng rằng trong nháy mắt sẽ bị mọi người xông vào chửi hội đồng.
-Cũng chưa chắc đã là sấm! Đêm qua ta đang ngủ say, bi tiếng sấm thết tiêt kia đánh thức, bình thường ta cũng gặp nhiêu tiếng sấm nổ nhưng mà cũng không có tỉnh giấc.
Sáng hôm nay, Tống Minh Nguyêt ăn mặc rất tao nhã cao quý, đi trên đường với bộ dáng rất nhẹ nhàng, phong lưu phóng khoáng dẫn tới không ít ánh mắt thiếu nữ trên đường ngóng nhìn theo. Khi hắn nghe thấy một vài bình dân nói chuyện tào lao, Tống Minh Nguyệt nhếch miệng khẽ mỉm cười. Hắn thầm Suy nghĩ, đêm hôm qua trong phủ của Lĩnh chủ đại nhân có động tĩnh thật là không nhỏ, không biết gia tộc thế gia ẩn thế nào đến, hiển nhiên là bị đánh bại.
Lúc này, phía đối diện đi đến mấy người, trong đó có một thiếu nữ mặc bộ váy ngắn màu xanh, lộ ra một cặp bắp chân trắng ngần, vòng eo duyên dàng, đầy đặn mượt mà, tạo ra một đường cong tuyệt đep mê người, mặt hoa da phấn, nhìn thấy Tống Minh Nguyệt, đầu tiên là
cười, sau đó nói:
-Tống đại ca đi ra ngoài thật sớm nhỉ.
-Hóa ra là Thanh Ngọc cô nương, như thế nào, chưa có rời khỏi thành Penzias sao?
Tống Minh Nguyệt nở một nụ cười tươi, ôn hòa nói.
Thanh Ngọc mỉm cười:
– Tống đại ca chưa có đi, tiểu muội cũng không có vội vàng. Ngày sau, không chừng tiểu muội thường xuyên trú chân dài ngày tại thành Penzias.
Tống Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nói:
-Hay là tiểu muội xem trọng Lăng Tiêu Lĩnh chủ? Nếu ngượng ngùng thì để ta đi nói giúp cho?
Thanh Ngọc hơi có chút thẹn thùng nói:
– Đâu có, nào có chuyên gì! Tống đại ca còn muốn mời Lăng Tiêu Lĩnh chủ đi đến gia tộc của mình, chẳng phải cũng là xem trọng hắn sao?
Tống Minh Nguyệt cười khổ, nghĩ thầm nữ nhân quả nhiên là không thể trêu chọc được, giơ hai tay lên, nói:
-Tôt lắm, Thanh Ngọc muội muội, cô lợi hại, ta không phải đối thủ của cô.
Thanh Ngọc khẽ cười, sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại, nhẹ giọng nói:
– Tống đại ca đã nghe đêm qua có nhiêu tiếng nổ lớn không?
Tống Minh Nguyệt nói:
-Tiếng nổ to như thế, chỉ sợ là Mọi người toàn thành đều nghe thấy được, ta sao lai không nghe thấy?
Thanh Ngọc thần bí tiêu sái tiến gần vài bước, nhẹ giọng nói:
-Ta nghe nói, đêm hôm qua đến Phủ Lĩnh chủ có một gã Kiếm Hoàng bậc trung, hai gã Kiếm Tông bậc cao, nghe nói… Cũng chưa có kẻ nào thoát ra khỏi thành. À, đúng rồi, một trong hai cao thủ Kiếm Tông đó chính là Hoàng bào Dư Quang.
Tống Minh Nguyệt đột nhiên cả kinh, cẩn thận nhìn thoáng qua hai bên, tin tức này thật sự là quá mức kinh người. Hắn nhỏ giọng hỏi:
– Thanh Ngọc muội muội, rốt cuộc là chuyên gì đã xảy ra?
Trên mặt Thanh Ngọc lộ ra vẻ mặt đắc ý, tươi cười nói:
-Sáng Sớm nay vội ra ngoài, ta còn chưa có ăn sáng.
-Tốt, tốt, Chúng ta đến quán cháo nổi danh tai thành Penzias ăn sáng nhé?
Tống Minh Nguyệt mang theo vài tên tùy tùng, và Thanh Ngọc vội vàng đi vào quán cháo. Hai người ngồi xuống ghế, bên cạnh là tùy tùng ngồi chung quanh, cẩn thận cảnh giới. Quán cháo ở thành Penzias rất nổi danh nên giá cả cũng khá đắt đỏ, không phải ai cũng đến đây ăn sáng. Tuy nhiên, đêm qua tiếng Sấm nổ vang, đại bộ phận mọi người cũng không có ngủ ngon cho nên người trong quán cũng không tính là nhiều khách. Yên ổn ngồi trên ghế, Thanh Ngọc thấp giọng nói:
-Ta có quen biết một người tại Phủ lĩnh chủ, cho nên mới biết được tin tức này. Đêm hôm qua, ta chợt nghe thấy thanh âm hình như là từ Phủ Lĩnh chủ truyền tới. Buổi sáng ta liên tới hỏi một chút, hỏi xong quả nhiên đêm hôm qua có mười mấy người tấn công vào Lĩnh chủ phủ, mà trong đó thực lực kém cỏi nhất cũng đêu là tu vi Ma Kiếm Sĩ. Không nghĩ tới toàn quân bị diệt, không một ai chay thoát. Không ngờ, thực lực của Lĩnh chủ Lăng Tiêu còn sâu không lường được,
hơn xa những gì chúng ta biết.
