[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Audio Podcast
Tập 109 [ chương 541 đến 545 ]
❮ sautiếp ❯Chương 541 : Thực lực khủng bố khiến người ta kinh hãi
Luồng năng lượng này bùng nổ lan rộng với tốc độ cực nhanh! Nhanh đến mức khiến một số người thực lực hơi yếu thậm chí không kịp làm ra phản ứng! Có lẽ sau trận chiến này, mọi người sẽ có một nhận thức thực chính xác về cảnh giới Đại viên mãn đỉnh cấp đây. Tuy nhiên giờ phút này, những người đó cũng rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm, đám người Hoàng Phủ Nguyệt nhìn thấy tình hình không ổn, mỗi người đều bộc phát ra khí thế kinh người bảo vệ toàn thân lùi nhanh về phía sau lần nữa! Nhưng tốc độ khuếch tán của luồng sóng năng lượng kia quá nhanh, đến mức khiến các nàng ngay cả xoay người cũng không có cơ hội, cũng không biết trong số người tại đây sẽ giúp cho bao nhiêu người có thể đạt được đột phá!
Toàn thân Lam Hi chấn động, đột nhiên trong giây lát nàng tỉnh táo lại, trong lòng vô cùng hối hận: “Đây chỉ là luận bàn thôi mà, sao mình lại xem như là đối mặt với cường địch, sử dụng ra chiêu số toàn thân như thế? Nếu như làm tổn thương đến người Thục Sơn phái… chính mình cũng không còn mặt mũi mũi ở lại nơi này nữa!”
Lúc này Lam Hi đã không còn lòng nào để nghĩ tới vì sao Lăng Tiêu chỉ vẻn vẹn dùng hơn một trăm năm thời gian, tu luyện thế nào đến hiện giờ trình độ hơn xa mình, đã từ bị động bị đánh trước đây, giờ cách quá xa mình không phải là đối thủ của hắn.
Nàng vung cánh tay lên, một luồng hào quang sáng trắng chợt đuổi theo luồng sóng gợn đang khuếch tán kia, lập tức luồng sáng màu trắng giống như một vòng rào… xếp thành hàng chữ nhất giữa bầu trời cao! Gợn sóng năng lượng cực kỳ hùng mạnh kia sau khi va vào luồng sáng trắng, giống như sóng triều hung hăng vỗ vào bờ biển, khí thế cuồn cuộn nổi lên ngút trời, khiến bầu trời chỗ đó bị xé nứt thành những khe nhỏ! Đồng thời mây đen cuồn cuộn bốc lên mãnh liệt!
Lam Hi “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng không một chút do dự, ngay sau đó lại là một luồng sáng trắng khác hiện lên, chặn phía trước luồng sóng năng lượng… Lam Hi liên tiếp không ngừng tung ra mười hai luồng sáng trắng, nhưng cũng chỉ có thể ngăn chặn được hơn một nửa gợn sóng năng lượng. Đối với Lam Hi mà nói, đây đã là cố gắng hết sức có thể, nàng liên tiếp ói ra năm ngụm máu đỏ tươi, nhưng giờ phút này nàng vẫn bất chấp thương thế của mình, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn dư sóng mình không có ngăn chặn bên kia… bên kia… còn có mười mấy người Thục Sơn phái.
Lúc này, đột nhiên Lam Hi nhìn thấy: Lăng Tiêu vung tay lên một cái, một luồng hào quang màu xanh thẫm hiện lên, toàn bộ đất trời chỉ trong chớp mắt liền tối sầm lại, dường như có một cái lồng thật lớn bao trùm phạm vi ngàn dặm phía dưới!
Ngay sau đó, Lam Hi chợt nghe bốn phương tám hướng truyền tới tiếng nổ liên tiếp không ngừng!
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!audio coi am
Cũng không biết Lăng Tiêu dùng biện pháp gì, không ngờ lại ngăn chặn được toàn bộ sóng năng lượng đang lan tràn kia. Thế nhưng cứ như vậy, mọi luồng năng lượng đó giống như va vào vách núi bên bờ biển bị dội ngược lại, cực kỳ mãnh liệt ào ào cuốn trở về phía Lam Hi!
Trong bóng tối bầu trời bị che phủ, Lam Hi lộ vẻ mặt tuyệt vọng, thầm nghĩ: “Xong rồi! Mình đã không còn năng lực né tránh, lần này không chết cũng phải bị trọng thương!”
Đột nhiên, Lam Hi cảm giác được một cánh tay đầy sức sống, ôm ngang thắt lưng nhỏ nhắn đầy co dãn của mình, thân thể của nàng thoáng cái bị người ôm chặt vào lòng!
Lam Hi lập tức cả kinh, trong lòng cực kỳ khẩn trương, thuở nhỏ nàng ta tu luyện mị công, đồng thời tuổi thọ tới mấy vạn năm, nhưng đúng thật nàng ta cũng chưa từng có nửa điểm hiểu biết gì về tình yêu nam nữ. Cảm giác được một hơi thở mãnh liệt tràn đầy nam tính ở xung quanh thân thể của mình, dường như nàng có cảm giác như bị bó tay bó chân. Giờ phút này, đột nhiên Lam Hi cảm nhận được trong lòng của nàng chứa đầy một loại cảm giác an toàn!
Lăng Tiêu ôm Lam Hi thuấn di, thoáng một cái xuất hiện ở ngoài bầu trời xa ngàn dặm. Tiện tay hắn thu Hàm Hàn bảo đỉnh lại. Lúc này cả đầu Lăng Tiêu toát đầy mồ hôi lạnh. Hàm Hàn bảo đỉnh cũng là lần đầu tiên biến thành một cái đỉnh lớn phạm vi gần ngàn dặm, khiến cho chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu thiếu chút nữa bị hạ xuống không còn gì!
Hàm Hàn bảo đỉnh là pháp bảo bản mạng của Lăng Tiêu, sau khi dung nhập một tòa núi lớn vào trong, nó sớm đã không như bình thường, chỉ cần chân nguyên của Lăng Tiêu có thể đủ cung cấp, căn cứ theo lý thuyết mà nói, Hàm Hàn bảo đỉnh có thể trở nên vô cùng to lớn!
Nhưng rất hiển nhiên, với thực lực hiện nay của Lăng Tiêu, cho Hàm Hàn bảo đỉnh biến thành phạm vi ngàn dặm cũng đã là cực hạn rồi! Hơn nữa cũng chỉ có thể chống đỡ trong thời gian ngắn mà thôi!
Lam Hi ở trong lòng Lăng Tiêu, bỗng nhiên có cảm giác mơ màng như say, thế cho nên hai người đứng trên cao dưới ánh mặt trời nhô lên chói chang. Trong lúc nhất thời nàng cũng không có phản ứng lại, tuy nhiên lập tức liền mở choàng hai mắt, một gương mặt đỏ bừng cơ hồ như sắp nhỏ máu. Nàng dùng sức cắn môi dưới, liếc mắt nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt phức tạp, sẵng giọng nói:
– Còn không mau buông ta ra!
Lăng Tiêu nhìn gương mặt nữ nhân sống lâu như yêu tinh này, xấu hổ cười, vội buông Lam Hi ra. Thấy bộ dáng Lam Hi lảo đảo trên không trung muốn rơi xuống, hắn vội lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng.
Lam Hi cũng không từ chối, tiếp nhận viên đan dược ném vào miệng, lên tiếng nói:
– Ta nhận chịu thua cuộc.
Nói xong thân mình chợt lóe, liền biến khỏi tầm mắt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu theo bản năng đưa tay lên đặt trước mũi vừa ngửi thấy, một mùi vị tươi mát truyền vào trong mũi Lăng Tiêu.
Mãi đến lúc này, các loại cảnh tượng quỷ dị trên bầu trời mới tan biến hết. Nếu không phải từng đám mây đen còn chậm chạp trôi đi chưa chịu tan, thậm chí sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác như đang nằm mộng chợt tỉnh, hoài nghi hết thảy những gì vừa xảy ra kia có phải là sự thực hay không?
Nhất là cuối cùng khi Lăng Tiêu tế ra pháp bảo bản mạng Hàm Hàn bảo đỉnh, đừng nói Thục Sơn phái, đến ngay cả hầu hết mọi người tại thành Vọng Thiên đều nhìn thấy hiện tượng thiên văn kinh dị kia!
Đối với đệ tử Thục Sơn phái mà nói, bầu trời bỗng dưng tối đen lại, dường như có một ngọn núi cực kỳ to lớn đè xuống đỉnh đầu, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác như không thở nổi!
Trên ngọn núi đó cây cối xanh biếc, đá tảng lởm chởm đủ mọi hình dáng kỳ lạ, thậm chí có người còn thấy chim bay xẹt qua, chân thực đến không thể nào còn thực tế hơn nữa!
Thế cho nên thành Vọng Thiên bị kinh động lộ ra rất nhiều cường giả nhảy lên không trung, đứng xa xa nhìn về hướng Thục Sơn phái, nhìn hiện tượng thiên văn chân thật mà khủng khiếp kia, từng người đều trợn mắt há hốc mồm, không biết đã xảy ra điều gì. Có số người đã từng sống ở các thành thị ven bờ biển, hoặc là có kiến thức, chỉ vào ngọn núi cực lớn chợt lóe qua đó nói:
– Ảo ảnh?
Mặt khác mấy lão nhân chòm râu dài đầu tóc bạc phơ đều gật gật đầu lộ vẻ mặt dĩ nhiên là thế, tỏ vẻ đồng ý.
Trong đó một lão nhân đưa tay vuốt chòm râu nói:
– Loại dị tượng thiên địa này, cũng không phải là con người có thể làm ra được. Hơn nữa đám lão già chúng ta đây, đều đã đạt tới cảnh giới Đại viên mãn, nhưng có người nào có thể làm ra được uy thế như vậy đâu?
Một lão già khác lắc đầu rung động gương mặt thở dài nói:
– Đây đúng là thiên uy! Làm sao sức con người có thể làm được?
Một người trung niên đứng phía sau bọn họ do dự một lúc nói:
– Nơi đó… là địa bàn của Thục Sơn đấy!
Mấy lão già cùng một lúc nhìn thoáng qua người trung niên này với ánh mắt khinh miệt, dường như đang cười nhạo hắn không có kiến thức, lão già trước hết nói là ảo ảnh cười lạnh nói:
– Thằng nhóc con kia à? Còn non lắm!
Người trung niên này không phải là ai khác, chính là Ngô Anh gia chủ Ngô gia, còn các lão nhân này, lại đều là lực lượng chân chính đứng sau lưng ba đại gia tộc của thành Vọng Thiên!
Tuy rằng không phải thế lực đỉnh cao, nhưng ba đại gia tộc ở thành Vọng Thiên cũng không phải không có một chút nội tình! Các lão già này ngày thường không có người nào lộ mặt ra ngoài, hôm nay nếu không có động tĩnh lớn như vậy, cũng không ai biết còn có bọn họ.
Vương Thành và Lý Thắng đứng bên cạnh Ngô Anh, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc nhưng không dám lên tiếng hỏi, sợ bị quở mắng, các lão nhân này đều là lão tổ tông, ai mà dám trêu chọc bọn họ chứ!
Kỳ thật bọn họ đều muốn hỏi: Vừa rồi rõ ràng giống như có người giao đấu với nhau. Thanh thế lớn như vậy, cái loại uy thế đó thậm chí mấy người bọn họ đều có thể cảm ứng được. Bọn họ không tin, các lão tổ tông thực lực đạt tới cảnh giới nhập hóa lại không cảm nhận được.
Mấy lão nhân miệng lầm bầm nói:
– Quên đi quên đi! Thiên uy mặc dù không thường gặp, nhưng cũng không ít, mấy ngàn năm lại có một lần như vậy. Thôi trở về tu luyện đi.
Nói xong, từng bóng dáng các lão nhân biến mất trên không trung. Đám người Ngô Anh đâu có người nào không phải là kẻ tinh ranh, rõ ràng từ trên mặt các lão tổ tông nhà mình, nhìn thấy mơ hồ một vẻ kinh hồn bạt vía!
Đám người bọn họ suốt ngày tu luyện, thậm chí không biết hôm nay là ngày nào!
Cũng không biết tu luyện mấy ngàn năm mấy vạn năm, mới đạt tới cảnh giới như vậy, nhưng hôm nay bỗng nhiên cảm nhận được hai cường giả chí cao chiến đấu, lại có thể dẫn phát uy lực của thiên địa như thế, thậm chí có thể làm ra ảo ảnh trong nháy mắt đó… trong nhận thức của bọn họ, đó chỉ là ảo ảnh, là hiện tượng thiên văn mà thôi!
Mặc dù như thế, các lão nhân đều cảm thấy vô cùng mất mát, chính cái gọi là: người mạnh còn có kẻ mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn! Nếu như bọn họ biết ảo ảnh kia, hoàn toàn không phải là hư ảo, mà là vật thật thực tế rõ ràng… không biết họ sẽ có cảm nghĩ thế nào?
Đám lão già kia bị sợ đến ngây người không biết cảm nghĩ như thế nào, nhưng ba đại gia chủ Ngô Anh đối với lần này cũng không biết phải tìm biện pháp đối phó như thế nào.
Hiện tại, toàn bộ Thục Sơn phái đã hoàn toàn chấn động! Từ trên xuống dưới, toàn bộ tăng lên gần ba vạn nhân khẩu, giờ phút này trên mặt mọi người đều mang theo biểu tình hưng phấn không thể tin nổi, rống lớn, phát tiết ra… nhưng chính bọn họ cũng không hiểu mình đang hò hét cái gì…
Bởi vì vừa mới đây cũng ở trong đám người đã truyền ra: hai vị đối chiến trên bầu trời cực cao kia, đều là người bên trong Thục Sơn phái, hai người chỉ đang luận bàn mà thôi!
Một người trong đó, rất hiển nhiên là tông chủ Lăng Tiêu người bọn họ tôn kính nhất, mà người kia lại ra ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ chính là “tiểu muội muội” Lam Hi suốt ngày cười hi hi ha ha kia, thậm chí hoà mình cùng rất nhiều đệ tử ngoại môn thực lực thấp kém!
Có một số người trẻ tuổi trong Thục Sơn phái trong những lúc buồn chán thậm chí gom Nha Nha, Vận Nhi, Lam Hi và Hoắc Thanh Thanh gọi là bốn tiểu công chúa…
Về phần các nàng Isa, tất cả đều biết các nàng đều là thê thiếp của tông chủ, nên không ai dám tùy tiện gán tên gì cho các nàng. Nha Nha cũng đúng, Vận Nhi cũng đúng, hay là Hoắc Thanh Thanh cũng đúng, nói là cô bé, cũng đích xác không tính là quá phận, nhưng Lam Hi… vị nãi nãi lão tổ Lam gia này đã sống hơn vạn năm, sau khi nghe cách gọi này, ước chừng cười tươi hơn nửa ngày. Diệp Tử, Hoàng Phủ Nguyệt cùng với Thượng Quan Vũ Đồng kể cả tập thể tầng lớp cao ở Thục Sơn phái cũng đều hết ý kiến.
Xem bộ dáng xinh đẹp hơn hớn của Lam Hi, bọn họ thật sự không biết gọi thế là tốt hay không nữa.
Cho nên Lam Hi ở trong Thục Sơn phái, rất nhiều người biết đến!
Hiện giờ cũng không biết người nào truyền ra người vừa mới đối chiến cùng tông chủ, không ngờ chính là nàng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Ngay sau đó biểu lộ vẻ không tin, ở trong mắt bọn họ, Lam Hi không nổi bật chút gì, giỏi lắm cũng chỉ là thực lực Kiếm Thánh mà thôi, làm sao có khả năng có tư cách đối chiến với tông chủ chứ? Cho nên, hầu hết môn nhân Thục Sơn phái, sau khi nghe được tin tức này, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo chính là không tin.
Chương 542 : Càn khôn trong đỉnh
Lúc này, Hoàng Phủ Nguyệt, các nàng Diệp Tử và đám người Lam Hải từ bốn phương tám hướng bay tới trước mặt Lăng Tiêu, cả đám đều là sắc mặt tái nhợt, Lam Hải lắc đầu thở dài cười khổ nói:
– Lần sau, có đánh chết ta cũng không xem tông chủ chiến đấu nữa.
Hoắc Thanh Thanh toàn thân mặc áo hồng cũng là sắc mặt trắng bệch, trong lòng còn run sợ nói:
– Không nghĩ tới vây xem cũng nguy hiểm như vậy. Lần sau đánh chết cũng không thèm xem.
Hoắc Thanh Thanh ngây thơ hồn nhiên lại nhanh mồm nhanh miệng, tiếp theo liền hỏi ra điều mà tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng ai cũng không muốn hỏi.
– Tông chủ! Vừa mới đây vật đã cứu chúng ta là bảo vật gì vậy?
Hoắc Thanh Thanh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều giương cặp mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu. Đám người Tương Vân Sơn tuy rằng không phải nội môn, nhưng trong lòng cũng cực nóng, tâm tư linh hoạt hẳn lên. Các đại gia tộc hoặc nhiều hoặc ít đều có vài loại bảo vật thu được trong Thánh Vực, tuy nhiên không có mấy người hiểu được cách dùng. Mà tông chủ, hiển nhiên là một thành viên trong số cực kỳ hiếm hoi đó!
Giờ phút này bọn họ đều có quyền lên tiếng so với bất cứ kẻ nào!
Bởi vì vừa rồi cái loại khí tức tử vong gần như sắp nuốt gọn bọn họ, không ai tin tưởng bản thân mình có thể may mắn thoát khỏi. Hoàng Phủ Nguyệt thậm chí đã phóng ra vòng tay ảo quang bảy màu, Diệp Tử cũng tế ra Tiêu Vi kiếm, tuy rằng giống như châu chấu đá xe, nhưng bản tính những người này đâu dễ dàng bó tay đợi chết chứ?
May mắn là pháp bảo vô cùng to lớn của Lăng Tiêu trong nháy mắt đã ngăn chặn luồng năng lượng đó, mà đám người trên bầu trời, mấy người cách gần nhất đều đã thấy cây cối xanh biếc trên ngọn núi lớn, thậm chí có thể ngửi được mùi vị đặc biệt thuộc về rừng rậm đó!
Loại rung động này, thậm chí so với xem hai cường giả chí cao chiến đấu có thể làm cho tâm linh người ta càng thêm run rẩy.
Những người này không thể so với kẻ khác, họ đều là nòng cốt của Thục Sơn phái. Đối với hiểu biết về Lăng Tiêu hơn xa những người bên ngoài. Cho nên bọn họ đúng là không ai cho rằng đó là ảo ảnh, nếu như người nào dám nói như vậy, đều có thể bị cười nhạo đến chết mất.
Tuy nhiên bọn họ đồng thời cũng đều hiểu rằng: bất cứ kẻ nào cũng có bí mật của riêng mình, người có tu vi càng cao thâm càng là như thế. Điều này cũng không phải là giả thần giả quỷ, thật sự là có một số đồ vật này nọ, có giải thích cho ngươi, ngươi cũng nghe không hiểu! Chênh lệch cảnh giới mang tới khác biệt cũng không phải là nhỏ, giữa hai người thật sự là cách xa nhau một trời một vực.
Cho nên sau khi Hoắc Thanh Thanh hỏi ra, những người này tuy rằng trong lòng chờ mong, nhưng cũng không có quá nhiều hy vọng tông chủ sẽ trả lời vấn đề này.
Trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe ra vài phần ý cười, sau đó hỏi ngược lại:
– Vậy ngươi cảm thấy, thứ này lợi hại hay không lợi hại?
Hoắc Thanh Thanh gật gật đầu nói giọng trong trẻo, vô cùng rõ ràng:
– Lợi hại!
Lăng Tiêu bật cười, duỗi ngang bàn tay ra, trên bàn tay bỗng nhiên nhiều ra một cái đỉnh nhỏ, nhìn như màu ngăm đen, nhìn kỹ lại mặt trên không ngừng chớp lóe hào quang màu xanh thẫm.
Lăng Tiêu bỗng nhiên tâm niệm vừa động, nhìn lướt lên không trung, phát hiện Lam Hi đang núp ở đó chăm chú nhìn cái đỉnh nhỏ trong tay mình, thấy bị Lăng Tiêu phát hiện, “vù” một tiếng, Lam Hi bay lên tầng mây biến mất không thấy.
Lăng Tiêu khẽ nhích động khóe miệng, thu hồi thần thức, sau đó ánh mắt dừng trên người đám người Tống Minh Nguyệt, cười hỏi:
– Minh Nguyệt! Muội cũng biết đây là vật gì?
Kỳ thật Lăng Tiêu vừa mới lấy đỉnh ra, đám người Tống gia Hải Vực Tống Minh Nguyệt, Thập tam gia, Thập tứ gia, Tống Khê và Tống Nghị đều nhận ra: cái đỉnh này giống y hệt cái hàn đỉnh trong kho báu của Tống gia, tuy nhiên so ra lại nhỏ hơn cái kia rất nhiều lần. Ngay từ đầu còn có chút không dám nhận, nhưng vừa nghe Lăng Tiêu hỏi như vậy, mấy người trong Tống gia Hải Vực lập tức hiểu ra, cái đỉnh này, khẳng định chính là cái hàn đỉnh quái dị bị bỏ lăn lóc vô số năm trong kho nhà mình!
Hai người Thập tam gia và Thập tứ gia cũng không có ý nghĩ gì, dù sao đã sớm gia nhập vào trong trận doanh Lăng Tiêu, mấy năm nay đã nhận vô số kể ân huệ Lăng Tiêu, cho nên dù cái đỉnh này Lăng Tiêu lấy từ Tống gia, thì cũng không có gì đáng nói! Dù sao nó lăn lóc ở Tống gia cũng không ai thèm để ý tới, vào tay Lăng Tiêu mới trở thành bảo vật là sự thật không thể tranh giành được.
Tống Khê và Tống Nghị tuy lòng dạ rộng rãi, nhưng đối mặt với những ánh mắt có chút kinh dị của người khác, trong lòng họ cũng có cảm giác chua xót. Thật ra không phải hai người tiếc nuối cái này rơi vào tay Lăng Tiêu, mà là cảm thấy bảo vật thế này bị lăn lóc trong xó kho Tống gia, quả là mối sỉ nhục cho Tống gia! Trong lòng hai người đều thầm tự quyết định: Nhất định phải cố gắng tu luyện, tuyệt không để người ta xem thường.
Chỉ có Tống Minh Nguyệt lòng tràn đầy vui mừng, bởi vì Lăng Tiêu là nam nhân của nàng, nữ nhân có lòng hướng ngoại cũng tốt, nữ nhân đại bất trung cũng thế, Lăng Tiêu trong lòng nàng, đó chính là trời, đó chính là đất, hết thảy chính là của nàng!
Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười nói:
– Đây chính là cái hàn đỉnh năm đó sao?
Lăng Tiêu gật đầu cười nói:
– Đúng rồi!
Nói xong, Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, Hàm Hàn bảo đỉnh trong tay bắt đầu lớn lên, khí thế to lớn kia mang theo phong cách cổ xưa từ trên Hàm Hàn bảo đỉnh phát ra, thẳng đến khi Hàm Hàn bảo đỉnh tăng cao tới hơn mười thước, chiều rộng hơn hai mươi thước, Lăng Tiêu mới cho nó ngừng lại, sau đó nhìn vẻ mặt của mọi người.
Những người này, thực lực như thế nào không nói, nhưng chỉ số thông minh lại đều rất cao.
Hoàng Phủ Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú, chậm rãi nói:
– Hình chạm trên đỉnh này, như thế nào thoạt nhìn… giống thật như thế?
Nha Nha ở một bên nói giọng giòn tan:
– Đây không phải là ngọn núi lớn vừa mới thấy sao?