Trong lòng Tống Minh Nguyệt vừa mừng vừa Sợ, hắn Sợ chính thực lực của Lăng Tiêu hơn xa so với tưởng tượng của hắn. Mà Lăng Tiêu càng mạnh, hắn càng mừng vì… thực lực của Lăng Tiêu càng mạnh thì địa vị của hắn tại gia tộc càng tốt.
Trong lòng càng Suy nghĩ, Tống Minh Nguyệt càng hận là không thể bật người đi đến Lĩnh chủ phủ để hỏi cho rõ. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, hỏi:
– Lĩnh chủ phủ không biết có muôn giữ bí mật chuyên này không?
Thanh Ngọc thản nhiên cười, nói:
– Bí mật? Vì cài gì phải bí mật? Loai sự tình này bon họ liều mạng tuyên truyền còn không kịp? Thằng ngốc mới bí mật.
Tống Minh Nguyệt thoáng run, lâp tức khẽ thở dài:
-Đúng vậy, hiện tại mặc kệ mục đích như thế nào, rất nhiều người chú ý đến Lăng Tiêu, vừa nhân cơ hội này uy hiếp một chút, cảnh cáo bọn họ không được làm bậy. Ha ha, quả thật rất có lý, tuy nhiên Thanh Ngọc muội muội, cô cũng thuộc loại người chịu để người ta lợi dụng ư?
Thanh Ngọc cười gật đầu, nói:
– Đấy là ta nguyên ý. Dù sao, kết giao một cường giả làm bằng hữu, còn hơn là đắc tội với hắn.
Tống Minh Nguyệt gật đầu thật mạnh:
-Quả nhiên là cao minh.
Buổi sáng ngày hôm nay, gần như tất cả các Sứ giả đại diện cho các thế gia ẩn thế lưu lại thành Penzias đều đã biết chuyện này. Hơn nữa, Lăng Tiêu không nói rõ ba người chết ở bên trong Huyết Sát La Thiên Kiếm Trận rốt cuôc là ai, chỉ biết là trong đó có hoàng bào Dư Quang, cũng là người của thế gia ẩn thế. Mà ở trong thành này, mọi người trong các thế gia ẩn thế đều biết Dư Quang đến đây có cả Sư phó của Dư Quang nữa.
Trong các thế gia ẩn thế, Dư gia là một gia tộc khác thường, bọn họ chọn dùng hình thức kế thừa gia tộc, hơn nữa tu luyện một môn công pháp cực kỳ tà ác. Chính bản thân Dư Thiên tu luyên công pháp hút nguyên âm của nữ nhân, chuyên môn tìm kiếm xử nữ, tiến hành thái bổ, dùng cách đó để làm tăng lên thực lực.
Lẽ ra tu luyện loại công pháp tà ác này, gia tộc đó Sớm bi diệt trừ, nhưng thế gia môn phái ẩn thế luôn luôn coi thường giới thế tục, Dư gia hành xử trong các thế gia lại vô cùng khiêm tốn. Dư gia khi gây tai họa cũng đều là những người thế tục. Hơn nữa, nơi Dư gia đặt căn cứ cũng rất bí ẩn, cũng không dễ dàng tìm được hang ổ. Cho nên nhiêu năm qua, Dư gia vẫn đều sống thật là tốt, cũng không có người đi tìm bọn họ gây phiền toái.
Trong nhiều năm qua có thể cũng có người đến gây sự với Dư gia, nhưng cũng chưa có thể thành công. Không thể tưởng được hôm nay người của Dư gia lai chết ở trong tay Lăng Tiêu. Mọi người đều nghi hoặc khó hiểu, bên người Lăng Tiêu chỉ có một Kiếm Hoàng, bản thân Lăng Tiêu thoạt nhìn cũng rất cao minh, nhưng nhiều lắm thực lực cũng chỉ là Ma Kiếm Sĩ bậc trung. Làm sao giết chết được một Kiếm Hoàng bậc trung, hai Kiếm Tông bậc cao và cộng thêm mười mấy Ma Kiếm Sĩ và Ma Kiếm Sư nữa chứ.
Thất sự là gặp quỷ. Gần như mọi người nghe thấy tin tức này đều có cảm giác khiếp Sợ. Chẳng lẽ bên cạnh Lăng Tiêu còn có một thế gia ẩn thế thực lực lớn duy trì?
Mặc kệ những người này đoán như thế nào, lúc này Lăng Tiêu đang ở trong phủ, bưng một chén thuốc đen như mực đưa cho Phong Linh uống.
– Lăng Tiêu, cầu anh đấy, không uống có được không? Trời ơi.
Phong Linh dùng chăn mềm che mặt, lộ ra hai ánh mắt linh động trốn tránh ánh mắt của Lăng Tiêu:
– Ta thật sự cảm thấy bản thân mình đã tốt lắm rồi, thật sự tốt lắm. Anh xem, lực lượng đều đã khôi phục.
Phong Linh nói xong, theo ổ chăn một cái cánh tay trắng nõn vung ra, dùng sức quơ quơ, sau đó vẻ mặt đau khổ:
-Thuốc này rất đắng, uống một lần đêu cả đời khó quên, anh tha ta đi
Hai nàng Xuân Lan và Thu Nguyệt núp ở phía sau che miệng cười khẽ. Hôm nay bởi vì Phong Linh nhất định không chịu uống thuốc, hai nàng mới gọi Lăng Tiêu tới, Lăng Tiêu cười nói:
– Đây là chén thuốc cuối cùng, kỳ thật trong chén thuốc này, ta bỏ thêm vài loại linh dược, uống vào có thể giúp cô tăng mười năm tu vi. Hiện tai cô là Ma Kiếm Sĩ bấc hại? Uống bát thuốc này, liên tăng lên hai bậc nữa.
-Thất sự?
Phong Linh nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt hồ nghi, hiển nhiên nàng không rất tin tường lời nói dối của hắn. Người thiếu niên anh tuấn này trông rất là đơn thuần, nhưng thực sự lừa người mặt cũng không
đổi sắc
-Thât sự
Lăng Tiêu gật đầu ra vẻ rất thật. Phong Linh nghểnh hai má, ánh mắt khẽ đảo, nói:
– Nhẫn không gian của ta bị tên Dư Quang chết tiêt kia cầm rồi, kết quả bọn chúng không còn gì dù chỉ một chút cặn bã, bên trong đó còn rất nhiều đan dược tốt của ta…
Lăng Tiêu cười nói:
– Ta sẽ bồi thường cho cô.
– Ôi, được rồi.
Phong Linh vẻ mặt thấy chết không Sợ, tiếp nhận chén thuốc kia uống vào. Sau đó Xuân Lan và Thu Nguyệt vội vàng bưng nước cho nàng uống. Phong Linh mặt mũi nhăn nhó, hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại, nhìn Lăng Tiêu xoay người đi ra khỏi cửa, Phong Linh chợt như giật mình, người này dường như cũng không phải là kẻ đáng ghét?
Chà…Ảo giác. Nhất định là ảo giác.
Đêm qua mưa to, Nam Phương Vương Lý Võ Thông dường như cảm thấy trong lòng như lửa đốt. Hắn cũng không có ngủ tốt,tuy rằng nằm bên cạnh có nữ nhân xinh đep gợi cảm, lai có bổn sự cũng
bi hắn khai phá được vô cùng nhuần nhuyễn. Đêm hôm qua, nữ nhân kia nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn thậm chí càng thêm hưng phấn, nhưng Võ Thông lại cảm thấy bất an, không ngủ được cho đến tận trời sáng. Sáng hôm sau hắn cũng không gặp những người đó trở về,
cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt hơn. Buổi chiều, những người đó vẫn không trở về, một lúc sau thủ ha của hắn báo cáo.
-Báo …. Thành Penzias bên kia có người tới, ho nói, nói là đêm qua có người tấn công vào thành Penzias, tấn công Phủ đệ của Lĩnh chủ đại nhân. Toàn bô cường đạo đêu bi giết chết tại chỗ. Lĩnh chủ Lăng Tiêu hầu tước nói, những người đó đêu là mối hoạ của phương Nam.
-Người mời công tử đến đây đi?
Tên thủ ha kia không biết nội tình, cứ một mạch báo cáo toàn bộ sự tình, lúc này nhìn thấy Nam Phương Vương Lý Võ Thông nặng nề ngã ngồi xuống chiếc ghế Bạo Viêm Sư Vương.
Chương 204 : Hành trình mới
-Những người đó…bọn họ ở đâu?
Môi Lý Võ Thông bỗng nhiên trở nên hơi run run, hắn bỗng nhiên cảm giác toàn thân đều có chút vô lực, trong lòng dâng lên một ý niệm quái dị:
-Ta dường như, không nên đi trêu chọc tiểu tử Lăng Tiêu kia. Thoạt nhìn tiểu tử kia cũng không nhiều dã tâm lắm, cho dù đem thành Penzias cho hắn cũng không cần? Hắn cùng Thiên Lạc lại là bạn tốt, ta, ta đây là bị ma quỷ ám rồi?
Trên thực tế, Lý Võ Thông làm sao là bị ma quỷ ám ảnh, hắn còn khôn khéo hơn bất cứ ai khác, chỉ có điều lúc này lãnh thổ của hắn bị Lăng Tiêu lấy hết khiến cho hắn không thể dễ dàng tha thứ. Hơn nữa Lăng Tiêu bày ra một bộ mặt liêm chính yêu dân, cứ thế mãi, chỉ sợ tất cả thương nhân thị trấn Tạp Mai Long này đều bị hấp dẫn đến thành Penzias để làm ăn. Điều này mới là vấn đề mà Lý Võ Thông chân chính lo lắng.
Phái ra Bành lão cùng theo bọn họ đánh vào Phủ của Lăng Tiêu cũng không phải Lý Võ Thông nhất thời xúc động, mà là kết quả của sự suy nghĩ rất kỹ. Chỉ cần Dư Thiên đại sư đáp ứng hỗ trợ, Lý Võ Thông không có gi phải sợ hãi, thái tử là cái gì, quốc vương ư, đối với một Kiếm Hoàng bậc trung, quả thực chính là con kiến hôi mà thói, căn bản không đáng giá một đồng xu.
Giết Lăng Tiêu như thế nào? Đêm hôm qua, trừ Bành lão, tất cả đều là người của Dư gia, một đội hình mạnh như thế cũng đủ để giết được Lăng Tiêu, nhưng những người này có năng lực như thế nào, có quan hệ gì với Nam Phương Vương hắn? Căn bản là không ai dám hoài nghi đến hắn. Hơn nữa, Lý Võ Thông không tin nhiều cường giả như vậy không giết được một tên Lăng Tiêu kia.