Lăng Tiêu cười, bỗng nhiên hướng lên Lam Hi núp trong tầng mây vẫy vẫy tay, Lam Hi bất ngờ không kịp đề phòng, sửng sốt ở đó, thấy ánh mắt mọi người đều chiếu tới, trong lòng thầm mắng liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, trên mặt nhưng lại không dám biểu hiện ra mảy may gì. “Đám nữ búp bê bên người Lăng Tiêu kia, tên nào cũng đều thành tinh rất nhạy cảm, hơi có sơ suất, sẽ bị các nàng nhìn ra manh mối ngay.” Nghĩ vậy Lam Hi thoáng do dự một chút, chỉ có thể hiện thân ra.
Lam Hải và Lam Thiên Mai hai người thấy sắc mặt nãi nãi lão tổ không được tốt lắm, bộ dáng dường như bị trọng thương, nhớ tới mười hai luồng hào quang sáng trắng lúc nãy, trong lòng biết nãi nãi lão tổ nhất định là bị thương, khẩn trương đi tới hỏi thăm.
Lam Hi không yên lòng đẩy hai người qua một bên, sau đó lướt đôi mắt đẹp nhìn Lăng Tiêu thản nhiên nói:
– Tiểu tử! Thứ này của ngươi thật là thần kỳ, gợi lên hứng thú của ta! Ngươi mau nói xem, cái này rốt cuộc là cái gì?
Lăng Tiêu hướng về phía mọi người vẫy tay, sau đó nói:
– Các người hãy thả lỏng tinh thần, ta mang các người tới một chỗ!
Mọi người nghe xong, lập tức dựa theo Lăng Tiêu nói, thả lỏng tinh thần của mình. Ai nấy đều biết: người nào khác làm hại bọn họ, nhưng Lăng Tiêu thì không. Ngay sau đó, mọi người liền cảm giác được một lực lượng kỳ dị truyền đến, khi mọi người mở to mắt ra nhìn, lại vô cùng kinh ngạc phát hiện không gian vị trí mình đang đứng đã xảy ra biến hóa thật lớn!
Đây là một không gian nguyên sơ mờ tối, dường như không có màu sắc gì!
Trên bầu trời là một mảnh hỗn độn, Lam Hải đạt tới cảnh giới Đại viên mãn và Lam Hi gần tới cảnh giới Đại viên mãn đỉnh cao còn nhìn thấy từng tia từng tia pháp tắc thiên địa hỗn loạn! Trong lòng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
– Này… đây là địa phương nào?
Lúc này, trên bầu trời truyền đến thanh âm của Lăng Tiêu, nhưng nhìn không thấy bóng dáng Lăng Tiêu:
– Đây, chính là không gian bên trong cái đỉnh đó!
– Ồ! Các người xem phía dưới kìa!
Lăng Vận Nhi kinh hô một tiếng, sau đó thân mình xuyên qua bầu không khí mờ mịt, bay xuống phía dưới, mọi người bay theo, còn chưa kịp phân biệt hàm nghĩa trong câu nói của Lăng Tiêu, trên thực tế đã bị rung động đến gần như đánh mất năng lực suy nghĩ!
Đây không giống như cảm nhận của người trong nhân giới về Thánh Vực. Tuy rằng rất nhiều người cả đời đều không thể đặt chân tới Thánh Vực, nhưng điều này cũng không khó để rất nhiều người biết về sự tồn tại chân thật của Thánh Vực. Cũng giống như Thần Giới, tuy rằng Thần chiến đã qua đi hơn mười vạn năm, nhưng tất cả mọi người trong Thánh Vực đều tin chắc rằng: Thần giới là tồn tại!
Thế nhưng không gian này thì quá mức quỷ dị, hơn nữa ở trong mắt Lam Hi và Lam Hải, không gian này có vô số chỗ sơ hở, tuy nhiên cũng chính vì nguyên nhân như thế, trong lòng hai người bỗng nhiên đều có một loại cảm giác như ngộ đạo, như là hiểu được điều gì đó, nhưng truy tìm kỹ lại, rồi lại phát hiện chính mình kỳ thật cũng chưa nắm bắt được điều gì.
Phía dưới truyền đến từng tràng tiếng kinh hô của mọi người, Lam Hi nhìn thoáng qua Lam Hải, hai người cũng đi theo xuống, xuyên qua trùng trùng lớp lớp sương mù dày đặc, càng xuống phía dưới một mùi hương tươi mát tự nhiên ập vào mặt, trong mắt hai người đều lộ ra ánh mắt kinh hãi. Xuyên qua mấy lớp sương mù cuối cùng, sau đó trước mắt biến đổi hẳn, bầu trời nơi này tuy rằng còn rất nhiều sương mờ, nhưng vô cùng sáng sủa, cảm giác này… giống như là tình cảnh trước cơn bão táp, trên không trung âm trầm, nhưng dưới đất lại được chiếu sáng vô cùng rõ ràng.
Giờ đây chính là như thế, dưới chân của bọn họ, có một ngọn núi lớn sừng sững hùng tráng!
Cao hơn vạn thước!
Lúc này bọn họ cách đỉnh ngọn núi, còn khoảng mấy ngàn thước, nhưng có thể thấy rõ ràng trên đỉnh ngọn núi kia một hồ nước yên tĩnh trong vắt và tuyết trắng xung quanh đỉnh núi trắng như tuyết.
– Này… đây là chuyện gì?
Giờ phút này, Lam Hi không kìm nổi lên tiếng hỏi.
Đúng lúc này, Tương Vân Sơn lại kinh hô thất thanh:
– Ngọn núi này… trước đây ta đã trông thấy!
Mọi người đều sửng sốt! Ngay sau đó, Vương Chân, Trương Dương cùng với đám người Lục Hải, đều bừng tỉnh hiểu ra đều nói:
– Đúng vậy! Chúng ta quả thật đã thấy qua ngọn núi này.
– Đúng vậy! Ngọn núi này không phải chính là ngọn núi cao nhất trong dãy núi kia cách đây ngàn dặm sao!
– Đúng! Chính là ngọn núi đó. Ta cũng nghĩ tới, hồ nước thiên nhiên trên đỉnh núi này có dấu hiệu đấy!
Mọi người mồm năm miệng mười nói xong, ngay sau đó, lại đều lặng im thin thít, bởi vì đột nhiên bọn họ đều nghĩ tới một vấn đề: Nếu ngọn núi lớn này là ngọn núi bọn họ đã thấy kia, như vậy hiện tại… bọn họ ở đây là đâu?
Không gian bên trong đỉnh? Thế giới bên trong đỉnh? Chuyện này cũng thật khó thể tin nổi đây!
Lúc này, thanh âm Lăng Tiêu truyền đến:
– Được rồi! Ta phải đưa các người ra ngoài, duy trì không được lâu lắm! Mọi người thả lỏng tinh thần đi.
Mọi người chợt cảm giác trước mắt sáng ngời, mở mắt ra, vầng mặt trời chói chang chiếu sáng bầu trời.
Đối với những người này mà nói, lại có loại cảm giác rất kỳ diệu quanh quẩn ở trong lòng, dường như trong chốc lát vừa rồi, mình đã trải qua hai thế giới hoàn toàn khác biệt! Loại cảm giác này, bất kể là người tu chân, hay là người luyện võ bọn họ, đều dường như có nhận biết được điều gì, mỗi người đều nhíu mày ngưng thần suy nghĩ về điều đó.
Lăng Tiêu thu cất Hàm Hàn bảo đỉnh, sau đó khẽ cười nói:
– Thế giới này được ta gọi là Càn Khôn trong đỉnh, kêu là thế giới trong đỉnh cũng được, là một không gian độc lập! Đương nhiên, thực lực của ta còn chưa đủ, đợi tới một ngày, thực lực của ta thật sự đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, thế giới trong đỉnh thậm chí có thể giống như thế giới chúng ta đang sống, biến thành địa phương thực tế, có thể cho con người sinh sống!
Chương 543 : Công kích tinh thần
Đúng lúc này Lam Hi bỗng nhiên mở choàng hai mắt, ánh mắt chăm chú nhìn Lăng Tiêu, thanh âm có chút run rẩy hỏi:
– Đến lúc đó, ngươi chính là Thần của thế giới trong đỉnh? Đúng không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
– Loại năng lực này, ngài cũng có thể nắm được!
Nói xong, lại nhìn về phía mọi người, sau đó nói:
– Các người chỉ cần cố gắng, đều có thể có được loại năng lực này!
– Luyện khí sao?
Diệp Tử hỏi hơi nhỏ.
Lăng Tiêu cười gật gật đầu, sau đó nói:
– Không sai biệt lắm! Tuy nhiên, muội còn cần phải hiểu được pháp tắc thiên địa!
Nói xong, nhìn về phía đám người Lam Hải, Tương Vân Sơn, Vương Chân, lại nhìn thoáng qua phụ thân bọn họ, chậm rãi nói:
– Bất kể là hệ thống người tu chân, hay là người luyện võ các người, hễ tu luyện đến một cảnh giới nhất định nào đó, đều phải tìm hiểu pháp tắc thiên địa! Ví dụ như Lam Hải tiên sinh, như Lam Hi… tiền bối.
Lời nói của Lăng Tiêu, như là một hạt giống chứa đầy mê hoặc, hạt giống gieo vào nội tâm mọi người. Vì thế sau khi trở lại môn phái, hầu hết mọi người trực tiếp tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.
Mà lúc này, Lăng Tiêu cho triệu tập đệ tử nội môn đến cùng nhau, chuẩn bị bắt đầu truyền cho bọn họ phương pháp luyện chế đan dược cao cấp.
Ngày xưa mười đại đệ tử tuổi trẻ non nớt, song hôm nay sớm đã trưởng thành, chỉ có điều lòng tôn kính đối với Lăng Tiêu vẫn chưa hề mất đi.
Diệp Tử, Lăng Vận Nhi, Hoàng Phủ Nguyệt và Nha Nha bốn người ngồi ở bên cạnh Lăng Tiêu, mười đại đệ tử ngồi ở đối diện, Lam Thiên Tầm thì ngồi ở một bên, trong ánh mắt mang theo một vẻ cực nóng nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thấy Lam Thiên Tầm, hướng về hắn gật đầu chào, sau đó nói:
– Thiên Tầm! Nghe nói ngươi thu được một loại dị hỏa? Ngươi sử dụng cho ta xem thử.
Lam Thiên Tầm gật gật đầu, bàn tay duỗi ra, một ngọn lửa đỏ từ lòng bàn tay hắn bốc lên hừng hực, sau đó tay kia cũng đưa ra, ngọn lửa đỏ như máu tươi lưu động, bốc lên cao hơn một thước, Lam Thiên Tầm từ từ nhập hai bàn tay lại, trong phòng lập tức trở nên khô nóng khác thường.
Nguyên vốn Thiên Lôi, Thiên Vũ và Thiên Hỏa lần lượt ngồi gần Lam Thiên Tầm, ba người lập tức lẩm bẩm trong miệng, một tấm chắn đầu tiên là che ở trước người Lăng Tiêu, sau đó theo thứ tự là Lăng Vận Nhi, Hoàng Phủ Nguyệt, Diệp Tử, Nha Nha, tiếp theo mới là Thiên Lam, Thiên Tuệ và Thiên Tuyết, cuối cùng mới cho trước mặt chính bảy người sư huynh đệ bọn họ dâng lên một vòng kết giới trong suốt.
Mà khi đến lượt bảy người bọn họ, trên trán ba người đã xuất đầy mồ hôi: Không phải mệt vì tiêu hao năng lượng, mà là bị dị hỏa của Lam Thiên Tầm này sấy khô!
Lăng Tiêu gật gật đầu trong lòng thầm tán dương, mấy tên đồ đệ đều rất biết điều, tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không có lên tiếng khích lệ bọn họ điều gì. Năm đó thời điểm Lăng Tiêu ở môn phái, cũng đối đãi với sư phụ của mình như thế. Duy nhất một lần đã làm một chuyện hổ thẹn trong lòng mà thôi, đó là định thừa dịp vị tiền bối sư môn độ kiếp thất bại kiếm chút đỉnh bảo vật gì đó, không ngờ còn bị thiên kiếp đánh văng tới thế giới này.