Chỉ cần Lăng Tiêu chết, hắn là có thể thuận lý thành chương khống chế thành Penzias, lại lần nữa khống chế buôn lậu và buôn bán nô lệ. chỉ có được kinh tế hùng mạnh, mới có thể mưu cầu nghiệp lớn. Nếu không, dã tâm chỉ có thể nói suông mà thôi.
“Sao có thể? Sao có thể tất cả đều đã chết?” Lý Võ Thông hít sâu, sau đó đứng lên, cố găng bày ra một bộ dáng uy nghiêm, sắc mặt vẫn hơi hơi run run. Cũng may bọn thuộc hạ không ai dám lớn mật đánh giá Nam Phương Vương. Lý Võ Thông đi ra khỏi cửa, lo lắng nhìn lên không trung, tâm tình cảm thấy tốt hơn.
-Thưa Vương gia, những người đó đang ở ngoài thành, không hiểu sao họ đưa tới một đống thi thể, cho dù là muốn tranh công… cũng có chút ghê tởm?
Tên thuộc hạ nói xong, lại không chú ý tới chủ tử sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Lý Võ Thông nói: -Ngươi đi xuống đi
Nói xong có người mang chiến mã đến, Lý Võ Thông nhảy lên chiến mã, không để ý tới tên thuộc hạ, hai chân kẹp lại, chiến mã hý lên một tiếng, tung bốn vó chạy đi, tên thuộc hạ truyền tin cảm thấy mười phần buồn bực, nói:
-Vương gia hôm nay làm sao thế? Bình thường cũng không có thái độ như vậy.
Nói xong lúc lắc đầu, đi ra ngoài.
Lý Võ Thông lòng nóng như lửa đốt, rất nhanh đi ra ngoài thành. Thấy vài tên binh lính thân hình cao lớn trong tay còn cầm một cái túi nước, ngửa cổ uống ừng ực, dường như không có thèm quan tâm phía sau chiếc xe là mấy cái thi thể dùng vải dầu quấn lấy. Thấy Lý Võ Thông phóng ngựa tới rồi, vài tên binh lính nhìn lẫn nhau, trong đó một người lên tiếng hỏi:
-Người tới có phải là Vương gia không?
Lý Võ Thông với ánh mắt chim ưng linh hoạt, sắc bén nhìn thoáng qua tên binh lính kia, khẽ hừ một tiếng, thầm nhủ “Thuộc hạ của Lãng Tiêu này không biết lễ tiết, không ngờ vô lễ như vậy.”
Tên binh lính kia với bộ dang hồn nhiên không sợ hãi gì, lười biếng thi lễ với Lý Võ Thông, sau đó nói:
-Vương gia, ta phụng mệnh Lĩnh chủ thành Penzias đến đây báo cáo. Những người này đều là những phần tử gây nguy hại đến phương Nam. Bọn chúng đều có thực lực mạnh mẽ, là tội phạm quan trọng của Đế quốc trong nhiều năm qua, thuộc hạ của Vương gia cũng có thể nhận ra bọn chúng. Khi đến đây Lĩnh chủ có nói, công lao này Lĩnh chủ không có lấy, coi như là vì nước trừ hại. Nếu thuộc hạ của Vương gia không ai có thể nhận ra bọn chúng, vậy chúng ta ném thi thể bọn đạo tặc này ra nơi hoang dã.
Lý Võ Thông nghe xong, trong lòng thầm tức giận mắng: “Vớ vẩn. cho dù Lăng Tiêu thật sự bắt được bọn tội phạm nguy hiểm của đế quốc, cũng không nên đưa tới nơi này. Tặng cho ta, các ngươi có ý tứ gi? Nói xấu bổn vương, các ngươi muốn làm phản phải không?”
Lý Võ Thông xuống ngựa, mở tấm bạt che xem xét thi thể, trên mặt cũng không có biểu tình gì. nhưng trong lòng hắn lại mừng như điên. Đã ra chiến trường, chết vài người đối với Lý Võ Thông không hề có gì to tát, mấu chốt vấn đề chính là trong mấy người chết đó, cũng không có thấy bóng dáng của ba người kia.
Có lẽ bọn họ đều chạy thoát.
Còn về phần bọn người này, chết sống đối với minh có quan hệ gì đâu? Lý Võ Thông vẻ mặt thản nhiên nói:
– Các ngươi trở về gửi lời cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân hộ ta, đã vì đế quốc trừ hại, bổn vương … sẽ ghi công. Cảm tạ các ngươi, đã đi đường vất vả.
Nói xong. Hắn nói với đám tùy tùng đang đứng ở phía sau:
– Lấy một trăm kim tệ đưa đưa cho họ, coi như bổn vương thưởng cho các ngươi.
Vài tên binh lính cười hi hi đi theo tùy tùng của Lý Võ Thông tiếp nhận kim tệ. Ở bên kia, Lý Võ Thông phân phó đám thủ hạ kéo thi thể đi. Vài tên lính của Binh đoàn Tia Chớp cũng nhảy lên lưng ngựa, đang chuẩn bị đi thì tên binh lính đội trưởng bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về phía Lý Võ Thông nói:
-Báo cáo Vương gia, tiểu nhân còn có một việc quên nói, kỳ thật tối hôm qua, bọn này đánh vào phủ Lĩnh chủ còn có ba người nữa. Lý Võ Thông đột nhiên suy nghĩ, lập tức ý thức được đây là quỷ kế của tên Lãng Tiêu kia. chắc hẳn hắn muốn làm cho bổn vương thất thố, nhằm tìm ra dấu vết? đừng có năm mơ.