Cho nên nói, con người còn phải ít làm chuyện hổ thẹn với lương tâm, tốt nhất là đừng làm!
– Tông chủ! Lửa của ta này thế nào?
Lam Thiên Tầm rốt cuộc là tâm tính người trẻ tuổi, thấy Lăng Tiêu ngưng thần nhìn ngọn lửa trên bàn tay của mình, liền không kìm nổi muốn khoe khoang một phen.
Lăng Tiêu gật gật đầu cười nói:
– Không tệ! Đây là cơ duyên của ngươi! Về sau khi ngươi khống chế ngọn lửa này, đừng ngại thử chậm rãi dung nhập tinh thần lực vào trong ngọn lửa này, có lẽ… sẽ có điều biến hóa gì đó.
Lam Thiên Tầm sáng mắt lên, ngạc nhiên vui mừng nói:
– Thật vậy sao? Vậy ta nhất định phải thử một lần xem!
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói với mọi người:
– Người luyện võ ở Thánh Vực tu luyện, đều lấy tu luyện kinh mạch là việc chính, sau khi đả thông kinh mạch, liền tu luyện thân thể và kiếm kỹ. Sau khi tu luyện đến cảnh giới nhất định nào đó, mới bắt đầu tu luyện lực lượng tinh thần. Trong đó, trước tiên Kiếm Thánh, lấy tu luyện kinh mạch là việc chính, sau khi đả thông toàn bộ kinh mạch, bắt đầu tu luyện độ rộng và tính dai của kinh mạch. Người luyện võ trong giai đoạn từ Kiếm Thánh đến Tiên Thiên này, kỳ thật lấy rèn luyện thân thể là việc chính. Nói như vậy, một người luyện võ cảnh giới Tiên Thiên, cường độ thân thể cũng thật rất cao! Chỉ có tới cảnh giới Người tu luyện, bọn họ mới bắt đầu chân chính tu luyện lực lượng tinh thần!
Đúng lúc này Lam Thiên Tầm giơ tay lên, bởi vì trong phòng này, chỉ có một mình hắn là người tu luyện võ học Thánh Vực, cho nên, Lam Thiên Tầm nghi hoặc hỏi:
– Tông chủ! Ta hiện tại cũng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Nếu ta không có nhớ lầm, thời điểm ta tu luyện đến Kiếm Tông, cũng đã có thể sử dụng tinh thần lực rồi!
Lăng Tiêu cười hỏi:
– Ngươi nói sử dụng tinh thần lực, là chỉ ở thời điểm chiến đấu, dùng tinh thần lực để áp bức đối phương phải không?
Lam Thiên Tầm trợn mắt tròn xoe, hơi kỳ lạ nói:
– Trừ cái này, còn có cái gì nữa?
Lăng Tiêu xua xua tay, sau đó hướng về phía mười đại đệ tử nói:
– Các ngươi người nào biểu thị một chút diệu dụng của tinh thần lực cho Thiên Tầm xem?
Thiên Viên nói:
– Để Thiên Tuyết đến đây đi! Trong đám chúng ta chỉ có Thiên Tuyết nắm vững về tinh thần lực nhất!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Thiên Tuyết ngồi trong hàng mười đại đệ tử, vẻ mặt điềm tĩnh. Thấy Đại sư huynh đề cử nàng, dường như còn có chút thẹn thùng, dịu dàng nói:
– Thiên Tầm đại ca! Huynh nhìn vào mắt của ta đi.
Trong mười đại đệ tử ba người nữ đệ tử dung mạo cũng đều xinh đẹp, hơn nữa các nàng thân phận đặc biệt, chính là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu. Cho nên, toàn bộ người trong môn phái hoặc công khai hoặc ngấm ngầm yêu thích các nàng vô số kể. Lam Thiên Tầm tuy rằng không có biểu lộ ra, nhưng đối mặt với mỹ nữ, trong lòng hắn cũng không còn một chút ý tưởng nào. Cho nên, Thiên Tuyết vừa nói, hắn theo bản năng liền nhìn vào mắt Thiên Tuyết.
Những người khác trong mười đại đệ tử đều cười hì hì ngồi xem náo nhiệt. Lăng Tiêu thầm cười khổ, xem ra bọn họ trêu người như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.
Tuy nhiên, người trẻ tuổi, chung quy phải có chút sức sống của người trẻ tuổi, nếu tất cả giống như mình, vậy suốt ngày sống trong bầu không khí trầm lặng, cũng thực không có hứng thú gì.
Mấy năm trước Lam Thiên Tầm vẫn luôn tu luyện khống chế dị hỏa, sau lại thời gian đều hao phí vào luyện đan cơ bản, cho nên đối với một số sự việc trong môn phái Thục Sơn hoàn toàn không biết. Hắn đâu có ngờ muội muội xinh đẹp dịu dàng này, trên thực tế là người tinh nghịch nhất trong mười đại đệ tử, nên lập tức trúng chiêu, hắn vừa cảm thấy thấy hoa mắt một cái, đột nhiên xuất hiện ở một chỗ non xanh nước biếc chim hót líu lo.
Lam Thiên Tầm dù sao về mặt cảnh giới cũng cao hơn các nàng Thiên Tuyết, cho nên, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có quá nhiều ý tưởng, hắn lững thững đi dạo nơi phong cảnh trữ tình, trong miệng còn lẩm bẩm nói:
– Xung quanh Thục Sơn phái, từ khi nào thì có cảnh đẹp thế này?
Ở trong mắt người khác, Lam Thiên Tầm lại chỉ giẫm chận tại chỗ, sau đó trong miệng thì thào tự nói, mọi người không kìm nổi cười đến ngả tới ngả lui. Trong ảo cảnh Lam Thiên Tầm bỗng nhiên nghe có một hồi tiếng cười truyền đến, hắn chợt phục hồi tinh thần lại: cảnh bông hoa trước mắt, không khí trong lành, chim hót líu lo, núi non xanh biếc đột nhiên toàn bộ biến mất. Trước mắt hắn, lại xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Tuyết kia thật chẳng biết nên giận hay nên mừng. Lam Thiên Tầm không kìm nổi nhìn đến ngẩn ngơ, nói:
– Này… đây là chuyện gì xảy ra? Ảo cảnh ư?
Nhìn vẻ mặt lén lút cười của mười đại đệ tử, Lam Thiên Tầm cũng chợt hiểu, trong lúc nhất thời sắc mặt hắn không khỏi có phần trắng bệch. Hắn chỉ là không có kinh nghiệm, nhưng đầu óc cũng không ngốc, sao lại không biết vừa rồi khi mình bị ảo cảnh mê hoặc, đối phương nếu như muốn giết mình quả thực rất dễ dàng!
Từ trên cảnh giới mà nói, mười đại đệ tử cùng lên cũng không phải đối thủ của hắn! Nhưng nếu thời điểm đối địch thực sự, loại cô bé nũng nịu động lòng người như Thiên Tuyết này kêu một tiếng đại ca, tin rằng bất cứ nam nhân nào đều sẽ có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, rồi mắc mưu… chuyện đó nhất định là như vậy!
Lam Thiên Tầm có chút mất mát nói:
– Đây là vận dụng tinh thần lực?
Lăng Tiêu cười lắc đầu nói:
– Này chỉ là chút tài mọn thôi! Các ngươi hãy theo ta!
Nói xong Lăng Tiêu xoay người ra ngoài.
Mọi người đều biết, đây là tông chủ sắp truyền thụ cho bọn họ cái gì đó, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu tất cả tùy thuộc vào ngộ tính của mỗi người, nên tất cả không kìm nổi đều hưng phấn đứng lên theo ra ngoài.
Kết quả ở bên ngoài lại tình cờ gặp đám người Tương Vân Sơn, lần này đến ngay cả Lam Hi cũng kinh động đi ra. Cùng đi theo sau đám người, Lam Hi sau khi trải qua điều dưỡng đã khôi phục sức khỏe như trước, cả gương mặt cũng tỉnh bơ không dao động, thần sắc bình thản như nước, về phần trong lòng nàng ta có gợn sóng hay không, cũng không ai biết được.
Lăng Tiêu mang theo một đám người, đi tới bên cạnh bình đài lưng chừng núi, tiếng nước chảy “ầm ầm” ngày đêm không ngừng, đặc biệt trước đó vài ngày trời mưa to, cho nên thác nước đổ xuống thoạt nhìn càng thêm cuồn cuộn vô cùng mãnh liệt.
Bởi vì khai thác quặng mỏ tinh thạch, thác nước hiện tại chiều rộng có tới hơn cây số. Nguyên vốn các chỗ gần quặng mỏ tinh thạch, hiện tại bị một đập nước hình lưỡi liềm chặn nước lại. Mà bên cạnh thác nước, thì nổi lên một khối đá lớn chiều rộng chừng hai ba trăm mét, nhô ra bên ngoài thác nước, làm cho dòng nước này cũng trở nên so le không đồng đều.
Từng có không ít người nghĩ muốn di chuyển khối đá lớn kia đi, thế nhưng không biết làm sao vì thác nước này nước chảy quá mạnh, nếu như dùng kiếm khí ở trong không khí có thể múa may theo ý mình, nhưng ở trong nước, lại cũng chưa chắc có được hiệu quả như thế.
Bởi vì nước phía trên thác nước này ước chừng sâu hơn ba mươi thước!
Ngay cả cường giả chí cao như Lam Hi, cũng không dám nói kiếm khí của mình có thể cắt được khối đá lớn kia di chuyển đi, mà không hư hao toàn bộ hình thể sườn núi phía dưới thác nước!
Cái này giống như chuyện thêu hoa, không phải có lực lượng thì có thể giải quyết được.
Lăng Tiêu thấy theo tới một đám người, vốn hắn cũng không nghĩ giấu diếm, rất nhiều thứ này nọ, dần dần hắn đều đã truyền thụ cho họ.
Lăng Tiêu vung tay lên, một đạo kết giới bao vây mọi người lại, tiếng nước chảy ầm ầm đinh tai nhức óc kia lập tức biến mất, Lăng Tiêu khẽ cười nói:
– Ứng dụng của tinh thần lực có rất nhiều loại, khi tu luyện đến trình độ cao cấp, thậm chí tinh thần lực có thể trở thành một vũ khí để công kích đối phương!
Lam Hải lúc này khẽ nhíu nhíu mày, dường như đang suy nghĩ lời nói của Lăng Tiêu, trong vô thức lẩm bẩm nói:
– Vậy… tinh thần lực hình thành uy áp to lớn xem như là thủ đoạn công kích hay sao?
Lăng Tiêu lắc đầu, cười nói:
– Nghiêm khắc mà nói, không phải vậy! Cái này giống một người lớn đối mặt với một đứa nhỏ, hoặc là một người tướng mạo hung ác đối mặt với một người thiện lương. Đều sẽ có một loại áp bức tự nhiên! Tạo thành sự căng thẳng trong lòng đối phương, chỉ có người căng thẳng mất tinh thần mới dễ phạm sai lầm, mà trong chiến đấu giữa người luyện võ với nhau, phạm sai lầm chính là chết người! Uy áp của tinh thần lực, chỉ cần tu vi vượt qua Kiếm Tông, thậm chí ở thời điểm Ma Kiếm Sư, cũng sẽ bắt đầu hình thành một phạm vi uy thế, phạm vi uy thế này sẽ tùy theo tu vi của mỗi người tăng cao mà mở rộng! Tỷ như nói ngài, sắp tiến vào cảnh giới Đại viên mãn trung cấp, phạm vi uy thế tinh thần lực của ngài liền phi thường lớn! Phạm vi có thể tới vài trăm thước thậm chí hơn một cây số, tất cả đều là phạm vi uy thế tinh thần lực của ngài. Người đi vào trong phạm vi này, nếu ngài cố ý, kẻ có thực lực thấp hơn ngài, đều sẽ cảm thấy hô hấp không thông, trong lòng bỗng dưng căng thẳng một cách kỳ lạ.
Lam hải gật đầu đáp:
– Đúng vậy! Đích thật là vậy! Nhưng tông chủ đã nói về vận dụng tinh thần lực, chẳng lẽ còn có thể có biện pháp nào khác hay sao?
Lăng Tiêu cười gật gật đầu, nói:
– Hôm nay ta muốn nói chính là vấn đề này! Tu luyện tinh thần lực đến cảnh giới nhất định nào đó, thậm chí có thể biến thành một loại thủ đoạn công kích! Mà loại công pháp tu luyện tinh thần lực này, bất luận Tinh Võ đường hay là nội đường, thậm chí là ngoại môn, đều có thể tu luyện!
Lăng Tiêu vừa nói ra lời này, mọi người đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng. Ai ai cũng đều biết, công pháp của tông chủ truyền thụ không thể là đồ bỏ đi, hắn có thể nói ra, thì nhất định có chỗ bất phàm. Nhưng bởi vì không ai hiểu biết về điểm mạnh của công kích tinh thần, cho nên mặc dù trong lòng bọn họ chờ mong, nhưng biểu tình trên mặt cũng không có tha thiết lắm.
Lăng Tiêu lấy tay chỉ vào tảng đá lớn nắm chắn trên thác nước kia, thậm chí có một góc cạnh ló ra khỏi mặt nước, đen bóng như gương dưới ánh mặt trời chiếu rọi lập lòe tỏa sáng chói mắt.
– Các ngươi xem, trong tay ta không có vũ khí gì.
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
– Nhưng ta có thể dùng tinh thần lực, ngưng kết thành một thanh kiếm tinh thần lực, tách mặt nước ra, sau đó chặt đứt cự thạch này!
“Ái dà!”
Truyền đến một tràng tiếng hít hà. Mặc dù không ai công khai nghi ngờ tính chân thật trong lời nói Lăng Tiêu, nhưng không ít người phía dưới khe khẽ nói nhỏ với nhau.
– Trời ạ! Nước sâu như vậy làm thế nào có khả năng?
– Thật khó tin! Ta nghe nói có người đặc biệt biết bơi từng lặn xuống xem qua, tảng đá đó là một khối rất to, không nói chiều rộng mấy trăm mét, bề dày cả ngàn mét! Hơn nữa ở sâu dưới nước mấy chục thước, muốn chém đứt đoạn khối đá lớn này… khó mà làm được!
– Có lẽ tông chủ thật sự có biện pháp chăng!
– Đúng đó! Tông chủ chúng ta có khi nào huênh hoang khoác lác đâu? Tuy nhiên nói ra lời này, nếu là người khác nói, lão tử nhất định giáp mặt nhổ nước miếng vào mặt hắn, sau đó mắng hắn… Ngươi nói mớ à?
Mọi người mồm năm miệng mười, nói cái gì đều có, nhưng trên mặt Lăng Tiêu vẫn mang theo nét tươi cười, cũng không bác lại.
Diệp Tử các nàng dĩ nhiên tin tưởng Lăng Tiêu, trên mặt các nàng đều biểu lộ vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không sợ Lăng Tiêu làm không được xấu mặt mình.
Lúc này, Thập tam gia tằng hắng một tiếng, từ trong đám người chui ra, sau đó nói:
– Tông chủ! Tảng đá lớn kia, ta đây và lão Thập tứ từ lâu cũng thấy nó không vừa mắt, ta có lặn xuống xem qua một lần. Con bà nó! Dày tới hơn một ngàn thước đấy! Hơn nữa còn dính liền vào sườn núi, căn bản không làm sao cho xuống dưới được!
Lăng Tiêu mở ra hai tay cười nói:
– Vậy các người nhìn kỹ đây!
Ánh mắt mọi người đều chiếu vào tay Lăng Tiêu, có một số người thực lực mạnh, bắt đầu cảm giác xem xung quanh có dao động năng lượng hay không. Khiến cho bọn họ thất vọng chính là không có cảm nhận được chút dao động năng lượng nào!
Lúc này hai mắt của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào thác nước thật lớn kia, mắt trừng lớn sau đó quát rõ một tiếng:
– Đoạn!
Chỉ thấy thác nước rộng hơn ngàn thước trước mắt, đột nhiên giống như là bị thứ gì đó ngăn chặn lại! Tiếng nước chảy ầm vang thoáng cái ngưng lại! Sau đó bên cạnh thác nước, lộ ra khối đá cực lớn đen nhánh, dính liền với sườn núi!
Mọi người đều ngừng thở, trong mắt đều bắn ra ánh mắt không thể tin nổi, năng lực suy nghĩ của bọn họ gần như trong khoảnh khắc này bị ngưng lại!
– Trời ạ!
Vô số ánh mắt đều dại ra, miệng há hốc nhìn khối đá núi vô cùng to lớn kia. Sau đó chỉ thấy dòng nước bị lực lượng vô hình ngăn chặn đó dường như nổi cơn phẫn nộ, trong nháy mắt cuồn cuộn nổi lên như sóng biển! Mực nước rất nhanh dâng cao, nếu Lăng Tiêu không nhanh giải quyết khối đá lớn này, dòng nước dâng lên thậm chí có nguy cơ chôn vùi quặng mỏ tinh thạch!
Bởi vì lúc này, quặng mỏ tinh thạch bên kia đã có người đi ra, cũng giống như bên này: nhìn thấy dòng nước dường như bị một tầng năng lượng trong suốt ngăn chặn, đồng thời trong nháy mắt nước dâng lên cao đến trăm mét… Thấy thế bọn họ cả kinh há hốc mồm đến thiếu chút nữa rơi cằm xuống đất.
Hết thảy sự việc này chỉ phát sinh ở trong nháy mắt, hai mắt Lăng Tiêu cùng nhìn chằm chằm vào khối cự thạch đen bóng, quát lớn:
– Phá!
Theo tiếng quát của Lăng Tiêu, mọi người không có phát hiện bất kỳ biến hóa gì khác thường. Lúc này, trong đám người trên quặng mỏ phía bên kia bỗng nhiên có tiếng la lớn:
– Sao lại thế này, ai chặn dòng nước này vậy? Mau mau tháo ra! Quặng mỏ sắp bị ngập nước rồi!
Thanh âm hắn phát ra cùng một lúc hòa nhập vào tiếng quát của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, phất tay một cái, thác nước rộng trên ngàn thước kia, ba trăm thước ở khoảng giữa đột nhiên dòng nước ào một cái lập tức bắn vọt ra khỏi thác nước mấy trăm thước xa, sau đó mới chảy xuống phía dưới!
Qua hồi lâu, tiếng nước ầm ầm mới truyền đến tai, mà chỗ khối đá nổi lên đó vẫn không có biến hóa gì khác!
Mọi người rất nghi hoặc trong lòng, cũng không công nhiên nghi ngờ Lăng Tiêu cái gì, nhưng trong lòng lại có chút nói thầm: “Tông chủ đoạn thủy bản lĩnh thật không có người bì kịp, nhưng cự thạch nhô ra kia…”
Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng kinh hô của không ít người không thể ngăn chặn phát ra.
– Xem kìa!
– Mau nhìn!
– Trời ạ!
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên thác nước, phát hiện khối cự thạch kia… đang chầm chậm rớt xuống phía dưới!
Rớt xuống từ chậm tới nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, mãi đến cuối cùng, toàn bộ mặt nước dường như đều sụp đổ ào xuống, qua một hồi lâu, từ phía dưới mới truyền đến một tiếng nổ “ầm ầm” vang trời!
Lúc này nhìn lại thác nước, rào rào đổ xuống, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận chỉnh tề, dòng nước kia bằng phẳng, thật giống như bị cắt ngang qua, kéo một đường thẳng tắp từ đầu này đến đầu kia, cơ hồ không có chút chênh lệch nào!
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu, thật giống như đang nhìn một quái vật!
Người thường xem náo nhiệt, người thành thạo xem cách làm!
Nhìn ở trong mắt đám người thực lực vượt qua Người tu luyện, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ kinh sợ: loại tinh thần lực ngưng kết thành vũ khí này nếu như dùng để công kích người khác, cho dù là cảnh giới Đại viên mãn như Lam Hi và Lam Hải này, chỉ sợ cũng phải bị thiệt thòi!
Bởi vì nó gần như không có bất kỳ dao động năng lượng gì, khi nó đến, cơ hồ không có mảy may dấu hiệu báo trước nào. Lam Hải thất thanh hỏi:
– Tông chủ! Cái này… chúng ta thật có thể học ư?
Lăng Tiêu cười nói:
– Đương nhiên có thể! Tuy nhiên, muốn tu luyện đến cảnh giới này, cũng không phải một sớm một chiều…
– Không quan hệ! Người luyện võ ở Thánh Vực, không thiếu nhất… chính là thời gian!
Lam Hải lộ vẻ mặt kích động nói.
Lúc này, những người khác cũng đều có phản ứng, không khỏi đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nói:
– Giống như phương pháp ta vừa mới công kích, nhìn như thần kỳ, nhưng nguyên lý cũng không khó. Ta tin rằng, trong Thánh Vực cũng nhất định có võ giả đối với việc khống chế tinh thần lực rất tốt, bọn họ cũng có thể làm được như ta. Cho nên, chỉ cần các ngươi chịu cố gắng, ta tin tưởng, các ngươi đều có thể đạt tới loại cảnh giới này!
Lúc này Lam Hi nhẹ giọng hỏi:
– Chống lại đối thủ cùng cấp, dùng chiêu thức này đánh lén xác xuất thành công có bao nhiêu?
Lăng Tiêu cười nói:
– Ta nếu đánh lén ngài, sẽ thành công không?
Lam Hi im lặng, không hề nghi ngờ, nhất định sẽ thành công! Nguyên nhân rất đơn giản, hầu như không có người nào nghĩ đến tinh thần lực còn có thể vận dụng như thế! Trong lòng nghĩ lại đối với thực lực Lăng Tiêu hiện giờ Lam Hi cảm thấy giật mình, đồng thời cũng không kìm nổi có chút mất mát. “Hoá ra khi hắn luận bàn với ta, căn bản là không dùng hết toàn lực.”
Nếu như Lam Hi biết Lăng Tiêu còn có ngần ấy cái pháp bảo không có sử dụng, như kiện đại sát khí Hàm Hàn bảo đỉnh đã cứu mọi người chẳng hạn, thì không biết trong lòng nàng ta sẽ nghĩ như thế nào.
Lăng Tiêu còn nói thêm:
– Phàm việc gì có lợi cũng có hại, nếu dùng tinh thần lực làm thủ đoạn công kích, nhất định phải cẩn thận một chút, nhất định phải đề phòng lực lượng tinh thần của đối thủ mạnh hơn mình. Gặp tình huống này ngàn vạn lần không nên sử dụng, chẳng những công kích không thành còn bị tinh thần lực của đối thủ cắn ngược lại. Nếu vậy, còn không bằng dùng thực lực chân chính đánh nhau một trận tốt hơn. Bởi vì nếu tinh thần lực bị cắn trả, ngài sẽ không có bất cứ cơ hội nào xoay chuyển tình thế!
Cần cổ vũ, nhưng cũng cần phải giội nước lã để cho bọn họ tỉnh táo lại, cũng là điều Lăng Tiêu nên làm, bởi vì đám người này vừa rồi đã nhiệt huyết sôi trào, nếu mình không nói ra, chỉ sợ trở về sẽ bắt đầu nghiên cứu tu luyện tinh thần lực.
Vậy thật đúng là đã bỏ gốc lấy ngọn rồi.