Hắn thản nhiên nói:
– Vậy à? Có bất được không?
Tên binh linh khẽ lắc đầu, nói:
– Không ngờ mấy kẻ đó không được may mắn, đêm hôm qua, có đạo sấm sét lớn, đã giết chết ba người kia rồi, một chút tro cốt cũng không còn. Phỏng chừng mấy người kia đều có tội ác chồng chất. Bằng không như thế nào lại bị thiên lôi đánh chết? Vương gia, chúng ta xin phép cáo từ.
Tên bỉnh lính kia nói xong, kéo tay cầm cương, ngay lập tức chiến mã phát ra một tiếng hý dài, giơ bổn vó, chồm lên rồi chạy rất nhanh.
Lý Võ Thõng ngồi trên chiến mã, hai mắt có chút dại ra không nhúc nhích, đến khi mấy tên lính của Binh đoàn Tia chớp đã chạy biến mất khỏi tầm mắt, thủ hạ của Lý Võ Thông mới cẩn thận hỏi:
-Vương gia, bọn họ đều đã đi xa rồi.
Tên thuộc hạ của Lý Võ Thông này còn tướng rằng Vương gia là nhìn theo đám binh lính kia. Trong lòng còn rất kích động, Vương gia quả nhiên chiêu hiền đãi sĩ, chi có vài tên tiểu binh, mà còn có đưa kim tệ, lại còn nhìn theo đến khi đi khuất khỏi tầm mất, Vương gia như vậy, chúng ta tìm được ở đâu ra? Xem ra, chúng ta đã đi theo đúng người rồi.
Lý Võ Thông thân mình nhoáng lên một cái, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, mặt vàng như giấy, lập tức ngã xuống.
-Vương gia
-Vương gia ngài hãy tỉnh lại
Đám tùy tùng đang đứng ở phía sau lập tức cấp cứu Vương gia.
Tại thành Penzias, Hầu tước phủ, Lãng Tiêu tươi cười khi nghe tên thuộc hạ kia báo cáo về chuyển đi đến căn cứ của Nam Phương Vương. Thấy tên đầu lĩnh muốn đem nộp một trăm kim tệ, hắn liền cười nói:
-Các ngươi cầm lấy đi, nhân tiện thời gian nhàn hạ, mời mọi người uống rượu cũng tốt.
Tên binh lính kia mặt mày hớn hở mang theo kim tệ đi ra. Phúc bá ở một bên cười:
-Phía Nam Phương Vương hẳn là có thể yên tĩnh được một đoạn thời gian.
hôm qua trong lúc chiến đấu, Phúc bá bi thương ở trên cánh tay, may mắn Tần Cách chạy tới kịp thời, bằng không những người đó đối phó Phúc bá đầu tiên.
Diệp tử ở một bên cười lạnh nói:
-Hắn không thành thật cũng không được, hắn có bản lĩnh thì cứ phái đại quân đến tấn công chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta dùng ma tinh đại pháo, oanh kích bọn chúng.
Xuân Lan và Thu Nguyệt ở một bẽn cười khẽ. Phong Linh ở một bên nói:
– Ma tinh đại pháo bắn nhiều lãng phí lắm!
-Phong Linh muội muội, tên của muội vần còn chưa đọc ngược lại. sao đà sớm lo lắng cho hắn thế?
Diệp Vi Ny chu cái miệng nhỏ nhắn. Đối phó với Phong Linh quả thực rất dễ dàng. Phong Linh tỉnh bơ, làm bộ như không chấp nhặt cùng với Diệp tử. Hai nàng có cảm tình kỳ thật là không tồi, tuy nhiên không có việc gì luôn đấu võ mồm, cung là một loại phương thức trao đổi.
Isa lúc này từ bên ngoài đi vào, thấy trên mặt mọi người đều đang có ý cười, tâm tình cũng tốt. Lãng Tiêu ở trong lòng nàng vô cùng quan trọng, Lăng Tiêu vui vẻ là nàng cùng vui vẻ rồi. Nàng nhẹ nhàng nói:
-Lăng Tiêu ca ca, nghe nói ca ca sắp đi theo bọn họ ra hải vực. không đi không được sao? Isa hai mắt chăm chú nhìn Lãng Tiêu.
Phía sau nàng là Hoàng Phủ Nguyệt nhìn lướt qua bên cạnh,hơi hơi lắc lắc đầu, có chút không cho là đúng. cho dù hắn rất ưu tú, ta cũng không muốn chia xẻ cùng nữ nhân khác.
Ta muốn nam nhân chỉ để ý đến mình ta. Trừ ta ra, đừng nói là cưới, dù chỉ liếc nhìn nữ nhân khác, ta cùng không chấp nhận.
Bất kể ý tưởng này bị Isa cười nhạo, nhưng Hoàng Phủ Nguyệt vẫn kiên trì quan điểm của mình: “Chà, ngươi cứ thích nam nhân đó đi, đời này, hắn không chỉ có một nữ nhân đâu.”
Trước trận chiến đêm hôm qua, vài tinh hạch ma thú bậc sáu do Lăng Tiêu kiếm được từ đầm lầy Penzias không ngờ một khối cũng không còn… Trước mất mặc dù có Dưỡng Nhan Đan,
Nhưng Lăng Tiêu vẫn xuất ra một trăm khối Tinh hạch bậc năm giao cho Isa, đi nàng cùng Hoàng Phủ Nguyệt bán đấu giá, sau đó bất đầu chuẩn bị xây dựng thành
Hiện tại, Lăng Tiêu càng ngày càng quen với cuộc sống của một Lĩnh chủ, hắn muốn kiến thiết lãnh địa của mình thật tốt. Lãng Tiêu thậm chi còn có dã tâm, muốn làm cho nơi đây phát triển còn phồn hoa hơn so vài đế đô.