Lăng Tiêu nói tiếp:
– Cho nên, để làm một loại thủ đoạn phụ, tinh thần lực còn có rất nhiều chỗ dùng, nhưng nhớ kỹ, nó chỉ là một loại phụ trợ, mà không phải là trọng tâm để các ngươi tu luyện! Cho nên, có thể tu luyện tinh thần lực, bởi vì tinh thần lực tăng cao, cũng có thể củng cố tâm tình của các ngươi, tăng thêm tốc độ nâng cao thực lực của các ngươi. Thế nhưng ngàn vạn lần không nên chủ tu tinh thần lực mà quên công pháp vốn có của các ngươi, như vậy, sẽ mất nhiều hơn được!
– Hiểu rõ rồi!
Mọi người ầm ầm đáp lời, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu chứa đầy vẻ kính sợ.
Tông chủ hùng mạnh, dường như đã không cần dùng phương thức gì để chứng minh nữa. Thục Sơn phái từ trên xuống dưới, không còn bất kỳ kẻ nào hoài nghi thực lực của Lăng Tiêu.
Mọi người tản đi, một số người quay lại về phòng, Thiên Viên cười hì hì tiến lại gần nói:
– Sư phụ! Lão nhân gia ngài vừa ra tay, làm cho những người đó kinh sợ há hốc miệng không ngậm lại được. Ha ha!
Dựa theo phép tính của người thường, Thiên Viên coi như là một lão nhân thực sự rồi, bởi vì hắn đã hơn một trăm tuổi, nhưng đối với người tu chân, hay đối với võ giả trong Thánh Vực, hơn một trăm tuổi, còn thuộc loại một đứa nhỏ tóc xanh. Cho nên Thiên Viên mập mạp tròn vo này ở trước mặt Lăng Tiêu, vẫn như cũ là bộ dáng năm đó, vốn ngạo khí trên người trước kia cũng sớm đã bình ổn lại, tính tình của hắn dường như cũng theo thân thể càng ngày càng béo trở nên càng thêm mồm mép trơn tru.
– Bớt vuốt mông ngựa đi!
Lăng Vận Nhi bước lại gõ vào cái đầu bóng loáng của Thiên Viên một cái, sau đó cười hì hì tránh ra.
Thiên Viên đối với tiểu sư cô này thật sợ muốn chết không có chút biện pháp nào, bởi vì Thục Sơn phái từ trên xuống dưới chỉ có Lăng Vận Nhi gan lớn, cũng thích chọc ghẹo các khai sơn đại đệ tử của Lăng Tiêu nhất.
Cho nên bị ức hiếp, Thiên Viên ngay cả giả bộ ủy khuất cũng không dám, để tránh rơi vào trả miếng càng thêm khủng bố của Lăng Vận Nhi.
Thiên Viên cười ha hả nói:
– Ta nói đều là sự thật mà! Tiểu sư cô! Không tin ngài hỏi Thiên Lôi bọn họ xem? Rất nhiều môn nhân chưa thấy qua sư phụ cũng ngầm nói thế về sư phụ?
Thiên Lôi tính tình so ra mộc mạc chất phát, đối nhân xử thế rất chân thành, là người thuần phác nhất trong mười đại đệ tử.
Thiên Lôi thản nhiên cười nói:
– Bọn họ không biết sư phụ, trước kia có hơi hoài nghi cũng là chuyện bình thường, hiện tại bọn họ không dám hoài nghi nữa rồi!
Lăng Vận Nhi trợn trừng mắt:
– Cái gì? Trong Thục Sơn thật có người như thế ư? Nói cho ta là ai đi! Ta đi thu thập nó!
– Được rồi!
Lăng Tiêu nhìn lướt qua Lăng Vận Nhi, có phần bất đắc dĩ nói:
– Hơi có phong phạm trưởng bối đây!
Lăng Vận Nhi bĩu môi một cái:
– Muội thật không cần! Ai dám nói động tới huynh, muội liền đánh hắn! Đánh đến khi nào hắn thành thật mới thôi! Sau đó nói cho hắn biết, chút bản lĩnh đó của muội, đều là học từ Tam ca, còn không tới một phần vạn của Tam ca!
Chương 544 : Tìm tới cửa
Đám người Diệp Tử cười rộ lên. Lam Thiên Tầm co đầu rút cổ, kỳ thật hắn cũng từng có loại hoài nghi như vậy, dù sao Lăng Tiêu được xưng là nhất đại tông sư, chỉ là trên phương diện kỹ năng luyện đan của hắn, chứ không phải là vũ kỹ của hắn!
Lăng Tiêu phất tay một cái, mọi người đều ngưng đùa giỡn, Lăng Tiêu nói:
– Bắt đầu từ hôm nay, Thục Sơn chúng ta chân chính là một đại môn phái đứng vững ở Thánh Vực! Hiện tại người cũng đoàn tụ gần đủ rồi, trừ một mình Mạnh Ly còn khăng khăng ở lại nhân giới. Cả nhân giới, cũng gần như không có gì nhớ mong. Nếu phải đứng vững ở thế giới Thánh Vực này, đầu tiên chúng ta cần phải có lực lượng để người ta không dám coi thường! Điểm ấy, chúng ta còn chưa đủ.
Lăng Tiêu nói xong, mười đại đệ tử hơi hơi cúi đầu, Thiên Viên có chút khổ sở nói:
– Sư phụ! Đám đệ tử bất tài vô dụng, tuy là người tu chân, thực lực còn không cao bằng các nàng Thanh Thanh sư muội, thật sự là đã đánh mất oai danh của sư phụ.
Lăng Tiêu khoát tay chặn lại:
– Cái này không trách các ngươi! Cô bé Thanh Thanh kia thuộc loại thiên tài bẩm sinh. Đệ tử Thục Sơn chúng ta như vậy, cũng không phải chỉ có một mình nàng ta? Hơn nữa các ngươi tu luyện gì đó hoàn toàn bất đồng! Người luyện võ ở Thánh Vực, càng về sau, tu luyện cũng sẽ càng khó khăn, bởi vì bọn họ không có phương hướng chuẩn xác, cũng không có người chỉ dẫn bọn họ! Cho nên, tốc độ của một người tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thậm chí là cảnh giới Người tu luyện có thể rất mau, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới Đại viên mãn thì không thể làm được!
Lăng Tiêu nói xong, trên mặt nổi lên một chút tự hào, sau đó tươi cười nói:
– Nhưng các ngươi không như vậy! Các ngươi chân chính là người tu chân! Các ngươi đều có đầy đủ công pháp, bất kể tu luyện đến cảnh giới gì, các ngươi cũng không có nhiều rào cản lắm! Bởi vì… công pháp các ngươi tu luyện, là đã trải qua tìm hiểu trăm vạn năm và lưu truyền tới nay!
Mười đại đệ tử nghe xong, trên mặt đều lộ ra biểu tình không thể tin nổi, đến cả đám người Lăng Vận Nhi và Nha Nha, cũng đều lộ vẻ mặt kinh hãi, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt biết Lăng Tiêu nói là cái gì, mà Diệp Tử thì biết một nửa.
Lam Thiên Tầm làm khán giả ở một bên trố mắt nhìn nói:
– Trời ạ! Trăm vạn năm trước! Lúc đó, chỉ sợ Thánh Vực cũng chưa có nữa… Đó là thời đại nào? Thời Thái cổ ư?
Lăng Tiêu cười cười, không giải thích vấn đề này, nói tiếp:
– Cho nên, các ngươi phải có lòng tin với chính mình! Hiện tại, ta truyền cho các ngươi phương thuốc đan dược trung phẩm, và phương pháp luyện chế…
Thời gian trôi qua trong nháy mắt! Ba năm sau! Trong ba năm này, Tất cả việc kinh doanh buôn bán giữa Thục Sơn phái với gia tộc, toàn bộ cắt đứt hợp tác, dẫn tới cảnh ồn ào ở Nam châu!
Rất nhiều thế lực vốn đã không vừa mắt với thực lực Thục Sơn phái, giờ phút này rốt cục có cái cớ thật tốt, nên đều nhảy ra chỉ trích Thục Sơn phái vì tư lợi, muốn là kẻ địch với toàn bộ Thánh Vực!
Mà những gia tộc và thế lực đó vốn chỉ e là thiên hạ không loạn, lại nhảy ra chửi ầm lên, dùng mọi cách bôi nhọ gièm pha Thục Sơn phái.
Trên đời này, vẫn luôn có một số người như vậy, rõ ràng người ta không nợ họ cái gì, nhưng bọn họ lại cho rằng ngươi thiếu nợ bọn họ, bởi vì với những người như thế mà nói, ngươi không cho hắn, thì đã thuộc con nợ của hắn rồi.
Đương nhiên, người không biết xấu hổ như thế cả thế giới cũng có và lại là một quần thể rất lớn, họ chỉ biết chỉ trích người khác, mà không biết nhìn lại bản thân mình. Bên trong Thánh Vực cũng thế.
Bởi vì mọi người đều biết, hiện tại Thục Sơn phái giống như một con gà mái đẻ trứng vàng, nếu ai có thể thu được Thục Sơn phái, người đó sẽ trở thành đệ nhất phú ông ở Thánh Vực!
Thục Sơn phái hiện tại cắt đứt tất cả hợp tác với các thế lực gia tộc, như vậy rất hiển nhiên, bọn họ cho rằng Thục Sơn phái đã đủ lông đủ cánh! Có thể tự bay riêng rẽ một mình!
Thậm chí ngay cả Tư Đồ Dũng minh chủ Nam châu, trong lòng cũng nghĩ như vậy, lão còn đặc phái Tương Vân Phong thay mặt lão đến chất vấn.
Nhiều ít có phần ngoài ý muốn là Đinh gia chỗ giao giới giữa Nam châu và Đông châu là một đối tác hợp tác lớn nhất với Thục Sơn phái, lại không có phát ra nửa điểm ý kiến phản đối nào! Thậm chí không có người nào từ miệng tộc nhân Đinh gia nghe nói nửa chữ không với Thục Sơn phái!
Hơn nữa, ngay sau khi Thục Sơn phái công bố quyết định này, Đinh gia là gia tộc đầu tiên… công khai đứng ra tỏ ý ủng hộ quyết định của Thục Sơn phái!
Tiếp sau đó tỏ ý ủng hộ chính là ba đại gia tộc thành Vọng Thiên!
Mặc kệ ba đại gia tộc thành Vọng Thiên này nguyện ý hay không, tương lai của họ đều đã buộc chặt cùng một chỗ với Thục Sơn phái rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, Thục Sơn phái và ba đại gia tộc gần nhau như vậy, không ai có thể tin tưởng giữa hai bên không có chút liên hệ nào. Hơn nữa Thục Sơn phái tồn tại, có thể giúp cho ba đại gia tộc an tâm phát triển không lo lắng gì khác, bởi vì ánh mắt mọi người đều đã tập trung vào Thục Sơn phái nơi đó!
Hơn nữa trong ba đại gia tộc, nhất là Ngô Anh gia chủ Ngô gia đối với Lăng Tiêu có thể nói phi thường hiểu biết. Lão biết, người thanh niên này là thiên tài chân chính! Bất kể về mặt tu luyện, hay là mặt thế lực kinh doanh, hắn và đội ngũ của hắn đều là hạng người ngàn vạn năm khó gặp nhất trong Thánh Vực này!
Đừng nói ngàn vạn năm, sau Thần chiến, gần như không có nghe nói có thực lực cá nhân và môn phái nào có thể trong thời gian ngắn ngủi, cùng nhau quật khởi như thế.
Rất nhiều năm về trước thật ra nghe nói có một người luyện võ thiên tài phi thăng từ nhân giới là Vân Chi Lan. Tuy nhiên sau khi tiến vào Thánh Vực, liền biến mất không thấy, không có gia nhập vào bất cứ một thế lực gia tộc nào. Theo nhận định của nhiều người, Vân Chi Lan chỉ là một người luyện võ cảnh giới Kiếm Thánh tầm thường, hẳn là đã sớm rơi rụng ở đâu rồi.