Dường Nhan Đan lưu lại đủ cho ba tháng bán đấu giá, Lăng Tiêu giao phủ đệ cho đám người Diệp tử và Phúc bá quản lý. Tiếp đó, Lăng Tiểu cùng với mọi người trong thành hàn huyên tán gẫu, xử lý một chút sự tình, đồng thời lưu lại Thông Lạo Đan do tinh hạch luyện chế thành cho Lãng Võ. Binh đoạn Tia chớp là tư binh có độ trung thành rất cao, từ khi trở thành hầu tước, Lăng Tiêu có thế có được năm nghìn tư binh.
Lăng Tiêu an bài xong xuôi mọi việc, tạm biệt mọi người, cùng với Tống Minh Nguyệt bước xuống một chiếc thuyền lớn, chuẩn bị đi đến Hải vực Tong gia.
Quay lại nhìn lên bờ biển, nhìn thấy mọi người nhỏ bé giống như con kiến. Thị lực của Lăng Tiêu rất tốt, có thế thấy rõ những người đó vần còn đứng ở nơi đó vẫy tay. Trong lòng hắn, bỗng nhiên nghĩ ra rất nhiêu điều :
“Thế tục chân tình quả thật là làm động lòng người. Mọi người yên tâm, ta sẽ mau chóng hùng mạnh, thủ hộ cho các ngươi … có được một cuộc sống an bình.”
Chương 205 : Hải vực Tống gia
Mặt biển lặng sóng êm ả, không trung vẫn hơi âm u, xa xa thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu của đám chim biển bay qua… Tống Minh Nguyệt cùng Lăng Tiêu đứng trên boong tàu, dựa vào lan can,Tần
Cách đang ngồi xuống có chút khẩn trương. Tống Minh Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
– Lăng huynh có phải vừa mới rời đi liền có chút luyến tiếc không? Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Người như Lăng huynh lẽ ra không nên bị hồng nhan ràng buộc mới đúng!
Lăng Tiêu cười cười, nói:
– Vậy Tống huynh có lý tưởng gì?
Lý tưởng? Tống Minh Nguyệt hơi hơi sửng sốt, lập tức nói:
– Đương nhiên là truy tìm chung cực của võ đạo, mọi người đều nói, chung cực của võ đao, có thể đạt tới bất tử bất diệt! Ta cũng là tục nhân, đường nhiên cũng là cầu trường sinh thôi!
Lăng Tiêu lại hỏi:
– Vậy Tống huynh đã từng nghe nói ai là bất tử bất diệt chưa?
Tống Minh Nguyệt nghĩ rằng Lăng Tiêu đang khuyên nhủ mình, liền mỉm cười ôn hòa:
– Bất tử bất diệt có lẽ xa xôi, nhưng võ giả bậc cao muốn sống vài trăm năm thì có thể đạt tới chứ?
– Nhưng sống để làm gì?
Lăng Tiêu thoáng nhìn mặt biển rộng mênh mông, nhẹ nhàng nói tiếp:
– Tống huynh sợ là không muôn thừa nhận, mục đích sống chính là được chung sống lâu dài với người nhà, người yêu và bằng hữu.
Tống Minh Nguyệt cười khổ lắc đầu, nói:
– Bị huynh nói trúng rồi. Có lẽ là như vậy, tuy nhiên con đường võ đạo càng leo lên cao lai càng muốn cao hơn… cao hơn nữa!Còn người nhà, người yêu, bằng hữu như huynh vừa nói, có lẽ cuối cùng cũng phải từ bỏ, có lẽ đến lúc đó, sợ rằng con người ta sẽ không thể không chế nổi tâm tình bản thân nữa!
Lời Tống Minh Nguyệt khiến Lăng Tiêu nhớ tới hai chữ: tâm tình!
Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu lại hỏi:
– Tống huynh, trước khi đột phá, lệnh tôn có tu vi gì?
Tống Minh Nguyệt nói:
– Là Kiếm Hoàng bậc một, khi muốn đột phà lên Kiếm Hoàng bậc hai, không biết tại sao liền tẩu hỏa nhập ma, cả người thần trí không rõ, thiếu chút nữa còn làm người khác bị thương. Nếu lúc đó mà ông nội ta không xuất quan không chế cha ta, chỉ sợ còn gây thành đại loạn. A, nói ra như vậy quả thật cảm thấy xấu hồ, lai còn làm phiền Lăng huynh, mời huynh tới.
Lăng Tiêu thản nhiên cười:
– Có gì đâu, thực lực của lệnh tôn rất cường đại. Tống huynh còn trẻ như vậy mà lệnh tôn đã đạt tới Kiếm Hoàng bậc một sao?
Sắc mặt Tống Minh Nguyệt hơi hơi đỏ lên, là con mà nói chuyện về cha mẹ cảm giác không được tự nhiên cho lắm:
– Gia phụ năm nay lẽ ra là 120 tuổi, ba năm trước, khi định đột phá, là 117 tuổi.
Sắc mặt Lăng Tiêu hơi cổ quái, không kìm nổi hỏi:
– Tống huynh năm nay mới chỉ hai mươi mấy tuổi sao?