Gia chủ Đinh gia thậm chí đã công khai nói ra trong một lần hội họp như vầy: “Thục Sơn phái là một môn phái có được chủ quyền! Không ai có tư cách khoa tay múa chân với bọn họ! Người ta quyết định làm ra cái gì, đó là chuyện riêng của người ta, các ngươi để ý tới chuyện người khác làm gì? Gia tộc tới kinh doanh với Đinh gia ta cũng có rất nhiều, chẳng lẽ ta nói ta không buôn bán với các ngươi nữa, các ngươi còn muốn chỉ trích Đinh gia ta một phen sao?”
Gia chủ Đinh gia nói ra lời này, hoàn toàn là nghiêng về Lăng Tiêu, nghiêng về Thục Sơn phái. Thế lực Đinh gia lớn mạnh, đương nhiên sẽ không có người dám phản đối trước mặt hắn. Nhưng dưới sự hấp dẫn của món lợi ngút trời đó, trên đời này người không biết sống chết vẫn còn nhiều, trong đó có người chụp cho Thục Sơn phái một cái mũ thật lớn, tự nhiên chính là: “Thục Sơn phái làm ra quyết định này, dụng tâm cực kỳ ác độc, tất cả người luyện võ sau khi đã quen dùng đan dược, bỗng nhiên bọn họ không bán ra nữa, đám người luyện võ sử dụng đan dược này sớm đã thành nghiện, cứ như vậy, Thục Sơn phái liền có thể dùng vũ lực khống chế hầu hết gia tộc ở Nam châu!”
Lời này chỉ là lời nhảm nhí!
Hơn nữa một điểm nhỏ chứng cứ cũng không có! Nhưng loại chuyện chỉ hươu bảo ngựa này sao có thể xảy ra được, rất nhiều gia tộc biết rõ lời nói này là vô căn cứ, tiếc thay đều giữ thái độ im lặng.
Mấy gia tộc và thế lực nhảy ra đó đều kêu gào, phải tấn công Thục Sơn phái, bắt Thục Sơn phái giao ra bí phương đan dược, giao cho các đại gia tộc cùng được hưởng!
Đối với chuyện này, Thục Sơn phái vẫn duy trì im lặng, các môn nhân đệ tử toàn bộ đều quay về sơn môn. Có người đồn đại, mười đại đệ tử Thục Sơn phái đã bày ra trận pháp khủng bố khắp trong phạm vi Thục Sơn phái, nếu như có người dám bước vào phạm vi thế lực Thục Sơn phái, thì chẳng khác nào tìm chết!
Cho nên, mặc dù rất nhiều gia tộc và thế lực chửi mắng chỉ trích Thục Sơn phái và Lăng Tiêu ngang ngược, nhưng thật sự cũng không có một gia tộc nào dám tới cửa Thục Sơn phái gây rối. Phần vì sợ hãi trận pháp đồng thời nguyên nhân trọng yếu hơn là, bọn họ đều đang chờ phía Liên minh Nam Châu chính thức lên tiếng!
Trong phòng, chỉ có bảy người là Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn, Hoàng Phủ Nguyệt, và đến từ Liên minh Nam Châu là Tương Vân Phong, Tư Đồ Bằng Phi và hai người trung niên chưa từng gặp mặt, trên người nhìn không ra chút dao động năng lượng gì, hơn nữa nhìn thái độ Tư Đồ Bằng Phi khách sáo với hai người bọn họ như thế xem ra, hiển nhiên lai lịch của hai người này cũng không nhỏ.
Tư Đồ Bằng Phi hướng về phía Lăng Tiêu nhe răng cười, trong vẻ cười dường như mang theo một chút đắc ý, nói:
– Lăng tông chủ! Chúng ta… lại gặp nhau rồi!
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
– Tư Đồ công tử phong thái không kém năm đó.
Tư Đồ Bằng Phi ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Lăng tông chủ xem ra thực lực cũng càng ngày càng mạnh đấy!
Giọng điệu nói chuyện nghe ra có phần lỗ mãng, dường như trong đó ngầm chế giễu chuyện hợp tác giữa đường gãy gánh giữa Thục Sơn phái và tất cả các gia tộc.
– Tư Đồ công tử quá khen! Thục Sơn phái nho nhỏ, Lăng Tiêu cũng chỉ là người tầm thường, chỉ mong yên ổn sống qua ngày mà thôi.
Lăng Tiêu nói với giọng đều đều, vẻ mặt bình thản.
Hoàng Phủ Nguyệt lúc này khẽ nhíu mày, nàng đã sớm nghe nói năm đó Tư Đồ Bằng Phi ở nơi này đã đụng độ với Lăng Tiêu, càng là hạng người thân phận cao quý, thường thường càng là thù dai. Đương nhiên, có thể làm cho bọn họ căm thù, tự nhiên cũng không phải là người bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào, Tư Đồ Bằng Phi này chắc chắn không vừa mắt Lăng Tiêu, Tư Đồ Dũng minh chủ Nam châu khẳng định là biết chuyện này, vậy mà hắn vẫn phái Tư Đồ Bằng Phi tới đây. Nguyên nhân vì cái gì?
Thiên phú của Hoàng Phủ Nguyệt trên phương diện buôn bán, không chỉ có biểu hiện ở phương diện làm thế nào khai thác thị trường, mà đối với loại chuyện lục đục giữa nhau trong đó, nàng cũng cực kỳ thông thạo. Hơn nữa, ở một số phương diện nào đó cơ trí của Hoàng Phủ Nguyệt, thậm chí có thể trở thành sư tổ của nhiều người.
Tương Vân Phong hoà giải nói:
– Lăng tông chủ đừng hiểu lầm! Lần này chúng ta tới đây, chủ yếu là thay mặt minh chủ lão nhân gia hỏi một số vấn đề: Thục Sơn phái thật ra có điều gì khó khăn, nếu như có khó khăn, Liên minh Nam Châu nhất định sẽ không ngồi yên không lý đến, bởi vì Lăng tông chủ ngài, cũng là quản sự cao cấp của Liên minh Nam Châu.
– Là danh dự.
Tư Đồ Bằng Phi hừ trong mũi một tiếng nói.
Lăng Tiêu cười khoát tay:
– Không có gì khó khăn. Hơn nữa, năm đó Thục Sơn phái phát triển thiếu hụt rất nhiều tài chính, bất đắc dĩ, Lăng Tiêu mới công khai tiêu thụ đan dược này. Nhưng nói đến, sư môn Lăng Tiêu từng có tổ huấn, loại đan dược này không thể dùng để kiếm lời! Nhưng vì để phát triển môn phái, Lăng Tiêu không thể không làm chuyện hạ sách đó. Nay đã hơn một trăm năm trôi qua, Thục Sơn phái cuối cùng coi như đứng vững chân, Lăng Tiêu tự nhiên không muốn làm trái với ý nguyện của các tổ sư gia sư môn. Hơn nữa loại kinh doanh qua lại đại quy mô này, cũng không phải là cách làm của một môn phái chính quy. Nhìn chung tất cả thế lực đại gia tộc ở Nam châu, đâu có thế lực nào lại sử dụng lực lượng chính yếu của mình vào việc buôn bán?
Tương Vân Phong gật gật đầu, đích xác như thế, không nói Nam châu, tất cả đại gia tộc và thế lực trên khắp Thánh Vực, cũng đều không để cho lực lượng trung tâm tham gia việc kinh doanh của gia tộc. Việc cần làm của nòng cốt trong gia tộc chỉ có giống nhau, thì phải là… “tu luyện” !
Tương Vân Phong vừa định lên tiếng, một trong hai người trung niên đi cùng bọn hắn, người trung niên cao gầy, mặt dài như mặt ngựa khẽ hừ một tiếng, thần sắc có vẻ kiêu căng nói:
– Chẳng lẽ Thục Sơn phái hiện tại đã thành đại môn phái có thể kề vai với thế lực đỉnh cấp sao?
Lăng Tiêu sa sầm mặt xuống, nhìn Tương Vân Phong thản nhiên nói:
– Hắn là người phương nào?
Câu này chọc cho người trung niên mặt ngựa kia phẫn nộ, Lăng Tiêu này rõ ràng là khinh thường hắn! Người ta cũng không thèm đối mặt nói với mình, mặt đối mặt mà lại thông qua một người trung gian truyền lời. Loại khinh thị này, mới đúng là thật sự sỉ nhục người ta.
Bởi vì trong lúc đó bọn họ không cho Tương Vân Phong giới thiệu thân phận của họ. Trước mặt bọn họ, Tương Vân Phong ngay cả dùng mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu cũng không dám.
Tương Vân Phong có chút khó xử nhìn thoáng qua người trung niên mặt ngựa, người trung niên mặt ngựa hừ một tiếng trong mũi, hướng về phía Lăng Tiêu nói:
– Ta là một trong mười ba thành viên hội nghị Liên minh Nam Châu! Ta là Tô Trường Xuân!
Chương 545 : Ai giáo huấn ai
Tô Trường Xuân nói xong, liền chờ Lăng tiêu chào hắn! Bởi vì thân phận thành viên của nhóm mười ba nghị viên là địa vị gần như minh chủ! Nam Châu minh chủ quyền lực tuy rằng cao nhất, nhưng một số quyết định trọng đại không thể không qua mười ba nghị viên!
Mà mười ba người này là chọn ra từ mười ba thế lực đỉnh cao của Nam Châu, mỗi thế lực đều là đại biểu cho một phương! cho nên ngay cả Tư Đồ Dũng cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với mười ba nghị viên.
Tuy nhiên hắn gặp phải Lăng Tiêu , cũng coi như là hắn xui xẻo. Nói đến thân phận của Lăng Tiêu, nhìn qua thì có thể coi như là nhân vật cao cấp của Nam Châu liên minh. Nhưng trên thực tế, hắn chưa từng sử dụng thân phận này! thậm chí hắn căn bản là không biết cơ cấu bên trong Nam Châu liên minh!
Tương Vân Sơn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của mười ba nghị viên. Hoàng Phủ Nguyệt cũng rõ ràng! Tương Vân Sơn có chút giận đệ đệ không giới thiệu trước. Tuy nhiên đã tới mức này rồi, xem ra phía lãnh đạo Nam Châu liên minh cũng bắt đầu có ý kiến với Thục Sơn phái. Tuy nhiên, Tương Vân Sơn cũng chẳng sợ gì cả. Hắn thầm cười lạnh. Mười ba nghị viên thì tính là cái gì? Nhìn thấy thịt thì cũng như lang như cẩu thôi, hai mắt sáng rực! Chỉ là không biết các ngươi có đủ bản lĩnh để gặm khối thịt này hay không mà thôi!
Hoàng Phủ Nguyệt đã ở Thánh Vực nhiều năm như vậy đương nhiên cũng biết rõ ràng đối với mọi chuyện trong Thánh Vực. Suy nghĩ trong lòng của nàng không sai biệt lắm so với Tương Vân Sơn. Nàng cũng không đem mười ba nghị viên này để vào mắt. Hơn nữa kiếp trước Hoàng Phủ Nguyệt đã từng gặp qua rất nhiều các loại đấu đá, tranh đoạt, đấu tranh chính trị, ngươi lừa ta gạt… Đối với Nam Châu liên minh của Thánh Vực quản lý lỏng lẻo, tổ chức rời rạc, cho tới bây giờ nàng chưa từng để vào mắt. Mười ba nghị viên quả thực rất lợi hại. Nhưng vấn đề là, gia tộc sau lưng mười ba người này đoàn kết một lòng sao? Cho dù bọn họ đoàn kết một lòng, Lăng tiêu hắn sẽ để ý sao?
hoàng Phủ Nguyệt biết, điều cuối cùng này mới là điều trọng yếu nhất!
Lăng Tiêu trong mắt nàng cho tới bây giờ vốn không phải người có thể bởi vì những chuyện như thế này mà cúi đầu!
Lăng Tiêu nhìn tô Trường Xuân đang vác mặt lên trời, sau đó nhìn Tư Đồ Bằng Phi vẻ mặt ngơ ngác hỏi:
– Tư Đồ công tử, tại hạ không hiểu rõ lắm đối với cơ cấu Nam Châu liên minh. Cho hỏi hội đồng mười ba nghị viên này là cấp trên của phụ thân ngài Tư Đồ minh chủ sao?