Tống Minh Nguyệt xấu hổ cười cười, nói:
– Gia phụ cả đời si mê võ đạo, nếu không phải ông nội của ta buộc cha phải cưới mẹ ta, chỉ sợ tới giờ đã không có ta!
Lăng Tiêu vốn tưởng răng Tống Minh Nguyệt chính là con út của cha hắn, không ngờ nghe ý tứ này thì chính là con trai độc nhất! Hắn thầm nghĩ: xem ra phụ thân của Tống Minh Nguyệt chính là một người si mê võ đạo tới điên cuồng, chính vì thê mà thực lưc tăng tiến rất nhanh, có điều tâm tình lai kém, không tương xứng với kiếm kỹ công pháp, vì vậy tẩu hỏa nhập ma cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu nói:
– Bên trong gia tộc Tống huynh, hiện giờ người có tu vi cao nhất là tới trình độ nào?
Vừa nói vậy, Lăng Tiêu lại nói tiếp:
– Ta hỏi vậy chính là bởi vì bệnh tình của lệnh tôn nên mới muốn hiểu cho rõ, nhưng nếu cảm thấy không tiện thì cũng không cần trà lời.
Tống Minh Nguyệt cười ha hả, nói:
– Hải vực Tống gia bởi vì ở trên hải đảo, xa đất liền nên không có tranh đấu với ai. Chi cần người khác không Xâm phạm chúng ta, chúng ta tuyệt sẽ không đi trêu chọc người khác! Thực lực cao nhất. Hải vực Tống gia là ông nội của ông nội ta (kị của ta), hiện tại đã đạt tới thực lực Kiếm Tôn, hàng năm vẫn bế quan, từ nhỏ tới giờ ta cũng mới chi gặp một lần mà thôi! Tiếp theo chính là ông nội của ta, hiện giờ tu vi tới Kiếm Hoàng bậc sáu!
Tống Minh Nguyệt nói xong khẽ thở dài một tiếng, nói:
– Tuy rằng nghe Kiếm Hoàng bậc sáu chỉ kém Kiếm Tôn có một bước, nhưng thực tế đó chính là khác biệt như trời với đất! Ông nội của ta đã tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng bậc sáu từ một trăm năm trước, sau đó liên tiếp bế quan, nhưng vẫn không thể lĩnh ngộ nổi tinh túy của Kiếm Tôn.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nghe được chuyện về Kiếm Tôn, nghĩ thầm: Nếu Kiếm Tôn chống lại cao thủ Nguyên Anh kỳ, không biết ai thắng ai thua. Nhưng nếu có thêm những đao thuật, pháp bảo
dời non lấp biển, hủy thiên diệt đia, chỉ sợ Kiếm Tôn chưa chắc đã là đối thủ cua người tu chân Nguyên Anh kỳ!
– Nghe nói Kiếm Tôn có thể trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên địa để tu luyện, không biết có việc này không?
Lăng Tiêu tùy ý hỏi, Đôi mắt Tống Minh Nguyệt hơi co lai, do dự chốc lát mới cười khổ nói:
– Xem ra Lăng huynh đúng là chỉ biết một chút chuyện của các thế gia ấp náu, có lẽ ít hơn so với tại hạ!
Lăng Tiêu lắc đầu, nói:
– Tại hạ cũng chỉ là vô tình nghe được người ta nói, cũng không
dám xác nhận trong lòng.
Tống Minh Nguyệt cũng không vạch trần lời nói dối của Lăng Tiêu. Theo hắn nghĩ, môn phái có thể luyên chế ra đan dược thần kỳ như thế, sao lại không có cao thủ cấp Kiếm Tôn? Gã Lăng Tiêu cũng quá mức cẩn thận, chẳng lẽ không biết càng phủ nhận, lại càng làm người tà hiềm nghi sao?
Tống Minh Nguyệt cười nói:
– Theo ta biết, trong gia tộc ta, trừ ông nội còn có tám cao thủ cấp Kiếm Hoàng từ bậc một tới bậc năm, còn Kiếm Tôn thì có rất nhiều, tu vi dưới Kiếm Tôn như Ma Kiếm Sư thì càng nhiều hơn, vi huynh cũng là một Mã Kiếm Sư bậc bốn!
Lăng Tiêu thầm nhủ, gã Tống Minh Nguyệt này cũng khá khiêm tốn, khác hẳn với người của các thế gia vẫn khinh thường tục nhân. Hải vực Tống gia sở dĩ được tôn là thế gia nhất lưu là do quan hệ trực tiếp tới các cao thủ của họ. một gã Kiếm Tôn, chín gã Kiếm Hoàng, nhiều gã Kiếm Tôn, vô số Ma Kiếm Sư… nói vậy, gia tộc này quả thực có thực lực rất mạnh.
Các thủy thủ trên thuyền đều là những người kỳ cựu trên biển, giương buồm hết cờ, thuận gió lao hết tốc lực. Tới đêm ngày thư ba, thuyền tới một hòn đảo rất lớn, rồi dừng lại bên bến tàu. Bầu trời
đêm đầy sao lấp lánh, vầng trăng toả ánh sáng huyền ảo, chiếu rọi trên mặt biển tĩnh lặng khiến người ta có cảm giác cô đơn, tịch mịch. Ánh đèn sáng choang trên bến tàu soi rõ một mảnh náo nhiệt, chắc là mọi người đã biết Tống Minh Nguyệt trở về nên ra đón.
Thoạt nhìn có thể thấy phụ thân Tống Minh Nguyệt có địa vị rất cao trong gia tộc. Ngẫm lại cũng đúng, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ cấp Kiếm Tôn, nhưng đã mấy trăm năm vẫn chỉ có chín cao thủ cấp Kiếm Hoàng, nếu phụ thân của Tống Minh Nguyệt có thể khôi phục bình thường, như vậy hải vực Tống gia có tới mười cao thủ cấp Kiếm Hoàng.
Lăng Tiêu lúc trước hỏi Tống Minh Nguyêt về các cao thủ của hải vực Tống gia kỳ thực là trong lòng có chút nghi hoặc. Nếu bọn họ không có công pháp tu luyên tâm tình, vậy làm thế nào mà tổ tông của bọn họ có thể tu luyên tới cấp bậc Kiếm Tôn? Ở Tu Chân Giới, nếu có ai không tu luyên tâm tình mà cư thế thẳng đường định tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ, vậy thì chỉ sợ vừa tới Kim Đan kỳ đã tẩu hoả nhập ma.
Thực lực của ngươi tu chân tăng lên thì tâm ma cũng sẽ hùng mạnh theo. Đấy chính là cửa ải mà không ai có thể tránh được, bắt buộc đều phải đối mặt!
Cho nên, có được Đại Tự Tại Tâm Kinh, Lăng Tiêu, mới có thể may mắn tăng thực lực lên nhanh như vậy mà không cần phải lo lắng tâm ma cắn trả. Thoạt nhìn thì vị tiền bối Kiếm Tôn kia của Tống gia vẫn bế quan hàng năm chính là để tu luyên tâm tình. Đã nhiêu năm như vậy, chắc hắn đã có thể tổng kết được một bộ công pháp tâm cảnh để tránh hậu nhân vì tăng cường thực lực quá nhanh mà tẩu hỏa nhập ma, hay là căn bản ông ta không hề ý thúc tới điểm đó?
Trong khi Lăng Tiêu đang Suy nghĩ, đám người của Tống gia đã tới nghênh đón. Khi thấy Tống Minh Nguyêt, tất cả đều rất khách khí cũng không có cảm giác bề ngoài thân thiết, quay lưng lại đâm cho một dao giống như người thế tục. Với tinh thân lực tương đối hùng mạnh hiên giờ của mình, Lăng Tiêu có thể cảm nhận rõ ràng, trên địa bàn của hải vực Tống gia đúng là có không khí “vô tranh” (không tranh đấu).
Đấy quả là tương đối hiếm có!audio coi am
Cho dù là thế gia ẩn thế, cũng cần một số tài nguyên, mà có tài nguyên, vậy cần phân phối, mà phân phối… nhất đinh sẽ xuất hiên phấn phối không công bằng mà sinh ra oán niệm!
Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp có quá nhiều tài nguyên tới mức không cần đòi hỏi. Không khí lúc này rất tốt,thấy Tống Minh Nguyệt mang một thiếu niên anh tuấn và một hán tử dáng người cực lớn về, đám người của hải vực Tống gia cũng không hề biểu lộ nửa điểm khinh thị, thậm chí khi thấy Tấn Cách còn lộ vẻ cẩn thận, cung kính. Tuy rằng đã nhận được thư của Tống Minh Nguyệt nói rằng sau lưng thiếu niên này là một thế già ẩn thế với thế lực hùng mạnh, nhưng khi tận mắt thấy một thiếu niên có tu vi không cao lại mang theo một tùy tùng có thực lực Kiếm Hoàng, tất cả mọi người đều vô cùng rung động.
Cảnh tượng trên đảo rất xa hoa, cây cối tạo thành những mảng xanh mát, mặt đường được lát đá hoa cương rất phẳng phiu, khi tới chỗ dốc còn được mài rất cẩn thận. Hai bên đường là những ngọn
đèn đường tinh hạch toả ánh sáng dịu nhẹ nhưng vẫn rất sáng sủa.
Những đình nghỉ mát và ghế dài có thể thấy ở khắp nơi, ở những nơi có nước chảy trên đảo, có thể gặp những con cá vàng rất đẹp đang nhẹ nhàng bơi. Tất cả các công trình kiến trúc trên đảo đều mang vẻ phong tình, đẹp mắt nhưng không hề thiếu vẻ tự nhiên, không có tài lực thật lớn, căn bản không có khả năng xây dựng được những lầu các xa hoa như vậy. Tống Minh Nguyệt cười nói:
– Gia tộc ở đây đã nhiều thế hệ, trong nhiều năm quả cũng đã tích lũy được một ít tài vật. Những tục vật này chưa chắc đã được lọt vào mắt xanh của Lăng huynh. Nếu gia phụ thực sự có thể khôi phục lại được, đến lúc đó cửa lớn của kho báu gia tộc sẽ mở ra, Lăng huynh cứ tùy ý lựa chọn.
Lăng Tiêu cười cười nói:
– Tống huynh quá khách khí!
Quả thật, một ít vật thế tục đích xác là Lăng Tiêu không để vào mắt, nhưng loại thế gia ẩn thế cả ngàn năm, trong những thứ tích lũy được chắc chắn sẽ có vài món đáng để nhìn chứ?
Nói vậy thôi, thiên tài địa bảo, linh tinh gì đó… Lăng Tiêu cũng không ngại có quá nhiều!
Trên đảo, các kiến trúc đều giữ một khoảng cách nhất định với nhau để giữ không gian độc lạp, hơn nữa, khoảng cách giữa các kiến trúc trong đó càng xa thì càng thấy thân phận của chủ nhân là cao cấp!