Ta ngất!
Tư Đồ Bằng Phi giận dữ, hận không thể đá cho Lăng Tiêu một cước cho chết quách đi. Các ngươi nói gì các ngươi cứ nói, liên quan gì đến ta chứ? Ta thật sự chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi! Trước khi Tư Đồ Bằng Phi đi, Tư Đồ Dũng dặn dò ngàn vạn lần, không cho hắn và Lăng Tiêu phát sinh xugn đột, chỉ cần xem náo nhiệt hoặc là từ từ nhẹ nhàng châm ngòi nổ là được.
Tư Đồ Bằng Phi bề ngoài kiêu ngạo, nhưng trên thực tế tâm tư tinh tế, cũng là người cực kỳ thông minh, lại có dã tâm. Đối với những suy nghĩ của phụ thân,hắn tự nhiên hiểu vô cùng rõ ràng. Cho nên hôm nay hắn đến quả thật chỉ là định xem náo nhiệt. Không ngờ câu đầu tiên Lăng Tiêu đã kéo hắn vào. Kiểu câu hỏi như thế trả lời thế nào cũng sai!
Nói địa vị hội đồng mười ba nghị viên cao hơn phụ thân là không có khả năng!
Còn nói địa vị không bằng minh chủ, rõ ràng liền đắc tội với Tô Trường Xuân và lão già nãy giờ không lên tiếng. Tuy rằng tư Đồ Bằng phi cũng khôgn sợ bọn họ, nhưng vấn đề là, chuyện này không đáng! Điều này đối với Tư Đồ Bằng Phi mà nói, quả thực là không thể tha thứ. Từ trước tới giờ chỉ có hắn chơi xỏ người khác, nào có ai dám chơi xỏ hắn. Nói gì đi nữa, hắn cũng đành nhìn Lăng Tiêu cười lành lạnh, sau đó nói:
– Ngươi chỉ cần biết rằng, thân phận Tô bá bá so với ngươi cao hơn nhiều lắm là được rồi!
Trên mặt Tô Trường Xuân lộ ra vẻ tươi cười rất rõ ràng. Kỳ thật cho dù Tư Đồ Bằng Phi nói bọn họ không bằng Tư Đồ Dũng, mặc dù có chút mất mặc thật, nhưng cũng không gì đáng trách, bởi vì đó là sự thật. Nam Châu liên minh, minh chủ lớn nhất, điều này phụ nữ và trẻ em cũng biết. Nhưng Tư Đồ Bằng Phi trả lời rất hay, tránh nói lên sự thật, lại cho hắn đủ mặt mũi . Tô Trường Xuân không khỏi nhìn thoáng qua tư Đồ Bằng Phi đầy cảm kích. Ác cảm trong lòng đối vớ Lăng Tiêu càng đậm.
Nhìn Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
– Lăng quản sự, ngươi thấy cấp trên cũng không làm lễ sao?
Lăng Tiêu thấy hắn nói ra thân phận quản sự vứt đi của mình, không khỏi cười hờ hững, sau đó nói:
– Ta vẫn chưa biết, nghị viên như ngươi và minh chủ ai cao ai thấp thì ta chào như thế nào đây?
Tư Đồ Bằng Phi đứng bên cạnh rốt cuộc không kìm nổi, cả giận nói:
– Lăng tiêu, ngươi làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu! Dù sao ngươi hiện tại coi như là thân phận nhất đại tông sư! Sao lại khôgn có chút phong phạm nào của bậc tông sư như vậy?
Lăng Tiêu cười lạnh lùng, sau đó nói:
– Vậy các ngươi đối đãi với nhất đại tôgn sư như vậy sao? Sợ là ở trong mắt các ngươi, Lăng Tiêu ta bất quá chỉ là lãnh đạo một tiểu thế lực không đáng để vào mắt?
– Coi như ngươi tự biết mình1
Lúc này tô Trường xuân cũng có chút nổi giận. Vốn dĩ lần này bọn họ đến, là muốn cùng Lăng Tiêu đàm phán chuyện kinh doanh đan dược của thục sơn phái. Ngươi đã thu hồi tất cả về, vậy càng tốt, cứ giao cho mười ba đại gia tộc là được! mười ba đại gia tộc sẽ thay ngươi tiếp quản chuyện kinh doanh đan duwojc!
Nói thẳng ra là coi trọng lợi nhuận kinh người này. Tuy nhiên muốn đám đại gia tộc cao cao tại thượng như bọn họ hạ mình cùng Lăng tiêu nói chuyện là điều không thể. Trong mắt bọn họ, đích thân đến đây đã thể hiện mười ba đại gia tộc đại biểu cho Nam Châu liên minh cao tầng rất có thành ý!
Nếu Lăng Tiêu không tán thành, như vậy trừ phi Lăng tiêu ngươi niêm phong Thục Sơn phái như cũ. Nếu không, mười ba đại gia tộc hoàn toàn có năng lực làm cho cả Thục Sơn phái bị toàn bộ Nam Châu bị đồ sát!
Hơn nữa, bằng vào thân phận và địa vị của Lăng Tiêu hiện tại, nếu bị người ta liên hợp lại trừng trị môn phái của hắn, thì đối với Thục Sơn, đối với Lăng Tiêu, đều là một sự sĩ nhục rất lón!
Điều này so với năm đó Lăng Tiêu phong bế Thục Sơn phái hoàn toàn không giống nhau!
Năm đó Thục Sơn phái, trong mắt bất cứ kẻ nào đều là một tiểu thế lực khôgn được xếp hạng mà thôi. Đối mặt với tình hình bị Phương gia thực lực mạnh mẽ gây sự, bày ra một tư thái phòng ngự cũng không gì đáng trách! Ai cũng không nói được gì, ngược lại có người đối với tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục của Thục Sơn phái còn trầm trồ khen ngợi!
Nhưng hiện tại không như thế. Ngay cả Tô Trường Xuân cũng không thể không thừa nhận, danh tiếng của Lăng Tiêu còn lớn hơn so với hán!
Một đời luyện đan tông sư!
Luyên đan đệ nhất nhân sau thần chiến!
Thân phận này không phải ai cũng có thể có!
Cho nên, Thục Sơn phái trong mắt người đời, cũng trở thành thế lực có thực lực cao nhất trong các thế lực không phải đỉnh cấp. Trên thực tế Thục sơn phái chỉ có thể tính alf trung cấp thế lực, nhưng trong lòng mọi người, cũng không khỏi đánh đồng nó với các đỉnh cấp thế lực.
Cho nên, nếu Lăng Tiêu lại làm như hơn một trăm năm trước, phong bế toàn bộ Thục Sơn phái. Vậy, thanh danh thục sơn phái bao nhiêu năm xây dựng sẽ bị đả kích thê thảm và nghiêm trọng!
Bởi vì có một số việc, không phải tất cả mọi người đều biết chân tướng!
Mười ba thế lực đỉnh cấp thực lực siêu cường đồng thời đả kích một thế lực, đó thật sự là một đả kích mà không thế lực nào có thể chịu nổi.
Lúc này Lăng tiêu đưa mắt nhìn Tương Vân Phong, thản nhiên cười nói:
– Lần này các ngươi đến, khôgn biết là ai làm chủ đây?
Tương VÂn Phong hổ thẹn trong lòng. Đến lúc này, không khoi tim đập loạn nhịp, thầm nghĩ cùng lắm thì khôgn quay về là được. Nam Châu liên minh kia cũng chẳng phải là nơi tốt lành gì! Hắn nói thẳng:
– Lần này đến, tư Đồ minh chủ từng có lời do ta toàn quyền phụ trách!
Lăng tiêu gật gật đầu, sau đó lại nói:
– Ý ngươi ta hiểu, chính là đại biểu Tư Đồ minh chủ quan tâm ta một chút, đúng không?
Trong đầu Tương Vân Phong nổi lên một suy nghĩ không tốt, tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể ra sức gật gật đầu:
– ĐÚng vậy.
– Được, vậy bây giờ ta đã cảm nhận được sự quan tâm này của Tư Đồ minh chủ, sau khi trở về, thay ta tạ ơn Tư Đồ minh chủ đã quan tâm. Phái ta còn có chút chuyện phải xử lý, khôgn tiện tiếp đón chư vị, mời đi cho.
Lăng tiêu tươi cười thản nhiên, cũng khôgn thèm nhìn sắc mặt xanh mét của đám Tô Trường Xuân, ra vẻ tiễn khách.
– Lăng tiêu, ngươi, ngươi… Xin chào!
Sắc mặt Tô Trường Xuân cực kì khó coi. Người trung niên đứng bên cạnh hắn từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện cũng nhíu mày, ánh mắt lóe sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tô Trường Xuân lấy tay chỉ Lăng tiêu:
– Ngươi thật quá cuồng vọng, sau này ngươi đừng… A!
Tô Trường Xuân còn chưa dứt lời, một đạo kiếm quang bảy màu chợt hiện. Ngay sau đó liền nghe Tô Trường Xuân hét thảm một tiếng. Lại thấy, ngón tay vừa chỉ vào Lăng Tiêu kia rơi trên mặt đất, đứt đến tận gốc!
Bàn tay Tô Trường Xuân nhanh chóng nhuộm đỏ máu tuơi, trơ mắt nhìn ngón trỏ bị chém đứt. Càng thêm uất ức chính là, Tô Trường Xuân cảnh giới Tiên thiên căn bản không thấy ai côgn kích hắn, chỉ có thể vừa kêu thảm vừa giận dữ hét:
– Lăng Tiêu! Ngươi dám cắt ngón tay ta, Tô gia ta sẽ không để ngươi yên!
Người trung niên đi cùng Tô trường xuân lại giận dữ nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, há mồm, một thanh âm cực kỳ khàn khàn vang lên:
– Tiểu cô nương thủ đoạn thật độc ác! Ta thay trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi một chút!
Nói xong giơ tay lên, hướng tới mặt Hoàng Phủ Nguyệt tát đến. Người này cách Hoàng Phủ Nguyệt chừng hơn mười thước. Hơn nữa hắn vẫn đứng đó khôgn nhúc nhích, nhưng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, cánh tay hắn giống như đột nhiên kéo dài ra, chợt xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Nguyệt, hung hăng vỗ xuốgn khuôn mặt vô cùng mịn màng của Hoàng Phủ Nguyệt!
– Muốn chết! Nguồn truyện audio Podcast
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng. Thân mình động cũng không đọng, chỉ thấy này người trung niên bỗng nhiên hét thảm một tiếng. Cánh tay vừa kéo dài ra kia “vù” một tiếng thu về. Sau đó hai tay ôm đầu, hai con mắt thiếu chút nữa rớt khỏi hốc mắt,la hét thảm thiết.
Não hắn như bị một mũi kim sắc bén nhọn hoắc hung hăng đâm một cái. Thân thể và tinh thần đều vô cùng đau đớn khiến người trung niên này dường như đang sống trong cơn tận thế!
Tư Đồ Bằng Phi và Tô Trường Xuân cả kinh. Phải biết rằng, người trung niên thanh âm khàn khàn này không chỉ là một trong mười ba nghị viên, mà còn là một trong những người thực lực cường đại nhất trong toàn bộ Nam Châu liên minh!
Người này họ Cung tên Hạ, là trưởng lão của một trong những thế lực đỉnh cấp khiêm tốn nhất Nam Châu!
Cảnh giới sơ cấp đại viên mãn! Người như Cung Hạ toàn bộ Nam Châu cũng không có nhiều. Người ta khi đã tu luyện tới cảnh giới như cao cấp tu luyện giả thường tìm một chỗ non xanh nước biếc, linh khí đầy đủ tiến hành bế quan, ít khi tham gia vào chuyện trần thế.
Nhưng Cung hạ là một ngoại lệ. Hắn ở Nam Châu liên minh, cũng đã rất nhiều năm rồi. Tính ra cũng đã gần vạn năm! Từ tu luyện giả mãi cho đến cảnh giới đại viên mãn, chưa từng dừng đột phá và đề thăng!